Wattpad  [Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1

[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 80: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


Quỷ Vực hiện tại bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lấy mọi người, Cố Huyền Mặc trước giờ ngồi bàn giấy, phê duyệt công văn chứ chưa từng đối diện với thi pháp tụ hồn chấn nguyên thế này, vừa không có kinh nghiệm, vừa không tránh khỏi hoang man.

Mạn Châu Sa lại càng tập trung gấp trăm lần, được mất lần này quyết định sống chết của Vô Trần, cậu làm sao có thể qua loa.

Dạ Vũ đứng một bên hít thở thôi cũng sợ phiền đến hai người đang triển thuật ngay tâm trận, Mạn Châu Sa tế hết linh hồn, khai mở cấm chú, nửa thân thể vốn đã chạy dài ấn ký đỏ rực của cậu lúc này càng thêm đầy kín, đậm màu, đôi con ngươi đỏ tươi như máu bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống huyết lệ, sợi dây buộc tóc không biết đã đứt ra tự lúc nào làm cho mái tóc dài đỏ thẫm tung bay lả lướt trong pháp trận.Cố Huyền Mặc bên cạnh cũng không kém chút nào, toàn thân Quỷ đế hắc khí nồng đậm, con ngươi tử sắc chăm chú về hướng người đang nằm trong quan tài ngọc, tay kết ấn giữa ngực cùng miệng luôn niệm pháp quyết, dẫn truyền linh khí vào cấm chú của Mạn Châu Sa cũng như độ linh cho hai người đó.Tử Linh đăng đặt ngay tại thiên linh cái của Vô Trần, không ngừng tụ hồn ngưng thể cho Ma Vương; Bích Vân đan từ sớm đã được Mạn Châu Sa cho Vô Trần nuốt vào, hiện tại thân thể của anh nhìn qua tràn đầy sức sống.Sấm sét ầm ầm, lôi điện từng cơn đánh xuống Quỷ Vực, Dạ Vũ kinh hãi khẩn cầu cho bọn họ không xảy ra chuyện gì, lại thấy sấm chớp nhắm thẳng ngay vào vị trí của Vô Trần, liên tục giáng xuống, phá tan trọc khí quấn thân, cũng làm cho hai người đang thi pháp văng ra xa khỏi không trung, Dạ Vũ tiến tới đỡ lấy lão công của mình sốt ruột độ khí, cẩu độc thân Mạn Châu Sa vừa nhìn qua hướng Quỷ đế đã bị tọng cho một họng đầy cẩu lương."

Tiểu Sa nhi, vất vả cho ngươi rồi."

Âm thanh quen thuộc vạn năm cậu không hề bận tâm, chẳng buồn ngó ngàng tới, cứ ngỡ cả đời vĩnh viễn chẳng có cơ hội nghe thấy tiếng nói của người này, nào ngờ Vô Trần vậy mà đã dịch chuyển tới trước mắt cậu, dùng đôi tay hữu lực bế cậu lên, truyền khí dưỡng thương cho cậu.Vô Trần đưa tay lau đi vết máu đen nơi khoé miệng Mạn Châu Sa, ngón tay chạy dọc theo ấn ký nửa bên mặt cậu, ánh mắt thương tiếc lại lưu luyến không nguôi: "hà cớ gì phải làm vậy" rồi đặt lên mi tâm cậu nụ hôn chất chứa tình ý sâu đậm.

Cố Huyền Mặc được Dạ Vũ đỡ tới, nhìn cặp đôi nào đó còn đang tình chàng ý thiếp, cất lời "Ngươi tỉnh lại thì tốt rồi, nếu không chẳng biết cậu ta sẽ thế nào".

Cực kỳ ghi nhớ bổn phận, phát huy cực lực vai trò của ông mai!"

Ân tình này, ta sẽ ghi nhớ!"

Vô Trần để lại một câu, rồi bế Mạn Châu Sa vào trong tẩm phòng, vừa thức giấc sau cơn mê dài, đã thấy ái nhân mình tâm tâm niệm niệm mang thân thương tích đầy mình, Vô Trần lòng đau tâm đau, chỉ muốn vội vàng trị thương cho cậu."

Ngươi sao lại ngu ngốc mở ra Chuyển Sinh chú thế này?

Có biết là cấm thuật, ngay cả người thi triển như ngươi cũng dễ dàng mất mạng không?"

Dù là trách cứ nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như không nỡ làm thương tổn tới Mạn Châu Sa.Rốt cuộc cậu cũng hoàn toàn tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, Ma vương đích thực đã tỉnh lại, cậu oà khóc như đứa trẻ làm sai việc, khóc nấc từng cơn, nước mắt lăn dài làm ướt đẫm ấn ký thoạt nhìn có chút dị thường "Ta sai rồi, ...là ta hại ngươi mất mạng, đều là lỗi của ta..."

"Ta chưa từng trách ngươi, toàn bộ đều là ta cam tâm tình nguyện.

Ái thượng ngươi, ta đồng ý trả bằng mọi đại giới."

Vô Trần từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tại trời hoa bỉ ngạn, thiếu niên tuyệt mỹ xuất thần, ngây ngô nhìn anh, đôi mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách, câu luôn cả trái tim anh đi mất.

Cho tới thời khắc này, Vô Trần chưa từng hối hận vì chuyện đã si mê người thiếu niên này, càng không oán hận cậu đã đem lòng yêu thương người khác.

Tình yêu chính là như vậy, người mình yêu chưa chắc đã yêu mình, chỉ cần cậu hạnh phúc, anh chấp nhận đứng ở nơi xa dõi theo, âm thầm bảo vệ cậu.Vỗ về Mạn Châu Sa một hồi, đến khi cậu mệt quá thiếp đi, anh mới đặt cậu lên giường, bản thân mình đi tìm Quỷ đế.Dạ Vũ đang hí hửng chuẩn bị đánh yêu quái cùng lão công lại nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

Ta nói, người này vừa tỉnh lại đã làm ảnh hưởng sinh hoạt tính phúc của mình, tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ hung hăng lên án Vô Trần một phen."

Vào đi."

Cố Huyền Mặc sau khi chỉnh trang cho hai người tươm tất liền hô với người ngoài cửa, liền thấy bóng dáng Vô Trần bước đến."

Người đến tìm ta vì chuyện của Mạn Châu Sa sao?"

Cố Huyền Mặc biết rõ suy nghĩ của người trước mắt này, không biết có nên nói những kẻ si tình trên thế giới này đều là người ngây dại, mở mắt nhắm mắt đều chỉ thấy mỗi ái nhân mình tâm niệm thôi.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 81: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


"Trông thấy tình trạng của tiểu Sa nhi, ta sợ cậu ấy sẽ không chống trụ được bao lâu nữa."

Vô Trần thở dài, lo lắng không thôi.

"Ngươi có cách nào sao?"

Cố Huyền Mặc âm trầm suy ngẫm, hắn vốn dĩ không tinh tường những chuyện thuật pháp này, Mạn Châu Sa linh thể vỡ nát, hiện tại chỉ là hồi quang phản chiếu, nếu ngay cả Vô Trần cũng không có cách, hắn ta thật không có biện pháp."

Tử Linh đăng cùng Bích Vân đan vốn có thể cải tử hoàn sinh, bất quá linh khí trong đăng đã bị ta hấp thu phần lớn, còn đan dược ta cũng đã nuốt vào người..."

Vô Trần vừa nói đến đây, đã nghe thấy tiếng Dạ Vũ cắt ngang "Như vậy chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành dược đỉnh cùng với tiểu Sa nhi song tu là có thể dẫn linh truyền khí độ thể đi."

Dạ Vũ mừng rỡ, cao sanh có mắt, một công hai chuyện, chuyện tốt thành đôi, tuyệt hảo tuyệt hảo!

"Ta thấy đây cũng là chuyện tốt."

Cố Huyền Mặc cũng tán thành ý kiến của lão bà nhà mình.

"Chỉ là như vậy có khác nào thừa lúc người gặp nạn mà..."

Vô Trần bất đắc dĩ, anh trong lòng mong muốn cứu chữa cho Mạn Châu Sa, lại không muốn làm cậu phải khó xử trong mối nhân duyên rối như tơ vò này."

Ngươi còn chưa mở lời, làm sao biết cậu ta không đồng ý."

Dạ Vũ biểu cảm chỉ tiếc luyện sắt không thành thép.

Ngươi cứ mãi chính nhân quân tử thế này thì bao giờ người mới gạt đến tay đây!

"Vậy được, ngày mai ta sẽ đi nói với tiểu Sa nhi."

Vô Trần rối loạn, cảm giác hồi hộp vô cùng.."

Ta đồng ý."

Mạn Châu Sa mở to đôi mắt đỏ huyết sắc nhìn nam nhân vừa đưa ra đề nghị song tu trợ thể cùng mình, cậu đã nợ người trước mặt này quá nhiều, quãng đời còn lại này, coi như bồi cho anh, chỉ cần là điều anh muốn, cậu bằng lòng hết thảy.

"Ngươi không suy nghĩ thêm sao?"

Vô Trần lưỡng lự bất kham."

Ngươi không muốn sao?"

Mạn Châu Sa kinh ngạc, cậu những tưởng anh sẽ vui mừng vì mình đồng ý, sao thái độ lại bất thường như vậy."

Không..không phải.

Đây là chuyện chung thân đại sự, ta sợ ngươi sẽ hối hận thôi."

Vô Trần vuốt ve mái tóc đỏ yêu dị của ái nhân, tình yêu này dù đến quá muộn, bất quá ông trời cũng không bạc đãi anh, cuối cùng cũng có thể cùng cậu trải qua hết quãng đời còn lại, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng, hàn khí lạnh buốt thấu xương mà Mạn Châu Sa phải chịu đựng làm anh đau đớn không thôi, vốn dĩ người thiếu niên này anh sủng trên đầu quả tim, cậu lại vì mình mà chịu đựng hết thảy mọi tra tấn của cấm chú, đều do anh không tốt.Mạn Châu Sa trở tay nắm lấy tay anh, trái tim cậu đã hoàn toàn giá lạnh, vô tâm, vô tình, không thể yêu bất kỳ người nào nữa, bất quá cậu vẫn có thể bỏ qua hết thảy cùng anh đi đến cuối cuộc đời.Hai người ai cũng cảm thấy mình nợ đối phương, lại không hiểu rằng, xuất phát điểm của tình yêu vốn không nên từ thương tiếc mà ra, suy cho cùng, vẫn là tạo hóa trêu người..Ma vương Vô Trần tỉnh lại, chuẩn bị tổ chức đại hôn nguy nga tráng lệ cùng ái nhân của mình, hai giới Quỷ – Ma náo nhiệt không thôi, điều tiếng truyền đi khắp nơi, náo loạn cả vùng Quỷ Vực.Tại trên Thiên đình cũng không che được tiếng gió, Tử Uyên vừa nhận được tin tức, lập tức hạ phàm, tìm kiếm lối vào Quỷ Vực.

Không phải hắn chưa từng truy lùng nơi này, tiếc là Quỷ Vực được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp bí pháp của Quỷ Đế, nhân gian cùng Thiên giới khó lòng phát hiện, kể cả hắn cũng không ngoại lệ.Hơn cả tháng lặn lội truy tìm nhưng không có kết quả, Tử Uyên vẫn không nản lòng, vô tình bắt gặp một tiểu hoa yêu bị bọn ác tặc vây công, nhìn thấy tên đầu lĩnh mặt mày hung ác: "Ha ha, để xem ngươi còn trốn đi đâu.

Dám đắc tội cùng phu nhân còn muốn bỏ trốn, đúng là không biết sống chết."

Hoa yêu thương tích đầy mình, thở cũng không còn hơi sức, nhắm mắt chờ chết, đợi một hồi lại không thấy cơn đau như trong trí tưởng tượng xuất hiện, mở mắt ra đã thấy đám người hung ác nằm nhoài cả ra.

Nàng không tin tưởng, dụi dụi mắt mình, nhắm lại mở ra, chớp chớp liên tục, này cũng quá tà đạo rồi đi.

"Ngươi không hoa mắt, là ta đã hạ bọn họ."

Tử Uyên vốn không muốn xen vào chuyện nhân gian, nhân quả luân thường, còn không phải chuyện của hắn, bất quá nhìn đóa hồng liên trước mắt làm hắn nảy sinh cảm giác nếu như người bị tấn công là tiểu bỉ ngạn của mình, liền không nhịn được mà ra tay."

Ân công, đại ân đại đức của người, Hồng Nhiên nguyện làm trâu ngựa để trả."

Tiểu cô nương xinh đẹp, tiếng nói còn có vẻ non nớt, mặt thanh mi tú, lại biết lễ nghĩa.

"Không cần đâu, ta và ngươi bất quá chỉ là một màn bình thủy tương phùng, không cần để tâm."

Tử Uyên lướt qua cô rời đi, lại nghe tiếng nói gần gũi lần nữa vang lên "Ân công đã cứu Nhiên nhi, ngươi có thể làm việc thiện cho trót, dẫn ta về nhà được không, bà bà sợ là đang rất lo lắng cho ta đi."

Lời vừa dứt, đã khóc nấc, trông đáng thương không thôi."

Nín đi, ta đưa ngươi về."

Tử Uyên thở dài, chuyện bản thân còn lo chưa xong, lại ra tay làm chuyện bao đồng, thật là ngu ngốc.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 82: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


"Đa tạ ân công, bất quá nơi ta cư ngụ có hơi đáng sợ, nhưng ngươi không cần phải đưa ta vào trong, cứ để ta tại kết giới Quỷ Vực là được."

Hồng Nhiên ngây thơ nói hết câu, lại bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Tử Uyên, hu hu hu, nàng đúng là ngốc đến hết thuốc chữa mà, sao lại hù dọa ân công chạy mất rồi, ai sẽ đưa nàng về nhà đây."

Ân..ân..công.. người.."

Hồng Nhiên hoang man."

Ngươi nói ngươi ở nơi nào?"

Tử Uyên lặp lại lần nữa."

Là..là Quỷ Vực.. nhưng ân công chỉ cần đưa ta tới bên ngoài, tự ta sẽ vào trong, không làm ảnh hưởng đến người đâu."

Tiểu cô nương xoắn xuýt sợ hãi đối phương sẽ từ chối."

Còn không mau lên đường."

Tử Uyên lập tức triệu hồi khí linh Tử Thần kiếm, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hồng Nhiên, trên thân khí thế kiệt ngạo đưa tay dìu nàng ngự kiếm, nàng đây là gặp phải cao nhân nơi nào rồi, đáng thương tiểu cô nương chưa hiểu sự đời lần đầu tiên xuất Vực đã rước ngay địch nhân mạnh nhất về.

Đâu phải thế nhân tự nhiên có câu: "Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như..."

à mà thôi, nói ra cũng không thay đổi được gì."

Đúng rồi, phía bên trái, vượt qua lãnh hải này chúng ta sẽ tới biên giới Thủy Quang, qua hết chỗ đó là tiến tới kết giới Quỷ Vực."

Vô cùng tri kỷ, thuyết minh hết mọi ngóc ngách đường đi, như sợ ân công của mình không biết, tiểu cô nương vô tri nào đó không biết ngày sau có hối hận vì hành động ngày hôm nay của mình.Mắt thấy sắp chạm tới Quỷ Vực môn, trái tim Tử Uyên bàng hoàng thấp thỏm.

Sa nhi, ngươi có nhớ ta không, ta thời thời khắc khắc đều nghĩ đến ngươi, nắm chặt huyết noãn ngọc hình bỉ ngạn, hôm ấy là Dạ Vũ bỏ lại trong thức hải của hắn, hắn vẫn gìn giữ cho đến hiện tại, hắn nhất định phải lần nữa đưa vật này cho Sa nhi."

Đã tới nơi rồi, ân công, ân nghĩa này của ngươi Hồng Nhiên ghi lòng tạc dạ, nếu ngươi có cần gì, ta núi đao biển lửa cũng không từ."

Tiểu cô nương thập phần năng động, còn đâu vẻ yếu đuối chọc người thương xót như lúc vừa gặp."

Ta chỉ muốn biết cách vào bên trong Quỷ Vực, cô nương có thể cho ta biết được không?"

Tử Uyên đã thử vận công, đều bị bài xích, nói trắng ra kết giới này hắn muốn phá cũng phải mất không ít thời gian, chỉ sợ đến lúc đó tiểu bỉ ngạn của hắn đã nên duyên cùng Ma vương."

Quỷ Vực chỉ có người của hai giới Yêu-Ma có thể vào, khắc chế mọi lực lượng của Nhân tộc cùng Thiên tộc, nhưng cũng không phải không có biện pháp."

Hồng Nhiên dáng vẻ hệt bà cụ non chỉ điểm.

"Ta đoán ân công là người của Thiên tộc, người đã cứu ta một mạng, ta lại không phải kẻ vong ân, chỉ mong ân công không có dã tâm tàn bạo, muốn mưu hại Quỷ Vực chúng ta."

Hồng Nhiên cũng không phải quá ngu ngốc, nàng biết quyết định lần này của mình, có thể ảnh hướng đến toàn bộ sinh linh, nếu Tử Uyên không có ác tâm thì không sao, nếu hắn thực sự muốn tiêu diệt Quỷ giới, nàng chính là tội nhân thiên cổ."

Tại đây Tử Uyên lập lời thề, ta cùng Quỷ giới tuyệt không can hệ, nếu Quỷ Vực không chủ động tấn công Thiên giới, ta vĩnh viễn sẽ không tấn công Quỷ Vực.

Trời đất chứng giám, trái lời ngũ lôi oanh đỉnh."

Tử Uyên nhuệ khí ngất trời, hào quang lẫm liệt."

Đây là Ẩn Linh đan, người chỉ cần nuốt vào một viên, sẽ che giấu khí tức của mình trong vòng một ngày, đổi lại toàn bộ pháp lực cùng linh lực sẽ biến mất, không khác gì phàm nhân, khi nào dược hiệu tan, người sẽ lập tức bị kết giới đẩy ra ngoài, nếu người muốn ra sớm hơn, có thể tự quay lại chỗ này để rời đi."

Hồng Nhiên đưa cho Tử Uyên viên đan dược màu sắc quái dị, mùi vị kỳ lạ.Tử Uyên không suy xét, lập tức nuốt xuống, nói lời cảm tạ rồi tiến vào bên trong.

Sa nhi, ngươi nhất định phải đợi ta.Hắn vừa rời đi, Hồng Nhiên thở dài, trăm lỗi nghìn lỗi đều tại ký chủ, nếu không phải người gán sai cp thì nàng có cần phải ra mặt sửa sai hay không, cốt truyện thế giới này đã nát lắm rồi, Mạn Châu Sa mà xảy ra chuyện gì không may thì coi như cả đám bọn họ đều chôn cùng cậu luôn.

Tại sao lại xúi quẩy như vậy!.Vượt qua bao nhiêu cửa ải tại Quỷ thành, vốn một thân khí thế oai vệ của Chiến thần, hiện tại điều động chút xíu linh lực cũng không thể, Tử Uyên cảm thấy vô cùng không quen, nhưng vì sắp gặp lại người thương, hắn cho dù vất vả hơn cũng không từ.Hỏi thăm chúng quỷ tứ phương, mất hơn nửa ngày mới tìm được cung điện Quỷ đế, bất quá hắn lúc này không khác gì phàm nhân, làm sao có cơ hội tiến vào bên trong Quỷ điện đây?

Người đã ở ngay bên trong, chỉ cần xông qua được rào cản này nữa thôi sẽ trông thấy Mạn Châu Sa, ngay tại khoảnh khắc hắn muốn liều mạng bất chấp tất cả để tiến lên phía trước lại nghe thấy âm thanh của quỷ nhân cao tuổi: "Ta phụng mệnh của Ma Vương, đem trang phục tân hôn đến cho Mạn công tử vận thử, còn có báu vật cùng trang sức, đây là lệnh bài thông hành."

Phía sau lão là hàng xe chở các rương đồ đầy ắp không ai chú ý tới, thời cơ tới rồi, Tử Uyên thầm cảm tạ trời cao rồi thân thủ nhanh chóng lẻn lên một xe hàng.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 83: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


"Mời công tử vận thử lễ phục tân hôn."

Âm thanh già nua của trưởng sự chính tiếp quản sự vụ hôn lễ vang lên, hai tay lão dâng đến trước mặt Mạn Châu Sa bộ y phục đỏ rực rỡ, quý giá, được thợ may kỳ công ngày đêm thực hiện."

Ân."

Mạn Châu Sa máy móc nhận lấy, lại lui ra sau tấm bình phong mặc vào, thần trí vô cảm, vô hỉ vô bi, cứ như không phải đại hôn của mình, không khác gì con rối mặc người khác điều khiển.Thấy cậu bước ra, khuynh thành diễm lệ, mỹ mạo vô song, làm tâm thành rung động, lão trưởng sự thán phục, không hẳn người đẹp vì lụa đi, vốn dĩ là lụa đẹp vì người, bộ lễ phục này quả thật chỉ là thêu hoa trên gấm."

Ta thấy khá vừa vặn với công tử, còn ít phục sức, ngài đợi chút đã lão sai người mang vào."

Lão giả vội vàng bước ra ngoài gọi người tới, âm thanh cánh cửa vừa khép lại chưa bao lâu đã mở ra.Mạn Châu Sa không ngẩng đầu nhìn, mơ hồ nói: "Lão cứ để ở góc đó đi, lát nữa ta sẽ thử."

"Sa nhi..."

Một giọng nói quen thuộc khắc sâu vào trong tâm trí của cậu vang lên, là mơ hay thực, đã bao đêm đều mộng thấy hắn, mơ tới cái đêm trước khi bọn họ chia ly, mơ tới những lúc hai người điên loan đảo phụng, thân thể hòa nhập, Mạn Châu Sa vừa quay đầu, nhìn thấy thân ảnh vô cùng tiều tụy của Tử Uyên, nào còn ra vẻ Chiến Thần thiên giới uy phong lẫm liệt, thật sự là hắn sao?

Hay chỉ là mộng ảo của cậu mà thôi?Không tin nổi vào mắt mình, thiếu niên diễm lệ trước mắt mình vẫn xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là mang theo phần yêu dị bất kham, mái tóc cùng đôi mắt đỏ rực khiến hắn suýt hoảng hốt, ấn văn chạy dọc khắp nửa thân thể của cậu nhắc nhở hắn chuyện cậu dùng Chú Chuyển Sinh cho Vô Trần bị phản phệ.

Cậu khoác lên mình bộ giá y kiêu sa lộng lẫy, hòa với nhan sắc nghiêng thành quả thật là tân nương tử đẹp nhất tam giới, mỉa mai thay lại không phải là của hắn.Biết bao nhiêu lời từ tận đáy lòng, biết bao nhiêu lời yêu cùng than oán, xuất ra tới miệng chỉ đơn giản một câu "Ngươi có nhớ ta không?"

Ta lại rất nhớ ngươi, nhớ đến tâm can quặn thắt, đau đớn không thôi, Tử Uyên cao lãnh rốt cuộc cũng có ngày hôm nay."

Điều đó không còn quan trọng nữa, ta sắp thành thân cùng Vô Trần rồi, mong ngươi chúc phúc cho chúng ta."

Mạn Châu Sa vô tâm nói ra những lời tàn nhẫn, xé nát một tấm chân tình."

Ta sẽ không.

Sa nhi, ngươi nhìn xem, chẳng phải ngươi rất thích huyết noãn ngọc này sao?

Ta đã mang đến cho ngươi."

Tử Uyên đưa mảnh ngọc khắc hình bỉ ngạn tới chỗ cậu, lại bị Mạn Châu Sa lạnh lùng hất ra, rơi xuống một góc.

"Thứ đồ này ta đã nhờ Dạ Vũ trả lại cho ngươi, hà cớ gì ngươi còn chấp nhất không buông."

"Sa nhi, ta chưa từng trách ngươi phản bội ta, phụ tình ta, chỉ mong ngươi đừng rời xa ta."

Yêu một người chính là đau khổ như vậy, Tử Uyên hắn si mê người thiếu niên trước mặt này, hắn không biết vì sao trái tim mình lại yêu cậu tới vậy, có đôi khi hắn tự hỏi phải chăng mình đã trúng bùa mê nào rồi, sao có thể bỏ mặc tất cả để yêu người này, chính hắn cũng không trả lời được."

Ân, ngươi chưa từng trách ta phản bội ngươi, phụ bạc ngươi..nhưng ta thì có, ta trách ngươi phụ tình bạc nghĩa vừa nói yêu ta đã bỏ rơi ta bước về phía Thiên giới mà không hề quay đầu lại, ta trách ngươi nỡ quên lời thề, những câu ước hẹn tại Vong Xuyên hà năm đó ngươi có còn nhớ hay không?

Ta trách ngươi lấy oán báo ân, tiêu diệt Ma giới, thậm chí còn để thuộc hạ ra tay sát hại ta.

Tử Uyên, giữa chúng ta đã vĩnh viễn kết thúc, không còn cách nào quay lại nữa rồi.

Yêu ngươi, ta mất đi quá nhiều, mất đi sinh mệnh, mất đi linh hồn, mất đi tâm can, ta đã không còn gì để mất nữa rồi."

Nâng tay lên chạm vào vị trí lồng ngực mình, nơi này đã từng có một trái tim chỉ đập vì người trước mắt, chỉ chứa đựng mỗi mình hắn ta, bất quá hiện tại đã không còn nữa, Mạn Châu Sa vô tâm vô tình, không yêu không hận.Tử Uyên đối diện với lời chỉ trích của ái nhân hoàn toàn không nhớ được gì cả, nhưng thiên hạ nói hắn có thể không tin, Dạ Vũ nói hắn có thể không tin, chỉ có Mạn Châu Sa trước mặt nói, hắn lại không có cách nào xem như không có chuyện gì xảy ra được.

Rốt cuộc tại sao lại như vậy, phần ký ức đó đang ở nơi nào, hắn đã từng tổn thương thiếu niên trước mặt này sâu đậm như vậy sao, nếu quả thật như thế, hắn không còn tư cách gì ở bên cạnh cậu."

Ta xin lỗi, toàn bộ những chuyện ngươi vừa nói ta một chút cũng không nhớ."

Tử Uyên vô lực nói ra những lời này."

Ân, ngươi về đi, lời cần nói ta đã nói cả rồi, không cần phải quay lại tìm ta nữa, chúng ta hãy bỏ qua cho nhau đi, đời này... cũng không cần phải gặp lại."

Mạn Châu Sa hờ hững vô tình, đã bảo tâm sẽ không còn động tình vì ai nữa nhưng sao cậu lại cảm thấy đau như vậy, cảm giác đau đớn đang lan tràn ra tứ chi, rút đi toàn bộ sinh mệnh của cậu, chẳng lẽ cậu sắp chết rồi sao?

Cứ như vậy mà chết đi cũng tốt, ít ra sẽ không còn đau khổ nữa, chỉ là cậu lại lần nữa thất hứa với Vô Trần, hy vọng anh không trách cậu đi.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 84: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


Mạn Châu Sa thân thể lung lay, đột nhiên ngã khuỵu xuống, nhìn thấy bên cạnh là mảnh huyết ngọc bỉ ngạn hoa mà cậu vừa hất văng, không biết nghĩ gì, vươn tay cầm lấy."

Sa nhi..

Sa nhi..

Ngươi làm sao thế, đừng làm ta sợ."

Tử Uyên vốn còn đang đau lòng trước những lời cay nghiệt vô tình của Mạn Châu Sa, lại thấy cậu ngã xuống, vội chạy đến ôm lấy cậu."

Khụ" phun ra búng máu đen làm ướt đẫm y phục của hai người, huyết sắc tô điểm cho lễ phục càng thêm tà mị, động lòng nhưng hắn không có nửa phần tâm trạng thưởng thức."

Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Dạ Vũ cùng Cố Huyền Mặc, Vô Trần từ bên ngoài chạy vào đã thấy Tử Uyên đang ôm chầm Mạn Châu Sa vào lòng, chiến thần kiêu hùng oai vệ bậc nhất hiện tại nước mắt đang rơi từng giọt từng giọt xuống gương mặt ái nhân, lọt vào mắt mọi người chính là một bức tranh sinh ly tử biệt bi thương đến cực điểm.[Tiêu rồi, mục tiêu ngủm rồi, làm sao bây giờ đây?] Dạ Vũ đang bàn bạc chuyện hôn sự đã nghe âm báo của hệ thống Mạn Châu Sa chỉ số hạnh phúc lao thẳng xuống vực -99,9999.

Y dùng hết sức bình sinh cùng lão công và tân lang chạy tới nơi đã thấy tình cảnh như vậy, lần này xác định phải tèo sao, tim đau quá man.Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt làm mọi người cực kỳ bất ngờ, huyết noãn ngọc tại trong tay Mạn Châu Sa phát ra vòng hào quang đỏ rực, bao trọn lấy hai người bên trong, không ngừng truyền linh khí vào cơ thể cậu, quan trọng hơn, Mạn Châu Sa nằm ở đó dưới sự dù dắt dẫn truyền của khí linh, hồn phách cậu rơi vào thức hải của Tử Uyên, trông thấy một chuyện mà cả đời này mỗi lần nhớ lại, đều đau đớn không thôi..[Thiên giới ba trăm năm trước]Hồn phách thất lạc của chiến thần Tử Uyên cuối cùng dưới bí thuật của Mạn Châu Sa, rốt cuộc cũng thành công quy vị.

Nam nhân trên giường ngọc vừa mở ra đôi lạnh lùng, đã nghe hắn thấp thoáng nói "Sa nhi..Sa nhi.."

Bất chợt toàn thân đau đớn, linh hồn như bị ai đó xé ra, nguyên thần còn chưa được tu bổ sau trận chiến với Ma vương Quỷ đế, cả người lăn lộn, dược sư nghe thấy âm thanh của Tử Uyên, vội vàng tiến vào, kết ấn hộ mệnh, dẫn khí hộ thể cho hắn.Một người trong đó nói: "Hồn phách của Thần quân tồn tại quá lâu ở Ma giới, bị nhiễm quá nhiều âm khí, hiện tại quy vị nhưng không có cách nào dung hợp, hai luồng khí tức bài xích lẫn nhau, nếu không còn cách nào chữa trị, người sẽ chết là chuyện chắc chắn."

Lại nghe Bích Nhạc lên tiếng: "Không thể, bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải cứu lấy Thần quân."

Đã thấy nàng không ngần ngại, xuất ra viên Bích Vân đang bảo mệnh cho Tử Uyên nuốt xuống.Không hổ danh đan dược cấp Thần, xoa dịu sự bài xích của khí tức trong thân thể hắn, bất quá đây không phải là kế sách lâu dài, vẫn cần phải nghĩ ra biện pháp.Mỗi ngày dược sư đều ra sức chữa trị cho Tử Uyên, không biết mất bao nhiêu ngày tháng, bao nhiêu tinh lực, hắn ta lại như tên phế nhân, ngay cả cử động mạnh cũng không thể, chỉ tựa trên giường những khi thần trí thanh tỉnh thì nhờ người lấy bút viết, họa lại khuôn mặt cùng hình dáng của ái nhân, mỗi cử động lại đau đến tê tâm liệt phế nhưng hắn vẫn không từ bỏ, cố gắng họa xong một tấm, chợt bật cười: "Nếu Sa nhi thấy ta họa cậu ấy xấu như vậy, hẳn là sẽ không chịu nhìn ta đi."

Tiểu tiên nữ đứng bên cạnh trông thấy Thần quân mà mình tôn thờ nhất suy yếu như vậy, cô khóc ngất, nước mắt lăn dài, Chiến thần cao cao tại thượng hiện tại không khác gì ngọn nến trước gió, sẽ lụi tắt bất cứ lúc nào, thế mà vẫn một lòng một dạ tâm niệm ái nhân "Sẽ không, người ấy sẽ không trách người đâu, mong Thần quân bảo trọng thân thể."

Tử Uyên lại lâm vào trạng thái hôn mê, mỗi khi mê sảng, vẫn không ngừng gọi tên Mạn Châu Sa, từng tiếng gọi thều thào lại làm người nghe đau lòng, thương xót.Thiên đế rốt cuộc cũng không thể trơ mắt nhìn Tử Uyên từ từ lụi tàn, đành không màn quy tắc cấm kị, khai triển Nghịch Thiên chú, cùng với các dược tiên, Thần quân hộ pháp trận, cải tử hồi sinh cho Tử Uyên.

Một lần khai trận, tiêu tốn cả trăm năm, lại thêm một trăm năm điều tức cho thân thể hắn khôi phục, mắt thấy thiên đình, trần gian, ma giới, quỷ vực trôi qua biết bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông, chàng thiếu niên năm ấy vẫn ngồi chờ đợi hắn quay lại bên Vong Xuyên hà dần dần cũng đã thất vọng.Tử Uyên mặc kệ thân thể còn đang suy yếu cùng cực, nhất mực tìm đường xuống Ma giới, lại bị các Thần quân ngăn cản."

Thiên đế vì người mà hao tổn biết bao linh lực, người sao lại cô phụ mảnh chân tình này của ngài ấy."

"Với tình trạng hiện tại, nếu người có đến được cũng chỉ có con đường táng thân tại đó."

"Nếu cậu ấy thật sự yêu người, cậu ấy chắc chắn sẽ chờ người quay lại."

Câu nào câu nấy đều lý lẽ không thể chối cãi, Tử Uyên đành chỉ có thể ngồi tại Tàng tư các ở Phong Quang điện, mỗi ngày đều khắc lên mảnh huyết noãn ngọc từng đường nét tinh tế tạo ra hình dáng đóa bỉ ngạn đỏ diễm lệ, tự nhủ: "Sa nhi, ngươi nhất định phải đợi ta, nhất định phải đợi ta."
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 85: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


Sau khi khắc xong noãn ngọc,Tử Uyên vui vẻ hy vọng ngày gặp lại, nếu cậu giận dỗi không chịu nhận người, sẽ đem đồ vật này ra dỗ dành ái nhân.

Nào ngờ trời cao chẳng chiều lòng người, mắt thấy thân thể sắp khôi phục trọn vẹn, Tử Uyên trong một lần dụng dược do Bích Nhạc chuẩn bị, lại không ngờ nàng ta thế mà lừa gạt hắn uống Vong Tình đơn, xóa sạch toàn bộ ký ức về Mạn Châu Sa, về tình yêu kinh thế của hai người, hắn không thể quên cậu, liều mạng trước khi mất đi ký ức, Tử Uyên nắm lấy khối huyết ngọc truyền vào bên trong đó chú pháp phong ấn phần ký ức cùng linh lực của hắn.Tình yêu với Mạn Châu Sa, ước hẹn tại Vong Xuyên hà cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng bỏ quên, chỉ là toàn bộ bị phong ấn trong bảo ngọc.

Cho nên nói, là trời cao trêu người, hay là lòng người khó đoán, một mối tình sâu đậm, phút chốc trở thành một đoạn nghiệt duyên.

Ba người đứng bên ngoài được Cố Huyền Mặc thi phép, đều trông thấy toàn bộ ký ức bị phong ấn của Tử Uyên, Dạ Vũ không ngờ hóa ra toàn bộ câu chuyện chính là như vậy, Vô Trần lại càng không nghĩ tới, kẻ thù không đội trời chung của mình, lại yêu tiểu Sa nhi điên cuồng như thế.

Chỉ có hệ thống là ngờ tới, kết cuộc câu chuyện không sai vào đâu được.

Cho nên nói, nghịch cp gì đó là không xong đi.[Báo cáo ký chủ, chỉ số hạnh phúc của Mạn Châu Sa đã tăng lên 80] Hệ thống rốt cuộc cũng có thể yên giấc. [Bug sao, bàn tay vàng ở chỗ nào vậy, mục tiêu vẫn còn đang ngủm củ tỏi đằng kia kìa.] Dạ Vũ có chút không tin tưởng.Hồi quang vừa kết thúc, hai người bên trong đó không còn chút động tỉnh, nhóm người Cố Huyền Mặc tiến lại gần.

Dạ Vũ có chút lúng túng, giương mắt hỏi lão công: "Không phải là hai người họ đều dắt tay nhau ngắm gà khỏa thân rồi đi."

Cố lão công không trả lời, chỉ hỏi lại: "Em vẫn còn đứng ở đây mà."

Ngụ ý cực kỳ rõ ràng.Bất quá, tiểu yêu tinh nào đó vẫn chưa hiểu: "Ân?"

Cố Huyền Mặc có phần cạn lời: "Hẳn là tiêu hao quá nhiều linh lực thôi, bất quá tâm kết của Mạn Châu Sa được giải, cũng coi như chuyện đáng mừng" chậm quay đầu nhìn sang Vô Trần, chỉ thấy tinh thần có chút suy sụp, liền vô lấy vai anh ta: "Có một số chuyện vốn đã được định sẵn, có một số người cần phải có nhân duyên."

"Ta không sao, ta cũng mong tiểu Sa nhi được hạnh phúc, dù người bên cạnh cậu ấy không phải là ta."

Vô Trần nhắm mắt thở dài.

Không hy vọng sẽ không thất vọng, sao trời cao lại cho anh hy vọng rồi đến phút cuối phá tan tất cả.."

A Uyên..."

Mạn Châu Sa vừa tỉnh lại, đã gọi tên ái nhân.

Xoay đầu tìm kiếm, lại chỉ thấy đôi phu phu già đang show ân ái, mới mở mắt đã bị tọng thức ăn chó, thật muốn nhắm lại ngủ tiếp."

Ấy, tiểu Sa nhi đã tỉnh lại rồi sao?

Bất quá thân thể ngươi còn rất yếu, sống nay chết mai, như đèn giữa trời, như cát giữa biển, chẳng biết bao giờ chết bất đắc kỳ tử..."

Dạ Vũ còn đang huyên thuyên đã bị lão công túm lấy miệng, chỉ còn có thể "ưm ưm" vài tiếng."

Tử Uyên vẫn còn đang hôn mê, có lẽ vì hao tổn quá nhiều linh lực hộ mệnh cho ngươi, đang ở tẩm phòng bên cạnh."

Cố Huyền Mặc tri kỷ nói ra vấn đề Mạn Châu Sa đang thắc mắc."

Cảm ta Quỷ đế."

Ân tình này, bọn họ không biết khi nào mới trả hết.

Lê thấm thân tàn liêu xiêu yếu đuối, từng bước đi đến nhã gian bên cạnh, trông vào mắt Dạ Vũ chính là đứa trẻ vài tháng tập đi, vô cùng đau lòng muốn đến bên cạnh để đỡ cậu.Cảm giác được ánh mắt cực kỳ có ý tứ chú tâm quan sát mình, Mạn Châu Sa biệt nữu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thương xót không hề che giấu của Dạ Vũ, cậu dặn lòng: Đây là Quỷ Hậu tương lai, là phu nhân của ân công, không thể tổn thương y, đúng vậy.

Bước chân nhanh như đang đi trên than, một mạch tiến vào phòng Tử Uyên."

A Uyên."

Nhấc tay chạm đến gương mặt đã tiều tụy đến bất kham, linh khí suy yếu, hơi thở đứt quãng.

Là định mệnh thử thách bọn họ, là tạo hóa trêu chọc nhân duyên, để hai người suýt chút nữa lạc mất nhau.

Mỗi khoảnh khắc trong ký ức của Tử Uyên, cậu vừa nhớ lại liền đau thấu ruột gan, những tưởng chỉ có bản thân mình mỏi mòn chờ đợi người thương, lại không biết ái nhân mỗi ngày đều đang chiến đấu trong cơn nguy kịch.

Hắn ta vậy mà chưa bao giờ từ bỏ cậu.Trong cơn suy nghĩ thất thần, bàn tay không biết khi nào đã bị người nắm lấy, đối diện với ánh mắt thâm tình của Tử Uyên, Mạn Châu Sa lại có phần bối rối, ngượng ngùng, nhưng không nỡ rút tay về, mặc cho hắn giữ lấy."

Ta xin lỗi."

Hai người đồng thanh phát ra câu nói chấn động, rồi nhìn nhau bật cười.

Bọn họ từ đầu chí cuối nào có lỗi gì, hai người chưa từng ngừng chờ đợi đối phương, chẳng khi nào quên lời ước hẹn, hy vọng đến ngày trùng phùng, làm sao gọi là có lỗi đây?
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 86: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


Tâm kết bao lâu nay đã được hóa giải, đôi uyên ương ôm lấy nhau trong sự tiếc nuối, Tử Uyên vỗ về tấm lưng gầy yếu của Mạn Châu Sa, cúi đầu nhìn những ấn văn đỏ thắm nửa bên mặt cậu, đau xót cùng cực, đều là lỗi của hắn, nếu không phải mất đi ký ức, mang nỗi oán hận không cam lòng cùng Ma giới thì làm sao hại cậu ra nông nổi này.

"Ta không sao."

Thấy ánh mắt của ái nhân, cậu làm sao không hiểu được suy nghĩ của hắn, bất quá mọi chuyện đã qua rồi, bọn họ còn phải nhìn đến tương lai."

Sa nhi, ta nghĩ cùng ngươi bên nhau trọn kiếp..."

Tử Uyên ngập ngừng, bất quá đoạn ký ức kia nói cho hắn biết, có những chuyện không thể làm ngơ như chưa từng xảy ra, hắn nợ Thiên đế ân cứu mạng sâu nặng..."

Ngươi muốn lên chịu tội trước Thiên đế hay sao?

Ta không đồng ý, chúng ta chỉ vừa mới được cùng nhau, sao có thể.."

Mạn Châu Sa hoa lê đái vũ, từng giọt long lanh rơi ra khỏi đôi mắt huyết phách động lòng."

Ngươi đừng khóc.

Dù sao ta cũng là Chiến thần Thiên giới, muốn cùng ngươi một đời nhất định phải vượt qua hết thảy mọi trở ngại, tin ở ta, có được không?"

Lần trước cũng vì câu nói này mà cậu với hắn mới cách trở hơn ba trăm năm, còn dám tin lần nữa sao, nói thừa, Mạn Châu Sa trong lòng thổ tào vạn phần, lời đến miệng lại trở thành "Ta không muốn, ngươi nghĩ biện pháp khác đi."

Tuyệt đối không nhân nhượng!

"Sa nhi, ta..."

"Hắt xì, tóc ngươi va vào mũi ta rồi này,..."

Thanh âm Dạ Vũ cưc kỳ không hợp hoàn cảnh vang lên.Tử Uyên, Mạn Châu Sa: !!!

Phải nhịn, phải nhịn xuống."

Cạch" người bên ngoài thấy chuyện mình nghe lén đã bị phát hiện nên đành ngượng ngùng bẻn lẻn đi vào, "ta nói hai người các người, hầy, hòa thuận vui vẻ, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, không phải là đạo lý thế gia sao, chỉ vừa mới hợp lại đã định chia tay, ngươi Tử Uyên này, là có đầu óc hay không hả, không thấy nữ nhi nhà người ta chẳng muốn xa ngươi sao?"

Dạ Vũ tâm trạng mẫu thân nhìn thấy tiểu nữ sắp góa chồng than thở."

Ngươi nói ai là nữ nhi nhà ngươi?"

Mạn Châu Sa ánh mắt hình viên đạn liếc sang.Hu hu, con gái lớn rồi chả chịu hợp tác diễn xuất cùng ta, Dạ Vũ nhào vào lòng lão công, tu tu khóc thút thít.

"Ta không muốn xen vào chuyện của các ngươi, nhưng mà việc ngươi muốn quay về Thiên giới lĩnh phạt ta cảm thấy có phần không ổn, không may gặp phải bất trắc gì, ngươi dự định sẽ thế nào?"

Cố Huyền Mặc lời ít ý nhiều, nói ra điều Mạn Châu Sa bâng khuâng không dứt."

Ta dù sao cũng là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, dám làm dám chịu, nếu đã quyết định ở bên cạnh Sa nhi, ta nhất định phải cho cậu ấy danh phần đường hoàng, cũng phải cho Thiên đế một quyết định rõ ràng."

Tử Uyên vẫn cố chấp như cũ.Mạn Châu Sa cũng không còn cách nào khuyên giải, đành hướng mắt cầu cứu xuyên qua Dạ Vũ nhìn về phía Cố Huyền Mặc.Dạ *ảnh đế chợt bị xem như người vô hình*: [Hệ thống, ta muốn bãi công, cậu ta không coi ta ra gì, huhuhu]Hệ thống offline tỏ vẻ đáng đời ký chủ..Lần này Tử Uyên quay lại Thiên giới được nhóm Dạ Vũ trang bị kỹ càng các pháp bảo, nào là Truyền Âm phù, nào là Hộ Tâm kính, vân vân mây mây, cứ như vác hàng đi buôn chứ nào phải Chiến thần oanh liệt."

Uyên lần này đến chính là muốn bẩm tấu cùng Đế quân, mong người thành toàn cho ta cùng Mạn Châu Sa."

Tử Uyên ra mắt Thiên đế, khí thế hiên ngang, hành lễ quân thần."

Ý trời, ý trời..

Rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra mọi chuyện rồi sao?"

Thiên đế đau đầu, vốn dĩ ông cũng không hài lòng chuyện Chiến Thần Tử Uyên cao quý, tài hoa lại kết duyên cùng đóa bỉ ngạn ở Ma giới, cho nên đối với chuyện Bích Nhạc làm, ông cũng mắt nhắm mắt mở, vô tình thuận theo.

Nào ngờ chuyện gì nên đến thì cũng phải đến, là duyên phận của bọn họ hay sao?"

Uyên cam tâm nhận phạt, chỉ cầu người tác thành cho chúng ta."

Tử Uyên khí thế cuồng cuộn, quyết tâm cứng rắn."

Tử Uyên, ngươi nhất định phải làm vậy sao?"

Thiên Đế âm trầm, xưa nay Thiên đạo quy củ, Tiên – Ma khác biệt, làm sao cho phép hai người kết đôi.

"Uyên lòng này đã quyết, đời này tuyệt không cô phụ Mạn Châu Sa."

"Vậy ta cũng không còn cách nào, đành phải tước bỏ Tiên tịch của ngươi, giáng làm phàm nhân.

Từ nay về sau, cùng Thiên giới không còn can hệ."

Thiên Đế đánh cược một lần, ông chọn quyết sách nặng nhất, cũng chỉ mong Tử Uyên hối cải quay đầu là bờ."

Uyên, mọi chuyện nghe theo phán quyết của Đế Quân."

Tử Uyên dập đầu hành lễ tam bái, lạy thứ nhất công ơn dạy dỗ dưỡng dục cao hơn trời, lạy thứ hai cảm tạ ân cứu mạng của Thiên Đế, lạy cuối cùng hổ thẹn vì không thể tiếp tục chức trách bảo vệ Thiên giới.

"Ha ha, giỏi cho Tử Uyên, hay cho Tử Uyên, chỉ mong người ngày sau đừng có hối hận."

Thiên Đế lửa giận công tâm, vốn dĩ hạ sách này ông chỉ dùng để hoãn binh, nào ngờ Tử Uyên một lòng quyết chí, vì đóa bỉ ngạn Ma giới mà cắt đứt quan hệ với Thiên đình."

Uyên vô oán vô hối."

Dập đầu xong Tử Uyên liền đi đến Tru Tiên đài, tiến hành nghi thức tước bỏ Tiên tịch, từ nay về sau, vĩnh kiếp lai sinh, không quay lại Thiên giới.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 87: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


Trên đường đi đến Tru Tiên đài, giữa chừng gặp được Văn Tuyên, người này vốn là thống lĩnh tài ba, anh dũng hơn người dưới trướng của hắn, Tử Uyên cũng thập phần coi trọng năng lực của gã."

Mạt tướng tham kiến Thần quân."

Văn Tuyên cung kính hành lễ."

Bất quá sau này ta không còn là Thần quân nữa, yên bình của Thiên giới, trọng trách này phiền ngươi gánh vác rồi."

Tử Uyên nhìn về hướng đại điện, lại ngước mắt nhìn bầu trời phồn hoa chốn Thiên đình, bất quá, tuyệt không có tia lưu luyến."

Vì một đoạn tình si, bỏ mặc cả thảy phong quan vạn trượng, sinh mệnh vĩnh hằng, một thân trác tuyệt, Ngài làm như vậy, thật sự đáng sao?"

Văn Tuyên không hiểu, gã biết Tử Uyên coi trọng Mạn Châu Sa, cũng hiểu Tiên – Ma khác biệt, nhưng lại không hiểu tại sao người này bằng lòng từ bỏ tất cả danh vọng cùng quyền lực mà ai cũng ước ao, tâm niệm để ở bên cạnh ái nhân.

"Khi ngươi tâm duyệt một người, ngươi sẽ hiểu ra thôi."

Tử Uyên mỉm cười thanh thản khi nghĩ đến sắp được chung đường với Sa nhi của hắn, nhẹ nhàng lướt qua Văn Tuyên đi về phía trước."

Thần quân xin dừng bước."

Văn thống lĩnh tiến tới ngăn cản.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tử Uyên, gã ấp úng thuật lại những chuyện trước giờ vẫn luôn giấu trong lòng."

Nói như vậy, Sa nhi là đang trúng Bích Huyết kế của Bích Nhạc tiên tử, thế nên ta cứ thắc mắc chuyện cậu ấy tính tình thất thường, ra là vậy."

Tử Uyên còn đang phẫn nộ, chưa kịp tìm Bích gia tính sổ, đã thấy Văn Tuyên đưa ra giải dược."

Lúc đó, hạ thần hoài nghi độc tính của Bích Huyết kế sẽ truyền nhiễm sang mình, nên Bích Nhạc tiên tử có đưa cho ta lọ thuốc giải, món nợ này là ta nợ Thần quân, mọi chuyện đến đây cũng nên kết thúc rồi, mong Thần quân rộng lượng đừng tính chuyện cũ."

Văn Tuyên nếu hỏi cuộc đời này gã kính trọng người nào nhất, đó chắc chắn là người trước mặt này, Tử Uyên chiến thần danh chấn tứ phương, người này một lòng nâng đỡ cho gã, đề bạt gã lên địa vị như ngày hôm nay.

Bích Nhàn lão bà kia cứ luôn miệng nhắc đến ân nghĩa nhưng bà ta không hề biết công lao toàn bộ đều thuộc về chiến thần Tử Uyên.

Khi đó gã ra tay sát hại Mạn Châu Sa không phải hoàn toàn là vì muốn trả ơn cho lão bà đó, mà vì mong muốn cậu thiếu niên này biến mất trong sinh mệnh của Tử Uyên, hắn vẫn là Chiến thần cao cao tại thượng, không gì sánh nổi.

Chỉ tiếc trời không chiều ý gã, người có tình vẫn thành quyến thuộc.

"Ân, đa tạ ngươi.."

Tử Uyên hành lễ cảm tạ, hiện tại trong tâm hắn chỉ có mỗi ái nhân còn đang đợi chờ, đã để cậu chờ đợi hơn ba trăm năm, hắn không muốn cậu lại phải cô quạnh mòn mỏi.Tăng nhanh cước bộ, Tru Tiên đài đã ở ngay trước mắt, nghi thức tước bỏ tiên tịch nghe qua thập phần đáng sợ, đứng tại cửa đài đón nhận đủ bảy bảy bốn mươi chín đạo phá thiên lôi.

Mỗi đạo giáng xuống đánh tan nguyên thần, phá nát linh lực, toàn bộ trả lại cho đất trời.Tử Uyên trên tay nắm chặt tín vật của ái nhân trao cho, bước đi vững chắc, đến giá nhận hình, "Mời các vị tiên quân ra tay."

Chúng tiên đối mắt nhìn nhau, Chiến thần là biểu tượng trong lòng bọn họ, ngạo nghễ hiên ngang, oai phong lẫm liệt, công lao hạn mã nhiều vô số kể, bảo họ làm sao xuống tay hạ thủ."

Mong Thần quân suy nghĩ lại."

Đồng loạt quỳ xuống, hướng Tử Uyên cúi đầu."

Lòng ta đã quyết, các ngươi còn không mau ra tay."

Không ai có thể thay đổi được ý chí của hắn, càng không người nào có thể lay chuyển tình yêu của hắn dành cho Mạn Châu Sa, Tử Uyên khép lại đôi mắt sáng rực như sao trời, chờ đợi đạo phá thiên đầu tiên."

ẦM" Uy lực kinh tủng, đau đến thấu xương, tê tâm liệt phế, cảm giác nguyên khí tràn ra khỏi cơ thể làm người ta kinh hãi."

ẦM...ẦM..."

Từng đòn từng đòn giáng xuống, đánh tan nguyên thể, Tử Uyên mặt mày không còn chút linh khí, cũng không nhớ mình đã chịu đến đòn thứ mấy, vô lực đón nhận từng đạo."

Dừng tay... các ngươi mau dừng tay lại."

Bích Nhạc khóc rống, từ xa trông thấy Tử Uyên nàng si mê, ái mộ đang bị tước tiên tịch, lòng nàng đau đớn thắt lại."

Mong Tiên tử quay về."

Một thần tướng xuất hiện ngăn cản."

Cầu xin các ngươi dừng tay lại đi..." những âm tiết sau cùng hòa với tiếng khóc nấc nghẹn ngào."

Đây là ý của Thần quân cùng Thiên đế, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự."

Thần tướng bất đắc dĩ lắc đầu."

Tử Uyên, Tử Uyên, ngươi mau bảo bọn họ dừng tay đi, chúng ta đi nhận tội cùng Đế quân, ngài thương ngươi như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi."

Bích Nhạc khóc đến mơ hồ, nước mắt đầy mặt, vẫn luôn tìm cách thuyết phục người trước mắt."

Bích Nhạc."

Tử Uyên thều thào gọi."

Ân, là ta..ta ở đây."

Nàng ngây dại đáp lời."

Cảm ơn ngươi đã ái mộ Tử Uyên,... chỉ tiếc là một đời này, trái tim ta chỉ đập vì Mạn Châu Sa, ....tâm trí ta chỉ cất giữ hình ảnh của duy nhất cậu ấy, ... linh hồn ta cũng thuộc về người đó.

Vậy nên...

Bích Nhạc ngươi hãy buông tay đi, ...giữa chúng ta ngay từ đầu đã định sẵn vô duyên vô phận."

Tử Uyên dụng hết khí lực nói ra cả câu hoàn chỉnh.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 88: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


Mạn Châu Sa đứng đối diện Vô Trần bên trong mái đình trước hồ sen tuyết, từng cử chỉ nhấc tay vén tóc đều vô cùng mị hoặc, Ma Vương thở dài, rõ ràng anh gặp người này trước, nhưng trái tim cậu vẫn chưa từng thuộc về anh."

Ngươi có hận ta không?"

Mạn Châu Sa rối rắm không biết phải nói thế nào."

Vì sao ta phải hận ngươi?"

Vô Trần hỏi lại."

Ân..là ta có lỗi với ngươi."

Thiếu niên nhíu mày cúi mặt như đứa trẻ làm sai việc."

Nếu không yêu một người là có lỗi, nếu vậy ai trên thế gian này cũng mang tội rồi."

Vô Trần bật cười."

Tiểu Sa nhi ngu ngốc, cho tới bây giờ ta chưa từng trách ngươi, ta chỉ mong ngươi hạnh phúc."

Ma vương cao thượng đặt tay lên đầu cậu, vuốt ve mái tóc đỏ rực động lòng người kia, ân, sờ rất mượt đi, còn mượt hơn lông thú Huyền Dực bản thể của Quỷ đế nào đó.

Nếu Mạn Châu Sa nghe được tiếng lòng của Vô Trần chắc sẽ khóc thét mất."

Vậy ta có thể nhờ ngươi giúp ta chuyện này được không."

Đối diện với đôi mắt đỏ long lanh vô số tội, Vô Trần làm sao có thể nói ra lời chối từ.Vậy cho nên tình cảnh lúc Tử Uyên lê tấm thân tàn vừa chịu hình phạt đến Tuyết liên đài ở Quỷ Vực, chính là trông thấy hai người kia đang ôm ấp thân mật, một người là ái nhân hắn đặt ở đầu quả tim, người còn lại không ai khác chính là Ma Vương Vô Trần, dường như không tin vào mắt mình, đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao lại như vậy, Tử Uyên hộc máu ngất xỉu tại chỗ.

Một đường hành hình chưa từng suy yếu, vừa trông thấy ái nhân phản bội, sát khí công tâm, đúng là cực kỳ bi ai mà!"

Ngươi mau sai người chăm sóc A Uyên đi, thoạt nhìn hắn ta có vẻ bị thương không nhẹ."

Mạn Châu Sa hốt hoảng, nói với Vô Trần.Còn lo lắng cho người ta như vậy, cần gì phải dựng vở kịch phụ tình bạc nghĩa kia, thật không hiểu nổi thiếu niên trước mắt này đang nghĩ gì, Vô Trần của một khắc trước khi nghe Mạn Châu Sa nhờ hợp diễn màn này đánh lừa Tử Uyên, đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Dạ Vũ còn đang hi hi ha ha hái hoa bắt búm cùng lão công chợt nghe âm báo hệ thống [Ký chủ, nguy rồi, chỉ số hạnh phúc của nhân vật mục tiêu đã giảm xuống 20]Phắc, Dạ Vũ muốn chửi thề trong lòng, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi chính là đang thử thách ta có phải hay không hả.

Giây phút Dạ Vũ trông thấy Mạn Châu Sa tinh thần của cậu đã ủ dột thơ thẩn, ngồi trong góc phòng suy tư vô định, dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.Giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu, liền đối diện với đôi mắt bắn ra lửa: "Ta còn chưa có bị đuôi."

"Ha hả.

Chúng ta chỉ là lo lắng cho ngươi, Vô Trần đã nói ta nghe cả rồi, tiểu Sa nhi à, Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào, nói ta nghe, đã xảy ra chuyện gì."

"Ta sắp chết rồi."

Mạn Châu Sa lại tiếp tục thừ người.Dạ Vũ: !!!

Phắc, gì nhanh vậy, y còn chưa có hoàn thành nhiệm vụ đi."

Ngươi nói rõ ràng cho ta nghe."

Hai tay nắm lấy bả vai mềm yếu của Mạn Châu Sa, Dạ Vũ dùng lực lay động với vận tốc kinh người, hệt như động cơ máy móc."

Ngươi đừng lay nữa, ta chóng mặt rồi này."

Mạn Châu Sa cảm thấy một trời đom đóm bay lượn."

Còn không giải thích rõ ràng."

Dạ Vũ cũng thấy bản thân có phần hơi chóng mặt."

Ta nghĩ mình đã trúng loại tâm độc nào đó, chỉ cảm thấy mỗi khi nghĩ về chuyện yêu đương với Tử Uyên liền sẽ đau thấu tâm can, ruột gan đảo lộn, ta có hỏi qua Quỷ y, lão nói ta trúng một loại huyết chú cấm ái không rõ lai lịch, đã lan truyền vào tim, không sống được bao lâu nữa, ta chính là sắp chết rồi, ta không muốn làm khổ A Uyên..."

Mạn Châu Sa hững hờ nói, cậu không thể biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nếu không tâm can đều đau đớn không thôi."

Ngươi bị ngu à."

Ánh mắt Dạ Vũ nhìn Mạn Châu Sa như kẻ thiểu năng, cho nên nói, tình tiết cẩu huyết gì đó đều do sự ngu ngốc vớ vẩn của các nhân vật trong cuộc mà thành đi!

Thật là muốn bổ cho mỗi người mấy phát để tỉnh ra!

Nói người khác rất hay mà quên mất bản thân mình trước khi hôn mê cũng chính là như vậy.

Hệ thống biểu môi."

Ở đây không phải còn có Quỷ đế, Ma vương, Chiến thần, đặc biệt là Dược tiên danh tiếng lẫy lừng, kinh nghiệm phong phú, tài năng vang dội, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở Dạ Vũ ta sao?

Cần gì nghe một Quỷ y mà đã vội vội vàng vàng chia tay người yêu."

Dạ Vũ lần đầu tiên được nói hết câu mà không bị thiếu niên trừng mắt."

Ngươi có cách cứu ta sao?"

Mạn Châu Sa bất ngờ trước khả năng này."

Ân, ngươi chính là trúng Bích Huyết kế của Bích Nhạc đi, trong lúc ngươi hôn mê chúng ta đều đã biết, hai người kia còn đang âm thầm phối giải dược, bất quá nếu không phối ra thì lên Thiên đình lần nữa đánh cướp thôi, chỉ tiếc là còn chưa kể cho ngươi thì đã bị Quỷ y kia qua mặt."

Dạ Vũ tức giận.Kết quả này làm Mạn Châu Sa thật sự giật mình, không nghĩ tới cậu vì một chuyện sáng tỏ mà làm ra điều ngu ngốc không thôi.

Tiêu rồi, A Uyên....
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 89: TG3 - Ước hẹn Vong Xuyên


Chưa kịp giật mình xong, đã nghe thấy tiếng của thị nữ bên ngoài, nàng ta bước vào, dâng lên bình thuốc lạ, vội nói: "Thần quân Tử Uyên vừa tỉnh lại đã căn dặn ta đem dược này đến cho công tử, bảo đây là giải dược của Bích Huyết kế, sẽ giải được độc trong cơ thể người, còn có, hắn ta tôn trọng quyết định của công tử, dù người có chọn ai, Thần quân cũng sẽ một lòng chúc phúc cho người."

Lúc này đến lượt Mạn Châu Sa liêu xiêu sắp xỉu tới nơi, bất chấp tất cả lao đến nhã gian của Tử Uyên, lại không thấy bóng dáng người nào, hỏi lại mới biết sau khi đưa dược, hắn ta đã rời đi, không muốn ở lại nơi đau lòng này."

A Uyên..

A Uyên..."

Mạn Châu Sa nước mắt rơi xuống, ướt đẫm vạt áo, khuỵu xuống tại chỗ, lại dùng sức đứng lên, lúc này nếu đuổi theo chắc hẳn sẽ kịp đi, bất quá thân thể suy nhược vừa đứng lên đã ngã xuống, lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc."

A Uyên!"

Cậu trở người ôm chặt lấy hắn, khóc ướt vai áo đối phương, khóc đến thập phần đáng thương, như túi khóc bị ai đó chọc vỡ, làm Tử Uyên lúng túng không thôi."

Ta ở đây.

Ngươi mau nín nín."

Tử Uyên ôn nhu vỗ về ái nhân, rõ ràng là cậu không cần hắn, sao bây giờ khóc bi thương như hắn bỏ mặc cậu vậy."

Ngươi bỏ ta đi.

Ngươi rõ ràng nói sẽ ở bên ta vậy mà lại bỏ đi."

Mạn Châu Sa đấm đấm vào lưng hắn.

"Ân, là ta sai, ta sẽ không bỏ đi, trừ khi ngươi đuổi ta."

Tử Uyên bất đắc đĩ."

Không được, ta có đuổi thì ngươi cũng không được phép rời đi."

Tiểu biệt nữu nào đó cực kỳ vô lý!"

Đều nghe ngươi cả."

Tử Uyên cười khổ, đây mới chính là tiểu bỉ ngạn biệt nữu đáng yêu chọc người thương mến của hắn, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi."

Không cho phép ngươi cười ta."

Lại đấm đấm mấy cái vào lưng hắn."

Không cười, ta không cười ngươi."

Tử Uyên chấp nhận kiếp thê nô vì người trong lòng này."

Còn có, ta đau quá, huhu, lo đuổi theo ngươi, hiện tại cả người ta đều đau quá."

Mạn Châu Sa khóc không ra nước mắt, nghe thấy ái nhân hiểu lầm bỏ đi, cậu gấp gáp rượt theo quên mất phải uống giải dược rồi."

Là ta không tốt, là lỗi của ta."

Tử Uyên vờ như bản thân đuối lý."

Đúng vậy, chính là lỗi của ngươi hết."

Lần này chuyển sang đấm đấm vào ngực hắn.[Ngươi nghĩ xem, nếu ta từ góc độ này ném thẳng bình dược vào đầu cậu ta, có thể một phát headshot không hả.] Dạ Vũ đứng bên ngoài vừa được đút no đầy họng cẩu lương đang ứa gan ứa mật, hóa ra đây mới chính là tính cách ban đầu của Mạn Châu Sa đi, vậy mà y còn tưởng cậu ta lạnh lùng, lãnh diễm, cao quý, đoan trang.. hiện tại người trước mắt không khác gì một yêu tinh dở hơi.Gạt đi liêm sỉ tiến vào phòng đưa dược cho hai người đang dính như sam, Dạ Vũ thấy muốn chói mù mắt chóa của mình."

Còn không nhanh nhanh uống đi, ta phải trở về cùng ái nhân."

Bộ nghĩ chỉ hai người các ngươi mới có đôi có cặp biết show ân ái hay sao, ta khinh.

Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ giơ móng vuốt cào cào mất phát.Tử Uyên nói tiếng "đa tạ" rồi giúp Mạn Châu Sa dùng thuốc, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng nhíu mày vì bị đắng, mũi miệng nhăn thành một đoàn, trông cực kỳ đáng yêu, cầm lòng không được hôn nhẹ mấy cái "không đắng, không đắng".Đậu xanh, Dạ Vũ cảm thấy mình không nên đem theo mắt trong trường hợp này, chỉ cần vừa mở ra đã bị chiếu tướng ngay."

Uy, vẫn còn đắng quá" đôi mắt đỏ rực rỡ dâng lên tầng hơi nước mê người, khiến Tử Uyên không nhịn được lại hôn thêm một cái."

Rầm" một tiếng, Dạ Vũ đóng cửa chạy ra ngoài, còn ở lại bên trong ấy nữa, y cảm thấy mình sẽ tu thành chính quả mất thôi, thiện tai thiện tai.Hai người trên giường đối diện nhau cười khẽ, Mạn Châu Sa tựa vào vai Tử Uyên, nghĩ thầm, đáng đời ngươi trước nay cứ show ân ái trước mặt ta, lần này còn không tọng cho ngươi cả bụng cẩu lương thì ta không lấy tên Mạn Châu Sa.Gõ nhẹ lên trán của tiếu xấu xa đang ôm mình, Tử Uyên đau đầu: "Y dù sao cũng là ân nhân của chúng ta, lại là Quỷ Hậu tương lai, ngươi cứ như vậy trêu chọc y không phải là lấy oán báo ân sao."

Mạn Châu Sa dẩu môi, trêu thì trêu, cậu mới không sợ, có thù không báo chính là phi quân tử.
 
Back
Top