Lãng Mạn [Hoàn-CaoH] Gặp Lại Sau Năm Năm

[Hoàn-Caoh] Gặp Lại Sau Năm Năm
Chương 48 : Được anh sờ, em rất thích


Edit by Mon

Tô Duyên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng xấu hổ, sắc mặt trở nên khó coi, nói: “Tình cảm hai người thật tốt, đã trễ thế này mà còn ôm nhau.

Bạn gái của ông chủ giống như một đứa bé, đã lớn chừng này mà còn đòi ôm.”

Nghe thoáng qua chỉ là lời trêu ghẹo thông thường, nhưng ý tứ bên trong chính là đang diss Cận Quan Quan ấu trĩ.

Hoắc Mộ đánh gãy lời cô ta: “Tôi thích, ôm cô ấy rất thoải mái.”

Một câu này khiến Tô Duyên muốn mở miệng nói thêm bị phản kích không đỡ nỗi, cô ta không còn cách nào, chỉ biết cười xấu hổ, dời tầm mắt nói cho anh nghe vấn đề hợp đồng.

Cận Quan Quan khi nãy nghe trà xanh nói, cô bực bội muốn xoay người lại mắng người xả giận, nhưng khi nghe thấy Hoắc Mộ che chở cô, cơn giận lập tức biến mất, vì thế lại vui vẻ vùi đầu chơi game.



Vì có thể cùng Hoắc Mộ vào chung một trường đại học, Cận Quan Quan hết sức nỗ lực.

Thời điểm cuối cấp ba, từng giây từng phút đều dành cho việc học, đến mức thời gian của cô bị cắt xén.

Cận Quan Quan thích làm tình với Hoắc Mộ nhất, nhưng vì bận học, cô không có thời gian bạch bạch cùng anh.

Hoắc Mộ biết lần này cô thật sự muốn học.

Anh chứng kiến quá trình học tập khắc khổ của Cận Quan Quan, mắt thấy các giáo viên muốn mở khóa học bổ túc địa ngục cho cô, anh không khỏi đau lòng, tính toán tự mình sẽ bổ túc cho cô.

Nhưng Cận Quan Quan lại nói không muốn, lý do là: “Em không cần anh dạy đâu, mỗi lần thấy anh là em muốn anh thao em.

Anh mà dạy thì em không có tâm trạng học hành, chắc chắc chỉ muốn cùng anh làm tình.”

Hoắc Mộ nghe cái lý do này cũng chỉ dở khóc dở cười.

Tuy nhiên, anh vẫn kiên quyết muốn dạy Cận Quan Quan, vì những giáo viên đó toàn dạy một cách công thức hóa, họ không biết đầu óc của cô không hợp với phương thức đó.

Hơn nữa, họ không biết Cận Quan hỏng kiến thức ở đâu, nếu dạy cho Cận Quan Quan quá nhiều, cô sẽ không chịu nổi.

Mỗi lần Hoắc Mộ dạy học cho cô, anh thường lấy những lỗ hỏng cho cô làm.

Cho nên, Hoắc Mộ hẹn cuối tuần sẽ đến nhà Cận Quan Quan, để dạy cô học bù.

Đây không phải lần đầu tiên anh tới nhà cô, lần trước anh có đưa cô về một lần, mẹ Cận Quan Quan cũng biết anh.

Bà biết con gái ngồi cùng bàn với một học bá đẹp trai, nên cực kỳ thích anh, mừng rỡ kêu anh vào nhà ngồi chơi.

Hoắc Mộ bước vào trong ngồi chờ Cận Quan Quan bước xuống, mẹ Cận đã sớm chuẩn bị cho anh một đống lớn trái cây và đồ ăn vặt.

Mẹ Cận đối với anh hài lòng đến độ level max.

Cận Quan Quan nghe thấy anh đã đến, cô cực kỳ vui vẻ mang dép lê, nhảy nhót xuống lầu.

Cô kéo anh lên phòng, sau đó chợt nhớ đến điều gì, nói với mẹ Cận:

“Mẹ, anh ấy muốn dạy con học, cho nên con phải học thật chăm chỉ.

Mẹ cũng biết trong lúc con học không thích bị quấy rầy, nếu không sẽ học không vô.

Vì thế nên mẹ ngàn vạn lần đừng tìm tụi con, mẹ biết không?”

Mẹ Cận gật đầu: “Mẹ biết, mẹ biết, cái tâm tư nhỏ xíu của con không qua mắt được mẹ.

Hai đứa lên đi, bây giờ mẹ đi mua đồ nấu ăn cho các con.

Hôm nay dì không có tới, các con muốn ăn gì thì lấy trong tủ lạnh, mẹ đi trước.”

Cận Quan Quan nghe thế trong lòng càng thêm vui sướng, trong nhà không có ai, cô muốn làm gì cũng được, hớn hở kéo người lên phòng, đóng cửa lại.

Cận Quan Quan gấp gáp cực kỳ, cửa vừa đóng đã áp Hoắc Mộ lên cửa, rồi nhón mũi chân tựa vào bờ vai anh, sau đó hôn lên môi anh.

Hoắc Mộ không ngờ cô sẽ nhiệt tình như vậy, anh ôm cô lấy lại thế quyền chủ động, hai người cùng nhau triền miên trao đổi nước bọt.

Thời điểm hai người dừng lại, miệng cả hai đã có chút sưng, Cận Quan Quan vui vẻ quấn lấy cánh tay anh: “Hoắc Mộ, em rất nhớ anh, cuối cùng anh cũng tới.”

Hoắc Mộ cảm thấy bộ dáng dính người của bạn gái quá đáng yêu, liền vuốt đầu cô, nghiêm khắc nói: “Làm nũng cũng vô dụng, anh tới đây để dạy em học, không phải để làm chuyện khác, bắt đầu thôi.”

Cô kéo Hoắc Mộ ngồi lên một cái ghế duy nhất trong phòng, còn mình đặt mông ngồi trên đùi anh, cười hì hì nhìn anh nói: “Hoắc Mộ, trong phòng này chỉ có một cái ghế, anh vừa ôm em vừa dạy được không?”

Hoắc Mộ sờ soạng cặp mông mượt mà của cô, co giãn rất tốt mang đến xúc cảm thật tuyệt.

Ngay từ đầu Cận Quan Quan rất đứng đắn nhưng cô có thói xấu là rất thích động thân mình, nhất là vặn vẹo mông.

Trên người cô mặc một tầng váy mỏng cho mùa hè, cho nên thân thể cả hai dán rất gần.

cặp mông vểnh không ngừng cọ cọ gậy thịt anh, Hoắc Mộ vốn dĩ tuổi trẻ đầy sức sống, rất ít nam sinh nào chịu được câu dẫn dụ hoặc đến mức độ này.

Không lâu sau, gậy thịt đã trướng to, dựng thẳng thành một cây gậy chống lên mông cô.

Cận Quan Quan cố ý cọ tới cọ lui lên gậy thịt anh, không ngờ mới một chút gậy thịt đã cứng, mang vẻ mặt yêu diễm nhìn anh, nói: “Gậy thịt anh cứng quá nha.

Hoắc Mộ, anh đã có phản ứng, anh muốn làm đúng không?

Trước mắt chúng ta khoan hãy làm bài tập, để em thỏa mãn anh trước rồi làm tiếp được không?”

Hoắc Mộ biết cô cả ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện không đứng đắn, tức giận bắt lấy tay cô, nói: “Em nghiêm túc học cho anh, đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện kia.

Anh có thể nhịn, chỉ cần em đừng dùng mông cọ anh, lắc qua lắc lại còn ra cái gì, em muốn câu dẫn anh đúng không hả?”

Cận Quan Quan giả vờ đáng thương nói: “Tại em ngứa cho nên em mới cọ anh, không phải chỉ có huyệt em ngứa, mà mông cũng ngứa, nó rất muốn có gì đó cắm vào.

Anh dùng gậy thịt cắm em đi, vừa cắm vừa học không được sao?

Phải được anh cắm em mới có động lực học, người ta chỉ muốn anh cắm thôi.”

Anh nghe thấy lời cợt nhả của cô, gậy thịt dưới thân càng sưng to hơn, tay xốc váy cô lên, ngón tay vẽ hình xoắn ốc ngay vị trí giữa quần lót.

Được sờ như vậy, dâm thủy chẳng mấy chốc đã chảy ra, Cận Quan Quan phóng túng kêu: “Đúng rồi, anh vuốt thật thoải mái, em muốn tay anh giúp em giảm ngứa.”
 
[Hoàn-Caoh] Gặp Lại Sau Năm Năm
Chương 49 : Huyệt ngậm bút


Edit by MonHoắc Mộ nhìn thấy vẻ thỏa mãn của Cận Quan Quan, anh đánh lên tay cô, buộc cô nghiêm túc học tập: “Em học đi, còn anh chơi em.”

Cận Quan Quan không vui dẩu miệng, đùa bỡn cô thì người hưởng lợi cũng là anh, vậy mà không cho cô nói chuyện.Ngón tay Hoắc Mộ đánh một vòng trên mặt quần lót, nơi riêng tư của cô cực kỳ mẫn cảm, anh vừa xoa một lúc đã chảy nước làm ngón tay anh cũng ướt át.

Sau đó, Hoắc Mộ nhéo lên quần lót, đẩy vào trong làm một phần vải mỏng chui vào miệng huyệt.“A….Sướng….”

Cận Quan Quan không nhịn được hét lên, cặp mông không ngừng vặn vẹo khiến mật dịch nhỏ xuống quần Hoắc Mộ.Hoắc Mộ sợ quần mình bị ướt, đến lúc rời đi thì không ổn.

Cho nên anh vỗ mông Cận Quan Quan, bảo đứng lên, còn chính mình thì cởi quần lẫn quần lót.Anh mang theo hạ thân trần trụi ngồi xuống vị trí cũ, lần nữa đặt cô ngồi lên đùi mình, cởi váy cô ra.Trong khi Cận Quan Quan đang vặn vẹo lắc mông trong lòng mình, anh cởi nốt áo ngực trên người cô, ném lên chỗ quần áo của mình.

Nhớ đến lần đầu tiên Hoắc Mộ thấy áo ngực của cô, anh đã phát ngốc một hồi lâu vì không biết cách cởi ra.

Hiện tại anh có thể thuần thục dùng một tay cởi sạch.Sau khi nội y rời khỏi, cơ thể trắng nõn trần trụi cùng đôi thỏ con lập tức lộ ra, hai nụ hồng anh trước ngực tựa như hai viên đậu đỏ.Hai viên đậu nho nhỏ lúc này vẫn chưa cứng, Hoắc Mộ từ đằng sau vòng qua nách cô, bắt lấy một bên đầy đặn bắt đầu nhào nặn, xoa nắn thành các hình dạng khác nhau.

Một bên ngực còn lại, nhũ hoa bị anh thỏa sức lôi kéo làm đầu vú cô dần cứng lên.Mật dịch chảy càng lúc càng nhiều, quần lót bên dưới đã ướt đẫm, trên mặt quần lót tỏa ra mùi vị tao lãng.Hoắc Mộ sờ lên tiểu huyệt, ngón tay ấn vào đè ép âm đế, cố ý xoa nhẹ nó.

Bị khoái cảm tập kích trong nháy mắt, Cận Quan Quan cảm thấy mình sướng không chịu được.Hoắc Mộ nhéo eo cô, dặn dò: “Học cho nghiêm túc, đề anh đưa em phải làm hết, làm không được thì đừng hòng anh cho em.

Tiểu huyệt ngứa lắm phải không?”

Cận Quan Quan thống khổ gần chết, đã đến lúc này mà anh còn không cho cô giải quyết.

Cô chỉ có thể chống người làm bài tập, nhưng với cái dạng này thì sao có thể làm bài?Đầu óc lúc này tràn ngập khoái cảm, cúi đầu xuống một chút là có thể thấy huyệt thịt đỏ thẫm bị ngón tay anh đùa bỡn, cô thật muốn ngón tay anh cắm vào.

Hoắc Mộ biết cô muốn gì, một giây sau, anh liền cho một ngón tay vào miệng huyệt.Thời khắc này, Cận Quan Quan đang ngồi trên gậy thịt đưa lưng về phía Hoắc Mộ, hai tay anh sượt qua eo cô tìm đến âm hộ, một tay vuốt ve mép huyệt, một tay khác kích thích hạt châu.Cận Quan Quan được hai tay anh đồng thời đưa anh lên cao trào, sóng triều đến cực kỳ mãnh liệt, chỉ trông chốc lát, đợt cao trào đầu tiên đã đến.Cô thoải mái thở phì phò, tay cầm bút run rẩy, không thể suy nghĩ cách giải đề thi.

Hiện tại cô đã sướng muốn lên trời, chỉ muốn anh cắm.Hoắc Mộ nhìn huyệt cô không ngừng chảy nước, một tay nâng gậy thịt, thuận lợi cho Cận Quan Quan nâng mông, ngồi lên thân gậy.Cận Quan Quan chống lên bàn, hơi nâng cơ thể một chút, sau đó trực tiếp ngồi xuống.

Thời điểm gậy thịt thọc vào miệng huyệt, hai người đều thỏa mãn.

Hoắc Mộ bắt lấy eo cô điên cuồng thọc vào rút ra, làm mông cô càng lay động.Cô hoàn toàn bị tầng sóng khoái cảm chi phối, bàn tay vô thức buông bút thừa nhận từng đợt gậy thịt cắm rút.

Nghĩ đến trong nhà không có ai, cho dù kêu dâm đãng cỡ nào cũng không ai nghe thấy, cô không kiềm được thét chói tai: “A...Sướng quá...Mau cắm em...Quá lớn…”

Tố độc cắm rút rất nhanh, cho nên ngoại trừ tiếng thét, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng hai cơ thể va chạm bạch bạch vang dội.Hoắc Mộ nhìn tiểu tao hóa đã quên mất mình phải làm gì, đầu óc hoàn toàn hưởng thụ khoái cảm tình ái, anh bóp eo cô cảnh cáo: “Tiểu tao hóa, anh đã nói gì với em?

Làm đề thi cho tốt, em mà không làm anh sẽ rút ra.”

Cận Quan Quan không muốn thế, cô vội vàng cầm bút định làm bài tập, nhưng tâm trí đã bị khoái cảm hấp dẫn, không có khả năng tiếp tục làm bài.Cô đặt bút xuống, sau đó chống hai tay lên đùi Hoắc Mộ để gậy thịt đâm vào càng sâu, duy trì tư thế này một lúc, cô lại thay đổi vị trí, xoay người lại ngồi đối diện với Hoắc Mộ, mở ra hai chân ngồi lên gậy thịt một lần nữa.Cận Quan Quan ngồi trong lòng anh, tiểu huyệt thỏa sức cho lửa nóng đâm thọc, đầu vú ma sát đầu vú.

Tay cô hư hỏng nhéo đầu vú anh, sau đó cúi đầu liếm đầu vú cho anh sung sướng.Nước miếng dính đầy đầu vú Hoắc Mộ, cô còn dụ hoặc liếm liếm.

Hoắc Mộ bị tiểu tao hóa câu dẫn, nhéo mông cô.Hai người đã hoàn toàn quên đi bài tập phải làm, thay vào đó là trầm luân trong tình dục.Tư thế này làm cho Hoắc Mộ vô cùng sung sướng, bạch trọc bắn lên bụng cô.Nhìn tinh dịch dán lên bụng mình, Cận Quan Quan hài lòng bật ra thanh âm hài lòng: “Gậy thịt đã lớn mà năng suất cũng tốt.”

Hai người vẫn chưa thỏa mãn, cho nên cả hai thay đổi địa điểm tác chiến, nằm trên giường thực hiện tư thế 69.

Hoắc Mộ liếm huyệt cho Cận Quan Quan, còn cô liếm gậy thịt cho anh, cả hai liếm mút nơi riêng tư của nhau một cách ngon lành.Cận Quan Quan bị liếm thỏa mãn cực kỳ, đợt cao triều thứ hai đánh tới, mật dịch phun lên mặt anh.Hoắc Mộ thay đổi tư thế, kẹp gậy thịt vào hai bên vú mềm mại giúp anh xuất tinh, cuối cùng tinh dịch vẫn bắn vào miệng Cận Quan Quan, sau đó được cô nuốt vào.Cận Quan Quan vừa trải qua từng đợt sung sướng giờ đã không còn chút sức lực, ngã vào lòng ngực anh.

Lần này cô thật sự rất sướng.Đúng lúc mẹ Cận Quan Quan mua đồ trở về, liền lên lầu gõ cửa phòng.Hai người nghe được tiếng gõ cửa không khỏi có chút hoảng sợ.

Lúc này cả hai không hề mặc quần áo, hai thân thể trần trụi dây dưa dán sát nhau.

Tiểu huyệt Cận Quan Quan bên dưới vẫn còn ướt át.Không biết có phải Hoắc Mộ đang cố tình chỉnh cô hay không.

Biết rõ mẹ cô đang đứng bên ngoài, mà cầm bút cắm vào tiểu huyệt cô.Mẹ Cận ở bên ngoài kêu lên: “Quan Quan, con có trong đó không?”

“Ưm…”

Tiểu huyệt bị bẻ ra, một cây bút cứ thế chui vào âm hộ, chiều dài cây bút không quá lớn, chỉ tầm 10 cm, hoàn toàn có thể đâm vào tiểu huyệt.Cô khẽ rên rỉ, nghe lời mẹ nói liền vội kiềm nén thanh âm: “Mẹ gọi con có gì không?”

“Mẹ có mua kem cho hai đứa, cả hai xuống dưới ăn đi.

Là kem ly, hai đứa phải ăn nhanh mới được.”

Cận Quan Quan vừa định trả lời, không ngờ Hoắc Mộ lại cầm một cây bút khác nhét vào hạ thể cô.Tiểu huyệt bị hai cây bút làm tắc nghẽn, cô có cảm giác nói không nên lời, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Dạ, mẹ chờ con một chút, con đi vệ sinh đã.”

Mẹ Cận không đi, tiếp tục hỏi: “Hoắc Mộ đâu?

Thằng bé có bên trong không?

Sao mẹ chỉ nghe được giọng của con, không nghe của Hoắc Mộ?

Hai đứa đang làm gì bên trong, lại còn khóa cửa?”

Hoắc Mộ hết sức chuyên tâm cắm thêm một cây bút vào miệng huyệt, dâm thủy trào ra quá nhiều, cây bút thứ ba cắm vào khó khăn hơn hai cây bút trước, vừa đi vào một chút đã trượt ra, hồi lâu sau ba cây bút mới vững vàng vùi vào huyệt cô.Anh nghe thế thì thốt lên: “Dì, con cũng ở trong phòng, con đang sửa đề thi cho Quan Quan.

Cậu ấy đang ở trong nhà vệ sinh, chờ cậu ấy bước ra rồi tụi con cùng đi xuống.”

Mẹ Cận không nghĩ nhiều: “Vậy hai đứa mau lên một chút, mẹ đi xuống trước.”

Cận Quan Quan thật vất vả mới được giải thoát, cô tức giận đánh lên người anh: “Anh làm gì vậy hả?

Mẹ em mà phát hiện thì làm sao bây giờ?

Anh còn cắm bút vào người em, mau lấy ra, em phải đi xuống.”

Hoắc Mộ nhéo mông cô, ý bảo cô đứng lên: “Em không thấy tiểu huyệt em rất thích ngậm chúng sao?

Cứ đem theo chúng nó đi xuống.”

Cận Quan Quan nếm không ít vất vả, Hoắc Mộ mặc váy và áo ngực cho cô, nhưng không để cô mặc quần lót.Hơn nữa, anh còn nhặt quần lót đã ướt đầy dâm thủy đưa lên chóp mũi ngửi một chút: “Toàn là mùi hương dâm đãng của bảo bảo.”

Nói xong, anh không có ý định trả quần lót cho cô mà cho vào cặp.Cận Quan Quan đã chứng kiến hành vi này của anh nhiều lần, nhưng cô vẫn không khỏi ngại ngùng.

Khi nãy anh cầm quần lót của cô ngửi, bây giờ chắc anh lại muốn đem về ngửi cả ngày đi.Tuy Cận Quan Quan có chút thẹn thùng, tuy nhiên trong lòng thì vô cùng phấn khởi, vì bạn trai mình có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đến thế.Cô được anh dẫn xuống lầu, quá trình bước xuống cực kỳ gian nan.

Bởi vì tiểu huyệt còn ngậm ba cây bút lại còn không mặc quần lót, cho nên phải bước đi cẩn thận, sợ bút rơi xuống bị mẹ phát hiện.Trong lúc ngồi ăn kem, trong đầu cô chỉ nhớ đến tiểu huyệt đang bị tắc nghẽn, hai chân theo bản năng ma sát liên tục, dâm thủy trào ra liên hồi.____Tại dịch mà trường bắt mình học như chạy giặc, tuần này phải thi giữa kỳ, có thể tuần sau hoặc tuần tới thi cuối kỳ, nên từ nay mình sẽ ra chương nhỏ giọt ╥﹏╥.

Cũng hên là bộ "5 năm" sắp full rồi.
 
[Hoàn-Caoh] Gặp Lại Sau Năm Năm
Chương 50 : Phát hiện ra chân tướng.


Edit by MonSáng hôm sau, Cận Quan Quan định đi ngắm cháu trai cháu gái, nhưng chị dâu nói hiện tại bé con đang bị cảm nằm ở bệnh viện, liền chuẩn bị rời giường đến bệnh viện thăm cháu một chút.

Cô có hỏi thăm mới biết là em bé bị cảm phát sốt là chuyện bình thường, không cần phải lo lắng.

Sau khi nắm rõ tình hình, cô chuẩn bị đi về, vô tình thấy mẹ của Hoắc Mộ đứng cách đó không xa.

Bà ta đang cầm nước ấm định đi vào phòng bệnh.

Mẹ Hoắc Mộ già hơn nhiều so với trước kia, tóc trắng xóa, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, bộ dáng cực kỳ tiều tụy, hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.

Trước kia, hồi cô và Hoắc Mộ còn yêu đương, cô từng đến nhà Hoắc Mộ, tình cờ gặp được mẹ anh.

Khi đó mẹ anh là gái điếm trung niên, nếp nhăn trên mặt bị lớp phấn dày che lấp khiến cho mặt bà trắng bệch, trông rất khó coi.

Nhưng ngũ quan tinh xảo của Hoắc Mộ được di truyền từ mẹ anh.

Tuy lớp trang điểm rất xấu, thực chất nhan sắc của bà vô cùng mỹ lệ.

Cô muốn chào hỏi bà, liền đi đến kêu lên: “Dì khỏe không ạ?”

Vương Tuyết Mai thấy người đến gần bà ta là cô, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, ánh mắt hiện rõ sự sắc bén cùng nghiêm túc làm Cận Quan Quan khó hiểu.

“Dì còn nhớ con không?

Con là..Cận…”

“Sao tôi có thể không nhớ cô, cho dù cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”

Vương Tuyết Mai đánh gãy lời cô, hung hăng nói: “Tất cả là tại cô, chính cô đã biến chồng tôi thành cái dạng này, làm hại con trai tôi phải ngồi tù.

Nếu không có cô, hai người họ sẽ không đến mức này, cô là đồ sao chổi!”

Cận Quan Quan không hiểu sao đột nhiên lại bị mắng, cô khẽ cười, nói: “Dì, đồ ăn có thể ăn bậy, chứ lời nói thì không thể nói bậy.

Gì mà tôi hại con trai dì ngồi tù?

Hoắc Mộ ngồi tù có liên quan gì đến tôi?

Anh ấy ngồi tù là tại dì, dì bị người đàn ông kia bạo hành, nếu dì đủ dũng khí ly hôn thì chuyện đó đâu xảy ra.

Anh ấy làm như thế là để bảo vệ dì, sao dì còn nói như vậy?”

Vương Tuyết Mai nghe được lời này, sắc mặt bà cứng lại hỏi cô: “Ai nói với cô như vậy?

Hoắc Mộ?

Nó đã ra tù rồi sao?

Nó phải chịu phạt nhiều năm mà, sao có thể ra sớm như thế?”

Cận Quan Quan cực kỳ khó chịu, sao bà ta có thể dùng miệng lưỡi đó để nói con trai ruột của mình.

“Hoắc Mộ ra tù hai năm trước, con trai ra tù dì còn không biết.

Dì không quan tâm con của mình sao?”

Cận Quan Quan vừa nói vừa nhìn bên trong, thấy người đang nằm trên giường bệnh, nếu cô nhớ không lầm, người này chính là cha dượng của Hoắc Mộ.

Cô không thích người này, không phải chỉ vì ông ta luôn nhìn cô với ánh mắt dâm tà mà còn có tình cách gia trưởng, mỗi lần say rượu ông ta thường đánh mẹ của Hoắc Mộ, anh đã từng khuyên bà nên ly hôn, nhưng bà lại không chịu.

Cận Quan Quan càng thêm đau lòng cho Hoắc Mộ, chỉ vì người này mà tiền đồ bị phá hủy.

Cả người cô nóng lên, một cổ lửa giận bừng lên mãnh liệt khiến cho cô không kiềm được mắng người phụ nữ đối diện: “Đầu óc bà có vấn đề đúng không?

Người đàn ông kia đã bạo hành bà, bà còn yêu thương ông ta.

Con trai vì giúp bà báo thù nên mới phải ngồi tù.

Bây giờ bà lại bỏ mặc con trai, đi chăm sóc cho ông ta.”

Vương Tuyết Mai nhìn Cận Quan Quan, đặt bình nước ấm xuống, tầm mắt dừng lên người trên giường, mở miệng hỏi cô: “Chuyện năm đó cô đã quên rồi sao?

Vì sao Hoắc Mộ ngồi tù cô không biết?

Cô mới là đầu sỏ gây tội.

Cô là hồ ly tinh đã thông đồng với chồng tôi, đã vậy còn vu oan cho ông ấy cưỡng gian cô.

Tôi vừa nhìn đã biết ngay cô không phải loại con gái bình thường, bản tính dâm đãng đột nhiên bộc phát nên cố ý câu dẫn ông ấy.”

“Không ngờ, Hoắc Mộ phát hiện ra hai người, rồi trả đũa ông ấy.

Nếu không phải vì cô thì tại sao chồng tôi thành người thực vật, còn con trai tôi ngồi tù?

Nó ngồi tù vì giết người, nguyên nhân lớn hơn xuất phát từ cô.

Nếu cô không câu dẫn chồng tôi thì đâu có xảy ra chuyện gì.”

Cận Quan Quan không hiểu gì hết, mọi chuyện khác xa so với những gì cô nghĩ?

Cô là đầu sỏ gây tội, bôi nhọ người khác cưỡng gian mình.

Những việc này cô hoàn toàn không biết.

“Không thể nào, bà đang gạt tôi, nếu năm đó tôi là người gây ra những chuyện kia sao tôi lại không biết.

Hoắc Mộ nói với tôi, anh ấy ngồi tù là do người đàn ông kia đối xử với bà không tốt, cho nên anh ấy mới phẫn nộ đâm ông ta bị thương, không giống với lời bà nói.”

Vương Tuyết Mai lười nói cùng cô, đẩy cô ra, không kiên nhẫn nói: “Cô là hồ ly tinh, tôi không muốn nói chuyện với cô.

Mau biến cho khuất mắt tôi!

Nếu cô không tin thì đi hỏi anh trai cô đi!”

Cận Quan Quan mang giày cao gót, bị bà ta đẩy suýt chút nữa té ngã.

Sau khi đẩy người ra khỏi phòng, bà ta đóng sầm cửa lại.

Năm đó Hoắc Mộ giết người là vì cô sao?

Cận Quan Quan vốn định về nhà, nhưng vô tình thấy anh trai đang chăm sóc con trai trong khu vực khoa nhi, thấy em bé đã ngủ, cô đi đến bắt lấy cánh tay anh trai, vội vàng hỏi hắn: “Anh hai, nói cho em biết.

Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Hoắc Mộ phải ngồi tù?

Anh biết hết đúng không?

Hay anh đã làm gì anh ấy?”

Cận Nam Đảo nghe thế, liền quay sang nhìn Lục Vòng, sắc mặt hai người khẽ biến đổi.

Cận Quan Quan thấy hai người không nói lời nào, biết mình đã nói đúng rồi.

“Năm năm trước Hoắc Mộ ngồi tù là vì em thật sao?

Chuyện gì xảy ra năm đó, tại sao em lại không nhớ?

Sao Hoắc Mộ phải ngồi tù chứ?”

Cận Nam Đảo nắm lấy cánh tay cô, an ủi: “Quan Quan, bình tĩnh lại, đừng đánh thức thằng bé, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Cận Quan Quan đi theo hắn ra ngoài, hỏi: “Anh nói đi, em đang rất bình tĩnh.

Em muốn biết năm năm trước đã có chuyện gì xảy ra?

Có phải em bị cưỡng gian không?”

Càng hỏi cô càng sợ hãi, tưởng tượng đến viễn cảnh đó, một cổ khí lạnh như tụ xuống lòng bàn chân.
 
[Hoàn-Caoh] Gặp Lại Sau Năm Năm
Chương 51 : Hoắc Mộ, chúng ta...


Edit by MonCận Nam Đảo kể lại sự tình năm đó cho Cận Quan Quan, kỳ thật lúc hắn biết chuyện này mọi thứ đã đi quá xa.

Hoắc Mộ là người gọi điện thoại cho cả nhà bảo bọn họ lập tức đến bệnh viện.Lúc hắn vừa đến, liền thấy Cận Quan Quan vô lực nằm trên giường bệnh.

Hoắc Mộ quỳ xuống trước mặt bọn họ, thành khẩn kể cho họ biết nguyên do.Tất cả đều là do anh mà ra, nếu anh không cố chấp muốn cùng cô bên nhau, cô sẽ không phải chịu đựng vết nhơ đó.Chính anh kéo Cận Quan Quan vào thế giới tăm tối của mình, khiến cô phải nhận lấy thống khổ, anh thật sự sai rồi.Mẹ Cận khi nghe thấy con mình gặp phải chuyện như vậy, bà sợ đến mức sắp ngất đi.Ngày đó, Cận Quan Quan định tổ chức tiệc sinh nhật cho Hoắc Mộ, cho nên cô lên lầu đứng chờ trước cửa nhà anh, nhưng chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy anh, gọi điện cũng không bắt máy.Cô bất giác đi lên lầu tìm anh.

Mắt thấy cửa nhà không khóa, cô trực tiếp bước vào nhà, lúc đi vào, người cô thấy không phải Hoắc Mộ mà là người đàn ông tên Triệu Hâm.Người đàn ông này là cha dượng của Hoắc Mộ, vừa cùng mẹ anh kết hôn hai tháng trước.

Ông ta không ghét bỏ bà từng là gái điếm, chỉ muốn ở bên bà.

Sau khi hai người kết hôn, mẹ anh đã hoàn lương, không bán thân nữa.Nhưng vẫn không làm công việc chính trực gì, bà ta sợ làm việc mệt mỏi, nên ở nhà dựa dẫm vào Triệu Hâm.Lúc này, Vương Tuyết Mai đã ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn Triệu Hâm.

Ông ta nhận ra Cận Quan Quan vào nhà mình, lập tức nhìn cô chằm chằm.

Ông ta vừa mới uống rượu, cả người say khướt.

Vì hiện tại đang là mùa hè, cô chỉ mặc váy ngắn, làm ông ta dễ dàng nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn.Cận Quan Quan thấy Triệu Hâm, cô không khỏi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: "Chú cho con hỏi một chút, Hoắc Mộ có ở nhà không ạ?

Con muốn cùng anh ấy đi ra ngoài."

Triệu Hâm đi đến gần Cận Quan Quan, lướt qua người cô, khóa trái cửa.Cận Quan Quan thấy hành động của ông, cô liền kinh hãi muốn mở cửa chạy trốn, không ngờ bị ông ta kéo tay lại, còn trắng trợn sờ soạng cánh tay cô một phen."

Tìm Hoắc Mộ làm gì?

Con tìm chú là được, không phải con muốn tìm đàn ông sao?

Con tìm đàn ông không phải là vì muốn bị thao cho sướng à?

Chú cũng có thể làm con sướng."

Trong lúc nói chuyện, hơi thở nồng nặc mùi rượu xông vào người cô cực kỳ ghê tởm.

Cận Quan Quan thật sự bị dọa sợ, cô đẩy ông ta ra, nhanh chân bỏ chạy.Triệu Hâm kéo người trở lại, sức lực phụ nữ đương nhiên không thể so với đàn ông, chỉ vài ba động tác ông ta đã chế trụ được Cận Quan Quan, đẩy cô lên sofa.Mũi ông phun ra một hơi rượu khó ngửi, sau đó vuốt ve đùi cô.

Ông ta muốn làm những mình mong chờ đã lâu ngay tại lúc này.Mỗi lần thấy tiểu tao hóa này đến nhà tìm Hoắc Mộ, ông chỉ nghĩ phải thao cô bằng tư thế nào mới sướng.Lúc này ông ta vuốt ve đùi cô, hài lòng nói: "Tiểu tao hóa, chú thấy con dáng người đẹp, chân lại dài đã biết chắc lúc sờ lên sẽ rất thoải mái, quả nhiên không sai.

Để chú nhìn xem con có mặc quần lót không?

Không có thì tốt, càng tiện cho chú thao."

Lời nói đáng khinh của ông ta làm Cận Quan Quan hoảng sợ, cô không muốn bị làm nhục nên dùng chân đá, nhưng nhanh chóng bị một tay ông ta bắt lấy, rồi bàn tay đó dần dần với vào quần lót cô.Cận Quan Quan bật khóc, cô điên cuồng đẩy ông ra, nhưng lực rất nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng.Triệu Hâm nhìn cô khóc đến đáng thương, thú tính càng bộc phát, trong lòng càng vui vẻ.

Ông ta thích nhìn cô khóc, khóc càng hăng ông càng thích.Ông ta hơi khom người, muốn hôn cô.Cận Quan Quan khóc tê tâm liệt phế cầu cứu: "Cứu tôi với, có người cưỡng gian, ai đó đến cứu tôi với -------"Triệu Hâm: "Cứ kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu con.

Con đừng lộn xộn, để chú dùng dương vật thao con sướng.

Giả bộ làm gì?

Lúc Hoắc Mộ thao, con sướng lắm mà.

Con nghĩ cơ thể dâm đãng của con có thể qua mắt được chú sao?

Nếu con đã thích Hoắc Mộ, chắc con cũng thích chú, dương vật của chú còn lớn hơn Hoắc Mộ.

Con mà biết được tư vị được dương vật chú thao, sau này sẽ không rời được chú."

Ông ta nói xong, liền cởi quần xuống, móc nhục côn ra.Hoắc Mộ đứng ở cầu thang phía dưới đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Cận Quan, đáy lòng bỗng chốc dâng lên nỗi sợ hãi thúc giục anh chạy lên nhà.

Hôm nay anh ra ngoài rất sớm, điện thoại thì hết pin, nên anh không nhận được điện thoại của cô.

Khi chạy đến cửa nhà, anh nghe thấy tiếng Cận Quan Quan kêu cứu rõ ràng hơn, tay run rẩy mở cánh cửa bị khóa trái.Ngay khi anh vọt vào, liền thấy một cảnh tượng ghê tởm.

Triệu Hâm đè ép Cận Quan Quan lên sofa, bàn tay béo mập sờ soạng đùi cô.

Anh lập tức kéo Triệu Hâm lên, đấm ông ta một quyền.Ngay tại thời khắc này, anh như một con sư tử bị chọc giận, đôi mắt màu đỏ tươi, tay cuộn thành nắm đấm liều mạng giáng lên người ông ta.Triệu Hâm bất ngờ bị đánh nên không kịp phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần, ông ta giơ chân đạp vào người anh, hai người bắt đầu ẩu đả.Bộ dáng của Hoắc Mộ vô cùng dọa người, cứ như thật sự muốn đánh chết ông ta.

Lúc nãy bị anh đẩy ngã, Triệu Hâm đã hoảng sợ không ít, ông ta muốn chạy trốn để không bị anh đánh chết.Đúng lúc này Hoắc Mộ chạy ra phòng bếp, tay cầm một con dao phay, giơ lên chém vào lưng Triệu Hâm liên tục ba nhát.Triệu Hâm dù bị chém nhưng vẫn thành công trốn ra được, tiếc là ông ta lại lơ đãng trượt chân ngã lăn xuống cầu thang.Lúc Hoắc Mộ định bước ra đuổi theo Triệu Hâm thì Vương Tuyết Mai đã trở về.

Bà không nghĩ đến vừa về đến nhà đã thấy chồng ngã vào lòng bà, khắp người toàn là máu.

Ngước mắt lên bà liền thấy con trai đang cầm một con dao phay, lưỡi dao dính đầy máu.Khi Cận Quan Quan chứng kiến anh cầm dao chém người, cô đã bị dọa hôn mê bất tỉnh.Hoắc Mộ ném dao phay sang một bên, bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện.Anh sợ cô xảy ra chuyện.Vương Tuyết Mai chìm ngập trong nỗi sợ hãi, bà ta vội vàng gọi xe cứu thương....Cho đến khi Cận Quan Quan tỉnh lại, những ký ức vừa rồi cô không còn nhớ nữa.Cô không rõ tại sao mình lại ở trong bệnh viện, đành dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoắc Mộ, không biết vì sao người nhà của cô cũng đến.Cận Nam Đảo biết Cận Quan Quan không nhớ được gì, chỉ trấn an cô, bảo là do cô bị cảm nên ngất xỉu.Sau khi hỏi bác sĩ, ông nói cô hẳn là bị mất trí nhớ lựa chọn.Con người ta khi không muốn nhớ đến những ký ức thống khổ, thường sẽ chọn quên đi chuỗi ký ức đó.

Huống chi, cô đã tận mắt chứng kiến hết thảy mọi chuyện.Hoắc Mộ đã cầu xin bọn họ đừng nói chuyện này cho Cận Quan Quan.

Vì đối với cô, đó là một vết thương khó lành.

Nếu cô biết, thứ nhận lại chỉ là sự đau khổ tột cùng, như vậy thà để cô không biết gì còn hơn.Anh không muốn Cận Quan Quan một đời đau khổ.Không lâu sau đó, anh nói lời chia tay với cô, rồi lặng lẽ đi tự thú....Nước mắt Cận Quan Quan lăn dài trên má, cô nhìn Cận Nam Đảo, giận dữ chất vấn hắn: "Vậy nên các người vẫn luôn gạt em, em không có quyền được biết sao?

Tại sao chuyện lớn như vậy mà không một ai nói cho em biết, ngay cả chuyện anh ấy ngồi tù cũng không nói.

Sao các người có thể trơ mắt nhìn anh ấy đến trại giam?

Anh ấy làm thế là muốn bảo vệ em, chuyện này bình thường mà.

Nếu anh giúp Hoắc Mộ, anh ấy sẽ không thảm như vậy."

Lục Vòng bước ra từ bên trong, giải thích: "Quan Quan, em hiểu lầm anh hai của em rồi.

Thật ra anh hai em âm thầm làm rất nhiều chuyện.

Em nghĩ với tội danh đả thương người thì có thể chịu án tù ba năm sao?

Án phạt ban đầu là năm năm, nếu anh trai em mà không giúp, Hoắc Mộ bây giờ vẫn còn ngồi tù.

Anh ấy còn tìm cả chuyên gia trị liệu cho Triệu Hâm, ông ta chết, Hoắc Mộ sẽ bị phán tội tử hình.

Bây giờ ông đã thành người thực vật, nên án tù mới giảm."

"Anh ấy không nói cho em biết là do Hoắc Mộ quỳ xuống, cầu xin anh ấy đừng nói cho em.

Nguyên nhân chúng ta không nói là vì không muốn em gánh chịu thống khổ."

Cận Quan Quan nghe lời này, đáy lòng vô cùng khó chịu, xoay người chạy đi.Cận Nam Đảo xoay người, định trách cô, nhưng cô lại khuyên hắn: "Quan Quan đã trưởng thành, không còn là trẻ nhỏ.

Nói cho con bé biết chuyện này để em ấy đưa ra lựa chọn cho chính mình.

Anh mau gọi điện cho Hoắc Mộ, bảo cậu ấy quan tâm Quan Quan một chút.

Em ấy lúc này chắc hẳn là đang tự trách, chỉ có Hoắc Mộ mới dỗ được."...Hoắc Mộ vừa nhận được điện thoại của Cận Nam Đảo, liền về nhà.

Trên đường về anh suýt chút nữa xảy ra ra tai nạn giao thông, vì anh sợ cô sẽ nghĩ quẩn.Anh đã gọi cho cô mấy lần, nhưng cô không bắt máy.Hoắc Mộ không còn cách nào, chỉ có thể về sớm tìm cô.Thời điểm anh về đến nhà, bỗng thấy được Cận Quan Quan ngồi khóc bên mép giường.

Anh bước đến ngồi cạnh cô, ôm người vào lòng.Anh nhẹ giọng an ủi: "Nha đầu ngốc,mọi chuyện đã qua rồi, em không cần nghĩ nhiều."

Cận Quan Quan vốn đã khó chịu, nghe lời này càng khó chịu hơn, cô khóc đến thân thể run run, ngẩng đầu nhìn anh nói:"Hoắc Mộ, chúng ta chia tay đi, em không muốn ở bên anh nữa."
 
[Hoàn-Caoh] Gặp Lại Sau Năm Năm
Chương 52 : Nếu thấy có lỗi thì sinh con cho anh đi


Edit by MonHoắc Mộ nghe cô nói thế ngón tay hơi khựng một chút, sau đó lại chậm rãi lau đi nước mắt cô, dịu dàng dỗ: “Cho anh một lý do tại sao em muốn chia tay?

Nếu không hợp lý anh sẽ không đồng ý.”

Cận Quan Quan khóc càng thương tâm, gương mặt thấm đẫm nước mắt.

Cô không hề giữ hình tượng trước mặt Hoắc Mộ, nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa.Cô nói: “Anh còn hỏi tại sao muốn chia tay, anh không biết sao?

Em xin lỗi, là em đã hại anh, chính em đã hủy hoại tiền đồ của anh.

Nếu năm đó em không đi tìm anh, anh sẽ không giết ông ta và cũng không chịu án tù giam.

Tất cả là tại em.

Hoắc Mộ, em xin lỗi, hu hu, em không muốn vậy đâu.”

Cận Quan Quan vừa khóc, thân thể thì run run, đôi lúc lại ho khan vài tiếng, ngữ điệu nghẹn ngào.

Trông thật sự rất đáng yêu.Hoắc Mộ không ngại cô bẩn, giơ tay lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, trực tiếp phản bác: “Lý do này không hợp lệ nên anh không chia tay.

Hơn nữa em có rất nhiều cách để đền bù cho anh, chẳng hạn như cùng anh kết hôn, sau đó sinh con cho anh.

Em không thấy cách này tốt hơn sao?”

“Chuyện năm đó anh cũng có lỗi với em, nếu anh không cố chấp ở bên em, nếu anh không có gia đình tồi tệ như vậy, em sẽ không phải chịu khổ.

Em mới là người bị hại, cũng là người đau khổ nhất, cho nên đừng khóc được không?”

Cận Quan Quan duỗi tay ôm lấy anh, khóc đến chết đi sống lại:“Hoắc Mộ, em xin lỗi.

Em không muốn chia tay, chỉ muốn ở cạnh anh, kết hôn với anh, rồi sinh con.

Em không muốn bỏ lỡ anh lần nữa.

Anh là của em, cả đời này là của em.”

Hoắc Mộ vui mừng, nở nụ cười ôn nhu vuốt tóc cô, nói một câu: “Được.”…Trước ngày Hoắc Mộ đồng ý lời tỏ tình với Cận Quan Quan, hai người đã cãi nhau một trận.Kể từ lần Hoắc Mộ cõng Cận Quan Quan về nhà, quan hệ giữa hai người dần hòa hảo.

Cô bắt đầu vui sướng theo đuổi Hoắc Mộ lần nữa.Còn chơi trò ‘nghé con không sợ cọp’ đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin đổi lại chỗ ngồi cũ với lý do phải ngồi cùng Hoắc Mộ cô mới học được.Cô giáo chủ nhiệm và mẹ Cận cũng coi như quen biết, nghe Cận Quan Quan xin liền đồng ý cho cô về chỗ cũ.Thư Lâm tuy không muốn nhưng không có cách nào, đành không cam lòng rời đi.Cận Quan Quan được về chỗ cũ, cô càng vui vui vẻ vẻ cùng Hoắc Mộ đi học.Hôm nay Ôn Chính lại đến tìm Cận Quan Quan, quan hệ gia đình giữa hai bên khá tốt.

Cận Quan Quan không tỏ ra kiên dè với cậu ta là vì mẹ hai người là bạn thân.

Tuy nhiên, sau vài lần thân cận, cô nhận ra cậu ta có chút thích mình, nhưng vẫn không phá vỡ tầng giấy mỏng, chỉ là ngày nào cũng đến tìm cô.Cận Quan Quan thấy hai người thật sự không ổn, cô đã có người mình thích, nên quyết định giải thích cho rõ ràng: “Ôn Chính, từ nay cậu đừng đến tìm mình nữa.

Tuy chúng ta quen biết, nhưng không thân đến mức đó. ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, cậu đến tìm mình, người khác sẽ nói lung tung.

Mình cũng thích một người, nếu để cậu ấy thấy thì không ổn.”

Ôn Chính cười nói: “Vậy được rồi, sau này tôi sẽ không đến tìm cậu.

Đáng tiếc tôi chưa kịp ra tay đã thất bại.

Tôi cam đoan sẽ không dây dưa với cậu, nhưng tôi có thể ôm cậu một chút được không?”

Cận Quan Quan vừa định mở miệng cự tuyệt, nhưng không đợi cho cô nói, cậu ta đã ôm chầm lấy cô.Chờ đến khi Ôn Chính buông tay, cô cảm giác có một cổ khí lạnh thường trực sau lưng mình, nên xoay người xem xét.Không biết Hoắc Mộ đã xuất hiện đằng sau hai người từ lúc nào.

Lúc này, cả ba đang đứng ở hành lang, ba người nhìn nhau khiến không khí dần rơi vào xấu hổ.Cận Quan Quan sợ hãi nhìn anh, biết là anh đã hiểu lầm, cho nên muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng đối phương đã sớm đi xa, căn bản không muốn nghe cô nói.Hoắc Mộ không để ý đến cô cả ngày hôm nay, bất kể cô nói gì anh cũng không thèm đáp lời, cả người tỏa ra khí lạnh vô cùng đáng sợ.Đến buổi chiều tan học, cô vội chạy theo Hoắc Mộ.Hoắc Mộ đang giận cô bắt cá hai tay, thấy cô tự dâng tới cửa, liền rống lên: “Cận Quan Quan, sau này đừng tìm tôi, tôi không muốn làm lốp xe dự phòng gì đó của cô.

Tôi không có thời gian cùng cô chơi trò bắt cá hai tay.”

Cận Quan Quan đột nhiên bị anh mắng một tràng như vậy, cảm thấy ủy khuất vô cùng, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, nói: “Không phải, cậu hiểu lầm rồi.

Mình không có xem cậu là lốp xe dự phòng.

Mình thích cậu nên mới theo đuổi cậu, mình không có bắt cá hai tay.

Chuyện sáng nay là do cậu hiểu lầm.

Mình cùng cậu ta không có gì hết.”

Nét mặt Hoắc Mộ biến sắc, không nhận thức được lời nói của mình có bao nhiêu nhẫn tâm: “Nữ sinh các người ai cũng vậy hết sao?

Đã bắt cá hai tay còn ăn nói đứng đắn.

Hai người đã ôm nhau mà còn nói không có quan hệ gì.

Cô vừa theo đuổi tôi vừa kết giao với người khác.

Đây mà là thích sao?

Tình cảm của cô thật rẻ mạt, chỉ cần là đàn ông thì cô thích ngay.”

Không biết có phải lòng tự trọng bị anh vũ nhục hay không, đáy lòng cô cực kỳ đau buồn, không khống chế được khóc nấc lên: “Sao cậu nói mình kiểu đó?

Mình thích cậu, nỗ lực theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu chỉ vì hiểu lầm chuyện sáng nay mà kết luận mình là loại phụ nữ đó.

Hoắc Mộ!

Đồ hỗn đản.”
 
Back
Top Bottom