Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay

[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
8. Cháu nhớ bạn trai cháu


Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng.

Mặt tôi vùi vào ngực Triệu Viễn Phong, anh ôm tôi, vẫn chưa thức giấc.

Hệt như mỗi buổi sáng trong suốt năm năm qua vậy.

Tôi chợt nghĩ có khi nào chuyện xảy ra mấy ngày nay chỉ là một giấc mơ không, chúng tôi chưa chia tay, lát nữa Triệu Viễn Phong thức dậy vẫn sẽ hôn mũi tôi như xưa rồi nói với tôi, "A Bạch, buổi sáng tốt lành."

Triệu Viễn Phong chớp mắt rồi mơ màng mở mắt ra.

Tôi lặng thinh nhìn anh.

Anh cười hôn lên chóp mũi tôi.

Tim tôi đập kịch liệt.

Anh nói, A Bạch, buổi sáng......

Anh ta im bặt.

Anh ta tỉnh hẳn rồi.

Tay tôi nắm chặt ga giường --- Quả nhiên không phải mơ.

Tôi tức giận vu khống cho anh ta: "Tôi tới gọi anh dậy, anh động tay động chân với tôi làm gì?!"

Anh ta nhìn tôi với vẻ phức tạp.

Tôi đứng dậy, mặt không đỏ tim không đập đi ra ngoài.

Triệu Viễn Phong nấu cháo thơm nức mũi.

Bụng tôi không tự chủ kêu một tiếng.

Triệu Viễn Phong nín cười nói: "Sắp chín rồi."

Mặt tôi đỏ lên, "Ai......

Ai thèm ăn đồ anh nấu?!

Tôi tự đi mua!"

Tôi hậm hực ra cửa, Triệu Viễn Phong gọi thế nào tôi cũng mặc kệ.

Đi nửa đường thì chuông điện thoại của tôi reo lên.

Là mẹ tôi.

Tôi hết sức bất ngờ.

Kể từ tháng trước tôi về nhà thú nhận bị bà đuổi đi thì bà không chịu nghe điện thoại của tôi nữa, đừng nói chi là chủ động gọi cho tôi.

Tôi run sợ nghe máy, "A lô, mẹ ạ?"

Giọng bình tĩnh của mẹ tôi vang lên: "Tối nay về ăn cơm đi."

"Dạ?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà đã cúp điện thoại.

Nếu là trước kia thì nhất định tôi sẽ mừng đến phát điên, lập tức kéo Triệu Viễn Phong về nhà ngay.

Nhưng giờ đã khác xưa, dù mẹ tôi có thật sự hết giận thì Triệu Viễn Phong cũng không chịu về với tôi nữa.

Tôi ăn sáng ở ngoài rồi lang thang một mình.

Triệu Viễn Phong gọi điện cho tôi mấy lần nhưng tôi không nghe, cuối cùng lúc đón xe tôi nhắn tin cho anh ta nói tôi về nhà.

Khi tôi về thì mẹ tôi mới đi chợ về.

Bà mua rất nhiều đồ ăn, nghe nói tối nay có khách.

Tôi hỏi là ai?

Cậu Hai?

Cậu Ba?

Bà nói không phải nhưng cũng chẳng nói là ai.

Đến tối tôi mới biết.

Là dì Trương nhà kế bên và con gái bà Tôn Duyệt.

Lúc này tôi mới phát hiện mẹ tôi lừa tôi về xem mắt!

Bà và dì Trương nấu cơm trong bếp, tôi và Tôn Duyệt ở phòng khách im như thóc.

Lúc ăn cơm mẹ tôi liều mạng gắp thức ăn cho Tôn Duyệt, dì Trương thì liều mạng gắp thức ăn cho tôi.

"Tiểu Bạch, nếm thử canh chua cá dì nấu đi."

Tôi nhìn thịt cá trắng phau trong chén, nhớ tới Triệu Viễn Phong cũng biết nấu canh chua cá.

Anh luôn cẩn thận gỡ hết xương vì lần đầu tôi ăn bị hóc xương cá.

Tôi không biết ăn cay nhưng lại cực thích món này, lần nào ăn xong Triệu Viễn Phong cũng véo mặt tôi cười nói nhìn tôi y như say rượu vậy.

Dì Trương thấy tôi không ăn liền hỏi tôi thế nào, "Không thích à?"

Tôi đắm chìm trong trong nỗi bi thương không sao thoát ra được, thốt lên, "Cháu nhớ bạn trai cháu."

Mẹ tôi, dì Trương, Tôn Duyệt: "......"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
9. Triệu Viễn Phong, anh ở đâu?


Vì một câu nói của tôi mà bữa cơm chợt trở nên khó xử.

Bầu không khí rộn ràng vụt tan biến, chỉ còn lại ngượng ngập xa cách.

Trước khi đi, dì Trương nhìn tôi với ánh mắt hết sức cổ quái.

Mẹ tôi ngồi cạnh bàn ăn trầm mặc không nói.

Tôi hỏi bà tại sao lại làm vậy.

Biết rõ tôi thích đàn ông sao còn sắp xếp cho tôi xem mắt phụ nữ?

Bà đột ngột nổi giận hất hết đồ ăn trên bàn xuống đất, "Thích đàn ông cái gì?!

Con chưa yêu đương bao giờ mà đã bị gã đàn ông kia dụ dỗ, làm sao con biết mình thích đàn ông hay phụ nữ?!"

Tôi giật nảy mình, tìm chổi quét bát đĩa vỡ nát vào thùng rác, tôi nói: "Con biết mình thích Triệu Viễn Phong."

Bà nắm tay tôi kích động hỏi: "Con vẫn còn hẹn hò với nó à?!"

Tôi thật sự không muốn nhắc tới nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi có trốn tránh cũng chẳng ích gì.

Tôi nghe thấy mình nói khẽ: "Không ạ, tụi con chia tay rồi."

Mẹ tôi có vẻ nguôi giận, "Vậy thì tốt, sau này đừng gặp lại nó nữa, đoạn tuyệt dứt khoát rồi tìm bạn gái mà hẹn hò, làm người bình thường......"

"Mẹ, con đâu có bất thường......"

"Đàn ông bình thường mà lại thích đàn ông à?!

Con có thấy ánh mắt dì Trương không?!

Một mình mẹ cực khổ nuôi con lớn để bị con làm mất mặt hay sao?!"

Kiểu đối thoại tương tự thế này đã từng xảy ra tháng trước, tôi cứ tưởng lần này về nhà mẹ tôi sẽ đổi ý, không ngờ trong lòng bà tôi vẫn là một đứa con không bình thường làm mất mặt bà.

Tranh luận không có kết quả mà chỉ dẫn tới cãi vã.

Tôi về phòng nằm trên giường, cảm thấy cực kỳ cô độc.

Một tháng trước tôi còn có Triệu Viễn Phong, anh nắm chặt tay tôi nói với mẹ tôi, "Dì, cháu sẽ chăm sóc A Bạch thật tốt."

Mặc dù nói xong anh bị mẹ tôi vác chổi đuổi ra khỏi cửa nhưng tôi biết anh sẽ ở ngoài cửa chờ tôi, khi tôi buồn anh sẽ ôm tôi vào lòng dỗ dành.

Tôi không chỉ một mình nên tôi không sợ.

Nhưng giờ anh không cần tôi nữa, mẹ tôi cũng không cần một đứa con không bình thường, tôi đã thành người không có nhà để về.

Hốc mắt cay xè, tôi vùi mặt vào gối không muốn để nước mắt rơi xuống, nhưng gối vẫn ướt một mảng lớn.

Điện thoại rung lên, tôi cầm lên xem, là Triệu Viễn Phong.

Tôi không muốn để ý tới anh ta nên cúp máy.

Chốc lát sau điện thoại lại rung, vẫn là Triệu Viễn Phong.

Tôi cũng không biết mình nghĩ thế nào, chắc vì tức quá nên tôi nhận điện thoại rồi nói ngay: "Triệu Viễn Phong, tôi sắp kết hôn rồi."

Triệu Viễn Phong không nói gì.

Tôi chờ một hồi, cáu kỉnh hỏi, "Có chuyện gì không?

Không có thì tôi cúp máy đây."

"A Bạch......"

Anh ta nói khẽ, "Xin lỗi......"

Sao lại xin lỗi?

Tôi không rõ lắm, "Gì?"

Anh ta lại im lặng.

Gì vậy?!

Nếu giờ anh ta ở ngay trước mặt thì nhất định tôi sẽ đánh chết anh ta!

Đột nhiên tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một thanh âm, "Mua trái cây đi, táo đây, đào đây, dứa đây......"

Đây chẳng phải tiếng loa rè rè ở tiệm trái cây của ông Lý bên kia đường sao?!

Tôi đứng phắt dậy, "Triệu Viễn Phong, anh ở đâu?"

"Anh......"

Anh ta có vẻ hoảng hốt nên vội vàng cúp điện thoại.

Tôi lập tức xỏ dép lê chạy ra ngoài.

Triệu Viễn Phong tới tìm tôi?

Tôi biết mình không có tiền đồ, vừa nghĩ tới Triệu Viễn Phong không bỏ mặc tôi mà vẫn ở bên ngoài chờ tôi như xưa thì mừng rỡ đến nỗi trái tim nhảy nhót tưng bừng.

Nhưng tôi không tìm được anh.

Tôi chạy khắp mấy con phố gần tiệm trái cây của ông Lý cũng chẳng thấy anh đâu.

Có lẽ anh đi rồi, anh không đợi tôi.

Tôi không tìm được Triệu Viễn Phong mà lại gặp mẹ tôi, tôi hỏi bà như níu lấy cọng rơm cuối cùng, "Mẹ, mẹ có thấy Triệu Viễn Phong không?!"

Bà tức giận tát tôi một cái, "Con còn biết xấu hổ nữa không?!

Nó không cần con nữa, con còn nhớ tới nó làm gì?!"

Má trái nóng bỏng đau rát, tôi nói: "Mẹ, lần đầu tiên con thích một người như thế, con không quên được."

"Con chỉ lầm lỡ nhất thời thôi, nghe lời mẹ đi, tìm phụ nữ mà kết hôn, đừng đi lầm đường nữa được không?"

Tôi lắc đầu, "Không được đâu mẹ, dù con và Triệu Viễn Phong có chia tay thì con cũng sẽ không kết hôn với phụ nữ đâu."

"Con......"

Mẹ tôi tức giận nói không nên lời, tôi biết mình có lỗi với bà, không phải là đứa con ngoan, nhưng tôi không thể vì mẹ hiền con hiếu mà lừa gạt người khác, đối với bất kỳ ai cũng không công bằng cả.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
10. Xin lỗi


Đêm đó tôi nằm trên giường nghĩ ngày mai phải đi thôi, trong tình huống bây giờ tôi có ở nhà cũng chỉ làm mẹ tôi thêm ngột ngạt.

Khi tôi dậy thì đã hơn chín giờ sáng, mẹ tôi hầm canh gà, tôi bảo bà lát nữa mình sẽ đi.

Bà không nói gì mà chỉ bảo tôi uống canh gà.

Uống xong tôi đem chén đi rửa, lúc ra khỏi bếp lại thấy hơi nóng.

Tôi mở cửa sổ ra nhưng vẫn nóng, hơn nữa mặt càng lúc càng đỏ.

Tôi tưởng mình bị sốt nên muốn tìm nhiệt kế, nào ngờ mới đi tới cạnh ghế salon thì cả người đột ngột ngã phịch xuống, tay chân mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào.

Lúc này chuông cửa vang lên.

Mẹ tôi từ trong phòng đi ra nhìn tôi một cái rồi đi qua mở cửa.

Một cô gái bước vào.

Mẹ tôi nói với cô ta mấy câu rồi quay đầu nhìn tôi, sau đó mở cửa ra ngoài.

Người tôi càng lúc càng nóng, miệng đắng lưỡi khô, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Tôi nhìn thấy cô gái xa lạ kia vừa cởi quần áo vừa đi tới chỗ tôi......

Tôi cố gắng lui ra sau nhưng muốn đứng lên cũng không nổi.

Cô ta đi tới vuốt ve mặt tôi.

Tôi giãy giụa muốn đẩy cô ta ra, đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, tôi nghe thấy mình run rẩy gọi: "Triệu Viễn Phong......

Triệu Viễn Phong......"

"Rầm" một tiếng cửa bị phá tan, tôi thấy Triệu Viễn Phong xông vào, mẹ tôi chạy theo cản mà không được.

Anh chạy tới đẩy cô gái kia ra rồi kéo tôi dậy.

Ngực anh phập phồng dữ dội, tôi nghe anh quát: "Dì đã nói sẽ không ép buộc cậu ấy mà!"

Tôi chưa bao giờ thấy Triệu Viễn Phong hung dữ như vậy, hệt như một con dã thú bị chọc giận, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.

"Cút!"

Anh nghiến răng nghiến lợi trừng cô gái kia.

Cô ta hoảng sợ nhặt quần áo lên mặc vào rồi bỏ chạy.

Mẹ tôi ngồi phịch dưới đất, hai tay bụm mặt khóc, "Chính các anh đã ép tôi, đều tại các anh...... tôi chỉ muốn con tôi làm người bình thường......"

"Chúng cháu cũng bình thường như bao người khác thôi."

Triệu Viễn Phong ôm tôi về phòng, cả người tôi như bị thiêu đốt, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.

Tôi cọ vào cổ Triệu Viễn Phong muốn làm dịu cơn khát, "Triệu Viễn Phong, em khó chịu......"

"Ngoan, không sao đâu......"

Anh cúi đầu hôn tôi, đầu lưỡi đảo qua răng môi mang theo khí tức quen thuộc.

Tôi giống như con cá bị ném lên bờ bất an giãy giụa.

Triệu Viễn Phong hôn cổ tôi, một tay vuốt eo tôi rồi hướng xuống dưới.

Tôi nhịn không được run lên, ôm lưng anh thở hổn hển.

Ý thức của tôi càng lúc càng mơ hồ, thân thể bị kích thích theo bản năng quấn lấy Triệu Viễn Phong, hết co lại duỗi trong tiếng thở dốc nặng nề của anh, thanh âm run rẩy.

Triệu Viễn Phong ôm tôi, hôn vành tai tôi thì thào, "A Bạch, xin lỗi, anh sẽ không bỏ rơi em nữa đâu."

Khi tôi tỉnh lại thì bên cạnh trống rỗng.

Tôi phát hoảng, cố nén đau lưng đứng dậy, lúc ra ngoài mới phát hiện Triệu Viễn Phong và mẹ tôi đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách, chẳng ai nói năng gì.

"A Bạch."

Triệu Viễn Phong đi tới dìu tôi.

Tôi đẩy anh ra rồi lại nhìn mẹ tôi nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao?!

Hai người đang giấu con chuyện gì đúng không?!"

Tôi có nằm mơ cũng không ngờ hôm nay mẹ tôi sẽ làm ra chuyện này.

Tôi cứ nghĩ một ngày nào đó bà sẽ thấu hiểu, sẽ chúc phúc cho tôi và Triệu Viễn Phong, mong chúng tôi hạnh phúc đến già.

Nhưng giờ tôi lại cảm thấy mình không chờ được nữa.

"Sao chỉ có mỗi mình con y như thằng ngốc không biết gì hết vậy?

Hai người đều gạt con......"

"Đúng, chính mẹ đã kề dao vào cổ mình để bắt nó rời xa mày đấy!"

Mẹ tôi kích động đứng dậy, "Mẹ không muốn có thằng con thích đàn ông, không muốn bị người ta chỉ trỏ, mẹ gánh không nổi!"

Bà vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn dí sát vào cổ mình, "Hôm nay mẹ vẫn nói lại câu này, nếu hai đứa không chịu xa nhau thì mẹ sẽ chết trước mặt tụi bây!"

Tôi sợ ngây người, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, Triệu Viễn Phong vội vàng ôm tôi.

"Mẹ, vậy con biết làm sao bây giờ?"

Tôi khóc hỏi bà, "Mẹ sợ bị người ta bàn tán, sợ mất mặt nên muốn tự tay hủy hoại đời con sao?

Con là con của mẹ mà mẹ cũng mặc kệ luôn sao?"

Mẹ tôi cũng khóc, "Mày yêu đàn ông thì có kết quả gì chứ?!

Mẹ chỉ muốn tốt cho mày thôi, cưới vợ sinh con mới là cuộc sống mày nên có!"

"Nhưng con muốn ở bên người mình yêu!"

"Mày thích ai cũng được trừ đàn ông ra!"

Tôi đứng lên chạy vào bếp cầm dao phay ra.

"A Bạch!"

Triệu Viễn Phong chạy tới nhưng tôi ngăn anh lại.

Tôi nói với mẹ tôi: "Mẹ, con không thể cưới vợ sinh con theo ý mẹ, con cũng không thể nhìn mẹ xảy ra chuyện ngay trước mặt mình, vậy con đành phải trả lại cái mạng này cho mẹ thôi......"

"A Bạch!"

Triệu Viễn Phong đỏ ngầu hai mắt, giọng anh run rẩy, "A Bạch, em đừng như vậy......"

"Mày......"

Mẹ tôi sững sờ nhìn tôi rồi lại nhìn con dao trong tay tôi, rốt cuộc ném đi con dao gọt trái cây trong tay bà, "Sao mày lại thích đàn ông chứ?

Tại sao lại thế?"

Bà gục mặt lên ghế salon, "Hai đứa đi đi, coi như mẹ chưa từng sinh ra đứa con này......"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
11. Mặt trăng và bánh


Trên đường về tôi không nói chuyện với Triệu Viễn Phong.

Tôi giống như kẻ mất hồn, cũng không nhớ làm sao về được nhà.

Triệu Viễn Phong bị tôi nhốt ngoài cửa, tôi nói muốn ở một mình.

Triệu Viễn Phong im lặng một hồi rồi nói được.

Tôi ngồi thừ trên ghế salon, trong đầu chỉ có hình ảnh mẹ tôi cầm dao gọt trái cây gào khóc.

Tôi không rõ tại sao chúng tôi lại tới mức này?

Cha tôi qua đời sớm, tôi chỉ có mình bà là người thân, bình thường bà nói gì tôi nghe nấy, nhưng chuyện này tôi thật sự không làm được.

Tôi ngủ trên ghế salon, trong lúc mơ màng cảm giác được ai đó bế lên, sau đó lại đặt xuống một nơi mềm mại.

Tôi mệt đến nỗi không sao mở mắt ra được, cựa quậy tìm tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.

Khi thức giấc thì trời đã sáng.

Tôi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trên giường.

Ơ?

Tôi nhớ tối qua mình ngủ trên ghế salon mà?

Chẳng lẽ mộng du tự vào phòng?

Tôi lắc đầu đi ra ngoài, bắt gặp Triệu Viễn Phong bưng cháo từ bếp ra.

A?!

Sao gã khốn này lại ở đây?!

"Dậy rồi à?"

Anh đặt cháo lên bàn, "Đánh răng rửa mặt trước đi."

"Anh vào bằng cách nào?"

Tôi có mở cửa cho anh đâu nhỉ?

"......

Thì đi vào thôi."

Giờ tôi mới nhớ lần trước anh dọn đi không trả lại chìa khoá cho tôi, "Đưa chìa khoá đây."

"A Bạch......"

"Trả chìa khoá cho tôi."

Anh bất đắc dĩ lấy chìa khoá ra đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy rồi đẩy anh ra cửa.

"A Bạch, khoan đã......"

"Đi làm việc của anh đi, đừng có lượn trước mặt tôi nữa."

Tôi đóng ập cửa lại.

"A Bạch, em mở cửa đi......"

Tôi mặc kệ anh, ngồi cạnh bàn ăn nhìn nồi cháo bốc hơi nghi ngút.

Cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ?

Tôi ngẩng đầu nhìn quanh.

Ơ......

Mèo của tôi đâu?!

Tôi mở cửa hỏi Triệu Viễn Phong: "Tiểu Hoàng đâu?"

"Khụ.....

Ăn sáng trước đã nhé?"

Anh nói, "Cháo sắp nguội rồi."

"Không muốn, Tiểu Hoàng ở chỗ anh đúng không?

Anh mang nó về đây đi."

"Em ăn sáng trước đi đã......

Ăn xong anh đem nó về được không?"

Triệu Viễn Phong ấp úng làm tôi cảm thấy có gì đó không ổn, "Triệu Viễn Phong, anh lại gạt tôi đúng không?"

"Anh......"

Anh đột nhiên ỉu xìu, "A Bạch, anh nói ra em đừng giận nhé, Tiểu Hoàng...... mất tích rồi......"

"Cái gì?!"

"Trước khi anh đi tìm em đã đem nó tới chỗ Trình Vũ, tối qua Trình Vũ nói nó đi ra ngoài không về nữa......"

Tôi nổi giận đóng sầm cửa lại, "Tiểu Hoàng không về thì anh cũng đừng về nữa!"

Đến tối mới tìm được Tiểu Hoàng.

Thì ra nó chui vào thùng rác gần nhà Trình Vũ, vì mập quá nên leo lên không được.

Triệu Viễn Phong vừa tắm cho nó vừa ghét bỏ véo bụng nó, "Đến lúc giảm cân rồi, sau này mỗi ngày cho nó ăn một bữa thôi."

Tiểu Hoàng kêu meo meo làm tôi thấy hơi tội nghiệp, "Anh ngược đãi mèo đấy à?

Muốn bỏ đói nó đúng không?"

Triệu Viễn Phong nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy thì hai bữa đi, mất công nó đói quá lại nhìn mặt trăng thành bánh nướng."

Tôi ngẩn người một lúc mới phản ứng được anh nói gì, tức giận cầm vòi hoa sen phun anh.

"Nóng, nóng......

A Bạch......"

"Hừ, cho anh chừa cái tật chọc tôi này!"

Có một lần tôi đói đến nỗi nhìn mặt trăng thành bánh nướng.

Lúc đó tôi vẫn chưa phải là trợ lý của Triệu Viễn Phong.

Khi mới vào công ty tôi làm trợ lý cho phó giám đốc Lục Phương, lần duy nhất gặp Triệu Viễn Phong là khi ôm hồ sơ đến cho anh ký tên.Hôm đó công ty vừa có dự án mới, tôi và Lục Phương bận đến mức quên cả ăn cơm tối.

Khoảng mười giờ Lục Phương phát hiện Triệu Viễn Phong chưa về nên bảo tôi mau đem hồ sơ cho anh ký.

Đến văn phòng tôi mới phát hiện người này không làm việc mà đang ngắm trăng!

Anh dựa vào cửa sổ nói, "Hôm nay trăng tròn thật."

Tôi đói mờ mắt, ngẩng đầu nhìn rồi thốt lên: "Đúng vậy, y chang bánh nướng luôn......"

Triệu Viễn Phong: "......"

Nói xong tôi mới phản ứng được, xấu hổ đến mặt đỏ rần, vội vã nói lảng sang chuyện khác, "Triệu tổng, hồ sơ này......"

"Cậu đói à?"

Triệu Viễn Phong nhíu mày, "Chưa ăn cơm sao?"

"Không, tôi không đói......"

Còn chưa nói hết thì bụng tôi đã kêu một tiếng.

Triệu Viễn Phong cầm áo khoác trên ghế nói: "Đi thôi, tôi cũng chưa ăn, đi chung nhé."

"Không cần đâu Triệu tổng, tôi......"

Tôi không muốn ăn cơm với anh!

Tôi và anh có quen đâu chứ!

Ở công ty Triệu Viễn Phong luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nên tôi hơi sợ, sợ không cẩn thận sẽ bị anh mắng xối xả.

Nhưng anh vẫn cứ đi, hoàn toàn phớt lờ ý kiến của tôi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Lúc đầu tôi hơi căng thẳng khi ngồi cùng bàn ăn với Triệu Viễn Phong, nhưng đồ ăn vừa bưng lên thì tôi chẳng còn quan tâm nhiều vậy nữa.

Đói chết rồi, ăn no mới quan trọng.

Tôi vừa ăn vừa cảm thấy hình như Triệu Viễn Phong đang nhìn tôi, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy anh cũng đang ăn cơm.

Chắc tôi nghĩ nhiều quá rồi.

Ăn cơm với sếp vẫn có chỗ tốt, đây là bữa ăn phong phú nhất trong tháng này của tôi, trong lòng tôi thầm cám ơn Triệu Viễn Phong tám trăm lần.

Nhưng tôi cứ có cảm giác mình quên mất gì đó.

Sau đó Lục Phương gọi điện tới, "Tiểu Bạch, hồ sơ ký xong chưa?

Sao còn chưa về nữa?"

Thôi xong, tôi quên béng Lục Phương rồi, "Quản lý Lục, tôi......"

Triệu Viễn Phong đưa tay cầm điện thoại, "Lão Lục, cậu vất vả rồi, mau về nhà đi."

Lúc này nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng cuối cùng lên bàn, "Món ngọt của ngài......"

Lục Phương nghe xong lập tức bùng nổ, "Các cậu đang ăn cơm đấy à?!

Các cậu ăn cơm mà không gọi tôi?!

Có lương tâm không đấy?!"

Triệu Viễn Phong: "Cậu có tay có chân, không biết tự đi ăn à?"

Tôi: "......"

Chẳng lẽ tôi không tay không chân sao?
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
12. Mặt hơi ngứa


Hôm sau tôi vừa vào văn phòng thì Lục Phương đã ai oán nhìn tôi, "Tiểu Bạch, cậu thật vô lương tâm quá đi, ăn cơm cũng không thèm gọi tôi nữa, cậu có biết ăn ké lão Triệu keo kiệt này khó cỡ nào không?"

Tôi cười ngại ngùng rồi vội vàng đem ly đi pha cà phê tạ tội với anh ta.

Pha xong cà phê trong phòng giải khát, khi quay người lại tôi suýt va phải một lồng ngực rắn chắc.

Là Triệu Viễn Phong.

"Triệu......

Triệu tổng," tôi thấy trong tay anh cầm cái ly, "Ngài đến pha cà phê ạ?"

"Ừ, Lâm Nhã xin nghỉ rồi."

Anh cũng không tránh ra, tôi không thể làm gì khác hơn nên đành hỏi: "Tôi pha cho ngài nhé?"

"Ừ."

Anh đưa ly cho tôi, tôi buộc lòng phải đặt hai cái ly trong tay sang một bên.

Tôi cầm ly của anh xoay người đi rót nước nóng, chợt nghe anh hỏi sau lưng: "Ly của cậu và lão Lục...... sao lại giống nhau thế?"

Ly của chúng tôi đúng là cùng một kiểu, chỉ là một cái màu trắng còn cái kia màu đen.

"À, lần trước đi sự kiện được tặng ấy mà," tôi vừa pha cà phê vừa nói, "Tôi thấy đẹp đấy chứ."

"......

Đúng là đẹp thật."

Giọng anh giống như rít qua kẽ răng làm tôi đột nhiên run rẩy, cảm thấy phía sau lành lạnh.

Đến trưa tôi cơm nước xong xuôi trở về thì cái ly của tôi đã không cánh mà bay.

Dì tạp vụ xin lỗi rối rít, nói khi dọn dẹp vô ý làm vỡ, còn bồi thường cho tôi cái mới.

Tôi thấy cái ly này...... hình như giống hệt ly của Triệu Viễn Phong thì phải?

Tôi luôn cảm thấy số lần gặp mặt Triệu Viễn Phong ở công ty ngày càng nhiều.

Nào là phòng giải khát, phòng nghỉ, lúc nào anh cũng có thể đột ngột xuất hiện.

Hai tuần sau tôi lại tăng ca, sau đó lại mơ hồ được Triệu Viễn Phong dẫn đi ăn cơm.

Khi ngồi vào xe, anh còn chồm sang giúp tôi cài dây an toàn làm tim tôi đập thình thịch.

Tôi nhớ lần trước Lục Phương đã dặn nếu Triệu Viễn Phong mời ăn cơm nữa thì nhất định phải nói cho anh ta biết.

Tôi nhìn trộm Triệu Viễn Phong, anh đang tập trung lái xe.

"Sao thế?"

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tôi nên anh quay sang nhìn tôi hỏi.

Tôi nhắc anh, "Quản lý Lục...... còn đang tăng ca ở công ty......"

Triệu Viễn Phong thờ ơ nói: "Cậu ta không thích ra ngoài ăn, yên tâm đi, tôi đã đặt trước đồ ăn cho cậu ta rồi."

Tôi: "......

À."

Vậy sao lần trước anh ta phản ứng mạnh thế?

Cơm nước xong xuôi, Triệu Viễn Phong nói đã muộn nên lái xe đưa tôi về.

Tôi vội nói không cần không cần, nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi trong xe anh.

Vì tăng ca thêm một ngày lại được ăn ngon nên chẳng bao lâu sau tôi đã mệt rã rời dựa vào ghế.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc êm đềm du dương.

Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng hình như trên mặt hơi ngứa, còn ẩm ướt nóng hổi, theo phản xạ có điều kiện tôi vỗ bộp một tiếng, hình như đập trúng thứ gì đó.

Chắc tôi chỉ nằm mơ thôi.

Mí mắt tôi vùng vẫy hồi lâu mới chịu mở ra, trông thấy Triệu Viễn Phong đang ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn thẳng phía trước.

"Đến rồi."

Anh nói.

Lúc này tôi mới phát hiện xe đã đến dưới lầu nhà mình, tôi vội vàng tháo dây an toàn rồi xuống xe, "Cám ơn Triệu tổng."

"Ừ, nghỉ sớm chút đi."

Anh quay ngược đầu xe rời đi.

Tôi đứng tại chỗ, bất giác tự hỏi sao anh biết tôi ở đây?

À, hình như trong hồ sơ làm việc của tôi có ghi địa chỉ mà.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
13. Người này cũng đanh đá ghê


Sau đó không lâu, tôi bị điều tới làm trợ lý cho Triệu Viễn Phong.

Trợ lý của anh vốn là Lâm Nhã, một mỹ nữ giỏi giang khôn khéo, Triệu Viễn Phong nói một mình cô ấy cáng đáng không nổi nên điều tôi tới hỗ trợ, sau đó tìm trợ lý mới cho Lục Phương.

Lúc đầu tôi không vui lắm, vừa nghĩ tới phải làm việc dưới trướng Triệu Viễn Phong đã thấy căng thẳng, nhưng khi tôi nhìn đến tiền lương thì lập tức hí hửng đóng gói mình chuyển qua đó.

Thật ra Lâm Nhã rất giỏi nên ôm đồm hầu hết công việc, tôi chỉ phụ cô ấy chút việc vặt hoặc thỉnh thoảng đi công tác với Triệu Viễn Phong.

Lúc đó tôi rất sợ đi công tác với Triệu Viễn Phong.

Bởi vì đi công tác thì phải dự tiệc, dự tiệc thì phải uống rượu, bình thường Triệu Viễn Phong chuẩn thanh niên nghiêm túc nhưng đã say thì quậy tứ tung.

Lần đầu tôi đi công tác với anh đã bị anh dọa làm tim muốn vọt lên cổ.

Thật ra trên bàn tiệc anh rất che chở tôi, người khác muốn rót rượu cho tôi đều bị anh ngăn lại, kết quả là anh uống nhiều đến mức mặt mũi đỏ bừng, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Tôi phải hao hết sức lực mới kéo được anh về khách sạn, anh lại cứ như mọc ra từ trên người tôi, sống chết không chịu thả tôi đi.

Tôi bị anh ôm ngã xuống giường, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi mang theo mùi rượu làm tôi chóng mặt.

Tôi làm thế nào cũng không đẩy nổi anh, đành thử nài nỉ, "Triệu tổng, ngài thả tôi ra trước đi......"

Anh cọ vào cổ tôi, bờ môi lướt qua da làm tôi nhịn không được run lên một cái, toàn thân cứng đờ.

Anh lại không hề phát giác mà lẩm bẩm: "Không thả......

Em muốn chạy......"

"Tôi không chạy đâu, thật đấy......"

Anh dừng một chút rồi nói: "Nóng quá...... tôi muốn tắm......"

"Vâng vâng," tôi vội nói, "Vậy anh thả tôi ra trước rồi tôi pha nước cho anh tắm được không?"

Anh say khướt nhìn chằm chằm vào tôi, liên tục xác nhận, "Em không chạy......"

"Không chạy không chạy......"

Anh nghĩ ngợi, cuối cùng buông tay ra, tôi lập tức đứng dậy vì sợ anh đổi ý lại túm ngược tôi về.

Tôi vào phòng tắm pha nước cho anh, lúc ra thì thấy anh ngồi trên giường cởi áo, lồng ngực cường tráng cứ thế bại lộ ngay trước mắt tôi.

Tôi mặt đỏ tới mang tai, vội vã dời mắt đi, "Triệu......

Triệu tổng, nước pha xong rồi."

Anh xuống giường đi tới, tôi vừa định tránh ra thì anh lại chống tay vào tường nhốt tôi giữa hai cánh tay, lồng ngực trần trụi gần trong gang tấc, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.

Anh cười khẽ, tiếng nói trầm thấp, "Sao mặt em đỏ vậy?"

Không phải anh đang say à?!

Còn quan tâm mặt tôi đỏ làm gì!

"Nóng......

Nước nóng......

Anh mau đi tắm đi......

Nước sắp nguội rồi......"

Anh tỏ vẻ bất mãn, "Không đi, em gạt tôi......"

"Tôi...... tôi đâu có gạt anh......"

Trời ạ, có ai tới kéo con ma men này đi dùm không?!

Anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nói: "Em hôn tôi một cái đã."

Tôi đứng hình, "Hả?"

Anh tựa đầu lên vai tôi, mơ màng nói: "Em không chịu cho tôi hôn......

Còn đánh tôi nữa......"

Giọng anh rất nhỏ, hình như còn lộ vẻ tủi thân.

Tôi đứng hình toàn tập --- Cái quái gì thế?!

Sao tôi dám đánh anh cơ chứ?!

Bộ tôi không cần lương nữa chắc?!

Khoan đã, tôi chợt vỡ lẽ Triệu Viễn Phong uống say nên nhận lầm người rồi.

Vậy giờ anh tưởng tôi là người anh thích sao?

Thế ra người anh thích không chịu cho anh hôn mà còn đánh anh nữa?

Chà, người này cũng đanh đá ghê.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
14. Em có hôn tôi không?


Đột nhiên tôi có chút thương cảm Triệu Viễn Phong.

Chắc anh thất tình nên mới mượn rượu giải sầu nhỉ?

Người kia đã đánh anh mà anh còn nhớ mãi không quên như thế, chắc là phải thích người ta lắm.

Tôi vỗ lưng anh định an ủi một chút, lòng bàn tay dán lên tấm lưng ấm áp, nhiệt độ nóng rực làm tôi khẽ run rẩy, vội vã rụt tay về.

Má ơi, quên mất anh chàng này không mặc áo!

"Triệu......

Triệu tổng, anh buông ra trước đi......"

Triệu Viễn Phong ngẩng đầu, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Em có hôn tôi không?"

Hôn cái đầu anh í!

Tôi có phải người anh thích đâu!

Tôi dỗ anh, "Anh thả tôi ra trước đã......"

Anh không nhúc nhích, cố chấp hỏi: "Có hôn không?"

Thật tình tôi chỉ muốn tự vẫn quách cho xong, nói qua loa: "Hôn hôn hôn, anh buông ra......"

Tôi còn chưa nói hết thì anh đã cúi đầu xuống, mùi rượu quanh quẩn giữa răng môi, tôi giống như bị người rót cho mấy cân rượu đế làm chân mềm nhũn, nếu không có anh ôm lại thì tôi đã khuỵu xuống sàn rồi.

Tôi đờ đẫn nghĩ chẳng phải anh bảo tôi hôn anh sao?

Thế nào lại biến thành anh hôn tôi?

Triệu Viễn Phong hôn xong hết sức vui vẻ, ôm tôi cười khẽ, "Ngoan quá......"

Tôi giật mình tỉnh táo lại, vừa định đẩy anh ra thì chợt thấy nằng nặng, trọng lượng cả người anh đều đè lên tôi. ......

Người này lại ngủ thiếp đi rồi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là kéo anh về giường rồi cầm khăn lau mình cho anh, sau đó nhét anh vào chăn.

Phòng tôi ngay kế bên, trước khi đi tôi còn tức giận véo khuôn mặt ngủ say của Triệu Viễn Phong, "Cho anh hôn bừa này!

Biết tôi là ai không mà hôn!

Lưu manh......"

Hôm sau Triệu Viễn Phong dẫn tôi đi ăn điểm tâm, vẻ mặt anh vẫn như mọi khi.

Tôi nghĩ chắc anh uống say quá nên không nhớ tối qua mình đã làm gì, tôi cũng chỉ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng chẳng ai muốn để người khác biết mình thất tình say rượu cả.

Tôi vừa ăn điểm tâm vừa liếc trộm anh, cảm thấy sáng nay tinh thần anh có vẻ rất tốt, hồ hởi phấn khởi.

Anh không buồn sao?

Hay chỉ giả vờ thôi?

Hay là anh và người yêu tái hợp rồi?!

"Khụ khụ....."

Ý tưởng này vừa lóe lên thì tôi lập tức sặc sữa, ho đến chảy nước mắt.

"Không sao chứ?"

Triệu Viễn Phong vỗ lưng giúp tôi thuận khí, "Sao lại uống vội thế?

Ăn từ từ thôi, hôm nay chưa về đâu."

Tôi nghi hoặc hỏi: "Hôm nay chưa về?

Hợp đồng ký xong rồi, ở lại đây làm gì?"

"Ừm, tôi có người bạn ở đây, lát nữa cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đi chơi."

Anh hỏi, "Lần đầu tiên cậu đến đây đúng không?"

Tôi gật đầu.

Thật ra đây là một thành phố du lịch rất nổi tiếng nhưng bình thường tôi khá lười nên chưa tới bao giờ.

Vừa đi công tác vừa kết hợp du lịch, tôi lập tức cảm thấy hời to nên ngoan ngoãn đi theo Triệu Viễn Phong chờ bạn anh.

Chẳng bao lâu sau bạn anh tới, đó là soái ca nhìn rất bảnh bao tên là Chu Thanh Văn.

Chu Thanh Văn hết sức quen thuộc với danh lam thắng cảnh ở đây, từ phong cảnh đến quà vặt đặc sắc, dọc đường vừa đi vừa ăn, cả buổi chiều má tôi cứ phồng lên, Triệu Viễn Phong cười bảo tôi y như sóc con vậy.

Tôi vừa nhai quà vặt trong miệng vừa cười híp mắt.

Nhưng đến tối thì tôi không cười nổi nữa.

Chu Thanh Văn nói thật ra nơi này nổi tiếng nhất là nhà ma, chưa đi nhà ma thì chưa được xem là đã tới đây.

Tôi nghe mà sợ hãi trong lòng.

Đời tôi sợ nhất là nhà ma, âm nhạc rùng rợn cộng thêm những thứ kỳ quái bất thình lình xuất hiện có thể dọa tôi bay mất hồn vía.

Trên đường đi tôi trăm phương ngàn kế kiếm cớ đánh bài chuồn, cuối cùng vẫn bị bọn họ kéo đi.

Chu Thanh Văn còn vỗ vai tôi nói: "Tiểu Bạch, người sống một đời phải thử thách nhịp tim chứ."

Nhịp tim cái quái gì!

Lỡ ngừng luôn thì sao?!

Sau đó anh ta nói mình đi nhiều rồi nên không vào nữa, sẽ chờ chúng tôi bên ngoài.

Tôi: "......"

Thực ra anh cũng sợ chứ gì?!

Tôi và Triệu Viễn Phong đi vào.

Tôi nín thở rón rén từng bước, trong lòng còn hát nhạc đỏ cổ vũ mình, đang hát nhiệt huyết sôi trào thì nghe thấy Triệu Viễn Phong nhẹ giọng hỏi: "Cậu sợ à?"

"Không......

Không sợ!"

Tôi quyết không chịu thừa nhận, nào ngờ Triệu Viễn Phong lại nói: "Tôi hơi sợ," anh nắm chặt tay tôi, "Nếu cậu chạy thì nhớ kéo tôi theo nhé......"

Đúng lúc này đột nhiên có thứ gì đó nắm chân tôi làm toàn thân tôi run lẩy bẩy, nắm tay Triệu Viễn Phong lên cắn một phát.

Tôi cũng chẳng biết mình mắc chứng gì nữa, một khi hoảng lên thì lại cắn người.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
15. Nếu người kia trở về


"Ui ui......

A Bạch A Bạch......

Nhả ra......"

Tôi mở mắt ra, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ tràn ngập phòng ngủ, gió sớm thổi màn cửa bay phất phơ.

Tôi phát hiện mình đang nắm tay Triệu Viễn Phong, trên mu bàn tay là dấu răng vừa sâu vừa đỏ.

Tôi vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng, vừa hoảng vừa xấu hổ day dứt, "Triệu tổng, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi......"

Triệu Viễn Phong phì cười rồi đưa tay vò tóc tôi, "Sao thế, ngủ mơ à?"

Tôi chớp mắt mấy cái, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại, yên lặng cầm tay anh lên cắn nhẹ.

"Đau đau.....

A Bạch......"

Triệu Viễn Phong nắm cằm tôi, "Sao cứ thích cắn thế, đói bụng rồi phải không?"

Tôi bất mãn đẩy anh ra: "Chẳng phải anh nói ngủ ghế salon à?"

Dù Tiểu Hoàng có trở về thì tôi vẫn chưa hết giận, nhưng Triệu Viễn Phong sống chết không chịu đi, còn chủ động đề nghị ngủ ở ghế salon, tôi cũng mặc kệ anh.

Nhưng giờ thì sao đây?!

Triệu Viễn Phong tội nghiệp nói: "Ghế salon lạnh quá ngủ không được......"

Tôi vô cảm nói, "Lạnh thì đắp chăn."

Triệu Viễn Phong lập tức đánh trống lảng, đứng dậy leo xuống giường rồi vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đói bụng chưa, anh đi làm bữa sáng."

Tôi trùm chăn thở phì phò nghĩ có phải lúc nãy cắn nhẹ quá rồi không?Khi tôi rửa mặt đi ra thì Triệu Viễn Phong đã làm xong bữa sáng, tôi bảo anh ăn xong mau đi làm đi.

Triệu Viễn Phong không chịu, "Hôm nay anh không đến công ty mà ở nhà với em được không?"

Tôi tức giận nói: "Ở gì mà ở, hôm nay tôi bận lắm, không rảnh ngó ngàng tới anh đâu."

Triệu Viễn Phong thắc mắc: "Em bận gì cơ?"

"Tôi phải tìm việc làm," tôi nói, "Giờ tôi là dân thất nghiệp mà."

Triệu Viễn Phong lộ vẻ áy náy, rụt rè nắm tay tôi xin lỗi, "A Bạch, xin lỗi, em về lại công ty được không?"

Tôi cười lạnh một tiếng, "Không cần đâu Triệu tổng, ngài đã đuổi việc tôi thì cũng đừng làm phòng nhân sự người ta phải khó xử nữa."

Triệu Viễn Phong xấu hổ, "A Bạch, đừng giận nữa được không?

Không có em ở công ty anh chẳng có tâm trạng đâu để làm việc nữa."

Tôi không tin, "Tôi thấy anh yêu nghề kính nghiệp lắm mà, tăng ca suốt thôi, tôi còn hoài nghi trước kia tôi cản trở anh cống hiến cho công ty nữa cơ."

"Đó là vì anh chẳng còn cách nào khác cả," Triệu Viễn Phong giải thích, "Cứ rảnh thì anh lại nhớ đến em, tự hỏi em có bỏ bữa không?

Có thức đêm chơi game không?

Ra ngoài có quên mang chìa khoá không......

Nhớ em đến phát điên nhưng lại không dám đi tìm em, chỉ có thể tìm việc cho mình làm......"

"Anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt tôi thôi," tôi nói, "Lúc anh đuổi việc tôi nhanh lắm mà."

"Anh......"

Triệu Viễn Phong thở dài, "

Sau này sẽ không thế nữa, em tin anh được không?"

Cuối cùng Triệu Viễn Phong vẫn bị tôi đẩy đi làm.

Còn tôi ở nhà suy nghĩ miên man cả buổi.

Thật ra tôi muốn tìm việc làm không phải vì giận Triệu Viễn Phong.

Những chuyện gần đây cộng thêm giấc mơ tối qua khiến tôi nhận ra bất cứ khi nào Triệu Viễn Phong cũng có thể rời đi.

Trong lòng anh có một người muốn có mà không được, cho dù năm năm qua anh thật sự rất tốt với tôi, tốt đến nỗi tôi gần như quên mất chúng tôi ở bên nhau là vì một lần ngoài ý muốn, cũng quên mất trong lòng anh còn có người khác.

Nếu người kia quay lại tìm anh thì có phải tôi nên dọn đồ ra đi không?

Tôi chợt thấy sợ hãi cực kỳ.

Tôi nghĩ mình phải tập làm quen với cuộc sống không có Triệu Viễn Phong thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
16. Người trong lòng


Từ bỏ Triệu Viễn Phong không phải là điều dễ dàng.

Tôi cũng không biết từ khi nào mình đã quen với cuộc sống có Triệu Viễn Phong, thậm chí tôi còn không biết mình thích Triệu Viễn Phong như thế nào.

Sau khi đi công tác về, mấy ngày liền tôi không dám nhìn thẳng vào Triệu Viễn Phong.

Tôi cắn mạnh quá nên dấu răng mãi vẫn chưa tan.

Mặc dù Triệu Viễn Phong không trách tôi mà còn lo tôi bị dọa sợ, nhưng dám cắn sếp thế này...... tôi thật chỉ muốn đào hố chôn mình cho xong.

Khi tôi tìm Triệu Viễn Phong ký hồ sơ thì hệt như con đà điểu, mặt gần như dính sát vào ngực.

"Bị sái cổ à?"

"Dạ?"

Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, "Không, không phải......"

"Vậy cậu cúi đầu làm gì?"

Triệu Viễn Phong giơ tay lên lộ ra dấu răng kia, buồn cười hỏi, "Vì cái này à?"

"Xin lỗi, Triệu tổng, tôi......"

"Được rồi," Triệu Viễn Phong ngắt lời tôi, "Đã nói không trách cậu mà, sao cứ nghĩ mãi thế?"

"Tôi......"

Dấu răng chình ình ra đó, tôi không nghĩ mà được à?

"Đau lắm đúng không?"

Triệu Viễn Phong nhẹ giọng cười, "Đau lòng cho tôi à?"

"......"

Sao tim tôi đập thình thịch thế này?

"Hay là vậy đi," anh nói, "Dạo này tôi khá bận nên không rảnh dọn dẹp nhà cửa, nếu cậu sợ tay tôi bất tiện thì ngày mai thứ Bảy tới giúp tôi nhé?"

"......

Vâng."

Mặc dù ngay cả phòng mình tôi cũng chẳng muốn dọn nhưng đã cắn người thì phải trả giá.

Nhưng sao tôi cứ có cảm giác hai mắt Triệu Viễn Phong đang tỏa sáng thế nhỉ?

Hôm sau tôi chen chúc trên tàu điện ngầm, khi mồ hôi nhễ nhại vào nhà Triệu Viễn Phong thì anh lại ăn mặc chỉnh tề như sắp đi dự tiệc, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ.

Tôi hỏi anh định ra ngoài à, anh cũng không nói rõ mà chỉ nói tùy tình hình.

Tôi chẳng hiểu ra làm sao --- Anh ăn mặc y như con công đực mà còn phải xem tình hình nữa sao?

Mặc dù Triệu Viễn Phong nói mấy ngày rồi không dọn dẹp nhưng trong nhà cũng chẳng bừa bộn lắm.

Tôi lau nhà rồi tưới hoa, thấy hình như cũng không có gì khác nên hỏi anh còn việc gì cần tôi giúp không.

Triệu Viễn Phong nói: "Gần trưa rồi, chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu cơm đi."

"Hả?"

Tôi ngẩn ngơ nói, "Nhưng tôi không biết nấu......"

"Không sao, tôi biết."

"Nhưng tay anh......"

Triệu Viễn Phong đưa tay vò tóc tôi, nín cười nói: "Tôi bị cắn một cái chứ đâu phải tàn phế."

"......"

Thôi được.

Sau khi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về, Triệu Viễn Phong loay hoay bận rộn trong bếp.

Tôi đứng ở cửa bếp ngửi mùi thơm nức mũi, nhịn không được trầm trồ: "Triệu tổng lợi hại thật!"

Anh đột nhiên quay lại, giọng nói hơi trầm mang theo ý cười: "Lợi hại gì?"

" ......

Nấu cơm ấy."

Chứ còn gì nữa?

Anh cười rồi quay lại tiếp tục xào rau, hình như còn lẩm bẩm một câu "đồ ngốc".

"......"

Tôi nói gì sai à?

"Tôi chỉ mới học mấy tháng trước thôi," Triệu Viễn Phong nói, "Ngày xưa tôi cũng không biết nấu ăn đâu."

Sao thế nhỉ?

Bình thường công việc của anh rất bận, sao tự dưng lại muốn học nấu cơm?

Dường như Triệu Viễn Phong đoán được ý nghĩ của tôi nên nói: "Vì một người."

Tôi sực nhớ tới người đêm đó hại anh uống say khướt.

"Người trong lòng ấy à?"

Tôi vừa buột miệng hỏi thì đã hối hận ngay, chuyện tình cảm của sếp tôi có thể tò mò được sao?!

Triệu Viễn Phong lại thản nhiên thừa nhận, còn cười với vẻ cưng chiều, "Ừ, cậu ấy thích ăn hàng lắm."

Không hiểu sao tôi đột nhiên nổi quạu, nóng nảy thốt ra lời trong lòng, "Người kia đánh anh cơ mà, sao anh còn thích nữa chứ?!"

Triệu Viễn Phong: "......"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
17. Bảo bối của anh


Bầu không khí đột nhiên im ắng.

Thịt trong nồi sôi xèo xèo.

Tôi cà lăm, "Tôi tôi...... tôi nói là......"

"Cậu ấy không cố ý."

Triệu Viễn Phong bình tĩnh tiếp tục xào thịt, còn nói thêm, "Cậu ấy đáng yêu quá nên tôi không thể không thích được."

"A ha ha......"

Tôi cười gượng......

Chứ tôi còn biết nói gì nữa đây?

Tôi muốn điếc, làm ơn thương xót cẩu độc thân một tí được không?!

"Cậu nói xem cậu ấy có thích tôi không?"

Triệu Viễn Phong đột nhiên hỏi.

Làm sao tôi biết được?!

Nhưng làm cu li tầng dưới chót thì lúc này phải nịnh sếp chứ đúng không?

"Đương nhiên là thích rồi, Triệu tổng đẹp trai thế cơ mà!"

Triệu Viễn Phong tắt lửa rồi tới gần tôi hỏi: "Tôi đẹp trai?"

Tôi cảm thấy không khí chung quanh anh nóng hừng hực làm mặt tôi cũng nóng theo, "Đẹp trai......

Đẹp trai......"

Anh cười véo mặt tôi, "Có khen tôi cũng không tăng lương cho cậu đâu."

Mặt tôi càng lúc càng nóng.

May mà Triệu Viễn Phong kịp thời buông tôi ra, "Dọn bát đũa ra đi, ăn cơm được rồi."

Bữa cơm này hình như không còn ngon nữa.

Một tô canh chua cá thật lớn bày trước mặt nhưng tôi ăn vào chỉ thấy vô vị, trong lòng còn chua xót.

Đây không phải cá của mình, tôi nghĩ mình chỉ là một con chuột bạch ăn thử thôi, Triệu Viễn Phong đang chờ nấu cho người anh thích.

Có lẽ anh sẽ dẫn người kia về nhà rồi nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, thậm chí còn chuẩn bị rượu vang và nến......

Tôi điên rồi sao?

Sao tự dưng lại tưởng tượng ra cơm chó?!

"Khụ khụ......"

Tôi đang ăn cá, mải nghĩ lung tung nên quên lựa xương, thế là bị kẹt luôn trong cổ họng.

Đau quá!

"Sao thế?

A Bạch?"

Triệu Viễn Phong hốt hoảng.

Tôi chỉ vào cổ, "Xương cá......"

"Há miệng ra tôi xem thử."

Anh bật đèn điện thoại chiếu vào, "Hình như hơi sâu, đi bệnh viện thôi."

"Không cần...... tôi khạc ra...... là được......"

Tôi ho mạnh mấy lần nhưng không khạc ra được, trái lại còn bị kẹt sâu hơn.

"Nghe lời, đi bệnh viện nào."

Triệu Viễn Phong cầm chìa khóa xe rồi kéo tôi đến bệnh viện.

Lớn thế này mà còn bị hóc xương, sao dạo này tôi cứ bị mất mặt với Triệu Viễn Phong thế nhỉ?

Trên đường đi, Triệu Viễn Phong lo lắng nói, "Đều tại tôi không gỡ hết xương ra."

"Không phải...... tại tôi...... không cẩn thận thôi......"

Tôi vừa nói thì cuống họng đau rát.

"Đau lắm phải không?

Đừng nói chuyện nữa......"

Tôi lắc đầu cười với anh, tỏ vẻ không đau tí nào.

Triệu Viễn Phong yên lặng quay lại tập trung lái xe, nhưng hình như mặt hơi đỏ lên.

Quạu rồi sao?

Có phải vì tôi giả bộ cười xấu quá không?

Hầy, dỗ sếp vui thật không dễ tí nào.

Đến bệnh viện, bác sĩ gắp xương cá ra cho tôi.

Triệu Viễn Phong chờ tôi bên ngoài.

Khi tôi đi ra thì thấy anh ngồi trên ghế dài ngoài cửa cầm điện thoại gõ chữ.

Anh quay lưng về phía tôi, y tá và bệnh nhân qua lại hành lang khá đông nên anh không phát hiện ra tôi, cho đến khi tôi lại gần anh.

"Triệu tổng."

"Sao rồi?"

Anh đứng lên rồi đưa tay như muốn sờ mặt tôi, tôi vội vàng lui lại một bước, "Không sao, Triệu tổng, hôm nay cám ơn anh, tôi về trước đây."

Triệu Viễn Phong thả tay xuống, "Tôi đưa cậu về."

"Không cần phiền đâu, tôi tự về được rồi."

Triệu Viễn Phong nhìn tôi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, còn dặn tôi mấy ngày tới nhớ chú ý cổ họng.

Tôi ra cửa bệnh viện đón xe về.

Thật ra tôi rất bực bội, nhưng tôi không biết mình đang bực cái gì nữa.

Tôi đã thấy nội dung trong điện thoại của Triệu Viễn Phong.

Anh viết trong bản ghi nhớ: Lần sau nấu cá cho bảo bối ăn phải gỡ hết xương mới được.

Đây là tổng kết bài học hôm nay của tôi.

Bảo bối của anh không được hóc xương.

Chỉ có chuột bạch như tôi mới bị thôi.

Đêm đó tôi mơ thấy Triệu Viễn Phong ôm tôi vào lòng hôn, đang hôn đắm đuối thì đột ngột buông ra nói, ây da hôn nhầm người rồi, đây là ai vậy?

Tôi tức điên nhào tới muốn cắn anh, sau đó "rầm" một tiếng, tôi ngã xuống đất tỉnh lại.
 
Back
Top Bottom