Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 15: Đi, về nhà ngủ


Thường Lê ngủ thiếp đi trong phòng vẽ, lúc tỉnh lại ngoài trở đã là một mảng tối đen, cô mờ mịt nhìn xung quanh phòng vẽ an tĩnh, sững sờ nửa phút, lúc sau não mới chạy lại những gì đã xảy ra.Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đã tắt máy.Vào giờ này các cửa phòng học đều bị khóa lại, cô đi qua thử kéo cửa phòng vẽ, quả nhiên đã bị khóa bên ngoàiHệ thống chìa khóa của trường học được sử dụng chung, đến giờ sẽ tự động mở, chìa khóa Lý Khâm cho cô mượn lúc này đã vô dụng.Cô nàng có chút sa sút quay lại ghế ngồi, nhìn tấm bản thảo trước mặt, dụi con mắt, tiếp tục ngẩn người.Lúc trước Thường Lê cũng rất hay vẽ tranh đến tối muộn, cũng không phải chưa từng ngủ quên ở phòng tranh, chỉ là phòng vẽ tranh ở trường này không có nhiều người lui đến, một loại cảm xúc không dễ chịu.Còn ông chú kia của cô, chắc phải chơi đến sáng mới về nhà, sẽ không phát hiện ra cô không có ở nhà, không thể trông cậy được.Không biết qua bao lâu, tới khi cô đang thiu thiu ngủ một lần nữa thì đột nhiên có một giọng nói trong bóng tối lôi cô ra khỏi giấc mộng.Thanh âm rất lạ.Thường Lê không biết mình có nghe nhầm hay không.Cô ngồi dậy, nín thở, ngay sau đó lại là một tiếng: "------ Thường tiểu thư!"?Thường tiểu thư.Lần này giọng nói nghe rất rõ ràng, chẳng qua âm thanh này cô chưa từng nghe.Thường Lê do dự một chút rồi đứng dậy chạy về phía cửa sổ, cái trán nhỏ dán vào tấm kính cửa sổ quan sát bên ngoài.Người đàn ông mặc áo sơmi, đứng dưới đèn đường mờ mờ trong đêm hè, thân hình cao gầy, ống tay áo xắn lên tới khuỷ tay, nhàn nhã dựa lưng lên chiếc Bentley Continental GT.Tài xế đứng bên cạnh ngửa đầu lên, tay làm ra hình cái loa nhỏ.Thường Lê không thể tin được, mới vừa rồi cô còn oán trách ông chú trông thể trông cậy của mình, vậy mà bây giờ người ta đã đứng dưới lầu chờ cô, thấy vậy cô nàng lại càng dí sát mặt lên tấm kính.Sau đó liền nhìn thấy người đàn ông mở mắt nhìn cô cười, nụ cười kia rất nhạt, trong đêm hè lại tạo thành một hình bóng ôn nhu.Hứa Ninh Thanh nhìn cô đang giật mình trợn to mắt, đem mặt dán chặt vào lớp kính, chóp mũi kiêu ngạo bị ép ra một chấm tròn nhỏ trên mặt kính, nhìn thật ngốc.Hắn nghiêng đầu nói với tài xế: "Bảo cô ấy mở cửa sổ ra."

Có bị ngốc không vậy, đến mở cửa sổ cũng quên rồi.Hứa Ninh Thanh có chút mệt mỏi, không muốn giống như tên ngốc ở dưới lầu hét rống lên, thế là đem công việc giao cho tài xế.Thường Lê nghe xong liền lập tức mở cửa sổ, hưng phấn vẫy vẫy tay với hắn: "Chú ơi!"

Hứa Ninh Thanh lấy tay từ trong túi ra vẫy lại với cô, nhưng rất nhanh đã hạ xuống.Cô nhóc trông cực kì hưng phấn, giương nụ cười nhìn không ra bộ dạng khi chiều còn vụng trộm đưa tay lau nước mắt, cô rướn người ra ngoài cửa sổ hỏi: "Chú ơi, tại sao chú lại đến đây!"

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, nhịn không được nói: "Cẩn thận không rớt xuống bây giờ."

Cô gái nhỏ cười hắc hắc, nghe lời rụt đầu về.Bây giờ Hứa Ninh Thanh mới phát hiện, ban đêm yên tĩnh, thật sự không cần nói to vẫn có thể nghe thấy.Hắn dặn tài xế tìm người mang chìa khóa đến, bản thân lại tựa lên thân xe nói chuyện với cô."

Tại sao điện thoại lại tắt máy?"

"Hết pin rồi, cháu không cẩn thận ngủ quên mất" Cô gái nhỏ không tự chủ đưa tay lên gãi gãi đầu: "Chú về nhà không thấy cháu, gọi điện thoại lại không được, có phải bị dọa sợ không?"

Hứa Ninh Thanh xì khẽ tiếng chế nhạo: "Ta có thể sợ cái gì a."

Hắn chạy về nhà mở cửa phòng cô ra không thấy người thì có chút ngạc nhiên.Lại nghĩ tới buổi chiều bắt gặp cô cúi đầu xuống lau nước mắt liền nhíu mày một cái, lúc ấy hắn không đi đến bởi vì cảm thấy Thường Lê sẽ không muốn ai nhìn thấy mình như vậy, nhưng gọi điện thoại không được trong đầu hắn liền có suy nghĩ không tốtHứa Ninh Thanh cùng con mèo mập trong phòng mặt đối mặt hai giây, đóng sầm cửa lại đi tìm cô.Cũng may vừa chạy xe tới trường học thì thấy phòng vẽ tranh đột nhiên sáng đèn, tài xế đi vòng qua, ở dưới lầu hét một lát thì cô nhóc đã ló đầu ra cửa sổ nhìn.Thường Lê bị phủ nhận một chút đau khổ cũng không có, dựa vào bệ cửa sổ cười hì hì vui vẻ.Hứa Ninh Thanh ngước mắt nhìn một lát, cũng không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Ngốc."

Tài xế rất nhanh cầm một chùm chìa khóa lớn đến, có lẽ đã được chỉ rõ, không nhiều lời, trực tiếp đi lên lầu mở cửa.Năm phút về sau, cô nàng vui vẻ nhảy nhót đi xuống.Nhiệt độ buổi tối đã hạ thấp, cô lại mặc áo ngắn tay, Hứa Ninh Thanh cầm lấy áo khoác ném lên đầu cô.Cánh tay trắng nõn tinh tế, lôi áo trên đầu xuống, tóc vì thế mà rối tung lên, khóe mắt vẫn còn hơi hồng, ngước mắt lên cười ngọt ngào với hắn: "Cảm ơn chú."

Thoạt nhìn giống như bị uỷ khuất nhưng lại là bộ dạng vui vẻ ngốc ngếch.Nhưng Hứa Ninh Thanh đã chứng kiến bộ dáng cô ghé vào bên tai người khác chế nhạo, cô không phải loại người sẽ nhân nhượng vì lợi ích của người khác, từ sau khi xuống xe Bạch Ý vẫn là bộ dạng lạnh lùng, chắc chắn không phải người dịu dàng hòa nhã ngồi nghe người khác giáo huấn.Nhưng lúc này nhìn thấy nụ cười của cô cùng đôi mắt đỏ hoe, tâm Hứa Ninh Thanh chợt cảm thấy mềm nhũn.Hắn đưa tay vò tóc cô, ôm bả vai đưa cô vào trong xe: "Đi, về nhà ngủ."

-Ánh trăng mờ nhạt.Chiếc Bentley lao vút trong đêm tối, trong xe giọng nữ chỉ đường máy móc vang lên.Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, lên xe không bao lâu liền nhắm mắt ngủ, hàng lông mi dài đen nháy, bị bóng chiếu thành hình cái quạt dưới da."

Tắt loa đi" Hứa Ninh Thanh nói.Xe lái vào tầng hầm, Hứa Ninh Thanh xuống xe vòng qua phía Thường Lê, gọi cô hai tiếng.Cô nhóc đang mê man trong giấc mộng, "ồ" lên một tiếng, lẩm bẩm nũng nịu không kiêng dè gì: "Cháu mệt quá, chú cõng cháu đi."

Hứa Ninh Thanh: ??

Con quỷ nhỏ này ngái ngủ sao mà giống giả say rượu vậy?Người đàn ông trực tiếp cầm gáy cô, xách Thường Lê giống như xách một con mèo từ ghế sau đi ra.Động tác này dù không làm đau người khác, nhưng nhìn qua thực sự một chút dịu dàng cũng không có, tài xế đứng một bên nhịn không được nói: "Hứa tổng, hay để tôi cõng Thường tiểu thư đi lên cho."

Hứa Ninh Thanh quét mắt nhìn hắn một cái, âm thanh nhàn nhạt: "Không cần"Nói xong liền trực tiếp xách cô đi vào thang máy.Tài xế thầm oán vị Hứa tổng này chẳng có chút kiên nhẫn nào với phụ nữ cả, nhưng lại không biết vào lúc cửa thanh máy khép lại, cô nàng dùng tay chân quơ loạn lên người hắn.Hứa Ninh Thanh nhíu mày, hạ thấp âm thanh, bỏ cái tay đang xách cổ cô ra: "Tự mình đứng vững."

Cô gái nhỏ mắt mơ hồ, ngẩng đầu lên, môi chu ra làm nũng: "Lưng."

Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, thang máy lên đến tầng hai mươi tám, người đàn ông đi lên trước mặt cô hơi cúi người xuống, âm thanh không kiên nhẫn: "Đi lên."

Một cảm giác mềm mại áp sát vào sau lưngNgười đàn ông đem cô gái trên lưng vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ khách ném cô lên giường, mèo mập chạy theo sau nhẹ nhàng "meo" một tiếng.Hứa Ninh Thanh kéo chăn đắp lên người cô, lúc chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy túi sách quăng ở chân giường, khóa kéo chưa đóng hết, một phong thư màu hồng lộ ra ngoài.Người đàn ông dừng bước, ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài kẹp lấy phong thư.Trong túi sách còn có mấy cái nữa, tất cả đều là thư tình.Hứa Ninh Thanh khoé miệng giật giật, chế nhạo một tiếng.Cái chó má gì vậy, một đám nhóc con không lo học toàn làm những thứ không đâu.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 16: Ăn sáng


Sáng hôm sau Thường Lê vừa tỉnh liền nhớ lại sự việc hôm qua.Trong lúc mơ hồ lá gan cũng to ra, nhưng không phải do say rượu, nên cô nhớ rất rõ ràng.Thường Lê há to miệng, trầm thấp "A" một tiếng.Hứa Ninh Thanh thế mà cõng cô.Cô gái nhỏ nằm trên giường, xoay người ôm lấy Bánh Bánh đang nằm ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.Hôm nay là thứ bảy, Thường Lê đơn giản rửa mặt xong, lấy trong tủ quần áo một túi xách mini hiệu Chanel, mang dép lê chuẩn bị đi ra ngoài.Đi đến cửa nhà thì đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại vứt dép lê chạy đến trước phòng ngủ của Hứa Ninh Thanh, gõ cửa hai cái: "Chú ơi, chú đã dậy chưa?"

Không ai trả lời.Cô gái nhỏ dán người vào cửa, áp sát lỗ tai nghe động tĩnh, nhưng bên trong hoàn toàn im lặngĐã đi rồi sao, vẫn còn sớm mà.Cô lại gõ thêm hai lần nữa: "Chú ơi?"

Thừ khi cô tới đây sống, đây là lần đầu tiên gõ cửa phòng Hứa Ninh Thanh.Lúc trước bởi vì tin nhắn âm thanh của Phàn Huỷ, sau đó Thường Lê dùng trăm phương ngàn kế đem sự tồn tại của mình giảm đến mức thấp nhất có thể, nhưng từ sau khi Hứa Ninh Thanh cùng cô đi từ trường học về dường như giữa bọn họ đã thân thiết hơn một chút.Thường Lê phát hiện, Hứa Ninh Thanh không lạnh lùng xa cách giống như cô từng nghĩ.Thường Lê đợi trước cửa phòng ngủ một lát, thấp giọng lầm bầm một câu: "Thật sự đi rồi a."

Ban đầu còn muốn hỏi anh ăn sáng không.Cô vừa định đi, cửa cuối cùng cũng mở ra, người đàn ông xuất hiện trước mặt, tóc có chút loạn, mặt biểu tình không kiên nhẫn, nhìn giống như một giây sau có thể phi tới đập cô một trận.Thường Lê nuốt nước bọt, chần chờ nói: "..

Chú, buổi sáng muốn ăn cái gì?"

Hứa Ninh Thanh có bệnh gắt ngủ, nếu lúc này trước mặt là người khác thì hắn đã nổi giận rồi.Người đàn ông đáy mắt tối lại, dồn nén lửa giận, liếc mắt xuống nhìn cô khó khắn lắm mới đè được lngọn núi sắp sửa phun trào, hắn nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng, thần sắc cuối cùng hòa hoãn một chút.Hắn tuỳ ý đưa tay vuốt tóc ra đăng sau, người lười biếng dựa vào tường.Từ khi rời giường tới bây giờ mới phát hiện, hôm nay cô nhóc không mặc đồng phục mà đang mặc một chiếc váy trắng Marni, cái túi đeo chéo qua thân màu hồng, lộ ra đôi chân thẳng tắp tinh tế, đôi tất trắng bao lấy mắt cá chân.Tướng mạo cô nàng này thực sự sạch sẽ thuần khiết, làn da trắng nõn, mày liễn cong cong, chắc là có liên quan tới học nghệ thuật, ngày thường đã quen ăn mặc ngây ngô trẻ con, bây giờ cũng không quá khác biệt, chỉ là lộ ra một chút quyến rũ khác thường.Hứa Ninh Thanh lại thở dài, âm thanh khàn khàn: "Mua cái gì cũng được."

Ách.Có lòng tốt hỏi chú muốn ăn gì, bây giờ chú lại nói như vậy.Thường Lê một bên thầm than, một bên nhu thuận đáp ứng, mang túi xách hí ha hí hửng đi ra ngoài.-Chung cư đối diện có cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, Thường Lê mua một phần cơm nắm cá hồi sốt mayonnaise và một phần cơm nắm cá hồi nướng rong biển, lại đi một vòng mua hai cốc cà phê.Thu ngân viên đem bốn món "tích" xong hỏi: "Tiền mặt hay là quét mã?"

"Quét mã".Thường Lê vừa uống cà phê vừa lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài mở giao diện, quét mã, lại nhận được thông báo thẻ hết hạn không thể thanh toán.Nàng nhẹ cau mày: "Đợi một chút a."

Lại lấy thẻ ngân hàng ra thanh toán.Chị thu ngân lần nữa nhẹ nhàng nói: "Vẫn chưa được nha."

Cuối cùng cũng may trong túi còn sót lại vài tờ tiền lẻ, Thường Lê trả xong tiền thì ngồi ở bàn dài phía trước, bóc cơm nắm ra ănCô nàng dáng dấp xinh đẹp cuốn hút, trong cửa hàng có mấy nữ sinh vụng trộm nhìn cô."

Ô ô ô cô gái kia dáng dấp thật xinh đẹp nha!

Mình thân là con gái mà nhìn không thể rời mắt!"

"Chắc chắn là ở chung cư Minh Tây, cậu nhìn túi xác của cô ấy, một cái cả mấy vạn, trông có vẻ còn là học sinh cấp ba, ở cái tuổi này, tuyệt đối là trong nhà có tiền."

"Thật hâm mộ a, người ta xinh đẹp lại giàu có, trong khi mình chỉ là nữ học sinh cao trung bình thường."

"..."

Tiếng nghị luận xung quanh truyền vào lỗ tai của Thường Lê không xót một chữ.Đổi lại bình thường có thể cô đã cùng bọn họ chào hỏi, nhưng bây giờ cô đối với từ "giàu có" trong miệng họ có chút chột dạ.Chính xác là trong nhà cô có tiền, nhưng toàn bộ thẻ của cô đã bị khóa, cô còn đang nghĩ tới việc bán túi xách sống qua ngày đây.Dùng cọng tóc nghĩ cũng biết ai làm ra chuyện này.Hôm qua nàng cùng mẹ kết thúc không vui vẻ, Bạch Ý liền khóa thẻ để cô chủ động tìm ông nội, nâng cao sự tồn tại của cô cháu gái này.Thường Lê cảm thấy thật buồn cười.Cô là điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng, đã vậy còn vì chuyện này mà ngừng thẻ của cô, thế thì còn lâu mới được như ý bà ta.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 17: Giấu chú yêu sớm


Sau khi tỉnh lại một lần nữa.

Hứa Ninh Thanh đi ra khỏi phòng ngủ, liền thấy cô nàng đang nằm gục xuống bàn, cắn nắp bút nhìn chằm chằm bài tập bằng ánh mắt vô hồn, trên bàn có một cốc cà phê và một phần cơm nắm.Hắn đi qua, ngón trỏ thon dài đưa tới, gạt bút ra khỏi miệng cô.Thường Lê lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, trừng mắt: "Úi."

Âm thanh non nớt dịu dàng, lộ ra giọng mũi cùng chút biếng nhác, Hứa Ninh Thanh không được báo trước nheo mắt lại, yết hầu khẽ động.Ngón tay cản cây bút lại: "Không được cắn."

"Ồ."

Thường Lê ngoan ngoãn nhả cái bút đang cắn trong miệng ra, sau một lát đưa cơm nắm và cà phê trên bàn cho hắn: "Bữa sáng của chú, tùy tiện mua, không biết chú có thích hay không."

Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt nói tiếng cảm ơn rồi kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.Tiệc rượu hôm qua bởi vì đi tìm cô nhóc này nên chạy về sớm, ban đầu còn dự định thừa dịp nói một chút chuyện hợp tác nhưng không được, Hứa Ninh Thanh một bên uống cà phê, một bên gửi tin nhắn cho tổng phụ trách hạng mục của công ty đối phương.Người đàn ông lúc làm việc nghiêm túc hơn rất nhiều, theo đó ý tứ trêu ghẹo cợt nhả trong đôi mắt đào cũng thu liễm lại, mi tâm nhíu chặt, ngón tay gõ trên màn hình, sườn mặt toát lên vẻ kiên nghị.Chỉ bất quá lúc này Thường Lê không có tâm tư thưởng thức.Cô còn đang đắm chìm trong khả năng mình phải bán nghệ mà sống trong sợ hãi.Thường Lê vào "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm" gửi tin nhắn cầu cứu bạn bè, Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc lập tức dừng câu chuyện lại, liên thủ bày mưu tính kế cho Thường Lê.Phàn Hủy: Cậu có thể vẽ tranh a!

Nhờ giáo sư dạy vẽ của cậu hỏi thăm một chút, tuyệt đối cháy hàng nha!Mạnh Thanh Cúc: Nếu bán tranh không biết con tiện nhân Lê Hoan kia còn ra làm cái chuyện quái gở gì đâu.Phàn Hủy: Quan tâm cô ta làm gì?Phàn Hủy: Cô ta không là cái thá gì hết!

Tất cả đều là bại tướng dưới váy Lê Lê!"..."

Thật ra cô không muốn tranh mình vẽ ra lại đi bán vì lý do này, danh tiếng của cô trong giới hội họa chắc chắn bán được tranh.Thường Lê đưa tay nâng má, chậm rãi đáp: Có biện pháp khác không a.Phàn Hủy: Như vậy đi, cậu không phải từng học dương cầm sao, bác mình vừa mở một nhà hàng Tây hình như đang thiếu người chơi dương cầm, hay là để mình hỏi bác ấy nhé?Thường Lê do dự một chút, khi còn bé cô đã học dương cầm vài năm, là Bạch Ý muốn cô học, đại khái là cảm thấy chơi dương cầm rất thượng lưu thục nữ gì đó.Tế bào nghệ thuật của cô cũng không tệ, không nói tới thích, nhưng dương cầm cũng tính là biết đánh.Thường Lê: Yêu cầu có cao không a, mình rất lâu rồi chưa chơi, không biết có còn đánh được không nữa.Hiệu suất làm việc của Phàn Huỷ rất nhanh.Phàn Hủy: Mình đã nói với bác rồi, khi nào cậu rảnh thì qua đó một chuyến để bác ấy kiểm tra, nếu có thể liền trực tiếp nhận.Phàn Hủy: Ha ha ha mình nói với bác là bạn thân của mình muốn làm, bác ấy liền nói để cậu tuỳ chọn thời gian, không ảnh hưởng học tập, nói với ông ấy trước một tiếng là được.Thường Lê đáp ứng.Hứa Ninh Thanh cùng đối tác xác định rõ thời gian gặp mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy cô nhóc đang ngồi ôm điện thoại cười ngây ngô.Hắn cúi người nhìn qua, cô nàng liền phản ứng kịch liệt lạch cạch úp điện thoại lên mặt bàn.Thường Lê do dự, không muốn để Hứa Ninh Thanh biết việc mẹ cô khóa thẻ ngân hàng.Hứa Ninh Thanh nhướn mày, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tên nhóm chat ------ Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm."..."

Hắn nở nụ cười nhẹ, lại chợt nhớ tới hôm qua nhìn thấy mấy cái thư tình trong túi sách của cô, Thường Lê dáng dấp xinh đẹp, có người thích có người theo đuổi là chuyện bình thường.Hắn nghiêng người ra sau, âm điệu kéo dài uể oải, lúc khoé mắt buông xuống quét ra chút phong lưu hững hờ, cố ý trêu đùa: "Giấu chú yêu đương sớm nha."

"Cái, cái gì?"

Thường Lê mở to hai mắt, nháy mắt lập tức đỏ mặt: "Yêu sớm cái gì chứ, là bạn của cháu, là nữ a."

Hứa Ninh Thanh cười nhẹ, âm thanh từ tính gợn sóng, giọng nói thân mật lại nghe ra có chút ý đồ xấu xa: "Vậy tại sao phải phản ứng mạnh mẽ thế, cho chú nhìn một chút không được a."

Thường Lê nhịn không được lầm bầm: "Cho chú xem làm gì a."

Nói xong liền vội vã đứng lên, một lần nữa cầm túi xách đi ra ngoài: "Bạn cháu tìm cháu có chút việc!"

Hứa Ninh Thanh nhìn theo bóng dáng cô nàng đỏ mặt lan ra cả tai cả cổ, nhịn không được nở nụ cười.-Hắn trở về phòng tắm rửa, thay quần áo ở nhà mặc lên bộ vest nghiêm nghị.Tài sản công ty do Hứa Thừa Sinh đứng tên giờ trăm phương ngàn kế giao cho Hứa Ninh Thanh quản lý, hắn so với lúc trước càng bận hơn.Hứa Ninh Thanh từ nhỏ đến lớn, nói thật cho tới hiện tại chưa bao giờ gặp phải chuyện không như ý.Hắn là là người thừa kế duy nhất của Hứa gia, gia đình hòa thuận, không có làm ra những chuyện đáng xấu hổ thường gặp trong giới thượng lưu, người xung quanh bởi vì thân phận của hắn mặc kệ xuất phát từ thật tình hay giả dối đều đối với hắn khá tốt, chí ít cũng không dám ngáng đường hắn.Có thể nói, Hứa Ninh Thanh trong cái vòng tròn tràn ngập hư tình giả ý cùng lợi dụng này, xem như được cưng chiều mà lớn lên.Bởi vậy cũng khiến hắn trở nên ngang tàn.Ở trên người hắn, không có quy củ phép tắc, phóng túng tự do tự tại, hoàn toàn làm việc theo tâm tình.Cũng may do môi trường giáo dục tốt lâu dài bền vững nên hắn có thể phân biệt ranh giới rõ ràng, không dung nhập công việc và đời sống sinh hoạt với nhau, vì thế trong công việc hắn như một người hoàn toàn khác.Bỏ lại vẻ phong lưu, lúc làm việc hắn thực sự trở nên nghiêm túcThứ bảy công ty không có người, Hứa Ninh Thanh một mình ở văn phòng xử lý công việc cho hạng mục tối nay, đến khi sắc trời dần tối mới chậm rãi xoa mi tâm đi xuống tầng hầm, lái xe đến nhà hàng Tây đã hẹn.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 18: Trà xanh thượng hạng


Nhà hàng Tây này vừa mới khai trương, Hứa Ninh Thanh đã đặt trước, theo phục vụ lên phòng khách tầng hai.Phòng khách có ba mặt tường, mặt còn lại là lan can, có thể nhìn xuống tầng trệt và ban nhạc ở trung tâm.Một lát sau người phụ trách Trương Thước cũng đến, bên cạnh còn có một cô trợ lý xinh đẹp.Hứa Ninh Thanh đứng dậy cùng Trương Thước bắt tay, Trương Thước mỉm cười: "Hứa tổng, rất vui được gặp ngài."

Người trợ lý đứng bên cạnh Trương Thước cũng hơi cúi người gật đầu, nụ cười khéo léo trang nhã, màu son đỏ trên bờ môi căng mọng quyến rũ lòng người: "Xin chào Hứa tổng, tôi là trợ lý của Trương tổng, tôi tên Phương Linh."

Hứa Ninh Thanh ánh mắt nhàn nhạt rơi trên tay cô ta, cũng cùng cô bắt tay: "Xin chào."

Tay người phụ nữ thon dài, móng tay sơn màu đỏ rượu, rất xinh đẹp, bởi vì xịt hơi nhiều nước hoa, Hứa Ninh Thanh bắt tay xong liền cảm thấy trên tay mình cũng dính mùi.Hắn hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc cầm khăn lên lau.Trong đầu lại chợt nhớ đến đôi tay khác, tay cô nhóc trong nhà cực kì xinh đẹp, thon dài tinh tế, móng tay cắt gọn gàng, màu hồng nhạt, bởi vì vẽ tranh nên thường xuyên bị dính sơn màu chưa lau hết, nhưng trông không bẩn chút nào.Quá trình tiến hành hợp tác diễn ra đâu vào đấy, Phương Linh cũng không phải là bình hoa, bên người Trương Thước, năng lực làm việc thật sự không tệ.Được một nửa, Trương Thước đứng dậy nhà vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại hai người.Phương Linh từng miếng bò bít tết nhỏ từ tốn ăn, đôi mắt hơi cong, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng khách lại càng thêm động lòng người."

Hạng mục lần này hợp tác thành công đối với chúng ta đôi bên đều cực kì có lợi, đây sẽ là bước tiến lớn trong ngành vật liệu xây dựng."

Phương Linh nói.Hứa Ninh Thanh ánh mắt lướt qua cô: "Ừm."

"Chẳng qua tôi nghe nói Hứa tổng năm nay mới hai mươi bảy tuổi?

Trong ngành công nghiệp ngày nay phải nói là tuổi trẻ tài cao nha!"

Phương Linh tay chống lên má, móng tay sơn màu khoác lên taiNhững lời này Hứa Ninh Thanh đã nghe nhiều, chỉ nhấp ngụm rượu, ánh mắt từ trên người cô ta dời đi, tròng mắt nhìn về phía tầng trệt.Đột nhiên, ánh mắt hắn hơi ngừng lại.Một là bởi vì nhìn thấy thân ảnh quen thuộc dưới dàn nhạc phía dưới, hai là bởi vì chân Phương Linh đang vắt chéo dưới bàn trêu gẹo mắt cá chân của hắn, vuốt ve mập mờ.Hứa Ninh Thanh ánh mắt thẳng tắp nghiêng đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt cô ta, trực tiếp đứng dậy: "Thật xin lỗi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến."

Phương Linh sững sờ.-Buổi chiều Thường Lê đến nhà hàng Tây đàn cho ông chủ một khúc, nơi này yêu cầu không cao, chỉ cần chơi theo nhạc phổ là được, là một bài kiểm tra cấp đội thông thường, đối Thường Lê mà nói độ khó không cao.Cô vừa mới đàn xong một khúc, đột nhiên bị bao phủ bởi một bóng người, bên cạnh xuất hiện một cặp chân dài dưới ánh đềnÔng chủ nhà hàng Tây hiển nhiên có quen biết, lập tức chào đón: "Hứa tổng, ngài đến khi nào vậy, sao tôi lại không để ý thế này?"

Ngón tay Hứa Ninh Thanh chỉ về phía Thường Lê: "Cô ấy đến đây làm gì?"

Chủ nhà hàng: "Cô ấy là bạn của cháu gái tôi, thiếu tiền sinh hoạt nên đi tìm việc làm, liền đến đây chơi vài đoạn nhạc."

Hắn nói vẫy vẫy tay với Thường Lê.Thường Lê chạy tới, đứng bên cạnh Hứa Ninh Thanh, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: "Chú ơi, sao chú lại tới đây?"

Người đàn ông trợn mắt, thẳng thắn hỏi: "Thiếu tiền?"

"A."

Thường Lê tức đến phồng má, đối với câu hỏi toạc móng heo này của hắn không biết trả lời như thế nào.Cô nàng đứng bên cạnh hắn, ngẩng đầu cũng chỉ cao đến bả vai hắn, cau mày xù lông, sau đó lại nhón chân lên, tốn sức muốn hướng đến bên tai hắn.Hứa Ninh Thanh phối hợp cúi người, liền nghe thấy cô ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Chú có thể đừng thẳng thắn như vậy được không?"

Người đàn ông cười, giọng cười khàn khàn, hỏi ngược lại: "Kia ------ muốn mua quần áo túi xách nhưng không đủ tiền?"

Cô tiếp tục tiến lên nói nhỏ vào tai hắn: "Còn đủ mua nhé, hiện tại cháu có thể mua hẳn hai túi!"

Thường Lê lúc trước không có khái niệm dùng tiền hợp lý, cảm thấy đẹp mắt liền mua, cũng không nhìn giá cả, mua về vứt xó cũng không ít, lúc chiều cô cẩn thận đếm lại số tài sản nghèo nàn còn xót lại của mình, chỉ có tiền thưởng thi vẽ là dùng được, nhưng sớm muộn sẽ tiêu hết, chỉ có vài nghìn.Chủ nhà hàng nhìn hai người họ kề tai nhau thì thầm to nhỏ không xem ai ra gì, cảm thấy tâm can thật mệt mỏi.Mặc dù cũng nghe bóng nghe gió vị Hứa Ninh Thanh này thanh danh không được tốt lắm, nhưng cũng không nên ngay cả đứa trẻ mười tám tuổi cũng xuống tay a!Hứa Ninh Thanh nghe Thường Lê nói liền cau mày, cô nhóc ghé vào tai hắn thở dài, bổ sung: "Thẻ của cháu đều bị khóa rồi"Hắn dừng lại, không nói gì, chỉ trực tiếp nắm bả vai Thường Lê, nhìn về phía chủ nhà hàng: "Tôi mang cô ấy đi trước, dàn nhạc này ông tìm người khác đi."

Ngụ ý chính là Thường Lê sẽ không làm.Thường Lê lập tức bất mãn, một bên bị Hứa Ninh Thanh lôi lên cầu thang, một bên phản bác: "Ấy.. không phải, chú dựa vào cái gì a, cháu đã đủ mười tám tuổi rồi a!"

Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Biết nơi này toàn những người như thế nào không!"

Hắn nói lời này nghe thì hời hợt, nhưng lại có ý cảnh cáo, Thường Lê im lặng đi theo hắn lên lầu, sau đó mới lí nhí nói phía sau: "Chú không phải cũng tới nơi này sao?"

Hứa Ninh Thanh không giải thích nhiều lời, trực tiếp đưa cô nàng vào phòng khách.Thường Lê nhìn Phương Linh đang sững sờ trước mắt, không hiểu tình huống hiện tại là gì.Hứa Ninh Thanh đưa mắt quét qua phòng khách một chút: "Trương tổng vẫn chưa quay lại?"

"Ra ngoài nghe điện thoại, lập tức sẽ trở lại."

Phương Linh nói.Tối nay không phải hội nghị ký hợp đồng hợp tác chính thức, Hứa Ninh Thanh cùng Trương Thước trước đó đã hợp tác qua, giữa họ cũng tuỳ ý hơn bình thường.Hứa Ninh Thanh đẩy Thường Lê vào chỗ ngồi, lại gọi cho cô một phần bò bít tết và nước trái cây.Thường Lê đã hiểu sơ sơ Hứa Ninh Thanh tới đây làm gì, chuyện làm ăn cô có nghe cũng không hiểu, liền ngoan ngoãn ngồi một bên, nghe người phụ nữ kia cùng Hứa Ninh Thanh nói chuyện.Chỉ là một lát sau, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.Người phụ nữ này.Ý đồ bất chính.Thường Lê nhìn cô ta nghiến răng nghiến lợi.Rất khó chịu.Cô khoanh thay ngả người tựa vào ghế, Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Muốn ăn thêm cái gì sao?"

Cô nhóc nghiến răng: "Bích Loa Xuân"."

Ờm?"

"Trà xanh thượng hạng".Lời này là Thường Lê nhìn Phương Linh nói, ánh mắt thẳng tắp không chút né tránh, nhìn giống con thú nhỏ xù lông.Phương Linh lập tức nghe hiểu ý trong lời nói của cô, khó khăn lắm mới duy trì được nụ cười chuẩn mực, giả vờ như không hiểu "ừm?" một tiếng, nhưng trong lòng oán thầm con nhóc nhà ai không có giáo dưỡng.Kết quả một giây sau khoé môi người đàn ông cong cong, nghiêng người thân mật tựa vào cô nàng, cặp mắt đào nhếch lên, trong yết hầu tràn ra hai tiếng cười khẽ.Cười xong, hắn mới hững hờ véo má cô: "Không thể nói như vậy a."

Lời nói là ý giáo huấn, nhưng giọng điệu lại dung túng ngay cả hắn cũng không chú ý.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 19: Vợ nuôi từ bé


Một lát sau Trương Thước quay lại."

Sao đông vui vậy!" hắn thuận miệng trêu chọc, ánh mắt lại rơi vào cô gái nhỏ ngồi bên cạnh Hứa Ninh Thanh, hắn hơi nhướn mày, "Hứa tổng, vị này là?"

"Thường Lê, cháu gái của Thường lão gia."

Hứa Ninh Thanh trực tiếp giới thiệu.Quả nhiên gương mặt vừa lạnh xuống của Phương Linh liền sững sờ giây lát, lại lần nữa giương lên nụ cười, đưa tay chào cô: "Thì ra là Thường tiểu thư."

Cái mác này của "vừa mới phá sản" Thường Lê vẫn còn hạn sử dụng, lạnh lùng xa cách hướng cô ta hơi gật đầu, cũng không bắt lại: "Chào."

Phương Linh ngượng ngùng thu tay lại.Trong lòng Thường Lê rất rõ ràng, cô là học sinh, còn có ông nội phía sau chống lưng làm chỗ dựa, sẽ không ai chấp với một con bé không hiểu chuyện.Quả nhiên, nụ cười Trương Thước không thay đổi chút nào, còn khen cô: "Em gái nhỏ thật có cá tính a!"

Trương Thước lập tức kêu phục vụ gọi thêm vài món nữa, còn dặn dò cô: "Cô bạn nhỏ ăn nhiều một chút a, đừng khách sáo."

Sau đó Hứa Ninh Thanh cùng Trương Thước nói chuyện về việc làm ăn buôn bán, có một số từ Thường Lê nghe quen tai, nhưng hoàn toàn không hiểu, đứng trước những con số và một đống logic đó cô có chút chóng mặtNghe không hiểu, cô liền ở một bên ngoan ngoãn vừa ăn vừa xem điện thoại, sau khi buổi chiều cô đến đây phỏng vấn, thẳng tới bây giờ, cơm cũng chưa kịp ăn.Cô chỉ ngẫu nhiên chen vào nói chuyện.Khi Phương Linh đang nghĩ cách bắt chuyện với Hứa Ninh Thanh.Thường Lê ỷ vào mình tuổi còn nhỏ cùng với địa vị Thường gia, càng thêm không kiêng nể gì, thời điểm Phương Linh lại một lần nữa gọi "Hứa tổng", ngay lúc đó nắm chặt tay áo của Hứa Ninh ThanhCô gái nhỏ vươn hai ngón tay hồng nhạt kéo áo sơmi hắn, thanh âm nho nhỏ gọi "Chú ơi", nghe có chút dè dặt có chút đáng thươngNhưng nghe kĩ thì sẽ phát hiện thanh âm cô giống như chất kết dính, so với tiếng "Hứa tổng" kia của Phương Linh càng thêm nhõng nhẽo bướng bỉnh.Hứa Ninh Thanh nhìn cô nàng ngẩng cái đầu nhỏ, tóc đen nhu thuận rũ xuống trước ngực, đôi mắt ngây thơ xinh đẹp, giọng nói thủ thỉ nhỏ nhẹ, giống như có cọng lông ngỗng gãi qua tim.Con cáo nhỏ chớp chớp mắt, tay trái cầm một miếng khoai tây: "Cháu muốn dĩa sốt cà chua kia."

Phương Linh tức nghẹn nhưng không làm gì được, rất muốn bùng nổ.Lại còn phải phục vụ cái tổ tông này ăn ngon miệng, mọi tức giận đều phải nuốt xuống.Chẳng phải khẽ vươn lên một chút là có thể lấy sốt cà chua sao!

Còn nháy mắt nhõng nhẽo người khác cầm qua giúp!Phương Linh cảm giác quả nhiên là sóng sau đè sóng trước, cô là cái rắm gì chứ, đây mới gọi là trà xanh thượng hạng được chưa!Hứa Ninh Thanh uể oải dựa vào ghế, tâm tư của cô nàng trong lòng hắn biết rõ, cũng không có ý định vạch trần, cong môi nghiêng người, đem dĩa sốt cà chua đến trước mặt cô.Hắn vừa mới giương mắt, liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Trương Thước.Trong giới kinh doanh, đã sớm quen với mối quan hệ như thế này, quét mắt một cái liền nhận ra.Hứa Ninh Thanh bình tĩnh, mặt không đổi sắc cười đáp trả, không giải thích nhiều.Bầu không khí hợp tác nhẹ nhàng, lần hợp tác này đôi bên cùng có lợi, hợp đồng cơ bản không xuất hiện sai xót, chỉ là thảo luận cụ thể hạng mục và lợi ích.Đi ra nhà hàng Tây.Gió đêm hơi lạnh, Thường Lê mặc váy ngắn ngang đùi, Hứa Ninh Thanh liền để cô lên xe trước.Trương Thước nhìn cô nàng đeo túi xách, nhảy nhảy nhót nhót đi đến nhà gửi xe, nhịn không được nở nụ cười, nghiêng đầu trêu chọc: "Vẫn là Hứa tổng lợi hại a, đến vợ cũng là nuôi từ bé, lại còn là cháu gái Thường Lão gia thương yêu nhất."

Hứa Ninh Thanh hững hờ cười, đưa tay vỗ vai hắn: "Trương tổng, đừng có se duyên lung tung a."

Buổi tốt hắn uống rượu nên đã gọi tài xế đến đón.Lúc Thường Lê đi tới thì thấy tài xế đứng cạnh xe, lần trước cô có gặp qua một lần, tâm tình vui vẻ cùng tài xế phất phất tay, lên tiếng chào hỏi.Vừa ngồi vào xe liền thấy Phàn Hủy gửi tin nhắn đến, hỏi cô ngày đầu tiên đi làm cảm giác như thế nào.Thường Lê đem chuyện vừa rồi kể ngắn gọi cho cô nàng.Phàn Hủy lập tức gửi một chuỗi "a a a a a" tới.Phàn Hủy: Các cậu cái này là tình huống gì vậy?Phàn Hủy: Chú của cậu nhìn không giống người tốt a!

Vì sao lại đối tốt với cậu như vậy!

Bà đây thật muốn ship couple* rồi!*Ship couple: Ghép cặpPhàn Hủy: Nhưng nhà hàng bác mình mở cũng coi như khu vực cao cấp, nhiều người giàu có, quả thực lỡ may gặp phải tên không não ngang ngược càn rỡ thì thật là phiền phức, nhưng thẻ ngân hàng của cậu bị khóa rồi phải làm sao a?Thường Lê dựa vào lưng ghế, khẽ cau mày, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có cách.Giữa tháng mười có một cuộc thi vẽ tranh, tổ chức ở Nhật Bản, năm ngoái Thường Lê đã từng tham gia, được cup vàng, nên là không có ý định dư thi nữa.Nhưng tiền thưởng ở các loại thi quốc tế này vô cùng khách quan nha, thưởng bằng đôla.Cô đang do dự không biết có nên nói cho Phàn Huỷ không, Hứa Ninh Thanh đã trở lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back