[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 126,476
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
( Hoàn Chính Văn ) Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Thanh Thanh Thuỳ Tiếu
C391 - C400
C391 - C400
Chương 391: Là được hôn hay là được ôm?
Quý Noãn rời khỏi ban công, đóng cửa lại, ngồi trở về sofa, vừa cầm thuốc thoa vết thương trên bàn chân, vừa nhìn điện thoại di động của mình.
Sau khi bôi xong, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Mặc Cảnh Thâm."
Ngủ rồi, ngủ ngon."
Sau khi gửi xong, Quý Noãn đợi một lát, đến lúc thuốc dưới chân đã khô, cô mới đứng lên đi về phía ban công.Lúc cô nhìn xuống phía dưới, chiếc xe đã đi mất.Quý Noãn nâng mắt nhìn đoàn xe như mắc cửi trên con phố dài phía xa.
Anh quan tâm đến sống chết của cô, nhưng về mặt tình cảm lại cố ý không cho cô đến gần.Thú vị.Thật là thú vị.Nếu như anh thật sự hi vọng tôi sống tốt đến thế.Vậy thì Mặc Cảnh Thâm, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ sống hết sức thoải mái, hết sức đặc sắc, đặc sắc đến rực rỡ, khiến anh có tránh cũng không tránh được!
Đâu đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng của tôi!***Mùa hè ở Hải Thành vô cùng nóng bức.Phòng giao dịch Mặc Noãn sắp dời đến địa điểm mới.
Tòa cao ốc làm việc đã thành hình, chỉ còn một ít văn phòng bên trong cần phải sửa sang, hẳn là phải hơn một tuần lễ nữa mới có thể hoàn thành.Quý Noãn mặc áo phông nữ màu trắng in hoa rộng rãi và quần soóc hàng ngày, tay cầm dụng cụ sơn tường, bận rộn đi tới đi lui trong phòng làm việc.Hạ Điềm vừa đi mua mười mấy que kem về, nhìn thấy những người dọn dẹp khác trong văn phòng đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại Quý Noãn vùi đầu dốc sức làm việc."
Cậu đúng là không xem mình là bà chủ.
Nhân viên nhiều như vậy, bọn họ nghỉ hết cả rồi, cậu còn ở đây một mình sơn cái gì?
Không phải thợ thi công nói chỗ này sẽ lắp đặt một tấm kính dày sao?
Quét sơn trắng cũng đâu có tác dụng, dù sao nhìn cũng không thấy được."
Hạ Điềm lấy một que kem từ trong túi ra đưa cho cô: "Nóng chết đi được, hiện giờ tòa cao ốc còn chưa có điện, máy điều hòa không thể vận hành, mồ hôi toát ướt cả người, nhanh làm mát đi nào."
Quý Noãn quét sơn mảng tường trống cuối cùng, sau đó mới buông dụng cụ trên tay xuống.
Cô lau mồ hôi trên mặt, kết quả mảng sơn trắng trên tay quẹt vào gò má.
Trên mặt cô không chỉ có một đốm trắng, mà chóp mũi, cằm và cổ đều dính hết.
Hạ Điềm nhịn cười, đưa que kem cho cô: "Cậu ăn trước đi, lát nữa nhớ rửa mặt đấy."
Quý Noãn nhìn cô khó hiểu, vừa xé vỏ bọc cây kem ra vừa nói: "Cười cái gì?
Chưa thấy bà chủ nào xinh đẹp như vậy à?"
"Mình chưa từng gặp bà chủ nào giống như bị trâu nhập như cậu vậy.
Cả tuần lễ gần đây cậu trúng tà gì thế?
Khoảng thời gian trước thì ủ rũ xuống tinh thần, gần đây lại sung sức hăng hái, dốc lòng làm việc.
Mình thấy bây giờ cậu không cần tập thể dục đâu, chỉ cần ở chung với đám thợ hồ sửa sang quét tường trong tòa cao ốc này là đã đủ lượng vận động rồi."
Quý Noãn cầm khăn ướt Tiểu Bát đưa đến lau tay, sau đó cầm que kem cắn một miếng, rồi lại dời mắt nhìn về phía vách tường bên trong phòng làm việc: "Mình không định đặt tấm kính ở đó nữa, mình định đặt thứ khác.
Sơn tường thành một màu thống nhất như vậy để nhìn cho dễ chịu."
Hạ Điềm nhướng mày, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt mỗi bên dính một ít sơn trắng của cô: "Vừa rồi mình đi ra ngoài gặp được Vinse ở quán cà phê gần đây, là cái người trước giờ vẫn cứ tặng hoa cho cậu đấy.
Anh ta biết cậu ở đây, nên bảo lát nữa muốn mời chúng ta uống cà phê đá, còn cố ý mời cậu nữa.
Cậu đi không?"
Vẻ mặt Quý Noãn vô cảm: "Không phải mình đã bảo các cậu nói với anh ta sau này đừng tặng hoa cho mình nữa à?
Biết ý mình vậy rồi, cậu còn chấp nhận lời mời của anh ta làm gì?"
Hạ Điềm phẩy tay: "Gần đây muốn thấy bóng dáng boss Mặc cũng khó, dù sao mình cũng phải giúp cậu tìm kiếm mùa xuân thứ hai chứ.
Với cương vị là bạn thân tốt nhất thế giới, chẳng lẽ cậu không thấu hiểu được nỗi khổ tâm của mình sao?"
Quý Noãn liếc mắt: "Mình thấy do cậu chê cuộc sống của mình quá bình lặng nên mới khuấy thêm một chút sóng gió thì có.
Mình không có hứng thú với cái người gọi là Mr.
Vinse gì đấy.
Nếu như anh ta có dự án mới cần tìm mình hợp tác thì mình gặp, còn những chuyện khác thì khỏi phải bàn nữa."
"Cậu đâu cần phải nguyên tắc như thế?
Cậu nguyên tắc cũng không có nghĩa là chồng cậu cũng nguyên tắc.
Sáng hôm nay mình thấy hình Mặc Cảnh Thâm chụp tại buổi triển lãm đăng trên tạp chí Thương mại, có vài cô thiên kim nổi tiếng của Hải Thành cũng tham gia triển lãm lần này đấy."
Hạ Điềm vừa nói vừa chăm chú nhìn Quý Noãn: "Mấy cô tiểu thư kia vẫn nhìn anh ta giống hổ rình mồi như trước, đến nỗi một buổi triển lãm mà cũng không bỏ qua, còn đứng phía sau anh ta xin chụp hình chung nữa.
Cậu nhìn lại mình đi, mỗi ngày ăn mặc như thợ hồ vậy, bây giờ mà nói cậu là bà Mặc thì đến mình còn thấy ngượng thay."
Quý Noãn tập trung ăn kem, giống như không quan tâm: "Mình cũng nhận được thư mời dự triển lãm, chẳng qua là không tham gia mà thôi.
Chụp ảnh đứng chung với mấy cô đó thì sao, cậu thấy mấy cô đó được hôn hay được ôm không hả?"
"...
Từ khi nào mà tính tình cậu thay đổi nhiều đến vậy?"
Vẻ mặt Hạ Điềm nhìn Quý Noãn như không thể tin nổi, cô giơ tay sờ đầu Quý Noãn: "Khoảng thời gian trước mình còn tưởng rằng cậu sẽ giống như Lâm Đại Ngọc, có thể ngã xuống bất cứ lúc, nhưng cuối cùng gần đây lại không giống như vậy nữa."
Quý Noãn đẩy tay cô ra, giơ tay sờ đầu mình, cũng thuận miệng giải thích: "Chẳng qua mình cảm thấy có một số việc nhìn không giống như bề ngoài.
Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể cứ mãi suy sụp rồi làm cuộc sống rối loạn lên."
Hạ Điềm cười nhạo: "Nói năng thâm sâu vậy à, mình nghe không hiểu đâu.
Chị Hai à, có thể giải thích dễ hiểu một chút không?"
Quý Noãn cắn que kem, đáp qua loa: "Chỉ có thể nói là con người mình có lòng kiên trì và sức chiến đấu bền bỉ thôi."
Vẻ mặt Hạ Điềm trào phúng, cô muốn sờ đầu Quý Noãn một cái nữa để xem có thật là vậy hay là phát sốt rồi không.
Kết quả Quý Noãn ăn xong cây kem lại tiếp tục cầm dụng cụ lên, xoay người trở về văn phòng, nhanh nhẹn leo lên ghế cao tiếp tục sơn tường.Tiểu Bát bước đến bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ tiếng hỏi: "Chị Hạ, ai kích thích chị Đại vậy?"
Hạ Điềm lắc đầu: "Không biết, chị nghĩ có thể là thật sự bị đả kích rồi."
Dứt lời, Hạ Điềm định bước lên muốn giúp đỡ.
Nhưng lúc này, cô mới nhìn thấy quyển tạp chí Thương mại trên ghế cao Quý Noãn đứng.
Trang bìa tạp chí là hình chụp chung giữa Mặc Cảnh Thâm và mấy cô tiểu thư nhà giàu cuồng trai đẹp.
Tuy nhiên quyển tạp chí này đang bị Quý Noãn giẫm dưới chân làm đệm lót.Hạ Điềm: "..."
Quý Noãn ở trong tòa cao ốc mới này bận rộn suốt hai ngày.
Hạ Điềm khuyên cô trở về nhưng cô mặc kệ.
Điện thoại để ở đây hết pin cũng không sạc, tắt máy suốt hai ngày trời.
Cho đến khi chuẩn bị rời khỏi tòa cao ốc trở về phòng giao dịch, Quý Noãn mới sạc pin điện thoại trong xe.
Sau khi điện thoại mở lên, quả nhiên cô nhìn thấy một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ khổng lồ lần lượt tràn vào.
Phía đối tác không gọi được cho cô thì sẽ tự động gọi điện thoại cho những người khác ở công ty, đa số các cuộc gọi nhỡ lại đến từ điện thoại nhà họ Mặc.Là điện thoại bàn nhà họ Mặc!Còn các cuộc gọi khác là điện thoại từ Ngự Viên và di động của chị Trần.Quý Noãn nheo mắt, lập tức gọi lại cho chị Trần.Chương 392: Nếu có thể, cháu và Cảnh Thâm mau chóng sinh cho ông đứa chắt gái đi.
"Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cũng có tin tức của cô rồi!"
Vừa nhận được điện thoại của Quý Noãn, chị Trần đã vội vã than ngắn thở dài: "Ngày hôm qua, ông cụ Mặc gọi điện thoại cho cô cả ngày nhưng không liên lạc được.
Tối hôm qua ông ấy đi thẳng đến Ngự Viên, kết quả phát hiện cô và ông Mặc đều không có ở đây.
Chúng tôi không dám nhiều lời, chỉ nói gần đây cô và ông Mặc rất bận, nhưng đoán chừng ông cụ phát hiện giữa cô và ông Mặc có gì đó bất bình thường, nên nổi giận bỏ đi rồi.
Hôm nay ông ấy trở về nhà họ Mặc, nhưng sau đó lại bảo tôi liên lạc với cô, bảo cô về gặp ông ngay lập tức."
Quý Noãn vừa mới nhìn thấy cả mười mấy cuộc gọi nhỡ là đã đoán được có liên quan đến ông cụ Mặc.
Vừa nghe chị Trần nói xong, cô hơi chột dạ.Sau khi từ Mỹ trở về, đúng là cô và Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa quay lại nhà họ Mặc lần nào."
Gần đây công ty của tôi phải đổi địa điểm, cho nên bận bịu, không đến thăm nhà họ Mặc được..."
"Haiz, gần đây ông Mặc vẫn chưa về Ngự Viên, tôi không dám báo chuyện này cho ông cụ biết, nhưng cứ giấu giếm như vậy cũng không phải là cách.
Bà Mặc, hay là cô trở về nhà họ Mặc thử xem.
Ông cụ không những không gọi được cho cô, mà cả điện thoại của ông Mặc cũng gọi không được.
Ông cụ nổi giận đùng đùng rồi..."
Quý Noãn lập tức nhìn đồng hồ: "Buổi chiều tôi sẽ tranh thủ thời gian đến nhà họ Mặc một chuyến.
Trước khi đi, ông nội có nói gì không?"
"Ông chẳng nói gì cả, chỉ là bảo hai người trở về nhà họ Mặc."
"Được, tôi biết rồi."
Bao lâu nay, ông cụ Mặc là người thấu hiểu và nuông chiều cô nhất.
Nhưng từ sau khi về nước, cô vẫn chưa đến nhà họ Mặc.
Không phải cô không nhớ ông cụ, chẳng qua Mặc Cảnh Thâm không về, cô cũng không thể trở về nhà họ Mặc một mình.
Trước đây bọn họ đều ra vào có đôi có cặp, đột nhiên cô đi một mình sẽ khiến người khác hoài nghi.
Dù sao trong nhà họ Mặc cũng không chỉ có một mình ông cụ, mà còn có vài người họ hàng thường xuyên lui tới.***Vì không muốn ông cụ Mặc tức giận quá lâu, Quý Noãn trở về phòng giao dịch sửa sang một chút rồi thay quần áo, lái xe chạy thẳng đến nhà họ Mặc.Từ tòa cao ốc Kim Lâm đến nhà tổ nhà họ Mặc cũng mất một tiếng đồng hồ.
Lúc đến nơi, Quý Noãn lại gọi điện cho chị Trần để chị an tâm.Sau khi xuống xe, Quý Noãn mới phát hiện, thì ra ông cụ Mặc đã đứng ở sân trước đợi cô.Quý Noãn bày ra khuôn mặt tươi cười, cầm những hộp thuốc bổ cô cố ý mua trên đường đi vào.
Ông cụ Mặc nhìn thấy chỉ có một mình cô thì lập tức đi ra, quan sát cô từ trên xuống dưới vài lần, rồi lại nhìn phía sau lưng cô, vẻ mặt có chút không vui, trầm giọng hỏi: "Sao Cảnh Thâm không về cùng cháu?"
"Mặc thị và Shine sắp sáp nhập, công việc còn rất nhiều, anh ấy không tranh thủ được thời gian ạ.
Lúc nãy cháu vừa hết bận liền nhìn thấy cả đống cuộc gọi nhỡ, cho nên mới lập tức đến đây thăm ông."
Quý Noãn vừa nói vừa bước lên phía trước, tươi cười kéo cánh tay ông cụ: "Ông nội, người cỡ tuổi chúng cháu đều bận rộn, ông thông cảm cho chúng cháu đi.
Lúc ông còn trẻ, chắc chắn còn làm việc điên cuồng hơn cả cháu và Cảnh Thâm nữa.
Nếu chúng cháu không nhân lúc còn trẻ mà làm việc, đến lúc già cả rồi thì làm sao có thể thảnh thơi an hưởng tuổi già như ông được?"
Ông cụ Mặc hừ một tiếng: "Cháu bớt rót mật khi nói chuyện với ông đi.
Tối qua ông đã đến nhà họ Mặc, cháu và Cảnh Thâm đều không có ở đấy.
Ông hỏi Tiểu Trần thì nó nói gần đây các cháu rất bận.
Được thôi, các cháu có thể bận, nhưng bận đến nỗi mấy tháng cũng không trở về thăm ông già này một lần sao.
Chẳng qua ông chỉ hơi lớn tuổi, giẫm nửa bước vào quan tài, nhưng không phải đã nằm trọn trong đó mà.
Mới đây mà bọn cháu đã quên mất ông già này rồi sao?"
"Ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!
Ông có giận thì giận nhưng đừng tự rủa chính mình chứ!
Chị Trần nói đúng đó, chẳng qua chúng cháu quá bận rộn mà thôi..."
Quý Noãn cười hì hì.Ông cụ Mặc hầm hừ, không thèm nói với cô nữa.
Sau khi kéo Quý Noãn vào tiền sảnh, người giúp việc bưng trà lên, khuôn mặt ông cụ vẫn hầm hầm như cũ.Quý Noãn đưa thuốc bổ trong tay cho người giúp việc, quan sát xung quanh, phát hiện không thấy bác quản gia Âu đâu.
Cô tò mò hỏi: "Bác Âu đâu rồi?
Sao cháu không thấy?"
"Ngã, chân bị thương, cần nghỉ ngơi hai tháng mới về được."
Giọng điệu ông cụ Mặc không tốt lắm: "Ông ta vừa ngã bị thương là trong nhà chẳng có nổi một người chơi cờ với ông.
Cháu và Cảnh Thâm lại ra nước ngoài lâu như vậy, khó khăn lắm mới về được mà lại không về nhà thăm ông!"
Thấy vẻ mặt giận hầm hầm giống như đứa trẻ đòi kẹo mà không được của ông cụ, Quý Noãn nhịn cười, ngồi xổm dưới chân ông, vừa thân thiết đấm chân giúp ông vừa nói: "Tất cả đều là lỗi của chúng cháu.
Sau này, cho dù Cảnh Thâm bận rộn không tranh thủ được thời gian, dù phải trở về một mình cháu cũng sẽ cố gắng đến thăm ông nhiều hơn!"
"Hừm."
Ông cụ Mặc hừ một tiếng, quay đầu đi, bày ra dáng vẻ ông đây không vui.Quý Noãn tiếp tục đấm chân cho ông: "Được rồi, ông nội đừng tức giận nữa, cháu biết sai rồi mà.
Nhất định sau này mỗi ngày cháu đều sẽ nhớ đến ông!"
Được Quý Noãn dỗ dành cả nửa ngày trời, vẻ mặt Ông cụ Mặc mới dịu xuống một chút.
Ông cúi đầu nhìn khóe mắt cười đến cong cong của Quý Noãn: "Giữa cháu và Cảnh Thâm không có chuyện gì chứ?"
Quý Noãn bày ra vẻ mặt vui vẻ, cười khanh khách: "Chúng cháu thì có chuyện gì chứ?"
Ông cụ nhìn cô chằm chằm rồi vươn tay đè bàn tay vẫn luôn đấm chân cho ông lại.
Bàn tay đầy nếp nhăn của ông vỗ lên mu bàn tay cô: "Con bé này, có ấm ức gì thì nhất định phải nói cho ông biết."
"Cháu biết rồi, nếu có chuyện gì, cháu nhất định sẽ kể với ông.
Ông đừng lo lắng, chúng cháu đang rất tốt."
"Mấy tháng trước các cháu ăn Tết ở Los Angeles với Thiệu Tắc à?"
"Dạ, đúng vậy."
"Có gặp mẹ của Cảnh Thâm không?"
"Có gặp, bà ấy hiền lắm lạ, đối xử với cháu rất tốt.
Ông nội cũng đừng nhớ chúng cháu quá, cho dù ở đâu thì chúng cháu vẫn sẽ ổn thôi.
Ông chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe của mình là được!"
Quý Noãn vừa nói vừa phủ tay lên tay ông, ngẩng cổ nhìn: "Ông nội, ông từng nghe câu nhà có một người già giống như có một bảo vật chưa.
Ông là cục cưng của chúng cháu, ai lại dám quên ông cơ chứ!"
Ông cụ nhìn dáng vẻ ngước mặt, mắt mở to như nai con đáng yêu của Quý Noãn thì cười, vỗ đầu cô: "Đúng là chỉ có cháu dâu là tri kỷ của ông.
Người ta nói con gái là áo bông nhỏ, nếu có thể, cháu và Cảnh Thâm mau chóng sinh cho ông đứa chắt gái đi.
Không chừng ông sẽ vui đến nỗi có thể sống thêm hai mươi hoặc ba mươi năm nữa ấy."
"Vậy ông phải sống với chúng cháu mấy chục năm nữa.
Trong nhà có cục cưng lão thành như ông, người khác hâm mộ còn không kịp."
Ông cụ Mặc bị cô trêu chọc vài câu thì tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Ông cầm tách trà lên nhấp một ngụm, bảo Quý Noãn đừng ngồi xổm nữa, mau ngồi lên đi.Hôm nay Quý Noãn trở về nhà họ Mặc mới phát hiện, dường như trong nhà không còn náo nhiệt như trước đây.
Cô ngồi tán gẫu với ông cụ một lát thì trời cũng đã tối.
Trước khi ra về, Quý Noãn hỏi: "Gần đây mấy người cô họ không sang nhà họ Mặc nữa sao ông?
Còn có mấy người họ hàng mà cháu thường hay gặp ở đây nữa, sao hôm nay cháu chẳng thấy ai hết vậy?"
Chương 393: Một viên này cũng trị giá ít nhất mấy trăm triệu.
Ông cụ Mặc cười khẩy: "Đúng là những người này đều có tới mấy hôm Tết, nhưng bị ông đuổi về hết rồi."
"Tại sao đuổi?
Dù gì bình thường có những người này trong nhà cũng đông vui hơn mà."
"Đông vui cái khỉ gì!
Một đám mồm mép tép nhảy, không nói được một câu thật lòng, toàn thấy tranh giành đấu đá qua lại.
Ông đâu phải là ông nội hay ba ruột của bọn chúng, chẳng qua bọn chúng chỉ họ Mặc mà thôi.
Muốn húp chén canh chỗ ông thì chúng cũng phải xem ông có đồng ý không đã.
Suốt ngày rảnh rỗi tới chỗ ông nịnh nọt ton hót, chi bằng về nhà giải quyết hết mấy chuyện xấu trong nhà đi.
Một lũ không có bản lĩnh, từ nhỏ đến lớn chỉ biết ôm bắp đùi nhà họ Mặc mà sống, ông đây không rảnh tiếp đãi bọn chúng."
Dứt lời, ông cụ như chợt nhớ tới điều gì: "Đúng rồi, mấy hôm Tết còn có chuyện này.
Một người bạn cũ của ông ở Nam Phi kinh doanh châu báu.
Không lâu trước đây, bọn họ có phát hiện được một viên kim cương xanh mười mấy carat lớn nhất thế giới còn nguyên vẹn.
Lúc đó cháu và Cảnh Thâm vẫn đang ở Los Angeles, mà trước đó Cảnh Thâm đã từng dặn dò phía bên Nam Phi, nên ông biết nó có ý muốn tìm món đồ độc nhất vô nhị để tặng cho cháu, vì vậy ông đã thay Cảnh Thâm giữ lại viên kim cương xanh kia rồi.
Ông cất nó trong phòng cháu và Cảnh Thâm, cháu chờ một lát, ông đi lấy cho."
Quý Noãn quá bất ngờ, vội vàng đứng dậy đuổi theo: "Ông nội, ông..."
Ông cụ đã ra khỏi tiền sảnh, hồ hởi gọi người giúp việc đỡ ông lên lầu.Không bao lâu sau ông cụ cầm một chiếc hộp nhung trở xuống, giao cho Quý Noãn: "Mau, cháu mở ra xem xem."
Quý Noãn kinh ngạc nhìn ông cụ, rồi lại nhìn vẻ mặt hâm mộ của những người giúp việc xung quanh, suy nghĩ một lát rồi mở hộp ra.Trong hộp là một viên kim cương xanh cực lớn, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn của tiền sảnh, đẹp không gì tả nổi.Với lại đây còn là một viên kim cương xanh hình tròn hoàn chỉnh, chưa trải qua chế tác thành hình giọt nước hay trái tim như những mẫu thiết kế đang lưu hành hiện nay.
Dù chỉ là một hình tròn hoàn hảo, nhưng nó cũng là viên kim cương có hình dạng hoàn chỉnh và đáng giá nhất trong các loại kim cương xanh.Quý Noãn cũng không rành về châu báu, nhưng cô biết kim cương xanh rất quý hiếm, đắt hơn bất kỳ loại kim cương nào trên thế giới.
Huống chi đây còn là viên kim cương xanh hình tròn hoàn hảo với độ tinh khiết cao như vậy.Một viên này cũng trị giá ít nhất mấy trăm triệu."
Ông nội, vật này quá quý giá, cháu..."
Quý Noãn muốn nhanh chóng đặt chiếc hộp vào bàn tay đang đặt trên bàn của ông cụ.
Nhưng ông cụ lại trừng mắt nhìn cô, cho đến khi cô rụt tay lại mới thôi."
Quý giá hay không không quan trọng, đâu phải nhà họ Mặc không mua nổi.
Hơn nữa việc mua viên kim cương xanh này không phải là ý định của ông.
Cách đây rất lâu, Cảnh Thâm đã để ý sau khi kết hôn cháu chưa từng đeo nhẫn.
Những chiếc nhẫn cưới lớn nhỏ kia quá bó buộc, có lẽ cháu không thích.
Nó đã dự định tặng cháu viên kim cương xanh này từ lâu rồi, chẳng qua đang đợi một viên hoàn chỉnh quý hiếm nhất mà thôi.
Vất vả lắm mới chờ được một viên như thế này, có lý nào bây giờ lại không tặng?
Mấy tháng trước người ta đưa kim cương xanh đến, hai đứa không có ở Hải Thành, ông đã thay mặt nhận giúp hai đứa.
Cháu có thể xem như đây là lễ vật nhà họ Mặc tặng cho cháu, là tâm ý của ông và của cả Cảnh Thâm.
Cháu dâu tốt nhất của ông xứng đáng sở hữu viên kim cương đẹp nhất."
Vừa nghe Mặc Cảnh Thâm đã đặt viên kim cương này từ trước, bàn tay cầm hộp nhung của Quý Noãn khựng lại một chút."
Lúc trước cháu không thích nhẫn cưới thì thôi, nhưng viên kim cương này là do Cảnh Thâm đích thân đặt cho cháu, chẳng lẽ cháu lại không muốn."
Ông cụ vừa nói vừa cười: "Viên kim cương xanh này còn chưa trải qua chế tác, nếu như cháu cảm thấy lớn quá không thể đeo được thì cùng lắm là cất đấy.
Không phải người ta nói phụ nữ phải gom góp nhiều trang sức bên người thì mới có cảm giác an toàn sao?
Con bé ngốc này, chúng ta cho cháu kim cương mà cháu lại không cần hả!"
"Ông nội, nhà họ Mặc chính là cảng tránh gió an toàn nhất của cháu, cháu đâu cần giữ những vật tùy thân này để tìm cảm giác an toàn làm gì.
Nhưng cái này quả thật quá quý giá."
Quý Noãn lại mở hộp ra nhìn: "Đoán chừng mức giá một viên kim cương lớn thế này cũng đủ để mở vài công ty ở Hải Thành..."
Ông cụ Mặc nheo mắt cười: "Cháu cũng biết xem hàng đấy.
Dù sao nhà họ Mặc cũng không thiếu số tiền này, cho cháu tức là cho cháu.
Nếu cháu không cần thì tự đi tìm Cảnh Thâm mà nói, xem nó có giúp cháu biến viên kim cương này thành vài công ty để cháu chơi không."
Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói, Quý Noãn nhất thời ngượng ngùng: "Ông nội, cháu rất nghiêm túc với phòng giao dịch của mình.
Cho dù là phòng giao dịch hay công ty, cháu đều không hề có ý chơi đùa."
"Ông biết, chẳng qua ông thấy rõ ràng cháu có thể ở nhà làm phu nhân nhà giàu hưởng phúc, nhưng lại cứ muốn chạy đi mở công ty, còn đảm đương nhiều việc và hợp tác nhiều công ty như vậy.
Cháu nghĩ rằng lăn lộn trên thường trường tốt lắm sao?
Chịu khổ vất vả còn không phải là vì mình à?
Mới đầu ông cứ nghĩ là cháu làm chơi thôi, sau này ông phát hiện cháu thật sự nghiêm túc.
Nhưng cháu cần gì phải liều mạng như vậy?"
Quý Noãn cười nhưng không giải thích gì nhiều.***Sau khi rời khỏi nhà họ Mặc thì trời đã khuya, Quý Noãn lái xe đi thẳng đến Tập đoàn Mặc thị.
Cô dừng lại ở quảng trường đối diện một lát, ngước mắt lên nhìn vài lần về phía cửa sổ sàn tầng trên cùng đang sáng đèn của Tập đoàn Mặc thị.
Ngồi ở chỗ này nhưng cô vẫn có thể tìm được chính xác vị trí văn phòng Tổng giám đốc của Mặc Cảnh Thâm, cũng có thể thấy được đèn trong phòng làm việc của anh đang sáng.Nhìn về phía ánh đèn, cô duỗi tay cầm chiếc hộp nhung đặt trên ghế lái phụ.
Cô mở hộp ra, nhìn viên kim cương xanh hình tròn vẫn đang tỏa sáng rực rỡ lấp lánh bên trong chiếc xe mờ tối.
Một hình tròn hoàn mỹ, giống như con đường vĩnh viễn sẽ không đi nhầm.
Chung quy cũng là một vòng tròn, cho dù là đi về góc nào, bên nào, cuối cùng cũng sẽ trở về vị trí cũ, không thể rời khỏi tuyến đường ban đầu.Hình tròn hoàn hảo này đang nằm trong tay cô, bị ngón tay cô vuốt ve không ngừng.***Quý Noãn ngồi ở bên ngoài Tập đoàn Mặc thị hồi lâu, rốt cuộc cũng bước xuống xe.Vào thời điểm này, phần lớn nhân viên trong tòa cao ốc Tập đoàn Mặc thị đã tan việc, chỉ còn một vài người tăng ca.
Ở mỗi tầng đều có vài văn phòng sáng đèn.Quý Noãn đi lên tầng trên cùng.
Có lẽ giờ này Thẩm Mục cũng đã tan làm, văn phòng tầng trên cùng rất yên tĩnh.
Phòng Thư ký và trợ lý đều không còn người nào.Chỉ còn một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi đeo mắt kính đi ra từ phòng trà nước.
Lúc nhìn thấy Quý Noãn, anh ta hơi sửng sốt, sau đó lại cung kính lễ độ hỏi một câu: "Cô là bà Mặc?"
Quý Noãn lấy làm lạ, nhìn anh ta: "Anh biết tôi?"
"Chào cô, tôi là thư ký giám đốc bên cạnh Tổng Giám đốc Mặc, tôi họ Kha."
Anh ta cười nói với cô: "Trước khi được tuyển vào phòng Thư ký, Trợ lý Thẩm đã đưa hình của cô cho tôi xem, bảo rằng nếu như bà Mặc đến công ty thì không cần hẹn trước cũng không cần thông báo, cứ để cô vào thẳng trong phòng."
Quý Noãn sững người thật lâu mới kinh ngạc quan sát anh ta lần nữa: "Thư ký nam sao?"
Chương 394: Hoặc là anh ăn, hoặc là tự đổ đi.
Thư ký Kha nghiêm túc đẩy gọng kính trên sống mũi: "Hiện nay chức vị thư ký của công ty đa quốc gia thật không dễ làm.
Với lượng công việc lớn như vậy, thư ký nam càng ngày càng nhiều.
Huống chi trong phòng thư ký đều có cả nam lẫn nữ, chuyện tỉ mỉ thì phân công cho thư ký nữ, còn những chuyện phức tạp và thường xuyên đi cùng Tổng Giám đốc Mặc xã giao thì do thư ký nam như tôi phụ trách, phân công hết sức rõ ràng."
Quý Noãn bật cười vì lời nói của anh ta.Thật ra điều khiến cô ngạc nhiên không phải là thư ký nam.
Dĩ nhiên cô biết hiện giờ có rất nhiều thư ký nam, hơn nữa vốn dĩ cả nam lẫn nữ đều có thể làm chức vị này.
Có lúc đàn ông còn làm việc nhiều hơn phụ nữ, dĩ nhiên lượng công việc cũng nhiều hơn.
Quý Noãn kinh ngạc là vì chức vị thư ký giám đốc bên cạnh Mặc Cảnh Thâm bỏ trống lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn một thư ký nam.
Nhớ lại trước đây cô còn ghen tuông suy nghĩ xem có phải lại đổi một nữ thư ký xinh đẹp nào khác đến bên cạnh anh hay không, rốt cuộc bây giờ lại là...
"Bà Mặc đến tìm Tổng Giám đốc Mặc sao?
Ông ấy ở trong văn phòng, cô có thể vào trong."
Thư ký Kha vừa nói vừa rót nước ở trong phòng trà nước."
Tôi không gấp, anh đang làm gì vậy?"
"Tối hôm qua Tổng Giám đốc Mặc thảo luận vài dự án với Shine USA.
Trung Quốc và Mỹ lệch múi giờ, ông ấy đã bận rộn suốt cả đêm, vậy mà sáng hôm nay lại không nghỉ ngơi, bây giờ còn phải tiếp tục họp trực tuyến với phía bên Mỹ.
Tôi sợ ông ấy không chịu nổi, cho nên muốn pha một ly cà phê cho ông ấy."
Thư ký Kha vừa nói vừa nhìn xung quanh: "Nhưng hình như ở đây không có cà phê nào ngon."
Quý Noãn nhìn chiếc ly trong tay anh ta, cười khẽ: "Anh không biết Tổng Giám đốc Mặc rất ít khi uống cà phê sao?"
"Không thể nào, gần đây Tổng Giám đốc Mặc thường xuyên uống cà phê.
Những đêm bận rộn không ngủ, ông ấy toàn dựa vào cà phê để sống qua ngày, có lúc tôi còn sợ cơ thể ông ấy không chịu nổi, nhưng đúng là gần đây Tổng Giám đốc Mặc đã uống không ít cà phê.
Tôi đoán chừng gói cà phê Trợ lý Thẩm mua lúc trước đã hết rồi, hiện giờ cà phê trong phòng trà nước đều là của những thư ký khác đặt ở đây, không phải của Tổng Giám đốc Mặc, không biết ông ấy uống có quen không."
Ý cười trong mắt Quý Noãn nhạt dần: "Gần đây anh ấy thường uống cà phê lắm à?"
Thư ký Kha gật đầu, cuối cùng anh ta cũng tìm được gói cà phê nhập khẩu, cầm lên nhìn: "Quả nhiên hết rồi."
Vừa nói, anh ta vừa đưa gói đó cho Quý Noãn: "Một gói này đủ dùng trong hai tháng.
Vậy mà chưa tới một tháng, Tổng Giám đốc Mặc đã uống hết sạch."
Quý Noãn nhìn gói cà phê, im lặng không lên tiếng, sau đó cầm lên, nói: "Nếu như anh không có việc gì thì tan làm trước đi, chuyện cà phê để tôi giải quyết."
Thư ký Kha biết cô là bà Mặc cho nên cũng không hỏi nhiều: "Nếu vậy thì làm phiền bà Mặc, tôi về văn phòng thu xếp một lát.
Gần đây lượng công việc của Tổng Giám đốc Mặc rất lớn, nếu có thể, cô hãy khuyên ông ấy một chút, đừng bỏ bê sức khỏe làm việc cả ngày lẫn đêm.
Dù ông ấy trẻ tuổi khỏe mạnh cỡ nào cũng không thể chịu đựng nổi."
Tôi biết rồi."
Cho đến khi Thư ký Kha rời đi, Quý Noãn mới đứng yên trước cửa phòng trà nước một lát, sau đó ném gói cà phê trong tay đi, xoay người rời khỏi thang máy lần nữa.
Cô xuống quán cháo dưới lầu mua một phần cháo gạo nếp táo đỏ, rồi lại mang lên lần nữa.
Khi đến tầng cao nhất, thấy Thư ký Kha vẫn chưa đi, Quý Noãn đưa cháo cho anh ta: "Anh mang cái này vào cho Tổng Giám đốc Mặc đi."
Thư ký Kha lập tức ngửi thấy mùi cháo tỏa ra, ánh mắt nhìn Quý Noãn sáng lên: "Cháo gạo nếp táo đỏ là món thích hợp tốt cho dạ dày, nhưng sao bà Mặc không mang vào?
Không phải cô đến tìm Tổng Giám đốc Mặc à?"
"Tôi không muốn quấy rầy công việc của anh ấy, anh không cần bảo cháo này do tôi mua."
Quý Noãn nói xong liền cười với anh, thái độ rất bình tĩnh thản nhiên.Tuy rằng Thư ký Kha làm rất tốt công việc, nhưng lại không hiểu chuyện giữa Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm như Thẩm Mục.
Anh thấy Quý Noãn nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái rồi mới xoay người đi về phía văn phòng Tổng Giám đốc.Năm phút sau, Thư ký Kha đi ra, bát cháo vẫn còn nguyên.Vốn dĩ Quý Noãn đã chuẩn bị đi, nhưng cô vẫn vô thức chần chừ nán lại ở hành lang hồi lâu.
Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy Thư ký Kha đi ra."
Bà Mặc, hay là cô vào trong đưa đi."
Một người đàn ông thân cao lưng dài như Thư ký Kha, vậy mà một tay cầm bát cháo, một tay đẩy gọng kính trên sống mũi, thất bại nói: "Tôi nói Tổng Giám đốc Mặc ăn cháo rồi lại làm việc tiếp, nhưng ông ấy không để ý đến tôi, lại còn bảo tôi đổ cháo đi..."
Quý Noãn nheo mắt: "Chẳng lẽ anh nói cho anh ấy biết là tôi mua cháo này?"
"...
Sao cô biết?"
Thư ký Kha ho khan một tiếng, vẻ mặt lúng túng.Quý Noãn kích động trừng mắt: "Anh nói cho anh ấy biết làm gì?"
"Tôi sợ Tổng Giám đốc Mặc không chịu ăn, cho nên mới bảo là bà Mặc mua.
Ông ấy biết cô có lòng thì ít nhiều gì cũng sẽ ăn một ít.
Nhưng ai ngờ ông ấy lại bảo tôi đổ đi."
Mặt Thư ký Kha ấm ức.Thấy Quý Noãn không nói lời nào, anh lại đẩy bát cháo đến trước mặt cô: "Cô vào trong thử xem?"
Cô thử cái gì?
Cô mà đi vào thì không chỉ đơn giản là đổ sạch cháo đâu.Thư ký Kha không chú ý tới sắc mặt của Quý Noãn, nhất quyết nhét cháo vào trong tay cô, chỉ về hướng văn phòng Thư ký: "Vừa rồi tôi còn đang chỉnh lý hợp đồng, còn một phần chưa xong.
Chuyện cháo này giao lại cho bà Mặc vậy, tôi về làm việc trước."
Dứt lời, Thư ký Kha giống như chân được bôi mỡ, vọt thẳng về phía văn phòng Thư ký.Quý Noãn đứng bên ngoài cửa phòng Tổng giám đốc, nhìn bát cháo với số phận có thể bị vứt bất cứ lúc nào, lâm vào khốn cảnh, lưỡng lự không thôi: "..."
Nếu bây giờ không mang vào, bát cháo sẽ nguội mất, thế cũng uổng công cô mua.
Quý Noãn chần chừ một lát, sau đó giơ tay lên gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời.Cô dứt khoát đẩy cửa bước vào, vừa vào đã rùng mình.
Tuy rằng ban đêm nhiệt độ ngoài phòng trên ba mươi độ, nhưng không khí máy điều hòa trong phòng làm việc lại rất lạnh.Sau khi bước vào, liếc thấy máy điều hòa hiện lên con số mười tám, Quý Noãn chỉ nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc một cái, rồi lập tức xoay người tìm điều khiển máy điều hòa không khí.Máy điều hòa trong phòng làm việc của anh không phải loại dùng chung cho các phòng, mà là loại dùng riêng.
Sau khi tìm được điều khiển, Quý Noãn chỉnh con số cao lên, rồi lại nhìn chăm chú người đàn ông nhìn cô bước vào mà không nói một lời.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, độ lạnh vừa phải.
Quý Noãn vẫn mặc áo phông trắng quần jeans mà cô thường mặc hàng ngày, tóc cột lỏng lẻo sau gáy, mặt để mộc.
Khuôn mặt cô vẫn duy trì vẻ bình tĩnh trước sau như một, đôi mắt đen láy trong suốt, làn da trắng nõn.Trước giờ cô đều không thích trang điểm.
Bây giờ ở trước mặt anh, đường nét gương mặt xinh đẹp đã không còn dáng vẻ cẩn thận dò xét như mấy ngày trước.
Cô không cười, hai tay cầm bát cháo mang vào, đi thẳng đến, đặt bát cháo lên bàn làm việc của anh."
Hoặc là anh ăn, hoặc là tự đổ."
Cô liếc anh một cái, giọng điệu điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng lại kiên định không như ngày thường.Chương 395: Mặc Cảnh Thâm, nếu anh không nói chuyện thì cực kỳ đẹp, cực kỳ vui tai vui mắt.
Mặc Cảnh Thâm giống như không cảm xúc gì nhìn cô, rõ ràng là không muốn ăn.Quý Noãn đứng trong phòng làm việc quen thuộc, nhưng người đàn ông trước mặt đã không còn dịu dàng đơn thuần như trước, mà cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng xa cách rõ ràng.Quý Noãn có thể nhìn ra tia bất mãn trong mắt anh, bèn tự mỉm cười: "Đừng hiểu lầm, không phải tôi tới đây để làm phiền anh đâu.
Mặc tổng có thể xem tôi như người phụ trách của phòng giao dịch nhỏ bé mà trước đây anh đã đầu tư khoản tiền hai trăm triệu kia, nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây nịnh bợ ông chủ nợ anh.
Anh có thể suy nghĩ theo góc độ khác được không?"
Nói xong, cô bỗng quay người đi vào phòng nghỉ của anh: "Anh muốn ăn thì cứ ăn, tôi vào phòng nghỉ của anh lấy hết những bộ quần áo mà anh đã mua cho tôi về."
Sau đó, cô đi thẳng vào phòng nghỉ không quay đầu lại, quả quyết dứt khoát cứ như cô chỉ đi ngang qua phòng làm việc của anh vậy.
Phòng nghỉ vẫn như cũ, cả phòng trống trải.
Cô mở đèn lên, một khu vực nghỉ ngơi với tông màu lạnh đầy nam tính hiện ra trước mắt cô.
Quý Noãn đi thẳng đến tủ quần áo, mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy những bộ quần áo anh từng chuẩn bị cho cô vẫn còn ở đây.Nếu một người thật sự chán ghét triệt để một người, sợ rằng một chút dấu vết còn sót lại của người kia cũng cảm thấy đáng ghét.Anh làm việc xong sẽ ở lại đây, gần đây cũng ở lại công ty rất muộn.
Đồ đạc của cô không bị vứt đi mà đều được giữ lại đầy đủ, thậm chí còn xếp ngăn nắp gọn gàng trong tủ quần áo.Quý Noãn không vội lấy đồ, mà lùi về sau một bước, ngồi xuống mép giường, ngước mắt nhìn những bộ quần áo trong ngăn tủ.Ngoài văn phòng rất yên tĩnh, không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm có ăn cháo hay không, nhưng Thư ký Kha nói anh sẽ bận từ giờ đến khuya.
Nếu anh thật sự từ chối ý tốt của cô, vậy cô chỉ có thể gọi điện cho Thẩm Mục bảo cậu ta liên lạc với khách sạn xung quanh đây làm một ít thức ăn giao tới.Bây giờ Quý Noãn nghĩ gì là làm đó.
Sau khi gọi điện cho Thẩm Mục, cô cũng mặc kệ sau đó Mặc Cảnh Thâm có ăn hay không, cứ thế ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo trong tủ.***Máy điều hòa ở phòng làm việc đã được Quý Noãn điều chỉnh ở nhiệt độ thoải mái nhất.
Mặc Cảnh Thâm nhìn bát cháo được đặt trơ trọi trên bàn làm việc, lát sau bèn bỏ cây viết trong tay xuống, giơ tay day mi tâm.Tiếp đó anh liền nhận được điện thoại từ Mỹ: "Mặc tổng...
Tô Tri Lam tự sát trong tù...
May mà chúng tôi phát hiện kịp, khi đưa đến bệnh viện thì chỉ tạm thời giữ được tính mạng.
Nhưng điều kiện chữa bệnh trong tù quá kém, hôm qua cô ta mới ho ra máu, cứ đòi gặp ông, hoặc nói chuyện điện thoại với ông..."
Anh bỏ cái tay đang day mi tâm xuống, trong lời nói không có vui giận, vừa bình tĩnh lại thờ ơ lạnh nhạt khiến người ta không rét mà run: "Sao hả?
Bây giờ Cục Cảnh sát Los Angeles lại chần chừ do dự không thể quyết định đến mức độ này sao?
Không kiểm soát được một người nghĩ trăm phương ngàn kế để gây chuyện, còn muốn tôi ra mặt?"
"Chuyện này..."
Người ở đầu dây bên kia toát mồ hôi lạnh: "Mặc tổng, bây giờ nhà họ Tô không cứu được cô ta, nhưng Tô Tri Lam nói cô ta đã từng là vợ chưa cưới của ông.
Tôi thấy cô ta được cưng chiều từ bé, hoàn toàn không chịu được khổ cực trong này, người đã gầy rộc đi, ngày nào cũng nói muốn gặp ông.
Nếu là người khác thì nên xử lý thế nào chúng tôi đã xử lý thế ấy, nhưng dù sao cô ta cũng đã từng cùng ông..."
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nói: "Đối với hạng người không biết quy tắc, cứ xử lý theo cách ban đầu của các người."
"Với tình trạng bây giờ của cô ta, lỡ như ngày nào đó chết ở đây, chúng tôi sợ..."
"
Sau này, không cần thông báo với tôi bất cứ chuyện gì liên quan đến cô Tô đó.
Sống hay chết đều do cô ta tự gieo gió gặt bão, đừng oán trách ai."
Sau khi tắt điện thoại, Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn về cánh cửa phòng nghỉ.Quý Noãn đã vào đó một lúc, nhưng vẫn chưa ra.Lát sau, anh đứng dậy, cất bước, đẩy cửa bước vào căn phòng nghỉ gam màu lạnh, đảo mắt đã thấy cô gái vừa nãy còn trịnh trọng nói muốn vào phòng lấy quần áo, kết quả lại ngủ thiếp đi trên giường của anh.Thấy cô rõ ràng là cứ ngồi ở cuối giường rồi sau đó mới ngả ra sau ngủ, anh vòng qua chiếc giường lớn, thong dong đi tới trước cửa sổ, dùng tay trái kéo màn cửa sổ sàn lại, che hết tất cả đèn neon bên ngoài.Sau đó anh lại nhìn về tủ quần áo đang mở toang, thấy những bộ quần áo của cô đang treo bên trong, chiếm dụng một nửa không gian.
Mỗi ngày anh ở đây đều không thấy chướng mắt.
Giờ phút này, sau khi bị cô kiểm tra, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy không ổn, đang định lấy hết quần áo bên trong ra, nhưng tay vừa mới chạm phải đồ trong đó liền dừng lại."
Rầm", anh dứt khoát đóng cửa tủ lại.
Lúc đóng, trên tay vẫn trống không, không lấy ra bất cứ cái nào.***Quý Noãn không ngờ mình lại ngủ trong phòng làm việc của Mặc Cảnh Thâm.Rõ ràng cô định dọn quần áo đi, thế mà ngồi một hồi lại ngủ mất.Sau khi tỉnh dậy, cô lại nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới có can đảm mở mắt ra.
Cô cựa quậy, phát hiện mình vẫn giữ tư thế nằm ở cuối giường như trước.
Vì hai chân cứ để lơ lửng ở cuối giường nên hơi tê."
Shh..."
Cô phát ra tiếng rên khe khẽ, rất nhỏ, nhưng trong phòng nghỉ yên tĩnh lại nghe rõ mồn một.Người đàn ông đang đứng lặng trước cửa sổ chợt xoay người qua: "Tỉnh rồi à?"
Quý Noãn khẽ giật mình, không ngờ anh lại ở đây.
Vừa quay qua, cô đã trông thấy anh đang đứng cách đó không xa.Anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây thẳng thớm của tối hôm qua, đút một tay vào túi quần, đứng hứng nắng sớm ngoài cửa sổ, lạnh lùng cúi đầu nhìn cô.
Đứng ngược sáng thế này, trông anh như được khảm một lớp viền vàng, nhưng cô lại không thấy rõ nét mặt của anh.Quý Noãn nhìn anh, ngẩn người không thốt nên lời trong mấy giây.Vậy mà trong lúc cô ngẩn ngơ cho rằng anh vẫn là Mặc Cảnh Thâm của cô, thì đôi môi mỏng bạc tình nở nụ cười như có như không, nhưng hết lần này tới lần khác lại hết sức lạnh lùng, lên tiếng: "Mặc dù cô rất muốn dùng lá bài ấm áp tìm lại hồi ức trước mặt tôi, nhưng cô phải nhớ rõ, tôi không bị mất trí nhớ, không cần cô phải nhắc tôi về tất cả những điều tốt đẹp hay ấm áp trong quá khứ.
Cô dùng phương thức này để kích động tôi thì đơn thuần chỉ là tốn thời gian và phí tình cảm mà thôi."
Thà anh đừng nói câu nào, cứ đứng đó như thế, cô còn có thể mơ một giấc mộng đẹp.Câu đầu tiên vừa thốt ra miệng đã phá vỡ giấc mộng của cô.Quý Noãn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ngồi dậy, giơ tay vuốt tóc, hơi mỏi mệt nói: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn làm việc trong tòa cao ốc văn phòng mới, chính mình cũng không ngờ ngồi đây lại ngủ quên mất."
Lúc nói câu này, cô hơi giễu cợt chính mình: "Mặc Cảnh Thâm, nếu anh không nói chuyện, thật sự là khiến người ta cảm thấy cực kỳ đẹp, cực kỳ vui mắt vui tai, nhưng giờ anh vừa mở miệng là liền làm tổn thương người ta."
"Thật sao?"
Cô cười: "Anh không cảm thấy à?"
Anh chỉ thờ ơ nhìn cô, không nói thêm gì nữa.Chương 396: Bây giờ Mặc Cảnh Thâm cứng rắn hơn cô nhiều.
Quý Noãn thở dài.
Mặc dù giấc ngủ rất ngon, nhưng lúc này chân cô vẫn còn hơi tê.
Cô đấm vào chân mình một cái, sau đó lại ngước lên nhìn anh: "Lát nữa tôi sẽ thu dọn quần áo, bây giờ trời cũng sáng rồi, có phải anh lại thức trắng cả đêm không?
Là tại tôi chiếm phòng nghỉ của anh, hay là..."
"Lúc mệt mỏi tôi sẽ tự dành thời gian nghỉ ngơi."
Một câu nói, cắt đứt tất cả quan tâm của cô.Bỏ đi, cô không so đo với anh.Quý Noãn dứt khoát đứng dậy mở tủ quần áo ra, không nói không rằng, bắt đầu thu dọn quần áo của mình.
Sau khi lấy từng bộ ra, cô bèn quay người ném lên giường, vừa ném vừa nói: "Lát nữa tôi sẽ gọi người mang vali hành lý tới.
Hồi đó anh mua nhiều quần áo cho tôi như vậy, không có vali thì không thể mang hết đi được."
Anh không nói câu nào.Quý Noãn tốn mười mấy phút mới đưa được số quần áo nữ trong nửa tủ ra.
Sau đó cô nhìn sang mấy cái áo sơ mi bên trong, bất chợt đưa tay kéo một loạt xuống, ném mạnh lên giường.Cô đảo mắt chỉ thấy Mặc Cảnh Thâm mang vẻ mặt sâu xa, nhìn chằm chằm vào mấy cái áo sơ mi đó, như suy nghĩ điều gì."
Mấy cái sơ mi này của anh tôi cũng từng mặc, không chỉ mặc mà còn đi nghênh ngang ở đây.
Bây giờ đã dọn, tự nhiên cũng muốn mang mấy cái áo này đi."
Quý Noãn nghiêng mặt không nhìn anh, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mấy cái áo sơ mi kia.Anh chỉ yên lặng chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm để ý, hờ hững nói: "Tùy cô."
Quý Noãn hơi bĩu môi, bất chợt quay người về tủ quần áo, dùng sức túm hai chiếc áo vest ném lên giường, nói với bóng lưng của anh khi anh không nhìn cô nữa, lạnh lùng rời khỏi cửa sổ bước ra ngoài: "Mấy cái áo này tôi cũng từng khoác!"
"Ừ."
Anh lạnh nhạt đáp một tiếng, mở cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.Ừ cái đầu anh!Làm thế mà anh vẫn không hề phản ứng!Quý Noãn vốn muốn chạy theo ra ngoài nói rằng, em cũng từng ngủ với anh rất nhiều lần, liệu em có nên mang anh đi luôn không?Nhưng lý trí đã giữ chân cô lại, nói với cô rằng hãy có chừng mực.
Bây giờ Mặc Cảnh Thâm cứng rắn hơn cô nhiều, nếu cô thật sự làm ra chuyện gì mất lý trí, không biết sẽ dẫn tới kết quả xấu gì.Cô gọi điện cho Hạ Điềm, lát sau Hạ Điềm lái xe mang theo vali hành lý tới đón cô.Quý Noãn rửa mặt, sấy khô tóc, thay quần áo khác trong phòng nghỉ.
Lúc đi ra, đúng lúc cô gặp Thẩm Mục đi vào văn phòng.
Trông thấy Quý Noãn, Thẩm Mục gật đầu chào cô theo thói quen, Quý Noãn cũng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, khoát tay với cậu ta.Ngược lại, mặt Mặc Cảnh Thâm không hề có cảm xúc từ đầu đến cuối.Quý Noãn nhìn về phía bàn làm việc của anh.Bát cháo đã không còn ở đó.
Thức ăn tối qua cô gọi điện bảo Thẩm Mục phái người đưa tới cũng không thấy, đoán chừng là đã bị ai lấy đi rồi.Cô cũng không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm có ăn hay không, nhưng xác suất ăn ước chừng là cực kỳ bé nhỏ.***Hạ Điềm hứa với Quý Noãn là sẽ lái xe tới đón cô, nhưng cô lại không nói với Quý Noãn là hôm qua đã bàn xong kế hoạch hợp tác mới với Tập đoàn BGY, còn hẹn ăn một bữa tiệc với tổng giám đốc của bọn họ, Mr.
Vinse.Thế là, chiều hôm sau, khi Quý Noãn chuẩn bị tan tầm, Hạ Điềm bỗng nói với cô là có một bữa tiệc, Quý Noãn liền cảm thấy mù mịt."
Không phải chúng ta đã hẹn gặp cho lần hợp tác kỳ này vào tháng sau sao?
Sao lại đột ngột như vậy?"
"Dù sao hóa đơn vào tay chúng ta cũng không chạy đi đâu được.
Mr.
Vinse kia có ý muốn lấy lòng cậu, nên đưa dự án cho chúng ta trước thời hạn.
Chỉ là ký hợp đồng sớm hơn một tháng thôi mà."
Hạ Điềm nháy mắt với cô: "Bữa tiệc tối nay cậu phải đi đấy.
Nếu cậu dám cho mình leo cây, mình sẽ từ chức cho cậu xem!"
Quý Noãn: "..."
Trước đây, khi cô hợp tác với BGY, đúng là cô tiếp xúc với Mr.
Vinse rất nhiều.
Nhưng từ khi biết được chuyện tặng hoa, cô gần như cắt đứt liên lạc với Mr.
Vinse.
Cô nghĩ rằng đối phương là người rất biết điều, thái độ đối với cô cũng rất rõ ràng, nên anh ta chưa từng quấy rầy cô.Kết quả, bây giờ không tặng hoa, mà đổi sang đưa dự án đã được lên kế hoạch sẵn cho các cô trước thời hạn.
Mặc dù không phải đây là lần đầu tiên Quý Noãn gặp cách đi cửa sau, nhưng cảm giác bị người khác làm khó dễ thế này thật sự khó chịu.Đây rõ ràng là khiến cô nợ Mr.
Vinse một ân tình.Quý Noãn lườm Hạ Điềm, Hạ Điềm cười híp mắt với cô, tỏ vẻ: Bà cô đây đang cố tình giúp cậu tìm kiếm mùa xuân thứ hai đấy, cậu phải đi, không đi thì phải ăn đòn.***Đêm đó, Quý Noãn vẫn bị Hạ Điềm kéo đến bữa tiệc.
Nói là tiệc, nhưng đơn giản là chỉ ăn uống rồi nhân tiện bàn chuyện dự án hợp tác trong một khách sạn cao cấp mà thôi.Sau khi ăn xong cũng không thể tan cuộc ngay, thế là mọi người lại đến câu lạc bộ giải trí gần đó để uống rượu và hát hò.
Lần nào cũng là mấy trò này, màn xã giao chẳng qua là ăn cơm, đánh bài, uống rượu, hoặc làm gì đó đen tối.
Những người lăn lộn trong thương trường đều hiểu rất rõ, cũng rất quen thuộc với nhiều việc.Tuy nhiên, người ngay thẳng công chính chỉ đơn thuần mượn nơi này để thúc đẩy tình cảm, bàn chuyện hợp tác làm ăn cũng không phải số ít.
Bữa xã giao mà Quý Noãn tham dự đã xem như cao cấp lắm rồi, nếu đổi lại là kiểu xã giao của Mặc Cảnh Thâm, đoán chừng mọi người sẽ tôn sùng anh như Phật tổ, căn bản sẽ không một ai dám để anh tự hạ thấp địa vị của mình tham dự mấy buổi tiệc kiểu này.Vừa rồi lúc ăn cơm, vì phần lớn các món ăn đều có vị cay và gần đây dạ dày Quý Noãn không khỏe, nên cô ăn khá ít.
Sau khi đến câu lạc bộ, trong lúc mọi người cụng ly, Quý Noãn mới lấy một miếng bánh ngọt matcha và một ly rượu vang lót dạ.Vừa mới ăn mấy miếng thì Mr.
Vinse đã đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.Quý Noãn không khỏi để vội ly rượu và bánh ngọt trong tay xuống, khách sáo nói: "Ngại quá, vừa rồi tôi ăn hơi ít, nên giờ hơi đói bụng."
"Cô muốn ăn thì cứ ăn đi, có gì mà ngại?"
Mr.
Vinse cười, ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ mộc mạc của cô.
Cô hoàn toàn khác với những cô gái hay ăn mặc lòe loẹt trong các bữa tiệc xã giao.
Cô giản dị và đơn giản đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu khi ôm cô có phải sẽ ngửi thấy toàn mùi sữa tắm và dầu gội trên người cô không.Thấy Quý Noãn vẫn ít nói như trước đây, anh ta lại nói: "Nghe nói trước đây cô có thể ăn cay mà, hôm nay sao vậy, dạ dày khó chịu lắm hả?"
"Ừm, hơi khó chịu."
Quý Noãn cười khách sáo với anh ta, không giải thích quá nhiều, âm thầm nhích ra một centimet, cố gắng giữ khoảng cách.Không phải Mr.
Vinse không nhìn thấy động tác nhỏ này của cô.
Anh ta không tỏ vẻ bất mãn, mà ngược lại chỉ mỉm cười, cầm lấy cái ly đế cao mà cô vừa mới uống hết, đưa cho cô, sau đó lại rót rượu cho cô: "Cô Hạ từng nói tửu lượng của cô không tốt lắm, loại rượu vang này rất ngọt, độ cồn cũng rất thấp, dù cô có uống mười ly cũng không sao, cứ yên tâm mà uống."
Chương 397: Mình gửi tấm ảnh này cho Tổng giám đốc Mặc, anh ta có giết mình không?
Quý Noãn mỉm cười khách sáo: "Cảm ơn, tôi uống một ly là đủ rồi."
Lúc này thư ký của Mr.
Vinse cũng đi qua ngồi xuống.
Cô thư ký còn rất trẻ, đoán chừng là có cảm tình với Mr.
Vinse vừa giàu có, đẹp trai lại trẻ tuổi, cho nên vừa sang đây ngồi, cô ta đã không khách sáo mà dán mắt vào ngón áp út trống trơn của Quý Noãn.
Nhìn ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ của cô, cô ta cười hỏi: "Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô Quý đã kết hôn đã lâu rồi?
Sao mấy lần đi đi gặp Tổng Giám đốc của chúng tôi đều không thấy cô đeo nhẫn vậy?"
Quý Noãn cúi đầu, lại xiên một miếng bánh ngọt matcha đút vào miệng mình, sau khi nuốt xuống mới nhìn vị nữ thư ký kia, thản nhiên nói: "Bây giờ tôi gầy hơn lúc kết hôn, xương ngón tay quá nhỏ, đeo không vừa nhẫn nữa nên để ở nhà.
Sao?
Sau khi kết hôn không đeo nhẫn thì lạ lắm à?"
"Tất nhiên không lạ, chỉ là tôi không thấy cô đeo nó rất nhiều lần rồi, cũng không thấy cô và ông Mặc xuất hiện cùng nhau.
Ai không biết còn tưởng hai người đã không còn ở bên nhau nữa đấy.
Hay là để cho tiện ra ngoài xã giao, nên cô Quý cố ý để người ta tưởng cô còn độc thân..."
Cô thư ký kia nhìn mặt cô, vẫn cười: "Lúc cô Quý và ông Mặc kết hôn, bao nhiêu cô gái Hải Thành chúng tôi đều tổn thương thấu tim.
Chẳng biết cô Quý nghĩ quẩn thế nào mà không làm bà chủ nhà giàu, cứ nhất định phải ra ngoài tự làm ăn..."
Mỗi một câu chẳng qua là đang nhắc nhở Mr.
Vinse rằng Quý Noãn là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa chồng của cô còn là Mặc Cảnh Thâm không thể đắc tội.Làm gì Mr.
Vinse lại không biết, và cô thư ký này chẳng qua cũng là cố ý nhân cơ hội nhắc nhở mà thôi.Quý Noãn không nói câu nào.
Cô chẳng có hứng thú với hai người bên cạnh, vì vậy, những tâm tư nhỏ mọn như sóng ngầm cuồn cuộn của người khác không có ý nghĩa gì với cô."
Lần trước nghe trợ lý của cô nói, hình như gần đây cô Quý rất thân với các ông chủ bên phía đối tác, bận xã giao với các ông chủ, bận đến nỗi ngay cả Giám đốc của chúng tôi mời mấy lần cũng không có thời gian tiếp đãi.
Hôm nay thật sự khó khăn lắm mới có thể gặp được cô Quý, nhưng nhìn thái độ lơ đãng của cô, cứ như từ đầu đến cuối bị bắt buộc hợp tác với BGY vậy, hoàn toàn không nghiêm túc cho lắm..."
Quý Noãn không ngước lên, chỉ hờ hững nói: "Thái độ nghiêm túc phù hợp nhất chẳng phải là sau khi bàn xong hợp đồng, thái độ hợp tác tiến hành mới quan trọng hơn sao?
Vẻ mặt tươi cười trước khi ký hợp đồng không phải chỉ là câu chào hỏi bức thiết ư?
Chúng ta đều là người quen cũ, không phải mới hợp tác lần đầu, hiệu suất của phòng giao dịch chúng tôi thế nào, giá đất ra sao, không phải các người không biết, đâu cần làm nhiều chuyện giả tạo như vậy?"
Về phần nói Quý Noãn có lúc gián tiếp từ chối lời mời của Mr.
Vinse, đây quả thật là Quý Noãn đã dặn Tiểu Bát nói vậy, nhưng nói Quý Noãn xã giao với các ông chủ của các đối tác khác, ha ha, cô chỉ cười mà không nói.Vẻ mặt của Quý Noãn nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng và khinh thường.
Cô thư ký đang định nói gì nữa thì lúc này Mr.
Vinse lãnh đạm nói: "Hôm nay tửu lượng của cô kém thế, mới uống mấy ly đã mê sảng huyên thiên rồi à?"
Cô thư ký kia ngạc nhiên.
Cô ta biết rõ tính tình của cấp trên mình.
Vốn dĩ cô ta khó chịu trong lòng muốn tới đây châm chọc Quý Noãn vài câu, nghe thấy câu nói như lời cảnh cáo này thì không dám nói thêm gì nữa, mà mượn cớ đứng dậy đi ra.
Chỉ là ánh mắt cô ta vẫn thỉnh thoảng liếc về phía bọn họ, giống như sợ Mr.
Vinse và Quý Noãn có quan hệ gì mập mờ hoặc là thân thiết hơn.Rốt cuộc bên cạnh cũng yên tĩnh trở lại, vẻ mặt Quý Noãn vẫn lạnh nhạt, Mr.
Vinse lấy miếng bánh ngọt bên cạnh đưa cho cô: "Đừng để bụng nhé."
Quý Noãn nhoẻn miệng cười, nhận lấy bánh ngọt: "Không sao, trước giờ bên cạnh những người như các anh không thiếu người ngưỡng mộ và theo đuổi.
Cô thư ký kia chỉ là một trong số đó mà thôi, không phải tôi chưa từng gặp, tất nhiên sẽ không để bụng."
Mr.
Vinse nhíu mày: "Vậy bên cạnh cô có nhiều người ngưỡng mộ và theo đuổi không?"
Bàn tay cầm nĩa của Quý Noãn khựng lại, cô đưa mắt nhìn sang Mr.
Vinse.Họ cứ nhìn nhau như thế trong phút chốc, Hạ Điềm ngồi đối diện không biết giơ điện thoại lên từ khi nào, bất chợt chụp một tấm ảnh của bọn họ.Quý Noãn khựng lại, nhìn về phía Hạ Điềm.
Hạ Điềm tỏ ra đắc ý lắc điện thoại di động với cô.
Vừa thấy vẻ mặt khoái trá âm thầm của Hạ Điềm, Quý Noãn biết ngay cô nàng không có ý định làm chuyện tốt.Hơn nữa, gần đây Hạ Điềm rất căm thù Mặc Cảnh Thâm.
Tấm ảnh cô chụp rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không biết cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì đây.Quý Noãn vội vàng đứng dậy: "Tôi đi nói mấy câu với Hạ Điềm, lát nữa sẽ gọi mấy người khác tới uống rượu với anh, bây giờ không thể uống cùng."
Lúc đứng dậy, vẻ mặt Quý Noãn rất lạnh.
Đây không phải lần đầu Mr.
Vinse tiếp xúc với cô, biết cô không phải chuyện gì cũng thông suốt như nữ lãnh đạo của các công ty khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đây mới đích thực là Quý Noãn mà anh ta quen biết.Mr.
Vinse không nhiều lời, mỉm cười, tránh chân ra để cô đi qua thuận lợi, không có ý định dây dưa hoặc nói thêm câu nào.Anh ta cũng xem như là người lịch sự.Nếu anh ta không phải vì người lịch sự thì e rằng Quý Noãn đã từ bỏ hợp tác với Tập đoàn BGY và cũng sẽ không tới buổi xã giao này.Quý Noãn bước nhanh đến trước mặt Hạ Điềm, chìa tay: "Lấy điện thoại ra đây."
"Không."
Hạ Điềm cũng đang ăn bánh ngọt, vừa ăn vừa bảo vệ điện thoại.Gương mặt Quý Noãn lạnh lùng: "Đưa cho mình!"
Thấy Quý Noãn sắp nổi giận, Hạ Điềm dứt khoát kéo cô qua, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm điện thoại mở tấm hình kia cho cô xem: "Cậu xem này, cậu và Mr.
Vinse ngồi chung với nhau, nhìn nhau, trông hoàn hảo biết mấy!
Nhưng bả vai của hai người còn cách nhau mười centimet!
Đúng không?
Giống như lần trước lúc xem tạp chí cậu đã nói, hai người không ôm nhau, cũng không hôn nhau, bị chụp ảnh thì có thể thế nào?
Cậu nói đúng không?"
Quý Noãn không nói lời nào, chỉ giơ tay muốn giật lấy điện thoại.
Hạ Điềm chợt thu điện thoại di động về, bỏ lại vào túi, hoàn toàn không cho cô chạm vào.Chỗ này đông người như vậy, Quý Noãn không thể công khai giật lấy, chỉ có thể ghé vào bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ giọng chỉ để mình cô nghe: "Cậu chụp thì chụp, nhưng đừng gửi lung tung ra ngoài, nghe không?"
Hạ Điềm cười khẽ: "Phải xem tâm trạng của mình đã."
"Dù thế nào cậu cũng không được gửi."
"À, vậy mình gửi cho mỗi mình Mặc Cảnh Thâm thôi nhỉ."
"...
Cậu muốn chết thì cứ gửi cho anh ấy."
"Ý mình là, mình gửi tấm hình này cho anh ấy, anh ấy có giết mình không?"
"Không, vì cậu sẽ chết trong tay mình trước."
Vẻ mặt Quý Noãn lạnh lùng.Hạ Điềm: "..."
Chương 398: Đúng là trong đồ uống bị bỏ thuốc.
Quả thật Quý Noãn không thích nơi mà Hạ Điềm đã cố ý sắp xếp đêm nay.
Mặc dù đúng là bàn chuyện hợp tác với BGY là chính, nhưng ngay từ đầu Hạ Điềm đã cố tình cho cô và Mr.
Vinse không gian mập mờ.
Mục đích này khiến Quý Noãn không thể ở lại phòng VIP này được nữa.Mặc dù cô biết Hạ Điềm sẽ không kích động gửi ảnh chụp ra ngoài lung tung, mà chỉ đơn thuần muốn cô vui vẻ hoặc muốn thay đổi tâm trạng của cô một chút.
Nhưng Quý Noãn không có nhiều cảm tình với Mr.
Vinse và thư ký của anh ta.Quý Noãn trò chuyện với mọi người một lúc, sau đó mượn cớ đi lấy menu rượu giúp mọi người để ra ngoài hít thở không khí, xách túi đi thẳng ra khỏi phòng.Trước giờ cô luôn rạch ròi trong chuyện nam nữ.
Kiếp trước dù cô có mất lý trí thế nào đi nữa cũng sẽ không ở chung với người đàn ông mình không thích, kiếp này lại càng như thế.Quý Noãn vừa ra khỏi phòng VIP, đang định đến quầy bar gọi riêng cho mình một ly rượu thì chợt nghe thấy tiếng quát khẽ của một cô gái vang lên trong hành lang phòng VIP vốn dĩ khá yên tĩnh: "Buông ra!
Tôi bảo các người buông ra!"
Giọng nói này hơi quen tai.Quý Noãn tạm dừng bước, ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.
Vừa rồi nghe thấy giọng nói này, cô liền cảm thấy giống Thời Niệm Ca.
Quả nhiên, cô vừa quay lại nhìn đã thấy Thời Niệm Ca đang liều mạng hất tay hai gã đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cô ấy ra.Bình thường Thời Niệm Ca là một người đẹp rất ôn hoà.
Đây là lần đầu tiên Quý Noãn nghe thấy cô nói chuyện sắc bén thế này.Trong hành lang rất yên tĩnh, đã có người trong phòng VIP khác thò đầu nhìn ra bên này, nhưng ai cũng lãnh đạm nhìn thoáng qua rồi đóng cửa lại, không để ý đến nữa.Quý Noãn trông thấy hai gã kia lạnh lùng cúi đầu xuống, không biết đang nói gì với Thời Niệm Ca.
Nhưng Thời Niệm Ca lại vội vã muốn giãy tay mình ra khỏi tay hai gã đó, ánh mắt vừa căm giận vừa hoảng sợ, thậm chí còn lóe lên chút sợ hãi và bất lực.Quý Noãn cau mày.
Tình bạn giữa cô và Thời Niệm Ca không tính là thân thiết, nhưng dù gì cũng từng quen biết.
Tuy nhiên, dù chuyện này chỉ là nể mặt Tần Tư Đình thì cô cũng phải giúp đỡ.Quan trọng là dưới cái nhìn của cô thì lúc này mặt của Thời Niệm Ca đang đỏ lên một cách bất thường."
Buông ra!
Tôi không hề đồng ý giao dịch với ông chủ của các người!"
"Cô Thời, tôi khuyên cô nên biết điều một chút.
Một cô gái còn trẻ như cô mà muốn tiếp quản Tập đoàn Thời Đạt thì cũng phải nhìn xem ông chủ của chúng tôi có đồng ý cho cô leo lên vị trí đó hay không.
Công ty của ba cô đã nằm trong tay ông chủ của chúng tôi từ lâu rồi.
Ba cô đã có ý định gả cô đi, thế nên mới gọi cô từ Mỹ về.
Ông ấy có ý gì cô cũng hiểu được mà.
Cô trốn mấy tháng qua cũng không thoát khỏi tay ông chủ chúng tôi, chi bằng hãy tuân theo sự sắp đặt đi."
Hai gã đó không dùng quá sức, cũng không có ý định làm Thời Niệm Ca bị thương, nhưng không để cô đi mà cứ lôi kéo cản trở cô.Ánh mắt của Thời Niệm Ca càng lúc càng lo lắng.
Lúc mở miệng, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng nặng nề: "Hóa ra từ đầu hắn đã muốn giẫm lên đầu nhà họ Thời chúng tôi.
Lúc trước ba tôi không nên giao phân nửa quyền lợi cho hắn, ông chủ gì chứ?
Không phải là dựa vào quan hệ hợp tác để chiếm đoạt tất cả mọi thứ của nhà họ Thời chúng tôi sao?
Bây giờ hắn lấy thứ thuộc về tôi khiêu chiến với tôi, ai cho hắn tư cách đó?
Ai cho hắn lòng can đảm đó?
Ỷ gia đình mình có thế lực lớn là có thể coi thường luật pháp sao?"
"Cô Thời, cô nên lý trí một chút, hãy đi vào nói chuyện rõ ràng với ông chủ của chúng tôi!"
"Tôi bảo các người tránh ra!"
Thời Niệm Ca cả giận, nói: "Buông ra!
Buông tay ra!
Không buông là tôi báo cảnh sát thật đấy..."
"Cô Thời..."
"Cút đi!"
"Cô Thời, cô nên nhanh chóng vào trong với chúng tôi.
Nếu ông chủ nổi giận, cô sẽ không có kết quả tốt đâu."
"Bỏ tay ra!
Đừng động vào tôi!"
Quý Noãn đi qua, lạnh lùng nói: "Hai anh, thật ngại quá, vừa rồi có thể là tôi không rõ tình hình ở đây cho lắm, thấy có người nói muốn báo cảnh sát nên đã nhân tiện báo cảnh sát rồi.
Không biết có gây phiền phức gì cho các anh không, nhưng đồn cảnh sát cách nơi này không xa, cảnh sát đã và đang trên đường chạy tới đây rồi."
Cô nói cứ như là mình vô tình báo cảnh sát vậy, nhưng giọng điệu lạnh lùng lại đầy ý cảnh cáo.Lúc này, hai gã kia mới buông tay Thời Niệm Ca ra.
Tuy nhiên ánh mắt lại vô cùng khó chịu nhìn Quý Noãn, ghét bỏ cô làm chuyện thừa thãi.Quý Noãn đi qua, đứng cản trước mặt Thời Niệm Ca, thoáng nhìn mảng đỏ ửng bất thường trên mặt cô ấy, cảm thấy hình như cô bị ai đó bỏ thuốc, muốn chạy trốn nhưng bị hai gã kia chặn lại."
Cô Thời."
Lúc này, một trong hai gã kia mới nhìn Thời Niệm Ca bằng vẻ mặt lạnh như băng, nói rất khó hiểu: "Tôi khuyên cô nên đi theo chúng tôi.
Bây giờ tình trạng của cô như vậy, chỉ sợ đi đâu cũng sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Dù sao ông chủ của chúng tôi cũng là người quen cũ của cô.
Cô thế này, lỡ như gặp phải người lạ nào đó..."
Lúc này, tay của Thời Niệm Ca đã phát run, nắm lấy cổ tay Quý Noãn.
Quý Noãn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi áp lên cổ tay mình, quả nhiên cô đoán không lầm, Thời Niệm Ca đã bị bỏ thuốc."
Không cần...
Tôi ở đây với cô ấy, chờ cảnh sát tới..."
Giọng nói của Thời Niệm Ca hơi run, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết.Nghe thấy cô lấy cảnh sát ra uy hiếp, lúc này hai gã kia mới do dự một lát, cuối cùng lại cảnh cáo nhìn cô: "Vậy cô Thời hãy tự giải quyết cho tốt.
Nếu hôm nay cô cứ bỏ đi thế này, lỡ ông chủ của chúng tôi không vui, sau này chúng tôi không thể bảo đảm kết cục của Tập đoàn Thời Đạt sẽ ra sao."
Quý Noãn cảm nhận được lúc này tay của Thời Niệm Ca cứng ngắc.
Cô vô thức nắm lại tay Thời Niệm Ca, tránh cô ấy sẽ đưa ra lựa chọn gì đó mất lý trí khi bị uy hiếp trong tình trạng không tỉnh táo này.Hai gã đàn ông lại nhìn chằm chằm các cô trong chốc lát.
Thấy Quý Noãn muốn quản chuyện vô bổ đến cùng, lúc này bọn họ mới khó chịu quay người bỏ đi.Tận đến khi hai gã đó đi xa, bước vào phòng VIP nào đó, Quý Noãn mới nhân cơ hội vội vàng dìu Thời Niệm Ca vào phòng vệ sinh cách đó không xa: "Cô Thời, cô không sao chứ?"
Thời Niệm Ca gượng cười: "Không sao."
"Có phải trong người cô khó chịu không?
Hay là..."
Quý Noãn giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt Thời Niệm Ca, "Uống thứ gì đó không sạch sẽ?"
Thời Niệm Ca hơi xấu hổ, do dự một lát mới trả lời: "Đúng là trước đó trong đồ uống có bị bỏ thuốc.
Tôi không biết rõ dược tính của thuốc đó lắm, bây giờ đúng là hơi khó chịu.
Thật ngại quá cô Quý, bây giờ cô có thể đưa tôi về khách sạn được không?
E rằng bây giờ tôi không thể tự về một mình được."
"Được, tôi đưa cô về."
Gần câu lạc bộ giải trí này có rất nhiều khách sạn, nếu Thời Niệm Ca đã nói vậy, đoán chừng cô vốn ở gần đây.Quý Noãn đang chuẩn bị dìu cô ra ngoài thì lúc này Thời Niệm Ca lại khó chịu dựa vào người cô.
Quý Noãn cảm nhận được người Thời Niệm Ca nóng hổi, vô thức vừa dìu cô ra ngoài, vừa do dự không biết có nên gọi điện cho Tần Tư Đình hay không.Chương 399: Uống say rồi tấn công anh ấy.
Tất nhiên Quý Noãn không có ý định cứ đưa Thời Niệm Ca đến chỗ Tần Tư Đình thế này, làm thế chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Nhưng trong ấn tượng và hiểu biết của cô, người có quan hệ với Thời Niệm Ca chỉ có một mình Tần Tư Đình, chưa kể ban đầu hai người đã có tình cảm dây dưa với nhau."
Cô như thế này thì dù có về phòng e rằng cũng không ổn.
Tôi gọi cho Bác sĩ Tần hoặc là đưa cô đến bệnh viện nhé."
Thời Niệm Ca dường như không nghe thấy tiếng của Quý Noãn.
Người cô ấy nóng hầm hập, mặt đỏ bừng, mắt mơ màng loạng choạng dựa vào người Quý Noãn.Thấy Thời Niệm Ca không nghe rõ, Quý Noãn đỡ lấy cô.
Đang định ra khỏi câu lạc bộ, Quý Noãn đảo mắt thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ phòng VIP mà hai gã kia đã đi vào trước đó.Người đàn ông đó cũng được xem là nhân vật có máu mặt ở Hải Thành, hình như Quý Noãn đã từng lướt qua anh ta một lần trong bữa tiệc nào đó.
Cô chỉ có ấn tượng rất mờ nhạt, nhưng dường như quan hệ giữa anh ta và Tập đoàn Thời Đạt rất khó diễn tả.
Tầm mắt của người đàn ông đó đang nhìn về hướng này, để tránh rước họa vào thân, Quý Noãn nhanh chóng kéo Thời Niệm Ca vào sau góc tường tránh mặt.
Tận đến khi tầm mắt của người đàn ông đó chuyển sang hướng khác, Quý Noãn mới cẩn thận kéo Thời Niệm Ca chuồn ra ngoài theo đám người ở trước cửa câu lạc bộ."
Đi, tôi đưa cô đến bệnh viện."
Tối nay Quý Noãn cũng có uống chút rượu nên không thể lái xe, thế là cô dìu Thời Niệm Ca sang đường ngoắc một chiếc taxi.Đoán chừng Thời Niệm Ca đã mơ hồ và mất lý trí, cô vô thức đi theo Quý Noãn, hoảng loạn gật đầu rồi lại lắc đầu.Tận đến khi Quý Noãn dìu Thời Niệm Ca vào xe taxi, báo địa chỉ Bệnh viện Trung tâm Hải Thành, thì Quý Noãn giơ tay kìm lại cái tay đang không ngừng muốn cởi quần áo mình ra của Thời Niệm Ca, tay kia cầm điện thoại di động, do dự một lúc, lại nhìn nam tài xế trong xe taxi.
Tài xế kia cứ nhìn mãi vào kính chiếu hậu, dường như đã nhận ra trạng thái của Thời Niệm Ca không đúng lắm.Hai cô gái, một người bị bỏ thuốc, thân hình quyến rũ, đối mặt với nam tài xế thoạt nhìn rất khỏe mạnh...Quý Noãn lặng lẽ gửi cho Tần Tư Đình một tin nhắn, không biết khi nào anh ta mới thấy được: "Bác sĩ Tần, anh còn ở bệnh viện không?
Thời Niệm Ca bị người ta bỏ thuốc, bây giờ đang ở chỗ tôi.
Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện hay là anh đến khách sạn quanh đây?"
Tin nhắn gần như gửi đi chưa đầy một phút sau, Tần Tư Đình đã trực tiếp gọi tới."
Cô nhắn cái quái gì cho tôi vậy?"
Giọng điệu của Tần Tư Đình lạnh tanh, rõ ràng là vì chuyện Quý Noãn nói về Thời Niệm Ca.
Nhưng dù giọng nói lạnh lùng, chẳng phải anh ta đã gọi lại ngay lập tức đấy sao?Mấy người đàn ông nói một đằng làm một nẻo thế này thật sự là thiếu người dạy dỗ."
Bây giờ cô Thời đang ở chỗ của tôi, anh có tới không?"
Quý Noãn chỉ hỏi một câu, sau đó lại cẩn thận đề phòng nam tài xế cứ nhìn các cô.Tần Tư Đình im lặng một lát.
Quý Noãn nhìn thẻ công tác và biển số xe của tài xế taxi trước mặt: "Bây giờ tôi đang ở trên đường Liễu Âm, ngồi xe taxi biển số AR589X, anh tự chạy tới hay là tôi đưa người đến tìm anh?"
Vốn dĩ gã tài xế kia cứ nhìn Thời Niệm Ca bị bỏ thuốc, lúc này chợt nghe Quý Noãn báo biển số taxi như thế thì tỉnh táo lại ngay, không còn nhìn vào kính chiếu hậu nữa, mà chăm chú lái xe không dám có bất kỳ ý tưởng gì.Tần Tư Đình cũng nghe ra chút ý tứ thận trọng trong lời nói của Quý Noãn.
Đường Liễu Âm cách bệnh viện không xa, anh ta lạnh lùng nói: "Tôi mới làm xong một ca phẫu thuật, cô đưa cô ấy đến bệnh viện đi."***Lúc chạy tới bệnh viện, Quý Noãn đỡ Thời Niệm Ca xuống xe.
Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng trước cửa bệnh viện vẫn còn khá đông người.
Tiếng thở dốc của Thời Niệm Ca rất nặng, mặt cũng rất đỏ.
Lúc đi vào bệnh viện, hai người không làm ra tiếng động lớn, nhưng vẫn dẫn đến sự chú ý, mãi đến khi các cô đi vào thang máy mới yên tĩnh lại đôi chút.Sau khi vào bệnh viện, có lẽ Thời Niệm Ca nhận ra đây là nơi nào, tinh thần cô không ổn định, sững sờ nhìn vào con số hiển thị trên thang máy."
Tôi không chắc có nên đưa cô đến chỗ Bác sĩ Tần hay không.
Bây giờ nếu cô còn tỉnh táo đôi chút thì có thể từ chối, tôi sẽ lập tức đưa cô về khách sạn."
Quý Noãn nói khẽ.Thời Niệm Ca dựa vào người Quý Noãn, hơi thở nóng rực, càng lúc càng thở dốc nặng nề, có vẻ như rất khó chịu.
Lúc này cô mới chợt mỉm cười, khàn giọng nói rất nhỏ: "Không phải tôi chưa từng ngủ với anh ấy, nhưng với bộ dạng hiện giờ của tôi, e rằng anh ấy chỉ có thể giúp tôi bằng cách đánh cho tôi tỉnh lại, sẽ không làm chuyện cô đang nghĩ đâu."
Quý Noãn không nói nữa, vững vàng đỡ lấy Thời Niệm Ca.Mặc dù không hỏi nữa, nhưng cô nhớ Nam Hành từng nói, bốn năm năm trước, Thời Niệm Ca cũng đã sang Mỹ.
Cô lớn hơn Quý Noãn hai tuổi, sau khi về nước mấy tháng nay vẫn chưa làm hòa với Tần Tư Đình, nếu quả thật đã từng ngủ...Chẳng lẽ...
Mười bảy mười tám tuổi Thời Niệm Ca đã cùng Tần Tư Đình...Không biết có phải Thời Niệm Ca bị dược tính của thuốc làm hồ đồ hay không, cô dựa vào người Quý Noãn, khàn giọng nói đứt quãng: "Ban đầu, trước khi đi Mỹ... tôi đã chuốc say rồi tấn công anh ấy...
Sau khi cưỡng bức anh ấy xong tôi liền phủi mông bỏ đi...
Mới đi mà đã nhiều năm vậy rồi..."
Thời Niệm Ca vừa nói vừa cười, trong mắt chứa nỗi cô đơn: "Khi đó, tôi tuổi trẻ hừng hực, cũng thật ích kỷ.
Lúc theo đuổi anh ấy thì mãnh liệt, nhưng lúc rời đi lại kiên quyết và dứt khoát như thế...
Anh ấy hận tôi cũng dễ hiểu..."
Quý Noãn: "..."
Cô có thể nói gì đây?
Chỉ có thể nói Thời Niệm Ca có can đảm xé quần áo của Bác sĩ Tần đã là lợi hại lắm rồi, đã thế lại còn cưỡng bức một người đàn ông to cao mạnh mẽ.
Cô chỉ có thể khen cô ấy hồi đó thật sự lợi hại...Đến tầng lầu phòng khám của Tần Tư Đình, Quý Noãn dìu Thời Niệm Ca rồi đi thẳng vào.
Tần Tư Đình vừa mới làm xong một ca phẫu thuật, đoán chừng vẫn còn đang căn dặn người thân của bệnh nhân điều gì đó trong phòng bệnh.
Trong phòng khám không có ai, Quý Noãn chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút.
Không khí mát mẻ thế này có thể sẽ khiến Thời Niệm Ca dễ chịu đôi chút.Đang lúc Thời Niệm Ca được đỡ ngồi xuống giường trong phòng khám thì lúc này cánh cửa chợt mở ra.
Tần Tư Đình mặc áo sơ mi trắng và quần tây, áo blouse vắt lên khuỷu tay.
Vừa mới vào đã nhìn thấy Thời Niệm Ca ngồi ở đó, anh ta nhận ra quả thật cô hơi khác so với bình thường.Ánh mắt anh ta sững lại giây lát, nhìn sang Quý Noãn: "Cô gặp cô ấy ở đâu vậy?"
"Tối nay phòng giao dịch của tôi có bữa xã giao, uống rượu tại câu lạc bộ giải trí ở tầng dưới khách sạn Lục Lâm.
Cô ấy bị hai gã đàn ông làm phiền trong hành lang.
Tôi thấy hình như tình trạng của cô ấy không ổn lắm, nên đã nhân cơ hội đưa cô ấy đi."
Quý Noãn nói, rồi nhìn đồng hồ: "Giao cô ấy cho anh đấy, tôi về trước."
Thấy bây giờ tám mươi phần trăm là Tần Tư Đình không có tâm trạng hàn huyên hoặc khách sáo với cô, Quý Noãn đang tính bỏ đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa phòng cô lại nói: "Đúng rồi, hình như người bỏ thuốc cô ấy họ Tiêu.
Anh ta cũng có chút địa vị ở Hải Thành, nhưng tôi không hiểu rõ về anh ta, chỉ biết họ."
Khi Tần Tư Đình nghe thấy chữ Tiêu này thì ánh mắt đột nhiên rét lạnh, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Quý Noãn: "Cảm ơn, cô về thế nào?"
Chương 400: Chí ít cũng có thể mời được vị thần khó mời Mặc Cảnh Thâm.
"Các bạn trong phòng giao dịch của tôi vẫn còn ở trong câu lạc bộ, tôi đón xe về là được, anh không cần để ý đến tôi."
Quý Noãn xua tay với anh ta, sau đó vô cùng vui vẻ mở cửa ra về.Tần Tư Đình nhìn đồng hồ.
Để một cô gái như Quý Noãn một mình ra ngoài đón xe muộn thế này hình như không an toàn cho lắm, cho nên anh ta đang định gọi cho Mặc Cảnh Thâm thì ai ngờ lúc này Thời Niệm Ca lại ngã từ trên giường xuống.
Anh ta xót xa, bỗng chốc bước đến bế cô lên.***Quý Noãn ra khỏi bệnh viện, đang định đón xe thì lúc này có hai chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt cô.Kính cửa sổ của một chiếc xe trong đó hạ xuống, người đàn ông họ Tiêu kia lạnh lùng ngồi trong xe, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, như là rắn độc từ đâu nhảy ra khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
"Cô quen Thời Niệm Ca?"
Người đàn ông họ Tiêu hỏi.Quý Noãn thờ ơ nhìn anh ta.Xem ra là lúc cô mới vừa ra khỏi câu lạc bộ thì đám người này đã bám theo xe taxi của cô, tận mắt nhìn thấy cô đưa Thời Niệm Ca tới chỗ Tần Tư Đình.
Bây giờ nếu cô nói không biết, e rằng chỉ là lấy vải thưa che mắt thánh, sẽ không có ai tin."
Không tính là quen, nhưng đúng là có gặp mấy lần."
Giọng điệu Quý Noãn hờ hững: "Vừa rồi cô Thời nói trong người hơi khó chịu, bảo tôi đưa đến bệnh viện trung tâm.
Tôi đón xe đưa cô ấy đến đây, có gì sai sao?"
Người đàn ông họ Tiêu nhếch môi, giọng lạnh tanh: "Đưa cô gái tôi muốn đến chỗ Tần Tư Đình, cô nói xem cô đúng chỗ nào?"
Anh ta nói thẳng, không hề giấu giếm.Quý Noãn không tỏ thái độ: "Xin lỗi, tôi chỉ gặp cô Thời mấy lần mà thôi, không biết rõ mấy chuyện khác của cô ấy cho lắm.
Dù trượng nghĩa giúp đỡ thì tôi cũng chỉ là đưa cô ấy tới bệnh viện thôi."
"Cô đưa cô ấy tới bệnh viện này, chẳng khác nào giải cứu con thỏ con ra khỏi lồng giam của tôi..."
Người đàn ông họ Tiêu lạnh lùng nheo mắt lại: "Tôi mất con thỏ, cô nói xem tôi nên bắt cô làm gì mới phải đây?"
Lời nói của anh ta nghe dịu dàng tột cùng, nhưng nghe kỹ thì lại âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Trong mắt anh ta dường như lóe lên ý cười, lại quan sát cô."
Vậy anh muốn thế nào?"
Quý Noãn hỏi lại, trong mắt không có bất kỳ tia khiếp sợ nào.Đối phương cười như không cười nhìn cô, chậm rãi nói: "Tôi mất con thỏ dày công nuôi dưỡng mấy năm ở nước ngoài, chiếc lồng trống không này xem ra rất cô quạnh, chi bằng tôi bắt con thỏ khác về.
Dù con này không phải con ban đầu, nhưng ít nhất cũng không kém là bao.
Hai vị thiên kim danh giá nổi tiếng nhất Hải Thành, ngoài Thời Niệm Ca ra, thì chính là cô Quý đây, đúng không?"
Vẻ điềm tĩnh của Quý Noãn có vết nứt trong tích tắc: "Anh biết tôi?"
Người đàn ông cười lạnh lùng, lúc này cửa xe phía sau đã được một người thoạt nhìn như vệ sĩ mở ra."
Cô Quý, biết điều thì lên xe đi."
Người đàn ông họ Tiêu nhìn cô, ánh mắt cười như không cười, lạnh như không lạnh.Quý Noãn đứng im, giọng nói ôn tồn bình thản từ từ thốt ra khỏi miệng: "Anh đã biết tôi thì phải biết sau lưng tôi có ai.
Anh xác định dám đụng đến tôi?"
Người đàn ông họ Tiêu nhìn vẻ mặt không sợ hãi lại không hoảng loạn chút nào của cô, mỉm cười lạnh lùng, nói bằng giọng khinh thường: "Người không thể đắc tội nhất ở Hải Thành, không phải tỉnh trưởng, cũng không phải thị trưởng, mà là Mặc Cảnh Thâm.
Tất nhiên tôi biết sau lưng cô là nhà họ Mặc, nhưng trong số những người kiêng dè nhà họ Mặc, không bao gồm Tiêu Lộ Dã tôi."
Rõ ràng anh ta không có ý định phí lời, lời vừa dứt cửa sổ xe từ từ đóng kín lại.Nhưng cửa xe trước mặt Quý Noãn vẫn mở toang, vệ sĩ lạnh lùng nói: "Mời lên xe."
Quý Noãn vẫn không nhúc nhích: "Nếu tôi không lên, các người định dùng biện pháp mạnh hay sao?"
Mặt vệ sĩ không cảm xúc, nói: "Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.
Trước giờ Tổng Giám đốc Tiêu của chúng tôi rất lịch sự với phụ nữ, cô đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt."
"Bỏ thuốc cô Thời là lịch sự với phụ nữ ư?"
Quý Noãn giễu cợt hỏi lại.Vệ sĩ vẫn lạnh giọng nói: "Cô Thời là ngoại lệ, thuốc là do ba cô ấy bỏ, không phải Tổng Giám đốc Tiêu của chúng tôi làm.
Nếu ông ấy muốn phụ nữ thì tội gì phải dùng cách đó."
Quý Noãn không liên quan nhiều đến chuyện này, cô cũng chỉ là tình cờ nghe được.
Nhưng nếu bây giờ cô không lên chiếc xe thì sẽ chỉ dẫn tới hậu quả không đáng có.
Dù lúc này cô liều mạng chống cự thì cũng vô dụng.Cô nhìn xung quanh, không thấy xe cảnh sát tuần tra, vả lại đã hơn mười giờ đêm rồi, người ở trước cổng bệnh viện cũng ít hơn ban nãy rất nhiều.Bây giờ nếu cô tùy tiện gọi điện báo cảnh sát hoặc là kêu cứu, đoán chừng điện thoại di động của cô cũng sẽ bị tước mất.Sau khi đắn đo một hồi, cô không chống cự nữa, ngoan ngoãn lên xe.Tiêu Lộ Dã ngồi ở vị trí kế bên tài xế, im lặng nhìn Quý Noãn lên xe qua kính chiếu hậu.Sau khi lên xe, Quý Noãn không hề phản kháng, chỉ bỏ túi xách trên tay xuống, bình tĩnh hỏi: "Đây là bắt cóc hay là có ý gì?
Có thể không tịch thu túi xách và điện thoại của tôi không?"
Tiêu Lộ Dã quay đầu lại nhìn cô: "Cô đã từng gặp ai có kiểu bắt cóc đạo đức như tôi bao giờ chưa?"
Quý Noãn lặng lẽ nhìn vệ sĩ ngoài cửa xe và tài xế trong xe đều mặc quần áo đen: "Đây không phải bắt cóc thì là gì?"
"Tôi đã nói rất rõ ràng, con thỏ trong lồng của tôi chạy mất, chung quy phải bắt một con khác về."
"Tôi kết hôn rồi, anh bắt một người đàn bà đã có chồng về để làm gì?"
"Vậy cũng chưa chắc, con thỏ như cô càng thú vị thì càng hữu ích, ít nhất cũng mời được vị thần khó mời Mặc Cảnh Thâm."
Thế này là muốn dùng cô làm mồi nhử để dụ Mặc Cảnh Thâm ra mặt hay sao?Lúc này Quý Noãn mới vô thức ngồi ngay ngắn lại, muốn chống cự nhưng lại nhận ra mình cô đơn lẻ bóng đối đầu với hai người đàn ông trong xe và vệ sĩ, sợ rằng sẽ thật sự là không biết lượng sức.Cô nhìn người đàn ông ngồi kế bên tài xế: "Dù kiểu bắt cóc của anh có cao cấp hơn nữa thì cuối cùng vẫn là bắt cóc thôi."
Tiêu Lộ Dã lạnh lùng nhướng mày, không đáp lại, rõ ràng là mặc cô nghĩ thế nào thì bây giờ cô cũng không có cách thoát thân.Nếu đối phương tạm thời không muốn làm cô bị thương, thì Quý Noãn cũng sẽ không làm ầm lên trong xe của anh ta.Tới đâu hay tới đó.Cô tựa vào cửa xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiệt độ trong xe vừa phải, rất yên tĩnh, khiến cô im lặng là có thể cảm nhận được khí lạnh nguy hiểm và vẻ thần bí tỏa ra từ người đàn ông họ Tiêu này.~ Hết chương 400 ~