Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 49


Chương 49: Trên giường có ngườiKỳ Từ ủ ê nói: "Đã bắt đầu hoang mang rồi đây, khoan đã, nếu đúng như ngươi nói thì chẳng phải sau này bà ta sẽ cố gắng tác hợp ta và Bắc An quận chúa sao?"

Nụ cười của Biên Trọng Hoa dần nhạt đi, hắn khẽ gật đầu.

Trong lòng Kỳ Từ hoài nghi, nhưng hôm nay thái độ của Thái hậu chẳng có vẻ gì là cực lực tác hợp cho mình và quận chúa, trái lại sau khi nghe nói mình có người trong lòng thì Thái hậu còn cổ vũ mình cầu hôn.

Đây là vì sao?

Biên Trọng Hoa thấy Kỳ Từ bỗng nhiên trầm mặc thì tưởng y đang suy nghĩ chuyện quận chúa, ghen tuông nói: "Sao thế?

Đang nghĩ xem áo cưới nên thêu long phượng trình tường hay uyên ương nghịch nước à?"

Kỳ Từ ngước mắt nói: "Long phượng trình tường đi."

Biên Trọng Hoa: "........"

Kỳ Từ cười hỏi: "Sao không nói gì?

Hay ngươi thấy uyên ương nghịch nước đẹp hơn?"

Trêu chọc không thành lại bị trêu chọc, Biên Trọng Hoa chẳng những không giận mà còn cười, nhướn mày nhìn Kỳ Từ ung dung nói: "Ồ?

Ý kiến của ta quan trọng lắm sao?"

Kỳ Từ ho khẽ một tiếng, ánh mắt trốn tránh: "Đây chẳng phải đang tiếp thu ý kiến quần chúng sao, thôi không đùa nữa, ta không có tâm tư kia với quận chúa đâu, nếu Thái hậu thật sự muốn tác hợp thì ta sẽ từ chối khéo, huống chi ngươi vừa nói Bắc An quận vương rất yêu thương con gái, sao có thể gả quận chúa cho một kẻ xuất thân quê mùa như ta, còn lạc vào nơi dơ bẩn nữa chứ."

Biên Trọng Hoa thu lại ý cười rồi nhíu mày gằn từng chữ: "Ngươi rất tốt."

Chẳng chút do dự giúp Hứa Nhuận và Hứa Ly không xu dính túi, cõng nha hoàn trong phủ tới y quán, không ôm thù hận, không có thủ đoạn, dịu dàng như nước.

Kỳ Từ tốt như vậy nên Biên Trọng Hoa không muốn người khác chê bai y, dù y có tự chê mình cũng không được.

Nghe Biên Trọng Hoa nói, Kỳ Từ thoáng sửng sốt rồi cười nói: "Tạ ơn."

Bóng đêm nặng nề, ánh trăng mênh mông, hoa đăng trôi lênh đênh xuôi theo dòng nước, ánh nến lung linh chiếu xuống mặt nước lấp loáng, tiếng ve kêu rả rích bên tai, nụ cười của Kỳ Từ trong trẻo như vầng trăng lững lờ không trói buộc.

Biên Trọng Hoa đột nhiên thất thần, hồi lâu sau mới dời mắt đi lẩm bẩm: "Vẫn là long phượng trình tường đi."

"Gì cơ?"

Kỳ Từ không nghe rõ.

"Không có gì."

Biên Trọng Hoa mỉm cười đưa tay xoa đầu Kỳ Từ rồi nói lảng sang chuyện khác, "Phía trước có tiệm bánh ngọt kìa, đi thôi, xem có bán mứt mơ không."

Nói xong hắn đi tới cửa tiệm kia.

Kỳ Từ vừa sửa sang mái tóc bị vò rối vừa đuổi theo Biên Trọng Hoa: "Chờ ta với."

Tiệm bánh tuy nhỏ nhưng hàng hóa rất phong phú, từng dãy hộp gỗ đựng điểm tâm thơm nức, còn có trái cây muối, mứt hoa quả rắc mộc tê đỏ nhạt hết sức ngon mắt.

Biên Trọng Hoa chọn mua mấy thứ rồi bảo ông chủ dùng giấy dầu gói kỹ, mình cất một bao còn bao kia đưa cho Kỳ Từ ăn chung.

Hai người ngậm mứt mơ chua ngọt xuyên qua đám người náo nhiệt để về phủ Vương gia.

Kỳ Từ hoang mang hỏi: "Trước kia ta đã muốn hỏi sao ngươi luôn mang theo mứt hoa quả trong người vậy?"

Bất thình lình bị hỏi đến chuyện này, Biên Trọng Hoa khựng lại: "À vì...."

Vì.....

Vì sao?

Biên Trọng Hoa không nhớ nữa.

Có rất nhiều chuyện hắn nhớ không rõ, nhiều đến nỗi ngay cả hắn cũng phải kinh ngạc.

Có một thời gian rất dài hắn không biết mình là ai, lang thang vô định giữa thế gian, không biết mình từ đâu đến và phải đi đâu.

Hắn ăn mặc rách rưới, tóc tai rối bù phiêu bạt trên đường, trong rừng sâu, những nơi xa xôi hẻo lánh, bị lũ trẻ cười nhạo, bị người qua đường ghét bỏ, không đói cũng chẳng khát, tuy cảnh ngộ rất thê thảm nhưng Biên Trọng Hoa lại cảm thấy không quan trọng.

Hắn biết mình bất phàm, có thể vinh hoa cũng có thể phú quý, nhưng hắn không muốn.

Vì sao không muốn.

Không biết, không rõ.

Đến một ngày nọ, Lý quốc sư tìm gặp Biên Trọng Hoa, vừa mở miệng thì câu đầu tiên là: "Ngươi không nên lưu lạc thành bộ dạng này."

Biên Trọng Hoa hỏi lại hắn: "Vậy ta phải có bộ dạng gì."

Lý quốc sư nói: "Chỉ có thể hỏi chính ngươi thôi."

Biên Trọng Hoa trầm ngâm: "Ngươi nói đúng."

Hắn cứ thế đi theo Lý quốc sư vào Ám Hầu Môn.

Sau đó hắn dần hiểu ra một số chuyện, ví dụ như làm sao khống chế sức mạnh của mình, ví dụ như nên mang theo mứt hoa quả trong người.

Nhưng lại không nhớ ra nguyên do.

"Chắc vì cảm giác chăng?"

Biên Trọng Hoa hàm hồ trả lời.

"Cảm giác?"

Kỳ Từ nghe xong càng thêm mơ hồ.

"Chính là....."

Biên Trọng Hoa nắm bắt được nỗi tưởng niệm cực kỳ bé nhỏ trong lòng, cố gắng tìm kiếm, muốn cho Kỳ Từ một câu trả lời, "Hình như là....."

Hình như là.....

Mang cho ai đó.

Trong đầu Biên Trọng Hoa đột nhiên ong ong, sau đó cơn đau kịch liệt ập tới, hai mắt hắn lập tức tối sầm, cả người ngã phịch xuống đất, bao giấy dầu đựng mứt hoa quả trong tay cũng rơi theo, mứt hoa quả văng tung tóe.

"Biên Trọng Hoa!"

Kỳ Từ hét lên rồi vội vàng đỡ hắn.

Nhưng Biên Trọng Hoa không nghe rõ.

Trước mắt hắn là một vùng hỗn độn, sương đen mù mịt, tối đến nỗi nhìn không thấy năm ngón tay, hắn cố gắng xua tan đám sương mù kia, sau đó nhìn thấy một chiếc giường khung gỗ khắc hoa sơn đỏ.

Trên giường có người.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 50


Chương 50: Ngươi thả ta ra, thả ta ra!!!Trên giường có người.

Nhưng khuôn mặt người kia rất mơ hồ, Biên Trọng Hoa cố gắng cách mấy cũng không thấy rõ được.

Ai?

Đó là ai?

Ngươi là ai?

Tiếng chất vấn trong lòng càng lúc càng lớn, Biên Trọng Hoa không cách nào khống chế bước chân của mình đi đến chiếc giường.

Khi cách giường chỉ còn gang tấc, Biên Trọng Hoa ngây ngẩn cả người.Hai cổ tay người kia đều đeo còng sắt lạnh lẽo nối với xích sắt cực thô, đầu kia của xích sắt chôn sâu vào vách tường cạnh giường, vững vàng giam cầm người kia ở đây không thể thoát ra.

Biên Trọng Hoa còn đang bàng hoàng thì chợt phát hiện thân thể mình bắt đầu cử động ngoài tầm kiểm soát!

Hắn thấy mình đi đến trước giường rồi lấy từ trong ngực ra một túi mứt quả đưa cho người trên giường nói khẽ: "Mua ở tiệm mà ngươi thích nhất đấy, ta.........."

Lời còn chưa dứt thì người trên giường đột nhiên giơ tay hất túi mứt xuống đất, mứt quả văng tung tóe theo tiếng xích sắt loảng xoảng.

Sau đó người kia gào khóc tê tâm liệt phế, nước mắt đầm đìa, y hét lên: "Ngươi thả ta ra, thả ta ra!!!"

Trong tiếng gào khóc, Biên Trọng Hoa lại ngửi thấy mùi máu tươi khi dập tắt nến hôm đó, kế đến là một nỗi bi thương mãnh liệt ập tới bao trùm Biên Trọng Hoa.

Trong nỗi bi thương cuồn cuộn như muốn nhấn chìm Biên Trọng Hoa chết đuối có một sức mạnh vô hình bóp cổ Biên Trọng Hoa, khí lực rất lớn khiến hắn hoa mắt ngạt thở.

"Biên Trọng Hoa!"

Bỗng nhiên một tiếng hét nổ tung bên tai, Biên Trọng Hoa đột ngột bừng tỉnh hít sâu một hơi, hệt như người chết đuối tìm được sự sống.

Biên Trọng Hoa vừa lấy lại tinh thần thì trông thấy Kỳ Từ đang giơ cao nắm đấm trước mắt mình, Biên Trọng Hoa còn chưa kịp ngăn lại thì Kỳ Từ đã chẳng chút lưu tình nện vào ngực hắn.

Biên Trọng Hoa ho dữ dội, ôm ngực lăn lộn rồi thều thào nói: "Ngươi muốn giết ta thì dùng đao nhanh hơn đấy."

Lúc này Kỳ Từ mới nhận ra Biên Trọng Hoa đã tỉnh, luống cuống dìu hắn dậy: "Ta ta ta không biết ngươi đã tỉnh, lúc nãy ngươi đột nhiên ngã xuống rồi cứ mãi ôm ngực, ta tưởng, ta tưởng....... nên đấm một cú."

Biên Trọng Hoa dần bình tĩnh lại, vừa định mở miệng trêu chọc Kỳ Từ thì đã thấy khóe mắt y đỏ lên, vẻ sợ hãi và bối rối trên mặt vẫn chưa tiêu tan, dáng vẻ đầy lo âu.

Kỳ Từ hoang mang hỏi: "Chẳng phải ngươi nói sức khỏe không đáng ngại nữa sao?"

Biên Trọng Hoa vừa chống tay đứng dậy vừa nói: "Trước khi ngươi đấm ta thì không sao, chắc lúc chiều Tần Dịch Thương cho ta dùng nến kia có vấn đề, yên tâm, không có việc gì đâu."

Sau khi náo loạn một trận, hai người không còn tâm tư đi dạo nên trở về phủ Vương gia, Kỳ Từ không yên tâm muốn gọi đại phu đến khám cho Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa cười hỏi: "Khoan nói đến việc ta có bị gì hay không, dù ta có bệnh thì ngươi cảm thấy đại phu bình thường có thể chữa được sao?"

Kỳ Từ không thể phản bác nên đành thôi.

Sáng hôm sau, Kỳ Từ cả đêm ngủ không ngon quyết định tiếp tục khuyên Biên Trọng Hoa gặp đại phu.

Y đã nghĩ kỹ lý do rồi.

Tuy đại phu bình thường không hiểu mấy chuyện tà ma kia nhưng dù sao có vẫn hơn không!

Sau khi ăn sáng xong, Kỳ Từ định đi tìm Biên Trọng Hoa thì quản sự trong phủ có việc đến bẩm báo, Kỳ Từ sắp khởi hành về Bắc Cương đưa linh cữu nên phải chuẩn bị kỹ càng cho cuộc hành trình này.

Quản sự: "Vương gia, hôm qua đến Ám Hầu Môn hỏi quốc sư, lần này đi Bắc Cương đưa linh cữu phải cử mấy ám hầu đi theo, Lý quốc sư phái một Quỷ Sát Sứ và mười ám hầu hộ tống chúng ta đấy ạ."

Kỳ Từ đang thờ ơ nhưng nghe thấy ba chữ Quỷ Sát Sứ thì đột ngột ngẩng lên hỏi: "Quỷ Sát Sứ nào thế?"

"Bẩm Vương gia."

Quản sự đáp, "Là Biên Trọng Hoa, Biên đại nhân ạ."

Kỳ Từ đột nhiên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần bay lên mây, ngay cả quản sự đang lải nhải trước mặt cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Quản sự lại huyên thuyên một hồi đến khi lỗ tai Kỳ Từ sắp mọc kén mới chịu cáo lui.

Kỳ Từ nghĩ ngợi chuyện quản sự vừa nói, sau đó đứng dậy đi tìm Biên Trọng Hoa.

Ai ngờ còn chưa ra cửa thì Biên Trọng Hoa đã tìm tới trước.

"Bẩm Vương gia."

Biên Trọng Hoa lạnh nhạt nói, "Quận chúa đến phủ, đang chờ trong phòng đấy."

"Hả?"

Kỳ Từ còn đắm chìm trong niềm vui sướng vì quản gia nói Biên Trọng Hoa theo mình về Bắc Cương nên vẻ mặt phơi phới như gió xuân, "Quận chúa?

Được, để ta đi gặp nàng."

Kỳ Từ tươi cười rạng rỡ bao nhiêu thì Biên Trọng Hoa lại bực bội bấy nhiêu.

Dù hắn biết tình cảm nhân gian rất phức tạp nhưng cái này quả thực khó chịu đến thấu xương.

Kỳ Từ lập tức nhận ra cảm xúc bất ổn của Biên Trọng Hoa, lo lắng hỏi: "Ngươi sao vậy?

Chẳng lẽ vẫn thấy không khỏe sao?"

Đột nhiên được quan tâm, tâm tình Biên Trọng Hoa tốt hơn chút ít, hắn che giấu cảm xúc hỗn loạn rồi mỉm cười: "Sao?

Nhìn ta giống như không khỏe lắm à?"

Đúng là không giống lắm.

Kỳ Từ đành phải đè xuống nỗi lo của mình, không hỏi thêm nữa mà đi tới phòng khách.

Ngọc Mộ Dao đang bưng chén sứ trắng uống trà, A Liên đứng cạnh nàng, hai người đợi một lát thì Kỳ Từ bước vào, sau khi chào hỏi, ánh mắt Ngọc Mộ Dao dán vào Biên Trọng Hoa sau lưng Kỳ Từ.

Tướng mạo Biên Trọng Hoa thực sự xuất chúng nên Ngọc Mộ Dao nhịn không được nhìn chăm chú, lại cảm thấy hắn rất quen mắt, nhìn một hồi lại hỏi: "Vị này là Quỷ Sát Sứ đúng không?"

Kỳ Từ không ngờ nàng sẽ đề cập Biên Trọng Hoa trước nên gượng gạo gật đầu.

"A, quả nhiên đẹp trai như trong truyền thuyết mà."

Ngọc Mộ Dao còn trẻ nên cũng thích nghe mấy chuyện kỳ bí, Ám Hầu Môn càng có không ít chuyện lạ, bây giờ gặp được Quỷ Sát Sứ, bên cạnh sự hiếu kỳ kích động còn mang theo vẻ mơ ước.

Kỳ Từ: "......"

Kỳ Từ quay lại bảo Biên Trọng Hoa: "Ngươi ra ngoài canh gác đi."

Biên Trọng Hoa: "......"

Ngọc Mộ Dao nói: "Không sao, để hắn ở lại đi, chẳng phải A Liên cũng luôn ở cạnh ta sao?"

Kỳ Từ kiên trì bảo Biên Trọng Hoa rời đi, Biên Trọng Hoa đành phải ôm quyền hành lễ với hai người rồi ra khỏi phòng.

Ngọc Mộ Dao còn muốn giữ lại nhưng đã thấy Kỳ Từ dõi theo Biên Trọng Hoa, Ngọc Mộ Dao không nhiều lời nữa mà hứng thú nhìn Kỳ Từ, phát hiện đến khi bóng dáng Biên Trọng Hoa biến mất sau cửa thì y mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.

Bất tri bất giác Ngọc Mộ Dao đột nhiên hiểu ra điều gì.

Trước kia nghe nói Vương gia đã có người trong lòng, chẳng lẽ..............
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 51


Chương 51: Ánh mắt ta nhìn ngươi kỳ quái lắm sao?Ngọc Mộ Dao cười nói: "Vương gia đúng là cẩn thận, thôi được, đã vậy thì A Liên ngươi cũng lui ra ngoài trước đi."

A Liên gật đầu rồi khom người rời đi, trong phòng chỉ còn hai người Kỳ Từ và Ngọc Mộ Dao.

Kỳ Từ mời nàng ngồi rồi hỏi: "Chẳng hay quận chúa hôm nay vội vàng đến đây là vì chuyện gì?"

Ngọc Mộ Dao ung dung nhấp một ngụm trà đắng thơm ngát: "Vì hôn sự của hai chúng ta."

Kỳ Từ khựng lại.

Ngọc Mộ Dao đặt chén sứ xuống bàn gỗ phát ra tiếng lách cách nhỏ, nàng mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve thành chén rồi nói: "Hôm qua Thái hậu muốn làm mai cho hai chúng ta nhưng Vương gia kiên quyết cự tuyệt, ta cứ nghĩ sau một đêm Vương gia sẽ hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó nên hôm nay ta mới lỗ mãng không mời mà tới, ai ngờ lại vô tình biết được nguyên nhân thật sự khiến Vương gia từ chối ta."

Trong lòng Kỳ Từ hơi chột dạ nhưng cảm thấy Ngọc Mộ Dao chỉ đang hù mình mà thôi, thế là hỏi lại: "Sao?

Không biết quận chúa biết được chuyện gì?"

Ngọc Mộ Dao cười hì hì rồi đi tới gần Kỳ Từ, nheo mắt cười nói: "Vương gia đã có người mình thích thì làm sao để ta vào mắt được?"

Kỳ Từ lui lại nửa bước giãn ra khoảng cách giữa hai người: "Việc này là Thái hậu nói cho quận chúa sao?"

"Ồ?"

Ngọc Mộ Dao cười nói, "Hóa ra Vương gia đã nói rõ tâm ý với Thái hậu rồi à?

Vậy chẳng hay Vương gia có nói với Thái hậu người mình thích là Quỷ Sát Sứ vừa mới ở đây không?"

Kỳ Từ như bị sét đánh, sững sờ hồi lâu mới lắp bắp: "Ngươi ngươi......."

Ngọc Mộ Dao vốn chỉ định thăm dò thử xem, không ngờ Kỳ Từ lại phản ứng mạnh như thế, nàng cảm thấy vô cùng đắc ý vì đã đoán đúng tâm tư người khác, nói chuyện cũng khoa trương hơn: "Ánh mắt Vương gia nhìn Quỷ Sát Sứ kia thâm tình như vậy, chỉ có đồ ngốc mới không biết tâm tư Vương gia thôi."

Mà lúc này, "đồ ngốc" Biên Trọng Hoa đang khoanh tay dựa cửa, tâm sự nặng nề ngước nhìn bầu trời trong vắt không nhiễm bụi trần.

Quản sự đến tìm hắn: "Biên đại nhân, ngươi lại chờ ngoài cửa à?

Thế thì tốt quá, ta có việc muốn nói với ngươi đây, một là Thái tử triệu Vương gia vào cung yết kiến, lát nữa Biên đại nhân báo cho Vương gia một tiếng rồi lấy thân phận thị vệ theo Vương gia vào cung đi."

Biên Trọng Hoa đứng thẳng lại, ngoài mặt cười đáp ứng quản sự nhưng lại thầm nhủ trong cung ngoài cung đều là vũng nước bẩn, ai cũng muốn kéo Kỳ Từ xuống.

Quản sự nói tiếp: "Thứ hai là Vương gia nhận lệnh Thái hậu về Bắc Cương đưa linh cữu về kinh thành, Lý quốc sư bảo ngươi chọn ra mười ám hầu đi theo hộ tống."

"À."

Ánh mắt Biên Trọng Hoa lóe lên, hắn đè xuống sự mừng rỡ dâng lên trong lòng rồi nói, "Được thôi."

Quản sự dặn dò xong liền cáo lui.

Biên Trọng Hoa lại khoanh tay dựa vào cột gỗ ngước nhìn bầu trời, khóe miệng nhếch lên.

Đúng lúc đó hai người đi ra khỏi phòng, chính là Ngọc Mộ Dao và Kỳ Từ.

Biên Trọng Hoa không khỏi sửng sốt.

Sao lại ra nhanh quá vậy?

"Vương gia, vậy ta cáo từ trước đây."

Ngọc Mộ Dao cười chào Kỳ Từ, chợt trông thấy Biên Trọng Hoa đứng ngoài chờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người rồi kéo ống tay áo che miệng cười.

Biên Trọng Hoa bị nàng cười thì không hiểu gì, chỉ thấy bộ dạng Kỳ Từ như mất hồn mất vía, lông mày nhăn lại.

Ngọc Mộ Dao không muốn phá đám hai người nên cáo từ ra về với A Liên.

Tiếng vó ngựa nương theo tiếng chuông lanh lảnh chậm rãi lướt qua con đường lát đá xanh ở phủ Vương gia, A Liên thấy Ngọc Mộ Dao vội vàng thì nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, ngươi và Vương gia......."

"Đừng đùa."

Ngọc Mộ Dao giơ tay chặn lại, "Mặc dù ta vẫn muốn đến Bắc Cương nhìn xem nơi cha ta từng giết quân địch, y sinh ra và lớn lên ở Bắc Cương, nếu gả cho y thì nói không chừng sau này đất phong sẽ ở Bắc Cương, ta cũng rất có cảm tình với y nhưng tiếc là y đã có người trong lòng rồi."

A Liên nghĩ thầm cái gì mà người trong lòng hay không người trong lòng, tiểu thư ưu tú như vậy, cô nương nào sánh kịp chứ?

Sùng Phụng Vương gia này dựa vào cái gì mà chê bai Ngọc Mộ Dao, thế là nói: "Nếu tiểu thư thích Vương gia thì có thể nhờ lão gia......"

"Đừng đừng đừng."

Ngọc Mộ Dao chống nạnh nói, "Ta không thèm gả cho người không thích mình đâu, tội gì chuốc lấy đau khổ chứ!"

A Liên thấy có lý nên gật đầu lia lịa.

Ở phủ Vương gia, sau khi tiễn Ngọc Mộ Dao về, Kỳ Từ vẫn giữ nguyên bộ dạng mất hồn mất vía.

Biên Trọng Hoa nhìn không nổi, thấy bốn bề vắng vẻ mới đưa tay nhéo mặt Kỳ Từ: "Quận chúa đi xa rồi, đừng nhớ mong nữa."

Mặt mũi Kỳ Từ tràn đầy ưu sầu, y ngẩng lên hỏi: "Biên Trọng Hoa, ánh mắt ta nhìn ngươi kỳ quái lắm sao?"
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 52


Chương 52: Bất thình lình bị bế lên
Mặt mũi Kỳ Từ tràn đầy ưu sầu, y ngẩng lên hỏi: "Biên Trọng Hoa, ánh mắt ta nhìn ngươi kỳ quái lắm sao?"

Biên Trọng Hoa: "Ánh mắt không kỳ quái nhưng câu hỏi này của ngươi mới kỳ quái."

"Vậy ngươi cảm thấy...."

Kỳ Từ ấp a ấp úng, vừa suy nghĩ tìm từ vừa nói, "Ta đối với ngươi.... có vượt quá quy củ hay không?"

Biên Trọng Hoa ngẩn người.

Sao lại hỏi như vậy?

Chẳng lẽ tâm tư của mình bị phát hiện rồi sao?

Vượt quá quy củ?

Kỳ Từ cảm thấy mình vượt quá quy củ sao?

Kỳ Từ cũng đang khẩn trương.

Sao không nói lời nào?

Chẳng lẽ đúng như Ngọc Mộ Dao nói, ánh mắt đã bán đứng mình?

Vậy sau này y nên đối mặt với Biên Trọng Hoa thế nào đây?

Sự im lặng tựa như sợi dây thừng siết chặt cổ họng hai người không thể hít thở.

Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm Kỳ Từ rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Không biết Vương gia nói vượt quá quy củ là ý gì?"

"À thì......"

Biên Trọng Hoa vừa mở miệng thì Kỳ Từ lập tức thả lỏng một chút, "Chính là........"

Kỳ Từ đột ngột im bặt.

Bởi vì Biên Trọng Hoa bất thình lình ôm eo y bế lên.

Bỗng dưng bị hẫng khiến Kỳ Từ vô thức bám chặt vai Biên Trọng Hoa vì sợ té xuống.

Nhưng Biên Trọng Hoa ôm Kỳ Từ rất vững vàng, một chút rung động cũng không có, hắn cúi đầu cười hỏi người trong ngực: "Không biết thế này có tính là vượt quá quy củ như Vương gia nói không?"

Kỳ Từ: "Ngươi......"

Kỳ Từ lại im bặt lần nữa.

Bởi vì y đã bị Biên Trọng Hoa tung lên cao!!

Tung lên cao!!!

Thế là trong đầu Kỳ Từ chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: "Mẹ nó, chắc chắn người này không biết tâm tư của mình rồi!!!"

Cảm giác sợ hãi khi rơi xuống lan khắp toàn thân, Kỳ Từ hoảng sợ nhắm tịt mắt, lại bị Biên Trọng Hoa ôm lấy.

Biên Trọng Hoa cười nói: "Không biết thế này có tính là vượt quá quy củ không?"

Kỳ Từ: "Ngươi!"

Còn chưa dứt lời thì Biên Trọng Hoa đã cười rồi tung y lên cao.

Khi rơi xuống lại trong ngực Biên Trọng Hoa, Kỳ Từ không nhiều lời mà chỉ ôm cổ Biên Trọng Hoa rồi cố sức đè hắn ngã vào bụi hoa trong sân phủ Vương gia.

Hai người lăn thành một đống, cả người dính đầy cỏ dại, Kỳ Từ giả bộ tức giận nện Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa vừa cười vừa né, hai người liếc nhau rồi cùng ôm bụng cười to, sau đó không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ trong đầu.

Người kia đã có thể cười với mình như thế thì chắc chắn vẫn chưa phát hiện được tâm tư của mình đâu.

Náo loạn một trận, y phục của hai người bị cành cây và cánh hoa làm bẩn, đang định về phòng thay đồ thì Biên Trọng Hoa chợt nhớ ra chuyện gì, giữ chặt Kỳ Từ nói: "Suýt nữa quên mất, Thái tử muốn gặp ngươi đấy."

Tuy Thái tử triệu kiến nhưng cũng không chính thức, thị vệ thân tín của Thái tử dẫn thẳng Kỳ Từ vào tẩm cung.

Lúc đầu Kỳ Từ còn hoang mang thấp thỏm, mãi cho đến khi gặp được Thái tử.

Dù bốn góc tẩm cung đều đặt hai lư hương bằng đồng đốt huân hương, nhưng khói xanh lượn lờ vẫn không át được mùi thuốc đắng chát trong tẩm cung.

Thái tử mặc trung y màu trắng, tóc đen xõa trên vai, ngồi dựa vào giường La Hán khắc hình song long hí châu, trên giường đặt bàn thấp, một chồng tấu chương nằm lộn xộn trên bàn.

"Bái kiến Thái tử."

Sau khi vào tẩm cung, Kỳ Từ nhìn không chớp mắt, quỳ xuống lạy.

Thái tử muốn trả lời nhưng vừa há miệng thì lại ho dữ dội, hai mắt thâm quầng, gò má hóp sâu, quả nhiên là bộ dạng của người bệnh nặng, tỳ nữ bên cạnh thấy Thái tử ho liên tục thì vội vàng đi tới vỗ lưng cho hắn.

"Đứng lên đi."

Cuối cùng Thái tử mới ngừng ho, giơ tay ra hiệu cho Kỳ Từ, "Đến ngồi đối diện với ta này."

Kỳ Từ tạ ơn rồi đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí ngồi cạnh bàn.

Thái tử nhìn Kỳ Từ một lát rồi mỉm cười: "Nói đến thì ta vẫn là huynh trưởng của ngươi, ta từng gặp mẹ ngươi lúc còn rất nhỏ, bà ấy rất quan tâm đến ta, nhưng sau này ta mắc bệnh nặng, khi tỉnh lại thì mẹ ngươi đã không còn trong cung nữa."

Kỳ Từ biết cơn bệnh Thái tử nói là gì, nhưng thật ra vì hắn ăn nhầm đào có người muốn hạ độc chết tiên đế nên mới trở nên ốm yếu tàn phế.

Kỳ Từ cứ tưởng Thái tử muốn lật lại nợ cũ với mình, ai ngờ hắn kịp thời đổi sang chủ đề khác: "Nghe nói ngươi từ nhỏ đã sống ở Bắc Cương à?"

"Bẩm Thái tử, đúng thế ạ."

Kỳ Từ đáp.

"Vậy ta hỏi ngươi, dân chúng ở Bắc Cương sống thế nào?

Ngoài biên cảnh có dị tộc xâm phạm không?

Trên trấn có ai bị ức hiếp hay xử án oan sai không?"

Kỳ Từ không ngờ Thái tử đã bệnh nặng như vậy mà vẫn lo lắng việc triều chính, quan tâm bách tính, nhất thời thay đổi hẳn cách nhìn về hắn, nghiêm túc trả lời Thái tử.

Thái tử vừa lắng nghe vừa gật đầu cầm bút lông viết lên giấy.

Hai người vừa nói chuyện mấy câu thì Thái tử lại ho khan, tỳ nữ bên cạnh cúi xuống nói khẽ: "Thái tử nên nghỉ đi ạ, hôm nay ngài tổn hao quá nhiều sức lực rồi."

Thái tử xua tay, tỳ nữ đành phải lui ra, hơn nửa ngày hắn mới thuận khí, lau vết máu trên khóe miệng, vừa ngước mắt liền thấy vẻ mặt không đành lòng của Kỳ Từ.

"Đừng sợ, mười mấy năm trước thái y đã nói ta không sống nổi, kết quả ta vẫn cầm cự được đến giờ, ngươi thấy ta thế này chắc cũng biết ta không thể xuất cung, muốn biết chuyện bên ngoài chỉ có thể nghe người ta kể lại, ngươi nói tiếp đi."

Mặc dù Thái tử cố gắng nói rất nhỏ nhưng vẫn ho khan mấy lần.

Kỳ Từ đắn đo một lát rồi tóm tắt những lời tiếp theo càng ngắn gọn hơn.Y vừa dứt lời thì bên ngoài tẩm cung có thị vệ đến bẩm báo Thái hậu tới.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 53


Chương 53: Vẫn là căn nhà gỗ lụp xụp đổ nát
Hiền Nghi Thái hậu từ ngoài tẩm điện đi vào, dáng người cao quý thanh nhã, Kỳ Từ vội vàng hành lễ, Thái tử cũng gọi một tiếng mẫu hậu, ánh mắt Hiền Nghi Thái hậu đảo qua một vòng giữa Thái tử và Kỳ Từ, sau đó bảo Kỳ Từ: "Thái tử không khỏe nên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp."

Thái tử cam chịu rũ mắt gật đầu, Kỳ Từ thấy thế liền hành lễ cáo từ lui ra khỏi tẩm cung.

Thấy tẩm điện không còn người ngoài, Hiền Nghi Thái hậu đưa tay lật đống tấu chương trên bàn hỏi: "Đã xem hết chưa?"

Thái tử nói: "Bẩm mẫu hậu, xem hết rồi ạ."

Đang nói chuyện thì cung nữ bưng lên một chén thuốc đen đặc sệt, Thái tử muốn tự mình uống nhưng tay cầm chén yếu ớt run lẩy bẩy, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.

Hiền Nghi Thái hậu im lặng cầm chén thuốc, ngồi cạnh giường cầm muỗng đút thuốc cho Thái tử.

Thái tử cho lui hết các cung nữ hầu hạ bên giường, vừa uống thuốc vừa nói với Thái hậu: "Mẫu hậu, nghe nói Bắc An quận vương đang lôi kéo Sùng Phụng Vương gia đấy ạ."

Hiền Nghi Thái hậu bình thản "ừ" một tiếng rồi nói: "Ngươi không cần lo lắng, nếu Bắc An quận vương mưu toan tranh đoạt hoàng quyền thì ta sẽ thay ngươi diệt cỏ tận gốc."

Thái tử lẩm bẩm, "Vậy mẫu hậu đột nhiên tìm Sùng Phụng Vương gia là vì lo lắng sau khi ta chết không còn lý do tranh quyền hay sao?"

Hiền Nghi Thái hậu dừng lại động tác đút thuốc cho Thái tử, sau đó nhẹ nhàng đặt chén thuốc lên bàn.

Im lặng thật lâu, Hiền Nghi Thái hậu chậm rãi đứng dậy rồi lạnh nhạt nói với Thái tử: "Ngươi sẽ không chết."

Thái tử mỉm cười tự giễu: "Mẫu hậu, bộ dạng ta đã thế này thì ngài còn trông cậy gì nữa chứ?"

Hiền Nghi Thái hậu ngắt lời hắn: "Xem kỹ tấu chương, học hỏi chuyện triều chính, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi, chịu khó một chút."

Dứt lời Hiền Nghi Thái hậu đứng dậy rời khỏi tẩm cung Thái tử không hề quay đầu lại.

Thời gian trôi vụt qua, chẳng mấy chốc đã đến lúc Kỳ Từ lên đường về Bắc Cương.

Y từng âm thầm vào kinh thành, bây giờ rời đi lại vô cùng náo nhiệt, dẫn theo rất đông người.

Đoàn người từ vùng sông nước Giang Nam ngồi thuyền đi, lại chuyển sang đường bộ, cuối cùng vào mùa thu đìu hiu mới tới được Bắc Cương.

Huyện lệnh trên trấn đã sớm nghe tin Vương gia sắp tới, vắt hết óc nghĩ xem nên nghênh đón Vương gia thế nào.

Nơi xa xôi hẻo lánh này chưa từng nghênh đón nhân vật lớn, cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa là gì, Huyện lệnh vỗ trán mời đến mấy gánh hát, vừa thấy xe ngựa Vương gia vào cổng thành thì mấy gánh hát đua nhau tiến lên, nào là đốt pháo, nào là khỉ làm xiếc, còn chặn trước xe ngựa biểu diễn nuốt trường thương và đập nát tảng đá trên ngực.

Thị vệ kinh thành chưa từng thấy tình huống này, còn tưởng từ đâu chạy đến một đám giặc cướp mãng phu, lập tức xông lên đè rạp mấy người trong gánh hát xuống đất.

Một trận ầm ĩ cuối cùng kết thúc.

Huyện lệnh tiến lên khuyên can, không cẩn thận bị khỉ cào cho một phát, giờ đang ôm eo hành lễ với Kỳ Từ: "Vương gia đi đường phong trần mệt mỏi vất vả, đến hàn xá của tiểu nhân nghỉ ngơi một lát đi ạ."

Kỳ Từ xua tay nói: "Không sao, ta muốn cúng tế mẫu thân của ta trước đã, Biên Trọng Hoa, ngươi đi theo ta, còn những người khác thì phiền Huyện lệnh thay ta dàn xếp nhé."

Huyện lệnh nào dám nhiều lời, vội vàng khúm núm đáp ứng.

Chờ Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ đi xa, Huyện lệnh lo lắng hỏi một thị vệ dẫn ngựa: "Đại nhân, chỉ có một thị vệ đi theo Vương gia liệu có...."

Thị vệ kia xua tay: "Đừng lo, thị vệ kia không phải người thường mà là Quỷ Sát Sứ, nếu gặp chuyện mà hắn cũng không bảo vệ được Vương gia thì chúng ta chỉ có nước đưa đầu chờ chết thôi."

Huyện lệnh vỗ đùi bừng tỉnh đại ngộ, không hỏi thêm nữa.

Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ cùng đến chân núi ở vùng ngoại ô.

Vẫn là căn nhà gỗ lụp xụp đổ nát, vẫn là rừng trúc xanh tươi bát ngát.

Kỳ Từ không vội về nhà gỗ mà đi sâu vào rừng trúc tìm mộ Kỳ Như Lan, y quỳ xuống lạy ba cái rồi đứng dậy, yên lặng nhổ cỏ dại cạnh bia mộ.

Biên Trọng Hoa thấy thế thì ngăn lại động tác của Kỳ Từ, kéo cổ tay y qua phủi sạch đất cát, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, ánh sáng bạc lóe ra từ đầu ngón tay Biên Trọng Hoa, cỏ cây cạnh mộ lập tức bị nhổ tận gốc rơi sang một bên.

Kỳ Từ trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Biên Trọng Hoa: "Ngươi.........."

Biên Trọng Hoa đắc ý cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, có đáng gì đâu."

Kỳ Từ lau mặt một cái rồi khó nhọc nói: "Không, ý ta là ngươi nhổ nhầm cỏ vạn niên thanh trước kia ta trồng cạnh mộ rồi........"

Biên Trọng Hoa: "..........."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 54


Chương 54: Tửu lượng không kém?

Ai cho ngươi tự tin như vậy Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ đỡ trán: "Ta.........."

Tuy Kỳ Từ hơi đau lòng nhưng vẫn xua tay nói: "Không sao, dù gì sau khi đưa mẹ ta về kinh thành thì chỗ này cũng bỏ hoang thôi."

Hai người tế bái xong Kỳ Như Lan mới trở lại nhà gỗ nhỏ thu dọn đồ đạc trước đó vội vàng rời đi chưa kịp đem theo, Kỳ Từ tìm được bức chân dung Kỳ Như Lan treo trên tường, cẩn thận cất kỹ rồi thì thầm hỏi Biên Trọng Hoa: "Ngươi nghĩ xem tại sao năm đó mẹ ta phải trốn khỏi kinh thành?"

Biên Trọng Hoa tỏ ra am hiểu: "Hoặc là tiên đế muốn giết nàng hoặc là Thái hậu muốn giết nàng."

Kỳ Từ không khỏi siết chặt tay: "Đúng là đúng là......"

Đúng là nhân thế vô thường, ai cũng thân bất do kỷ.

"Đúng rồi."

Biên Trọng Hoa sực nhớ ra, đột nhiên hỏi y, "Hàng xóm của ngươi không phải là địa chủ sao?"

"Địa chủ?

À, ngươi nói cha Nhị Ngưu ấy à?"

Kỳ Từ không hiểu sao tự nhiên Biên Trọng Hoa lại nhắc tới chuyện này nên có chút mờ mịt.

"Đúng rồi, Nhị Ngưu."

Biên Trọng Hoa lặp lại cái tên này, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Nhị Ngưu là hàng xóm cũ của ta khi còn ở thành trấn, sau khi mẹ ta qua đời, để tiện coi sóc mộ bà nên ta mới dọn tới nhà gỗ này."

"Vậy giờ Nhị Ngưu đang ở đâu?"

"Nghe nói cả nhà bọn họ đến Trung Nguyên định cư, ta cũng không rõ lắm, sao thế?

Sao tự dưng hỏi chuyện này?"

Biên Trọng Hoa cười lạnh, kéo dài giọng: "Ồ, đi rồi sao, đúng là hên thật đấy."

Kỳ Từ: "???"

Khi hai người trở lại phủ Huyện lệnh thì đã nửa đêm, Huyện lệnh thấy họ về lại gọi gánh hát tới khua chiêng gõ trống vang trời, Kỳ Từ bịt tai kiên nhẫn bảo Huyện lệnh không cần nhiệt tình như vậy, cứ bình thường là được rồi.

Kết quả Huyện lệnh hơi lớn tuổi nên lãng tai, tiếng pháo nổ và tiếng chiêng trống lại quá lớn nên không nghe rõ Kỳ Từ nói gì.

Kỳ Từ gào lên: "Không cần như thế, sẽ quấy nhiễu dân chúng!"

Huyện lệnh đáp: "Đúng đúng đúng, quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà ạ!"

Kỳ Từ: "Ta nói là đừng mời gánh hát khua chiêng gõ trống nữa!"

Huyện lệnh: "Vương gia có thể đến đây thật sự là mộ tổ của tiểu nhân bốc lên khói xanh đấy ạ!"

Kỳ Từ: "Giải!

Tán!

Hết!

Mọi!

Người!

Đều Về!

Đi!

Khụ khụ....."

Gào to quá nên cuống họng đau rát.

Đột nhiên một tia sáng bay ra từ tay áo Biên Trọng Hoa, ngay sau đó pháo biến thành pháo lép, chiêng trống đều biến thành sắt vụn, người trong gánh hát đang hào hứng khua chiêng gõ trống đột nhiên thấy cảnh này thì sợ xanh mặt.

Biên Trọng Hoa ném một thỏi vàng vào ngực chủ gánh hát: "Vương gia ban thưởng, cầm đi rồi đừng làm ồn nữa."

Chủ gánh hát đang sợ gần chết lập tức vui vẻ ra mặt, dẫn đám người tạ ơn Kỳ Từ rồi hớn hở kéo nhau đi.

Lỗ tai Kỳ Từ được yên ổn, thở phào một hơi.

Huyện lệnh lại nói: "Vương gia, tiểu nhân chuẩn bị rượu nhạt và thức ăn rồi ạ."

Kỳ Từ nói: "Làm phiền đưa vào phòng ta đi."

Huyện lệnh gật đầu rồi vội vàng chạy đi dặn dò.

Kỳ Từ trở lại phòng ngủ Huyện lệnh đã thu xếp xong, vừa thay ra y phục dính đầy bụi đất vì tế bái lúc nãy thì đồ ăn và rượu đã đưa tới.

Kỳ Từ liếc mắt liền nhận ra rượu kia là đặc sản của Bắc Cương, nghe nói phải chôn trong đất đỏ năm mươi năm mới ủ ra một vò, Huyện lệnh thật sự rất có thành ý.

Đã có rượu ngon thì sao có thể uống một mình được?

Kỳ Từ lập tức ra sân tìm Biên Trọng Hoa đang an bài ám hầu trong hộ viện.

Nghe nói là rượu đặc sản Bắc Cương, Biên Trọng Hoa cũng thấy hứng thú, vào nhà mở giấy dán vò rượu lại chẳng ngửi thấy mùi gì, lắc rượu trong vò cũng như nước lã.

Biên Trọng Hoa nhíu mày nói: "Huyện lệnh này chắc không gạt ngươi đấy chứ?"

Kỳ Từ cũng nghi ngờ nhưng vẫn nói: "Không đâu."

Biên Trọng Hoa cầm vò rượu rót đầy một chén lớn rồi bưng lên định uống, Kỳ Từ cản hắn: "Khoan đã, nghe nói rượu này cực mạnh, ba giọt là có thể ha gục người có tửu lượng kém, ngươi uống như thế sẽ bị choáng đấy."

Biên Trọng Hoa không cam lòng yếu thế, cười nói: "Nhưng tửu lượng của ta đâu có kém."

Trong lòng Kỳ Từ nhủ thầm không kém cái quái gì chứ, y cũng đâu phải không biết, thế là kiên trì nói: "Vậy cũng phải uống từ từ!"

Biên Trọng Hoa gật đầu: "Nghe lời ngươi."

Nói xong hắn bưng chén lên hớp một ngụm.

Kỳ Từ hỏi: "Thế nào?

Thơm không?"

Biên Trọng Hoa chép miệng rồi gật đầu nói: "Không tệ, mặc dù ngửi không thơm nhưng uống vào lại cực thơm, mà hình như rượu đâu có mạnh như ngươi nói."

Sau đó Biên Trọng Hoa lập tức ngã gục xuống bàn.

Kỳ Từ rầu rĩ đỡ trán.

Đêm dài đằng đẵng, một mình Kỳ Từ đối diện với bàn rượu ngon thức nhắm ê hề, chỉ cảm thấy vừa thê thảm vừa ưu tư.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 55


Chương 55: Nói không muốn làm gì có quỷ mới tinKỳ Từ lay Biên Trọng Hoa say rượu bất tỉnh, thấy hắn không có vẻ gì muốn tỉnh lại thì đành đau khổ đứng dậy càu nhàu: "Tửu lượng của ngươi thật quá kém!

Gọi ngươi đến uống rượu là muốn nói chuyện yêu đương dưới phong hoa tuyết nguyệt với ngươi, kết quả còn chưa bắt đầu thì ngươi đã say trước rồi!

Có phải ngươi tưởng ta không dám làm gì ngươi không?

Ta ta ta ta đúng là không dám làm gì ngươi thật......"

Kỳ Từ dìu Biên Trọng Hoa vào phòng ngủ muốn để hắn nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ y vừa đỡ Biên Trọng Hoa nằm lên giường thì hắn đột ngột mở mắt ra, sau đó túm ống tay áo Kỳ Từ kéo mạnh một cái, thừa dịp Kỳ Từ lảo đảo lôi y lên giường nằm dưới người mình!

Lưỡi đao tỏa ra ánh sáng bạc gác lên cổ Kỳ Từ, chỉ thiếu chút nữa là có thể cắt cổ họng y, hàn khí và sát ý khiến tay chân Kỳ Từ lạnh buốt, toàn thân cứng đờ.

Cũng may Biên Trọng Hoa kịp thời dừng lại, hắn lờ đờ nhìn Kỳ Từ rồi thốt ra một tiếng: "A...."

Kỳ Từ: "......"

A cái quỷ gì!!!

Buông lão tử ra!!!

Đừng đè lão tử!!!

Khóe miệng Biên Trọng Hoa bỗng nhiên nhếch lên, lưỡi đao bạc trên cổ Kỳ Từ cũng bắt đầu chuyển động, Kỳ Từ run sợ nghĩ: Tiêu rồi, bị thị vệ say rượu lỡ tay giết chết, chắc y là Vương gia có kiểu chết kinh thiên động địa nhất.

Nhưng lưỡi đao không hề đâm vào da thịt Kỳ Từ mà chậm rãi lướt dọc theo cổ y.

Tuy không rạch đứt nhưng cảm giác bén nhọn trên da mang theo cảm giác tê dại kỳ dị khơi lên nỗi sợ hãi bản năng và nguyên thủy nhất của Kỳ Từ, y nín thở đến sắp ngạt, cuối cùng Kỳ Từ nhịn không được hít sâu một hơi: "Ngươi........."

Kết quả vừa thốt ra một chữ thì lưỡi đao lại rơi vào trên môi Kỳ Từ, thân đao lạnh buốt lập tức ngăn chặn mọi lời tiếp theo của y.

Biên Trọng Hoa vươn tay, đầu ngón tay lạnh buốt xoa lên cổ Kỳ Từ, ở đó có vết đỏ vừa rồi lưỡi đao xẹt qua để lại, dưới da thịt nóng rực là mạch đập nhảy nhót, Biên Trọng Hoa nhìn vào mắt Kỳ Từ rồi lấy ra lưỡi đao trên môi y, chợt cười nói: "Ta có một bí mật, ngươi nghe không?"

Kỳ Từ: "Ngươi nói trước đi ngươi còn mấy bí mật để ta tính xem phải chuốc say ngươi mấy lần."

Biên Trọng Hoa buông Kỳ Từ ra rồi nghiêng người nằm xuống cạnh y, dùng tay chống đầu, hai mắt khép hờ như muốn ngủ: "Còn nhiều lắm, ngươi muốn biết gì?"

Kỳ Từ hỏi thẳng: "Ngươi có người trong lòng không?"

Biên Trọng Hoa cười rồi lười biếng nhả ra từng chữ một: "Không, nói, ngươi, biết."

Kỳ Từ: "Được thôi, vậy ngươi muốn nói bí mật gì?"

Biên Trọng Hoa: "Hôm đó mặc dù ta không biết ngươi là Vương gia nhưng vẫn trở lại thanh lâu tìm ngươi, ngươi biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì cảm giác."

Kỳ Từ lập tức bật cười.

Lại là cảm giác?

Lần trước hỏi tại sao luôn mang theo mứt hoa quả bên người cũng trả lời là vì cảm giác, giờ lại nói lúc trước trở về thành trấn tìm mình cũng vì cảm giác, cái từ này vừa lập lờ nước đôi vừa mơ hồ không rõ, sao Biên Trọng Hoa cứ thích nói như vậy?

"Cảm giác thế nào?"

Kỳ Từ hỏi ngược lại.

Biên Trọng Hoa lại lộ ra vẻ bối rối, vẻ mặt này Kỳ Từ đã từng thấy, lần trước hỏi hắn tại sao luôn mang theo mứt hoa quả trong người, Biên Trọng Hoa cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.

"Được rồi được rồi, không nghĩ ra thì thôi, xem như hai ta mệnh trung chú định, một đôi trời sinh nên mới ở bên nhau đi."

Kỳ Từ thấy Biên Trọng Hoa buồn rầu nghĩ ngợi thì buột miệng chiếm tiện nghi, kéo chăn khuyên Biên Trọng Hoa nghỉ ngơi.

Ai ngờ Biên Trọng Hoa lại nói: "Ta nhớ ra rồi, lúc mới có cảm giác kia ta không hiểu, giờ thì ta hiểu được rồi, nhưng........"

Biên Trọng Hoa dừng một chút, khóe miệng cong lên, "Đây là bí mật thứ ba của ta."

Kỳ Từ: "Nếu giờ ngươi dám say ngất đi thì ta nhất định sẽ đánh ngươi tỉnh lại."

Biên Trọng Hoa bật cười, hắn nhắm mắt nằm ngửa rồi khẽ thở dài: "Nhưng bí mật thứ ba này giờ ta chưa thể nói với ngươi được."

"Tại sao?"

"Không đúng thời điểm."

"Vậy khi nào mới đúng?"

Biên Trọng Hoa đã bắt đầu buồn ngủ nên nói đứt quãng: "Chờ lần sau ta uống say sẽ nói ngươi biết."

Biên Trọng Hoa không muốn nói, Kỳ Từ cũng không thể cạy miệng hắn nên đành phải thỏa hiệp: "Vậy ngươi cũng đừng quên nhé, đừng có tỉnh lại rồi quên mất chuyện này đấy."

"Yên tâm ta nhớ mà."

Biên Trọng Hoa nói xong liền ngủ thiếp đi vì say rượu.

Kỳ Từ đắp kín chăn cho Biên Trọng Hoa rồi bối rối vò tóc mình.

Nói không muốn làm gì có quỷ mới tin.

Kỳ Từ nhìn qua gương mặt đẹp trai của Biên Trọng Hoa, chống một tay bên tai hắn rồi dè dặt cúi người hôn lên đôi môi kia, ngay khi sắp hôn đến thì Kỳ Từ chợt dừng lại.

Y ngồi dậy, hai tay ôm đầu thầm mắng mình thừa nước đục thả câu, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh trên thân Biên Trọng Hoa, cuối cùng nhìn về phía tay hắn.

Kỳ Từ cầm lấy từng ngón tay Biên Trọng Hoa, sau đó nắm vào lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, áp sát ngón tay mình vào ngón tay hắn rồi mười ngón đan xen, cuối cùng còn cào nhẹ vào lòng bàn tay Biên Trọng Hoa.

Có lẽ Biên Trọng Hoa thấy nhột nên nhíu mày định rụt tay vào chăn, Kỳ Từ vội vàng nắm chặt.

Kỳ Từ nắm tay Biên Trọng Hoa không nỡ buông ra, sau đó nghiêng người nằm xuống nhắm mắt lại.

Biên Trọng Hoa say đến nửa đêm tỉnh dậy, dụi mắt lầm bầm: "Rượu này cũng quá lưu manh, sao nói say liền say thế chứ?"

Sau đó hắn vừa mở mắt đã thấy Kỳ Từ ngủ ngay cạnh mình.

Biên Trọng Hoa lập tức cong môi cười, trong lòng nhủ thầm: Có tiện nghi không chiếm là đầu đất!

Sau đó chẳng chút e dè chồm qua hôn Kỳ Từ một cái, cuối cùng thản nhiên ôm người vào ngực rồi nhắm mắt thiếp đi lần nữa.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 56


Chương 56: Chẳng lẽ lại tắm uyên ương?Ngày hôm sau, bình minh ló dạng trên mái ngói xanh, Kỳ Từ tỉnh dậy phát hiện Biên Trọng Hoa không còn nằm bên cạnh, tỳ nữ gõ cửa vào phòng hầu hạ y mặc đồ rửa mặt, sau khi sửa soạn xong Kỳ Từ sực nhớ ra hôm nay là ngày dời quan tài.

Kỳ Từ vốn dĩ chẳng biết làm sao, nhưng mọi việc Biên Trọng Hoa đều thay y giải quyết thỏa đáng, chọn giờ lành, cúng bái, đào mộ dời quan tài nhập quách, chỉn chu rõ ràng không có sơ suất nào.

Mọi chuyện xong xuôi, đảo mắt đã đến lúc về kinh thành, Biên Trọng Hoa tìm Kỳ Từ bàn bạc: "Nếu đem theo quan tài thì chúng ta không thể ở lại thành trấn vì kiêng kị, ta nghĩ nên chia thành hai nhóm, một nhóm đưa quan tài theo đường thủy về kinh thành, còn chúng ta vẫn đi đường bộ về."

Đương nhiên Kỳ Từ không phản bác gì: "Được thôi."

Dù sao có một nhóm phải mang theo quan tài âm khí nặng, Biên Trọng Hoa suy nghĩ rồi cử tám ám hầu đi theo quan tài về kinh thành, lúc đầu A Giáp còn do dự: "Biên đại nhân, bên cạnh Vương gia chỉ còn hai ám hầu, lỡ như....."

Biên Trọng Hoa chỉ vào mình.

A Giáp lập tức ôm quyền tuân lệnh.

Sau khi thu xếp thỏa đáng, hai nhóm xuất phát cùng lúc về kinh thành.

Đi đường mệt mỏi hơn một tháng, cuối cùng đoàn người Kỳ Từ mới đến Giang Nam, hôm đó thấy không còn sớm, lại không có thành trấn dọc đường nên đoàn người đành phải nghỉ chân ở một dịch trạm.

Dịch trạm kia vừa nhỏ vừa xập xệ, chỉ có một ông lão trông coi, sau khi đoàn người nói rõ thân phận thì ông lão suýt ngất vì sợ hãi, trông coi dịch trạm rách nát này lâu như vậy mà chưa từng thấy khách nào có thân phận cao quý như thế.

Hỏi xong số người, ông lão khó xử nói: "Các đại nhân, ở đây chỉ có năm phòng thôi ạ."

Kỳ Từ gật đầu: "Chúng ta có mười người, hai người ở chung một gian."

Ông lão lau mồ hôi lạnh: "Nhưng, nhưng Vương gia ngài có thể ở chung với ai ạ?"

Biên Trọng Hoa đứng cạnh nhếch môi cười: "Ta."

Những lúc đi đường núi xa xôi thường xuyên gặp phải tình huống này, lúc đầu Kỳ Từ còn khách sáo nói: "Đừng để ý nhiều như vậy, Biên Trọng Hoa, hai chúng ta ở một phòng đi."

Về sau ngay cả nói cũng lười, hai người tập mãi thành quen ở chung một phòng, còn đắc ý nghĩ thầm đối phương không phát hiện được tính toán nhỏ nhặt của mình.

Ông lão khúm núm gật đầu rồi ân cần đưa đám người đến từng phòng, lúc này trăng đã treo đầu ngọn liễu, ông lão thắp đèn đem tới, chợt nghe Biên Trọng Hoa hỏi: "Xin hỏi lão bá, gần đây có dòng suối hoặc ao nước nào không?"

Ông lão đáp: "Đi về phía Tây hai dặm có một ao nhỏ rất trong, chẳng hay đại nhân hỏi làm gì ạ?"

Biên Trọng Hoa cười nói: "Đi đường lâu ngày nên muốn tắm rửa ấy mà."

Ai ngờ ông lão nghe xong thì hoảng hốt xua tay, giọng nói cũng lớn hơn: "Không được!

Đại nhân, tuyệt đối không được đâu ạ!!"

Biên Trọng Hoa nhướn mày: "Tại sao?"

"Đại nhân không biết đấy thôi, dạo này ở quanh đây có yêu vật đấy ạ!"

"Yêu vật gì cơ?"

Kỳ Từ hỏi.

"Tiểu nhân cũng không rõ nhưng từ đây đi về hướng Tây có Lục gia trang, ở đó có mấy nam tử đêm khuya về nhà gặp phải tà vật kia, sau đó bụng to lên!"

"To bụng là sao?

"Kỳ Từ mờ mịt.

Ông lão ái ngại không dám nói ra miệng, Biên Trọng Hoa giải thích: "Chính là có thai ấy."

Kỳ Từ lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Hả???

Nam tử có thai??"

Ông lão nói: "Thì thế mới nói!

Cũng tại xui xẻo gặp phải tà vật thôi!

Ôi chao đáng sợ lắm, nghe nói tà vật kia hay chọn con em nhà giàu ra tay, hai vị tốt nhất đừng nên ra cửa lúc nửa đêm, muốn tắm thì ta khiêng thùng gỗ đựng nước nóng đến cho các ngươi."

"Vâng, làm phiền lão bá."

Biên Trọng Hoa tiễn ông lão ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, vừa quay đầu thì thấy Kỳ Từ ngồi trên ghế với vẻ suy tư, chắc hẳn đang nghĩ đến chuyện kỳ quái ông lão vừa kể.

Biên Trọng Hoa cười nói: "Ta từng thấy loại tà vật này trong một cuốn sách cổ."

"Hả?"

Kỳ Từ ngẩng đầu lên.

Biên Trọng Hoa ngồi xuống đối diện Kỳ Từ rồi cầm chén trà bằng gỗ trúc trên bàn rót nước cho hai người, sau đó chậm rãi nói: "Nghe đồn ở Kỵ Dương có một nam tử tên là Nhậm Cốc đi cày ngồi nghỉ dưới gốc cây, đột nhiên có một người lông vũ đến làm chuyện dâm loạn rồi chẳng biết đi đâu, sau đó Nhậm Cốc mang thai, qua mười tháng thì sinh, người lông vũ kia đến rạch bụng hắn lôi ra một con rắn rồi lại biến mất lần nữa."

"Thật ác quá đi."

Kỳ Từ vô thức xoa xoa cánh tay, "Ngươi có hay gặp tà vật này không?"

Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Yêu quái hình người rất hiếm gặp, hầu hết đều rất khó đối phó, người lông vũ này ta cũng chỉ mới thấy trong sách thôi, nhưng...."

Biên Trọng Hoa chống cằm nghĩ ngợi, "Đã gặp thì không thể khoanh tay ngồi yên được."

Đang nói chuyện thì cửa phòng bị gõ vang, ông lão đưa nước nóng tới, Biên Trọng Hoa mở cửa khiêng thùng gỗ vào phòng rồi cảm tạ ông lão.Sau khi đặt khăn sạch lên ghế, ông lão hỏi: "Đại nhân khách khí, các đại nhân đang định về kinh thành sao?"

Biên Trọng Hoa trả lời: "Ừ."

Ông lão thì thào: "Quanh đây toàn là núi non trùng điệp không dễ đi, hai vị đại nhân đừng nên chậm trễ, mau mau trở về đi."

Kỳ Từ không hiểu: "Nói thế là sao?"

Ông lão nói: "Dạo này người trú lại chỗ ta đều nói không hiểu sao gần đây tà vật yêu ma càng lúc càng nhiều, tin đồn đáng sợ đầy rẫy!

E là thế đạo không yên ổn đâu."

Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa liếc nhau, Kỳ Từ nói: "Lão bá đừng lo lắng, chẳng phải triều đình đã lập Ám Hầu Môn rồi sao?

Hơn nữa còn có rất nhiều nhân sĩ chính đạo trừ tà đuổi quỷ, nhất định sẽ không để tai họa trầm trọng hơn đâu."

"Cũng mong là vậy."

Ông lão thở dài một hơi.

Biên Trọng Hoa hỏi: "Xin hỏi lão bá, chuyện này bắt đầu từ lúc nào?"

Ông lão trầm ngâm một lát rồi đáp: "Khoảng cuối mùa hè năm nay."

Biên Trọng Hoa gật đầu.

Đó là lúc họ từ kinh thành xuất phát đi Bắc Cương, chẳng trách mình không nghe thấy, nhưng đã có chuyện khác thường thì ắt có yêu quái, trở lại kinh thành phải bẩm báo Lý quốc sư rồi điều tra rõ ràng mới được.

"Vậy tiểu nhân không quấy rầy hai vị đại nhân nữa."

Ông lão khom người lui ra ngoài đóng cửa thật kỹ.

Kỳ Từ còn đang suy nghĩ chuyện ông lão nói thì thấy Biên Trọng Hoa cầm khăn và một bộ y phục sạch sẽ định ra ngoài.

"Ngươi đi đâu vậy?"

Kỳ Từ hỏi.

"Ta tới ao tắm, thùng nước nóng này ngươi dùng đi."

Biên Trọng Hoa cười nói.

"Đã cuối thu rồi, ngươi ra ao tắm không sợ chết cóng à?"

Kỳ Từ ngăn cản.

Ý cười của Biên Trọng Hoa càng sâu hơn, kéo dài từng chữ như muốn để Kỳ Từ nghe rõ ràng: "Vậy chẳng lẽ hai chúng ta lại tắm chung?"
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 57


Chương 57: Dù sao cũng là nam nhân, nếu ngươi không ngại......

Kỳ Từ đè xuống nỗi xao động trong lòng, ra vẻ thản nhiên nói: "Dù sao cũng là nam nhân, nếu ngươi không ngại thì..."

Biên Trọng Hoa mở cửa cười nói: "Thôi đi, ngươi nhìn thùng kia nhỏ như vậy sao có thể chứa nổi hai người chứ, huống hồ ta cũng không phải người thường, ao nước lạnh mấy cũng không làm ta chết cóng được đâu."

Kỳ Từ: "Nhưng lúc nãy lão bá kia đã nói......"

Biên Trọng Hoa nhếch môi: "Người lông vũ?

Nếu nó không đến tìm ta thì ta vẫn phải đi tìm nó, nó đến tìm ta thì ta sẽ tiết kiệm được chút sức lực, đừng lo, một khắc sau ta sẽ trở lại."

Dứt lời Biên Trọng Hoa nhảy lên một cái, thân hình tan biến vào bóng tối lặng yên không một tiếng động.

Kỳ Từ bất đắc dĩ thở dài đưa tay đóng cửa lại, ngẩn người nhìn thùng nước nóng kia một hồi, sau đó đứng dậy đóng chặt cửa sổ rồi cởi đai lưng.

Kỳ Từ khiêng ghế tới cạnh thùng tắm để đặt khăn và y phục, sau đó cởi đồ bước vào thùng tắm ngâm cả người trong nước nóng, rửa sạch mệt mỏi vì đi đường những ngày qua.

Kỳ Từ khoan khoái thở dài một tiếng, tựa đầu vào vách thùng lười biếng chà xát thân thể, tiếng nước róc rách.

Vì mỏi mệt nên Kỳ Từ tắm một hồi chợt cảm thấy buồn ngủ, suy nghĩ bắt đầu tan rã, hai mắt khép lại ngủ gật.

Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua làm Kỳ Từ rùng mình.

Kỳ Từ vốc nước nóng lên mặt cố làm mình tỉnh táo một chút, kết quả vừa ngẩng đầu thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Y đang đối diện với cửa sổ, mà lúc này cửa sổ mở rộng, ánh trăng mỏng lạnh bên ngoài hắt vào, gió lạnh vù vù, bóng cây lắc lư giương nanh múa vuốt, nhìn ra xa chỉ thấy một màu đen kịt như muốn nuốt chửng vạn vật.

Kỳ Từ lập tức cảm thấy kỳ quái, rõ ràng y đã đóng cửa sổ rồi mà, chẳng lẽ nhớ nhầm?

Phòng khách dịch trạm đều ở tầng trệt, thùng tắm lại đối diện cửa sổ, nếu giờ có người đi ngang cửa sổ thì sẽ thấy hết quang cảnh trong phòng.

Kỳ Từ đang trần như nhộng tắm rửa nên tất nhiên không muốn bị lộ, mặc dù giờ này cũng chẳng có ai đi lung tung bên ngoài nhưng cửa sổ mở rộng vẫn khiến người ta hoảng hốt, thế là Kỳ Từ vội vàng lau khô người rồi mặc quần áo sạch sẽ chạy đến trước cửa sổ.

Cuối thu gió lạnh căm căm, Kỳ Từ đưa tay đóng cửa sổ vô tình nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó bỗng nhiên trừng to mắt lui ra sau mấy bước, không cẩn thận đá ngã lăn chiếc ghế.

Tiếng va chạm quanh quẩn trong phòng rồi lập tức im ắng lại.

Lồng ngực Kỳ Từ phập phồng mạnh vì sợ hãi.

Dường như y trông thấy một người đứng dưới bóng cây cách cửa sổ không xa.

Người kia còng lưng, tay dài quá gối, mỉm cười âm trầm, miệng rách toạc đến mang tai.

Kỳ Từ hít thở sâu buộc mình tỉnh táo lại rồi nhìn thật kỹ, chỉ thấy bụi cây lắc lư trong gió, tiếng lá xào xạc.

Chuyện gì xảy ra?

Là mình nhìn lầm sao?

Kỳ Từ không rét mà run vội vàng đóng lại cửa sổ, cẩn thận suy nghĩ chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt, y bình tĩnh đỡ lên chiếc ghế vừa ngã xuống đất, dọn dẹp rồi thay đồ, sau đó khiêng thùng tắm ra khỏi phòng.

Cuối cùng Kỳ Từ về phòng đóng cửa lại, vừa quay lưng thì bắt gặp một người âm thầm đứng sau mình, gần trong gang tấc.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 58


Chương 58: Phản ứng mạnh như thế là vì có tật giật mình sao?

Kỳ Từ lập tức lui lại, vì thân hình bất ổn nên bước chân lảo đảo, cái ót lập tức va vào khung cửa.

Nhưng cảm giác đau đớn không hề có, Biên Trọng Hoa cấp tốc đưa tay đệm trên cửa nên đầu Kỳ Từ chỉ đụng vào lòng bàn tay hắn.

"Tiểu công tử sao lại phản ứng mạnh thế, có tật giật mình à?"

Biên Trọng Hoa nghiêng đầu cười, chẳng có vẻ gì là áy náy vì đã hù dọa Kỳ Từ.

Kỳ Từ: "......"

Kỳ Từ bình tĩnh quấn chặt vạt áo, sau đó đi tới giữa phòng, bất thình lình vác ghế lên ném về phía Biên Trọng Hoa.

"Tha mạng tha mạng, ta sai rồi!"

Biên Trọng Hoa vững vàng đón lấy chiếc ghế, miệng thì xin tha nhưng trên mặt lại cười hì hì.

Kỳ Từ hỏi: "Lúc nãy ngươi ở bên ngoài có thấy người nào kỳ quái không?"

Biên Trọng Hoa nghiêm túc hẳn lên: "Người kỳ quái?

Không có, sao thế?

Ngươi thấy gì à?"

Kỳ Từ: "Ta...."

Đang định nói tiếp thì Kỳ Từ chợt dừng lại, nếu nói mình bị bụi cây hù dọa thì chẳng phải mất mặt lắm sao.

Kỳ Từ: "Không có gì, thuận miệng hỏi thôi."

Biên Trọng Hoa không có ý trêu chọc, nhìn chằm chằm Kỳ Từ với vẻ không tin.

Kỳ Từ vội nói lảng sang chuyện khác, y phát giác Biên Trọng Hoa vừa tắm rửa xong, tóc đen xõa ra, áo khoác hờ, loáng thoáng lộ ra hình giao long lớn cỡ bàn tay trên vai, mấy lần trước nhìn thấy đều tỏa ra ánh sáng đỏ, bây giờ hình giao long trên vai Biên Trọng Hoa giống như mực vẽ, cực kỳ rõ ràng.

Kỳ Từ hỏi: "Trước đây ta đã muốn hỏi hình giao long trên vai ngươi là gì vậy?"

"Cái này à."

Biên Trọng Hoa nhìn theo ngón tay Kỳ Từ chỉ vào vai mình, "Là bùa chú khống chế sức mạnh của ta."

"Khống chế sức mạnh?"

Kỳ Từ nghi hoặc, "Sao phải khống chế?"

Biên Trọng Hoa giải thích: "Bởi vì bản thân ta khống chế không nổi, nếu giải trừ bùa chú này thì ta sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều, nhưng một khi lấy lại sức mạnh thì sẽ bị phản phệ, chẳng hạn như kinh mạch rối loạn, gân cốt đứt gãy, tẩu hỏa nhập ma."

Biên Trọng Hoa hời hợt nói, "Nếu nhiễm quá nhiều máu tanh cũng dễ phản phệ, vì vậy sau khi tên ám hầu hãm hại cô nương lần trước chết đi, chỗ này mới xuất hiện dây thừng trói ta lại."

Kỳ Từ xưa nay luôn cảm thấy Biên Trọng Hoa không bị trói buộc, siêu phàm thoát tục, lần đầu nghe thấy chuyện này nên không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: "Sao lại như vậy?"

Biên Trọng Hoa nhún vai cười: "Nói thật ta cũng không rõ sao mình lại biến thành dạng này, ta đã nói với ngươi rằng ta không nhớ nổi chuyện trước kia chưa?"

Kỳ Từ lắc đầu: "Chưa!"

Biên Trọng Hoa cười: "Ta không nhớ được quá khứ của mình, ngay cả tên cũng là Lý quốc sư nói cho ta biết."

"Ngươi......"

Kỳ Từ lúng túng hồi lâu, chẳng biết nói gì cho phải.

"Không sao, sống cho hiện tại mà."

Biên Trọng Hoa cười nói, hắn nhìn Kỳ Từ, trong ánh mắt đong đầy trìu mến, "Ta cảm thấy bây giờ rất tốt, không còn lang thang vô định, cũng không có gánh nặng, có bạn bè, có chỗ đặt chân, càng biết rõ mình muốn gì."

Biên Trọng Hoa đã không băn khoăn về quá khứ thì Kỳ Từ cũng chẳng cần lo dùm hắn, Kỳ Từ do dự vươn tay vỗ vai Biên Trọng Hoa, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Ừ!"

Biên Trọng Hoa bị vẻ chững chạc đàng hoàng của Kỳ Từ chọc cười.

Mặt Kỳ Từ lập tức đỏ tới mang tai.

Biên Trọng Hoa vội nín cười rồi đứng dậy đi tới giường nói: "Ngủ thôi, ngày mai còn phải lên đường sớm nữa."
 
Back
Top Bottom