Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 59


Chương 59: Đôi khi gặp khó khăn thì phải mạnh tay mới đượcSáng sớm hôm sau, đoàn người lên đường xuất phát, Kỳ Từ đồng ý để Biên Trọng Hoa dẫn một đám người đến Lục gia trang trước.

Dù sao Biên Trọng Hoa cũng là Quỷ Sát Sứ, trên đường gặp yêu quái không thể mặc kệ được.

Nói là Lục gia trang nhưng thực chất là một thôn trang mà họ Lục chiếm đa số, trong thôn trang có mấy hộ vì buôn trà nên kiếm không ít tiền, bây giờ cũng xem như hộ giàu.

Đoàn người đi trên đường có thể cảm nhận rõ bầu không khí ngột ngạt trong thôn, hộ nào cũng đóng chặt cửa, trên đường cũng ít người qua lại, vắng lặng như tờ.

Biên Trọng Hoa đã quá quen với tình huống này, lệnh cho hai ám hầu bảo vệ đội ngũ rồi tìm một gia đình tiến lên gõ cửa.

Một bà lão mở cửa nhưng chỉ hé một khe nhỏ, lộ ra nửa gương mặt đầy nếp nhăn, bà lão cẩn thận dò xét Biên Trọng Hoa, cũng không lên tiếng.

Biên Trọng Hoa ôn hòa cười nói: "Xin hỏi lão nhân gia, ở đây có gia đình nào đụng phải tà uế vậy?"

Bà lão trầm mặc nửa ngày rồi chỉ về phía Đông: "Dọc theo đường này đi về phía Đông sẽ thấy mấy toà nhà lớn, ở đó đều có người gặp yêu vật đấy."

Nói xong lập tức đóng cửa lại.

Biên Trọng Hoa sờ cằm: "Khẩu vị của yêu vật này cũng lớn thật."

Nói xong hắn trở lại đội ngũ rồi dẫn đoàn người đi về hướng Đông, đi không bao xa thì gặp một tòa nhà đồ sộ ngói đỏ tường xanh, trước cổng có hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt, trên cổng đóng chặt dán đầy bùa chú màu vàng, dưới tấm bảng treo một tấm gương bát quái bằng đồng nhìn khá quỷ dị.

Biên Trọng Hoa vỗ tay nói: "Ồ, chỗ này."

Sau đó tiến lên đập cổng.

Hắn đập hồi lâu, đến khi tay đau mới có người ra mở cổng, là một gia phó khôi ngô, vừa mở cổng liền tức giận quát: "Gõ cái gì mà gõ!!

Xéo đi!"

Biên Trọng Hoa cũng không giận mà hỏi ngay: "Xin hỏi huynh đệ, nhà các ngươi ai trúng tà thế?"

"Liên quan gì đến ngươi!

Lắm chuyện!"

Gia phó mắng to rồi đóng sầm cửa lại.

Hai ám hầu thấy Biên Trọng Hoa bị ngăn cản thì giơ tay cầm chuôi đao bên hông, nhíu mày định tiến lên.

Biên Trọng Hoa khoát tay với bọn họ: "Không sao, trong nhà có người trúng tà chắc ai cũng đắm chìm trong buồn khổ, huống chi nam tử mang thai cũng rất khó mở miệng, thấy người lạ hỏi thăm thì tỏ thái độ không tốt cũng rất bình thường, sau này các ngươi một mình đi xa chấp hành nhiệm vụ cũng nên thông cảm cho sầu khổ của người khác."

Hai ám hầu được sự thấu tình đạt lý của Biên Trọng Hoa thuyết phục, cùng nhau ôm quyền.

Biên Trọng Hoa ngẩng đầu thấy Kỳ Từ đang nhìn mình không chớp mắt thì cười nói: "Thế nào?

Vương gia có gì căn dặn à?"

Kỳ Từ bối rối dời mắt đi, ấp úng nói: "Không có."

Bàn tay giấu trong tay áo vô thức siết chặt.

Biên Trọng Hoa nhíu mày đi đến trước mặt một ám hầu nói: "Cho ta mượn lệnh bài của ngươi đi, lệnh bài của ta đem tặng người rồi."

Hắn mỉm cười thoải mái nhìn Kỳ Từ.

Kỳ Từ chợt thấy tai nóng lên, y ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Không cần mượn, ta có đem đây."

Nói rồi y lấy ra lệnh bài từ trong ngực ném cho Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa kinh ngạc bắt lấy: "Chẳng lẽ Vương gia luôn mang theo lệnh bài này trong người sao?"

Kỳ Từ: "......"

Giờ y không chỉ thấy nóng tai mà ngay cả mặt cũng bốc cháy.

Biên Trọng Hoa không hỏi tiếp nữa, nhìn tâm tình hắn có vẻ rất tốt, cầm lệnh bài trở lại trước cổng tòa nhà.

Biên Trọng Hoa nắm quyền rồi mỉm cười nện vào cổng lần nữa.

Sau đó là một tiếng vang thật lớn, cửa sắt kiên cố sơn đỏ lập tức ngã ầm xuống đất làm bốc lên một đám bụi mù.

Đoàn người: "......"

Biên Trọng Hoa xua đi bụi bặm rồi quay đầu nói với hai ám hầu đang nghẹn họng nhìn trân trối: "Tuy cần thông cảm với người khác nhưng đôi khi gặp khó khăn thì phải mạnh tay mới được."

Trong nhà vọng ra tiếng hét sợ hãi, Biên Trọng Hoa đi vào giơ lên lệnh bài của mình rồi cao giọng nói: "Quỷ Sát Sứ Biên Trọng Hoa đi ngang qua đây trừ yêu trảm tà, gia chủ của các ngươi là ai?"

Gia chủ là một nam nhân trung niên họ Lục tên Nhân, trước kia nhờ buôn trà mà phát tài, cũng xem như thương nhân có tiếng trong vùng, có một người con trai đến tuổi trưởng thành, mặc dù tiền đồ không lớn nhưng cũng có thể kế thừa gia nghiệp, ai ngờ một ngày nọ từ hẻm Yên Hoa về muộn gặp phải yêu vật, sau đó bụng lớn dần, người nhà mời hết những người tự xưng có thể trừ yêu nhưng cũng không thấy bụng con mình nhỏ lại, Lục Nhân ngày ngày thở dài, tóc đều bạc trắng, phu nhân của hắn lấy nước mắt rửa mặt, xấu hổ trốn biệt trong nhà.

Vì vậy Lục Nhân nghe nói Quỷ Sát Sứ tới thì kích động suýt khóc.

"Cuối cùng cũng gặp!!

Thật không biết phải làm thế nào nữa!"

Lục Nhân tóc mai điểm bạc nắm chặt tay Biên Trọng Hoa nghẹn ngào.

Biên Trọng Hoa trấn an một hồi, nói mình hộ tống Vương gia về kinh nghe nói ở đây có chuyện lạ nên mới tới, sau đó giới thiệu thân phận Kỳ Từ.

Lục Nhân quỳ phịch xuống hành lễ với Kỳ Từ, Kỳ Từ vội vàng dìu hắn: "Không cần đa lễ."

Biên Trọng Hoa nói: "Lục lão gia sắp xếp mấy phòng cho Vương gia và huynh đệ của ta nghỉ chân nhé."

Lục Nhân vội sai gia phó đưa phòng rộng rãi thoải mái nhất cho Kỳ Từ rồi sắp xếp chỗ ở cho những người khác, sau một hồi bận rộn, Biên Trọng Hoa hỏi chính sự: "Lục lão gia, công tử nhà ngươi đang ở đâu?"

Lục Nhân thở dài: "Đang nhốt trong phòng ạ, sợ ra ngoài hù người ta, cũng sợ nó xảy ra chuyện gì."

Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Vậy gần đây còn ai gặp chuyện này không?"

Lục Nhân nói: "Có chứ, công tử mấy gia đình quanh đây đều gặp phải yêu vật kia, yêu vật này chuyên chọn công tử nhà giàu ra tay thôi."

Biên Trọng Hoa gật đầu: "Nam tử từ nhỏ sống an nhàn sung sướng sinh ra rắn mới có yêu lực mạnh."

"Rắn gì?"

Lúc đầu Lục Nhân còn tỏ vẻ mờ mịt, đột nhiên hiểu ra nên sắc mặt lập tức trắng bệch.

Biên Trọng Hoa hỏi: "Xin hỏi lão gia công tử mang thai lúc nào?"

Lục Nhân thở dài: "Cũng như nữ tử vậy, ban đầu không lộ bụng, hành động không khác gì người thường, ba bốn tháng sau thì bụng bắt đầu to lên, tính ra cũng sắp đủ tháng rồi."

"Chẳng hay Lục lão gia có thể giúp ta một việc không?"

Biên Trọng Hoa hỏi.

Lục Nhân nói: "Xin Biên đại nhân cứ nói!

Chỉ cần có thể cứu con ta thì khó mấy ta cũng không từ chối!"

Biên Trọng Hoa cười nói: "Vậy Lục lão gia hãy giúp ta tìm tất cả nam tử mang thai vì yêu vật để bọn hắn tĩnh dưỡng chung một phòng, ta và hai ám hầu sẽ cùng nhau trông coi, nếu sắp đủ tháng thì yêu vật kia nhất định sẽ đến tìm công tử lấy rắn trong bụng, xem như chúng ta bắt rùa trong hũ vậy."

Lục Nhân gật đầu rồi vội vàng làm theo, ở Lục gia trang hắn cũng có chút tiếng tăm, cộng thêm thân phận Quỷ Sát Sứ của Biên Trọng Hoa nên không cần tốn nhiều công sức đã thuyết phục được các nam tử bị yêu vật hãm hại và người nhà bọn họ.

Nhưng sự tình không phải lúc nào cũng thuận lợi như vậy.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 60


Chương 60: Sao lại chạy đến phòng người khác?"

Có người không chịu đến à?"

Trong phòng, Biên Trọng Hoa nghe Lục lão gia nói xong thì không khỏi nhíu mày.

Kỳ Từ ngồi một bên uống trà cũng dừng lại.

Lục lão gia lau mồ hôi lạnh, hắn vốn định đến tìm Biên Trọng Hoa bàn bạc, nào ngờ Vương gia cũng ở đây.

Rõ ràng phòng Vương gia rộng rãi thoải mái hơn nhiều, sao lại chạy đến đây?

Chẳng lẽ y thích cách bài trí của phòng này?

"Biên đại nhân, nói thật với ngài thì người không chịu đến là một thư sinh không phải dân ở Lục gia trang, một năm trước vừa tới đây, nghe nói từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, sống trong rừng phía Nam, tính cách quái gở chẳng có bạn bè gì, hay là...."

Lục Nhân ấp úng, hắn muốn khuyên Biên Trọng Hoa cứ mặc kệ người kia nhưng lời này nói thế nào cũng không quá êm tai.

Biên Trọng Hoa gật đầu: "Ta biết rồi, làm phiền Lục lão gia."

Lục Nhân dè dặt hỏi: "Biên đại nhân, vậy bây giờ......"

Biên Trọng Hoa nói: "Chờ ta đi tìm người này tìm hiểu tình huống đã, ban đêm vẫn canh gác như cũ."

Lục Nhân yên tâm thở phào, rối rít cảm tạ Biên Trọng Hoa rồi ra khỏi phòng.

Kỳ Từ đặt chén trà lên bàn nói với Trọng Hoa: "Ta và ngươi đi tìm người này đi."

Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Sao thế?"

Kỳ Từ do dự nửa ngày mới đáp, "Cảm thấy cảnh ngộ người này khá giống ta."

Biên Trọng Hoa hỏi: "Ngoại trừ mồ côi cha mẹ từ nhỏ sống một mình thì đâu còn chỗ nào giống nữa nhỉ?"

Kỳ Từ cười ngượng ngùng mân mê mép bàn, ánh mắt nhìn về phía Biên Trọng Hoa, thấy Biên Trọng Hoa đang nhìn mình thì lại vội vàng dời mắt đi: "Ta từng bị người khác nói số mệnh xui xẻo, mang lại vận rủi."

Lông mày Biên Trọng Hoa lập tức nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo, hàn khí cuồn cuộn: "Khi nào?

Ai nói?"

Kỳ Từ cẩn thận nhớ lại, từ từ chìm vào hồi ức: "Chắc là năm ta mười hai tuổi, trong trấn có một kẻ lừa đảo tự xưng là đại tiên, bán phế liệu mà nói đó là pháp khí để lừa tiền người khác, khi đó mẹ ta bệnh nặng liệt giường, ta cắn răng cầm toàn bộ tiền bạc trong nhà tới chỗ kẻ lừa đảo kia mua đan dược chữa bách bệnh, nào ngờ mẹ ta uống xong vẫn qua đời."

Kỳ Từ dừng một chút tựa như rất khổ sở, ổn định lại cảm xúc mới nói tiếp: "Thế là ta vạch trần kẻ lừa đảo kia, kết quả vào ngày chôn cất mẹ ta thì hắn đến nói trong mạng ta có chữ sát, mệnh số xui xẻo sẽ khắc chết người chung quanh, nói mẹ ta đã bị ta khắc chết, nói ta hai mươi tuổi sẽ phải chết, sau đó hắt máu chó đen và tro giấy vàng vào người ta, khi đó còn nhỏ nên không hiểu gì, còn tưởng mẫu thân thật sự bị ta khắc chết, vừa khóc vừa chôn cất mẹ ta, sau đó một vị đại nương ở sát vách thấy ta toàn thân bẩn thỉu khóc lóc thảm thiết nên vội hỏi ta xảy ra chuyện gì, ngươi đoán xem sau đó thế nào?"

Biên Trọng Hoa siết tay thành quyền, nhíu mày hỏi: "Bọn họ xa lánh ngươi?"

Ngẫm lại cũng đúng, nếu không tại sao Kỳ Từ đang ở thành trấn mà lại dọn tới vùng ngoại ô, chắc không phải chỉ để tảo mộ chứ?

Cơn tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực Biên Trọng Hoa, hắn chỉ hận không thể bắt kẻ lừa đảo nói hươu nói vượn kia chém thành muôn mảnh.

Nhưng Kỳ Từ cười với hắn rồi chậm rãi lắc đầu: "Bọn hắn không xa lánh ta mà đại nương kia gọi mấy hàng xóm bị lừa chạy tới thôn bên cạnh đánh kẻ lừa đảo kia một trận, mắng hắn đã gạt người lại còn ức hiếp trẻ con, sau đó trở về giúp ta chôn cất mẫu thân."

Lửa giận của Biên Trọng Hoa lập tức bị thay thế bằng kinh ngạc.

Kỳ Từ rũ mắt đan hai tay vào nhau rồi nói khẽ: "Ta nghĩ không phải ai cũng may mắn như ta, gặp được nhiều người tốt bụng như vậy, cho nên thấy người khó khăn có thể giúp đỡ thì cứ giúp thôi."

Biên Trọng Hoa nghĩ ngợi: "Vậy sau đó ngươi chuyển đến vùng ngoại ô là vì tin kẻ lừa đảo kia, thật sự cảm thấy mình mang đến vận rủi sao?"

Kỳ Từ kinh ngạc nhìn Biên Trọng Hoa, ngượng ngùng gãi mặt cười khan, "Thì ai biết được, lúc đó còn nhỏ, nghe nói ta có số khắc chết người nên bán tín bán nghi, hàng xóm láng giềng đều tốt như vậy, ta không muốn làm hại họ."

Biên Trọng Hoa thở dài lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, muốn mắng Kỳ Từ ngốc nhưng lại không nỡ, cuối cùng đưa tay xoa đầu y rồi đứng dậy nói: "Đi thôi, tới xem thử tình huống thư sinh kia thế nào."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 61


Chương 61: Chẳng hay trong phòng Vương gia có bút mực không?

Cho mượn dùng một chút.Hai người vừa đi vừa tìm người hỏi đường, tìm hồi lâu mới đến được chỗ ở của thư sinh kia, quả nhiên là nằm trong rừng sâu hoang vu.

Hai người khó khăn lắm mới tìm được nhà gỗ của thư sinh, thấy trước nhà có một khoảng sân được rào lại, nhưng trong sân chỉ có cỏ dại và ngói vỡ nhìn hết sức hoang tàn, nếu ai không biết chắc hẳn sẽ nghĩ nơi này đã bỏ hoang.

Biên Trọng Hoa lẩm bẩm: "Sao một thư sinh tay trói gà không chặt lại ở nơi vắng vẻ này chứ."

Dứt lời hắn thử đẩy cổng hàng rào, phát hiện không khóa nên đi vào trong, hai người băng qua sân tới trước cửa, Biên Trọng Hoa đưa tay gõ cửa nhưng chẳng ai đáp lại.

Kỳ Từ gọi khẽ: "Có ai có đây không?"

Yên lặng giây lát, sau đó trong phòng vọng ra tiếng ho khan rồi cửa nhẹ nhàng bật mở.

Mùi thảo dược nồng nặc bay ra, cả phòng bị hun trong mùi đắng chát khó ngửi, có vẻ như đã bịt kín rất lâu, cửa sổ đóng chặt không có khe hở nào khiến trong phòng đen kịt một màu, hoàn toàn không giống nơi có người sinh sống.

Một nam tử đứng sau cửa, tóc tai bù xù, gầy như que củi, bụng dưới nhô lên hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với thân hình trơ xương, tuy bộ dạng chật vật nghèo túng nhưng nhìn kỹ khuôn mặt hắn vẫn thấy được vẻ thanh tú và ngũ quan đoan chính.

"Các ngươi là ai?"

Nam tử yếu ớt hỏi, trong mắt tràn ngập bi quan chán nản.

"Nghe Lục Nhân lão gia nói ngươi họ Lục tên Vũ đúng không?"

Biên Trọng Hoa hạ giọng, cố gắng không làm cho nam tử bực dọc .

Lục Vũ chậm chạp gật đầu, có vẻ đã hiểu dụng ý hai người đến đây nên bình tĩnh nói: "Các ngươi không cần cứu ta, ta không muốn sống, đừng phí sức làm gì."

Kỳ Từ nói: "Chờ chúng ta diệt trừ yêu vật kia, ngươi có thể khôi phục lại thân thể bình thường, sao lại không muốn sống chứ?"

Lục Vũ dời mắt sang Kỳ Từ nhìn y chằm chằm, tựa như cảm thấy y vừa nực cười vừa ngây thơ, Lục Vũ chậm rãi mở miệng hỏi: "Vậy các ngươi diệt trừ yêu vật kia xong có thể trả lại công danh cho ta không?"

Kỳ Từ ngẩn người.

Giọng Lục Vũ lạnh như băng: "Ta học hành gian khổ mười năm, khó khăn lắm mới thi đậu công danh, nhưng chỉ vì cái này!"

Hắn chỉ vào bụng mình rồi giận dữ hét: "Chỉ vì cái này!

Ta thành người dơ bẩn!

Ta thành quái vật!

Ta đã mất hết công danh mà khó khăn lắm ta mới đạt được!"

Kỳ Từ ấp úng: "Chờ thân thể khôi phục ngươi có thể vào kinh thi lại, ta sẽ giúp ngươi."

Lục Vũ bình tĩnh nhìn Kỳ Từ nói: "Muộn rồi."

Dứt lời Lục Vũ giơ hai tay lên, ngón trỏ và ngón áp út trên mỗi bàn tay hắn đều không còn!

Như vậy sẽ không thể cầm bút được nữa!

Lục Vũ cười lạnh: "Quái vật kia hại ta sống không còn ý nghĩa, nên các ngươi cũng đừng đến phiền ta nữa."

Lục Vũ nói xong liền đóng sầm cửa lại.

Căn phòng lập tức rơi vào bóng tối, cửa sổ đóng chặt hầu như không lọt sáng, ở góc phòng có ba người quái dị đang đứng, cánh tay dài quá gối, lưng còng, khóe miệng rách ra tận mang tai!

Bọn hắn mỉm cười nhìn Lục Vũ.

Một giây sau Lục Vũ cũng mỉm cười quỷ dị, hắn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt bụng mình lẩm bẩm: "Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Không ngờ Vương gia này lại tự mò tới cửa."

Ngoài phòng, Kỳ Từ đứng quá gần nên suýt bị cửa kẹp, may mà Biên Trọng Hoa nhanh tay kéo y lại, Kỳ Từ xoa huyệt Thái Dương buồn rầu hỏi Biên Trọng Hoa: "Phải làm sao bây giờ?"

Biên Trọng Hoa thản nhiên nhún vai: "Ta không cứu người một lòng muốn chết đâu."

"Nhưng.........."

Kỳ Từ nghĩ nửa ngày cũng không nói tiếp được nên đành thôi, đi theo Biên Trọng Hoa trở về.

Mấy ngày kế tiếp, Biên Trọng Hoa và hai ám hầu khác thay phiên canh gác cả ngày lẫn đêm, mấy công tử nhà giàu kia bị thai rắn đủ tháng trong bụng giày vò đau đớn dở sống dở chết, nhưng người lông vũ tuyệt nhiên không hề xuất hiện.

Lục Nhân lão gia sốt ruột đến toát mồ hôi, hỏi Biên Trọng Hoa: "Lẽ nào vì còn thiếu Lục Vũ nên yêu nghiệt kia mới không đến?"

Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Ta đã gặp Lục Vũ rồi, bụng hắn mới ba bốn tháng thôi, còn các công tử ở đây đều đã đủ tháng, yêu quái kia muốn lấy rắn thì không thể tìm Lục Vũ trước được."

"Vậy tại sao yêu vật kia mãi không xuất hiện?"

Lục Nhân lão gia như ngồi trên lửa, chắp tay sau lưng đi tới đi lui.

Biên Trọng Hoa suy tư rồi nói: "Chắc hắn đã phát giác được dụng ý của chúng ta, xem ra vẫn phải bức ép mới được."

Lục Nhân lão gia đang định hỏi bức ép thế nào thì đã thấy Biên Trọng Hoa đi về phòng.

Lúc này Kỳ Từ đang ở trong phòng chia bánh ngọt vừa mua ra từng hộp, mấy ngày nay những người khác đều lo đối phó với người lông vũ, Vương gia như y không biết bắt yêu nên rảnh rỗi nhất trong nhà.

Cái lạnh đầu đông nối tiếp cuối thu càn quét vùng sông nước Giang Nam êm đềm.

Buổi sáng nha hoàn đặt may y phục mùa đông và đồ đạc, Kỳ Từ buồn chán nên đi theo nàng, sau đó mua bánh ngọt về.

Kỳ Từ đang tự hỏi Biên Trọng Hoa có thích hay không để bỏ thêm mấy miếng vào hộp cơm của hắn thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Kỳ Từ đứng dậy mở cửa, thấy Biên Trọng Hoa đứng bên ngoài.

Khóe miệng Biên Trọng Hoa cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười, hắn hỏi: "Chẳng hay trong phòng Vương gia có bút mực không?

Cho mượn dùng một chút."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 62


Chương 62: Sao lại to gan như thế Mấy ngày nay Biên Trọng Hoa bận canh gác tòa nhà nên số lần hai người gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thấy Biên Trọng Hoa đột nhiên đến tìm mình, tâm tình Kỳ Từ lập tức bay lên mây, nhất thời không phát giác được điểm kỳ lạ vì bút mực chỉ cần tìm gia phó là có ngay chứ cần gì tìm đến Vương gia như y, vội vàng mở rộng cửa đón hắn: "Có, vào đi."

Kỳ Từ lấy bút mực từ trên giá sách đưa cho Biên Trọng Hoa, thấy hắn đang nhìn hộp bánh ngọt trên bàn, Kỳ Từ đẩy bút mực và một hộp đồ ăn về phía Biên Trọng Hoa: "Cho ngươi đấy, lúc nãy ta đi dạo phố mua về, ăn ngon lắm."

Biên Trọng Hoa cười nói: "Vậy thì tạ ơn Vương gia trước nhé."

Biên Trọng Hoa cất hộp bánh rồi mài mực, trải rộng tờ giấy ra viết mấy câu.

Kỳ Từ hỏi: "Yêu vật kia vẫn chưa xuất hiện sao?"

Biên Trọng Hoa lắc đầu.

"Nếu yêu vật kia không chịu xuất hiện thì những công tử kia sẽ thế nào?"

Kỳ Từ lo âu hỏi.

Biên Trọng Hoa nói: "Sau khi rắn đủ tháng mà người lông vũ không tới lấy thì sẽ chết trong bụng, nhưng nếu vậy những công tử kia cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử, vì vậy ta nghĩ người lông vũ kia đang đánh cược xem chúng ta và hắn ai gan lì hơn."

Kỳ Từ lại hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Biên Trọng Hoa viết xong thư thì thổi nhẹ cho mực mau khô: "Nói thật ta cũng chẳng biết làm sao nữa."

Dừng một chút, Biên Trọng Hoa cười nói: "Nhưng ta có thể hỏi người khác xem có cách gì không."

Nói xong Biên Trọng Hoa khẽ động ngón tay, ánh sáng bạc quấn quanh lá thư rồi hóa thành một con bồ câu bay ra ngoài cửa sổ.

Mà lúc này ở cách Lục gia trang mười dặm, trong khu rừng xanh um tươi tốt, Tần Dịch Thương ngồi trên chạc cây, hai tay gối sau đầu, một chân cong lên một chân thả xuống, Lâm Bạch Cốc đứng trên nhánh cây cách hắn không xa, thờ ơ nhìn về hướng Lục gia trang.

Tần Dịch Thương nói chuyện phiếm với Lâm Bạch Cốc: "Nghe nói dạo này khắp nơi đều có yêu vật làm loạn, sao tự nhiên to gan thế nhỉ?"

Lâm Bạch Cốc chống tay vào thân cây lạnh nhạt nói: "Nghe đồn dạo này Biên đại nhân đã gần mất hết thần hồn bên cầu Nại Hà rồi."

Tần Dịch Thương nói: "Hèn gì trước đây hắn khuấy đảo tứ phương cũng không dám tùy tiện làm ác.

Bây giờ yêu ma quỷ quái nào cũng không thèm sợ hắn, nhưng Biên Trọng Hoa đã ở Lục gia trang này lâu lắm rồi, có cần ta đi dò xét tình hình không?"

Nói xong Tần Dịch Thương định đứng dậy.

Lâm Bạch Cốc nói: "Khoan đã, đừng vội, đừng để Biên đại nhân phát giác chúng ta đi theo hắn, khó giải thích lắm."

Tần Dịch Thương lại ngồi xuống cành cây nói: "Được thôi."

Một con bồ câu có đôi cánh màu bạc chợt bay đến trước mặt Lâm Bạch Cốc, sau đó biến thành một lá thư rơi xuống, Lâm Bạch Cốc cầm thư lên đọc, ngón tay vẽ mấy vòng trên giấy rồi vung tay lên, lá thư lại biến thành bồ câu ung dung bay về Lục gia trang.

"Thế nào rồi?"

Tần Dịch Thương tò mò hỏi.

"Biên đại nhân hỏi ta có biết cách làm sẩy thai rắn không."

Lâm Bạch Cốc đáp.

Tần Dịch Thương kinh ngạc: "Người lông vũ?

Hèn gì bọn họ dừng lại lâu như vậy, hóa ra để trừ yêu, nghe nói người lông vũ cực kỳ xảo trá, liệu Biên Trọng Hoa có thể...."

Lâm Bạch Cốc lắc đầu: "Biên đại nhân chưa sa sút đến mức ngay cả người lông vũ cũng không đối phó nổi."

Chỉ chốc lát sau, Biên Trọng Hoa còn ở trong phòng Kỳ Từ đã nhận được thư của Lâm Bạch Cốc: "Ồ?

Nhanh hơn ta tưởng."

Nói xong Biên Trọng Hoa mở thư ra đọc rồi cười nói: "Ừm, có cách đối phó với hắn rồi."

Đã có cách thì việc này không nên chậm trễ, Biên Trọng Hoa đứng dậy từ biệt Kỳ Từ, Kỳ Từ lại trở nên rảnh rỗi nhàm chán, y sực nhớ ra mình còn việc cần làm, thế là cầm một hộp bánh ngọt khác đứng dậy ra khỏi tòa nhà.

Kỳ Từ một mình đi đến trước căn nhà gỗ tồi tàn trong rừng sâu, chính là chỗ ở của Lục Vũ.

Vì bản thân từng trải qua cuộc sống tương tự nên Kỳ Từ không đành lòng nhìn Lục Vũ bỏ mặc sinh mệnh của mình, nhưng y cũng chẳng biết khuyên can thế nào nên đành mua mấy bộ đồ, bút mực, đồ ăn mà y nghĩ Lục Vũ sẽ cần rồi đặt trong sân nhỏ, sau đó yên lặng rời đi.

Lần này Kỳ Từ cũng như mọi ngày đặt hộp bánh ngọt xuống trước hàng rào rồi quay về.

Ai ngờ sau lưng vang lên tiếng mở cửa cót két, sau đó có người gọi Kỳ Từ: "Khoan đã."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 63


Chương 63: Mắc bẫy Kỳ Từ kinh ngạc quay lại thấy Lục Vũ đang đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm.

Sau đó Lục Vũ sải bước đi tới, đột ngột nắm chặt cổ tay Kỳ Từ siết mạnh, móng tay lâu ngày chưa cắt đâm vào thịt Kỳ Từ: "Ngươi thật sự muốn ta sống tiếp sao?"

Kỳ Từ bị đau nhưng cũng chẳng để ý mà vội vàng gật đầu.

Lục Vũ không nói thêm gì nữa, hắn buông tay Kỳ Từ ra rồi quay người vào phòng, tiện tay cầm lên hộp bánh ngọt dưới đất, sau đó đóng ập cửa lại.

Kỳ Từ nhìn cổ tay vừa bị bóp mới phát hiện đã chảy máu, y hờ hững lắc lắc rồi trở về thành trấn.

Trong căn phòng đóng chặt cửa sổ không chút ánh sáng, Lục Vũ mở hộp ra rồi đưa tay dính máu Kỳ Từ cầm bánh lên, bánh ngọt trắng mềm bị nhuộm vết máu nhưng Lục Vũ không hề e ngại mà nuốt chửng.

Bụng hắn đột nhiên nhô lên hình rắn không ngừng cựa quậy, như thể quái vật sắp chui ra khỏi bụng hắn vậy.

Lục Vũ mỉm cười nhẹ nhàng vuốt bụng, nhìn kỹ lại có thể thấy bàn tay thiếu ngón của Lục Vũ mọc ra lông vũ đen như mực: "Cứ tưởng thân phận bị phát hiện rồi đúng không?

Thích đến vậy cơ à?

Yên tâm, ta sẽ đưa ngươi vào trong cơ thể y rồi dùng máu thịt của y để mang thai ngươi."

Nói xong Lục Vũ quay sang nói với ba kẻ quỷ dị có khóe miệng nứt đến tai đang đứng trong góc: "Các ngươi đi đi, bọn hắn chờ lâu như vậy cũng đừng để bọn hắn thất vọng."

Ba kẻ kia nở nụ cười khặc khặc, để lộ lưỡi rắn ngọ nguậy trong miệng.

Sau khi Biên Trọng Hoa nhận được thư của Lâm Bạch Cốc thì lập tức đi tìm chu sa, cây tỏi trời và các dược liệu khác bỏ vào bình thuốc, dùng lưỡi đao rạch tay mình nhỏ máu vào dược liệu, cuối cùng sắc chung một nồi.

Sắc hết một ngày, đảo mắt màn đêm đã buông xuống, lúc này Biên Trọng Hoa mới rót ra mấy chén thuốc, cũng không đợi nguội mà sai người đưa cho mấy công tử kia uống.

Đám công tử đã bị vật trong bụng giày vò chết đi sống lại, chỉ cần có thể chữa khỏi thì cách gì cũng chịu thử, vì vậy khi gia phó bưng thuốc tới thì cả đám bắt đầu tranh giành, cũng may Biên Trọng Hoa kịp thời xuất hiện ngăn cản rồi bảo từng người uống.

Một công tử ôm bụng đỡ eo lớn tiếng chất vấn: "Tại sao phải cho từng người uống?"

Biên Trọng Hoa cười nói: "Vì uống thuốc này sẽ khó tránh khỏi xảy ra chuyện, tất cả các ngươi uống một lượt lỡ bị độc chết thì ta làm sao ăn nói với Lục Nhân lão gia?"

Đám người: "......"

Lần này không ai giành giật nữa.

Nhưng cũng chẳng ai chịu uống thuốc.

Biên Trọng Hoa không vội mà ung dung đứng chờ.

Một công tử cắn răng bưng thuốc lên: "Cứ tiếp tục thế này cũng chết, chi bằng chết sớm cho xong."

Dứt lời hắn bưng chén uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào vị công tử kia, hắn cũng khẩn trương hít sâu mấy lần, bộ dạng như đã sẵn sàng chịu chết nhưng hai tay lại run rẩy siết chặt.

Đám người đợi một hồi cũng không thấy công tử kia có gì thay đổi, ngay khi các công tử dần lộ vẻ thất vọng thì sắc mặt công tử vừa uống thuốc đột nhiên trắng bệch.

Hắn bịt miệng khom người chạy ra ngoài, nhưng chưa được hai bước đã khuỵu xuống nôn ọe, máu tanh bị hắn phun ra không ngừng làm đám đông chung quanh la hét ầm ĩ.

Sau đó có người reo lên: "Bụng hắn nhỏ lại rồi kìa!"

Máu tươi xen lẫn với những miếng thịt có vảy rắn bị công tử kia nôn ra, bụng hắn cũng nhanh chóng xẹp xuống, đến khi bằng phẳng như người thường thì rốt cuộc không nôn ra được gì nữa, hai mắt hắn hoa lên, lảo đảo ngã phịch xuống đất.

Biên Trọng Hoa đi tới kéo công tử kia lên giao cho gia phó đang kinh ngạc đến ngây người: "Không tệ, can đảm lắm, lấy nước cho vị công tử này súc miệng rồi đưa hắn về nghỉ đi, bát tiếp theo ai uống đây?"

Bỗng nhiên một gió lạnh thổi tung cửa làm ngọn nến trong phòng lập lòe.

Biên Trọng Hoa khựng lại, hai ám hầu khác cũng phát hiện nên đồng loạt quay sang nhìn Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa chậm rãi ngẩng lên, rõ ràng hắn gật đầu mỉm cười nhưng ánh mắt và ngữ khí lại lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run: "Cuối cùng cũng tới."

Hắn vừa dứt lời thì ngọn nến trong phòng đột ngột bị gió thổi tắt ngấm!

Trong phòng lập tức vang lên tiếng thét khiếp đảm, mọi người đều cảm thấy trên xà nhà có một thứ đáng sợ nào đó đang bò, động tác của nó cực nhanh, móng vuốt bám vào cột gỗ rạo rạo, âm thanh kia hệt như vọng đến từ địa ngục xuyên qua màng nhĩ và xé rách não, bọn họ sợ hãi thét lên, chỉ muốn thoát khỏi đây ngay tức khắc.

Vật phát ra thanh âm kia lao thẳng tới một chỗ.

Chính là nơi Biên Trọng Hoa đang đứng.

Bên kia Biên Trọng Hoa đang cực kỳ hỗn loạn còn bên này Kỳ Từ lại im ắng tĩnh mịch, đêm đã khuya, y ngủ sớm nhưng chẳng thấy mộng đẹp đâu mà cứ nửa mê nửa tỉnh, ngủ không ngon giấc.

Cuối cùng còn bị lạnh tỉnh.

Kỳ Từ mơ màng ngồi dậy dụi mắt, phát hiện cửa sổ chưa đóng nên gió lạnh mới thổi vào.

Sau khi đấu tranh nội tâm một hồi, Kỳ Từ đứng dậy khoác áo đi đóng cửa sổ.

Y ngáp dài chống tay lên bệ cửa, đột nhiên sống lưng lạnh toát làm y rùng mình một cái.

Kỳ Từ nhớ lại trước đó ở dịch trạm cửa sổ cũng mở ra một cách khó hiểu thế này, sau đó y ngẩng đầu lên thì trông thấy......

Thôi đừng tự dọa mình nữa!

Kỳ Từ thầm mắng mình nghi thần nghi quỷ rồi cố gắng bình tĩnh ngẩng đầu lên.

Nhưng sát ngay bên ngoài cửa sổ có một kẻ đang cười quỷ quyệt nhìn chằm chằm vào Kỳ Từ, khoảng cách gần đến nỗi có thể chạm đến, tựa như chỉ giây lát sau hắn sẽ kề sát vào mặt Kỳ Từ!!!

Nhịp tim Kỳ Từ đột nhiên ngừng lại, cả người cứng đờ.Mặt trăng chậm chạp chui vào mây đen, kẻ quỷ quái kia khẽ nhúc nhích.

Kỳ Từ nhanh tay đóng ập cửa sổ, sau đó chụp lấy giá nến bằng đồng trên bàn, cắn răng giơ lên cao nhìn chằm chằm cửa sổ.

Chỉ cần tên kia dám phá cửa sổ thì y sẽ đập nát đầu hắn!

Nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh, cánh tay Kỳ Từ đã mỏi nhừ mà chẳng thấy quái vật bên ngoài xông vào.

Kỳ Từ sực nhớ ra một điều.

Trước đây mỗi lần đến nơi nào Biên Trọng Hoa cũng sẽ đứng ngoài phòng y bấm quyết niệm chú hồi lâu, chẳng lẽ vì vậy nên quái vật mới không vào được sao?

Kỳ Từ đang suy tư thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, mỗi tiếng đều nặng nề như muốn phá sập cửa.

Kỳ Từ đang hồi hộp nên lập tức bị tiếng động này làm giật mình.

Cùng với tiếng đập cửa là giọng cầu cứu gần như tê tâm liệt phế: "Vương gia!

Mở cửa ra đi!

Người lông vũ đang đuổi theo ta!

Ta không biết đi đâu nên chỉ có thể chạy tới chỗ ngươi thôi, mau cứu ta với!"
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 64


Chương 64: Nếu ngươi chịu phối hợp thì sẽ không đauĐêm khuya sương lạnh, hai bên đều rơi vào tình thế nguy hiểm, chỉ khác là một người biết rõ còn người kia thì không.

Tiếng rít đáng sợ xen lẫn với tiếng thét trong phòng, thứ trên trần nhà thoắt cái tới gần Biên Trọng Hoa, lao thẳng vào điểm chí mạng của hắn!

Một giây sau Biên Trọng Hoa chẳng hề nao núng đưa tay chụp lấy luồng gió gào thét lao đến, siết chặt thứ kỳ dị kia rồi ném mạnh ra ngoài.

Nó lập tức bay vút ra khỏi phòng, xuyên thủng cửa gỗ va trúng cành cây, sau đó tê liệt rơi phịch xuống đất.

Nhờ ánh trăng sáng mới thấy rõ đó là một quái vật xấu xí tay dài quá gối, đầu trụi lủi, làn da nhăn nheo, đôi mắt ti hí, khóe miệng nứt ra tận mang tai.

Biên Trọng Hoa đá văng cửa gỗ lung lay rồi đi đến trước mặt thứ giống người mà không phải người kia, tặc lưỡi một tiếng: "Bộ dạng người lông vũ là thế này sao?"

Bỗng nhiên thứ kia mở bừng mắt, thè ra lưỡi rắn đỏ lòm quấn quanh cổ Biên Trọng Hoa!

Biên Trọng Hoa bình tĩnh búng nhẹ ngón tay, thanh đao lóe lên ánh sáng bạc lập tức phóng ra từ tay áo của hắn chém đứt lưỡi rắn.

Yêu vật gào lên thê thảm, một nửa lưỡi rắn phun máu tung tóe trong miệng lại bị Biên Trọng Hoa túm chặt.

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên một tiếng rú thảm thiết.

Thì ra có công tử bị một yêu vật khác bổ nhào tới, thấy yêu vật kia sắp rạch bụng hắn, ánh sáng lóe ra từ thanh đao bay tới làm yêu vật vội vã tránh né.

Hai ám hầu khác cầm trường kiếm liếc nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên tấn công yêu vật, dồn nó ra khỏi phòng.

Bên cạnh thân cây, hình giao long trên vai phải Biên Trọng Hoa lờ mờ nổi lên ánh sáng đỏ, hắn mỉm cười, rõ ràng nụ cười rất ôn hòa nhưng hoàn toàn không tương xứng với động tác hung bạo của hắn, Biên Trọng Hoa nắm đầu lưỡi yêu vật kia giật đứt lìa.

Yêu vật bịt miệng đầm đìa máu tươi gào rú hết sức thê thảm.

Biên Trọng Hoa không do dự, cũng không nhiều lời mà giơ tay cắt đứt yết hầu quái vật, thanh âm bỗng nhiên biến mất, quái vật kia đổ nhào xuống đất.

Biên Trọng Hoa phủi bụi đất trên tay rồi quay lại cười nói với các công tử khiếp đảm ngồi phịch trong phòng đối diện: "Nói tiếp chuyện lúc nãy, tiếp theo ai sẽ uống thuốc đây?"

Ở bên kia, Kỳ Từ nhận ra người đang điên cuồng đập cửa là Lục Vũ thì không khỏi kinh ngạc: "Lục...

Lục Vũ?"

"Vương gia cứu mạng!

Cứu mạng với!"

Nghe tiếng hét bên ngoài, Kỳ Từ bối rối định đi tới mở cửa.

Nhưng ngay khi Kỳ Từ đặt tay lên cửa thì chợt khựng lại.

Ngoài phòng y có thị vệ, Lục Vũ la hét ầm ĩ như vậy tại sao thị vệ chẳng có động tĩnh gì?

Nếu thị vệ đã bị người lông vũ giết thì sao Lục Vũ vẫn còn sống sót?

Huống chi Lục Vũ bị yêu vật truy đuổi, nửa đêm chạy tới phủ cầu cứu thì trước tiên phải gặp thị vệ tuần tra mới đúng, thị vệ cũng phải dẫn hắn tới phía Tây tìm Biên Trọng Hoa và hai ám hầu mới đúng.

Sao có thể chạy tới chỗ y được?

Tìm y thì làm được gì?

Y cũng đâu biết trừ yêu!

Ôm nhau chờ chết sao?!

Quá khó hiểu, quá kỳ lạ.

Kỳ Từ lập tức rút tay về rồi hét lớn qua cửa: "Thị vệ bên ngoài của ta đâu?!"

Tiếng đập cửa đột ngột im bặt, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh đáng sợ khiến lòng người thấp thỏm.

Sau đó một giọng nói lạnh lẽo độc địa vang lên ngoài cửa: "Bọn hắn chết hết rồi, nhưng ba ám hầu kia của ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, còn biết đề phòng bảo vệ ngươi nữa, nhưng chỉ phí công mà thôi."

Một cái lưỡi rắn đỏ lòm từ từ luồn qua khe hở dưới cánh cửa nhưng lại lập tức bốc cháy, cùng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng rít gào đáng sợ, thanh âm kia nghe rất thống khổ, còn có tiếng lửa cháy lách tách.Lưỡi rắn bốc cháy điên cuồng giãy giụa trong không trung rồi quấn lên chốt cửa, Kỳ Từ nắm bắt thời cơ vung giá nến bằng đồng ra sức nện vào lưỡi rắn kia.

Nhưng chưa kịp đập trúng thì lưỡi rắn đã quấn lấy cổ tay Kỳ Từ kéo một phát khiến giá nến trong tay Kỳ Từ đâm sầm vào cánh cửa.

Giá nến nện trúng cửa gỗ vang lên một tiếng chát chúa, cửa gỗ không chịu nổi sức mạnh lập tức bị đập thủng một cái lỗ, lưỡi rắn buông cổ tay Kỳ Từ ra rồi quấn lấy giá nến tiếp tục phá cửa.

Sau ba lần, cánh cửa vỡ nát bật mở.

Kẻ kỳ dị mà Kỳ Từ từng thấy hai lần đứng ở cửa, sau đó ngã gục xuống, trên người hắn chi chít vết phỏng rộp, lưỡi rắn thè ra khỏi miệng cũng bị đốt cháy đen.

Một người đi vòng qua xác kẻ kỳ dị kia tiến đến.

Chính là Lục Vũ.

Lục Vũ tiếc rẻ nhìn xác rắn chết thảm dưới đất: "Thất sách, không ngờ bùa chú ở phòng này mạnh thế, nhưng cũng không sao."

Lục Vũ mỉm cười vuốt bụng rồi ngắm nghía Kỳ Từ bằng ánh mắt quỷ quái.

Kỳ Từ không cam lòng yếu thế, bình tĩnh đối mặt với Lục Vũ: "Ngươi cũng giỏi che giấu thật đấy.

Đột nhiên xuất đầu lộ diện là vì quyết tâm chịu chết sao?"

Lục Vũ nói: "Vương gia thật biết đùa, chẳng phải mấy ngày trước còn quan tâm ta lắm sao?

Ta tới đáp lễ Vương gia đây, Vương gia đừng sợ, nếu ngươi chịu phối hợp thì sẽ không đau đâu."

Kỳ Từ cười lạnh rồi âm thầm lui lại hai bước, đột ngột vớ lấy bình hoa bên cạnh ném tới Lục Vũ.

Lục Vũ nghiêng người tránh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Kỳ Từ!!

Kỳ Từ chưa kịp thấy rõ hắn tới thế nào thì đã bị siết cổ!

Lục Vũ chẳng chút lưu tình nắm đầu Kỳ Từ đập mạnh vào tường, máu tươi lập tức tuôn ra đầm đìa nửa bên mặt y, Kỳ Từ đau đến hôn mê bất tỉnh.

"Thật không biết điều chút nào".

Lục Vũ thô bạo ném Kỳ Từ lên giường, cùng lúc đó tất cả cửa sổ đều đóng ập lại.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 65


Chương 65: Không muốn chết thì ngoan ngoãn cho ta Sau khi Biên Trọng Hoa và hai ám hầu gọn gàng giải quyết xong yêu vật, tiếng reo hò vang dội khắp phòng.

Biên Trọng Hoa niệm chú thu hồi lưỡi đao bạc, cảm thấy hình giao long trên vai vẫn nóng rực, thậm chí còn hơi đau nhức, hắn chợt thấy kỳ lạ vì rõ ràng mình không hề hao tâm tốn sức, tại sao bùa chú trên vai lại cảnh cáo hắn mất khống chế.

"Đại nhân, bụng chúng ta chưa xẹp xuống thì làm sao bây giờ?"

Một công tử hỏi Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa cười nói: "Uống thuốc đi."

"Nhưng, nhưng chẳng phải ngươi vừa nói thuốc này sẽ độc chết người sao?"

Công tử kia do dự.

"Lừa các ngươi thôi."

Biên Trọng Hoa nháy mắt.

Đám người: "......"

Thấy không có gì đáng lo, đám người tranh nhau uống thuốc, công tử đầu tiên uống thuốc được gia phó dìu về nhà, lúc đi ngang qua Biên Trọng Hoa còn chắp tay cảm tạ hắn.

Biên Trọng Hoa gật đầu đáp lại.

Gia phó dìu công tử kia chậm rãi ra ngoài phủ, tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.

"Quá tốt rồi công tử, cuối cùng việc này cũng giải quyết xong, chắc lão gia và phu nhân sẽ mừng lắm."

"Xem như ta tốt số nên mới chịu được tới giờ."

"Nếu công tử chịu không nổi thì nhất định lão gia sẽ liều mạng với yêu vật kia."

"Thôi đi, cha ta đâu biết trừ yêu, ông ấy còn không nhận ra nữa kìa!

Thứ này biến hóa khó lường, giờ ngươi nhìn hắn buồn nôn như vậy nhưng lần đầu ta gặp hắn không phải dạng này đâu."

Biên Trọng Hoa đang bàn bạc với hai ám hầu về cách xử lý xác yêu vật thì thính tai nghe được đối thoại của hai người, đột ngột đi tới chặn lại công tử kia hỏi: "Lần đầu ngươi gặp hắn là dạng gì?"

Công tử thoáng sửng sốt rồi nhíu mày nhớ lại: "Hắn che mặt nên không thấy rõ, nhưng cảm giác là nam tử bình thường, tay không dài bằng yêu vật này."

Công tử chỉ vào xác chết dưới đất, "Bả vai và cánh tay hắn mọc đầy lông vũ, đúng rồi, ta nhớ hình như hắn chỉ có ba ngón tay thì phải."

Biên Trọng Hoa mở to mắt.

Sách cổ có nói người lông vũ giống hệt như người, có lông vũ, làm nam tử mang thai rắn.

Nhưng không nói người lông vũ biết thay hình đổi dạng.

Biên Trọng Hoa hỏi dồn: "Ngươi có biết thư sinh tên Lục Vũ ở ngoại ô đến Lục gia trang lúc nào không?"

"Hình như gần một năm trước thì phải?

Chắc chưa đầy một năm đâu."

Công tử kia vừa suy tư vừa đáp.

Trùng với thời gian những công tử này gặp phải tà uế.

Không!

Cũng không phải là trùng!

Tại sao một thư sinh yếu đuối lại sống một mình trong rừng sâu ở ngoại ô?

Tại sao những công tử này đều mang thai đủ tháng mà chỉ có mình hắn mới ba bốn tháng?

Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Ngươi biết hắn chỉ có ba ngón tay không?"

Công tử kia kinh ngạc lắc đầu.

Biên Trọng Hoa lại hỏi các công tử khác nhưng chẳng ai biết thư sinh nghèo túng ở ngoại ô kia chỉ có ba ngón tay.

Biên Trọng Hoa gọi lại công tử đang định về nhà rồi nói: "Các ngươi khoan hãy đi, ở yên chỗ này đừng nhúc nhích."

"Tại sao?"

Đám người thắc mắc.

"Bởi vì yêu vật hại các ngươi không phải hai kẻ đã chết này."

Sắc mặt đám người lập tức trắng bệch.

Biên Trọng Hoa không rảnh giải thích cặn kẽ nên dặn dò hai ám hầu bảo vệ tốt các công tử này, sau đó bay vọt vào bóng đêm chạy tới nhà gỗ ở vùng ngoại ô.

Trong phòng, Lục Vũ tựa hồ phát giác được điều gì nên mỉm cười đắc ý rồi cúi đầu nhìn Kỳ Từ đang hôn mê trên giường.

Hắn tháo đai lưng rồi chậm rãi cởi y phục, áo vải màu xanh rơi xuống để lộ lông vũ đen nhánh trên cánh tay và bờ vai, lông vũ tương phản với lồng ngực trắng trẻo nhìn hơi đáng sợ.

Bả vai Lục Vũ run rẩy, cảm thấy sảng khoái không ít, hắn ngồi cạnh giường đưa tay cởi đồ Kỳ Từ, sau đó giơ bàn tay chỉ có ba ngón xoa lên lồng ngực trắng nõn và bụng dưới bằng phẳng của Kỳ Từ.

Thấy trên ngực Kỳ Từ có vết bớt màu đỏ, Lục Vũ nhìn một lát nhưng cũng không mấy để ý, hắn vuốt nhẹ bụng mình, một con rắn vảy đen cực nhỏ bỗng nhiên xuất hiện quấn quanh ngón tay hắn, đồng thời bụng hắn cũng xẹp xuống.

Lục Vũ đưa tay bóp mặt Kỳ Từ rồi nhét ngón tay có con rắn đen vào miệng y, Kỳ Từ mơ màng tỉnh lại, phát hiện trong miệng có dị vật thì lập tức giãy giụa cắn chặt răng.

Con rắn đen chui ra kịp nên không bị cắn trúng nhưng ngón tay Lục Vũ thì không may bị cắn chảy máu.

Lục Vũ hung hăng bóp mặt Kỳ Từ, thừa cơ Kỳ Từ bị đau thì rút ngón tay ra, trên mặt lộ vẻ nóng nảy tức giận.

Hai mắt Kỳ Từ bị máu làm mờ đi, trước mắt chỉ thấy một màu đỏ, đầu y bị đập mạnh nên đau như sắp nứt, chỉ có thể dựa vào chút sức lực cuối cùng giãy giụa ngồi dậy trốn ra sau, nhưng y hoàn toàn chẳng có chỗ nào để trốn, động tác kia lại có vẻ buồn cười.

Lục Vũ đè lại Kỳ Từ rồi cầm đai lưng trói hai tay, quăng y ngã ngửa xuống sàn, còn hung ác đạp một cước lên ngực y.

Kỳ Từ ho sặc sụa, cả người gập lại vì đau, cánh tay và lưng ma sát với mặt đất đỏ ửng.

Lục Vũ cúi xuống bóp cổ y lôi xềnh xệch lên giường, hung tợn nói: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút cho ta!"

Nói xong lại tiếp tục nhét con rắn đen vào miệng Kỳ Từ.

Kỳ Từ không chịu thua, ngậm chặt miệng liều mạng giãy giụa phản kháng, Lục Vũ thấy thế thì hùng hổ leo lên giường ngồi đè trên người Kỳ Từ khống chế tay chân y, sau đó cạy miệng Kỳ Từ, con rắn vảy đen kia thè lưỡi nhắm ngay thời cơ trườn vào cổ họng Kỳ Từ.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 66


Chương 66: Kế điệu hổ ly sơn thận trọng từng bước Bóng đêm mênh mông, trăng sáng lạnh lẽo.

Biên Trọng Hoa đi tới trước căn nhà nhỏ trong rừng ngoại ô, hắn không dừng lại mà đá tung cửa xông vào.

Lại là mùi thuốc nồng nặc gay mũi kia, Biên Trọng Hoa bịt kín miệng mũi rồi nhìn quanh.

Nếu không có chiếc bàn gỗ ở giữa thì đây chỉ là một căn nhà trống hoác, chẳng có kỳ vật trang trí nào khác, cửa sổ bịt kín bằng tấm ván gỗ không lọt một tia sáng.

Biên Trọng Hoa muốn tìm manh mối nên nhẹ nhàng giơ tay, thanh đao bạc trong tay áo bay ra lơ lửng giữa không trung, ánh sáng chiếu vào mọi ngóc ngách trong phòng, Biên Trọng Hoa đang muốn dò xét thì ánh mắt bất giác rơi vào mặt bàn gỗ.

Trên bàn có một chiếc hộp nhìn rất quen mắt.

Biên Trọng Hoa đi tới mở hộp ra, thấy bên trong có mấy cái bánh ngọt trắng mềm.

Chính là loại bánh ngọt trước đó Kỳ Từ tặng hắn, hộp này cũng giống hệt chiếc hộp Kỳ Từ đưa cho hắn.

Biên Trọng Hoa sực nhớ ra điều gì nên lập tức biến sắc.

Tại sao ngày đó Lục Vũ muốn để hắn và Kỳ Từ thấy mình chỉ có ba ngón tay?

Lục Vũ ẩn giấu ròng rã một năm, rõ ràng giấu rất kỹ, nếu bại lộ thì chẳng phải Lục Vũ cố ý để lộ thân phận của mình sao?!

Bởi vì đây là kế điệu hổ ly sơn thận trọng từng bước!!!

Biên Trọng Hoa vội vã quay người chạy ngược về tòa nhà, nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng.

Đêm lạnh sâu thẳm, gió đêm phần phật.

Sau khi đuôi rắn đen biến mất trong miệng Kỳ Từ, Lục Vũ mỉm cười đắc ý, hắn nhìn lại Kỳ Từ đang hôn mê rồi xoa lên bụng dưới của y, ngón tay chạm vào da thịt, lẳng lặng chờ đợi con rắn bên trong đáp lại hắn.

Khi Kỳ Từ còn ở dịch trạm cách Lục gia trang mấy chục dặm thì Lục Vũ đã chú ý tới y, thân phận Kỳ Từ tôn quý, huyết thống bất phàm nên có thể mang thai rắn lớn mạnh, Lục Vũ quyết tâm sau khi cảm nhận được rắn trong bụng Kỳ Từ thì sẽ bắt nó đi, dù sao cũng phải lấy ra trước khi Kỳ Từ đủ tháng, không thể bị người khác quấy rầy được.

Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy gì, Lục Vũ buồn bực đặt tay lên bụng Kỳ Từ thăm dò, chợt thấy vết bớt màu đỏ trước ngực Kỳ Từ lóe sáng, Lục Vũ nhíu mày, cúi người xích lại gần muốn nhìn cho rõ thì ánh sáng kia đột nhiên bùng lên chói lóa!

Hai mắt Lục Vũ bị ánh sáng làm đau buốt, hắn vô thức đưa tay che lại, sau đó bị một sức mạnh vô hình hất tung xuống đất.

Trên giường Kỳ Từ không còn trói buộc bỗng nghiêng người nôn ra một bãi máu đen dưới giường, ngón tay nắm chặt chăn đệm lộ ra sắc mặt cực kỳ thống khổ.

Lục Vũ lăn trên sàn hai vòng rồi bật dậy, bỗng nhiên phát giác được điều gì nên sắc mặt trắng bệch, xông tới phía trước giơ tay trái ấn bụng Kỳ Từ.

Không có!

Rắn không trả lời hắn!

Sao có thể như vậy được?

Lục Vũ nhìn bãi máu đen cạnh giường, hơi thở càng thêm dồn dập.

Chẳng lẽ người này đã nôn con rắn ra?!

Sao y lại làm được?!

Lục Vũ đang băn khoăn thì đột nhiên thấy rùng mình, gió đêm lọt qua cửa phòng bị phá vỡ, cảm giác áp bách và sát khí bò lên lưng khiến hắn run lên một cái, tê cả da đầu.

Lục Vũ giật mình phát hiện không ổn, vội vàng muốn rời đi nhưng đã quá muộn.

Thanh đao tỏa ánh sáng bạc phá cửa sổ lao thẳng tới giữa trán Lục Vũ, hắn vội vàng vung tay gạt đi, trong nháy mắt bị ánh sáng cuốn lấy thân thể nhấc lên mấy mét rồi ném mạnh xuống đất.

Lục Vũ đang định nhổm dậy thì lại bị người đạp lên ngực đè nghiến xuống đất.

Trước mắt là một đôi giày đen thêu hình lá trúc vàng, Lục Vũ đang muốn ngẩng đầu lên thì chợt nghe thấy người kia nói: "Ngươi vừa dùng tay trái đụng vào y đúng không?"

Thanh âm hờ hững vô cảm nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi hơn cả lúc phẫn nộ.

Lục Vũ nghĩ thầm người này chẳng qua chỉ là ám hầu!

Mấy trăm năm trước hắn ngang nhiên bắt nam tử nuôi rắn, ai nghe cũng kinh hãi, bao nhiêu kẻ la lối đòi trừ yêu mò tới đều bị hắn vặn đầu đút vào bụng rắn!

Người này là cái thá gì mà dám làm càn trước mặt hắn chứ!

Lục Vũ hừ lạnh một tiếng, tất cả lông vũ nhọn hoắc trên người bỗng nhiên nhắm vào Biên Trọng Hoa như mũi kim bén nhọn đồng loạt lao tới!

Vừa dày đặc vừa gần như thế khiến người ta không thể trốn thoát!

Nhưng Biên Trọng Hoa chẳng hề nao núng.

Ngay khi đám lông vũ đen nhánh sắp đâm xuyên thân thể Biên Trọng Hoa thì đột nhiên rơi xuống lả tả!

Hình giao long trên vai Biên Trọng Hoa nổi lên ánh sáng đỏ rực, so với mỗi lần Biên Trọng Hoa thi pháp trước kia thì ánh sáng này càng chói mắt hơn, một đám sương đỏ tràn ra xiêm y của hắn cuồn cuộn trước ngực, còn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi.

Mấy ngàn chiếc lông vũ kia trong nháy mắt hóa thành tro tàn!!!

Lục Vũ hoảng sợ mở to mắt, rốt cuộc đã mất đi vẻ bình tĩnh thong dong, thất kinh giãy giụa quát to: "Làm sao có thể!!

Ngươi là ai!

Chẳng lẽ chẳng lẽ....."

Lục Vũ chợt nhớ tới một người.

Người kia chém đứt bốn ngón tay của hắn, mỗi bàn tay hai ngón, sau đó ung dung khuyên hắn: "Ngươi lớn lối bắt nhiều nam tử như vậy, hại chết nhiều người như vậy, thật sự cho rằng không ai có thể hàng phục ngươi sao?

Ta cũng lười lấy mạng ngươi nên chỉ chém đứt bốn ngón tay để ngươi nhớ cho kỹ."

Nhưng nghe đồn người kia nhất thời hồ đồ đã phá vỡ nội đan của mình, còn quanh quẩn bên cầu Nại Hà mấy trăm năm mà hao hết thần hồn!

Sao có thể xuất hiện ở nơi này được!?
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 67


Chương 67: Nhưng ta không yên tâm ngươi một thân một mình Lục Vũ vẫn mải suy đoán nhưng Biên Trọng Hoa không rảnh nghe Lục Vũ lẩm bẩm, hắn bấm quyết niệm chú, lưỡi đao bạc rơi vào tay hắn biến thành một thanh trường kiếm.

Trường kiếm kia cực mỏng, toàn thân hiện ra ánh sáng bạc như được chế tạo từ sương tuyết ngàn năm, tỏa hơi lạnh nghi ngút.

"Ngươi dùng tay trái đụng vào y."

Biên Trọng Hoa lặp lại rồi lạnh lùng vung kiếm lên, không chút do dự chém đứt một ngón tay trái của Lục Vũ.

Lục Vũ lập tức rú lên vì đau, hắn thất kinh giãy giụa muốn trốn nhưng lại bị sức mạnh vô hình đè dưới đất không thể động đậy.

Biên Trọng Hoa mắt điếc tai ngơ không cho Lục Vũ quá nhiều thời gian thích ứng mà chém thêm một ngón tay của Lục Vũ.

Kế tiếp là ngón tay cuối cùng rồi đến bàn tay và cánh tay.

Máu chảy đầy đất, tiếng kêu la thê thảm vang vọng.

Hai mắt Biên Trọng Hoa dần biến đỏ, trên người và mặt dính không ít máu tươi, hắn giẫm lên Lục Vũ như giẫm lên một con kiến nhỏ bé, lửa giận nóng rực bùng cháy, lần lượt vung kiếm chém xuống.

Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Biên Trọng Hoa bị lửa giận hừng hực thiêu rụi, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.

Sao hắn dám làm Kỳ Từ bị thương?

Làm sao dám!?

Khi Biên Trọng Hoa chém đứt lìa cánh tay trái Lục Vũ thì đám sương đỏ trên người càng dày đặc hơn, hình giao long trên vai đột nhiên đỏ rực, đám sương hóa thành dây thừng trói chặt Biên Trọng Hoa, muốn khống chế sát ý của hắn.

Biên Trọng Hoa không còn giữ vẻ mặt cười đùa như trước, hai mắt hắn long lên, dây thừng trong nháy mắt biến thành bột mịn!

Giờ khắc này giữa trời đất bỗng lặng ngắt.

Hình giao long lại trở về màu đen như bị lửa thiêu cháy chỉ còn lại tro tàn.

Bên ngoài trăm dặm núi sâu chim hót, hổ gầm vượn hú, ngàn dặm biển khơi cuồn cuộn, sông núi rung chuyển!

Lúc này ở cách đó mấy chục dặm Lâm Bạch Cốc ôm ngực rơi xuống khỏi cành cây, cũng may Tần Dịch Thương phản ứng kịp thời nên ôm y vào ngực che chở, làm đệm thịt cho Lâm Bạch Cốc.

Tần Dịch Thương ngã không nhẹ nhưng vẫn cười nói: "Sao thế chim trắng nhỏ?

Ngươi mà cũng ngủ mê thế cơ à?"

Nhưng sắc mặt Lâm Bạch Cốc khiến Tần Dịch Thương phát giác không ổn.

Lâm Bạch Cốc một tay đè ngực, một tay níu lấy Tần Dịch Thương, cả khuôn mặt trắng bệch: "Hình như ba hồn của Biên đại nhân thật sự hợp lại rồi."

Ngay khoảnh khắc dây thừng bị đứt vụn, lỗ tai Biên Trọng Hoa lùng bùng, đầu đau từng cơn.

Tình cảnh bi thảm trước mắt và Kỳ Từ trọng thương sau lưng bỗng nhiên biến mất.

Biên Trọng Hoa thấy mình đứng trước một dòng sông.

Đây không phải là sông bình thường.

Nước sông sôi trào màu đỏ vàng, rắn rết đầy rẫy, gió tanh phả vào mặt, nhìn kỹ còn có thể thấy xác người tàn tạ kêu khóc dưới sông!

Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm dòng sông, một cảm giác quen thuộc xen lẫn tuyệt vọng, đau thương và bất lực dâng lên.

Giống như có ai đang chờ hắn?

Lại giống như hắn đang chờ ai?

Biên Trọng Hoa đi từng bước tới dòng sông, bên bờ có cánh tay đứt lìa quơ quào loạn xạ như muốn lôi tất cả người đi ngang qua xuống dưới.

"Biên....

Biên Trọng Hoa" Bỗng nhiên một trận gió phất qua mang theo tiếng gọi xa xăm.

Biên Trọng Hoa đột ngột dừng bước.

Có người đang gọi hắn.

Dòng sông bỗng cuồn cuộn dâng cao, bốc lên mùi tanh hôi như có thứ gì đó sắp vọt ra khỏi sông.

Biên Trọng Hoa nheo mắt nhìn lại, tiếng gọi bên tai vẫn không dứt.

"Biên Trọng Hoa" Là ai?

Ai đang gọi hắn?

"Biên Trọng Hoa" Là......

Là Kỳ Từ.

Biên Trọng Hoa bỗng dưng lấy lại tinh thần!

Trong phòng, trước mặt Biên Trọng Hoa là một đống tay đứt chân cụt ngâm trong vũng máu tươi nhìn hết sức bừa bộn, ánh trăng mỏng lạnh, xà nhà khung cửa, đâu còn dòng sông hay xác chết nào.

"Biên.....

Biên Trọng Hoa" Lần này Biên Trọng Hoa thật sự nghe rõ Kỳ Từ đang gọi mình, suy nghĩ trở lại trong thân thể hắn, Lục Vũ chẳng biết đã trốn thoát lúc nào, Biên Trọng Hoa đâu còn nhớ được nhiều như vậy, vội vàng thu lại trường kiếm rồi đi tới cạnh giường Kỳ Từ.

Biên Trọng Hoa không nhận thấy hình giao long vốn đang im lìm trên vai hắn lại nổi lên ánh sáng đỏ.

Cách đó mấy chục dặm, Tần Dịch Thương nghe Lâm Bạch Cốc nói xong lập tức biến sắc: "Biên Trọng Hoa mất nội đan mà lại không ở kinh thành, không có Lý quốc sư ở đây, ba hồn hợp lại có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, giờ ta sẽ đi tìm hắn ngay!

Ngươi nghỉ ngơi một lát đi."

Lâm Bạch Cốc kịp thời ngăn lại Tần Dịch Thương: "Đừng đi, bị người cản trở rồi."

Tần Dịch Thương kinh ngạc: "Cản trở?

Tức là sao?"

Lâm Bạch Cốc lắc đầu thở dài: "Giờ ngươi mau chóng về kinh bẩm báo việc này với Lý quốc sư đi, nếu chúng ta mới phát hiện ba hồn của Biên Trọng Hoa trở về cơ thể lại bị người ngăn cản thì yêu vật hung thú trên thế gian này nhất định cũng phát giác được!

Mau nói Lý quốc sư bày trận lập kết giới ngoài kinh thành để phòng hung thú đi!"

"Vậy còn ngươi?"

"Ta sẽ tiếp tục đi theo bọn họ đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Tần Dịch Thương không phản đối mà đứng dậy chạy về hướng kinh thành, vừa đi mấy bước lại chạy về nghiêm trang nói với Lâm Bạch Cốc: "Nhưng ta không yên tâm ngươi một thân một mình."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 68


Chương 68: Nếu than đau thì ngươi có thấy ta yếu đuối lắm không Tần Dịch Thương nghiêm trang nói với Lâm Bạch Cốc: "Nhưng ta không yên tâm ngươi một thân một mình."

Lâm Bạch Cốc bình thản hỏi: "Có gì mà không yên tâm?"

Tần Dịch Thương: "Đường về kinh xa xôi, lỡ gặp phải hung thú hay yêu vật gì...."

Lâm Bạch Cốc: "Gặp thì gặp, ta đâu phải vô dụng."

Tần Dịch Thương nói: "Cái này khác chứ, dù bây giờ ngươi có thể một tay che trời hay xoay chuyển càn khôn thì ta vẫn không yên tâm, đây mới là khác biệt, hiểu chưa?"

Lâm Bạch Cốc không hiểu: "Vậy ngươi muốn sao?"

Tần Dịch Thương vươn tay ra với Lâm Bạch Cốc: "Nào, ôm một cái."

Lâm Bạch Cốc: "Ngươi là Hổ Vương núi Côn Luân chứ đâu phải hổ con núi Côn Luân."

Tần Dịch Thương vẫn kiên quyết ôm Lâm Bạch Cốc vào lòng rồi vỗ lưng y, dặn dò y cẩn thận, sau đó mới biến mất giữa khu rừng.

Hơi ấm còn lưu lại trên người, một trận gió đêm thổi qua, Lâm Bạch Cốc đột nhiên thấy lạnh, trong lòng lại hối hận vì lúc nãy không ôm lại Tần Dịch Thương.

Cũng chỉ ôm một cái mà thôi.

Sao mình lại keo kiệt như vậy?

Lần sau vẫn nên ôm hắn đi.

Trong phòng, Biên Trọng Hoa vội vàng đi tới trước giường Kỳ Từ, thấy quần áo y rộng mở, cổ có vết bóp, trên trán và khóe miệng chảy máu, lồng ngực và cánh tay trơn láng bây giờ chằng chịt vết bầm tím, con ngươi trong mắt Biên Trọng Hoa co rụt, không giấu được sự đau lòng của mình.

Biên Trọng Hoa ngồi xuống cạnh giường ôm Kỳ Từ lên để y dựa vào ngực mình, lại đưa tay xoa bụng Kỳ Từ kiểm tra xem trong người y còn yêu khí hay không.

Kỳ Từ mơ màng phát giác có người đụng mình thì vô thức giãy giụa.

Biên Trọng Hoa ôm chặt y dịu dàng trấn an: "Là ta đây."

Kỳ Từ thả lỏng người, nói thều thào: "Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta mà."

Biên Trọng Hoa trầm giọng: "Ta đến muộn rồi."

Hắn sờ bụng Kỳ Từ nhưng không phát hiện được yêu khí của rắn, cuối cùng nỗi áy náy mới vơi đi chút ít.

Biên Trọng Hoa sửa sang quần áo Kỳ Từ, chợt nghe y hỏi: "Thị vệ bên ngoài có phải đã bị người lông vũ giết rồi không?"

Biên Trọng Hoa nói: "Sao ngươi không hỏi xem thương tích của mình thế nào?

Chẳng lẽ không đau à?"

Kỳ Từ co ro như sợ lạnh, vô thức cọ xát trong ngực Biên Trọng Hoa, hơn nửa ngày mới hiểu ý Biên Trọng Hoa, y nói: "Nếu kêu đau thì ngươi có thấy ta yếu đuối lắm không?"

Biên Trọng Hoa lập tức giận quá hóa cười, hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta và ngươi cùng kêu đau, hai chúng ta cùng yếu đuối, thế nào?"

Lần này Kỳ Từ phản ứng rất nhanh, y ngẩng phắt lên, một mắt còn dính máu, mắt kia hiện rõ vẻ lo lắng, y hỏi: "Ngươi cũng bị thương sao?

Ngươi đau ở đâu?"

Biên Trọng Hoa chỉ vào ngực trái của mình: "Không bị thương nhưng rất đau."

Kỳ Từ mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt, hơn nửa ngày mới thốt ra năm chữ: "Đau thì tìm đại phu."

Biên Trọng Hoa âm thầm thở dài, nhẹ nhàng bế Kỳ Từ lên rồi lầm bầm: "Đại phu không chữa được."

Kỳ Từ bị bế bổng lên, tuy Biên Trọng Hoa ôm rất ấm áp, cánh tay mạnh mẽ nhưng Kỳ Từ vẫn lo lắng nắm chặt quần áo Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa hỏi: "Sao thế?

Ta không làm ngươi ngã đâu."

Kỳ Từ nói: "Ta sợ ngươi đột ngột quăng ta lên, đầu ta đau, chịu không nổi."

Biên Trọng Hoa: "....."

Biên Trọng Hoa nhớ lại hành động trước đây của mình rồi nhìn người đang thấp thỏm trong ngực.

Đột nhiên cảm thấy con đường mình theo đuổi người ta dài dằng dặc, lại còn nhiều ngăn cách, chờ lần sau uống rượu nhất định phải uống say đến mất lý trí mới được.

Biên Trọng Hoa nghiến răng âm thầm hạ quyết tâm, không nói lý lẽ với Kỳ Từ nữa mà ôm y ra khỏi căn phòng đầy máu me rồi tìm chỗ sạch sẽ bó thuốc chữa thương cho y.

Sau khi biết yêu vật bị diệt trừ, mọi nhà ở Lục gia trang khua chiêng gõ trống đốt pháo vô cùng náo nhiệt, bầu không khí ngột ngạt trước kia bị quét sạch, bình yên lại trở về với thôn nhỏ này.

Lục Nhân lão gia và mấy phú thương khác mở tiệc chiêu đãi người dân cả thôn ăn uống suốt ba ngày.

Tất nhiên người bọn họ muốn mở tiệc chiêu đãi nhất là Biên Trọng Hoa, nếu không có hắn thì chẳng biết những công tử này còn phải chịu tra tấn thống khổ bao lâu.

Đáng tiếc buổi tiệc ngày đó Biên Trọng Hoa không xuất hiện mà chỉ có hai ám hầu khác.

Hỏi tại sao à?

Xin thưa rằng: Trước đó sơ sẩy hại Vương gia bị thương nên giờ Biên đại nhân đang trông nom Vương gia một tấc cũng không rời.Lục Nhân lão gia cực kỳ sợ hãi, dù sao Vương gia thân phận tôn quý bị thương trong nhà mình, hắn sợ sẽ bị trách tội, nghe câu trả lời này thì không dám hỏi nhiều nữa mà chỉ khúm núm vâng dạ.

Lúc này Kỳ Từ đang thoải mái ngồi dựa vào nhuyễn tháp quấn chăn bông, bên cạnh đặt chậu than sưởi ấm, tay bưng cháo loãng chậm rãi uống.

Trên trán y quấn vải trắng, vết bóp trên cổ cũng mờ đi nhiều.

Biên Trọng Hoa đứng một bên nói với y: "Sớm lên đường thôi, thôn này nhỏ quá tìm không ra dược liệu tốt, chúng ta mau đến thành trấn kế tiếp đi."

Kỳ Từ gật đầu nói: "Ngươi đừng quá khẩn trương, ta cũng đâu phải được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, mấy vết thương này có đáng gì."

Biên Trọng Hoa cười nói: "Ngươi sớm chữa khỏi vết thương mới có thể uống rượu với ta chứ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết bí mật thứ ba của ta sao?"

Đây là lần đầu tiên Biên Trọng Hoa nhắc đến hai chữ bí mật khi đang tỉnh táo.

Kỳ Từ thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: "Thì ra lúc ngươi tỉnh cũng sẽ nhắc tới, vậy chẳng phải bây giờ có thể nói với ta rồi sao?"

Biên Trọng Hoa nói: "Hai bí mật trước nếu ngươi hỏi ta lúc tỉnh táo thì ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng bí mật thứ ba này nhất định phải uống rượu mới có can đảm nói ra."

Kỳ Từ húp muỗng cháo cuối cùng rồi trêu chọc Biên Trọng Hoa: "Biên đại nhân ngài đang nhử mồi đấy à."

Biên Trọng Hoa cầm lấy chén từ tay Kỳ Từ, chỉ cười mà không nói gì.

Kỳ Từ vặn hỏi: "Mặc dù chưa thể nói ra nhưng bí mật này liên quan tới cái gì chắc có thể tiết lộ chút ít chứ?"
 
Back
Top Bottom