Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
486,695
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
248816484-256-k581722.jpg

[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hạ Phong Liễu
Ảnh bìa: Cynthia
Couple: Dám yêu dám hận táo bạo nóng tính thụ vs Thâm trầm ổn trọng ở nhà vạn năng công
Chính là câu chuyện về một tiểu tú tài đoạn tụ vừa đẹp vừa lẳng lơ đến tiểu quan quán mua một quy nô (nam tạp vụ trong kỹ viện) về nhà chung sống.

 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 1: Tú tài là đoạn tụ


"Lão Hán đầu thôn hôm qua đến Xuân Hoa Lâu mua một kỹ nữ già về làm vợ!"

Chuyện này lan truyền khắp thôn Khê Đầu nhanh như lửa cháy gặp cỏ khô, ngay cả Lục Trường An sống lẻ loi một mình giữa sườn núi cũng nghe được đại sự này!

Nhưng khác với thái độ khinh bỉ và ghê tởm của đám người kia, Lục Trường An chợt cảm thấy khát vọng chôn sâu dưới đáy lòng mình đột nhiên bị khơi lên.

Lục Trường An là tú tài đầu tiên ở thôn Khê Đầu, y năm nay mới mười tám tuổi, đang ở độ tuổi có triển vọng tốt đẹp.

Nhưng từ khi phụ mẫu Lục gia lần lượt sinh bệnh qua đời hai năm trước, Lục Trường An có lẽ bị đả kích lớn nên mới đầu năm đã điên điên khùng khùng bỏ thư viện về nhà!

Ngay cả thư viện cũng không đi thì mẹ nó còn thi cử nhân gì nữa!

Lúc ấy chú họ Lý Chính của y vừa nghe tin này thì lập tức trợn mắt ngã lăn quay, may nhờ có người bóp miệng đổ canh sâm vào mới cứu được, sau khi tỉnh lại ông chú càng già càng dẻo dai liền vác gậy rượt Lục tú tài chạy suốt hai dặm!

Y bỏ thư viện cũng không tính, Lục Trường An cứ như bị ma nhập đem bán hết tám mẫu đất và tòa nhà ngói đen gạch xanh rộng lớn mà cha y để lại cho y cưới vợ để đổi lấy ngân lượng, sau đó chạy tới sườn núi Thạch Oa xây lên một tiểu viện khác rồi sống một mình ở đó!

Mấy người lúc đầu muốn gả khuê nữ cho y đồng thanh "xì" một tiếng khinh miệt, lập tức từ bỏ kẻ suy đồi sa cơ thất thế này, quay về tìm bà mối để gả nữ nhi ra ngoài.

Từ đó Lục tú tài sống yên ổn giữa sườn núi cho qua ngày tháng.

Nhưng...... thật ra y không phải tự ý bỏ thư viện về nhà mà bị thư viện đuổi về, nguyên nhân là...... y ở trong thư viện xem lén và vẽ trộm bí tịch Long Dương!

À ờ, đúng vậy, tú tài Lục Trường An chính là kẻ đoạn tụ!
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 2: Tú tài xem bí tịch


Đêm đó Lục Trường An lăn qua lăn lại thế nào cũng thao thức không ngủ được!

Y đứng dậy lê guốc gỗ đi đốt đèn, con chó đen ngoài cửa cảnh giác ngẩng đầu, thấy là y mới yên tâm nằm xuống.

Lục Trường An chạy đến thư phòng bên cạnh, lục lọi từ trong rương lấy ra quyển bí tịch Long Dương đã hại y bị đuổi khỏi thư viện.

Quyển sách này là do một đồng môn lén đưa cho y.

Ôi, tạo hóa cũng thật trêu ngươi!

Đồng môn kia đã thành thân hồi đầu năm, nghe nói bây giờ sắp có con luôn rồi, còn Lục Trường An lúc đầu cũng dự định lấy vợ sinh con lại bị hắn nhét cho quyển sách này rốt cuộc không thể quay đầu được nữa!

May mà Lục Trường An cũng chẳng phải người hẹp hòi nên thản nhiên chấp nhận sự thật mình đoạn tụ, dù sao cha mẹ đều qua đời, chắc giờ cũng đã đầu thai, sớm thay đổi thân phận sinh ra trên đời này lần nữa, còn mỗi mình y không ai quản không ai ngó ngàng, còn không cho y sống theo ý mình nữa sao?!

Lục Trường An mượn ánh đèn to như hạt đậu và ánh trăng trong veo ngoài cửa sổ, say sưa lật xem bí tịch hơi mỏng.

Kỳ thật trong hai năm qua số tranh Long Dương do y tự vẽ có thể đóng thành bảy tám cuốn sách dày, nhưng y vẫn quý nhất là cuốn bí tịch trước đây đã làm y chấn động mạnh này.

Lục Trường An nuốt nước miếng, xem một lúc phía dưới liền nổi lên phản ứng, y thở hổn hển luồn tay vào dưới áo bào.

Hơn nửa tháng nay y đều bận rộn chép sách vẽ tranh cho tiệm sách trong thành để kiếm tiền nên lâu rồi không giải tỏa, vì đêm nay ôm tâm tư khác thường mà dục vọng càng thêm mãnh liệt!

Lục Trường An rên rỉ, tay không ngừng di chuyển, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào phòng càng làm cho thân thể bạch ngọc dưới áo bào mở rộng của thiếu niên tựa bên cửa sổ càng thêm mê người.
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 3: Chuẩn bị mua tiểu quan


Lục Trường An liếc nhìn nam tử làm thụ trong sách, ảo tưởng mình là người nằm dưới nam nhân khôi ngô cao lớn kia, hai chân giơ lên, sau đó bị lật qua lật lại.

Lục Trường An thấp giọng rên rỉ rồi lấy một cây ngọc thế tròn trong ngăn kéo, mở rộng chân đưa nó xuống phía dưới muốn nhét vào......

"A!"

Lục Trường An ngước cổ kêu một tiếng.

Y chưa từng làm chuyện này với ai, ngọc thế tròn cũng là cách đây không lâu mới vất vả tìm được, chỗ khô khốc kia của y làm sao có thể chịu được thứ đồ thô ráp tuy nhỏ nhưng cũng xấp xỉ hai ngón tay này!

Vật phía trước của Lục Trường An bởi vì đau đớn mà xìu xuống.

Lục Trường An khóc không ra nước mắt, phía dưới còn ngậm chặt gần nửa cái đầu ngọc thế, y muốn rút ra nhưng nơi đó vẫn lưu luyến hút lấy không nhả.

"Thứ đồ bỏ gì thế này!"

Lục Trường An bỗng nhiên tức giận, tất cả nhiệt huyết và dục vọng đều bị kẹt lại giữa chừng làm y khó chịu muốn chết.

Lục Trường An rút ngọc thế ra, quần áo mở rộng thở dốc một hồi, sau đó trở mình ngồi dậy đập vào thanh giường oán hận nói: "Không được!

Ta phải tìm nam tử thật mới được!"

Lúc y bò xuống giường còn lảo đảo một chút, hai mắt rưng rưng, càng thêm chua xót cho chính mình: "Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!"

Lục Trường An lôi từ dưới giường ra một cái rương nhỏ, bên trong là tất cả ngân lượng của y.

Mọi thứ cha mẹ để lại y đều bán đi để xây tiểu viện hiện tại trên sườn núi này, còn có một cửa hàng nhỏ trong thành cho thuê, mỗi tháng cũng có chút thu nhập.

Ngoài ra y còn thường xuyên chép sách, viết chữ vẽ tranh cho tiệm sách, cũng kiếm không ít tiền, chỉ là y mê bí tịch Long Dương nên xài tiền như nước, thế nên để dành mãi...... cũng chỉ có mười hai lượng bạc.

Nhưng Lục Trường An hai ngày nay vì chuyện lão Hán đầu thôn mua kỹ nữ già về làm vợ mà bắt đầu rục rịch muốn động.

Nhưng y chỉ có mười hai lượng bạc......

Lục Trường An lại không dám ngang nhiên đến tiểu quan quán qua đêm, dù sao y vẫn thích nằm dưới, đi tiểu quan quán bỏ tiền ra cho người ta làm mình thực sự quá bất nhã, lỡ đồn ra ngoài thì một tú tài như y sẽ thành trò cười cho cả thành Long Giang.

Thế thì làm sao đi được!

Lục Trường An thầm nghĩ, nhưng nếu quả thật muốn mua người về nhà điều giáo thì mười hai lượng bạc có thể mua được ai chứ?

Người bình thường tự trồng trọt tự cấp tự túc, lại thêm bớt ăn bớt mặc thì một năm cũng phải dùng tới hai ba lượng bạc, giờ y chỉ có mười hai lượng, có thể mua một tiểu quan tốt được sao?!
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 4: Mặt hàng quá kém


Hôm đó giao sách cho cửa tiệm, Lục Trường An cố ý mặc một bộ y phục vải thô bên trong trường bào thư sinh rồi cưỡi lừa chạy vào thành.

Giao sách xong lại nhận một lượng một ngàn văn tiền, Lục Trường An phe phẩy quạt vừa ra khỏi tiệm sách liền đi thẳng tới hẻm nhỏ không người phía sau, tìm góc tường kín đáo rồi bắt đầu cải trang cách ăn mặc.

Y cởi trường bào thư sinh để lộ y phục vải thô màu đen xám bên trong, nhưng y trời sinh da trắng nõn, có phơi nắng mấy cũng không đen, mặc y phục thô kệch cũng không hợp lắm.

Vả lại dù vóc người y cao gầy nhưng khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, lại trắng tròn mềm mại như bánh bao, nhìn ngây thơ đáng yêu khiến người ta động lòng.

Lục Trường An thấy tướng mạo mình không đủ uy vũ, gương mặt lại tròn trịa nhẵn nhụi nhìn trẻ hơn tuổi thật, thực sự không phải dáng vẻ cò kè mặc cả với người khác.

Y đành phải lấy ra một cái mũ của kiệu phu đội lên đầu che khuất mặt mày, sau đó rụt cổ giấu đi cái cằm, chuẩn bị xong hết mọi thứ y mới bỏ trường bào và cây quạt vào trong bao y phục nhỏ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương đi đến tiểu quan quán ở thành Bắc.

Giờ đang còn sớm, chính là thời điểm yên tĩnh nhất trong tiểu quan quán, tiểu quan và khách quý đều đang mơ thấy mộng đẹp trong chăn êm nệm ấm.

Lục Trường An cúi đầu, trên cổ bọc một chiếc khăn tay che đi nửa mặt, thấy chung quanh không có ai liền lén lút như một tên trộm đi tới hấp tấp gõ cửa.

Hồi lâu sau lão quy công mắt mũi nhập nhèm mới cọt kẹt mở cửa: "Ai vậy, sáng sớm đã quấy rối mộng đẹp của người ta!"

Khi hắn nhìn thấy Lục Trường An ăn mặc như dân quê mùa thì sắc mặt càng xấu đi, hắn trợn mắt ngoác mồm tức giận hỏi: "Làm gì làm gì!

Muốn ngủ với công tử thì buổi tối hãy đến!

Nhớ chuẩn bị tiền bạc đầy đủ vào, hừ, công tử trong quán chúng ta ai cũng là thần tiên cả đấy!"

Nói xong hắn định đóng sầm cửa nhưng Lục Trường An đã mau chóng mở miệng ngăn lại: "Ta, ta là tới mua người!"

Lão quy công bắt chéo chân, đầu tiên là nhấp một ngụm trà thật to, sau đó "phì" một tiếng phun bã trà thô cứng ra ngoài.

"À, không ngờ lại là khách quý, xin hỏi ngài muốn mua ai đây?"

Lục Trường An ngồi đối diện lão quy công, y cúi đầu thật thấp, cố gắng hạ giọng nói: "Giá, giá bao nhiêu?"

Lão quy công bật cười một tiếng, hắn giơ ngón tay móc ra vụn trà mắc vào kẽ răng rồi chùi nước miếng lên người: "Chi bằng khách quan nói ta biết trên người ngài có bao nhiêu bạc đi!"

Lục Trường An bị hắn làm buồn nôn quá sức, y nhịn một chút mới nói: "Chỉ có mấy lượng bạc......"

"Cái gì!"

Mỗi nếp nhăn trên mặt lão quy công đều hiện ra vẻ khinh bỉ: "Mấy lượng bạc mà cũng muốn đến Nam Phong Quán của chúng ta mua người, ở đâu ra cái tên sa cơ thất thế này vậy!

Ngươi muốn phong lưu một đêm thì còn được, muốn mua người à, hừ, cút đi cút đi, đừng có chọc lão tử nổi nóng ra tay!"

Lục Trường An thẹn đỏ mặt, y cắn răng nhấc chân rời đi.

"Khoan đã!"

Bỗng nhiên một quy công tóc muối tiêu đi ra từ sau rèm, lão quy công đang ngồi liền khinh khỉnh nhìn hắn: "A, quy lão Lục, ngươi muốn làm gì, nhìn trúng người ta rồi à?

Định tự tiến cử hay sao?"

Quy lão Lục không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ cười nói với Lục Trường An: "Công tử muốn mua người cũng được, tiểu quan trong quán ngươi mua không nổi nhưng ở sân sau của chúng ta còn có một số quy nô làm việc vặt, hầu hết bọn hắn trước đây đều xuất thân từ tiểu quan hầu hạ khách nhân, giờ hơi lớn tuổi nên mới bị đẩy đến sân sau làm việc, nhưng...

Hắc hắc, ngón nghề hầu hạ người của bọn hắn đều là bậc nhất cả đấy!"

Lão quy công lập tức đảo mắt một vòng, trên mặt cũng thấp thoáng ý cười: "Vẫn là quy lão Lục ngươi có biện pháp, các quy nô khác với tiểu quan, tiền bạc có thể thương lượng lại một chút."

Lục Trường An hơi do dự, mặc dù y có khát vọng tìm một người về hầu hạ mình nhưng cũng không phải tùy tiện chó mèo gì cũng được.

Quy lão Lục như nhìn ra được y đang chần chờ nên vội vàng cười nói: "Hay là công tử theo tiểu lão nhân ta đến sân sau xem thử chút nhé?"

Lục Trường An cắn răng gật đầu: "Cũng được."

Sân trước yên tĩnh hài hòa, ngược lại sân sau ai nấy đều đang bận túi bụi, chắc vì sợ đánh thức các tiểu quan trên lầu đã vất vả cả đêm nên chẳng ai dám phát ra tiếng động.

Lục Trường An đứng trước cửa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đám người bên trong, thấy ai cũng nhan sắc phai tàn, hoặc gầy như que củi hoặc mập như heo, nhìn người nào cũng thấy đau mắt.

Quy lão Lục vỗ tay một cái, thấy đám quy nô đều chú ý tới mình thì mới vẫy gọi bọn hắn đến trước mặt.

"Công tử, ngươi nhìn kỹ xem muốn vị nào?"

Lục Trường An thầm nghĩ, lão cẩu ngươi tìm cho ta cái quái gì thế!

Y lắc đầu: "Thôi!"

Quy lão Lục chép miệng: "Công tử, ngươi cũng đừng nhìn cao quá!"

Lục Trường An lười dây dưa với hắn, đang định phất tay áo bỏ đi thì chợt trông thấy ở giếng nước đằng kia có bóng người cao to đang ngồi xổm dốc sức giặt một thau quần áo lớn.

"Đó là ai vậy?"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 5: Muốn mua quy nô này!


Trong lòng quy lão Lục lập tức vui mừng, vội vàng phất tay giải tán các quy nô khác: "Mau mau cút!

Làm việc đi!"

Sau đó lão ân cần dẫn Lục Trường An tới, lại quát mắng quy nô đang giặt quần áo kia: "Thằng ngu này, thấy khách quý tới mà cũng không biết nói một câu hay ho à!"

Quy nô kia ngẩng đầu, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sang khiến Lục Trường An lập tức run lên.

Người này bả vai rộng lớn, làn da ngăm đen, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, mặc dù dáng dấp không xấu nhưng rất khác với kiểu nam tử phong hoa da trắng tuấn tú, phong lưu tiêu sái mà người thời nay săn đón.

Nhưng mắt thẩm mỹ của Lục Trường An đặc biệt không giống người thường, y lại thích những nam nhân khôi ngô tráng kiện thế này.

Ngày thường y nghiên cứu bí tịch Long Dương luôn nhịn không được chấm mực nhạt bôi đen toàn thân nam tử phía trên, đặc biệt là vật kia phải đen một chút lại thô một chút lại lâu một chút mới tuyệt diệu!

Lục Trường An sa sầm mặt, bất mãn nói với quy lão Lục: "Thì ra lại đen tráng như vậy!

Thôi thôi!"

Dứt lời muốn nhấc chân bỏ đi, quy lão Lục vội vàng ngăn y lại, kéo người sang một bên thấp giọng hèn mọn nói: "Công tử có chỗ không biết đấy thôi, mặc dù tướng mạo hắn thô kệch nhưng tuổi trẻ cường tráng, mới hai mươi mốt tuổi, vật kia trong quần, hắc hắc, mạnh mẽ lắm đấy!"

Lục Trường An hung tợn nói: "Hừ, thế thì có ích gì, ta ở trên không ở dưới!"

Cũng không phải vậy, thật ra y sớm chiều đều muốn nằm dưới bị người làm.

Quy lão Lục phỉ nhổ trong lòng, thầm nghĩ ta ở Nam Phong Quán này đã hơn nửa đời người, dạng như ngươi ta gặp còn ít hay sao?

Đừng tưởng che đầu lại thì lão tử nhìn không ra ngươi chơi người hay bị người chơi nhé!Lão tử chỉ cần nhìn tư thế và dáng đi của ngươi là có thể kết luận ngay.

Quy lão Lục cười lấy lòng nói: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng người này chúng ta cũng từng điều giáo, đã học cách hầu hạ người, ngươi mua về bảo đảm không lỗ!

Thế này đi, người này lão nhân ta sẽ bán cho ngươi rẻ hơn chút đỉnh, dù không đùa nghịch chuyện kia thì về nhà sai hắn giặt đồ nấu cơm cũng được."

Lục Trường An tỏ vẻ cân nhắc, nửa ngày sau mới bất đắc dĩ thỏa hiệp hỏi: "Vậy bao nhiêu ngân lượng?"

Quy lão Lục cười hì hì duỗi tay ra dấu một chút, thế mà muốn mười một lượng, quy lão Lục nói: "Quy nô này làm việc rất giỏi, nếu không phải hôm nay ngươi muốn thì ta còn không nỡ đâu."

"Nỡ cái rắm ấy!"

Lục Trường An lớn giọng quát: "Ngoài chợ loại tráng đinh bán mình này mười một lượng có thể mua tới hai người!

Thôi thôi thôi, ngươi đã không có ý bán thì cũng đừng làm gia phí lời!"

Lục Trường An phất tay áo muốn đi thật, quy lão Lục vẻ mặt đau khổ vội vàng ngăn cản Lục Trường An: "Ai nha, công tử à, được rồi được rồi, lão nhi hôm nay xem như đổ máu, bảy lượng, bảy lượng!

Tuyệt đối không thể bớt nữa!"

Lục Trường An mừng thầm trong bụng, y còn muốn ép giá nhưng khóe mắt liếc thấy quy nô kia đang cúi thấp đầu, nhìn có chút đáng thương làm y lập tức mềm nhũn, không muốn hạ giá nữa.

"Được thôi!"

Lục Trường An lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng hỏi: "Thân thể còn khoẻ mạnh không?

Không bị bệnh hoa liễu hay gì chứ?"

Quy lão Lục hùng hồn đáp: "Đương nhiên không có!

Người trong quán chúng ta đều khỏe mạnh cả, mỗi tuần đều có đại phu tới bắt mạch chẩn bệnh đấy!"

Lục Trường An lúc này mới an tâm: "Được, bảy lượng thì bảy lượng!"

Gương mặt giống như vỏ cây của quy lão Lục lập tức cười hớn hở: "Được!

Ta dẫn ngươi đi lấy văn tự bán mình của hắn."

Sau đó lại quay đầu quát quy nô kia: "Mau về phòng ngươi thu dọn đồ đạc rồi lát nữa đi cùng vị đại gia này!

Hôm nay ngươi gặp may đấy, từ nay về sau vị đại gia này chính là lão gia chủ tử của ngươi!"

Quy nô kia mặt không biểu tình, chỉ gật đầu rồi đứng dậy về phòng.

Quy lão Lục hấp tấp kéo Lục Trường An: "Công tử, đi bên này."

Thế là Lục Trường An bị cưỡng ép kéo đi không nhìn thấy quy nô phía sau khi đứng dậy bước đi khập khễnh, có bệnh hoa liễu hay không thì chưa biết nhưng đi đứng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm.
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 6: Về nhà lại trị ngươi


Sau khi thanh toán bạc rồi lấy văn tự bán mình của quy nô, Lục Trường An ra cửa Nam Phong Quán thì thấy quy nô đen tráng kia đeo một bọc quần áo nhỏ đợi ngoài cửa.

Quy lão Lục cười hắc hắc: "Tạm biệt, không tiễn!"

Nói xong "rầm" một tiếng khóa cửa lại từ bên trong, suýt nữa làm Lục Trường An giật nảy mình.

"Đi thôi!"

Lục Trường An giờ mới có cảm giác mua tiểu quan chân thực, lòng bàn tay y đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, thời gian vui vẻ mà y ngày đêm mơ tưởng rốt cuộc đã tới rồi!

Quy nô kia không nói gì, hắn nhìn thoáng qua Lục Trường An rồi lê chân què đi một bước, sau đó dừng lại, rõ ràng đang ra hiệu mình có tật ở chân.

Lục Trường An: "......"

Đi con mẹ nó què!

Bảo sao quy lão Lục chết bầm kia lại đóng cửa nhanh thế!

Lục Trường An oán hận nhìn cửa Nam Phong Quán trừng trừng nhưng không dám gõ cửa chửi rủa, nghĩ bằng ngón chân cũng biết chẳng có kết quả tốt, trái lại làm lớn chuyện sẽ không có lợi cho mình, mặc dù y phóng đãng nhưng sau này vẫn muốn đi thi cử nhân!

Thế là Lục Trường An trút giận lên quy nô kia: "Ngươi cái đồ ngu này, lúc nãy ở bên trong sao không nhắc gia?"

Quy nô rũ mắt không trả lời.

Lục Trường An nghiến răng thầm nghĩ bỏ đi, nơi này không nên ở lâu, về nhà lại từ từ trị ngươi.

Y tức giận nói: "Còn đi được không?"

Quy nô khẽ gật đầu.

Lục Trường An nổi giận đùng đùng đi phía trước, quy nô cao lớn kia chân thấp chân cao theo sát đằng sau, may mà hắn thân cao chân dài nên cũng không bị tụt lại.

Lục Trường An cắm đầu đi một hồi thì cơn giận rốt cuộc cũng tiêu tan chút ít, y lại thấy quy nô kia có chút đáng thương.

Quy nô có vóc dáng cao lớn, theo Lục Trường An thấy thì hắn ít nhất phải cao hơn mình một cái đầu, chắc không dưới tám thước (1m85), quần áo trên người hắn rộng thùng thình, tuy có khung xương lớn nhưng chắc hẳn bên trong lại gầy nhom.

Quy lão Lục nói người này là dân chạy nạn lụt ở Giang Nam đầu năm nay, kỳ thật nghĩ cũng biết đám quy công này vô cùng cay nghiệt, quy nô này trên người không có đồng nào lại không có người nhà giúp đỡ, cộng thêm đi đứng bất tiện nên tất nhiên sẽ bị người khác ức hiếp, nói không chừng ngày thường cơm cũng ăn không đủ no.

Lục Trường An nghĩ vậy nên tim cũng mềm xuống, y đi chậm lại để quy nô kia theo kịp mình.
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 7: Tú tài muốn trả hàng


Đi đến một con ngõ nhỏ, Lục Trường An dặn quy nô kia đứng chờ đầu ngõ: "Đừng mơ bỏ trốn!

Trên tay ta có khế ước bán thân của ngươi, ngươi đi tới đâu ta cũng có thể cho người bắt ngươi về cả!"

Trên trán quy nô toát mồ hôi lạnh, xem ra phải cắn răng nhịn đau mới miễn cưỡng đi được một đoạn đường như vậy.

Lục Trường An thấy vậy thì nhíu chặt mày: "Ngươi không phải què mà là trên đùi có vết thương đúng không?"

Quy nô vịn đùi phải của mình, vẫn giữ nguyên bộ dạng trầm mặc ít nói.

Lục Trường An tức giận mà không có chỗ phát tiết: "Ài, ta nói từ lúc mua ngươi đến giờ một câu ngươi cũng chưa nói, chắc không phải vừa què vừa câm đấy chứ!"

Quy nô dừng một chút, rốt cuộc mới chịu mở miệng: "Là vết thương."

Thanh âm trầm thấp êm tai ngoài sức tưởng tượng.

Lửa giận trong lòng Lục Trường An bị giọng nói của hắn làm dịu đi đôi chút, y nhíu mày hỏi: "Là vết thương gì?"

Quy nô dựa vào tường, dồn hết lực toàn thân vào chân trái rồi đáp: "Vết đao, không cẩn thận cắt vào chân."

"Có khám đại phu chưa?"

Thấy quy nô im lặng không nói, Lục Trường An biết ngay là chuyện gì, thầm nghĩ quy công cũng không muốn tốn tiền chữa trị cho hắn, bảo sao quy lão Lục kia lại cố thuyết phục y mua quy nô này!

Đúng là một lão rùa già gian xảo!

Lục Trường An ngồi xổm xuống nói: "Vén ống quần lên."

Quy nô có chút bất ngờ, yên lặng nhìn Lục Trường An, thấy Lục Trường An nhíu mày như sắp nổi giận mới chịu nghe lời vén ống quần lên.

"A!"

Lục Trường An kinh hãi nhắm mắt lại, nhăn mặt quay đầu sang một bên.

Quy nô liền thả ống quần xuống.

Lục Trường An đứng dậy thở dài.

Trên bắp chân quy nô có một vết thương, tuy không sâu lắm nhưng chắc vì không bó thuốc nên vừa đỏ vừa sưng, vết thương còn mưng mủ nhìn buồn nôn kinh khủng.

Lục Trường An nhíu mày, tức giận khoát tay: "Ngươi ở đây chờ đi, ta vào thay y phục."

Y vào trong ngõ nhỏ thay trường bào rồi búi tóc lên, lắc mình biến hoá trở lại dáng vẻ thư sinh, sau đó phe phẩy quạt đi ra.

Quy nô ngẩng đầu nhìn y một chút, trên mặt chẳng có vẻ gì là kinh ngạc.

Lục Trường An nhét bộ y phục vải thô vừa thay vào bọc quần áo rồi tiện tay ném cho quy nô cầm.

"Ngươi đợi ở đây đi!"

Lục Trường An thoáng liếc nhìn hắn: "Ta đi dắt lừa tới."

Y chạy đến chỗ gửi lừa trả một văn tiền rồi vội vàng dắt lừa về.

"Đúng là bỏ tiền ra chịu tội mà!"

Lục Trường An âm thầm rủa xả, bắt đầu đau lòng cho bảy lượng bạc mình bỏ ra mua tên què này, cũng chẳng biết sau này có chỗ nào dùng được không nữa.

Trở lại hẻm nhỏ, quy nô kia vẫn đứng dựa vào tường, Lục Trường An dừng chân nhìn đường nét góc cạnh trên mặt hắn, bỗng nhiên lại thấy tiền bỏ ra vẫn có chút giá trị.

"Lăn lên đây đi!"

Lục Trường An nghiêm mặt bảo quy nô kia.

Quy nô lúc này mới thật sự kinh ngạc, ánh mắt hắn tràn đầy hoài nghi nhìn Lục Trường An.

Lục Trường An vênh mặt lên, không kiên nhẫn quát: "Lỗ tai ngươi cũng có bệnh sao?

Mau lăn lên đây!"

Quy nô mấp máy đôi môi hơi mỏng rồi kéo dây cương, thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên lưng lừa.

Lục Trường An sắc mặt u ám dắt lừa cho quy nô vốn dĩ phải hầu hạ mình, dậm chân đi đến tiệm thuốc ở thành Tây.
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 8: Ta mẹ nó thật oan uổng


Đi đến tiệm thuốc Nhân Tâm, vì hôm nay không phải phiên chợ nên trong tiệm thuốc không đông lắm, Lục Trường An cột chắc con lừa rồi dẫn quy nô vào tiệm.

"Chân này của ngươi bị thương, chậc!"

Đại phu vuốt chòm râu dài trầm ngâm một chút, vẻ như rất đắn đo: "Bị bao lâu rồi?"

Quy nô trả lời: "Đã hơn tháng."

Đại phu thở dài một tiếng làm Lục Trường An cũng thấp thỏm theo.

"Lúc đầu ta còn nói vết thương này của ngươi có quá nhiều mủ, giờ xem ra bị lâu như vậy mà chưa hoại tử hoàn toàn là vì có người giúp ngươi khoét bỏ thịt thối và mủ đúng không?"

Quy nô bình thản nói: "Là ta tự khoét, chỉ là hai ngày nay bận rộn nên mới quên."

Lục Trường An nghe vậy thì mở to mắt nhìn, thỉnh thoảng y may quần áo bị kim đâm vào đã đau cả buổi sáng, thế mà người này còn khoét thịt của mình ư?!

Đôi mắt ti hí của đại phu râu dài lập tức liếc Lục Trường An với vẻ khinh bỉ.

Lục Trường An: "......"

Ta mẹ nó thật oan uổng!

Đại phu cũng bội phục ý chí mạnh mẽ của người này, hắn thở dài: "Vậy trước hết lão phu giúp ngươi xử lý sạch sẽ vết thương rồi bốc thuốc cho ngươi, nếu kiên trì dùng thuốc thì có thể sẽ lành, nhưng nếu còn vất vả như vậy, xem thường vết thương thì có là thần tiên Đại La cũng chẳng cứu được chân này đâu!"

Khi nói mấy câu sau, đại phu nhìn chằm chằm vào Lục Trường An.

Lục Trường An nhăn nhó nghiến răng, cuối cùng vẫn nín nhịn không giải thích, chẳng lẽ y có thể phân bua đây là do lão quy công ở Nam Phong Quán tạo nghiệt hay sao?

Quy nô được người trong tiệm thuốc đưa vào phòng khoét thịt xử lý vết thương, Lục Trường An sợ nhất là phải nhìn vết thương nên buồn bực ngồi đợi bên ngoài.

"Lục hiền đệ?!"

Một nam tử gầy gò mặc áo bào xanh, đôi mắt hẹp dài kinh ngạc nhìn Lục Trường An.
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 9: Này huynh đệ ngươi cũng đoạn tụ sao


Lục Trường An cũng có chút mừng rỡ: "Quan Văn huynh!"

Dương Quan Văn bước nhanh tới, thân thiết nắm tay Lục Trường An vỗ vỗ: "Lâu quá không gặp đệ!"

Lục Trường An cười nói: "Phải, còn chưa chúc mừng Quan Văn huynh nữa, nghe nói nhà huynh sắp có thêm người rồi nhỉ."

Ý cười trên khóe miệng Dương Quan Văn nhạt đi, hắn cầm tay Lục Trường An ngồi xuống: "Đừng nói mấy chuyện này, kể cho vi huynh nghe xem dạo này đệ sống tốt không?"

Lục Trường An lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có quy nô mình vừa mới mua!

Y lập tức giật mình, dùng sức rút tay về, lúng túng nói: "Không có gì, thời gian này ta sống rất tốt."

Dương Quan Văn khẽ nhíu mày: "Hiền đệ vẫn còn trách ta lúc trước đưa quyển bí tịch kia cho đệ, kết quả làm hại đệ bị thư viện đuổi ra sao?"

Lục Trường An khoát tay: "Không có không có, Quan Văn huynh đừng suy nghĩ nhiều, huynh biết ta mà, lúc đầu ta đã không kiên nhẫn ở trong thư viện, ngày ngày học bài viết văn, tiên sinh lại nghiêm khắc, phiền muốn chết, giờ ta ở nhà đọc sách tự tại vui vẻ hơn nhiều."

Dương Quan Văn đưa tay khoác vai Lục Trường An: "Chỉ là vi huynh nghĩ tới việc này trong lòng lại khó chịu, áy náy bất an, Tiểu An, ta đã xin cha ta một tòa nhà ở thành Tây, chuẩn bị dời sang đó chuyên tâm đọc sách, đệ tới ở chung với ta đi, hai chúng ta có thể cùng nhau thảo luận học vấn, khi nhàn rỗi thì uống chén rượu, chỉ hai người chúng ta sống thanh tịnh, chẳng phải tốt lắm sao?"

Lục Trường An không thoải mái nhích ra xa một chút, y chắp tay với Dương Quan Văn: "Đa tạ ý tốt của Quan Văn huynh, chỉ là bây giờ ta đã quen đọc sách một mình, huống hồ ta cũng không bỏ được làng xóm."

Vẻ mặt Dương Quan Văn sa sầm: "Tiểu An vẫn còn trách ta."

Lục Trường An dở khóc dở cười, lại sốt ruột muốn đuổi Dương Quan Văn đi nên nói lảng sang chuyện khác: "Quan Văn huynh bị bệnh sao?

Hôm nay lẽ ra huynh phải tới thư viện chứ nhỉ?"

Dương Quan Văn giờ mới nhớ tới chuyện của mình, hắn giật giật khóe miệng: "Vì người nhà có chút bệnh vặt nên bảo ta tới lấy thuốc."

Lục Trường An thở dài: "Thế thì không thể chậm trễ được, Quan Văn huynh mau lấy thuốc về đi, lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện tiếp."

Dương Quan Văn gật đầu, vẻ mặt ảm đạm đi lấy thuốc, lại lưu luyến không rời chào hỏi Lục Trường An rồi mới chậm chạp quay đi.

Lục Trường An cau mày, cảm thấy Dương Quan Văn lần này có chút kỳ lạ.

Y còn nhớ rõ đêm đó Dương Quan Văn hốt hoảng đem một quyển bí tịch Long Dương giấu dưới áo bào tới giao cho Lục Trường An, nói là không biết ai bỏ nó vào bao quần áo của hắn, thư viện đã quy định rõ không cho phép đem thư tịch thoại bản dâm loạn vào, một khi phát hiện sẽ lập tức khai trừ, Dương Quan Văn hoài nghi có người muốn hại hắn nên nhờ Lục Trường An đang ở một mình tiêu hủy giúp.

Chờ Dương Quan Văn đi rồi, Lục Trường An nhất thời tò mò giở quyển bí tịch kia ra, ai ngờ càng xem càng say mê, lật qua lật lại tới hơn nửa đêm, sau đó sống chết không ngủ được, thế là bắt đầu nâng bút vẽ người điên loan đảo phượng ngay trong bí tịch kia.Nào ngờ y chưa kịp vẽ xong một trang thì giáo dụ đã nổi giận đùng đùng xông vào bắt quả tang Lục Trường An!

Lục Trường An bị nhốt trong phòng suốt một ngày, lúc đó Dương Quan Văn lén lút đến khóc ròng tỏ vẻ xin lỗi Lục Trường An, còn nói muốn đích thân đi tự thú để nhận trách nhiệm về việc này.

Cuối cùng Lục Trường An ngăn cản hắn, bởi vì trước kia sắp thi tú tài y không cẩn thận bị đau bụng, nếu không có Dương Quan Văn kịp thời cho y uống thuốc thì đoán chừng lúc ấy đã không thi đậu tú tài, vì vậy để trả ơn hắn, Lục Trường An đành ôm chuyện này một mình, sau đó bị thư viện đuổi ra.

Chỉ là Dương Quan Văn chắc không có thú Long Dương chứ?

Lúc trước hắn cầm bí tịch kia vẻ mặt đầy chán ghét, hơn nữa bây giờ hắn đã thành thân, con cũng sắp ra đời.

Nhưng hôm nay cứ cảm thấy hắn có chỗ quái dị, chẳng lẽ là vì hổ thẹn trong lòng sao?

Lục Trường An lắc đầu không muốn nghĩ tiếp nữa, y giương mắt nhìn vào phòng bên trong, chỉ thấy quy nô kia đang chống gậy trúc đứng đó, một đôi mắt đen láy nhìn sang, cũng không biết hắn đã nhìn bao lâu rồi.
 
Back
Top Bottom