Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)

[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
👾Thành phố E - Chương 17


Chương 124: Dị dạng [17] – "Đưa tay đây, để anh sờ hai cái..."

Tấm kính bị lau sáng bóng đến mức, ngay cả những biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên gương mặt Đàm Gian cũng bị phản chiếu rõ rệt.Chỉ cần hơi ngẩng mắt, em đã chạm ngay ánh nhìn như có như không, nửa cười nửa không, phía sau lưng mình.Sắc mặt em trong thoáng chốc trở nên trống rỗng, tay chân mềm nhũn, không biết phải làm gì.

Ngón tay em tì lên lớp kính lạnh băng, thân thể lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.Em không biết người phía sau đã đứng chờ em ở đây bao lâu, hoặc nói đúng hơn, việc bị phát hiện nhanh đến mức khó tin.

Em còn chưa kịp ổn định trên bệ cửa sổ chật hẹp, đã bị kẻ săn mồi thong dong chờ sẵn, bắt gặp ngay tại chỗ.Thế là mọi cố gắng trước đó – làm nũng, mè nheo, lừa được hệ thống giúp mình trèo lên đây – phút chốc biến thành trò ngốc nghếch.Đặc biệt là, sau lưng em là trái tim quái dị đập rùng rợn sau lớp kính dày, trước mặt lại là lan can sắt như đầy gai nhọn.Em bị kẹt lại chính giữa, tiến thoái lưỡng nan, gần như không còn chỗ trốn.Dù có cố gắng thế nào, giờ mà nhờ hệ thống giúp em chạy tiếp thì với việc đã bị quái vật tóm sống như thế này, em cũng chắc chắn sẽ bị nhấc bổng lên bằng gáy và khóa chặt.Toàn thân Đàm Gian cứng đờ, sống lưng thẳng tắp, không dám quay đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cố gắng lùi sâu hơn về phía góc bệ cửa sổ để trốn thêm một chút.Nhưng phía sau chỉ còn lớp lá chắn dữ liệu mà hệ thống tạo ra để em không bị gai sắt cứa vào.

Em lùi thêm nửa bước, khoảng không hẹp này liền chẳng còn lấy một bóng tối để ẩn mình.Em biết rõ hành động lúc này chỉ là tự lừa dối.

Giống như một con thú nhỏ dù có vẫy vùng vẫn bị bàn tay to lớn giữ chặt cái đuôi, bất lực, ủ rũ.Em phồng má, chậm rãi mà không tình nguyện, xoay người lại.Và bắt gặp một đôi mắt xanh biếc, sâu thẳm như hồ nước.Đàm Gian thoáng sững.

Em vốn nghĩ, kẻ đứng chờ ngoài khung cửa sắt sẽ là Viện trưởng.

Nhưng bất ngờ thay, người cúi đầu nhìn em lại chính là Percy, "người chồng hoàn hảo" ở thành phố D.Mái tóc dài màu vàng nhạt hơi xoăn của hắn được buộc gọn bằng dải lụa xanh – trắng, rõ ràng trước khi đến đã chau chuốt kỹ lưỡng.

Trên người khoác chiếc áo choàng dài cùng tông, dáng dấp cao ráo thanh thoát.

Dù đứng trong căn phòng u ám đẫm máu thịt, anh ta vẫn toát ra vẻ lịch lãm, tao nhã như thường.Hai người chạm mắt.

Dù là kẻ chậm chạp như Đàm Gian, em cũng mơ hồ nhận ra một chút ngượng ngập lạ thường.Cái cảm giác chẳng khác gì: vừa nãy người yêu cũ vì mình mà đánh nhau tóe máu, quay đầu lại thấy bản thân trốn trong góc, lặng lẽ ngồi xem kịch.Percy thì lại điềm nhiên mỉm cười.

Anh ta cúi mắt, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trắng muốt của em.Lúc này trông em thực sự nhếch nhác.

Da dẻ vốn dễ để lại vết, bị cặp song sinh vồ vập chẳng chút dịu dàng, khắp chỗ lộ ra toàn dấu cắn đỏ thẫm, cùng những vết xước máu khô khi em gắng chui qua lưới sắt.

Những vết hằn chằng chịt ấy in trên nền da trắng, khiến em trông như một con búp bê tả tơi đáng thương.Mà búp bê ấy giờ lại còn căng thẳng đến mức mắt mở tròn, ngó chằm chằm vào anh ta.Percy không nén nổi ý cười, khóe môi cong lên khoái trá.Anh ta đưa tay, kéo mảnh vải rách còn mắc trên lưới sắt ra.Thật ra ngay khi em mới lách vào trong, anh ta đã để ý: bé ngốc xinh đẹp chẳng biết che giấu dấu vết, cứ thế để mảnh áo bị xé mắc vào song sắt, phấp phới như lá cờ trắng đầu hàng.Percy vừa buồn cười vừa bất lực, đành đợi bọn kia cắn xé nhau, rồi lặng lẽ cầm lấy mảnh vải ấy."

Ngốc thật."

Anh ta khẽ cười, vo tròn mảnh vải, rồi để nó tan biến trong tay."

Lần sau phải biết giấu kỹ hơn."

Đàm Gian vẫn tái nhợt.

Trong tầm nhìn càng lúc càng căng thẳng của em, Percy chậm rãi giơ tay.

Song sắt khóa cửa sổ vốn sắc bén, vậy mà anh ta chỉ cần siết nhẹ, máu đỏ đã rỉ qua kẽ tay, nhỏ xuống mặt em, nở thành đóa hoa đỏ tươi.Em bàng hoàng ngẩng lên, nhìn Percy uốn cong, bẻ gãy những thanh sắt cứng thành một khoảng trống đủ một người chui qua.Anh ta tiến vào.Không gian vốn chật, giờ nhét thêm một người đàn ông cao lớn, em lập tức bị ép sát vào ngực hắn.

Vai em nhỏ đến mức một bàn tay cũng có thể ôm trọn.Percy cúi đầu, mặt gần như kề sát mặt.Hơi thở nóng hổi quấn lấy nhau, trong khoảng không chật chội ấy dấy lên khí tức mơ hồ, bỏng rát.Đàm Gian bị chèn đến khó chịu, đôi chân không biết để đâu, cuối cùng chỉ có thể vòng dè dặt qua eo hắn, lí nhí hỏi:
"Anh...

định bắt em về sao?"

Percy không trả lời.

Tay hắn đột ngột bịt lên môi em.

Tiếng nũng nịu còn chưa bật ra đã bị chặn lại.

Lòng bàn tay hắn phảng phất mùi cam chín pha với gỗ trầm, bao phủ toàn bộ khứu giác.Em "ưm" một tiếng, lập tức ngoan ngoãn im bặt.Lực tay hắn siết thêm, môi em bị ép méo đi.

Đến khi em rụt rè thè lưỡi, khẽ chống cự nơi lòng bàn tay, hắn mới chậm rãi buông."

Em định trốn ở đây đến bao giờ?"

Đôi mắt dài khẽ hẹp lại, ánh nhìn dán chặt lên gương mặt em, chăm chú đến khó tả."

Rồi bọn họ cũng sẽ tìm ra thôi."

Quả nhiên, gần như ngay khi lời anh ta rơi xuống, phía ngoài cánh cửa sắt dày, vang lên tiếng nói ồn ào của Quý Phù:"Chậc, tìm khắp không thấy, con thỏ kia chạy nhanh thật."

"Có khi chúng ta nghĩ em ấy thông minh quá đấy ?

Bé ngốc đó biết đâu vẫn đang trốn chỗ cũ khóc thút thít ấy chứ."

Tiếp theo là giọng trầm ấm của Viện trưởng:"Đừng coi thường em ấy.

Thỏ tức giận cũng biết cắn người."

Quý Phù khinh miệt: "Khi nào em ấy thành 'người nhà' của mấy người vậy?"

Viện trưởng không trả lời.

Nhưng bước chân dồn dập đã rõ ràng hướng thẳng về phía này.Tiếng giày càng lúc càng gần, Đàm Gian hoảng loạn, thân thể căng cứng.

Em chẳng còn dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên đùi Percy, bị anh ta ôm ghì.Percy cúi thấp đầu, môi nóng áp vào vành tai em thì thầm:"Biết lúc này phải chạy thế nào không, Tiểu Đàm?"

Anh ta như nhớ lại thành phố D, giọng mang theo ý cười trêu chọc, đổi cách xưng hô:"Hay là... vợ cũ?"

Em đã sợ đến rối loạn, không để tâm đến trò đùa ấy, chỉ bấu chặt áo ngực anh ta, ánh mắt khẩn khoản, chờ hắn chỉ đường thoát.Bước chân càng gần.

Percy còn muốn đổi lấy một nụ hôn làm thù lao, song tiếc nuối bĩu môi.

Nắm tay anh ta dồn lực, đấm mạnh xuống khung kính.Tiếng kính vỡ lanh lảnh vang lên.

Đàm Gian sững lại, liền cảm thấy vai bị đẩy.Percy cụp mắt, ngón tay dài dính máu đỏ, khuôn mặt tuấn nhã bị mảnh kính cắt một vết sắc lẻm.

Trong khoảnh khắc em rơi xuống, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt anh ta từ trên cao dõi theo.Anh ta nhẹ giọng, như lời tiễn biệt, lại như kỳ vọng:"Đi đi, Tiểu Đàm."

"Rồi sẽ có người đón em."...Cánh cửa sắt phía sau bất ngờ bị đá tung.

Quý Phù lao vào, mái tóc đỏ rực nổi bật dưới ánh đèn chói gắt.

Hắn vừa vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.Ngẩng lên, thấy Percy tựa vào khung cửa, đôi tay đầy máu, nở nụ cười hiền hòa vô hại."

Xin lỗi, có vẻ tôi không giữ nổi bé thỏ nhỏ bỏ trốn ấy rồi."

Nhìn khung cửa kính tan tành, gương mặt Quý Phù trở nên tối sầm....Bên tai Đàm Gian chỉ còn tiếng gió rít gào.Bị Percy đẩy xuống, phía dưới chính là tấm lưới máu kỳ dị phát sáng.Trong đầu em toàn là ý nghĩ rối bời.Chỉ mong đám "mạng lưới máu" kia mềm, để khi rơi xuống không đau quá.Khoảng cách không cao, em chỉ lơ lửng vài giây rồi cắm xuống thứ gì đó ấm nóng.

Tai còn thoáng nghe tiếng rên khẽ trầm đục.

Em choáng váng, cố gắng chống người dậy, rồi mới nhận ra dưới thân mình không phải mạch máu, mà là... một người.Lòng bàn tay đặt xuống cảm giác không hề lạnh lẽo, ngược lại ấm áp, có cả kết cấu da thịt.Em tò mò xoa thêm vài cái, lại thấy nó càng nóng, thậm chí còn cứng cứng...Chưa kịp hiểu, bên tai vang lên giọng khàn lạnh:"Xong chưa?"

"Hay muốn đổi chỗ cho dễ sờ?"

Đàm Gian giật nảy, như con thỏ bị giẫm trúng đuôi, bật dậy nhảy lùi vài bước, chới với suýt ngã.Lúc này mới thấy rõ: người vừa bị em ngồi đè chính là Liên Bồ.Anh ta khẽ chống người dậy, chiếc kính không gọng vốn ngay ngắn giờ đã lệch hẳn, trên khuôn mặt trắng trẻo còn hằn rõ hai dấu tròn đỏ – in ra từ chính mông em.Mặt Đàm Gian đỏ bừng như bị châm lửa.

Ban nãy, quả nhiên em có cảm giác... ngồi phải cái gì kỳ quái thật!Em cúi gằm, đứng thẳng như học sinh tiểu học, đầu gần chạm đất, lí nhí xin lỗi:"Xin... xin lỗi..."

Đôi mắt dài hẹp của Liên Bồ liếc em, rồi thong thả liếm môi."

Khi nãy sờ sướng thế sao không nói xin lỗi?"

Đàm Gian cúi đầu càng thấp.Đuôi giọng hắn thoáng ý cười:"Dám làm thì phải dám chịu."

"Đưa tay đây, để anh sờ lại hai cái."
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
👾Thành phố E - Chương 18


Chương 125: Dị Hình [18] - Tất cả chỉ là một cuộc phiêu lưu...Hai bàn tay Đàm Gian không biết phải đặt ở đâu cho đúng.Em vừa bị Percy đẩy xuống từ một độ cao nửa tầng, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.

Lại thêm chuyện ban nãy vô tình ngồi đè lên mặt Liên Bồ, khiến gương mặt em nóng bừng như bốc cháy.Cả đầu óc cũng quay cuồng, mơ hồ.Nghe Liên Bồ nói vậy, em lại thật sự ngốc nghếch chìa tay ra, mơ màng đặt vào lòng bàn tay hắn.Đầu ngón tay còn khẽ cọ nhẹ, như làm nũng.Hơi thở Liên Bồ khựng lại.

Khi bắt gặp ánh mắt màu trà còn đẫm hơi nước của em, anh ta khàn giọng hừ nhẹ, rồi đưa ngón tay nhỏ bé ấy lên môi, dùng chiếc nanh hổ không nặng không nhẹ cọ qua.Chỉ thoáng chốc, Đàm Gian cảm nhận được sự ấm áp mềm mại lướt qua, như lông chim thoáng chạm.

Nhưng ngay sau đó, đầu ngón tay lại truyền đến một cơn đau nhói bén sắc.Liên Bồ đã cắn xuống.Cú cắn ấy khiến linh hồn mơ màng của em lập tức quay về với thân xác.Trên đầu ngón tay trắng mịn in hằn một dấu răng đỏ nhạt.

Liên Bồ dường như thấy chưa đủ sâu, đầu lưỡi mang theo thô ráp lại chậm rãi lướt qua, để lại một lớp sáng óng ánh trên vết cắn đỏ tươi.Đàm Gian muộn màng rụt tay về, ngẩng đầu trừng anh ta .Anh ta lại bị chính đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm, ánh mắt chất đầy sự oán giận, nhưng Liên Bồ chỉ lười biếng cong khóe môi, cười khẽ:"Ngoan lắm, Tiểu Đàm."

"Nhưng sao em lại chạy loạn tới đây?"

Chưa để em đáp lại, đôi môi đã bị ngón tay thon dài đè xuống.

Liên Bồ nheo mắt, vẫn cười ranh mãnh:"Để anh đoán nhé, phải chăng trò mèo vờn chuột của em thất bại rồi?"

Đàm Gian ngửa mặt, chiếc cằm nhỏ bị ngón tay hắn ấn xuống, hõm thành một vệt trũng.Ánh mắt anh ta chăm chú dõi theo, rồi dịu dàng vén mái tóc rối vương trên trán em.Những sợi tóc lòa xòa khiến em ngứa ngáy, vội vàng ngửa cổ né tránh bàn tay ấy."

Đáng tiếc thay, phòng lưu trữ hồ sơ này vốn là nơi anh làm việc..."

Liên Bồ nhún vai, chẳng để tâm chuyện em tránh né.

Anh ta chỉnh lại cổ áo, tầm mắt rơi xuống cổ tay trần trụi bên phải của em.Trên làn da trắng nõn vẫn còn vết hằn đỏ chưa tan hết, chiếc xương cổ tay gầy guộc lộ rõ, hằn lên một dấu răng đỏ tươi.Liên Bồ chợt lộ vẻ đã hiểu ra.

Khóe môi anh ta nhếch lên, giọng điệu pha chút trêu chọc:"Có lẽ, nếu em cầu xin anh, anh sẽ đưa em bỏ trốn?"

Nghe anh ta đùa cợt, Đàm Gian mím môi, lại trừng anh ta một cái nữa.Mặc dù chính em cũng không hiểu sao mọi chuyện lại rẽ sang quỹ đạo kỳ quặc thế này.

Ban đầu, em chỉ muốn tới tầng bốn tìm chân tướng của thành phố E.

Giờ thì, tuy đã tiến thêm một bước vào trung tâm của thành phố, nhưng rõ ràng bản thân em cũng rơi vào tình thế nguy hiểm khôn cùng.Ánh mắt Đàm Gian vô thức lướt qua kiến trúc sau lưng Liên Bồ.Ban nãy em chỉ nhìn thoáng qua qua cửa kính, còn lúc này đứng ngay trước mặt, mọi chi tiết đều hiện rõ.Những "bức tường" màu máu sẫm đỏ vươn cao, trên bề mặt lộ rõ mạng lưới gân máu, phập phồng theo nhịp co bóp của "trái tim khổng lồ".Những ống dẫn phát quang khổng lồ men theo dãy phòng khám nhỏ hẹp, dòng chất lỏng sáng lấp lánh đang chảy xiết trong các ống trong suốt ấy, tỏa ánh sáng kỳ dị giữa không gian u tối.Đàm Gian còn chưa kịp nhìn kỹ, Liên Bồ đã khẽ khựng lại, lập tức bước lên che chắn tầm mắt em.Anh ta đeo lại cặp kính không gọng, chậm rãi đẩy gọng lên sống mũi.

Nụ cười tà ác nơi khóe môi dần biến mất, thay vào đó là vẻ ôn hòa nho nhã thường thấy của một bác sĩ."

Được rồi, em không vào phòng lưu trữ được đâu."

Đôi mắt hồ ly quét một vòng, bàn tay lạnh lẽo bất chợt siết lấy cổ tay em, kéo mạnh về hướng ngược với tòa kiến trúc kia.Đó là một căn phòng khác nối liền bằng hệ thống đường ống, cửa trên gắn biển chữ vàng "Phòng nghỉ", phía dưới còn có ảnh và thẻ công tác của chính Liên Bồ.Anh ta mở cửa, đẩy em bước vào.Đàm Gian ngơ ngác ngẩng lên.

Trên vành tai trắng muốt vẫn còn vết đỏ mà Percy để lại, Liên Bồ cúi xuống, ngón tay lướt qua, cọ nhẹ lên làn da ấy."

Ở yên đây một lát.

Tan ca anh sẽ đưa em về."

Giọng anh ta thân mật, tự nhiên như đang dặn dò người yêu tới đón mình sau giờ làm, dù "người yêu" này lại toàn thân in hằn dấu vết từ một người đàn ông khác.Vành tai bị anh ta bóp khẽ, đau rát.

Đàm Gian bĩu môi, định phản bác, nhưng vừa chạm vào ánh mắt đè nặng của anh ta thì đành im bặt.Bác sĩ vẫn cười cợt như thường, nhưng đôi mắt hồ ly kia lại ẩn chứa một tia cảnh cáo lạnh lẽo.Đàm Gian rụt tay, ngoan ngoãn gật đầu.Lúc ấy, anh ta mới chịu thu hồi ánh mắt, đóng sập cánh cửa sắt lại."

Ánh mắt vừa rồi thật đáng sợ..."

Đàm Gian lẩm bẩm với hệ thống.

Vành tai em còn bỏng rát, ngón tay day day chỗ đau, chậm rãi đứng lên.【Ừ, em cứ chờ hắn một chút.

Không có giấy phép tạm thời thì em cũng không thể ra ngoài.】Giọng hệ thống vang lên bình thản.Em gật đầu, rồi mò mẫm bật công tắc đèn.

Ánh sáng trắng rọi khắp căn phòng nghỉ, hiện ra khung cảnh hoàn toàn khác so với tưởng tượng—thậm chí mang đậm màu sắc trẻ thơ.Trên giường bày la liệt những con gấu bông cũ kỹ.

Ngay cả chiếc bàn gỗ cạnh giường dùng làm bàn làm việc cũng đặt một chú gấu nhỏ gõ trống đồng.Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ lan khắp từng đầu ngón thần kinh.Sắc mặt Đàm Gian tái đi.

Em ngập ngừng bước tới gần chiếc giường đầy gấu bông.Một chú gấu một mắt, rụng mất khuy, nghiêng ngả ở góc giường.

Đàm Gian nhặt nó lên, khẽ thì thầm với hệ thống:"Đây là món quà cuối cùng mẹ tặng tôi trước khi nhập viện."

"Nhưng bị một đứa bé giường bên cạnh xé rách, bông bay tứ tung.

Tôi đã khóc rất lâu."

Thế mà lúc này, nó đã được ai đó tỉ mỉ khâu vá, trở lại nguyên vẹn.

Cả chiếc khuy mắt bị mất cũng không khác chút nào—bởi vì đó vốn là đồ chơi bỏ đi của em trai.Bên cạnh là hàng loạt gấu bông mới tinh, nhiều màu sắc, lông mềm mượt, mắt khuy đen láy sáng bóng.

Một mảnh giấy trắng nhỏ đặt kề bên, giống như xé từ vở tập viết trẻ con, mép giấy lởm chởm.

Nét chữ nguệch ngoạc non nớt:【Mong sang năm sẽ có thêm gấu bông mới.】Nhưng rồi em lại lâm bệnh nặng, không bao giờ có thêm con gấu thứ hai.Đàm Gian mím chặt môi đến tái nhợt, nắm chặt mảnh giấy, xoay người nhìn về bàn làm việc của Liên Bồ.Một chân bàn được chắp vá bằng tấm gỗ mới để cân bằng chiều cao.Chú gấu gõ trống đứng yên trên đó, chiếc dây cót phía sau han gỉ.【Chị y tá bảo em, khi nào buồn, hãy vặn dây cót, sẽ nghe nhạc rất hay, sẽ vui hơn.】【Nhưng cót đã kẹt rồi.】【Em không thể làm phiền chị nữa.

Từ đó, khi buồn, em sẽ tự hát cho mình nghe.】Ngón tay em run rẩy, khẽ vặn hai vòng.

Tiếng nhạc tươi vui vang lên không đúng lúc, chú gấu nhỏ ngộ nghĩnh gõ "bồng bồng", ai đó đã từng sửa chữa cho nó.【Trong viện không có bàn học.

Giá mà em cũng được đi học, có bàn học riêng!

Em muốn đặt thật nhiều sách lên đó!】...Hơi thở Đàm Gian nghẹn lại, ánh nhìn nhòa đi.

Cả chiếc bàn chất đầy sách vở.Những mảnh giấy nhỏ ghi ước mơ, từng tờ đều được ép phẳng, không còn nhăn nhúm—dấu vết cho thấy có người đã chạm vào chúng vô số lần, nâng niu cất giữ.Họng em nghẹn ứ.

Em muốn hỏi hệ thống, nhưng chẳng biết nên hỏi từ đâu.Những ký ức bị thời gian chôn vùi, tưởng đã phai nhạt, bỗng dần dần được nhuộm màu trở lại.Chúng vốn xám xịt, nặng nề, không ánh sáng.Nhưng có ai đó, đã cố gắng từng chút một soi sáng những mảng ký ức ấy, thắp lên ngọn lửa nhỏ bé trong cuộc đời gần như tàn lụi của em.Đàm Gian nắm chặt mảnh giấy, đứng chết lặng hồi lâu, rồi bỗng bắt đầu lục tung bàn.Đôi mắt mờ đi trong làn sương nước, miệng lẩm bẩm:"Hình như... mình quên mất một điều gì đó."

"Một điều rất rất quan trọng."

Trong đống sách truyện cổ tích lộn xộn, một cuốn sổ tay nhỏ rơi ra.

Bìa đơn sơ, loại sổ rẻ tiền trong viện, còn vương nếp gấp ố vàng.Trên bìa viết hai chữ ngay ngắn: 【Nhật ký】Đàm Gian hấp tấp lật mở.Không phải nét chữ của em.

Bên trong chi chít dữ liệu lộn xộn, những dòng chữ rời rạc, như được viết bởi người rất ít khi cầm bút.【Ta là quái vật, tôi là quái vật, ta là quái vật...】【Cái chết, sinh ra, ta】【Mọi người, ghét bỏ, ta】Sau những vệt mực loang lổ hỗn loạn, chữ viết dần trở nên liền mạch.【Ta không phải quái vật, ta là bạn của Đàm Gian.】【Em ấy, thích, ta】......【Trời nắng, em ấy truyền dịch ba tiếng】【Phẫu thuật, nhiều nhát dao, rất đau】【Ống thở, em ấy nói, sẽ chết】......【Ta phải cứu em ấy.】"Tách"Giọt lệ trong suốt rơi xuống trang cuối, loang thành một vết sẫm.

Đàm Gian đưa tay chạm khóe mắt, không còn kìm nén nổi nỗi buồn cuồn cuộn."

Mình phải vào phòng lưu trữ."

Môi em mím chặt đến đỏ bầm.

Em lau nước mắt, giọng nói kiên định chưa từng có.Thiếu niên ngẩng cao đầu, dứt khoát nói với hệ thống chủ:"Tôi đã quên mất một người, một người vô cùng, vô cùng quan trọng.

Tôi phải vào phòng lưu trữ."

Hệ thống chủ lặng thinh rất lâu.【Tiểu Đàm, chỉ cần em tiếp tục làm tốt công việc xoa dịu ở tầng ba, khi đạt cấp bậc nhân viên, em sẽ vượt ải thành phố này.】【Em sẽ có được một cơ thể khỏe mạnh, như chúng ta đã hứa ban đầu.】【Xuất viện, về nhà, bắt đầu lại, coi tất cả những gì nơi đây như một câu chuyện cổ tích, một cuộc phiêu lưu.】【...

Như vậy, chẳng phải tốt sao?】
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
💗CHƯƠNG 126 : HOÀN THÀNH


Chương 126 – Chương cuối - Người em thương, vẫn luôn ở phía bên kia của thế giới này...Gần như ngay khi tiếng nói của hệ thống vừa rơi xuống—Một màn hình xanh lam trong suốt bật ra, từng dòng dữ liệu lướt qua, hiện lên thanh tiến độ có ảnh chân dung của Đàm Gian.Cùng với đó là tấm bản đồ đô thị mà em đã giữ trong balô từ ngày đầu tiên.Những đường kim tuyến sáng rực chớp nháy, phác ra bóng dáng của các thành phố khác, cuối cùng dừng lại nơi trung tâm, thành phố E mờ mờ sáng lên đường viền.Giọng nói lạnh lùng của hệ thống lại vang bên tai:【Em sắp sửa thắp sáng tòa thành cuối cùng.】【Chỉ cần thanh tiến độ của "người an ủi hoàn mỹ" điền đầy, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ và nhận được một cuộc đời mới tinh.】Ánh sáng lóe lên, màn hình như có sinh mệnh, xoay chuyển theo giọng hệ thống, biến thành bản dữ liệu ghi chép hành trình của Đàm Gian tại thành phố E.Trên đó, viện nghiên cứu quái vật phân chia nhân viên thành ba cấp A, B, C.

Mà em đã thành công an ủi hai con quái vật, thẻ nhân viên trong tay hiện rõ một chữ "B" được bút lam vẽ lên.Giọng hệ thống chủ vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí mang theo sự khuyên nhủ:【Em chỉ cần đợi Liên Bồ quay lại, dùng chứng nhận nhân viên của hắn đưa em ra ngoài.

Hoàn tất công việc an ủi cuối cùng của đêm qua, vậy là đủ.】Màn hình trước mặt lại một lần nữa xoay chuyển, nhưng lần này, ở giữa chỉ còn một tấm phiếu điều ước nho nhỏ.Phiếu điều ước trông rất cũ, hoa văn bên trên thậm chí là nét vẽ tay, đơn sơ, ngây thơ như đồ chơi trẻ nhỏ.Đàm Gian gần như chỉ liếc mắt là nhận ra ngay—Đó chính là tấm phiếu mà em từng tự tay vẽ.Em cúi đầu, đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình phát sáng, hình vẽ trên đó lập tức vỡ ra thành từng đốm tinh quang, rơi tả tơi vào lòng bàn tay.Đàm Gian lặng yên một lúc, rồi khe khẽ hỏi:"Thật ra... từ đầu đến cuối trò chơi này chỉ có một mình em thôi, đúng không?"

Sảnh lớn từng được dựng thành như một tòa lâu đài cổ tích, trong đó có những "người chơi" mặt đỏ tai hồng, rụt rè thổ lộ rằng họ thích em, yêu em—tất cả vốn chỉ là một phần của thành phố này.Một vở kịch vụng về, vụng đến mức khiến người ta đau lòng.Đàm Gian cắn chặt môi, ngón tay siết trên tay nắm cửa càng lúc càng chặt, đầu ngón tay trắng bệch, xanh xao.Hệ thống luôn cố giấu diếm điều gì đó, cũng luôn muốn đưa em trở lại tầng ba "an toàn", giữ em tránh xa căn phòng lưu trữ chất đầy bí mật kia."...Kỳ thật, tôi đâu có lừa em.

Ngày ấy đưa em rời thành phố D, hệ thống của tôi thật sự đã xảy ra trục trặc."

Một luồng khí lạnh phủ lên mu bàn tay, bóng dáng trong suốt từ phía sau vòng tay ôm lấy em.

Lọn tóc trước trán bị xoắn nhẹ, chơi đùa trong tay hắn.

Hệ thống chủ nghe em nói, dáng vẻ như biếng nhác, nhưng những tiểu động tác lại phơi bày sự căng thẳng không thể giấu.Đàm Gian nâng mắt, đôi con ngươi màu trà sáng trong như bảo thạch."

Chỉ là... cũng vì lần trục trặc đó, anh quên mất phải tiếp tục che giấu.

Khi em chẳng biết gì về nhiệm vụ, lại vô tình chạm tới hết thảy những điều anh muốn chôn sâu."

Thế nên, khi bước chân vào tầng bốn, hệ thống cũng không ngăn lại.

Rõ ràng quyền hạn em không đủ, vậy mà vẫn mơ hồ được dẫn tới nơi này.Cánh cửa khóa chặt bị Đàm Gian đẩy ra, ánh sáng lạnh lẽo ngoài kia ào ạt tràn vào theo khe hở.Em như nghe được một tiếng thở dài băng giá.

Bóng hình trong suốt cao lớn chắn trước mặt, giọng nói không còn là âm điệu máy móc vô cảm, mà trộn lẫn muôn vàn phức tạp, vang chậm rãi nơi tai:【Em không thể vào.

Không có chứng nhận nhân viên của quái vật, căn phòng hồ sơ sẽ không bao giờ mở cửa cho em.】Đàm Gian thấy ở phía đối diện cánh cửa, viện trưởng mặc đồ bảo hộ đang bước nhanh về phía này, gương mặt trầm lạnh.Tiếng hệ thống trộn lẫn hồi còi báo động chói tai của cả viện nghiên cứu, vừa như cám dỗ, vừa như cầu khẩn:【Hãy rời khỏi đây đi.

Mọi ước nguyện của em đều sẽ được thực hiện trọn vẹn.】Nếu đã vậy, cần gì phải vạch ra sự thật vốn đã mục nát rữa nát kia?Đàm Gian không đáp, chỉ mím môi.

Trong khoảnh khắc bàn tay viện trưởng chộp về phía em, em vội lao lên phía trước.Cánh cửa phòng hồ sơ đóng kín, chip cảm ứng đặt ngay cạnh máy quét.

Đàm Gian kiễng chân, từ trong tay áo lôi ra tấm thẻ mà em vẫn luôn siết chặt, đặt mạnh lên máy.Từ giây phút trốn phía sau bậu cửAsher, khi Percy tiến lại gần, Đàm Gian đã khẽ khàng lấy trộm chứng nhận nhân viên trong túi áo anh ta, giấu kín trong tay áo.Một động tác ngốc nghếch nhưng khéo léo, không ai nhận ra.Một tiếng "tích" vang lên.Đầu ngón tay viện trưởng bọc trong găng trắng lướt qua vạt áo Đàm Gian, rồi hụt mất.Thở dốc dồn dập, cánh cửa sắt lập tức khép chặt, chặn khuôn mặt âm trầm của viện trưởng ở ngoài.Dù có quyền hạn, việc mở cửa lại cũng cần thời gian.

Thừa dịp ấy, Đàm Gian không dám chần chừ, quay đầu chạy sâu vào trong....Vách tường quanh em phủ kín những hoa văn như mạch máu, âm thanh vải cọ xát khe khẽ càng thêm rõ.

Hít sâu một hơi, em bước từng bước thận trọng, lạnh buốt tỏa ra khắp nơi.

Con đường hẹp, mặt đất dưới chân như lớp máu thịt ẩm ướt.Những căn phòng nối tiếp căn phòng, Đàm Gian dừng lại, đẩy cánh cửa đầu tiên."

Két—"Sau cánh cửa là vô số bình thủy tinh trong suốt xếp chỉnh tề.

Chất lỏng bên trong phát sáng mờ mờ, khiến cả căn phòng sáng rực như ban ngày dù không hề có đèn.Một mùi hương quen thuộc, mang chút mát lạnh bạc hà lan tỏa.

Đàm Gian nhíu mày, men theo lối đi bước vào.Trên mỗi chiếc bình đều dán nhãn bằng mảnh giấy ngả vàng, chữ viết tinh tế ngay ngắn.

Đàm Gian cúi mắt, cầm quyển sổ đặt trên kệ đầu tiên, chậm rãi lật giở.Em nhận ra chữ viết ấy—cũng là nét chữ của toàn bộ những "quái vật" trong đô thị này.【200ml 2000 tệ】【300ml 3000 tệ】..."

Tốc độ tái sinh ở thế giới hạ duy giảm 3–5 lần."..."

Chi phí phẫu thuật 35,000 tệ."

Ngón tay run rẩy lật tiếp, một tờ phiếu chuyển tiền rơi xuống.Tài khoản mang tên 【Asher】 định kỳ gửi tiền cho bệnh viện thành phố A.

Số tiền có khi nhỏ, có khi lớn.

Sau vài lần chuyển lớn, còn kèm chú thích:【Sau phẫu thuật em ấy cần kẹo, nhớ dặn bác sĩ chuẩn bị bánh kem【Sau ca phẫu thuật phải mua kẹo, phải nhắc bác sĩ chuẩn bị bánh kem nhỏ, em ấy thích vị dâu.

À đúng rồi, nhờ người ở thế giới loài người giúp thì hình như còn cần "tiền boa"...】Giọng điệu của Asher vụng về, bối rối, như chẳng hiểu tại sao "tiền tệ" lại quan trọng đến vậy ở nhân gian.【Ta phải tuân thủ mọi quy tắc của hạ giới, dẫu ta là thần.】【Được thôi, vậy khó khăn đầu tiên của ta khi nuôi dưỡng tiểu nhân loại, chính là không có cái gọi là "tiền tệ".】Asher có thói quen ghi chép.

Đàm Gian run tay lật từng trang, tim đập dồn dập, bình thủy tinh bủa vây xung quanh, cảm giác bất an bén nhọn suýt nuốt chửng em.【Thần không thể dùng thần lực ở hạ giới... ta không thể phạm pháp.】Giọng điệu Asher bất lực, nhưng nhanh chóng tìm ra giải pháp:【May thay, dù lạc vào kẽ hở sâu trùng, sức mạnh bị lấy đi, nhưng thân thể vẫn còn.

Máu, da của ta đều có ích với nhân loại.

Có lẽ, ta có thể làm một "dược thương thần bí"... chỉ cần đổi lấy chi phí nuôi dưỡng tiểu nhân loại.

Với ta, kẻ có thể tái sinh, điều đó rất đơn giản.】Cuối trang, Asher còn học theo biểu cảm loài người, vẽ một chú chó vênh váo ngực đầy đắc ý."..."

Ký ức bị chôn giấu cuối cùng cũng bị phá vỡ, máu chảy ồ ạt.Đàm Gian nhớ lại.

Khi ấy, em đã được chẩn đoán mắc căn bệnh hiếm, bị cha mẹ đưa vào bệnh viện.Cậu bé bảy tuổi ngồi lặng trong ghế sau, áo khoác chật chội, cạnh đó là ghế trẻ em cha mẹ chuẩn bị cho em trai.

Còn em, chỉ được ngồi chỗ lạnh lẽo không có đệm.Bởi lẽ, nếu làm nhăn thú bông, em trai sẽ nổi giận.Tiếng cãi vã gay gắt từ hàng ghế trước không ngừng truyền đến."

Đứa con cô sinh ra đúng là đồ vô dụng, mặt mũi giống y hệt cái lão già đó đã đành, lại còn mang bệnh, lại còn là bệnh không chữa nổi!

Xui xẻo hết phần thiên hạ!"

"Hừ, chẳng phải lúc ly hôn anh vứt nó cho tôi sao?

Tôi còn chịu đưa nó vào bệnh viện, coi như tròn trách nhiệm rồi đấy—""Mẹ !

Xinh đẹp thế, đáng lẽ tặng cho Lạc tổng, may ra ký được hợp đồng.

Vậy mà cái thằng tạp chủng này cắn ông ta đầy máu, làm hỏng việc của tôi.

Chuyện này tôi còn chưa tính sổ với cô đâu..."

Bé Đàm Gian đã quen với tất cả.

Em chỉ nắm chặt vạt áo, dán mắt ra cảnh vật ngoài cửa kính, cố phân tán sự chú ý."

Cốc, cốc—"Như có ai gõ khẽ cửa kính.

Cậu bé len lén hạ cửAsher, trong tay bỗng có một viên kẹo trong suốt."

Mày mở cửAsher làm gì, đồ nghiệt chủng, muốn chết hả!!"

Ngay sau đó là tiếng mắng chửi chát chúa.

Cậu bé cẩn thận khép tay, giấu viên kẹo trong lòng, cúi đầu rơi hai giọt lệ....Từ khi còn rất nhỏ, em thường xuyên ra vào bệnh viện.

Chỉ là lần đó, bước vào rồi, mãi không còn cơ hội trở ra.Em hiểu rõ bản thân mắc bệnh nặng.

Cha mẹ không đến thăm, nhưng bác sĩ nói họ đều đặn gửi tiền viện phí, còn tỉ mỉ ghi chú cAsher thích của em."

Bọn họ chỉ bận rộn thôi, chứ không phải không yêu em đâu."

Khi ấy, chị y tá đã dỗ dành như vậy.Giờ đây, Đàm Gian cầm trên tay tờ phiếu chi chít chữ, mơ hồ muốn cười, lại thấy muốn khóc.

Khuôn mặt phản chiếu trong bình thủy tinh xung quanh xinh đẹp mà vô cảm, chỉ còn lại sự chai sạn muộn màng.【Em ấy là đóa hồng ta tưới bằng máu thịt.】Asher viết câu này nơi cuối cùng, ngọt ngào đến xót xa.【Tình cảm con người thật kỳ lạ.

Dù có chung huyết thống vẫn có thể xa lạ như người dưng.

Còn ta, dẫu vốn là kẻ xa lạ, lại chỉ muốn hòa tan vào máu thịt em.】【Họ gọi biến số ấy, là "tình yêu".】Bóng người trong suốt vẫn lặng lẽ theo sau, không xa không gần.

"Hệ thống chủ" với cơ thể cấu thành từ dữ liệu, lúc này rốt cuộc dần dần có hình dáng thật.Qua mặt kính phản chiếu, Đàm Gian nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông phía sau.Vị thần đến từ thế giới cao vị, không nghi ngờ gì, sở hữu một dung nhan gần như hoàn mỹ.

Ngũ quan như điêu khắc tinh xảo nhất thế gian, đôi mắt đỏ sẫm lặng lẽ dõi nhìn em, mái tóc đen như mực được vuốt gọn sang một bên.

Dáng người hắn cao lớn hơn Đàm Gian rất nhiều, nhưng giây phút này lại giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, dè dặt giữ khoảng cách, không xa không gần.Đàm Gian không quay đầu lại.

Em đặt quyển sổ xuống, bước chân loạng choạng đi tiếp vào gian phòng phía trước.Căn phòng thứ hai cuối cùng cũng giống một "phòng tư liệu" thật sự: tủ sách gỗ được lau chùi sạch sẽ, xếp ngay ngắn trong căn phòng.Ngẩng đầu nhìn, em rõ ràng thấy trên những kệ tủ ấy lại không phải tài liệu khô khan, mà toàn là sách truyện cổ tích.

Mỗi cuốn đều như đã được lật giở vô số lần, nơi trang giấy còn cẩn thận gấp góc, đánh dấu câu chuyện chủ nhân yêu thích nhất."...Asher."

Khóe môi Đàm Gian khẽ run, bất ngờ gọi khẽ cái tên em từng thấy trong những ghi chép.Bóng dáng trong suốt phía sau khựng lại.Nhưng Đàm Gian chỉ khẽ cười, nhẹ giọng nói:"Có phải... năm em năm tuổi, đã quen biết anh rồi đúng không, Asher?"...Thuở nhỏ, sức khỏe em vốn chẳng tốt.

Khi đó cha mẹ mới ly hôn, bệnh viện – nơi người khác tránh như tà, lại trở thành chốn để họ vứt bỏ rắc rối mang tên Đàm Gian.Mỗi lần em phát bệnh, họ đều tiện tay gửi em vào bệnh viện, mặc kệ thời gian trôi dài.Chính lúc ấy, Asher đột ngột xuất hiện ở khu bệnh viện trong đêm tối.

Hắn tuấn mỹ vô cùng, nhưng quanh người luôn bao phủ một làn hắc khí bất tường, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo, trong mắt cậu bé Đàm Gian, hắn chẳng khác nào một chiếc "tủ lạnh" khổng lồ, đẹp đẽ nhưng lạnh giá.Điều kỳ lạ là, chỉ trẻ con mới nhìn thấy được hắn.

Thế nhưng, những đứa trẻ khác đều hoảng sợ Asher, mỗi khi hắn đến gần liền gào khóc ầm ĩ.Bị phiền nhiễu, hắn đành ở lại bên cậu bé Đàm Gian – đứa bé này tuy nhút nhát, nhưng lại khác biệt: yên tĩnh, ngoan ngoãn một cách lạ thường.Asher là thần đến từ cao vị, một con quái vật được kết tinh từ cái chết.

Khi hắn vô tình rơi vào kẽ hở không gian, bị hấp dẫn bởi nơi giao thoAsherng – chết của bệnh viện, mới lưu lại chốc lát.Nhân loại hấp dẫn hắn không chỉ vì nền văn minh, mà còn vì cái gọi là "cảm xúc".

Asher kinh ngạc khi thấy những sinh vật carbon bé nhỏ kia lại có nội tâm phong phú đến vậy.

Vậy là, hắn liền bắt lấy Đàm Gian để... học hỏi.Còn cậu bé ấy, toàn bộ nhận thức về "tình yêu" đều đến từ mấy quyển truyện cổ tích.Thế là, một thầy trò kỳ lạ ra đời:
Người thầy không đáng tin, lẩm nhẩm những câu chuyện hoàng tử – công chúa; còn người học trò lại nghiêm túc nằm bò trên giường, cùng phân tích thứ cảm xúc phức tạp nhất của thế gian.*Đàm Gian khép lại cuốn truyện cổ tích gần như sắp rơi rụng từng trang.

Giọng em nhẹ dần:"Sau đó... em lớn lên."

"Không ngờ, em vẫn còn thấy được Asher.

Anh đã ở cạnh em rất lâu, rất lâu... cho đến khi em trưởng thành thành một người 'hoàn hảo'."

"Cả đời em, toàn bộ tình yêu và được yêu, đều đến từ người bạn kỳ lạ ấy.

Cho nên, năm em hai mươi tuổi..."

Lời nghẹn lại nơi cổ họng.

Đàm Gian ngước mắt nhìn về cuối con đường, nơi cánh cửa lẻ loi đứng sừng sững.

Em biết, chỉ cần đẩy ra, tất cả trước mắt sẽ hóa thành giấc mộng điên cuồng, tan biến sạch sẽ.Một bàn tay ấm áp đặt lên vai em, giọng hệ thống lạnh lẽo dần có lên xuống, mang sắc thái con người:【Năm em hai mươi tuổi, cơ thể đã gần như đến tận cùng.】
【Trước ca phẫu thuật cuối cùng...】
【Hoa hồng của ta, ở khung cửa nơi ta thường xuất hiện, nhét vào một bức thư tình.】Asher cúi người, ôm lấy đôi vai Đàm Gian.

Chỉ cần nghiêng nhẹ, hắn có thể hôn lên mái tóc em.【Lần đầu tiên, ta hiểu con người nói đến "hạnh phúc" là gì.】
【Cũng là lần đầu, ta thấu suốt "bi thương" – vì ta biết rõ cơ thể mong manh ấy không thể chống đỡ thần lực của ta thêm nữa.】
【Chúng ta đã điên cuồng hôn nhau, ôm nhau... trước thềm của cái chết.】*Đàm Gian đẩy cửa.Sau cánh cửa là hành lang nối liền bệnh viện.

Trên giường bệnh, một thiếu niên gầy yếu, gương mặt tinh xảo như chú chim bạch yến bị nhốt, ngực trái nối với toàn bộ "thành phố" bằng một ống dẫn trong suốt.Đàm Gian ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn thẳng, giọng mềm mại nhưng như nghiến chặt từng chữ:"Ừm, nói tiếp đi."

Asher đứng ngoài ngưỡng cửa, gượng gạo tiếp lời:【Ta muốn cứu em.】
【Nhưng thần từ thế giới cao vị không thể đảo ngược sinh tử nơi hạ giới – trừ phi lấy mạng đổi mạng.】
【Vậy nên, ta đã moi tim mình.

Chỉ cần vượt qua kẽ hở, trải qua rửa tẩy, nó sẽ đập trong lồng ngực em.】
【Ta xóa đi ký ức của em, mong biến tất cả thành một câu chuyện cổ tích...

đổi lại, là tấm phiếu nguyện ước em từng viết.】Hắn dựng nên trò chơi "Đô thị", nơi kết quả đã định sẵn, lôi kéo em vào vũ hội hỗn loạn ấy.

Một bên kiềm chế khát vọng chiếm hữu, một bên lại nâng niu như trân bảo.Bởi Đàm Gian từng nói: nhân loại quan trọng nhất là "gia đình" và "tình yêu".

Vậy thì đây – "Đô thị" này – chính là nhà của em.

Nếu không thể đưa em đi, thì hắn sẽ tự nguyện ở lại.Hắn không phải một con người bình thường, hắn méo mó, xấu xí, là quái vật ngưng tụ từ cái chết.

Nhưng hắn có thể dâng hiến một trái tim đã được tẩy rửa sạch sẽ.Tiếng "tích" báo tiến độ đầy vang lên.

Asher khẽ xoay người Đàm Gian, ép giọng dịu dàng:"Đi tiếp đi, Tiểu Đàm.

Đi tiếp, em sẽ có một cơ thể khỏe mạnh, một cuộc đời dài lâu, một tương lai sáng rực..."

Chỉ là – sẽ không có hắn.

Khi em tỉnh lại, ký ức điên rồ ấy sẽ tan biến cùng những cuốn truyện cổ tích phủ bụi.Asher lấy mạng mình tưới dưỡng một đóa hồng, lại dùng cái chết chờ đợi nó nở rộ.Nhưng.Khoảnh khắc sau, tiếng "đứt gãy" vang lên cùng âm báo tim ngừng đập trong bệnh viện.Asher mở to mắt.

Đàm Gian đã xé rời ống dẫn, kéo trái tim về lại thân thể mình.Thiếu niên xinh đẹp quay đầu, lao vào vòng tay hắn, đôi mắt lấp lánh như chứa đầy tinh tú."

Vì sao phải bước tiếp chứ?"

Em nhăn mũi, giọng nghiêm túc lạ thường:"Bởi vì người em thương, vẫn luôn ở phía bên kia của thế giới này."

Em không chỉ muốn một trái tim biết đập.

Em muốn cùng nhau chia sẻ vĩnh hằng, muốn hoa hồng không bao giờ tàn, muốn tình yêu vĩnh viễn treo lơ lửng, chẳng bao giờ rơi xuống....Từ khi Đàm Gian cắt đứt ràng buộc với hiện thực, Asher đưa em trở về thế giới cao vị.

Hắn tái tạo lại "Đô thị" theo hình bóng xưa, lại tự tay dựng nên một tòa thành như trong truyện cổ tích.Hôm ấy, trong ánh nắng rực rỡ, từng cánh hồng đỏ phủ kín tường thành."

Thần minh của chúng ta sắp cử hành hôn lễ rồi!" – một con quái cười khoác lác, chỉ lên biển hoa nở rộ.

"Nghe nói, đó là người ngài đã yêu từ rất lâu, trải qua tử vong, lãng quên, mới đi đến được hôm nay..."

Còn "tân nương" của thần?

Đó chính là Đàm Gian – rực rỡ hơn hoa, sáng chói hơn cả mặt trời....

Khi Đàm Gian cắt đứt sợi dây liên hệ với thế giới thực, Asher liền đưa em trở về thế giới cao vị.

Hắn khôi phục mọi thứ trở lại dáng vẻ của thành phố năm xưa, rồi tự tay dựng nên một tòa lâu đài như bước ra từ truyện cổ tích.Bậc thang uốn lượn trải dài từ tòa tháp cao xuống.

Ở nơi tận cùng, vị thần khoác trên mình hôn phục trắng muốt, dáng người cao lớn tuấn mỹ, mái tóc đen dài được buộc cao gọn gàng, bên ngực trái nở rộ một đóa hồng đỏ thắm.Đàm Gian khẽ cong khóe môi, nhìn thần của mình từng bước đi lên.Em luôn cảm thấy bản thân dường như vẫn còn chìm trong giấc mơ chưa tỉnh, nhưng ánh mặt trời phía sau lưng người em yêu lại rực rỡ hơn bất cứ điều gì trên thế gian.Đôi mắt hắn như đóa hồng nở bung đến tận cùng, lại giống viên hồng ngọc bồ câu thượng hạng, càng làm gương mặt vốn đã tuấn mỹ thêm phần diễm lệ.Bàn tay lớn, được bọc trong găng trắng mềm mại, chậm rãi nắm lấy đầu ngón tay em.

Trên ngón áp út, viên kim cương sáng lấp lánh tỏa rực ánh sáng.Đàm Gian còn chưa kịp mở lời, đã bị kéo vào một vòng tay ôm dịu dàng đến tột cùng.

Giọng Asher trầm ấm, dịu ngọt, như rượu vang đỏ hảo hạng."

Anh hứa, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em."

"Em có bằng lòng lấy anh không?"

Đó là lời thề hôn lễ mà trước khi cưới, Asher đã khổ công tìm khắp nhân gian.

Khi ấy hắn từng không hiểu gì về thế giới loài người, còn kiên quyết cho rằng nghi thức này chẳng hề có ý nghĩa.Nhưng khi thật sự yêu một người, hắn mới nhận ra: cho dù dốc cạn tất cả những gì trên đời, cũng không đủ để làm minh chứng cho khoảnh khắc hôm nay.Đàm Gian khẽ nheo mắt, ánh nhìn sáng hơn cả viên kim cương trên đầu ngón tay.

Em kiễng nhẹ mũi chân, in bờ môi mình lên khóe môi của Asher.Em đi ngược lại với ánh sáng, nhưng lại rực rỡ hơn mọi tia sáng trong vũ trụ.Asher đan chặt mười ngón tay cùng em, như thể đang nắm trọn lấy cả thế giới.Họ ôm nhau, hôn nhau.Asher nghe đóa hồng của mình khẽ thì thầm bên tai:"Em đồng ý."

Em khựng lại đôi chút, giọng nói ẩn chứa nụ cười:"Cho dù là cái chết, cũng chẳng thể chia lìa chúng ta."

Mười ngón tay đan chặt, trong đôi mắt họ chỉ chứa bóng hình nhau.

Rất lâu sau, khi hồi tưởng lại, Asher nhớ trong bức thư gửi Đàm Gian, hắn chỉ viết vỏn vẹn hai câu—"Xin hãy trao cho anh tình yêu cùng thời gian vĩnh hằng.

Trên mảnh đất cằn cỗi nhất của đời anh, em chính là đóa hồng nở rộ duy nhất."— Hoàn chính văn —

🎉Hurayy Chúc mừng bé Đàm và ngài Asher về chung một nhà 💐🌻🌷🌹🌼🎆🎇Cảm động quá, tình yêu vượt ngàn trắc trở mới về với nhau.

Đọc chương cuối mới rõ bé con đau cả về thể xác lẫn tinh thần...thương bé Đàm lắm (┬┬﹏┬┬)
Nhưng giờ ổn rồi, bé đã về với vòng tay nâng niu của chồng bé, sẽ được yêu thương suốt đời 💗...

Kết thúc hành trình phiêu lưu các thành phố cùng bé Đàm 💐

Cảm ơn các bác đã yêu thích và đồng hành đọc đến chương cuối này 💗

Đây là bộ truyện thứ 2 tôi "nướng bánh" thành công ở "tiệm" của mình (❁'◡'❁).

Tôi vẫn sẽ tiếp tục săn lùng "mấy bé bánh" hợp gu về "nướng" (o゚v゚)ノ Các bác chung gu tôi thì cứ follow tôi nhee 💗 See you and Love yaaa ('▽'ʃ♡ƪ)

_20/02/2025 - 27/08/2025_
 
Back
Top Bottom