Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 119: Đi học cùng nhau


Quan hệ giữa hai người lại tốt như ban đầu, cùng ăn cơm tối xong Hứa Ninh Thanh chở cô đi học."

Buổi tối vẫn phải học môn chuyên ngành sao?"

Anh thuận miệng hỏi.Thường Lê: "Không phải môn chuyên ngành, là môn tự chọn của năm nhất."

"Em chọn môn gì?"

Thường Lê cảm thấy có chút khó mà nói thành lời, lúc đăng kí lớp cô lỡ quên mất, những môn thú vị đều bị người ta cướp sạch, khi cô vào thì chỉ còn hai môn.Một là lớp bắn cung do bộ thể thao mở, hai là cái mà cô đang chọn.Cô thở dài, tuyệt vọng nói: ". . .

Lớp dưỡng sinh bảo vệ sức khoẻ."

Lớp dưỡng sinh bảo vệ sức khoẻ của viện y học.Nghe cái tên đã không có tí tinh thần tuổi trẻ gì rồi.Hứa Ninh Thanh hơi nhíu mày một cái, dường như cũng rất giật mình, anh nhớ khi anh còn đi học có không ít những môn tự chọn về thẩm mỹ, thưởng thức phim, các loại văn hoá nghe nhìn, mà những lớp đó ở một trường nghệ thuật như Đại học Z nhất định không ít, ban đầu anh còn tưởng Thường Lê sẽ chọn mấy lớp như vậy."

Không có cướp được mấy môn khác."

Thường Lê giãy giụa lần cuối cùng, lên tiếng giải thích.Hứa Ninh Thanh cười lên: "Anh đi học cũng em nhé?"

Thường Lê dừng lại, ngước mắt: "Buổi tối anh không bận gì sao?"

"Không có."

Anh nói: "Vừa hay sắp già rồi, học tập dưỡng sinh một chút."

". . ."

Môn tự chọn là sinh viên các ngành toàn trường học chung, phòng học rất rộng, bởi vì các thầy cô điểm danh từng buổi nên không ai dám trốn học, trong phòng luôn chật kín người.Mà hầu hết những người học lớp này đều là bị ép buộc giống như Thường Lê.Thường Lê sợ Hứa Ninh Thanh đi vào sẽ khiến người khác chú ý, còn bắt anh mang khẩu trang.Kết quả cái khuôn mặt bị khẩu trang đen che hơn phân nửa kia của Hứa Ninh Thanh lại tăng thêm mấy phần hấp dẫn, cặp mắt đào tuỳ ý lướt qua cũng có thể phát ra ánh sáng mười vạn Volt.Thường Lê giơ tay vuốt tóc anh xuống: "Tốt nhất là anh nên che hết mặt mình luôn đi."

Hứa Ninh Thanh rất thích loại ghen tuông vu vơ như thế này, đề nghị nói: "Vậy chúng ta lén đi vào từ cửa sau đi."

Hai người ngồi vào chỗ trong góc hàng ghế cuối.Môn tự chọn dường như không có ai nghiêm túc nghe giảng, cô giáo vừa điểm danh xong mọi người đều đồng loạt nghịch điện thoại, toàn bộ cúi đầu xuống nên không có ai để ý đến bọn họ.Mấy buổi trước Thường Lê cũng chơi điện thoại trong lớp, chỉ là hôm nay có chút khác biệt, chơi với Hứa Ninh Thanh vui hơn điện thoại nhiều.Hai người còn ngang nhiên ngồi dưới hàng cuối nghe giảng bài.Chủ đề bảo vệ sức khoẻ hôm nay là "Xoa bóp", cô giáo ấn mở máy chiếu, đầu tiên là xoa bóp phần tay.Trên bảng chiếu là sơ đồ huyệt đạo của bàn tay.Hứa Ninh Thanh lười biếng dựa lưng vào ghế, kéo tay Thường Lê lại, học theo mẫu bắt đầu xoa bóp tay cho cô.Tay anh rất đẹp, không thô ráp chai sạn như những người con trai khác, thon dài sạch sẽ, móng tay cũng cắt tỉa gọn gàng, lúc làm động tác xoa bóp có hơi nổi gân xanh, một loại cảm giác mạnh mẽ lưu loát.Hứa Ninh Thanh hỏi: "Có thoải mái không?"

"Ừm, thoải mái."

Thường Lê chân thành đề nghị: "Nếu sau này anh thất nghiệp có thể đi làm trai bao đó."

Anh khẽ cười lên: "Em nỡ sao?"

Thường Lê hừ một tiếng.Hứa Ninh Thanh nhàn nhã nói: "Đôi tay này của anh có xoa bóp thì cũng chỉ vì em mà phục vụ, hôm nay học thêm một chút, sau này có thể chăm sóc em tốt hơn."

". . ."

Phần xoa bóp tay kết thúc, cô giáo còn nói: "Được rồi bây giờ chúng ta sẽ nói qua phần tiếp theo, cô thấy lớp chúng ta có rất nhiều sinh viên nữ, bộ phận tiếp theo mọi người nên nghe nghiêm túc một chút, nó có liên quan đến mọi người đấy."

Bảng chiếu nhảy một cái, xuất hiện bốn chữ ------ xoa bóp nơi nào đó.Thường Lê: ". . ."

Hứa Ninh Thanh: ". . ."

Dưới lớp mọi người bắt đầu cất tiếng cười xì xào khe khẽ.Cô giáo gõ gõ lên mặt bàn: "Không được cười, mọi người không nên có thành kiến với xoa bóp, nó mang lại rất nhiều điều tốt cho cơ thể."

"Tiếp theo cô sẽ nói về lợi ích của xoa bóp cái này, có hai lợi ích chủ yếu, đầu tiên là có thể tăng kích thước một cách hiệu quả, tiếp theo là thúc đẩy tuần hoàn máu, tránh ung thư tuyến nhũ*, các vấn đề về tuyến nhũ, còn có thể phòng tránh rất nhiều bệnh tật."*Nhũ: Ờm...

Ai cũng hiểu rồi đó, nhưng hãy cho Trà dịch bằng từ này 🙂))"Bây giờ cô sẽ mở một đoạn video xoa bóp."

Cô giáo ấn mở một video ngắn tầm năm phút quay các bước xoa bóp cái đó.Lúc này không có ai cúi đầu chơi điện thoại nữa, tất cả mọi người đều ngẩng mặt lên nhìn rất nghiêm túc, còn có người quay video đăng lên vòng bạn bè.Thường Lê có chút tuyệt vọng.Cô lén lút nhìn sang Hứa Ninh Thanh, phát hiện anh đang mặt không đổi sắc xem rất chăm chút.Tên biến thái này!!Video kết thúc, cô giáo tiếp tục giảng bài: Đầu tiên mọi người nhìn vào chỗ huyệt Đản trung này, nó có quan hệ mật thiết tới sản sinh nội tiết tố nữ. . ."

Hứa Ninh Thanh chợt nghiêng người qua, dùng khuỷu tay huých Thường Lê một cái."

Lê Lê."

Cô giương mắt, tức giận nói: "Có chuyện gì?"

Hứa Ninh Thanh che miệng lại, thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Anh đã ghi nhớ hết rồi."

". . ."

Cặp mắt đào của người đàn ông híp lại, trêu đùa ngả ngớn nhìn cô, lại còn hơi gật đầu, chân thành nói: "

Sau này nếu cần thì cứ nói với anh."

Thường Lê bùng nổ.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 120: Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới


Sao cái người này có thể mặt không đổi sắc nói ra mấy từ đó, đây là lời mời nguy hiểm gì vậy!!?------

Sau này nếu cần thì cứ tìm anh.Thường Lê phục.Cô sẽ cần sao!!Cô lạnh mặt nhìn Hứa Ninh Thanh hai giây, sau đó giơ tay cầm khẩu trang của anh lôi lên, kéo thật mạnh, che luôn cả hai con mắt.Hứa Ninh Thanh lại một lần nữa kéo khẩu trang xuống, nằm ngả ngớn trên bàn cười không dừng được.Tên chó chết này thực sự ngứa da rồi.Đáng lẽ cô không nên đi học cùng với anh!Vành tai Thường Lê đã đỏ tía, cô tháo dây buộc tóc ra, xoã tóc xuống vén lên trước ngực, che lỗ tai lại.Cô tét hai cái lên mu bàn tay Hứa Ninh Thanh, nghiêm túc nói: "Em đủ dùng rồi."

Hứa Ninh Thanh chống đầu dậy, bả vai rung rung, lồng ngực chập trùng, vẫn còn đang cười, hồi lâu sau mới nín được: "Không phải lúc trước em còn hỏi anh là đàn ông đều thích mỹ nữ da trắng ngực lớn eo thon chân dài hay sao, cô em nói có hiệu quả kìa."

Thường Lê liếc mắt, không thèm để ý anh nữa: "Ừ."

Dừng một chút, cô lại quay đầu lại, nhìn Hứa Ninh Thanh: "Anh thật sự thích như vậy à?"

Một câu trả lời không thể ba phải hơn: "Thích giống như em."

". . ."

Tám giờ rưỡi tan học, hai người đi ra bên ngoài cổng phía Đông ăn đêm, sau đó Hứa Ninh Thanh đưa cô về kí túc xá.Chiến tranh lạnh một tuần lễ kết thúc, tâm tình Thường Lê rất tốt, nhảy nhót ngâm nga chạy về kí túc xá, còn mang cả đồ ăn đêm về phòng chia cho mọi người.Hà Thiển Thiển nhìn cô cười nói: "Sao hôm nay trông cậu vui vậy, làm lành với bạn trai rồi à?"

Thường Lê vỗ bàn, đắc ý nói: "Đúng vậy."

Hà Thiển Thiển: "Hai người căn bản đâu có cãi nhau, đó chính là liếc mắt đưa tình."

Thường Lê không giải thích nhiều, cầm que xiên nướng đưa lên miệng cắn một phát.Hà Thiển Thiển đang ngồi nhắn tin cùng bạn trai ở xa, một bên hỏi: "Quốc Khánh này các cậu có về nhà không?"

Quý Thấm lắc đầu: "Nhà mình xa lắm, chắc là không về đâu."

Diệp Vân: "Mình về."

Mà Thường Lê thân là người địa phương không có quyền trả lời vấn đề này."

Còn cậu thì sao?"

Thường Lê hỏi cô.Hà Thiển Thiển: "Nhà mình cũng xa, mình còn đang suy nghĩ coi có nên về nhà không hay đi du lịch cùng bạn trai đây, Lê Lê, cậu không đi du lịch với bạn trai à?"

"Chắc là không được, mình có nhiều việc phải làm bên Gia Linh lắm, anh ấy còn phải tăng ca nữa."

Hà Thiển Thiển chậc chậc hai tiếng: "Nhưng mà đi du lịch nhất định phải nói với mẹ mình một tiếng, còn chưa đâu vào đâu đã ngủ chung một phòng rồi, dám chắc anh ấy mỗi ngày đều nhìn chằm chằm video của mình."

Thường Lê sửng sốt một chút: "Hai cậu ở cùng một phòng á?"

Hà Thiển Thiển cũng ngạc nhiên: "Sinh viên đi du lịch với bạn trai đều ngủ chung phòng mà."

Thường Lê: ". . ."

Cô thật sự không biết chuyện này, trong lòng còn cảm thấy bản thân có một căn biệt thự riêng với Hứa Ninh Thanh đã là đặc biệt lắm rồi, mặc dù cũng không ngủ cùng nhau.Hà Thiển Thiển tiến lại gần nói thầm với cô: "Các cậu chưa làm gì à?"

"Làm gì cơ?"

Hà Thiển Thiển vỗ tay, bốp bốp hai tiếng.". . ."

Thường Lê hiểu rồi: "Không có, nhưng cần phải làm à?"

Thường Lê hoàn toàn không ngại việc này, cô cũng từng nói với Hứa Ninh Thanh rằng cô không để ý, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy nếu quả thực tiến đến bước đó thì bọn họ quá thần tốc rồi.Để có thể thẳng thắn như vậy, đến cùng cần bao nhiêu dũng khí chứ!!"

Cũng không phải là cần."

Hà Thiển Thiển nhỏ giọng nói: "Chỉ là mình thấy bạn trai cậu lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, chắc chắn sẽ tương đối chủ động, cơ mà hai người mới đến với nhau chưa được bao lâu, nếu vậy thì có chút nhanh rồi."

"Chủ động thì cũng chủ động, nhưng anh ấy ý à."

Thường Lê cố lục lọi tìm từ ngữ: "Ngôn từ hổ báo nhưng nhát gần chết, suốt ngày nói mấy lời đường mật câu dẫn, nhưng sau đó lại chẳng làm gì cả, kêu là mình đang còn quá nhỏ."

Hà Thiển Thiển cảm khái nói: "Mình không nói chuyện với cậu nữa, chưa gì đã nhét một miệng thức ăn chó cho đứa yêu xa như mình."

". . ."

Hà Thiển Thiển lại nói tiếp: "Cơ mà nếu hắn như vậy cũng tốt, tính ra mình nhỏ hơn cậu một tuổi, sao bạn trai mình không nghĩ đến điều này nhỉ?"

Thường Lê cảm thấy chủ đề của các cô thật quá không lành mạnh, giọng nói càng lúc càng nhỏ xuống: "Bởi vì bạn trai cậu cũng trẻ tuổi, cậu cũng đâu có suy nghĩ cho cậu ấy đâu phải không?"

". . ."

Hà Thiển Thiển cho cô một ngón cái: "Cậu nói cũng đúng."

"Nhưng lúc trước mình thấy có một nghiên cứu nói như thế này, đàn ông là động vậy suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cho nên nếu cậu muốn thì chỉ cần dẫn dụ một chút, như vậy hắn sẽ chịu không nổi đâu."

". . ."

Thường Lê há miệng ngơ ngác, nghĩ lại câu nói kia, phản ứng rất quyết liệt: "Cái gì mà mình muốn chứ!

Còn lâu mình mới muốn!"

". . ."

Mười một giờ tắt đèn, Thường Lê thu dọn rác rồi đi hóng gió năm phút mới chậm rãi bò lên giường.Hiếm khi trằn trọc khó ngủ, nằm một lúc lâu vẫn không ngủ được, sau đó lại nhớ tới lời nói của Hà Thiển Thiển ------ đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.Quả nhiên xinh đẹp da trắng ngực lớn eo nhỏ chân dài là quan trọng nhất!!Thường Lê chậc một tiếng, có chút phiền.Trong đầu bắt đầu nhớ lại động tác xoa bóp cái bộ phận kia.Cô đang nằm ở trên giường, áo ngủ có kiểu dáng rất đáng yêu, lúc nằm nghiêng cổ áo trễ xuống lộ ra đoạn xương quai xanh trắng nõn thon gầy.Cô nhìn xuống, ánh trăng phản chiếu từ ô cửa sổ.Một đường cong chập trùng như có như không.". . ."

Thường Lê cuối cùng vẫn không thể thuyết phục bản thân dùng phương pháp xoa bóp kia. lại còn vừa xoa vừa thầm suy nghĩ mấy chuyện đó, cảm thấy thực sự quá đen tối rồi.Cô ép mình không được nghĩ đến chuyện này nữa, nhắm mắt năm phút sau vẫn không tài nào ngủ được, khó chịu lấy điện thoại bên cạnh gối ra, giảm độ sáng đến mức thấp nhất.Cô mở một ứng dụng tìm kiếm, do dự một chút, bắt đầu đánh chữ.[Cách tăng kích thước ngực]- Ngày thường ăn nhiều đu đủ, bơ và các loại thực phẩm giàu nguyên tố vi lượng, uống nhiều sữa bò và sữa đậu nành.- Tích cực xoa bóp trước khi đi ngủ, xoa huyệt vị theo chiều kim đồng hồ rồi ngược lại.- Bôi kem tăng kích thước.- Tắm nước nóng nước lạnh luân phiên.". . ."

Thường Lê vội vàng nhìn lướt qua, còn chưa kịp nhìn kĩ thì mặt đã đỏ tới mang tai vội vội vàng vàng tắt điện thoại, "bốp" một cái điện thoại nằm úp sấp trên giường, không muốn xem thêm nữa.Hứa Ninh Thanh là cái gì chứ!!Dựa vào đâu mà bổn cung phải vì anh xem mấy thứ xấu hổ này hả!!!!
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 121: Tắm nước nóng lạnh luân phiên


Thời gian trôi qua rất nhanh, đến nghỉ lễ Quốc Khánh thời tiết đã hoàn toàn mát mẻ.Thường Lê trở về nhà, được ông bà nội hỏi han một thôi một hồi, mặc dù trước đó cũng có về nhà lấy quần áo rồi thăm Bánh Bánh mấy lần, chỉ là không ở lại lâu.Lễ Quốc Khánh ngoan ngoãn ở trong nhà năm ngày, cuối cùng còn lại hai ngày liền nói là trên trường có việc muốn đi sớm một chút, sau đó giấu giấu giếm giếm đẩy một vali quần áo thu đông đến biệt thự ở cùng Hứa Ninh Thanh."

Đồ của em cứ đặt ở đây hết đi."

Hứa Ninh Thanh đứng trước cửa phòng ngủ nói với cô: "Lâu lâu đến còn có cái mà thay."

Thường Lê quỳ trên mặt đất, mở hành lý ra, quần áo bên trong xếp thành từng chồng cao như những chiếc núi nhỏ: "Nhưng bình thường em đều ở trường học mà."

Hứa Ninh Thanh: "Vậy thì để lại vài bộ, còn lại thì đợi kết thúc nghỉ lễ rồi mang đi."

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng nghe lời cất nửa số quần áo vào tủ đồ ở bên này.Ông chủ công ty không có quyền được nghỉ ngơi đúng hạn, Hứa Ninh Thanh còn có chút việc bận, sắp xếp cho Thường Lê xong liền đóng cửa đi ra ngoài.Thường Lê cũng có công việc bên Gia Linh chưa làm xong.Hai người liền yên lăng một người phòng khách một người phòng ngủ vội vàng làm việc.Buổi tối Hứa Ninh Thanh gọi thức ăn bên ngoài, xong xuôi mới chạy vào phòng Thường Lê gọi cô ra ăn cơm.Mấy hôm nay vẽ tranh liên tục nhiều giờ rất mệt mỏi, Thường Lê cảm thấy hai con mắt bắt đầu cay xè, sau khi ăn xong ngồi lại gần Hứa Ninh Thanh, hai người nói chuyện hồi lâu."

Em vẽ xong chưa?"

Hứa Ninh Thanh hỏi.Thường Lê có chút buồn ngủ, thanh âm cũng uể oải mệt mỏi: "Vẫn chưa, còn một phân cảnh nữa chưa vẽ, cảnh đó vô cùng phức tạp, mắt em sắp hỏng đến nơi rồi."

"Vậy thì nghỉ ngơi đã rồi vẽ tiếp."

Hứa Ninh Thanh xoa đầu cô: "Khi nào đến hạn?"

"Nói là trong tháng mười giao là được, nhưng em muốn biểu hiện tốt một chút."

Cô nhẹ nói, có chút ngượng ngùng: "Muốn mọi người chú ý đến em."

Tâm Hứa Ninh Thanh bị mài mềm nhũn, nghiêng đầu hôn lên tóc cô một cái: "Hôm nay đừng vẽ nữa, ngủ sớm một chút,ngày mai rồi vẽ có được không?"

Thường Lê đã năm ngày không được gặp anh, hiếm khi tỏ ra dính người, duỗi cánh tay ôm lấy cổ anh: "Mệt quá, anh ôm em vào đi."

Hứa Ninh Thanh cười nhẹ một tiếng, tiếng cười mang theo hơi nóng phả trực tiếp lên cổ cô.Tay anh vòng qua đầu gối cô, ôm cô lên rất dễ dàng, còn nhẹ nhẹ áng chừng một chút: "Sao lại nhẹ như vậy?"

Thường Lê cọ mặt vào ngực anh hai cái, giơ hai ngón tay lên: "Tám mươi hai cân*."*1kg = 2 cân, chị Lê nặng có 41kg thôi."

Vậy phải ăn nhiều một chút, ôm toàn là xương thôi."

Hứa Ninh Thanh đá cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đặt Thường Lê ở trên giường, hôn lên trán cô một cái, dỗ dành nói: "Không được bật đèn, bây giờ đi ngủ, ngày mai vẽ tiếp có nghe không?"

Thường Lê gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, Thường Lê nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Ninh Thanh xa dần.Cơn buồn ngủ vừa rồi cũng theo tiếng chân mà đi xa mãi, Thường Lê quấn chăn nằm hồi lâu, càng nằm càng tỉnh táo.Cô nằm thêm một lát lại bật dậy, mang dép lê đi đến bàn đọc sách mở đèn lên.Đôi mắt vẫn mỏi nhừ, không có hứng thú thức đêm vẽ tiếp.Thường Lê ngồi trước bàn sách, kéo rèm cửa ra, nhìn ra là một hồ nước nhân tạo, bên ngoài mưa rơi lác đác, trên mặt hồ xuất hiện những gợn nước li ti, thời thiết dần lạnh xuống.Cô chợt nhớ tới lời nói của Hứa Ninh Thanh.------ Vậy phải ăn nhiều một chút, ôm toàn là xương thôi.Gì cơ gì cơ gì cơ???Đây là ý chỉ chỗ nào đó của cô gầy sao!?Thường Lê dựa lưng vào ghế, hai tay gác lên thành ghế, ngẩng đầu nhìn về phía đèn trần, do dự ba phút mới đứng dậy.Cô lén lút mở đèn phòng tắm, lại thay dép.Muốn đi tắm rửa một chút.[Tắm nước nóng lạnh luân phiên giúp cải thiện lưu thông máu ở ngực]Xoa bóp gì đó thực sự quá xấu hổ, tắm rửa thì cũng không quá đáng đúng không!!??Mưa phùn hai ngày liên tiếp, trời cũng bắt đầu lạnh.Thường Lê vừa cởi quần áo mở vòi nước liền không nhịn được rùng mình một cái.Tắm nước nóng lạnh luân phiên đúng là tra tấn người khác, xối nước lạnh một cái liền không nhịn được co rúm người lại, cuối cùng Thường Lê dựa vào chút ý chí còn xót lại cố gắng tắm nhanh rồi chật vật đi ra.Sau đó thì rút ra kết luận là không đáng vì tên khốn kiếp như Hứa Ninh Thanh mà tắm rửa vào cái thời tiết giá rét như thế này!!Thường Lê run rẩy, đến áo ngủ còn chưa kịp mặc, chỉ khoác thêm áo choàng tắm, thắt dây bên hông một cái.Cô đẩy cửa ra ngoài, nhịn không được che mặt hắt hơi một cái.Cảm giác giống như dấu hiệu cảm cúm đến nơi.Cuộc tắm rửa này không đáng chút nào.Cô vừa nghĩ vừa chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, sau đó từ ánh đèn chiếu trên bàn nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng phía đối diện, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.Thường Lê dừng chân lại, kéo áo choàng lên trên cổ."

Không phải trước khi ăn cơm đã tắm rửa rồi à, sao em lại dậy tắm nữa?"

Giọng nói Hứa Ninh Thanh có chút trầm.". . ."

Thường Lê mím môi, lựa lời nói dối: "Em thấy không thoải mái lắm. . .

Nên muốn tắm lại một chút."

"Vừa rồi anh thấy em mệt đến mức ngã lưng cái là có thể ngủ luôn."

Hứa Ninh Thanh nói: "Đừng làm chuyện khác nữa, đi ngủ trước đã."

Anh tiến lên một bước nắm lấy cánh tay Thường Lê, bỗng nhiên bước chân dừng lại, ánh mắt rơi trên cổ tay cô, sau đó chậm rãi nhìn lên khuôn mặt cô: "Sao lại lạnh vậy?"

Thường Lê: ". . ."

Hứa Ninh Thanh nhìn về phía phòng tắm thì đoán ra được ngay.Cái thời tiết này nếu tắm nước nóng nhất định trong phòng tắm sẽ có hơi nóng, mà bây giờ nhìn vào không mảy may một tí hơi nước, chỉ có vũng nước dưới mặt sàn.Anh nhíu lông mày một cái, sắc mặt trầm xuống: "Em tắm nước lạnh?"

"Ừm."

Thường Lê tuyệt vọng gật đầu, nắm lấy vành tai ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng vậy."

"Trời lạnh như vậy sao còn tắm nước lạnh."

". . ."

Thường Lê di chuyển tầm mắt: "Anh đừng hỏi nữa có được không, em muốn đi ngủ."

Hứa Ninh Thanh chậc một tiếng, nhìn tâm trạng không tốt lắm, lạnh mặt cúi xuống nhìn cô, sau đó nắm lấy cánh tay cô xách ra ngoài: "Đứng đây cho anh."

Thường Lê: ". . . ?"

Trước đó tên khốn nạn này không phải nói là sẽ không bao giờ nổi giận với cô sao!!Bây giờ là cái gì vậy!!Mà nguyên nhân tắm nước lạnh sao có thể nói cho anh chứ!!!Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh cầm điện thoại, cấp tốc xuống hiệu thuốc mua thuốc cảm cúm rồi pha với nước, liếc nhìn cô một cái, quăng điện thoại qua một bên: "Uống thuốc rồi ngủ tiếp."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 122: Anh giận em à?


Sau khi ôm Thường Lê về phòng ngủ, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Hứa Ninh Thanh cũng không trở về phòng, cầm máy tính ngồi trên ghế sô pha tiếp tục xử lý hợp đồng, làm xong thì chơi thêm một trận game nữa.Sau đó liền nghe thấy trong phòng Thường Lê truyền ra tiếng nước cùng với mấy âm thanh nhỏ vụn.Hứa Ninh Thanh đứng dậy đi xem xem, vừa mới vào phòng thì thấy đèn bàn đang sáng, bên trên là tranh vẽ ngổn ngang.Anh nhíu mày lại.Cho dù anh không phản đối Thường Lê muốn đến Gia Linh làm việc, muốn sớm có thành tích, nhưng cũng không muốn cô mới năm nhất đã bận rộn trăm công nghìn việc còn phải thức đêm chạy bản thảo.Anh lười nhác dựa lưng vào tường, chờ Thường Lê ra khỏi phòng tắm.Nghĩ xem phải dỗ như thế nào để cô đừng vẽ tranh nữa, ngủ đã rồi tính tiếp, kết quả cô vừa đi ra thì thấy con mẹ nó ở cái thời tiết chết tiệt này còn đi tắm nước lạnh, cả người đều run rẩy, cánh tay lạnh buốt.Không biết là đang tìm chết hay gì.-Thuốc cảm cúm đến rất nhanh, Hứa Ninh Thanh ra ngoài mang vào, rót một ly nước nóng, đưa tới trước mặt Thường Lê: "Mau uống đi."

Thường Lê lại hắt hơi một cái, hít mũi nhận thuốc, uống một nửa thì không uống được nữa, thực sự quá đắng.Hứa Ninh Thanh ngồi bên cạnh, nhìn cô nhóc mặt mũi nhăn nhúm lại như nắm đấm.Cô mặc một chiếc áo choàng tắm, động tác khiến cổ trễ xuống, lộ ra mảng lớn phần da trắng nõn ướt sũng, đuôi tóc cũng ẩm ướt, vén lên trước ngực.Đôi mắt Hứa Ninh Thanh trầm xuống.Thường Lê ho nhẹ một tiếng, khó khăn nói: "Đắng quá, em không uống nữa đâu."

Hứa Ninh Thanh đứng thẳng người dậy, mặt không đổi sắc chỉnh lại cổ áo cho cô, nhàn nhạt nói: "Cảm đến nơi rồi, còn nửa ly nữa thôi, em mau uống đi."

Anh tháo đi vẻ ngoài vui vẻ thì thực sự khá lạnh lùng, Thường Lê ngẩng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh một chút, "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn cầm ly thuốc uống tiếp.Cái thuốc này vừa đắng, hương vị lại còn gay mũi, uống vào liền cảm thấy buồn nôn, Thường Lê nín thở uống thêm gần một nửa, cuối cùng còn thừa lại một hớp, tiếp tục thương lượng: "Được rồi, còn một hơi nữa thôi nhưng thực sự đắng quá, em không uống nữa có được không?"

"Không được."

Hứa Ninh Thanh từ chối vô cùng thẳng thắn, không hề nể nang mặt mũi.Thường Lê lập tức không vui.Nếu không phải anh nói thích cái gì mà eo nhỏ ngực lớn thì em cần phải tắm nước lạnh sao!Không phải là tại anh à!!Bây giờ anh hung dữ cái gì chứ!!!Em hỏi nhẹ nhàng như vậy mà anh còn hung dữ cái gì!!!Cô không muốn để ý đến anh nữa, đặt ly thuốc xuống bàn trà, nhảy xuống ghé sô pha chuẩn bị đi về phòng ngủ, kết quả chân vừa mới chạm đất liền bị Hứa Ninh Thanh ấn ngược trở về.Anh cầm chiếc ly trên bàn lắc nhẹ, ngẩng đầu uống cạn ngụm thuốc còn lại.Thường Lê ngẩn người.Một giây sau Hứa Ninh Thanh liền cúi người, ngón tay đè lên cằm ép cô mở miệng ra, mùi vị vừa đắng vừa chát một lần nữa xộc vào khoang miệng, người đàn ông khẽ xoa lên bờ môi cô, khàn giọng dỗ dành: "Nuốt xuống đi."

Thường Lê bị hành động lẳng lơ của anh làm cả người run lên, không còn cảm nhận được vị cay đắng nữa, vội vàng nuốt thuốc xuống."

Ngoan."

Hứa Ninh Thanh đan ngón tay xuyên qua tóc cô, đặt ở sau gáy, sau khi dùng phương thức vô cùng xấu hổ ép cô uống thuốc vẫn không muốn dừng lại, tiếp tục hôn một nụ hôn thật sâu.Đầu lưỡi Thường Lê run lên, không thể cảm nhận được vị đắng nữa.Một hồi lâu sau Hứa Ninh Thanh mới ngồi dậy, véo một cái lên má cô: "Được rồi, em đi ngủ đi."

Thường Lê sờ lên môi mình, nhìn Hứa Ninh Thanh, "Anh anh anh" nửa ngày cuối cùng cũng không nghĩ ra được từ gì để miêu tả anh cả, đành phải từ bỏ.Quay trở về phòng ngủ, Thường Lê bò lên giường đắp kín chăn, Hứa Ninh Thanh tắt đèn bàn cho cô, chỉ mở một bóng đèn ngủ nhỏ, nghiêng đầu nhìn cô: "Tối nay đừng có vẽ tranh nữa."

Thường Lê nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, nhìn theo hướng Hứa Ninh Thanh đi ra khỏi phòng rồi lại gọi anh lại.Hứa Ninh Thanh dừng bước, quay đầu nhìn cô.Thường Lê chống khuỷu tay lên giường: "Anh lại đây một chút."

Anh đi đến bên giường, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: "Sao vậy, em khó chịu ở đâu à?"

Thường Lê vươn cánh tay từ trong chăn ra, cổ tay áo choàng tắm hạ thấp xuống, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, cô ôm lấy cần cổ Hứa Ninh Thanh, nhõng nhẽo nói: "Anh giận em à?"

Hứa Ninh Thanh dừng lại, hôn cô một chút: "Không có."

Thường Lê chép miệng: "Sao ban nãy anh nói chuyện lạnh lùng vậy, trước đây anh đâu có như thế."

"Thường Lê."

Hứa Ninh Thanh khàn giọng nói: "Anh không quản em muốn làm cái gì, em muốn dựa vào sức mình lấy thành tích anh cũng không can thiệp, nhưng đừng quá gấp gáp, mệt mỏi thì đi ngủ, đừng có thức khuya, còn mẹ nó tắm nước lạnh tự giày vò chính mình."

". . ."

Thường Lê nghe rõ, cái người ngày nghĩ cô tắm nước lạnh là vì muốn tỉnh táo để vẽ tranh tiếp.Nhưng nguyên nhân tắm nước lạnh cô thực sự không thể nói với anh, đành phải ngượng ngùng buông lỏng tay cánh tay ra, nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết rồi, sau này sẽ không thức khuya nữa."

Sau khi chờ Hứa Ninh Thanh đi khỏi, Thường Lê thay áo choàng tắm thành áo ngủ rồi chuẩn bị đi ngủ, bởi vì uống thuốc nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.Nhưng cho đến nửa đêm Thường Lê bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nghẹt mũi đau đầu, mê man, trong mơ hồ cô biết được có lẽ mình sốt rồi, ly thuốc kia cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì cả.Cô không còn sức đứng lên nữa, chỉ biết chịu đựng khó chịu mà ngủ tiếp.Trong lúc lâng lâng cô thấy có một bàn tay đặt lên trán mình, vén những sợi tóc tán loạn trên trán cô, giọng nói Hứa Ninh Thanh văng vẳng bên tai: "Lê Lê, em sốt rồi, phải đi bệnh viện thôi."

"Em mệt lắm."

Thường Lê vừa mở miệng mới biết giọng mình bây giờ đang khàn đặc.Hai mắt nhắm nghiền, mí mắt nặng trĩ xuống, không mở ra được.Chỉ có thể nghe thấy tiếng chân Hứa Ninh Thanh từ xa lại gần, chắc là vừa ra khỏi phòng ngủ xong lại đi vào.Hứa Ninh Thanh về phòng mình lấy một chiếc áo khoác thật dày, bọc vào người Thường Lê, ôm ngang cô đi ra ngoài cổng.Mặt cô nhóc nóng đến đỏ bừng, đổ một tầng mồ hôi, tóc hai bên thái dương dính bết trên mặt, vô thức tìm kiếm hơi ấm từ lồng ngực anh, nhìn vô cùng đáng thương.Trời bên ngoài còn chưa sáng, tối tăm mờ mịt, ánh trăng vẫn đang treo cao trên trời, bên đường ngoại trừ những công nhân dọn vệ sinh thì dường như không có một bóng người.Ban nãy anh tỉnh dậy, nghĩ tối qua Thường Lê tắm nước lạnh xong còn hắt hơi mấy cái, không yên tâm nên đi qua phòng cô xem sao, kết quả liền nhìn thấy cô quấn chăn kín mít, cả người nóng bừng, đôi lông mày chau lại.Hứa Ninh Thanh đặt Thường Lê xuống ghế lái phụ, mở máy sưởi lên rồi phóng xe đến bệnh viện tư nhân.---------------Trans: Qua tết rồi, tết nay mọi người vui chứ?

Trà định hoàn thành chương này trong đêm giao thừa nhưng cuối cùng vẫn phải đợi mãi đến qua tết.

Tuy hơi muộn nhưng Trà chúc mọi người một năm mới vui vẻ bình an nha
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 123: Tần Hiệt tự sát


Lúc Thường Lê tỉnh lại thì không cảm thấy quá khó chịu nữa.Chỉ đổ mồ hôi, đầu cũng không còn đau, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bình thuốc đang treo trên cao, thuốc chảy từng giọt từng giọt xuống, đang còn một ít nữa.Cùng lúc đó, Hứa Ninh Thanh đẩy cửa đi vào phòng bệnh."

Tỉnh rồi à."

Thanh âm của anh rất chậm, bước nhanh tới."

Ừm, em bị sốt à?"

Hứa Ninh Thanh: "Ba mươi chín độ, bây giờ đã giảm một chút, còn ba mươi bảy độ sáu."

Anh hướng mắt nhìn lên bình thuốc, đưa tay điều chỉnh tốc độ nước chậm lại, sau đó gọi y tá vào để rút ra.Anh đỡ Thường Lê ngồi dậy, cầm bữa sáng ban nãy đi mua đặt lên trên bàn: "Em ăn một chút lót dạ đã."

Thường Lê kéo cổ áo lên ngửi, nhíu mày lại: "Em muốn tắm trước, ra nhiều mồ hôi quá."

"Em chịu khó một chút, bây giờ tắm sẽ bị cảm lại mất, đợi buổi trưa trời nóng lên rồi tắm."

Giọng của Hứa Ninh Thanh rất dịu dàng: "Ăn sáng trước đã."

Thường Lê cũng không từ chối, nghĩ tới bản thân vừa tắm rửa một cái liền tắm đến vào bệnh viện cảm thấy có chút hoang đường, nhớ đến nguyên nhân tắm rửa lại càng khó mở miệng.Ăn sáng xong nghỉ ngơi một lát mới đi tắm.Phòng bệnh đơn ở bệnh viện tư nhân cũng không tệ, tắm rửa xong mở đèn sưởi lên nóng muốn đổ mồ hôi thêm một lần nữa.

Lúc cô đang ngủ Hứa Ninh Thanh đã về nhà lấy quần áo.

Tắm rửa xong thay quần áo sạch, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.Hứa Ninh Thanh đi đến quầy thuốc lấy thuốc, khi trở về nhìn thấy cô đang ngồi trên mép giường lau khô tóc.Thường Lê quay sang, nhìn thấy anh đang cầm theo túi thuốc: "Nhiều thuốc vậy à."

Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, ném túi thuốc dưới đuôi giường, lại đi vào phòng tắm lấy máy sấy sấy tóc cho cô.Thường Lê cúi đầu , để cho Hứa Ninh Thanh sấy giúp cô.Cô có thể cảm nhận được Hứa Ninh Thanh đang không vui, từ tối hôm qua phát hiện cô tắm nước lạnh đến bây giờ, không nói chuyện niềm nở nữa.Ài dà.Cô giơ ngón tay lên, ngón trỏ xoa xoa lên cánh tay của anh ở bên cạnh.Hứa Ninh Thanh dừng động tác lại, nhìn xuống: "Ừm?"

Cô nhỏ giọng nói: "Em đảm bảo với anh sau này sẽ không thức đêm, cũng sẽ không tắm nước lạnh nữa, em không nghĩ tới sẽ bị sốt nghiêm trọng như vậy, anh còn muốn giận tới khi nào đây?"

"Anh không có giận."

Tay Hứa Ninh Thanh xuyên qua khe hở giữa làn tóc cô, nhẹ nói: "Chỉ là anh cảm thấy đã không chăm sóc em tốt."

Thường Lê mấp máy môi, tim mềm nhũn, nhẹ nhàng vùi mặt vào lồng ngực anh: "Là em tự làm mình bị sốt, đâu phải tại anh."

Sấy khô tóc, đo lại thân nhiệt, không còn nóng nhiều nữa liền làm thủ tục xuất viện.Hứa Ninh Thanh xếp gọn đồ đạc, đứng trước mặt cô: "Để anh ôm em xuống nhá?"

". . .

Không cần đâu, bên ngoài nhiều người lắm."

Hứa Ninh Thanh cười, đỡ cô đứng dậy: "Vậy em tự đi."

Thanh máy hạ xuống, Thường Lê: "Ngày mai phải đến tiêm nữa sao?"

"Ừm, tiêm thuốc hạ sốt là không sao nữa rồi."

Hứa Ninh Thanh vuốt đầu cô: "Còn phải đi học nữa."

Hai người đi đến cổng bệnh viện, sau lưng đột nhiên có người kêu một tiếng "Lê Lê".Cô xoay người, liền nhìn thấy bà nội đang được bảo mẫu trong nhà dìu tay chạy tới: "Ôi trời, sao lại ở bệnh viện rồi, cháu bị sao à?"

Thường Lê vội vàng buông tay Hứa Ninh Thanh ra: "Không có gì đâu bà, chỉ là bị cảm chút thôi, uống thêm ít thuốc là khỏi rồi, sao bà cũng tới bệnh viện vậy ạ?"

"Là A Đàn."

Bà nội chỉ vào bảo mẫu đứng bên cạnh: "Lần trước bệnh viện kê sai thuốc, dì ấy lại không biết chữ nên bà đi theo xem sao."

Bà nội nhìn cô một hồi, không biết đang suy nghĩ gì, lại nói tiếp: "Đừng có mà giấu bà nhé, bị bệnh thì phải xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đừng tự chịu đựng rồi vào bệnh viện nằm đấy."

"Cháu giống như sẽ tự mình chịu đựng không kể khổ với bà sao."

Thường Lê cười cười, che giấu hoang mang trong lòng.Bà nội kéo tay cô: "

Sau này bị bệnh thì phải gọi điện về cho ông bà, đừng lúc nào cũng làm phiền chú của cháu, người ta cũng rất bận rộn nhiều việc của công ty."

Hứa Ninh Thanh đứng một bên nói: "Không có gì đâu ạ, gần đâu cháu cũng rảnh rỗi, không phiền đâu."

Nói chuyện một lúc, bà nội mới cùng bảo mẫu đi về hướng quầy thuốc.Nỗi lo lắng trong lòng Thường Lê không cách nào buông xuống được: "Anh cảm thấy bà nội liệu có nhìn ra cái gì không?"

Hứa Ninh Thanh ngừng lại, người thế hệ trước đã trải qua nhiều chuyện, có những việc chỉ cần nhìn qua là hiểu rõ, huống hồ ban nãy bọn họ còn nắm tay, không biết là đã bị nhìn thấy hay chưa.Anh cúi xuống nhìn Thường Lê, cô nhóc vừa mới xuất viện nên anh cũng không muốn khiến cô căng thẳng: ". . .

Chắc là không đâu."

Thường Lê gật gật đầu: "Em cũng cảm thấy vậy."

Ngồi lên xe, Hứa Ninh Thanh thắt dây an toàn cho cô: "Em dự định khi nào nói cho bọn họ biết chuyện của hai chúng ta?"

"Em không biết nữa."

Thường Lê khó xử nói: "Hay là qua mấy năm nữa chúng ta trực tiếp đi lĩnh chứng rồi nói cho hai người họ đi."

Hứa Ninh Thanh nhíu mày một cái, cười: "Không sợ ông nội em sẽ đánh chết anh à?"

"Sao lại đánh anh, ông nội em rất thích anh nha, còn muốn anh làm con trai ông ấy."

". . ."

Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, không nói gì.Công nhận năng lực của anh là một chuyện, đồng ý để anh là cháu rể là một chuyện khác, Hứa Ninh Thanh biết rõ thanh danh trước kia của mình xấu đến nhường nào, đến cả Hứa Thừa Sinh còn chẳng muốn quản anh nữa là.Muốn để hai người họ chấp nhận cũng không phải chuyện dễ dàng, không nên kéo dài quá lâu.Anh lái xe ra khỏi bệnh viện: "Hay là kì nghỉ đông nay anh đến nhà em nhé."

"Dạ?"

"Công khai yêu đương."

". . ."

Chân gà trong tay Thường Lê vì câu nói của anh mà "Lạch cạch" rơi ngược vào trong túi, nhìn về phía anh: "Sao lại sớm vậy?"

"Sợ em chạy trốn, phải sớm để em chịu trách nhiệm với anh."

Hứa Ninh Thanh hờ hững nói: "Công khai xong thì kéo em đi lĩnh chứng luôn."

Thường Lê hơi chớp mắt, nghe mấy lời của anh giống như tương lai đã được định sẵn rõ ràng, nhưng lại nghĩ thấy không đúng lắm: "Nghỉ đông này em đã đủ tuổi đâu, lĩnh chứng cái gì chứ?"

Trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, là điện thoại của Hứa Ninh Thanh.Thường Lê quay đầu: "Điện thoại của anh đang ở đâu?"

"Túi áo khoác ở đằng sau."

Hứa Ninh Thanh nói: "Em lấy giúp anh với."

Cô lấy điện thoại ra, quét mắt nhìn lên màn hình, một chuỗi dãy sô không ghi chú.Hứa Ninh Thanh nhận: "Alo."

Thường Lê thấy sắc mặt anh chợt trầm xuống, đạp phanh chậm lại rồi dừng ở ven đường: "Tình huống bây giờ thế nào rồi?". . .Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh nhìn Thường Lê, môi mím thành một đường thẳng, chầm chậm nói: "Là Tần Hiệt."

Thường Lê nghe được cái tên này cơ hồ toát mồ hôi lưng.Hứa Ninh Thanh: "Mẹ hắn gọi tới, nói bây giờ đang ở bệnh viện Thành Đông, tự sát không thành."

Cô trợn to mắt, không thể tin được: "Cái gì cơ?"

"Anh phải đi xem một chuyến, để anh đưa em về nhà trước."

Lo lắng cô sẽ sợ hãi, Hứa Ninh Thanh còn nở nụ cười, giọng nói ấm áp: "Anh sẽ về nhanh thôi."

"Nhưng em muốn đi với anh."

Hứa Ninh Thanh trầm mặc nhìn cô, cuối cùng gật đầu: "Được."

Bây giờ Tần Hiệt đang ở bệnh viện Thành Đông, cách đây rất xa.Thường Lê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lúc trước Hứa Ninh Thanh nói với cô, mẹ ruột Tần Hiệt có vấn đề về tâm thần, có thể di truyền, cho nên khả năng phát tác của Tần Hiệt và Tần Nguyệt rất cao, sau khi Tần Nguyệt chết thì Tần Hiện cũng phát sinh vấn đề tâm lý, điều trị ở nước ngoài một khoảng thời gian rất dài.Mà bây giờ. . .Hành lang phòng bệnh VIP rất yên ắng, chỉ có một người phụ nữ đang ngồi, cúi đầu đan ngón tay vào tóc, mặt chôn dưới khuỷu tay.Nghe được tiếng bước chân của họ mới ngẩng đầu.Đôi mắt của bà rất giống Tần Hiệt, chỉ là ảm đạm vô hồn hơn một chút, những vết chân chim hằn trên khuôn mặt, nhìn ra được đã nhiều tuổi rồi, Thường Lê nhận ra đây chính là người mẹ ruột kia của Tần Hiệt và Tần Nguyệt.Bà xoa tay lên quần, đứng dậy.Hứa Ninh Thanh: "Tần Hiệt sao rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi."

Tay bà không ngừng bứt bứt cọ cọ ống quần: "Tôi nghe Tần Hiệt nói, cậu muốn đâm đơn kiện à."

Hứa Ninh Thanh im lặng."

Tôi biết A Hiệt về nước tìm cậu, nói chút lời khó nghe làm chút việc không đúng, nhưng trước đó không phải đã giam giữ nửa tháng rồi sao, A Hiệt coi như đã trả giá đắt rồi, sao lại muốn kiện nữa, lần này thua kiện là phải ngồi tù đó."

Người đàn bà cúi thấp thân người xuống: "Tôi biết cậu là người tốt, trạng thái tình thần của thằng bé không ổn định, đừng tra tấn nó bằng cách này có được không?"

Thường Lê nhíu mày lại, nhịn không được nói: "Dì à, ban đầu hắn lái xe đâm phải người, cũng may không có việc gì nên mới giam giữ mười lăm ngày, nghiêm trọng hơn một chút là thành phạm tội dì biết không, tội âm mưu giết người đó, nhưng sau khi hắn bị giam giữ vẫn chưa từ bỏ ý định, dì không thể nói một câu 'người tốt' là bọn cháu coi như không có chuyện gì được."

Mẹ Tần nhìn về phía Thường Lê ở bên cạnh, liên tục gật đầu: "Tôi biết tôi biết, cháu nói đúng, tôi đảm bảo sau này A Hiệt sẽ không quay lại quấy rầy hai người, chờ sau khi xuất viện tôi sẽ dẫn nó xuất ngoại, vĩnh viễn không quay về nữa."

Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh một chút, anh đang im lặng nghe, một lát sau mới hơi gật đầu: "Để anh vào xem hắn trước."

Anh cúi đầu nhẹ nói với Thường Lê: "Em vừa mới xuất viện đừng đi vào, ở bên ngoài chờ anh một lát."

"Được."

Trên hành lang chỉ còn lại Thường Lê và mẹ Tần, cô hướng mắt nhìn vào phòng bệnh, Hứa Ninh Thanh đang nói chuyện với bác sĩ, cô quay đầu lại, nói với mẹ Tần: "Dì ngồi xuống ghế đi."

Tần mẫu gật đầu: "Ầy."

Tính toán tuổi tác, Hứa Ninh Thanh và Tần Hiệt bằng tuổi nhau, mẹ Tần cùng Trần Điềm chắc cũng tương tự, nhưng nhìn trông có tuổi hơn nhiều, con ngươi ố vàng, đục như đám mây mù, không nhìn rõ ánh sáng.Thường Lê dựa vào ghế, trong lòng thở dài."

Cháu là bạn gái Hứa Ninh Thanh à?"

Mẹ Tần nhẹ giọng hỏi.Thường Lê: "Vâng."

"À ------" Mẹ Tần nhẹ nhàng chậm rãi cảm thán, giống như một chiếc ống thổi cũ nát: "Bạn gái à."

Nghĩ đến quan hệ giữa Tần Nguyệt với Hứa Ninh Thanh, Thường Lê bỗng không biết nên nói gì, nhưng vẫn không ngừng nhíu mũi lại, cô không thích người khác đem Tần Nguyệt và Hứa Ninh Thanh đặt cùng một chỗ, cũng không thích người khác nhắc đến việc cô là bạn gái của Hứa Ninh Thanh như vậy.Nói cho cùng chuyện ngoài ý muốn lần đó là do Tần Nguyệt đơn phương, Hứa Ninh Thanh hoàn toàn vô tội."

Tần Hiệt...

Tại sao lại muốn tự sát?"

Mẹ Tần thở dài: "Thằng bé từ nhỏ đã rất thân thiết với em gái, rất thương yêu em gái, sau khi con bé nhảy lầu thì đã rơi vào trầm cảm, chuyện này thực ra cũng phải trách tôi, là tôi sinh ra chúng nó, sau này phía ba thằng bé không cần con trai nữa, cho tôi một khoản tiền mang nó ra nước ngoài điều trị."

Thường Lê yên lặng lắng nghe."

Điều trị ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng đã ổn định hơn, đoạn thời gian trước là ngày dỗ em gái nó, bọn tôi về nhà thăm con bé, chỉ là tôi không nghĩ nó sẽ đi tìm Hứa Ninh Thanh, sau khi nhận được đơn hầu toà của toà án thì rất kích động, buổi sáng tôi ra ngoài mua đồ ăn, về nhà thì thấy nó... uống thuốc ngủ rồi."

Giọng nói mẹ Tần nghẹn ngào, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt: "May mà cứu được."

"Cháu là bạn gái Hứa Ninh Thanh."

Mẹ Tần nhìn Thường Lê, nắm lấy tay cô: "Có thể thay tôi nói giúp vài câu, bảo cậu ta đừng truy cứu Tần Hiệt nữa có được không?"

Thường Lê khẽ nói: "Những tổn thương lúc trước anh ấy phải một mình chịu đựng, cháu là bạn gái cũng không có quyền can thiệp vào chuyện này."

"Tôi biết việc này đã mang đến cho cậu ấy rất nhiều phiền toái, là A Hiệt không hiểu chuyện, khi đó cảnh sát điều tra ra rồi mà vẫn không chịu tin tưởng, nhưng dù gì trạng thái tinh thần của thằng bé cũng không tốt, lại phải đi kiện tụng tôi sợ nó không chống đỡ được."

Vành mắt mẹ Tần đỏ ửng, hai tay không ngừng run rẩy: "Nhưng con gái của tôi chết cũng có liên quan đến cậu ta mà, tôi biết chuyện này không thể trách ai, nhưng vì cậu ta mà con bé mới nhảy lầu, bây giờ không thể chừa cho A Hiệt của chúng tôi một con đường sống ư..."

Móng tay Thường Lê bấm chặt vào lòng bàn tay, không thể tin được cái lập luận này."

Cái gì mà cũng có liên quan đến anh ấy, từ trước tới nay Hứa Ninh Thanh chưa bao giờ biểu hiện rằng mình thích Tần Nguyệt, dì đã nói cảnh sát điều tra rồi cũng phải biết trong chuyện này người bị hại từ đầu tới cuối là anh ấy."

"Chẳng qua anh ấy là được người ta thích mà thôi, dì có biết khi ấy có bao nhiêu người đàm tếu gièm pha anh ấy, dì có biết Tần Nguyệt cố ý chờ Hứa Ninh Thanh để anh ấy tận mắt nhìn thấy cô ta tự sát, cố ý muốn anh ấy ban đêm không ngủ ngon giấc không?

Hứa Ninh Thanh làm gì sai chứ, suy cho cùng anh ấy chỉ từ chối một đứa con gái mà thôi, chuyện hai bên tình nguyện, nào có chuyện không được đáp trả lại suy nghĩ cực đoan rồi đi trách anh ấy?"

Âm thanh Thường Lê bắt đầu run rẩy, hốc mắt nóng lên: "Bây giờ Tần Hiệt hết lần này đến lần khác chắn đường anh ấy, theo dõi anh ấy, lái xe đâm vào anh ấy, lại còn vu khống anh ấy, dựa vào cái gì mà anh ấy phải tha thứ cho Tần Hiệt, bởi vì mấy chuyện không tồn tại trong quá khứ sao?"

"Dì à, con người cũng là máu thịt cả thôi."

Thường Lê cảm giác như nước mắt sắp trực trào đến nơi: "Dì có thể thiên vị con trai dì, nhưng không thể không công bằng với Hứa Ninh Thanh như vậy."

Thường Lê không nhịn được những lời ác độc.Tần Nguyệt chết là do cô ta tự nguyện, dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho Hứa Ninh Thanh.Ngày giỗ năm nay của Tần Nguyệt, Hứa Ninh Thanh mang hoa đến trước mộ đã là tận lòng rồi.Tần Nguyệt với Tần Hiệt thành ra như bây giờ cũng không liên quan tới Hứa Ninh Thanh, mà là di truyền từ mẹ bọn họ.Những lời ác độc này Thường Lê không nhịn được muốn nói ra, nhưng nhìn vào khuôn mặt tang thương của mẹ Tần vẫn không thể nói ra khỏi miệng.Lồng ngực phập phòng, bởi vì vừa mới bị sốt, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.------Trans: Xin lỗi mọi người vì vắng bóng thời gian khá dài.

Trà sẽ cố gắng đăng đều chương nhất có thể :3
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back