Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo

[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
40


Tính tình Đường Ngọc vốn hòa đồng dễ mến, trước kia chưa chú ý cách ăn mặc đã xinh đẹp sẵn, giờ mặc đồ tinh tế càng thêm bắt mắt.Đừng nói Vương gia phơi quần lót không kịp khô mà các nam tử khác chung quanh cũng thi nhau dòm ngó.Đám quản sự biết Đường Ngọc không phải ca nhi nên chỉ ngắm nghía rồi trêu chọc vài câu.

Ai ngờ lại có một tiểu thiếu gia ở phía Nam chẳng biết nghĩ gì mà chạy đến phủ Vĩnh Vương nhờ bà mối cầu hôn."

Mẹ nó ngươi đánh rắm!"

Vĩnh Vương nghe bà mối nói xong suýt nữa đã đánh người."

Vương gia, đây là mối hôn sự tốt mà......"

Thật ra điều kiện của tiểu công tử này rất không tệ.

Trong nhà buôn bán lớn eo quấn bạc triệu, tính tình hiền lành dễ mến, tuy ngoại hình chỉ tầm tầm bậc trung nhưng việc chung thân đại sự thiên trường địa cửu thì ngoại hình cũng chẳng phải thứ quan trọng nhất.

Tiểu công tử lại là con út trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều, mọi việc đã có các huynh trưởng gánh vác, nếu Đường Ngọc gả vào thì sẽ một bước lên trời, lắc mình biến thành thiếu nãi nãi cẩm y ngọc thực, chẳng phải tốt quá sao."

Đem mớ đồng nát sắt vụn của ngươi cút nhanh lên!"

Vĩnh Vương đuổi cả tiểu thiếu gia lẫn bà mối ra khỏi vương phủ, Đường Ngọc chẳng hề hay biết gì vì đang bận kiểm kê hàng hóa mới nhập kho trong phủ Vĩnh Vương, chân trái mới bước vào cửa đã bị Vĩnh Vương mắng."

Ai cho ngươi bước chân trái vào cửa!"

Con rùa thúi thở hồng hộc vô cớ gây sự, "Chẳng có chút quy củ nào cả!

Phạt ngươi một tháng tới không được ra phủ một mình, phải luôn đi theo lão tử nghe không!"

Đúng là tai bay vạ gió mà.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
41


Đường Ngọc bất đắc dĩ nhìn Vĩnh Vương tự dưng nổi quạu: "Gia, sao ngài lại cáu thế à?"

"Cáu gì mà cáu?"

Rõ ràng mặt Vĩnh Vương đã đen thui có thể đóng vai Bao Công nhưng vẫn chối đây đẩy, "Bản vương là người hỉ nộ vô thường lúc nào hả?"

Câu này làm khoai môn của chúng ta không sao trả lời được.Nên nhớ Vĩnh Vương hào phóng cũng thật hào phóng mà hẹp hòi cũng chẳng ai bằng.Với các huynh đệ theo hắn ra chiến trường, ai có gia cảnh bình thường thì cứ đến ngày nghỉ Vĩnh Vương lại sai người đưa gạo đưa mì đến nhà, sắp xếp công việc cho người ta, bỏ tiền bỏ sức để sau khi giải ngũ về quê các tướng sĩ có thể tay làm hàm nhai.Nếu không phải Vĩnh Vương có tiền có thế, sản nghiệp đồ sộ thì e là phủ Vĩnh Vương đã sớm bị bán đi, chỉ có thể ngủ trong miếu Thành Hoàng.Nhưng đối với đám vương tôn quý tộc thì lại khác.

Còn nhớ năm ngoái vương phủ đãi tiệc, cháu chắt phủ Trấn Giang Hầu nghịch ngợm làm gãy hoa trong sân còn đánh chửi người hầu của vương phủ, thế là Vĩnh Vương rượt người ta chạy khắp hai con phố rồi lột quần tét mông ngay ngoài đường làm đứa nhỏ năm tuổi xấu hổ khóc thét, cứ thấy cổng phủ Vĩnh Vương lại đòi đi đường vòng, suýt nữa đã làm Trấn Giang Hầu bảy mươi mấy tuổi tức giận đột quỵ, đến giờ hai phủ vẫn còn cạch mặt nhau.Đường Ngọc không rõ Vĩnh Vương cáu kỉnh chuyện gì nên dứt khoát đổi chủ đề."

À phải, Phúc Vinh Hào ở kinh thành hẹn hôm nay đến vương phủ gặp ngài, cũng không biết chừng nào tới......"

Phúc Vinh Hào chính là sản nghiệp của tên chó chết hôm nay đến cầu hôn, vừa nghe xong Vĩnh Vương lập tức nổi trận lôi đình: "Ngươi quen lũ người này từ lúc nào hả?"

Đường Ngọc càng thêm khó hiểu: "Vương phủ mở cửa hàng buôn bán, các quản sự đều phải đến phủ thương lượng giá cả, đây chẳng phải chức trách của tiểu nhân sao ạ?"

Làm đúng chức trách cũng bị mắng, Vĩnh Vương đứng dậy bóp mặt khoai môn, vừa tức vừa dỗi nói: "Toàn quen biết mấy kẻ vớ va vớ vẩn."

Khoai môn bị bóp chóng mặt.Chỉ là con rùa thúi của chúng ta khi quạu cũng rất đẹp trai.Trái tim bé nhỏ đập thình thịch.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
42


Vương gia là thiên hoàng quý tộc, một lời nói ra tứ mã nan truy.

Nói phạt khoai môn chính là phạt khoai môn thật.Mấy ngày nay Vĩnh Vương ngủ không thẳng giấc, võ công cũng không luyện mà cứ thế kè kè sau lưng khoai môn.Hiện giờ lập xuân là thời điểm nông dân trồng rau cho vương phủ xác định giá cả, Đường Ngọc như thường lệ dậy từ canh ba rồi mặc đồ tử tế lên xe ngựa ra phủ.Lập xuân trời còn lạnh, hôm nay Đường Ngọc mặc áo lông chồn ma ma mới mua cho y, màu áo đỏ rực càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Đường Ngọc, đừng nói hạ nhân mà dù có nói y là khách quý trong vương phủ cũng chẳng ai tin.Y vén màn cửa xe ngựa, khóe môi lập tức giật giật.Chủ tử lớn nhất phủ Vĩnh Vương —— Đường Cảnh Võ đang nằm chổng vó trên đệm ngủ gà ngủ gật, nhìn bộ dạng cứ như quyết tâm đi theo y.Xe ngựa Đường Ngọc thường dùng cũng không lớn, nhét thêm Vĩnh Vương làm y hết cả chỗ ngồi, chỉ có thể co cụm chân tay miễn cưỡng chen một góc.Đường Ngọc vỗ nhẹ Vĩnh Vương không chịu mở mắt rồi khuyên nhủ: "Gia...... hay là ngài về phòng nghỉ ngơi đi."

Vĩnh Vương ngáp to như muốn ngoạm đầu y: "Bản vương không buồn ngủ."

"Gia, việc này tiểu nhân làm năm sáu năm rồi nên không xảy ra sơ suất đâu, ngài cần gì phải đi theo tiểu nhân ạ."

Đường Ngọc khuyên đến miệng đắng lưỡi khô nhưng vẫn phải chịu thua một câu của Vĩnh Vương."

Lão tử thích thế, ngươi đừng quản."

Khoai môn của chúng ta lập tức nghẹn họng."

Vậy cứ theo ý ngài đi."——————Không khuyên nổi Vĩnh Vương, Đường Ngọc cũng thực sự không quản được hắn, hôm nay y rất bận bịu, quán rượu tiệm cơm đứng tên vương phủ và trái cây rau quả cung cấp cho phủ Vĩnh Vương năm nay đều phải thỏa thuận giá cả dứt điểm trong hôm nay.Đường Ngọc đi tới đi lui như con quay nhỏ, Vĩnh Vương đi theo y cũng chẳng nói lời nào, có trời mới biết rốt cuộc hắn mắc chứng gì.Đường Ngọc và ba mươi sáu quản sự bận bịu từ lúc tờ mờ sáng đến chạng vạng, cuối cùng mới xong xuôi mọi việc."

Vất vả cho các vị rồi."

Đường Ngọc cười chắp tay cáo biệt các quản sự, vừa quay người lại thì thấy Vĩnh Vương xụ mặt đứng sau lưng nhìn y chằm chằm, chẳng biết đã nổi quạu bao lâu, mặt đen như đáy nồi.Trừ lúc gia gọi y ăn cơm trưa mà y không rảnh thì chẳng ai dám để đại gia này chịu đói, vậy hắn đang cáu chuyện gì?Đường Ngọc vừa băn khoăn vừa cáo biệt các quản sự, mới quay đầu đã thấy Vĩnh Vương hằm hằm bỏ đi."

Gia ngài chậm một chút!"

Đường Ngọc đâu theo kịp sải chân của Vĩnh Vương, vừa chạy theo hắn vừa há miệng thở hồng hộc."

Bản vương bảo ngươi ăn cơm thì ngươi không ăn, gã nam nhân kia cho ngươi bánh bao thì ngươi gặm ngon lành......

Còn lão gia bụng to như cái sọt ngươi cười gì với hắn thế hả?"

"Dạ?"

Đường Ngọc chẳng hiểu ra sao, chẳng qua Triệu quản sự buôn gạo nói họ không rảnh ăn cơm nên mua mấy cái bánh bao phát cho mọi người lấp bụng đỡ đói, y nhận lấy rồi nói tạ ơn cũng có lỗi hay sao?"

Vợ hắn cố gắng một chút cũng có thể sinh ra ngươi đấy, ngươi đừng có nảy ý gì biến thái......"

"Gia ngài nói gì vậy?"

Đường Ngọc vốn đã mệt mỏi cả ngày hoa mắt chóng mặt, vô duyên vô cớ bị vu oan làm y cực kỳ ủy khuất, "Từ khi tiểu nhân tiếp quản công việc của lão quản gia, bao năm nay không ngày nào là không cẩn trọng, chỉ muốn đỡ đần cho gia......"

Đường Ngọc nhìn Vĩnh Vương, rũ mắt xuống chỉ thấy chua xót: "Đường Ngọc biết mình ngu dốt không có tài cán gì.

Nhưng tiểu nhân đi theo gia nhiều năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có mệt nhọc......

Đường Ngọc biết mình xuất thân thấp kém, so với ngài một trời một vực nên chưa từng mong được ngài khen ngợi tán dương, nhưng ngài đừng bôi nhọ ta, đừng xem ta là kẻ chỉ biết khoe mẽ như vậy."

Y cực kỳ đau lòng, gia thấy y cười với người khác đều nghĩ y lỗ mãng không tự trọng, ma ma bảo y thay đổi cách ăn mặc, bề ngoài là giúp gia làm quen với ca nhi nhưng chỉ sợ gia luôn cảm thấy y là đồ lẳng lơ phóng đãng chỉ muốn bò lên giường chủ tử để một bước lên trời.Đường Ngọc càng nghĩ sắc mặt càng trắng bệch, lúc nãy nhịn đói làm việc vẫn chẳng cảm thấy gì, giờ đứng cũng không vững, lảo đảo sắp ngã xuống đất."

Khoai môn!"

Vĩnh Vương chưa kịp xin lỗi thì đã bị Đường Ngọc té ngửa dọa hết hồn, hắn đưa tay ra đỡ nhưng Đường Ngọc gạt đi."

Thân thể Vương gia tôn quý đừng đụng vào nô tài, chỉ sợ bẩn tay ngài thôi."

Đường Ngọc nói năng rành mạch nhưng nước mắt lại rơi như mưa, "Nô tài biết giờ ngài và Triệu tiểu thư đã là tình đầu ý hợp, sau này nô tài cũng không cần bắt chước ăn mặc thế này để làm trò cười cho người ta và làm mất mặt Vương gia nữa."

Nói xong Đường Ngọc vội vã đi ngay, bỏ lại Vĩnh Vương tự cho mình một bạt tai.Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!Con rùa thúi uất nghẹn.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
43


Thích rốt cuộc là cảm giác gì.Đường Ngọc cũng không rõ nữa.Từ nhỏ y đã vào phủ đi theo Vương gia làm việc, ban đầu một lòng muốn báo đáp, chỉ hận không thể biến mình thành trâu ngựa ba đầu sáu tay.Nhưng dù sao lúc đó y vẫn còn nhỏ nên khó tránh khỏi sai lầm.Tay chân y vụng về, bưng nước rửa chân thì làm văng lên người Vương gia, chẻ củi thì làm rơi rìu xuống mu bàn chân, nấu cơm thì để lửa to quá cháy thủng đáy nồi......Đường Ngọc ủ rũ buồn rầu, cảm thấy mình chỉ là phế vật.Y làm sai nên càng không dám bán thảm trước mặt mọi người, nửa đêm chỉ biết lén lút chạy đến suối nước nóng lau nước mắt."

Khóc sướt mướt làm gì, chân bị thương không lo nghỉ ngơi mà ở đây giả quỷ dọa ai hả."

Vĩnh Vương đột ngột xuất hiện làm Đường Ngọc giật mình nấc cụt."

Nấc......

Vương...... nấc...... gia!"

"Ai là vương nấc gia......"

Vĩnh Vương đưa tay xoa đầu khoai môn, bàn tay to lớn ấm áp làm Đường Ngọc giật mình, "Ngốc, chút chuyện nhỏ này có gì đâu mà khóc."

"Nô tài......

Nô tài vô dụng......"

Đường Ngọc vốn chỉ âm thầm lau nước mắt, bị Vĩnh Vương xoa đầu làm cả người như bị ngâm vào hũ dưa chua, tủi thân ứa ra nước chua."

Nói gì nô tài với không nô tài, bản vương thấy ngươi đúng là khoai môn ngốc mà."

Vĩnh Vương nhẹ nhàng vỗ vai cậu nhóc, "Không biết thì học, làm sai thì sửa, có bản vương chống lưng cho ngươi còn sợ gì nữa."

Vĩnh Vương quả là miệng vàng lời ngọc, hứa chống lưng cho khoai môn liền chống đến tận bây giờ.——————"Đồ đáng ghét!"

Khoai môn tức giận xông vào phòng ngủ vùi mình vào chăn, cũng không biết đang mắng ai.Thích một người thật sự rất mệt mỏi.Vừa chua lại vừa ngọt, lồng ngực đau nhói làm y gần như ngạt thở.Đều do con rùa thúi kia hết!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
44


Vĩnh Vương đang gặp rắc rối to.Khoai môn nhà hắn bị hắn chọc giận nên ba ngày nay không chịu nói chuyện với hắn như bình thường.Há miệng ngậm miệng toàn là nô tài, nô tài hiểu rồi, nô tài biết lỗi, nô tài làm ngay đây.Vĩnh Vương nghe xong lại nhíu mày.Quần áo đẹp không chịu mặc nữa, chẳng những cất hết đồ mới may trước đó mà còn lôi đồ cũ lấm lem đen sì ra mặc, Vĩnh Vương đã quen thấy Đường Ngọc rực rỡ xinh đẹp, giờ đột nhiên trở lại như xưa nên cứ thấy sai sai.Hắn đã chết đâu mà mặc áo gai như muốn để tang hắn vậy.——————"Khoai môn......"

Thừa dịp khoai môn trải chăn mền cho mình, Vĩnh Vương mở miệng, "Mấy ngày trước bản vương nói không lựa lời, ngươi đừng giận ta nữa được không?"

Đường Ngọc đang vuốt góc chăn chợt dừng lại, quay lưng về phía Vĩnh Vương thở dài: "Vương gia cứ đùa, là lỗi của nô tài mới đúng, chủ tử khoan dung không phạt nô tài là phúc phận của nô tài, nhưng nô tài không thể biết sai mà không sửa được......"

Đúng là lúc ấy y tức giận thật nhưng bình tĩnh nghĩ lại quả thực mình không đúng.Tuy y là quản gia của phủ Vĩnh Vương nhưng suy cho cùng chỉ là một nô tài ký văn tự bán đứt mình, lẽ ra không được có ý nghĩ xằng bậy, chỉ nảy sinh tâm tư với chủ tử đã đáng chết lắm rồi, sao có thể ăn mặc đẹp đẽ vênh váo trước mặt chủ tử, còn giận dỗi chủ tử nữa chứ.Y biết rõ gia sớm muộn gì cũng phải thành hôn, cho dù không phải Triệu Phiên Phiên thì cũng là ca nhi tiểu thư môn đăng hộ đối.

Với Đường Ngọc thì được ở cạnh Vương gia, được Vương gia sai bảo đã là phúc phận to lớn.

Vương gia không câu nệ tiểu tiết, tuy tính tình thô lỗ nhưng đối đãi với người hầu rất tốt bụng, y tuyệt đối không thể được đà lấn tới.Nhớ lại mấy ngày qua y không khỏi nóng mặt.Y vẽ mày chải tóc thoa phấn bôi son như cô vợ nhỏ rụt rè khép nép trước mặt gia, chẳng lẽ thật sự không có ý đồ gì sao?Đường Ngọc ngẫm lại chỉ thấy mình váng đầu, nhất định là vì Vương gia luôn đối tốt với y nên y mới sinh ra ảo giác mà thôi, Vĩnh Vương mắng y lấy sắc quyến rũ người cũng không hẳn là sai.Y đang ngốc nghếch mong chờ gì đây?Đường Ngọc lén quay đầu liếc nhìn Đường Cảnh Võ đang xoắn xuýt rồi âm thầm cười trộm.Y làm sao xứng được chứ?Gia của y xứng đáng có được phu nhân tốt nhất trên đời.Còn y chỉ cần tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, làm nô tài tốt của hắn là được rồi.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
45


"Ngươi......"

Vĩnh Vương xưa nay đã quen nói năng tùy tiện nhưng cãi không lại cái miệng nhỏ này của Đường Ngọc."

Vậy có phải chuyện gì ngươi cũng nghe lời bản vương không?"

Vĩnh Vương duỗi cánh tay ra chặn lại khoai môn đang trải giường làm y trượt chân ngồi phịch xuống mép giường.Người hầu sao có thể ngồi trên giường chủ tử được!Đường Ngọc giật mình muốn đứng dậy nhưng bả vai lập tức bị đè xuống."

Gia......"

Vĩnh Vương vờ như không thấy khoai môn yếu thế, vẫn nắm bả vai y không chịu buông tay."

Bản vương bảo ngươi ngồi."

Vĩnh Vương nghĩ mãi mà không hiểu cái đầu nhỏ của khoai môn rốt cuộc bị gì, đừng nói ngồi giường mà ôm nhau ngủ trên giường cũng không phải chưa từng có.——————Năm đó hắn dẫn binh khải hoàn, còn chưa vào thành đã thấy khoai môn trước kia nhỏ xíu giờ đã cao vọt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn không nói nên lời.Nỗi buồn vì ca ca Kính Vương của hắn dẫn Vương phi về đất phong lập tức tiêu tan, giục ngựa chạy tới bế khoai môn lên lưng ngựa.Vĩnh Vương để đoàn quân vượt lên đầu, còn mình nắm dây cương đi thong dong phía sau.Khoai môn ngoan ngoãn nép trong ngực hắn vẫn không nói lời nào, chỉ thấy y thở ra khí nóng làm áo giáp trên người Vĩnh Vương mờ đi một mảng như sương.Hắn đánh trận này hết hai năm, lúc hắn đi khoai môn vẫn còn choai choai, giờ đã cao lên trông thấy, hai má phúng phính khó khăn lắm mới nuôi được cũng hóp đi nhiều, thân hình mảnh khảnh như cây non phá đất mọc lên đón sương sớm."

Sao không nói gì?"

Vĩnh Vương thấy khoai môn nãy giờ im thin thít thì nhịn không được trêu y, "Mới bao lâu không gặp đã thấy bản vương xa lạ rồi hả?"

"......

Không ạ."

Đường Ngọc vừa mở miệng thì Vĩnh Vương mới phát hiện củ khoai môn nhỏ này là khoai môn mít ướt, thế mà khóc sướt mướt chẳng có khí khái nam tử gì cả.Về phủ nghe ma ma kể lại Vĩnh Vương mới biết sau khi khoai môn nghe tin hắn bị chém một đao thì mỗi ngày ở trong vương phủ đều sợ hãi lo lắng, mọi thần Phật trên thế gian đều bị khoai môn ngốc cầu xin."

Gia muốn cười thì cứ cười đi."

Gương mặt khoai môn ửng đỏ, "Tiểu nhân vô dụng không giúp được gia dẫn binh đánh trận nên chỉ có thể làm vậy thôi."

Tẩu tử của Vĩnh Vương có thể giục ngựa giơ roi tìm nam nhân nhà mình trong tuyết lớn.

Khoai môn không làm được nên chỉ biết dốc sức bảo vệ tốt vương phủ thay Vĩnh Vương, lo liệu hậu phương.Thức ăn nóng sốt, nước nóng nệm êm, hành quân bên ngoài không thấy khổ, được về nhà mình mới biết thế nào là sống.Vĩnh Vương thoải mái nằm trên giường, mặc áo tơ lụa mới may năm nay, đắp chăn bông vừa dệt, khoai môn vẫn đang xoay quanh, chỉ hận không thể bưng nước và điểm tâm nhét vào tay Vĩnh Vương."

Được rồi khoai môn, ngươi đừng loay hoay nữa, mau về ngủ đi."

Con quay nhỏ bị gọi lại mới ngượng ngùng sờ má."

Gia......

Ngài về làm tiểu nhân vui quá, không muốn ngủ chút nào."

Chỉ cần thấy Vĩnh Vương thì y đã vui vẻ cực kỳ, mọi thứ khác đều quên hết thì làm gì còn biết mệt nữa.Đường Ngọc hưng phấn quá mức, ngủ cũng không ngủ mà ngây ngốc ôm mặt ngồi dưới chân giường ngắm gia nhà mình."

Ta nói này tiểu tổ tông, ngươi cứ nhìn chằm chằm thế kia thì sao lão tử ngủ được?"

Vĩnh Vương bất đắc dĩ mở mắt ra đối mặt với khoai môn, cuối cùng ôm khoai môn vào ngực vỗ về."

Ta về thật rồi, ngươi yên tâm ngủ đi."——————Năm đó còn ngủ trên giường hắn một tháng, giờ ngồi trên giường thì đã làm sao, Vĩnh Vương bóp mặt tròn của khoai môn."

Ngươi biết ta không hiểu những tâm tư quanh co lòng vòng kia mà......"

Vĩnh Vương nắm cổ tay khoai môn lắc nhẹ, "Được rồi khoai môn, nói gia nghe xem sao ngươi lại giận, chẳng phải ta đã nhận lỗi rồi sao......

Đâu phải ta không cho ngươi mặc quần áo tử tế, vì ngươi mặc đồ đẹp làm kẻ khác hay nhìn ngó nên bản vương mới bực tức, chỉ hận không thể móc mắt bọn hắn ra thôi!"

Con rùa thúi thật đáng ghét muốn chết!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
46


Đường Ngọc đã bao giờ nghe những lời đáng ngượng như vậy đâu, lập tức thẹn đỏ từ mặt tới chân."

Gia!

Ngài nói gì thế......"

Đường Ngọc xấu hổ muốn tan ra như kẹo đường, ngồi cũng không xong, nếu không có Vĩnh Vương ôm hờ chắc đã tuột xuống giường, "Đâu có, đâu có ai nhìn ngó nô......"

"Không được xưng nô tài nữa, bản vương không thích nghe."

Vĩnh Vương bá đạo bóp môi khoai môn, xúc cảm cực kỳ mềm mại, "Ngươi chưa từng tiếp xúc với những chuyện bẩn thỉu kia nên đương nhiên không hiểu rồi.

Dù sao ánh mắt bọn hắn cũng chẳng có gì tốt lành, cứ như muốn nuốt sống người bên cạnh vậy, ngàn vạn lần ta đã định......"

Vĩnh Vương đột nhiên im bặt, khoai môn hỏi thế nào cũng không chịu nói."

Định làm gì ạ?"

"Thôi ngươi đừng biết vẫn tốt hơn."

Vĩnh Vương hít sâu mấy lần, trong mũi toàn mùi thơm của khoai môn, kể cũng lạ, rõ ràng đều dùng xà phòng mà khoai môn nhỏ này còn thơm mềm hơn cả tiểu ca nhi nữa, cứ như búp bê Đông Doanh vậy, Vĩnh Vương càng nghĩ càng giận, lại nổi quạu lên, "Ngươi nói với bộ dạng cô vợ nhỏ này của ngươi sau này làm sao bản vương tìm được vợ cho ngươi hả?

Cưới nhau về chẳng biết ai chăm ai nữa!"

"Tiểu nhân......"

Khoai môn bị hơi nóng trên người Vĩnh Vương hun choáng đầu, "Tiểu nhân không muốn tìm vợ, tiểu nhân chỉ muốn......"

Vĩnh Vương đưa tay nhấc khoai môn lên trồng vào chăn."

Chỉ muốn gì?"

Chỉ muốn đỡ đần san sẻ với gia, chỉ muốn hầu hạ gia, chỉ muốn chăm sóc gia, chỉ muốn ở cạnh phụng dưỡng gia, chỉ muốn cả ngày lẫn đêm được thấy gia......Đường Ngọc suy nghĩ một ngàn tám trăm lý do, cuối cùng lại đờ đẫn thốt ra mấy chữ."

Chỉ muốn yêu gia thôi."

Trời ơi!

Bồ Tát ơi!Khoai môn đưa cả hai tay lên bịt miệng, suýt nữa đã tức giận xé nát miệng mình.Tiêu rồi tiêu rồi, y nóng đầu nói ra lời ma quỷ đại nghịch bất đạo gì thế này!Quả nhiên Vĩnh Vương siết chặt bả vai y, trong mắt lộ vẻ điên cuồng như sắp nuốt chửng y."

Gia!

Ta sai rồi......"

Khoai môn chưa kịp xin lỗi thì đã bị Vĩnh Vương hung hăng trách phạt!Phạt y không nói được lời nào, phạt y nước mắt đầm đìa.Ngay cả đầu lưỡi cũng bị mút đau buốt.Thảm lắm.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
47


"Gia......

Tha, tha cho tiểu nhân đi."

Khoai môn suýt bị hôn ngất xỉu, đỏ bừng mặt cố đẩy ngực Vĩnh Vương ra thở hổn hển.Vĩnh Vương phớt lờ y, hệt như chó sói ôm khư khư đồ ăn, hài lòng cắn chỗ này một miếng, chỗ kia hôn một cái làm Đường Ngọc cảm thấy mình sắp thiu đến nơi."

He he."

Vĩnh Vương cười ngốc, "Biết ngay bản vương có mị lực vô biên, khoai môn ngươi tất nhiên sẽ bị bản vương anh minh thần vũ làm cho mê mệt không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, dù có làm mèo con chó con bên cạnh lão tử cũng cam tâm tình nguyện."

Đúng là thế thật nhưng nghe con rùa thúi nói xong sao cứ thấy quái quái."

Ngươi không gật đầu thừa nhận thì thôi, còn dám nhíu mày trước mặt ta nữa à?"

Đường Ngọc chưa kịp nhận ra mình nhíu mày đã bị hôn một cái lên trán làm y run rẩy.Sao gia lại...... lỗ mãng như vậy, đối đãi với y không phân biệt trên dưới thế chứ!"

Gia!"

Đường Ngọc vừa mở miệng nói chỉ thấy lưỡi nhói nhói, con rùa thúi quả nhiên thuộc họ rùa, một khi cắn người quyết không chịu nhả, "Tiểu nhân không phải loại nô tài lấy sắc quyến rũ người đâu, dù có tình cảm với ngài cũng không làm được chuyện leo lên giường bán thân......

Ui da!"

Đường Khoai Môn bị hôn hôn liếm liếm như cục đường, còn ngượng ngùng ngồi trên giường chủ tử, lời lẽ ngay thẳng bị y nói yếu xìu chẳng có sức thuyết phục nào, Vĩnh Vương nhìn mà thấy tim nóng rực, hôn mặt khoai môn đỏ từng mảng như cạo gió, chỉ sợ ngày mai sẽ bầm xanh."

Tóm lại làm người phải giữ lời, khoai môn ngươi đã yêu bản vương thì bản vương đành phải cố mà nhận thôi, tạm thời làm phu thê với ngươi một đời."

Vĩnh Vương ôm hôn khoai môn nhưng lại bị tránh né."

Gia, đừng quên ngài còn có tiểu thư Triệu gia đấy nhé."

"Tiểu tử ngươi ăn dấm đúng là hiếm thấy mà."

Vĩnh Vương y như con mãng xà quấn chặt cừu non không thả, hắn kề vào tai khoai môn nói chuyện phả ra khí nóng làm y rụt cổ lại, còn bị hắn ôm hôn tới tấp, khoai môn quả thực phiền chết, "Ngươi cứ yên tâm cho lão tử, phủ Vĩnh Vương chúng ta không chơi trò tam thê tứ thiếp đâu......"

Trước kia hắn sợ khoai môn không thích mình nên không dám để lộ ra, giờ khoai môn đã ở trong ngực hắn, còn không tranh thủ thời gian tấn công thì chẳng phải lãng phí thời cơ tốt đẹp lắm sao.Tuy nhiều năm rồi Vĩnh Vương không đọc sách thánh hiền nhưng hắn dẫn binh đánh giặc rất rành bài binh bố trận, giỏi nhất là biết lợi dụng sơ hở của người ta để lấy mạng, thừa dịp khoai môn váng đầu tha hồ mưu lợi cho mình."

Nữ nhân Triệu Phiên Phiên kia cũng không đơn giản, nàng ta mang thai với nam nhân khác nên mới sốt ruột tìm một người cha tốt cho con mình thôi......"

Sau khi gặp nhau lần đầu Vĩnh Vương đã sai người điều tra rõ chuyện mờ ám của Triệu gia, chỉ là tạm thời muốn giữ lại nữ nhân này để kích thích khoai môn nhà mình nên chưa lên tiếng, còn cố ý làm bộ làm tịch khi gặp mặt.

Vốn định một thời gian nữa mới chính thức xử lý nhà họ Triệu vọng tưởng lẫn lộn huyết mạch hoàng thất này, nhưng giờ Vĩnh Vương đã hoàn toàn không thèm để ý tới nữa.Triệu gia chẳng qua chỉ là tép riu, hoàn toàn không quan trọng bằng việc hắn bắt cóc khoai môn.

Có thể làm khoai môn ghen tuông hiểu ra tâm ý mình thì tốt, nhưng nếu vì vậy mà làm khoai môn ngốc nảy sinh khúc mắc dẫn đến hai người hiềm khích thì Vĩnh Vương chỉ hận không thể tìm củ khoai môn non đập đầu chết."

Trước đây bản vương không biết ngươi cũng thích ta nên chỉ có thể dùng mấy thủ đoạn kia để ngươi nhận ra bản vương rất phong độ, mất công ngươi chỉ thấy lão tử ăn cơm xỉa răng, ngủ ngáy đánh rắm chẳng oai hùng chút nào."

"Ngươi......"

Khoai môn tức quá hóa cười, y thật không ngờ Vĩnh Vương lại là một con rùa thúi tâm cơ, nhưng y chửi mắng chẳng khác gì đang tán tỉnh làm lòng người ngứa ngáy, "Sao ngươi lại hư hỏng vậy chứ."

"Ta hư ta hư."

Vĩnh Vương cầm tay khoai môn nhỏ vả mình hai cái nhẹ hều như gãi ngứa, chẳng những không tức giận mà mặt mũi còn tràn đầy vui vẻ, cũng không xưng "bản vương" hay "lão tử" nữa, "Chỉ cần ngươi bằng lòng theo ta thì không cần phải lo gì hết.

Ta là Vương gia, các ca ca đều có con cái thành đàn, có nối dõi hay không cũng chẳng ai quản.

Mẹ ta và đại ca ở trong cung không ra được, đây chính là địa bàn của ta, bất kỳ ai cũng không bắt nạt được ngươi hay chọc giận ngươi đâu."

Cả trái tim khoai môn như được ngâm trong nước ấm: "Dù ở bên tiểu nhân cả đời không có con gia cũng chịu sao?"

"Con cháu tự có phúc của con cháu, không có con cháu thì hai ta hưởng phúc."

Vĩnh Vương vẫn tỏ vẻ hời hợt như mọi khi, "Chẳng phải còn có Tiểu Oánh sao?

Nếu muốn thì sau này chờ y có con nhận một đứa làm con thừa tự của chúng ta cũng được......

Gia của ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia, không sợ thiếu người dưỡng già chôn cất đâu."

"Ngốc!"

Khoai môn đại nghịch bất đạo mắng một tiếng rồi ngoan ngoãn ngửa cằm lên hôn Vương gia một cái như mèo con gãi ngứa.Vĩnh Vương được hôn thì vui mừng hớn hở như chó xù."

Ôi khoai môn tốt của ta!"

Hắn lại ôm người dính nhau nửa ngày rồi mới đứng dậy vội vàng ra ngoài, "Chờ đó!

Bản vương đi tìm ma ma để lập tức xử lý chuyện vui của chúng ta!"

Dù sao hắn cũng là người gần đất xa trời nên sốt ruột lắm rồi.Chỉ muốn cưới vợ ngay thôi!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
48


Lão độc thân Vĩnh Vương không tìm được vợ thế mà lại sắp cưới đến nơi rồi!Tin này lan truyền nhanh chóng, chẳng bao lâu sau dân chúng ở đất phong đều biết hết.Nhưng họ chỉ biết Vương gia sắp cưới vợ chứ không rõ Vương phi tương lai là giai nhân nhà ai."

Chẳng phải lúc trước nói là tiểu thư Triệu gia sao?"

Hôm nay quán rượu hết sức nhộn nhịp huyên náo, dân chúng đều đang đoán già đoán non rốt cuộc ai có bản lĩnh yêu được Vĩnh Vương từng chém giết mười vạn cẩu tặc, lại còn sắp thành thân nữa."

Chắc chắn không phải tiểu thư Triệu gia đâu."

Có người biết chuyện nói với vẻ bí hiểm, "Ta có thân thích làm người hầu ở vương phủ nên mới biết đấy, các ngươi đừng nói với ai nhé......

Cô nương Triệu gia kia lúc trước đính hôn với Vương gia nhưng Vương gia chinh chiến vì nước nên làm chậm trễ hôn sự, người ta thấy tình thế không ổn nên đưa con gái vào chùa làm ni cô, tất nhiên hôn ước cũng không tính nữa."

Bên cạnh có người hỏi: "Nếu không tính thì sao mấy ngày trước còn thấy Vương gia và tiểu thư Triệu gia hẹn nhau ra ngoài nhỉ?"

"Đây là âm mưu thâm độc của Triệu gia thôi!

Nghe nói tiểu thư Triệu gia ở chùa không chịu nổi tịch mịch nên to bụng, người Triệu gia thấy thế đành phải đón người về rồi chủ động đến phủ Vĩnh Vương chào hỏi, muốn để Vương gia chúng ta đổ vỏ giùm ấy mà!"

"Trời ạ!

Triệu gia này đúng là gan to bằng trời mà!"

"Với tính tình Vương gia chúng ta thì chuyện này nói nhỏ là lừa gạt, nói lớn là vọng tưởng lẫn lộn huyết mạch hoàng thất!

Kiểu gì cũng phải tru di cửu tộc Triệu gia!"

Người này nói sinh động như thật, còn làm động tác cắt cổ dọa người chung quanh giật nảy mình, lúc này hắn mới hài lòng nói tiếp, "Cũng may người yêu của Vương gia tốt bụng khuyên can nên mới cho qua chuyện này, nói là tránh cho lễ cưới dính máu xúi quẩy, cứ xem như tích phúc cho tiểu Vương gia sau này vậy."

"Vương phi chúng ta quả nhiên là người nhân hậu mà!"

"Đúng đúng, ngày đại hỉ của Vương gia còn mở tiệc linh đình trước ngõ nữa, mọi dân chúng ở đất phong đều được lãnh bánh kẹo theo hộ tịch, quả là xứng đôi vừa lứa, ông trời tác hợp mà."

Đường Ngọc ngồi một bên nghe thấy vậy thì mặt đỏ tới mang tai, hôm nay khó khăn lắm y mới tìm được cơ hội Vĩnh Vương đi vắng để ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ đi đến đâu cũng nghe nói đến hôn sự của họ.Vị đại ca kể chuyện hùng hồn này y rất quen mặt, chính là một trong các ám vệ của con rùa thúi nhà y, tuy luôn mồm dặn mọi người đừng lan truyền bừa bãi nhưng chỉ sợ mấy ngày nữa ngay cả đám trẻ con cũng hát vè ca ngợi y và gia phu thê tình thâm ba năm hai đứa.Y thực sự nghe không vô, đang định rời đi thì bị ám vệ vừa say sưa kể chuyện ngăn lại."

Phu nhân kim an."

Bây giờ cả vương phủ đều đổi cách xưng hô, rõ ràng vẫn chưa cưới nhưng ai gặp Đường Ngọc cũng lễ phép chào Vương phi làm khoai môn không quen lắm."

Không cần khách khí, ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi."

"Tiểu nhân phụng mệnh Vương gia mấy ngày nay cố ý đến quán trà quán rượu dọn đường trước cho dân chúng, cũng để mọi người dính chút hỉ khí nữa ạ."

"Ta biết."

Đường Ngọc cười ngượng ngùng.Đương nhiên y hiểu ý Vương gia, y chỉ là một nô tài thấp kém, nếu từ chim sẻ biến thành phượng hoàng làm Vương phi thì sẽ khiến người ta bất mãn, vì vậy Vĩnh Vương dứt khoát sai người đi khắp nơi rêu rao, mình đóng vai ác còn Đường Ngọc làm người tốt, sau này mọi người biết thân phận Vĩnh Vương phi cũng nể trọng hơn, y cũng được thoải mái hơn."

Ta biết Vương gia tốt với ta."

Trước mặt người khác Đường Ngọc không còn xấu hổ ngượng ngùng như khi gặp Vĩnh Vương, "Vậy đành làm phiền các vị, đến lúc đó nhất định sẽ cho các vị hồng bao thật lớn để lấy may."

"Ôi, giờ khoai môn nhà ta đã có phong thái chủ tử rồi, ra tay cũng không tệ nha!"

Bả vai Đường Ngọc chùng xuống, quả nhiên lại bị ai đó quấn lấy."

Gia......

Đang ngoài đường mà."

Đường Ngọc rụt cổ lại, y nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, con rùa thúi Vĩnh Vương này tám đời chưa ăn mặn nên cả ngày lẫn đêm đều bám riết vợ mình, rất biết cách để khoai môn mềm lòng nhượng bộ, giờ Đường Ngọc cứ thấy Vĩnh Vương thì lưỡi lại tê rần, "Ban ngày ban mặt phải nghiêm chỉnh một chút."

"Còn chưa vào cửa đã quản lão gia như gà con vậy, không hổ là Vương gia phu nhân."

Vĩnh Vương vui vẻ trêu chọc rồi xua tay để các ám vệ tiếp tục đi làm tiên sinh kể chuyện, còn mình dẫn khoai môn về nhà."

Bảo bối......"

"Trên xe ngựa cũng không được càn rỡ!"

Khoai môn vội buông rèm cửa xuống rồi lầm bầm, "Cùng lắm chỉ được...... hôn phớt một cái thôi."

"Ha ha ha ha, bảo bối thật là ngọt."

Vĩnh Vương ôm y cười rồi lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy, "Hôm nay bản vương đi lấy thứ này, ngươi xem đi."

Đường Ngọc nửa tin nửa ngờ cầm lấy đọc từng chữ từng câu, mấy tờ giấy này là hộ tịch của y.

Y đã sớm bán mình làm nô tài tiện tịch, nhưng hôm nay trên tay lại là quý tịch của vương tử hoàng tôn."

Gia, đây là?"

"Sắp làm Vương phi tất nhiên phải có thân phận xứng đáng mới được......"

Vĩnh Vương hời hợt nói, chẳng hề nhắc đến chuyện mình cân nhắc vất vả ra sao, "

Sau này ngươi không cần gọi mình Đường Ngọc nữa mà cứ dùng tên thật của ngươi đi, nhưng không phải Thôi Quỳnh Ngọc mà là Đường Thôi Quỳnh Ngọc mới đúng."

Con rùa thúi cố ý chọc khoai môn nhưng Đường Ngọc đỏ hoe mắt như nhóc đáng thương, cầm hộ tịch của mình nói không nên lời."

Sao không nói gì?

Ngươi đừng hòng chơi xấu nhé, dù có thành Quỳnh Ngọc thì vẫn là khoai môn trong chăn lão tử thôi, muốn chạy cũng không thoát đâu!"

"Tiểu nhân......"

"Hửm?"

Vĩnh Vương ôm người vào lòng vỗ mông một cái, "Đã là quý tịch đương nhiên ngang hàng với bản vương rồi, sao còn tự xưng tiểu nhân nữa?

Đáng phạt!"

Hắn hung hăng hôn khoai môn một cái!Chụt chụt.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
49


Chủ tử phủ Vĩnh Vương sắp thành thân, đây là một sự kiện hết sức trọng đại.

Không chỉ có ma ma mỗi ngày mừng rỡ loay hoay tất bật như con quay mà ngay cả lão quản gia đã sớm về quê dưỡng già cũng trở về phủ giúp xử lý hôn sự."

Sao có thể để ngài bận rộn chứ ạ?"

Khoai môn nắm tay lão quản gia không buông, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

Từ lúc y mới vào vương phủ đã được ma ma và lão quản gia yêu mến, lão quản gia cả đời không lấy vợ nên chăm nom Đường Ngọc như con mình, sau khi quyết định giao lại chức quản gia cho Đường Ngọc thì càng dốc lòng chỉ bảo không hề giấu giếm, chính là quý nhân của khoai môn, "Ngài trở về thì con và Vương gia đã mừng lắm rồi."

Lão quản gia mỉm cười hiền lành: "Lão thân đã nhìn ngài và Vương gia lớn lên, giờ thành đôi với nhau việc lớn việc nhỏ trong phủ đều phải lo liệu, tất nhiên lão thân việc nhân đức không nhường ai, nhất định phải góp sức rồi."

"Đúng vậy đúng vậy!"

Ma ma cũng hùa theo, "Đại hỉ sự của Tiểu Ngọc và Vương gia tự mình lo không nổi đâu, chuyện khác cứ để chúng ta thu xếp cho."

Lời ma ma nói tất nhiên là thật.Lúc trước Vương gia đổi hộ tịch cho y, đưa y và đệ đệ vào phủ Định Viễn tướng quân đã sớm đền nợ nước, thế là từ một dân đen mồ côi cha mẹ lại biến thành quý nhân.

Tất nhiên đồ cưới sính lễ cũng theo đẳng cấp khác, phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

Khoai môn nhìn phủ Vĩnh Vương gần đây xài tiền như nước mà đau cả mắt.Thôi thì thịt hầm quá lửa cũng chỉ nằm trong nồi nhà mình, tóm lại không vào tay ai khác được."

Phải rồi, sao không thấy Vương gia đâu?"

Lão quản gia và khoai môn bàn chuyện đãi tiệc cưới hồi lâu, "Lần này thành thân chỗ ở trong phủ cũng phải sắp xếp lại, mất công sau này có thêm người lại luống cuống tay chân."

Khoai môn đỏ mặt, ma ma và lão quản gia đều là trưởng bối biết rõ tình trạng thân thể y, tuy e lệ nhưng y vẫn đỏ mặt nói: "Gia vẫn chưa biết con là ca nhi, con cũng không biết làm sao mở miệng với hắn nữa, chỉ mong hắn đừng giận con thôi."

"Tiểu Ngọc ngốc......"

Ma ma vỗ mu bàn tay khoai môn rồi cười mập mờ với y, "Vương gia tức giận là giả, chúng ta đi sắp xếp chỗ ở mới là thật chứ."——————Bên này khoai môn bị ma ma lôi đi, bên kia Vĩnh Vương mới vừa bước vào phủ.Dạo này hắn gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, ngay cả thuộc hạ dưới trướng cũng nhẹ nhõm không ít, hôm nay hắn đến Binh bộ một chuyến, chỉ hận không thể đem ga trải giường đựng thịt khô lạp xưởng mọi người tặng.Tuy hầu hết không phải vật đáng tiền nhưng Vĩnh Vương cũng không chê mà vui vẻ hài lòng gọi người kéo xe ngựa chở hết về phủ.Hắn vào cửa không thấy khoai môn thì lập tức kéo người hầu lại hỏi: "Phu nhân đâu?

Sao không thấy trong sảnh chính?"

"Bẩm Vương gia, phu nhân theo ma ma đến thư phòng dọn dẹp rồi ạ, nói là trước khi đại hôn phải sắp xếp lại bố cục trong phủ."

"A, thư phòng......

Thư phòng?!"

Lông tơ Vĩnh Vương dựng đứng, trong lòng bỗng nhiên thấp thỏm không yên, chớp mắt đã chạy mất dạng làm người hầu giật nảy mình.Xong đời xong đời, thư phòng kia không phải chỗ để dọn dẹp đâu!
 
Back
Top Bottom