Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi

[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 140 - Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)


"Chủ soái... có phải tên là Nghiêm Vãn Tịch?"

Binh sĩ gật đầu, có chút kinh ngạc đáp:"Đúng vậy, ngươi không biết sao?

À... chắc ngươi là người ở đây đúng không?

Vậy không biết cũng phải."

Lời của hắn vừa lọt vào tai, thì hốc mắt của Vân Dao Dao ngay lập tức nóng bừng lên.

Nàng vội vàng đưa tay che kín miệng, cố nuốt xuống tiếng nấc nghẹn.Tỷ ấy đang ở đây.

Tỷ ấy đang ở ngay đây.

Vân Dao Dao đột nhiên đứng bật dậy từ tảng đá, khiến đám người xung quanh giật mình, ai nấy đều quay đầu nhìn.

Nhưng nàng còn chưa kịp cất bước thì phía trước đã vang lên tiếng huyên náo.

Mấy binh sĩ hối hả chạy tới, gương mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn.Vừa tới nơi, họ không thèm để ý đến ai, lập tức hướng thẳng về phía lều doanh y, gấp gáp quát:"Ở đây có đại phu nào thông y thuật trị độc, mau theo chúng ta đến soái trướng!

Mau lên!"

Vân Dao Dao nghe là đến soái trướng, liền lo lắng rằng Trình Vãn Tịch đã xảy ra chuyện.

Nàng bước nhanh qua chỗ mấy binh sĩ vừa đến, gấp gáp nói:"Ta biết trị độc, hãy đưa ta đến đó."

Binh sĩ cầm đầu thoáng cau mày, ánh mắt lướt qua gương mặt lem luốc của nàng đầy ngờ vực.

Nhưng kêu gọi nãy giờ không ai ứng tiếng, giờ lại có một người đứng ra, hắn đành cắn răng gật mạnh:"Đi, theo ta!"

Đoàn người tức tốc hướng đến soái trướng.

Càng đến gần, bước chân Vân Dao Dao càng nặng nề.

Ngoài trướng lớn, binh sĩ hộ vệ đứng san sát, gương mặt căng cứng, ai nấy đều siết chặt chuôi đao, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Bóng những doanh y đi ra đi vào vội vã, càng khiến nàng lòng nóng như lửa đốt.Khi vừa bước vào trướng, trước mắt nàng như tối sầm lại.Trên giường trướng, Trình Vãn Tịch toàn thân thương tích, hai chân bị băng trắng quấn chặt, tay trái cố định bằng nẹp gỗ, đôi mắt lại che kín bởi dải lụa trắng, thân thể nàng bất động, tựa như một pho tượng gãy vụn, Bên cạnh giường, Chánh Nghĩa vừa rút kim châm khỏi huyệt đạo, sắc mặt u ám.

Hắn khẽ lắc đầu về phía Tào Mục cùng hai tướng lĩnh khác.Khoảnh khắc nhìn thấy động tác đó, Tào Mục liền đỏ bừng mặt, tiếng quát tựa sấm rền vang dội khắp trướng:"Ngươi lắc đầu là có ý gì?

Bằng mọi giá phải cứu được chủ soái, nghe rõ chưa?"

Một binh sĩ đứng cạnh Vân Dao Dao vội vàng tiến lên, giọng run rẩy:"Tào tướng quân, thuộc hạ đã đưa đến một người... nói rằng biết trị độc."

Trong đôi mắt đã phủ dày tuyệt vọng của Tào Mục, thoáng lóe lên một tia sáng.

Nhưng khi quay lại nhìn, hắn liền nhíu chặt mày:"Là tên đen nhẻm này?

Ngươi chắc chứ?"

Binh sĩ kia mồ hôi túa ra như mưa, lắp bắp:"Hắn... hắn nói hắn biết, thưa tướng quân."

Ngay khi ánh mắt nàng dừng trên thân ảnh đầy thương tích của Trình Vãn Tịch, toàn thân Vân Dao Dao liền cứng lại.

Tay chân nàng như bị khoá chặt vào một tảng đá, rồi thả xuống vực nước đen sâu thẳm không thấy đáy.

Nàng cố sức vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, nàng càng lún sâu xuống đáy nước, hơi thở nàng nghẹn lại trong lồng ngực, cổ họng đau rát như nuốt phải dao lam.

Điều đó khiến nàng không thở được, cũng không thể phát ra âm thanh.Đau...

đau quá.

Ta... ta đau quá.Ta không thể cử động được...Ta phải đến chỗ của tỷ ấy.

Ta phải đi...Vân Dao Dao, làm ơn... ta xin ngươi...Tào Mục nhìn nàng đứng bất động, gọi mấy lần vẫn không đáp, tức thì bước nhanh lại, gằn giọng quát lớn:"Ta hỏi ngươi có biết trị độc hay không!

Sao cứ ngẩn người thế?

Ngươi muốn chết hả?"

Vân Dao Dao đột nhiên bị hét lớn vào mặt ở khoảng cách gần, đôi mắt mờ mịt vốn không tiêu cự cũng theo đó mà chấn động.

Nàng cắn chặt môi, mười đầu ngón tay ghim sâu vào da thịt, để giữ cho bản thân chút thanh tỉnh.

Nàng hít sâu một hơi, nói:"Tào tướng quân, xin người hãy cho tất cả những người không liên quan lui ra trước."

Nghe vậy, chân mày của Tào Mục lập tức chau lại.

Hắn vốn đã giận đến bốc hỏa, giờ lại càng thấy khó hiểu — hỏi biết trị độc hay không, sao lại phải kêu người lui?

Nhưng nghĩ đến chủ soái đang nằm bất động trên giường, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, đè nén tức giận, khàn giọng quát:"Trừ Lý Kính và Dư Phong, còn lại tất cả lui ra ngoài!"

Tiếng bước chân lộn xộn nhanh chóng rút lui, chỉ trong thoáng chốc, đại trướng rộng lớn chìm vào tĩnh mịch, để lại bốn người và Trình Vãn Tịch nằm bất tỉnh trên giường.Vân Dao Dao thấy người đã lui hết, liền từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, nhúng vào chậu nước sạch trên bàn.

Nàng cúi đầu, lau đi lớp tro bụi trên mặt.Tào Mục nhìn bóng lưng của Vân Dao Dao, trong mắt dấy lên tức giận.

Hắn nhíu mày, gầm lên:"Ta hỏi ngươi biết trị độc không mà ngươi lại đứng đó lau mặt?

Ngươi thật sự muốn chết?"

Trong lúc Tào Mục đang hằn học, thì Vân Dao Dao lúc này cũng vừa lúc quay người lại.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Vân Dao Dao.

Toàn thân Tào Mục run lên dữ dội, khuôn mặt hắn trở nên trắng toát hệt như nhìn thấy ma quỷ.

Hắn khó khăn mà lắp bắp nói ra những chữ không rõ nghĩa:"Ngươi... ngươi...

Vân... quận... chúa?"

Lý Kính và Dư Phong phía sau cũng đồng loạt biến sắc.

Hai người bọn họ tuy chưa từng diện kiến Vân Dao Dao, nhưng chuyện nàng chết ở thành Lạc Dương thì bọn họ đều biết.

Lý Kính bàng hoàng đến lắp bắp:"Tào...

Tào tướng quân, người vừa gọi... là Vân vương phi?"

Tiếng gọi của Lý Kính như đổ một gáo nước lạnh lên đầu Tào Mục, khiến hắn thoáng chốc tỉnh lại.

Sát khí trào dâng, hắn rút kiếm khỏi vỏ, đầu mũi thép chỉa thẳng vào ngực Vân Dao Dao, hét lớn:"Lý Kính, Dư Phong, bảo vệ chủ soái!"

Hắn nghiến răng, giọng khàn đặc:"Vân vương phi đã bỏ mạng tại thành Lạc Dương, thì sao có thể đột nhiên xuất hiện ở Nam Cảnh Quan Vi Sơn Khẩu?

Đồ yêu nhân Đông Dực!

Các ngươi giở thủ đoạn quỷ quái gì?

Hôm nay ta phải giết sạch các ngươi!"

Vân Dao Dao khựng người, nhưng nàng lập tức lấy lại bình tĩnh.

Nàng đưa tay vào trong cổ áo, lấy ra miếng ngọc bội treo trên cổ, sau đó chậm rãi nói:"Đây là Chiêu Phong Lệnh.

Ngươi hãy đến gần xem thử đi."

Ánh sáng từ ngọc bội hắt ra khiến Tào Mục sững người.

Hắn bước nhanh đến chỗ Vân Dao Dao, rồi nói:"Ngươi đặt lên bàn đi."

Vân Dao Dao nghe vậy thì tháo ngọc bội ra khỏi cổ, sau đó đặt lên bàn và lùi xa hai bước.Tào Mục ánh mắt đề phòng nhìn Vân Dao Dao, đưa tay cầm ngọc bội lên.

Trong thoáng chốc, vẻ mặt hắn trắng bệch, lùi lại nửa bước, ngón tay đặt trên chuôi kiếm run lên.

Nhưng rất nhanh, hắn cắn chặt răng, trấn định lại, tức giận quát:"Ngươi là người của Trấn Nam Vương?

Ngươi đoạt ngọc bội của Vương phi?

Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 141 - Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)


"Ngươi là người của Trấn Nam Vương?

Ngươi đoạt ngọc bội của Vương phi?

Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!"

Vừa dứt lời, thân thể Tào Mục căng lên, cầm kiếm lao thẳng về phía Vân Dao Dao.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn sắp chạm tới Vân Dao Dao, hắn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc tột cùng của Vân Dao Dao:"Trấn Nam Vương?

Hắn... chính là kẻ đứng sau sao?"

Thanh kiếm trong tay Tào Mục bỗng khựng lại giữa không trung.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như đang giả vờ.Phía sau, Lý Kính và Dư Phong cũng đã rút kiếm, thần sắc căng thẳng cực độ.

Bọn họ đứng che chắn trước giường Trình Vãn Tịch, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch, vừa đề phòng, vừa hoang mang cực điểm.Vân Dao Dao nhìn tình hình, chậm rãi hướng về phía Tào Mục, nói:"Trên bắp tay trái của Vãn Tịch có một vết sẹo rất lớn.

Chuyện này ngoài sáu người Chu gia và Tứ hoàng tử, thì không còn ai biết.

Tào tướng quân, ngươi có thể đích thân kiểm chứng."

Nghe vậy, bàn tay siết chặt kiếm của Tào Mục thoáng run lên.

Thân thể hắn khựng lại, từng hơi thở nặng trĩu như đè ép cả lồng ngực.

Cách đây không lâu, chính hắn từng nhìn thấy vết sẹo ấy khi thay băng cho Trình Vãn Tịch.

Tim Tào Mục thoáng chấn động, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào Vân Dao Dao.

Nhưng ý nghĩ "địch nhân dò được bí mật" vẫn treo lơ lửng, khiến lòng hắn chẳng thể nào buông lỏng.Vân Dao Dao thấy Tào Mục trầm mặt, thì lại chậm rãi lên tiếng:"Có một bí mật mà chỉ có ta, Vãn Tịch, và Tào tướng quân biết."

Vân Dao Dao nhìn qua Lý Kính cùng Dư Phong, rồi bước lại gần bàn gỗ, chấm ngón tay vào thau nước bên cạnh.

Nàng vẽ vài nét, để lại một hàng chữ trên mặt bàn.

Viết xong, nàng lập tức lùi lại vài bước, ánh mắt ra hiệu cho Tào Mục.Tào Mục căng thẳng nhìn Vân Dao Dao, rồi chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn chữ viết:"Tịch tỷ tỷ là nữ tử.

Đêm ấy, tỷ từng nói với ngươi rằng ta là người tỷ ấy yêu nhất."

Đọc đến đây, đầu óc Tào Mục nổ ầm như sấm sét, đôi mắt trừng lớn, bàn tay nắm chuôi kiếm trượt đi, suýt nữa rơi xuống đất.

Cả người hắn run rẩy, vội vàng đưa tay áo gạt đi dòng chữ kia, rồi hoảng hốt quỳ phịch xuống đất, dập đầu thật mạnh:"Thuộc hạ... thuộc hạ bái kiến Vương phi!

Tội bất kính khi nãy đáng muôn lần chết, xin Vương phi giáng tội."

Lý Kính và Dư Phong chứng kiến cảnh ấy thì chấn động dữ dội.

Hai người vội vàng thu kiếm, quỳ sụp xuống đất, đồng thanh hành lễ:"Thuộc hạ Lý Kính, bái kiến Vương phi."

"Thuộc hạ Dư Phong, bái kiến Vương phi."

Vân Dao Dao đột nhiên bị người ta bái lạy rồi gọi là vương phi thì có chút sững lại.

Nhưng ngay sau đó nàng liền lên tiếng:"Không sao, mọi người đề phòng như vậy là rất tốt.

Mau đứng lên hết đi a."

Ba người nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nhau, rồi lần lượt đứng lên.

Trán đều đầm đìa mồ hôi, lòng bàn tay vẫn chưa hết run.Vân Dao Dao đưa mắt trở về phía Tào Mục, hỏi:"Vãn Tịch bị trúng độc sao?

Tình hình cụ thể thế nào?

Mau nói cho ta biết đi."

Tào Mục lập tức cúi đầu, ngập ngừng đáp:"Mấy canh giờ trước, thuộc hạ còn đang cùng chủ soái bàn việc quân.

Bỗng nhiên, chủ soái nói bản thân chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Thuộc hạ không ngừng gọi, nhưng chủ soái cũng không nghe thấy.

Khi đỡ chủ soái nằm xuống, thuộc hạ mới nghe người nói rằng hôm qua đã bị quân Đông Dực ném thứ bột gì đó vào mặt.

Chủ soái đoán nguyên do chính là loại độc quái lạ ấy.

Nhưng mà... nhưng mà hiện tại có Vương phi ở đây thật tốt quá.

Người nhất định có thể cứu chủ soái, thật... thật tốt quá..."

Vân Dao Dao nghe xong, đôi mày thanh tú nhíu chặt, gương mặt càng thêm tái đi.

Nàng hỏi tiếp:"Chủ soái do doanh y châm cứu nên mới hôn mê sao?"

Tào Mục vội gật đầu, cung kính đáp:"Đúng vậy, thưa Vương phi."

Vân Dao Dao nhận được câu trả lời thì gật đầu.

Sau đó đi về phía giường của Trình Vãn Tịch, cẩn thận đưa tay bắt mạch, đồng thời làm một số loại xét nghiệm.

Vân Dao Dao nhìn kết quả xét nghiệm thì phát hiện độc tố này đã làm tổn thương và gây phù nề bao quanh dây thần kinh, dẫn tới chèn ép – giảm dẫn truyền xung thần kinh, làm Trình Vãn Tịch bị mù và điếc tạm thời.

Chỉ cần giảm thoát dịch, giảm giải phóng các chất trung gian viêm, và ức chế bạch cầu xâm nhập vùng tổn thương,... là được.

Vân Dao Dao thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi quay ra sau nói với Tào Mục:"Ta sẽ ở đây châm cứu liên tục cho Vãn Tịch.

Nếu thể chất tốt, trong vòng bảy ngày có thể gần như hồi phục.

Tạm thời, các ngươi cứ yên tâm lui xuống nghỉ ngơi.

Ta cần thanh tĩnh để châm cứu, nếu được thì mọi người hạn chế đến trong ba ngày đầu giúp ta."

Tào Mục nghe vậy, hai mắt mở lớn.

Hắn vội vã cúi người, giọng nghẹn ngào nhưng tràn đầy vui mừng:"Thuộc hạ tuân lệnh, thưa Vương phi."

Lý Kính và Dư Phong vẫn còn như bị điểm huyệt, ngây người không nhúc nhích.

Vừa rồi bao nhiêu doanh y ra vào đều bất lực.

Vậy mà Vân Vương phi chỉ liếc qua đôi chút đã khẳng định có thể trị khỏi.

Đột nhiên bọn hắn cảm thấy, lời đồn Vân vương phi có thể bay, rồi chưởng ra tia lửa gì đó... mà bọn hắn nghe được ở tửu lâu.

Có khi...

đều là sự thật a.Hai người Lý Kính khép miệng lại, rồi đồng loạt cúi đầu hành lễ:"Thuộc hạ tuân lệnh, thưa Vương phi."

Sau khi ba người họ rời đi, thì Vân Dao Dao liền trở lại giường giúp Trình Vãn Tịch châm cứu.

Nàng còn đổi thêm thuốc giúp hỗ trợ liền xương cánh tay cho Trình Vãn Tịch nữa.Một lát sau, binh sĩ mang vào một bộ y phục nam tử màu lục nhạt, rộng vừa thân người.

Vân Dao Dao đoán là do Tào Mục chuẩn bị.

Nàng nhận lấy, cúi đầu cảm tạ, rồi thay y phục mới.Vân Dao Dao thay y phục xong thì lại ngồi xuống mép giường, đôi mắt không rời Trình Vãn Tịch.

Vân Dao Dao vẫn luôn chăm chú nhìn Trình Vãn Tịch như vậy kể từ sau khi châm cứu xong.

Nếu không phải vừa rồi có binh sĩ đến đưa y phục, chắc chắn nàng vẫn sẽ ngồi bất động như pho tượng bên giường.Nàng cúi thấp người, đặt môi mình lên trán Trình Vãn Tịch.

Nụ hôn khẽ khàng kia vô tình làm rơi giọt lệ nóng bỏng xuống má người nằm.

Vân Dao Dao vội vàng đưa tay lau đi, nhưng dòng nước mắt vẫn lăn dài, không cách nào ngăn lại."

Vãn Tịch, ta nhớ tỷ lắm.

Ta nhớ tỷ nhiều lắm..."

Đôi vai nhỏ nhắn của Vân Dao Dao không ngừng run rẩy dưới ánh đèn dầu chập chờn, âm thanh nức nở thoát ra khỏi cổ họng."

Sao lại bị thương nhiều đến vậy chứ?

Lại còn gầy như vậy nữa..."

Vân Dao Dao cầm lấy bàn tay phải của Trình Vãn Tịch, áp vào má mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Trình Vãn Tịch."

Tỷ nhất định phải mau tỉnh lại, để nhìn ta, để ôm ta.

Ta nhớ tỷ đến sắp phát điên rồi, Vãn Tịch..."

Khi Vân Dao Dao vì kiệt sức mà thiếp đi bên giường.

Trong bóng tối mơ hồ, môi Trình Vãn Tịch không ngừng mấp máy, giọng nói mơ hồ cất lên:"Dao Dao..."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 142 - Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)


Giữa trưa hôm sau, Trình Vãn Tịch khẽ động mi, thần trí dần dần tỉnh lại.

Cảm giác đầu tiên ập đến chính là sự tĩnh mịch đáng sợ — không có bất kỳ thanh âm nào, trước mắt chỉ là một khoảng tối tăm.

Cả thế giới như bị ai đó rút hết màu sắc, để lại nàng một mình dưới đáy vực.

Trong giây lát, một nỗi sợ hãi khôn tả dâng trào, nàng vô thức đưa tay siết chặt lấy nệm dưới thân, như kẻ chết chìm cố bấu víu vào bờ.Lúc này đột nhiên có một bàn tay ấm áp bất ngờ nắm lấy tay nàng, hơi ấm truyền qua da thịt, khiến trái tim Trình Vãn Tịch run rẩy dữ dội.

Nhịp tim trong lồng ngực Trình Vãn Tịch vì hành động đó mà đập mạnh liên tục, như muốn mạnh mẽ đạp tung lồng ngực mà thoát ra ngoài.

Trình Vãn Tịch ngay lập tức nắm chặt tay người kia, gấp gáp nói:"Dao Dao?

Là Dao Dao sao?"

Người kia thoáng khựng lại, rồi chậm rãi mở lòng bàn tay nàng ra, viết xuống hai chữ: "Doanh y."

Thân mình Trình Vãn Tịch cứng lại, toàn bộ xúc giác lại một lần nữa đông cứng lại.

Nàng buông tay người nọ ra, rồi đặt lên miếng ngọc bội trước ngực.

Sau đó nói:"Ngươi là doanh y chữa thương cho ta sao?

Đa tạ ngươi.

Vết thương của ta... có thể hồi phục được không?"

Lòng bàn tay nàng lại được cầm lên, rồi viết xuống chữ: "Được."

Trình Vãn Tịch thấy vậy thì ban đầu là kinh ngạc, sau đó thở ra một hơi, chậm rãi nói:"Vậy... bao lâu thì ta có thể hồi phục?"

Người nọ lại viết: "Bảy ngày."

Trình Vãn Tịch còn đang nghĩ ít nhất phải mất đến một tháng.

Nhưng kết quả nàng nhận được, lại khiến nàng kinh ngạc không thốt nên lời.Trong quân doanh có người y thuật cao minh vậy sao?

Mà hình như còn là nữ tử nhỏ tuổi.

Thật kỳ quái.Trình Vãn Tịch nén đi nghi hoặc trong lòng, sau đó gật đầu nói tiếng đa tạ lần nữa.

Vân Dao Dao lúc này khuôn mặt đã dày đặc nước mắt.

Nàng cúi đầu đưa tay lau lung tung trên mặt, nhưng nước mắt cứ không chịu nghe lời nàng, mà không ngừng thi nhau rơi xuống, thấm ướt cả vạt y phục.Nàng rất muốn nói cho tỷ tỷ biết mình đang ở đây.

Nhưng tình trạng hiện tại của tỷ tỷ mà phải tiếp nhận thông tin này, nhất định sẽ là một đả kích lớn khó chấp nhận.

Dù sao thì đối với tỷ tỷ, nàng đã chết gần một năm rồi.

Vậy nên Vân Dao Dao quyết định nói dối mình là doanh y, để tỷ tỷ an tâm dưỡng thương.

Khoảnh khắc tỷ tỷ nắm tay nàng, nó khiến nàng nhớ về hàng nghìn cái nắm tay trước kia giữa họ, nó thân thuộc đến mức tựa như cái nắm tay của tỷ tỷ chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua.

Và một năm xa cách đó tựa như chưa từng tồn tại.

Việc kìm nén nước mắt khiến cổ họng nàng nghẹn cứng, nàng khó khăn nói ra những âm thanh đứt quãng:"Vãn Tịch, ta nhớ tỷ lắm..."

Sau khi Trình Vãn Tịch tỉnh dậy được một lúc, thì có binh sĩ mang thức ăn sáng đến cho hai người.

Trong khay là một bát cháo trắng nóng hổi, cùng một đĩa nhỏ thịt khô xé sợi.Vân Dao Dao cúi đầu thì thầm cảm tạ hai lần.

Sau đó múc cháo thổi thổi, rồi đưa đến bên môi Trình Vãn Tịch đang ngồi bất động ở trên giường.Trình Vãn Tịch đã được Vân Dao Dao viết vào tay hai chữ "Ăn sáng".

Vậy nên khi cảm nhận được có thứ gì đó âm ấm đưa đến miệng, liền tự giác hé miệng ra ngậm cháo.Nhưng đôi mắt bị bóng tối che phủ khiến động tác có phần lóng ngóng, một ít cháo không tránh khỏi tràn ra, rơi xuống vạt áo.Vân Dao Dao thấy vậy thì vội rút khăn ra, nhẹ nhàng lau miệng cho Trình Vãn Tịch.

Trình Vãn Tịch cảm nhận được có người lau miệng cho mình thì nhíu mày, bàn tay lập tức đưa lên bắt lấy chiếc khăn, rồi nói:"Để ta tự làm."

Vân Dao Dao thấy vậy thì ngẩn ra một chút, rồi cong môi cười.Sao lại lãnh đạm còn hơn lần đầu gặp vậy chứ?

Nhưng mà... tỷ ấy đáng yêu quá đi.Nàng lấy thêm một chiếc khăn khác, cúi đầu lau đi những vệt cháo còn sót lại trên y phục Trình Vãn Tịch, rồi lại múc thêm một muỗng, thổi cho nguội, đưa đến bên môi Trình Vãn Tịch lần nữa.Những ngày kế tiếp cứ thế trôi qua.

Suốt sáu ngày, Vân Dao Dao hầu như chỉ chợp mắt một, hai canh giờ mỗi đêm.

Phần lớn thời gian nàng ngồi lặng lẽ ở giường, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Vãn Tịch, như thể sợ rằng chỉ cần nàng chớp mắt một cái, Trình Vãn Tịch sẽ đột nhiên biến mất.Còn Trình Vãn Tịch, từ đầu đến cuối vẫn giữ dáng vẻ xa cách, đề phòng.

Nàng giống như mèo nhỏ sợ người lạ, hễ ai chạm vào là lập tức xù lông lên.Sáng sớm ngày thứ bảy, màn sương mỏng còn vương khắp quân doanh.

Vân Dao Dao như thường lệ mang thau gỗ ra ngoài lấy nước sạch để lau mặt cho Trình Vãn Tịch.

Khi nàng vừa bước đến khu vực lấy nước, bỗng thấy có vài bông tuyết chậm rãi rơi xuống."

Là tuyết đầu mùa sao?"

"A, tuyết, tuyết rơi rồi!"

"Thảo nào dạo này trời rét tới vậy."

"Mấy đứa ăn nhanh chút rồi vào, tuyết đầu mùa nửa khắc là phủ trắng sân rồi đó."

"Để ta vào lấy áo choàng lông cho mọi người."

"Để ta đi với ngươi."

Vân Dao Dao đứng thất thần giữa sân, hốc mắt mang theo hơi nước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Một bông tuyết rơi vào đôi mắt đen láy của Vân Dao Dao rồi hòa cùng nước mắt."

Ta nhớ mọi người nhiều lắm.

Liệu ta... có thể được gặp mọi người lần nữa không?"

Trong trướng soái, Trình Vãn Tịch đang mê man thì bị tiếng huyên náo ngoài doanh đánh thức.

Nàng khẽ cựa mình, đầu óc còn mơ hồ.

Cảm giác đầu tiên ập đến là ánh sáng chói loá nơi mi mắt.

Nàng theo phản xạ đưa tay lên gỡ tấm lụa che mắt.Khi tấm lụa mềm mại trượt xuống, ánh sáng càng thêm gay gắt, khiến nàng khó chịu mà nhăn mặt, vội vàng giơ tay che đi."

Khoan đã... ta nhìn thấy bàn tay?"

Nàng chậm rãi mở hé kẽ ngón tay, để mắt dần quen với ánh sáng, rồi từng chút, từng chút một nhìn rõ hơn.

Bàn tay nàng... quả nhiên hiện ra trước mắt, không còn chỉ là bóng tối mịt mù nữa.Xem ra doanh y kia y thuật thật sự rất cao minh.Nàng gắng gượng chống tay phải xuống giường, chậm chạp ngồi dậy.

Thân dưới vẫn đau buốt, hai chân thì tê dại, khiến nàng không thể cử động.

Trình Vãn Tịch đành ngồi bất động, ánh mắt đảo quanh khắp trướng soái:"Sao lại không có ai ở đây nhỉ?"

Đúng lúc này, tấm màn che cửa trướng soái đột nhiên động đậy.

Một nữ tử bước vào, trên tay bưng theo một thau nước.

Ánh sáng từ phía ngoài luồn qua khe hở, tràn vào bên trong, khiến Trình Vãn Tịch bất giác nheo mắt lại.

Khi nàng làm quen được với ánh sáng lần nữa, thì nàng cũng nhìn rõ được dung mạo người đối diện.

Thân thể Trình Vãn Tịch lập tức chấn động, hốc mắt nóng bừng lên, hai mắt mở lớn như không tin vào mắt mình, nàng mấp máy môi, gấp gáp nói:"Dao Dao, nàng... nàng lại đến thăm ta sao?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 143 - Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)


"Dao Dao, nàng... nàng lại đến thăm ta sao?"

"Ta cứ nghĩ nàng không thích nơi này nên mới không đến thăm ta.

Ta... ta không rời khỏi giường được nên... nên không đến chỗ nàng được.

Dao Dao, nàng có thể đến gần ta một chút không a?

Nếu... nếu nàng không muốn đến cũng không sao.

Nàng cứ đứng đó cũng được a, Dao Dao""Dao Dao, sao nàng lại khó—"Trình Vãn Tịch vừa nhìn thấy Dao Dao thì trái tim nhỏ trong lồng ngực liền bị nỗi nhớ cùng vui vẻ nắm chặt lấy.

Lúc nàng định cử động thân thể thì lại rất đau không nhúc nhích được, nên nàng mới thử nhờ Dao Dao đến gần hơn một chút.

Nhưng nàng vừa nói mấy câu, Dao Dao lại đột nhiên bật khóc nức nở.

Bình thường nàng ấy đến chỉ toàn cười với nàng thôi, sao lần này lại khóc vậy chứ.

Đau xót từ lồng ngực lan tràn ra khắp thân thể, khiến Trình Vãn Tịch bị nghẹn ở cổ họng.

Nàng đưa tay chống xuống giường định đứng lên để đến chỗ Dao Dao.

Thì Dao Dao lại vừa khóc vừa chạy đến chỗ nàng, sau đó ôm chầm lấy cổ nàng.Ôm?Hai mắt của Trình Vãn Tịch mở lớn, toàn bộ mạch máu trong cơ thể cũng dường như đông cứng lại.

Nàng không thể hít thở, cũng không thể cử động tay chân, giống như ngày tuyết đầu mùa năm đó.

Tại sao ta có thể... cảm nhận được hơi ấm của Dao Dao?

Còn có... mùi hương của Dao Dao nữa?Tại sao ta có thể... cảm nhận được cơ thể Dao Dao đang run rẩy?Còn có, tiếng khóc của Dao Dao bên tai, sao lại... chân thật đến vậy chứ?Trình Vãn Tịch theo phản xạ đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng Dao Dao, nhưng tuyệt nhiên không thể thốt ra lời nào.

Vì lời đều đã bị kẹt trong cổ họng, rồi bị chặn bởi một tảng đá lớn.

Trình Vãn Tịch lúc này đang vô cùng sợ hãi, nàng sợ khoảnh khắc may mắn ngắn ngủi này sẽ đột nhiên biến mất, nên cứ luống cuống mà xoa lung tung trên lưng Dao Dao.

Chẳng lẽ ta cũng chết rồi sao?

Nên mới có thể gặp lại Dao Dao?Thật... thật tốt quá...Tốt quá... tốt quá rồi...

Sau khi nhận ra bản thân "đã chết", Trình Vãn Tịch liền lùi người ra một chút để nhìn mặt Dao Dao.

Vân Dao Dao lúc này vẫn còn khóc nức nở, khuôn mặt nàng ấy dày đặc nước mắt.

Trình Vãn Tịch nhìn mà đau xót không chịu nổi, ngón tay run run vươn ra, sau khi chần chừ một chút, thì lại chạm vào mặt Dao Dao.Thật ấm.Trình Vãn Tịch dùng tay lau lau nước mắt trên mặt Dao Dao, rồi dịu giọng nói:"Sao Dao Dao của chúng ta lại khóc?

Đã có ai bắt nạt nàng sao?

Nàng nói cho ta biết nha, ta sẽ mắng hắn cho nàng, được không?"

Vân Dao Dao không trả lời Trình Vãn Tịch, mà chỉ đưa tay lau nước mắt lung tung trên mặt, rồi liên tục lắc đầu nguầy nguậy.Trình Vãn Tịch thấy vậy thì đôi mắt càng lúc càng trở nên lo lắng.

Nàng chậm rãi vươn tay, xoa xoa cái đầu xù xù của Dao Dao, dịu giọng nói:"Ngoan, ngoan, ta... ta cuối cùng cũng có thể đến gặp nàng.

Ta nhất định... nhất định sẽ không để ai bắt nạt Dao Dao nữa.

Ta... bây giờ ta khoẻ hơn trước nhiều lắm, hình như ta còn cao hơn một chút nữa.

Nàng xem nè."

Nói rồi, Trình Vãn Tịch cố gắng kéo thẳng lưng, để trông có vẻ cao hơn đôi chút.

Hành động đó khiến Vân Dao Dao đang khóc cũng phải bật cười.Bàn tay cứ bóp chặt cổ họng Vân Dao Dao nãy giờ như được thả lỏng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Trình Vãn Tịch, dùng giọng mũi nói:"Tỷ làm sao có thể cao hơn được nữa chứ?

Không những không cao lên, mà tỷ còn gầy nhom luôn."

Trình Vãn Tịch đột nhiên nghe Dao Dao nói chuyện với mình thì rất sốc, cả khuôn mặt Trình Vãn Tịch dại ra.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe Dao Dao nói chuyện với mình sau một năm.

Hai mắt nàng mở lớn nhìn Dao Dao, rồi lúng túng nói:"Dao Dao, nàng... nàng biết nói chuyện sao?

Thì... thì ra nếu ta chết rồi thì có thể nghe nàng nói chuyện a."

Vân Dao Dao nghe vậy, thì khuôn mặt cũng muốn dại ra theo Trình Vãn Tịch luôn.Tỷ ấy nghĩ tỷ ấy chết rồi sao?Nàng nhích nhích người đến gần Trình Vãn Tịch hơn, sau đó dùng hai tay áp lên hai bên má Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:"Ta chưa chết, tỷ cũng chưa chết.

Nếu chết rồi thì sao có thể có hơi ấm được chứ, đúng không a?

Tỷ xem, tay ta rất ấm mà."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì ngẩn người ra tại chỗ, đồng tử rung động dữ dội.

Nàng khó khăn chống cự đau đớn nơi cổ họng, lắp bắp nói:"Dao Dao, nàng... chưa chết?

Không... không lẽ ta không phải chưa chết, mà đã bị điên rồi sao?

Ta... ta..."

Trình Vãn Tịch chậm rãi đưa tay chạm vào bàn tay đang áp trên má mình.

Nhưng mà Dao Dao nói đúng.

Thật sự... rất ấm.

Còn mềm nữa...Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch đã hoàn toàn bất động, lo lắng nói:"Vãn Tịch, tỷ nghe ta nói gì không?

Ta thật sự vẫn chưa chết, ta vẫn còn sống a.

Ngày đó... ngày đó ta đã được cứu, sau đó dưỡng thương ở Thanh Môn trấn, tại Nam cảnh Quan Vi sơn khẩu này sáu tháng.

Sau khi ta hồi phục định trở về kinh thành, thì quân Đông Dực tràn vào Lương Hoài trấn ở bên cạnh, do đó ta lại bị kẹt ở đây thêm mấy tháng nữa.

Gần đây ta nghe tin quân doanh tuyển đại phu, nên gần mười ngày trước ta đã đến đây, sau đó thì gặp được tỷ."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì đôi mắt của nàng lại dao động dữ dội, giống như có hàng vạn sinh vật đang điên cuồng càn quấy bên trong.

Nàng vẫn ngồi yên bất động, mắt dán chặt vào Dao Dao ở trước mặt.Là thật sao?

Hay là... do ta thật sự...

đã phát điên rồi.Ta... ta nên làm gì đây?

Ta...Không, nhất định là thật.

Dao Dao, nhất định đang ở đây.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 144 - Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)


Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch vẫn bất động, nhưng đôi mắt lại không ngừng run rẩy, giống như nội tâm của Trình Vãn Tịch đang phải chịu một đả kích vô cùng lớn, khiến Trình Vãn Tịch không còn tự chủ được thân thể của mình nữa.Vân Dao Dao đau xót nhìn Trình Vãn Tịch, rồi nhích người lại gần hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Trình Vãn Tịch.Cảm giác ấm áp và chân thực truyền đến từ môi, cùng với hơi thở thơm mùi đào sữa của Dao Dao, mạnh mẽ kéo Trình Vãn Tịch còn đang loay hoay tìm lối ra ở vực thẳm, trở về mặt đất, nơi ánh sáng mặt trời bao bọc cơ thể nàng.Vân Dao Dao cảm nhận được cơ thể Trình Vãn Tịch ở phía dưới đang run rẩy, thì từ từ tách khỏi môi Trình Vãn Tịch.

Sau đó dùng chóp mũi mình chạm vào chóp mũi Trình Vãn Tịch, nhẹ nhàng cọ tới cọ lui, rồi dùng giọng mũi nói:"Ta thật sự vẫn còn sống mà, thật đó.

Khi nào tỷ hồi phục sức khoẻ, ta sẽ kể hết mọi chuyện cho tỷ nghe, được chứ?

Hôm qua ta còn gặp Tào tướng quân, Lý Kính, cùng Dư Phong nữa.

Nếu ta chết rồi thì sao có thể biết Lý Kính và Dư Phong được?

Tỷ thấy ta nói có đúng không a?"

Hốc mắt Trình Vãn Tịch nóng bừng lên, nàng không rõ những cảm xúc đang đồng thời ập đến như thuỷ triều này là gì.

Là sợ hãi?

Là mừng rỡ?

Là hạnh phúc?

Là nhớ nhung?

Là đau xót?

Là uất ức?Nàng dùng bàn tay phải không băng bó của mình ôm lấy Dao Dao vào trong ngực.

Cả cơ thể không khống chế được mà cứ run lên, kèm theo giọng nói bị đè nén nức nở:"Dao Dao?

Dao Dao, nàng vẫn còn... sống.

Dao Dao, nàng chưa chết.

Dao Dao, ta nhớ nàng lắm.

Không có ngày nào, hay giờ khắc nào mà ta không nhớ nàng.

Ta... ta xin lỗi, tất cả là lỗi của ta.

Tại ta nên nàng mới bị thương, tại ta nên Chu gia mới chết.

Ta... ta xin lỗi.

Dao Dao, ta xin lỗi...

Vết thương... vết thương của nàng có còn đau lắm không?

Nàng ở đây có bị ai bắt nạt không?

Nàng... nàng đừng rời xa ta nữa, có được không?"

Vân Dao Dao Dao cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào.

Nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa tấm lưng gầy của Trình Vãn Tịch, ôn nhu nói:"Vãn Tịch, đó không phải lỗi của tỷ.

Mấy tháng qua ta sống rất tốt, vết thương cũng đã khỏi hẳn rồi, ta nói thật đó.

Tỷ đừng kích động, để ta đút tỷ ăn sáng, rồi ta sẽ từ từ kể tỷ nghe, được chứ?"

Trình Vãn Tịch vừa ôm Dao Dao vừa gật đầu liên tục, nhưng bàn tay ôm người trong ngực vẫn không chịu buông ra.Vân Dao Dao mỉm cười, ngước mắt lên nhìn cằm của Trình Vãn Tịch, rồi nhẹ giọng nói:"Vãn Tịch, tỷ phải buông ta ra thì ta mới đi lấy cháo được a.

Ngoan, buông tay ra một lát thôi, được không?"

Trình Vãn Tịch nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Vân Dao Dao, không chớp mắt lấy một cái.

Khi nghe Dao Dao hỏi vậy, nàng có chút chần chừ, rồi nhỏ giọng nói:"Dao Dao, nàng... nàng sẽ không... sẽ không đi mất, phải không a?"

Vân Dao Dao vùi đầu vào ngực Trình Vãn Tịch cọ cọ như mèo con, rồi cong môi cười nói:"Đương nhiên, ta chỉ đến chỗ cái bàn kia thôi.

Chỗ đó đó."

Vừa nói nàng vừa chỉ chỗ đặt hai bát cháo, cách hai người chỉ vài bước chân.

Trình Vãn Tịch chậm chạp nhìn chén cháo rồi lại nhìn Dao Dao, sau đó rất không tình nguyện mà buông tay ra.Vân Dao Dao được thả ra thì liền đứng dậy đi qua bàn lấy cháo.

Lúc bưng cháo quay lại thì thấy Trình Vãn Tịch vẫn gắt gao nhìn mình chằm chằm, giống như nếu bây giờ nàng có bất kỳ hành động kỳ lạ nào ngoài lấy bát cháo, thì nhất định Trình Vãn Tịch sẽ lăn xuống giường ngay lập tức.Vân Dao Dao nhìn Trình Vãn Tịch mà xót không chịu nổi, nhất định là tỷ tỷ rất sợ hãi, rốt cuộc thời gian qua tỷ tỷ đã sống thế nào vậy chứ.Vân Dao Dao thật sự không dám tưởng tượng điều đó, dù nàng đã thử hình dung viễn cảnh hai người gặp mặt hàng trăm hàng nghìn lần.

Nhưng nàng không ngờ, tỷ tỷ hiện tại lại trở nên gầy yếu đến vậy, quầng thâm dưới mắt nhiều đến không thể tả, trên người lại chằng chịt vết thương lớn nhỏ.Vân Dao Dao cố gắng nén nước mắt, rồi bước nhanh về phía Trình Vãn Tịch.

Nàng đặt bát cháo lên một cái ghế gỗ dựng sát mép giường.

Rồi lấy khăn nhúng vào chậu nước sạch, sau đó nhẹ giọng nói:"Để ta lau mặt cho tỷ nha?"

Trình Vãn Tịch ngượng ngùng gật gật đầu, lúng túng nói:"Vất vả cho nàng quá, Dao Dao."

Vân Dao Dao nghe vậy thì cong môi cười, vừa cẩn thận lau từng vùng trên mặt Trình Vãn Tịch, vừa giả vờ dỗi dỗi nói:"Sao đột nhiên lại trở nên khách sáo với ta vậy chứ?

À... mấy hôm nay tỷ cũng lạnh nhạt với ta.

Ta buồn lắm luôn đó."

Trình Vãn Tịch cuống hết cả lên, lo lắng nói:"Dao Dao, ta không biết đó là nàng nên mới... nên mới...

Ta không phải lạnh nhạt với nàng.

Ta chỉ sợ nàng vất vả thôi a.

Ta... ta..."

Vân Dao Dao lau mặt cho Trình Vãn Tịch xong, thì cúi người hôn lên trán Trình Vãn Tịch một cái, sau đó lại hôn liên tiếp lên hai bên má, lên chóp mũi.

"Ta chỉ đùa thôi, ta không có trách tỷ mà.

Tỷ ngốc muốn chết."

Trình Vãn Tịch đột nhiên bị hôn tới tấp lên khắp mặt thì cả cơ thể liền nhẹ bẫng, giống như có thể lập tức bay lên trên mây, bay khắp nơi luôn.Thân thể nàng cũng trở nên nóng rực từ đỉnh đầu cho đến đầu ngón chân, vành tai cũng ửng đỏ một mảng.

Nàng lúng túng nhìn Dao Dao, rồi nhẹ giọng nói:"Dao Dao, nàng hôn ta thêm mấy lần nữa, được không a?"

Vân Dao Dao nghe vậy thì cong môi lên, cúi người hôn nhẹ lên môi Trình Vãn Tịch, nói:"Phải ăn sáng trước đã."

Trình Vãn Tịch ỉu xìu cúi đầu, lại liên tục gật gật như chú gà mổ thóc.Vân Dao Dao thổi thổi cháo rồi đưa đến gần miệng Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:"A~"Trình Vãn Tịch nhìn muỗng cháo trước mặt mà cảm giác như mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

Nếu đây thật sự là một giấc mơ, thì nàng chỉ muốn vĩnh viễn ở lại đây mà không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nàng ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy muỗng cháo, rồi vừa nhìn chằm chằm Dao Dao, vừa nhai nhai, nhai nhai."

Dao Dao, sao nàng... lại đột nhiên xuất hiện ở biên giới phía Nam?

Nàng... có thể kể ta nghe có được không?"

Vân Dao Dao nhìn đôi mắt đau xót và lo lắng của tỷ tỷ mà lòng như thắt lại.

Tỷ tỷ vì cái chết của nàng và sáu người Chu gia mà tự dằn vặt trong một khoảng thời gian rất dài.

Nếu tỷ tỷ không biết rõ mọi chuyện thì liệu tỷ ấy có thể tự tha thứ cho mình, buông bỏ quá khứ, và vui vẻ sống tiếp không.

Nếu nàng không biết chuyện Chu Tử Khâm bọn họ được sống lại ở thế giới khác, thì chắc chắn nàng cũng sẽ dằn vặt mà không biết tiếp tục sống thế nào, vậy nên nàng hiểu rất rõ nỗi đau mà tỷ tỷ phải một mình gánh chịu.

Vân Dao Dao động ý niệm gọi Tiểu Thần Y:"Tiểu Thần Y, nếu ta đem chuyện Tử Khâm, Tuyết Nhi, Tử Hành, Tử Nhạc kể với Vãn Tịch, thì sẽ thế nào a?"

Tiểu Thần Y oáp một hơi dài, rồi nói:【Thân ái~ Nếu ngươi không kể ra, tạo ra hoặc viết ra chi tiết cách thức chế tạo sản phẩm vật chất, hoặc phi vật chất đã được đăng ký bản quyền, thì sẽ chỉ bị phạt ở mức độ cảnh cáo thôi a~】Vân Dao Dao nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, vội nói:"Vậy ta sẽ bị kim tiêm đâm vào người giống lần trước thôi phải không?"

Tiểu Thần Y nghe vậy thì khựng lại một chút, rồi nói:【Thân ái~ Mức độ cảnh cáo có nhiều loại hình phạt lắm.

Phải xét trên mức độ vi phạm thì mới có thể định ra hình phạt được.

Vậy nên tạm thời ta cũng chưa biết a~】Vân Dao Dao gật gật đầu, vui vẻ nói:"Đa tạ ngươi, Tiểu Thần Y."

Trình Vãn Tịch thấy Vân Dao Dao đột nhiên ngẩn ra thì vô cùng sợ hãi.

Vành mắt nàng đỏ bừng cả lên, vươn bàn tay run ra chạm vào bàn tay Dao Dao, rồi nhẹ nhàng xoa xoa."

Dao Dao, sao đột nhiên nàng lại im lặng rồi a?

Có phải... có phải ta đã nói gì đó khiến nàng không vui không?"

Vân Dao Dao lúc này mới hoàn hồn, nàng nhìn thấy Trình Vãn Tịch đang nắm tay mình, thì nâng bàn tay lên, hôn hôn lên bàn tay Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:"Không phải đâu... hừm...

Bây giờ ta sẽ kể cho tỷ nghe một sự thật.

Có thể tỷ sẽ thấy khó tin, thậm chí thấy rất phi lý, nhưng... tỷ vẫn muốn nghe chứ?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 145 - Thiên đường trên mặt đất


"Không phải đâu... hừm...

Bây giờ ta sẽ kể cho tỷ nghe một sự thật.

Có thể tỷ sẽ thấy khó tin, thậm chí thấy rất phi lý, nhưng... tỷ vẫn muốn nghe chứ?"

Trong lòng Trình Vãn Tịch lập tức dâng lên căng thẳng.

Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Dao Dao, nhẹ giọng nói:"Dao Dao, chỉ cần là lời nàng nói thì ta đều tin hết."

Vân Dao Dao không kìm được bật cười, đưa tay chọc chọc vào chóp mũi Trình Vãn Tịch."

Sao có thể gì cũng tin được chứ?

Đồ ngốc.

Bây giờ ta sẽ kể từ..."

Vân Dao Dao bắt đầu chậm rãi kể cho Trình Vãn Tịch nghe, từ chuyện kiếp trước nàng là bác sĩ, cho đến chuyện nàng chết và được đưa đến thế giới này, rồi chuyện Chu Tử Khâm, Chu Tuyết Nhi, Chu Tử Hành, Chu Tử Nhạc cũng nhờ nguyên lý này mà được đưa đến thế giới khác sống lại lần nữa, cũng chính là thế giới cũ nơi Vân Dao Dao từng sống.Trình Vãn Tịch cẩn thận nghe từng lời Dao Dao nói mà chỗ hiểu chỗ không.

Nét mặt cứ liên tục chuyển từ kinh ngạc sang kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng chuyển sang hứng thú.

Trình Vãn Tịch thấy Vân Dao Dao kể xong liền không nhịn được vội hỏi:"Nàng nói Tử Khâm hiện tại cũng là ca ca ruột của Tử Nhạc, hắn còn giàu lắm và có tình lữ là nam nhân sao?"

Vân Dao Dao mỉm cười, gật đầu nói:"Đúng vậy, hắn giàu lắm, sống dư dả mười đời cũng không hết, lại còn được ba mẹ cùng người yêu chiều như trứng hứng hoa nữa."

Trình Vãn Tịch liên tục gật gù, rồi lại hỏi:"Tuyết Nhi và Tử Nhạc lại học cùng một chỗ sao?

Sao lại có chuyện thần kỳ như vậy a?

Vậy họ đã gặp được nhau rồi chứ?"

Vân Dao Dao lại gật đầu, nhẹ giọng nói:"Tuyết Nhi đã gặp Tử Khâm, Tử Nhạc, và Tử Hành từ mấy tháng trước rồi.

Lần gần nhất ta xem họ là nửa tháng trước, Tử Khâm còn mua nhà riêng ở ngoài để thỉnh thoảng bốn người đến ngủ cùng nhau nữa."

Hai mắt Trình Vãn Tịch sáng lên, lại hỏi:"Nàng nói Tử Hành hắn đang sang nước khác để so tài võ thuật với người ta, lỡ... lỡ hắn bị nguy hiểm tính mạng thì sao a?"

Vân Dao Dao mỉm cười, đưa tay vén tóc Trình Vãn Tịch sang một bên, nhẹ giọng nói:"Hắn được rất nhiều người bảo hộ trong khi thi đấu.

Nếu thắng, hắn sẽ mang vinh quang về cho đất nước, lại còn được thưởng nhiều tiền, người hâm mộ cũng vô số a."

Trình Vãn Tịch chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi:"Người hâm mộ là gì vậy Dao Dao?"

Vân Dao Dao khựng lại một chút để suy nghĩ, rồi nháy mắt nói:"Là sẽ có rất nhiều người yêu mến Tử Hành, mà Tử Hành cũng yêu quý họ a."

Trình Vãn Tịch nghe vậy, cả khuôn mặt liền nghệt ra, mắt tròn xoe, giọng nói còn run run:"Sao... sao hắn có thể... cùng lúc dành tình cảm cho... cho nhiều người như vậy a?"

Vân Dao Dao biết Trình Vãn Tịch đã hiểu lầm, nên liền nói:"Cái yêu mến này không giống tình cảm giữa ta và tỷ.

Nó giống như một dạng ngưỡng mộ đặc biệt, mọi người muốn ủng hộ Tử Hành, nhưng không phải nhất định phải kề cận hay hôn hôn như... này..."

Nói rồi Vân Dao Dao nhướng người, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch đột nhiên bị hôn thì khuôn mặt giống như phát hỏa mà đỏ rực lên, lúng túng nói:"Ra... ra là vậy..."

Rồi nàng lại ngập ngừng hỏi:"Nhưng mà Dao Dao, ở chỗ nàng từng ở... nữ tử cũng có thể thi cử sao?"

Vân Dao Dao cong môi cười, nghiêm túc nói:"Đúng vậy, nữ tử hay nam tử đều có thể học hành thi cử.

Sau đó có thể tự do lựa chọn công việc mình thích.

Nhưng thực tế thì có rất nhiều người vì chịu nhiều loại áp lực mà lựa chọn khác đi, nhưng nếu quyết tâm, thì vẫn là có thể."

Trình Vãn Tịch nghe mà thấy như lạc vào một giấc mơ.

Nơi Dao Dao kể, nghe cứ như là thiên đường vậy.

Nàng đưa mắt nhìn ra tấm màn bị gió thổi phấp phới, hé lộ khung cảnh tuyết rơi bên ngoài; một binh sĩ cụt chân đang được một binh sĩ khác dìu đi, lướt qua trong ánh sáng nhạt của mùa đông."

Dao Dao, ở nơi đó... họ có cần phải chiến đấu để giành lấy bình yên cho gia đình không?"

Vân Dao Dao đưa tay vuốt ve khuôn mặt Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:"Có vài nơi vẫn cần chiến đấu, nhưng... phần lớn đều không cần phải chiến đấu nữa.

Có rất nhiều, rất nhiều người đã ra đi, nhưng sự ra đi của họ đều luôn để lại một hạt giống, để những người sinh ra sau họ gieo trồng hạt giống này xuống đất.

Cuộc sống luôn không ngừng xoay chuyển, cái ác và cái thiện vẫn luôn song hành, nhưng nhờ cái ác mà cái thiện càng thêm đoàn kết, từ đó cùng hướng về một tương lai tự do hơn."

Trình Vãn Tịch cúi đầu trầm mặt một lúc lâu, tảng đá luôn đè nặng trong lòng nàng cũng dường như trở nên nhẹ bớt.

Từ lúc bắt đầu cuộc chiến không có hồi kết này, nàng vẫn luôn mờ mịt và lạc lõng trong chính các quyết định của mình.

Nàng không biết liệu việc hy sinh nhiều người như vậy thì thật sự có thể mang đến cái tương lai yên bình, mà nàng vẫn luôn miệng dùng để động viên các binh sĩ hay không.Dù hiện tại nàng vẫn chưa có câu trả lời nào rõ ràng, nhưng ít ra, nàng đã nhìn thấy một chút hy vọng.

Lớp sương phủ trên con đường mà nàng đang đi, dường như cũng đã tan ra.

Tối đó, Vân Dao Dao nằm trong lòng Trình Vãn Tịch, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.

Trình Vãn Tịch như một đứa trẻ hiếu kỳ, mỗi khi nghe điều gì mới là lại hỏi không dứt.Qua nhiều canh giờ, Trình Vãn Tịch còn biết thêm rằng ở nơi Dao Dao từng sống, nữ nữ yêu nhau rất nhiều, nam nam cũng vậy.

Họ còn có thể yêu nhiều người trong đời, thậm chí sau khi thành thân, nếu hết duyên, vẫn có thể hưu rồi thành thân với người khác.Trình Vãn Tịch vừa nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Dao Dao, vừa kinh ngạc mở lớn mắt, lúng túng nói:"Dao Dao, nếu nơi đó mọi người đều có thể có nhiều tình lữ như vậy.

Vậy... vậy trước kia nàng từng có người trong lòng chưa?"___________________________Lời tác giả: Cầu mong bom đạn sẽ không còn rơi trên bất kỳ mảnh đất nào nữa.

Cầu mong mọi người, dù ở bất cứ nơi đâu, cũng đều được sống trong bình an, được kề cạnh người thân, và được hít thở tự do như khí trời vốn dĩ.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 146 - Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!


"Dao Dao, nếu nơi đó mọi người đều có thể có nhiều tình lữ như vậy.

Vậy... vậy trước kia nàng từng có người trong lòng chưa?"

Vân Dao Dao ngẩng đầu lên, hôn vào chiếc cằm mềm mại của Trình Vãn Tịch, giả vờ ủ rũ nói:"Ta không có a.

Toàn bộ thời gian ta đều dành cho y thuật, không có thời gian để mắt đến việc khác a."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì cảm giác đầu tiên là ngưỡng mộ, Dao Dao đã vất vả như vậy rất nhiều năm, thảo nào nàng ấy lại giỏi như vậy.

Cảm giác tiếp theo là nhẹ nhõm, nàng thấy may mắn vì Dao Dao không để ai trong lòng, vậy nên nàng mới có cơ hội được Dao Dao yêu thích.Vân Dao Dao nhìn phản ứng thay đổi liên tục của Trình Vãn Tịch thì đột nhiên như hiểu ra gì đó, nàng cong môi, nhẹ giọng nói:"Thật ra không phải ta không có thời gian gặp gỡ ai, mà là do ta hoàn toàn không có cảm giác hay mong muốn gắn bó lâu dài như tình lữ với bất kỳ ai hết.

Vậy mà... không hiểu sao, ta lại yêu tỷ lắm lắm.

Ta muốn được ở cạnh tỷ lâu thật lâu, đến khi răng rụng hết trơn, trở nên xấu nhem luôn, ta vẫn muốn ở cạnh tỷ, và yêu thương tỷ."

Trình Vãn Tịch bị cảm động mà hốc mắt nóng bừng lên, nàng đưa tay ôm chặt Dao Dao, rồi nhẹ giọng nói:"Dù nàng có thấy nàng xấu nhem, thì ta vẫn thấy nàng đẹp lắm lắm.

Ta yêu nàng lắm."

Nói rồi Trình Vãn Tịch cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Vân Dao Dao.

Hai người day dưa với nhau một lúc lâu, cho đến khi Vân Dao Dao chìm vào giấc ngủ.

Trình Vãn Tịch vẫn thức mà chăm chú nhìn gương mặt của Dao Dao, run rẩy nói nhỏ:"Dao Dao, đừng rời xa ta nữa, được không?"

Sáng hôm sau, lúc Vân Dao Dao mở mắt ra, nàng liền bị giật mình vì đôi mắt thâm quầng đang nhìn mình chằm chằm của người bên cạnh.

Nàng hoảng hốt hỏi:"Tịch tỷ tỷ, tỷ ngủ không được sao?

Vết thương của tỷ bị đau sao?"

Trình Vãn Tịch thấy Dao Dao tỉnh thì liền vui vẻ, lắc lắc đầu nói:"Ta... ta sợ ta ngủ rồi tỉnh dậy sẽ không thấy nàng nữa."

Vân Dao Dao đau lòng nhìn Trình Vãn Tịch, rồi đưa tay vuốt ve bên mặt Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:"Ta vẫn luôn ôm tỷ mà.

Ta sẽ không đột nhiên biến mất đâu, vậy nên tỷ cứ yên tâm mà ngủ nha."

Trình Vãn Tịch chần chừ gật gật đầu đáp ứng.

Nhưng kết quả là Trình Vãn Tịch vẫn thức trắng suốt ba đêm liền.

Cho đến đêm thứ ba, vì kiệt sức mà nàng mới thiếp đi một lúc.Nửa tháng sau trận chiến thứ hai với quân Đông Dực, vết thương ở chân Trình Vãn Tịch đã hồi phục phần nào, nàng có thể tự đi lại vài bước.

Tào Mục và các tướng sĩ khác đều vui mừng khôn xiết.

Đặc biệt, Lý Kính và Dư Phong, hai người đã biết về sự xuất hiện của Vân Dao Dao, đều trở nên vô cùng kính phục nàng.Chuyện Vân Dao Dao là Vương phi, ngoài ba người Tào Mục ra thì trong quân doanh không một ai biết.

Vì Trình Vãn Tịch lo cho an nguy của Vân Dao Dao, khi để lộ thân phận của nàng ở đây, rồi chẳng may để lọt vào tai quân địch.

Bình thường Vân Dao Dao đều mặc y phục nam tử để chữa trị vết thương cho binh sĩ, lúc rảnh rỗi lại kéo Trình Vãn Tịch ra ngoài chơi đắp tuyết.Mấy binh sĩ đứng gần trướng soái nhìn thấy cảnh chủ soái cùng một nam tử vui vẻ chơi đắp tuyết, thì đều há miệng lớn đến mức muốn chạm xuống đất.

Nhưng dù sao cũng là chuyện của chủ tử, nên ai nấy đều không dám nhiều lời.Lúc này, năm sáu binh sĩ đang tụ tập trước lều, vừa tán dóc vừa cười khúc khích.

Một binh sĩ dáng người thấp bé ghé sát vào mấy người còn lại, thì thầm:"Này, cái người Nờ Vờ Tờ mà khuôn mặt quanh năm như nhà có người chết, dạo này đột nhiên cả ngày cứ không ngừng cười cười nói nói.

Bằng hữu của ta canh gác bên ấy, thấy cái người đó vấp té mà vẫn nằm cười như điên, các ngươi xem có kỳ quái không chứ?"

Một người chen miệng vào:"Có khi nào... là kết nạp Vương phi mới rồi không?

Nương ta nói yêu đương có thể khiến con người bị điên đó."

Một người khác như bị lửa đốt, vội góp miệng:"Ta... ta nghe nói dạo này người đó còn hay chơi đắp tuyết với một nam tử nữa...

Có... có khi nào..."

Năm người còn lại đồng loạt hét lên:"Cái gì?!"

Lúc này, Nghiêm Dục Chi cũng vừa đi ngang qua đám binh sĩ, bước chân nhanh gấp, hối hả.

Nửa tháng nay, hắn ở Tiền doanh điều phối binh sĩ, nhưng vừa tới cổng Trung doanh thì nghe Tào Mục kể Trình Vãn Tịch đã trúng độc, vừa mù, vừa điếc, may mà được cứu chữa kịp thời.

Nghe tới đó, Nghiêm Dục Chi sốt ruột, vội vã tiến thẳng tới trướng soái, bỏ lại Tào Mục ở phía sau đang còn định nói gì đó.

Khi Nghiêm Dục Chi vén màn lều bước vào, cả người liền như bị trúng chưởng, đứng cứng ngắt tại chỗ.

Hai mắt hắn mở to, tay chỉ thẳng về phía trước, nhưng miệng lại không tài nào phát ra âm thanh.Vân vương phi?

Phải rồi, hình như hôm nay là ngày giỗ của vương phi.

Nhất định... nhất định là trở về ăn cơm cúng rồi!Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao đang thong thả ngồi trước bàn ăn cơm, bỗng dưng thấy Nghiêm Dục Chi lao vào, nét mặt hoảng hốt, nhưng lại không nói năng gì.Trình Vãn Tịch nhíu mày, lên tiếng:"Ngươi sao vậy?

Có chuyện gì sao?"

Nghiêm Dục Chi cố kìm cơ thể không ngã sụp xuống, hai chân run run, lắp bắp nói:"Người... người không thấy gì hết sao?

Ở bên cạnh người có... có..."

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch nghe xong thì thoáng ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ra vấn đề.

Hai người lén lút nháy mắt ra hiệu cho nhau, Trình Vãn Tịch vội lấy tay che miệng để nén cười, giả vờ hạ giọng:"Sao vậy?

Bên cạnh ta có gì sao?"

Nghiêm Dục Chi toàn thân chấn động dữ dội.

Hắn rất muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng lại sợ để Trình Vãn Tịch một mình sẽ xảy ra chuyện, nên đành lê những bước chân run rẩy, nhích dần về chiếc bàn nơi hai người đang ngồi.Nghiêm Dục Chi đưa mắt nhìn Vân Dao Dao đang vừa gặm bánh bao vừa mỉm cười gật đầu chào mình, thì xém chút nữa sợ đến mức lăn ra bất tỉnh.Không, ta là Nghiêm Dục Chi, Tứ hoàng tử của vương triều Đại Nghiêu.

Ta không sợ ma.Nghiêm Dục Chi âm thầm hạ quyết tâm mấy lần, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gần Trình Vãn Tịch, khó khăn nói:"Chủ... chủ soái, ta biết chuyện này... rất khó tin.

Nhưng người nhất định phải tin ta.

Vân...

Vân vương phi đang...

đang ăn cơm... ngay bên cạnh người đó a."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì giả vờ chấn kinh, bàn tay che miệng vẫn không buông ra, phía sau bàn tay là chiếc môi đang mím chặt để không bật ra tiếng cười.

Nàng cố gắng dùng giọng cho là bi thương nhất, ủ rũ nói:"Vậy... vậy sao?

Sao ta không thấy mà ngươi lại thấy được?

Hay... ngươi hỏi giúp ta Dao Dao vài câu đi, xem Dao Dao ở dưới sống có tốt không a?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 147 - Hố đen nhục nhã


"Vậy... vậy sao?

Sao ta không thấy mà ngươi lại thấy được?

Hay... ngươi hỏi giúp ta Dao Dao vài câu đi, xem Dao Dao ở dưới sống có tốt không a?"

Nghiêm Dục Chi lúc này cái mặt đã tái mét, hắn lau mồ hôi trên trán, rồi đưa mắt dè dặt nhìn Vân Dao Dao, nhỏ giọng nói:"Vương...

Vương phi, người... người có nghe chủ soái hỏi gì không a?"

Vân Dao Dao đưa tay bụm miệng giả vờ bi thương, rồi nói:"Ở dưới đồ ăn dở lắm, ta ăn không quen.

Cũng không đủ bạc mua nhà nên phải ngủ ngoài mé sông a."

Nghiêm Dục Chi nghe xong gần như muốn hét lên: "Cái gì?

Đám dưới đó dám bạc đãi người sao?"

Nhưng hắn phải cố nhịn, chỉ lén nhìn Trình Vãn Tịch, ngập ngừng nói:"Vương phi nói người sống rất... rất tốt.

Còn có... còn có phủ đệ riêng to hơn hoàng cung gấp đôi..."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì ồ lên, mỉm cười nói:"Vậy tốt quá, ngươi nói với Dao Dao là đợi một thời gian nữa ta sẽ đến phủ đó ở với Dao Dao.

Dặn Dao Dao chừa chỗ cho ta a."

Nghiêm Dục Chi trừng lớn mắt, hắn biết Trình Vãn Tịch luôn nuôi suy nghĩ sẽ xuống gặp Vân Dao Dao khi cuộc chiến này kết thúc.

Nhưng mà...Lúc này hắn lại đột nhiên nghe giọng của Vân Dao Dao nhẹ nhàng vang lên:"Ngươi nói với Vãn Tịch là ta rất mong chờ được ở chung với Vãn Tịch a."

Nghiêm Dục Chi không tin nổi vào tai mình.Bộ người chết rồi thì sẽ thay đổi tính cách luôn hả?Hắn nhìn Trình Vãn Tịch rồi ấp úng nói:"Vương...

Vương phi không chịu cho người xuống ở chung."

Vân Dao Dao nghe vậy thì xém chút phun hết miếng bánh vừa gặm ra ngoài.

Nàng đưa tay kéo áo Trình Vãn Tịch, giả vờ uỷ khuất nói:"Vãn Tịch, hắn không truyền đúng lời ta nói gì cả đó."

Trình Vãn Tịch nhìn Dao Dao mà trong lòng mềm nhũn ra, nàng đưa tay xoa xoa đầu Dao Dao, nhẹ giọng nói:"Để ta phạt hắn cho nàng nha."

Nghiêm Dục Chi thấy cảnh tượng trước mắt liền ngã ngửa ra sau, ngồi sững sờ trên đất.

Chưa đầy khắc sau, hắn cong chân bật dậy, lao vụt ra khỏi soái trướng, vừa chạy vừa hét lên như gặp quỷ.Một hồi lâu sau, hắn quay trở lại cùng Tào Mục, cả người run rẩy núp sau lưng Tào Mục.

Sau nửa canh giờ thì rốt cuộc Nghiêm Dục Chi cũng tin là Vân Dao Dao còn sống.

Nghiêm Dục Chi đỏ vành mắt lên, nếu không phải hắn là Tứ hoàng tử thì có lẽ hắn đã bật khóc tại chỗ vì mừng rỡ.Sau mỗi trận chiến, đôi bên đều cần thời gian khôi phục binh lực và đàm phán.

Thế nên trong suốt một tháng sau trận chiến thứ hai với quân Đông Dực, hai bên không có động tĩnh gì mới.

Trình Vãn Tịch đang cùng các tướng sĩ họp bàn ở soái trướng, còn Vân Dao Dao thì chăm sóc vết thương cho binh sĩ.

Khi nàng thay băng xong cho từng người, thì liền đi tản bộ quanh quân doanh ngắm tuyết rơi, lúc này bỗng vang lên một âm thanh máy móc vang lên:【Ký chủ: Vân Dao Dao.Lý do phạt: Cảnh cáo nguy cơ vi phạm điều luật bảo vệ quyền lợi tác giả.Hình phạt: Hố đen nhục nhã có thời hạn – mức độ 1/7.Đếm ngược: 2 phút trước khi hình phạt bắt đầu.】Vân Dao Dao nghe tên hình phạt mà ngẩn người, lập tức gọi Tiểu Thần Y:"Tiểu Thần Y, ngươi có biết hố đen nhục nhã là gì không a?"

Tiểu Thần Y giống như cố nhịn cười, ngập ngừng nói:【Thân ái~ À ừm...

Đó là... ngươi sẽ hành xử ngược hẳn với tính cách vốn có của ngươi trong vòng hai tiếng a.】Vân Dao Dao nghe vậy thì mở lớn mắt kinh ngạc, hỏi tiếp:"Nhưng ta thấy nó không liên quan với tên gọi cho lắm a."

Tiểu Thần Y dùng giọng thần thần bí bí nói:【Thân ái~ Ngươi cứ thử là biết~】Vân Dao Dao đột nhiên có dự cảm chẳng lành, nên tức tốc quay về trướng soái.

Mọi người trong trướng soái đều đã tản đi hết, trong trướng soái lúc này chỉ có Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch thấy Vân Dao Dao về thì vui vẻ bước nhanh tới, ôm nàng vào lòng.

Vân Dao Dao chôn mặt ở trong ngực Trình Vãn Tịch, nhanh chóng giải thích sơ qua về lý do nàng sắp bị phạt, rồi ủ rũ hỏi:"Tịch tỷ tỷ, nếu lát nữa ta hành xử kỳ quặc thì tỷ có ghét ta không a?"

Trình Vãn Tịch cong môi cười, ôn nhu nói:"Đương nhiên là không rồi.

Dao Dao vẫn là Dao Dao của ta mà."

Nói rồi nàng cúi người xuống, định hôn tiểu nương tử một cái.

Nào ngờ môi nàng còn chưa kịp chạm được vào mặt tiểu nương tử, thì đã bị một ngón tay chặn lại giữa trán, sau đó đẩy ra.Vân Dao Dao nhìn Trình Vãn Tịch bằng nửa con mắt, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh giọng nói:"Đã được ta cho phép đâu mà hôn?

Muốn hôn ta thì phải khiến ta vui vẻ trước, biết chưa?"

Nói rồi, Vân Dao Dao ngoảnh mặt về phía giường, thản nhiên ngồi xuống.

Trình Vãn Tịch ở phía sau ngớ người ra như phỗng, đây là lần đầu tiên nàng bị Dao Dao đối xử như vậy.

Nhưng chợt nhớ ra là Dao Dao đang chịu phạt, nên nàng liền vui vẻ mà tiến lại giường.Vân Dao Dao đang nằm phè phởn trên giường, thấy Trình Vãn Tịch lại gần thì cau mày, không thèm để ý đến Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch chậm rãi ngồi xuống giường, rồi lúng túng nói:"Dao Dao, ta nằm với nàng được không a?"

Vân Dao Dao nghe vậy thì liếc mắt nhìn Trình Vãn Tịch, kiêu ngạo nói:"Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?"

Trình Vãn Tịch có chút ủ rũ mà cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói:"Dao Dao, nàng... nàng có thích ta không?"

Vân Dao Dao đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nàng hậm hực quay mặt qua hướng khác, nhỏ giọng nói:"Cũng thích."

Hai mắt Trình Vãn Tịch lập tức sáng lên, vui vẻ nói:"Vậy... vậy nàng cho ta nằm với nàng nha.

Ta...

à ừm, ta có chút mỏi lưng."

Vân Dao Dao vẫn hậm hực quay đi, cổ họng phát ra tiếng "ừ" nhỏ như muỗi kêu.

Trình Vãn Tịch nghe vậy liền vui vẻ cởi giày ra, nằm xuống bên cạnh Vân Dao Dao.

Nàng cảm thấy Dao Dao thật tốt, dù có thay đổi tính cách một chút, nhưng vẫn rất tốt với nàng.Hai người nằm yên lặng một lúc, thì Trình Vãn Tịch đưa tay chọt chọt vào vai Vân Dao Dao, nhỏ giọng nói:"Ta... ta phải làm sao thì mới có thể khiến nàng vui vẻ a?"

Vân Dao Dao nghe vậy thì trầm tư một chút, rồi kiêu ngạo nói:"Cái này ngươi phải tự nghĩ ra chứ."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì "ồ" lên một tiếng, sau đó ngồi bật dậy, ôn nhu nói:"Nàng vất vả cả ngày chắc là mỏi lưng lắm rồi phải không?

Ta bóp lưng cho nàng nha."

Vân Dao Dao thấy đúng là đau lưng thật, nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó, nên ậm ừ đáp:"Ngươi muốn làm gì thì làm."

Nói rồi Vân Dao Dao tự giác nằm sấp lại.Trình Vãn Tịch cong môi cười, cẩn thận dùng tay xoa xoa lưng cho Dao Dao, vừa xoa vừa hỏi:"Nàng thấy thế nào?

Có dễ chịu không?"

Vân Dao Dao híp mắt hưởng thụ cảm giác này, lạnh nhạt đáp:"Cũng tạm."

Trình Vãn Tịch liền chớp lấy thời cơ, nhẹ giọng thăm dò:"Vậy... vậy ta hôn nàng có được không?"

Vân Dao Dao từ từ quay đầu nhìn nàng, rồi xoay người nằm ngửa lại, lạnh nhạt nói:"Cũng được."

Trình Vãn Tịch không chần chừ, liền nằm ngay xuống bên cạnh, mắt chăm chú nhìn Dao Dao, rồi từ từ nhích lại gần, áp môi xuống môi Dao Dao.

Hai người dây dưa trên giường một lúc lâu, thì Trình Vãn Tịch mới chịu tách ra, nàng vui vẻ nhìn Dao Dao.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao lúc này đỏ ửng, lại còn lộ vẻ giận dỗi."

Sao ngươi dừng lại?

Mau tiếp tục đi chứ!"

Trình Vãn Tịch đứng hình, bối rối nhìn Dao Dao, chân tay cứng đờ không biết phải làm sao.Vân Dao Dao thấy người trước mặt đột nhiên trở nên ngờ nghệch, liền không kiên nhẫn nói:"Cởi y phục ra."

Cả khuôn mặt Trình Vãn Tịch đỏ bừng lên, hai bàn tay đổ đầy mồ hôi, lúng túng nói:"Nhưng... nhưng tay ta không tiện lắm."

Vân Dao Dao nhìn cánh tay trái bị băng bó của Trình Vãn Tịch, bình thản đáp:"Không dùng tay là được mà."

Tim Trình Vãn Tịch đập mãnh liệt giống như muốn nổ tung, toàn bộ máu trong người nàng sôi sục lên, từ khuôn mặt cho đến tay chân đều đã đỏ ửng.

Nàng xoắn xoắn hai ngón tay vào nhau, ngập ngừng nói:"Nếu vậy... nếu vậy ta... ta sẽ..."

Trình Vãn Tịch còn chưa kịp nói hết câu thì phát hiện ánh mắt của Dao Dao đột nhiên thay đổi.

Vân Dao Dao ngơ ngác nhìn Trình Vãn Tịch, rồi lập tức ngồi bật dậy, hoảng hốt nói:"Ta... ta đi ra ngoài một lát."

Vân Dao Dao như bị ma đuổi mà chạy một mạch ra ngoài, gấp gáp gọi:"Tiểu Thần Y, ngươi mau ra đây.

Đây rốt cuộc là thứ hình phạt gì hả?

Ta làm sao dám nhìn mặt Vãn Tịch nữa đây hả?"

Nhưng nàng gọi mấy lần mà hệ thống vẫn chỉ phát ra một câu duy nhất: "Xin lỗi, hệ thống hiện đang bận đi ăn sinh nhật.

Thân ái vui lòng liên hệ lại sau."

Vân Dao Dao biết chắc chắn là cái hệ thống này trốn rồi.

Nàng đứng bên ngoài khóc không ra nước mắt, sau đó vì lạnh quá nên đành phải theo Trình Vãn Tịch lủi thủi trở vào trong.Hôm đó, Trình Vãn Tịch kiên nhẫn dỗ dành suốt hơn một canh giờ, thì Vân Dao Dao mới chịu hé đầu nhỏ xíu xù xù, cùng đôi mắt đỏ hoe ra khỏi chăn.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 148 - Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?


Hai tháng sau, quân Đông Dực lại phản hồi thư ngừng chiến của Đại Nghiêu bằng một lá thư tuyên chiến thứ ba.Bên trong soái trướng lúc này có khoảng hơn mười người, ai nấy đều khoác giáp, sắc mặt nghiêm trọng, mắt không rời lá thư tuyên chiến đặt trên bàn.Tào Mục hướng về phía Trình Vãn Tịch cúi đầu, ngập ngừng nói:"Với binh lực hiện tại, tối đa chúng ta chỉ có thể xuất trận mười nghìn quân, mà theo báo cáo do cấp dưới do thám, lần này Đông Dực Quốc sẽ ít nhất cử ra mười lăm nghìn.

Họ có lẽ quyết tâm đặt cược tất cả vào trận này, thưa chủ soái."

Mọi người trong phòng ai nấy nghe vậy đều trầm mặt.

Hai lần trước dù binh lực ngang nhau nhưng cũng chỉ có thể thắng suýt soát.

Lần này binh lực lại còn chênh lệch lớn đến vậy, e rằng lành ít dữ nhiều.

Nếu trận này mà bại thì Đông Dực Quốc chắc chắn sẽ thừa thắng xông thẳng vào lãnh địa Đại Nghiêu.Trình Vãn Tịch cũng trầm mặt, hiện tại nàng không có kế sách nào tốt để đối phó với vấn đề binh lực này.

Nàng chậm rãi mở miệng:"Mọi người có ai có chủ kiến gì không?"

Căn phòng chật hẹp bỗng bao trùm một sự im lặng căng thẳng, ai cũng ngập ngừng, không ai dám mở lời trước.Vân Dao Dao lúc đột nhiên lên tiếng:"Ta có một kế sách này.

Mọi người có muốn nghe thử không?"

Trừ đám người Tào Mục, và Nghiêm Dục Chi thì ai nấy đều ngập ngừng nhìn Vân Dao Dao.

Trình Vãn Tịch khi nghe Vân Dao Dao có kế sách thì mắt liền sáng lên, nhẹ giọng nói:"Dao D...

Dao Tịch, ngươi nói cho ta cùng mọi người nghe thử nha."

Vân Dao Dao đưa tay chỉ vào bản đồ, nơi vùng đất bằng phẳng phía ngoài Quan Vi sơn khẩu, cũng là địa điểm diễn ra trận chiến thứ ba.

Rồi chậm rãi nói:"Thứ nhất, về trung quân, thì quân ta sẽ bố trí các bộ binh có sức chiến đấu yếu ở chính giữa, tạo thành hình cung lồi hướng về phía quân Đông Dực.

Khi quân Đông Dực tiến lên, trung quân sẽ giả vờ yếu thế, từ từ rút lui, tạo thành một cái túi.

Thứ hai, đặt các binh sĩ thiện chiến ở hai bên cánh, và để họ hơi lùi lại phía sau.

Khi quân Đông Dực dồn ép vào trung quân, thì hai cánh này sẽ ép tới từ bên sườn.

Thứ ba, dồn kỵ binh thiện chiến vào một cánh để tấn công trực diện vào kỵ binh quân Đông Dực.

Sau khi thắng thế, thì kỵ binh của ta sẽ quay lại tấn công từ sau lưng quân Đông Dực.

Khi quân Đông Dực mải tiến lên phía trước để tấn công trung quân, thì đội hình của họ bị kéo giãn và mất trật tự.

Lúc này, hai cánh bộ binh lập tức khép lại hai bên, trong khi kỵ binh thì đánh bọc hậu.

Tạo thành thế bao vây toàn diện, toàn bộ quân Đông Dực sẽ bị chúng ta nhốt vào bên trong."*Tham khảo từ Chiến thuật bao vây kép (double envelopment) của Hannibal trong Trận Cannae (216 TCN) – Hannibal vs.

La Mã.

Đây là một bài học quân sự rất kinh điển, vẫn được giảng dạy trong các học viện quân sự ngày nay.Mọi người trong trướng nghe xong, trừng mắt kinh ngạc, quay ngoắt nhìn chằm chằm Vân Dao Dao.Trình Vãn Tịch liên tục gật đầu, ánh mắt lấp lánh đầy khâm phục và tự hào.

Đây quả thực là một chiến thuật rất tinh vi.Nàng quay qua nhìn các tướng lĩnh khác, rồi chậm rãi nói:"Mọi người thấy chiến thuật này thế nào?"

Tào Mục cúi đầu, mừng rỡ đáp:"Thuộc hạ thấy chiến thuật này nhất định là sẽ mang lại đột phá, thưa chủ soái."

Mấy người còn lại cũng cúi đầu đồng thanh:"Thuộc hạ thấy chiến thuật này rất tốt, thưa chủ soái."

Trình Vãn Tịch nghe mọi người đều đồng lòng thì gật gật đầu, hướng về phía Lý Kính và Tào Mục nói:"Tào tướng quân và Lý tướng quân hãy theo kế sách này mà triển khai tập luyện đội hình.

Nếu phát hiện ra vấn đề gì chưa ổn thỏa hoặc có bổ sung gì mới, cứ đến trướng soái gặp ta, chúng ta cùng nhau luận bàn."

Hơn mười người hướng về phía Trình Vãn Tịch, đồng thanh đáp:"Thuộc hạ đã rõ, thưa chủ soái."

Mùa xuân năm Thái Nguyên thứ mười một.

Trận tử chiến thứ ba giữa Đông Dực Quốc và Đại Nghiêu Quốc kết thúc, khi hơn 12.000 quân của Đông Dực Quốc, bị tóm gọn 5.000 người, chết 511 người, và bị thương 10.000 người.

Trận chiến này đã giáng một đòn nặng nề lên Đông Dực Quốc: không chỉ mất lượng lớn binh sĩ, mà thái tử Bạt Đô cũng bị bắt làm con tin.

Vua Đông Dực Quốc là A Khiết Liệt Hãn, buộc phải nhường vùng đất biên ải, cùng ba vạn lượng vàng để chuộc lại thái tử Bạt Đô và vài tướng sĩ khác.

Ngoài ra, A Khiết Liệt Hãn còn phải viết hiệp ước thề không xâm phạm Đại Nghiêu Quốc trong suốt thời gian cả ông và thái tử Bạt Đô tại vị.Mùa xuân năm Thái Nguyên thứ mười một, Tuyên Thành Vương Nghiêm Vãn Tịch cùng Tứ hoàng tử Nghiêm Dục Chi dẫn theo hơn một vạn tinh binh đại thắng trở về thành Lạc Dương.Khi đoàn quân đi ngang qua Cảnh Dương huyện, Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao đưa mắt nhìn dòng sông xanh mát chảy dọc chợ huyện, nơi mấy tiểu hài tử đang đá cầu cười khúc khích.

Hai nàng đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, Trình Vãn Tịch là người lên tiếng đầu tiên, nàng nói:"Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?"

Vân Dao Dao nhìn sâu vào đôi mắt đen lay láy của Trình Vãn Tịch, rồi nhẹ nhàng gật đầu, đáp:"Được."

Mùa hạ năm Thái Nguyên thứ mười một, Hoàng đế ban chiếu: Tuyên Thành Vương anh dũng tử trận nơi sa trường, xưng tụng công lao trấn nam, gìn giữ biên cương, đánh tan quân xâm lược, bảo vệ bách tính Đại Nghiêu.Từ kinh thành đến các phủ huyện, cờ tang đồng loạt treo, bách tính đều mặc vải thô trắng trong ba ngày để tỏ lòng thương tiếc.Linh cữu của Tuyên Thành Vương được rước từ phủ Tuyên Thành Vương về quốc tang điện.

Quan quân, bá quan văn võ, các vương công thân tộc mặc y phục sô gai, đội mũ trắng, cúi đầu quỳ lạy trước linh cữu.Tuyên Thành Vương được an táng tại Hoàng lăng Tây Sơn, nơi mộ phần của hoàng tộc niên đại Thái Nguyên – Đại Nghiêu Quốc.Trong Thái tử phủ, thái tử Nghiêm Tín Thừa lo lắng nhìn Tứ hoàng tử Nghiêm Dục Chi, thấp giọng hỏi:"Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"__________________________*Thực tế chiến thuật của Hanniba đã giúp tiêu diệt gần như toàn bộ quân La Mã và đồng minh (trong tổng 86.000 quân).

Còn quân của Hanniba chỉ tổn thất 10%-16% (trong tổng 50.000 quân).
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 149 - Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng


"Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"

Nghiêm Dục Chi đặt tách trà trên tay xuống, tâm trí trôi về cái ngày ở Cảnh Dương huyện.

Khi hơn một vạn tinh binh di chuyển đến cánh rừng trong địa phận huyện Cảnh Dương, xe ngựa của Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao bỗng bốc cháy dữ dội.

Nghiêm Dục Chi cùng Tào Mục hoảng hốt xông vào dập lửa, nhưng ngọn lửa quá dữ dội.

Khi mấy trăm người dập tắt được ngọn lửa, chiếc xe đã cháy trụi.

Vấn đề là... bên trong không hề còn bóng dáng của hai người họ.Nghiêm Dục Chi kinh hoàng tột độ, chống tay vào thân xe bên cạnh để không té ngã.

Hắn chợt nhớ ra, khi bọn họ nghỉ ngơi, Trình Vãn Tịch đã đưa cho hắn một viên đất tròn, dặn nếu có chuyện gì xảy ra thì mở.Hắn vội mò mẫm vào ngực áo, lấy ra viên đất, dùng lực đập vỡ.

Một tờ giấy nhỏ bên trong lộ ra.

Chữ viết trên giấy nhòe đi trong mắt hắn:"Ngươi từng nói sau trận chiến sẽ để ta tự do đi gặp Dao Dao.

Dù hiện tại ta và Dao Dao đã gặp lại nhau, nhưng bọn ta đều thống nhất rằng tự do của bọn ta sẽ không tồn tại ở chốn quan triều.

Ta mong ngươi có thể giúp bọn ta giữ bí mật chuyện này."

Sau đó, Nghiêm Dục Chi quyết định chỉ kể cho Tào Mục.

Hai người thống nhất với nhau truyền lời cho binh sĩ, nói rằng Tuyên Thành Vương đã anh dũng tử trận nơi sa trường.Nghiêm Dục Chi nâng tách trà nóng lên, nhìn Nghiêm Tín Thừa, rồi chậm rãi nói:"Có lẽ, người đã hoàn thành sứ mệnh của mình, nên đi theo vương phi rồi."

Nam Phong huyện, trên tầng hai Vũ Phong Tửu Lâu, mấy bàn khách đang chụm đầu bàn tán sôi nổi.

Một nam tử gầy gầy chống cằm, ánh mắt hứng thú, nói:"Này, ta nghe nói huyện Hàm Sơn kế bên, hơn tháng trước có hai nữ tử rất xinh đẹp đến ở.

Mà một người trong số họ y thuật cực cao minh, chữa được cả người chết sống dậy a."

Nữ nhân trung niên ngồi cạnh, tay cầm chén trà, liền chen vào:"Lợi hại vậy sao?

Ngươi có biết bọn họ ở chỗ nào của Hàm Sơn huyện không?

Ta muốn đến xem bệnh thử."

Nam tử gầy gầy lắc đầu, đáp:"Họ chỉ ở hai tháng rồi lại dọn đi.

Hình như trước đó còn ghé qua huyện Trấn Lưu nữa."

Nữ nhân trung niên nghe vậy, hụt hẫng than thở:"Ôi trời, sao họ không ghé huyện chúng ta chứ?"

Một nam tử vạm vỡ hơn, ngồi cạnh nữ nhân trung niên, chen miệng vào:"Mà này, nữ nhân thì y thuật cao minh tới cỡ nào được chứ?"

Nam tử gầy gầy nghe vậy liền tặc lưỡi nói:"Ngươi quên Vân Vương phi chết hai năm trước rồi à?

Cũng là nữ tử đó thôi.

Đến đương kim thánh thượng cũng phải kính sợ mấy phần.

Tiếc là đoản mệnh."

Nam nhân trung niên đối diện nãy giờ vẫn im lặng, ngập ngừng chen vào:"Này, ta còn nghe nói... họ là tình lữ đó?"

Nam tử gầy trợn mắt kinh ngạc:"Gì?

Thật không đó?"

Nam nhân trung niên gật đầu chắc nịch:"Đúng mà, nải nải ta ở Hàm Sơn huyện chứ đâu.

Có vài người thấy họ... hôn nhau ngoài đường luôn cơ.

Thậm chí còn tự nhận là... là tình lữ nữa mà."

Nam tử gầy kinh hãi thốt lên:"Như vậy... như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?"

Nữ nhân trung niên ngồi cạnh chẹp lưỡi, cười nhẹ:"Kệ người ta đi.

Ngươi nói vậy chứ đến lúc bị bệnh lăn ra đó, lại không mau chạy đến mà cầu xin ấy chứ."

Mấy người bên cạnh nghe vậy lập tức cười phá lên, rồi lại nhao nhao bàn tán về chuyện khác.Mùa xuân năm Thái Nguyên thứ mười hai.Trong căn phòng ở lầu hai khách điếm Vân Lai, thuộc huyện Cảnh Dương, một nữ tử dáng người cao gầy, mặc y phục lam nhạt, đang cẩn thận thắt tóc cho một nữ tử nhỏ nhắn ngồi trên ghế gỗ.Ánh nắng buổi sáng chen qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt trắng nõn, đôi mắt cong cong của nữ tử đang đứng, làm nét mặt nàng càng thêm mềm mại.

Nàng nhẹ giọng nói:"Dao Dao, ta thắt xong rồi.

Hôm nay nàng muốn mặc y phục nào a?"

Vân Dao Dao quay đầu lại, híp mắt cười ngọt ngào:"Tịch tỷ tỷ, ta muốn mặc y phục lam nhạt giống tỷ."

Trình Vãn Tịch thấy tiểu nương tử đáng yêu thì không nhịn được, xoa xoa đầu nàng vài cái, nhẹ giọng nói:"Dao Dao, từ lúc ngủ dậy đến giờ nàng chưa hôn ta đâu."

Vân Dao Dao nhìn gương mặt ủ rũ của Trình Vãn Tịch, mà không nhịn được muốn trêu chọc một chút:"Đêm qua tỷ hư hỏng quá, nên hôm nay không được hôn."

Trình Vãn Tịch nghe vậy, cả thế giới dường như xoay đảo, tim nàng đập thình thịch, vội nắm tay Dao Dao xoa xoa:"Ta xin lỗi, ta xin lỗi mà.

Dao Dao, hôm nay nàng không hôn ta cũng được.

Nhưng...

đừng giận ta, được không?"

Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch thực sự tin rằng nàng đang giận, liền nhích người ra trước, nhẹ nhàng áp môi lên môi nàng.

Khi cả hai tách nhau ra, Vân Dao Dao nháy mắt nói:"Lần nào tỷ cũng bị ta lừa hết a.

Ngốc muốn chết luôn."

Nói xong, nàng đứng dậy đi tới tủ lấy y phục.

Trình Vãn Tịch vẫn còn chìm đắm trong dư vị nụ hôn, thấy Dao Dao đi mới hồi phục tinh thần và bước theo phía sau."

Dao Dao, hôm nay chúng ta sang huyện Vĩnh Ninh đúng không?

Phải mau xuất phát thôi, nếu không đến tối sẽ không kịp..."

Vân Dao Dao đỏ mặt, dỗi dỗi nói:"Gì chứ?

Tỷ không nghiêm túc gì cả!"

Trình Vãn Tịch nhịn cười, vươn tay xoa xoa đầu nàng:"Dao Dao của chúng ta không giận nha.

Ta xin lỗi, ta xin lỗi mà."

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch nắm tay nhau bước ra khỏi Vân Lai Các.

Ánh nắng mùa xuân nhẹ nhàng thả xuống mặt đất, phủ lên hai bóng người một thấp, một cao kề sát cạnh nhau.

Bóng họ trải dài trên con đường đá trắng, hệt như hai sợi chỉ quấn chặt vào nhau, kéo mãi cũng không thể tách rời.Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng. [Toàn văn hoàn]
 
Back
Top Bottom