Chương 126: Thời Niên Thiếu (2)Tam hoàng tử Tiêu Triệt sinh ra ở lãnh cung, mãi đến năm bảy tuổi mới ra ngoài.
Sùng Minh Đế rất yêu quý hắn, khen hắn thông minh, nhưng các hoàng tử trong cung lại không nghĩ như vậy, nói hắn tính tình cổ quái, âm u, không được lòng người.Tiêu An ngồi trên hành lang vung vẩy hai chân, đưa tay về phía Thẩm Yến đang ngồi bên cạnh, hạ thấp giọng nói: "Còn nghe nói hắn rất tà tính, trong tẩm điện nuôi rất nhiều chuột, dơi, rắn, trước đây có tiểu thái giám hầu hạ hắn đã bị những con rắn đó cắn chết."
Thẩm Yến liếc hắn một cái, rồi cúi đầu nhìn miếng bánh hoa quế trên khăn lụa trong tay mình, do dự một lúc rồi véo một miếng nhỏ đặt vào lòng bàn tay Tiêu An: "Ngươi vào cung không mang theo đồ ăn sao?"
Tiêu An ghét bỏ nhìn miếng bánh nhỏ bằng móng tay: "Đường đường thế tử ta còn cần tự mình mang đồ ăn sao?"
“Vậy sao bây giờ ngươi lại xin ta?”
Thẩm Yến trừng mắt nhìn hắn.“Thì ta thấy ngươi ăn nên thèm thôi.”
Tiêu An nhét miếng bánh không đủ nhét kẽ răng đó vào miệng, lầm bầm, “Đồ keo kiệt.”
"Đầu bếp nhà ta nấu ăn ngon lắm, ngon hơn cả đầu bếp trong cung nữa, nhưng ta có mười ngày không được ăn bánh của ông ấy, thảm quá đi mất."
Thẩm Yến cẩn thận ăn, ngay cả một chút vụn bánh cũng không nỡ làm rơi.“Đừng ăn nữa, ta vừa nói ngươi có nghe…”
Tiêu An đẩy y một cái, “…a…”
Thẩm Yến đang ngồi trên lan can hành lang, bị Tiêu An đẩy mạnh như vậy, không cẩn thận liền ngã thẳng xuống bãi cỏ xanh.Tiêu Triệt khựng bước, cúi mắt nhìn đứa trẻ đang nằm sấp trước mặt hắn, hai tay cố sức nâng một nắm bánh lên trước mặt hắn.Miệng Thẩm Yến dính đầy bùn, mãi mới ngẩng đầu nhổ hai cái rồi mới phát hiện thiếu niên mặt không biểu cảm đang cúi đầu nhìn y.Thẩm Yến chớp chớp đôi mắt bị bùn cát làm mờ, cười gượng một tiếng: "Điện hạ, bánh điểm tâm ta mang từ phủ đến, đặc biệt mang tặng người ăn đó."
Tiêu Triệt cụp mắt không đáp.Lưu công công bước lên một bước: "Tạ ơn Thẩm thiếu gia, Điện hạ chúng ta không ăn."
“Sao lại không ăn, ăn đi chứ, ngon lắm đó.”
Thẩm Yến vì để giữ miếng bánh trong tay không bị rơi xuống đất, chu mông dùng khuỷu tay chống đất cố gắng bò dậy, còn muốn tặng thêm, nhưng thấy Tiêu Triệt đã đi xa rồi, Thẩm Yến vội vàng muốn đuổi theo, bị Tiêu An kéo lại: "Ngươi làm gì vậy, tránh xa Tam hoàng tử một chút."
Thẩm Yến hất tay hắn ra, lạch bạch đuổi theo: "Điện hạ, đợi ta, bánh hoa quế của ta ngon lắm, người nếm thử đi."
“Sao y lại đi theo tam ca của ta?”
Tiêu Xuyên không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Tiêu An.Tiêu An lắc đầu: "Có lẽ vì ngốc đó."
Tiêu Xuyên hừ một tiếng, thì thầm: "Rõ ràng y nói muốn làm bạn đọc của ta mà, y lừa người, đồ nói dối."
…
“Ta đã nói là ta không ăn.”
Nhìn đứa trẻ lại chắn trước mặt hắn, ôm khư khư bánh hoa quế như báu vật, Tiêu Triệt cuối cùng cũng lạnh lùng mở lời.Thẩm Yến nghiêng đầu: "Ngon như vậy, ta còn không nỡ ăn, cũng không nỡ cho Tiêu An, đều cho người cả, vì sao lại không ăn?"
Tiêu Triệt không muốn nói chuyện với loại người đầu óc không bình thường này, trực tiếp vung tay đẩy người cản đường sang một bên để bước đi.Thẩm Yến bất ngờ bị đẩy ra, miếng bánh trong tay tung bay lên cao, nhìn thấy nó sắp rơi xuống đất, mắt Thẩm Yến lập tức đỏ hoe vì lo lắng.Tay áo lướt qua trước mắt Thẩm Yến, khi cúi đầu xuống thì thấy miếng bánh đã nằm gọn trong lòng bàn tay thon dài của thiếu niên, không thiếu một miếng nào.Thẩm Yến hơi há miệng nhìn thiếu niên đi xa, lẩm bẩm: "Điện hạ thật là tốt bụng quá đi mất."
Lưu công công nghe vậy quay đầu lại nhìn thương xót một cái, tiểu chủ tử nhà ông chỉ vì không muốn lãng phí thức ăn mà thôi, dù sao ở lãnh cung chịu đói rất khổ sở.Bên cạnh Tam hoàng tử Tiêu Triệt có thêm một cái đuôi nhỏ, đi đâu cũng bám theo đó.Ban ngày cùng nhau đọc sách, sau khi tan học, Thẩm Yến liền theo sau Tiêu Triệt về tẩm điện của hắn…
Đương nhiên, đến cửa tẩm điện thì không vào được, Thẩm Yến liền tiễn Tiêu Triệt vào rồi mới cùng tiểu thái giám của mình rời đi.Mỗi lần Lưu công công nhìn thấy đứa trẻ trắng nõn như ngọc kia cười tủm tỉm, lại cảm thấy sợ hãi.Ông không sợ tiểu thiếu gia Quảng Bình Hầu phủ lông còn chưa mọc đủ này, mà sợ có ngày Điện hạ chán ghét sẽ sai ông đi giết y.Đó là Quảng Bình Hầu và Thành Quốc công đó, nếu ông ném đứa trẻ đó xuống giếng, hai vị kia chắc là sẽ không tra ra ông đâu nhỉ.Dù nghĩ vậy, nhưng ông thật sự không muốn giết người.“Lưu công công, người đang nghĩ gì vậy?”
Tay áo bị kéo, Lưu công công cúi đầu liền thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhét bánh vào tay ông, “Nóng hổi đó, ăn nhanh đi, đừng để người khác thấy, ta chỉ cho một mình người thôi nha.”
Lưu công công nước mắt lưng tròng, hu hu hu, thiếu gia tốt bụng quá, vừa nãy ông còn nghĩ muốn ném y xuống giếng dìm chết, ông thật là quá xấu xa rồi.Thẩm Yến nhìn ánh mắt từ ái của Lưu công công, hài lòng, bây giờ y không thể lay động Tam điện hạ, vậy thì bắt đầu từ việc lay động thái giám bên cạnh hắn, y đúng là một tiểu quỷ mà, thảo nào cậu và ông ngoại luôn khen y thông minh.Lưu công công không muốn giết chết Thẩm Yến, may mà tiểu chủ tử cũng chưa từng đề nghị giết chết y.Thẩm Yến không hề biết mình đã đi vòng quanh miệng giếng một vòng, vẫn vui vẻ mỗi ngày xoay quanh Tiêu Triệt.Sự nhiệt tình của Thẩm Yến Tiêu Triệt như không nhìn thấy, nhưng luôn có người nhìn thấy.Tiêu Xuyên cảm thấy Thẩm Yến đã lừa hắn, rõ ràng lúc đầu đã nói là sẽ làm bạn đọc của hắn, nhưng bây giờ lại ngày ngày vây quanh tam ca nịnh nọt lấy lòng, đây không phải là lừa dối thì là gì?Hắn là hoàng tử lớn lên trong cung, có sự kiêu hãnh của hắn, Thẩm Yến đã chọc giận hắn, hắn phải đòi lại sự tôn nghiêm thuộc về Tứ hoàng tử.Khi Thẩm Yến rơi vào vũng bùn thì giật mình, trong hoàng cung này vậy mà còn có hố sao?“Này…”
Thẩm Yến vừa kêu vừa muốn leo ra, nhưng tiếc là chân quá ngắn, người quá nhỏ, sức không đủ nên lại trượt xuống.“Cứu mạng…”
Thẩm Yến chống nạnh kêu lớn trong vũng bùn, “Ai đó đến cứu thiếu gia với.”
Không ai thèm để ý đến y.Thẩm Yến nhíu mày nhỏ, tiểu thái giám đi theo y cũng không biết đi đâu mất, lại không đến tìm y.Trên trời vang lên tiếng sấm sét, sau đó mưa lớn đổ xuống, Thẩm Yến rúc mình trong vũng bùn bắt đầu tủi thân, cái hoàng cung rách nát này vậy mà còn không bằng phủ Quảng Bình Hầu, trong phủ của họ không có vũng bùn nào cả.Cái chức bạn đọc rách nát này ai mà thích làm chứ, y muốn về nhà rồi.Một tiếng “phịch”, có người ngã vào vũng bùn, Thẩm Yến mở to mắt nhìn qua, liền thấy khuôn mặt lấm lem của Tiêu Xuyên.Thẩm Yến ngạc nhiên, sau đó bắt đầu hưng phấn, đôi mắt đẫm lệ sáng lấp lánh: "Tứ điện hạ, người cũng ngã xuống rồi sao?
Thật trùng hợp nha, ta cũng bị ngã xuống đó."
Tiêu Xuyên mặt mày đen sạm còn chưa kịp mở lời, trên đầu Thẩm Yến đã vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Trùng hợp sao?"
Thẩm Yến ngẩng đầu nhỏ, mắt chợt mở to: "Điện hạ, sao người lại ở đây?"
Tiêu Triệt cụp mắt nhìn y, một lúc lâu sau mới đưa tay ra: "Lên đây."
Thẩm Yến có chút choáng váng, Điện hạ đúng là người tốt quá đi mất.Thẩm Yến nắm tay Tiêu Triệt trèo lên, quay người lại đưa tay về phía Tứ hoàng tử, bị Tiêu Triệt vỗ một cái.Lưu công công kéo một người đến cũng đạp vào vũng bùn, chính là tiểu thái giám vẫn luôn đi theo y.Thẩm Yến chớp chớp mắt, à, hiểu rồi.Thẩm Yến chống nạnh "khạc" một tiếng vào vũng bùn.Thẩm Yến được đưa về tẩm điện của Tiêu Triệt, sau đó bị ném vào bồn tắm, bị hơi nóng xông vào, Thẩm Yến càng choáng váng hơn, vỗ tay vỗ chân cười với Tiêu Triệt: "Điện hạ quả nhiên là một người tốt bụng, tâm địa thiện lương."
Người tốt tâm thiện?Tiêu Triệt hất tay áo bỏ đi.Lưu công công liếc nhìn tiểu chủ tử, rồi đưa tay kéo đứa trẻ lại giúp y gội mái tóc dài dính đầy bùn.Mấy câu tiểu chủ tử là người tâm thiện là chuyện không thể, nhưng thái độ đối với vị Thẩm thiếu gia này lại tất mềm mỏng.Tiểu chủ tử nhà họ chưa từng có bạn, nếu thực sự có thể có một người bạn cũng là chuyện tốt.Có lẽ có bạn rồi sẽ không ngày ngày nghĩ đến chuyện giết người này giết người nọ nữa.Tiêu Xuyên bị Tiêu Triệt đạp vào vũng bùn, dám giận mà không dám nói, dù sao hắn là người ra tay hãm hại Thẩm Yến trước, nếu thật sự làm lớn chuyện đến trước mặt Phụ hoàng, có lẽ Phụ hoàng sẽ không đứng về phía hắn.Từ ngày đó trở đi, Tiêu Xuyên hoàn toàn từ bỏ ý định để Thẩm Yến làm bạn đọc cho mình, bắt đầu đi cùng Tiêu An, còn Thẩm Yến cũng như ý nguyện có thể tự do ra vào tẩm điện của Tiêu Triệt.“Sớm biết thế này, ta thà tự mình đào một cái hố nhảy xuống còn hơn.”
Thẩm Yến chống cằm nhìn Tiêu Triệt đối diện, mặt mày cười tủm tỉm.Tiêu Triệt liếc y một cái, lạnh lùng quay đi.Thẩm Yến hừ một tiếng rồi cầm bút lông đưa sang vạch một đường trên tờ giấy Tiêu Triệt đang viết dở.Mí mắt Lưu công công giật giật, liền thấy tiểu chủ tử nhà mình thản nhiên thay một tờ giấy khác tiếp tục viết.Nếu nói trái tim của tiểu chủ tử được xây bằng một bức tường đá kín mít, thì giờ đây bức tường đó đã bị Thẩm công tử đào thủng một lỗ nhỏ.Và khi bức tường phòng vệ tinh thần đã bị đào mở, việc nó sụp đổ cũng không còn xa nữa.Quả nhiên, tiểu công tử từ việc tự do ra vào tẩm điện đến việc có thể ngủ say trên giường của tiểu chủ tử cũng chỉ mất một năm mà thôi.Một năm có dài không?Rất dài, dài đến nỗi ông không thể hiểu nổi Thẩm tiểu công tử lại cố chấp đến mức này.Một năm có dài không?Không, rất ngắn, ngắn đến nỗi ông không thể hiểu được chỉ trong vỏn vẹn một năm, tiểu chủ tử lại có thể cho phép người khác ngủ trên giường của mình.Và giấc ngủ này kéo dài rất nhiều năm.Đông chí năm Sùng Minh thứ hai mươi haiSau Tết, Thẩm Yến trở lại điện Vĩnh Diên tiếp tục cùng hoàng tử học hành.Mặt mày Tiêu Doãn nghiêm nghị đi tới, “đùng” một tiếng đặt một đĩa bánh điểm tâm xuống trước mặt Thẩm Yến, là bánh hoa quế mà Thẩm Yến thích nhất.Thẩm Yến nhướng mày: "Ý gì?"
“Tặng tam ca.”
Tiêu Doãn lạnh lùng nói.“Ồ, tạ ơn Thất hoàng tử.”
Thẩm Yến cười hì hì chắp tay.Tiêu Doãn liếc y một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.Tiêu Doãn không thích y, Thẩm Yến biết điều đó, nhưng Tiêu Doãn là một trong số ít những huynh đệ của Tiêu Triệt đối xử chân thành với hắn.
Bình thường Tiêu Triệt rất cảnh giác, cũng chỉ đối với Tiêu Doãn là thả lỏng hơn một chút, nhưng dù vậy, tiểu thái giám bên cạnh vẫn lấy kim bạc thử độc, xác nhận không có vấn đề gì mới bưng đến trước mặt Thẩm Yến.Thẩm Yến lúc này mới véo một miếng bánh đặt vào miệng.
Cách đó không xa mặt Tiêu Doãn trắng bệch: "Quả nhiên như lời ngươi nói dùng kim bạc thử không ra, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Tiểu thái giám nhỏ giọng nói: "Điện hạ cứ yên tâm, chỉ là một chút thuốc xổ thôi."
“Vậy thì tốt.”
Tiêu Doãn thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi đừng quên lén mang bánh đó đi, đừng để tam ca ăn nhầm.”
“Điện hạ cứ yên tâm, nô tài tự sẽ đi làm.”
Thẩm Yến vươn vai dựa vào lan can nhìn ra ngoài, Điện hạ nhà y sao vẫn chưa đến, mấy ngày không gặp, nhớ muốn chết rồi.“Ngươi vừa ăn cái gì?”
Giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc đột ngột vang lên khiến Thẩm Yến giật mình.
Thẩm Yến kinh hãi nhìn quanh, dưới hành lang chỉ có mình y, mà giọng nói này lại xuất hiện trong đầu y.Giọng nói này xuất hiện lần thứ hai, lần đầu tiên là ba năm trước.Một ngày nọ, y đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Sao ta lại xuất hiện ở đây?”
“Ký chủ này vậy mà lại là một tiểu tử con nít.”
“Thôi bỏ đi, năng lượng đủ dùng, cứ tự đóng lại đợi y trưởng thành đã.”
Thẩm Yến tưởng mình bị ảo giác, nín thở lắng nghe, rồi không nghe thấy tiếng nói đó nữa.Ba năm nay y cũng không nghe thấy giọng nói này nữa, đây là lần thứ hai nghe thấy.Nhất định là y lại bị ảo giác rồi.“Vừa rồi rốt cuộc ngươi đã ăn cái gì?
Tai ngươi điếc sao?”
Thẩm Yến nuốt nước bọt: "Bánh hoa quế."
“Ồ, không sạch sẽ, nôn ra đi.”
Tiêu Triệt đến nơi thì thấy Thẩm Yến đang nằm sấp ở lan can nôn thốc nôn tháo, Tiêu Triệt vội vã tiến lên, Thẩm Yến mắt rưng rưng ôm lấy hắn: "Điện hạ, ta xong rồi, ta sắp chết rồi..."
Tiêu Triệt ôm eo y: "Sao vậy?
Không khỏe à?"
“Ta nói cho ngươi biết, ta nghe thấy một…
ợ ợ ợ…”
Thẩm Yến kinh hãi phát hiện mình vậy mà không nói nên lời.“Điện hạ…”
Thẩm Yến ôm chặt lấy Tiêu Triệt, “Có thể ta thật sự sắp chết rồi…”
Hay lắm, lại có thể nói được rồi…Hình như y gặp ma rồi.Tiêu Triệt đưa Thẩm Yến về tẩm điện, truyền thái y đến bắt mạch cho Thẩm Yến.Triệu thái y sờ một lúc lâu, nhíu mày: "Chắc là ăn phải đồ ăn không sạch thôi, thần kê vài thang thuốc cho người uống vào, chắc là sẽ khỏi thôi."
“Ăn phải đồ không sạch?”
Tiêu Triệt nheo mắt nhìn người đang nằm trên giường mặt mày trắng bệch, “Ngươi đã ăn gì?”
“Bánh hoa quế của Thất hoàng tử.”
Thẩm Yến ngoan ngoãn nói.“Tiêu Doãn?”
Tiêu Triệt gọi Mộc Hạ vào: "Đi điều tra."
Mộc Hạ vâng lệnh rời đi.Thẩm Yến lật mình nằm sấp trên giường, thứ đó bảo y nôn ra, y liền cảm thấy buồn nôn khó chịu, sau đó liền nôn ra cả một bãi, nó vậy mà có thể khống chế cơ thể y, con quỷ nhỏ pháp lực cao cường như vậy từ đâu tới đây?“Xuân Sơn…”
Thẩm Yến vẫy vẫy tay với Xuân Sơn, Xuân Sơn đi đến, Thẩm Yến nhỏ giọng nói, “Ta gặp phải thứ bẩn thỉu, ngươi hiểu không?”
Xuân Sơn mở to mắt, hắn hiểu!!!Xuân Sơn dùng bùa chú vây kín cả giường, còn lấy hai lá bùa niệm chú hồi lâu rồi đốt, sau đó nói với Thẩm Yến: "Công tử yên tâm, tiểu quỷ đã bị thuộc hạ đánh đuổi rồi."
Thẩm Yến cẩn thận lắng nghe, quả nhiên không còn nghe thấy tiếng nói nữa.“Xuân Sơn, may mà có ngươi.”
Xuân Sơn đã làm phép, Thẩm Yến cũng không còn nghe thấy những âm thanh khó chịu nữa, cơ thể sau khi nôn xong cũng không còn buồn nôn, lập tức lại sống động trở lại.Tiêu Triệt thấy mặt mày y hồng hào sáng sủa, không nhịn được đưa tay sờ trán y: “Trước đây chỉ hơi đau ốm một chút là đã yếu ớt lắm rồi, hôm nay sao lại khỏe nhanh đến thế?”
“Ngươi mới yếu ớt đó.”
Thẩm Yến giữ tay hắn, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, “Điện hạ, chúng ta đi ngắm tuyết đi.”
Chiều tuyết bắt đầu rơi, đến tối đã trắng xóa một màu, nhìn từ Quan Cảnh các có thể thấy những chấm đỏ của hoa mai ẩn mình dưới tuyết.Tiểu thái giám mang lò than lên, Tiêu Triệt tự tay hâm rượu, bên cạnh ấm rượu là một ấm rượu nếp ngọt.Thẩm Yến khoác áo choàng lớn màu trắng, bên trong là một bộ áo bào trắng ngà, cả người trắng xóa như hòa vào tuyết trắng, tôn lên đôi mắt long lanh càng thêm đen.“
Sau này đừng ăn linh tinh những thứ người khác đưa.”
Tiêu Triệt thấy y đã thực sự không sao rồi mới lên tiếng trách mắng.“Không phải người khác, là Tiêu Doãn.”
Thẩm Yến nhỏ giọng nói.“Sao Tiêu Doãn lại không phải người khác?”
Tiêu Triệt đang cầm ấm rượu khựng lại, liếc mắt nhìn sang.“Hắn quan tâm người mà.”
Thẩm Yến nói.Tiêu Triệt nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Yến một lúc lâu mới quay mắt đi: "Trừ ta ra, đối với ai cũng phải đề phòng, sau này không được ăn những thứ người ngoài đưa."
"Biết rồi."
Thẩm Yến mím môi, "
Sau này không ăn nữa là được chứ gì."
Thấy y ngoan ngoãn nghe lời, khóe mắt Tiêu Triệt cũng dịu lại, rót một chén rượu nếp đưa cho y: "Hôm nay ngươi vừa nôn xong, rượu nếp này cũng chỉ được uống một chén thôi."
“Không uống.”
Thẩm Yến không vui, “Ta khỏi rồi, ta muốn uống rượu của người đang uống đó.”
"Không được, Thu Lộ Bạch quá mạnh, hôm nay ngươi không thể uống."
“Điện hạ…
Ta chỉ nếm một ngụm thôi, ta lớn như vậy rồi còn chưa từng uống rượu đâu.”
"Đây không phải rượu sao?"
Tiêu Triệt chỉ vào rượu nếp trước mặt y nói.Thẩm Yến bĩu môi, quay mặt đi không thèm để ý đến Tiêu Triệt nữa.Tiêu Triệt bất lực thở dài, bưng chén rượu của mình uống cạn hơn nửa rồi mới đưa đến trước mặt Thẩm Yến, "Sợ ngươi rồi."
Thẩm Yến lập tức cười hì hì cầm lấy chén rượu trong tay hắn, ngón tay chạm vào nhau, Tiêu Triệt lật tay nắm lấy, "Hơi lạnh, có lạnh không?"
Mặt Thẩm Yến đỏ bừng, giả vờ bình tĩnh rụt tay lại: "Uống rượu vào sẽ nóng thôi."
Nhưng khi thấy lượng rượu trong chén chỉ còn nửa ngụm, Thẩm Yến không nhịn được hất tay hắn ra, hừ mạnh một tiếng.Tiêu Triệt tựa vào đó, chống trán cười khẽ.Dù lượng rượu rất ít, nhưng Thẩm Yến chưa từng uống rượu mạnh nên nhanh chóng cảm thấy má mình nóng bừng, nhìn thấy nụ cười của Tiêu Triệt, Thẩm Yến có chút ngây người.Trên Quan Cảnh Các treo đèn lồng đỏ, Điện hạ mười chín tuổi ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng khi cười lên thì khóe mắt khóe mày đều cong cong, Thẩm Yến bị nụ cười đó làm cho choáng váng, không hiểu sao, toàn thân đều mềm nhũn.Y cởi áo choàng ra, vịn bàn đứng dậy, loạng choạng đi đến trước lan can, chống vào lan can nhìn ra ngoài, muốn mượn gió lạnh để xua đi luồng nóng bức khó hiểu đó.Tiêu Triệt đến bên cạnh y tựa vào y, một tay nắm lấy cánh tay y: "Ngoan một chút, cẩn thận ngã xuống."
“Điện hạ.”
Thẩm Yến đến gần hắn, chớp chớp đôi mắt mơ màng vì hơi say, “Người đẹp trai quá, giống như hồ ly tinh bước ra từ trong tranh vậy.”
“Hồ ly tinh?”
Tiêu Triệt tựa lưng vào lan can, nửa ôm Thẩm Yến, “Trong thoại bản, hồ ly tinh đều có bản lĩnh mê hoặc người, ta thì không có.”
Thẩm Yến nghe vậy, hì hì cười một tiếng, bản lĩnh mê hoặc người?Làm sao mà không có, bản lĩnh mê hoặc người của Điện hạ lớn lắm đó.Thẩm Yến mượn men say cọ cọ vào người Tiêu Triệt.Tiêu Triệt thấy người tự mình va vào, tay chống vào lan can không động đậy, mặc cho y cọ vào lòng.Tuyết rơi lất phất, hai người tựa vào nhau không ai nói gì.Trên thân cây, Mộc Hạ chia nửa củ khoai lang nướng cho Xuân Sơn, Xuân Sơn nhỏ giọng nói: "Ngươi không thấy Công tử và Chủ tử quá thân mật sao?
Ngươi từng thấy hai nam tử thân cận như vậy bao giờ chưa?"
“Thấy rồi chứ.”
Mộc Hạ thờ ơ nói.“Ngươi thấy rồi sao?”
Xuân Sơn ngạc nhiên, “Ai?”
“Ngươi và ta đó.”
Mộc Hạ cười hì hì với hắn, “Chẳng phải hai chúng ta cũng như vậy sao?”
Xuân Sơn quay đầu nhìn người cứ khăng khăng muốn chen chúc trên cùng một thân cây với mình, nghĩ nghĩ, cũng đúng.
…
Tiêu Triệt cúi đầu nhìn người mặt đỏ bừng, cằm tựa vào đỉnh đầu y: “Tặng ngươi một thứ tốt.”
“Gì vậy?”
Thẩm Yến ngẩng đầu từ trong lòng hắn, “Điện hạ muốn tặng quà cho ta sao?”
Tiêu Triệt nhìn y một lúc lâu mới khó khăn quay mắt đi.Lưu công công đứng dưới Quan Cảnh Các nhận được ám hiệu của chủ tử nhà mình, hớn hở sai tiểu thái giám bên cạnh bắt đầu chuẩn bị.Pháo hoa nổ tung bay lên trời, những bông hoa rực rỡ nở rộ giữa tuyết trắng, Thẩm Yến mở to mắt nhìn.Tiêu Triệt tựa vào sau lưng y, nhẹ nhàng nói bên tai y: "Đêm giao thừa trong cung có đốt pháo hoa, nhưng ngươi không ở trong cung, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích."
Mắt Thẩm Yến đỏ hoe: "Vân Dực, ngươi thật là tốt quá đi mất."
Tiêu Triệt nâng cằm y lên, không nhịn được cười: "Thẩm Yến, ngươi muốn khóc sao?"
Thẩm Yến hận hắn không hiểu phong tình, hất tay hắn ra quay đầu lại nằm sấp trên lan can.Có lẽ vì đêm nay uống rượu, Tiêu Triệt càng đối tốt với y, Thẩm Yến càng phiền muộn.Y có một bí mật, không ai biết, cũng không ai có thể nói ra.Đó chính là, y ái mộ Tam hoàng tử điện hạ.Nam tử và nam tử, vốn dĩ đã trái với luân thường đạo lý, huống hồ hắn lại là hoàng tử.Thẩm Yến khẽ thở dài.“Ngốc không chứ.”
Bàn tay ấm áp nâng cằm y lên, kê vào đó để ngăn cách y với lan can lạnh lẽo.Thẩm Yến khẽ ngước mắt, mượn men say bạo gan nói: "Điện hạ, người đã mười chín tuổi rồi, không lấy vợ sao?"
Tiêu Triệt dùng ngón tay gãi nhẹ dưới cằm y, giọng điệu không mấy tốt đẹp: "Sao, ngươi muốn lấy vợ rồi à?"
“Ta mới không có.”
Thẩm Yến tránh ánh mắt dò xét của Tiêu Triệt, “Ta mới mười bảy tuổi.”
Tiêu Triệt nhìn chằm chằm y: "Đại hoàng huynh mười bảy tuổi đã sớm có con rồi."
Thẩm Yến mím môi: "Đúng vậy, Điện hạ đã mười chín tuổi rồi đó."
Cổ họng Tiêu Triệt khẽ động, nhất thời không biết Thẩm Yến thật sự quan tâm đến đại sự cả đời của hắn hay có ý gì khác.Thẩm Yến u buồn một lúc, sau đó đứng thẳng dậy, nắm lấy bàn tay Tiêu Triệt vẫn đang kê dưới cằm y vào lòng, xoa xoa cho ấm.Ánh mắt Tiêu Triệt rơi trên hai bàn tay đang nắm chặt của họ, đột nhiên dùng sức kéo người vào lòng.Thẩm Yến lảo đảo một bước ngã vào lòng hắn, không khỏi oán trách: "Vân Dực ngươi làm gì..."
Ngẩng mắt lên liền chạm vào đôi mắt sâu thẳm của người kia.Tuyết lớn bay phấp phới sau lưng y, giữa màn tuyết trắng xóa, Thẩm Yến chỉ thấy bóng hình mình phản chiếu trong mắt người kia.Thẩm Yến không biết có phải mình thực sự say rồi không, chỉ cảm thấy bị Tiêu Triệt nhìn đến choáng váng, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, lẩm bẩm: "Điện hạ, trong mắt người có ta kìa."
Thẩm Yến kiễng chân đến gần hắn, cố gắng nhìn mình trong mắt hắn.Hai người ngày càng gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau, Thẩm Yến đột nhiên hít hít mũi: "Vân Dực, ngươi thơm quá."
Thẩm Yến không tìm mình trong mắt Tiêu Triệt nữa, mà bắt đầu hít hà quanh cổ Tiêu Triệt.Hơi thở nóng bỏng đó phả vào làn da, Tiêu Triệt không khỏi nhắm mắt lại.Khi đôi môi ấm áp của người kia lướt qua, Tiêu Triệt cuối cùng cũng không nhịn được siết chặt eo y.Thẩm Yến bất ngờ cả người dính chặt vào Tiêu Triệt.Chớp chớp đôi mắt mơ hồ, Thẩm Yến ngẩng đầu từ cổ Tiêu Triệt, mơ màng nhìn hắn: "Vân Dực, cái gì cấn ta vậy."
Lời vừa dứt, không đợi Tiêu Triệt phản ứng, Thẩm Yến đã đưa tay xuống nắm một cái.Khoảnh khắc đó, âm thanh giữa trời đất dường như tan biến ngay lập tức, Thẩm Yến và Tiêu Triệt bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Yến trước khi não bộ nổ tung đã theo bản năng bóp nhẹ một cái.Tiêu Triệt hừ một tiếng, siết chặt eo y, Thẩm Yến chợt buông tay, muốn lùi lại nhưng bị giữ chặt không thể động đậy.
Tiêu Triệt nắm tay Thẩm Yến, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Yến như muốn nuốt chửng Thẩm Yến vậy.Mặt Thẩm Yến đỏ bừng như hoa mai đỏ nở rộ trong đêm tuyết: "Ta ta ta, ta..."
Tiêu Triệt thấy y kinh hãi, cuối cùng cũng buông tay quay lưng đi.Sau khi từ Quan Cảnh Các trở về tẩm điện, hai người vẫn không nói gì.Thẩm Yến tắm xong lên giường cuộn chăn lăn vào trong giường quay lưng lại với Tiêu Triệt.Tiêu Triệt thấy Thẩm Yến cách hắn xa như vậy, đứng im một lát rồi mới tắt nến lên giường nằm xuống.Người này cuối cùng vẫn lên giường của hắn, không hề né tránh.Thẩm Yến rúc trong chăn hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm nay trên Quan Cảnh Các, càng nghĩ càng thấy Tiêu Triệt có gì đó không ổn, hắn đối xử với mình như vậy, lẽ nào là do uống rượu?Thẩm Yến cảm thấy đêm nay không làm rõ chuyện này thì không thể ngủ được, nhưng hỏi thế nào đây?Thẩm Yến đột nhiên vén chăn quay người lại chất vấn người bên cạnh: "Ngươi muốn lấy vợ phải không?"
“Cái gì?”
Tiêu Triệt vốn còn đang hối hận vì chuyện đã dọa Thẩm Yến đêm nay, nghe vậy liền ngây người.“Ngươi chính là vậy đó.”
Thẩm Yến đột nhiên ngồi bật dậy, nhào tới đè lên người Tiêu Triệt, chính nghĩa nói, “Điện hạ, người đã không nhịn được rồi, người không muốn lấy vợ thì là gì?”
Tiêu Triệt im lặng.Thẩm Yến cố ý gây khó dễ, không ngờ Tiêu Triệt lại phản ứng như vậy, lẽ nào y lại vô tình nói trúng rồi?Thẩm Yến nhất thời lửa giận ngút trời: "Ngươi có nghĩ đến sau này ngươi lấy vợ rồi chúng ta ngủ thế nào không?
Chẳng lẽ để tân nương của ngươi ngủ giữa hai chúng ta sao?"
Xuân Sơn đang ngồi trên mái nhà canh gác nghi ngờ mình nghe nhầm, không nhịn được dựng tai lên, một chồng hai vợ, hắn đây là nghe thấy lời nói ngược thiên lý gì vậy.Tiêu Triệt thở dài một tiếng: "Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy, ta muốn lấy vợ khi nào?"
“Vậy ngươi…”
Thẩm Yến còn muốn giằng co vô lý, nhưng bị người ôm eo lật người đè xuống giường, trong đêm tối không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đó.“Ngươi làm gì?”
Thẩm Yến nuốt nước bọt, không hiểu sao, chỉ cảm thấy toàn thân như bốc hỏa.“Ta xin lỗi ngươi vì sự đường đột của ta đêm nay.”
Tiêu Triệt gạt tóc trên trán y, kề mũi y: “Nhưng ta cũng phải giải thích một chút, không phải vì ta muốn lấy vợ mới như vậy.”
"Vậy là vì sao?"
Thẩm Yến lập tức hỏi lại.Tiêu Triệt lại bắt đầu im lặng.Lâu rồi không thấy trả lời, Thẩm Yến bắt đầu vặn vẹo cơ thể dưới người hắn: "Ngươi chính là, ngươi chính là...
Ngươi ngươi ngươi..."
Thẩm Yến giật mình, mạnh mẽ đẩy hắn: "Tiêu Vân Dực, sao ngươi lại..."
Tiêu Triệt giữ chặt tay chân y đang lộn xộn, hơi thở gấp gáp: "Trường Sách, ngươi vừa hỏi ta vì sao, ta vốn không muốn dọa ngươi, nhưng ngươi...
Vậy thì ta trả lời ngươi, vì ngươi, đó là vì ngươi."
“Cái gì vì ta?”
Tim Thẩm Yến bắt đầu đập, như tiếng trống trận.Tiêu Triệt dứt khoát nắm lấy tay y đưa xuống: "Đây là vì ngươi."
Thẩm Yến như bị bỏng, mặt đỏ bừng ngay lập tức, dường như cơn say lại ập đến, Vân Dực nói là vì y mới như vậy…Vân Dực đúng là một Điện hạ vô liêm sỉ, sao hắn có thể như vậy chứ.Thẩm Yến khó nhịn động đậy cơ thể muốn che giấu sự vui sướng nhỏ bé đang dần dâng trào của mình."
Đừng sợ."
Tiêu Triệt cúi người ôm lấy y, vỗ nhẹ lưng y thì thầm, "Trường Sách...
đừng vỗ ta..."
Trán Tiêu Triệt tựa vào cổ Thẩm Yến, giọng nói vậy mà có chút run rẩy.Không đợi Thẩm Yến kịp phản ứng, chỗ yếu đã bị người nắm lấy, lưng Thẩm Yến chợt cứng đờ, mắt trợn tròn không thể tin nổi.Tiêu Triệt thì thầm bên tai y: "Trường Sách, dù không cưới vợ, ta cũng có thể khiến ngươi vui vẻ."
Thẩm Yến quả thật vui vẻ.Chỉ là niềm vui này hơi lớn, sự xấu hổ, sự mong chờ, sự khó hiểu, sự tò mò, và niềm hoan lạc không thể nói thành lời theo bàn tay của Tiêu Triệt cuồn cuộn ập đến, khiến Thẩm Yến suýt chút nữa bay lên trời.Khi thăng hoa nhất, người kia thì thầm bên tai y: "Trường Sách, đừng trách ta."
Kể từ ngày Thẩm Yến bò lên giường hắn, đã định trước là một con đường không lối thoát.Không lừa dối, không phản bội, không từ bỏ, là lời hứa của Thẩm Yến dành cho hắn.Thẩm Yến không thể quay đầu lại, hắn không cho phép, càng không cho phép.Mãi đến khi người kia mệt lả ngủ thiếp đi Tiêu Triệt mới ra khỏi tẩm điện, đứng trong tuyết thư giãn một lúc để xua đi dục vọng rồi mới thở phào một hơi, không biết ngày mai Thẩm Yến sẽ thế nào, liệu có tức giận đến mức không muốn để ý đến hắn không.Mộc Hạ xuất hiện như một bóng ma bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Bánh hoa quế hôm nay Công tử ăn là do Thất hoàng tử đưa, tiểu thái giám bên cạnh Thất hoàng tử đã bị bắt rồi, đã khai ra một số chuyện, là về Thục phi nương nương."
“Thục phi?”
Tiêu Triệt cau mày.Mộc Hạ gật đầu: "Một cung nữ nhỏ bên cạnh Thục phi đã ăn chung ở chạ với tiểu thái giám đó, là cung nữ đó sai hắn xúi giục Thất hoàng tử hạ thuốc cho Công tử chúng ta, nói là thuốc tiêu chảy."
"Tiêu chảy?
Nhưng Thẩm Yến không hề như vậy."
“Thuộc hạ cũng thấy lạ.”
“Thục phi.”
Tiêu Triệt nheo mắt, “Theo dõi chặt chẽ nàng ta, rồi đi điều tra thêm.”
"Vậy bên Thất hoàng tử thì sao?"
Tiêu Triệt xoa xoa ngón tay: "Nếu hôm nay hắn hạ độc dược, chẳng phải Trường Sách sẽ không còn đường sống sao?"
"Hắn đã lợi dụng ta để ra tay với Trường Sách, vậy thì tình huynh đệ đó đương nhiên cũng không cần phải bận tâm nữa."
Mộc Hạ cúi đầu: "Thuộc hạ đã hiểu, lập tức đi làm, nhất định không để lại dấu vết."
“Mộc Hạ hiểu cái gì rồi?”
Giọng nói hơi khàn khàn từ phía sau truyền đến, Tiêu Triệt quay người lại, liền thấy Thẩm Yến chỉ mặc một chiếc y phục ngủ, lười biếng tựa vào khung cửa nhìn hắn.Tiêu Triệt đi tới, khoác áo choàng ngoài của mình lên người y, trách mắng: "Ai cho ngươi ra ngoài như vậy?"
Thẩm Yến nhìn hắn, mím môi: "Ta tưởng ngươi bỏ ta đi tìm cô nương rồi chứ."
“Đừng nói bậy bạ.”
Tiêu Triệt gõ một cái vào trán y, rồi lại nhìn y.Khuôn mặt Thẩm Yến ngoài việc hơi đỏ ra thì không có biểu cảm nào khác, trông không giống như chán ghét hắn.
Lòng Tiêu Triệt khẽ động, không nhịn được đưa tay nắm lấy tay Thẩm Yến.
Thẩm Yến liếc hắn một cái, quay người đi, nhưng lại không giãy ra.Trái tim Tiêu Triệt bắt đầu đập loạn xạ.
Hắn nắm tay Thẩm Yến vào tẩm điện, Thẩm Yến để mặc hắn nắm, miệng nói: "Đừng để Mộc Hạ làm quá đáng với Tiêu Doãn, bây giờ người không thể quá phô trương."
“Chỉ là một ngón tay mà thôi, nếu hôm nay ngươi xảy ra chuyện, hắn có dùng tính mạng cũng khó mà đền bù được.”
Tiêu Triệt gật đầu, đột nhiên lại cười lạnh, “Hoàng cung này thật sự khắp nơi đều khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.”
Thẩm Yến quay người ôm lấy hắn: "Điện hạ, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên người."
Tiêu Triệt cụp mắt: "Luôn ở bên ta?"
Thẩm Yến nghe vậy lập tức ngẩng đầu: "Ngươi và ta bây giờ đều đã như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn ta nữa sao?"
Ngón tay Tiêu Triệt khẽ siết chặt, mặt không biểu cảm: "Ngươi và ta bây giờ đã như thế nào rồi?"
Thẩm Yến sững sờ, Điện hạ của y vậy mà lại định không nhận nợ?Mặt Thẩm Yến đỏ bừng đẩy hắn ra quay người bỏ đi, bị Tiêu Triệt ôm chặt lấy từ phía sau.“Buông ta ra…”
Thẩm Yến tức giận, y đã vô liêm sỉ đến mức này, Tiêu Triệt lại không nể mặt y, sau này y làm sao có thể đối mặt với hắn đây?Tiêu Triệt siết chặt cánh tay ôm y vào lòng, thì thầm bên tai : "Trường Sách, ta ái mộ ngươi đã lâu, ngươi có ái mộ ta không?"
Thẩm Yến nghe vậy liền ngây người trong khoảnh khắc, tai y đã không còn nghe thấy gì khác, chỉ còn lại câu nói "Ta ái mộ ngươi đã lâu, ngươi có ái mộ ta không?"
Tiêu Triệt chỉ cảm thấy người trong lòng không còn giãy giụa, dường như đã cứng đờ, trong lòng thấp thỏm, từ từ xoay người y lại.Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn đang sáng tỏ, tuyết lớn không biết từ khi nào lại bắt đầu rơi lất phất, người trong lòng hắn cong khóe mắt khóe mày về phía hắn, nụ cười làm cho cả trời đất này đều mất đi sắc màu.Y nói: "Điện hạ, thật trùng hợp nha, ta cũng ái mộ người đó."
Toàn văn (Hết)Lời nhắn của tác giả:Toàn văn đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, đồng hành và bao dung, hẹn gặp lại khi có duyên, chúc mọi người đều tốt đẹp.