Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo

[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
30


Nguy rồi!

Triệu nhị công tử phủ Bình Dương Hầu bị người ta lột quần đánh đòn ngoài đường, gào to đến nỗi ở cách ba dãy phố cũng nghe thấy.

Đây là lần đầu tiên ông trời con này bị sỉ nhục như thế nên ai cũng nói người đánh hắn sẽ thảm lắm đây.

Phủ Bình Dương Hầu xưa nay hống hách, từ trên xuống dưới Hầu phủ chẳng ai tốt lành, Triệu nhị công tử được Hầu gia cưng chiều nên lần này bị mất mặt ngoài đường tất nhiên sẽ không bỏ qua!

Kết quả ngày hôm sau người hầu phủ Vĩnh Vương đã thông báo.

Triệu nhị công tử có hành vi lỗ mãng, đùa giỡn ca nhi ngoài đường bị Vương gia bắt quả tang, Hầu gia bận chính sự nên lần này Vương gia tốt bụng dạy con giùm hắn để mai sau khỏi càn rỡ phạm tội nặng hơn.

À hiểu rồi.

Lời vừa nói ra, Hầu phủ có ủy khuất cỡ nào cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng những không dám trách Vĩnh Vương mà còn nén giận đến nhà tạ tội.

Nên nhớ đây chính là đất phong của Vĩnh Vương, còn Bình Dương Hầu chỉ có thực ấp chứ không có đất đai, nói thẳng ra là phải dựa hơi Vĩnh Vương sống qua ngày.

Thế tử Hầu phủ Triệu Bất Tuyên giờ đang ở lì trước cổng phủ Vĩnh Vương không chịu đi.

Triệu Bất Tuyên là mỹ nam tử nổi tiếng gần xa, ngọc thụ lâm phong ôn tồn lễ độ khác hẳn đệ đệ hỗn thế ma vương kia của mình, dù bị vương phủ làm ngơ thì vẫn giữ vẻ cung kính trên mặt.

Hắn dẫn người hầu đứng đây một canh giờ, có không ít đại cô nương và tiểu ca nhi lặng lẽ nhìn ngó, ai cũng thương cảm cho mỹ nam tử chịu khổ.

Đường Ngọc mới từ cửa hàng của Vương gia trở về, còn chưa tới đầu ngõ đã phát hiện hôm nay trên đường náo nhiệt lạ lùng.

"Đám người kia tụ tập ở đây làm gì?"

Nghe y hỏi người hầu vội đáp.

"Bẩm Ngọc quản gia, thế tử phủ Bình Dương Hầu là Triệu công tử cầu kiến, Vương gia từ chối nhưng hắn không đi mà cứ đứng lì ở đây."

Đường Ngọc nhìn sang, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đa tình của Triệu Bất Tuyên.

"Vị này chắc là quản gia đại nhân đúng không."

Triệu Bất Tuyên khiêm tốn cúi đầu, áo gấm lung linh óng ánh càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú, "Phiền quản gia đại nhân báo giùm Triệu Bất Tuyên đến đây tạ tội."

Đường Ngọc sững sờ rồi cười nói.

"Đưa thế tử vào tiền sảnh chờ đi, để ta đi báo một tiếng."

Đường Ngọc vừa bước vào cổng vừa nghĩ.

Vải này đẹp thật, phải may cho gia một bộ mới được.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
31


Đường Ngọc vừa vào phủ thì quả nhiên trông thấy Vĩnh Vương đang luyện võ trong sân, thấy y đi ngang qua Vĩnh Vương chẳng những không ngừng tay mà càng múa kiếm khí thế hơn, tiếng gió vù vù cuốn theo bụi đất làm mắt y sắp mù đến nơi.

"Gia, thế tử phủ Bình Dương cầu kiến ạ."

Sắc mặt Vĩnh Vương lập tức đen thui, cau mày nói: "Không gặp không gặp."

Đường Ngọc nài nỉ: "Gia, thế tử đã đứng trước cổng một canh giờ, còn đứng nữa sẽ mang tiếng xấu cho vương phủ chúng ta đấy ạ."

Dỗ nửa ngày Vĩnh Vương mới miễn cưỡng đồng ý: "Được được, dẫn người vào đây."

Vĩnh Vương và khoai môn đến tiền sảnh, vừa xuất hiện Triệu Bất Tuyên đã làm đại lễ với Vĩnh Vương làm khoai môn giật nảy mình."

Thế tử phủ Bình Dương Triệu Bất Tuyên tham kiến......"

"Thôi thôi thôi, có rắm mau thả đi."

Đáng tiếc Vĩnh Vương hoàn toàn không nể mặt mà nóng nảy xua tay, "Bản vương không rảnh ở đây nghe ngươi lằng nhà lằng nhằng đâu."

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Bất Tuyên cứng đờ, Đường Ngọc thấy công tử ôn hòa nho nhã này bị Vương gia nhà mình dọa ngốc thì trong lòng đột nhiên vui vẻ, suýt nữa đã cười ra tiếng, may mà kìm lại được nên chỉ hơi nhếch khóe miệng.Vương gia nhìn mắt cười cong cong của khoai môn ngốc rồi lại nhìn sang tiểu bạch kiểm kia, càng thêm phiền não."

Không nói à?"

Vương gia vẫy tay gọi người, "Vậy thì về mau đi, người đâu, đưa......"

"Vương gia đợi đã!"

Triệu Bất Tuyên không dám làm bộ làm tịch mà vội vàng nói, "Lần này tại hạ đến đây vì hai chuyện.

Một là muốn tạ lỗi thay ngu đệ dại dột mạo phạm Vương gia nên chuẩn bị lễ mọn để tỏ lòng áy náy."

Vĩnh Vương nhíu mày làm thế tử giật thót, vội vàng nói tiếp, "Thứ hai!

Thứ hai là tỷ tỷ của tại hạ tháng trước đã hoàn tục, xin Vương gia gặp một lần ạ."

Nụ cười trên mặt Đường Ngọc cứng lại, sau đó nghe thấy Vĩnh Vương mở miệng."

Tỷ tỷ ngươi hoàn tục?"

Vĩnh Vương kỳ quái nhún vai, "Tỷ ngươi là ai?"

Hoàn toàn quên mất mình còn có một vị hôn thê đã xuất gia.Đúng là si tình mà.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
32


Hôn ước kia của Vĩnh Vương đã lâu lắm rồi.

Hắn từng định thân ba lần, lần đầu là thông gia từ bé, kết quả lúc ba tuổi vị hôn thê của hắn bị sốt cao rồi mất.

Vị hôn thê thứ hai định năm mười hai tuổi, đáng tiếc khi Vĩnh Vương mười lăm vừa tới đất phong, đang định sang năm thành thân thì đối phương trượt băng trên mặt hồ mùa đông sơ ý lọt xuống lỗ câu cá chết đuối.Hai lần này Đường Ngọc đều chỉ nghe nói vì khi y vào vương phủ đúng lúc Vương gia mười lăm tuổi, y còn nhớ rõ lúc ấy ma ma vui mừng hớn hở bảo y sang năm vương phủ sẽ có tiệc mừng, sau đó ít lâu lại lau nước mắt nói tiểu ca nhi kia thật đáng thương, hữu duyên vô phận không thể thành người một nhà với Vương gia.Sau đó hôn sự của Vương gia bị gác lại nhiều năm, mãi đến khi sắp hai mươi mới nhìn trúng trưởng nữ của phủ Bình Dương Hầu trên đất phong.Đường Ngọc ngày đêm đi theo Vương gia nên tất nhiên đã từng gặp đối phương.Người Triệu gia ai cũng có dáng dấp tuyệt sắc.Trưởng nữ Triệu gia Triệu Phiên Phiên chính là mỹ nhân trong các mỹ nhân, chỉ có điều quá kén cá chọn canh nên mãi đến mười bảy mười tám vẫn chưa tìm được tấm chồng ưng ý, cuối cùng đành phải chọn Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ.Năm xưa Vĩnh Vương từng hẹn hò với Triệu Phiên Phiên một thời gian nhưng luôn đắc tội mỹ nhân, năm lần thì hết ba lần dọa Triệu tiểu thư không dám hó hé.Đến khi bàn chuyện cưới gả thì đúng lúc dị tộc xâm phạm biên cương, Vĩnh Vương đành phải khoác áo giáp ra trận cùng với ca hắn Kính Vương, một Nam một Bắc xông pha chiến trường.Lúc ấy Kính Vương mới thành thân xong đã bỏ lại thê tử để bảo vệ bờ cõi, tất nhiên hắn cũng không thể thua kém, kết quả là tiểu thư Triệu gia bị ném phứt ra sau đầu.Người Triệu gia ngóng trông mòn mỏi cũng không biết lúc nào Vĩnh Vương mới khải hoàn trở về, đột nhiên truyền ra tin tức tiểu thư Triệu gia Triệu Phiên Phiên đi tu.Hôn thê đã xuất gia thì hôn sự này đành xem như thôi.Lúc ấy Vĩnh Vương còn đang ở chiến trường, nghe tin này chỉ viết trong thư một câu "thôi thì thôi", sau đó viết thêm ba trăm chữ càu nhàu khoai môn ngốc lão tử chưa chết đâu, chỉ bị chém một đao thôi nhưng lão tử chặt đầu đối phương rồi, ở nhà không được khóc nhè bỏ bữa, nếu làm mình bệnh thì chờ lão tử về nhất định sẽ đánh khoai môn thành khoai môn xắt sợi.Từ đó đến giờ đã qua nhiều năm, Vĩnh Vương hai mươi lăm tuổi già cả rồi, phủ Bình Dương Hầu đột nhiên đến nói trưởng nữ hoàn tục là có ý gì?Vĩnh Vương nhíu mày.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
33


Sau khi Triệu Bất Tuyên ra về, trong đầu Đường Ngọc toàn cảnh tượng lúc mới gặp Triệu Phiên Phiên.

Triệu Phiên Phiên thướt tha như liễu rũ, mặt như hoa đào, ai thấy cũng phải công nhận là đệ nhất mỹ nhân.Chỉ là tính tình quá yếu đuối nên luôn bị vài ba câu của Vương gia dọa tái mặt như sắp ngất.Mười lần gặp nhau thì hết tám lần về sớm vì Triệu Phiên Phiên thấy không khỏe, một lần bị công vụ cắt ngang và một lần là Vương gia muốn đi đại tiện.Tuy duyên phận giữa hai người bị chiến sự làm gián đoạn nhưng giờ có cơ hội này thì kiểu gì cũng gương vỡ lại lành thôi.Đường Ngọc mải nghĩ ngợi lung tung nên không nghe thấy Vương gia nói gì."

Khi nào rảnh chúng ta đến gặp nữ nhân kia đi."

Vĩnh Vương nói xong phát hiện Đường Ngọc nửa ngày không phản ứng gì nên quát ầm lên: "Khoai môn?

Đang nói với ngươi đấy, đứng ngẩn ra đó làm gì."

Đường Ngọc giật bắn mình, lúc này mới hoàn hồn ngượng ngùng nói: "Ta......

Tiểu nhân lơ đễnh ạ."

"Tên họ Triệu kia đẹp vậy sao?"

Vĩnh Vương bất mãn vung tay nhíu mày hỏi y, "Người đã đi xa mà còn lưu luyến mất hồn mất vía."

"Gia đừng chọc ta."

Tất nhiên Đường Ngọc không thể quang minh chính đại bộc lộ tâm tư của mình nên chỉ có thể nói lảng đi, "Để tiểu nhân đi xem lịch trình của ngài......"

Vĩnh Vương đang định nói thêm thì chợt thấy một tiểu mỹ nhân thanh tú chạy ùa vào phòng."

Vương gia!

Ca ca!"

"Tiểu Oánh?"

Đường Ngọc vội ra đón đệ đệ, "Trong nhà chạy tới chạy lui làm gì......Đệ chạy chậm một chút, coi chừng ngã bây giờ."

Thôi Quỳnh Oánh bị ca ca lôi kéo thở hổn hển, nhất thời không còn giữ phép tắc gì.Vương gia cũng chẳng thèm để ý Thôi Quỳnh Oánh có quy củ hay không, thấy y chạy thở hồng hộc còn thân mật xoa đầu y rồi cười hỏi."

Sao gấp gáp như cháy nhà vậy hả?"

Thôi Quỳnh Oánh vừa được ca ca vỗ lưng vừa bị Vương gia vò đầu, ngoan ngoãn kẹp giữa hai người."

Bẩm Vương gia, lần này phu tử bảo chúng ta viết một bài văn về đề tài gia đình......"

Thôi Quỳnh Oánh mới mười tuổi thẹn thùng nói, "Đệ có mấy chỗ không hiểu lắm nên muốn thỉnh giáo Vương gia và ca ca."

Rất giống một nhà ba người.Thật tuyệt.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
34


Thật ra Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ cũng đọc đủ thứ thi thư nên tài nghệ không thấp, chỉ là từ khi hắn vào quân doanh thì như trâu đất xuống biển, trở thành một hán tử cẩu thả thô tục không câu nệ tiểu tiết.

Nhưng học vấn của hắn vẫn cao hơn Đường Ngọc, dù sao Đường Ngọc mới vỡ lòng thì gia đình đã gặp nguy biến, tuy sau khi vào vương phủ cũng theo môn khách trong phủ học mấy thứ nhưng chỉ học võ vẽ chút đỉnh chứ không rành lắm.Giờ Thôi Quỳnh Oánh mở miệng nhờ cậy, Đường Ngọc cũng vui vẻ để Vĩnh Vương đích thân phụ đạo.Thôi Quỳnh Oánh liên tục hỏi mấy câu cũng không thấy Vương gia nổi cáu, so với bộ dạng nóng nảy thường ngày đã xem như ôn hòa dễ dãi."

Đây là câu cuối ạ."

Thôi Quỳnh Oánh viết xong một câu chú giải rồi chỉ vào sách vội vàng hỏi, "Đình......

Đình có cây sơn trà, năm xưa trước khi vợ ta qua đời đã tự tay trồng, nay đã cao lớn như vậy......

Câu này nghĩa là gì ạ?"

"Ý nói trong sân người này có một cây sơn trà do vợ hắn tự tay trồng trước khi qua đời, bây giờ đã cành lá um tùm như xe có lọng che."

Mấy câu giải thích này đối với Vĩnh Vương quả thực chỉ là trò trẻ con, hắn nói mà không cần suy nghĩ, "Tức là thời gian trôi nhanh nhưng nỗi nhớ nhung chưa hề phai nhạt."

Thôi Quỳnh Oánh viết lẹ như bay, sau đó vui vẻ hành lễ cáo lui về thư phòng làm bài tập."

Làm phiền Vương gia chỉ dạy."

Thôi Quỳnh Oánh vừa đi xong, Đường Ngọc khuỵu gối tạ ơn Vĩnh Vương."

Chuyện nhỏ mà."

Vĩnh Vương phất tay áo, thấy khoai môn lộ vẻ sùng kính thì đột nhiên cảm khái, "Ngươi có biết câu này còn tác dụng gì không?"

Đường Ngọc lắc đầu."

Tiểu nhân không rõ ạ."

"Không rõ thì nghe lão tử khai sáng cho ngươi đây."

Vĩnh Vương hăng hái kéo khoai môn ngốc lại gần nói với vẻ thần bí, "Nếu sau này có kẻ chọc giận ngươi thì có thể mắng hắn như vậy......"

Đường Ngọc nghi hoặc lặp lại: "Mắng hắn?"

"Đúng thế!"

Vĩnh Vương khom lưng kề vào tai Đường Ngọc thì thầm, "Ai chọc giận ngươi thì ngươi cứ bảo hắn —— Chắc lệnh tôn có trồng sơn trà nhỉ!" (*)Đường Ngọc sửng sốt nửa ngày mới nhíu mày giơ chân."

Gia, câu này sỉ nhục quá đi!"

"Hầy, ngươi đúng là đồ đầu đất."

Vĩnh Vương véo má khoai môn, "Mắng chửi người cũng không biết, chẳng phải mỗi lần bị bắt nạt bản vương đều phải đích thân đòi lại danh dự cho ngươi à?"

Quả là một gánh nặng ngọt ngào.(*) Lệnh tôn là cách gọi cha người nào đó, ý câu chửi này là mẹ mất sớm, có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy =))
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
35


Cuối cùng buổi hẹn gặp tiểu thư Triệu gia được sắp xếp tại quán rượu nổi danh nhất trong thành.Hôm nay Vĩnh Vương xem như được một lần ăn mặc chỉnh tề, áo gấm tím thẫm phối hợp với dáng người cao lớn của hắn lộ ra vẻ oai hùng bất phàm khiến các cô nương và tiểu tử qua đường ngoái đầu nhìn liên tục, ai nấy đều mặt đỏ tim run."

Thế nào?"

Đến một ngã rẽ, Vĩnh Vương thấy chung quanh không có ai lập tức khom người khoe khoang với Đường Ngọc, "Lão tử chưng diện có phải đẹp hơn cả Triệu Tiền Tôn Lý không hả......"

"Vâng vâng vâng."

Ngoại trừ gật đầu Đường Ngọc đâu còn biết làm gì, vừa phụ họa vừa nài nỉ Vĩnh Vương đi nhanh lên, "Sắp đến giờ hẹn rồi, đừng để tiểu thư Triệu gia phải chờ chúng ta."

"Biết rồi biết rồi, ta đi còn không được sao."

Vĩnh Vương nhún vai rồi sải chân đi nhanh tới phía trước, bỏ lại Đường Ngọc chạy theo không kịp.Nghịch ngợm như con nít vậy!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
36


"Tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an."

Quả nhiên Triệu Phiên Phiên đã đến từ sớm, vừa thấy bóng Vĩnh Vương thì lập tức đứng dậy nghênh đón, vạt áo bồng bềnh thướt tha rất ra dáng giai nhân.Đường Ngọc đang lo Vương gia ăn nói thô lỗ làm giai nhân hết hồn thì Vĩnh Vương đã đáp lễ một cách tiêu sái."

Triệu cô nương đừng đa lễ, bản vương đến muộn, xin thứ lỗi."

"Vương gia cứ đùa, sao có thể trách Vương gia được ạ."

Nha hoàn bên cạnh Triệu Phiên Phiên tiếp lời, "Tiểu thư nhà ta nóng lòng muốn gặp Vương gia nên mới đến sớm chờ, đâu thể trách Vương gia đến muộn được, Vương gia đến là tốt lắm rồi."

Vĩnh Vương nghe xong nở nụ cười."

Phiền Triệu cô nương đợi lâu, đã vậy hôm nay miễn hết tục lễ, mọi người đều ngồi đi."

Triệu Phiên Phiên cầm khăn tay che mặt cười yểu điệu, dù đứng hay ngồi cũng toát ra phong thái của tiểu thư khuê các quyền quý, Đường Ngọc thấy trong lòng chua chua, ghen ghét siết chặt tay.Vĩnh Vương thấy Triệu Phiên Phiên ngồi xuống thì đích thân rót rượu cho giai nhân, chẳng có vẻ gì là miễn cưỡng."

Ba ngày không gặp kẻ sĩ lau mắt mà nhìn."

Triệu Phiên Phiên gặp Vĩnh Vương không còn lộ ra sắc mặt tái nhợt như gặp ma trước kia, đôi mắt đa tình thẹn thùng nhìn Vĩnh Vương cao lớn anh tuấn trước mặt, "Hôm nay Phiên Phiên xin tặng câu này cho Vương gia."

Vĩnh Vương bình thản cười một tiếng rồi nâng ly rượu lên ngâm thơ."

Hôm nay đối ẩm với mỹ nhân, dung nhan như hoa eo như liễu."

Vĩnh Vương làm gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương đỏ bừng, "Xin mời Triệu tiểu thư."

Đường Ngọc nhìn trân trối, cố chịu đựng hai mắt cay xè.Gia đúng là đồ bại hoại, đồ con rùa thúi!Rõ ràng chẳng cần luyện tập mà vẫn có dạng chó hình người hẳn hoi, còn bắt y phối hợp làm gì.Cái gì mà không biết giao tiếp với ca nhi tiểu thư, toàn là đánh rắm!Đường Ngọc cúi đầu nắm chặt tay áo vàng nhạt thêu mây trắng, không dám để ai nhìn ra sự khác thường của mình.Y vẽ lông mày vén tóc mai, mặc những thứ tơ lụa này để làm gì chứ?Chung quy chỉ làm trò vui cho người ta giải trí.Chẳng qua chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
37


"Ca ca, ca xem tranh hôm nay đệ vẽ nè."

Đường Ngọc vừa vào phủ thì thấy đệ đệ Quỳnh Oánh hớn hở giơ bức tranh mẫu đơn mình mới vẽ lên khoe với y.Hoa mẫu đơn trên giấy không tính là sinh động như thật nhưng cũng ra dáng, Đường Ngọc vốn tốt tính nên luôn miệng khen ngợi."

Đẹp lắm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thôi Quỳnh Oánh tươi cười rạng rỡ, nói xong lập tức đưa tranh cho Đường Ngọc."

Tặng ca ca đó!"

Đường Ngọc xoa đầu đệ đệ."

Cám ơn Tiểu Oánh."

Hai huynh đệ đi vào phòng, lúc nhỏ Thôi Quỳnh Oánh rất quấn người, bình thường hai huynh đệ người đi học người làm việc nên hiếm khi có dịp nói chuyện phiếm, giờ được nhàn rỗi gặp nhau tất nhiên là thân thiết vô cùng."

Ca ca đẹp thật đấy!"

Vừa vào phòng Thôi Quỳnh Oánh, tiểu mỹ nhân không nhịn được sờ lên dây cột tóc thêu thùa của Đường Ngọc, "Đẹp hơn trước nhiều!"

Đường Ngọc nghe được cũng rất vui: "Nhờ có gia và ma ma đối tốt với chúng ta mà huynh đệ mình mới được mặc đồ đẹp như vậy.

Thế nên Tiểu Oánh cũng không được thua kém, sau này lớn lên phải báo đáp ân tình của họ đấy nhé."

"Tiểu Oánh biết rồi ạ!"

Tiểu mỹ nhân gật đầu đáp ứng rồi do dự mở miệng, "Ca ca......"

"Sao?"

Thôi Quỳnh Oánh kiễng chân lên thì thầm vào tai Đường Ngọc: "Ca sẽ thành thân với Vương gia sao ạ?"

"Sao đệ lại hỏi vậy!"

Đường Ngọc hoảng hốt trợn mắt, liên tục chất vấn, "Là ai dạy đệ?

Không được hồ ngôn loạn ngữ, lỡ lọt đến tai Vương gia thì cả hai chúng ta đều không có quả ngon để ăn đâu!"

Thôi Quỳnh Oánh giật nảy mình rồi buột miệng nói."

Nhưng......

Nhưng người trong phủ đều đồn......"

"Đồn cái gì?"

"Đồn ca ca đẹp như vậy nhất định sẽ gả cho Vương gia."

"Vớ vẩn!"

Nghe đệ đệ nói, Đường Ngọc nhảy dựng lên, "Sao ta có thể gả cho Vương gia được chứ."

"Sao lại không ạ?"

Tiểu ca nhi vẫn không rõ, mở to đôi mắt đen láy hỏi, "Vương gia đối tốt với ca ca như vậy, còn nể mặt ca ca trông nom đệ nữa, nhất định sẽ là vị hôn phu tốt."

"Tất nhiên Vương gia là hôn phu tốt rồi, nhưng ca ca đệ......"

Đường Ngọc căng thẳng trong lòng, mỗi chữ nói ra như gai đâm vào tim đau xót, "Ta không xứng."

"Sao ca ca lại không xứng ạ?"

Thôi Quỳnh Oánh vẫn không hiểu nên bênh vực ca ca mình, "Giờ trong phủ chúng ta mọi chuyện lớn nhỏ, xuất nhập thu chi, tiếp đãi khách khứa đều do ca ca xử lý, chẳng khác gì chủ mẫu đương gia cả.

Huống hồ ca ca rõ ràng cũng là ca nhi, chẳng phải phu nhân Kính Vương điện hạ cũng là ca nhi sao?"

Đường Ngọc thật sự không muốn nói chuyện này với đệ đệ mình, càng nói rõ chỉ càng làm mình buồn thêm."

Tóm lại mai mốt không được nói chuyện này nữa.

Đặc biệt là với người khác, nhắc cũng không được nhắc, hiểu chưa!"

"......

Vâng ạ."

Thôi Quỳnh Oánh trả lời rồi lo lắng nhìn Đường Ngọc đang nhíu chặt mày.

"Nhưng dù không gả cho Vương gia thì ca ca cũng không định lập gia đình sao ạ?"

Lúc này Đường Ngọc mới cười nhẹ, y nghiêm túc nói với người thân duy nhất trên đời của mình."

Ta đã ký văn tự bán đứt nên mạng ta nằm trong tay Vương gia, mọi chuyện đều nghe theo Vương gia sắp đặt."

Chỉ cần con rùa thúi của y sống vui vẻ thì y đã mãn nguyện lắm rồi.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
38


"Vương gia, hôm nay ngài đi gặp Triệu cô nương, hai vị thế nào rồi?"

Vĩnh Vương vừa về phủ chưa kịp đi tìm khoai môn thì đã bị ma ma kè theo hỏi."

Còn thế nào nữa, chỉ ở đó uống một bụng rượu gạo ngọt thôi, giờ bụng còn lặc lè đây này."

Triệu Phiên Phiên ăn ít hơn cả chim sẻ, một miếng bánh ngọt ăn mãi không hết làm Vĩnh Vương cũng không tiện gọi món đầu heo kho, chỉ có thể nhịn đói hoa mắt chóng mặt.Ma ma vẫn lo lắng không thôi, liên tục truy hỏi."

Năm đó Triệu tiểu thư đã là mỹ nhân, mấy năm qua đi chắc đã trổ mã duyên dáng yêu kiều hơn rồi nhỉ?"

Vĩnh Vương nhíu mày: "Ma ma nói gì thế, con người chỉ có càng lớn càng già chứ ở đâu ra càng lớn càng đẹp, có phải thần tiên đâu."

"Vậy rốt cuộc Triệu tiểu thư đẹp hay không đẹp?"

Vĩnh Vương gật gù: "Đẹp, hai mắt một miệng, không dư không thiếu."

"Gia!"

Ma ma tức giận vặn khăn tay, "Ngài đang đùa với lão nô đấy à."

"Đâu dám đâu dám."

Vĩnh Vương nói xong đứng dậy muốn đi, "Bản vương nói câu nào cũng thật mà......

Khoai môn đâu?

Sao về phủ chẳng thấy y đâu cả."

Ma ma giải thích: "Tiểu Ngọc vừa về phủ đã đi gặp đệ đệ rồi, hai huynh đệ hiếm khi được ở chung tất nhiên phải tranh thủ tâm sự rồi."

"Lúc nãy ở ngoài y chưa ăn gì, không thấy đói à?

Còn Đông một búa Tây một gậy nữa chứ......"

Đường Cảnh Võ vừa nói vừa đi ra ngoài, chưa đi mấy bước đã bị ma ma kéo lại."

Vương gia, ngài định đi đâu?!"

Mặt mũi Vĩnh Vương tràn đầy khó hiểu: "Tìm khoai môn chứ đi đâu."

Ma ma không chịu buông tay: "Vương gia, ngài nói thật với lão nô đi......"

"Hả?"

Ma ma nghiêm mặt hỏi: "Có phải ngài thích Tiểu Ngọc của chúng ta, muốn nạp y vào phòng không?"

Mặt Vĩnh Vương lập tức ửng đỏ, may mà da hắn không trắng lắm, nếu không đã chẳng khác gì Quan Công."

Ma ma, ta chỉ tìm y ăn một bữa cơm mà ngài nói đi đâu thế!"

"Vậy Vương gia không thích Đường Ngọc à?"

"Bản vương......"

Vĩnh Vương ấp úng nửa ngày nói không nên lời, vẫn là ma ma mở miệng thay hắn."

Vì thân phận Đường Ngọc thấp kém hay dáng dấp không đẹp?

Hay là chê y không phải ca nhi không sinh được con?"

Vĩnh Vương tỏ vẻ không vui, lông mày nhăn lại như núi nhỏ."

Ngài nói gì thế, tiểu gia hỏa kia so với tiểu thư ca nhi Hầu phủ Tướng phủ gì đó đẹp hơn nhiều......"

"Vậy ngài thích Tiểu Ngọc của chúng ta đúng không?"

Ma ma tươi cười vỗ tay một cái, "Thế thì tốt quá!

Lão nô sẽ đi nói với Tiểu Ngọc rồi lập tức chuẩn bị tiệc cưới ngay!"

"Khoan đã!"

Vĩnh Vương tốt xấu gì cũng là người tập võ, nếu không đã chẳng túm được ma ma đang kích động, "Bản vương biết Đường Ngọc rất nghe lời, dù bây giờ bản vương có bắt y đập đầu chết thì y cũng sẽ lập tức tìm miếng đậu hũ non để đập đầu......"

Vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày của Vĩnh Vương cuối cùng đã trở nên nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn lộ ra vẻ ôn nhu."

Nhưng duy chỉ có việc này bản vương mong y đừng nghe lời bất kỳ ai cả."

"Vương gia......"

Vĩnh Vương vung tay xua đi nhu tình trong chớp mắt: "Dù sao y cũng là nam nhân nên quá nửa là muốn cưới vợ.

Nếu sau này y nhìn trúng tiểu mỹ nhân nào thì ta......"

Hắn không xưng bản vương, cũng chẳng xưng lão tử mà chỉ nói."

Ta đích thân chỉ hôn cho y là được rồi."
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
39


Từ nhỏ Đường Ngọc đã đi theo Vĩnh Vương.Năm đó Vĩnh Vương vừa đầy mười lăm xuất cung xây phủ, còn Đường Ngọc mới mười tuổi, vẫn là nhóc choai choai.Gầy như cây gậy trúc, khuôn mặt tròn nhỏ chẳng có chút thịt nào, đi đường cứ sợ y bị gió thổi bay.Ban đầu Vĩnh Vương cũng không để mắt đến vật nhỏ này, một người hầu tiện tay mang về nhà giống như mèo con chó con nhặt ngoài đường, cho cơm ăn rồi cứ thế nuôi lớn là xong.Nhưng mỗi ngày mèo con chó con này cứ thấy hắn thì lại nhảy cẫng lên, vừa gặp người lập tức vểnh tai mừng rỡ vẫy đuôi."

Vương gia, xin ngài giao việc cho tiểu nhân làm đi ạ!"

"Vương gia!

Tiểu nhân tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Vương gia!"

Ốm yếu như chó con chưa cai sữa mà bày đặt bắt chước người ta làm trâu làm ngựa.Vĩnh Vương bị quấn lấy vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát giao việc cho y làm.Nào là đánh đàn ru Vương gia ngủ, nào là học chữ giúp quản gia ký sổ, Vĩnh Vương giao cho người ta một đống việc vặt.Cứ nghĩ lần này tiểu gia hỏa sẽ ăn không tiêu, nửa đường bỏ cuộc, ai ngờ người ta lại cắn răng làm hết.Cái gì cũng chịu học không sợ mệt mỏi, hệt như con quay nhỏ xoay không ngừng.Có ngày Vĩnh Vương nghe quản gia nói muốn nhận chó con này làm người nối nghiệp."

Tiểu Ngọc lanh lợi sẽ là hạt giống tốt."

Lão quản gia nở nụ cười hiền lành hiếm thấy làm Vĩnh Vương luôn bị ông nổi quạu đột nhiên sửng sốt, "Nếu không phải trong nhà gặp tai ương thì chắc đã thi đậu tiến sĩ rồi."

Cuối cùng Vĩnh Vương mới để chó con vào mắt: "Ban thưởng họ chủ, sau này ngươi đi theo bản vương và quản gia, phải cố gắng làm việc biết chưa!"

"Dạ!

Dạ!"

Chó con hết sức mừng rỡ, đôi mắt to tròn sáng rực như sao, "Đường Ngọc biết rồi ạ!"

Người vừa đen vừa gầy, chỉ có đôi mắt là đẹp, sáng ngời trong veo khiến người ta thích cực kỳ.Qua nhiều năm, chó con được Vĩnh Vương nuôi nấng tỉ mỉ nên trắng nõn cao gầy, xinh đẹp thanh tú.

Trước kia ăn mặc giản dị không cảm giác được gì, bây giờ mặc đồ tinh tế làm Vĩnh Vương đã gần đất xa trời bị mê hoặc đảo điên, sáng sớm quần lót đều tốn thêm mấy cái."

Ngươi giặt làm gì, vứt đi không được sao!"

Mới sáng ra Vĩnh Vương đã chống nạnh gào thét trong phòng ngủ."

Gia......"

Đường Ngọc nắm vuốt vải vóc trong tay, mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ biết vùi đầu giặt đồ như muốn chui vào trong chậu nước, "Tháng này ngài đã vứt bao nhiêu cái rồi?

Còn vứt nữa thì phải ở truồng đấy ạ."

"Ngươi ngươi ngươi......"

Vĩnh Vương nhìn chằm chằm khoai môn đỏ mặt cầm quần mình, một cái rắm cũng không thả được.Xong xong, mẹ nó lần này hắn xong đời rồi.Mấy giấc mộng xuân vớ vẩn kia lại đổi mới cho xem.
 
Back
Top Bottom