Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,867
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
395901540-256-k587155.jpg

[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
Tác giả: tiembanhcuamarine
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

QUYỂN 2 TIẾP NỐI bộ "[ĐAM MỸ/DỊCH] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!"

DO Wattpad GIỚI HẠN 200 CHƯƠNG NÊN TÔI ĐĂNG SANG MỘT QUYỂN MỚI CÁC BÁC NHÉ !

---------------------------------
Nguyên tác : Quái vật môn đích phiêu lượng kiều khí bao!

Tác giả: Phục Chi
Tình trạng bản gốc : Hoàn thành
Tình trạng Edit : Hoàn thành ✅

Thể loại: Đô thị, Yêu sâu sắc, Dị năng, Kinh dị, Ngọt sủng, Xuyên nhanh, Vạn nhân mê -----------------------------------------------------------
❗CẢNH BÁO: mềm mại mỹ nhân thụ, nhược thụ, VẠN NHÂN MÊ THỤ (ai cũng thích thụ ; tôi đã caps lock vậy rồi hy vọng bác nào không thích thuộc tính thụ vậy có thể out ngay nhé, xin đừng buông lời cay đắng với bé nó :D) - có thể đọc thêm "Giới thiệu truyện" để rõ hơn.
🥨Bản dịch chỉ đúng 70%-80% do tôi không giỏi tiếng Trung, nhảy hố vì embe đúng gu tôi thôi! (Tôi vừa đọc vừa dịch)
❌Truyện edit PHI THƯƠNG MẠI, chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC hoặc chuyển ver.
❌Vui lòng không RE-UP (ghi cho có, kiểu gì cũng bị thôi ha, các bác thấy thì thẳng tay report giúp tôi, thanh kìu :))) )
✨Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad của @tiembanhcuamarine 🍰 Tags: 1v1bienthaicongcôngchiếmhữudammeimỹthụngọtngốcmanhvannhanmexuyênnhanhđam​
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 11 (1)


Chương 91: Đồng hành cùng thần linh【11】 – Là hắn tự sát đấyTài khoản livestream của Đàm Gian nhanh chóng được Tịch Thanh đẩy lên một vị trí vô cùng nổi bật.Do Đàm Gian không có chức vụ thần minh cụ thể, nên ngay cả cống phẩm mà người khác dâng lên cho em cũng chỉ được tính bằng một nửa tín ngưỡng.

Phòng livestream không có hiệu ứng lấp lánh, trông xám xịt tẻ nhạt, vậy nên khi xuất hiện giữa trang chủ rực rỡ, lại vô tình trở nên vô cùng thu hút.Số lượng người xem vốn ít ỏi bỗng chốc tăng vọt, thêm vào hàng đống số 0.Một phần là vì tò mò tới xem náo nhiệt, nhưng phần lớn là do những tín đồ của các vị thần khác bị em chen lên đầu trong bảng xếp hạng kéo tới đòi lại "công lý".Khu vực bình luận vốn yên ắng cũng nhanh chóng bị lấp đầy bởi những lời móc mỉa, cạnh khoé.Những tài khoản nhỏ lẻ với ID lạ hoắc, ảnh đại diện trông có phần nhờn nhợt và đáng ghét, chẳng mấy chốc đã chiếm lĩnh toàn bộ phòng livestream.—— Sao dám chơi kiểu này thế??

Mới có vài phút mà đã leo lên top bảng cống phẩm rồi, chắc là do thành chủ đích thân đẩy lên quá?—— Đừng đùa nữa, một vị thần mới mở livestream mà ngày đầu đã lên trang chủ?

Mơ à, tưởng mình là thần Tài được người người yêu thích chắc??—— Lại là một "rác thần" không biết chui ra từ xó xỉnh nào, chỉ biết dùng thủ thuật để gây chú ý...—— Buồn cười chết mất, đã lên top mà còn khoá luôn người dâng cống phẩm nhiều nhất, chơi chiêu truyền thông bài bản đấy nhỉ?—— Chơi trò nổi tiếng bằng thị phi à?

Nói thật nghe này, thần trẻ tuổi ơi, lo mà tự trau dồi bản thân đi...Lúc này trong livestream, ống kính chỉ đang quay phần cổ áo sơ mi mới được cài cẩn thận của Đàm Gian.

Lớp vải ôm khít, chỉ để lộ một đoạn cổ trắng như tuyết.Phần duy nhất hiện trên màn hình là làn da trắng mịn dưới chiếc cằm nhỏ đẹp đến mức khiến người ta phải chói mắt.Đàm Gian vừa chặn Tịch Thanh xong, trở lại phòng livestream thì đã thấy cả màn hình ngập tràn bình luận tiêu cực.Do dòng bình luận lướt quá nhanh, em nhìn không kịp, phải nheo mắt, ghé sát lại để cố đọc rõ từng dòng một.Gương mặt nhỏ còn vương nước mắt liền chiếm trọn cả màn hình, hàng mi dài cong vút run nhẹ, em cắn nhẹ môi, vừa định đọc từng chữ thì lại bị làn sóng bình luận mới đè lấp, khiến đầu óc choáng váng.Đàm Gian chỉ kịp thấy lác đác vài từ, toàn những lời chẳng dễ nghe gì.Biểu cảm em hơi lúng túng, má trắng nõn dần ửng đỏ, giọng nói cũng nhuốm vẻ bối rối, đuôi âm khẽ run:"Vậy... những lời này là...

đang mắng ta sao?"

Bình luận như ngừng lại một nhịp.Rồi lập tức, luồng gió xoay chiều dữ dội.—— Hôm nay tôi ngồi đây canh luôn, xem đứa nào dám mắng vợ tôi - số mệnh đã định!—— Bảng top mà không có thực lực thì đáng bị block thôi!

Vợ ơi, để tôi làm người đứng đầu của em nhé!—— Trời ơi thần ơi, tín ngưỡng của tôi sắp lung lay rồi!

Vợ xinh thế này thì chỉ có tín ngưỡng mãnh liệt của tôi mới xứng đáng dâng hiến!!...Một loạt cống phẩm dưới dạng quà tặng bắt đầu rơi xuống như mưa sao băng, Đàm Gian ngạc nhiên nhìn tín ngưỡng của mình tăng vùn vụt, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành hơn nửa chỉ tiêu nhiệm vụ do hệ thống giao."

Đừng gửi nữa mà..."

Gương mặt nhỏ của Đàm Gian đỏ ửng vì ngượng, em cười ngại ngùng về phía ống kính, hàng mày cong cong, ánh mắt long lanh, trông vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.Em vụng về học theo, làm động tác tạo hình trái tim nho nhỏ, ngón tay trắng thon áp lên má, lớp thịt mềm bị ấn khẽ rung lên một cái."

Ta chuẩn bị tắt livestream đây !"

"Cảm ơn mọi người đã yêu quý ta nha."

Thời lượng livestream của ngày hôm nay sắp kết thúc, Đàm Gian mím môi, nghiêng đầu nói lời tạm biệt với những người xem mới của mình bằng một thái độ hết sức nghiêm túc.Giữa một rừng tiếng kêu gào "dễ thương quá!" vang lên, Đàm Gian kết thúc buổi phát sóng.【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành giai đoạn một của nhiệm vụ livestream phụ tuyến!】【Điểm tín ngưỡng: 5000/10000】【Số lượng tín đồ đã đạt chuẩn!】【Mở khóa chức năng mới của phòng livestream: Giáo hội tín đồ】Đàm Gian nhìn vào chiếc gương ma thuật, thấy một ổ khóa nhỏ khác đã hoàn toàn mở ra.

Vừa mới khởi động tính năng mới, liền xuất hiện hai dòng thông báo liên quan tới Giáo hội tín đồ.【Top 3 bảng tín đồ sẽ tự động vào giáo hội, hiện tại hội trưởng giáo hội mới là: Quản trị viên – Tịch Thanh】Đàm Gian đọc hàng chữ nhỏ phía dưới, lập tức hiểu ra.Đây đại khái giống như một nhóm fan vậy, ai có đủ điểm tín ngưỡng thì có thể tham gia vào "giáo hội" để trò chuyện, giao lưu.Em gật đầu như hiểu như không, rồi đóng gương ma thuật lại.

Lúc này vẫn còn đang tức giận, không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tịch Thanh.Đã gần khuya, cơn buồn ngủ kéo đến, Đàm Gian cẩn thận gấp lại chiếc áo sơ mi và chiếc quần đèn lồng, rồi chui vào chiếc chăn mềm mại, không mảnh vải che thân.Sơn Cửu nói hôm sau sẽ đưa em đi chợ...Đàm Gian nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc, rồi chìm dần vào giấc ngủ ngọt ngào....
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 11 (2)


Khu chợ mà Sơn Cửu nhắc đến nằm ở tận rìa xa nhất của thành phố ngầm, nơi heo hút nhất trong một thị trấn nhỏ.

Chỉ ở vùng xám xịt này, những kẻ vô công rỗi nghề như Sơn Cửu, thậm chí không có nổi một tấm thẻ căn cước cơ bản mới có thể tồn tại.Đi thêm chút nữa về phía Đông, là bức tường ngoài xa hoa của phủ Thành chủ Địa Hạ Thành.[Các giáo hội nổi tiếng đều tọa lạc bên trong tường thành, gần với trung tâm – nơi ở của Thành chủ.

Còn bên ngoài, thường chỉ có tín đồ của các vị thần hạng thấp hoặc không mấy tên tuổi.]Hệ thống chủ kiên nhẫn giải thích, Đàm Gian vừa nghe vừa gật đầu như hiểu như không.

Những ngón tay mảnh khảnh như cọng hành non của em bị bàn tay thô ráp của Sơn Cửu bao trọn trong lòng bàn tay.Như thể hắn đang nắm lấy một chú mèo con.Đôi mắt màu tím đậm của Sơn Cửu ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Hắn liếc nhìn Đàm Gian đang đi theo phía sau, trong đầu hiện lên cảnh hôm qua thiếu niên ngạo nghễ, khí thế hừng hực đưa mình vào danh sách đen.Hắn có chút muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nửa thật nửa đùa mà chất vấn:"Em định để tôi trong danh sách đen của em bao lâu nữa đây?"

Đàm Gian ngẩn người, không ngờ Sơn Cửu lại đột nhiên hỏi chuyện đó.Trong đầu em vẫn còn văng vẳng công thức bào chế thuốc mà hệ thống vừa đưa – bài thuốc dùng để tìm ra phù thủy.Em chớp chớp mắt, chợt nhớ ra Sơn Cửu thường xuyên mua nhiều thứ lặt vặt ở khu chợ này.

Có lẽ, để hắn giúp mình mua thuốc sẽ dễ dàng hơn."

Anh... anh giúp ta mua một ít đồ đi."

"Rồi ta sẽ tha thứ cho anh."

Hàng mi đen dài của Đàm Gian khẽ run lên, bề ngoài thì tỏ vẻ ra lệnh cho Sơn Cửu đi mua thuốc như một vị hoàng tử nhỏ yêu kiều, nhưng thật ra trong lòng thì đang lo lắng không yên.Sơn Cửu không hề do dự, lập tức gật đầu, "Được."

Nói xong chữ đó, hắn im lặng vài giây, rồi cầm lấy cổ tay trắng nõn của Đàm Gian, giọng trầm trầm hỏi:"Hôm qua em phát livestream kiểu gì vậy?"

"Ơ?"

Đàm Gian ngơ ngác, có chút khó hiểu, "Thì... thì ta chỉ livestream trò chuyện bình thường thôi mà."

Giọng Sơn Cửu nghe có vẻ kỳ lạ, mang theo chút mùi giấm bốc lên ngùn ngụt, còn xen lẫn cả cảm giác chiếm hữu đen tối như bóng tối bao trùm."

Tôi không tin lắm đâu."

Hắn chậm rãi, từng từ từng chữ như muốn khắc vào tim em:"Phòng livestream của em bị khóa."

"Có phải em cởi áo không?

Để lộ cái ngực nhỏ của mình ra cho người ta xem hả?"

Sơn Cửu dừng lại một chút, ánh mắt trở nên u ám, bắp thịt cứng lại, nổi lên một đường cong rõ ràng trên cánh tay rắn chắc."

Em có tự cầm... tự nâng lên cho người ta nhìn không?"

"Còn gọi người ta là anh yêu, là chồng yêu nữa chứ, năn nỉ bọn họ..."

Đàm Gian bị loạt câu hỏi bất ngờ của Sơn Cửu làm cho ngây người, đến khi kịp hiểu ra anh ấy đang nói cái gì, thì khuôn mặt trắng mịn đã đỏ ửng như quả cà chua chín mọng.Em làm sao có thể... có thể tự mình bưng ngực lên cho người khác xem chứ...Nghe cứ như em là con mèo hoang không biết giữ thể diện, vểnh đuôi lên để người ta tùy tiện sờ mó ấy...Gương mặt Đàm Gian đỏ đến sắp nhỏ ra máu, em giậm chân, định há miệng mắng Sơn Cửu một trận, nhưng còn chưa kịp nói gì, người thợ săn kia đã lạnh lùng, dứt khoát cắt ngang."

Đưa đơn thuốc cho tôi đi, chẳng phải em nhờ tôi mua sao?"

Đầu óc Đàm Gian vẫn chưa hồi thần lại, chỉ biết ngoan ngoãn xoay người lấy tờ đơn thuốc đưa cho Sơn Cửu.Tờ đơn được hệ thống in ra trên một mảnh da dê mỏng, chữ viết bằng mực vàng óng ghi lại ngôn ngữ của thành phố D.Khi đưa cho Sơn Cửu cũng không quá lộ liễu.Hắn nhận lấy, ánh mắt quét qua từng dòng chữ trên giấy.

Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt ấy bỗng tối sầm lại, đầu ngón tay hơi siết chặt, để lại một vết hằn dài trên tấm da thuộc cứng cáp."

Em lấy cái này ở đâu vậy?"

Sơn Cửu bất ngờ hỏi, giọng không có chút ý định dò hỏi hay năn nỉ.Đàm Gian đương nhiên không thể nói là do hệ thống cho, nhiệm vụ phụ này đối với em khá quan trọng.

Em cũng chẳng buồn để tâm đến mấy câu hỏi kỳ lạ khi nãy của hắn, đưa tay đẩy hắn đi về phía trước."

Chuyện của thần linh, anh ít xen vào!"

Đàm Gian giả vờ ra dáng cưng chiều quá sinh hư, đóng kịch rất đạt, khiến Sơn Cửu phải nhìn em trân trối một hồi, rồi im lặng, không hỏi thêm gì nữa.Hắn cầm tờ đơn, nhìn Đàm Gian chăm chú một lúc, sau đó khóe môi khẽ cong lên, nụ cười đầy ẩn ý."

Tôi đi mua cho em.

Em ở đây đợi tôi."

Sơn Cửu dừng lại, nhấn mạnh thêm:"Đừng có chạy lung tung."

Đàm Gian ngoan ngoãn gật đầu, dõi theo bóng người thợ săn cao lớn dần khuất sau dòng người đông đúc trong chợ.Em ngồi xuống ghế gỗ bên đường, khu chợ của thành phố D mang đậm hơi thở cổ tích phương Tây.

Tứ phía là những chiếc lều đầy màu sắc, ven đường là ghế dài bằng đồng chạm khắc hoa văn tinh xảo.Thế nhưng, vừa mới khép chân ngồi xuống—Cái cảm giác âm u, lạnh lẽo, như có ai đó rình rập, lại một lần nữa ập tới.Như thỏ con bị thú ăn thịt dán mắt theo dõi, đồng tử Đàm Gian co rút lại, sống lưng cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo như băng từ da thịt lan dần xuống tận xương cụt.Có ai đó, nhân lúc Sơn Cửu rời đi, lại dùng ánh mắt âm u, dính dáp và lạnh buốt ấy, âm thầm dõi theo em.Đàm Gian không dám cử động, em ngồi bất động trên ghế, thậm chí đầu ngón tay cũng đang run rẩy.Bên cạnh là một sạp trái cây nhỏ, chủ quán là một người phụ nữ có vẻ mặt hiền lành, mặc váy lụa màu xanh ngọc, đang vui vẻ trò chuyện với khách hàng kế bên.Không hiểu sao, những lời họ nói, ban đầu còn xa xa mơ hồ giờ lại vang lên rõ mồn một trong tai em."...Dạo này thành phố D không yên ổn đâu nhé, vì chuyện đó mà không chỉ người Địa Thượng Thành xuống, ngay cả Thành chủ của chúng ta cũng đích thân tới rồi đấy."

"Ngay đầu hẻm kia thôi, đi vài bước là tới, có người chết rồi."

Thành phố ngầm vốn được thần linh thành phố mặt đất che chở, nên chuyện chết chóc rất hiếm.Nhất là chết thảm như vậy..."

Nghe nói xác được phát hiện trong bể cá bỏ hoang sau thủy cung, không biết ai thay nước mà phát hiện ra.

Lúc đó, thi thể đã rữa nát, lũ cá trong bể sống nhờ vào xác chết, lớn kinh khủng."

"Nghe nói khi phát hiện, toàn thân người đó bị quấn đầy rong rêu, chỗ trống nào cũng bị vẽ đầy pháp trận kỳ dị.

Kỳ lạ nhất là—"Người phụ nữ ấy bỗng quay đầu, khuôn mặt tái nhợt của bà ta đột nhiên đối diện thẳng với ánh mắt Đàm Gian.Bà ta nhếch miệng, từng chút một, nở một nụ cười méo mó quái đản."

Là hắn tự sát đấy."
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 12 (1)


Chương 92: Đồng hành cùng thần linh【12】- Ngài đã bị bắt Ngay khoảnh khắc người phụ nữ đó quay đầu lại nhìn, tim Đàm Gian đập thình thịch mấy nhịp mạnh mẽ.Em co rúm các ngón tay một cách cứng đờ và lúng túng, cằm cúi thấp đến mức gần chạm vào xương quai xanh.

Em sợ hãi, chỉ dám cúi đầu, gắng gượng không nhìn vào người phụ nữ bên cạnh.Ánh mắt lạnh lẽo và dính như có keo như thể đã ghim chặt vào thân thể em.Đàm Gian không dám cử động, chỉ biết ngồi yên tại chỗ, lắng nghe người bán hàng bên cạnh chậm rãi thuật lại vụ án kinh hoàng vừa xảy ra trong thị trấn.Người phụ nữ bên cạnh thốt lên một tiếng kinh ngạc, dường như cũng bị vụ án kỳ lạ ấy làm cho sốc."

Tự sát?!

Hắn mà lại chọn cách tự kết liễu đời mình sao?

Trời ơi, cầu xin thần linh bảo hộ cho linh hồn hắn."

Ở thành phố D, tự sát là điều hoàn toàn không thể lý giải nổi.

Bởi vì mỗi tín đồ nơi đây đều có quyền được kết nối trực tiếp với thần linh.

Trong con mắt họ, tự sát chẳng khác gì việc từ bỏ đức tin, phản bội thần minh của mình.Chính bởi điều đó, vụ việc đã khiến cả phủ Thành chủ cũng phải chú ý đến."

Phải rồi, nghe nói nhân chứng là ông chủ tiệm may ở ngay đầu hẻm.

Ông ta nói chính mắt mình nhìn thấy Alec vừa cười vừa vẫy tay chào ông, vừa bẻ gãy tứ chi của mình, rồi tự nhét bản thân vào bể cá bên cạnh."

"Ông ấy còn tưởng Alec đang diễn một trò ảo thuật gây sốc, hay là đang chơi trò tiêu khiển kỳ lạ nào đó...

Cho đến khi cảnh sát phát hiện thi thể, ông ấy mới nhận ra Alec thật sự đã tự sát."

Người phụ nữ kể bằng giọng điệu khoa trương, chỉ nghe thôi mà Đàm Gian đã sợ đến muốn run rẩy.

Hàng mi ướt sũng của em run lên, dính bết lại với nhau.

Những đầu ngón tay trắng muốt sắp siết chặt đến mức làm thủng cả lớp vải áo.Như thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của em, ánh mắt dính chặt trên người em kia càng lúc càng nóng rực hơn.Tựa như đang tham lam thưởng thức sự bối rối hoảng loạn của em, ánh mắt ấy lần theo vùng da trắng nõn lộ ra ngoài, chậm rãi, từng tấc một mà liếm qua như rắn độc lướt mình.Đàm Gian có cảm giác bản thân như một con mồi đã bị dán đích, từ nơi da thịt bị ánh mắt kia đè nặng cho tới tận đầu ngón tay cũng tê rần cả lên.Ngay cả những lời người ta nói ban nãy, khi rơi vào tai em, cũng tựa như bị ngăn cách bởi một tấm kính mờ dày đặc.Rợn người đến rùng mình.Đàm Gian cố gắng hít sâu vài hơi, muốn ổn định lại tâm trạng.

Em cử động tay chân đã tê rần của mình, định đứng dậy đổi chỗ khác để chờ Sơn Cửu.Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, em đã phát hiện những người phụ nữ lúc nãy còn đang tán chuyện bên sạp hàng chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.

Thay vào đó là ánh sáng đỏ gần như muốn nuốt trọn cả bầu trời.Là đèn báo động sau khi có án mạng xảy ra ở thành phố D, và những chớp sáng đỏ chói từ xe cảnh sát.Tiếng còi hú chói tai lướt qua, Đàm Gian lơ ngơ đứng bật dậy, ngơ ngác quay đầu nhìn lại phía sau mình.Em đang ngồi trên chiếc ghế dài màu đồng cổ đặt trước cửa hàng, dùng để người qua đường nghỉ chân.

Phía trước là con đường lớn xe cộ qua lại tấp nập, bên cạnh thi thoảng có những đứa trẻ xách túi vải đi bán báo, và những người bán hàng đang bày biện sạp.Sau lưng em là một dãy tiệm buôn dài trong thành phố D, tất cả đều dùng kính trong suốt ngăn cách.

Nhìn xuyên qua lớp kính trong, có thể thấy rõ những món hàng được trưng bày trên kệ bên trong.Ngay phía sau Đàm Gian là một tiệm may.Chỉ cần nghiêng đầu nhẹ, em đã có thể nhìn thấy người mẫu may mặc được làm từ vải bông đặt trong tiệm.

"Da" được khâu sơ sài bằng vải trắng thô, trên người khoác một chiếc áo sơ mi đen và áo khoác đen chưa hoàn thiện.Thế nhưng, hình nhân được làm thô sơ kia lại mang những đường nét gương mặt nam giới tinh xảo kỳ lạ.Thậm chí trên đầu còn đội một bộ tóc giả nâu mềm mại.Đôi mắt màu lam – trông như hai hạt nhựa dẻo – của hình nhân ấy đang nhìn chằm chằm về phía em.Đàm Gian mím môi, không nhịn được mà rùng mình.Em rón rén bước đi vài bước, vừa định rời khỏi nơi này thì đột nhiên thấy, phía sau hình nhân kia chẳng biết từ lúc nào đã thò ra một chiếc kéo lạnh băng.Lưỡi kéo bằng thép bạc sắc bén cắt rạch phần "da mặt" vải bông của hình nhân.Đàm Gian mở to mắt từng chút một, đến cả hô hấp cũng gần như ngừng lại.Dưới lớp vải bị cắt rách, là một làn da trắng bệch đang mục rữa.Những vết máu nâu đậm đã khô đọng lại trên khuôn mặt đó, đôi mắt xám xịt đục ngầu mở to, nhìn chằm chằm vào chỗ Đàm Gian vừa ngồi.Mồ hôi lạnh lập tức túa đầy sau lưng em, mãi đến khi hô hấp dồn dập trở lại, những âm thanh hỗn loạn xung quanh mới như thuỷ triều ào ạt ùa tới.Một người đàn ông mặc quân phục cảnh sát cấp một ôm cuốn sổ da trong tay, đang điềm tĩnh chỉ huy các cảnh sát viên đi qua đi lại bên cạnh."

Người chết khoảng 30 tuổi, là ông chủ tiệm may này...

Căn cứ vào vết tử thi, suy đoán ban đầu là đã chết khoảng 5 ngày."

Viên cảnh sát đưa ra phán đoán sơ bộ, đeo găng tay trắng, liên tục kiểm tra thi thể phía dưới.Không rõ có phải là ảo giác do nỗi sợ cực độ tạo thành hay không, nhưng Đàm Gian thậm chí có cảm giác mũi mình như đang bị vây lấy bởi mùi thối rữa nhẹ nhẹ tỏa ra từ xác chết.Đàm Gian mím môi, bước chân như bị đóng đinh xuống mặt đất, đầu óc em tràn ngập những âm thanh hỗn loạn: lời cảnh sát trình bày vụ án, tiếng người qua đường bàn tán kinh hoàng, và cả giọng hệ thống vang lên lạnh lẽo.【Chúc mừng ký chủ đã thu thập được manh mối nhánh phụ của hầm ngục "Phù thủy"】【Liên tiếp xảy ra các vụ án mạng khiến lòng người ở thị trấn biên giới này xôn xao bất ổn, thế nhưng vị thần của Địa Thượng Thành – Angelo – lại lặng lẽ xuất hiện tại vùng đất nhỏ bé không ai để ý đến này...】【Những phù thủy đang ẩn mình giữa dòng người, lén lút tìm kiếm tín đồ.】【Xin hãy tìm ra phù thủy đang ẩn náu trong hầm ngục!】【Phần thưởng nhiệm vụ nhánh: Có thể bỏ qua yêu cầu điểm tín ngưỡng, tiến thẳng vào kết giới Địa Thượng Thành.

Ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!】Bước chân vốn định rời đi của Đàm Gian lập tức khựng lại.Em mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bảng nhiệm vụ ánh sáng hệ thống vừa hiện lên, trong đó ghi rõ phần thưởng hấp dẫn của nhiệm vụ nhánh.Nói cách khác, chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ không cần phải từ từ tích điểm tín ngưỡng nữa.Đàm Gian siết chặt bàn tay đang rịn mồ hôi, gương mặt xinh đẹp căng cứng lại.

Em nhỏ giọng tự trấn an vài câu: "Không sợ, không sợ đâu", rồi rón rén nghiêng người về phía sau lưng ghế dài, từ từ nhìn lại....
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 12 (2)


Việc thu thập chứng cứ tại tiệm may đã gần đến hồi kết."

Phán đoán sơ bộ cho thấy, người chết có thể là tự khâu mình vào trong hình nộm người...

Trên đầu và cơ thể không có dấu vết ngoại thương rõ rệt, nhưng lại có biểu hiện mất nước nghiêm trọng, dạ dày teo lại..."

"Trong cuốn sổ tay may vá của mình, ông ta có viết: 'Tôi cần một hình mẫu cơ thể hoàn mỹ để thể hiện tay nghề tuyệt vời của mình.

Và rồi, tôi đã nhìn thấy Alec.

Cậu ấy thực sự quá thông minh...

Sao lại có thể nghĩ ra một cách hoàn hảo đến thế.

Tôi tuyên bố, cậu ấy chính là nghệ sĩ vĩ đại nhất thế kỷ này.'"Cảnh sát kể đến đây thì dừng lại.

Viên cảnh sát phía sau lập tức bước lên, hạ giọng nói bên tai ông:"Alec là nạn nhân trong vụ án trước."

Viên cảnh sát nhanh chóng lật giở quyển sổ tay da trên tay, đưa ra kết luận:"Thời gian tử vong của ông chủ tiệm may trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án của Alec."

Các cảnh sát có mặt dần lộ ra vẻ mặt nặng nề.

Họ lật lại hồ sơ cũ, giọng nói có phần vội vàng:"Ý anh là Jack chết sau khi nhìn thấy Alec?

Vậy thì chúng ta..."

Viên cảnh sát ngắt lời suy đoán lan man ấy, nhanh chóng lật thêm vài trang trong cuốn nhật ký may vá."

Trong nhật ký ông ta còn viết một điều khác."

"Ông ta nói mình đã thấy được một vị thần chân chính — không phải những 'ngụy thần' của Địa Thượng Thành — mà là THẦN thực sự của thành phố D này."

Ngón tay tái nhợt, rắn rỏi của cảnh sát viên dừng lại trên trang sổ đó, thần sắc trở nên khó lường.

Viên cảnh sát bên cạnh ghé đầu nhìn, đến khi lật sang mặt sau của tờ giấy thì trợn tròn mắt kinh ngạc.Trên đó, bằng nét chữ cổ Đông phương, từng nét từng nét tỉ mỉ, vẽ nên một trang đầy tên người.

Như thể tờ giấy ấy đã bị vò nát, nhăn nhúm đến không thể duỗi thẳng, nhưng những cái tên kia vẫn rõ ràng rành mạch—Viên cảnh sát nhíu mày, thì thầm nói:
"Mẹ tôi là người mê lịch sử, từng dạy tôi một chút chữ Hán mà người Đông phương hay dùng."

"Chữ này, hình như là..."

"Đàm Gian."———————————————Cách một lớp cửa kính mỏng, Đàm Gian không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn bám lấy cánh cửa, thấy các cảnh sát miệng mấp máy liên tục.Thời đại hơi nước, ánh đèn dầu vàng vọt lờ mờ khiến bóng đổ dưới đất như phủ lên một lớp u ám dày đặc.Đầu ngón tay em khẽ co lại, mắt dõi theo mấy vị cảnh sát đang bàn bạc với vẻ mặt khác thường.

Rồi họ lấy một mảnh vải trắng, từng chút một phủ lên gương mặt xanh xao của xác chết.Đôi mắt xanh xám kia dần bị che lấp, Đàm Gian khẽ thở ra một hơi không dễ nhận ra, ngơ ngác nhìn cảnh sát trưởng đeo đôi găng tay da đen lạnh lẽo, từng đốt xương rõ ràng, sắc mặt lạnh lùng đẩy cửa tiệm may bước ra.Chuông gió vang lên một tiếng lanh lảnh.

Vị cảnh sát cao lớn bước từng bước tới trước mặt em - vị thần minh nhỏ bé có dung mạo xinh đẹp này.Bị cảnh sát bất ngờ dừng lại trước mặt, đôi chân Đàm Gian như muốn nhũn ra.

Em ngây người đứng sau chiếc ghế dài, hoàn toàn không biết phải để tay chân ở đâu cho phải.Đôi mắt ngấn nước ngẩng lên, hàng mi dài run rẩy.Cứ như chỉ cần người kia dọa nhẹ một câu, em cũng chẳng dám ngẩng đầu như một chú chuột đồng nhỏ nhắn, có bộ lông mượt mà, xinh xắn.Trên mặt cảnh sát viên chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng yết hầu lại chuyển động nhanh một chút.

Giây tiếp theo, đôi găng tay da đen đột ngột siết lấy cổ tay trắng trẻo, mảnh mai của em.Rồi bất ngờ kéo lên cao.Chiều cao giữa hai người vốn đã chênh lệch, lực kéo mạnh mẽ ấy khiến em như bị xách bổng cả người, hai chân hơi lơ lửng, đong đưa giữa không trung.Cuối cùng, vì không tìm được điểm tựa, đôi chân thon dài, trắng trẻo ấy liền đặt lên chiếc quần tây đen được là phẳng một cách chỉn chu.Chất liệu vải quần tây đen tuyền và làn da trắng nõn đối lập gay gắt, đặc biệt là khi chân Đàm Gian vừa đặt lên, người đàn ông còn vô thức nhích về phía trước một chút.Da trắng mịn cứ thế bị cọ vào chất vải thô ráp, chà xát đến đỏ cả lên.Em theo bản năng, kẹp chặt hơn như thể chỉ có vậy mới có thể giảm bớt áp lực nơi cổ tay đang bị kéo cao.Năm ngón tay bọc trong găng da bóp lấy cằm em, hơi siết chặt, khiến khuôn mặt ấy đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng, run rẩy hé mở đôi môi ướt át, đầu lưỡi hồng nhạt lộ ra, không thốt nên lời.Cảnh sát viên cứ thế kìm giữ em, ánh mắt sắc lạnh áp xuống."

Đàm Gian?"

Phát âm cái tên ấy có phần lạ lẫm, y lấy tay thu lại hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của em vào một bên, tay kia lấy ra gương ma thuật của mình.Màn hình trong gương hiện lên chính là phòng phát sóng trực tiếp, một thiếu niên xinh xắn, ngoan ngoãn, bị một thợ săn cao lớn ép sát, cũng bị nâng lên giữa không trung, bị bóp cằm y hệt.Giọng nói mềm mại, mang theo cả nước mắt."

Đừng làm thế với ta nữa..."

Giống như đang nhìn thấy chính mình trong gương, một bản sao bị bắt nạt, bị ép phải hé môi lộ lưỡi, ngay cả tiếng cầu xin mang theo tiếng nấc cũng trùng khớp không khác gì.Đàm Gian nức nở thút thít, hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại bị đối xử như vậy.Người đàn ông nhìn vào đôi mắt uất ức của em, giọng trầm xuống."

Xin lỗi, ngài Đàm.

Ngài bị bắt."

"Vì nghi ngờ có liên quan đến phù thủy."

"Hoặc cũng có thể là — một vị thần từ Địa Thượng Thành lén lút xâm nhập vào Địa Hạ Thành.

Mời ngài theo chúng tôi, đến phủ Thành Chủ."
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 13 (1)


Chương 93: Đồng hành cùng thần linh【13】- Tình cờ gặp ngoài đời"Đây chính là vị thần đến từ Địa Thượng Thành sao?"

Trên chiếc xe cảnh sát chật hẹp và tối tăm, Đàm Gian bị nhốt một mình ở khoảng trống phía sau cốp xe, đối diện trực tiếp với hai hàng ghế trước có các cảnh sát đang ngồi, ánh mắt họ chăm chăm nhìn em không rời.Xe cảnh sát của thành phố D đã rất hiện đại rồi.Chiếc lồng sắt lạnh lẽo bằng bạc đã hoàn toàn cô lập Đàm Gian trong không gian rộng rãi của xe.Cánh tay trắng trẻo của em tì lên thanh sắt lạnh buốt bên cạnh, để lại một vết lõm nhàn nhạt màu hồng phấn.Không biết từ lúc nào, một bàn tay bọc trong lớp da sần thô ráp, đen sì, từ khe hở bên hông lồng sắt len lén trườn vào, tham lam vuốt ve phần bắp chân của em.Viên cảnh sát có gương mặt thanh tú ngồi sát lồng, khuôn mặt ửng đỏ như đang phấn khích, cúi đầu thì thầm với người bên cạnh."

Em ấy đẹp thật đấy...

Đây chính là vị thần từ Địa Thượng Thành sao?"

Những viên cảnh sát xung quanh vừa cười vừa nói chuyện, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi người Đàm Gian dù chỉ một giây.Bị nhìn chằm chằm như thế khiến em thấy rất khó chịu, lông mày nhíu chặt lại, cơ thể nhỏ bé rụt vào trong chiếc lồng sắt lạnh lẽo.Một thiếu niên xinh đẹp bị nhốt trong lồng sắt như vậy, cảnh tượng ấy tạo ra một cú sốc thị giác mạnh mẽ, không thể đơn giản miêu tả bằng hai chữ gợi cảm thậm chí khi thấy Đàm Gian run rẩy co mình thành một khối, hơi thở của đám đàn ông kia càng lúc càng nặng nề.Viên cảnh sát trẻ khống chế không nổi, đưa tay về phía em, ánh mắt như dính chặt lấy thân hình nhỏ nhắn ấy, chậm rãi trượt xuống từng chút một.Cuối cùng dừng lại ở vùng da trắng nõn đang lộ ra."

Em ấy... thật nhạy cảm... thật ngoan..."

Một bàn tay to lớn, thô ráp khác màu, đặt lên cạnh lồng sắt, như cố ý, lại như dè dặt, nhẹ nhàng lướt qua vùng da em đang tựa sát vào thành lồng.Ngay giây tiếp theo, tiếng hét thảm thiết của viên cảnh sát vang dội cả xe.Đôi giày da đen nặng nề đạp mạnh lên bàn tay đang mò tới bắp chân Đàm Gian, giẫm đi giẫm lại mấy lần khiến hắn hét lên đau đớn."

Keng—!"

Tiếng xích sắt leng keng vang lên, thô và giòn.Một cảnh sát cao lớn mặc đồng phục chỉnh tề bước tới, ngón tay đeo găng da gõ nhẹ vào cửa xe với âm thanh nhịp nhàng mà lạnh lùng.Đàm Gian vốn đang co người, chôn đầu vào giữa hai đầu gối, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên, đôi mắt mơ màng ngẩng nhìn.Người đàn ông phương Tây cao lớn cúi xuống nhìn em từ trên cao.

Đàm Gian khẽ hít mũi, ngón tay trắng muốt bám vào thanh sắt, ánh mắt từ đôi giày da của y lần lên trên."

Cảnh sát Ross."

Một viên cảnh sát trẻ bên cạnh cất tiếng gọi.

Ross cụp mắt nhìn gã một cái, rồi dời chân khỏi tay tên cảnh sát kia, khẽ gật đầu với Đàm Gian.Y kéo nhẹ găng tay da ở đầu ngón tay, khiến lớp da mỏng căng chặt, nổi bật từng đốt ngón tay dài và rắn rỏi.Trên ngón trỏ vẫn còn treo một chiếc còng tay bạc lạnh lẽo.Chuỗi xích treo dưới chiếc còng va vào nhau, phát ra chính âm thanh mà nãy giờ Đàm Gian đã nghe thấy.Ánh mắt của Ross sâu thẳm, lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào.

Khi thấy Đàm Gian nhìn mình, y hơi cúi người xuống.Bóng tối đậm đặc phủ lên sau lưng, che lấp ánh đèn huỳnh quang chói mắt phía sau, hoàn toàn bao trùm lấy thân hình nhỏ bé của Đàm Gian.Em hơi hoảng sợ, vừa mới chứng kiến một vụ án mạng, giờ lại không rõ lý do mà bị đưa lên xe cảnh sát.

Hàng mi dài đen như mực khẽ run, em dè dặt dựa lưng vào thành xe lạnh buốt phía sau.Ross dừng lại một lát, rồi không chút biểu cảm đưa tay ra, nắm lấy cổ tay trắng trẻo của em, hơi dùng lực kéo một cái —Đàm Gian ngã chúi người về phía trước, khuôn mặt trắng như tuyết đột ngột áp sát vào Ross, đôi mắt nhạt màu mở to, lúng túng nhìn anh."

Xin lỗi, đắc tội rồi."

"Những viên cảnh sát không biết điều kia, tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ."

Ross lên tiếng trầm thấp, vừa nói vừa "cạch" một tiếng, khóa chiếc còng tay bạc lạnh buốt vào cổ tay Đàm Gian.Hai tay em bị giam lại, chỉ có thể co người, bị Ross kéo sợi xích ở giữa, lôi đến sát trước mặt anh.Qua lớp lồng sắt lạnh băng, ánh mắt hai người chạm nhau.

Đàm Gian giờ đã rất gần với Ross, đến mức hương thơm ngọt ngào, đậm đặc như quấn lấy đầu mũi y.Ross bỗng nín thở.Chỉ ngẩn người một thoáng, rồi y nhanh chóng trấn định, khàn giọng giải thích:"Vì không thể xác định được thân phận của ngài, để đề phòng ngài là phù thủy gây rối trật tự, chúng tôi đành phải đưa ngài đi theo cách này."

Ross hơi cúi đầu, thấp giọng nói.Đàm Gian mím môi, giọng nhỏ nhẹ, mềm như đang ngậm đầy kẹo bông:"Ta không phải người xấu đâu mà..."

Em nhìn cánh tay Ross rắn rỏi, đầy cơ bắp, cảm thấy chỉ cần y vung tay lên là có thể đánh bay mấy người như em.Kiểu người sẽ vừa hô "Tình yêu!

Gắn kết!

Tiêu diệt phù thủy nhỏ tà ác này đi!" vừa xông tới.Đàm Gian ấm ức bĩu môi, cúi mặt xuống, cố gắng giải thích với Ross."

Ta thật sự không phải vậy đâu, ta còn có phòng livestream nữa mà."

Hai tay bị khóa lại, nên cầm gương phép cũng khó khăn.

Em đành dịch người, nghiêng cả nửa thân mình về phía trước.Loạng choạng cầm lấy gương phép, Đàm Gian cố gắng đưa cho Ross xem."

Anh nhìn đi, ta có phòng livestream đấy, có rất nhiều người xem."

Em cắn môi, để chứng minh mình là một vị thần nghiêm túc đang làm việc livestream chính đáng, còn ngẩng đầu lên, thành thật nói với Ross:"Quản trị viên đã mở khóa phòng livestream của ta rồi, ta thật sự livestream đàng hoàng."

Khuôn mặt Đàm Gian ửng đỏ, nghĩ đến việc trước đây từng bị khóa nhầm vì bị hiểu lầm là livestream nhạy cảm, em nghiêm túc nói tiếp:"Ta không livestream khiêu gợi mà."

Như thể vừa ngoan ngoãn, lại vừa giấu đầu lòi đuôi, bổ sung câu ấy khiến sắc mặt lạnh lùng của Ross cuối cùng cũng có chút biến hóa."...Khiêu gợi?"...
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 13 (2)


Ross đứng bất động tại chỗ, bước chân vừa định bước ra lại thu về, chắn ngang bên cạnh Đàm Gian."khiêu gợi" thế nào ?

Đàm Gian sững sờ một chút, rồi nhanh chóng nói, "Là... là uống nước làm đổ ra người thôi..."

Ánh mắt Ross nhìn em sâu thẳm khó dò, khiến em giật mình, sau đó mới lờ mờ nhận ra, vội vàng sửa lời, "Không!

Ta không có khiêu gợi mà!"

Ross nhìn gương mặt ửng hồng hơi phấn của em, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp: "Vậy... em làm mẫu cho tôi xem được không?"

"Tôi có cốc..."

Không biết Ross rút từ đâu ra một chiếc bình giữ nhiệt, đưa thẳng đến bên miệng Đàm Gian.Môi em ướt đỏ, bị miệng bình in lại thành một dấu vết đậm màu.

Đàm Gian theo phản xạ thè đầu lưỡi ra, như một con vật nhỏ tội nghiệp, lưỡi liếm liếm hai cái đầy lúng túng.Trong bình có vẻ là trà, vị đắng chát sau đó lại thoang thoảng hậu ngọt tràn khắp khoang miệng, khiến Đàm Gian nhăn mặt lại vì vị đắng quá rõ.Dòng nước từ bình nghiêng trút xuống, cái miệng nhỏ của em không kịp hứng hết, những sợi nước bạc rỉ xuống khỏi cằm em, lấp lánh mà mềm mại.Giống hệt như hôm đó.Cho đến khi uống hết cả bình nước, bụng em căng phồng như quả bóng, nghẹn ngào giãy nhẹ muốn từ chối, lúc này Ross mới chịu dừng lại.Tiếng em đã lẫn cả âm thanh sắp khóc."

Đừng cho nữa... ta no lắm rồi..."

"Không nuốt nổi nữa rồi..."

Ross thu lại bình giữ nhiệt, ánh mắt vẫn bình lặng không chút dao động, chỉ là câu hỏi tiếp theo lại trở nên kỳ quặc."

Em livestream, toàn làm những trò thế này sao?"

"Uống nước, mặc đồ ngắn cũn, rồi há miệng ngoan ngoãn cho bọn họ xem có nuốt hết chưa, như... bé vợ nhỏ ấy à?"

Đàm Gian chẳng hiểu sao Ross lại hỏi thế.

Em ngơ ngác nắm lấy vạt áo mình, cả người co ro vào góc xe cảnh sát, đôi tai đỏ rực nóng bừng."

Ta... ta không có làm thế, fan của ta cũng không như thế."

"Fan của ta đều là người tốt, ta chỉ cho họ xem một chút thì sao chứ?"

Em ưỡn ngực nhỏ ra, đầy lý lẽ mà cãi lại."

Người xấu là ta chặn hết rồi!"

Một "vị thần minh nhỏ bé" có ít fan, nhưng mỗi lần chặn người thì lại rất chuyên nghiệp.

Quản lý nghiêm khắc nhất, giờ vẫn còn nằm nguyên trong danh sách đen chưa được gỡ ra.Sắc mặt Ross vẫn nhàn nhạt, không rõ cảm xúc, y lạnh lùng từng chữ: "Tôi không xem livestream."

"Cũng không bao giờ xem của em, chán chết được."

Khóe môi Ross hơi nhếch lên, không cần nghĩ cũng biết, trong cái phòng livestream của tiểu thần minh xinh đẹp kia, nhất định là đầy rẫy mấy thằng "chó liếm" vây quanh lấy lòng.Y là cảnh quan giỏi nhất trong thành phố ngầm này, sao có thể suốt ngày dán mắt vào một kẻ thân phận mơ hồ như tiểu thần minh này để xem livestream chứ.Y là người có địa vị.Tuyệt đối không thể bị chút nhan sắc làm mê mẩn.Ross kiểm tra lại xích sắt và lồng sắt đang giam giữ Đàm Gian, thấy chắc chắn rồi mới khẽ gật đầu, cúi người chui ra từ khoang xe phía sau.Phía trước là buồng lái của xe cảnh sát, tài xế đeo kính bảo hộ, vừa ngâm nga hát vừa nhìn đường.Trợ lý đứng cạnh bên đang sắp xếp giấy thông hành để một lát vào phủ Thành chủ.Thấy Ross mặc áo choàng đen đi tới, trợ lý tinh mắt vội vàng nghênh đón.Bình giữ nhiệt trong tay Ross đã cạn hơn nửa, chỉ còn chút trà cùng bã lá lắng ở đáy."

Để tôi rót giúp ngài nhé, thưa sĩ quan."

Dù có hơi thắc mắc vì sao lần này Ross uống trà nhanh thế, nhưng trợ lý vẫn lễ phép cúi đầu."

Trước khi lên xe, tôi có chuẩn bị túi đựng nước uống."

Ánh mắt lạnh như băng của Ross dừng lại trên người anh ta một thoáng, rồi lại bình thản rời đi."

Không cần."

Y đáp khẽ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, rồi theo dấu môi vừa nãy của tiểu thần minh xinh đẹp, uống sạch phần trà còn lại.Miệng cốc như vẫn vương lại hương thơm ngọt ngào, Ross vô thức mím môi một cái."

Sau này... cái cốc này đừng rửa."

Cằm Ross hơi ngẩng lên, sau một khoảng ngừng ngắn, y tự nhiên chuyển sang đề tài khác."

À... cái đó, cậu gửi cho tôi cái phòng livestream đó đi."

Trợ lý ngẩn ra: "Phòng livestream nào cơ ạ?"

"...Cái của Đàm Gian."

Ross khẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị không thể bắt lỗi."

Tôi xem là để xác minh thân phận của nghi thần."

Chứ không phải bị nhan sắc mê hoặc, cũng hoàn toàn không muốn xem cái gì khiêu gợi hết.Ánh mắt Ross kiên định.Trợ lý khẽ "ồ" lên một tiếng, trong lòng bội phục trước tinh thần trách nhiệm cao ngất của Ross cảnh quan, vội vàng gửi lại đoạn phát lại buổi livestream hôm qua cho y.Ross lạnh mặt giơ điện thoại lên, thản nhiên chuyển sang tài khoản phụ, ấn theo dõi, rồi gõ vào khung bình luận:【Ngoài đời gặp được rồi, còn đáng yêu hơn trên livestream, tôi không kìm được mà gọi em ấy là "bé yêu" luôn, Bé con uống nước còn uống từng ngụm từng ngụm nhỏ cơ, cưng xỉu... (hôn trái)(hôn phải)】----------------------------Thế giới nào cũng phải có tự vả của mấy cha công ha
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 14 (1)


Chương 94: Đồng hành cùng thần linh【14】- Nếu mọi người gọi ta là vợ...Chiếc xe cảnh sát toàn thân đen kịt lăn bánh qua con đường nhỏ tối tăm, ẩm ướt trong thành phố ngầm, men theo đại lộ dài hun hút, dần khuất bóng vào khu rừng xanh thẫm chồng lớp phía trước.Tòa thành chủ cao lớn ẩn mình trong rừng sâu, lính gác mặc giáp bạc nghiêm trang nhận lấy giấy thông hành từ tay Ross, không lâu sau liền mở cổng thành."

Phạch" một tiếng.Cánh cổng khổng lồ từ từ khép lại, khe hở ngày càng thu hẹp, chiếc xe cảnh sát đen hoàn toàn bị nuốt chửng bởi tòa thành chủ đồ sộ.Ross mở cửa xe, hơi gật đầu, bàn tay rộng lớn bao trọn lấy bàn tay trắng trẻo, thon dài của Đàm Gian, kéo em xuống xe.Còng tay trên cổ tay Đàm Gian vẫn chưa được tháo ra, sợi xích bạc nối liền hai cổ tay.

Ross khựng lại, ngón tay móc lấy sợi xích giữa còng tay, dẫn em bước về phía trước.Chưa đi được mấy bước, người đàn ông cao lớn phía trước đột nhiên dừng lại.Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đổ xuống người mình, Đàm Gian theo bản năng có phần căng thẳng."

Trước đây từng có phù thủy quyến rũ thành chủ."

"Phù thủy vốn là sinh vật rất xảo trá."

Ross thong thả nói, các đốt ngón tay móc vào xích tay Đàm Gian từ từ siết chặt."

Vì vậy về sau, bất cứ ai được đưa đến bên cạnh thành chủ, đều bị cắt lưỡi, không thể nói chuyện, cũng không thể mê hoặc lòng người."

Đàm Gian nghe thấy giọng nói trầm thấp, từng chữ như đóng đinh của người đàn ông, đôi mắt đen sâu như mực nhìn chăm chăm vào gương mặt trắng như tuyết của em.Thiếu niên cắn môi, dường như không thể tin nổi, khẽ "a" một tiếng.Em luống cuống lùi lại mấy bước, nhưng nhanh chóng bị Ross kéo ngược trở lại bằng sợi xích.Đôi môi hồng, còn vương ướt, bị găng tay da đen của hắn từ tốn bóp mở, Đàm Gian buộc phải hé miệng, ánh mắt hoảng loạn nhìn Ross với khuôn mặt lạnh như nước."

Không, ta không phải phù thủy...

Ưm!"

Vừa mới mở miệng, tất cả lời nói đều bị ngón tay chặn lại.Ross nhẹ nhàng khuấy động trong khoang miệng em."

Đừng sợ."

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen mang áp lực nặng nề, mắt nửa khép, lời nói buông lơi đầy khiêu khích.

Cánh tay cơ bắp mang theo đai da nâu dùng để trói buộc.Chốt bạc lấp lánh khóa chặt phía trên.Ross tháo đai ra, dây da vốn làm vòng tay giờ bị y nắm lấy bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng bóp má mềm của Đàm Gian.Đàm Gian buộc phải hé miệng, đai da siết lấy khuôn mặt nhỏ có chút thịt mềm, vòng ra sau đầu, bị Ross hoàn toàn khóa lại.Trông chẳng khác gì mấy món đồ trong phim không đứng đắn, chốt sắt ở giữa đai ép thẳng lên đầu lưỡi mềm mại của em, miệng lưỡi đều bị ép mở, buộc phải luôn trong trạng thái hé mở.Đàm Gian không thể nói nên lời, nước miếng rỉ xuống từ cằm, từng giọt từng giọt lăn dài.Ross hoàn tất mọi thứ, gương mặt vẫn lạnh băng, kéo em bước vào sâu bên trong thành chủ phủ.Đàm Gian ánh mắt mông lung đi theo bên cạnh y, xung quanh là những người đàn ông cao lớn, nước da đủ màu, em nổi bật như một chú cừu trắng muốt giữa bầy sói.Giọng Ross khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai, như lời thì thầm tự nói với bản thân, mang theo chút mê luyến kỳ quái:"Ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ, đai da rất hợp với em..."

Trói vào miệng, buộc vào tay, em quá mẫn cảm, chỉ cần nhẹ một chút đã có thể để lại dấu vết đỏ rực quyến rũ.Yết hầu Ross khẽ chuyển động, đôi ủng da dẫm lên bùn ướt trong vườn, phát ra âm thanh nặng nề.Đàm Gian bị y giữ lấy vai, nửa đẩy nửa ôm đi về phía cánh cửa lớn có hoa văn cổ kính trước y.Cùng lúc đó, phía trên cao của tòa nhà, bên cửa sổ đá phủ kín dây leo, một thiếu niên mặc lễ phục tinh xảo đang lặng lẽ đứng đó, đôi mắt xanh lục như hồ nước thoáng hiện ý cười.Bộ vest cao cấp ôm lấy thân hình gầy gò, hắn từ trên cao liếc nhìn Đàm Gian bị bao quanh phía dưới, tùy ý nhếch khóe miệng.Dây leo rậm rạp lay động theo gió.Rồi bị một bàn tay tái nhợt bóp lấy, giật đứt....Đàm Gian đầu óc choáng váng bị áp giải vào một căn phòng bất kỳ trong hành lang.Sàn nhà lót lông cừu nhập khẩu, giẫm lên mềm như đám mây.Trong phòng phảng phất mùi hương dễ chịu, giường cao nệm êm, không giống nhà tù chút nào so với tưởng tượng của em."

Thành chủ sẽ đích thân đến hỏi em về chuyện vì sao thần linh từ Địa Thượng Thành lại bất ngờ xuất hiện ở Địa Hạ Thành."

Đối diện với ánh mắt hoang mang nhạt màu của Đàm Gian, giọng Ross hiếm khi dịu xuống.

Y ngập ngừng rồi thấp giọng nói:"Dạo gần đây ở Địa Hạ Thành có nhiều vụ án treo chưa giải quyết.

Có lẽ ở trong phủ Thành chủ cũng tốt."

Như chợt nhớ ra điều gì, khóe môi Ross khẽ nhếch, người đàn ông xưa nay nghiêm túc lại để lộ chút tà ác không nói nên lời."

Cái thứ bị buộc trên miệng em, khóa nằm ở phía trước, có thể tự mình tháo."

Khóa bạc vẫn ép trên đầu lưỡi, Đàm Gian không thể nói được lời nào, chỉ đỏ hoe mắt, khẽ gật đầu.Ross không nói gì thêm, hơi cúi đầu, rồi đóng cửa rời đi.Ngay lúc mới vào, Đàm Gian đã thấy chân mình mềm nhũn vì căng thẳng, bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình, em như bị rút sạch sức lực, tựa người xuống giường mềm phía sau, trượt xuống ngồi bệt trên tấm thảm lông cừu.【Mấy vụ án ở Địa Hạ Thành, có liên quan đến tôi sao?】Nhớ lại nửa khuôn mặt người chết ở tiệm may hôm trước, Đàm Gian bất an gõ vào hệ thống, hỏi trong lo lắng.【Cảm giác như từ khi đến thành phố D, mọi thứ chưa từng bình yên.】Như thể bị vận rủi bám lấy không dứt, từ lúc bị phù thủy chú ý, em cứ thế bước từng bước vào cạm bẫy, lún sâu vào vũng bùn.Hệ thống chủ im lặng một lúc lâu, giọng máy lạnh lùng vang lên, lần này không còn qua loa mà vô cùng chắc chắn, từng chữ từng chữ dứt khoát.【Tất cả các vụ án ——】【Đều nhắm vào cậu.】Nó dừng lại một chút, bình thản nói thêm:【Không thì cậu nghĩ sao, tại sao đi đến đâu cũng kích hoạt nhiệm vụ phụ liên quan đến phù thủy?】Đàm Gian cắn môi, chớp mắt với vẻ ngơ ngác, hai đầu gối ôm lấy ngực, khẽ "a" một tiếng như vừa bừng tỉnh.Biểu cảm từ mơ hồ ban đầu dần trở nên trầm lặng.

Em khẽ tựa trán lên đầu gối, càng nghĩ càng rùng mình.Từ lúc bị kéo vào hang động, đến khi tận mắt thấy thi thể bị phát hiện, rồi những NPC như thể có sẵn kịch bản, cố ý kể lại các vụ án trước cho em. ...
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 14 (2)


Môi Đàm Gian khẽ run lên, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.Ngay từ đầu, em đã bị nhắm đến rồi, từ khi bước chân vào thành phố D, vị đại phù thủy chuyên đánh cắp thần lực kia đã luôn dõi theo em như đang nhìn một con búp bê xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất mà y yêu thích.Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, Đàm Gian nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển sáng lóa của hệ thống hiển thị một chuỗi nhiệm vụ liên quan đến "Phù thủy" dài dằng dặc, em không nhịn được mà khẽ run lên.Bảo sao mà chỉ cần hoàn thành nhánh nhiệm vụ này, đến cả phần thu thập độ nổi tiếng của nhiệm vụ chính cũng có thể bỏ qua...Rủi ro và lợi ích luôn song hành.Một nhánh nhiệm vụ có phần thưởng hậu hĩnh như vậy, thì mức độ nguy hiểm cũng không kém.【Tôi sẽ không làm nhiệm vụ nào liên quan đến Phù thủy nữa.】Giọng nói trong đầu Đàm Gian run rẩy, nhưng ngữ khí lại kiên quyết đến lạ thường.【Tôi sẽ đi theo tuyến chính.】Tuy tốc độ tích lũy độ nổi tiếng trong phòng livestream khá chậm, nhưng hiện tại em đang bị nhốt trong phủ thành chủ.

Nếu đại Phù thủy không tìm được đến đây, em vẫn có thể từ từ kiếm điểm nổi tiếng.Hơn nữa, nhờ có phòng livestream, em còn có thể liên lạc được với Sơn Cửu.Để nhờ hắn giúp đỡ.Sau khi nghĩ thông suốt, Đàm Gian quyết định hành động ngay lập tức.Em mím môi.

Cặp còng tay mà Ross mang đến còn chừa một đoạn dây dài, nên em vẫn có thể lấy ra gương ma thuật của mình.

Đầu ngón tay nhanh chóng thao tác trên mặt gương, trực tiếp nhấn nút bắt đầu phát sóng.Nhờ đợt dâng cống phẩm siêu khủng mà Tịch Thanh gửi lần trước, phòng livestream của Đàm Gian đã thu hút thêm rất nhiều fan.

Chỉ vừa mới lên sóng, số người đợi trong phòng đã đông nghịt.—— Bảo bối xinh đẹp lên sóng rồi kìa!!—— Vợ ơi!!

Sau buổi livestream lần trước, tôi đã xác định em là người vợ duy nhất trong lòng tôi!!!—— Hôm nay bảo bối phát sóng trên giường nè~ tính ra thì khác gì đang ngồi trong lòng tui phát sóng đâu~Đàm Gian vừa hạ quyết tâm sẽ kiếm đủ điểm tín ngưỡng qua livestream để quay lại Địa thượng thành, đã lập tức bật phát sóng như thể không thể chờ thêm được nữa.Em hoàn toàn quên mất cái khóa bạc mà Ross để lại trên miệng em vẫn còn nguyên đó.

Dây thắt vòng qua làn da trắng mịn, để lại một vết hằn nhạt trên khuôn mặt.Đàm Gian vừa định mở miệng chào khán giả trong phòng livestream, nhưng vì dây khóa chặn ngang miệng, không thể khép môi lại hoàn toàn, lớp dịch trong suốt chưa kịp nuốt xuống đã lăn từ cằm xuống, khiến cả gương mặt nhỏ nhắn bị phủ lên một tầng ẩm ướt, mang theo một vẻ mờ ám khó nói thành lời.Bị khóa miệng như thế, lại còn chảy ướt cả mặt.Đàm Gian sốt ruột muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể phát ra một âm thanh ẩm ướt, ngọt ngào, quyến rũ từ khoang mũi và cổ họng."

Ô...."

Môi Đàm Gian khẽ run lên, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.Ngay từ đầu, em đã bị nhắm đến rồi, từ khi bước chân vào thành phố D, vị đại phù thủy chuyên đánh cắp thần lực kia đã luôn dõi theo em như đang nhìn một con búp bê xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất mà y yêu thích.Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, Đàm Gian nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển sáng lóa của hệ thống hiển thị một chuỗi nhiệm vụ liên quan đến "Phù thủy" dài dằng dặc, em không nhịn được mà khẽ run lên.Bảo sao mà chỉ cần hoàn thành nhánh nhiệm vụ này, đến cả phần thu thập độ nổi tiếng của nhiệm vụ chính cũng có thể bỏ qua...Rủi ro và lợi ích luôn song hành.Một nhánh nhiệm vụ có phần thưởng hậu hĩnh như vậy, thì mức độ nguy hiểm cũng không kém.【Tôi sẽ không làm nhiệm vụ nào liên quan đến Phù thủy nữa.】Giọng nói trong đầu Đàm Gian run rẩy, nhưng ngữ khí lại kiên quyết đến lạ thường.【Tôi sẽ đi theo tuyến chính.】Tuy tốc độ tích lũy độ nổi tiếng trong phòng livestream khá chậm, nhưng hiện tại em đang bị nhốt trong phủ thành chủ.

Nếu đại Phù thủy không tìm được đến đây, em vẫn có thể từ từ kiếm điểm nổi tiếng.Hơn nữa, nhờ có phòng livestream, em còn có thể liên lạc được với Sơn Cửu.Để nhờ hắn giúp đỡ.Sau khi nghĩ thông suốt, Đàm Gian quyết định hành động ngay lập tức.Em mím môi.

Cặp còng tay mà Ross mang đến còn chừa một đoạn dây dài, nên em vẫn có thể lấy ra gương ma thuật của mình.

Đầu ngón tay nhanh chóng thao tác trên mặt gương, trực tiếp nhấn nút bắt đầu phát sóng.Nhờ đợt dâng cống phẩm siêu khủng mà Tịch Thanh gửi lần trước, phòng livestream của Đàm Gian đã thu hút thêm rất nhiều fan.

Chỉ vừa mới lên sóng, số người đợi trong phòng đã đông nghịt.—— Bảo bối xinh đẹp lên sóng rồi kìa!!—— Vợ ơi!!

Sau buổi livestream lần trước, tôi đã xác định em là người vợ duy nhất trong lòng tôi!!!—— Hôm nay bảo bối phát sóng trên giường nè~ tính ra thì khác gì đang ngồi trong lòng tui phát sóng đâu~Đàm Gian vừa hạ quyết tâm sẽ kiếm đủ điểm tín ngưỡng qua livestream để quay lại Địa thượng thành, đã lập tức bật phát sóng như thể không thể chờ thêm được nữa.Em hoàn toàn quên mất cái khóa bạc mà Ross để lại trên miệng em vẫn còn nguyên đó.

Dây thắt vòng qua làn da trắng mịn, để lại một vết hằn nhạt trên khuôn mặt.Đàm Gian vừa định mở miệng chào khán giả trong phòng livestream, nhưng vì dây khóa chặn ngang miệng, không thể khép môi lại hoàn toàn, lớp dịch trong suốt chưa kịp nuốt xuống đã lăn từ cằm xuống, khiến cả gương mặt nhỏ nhắn bị phủ lên một tầng ẩm ướt, mang theo một vẻ mờ ám khó nói thành lời.Bị khóa miệng như thế, lại còn chảy ướt cả mặt.Đàm Gian sốt ruột muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể phát ra một âm thanh ẩm ướt, ngọt ngào, quyến rũ từ khoang mũi và cổ họng.Âm cuối hơi nhướng lên như móc câu nhỏ, chỉ một tiếng ngắn ngủi bật ra thôi đã khiến cả phòng livestream bùng nổ.—— Trời má ơi, đây là đại tiệc thị giác gì vậy... vợ nhỏ nhắn cắn cái dây nịt to tổ bố hihihi...—— Cảm ơn đã mời, tôi đã xuyên hồn vào cái dây nịt đó rồi...—— Vợ chảy tùm lum luôn, nhiều nước ghê á, hí hí cho anh liếm một miếng hihihi...—— Dây nịt cứng quá rồi vợ ơi đừng cắn nữa, cắn anh nè, anh còn cứng hơn!!!Chỉ trong tích tắc, độ nổi tiếng của livestream tăng vọt.Đàm Gian vốn nhát, bị mấy dòng bình luận đầy sinh lực ấy dọa cho choáng váng, cả tai và má đều vì xấu hổ mà nhanh chóng ửng lên một màu hồng mỏng.Bọn họ... hình như rất thích cái dây nịt này.Mặt em đỏ bừng, khẽ quỳ ngồi dậy, đưa dây nịt đang ngậm trên miệng lại gần camera hơn một chút.Sợi dây nịt màu nâu đẩy hé làn môi ướt át, để lộ hoàn toàn khoang miệng ẩm nóng, mềm mại và hồng hào bên trong.Vô cùng xấu hổ, Đàm Gian dùng đầu ngón tay móc lấy chiếc khóa bạc ở khóe môi, từng chút một kéo ra khỏi miệng.Tiếng kim loại va vào nhau vang lên khe khẽ, trên cổ tay sứ trắng nhấc lên còn đeo cả xích sắt.Chỉ là khoảnh khắc này, chiếc còng tay ấy nhìn qua... lại giống đồ chơi tình thú hơn là đạo cụ giam giữ."

Cạch" —Tiếng khóa mở vang lên giòn giã.

Miệng của Đàm Gian vốn đã tê rần vì bị giữ quá lâu, giờ muốn khép lại cũng khép không nổi.

Giọt lệ trong suốt lăn dài nơi khóe mắt, khiến gương mặt nhỏ nhắn kia quả thật giống hệt lời fan bình luận nơi nào cũng đang "chảy".Cả còng tay cũng bị lộ ra trong phòng livestream.—— Hôm nay cosplay bị trói sao!!!—— Xinh quá trời quá đất, vợ bị trói trông còn ngoan hơn ấy, hí hí hí hí hí hí hí hí hí...—— Tay bé đỏ cả rồi kìa, thương bé ghê, để anh hôn hôn tay vợ nhen, tay nắm cũng đỏ, anh nắm nắm vợ luôn nè...—— Ông trên gõ bàn tính hay gì mà tôi đang ở tận thành phố C cũng nghe tiếng kêu lạch cạch rồi...Đàm Gian nhìn đống bình luận trượt nhanh như bay, dần dần cũng quen với mấy câu nói "lang sói" của bọn họ.

Em mặt đỏ như gấc, để món đồ vừa tháo ra sang một bên bàn, rồi lí nhí giải thích:"Ta không đeo cái này nữa đâu...

đeo rồi thì không nói chuyện với mọi người được."

Khuôn mặt Đàm Gian đỏ bừng, môi cũng đỏ, chỉ có đôi mắt long lanh, ánh nước như chất chứa xuân tình, dè dặt ngước mắt qua ống kính nhìn ra ngoài."

Nếu vậy... khi mọi người gọi ta là vợ, ta đâu còn cách nào để trả lời được nữa."
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 15 (1)


Chương 95: Đồng hành cùng thần linh【15】- Tịch Thanh và Quản Trị Viên 00...Đàm Gian không hiểu sao livestream của mình lại trở nên mất kiểm soát như bây giờ.Từ khi em cất tiếng nói, màn hình bình luận cứ như điên mà cuộn xuống.Má Đàm Gian ửng hồng, nhìn màn hình đầy những lời gọi "vợ ơi", em lí nhí, mím môi "ơi" một tiếng.Chiếc gương ma thuật được đặt trên đôi chân khép chặt của em, khung gương lạnh lẽo, cứng rắn in hằn một vết đỏ nhạt trên đùi non mềm mại, đầy đặn của em.Sau khi từ bỏ nhiệm vụ liên quan đến phù thủy, Đàm Gian bắt đầu dồn hết tâm trí vào chỉ số tín ngưỡng của mình.Số lượng người xem livestream rất đông, nhưng chỉ số tín ngưỡng lại tăng chậm chạp.Thanh tiến độ như chú rùa nhỏ rụt rè, từ từ nhích lên."

Rõ ràng là rất nhiều người đến mà," Đàm Gian cụp mắt, lau nhẹ bề mặt gương lạnh lẽo trước mặt, có chút mơ hồ nói với hệ thống."

Hôm nay tăng nhiều fan hơn hôm qua rất nhiều, mà chỉ số tín ngưỡng chỉ tăng có một chút xíu thôi."

Em đưa ngón út lên so sánh với hệ thống, có chút chán nản thở dài."

Cứ thế này thì dù tất cả cư dân của Địa Hạ Thành đến xem, tôi cũng không thể tăng đủ tín ngưỡng để trở về Địa Thượng Thành được."

Hệ thống chính im lặng một lát, rồi giải thích với giọng điệu đều đều: "Chỉ số tín ngưỡng không được tính như vậy."

"Lượt theo dõi chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nguồn gốc tín ngưỡng của các vị thần Thành phố trên mặt đất chủ yếu đến từ sự cống hiến của tín đồ."

Đối mặt với đôi mắt có chút mơ hồ của Đàm Gian, hệ thống chính chậm rãi giải thích: "Tức là... tương đương với quà tặng trong các buổi livestream hiện đại."

"Làm một số việc khiến họ vui vẻ, hoặc tặng một vài phúc lợi nhỏ, mặc vài bộ quần áo đẹp...

để tất cả mọi người đều yêu mến cậu, và cậu sẽ không từ chối bất cứ ai."

Đàm Gian ngơ ngác gật đầu.Em biết trong các phòng livestream của thần linh, những vị thần có danh có phận đều có vật phẩm cống hiến riêng của họ.

Còn những vị thần nhỏ bé, không rõ lai lịch như em, ngay cả danh hiệu thần chức cũng không có, thì chỉ có thể nhận những vật phẩm cống hiến nhỏ, cơ bản.Em dịch chuyển camera của gương ma thuật để cả khuôn mặt em đều được chiếu vào.Một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn ửng hồng, em không rõ người khác livestream như thế nào, chỉ có thể làm theo lời hệ thống nói, cố gắng làm những điều khiến họ vui vẻ.Em căng thẳng liếm môi, đầu lưỡi làm ẩm đôi môi đỏ mọng trở nên trong suốt và đẹp mắt.

Đàm Gian cúi người sát lại gần phần bình luận, cố gắng tự nhiên trò chuyện với fan."

Chào mọi người, ta là Đàm Gian."

Em ngoan ngoãn chào hỏi."

Ta, ta livestream lần thứ hai, không biết phải làm gì."

Đàm Gian đỏ mặt, vụng về kẹp chặt chân.

Hai tay em vẫn bị còng lạnh lẽo, lúc này em chỉ có thể đặt chiếc gương ma thuật lên đùi non mũm mĩm, nhìn từ trên xuống.Một chút thịt đùi trắng nõn lấp ló trong tầm nhìn của gương.— Vợ hình như đang kẹp tôi!

Vợ kẹp anh đi!

Phải kẹp thật chặt vào!— Góc nhìn này, prprpr...— Tôi đã xem giúp rồi, còng tay rất hồng, không, ý tôi là còng tay rất trắng.Đàm Gian không hiểu sao bình luận đột nhiên lại phấn khích như vậy, rõ ràng em chỉ xoay eo một chút, sự ràng buộc ở cổ tay khiến em không biết lúc này phải làm gì.Ngay cả nhảy múa có lẽ cũng không thể thoát ra được.Em chưa bao giờ livestream, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ vẻ bối rối, lại bị số lượng bình luận đột nhiên tăng lên khiến em xấu hổ không nói nên lời.Lông mi căng thẳng run rẩy, ngay cả môi cũng mím lại hết lần này đến lần khác.Đàm Gian và gương ma thuật nhìn chằm chằm nhau một lúc, lo lắng nghĩ rằng nếu em cứ như vậy, các fan trong livestream nhất định sẽ nghĩ em là một thiếu niên khô khan, ngay cả trò chuyện cũng không biết.Đàm Gian khô khan căng thẳng, lắp bắp tìm đến hệ thống chủ vẫn còn hoạt động trong đầu để cầu cứu."

Tôi, tôi không biết..."

Hệ thống chủ không ngờ Đàm Gian lại tìm đến nó cầu cứu, thiếu niên xinh đẹp với đôi mắt cụp xuống, trông thật đáng thương.Nó im lặng một lát, không kìm được trêu chọc em."

Không biết cái gì?"

Mặt Đàm Gian càng đỏ hơn, lông mi ướt sũng, từng sợi dính vào nhau."

Không biết... làm họ vui vẻ."

Vừa nói xong, Đàm Gian cảm thấy trên người mình đột nhiên có một ánh nhìn nửa cười nửa không.Không khí xung quanh dường như cũng hơi biến dạng trong chốc lát, khi nhìn sang, có thể thấy những đường thẳng vốn thẳng tắp lại phản chiếu một đường cong kỳ lạ.Hình như có một bóng hình trong suốt và cao lớn đang đứng ở đó, khiến ánh sáng bị khúc xạ và bẻ cong.Chiếc áo sơ mi mềm mại vốn ôm sát vòng eo uyển chuyển của Đàm Gian, giờ lại hơi phồng lên, như thể có một bàn tay vô hình, to lớn nào đó đã chui vào, nhẹ nhàng nâng đỡ lớp vải áo."

Ối!"
 
Back
Top Bottom