Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 134: Anh phải đối tốt với em đấy có biết không?


Thường Lê lại gửi đến một tin nhắn.Điềm Lê Lê: Anh nói xem em có nên đi không?Hứa Ninh Thanh: Em có muốn đi không?Điềm Lê Lê: Em không rõ nữa, cũng khá là muốn đi.Nói cho cùng, Thường Lê là một người kiêu ngạo, nhất là trong lĩnh vực hội họa, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thất bại trên con đường này, cũng có niềm đam mê, muốn được nổi tiếng, muốn có tác phẩm, muốn có fan hâm mộ, muốn tự mình mở triển lãm, thậm chí còn có dã tâm đứng trên đỉnh kim tự tháp.Hứa Ninh Thanh: Vậy thì đi thôi.Anh không ở lại buổi tiệc lâu, kính rượu xong liền viện lý do đi về.

Đêm khuya đi đường từ Thành Tây về Thành Đông, Hứa Ninh Thanh đi vào chung cư Minh Tây, thật ra đã lâu rồi anh chưa quay về đây, từ sau khi mua căn biệt thự gần Đại học Z, dù thỉnh thoảng cuối tuần Thường Lê mới tới nhưng bình thường Hứa Ninh Thanh tan làm sẽ luôn về thẳng qua đó ở.Bạch Ý không có nhà, dì giúp việc ra mở cửa.Bà nhận ra Hứa Ninh Thanh, lau tay vào tạp dề, nhoẻn miệng cười: "Thường tiểu thư trong phòng ạ, để tôi đi gọi cô ấy."

Hứa Ninh Thanh nói tiếng cảm ơn, không đi vào nhà.Chưa đầy lát sau cô nhóc đã tươi cười rạng rỡ chạy ra, vẫn còn mặc đồ ngủ: "Sao anh lại tới đây!"

Hứa Ninh Thanh cười ôm lấy cô đang nhào tới, chợt ánh mắt dừng lại, giơ tay sờ lên má phải của cô, trên đó có một khoảng đỏ không bình thường, anh nhíu mày: "Đây là sao vậy?"

Thường Lê hơi chớp mắt, "À" một tiếng, cũng không có giải thích.Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô một cái, đứng thẳng dậy: "Em thay quần áo đi, xuống tầng đi dạo một lát."

"Dưới tầng toà nhà á?"

"Ừm."

Thường Lê về phòng lấy một chiếc áo dày và khăn quàng cổ, khoác bên ngoài áo ngủ: "Đi thôi."

Dưới chung cư Minh Tây là một hồ nước nhân tạo, cạnh hồ có cây đào đã trổ bông lốm đốm, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi vòng quanh hồ."

Mẹ em không ở nhà à?"

"Ừm, buổi chiều đã đi ra ngoài rồi, cũng không biết là đi đâu?"

Hứa Ninh Thanh đi đến bên băng ghế ngồi xuống, lại kéo tay Thường Lê qua ôm eo cô, đặt cô ngồi lên đùi anh.Thường Lê mất khống chế bổ nhào về phía trước, ôm lấy cổ của anh, hình như ngửi thấy mùi gì, ghé vào cổ anh hít hà giống một con cún."

Sao thơm thơm vậy?"

Cô níu cổ áo anh: "Nói, có phải anh đi gặp con yêu tinh nào không?"

Hứa Ninh Thanh cũng kéo cổ áo ngửi một cái: "Chắc là nước hoa của mẹ chồng em."

Thường Lê không kịp phản ứng: "Hả?"

"Trần nữ sĩ."

". . ."

Cô đột nhiên đỏ mặt, vỗ cái bốp một cái lên cánh tay anh: "Mẹ chồng gì chứ."

Hứa Ninh Thanh nhìn cô nói: "Anh nói chuyện của hai ta với ba mẹ anh và ông bà em nghe rồi."

Thường Lê trợn tròn mắt: "Hả?"

Nhịp tim cô bỗng nhiên tăng chóng mặt, vô cùng khẩn trương: "Nói cho ba mẹ anh rồi, vậy bọn họ nói gì?"

Hứa Ninh Thanh sờ mũi một cái, bất đắc dĩ nói: "Còn nói gì nữa, mắng anh một trận chứ sao."

Cô nhỏ giọng hỏi: "Vì sao vậy, bọn họ không thích em à?"

"Trong cái đầu nhỏ của em nghĩ cái gì vậy."

Hứa Ninh Thanh nhẹ búng lên trán cô một cái: "Họ thấy anh quá khốn nạn, một cô gái nhỏ như em cũng có thể xuống tay."

Thường Lê ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, nghe vậy thì phì cười một tiếng: "Ngẫm lại thì cũng có chút khốn nạn thật."

Cô chọc chọc lên ngực anh, chỉ trích nói: "Khi đó em đang còn học cao trung nha, anh đã nói cái gì mà muốn theo đuổi em cơ mà."

Chiếc cằm của cô giương cao, trong mắt chứa tia sáng, tỏ ra vô cùng khoe mẽ.Hứa Ninh Thanh cũng không thèm đánh vỡ cô, tuỳ ý cô vui vẻ.Một lát sau mới cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn một cái lên gò má cô, thấp giọng hỏi: "Trên mặt là chuyện gì xảy ra vậy?"

Cô chần chờ một lát mới nói: "Mẹ em."

Cô giơ tay đập vào mặt mình, hơi cúi đầu duỗi vai: "Như này này."

Mặc dù lúc nãy Hứa Ninh Thanh nhìn thấy khoảng đỏ bất thường trên má cô đã đoán ra được rồi, nhưng khi thực sự nghe từ chính miệng Thường lê nói lại càng thêm đau lòng."

Chuyện khi nào?"

"Ngay khi về nhà, cãi nhau với mẹ vài câu."

Thường Lê cũng biết khi đó bản thân có hơi quá đáng, Thường Thạch Lâm là nguyên do khiến bà không hạnh phúc, nhưng cô lại lôi chuyện này ra đả kích bà.Thường Lê hoàn toàn không thể tha thứ cho Bạch Ý vì mười mấy năm nay không quan tâm đến sự trưởng thành của cô, cùng với cái tát hồi chiều nữa, nhưng sau khi về phòng nhớ lại chuyện này, vẫn cảm thấy bản thân thật sự nói hơi quá.Có lẽ có thể nói là độc ác.Dừng một chút, cô vẫn nói lại đầu đuôi sự tình cho cho Hứa Ninh Thanh nghe.Cô ngồi trên đùi anh, nghiêng đầu tựa lên bả vai anh, tay còn sờ sờ ngón tay của Hứa Ninh Thanh, chậm rãi nói: "Có phải anh cảm thấy em rất không tốt không, thật ra em cũng biết, nhưng lúc đó em tức giận quá nên không nhịn được."

Hứa Ninh Thanh nghe xong lời này lại càng thêm đau lòng."

Em thế nào anh đều thích."

Hứa Ninh Thanh nói: "Em muốn trở thành một Thường Lê ra sao thì làm một Thường Lê như thế, có anh ở đây sẽ không có ai ngăn cản hay ép buộc em."

Thường Lê nhìn anh, hít mũi một cái, lại cúi đầu xuống.Hứa Ninh Thanh càng nghĩ càng tức, nhưng với vị trí hiện tại của anh không thể trút giận cho Thường Lê được.Anh thấp giọng mắng một câu: "Hay em trực tiếp gả cho anh luôn đi, sau này sẽ không ai có thể bắt nạt em nữa."

Thường Lê cười híp mắt, tiến tới hôn một chút lên khoé miệng anh: "Sao nào, anh muốn thừa nước đục thả câu à, em mới mười chín tuổi kết hôn cái gì chứ."

Thanh âm anh nhàn nhạt: "Vậy thì hai mươi tuổi gả cho anh."

"Không gả."

Thường Lê duỗi ngón tay nói vu vơ: "Anh không có hoa hồng, không có nhẫn, không có chocolate, không có quỳ gối, ai thèm gả cho anh."

Cô kéo cổ áo khoác lên, rúc vào lồng ngực Hứa Ninh Thanh, níu lấy cổ áo anh: "Anh phải đối tốt với em đấy có biết không?"

"Ừm."

Cô ngồi dậy, sát lại gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, cố làm ra vẻ uy hiếp nói: "Anh mà không đối tốt với em, thì em sẽ, sẽ..."

Hứa Ninh Thanh nhướng mày: "Sẽ làm sao?"

Cô giơ tay bóp cổ anh, không dùng lực: "Em sẽ kết thúc anh như thế này, dù sao nếu không đối tốt với em thì buổi tối ngủ nhớ chú ý một chút."

Hứa Ninh Thanh cười, thong dong nói: "Được, nếu không đối tốt với em thì em sẽ giết anh."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 135: Nhà giàu mới nổi


Ông bà nội cũng không nói gì về chuyện của cô và Hứa Ninh Thanh, lúc Hứa Ninh Thanh đưa Thường Lê về nhà thì bọn họ cũng đã trở về, Hứa Ninh Thanh lên tiếng chào hỏi xong liền rời đi chứ không ở lại lâu."

Đến ăn chút hoa quả này."

Bà nội vẫy tay với cô.Thường Lê thay dép lê đi qua, cùng lúc đó Bạch Ý cũng đi ra từ phòng ngủ cho khách.Thường Lê dừng bước, nhìn bà một cái, không có phản ứng gì ngồi xuống bên cạnh bà nội."

Chuyện của cháu và Hứa Ninh Thanh bà đã biết rồi."

Bà nội cầm một quả anh đào đưa cho cô, ôn hoà nói: "Sao lúc đó không nói cho ông bà biết, cũng không phải người xa lạ gì."

Thường Lê cúi đầu, tim đập thình thịch: "Cháu sợ hai người sẽ cảm thấy khó hiểu."

"Chỉ là không ngờ đến mà thôi."

Bà nội cười: "Ban đầu bà cũng bị doạ hết hồn, nhưng chuyện tình cảm vốn là như vậy mà, lúc bà và ông nội cháu vừa mới yêu nhau, ông nội cháu không có tiền, ông bà cố ngoại cũng rất ghét ông ấy, sau này không phải cũng vẫn kết hôn rồi cùng nhau kinh doanh thành công hay sao.

Tình cảm là chuyện rất khó nói."

Qua lời của bà nội, Thường Lê cũng dần dần thả lỏng, ăn một quả dâu, cúi đầu "Dạ" một tiếng."

Chuyện của cháu và Hứa Ninh Thanh ông bà sẽ không can thiệp, nhưng mà cậu ta không tốt với cháu, ông bà sẽ không đồng ý gả cháu cho nó."

Thường Lê ngừng lại, không biết Hứa Ninh Thanh nói với hai người họ những gì, sao lại từ yêu đương chuyển sang cưới gả rồi.Cô đỏ mặt: "Chuyện kết hôn đâu có sớm như vậy, cháu cũng không nỡ bỏ lại ông bà mà, hai người có muốn gả cháu đi cháu cũng không chịu."

Thường Tri Nghĩa cũng cười lên, trêu cô: "Cháu nhớ kĩ lời nói của mình hôm nay đấy nhá, đến lúc đó ông bà không thả cũng đừng trách."

Bạch Ý bên cạnh ho nhẹ miệng tiếng, cau mày nói: "Ba mẹ, sao Thường Lê có thể yêu đương với cậu Hứa Ninh Thanh kia được?

Hai đứa nó kém nhau bao nhiêu tuổi?"

"Đúng là chênh lệch tuổi hơi nhiều một chút, nhưng sau đó mẹ lại nghĩ đến Lê Lê ham vui, sau này có người lớn tuổi hơn chăm sóc cũng tốt, quan trọng phải đối tốt với con bé là được rồi."

Bà nội vỗ vỗ bả vai Thường, nhẹ nói: "Có buồn ngủ không, cháu về phòng trước đi."

"Vâng."

Thường Lê đáp ứng một tiếng rồi trở về phòng, đến khi đóng của lại vẫn nghe được tiếng Bạch Ý nói: "Dù sao chuyện này còn mẹ ở đây thì nhất định sẽ không đồng ý.", Thường Lê bĩu môi một cái, không vui ngã người lên giường, thân thể nảy lên hai cái.Không bao lâu bà nội mang sữa bò đi vào, đóng cửa lại ngăn cách tiếng cãi vã ở bên ngoài."

Bà nội, bà vào đây có chuyện gì à?"

Thường Lê ngồi dậy giụi mắt."

Tới tâm sự với cháu một chút."

Bà nội ngồi dưới đuôi giường: "Đừng để ý mấy lời mẹ cháu nói."

"Vâng."

"Hôm nay ông cháu và Ninh Thanh nói rất nhiều thứ, cậu ta có nói với cháu không?"

Thường Lê hơi sửng sốt, có chút lo lắng: "Nói cái gì ạ?"

"Thế nào, sợ bị ông nội làm khó à?"

Bà nội cười lên: "Chuyện của cháu và cậu ta, bà thì không việc gì, không phản đối, chỉ là có chút lo lắng, nhưng sau đó nghe ba mẹ Hứa Ninh Thanh thích con thì cũng yên tâm hơn."

"Vâng."

Thường Lê hỏi: "Vậy ông nội thì sao?"

"Lúc bắt đầu ông nội cháu rất phản đối, sợ sau này cậu ta gây nên cái scandal gì lại khổ cháu, nhưng hôm nay ông nội đã xác minh với Hứa Ninh Thanh rồi, ông không can thiệp nhưng cũng không tán thành, phải tiếp tục xem biểu hiện của cậu ta nữa."

Bà nội cười khoát tay, nhịn không được nói: "Ông cháu đời này làm lãnh đạo thành quen rồi, rõ ràng người ta cũng là 'tổng', cũng ngang hàng ngang vế, vậy mà vẫn còn muốn coi biểu hiện."

Thường Lê cũng cười, đột nhiên cảm thấy cánh mũi chua sót."

Ông nội cháu ấy à, vẫn luôn lo lắng cho cháu, sau này ông bà đi rồi ai sẽ lo lắng cho cháu đây."

"Bà nói cái gì vậy."

Thường Lê không vui: "Hai người phải sống thật khoẻ mạnh, phải thấy được con của cháu, còn cả con của con cháu nữa."

"Con của cháu thì còn có thể, nhưng con của con cháu thì chẳng phải sống thành yêu quái à?"

Thường Lê hừ một tiếng: "Cháu mặc kệ."

"Được."

Bà nội cười: "Ông bà sẽ cố gắng, nhé?"

Thường Lê hít mũi một cái, giang cánh tay ôm qua đầu bà nội, giống một con mèo con chôn trong ngực bà, cọ qua cọ lại."

Có chuyện gì vậy."

Bà nội vỗ vỗ cánh tay cô.Thanh âm Thường Lê nũng nịu, cúi đầu: "Không có gì ạ."

Cuối cùng ông nội và Bạch Ý nói những gì Thường Lê cũng không rõ, nhưng dù sao Thường gia cũng là Thường Tri Nghĩa làm chủ, Bạch Ý không có việc làm, thu nhập bình thường cũng là hoa hồng của cổ phần Thường thị chia ra, lại thêm Thường Lê là do ông bà nuôi lớn, dù không hài lòng với chuyện này nhưng Bạch Ý cũng không có quyền lên tiếng.Chuyện bà đồng ý hay không chỉ là để đạt được chúc phúc cá nhân mà thôi, chỉ có thế thôi.Sáng hôm sau Thường Lê vừa ra khỏi nhà đã chạy đến Gia Linh, thuận tiện mang đến mấy nhiệm vụ lúc trước đã hoàn thành xong.Cô đã hẹn trước với đàn chị, gặp ở quán cà phê đối diện công ty.

"Thường Lê, em uống cái gì?"

Đàn hỏi."

Americano đi, cảm ơn chị."

Cầm hai cốc Americano rồi tìm chỗ ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề luôn, đàn chị cầm tài liệu từ trong túi ra: "Đây là quá trình thi đấu phía đầu tư gửi cho chúng ta."

"Địa điểm thi đấu cũng thay đổi, đến Hàng Châu quay, bởi vì sửa chữa bản thông báo khá đột ngột, thời gian phòng thu cho đăng kí khá gấp sp với kết quả báo danh hiện tại, cho nên sau đó sẽ làm tương đối nhanh một chút, nếu em đồng ý thì cuối tuần sẽ đi Hàng Châu luôn, chuyện ăn uống nghỉ ngơi thì bên tổ tiết mục đã sắp xếp rồi, tiêu chuẩn năm sao."

Thường Lê "Vâng" một tiếng, lật xem từng tờ một.Bởi vì thay đổi từ một cuộc thi thông thường sang chương trình thực tế, tên chương trình cũng đổi thành , lấy "Ngôi sao hoạ sĩ thiên tài" làm chủ đạo, trang cuối cùng là tên những người xác nhận tham gia.Thường Lê ngừng lại, tên của Lâm Thành và Trần Tiềm Nhượng đã có ở đây rồi, còn có vài cái tên quen thuộc nữa."

Đây đều là xác nhận hết rồi đúng không chị?"

Thường Lê hỏi.Đàn chị nghiêng người qua nhìn, vén tóc lên bên tai: "Ừm, đều là xác nhận vào hôm qua, bởi vì quá trình thi đấu phân chia theo thể loại vẽ, đến lúc đó sẽ có phân đội, những "Ngôi sao hoạ sĩ" này sẽ làm đội trưởng, nếu như em xác nhận, trong cuộc thi em sẽ là đội trưởng tổ sơn dầu."

Thường Lê cũng không để ý việc mình có phải đội trưởng hay không, hơi gật đầu: "Phải quay mất bao lâu ạ?"

"Giai đoạn đầu là các thí sinh cùng phân loại thi đấu nội bộ, loại dần, vòng loại cuối cùng là thông qua hệ thống cố vấn, thí sinh và cố vấn được lựa chọn lẫn nhau."

Đàn chị lật tờ giấy lại: "Đây là các cố vấn kiêm ban giám khảo, chung kết sẽ là tất cả hoạ sĩ cùng nhau thi đấu, chọn ra quán quân của mỗi thể loại và quán quân tổng thể."

Thường Lê nâng má: "Trông phức tạp phết."

"Không sao đâu, đến lúc đó sẽ có đạo diễn xác nhận lại quy trình với mọi người, đi một lần là hiểu."

Tổ tiết mục lần này bỏ ra rất nhiều công sức, tính chuyên nghiệp và giải trí đều có cả, tuyển thủ và cố vấn đều là người rất có năng lực và tiếng nói, trong danh sách tuyển thủ còn có cả Lâm Thành và Trần Tiềm Nhượng, còn có một số hoạ sĩ có tác phẩm nổi tiếng nữa, mà cố vấn cũng toàn là hoạ sĩ nổi tiếng, giống như thầy Phó Thương Khanh vậy.Cho thấy tổ tiết mục rất nghiêm túc làm một chương trình về hội hoạ.Thường Lê không do dự nhiều, gật đầu: "Em sẽ tham gia."

Đàn chị cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Tốt quá rồi, em đồng ý tham gia làm chị nhẹ nhõm hẳn, em yên tâm, có yêu cầu gì với tiết thì cứ nói ra, chị sẽ thay em giải quyết."

Thường Lê cười nói tiếng cám ơn.Buổi chiều đàn chị còn phải đi làm, sau đó hai người nói đơn giải về hợp đồng quay phim một hồi rồi chị ấy quay về công ty.Bên cạnh là một trung tâm thương lại, Thường Lê đi vào dạo một lát, phải quay chương trình, chắc là nên mua thêm vài bộ quần áo.Tới khi mang túi lớn túi nhỏ ra khỏi trung tâm thương mại thì trời đã tối đen, Thường Lê gọi taxi về nhà, sau khi ngồi lên xe thì gửi tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh.Điềm Lê Lê: Em quyết định tham gia chương trình. [Mắt lấp lánh.jpg]Hứa Ninh Thanh: Khi nào thì quay?Điềm Lê Lê: Cuối tuần này, đi Hàng Châu.Cô vừa nói vừa chụp một tấm ảnh mấy túi đồ kế bên gửi qua: Mua nhiều như này nè, mệt choáng váng luôn.Hứa Ninh Thanh gửi một tin nhắn thoại, mang theo ý cười: "Sao không nói với anh, anh đến xách cho em.Thường Lê ngồi phía sau xe taxi cầm điện thoại vừa cười vừa đánh chữ, câu "Anh phải làm việc mà" còn chưa kịp gửi đi, Hứa Ninh Thanh đã chuyển khoản đến.[Wechat chuyển khoản] 200000.00Thường Lê: ". . . ?"

Cô gửi một chuỗi dấu chấm hỏi qua.Hứa Ninh Thanh: Muốn cho em tiêu tiền.Điềm Lê Lê: Anh nhà giàu mới nổi à, em thấy bạn trai người ta chuyển khoản đều là cái gì mà 520, 1314, anh 200000 thì có ý nghĩa gì.Hứa Ninh Thanh: Ý nghĩa số tiền chuyển khoản tối đa trong một ngày.". . ."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 136: Thất vọng


Xe taxi đi đến chung cư Minh Tây, Thường Lê mang theo ngập tràn chiến lợi phẩm về nhà, vừa đi vừa nghĩ xem mặc bộ nào quay chương trình sẽ đẹp hơn.Vừa mở cửa liền thấy Bạch Ý đang xách túi định đi ra ngoài.Thường Lê dừng lại, nhìn bà một cái, hỏi chút cho có lệ: "Mẹ muốn ra ngoài à."

"Ừm."

Bạch Ý gật đầu.Thường Lê liền thay giày nghiêng người đi vào trong nhà.Bỗng nhiên Bạch Ý cũng xoay người vào nhà, đứng sau lưng cô: "Lê Lê."

"Vâng?"

Thường Lê quay đầu, có chút kinh ngạc.Bạch Ý rất ít khi gọi cô như vậy."

Hôm qua đánh con, mẹ xin lỗi."

Bạch Ý nói: "Lúc đó mẹ giận quá không khống chế được cảm xúc, vừa xuống tay liền hối hận rồi."

"Còn đau không?"

Bạch Ý đi đến gần cô, giơ tay muốn nhìn mặt cô một chút, Thường Lê vô thức né tránh.Cô không quen để người không thân thiết đụng vào mình.Nhưng đây rõ ràng là mẹ ruột cô, nói ra thì có chút buồn cười.Thường Lê vừa tránh xong liền cảm thấy động tác của mình hơi quá lộ rõ sự đề phòng, quả nhiên tay Bạch Ý dừng giữa không trung cứng đờ một chút, sau đó lại rủ xuống.Thường Lê ho khan một tiếng, nói: "Không đau nữa, cũng nhìn không ra."

Bạch Ý nhìn túi trong tay cô: "Con vừa đi trung tâm thương mại à?"

"À, vâng."

Thường Lê dừng một chút: "Cuối tuần phải đến Hàng Châu tham gia một cuộc thi nên con đi mua chút quần áo."

"Cuộc thi gì?"

"Thi vẽ tranh."

Không biết có phải do hôm qua bà ấy lỡ đánh cô một cái hay không, hôm nay hiếm khi Bạch Ý nói chuyện rất nhẹ nhàng với cô, còn hỏi mấy chuyện liên quan đến cuộc thi, đề cập đến những vấn đề rất buồn cười, Thường Lê thật hiếm khi thấy được sự dịu dàng như vậy trên người bà."

Lần này thi đấu xong con định làm gì?"

Bạch Ý hỏi.

"Dạ?"

Thường Lê giương mắt: "Xem kết quả thi đấu đã ạ, hình như nếu thi tốt thì công ty sẽ thưởng một buổi triển lãm."

"Những lời lúc trước mẹ nói con còn nhớ không?"

"Cái gì ạ?"

Thường Lê hỏi.Bạch Ý: "Bây giờ chắc chắn ông bà nội đang thương con, sẽ không giao tài sản cho thằng tạp chủng kia, nhưng con cũng phải có năng lực gánh vác chỗ tài sản đó thì ông nội mới yên tâm giao công ty cho con được."

Thường Lê hơi chớp mắt, móng tay găm vào trong lòng bàn tay, không nói chuyện."

Con không học theo ngành đó mẹ cũng không nhiều lời nữa, nghĩ sau này con có bạn trai có thể giúp đỡ là sẽ ổn thôi."

Bạch Ý kéo ghế ra ngồi xuống: "Nhưng con lại đi tìm Hứa Ninh Thanh, các con sau này việc công và tư nhất định phải phân biệt rõ ràng."

Bạch Ý hít mũi một cái, vén tóc ra sau tai: "Cậu ta có thể xây dựng nên một Thừa Hoà lớn mạnh ở cái tuổi này, chắc chắn không phải cái loại dã tâm cỏn con, sau này không thích con nữa có khi còn bưng được cả toàn bộ tài sản của ông nội con về tay nó ấy chứ."

"Ông nội con thật đúng là một ông già hồ đồ, vậy mà có thể đồng ý để con và cậu ta ở bên nhau, không biết nghĩ như thế nào nữa."

Bạch Ý nhẹ trào phúng: "Mẹ cũng không nói gì các con, nhưng tóm lại con nên để ý một chút. . ."

Thường Lê chặn lời bà: "Mẹ phản đối con yêu đương với Hứa Ninh Thanh là vì chuyện này à?"

Bạch Ý "Hửm?" một tiếng, giống như không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy: "Không phải hoàn toàn bởi vì chuyện này, chuyện mẹ nói với con hôm qua cũng là một nguyên nhân, con tự suy nghĩ đi, mẹ sẽ không hại con, đừng biết người biết mặt không biết lòng."

Thường Lê thậm chí hi vọng lý do Bạch Ý phản đối giống ngày hôm qua thì tốt biết bao.Hoàn toàn đứng từ góc độ của một người mẹ, lo lắng hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, lo lắng con gái bà sẽ bị bắt nạt mà phản đối.Chứ không phải giống bây giờ, phần nhiều chỉ lo lắng cho lợi ích, lo cho cuộc sống tương lai của bản thân có được đáp ứng hay không.Thường Lê nhịn không được hít mũi một cái, trong cổ họng tràn ra một tiếng nghẹn ngào, nhanh chóng cúi đầu, ngay sau đó một giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, lặng yên không một tiếng động rơi xuống sàn nhà."

Mẹ đừng có đợi đến lúc con có tí hy vọng rồi lại đánh vỡ nó có được không?"

Thường Lê đã không nhớ rõ lần gần nhất cô khóc trước mặt Bạch Ý là khi nào, chắc là từ hồi trẻ con không hiểu chuyện, lúc cô nhận thức được mẹ cô không giống như những người mẹ bình thường khác liền nhanh chóng gỡ hết những kì vọng về bà.Nhưng mới vừa rồi Bạch Ý dịu dàng hỏi mặt cô còn đau không, hỏi cô đến Hàng Châu thi kiểu gì, lúc ấy hi vọng của cô trong nháy mắt phục hồi.Ngay sau đó Bạch Ý lại một lần nữa không chút lưu tình dập tắt đám lửa vừa nhóm kia.Thường Lê bỗng nhiên vô cùng thất vọng.Giống như cô chưa bao giờ cảm thấy thất vọng vậy.Thường Lê đưa tay che mặt, cắn chặt răng muốn đè ép những tiếng nghẹn ngào xuống, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra qua khe hở."

Đã như vậy, sao lúc trước mẹ còn cố tỏ ra tốt đến thế, con còn tưởng rằng. . ."

Cô khóc không nói nên lời, khó khăn cúi đầu xuống, tức giận cùng đau khổ đan xen nhau, cảm thấy bản thân thật thất bại: "Con còn tưởng mẹ vẫn có một chút, xem con là con gái mẹ."

Bạch Ý nhìn một màn này trước mắt, cảm thấy luống cuống, vươn tay ra nhưng lại không dám đụng vào cô: "Lê Lê. . ."

"Đừng gọi tôi như vậy."

Thường Lê vội vàng nói, dùng mu bàn tay lau mặt kịch liệt: "Bây giờ tôi không thể ở cùng với bà trong một gian phòng nữa."

Thường Lê về phòng ngủ rửa mặt, ném mấy túi đồ vừa mua lên giường, ôm Bánh Bánh đi ra khỏi cửa.Cô vừa xuống dưới lầu liền nhận ra mình không có nơi nào để đi, nhưng thực sự không muốn về nhà, thời tiết rất lạnh, còn đang có tuyết nữa.Vậy mà lúc đó cô còn ôm cả Bánh Bánh theo, ban nãy cô giống như đang nằm mơ vậy, chỉ vô thức cảm thấy không muốn để Bánh Bánh tiếp tục sống ở đó, thế mà ngay cả balo mèo cũng không mang.May là nó đang mặc quần áo.Thường Lê kéo khoá áo bông ra, nhét mèo mập vào, chặn một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ.-Lúc Hứa Ninh Thanh vừa xuống hầm gửi xe thì nhận được tin nhắn của Thường Lê.Điềm Lê Lê: Mang thẻ căn cước đến xem tuyết.Hứa Ninh Thanh nhướn mày, trả lời: Mang thẻ căn cước?Ngay sau đó Thường Lê gửi hai tin nhắn đến.Một cái là định vị, khách sạn Châu Ngộ.Một cái là hình ảnh, thẻ phòng số 6888.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 137: Anh yêu em


Hứa Ninh Thanh ngồi trong xe, nhìn dòng tin nhắn kia hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.

Mặc dù bình thường anh cũng phải nghĩ mãi mới ra Thường Lê muốn làm gì, nhưng lần này cũng quá đột ngột, bây giờ chạy đến Châu Ngộ để làm gì chứ.

Anh trực tiếp gọi thẳng qua, điện thoại được bắt máy rất nhanh, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em đến Châu Ngộ làm gì vậy?"

Đầu kia hồi lâu không thấy trả lời.

Hứa Ninh Thanh: "Thường Lê?"

"Ừm."

Cô đáp lại một tiếng, thanh âm run rẩy: "Hứa Ninh Thanh, sao anh vẫn chưa tan làm vậy?"

Hứa Ninh Thanh nghe thấy giọng nói của cô không được bình thường: "Anh vừa mới tan làm xong, làm sao vậy?

Xảy ra chuyện gì, em nói cho anh nghe đi."

"Sao ngày nào anh cũng phải đi làm chứ, không phải lúc trước anh luôn không cần công ty à."

Thường Lê thực sự không nín được, cứ vậy mà khóc luôn: "Anh không ở bên cạnh em, anh nói xem em làm sao nói cho anh nghe đây!"

Hứa Ninh Thanh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô trở nên như vậy, rõ ràng ban nãy còn gửi tin nhắn cho anh nói là "Mang thẻ căn cước đến ngắm tuyết".

Anh dịu dàng dỗ dành, một bên vội vàng lái xe ra khỏi hầm.

"Bây giờ anh lập tức tới đây Lê Lê, em cứ ở trong phòng đợi anh có biết không, đừng chạy lung tung đấy."

Hứa Ninh Thanh gần như là đua xe chạy qua.

Châu Ngộ là khách sạn dưới trướng của anh, vừa mới vào quán lý đã đi đến: "Hứa tổng, ngài đến đây làm gì vậy ạ, vẫn là phòng tổng thống ạ?"

"Tôi đến tìm người, không cần để ý đến tôi."

Bước chân của Hứa Ninh Thanh vẫn không ngừng.

Hứa Ninh Thanh đi vào thang máy lên tầng sáu, sau đó chuông cửa vang lên.

"Đến đây!"

Thường Lê trong phòng gọi một tiếng, sau đó bịch bịch bịch chạy ra mở cửa.

Hàng lông mi của cô dính nước, ướt sũng, chắc là vừa mới rửa mặt, những giọt nước chảy xuống từ gương mặt cùng sống mũi, đã không còn khóc nữa.

Hứa Ninh Thanh vào phòng, với tay ra đóng cửa lại, đặt Thường Lê tựa lên tường.

Anh thấp cổ xuống, tiến lại gần cô, nâng mặt cô lên lau những giọt nước còn sót lại, thấp giọng hỏi: "Vì sao lại khóc?"

Thường Lê ngẩng đầu, nhón chân lên cắn vào cằm anh: "Hôn em."

Hứa Ninh Thanh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng lưu luyến liếm láp, cạy mở hàm cô, quấn lấy đầu lưỡi hút sâu.

Thẳng đến khi "Meo" một tiếng.

Bánh Bánh ngồi dưới đất nghiêng đầu nhìn hai người.

Nụ hôn kết thúc, gương mặt Thường Lê đỏ bừng, con ngươi ngập hơi nước mông lung, lồng ngực thở phập phòng.

Đôi mắt Hứa Ninh Thanh sắc bén hơi sâu, giơ ngón cái lên lau vết nước ướt át trên môi cô, không tiếp tục hỏi, chỉ yên tĩnh chờ cô trả lời.

Thường Lê ngừng một lúc, buông thõng ánh mắt, mở miệng nói: "Bởi vì mẹ em."

"Hôm nay em mới thực sự tin rằn bà ấy một chút cũng không yêu em."

Cô nhóc hơi hơi nhếch môi, muốn cười nhưng khoé miệng lại mau chúng xụ xuống: "Em không nên hy vọng gì."

Bởi vì câu nói này của cô mà tim Hứa Ninh Thanh như bị đâm một dao.

"Bảo bối."

Anh khàn giọng, cúi đầu cọ chóp mũi mình lên mũi cô: "Đừng nghĩ như vậy, có rất nhiều người yêu em mà."

Thường Lê nhìn anh: "Vậy anh yêu em không?"

Vừa hỏi xong câu này, tim Thường Lê liền nhảy lộp độp, giống như sẽ có một cuộc hứa hẹn vô cùng quan trọng.

Cô nhìn anh không chớp mắt, giống như phải lấy bằng được đáp án khẳng định.

"Yêu."

Hứa Ninh Thanh hôn một cái lên trán cô, từ từ nhắm hai mắt, thành kính nói: "Anh yêu em."

Nỗi lo trong lòng Thường Lê cuối cùng cũng lắng xuống, ôm anh rúc vào trong ngực: "Vậy có phải anh yêu em nhất không?"

"Ừm."

"Có phải chỉ yêu mình em không?"

"Ừm, chỉ yêu mình em thôi."

Cằm Thường Lê chống lên ngực anh, vươn người lên cắn vào xương quai xanh của anh một cái rồi nhanh chóng nhả ra, sau đó lại ôm lấy anh.

"Hứa Ninh Thanh."

Cô nhỏ giọng gọi.

Anh xoa tóc Thường Lê: "Ừm?"

"Hôm nay em không muốn về nhà."

Thường Lê nói: "Tạm thời em.. không muốn nhìn mặt bà ấy."

Hứa Ninh Thanh: "Được, để anh gọi điện báo cho ông nội em."

Anh bấm điện thoại gọi cho Thường Tri Nghĩa, không hề giấu giếm nói lại sự việc từ đầu tới đuôi cho ông, cũng nói chuyện Thường Lê khóc: "Thường tổng, bây giờ em ấy đang ở với cháu, ngày mai cháu sẽ đưa em ấy về nhà, ngài yên tâm."

Thường Tri Nghĩa do dự một chút, trong lòng thực sự không quá yên tâm, nhưng cuối cùng vẫn đành chịu: "Được rồi, vậy cậu thay tôi chăm sóc con bé, làm phiền cậu rồi, đợi khi nào tâm trạng Lê Lê tốt hơn chút thì bảo con bé gọi điện cho tôi."

"Vâng, không phiền đâu ạ.."

Âm cuối của Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên thấp dần, hầu kết khẽ động lên xuống.

Thường Lê ôm anh từ phía sau, đầu ngón tay lạnh buốt từ từ chậm chạp men theo cơ bụng anh đi xuống dưới.

Hứa Ninh Thanh cúp điện thoại, bắt lấy cổ tay cô, thanh âm trầm thấp: "Lê Lê?"

"Không phải anh nói đợi đến khi có thể chịu trách nhiệm với em là có thể làm được sao, bây giờ ông bà em đều không phản đối, ba mẹ anh cũng đồng ý, anh còn chờ cái gì?"

Thường Lê thoát khỏi nắm tay của anh tiếp tục di chuyển xuống dưới, tiếng đai lưng mở ra trong gian phòng yên tĩnh sắc nhọn như đánh vào lòng người, tay cô hơi run nhẹ một cái, tiến vào trong lưng quần.

Hứa Ninh Thanh nghiến chặt răng, lấy toàn bộ ý chí cuối cùng giữ tay cô lại.

Nhưng con hồ ly nhỏ này không có ý định dừng lại, hơi nhón chân thì thầm vào tai anh: "Anh không muốn sao, ca ca."

Hai tiếng ca ca này đối với Hứa Ninh Thanh dường như mang tính huỷ diệt: "Lê Lê, đừng nghịch, em đang con nhỏ."

"Nhưng anh nói anh yêu em mà."

Thường Lê cọ lên lưng anh: "Em muốn anh yêu em, bằng tất cả phương thức."

Cô dừng lại, tiếp tục nói: "Yêu em bằng tất cả phương thức."

Sắc mặt Hứa Ninh Thanh ngày càng tối, chút lý trí còn sót lại cũng biết đi đâu mất.

"Được, yêu em."

Anh xoay người, mới phát hiện mặt cô nhóc đã đỏ rực từ lúc nào, nhưng vẫn mạnh miệng nói những lời đó.

Anh cúi người ôm Bánh Bánh dưới đất lên, đi về hướng phòng tắm
Thường Lê sửng sốt một chút, nhìn anh vứt Bánh Bánh vào nhà tắm, khóa trái cửa lại, mặc kệ mèo mập bên trong đang phẫn nộ liều mạng cào cửa.

Hứa Ninh Thanh đi thẳng đến chỗ Thường Lê, kéo một chiếc gối qua, đẩy cô ngã xuống giường, bản thân thì quỳ gối một bên giường, hay tay chống bên gáy cô, tóc mái trên trán rủ xuống.

Anh nói: "Tới luôn, cẩn thận cảm nhận xem anh yêu em bao nhiêu."

-
Thường Lê thực sự mệt đến không còn chút sức lực nào, toàn thân uể oải, nằm dính lên giường từ từ nhắm hai mắt lại, đắp chăn kín mít, cơn buồn ngủ ập tới, Hứa Ninh Thanh bên cạnh đang nói cái gì với cô cũng nghe không rõ nữa.

Chỉ thảng thốt nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Hứa Ninh Thanh ở sân bay, người đàn ông nhẹ nhàng phong trần, khí chất tươi mát, hoàn toàn không tưởng tượng được lên giường sẽ có bộ dạng này.

Bây giờ hối hận còn kịp không?

Sau khi tỉnh lại thời tiết đã vô cùng lạnh.

Màn cửa đóng chỉ còn dư một khe hở, ánh sáng xuyên qua chiếu vào trong, tạo một vệt dài trên chiếc chăn bông trắng nõn, Bánh Bánh đang cuộn tròn nằm kế bên tia sáng.

Thường Lê nhìn nó hồi lâu.

Cảnh tượng lúc tỉnh dậy so với mọi ngày cũng không khác là bao, Bánh Banh nằm ngủ dưới cuối giường cô, cô mơ màng hồi lâu mới nhận ra căn phòng cô ngủ không giống như phòng ở nhà.

Cô muốn ngồi dậy, kết quả vừa mới động đậy bắp đùi đã truyền đến một trận đau nhức, Thường Lê suýt xoa một tiếng thật dài, eo mềm nhũn, một lần nữa ngã vào trong chăn.

Trong phòng tắm vang lên tiếng động khe khẽ, sau đ Ninh Thanh nhanh chóng đi ra ngoài: "Tỉnh rồi à?"

Thường Lê ngẩng đầu.

Người đàn ông nửa thân trên để trần, bờ vai phác họa ra đường cong lưu loát, cơ bắp vô cùng khoẻ khoắn, bên dưới là chiếc quần jean rộng rãi.

Thường Lê chậm rãi mở mắt nhìn, sau đó lại từ từ di chuyển lên trên mặt anh, sửng sốt một chút: "Ừm."

Tối hôm qua bất chấp làm chuyện kia, bây giờ nghĩ lại xấu hổ không chịu được, Thường Lê không dám nhìn thẳng vào mắt anh, rụt đầu kéo chăn lên quá mũi.

Hứa Ninh Thanh đi đến bên giường ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng giật giật chăn cô hai cái.

Thường Lê gắt gao níu lại, lẳng lặng kéo qua đỉnh đầu, giống con mèo con làm chuyện xấu hổ sợ bị phát hiện.

Hứa Ninh Thanh thấp giọng cười, chỉ có thể vò mái tóc cô lộ ra bên ngoài, buồn cười hỏi: "Em đang làm gì vậy, định chui vào chăn kiểm điểm cả ngày sao?"

Thường Lê vẫn tiếp tục che, giống như hờn dỗi: "Hứa Ninh Thanh, anh không yêu em."

"Hả?"

Anh nhướn mày, luồn tay vào một bên chăn, nắm lấy tay cô, nghiêng thân nằm xuống, dựa bên người cô: "Sao lại không yêu em được."

Cô uể oải hừ một tiếng, lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, tối qua cô khóc rất nhiều, khoé mắt bây giờ vẫn còn ửng đỏ.

Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm cô, căng cơ hàm một cái, rồi lại hôn lên trán cô: "Còn đau đúng không?"

Vừa nhắc đến Thường Lê lại thấy tức, nghiến chặt răng, đánh anh một cái: "Anh còn không biết xấu hổ hỏi em có đau hay không!

Hôm qua em có nói đau nha!

Bảo anh nhẹ một chút chậm một chút thì không nghe!

Bây giờ anh hỏi thì làm được gì, đau chết em rồi!"

Hứa Ninh Thanh lướt tay qua: "Để anh xem một chút."

"Không cần."

Thường Lê co chân lại, như quả bóng da bị xì hơi: "Không thèm."

Hứa Ninh Thanh không ép buộc cô, dùng chóp mũi dịu dàng cọ lên mặt cô: "Lần sau anh sẽ chú ý hơn."

Thường Lê giơ tay vô "bốp" một cái lên mặt anh.

Hứa Ninh Thanh bị đánh thì giương mắt nhìn.

Thường Lê lại véo chặt má anh, uy hiếp nói: "Không có lần sau!"

"Thật là tàn nhẫn."

Hứa Ninh Thanh cười: "Để anh nếm mặn rồi mà nỡ cho anh quay về ăn chay sao?"

"Vô cùng mệt có biết không!

Anh thử bị như vậy xem!"

Thường Lê rất bất mãn.

Hứa Ninh Thanh cười khẽ một tiếng: "Để anh làm thử, Lê Lê dạy anh nhé?"

Thường Lê không muốn trả lời anh nữa, lúc trước Hứa Ninh Thanh đã rất thèm đòn rồi, bây giờ giống như xé rách tầng phong ấn cuối cùng vậy, vừa thèm đòn vừa dê cụ, không có biên giới nữa.

Hứa Ninh Thanh ngồi dậy, đi qua cầm điện thoại di động: "Em có muốn gọi điện về cho ông nội không?"

"Dạ?"

"Hôm qua nói đợi tâm trạng em tốt lên thì gọi cho ông."

"..."

Anh mà không nhắc, Thường Lê cũng quên luôn vì sao tâm trạng của mình không tốt.

Quả nhiên, không nên tuỳ tiện đưa ra quyết định gì khi tâm trạng đang xuống dốc, cô là ví dụ điển hình của lấy đá đập chân mình.

"Không gọi lại nữa."

Thường Lê chịu đựng cảm giác đau nhức để ngồi dậy: "Trực tiếp về nhà luôn."

"Không nghỉ ngơi thêm chút nữa à?"

Thường Lê có tật giật mình: "Nghỉ thêm chút nữa là ông nội đoán được anh đã làm ra chuyện xấu gì đó."

Hứa Ninh Thanh nhìn động tác cô cẩn thận xuống giường, nhíu mày lại: "Thật sự đau như vậy à?"

Thường Lê nâng mắt: "Lừa anh làm gì."

Anh cảm thấy đau lòng, ngồi xổm xuống giúp cô mặc quần, lại nhấc chân cô lên mang tất vào.

Thường Lê ngồi trên giường, một chân mang tất đặt trên đầu gối của anh, nhàn nhã nhìn anh mang thêm chiếc tất bên chân kia.

Cô cười, kiêu ngạo thành quen: "Nhìn anh một năm rưỡi trước so với hiện tại, không nghĩ đến sẽ có ngày giúp em mang tất nha."

Hứa Ninh Thanh tiếp tục đi giày cho cô: "Hai mươi tám năm qua không nghĩ đến sẽ có ngày mang tất cho một cô gái."

Trả qua đêm vừa rồi, không tránh được việc lưu lại chút dấu tích trên da, cũng may bây giờ là mùa đông, mặc quần áo dày, quấn khăn quàng cổ che chắn vô cùng kỹ, không lo sẽ bị phát hiện.

Thân thể Thường Lê yếu ớt từ bé, cũng không phải là hay mắc bệnh, chỉ là luôn không đội trời chung với thể dục, trận vận động tối qua khiến cô mất quá nhiều sức, sau khi về nhà liền ngủ một mạch đến tối muộn.

Mấy ngày sau vẫn chưa hồi phục được, bắp đùi vẫn xót xót, thế ở lì trong nhà luôn, lâu lâu gọi điện video với Hứa Ninh Thanh một chút.

Hứa Ninh Thanh không thể ngờ được, mình được ăn no một đêm, đổi lại phải yêu xa với bạn gái.

Đợi sau khi nghỉ ngơi ổn rồi, Thường Lê liền đi gặp Phàn Huỷ, cùng với Mạnh Thanh Cúc ba người đi chơi cả ngày, hai người bọn họ đã không được gặp Phàn Huỷ mấy tháng rồi, nói không hết chuyện.

"À đúng rồi, Lê Lê."

Phàn Hủy chính cầm kéo cắt thịt nướng: "Cậu và bạn trai đã hom run* chưa."
*Trà không hiểu bóng chày lắm nhưng ý Phàn Huỷ chắc mọi người biết ha.

Thường Lê vừa mới home run mấy ngày trước: "..."

Mạnh Thanh Cúc bên cạnh nói không cần nghĩ: "Chắc chắn chưa đâu, lúc trước mình cũng hỏi mấy lần rồi."

Ở trường mấy lần Mạnh Thanh Cúc đến tìm Thường Lê chơi đều nhận được câu trả lời là đang đi với bạn trai, còn có lâu lâu ban đêm không về phòng, thế là cô liền hứng thu bừng bừng đến hỏi đã phát sinh chuyện kia chưa.

Lúc ấy Thường Lê trợn tròn mắt: "Bạn trai mình là một lão hòa thượng ăn chay có được không, không có nhu cầu tuỳ tiện như vậy."

Lời này Mạnh Thanh Cúc không tin, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, cô chậc một tiếng: "Người ta ở cùng nhau lâu vậy rồi cũng không có home run, bây giờ chỉ nghỉ đông thôi home run cái gì chứ."

Thường Lê ho nhẹ một tiếng, run rẩy giơ tay lên: "Mình phải báo cáo với tổ chức, mình đã bị đàn ông xấu xa vấy bẩn."

Mạnh Thanh Cúc: "..."

Phàn Hủy: "..."

Ba người yên tĩnh mấy giây, Phàn Hủy vỗ bàn, vô cùng hào hứng: "Từ khi nào vậy!

Mẹ nó, tuyệt vời, home run thật đấy à?"

Thường Lê: "Là chuyện mấy ngày trước.."

Hàn Hủy bắt đầu nhìn chằm chằm bụng cô, đột nhiên hỏi: "Cậu không thật sự muốn ba năm ôm hai đứa đấy chứ?"

"Cậu nghĩ đi đâu vậy!"

Thường Lê muốn lấy cái chén ném lên người cô, lại cảm thấy nói không nên lời, úp úp mở mở nói: "..

Có biện pháp an toàn!"

"Cũng đúng, bạn trai cậu lớn tuổi như vậy, biện pháp tránh thai chắc là vô cùng hiểu rõ."

"..."

Mạnh Thanh Cúc hỏi: "Nhưng mà anh ta mua cái đó từ trước, xem mưu đồ đã lâu rồi?"

Phàn Huỷ cho cô một ngón tay cái: "Rất tốt, cậu phát hiện ra trọng điểm."

Thường Lê bị hỏi dồn dập thì than dài một tiếng, tựa lưng vào ghế nhìn hai người đối diện một hồi, cuối cùng thẳng thắn nói: "Trong khác sạn của bọn mình có sẵn cái đó."

Phàn Hủy lại cho cô một ngón cái: "Cậu thật trâu bò nha Lê Lê, hôm sau ai trả phòng, lúc tính tiền thu phí có gặp lúng túng không?"

"Hình như bọn mình không có trả phòng."

Thường Lê nhớ một chút: "Khách sạn kia là của Hứa Ninh Thanh, chắc là không cần phải trả tiền."

"..."

"..."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 138: Đến Hàng Châu


Vừa mới tham gia Giải mùa đông hồi nghỉ đông năm ngoài, nghỉ đông năm nay lại phải đi Hàng Châu quay .Mặc dù Thường Lê nói là có thể tự đi được, nhưng Hứa Ninh Thanh vẫn sắp xếp ổn thoả công việc rồi đi theo cô đến sân bay.Ba kiện hành lý và một con mèo mập, Hứa Ninh Thanh dường như không có hành lý gì, để Thường Lê mang theo quần áo và dụng cụ vẽ tranh.Ký gửi thú cưng xong xuôi thì ngồi lên máy bay.Hứa Ninh Thanh lo lắng: "Có buồn ngủ không?"

Thường Lê ngáp một cái, không thừa nhận: "Vẫn tốt."

Hứa Ninh Thanh gọi tiếp viên hàng không lấy một cái chăn: "Ngủ một lát đi, mới có mấy giờ thôi."

Tối qua cô sắp xếp hành lý và tập tranh cá nhân hơi muộn, sáng lại dậy sớm đến sân bay, cô híp mắt, nói chuyện với Hứa Ninh Thanh một lúc trước khi cơn buồn ngủ ập đến.Tới khi tỉnh lại đã sắp đến Hàng Châu, máy bay gần hạ cánh.Thường Lê híp híp mắt, vẫn muốn ngủ tiếp.

Hứa Ninh Thanh bên cạnh nói: "Tỉnh rồi thì đừng ngủ nữa, lát xuống máy bay coi chừng cảm lạnh."

Thường Lê mơ mơ màng màng, bị Hứa Ninh Thanh nắm tay lôi đi lấy hành lý kí gửi, ôm Bánh Bánh, lại ngồi xe đi đến khách sạn.Quay ở một triển lãm cách sân bay không xa, tổ tiết mục thống nhất chuẩn bị khách sạn ở gần đó.Thường Lê lại ngủ một giấc nữa trên xe taxi.Đi theo Hứa Ninh Thanh vào sảnh khách sạn.Dù sao có Hứa Ninh Thanh ở đây, Thường Lê cũng không tự hao tổn tâm tư, toàn bộ giao cho anh xử lý, đứng uể oải chống cằm trước quầy lễ tân.Hứa Ninh Thanh mang hai tấm thẻ căn cước ra.Một lúc sau lễ tân khách sạn nói: "Là tổ tiết mục sắp xếp cho Thường Lê tiểu thư phòng hai linh một tầng mười hai ạ?"

Thường Lê lười biếng đáp một tiếng: "Ừm."

"Bây giờ tôi đã làm theo ngài yêu cầu đổi thành phòng tổng tống tầng cao nhất rồi ạ."

Cô lễ tân nói: "Đây là thẻ phòng của ngài."

Thường Lê sững sờ, còn chưa kịp nói gì Hứa Ninh Thanh đã nhận lấy thẻ phòng rồi nói: "Cảm ơn."

Đi vào thang máy quẹt thẻ phòng, bên trên hiện lên tầng cao nhất.Thường Lê hỏi: "Anh nâng cấp lên phòng tổng thống à?"

"Ừm."

Thường Lê bỗng nhiên ý thức được gì đó: "Anh muốn ở lại đây bao lâu thế?"

"Sao nào, bây giờ muốn đuổi anh đi rồi à?"

Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô: "Bạn gái xinh đẹp trẻ tuổi, anh theo sát một chút thì làm sao."

Thang máy đi lên tầng cao nhất.Hứa Ninh Thanh đẩy hai chiếc vali, một tay khác mang theo balo mèo, mà Thường Lê chỉ đẩy một chiếc vali nhỏ.Quẹt thẻ phòng, cạch một tiếng.Anh đóng cửa lại, kéo tay Thường Lê đặt cô ở trên tường, thấp cổ xuống hôm một cái.Anh cười khẽ: "Thật sự đi vào cùng anh cơ à."

------*Điềm Thố Ngư: Sau khi đến Hàng Châu, trời không biết quỷ không hay, Hứa Ninh Thanh muốn làm gì thì làm.

------Từ sau chuyện hôm đó hai người không hề gặp nhau, Hứa Ninh Thanh đến cùng vẫn là đau lòng cô, cũng biết cô nhóc da mặt mỏng nên không nhắc đến chuyện hôm đó.Thường Lê bị anh đè trên tường, bả vai người đàn ông rộng lớn, dễ dàng ép cô vào lên trong.Anh cúi đầu, sau đó đặt môi xuống.Thật kì lạ, từ sau chuyện kia, bây giờ hai người hôn nụ hôn này liền thấy cảm giác không giống bình thường, không thể miêu tả được, nhưng lại như len lỏi vây quanh bọn họ.Thường Lê ngẩng cằm lên, đưa tay nắm chặt áo Hứa Ninh Thanh.Cô có thể cảm nhận được được nụ hôn này của Hứa Ninh Thanh chút thay đổi, giống như cảm giác xâm lược của người đàn ông.Thường Lê đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Dấu trên người em vừa mới tan đấy, ngày mai còn phải quay chương trình nữa."

"Ừm?"

Hứa Ninh Thanh tháo khăn quàng cổ của cô ra, ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên cần cổ trắng nõn của cô: "Anh không lưu ở đây."

Anh cười nhẹ một tiếng: "Lưu ở chỗ khác, người khác sẽ không nhìn thấy."

Mặt Thường Lê nóng lên, nhìn ánh mắt anh đang di chuyển xuống, hai tay "bốp" đập lên mặt anh, hung dữ nói: "Cái gì gọi là lưu ở chỗ khác, anh còn muốn lưu cơ à, có thể giữ lại chút mặt mũi được không Hứa Ninh Thanh."

"Em nói xem."

Anh uể oải nhướn mày, không có chút thẹn thùng nào.". . ."

Vì câu nói cợt nhả của anh mà đầu Thường Lê lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó, cùng Hứa Ninh Thanh làm những hành động cô không bao giờ nghĩ đến.Cái con người hư đốn* này!!*Nguyên văn là "恶趣味": tiếng Anh là bad hobby, tiếng Việt hiểu nôm na là người có sở thích xấu.Ngay sau đó lại nghe anh cười nói: "

Sau này đừng tắm nước lạnh nữa, như vậy là đủ dùng rồi."

". . ."

Thường Lê bất lực lườm anh: "Anh mau ngậm miệng đi."

Vừa dứt lời anh lại hôn xuống, bầu không khí một lần nữa trở nên mập mờ, Thường Lê ngẩng đầu mặc kệ anh hôn."

Làm một chút, được không?"

Hứa Ninh Thanh ghé bên tai cô thấp giọng nói.Thường Lê cũng không có sức lực từ chối, nhếch môi không nói gì.Thẳng đến khi nằm lên giường, điện thoại Hứa Ninh Thanh kêu lên.Loại thời điểm này mà chuông điện thoại kêu khiến cho Thường lê có cảm giác bị rình rập, cô đẩy Hứa Ninh Thanh ra, lảnh đi nụ hôn của anh: "Nghe đi."

"Đừng quan tâm."

Giọng anh khàn khàn.Thường Lê vẫn kiên trì đẩy anh ra.Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng, lại sợ cô bị cảm lạnh, kéo chăn bông lên đắp cho cô, chỏ lộ ra bả vai mềm mại, đáy mắt anh tối lại.

Ngồi một bên nhìn cô hai giây.Sau đó mới rút ra điện thoại ra, nhìn xuống.Trần nữ sĩ.Gọi thật quá đúng lúc.Anh nhìn Thường Lê.Thường Lê tiến tới xem: "Mẹ anh à?"

"Ừm."

"Vậy anh mau nghe đi chứ."

Thường Lê rất để ý cái nhìn của Trần Điềm về mình, sợ bà biết bởi vì Hứa Ninh Thanh đang thân mật với cô nên không nhận điện thoại.". . ."

Hứa Ninh Thanh hắng giọng, nhận máy: "Alo?"

"Mẹ nghe nói con đi Hàng Châu, là đi cùng với Lê Lê à?"

Trần Điềm hỏi."

Ừm."

Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô một cái: "Phải quay một chương trình hội hoạ, con đi theo chăm sóc em ấy mấy ngày."

Thường Lê nghe ra bản thân là chủ đề trò chuyện, càng thêm nín thở ngưng thần, Hứa Ninh Thanh liền dứt khoát mở loa ngoài cho cô nghe rõ luôn.Sau đó Trần Điềm lại hỏi: "Vậy con và con bé ở chung hả?"

Thường Lê: ". . ."

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, cười, chậm rãi nói: "Không thì sao, mẹ nghĩ con nên ngủ ở đâu."

Trần Điềm đã sớm biết tính con trai mình, lần trước đàng hoàng nghiêm túc cam đoan với bọn họ sẽ đối tốt với Thường Lê chỉ là trăm năm có một mà thôi, đại đa số lúc khác ngay cả trước mặt người mẹ này còn chẳng phải bộ dạng con người.Trần Điềm tức không làm gì được: "Con đừng có mà mang mấy thói hư tật xấu nhiễm từ đám bạn kia gieo lên thân con gái nhà người ta, người ta giỏi giang như vậy, mới nhỏ vậy đã đi quay chương trình rồi, nếu con dám bắt nạt con bé mẹ sẽ không tha cho con, nghe rõ chưa?!"

Hứa Ninh Thanh đáp xuề xoà: "Vâng, mẹ nói chuyện này mấy lần rồi."

Trần Điềm lại hỏi: "Bây giờ Lê Lê có ở bên cạnh con không?"

Thường Lê không khỏi lo lắng, vội vàng khoát tay ra hiệu cho anh nói không ở đây.Hứa Ninh Thanh: "Đến ngay đây."

Thường Lê: ". . ."

"Vậy con đem điện thoại cho con bé, mẹ nói chuyện với Lê Lê."

Trần Điềm nói: "Không muốn nói với con nữa."

Hứa Ninh Thanh biết nhất định là bà muốn cho anh nghe mấy lời cảnh cáo.Thường Lê không còn cách nào khác, đành phải nhận máy, cẩn thận gọi một tiếng: "Cháu chào bác, cháu là Thường Lê ạ."

Giọng điệu nghiêm túc giống như lần đầu tiên gặp người lớn.Hứa Ninh Thanh trực tiếp bị chọc cười, bên tai Trần Điềm cũng cười một tiếng, trêu cô: "Cô còn tự hỏi tại sao lần trước ở quán cà phê lại xưng là cô chứ, thôi cháu cứ đổi thành cô đi, nghe có vẻ trẻ hơn một chút."

Thường Lê "vâng" một tiếng, nhớ tới chuyện lần đó, càng thêm luống cuống, lúc đó cô còn phủ nhận chuyện mình có bạn trai nữa chứ.Nghe có chút giống hành vi của mấy tra nữ*.*Mấy người phụ nữ đếu cáng, chuyên lừa tình.Hứa Ninh Thanh đứng dậy vòng qua ngồi phía sau cô.Thường Lê ngoan ngoãn đổi xưng hô gọi một tiếng "cô", tựa ra phía sau dựa vào ngực Hứa Ninh Thanh giống như tìm kiếm cảm giác an toàn.Cũng may Trần Điềm không để tâm chuyện lần trước, ngữ khí dịu dàng cười nói với cô: "Hứa Ninh Thanh có đối tốt với cháu không?"

"Tốt ------"Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, cuống họng Thường Lê như xiết chặt, cả người run lên, bởi vì sau lưng tay Hứa Ninh Thanh đang luồn vào áo len của cô, năm ngón tay bao quanh chỗ đẫy đà, chậm rãi dùng lực.Cô nhỏ bé ngồi ở dưới, không thể tránh ra, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể ngượng ngùng để mặc anh muốn làm gì thì làm, lại chậm rãi nói tiếp lời ban nãy: "Tối với cháu ạ."

Hứa Ninh Thanh từ sau lưng chống cằm lên bả vai cô, thấp giọng cười: "Là rất tốt mới đúng."

Anh cứ như vậy hít mắt tựa trên lưng cô, động tác giữa các ngón tay vẫn không ngừng, cách lớp áo gần nhất cứ thế di chuyển, cuối cùng là lột ra toàn bộ.Thường Lê vừa bị người sau lưng lộng hành, vừa muốn bình tĩnh trả lời Trần Điềm, cuối cùng không biết bản thân đã nói những chuyện gì.Suy nghĩ hoàn toàn tập trung ở đôi bàn tay kia, cảm giác khác thường dần khai mở men theo các dây thần kinh.Chỉ nhớ mang máng lúc bản thân đang bị bắt nạt thì Trần Điềm có nói "

Sau này nếu nó bắt nạt cháu thì cứ nói thẳng với cô, cô đánh nó hộ cho". còn cô thì chỉ có thể đáp lại linh tinh.Sau khi nói lời tạm biệt, Hứa Ninh Thanh trực tiếp rút điện thoại trong tay cô ra rồi tắt máy, vứt qua một bên.Điện thoại nảy trên giường hai cái.Thường Lê còn chưa kịp lên án hành vi vừa rồi của anh, liền bị người ta thô bạo ấn xuống, ôm lấy mặt cô hôn lên.Cô giơ tay muốn đẩy mặt Hứa Ninh Thanh ra, kết quả tay vừa nâng lên liền trực tiếp tiếp bị anh một tay chế trụ đặt trên đỉnh đầu.Sức lực hai người cách xa nhau, chỉ một hồi Thường Lê hiền chẳng còn sức phản kháng nữa, mặc cho người đàn ông ăn uống no đủ, ăn cô xong thì lau dọn sạch sẽ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back