Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 29: Nhỏ tiếng là được


Nhìn hình vẽ người kia, ánh mắt Tiêu Lâm Thành tràn ngập bàng hoàng, "Không, không thể nào, sao lại là......"

Cố Văn Vũ cũng hết sức kinh ngạc, "Nàng là mẹ ngươi à?!"

Mộc Khinh Ngôn giật mình nhớ lại trước đây y còn cảm thấy Tiêu Lâm Thành và Cố Linh Lung hơi giống nhau, thì ra họ đúng là biểu huynh muội sao?"

Chẳng lẽ ngươi chính là đứa bé năm đó?!"

Cố Văn Vũ quay đầu nhìn Tuân Ấn Bạch hôn mê trên giường, "Vậy chẳng phải hắn...... là cha ngươi sao?!"

Đầu óc Tiêu Lâm Thành cực kỳ hỗn loạn, cảnh tượng năm xưa ùa về như thủy triều cuồn cuộn."

Không," hắn lắc đầu như không dám tin, "Ông ấy là sư phụ, ông ấy nói mình là sư phụ mà......"

"A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn trấn an hắn, "Ngươi đừng nóng, chờ sư phụ tỉnh lại rồi hỏi."

Tiêu Lâm Thành nắm bả vai y rồi tức giận nói: "Nếu ông ấy thật sự là cha ta thì sao không nói với ta?!

Sao phải gạt ta chứ?!"

Mộc Khinh Ngôn nhất thời không biết trả lời thế nào, "A Tiêu......"

"Tiêu công tử, ngươi bình tĩnh lại đi," Cố Văn Vũ khuyên nhủ, "Ngươi hỏi Mộc công tử như vậy làm sao y biết được?"

Tiêu Lâm Thành nghiến răng, tim như bị thứ gì đè nặng làm hắn ngạt thở.Hắn buông Mộc Khinh Ngôn ra rồi quay người bỏ đi."

A Tiêu!"

Mộc Khinh Ngôn vội vàng đuổi theo.Cố Văn Vũ cũng không ngờ họ và Tiêu Lâm Thành còn có duyên phận như vậy nên vội vàng đi tìm phu nhân mình."

A Tiêu!"

Mộc Khinh Ngôn đuổi theo ra ngoài, thấy Tiêu Lâm Thành càng chạy càng xa, y lại bị đau lưng mỏi chân nên đuổi không kịp.Y sốt ruột thốt lên: "Ngươi chờ ta với, ta đau lưng."

Tiêu Lâm Thành dừng chân rồi đi ngược trở lại.Mộc Khinh Ngôn nói xong lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không phải, ý ta nói......"

Tiêu Lâm Thành đi tới bế y lên rồi yên lặng đi tiếp."

A Tiêu......"

Tiêu Lâm Thành rầu rĩ nói: "Ở cạnh ta một lát đi."

"Ngươi thả ta xuống trước đã."

Mộc Khinh Ngôn nhìn quanh, tuy quán trọ nằm ngoài thành nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua, lỡ ai nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?Tiêu Lâm Thành không chịu thả, "Ngươi đau lưng mà, đừng lộn xộn."

Vì nhất thời lỡ miệng mà Mộc Khinh Ngôn hối hận gần chết, "Ta tự đi được."

Tiêu Lâm Thành: "Không được."

Mộc Khinh Ngôn: "Tiêu Lâm Thành, ngươi......"

Bỗng nhiên phía trước có một thư sinh dẫn tiểu thư đồng đi ngang qua, Mộc Khinh Ngôn nhảy xuống không được nên xấu hổ vùi mặt vào ngực Tiêu Lâm Thành.Y nghe thư đồng kia hỏi khẽ: "Công tử, hình như đại ca kia bế nam nhân đúng không?"

Thư sinh phe phẩy quạt nói: "Phi lễ chớ nhìn, ngươi lắm chuyện thế làm gì?"

"Ta chỉ tò mò thôi mà," tiểu thư đồng nói, "Hồi đó ta thấy Đại Trụ ca nhà bên cạnh cưới vợ, bái đường xong cũng bế vợ đi giống vậy đó."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Thư sinh xếp quạt lại gõ tiểu thư đồng một cái, "Nói bậy gì đó?

Làm sao giống được?

Chắc người ta bị thương thôi."

"Bị thương?"

Tiểu thư đồng nghĩ tới chuyện gì nên gật đầu nói, "Đúng đúng đúng, sau hôm thành thân Đại Trụ ca cũng bế vợ hắn, nói vợ hắn bị đau lưng, chắc là bị thương nhỉ?"

Tiêu Lâm Thành lảo đảo suýt ngã sấp xuống."

Đừng chơi với tên Đại Trụ lưu manh kia nữa," thư sinh bất mãn nói, "Toàn dạy ngươi mấy thứ nhảm nhí thôi."

Hai người dần đi xa, Tiêu Lâm Thành cúi đầu thấy Mộc Khinh Ngôn rúc vào ngực mình với vành tai đỏ bừng thì nhịn không được phì cười."

Ngươi còn cười nữa à!"

Mộc Khinh Ngôn nổi cáu véo hắn một cái, chưa hết giận lại véo thêm cái nữa."

Ui da!"

Chuyện này làm nỗi phiền muộn trong lòng Tiêu Lâm Thành vơi đi không ít, "Đừng véo nữa, người ta đi rồi."

Mộc Khinh Ngôn ngẩng đầu thấy họ đã đến bờ sông ngoài thành, nước sông trong vắt có thể thấy được cát đá dưới đáy.Tiêu Lâm Thành thả y xuống rồi kéo y ngồi cạnh bờ sông, hồi lâu không lên tiếng."

Ngươi đừng nghĩ nhiều quá," Mộc Khinh Ngôn an ủi hắn, "Chắc mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu."

Tiêu Lâm Thành nhìn nước sông chầm chậm trôi đi, thật lâu sau mới nói: "Hồi bé ta cũng hỏi mẹ ta sao mình không có cha?"

"Mới đầu bà nói với ta "Con có cha mà, cha con sẽ về tìm chúng ta thôi"."

"Nhưng bà đợi từ năm này sang năm khác mà vẫn không đợi được.

Sau đó ngay cả bà cũng hỏi "Hay là cha con bị lạc đường rồi?

Sao vẫn chưa về nữa?"

""Lúc đó ta nghĩ chắc ông ấy không cần chúng ta nên mới không về."

Tiêu Lâm Thành ngước mắt lên cười tự giễu, "Thế là ta tự nhủ ông ấy đã không cần chúng ta thì ta cũng chẳng cần ông ấy, đời này xem như ta không có cha."

Mộc Khinh Ngôn đau lòng nhìn hắn, "A Tiêu......"

"Nhưng sao ông ấy lại xuất hiện chứ?"

Tiêu Lâm Thành đưa tay che mắt, khó nhọc mở miệng nói, "Nếu đúng là sư phụ...... thì sao ông ấy không tới tìm chúng ta sớm hơn?

Những năm đó ông ấy đã đi đâu?"

Bỗng nhiên Mộc Khinh Ngôn rất muốn ôm hắn.Suốt những năm đó, hắn và mẹ làm thế nào chờ đợi trong vô vọng từ năm này qua năm khác?

Sau khi mẹ qua đời, hắn còn nhỏ như vậy làm sao sống một mình được?"

Ta nên hận ông ấy, bao năm nay ta vẫn hận ông ấy, hận ông ấy bỏ rơi chúng ta, hận ông ấy để mẹ ta chờ lâu như vậy......"

Hai suy nghĩ trong đầu Tiêu Lâm Thành không ngừng đấu đá nhau, hắn bực bội vò đầu, "Nhưng tại sao?!

Tại sao lại là sư phụ chứ?!"

Mộc Khinh Ngôn kéo tay hắn, "A Tiêu, ngươi bình tĩnh chút đi."

Nhưng trong lòng Tiêu Lâm Thành vẫn cực kỳ hỗn loạn, "Sao ông ấy phải gạt ta?!

Bao nhiêu năm nay tại sao ông ấy giấu kín không nói với ta?!

Giờ ta nên hận ai đây?!"

Mộc Khinh Ngôn vội vàng ôm hắn, "A Tiêu, đừng nghĩ nữa được không?"

Tiêu Lâm Thành ấm ức vùi mặt vào cổ y, "Khinh Ngôn......"

"Mao Mao, chậm lại!

Hình như phía trước không có đường đâu!"

Đúng lúc này, cách đó không xa vọng tới một giọng nói quen thuộc, Mộc Khinh Ngôn quay đầu thấy Cố Linh Lung cưỡi con lừa nhỏ của mình chạy thẳng tới."

Cố cô nương?"

"Tiêu đại hiệp, Mộc công tử!"

Cố Linh Lung giữ chặt con lừa rồi mừng rỡ nói, "Các ngươi cũng ở đây à!"

Thấy hai người ôm nhau, mặt nàng lập tức đỏ lên, tưởng mình phá hỏng chuyện tốt của người ta nên vội nói: "Ta, ta chỉ đi ngang qua thôi, đừng để ý ta, các ngươi tiếp tục đi."

Nhưng nàng lại nghĩ chỗ này không kín đáo cho lắm, lỡ có ai giống nàng vô tình đến đây thì sao?

Hai người này cũng bạo dạn thật, đang ban ngày mà ở đây......Thế là nàng chu đáo nói: "Ta ra ngoài canh chừng cho các ngươi nhé, bảo đảm không cho ai tới đâu."

Tiêu Lâm Thành chẳng hiểu ra sao, "Canh chừng gì cơ?"

Cố Linh Lung chớp mắt, vẻ mặt kiểu như "ta hiểu quá mà", "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nghe lén đâu."

Nàng dừng một lát rồi lại nói thêm, "Các ngươi nhỏ tiếng một chút là được rồi."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Ngươi đang nói gì vậy hả?
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 30: Có thể làm biểu tẩu của ta


Cố Linh Lung dẫn con lừa nhỏ định đi canh chừng, Tiêu Lâm Thành mờ mịt hỏi Mộc Khinh Ngôn, "Ta nói chuyện lớn lắm à?"

Sao phải nhỏ tiếng chứ?

"Không phải nói chuyện lớn tiếng," Cố Linh Lung ngượng ngùng nói, "Mà là...... kiểu gì cũng nhịn không được phát ra tiếng thôi, ta hiểu mà......"

Giống như lần trước ở quán trọ, Mộc công tử còn khóc thành tiếng nữa.Mộc Khinh Ngôn thấy nàng đỏ mặt mới biết nàng hiểu lầm chuyện gì.

Y vội vàng buông Tiêu Lâm Thành ra rồi giải thích: "Không phải, lúc nãy chỉ là......"

Chỉ là cái gì?

Chỉ ôm một cái thôi à?Eo y mỏi nhừ, đột nhiên nói không nên lời.Tiêu Lâm Thành mờ mịt nhìn cả hai người đều đỏ mặt --- Gì thế?

Sao các ngươi đỏ mặt hết vậy?"

Nha đầu!"

Sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi mừng rỡ, họ quay đầu lại thì thấy Cố Văn Vũ kéo Bạch Diệc Sương hớn hở chạy tới."

Cha, nương!"

Cố Linh Lung vui đến nỗi quên cả con lừa nhỏ, chạy tới ôm chầm cha mẹ mình, "Sao hai người lại ở đây?"

"Tại con không chịu về nhà chứ sao," Cố Văn Vũ cố ý nghiêm mặt, "Hại ta và mẹ con phải đi tìm."

Cố Linh Lung chột dạ nói: "Con đang định về thì gặp cha nương mà."

"Với tính ham chơi này của con," Bạch Diệc Sương vạch trần, "Không chơi nửa năm dễ gì chịu về?"

"Về chứ, đương nhiên phải về rồi!"

Cố Linh Lung dỗ dành cha mẹ, tưởng họ không quen biết Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn nên giới thiệu, "Cha nương, đây là Tiêu đại hiệp và Mộc công tử, lúc trước con gặp cướp núi, chính họ đã cứu con đấy ạ."

Bạch Diệc Sương lẳng lặng nhìn Tiêu Lâm Thành, đôi mắt dần ướt nhòe.Lúc nãy Cố Văn Vũ đã kể nàng nghe chuyện của Tiêu Lâm Thành nên họ mới vội vàng chạy ra đây.Sao trước kia nàng không nhận ra Tiêu Lâm Thành giống mẹ hắn nhỉ, đôi mắt cũng hơi giống Linh Lung, bởi vì Linh Lung giống di nương nàng.Thấy mẹ mình nhìn Tiêu Lâm Thành như nhìn con trai thất lạc nhiều năm, hai mắt đỏ hoe, Cố Linh Lung nhịn không được kéo tay áo cha mình hỏi khẽ: "Cha, có phải mẹ con giấu cha vụng trộm sinh con bên ngoài không?"

"Nói nhảm gì thế?!"

Cố Văn Vũ đính chính, "Hắn là con trai di nương, biểu ca của con đấy."

"Biểu ca?!"

Cố Linh Lung kinh ngạc, "Con còn có biểu ca nữa sao?!"

Cố Văn Vũ: "Hôm nay mới tìm được."

Cố Linh Lung: "......"

Tiêu Lâm Thành lúng túng đứng tại chỗ, nhất thời không biết làm sao đối mặt với người thân đột nhiên xuất hiện này."

Nương đừng khóc nữa," Cố Linh Lung ôm cánh tay mẹ nàng, "Đây là chuyện vui mà!"

"Đúng vậy, chuyện vui," Bạch Diệc Sương lau nước mắt cười nói, "Tại nương vui quá thôi."

Nàng ngước nhìn Tiêu Lâm Thành, nước mắt lại nhịn không được trào ra, "Mẹ con trên trời có linh thiêng chắc cũng sẽ vui lắm."

Tiêu Lâm Thành rũ mắt không nói gì, chỉ siết chặt tay Mộc Khinh Ngôn dưới tay áo.Bạch Diệc Sương cũng biết hôm nay hắn đã gặp quá nhiều chuyện nên khó lòng tiếp nhận được.Có lẽ họ nên để hắn yên tĩnh một lát."

Di nương chỉ tới gặp con chút thôi," Bạch Diệc Sương rưng rưng nước mắt cười nói, "Không có gì đâu, lát nữa các con nhớ về ăn cơm nhé."

Nàng kéo Cố Văn Vũ và Cố Linh Lung về, Cố Linh Lung vừa đi vừa hét lên: "Không được, con còn phải canh chừng cho biểu ca và biểu tẩu nữa!"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Cố Văn Vũ ngờ vực hỏi: "Canh chừng?"

Cố Linh Lung lẩm bẩm: "Con sợ họ...... cô nam quả nam, kìm lòng không được ấy mà."

Nghe nàng nói vậy, Bạch Diệc Sương sực nhớ cổ trong người họ hình như do Cố Linh Lung hạ."

Tự nhiên con hạ cổ cho họ làm gì?"

"Hạ cổ?"

Cố Linh Lung khó hiểu, "Hạ cổ gì ạ?"

Bạch Diệc Sương: "Cổ Tương Tư của hai người họ không phải do con hạ sao?"

"Cổ Tương Tư?"

Cố Linh Lung càng mờ mịt hơn, "Đâu có, con chỉ vô ý hạ "Tương Tư" cho Tiêu...... biểu ca thôi, không phải cổ đâu."

Bạch Diệc Sương: "......

Thứ con đem đi là cổ Tương Tư đấy."

"Cái gì?!"

Cố Linh Lung kinh ngạc trợn tròn mắt, "Chẳng phải không có cổ này sao?!"

Nhiều người muốn tìm mà đâu thấy!Cố Văn Vũ: "Mấy tháng trước mẹ con vừa tìm ra thì đã bị con lấy đi rồi."

Cố Linh Lung: "......"

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Cố Linh Lung tha thiết nhìn mẹ mình, "Có giải được không ạ?"

Bạch Diệc Sương: "Không biết."

Cố Linh Lung hối hận muốn chết --- Lẽ ra mình không nên tò mò như thế!

Lần này thì hay rồi, làm hại hai người họ vô duyên vô cớ trúng cổ, chẳng biết có giải được không nữa.Nàng vô cùng áy náy, còn nghe Cố Văn Vũ nói vì cổ này mà mười lăm mỗi tháng Mộc Khinh Ngôn đều bị đau tim, đau đến tê tâm liệt phế, ai thấy cũng không đành lòng."

Vậy làm sao bây giờ?!"

Cố Linh Lung lập tức cuống lên, "Chỉ có thể chịu đau thôi sao?!"

"Cũng không phải," Cố Văn Vũ lén lút nói, "Phải...... hợp hoan thì mới hết đau."

Lúc này Cố Linh Lung mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ có biểu ca mình ở đây cũng không cần lo nữa.Nhưng nàng vẫn áy náy hổ thẹn, càng nghĩ càng thấy phải đền bù lại.Nàng cưỡi lừa đi dạo trong thành hơn nửa ngày, khi về đem theo một đống chai lọ.Sau khi từ bờ sông về, Tiêu Lâm Thành mang tâm tình phức tạp trông nom Tuân Ấn Bạch mê man trong phòng.

Mộc Khinh Ngôn xuống lầu định gọi cho hắn ít đồ ăn.Y vừa xuống lầu thì thấy Cố Linh Lung từ bên ngoài về.Cố Linh Lung: "Biểu tẩu!"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Cố cô nương," mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải......

Ta và hắn chỉ là bạn thân thôi."

"Bạn thân?"

Cố Linh Lung thốt lên, "Nhưng lần trước ở quán trọ thành Cầm Châu, rõ ràng ta nghe các ngươi......"

Mặt Mộc Khinh Ngôn càng nóng hơn, "Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi."

Cố Linh Lung: "Nhưng chẳng phải mười lăm mỗi tháng ngươi đều đau tim, phải......

ấy ấy sao?"

Mộc Khinh Ngôn: "Vì cứu ta nên hắn mới bất đắc dĩ......"

Thấy mặt y đỏ bừng, trong đầu Cố Linh Lung đột nhiên lóe sáng, nàng hỏi: "Vậy còn ngươi?

Ngươi có thích biểu ca ta không?"

Mộc Khinh Ngôn nhìn lảng đi chỗ khác, không nói gì.Cố Linh Lung lập tức hiểu ngay, quả quyết nói: "Thích là được rồi, vẫn có thể làm biểu tẩu của ta mà."

Mộc Khinh Ngôn: "......Cố cô nương, đừng đùa nữa."

"Ta đâu có đùa," Cố Linh Lung nói, "Chỉ cần biểu ca ta cũng thích ngươi thì chẳng phải lưỡng tình tương duyệt rồi sao?"

Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Hắn...... không có tâm tư kia với ta đâu."

Cố Linh Lung: "Giờ chưa có nhưng theo đuổi sẽ có mà?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Nếu ngươi không biết," Cố Linh Lung nhiệt tình nói, "Thì ta có thể dạy ngươi."

Tiêu Lâm Thành ở trong phòng đợi hơn nửa ngày cũng chưa thấy Mộc Khinh Ngôn về, vừa ra cửa thì thấy Cố Linh Lung e lệ hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Đêm nay ngươi ở chung với ta được không?"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Không được!
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 31: Để dã nam nhân cướp mất


Tiêu Lâm Thành đi nhanh xuống lầu kéo Mộc Khinh Ngôn ra sau lưng rồi bảo Cố Linh Lung: "Không được, đêm nay y bận rồi."

Ở lại với ngươi gì hả?!

Người lớn thế kia còn phải có người ngủ chung nữa à?!

Mộc Khinh Ngôn mờ mịt --- Mới nãy Cố Linh Lung đòi dạy y cách theo đuổi Tiêu Lâm Thành, ríu rít giảng đủ thứ, còn nói hai người phải ở chung với nhau nhiều một chút.Mộc Khinh Ngôn nghĩ ở chung nhiều lắm mà, hai người họ gần như ở chung cả ngày.Cố Linh Lung lại hỏi: "Ban đêm cũng ngủ chung à?"

Mộc Khinh Ngôn nhớ lại hình như sau khi y cố tình tránh Tiêu Lâm Thành, đôi khi họ không ngủ chung ban đêm nữa.Thế là y lắc đầu."

Ban đêm càng phải ở chung chứ!"

Cố Linh Lung nói, "Đêm đen gió lớn, tốt biết bao nhiêu!"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Cố Linh Lung tưởng y không biết cách giữ người lại nên lập tức biểu diễn, thẹn thùng hỏi: "Đêm nay ngươi ở chung với ta được không?"

Vừa dứt lời thì nghe trên cầu thang có tiếng rầm rầm, Tiêu Lâm Thành lao xuống kéo Mộc Khinh Ngôn tới rồi xụ mặt nói, "Đêm nay y bận rồi."

Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác: "Ban đêm ta bận chuyện gì cơ?"

Tiêu Lâm Thành: "Dù sao cũng bận."

Cố Linh Lung chớp mắt, đột nhiên điềm đạm đáng yêu nói: "Nhưng ban đêm ta sợ tối, Mộc công tử......"

Tiêu Lâm Thành: "Y cũng sợ tối."

Hai mắt Cố Linh Lung sáng lên, "Vậy hai người ở chung sẽ hết sợ, đúng không Mộc công tử?"

Mộc Khinh Ngôn còn chưa lên tiếng thì Tiêu Lâm Thành đã nói ngay: "Đúng vậy, y ở chung với ta sẽ không sợ nữa."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Cố Linh Lung đè xuống khóe miệng nhếch lên, ra vẻ thất vọng nói: "Vậy ta đi tìm cha mẹ ta đây."

Nàng thở dài đi lên lầu, vừa quay đầu suýt nữa nhịn không được phì cười --- Có phải biểu ca ghen rồi không?!

Ghen đến nỗi mặt đen thui luôn!Biểu tẩu, ngươi phải cố lên nhé!Nhưng biểu tẩu của nàng còn đang ngây ngốc hỏi: "Hình như đêm nay ta đâu có việc gì?

Hay là ta quên nhỉ?"

Tiêu Lâm Thành lập tức giận dỗi, "Vậy ngươi muốn đi theo nàng chứ gì?"

Mộc Khinh Ngôn: "......

Không phải."

Tiêu Lâm Thành: "Nam nữ thụ thụ bất thân, sau này không được tới gần nàng nữa."

Mộc Khinh Ngôn sững sờ nói: "Nhưng nàng là biểu muội ngươi mà."

Cũng đâu phải người lạ.Tiêu Lâm Thành: "Biểu muội thì sao?!

Biểu muội không phải nữ à?!"

Mộc Khinh Ngôn nhất thời không cãi được.Tiêu Lâm Thành lại hỏi: "Cơm của ta đâu?"

Chẳng phải ngươi nói gọi đồ ăn cho ta sao?

Trò chuyện nên quên rồi đúng không?!Mộc Khinh Ngôn tưởng hắn đói thật, "Để ta đi gọi tiểu nhị, ngươi muốn ăn gì?"

Tiêu Lâm Thành: "Không cần, no rồi."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Lúc này Mộc Khinh Ngôn mới nhận ra có lẽ hắn đang giận.Y nhớ lúc nãy Cố Linh Lung nói nam nhân đều thích được khen, được ngưỡng mộ, khen nhiều một chút sẽ vui ngay.Thế là y nhìn Tiêu Lâm Thành đang xụ mặt, bỗng nhiên nói: "Ngươi thật lợi hại."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Thấy hắn không có phản ứng gì, Mộc Khinh Ngôn tưởng hắn không nghe thấy nên lại nói: "Ngươi thật lợi......"

Tiêu Lâm Thành đưa tay bịt chặt miệng y, "Không cho nói!"

Mộc Khinh Ngôn: "Ưm ưm ưm?"

Chẳng phải nói sẽ vui à?

Sao nhìn hắn vẫn có vẻ tức giận thế?Tiêu Lâm Thành nhíu chặt mày, "Trước đây ngươi đâu biết nói mấy lời này."

Hắn thoáng biến sắc, "Cố Linh Lung nói với ngươi đúng không?"

Mộc Khinh Ngôn yên lặng gật đầu.Thái dương Tiêu Lâm Thành nhảy thình thịch, "Nàng còn nói gì với ngươi nữa?"

Có phải là khen ngươi cái gì cũng tốt không?

Mặc dù ngươi thật sự rất tốt nhưng đừng vì nàng khen mấy câu mà bị lừa gạt đi mất chứ!

Từ nhỏ đến lớn ta cũng khen ngươi đâu có ít!Thấy sắc mặt hắn càng thêm khó coi, Mộc Khinh Ngôn lập tức lắc đầu.Lúc này Tiêu Lâm Thành mới buông y ra rồi lặp lại, "

Sau này không được tới gần nàng nữa."

Mộc Khinh Ngôn: "......

Ờ."

Đêm hôm ấy Tiêu Lâm Thành lại nằm mơ, trong mơ chỉ thấy Mộc Khinh Ngôn quần áo xộc xệch, vừa kiều diễm vừa hoang đường.Hắn thở dốc trong tiếng khóc thút thít của Mộc Khinh Ngôn, đột nhiên nghe thấy y kề vào tai mình nói: "Ngươi thật lợi hại......"

Tiêu Lâm Thành kích động lập tức choàng tỉnh.Hắn thở phì phò, hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, trong đầu như còn văng vẳng câu nói của Mộc Khinh Ngôn --- Ngươi thật lợi hại.Sao lại mơ thế chứ?!

Hắn mắng thầm trong lòng, Tiêu Lâm Thành, ngươi là đồ cầm thú!

Vô sỉ!

Lưu manh!Hắn mắng một hồi, vừa quay đầu lại chợt phát hiện trên giường chẳng có ai."

Sư phụ?!"

Tối qua cho Tuân Ấn Bạch uống thuốc xong, hắn bảo Mộc Khinh Ngôn sang phòng khác nghỉ ngơi, còn mình trải chăn ngủ cạnh giường Tuân Ấn Bạch.Nhưng bây giờ trên giường lại trống rỗng.Tiêu Lâm Thành vội vàng mở cửa đi xuống lầu, thấy cửa quán trọ khép hờ.Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trời vẫn chưa sáng hẳn, trong ánh sáng lờ mờ, một bóng người màu trắng ngồi xổm dưới gốc cây cầm cành khô đào hố.Tiêu Lâm Thành đi tới, im lặng một lát rồi mở miệng hỏi: "Sao, muốn đào hố chôn mình à?"

Tuân Ấn Bạch không dám nhìn hắn mà bĩu môi nói: "Hồi bé mỗi lần con buồn cũng hay đào hố rồi lấp lại mà."

Tiêu Lâm Thành thờ ơ nói: "Vậy ngài cũng giống con quá nhỉ."

Tuân Ấn Bạch không dám nói gì, nhất thời im như thóc.Tiêu Lâm Thành nhìn mái tóc bạc của ông, im lặng thật lâu mới hỏi: "Sao tóc ngài lại bạc?"

Tuân Ấn Bạch dừng tay, nhỏ giọng nói: "Già rồi thì bạc chứ sao."

Tiêu Lâm Thành hừ lạnh một tiếng, "Cố tiên sinh người ta đâu nhỏ hơn ngài bao nhiêu, sao không bị bạc chứ?"

Tuân Ấn Bạch: "Tại ta già nhanh hơn mà."

"Không muốn nói thì thôi," Tiêu Lâm Thành nói dứt khoát, "Ngài còn gì muốn nói nữa không?"

Tuân Ấn Bạch nhìn đống đất đào lên, hồi lâu sau mới nói: "Ta chẳng có mặt mũi nào nói với con cả."

"Ta có lỗi với hai mẹ con, con nên hận ta đi."

Tiêu Lâm Thành rũ mắt hỏi: "Nếu không có chuyện lần này, ngài định cả đời đều không nói hay sao?"

Tuân Ấn Bạch trầm mặc thật lâu mới nói: "Ta không biết."

Tiêu Lâm Thành đi tới nhấc chân lấp lại cái hố ông đào, "Ngài về Vọng Lam Sơn trước đi, giờ con không muốn gặp ngài."

Tuân Ấn Bạch: "Thành nhi......"

Tiêu Lâm Thành: "Về đi!"

Tuân Ấn Bạch đuối lý nên đành phải nói: "Vậy chừng nào con về?"

Tiêu Lâm Thành: "Không biết."

Hắn nghĩ chắc giờ Bạch Diệc Sương cũng không muốn đi Vọng Lam Sơn nữa, phải mời Mộc tiền bối xuống núi khám cho Khinh Ngôn mới được."

Sau khi ngài về thì mời Mộc tiền bối tới đây một chuyến đi."

Tuân Ấn Bạch khó hiểu: "Gọi hắn làm gì?"

Tiêu Lâm Thành: "Khinh Ngôn trúng cổ rồi."

Tuân Ấn Bạch giật mình, "Cái gì?

Tiểu Mộc trúng cổ?!

Cổ gì?!"

Tiêu Lâm Thành chợt nhớ tới giấc mơ lúc nãy, mất tự nhiên nói: "Đừng hỏi nữa, ngài không biết đâu."

"Sao lại không biết?!"

Tuân Ấn Bạch bất mãn nói, "Mẹ con cũng ở Miêu Cương mà, năm đó ta đi theo nàng từng thấy không ít cổ đâu."

Tiêu Lâm Thành bán tín bán nghi, "Cố phu nhân nói là cổ Tương Tư."

Tuân Ấn Bạch biến sắc, "Tử cổ hay mẫu cổ?"

Tiêu Lâm Thành: "Tử cổ."

Ngài biết thật sao?Tuân Ấn Bạch: "Vậy mẫu cổ ở trên người con à?!"

Tiêu Lâm Thành giật thót, chưa nghĩ ra có nên nói hay không, hắn lắp bắp: "Không, không phải......"

Tuân Ấn Bạch đưa tay vỗ đầu hắn, "Con thì làm được gì chứ?!

Cả ngày chạy theo Tiểu Mộc, kết quả lại để nó bị dã nam nhân cướp mất rồi sao?!"

Tiêu Lâm Thành: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 32: Hắn xấu tính cỡ nào


Tuân Ấn Bạch hơi đau lòng, cứ như cải trắng bao năm nay không bị heo nhà mình ủi mà lại bị heo rừng chẳng biết từ đâu chạy tới ủi vậy.

"Mấy năm nay ta chịu đựng lão Mộc xấu tính kia, nói Đông không dám đi Tây," Tuân Ấn Bạch đấm ngực nói, "Để mong sau này hắn đánh con thì ta có thể nói đỡ cho con.

Không ngờ mèo trên núi đã sinh mấy lứa mà con lại......

Ôi!"

Tiêu Lâm Thành mờ mịt hỏi: "Sao ông ấy phải đánh con?"

Mặc dù tính tình Mộc tiền bối hơi lạnh lùng nhưng vẫn biết rõ phải trái, sao lại tùy tiện đánh người chứ?Tuân Ấn Bạch: "Ta sợ con ngày nào không nhịn được ủi Tiểu Mộc thôi."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Tiêu Lâm Thành há miệng muốn cãi --- Mình giống kẻ lưu manh vậy sao?!Nhưng nghĩ lại đúng là hắn đã ủi Mộc Khinh Ngôn, còn ủi không chỉ một lần nên lập tức im bặt."

Vậy......

Ngài có biết cách giải cổ này không?"

Tuân Ấn Bạch: "Khỏi cần giải."

"Khỏi cần giải?"

Tiêu Lâm Thành khó hiểu, "Nhưng mười lăm mỗi tháng Khinh Ngôn đều bị đau tim mà."

Sao lại không cần giải chứ?Tuân Ấn Bạch: "Hợp hoan là hết đau chứ gì?"

Tiêu Lâm Thành đỏ mặt gật đầu."

Vậy được rồi," Tuân Ấn Bạch nói, "Cổ này không sống lâu, một năm là chết rồi, chỉ cần hợp hoan khi tử cổ phát tác thì một năm sau sẽ không sao nữa."

Một năm?

Tiêu Lâm Thành nghĩ, vậy còn mười tháng, chính là mười lần......Nhưng Khinh Ngôn có chịu không?

Lỡ y còn tức giận thì sao?"

Vậy nếu không hợp, hợp hoan thì sao?"

"Ta cũng không rõ lắm," Tuân Ấn Bạch đáp, "Nghe nói đau một hai lần thì không sao, nếu đau thêm mấy lần e là sẽ nát rữa tim phổi mà chết."

"Sẽ, sẽ chết?"

Tiêu Lâm Thành kinh hãi, chỉ tưởng tượng ra cảnh đó đã làm tim hắn đau như cắt, đau đến không thở nổi."

Không được," hắn lẩm bẩm, "Khinh Ngôn không thể xảy ra chuyện được, dù y tức giận...... cũng không thể để y có mệnh hệ gì."

Tuân Ấn Bạch nhất thời không nghe rõ, "Hả?"

Tiêu Lâm Thành không tiện nói ra nên mất tự nhiên đáp: "Không, không có gì, sao ngài biết cổ này?"

Còn biết nhiều vậy nữa?Tuân Ấn Bạch ngẩng đầu nhìn trời, "Ta...... khụ khụ, có người bạn nhiều năm trước cũng bị trúng cổ này."

Tiêu Lâm Thành hoài nghi nhìn ông, "Bạn nào cơ?

Con từng gặp chưa?"

"Chắc, chắc gặp rồi," Tuân Ấn Bạch lại ho khan vài tiếng, "Khụ khụ, chẳng nhớ nữa."

Tiêu Lâm Thành lạnh lùng nói: "Con chỉ mới gặp Mộc tiền bối thôi, chẳng lẽ là Mộc tiền bối sao?"

Tuân Ấn Bạch tiếp tục nhìn trời, "Già rồi, không nhớ."

Tiêu Lâm Thành: "Lâu lắm rồi à?"

Tuân Ấn Bạch tang thương gật đầu, "Hơn hai mươi năm trước lận."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy trong người ngài là tử cổ hay mẫu cổ?"

Tuân Ấn Bạch: "Đương nhiên là mẫu......"

Ông im bặt, giờ mới nhận ra mình lỡ miệng, "Không, không phải, ý ta nói......"

Tiêu Lâm Thành: "Mẹ con trúng tử cổ à?"

Thấy không giấu được nữa, Tuân Ấn Bạch đành phải gật đầu, "Là ta liên lụy nàng."

Tiêu Lâm Thành thảng thốt: "Thì ra hai người trúng cổ nên mới có con ngoài ý muốn sao?!"

Quả nhiên không ai cần mình ư?!"

Nói nhảm gì thế?"

Tuân Ấn Bạch cốc đầu hắn một cái, "Sau khi thành thân chúng ta mới có con mà."

Lúc này Tiêu Lâm Thành mới dễ chịu hơn một chút, "Thật không?"

"Lừa con làm gì?"

Tuân Ấn Bạch kéo ra hạt châu sáng lấp lánh trên cổ hắn rồi nói, "Hạt châu này là sính lễ ta tặng mẹ con đấy."

Tiêu Lâm Thành thấy hạt châu này mới nhớ ra nam nhân kỳ quái mấy ngày trước, chẳng lẽ người kia quen biết Tuân Ấn Bạch?"

Có người đang tìm ngài đúng không?"

Tuân Ấn Bạch sững sờ, "Người nào?"

"Mấy ngày trước có một nam nhân muốn cướp hạt châu này," Tiêu Lâm Thành đáp, "Nói đây là vật của cố nhân nhiều năm rồi hắn chưa gặp."

Tuân Ấn Bạch giật thót: "Người kia dáng dấp thế nào?"

Tiêu Lâm Thành chợt nhớ lại người kia khinh thường nói mình phóng đãng nên hừ lạnh nói: "Đầu hoẵng mắt chuột, nhìn là biết không phải người tử tế gì."

Tuân Ấn Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Ta không quen người nào xấu vậy đâu."

Chân trời càng lúc càng sáng, Tiêu Lâm Thành im lặng một lát rồi nói: "Ăn điểm tâm xong thì về núi đi."

Tuân Ấn Bạch còn muốn ở lại, thấy Tiêu Lâm Thành trầm mặt xuống đành phải lẩm bẩm: "Ta cũng lo cho Tiểu Mộc mà, nếu cổ kia......"

Tiêu Lâm Thành quay lưng đi, "Con sẽ không để y xảy ra chuyện gì đâu."

Hắn nghĩ chỉ cần Khinh Ngôn khỏe mạnh là đủ rồi.Sau khi tỉnh lại, Mộc Khinh Ngôn muốn sang thăm Tuân Ấn Bạch nhưng trong phòng trống rỗng, Tiêu Lâm Thành cũng chẳng thấy đâu.Y đi xuống lầu thấy Tiêu Lâm Thành ngồi một mình bên cửa sổ, hình như đang ngẩn người."

A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn đi tới, "Sư phụ đâu?"

Tiêu Lâm Thành lấy lại tinh thần nói: "Ông ấy về Vọng Lam Sơn rồi."

Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm: "Ngươi cũng nói sư phụ không phải người bạc tình mà, chuyện năm xưa chắc không phải do ông ấy muốn đâu."

Tiêu Lâm Thành nhìn ra cửa sổ nói khẽ: "Ông ấy chẳng chịu nói gì cả."

"Chắc ông ấy chưa nghĩ ra phải nói sao với ngươi thôi," Mộc Khinh Ngôn an ủi hắn, "Chờ thêm một thời gian đã."

Tiêu Lâm Thành quay sang nhìn Mộc Khinh Ngôn: "Ông ấy nói mình và mẹ ta cũng từng trúng cổ Tương Tư đấy."

"Hả?"

Mộc Khinh Ngôn giật mình, "Trùng hợp vậy sao?

Vậy sau đó họ...... có giải không?"

Tiêu Lâm Thành đưa tay sờ cổ hơi nóng, "Không cần giải."

Mộc Khinh Ngôn: "Không cần giải?"

"Ông ấy nói cổ này sống không lâu," Cổ Tiêu Lâm Thành càng nóng hơn, "Chỉ cần lúc tử cổ phát tác thì làm chuyện kia......

Một năm sau sẽ không sao nữa."

Mộc Khinh Ngôn sững sờ, "Một năm?

Nhưng......"

Y cứ tưởng chỉ cần mau chóng giải cổ thì những ngày hoang đường này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, từ đây chôn sâu dưới đáy lòng, hai người sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.Nhưng một năm dài như vậy, làm sao y có thể......"

Ta, ta sẽ sớm tìm cách giải cổ," Mộc Khinh Ngôn thấp giọng nói, "Ngươi không cần lo lắng."

Quả nhiên y không đồng ý, Tiêu Lâm Thành hụt hẫng nghĩ, y vẫn chỉ muốn giải cổ."

Ừ," hắn buồn buồn gật đầu rồi nhảy qua cửa sổ nói, "Ta đi cho ngựa ăn đây."

Mộc Khinh Ngôn nhìn theo bóng lưng hắn, tưởng hắn vẫn đang lo cổ này giải không được, nghĩ một hồi lại lên lầu tìm Bạch Diệc Sương.Tiêu Lâm Thành ra ngoài cho ngựa ăn, một lát sau chợt hỏi: "Sao ngài còn chưa đi nữa?"

Tuân Ấn Bạch lén lút thò đầu ra từ sau chuồng ngựa, chột dạ nói: "Ta chưa tìm được người mà, đợi lát nữa sẽ đi."

Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi: "Ngài muốn tìm ai?"

"Dã nam nhân ủi Tiểu Mộc chứ ai!"

Tuân Ấn Bạch xắn tay áo lên nói, "Hắn ở đâu?!

Ta phải thay lão Mộc đánh hắn một trận!"

Tiêu Lâm Thành nheo mắt, "Nói, nói bậy, Mộc tiền bối sao lại hung dữ thế chứ?"

"Tại con chưa bị hắn đánh nên mới không biết hắn xấu tính cỡ nào thôi."

Tuân Ấn Bạch lắc đầu nói, "Ta sợ chờ Tiểu Mộc khỏe lại, dã nam nhân kia sẽ bị lão Mộc thiến cho mà xem."

Tiêu Lâm Thành: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 33: Nếu người khác đau thì sao


Tiêu Lâm Thành sợ đến nỗi lắp bắp, "Không, không phải chứ?"

"Sao lại không?"

Tuân Ấn Bạch nói, "Ngày thường hắn lạnh như băng, nhìn như chẳng quan tâm gì đến Tiểu Mộc nhưng thật ra trong lòng thương đứa con ngoan này lắm.

Nếu biết Tiểu Mộc bị dã nam nhân chẳng biết từ đâu tới lừa chạy, dễ gì hắn không tức chết?"

Tiêu Lâm Thành: "......Vậy nếu ông ấy quen nam nhân này thì sao?"

Có còn hung dữ như vậy nữa không?"

Hắn quen?"

Tuân Ấn Bạch hỏi, "Ai vậy?

Quen lắm à?"

Tiêu Lâm Thành: "......

Quen lắm."

Tuân Ấn Bạch vỗ đùi: "Chẳng lẽ là Thập Thất?!"

Tiêu Lâm Thành: "Nghĩ hay lắm!"

"Không phải sao?"

Tuân Ấn Bạch suy tư, "Chẳng lẽ là đệ tử Thanh Phong Cốc của hắn?"

Tiêu Lâm Thành đuổi ông: "Đừng đoán mò nữa, mau về đi."

Tuân Ấn Bạch không chịu, "Con không nói thì ta sẽ không đi."

"Không đi để chờ Cố phu nhân chém à?"

Tiêu Lâm Thành cả giận, "Sáng nay nàng còn tới tìm ngài tính sổ đấy, nếu tìm được ngài thì giờ ngài còn yên ổn đứng đây nữa không?!"

Tuân Ấn Bạch lẩm bẩm: "Nếu chém mấy đao mà có thể hả giận thì cứ để nàng chém đi."

Tiêu Lâm Thành: "Ngài chán sống rồi hả?!

Về đi!"

Tuân Ấn Bạch: "Không về, ta muốn đi thăm Tiểu Mộc."

Tiêu Lâm Thành: "Không cho!"

Tuân Ấn Bạch: "Vậy dã nam nhân kia là ai?"

Tiêu Lâm Thành: "Là con!"

Tuân Ấn Bạch: "......"

Tuân Ấn Bạch lại vỗ đùi, "Ta biết ngay là con mà!

Nếu là người khác thì làm sao Tiểu Mộc đồng ý được?!"

Tiêu Lâm Thành rầu rĩ nói: "Y đâu có đồng ý."

Tuân Ấn Bạch sững sờ, "Hả?"

Tiêu Lâm Thành: "Là con ép y đấy chứ."

Y nói không muốn mà.Tuân Ấn Bạch không tin, "Với tính tình Tiểu Mộc, nếu y không đồng ý thì e là bây giờ ta phải xuống mộ tìm con rồi."

Tiêu Lâm Thành: "Y nói con làm vậy để cứu y nên không trách con."

Tuân Ấn Bạch đang định nói tiếp thì chợt nghe có người gọi: "Biểu ca!"

Ông giật mình, vội vàng trốn đi.Tiêu Lâm Thành quay đầu thấy Cố Linh Lung ôm một con diều chạy tới nói: "Cha ta mới làm cho ta con diều, chúng ta đi thả diều đi."

Tâm trạng Tiêu Lâm Thành không tốt lắm nên lắc đầu."

Vậy ta đi tìm Mộc công tử," Cố Linh Lung vui vẻ nói, "Y đẹp như vậy chắc thả diều sẽ càng đẹp hơn."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Nàng định đi tìm Mộc Khinh Ngôn, Tiêu Lâm Thành vội nói: "Y không biết thả diều đâu."

Trước kia y toàn ôm mèo xem ta thả thôi.Cố Linh Lung lại nói: "Thế thì tốt quá, ta sẽ dạy cho y!"

Trong đầu Tiêu Lâm Thành lập tức hiện ra cảnh hai người họ tung tăng thả diều, cười đùa vui vẻ.Trong lòng hắn chua chua, bất mãn nói: "Không được!"

Muốn dạy cũng là ta dạy, huống chi hôm qua Khinh Ngôn đi còn không vững thì thả diều kiểu gì?!"

Sao không được?"

Cố Linh Lung nói, "Biết đâu Mộc công tử thích thả diều thì sao?"

"Y......"

Vành tai Tiêu Lâm Thành hơi nóng, "Y...... vẫn chưa khỏe, không chạy được đâu."

"À," Cố Linh Lung cố ý nói, "Tại biểu ca mạnh quá chứ gì?"

Tiêu Lâm Thành lúng túng quay đầu đi cho ngựa ăn."

Vậy ngươi càng phải đền bù cho người ta chứ," Cố Linh Lung nói, "Ngươi thả diều cho y xem được không?"

Tiêu Lâm Thành còn chưa lên tiếng thì Cố Linh Lung đã kéo hắn chạy về, "Đi, chúng ta tìm Mộc công tử đi."

Mộc Khinh Ngôn đang ở trong phòng Bạch Diệc Sương tìm cách giải cổ, chợt thấy Cố Linh Lung kéo Tiêu Lâm Thành chạy vào hớn hở nói: "Mộc công tử, đi thả diều đi!"

Mộc Khinh Ngôn khẽ giật mình, "Thả diều?"

Cố Linh Lung: "Đúng vậy, biểu ca nói hắn thả diều giỏi lắm!"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Ta nói lúc nào?!Mộc Khinh Ngôn phì cười.Y nhớ trước đây Tiêu Lâm Thành cũng nói dẫn y đi thả diều, kết quả diều không bay lên mà hắn bị dây quấn chằng chịt, gỡ mãi không ra."

Đi thôi đi thôi," Cố Linh Lung kéo họ chạy ra ngoài rồi quay đầu nói với mẹ mình, "Nương, tụi con đi trước nhé."

Bạch Diệc Sương lắc đầu cười.Lúc đi ngang chuồng ngựa, Tiêu Lâm Thành quay đầu nhìn nhưng không thấy Tuân Ấn Bạch đâu, chẳng biết đã đi chưa nữa.Bên ngoài nắng rất đẹp, từng cơn gió thổi qua ngọn cây xào xạc.Họ tìm một bãi đất trống, Tiêu Lâm Thành cầm diều chạy hơn nửa ngày mà diều vẫn chưa bay lên."

Biểu ca, ngươi kéo dây cao lên đi!

Cao thêm chút nữa!"

Cố Linh Lung kêu to rồi tự mình cầm diều chạy.Sau đó con diều bay lên."

A a a, được rồi được rồi!"

Cố Linh Lung vui vẻ nói, "Bay lên rồi!"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Mộc Khinh Ngôn: "Không sao, ít ra lần này cũng không bị dây cuốn."

Tiêu Lâm Thành đưa tay bóp mặt y, "Ngươi còn cười ta à?

Lần trước ai ôm mèo đuổi theo con diều làm ta bị dây cuốn hả?"

Mộc Khinh Ngôn bĩu môi: "Tại Bánh Trôi muốn đuổi theo chứ bộ."

Tiêu Lâm Thành nhịn không được trêu y, "Nó nói với ngươi à?

Nói meo meo hay gì?"

Mộc Khinh Ngôn: "......

Ừ."

Khóe miệng Cố Linh Lung giật một cái --- Có phải các ngươi quên ta còn ở đây không hả?Thôi kệ, nàng bất đắc dĩ nghĩ thầm, vì hạnh phúc của biểu ca và biểu tẩu, mình vẫn nên đi thôi.Nàng làm bộ sực nhớ ra chuyện gì, lẩm bẩm nói: "Ầy, hình như quên cho Mao Mao ăn rồi."

Nàng chạy tới đưa dây diều cho Tiêu Lâm Thành, "Các ngươi chơi trước đi, ta về cho Mao Mao ăn đã."

Sau đó vội vã chạy mất.Tiêu Lâm Thành: "......

Lúc nãy ta vừa thấy nàng cho ăn mà."

"Chắc lại đói bụng rồi."

Mộc Khinh Ngôn cầm sợi dây trong tay hắn kéo thử."

Ngươi muốn thả à?"

Tiêu Lâm Thành nhếch miệng cười, "Ta dạy cho ngươi."

Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi cũng đâu biết thả."

Tiêu Lâm Thành: "......

Giờ biết rồi."

Hắn nắm chặt tay Mộc Khinh Ngôn rồi cùng kéo dây với y, nhưng kéo một hồi con diều kia càng bay càng thấp.Mộc Khinh Ngôn: "Hình như nó sắp rớt xuống thì phải?"

"Không, không đâu."

Tiêu Lâm Thành khẩn trương nhìn con diều, muốn kéo Mộc Khinh Ngôn lùi lại phía sau, ai ngờ bất cẩn trượt chân đè Mộc Khinh Ngôn ngã xuống đất."

Coi chừng!"

Tiêu Lâm Thành đưa tay đỡ ót người dưới thân, hai người cách nhau rất gần, tựa như chỉ cần hắn cúi đầu là có thể chạm vào môi Mộc Khinh Ngôn.Hắn chẳng nghe được gì nữa, chỉ còn tiếng tim đập càng lúc càng nhanh trong lồng ngực.Khinh Ngôn......Hắn nhịn không được muốn hôn người trong lòng, muốn gần thêm chút nữa, kề sát hơn chút nữa......"

Úi!"

Con diều rơi trúng đầu Tiêu Lâm Thành làm hắn kêu lên một tiếng."

A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn vội xoa đầu cho hắn, "Không sao chứ?"

Tiêu Lâm Thành đột nhiên không muốn đứng dậy nữa, nằm trên người Mộc Khinh Ngôn nói: "Đau quá."

Mộc Khinh Ngôn xoa chỗ đau cho hắn, thấy không sao mới yên tâm lại."

Còn đau không?

Về bôi thuốc nhé?"

Tiêu Lâm Thành lắc đầu, "Chờ thêm lát nữa là hết thôi."

Hắn cảm thấy mình ngày càng kỳ lạ, trong đầu tràn ngập hình ảnh Mộc Khinh Ngôn, ngay cả trong mộng cũng hoang đường như vậy.Hắn nhịn không được muốn thân mật với y, biết rõ không nên như thế nhưng vẫn ngăn không được dục niệm cuồn cuộn dâng lên từ đáy lòng."

Khinh Ngôn, ta......"

Mộc Khinh Ngôn: "Sao thế?"

Tiêu Lâm Thành há to miệng nhưng chẳng nói được gì.Ngay cả hắn cũng không biết mình bị sao nữa.Tuân Ấn Bạch trốn trong phòng trọ, mãi đến khi trời tối mới thấy Tiêu Lâm Thành cầm diều đẩy cửa vào."

Thành nhi?"

Tiêu Lâm Thành bị Tuân Ấn Bạch nấp sau cửa làm giật nảy mình, "Sao ngài còn ở đây?"

"Trời tối không thấy đường đi," Tuân Ấn Bạch cười tủm tỉm, "Ngày mai ta đi được không?"

Tiêu Lâm Thành cũng lười đuổi ông, ỉu xìu ngồi xuống cạnh bàn."

Sao thế?

Tuân Ấn Bạch hỏi, "Đi thả diều với Tiểu Mộc mà còn không vui à?"

Tiêu Lâm Thành im lặng nửa ngày mới do dự nói: "Hình như con...... cứ là lạ thế nào ấy."

Tuân Ấn Bạch khó hiểu: "Lạ chỗ nào?"

"Mấy ngày nay," Tiêu Lâm Thành mân mê con diều, "Trong đầu con cứ nhớ lại...... chuyện đêm đó với Khinh Ngôn, có phải con thèm thân thể y không?"

Sao mình lại cầm thú vậy chứ?!Tuân Ấn Bạch: "......"

"Thèm thân thể y gì hả?!"

Tuân Ấn Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Đó là con thích y đấy chứ!"

Tiêu Lâm Thành sửng sốt, "Th......thích?"

Tuân Ấn Bạch quả thực chỉ muốn đập đầu hắn, "Không thích y mà con có thể làm chuyện đó với y hay sao?"

Tiêu Lâm Thành: "Nhưng y đau mà, nếu con không...... chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn y đau à?"

Tuân Ấn Bạch: "Vậy nếu người khác đau thì sao?"

"Làm sao giống nhau được?"

Tiêu Lâm Thành nói, "Từ nhỏ Khinh Ngôn và con đã cùng nhau lớn lên, tất nhiên không giống người khác rồi."

Tuân Ấn Bạch: "Thập Thất cũng lớn lên chung với con vậy, nếu hắn trúng cổ này, phải làm chuyện đó với con mới hết đau thì con cũng đồng ý à?"

Sắc mặt Tiêu Lâm Thành cứng đờ, "......

Vậy để hắn đau chết luôn đi."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 34: Đêm qua ngủ không ngon


Tạ Thập Thất ở bên kia đột nhiên hắt hơi mấy cái, "Hắt xì!

Hắt xì!"

Trên đường người đến kẻ đi, đèn hoa mới lên, Lý Chiếu Nguyệt bên cạnh cắn đồ chơi làm bằng đường, quay sang nhìn hắn, "Có người nhớ ngươi à?"

"Nhớ cái rắm," Tạ Thập Thất xoa mũi nói, "Chắc Tiêu đầu to đang mắng ta ấy mà."

Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy ngươi có mắng lại không?"

Tạ Thập Thất: "Ta đâu thèm chấp hắn."

Ven đường bày đầy sạp hàng, tiếng người huyên náo.

Lý Chiếu Nguyệt cứ như xem mãi không chán, một con đường đi tới đi lui mấy lần.

"Nguyệt cô nương," Tạ Thập Thất thấy người càng lúc càng đông, sợ Lý Chiếu Nguyệt bị lạc nên khuyên nhủ, "Hay là chúng ta về trước nhé?"

Đi lâu quá, đám hộ vệ kia lại khóc sập trời sập đất cho xem.

Lý Chiếu Nguyệt lắc đầu: "Đi thêm lát nữa đã."

Sao cô nương này cứ thích chạy loạn thế nhỉ?

Tạ Thập Thất bất lực nghĩ thầm, nàng đã chạy dọc con đường này bao nhiêu lần rồi?

Chạy đến nỗi đám hộ vệ kia đã tập mãi thành quen, chỉ cần hai ngày nữa chịu về thì cứ chạy thoải mái, đừng chạy mất là được.

"Thật ra mỗi lần ta đi lén ngươi cũng biết đúng không?"

Lý Chiếu Nguyệt nhìn Tạ Thập Thất, "Sao còn thả ta đi nữa?"

Sau đó lại vụng trộm đi theo ta.

"Chẳng phải ngươi nói đi chơi một vòng rồi về sao?"

Tạ Thập Thất gãi đầu nói, "Đi chơi cũng đâu chậm trễ gì, cùng lắm thì đến kinh thành muộn mấy ngày thôi."

Dù sao Tiêu đầu to cũng chỉ nói đưa người đến kinh thành chứ đâu nói phải đưa đến ngày nào.

Lý Chiếu Nguyệt gật đầu: "Ừ, xem xong rồi về."

Tạ Thập Thất nhìn nàng hỏi: "Ngươi...... không muốn về kinh thành đúng không?"

"Cũng không phải," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Chỉ là hiếm khi được ra một lần, sau này trở về không còn náo nhiệt vậy nữa."

Hiếm khi được ra ngoài?

Tạ Thập Thất nghĩ nhất định nàng là cô nương nhà gia giáo, trong nhà quản nghiêm, ngay cả cửa cũng không cho ra.

"Vậy sau khi ngươi về nhà," hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói, "Nếu còn muốn đi chơi thì có thể nói với ta, ta sẽ lén dẫn ngươi đi."

Đáy mắt Lý Chiếu Nguyệt hiện lên ý cười, "Thật không?

Nhà ta đông hộ vệ nên khó vào lắm đấy."

Tạ Thập Thất vỗ ngực nói: "Không sao, ta trèo tường giỏi lắm.

Tiêu đầu to cũng không trèo giỏi bằng ta đâu."

Lý Chiếu Nguyệt nhịn không được cười, đột nhiên không đi nữa mà xoay người nói: "Về thôi."

Tạ Thập Thất sửng sốt rồi vội vàng đuổi theo, "Không xem nữa à?"

"Thôi."

Lý Chiếu Nguyệt lại cắn đồ chơi làm bằng đường, nghĩ thầm cùng lắm thì sau này lại trèo tường ra xem tiếp.

Đêm hôm ấy, Tiêu Lâm Thành vẫn trải chăn đệm nằm dưới đất, nghe Tuân Ấn Bạch ngáy khò khò trên giường, cả đêm trằn trọc.

Thích?

Hắn nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ, giật mình nhận ra chẳng biết từ lúc nào mình không quen với cuộc sống thiếu vắng Mộc Khinh Ngôn nữa.

Hắn có thể ngàn dặm xa xôi một thân một mình chạy tới Thanh Phong Cốc tìm y, nhưng lại chịu không nổi những ngày tháng không có Mộc Khinh Ngôn ở Vọng Lam Sơn.

Hắn còn nhớ lần đầu tiên xuống núi để đến Thanh Phong Cốc, nửa đường mình bị lạc, đến khi gian khổ tìm được đường thì lại nghe nói Mộc Khinh Ngôn đã tới Vọng Lam Sơn tìm mình.

Hắn hí hửng chạy về --- Có phải Khinh Ngôn cũng nhớ hắn không?

Nhưng khi lên núi, Mộc Khinh Ngôn lại nói nhớ mèo.

Mèo ở đây với ta, Tiêu Lâm Thành vui vẻ nói, nhớ mèo chính là nhớ ta.

Nếu không tại sao Khinh Ngôn không đem mèo về mà để mình nuôi chứ?

Hắn vui vẻ nghĩ Khinh Ngôn muốn đến gặp mình đây mà.

Con mèo trong ngực Mộc Khinh Ngôn kêu meo meo với hắn như đang mắng hắn không biết xấu hổ.

Sau đó năm nào hắn cũng canh thời gian xuống chân núi chờ Mộc Khinh Ngôn, mấy cục đá trên đường đều bị hắn đạp bóng loáng.

Thấy hắn cứ mãi chạy xuống núi, Tạ Thập Thất nhịn không được nói còn nửa tháng nữa Khinh Ngôn mới đến, ngươi đi sớm thế làm gì?

Làm cây cột ở chân núi à?

Nhưng Tiêu Lâm Thành vẫn ngày ngày canh chừng dưới núi, dường như chỉ có vậy mới không thấy thời gian khó chịu đựng nữa.

Đường xuống núi càng lúc càng ngắn, nỗi nhớ nhung lại ngày càng tăng.

Sáng hôm sau, Mộc Khinh Ngôn vừa mở cửa phòng thì thấy Tiêu Lâm Thành đứng ở cửa, hai mắt thâm quầng.

"Ngươi sao vậy?"

Mộc Khinh Ngôn định đưa tay sờ mặt hắn nhưng kìm lại được, "Sao sắc mặt kém thế?"

"Không có gì," Tiêu Lâm Thành lắc đầu nói, "Tối qua ngủ không ngon thôi."

"Ngủ không được à?"

Mộc Khinh Ngôn nói, "Có cần hương an thần không?"

Hương an thần e là cũng vô ích, Tiêu Lâm Thành nghĩ thầm, trừ khi có thể hun mình ngất đi.

Thấy hắn thất thần, mới sáng sớm đã đứng ở cửa, Mộc Khinh Ngôn lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Không có gì, Tiêu Lâm Thành nhìn y, muốn nói mà không dám --- Chỉ là nhớ ngươi nên không ngủ được, muốn gặp ngươi thôi.

"Ta......"

Hắn dừng lại, cuối cùng đổi chủ đề, "Sư......

Cha chưa về đâu."

Mộc Khinh Ngôn sững sờ, "Vậy ông ấy đâu?"

Tiêu Lâm Thành: "Trong phòng ta ấy."

Còn chưa dậy nữa.

Mộc Khinh Ngôn tưởng hắn buồn phiền vì chuyện Tuân Ấn Bạch, "Chắc sư phụ không nỡ bỏ ngươi lại."

Tiêu Lâm Thành: "Không đi thì thôi, ta mặc kệ ông ấy."

"Biểu ca, Mộc công tử," Cố Linh Lung tươi cười chạy tới, mặt không đỏ tim không đập nói, "Hôm qua ta cho Mao Mao ăn xong quên đi tìm các ngươi."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Hôm qua là ai đòi thả diều mà vừa quay đầu đã quên hả?

Cố Linh Lung: "Diều đâu rồi?"

"Trong phòng," Tiêu Lâm Thành nói, "Để ta đi lấy."

Cố Linh Lung nhìn hắn về phòng lấy diều rồi vụng trộm xích lại gần Mộc Khinh Ngôn, cười hì hì nói: "Tối qua biểu ca ngủ trong phòng ngươi à?"

Nếu không tại sao sáng sớm hai ngươi đã đứng ở cửa phòng chứ?

Mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, "Không phải, tối qua hắn ngủ không ngon nên dậy sớm thôi."

Cố Linh Lung không tin, mấy ngày nay Tiêu Lâm Thành cứ thấy nàng ở gần Mộc Khinh Ngôn thì lại cáu kỉnh, rõ ràng là ghen mà.

Nàng đảo mắt lòng vòng, lanh trí nói: "Mộc công tử, đêm nay chúng ta đi hoa lâu uống rượu đi!"

Mộc Khinh Ngôn giật mình, "Gì, gì cơ?"

Đúng lúc này, Tiêu Lâm Thành cầm diều quay lại, Cố Linh Lung quay sang nói với Tiêu Lâm Thành: "Biểu ca, đêm nay ta và Mộc công tử đi hoa lâu uống rượu, ngươi đi không?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Tiêu Lâm Thành ngẩn người, con ngươi co lại: "Đi hoa lâu uống rượu gì hả?!"

Hắn kéo Mộc Khinh Ngôn qua: "Không được đi!"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Ta đâu có nói sẽ đi.

"Sao lại không được đi?"

Cố Linh Lung nói, "Biểu ca, Mộc công tử đâu phải con nít, còn cần ngươi quản hay sao?"

"Ta......"

Tiêu Lâm Thành khựng lại như không biết nói gì, sau đó quở trách nàng, "Ngươi là cô nương mà đi hoa lâu uống rượu làm gì?!"

Cố Linh Lung không phục, "Cô nương thì sao?

Cô nương không được đi hoa lâu uống rượu à?"

Tiêu Lâm Thành: "Hoa lâu không cho nữ tử vào đâu."

"Ai nói," Cố Linh Lung đáp, "Chúng ta đâu phải đến tìm nữ nhân."

Tiêu Lâm Thành mờ mịt, "Thế thì tìm ai?"

Hai mắt Cố Linh Lung sáng lên, "Tìm nam nhân!"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 35: Phải trả thêm tiền


Tiêu Lâm Thành sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp: "Nam, nam nhân?"

"Đúng vậy," Cố Linh Lung nói, "Hai ngày trước ta vào thành thấy một tòa nhà vừa lớn vừa đẹp, bên trong toàn nam nhân đẹp lắm."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy, vậy cũng không được, muốn đi thì ngươi tự đi đi."

Không được dẫn Khinh Ngôn đi.

"Nhưng Mộc công tử nhận lời ta rồi mà," Cố Linh Lung nháy mắt với Mộc Khinh Ngôn, "Đúng không Mộc công tử?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Ta có nói gì đâu.

"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành nắm chặt tay y rồi nhíu mày hỏi, "Ngươi muốn đi thật à?"

"Ta......"

Mộc Khinh Ngôn đang định lắc đầu thì thấy hai mắt Cố Linh Lung như bị rút gân, liều mạng nháy mắt với y --- Mộc công tử, nghe ta đi mà!

Nàng chợt nhớ lại hai ngày trước Mộc Khinh Ngôn nói mình từng nuôi mèo ở Vọng Lam Sơn, đã lâu không gặp nên rất nhớ mèo.

Nàng vội vàng há miệng nói thầm với Mộc Khinh Ngôn, ở đó có mèo đấy!

Ta thấy bà chủ ôm một con mèo trắng đẹp lắm!

Mộc Khinh Ngôn khựng lại, mèo?

Tiêu Lâm Thành thấy Mộc Khinh Ngôn không nói gì thì tưởng y đồng ý, lập tức khiếp sợ không thôi --- Sao Khinh Ngôn lại muốn đi hoa lâu?!

Còn là hoa lâu nam nữa chứ?!

Khoan đã, hắn lại suy nghĩ, chẳng lẽ Khinh Ngôn thích...... nam sao?

Nếu y thích nam thì có phải là...... thích mình không?

"Ta chưa đi bao giờ," Mộc Khinh Ngôn nhìn Tiêu Lâm Thành, nhỏ giọng nói, "Nên muốn đi xem."

Cố cô nương nói có mèo mà.

Tim Tiêu Lâm Thành đập loạn, hắn nói: "Ta đi với ngươi."

Tốt lắm tốt lắm, Cố Linh Lung vui vẻ nghĩ, ta biết ngươi sẽ đòi đi theo mà.

"Lầu đó ở đâu?"

Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn đi, "Tên gì?"

Cố Linh Lung: "......

Buổi tối người ta mới mở cửa."

Mới nãy còn nói không được đi mà giờ lại gấp vậy sao?!

Biểu ca đúng là nam nhân thất thường mà.

"Lầu đó tên Phiên Vân."

Cố Linh Lung nói, "Tối nay ta lại tới tìm các ngươi, đừng để cha mẹ ta biết nhé."

Nói xong nàng ôm diều chạy mất.

Tiêu Lâm Thành quay sang nói với Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi nói rồi đấy, chỉ được nhìn thôi."

Không được làm chuyện khác!

Mộc Khinh Ngôn gật đầu, nhớ lại lúc nãy Cố Linh Lung nói mèo nên lại hỏi: "Vậy có sờ được không?"

Tiêu Lâm Thành: "Không được!"

Mộc Khinh Ngôn: "À."

Được thôi.

Tiêu Lâm Thành sợ Tuân Ấn Bạch ra ngoài chạy bừa bị Bạch Diệc Sương đuổi đánh nên bưng điểm tâm vào phòng cho ông.

Tuân Ấn Bạch cắn bánh bao, không thấy Mộc Khinh Ngôn nên hỏi: "Tiểu Mộc đâu rồi?"

Tiêu Lâm Thành: "Y nói sợ ngài không khỏe nên đi nấu thuốc cho ngài."

"Chà," Tuân Ấn Bạch cười tủm tỉm, "Thằng bé Tiểu Mộc này chu đáo thật."

Ông lại căn dặn Tiêu Lâm Thành: "Con phải đối tốt với người ta đó."

Tiêu Lâm Thành đang nghĩ tối nay đi Phiên Vân Lâu nên chỉ gật đầu qua loa.

Tuân Ấn Bạch bất mãn hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Tiêu Lâm Thành thuận miệng đáp: "Uống hoa tửu."

Tuân Ấn Bạch: "......"

Tuân Ấn Bạch vác ghế muốn nện hắn, "Mi có Tiểu Mộc rồi mà còn dám đi uống hoa tửu nữa à?!"

Tiêu Lâm Thành: "Khinh Ngôn cũng muốn đi mà."

Tuân Ấn Bạch vác ghế càng tức hơn, "Mi có ngốc không thế?

Dẫn vợ mình đi uống hoa tửu hả?!"

Tiêu Lâm Thành lẩm bẩm: "Y chưa phải vợ con mà."

Tuân Ấn Bạch: "Chờ nó bị người khác dụ đi mất thì mi không có vợ đâu đấy!"

Tiêu Lâm Thành: "Con sẽ bảo vệ y."

Không cho người khác đụng vào y.

"Con không biết người ở hoa lâu hung dữ cỡ nào đâu," Tuân Ấn Bạch nói, "Với bộ dạng này của Tiểu Mộc, đi vào đó như thỏ vào hang sói vậy."

Tiêu Lâm Thành: "......Nhưng Khinh Ngôn đòi đi xem mà."

"Ta thật có lỗi với lão Mộc," Tuân Ấn Bạch đau lòng nhức óc nói, "Tiểu Mộc mới đi với con mấy tháng mà đã học hư rồi."

Lúc này, Mộc Khinh Ngôn bưng thuốc đẩy cửa ra, "Sư phụ."

"Ừ," Tuân Ấn Bạch lập tức hớn hở nói, "Ngoan."

Mộc Khinh Ngôn để thuốc lên bàn, "Thân thể ngài thế nào rồi ạ?

Còn khó chịu không?"

"Không có," Tuân Ấn Bạch nói, "Thân thể cường tráng, đánh một trận cũng không có vấn đề gì, hay là tối nay chúng ta đi tìm mấy người đánh nhau nhé?"

Mộc Khinh Ngôn: "......

Tìm ai ạ?"

Tuân Ấn Bạch: "Sơn tặc hay thổ phỉ đều được."

Miễn là các ngươi đừng đi uống hoa tửu.Mộc Khinh Ngôn nhìn Tiêu Lâm Thành, "Nhưng tối nay con và A Tiêu có việc rồi ạ."

Tuân Ấn Bạch: "Nó thì có việc đứng đắn gì chứ, mặc kệ nó."

Tiêu Lâm Thành dằn chén thuốc trước mặt ông, "Uống thuốc của mình đi, đánh gì mà đánh?!"

Tuân Ấn Bạch: "......"

Con bất hiếu!

Mi chỉ muốn đi uống hoa tửu thôi chứ gì?!

Tối hôm đó, Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn vẫn theo Cố Linh Lung đến Phiên Vân Lâu.Bên trong vang lên tiếng cười rộn rã, ba người vừa bước vào cửa thì tú bà ôm mèo mỉm cười đi tới: "Ba vị mới tới lần đầu đúng không?

Nhìn mặt lạ quá."

"Đúng vậy," Cố Linh Lung hào phóng nói, "Mau gọi hết các công tử đẹp mắt ở chỗ ngươi ra đây."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Vâng vâng vâng, cô nương thật tinh mắt," tú bà cười nói, "Các công tử ở chỗ chúng ta đẹp nhất thành này đấy, để ta gọi họ......"

"Khoan đã," Tiêu Lâm Thành vội nói, "Gọi một người là được rồi."

Gọi nhiều thế làm gì, cũng đâu phải muốn đánh nhau.

Cố Linh Lung hơi thất vọng, "Chỉ một người thôi sao?"

Tiêu Lâm Thành: "Một người thôi."

Cố Linh Lung lập tức ỉu xìu, "Được rồi."

"Vậy ba vị lên lầu trước đi," tú bà nói, "Để ta đi gọi người."

Tiêu Lâm Thành định kéo Mộc Khinh Ngôn đi nhưng thấy y cứ đứng nhìn chằm chằm con mèo trong ngực tú bà.

"Sao thế?"

Mộc Khinh Ngôn quay đầu nhìn hắn: "Giống Bánh Trôi quá."

Tiêu Lâm Thành cũng nhớ tới con mèo béo ở Vọng Lam Sơn, nhịn không được bật cười, "Muốn ôm không?"

Mộc Khinh Ngôn gật đầu.

Tiêu Lâm Thành hỏi tú bà: "Mèo này cho chúng ta ôm một lát được không?"

"Tất nhiên là được rồi," tú bà cười nói, "Công tử thích nó là phúc phận của nó mà."

Mộc Khinh Ngôn ôm mèo vào ngực, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Cố Linh Lung nhìn bọn họ, lắc đầu bất lực --- Có mỹ nhân không ôm mà tới đây ôm mèo là sao?

Gian phòng trên lầu cũng rất lịch sự tao nhã, còn đốt huân hương.

Cố Linh Lung dạo một vòng quanh phòng rồi lại chạy ra ngoài, nói muốn đi xem người đến chưa.

Nàng đang định xuống lầu thì thấy một tiểu quan thanh tú đi tới, "Cô nương."

Không tệ không tệ, Cố Linh Lung ôm mặt nghĩ, đẹp thật đấy.

Nàng tranh thủ ngắm thêm mấy lần, sau đó lấy ra một thỏi bạc rồi chỉ vào phòng nói: "Ngươi vào trêu ghẹo công tử ôm mèo kia đi."

Chắc chắn biểu ca sẽ ghen cho xem!

Tiểu quan nhận bạc rồi cười nhẹ: "Cô nương yên tâm.

Việc này ta rành lắm."

Trong phòng, Mộc Khinh Ngôn ôm mèo nói với Tiêu Lâm Thành: "Hình như nặng hơn Bánh Trôi thì phải."

"Cho ta xem nào," Tiêu Lâm Thành bế mèo nói, "Mấy tháng nay Bánh Trôi cũng mập lên nhiều lắm."

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động, một tiểu quan bước vào.

Y liếc thấy Tiêu Lâm Thành ôm mèo, thế là đi tới cười nói: "Công tử đợi lâu rồi."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Ngươi đừng qua đây.

"Công tử ôm mèo làm gì?"

Tiểu quan bế mèo lên nhét vào ngực Mộc Khinh Ngôn rồi ôm cổ Tiêu Lâm Thành, muốn ngồi trên đùi hắn, "Ôm ta nè."

Tiêu Lâm Thành bất thình lình bị dọa sợ, đưa tay chưởng người một cái.

"Rầm!"

Tiểu quan lập tức bay ra ngoài, đầu va vào cửa, máu mũi chảy xuống.

Tiểu quan: "......"

Đâu có nói sẽ đánh người chứ!

Trả thêm tiền đi!
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 36: Có phải cổ phát tác không


Cố Linh Lung ở ngoài ngắm công tử đẹp mắt đi qua đi lại, đang định vào xem biểu ca nổi máu ghen thì thấy tiểu quan ngồi thụp xuống đất, máu mũi chảy đầy mặt.

Cố Linh Lung: "......

Gì vậy?"

Tiểu quan chỉ vào Tiêu Lâm Thành, ấm ức nói: "Hắn đánh người."

Cố Linh Lung giật mình --- Trời ạ, biểu ca ghen đến nỗi ra tay luôn à?!

"Xin lỗi," Tiêu Lâm Thành thấy người bị thương thì hơi xấu hổ, "Ta không cố ý, chỉ vô thức......"

Cố Linh Lung: "Biểu ca, ngươi có tức giận cũng đâu thể đánh người chứ?"

Tiểu công tử đẹp vậy sao ngươi lại hạ thủ được hả?!

Mộc Khinh Ngôn thả mèo xuống rồi lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, đổ ít thuốc bột vào khăn, nhẹ nhàng áp lên trán tiểu quan.

Tiểu quan ngẩn người, đưa tay quệt một cái, phát hiện hình như máu mũi không chảy nữa.

"Hắn không cố ý đâu," Mộc Khinh Ngôn áy náy nói, "Xin lỗi."

"Ta cũng chẳng trách vị công tử này," tiểu quan bịt mũi nói, "Nhưng tiền mời đại phu đắt lắm......"

Cố Linh Lung lại lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay y rồi đỡ y dậy: "Cẩn thận một chút, để ta dìu ngươi đi lau máu mũi."

Tiêu Lâm Thành nhìn bọn họ ra cửa, nhớ lại lúc nãy tiểu công tử kia ôm cổ mình thì đưa tay chà xát cổ.

Mộc Khinh Ngôn bế mèo liếc hắn một cái, "Chưa ôm đủ à?"

Tiêu Lâm Thành khẽ giật mình, vội vàng phản bác: "Không phải!

Đâu có ôm!

Ta đẩy ra ngay mà!"

Mộc Khinh Ngôn không nói gì mà nhìn con mèo trong ngực, im lặng một hồi, nhịn không được hỏi lại lần nữa, "Không được sờ thật à?"

Tiêu Lâm Thành khó hiểu, "Gì cơ?"

Mộc Khinh Ngôn: "Mèo ấy."

Thì ra là sờ mèo sao?

Tiêu Lâm Thành nhịn không được cười, "Đương nhiên là được rồi."

Mộc Khinh Ngôn đưa tay vuốt quả cầu trắng trắng xù xù kia rồi lẩm bẩm: "Lúc sáng ngươi còn nói không được mà."

Tiêu Lâm Thành dở khóc dở cười, "Ta tưởng ngươi muốn sờ......"

Mộc Khinh Ngôn: "Sờ gì cơ?"

"Không có gì," Tiêu Lâm Thành nghiêm trang nói, "Chỉ sờ mèo thôi."

Cửa sổ bỗng vang lên một tiếng động, họ quay đầu lại thì thấy nam nhân hôm đó muốn cướp hạt châu leo vào.

Ba người nhìn nhau.

Lúc này ngoài cửa có người đi ngang qua, một giọng nói ẽo ợt vang lên: "Gia, lâu lắm rồi ngài chưa tới đây, có phải quên ta rồi không?"

Một giọng khác ồm ồm trả lời: "Chẳng phải ta đến rồi sao, hôm nay nhất định sẽ yêu thương ngươi.

Hôn một cái nào."

Nam nhân hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Tiêu Lâm Thành nói: "Đúng là đồ phóng đãng."

Trong lòng Tiêu Lâm Thành tức giận, "Ngươi không phóng đãng mà sao cũng ở đây vậy?!"

Nam nhân hờ hững nói: "Đi ngang qua thôi."

Tiêu Lâm Thành cười khẩy --- Chắc ta tin á!

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng đao kiếm va nhau liên hồi, Tiêu Lâm Thành giật mình: "Ồ, bị truy sát à."

Hắn quay đầu bảo Mộc Khinh Ngôn: "Miệng hắn thúi như vậy, không bị người ta chém chết cũng lạ."

Nam nhân sầm mặt, "Làm càn!"

Tiêu Lâm Thành phớt lờ hắn rồi ngồi cạnh Mộc Khinh Ngôn vuốt mèo với y.

Ngoài cửa sổ lại có một người áo đen leo vào, quỳ xuống trước mặt nam nhân nói: "Chủ tử, để thuộc hạ hộ tống ngài đi trước ạ."

"Không cần," nam nhân thản nhiên nói, "Trẫm......

Ta muốn xem xem bọn chúng còn giấu bao nhiêu người nữa."

Ngoài cửa sổ càng đánh càng ác liệt, có mấy người thấy nam nhân đứng bên cửa sổ thì phi thân đuổi theo.

Mấy người áo đen cũng trèo vào, trong phòng lập tức đánh nhau hỗn loạn.

Mộc Khinh Ngôn lo lắng hỏi: "Có cần giúp hắn không?"

Tiêu Lâm Thành phũ phàng nói: "Không quen không biết sao phải giúp hắn?"

Bị chém chết cũng đáng.

Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng biết đâu hắn quen sư phụ thì sao?"

"Hôm đó ta hỏi ông ấy rồi," Tiêu Lâm Thành nói, "Ông ấy nói không quen ai xấu vậy cả."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Người kia cũng đâu có xấu.

Bỗng nhiên mấy người áo đen che chở nam nhân nhảy ra cửa sổ chạy mất.

Kẻ truy sát nhìn Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn, không biết vì tưởng họ là đồng bọn hay muốn giết người diệt khẩu mà vung đao chém.

Tiêu Lâm Thành đá bay ghế tới làm tên kia ngã lăn ra đất.

"Ôi, có chuyện gì thế?

Lớn tiếng như vậy là......"

Tú bà nghe động tĩnh mở cửa ra thì thấy đao kiếm sáng loáng, hoảng sợ đóng ập cửa lại, "Cứu mạng!

Giết người!"

"Khinh Ngôn, đi thôi!"

Tiêu Lâm Thành thừa cơ kéo Mộc Khinh Ngôn nhảy ra cửa sổ.

Người bên ngoài càng lúc càng đông, đánh nhau tơi bời, còn nam nhân kia đã biến mất tăm.

Kẻ trên lầu đuổi theo, Tiêu Lâm Thành không biết bọn người này lai lịch ra sao, cũng không muốn dính vào vũng bùn này nên đành kéo Mộc Khinh Ngôn vừa tránh vừa chạy.

Mộc Khinh Ngôn còn bế mèo, cũng may con mèo rất yên tĩnh, chẳng hề "meo" tiếng nào.

Sắc trời lờ mờ, bóng người đan xen, dần dà họ không còn phân biệt được ai là thuộc hạ của nam nhân kia, ai là kẻ truy sát mình.

Họ ôm mèo nấp trong hẻm nhỏ, mượn ánh trăng mờ nhạt nhìn bóng người lắc lư bên ngoài.

Cả hai kề sát nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở gần trong gang tấc, vừa quen thuộc vừa ấm áp.

Mộc Khinh Ngôn hơi mất tự nhiên, đành phải mở miệng nói: "Việc này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, sao bọn họ lại......"

"Chắc vì chúng ta đã thấy điều không nên thấy," Tiêu Lâm Thành nhìn y rũ mắt xuống, "Hoặc là biết điều không nên biết."

Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm nói: "Thân phận người lúc nãy chắc cũng không đơn giản đâu."

"Kệ hắn chứ," Tiêu Lâm Thành nói, "Xuất quỷ nhập thần, chẳng biết chạy đi đâu rồi."

Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi không tò mò tại sao hắn nhận ra hạt châu của ngươi sao?"

"Ta chỉ tò mò......"

Tiêu Lâm Thành đưa tay sờ cổ y rồi kề tai y nói khẽ, "Sao cổ ngươi càng lúc càng nóng vậy?"

Mộc Khinh Ngôn cứng đờ, "Ta...... nóng mà."

Tiêu Lâm Thành lại sờ tai y, "Tai cũng nóng sao?"

Mộc Khinh Ngôn chặn tay hắn lại rồi lắp bắp: "Thì, thì nóng thôi."

Tiêu Lâm Thành không nói gì, đôi mắt rũ xuống chìm trong bóng tối không thấy rõ cảm xúc.

"Hình như bọn họ đi rồi," Mộc Khinh Ngôn nhìn ra ngoài, "Không còn ai nữa, chúng ta cũng......"

Còn chưa dứt lời thì lòng bàn tay ấm áp phủ lên gò má, Tiêu Lâm Thành nâng mặt y lên rồi đột ngột cắn môi y.

"Ưm......"

Giữa lúc hoảng hốt, dường như y lại trở về những lần dây dưa trong mộng kia, khí nóng bốc lên từng đợt, hơi thở giữa răng môi xâm chiếm tất cả, hôn y đứng không vững.

Thật lâu sau, Tiêu Lâm Thành mới từ từ buông y ra.

Ngực Mộc Khinh Ngôn phập phồng, thở hổn hển rồi kinh ngạc hỏi: "Ngươi...... cổ của ngươi lại phát tác à?"

Ngón tay Tiêu Lâm Thành lướt qua khóe môi ướt át của y.

Trong ngõ hẻm tĩnh mịch chỉ có tiếng tim đập rộn rã và tiếng thở dồn dập lượn lờ bên tai.

Tiêu Lâm Thành ngước nhìn người trước mắt thật sâu.

"Nếu không phải thì sao?"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 37: Có phải biết rồi không


Không phải?

Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác nói: "Vậy, vậy sao ngươi...... muốn hôn ta?"

Tiêu Lâm Thành im lặng nhìn y rồi hỏi ngược lại: "Sao ngươi không tránh?"

Mộc Khinh Ngôn nhất thời không hiểu, "Tránh gì cơ?"

"Nếu người khác làm vậy với ngươi," Tiêu Lâm Thành xích lại gần hơn, ngón tay mơn trớn đôi môi mềm mại của Mộc Khinh Ngôn, "Ngươi cũng không tránh à?"

Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật thót, bỗng nhiên hơi sợ --- Có phải hắn biết rồi không?

Cho nên mới...... thăm dò mình sao?

"Ta......"

Y vô thức ôm chặt con mèo trong ngực làm nó hoảng sợ ré lên, "meo" một tiếng nhảy ra ngoài.

"Khoan đã," Mộc Khinh Ngôn sực tỉnh, vội vàng đuổi theo, "Đừng chạy."

Chạy mất làm sao trả cho bà chủ đây?

"Khinh Ngôn!"

Tiêu Lâm Thành cũng vội vàng đuổi theo.

Nhưng sắc trời lờ mờ, con mèo kia tuy béo nhưng lại chạy như bay, chỉ chốc lát sau đã chạy mất dạng.

"Làm sao bây giờ?"

Mộc Khinh Ngôn rầu rĩ nói, "Phải trả lại bà chủ nữa."

Tiêu Lâm Thành an ủi: "Biết đâu nó nhận ra đường rồi tự chạy về cũng nên."

Hắn nắm chặt tay Mộc Khinh Ngôn: "Hay là chúng ta quay lại đó xem?"

Nhớ lại đám người không rõ lai lịch kia, Mộc Khinh Ngôn do dự: "Nhưng......"

"Quay lại để chịu chết à?"

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Họ quay đầu lại, trông thấy nam nhân cướp hạt châu kia đi ra từ đầu hẻm bên kia, sau lưng còn có mấy người đi theo.

"Sao lại là ngươi?"

Tiêu Lâm Thành bực bội nói, "Muốn chạy thì chạy xa một chút, lỡ bị chém chết thật thì không ai cứu được ngươi đâu."

Nam nhân khinh thường nói: "Chỉ là mấy con kiến thôi, ta đâu thèm để vào mắt."

"Ờ," Tiêu Lâm Thành thản nhiên nói, "Thế sao ngươi cũng bị rượt chạy vậy?"

Nam nhân nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Khụ...... tại bất ngờ thôi."

Tiêu Lâm Thành mặc kệ hắn, kéo Mộc Khinh Ngôn định đi.

Lúc này chợt có mấy kẻ phát hiện ra họ nên vác đao bao vây.

Thân đao phản chiếu ánh trăng lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Mộc Khinh Ngôn nhíu chặt mày, "A Tiêu, hình như trên đao kia có bôi độc đấy."

Tiêu Lâm Thành cũng phát hiện, ánh mắt trầm xuống, siết chặt tay Mộc Khinh Ngôn, "Cẩn thận một chút."

Ánh bạc lóe lên, đám người kia thoáng chốc lao tới.

Tiêu Lâm Thành đá bay người rồi tránh đi lưỡi đao bổ vào mặt, năm ngón tay siết chặt cổ tay tên kia vặn một cái, tiếng hét thảm vang lên, đao rơi xuống đất.

Mộc Khinh Ngôn vung tay lên, châm bạc phóng ra từ kẽ tay ghim trúng kẻ lao tới.

Chỉ chốc lát sau, đám người kia đã nằm dài trên mặt đất không thể nhúc nhích.

"Thân thủ khá đấy."

Nam nhân liếc nhìn Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn, nghĩ thầm tuy hơi phóng đãng nhưng võ công cũng tạm được.

Hắn đi tới nhìn đám người dưới đất, còn chưa lên tiếng thì bọn chúng đã mím chặt môi, thổ huyết mà chết.

Mấy thuộc hạ vội vàng tiến lên xem xét, "Chủ tử, trong miệng bọn hắn có giấu độc ạ."

"Hừ," nam nhân trầm giọng nói, "Muốn chết mà không để lại chứng cớ chứ gì?"

"Ngươi kết thù bao lớn vậy hả?"

Tiêu Lâm Thành nói, "Nào là bôi độc, nào là tự sát."

"Ngươi thì biết cái gì?"

Nam nhân liếc đám người dưới đất một cái rồi quay lưng đi về hướng khác, "Trên đời này đâu chỉ có ân oán đơn giản như vậy?"

Nhưng hắn chưa đi mấy bước thì nghe sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc, "Chẳng phải đi hoa lâu uống rượu à?!

Sao người ta lại nói các con trộm mèo bỏ chạy?!"

Tiêu Lâm Thành né tránh Tuân Ấn Bạch đột nhiên xông ra muốn đập đầu hắn, cãi lại: "Có trộm mèo đâu, tại chạy vội quá chưa kịp trả chứ bộ."

Tuân Ấn Bạch nhìn hai người họ, "Mèo đâu?"

Mộc Khinh Ngôn lí nhí nói: "Chạy rồi ạ."

"Tụi con đang tìm," Tiêu Lâm Thành nói, "Tìm được sẽ trả lại ngay."

Ai thèm trộm mèo chứ.

Tuân Ấn Bạch thắc mắc: "Bà chủ kia còn nói các ngươi đánh nhau, có chuyện gì vậy?"

"Đâu phải tụi con muốn đánh," Tiêu Lâm Thành nhìn nam nhân cách đó không xa, "Thấy người khác đánh thôi."

"Người khác đánh?"

Tuân Ấn Bạch nhìn theo ánh mắt hắn, toàn thân bỗng nhiên chấn động.

Nam nhân sững sờ nhìn Tuân Ấn Bạch rồi mở miệng: "Tam ca......"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Tuân Ấn Bạch đột nhiên kéo Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn chạy thục mạng.

"Tam ca!"

Tuân Ấn Bạch kéo người chạy cực nhanh như đang bỏ trốn để giữ mạng.

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đều ngơ ngác --- Sao lại chạy chứ?

"Ngài chạy làm gì?"

Tiêu Lâm Thành khó hiểu, "Ngài quen người kia à?"

Tuân Ấn Bạch dừng một lát rồi nói: "Chủ nợ đấy, ta nợ tiền hắn."

Mộc Khinh Ngôn: "Nợ nhiều lắm sao ạ?"

"Đúng vậy," Tuân Ấn Bạch nói, "Không trả nổi, các con thấy hắn nhớ bỏ chạy nhé."

Tiêu Lâm Thành không tin, "Vậy sao hắn gọi ngài là Tam ca?"

"Ta......"

Tuân Ấn Bạch nói bừa, "Đó là biệt danh của ta, mọi người đều gọi ta như vậy."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy địa vị ngài cũng cao đấy chứ."

Còn bịa tiếp nữa có phải ngài muốn nói mình đứng thứ ba không hả?

Quả nhiên sau đó nghe Tuân Ấn Bạch nói: "Vì trong nhà ta xếp thứ ba."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Họ đang chạy thì đột nhiên thấy trên nóc nhà bên cạnh có vật gì đó tròn tròn trắng trắng xù xù.

Mộc Khinh Ngôn nhìn kỹ rồi mừng rỡ nói: "Con mèo kia kìa!"

Tiêu Lâm Thành nhảy lên bắt nó xuống.

Hắn dúi con mèo vào ngực Mộc Khinh Ngôn: "Phải trả mèo trước chứ nhỉ?"

"Giờ về đi, lỡ gặp Tứ...... người lúc nãy thì sao?"

Tuân Ấn Bạch nói, "Đi nhanh lên, ngày mai hãy trả."

Mộc Khinh Ngôn lo lắng nói: "Nhưng Cố cô nương vẫn còn ở đó mà."

"Lúc nãy ta tìm các con có gặp cô nương kia," Tuân Ấn Bạch nói, "Bảo nàng về trước rồi."

Ông giục Tiêu Lâm Thành: "Mau về thu dọn đi, ngày mai con và Tiểu Mộc tới chỗ nào xa một chút, đừng ở quán trọ kia nữa."

"Sao, sợ người ta đuổi tới đó," Tiêu Lâm Thành nói, "Đòi tiền ngài à?"

Tuân Ấn Bạch gật đầu, "Đúng vậy."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy ngài đi không được sao."

"Không được," Tuân Ấn Bạch nói, "Lỡ hắn không tìm ra ta lại bắt con gán nợ thì sao?"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Đâu liên quan gì mình chứ?

"Lần trước người kia đã tới quán trọ," Mộc Khinh Ngôn nói, "Chỉ sợ lát nữa sẽ đuổi theo thôi."

"Cái gì?!"

Tuân Ấn Bạch thất kinh, "Hắn biết quán trọ các con ở rồi à?!"

Tiêu Lâm Thành gật đầu nói: "Ngài lên xe ngựa trốn ngay trong đêm đi."

Tuân Ấn Bạch: "Sao mi không nói sớm?!"

Biết thế chạy sớm một chút thì đâu có gặp!

Tiêu Lâm Thành: "Con nói rồi nhưng ngài nói không quen mà."

Lúc này Tuân Ấn Bạch mới nhớ lại hôm đó Tiêu Lâm Thành nói có kẻ muốn cướp hạt châu của mình, ông còn hỏi người kia dáng dấp ra sao?

Tiêu Lâm Thành nói đầu hoẵng mắt chuột, nhìn là biết không phải người tử tế.

"Đầu hoẵng mắt chuột gì hả?!"

Tuân Ấn Bạch suýt bị hắn làm tức chết, buột miệng nói, "Đó là Hoàng thượng đấy!"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 38: Phải ôm mèo đi trước


Tuân Ấn Bạch vừa thốt ra miệng thì lập tức hối hận, ảo não tự vả mình mấy cái, sao lại lỡ miệng chứ?!

Tiêu Lâm Thành do dự hỏi: "Người kia là......

Hoàng thượng sao?"

Tuân Ấn Bạch ấp úng: "Không, không phải, ta nói nhảm thôi......

Đi nhanh lên, đừng đứng ngây ra đó nữa."

"Dừng lại," Tiêu Lâm Thành nhíu mày hỏi, "Hắn là Hoàng thượng mà lại gọi ngài Tam ca à?"

Lần này Tiêu Lâm Thành thà tin đây là biệt danh của ông còn hơn, sư phụ hắn điên điên khùng khùng, có chỗ nào giống hoàng thân quốc thích đâu?

"Hắn là Hoàng thượng," Mộc Khinh Ngôn ôm mèo thắc mắc, "Sao còn có kẻ dám truy sát hắn chứ?"

"Cái gì?!"

Tuân Ấn Bạch thảng thốt, "Truy sát?!

Có người muốn giết hắn à?!"

"Đúng vậy," Tiêu Lâm Thành cố ý nói, "Chưa biết chừng giờ đã bị người ta chặt thành tám khúc rồi."

Tuân Ấn Bạch đưa tay muốn đánh hắn, "Nói bậy gì thế?!"

Tiêu Lâm Thành: "Trên đao còn bôi độc nữa, e là chưa chết thì chưa tha đâu."

Tuân Ấn Bạch tỏ vẻ khó xử, suy nghĩ một lát rồi nói: "Để ta quay lại xem, các con tìm chỗ trốn trước đi."

"Chẳng phải ngài nói hắn đến đòi tiền à?"

Tiêu Lâm Thành lạnh lùng nói, "Nếu hắn bị chém chết thì ngài đâu cần trả tiền nữa?"

"Ta......"

Tuân Ấn Bạch khựng lại, tức giận nói, "Ta là người như vậy sao?!"

Tiêu Lâm Thành: "Ngài nợ tiền không trả thì còn là người thế nào nữa?"

Tuân Ấn Bạch bị hắn làm nghẹn họng không nói nên lời, đành phải thở phì phò bỏ đi.

Tiêu Lâm Thành quay đầu bảo Mộc Khinh Ngôn: "Ông ấy không bịa được nữa nên cáu đấy."

Mộc Khinh Ngôn bất lực lườm hắn một cái.

"Đi thôi," Tiêu Lâm Thành kéo y, "Chúng ta cũng đi nhìn thử xem."

Mộc Khinh Ngôn: "Lỡ bị sư phụ phát hiện thì lại đánh ngươi đấy."

Tiêu Lâm Thành nhìn y, bỗng nhiên xích lại gần nói: "Ngươi xót ta à?"

Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật mình, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "......

Không phải."

Y ôm mèo quay người đi: "Vậy, vậy đi thôi, sư phụ đi xa rồi."

Tiêu Lâm Thành nín cười, kéo y đi về hướng khác, "Đi ngược rồi, bên này nè."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Khi họ đuổi kịp Tuân Ấn Bạch thì nghe thấy tiếng đánh nhau, vụng trộm lại gần xem, nam nhân kia lại bị bao vây, mấy thuộc hạ bảo vệ hắn, vừa đánh vừa lui.

Nhưng hình như nam nhân chẳng có vẻ gì muốn chạy mà cứ đứng ì ra đó.

"Này," Tuân Ấn Bạch nấp trong bóng tối mắng, "Ngốc à?!

Chạy đi!

Chạy cũng không biết chạy nữa!"

Tiếng đao kiếm va nhau càng thêm vang dội, một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt nam nhân, Tuân Ấn Bạch nhịn không được vội vàng xông ra ngoài.

Ông tung chưởng hạ gục đám người, đánh xong định bỏ chạy thì chợt nghe người sau lưng thở dài: "Ngươi vẫn không muốn gặp ta sao?"

Tuân Ấn Bạch dừng lại nói: "Về đi, ngươi không nên tới đây."

"Ngươi vẫn còn trách ta đúng không?"

Lý Thận ngẩng đầu gọi, "Tam ca."

Tuân Ấn Bạch không quay đầu lại mà chỉ nói: "Ngươi nhận lầm người rồi."

"Là lỗi của ta," Lý Thận cười khổ, "Năm đó nếu ta đừng bắt ngươi về thì ngươi cũng đâu phải rời xa Bạch cô nương."

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn trốn trong góc giật mình --- Chuyện năm xưa có liên quan đến người này sao?

"Ngươi cũng chỉ tuân theo hoàng mệnh thôi," Tuân Ấn Bạch nói, "Không phải ngươi cũng sẽ là người khác."

Chỉ cần ông vẫn là Tam hoàng tử đương triều thì sẽ không được phép cưới một nữ tử Miêu Cương bình thường làm vợ.

"Bao năm nay ta vẫn nghĩ nếu năm đó ngươi không về," Lý Thận nói khẽ, "Có phải bây giờ sẽ khác không?"

"Giờ nói chuyện này còn ích lợi gì nữa, đã qua hết rồi."

Tuân Ấn Bạch thở dài, "Mời Hoàng thượng về đi."

Lý Thận trầm mặc một lát rồi nói: "Trẫm không về."

Tuân Ấn Bạch: "Về!"

Lý Thận: "Không về!"

Tiêu Lâm Thành lắc đầu, kéo Mộc Khinh Ngôn đi.

Mộc Khinh Ngôn mờ mịt: "Không nghe nữa à?"

"Không cần," Tiêu Lâm Thành nói, "Hai người họ đều nhây như nhau, không phải huynh đệ ruột mới là lạ."

Mộc Khinh Ngôn: "Vậy tính ra sư phụ là...... vương gia đúng không?"

Ánh mắt Tiêu Lâm Thành phức tạp --- Vương gia nào mà điên thế chứ?

Mộc Khinh Ngôn thấy hắn đi về hướng quán trọ thì buột miệng hỏi: "Về quán trọ à?"

Tiêu Lâm Thành gật đầu.

Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng sư phụ nói đừng về quán trọ mà?"

"Xem ra ông ấy trốn không thoát người kia đâu," Tiêu Lâm Thành nói, "Có về quán trọ hay không cũng thế thôi."

Quả nhiên họ về quán trọ chưa bao lâu thì thấy Tuân Ấn Bạch cũng về, bất lực ngồi xổm bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Thận.

Tuân Ấn Bạch đuổi người không được, cả giận nói, "Đường đường là vua một nước, còn ra thể thống gì nữa?!"

Lý Thận: "Vậy ngươi đường đường là vương gia một nước mà có ra thể thống gì không?"

Tuân Ấn Bạch: "Từ lâu ta không còn là vương gia nữa rồi!"

Lý Thận: "Vương phủ của ngươi vẫn còn, chỉ cần ngươi chịu về......"

Tuân Ấn Bạch: "Không về."

Lý Thận hơi thất vọng, quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Lâm Thành đang chọc mèo với Mộc Khinh Ngôn bên trong, "Hắn là con ngươi à?

Vậy hắn......"

Tuân Ấn Bạch lập tức đứng bật dậy rồi trầm giọng nói: "Thành nhi mang họ Tiêu, cả đời này chẳng có quan hệ gì với kinh thành cả."

Lý Thận sững sờ, cụp mắt nói: "Tam ca hiểu lầm rồi, không phải trẫm muốn cầm tù hắn ở kinh thành đâu."

Hắn biết Tam ca bị giam ở kinh thành nhiều năm, cuối cùng không tiếc giả chết trốn đi, nhưng người thương đã uất ức sầu não qua đời trước.

Trong lòng ông oán hận, có lẽ cả đời này cũng không muốn vào kinh thành dù chỉ một bước.

"Trẫm chỉ thấy hổ thẹn với lương tâm," Lý Thận nói, "Nên muốn bù đắp phần nào thôi."

"Không cần," Tuân Ấn Bạch nhìn Tiêu Lâm Thành cười ngây ngô chọc mèo, "Chỉ cần hắn bình an cả đời, sống với người trong lòng đến già là đủ rồi."

Trong quán trọ, Tiêu Lâm Thành chọc chọc đầu mèo tròn vo trong ngực Mộc Khinh Ngôn làm con mèo nhịn không được "meo" một tiếng.

"Đừng chọc nữa," Mộc Khinh Ngôn đẩy tay hắn ra, "Lỡ nó lại chạy mất thì sao?"

Vừa dứt lời thì trong đầu y chợt hiện ra cảnh tượng trong hẻm nhỏ kia, hơi thở quen thuộc ấm áp đan xen, càng lúc càng nóng......

Tai Mộc Khinh Ngôn lập tức nóng ran.

Tiêu Lâm Thành cũng nhớ, thế là lại chọc đầu mèo một cái --- Đều tại mi hết!

Chạy gì mà chạy!

Chạy trễ hơn chút xíu không được à?!

Lúc đó Khinh Ngôn định nói gì nhỉ?

Hắn nhìn vành tai ửng đỏ của Mộc Khinh Ngôn, bất giác tự hỏi có phải ta cũng đặc biệt đối với ngươi không?

Hắn dừng một lát rồi bảo Mộc Khinh Ngôn: "Đưa mèo cho ta."

Lần này phải ôm mèo đi trước mới được.

"Sao thế?"

Mộc Khinh Ngôn nghi hoặc đặt mèo vào ngực hắn.

Tiêu Lâm Thành ôm mèo rồi hít sâu mấy hơi, tim đập thình thịch hồi lâu, sau đó mới lấy hết can đảm nói: "Khinh Ngôn, ta......"

"Biểu ca!"

Cố Linh Lung bỗng nhiên chạy xuống từ trên lầu.

Tiêu Lâm Thành: "......"

Ngươi xuống đây làm gì?!

Lên lại đi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back