Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
482,488
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
253062587-256-k582826.jpg

[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Y Y Dĩ Dực
Nhân vật chính: Kỳ Từ x Biên Trọng Hoa
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Giới thiệu


Tác giả: Y Y Dĩ DựcẢnh bìa: Cynthia
Nhân vật chính: Kỳ Từ x Biên Trọng HoaTag: Cổ đại, nhẹ nhàng, khôi hài, huyền huyễn, cung đình, 1v1, HE◤─────•~❉᯽❉~•─────◥

Kỳ Từ bị kẻ khác hãm hại bán vào thanh lâu, bị đánh đập khuất nhục, còn bị hạ mị độc cổ.

Nếu không làm việc, ngày hôm sau sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Vận mệnh nhiều chông gai.

Trong tình huống thê thảm như vậy y đã gặp Biên Trọng Hoa.

Sau khi quen biết và giúp y giải cổ, Biên Trọng Hoa bất ngờ phát hiện thiếu niên tình cờ gặp gỡ này đúng là Vương gia mấy năm trước lưu lạc dân gian!Thế là Biên Trọng Hoa trợ giúp Kỳ Từ lên làm Vương gia, tất nhiên cũng trở thành ám hầu của y.

Nhưng ám hầu này thật không dễ làm.

Đêm đầu tiên, Biên Trọng Hoa niệm chú Thanh Tâm một ngàn lần.

Đêm thứ hai, Biên Trọng Hoa chép kinh Bàn Nhược một ngàn lần.

Đêm thứ ba, Biên Trọng Hoa......

Biên Trọng Hoa cảm thấy mình quả thực sắp điên rồi!

Mẹ nó, còn gì diệt dục được nữa không!

Kỳ Từ cảm thấy mình cũng sắp điên luôn rồi!

Mẹ nó, ngươi nhịn cái bép á!!!━━━━━━━━┓ ✠ ┏━━━━━━━━
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 1


Chương 1: Ngươi có biết khách làng chơi đối phó với tiểu quan bằng thủ đoạn gì không?

"Ta là sát thủ."

Biên Trọng Hoa nói.

Kỳ Từ ngồi quỳ chân trên giường buông màn the đỏ, vừa cởi y phục vừa mất kiên nhẫn nói: "Biết, biết, cho nên rốt cuộc ngươi có thượng ta hay không đây?"

Biên Trọng Hoa ngồi cạnh bàn tròn trong sương phòng, đưa tay bốc hạt dưa trên mâm sứ rồi nhìn Kỳ Từ ảo não giật ra y phục rườm rà trên người, vừa ung dung bóc hạt dưa vừa nói: "Muốn bị thượng đến thế cơ à?

Ngươi có biết khách làng chơi đối phó với loại tiểu quan như ngươi có mánh khoé và thủ đoạn gì không?"

KỳTừ khựng lại.

Làm sao y biết được?

Giống như kinh thành đầy bạch mã gắn yên bạc sải vó trong gió xuân, y chưa từng đến thì làm sao biết được dáng vẻ thế nào?

Cái gì gọi là áo xuân ẩm ướt, cái gì gọi là ngày hè đằng đẵng, cái gì gọi là thu về sênh ca, cái gì gọi là đông tuyết bay bay.

Y biết cái quái gì chứ?

Kỳ Từ cái gì cũng không biết.

Tựa như y không biết vì sao người kia ghé vào tai y nhắc tới kinh thành suốt ba năm, hứa hẹn nhất định phải cùng nhau đi xem, vừa đảo mắt đã chuốc mê y rồi bán vào thanh lâu này.

Kỳ Từ khẽ nói: "Cùng lắm thì nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao cũng tốt hơn là chết."

Biên Trọng Hoa bốc một nắm hạt dưa, vừa bóc vừa đứng dậy đi đến cạnh giường nhìn xuống Kỳ Từ: "Chết?"

Kỳ Từ không chút sợ hãi nhìn lại hắn: "Đúng vậy, ta bị hạ cổ, đêm nay ngươi không thượng ta thì sáng mai bình minh vừa ló dạng ta sẽ chết bất đắc kỳ tử."

"Ồ, mị độc cổ."

Biên Trọng Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đưa tay giật ra y phục trên người Kỳ Từ bị y tự mình cởi gần hết, áo gấm trượt xuống cánh tay để hấp dẫn khách làng chơi, lộ ra mảng lớn bầm tím và vết roi trên người Kỳ Từ.

Biên Trọng Hoa nhìn thoáng qua vết thương của y rồi nói: "Tú bà ở thanh lâu các ngươi cũng biết thủ đoạn thật đấy."

Kỳ Từ buông tay: "Chẳng có cách nào, ta chính là kẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, phản kháng đến cùng mà."

Biên Trọng Hoa chìa hạt dưa trong tay cho Kỳ Từ: "Ăn không?"

Kỳ Từ: "......

Huynh đệ, mặc dù ta rất không tình nguyện nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, lúc nãy ngươi đã bỏ ra trăm lượng vàng mua ta một đêm rồi đấy."

Biên Trọng Hoa tỏ vẻ không-ăn-thì-thôi tiếp tục bóc hạt dưa, hai mắt trợn trắng: "Ta đâu biết ngươi lại đắt như thế chứ?"

Kỳ Từ: "Bộ ta không đẹp hay sao?"

Biên Trọng Hoa nâng mí mắt nhìn y, thanh tú tuấn dật, mặt mày như vẽ, da trắng môi đỏ, khí phách thiếu niên sáng ngời lại không có chút yêu kiều nào: "Ừ, đẹp đấy."

Kỳ Từ: "Thế ngươi còn băn khoăn cái gì, đây lại là lần đầu của ta nữa chứ."

Biên Trọng Hoa: "Ồ, thế thì ta không lỗ rồi."

Kỳ Từ tiếp tục cởi đồ rồi thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh, đau dài không bằng đau ngắn, ngươi giải quyết sớm thì ta cũng giữ được mạng."

Biên Trọng Hoa không nhìn Kỳ Từ mà chỉ cắn hạt dưa rắc rắc: "Hạt dưa chỗ các ngươi ngon thật."

" ......

Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?"

"Ngay từ đầu ta đã nói rồi, ta là sát thủ."

Kỳ Từ đang muốn hỏi tiếp thì chợt thấy Biên Trọng Hoa phủi sạch vụn hạt dưa trên tay rồi đột ngột áp tới.

Kỳ Từ tránh đi theo bản năng nhưng đã kịp thời dừng lại.

Biên Trọng Hoa thu hết động tác của y vào mắt, mỉm cười đưa tay ngả ngớn gãi cằm Kỳ Từ rồi nói: "Sợ thì tránh ra một chút, dựa vào bên cạnh đi."

Kỳ Từ không hiểu: "Tránh ra một chút?"

Biên Trọng Hoa lười giải thích, đẩy phắt người sang một bên.

Kỳ Từ bất thần bị xô ngã vào góc giường, hơn nửa ngày mới ổn định thân mình: "Ta nghi là ngươi bị liệt dương."

Biên Trọng Hoa lấy từ trong ngực ra một thanh đao nhỏ lóe sáng đâm vào bức vách sau giường, vách tường rắn chắc lại bị hắn dễ dàng khoét ra một lỗ to: "Mồm miệng đáng ghét thế kia liệu ngươi có sống qua được ba ngày ở chỗ này không?"

Kỳ Từ giơ ngón tay tính toán: "Hôm nay là ngày thứ tư ta vào đây rồi."

Biên Trọng Hoa rút đao lại: "Xem ra vì dáng dấp không tệ nên tú bà mới không nỡ đánh chết ngươi."

Kỳ Từ tới gần hỏi Biên Trọng Hoa: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Xuỵt."

Biên Trọng Hoa bịt miệng Kỳ Từ, nín thở lắng nghe.

Bên kia vách tường cũng là sương phòng, tiếng thở dốc liên tục truyền đến khiến người ta miên man bất định, còn thì thầm mấy câu thô tục.

Cảm giác hơi thở của Kỳ Từ trở nên nặng nề, Biên Trọng Hoa cong môi, giở trò xấu đưa tay nhéo vành tai đỏ bừng của y.

Kỳ Từ giật bắn người, từ trên giường lăn xuống dưới.

Biên Trọng Hoa kéo y trở lại giường: "Xem kìa, lúc nãy còn thúc giục ta mau lên mà giờ đã thành dạng này rồi."

Kỳ Từ không biết giải thích sao, vì thẹn quá hoá giận nên khóe mắt hơi ửng đỏ, bịt tai ôm đầu ảo não co rúm ở góc giường.

Biên Trọng Hoa mỉm cười xoa đầu y, sau đó đứng dậy xuống giường đến bên cửa sổ, không hề báo trước mà lộn nhào ra ngoài.

Kỳ Từ trợn tròn mắt tiến lên mấy bước, thấy một bóng đen vượt nóc băng tường, dừng một lát trước cửa sổ phòng sát vách rồi chậm rãi mở cửa xông vào.

Sau mấy giây im ắng, từ phòng sát vách đột nhiên vọng ra một tiếng hét thảm, tiếng hét chói tai xé nát bầu trời đêm khiến ai nghe cũng run rẩy.

Kỳ Từ giật nảy mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì Biên Trọng Hoa đã từ ngoài cửa sổ lộn vào.

Biên Trọng Hoa không ngờ Kỳ Từ đứng cạnh cửa sổ nên mất đà đụng y ngã xuống đất, hai người quấn nhau thành một đống.

Tỉnh táo lại, Biên Trọng Hoa nhổm dậy kéo Kỳ Từ lên, sau đó đóng kín cửa sổ: "Tự nhiên ngươi đứng bên cửa sổ làm gì?

Lại còn cởi trần nữa, muốn giải xong mị độc cổ lại chết vì phong hàn à?"

Kỳ Từ ngây ngốc nhìn hắn, hơn nửa ngày sau mới nói: "Trên tay ngươi dính máu......"

"Ừ, máu."

Biên Trọng Hoa xoay người giơ lên hai tay máu me đầm đìa rồi cười nói, "Đã bảo ngươi rồi, ta là sát thủ mà."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 2


Chương 02: Khi làm chuyện giường chiếu phải kêu làm saoTrong phòng ánh nến nhẹ nhàng lay động, điểm xuyết trong đôi mắt mang ý cười của Biên Trọng Hoa nhìn có chút tà khí.

Kỳ Từ nhìn nụ cười kia bỗng nhiên tâm thần bất định, lưng rét run từng hồi, nghĩ lại đêm nay nếu không qua được cửa mị độc cổ này thì sáng mai phải chết, đằng nào cũng chết thì còn lo gì sớm hay muộn, nghĩ vậy y dần bình tĩnh lại rồi hỏi: "Ngươi giết người à?"

Biên Trọng Hoa cầm ấm trà trên bàn rót vào chậu đồng đặt trên giá gỗ ở góc phòng, không nhanh không chậm rửa sạch máu tươi trên tay: "Người?

Lần này ta không giết người."

Kỳ Từ: "Vậy máu này ở đâu ra?"

Biên Trọng Hoa cầm vải trắng cạnh giá gỗ lau sạch tay, sau đó tưới chậu nước pha máu lên bồn hoa lan trong phòng: "Ngươi cũng biết thế gian này có quỷ, có yêu, có người, kẻ có nhân tính, yêu tính đều làm nhiều việc ác, đã......"

Kỳ Từ ngắt lời hắn: "Ngươi là đại nam nhân mà sao giải thích lằng nhằng văn vẻ vậy chứ?

Nói thẳng mình là đồng bóng không nhanh hơn à?"

"Ta là sát......"

"Sát cái bép, không phải là......"

Lời còn chưa dứt thì ánh mắt Biên Trọng Hoa chợt run lên, hắn bổ nhào tới xô ngã Kỳ Từ lên giường, một tay bịt miệng y, còn dùng thân mình đè y xuống.

Nửa người trên của Kỳ Từ gần như trần trụi, lưng va phải mép giường kêu lên một tiếng đau đớn, y còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe thấy ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân và tiếng đổ vỡ, xem ra chuyện ở phòng sát vách đã bị phát hiện.

Biên Trọng Hoa nghe động tĩnh bên ngoài một hồi, bỏ bàn tay che miệng Kỳ Từ ra rồi bảo y: "Ngươi kêu lên đi."

Kỳ Từ trừng to mắt: "Cái gì?

Kêu gì cơ?"

Biên Trọng Hoa nói: "Kêu giống như khi làm chuyện trên giường ấy."

Kỳ Từ: "....

Ta làm sao......

Mẹ nó chứ làm sao......

Mẹ nó chứ làm sao biết kêu?

A!"

Biên Trọng Hoa vội vàng véo mạnh eo Kỳ Từ, y bị đau kêu lên một tiếng.

Biên Trọng Hoa nói: "Đúng đúng đúng."

Kỳ Từ: "??

Đúng cha ngươi ấy, sao ngươi không tự véo mình đi?"

Nói xong Kỳ Từ không cam lòng yếu thế, đưa tay véo Biên Trọng Hoa chẳng chút lưu tình.

Hai người cứ thế véo qua véo lại, ai cũng kêu thảm hệt như đang làm chuyện kia.

Người bên ngoài vốn định xông thẳng vào phòng hỏi thăm một phen, đứng ngoài lắng nghe một hồi thì bỏ đi.

"Được rồi!"

Biên Trọng Hoa nghe tiếng bước chân đi xa dần liền đè tay Kỳ Từ không cho y tiếp tục véo hắn, "Ra tay nặng quá nhỉ."

Kỳ Từ trợn mắt trừng một cái: "Ngươi cũng thế mà."

Biên Trọng Hoa nhổm dậy khỏi người Kỳ Từ, ngồi một bên xoa cánh tay và cổ tay, Kỳ Từ cũng đứng lên chậm chạp sửa sang quần áo, Biên Trọng Hoa nhìn y, thân thể Kỳ Từ trắng nõn như tuyết như ngọc, chỉ là trên người máu bầm đỏ tía, vết roi rướm máu chồng chất lên nhau nhìn rất chướng mắt.

Biên Trọng Hoa nói: "Biết rõ đêm nay phải tiếp khách mà tú bà còn đánh ngươi thành thế này, lỡ làm khách mất hứng thì sao?"

Kỳ Từ: "Không phải có dục vọng là được rồi sao, còn nói cái gì hài lòng hay không, chẳng lẽ gặp mặt một lần thì ta có thể khiến người khác thương xót hay sao?

Người đã tới chỗ này cũng đâu có lòng thương hại gì, ta tự thấy mình vẫn còn may mắn chán, nghe nói khách quen là Tiền lão gia đại địa chủ thành Đông mỗi lần tới đây đều phải chơi chết một người mới chịu đi......

Khoan đã, ta nhớ Tiền lão gia kia ở ngay sát vách mà nhỉ?"

Biên Trọng Hoa cười cười: "Ừ, ở sát vách, bị ta giết chết rồi."

Kỳ Từ ngẩng đầu nhìn hắn.

Biên Trọng Hoa đoán chừng sát vách vừa có người chết nên bên ngoài sẽ không sóng êm gió lặng nhanh như vậy, giờ mà đi sẽ gặp phiền phức nên bóc hạt dưa trong mâm sứ trên bàn ung dung nói: "Tiền lão gia này không phải người mà là chuột tinh trên cây hồng bì chuyên hút tinh huyết để tu luyện, lần này ta đến để diệt trừ hắn, phòng ngươi đúng lúc ở sát vách hắn nên đêm nay ta mới mua ngươi."

Thế đạo này yêu quái hoành hành, người cũng chia ra hai loại lương thiện và bất lương, triều đình vì muốn giữ cho thiên hạ bình an nên lập ra Ám Hầu do quốc sư họ Lý đứng đầu để trừ sạch yêu ma quỷ quái, việc này ai cũng biết nên Kỳ Từ cũng chẳng kinh ngạc gì.

Kỳ Từ há hốc mồm, cuối cùng thì thào: "Chết thì tốt, ngươi nhìn góc sân phía Tây Nam của thanh lâu đi, trên đất trồng tám cây liễu khô cằn, dưới mỗi cây đều có một xác chết oan, tất cả đều do hắn hại đấy."

Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Ngươi mới đến bốn ngày làm sao biết được?"

Kỳ Từ nhún vai: "Hôm trước có người chết, ta đi xem chôn cất, chôn xong tú bà trồng một cây khô phía trên, sau đó uy hiếp ta nếu còn dám trốn thì sẽ đưa ta lên giường của Tiền lão gia."

Biên Trọng Hoa gật đầu, đưa tay sờ soạng mâm sứ mới phát hiện hạt dưa đã ăn hết, thế là đứng dậy vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi: "Phép vua thua lệ làng, đàn em của Tiền lão bản này ai cũng hung ác tàn bạo, không uổng công ta nằm vùng hơn nửa tháng, giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, ta phải về báo cáo thôi."

Kỳ Từ tưởng hắn muốn đi nên tiến lên mấy bước nắm chặt cổ tay Biên Trọng Hoa.

"Hử?"

Biên Trọng Hoa nhíu mày nhìn y.

Kỳ Từ vừa mở miệng thì thanh âm run run, y hít thở sâu để trấn tĩnh lại rồi nói: "Trước khi đi ngươi có thể giải mị độc cổ trên người ta được không?"

Biên Trọng Hoa cười nói: "Tốt xấu gì ngươi cũng là nam nhân, đừng mãi cầu xin người khác thượng ngươi được không?

Có tôn nghiêm chút đi."

Kỳ Từ hất tay hắn ra: "Hừ, ngươi nói hiên ngang lẫm liệt đến thế là vì ngươi có bị đau eo đâu, có phải ngươi sắp chết đâu, tính mạng ngươi có bị đe dọa đâu, đúng là mặt dày vô sỉ mà."

Biên Trọng Hoa cũng không tức giận, trái lại còn hứng thú nhíu mày nhìn Kỳ Từ: "Bốn ngày nay ngươi không bị đánh chết, ta thật sự quá kinh ngạc."

Kỳ Từ vò mẻ không sợ sứt: "Ta không đẹp sao?"

Biên Trọng Hoa dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm y lên nhìn thêm vài lần: "Cũng tạm."

Trong lòng thầm nói: Dáng vẻ vô song, không giống người thường, càng không giống tiểu quan, lưu lạc vào đây có lẽ vì vận mệnh lắm chông gai.

Kỳ Từ liều mạng khiêu khích hắn: "Bỏ ra cả trăm lượng vàng mà không muốn làm gì, nếu ngươi không ngốc thì chính là bất lực."

Biên Trọng Hoa cười cười: "Vậy thì...... thử một chút xem sao?"
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 3


Chương 3: Để sống sót ngươi ráng chịu đau một chút
Khi Biên Trọng Hoa nghiêng người đè Kỳ Từ trên giường, hắn cảm nhận được người dưới thân đang phát run, Biên Trọng Hoa cười nói: "Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm à?

Sao thế?

Giờ biết sợ rồi?"

Kỳ Từ mắng: "Sợ ông nội ngươi, ngươi đè lên vết thương của ta!

Ta bị đau nên mới thế!"

Biên Trọng Hoa nói: "Toàn thân ngươi đều là máu bầm, ta đâu còn cách nào?"

Kỳ Từ đau không chịu nổi, hôm qua y vừa bị đánh mấy roi, những vết thương trước kia khó khăn lắm mới khép lại, Biên Trọng Hoa đè lên khiến vết thương nứt ra chảy máu, Kỳ Từ nghĩ ngợi rồi đẩy Biên Trọng Hoa ra, xoay mình ngồi lên người hắn.

Biên Trọng Hoa nằm trên giường nhìn người ngồi trên thân, hai tay khoanh lại tỏ vẻ kháng cự: "Ta không thích tư thế này."

Kỳ Từ nhụt chí lại leo xuống người hắn, nằm một bên ủ rũ nói: "Chết đi là xong!"

Biên Trọng Hoa mỉm cười nghiêng người sang, chống tay bên đầu y: "Để sống sót ngươi ráng nhịn đau một chút."

Kỳ Từ gật đầu cam chịu, nhắm mắt giả chết.

Biên Trọng Hoa ung dung kéo áo gấm trên người Kỳ Từ, tò mò hỏi một câu: "Sao ngươi lại trôi giạt đến bước đường này?"

Kỳ Từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm nóc giường hồi lâu mới nói: "Ta không biết phụ thân là ai, mẫu thân ta dịu dàng thiện lương, tri thư đạt lễ, hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau trong thành nhỏ ở biên thuỳ Bắc Cương, nhưng năm ta mười hai tuổi thì mẫu thân bị bệnh qua đời, thế là ta ăn cơm trăm nhà lớn lên, vì ta biết đọc sách viết chữ nên thỉnh thoảng có người ở quê nhờ ta viết thư rồi trả chút tiền, tuy khốn khó nhưng ta vẫn sống nổi, sau đó......"

Nói giữa chừng trong mắt Kỳ Từ đột nhiên dâng lên lửa giận, y siết chặt tay thành nắm đấm, không nói tiếp nữa, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, Kỳ Từ hít sâu một hơi, chợt thấy trên người có chút kỳ lạ nên cúi đầu xem xét: "......

Ngươi, ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Biên Trọng Hoa buông tay ra cười: "Ta làm gì?"

Vừa rồi bị Biên Trọng Hoa lôi kéo, áo gấm trên người Kỳ Từ chẳng những không cởi ra mà trái lại còn trở nên chỉnh tề, Kỳ Từ ngồi dậy hỏi: "......

Ngươi có đam mê kỳ quái gì hay sao?

Muốn ta mặc quần áo à?"

Biên Trọng Hoa hời hợt nói: "Đam mê thì không có, chỉ là không hứng thú với ngươi thôi."

Kỳ Từ mím môi trừng mắt nhìn Biên Trọng Hoa, vẻ mặt cực kỳ chật vật nhưng cuối cùng không nói gì mà nằm vật xuống, đáy mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng, bất đắc dĩ cười thành tiếng, thì thào vài câu: "Bỏ đi bỏ đi......"

Biên Trọng Hoa chống đầu nằm nghiêng bên cạnh y cười nói: "Cái gì bỏ đi, ta không hứng thú với ngươi cũng đâu có nghĩa là ta không giúp ngươi giải cổ."

Kỳ Từ quay đầu: "Ngươi......"

Lời còn chưa nói hết thì Kỳ Từ đã bị Biên Trọng Hoa nắm cằm bịt kín môi.

Kỳ Từ lập tức cảm giác được máu trong người đang sôi trào, nhưng y nhanh chóng nhận ra đây không phải vì y có vấn đề mà vì trong thân thể có thứ gì đó đang cuộn lên hung hăng va chạm lục phủ ngũ tạng, Kỳ Từ bị khí huyết đảo ngược, kinh mạch rối loạn, tức ngực đau bụng khó thở, vô thức muốn giãy giụa.

Biên Trọng Hoa đã lường trước phản ứng của y nên đưa tay còn lại ôm chặt y trong ngực, khiến y không thể động đậy.

Kỳ Từ cảm nhận được vật trong thân thể mất khống chế dần dần xông lên cổ, từng cơn đau dữ dội ập đến khiến y choáng đầu hoa mắt, Biên Trọng Hoa kịp thời buông y ra, Kỳ Từ nhào tới bên giường phun ra một ngụm máu bầm, máu kia vừa rơi xuống đất thì ở giữa tỏa ra một đám hắc khí.

Biên Trọng Hoa nhanh nhẹn rút thanh đao nhỏ bằng bạc trong ngực ghim chặt hắc khí trên mặt đất, hắc khí giãy giụa vặn vẹo mấy lần, cuối cùng chậm rãi tan biến trong không gian.

Biên Trọng Hoa phất tay, thanh đao nhỏ trên đất rung lên keng keng rồi bay về tay hắn, Biên Trọng Hoa quay lại thấy sắc mặt Kỳ Từ trắng bệch, nằm lỳ trên giường thở dốc, cả người co rúm lại, đau đến nỗi hai tay sắp cào nát ván giường.

"Tú bà chỗ ngươi thật độc ác, lại hạ loại cổ này, mặc dù có thể cưỡng ép để giải nhưng người bị hạ cổ sẽ đau nhức như bị cắt da khoét xương vậy."

Biên Trọng Hoa tặc lưỡi nhìn Kỳ Từ.

Kỳ Từ đau đến mức thần chí không rõ, trong đầu ong ong, cũng không biết Biên Trọng Hoa đang nói gì.

Biên Trọng Hoa định bưng chén nước tới cho Kỳ Từ uống nhưng phát hiện nước trà trên bàn đã bị mình đem đi rửa tay, thế là đành ngồi đợi một hồi, thấy Kỳ Từ bớt đau mới dìu y nằm xuống rồi đắp chăn cho y.

Cả thể xác và tinh thần Kỳ Từ đều mệt mỏi cực độ nên nhanh chóng ngủ mê man.

Biên Trọng Hoa lẳng lặng ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Kỳ Từ, lấy ống tay áo của mình lau vết máu trên khóe miệng y, sau đó đi đến trước bàn nhìn mâm sứ trống trơn nói: "Hạt dưa ngon thật, tiếc là cho ít quá, hầy."

Hắn thở dài thườn thượt rồi thổi tắt ánh nến trên bàn, gian phòng lập tức chìm vào bóng tối, ánh trăng mỏng lạnh xuyên qua cửa sổ, hắt vào chiếc bàn lẻ loi trơ trọi.

-
Kỳ Từ bị người đánh thức.

Mấy ngày nay vì y từ chối tiếp khách nên bị phạt, ăn không ngon ngủ không yên, khó khăn lắm mới ngủ được đủ giấc.

Ai ngờ sáng sớm hôm sau lại bị tú bà giáng cho một bạt tai lăn xuống đất.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 4


Chương 4: Muốn chơi kích thích?

Kinh hỉ không, bất ngờ không?Gần giữa trưa hôm sau, tú bà thấy khách mua Kỳ Từ mãi vẫn chưa ra khỏi phòng, gõ cửa lại chẳng có động tĩnh, thầm nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, thế là dè dặt đẩy ra một khe hở, ai ngờ trong phòng chỉ có mình Kỳ Từ ngủ say như chết.

Khách không còn ở đây nên tú bà liền lộ ra bản tính tàn nhẫn, đẩy cửa phòng rồi sai đàn em khiêng cả Kỳ Từ lẫn chăn mền xuống giường.

Kỳ Từ ngã đến thất điên bát đảo, còn chưa kịp phản ứng thì tóc đã bị nắm chặt ép ngẩng đầu lên, Kỳ Từ bị đau, vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt xấu xí của tú bà kia.

Tú bà nói: "Biết khách đi lúc nào không?

Hầu hạ xong chưa?

Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, đồ rác rưởi."

Nói xong còn đạp mạnh Kỳ Từ xuống đất, cánh tay trái Kỳ Từ bị trầy một vết đỏ.

Tú bà căm ghét phủi ngón tay rồi nói: "Nhưng ngươi chưa chết bất đắc kỳ tử thì xem ra hôm qua đã hầu hạ khách, ôi chao!"

Tú bà nói xong chợt phát hiện gì đó, đi nhanh tới trước giường trừng mắt nhìn một hồi, sau đó trở lại nắm chặt cổ áo Kỳ Từ cho y một bạt tai, cất giọng the thé nói: "Vách tường xảy ra chuyện gì?

Một cái lỗ?

Ta phải tốn tiền sửa lại đấy!"

Tú bà kia ra tay cực nặng, Kỳ Từ bị đánh choáng váng, trong miệng dâng lên mùi máu tươi, hơn nửa ngày mới nói: "Tối qua chơi với khách hơi quá nên không cẩn thận làm vỡ vách tường."

Tú bà nhìn vết máu trên đất chợt nhớ lại dáng vẻ của Biên Trọng Hoa.

Huyền y mày kiếm, khí độ bất phàm, ngọc thụ lâm phong, trong ý cười mơ hồ mang theo tà khí, lúc đầu tú bà còn hoang mang cảm thấy Biên Trọng Hoa không giống dân chúng thấp cổ bé họng, cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, giờ trong lòng mới hiểu ra, đoán chừng hắn cũng có đam mê quái lạ gì đó mà ngại thân phận cao quý không thể công khai nên mới chạy đến nơi chẳng ai biết mình để tìm vui.

"Được rồi."

Tú bà buông Kỳ Từ ra, "Chuẩn bị một chút đi, đêm nay còn phải tiếp khách, ngươi cũng biết mị độc cổ này cứ mỗi mười hai canh giờ sẽ phát tác một lần, đừng hòng chạy trốn, biết điều một chút đi."

Nói xong tú bà dẫn đàn em ra khỏi phòng để vào sảnh chính, Kỳ Từ nằm rạp trên đất hơn nửa ngày mới đứng dậy, y chậm chạp sửa sang quần áo, xoa đầu hít thở sâu rồi bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.

-
Kỳ Từ một thân một mình, không có vướng víu, cũng không có vật gì cần đem theo, y pha một bồn nước nóng rửa mặt qua loa, sau đó ở trong phòng lẳng lặng chờ đến chạng vạng tối.

Tiểu quan và cô nương trong thanh lâu này chẳng mấy ai tự nguyện bán mình, lúc trước Kỳ Từ cũng bị kẻ khác chuốc thuốc mê rồi cưỡng ép ném vào chốn thị phi này.

Kẻ hại y đã nhận mười lượng bạc trắng để bán y.

Mười lượng bạc chỉ bằng giá một bữa rượu ngon thức ăn ngon.

Thế mà lại bán y đi.

Kỳ Từ: "Ông nội hắn, ít nhất mình cũng đáng giá mười lượng vàng chứ?!"

Thanh lâu này oán khí cực nặng, buổi chiều đóng cửa nghỉ ngơi, Kỳ Từ nghe thấy bên phòng sát vách vọng sang tiếng khóc nghẹn ngào.

Ngoài cửa có đám tay chân trông coi nên Kỳ Từ không ra được, y nghĩ ngợi rồi đập vỡ cái chén, nhặt mảnh sứ vỡ ngồi trên giường đào cái lỗ Biên Trọng Hoa để lại, chậm chạp đào một canh giờ mới xong.

Tiếng khóc sát vách vẫn chưa ngừng, Kỳ Từ gọi vọng sang: "Này!"

Bên kia giật nảy mình, hơn nửa ngày sau mới lắp bắp nói: "Ai, ai?

A...... sao lại có cái lỗ ở đây?"

Kỳ Từ cầm giấy bút viết một câu: Ở góc sân phía Tây Nam chôn rất nhiều thi thể, đám tay chân thấy xúi quẩy nên không muốn tới đó, bên kia có gốc liễu, leo lên cây có thể trèo tường chạy trốn, nếu ngươi không bị hạ mị độc cổ thì tìm cơ hội trốn đi.

Kỳ Từ cuộn giấy lại nhét vào lỗ.

Người ở phòng sát vách rất lâu sau mới cẩn thận lấy đi.

Kỳ Từ xuống giường nhìn sắc trời càng lúc càng mờ nhạt ngoài cửa sổ.

Đèn lồng đỏ chót hai bên bảng hiệu thanh lâu được thắp lên, mặc dù đêm qua Tiền lão gia xảy ra chuyện nhưng không hiểu sao lại chẳng ảnh hưởng chút nào đến thanh lâu, lại là một đêm ngoài mặt vui vẻ tươi cười nhưng thật ra thịt nát xương tan.

Kỳ Từ mặc áo gấm, bị đám tay chân ngoài cửa bức ép đến tầng thứ hai để những kẻ đến đây mua vui chọn lựa.

Dáng dấp Kỳ Từ xuất chúng nên vừa lộ mặt đã bị giành giật, tú bà cười như nở hoa: "Các vị gia đừng cãi cọ đừng cãi cọ, mọi người đều hiểu quy củ của chúng tôi mà, ai ra giá cao nhất thì sẽ giành được người."

Sau một hồi tranh cãi, một gã công tử ăn chơi son phấn đầy mặt bỏ rất nhiều tiền mua Kỳ Từ.

Tú bà cười đon đả tự mình dẫn công tử vào phòng, còn trừng Kỳ Từ bảo y hầu hạ cho tốt.

Cửa phòng vừa đóng thì công tử liền bổ nhào vào người Kỳ Từ: "Ai nha, mỹ nhân nhi, ta thèm sắp chết rồi, vì mua ngươi ta có thể đem hết gia sản ra đặt nữa cơ."

Kỳ Từ giả vờ ngoan ngoãn, nhéo nhéo cổ họng ẻo lả nói: "Gia, đêm dài đằng đẵng, đừng nóng vội, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn chơi trò kích thích không?"

Ánh mắt công tử kia sáng lên: "Cái gì kích thích?"

Kỳ Từ mỉm cười đẹp hơn mọi cảnh sắc nhân gian, hồn phách công tử lập tức bay mất, bị mê hoặc thất điên bát đảo.

Kỳ Từ nói: "Gia, ta nói ngươi biết, ở góc sân phía Tây Nam không có ai đến cả, hay là chúng ta ra ngoài trước rồi hãy về phòng, thế nào?"

Công tử nhéo eo Kỳ Từ cười hèn mọn: "Mỹ nhân thật biết chơi!

Đi thôi."

Nói xong công tử ôm eo Kỳ Từ ra ngoài, ngang qua đại sảnh và mấy chỗ có đám tay chân tuần tra, bọn chúng thấy có khách nên không dám ngăn cản hai người, hai người thuận lợi đi đến góc sân phía Tây Nam.

Đường nhỏ lát đá, bậc thang rêu xanh, mấy bụi cây, vài nhánh liễu khô cắm xiêu vẹo trên mặt đất, cây liễu lớn được tắm trong ánh trăng mỏng lạnh, tĩnh mịch im ắng.

Công tử đè Kỳ Từ vào gốc cây, vừa cởi quần mình vừa nhếch miệng cười: "Mỹ nhân nhi ~ Ta chờ không nổi nữa."

Kỳ Từ mỉm cười với hắn, sau đó dốc hết sức lực nện khuỷu tay vào cổ công tử kia.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 5


Chương 5: Bị bắt lại chỉ có thể chờ bị đánh chếtThân thể công tử kia vốn hư nhược nên bị Kỳ Từ nện khuỷu tay vào cổ cũng không kịp kêu mà trợn trắng mắt ngã xuống.

Toàn thân Kỳ Từ lạnh lẽo, xoa xoa cánh tay hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, y không dám chậm trễ mà cấp tốc trèo lên cây.

Ai ngờ trên cây này bị ghim đầy mảnh sứ vỡ, căn bản là không thể leo lên!

Xem ra tú bà đã sớm đoán được sẽ có người muốn trốn ra từ chỗ này nên nghĩ cách ngăn cản.

Kỳ Từ rùng mình, khẽ cắn môi buộc mình tỉnh táo lại, chợt nghĩ tới cái gì liền ngồi xổm xuống lột y phục trên người công tử đang té xỉu quấn quanh hai tay, sau đó trèo lên cây.

Chưa trèo được hai bước thì từ xa đột nhiên có bóng người thất tha thất thểu chạy tới.

Người kia khập khiễng đi tới dưới gốc cây, run giọng gọi: "Đợi đã, mang ta lên với, mang ta lên với!

Xin ngươi đấy."

Kỳ Từ nghe ra là tiểu quan ở phòng sát vách nên quay đầu bảo hắn: "Đi!

Trèo lên!"

Tiểu quan kia khóc nói: "Chân ta bị thương, ta không trèo được, ta không trèo lên nổi đâu."

Kỳ Từ đã trèo được nửa cây liền tụt xuống bịt miệng tiểu quan kia: "Đừng khóc kẻo lại dẫn người khác tới bây giờ, ngươi đừng sợ, ta sẽ không bỏ lại ngươi, chúng ta cùng nhau trốn."

Được Kỳ Từ an ủi, tiểu quan thoáng bình tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu.

Kỳ Từ hỏi: "Tay ngươi không bị thương chứ?

Có thể dùng sức không?

Trước hết ta kéo ngươi lên, phía trên có mảnh sứ vỡ, ngươi lấy quần áo bọc kín tay lại đi, nếu bị đâm trúng thì tuyệt đối đừng la lên, ráng nhịn một chút."

Tiểu quan gật đầu, lấy y phục quấn kỹ hai tay rồi giẫm lên vai Kỳ Từ đang ngồi xổm, dựa vào sự giúp đỡ của y chậm chạp trèo lên.

Kỳ Từ đứng dậy nâng hắn đến chỗ cao nhất mình có thể với tới, sau khi che chở tiểu quan trèo lên một cành cây thì mình mới bắt đầu trèo lên.

Mặc dù tay đã được quấn lại nhưng trên cây quá nhiều mảnh sứ vỡ, không cẩn thận sẽ bị đâm trúng, Kỳ Từ bị rạch mấy vết nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn đau trèo lên.

Kỳ Từ vừa trèo được một nửa thì chợt đằng xa có ánh nến nhoáng một cái, hai tên tay chân vừa trò chuyện vừa đi ngang qua.

Kỳ Từ và tiểu quan lập tức cứng đờ, nép sát vào thân cây mượn bóng đêm giấu mình, tim đập như nổi trống, không dám thở mạnh.

Thấy ánh nến càng lúc càng gần, vì cả người Kỳ Từ cứng ngắc nên mấy vết bầm cũng bắt đầu đau, bả vai cũng mất tự chủ run lên nhè nhẹ.

"Ai nha, đừng tới đó."

Một gã tay chân nói, "Bên kia chôn rất nhiều thi thể nên xúi quẩy lắm, đêm hôm khuya khoắt đi qua đây cứ thấy rờn rợn."

Gã tay chân còn lại nói: "Đúng đúng đúng, đừng tới đó, ê, ngươi nghe nói gì không?

Tiền lão gia đêm qua bị ám sát ở chỗ chúng ta đấy."

Gã tay chân trước đó nói: "Xuỵt!

Đừng nói lung tung, Tiền lão gia kia chưa chết đâu, nếu không thì sao hôm nay lại im ắng như vậy chứ, khẳng định đã sớm ầm ĩ lên tận trời......"

Hai gã tay chân vừa nói vừa quay người bỏ đi, ánh nến dần biến mất trong màn đêm.

Kỳ Từ thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện vì khẩn trương nên bàn tay quấn y phục bị mảnh sứ vỡ cứa vào cũng không biết, y nhịn đau trèo lên trên cây.

Tiểu quan ngồi trên chạc cây thúc giục: "Ngươi nhanh lên, nhanh lên, nếu không sẽ có người đến."

Kỳ Từ đưa tay ra nói: "Kéo ta với."

Ai ngờ tiểu quan vừa giữ chặt y thì bên dưới bỗng nhiên có người rống to: "Người đâu!

Người đâu tới đây cho ta!

Mẹ nó người đâu!"

Thì ra công tử bị Kỳ Từ đánh ngất lúc nãy đã tỉnh lại.

Hai gã tay chân đã đi xa nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy tới.

Tiểu quan luống cuống: "Làm sao bây giờ!?"

Kỳ Từ hét: "Đừng hoảng!!

Ngươi kéo ta lên đi!"

Nhưng lũ tay chân đã thấy bóng người trên cây: "Ai đó!

Ai ở trên cây?"

Kỳ Từ lo lắng nói với tiểu quan: "Nhanh!

Kéo ta lên, chúng ta trèo qua tường rồi chạy ra ngoài thành!

Sẽ trốn được!

Ngươi tin ta đi!"

Tiểu quan đang muốn dùng sức kéo Kỳ Từ nghe vậy thì đột nhiên dừng lại.

Bóng liễu dập dờn trên mặt tiểu quan lúc sáng lúc tối khiến người ta nhìn không rõ sắc mặt hắn, hắn lẩm bẩm: "Nhưng trên chân ta có vết thương, ta, ta không chạy nổi, ta sẽ bị bắt lại, sẽ bị bắt lại rồi đánh chết......"

Kỳ Từ còn chưa kịp phản ứng ý tứ của những lời này thì đã bị tiểu quan kia đẩy xuống cây liễu.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 6


Chương 6: Ngoại hình đẹp như vậy mà chơi chết thì quá đáng tiếc
Kỳ Từ bị mấy gã tay chân đè nghiến xuống đất, cánh tay phải bị ngã trật khớp, cái trán bầm tím, khóe miệng chảy máu.

Kỳ Từ nghĩ thầm: Năm y sáu tuổi đi xem bói rõ ràng nói y tròn hai mươi sẽ mất mạng.

Sao giờ mình vừa tròn mười chín tuổi chưa được mấy tháng đã phải chết?

Quả nhiên đám thuật sĩ giang hồ này đều là lừa đảo mà.

Trốn không thoát thì đành thôi vậy, sống thế này thật chẳng có hy vọng gì nữa.

Sau khi mình chết, thi thể chắc sẽ bị chôn ở đây, bên trên cắm một cành liễu khô, qua năm có thể mọc rễ nảy mầm, tháng Ba tơ liễu rơi.

Tiếc là không thể tảo mộ cho nương được nữa.

Đời này chỉ có mỗi mình bà thiệt thòi mà thôi.

Vì xảy ra náo loạn, lúc này góc sân Tây Nam đèn đuốc sáng trưng.

Công tử đang làm ầm lên: "Các ngươi thế này là sao?!

Xem ngày mai ta có sai người đập nát bảng hiệu thanh lâu này của các ngươi không!"

Tú bà ôn tồn: "Gia, xin bớt giận bớt giận, là ta quản giáo không nghiêm, xin ngài bớt giận, ta lập tức tìm một tiểu quan ngoan ngoãn cho ngươi, gia thấy có được không?"

Công tử vẫn chưa nguôi giận, lớn tiếng quát tháo làm nước bọt văng tung tóe: "Tìm cái bép!

Trả tiền đi!

Mẹ nó, mau trả tiền!"

Nghe thấy chữ tiền, sắc mặt tú bà cũng thay đổi, khúm núm van nài không có kết quả, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải lấy tiền dàn xếp ổn thỏa.

Công tử hùng hổ một lúc lâu mới rời đi.

Tống khứ xong phiền phức, tú bà trở lại góc sân Tây Nam bình tĩnh nhìn Kỳ Từ đang bị đè xuống đất, sau đó rút ra trường đao bên hông một gã tay chân, giẫm lên cổ tay Kỳ Từ rồi dùng đao rạch lên bàn tay y.

Kỳ Từ đau đớn hét lên, đầu dán xuống đất, tay kia vùng vẫy loạn xạ, đầu ngón tay bị cát đá trên đất mài đến rướm máu.

Tú bà quệt máu trên lưỡi đao đưa lên mũi ngửi, sau đó lạnh lùng hỏi Kỳ Từ: "Mị độc cổ trong người ngươi là do ai giải?"

Thấy Kỳ Từ im lặng không nói, tú bà giẫm lên vết thương trên tay y, dùng mũi chân nghiến mạnh.

Kỳ Từ hét lên thảm thiết nhưng đã kịp dừng lại, toàn thân run rẩy cực kỳ chật vật.

Tú bà cười lạnh một tiếng: "Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vốn nghĩ có thể dựa vào ngoại hình này của ngươi kiếm thêm chút tiền cho ta, ai ngờ còn phải bồi thường tiền, thôi bỏ đi, không cần cũng được."

Nói xong trường đao liền gác trên cổ Kỳ Từ, trong lòng Kỳ Từ tràn đầy buồn khổ và tuyệt vọng, nhắm mắt lại phó thác cho trời.

"Khoan đã."

Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng ngăn cản, tú bà ngẩng đầu thấy một nam tử to béo, tướng mạo xấu xí đang ung dung đi đến, theo sau hắn còn có một đám đại hán hung tợn.

Tú bà ném trường đao vào ngực gã tay chân bên cạnh rồi hỏi: "Ai nha nha, ta nói trận gió nào vừa thổi đến đây, hóa ra là Tiền lão gia, vết thương của ngươi sao rồi?"

Tiền lão gia khoát tay: "Không có gì đáng lo, hôm qua tên kia âm thầm đánh lén đâm ta một kiếm, là do ta chủ quan!

Nếu sau này để ta gặp lại thì sẽ chém hắn ra thành muôn mảnh!"

Tú bà và Tiền lão gia hết sức quen thuộc, cũng biết Tiền lão gia là yêu quái, những thủ đoạn tàn nhẫn mà tú bà dùng để khống chế tiểu quan và cô nương đều do Tiền lão gia chỉ dạy, Tiền lão gia thường đến thanh lâu mua vui, hại chết một đám tiểu quan nhưng tú bà cũng không thắc mắc không quan tâm.

Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, độc ác đến cực điểm.

Tú bà nói: "Hay là ngươi vẫn nên tránh đi, lỡ đâu là ám hầu của triều đình thì sao?"

Tiền lão gia cười nhạo: "Trời cao hoàng đế xa, ám hầu của triều đình thì thế nào, ta vẫn giết chết như thường."

Tú bà cảm thấy Tiền lão gia này có chút lỗ mãng nhưng cũng không biết làm sao thuyết phục, đành phải lảng sang chuyện khác: "Ngươi tới đây làm gì?

Thèm ăn thì cứ vào phòng chọn người nhưng đừng có chơi chết ai nữa, dạo này không bắt được người nào cả."

Tiền lão gia nói: "Sợ cái gì, ta sẽ tăng tiền thuê đất lên gấp đôi, đám nông dân nghèo túng kia không đóng nổi tiền thuê tất nhiên chỉ có thể đem con ra gán nợ, đến lúc đó ngươi tới bắt chúng đi là được rồi."

Tú bà cười như nở hoa: "Đúng là ngươi có cách hay."

Ánh mắt Tiền lão gia rơi vào trên Kỳ Từ đang nằm sấp: "Từ xa đã ngửi thấy máu mùi tanh, gần đây ta bị thương nên rất khát máu, tiểu quan này ngươi vứt bỏ rồi à?

Không cần thì cho ta chơi."

Tú bà khoát tay: "Cho ngươi đấy, tên này có chơi chết cũng chẳng sao."

- Kỳ Từ bị kéo tới phòng rồi quăng lên giường, sau đó Tiền lão gia bước vào đóng cửa lại, hắn đi đến bên giường vuốt râu nói: "Nhóc con, trong máu ngươi có long khí, cha mẹ ngươi là ai?"

Toàn thân Kỳ Từ đều đau không chịu nổi, nghĩ thầm đằng nào mình cũng phải chết mà sao còn chịu dơ bẩn như thế, trừng mắt không muốn trả lời.

Tiền lão gia không tức giận mà lại nói: "Ngoại hình đẹp như vậy mà chơi chết thì quá đáng tiếc, để ta hưởng thụ trước đã."

Nói rồi vừa cởi áo vừa đè lên người Kỳ Từ.

Kỳ Từ bỗng nhiên dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa đẩy Tiền lão gia ra, đứng dậy hất đổ bình sứ trắng trên chiếc kệ cạnh giường, sau đó nhặt mảnh sứ vỡ lên định rạch cổ mình.

Ai ngờ mảnh sứ vỡ đã gác lên cổ nhưng làm thế nào cũng không thể tiến hành bước tiếp theo.

Một đám hắc khí cực kỳ tanh hôi tràn ra từ tay Tiền lão gia quấn chặt tay Kỳ Từ khiến y không thể nhúc nhích.

Thân hình Tiền lão gia to béo nhưng hành động rất nhanh nhẹn, hắn đạp một cước vào tay Kỳ Từ làm mảnh sứ vỡ rơi xuống, hắc khí kia bò dọc theo cánh tay Kỳ Từ, sau đó quấn chặt cổ Kỳ Từ nhấc bổng y lên, Kỳ Từ bị ngạt thở giãy giụa yếu ớt.

Tiền lão gia nói: "Đúng là đê tiện, cứ phải bắt ta động thủ."

Nói xong Tiền lão gia vung tay quăng Kỳ Từ lên giường, một tay đè đầu Kỳ Từ, một tay cởi đồ của y.

Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng kinh thiên động địa, mảnh ngói và gỗ vụn rơi ào ào như mưa.

Một người chui qua lỗ hổng trên nóc phòng, sau đó vững vàng đáp xuống đất.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 7


Chương 7: Sao giải cổ cho ngươi mà ngược lại càng thảm hơnNgười kia đứng dậy, cực kỳ tự nhiên phủi ngói vỡ và gỗ vụn trên vai và vạt áo, sau đó ngẩng đầu cùng Tiền lão gia bốn mắt nhìn nhau.

Biên Trọng Hoa buông tay nhún vai nói: "Ngại quá, ta cũng không muốn xuất hiện thế này đâu nhưng bốn phía đều có người trông coi nên ta đành phải xuống từ nóc nhà thôi."

Vừa dứt lời, hắc khí tanh hôi bắn ra từ trên người Tiền lão gia bay thẳng đến mệnh môn của Biên Trọng Hoa: "Ngươi còn dám quay lại à, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông vào!

Đã thế thì đừng trách ta độc ác!"

Một thanh đao nhỏ bằng bạc từ trong ngực Biên Trọng Hoa vọt lên cao, ánh sáng bạc và hắc khí chạm vào nhau giằng co trong không trung.

Biên Trọng Hoa nói: "Không trách ngươi mà trách ta, hôm đó tối như bưng nên ta không nhìn kỹ, không ngờ mạng ngươi lớn thật, hôm nay ta ra ngoài thành ngẫm lại vẫn nên lấy yêu đan của ngươi để trừ hậu hoạ, kết quả trở lại xem, hắc!

Ngươi thế mà chưa chết à?"

Tiền lão gia tức sùi bọt mép quát: "Ăn nói ngông cuồng!

Đừng tưởng ngươi là ám hầu thì ta sẽ sợ ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ nhoi của triều đình, thật sự tưởng ta......"

Biên Trọng Hoa ngắt lời hắn: "Ngươi nói nhảm nhiều quá, đừng gào như quỷ được không?

Chúng ta mau đánh đi, đánh xong ta còn phải tìm khách điếm ngủ một giấc nữa."

Nói xong thanh đao nhỏ hiện ra ánh sáng bạc đâm xuyên qua hắc khí, mang theo sát ý không hề che giấu lao thẳng vào ngực Tiền lão gia, Tiền lão gia chẳng chút hoang mang, ngưng tụ hắc khí thành bức tường che trước người.

Ai ngờ hắc khí lại chẳng có ích gì!

Thanh đao dễ dàng xuyên qua, Tiền lão gia hoảng hốt nghiêng người trốn nhưng vẫn né không kịp, cánh tay bị chặt đứt một nửa, cánh tay vừa rơi xuống trong nháy mắt biến thành móng chuột.

Tiền lão gia ôm vết thương hét thảm một tiếng, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân rầm rập, xem ra đám tay chân phát giác có chuyện không ổn nên vội vàng chạy đến.

"Sao, sao lại như vậy?

Không thể, không thể nào."

Tiền lão gia ngẩng đầu, đột nhiên trông thấy vai trái Biên Trọng Hoa phát sáng rồi hiện ra một bức tranh Giao Long Đồ Đằng.

Tiền lão gia bỗng dưng phản ứng kịp, hoảng sợ vừa bò vừa chạy lảo đảo ra ngoài, giọng nói cũng thay đổi: "Ngươi là Quỷ Sát Sứ!

Quỷ Sát Sứ sao lại tới nơi này!

Sao có thể!"

Nhưng Biên Trọng Hoa không cho hắn cơ hội chạy trốn mà vung ống tay áo lên, lưỡi đao bạc liền đâm vào lồng ngực Tiền lão gia rồi rạch thẳng xuống, trực tiếp mổ banh ngực hắn, Tiền lão gia gào lên thê thảm, biến thành một con chuột khổng lồ bốc lên hắc khí ngã xuống, Biên Trọng Hoa tiến lên mấy bước lấy ra một viên yêu đan dính máu đen từ trong thi thể rồi bóp nhẹ, yêu đan vỡ nát.

Cửa phòng đột ngột bị phá tan, mười mấy tên tay chân xông vào, đến khi thấy tình huống trước mắt thì lại ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau chẳng biết làm sao.

Biên Trọng Hoa mặc kệ bọn hắn, đi đến cạnh giường hỏi: "Có duyên nhỉ?

Sao giải mị độc cổ cho ngươi mà ngược lại càng thảm hơn thế này?"

Kỳ Từ nhìn Biên Trọng Hoa, nói một cách yếu ớt: "Kể ra dài dòng lắm."

Bỗng nhiên một tiếng rú vang lên trong phòng.

Tú bà che miệng nhìn xác chuột bự trên mặt đất kêu thảm, Biên Trọng Hoa mỉm cười đi về phía tú bà: "Hôm qua gặp ngươi đã cảm thấy ngươi toàn thân tà khí, ta còn buồn bực, rõ ràng là người mà sao lại có sát khí nặng như vậy, hôm nay sang trấn bên cạnh hỏi thăm mới biết ngươi và con chuột yêu này cùng nhau làm chuyện gì."

Tú bà sai đám tay chân bên cạnh: "Còn đứng đó làm gì!!

Bắt hắn lại!"

Bốn bề vắng lặng, tú bà quay đầu lại mới phát hiện trên cổ mỗi tên đều treo một thanh đao bạc, đám tay chân cứng người không dám động đậy dù chỉ một chút.

Tú bà xoay người muốn chạy, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy Biên Trọng Hoa đứng ngay phía sau.

Biên Trọng Hoa bóp cổ tú bà rồi đè nghiến mụ lên vách tường.

Tú bà hung hăng cào cổ tay hắn, giãy giụa thét lên: "Ngươi không thể giết ta!

Không thể giết ta!

Ngươi là ám hầu, ta là người, ngươi chỉ có thể giết yêu quái, ngươi chỉ có thể trừ yêu quái mà thôi!!!"

Biên Trọng Hoa cong mắt cười, tay còn lại xuyên qua lồng ngực tú bà moi tim ra.

Cảnh tượng kia quá đáng sợ, có gã tay chân kêu lên thảm thiết rồi trợn trắng mắt ngất đi.

Biên Trọng Hoa nhìn cục thịt đẫm máu trong tay nói: "Thật kỳ quái, tim của ngươi cũng đỏ chứ không phải đen, sao lại có thể cùng yêu quái giết hại mấy chục đứa trẻ được chứ?"

Khi hắn nói chuyện, mấy lưỡi đao bạc trên cổ đám tay chân đều lui ra hợp thành một thanh đao rồi trở lại trong ngực Biên Trọng Hoa, lũ tay chân cũng chỉ là người thường, chỉ giỏi đe dọa tiểu quan và cô nương trong thanh lâu, gặp chuyện này thì lại sợ đến tè ra quần, vội vàng bỏ chạy thoát thân.

Biên Trọng Hoa buông xác tú bà ra, cầm nước trà trên bàn rửa sạch hai tay rồi hất đổ ngọn nến xuống đất, lửa bùng lên đốt cháy bàn gỗ, Biên Trọng Hoa đi tới cửa vòng tay lên miệng hét to: "Hoả hoạn rồi hoả hoạn rồi!

Chạy mau!"

Bên ngoài nhất thời hỗn loạn tưng bừng, khách làng chơi quần áo lộn xộn từ mấy phòng bên cạnh vọt ra, đua nhau chạy xuống lầu.

Biên Trọng Hoa trở lại, đạp trên lửa cháy hừng hực đi đến cạnh giường, lúc này mới phát hiện Kỳ Từ đã hôn mê bất tỉnh vì mất máu quá nhiều.

"Có duyên có duyên."

Biên Trọng Hoa vừa nói vừa bế Kỳ Từ lên, hát khe khẽ rồi đi ra khỏi phòng.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 8


Chương 8: Sao hôm đó ngươi lại hôn ta?

Kỳ Từ bị đói mới tỉnh lại.

Y mở mắt ra, trước mặt đều là khung cảnh xa lạ, xà gỗ trên nóc giường không có hoa văn trang trí, chăn đệm gối đầu cũng lạ, trong không khí chẳng còn mùi hương ngột ngạt ở thanh lâu khiến người ta bứt rứt mà là mùi thơm của bánh bao làm bụng y kêu vang.Kỳ Từ vừa quay đầu liền trông thấy Biên Trọng Hoa đang ăn bánh bao, thấy Kỳ Từ tỉnh lại thì chẳng chút do dự nuốt trọn cái bánh bao cuối cùng đang cầm trên tay, sau đó vội vàng lấy tay che quai hàm.Kỳ Từ: "......"

Biên Trọng Hoa nhai xong nuốt xuống rồi nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ngươi đói thì lát nữa chúng ta lại đi mua, ta cũng chưa ăn no đâu."

Kỳ Từ giơ tay lên nhìn dải lụa trắng quấn trên bàn tay, vết thương đã được bó thuốc vừa tê vừa đau giống như có người lấy dao bén rạch lên tay, mấy chỗ bầm trên người Kỳ Từ đều được bôi thuốc lưu thông máu nên hơi nóng, tỏa ra mùi bạc hà và gừng khô.Kỳ Từ nhìn về phía Biên Trọng Hoa, đang định cám ơn thì Biên Trọng Hoa đã chặn trước: "Không cần cám ơn, ngươi và ta có duyên, nói không chừng là từ kiếp trước rồi."

Kỳ Từ dừng một chút rồi vẫn kiên quyết nói cám ơn, sau đó muốn ngồi dậy xuống giường, ai ngờ tay phải vừa chống lên thì đột nhiên cảm thấy đau thấu tim, Kỳ Từ nhíu mày, nửa người trên lại ngã xuống giường.Biên Trọng Hoa đến cạnh giường đỡ Kỳ Từ ngồi dậy rồi nắn xương cổ tay phải của Kỳ Từ, sau đó khẳng định: "Trật khớp rồi."

Trong lòng Kỳ Từ chợt hiểu ra đây là vết thương do bị tiểu quan kia đẩy từ trên cây liễu xuống."

Nào nào nào."

Biên Trọng Hoa ngồi bên giường nắm chặt cổ tay Kỳ Từ, trên mặt đầy ý cười, "Cho ngươi xem đại pháp bó xương chữa thương của ta, già trẻ không gạt!

Cam đoan chữa thành liệt luôn!

Trị không tàn không lấy tiền!

Nếu chữa khỏi thì ta sẽ trả tiền lại cho ngươi!"

Kỳ Từ: "Cái quái gì thế???"

Vừa dứt lời, cổ tay vang lên một tiếng "rắc" khe khẽ.Một tiếng rú thảm thiết vang dội đất trời, ông cụ đang phơi nắng uống trà ngoài khách điếm giật mình hất đổ nước trà lên người.Hơn nửa ngày Kỳ Từ mới bớt đau, vẫy vẫy tay đúng là không đau nữa, y duỗi tay đến trước mặt Biên Trọng Hoa: "Ngươi chữa khỏi rồi!

Đưa tiền đây!!"

Biên Trọng Hoa vui vẻ cười to, đôi mắt dịu dàng như nước, tiện tay lấy từ trong ngực ra một đồng xu đưa cho Kỳ Từ.

Một đồng xu chẳng mua được gì cả.Kỳ Từ nhận lấy đồng xu cẩn thận nhét vào ngực, giấu kỹ trong người rồi ngẩng lên hỏi: "Ngươi đem ta ra khỏi thanh lâu liệu có ai tìm ngươi gây phiền phức không?"

"Tìm ta gây phiền phức?"

Biên Trọng Hoa bật cười, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Nhắc tới thanh lâu, ta vẫn nên làm người tốt đến cùng đi, hai ngày nữa lại về báo cáo sau vậy."

-
Sự đời như kịch, thanh lâu trong thành đêm đêm ca hát, ngày ngày xa hoa chỉ trong vòng một đêm đã bị cháy rụi, ngọn lửa nuốt chửng cả tòa nhà, nơi này vốn phồn hoa như mộng giờ chỉ còn là tàn tích hoang phế cùng với tiếng thổn thức.Trong khi mọi người đang bàn tán ầm ĩ về chuyện này thì bên cạnh thanh lâu cũ đột nhiên mở ra một sạp hàng nhỏ.

Chủ sạp là một thanh niên có đôi mắt sáng như sao, khí thế bất phàm.Chỉ là chủ sạp này thấy người nào thì câu đầu tiên đều là: "Đại ca muốn giải cổ không?

Cổ gì cũng giải được, giá một lượng bạc, già trẻ không gạt!"

Sạp hàng mở hơn nửa ngày rốt cuộc cũng có người đến hỏi thăm, là một cô nương che mặt cúi đầu hỏi nhỏ: "Mị độc cổ có giải được không?"

Biên Trọng Hoa cười nói: "Được chứ!"

Kỳ Từ ngồi bên cạnh đột nhiên hiểu ra Biên Trọng Hoa nói làm người tốt đến cùng là có ý gì.

Y vừa nhớ tới hôm đó Biên Trọng Hoa giải cổ cho mình thì hai mắt trừng to, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Biên Trọng Hoa và cô nương kia.

Nhưng Biên Trọng Hoa cũng không làm hành động kỳ quái gì mà chỉ lấy đao bạc trong ngực ra, biến đao thành bút lông chấm vào chu sa rồi tô tô vẽ vẽ lên lá bùa màu vàng, sau đó mỉm cười đưa cho cô nương che mặt: "Đốt thành tro rồi pha nước uống, khi nào phun ra máu đen thì đã giải cổ thành công."

Cô nương cúi đầu cám ơn, trả bạc rồi lấy bùa vội vàng rời đi.

Biên Trọng Hoa quay lại thấy mắt Kỳ Từ trừng to như sắp lọt ra khỏi tròng, hắn hỏi: "Sao thế?

Gặp quỷ à?"

Kỳ Từ hỏi lại: "Rõ ràng ngươi có cách giải cổ này mà sao hôm đó lại hôn ta?"
 
Back
Top Bottom