Lãng Mạn [HOÀN] BẢN NĂNG TỚI GẦN - Biển Bình Trúc

[Hoàn] Bản Năng Tới Gần - Biển Bình Trúc
Chương 76: Đôi nét về cuộc sống chăm con hàng ngày 2


Edit:Shining_Time95Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

******Hạ Thiên Ngự bị dạy dỗ một trận, về đến nhà cu cậu nằm trên giường âm thầm khóc.Khóc xong còn khó chịu, nửa đêm không ngủ, lén dùng đồng hồ điện thoại tiểu thiên tài gọi cho mẹ.

Vì sợ ba biết nên giọng nói cu cậu bé xíu.Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ qua điện thoại, nó không kìm được mà lại khóc.

Nói ba hung dữ với nó.Giang Uyển vừa làm xong việc, chuẩn bị đi tắm, nhìn dãy số liền đoán được là của ai.

Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao ba lại hung dữ với con?"

Cu cậu kể hết một năm một mười.Bởi vì xem Ultraman trên máy tính của ba ở văn phòng, còn vặn âm lượng lên mức tối đa.

Làm phiền ba làm việc, cuối cùng bị đuổi ra ngoài.

Còn bị một chú khác trông chừng, không được phép chạy lung tung."

Nhưng con chỉ sợ ba sẽ bỏ lỡ cảnh đó thôi mà."

Giọng thằng bé rất chi ấm ức.Giang Uyển nghe xong thì bất lực mỉm cười, an ủi con một hồi rồi nói: "Ba không nên hung dữ với A Thâm, nhưng mà A Thâm cũng có lỗi.

Khi ba đang làm việc thì con không nên làm ồn tới ba, biết chưa?"

Thằng bé cầm ống nghe, như hiểu như không gật đầu lia lịa."

Mấy ngày này mẹ không có ở nhà, dì cũng vậy.

Ba là người duy nhất chăm sóc con.

Công việc của ba rất bận, bình thường đã rất mệt rồi, A Thâm phải hiểu cho ba nha."

Nghĩ đến việc mỗi khi nửa đêm dậy đi vệ sinh, bố vẫn đang trong phòng làm việc, Hạ Thiên Ngự nghiêm túc gật đầu: "Ừm!

Ba cũng rất mệt."

Bình thường ba rất nghiêm khắc với chúng, vì vậy Hạ Thiên Ngự gần gũi với mẹ hơn.

Lúc này nó nhỏ giọng làm nũng: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm, khi nào mẹ về ạ?"

"Tối mai là sẽ về rồi, sẽ mang quà về cho con và Tiểu Quỳnh."

Hạ Thiên Ngự rất vui, vậy là chỉ cần ở với ba thêm một ngày nữa thôi.

Khi có mẹ, ba rất hiếm khi hung dữ với nó."

Nói rồi đó, không được lừa con đâu."

"Ừ, không lừa con."

Giang Uyển nói thời gian đã khuya, bảo nó mau đi ngủ.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Ngự vốn định nhẹ nhàng quay lại chỗ cũ, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy Hạ Khinh Chu không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.Anh vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ, dáng vẻ lười biếng, hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào tường."

Lại mách lẻo?"

Hạ Thiên Ngự cúi đầu không dám nói một lời.Anh ngồi xổm xuống, cởi cúc bộ đồ ngủ bị lệch cho nó rồi cài lại: "Con vừa mới nói chuyện gì với mẹ?"

Nó cúi đầu, nói nhỏ: "Mẹ nói ngày mai mẹ sẽ về."

"Còn gì nữa không?"

Còn có...Đầu càng cúi thấp hơn: "Nói ba hung dữ."

Chân mày Hạ Khinh Chu giãn ra: "Vậy con thấy hôm nay mình có sai không?"

Sau khi được mẹ nói chuyện, Hạ Thiên Ngự đã nhận ra sai lầm của mình.

Nó mím môi: "Con biết mình đã sai, sau này con sẽ không như thế này nữa.

Ba, con xin lỗi."

Hạ Khinh Chu thấp giọng cười: "Ba cũng không nên hung dữ như vậy.

Ba cũng có lỗi."

Khi Hạ Khinh Chu đứng dậy, Hạ Thiên Ngự đã chủ động nắm tay anh.

Người sau cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi ngạc nhiên trước hành động của thằng bé.Một lúc sau, khóe môi anh nở nụ cười.---------Buổi trưa ngày hôm sau, Hạ Khinh Chu đi đón Hạ Yến Như.Mẹ Hạ không nỡ rời tay, ôm con bé nói gì đó rất lâu.

Lại hỏi Hạ Khinh Chu tại sao lần này lại một mình đến đây mà không mang theo A Thâm.Hạ Khinh Chu một tay ôm Hạ Yến Như, tay kia cầm cặp nhỏ của bé: "Thằng nhóc ấy còn chưa làm xong bài tập."

Mẹ Hạ không hài lòng, mắng anh quá nghiêm khắc với con cái.

Hạ Khinh Chu nhẹ giọng nói: "Phải nghiêm khắc với nó hơn mới không trở nên giống như con hồi xưa."

Nhắc tới anh của ngày xưa, ai mà không thốt ra câu công tử bột*.*"Công tử bột" thường dùng để chỉ các cậu ấm con nhà giàu có, quần áo bảnh bao, mê ăn chơi nhưng biếng nhác trong công việc.Hạ Khinh Chu thực sự lo lắng Hạ Thiên Ngự học được tính khí này của mình.

Vẫn phải giống mẹ nó mới tốt, dịu dàng hơn.Trẻ con ngủ rất nhiều, đặc biệt là ở tuổi Hạ Yến Như, vừa lên xe đã ngủ gật.

Hạ Khinh Chu bế bé về nhà rồi mà vẫn còn chưa thức giấc.Hạ Thiên Ngự đã hoàn thành bài tập về nhà, đang ngồi trên thảm lắp mô hình.

Nhìn thấy Hạ Yến Như, cu cậu không thèm lắp mô hình nữa, muốn lại chơi với em gái.Hạ Khinh Chu làm động tác im lặng, yêu cầu nó hạ giọng để không đánh thức em gái.

Hạ Thiên Ngự nhìn thấy, lập tức im lặng.

Nó hỏi bằng một giọng rất nhỏ, "Ba, mấy giờ mẹ sẽ về ạ?"

Hạ Khinh Chu liếc nhìn đồng hồ trên tường: "Sắp rồi."

Đầu tiên, anh bế Hạ Yến Như về phòng, sau đó gọi trợ lý đặc biệt tới giao lại hết công việc trong ngày.

Sau đó đi xuống cầu thang.Trong lòng Hạ Thiên Ngự toàn là chuyện lát nữa ra sân bay đón mẹ, vì vậy không có tâm tư lắp mô hình nữa.

Một lúc sau, nó lại hỏi Hạ Khinh Chu: "Ba, còn bao lâu ạ?"

Hạ Khinh Chu vẫn trả lời hai từ: "Sắp rồi."

Dì giúp việc thậm chí còn về nhà trước Giang Uyển, mang theo rất nhiều đặc sản địa phương ở quê.

Bọc trong màng bọc thực phẩm và bảo quản trong tủ lạnh.

Sau khi Hạ Khinh Chu dặn dì ấy nấu nhiều món Giang Uyển thích, anh lại đi vào phòng làm việc để giải quyết công việc.Hạ Thiên Ngự có chút không vui, cảm thấy ba không quan tâm đến mẹ chút nào.

Mẹ đã đi rất nhiều ngày, mãi mới trở lại nhưng ba lại không hề có phản ứng gì.Chỉ có công việc trong mắt thôi.Hạ Thiên Ngự mới năm tuổi, nhưng từ lâu đã biết được từ chỗ cô giáo rằng một cặp vợ chồng yêu nhau phải như thế nào.Xa cách một ngày sẽ cực kì nhớ nhau mới là ân ái.Nhưng ba dường như không quan tâm đến mẹ chút nào, thậm chí còn không nhắc đến mẹ trong những ngày mẹ không ở đây.

Chỉ khi nó chủ động hỏi thì bố mới đáp lại vài câu.Phần lớn trí tưởng tượng của trẻ em không bị hạn chế, một vấn đề nhỏ thôi cũng có thể tạo thành chuyện lớn.Nếu lỡ ba mẹ có quan hệ không tốt và họ muốn ly hôn thì sao?Dù không nỡ xa ba, nhưng chắc chắn nó sẽ theo mẹ, còn cả Tiểu Quỳnh cũng phải theo mẹ.Gần tới thời gian, Hạ Khinh Chu đi tới phòng của Hạ Thiên Ngự, cầm áo khoác đi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy cu cậu ngồi khóc một mình trên sô pha."..."

Anh đi tới khoác áo cho nó: "Sao lại khóc?"

Hạ Thiên Ngự ấm ức nhìn ba, khóc không thành tiếng, cũng không nói chuyện.

Hạ Khinh Chu nghĩ thằng bé nhớ mẹ quá nên không hỏi thêm.Để nó tự thay giày.Bên ngoài trời đang mưa nhẹ nên anh cầm ô.

Hạ Thiên Ngự thay giày, kéo gấu áo khoác của anh, vừa bước đi vừa khóc.Đến sân bay, đợi một lúc.Giang Uyển đẩy vali ra, nhìn thoáng qua đã thấy một lớn một nhỏ đang đợi ở bên ngoài.

Hạ Thiên Ngự giống như một con thỏ nhỏ, nhảy lên nhảy xuống và chạy đến chỗ Giang Uyển.Giang Uyển buông tay đang cầm vali, ngồi xổm xuống ôm lấy nó: "Con vui lắm sao?"

Hạ Thiên Ngự nằm trên vai cô và không chịu buông ra.

Trên người nó có mùi sữa đặc trưng của trẻ con, nói giọng sữa: "Con vui lắm, con nhớ mẹ lắm".Giang Uyển cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó: "Mẹ cũng rất nhớ A Thâm nhà chúng ta."

Hạ Khinh Chu hỏi Hạ Thiên Ngự, "Bao lớn rồi, còn dính mẹ như vậy."

Hạ Thiên Ngự mím môi.Hạ Khinh Chu tự nhiên cầm lấy túi xách trên vai Giang Uyển, một tay kéo va li: "Có mệt không?"

Giang Uyển đứng lên: "Không sao."

Hạ Khinh Chu gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.Xe đậu gần đó, Hạ Khinh Chu kêu bọn họ đợi một lát, anh lái xe đi tới.

Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Thiên Ngự không ngừng kể cho cô nghe mọi chuyện.

Gồm cả việc chú Tô Ngự kể chuyện ma cho nó, khiến nó không dám đi vệ sinh vào nửa đêm.Giang Uyển cười nhẹ, kiên nhẫn lắng nghe.Xe chạy tới, Hạ Khinh Chu mở cốp, cất hành lý vào.

Hạ Thiên Ngự lần này rất hiểu chuyện, tự mình trèo vào, ngồi vào ghế con, cũng không quên thắt dây an toàn.Giang Uyển vỗ đầu khen cu cậu thật giỏi.Thằng bé hếch cằm lên, tự hào.Hạ Khinh Chu nhìn kính chiếu hậu lùi xe, ánh mắt liếc qua, khẽ cười: "Nếu em lại khen thêm vài câu, có lẽ hôm nay nó sẽ không ngủ được mất."

Giang Uyển cũng cười, hỏi Hạ Thiên Ngự, "Thật sao?"

Hạ Thiên Ngự đỏ mặt vặn lại: "Không phải đâu, ba đang nói nhảm đó."

Hạ Thiên Ngự không phải là người duy nhất vui mừng trước sự trở về của Giang Uyển, mà còn có Hạ Yến Như.Về đến nhà, thấy con bé đang ngồi một mình trên sô pha, uống sữa trong cốc.

Nhìn thấy Giang Uyển, sữa cũng không muốn uống nữa, duỗi tay muốn được mẹ ôm vào lòng.Dì tính thời gian rất chuẩn, vừa bưng thức ăn ra, vừa cười: "Hai bố con vừa đi là con bé vừa tỉnh dậy.

Tự ngồi trong phòng khách nửa tiếng, nói phải đợi mẹ."

Giang Uyển giống như người thật sự bận rộn, sau khi ôm Hạ Thiên Ngự, lại phải ôm Hạ Yến Như.Hạ Thiên Ngự đã âm thầm quan sát, thấy rằng trong suốt quá trình ba đều rất lạnh nhạt.Quả nhiên có vấn đề.Trong nhà có hai đứa trẻ, việc ăn uống không bao giờ quá yên tĩnh.

Nhưng cũng không đến nỗi ồn ào.

Chỉ là ăn xong một bữa cơm cũng hơi mất thời gian.Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Sau khi Giang Uyển tắm xong, Hạ Yến Như đã ngủ.

Chỉ còn lại Hạ Thiên Ngự, vẫn đang ngoan cường đếm cừu.Không có cách nào khác, ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm không buồn ngủ.Giang Uyển cầm một quyển truyện qua, nói kể chuyện cho nó nghe.

Trước đây loại chuyện này đều là Hạ Khinh Chu làm, nhưng Hạ Khinh Chu kém nhẫn nại, toàn lược qua các tình tiết rồi kể thẳng kết thúc luôn.

Hai phút là đã kể xong rồi.

Vì vậy Hạ Thiên Ngự đã lâu rồi không nghe kể chuyện trước khi đi ngủ."

Con muốn nghe cái nào?"

Giang Uyển cầm sách, bảo nó chọn.Hạ Thiên Ngự nằm ở trên giường nhìn Giang Uyển: "Mẹ, quan hệ của mẹ và ba vẫn tốt chứ ạ?"

Như không ngờ nó sẽ hỏi câu này, Giang Uyển im lặng một lúc: "Sao đột nhiên lại hỏi câu này?"

Cu cậu siết chặt chiếc chăn bông nhỏ, do dự không chịu nói.Giang Uyển cười nói: "Nếu quan hệ giữa ba và mẹ không tốt, làm sao có thể kết hôn, làm sao có thể sinh ra con và em gái?"

Thằng bé nói, "Nhưng ba không bám mẹ chút nào cả."

Mới 5 tuổi mà đã bắt đầu biết quan sát những điều này.

Xem ra trẻ con bây giờ nhạy cảm và trưởng thành sớm quá."

Vậy thì mẹ sẽ kể cho con nghe một bí mật về ba nhé?"

Hạ Thiên Ngự gật đầu.Giang Uyển ghé sát tai nó, phối hợp hạ giọng thấp xuống.

Nghe xong, Hạ Thiên Ngự mở to mắt, có vẻ không tin.Giang Uyển cười, làm động tác im lặng: "Là bí mật."

------------Khó khăn lắm mới dỗ được Hạ Thiên Ngự ngủ.

Cô quay trở lại phòng, vừa mới bước vào đã bị ôm lấy.

Vòng tay ấm áp, hương thơm trên cơ thể cũng giống như của cô.Sữa tắm hương bạch trà.Hương thơm sảng khoái."

Không phải nói chỉ còn hai ngày nữa sao, sao lại kéo dài thêm ba ngày nữa?"

Anh cúi đầu, vùi thật sâu vào vai cô, giọng nói trầm thấp, nghe kỹ cũng có thể thấy được một chút chuyện ấm ức.Làm gì còn sự nghiêm túc như ở trước mặt Hạ Thiên Ngự.Giang Uyển cười vuốt ve lưng anh: "Giáo sư kéo dài thời gian vào phút chót, em cũng đành chịu.

Đáng lẽ ngày mai mới trở về, nhưng em cố về sớm hơn một ngày."

Anh ôm cô vào lòng, mặt cọ cọ: "Anh rất nhớ em."

Giang Uyển cười nhạo: "Hồi nãy còn nói A Thâm, bản thân anh có chỗ nào hơn con đâu."

Nhắc tới con trai, cô lại nghĩ ngay đến những gì nó vừa nói.

Cô nói với Hạ Khinh Chu về những lo lắng của con, nghe xong anh khẽ cười: "Thằng bé nói như vậy thật sao?"

Giang Uyển gật đầu: "Còn lo lắng em sẽ ly hôn với anh, còn bảo em đừng sợ, nó và Tiểu Quỳnh nhất định sẽ theo em."

"Thằng nhóc không có lương tâm, giống y như em."

"Anh mới không có lương tâm."

Giang Uyển muốn tìm chỗ thịt mềm mại để nhéo, đưa tay vào vạt áo anh, sờ mãi thấy toàn cơ bắp cứng ngắc nên đành chịu thua."

Bình thường đối xử tốt với con hơn, cũng đừng quá nghiêm khắc."

"Giữa anh và em nhất định phải có người làm kẻ xấu.

Phía bố mẹ anh luôn chiều theo ý nó, em lại không hung dữ nổi.

Nếu anh dịu bớt thái độ thì với tính cách của nó chắc hai ngày đã lật tung mái nhà rồi."

Giang Uyển nói: "Còn không phải giống anh, tính khí đều tệ."

Anh gật đầu, nắm bàn tay đang rút ra khỏi vạt áo của cô, lại lần nữa đặt lại rồi nắm tay cô vuốt ve."

Ừ, giống anh."

Một lúc sau, nghe thấy anh thở hổn hển.Anh thấp giọng hỏi cô, "Vậy sau đó em nói với nó như thế nào?"

"Em nói."

Giang Uyển cố ý dừng một chút, "Em nói ba con thực ra còn bám người hơn con.

Mỗi đêm phải gọi điện thoại cho mẹ rất lâu rất lâu, nếu không sẽ không ngủ được."

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
 
[Hoàn] Bản Năng Tới Gần - Biển Bình Trúc
Chương 77 (1): Đôi nét về cuộc sống chăm con hàng ngày 3


Edit: Shining_Time95.Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

*****"Thế là hết rồi."

Hạ Khinh Chu cười nhẹ, "Hình ảnh người cha nghiêm khắc sụp đổ rồi."

Giang Uyển nói: "Ai bảo anh hung dữ với con quá."

"Không có dữ, nhưng nếu thái độ ôn hòa thì nó sẽ không nghe vào."

Giang Uyển vẫn nói một câu như cũ: "Còn không phải giống anh à."

Anh gật đầu, bàn tay Giang Uyển bị anh nắm đưa đến một nơi bí ẩn hơn."

Ừ, giống anh."

Âm thanh trầm thấp hơn.Hai tay Giang Uyển đau nhức, anh cũng sắp tới cực hạn.Tạm dừng trò chơi mất sức này, bế cô lên giường.Năm ngày thương nhớ, qua một đêm đều trút ra hết.--------Khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, dì giúp việc đã làm bữa sáng.Hạ Khinh Chu đang mặc quần áo cho Hạ Yến Như, nhưng mái tóc của con bé vẫn còn loạn cào cào.

Giang Uyển ngồi xuống, hỏi bé hôm nay muốn chải kiểu tóc gì.Bé đưa tay ra hai bên mô tả, giọng nói như thể đang có thứ gì đó trong miệng.

Giọng nói không rõ ràng của đứa trẻ mới bắt đầu biết nói còn mang theo mùi sữa.

Cực kì dễ thương."

Muốn có hai bím tóc, mỗi bên một cái."

Giang Uyển cười vỗ đầu bé: "Được rồi, để mẹ chải đầu cho con nha."

Cô lại ngước mắt lên và nhìn xung quanh một lần nữa: "A Thâm đâu?"

Hạ Yến Như ngoan ngoãn giơ hai tay dưới sự chỉ huy của ba, cuối cùng cũng mặc quần áo xong.

Bé được đặt vào một chiếc ghế trẻ em.Hạ Khinh Chu bưng cháo đến bên cạnh, thử nhiệt độ, nhưng vẫn còn hơi nóng, cho nên anh không định đút cho con ăn vội."

Còn đang ngủ, bảo ngày mai phải đi học rồi, cơ hội nằm trên giường không còn nhiều nữa."

Giang Uyển: "...."

Hạ Thiên Ngự nằm trên giường đủ lâu, cả nhà gần như ăn xong rồi cu cậu mới đi ra.

Vừa ngáp vừa đi rửa mặt.Vệ sinh cá nhân xong, nó tự mình trèo lên ghế đẩu, húp cháo một cách lặng lẽ.

Thỉnh thoảng hỏi Giang Uyển một vài câu hỏi."

Mẹ, mấy ngày nay mẹ có mệt không?"

"Có ăn cơm đúng giờ không ạ?"

"Mẹ đừng thức khuya, thức khuya không tốt cho sức khỏe."

Giang Uyển cười đáp."

Mẹ không mệt.

Mẹ ăn cơm đúng giờ, mẹ không thức khuya, con cũng không được thức khuya, biết chưa?"

Cô lấy khăn ăn lau những hạt cơm dính trên miệng nó, "Hôm nay hiếm khi ba mẹ đều có thời gian.

Con có muốn đi đâu không?"

Đôi mắt nó sáng lên: "Tôi muốn chơi go kart*!"*Trông như một món đồ chơi dành cho trẻ con, nhưng Go Kart là một môn thể thao đua xe thực sự, vừa giải tỏa cơn khát cho những tay lái đam mê tốc độ, vừa xây dựng kỹ năng đua xe chuyên nghiệp trong trường đua nhưng lại cẩn thận hơn ngoài đường phố.Hạ Khinh Chu từ chối: "Con mới năm tuổi, chơi go-kart kiểu gì?"

"Ba có thể đưa con đi."

"Ba cũng không biết," anh nói.Hạ Thiên Ngự thì thầm: "Ba là kẻ nói dối.

Chú Tô Ngự đã nói với con rằng loại xe nào ba cũng biết lái.

Hơn nữa hồi nhỏ ba còn hay đua xe."

Cái tốt không học, toàn học theo cái xấu."

Được rồi, đổi cái khác."

Anh không cho Hạ Thiên Ngự cơ hội phản bác nào.Cuối cùng, nó đã chọn đi sở thú.Tuy miệng Hạ Thiên Ngự chê bai, nhưng khi đi lại hưng phấn hơn bất cứ ai khác.

Cả quá trình Hạ Khinh Chu đều bế Hạ Yến Như, hết lần này đến lần khác nghiêm khắc nhắc Hạ Thiên Ngự không được chạy lung tung.Giang Uyển nhìn Hạ Thiên Ngự giống như con thỏ tung tăng, hỏi Hạ Khinh Chu: "Lúc nhỏ anh cũng như vậy sao?"

Anh im lặng vài giây, không muốn thừa nhận: "Tốt hơn nó chút."

"Nhưng mẹ nói rằng A Thâm đã kiềm chế hơn nhiều so với anh khi còn nhỏ."

Hạ Khinh Chu không nói chuyện nữa.Giang Uyển cố ý thở dài: "Anh nói nếu em gả cho một người có tính tình tốt một chút, chắc con sẽ không cứng đầu như vậy đâu nhỉ?"

Vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Khinh Chu thay đổi sau khi nghe những lời cô nói."

Cũng đúng, so với anh thì Tống Thiệu An tính tình và nhân cách đều tốt hơn.

Anh không bằng cậu ta về mọi thứ.

Nếu ban đầu em ở bên cậu ta, chắc chắn sẽ tốt hơn anh nhiều."

Ngữ khí cũng thay đổi luôn rồi.Giang Uyển bắt đầu trầm tư.Hạ Khinh Chu nào còn nửa phần âm dương quái khí như vừa rồi, cau mày hỏi cô đang suy nghĩ gì.

Rõ ràng là do anh nói, nhưng lúc này sợ cô tưởng thật cũng là anh.Giang Uyển nói: "Em đang nghĩ, Tống Thiệu An dường như vẫn chưa kết hôn.

Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh ấy có bạn gái.

Không biết anh ấy có bận tâm đến việc phụ nữ hai con kết hôn lần hai hay không?"

Lông mày và khóe mắt Hạ Khinh Chu hơi hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một chút ấm ức.

Khác xa với vẻ điềm tĩnh và nghiêm túc thường ngày của anh.Nhìn đi, cô thật sự tưởng thật rồi."

Giang Uyển, em thật sự nghĩ vậy sao?"

Nhìn thấy anh uất ức thành như vậy, Giang Uyển cũng không trêu chọc nữa: "Không phải anh bắt đầu trước sao?

Sao chưa nói được vài câu đã uất ức rồi.

Sao em có thể không cần anh được chứ."

Không còn tủi thân nữa, Hạ Khinh Chu khẽ giật giật khóe miệng, xoay người rời đi.Giang Uyển đi theo: "Không cần con trai của anh nữa?"

"Em đưa nó đi tìm cha dượng đi."

"...."

Giang Uyển: "Hạ Khinh Chu, sao anh ngây thơ vậy."

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Cuối cùng sự việc đã được giải quyết, Giang Uyển phải chủ động hôn anh.

Hạ Khinh Chu che mắt Hạ Yến Như, không cho bé nhìn thấy.Không phù hợp với trẻ em.Giang Uyển hỏi: "Còn tức giận sao?"

Hạ Khinh Chu vô thức liếm khóe môi dưới: "Phải xem biểu hiện của em."

Cười đến mức răng hổ lộ ra rồi mà còn cố ra vẻ.

Giang Uyển cố nén lại nụ cười, nói rằng cô nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.Hạ Thiên Ngự đến sở thú một chuyến không vô ích, đã chụp nhiều bức ảnh.

Nó dùng điện thoại của mẹ để gửi ảnh cho ông nội.

Ông nội cực kì vui mừng, khen đứa cháu trai bé bỏng của mình thật đẹp trai."

Những con gấu và hươu cao cổ đó đều không đẹp bằng A Thâm của chúng ta."

Hạ Thiên Ngự cũng gửi giọng nói đáp lại: "Ông ơi, nhưng con không cùng loài với những con vật đó."

Ông nội là fan não tàn của Hạ Thiên Ngự: "Ngay cả khi A Thâm biến thành đồng loại của chúng thì A Thâm của chúng ta vẫn đẹp hơn."

Hạ Thiên Ngự mới tí tuổi đã được nếm trải cảm giác không nói nên lời.

Nó tùy tiện tìm cái cớ, bảo mình phải đi tăm.

Điều này đã kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay với ông nội.Hạ Khinh Chu ở bên cạnh đọc sách, lật sang trang tiếp theo, nhẹ giọng nhắc nhở: "Không phải đã nói con không được nói dối sao?"

"Con học theo mẹ ạ."

Hạ Thiên Ngự cầm một quả táo và cắn một miếng lớn.Hạ Khinh Chu rốt cục rời mắt khỏi sách, ngẩng đầu nhìn nó: "Ồ?"

Hạ Thiên Ngự đang ngồi trên ghế sofa, hai chân ngắn đung đưa trên không.Cu cậu kể: "Lần trước ba gọi điện cho mẹ nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, mẹ cũng nói là đi tắm.

Sau khi cúp điện thoại xong, mẹ ở bên cạnh con chơi xếp gỗ".Hạ Khinh Chu: "..."

Anh gập cuốn sách trên tay và đặt nó trở lại vị trí cũ.Thấy anh đứng dậy, Hạ Thiên Ngự tò mò hỏi: "Ba, ba đi đâu vậy?"

"Đi hỏi tội."

------------Kỳ nghỉ kết thúc, Hạ Thiên Ngự trở lại nhà trẻ, Giang Uyển cũng trở lại làm việc.Chỉ còn lại Hạ Khinh Chu và Hạ Yến Như ở nhà nhìn nhau.

Hạ Yến Như còn bé, lại là con gái, giống như một khuôn đúc ra với Giang Uyển.

Ngoại trừ đôi lông mày và đôi mắt giống Hạ Khinh Chu hơn.

Những cái khác, chính là một phiên bản thu nhỏ của Giang Uyển.Tô Ngự hẹn tụ tập, xét thấy Hạ Khinh Chu có thể phải dẫn theo trẻ con, anh ấy đã đặc biệt chọn một nơi yên tĩnh và không được hút thuốc.Không khí thậm chí còn trong sạch hơn bên ngoài.Hạ Khinh Chu lo lắng khi để Hạ Yến Như ở nhà một mình, mặc dù ở nhà đã có bảo mẫu trông nom.

Nhưng Hạ Yến Như ngủ dậy sẽ nhận người.

Vì vậy Hạ Khinh Chu đã đưa bé đi cùng.Tống Thiệu An cũng ở đó.

Còn mang theo quà tặng.Rất nhiều váy công chúa."

Tháng trước tôi đi công tác ở Nhật, tình cờ khách hàng là một thợ may.

Tôi nhờ anh ta may cho một vài chiếc."

Biết rằng một đứa trẻ ở độ tuổi này đang lớn nhanh, còn đặc biệt dặn làm cho lớn hơn chút.

Tránh cho mang về lại không mặc được.Hạ Yến Như vẫn ngủ và đang nằm trong xe đẩy.Tô Ngự nói anh ấy kì thị."

Không phải lúc trước A Thâm đã nói muốn đội mũ đội đầu của Ultraman sao?

Cậu nghe thấy mà coi như không biết hả.

Không thể vì A Thâm trông giống Hạ Khinh Chu mà cậu kì thị chứ.

Mặc dù khuôn mặt của Hạ Khinh Chu nhìn lâu quả thật sẽ khiến người ta tức giận.

"Tô Ngự biết đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh, Hạ Khinh Chu sợ đánh thức bé nên cho dù có nói cái gì, anh cũng sẽ không phản bác lại.

Vì vậy, anh ấy mới liều lĩnh hơn bình thường.Nói tới điều này, Tô Ngự đã hỏi Tống Thiệu An khi nào thì lên kế hoạch tìm bạn gái.

Anh ấy lại mỉm cười một cách qua loa: "Hiện tại đang quá bận rộn với công việc, cũng không có dự định gì cho việc này."

"Không thể được, ba mẹ cậu không vội sao?"

"Vẫn ổn, họ tôn trọng nguyện vọng cá nhân của tôi."

Rượu trong ly đã cạn, anh tự rót thêm nửa ly nữa, những viên đá vuông rơi xuống ly rượu màu vàng nhạt, rồi dần dần chìm xuống, "Hơn nữa còn có Thiệu Niệm mà, chuyện nối dõi tông đường cũng không vội rơi vào người tôi đâu.

"Lại là một giọng điệu đùa cợt.Tô Ngự dựa vào ghế sô pha: "Khi còn nhỏ, mẹ cậu và mẹ Hạ Khinh Chu đã quyết định xong rồi, đính hôn từ trong bụng cho hai người nhưng rồi cả hai lại đều là con trai.

Sau này lại nói đính hôn cho con của cả hai.

Bây giờ cậu còn chưa có động tĩnh gì thì đính cái quái gì?"

Nghĩ đến những gì Giang Uyển nói ngày hôm qua, Hạ Khinh Chu hừ lạnh một tiếng, "Không cho."

Tô Ngự ngước mắt lên nhìn anh.

Tống Thiệu An cũng vậy."

Tại sao?"

Hạ Khinh Chu nhìn Tống Thiệu An bằng ánh mắt không tốt: "A Quỳnh nhà tôi không thích người có ánh mắt hồ ly, thu hút ong bướm."

Ý của câu này là quá rõ ràng.Ở đây người duy nhất có mắt hồ ly là Tống Thiệu An.Tống Thiệu An nghe xong cũng tốt tính cười nhẹ.Tô Ngự thay anh ấy bất bình: "Rõ ràng là cậu thu hút ong bướm tốt hơn.

Khi đi học, trong ngăn kéo của cậu còn nhiều thư tình hơn của Tống Thiệu An."

Mắt đào hoa chê mắt hồ ly thu hút ong bướm, đúng là lần đầu tiên nghe thấy.Hạ Khinh Chu cũng không biện luận cho mình.

Anh cũng không đứng trong tối ám chỉ cái gì, đây là trực tiếp nói huỵch toẹt ra luôn rồi.Tống Thiệu An cười nói: "Hạ Khinh Chu, tôi nhớ rõ gần đây đâu có đắc tội gì với cậu ?"

Có lẽ là bởi vì chủ đề vừa rồi, mọi người thả lỏng hơn nhiều, không để ý tới âm lượng.

Hạ Yến Như bị tiếng ồn đánh thức, đang duỗi cánh tay bật khóc trong xe đẩy.

Hạ Khinh Chu đưa bé ra ngoài, lắc nhẹ trong vòng tay, vừa lắc vừa dỗ.

Nhưng không có nhiều tác dụng.Trẻ con mới thức dậy tính khí đều hung dữ.Tô Ngự chọn những chiếc váy công chúa mà Tống Thiệu An mang đến, dỗ dành và hỏi con bé có thích không.

Bé còn không thèm nhìn, cứ chỉ khóc mãi.

May mà đây là phòng riêng, hiệu suất cách âm tốt.

Người khác không thể làm ồn tới họ, họ cũng không gây ảnh hưởng tới người khác.Mặc dù Tô Ngự miệng lưỡi trơn tru nhưng hiện tại anh ấy cũng không có cách nào, vừa làm mặt quỷ vừa chọc con bé mà cũng không dỗ được.Tống Thiệu An là một luật sư, bình thường đã quen với việc nghiêm túc, có thể giao tiếp với mọi loại người.

Nhưng ít tiếp xúc với trẻ con.Hiện giờ, ba người đàn ông cao lớn, trước mặt một cô bé ba tuổi, hoàn toàn không có trình tự gì.Nhìn thấy con khóc lóc thảm thiết, Hạ Khinh Chu lo lắng bé có chỗ nào không thoải mái.

Giọng nói ép xuống cực nhỏ, dịu dàng hỏi: "A Quỳnh không thoải mái ở đâu hả?"

Con bé không nói, vẫn chỉ khóc.Hạ Khinh Chu ngẩn ra, muốn gọi điện thoại cho Giang Uyển, nhưng nghĩ cô đang đi làm, anh không dám quấy rầy cô.

Vì vậy, ba người đàn ông, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.Một lúc lâu sau, Tô Ngự mới lên tiếng phá vỡ im lặng: "Có ngửi thấy gì không?"

Tống Thiệu An khịt mũi: "Có hơi thối."

Hạ Khinh Chu như nghĩ ra điều gì, cởi quần của con ra liếc nhìn.Ị* rồi.Tống Thiệu An đẩy xe đẩy ra ngoài, Tô Ngự lái xe đến nhà Hạ Khinh Chu để lấy quần áo.

Hạ Khinh Chu cho bé vào nhà tắm, thuận tiện giặt sạch chiếc quần.Tống Thiệu An nhìn thấy anh dùng quần áo của mình bọc lấy Hạ Yến Như liền hỏi: "Không mang bỉm sao?"

Hạ Khinh Chu đã rửa tay nhiều lần, nhưng anh vẫn cảm thấy có mùi.

Cái đó của trẻ con, mùi thật sự kinh khủng."

Con bé biết đi vệ sinh rồi, mẹ nó mới không cho mặc nữa."

Hôm nay có thể là nằm mơ nên ị* ra luôn.Áo và quần được mang đến, Hạ Khinh Chu mặc vào cho con.

Con bé thì hay rồi, chê ba có mùi, không muốn anh chạm vào.

Hạ Khinh Chu mặc quần áo vào cho nó: "Tự mình gây ra mà giờ còn dám chê hả."

Hạ Yến Như đưa tay ra, đòi chú Tống ôm mình.

Tống Thiệu An khẽ cười, ôm lấy bé: "A Quỳnh có đói bụng không?"

Bé gật đầu, dựa vào vai Tống Thiệu An: "Uống neinei."

Hạ Khinh Chu nhìn cảnh "cha con thắm thiết", kẹp quần áo mới giặt vào móc áo, treo sang một bên.Lầu trên của khách sạn này có một phòng anh vừa mới đặt."

A Quỳnh, con thích chú Tống hay là thích ba hơn?"

Anh cố tỏ vẻ không quan tâm, dùng một giọng điệu thản nhiên hỏi câu này.Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
 
[Hoàn] Bản Năng Tới Gần - Biển Bình Trúc
Chương 77 (2)


Edit: Shining_Time95Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.******Nói vậy nhưng thật ra trong lòng để ý muốn chết.Trẻ con ở độ tuổi này, yêu ghét vẫn chưa hoàn toàn thành hình.

Bị ai ôm mà không sợ thì chính là thích.Con bé nói, "Chú Tống, thích."

Giọng nói bập bẹ còn hơi sữa.Hạ Khinh Chu cười lạnh: "Vậy thì đưa con làm con gái của chú Tống."

Tống Thiệu An nhéo nhéo mặt bé: "Có được không?"

Hạ Yến Như thế mà gật đầu! !Con bé thực sự đã gật đầu! ! ! !Hạ Khinh Chu cảm thấy mình có lẽ đã già thật rồi, trong lòng thế mà lại cấp hỏa công tâm*.*Cấp hỏa công tâm '急火攻心': chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.Anh đỡ lấy Hạ Yến Như khỏi vòng tay của Tống Thiệu An: "Nếu cậu thích con gái thì tự đi mà sinh một đứa."

Tống Thiệu An vui vẻ nhìn dáng vẻ tức giận của anh, nụ cười đầy ẩn ý: "Hạ Khinh Chu, không tới mức như vậy chứ, trước đây ăn giấm của Giang Uyển, nhưng bây giờ lại ăn giấm của A Quỳnh.

Cậu thật sự coi tôi như kẻ thù không đội trời chung à?"

Hạ Khinh Chu ôm Hạ Yến Như đi vào phòng khách: "Cậu đánh giá cao bản thân quá rồi đấy."

Anh lấy bình sữa từ xe đẩy ra, một tay bế Hạ Yến Như và dùng tay pha sữa bột cho con.

Thử nhiệt độ rồi mới dám cho vào miệng bé."

Uống từ từ, đừng để bị sặc."

Uống được một nửa, anh lấy bình sữa ra xa.

Hạ Yến Như vẫn giữ nguyên tư thế cầm bình sữa bằng cả hai tay, miệng mở ra, mặt ngơ ngác không hiểu gì nhìn anh.Hạ Khinh Chu hỏi bé: "Con thích chú Tống hay thích ba hơn?"

Ai có sữa người đấy là mẹ."

Thích ba."

Hạ Khinh Chu hài lòng.

Còn không quên nhìn Tống Thiệu An.Vẻ mặt rất tự đắc.Tống Thiệu An lắc đầu bất lực.Đồ ngốc.------------Bởi vì thời gian làm việc, có hôm làm ca đêm nên Giang Uyển thỉnh thoảng về rất muộn.

Hạ Khinh Chu muốn cô ngủ được lâu hơn, bình thường sẽ không làm ra tiếng động quá lớn, sợ đánh thức cô.Hạ Thiên Ngự bình thường cũng sợ anh hơn, khi không có sự bảo vệ của mẹ, cu cậu không dám làm ồn ào trước mặt ba.Khi thức dậy vào buổi sáng, mái tóc của Hạ Yến Như vẫn bù xù như thường lệ.

Hạ Khinh Chu ôm bé ngồi vào lòng, dùng lược chải đầu cho con.

Chải chuốt cả nửa ngày, vất vả lắm mới xong.Anh còn khá hài lòng.Vừa đưa chiếc gương qua, đặt trước mặt con gái.

Con bé nhìn thấy lập tức bật khóc.

Lấy tay áo lau nước mắt, cảm giác bi thương như trời sập vậy.Hạ Khinh Chu dỗ rất lâu, nhưng vẫn không được.

Hạ Thiên Ngự đang ăn hoành thánh bên cạnh, tặng anh một cái nhìn khinh bỉ."

Ba, nếu ba muốn làm nhục người khác thì cũng không nên dùng cách này chứ."

Nghe những lời anh trai nói, Hạ Yến Như càng khóc dữ dội hơn.Không hài lòng với hành động thêm dầu vào lửa của con trai, Hạ Khinh Chu yêu cầu cu cậu ăn trong lặng lẽ.Anh lại đến dỗ dành Hạ Yến Như, nói trông rất đẹp: "A Quỳnh của chúng ta dù có thế nào đi nữa thì cũng rất xinh đẹp."

Con bé khóc tới khó chịu: "Không đẹp, tóc mái dựng đứng cả lên rồi.

Muốn mẹ, ba ba là đại ngốc!"

Hạ Khinh Chu chỉ có thể tháo ra và chải lại cho con."

Trước đây mẹ con đi thi còn cần ba dạy kèm đấy."

Cả hai anh em đều học cùng một trường mẫu giáo.

Sau khi ăn xong, Hạ Khinh Chu đưa hai đứa đến trường trước, sau đó mới đến công ty.Hạ Thiên Ngự tuy không ồn ào nhưng dù sao cũng lớn hơn Hạ Yến Như vài tuổi.

Nếu ngày thường em gái khóc thì nó sẽ chăm sóc cho em.Hạ Khinh Chu mở cửa xe, bế hai đứa xuống.

Giáo viên đi ra, mỗi người dắt một đứa.

Hạ Khinh Chu ngồi xổm xuống chỉnh quần áo cho con: "Ở trường phải ngoan ngoãn nhé."

Hạ Thiên Ngự đeo cặp sách và gật đầu: "Tạm biệt ba."

Giáo viên của Hạ Yến Như hỏi cô bé bằng một giọng nhẹ nhàng, "Hôm nay ai đã buộc tóc cho con?"

Giọng con bé còn mang theo tiếng khóc: "Ba ạ."

"A Quỳnh đừng khóc, lát nữa cô sẽ buộc lại cho con nhé."

Hạ Khinh Chu, người vất vả buộc năm lần mới thành công: "...."

----------------Trong hai tiếng nghỉ trưa của bệnh viện, khi có thời gian Hạ Khinh Chu thường đến bệnh viện để đưa đồ ăn cho cô.

Tuy nhiên gần đây phải theo dõi dự án, không thể thoát thân được.

Nhưng vẫn dành thời gian ăn tối để gọi điện cho cô.Cụ thể thì cũng chẳng có gì hay để nói.

Vốn dĩ mỗi ngày đều gặp nhau, làm gì thì cũng biết hết.Giang Uyển nói: "Đi ăn cơm đi.

Nếu có gì muốn nói thì buổi tối về nhà nói tiếp."

"Có phải em chê anh phiền phức?"

Đối mặt với câu hỏi đột ngột mang theo uất ức này, Giang Uyển cảm thấy trên vai mình bỗng dưng có một cái gông cùm.

Cô nghĩ mà buồn cười: "Anh từ đâu nhìn ra em chê anh phiền phức?"

"Anh vừa gọi cho em, em đã không muốn nói chuyện."

"Em sợ anh không có thời gian ăn cơm.

Gần đây không phải rất bận sao?

Em nghe trợ lý của anh nói mấy ngày trước anh bận đến mức thường xuyên quên ăn."

Anh nói với trợ lý bên kia: "Nhiều chuyện."

Giang Uyển cười nói: "Không có sự cho phép ngầm của anh, sao anh ta dám nói với em chuyện này?"

Bị vạch trần, Hạ Khinh Chu vẫn cư xử bình tĩnh: "Sao không dám, anh cũng không có ăn thịt người."

Anh không ăn thịt người, nhưng bình thường rất nghiêm khắc, thái độ công tư phân minh, điều này luôn khiến người khác có vài phần sợ hãi.Giang Uyển theo thói quen cũ, vẫn là những câu nói đó: "Nhớ ăn đúng giờ, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày."

Mặc dù lỗ tai nghe những lời này đã sắp mọc kén rồi, nhưng Hạ Khinh Chu vẫn thích nghe không biết chán.

Hơn nữa tâm trạng còn rất vui vẻ: "Ừ, đợi lát anh xuống ăn cơm sau".Giang Uyển: "Vậy thì không nói chuyện nữa, đi ăn cơm đi."

"Anh còn chưa muốn ăn, lại nói thêm một lúc nữa đi."

"Nói cái gì cơ?"

"Tùy tiện nói cái gì cũng được."

Giang Uyển tùy ý nói gì đó, nói hôm nay cô đã khám cho bao nhiêu bệnh nhân.

Chủ yếu là không có gì khác để nói.

Nhưng chỉ là những điều này, Hạ Khinh Chu đều nghe rất chăm chú.Chỉ cần là Giang Uyển nói, cho dù chả liên quan gì tới ngành nghề, anh cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.-------------Đến tối, Hạ Khinh Chu vẫn chưa về nhà.Cơm ăn xong, tắm rửa cũng xong rồi, bà vú đã dỗ dành Hạ Yến Như đi ngủ.

Hạ Thiên Ngự quấy rầy Giang Uyển, đòi xem TV xong mới đi ngủ.

Giang Uyển liếc mắt nhìn thời gian, quả nhiên còn sớm, cũng không vội vàng bắt nó ngủ.

Mà ở bên cạnh cùng thằng bé xem.Hạ Thiên Ngự nhìn mãi nhìn mãi, xoa xoa cái mông nhỏ, cọ vào bên hông Giang Uyển."

Mẹ, có phải ba không thích con không?"

Giang Uyển cúi đầu, có chút kinh ngạc không hiểu sao lại hỏi câu này: "Tại sao con cho rằng ba không thích con?"

"Ba rất hung dữ với con."

Nó cúi đầu, có vẻ ấm ức.Giang Uyển ôm nó, để con ngồi vào lòng: "Sao có thể, ba rất yêu con và Tiểu Quỳnh."

Cô sờ sờ mũi nhỏ của nó: "Biệt danh của con vẫn là do ba đặt đó.

"Thâm" có nghĩa là trân bảo, còn "Quỳnh" có nghĩa là viên ngọc xinh đẹp.

Bởi vì trong mắt ba, hai đứa là báu vật quý giá nhất."

Thằng bé nửa tin nửa ngờ: "Thật ạ?"

Giang Uyển cười, kể cho nó nghe một câu chuyện nhỏ: "Năm con hai tuổi, Tiểu Quỳnh còn chưa chào đời, một đêm khi mẹ trực ca trực đêm trong bệnh viện, ba con đột nhiên gọi cho mẹ, nói rằng con bị ngất xỉu.

Ba lái xe đưa con đến bệnh viện, khi mẹ nhìn thấy ba con, tay anh ấy run bần bật, mặt thì trắng bệch.

Mẹ rất hiếm khi nhìn thấy ba con như vậy "."

Vậy con đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Mẹ cũng tưởng con có chuyện nên đưa con đi khám tổng quát, hóa ra là ngủ nhiều quá."

"...."

Khi Hạ Khinh Chu trở lại, Hạ Thiên Ngự đã ngủ.

Nằm ngủ trên chân của Giang Uyển.

Hạ Khinh Chu bế nó trở về phòng, đặt lên trên giường, dùng chăn bông đắp lên, đóng cửa đi ra ngoài.

Giang Uyển nói cho anh biết chuyện vừa rồi, dặn sau này anh đừng quá khắt khe với con cái.Hạ Khinh Chu trầm mặc vài giây: "Em còn nói cho nó chuyện này?"

Giang Uyển cười hỏi: "Không thể nói sao?"

Không phải là không nói được, chỉ là cảm thấy: "Có chút mất mặt."

Giang Uyển cười vỗ đầu anh: "Em thấy rất đáng yêu."

----Có lẽ là bởi vì Giang Uyển căn dặn, sau đó Hạ Khinh Chu quả thực không nghiêm như trước.

Hạ Thiên Ngự có một chút thụ sủng nhược kinh.Cầm cuốn nhật ký, nói rằng giáo viên đã giao nhiệm vụ là nhật ký quan sát.Quan sát ba mẹ của mình.Giang Uyển thường ở bệnh viện, bận rộn đến mức không có thời gian chăm sóc cu cậu.

Vì vậy Hạ Thiên Ngự chỉ có thể lùi một bước, lựa chọn cách quan sát ba mình.Hạ Khinh Chu, người là lựa chọn sau cùng nhanh chóng từ chối: "Đợi lát ba sẽ đưa con đến nhà ông nội, con có thể quan sát ông nội."

Hạ Thiên Ngự bĩu môi: "Ông nội mỗi ngày đều chơi cờ hoặc đi chơi chim, con không muốn quan sát ông nội."

"Vậy đi quan sát bà nội."

"Bà nội ngày nào cũng chơi mạt chược."

"..."

Hạ Khinh Chu đang định nói tiếp thì thấy nước mắt nó trào ra.

Sau khi cân nhắc vài giây, cuối cùng anh cũng khẽ thở dài.

Hai đứa này đều có vẻ ngoài giống mẹ bọn nó, ngay cả vẻ mặt buồn bã cũng giống y hệt.Không có cách nào từ chối, từ chối không nổi."

Đừng chạy lung tung."

Mắt Hạ Thiên Ngự sáng lên, liều mạng gật đầu: "Vâng!

Con nhất định ngoan ngoãn đi theo ba, không chạy lung tung, cũng không rời khỏi tầm mắt của ba!"

Anh lại nói thêm: "Cũng không được xem Ultraman trong văn phòng của ba."

"...."

Dù không xem Ultraman nhưng cu cậu vẫn chiếm máy tính của ba.

Lần này, là xem con heo Peppa.

Nhưng có lệnh của ba, thằng bé không dám tùy ý chạm vào các nút âm lượng.Lúc ba làm việc rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cô chú nào đó đi vào.

Cầm trên tay tập giấy đầy chữ, cu cậu chỉ biết vài từ đơn giản và vài chữ số Ả Rập.Hạ Thiên Ngự xem heo Peppa nhưng cũng không quên bài tập về nhà.Tự mình quan sát ba khi làm việc.

Phát hiện thấy ba mình không giống với người cha bình thường khác.

Tuy không hung dữ nhưng cứ có một cảm giác khó tả.

Không tốt hơn chữ hung dữ kia là bao.Bởi vì khi ba hung dữ, cu cậu sẽ làm nũng, rơi vài giọt nước mắt là ba sẽ đi qua dỗ dành.

Nhưng bây giờ thì cảm thấy rất khác.

Cụ thể chỗ nào khác biệt thì nó cũng không thể nói rõ được.Chú kia chán nản cúi đầu cầm xấp giấy tờ rồi bỏ đi.Hạ Khinh Chu nhìn thấy vẻ mặt của con trai nghiêm túc.

Hỏi thằng bé có đói không?Hạ Thiên Ngự lắc đầu.Một lúc sau, cu cậu không thể ngồi yên, hỏi bao giờ có thể về được?Hạ Khinh Chu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: "Mười giờ."

"Tuyệt quá."

Còn có nửa tiếng nữa.Anh thản nhiên nói thêm: "Buổi tối mười giờ."

"...."

Hạ Thiên Ngự đột nhiên tự vấn trong lòng, có lẽ việc quan sát ba là một quyết định sai lầm.

Nhưng thằng bé không phải kiểu người bỏ cuộc giữa chừng.Quan sát đến 11 giờ thì ngủ thiếp đi.Ngồi trên ghế, xem heo Peppa xong ngủ mất.Khi tỉnh dậy, miệng vẫn còn chảy nước dãi.

Nó đang nằm trên ghế dài trong văn phòng với chiếc áo khoác của ba trên người.Có bữa trưa ở bàn bên cạnh.Vẫn còn nóng.Thấy nó đã tỉnh, Hạ Khinh Chu xoay ghế, nở nụ cười trêu chọc: "Quan sát viên Hạ đã tỉnh rồi à?"

Hạ Thiên Ngự cầm áo khoác cho ba lau nước miếng, cảm thấy có chút xấu hổ.

Cu cậu không nói chuyện, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng."

Tỉnh rồi thì ăn cơm đi, ăn xong sẽ đưa con về."

Hạ Thiên Ngự nói nó phải hoàn thành việc quan sát."

Lát nữa ba phải đi xã giao, đó không phải là nơi mà trẻ con có thể lui tới."

Thằng bé vẫn kiên trì: "Cô giáo nói phải quan sát cả một ngày, bỏ cuộc giữa chừng không phải là đứa trẻ ngoan".Hạ Khinh Chu nhìn dáng vẻ của nó, trong mắt mang theo ý cười.Con lừa nhỏ bướng bỉnh này, tính khí giống y như mẹ của nó.Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
 
[Hoàn] Bản Năng Tới Gần - Biển Bình Trúc
Chương 78: Đôi nét về cuộc sống chăm con hàng ngày 4


Edit: Shining_Time95Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.******Hạ Khinh Chu không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải đồng ý đưa thằng nhóc đi cùng.Hạ Thiên Ngự cũng ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên.

Biết ba đang nói về công việc kinh doanh, không gây ồn ào cũng không gây rắc rối.

Chỉ khi bên đối phương và Hạ Khinh Chu nâng ly, cu cậu mới không cho anh uống.Bộ dạng nhỏ nhắn rất nghiêm túc: "Mẹ nói rằng ba uống rượu sẽ rất đau đầu."

Hạ Khinh Chu có vẻ hơi ngạc nhiên trước phản ứng của nó, sau một lúc ngạc nhiên, anh khẽ bật cười.Đón cu cậu ngồi vào lòng: "Ba sẽ uống ít, được không?"

Dù nghiêm khắc với con nhưng anh chưa bao giờ là kiểu người cha vô lý.Hạ Thiên Ngự nghe xong, do dự một hồi, mới thận trọng gật đầu: "Chỉ một chút thôi."

Những người khác khi nhìn thấy đều lộ ra vẻ ghen tị: "Thằng nhóc nhà tôi được nửa phần hiểu chuyện như cậu nhỏ Hạ thì tốt biết mấy."

Không biết đó là lời ngưỡng mộ thật lòng hay chỉ là sự tâng bốc.Hạ Khinh Chu cũng không quan tâm.

Làm cha có ai không thích nghe người khác khen ngợi con mình đâu.Anh thực sự chỉ nhấp một ngụm và đặt ly xuống."

Chỉ là nhìn vào có vẻ ngoan ngoãn thôi, ngày thường ồn ào không ít."

Hạ Khinh Chu giơ tay nhéo nhéo mặt Hạ Thiên Ngự, cố ý trêu chọc nó: "Có đúng không hả?"

Mặc dù Hạ Thiên Ngự còn nhỏ nhưng cu cậu vẫn có thể hiểu những gì ba nói.

Vẻ mặt tức giận phồng lên, giống như một con cá vàng nhỏ: "Không phải, ở nhà con rất nghe lời."

Con nhà người ta luôn luôn thấy đáng yêu, dù có tức giận đến khiến người khác không nhịn được cười.

Những người có mặt đều bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ của cu cậu.

Hạ Thiên Ngự cảm thấy họ đang giễu cợt mình, mặt ngay lập tức đỏ bừng, trốn trong vòng tay của ba mình."

Ba, khi nào chúng ta về?"

Hạ Khinh Chu nói, "Sắp rồi."

Anh xem giờ và đưa ra thời gian cụ thể: "Đợi thêm mười phút nữa được không?"

Hạ Thiên Ngự gật đầu và ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ba.

Động tác của Hạ Khinh Chu so với trước kia nhẹ hơn nhiều, cố ý hạ giọng nói, vì sợ đánh thức con.Mười phút anh nói thực sự là mười phút.Không quá một giây.Hạ Thiên Ngự đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, nó đã nằm trên giường.

Nhìn thời gian, trời đã sáng.

Hôm nay là ngày quan sát cuối cùng.Ngay sau khi Hạ Yến Như tỉnh dậy, liền đòi Hạ Thiên Ngự ôm con bé, nhưng Hạ Thiên Ngự không thể ôm nổi.

Vì vậy chỉ có thể nói đạo lý với em gái."

Em hơi mập, anh không ôm được em."

Trái tim bé bỏng của Hạ Yến Như bị tổn thương, miệng xị ra bật khóc.

Dì giúp việc ôm con bé vào lòng và dỗ dành rất lâu.May thay, Hạ Khinh Chu hôm nay cũng được nghỉ, điều này giúp cho việc quan sát của Hạ Thiên Ngự trở nên dễ dàng hơn.Sau khi ăn cơm trưa, anh nói rằng mình còn phải làm việc, yêu cầu Hạ Thiên Ngự không lên lầu quấy rầy.

Hạ Thiên Ngự nghĩ, nó chỉ âm thầm quan sát bên cạnh ba, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhất định sẽ không quấy rầy ba làm việc.Vì vậy, cu cậu nhẹ bước lên lầu.---Từ góc nhìn của Hạ Thiên Ngự, về hai ngày quan sát ba của cậu nhóc:Ba ăn sáng xong lúc bảy giờ và chải tóc cho Tiểu Quỳnh mất nửa tiếng.

Phải mất nửa tiếng nữa để dỗ Tiểu Quỳnh đang buồn vì kiểu tóc xấu xí ngừng khóc.Ba đưa con đến công ty, bật máy tính và mở heo Peppa cho con.

Vì xem heo Peppa quá nghiêm túc nên con quên không quan sát ba.Ba xem bài tập do một chú nộp tới, tức giận hỏi tại sao lại dám giao cái kế hoạch rác rưởi như vậy cho ba.Ba dẫn con xuống nhà ăn tối.

Sau khi ăn xong, vì muốn có đồ chơi tặng kèm trong thực đơn của trẻ con nên đã nói dối ba rằng con chưa no và muốn gọi thêm một suất nữa.Bị ba xách cổ áo kéo vào thang máy.Ba đi họp và giao con cho một chú nào đó trông, không cho con chạy lung tung.

Chú đó rất tốt, mở Ultraman cho con.

Còn bảo con thấy thiếu gì thì cứ nói.Con buồn ngủ và ngủ thiếp đi.Khi thức dậy, ba đã mua bữa ăn trẻ em mà con muốn vào buổi trưa.

Thật tệ là không có đồ chơi.

Con hỏi ba tại sao lại không có đồ chơi, ba lại hỏi con là đồ chơi nào?Ý con là đồ chơi trong suất ăn dành cho trẻ em.

Vì vậy, ba bắt đầu giả vờ trầm tư, né tránh câu hỏi của con.Ba tưởng con không nhìn thấy, ba đã liếc về hướng thùng rác.-Sau giờ làm ba còn phải đi xã giao, sau nhiều lần nài nỉ, cuối cùng ba cũng đồng ý đưa con đến đó.Các cô chú không biết con, kêu con tự giới thiệu.

Con nắm tay ba và nói với họ rằng con tên là Hạ Thiên Ngự, biệt danh là A Thâm, là học sinh năm cuối của Trường Mẫu giáo Quốc tế Peninsula.Họ khen con thật ngoan.

Nhưng con rất sợ vì trong đó có một chú rất đáng sợ.

Con cố gắng thu mình lại phía sau ba vì sợ bị nhìn thấy.

Cảm giác như miệng chú ấy lớn đến nỗi một ngụm là có thể nuốt chửng con.Con đột nhiên bị đau bụng vào nửa đêm, mẹ đang làm ca đêm trong bệnh viện, chỉ có ba ở nhà.

Con đẩy cửa bước vào phòng, vừa khóc vừa nói đau bụng.

Ba mặc quần áo và hỏi con hôm nay đã ăn gì.

Con kể tên một loạt các món ăn.Ba cau mày: "Buổi tối ăn nhiều như vậy, con không đau thì ai đau."

Con khóc, ôm bụng không dám nói.Sau khi ba mặc quần áo xong, ba đưa con về phòng và thay quần áo cho con.

Nói đưa con đi bệnh viện khám.Sau khi đến bệnh viện, khi nhìn thấy mẹ, con cực kì không có cốt khí mà bật khóc.

Mẹ ấn vào bụng hỏi con có phải đau ở chỗ đó không.

Con gật đầu.Mẹ nói do con đã ăn quá nhiều.Không sao đâu, đừng sợ.-Ngày hôm sau.A Quỳnh lại khóc vào sáng sớm, con hy vọng em ấy có thể trưởng thành, sớm hiểu được những khó khăn của anh trai.

Em ấy thực sự mập và con thực sự không thể ôm nổi em ấy.Dì nói rằng ba đang làm việc trên lầu, yêu cầu con đừng làm phiền ba.

Con sẽ ở bên cạnh âm thầm quan sát, sẽ không làm phiền ba.

Con đi lên phòng sách trên lầu mà không thấy ai cả.Nghĩ đi nghĩ lại, con đẩy cửa phòng ngủ ra.Quả nhiên ba ở trong đó ==Mẹ đang sử dụng máy tính để học, còn người nói phải làm việc đang nằm trên đùi mẹ để ngủ.Buổi chiều ăn cơm xong, con muốn nhờ mẹ dạy làm bài tập.

Bị ba đuổi ra ngoài.

Ba gọi cho chú gia sư, kêu chú ấy đến ngay bây giờ.Buổi tối đi ngủ, con muốn mẹ kể chuyện.Ba bấm vào sách truyện thiếu nhi trên điện thoại di động.

Ba thật là phiền quá đi.Dính người còn hơn con.Ghét ba.Nửa đêm, con gặp ác mộng và hoảng sợ thức giấc.

Con không dám ngủ, cả người đổ mồ hôi lạnh.Cửa bị mở ra.

Con nghe thấy âm thanh, càng sợ hãi hơn.Cứ tưởng là ma.Nhưng con ma này hẳn là khá hiền lành, bởi vì nó đắp chăn bông cho con, và động tác của nó dừng lại vài giây khi tay chạm vào mồ hôi lạnh trên người con.Con nghe thấy giọng nói của ba.

Ba hỏi con có phải lại đau bụng không.

Con bật khóc và vùi đầu vào vòng tay ba."

Con mơ thấy ma, con ma ấy muốn ăn thịt con.

Ba, con không dám ngủ một mình."

Vì vậy, đêm đó, ba đã ôm con và ngủ cùng con.Con không còn gặp ác mộng nữa.Con không còn ghét ba nữa.Cũng tạm tha thứ cho ba vì đã chiếm lấy mẹ suốt thời gian qua.Tác giả có chuyện muốn nói: toàn văn hết rồi, cám ơn đã đồng hành, hẹn gặp ở bộ khác ~Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

-------Đôi lời tâm sự: Có lẽ khi bắt đầu đọc truyện, mọi người đều có thắc mắc "Tại sao tác giả không hề nói lý do Hạ Khinh Chu yêu Giang Uyển đến vậy?"

Có lẽ là do định mệnh, một số người sinh ra đã định sẵn là sẽ thuộc về nhau.

Về chi tiết mất trí nhớ, đêm đó Giang Uyển gọi điện thoại muốn từ hôn thì từ lúc đó Hạ Khinh Chu đã hoảng sợ rồi.

Điều đó gián tiếp gây ra vụ tai nạn, và ảnh hưởng tâm lý khiến sau đó Hạ Khinh Chu sinh ra phản ứng, tạm gọi là "mất trí nhớ có lựa chọn", lựa chọn quên đi một người duy nhất là Giang Uyển.

Về Giang Uyển: Ban đầu quyết định chọn bộ này, mình cũng có bảo bạn mình là cảm giác nữ chính "không yêu" nam chính lắm.

Nhưng khi đã hoàn thành truyện, mình nhận ra không phải chị không yêu, mà vì yêu nên mới lựa chọn rời xa, cùng với nỗi hận đối với gia đình đó nên không muốn để nam chính trở thành miếng mồi cho những kẻ khốn nạn kia bám lấy.Người có tình cuối cùng cũng về với nhau.

Tóm lại là truyện không hề ngược đâu nha, xen lẫn trong đó toàn là tình cảm ngọt ngào thui.Nói chung là tung bông tung bông vì đã hoàn thành truyện rồi.

Trong quá trình đọc truyện nếu có chỗ nào sai sót mọi người cứ góp ý để mình kịp chỉnh sửa nha
 
[Hoàn] Bản Năng Tới Gần - Biển Bình Trúc
Giới thiệu truyện


1.

Note: Đoản văn BE, HoànTên gốc: 最后一朵玫瑰Tên truyện: ĐÓA HỒNG CUỐI CÙNG

Tác giả: Oản Ương (碗泱)

Tình trạng: Hoàn thành

Thể loại: Đoản văn, Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Vườn trường, Yêu thầmEdit: Su (@Shining_Time95)__VĂN ÁN__Nhiều năm sau, Kiều An Ninh tìm thấy một bức ảnh cũ ở nhà.

Đằng sau là dòng chữ do cô viết khi còn là học sinh:"Bức ảnh chụp chung duy nhất của mình và cậu.

Là ngày kỉ niệm thành lập trường, mình nhờ bạn học chụp hộ, thuận tiện chụp cả bóng dáng của cậu vào đó.

Lâm Sâm, mình thích cậu."

Cô còn nhớ, ngày cô kết hôn, Lâm Sâm đã không tới.*Cô cũng không biết, đó cũng là bức ảnh cuối cùng của Lâm Sâm.Lâm Sâm ôm theo tấm ảnh này nhắm mắt, vĩnh viễn ngủ say.* Em là đóa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của anh.Nhân vật chính: Kiều An Ninh ┃ Vai phụ: Lâm Sâm┃ Người khác:Một câu giới thiệu: Đoản văn BE yêu thầmLập ý: Tình yêu xuyên thời gian

2.

Note: Bắt đầu mở hố ngày 8/2/2022, ai không kiên nhẫn đừng nhảy vội nha
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom