Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
650,661
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
277690018-256-k989703.jpg

[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Tác giả: TraMinSunflower
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Truyện dịch Trans: Trà Min Bìa: Cielo.CN ------------------- Nữ chính dịu dàng x Nam chính công tử * * * Hứa Ninh Thanh là một tên công tử ăn chơi trác táng, phóng túng tự do tự tại, ngày ngày chỉ biết trêu đùa nữ sắc.

Mọi người đều cho rằng đời này không ai trị nổi hắn, thẳng đến một ngày..

Hứa Ninh Thanh đen mặt đi vào quán bar, đằng sau có một cô nhóc áo trắng quần xanh.

Cô luống cuống kéo góc áo hắn.

Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm về phía này.

Hứa thiếu gia rót ly rượu, sắc mặt hung ác: "Cháu nói!

Có phải hay không yêu sớm!

Thằng nhóc vừa rồi là ai!"

Quần chúng ăn dưa: "..."

Ngài thì khác gì mà đi mắng người ta chứ? * * * Thường Lê là một họa sĩ trẻ tài ba, cô thích một người đàn ông, so về bối phận.. thì là chú cô, nhưng Thường Lê không quan tâm, chẳng phải chỉ cách nhau có chín tuổi sao?

Hứa Ninh Thanh thường xuyên lười biếng dựa lên người cô đùa giỡn: "Sao không lễ phép vậy, thấy người lớn là phải chào chứ?"

Về sau Hứa Ninh Thanh làm điều dại dột, Thường Lê giận dữ bỏ đi.

Hứa thiếu xưa nay luôn phong vân kinh đạm, giờ đây đang cực kì bối rối.

Thường Lê gạt tay hắn ra, ngẩng đầu, yên tĩnh hai giây, mắt hạnh cong cong cười ngọt ngào với hắn.

Bạn bè Hứa Ninh Thanh ăn mừng hắn thoát khỏi một cô nàng ngây thơ, quay về với cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ.

Một hôm Hứa Thiếu gia uống say mèm, mắt phiếm hồng ôm cô bạn nhỏ "Lê Lê cùng anh về nhà được không?"

----- Trans: Truyện chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com.

 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 1: Hội thi vẽ tranh


Năm giờ chiều.

Những tác phẩm đầy màu sắc trong phòng trưng bày tranh sơn dầu phản chiếu sắc trời đang dần trầm xuống ngoài cửa sổ.

Giữa mùa hè, trời lại sắp nổi cơn giông, người đi bộ và xe cộ trên đường đều lo lắng vội vã chạy về nhà.

Nhưng tại hội trường tranh sơn dầu đèn vẫn sáng rực, chật kín người.

Lễ trao giải đang được tổ chức.

Thường Lê ngồi tại hàng ghế thứ hai dựa vào bên trái chỗ ngồi, tay chống cằm lười biếng, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế gõ gõ lên gương mặt, tay kia cầm điện thoại di động, ngón cái lướt lên xem tin tức.

"Mau lên mau lên!

Cậu chuẩn bị một chút!

Sắp công bố giải đặc biệt rồi đấy!"

Mạnh Thanh Cúc cầm tờ giấy chứng nhận giải nhì từ trên sân khấu đi xuống.

Mọi người xung quanh cùng quay lại nhìn cô.

Thường Lê nâng mí mắt liếc nhìn cô nàng, nhịn không được lại phì cười, "Ài" một tiếng.

Sau đó lại cúi đầu chơi điện thoại.

Về chỗ ngồi, việc trước tiên Mạnh Thanh Cúc làm là chụp hình giấy chứng nhận đăng lên vòng bạn bè* sau đó sửa sang lại váy rồi vén gọn mái tóc ra sau tai.

*Vòng bạn bè: Nơi đăng trạng thái trên Wechat - giống với Zalo, Facebook.

Lại nghe thấy Thường Lê bên cạnh đang chống cằm cười.

Cô nàng thấy kỳ lạ, lập tức thoát khỏi vòng bạn bè, mục tin nhắn hiện vòng tròn đỏ "3".

Bên trên đề "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm".

Điềm Lê Lê: [hình ảnh] .

Điềm Lê Lê: Mạnh Thanh Cúc hôm nay tướng mạo thật xuất chúng.

Điềm Lê Lê: Đôi mắt ghen tị chớp chớp.jpg.

"..."

Mạnh Thanh Cúc nhìn bức ảnh Thường Lê đăng, đôi mắt to trợn ngược.

Một con chó Ngao Tây Tạng* lông đỏ đang nhe nanh gầm gừ.

*Ngao Tây Tạng: Chó lông xù, to như sư tử.

Phía trên còn kèm theo dòng chữ: Khủng bố ma vương, gần như tuyệt chủng.

Vì lễ trao giải hôm nay mà Mạnh Thanh Cúc đặc biệt đi làm tóc, vốn dĩ chỉ muốn tỉa một chút tóc mái, kết quả bị anh trai cắt tóc cắt thành một đầu lòa xòa, lại còn nhuộm màu đỏ chót trông như bờm sư tử.

Là một sinh viên nghệ thuật thì nên phóng đãng tự do một chút, tóc đỏ liền để tóc đỏ đi.

Mạnh Thanh Cúc hôm qua vẫn nghĩ như vậy.

Kết quả hôm này Thường Lê vừa nhìn thấy cô liền cười không dừng được, cực kì mất mặt.

"Đệch!"

Mạnh Thanh Cúc mắng cô: "Nhìn xem lời của cậu nói, lại nhìn tên Wechat của chính mình đi.

Cậu!

Xứng!

Sao!"

Thường Lê thản nhiên đáp: "Mình xứng mà."

"Cậu có chỗ nào ngọt* vậy?"

Mạnh Thanh Cúc chất vấn.

*Ngọt: Tiếng Hán Việt là Điềm, tên Wechat của Thường Lê là Điềm Lê Lê.

Thường Lê cười, mắt hạnh cong cong, bên trong câu bên ngoài vểnh, giống một con hồ ly nhỏ, mái tóc đen nháy gọn gàng vén ra sau tai, để lại một lọn tóc nhỏ ở trước ngực, lộ ra loại cảm giác ngoan ngoãn kỳ lạ.

Cô nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Không ngọt sao?"

Mạnh Thanh Cúc: "..."

-

Mười phút sau, lễ trao giải "Hội thi vẽ tranh" đã tiến hành được một nửa, giải đặc biệt tổng cộng có bốn người, trong đó ba người đã được công bố, còn lại người cuối cùng.

"Khẳng định là cậu!

Nhất định là cậu!"

Mạnh Thanh Cúc nhìn qua so với Thường Lê còn lo lắng hơn.

Thật ra Thường Lê cũng rất lo lắng "Hội thi vẽ tranh" này có giá trị rất lớn trong lĩnh vực nghệ thuật, cô đương nhiên muốn đoạt giải.

Người chủ trì đứng trên sân khấu cuối cùng cũng chuẩn bị xong, lúc này mới cầm micro công bố tiếp: "Như vậy vị trí cuối cùng của giải đặc biệt hôm nay chính là ------ Tuyển thủ số 32, nữ họa sĩ trẻ 18 tuổi, Lê Hoan!"

Phía sau bên kia một nữ sinh đứng lên, mặc chiếc váy hoa màu sáng cổ chữ V của thương hiệu Miumiu, tôn lên dáng người tinh xảo xinh đẹp, Cái cằm nhỏ giương giống một con thiên nga trắng quan sát chúng sinh.

Lê Hoan bày ra một nụ cười khiêm tốn, cúi đầu chào mọi người dưới khán đài, ánh mắt như có như không quét về phía Thường Lê.

"Mẹ nó, Lê Hoan còn cố ý liếc qua bên này nhìn cậu!"

Mạnh Thanh Cúc cau mày: "Không phải, tại sao lại là cô ta, cậu không phải cũng dự thi sao?"

"Ừm."

Đôi lông mày thanh tú của Thường Lê nhíu lại: "Vừa rồi mình nghe được thông tin từ ban tổ chức là năm nay có sắp xếp thêm một giải hạng nhất nữa."

Mạnh Thanh Cúc sững sờ.

Đây là lần đầu tiên sắp xếp một giải hạng nhất khác.

Lê Hoan lên sân khấu nhận giải thưởng rồi đọc lời chúc mừng.

Vừa xuống sân khấu, quả nhiên liền nghe người chủ trì công bố, năm nay còn sắp xếp thêm một giải thưởng hạng nhất khác nữa, chỉ có một người duy nhất, cũng chính là vị trí đứng đầu duy nhất trong cuộc thi này.

Thường Lê im lặng cuộn chặt nắm đấm, mở to mắt.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Cô mặc niệm.

Ngay sau đó liền nghe được tên chính mình.

Giải thưởng hạng nhất.

Mạnh Thanh Cúc trực tiếp nhào vào lòng cô lắc đầu nguây nguẩy, mái tóc đỏ hỗn độn dính bết vào mặt cô nàng, lúc này trông cực kì giống lông chó Ngao Tây Tạng.

Thường Lê bị "tóc đỏ chó Ngao Tây Tạng" ôm lắc lư mấy lần mới lên sân khấu.

Cô gái nhỏ tướng mạo rất xinh đẹp, trông đáng yêu, ngây thơ thuần khiết, ngũ quan tinh xảo, bây giờ trong tay nắm chặt cup, cười nhẹ nhàng nhìn qua dưới khán đài, chiếc váy ngắn ngang đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, thập phần tươi mát.

Chợt thoáng thấy một bóng người, cô dừng ánh mắt nhìn chăm chăm đến thất thần, giây sau liền quên mình mới vừa nói đến chỗ nào.

Dứt khoát phát biểu một câu "Cảm ơn mọi người" rồi đi xuống khán đài.

Cô đứng ở rìa sân khấu, thẳng tắp nhìn xuống hàng ghế cuối cùng của người đàn ông kia.

Anh ta mặc áo trắng quần đen đứng dựa vào tường, đang nghe điện thoại, mặt cúi xuống, không biết đang nói cái gì, cặp mắt đào khẽ nhếch, môi mỏng cong lên dáng vẻ ngả ngớn.

Trông giống như người xấu, nhưng dáng vẻ lại nhẹ tựa mây gió.

Thường Lê vừa nhìn, nhịp tim thình thịch rạo rực.

-

Cô lúc ấy chắc là nhìn đến thất thần, Thường Lê nghĩ có lẽ do có chút nhan sắc, bởi vì lúc buổi trao giải vừa kết thúc Mạnh Thanh Cúc liền trực tiếp khoác vai cô cô hỏi chuyện: "Vừa rồi cậu nhìn em trai xinh đẹp nào vậy?"

Thường Lê cười tủm tỉm chỉnh lại cô nàng: "Là anh đẹp trai!"

Mạnh Thanh Cúc sững sờ, sau đó liền nhịn không được tò mò, trước kia đều là cô nàng này đi rải thính khắp nơi, từ lúc nào lại thấy Thường Lê chủ động khen người ta đẹp trai rồi?

"Ai vậy ai vậy, học trường nào?"

Thường Lê ôm cup đi ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa: "Chắc không phải học sinh, lần trước nhìn thấy hắn đeo caravat."

Mạnh Thanh Cúc giật mình trợn to mắt: "Lần trước?

Cậu quen à?"

Cơn mưa vừa tan, đường vẫn còn ẩm ướt, mùi hơi đất đặc quánh trong không khí, Thường Lê nhẹ nhàng chun mũi, theo đó âm thanh cũng nghèn nghẹn: "Mình không biết."

Thường Lê cũng không nói chi tiết.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 2: Vừa nhìn chính là không phải loại tốt lành gì


Bởi vì được hạng nhất, mọi người hẹn nhau buổi tối đi ăn mừng.Trước mắt cô về khách sạn, đem cup đặt ngay ngắn trong tủ kính.Tắm rửa xong, mái tóc dài ướt đẫm, đôi chân thon thẳng tắp, Thường Lê mang dép lê đem đồ ăn được giao đến đi về phía giường.Nằm úp sấp, dùng nĩa quấy đều mì Ý sốt kem nấm*, ăn từng miếng nhỏ.*Mì Ý sốt kem nấm: Món của Ý, mỳ ý trộn với whipping cream.Cô lại đột nhiên nhớ tới người đàn ông kia.Lần đầu tiên cô gặp anh là ở sân bay hai ngày trước, bởi vì học vẽ tranh sơn dầu ở Ma Đô, tới gần khai giảng mới bay trở về Bắc Kinh, lúc vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy anh.Thành phố đông đúc hỗn loạn, ánh đèn neon cùng đèn pha ô tô hòa lẫn với nhau trong đêm tối, tạo cho nơi đây một mảng màu sắc mơ hồ.Người đàn ông dựa bên quầy bán vé, vạt áo sơ mi trắng tùy ý nhét một nửa vào cạp quần đen dài, ánh đèn chiếu rọi, mơ hồ lộ ra dáng người vai rộng eo thon.Thường Lê học vẽ tranh từ khi còn là học sinh tiểu học, cảm thấy người đàn ông này dáng người từ trên xuống dưới tỉ lệ hoàn mỹ, cặp mắt đào kia so với tranh cô vẽ còn đẹp hơn.Nghe nói con trai mắt đào đều không phải người chung tình, nhưng nụ cười kia không đạt đến đáy mắt, từng cử chỉ đều lười biếng tản mạn, lộ ra vẻ lạnh lùng thuần khiết.Thường Lê đứng tại sân bay ngơ ngác nhìn anh, không chú ý đường, hành lý tuột tay rơi xuống cầu thang.Người đàn ông dường như nghe thấy động tĩnh phía bên này.Hai người nhìn nhau, khoảng cách khá xa.Chỉ là sau hai giây, anh ta dời tầm mắt đi trước, nới lỏng caravat, mở cửa xe ngồi vào.Thường Lê chạy xuống cầm hành lý, nhịn không được lại nhìn sang.Cô nghĩ đàn ông như hắn là loại lạnh lùng như vầng trăng trên trời, xa tầm với, lạnh lùng trong sáng, treo cao trên bầu trời.Sau khi ăn xong phần mỳ Ý, Thường Lê thu dọn một chút liền đi ra ngoài.Địa điểm ăn mừng cô giành hạng nhất và Mạnh Thanh Cúc hạng nhì là tại một quán bar nhạc Jazz*.*Jazz: Là một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ cộng đồng người châu Phi ở Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20.

Trong những bản nhạc Jazz không thể thiếu kèn Saxophone.Thường Lê năm hai cao trung một một mực đi Thượng Hải theo học nghệ thuật, bây giờ năm ba sắp khai giảng mới trở về học lớp bổ túc văn hóa để chuẩn bị thi đại học.

Hiện tại doanh nghiệp của Thường gia có trụ sở chính ở Thượng Hải, trở về chỉ có một căn biệt thự, cô ngại cách trường học quá xa, liền tạm thời ở khách sạn.Thường Lê đến sau nên đã có rất nhiều người.Tính cách cô cũng kết được rất nhiều bạn bè, nhưng quan hệ tốt nhất cũng chỉ có Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy.Mạnh Thanh Cúc cũng là sinh viên mỹ thuật như cô, mà Phàn Hủy lại theo con đường đại học bình thường."

Hai ngày nữa là khai giảng rồi, cái đầu tóc đỏ chó Ngao Tây Tạng này của cậu phải làm sao đây?"

Phàn Hủy hỏi.Mạnh Thanh Cúc liếc mắt: "Tại sao đến cậu cũng hùa theo Lê Lê cười nhạo mình, không đẹp à!

Hả?

Không đẹp sao!

Mình lại cảm thấy rất được nha!"

Thường Lê hai tay che miệng cười, mắt hạnh cong cong: "Rất đẹp nha, nhưng hôm khai giảng mà để lão Lưu nhìn thấy thì cậu sẽ bị đánh thành thịt kho tàu."

"..."

Mạnh Thanh Cúc "Ài" một tiếng, cắn cắn môi, tội nghiệp nói: "Được rồi, ngày mai mình lại nhuộm quay lại."

Ba người ngồi chung một chỗ cùng trò chuyện, bỗng nhiên Phàn Hủy kéo tay Thường Lê, nửa gương mặt che đi bờ vai của cô: "Lê Lê!

Bên kia có anh cực kì đẹp trai!"

Thường Lê cầm cốc đồ uống, miệng cắn ống hút khẽ động, cả người uể oải, chậm rãi quay đầu nhìn qua.Thường Lê ngừng cắn ống hút.Cô nghiêng đầu chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên là trùng hợp như vậy sao, quả nhiên là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ*, tiếp theo là âm thầm phá bỏ những tính từ gì mà trăng hoa, không thể tiếp cận, lạnh lùng gì đó trong tâm trí cô.*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: Có duyên phận, dù xa tới đâu cũng sẽ gặp lại.-"Hứa tổng, ngài uống nhiều rượu như vậy, lát nữa em đưa ngài về nhà nhé."

Một người phụ nữ tựa vào bên cạnh Hứa Ninh Thanh, giọng nói nũng nịu, một thân sườn xám xẻ tà nương theo động tác lộ ra làn da trắng như hoa.Hứa Ninh Thanh giương mắt lên thoáng qua, không nói chuyện, khom người rút một điếu thuốc, cô nàng liền lập tức hiểu rõ, biết điều châm thuốc.Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, Hứa Ninh Thanh hít một hơi, đầu thuốc ánh hồng bén lửa, hắn thở ra một làn khói, đầu ngón tay gõ gõ tàn thuốc.Thấy anh không nói lời nào, người phụ nữ lại gọi: "Hứa tổng?"

Hứa Ninh Thanh rũ xuống mắt, âm thanh cười khẽ, đầu nghiêng sang bên khác, ý từ chối rõ ràng.Ngược lại vừa nghiêng đầu, liền thấy ba cô nhóc đang hóng hớt nhìn qua bên này, người ngồi giữa có chút quen mắt, đôi mắt đen chớp chớp, từ khoảng cách này có thể nhìn thấy cặp lông mi dài, tóc đen, áo choàng, trông điềm đạm đáng yêu.Hứa Ninh Thanh nhìn qua hướng bên này một lát, ba cái đầu kia nhanh chóng nhìn đi hướng khác."

Anh đẹp trai mới vừa rồi là đang nhìn về phía chúng ta!"

Phàn Hủy vỗ đùi.Mạnh Thanh Cúc cũng vỗ theo: "Đúng!

Thật quá đẹp trai!

Mẹ nó tôi nguyện ý góp quỹ vào màn ra mắt của hắn!"

Phàn Hủy nói: "Gu của chị!

Phong lưu lãng tử!

Nhã nhặn bại hoại!"

Thường Lê: "..."

Cô tiến tới, có chút lén lén lút lút, nhưng âm thanh lại ngọt ngào pha chút vui tươi: "Có muốn mình hỏi giúp cậu phương thức liên lạc không?"

"Duyệt!"

Phàn Hủy vỗ đùi, ngay lập tức phản ứng, sững sờ quay đầu nhìn sang: "...Hả?"

Từ trước đến nay chỉ có người khác muốn phương thức liên lạc của Thường Lê, lại còn chưa chắc có được, hôm nay chủ động đi xin quả thật là hiếm có.Mạnh Thanh Cúc cũng sửng sốt, đột nhiên suy nghĩ linh hoạt, mái tóc đỏ hú hét ầm ĩ: "Anh ta có phải chính là người cậu vừa thấy đã yêu không!"

Thường Lê: "..."

Trong lòng nghĩ thầm lấy cho cô nàng cái loa, tốt nhất là hô cho cả quán rượu này cùng nghe.Bên cạnh những bạn học khác nghe tiếng liền nhìn sang.Thường Lê tai phiếm hồng, tiến lên che cái miệng nhỏ của Mạnh Thanh Cúc lại, đỏ mặt phủ nhận: "Không thể nào!

Ánh mắt của mình nào có kém như vậy!

Anh ta vừa nhìn chính là không phải loại tốt lành gì!"

Vội vội vàng vàng che dấu.Hứa Ninh Thanh vừa lúc đứng dậy đi nhà vệ sinh, ngang qua liền nghe được giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo của cô nàng: "Anh ta vừa nhìn chính là không phải loại tốt lành gì!"

Cô gái trông có chút thẹn thùng cùng tức giận, mặt đỏ bừng, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, càng làm tôn thêm làn da trắng.Không phải loại tốt lành gì.Ôi.Hứa Ninh Thanh cười một tiếng.Thường Lê nghe được thanh âm, lưng cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn sang.Người đàn ông đứng ở phía sau, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh đèn hỗn tạp chiếu rọi lên đường cong kiên nghị, khóe môi cong lên, nhìn cô chậm rãi nhướn mày.Thường Lê: "..."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 3: Mơ loạn


Người đàn ông khẽ cười một tiếng chế nhạo rồi bỏ đi.

Thường Lê thở phào một hơi, nhịp tim tăng nhanh, uống một ngụm nước đá, ngậm một khối đá lạnh nhai lạo xạo lạnh buốt, một hồi lâu nhịp tim mới khôi phục bình thường.

Mười tám năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này.

Bạn bè bên cạnh cô nói rất nhiều chuyện yêu đương, nhất là năm lớp mười một ở Ma Đô vào trường nghệ thuật học vẽ tranh một năm, quản thúc không nghiêm, yêu sớm là chuyện thường tình, nhìn mãi cũng quen mắt.

Không thấy gì kì quái.

Thường Lê dáng dấp xinh đẹp, người thích cô không ít, tỏ tình theo đuổi cũng không ít, nhưng cô từ trước tới nay không hứng thú tới việc yêu đương, cũng chưa từng xuất hiện các loại tâm tình hỗn loạn.

Nhưng bây giờ gặp người đàn ông kia ba lần, "con nai nhỏ" trong lòng cô liền bị đụng hỗn hoạn ba lần.

Cái cảm giác này cũng khá tuyệt.

Từ quán bar đi ra cũng không quá muộn, lúc đi ra bên cạnh vẫn con một bàn, nhốn nháo cười nói la hét ầm ĩ, ngẫu nhiên còn có thể nghe được mấy câu đùa tục.

Người đàn ông kia ngồi ở một bên, dáng vẻ lười biếng, thần sắc thờ ơ.

Không tham gia những câu chuyện đó, nhưng trông lại rất hòa nhập với bầu không khí.

Mọi người cùng lên xe đi về nhà, Thường Lê đến cửa hàng tiện lợi mua một que kem Keaiduo*, rồi đi bộ qua cửa hàng thú cưng gần đó.

*Keaiduo: Hãng kem nổi tiếng ở Trung Quốc.

Buổi trưa hôm nay, trước khi đi tham gia lễ trao giải, cô đã đem Bánh Bánh đến cửa hàng thú cưng tắm rửa.

"Tới rồi, Bánh Bánh có lẽ rất nhớ cô, đã kêu rất lâu rồi!"

Nhân viên chăm sóc thú cưng vừa cười vừa nói, đem con mèo mập bỏ vào balo mèo.

Thường Lê phải dùng lực hai tay mới có thể cầm lên được.

Cô nghiêng đầu, trêu đùa: "Bánh Bánh.

Em có nhớ chị hay không?"

Bánh Bánh là một con mèo Garfield*, cái mặt tròn tròn, ngũ quan tụm lại một chỗ, con mắt híp lại, dáng vẻ căm ghét cay đắng, cô nàng nheo mắt lại nhìn Thường Lê một chút rồi cực kì khó chịu "meo" lên một tiếng.

*Garfield: Ở đây có thể hiểu là một con mèo vừa béo vừa lười, hoặc giống mèo Ba Tư đều được.

Quay đầu đi không thèm để ý nữa.

Bánh Bánh có tính cách lạnh lùng cao quý, nhưng dáng vẻ lại quá xấu, không cách nào làm được công chúa, miễn cưỡng có thể coi là một tiểu thư.

Thường Lê ôm balo mèo về khách sạn, vì để bù đắp chuyện hôm nay đem nó ném cho tiệm thú cưng còn đặc biệt mở thức ăn hộp ra chiêu đãi.

Ngày thứ hai, Thường Lê bị một giấc mộng làm tỉnh.

Vừa mới nhúc nhích, trên ngực liền nghe một tiếng "Meo!" cực kì bén nhọn đầy phẫn nộ, liếc thấy con mèo mập đang nằm lên ngực cô, không thể hô hấp, khó trách sẽ mơ lung tung.

Lại nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, trên mặt Thường Lê như hừng hực bốc cháy, đưa tay ôm mặt, hàng lông mi dài khẽ rung động dưới mu bàn tay cô.

Trong mơ, cô đứng bên trong phòng vẽ tranh tràn ngập ánh nắng nhìn thấy người đàn ông, anh ta lười nhác đứng ở trước mặt nàng, ngón tay búng nhẹ tàn thuốc, ánh mắt trêu tức lại nghiền ngẫm.

Thường Lê kinh ngạc nhìn anh, rồi lại thấy anh ta đi về hướng cô, đưa tay nâng xương cằm cô, cười hững hờ một tiếng rồi cúi người hôn xuống.

Vậy mà...

Lại mơ thấy cái này...

Cô!

Vì cái gì!

Vì cái gì lại mơ thành như vậy!

Cô!

Trong đầu!

Đến cùng chỉ toàn là một đống phế thải màu vàng!

Thường Lê núp ở trong chăn, xấu hổ rầu rĩ lầm bầm một tiếng, nắm lấy góc chăn lăn một vòng.

Bánh Bánh từ trên người cô trượt xuống, vừa định cho cái người hốt phân này một đường cào sao băng, liền bị cô nàng bắt lại, Thường Lê nắm hai miếng đệm thịt của nó dán lên mặt mình, liền nghe thấy cục bông dưới thân khẽ kêu meo meo hai tiếng.

Lúc này mới không tình nguyện từ trên giường ngồi dậy.

Mái tóc cô dài bởi vì mới ngủ dậy mà toán loạn, đường nét trên ngực mơ hồ giao động theo nhịp thở gấp gáp, vì ngủ không ngon mà vành mắt đỏ hoe.

Nhìn qua như một mụ điên.

Cô ngồi ngây ngốc như vậy hai phút, lúc này mới bực bội nắm tóc, xuống giường trực tiếp rót nửa chai nước khoáng.

Thường Lê sau khi tắm rửa sạch sẽ, mở máy tính, tìm thấy một bản báo cáo thực hành xã hội trên internet, tuỳ tiện lướt qua vài lần, một bên chép, một bên nghe nhạc.

Chép xong không bao lâu, Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy liền đến, ba nữ sinh cùng một chồng giấy kiếm tra trên bàn.

"Hủy Hủy, có đáp án toán học không?"

Thường Lê ngậm một hộp sữa đậu nành hỏi.

Phàn Hủy rút từ chồng bài thi một tệp ném xuống: "Có, hôm qua mới tìm thầy chủ nhiệm hỏi."

"Các cậu có đáp án môn Lịch Sử à?"

Mạnh Thanh Cúc hỏi.

Phàn Hủy lắc đầu: "Đã hỏi lớp trưởng, nhưng vẫn chưa thấy trả lời, chờ một chút đi."

Thường Lê lấy bài thi từ dưới đáy tệp kiểm tra, miệng ngậm sữa đậu nành giọng nói mơ hồ không rõ: "Mình vừa làm xong một bài, cậu chép trước đi."

Mạnh Thanh Cúc: "Tự mình làm?

Bạn Lê thật thần tốc!"

Thường Lê nhún nhún vai, ném qua một ánh mắt "đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút xem ta là ai".

Mạnh Thanh Cúc còn chưa kịp nói cái gì, bàn tay một lần nữa vỗ lên mặt Thường Lê.

Thiếu nữ ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Hả?"

Mạnh Thanh Cúc ngữ khí nghiêm túc: "Cậu thật sự là không sợ bị đánh à?"

[Tổng hợp tư liệu, các triều đại Hạ, Thương và Chu đã thực hiện chế độ phụ hệ để cai quản và quản lý bộ tộc dựa trên quan hệ huyết thống.

Hãy nêu cảm nghĩ của em?]

Trong nét chữ của cô nàng, bốn chữ lớn được viết vào khoảng trống phía dưới: Chẳng ra sao cả.

Mạnh Thanh Cúc phục.

Bài tập hè năm ba thực sự rất nhiều, cơm trưa cơm tối đều là gọi cơm khách sạn, khách sạn năm sao ăn uống năm sao, toàn là mỹ vị.

Sau khi Mạnh Thanh cúc cùng Phàn Hủy vừa đi không lâu, khách sạn liền xảy ra chuyện ------ nghe nói là cảm ứng thẻ phòng của thang máy bị lỗi, để một người ngoài đi lên được, có ý đồ cướp bóc cưỡng hiếp, lúc này phía dưới khách sạn đang lấp loé đèn cảnh sát.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 4: Cháu chào chú


Thường Lê ghé vào bên cửa sổ nhìn một lát, điện thoại liền vang, bà nội gọi đến.

"Lê Lê à, khách sạn cháu đang ở có phải là xảy ra chuyện không?"

đầu bên kia ngoài lão phu nhân còn có một giọng nói khác chen vào, lão gia bên đó cũng không biết đang nói cái gì.

"Vâng, có xe cảnh sát đến đây."

Thường Lê nhìn xem phía dưới: "Vẫn may là không bị sao ạ."

"Bà nội đã sớm nói con đừng ở khách sạn, rất nguy hiểm, nếu thật sự gặp phải chuyện gì trong nhà không có ai giúp đỡ cả, Lê Lê của chúng ta xinh đẹp như vậy, càng phải cẩn thận một chút."

Thường gia là từ một tay Thường lão gia gây dựng nên, cũng chính là ông nội của Thường Lê, về sau trụ sở công ty chuyển đến Thượng Hải, Thường Lê học tập cùng bạn bè ở Bắc Kinh, nàng không nguyện ý đi cùng, liền một mình ở lại nơi này.

Cũng hiếm khi về biệt thự, chuỗi khách sạn Châu Ngộ có cổ phần của Thường lão gia, Thường Lê liền thường xuyên một người ở khách sạn.

Thường Lê cười cười: "Không có việc gì a, bình thường hệ thống bảo an ở đây rất tốt, lần này chắc là thang máy xảy ra trục trặc."

"Vậy cũng không được, lỡ như lần sau lại thế nữa."

Lão phu nhân thái độ rất kiên quyết, cuối cùng là hạ lệnh xuống: "Nhất định phải chuyển!"

Thường Lê không có để trong lòng, dù sao cô bây giờ cũng coi là vị hoàng đế bay xa, muốn quản cũng quản không được.

Lão phu nhân lần này là hành động tới cùng, ngày thứ hai vừa tỉnh, trong điện thoại Thường Lê liền có ba tin nhắn.

- Lê Lê, bà nội đã liên lạc giúp cháu, cháu đến sống cùng với chú một thời gian, ngay tại trung tâm thành phố, cách ngươi trường học cũng gần, Ninh Thanh lớn hơn cháu mấy tuổi, cũng không tính là quá có khoảng cách thế hệ.

- [Địa chỉ định vị] .

- [Hình ảnh] .

Thường Lê quét xuống, ấn mở, dừng lại.

Trong nháy mắt, màn kịch máu chó "tất cả những người yêu nhau trên thế giới này đều là họ hàng anh chị em" đổ lên đầu cô.

Cô nhìn hình ảnh khuôn mặt người đàn ông kia, mặc dù chỉ là bên mặt, nhưng chỉ bằng nhịp tim không tự chủ được này cũng biết đó là ai.

...Người này vậy mà lại là chú của cô?

Thường Lê nhớ lại thật nhanh số người thân thích mà cô đã gặp trong Tết Nguyên Đán, xác định không có nhân vật này, có một vẻ ngoài đẹp trai như vậy, cô không có khả năng không có ấn tượng.

Cô gọi lại cho bà nội mới biết được, anh ta tên là Hứa Ninh Thanh, không phải thân thích của Thường gia, chỉ là bà nội với mẹ anh ta là bạn bè tốt mấy chục năm, bây giờ mới biết.

"..."

Thường Lê không thể hiểu mạch não của bà nội, lo lắng cô một người ở khách sạn không an toàn, nên bà để cô đến sống cùng nhà với một người đàn ông trưởng thành.

Ấy, không đúng.

Nhìn bộ dạng hôm trước đó, chắc không còn độc thân, còn có thể không chỉ có một người bạn gái.

Thường Lê do dự trong chốc lát, đại khái ba giây, đứng dậy bắt đầu thu thập hành lý.

Dù sao đi trước xem một chút đi.

Cũng coi như chiếu cố một chút "con nai nhỏ" khó được một lần rung động.

Giữa mùa hè nhiệt độ cao, ánh nắng chói chang cơ hồ muốn bỏng da bỏng thịt.

Thường Lê đẩy một vali hành lý màu vàng, một chiếc balo mèo với bông hoa màu hồng ở trên ------ Cô không mang nhiều đồ dùng, chỉ mang mấy bộ đồ để thay, hơn phân nửa đều là đồ dùng hàng ngày của Bánh Bánh.

Thường Lê nghĩ, lỡ như trong nhà anh ta thật sự có phụ nữ, còn phải về khách sạn, không vội mà mang đến tất cả mọi thứ.

Cô đón taxi đi đến địa chỉ bà nội gửi, nhìn trái nhìn phải, chung quanh là nhà cao tầng liền kề, Thường Lê mất một chút thời gian tìm đường.

Mười phút sau, Thường Lê đứng ở trước cửa, cẩn thận từng li từng tí nhón gót bấm chuông cửa.

Từng giây từng phút trôi qua.

Thường Lê sợ Bánh Bánh ở trong balo sẽ buồn bực, còn đem nó thả ra bên ngoài.

Lúc này ngoài cổng một người một mèo hai mặt nhìn nhau bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Thường Lê rũ mắt nhỏ giọng hỏi: "Hay là.. chị lại ấn một lần nữa?"

Cô lại ấn thêm lần thứ hai.

Chờ hết kiên nhẫn cho tới khi bắt đầu hoài nghi có phải bà nội gửi sai địa chỉ không, thì cửa cuối cùng cũng từ bên trong kéo ra một đường nhỏ.

Hứa Ninh Thanh kéo cửa ra, trên thân tùy tiện mặc một bộ đồ ngủ, lộ ra một mảng lồng ngực to lớn cùng xương quai xanh còn đang dính nước, tóc cũng ướt sũng, tùy ý vuốt ra sau đầu để lộ vầng trán trơn bóng.

Thường Lê cảm thấy khí chất người này thật sự quá đặc biệt, có một số người là khí chất cấm dục, còn anh ta chính là khí chất ham mê túng dục, hết lần này tới lần khác cả người lại lười nhác cẩu thả, nhìn qua phong lưu nhưng lại sạch sẽ.

Ánh mắt hắn rơi trên mặt nàng, chân mày nhăn lại, không kiên nhẫn: "Ai vậy?"

Thường Lê đưa điện thoại cho hắn xem, đoạn tin nhắn giống như đoạn văn nhỏ của bà nội, cúi đầu, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Cháu chào chú!"

Một giây sau, cửa "phanh" một tiếng đóng sầm lại, chỉ còn nghe giọng nói nhẹ nhàng vọng ra: "Tìm nhầm người."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back