Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 69: Sao lại cắn ta


Từ Kính Nhi nghe xong chuyện của Thái tử thì kích động đến mấy ngày, đang ngủ cũng cười tỉnh.

Nàng thậm chí còn mơ thấy Thái tử và Cố Lang thành thân, khắp chốn mừng vui, cả thành đều treo đèn lồng đỏ thật cao......Còn bọn họ mặc y phục đỏ rực, uống rượu hợp cẩn dưới ánh nến......Nhưng nàng lại nghĩ Cố Lang chọn Thái tử thì đại đương gia sòng bạc Sơn Hà sẽ cô đơn, cũng rất đáng thương, trong lòng nhất định không dễ chịu gì.Nếu hắn đau lòng lại trút giận lên Tôn Phóng thì làm sao đây?Nàng càng nghĩ càng lo lắng nên đem bánh ngọt đến sòng bạc tìm Tôn Phóng.Tôn Phóng mở cửa, thấy Từ Kính Nhi thì vui vẻ nói: "Kính Nhi, sao nàng lại tới đây?"

Từ Kính Nhi đưa bánh ngọt cho hắn, "Ta làm bánh ngọt, ngươi nếm thử đi."

"Được được......"

Tôn Phóng cười ngây ngô nhận lấy bánh ngọt, hai người cứ thế đứng ở cửa."

Ta......"

Từ Kính Nhi đảo mắt nhìn quanh rồi nói, "Tôn đại ca, ta muốn xem cá."

Tôn Phóng vội vàng dẫn nàng đi xem mấy con cá béo tốt kia.Từ Kính Nhi nhìn cá bơi qua bơi lại trong ao, thầm nghĩ cá này vẫn còn nuôi thì chắc đại đương gia chưa thể dứt tình với Cố Lang.Ai, thật si tình a......"

Đại đương gia của các ngươi......"

Từ Kính Nhi dò hỏi, "Và Cố công tử...... thế nào rồi?"

Tôn Phóng vừa ăn điểm tâm vừa nói: "Rất tốt, cả ngày dính nhau như sam, mắt ta sắp mù tới nơi rồi."

"Hả?"

Từ Kính Nhi sững sờ, sao còn có thể dính nhau như sam?

Chẳng lẽ......

Ba người......"

Nhưng mà," nàng xoắn khăn trong tay, "Cố công tử...... chẳng phải ở bên Thái tử rồi sao?"

Tôn Phóng buông điểm tâm xuống, có chút kỳ quái nói: "Sao nàng biết người Thái tử thích là Cố Lang?"

Dù Thái tử đã công khai thừa nhận người trong lòng mình là nam tử, còn muốn phong Thái tử phi nhưng chưa từng nói người kia là Cố Lang.Hắn không muốn Cố Lang bị đám quan trong triều dùng ngòi bút xỉ vả.Từ Kính Nhi đáp: "Ngụy tỷ tỷ nói.

Trước kia nàng thích Thái tử, Thái tử đã nói nàng biết."

Tôn Phóng nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra thì đại đương gia của chúng ta...... chính là Thái tử."

Từ Kính Nhi sửng sốt, "Cái gì?"

"Lúc trước tình thế trong kinh khá phức tạp," Tôn Phóng giải thích, "Thái tử để tiện làm việc nên mới thay đổi thân phận thôi."

Từ Kính Nhi kinh ngạc: "Vậy Cố công tử vẫn ở bên đại đương gia của các ngươi, cũng chính là Thái tử sao?"

Tôn Phóng gật đầu."

A!"

Từ Kính Nhi bỗng nhiên ôm chầm lấy Tôn Phóng, vừa khóc vừa cười, "Ô ô ô......

Quá tốt rồi......

Không phải tình mới tình cũ, thật tốt......"

Tôn Phóng ôm nàng mà tim đập dữ dội, có chút không biết làm sao, đành phải phụ họa: "Đúng......

Thật tốt......"

Tạ, tạ ơn đại đương gia!*Trong thư phòng Thái tử, tấu chương lộn xộn trải đầy đất.Quần áo Cố Lang hở ra phân nửa, bị Mộ Dung Diễn đè giữa mớ tấu chương trên đất hôn thật sâu."

Mộ Dung, tấu chương......Ưm......"

Y cũng không biết tại sao lúc đầu hai người ngồi dưới đất xem tấu chương, xem một hồi liền biến thành dạng này."

Không cần để ý," Mộ Dung Diễn giật dây cột tóc của y xuống, vuốt ve mái tóc xõa ra tán loạn, "Toàn nói nhảm thôi......"

Cố Lang biết trong tấu chương đều mắng Thái tử.

Hai người làm trái đạo lý truyền thống, Mộ Dung Diễn lại còn thẳng thắn thừa nhận, ngay cả Ngụy Dung đã sớm biết chuyện cũng bị tin này làm khiếp sợ.Ngụy Dung cứ nghĩ dù Thái tử thích Cố Lang thì cũng chỉ giấu y trong Đông Cung âm thầm sủng ái, nào ngờ Thái tử lại làm trái lễ pháp, không sợ dị nghị.Nhưng Cố Lang không muốn để hắn một mình gánh chịu những chuyện này, y phải cùng hắn đứng chung một chỗ......Cố Lang níu cổ hắn, ôm hắn càng chặt hơn......Ngoài cửa, Trần công công vui tươi hớn hở gọi người nấu nước nóng.Hộ vệ vừa đi vừa bấm đốt tay tính toán.

Giờ không chỉ nấu ban đêm mà ban ngày cũng phải nấu, quả nhiên làm giàu không khó.-Vài ngày sau Nguyễn Niệm cũng chưa nhớ ra được mình cắn môi Khuất Phong Vân lúc nào.Y nghĩ đến nỗi ngủ không ngon, trời vừa sáng liền tỉnh lại.

Y mở mắt ra, thấy mình vẫn nép trong ngực Khuất Phong Vân như thường ngày, tưởng hắn là gối ôm.Mấy ngày nay trước khi ngủ y luôn ôm gối, tỉnh dậy lại biến thành ôm Khuất Phong Vân ấm áp dễ chịu.Nhưng thời gian này còn được bao lâu?

Nguyễn Niệm ủ rũ nghĩ, cánh tay Khuất Phong Vân kiểu gì cũng sẽ lành, sau đó phải về cung làm việc hoặc về phủ của hắn......Nguyễn Niệm thấy mũi cay cay, ngửa đầu nhìn Khuất Phong Vân đang ngủ say, nghe tiếng tim đập trong ngực hắn.Y nhẹ nhàng giơ tay lên sờ đôi môi bị cắn rách của Khuất Phong Vân, lòng bàn tay chạm vào môi ấm nóng.Bỗng nhiên Khuất Phong Vân hé môi ngậm lấy đầu ngón tay y.Nguyễn Niệm giống như thỏ con bị giật mình, lập tức rút tay về rồi ngồi bật dậy trên giường.Khuất Phong Vân yên lặng nhìn y."

Ngươi......"

Nguyễn Niệm chột dạ nói, "Không......

Không ngủ à?"

Đáy mắt Khuất Phong Vân thanh tỉnh, hắn hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì đấy?"

"Ta......"

Nguyễn Niệm có chút nóng mặt, "Ta nghĩ không ra...... chuyện uống rượu hôm đó......"

Khuất Phong Vân: "Ngươi muốn nhớ lại không?"

Nguyễn Niệm gật đầu.Khuất Phong Vân bỗng nhiên nắm chặt tay y kéo về phía trước, Nguyễn Niệm không kịp đề phòng ngã vào trên người hắn, hai người đối mặt, hơi thở của nhau gần trong gang tấc.Khuất Phong Vân hỏi: "Nhớ ra chưa?"

Nguyễn Niệm lắc đầu."

Vậy thế này thì sao?"

Khuất Phong Vân ngẩng đầu hôn lên bờ môi mềm mại của y.Trong đầu Nguyễn Niệm hỗn loạn, đột ngột hiện ra hình ảnh mình nằm trên vai Khuất Phong Vân, chân đạp loạn xạ.Ngày đó Khuất Phong Vân khiêng y về phòng, muốn đặt y lên giường lại bị y đạp mạnh một cái, nhất thời không đứng vững nên ôm y ngã xuống giường.Y đè lên người Khuất Phong Vân giống như bây giờ, mắt đỏ ửng mắng Khuất Phong Vân, nói A Ngạnh ngươi không cần ta nữa, muốn đi tìm Từ cô nương...... ta không thèm để ý tới ngươi......Sau đó Khuất Phong Vân đột ngột ngửa đầu hôn y.Y giật mình, lại nhớ tới nữ thổ phỉ muốn gả cho Khuất Phong Vân thì lập tức nổi giận, cắn Khuất Phong Vân một cái thật mạnh......"

Nhớ rồi sao?"

Khuất Phong Vân buông y ra hỏi.Nguyễn Niệm ấp úng, "Ta, ta......"

"Vì sao cắn ta?"

Khuất Phong Vân thấp giọng nói, "Không thích ta hôn ngươi?"

"Không phải," Nguyễn Niệm mấp máy môi nói, "Ta nhớ tới nữ thổ phỉ kia muốn gả cho ngươi nên tức giận......"

"Ta không thích nàng," Khuất Phong Vân bỗng nhiên ôm y lật người lại, đè lên y rồi chậm rãi nói, "Ta thích ngươi."

Nguyễn Niệm trợn tròn mắt, "Cái......

Cái gì?"

Khuất Phong Vân cúi đầu khóa chặt môi y.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 70: Ái mộ Thái tử điện hạ


Nắng sớm xuyên qua cửa gỗ khép hờ tràn vào phòng.

Nguyễn Niệm chìm trong hơi thở nóng rực của Khuất Phong Vân, đầu ngón tay bám lên cánh tay phải bị thương của hắn, giữa tiếng thở dốc không khỏi cuộn lên nắm chặt......Khuất Phong Vân bỗng nhiên kêu đau một tiếng, Nguyễn Niệm phục hồi tinh thần, vội vàng buông tay ra nói: "Ta, ta không cố ý......

Ngươi không sao chứ?"

"Không sao," Khuất Phong Vân nắm chặt ngón tay đang muốn rút lại của y, cong khóe môi nói, "Hay là đổi chỗ khác sờ đi?"

Ánh mắt Nguyễn Niệm trốn tránh: "Ta, ta sao phải sờ ngươi chứ?"

Khuất Phong Vân: "Thật không sờ à?"

Nguyễn Niệm nhìn hắn, miễn cưỡng nói: "Vậy nếu ngươi muốn cho ta sờ...... cũng không phải không được......"

Khuất Phong Vân xích lại gần nói: "Vậy ngươi muốn sờ chỗ nào?"

"Ta......"

Nguyễn Niệm cãi lại, "Ta muốn lúc nào?

Là ngươi muốn ta sờ đấy chứ!"

Khuất Phong Vân: "Vậy ta muốn ngươi thích ta thì sao?"

Nguyễn Niệm: "......"

Khuất Phong Vân: "Không được à?"

"Cũng, cũng không phải không được......"

Nguyễn Niệm dừng một chút rồi hung dữ nói, "Vậy sau này ngươi không được cười với người khác vui vẻ như thế nữa!"

Khuất Phong Vân gật đầu, "Được."

Nguyễn Niệm: "Cũng không được đi chơi hồ với người khác!"

Khuất Phong Vân lại gật đầu.Nguyễn Niệm: "Càng không được làm ngơ với ta!"

Khuất Phong Vân không gật đầu mà lại hỏi: "Ngươi tốt với người khác, ta không được giận sao?"

"Ta không có!"

Nguyễn Niệm nói, "Ta không đối tốt với người khác......"

Khuất Phong Vân: "Chỉ tốt với ta?"

Nguyễn Niệm nắm chăn nói: "Vậy......

Vậy ngươi lặp lại lần nữa đi."

Khuất Phong Vân: "Nói gì cơ?"

Sắc mặt Nguyễn Niệm đỏ lên, "Nói, nói ngươi thích ta......"

Khuất Phong Vân: "Ngươi thích ta."

"Không phải!"

Nguyễn Niệm cả giận, "Là "Ta thích ngươi"!"

"Ừ," Khuất Phong Vân cười hôn y một cái, "Ta cũng thích ngươi."

Nguyễn Niệm sững sờ một lát mới nhận ra Khuất Phong Vân cố ý, "Ngươi......"

Khuất Phong Vân lại cắn môi y.Trong phòng nắng sớm nhàn nhạt, trên giường lại truyền đến tiếng kêu đau của Khuất Phong Vân, sau đó Nguyễn Niệm vừa thẹn vừa sốt ruột nói: "Ta......

Ta lại nắm đau ngươi à?

Vậy ta không hôn, không hôn nữa."

Khuất Phong Vân: "......"

Khuất Phong Vân yên lặng đứng dậy, chỉ vào cánh tay phải hỏi: "Làm sao mới mau lành lại?"

Nguyễn Niệm nói: "Giờ ngươi đã khôi phục rất nhanh rồi, chắc đợi thêm mấy tháng nữa là được."

Khuất Phong Vân: "......"

Khuất Phong Vân xuống giường ra cửa.Nguyễn Niệm nhìn hắn mở cửa đi vào sân, nhấc một thùng nước dội xuống người.Nguyễn Niệm: "......"

A Ngạnh, ngươi nóng lắm sao?*Trong tẩm cung Thái tử, Cố Lang tựa trước ngực Mộ Dung Diễn nhìn vết sẹo chướng mắt trên bụng hắn.Vết sẹo nằm ngang giữa bụng Mộ Dung Diễn, dù đã khép lại nhưng Cố Lang nhìn thấy vẫn rất đau lòng.

Y đưa tay lên sờ, lòng bàn tay xoa xoa vết sẹo, chậm rãi vuốt ve......Mộ Dung Diễn đè tay y, cọ cằm lên đỉnh đầu y nói: "Còn sờ nữa lại phải nấu nước nóng đấy."

Đầu ngón tay Cố Lang giật giật, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

"Giờ thì không đau," Mộ Dung Diễn đáp, "Không sao, đều qua cả rồi."

Cố Lang nghĩ bây giờ không đau nhưng lúc ấy nhất định rất đau nên hắn dưỡng thương lâu như vậy mới trở về.Lúc trước phía Nam bị lũ lụt, triều đình cấp mười mấy vạn lượng bạc cứu trợ lại bị Lục Bình Sơn tham ô hơn phân nửa, giả vờ chở ra ngoài rồi nửa đường lại chở về.Mộ Dung Diễn lén dẫn người đi cướp, lúc đầu rất thuận lợi nhưng đột nhiên xuất hiện một đám sơn phỉ làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, suýt nữa sòng bạc Sơn Hà còn bị bại lộ.Mộ Dung Diễn sợ Lục Bình Sơn từ sòng bạc Sơn Hà tra ra được Đông Cung và Trấn Bắc quân nên dứt khoát trọng thương giả chết, xóa đi tất cả vết tích, tránh về Đông Cung.Nhưng hắn không ngờ người trong lòng mình ngày thường tính tình lạnh nhạt thế mà lại khóc trước mộ hắn......"

Đau cũng đáng đời," Mộ Dung Diễn xoa lông mày nhíu chặt của Cố Lang, "Ai bảo ta gạt ngươi chứ......

Lừa gạt Thái tử phi phải bị sét đánh."

Cố Lang nghe hắn nói nhảm thì trong lòng cũng đỡ buồn bực hơn.

Y giương mắt nói: "Vậy lúc nãy ngươi gạt ta lần cuối cùng không sợ bị sét đánh à?"

Mộ Dung Diễn nói tỉnh bơ: "Tình nồng khó kiềm chế sao có thể gọi là lừa gạt?"

Cố Lang: "......"

"Huống hồ lúc nãy rõ ràng là ngươi ôm ta không buông," Mộ Dung Diễn hôn lên chóp mũi y một cái, "Còn hôn ta thế này thì ta làm sao nhịn được......"

Cố Lang kéo chăn trùm lên đầu hắn, Mộ Dung Diễn vén góc chăn lên rồi kéo y vào chung.Mền gối trên giường nhất thời bị lăn lộn, tiếng cười xen lẫn với tiếng rên khẽ."

Ngươi mới sờ chỗ nào của ta thế?"

"Ta lỡ tay thôi......

Ưm......

Ngươi buông ra......"

Lăn qua lăn lại một hồi, khi xốc chăn lên, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.Mộ Dung Diễn cọ vào chóp mũi Cố Lang, nhẹ giọng cười nói: "Lần này phải nấu nước nóng thật rồi......"

Cố Lang lẩm bẩm: "Nấu thì nấu, cũng đâu phải ta nấu."

"Hắt xì!"

Hộ vệ đứng ngoài cửa rất xa bỗng nhiên hắt hơi một cái.*Mặc dù lão Hoàng đế rất tức giận về chuyện của Thái tử và Cố Lang nhưng công và tư đều rõ ràng, không quên lật lại bản án của Cố gia.Trịnh Vu Phi cuối cùng không chịu được khổ cực trong lao nên khai ra chuyện năm đó giết Nhiếp Trạm rồi vu oan cho Cố Chương, còn quả quyết Lục Bình Sơn mới là kẻ cầm đầu.Lão Hoàng đế hạ chỉ tra rõ chuyện năm xưa để xác minh chân tướng.

Những kẻ liên quan đến vụ án đều bị xử trí theo pháp luật, còn công bố khắp thiên hạ trả lại trong sạch cho cả nhà Cố gia.Khi lật lại bản án cũ, lão Hoàng đế vô tình phát hiện hai nhà Cố Ngụy từng định ra thông gia từ bé cho Cố Lang và Ngụy Thanh Đồng.Hai mắt lão Hoàng đế tỏa sáng, nâng bút hạ chỉ nói Cố gia bị oan nhiều năm, may mà con trai Cố Chương còn sống, hắn muốn gặp Cố Lang một lần......Thế là hôm sau Cố Lang nhận được thánh chỉ gọi vào triều.Mộ Dung Diễn ngờ vực nhìn phụ hoàng mình.

Chẳng phải ngài đã gặp rồi sao?Lão Hoàng đế không để ý tới hắn, sau khi ân cần hỏi han Cố Lang thì làm như lơ đãng nói: "Trẫm nghe nói ngươi và con gái Ngụy tướng quân từng có hôn ước?"

Mộ Dung Diễn: "......"

"Bẩm hoàng thượng," Cố Lang nói, "Ngụy cô nương và thần đã giải trừ hôn ước rồi ạ."

Lão Hoàng đế vuốt râu nói: "Trước đây Cố gia bị oan, chắc vì vậy mới khiến ngươi và Ngụy cô nương bỏ lỡ mối lương duyên.

Bây giờ Cố gia đã được minh oan, hôm nay trẫm sẽ làm chủ cho các ngươi, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân......"

"Phụ hoàng!"

Mộ Dung Diễn nôn nóng muốn nói lý lẽ với lão Hoàng đế nhưng chợt thấy Cố Lang quỳ xuống một chân, thẳng người lên nói: "Thần ái mộ Thái tử điện hạ, nguyện đời này họa phúc cùng gánh, sinh tử không rời."

Lão Hoàng đế: "......"

Cả triều lặng ngắt như tờ.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 71: Không thể đơn sơ như vậy


Mộ Dung Diễn nhìn Cố Lang quỳ trên đại điện, trong lòng văng vẳng giọng nói trong trẻo mà kiên định của y hết lần này đến lần khác......Thần ái mộ Thái tử điện hạ, nguyện đời này họa phúc cùng gánh, sinh tử không rời.Trái tim Mộ Dung Diễn nóng rực, đáy mắt đều là ý cười không thể che giấu.Hắn đi tới quỳ chung với Cố Lang, cao giọng nói: "Xin phụ hoàng chấp thuận ạ!"

Lão Hoàng đế ngẩn người nhìn bọn họ.Lại bộ Thượng thư huých Lễ bộ Thượng thư: "Thế này mà ngươi chịu được à?

Không đứng ra nói vài câu sao?"

Lễ bộ Thượng thư lúng túng: "Không nói!

Muốn nói thì ngươi tự nói đi!"

Hắn nghĩ con trai ta còn chưa quản nổi thì làm gì có mặt mũi quản người khác.Lão Hoàng đế ho khan mấy tiếng, tiểu thái giám bên cạnh vội vàng hô: "Bãi triều!"

Sau đó đỡ lão Hoàng đế đứng dậy rời đi.Triều thần nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải nên cũng tản đi.Trên đại điện chỉ còn Mộ Dung Diễn và Cố Lang đang quỳ."

Ta nghe thấy hết rồi nhé," Mộ Dung Diễn nắm tay Cố Lang, nhích lại gần nói, "Có người ái mộ ta......"

Mặt Cố Lang nóng lên, nhỏ giọng nói, "Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao......"

"Biết là một chuyện," Mộ Dung Diễn ôm chặt Cố Lang, rúc vào cổ y nói, "Nghe chính miệng ngươi nói lại là chuyện khác."

Cố Lang dừng một lát rồi đột ngột kéo hắn ra ngoài.Mộ Dung Diễn không hỏi gì mà chỉ mỉm cười đi theo y.*Nguyễn Niệm xách hai gói thuốc cùng Khuất Phong Vân rời khỏi tiệm thuốc.Mấy ngày nay Khuất Phong Vân cứ chỉ vào cánh tay phải hỏi y làm thế nào mới mau lành hơn?Nguyễn Niệm thấy hắn sốt ruột nên lật xem rất nhiều sách thuốc, tìm rất nhiều dược liệu nhưng chẳng mấy hiệu quả.Y đành phải mua thêm thuốc bổ để Khuất Phong Vân bồi bổ, có lẽ sẽ mau lành hơn một chút.Bọn họ đang đi thì chợt thấy Cố Lang kéo Mộ Dung Diễn đến thành Nam.Nguyễn Niệm nhìn họ nắm tay nhau, nhìn lại trong tay mình và Khuất Phong Vân đều xách thuốc.Nguyễn Niệm nghĩ ngợi rồi xách thuốc bằng một tay, sau đó bảo Khuất Phong Vân: "A Ngạnh, đưa thuốc cho ta đi."

Khuất Phong Vân sợ y cầm nặng nên lắc đầu.Nguyễn Niệm bướng bỉnh nói: "Đưa thuốc cho ta!"

Khuất Phong Vân: "Nặng."

"Không nặng!"

Nguyễn Niệm đưa tay giật lấy, Khuất Phong Vân không hiểu gì nên đành phải đưa cho y.Một tay Nguyễn Niệm xách thuốc, tay kia sờ soạng mu bàn tay của Khuất Phong Vân.Khuất Phong Vân dừng lại, lập tức trở tay nắm chặt tay y.Nguyễn Niệm hài lòng nắm tay hắn về nhà, đang đi chợt quay sang nhìn Khuất Phong Vân, lúng túng nói: "Hình như...... hơi nặng thật......"

Khuất Phong Vân giương mắt nhìn về phía ngõ nhỏ cách đó không xa.Chốc lát sau, Khuyển Tị nơm nớp lo sợ đi ra khỏi ngõ, cười khan nói: "Khuất......

Khuất ca, thật là trùng hợp, ta...... ta tới tìm điện hạ."

"Điện hạ không có ở đây," Khuất Phong Vân chỉ vào gói thuốc trong tay Nguyễn Niệm rồi bảo, "Xách về đi."

"Ta không......"

Thấy ánh mắt gườm gườm của Khuất Phong Vân, Khuyển Tị vội vàng sửa lời, "Được được!"

Thế là Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân nắm tay nhau về, Khuyển Tị ủ rũ xách mấy gói thuốc to đi theo sau bọn họ.*Sau khi Mộ Dung Diễn và Cố Lang ra khỏi cung thì đi dọc theo đường đá đến thành Nam.Lâu lắm rồi Cố Lang không đi qua con đường này.

Từ khi Cố phủ bị niêm phong mười một năm trước, cha mẹ bị chôn vùi dưới đất, y không dám về đây một mình nữa.Con đường này dù không xa nhưng mỗi bước chân đều khiến tim y chảy máu, không đi được đến cuối cùng.Nhưng giờ y đang đi tới.Bọn họ đứng cuối đường, từ xa nhìn lại cánh cổng tàn tạ của Cố phủ.Hồi lâu sau, Cố Lang mới cất bước đi tới, nhẹ nhàng đẩy cánh cổng kia ra.Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cổng rơi bụi lả tả.Mộ Dung Diễn vung tay áo che bụi cho Cố Lang rồi cùng y đi vào.Trong sân, dây leo giăng đầy tường cao, cỏ dại rậm rạp, mái hiên tiêu điều nằm dưới ánh mặt trời.Mười một năm rồi......

Cố Lang đảo mắt qua tường rào thềm đá, nhớ đến hôm đó lật lại bản án, Hoàng thượng chiêu cáo khắp thiên hạ, giọng tuyên chỉ của tiểu thái giám vang rất xa, cả nhà Cố gia trung liệt, không hề hai lòng......Cố Lang đưa tay chạm vào tường rào rồi nói khẽ: "Con về rồi......"

Cỏ dại trong sân đung đưa theo gió.Mộ Dung Diễn nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay bên người y.Cố Lang quay sang nhìn hắn, đáy mắt hiện lên ý cười, kéo Mộ Dung Diễn đến một tòa nhà khác."

Đây là chỗ ở của cha mẹ ta," Cố Lang nhìn cổng sân phủ đầy rêu xanh, đột nhiên bảo Mộ Dung Diễn, "Quỳ xuống đi."

Mộ Dung Diễn không hiểu ra sao, "Gì cơ?"

Cố Lang kéo hắn quỳ xuống ngoài cổng sân rồi nói: "Cúi lạy."

Mộ Dung Diễn và y cúi lạy hai cái về phía tòa nhà.Cố Lang ngồi thẳng dậy, nói với khoảng sân trống rỗng: "Cha, mẹ, con bất hiếu để hai người đợi nhiều năm như vậy.

Bây giờ oan khuất của Cố gia đã được rửa sạch, nếu cha mẹ dưới suối vàng có biết thì hãy yên lòng nhé......"

Y cúi lạy thêm lần nữa rồi nói: "Con đã tìm được người chung sống quãng đời còn lại rồi, con thích hắn lắm."

Mộ Dung Diễn mấp máy môi, "Ta......"

Cố Lang xoay người quỳ đối diện với Mộ Dung Diễn: "Hôm nay chúng ta đã lạy phụ hoàng ngươi, cũng đã lạy cha mẹ ta, chỉ còn thiếu đối bái là có thể kết thúc buổi lễ.

Nếu ngươi đồng ý thì chúng ta sẽ bái đường ở đây."

Mộ Dung Diễn kinh ngạc nhìn y, trong lòng chấn động.Dường như hắn chẳng còn nghe được gì khác, bên tai chỉ quanh quẩn câu nói kia của Cố Lang, chúng ta sẽ bái đường ở đây......Hắn đưa tay xoa má Cố Lang, đáy mắt sáng lấp lánh, giọng nói hơi khàn: "Ngốc quá, đường đường là Thái tử phi sao có thể bái đường đơn sơ vậy chứ?"

Cố Lang nói: "Ta không quan tâm."

"Ta quan tâm," Mộ Dung Diễn tựa vào trán y, "Ta đã nói sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi nữa mà."

Cố Lang: "Ta không thiệt thòi."

Mộ Dung Diễn ôm chặt y cười nói: "Ta muốn ngươi nở mày nở mặt trở thành Thái tử phi của ta......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 72: Vậy thì ở rể đi


Nắng sớm tràn ngập khắp sân, Cố Lang tựa cằm lên vai Mộ Dung Diễn khẽ nói: "Nhưng bọn hắn sẽ mắng ngươi......"

"Đừng để ý," Mộ Dung Diễn nói, "Trước kia ta trốn ở Đông Cung vấn đạo tu tiên, bọn hắn cũng mắng ta không ít......

Sao có thể vì bọn hắn khua môi múa mép liền nghe theo bọn hắn, vậy mặt mũi Thái tử còn biết để đâu?"

Hắn buông Cố Lang ra, kéo tay y nói: "Đường vẫn phải bái, hôm nay đơn sơ một chút, mấy ngày nữa ta bù lại hôn lễ náo nhiệt cho ngươi được không?"

Cố Lang nhìn hắn, bên môi hiện ra ý cười, chậm rãi cúi đầu.Hai người giao bái trong nắng sớm rực rỡ, tóc dài quấn nhau.Nguyện đời này cùng bạc đầu, sinh tử không rời.*Sau khi bản án cũ của Cố gia tra ra manh mối, vì Trịnh Vu Phi thành thật tự thú và khai ra Lục Bình Sơn nên lão Hoàng đế miễn tội chết, đày hắn lưu vong.

Còn Lục Bình Sơn cấu kết với Bắc Kỳ hãm hại trung thần sẽ bị chém đầu vào buổi trưa.Vào ngày hành hình, Mộ Dung Diễn và Cố Lang đứng trong đám người nhìn Lục Bình Sơn quỳ trên đài gào thét điên loạn, vừa khóc vừa cười."

Lão phu không sai!

Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Lão phu có lỗi gì?!"

"Nhiếp Trạm thì sao?

Trăm trận trăm thắng?

Nực cười!

Còn không phải chết trong tay lão phu à!"

"Các ngươi sẽ hối hận!

Đừng tưởng nuôi thêm mấy binh sĩ là có thể chống lại Bắc Kỳ!

Biên giới phía Bắc sớm muộn gì cũng thất thủ!"

"Lão phu muốn thấy các ngươi thất bại thảm hại, như chó mất chủ......"

"Bang" một tiếng, quan giám sát xử trảm ném thẻ bài ra, "Hành hình!"

Lục Bình Sơn càng cười điên loạn hơn, "Các ngươi đều phải chết!

Đều phải chết......"

Ánh đao lóe lên, máu đỏ tung tóe pháp trường, tiếng hét chợt im bặt.Cố Lang quay sang nhìn Mộ Dung Diễn: "Đi thôi."

Mộ Dung Diễn gật đầu rồi kéo y băng qua đám người nói: "Hôm nay rảnh rỗi, tới thăm Khuất Phong Vân đi."

Cố Lang nhìn hắn với vẻ không hiểu.Mộ Dung Diễn cười nói: "Khuyển Tị lén truyền tin cho ta nói Khuất Phong Vân sai bảo hắn, bắt hắn ở lại nhà Nguyễn thái y không chịu thả hắn đi."

Cố Lang: "......"

Khuất Phong Vân thiếu người đến thế sao?*Khuyển Tị ngồi xổm trong bếp nấu thuốc, trên mặt bị lửa hun đen xì, thỉnh thoảng còn bị ngạt khói ho sặc sụa, nhìn vô cùng đáng thương.Ngoài cửa Nguyễn Niệm đang đổi thuốc cho cánh tay Khuất Phong Vân."

Tốt hơn nhiều rồi."

Nguyễn Niệm cẩn thận nhìn cánh tay phải của Khuất Phong Vân, thấy thương thế chuyển biến tốt thì vui vẻ hẳn lên.Khuất Phong Vân nói: "Vậy không uống thuốc bổ nữa."

"Sao thế?"

Nguyễn Niệm kỳ quái hỏi, "Chẳng phải ngươi muốn lành sớm à?"

Khuất Phong Vân nhìn gương mặt trắng mềm của y nói: "Uống xong ngủ không được."

"Ngủ không được?"

Nguyễn Niệm nói, "Vậy ta cho ngươi thêm chút thuốc an thần nhé?"

Khuất Phong Vân: ".....

Vô ích thôi."

Nguyễn Niệm: "Tại sao?"

Khuất Phong Vân: "......"

"Ai ngủ không được?"

Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang đi tới cười nói, "Chỗ ta có thuốc đây, hiệu quả cũng khá tốt."

Nguyễn Niệm vội vàng hành lễ: "Khấu kiến điện hạ."

Khuyển Tị nghe thấy tiếng nói thì kích động lao ra, nhào tới muốn ôm Mộ Dung Diễn, "Điện hạ!"

Mộ Dung Diễn vội ngăn hắn lại: "Ngươi chú ý một chút, ta đã là người có gia thất rồi."

Khuyển Tị nhìn Cố Lang bên cạnh hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng đúng, Thái tử phi mới có thể ôm......

Các ngươi ôm đi, ta không thích ôm."

Cố Lang: "......"

Mộ Dung Diễn đẩy hắn rồi lấy từ trong ngực ra một bình sứ trắng nói với Khuất Phong Vân: "Ban đêm ngủ không được à?

Thuốc này không tệ, uống một viên sẽ ngủ thẳng đến hừng đông."

Khuất Phong Vân chém đinh chặt sắt nói: "Không cần."

Mộ Dung Diễn giao thuốc cho Nguyễn Niệm, nghiêm túc nói: "Hắn không thích uống thuốc, còn phải nhờ Nguyễn thái y giúp đỡ nhiều một chút."

Nguyễn Niệm ngẩn ngơ gật đầu.Mộ Dung Diễn hài lòng kéo Cố Lang đi, Khuyển Tị vội vàng theo sau, chạy nhanh như chớp.Nguyễn Niệm nhìn bọn họ đi xa, lờ mờ nghe thấy Cố Lang hỏi Thái tử, "Là gì thế?"

Thái tử đáp: "Tất nhiên là đồ tốt rồi......"

Nguyễn Niệm cầm bình sứ trắng quay lại nhìn Khuất Phong Vân, "A Ngạnh......"

Khuất Phong Vân nghiêm túc nói: "Nhớ đừng tin bất cứ lời nào của Thái tử cả."

"Hả?"

Nguyễn Niệm ngờ vực, "Thái tử rất tốt, sợ ngươi ngủ không được nên mới cho ngươi thuốc mà."

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi thế này sẽ bị thiệt thòi cho mà xem.-Lễ bộ Thượng thư và Lại bộ Thượng thư ở quán rượu uống đến say khướt.Sau khi hai người bọn họ hạ triều vốn chỉ định uống một chén, nào ngờ càng uống càng khó dừng, mặt mũi đỏ bừng."

Ngươi nói xem......

Nấc......

Từ xưa đến nay làm gì có nam tử làm Thái tử phi?"

Lại bộ Thượng thư nói huỵch toẹt, "Thái tử điện hạ này đúng là hoang đường......"

Lễ bộ Thượng thư ôm bầu rượu ủ rũ nói: "Lâm gia của ta cũng chưa từng có đoạn tụ......

Nấc......

Con trai ta a......"

Lại bộ Thượng thư lại nói: "Nếu tin này lan ra thì mặt mũi Đại Diên biết để đâu đây?

Còn không phải bị người khác chê cười đến chết sao?!"

"Nói cũng có lý, là bản vương suy nghĩ không chu toàn."

"Không phải đâu, ta nói cho ngươi a......"

Lại bộ Thượng thư đột nhiên cảm thấy sai sai, quay đầu lại đã thấy Thái tử ngồi cạnh mình.Lại bộ Thượng thư giật nảy mình, "Điện, điện hạ......"

Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang tới đây ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy Lại bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư ngồi uống rượu trong góc, còn thì thầm to nhỏ gì đó.Hắn bảo Cố Lang lên lầu trước rồi đi tới xem, chợt nghe Lại bộ Thượng thư nấc rượu, đang lo lắng cho mặt mũi Đại Diên.Mộ Dung Diễn phụ họa hắn một câu, lại cầm bầu rượu trên bàn rót cho hắn: "Chu Thượng thư nói có lý, bản vương suy đi nghĩ lại đúng là không nên phong phi cho nam tử, làm trái lễ chế."

Lại bộ Thượng thư tưởng Thái tử rốt cuộc đã thông suốt nên rưng rưng nước mắt nói: "Điện hạ hiểu được thì tốt, lão thần......"

"Trước đây là bản vương không hiểu chuyện," Thái tử nói, "Nếu có chỗ nào đắc tội thì xin hai vị đại nhân thứ lỗi."

Hai vị Thượng thư vội vàng chắp tay nói: "Điện hạ quá lời......"

Thái tử lại rót rượu cho Lễ bộ Thượng thư: "Vậy chuyện ở rể làm phiền Lâm Thượng thư quan tâm nhiều một chút."

Lâm Thượng thư sững sờ hỏi: "Cái......

Cái gì ở rể?"

Thái tử nói: "Nam tử đã không thể phong phi thì bản vương đành phải ở rể Cố gia vậy."

Lại bộ Thượng thư run tay một cái, chén rượu rơi xuống đất loảng xoảng.Lễ bộ Thượng thư bỗng nhiên vỗ bàn một cái, giật mình nói: "Đúng nhỉ, chắc phải bảo thằng ranh kia ở rể Lâm gia chúng ta thôi!"

Sau đó hắn loạng choạng lảo đảo đi mất.Thái tử quay lại nhìn Lại bộ Thượng thư, "Chu Thượng thư......"

Chu Thượng thư đứng phắt dậy hất ngã cả ghế.

Hắn vừa lui lại vừa chắp tay nói: "Điện, điện hạ......

Tửu lượng của thần kém nên cáo từ trước ạ!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 73: Bồi bổ cho ngươi


Lại bộ Thượng thư nồng nặc mùi rượu vừa về phủ đã ngủ mất.Khi tỉnh lại thì trời đã tối.

Đầu óc hắn quay cuồng, mơ màng nhớ lại Thái tử đòi ở rể Cố gia......Trong lòng hắn chấn động, lập tức tỉnh táo lại, nhưng nghĩ một hồi thì lắc đầu liên tục.Chắc là say rượu nằm mơ chứ gì?

Hắn nghĩ Thái tử sẽ không hoang đường đến vậy đâu.Cũng không đúng, Thái tử làm chuyện hoang đường còn ít sao?Hắn lo sợ bất an, vừa ra khỏi phòng thì nghe gã sai vặt đến báo Ngự Sử đại nhân tới thăm.Ngự Sử lòng nóng như lửa đốt, vừa thấy Chu Thượng thư đã quát: "Lửa cháy đến nơi mà ngươi còn ngủ được à?!"

Chu Thượng thư sững sờ hỏi: "Sao thế?"

"Ngươi không biết sao?"

Ngự Sử run tay chỉ về phía hoàng cung, "Thái tử đang quỳ trước ngự thư phòng đòi ở rể Cố gia kìa!"

Chu Thượng thư: "......

Không phải nằm mơ thật sao?"

"Nằm mơ gì hả?"

Ngự Sử vội vã lôi hắn ra ngoài, "Mau đi khuyên nhủ điện hạ với ta!"

Chu Thượng thư không chịu, "Ta không đi."

Hắn nghĩ đã khuyên nhiều ngày như vậy mà Thái tử vẫn không quay đầu, trái lại còn đòi ở rể.

Nếu còn khuyên nữa e là Thái tử sẽ đòi làm thiếp của người ta luôn......Ngự Sử bất mãn nói: "Mấy người các ngươi bị gì vậy?

Lúc trước ngươi và lão Lâm làm ầm ĩ nhất, giờ thì hay rồi, lão Lâm không đi mà ngươi cũng không đi."

Chu Thượng thư phất tay nói: "Ta là Lại bộ, việc này cũng chẳng phải ta quản......

Đầu ta đau, về ngủ đây."

Ngự Sử: "......"

Vậy ta cũng mặc kệ luôn à?*Mộ Dung Diễn và Cố Lang quỳ thẳng lưng trước ngự thư phòng.Cố Lang lo lắng hỏi: "Ngươi làm vậy...... lỡ chọc tức Hoàng thượng thì sao?"

Mộ Dung Diễn đưa tay véo mặt y, "Đã bái đường mà còn gọi Hoàng thượng nữa à?"

Cố Lang: "......"

"Nhưng mà," Mộ Dung Diễn cao giọng nói vọng vào ngự thư phòng, "Phụ hoàng chưa cho ngươi quà gặp mặt thì không thể đổi ý nhanh vậy được."

Trong ngự thư phòng lại vọng ra tiếng loảng xoảng.Cố Lang: "......

Ngươi đừng nói nữa."

Ta sợ Hoàng thượng lại ra đánh ngươi đấy."

Mấy ngày nay phụ hoàng không mắng ta nữa," Mộ Dung Diễn bảo Cố Lang, "Yên tâm đi, ông ấy biết tính ta, chuyện không cản được thì sẽ không ép ta đâu.

Hôm nay quỳ ở đây cho các triều thần thấy thôi, chờ bọn họ chịu thua là được rồi."

Cố Lang hơi áy náy, nếu không phải vì y thì Mộ Dung Diễn cũng chẳng thiệt thòi như vậy, "Ta......"

"Ngươi xót ta đúng không?"

Mộ Dung Diễn xích lại bên tai y mập mờ nói, "Vậy tối nay...... cưỡi A Từ ra ngoài chạy vài vòng được không?"

Cố Lang: "......"

Cố Lang yên lặng đẩy hắn ra, phũ phàng nói: "Không có, ta không xót ngươi."

"Nhưng ta xót ngươi," Mộ Dung Diễn bóp eo y nói, "Quỳ gầy cả rồi, ta phải bồi bổ cho ngươi thôi."

Cố Lang: "Ăn nhiều cơm là được rồi."

Cưỡi ngựa gì đó thì khỏi cần."

Ta muốn bảo ngự thiện phòng hầm canh cho ngươi," Mộ Dung Diễn cười khẽ, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Cố Lang: "......"

Không có, không nghĩ gì hết.Thái tử quỳ ở ngự thư phòng hơn nửa ngày, sống chết đòi ở rể Cố gia khiến các quan hoảng sợ, thi nhau dâng tấu đòi phong Thái tử phi.Dù sao đường đường là Thái tử Đại Diên mà đi ở rể còn mất mặt hơn phong nam tử làm Thái tử phi nhiều.Thái tử lại từ chối đủ kiểu, bất đắc dĩ nói không lại triều thần mới miễn cưỡng đáp ứng.Nhưng Thái tử thành thân là chuyện trọng đại, phải chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị hỉ phục lụa đỏ......

Tính đi tính lại ba tháng sau mới cử hành.Chiến sự ở biên giới phía Bắc đang nguy cấp, Ngụy Dung và Ngụy Thanh Đồng chưa kịp uống rượu mừng của họ đã phải về phương Bắc.Trước khi đi, Ngụy Dung nhìn Thái tử và Cố Lang đến đưa tiễn, khóe mắt ướt nhòe, "Tốt lắm, Ngụy thúc yên tâm rồi......"

Ngụy Thanh Đồng chạy tới nói: "Rượu mừng cứ nợ trước đi, chờ chúng ta về uống sau."

"Được," Mộ Dung Diễn cười nói, "Đến lúc đó sẽ bày một bàn cho Ngụy tướng quân và Ngụy cô nương, không say không về."

Cố Lang cũng cười gật đầu.Ngụy Thanh Đồng nói: "Một lời đã định!"

Trấn Bắc quân trùng trùng điệp điệp rời kinh thành đến phương Bắc, quân kỳ bay phấp phới, bụi đất tung bay.Cố Lang và Mộ Dung Diễn đứng trên cổng thành dõi theo đại quân ra đi.Cố Lang nhớ lại khi còn bé cũng nhìn theo phụ thân dẫn quân đi xa, khi đại quân trở về lại đứng ở cổng thành chờ phụ thân.Y ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, vạn dặm không mây.Thời tiết dần lạnh, đầu cành lác đác lá khô.Cánh tay phải Khuất Phong Vân rốt cuộc đã tháo băng."

Mấy ngày nay ngươi có thể cử động tay một chút, sẽ mau lành hơn."

Nguyễn Niệm vui vẻ nói, "A Ngạnh, hôm nay ngươi muốn ăn gì?

Ta sẽ nấu một bữa để ăn mừng tay ngươi lành lại."

Khuất Phong Vân chợt nhớ hôm trước cơm cháy khét, ba ngày trước thịt chưa chín, còn bốn ngày trước canh gà nổi đầy lông......"

Ta muốn uống rượu," Khuất Phong Vân nói, "Đi Túy Ngọc Lâu ăn nhé?"

"Được," Nguyễn Niệm cũng không nghĩ nhiều mà vui vẻ nói, "Ta cũng muốn uống rượu!"

Khuất Phong Vân: "......"

Sau đó một chén đã say à?Một chén chưa say, hai chén mới say.

Đêm đó Nguyễn Niệm lảo đảo ôm cây cột trong quán rượu, nấc cụt nói với cây cột: "Sao ngươi......

Nấc...... còn cứng hơn A Ngạnh vậy......

Nấc......"

Khuất Phong Vân sợ y làm ầm ĩ với cây cột nên ôm người đi ngay.Nguyễn Niệm uốn éo trong ngực hắn, dọc đường nói huyên thuyên từ tảng đá lớn trước cửa Thái y viện đến chó dữ ở thành Đông......"

Mỗi lần nó thấy ta đều đuổi theo ta," Nguyễn Niệm bĩu môi, "Hung dữ lắm!"

Khuất Phong Vân nói: "

Sau này nó sẽ không dám nữa."

Nguyễn Niệm nhoẻn miệng cười dụi vào cổ Khuất Phong Vân, "Đúng rồi......

Nấc......

A Ngạnh ngươi cắn nó cho ta."

Khuất Phong Vân: "......"

"Không cắn," bọn họ đã đi vào sân, Khuất Phong Vân ôm Nguyễn Niệm đạp cửa phòng, vừa đi vừa nói, "Ngươi cũng không được cắn."

Nguyễn Niệm bất mãn: "Nhưng nó muốn cắn ta!"

Khuất Phong Vân đặt y lên giường, nhìn gương mặt bị rượu hun đỏ của y thì nhịn không được cúi đầu cắn y một cái.Nguyễn Niệm ngây ngẩn nhìn hắn rồi ôm mặt hắn cắn một cái, "Thái tử nói phải cắn lại."

Khóe miệng Khuất Phong Vân giật giật, "Thái tử?"

"Hôm đó ta gặp Thái tử trong cung," Nguyễn Niệm nói, "Hắn hỏi ngươi uống thuốc chưa......

Nấc......

Hắn nói ngươi uống thuốc sẽ cắn người, cắn xong mới chịu ngủ......

Bảo ta cắn lại là được."

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn Niệm muốn xuống giường tìm thuốc, "Ta, ta để chỗ nào nhỉ?"

"Đừng nghe Thái tử nói bậy," Khuất Phong Vân đè y xuống giường, "Thuốc kia là......"

Nguyễn Niệm ngơ ngác hỏi: "Là cái gì?"

Lòng bàn tay Khuất Phong Vân xoa lên cần cổ trắng nõn của y, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn biết không?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 74: Kết thúc


Mùi rượu cay nồng trong cổ Nguyễn Niệm khiến đầu y choáng váng.

Y gật đầu nói: "Sư phụ cũng thường mất ngủ ban đêm, ta muốn cho ông ấy uống thuốc."

Khuất Phong Vân: "......

Thuốc này ông ấy không uống được đâu."

Nguyễn Niệm: "Vì sao?"

Khuất Phong Vân hít vào hơi thở say lòng người giữa răng môi của y, lửa nóng như đốt cháy từng khớp xương, toàn thân đều nóng ran.Nguyễn Niệm thấy hắn im lặng thì lầm bầm: "A Ngạnh, có phải ngươi không muốn cho sư phụ uống không?"

"Không phải......"

Khuất Phong Vân xoa cổ trắng nõn của y, hơi thở càng thêm nóng rực.Nguyễn Niệm ngẩng đầu lên, xích lại gần chút rồi mơ màng nói: "A Ngạnh, sao ngươi thở nóng như vậy?"

Khuất Phong Vân dính sát vào y, chóp mũi chạm lên gương mặt ửng hồng của Nguyễn Niệm, giọng nói khàn khàn: "Chẳng phải ngươi nói...... cứng rắn sao....."

Nguyễn Niệm ngẩn người, lắp bắp nói: "Ta, ta không phải......Ưm......"

Khuất Phong Vân ôm cổ y, hơi thở nóng rực triền miên chạm môi nhau.Nguyễn Niệm hít thở không thông, toàn thân như nhũn ra, trên môi bị Khuất Phong Vân cắn đến run lên.Trong lúc mê man, y nghe thấy Khuất Phong Vân thấp giọng nói: "Giờ ta cho ngươi biết uống thuốc kia sẽ như thế nào......"

Đêm hôm ấy Nguyễn Niệm rốt cuộc hiểu ra vì sao lúc trước Khuất Phong Vân nói đừng tin bất cứ lời nào của Thái tử.Y bám trên người Khuất Phong Vân, sau lưng dựa vào tường, vừa khóc vừa thở, khóe mắt đỏ ửng, "A Ngạnh...... chờ, chờ một chút......

Ư......"

Mồ hôi nóng bỏng chảy dọc theo lồng ngực Khuất Phong Vân, tim đập dữ dội.

Hắn giữ chặt eo Nguyễn Niệm, vết đỏ nổi lên tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn rơi vào mắt hắn đều là tình dục, khẽ run rẩy liền thiêu đốt hắn đỏ cả mắt.Nguyễn Niệm không chịu được vùi mặt vào lồng ngực nóng hổi của Khuất Phong Vân, vừa khóc vừa cắn hắn nhưng trong lúc đung đưa lại thở dốc không thôi, "Huhu......

A, A Ngạnh......"

Tiếng khóc của y dừng lại, ngẩng gương mặt ướt sũng lên nói: "Ngươi, ngươi sao lại lớn hơn rồi......

Ư......"

Khuất Phong Vân cắn môi Nguyễn Niệm, nuốt vào nước mắt rơi trên môi y......Ngày hôm sau, Nguyễn Niệm đau lưng run chân dựa vào ngực Khuất Phong Vân lẩm bẩm phàn nàn, "

Sau này ta không gọi ngươi là A Ngạnh nữa."

Khuất Phong Vân biết rõ còn cố hỏi, "Tại sao?"

Nguyễn Niệm thầm nói: "Vừa gọi ngươi liền lớn hơn......"

Khuất Phong Vân xoa mặt ửng đỏ của y hỏi: "Vậy muốn gọi là gì?"

Nguyễn Niệm nghĩ ngợi: "Người khác gọi ngươi thế nào?"

"Người khác là người khác," Khuất Phong Vân nói, "Ngươi không giống họ."

Nguyễn Niệm cười híp mắt: "Sao không giống?"

Khuất Phong Vân cúi xuống hôn y một cái.Nguyễn Niệm cười ôm hắn, dụi vào ngực hắn nói: "A Ngạnh, ta đói bụng, muốn uống canh gà."

Khuất Phong Vân: "......"

Chẳng phải vừa nói không gọi A Ngạnh nữa sao?Mấy ngày sau, Nguyễn Niệm đến ngự hoa viên thấy Thái tử đang lôi kéo Cố Lang thổi tiêu trúc.Tiêu trúc kia khoét lỗ không đúng nên thổi lên nghe thê lương như ma kêu quỷ khóc.Nguyễn Niệm bịt tai muốn chạy nhưng bị Thái tử gọi lại."

Nguyễn thái y," Thái tử nói, "Nếu Nguyễn thái y không có việc gì gấp thì ngồi xuống nghe bản vương thổi khúc nhé?"

Nguyễn Niệm chợt nhớ tới loại thuốc kỳ quái mà Thái tử đưa nên liền chắp tay nói: "Điện hạ yên tâm, ta sẽ không nói ra chuyện ngươi đến kỹ viện đâu."

Sau đó y xoay người bỏ chạy.Mộ Dung Diễn: "......"

Cố Lang nhíu mày nhìn hắn, "Kỹ viện?"

Mộ Dung Diễn: "Ta không phải, ta không có, đừng nghe y nói bậy."

Cố Lang: "Sao y lại nói bậy?

Ngươi và y có khúc mắc gì à?"

Mộ Dung Diễn: "......

Y lấy oán trả ơn."

Cố Lang tỏ vẻ không tin."

Ngươi thử nghĩ xem," Mộ Dung Diễn ôm eo y thấp giọng nói, "Ngươi lợi hại như vậy thì ta đâu còn có sức để làm người khác chứ?"

Cố Lang: "......"

Cố Lang đoạt lấy tiêu trúc trong tay hắn rồi đứng dậy bỏ đi.Mộ Dung Diễn vội vàng đuổi theo cười nói: "Đừng có chạy lung tung, về thử hỉ phục thôi nào."

Trong cung chưa từng có nam Thái tử phi nên lúc làm hỉ phục cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo trước đây mà làm.Hôm đó y phục đưa tới, Cố Lang nhìn váy áo đỏ chót mà thái dương nhảy thình thịch, Mộ Dung Diễn vội vàng sai người đem đổi lại, nói làm hai bộ giống nhau.Bây giờ đưa tới hai bộ hỉ phục đều là của nam tử.Cố Lang muốn tự mặc nhưng Mộ Dung Diễn cứ nhất định phải mặc cho y, hết sờ eo lại vuốt lưng, giày vò hơn nửa ngày cuối cùng mới cài xong nút thắt cuối cùng.Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Diễn thấy Cố Lang mặc đồ đỏ.Áo đỏ sáng loáng phẳng phiu mặc trên người càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Cố Lang.

Mộ Dung Diễn tựa như nhìn không đủ, ánh mắt theo vạt áo hướng xuống dưới, rồi lại từ vạt áo lên cổ y......Cố Lang bị hắn nhìn mất tự nhiên hỏi: "Thế nào?"

Mộ Dung Diễn nhẹ nhàng ôm y nói: "Thái tử phi của ta thật đẹp."

Bên tai Cố Lang đỏ ửng, đẩy hắn ra nói: "Ngươi cũng thay đi."

Mộ Dung Diễn kéo tay y đặt lên đai lưng mình: "Ngươi thay cho ta được không?"

Cố Lang dừng một chút rồi chậm rãi cởi thắt lưng của hắn.Ngoài cửa, Trần công công chợt nghe thấy trong phòng vang lên tiếng sột soạt, lại nghe Cố Lang nói: "Hình như hơi chật, có phải ngươi mập lên không đấy?"

Sau đó lại có tiếng sột soạt, Thái tử mở cửa phòng xụ mặt dặn dò: "Mấy ngày tới ta muốn ăn chay."

Trần công công: "......

Vâng."

Mười ngày sau, lụa đỏ tung bay khắp hoàng cung, trong kinh thành cũng treo đầy đèn lồng đỏ chót, náo nhiệt không thôi.Hôm nay Thái tử đại hôn, khắp chốn mừng vui.Từ Kính Nhi ngồi trên nóc nhà nhìn Thái tử và Cố Lang vái lạy trời đất dưới ánh trăng, lệ nóng lưng tròng, không kìm được nước mắt.Tôn Phóng ngồi cạnh yên lặng đưa khăn cho nàng.

Hắn cũng không biết Từ Kính Nhi đang khóc cái gì, chỉ biết nàng rất muốn xem Thái tử và Cố Lang thành thân, vì muốn nhìn rõ hơn một chút nên mới leo lên nóc nhà."

Đừng khóc," Tôn Phóng an ủi, "Đây là chuyện mừng, phải vui vẻ lên chứ."

Từ Kính Nhi nức nở: "Thì ta đang vui đấy thôi......"

Nàng lau nước mắt rồi nắm tay Tôn Phóng nói: "Tôn đại ca, lát nữa ngươi dẫn ta đến tẩm cung Thái tử nhé?"

Tôn Phóng kỳ quái hỏi: "Tới đó làm gì?"

Từ Kính Nhi xoắn khăn nhỏ giọng nói: "Ta, ta muốn nghe bọn hắn động phòng......

Một tiếng, ta nghe một tiếng là được rồi!"

Tôn Phóng: "......"

Ta sợ bị Đại đương gia đánh chết.Dưới nóc nhà, Nguyễn Niệm lại bị hai chén rượu chuốc say cũng lôi kéo Khuất Phong Vân nói muốn đi náo động phòng.Khuất Phong Vân xoay người vác y về.Nhưng bái đường xong Thái tử cũng không về Đông Cung.

Hắn tới chuồng ngựa dắt A Từ rồi cùng Cố Lang giục ngựa đến Cố phủ.Bọn họ mặc hỉ phục đỏ chót quỳ trước phòng cha mẹ Cố Lang."

Cha, nương," Mộ Dung Diễn và Cố Lang mười ngón tay đan nhau nói vọng vào sân, "Chúng con thành thân rồi.

Hai người yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc y thật tốt."

Trong sân côn trùng kêu vang, gió đêm lướt qua làm cỏ dại lay động."

Mộ Dung......"

Cố Lang vừa gọi thì chợt nhớ lại lúc bái đường, tiểu thái giám gọi "Thái tử Lý Hành".Thật ra y biết Thái tử Đại Diên tên Lý Hành, chỉ là người y biết cho tới bây giờ đều là Mộ Dung Diễn, thời gian qua đi, trong lòng chỉ còn lại hai chữ "Mộ Dung".Y nghĩ ngợi, có chút mất tự nhiên gọi, "Lý Hành......"

Mộ Dung Diễn tới gần tựa vào trán y, nhẹ giọng cười nói: "Lý Hành là Thái tử Đại Diên của dân chúng, còn ta là Mộ Dung của một mình ngươi thôi."

Trăng sáng nơi chân trời chiếu xuống mảnh sân sáng như ban ngày.Cố Lang nhìn hắn, đáy mắt lấp lánh, khẽ gọi: "Mộ Dung......"

Ánh trăng trên tường như tuyết như sương.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Ngoại truyện 1


Bóng đêm tĩnh mịch, trong Cố phủ vắng lặng truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng thở dốc khe khẽ.

Cố Lang vùi mặt vào cần cổ Mộ Dung Diễn, mồ hôi trên trán y hòa lẫn với mồ hôi trên cổ hắn.

Mười ngón tay y níu lấy hỉ phục đỏ chót trên người Mộ Dung Diễn, lắc lư trên lưng ngựa gọi không thành tiếng, "Mộ Dung......

Dừng, dừng lại......

Ưm......"

Mộ Dung Diễn khẽ cắn xương quai xanh ửng hồng dưới vạt áo hơi mở ra của y, ôm y càng chặt hơn, "Ngươi phải gọi A Từ dừng lại mới đúng."

"Ngươi......

Ưm......"

Cố Lang bị lắc lư đến nỗi eo mềm nhũn, không khỏi hoài nghi lúc nãy mình bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà lại chịu lên ngựa với Mộ Dung Diễn.Ngón tay run rẩy của y sờ soạn sau lưng muốn túm dây cương nhưng lại bị Mộ Dung Diễn nắm chặt rồi kéo lên môi hôn nhẹ."

Ngươi còn đỏ hơn hỉ phục nữa," Hơi thở nóng hổi của Mộ Dung Diễn phả vào đuôi mắt y, mang theo tiếng thở dốc, "Thật là đẹp......"

Cố Lang hơi ngẩng đầu lên, lấy ngón tay lau mồ hôi trên cổ hắn, run rẩy nói: "Ngươi cũng đỏ......"

A Từ vẫy đuôi hí vang một tiếng, chạy lung tung vòng quanh bức tường ngập tràn ánh trăng......*Tôn Phóng dẫn Từ Kính Nhi ngồi xổm dưới cửa sổ tẩm cung Thái tử, đợi đến canh ba nửa đêm cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì."

Lạ thật," Từ Kính Nhi khó hiểu nói, "Sao không có tiếng gì?

Thái tử có phải là...... bất lực rồi không?"

Tôn Phóng bất đắc dĩ nói: "Bên trong...... hình như không có ai."

"Không có ai?"

Từ Kính Nhi nói, "Vậy Thái tử đâu?"

Tôn Phóng lắc đầu khuyên nhủ: "Bọn họ đã không ở đây thì chúng ta đi nhé?"

"Không được," Từ Kính Nhi không cam lòng nói, "Đã tới rồi sao có thể không nghe thấy gì!

Chờ một chút, chắc bọn họ về ngay thôi."

Nhưng hai người đợi hồi lâu đến khi Từ Kính Nhi ngủ thiếp đi mà Thái tử và Thái tử phi cũng chưa về.Tôn Phóng cõng Từ Kính Nhi đang ngủ mơ màng vừa chạy ra cổng Đông Cung liền thấy Mộ Dung Diễn giục ngựa đi tới, trong ngực ôm Cố Lang đã ngủ thiếp.Tôn Phóng nơm nớp lo sợ nói: "Đại, Đại đương gia......"

Mộ Dung Diễn nhìn Từ Kính Nhi trên lưng Tôn Phóng rồi hỏi, "Ngươi ở đây làm gì?"

"Ta, ta......"

Tôn Phóng lắp bắp, con ngươi đảo một vòng, "Ngắm, ngắm trăng!

Đêm nay mặt trăng thật là tròn!"

Từ Kính Nhi trên lưng hắn bỗng nhiên giật giật, lẩm bẩm nói: "Thái tử......

Thái tử về chưa?

Động phòng......

Ta muốn nghe động phòng......"

Tôn Phóng: "......"

Mộ Dung Diễn ý vị sâu xa ồ một tiếng."

Không, không phải," Tôn Phóng vội la lên, "Đại đương gia, ngươi nghe ta giải thích đã!"

Mộ Dung Diễn: "Vậy ngươi nói xem."

"Ta, chúng ta thật......"

Tôn Phóng càng nói càng nhỏ, "Là, là đến ngắm trăng."

"Sau đó tiện đường nghe động phòng?"

Mộ Dung Diễn ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Vất vả cho các ngươi rồi, chờ lâu chưa?

Còn muốn nghe không?"

"Không, không nghe," Tôn Phóng sợ đến mức chân nhũn ra, thậm chí còn hoài nghi ngày mai mình sẽ bị ném xuống ao cho cá ăn, "Chúng ta đi......

đi về trước đây."

Sau đó vội vàng bỏ chạy như bị ma đuổi.Cố Lang rúc vào ngực Mộ Dung Diễn, nửa mê nửa tỉnh hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì," Mộ Dung Diễn ôm chặt y nói khẽ, "Về nhà thôi."*Hôm sau lão Hoàng đế đang ăn đùi dê nướng ở ngự thư phòng thì thấy tiểu thái giám chạy vào nói Thái tử và Thái tử phi đến thỉnh an."

Khụ khụ......"

Lão Hoàng đế suýt nữa bị nghẹn, vội vàng nhét đùi dê nướng dưới bàn, thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống thì Thái tử và Cố Lang đã vào."

Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."

Thái tử kéo Cố Lang quỳ xuống dập đầu với lão Hoàng đế.Lão Hoàng đế bị thịt lấp đầy miệng: "......

Ừm."

Thái tử ngẩng đầu hít hít, bỗng nhiên nói: "Phụ hoàng, đùi dê rơi ra rồi kìa."

Lão Hoàng đế giật mình cúi đầu nhìn, lúng búng nói: "Ở âu?

Ơi ở âu?"

Cố Lang: "......"

Hắn lừa ngài thôi.Thái tử: "Không phải trong miệng ngài đó sao?"

Lão Hoàng đế lúc này mới nhận ra mình bị lừa, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, bưng đùi dê dưới bàn lên ăn."

Không có việc gì thì mau về đi," lão Hoàng đế gặm đùi dê nói, "Tấu chương phê xong chưa?"

"Có việc ạ," Thái tử nói, "Con sẽ dặn ngự thiện phòng mua đậu hũ nấu canh rau đậu hũ cho phụ hoàng."

Lão Hoàng đế: "......"

Lão Hoàng đế yên lặng buông đùi dê xuống, "Ta mới ăn hai cái, uống một chén canh đậu hũ là được chứ gì?"

Thái tử: "Hai cái tất nhiên là hai chén."

"Ngươi......

Nghịch tử!"

Lão Hoàng đế cả giận, "Ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tiểu Cố."

Thái tử kéo tay Cố Lang nói: "Ngươi là Thái tử phi nên phải đứng về phía ta đấy."

Cố Lang: "......"

Lão Hoàng đế cầm tấu chương ném Thái tử, "Nói nhảm nhiều quá!

Mau ra ngoài!"

Thái tử đành phải bất đắc dĩ đi ra.Cố Lang lúng túng nhìn lão Hoàng đế, "Hoàng thượng, con......"

Lão Hoàng đế ho một tiếng.Cố Lang: "......

Phụ hoàng."

Lão Hoàng đế gật đầu rồi nghiêm trang nói: "Ta cũng biết nó muốn tốt cho ta, muốn ta chịu đựng thời gian này.

Nhưng sống chết có số chứ không phải là ăn bao nhiêu thịt."

Trong lòng Cố Lang chua xót, không biết nên nói gì."

Trước kia ta sợ ta đi rồi để lại một mình nó quá cực khổ."

Lão Hoàng đế thở dài, "Mấy năm nay triều chính rung chuyển, Lục Bình Sơn, Trịnh Vu Phi lòng lang dạ thú cấu kết với Bắc Kỳ, trong hoàng thành này người có thể tin tưởng chỉ đếm được trên đầu ngón tay......

Haizz, nó đi trên đoạn đường này cũng chẳng dễ dàng gì.

Ta đau lòng nó, muốn gánh vác dùm nó một chút nhưng ta đã già rồi, lực bất tòng tâm."

Cố Lang: "Phụ hoàng......"

Lão Hoàng đế nhìn y, đáy mắt hiện lên ý cười: "Nhưng hôm nay nó đã có ngươi.

Nó thật sự rất thích ngươi, lúc nào nói về ngươi cũng cười, bao năm rồi ta chưa thấy nó vui vẻ như vậy......

Với tính tình của nó thì đã thích người nào sẽ không buông tay, ta cũng không quản được, chỉ mong sau này ngươi đối đãi với nó tốt một chút."

Cố Lang thẳng người trịnh trọng nói: "Phụ hoàng yên tâm, đời này con sẽ không phụ bạc hắn."

"Tốt lắm," lão Hoàng đế sờ râu gật đầu rồi lại nói, "Vậy ngươi giúp phụ hoàng khuyên hắn đừng nấu canh rau đậu hũ nữa được không?"

Cố Lang: "......"

Ngoài cửa ngự thư phòng, Ngô Lục ôm đao lôi kéo Thái tử tán gẫu, nói một hồi không biết sao lại nhắc đến A Từ.Ngô Thất nói, "A Từ hình như hơi uể oải, Ngô Lục nói, "Từ đêm qua đến giờ cho ăn gì nó cũng không ăn, chỉ ấm ức dựa vào chuồng ngựa, thỉnh thoảng hí vài tiếng thôi."

Thái tử: "......

Chắc là đêm qua mệt nhọc quá ấy mà."
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Ngoại truyện 2


Từ Kính Nhi mơ màng mở mắt ra, trông thấy màn giường quen thuộc.

Nàng chớp mắt rồi ngồi bật dậy, "Động......

Động phòng đâu?!"

Nàng theo bản năng đi xuống giường, chân vừa chạm đất thì liền dẫm trúng thứ gì đó, tức khắc nghe thấy Tôn Phóng hét thảm một tiếng, "A!"

Từ Kính Nhi: "......

Tôn, Tôn đại ca?"

Tôn Phóng xoa bụng, hai mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi.Nửa đêm hắn lén cõng Từ Kính Nhi về nhà, mệt đến nỗi mắt mở không ra nên nằm phịch dưới đất ngủ luôn.Ngủ cũng không yên giác mà còn gặp vài cơn ác mộng, không phải bị Thái tử băm cho cá ăn thì chính là bị Thái tử băm cho ngựa ăn, sợ tới mức hắn đang ngủ lại tỉnh, tỉnh xong ngủ tiếp, ngủ tiếp lại tỉnh, khó khăn lắm mới đuổi được Thái tử ra khỏi mộng thì lại bị Từ Kính Nhi dẫm cho tỉnh.Từ Kính Nhi nhìn đầu tóc bù xù của hắn thì nhịn không được cười, duỗi tay vuốt tóc cho hắn rồi ngượng ngùng nói: "Tôn đại ca, thực xin lỗi, đêm qua rõ ràng ta phải đợi nhưng lại ngủ trước......"

"Không, không sao!"

Tôn Phóng động cũng không dám động, ngồi thẳng lưng cho nàng vuốt tóc, tim đập thình thịch."

Nhưng vẫn không nghe được......"

Từ Kính Nhi nhỏ giọng nói, tựa như có chút ủ rũ.Tôn Phóng thấy thế vội vàng nói: "Không sao, lần sau chúng ta lại đi!"

"Thật á?"

Ánh mắt Từ Kính Nhi sáng lên, truy hỏi, "Chừng nào đi?"

Tôn Phóng: "......"

Còn, còn muốn đi thật sao?"

Vậy," Tôn Phóng do dự nói, "Có thể đổi sang nghe người khác không?"

Ta sợ bị Đại đương gia đánh chết.Từ Kính Nhi vui vẻ nói: "Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y cũng được."

Tôn Phóng: "......"

Ta, ta cũng đánh không lại Khuất Phong Vân.Bỗng nhiên cửa phòng "Rầm" một tiếng bị mở ra, Từ Chi Nghiêm đứng ở cửa nhìn Từ Kính Nhi rồi lại nhìn Tôn Phóng.Từ Kính Nhi sửng sốt: "Cha?"

Từ Chi Nghiêm run tay hỏi: "Ngươi, các ngươi đêm qua ở chung......"

Tôn Phóng nghe lời này hình như cũng không sai nên gật đầu.Từ Chi Nghiêm đột ngột rút từ phía sau ra một cây chổi lông gà, trừng mắt cả giận nói, "Đồ khốn!

Lão phu đánh chết ngươi!"

Sáng nay hắn gặp được Thái tử ở cửa ngự thư phòng, chưa kịp chúc mừng Thái tử tân hôn thì đã bị Thái tử kéo tới hỏi: "Từ tướng, chúc mừng nha, khi nào Tướng phủ làm hỉ sự thế?"

Từ Chi Nghiêm mờ mịt hỏi: "Điện hạ nói thế là ý gì?

Cái gì hỉ sự?"

Thái tử cười nói: "Từ tướng còn giấu giếm gì nữa?

Từ cô nương đã tìm được phu quân, bản vương cũng rất vui mừng.

Đêm qua thấy hai người tình chàng ý thiếp, gắn bó keo sơn, không phải sắp có hỉ sự rồi sao?"

Từ Chi Nghiêm cười xấu hổ, cũng không hỏi phu quân hắn nói là ai đã vội vã cáo từ.Sau khi hắn đi, Cố Lang ra khỏi ngự thư phòng, thấy bóng dáng hắn đi xa liền hỏi Mộ Dung Diễn: "Sao Thừa tướng đi vội thế?"

"Nóng lòng về nhà xem con rể đấy," Mộ Dung Diễn cười nói, "Trễ chút nữa người ta sẽ chạy mất."

Cố Lang nghi hoặc: "Con rể?

Ai cơ?"

Mộ Dung Diễn giơ tay véo mũi y, "Tôn Phóng chình ình ra đấy mà ngươi không thấy à?"

"Tôn Phóng?"

Cố Lang có vẻ bất ngờ, "Hắn thích Từ cô nương sao?"

Mộ Dung Diễn thở dài: "May mà da mặt ta dày, nếu không với tính cách đầu gỗ ngươi thì đến khi ta bạc tóc chắc ngươi cũng chưa biết tâm ý của ta đâu."

Cố Lang: "......"

Sao ngươi tự nhận mình da mặt dày mà thản nhiên đến thế?Mộ Dung Diễn vừa kéo y về phòng vừa hỏi: "Phụ hoàng đã nói gì với ngươi?"

Cố Lang dừng một chút, có chút mất tự nhiên nói: "Mộ Dung, đừng nấu canh rau đậu hủ nữa được không?"

Mộ Dung Diễn khựng lại rồi giơ tay sờ loạn trên người Cố Lang.Cố Lang: "......

Ngươi làm gì thế?"

"Ta tìm xem phụ hoàng cho ngươi thứ gì tốt," Mộ Dung Diễn mò tay xuống dưới eo nói, "Ngươi còn giúp ông ấy làm nũng với ta nữa à?"

Cố Lang: "......"

Ta không phải, ta không có.Trên đường trở về, Từ Chi Nghiêm nhớ lại lần trước ở trên xe ngựa, Từ Kính Nhi cứ nhìn chằm chằm Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm rồi che miệng cười thẹn thùng.Là Khuất thống lĩnh hay Nguyễn thái y đây?Hắn vuốt râu trầm ngâm, Kính Nhi sẽ thích ai hơn nhỉ?Nhưng hắn cũng không quá hiểu rõ con gái mình.

Hàng năm hắn bận rộn công việc nên ít có thời gian dành cho nàng, lại càng không biết nàng thích kiểu người gì.Thỉnh thoảng hắn lại thấy Từ Kính Nhi dựa bàn vẽ tranh, nhưng không vẽ núi hay vẽ sông mà lại kêu hai người hầu nam ôm nhau, nàng vừa vẽ vừa cười.Thích vẽ tranh sao?

Từ Chi Nghiêm nghĩ chẳng lẽ nàng thích người văn nhã giống Nguyễn thái y?Nhưng hắn lại nhớ có lần Kính Nhi nói giỡn với nha hoàn rằng nàng thích xem người ta đánh nhau, chính là kiểu vừa đánh vừa khóc......Đánh nhau?

Chẳng lẽ nàng thích người oai hùng như Khuất thống lĩnh?Hắn nghĩ tới nghĩ lui hết nửa ngày cũng không nghĩ ra Từ Kính Nhi rốt cuộc thích ai hơn, đột nhiên nhớ tới kẻ lần trước không biết từ đâu xuất hiện, cái gì Nhị đương gia của sòng bạc Sơn Hà, tức khắc trong lòng nhảy dựng.Không......

Không phải chứ?Tên họ Tôn kia vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt lành gì!Hắn vội vã chạy về nhà, vừa đẩy cửa ra liền thấy kẻ trốn trong phòng con gái mình chính là tên họ Tôn kia."

Đồ khốn!

Ngươi còn có mặt mũi tới đây à!

Lão phu đánh chết ngươi!"

Từ Chi Nghiêm đuổi theo Tôn Phóng chạy khắp sân, tức giận đến nỗi chòm râu rung lên, còn đập bể vài chậu hoa.Chính là cái tên không biết xấu hổ này lần trước còn nói bậy Kính Nhi mang thai với hắn!Hừ, mặt dày vô sỉ!"

Thừa, thừa tướng," Tôn Phóng vừa né chổi lông gà vừa khuyên hắn, "Lão nhân gia, ngài bình tĩnh một chút......"

"Cha," Từ Kính Nhi đuổi theo can ngăn cha nàng, "Cha, Tôn đại ca đã làm gì đâu?

Sao cha lại đánh hắn?"

Từ Chi Nghiêm đau lòng nói: "Con còn bao che cho hắn nữa à?!

Con nhìn Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y mà xem, có ai không tốt hơn hắn đâu?

Sao con lại xem trọng hắn chứ?!"

Tôn Phóng: "......"

"Cha," Từ Kính Nhi đỏ mặt nói, "Ngài nói bừa gì thế ạ?"

Trong lòng Từ Chi Nghiêm mừng rỡ, tưởng nàng muốn nói mình và họ Tôn kia không có quan hệ gì, "Ta nói bừa?

Vậy các ngươi......"

Sau đó hắn liền nghe Từ Kính Nhi nói: "Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y là lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi."

Từ Chi Nghiêm: "......"

"Cha," Từ Kính Nhi thấy cha nàng im lặng thì rụt rè hỏi, "Cha làm sao vậy ạ?"

Từ Chi Nghiêm ngơ ngác nói: "Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y......

đều thích nam nhân?"

Từ Kính Nhi gật đầu.Từ Chi Nghiêm lẩm bẩm: "Thái tử cũng thích nam nhân......"

Từ Kính Nhi lại gật đầu, "Còn thành thân nữa."

Suýt chút con được nghe bọn họ động phòng rồi!Từ Chi Nghiêm bỗng nhiên quay sang nhìn Tôn Phóng, chỉ vào hắn nói: "Vậy hắn thì sao?

Hắn có thích nam nhân không?!"

Tôn Phóng: "......"

Không, ta không thích!
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Ngoại truyện 3


Từ Kính Nhi ngồi trên xích đu nhìn ra ngoài sảnh, chẳng biết cha nàng muốn nói gì với Tôn Phóng mà nhất định không cho nàng đi theo.

Trong sảnh, Tôn Phóng nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế nhìn Từ Chi Nghiêm bưng chén trà nhưng không uống mà chỉ trầm ngâm nhìn nước trà, sắc mặt ngưng trọng.Tôn Phóng: "Từ, Từ tướng......"

Từ Chi Nghiêm đặt mạnh chén trà xuống rồi xẵng giọng hỏi: "Ngươi thật sự không thích nam nhân đấy chứ?!"

Tôn Phóng lắc đầu mạnh đến nỗi sắp gãy, "Thật, thật sự không thích!"

Từ Chi Nghiêm lại nói: "Vậy ngươi thích con gái ta sao?"

Tôn Phóng: "......"

Hỏi thẳng vậy cơ à?Từ Chi Nghiêm thấy hắn im lặng thì nóng nảy quát: "Nói mau!"

Tôn Phóng giật mình thốt lên: "Thích ạ!"

Từ Chi Nghiêm đánh giá Tôn Phóng từ trên xuống dưới rồi nói: "Người thích nó nhiều lắm, ngươi có sở trường gì?"

"Ta......"

Tôn Phóng quýnh lên nói, "Ta dẫn nàng đi nghe người ta đánh nhau!"

Từ Chi Nghiêm: "......"

Ngoài cửa, Từ Kính Nhi đang lén lút chạy tới đột nhiên trông thấy Tôn Phóng lao vụt ra khỏi phòng, cha nàng lại cầm chổi lông gà đuổi đánh hắn."

Đánh nhau?!"

Từ Chi Nghiêm tức giận nói, "Hóa ra là ngươi!"

Lúc trước hắn cứ mãi buồn bực Kính Nhi xưa nay ngoan ngoãn làm thơ vẽ tranh, sao tự nhiên lại thích xem người ta đánh nhau cơ chứ?

Hóa ra do tên tiểu tử thúi này dạy hư con gái mình!Còn nghe người ta đánh nhau?Đánh nhau là nghe sao?Hừ, đồ thấp kém, dốt đặc cán mai!"

Cha, ngài đừng đánh nữa," Từ Kính Nhi can ngăn cha nàng rồi quay đầu bảo Tôn Phóng, "Tôn đại ca, ngươi mau đi đi ......"

Tôn Phóng cũng không biết tại sao mình lại chọc giận thừa tướng, đành phải gật đầu nói: "Ta đi trước đây, Từ tướng xin ngài bớt giận......"

Lời nói còn chưa nói xong thì chổi lông gà liền bay tới, hắn sợ tới mức co cẳng chạy biến."

Cha," Từ Kính Nhi kéo Từ Chi Nghiêm nói, "Sao ngài lại đánh Tôn đại ca?"

"Con gái à," Từ Chi Nghiêm khuyên nhủ, "Con chưa trải đời nhiều, đừng để người ta lừa gạt."

Từ Kính Nhi khó hiểu nói: "Ai gạt con ạ?"

Từ Chi Nghiêm: "Tên họ Tôn kia vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn gì rồi!"

"Cha, ngài đừng nói bừa," Từ Kính Nhi nói, "Tôn đại ca tốt với con lắm."

"Tốt chỗ nào?"

Từ Chi Nghiêm cả giận, "Đối tốt với con mà lại dẫn con đi xem người ta đánh nhau à?!"

Từ Kính Nhi: "Đúng vậy, người khác đều không muốn dẫn con đi đâu."

Từ Chi Nghiêm: "......"

Con gái à, con làm sao vậy?!Buổi tối, Từ Kính Nhi đang vẽ tranh dưới đèn thì chợt nghe thấy cửa sổ vang lên một tiếng "Ầm".Nàng quay đầu lại thấy Tôn Phóng đang bám vào bệ cửa sổ như ăn trộm."

Tôn đại ca?"

Tôn Phóng leo qua cửa sổ rồi lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu, nói là điểm tâm trong cung."

Cái này ngon thật," Tôn Phóng và Từ Kính Nhi ngồi cạnh bàn ăn bánh, thuận miệng nói, "Đại đương gia chẳng biết nghĩ gì mà không thèm ăn điểm tâm, lại cùng Cố Lang ăn canh rau đậu hũ ở ngự thiện phòng."

Hai mắt Từ Kính Nhi sáng lên, níu lấy Tôn Phóng hỏi: "Ăn canh?

Ăn thế nào?"

Tôn Phóng: "......

Hình như là Cố Lang đút Đại đương gia thì phải?"

Từ Kính Nhi nhìn hắn với vẻ chờ mong.Tôn Phóng chợt hiểu ra, "Nàng...... muốn đi xem à?"

Từ Kính Nhi gật đầu.

Lần trước cũng chưa thấy Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y uống canh gà đâu.Tôn Phóng: "......"

Thôi được, dù sao vẫn tốt hơn là đi nghe bọn họ động phòng.Từ Kính Nhi theo Tôn Phóng thuận lợi vào cung.

Trên đường nếu có hộ vệ chặn lại thì Tôn Phóng liền lấy ra lệnh bài mà Mộ Dung Diễn cho hắn để hắn tự do ra vào cung.Bọn họ không dám ở quá gần ngự thiện phòng nên chỉ có thể trốn trên nóc nhà xa xa nhìn lại.

Cũng may Mộ Dung Diễn và Cố Lang ngồi ở bàn đá ngoài cửa nên từ xa vẫn thấy được."

Sao còn chưa uống xong nữa?"

Tôn Phóng lẩm bẩm, hắn cứ tưởng chờ mình tới nơi thì canh nguội người tan, hắn sẽ có cớ hợp lý để khuyên Từ Kính Nhi trở về, cũng không cần lo bị Đại đương gia phát hiện đem băm cho cá ăn.Kết quả đã nửa ngày mà Đại đương gia vẫn chưa uống xong?!

Đây là uống bao nhiêu chén rồi?!Từ Kính Nhi say mê nhìn Mộ Dung Diễn một tay chống đầu lười nhác dựa vào bàn đá, há miệng cho Cố Lang đút canh.Cố Lang hoài nghi chính mình bị lừa, bị lão hoàng đế lừa rồi lại bị Mộ Dung Diễn lừa.Y vốn chỉ nhất thời mềm lòng nên hứa giúp lão Hoàng đế khuyên nhủ Mộ Dung Diễn đừng làm canh rau đậu hũ.Nhưng Mộ Dung Diễn vừa nghe liền không vui, "Ngươi chính là Thái tử phi của ta, sao lại nói giúp phụ hoàng chứ?"

Cố Lang: "Phụ hoàng nói sau này sẽ không lén ăn đùi dê nướng nữa.

Ông ấy còn nói ngươi bắt ông ấy ăn canh đậu hũ mấy tháng, bây giờ vừa thấy đậu hũ đã sợ."

"Lời của phụ hoàng sao có thể tin được," Mộ Dung Diễn nói, "Không ăn lén thì có thể ăn quang minh chính đại, không ăn đùi dê thì có thể ăn đùi gà, đùi vịt ......"

Cố Lang: "......"

Mộ Dung Diễn xoa mặt y nói: "Cũng chẳng trách ngươi bị phụ hoàng lừa, ta còn bị lừa từ nhỏ đến lớn đây này."

Cố Lang ngơ ngác hỏi: "Vậy...... làm sao bây giờ?

Ta đã hứa với ông ấy rồi."

"Hôm nay không ăn thì không còn ngày mai ngày mốt hay sao?"

Mộ Dung Diễn kéo y tới ngự thiện phòng nói, "Nhưng hôm nay ta đã dặn nấu canh đậu hũ rồi, phải có người ăn mới được."

Cố Lang đang muốn nói để mình ăn thì đã thấy Mộ Dung Diễn quay lại mỉm cười nhìn y: "Hay là ngươi đút ta ăn nhé?"

Cố Lang: "......"

Cố Lang nghĩ đút canh cũng chỉ chốc lát là xong.

Nhưng Mộ Dung Diễn chê canh quá nóng, mỗi một muỗng đều bắt y thổi, thổi xong còn bắt y nếm, cọ tới cọ lui nửa ngày, thật ra y cũng ăn không ít.Sau đó Cố Lang thấy canh đã nguội nên không thổi nữa mà đút thẳng cho Mộ Dung Diễn.Mộ Dung Diễn lắc đầu nguầy nguậy, "Nóng lắm."

Cố Lang không nhịn được nữa, bưng canh lên uống hết rồi túm Mộ Dung Diễn qua, môi răng giao nhau."

A!"

Trên nóc nhà Từ Kính Nhi suýt nữa hét chói tai, Tôn Phóng lanh tay lẹ mắt vội vàng bịt miệng nàng lại, "Bình, bình tĩnh một chút, lỡ bị Đại đương gia phát hiện thì toi......"

Trên đường về Từ Kính Nhi cứ ôm mặt cười mãi, cười đến nỗi Tôn Phóng sợ nàng không nhìn đường sẽ bị ngã."

Thật tốt," Từ Kính Nhi thì thầm, "Ta cũng muốn ăn canh."

Tôn Phóng nhanh nhảu nói: "Ta đút cho nàng!"

Từ Kính Nhi: "......"

"Không, không phải," Tôn Phóng lắp bắp, "Ta, ta không phải......

Ý ta nói......"

Từ Kính Nhi đột ngột nhón chân lên hôn hắn một cái.Tôn Phóng lập tức đơ người."

Ta về trước."

Từ Kính Nhi đỏ mặt vội vã chạy đi.Tôn Phóng lấy lại tinh thần, hấp tấp đuổi theo hỏi: "Còn, còn muốn xem ai nữa không?

Xem Ngô Lục cho ngựa ăn không......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Ngoại truyện: Năm mới


Gió sớm hơi lạnh, ánh nắng nhạt nhòa rọi vào tẩm cung.Nửa gương mặt Cố Lang vùi trong chăn, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê dường như có hơi thở khẽ khàng lướt qua gò má nhồn nhột.Mí mắt y giật giật rồi mơ màng mở mắt ra, lập tức trông thấy khuôn mặt kề sát của Mộ Dung Diễn đang chống tay bên giường mỉm cười nhìn y.

"Dậy rồi à?"

Cố Lang mở to mắt rồi ôm mặt Mộ Dung Diễn hỏi: "Chẳng phải ngươi đi gặp Lâm Thượng thư sao?"

Sáng sớm nay y thấy Mộ Dung Diễn nhẹ chân nhẹ tay xuống giường nói muốn gặp Lễ bộ Thượng thư, còn bảo y ngủ thêm một lát.

Vì gần đến cuối năm nên mấy ngày nay Lễ bộ Thượng thư bận tối tăm mặt mũi, còn phải thường xuyên chạy tới bàn về lễ tế trời với Thái tử, chỉ sợ vừa lơ đễnh thì Thái tử sẽ khiêng lò luyện đan ra ngoài phát đan dược."

Ta bảo hắn làm đơn giản thôi," Mộ Dung Diễn vén tóc trên trán Cố Lang rồi cười nói, "Mất công ngã bệnh lại làm ta mang tiếng bóc lột người già."

Đây là Tết đầu tiên của Cố Lang trong cung.

Mặc dù chưa có kinh nghiệm nhưng y cũng biết lễ tế trời của Hoàng gia rất rườm rà phức tạp, Mộ Dung Diễn nói làm lễ đơn giản không chỉ vì thông cảm cho Lâm Thượng thư tuổi cao vất vả mà còn đau lòng Cố Lang ăn Tết lần đầu trong cung, phải để y vui vẻ chứ không thể tế lễ cả ngày mệt mỏi được.Có lẽ còn vì tướng sĩ chinh chiến ở biên quan phía Bắc chưa về, gian nan vất vả mà năm mới lại không được đoàn viên.Trong lòng Cố Lang chua xót, nhìn Mộ Dung Diễn hỏi: "Vậy...... không tế trời nữa à?"

"Ừ," Mộ Dung Diễn gật đầu, "Nhưng giao thừa vẫn phải đến Thái Miếu tế tổ, ba quỳ chín lạy xong ngươi phải hôn ta một cái."

Cố Lang sững sờ, "Gì cơ?"

Mộ Dung Diễn nói tỉnh bơ: "Lâm Thượng thư nói đây là nghi thức tế lễ."

Cố Lang: "......"

Tự ngươi nói chứ gì?"

Thật mà," Mộ Dung Diễn thấy Cố Lang không tin thì lại nói, "Không tin ngươi cứ hỏi Lâm Thượng thư đi."

Cố Lang khựng lại rồi kéo chăn trùm kín đầu: "Không muốn."

"A," Mộ Dung Diễn nói, "Vậy đừng hỏi nữa."

"Không phải," Cố Lang kéo chăn xuống nói, "Ý ta là......"

"Không sao," Mộ Dung Diễn nói tiếp, "Ta biết ngươi hay thẹn thùng nên không tiện hôn tướng công trước mặt quần chúng.

Ta đã nói với Lâm Thượng thư rồi, lúc tế bái ngoại trừ phụ hoàng thì không cho ai ở lại hết.

Phụ hoàng cũng chẳng kinh ngạc đâu......

Á......"

Hắn còn chưa dứt lời thì Cố Lang đã cầm gối phang tới, "Không được nói nữa!"

Không kinh ngạc gì chứ, là ai cả ngày không đứng đắn, trước mặt phụ hoàng còn động tay động chân?!"

Ừ ừ, không nói không nói," Mộ Dung Diễn ôm gối nói, "Nhưng lễ không thể bỏ được, vẫn phải......"

Cố Lang phũ phàng nói: "Không hôn."

"Như vậy đâu được," Mộ Dung Diễn nói, "Đây là lễ nghi mà."

Vớ vẩn, Cố Lang tức giận vén chăn xuống giường, nhà ai lại có lễ nghi như thế chứ, chẳng lẽ liệt tổ liệt tông thích xem người ta thân mật hay sao?Y vắt khăn lau mặt, Mộ Dung Diễn đi tới ôm y từ phía sau rồi than thở: "Ta cũng muốn lau."

"Chẳng phải lúc nãy ngươi lau rồi à?"

Nói vậy nhưng y vẫn vắt khăn rồi quay lại lau mặt cho Mộ Dung Diễn.

Mộ Dung Diễn hỏi: "Ngươi thấy gì không?"

Cố Lang ngẩn ra, "Thấy gì?"

Mộ Dung Diễn: "Lệ rơi đầy mặt......"

Cố Lang: "......"

Tuy chỉ làm lễ đơn giản nhưng trong cung vẫn phải trang trí thật đẹp, màn lụa đỏ chót, đèn lồng đỏ treo khắp thành.

Các cung nhân hết sức phấn khởi vì Thái tử cho thêm không ít tiền thưởng, thậm chí còn muốn phân phát đan dược hắn tự luyện ra nhưng bị Thái tử phi kéo đi ngay."

Xem ngươi kìa, không chịu hôn ta mà gấp thế làm gì?"

Mộ Dung Diễn bị Cố Lang kéo tới Thái Miếu, dọc đường luôn miệng lải nhải, "Liệt tổ liệt tông có chạy đâu chứ."

Cố Lang không để ý tới hắn, chỉ nắm chặt mười ngón đan xen.

Hôm nay là giao thừa.

Đêm trừ tịch mọi năm trước y và Triệu Chuyết chỉ nhìn nhau không nói gì, thậm chí còn không dám đi xem náo nhiệt trong thành vì sợ khơi lại vết thương lòng năm xưa.

Sau này sẽ không còn thế nữa......Y quay sang nhìn người bên cạnh, bên môi hiện lên ý cười.Khi họ đến Thái Miếu thì lão Hoàng đế cũng vừa đến.

Lễ bộ Thượng thư lo sợ bất an nhìn Thái tử ngoan ngoãn tế tổ trong miếu, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt thấy Thái tử kéo Thái tử phi chạy mất.Lễ bộ Thượng thư: "......"

Quay lại đây!

Tốt xấu gì cũng nói một tiếng rồi hãy đi chứ!Lão Hoàng đế cũng đi tới lắc đầu cười với Lễ bộ Thượng thư.

Mộ Dung Diễn và Cố Lang trở về Cố phủ, Triệu Chuyết hớn hở ra mở cổng.

Sau khi Cố gia được rửa sạch oan khuất, Triệu Chuyết chuyển về sống ở Cố phủ rồi sửa sang mọi nơi trong phủ, chỉ có viện tử của cha mẹ Cố Lang là vẫn giữ nguyên.Họ đem theo nhang nến Triệu Chuyết chuẩn bị đến quỳ lạy trước cổng sân."

Cha, nương," Cố Lang nói, "Ngày mai là năm mới rồi."

Mộ Dung Diễn vẩy rượu bên cạnh nhang nến cười nói: "

Sau này năm nào chúng con cũng sẽ đến thăm hai người."

Dưới ánh nến, hắn nghe thấy Cố Lang nói khẽ: "Mộ Dung......"

Hắn vừa quay đầu sang thì Cố Lang đã nắm vạt áo hắn xông tới.Răng môi giao nhau, hơi thở quấn quýt.

Mộ Dung Diễn sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần thì Cố Lang đã quỳ lại chỗ cũ như chưa từng xảy ra chuyện gì.Chỉ có vành tai hơi đỏ lên.Mộ Dung Diễn cười hỏi: "Liệt tổ liệt tông trong Thái Miếu cũng muốn thấy mà, sao ngươi bất công thế?"

Cố Lang vừa đốt tiền giấy vừa lẩm bẩm: "Nói nhảm."

"Ta nói nhảm lúc nào?"

Mộ Dung Diễn nói, "Không tin lát nữa ăn cơm đoàn viên ngươi hỏi phụ hoàng xem có phải liệt tổ liệt tông báo mộng cho ông ấy không?"

Cố Lang: "......"

Liệt tổ liệt tông nhà ngươi báo mộng chỉ để nói chuyện này thôi à?

Khi về cung Mộ Dung Diễn mời Triệu Chuyết đi theo, nói muốn cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, còn nói sang năm Ngụy lão tướng quân trở về sẽ càng náo nhiệt hơn.Lão Hoàng đế lâu rồi chưa uống rượu, thừa dịp đêm trừ tịch khăng khăng đòi uống, còn rủ rê Cố Lang uống hết chén này đến chén khác, cuối cùng Cố Lang bị chuốc say trước nhất.Mộ Dung Diễn thấy Cố Lang vui vẻ như vậy cũng không nỡ ngăn cản, đành phải khiêng người về."

Đã bảo ngươi uống ít thôi mà không nghe, ngày mai lại nhức đầu cho xem."

Mộ Dung Diễn đặt Cố Lang xuống giường rồi cởi giày cho y, lại nghe y say khướt nói: "Không ngủ, muốn đón giao thừa cơ."

Mộ Dung Diễn cười véo mặt y, "Ngươi đã say thế này mà còn đón giao thừa cái gì?

Ngủ sớm chút đi."

"Không muốn," Cố Lang bỗng nhiên ôm chặt cổ hắn rồi vùi mặt dụi dụi, "Muốn đón giao thừa cơ......

được không?"

Mộ Dung Diễn: "......"

Người này say rượu còn biết nũng nịu nữa à?Như thấy được chuyện gì lạ lắm, trong lòng hắn vui phơi phới nhưng vẫn cố ý nghiêm mặt nói cứng: "Không được."

Cố Lang tỏ vẻ tủi thân, lại dụi dụi rồi nói: "Ta...... thật nhiều thật nhiều năm rồi chưa đón giao thừa mà......"

Mộ Dung Diễn dừng một chút: "Vậy hôn một cái nhé?"

Cố Lang ôm hắn hôn một cái.

Mộ Dung Diễn: "Hôn thêm cái nữa."

Cố Lang lại nghe lời hôn hắn thêm một cái."

Được rồi," Mộ Dung Diễn cười sung sướng, một tay đè người xuống giường, "Vậy chúng ta cùng nhau đón giao thừa."

Cố Lang cũng cười rồi ôm hắn hôn thêm cái nữa."

Nhưng......"

Mộ Dung Diễn lại nói, "Bộ dạng ngươi thế này chỉ sợ lát nữa sẽ ngủ mất thôi."

Cố Lang lắc đầu, "Không muốn ngủ."

"Ta có cách rồi," Mộ Dung Diễn sờ soạng bên hông y, "Muốn thử không?"

Cố Lang mơ màng hỏi: "Cách gì......"

Lời còn chưa dứt thì đã bị Mộ Dung Diễn ôm chui vào chăn, "Ưm......"

Ngoài tẩm cung, đèn lồng đỏ chiếu sáng một góc trời, tiếng pháo xa xa tiễn biệt năm cũ."

Mộ Dung......"

Giọng Cố Lang mơ hồ vang lên trong chăn, cần cổ đỏ bừng, "Năm mới đến rồi......

Ưm......"

"Ừ," Mộ Dung Diễn xoa chóp mũi ẩm ướt mồ hôi của y rồi khàn giọng cười nói, "Năm mới vui vẻ."

Xa xa ngoài cửa, hai hộ vệ ôm đao tán gẫu.Hộ vệ Giáp nhìn trời lẩm bẩm: "Có phải nên nấu nước nóng rồi không?"

Hộ vệ Ất vội vàng nhét đao vào ngực hắn rồi xoay người chạy.Hộ vệ Giáp mờ mịt, "Ngươi đi đâu thế?"

"Nấu nước nóng," hộ vệ Ất quay đầu nói, "Tiền này đâu thể để một mình ngươi kiếm được chứ!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back