Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 20: Tiểu tú tài muốn làm nũng


Lục Trường An ngủ một giấc tới giữa trưa hôm sau mới dậy, y vừa tỉnh ngủ thì lập tức ôm bụng khóc rống, đói quá!

"Lương Tuyển!

Lương Tuyển!"

Y thều thào gân cổ lên gọi.

May mà Lương Tuyển thính tai nên mới nghe được y gọi: "Chuyện gì?"

Lương Tuyển đứng ngoài chứ không đẩy cửa vào.

Lục Trường An thầm mắng một câu đồ cổ hủ, sau đó y đảo mắt một vòng lại đột nhiên nghĩ ra mưu ma chước quỷ, thế là y nằm lại trên giường, phát ra tiếng kêu yếu ớt hơn.

"Lương Tuyển, ta choáng đầu quá, ngươi mau vào đây!"

Lương Tuyển đành phải gõ cửa một cái rồi đẩy cửa vào.

Lục Trường An lén lút hé mắt, sau đó lại giả bộ nhăn mặt như đang rất khó chịu: "Ta, ta ngủ bao lâu rồi, giờ ta thấy đầu váng mắt hoa, có phải bị bệnh không?"

Đến nước này Lương Tuyển chẳng kiêng dè gì nữa, hắn ngồi xuống cạnh giường Lục Trường An đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán y rồi cầm cổ tay Lục Trường An cẩn thận xem mạch.

Lương Tuyển thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao, chắc là đói bụng thôi, ta bưng đồ ăn tới cho ngươi."

Dứt lời hắn liền bước nhanh ra ngoài.

Lục Trường An thè lưỡi nhìn theo bóng lưng hắn.

Chỉ chốc lát sau, Lương Tuyển bưng một bát cháo thịt và một đĩa rau vào.

Lục Trường An lại làm nũng, y quệt mồm nói: "Ta mới dậy còn chưa rửa mặt thì sao ăn được, ngươi qua đây dìu ta tới nhà tắm rửa mặt súc miệng trước đã."

Lương Tuyển đành phải đặt cháo và rau xuống rồi đến bên giường nắm cánh tay Lục Trường An dìu y đứng dậy.

Lục Trường An cau mày rên khẽ: "Không được, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào cả, choáng đầu quá, ta đi không được......

Ngươi ôm ta đi đi."

Lương Tuyển: "......"

Hắn nhìn chằm chằm Lục Trường An đang chơi xấu, thấy sắc mặt y quả thật trắng bệch nên đành phải nhượng bộ: "Ta cõng ngươi đi."

Lục Trường An sầm mặt nghiến răng: "Cũng được."

Lương Tuyển ngồi xổm xuống bên giường rồi đưa lưng về phía Lục Trường An, Lục Trường An lập tức nhào lên người hắn, vùi đầu vào gáy hắn, cố ý thổi hơi bên tai Lương Tuyển, hắc hắc, cảm tạ thoại bản Xuân Cung, mặc dù là chuyện nam nữ nhưng vẫn có rất nhiều kỹ xảo hữu ích để học hỏi.

Lục Trường An thổi xong thì nhìn bằng mắt thường cũng thấy vành tai Lương Tuyển lập tức đỏ bừng.

Lục Trường An ôm cổ Lương Tuyển được cõng lên, lưng nam nhân to rộng rắn chắc, áp vào rất dễ chịu.

"Vành tai trái của ngươi sao lại mất một góc vậy?"

Lục Trường An hỏi.

Lương Tuyển: "Lúc nhỏ được người ta bế nhưng bất cẩn bị ngã, đụng phải mảnh sứ vỡ nên đứt gần nửa vành tai."

"A?!"

Lục Trường An cau mày nói: "Người kia đúng là chẳng cẩn thận gì cả!"

"Ai nói không phải đâu."

Lương Tuyển cười cười.

Lục Trường An cười nói: "Nhưng không sao, dù vành tai ngươi mất một góc nhưng ngươi vẫn...... rất đẹp trai."

Khi nói mấy chữ sau, Lục Trường An cố ý nói thật khẽ giống như lời yêu bí mật giữa tình nhân với nhau, Lương Tuyển run lên, suýt chút nữa thì quăng luôn người xuống đất.

Lục Trường An rửa mặt xong lại được Lương Tuyển cõng về phòng ăn cơm.

"Oa!

Đây là cháo gà sao?"

Lục Trường An húp một miếng cháo ngon lành, cả người được món cháo thơm ngọt này làm cho khỏe hẳn ra, mới hôm nào Lương Tuyển còn xào thịt khô thành than đen mà bây giờ hắn đã có thể nấu được những món không hề thua kém Túy Hương Lâu trong thành.

"Xem như cháo gà đi," Lương Tuyển ngồi bên cạnh uống trà: "Nhưng đây là gà rừng sáng nay ta mới bắt được."

Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn: "Thứ này khó bắt lắm, sao ngươi bắt được?"

"Hôm qua đặt bẫy, hôm nay mới bắt được."

Khóe mắt xinh đẹp của Lục Trường An toát lên vẻ mừng rỡ, y cố tình nũng nịu khen ngợi: "Lương Tuyển ~ Ngươi thật giỏi giang!"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 21: Y phục xuyên thấu đặc chế


Cách một ngày, Lục Trường An nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, bắt đầu thu thập đóng gói sách và tranh y vẽ mấy ngày qua để chuẩn bị vào thành lấy tiền.

"Ngươi muốn vào thành chơi không?"

Lương Tuyển lắc đầu: "Ta không đi đâu, hôm nay ta còn phải đóng cái ghế mà ngươi vẽ."

Hắn nhíu mày nhìn bản vẽ rồi lại hỏi: "Hình thù cái này thật cổ quái, dùng để làm gì vậy?"

Đương nhiên là làm chuyện đó rồi!

Hai cây cọc phía trước là để gác chân lên, còn tấm bảng có lỗ tròn kia là để xuyên qua rồi làm, dùng để gia tăng tình thú!

Còn có......

Lục Trường An trong lòng khô nóng, ngoài mặt lại hừ lạnh một câu: "Tất nhiên là ta có việc cần dùng, ngươi cứ làm xong là được rồi."

Đến khi xoay người đi, trên mặt Lục Trường An đã đỏ bừng, mấy ngày qua ngoại trừ chép sách vẽ tranh kiếm tiền thì thời gian còn lại y đều vụng trộm nhìn chằm chằm Lương Tuyển mà chảy nước miếng.

Các tư thế hoặc dụng cụ thích hợp làm chuyện này mặc dù không có trong thoại bản nhưng lại liên tục hiện ra trong đầu y như nấm mọc sau mưa!

Một hồi y tưởng tượng có thể cùng Lương Tuyển làm trên bệ cửa sổ thư phòng!

Một hồi y lại tưởng tượng hai người có thể dính nhau trước sau, vừa đi vừa làm quanh sân!

Còn có thể cải tạo cái ghế để làm thế này thế kia, nhiều không đếm xuể.

Sở dĩ mấy ngày nay Lục Trường An chăm chỉ liều mạng làm việc kiếm tiền là vì trong khoảng thời gian bận rộn này, trí tưởng tượng phong phú kia đã mang đến cho y động lực và cám dỗ vô tận.

Tâm tình Lục Trường An phơi phới, vừa hát ngâm nga vừa dắt lừa xuống núi đi thẳng vào thành Long Giang.

Trước tiên đến tiệm sách giao sách và tranh lấy bạc, bức Quan Âm tống tử quả nhiên bán được giá tốt, tận mười tám lượng bạc!

Mặc dù biết chưởng quỹ bán sang tay nhất định có thể tăng giá gấp mấy lần nhưng Lục Trường An vẫn rất vừa lòng.

Vì chép nhiều sách nên cũng kiếm được không ít bạc.

Lục Trường An cất gần hai mươi bốn lượng bạc, ra khỏi tiệm sách liền đến y quán.

Lần này thì y gặp may, giữa tháng thương hội Trương gia dưới sự chủ trì của mấy quản sự đắc lực đem theo nhi tử bù nhìn của Trương chưởng quỹ làm linh vật trên đường, rốt cuộc hai ngày trước đã đem về lô hàng mới, trong đó có cả dược liệu nên giờ giá thuốc đã bình thường trở lại, Lục Trường An cũng không cần mất tiền uổng phí.

"Hoa tử tâm, vạn quỳnh thảo, nấm ngân phương, rễ mỹ chi......

Chậc, ngươi nhất định phải mua mấy dược liệu này sao?"

Vẫn là đại phu mắt to như chuông đồng kia, hắn cẩn thận đọc lại đơn thuốc của Lục Trường An hai lần, có chút nghi hoặc.

Lục Trường An khẽ run, thầm nghĩ chắc hắn sẽ không nhìn ra đây là thuốc mà tiểu quan ở Nam Phong Quán dùng chứ?

May mà đại phu mắt to không có đam mê đoạn tụ nên cũng không nghiên cứu nam tử nằm dưới cần dùng loại thuốc nào, hắn bĩu môi nói: "Đều là thuốc dưỡng da làm đẹp, nam tử như ngươi đến mua mấy thứ này làm gì."

Đại phu mắt to cân thuốc xong rồi gói kỹ từng thứ đưa cho Lục Trường An, vẫn chưa yên tâm nói: "Bảo ngươi cầm đơn thuốc đến cho ta xem mà ngươi không chịu, mặc dù đây đều là thuốc bổ nhưng nếu ngươi dùng bậy thì dù không đến mức hại thân nhưng cũng ảnh hưởng dược tính, ngươi tự lo cho tốt đi."

Lục Trường An đột nhiên sinh lòng kính trọng với đại phu mắt to này: "Đa tạ đại phu nhắc nhở."

Đại phu mắt to khoát tay: "Được rồi, tất cả hết mười ba lượng, bớt đi số lẻ cho ngươi", sau đó lại thốt ra câu hắn thường nói: "Mau trả tiền rồi đi đi!

Đừng ở đây choáng chỗ nữa!"

Lục Trường An: "......"

Lục Trường An cẩn thận cất gói thuốc vào bao quần áo, sắp xếp thoả đáng rồi mới rời khỏi y quán.

Còn gần mười một lượng bạc!

Lục Trường An tràn đầy phấn khởi đi thẳng đến tiệm may Vân Y, lần trước y đã đặt may thêm vài bộ y phục ở đây, chỉ mới trả tiền cọc nên giờ có tiền phải mau chóng tới lấy.

Đến tiệm may Vân Y, chưởng quỹ lập tức nhiệt tình ra đón: "A, quý khách đến quý khách đến!

Công tử tới lấy y phục đặt may giữa tháng sao ạ?"

Lục Trường An gật đầu, chưởng quỹ dẫn y vào phòng rồi đem ra một đống quần lót, trường bào, quần dài mỏng manh xuyên thấu: "Công tử, ngài xem trước đi, may mười bộ theo kiểu ngài vẽ, mỗi kiểu đều may một lớn một nhỏ, hai mươi y phục này là do thợ may giỏi nhất làm ra, ngài xem đường may này thật đẹp biết mấy!"

Lục Trường An cũng mãn nguyện, thế là nhanh chóng thanh toán năm lượng bạc còn lại.

Quần áo của Lương Tuyển không nhiều, giữa tháng Lục Trường An đã mua cho hắn mấy bộ đồ vải thích hợp để làm việc hoặc mặc hàng ngày, còn những y phục đặc chế này là để dùng vào việc khác.

Hắc hắc, bởi vì y muốn bắt đầu kế hoạch dụ dỗ của mình!
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 22: Nhìn là biết không phải người đứng đắn


Ra khỏi tiệm may Vân Y, trên vai Lục Trường An lại có thêm một bao quần áo căng phồng còn túi tiền bên hông lại xẹp xuống, gần hai mươi bốn lượng bạc trong nháy mắt chỉ còn lại chưa tới sáu lượng.

Nhưng Lục Trường An lại rất phấn chấn, y vội vàng nhấc chân đi đến cửa hàng lấy lừa để về nhà cho sớm.

"Hiền đệ!

Hiền đệ!"

Dương Quan Văn nhảy xuống từ trên xe ngựa, vẻ mặt đầy mừng rỡ khi thấy Lục Trường An.

Lục Trường An vội cúi chào: "Quan Văn huynh!"

Dương Quan Văn nắm tay Lục Trường An đỡ y dậy: "Hiền đệ, hơn một tháng rồi không gặp đệ."

Lục Trường An cười nói: "Quan Văn huynh dạo này vẫn ổn chứ?"

Dương Quan Văn thở dài: "Trước kia hai chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau nghiên cứu học vấn bổ ích, giờ chỉ còn mình ta ở thư viện, ta thực sự rất nhớ hiền đệ."

Lục Trường An mỉm cười: "Quan Văn huynh cứ nói đùa, huynh là học trò mà các tiên sinh đắc ý nhất, trong thư viện chắc hẳn còn rất nhiều người muốn được cùng huynh giao lưu học hỏi đấy."

Dương Quan Văn lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khẩn cầu nhìn Lục Trường An: "Hiền đệ, tòa nhà lần trước ta nói với đệ đã sửa xong rồi, đặc biệt dành riêng cho đệ một gian phòng, thư phòng còn được trang trí tinh tế theo sở thích của đệ nữa, đệ tới đây cùng ta học hành chuẩn bị thi cử nhé?"

Lục Trường An vội vàng khoát tay: "Đa tạ ý tốt của Quan Văn huynh nhưng ta thực sự không yên tâm việc nhà, chỉ sợ dời ra ngoài lại không chuyên tâm đọc sách được, mong huynh thứ lỗi."

Dương Quan Văn sốt ruột thốt lên: "Vậy ta chuyển đến sống với đệ được không?"

Lục Trường An kinh ngạc nhìn Dương Quan Văn, Dương Quan Văn hít sâu một hơi rồi quay mặt đi, bất đắc dĩ nói: "Là ta càn rỡ, hiền đệ đừng trách."

Khóe miệng Lục Trường An giật giật, miệng thì nói không có gì trong lòng hoài nghi Dương Quan Văn này...... không phải là đoạn tụ thật chứ?

Sao cứ đeo đẳng muốn ở chung với mình thế?

Lục Trường An âm thầm đánh giá Dương Quan Văn, trước đây khi học chung với hắn ở thư viện đều là Dương Quan Văn chủ động tới tìm y, Lục Trường An ngẫm lại mới phát hiện mình vẫn chưa hiểu rõ vị đồng môn này.

Dương Quan Văn cũng tuấn tú lịch sự, chỉ là......

Lục Trường An thầm nhủ hắn quá thấp, so với mình còn thấp hơn, gầy gò đơn bạc, mặt mày lại hơi nữ tính chẳng có chút khí chất nam tử nào, vẫn là tên Lương Tuyển đáng ghét kia hợp nhãn y hơn.

Lục Trường An nghĩ thầm mặc kệ ngươi có đoạn tụ hay không thì ta cũng chẳng có ý nghĩ dư thừa nào với ngươi đâu.

Dương Quan Văn xấu hổ một hồi, thấy Lục Trường An lúng túng đứng một bên không mở miệng giải vây cho hắn thì sắc mặt tối sầm lại, thất vọng chắp tay tạm biệt Lục Trường An.

Lục Trường An thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi.

Dương Quan Văn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lục Trường An, đến khi gã sai vặt nhẹ giọng thúc giục hắn mới miễn cưỡng nhảy lên xe ngựa.

"Về nhà......

Không!

Chờ đã."

Dương Quan Văn vén rèm lên hỏi gã sai vặt: "Quế Tử, lúc nãy ngươi có thấy Lục công tử ở đâu ra không?"

Quế Tử giơ tay chỉ: "Chính là chỗ đó, tiệm may Vân Y."

Dương Quan Văn trầm ngâm trong chốc lát: "Ngươi xuống dưới hỏi xem công tử Lục Trường An đã may những y phục gì......

Đặt cho ta... cho ta mấy bộ giống như thế đi."

Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi để ta tự đi."

Dương Quan Văn vừa nhấc chân vào tiệm may Vân Y thì chợt nghe thấy chưởng quỹ và một gã sai vặt đang quay lưng về phía mình cười nói vui vẻ.

Gã sai vặt cười gian tà: "Công tử lúc nãy mua mấy bộ y phục kia đều là lụa mỏng và sa mỏng, nhìn đã thấy ngại, huống chi còn là hai bộ đồ nam một lớn một nhỏ, hắc hắc, chưởng quỹ, ngài nói xem công tử kia có phải ở Nam Phong Quán không?"

Chưởng quỹ vuốt râu cười xấu xa: "Tất nhiên không phải loại người đứng đắn gì rồi, hắc hắc."

Dương Quan Văn đột nhiên mở to mắt, hắn vội vàng quay đầu nhấc chân chạy ra ngoài, đi đã xa mà tim vẫn còn đập thình thịch, bọn hắn, bọn hắn......

đang nói về Lục Trường An sao?
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 23: Nửa kín nửa hở càng quyến rũ


Lục Trường An dắt lừa đến hàng thịt mua một miếng thịt to và mấy cục sườn rồi mới vui vẻ chạy về nhà.

Cuối cùng thì ngày y được điều giáo sắp bắt đầu rồi!

Khi Lục Trường An về đến nhà, Lương Tuyển đã cần mẫn làm xong cái ghế đặc thù kia.

Trong lòng Lục Trường An mừng rỡ, mặc kệ những thứ khác, lập tức bảo Lương Tuyển khiêng ghế vào phòng y.

Mặc dù rất muốn để Lương Tuyển đứng xem tại chỗ nhưng Lục Trường An biết dục tốc bất đạt, tính tình Lương đầu gỗ vẫn còn bướng bỉnh lắm, không nên ép hắn.

"Ngươi ra ngoài trước đi!"

Chờ Lương Tuyển đi rồi, Lục Trường An lập tức đóng cửa lột sạch áo quần rồi nằm lên ghế thử xem hiệu quả thế nào.

Khi nằm ngửa dạng chân ra có thể gác lên tay vịn hai bên được cố ý làm cao, còn thành ghế lại làm nghiêng, thuận tiện đến lúc đó y nằm trên ghế có thể thấy rõ Lương Tuyển hầu hạ mình thế nào, hì hì.

Lục Trường An nghĩ vậy nên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, y vui vẻ nhổm dậy chuyển sang tư thế đứng.

Y nằm sấp trên ghế, thân trước dựa vào ghế, thành ghế lại có hai tay vịn để y nắm chặt mượn lực.

Sau đó mới là tiết mục đặc sắc!

Lục Trường An vừa xoay đỉnh tròn trên ghế thì tay vịn hai bên liền vươn ra hai móng vuốt bằng gỗ chụp lên mông y, sau đó Lục Trường An điều khiển đỉnh tròn, chậm rãi dùng móng vuốt tách mông mình sang hai bên, lộ ra nụ hoa đỏ tươi diễm lệ bên trong.

Da thịt Lục Trường An mềm mại trắng nõn như một khối dương chi bạch ngọc thượng hạng, giờ phút này eo thon của y cong xuống, cột sống hoàn mỹ nhô lên cái lưng trơn bóng và kéo dài đến bờ mông tròn trịa đang chổng cao, ở giữa lại có nụ hoa mỹ lệ chớm nở, cảnh đẹp nóng bỏng thế này chẳng biết tên đầu gỗ kia thấy được có động tâm hay không.

Lục Trường An chơi thỏa thích rồi mới mặc lại quần áo, mở cửa đem gói thuốc ra ngoài ném cho Lương Tuyển, ném xong y lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng: "Ngươi giơ tay ra xem nào!"

Hơn nửa ngày nay Lương Tuyển hết bào gỗ lại đục đẽo, mệt đến nỗi mồ hôi đầy người, trên tay cũng hơi bẩn, hắn chần chờ giây lát rồi mới duỗi tay ra, Lục Trường An lật xem lòng bàn tay hắn, cẩn thận sờ soạng: "Ừm, dưỡng cả tháng rồi, ngày ngày ngâm nước nóng rồi bôi bách hoa cao xem như có chút công hiệu, sờ vào không đau nữa."

Khi bàn tay trắng nõn thon dài của Lục Trường An sờ vào mình, Lương Tuyển cảm thấy như đang sờ trứng gà luộc, vừa trơn láng vừa mềm mịn, vành tai Lương Tuyển đỏ lên, muốn rút tay về nhưng bị Lục Trường An kéo lại.

Lục Trường An nắm chặt hai ngón tay hắn, cố ý hỏi khẽ: "Sờ tay thấy mềm hơn một chút rồi, vậy giúp ta bôi thuốc cao...... có được không?"

Lương Tuyển chỉ thấy thanh âm mang theo giọng mũi của Lục Trường An như muốn chui vào tai mình, hắn nghiêng đầu cố tránh nhìn người trước mặt đang mở to mắt cười với mình: "Ta tập chế thuốc cao phải cần thêm chút thời gian, đến lúc đó...... chắc tay ta đã dưỡng khá hơn rồi."

Lục Trường An mím môi cố nén ý cười: "Được, vậy ngươi phải cẩn thận dưỡng tay mình cho tốt, không được lười biếng thoa bách hoa cao đâu đấy!"

Y lại kéo tay Lương Tuyển áp lên mặt mình: "Ngươi cảm nhận cho kỹ đi, da trên người ta còn mềm hơn da mặt nhiều, đến lúc đó ngươi đừng làm ta bị thương nhé."

Lương Tuyển rút tay về, mắt dán chặt xuống đất trả lời: "Vâng."

Lục Trường An quay đầu ôm bao đồ vào phòng, vừa đóng cửa liền nhào lên giường cắn chăn cười thầm.

Đến lúc nhập cuộc có sung sướng như trong thoại bản miêu tả hay không thì y không biết, nhưng Lục Trường An đã bắt đầu tìm thấy niềm vui và thỏa mãn khi thỉnh thoảng trêu chọc dụ dỗ Lương Tuyển.

Hơn nữa còn nghe nói nửa cự tuyệt nửa nghênh đón là chọc người nhất, nửa kín nửa hở càng quyến rũ, củi khô lửa bốc tất nhiên là thống khoái nhưng sao bì được với khát vọng thăm dò sóng xuân chảy ngầm này chứ!

Lục Trường An đắc ý trở mình, mặc dù Lương Tuyển là người ý chí kiên định, cứng mềm đều không ăn nhưng Lục Trường An lại rất tự tin.

Y không tin Lương Tuyển có thể kiên quyết không đoạn tụ từ đầu đến cuối!

Hừ, dựa vào cái gì mà chỉ có mình y cả ngày lẫn đêm mong nhớ Lương Tuyển mà không được?

Bất kể thế nào y cũng phải cho Lương Tuyển nếm thử tư vị này!
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 24: Quần đã cởi mà chẳng có ai


Lục Trường An mở bao đồ rồi cẩn thận xếp một nửa y phục cỡ lớn đặt may riêng cho Lương Tuyển cất vào tủ, sau đó ôm mười bộ y phục của mình ra cửa.

"Lương Tuyển!"

Lục Trường An đứng cạnh cửa gọi người.

Lương Tuyển từ trong bếp đi ra: "Gì thế?"

Lục Trường An đẩy y phục sang: "Đồ gia mới may đấy, ngươi giúp ta giặt sạch đi, này, nhớ cẩn thận đừng giặt hỏng, ta tốn nhiều bạc lắm đó."

Lương Tuyển cau mày nhìn đống áo quần bằng vải sa mỏng màu sáng trên tay, thầm nghĩ đây không phải đồ cho nữ tử mặc sao?

Lục Trường An sẵng giọng: "Mau giặt đi!"

Lương Tuyển đành phải bưng chậu gỗ đựng đồ vào nhà tắm, chờ hắn lấy ra mấy thứ y phục kia thì tai lập tức nóng lên, quần lót và áo ngắn này sao nhìn chẳng đứng đắn chút nào, còn có trường bào kia nữa, nhìn không giống đồ có thể mặc ra ngoài, cho nên Lục Trường An muốn mặc thế nào, mặc ở đâu thì không cần nói cũng biết.

Lương Tuyển chợt nhớ lại lúc nãy bị lôi kéo sờ lên gương mặt non mịn của Lục Trường An, cảm giác mềm mại trơn láng kia dường như vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay, Lương Tuyển vội vàng cúi đầu không dám nghĩ nữa.

Hắn giặt phơi quần áo xong lại mau chóng vào bếp bắt đầu xử lý thịt và xương heo mà Lục Trường An mua về.

Lục Trường An đứng sau lưng hắn ôm bụng cười gập cả người: "Ha ha ha, đồ ngốc!"

Đến xế chiều giờ Dậu một khắc, hai người bắt đầu ăn cơm tối, hôm nay Lương Tuyển làm thịt kho tàu và canh sườn táo đỏ cực ngon, nếu không phải Lục Trường An nhớ tới chút nữa còn có chuyện quan trọng thì y đã ăn no căng bụng.

Ăn xong, vì đang là mùa hè nên sắc trời vẫn còn sáng, dù sắp đến tháng bảy nhưng trên núi nhiều cây cối và gió mát nên không hề nóng bức.

Cơm nước xong xuôi, Lục Trường An ôm một bụng "âm mưu đen tối" quẳng hết bát đũa rồi chạy tới lấy y phục mới may mà Lương Tuyển đã giặt phơi khô lúc trưa: "Giờ ta đi tắm đây, lát nữa ngươi đem giường hóng mát của ta ra sân rồi đốt huân hương lên nhé!"

Lương Tuyển khẽ gật đầu thu dọn bát đũa, từ khi hắn tới Lục gia làm ít ăn nhiều, giờ không còn dáng vẻ gầy gò lúc trước mà trên người cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo vải căng phồng, Lục Trường An nhìn mà suýt chảy nước miếng.

Lục Trường An lấy một chiếc áo bào sa mỏng màu xanh nhạt, còn có chiếc quần lót đặc chế mà y tự may hết một ngày, quần lót cũng là sa mỏng màu trắng nhưng không phải quần lót dài bình thường, phía trước chỉ có một miếng vải lớn bằng bàn tay che lại bộ phận quan trọng, nhưng đây vẫn chưa phải điểm đặc sắc nhất, phía sau chỉ có một dải sa mỏng nối với phía trước, khi mặc vào nhìn phía trước còn ổn, phía sau toàn bộ mông đều lộ ra!

Lục Trường An cực kỳ đắc ý với ý tưởng độc đáo này của mình.

Y ôm áo bào sa mỏng và quần lót nhỏ vào nhà tắm, tắm gần nửa canh giờ mới lấy hết dũng khí mở cửa ra ngoài, mặc dù Lục Trường An biết bộ quần áo này rất lộ liễu nhưng không ngờ lại vượt ngoài sức tưởng tượng, y vốn lẳng lơ có thừa nhưng thay xong quần áo vẫn đỏ bừng cả mặt.

Ngón chân Lục Trường An cũng đỏ lên vì ngượng ngùng, y xấu hổ dè dặt đi ra, lúc đầu còn cúi gằm mặt đứng đấy, lát sau chẳng nghe thấy động tĩnh gì mới ngẩng đầu lên......

Cái này, trong sân nào có bóng người a!!!

Giường hóng mát và lò xông hương đã đem ra sân, nhưng......cái tên Lương Tuyển đáng ghét kia chết ở xó nào rồi!!!

Lục Trường An nửa kín nửa hở xuân sắc vô biên khóc không ra nước mắt: "......"

Hiện giờ y chỉ muốn chống nạnh nổi đóa lên thôi!
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 25: Mùa hè lạnh phải đắp kín một chút


Lục Trường An nằm trên giường hóng mát cáu kỉnh một hồi mới nhớ ra Lương Tuyển rất thích đến thác nước bên kia tắm rửa, từ khi vết thương trên chân khỏi hẳn thường tới đó tắm.

Hừ, cứ phải chọn ngay thời điểm này để đi sao!

Lục Trường An uất hận ném quạt đi, ngồi xếp bằng canh cửa chờ Lương Tuyển về phải nói với hắn vài câu.

Nhưng y ngồi một hồi lại nghĩ làm thế có phải hung thần ác sát quá không, tối nay y muốn dụ dỗ người chứ đâu phải muốn mắng chửi người!

Lục Trường An nhanh nhẹn nằm xuống, sau đó chống tay trái nâng đầu hướng ra cổng chính, đùi phải gập lại chồng lên chân trái bày ra tư thế hết sức quyến rũ, như vậy có thể lộ ra eo nhỏ mông lớn, đường cong mỹ lệ trên người y!

Chiêu này là y học được từ thoại bản Xuân Cung!

Kết quả Lục Trường An đợi hơn nửa canh giờ, tay đã tê rần mà tên Lương Tuyển này vẫn chưa về!!!

Lục Trường An trợn mắt lườm nguýt, vừa oán hận mắng Lương Tuyển vài câu vừa thả tay xuống rồi kê đầu lên gối nghỉ ngơi một lát.

Ầy, con đường phía trước cứ từ từ đi thôi!

Khi nào mới có thể thuận lợi kéo tên Lương đầu gỗ này vào phòng đây?

Lại qua hai khắc đồng hồ, cửa sân cọt kẹt mở ra, Lương Tuyển người đầy hơi nước, tâm tình vui vẻ đi vào, tay phải còn xách theo mấy xâu cá đang quẫy tưng bừng, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Lục Trường An đang ngủ say thì bước chân khựng lại, lập tức ngây người.

Ánh nắng chiều tà nơi chân trời dịu dàng chiếu vào người trên giường, Lục Trường An say ngủ tựa như tiên tử bước ra từ trong thoại bản, trên đường cong ưu mỹ hiện ra một vầng sáng đỏ nhàn nhạt, gió núi chầm chậm thổi qua tốc lên một góc áo bào sa mỏng trên người y, lộ ra hai bắp đùi thon dài trắng nõn.

Lương Tuyển: "!!!"

Lương Tuyển cắn răng cưỡng ép mình dời đi ánh mắt đang dính chặt vào người Lục Trường An, nhìn tay nhìn chân đi vòng qua Lục Trường An, thả cá vào lu nước trong sân.

Hắn rửa sạch tay rồi múc một gáo nước rửa mặt làm dịu đi cơn nóng trong người, sau đó quay đầu định vào phòng cầm chăn mỏng ra cho Lục Trường An.

Nào ngờ hắn vừa quay đầu thì chợt thấy bờ mông tròn trịa của Lục Trường An lấp ló dưới áo sa mỏng!

Người này thế mà không mặc quần lót!!!

Lương Tuyển lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Nhưng hắn không ngờ Lục Trường An trên giường đã hết buồn ngủ, giờ phút này đang mở to đôi mắt phượng hẹp dài nhìn hắn chằm chằm.

Thật ra khi cổng sân mở thì Lục Trường An đã thức giấc, nhưng lúc đó y không kịp bày ra tư thế quyến rũ nữa, thế là chỉ có thể đâm lao phải theo lao tiếp tục giả bộ ngủ, thầm nghĩ bình thường ta nhìn ngươi chằm chằm, ngươi không có ý gì cũng chẳng sao, giờ ta ngủ sẽ không phát giác được, dù sao ngươi cũng nên thả lỏng một chút đi?

Thế mà cái tên Lương đầu gỗ kia!

Dù y đã ăn mặc thành dạng này nhưng hắn chẳng những không lập tức nổi thú tính mà ngay cả đi tới phía trước nhìn một cái cũng không làm!

Thật là một tên cổ hủ, đồ ngốc, đầu gỗ cứng!

Lục Trường An nghe tiếng bước chân của Lương Tuyển đi tới gian phòng chính bên kia, sau đó lại đi tới phía y.

Lục Trường An lập tức hồi hộp, ngón chân cũng khẽ run, thầm nghĩ có khi nào Lương đầu gỗ...... thừa dịp này sờ soạng mình không?

Có sàm sỡ mình không?

Tiếng bước chân dừng lại, Lục Trường An có thể nghe thấy tiếng thở của Lương Tuyển, tiếp theo là tiếng vải sột soạt, sau đó một làn gió phất qua, Lục Trường An chợt thấy trên người ấm áp, một tấm chăn mỏng phủ kín từ cổ đến chân y!

Lục Trường An: ".................."
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 26: Ngươi thích ta được không


Lục Trường An bị bọc kín trong chăn từ cổ tới chân lập tức vùng dậy, đầy bụng căm tức trừng mắt nhìn Lương Tuyển: "Đắp cái gì mà đắp, muốn làm gia nóng chết à!"

Lương Tuyển mặt không đổi sắc: "Trời sắp tối rồi, gió núi lớn lắm."

"Lớn cái đầu ngươi!"

Lục Trường An cuốn chăn lại nện vào người Lương Tuyển: "Tự mình đắp đi!"

Động tác này của Lục Trường An khiến dây lưng áo bào nới lỏng, lộ ra lồng ngực trắng như tuyết.

Lương Tuyển rũ mắt, quay đầu muốn đem chăn về phòng.

"Dừng lại!"

Lục Trường An nằm sấp trên giường, bĩu môi sai bảo: "Tới đấm lưng cho ta."

Lương Tuyển nói: "Ta không biết xoa bóp."

Lục Trường An nghiến răng: "Vậy thì tới gãi ngứa cho ta!"

Lương Tuyển trầm mặc một lát rồi nói: "Đốt huân hương nên không có muỗi."

Lục Trường An phẫn nộ ngồi dậy quát: "Gia không sai bảo được ngươi đúng không!"

Lương Tuyển cúi đầu im lặng không nói.

Lục Trường An tức giận: "Cứ tưởng mua người hầu hạ ta, không ngờ lại mua phải ông nội!"

Lương Tuyển vẫn không nói gì.

Lục Trường An đập mạnh lên giường: "Gia nói cho ngươi biết, trong tay ta đang có khế ước bán thân của ngươi, nếu làm gia không vui thì bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi ngươi ra ngoài!"

Lương Tuyển giương mắt nhìn y: "Ngươi mua ta về, tất nhiên tùy ngươi định đoạt."

Lục Trường An lập tức nghẹn lời, bị hắn chọc giận đến đau gan!

Thời gian qua y chưa từng đối đãi với Lương Tuyển như người hầu, nào ngờ bao nhiêu tâm ý đều ném cho chó ăn!

Y tức giận nói "Quỳ xuống!"

Lương Tuyển phất áo vải, eo lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti quỳ một chân xuống.

Lục Trường An tức giận đến độ hai mắt đỏ ngầu: "Được được được, vậy ngươi cứ quỳ ở đây hối lỗi đi!"

Nói xong y nhảy xuống giường muốn về phòng, đi mấy bước lại tức giận quay người hung hăng đạp hai cước lên lưng Lương Tuyển.

Lương Tuyển gồng mình yên lặng để mặc y đạp.

Lục Trường An tung cửa vào phòng, chỉ thấy tâm trạng tốt đẹp đêm nay đã bị tên Lương đầu gỗ làm hỏng bét.

Sắc trời tối đen, Lục Trường An buồn bực nằm lỳ trên giường, không nhúc nhích, không đốt đèn, cũng không ngủ được.

Hồi lâu sau y thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy chán nản vì nhận ra giữa mình và Lương Tuyển tựa như có một vực sâu không cách nào vượt qua được, hắn không phải đoạn tụ, có lẽ thật sự không thể chấp nhận mình.

Nghĩ vậy Lục Trường An liền thấy mũi chua xót, nước mắt không kìm được rơi xuống, y nghĩ nếu lúc trước mình không tò mò xem lén quyển bí tịch Long Dương kia thì tốt rồi, nếu thế có phải y sẽ không biến thành đoạn tụ, sẽ yên ổn lấy vợ sinh con như người khác, sẽ sống một cuộc đời bình thường không?

Phát hiện mình đoạn tụ hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Lục Trường An bắt đầu hoài nghi bản thân, lần đầu tiên xót xa cho chính mình.

Lục Trường An âm thầm rơi lệ, khóc ra hết tất cả bất an dồn nén từ năm ngoái đến giờ.

Qua hồi lâu, Lục Trường An phát tiết xong rốt cuộc cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn.

Y chậm chạp đứng dậy định ra ngoài rửa mặt rồi ngủ tiếp, nào ngờ vừa mở cửa lại trông thấy Lương Tuyển vẫn còn quỳ ở đó!

Lục Trường An: "......"

Y lầm bầm: "Đúng là tên đầu gỗ mềm không được cứng không xong!"

"Ê!

Cút về ngủ đi!"

Lục Trường An chậm rãi đi tới.

Lương Tuyển quay đầu nhìn Lục Trường An, đêm nay ánh trăng rất sáng nên hắn vừa liếc một cái đã thấy mắt Lục Trường An sưng to như hai quả đào.

Lương Tuyển vịn đầu gối đứng dậy hỏi: "Muốn uống nước à?"

Lục Trường An lắc đầu: "Không phải, ta đi rửa mặt."

Lương Tuyển quỳ đến đầu gối tê cứng: "Ngươi ngồi đây đi, ta múc nước tới cho ngươi."

Lục Trường An được hắn hầu hạ rửa mặt xong, Lương Tuyển đang định bưng chậu nước đi thì tay áo bỗng nhiên bị kéo lại.

Lục Trường An ngước đôi mắt sưng to nhẹ giọng hỏi hắn: "Ngươi, ngươi thật sự không thể thích ta sao?"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 27: Chuyện khó xử lại làm ban ngày


Về sau ai cũng không nhắc lại chuyện đêm đó nữa, Lục Trường An và Lương Tuyển đều giả vờ quên đi.

Đặc biệt là Lục Trường An, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, y vùi mình trong chăn, phát điên đập ván giường đến khi tay đau nhức mới dừng lại.

Bởi vì y cảm thấy thật sự quá mất thể diện!

Đêm qua sao lại đa sầu đa cảm thế chứ?!!!

May mà trải qua một đêm nghỉ ngơi, lòng tự tin của Lục Trường An lại bùng lên, y khí thế bừng bừng nghĩ, hừ hừ, kế hoạch dụ người vẫn tiến hành như thường!

Y nhất định phải rửa sạch nỗi nhục tối qua!

Mấy ngày kế tiếp ai làm việc nấy, Lương Tuyển vội vàng điều chế thuốc cao, Lục Trường An thì tranh thủ hoàn thành công việc của tiệm sách, lần này vẫn là vẽ tranh, một bức đạp tuyết, một bức ngàn dặm truy phong đi săn, còn có một bức đỉnh núi Đại Sơn cần vẽ, Lục Trường An rảnh rỗi liền cầm ba bức tranh mẫu ngồi trong sân suy nghĩ màu sắc và nét vẽ, học vấn của y cũng tốt nhưng năng khiếu thư hoạ lại cao hơn hẳn, trước kia ở thư viện còn bị tiên sinh phê bình vì quá trầm mê.

Nhưng am hiểu thi họa vẫn có chỗ tốt, chẳng phải nhờ y am hiểu thư hoạ nên giờ mới không cần lo cơm áo đó sao.

Lục Trường An buông tranh mẫu xuống rồi đứng dậy vươn vai, sau đó hiếu kỳ thò đầu nhìn vào bếp, hai ngày nay dường như Lương Tuyển mê làm bánh bao, hắn còn muốn nặn bánh bao thành đủ hình dạng, nào là quả đào, quả lê này nọ, hình dạng phong phú, có vẻ rất nhàn rỗi.

Lục Trường An thầm nghĩ không phải chế thuốc mệt quá nên muốn giải trí đấy chứ?

Lương Tuyển từ trong bếp đi ra, trên người đầy mồ hôi, quần áo đều dán vào da thịt.

Lục Trường An biết sau khi vết thương trên chân Lương Tuyển lành lại thì hắn bắt đầu kiên trì chạy bộ đánh quyền mỗi sáng, chăm chỉ rèn luyện thân thể, Lục Trường An cũng vui theo, dù sao hiện giờ Lương Tuyển đã dưỡng được một thân cơ bắp cường tráng, chỉ nhìn thôi cũng đủ no mắt."

Hôm nay lại ăn bánh bao à?"

Lục Trường An hỏi.

Lương Tuyển đi đến lu nước bên kia múc một gáo nước xối lên mặt: "Ừ."

Lục Trường An chắp tay sau lưng đi tới sẵng giọng: "Ngươi cần gì vất vả như thế, ta cũng đâu phải thích ăn bánh bột, nhìn ngươi ngày nào cũng mệt mỏi mồ hôi đầm đìa."

Lương Tuyển lau nước trên mặt: "Ta tập xong rồi, ngày mai không cần làm nữa."

Lục Trường An ngắm làn da màu đồng bóng lưỡng của hắn, khóe miệng mím lại: "Thì ra ngươi muốn tập làm bánh bột à, ngươi không phải người Giang Nam sao?

Sao lại thích ăn bánh bột?"

Lương Tuyển không biết trả lời thế nào, trầm mặc một hồi mới nói: "Thuốc cao đã chế xong, thuốc ngâm cũng sắc xong, tối nay ta nấu thuốc cho ngươi ngâm tắm."

Lục Trường An vô cùng mừng rỡ: "Thật sao?"

Mặc dù làn da Lục Trường An vốn đẹp sẵn rồi nhưng ngâm nước thuốc có thể làm da thịt càng láng mịn hơn, ha ha ha, đã đẹp còn đẹp hơn, càng đẹp càng tốt, đây là chuyện tốt nha!

Đến tối, Lương Tuyển khiêng một thùng tắm lớn hắn làm riêng cho Lục Trường An vào nhà tắm, sau đó lại nấu một nồi lớn nước thuốc màu xanh nhạt thoang thoảng hương hoa đổ vào.

Lương Tuyển lại ra suối hứng nước lạnh, điều chỉnh nhiệt độ nước tắm vừa phải mới gọi Lục Trường An vào: "Thuốc này mỗi tuần ngâm một lần là được."

Lục Trường An ôm quần áo đi tới, khóe miệng mang theo ý cười trêu chọc: "A, thuốc cao kia đâu, khi nào...... bôi a?"

Lương Tuyển rũ mắt xuống: "Ngày mai nắng lên hãy làm, sáng sủa một chút."

Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn, Lương đầu gỗ......

đã thông suốt rồi ư?

Chuyện khó xử như thế mà lại làm giữa ban ngày sao?
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 28: Bánh bao hình mông to


Đêm đó Lục Trường An ngâm tắm xong thì ngồi trong sân hóng gió một hồi, không tiếp tục rảnh rỗi sinh nông nỗi nữa mà ngoan ngoãn về phòng ngủ.

Trước khi ngủ khóe miệng y còn mang theo ý cười, vừa nghĩ tới ngày mai mình sẽ cởi hết quần áo để Lương Tuyển tự tay bôi thuốc cao lên người và chỗ khó nói phía dưới thì Lục Trường An vừa thẹn thùng vừa háo hức.

Sáng sớm hôm sau, Lục Trường An ăn xong điểm tâm cũng không vội vào thư phòng vẽ tranh mà đỏ mặt hỏi Lương Tuyển: "Thuốc cao gì kia khi nào bôi lên vậy?"

Lương Tuyển trầm ngâm một hồi: "Buổi sáng đang mát mẻ, hay là ngay bây giờ đi."

Lục Trường An gật đầu, hồi hộp xoắn ngón tay: "Vậy, vậy phải làm sao?"

Lương Tuyển lấy từ trong phòng ra sáu hộp thuốc cao bày từng cái lên bàn, sau đó hắn lại khiêng ghế nằm tới ra hiệu cho Lục Trường An ngồi xuống.

Lục Trường An đang đặt tay trên đai lưng, nghĩ thầm ủa?

Không phải cởi áo ra trước sao?

Y mờ mịt ngồi xuống, Lương Tuyển lại bưng tới một chậu nước ấm: "Rửa tay chân trước đã."

"???"

Ở nhà không có gì làm nên Lục Trường An chỉ mang guốc gỗ đơn sơ, rửa tay xong thì trực tiếp thả chân vào ngâm, Lương Tuyển quỳ một chân xuống, cẩn thận lau khô đôi chân trắng nõn của y.

Lục Trường An co rụt ngón chân, nhìn chân mình bị bàn tay to của Lương Tuyển cầm nắm, một trắng một đen, hai màu sắc trái ngược này khiến người ta không khỏi đỏ mặt tim đập.

"Đây là thuốc cao bôi lên tay và chân."

Lương Tuyển cầm hai hộp thuốc cao, một hộp màu hồng nhạt và một hộp hoàn toàn trong suốt đưa tới trước mặt Lục Trường An để y phân biệt, Lục Trường An ngửi ngửi rồi thỏa mãn nói: "Ừm, rất dễ chịu, hai hộp đều có hương hoa mai thoang thoảng."

Lương Tuyển cầm tay y, chấm vào thuốc cao trong suốt rồi vừa giảng giải vừa bôi thuốc lên mu bàn tay của Lục Trường An xoa nắn cẩn thận: "Trước hết bôi thuốc cao không màu, cứ xoa theo hình tròn như thế này non nửa thời gian uống cạn chung trà là được (Ba bốn phút)."

Gương mặt Lục Trường An đỏ ửng, bàn tay được hắn khéo léo xoa bóp: "Ừm."

Bôi xong thuốc cao trong suốt, Lương Tuyển đổi sang thuốc cao màu hồng, lại xoa đều lên mu bàn tay Lục Trường An: "Thuốc cao này cũng xoa non nửa thời gian uống cạn chung trà."

Bôi xong hai tay Lục Trường An, Lương Tuyển lại quỳ một chân xuống đặt chân y lên đầu gối tiếp tục lặp lại trình tự lúc nãy.

"Loại thuốc cao này mỗi tối tắm xong thì bôi một lần là được."

Da Lương Tuyển màu đồng, khi cầm chân Lục Trường An trên tay xoa nắn càng làm nổi bật bàn chân trắng nõn xinh đẹp của Lục Trường An.

Lục Trường An bị hắn xoa bóp vừa dễ chịu vừa ngứa ngáy trong lòng, trên người dần dần nóng lên, y ngửa cổ thở hổn hển, thầm nghĩ bây giờ bị Lương đầu gỗ xoa nắn tay chân mà chịu không nổi thì đợi chút nữa......

Đợi chút nữa đến lượt cởi sạch y phục để hắn giúp mình dùng ngọc thế và thuốc cao chẳng phải là càng... càng xấu hổ, càng làm cho y khó nhịn hay sao?

Lục Trường An tim đập như sấm, không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ xem chút nữa phải bày ra tư thế gì, nên quỳ chổng mông lên hay là nằm ngửa mở rộng hai chân?

Trên mặt Lục Trường An nung đỏ, nhìn trộm ngón tay thô to của Lương Tuyển, to như thế có thể nhét vào sao?

Có khi nào rất đau không?

Trước kia y tự dùng ngọc thế đã đau muốn chết......

Lương Tuyển chưa ăn thịt heo bao giờ nhưng cũng xem như đã thấy heo chạy, chắc không có vấn đề gì chứ?

"Xong rồi," Lương Tuyển đứng lên nói: "

Sau này ngươi cứ bôi thuốc cao theo cách ta nói là được rồi."

"À ờ."

Tâm tư của Lục Trường An đã bay lên chín tầng mây nên căn bản không nghe rõ hắn nói gì.

Lương Tuyển lại thở hắt ra, cầm lấy hai hộp thuốc cao không màu không mùi khác nói: "Hai hộp thuốc cao này để bôi lên mặt, trước tiên bôi hộp này, xoa một chút rồi lại đổi sang hộp kia là được."

Lục Trường An gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hai hộp thuốc cao còn lại sau cùng.

Lương Tuyển nghiêng mặt đi rồi nói: "Cái này, cái này để dưỡng hậu...hậu đình."

Dứt lời trên mặt hai người đều đỏ bừng, Lương Tuyển ho một tiếng: "Ta vào bếp lấy chút đồ."

Lục Trường An nhắm mắt, vừa kích động vừa khẩn trương đứng lên, sau đó hít một hơi thật sâu, hai tai đỏ bừng bắt đầu cởi áo.

Đằng kia Lương Tuyển bưng một cái khay lớn ra, thấy Lục Trường An đang cởi áo tháo dây lưng thì lập tức giật mình, Lục Trường An nhìn thấy đồ vật trên khay cũng giật mình......

Bởi vì trên khay đặt một cái bánh bao hình mông to!

"!!!"

Lục Trường An nhận ra hình như mình đã tính sai gì đó, y há hốc miệng với vẻ khó tin, ngây ngẩn nhìn Lương Tuyển.

Lương Tuyển nhanh chóng định thần lại, hắn bình tĩnh đi tới đặt khay xuống, bên trong có bảy, tám cây mộc thế to nhỏ dài ngắn không đều nhau đã được mài nhẵn bóng, hắn chỉ vào bánh bao mông to nói: "Ta, ta dùng mấy thứ này để làm mẫu cách dưỡng hậu đình cho ngươi xem."

Lục Trường An đang cởi đồ được một nửa: "............"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 29: Giúp ngươi điều giáo thân thể


Lục Trường An giận quá hóa cười, y cắn răng nói: "Tốt tốt tốt, ngươi đúng là một nhân tài."

Lương Tuyển nhếch môi không nói gì.

Lục Trường An tức giận đến nỗi ngón tay phát run nhưng lại không có kế sách nào khả thi, chẳng lẽ y phải nói ta muốn ngươi tự tay bôi thuốc cao lên hậu đình của ta sao?

Ba lần bốn lượt bị người này khước từ, y cũng có sĩ diện chứ bộ!

Mụ nội nó đầu gỗ đáng chết!

"Hừ!

Tốt lắm, vậy ngươi làm ngay đi!"

Lục Trường An lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Thế là Lương Tuyển cầm mộc thế nhỏ nhất và cũng ngắn nhất, mở thuốc cao trong suốt ra nói: "Thuốc cao không màu này dùng để bôi trơn, bôi nó lên ngọc thế để thuận tiện cắm...... cắm vào."

Hắn đúng là chuẩn bị tỉ mỉ, kích thước của tám cây mộc thế này bằng với tám cây ngọc thế mà mấy ngày trước Lục Trường An bỏ bạc ra chế tạo, rõ ràng đã dự định từ trước.

Lương Tuyển khéo léo bôi chút thuốc cao lên mộc thế rồi cắm vào...... bánh bao hình cái mông kia.

Lục Trường An thầm nghĩ bảo sao hai ngày nay khổ luyện bánh bột, thì ra là vì cái này!

Bánh bao hình mông trên khay rất lớn, Lục Trường An âm thầm đánh giá một chút, cảm thấy kích thước cái kia rõ ràng không chênh lệch với mông mình bao nhiêu!

Xem ra Lương đầu gỗ bình thường cũng nhìn lén mình không ít, nếu không thì sao có thể làm chuẩn như vậy?!

Nghĩ đến đây y thực sự không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.

Lương Tuyển cắm mộc thế vào khe mông bánh bao, muốn từ từ dùng sức đẩy vào, không ngờ mông bánh bao quá xốp mềm nên không chịu nổi lực, thế là bị cắm đến dúm dó.

Lương Tuyển: "......"

Lục Trường An: "......"

Lương Tuyển đành phải vươn tay đặt lên mông bên phải của bánh bao để giữ lại.

Trong lòng Lục Trường An nhảy lên một cái, mông phải không tự chủ được khẽ run, cảm giác như bàn tay Lương Tuyển đang thật sự đặt trên người y vậy.

Vành tai Lương Tuyển đỏ ửng, một tay giữ bánh bao còn một tay tiếp tục cầm cây gỗ tròn nhẹ nhàng cắm vào.

"Ban đầu phải dùng cây nhỏ nhất ngắn nhất, bôi nhiều thuốc cao một chút rồi chậm rãi nhét vào, giúp hậu đình thích ứng khi bị nới lỏng."

Lương Tuyển cố gắng nhớ lại cách thức trước đây lão quy công hướng dẫn, sau đó chậm rãi rút mộc thế ra rồi lại đẩy vào, cứ thế lặp đi lặp lại động tác ra vào này.

Lương Tuyển cố gắng tập trung nói tiếp: "Mỗi ngày một lần, mỗi lần khoảng một nén nhang (nửa giờ) là được, sau đó phải lặp lại ít nhất năm ngày để hậu đình thích ứng với vật lạ......"

Lương Tuyển hắng giọng ho một tiếng rồi cầm hộp thuốc cao đỏ như son nói tiếp: "Mỗi lần làm xong phải bôi thuốc cao này......

Thuốc cao này dùng... dùng lâu có thể bảo vệ hậu đình yếu ớt, còn khiến nó nhạy cảm hơn......"

Lông mi Lục Trường An run rẩy, bị giọng nói trầm thấp của Lương Tuyển làm mất tự chủ nuốt nước miếng mấy cái.

Lương Tuyển lại cầm cây mộc thế thứ hai không xê xích bao nhiêu nhưng lớn hơn một chút rồi nói: "Năm ngày sau có thể đổi ngọc thế dài hơn, lặp lại trình tự lúc nãy......

Cái này cũng phải dùng ba ngày."

"Dùng hết hai cây kia thì tiếp đến cây này," Lương Tuyển trấn tĩnh lại, cầm một cây mộc thế có hình dạng kỳ lạ, so với hai cây trước thì thô dài hơn một chút, hắn chỉ vào một chỗ cách hai đốt tay trên mộc thế, ở trên có một khối cố ý làm nhô lên rồi nói: "Nghe lão quy công nói đi vào hậu đình khoảng hai đốt ngón tay có một điểm......

ấn vào sẽ...... rất thoải mái rất sung sướng, cho nên muốn nơi đó trở nên nhạy cảm thì phải kích thích nó bằng cách ấn, vê, xoa, cào, gảy......"

Lúc này Lục Trường An không còn tức giận nổi nữa, chỉ thấy tiếng tim đập của mình sắp át đi tiếng nói của Lương Tuyển, y ngẩn ngơ nhìn Lương Tuyển đang huơ tay làm mẫu, mặt đỏ lên, thẹn đến nỗi eo như nhũn ra.

Lương Tuyển hoàn toàn không dám nhìn Lục Trường An, tiếp tục cầm bốn cây mộc thế thô dài hơn rồi giảng giải cách dùng kỹ càng.

"Toàn bộ quá trình phải làm từ từ trong ít nhất một tháng tiếp theo, không nên sốt ruột......"

Lương Tuyển buông thõng tay, nhìn dưới đất nói: "Nhất định phải làm theo trình tự trước sau, nếu không sẽ rất dễ bị thương.

Chờ làm xong hết các bước, hậu đình... nới lỏng là có thể, có thể......"

Phía sau hắn nói không nên lời.

Lục Trường An thở dồn dập, phía dưới đã cương cứng lên, y xoay mặt đi, từ tai đến cổ hiện lên màu hồng nhạt: "Ừ."

Hai người ngồi đó xấu hổ một hồi, Lương Tuyển đậy kín mấy hộp thuốc cao rồi khàn giọng nói: "Ta đi làm việc đây."

Lục Trường An nghiêng người dựa vào ghế nằm gật đầu loạn xạ.

Lương Tuyển để lại sáu hộp thuốc cao rồi bưng mông bánh bao vào bếp.

Lục Trường An đột nhiên tỉnh táo lại, nghĩ tới mấy chuyện đáng chết mà Lương Tuyển vừa làm thì lập tức trở mặt không quen biết, y lạnh lùng nói: "Chờ đã!"

Lương Tuyển mờ mịt nhìn y, Lục Trường An hất cằm liếc hắn: "Ngươi đã thích làm bánh bao như thế thì cho ngươi làm đủ nghiện!

Kể từ hôm nay ngươi chỉ được ăn bánh bao chứ không được ăn cơm, ăn đến giữa tháng này luôn đi!"

"Vâng."

Lương Tuyển lại thở dài một hơi, Lục Trường An tính tình nóng nảy, may mà mỗi lần tức giận cũng nhanh nguội.

Hắn biết tâm tư Lục Trường An, cũng biết mình làm những việc này chắc chắn sẽ chọc giận y, nhưng Lương Tuyển không ngờ chỉ bị phạt ăn bánh bao mà thôi.

Lục Trường An thấy dáng vẻ thờ ơ của hắn thì lại nổi cáu, đảo mắt một vòng rồi nói: "Ngươi cũng sáng tạo quá chứ, còn làm ra được bánh bao lớn như thế, vậy trưa nay ngươi ăn nó luôn đi, nhớ không được xé nhỏ mà phải ăn! nguyên! cả! cái!"

Lương Tuyển nhìn bánh bao được mô phỏng theo cặp mông tròn của Lục Trường An đang ngạo nghễ ưỡn lên thì thấy mặt nóng ran, bước nhanh vào bếp.
 
Back
Top Bottom