Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
461,078
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
294385706-256-k338979.jpg

[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trương Đại Cát
Nhân vật chính: Vương gia x Quản gia
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
01


Tác giả: Trương Đại CátNhân vật chính: Vương gia x Quản giaTag: Cổ trang, điềm văn, 1v1, HEĐây là hệ liệt của bộ "Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi" nhé mọi người.

Kỳ này Vương gia và Trâu Tiểu An làm cameo cho em trai và em dâu Vương gia.

Cái nết ông em chỉ hơn chứ không kém ông anh nên lót dép ngồi đây chờ coi ổng bị vợ trị (︶▽︶)꘎♡━━━━━━━━━━━━━━━♡꘎

Dạo này đất phong của Kính Vương vô cùng náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên rộn ràng tưng bừng như vậy kể từ lần trước Vương phi bị treo lên cổng thành, vì tiểu thế tử phủ Kính Vương đầy tuổi nên vương phủ đãi tiệc linh đình ba ngày liền, ngay cả cổng thành cũng giăng đèn kết hoa để dân chúng cả thành cùng hòa vào bầu không khí vui tươi.

Vì dịp trọng đại này nên gần đây quan lại và giới quyền quý nối đuôi nhau kéo tới không dứt, chỉ nhìn dãy xe ngựa lộng lẫy thôi cũng đủ làm dân chúng hoa mắt.

Nhưng cũng không tránh khỏi chút sự cố.

Giữa dòng người tấp nập có đứa bé không hiểu sao bị lạc mất người nhà nên đứng bơ vơ giữa đường oa oa khóc lớn, đúng lúc đó một chiếc xe ngựa sơn son thiếp vàng chạy qua cổng thành không kịp né tránh.

Tám con ngựa kéo xe đều cực kỳ to khỏe, nếu tông trúng đứa bé này thì kiểu gì cũng tan xương nát thịt.

"Ôi!"

Cũng may không gặp nguy hiểm gì, xe ngựa dừng lại cách đứa bé hơn một trượng rồi màn gấm bị kéo ra, một thanh niên mặt tròn mắt to bước xuống.

Y mặc áo gấm thượng hạng nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là kiêu căng hống hách.

Y xuống xe ngựa, không nhìn dân chúng đứng xem chung quanh mà đi tới ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé rồi hỏi.

"Tiểu hài, sao ngươi lại khóc?"

Đứa bé nhìn y nửa ngày, thấy y hiền hòa thân thiện nên khóc thút thít nói không thấy cha mình đâu nữa.

Thanh niên bế nó tới gánh hàng rong bên cạnh mua mứt quả rồi nhờ một hộ vệ đưa nó về nhà.

Thu xếp xong cho đứa bé y lại leo lên xe ngựa, vừa bước vào thì nghe thấy nam nhân ngồi trên ghế chính hừ lạnh nói.

"Chậm chạp lề mề, có chút chuyện rắm thúi mà cũng lâu lắc!"

Người này mặc mãng bào màu chàm, tướng tá uy phong bệ vệ, rõ ràng bộ dạng oai hùng nhưng nói năng lại hết sức thô lỗ, đúng là sỉ nhục văn hóa.

Cũng may thanh niên mặt tròn nghe mãi thành quen nên chỉ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhìn vừa dễ gần vừa đáng yêu.

"Bẩm Vương gia, con ai cũng như con mình.

Chính vì Vương gia yêu dân như con nên tiểu nhân mới làm vậy đó ạ."

"Hừ!"

Vương gia liếc y một cái, rốt cuộc tiếng hừ lạnh đã không còn mang vẻ cáu kỉnh, "Giải quyết xong rồi còn chưa đi nữa à!

Lề mà lề mề."

"Vâng."

Thanh niên vén màn cửa lên bảo người đánh xe, "Mau đến phủ Kính Vương đi."

Tôn Đại Phật đệ đệ ruột của Kính Vương tới rồi đây!

Còn không mau vấn an!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
02


"Vĩnh Vương giá lâm!"

Hôm nay phủ Kính Vương có vị tôn Đại Phật ghé thăm.

"Mau mời Vương gia tới bên này đi."

Gã sai vặt lanh lợi khom lưng chào khách quý.

"Các chủ tử nhà ta ở sân sau đợi ngài lâu lắm rồi đấy ạ!"

Vĩnh Vương xụ mặt không lên tiếng, thanh niên mặt tròn đi cạnh hắn vội ra mặt chào hỏi, còn lấy từ trong tay áo ra một túi tiền bằng gấm đưa cho gã sai vặt tiếp đón họ rồi nói khéo.

"Làm phiền tiên sinh, đây là chút tâm ý của Vương gia nhà ta, xin vui lòng nhận cho."

Y tươi cười đon đả chẳng có điểm nào chê được, nhờ vậy dù Vương gia nhà y có sầm mặt như Diêm Vương thì vẫn không làm mất lòng người ta.

Gã sai vặt của Kính Vương gia vui vẻ nhận lấy rồi hai người lại tâng bốc nhau một hồi.

Vĩnh Vương lườm hai người hừ lạnh, đang định mở miệng đá đểu thì bị thanh niên mặt tròn âm thầm đạp cho một cước, Vương gia bĩu môi rồi nuốt xuống lời sắp nói, trên mặt lộ ra vẻ không cam tâm.

"......

Chỉ giỏi diễn trò." ——————
Đại ca Kính Vương của Vĩnh Vương năm xưa cũng là sát thần nổi tiếng âm hiểm tàn nhẫn, nhiều lần đính hôn đều không thành, khó khăn lắm mới lấy được vợ, lúc đó ai cũng nói với tính nết này của Kính Vương e là thành thân chưa đầy hai năm đã bị vợ bỏ.

Ai ngờ Kính Vương và Kính Vương phi mới gặp đã vừa mắt nhau, yêu đến chết đi sống lại.

Chẳng những sinh hai bé con mà trước đó còn diễn một vở kịch Vương phi thật giả treo cổng thành, không chỉ làm dân chúng ở đất phong say mê mà còn nổi tiếng ra bên ngoài, ngay cả đất phong của Vĩnh Vương cũng nghe thấy, gánh hát còn dựng thành kịch.

Nhưng Vĩnh Vương quả thực không tin ca ca âm hiểm xảo trá kia của hắn thật sự đổi tính vì một ca nhi.

Hôm nay Vĩnh Vương lặn lội đường xa đến dự tiệc thôi nôi của cháu mình, một là để chúc mừng, hai là để tìm hiểu hư thực về ca ca hắn.

"Vĩnh Vương điện hạ, thứ lỗi không thể tiếp đón từ xa."

Vừa bước vào sân sau thì có một ca nhi tuấn tú bồng đứa bé bụ bẫm kháu khỉnh ra cửa.

Dáng dấp y xinh đẹp động lòng người, vừa xuất hiện thì cảnh vật chung quanh lập tức bừng sáng.

Vĩnh Vương nhướn mày, quả nhiên trông thấy đại ca hắn theo sát phía sau, bộ dạng xun xoe hết sức mất mặt.

"Chắc đây là tiểu thế tử điện hạ nhỉ!"

Thanh niên mặt tròn lên tiếng khen ngợi, "Còn nhỏ mà đã mày rậm mắt to thế này nhất định mai sau sẽ có triển vọng lắm đây!"

Đáng tiếc Vương gia nhà y cực kỳ phá đám, không chỉ hừ lạnh một tiếng mà còn nói giễu trước mặt mọi người.

"Lông còn chưa mọc đủ thì nhìn ra cái trứng gì."

Thanh niên mặt tròn và Kính Vương phi đứng ngây tại chỗ, chỉ biết nhìn nhau cười gượng.

Kính Vương điện hạ không chịu lép vế lên tiếng.

"Sao hiền đệ lại nói vậy, chắc không phải cô đơn lâu quá làm thân thể mất cân bằng ảnh hưởng đầu óc rồi đấy chứ."

Nhìn hai huynh đệ quả là thân thiết hòa thuận.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
03


Kính Vương và Vĩnh Vương là cặp song sinh của đương kim Thái hậu và tiên đế, đệ đệ ruột của đương kim thiên tử, thiên hoàng quý tộc danh chính ngôn thuận, dưới một người trên vạn người.

Kính Vương ra đời trước Vĩnh Vương mười phút, từ lúc sinh đến khi được phong vương xây phủ có thể nói hai huynh đệ như hình với bóng, chỉ là cách thể hiện tình cảm hơi khác người, hai vị Vương gia này từ nhỏ đã thích chọc phá nhau, thời còn đi học tường xuyên mách tội đối phương, đến giờ cũng chẳng khá hơn là bao.

"Ngu huynh nói sai rồi."

Vĩnh Vương tìm từ đặt câu rất có thâm ý, "Nam nhi tốt chí ở bốn phương, sao có thể dễ dàng bị nhi nữ tình trường làm vướng chân được."

Kính Vương phi suýt phì cười, quả nhiên trông thấy nam nhân nhà mình trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi có vẻ cay cú lắm.

"Bỉ đệ ngu ngốc."

Kính Vương hiếm khi bị chọc tức như vậy, "Nhà mình không quét thì lấy gì quét thiên hạ, hiện giờ bỉ đệ phòng không chiếc bóng e là chưa hiểu hết diệu dụng trong đó đâu."

Không sai, cũng như Kính Vương trước kia mang tiếng xấu bên ngoài nên định hôn lần nào hỏng lần nấy, Vĩnh Vương điện hạ cũng chẳng ai thèm lấy.

Hắn từng định hôn ba lần nhưng người có hôn ước đều xảy ra chuyện.

Lần thứ nhất chết bệnh, lần thứ hai chết đuối, khó khăn lắm đến lần thứ ba không bị bệnh không gặp nạn nhưng đối phương lại đi tu.

Tin đồn Vĩnh Vương có số khắc vợ cứ thế lan rộng, mọi người đều cho rằng không có lửa sao có khói, bởi vậy những người có gia thế tốt đến tuổi lập gia đình đều không dám bén mảng tới phủ Vĩnh Vương bàn hôn sự.

Quả nhiên Vĩnh Vương điện hạ bị chọc trúng chỗ đau nên lập tức sầm mặt.

"Đường Cảnh Văn!"

Trong thời khắc mấu chốt nhờ có Kính Vương phi đại nghịch bất đạo gọi thẳng tên Kính Vương mới phá vỡ cục diện bế tắc.

Kính Vương lập tức xìu xuống, quay lại đáp với vẻ không vui.

"Gì thế ái phi?"

"Bánh Trôi của chúng ta sắp tan học rồi, mau đón nó về đi."

Đường Nguyên là con đầu lòng của Kính Vương, tiểu ca nhi phấn điêu ngọc trác này vừa tròn bảy tuổi nên mỗi ngày đều theo tiên sinh học chữ.

Lúc này Kính Vương mới chịu đình chiến rồi cáo từ đi đón con.

Kính Vương đi xong Vĩnh Vương cũng không còn hùng hổ dọa người như gà chọi nữa, Kính Vương phi bồng tiểu thế tử hàn huyên với hắn một hồi.

"Nào, bảo bối làm quen với hoàng thúc thúc của con đi."

Tiểu thế tử là nghé con mới đẻ không sợ cọp, cười nắc nẻ với Vĩnh Vương đang lạnh mặt, khoe hai cái răng sữa mới nhú rồi vui vẻ duỗi tay nhỏ ra.

"Ôi."

Thanh niên mặt tròn nãy giờ yên lặng làm phông nền lúc này mới cười nói, "Tiểu thế tử gan thật, muốn Vương gia ôm một cái kìa."

Kính Vương phi cũng nói.

"Điện hạ có muốn bế Kỳ Kỳ không?"

Hai người này bị sao vậy chứ!

Vĩnh Vương gồng mình ôm cục bột kia, đôi tay thường xuyên kéo cung bắn tên chém người giờ lại hơi run.

Mẹ, mềm thế này có khi nào bị hắn ôm hỏng không.

Vĩnh Vương rén.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
04


Tuy chỉ mừng con thôi nôi nhưng phủ Kính Vương mở tiệc hết sức linh đình.

Khách khứa nối đuôi nhau đến chúc mừng không dứt, còn hoàng thúc thúc tôn quý nhất của tiểu thế tử là Vĩnh Vương và tùy tùng được sắp xếp nghỉ lại trong một sân riêng.

Ca ca hắn ba ngàn con sông chỉ múc một gáo, cả vương phủ to như vậy mà chủ nhân thật sự chỉ có hắn, Vương phi và hai đứa con nên phòng trống nhiều không kể xiết, dành một chỗ cho Vĩnh Vương ở tạm quả thực dễ như trở bàn tay.

Phòng không dùng đến dù sao cũng hơi sơ sài, tuy phủ Kính Vương đã sai người quét dọn nhưng vẫn chưa đâu vào đâu.

Thuở thiếu thời Vĩnh Vương từng hành quân đánh trận nên nhà dột hầm nứt gì mà chưa từng ở qua, cực kỳ dễ nuôi, vừa vào cửa đã đặt mông ngồi phịch xuống ghế ra vẻ chẳng thèm quan tâm.

Có lẽ số hắn đã định không được hưởng thụ sung sướng.

"Phiền Vương gia nhấc chân lên giùm."

Vĩnh Vương nhíu mày.

"Phiền Vương gia đứng dậy cho."

Vĩnh Vương líu lưỡi.

"Phiền Vương gia đừng chắn cửa."

Vĩnh Vương đứng phắt lên!

"Đường Khoai Môn!"

Thanh niên đang quay mòng mòng đứng im tại chỗ.

"Gia?"

Thật ra Đường Khoai Môn cũng không phải tên Đường Khoai Môn thật, mười năm trước y vào vương phủ, sau khi ký văn tự bán mình thì không thể giữ tên cũ mà phải theo họ Đường của chủ, vì tên cũ của y có một chữ "Ngọc" nên gọi là Đường Ngọc, nhưng Vĩnh Vương đáng ghét này cứ nhất định phải gọi Khoai Môn mới chịu.

"Ngươi không yên tĩnh một lát được sao?"

Vĩnh Vương cáu kỉnh, "Lặn lội đường xa gần nửa tháng mà ngươi không mệt à?"

"Bẩm gia, chỗ ở Kính Vương điện hạ sắp xếp đương nhiên rất tốt.

Nhưng tiểu nhân cũng phải quét dọn mới ở thoải mái được chứ ạ."

Đường Ngọc nói xong định đi gánh rương gỗ đỏ đang đặt tạm trong sân.

"Ngươi định để mình bị thương rồi vu cho bản vương cay nghiệt với hạ nhân đúng không?"

Vĩnh Vương tức giận mắng, "Đám nô tài các ngươi mắt để đâu thế hả, đây là việc quản gia phải làm à!"

Các nô bộc đứng xa không dám tới gần lúc này mới xúm nhau đi làm việc để quản gia Đường Ngọc chỉ có thể ngồi uống trà với Vương gia.

Dáng vẻ Đường Ngọc vô cùng ngoan hiền, nhìn như củ khoai môn ngọt ngào, chỉ có Vĩnh Vương mới biết tiểu gia hỏa này lợi hại cỡ nào.

"Gia."

Đường Ngọc mỉm cười nhìn Vĩnh Vương.

"Có rắm mau thả."

Đường Ngọc tập mãi thành quen nên thản nhiên nói tiếp.

"Gia và Kính Vương điện hạ cùng một mẹ sinh ra, lại là huynh đệ song sinh nên tất nhiên phải có điểm chung!"

Đôi mắt hạnh của Đường Ngọc đảo quanh, "Giờ Kính Vương điện hạ và Vương phi đầm ấm hạnh phúc, theo tiểu nhân thấy thì đây là cơ hội tốt cho gia quan sát học hỏi.

Tháng sau ma ma sẽ thu xếp tuyển phi cho gia đấy ạ......"

"Chó lại bắt chuột."

Khóe miệng Đường Ngọc cong lên, bưng chén trà uống một hớp.

"Ta chỉ lo cho chuyện hệ trọng cả đời của gia thôi mà."

Không biết tốt xấu, hừ.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
05


Phủ Kính Vương giăng đèn kết hoa rực rỡ, ngay cả người chuyên lo liệu phủ Vĩnh Vương lâu năm như Đường Ngọc cũng thấy hết sức hoành tráng.

Đêm nay mở tiệc gia đình, Vĩnh Vương và ca ca hắn vừa đụng mặt lại tiếp tục xách mé nhau, cả Kính Vương phi lẫn Đường Ngọc đều bó tay nên dứt khoát để mặc bọn họ ầm ĩ, còn mình thì trò chuyện rôm rả.

"Vương phi quả nhiên tinh tế khéo léo, bảo sao thép cứng như Kính Vương điện hạ cũng phải mềm đi dưới tay ngài."

"Ngươi thật khéo ăn nói, ta thích tính ngươi rồi đấy."

Kính Vương phi không hề khách sáo, "Ngươi cũng đừng gọi ta là Vương phi nữa, cứ gọi ta Tiểu An được rồi, còn ta xưng hô với ngươi thế nào đây?"

"Vậy tiểu nhân xin mạo muội."

Đường Ngọc thông minh nhưng cũng không phải kiểu người gò bó theo khuôn phép, y và Kính Vương phi mới quen đã thân nên cũng thoải mái hơn, "Tên tiểu nhân được Vương gia ban cho, chỉ có một chữ Ngọc duy nhất, ngài cứ tùy ý xưng hô là được."

"Nhìn ngươi trẻ hơn ta ấy nhỉ."

Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Kính Vương phi lộ ra vẻ tinh nghịch, "Bao nhiêu tuổi rồi?

Làm ở phủ Vĩnh Vương có tốt không?

Phủ Kính Vương chúng ta cũng đang cần người, hay để ta bàn với Vương gia chuyển ngươi sang phủ chúng ta được không?"

"Ngài đánh giá cao Đường Ngọc rồi.

Từ khi Vương gia mười lăm tuổi ra ngoài lập phủ ta đã đi theo chủ tử, đến giờ đã gần mười năm, đại ân của Vương gia không thể báo đáp, tiểu nhân đã ký văn tự bán đứt mình, nếu không có miệng vàng lời ngọc của Vương gia thì ta tuyệt đối không đi được đâu."

Đường Ngọc vô thức nhìn thoáng qua Vĩnh Vương, thấy hắn còn đang cụng ly với huynh trưởng, y lấy lại tinh thần cười nói, "Nhưng tiểu nhân thấy phủ Kính Vương này đông đảo nhân tài, có thêm ta hay không cũng chẳng khác gì, Vương phi không cần dùng đến ta đâu."

"Ngươi thật thú vị."

Kính Vương phi cong môi cười rồi bỏ qua tôn ti mời y một ly rượu, Đường Ngọc vội uống một hơi cạn sạch.

"Chẳng giấu gì ngươi......"

Kính Vương phi nói với vẻ bí hiểm, "Từ nhỏ ta đã biết chút y thuật trung y, thật ra tiểu tiên sinh cũng như ta —— Là ca nhi đúng không."

Chính là ca nhi có thể sinh con ấy.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
06


Trong thế giới của họ ngoài nam nhân và nữ nhân còn có ca nhi có thể mang thai.

Thường thì ca nhi mảnh mai hơn nam nhân, vóc người thấp bé, hình dáng cũng thanh thoát mềm mại.

Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, vẫn có ca nhi uy mãnh hơn nam nhân và nam nhân xinh đẹp hơn ca nhi nên hầu hết mọi người phân biệt nam nhân và ca nhi dựa vào nốt ruồi son trên da.

Phần lớn nốt ruồi son đều nằm ở chỗ dễ thấy nên rất dễ nhận ra điểm khác biệt.

Chẳng hạn như nốt ruồi son của Kính Vương phi nằm trên đốt ngón tay trái, rực rỡ y như một chiếc nhẫn mã não.

Còn trên người Đường Ngọc lại chẳng có gì cả, khuôn mặt, bàn tay và những chỗ lộ ra ngoài đều trắng bóc, một chấm nhỏ cũng không có chứ đừng nói đến nốt ruồi son tượng trưng cho ca nhi.

Đường Ngọc nghe Kính Vương phi nói xong thì phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau đó mới định thần cười nói.

"Ngài cứ đùa."

"A ——" Kính Vương phi dài giọng rồi gật gù, "Thì ra Vĩnh Vương điện hạ không biết."

Đường Ngọc cứng đờ.

Cũng may Kính Vương phi không nói tiếp nữa mà đổi sang chủ đề khác.

"Tiểu tiên sinh chăm sóc trẻ con cũng thành thạo ghê!"

Kính Vương phi khen Đường Ngọc, "Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã rành như vậy."

"Tiểu nhân bạc phúc, cha mẹ mất sớm để lại một ấu đệ cho ta trông nom nên mới biết chút ít thôi......

Ta tự biết thân phận mình nên không dám trèo cao."

Kính Vương phi thở dài: "Ngươi thật sự không muốn đến phủ Kính Vương của ta à?

Vương gia chúng ta có thể lấy khế ước bán thân cho ngươi, từ nay về sau ngươi không phải nô tịch nữa mà chỉ là người bình thường thôi."

Đôi mắt sáng ngời của Đường Ngọc bất giác chớp một cái, y trộm nhìn sang Vĩnh Vương đang say sưa uống rượu, cuối cùng vẫn từ chối khéo.

"Đa tạ ý tốt của Vương phi nhưng Đường mỗ không dám nhận đâu ạ." —————— "Khoai Môn!"

Tàn tiệc rượu, Vĩnh Vương uống thua ca ca say chếnh choáng được Đường Ngọc đỡ về phòng.

Hắn vốn cao lớn nên Đường Ngọc dìu rất vất vả, eo như sắp vẹo tới nơi.

Đường Ngọc đối xử với Vĩnh Vương không hề nhún nhường như khi gặp Kính Vương phi, còn to gan quát hắn.

"Làm gì thế!"

"Lúc nãy ở bàn ăn ngươi rì rầm quái gì với vợ ca ta mãi thế?"

Vĩnh Vương bị ném xuống giường vẫn giữ nguyên vẻ mặt tò mò, "Nói gì mà liên tu bất tận, một con mắt cũng không thèm nhìn lão tử nữa, ngươi đúng là to gan mà."

Đường Ngọc vừa cởi áo khoác tơ vàng trên người Vĩnh Vương vừa trả lời hắn.

"Vương phi xem trọng năng lực của tiểu nhân nên muốn giữ tiểu nhân lại làm việc."

"Mẹ, ta biết ngay mà!"

Vĩnh Vương tức giận hất giày ra xa tám trượng, "Mẹ nó ngày nào ngươi cũng dụ dỗ ong bướm, tức chết lão tử rồi!"

Đường Ngọc chẳng hề nao núng mà thản nhiên múc nước vắt khăn cho Vĩnh Vương lau mặt rửa tay.

"Lão tử chưa cho ngươi đi thì ngươi không được đi, nghe rõ chưa......

Ưm!"

Vĩnh Vương bị trùm khăn lên mặt.

"Lo mà ngủ đi, gia."

Đường Ngọc bật cười một tiếng như ngôi sao vụt qua bầu trời rồi biến mất.

Đại lão thô.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
07


Vĩnh Vương ở phủ Kính Vương gần một tháng, tuy hai huynh đệ cả ngày lẫn đêm đối chọi gay gắt nhưng một người không tiễn khách một người không từ giã, mãi đến khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống thì Vĩnh Vương mới bảo Đường Ngọc thu xếp về phủ.

Hôm nay Vĩnh Vương lại so tài võ nghệ với ca hắn, vừa vào sân đã thấy Đường Ngọc đang nghiêm túc kiểm kê từng rương vật phẩm.

"Thu xếp xong chưa?"

Nghe Vĩnh Vương hỏi, Đường Ngọc vội đặt xuống danh sách dài như tờ sớ để ra đón hắn.

"Gia về rồi."

Đường Ngọc đón lấy trường kiếm từ tay Vĩnh Vương rồi dẫn người vào phòng, "Nước nóng chuẩn bị sẵn rồi, ngài vào tắm cho thoải mái đi, bữa ăn xong ngay đây."

Nãy giờ Đường Ngọc đứng trong sân nên khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, Vĩnh Vương nhìn y một cái rồi đưa tay bóp má y.

Lòng bàn tay nóng hổi đụng phải gò má lạnh như băng làm Đường Ngọc vô thức rụt cổ lại.

"Gia, ngài làm gì......"

Vĩnh Vương bóp khuôn mặt trong tay rồi mở miệng nói.

"Ngốc nghếch." ——————
Là người hầu của Vĩnh Vương suốt mười năm nay, cả ngày lẫn đêm Đường Ngọc phải hầu hạ Vương gia ăn ở, tất nhiên tắm rửa thay đồ cũng không được từ chối.

Tính tình Vĩnh Vương dễ quạu, từ nhỏ ca hắn đã khen hắn giống như tảng đá vừa thúi vừa cứng trong nhà xí, chỉ khi tắm rửa mới dễ tính hơn đôi chút.

Đường Ngọc quá hiểu tính nết Vương gia nên hầu như luôn chọn thời điểm này để nói những việc không lớn không nhỏ xin Vương gia định đoạt, thông thường sẽ có kết quả tốt hơn.

"Lần này Kính Vương điện hạ và Vương phi chuẩn bị mười sáu xe quà đáp lễ để chúng ta mang về đất phong, ta thấy trong đó có không ít vải tốt, gia thấy nên xử lý thế nào ạ?

Cất vào kho trước hay may mấy bộ y phục xuân hè......"

"Lão tử thèm hắn tặng chắc......"

Vĩnh Vương nhíu mày lộ vẻ không vui, lúc hắn đến đây mang theo mười xe quà tặng, tính cả gốc lẫn lãi còn lời được sáu xe nhưng hắn chẳng vui chút nào.

"Tình huynh đệ giữa Kính Vương điện hạ và gia làm tiểu nhân cũng cảm động lây."

Đường Ngọc vừa rón rén chà xơ mướp vừa quan sát sắc mặt Vĩnh Vương, "Nếu tiểu nhân có ca ca ngày ngày nhét đồ tốt cho ta thì không biết sẽ vui đến mức nào nữa."

Vĩnh Vương hừ một tiếng, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Đường Ngọc xắn tay áo chà lưng cho người ta, Vĩnh Vương võ nghệ cao cường y như đại danh Đường Cảnh Võ của hắn, thân hình cao lớn tráng kiện, năm xưa trên chiến trường là sát thần khét tiếng.

Nhưng tướng quân bách chiến chết, tráng sĩ mười năm về, dù Vĩnh Vương dũng mãnh đến đâu thì trên người vẫn có không ít vết sẹo.

Mỗi lần Đường Ngọc nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt này thì lại cay mắt, cẩn thận từng li từng tí tránh đi vết thương cũ trên lưng.

"Mèo cào đấy à?"

Vĩnh Vương quay đầu cáu kỉnh hỏi, "Ngươi bị lạnh choáng hay chưa ăn no thế hả."

Đường Ngọc khựng lại.

Chà chết ngươi luôn!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
08


Ngày trở về tuyết đầu mùa đã tan, trời xanh mây trắng.

Kính Vương u sầu dẫn Vương phi và hai bé con tiễn đến tận cổng thành.

"Vương gia và phu nhân đừng tiễn nữa."

Đường Ngọc nói thay chủ nhân mình, "Hôm nay có nắng nhưng vẫn còn lạnh lắm, hai vị tiểu điện hạ không chịu nổi đâu ạ."

"Về đi về đi."

Vĩnh Vương cũng phất tay áo, "Đừng có đưa tiễn mười tám dặm nữa, có phải đang đóng kịch đâu."

"Hôm nay ngươi đi nên bản vương vui vẻ không so đo với ngươi."

Kính Vương nói kháy, "Lần sau gặp lại ngươi đừng cô đơn một mình nữa, tuổi lớn thế này mà vẫn chưa sinh con, ta thấy sau này Vương phi của ngươi cũng lẻ loi bơ vơ thôi......Ui."

Kính Vương bị Vương phi trừng mắt liếc thì vội vã ngậm miệng để Vương phi phát huy.

"Vương gia đi thong thả, hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt có thể uống rượu mừng của Vương gia!"

Vĩnh Vương tuy xấu tính nhưng vẫn hết sức khách khí với tẩu tử, cũng không phản ứng lại ca hắn nói nhảm mà chắp tay nói.

"Cáo từ."

Đường Ngọc thở dài.

"Vương gia, Vương phi, các tiểu điện hạ, tiểu nhân cũng cáo từ đây ạ."

Đội ngũ của Vĩnh Vương đã đi xa mà cả nhà Kính Vương vẫn còn đứng trên lầu cổng thành dõi theo.

"Vương gia không nỡ xa đệ đệ chứ gì."

Kính Vương phi mỉm cười bịt mắt con trai lớn rồi kiễng chân hôn chụt một cái lên môi Vương gia nhà mình.

Kính Vương được hôn vẫn sĩ diện hừ lạnh một tiếng.

"Ai không nỡ xa hắn chứ, đã già như vậy mà vợ cũng không có."

"Đúng vậy, Vương gia nhà ta lợi hại nhất."

Kính Vương phi nhìn theo đội ngũ đi xa tít tắp rồi cảm khái, "Ít ra ngài còn biết mình thích ta."

Ai như Vĩnh Vương, tim đã thuộc về người ta mà còn cười ngốc.

Ha ha.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
09


Trong gần nửa tháng về đất phong này thời tiết càng ngày càng lạnh, Vĩnh Vương cao lớn khỏe mạnh nên áo choàng cũng không cần mặc, còn Đường Ngọc mới sơ sẩy chút xíu đã nhiễm gió lạnh ngã bệnh.

Giờ đang tội nghiệp ôm cái mũi đỏ bừng trốn trong xe ngựa uống thuốc đắng.

Vĩnh Vương ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn y uống thuốc, còn châm chọc mấy câu.

"Mấy ngày trước bảo ngươi ngủ trong xe ngựa đừng hóng gió mà không chịu nghe."

Vĩnh Vương cau mày nói kháy, "Giờ thì sướng rồi."

Họ muốn về đất phong trước ngày mồng tám tháng Chạp, sắp năm mới nên trong phủ có không ít quan viên địa phương và dân chúng đến nhờ Vương gia định đoạt công việc.

Bởi vậy lộ trình này đi rất gấp, không phải ngày nào cũng được nghỉ chân ở khách điếm mà thường xuyên dựng lều qua đêm ngay trên đường.

Vương gia tất nhiên ở trong xe ngựa, còn các tùy tùng thì tự tìm chỗ ngủ cho mình, mấy ngày trước lại có tuyết rơi, Vĩnh Vương vốn định giữ Đường Ngọc lại chen chúc với mình trong xe ngựa nhưng y không chịu nghe mà cứ đòi ra ngoài hóng gió, quả nhiên ngày thứ hai lập tức xong đời, thở không ra hơi.

Đã vậy còn không chịu nói, kết quả hai ngày sau ngã vật xuống làm Vĩnh Vương giật nảy mình.

"Gia......"

Đường Ngọc uống thuốc xong lại áy náy nói với Vĩnh Vương, "Để ta xuống xe đi......

Mất công lại lây bệnh cho ngài nữa."

"Ồ, lần này ngươi cũng biết mình bệnh sao?

Ban đêm ngủ trong rừng hóng gió lạnh sao không nghe nói gì?"

Vĩnh Vương vừa nói giễu vừa lấy chăn mền quấn chặt y không cho nhúc nhích, "Cùng là đại lão gia mà ngươi còn e lệ cái quái gì, lão tử có thêm miếng thịt hay ngươi mất đi miếng thịt hả."

"Gia, ngài đừng cười ta......

Khụ khụ....."

Đường Ngọc ho sặc sụa như phổi sắp văng ra ngoài, lần này Vĩnh Vương cũng lười nói.

"Nhắm mắt!"

Vĩnh Vương đưa tay bịt kín mắt y rồi hung ác nói, "Ngủ đi!"

Vĩnh Vương chinh chiến lâu dài nên trong lòng bàn tay đầy vết chai sần, bàn tay nóng rực làm tim Đường Ngọc nhảy loạn mấy lần, đành phải tâm không cam tình không nguyện nhắm mắt lại.

"Vâng."

Ngủ thì ngủ.
 
Back
Top Bottom