Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mẹ Kế Nhỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Mẹ Kế Nhỏ
Chương 15


Quản gia dẫn theo bốn năm người hầu cường tráng, ai cũng cao hơn Tước Miên một cái đầu, đứng thành một hàng như bức tường sắt sừng sững tuyệt đối không để người ta trốn thoát.

Quản gia đứng thẳng tắp trước mặt bọn hắn, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng khép nép khi đứng trước mặt Tần Tuyết Phùng.

Hắn đã theo Tần lão gia mấy chục năm, có thể lo liệu cho Tần gia lâu như vậy thì khoan nói tới có bản lĩnh thật sự hay không, ít nhất suy nghĩ rất hợp với Tần lão gia.Tần lão gia mê tín, hắn cũng mê tín.

Tần lão gia bị bệnh, cảm thấy mình gặp vận rủi, Tần Tuyết Phùng hôn mê bất tỉnh, hắn lại thấy Tước Miên đốt tranh, trong đầu vừa liên tưởng thì lập tức rút ra kết luận, nhất định là tên gia hỏa Tước Miên này đã làm chuyện xấu!Vì vậy mới dẫn người tới bắt Tước Miên và thu thập chứng cứ tại chỗ.Tước Miên chưa bao giờ đánh nhau với ai, bị người hầu túm lấy thì hết đường giãy giụa.

Tiểu Linh thấy vậy đột nhiên bò dậy từ dưới đất rồi chạy ra cửa.Quản gia vuốt râu mỉa mai y: "Ngươi thấy chưa, cả tỳ nữ của ngươi cũng bị ngươi hù chạy mất rồi!"

Tước Miên bị bắt quỳ xuống đất, quần áo mỏng nên đầu gối va vào mặt đất đau nhói.

Y chẳng còn nghĩ được gì nữa, ngẩng đầu trừng mắt với quản gia, lớn tiếng chất vấn: "Lão gia bị thế nào?

Sao lại hôn mê bất tỉnh?!"

Quản gia đáp: "Khi thiếu gia được đưa về thì đã hôn mê!

Không sốt nóng cũng không bị thương, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, nhất định là ngươi đã lén hạ chú!"

Tước Miên cao giọng hỏi: "Mời đại phu chưa?"

Quản gia khựng lại, râu ria dựng ngược: "Đại phu tất nhiên ta sẽ mời, không tới lượt ngươi giả bộ vô tội đâu!"

Hắn lại quay sang bảo người hầu bên cạnh, "Ngươi đi mời Trần đại phu rồi đến thành Đông mời Hoàng đại sư tới đây!"

Người hầu nhận lệnh quay đầu chạy ra ngoài, vừa đến cổng thì va phải người đối diện.Tiểu Linh nắm ống tay áo một nam nhân khác nói lớn: "Đầu gỗ, chẳng phải ngươi đến bảo vệ y sao, mau tới đây, quản gia vô duyên vô cớ bắt người kìa!!"

Đó chính là người hầu theo Tước Miên đến đây.Tước Miên vui mừng khôn xiết, quản gia thì tỏ vẻ thờ ơ.

Hắn mới là đại quản gia, trong phủ này chỉ thua Tần Tuyết Phùng mà thôi, ai dám chống đối hắn!Không ngờ người hầu kia lừng lững đi tới, những người khác muốn chặn lại, quản gia còn chưa kịp thấy rõ xảy ra chuyện gì thì bọn người kia đã bị quật ngã xuống đất.

Thân thủ của hắn vô cùng tốt, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, gạt phắt quản gia ra rồi túm lấy kẻ đang giữ tay Tước Miên siết mạnh một cái làm đối phương kêu la oai oái, vừa phân tâm thì bị hắn lia chân quét ngã.Quản gia run lẩy bẩy.Người hầu kia đưa tay đỡ Tước Miên dậy, Tước Miên còn chưa đứng vững, phủi phủi đầu gối rồi định lao ra ngoài.Quản gia mất hết mặt mũi sao có thể chịu được, sải bước tới chặn trước mặt y: "Ngươi muốn trốn à?

Không được chạy!"

Mặt Tước Miên đỏ lên, chẳng còn đoái hoài gì đến lễ tiết, cũng lười giả vờ, sực nhớ tới chuyện gì nên nắm chặt cổ áo quản gia: "Lão gia ở đâu, dẫn ta đi xem hắn mau!"

Lúc này y thật sự rất nôn nóng.

Đợi Tần Tuyết Phùng lâu như vậy, sao tự dưng hắn lại hôn mê bất tỉnh?Quản gia không ngờ Tước Miên xưa nay luôn sợ hãi rụt rè lại đột nhiên đổi thái độ, dù kinh hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Ta sẽ không cho phép yêu nhân ngươi đến gần thiếu gia đâu!"

Tước Miên trợn tròn mắt, trịch thượng nói: "Đến lượt ngươi quản ta đấy à?"

Quản gia: "Đương nhiên...... ngươi, ngươi làm càn!

Chỉ là một kẻ......"

Tước Miên rất muốn đạp hắn một cước: "Làm càn chính là ngươi!

Chẳng phải ngươi chỉ là quản gia thôi sao, còn định vu khống ta à?"

"Vu khống gì chứ?

Cái này, cái này," quản gia kiên quyết nói, "Rõ ràng là có chứng cứ xác thực!

Ngươi lén vẽ thiếu gia, lén đốt chân dung, ở đây còn có nhiều tranh như vậy......"

Hắn cố gỡ tay Tước Miên ra rồi nói tiếp, "Nếu ngươi vẫn muốn chống chế thì cứ chờ Hoàng đại sư tới, để hắn xem ngươi có dùng tà thuật với thiếu gia hay không!"

Tước Miên hất tay ra, quản gia ôm cổ thở hổn hển."

Hoàng đại sư kia là kẻ nào?"

Tước Miên cũng lười nói nhiều với hắn, vừa quay người tìm áo khoác vừa hỏi.

Tiểu Linh bị cơn phẫn nộ của y làm sửng sốt, lúc này mới lấy lại tinh thần chạy tới lấy áo cho y.Quản gia tưởng y chột dạ nên trên mặt lại hiện vẻ tự đắc, chống nạnh nói: "Hoàng đại sư là bán tiên đắc đạo, tà thuật gì cũng đừng hòng ẩn giấu trước mặt hắn!

Lúc trước lão gia bệnh nặng đều nhờ hắn kéo dài thêm nửa năm, nếu không phải cưới lầm sao chổi như ngươi thì Hoàng đại tiên nhất định đã kéo dài tính mạng cho lão gia rồi......"

Tước Miên ngừng lại, ngờ vực nhìn hắn."

Vậy lần này ngươi mời Hoàng đại tiên đến để định tội ta hay là......?"

Quản gia ngắt lời: "Tất nhiên là để bài trừ tà thuật cho thiếu gia rồi."

Nếu là một tháng trước thì Tước Miên có thể sẽ tin lời hắn, tự cho là mình đem tới vận rủi.Nhưng bây giờ thì không thể nào.Tần Tuyết Phùng nói đúng, mấy lão già này quá thối nát, suốt ngày chỉ biết nghĩ cách gạt người đến độ hỏng cả đầu óc.

Bị bệnh không mời người chữa bệnh mà lại đi mời kẻ lừa đảo, cuối cùng tiền mất tật mang!Tước Miên giận đến phát run, đá cái ghế ngã lăn về phía quản gia, cái ghế nhanh như chớp nện vào bắp chân quản gia làm hắn kêu thét một tiếng.

Tước Miên không kịp mặc đồ chỉnh tề, chỉ quấn áo choàng quanh người rồi bảo Tiểu Linh dẫn đường cho mình đi xem Tần Tuyết Phùng.Quản gia vẫn chưa chịu bỏ qua, khập khiễng bám theo mắng y không biết tốt xấu, mơ tưởng muốn làm hại thiếu gia lần nữa.Tước Miên căm hận quay lại nguýt hắn một cái: "Không biết tốt xấu chính là ngươi."

Lúc này y đột nhiên trở nên đanh đá, tức giận nói, "Hắn đã là chủ nhân Tần gia, sao ngươi còn gọi hắn thiếu gia nữa?

Ta thấy ngươi đang mong hắn mau chết để ngươi mượn danh nghĩa lão gia trước kia tác oai tác quái chứ gì?"

Quản gia phản bác: "Nói bậy!"

Tước Miên không thèm để ý đến hắn nữa.

Tiểu Linh túm lấy người hầu kia đuổi theo Tước Miên, lại chạy vượt lên trước để dẫn đường cho y.Tần Tuyết Phùng mới về phủ sáng nay, giờ đang nằm trong phòng ngủ.Tiểu Linh vừa đi vừa liếc trộm Tước Miên.Từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Tước Miên......

Vừa lo lắng vừa tức giận.Khi Tước Miên đến trước cửa phòng Tần Tuyết Phùng, bọn người hầu giữ cửa có vẻ như đã được quản gia dặn dò, vừa thấy y liền lộ ra vẻ mặt đầy căm phẫn.Nhưng bọn hắn chưa kịp ngăn cản thì Tước Miên đã vọt vào như một cơn lốc rồi chạy thẳng tới bên giường Tần Tuyết Phùng.Tiểu Linh có người chống lưng nên lá gan cũng to ra, quát lớn: "Phu nhân đến thăm thiếu gia, ai cũng không được làm loạn."

Nàng theo sát Tước Miên, người hầu bị nàng gọi là đầu gỗ cũng lạnh lùng đi theo bọc hậu cho họ.Hai mắt Tần Tuyết Phùng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.

Trên người hắn chỉ mặc áo trong, y phục treo bên cạnh, Tước Miên ngước mắt nhìn, trên y phục kia còn dính vết máu.

Y lập tức luống cuống, thò vào chăn sờ tay Tần Tuyết Phùng, lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào."

Lão gia?

Lão gia tỉnh lại đi!"

Y gọi mấy tiếng nhưng Tần Tuyết Phùng không hề cử động.Tước Miên chưa từng gặp chuyện này, khuôn mặt nhỏ cũng tái mét.Người hầu cao lớn kia trầm giọng hỏi: "Ai đưa hắn về?"

Lúc này mới có người đứng ra kề vào tai hắn nói gì đó.

Hắn vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ là trong mắt càng thêm lo lắng, dặn dò người kia mấy câu, đối phương lập tức khom người rời đi.Tước Miên miễn cưỡng bình tĩnh lại hỏi: "Lão gia bị làm sao?"

Người hầu kia tựa như rất có uy, đuổi hết kẻ khác ra ngoài rồi mới giải thích với Tước Miên.Việc làm ăn của Tần Tuyết Phùng ở kinh thành tiến triển thuận lợi, mặc dù tốn nhiều công sức nhưng cuối cùng vẫn thành công giành được mối làm ăn lớn kia về tay.Nhưng đối thủ là người giang hồ không theo quy củ, bị cướp mối thì ghi hận trong lòng, trên đường hắn trở về đã ra tay hãm hại.

Tần Tuyết Phùng có chuẩn bị trước, các hộ vệ đánh lui bọn đột kích mấy lần nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Tần Tuyết Phùng dù sao cũng không phải người trong giới nên khó lòng đề phòng hoàn toàn.Khi sắp về tới phủ thì sáng nay hắn đột ngột hôn mê, chẳng biết đã bị hạ độc lúc nào.Tước Miên nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm thì thào: "......

Người giang hồ thật đáng sợ!"

Tiểu Linh cũng lặp lại: "Người giang hồ thật đáng sợ!"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tước Miên lại quay đầu nhìn Tần Tuyết Phùng rồi đưa tay xoa mặt hắn, trên mặt cũng lạnh buốt.

Tước Miên đau lòng áp tay mình lên hai gò má của hắn, muốn truyền cho hắn chút nhiệt độ.Chỉ là làm ăn thôi mà...... sao lại gặp phải chuyện này cơ chứ?Khó khăn lắm mới về đến nhà, quản gia còn không quan tâm hắn, muốn trị liệu vớ vẩn cho hắn.Tước Miên hoảng hốt cảm thấy Tần Tuyết Phùng thật quá đáng thương, trừ mình ra thì chẳng còn ai đau lòng cho hắn.Đương nhiên điều này cũng không đúng lắm, nhưng vừa nghĩ vậy thì tình cảm trong lòng Tước Miên càng thêm dạt dào.

Y đưa tay ôm mặt Tần Tuyết Phùng rồi cọ chóp mũi vào mũi hắn.Tần Tuyết Phùng không có phản ứng gì, y chán nản ngồi phịch xuống.Người hầu kia sai người đến thành lân cận mời một vị danh y.

Trước khi danh y tới thì mời đại phu bình thường trước.Chưa đầy nửa khắc sau, Trần đại phu xách rương thuốc vội vàng chạy tới, Tước Miên hấp tấp đón người vào.Theo sau là một lão đạo sĩ mặc áo bào màu vàng, tay cầm phất trần, mặt mũi tràn đầy tiên khí.

Quản gia vừa bị Tước Miên lấn lướt, rốt cuộc đã chờ được Hoàng đại tiên, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, cũng ân cần đón người vào phòng ngủ."

Hoàng đại tiên, ngài nhìn xem thiếu gia nhà ta có phải trúng tà rồi không......"

Trần đại phu đang bắt mạch cho Tần Tuyết Phùng thì tên gia hỏa này lại kéo tới làm ồn.

Tước Miên nhìn lại, tức giận hất rơi chén sứ: "Cút!"

Quản gia bị tiếng chén vỡ dọa cho nhảy lên, tức giận chỉ vào y nói: "Chính là tên yêu nhân này lén hạ tà thuật với thiếu gia nhà ta, Hoàng đại tiên ngài xem trên người y có hắc khí gì không?"

Tước Miên thấy tên quản gia ngu ngốc này thì hết sức bực mình, đang lúc cấp bách mà hắn còn tới quấy rối.

Tước Miên nghiến răng nhìn hắn chằm chằm.Hoàng đại tiên vuốt râu, một mắt nhắm lại còn mắt kia hơi hé ra, thần bí nhìn Tước Miên nửa ngày rồi lắc đầu nói: "Người này quả thực có điềm rủi....."

Quản gia lập tức gào lên: "Quả là thế!

Người đâu bắt tên này lại cho ta!"

Tước Miên chộp lấy cái chén, lần này ném thẳng vào đầu hắn.Trước giờ y ném đá cũng chưa từng chính xác như vậy, ngay trúng hồng tâm, quản gia bị nện hai mắt nổi đom đóm, lảo đảo lui lại mấy bước, râu ria đều dựng lên!Quản gia đang muốn bùng nổ thì Tước Miên lập tức đứng dậy từ bên giường rồi hùng hổ đi đến trước mặt hắn.Y đang nóng lòng vì bệnh tình của Tần Tuyết Phùng mà lão quản gia mê tín này cứ nhất định phải đến níu chân y, Tước Miên chợt cảm thấy chỉ có mình mới bảo vệ được Tần Tuyết Phùng.

Ngay cả giọng y cũng hung dữ hơn nhiều, mạnh miệng nói: "Đừng có được nước lấn tới, muốn định tội ta cũng không tới lượt ngươi đâu!"

Quản gia nói: "Thiếu gia hôn mê, trong Tần phủ này đương nhiên do ta làm chủ......"

"Ngươi mơ đẹp quá nhỉ, ngươi chỉ là quản gia mà thôi!"

Tước Miên chỉ hận không thể đạp hắn, "Dù sao ta cũng là phu nhân đấy nhé!"

"Là phu nhân khắc chết lão gia......"

Tước Miên cao giọng: "Bớt nói nhảm đi!

Phụ thân hắn sở dĩ qua đời là vì các ngươi toàn mê muội trò lừa gạt giang hồ này đấy!"

Y cắn môi nói, "Cứ chờ xem, ta sẽ làm Tần Tuyết Phùng tỉnh lại.

Nếu ngươi vẫn muốn vu khống ta thì cũng phải chờ hắn tỉnh lại để tự hắn phán xét chứ!"

Tước Miên cố sức đẩy hắn ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.Tiểu Linh tức giận bất bình mắng mỏ.

Tước Miên trở lại bên giường Tần Tuyết Phùng, tức thở hổn hển.Lần đầu y chửi mắng người khác như thế nên không khỏi khẩn trương.Nhưng vừa thấy mặt Tần Tuyết Phùng thì dường như có một sức mạnh vô hình giúp y kiên định hơn rất nhiều.
 
[Hoàn][Đm] Mẹ Kế Nhỏ
Chương 16


Trần đại phu chỉ là đại phu bình thường, có thể xác định Tần Tuyết Phùng bị trúng độc nhưng lại không biết cụ thể là độc gì, cuối cùng đành kê chút thuốc tạm thời ức chế độc tố.

Thuốc sắc xong, Tần Tuyết Phùng hôn mê nên chỉ có thể đút thuốc cho hắn.Người hầu đỡ hắn ngồi dựa vào mình, tỳ nữ nắm cằm để hắn mở miệng, còn một người thừa cơ đút thuốc.Tước Miên nhìn một hồi lại đòi đổi chỗ với tỳ nữ đang đút thuốc rồi tự mình cho hắn uống.Quản gia đứng cạnh giám sát, nói y đừng hòng mượn cơ hội này hạ độc vào thuốc.

Tước Miên trợn trắng mắt, cuối cùng cho uống xong y giả bộ bất cẩn trượt tay, cặn trong chén thuốc văng hết lên mặt quản gia."

Ngươi!!"

Quản gia gầm thét.Tước Miên cũng không biết từ khi nào mình trở nên to gan lớn mật đến vậy, ra vẻ vô tội nói: "Phiền quản gia đi rửa mặt thay áo rồi cách xa ta một chút, mất công ta vụng về không cẩn thận lại gây họa cho ngươi."

Người hầu đang đỡ Tần Tuyết Phùng quay sang nhìn quản gia với vẻ uy hiếp.Quản gia tức giận mà không thể làm gì, căm hận chửi rủa mấy câu, cuối cùng đành phải lui ra.Tần Tuyết Phùng uống thuốc hai ngày, sắc mặt hồng hào lên chút ít nhưng vẫn chưa tỉnh lại.Mạch tượng của hắn ổn định nên tính mạng không đáng lo, nhưng tay chân và khuôn mặt đều lạnh lẽo, mỗi lần Tước Miên đụng phải thì không khỏi run sợ trong lòng.Ban đêm y chẳng buồn để ý tới chuyện che giấu quan hệ giữa mình và Tần Tuyết Phùng.

Dù sao mọi người đều đã biết, có giấu cũng vô ích.Y chui vào chăn Tần Tuyết Phùng, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm hắn.Ngủ thế này không hề thoải mái chút nào, đến tận nửa đêm Tước Miên mới ngủ được, buổi sáng tỉnh lại còn bị Tần Tuyết Phùng làm đông lạnh.

Y chỉ mặc một lớp áo mỏng, cả người dán sát vào Tần Tuyết Phùng, thỉnh thoảng lại run lên vì lạnh.Lão gia đã trở về...... mà sao vẫn lạnh thế này.Tước Miên nghĩ vậy liền ngẩng đầu nhìn Tần Tuyết Phùng trong bóng tối.Lúc trước chỉ mải suy nghĩ về chuyện rời đi, đến giờ khắc này đã tan thành mây khói, nửa điểm y cũng không nhớ nổi.Đến ngày thứ ba, cuối cùng người được phái đi cũng dẫn vị danh y ở thành lân cận về phủ.

Dẫn đầu chính là tùy tùng lúc trước của Tần Tuyết Phùng, con trai quản gia, nghe nói phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn mới mời được người kia tới.Danh y chẩn đoán suốt một khắc đồng hồ rồi kê toa thuốc bảo bọn họ đi lấy, sau đó sai người cởi sạch y phục Tần Tuyết Phùng để hắn lấy châm bức độc ra.Tước Miên không biết chút gì về y thuật, lúc bức độc chỉ có thể đợi ngoài cửa.Vừa đợi vừa cố nhìn qua cửa sổ, chỉ hận không thể nhìn xuyên giấy dán để xem tình hình bên trong.Tùy tùng của Tần Tuyết Phùng đứng sau lưng y, sắc mặt bình tĩnh.

Quản gia níu áo con trai, thái dương rịn đầy mồ hôi, liên tục nói gì đó nhưng Tước Miên lơ đễnh không nghe rõ, khi quay lại thì thấy tùy tùng kia nhíu mày thấp giọng trách móc quản gia: "Cha đừng nói nữa."

Quản gia: "Ngươi bênh người ngoài đấy à?!"

Tước Miên nghe tiếng lão già này lại bực mình, cũng không thèm để ý bọn hắn đang mưu đồ gì.Dù sao có Tần Tuyết Phùng chống lưng cho y thì chẳng có gì phải sợ cả.Trọn vẹn nửa canh giờ sau, cửa phòng ngủ mới bật mở.Danh y xách rương đi ra, Tước Miên lập tức chạy đến níu lấy hắn hỏi: "Lão gia thế nào ạ?"

Danh y nghiêm nghị đẩy tay y ra rồi đáp: "Uống thuốc đúng giờ là được rồi."

Tước Miên lập tức nhảy cẫng lên, chưa kịp nói lời cảm tạ đã chạy ngay vào phòng.Tần Tuyết Phùng đầu đầy mồ hôi, nửa thân trên cường tráng lộ ra ngoài, tựa vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền không rõ đang tỉnh hay mê.

Chẳng biết tại sao trong phòng lại nóng đến kinh người.Tước Miên không bận tâm được nhiều như vậy, y giống như chú chim nhỏ lập tức sà tới bên giường, kích động gọi lão gia rồi dang tay ôm hắn."

Ngươi khỏe chưa?"

Y vội vàng hỏi, ôm Tần Tuyết Phùng cọ cọ.Một lát sau, y mới nghe thấy thanh âm suy yếu của Tần Tuyết Phùng: "Ngươi mà ôm nữa thì ta không khỏe nổi đâu."

Tước Miên vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng "a" một tiếng rồi quay người định xuống giường tìm khăn ướt lau mồ hôi cho hắn.Nhưng Tần Tuyết Phùng lại túm lấy góc áo y, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn mang theo ý cười."

Không được, ngươi vừa buông ra thì ta càng thấy không khỏe hơn."

Hắn nói, "Nóng cũng đành chịu vậy, Tiểu Tước Nhi ôm ta thêm chút đi."

Trên mặt Tước Miên nóng ran, chớp mắt lại gần oán trách: "Lão gia toàn là mồ hôi dơ hầy, ta không thèm ôm đâu."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng y vẫn ngoan ngoãn dang tay ra ôm Tần Tuyết Phùng.Tần Tuyết Phùng không mặc áo, lồng ngực trần trụi kề sát vào y nóng hổi.

Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc này, bao nhiêu lo lắng trong lòng Tước Miên mấy ngày qua mới tiêu tan, y ngẩng lên nhìn Tần Tuyết Phùng, lại bị Tần Tuyết Phùng nắm lấy cằm."

Khóc cái gì?"

Tần Tuyết Phùng liếm đi nước mắt của y.Tước Miên ấp úng nói mình đâu có khóc, sau đó vùi mặt vào ngực hắn không chịu ngẩng lên nữa.
 
[Hoàn][Đm] Mẹ Kế Nhỏ
Chương 17


Ba ngày qua Tước Miên đã âm thầm lo lắng vô số lần.

Y thường xuyên lo nghĩ không đâu.

Lỡ thuốc độc này thật sự nguy hiểm đến tính mạng Tần Tuyết Phùng thì sao?

Lỡ Tần Tuyết Phùng không tỉnh lại nữa thì sao?Y nghĩ không ra kết quả nên cứ thế bị những suy đoán này làm cho bồn chồn bất an.Ròng rã ba ngày, trong đầu y chỉ có Tần Tuyết Phùng.Bây giờ người này mở mắt ra lần nữa, còn trêu chọc y như trước kia, cái ôm cũng đã trở về nhiệt độ quen thuộc.Nước mắt Tước Miên và mồ hôi Tần Tuyết Phùng hòa lẫn vào nhau, y mơ màng nghĩ từ khi nào mình lại xem trọng lão gia đến vậy?Rõ ràng quan hệ giữa họ rất đáng xấu hổ, mỗi lần ở chung đều chỉ làm những chuyện nông cạn hoặc ngại ngùng.Chẳng có chút nội hàm hay chiều sâu nào.Nhưng sao y thấy Tần Tuyết Phùng tỉnh lại thì vui mừng đến thế?Tước Miên nhắm mắt, chóp mũi tràn đầy mùi hương Tần Tuyết Phùng.

Lão gia của y cứ thế ôm y, cánh tay không còn mạnh mẽ như xưa vì bệnh nặng mới tỉnh, còn có chút ỷ lại dựa vào y."

Tiểu Tước Nhi đột nhiên chủ động như vậy, xem ra bị hạ độc vẫn có chỗ tốt."

Tần Tuyết Phùng cười nói.Tước Miên nhịn không được nhéo hắn một cái, trừng mắt nói: "Nói bậy!

Tốt gì chứ!"

"Có thể khiến tiểu gia hỏa lo lắng cho ta nên tốt chứ sao."

Tước Miên bất mãn: "Rõ ràng ta lo muốn chết......"

Tần Tuyết Phùng ôm y nói: "Ta biết."

"Lão gia đúng là không thể rời xa ta mà," Tước Miên lẩm bẩm, "Nếu không có ta thì chắc giờ này quản gia còn đang để Hoàng đại tiên gì kia làm bậy......"

Tần Tuyết Phùng bật cười.Tước Miên lại càu nhàu: "Rõ ràng lão gia lợi hại như vậy mà lần nào ngã xuống nước hay bị hạ độc không có ta đều không xong......"

Lời này của y hết sức tự mãn nhưng Tần Tuyết Phùng không phản bác mà chỉ thuận theo y nói: "Từ nhỏ đến lớn ta chỉ có một mình, khó khăn lắm mới có tiểu mẹ kế thương ta, đương nhiên không thể rời xa rồi."

Trái tim Tước Miên chợt lắng xuống, nhưng chỉ một lát sau lại mất tự chủ bắt đầu đập loạn.Tần Tuyết Phùng tỉnh lại, đầu óc căng thẳng từ đầu đến cuối của y lúc này mới giãn ra, có chỗ để nghĩ tới vấn đề khác.

Tước Miên chợt nhớ ra ý định trước đó của mình, nắm chặt cái chăn hồi lâu mới nhổm dậy.Y chủ động hôn một cái lên môi Tần Tuyết Phùng rồi ngồi quỳ trên đùi hắn, vòng tay ôm cổ hắn.Trong lúc hôn mê, y đã quen cọ mũi với Tần Tuyết Phùng, bây giờ cũng làm như vậy.Chóp mũi y tì vào chóp mũi Tần Tuyết Phùng, có thể cảm nhận được sức nóng trên mặt người này.

Ánh mắt y trong trẻo sáng ngời, mang theo bất an và thấp thỏm, hít sâu một hơi rồi nói: "Lão gia, ta có chuyện muốn nói."

Bọn họ thân mật không xem ai ra gì, Tiểu Linh thấy tình thế này lập tức cản những người khác ngoài cửa không cho vào, còn khẽ khàng đóng cửa lại.Quản gia muốn xông vào hỏi han lại bị con mình kéo lại rồi lắc đầu ra hiệu.Tùy tùng còn trẻ nên hiểu rõ suy nghĩ của Tần Tuyết Phùng.

Còn lão quản gia bao năm nay chưa từng chịu khổ, cũng không hề quan tâm đến Tần Tuyết Phùng nên tất nhiên chẳng hiểu gì về hắn, chỉ cậy mình sống lâu lên lão làng, nói chuyện với tiểu bối như Tần Tuyết Phùng dù sao vẫn có chút trọng lượng.Tùy tùng vừa về phủ nghe kể lại chuyện hắn làm liền đau đầu, muốn cản hắn còn không kịp, sao có thể để hắn làm càn trước mặt Tần Tuyết Phùng nữa.Quản gia đắc ý lấy ra một lá thư nói: "Có gì phải sợ?

Chẳng lẽ lão gia còn thiên vị y hay sao!

Chúng ta nuôi gia hỏa này mà y còn muốn chuộc thân rời xa lão gia, nếu lão gia biết thì nhất định sẽ không còn tình cảm gì với y đâu!"

Lá thư này chính là thư hồi âm của đại ca Tước Miên, y vốn để nó chung với xấp tranh kia, khi quản gia lục soát đã phát hiện ra.Tùy tùng cầm thư trong tay rồi thở dài thì thầm với quản gia mấy câu.Một khắc sau Tước Miên mới ra khỏi phòng.

Dường như y muốn đi tới phòng bếp, tùy tùng hiếm khi không nóng lòng đi gặp Tần Tuyết Phùng mà trái lại đuổi theo Tước Miên.Đợi đến chỗ vắng người, hắn mới chặn Tước Miên lại.Trên tay hắn rõ ràng là lá thư kia.Tước Miên kinh ngạc chớp mắt.Tùy tùng trầm giọng nói: "Phụ thân ta......

Phụ thân ta mấy ngày nay thất lễ rồi."

Hắn hít sâu một hơi, "Ta trả thư này lại cho ngươi, cũng sẽ giữ bí mật cho ngươi, xin ngươi đừng đem chuyện phụ thân ta làm nói cho thiếu gia biết."

Tước Miên gãi đầu: "Nhưng ta đã nói hết với lão gia rồi còn đâu!"

Tùy tùng ngây người."

Đã nói những gì?"

"Cái gì cũng nói."

Tước Miên thành thật đáp, "Chuyện quản gia làm, còn có lá thư này, cả chuyện ta muốn chuộc thân, tất cả đều nói hết."
 
[Hoàn][Đm] Mẹ Kế Nhỏ
Chương 18


Hai mắt tùy tùng tối sầm, hắn lấy lại tinh thần rồi sửng sốt nhìn chằm chằm Tước Miên.

"Chẳng phải lúc trước ta đã nói với ngươi rồi sao?

Nếu ngươi muốn đi thì đừng để thiếu gia biết......"

Hắn còn chưa dứt lời, Tước Miên đã nói: "Ta và hắn lưỡng tình tương duyệt, chuyện chuộc thân sao có thể giấu hắn được?"

Lưỡng tình tương duyệt?Tùy tùng giống như gặp ma.Sao y có thể nói trơn tru như vậy...... thản nhiên như vậy?Trong lòng hắn bỗng dưng chùng xuống.

Lúc thiếu gia dẫn Tước Miên ra ngoài không cho hắn theo, trong thời gian đó xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể nào biết được......Hơn nữa ánh mắt Tước Miên quá bình thản khiến hắn không sao phản bác lại.Tùy tùng cúi đầu hỏi: "Sau khi ngươi nói với thiếu gia, thiếu gia có tức giận không?"

Tước Miên đáp: "Không có."

Tùy tùng cười khổ tiến lên một bước đưa lá thư cho y.

Tước Miên ngờ vực nhìn hắn, hắn mấp máy môi, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta vẫn không tin thiếu gia sẽ thích người như ngươi."

Tước Miên vốn không ghét hắn nhưng hắn cứ mãi nhắc tới chuyện này, Tước Miên cũng không khỏi hậm hực.

Y hừ lạnh giật lá thư về rồi nói: "Ngươi đâu phải là Tần Tuyết Phùng, dựa vào cái gì mà quyết định thay hắn?"

Tùy tùng bị y làm cho nghẹn họng.Tước Miên nói tiếp: "Các ngươi đều cảm thấy ta không xứng với hắn, nhưng hắn ở bên ta mới vui vẻ, chỉ một điểm này thôi ta đã thắng tất cả các ngươi rồi!"

Y không nói thêm gì nữa, chỉ làm mặt xấu với tùy tùng rồi quay người bỏ đi.Tần Tuyết Phùng đang chờ y bưng thuốc tới, còn đòi ăn kẹo nữa.

Tự dưng bị làm trễ nải thật lãng phí thời gian!Tước Miên bực bội nghĩ.Lúc nãy y thú nhận với Tần Tuyết Phùng trong lòng cũng hơi thấp thỏm.Nhưng Tần Tuyết Phùng chỉ giả vờ thương tâm mà thôi, nói không ngờ mình chân thành như vậy mà y lại có ý định rời đi.

Tước Miên tưởng thật nên vội vàng dỗ hắn, lúc đó Tần Tuyết Phùng lại nở nụ cười."

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện thường tình thôi."

Tần Tuyết Phùng bóp mặt y, "Mang thân phận này ngươi sẽ khó tránh khỏi bị người ta nói xấu.

Bây giờ chưa cảm thấy gì nhưng lâu dần ta cũng sẽ đau lòng."

Hai câu này khiến trái tim Tước Miên ngọt lịm, trên mặt hiện ra ý cười."

Lão gia không giận sao?"

"Không giận."

"Ta, ta vui lắm......"

Sau khi thẳng thắn nói hết suy nghĩ trong lòng, y không còn lấn cấn gì nữa.

Tước Miên đỏ mặt chồm tới hôn một cái lên môi Tần Tuyết Phùng: "Đa tạ lão gia!"

Y giống như ngâm mật, cả người đều ngọt ngào.Y lo lắng cho Tần Tuyết Phùng, người này cũng sẽ nghĩ cho y.Người ngoài gièm pha thì đã sao?

Chẳng qua chỉ là yêu ma quỷ quái phá đám mà thôi.Tước Miên nhớ lại lúc mình và Tần Tuyết Phùng dính nhau thì không còn bực bội nữa, đến phòng bếp lại là một chú chim nhỏ vui vẻ.

Y bảo đầu bếp lấy thuốc vừa sắc xong rồi cầm hai cái bánh ngọt, còn tự tay pha chút nước mật ong.Khi trở lại, Tần Tuyết Phùng đã giao phó xong mọi việc cho người hầu, những người khác đều bị đuổi ra ngoài.Chỉ có quản gia đứng xum xoe đằng kia.Tần Tuyết Phùng cười như không cười vung tay gác bút rồi dán kín phong thư trên bàn.

Quản gia ân cần tới nhận lấy, còn đắc ý lườm Tước Miên."

Thư bỏ vợ này ta viết thay phụ thân, quản gia sớm làm cho thỏa đáng đi."

Tuy hắn hôn mê mới tỉnh lại nhưng khí thế uy nghiêm chẳng hề giảm sút, "Tước Miên không nên lấy thân phận này ở trong phủ nữa, khi nào quản gia xử lý thỏa đáng thì ta sẽ trục xuất y ra khỏi phủ.

Nam thê của phụ thân đúng là thân phận không ra thể thống gì cả."

Tước Miên bưng đĩa, hai mắt mở to đứng tại chỗ.Quản gia gật đầu lia lịa rồi hớn hở ra khỏi cửa, trước khi đi còn liếc Tước Miên một cái.Tước Miên đặt đĩa lên bàn, cầm một cái bánh ngọt vừa ăn vừa nhìn theo bóng lưng quản gia hệt như đang nhìn một kẻ ngốc.Tần Tuyết Phùng tỏ vẻ lạnh nhạt, lại nâng bút viết một lá thư khác."

Lão gia ngươi còn chừa lại thể diện cho hắn nữa," Tước Miên cắn bánh ngọt lại gần nhìn, "Cho hắn mặt mũi cũng đừng hạ thấp ta chứ!"

Tần Tuyết Phùng nói: "Ta chỉ nói thật thôi."

Tước Miên đang định đút bánh cho hắn ăn, nghe vậy liền thu tay về.Tần Tuyết Phùng chủ động chồm tới cắn một miếng bánh từ tay y.Tước Miên hầm hừ: "Dám nói ta như thế, không cho ngươi ăn nữa!"

Tần Tuyết Phùng bật cười, được một tấc lại muốn tiến một thước, ngoạm hết bánh ngọt vào miệng.

Tước Miên không kịp rút tay lại nên ngón tay bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi nóng rực quấn quanh ngón tay liếm liếm.Tước Miên làm bộ tức giận, Tần Tuyết Phùng đứng dậy bình thản nói: "Thân phận tiểu mẹ kế này thật sự chẳng ra thể thống gì, tương lai ngươi phải làm phu nhân của ta."

"Hả?"

Tước Miên nhất thời nghe không hiểu.Tần Tuyết Phùng nâng bút khẳng khái viết xuống hai chữ cầu hôn.Tước Miên tựa như không hiểu hai chữ kia, tròn xoe mắt xem đi xem lại."

Sau khi tiểu mẹ kế chuộc thân sẽ là người tự do."

Tần Tuyết Phùng cười tủm tỉm nói, "Nhưng mị lực của ngươi quá lớn nên lão gia mới của Tần phủ cũng cảm mến ngươi, muốn đem kiệu lớn rước ngươi vào phủ."

Giọng hắn tràn đầy ý cười, ung dung mà say lòng người.

Tước Miên chớp mắt nhìn hắn, mấp máy không nói nên lời.Tần Tuyết Phùng dang tay ra hiệu cho y có thể cảm động nhào vào ngực mình.Tước Miên chợt nói: "Không đúng."

"Có gì mà không đúng?"

Tần Tuyết Phùng hỏi.Tước Miên vỗ đùi: "Ta chuộc thân là ý của đại ca!

Đại ca sẽ không để ta gả cho nam nhân đâu!"

Y ảo não nhíu mày nhìn Tần Tuyết Phùng cầu cứu, "Phải làm sao đây......"

Tần Tuyết Phùng không lường trước được tình huống này, hai tay dang ra trở nên lúng túng.Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Tần Tuyết Phùng đưa tay kéo Tước Miên tới.

Mặc dù đột ngột bị vấn đề này làm khó nhưng dù thế nào cũng phải ôm trước đã rồi tính sau.
 
[Hoàn][Đm] Mẹ Kế Nhỏ
Chương 19


Muốn tìm ra cách đối phó thì nhất định phải hốt thuốc đúng bệnh.

Tần Tuyết Phùng chưa từng gặp người nhà Tước Miên, chỉ có thể nghe Tước Miên huyên thuyên miêu tả.

Nhắc đến đại ca, Tước Miên lập tức hào hứng hẳn lên.

Y cực kỳ sùng bái đại ca, mỗi lần nhắc tới đại ca thì nói không ngớt miệng.Có thể đại ca trong mắt những người khác chỉ là một người bình thường, nhưng trong mắt y lại là nam tử hán đội trời đạp đất.Đại ca đọc đủ thứ sách, thơ văn đầy bụng.

Đại ca cao lớn uy mãnh, có thể tay không bắt gấu.

Đại ca làm người ngay thẳng, cương trực công chính, không sợ nghèo hèn.

Đại ca lên trời xuống đất, không gì làm không được......Tước Miên càng nói càng phóng đại, cuối cùng Tần Tuyết Phùng đành phải bịt miệng y lại.Cứ để tên ngốc này tiếp tục ba hoa chích chòe thì còn lâu mới nghĩ ra cách.Tước Miên giãy giụa, khó khăn lắm mới gỡ được tay Tần Tuyết Phùng, bất mãn cằn nhằn: "Ta còn chưa nói xong mà, bịt miệng ta làm gì!"

Tần Tuyết Phùng nói: "Không muốn nghe."

"Chẳng phải ngươi đòi nghe sao?"

"Giờ ta không muốn nghe nữa."

Tần Tuyết Phùng tìm lý do trơn tru vô cùng, "Trước mặt ta mà ngươi lại thổi phồng người khác trên trời mới có dưới đất thì không, ai mà nghe tiếp được chứ."

Tước Miên lập tức đỏ mặt, lần này không kháng nghị nữa.

Một lát sau y dựa vào ngực Tần Tuyết Phùng thì thầm: "Đại ca trên trời có dưới đất không, ngươi thì không được vậy."

Tần Tuyết Phùng nheo mắt lại muốn véo mặt y.Tước Miên hoàn toàn không biết nguy hiểm tới gần, ngượng ngùng nói thêm một câu: "Nếu dưới đất không có ngươi thì chẳng phải chúng ta đã bị ngăn cách, đâu được như bây giờ chứ."

Lửa giận lập tức biến mất sạch.Xem như y biết điều đi.Tần Tuyết Phùng nở nụ cười, được câu nói kia an ủi thì buông tay ra rồi ôm lấy khuôn mặt Tước Miên.

Hai người nhìn nhau, trong mắt Tước Miên dường như có ánh sáng, hắn nhịn không được cúi đầu hôn một cái.Chuyện cần bàn bạc đều bị ném ra sau đầu.Ôm trước rồi nói.

Hôn trước rồi tính.Việc này bị gác lại tới hai ngày.Chẳng còn cách nào cả, Tần Tuyết Phùng vẫn chưa khỏe hẳn, đây mới là việc cấp bách.Huống chi trong mắt Tước Miên thì đại ca nhà mình rất hoàn mỹ, y nào nghĩ ra được cách gì đối phó với đại ca, không cản trở là tốt lắm rồi, Tần Tuyết Phùng đành phải ôm chuyện này suy tính một mình.Tần Tuyết Phùng uống thuốc do Tước Miên tự sắc mỗi ngày, không nhanh không chậm hồi phục.

Mấy ngày nay hắn sai người xử lý ổn thỏa tên giang hồ kia, đã trả được thù còn diệt trừ hậu họa.Quản gia cũng chẳng nhàn rỗi gì.Hắn cứ nghĩ tới chuyện đuổi được Tước Miên thì tràn đầy nhiệt tình, chỉ sợ mấy chục năm qua hắn chưa từng làm việc gì tận tâm như vậy.

Chưa đầy hai ngày sau hắn đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu điều đập thư bỏ vợ vào mặt người nhà Tước gia rồi bảo bọn họ rước con mình về.Mấy ngày trước tùy tùng lén cha hắn cầu xin Tần Tuyết Phùng bỏ qua.

Tần Tuyết Phùng tỏ thái độ hờ hững, chỉ nói quản gia không có công lao cũng có khổ lao mười mấy năm qua, ngoài mặt giả vờ trấn an tùy tùng.Tước Miên nhìn quản gia bận rộn, thấy hắn luôn tỏ vẻ đắc ý như đang chờ xem mình khốn đốn thì cũng không giận, thậm chí còn phối hợp diễn kịch, buồn bã lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt, vừa quay đầu liền nhào vào lòng Tần Tuyết Phùng cười to.Tần Tuyết Phùng nghĩ thầm xem ra quản gia không chỉ có khổ lao mà còn có trò hề.Quản gia đang chuẩn bị bỏ vợ cho lão gia, còn Tần Tuyết Phùng đang tự mình sai người chuẩn bị sính lễ, hai bên đều không chậm trễ, ai cũng vui vẻ.Cuối cùng hắn vẫn quyết định quang minh chính đại tới cửa cầu hôn.Thủ đoạn đối phó với người khác của Tần Tuyết Phùng rất nhiều, muốn giải quyết một gia đình bình thường với hắn mà nói chẳng phải vấn đề gì lớn.Nhưng đây là chuyện trọng đại cả đời hắn, người sắp gặp mặt cũng là thân nhân của Tước Miên.

Nếu ngay cả việc này mà cũng phải dùng tâm kế thì thật đáng buồn.Tước Miên thẳng thắn với hắn, vậy hắn cũng không ngại bắt chước y, thẳng thắn thuyết phục người thân của Tước Miên đồng ý.Không ngờ khi hắn nói ra ý định này với Tước Miên thì y kinh ngạc đến rớt cằm.Mấy ngày nay hắn bận suy nghĩ, Tước Miên cũng không hề rảnh rỗi.Tước Miên trái ngược với hắn, viết đầy bản nháp kế hoạch, từ giả bệnh lừa gạt đại ca mềm lòng đến giả bộ đáng thương với lão cha đáng ghét của mình, lại đến nũng nịu cầu xin mẫu thân thuyết phục đại ca, kế hoạch gì cũng có.Y đưa kế hoạch cho Tần Tuyết Phùng xem, hai người giương mắt nhìn nhau.Tần Tuyết Phùng: "Sao trước kia ta không thấy ngươi chịu khó như vậy?"

Tước Miên khó hiểu nhìn hắn rồi kiên định phản bác: "Ngươi hỏi hay quá nhỉ!

Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu ta thích một người, chuyện trọng đại thế này cũng phải chịu khó chút chứ!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back