Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ

[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 10


Chương 10:

Chương 10

“Đêm qua mấy giờ Băng Nhi chịu đi ngủ?’’ Huyền Trần đi tới Huyền Băng Các hướng Bạch Hổ đang dọn đồ ăn sáng hỏi.“ Bẩm Công tử, thiếu chủ đêm qua canh bốn mới nằm nghỉ.’’ Bạch Hổ dừng tay lại hướng hắn hành lễ cung kính trả lời.“Canh bốn?

Tại sao lại muộn như vậy ?

Đêm qua lúc ta rời đi không phải lúc đó là canh hai ?”

Huyền Trần túm cổ áo Bạch Hổ, hai tròng mắt trừng lên hiện ra nhiều tơ máu, xem ra người ngủ muộn không chỉ có mình Huyền Băng.Bạch Hổ thấp giọng nói :'' Bẩm công tử, đêm qua Băng chủ là khóc đến mệt mỏi mới ngủ thiếp đi.

'''' Khóc?

Nàng Khóc?'' Hắn lo lắng nhìn Bạch Hổ hỏi lại Lông mày hắn nhíu chặt: “ Ngươi làm nàng khóc?”

Không tìm được lý do để phát tiết lừa giận hắn đành phải kiếm một cái cớ để che giấu sự bất lực của chính mình._ ‘ Công tử, việc này là phải hỏi ngài mới phải’’ Thanh âm hắn lạnh nhạt kèm theo sự chỉ trích.'' Ngươi … ’’ Huyền Trần quả thật không thể nào phản bác lại được, lần nào cũng là hắn làm cho Huyền Băng khóc ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng chính là như vậy rồi.''Khụ khụ’’ Bạch Hổ tuy đã có chút hết hơi , nhưng hắn vẫn không yếu thế nhìn chằm chằm Huyền Trân.'' Tiểu Bạch có chỗ nào chọc đến huynh ?’’ một giọng nữ bình tĩnh vang lên, đánh gãy sự giằng co giữa hai người, Huyền Trân lập tức, buông cổ áo Bạch Hổ ra.'' Không có gì, là huynh đang giúp hắn chỉnh cổ áo''.

Huyền Trần giả vờ giúp Bạch Hổ chỉnh sưả lại, nhìn nàng mỉm cười đáp lại.“ À?”

Huyền Băng sắc mặt nhợt nhạt nhướn mày nhìn hai người, đi tới chỗ bàn ăn.‘ Băng nhi, mắt của muội ….'' Nhìn thấy hai mắt của nàng sưng lên tựa như hai quả hạch đào, Huyền Trần thì thào không nói nên lời, hắn cảm thấy tâm như bị ai bóp chặt khiến hắn đau đớn.“ Không có gì, chỉ là đêm qua ngủ không ngon mà thôi’’ Nàng liếc mắt nhìn Huyền Trần sau đó chuyển tầm mắt hướng tứ đại hộ vệ đang đứng một bên nhìn, liếc mắt ra hiệu , bốn người liền hiểu ý lui xuống.“ Băng Nhi, muội tức giận.’’ Hắn cẩn thận dè dặt trong lời nói hướng nàng hỏi, bộc lộ ra sự quan tâm nhưng cũng không phải câu hỏi, Huyền Trân biết đêm qua là chính mình đã chọc nàng giận‘ Không dám …

'' Huyền Băng lạnh nhạt buông ra hai chữ, rồi không để mắt tới hắn nữa lẳng lặng cầm lấy đũa chuẩn bị dùng bữa“ Băng Nhi …

'' Huyền Trần tiến đến ngồi xuống cạnh nàng, hướng nàng cầu xin.

Hắn không muốn bị phớt lờ như thế, loại cảm giác này so với Huyền Băng cho hắn một bạt tai còn khó chịu hơn, thà nàng đánh hắn , mắng hắn còn hơn là không quan tâm tới hắn nữa.'' Phốc xích ‘’ mỗi lần như thế này hắn đều ra vẻ đáng thương như thế .Huyên Băng nhìn vào mắt hắn, nhớ tới kế hoạch đêm qua bọn Thanh Long nhắc tới, Huyền Băng liền nghiêm mặt, nàng biết rõ do dự trong lòng hắn nhưng … thôi kệ để cho hắn vui vẻ thêm mấy ngày nữa đi, chờ đến khi nhị ca cùng tam ca trở về, tất cả sẽ không còn như trước nữa.

Tạm thời nhịn một chút vậy !Nhìn thấy Huyền Băng dùng đũa gắp một cái bánh bao hấp đưa lên môi hắn, Huyền Trần biết là nàng đã tha thứ cho hắn liền vội vàng cắn một miếng, rồi liên tục tán thưởng.“ Còn muốn không?’’ Đút tiếp cho hắn ăn một muỗng canh sủi cảo , tâm tình Huyền Băng thoải mái lên một chút.“ Không được, Băng Nhi , nàng cái gì cũng chưa ăn, nhất định là sẽ đói … mau ăn .. ’’ Khó có thể được nàng tha thứ một các dễ dàng như vậy, làm cho Huyền Trần vui mừng, bày tỏ ý tốt đưa tay ra.“ Ca ca ngày hôm qua trước khi đi ngủ huynh không kể cho muội nghe chuyện xưa.”

Huyền Băng nép vào trong lồng ngực của Huyền Trần làm nũng nói“ Thật sự là do huynh không đúng, sau này ta sẽ không quên nữa, Băng nhi đừng giận ta có được không?”

Huyền Trần áy này nhìn nàng,hắn cúi đầu xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Nhìn thấy mắt nàng sưng đỏ như hại quả hạnh đào, hắn liền vận khí, chờ cho đến khi khí lạnh hội tụ ở lòng bàn tay liền nhẹ nhàng áp lên hai mắt của nàng.“ Vâng '' Cảm nhận khí lạnh ở trên mắt nàng, chậm rãi tiến vào da thịt khiến nàng thoải mái đến mức không muốn nói chuyện.'' Đỡ hơn trước chưa, muội ăn chút đi?

Nếu không thức ăn sẽ nguội mất” Thu hồi lại khí lạnh, Huyền Trần một tay ôm eo Huyền Băng, một tay dùng đũa gắp một miếng bánh đậu xanh mà nàng yêu thích nhất đút cho nàng.Cắn một miếng, chậm rãi nhai Huyền Băng thoải mái nhìn lên đưa mắt ngắm vẻ mặt đang chuyên chú Huyền Trần, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều , ca ca dù sao vẫn là quan tâm nàng, nếu không cũng không thể chuyên chú như vậy đút nàng ăn.

Nhẹ nhàng chớp mắt, nàng tinh tế tận hưởng sự ôn nhu của Huyền Trần, cảm nhận hương vị của bánh đậu xanh ngọt ngào đến tận đáy lòng.“ Ăn thêm chút cháo nữa “ Sau khi đút cho Huyền Băng ăn thêm mấy miếng bánh ngọt, Huyên Trần liền bưng lên một chén cháo tiến đến gần môi nàng“ Vâng.”

Qua bàn tay của hắn, Huyền Băng rất nhanh uống xong một chén cháo táo đỏ ngọt ngào, vui vẻ liếm liếm môi.“ Băng nhi …”

Đặt chén xuống, tay trái của hắn càng ôm sát thân hình không xương mảnh mai, Huyền Trần duỗi tay phải ra ngón trỏ nhẹ lau thức ăn còn dính nơi khóe miệng của nàng.“ Ca ca..

'' Ngón tay thô giáp qua lại khiến Huyền Băng cảm giác như có một nguồn điện từ môi lan tỏa ra toàn thân nàng.

Người trong lòng vô ý thức đụng chạm cũng đủ để khiến cho nàng dễ dàng động tình“ Băng nhi của ta ’’ Huyền Trân gọi nàng trong thanh âm như kèm theo một tiếng thở dài, hắn di dời ngón tay ra khỏi môi nàng, cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi của nàng, tâm tình thỏa mãn hưởng thụ hương vị ngọt ngào từ nó.“ Ưm…”

Không một lời nào có thể diễn tả, nàng duỗi ra hai cánh tay, ôm sát cổ Huyền Trần, tiếp nhận hắn nhẹ nhàng cắn mút.“ Ta …”

Dễ dàng mê muội vì nàng như thế, Huyền Trần đã đem lý trí của mình vứt đi, hôn càng thêm sâu.Môi miệng, dây dưa , quay cuồng, quấn quanh, lửa nóng cuồng nhiệt, thiêu đốt cả sảnh đường.Gió thu, thổi lên kích tình nồng nặc, làm ấm áp hai tấm lòng chờ đợi đã lâu.-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 11


Chương 11:

Chương 11

“ Băng chủ tâm tình người rất tốt ?

Thanh Long cười hỏi thăm, liền nhìn thấy Huyền Băng vui vẻ gật đầuBuổi sáng sau khi cùng đại công tử ở chung, trên mặt Huyền Băng luôn thấy được vẻ tươi tắn, làm tứ đại thị vệ bọn hắn cũng vui theo.

Nụ cười xuất phát từ nội tâm này, chỉ có Huyền Trần mới có thể cho nàng.“ Ca .. ca hôm nay huynh ấy hôn ta’’ Nhịn xuống biểu tình mơ màng, Huyền Băng vui vẻ kể.“ Xem ra công tử đã thông suốt” Huyền Vũ mỉn cười đưa nàng một chén trà .“ Không phải đâu, hắn sau khi hôn ta liền ném ta xuống chạy đi, làm như ta là thú dữ ấy.’’ Huyền Băng nhận lấy chén trà, không thoải mái nghĩ đến buổi sáng lúc Huyền Trần quay lưng rời khỏi.“ Băng chủ đừng buồn, tam công tử đã dùng bồ câu đưa thư đến, nói rằng có thể không tới ba ngày, sẽ về tới phủ.”

Chu tước an ủi nàng, tay bóc vỏ quả vải, đưa tới môi Huyền Băng.“ Thật?

Quá tốt.”

Cắn lấy phần thịt quả, Huyền Băng cảm thấy nhờ tin tức này làm quả vải bình thường dường như ngọt hơn.

Không lâu sau, tam ca liền trở về, còn có thể mang theo cả nhị ca, nhất định nguyện vọng của nàng sẽ được thực hiện.“ Tin tốt như vậy, Băng Chủ... người tính làm gì để cảm ơn ta ?”

Chu Tước rút tay về, cắn lấy một nửa khác của thịt quả, yêu cầu được thưởng.“ A Tước, ngươi muốn cái gì ?

Lần nào ngươi cũng có lòng tham như vậy nha.”

Thấy Chu Tước yêu cầu, đôi mắt đa tình biểu lộ ra vô vàn mê hoặc - Huyền Băng vui vẻ nói.“ Không được !

Tiểu tước ngươi rất thích cướp công lao của người khác, bồ câu rõ rang là ta phóng, ngươi không làm gì lại muốn tới lĩnh thưởng.”

Bạch Hổ bưng bữa trưa tới, vừa kịp qua tranh công.Hắn một bên xếp thức ăn, lại vừa hướng Huyền Băng nói: “ Băng chủ có thể không cần nghe lời tên tiểu thử thối kia, lần này người không thể để hắn chiếm tiên nghi ’’“ Tiểu Bạch!

Tên tiểu tử này, tốt xấu ngươi cũng phải gọi ta một tiếng anh ba, tiểu tử thối gì mà tiểu tử thối, thật không biết phân biệt lớn nhỏ” Nhìn thấy âm mưu của mình, bị vạch trần, Chu Tước thẹn quá hóa giận, ồn ào tiến lên như muốn bóp cổ Bạch Hổ.“ Cái gì?

Tam ca?

Bộ dạng người có chỗ nào thích hợp làm ca ca?

Ai da nhất định là mẹ lúc trước nhớ nhầm, nhìn ta trẻ hơn ngươi,nên ấn định ta thành lão tứ a!”

Bạch Hổ nhảy lên lan can,nhìn hắn khinh bỉ kêu gào .“ Tiểu Bạch!

Ngươi có gan thì đứng lại đó cho ta!”

Chu Tươc tức giận dùng khinh công đuổi theo, nhưng đáng tiếc lại chậm một bước.“ Ngươi có giỏi liền đuổi theo mà bắt ta !

Ngươi bắt được ta, liền gọi ngươi một tiếng ca ca !”

Bạch Hổ vừa nhảy nhót lung tung, lại không quên khiêu khích Chu Tước.

Bạch Hổ tính nết vẫn còn trẻ con.“ Cả hai lập tức xuống đây cho ta!”

Thanh Long lên tiếng trách mắng, hai nam tử đang đùa giỡn liền nghe lệnh, ngoan ngoãn, ngồi xuống.“ Ha ha ’’ Tiểu Bạch cùng Tiểu Tước rất sợ A Long nha ’’ Huyền Băng bật cười vui vẻ, nhận lấy đũa từ Huyền Vũ đưa lên chuẩn bị ăn cơm.“Băng chủ, chẳng lẽ người nỡ lòng nào nhìn Tiểu Bạch khi dễ ta sao?’’ Cướp lấy vị trí bên trái Huyền Băng.

Chu Tước ủy khuất nói nhìn qua, bộ dạng không khác gì đứa trẻ lên ba“ Tiểu Tước, ngoan, còn ngươi nữa không mau ăn cơm đi chỉ lo nói a, ta đảm bảo lát nữa A Long cùng Tiểu Bạch, sẽ càng ra sức bắt nạt ngươi.’’ Huyền Băng vừa an ủi vừa khuyên giải, đưa tay sờ tóc của Chu Tước”“ Được ’’ Nhìn Thanh Long ngồi bên phải Huyền Băng sắc mặt đã khác; Sờ sờ sống mũi, Chu Tước đành phải ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm.

Đại ca cái gì cũng tốt, trừ tính khí nóng nảy, hắn thật sự không muốn bị đại ca dùng võ công đánh cho thê thảm đâu nha.“ Băng chủ ăn thêm chút cá nha , cái này do Tiểu Bạch dùng cách mới nghĩ ra làm đó!”

Bạch Hổ nhìn biểu cảm kinh ngạc của Chu Tước, đắc ý gắp cá đưa tới chén cho Huyền Băng.“ Có rất nhiều xương nha!

Không muốn ăn” Huyền Băng nhăn mày, oán hận, những thứ này hương vị rất tốt, bất quá ăn nó sẽ rất phiền toái.“ Băng Nhi ngoan, để ta giúp nàng đem xương rút ra”.Thanh Long cầm chén của Huyền Băng, cẩn thận giúp nàng gỡ bỏ xương cá, sau đó chuyển lại cho nàng, mỉm cười .“ A Long tốt nhất..”

Huyền Băng cảm kích hướng bờ vai Thanh Long cọ xát, nàng cười tít mặt ăn cá.“ Băng Chủ thật thiên vị, đại ca ta chỉ giúp nàng gỡ bỏ xương cá người liền nói hắn tốt, cá này là ta đã tốn thời gian rất dài để làm mà!”

Bạch Hổ thấp giọng oán hận.“ A, Tiểu Bạch rất tốt, rất ngoan, ngươi mệt mỏi làm đến trưa, ăn nhiều thêm một ít đồ ăn nhé.

Nào mọi ngươi cũng ăn nhiều thêm đi.”

Huyền Băng bởi vì tâm trạng vui vẻ, chủ động gắp đồ ăn cho bốn người.“ Băng chủ tâm tình rất tốt.”

Huyền Vũ mỉm cười cảm động nhận lấy đồ ăn, Huyền Băng rất ít khi có được tâm trạng vui vẻ“ Đúng nha, từ sáng đến giờ tất cả mọi việc đều tốt nàng lẩm bẩm nói!

Giờ chỉ cần đợi hai ca ca trở về giúp ta hoàn thành nguyện vọng ” Huyền Băng cười vừa ăn vừa nói, khẩu vị cũng tốt hơn mọi ngày, ăn xong một bát cơm đầy, còn uống thêm một bát canh."

Băng Nhi không cho phép khóc nữa ."

Đêm qua nếu lỡ người hầu kéo tới cả đây trông thấy thì thật là xấu hổ, Thanh Long cười khuyến cáo.“ Ta biết rồi.”

Huyền Băng lè lưỡi đồng ý, nhìn Chu Tước cùng Bạch Hổ ngồi bên cạnh đưa mắt ra hiệu với nhau, có chút không hiểu hỏi : “ Các ngươi muốn làm gì?

““ Cái này …”

Bạch Hổ da mặt mỏng, bị bắt quả tang liền thu lại ám hiệu“Tiểu Bạch là muốn Băng Chủ thưởng cho bốn người chúng ta !”

Chu Tước không có nhẫn nại, kéo ghế ngồi sát Huyền Băng yêu cầu được thưởng, trên mặt biểu lộ vẻ mờ ám.Gặp hai người vò đầu bứt tai 10 phút hảo chơi, huyền băng cười hỏi: "Huyền Vũ, ngươi nói cần phải thưởng cái gì?

Hôm nay ta tâm tình hảo, chỉ cần ngươi nói được ra, chờ hội cùng nhau thưởng cho các ngươi tứ cái."

Nhìn hai người vò đầu bứt tai suy nghĩ cả 10 phút nên chơi trò gì thích,Huyền Băng cười hỏi: “ Huyền Vũ, ngươi nói xem muốn được thưởng cái gì?

Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, chỉ cần ngươi nói ta thấy được sẽ cùng một lúc thưởng cho bốn người các ngươi a”"Liền thưởng...

Liền thưởng..."

Huyền Vũ lại bắt đầu lắp ba lắp bắp, xoay trái ngó phải không biết nên trả lời cái gì, dù sao thì bọn hắn cái gì cũng có đầy đủ rồi nha!“ Băng Nhi thưởng hôn đi, đó không phải là nguyên nhân khiến nàng vui vẻ sao?

Cùng chia sẻ với mọi người đi.”

Thanh Long mỉm cười đề nghị, liền được Bạch Hổ cùng Chu Tước gật đầu đồng ý“ Vậy được a ’’ thấy tất cả mọi người đều vui vẻ nhất trí, Huyền Băng liền lập tức đáp ứng."

Vậy ta tới trước!"

Chu Tước chiếm ưu thế về khoảng cách, liền ôm Huyền Băng ngồi lên trên đùi, nhắm mắt đưa môi chờ đợi được hôn.“ Tiểu Tước cái gì cũng thích cướp.”

Huyền Băng đưa tay quàng lên cổ Chu Tước, cười đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.“ A?

Chỉ có như vậy?”

Đợi nửa ngày, hắn mới phát hiện nụ hôn chỉ như lông chim phớt nhẹ, không phải là nụ hôn triền miên như mong muốn, Chu Tước ồn ào kháng nghị.“ Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

Huyền Băng tựa đầu lên vai hắn, cười hỏi.“ Ta còn muốn ….

Như vậy ’’ - Chu Tước nâng cằm nàng lên, cúi xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại, liếm láp, khẽ căn, từ từ cảm nhận hương vị thơm ngon mời gọi."

Ân...

Thật ngọt."

- Chờ đến lúc Chu Tước vươn đầu lưỡi tiến sâu vào khuôn miệng ấm áp của Huyền Băng, nàng liền dùng sức đẩy mạnh hắn ra, chỉ chỉ những người đang im lặng đứng nhìn, ý muốn nói tới lượt người tiếp theo!“ A sớm biết như thế này, ta liền làm người cuối cùng” Chán nản nhìn mỹ nhân trong tay bị đại ca đem đi.

Chu Tước mới biết vừa rồi mình chính là xúc động liền tính toán sai tất cả.“ Ha ha ..”

Nhìn thấy Chu Tước ôm đầu than thở, bốn người còn lại liền lớn tiếng cười, “ Thưởng hôn", trò chơi này càng chơi càng mê người, khiến những người khác nóng lòng mong đợi tới lượt mình càng sớm càng tốt.-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 12


Chương 12:

Chương 12

“ A Long ’’ Chuyện vui qua đi, Huyền Băng liền ôm bụng nhíu mày“ Băng Nhi sao thế?’’ Nhận thấy nàng có chút không thích hợp, bốn người đều hoảng loạn, cùng nhau lên tiếng hỏi“ Bụng không thoải mái…”

Cảm giác quen thuộc lại tới, đau đơn từ từ tăng lên, Huyền Băng dựa vào Thanh Long há miệng thở gấp.“ Xem ra độc lại phát tác, mau đi gọi đại công tử tới đây” Thang Long ôm lấy Huyền Băng giọng nói có chút lo lắng nói.Chu Tước cùng Bạch Hổ lập tức phi thân rời khỏi, hướng cung Huyền Trần đang ở chạy đi.“ Đau…”

Nhiệt độ nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân, bụng Huyền Băng ngày càng co rút mạnh hơn.“ Băng Nhi ngoan, ráng chờ một lúc đại công tử sẽ tới ngay, thân thể lập tức sẽ tốt hơn, nhẫn.. nhẫn …’’ Nhìn nàng đau đến mức sắc mặt đang dần biến sắc, Huyền Vũ nôn nóng ra mặt, nhưng nội công hắn thuộc mệnh hỏa khiến hắn không dám tùy tiện vận nội công giúp cho Huyền Băng bớt đau.“ Đau quá, nóng quá…”

Mỗi lần phát bệnh, nàng cảm thấy chính mình như một lần chết đi vậy, đáng tiếc ngoài phương pháp ở bên ngoài giải độc, không còn cách nào trị được tận gốc căn bệnh phiền toái này, có lẽ nàng nên tìm nam nhân khác giúp nàng tốt hơn, không cần đợi người trong lòng đến nữa, cũng không cần quan tâm trong mắt ca ca nàng có còn quan trọng hay không!"

Băng Nhi, muội lại phát bệnh sao?"

Theo tiếng kinh hô truyền tới, Huyền Trần nhanh chóng tiến đến bên cạnh bảo bối đang nằm trong đình nghỉ mát.“ Ca ca …”

Vừa mở mắt, Huyền Băng có chút hô hấp dồn dập, lên tiếng, nghe được giọng nói quen thuộc, đau đớn trên người nàng nhất thời giảm đi không ít.“ Băng Nhi, rất đau sao?

Huynh liền mang muội đi …”

Nhận lấy Huyên Băng từ tay Thanh Long, Huyền Trần nhẹ nhàng an ủi nàng, vội vàng bế nàng về Huyền Băng Các, Thanh Long, Huyền Vũ cũng vội vàng theo sau.Vào trong tẩm phòng, Huyền Trần liền cởi quần áo Huyền Băng, vận nội công từ tay truyền sang bụng nàng, nhẹ nhàng ấn xuống tiêu trừ cơn đau.“ Ca … muội khó chịu ….”

Cơn đau mãnh liệt vừa nãy đã từ từ giảm bớt, chỉ còn lại cảm giác ngày một nóng như thiêu đốt chính mình.“ Băng Nhị nhẫn nhịn một chút….

Các ngươi mau đến đây.”

Đặt Huyền Băng nằm lên trên giường, Huyền Trần liền ra lệnh cho, Thanh Long, Huyền vũ chuẩn bị '' giải độc.Huyền Băng cảm nhận được thân thể mình bắt đầu nóng lên, cảm giác cần được người an ủi, thứ quen thuộc này kéo đến khiến nàng khó chịu, phía dưới trống rỗng làm nàng nhịn không được kẹp chặt hai chân, mạnh mẽ ma sát .

Mật dịch giữa hai chân bắt đầu tuôn ra, nàng thống khổ rên rỉ, thanh âm truyền đến tai ba nam nhân trong phòng chẳng khác nào tiếng mời gọi.“ Băng chủ, đắc tội.”

Được Huyền Trần dùng mắt ra hiệu cho phép, Huyền Vũ liền quỳ sấp ở trên mặt đất.

Hơi dùng lưc, tách hai chân Huyền Băng ra, cúi đầu liếm láp nơi nhụy hoa.“ A.. cho ta… ’’ Hưởng thụ lưỡi dài linh hoạt kích thích ở hai cánh hoa, Huyền Băng động tình rên rỉ, nàng muốn nhiều hơn thế nữa“ Băng Nhi đừng gấp."

Cố nén tâm tư không được sinh lòng đố kỵ, Huyền Trần tiếp tục vận nội lực đẩy sức nóng ra ngoài, một bên ôm lấy vai nàng hôn lên vầng trán, chính vì đau đớn đã khiến cho tóc mai dính dấp mồ hôi.“ Ca ca ta muốn…”

Huyền Vũ dùng đầu lưỡi đẩy hai cánh hoa ra, nhẹ nhàng liếm láp lúc nông lúc sâu, ham muôn kêu gào khiến nàng không chịu đựng nổi, lên tiếng cầu xin.

Bản năng sâu trong tiềm thức như được kêu gọi, trỗi dậy mạnh mẽ vì tiếng nói yêu kiều kia, hắn muốn cởi sạch quần áo vì lửa tình đang thiêu rụi thân thể.“ Băng Nhi, chịu đựng một chút” Huyền Trần biết nàng đã chuẩn bị tốt, vội vàng vận khí, ở chỗ rốn Huyền Băng lần cuối.Huyền Vũ đưa mắt nhận lấy chỉ thị của Huyền Trần, đứng lên, cởi bỏ quần áo.

Cự long to lớn như được giải thoát khỏi sự gò bó, ở trong không khí kiêu ngạo mà đứng thẳng lên.“ A..”

Không còn được Huyền Vũ an ủi, Huyền Băng cảm thấy thân thể mình càng thêm khó chịu, khẽ mở ra đôi mắt, liền nhìn thấy tráng kiện nam căn ngay cạnh cửa mình, vừa nặng vừa nhẹ ôn nhu ma sát.

Không chịu nổi sự đày đọa này, Huyền Băng nâng lên hạ thân, thẳng lưng nghênh tiếp đầu nấm của Huyền Vũ.

Hư không bỗng chốc được lấp đầy, long đầu kia ngang ngạnh như đá cuội dễ dàng khai mở hoa nhuỵ nhanh trong tiến vào khiến nàng không khỏi phát tiếng rên rỉ:"Azz..."

Lại một lần nữa hắn phải nhìn thấy, Huyền Băng cùng người khác quan hệ, Huyền Trần chỉ có thể thở dài, chịu đựng nội tâm đang bị tổn thương một cách đau khổ.

Nhìn tiểu huyệt phấn hồng đang cắn nuốt năm căn to lớn, Huyền Trần nhíu mày nhắm mắt lại, kìm chế không tưởng tượng người đó là mình, tiếp tục vận khí giúp nàng giải độc.Nhận thấy tiểu huyệt đang gắt gao co rút, Huyền Vũ hai tay chống lên giường, tốc độ ra vào bắt đầu chậm lại.“ Ưm.. thoải mái a…’’ Nhờ Huyền Vũ nam căn to lớn của hắn tiến vào chiếm giữ trong nàng khiến cho cơn co thắt nơi bụng dưới dễ chịu hơn rất nhiều, thanh âm trầm thấp rên rỉ dần chuyển thành giọng khoái cảm ham muốn ngày càng nhiều hơn.“ Băng Nhi …”

Huyền Vũ nhẹ giọng gọi nàng, nỗ lực khắc chế kích động muốn tiến sâu vào, điềm nhiên duy trì lực đạo vừa phải.

Một chút rồi lại một chút, hắn tựa như thợ mỏ đang khai thác sơn động, cẩn thận thăm đo mật huyệt ẩm ướt, chẳng hề nóng vội lao đến điểm đích.“ Ta muốn… nhanh …nhanh ..

ưm a..”

Không chịu nổi sự đầy đọa như vậy, Huyền Băng chính mình hoạt động thân thể, nàng muốn cự long của hắn mạnh mẽ ra vào trong cơ thể của nàng.“ Băng Nhi đừng cử động … ” Huyền Trần lên tiếng kiềm giữ để nàng dừng lại động tác, một tay lại không khống chế được mà cầm lên một bên ngực nàng xoa nắn, cảm giác mềm mại khiến hắn không tự chủ nuốt nước miếng, ôm trong tay người đẹp đang liên tục vặn vẹo, cùng vời Huyền Vũ đang hoạt động, khiến cho xúc cảm không tên trong hắn trào đang mãnh liệt.Nhìn Huyền Băng xinh đẹp động lòng người trong tay mình , Huyền Trần ngây người vận khí, suy nghĩ có phải hắn nên tự giác buông tay trái ra.Nhưng ông trời lại không cho hắn thực hiện suy nghĩ của mình, Huyền Vũ không chịu nổi tiểu huyệt ngày một kẹp chặt hắn, tăng tốc độ lực đạo ra vào ngày một nhanh, khiến một bên mềm mại cứ như vậy đưa vào tay Huyền Trần.

Không nhịn được khát vọng ở trong lòng, Huyền Trần nhẹ nhàng xoa nắn một bên ngực của nàng....Nhiệt tình hoan ái hai người không hề phát hiện ra Huyền Trần ở bên cạnh làm động tác nhỏ, chỉ có Thanh Long đang đứng một bên chăm chú nhìn thấy rõ ràng một màn này.

Giật giật khóe miệng đại thị vệ không hề lên tiếng mà lặng lẽ ghi nhớ tình huống này của Huyền Băng.

Băng chủ bị độc hành hạ không chú ý tới thời khắc này, xem ra hai người luôn tự đầy đọa chính mình, đã đến thời điểm phải lật bài.Chỉ hi vọng đến lúc đó, Tứ đại thị vệ bọn hắn còn được ở lại bên cạnh Băng Chủ.-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 13


Chương 13:

Chương 13

Hoan ái vẫn còn đang diễn ra, Bạch Hổ cùng Chu Tước đã dẫn một thiếu niên trên người mặc toàn đồ trắng hướng Huyên Băng Các tiến đến.“ Tham Kiến Băng Chủ, bái kiến công tử.” thiếu niên mặc phục trang bạch y cúi người hành lễ, vừa rồi lúc vào phòng bời vì phản quang, hắn chưa nhìn rõ nay thích ứng được với ánh sáng, hắn mới phát hiện trên giường có hai người đang tận lực hoan ái,bởi vì chưa nếm qua mùi đời, nhìn thấy cảnh đó nhất thời làm hắn đỏ bừng mặt cúi đầu không dám nhìn tiếp.“ Chuẩn bị, rồi lên đây ” Huyền Trần ngừng vận khí, buông tay ra, lấy lại tinh thần nói.“ Vâng…”

Thiếu niên cung kính đứng lên, mắt không hề nhìn nơi khác, theo Thanh Long đến phòng khác, tắm rửa sạch sẽ.“ Các ngươi cũng lui xuống chuẩn bị. ’’ Nhìn chằm chằm vào chỗ kết hợp của Huyền Băng cùng Huyền Vũ.

Huyền Trần lạnh lung hướng Chu tước ,Bạch Hổ ra lệnh.“ Vâng” Hơi cúi người chào, Chu Tước buông hộp đựng thức ăn trong tay ra, cầm một gói thuốc bột lớn được đặc chế đi vào phòng tắm trước, Bạch Hổ im lặng đứng một bên.“ Băng nhi muội chịu khó nhẫn nhịn thêm một chút nữa.”

Khác với giọng nói lạnh lùng vừa nãy, Huyền Trần hạ thấp thanh âm bên cạnh lỗ tai Huyền Băng nhẹ nhàng an ủi.

Gương mặt cương nghị nhu hoà đi rất nhiều, đôi mắt nhìn nàng lộ vẻ thâm tình cùng day dứt không nguôi.“ A.. ’’ Đáp lại Huyền Trân là tiếng rên rỉ mất hồn của Huyền Băng, thân thể nàng đang bị dục hỏa hoành hành, ở chỗ sâu nhất đang đón nhận Huyền Vũ kịch liệt ra vào, nàng không còn tâm trí để tâm tới những chuyện khác.“ um – “ Nhìn Huyền Băng ở trong vòng tay của mình nhưng lại cùng nam nhân khác hoan ái, Huyền Trần có chút rầu rỉ.

Hắn sao có thể cùng Băng nhi?

Dù hắn có vô vàn yêu sủng muội muội nhưng lại không thể nào động vào nàng ấy.Thở dài một hơi, Huyền Trần nhăn mày suy nghĩ : Độc này 3 tháng phát tác một lần, nhưng lần này so với hồi tháng giêng, có chút không bình thường.

Chẳng lẽ do lần trước để lại di chứng sao?Đáng chết!

Đều tại hắn không tốt!

Nếu biết trước lần đó Băng Nhi muốn hắn ở lại , hắn liền nhận lời, sẽ không làm hại nàng tức mà thổ huyết.Lần trước lúc độc phát tác, sau khi được giải Huyền Băng mệt mỏi muốn được ngủ nhưng lại không chịu nhắm mắt, muốn hắn ở lại mới chịu đi ngủ.

Mà hắn lúc đó dục hỏa đang tăng vọt sợ cùng Huyền Băng ngủ chung, hắn sẽ mất đi lý trí liền dứt khoát về Trần Uyển.

Ngày thứ hai từ bọn Thanh Long hắn mới biết, hắn vừa rời khỏi Huyền Băng liền phun ra một bụm máu.Thổ huyết!

Đều tại hắn không tốt!

Hắn lẽ ra phải chăm sóc nàng!

Hắn phải luôn bên cạnh chăm sóc nàng.“ A” Tiếng hét chói tai từ miệng Huyền Băng truyền ra, đem tâm trí của Huyền Băng trở lại.

Nhìn xung quanh, Thang Long bọn hắn chẳng biết từ khi nào đã chuẩn bị xong tất cả, thiếu niên áo trắng mặt đỏ ứng ngồi trên ghế cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.“ Tốt, Huyền Vũ giải độc cho Băng Nhi đi” Huyền Trần đỡ lấy hai vai của Huyền Băng, đối với Huyền Vũ hạ lệnh."

Vâng.

"Cố nén muốn phát ra dục vọng, Huyền Vũ ôm lên huyền băng, liền hai người kết hợp tư thế đứng dậy, đi tới ghế bành trước.Thiếu niên áo trắng vội vàng nhận lấy thân thể mềm mại của Huyền Băng, khi nam căn của Huyền vũ rời khỏi thì đồng thời hắn sẽ sát nhập cái của chính mình, động tác thông thạo như thể đã làm qua rất nhiều lần vậy.“ Ca ca” cùng nam nhân khách kết hợp, đem huyền băng tỉnh tao lên một ít, nàng khép hờ mắt, suy yếu gọi Huyền Trần“ Ta ở đây … sẽ không rời đi” Đứng dậy vuốt lại vạt áo, che đi dục vọng đang sưng to ở giữa hang, Huyền Trần gạt Huyền Vũ sang một bên, tiến tới ôm Huyền Băng” Băng Nhi ngoan, ta vẫn luôn ở đây ….’’Huyền Trần an ủi sẽ có tác dụng nhất định, làm cho Huyền Băng an tâm để cho người lạ kia tiến vào mình, nàng tựa sát cơ thể vào Huyền Trần đôi tay ôm chặt eo của hắn.Ghế bành lên tuấn tú thiếu niên thâm trầm chăm chú nhìn trước mặt tuyết trắng sống lưng, nhanh chóng đẩy lên trên tiến.

Cảm thụ vậy hành langlửa nóng hấp dẫn, huyễn tưởng này là bình thường giao hoan, cũng không phải là bất đắc dĩ giải độc.Thiếu niên tuấn tú nhìn chăm chú sống lưng tuyết trắng trước mặt mình , nhanh chóng đẩy người tiến lên, hưởng thụ hành lang non mềm vây lấy lửa nóng của hắn, tưởng tượng đây là cuộc giao hoan bình thường, không phải là đang giải độc.“ Ưm” Thân thể bất ngờ bị đánh tới, Huyền Băng rên lên một tiếng, ở tại trước ngực, Huyền TRần mạnh mẽ thở gấp.

Hô hấp khó khăn, không chỉ là do kích thích gây ra, còn do một phần lớn nguyên nhân do sâu độc ở trong cơ thê gây nên.

Sâu độc, hình như đã nhận thấy bạch dịch của nam nhân đang mê hoặc nó, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.“ Băng Nhi … muội khó chịu sao ?

Khó chịu thì căn ta” Nhận thấy Huyền Băng lâu lâu nắm chặt lấy tay hắn, Huyền Trần cố nén đau đớn trong lòng xuống ôn nhu hỏi.

Cúi người xuống, mở nhẹ vạt áo, đưa bờ vai tới môi Huyền Băng.Nhìn bờ vai nhẵn trước mặt, Huyền Băng liền hung hăn cắn lên, nhắm mắt lại, đem theo bao nhiêu oán hận trong nhiều năm.“ Haiz.”

Một tiếng thở dài, từ cổ họng Huyền Trần phát ra,hắn hạ thấp thân thể để nàng thuận tiện phát tiết.

Hắn biết rõ cái căn này, không chỉ nguyên nhân do độc khiến nàng khó chịu, mà còn có rất nhiều, rất nhiều nguyên nhân khác.-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 14


Chương 14:

Chương 14

Huyền Băng cảm nhận, cự long ra vào trong cơ thể nàng đã tới đỉnh điểm, sâu độc cũng trở nên hung tợn.

Cơn đau đơn lúc nãy lại dâng lên, nhận thấy trong miệng có mùi vị của máu tươi, nàng nhăn mi , buông lỏng khớp hàmNhận thấy lực đạo cắn trên đầu vai mất đi Huyền Trần cảm thấy mất mát, Huyền Băng dùng đầu lưỡi kẽ liếm ướt đầu vai hăn, làm mùi máu nhạt đi rất nhiều.

Trong mũi tràn ngập các loại hương vị, mùi huyền băng cùng người khác giao hợp, tản mát trong không khí, khiến hắn ngây người ôm sát nàng, Huyền Trần cố gắng xem nhẹ ý muốn của bản thân mình, tự an ủi bản thân rằng chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng như thế này là đủ rồi, không nên hi vọng quá nhiều.Vì sao lại có thể đau khổ như thế?Vì sao tim lại như có một lỗ hổng?

Đau đớn, dằn vặt không giảm?Không muốn chạm vào nàng, nhưng vì sao lòng vẫn kêu gào muốn có được nàng ?

Hăn điên rồi thật sự điên rồi.Hắn có thể thật sự không muốn có được nàng sao?

Hắn có thể bỏ qua nàng sao?Có thể sao?Hắn cười khổ nhìn bé yêu đang ôm trong tay, Huyền Trần áp xuống tiếng kêu gào của lòng mình, nới lỏng cánh tay, chờ đợi giải độc kết thúc.Cảm thấy cánh tay khỏe mạnh không còn ôm chặt lấy nàng, nhưng nàng không còn sức lực để ý đến tâm tư của huynh trưởng.Cơn sốt cao lần nữa kéo tới bao phủ lên toàn than nàng, nàng mệt mỏi vô lực nàng trên ngực Huyền Trần, tại đó ma sát, văn vẹo.

Sâu độc ngày càng trở nên lợi hại vô cùng trong cơ thể nàng, Huyền Băng hoài nghi bản thân sẽ bị sức bóng của bọn chúng thiêu đốt thân thể mà chết đi.

Nàng dùng tay mặc sức cấu véo eo bụng của Huyền Trần, nhíu lại hai hàng lông mày, mạnh mẽ co rút hạ thân, thúc giục cự vật to lớn của thiếu niên kia phun ra " Giải dược" cho nàng .Huyền Trần tuy nhìn không thấy biểu tình của Huyền Băng, nhưng hắn có thể nhìn thấy đỏ đậm côn thịt xỏ xuyên nàng u huyệt."

Úc ── " Theo hạ thể Huyền Băng co rút thiếu niên tống lên một tiếng phun trào, kết thúc quá trình giải độc, Huyền Trần tâm tư đang nhiễu loạn cũng lập tức thanh tỉnh.

Thời gian trôi qua có chút đáng sợ, chỉ có nén nhang đang cháy dần tàn ra tuyệt không còn một âm thanh nào khác.

Phun ra nóng bỏng tinh dịch, thiếu niên mềm rũ rời khỏi hạ thể Huyền Băng.

Sâu độc nhanh chống nuốt hết bạch dịch, dần dần ngừng chuyển động.

Cơ thể không còn cảm thấy vừa đau vừa nóng như khi nãy, Huyền Băng liền thở hắt ra một hơi.

Nhiệt độ thân mình đã khôi phục lại bình thường, dục vọng kêu gào cũng ngừng tác quái.

Nỗ lực chống lại sự mệt mỏi quật cường đứng dậy, nhưng toàn thân lại không nghe lời nàng xụi lơ vô lực.

Huyền Băng mở ra hai mắt ngửa đầu tìm kiếm người có điểm chung giống nàng hình hài, lại chỉ thấy mờ mờ không phân biệt rõ, không thấy được người chiếm giữ lòng nàng.Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ Huyền Băng, Huyền Trần phiền muộn gạt ra tên thiếu niên xa lạ kia đỡ lấy tay ngọc kéo nàng đứng dậy dựa lại vào lòng hắn.

Thương yêu vuốt trên trán nàng bị mồ hôi lây ướt do vận sức giải độc cùng với vừa trải qua màn kích tình mà thân thể mềm yếu suy nhược, nhanh chóng bế nàng bước về gian nhà tắm thanh tẩy cơ thể.Bạch Hổ cùng Chu Tước muốn đuổi đến, liền thấy Thanh Long ra hiệu nên đã dừng lại bước chân.Để cho hai huynh muội họ cùng một chỗ như vậy cũng tốt.-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 15


Chương 15:

Chương 15

“ Băng Nhi, còn khó chịu sao?”

Bế Huyền Băng đặt vào, bể tắm dược thảo,Huyền Trần ngồi trên bờ ôn nhu hỏi.“ Ca ca, ta toàn thân đền mềm nhũn ra, huynh giúp ta tắm được không?”

Thân thể mềm mại, nằm bò cạnh bể tắm, Huyền Băng theo thói quen yêu cầu, biết rõ là sẽ bị hắn cự tuyệt, nhưng vẫn nói ra miệng.“ Được” Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt huyền băng, Huyền Trần buột miệng đáp ứng, đứng dậy, không hề nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, cứ như thế cởi quần áo.

Hắn sợ trong thân tâm Huyền Băng lại vì hắn cự tuyệt, lại làm chuyên thương tổn bản thân.Hắn không muốn, Băng Nhi tự làm hại đến bản thân mình đến mức thổ huyết.

Hắn sẽ không phạm lại sai lầm đó một lần nữa, cho dù phải nén nhịn dục vọng đến kinh mạch đảo ngược đi nữa, hắn cũng không muốn bảo bối Băng Nhi của hắn phải chịu chút thương tổn nào.Cho nên lần này khi Huyền Băng muốn hắn giúp nàng tắm rửa hắn liền đồng ý“ Nhớ đem toàn bộ cởi sạch nha” Huyên Băng nhìn chằm chằm thân thể cường tráng đang định mặc quần lót xuống nước, vội vã kêu lên.

Nàng muốn nhìn Huyền Trần nhịn xuống dục vọng.“ Hả? ’’ Không kịp phản ứng trước lời nói của nàng, Huyền Trần phải mất một lúc lâu mới hiểu được câu nói của nàng.

Bảo bối của hắn có phải quá đề cao hắn?!

Huyền Trần không biết có thể duy trì trạng thái không bị dục vọng làm mờ mắt mà giữ vững bản thân mình cho đến lúc nào nữa....Cởi?Hay là không cởi?Huyền Trần suy nghĩ.Huyền Băng chăm chú nhìn hắn, ánh mắt biểu hiện sự chờ đợi.

Ánh mắt , giống như năm đó nàng biểu hiện tình yêu tha thiết bất lực chờ hắn đáp lại.

Nhất thời làm nội tâm cứng rắn của hắn trùng xuống.

Nhắm mắt lại sâu hít một hơi thật sâu, Huyền Trần chậm rãi cởi ra quần lót, ẩn nhẫn đã lâu dục vọng tức khắc đứng thẳng đứng dậy.“ Ca ca, huynh đứng đó muốn dùng mắt để tắm cho ta sao?”

Huyền Băng mệt mỏi lên tiếng nhưng thanh âm lại không giấu nổi sự phấn khích, hiện tại trong mắt nàng Huyền trần không đơn giản chỉ cởi xuống quần lót, mà còn có nhiều năm cấm dục.Oa ...

Ca ca của nàng, ông trời ơi ca ca của nàng cuối cùng cũng nguyện ý mở cửa lòng rồi sao?“ Băng Nhi , lại nói nhảm rồi!”

Thanh âm vô cùng sủng ái , chiều chuộng của Huyền Trần đối với Huyền băng vĩnh viễn không bao giờ mất đi.Men theo bể tắm đi đến cầu thanh từ từ đi xuống dưới nước, hắn châm rãi đi tới bên cạnh Huyền Băng“ Ca ca…”

Duỗi hai canh tay tới, quàng lên vai Huyền TRần, Huyền Băng nhìn vào đôi mắt đen láy thâm tình gọi ."

Sao ?

Vừa rồi giải độc quá mệt mỏi sao?"

Huyền Trần ghen tỵ, nghi ngờ hỏi, nhìn vẻ mặt mêt mỏi của Huyền Băng.

Bàn tay to lớn thuận thế chậm rãi vuốt ve lưng nàng .Huyền Băng khi mới làm tình xong, đều không muốn nói chuyện nhiều, chỉ nhẹ giọng trả lời một tiếng "Vâng” hưởng thụ Huyền Trần dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng ma sát trên thân nàng, làm cho nàng thoải mái buông lỏng toàn thân.Hơi nước trong bể tắm lan tỏa, tràn ngập cả căn phòng, không khí đi theo độ ấm làm tiết trời ấm lại-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 16


Chương 16:

Chương 16

Bàn tay to lớn đi tới eo nhỏ, liền nhìn thấy một dấu tay, Huyền Trần híp mắt chậm rãi xoa nắnCái này là ai lưu lại?

Huyền Vũ?

Thiếu niên giải độc?

Huyền Vũ sẽ không nặng tay như vậy, xem ra đó là do tên thiếu niên đó làm.

Hừ dám ở trên thân thể Băng Nhi của hắn lưu lại ấn ký!

Thật là không biết tốt xấu!Huyền Trần tự nhiên tăng thêm lực đạo, manh mẽ chà lau khiến Huyền Băng kêu lên “ Ca ca , huynh đè ta thật đau đó."

" Ta thực không đúng, Băng nhi ta sai rồi."

Bị tiếng kêu của Huyền Băng dọa tỉnh, Huyền Trần vội vàng hôn lên trán nàng thì truồng cuồng nhận lỗi.

Đôi tay lực đạo nhẹ nhàng lướt qua mông eo dừng lại tỉ mỉ giúp nàng kỳ cọ.“ Ca .. ca” Huyên Bănh cảm nhận sự ấm áp của tay hắn để trên eo nàng, nhẹ nhàng thở dài gọi.“ Băng Nhi …” nàng thở dài như tiến than đánh vào lòng hắn.

Vì sao hai người lại cố chấp như vậy?

Huyền Băng môn không phải trước giờ đều không sợ miệng lưỡi của người đời sao?Huống chi hắn Huyền Trần từ trước tới nay, võ công không có ai có thể qua mặt được hắn, nếu như hắn cùng Huyền Băng ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ không có người căn đảm dị nghị!Nghĩ đến đó, Huyền Trần có chút kích động, dùng lực đè xuống mông nàng chế áp dục vọng của mình.

Cúi đầu xuống, che lấy môi nàng, giống như che đi tất cả miệng lưỡi thiên hạ.Mút vào đôi môi ngọt ngào của nàng hắn tựa như cảm thấy không đủ, dùng toàn bộ sức lực, tập trung vào trong miệng, mạnh mẽ hấp thụ, nước bọt trong đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn giống như người đang đi trong sa mạc khát nước vô tình tìm được một ốc đảo.Huyền Băng bị giữ ở bộ ngực rộng lớn đã bị nụ hôn kích thích, hoàn toàn không suy nghĩ, thân thể theo bản năng đáp lại.

Ông trời ơi ca ca ôn nhu như nước của nàng, rất ít khi không khống chế được…

Hôm nay lại hai lần hôn nàng, cái này chưa từng xảy ra bao giờ.

May mắn đến sao?Huyền Băng thích thú, phối hợp huynh trưởng mong muốn bấy lâu được đáp ứng khiến nàng càng thêm nhiệt tình.“ Băng Nhi….”

Cảm thấy huyền băng hô hấp, gấp gáp, Huyền Trần nhẹ nhàng rút lui, nhẹ hôn làn môi sưng đỏ, hắn lẩm bẩm nói.“ Vâng” nhẹ nhàng thở ra, huyền băng cười tiến gần tới huynh trưởng để cằm đặt lên vai hắn, nhìn thấy vết cắn do mình lưu lại, nàng đau lòng, đặt lên đó một nụ hôn.TRong miệng như còn lưu lại mùi máu tươi, còn có nước miếng thơm ngọt của Huyền Trần, hỗn hợp kích thích vị giác nàng.Hưởng thụ lưỡi nàng đang chạm tới vết thương ở vai khiến hắn rung mình, hắn thích nàng hôn hắn như vậy.

Đầu lưỡi qua lại liếm láp, nhẹ nhàng câu dẫn hắn khiến Huyền Trần hốt hoảng.Hắn mơ tưởng, mơ tưởng được đụng vào nàng, rất muốn rất muốn."

Băng chủ, công tử, phu nhận cùng nhị công tử cùng trở về".

Giọng nói của Thanh Long cắt ngang hai người đang ôm hôn, lôi Huyền Trần đang chìm đắm trong ngọt ngào tỉnh lại."

Biết, các ngươi mau sắp xếp cho phu nhân cùn nhị công tử nghỉ ngơi, chung ta sẽ lập tức tới."

Huyền trần hắng gọng, lấy lại tinh thần, ra lệnh" Dạ " Ôm tay hành lễ, Thanh Long, cung kính, rời khỏi phòng tắm."

Băng nhi, Chúng ta đi nghênh đón mẫu thân nhé!"

Huyền Trần vuốt ve sau lưng Huyền Băng, cúi cuối hôn người trước mặt."

Không đi ".

Để cằm đặt lên vai Huyền Trần, Huyền Băng giận dỗi nói."

Băng Nhi, ngoan, buổi tối huynh tiếp tục tới kể chuyện xưa cho muội nghe, hiện tại chúng ta trước tới Thiên Hương Các được không?"

Đặt lên tóc nàng một nụ hôn, Huyền Trần an ủi, bảo bối đang giận dỗi.Huyền Băng miễn cưỡng đồng ý, gật đầu, chu miệng yêu cầu " Vậy ca ca buối tối phải ở Huyền Băng các, không được trở về"" Được, đều nghe Băng Nhi" Bế Huyền Băng lên bờ, xả qua khăn tắm, Huyền Trần bắt đầu, thay nàng cẩn thận chà.Huyền Băng toàn thân vô lực do động tác của Huyền Trần, chuyển động con mắt, bắt đầu đoán lần này mầu thân cùng ca ca về mục đích là gì.-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 17


Chương 17:

Chương 17

" Băng Nhi quan hệ thuận lợi chứ?Thiên Hương Các, nữ nhân ngồi ở ghế trên trong gian nhà chính.Ghé miệng nhấp một ngụm trà Long Tĩnh thơm ngát, mỉm cười hướng Huyền Băng hỏi thăm."

Cảm ơn nương quan tâm, Băng Nhi mấy ngày gần đây thân thể đều tốt."

Huyền Băng ngồi ở bên cạnh hơi nghiêng người, cung kính đáp."

Thật thế sao?"

Nghiêng đầu, hỏi nghe Huyền Băng gọi mình là nương, nữ nhân biểu lộ ra một nét hàm ý cười.“ Nếu thật có thể như lời ngươi nói, vậy sao cổ độc lại làm ngươi đau đớn hơn trước?”

Ngồi bên cạnh Huyền Băng nãy giờ, Huyền Hi không nhịn được mở miệng hỏi, tính tình không im lặng như thường ngày.

Khi thấy Huyền Băng hung hăn trợn mắt nhìn hắn mới ngưng lại.Huyên Trần đang ngồi ở ghế cuối cùng, nãy giờ không hề nhìn lên hung hăng nắm chặt tay, để lộ ý tứ đang khẩn trương.Chính xác, trận phát tác lần này đối với thân thể Huyền Băng mà nói khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên.Rất khó chắn chắn lần phát tác tiếp theo, sâu độc sẽ biến chất khác với mọi khi.

Nếu như sâu độc biến chất, vậy độc trong người Huyền Băng có thể không có biện pháp giải?“ Tiểu Hi, ngươi đã liên lạc với Tiểu Thuyền chưa ?, trong nhà có hôn sự , hắn không thể nào vắng họp.”

Băng chủ tiền nhiệm nhẹ giọng nói, lập tức kéo suy nghĩ của Huyền Trần quay lại."

Nương thân xin yên tâm, thuyền nhỏ 3 nay mai định có thể về gia, đủ để vượt qua lần này tiểu muội đại hôn."

Huyền hi khẳng định hồi đáp, đôi mắt lại ngắm bên cạnh đại ca phản ứng.“ Nương người yên tâm, Tiểu Thuyền 3 ngày nữa là về tới nơi, đủ thời gian về kịp đại hôn lễ của tiểu muội.”

Huyền Hi khẳng định đáp, nhưng mắt lại nhìn về phía đại ca nhìn xem phản ứng.“ Đại hôn?”

Không kiềm chế nổi sự kinh ngạc Huyền Trần nghi ngờ lên tiếng hỏi lại, lông mày nhíu chặt không có cách nào che dấu nổi sự lo lắng.

Không phải là hắn, hắn không muốn như vậy, không lẽ lại là Huyền Băng.“ Đại hôn ?Ta sao?

Cùng với ai?

Cùng một lúc, Huyền Băng cũng nói ra.

Đại ca không bao giờ đồng ý cưới nàng.

Lẽ nào lại muốn nàng gả cho người khác?“ Đúng a, Băng Nhi thân thể đã không còn tốt như trước nữa, phải tìm ngày tốt đem hôn sự nhanh xử lý đi” Nhìn không được tuổi thật của Băng chủ phu nhân, vẻ mặt bà hiền lành đối với hai người kia giải thích.

Đứng dậy dắt tay Huyền Băng, cười nói: “ Băng Nhi, ngươi cùng nương đi vào phòng nói chút chuyện tâm tình nha, mặc hai người huynh đệ bọn họ nói chuyện với nhau đi”.Hai mẹ con đi được mấy bước, Băng chủ hình như nhớ tới cái gì quay đầu lại hướng nam nhân nói “ Mấy người các ngươi cũng không được phép đi theo, ở bên này chờ ta trở về” Vừa dứt lời liền thấy, Huyền Trần cùng với mấy nam tử tuấn lãng biểu tình khác nha, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi thẳng người.Huyên Băng cùng mẫu thân vừa rời khỏi, Huyền Hi liền không nhịn được bật cười “ Ha ha ha ..”

Nhìn một đám nam nhân như cũ không sợ chết trêu trọc : “ Các phụ thân đối với nương chiều chuộng , thật là mười năm như một ngày”.

“ Tiểu Hi cũng là 10 năm như 1 ngày không sợ chết a” Bạch y nam tử, ngoài mặt cười nhưng trong không cười, phe phẩy cây quạt khép hờ mắt trả lời“ A ha’’ Biết đối phương đang uy hiếp mình, Huyền Hi nhếch miệng, chuyển sang đề tài khác,” Phụ thân các người đi du lịch trong lúc đi có hay không đem về cho con vật lạ?“ Đây thật là Tiểu Hi, hài tử này da mặt thậy dầy Trần Nhi làm ca ca còn chưa mở miệng, ngươi thúi tiểu tử chưa gì đã chạy tới đòi hỏi.

Lần này bọn ta đi không gặp đươc nhiều vật lạ.

Vừa vặn Trần Nhi cũng có ở đây ta phải đem một ít vật quí lấy ra..."

Nam tử yêu mị Toàn thân áo đen , cười mắng đứng dậy đi, muốn là đem lễ vật cho Huyền Trần.“ Mạc Trà phụ thân , phụ thân lớn cùng tiểu phụ thân bắt nạt tiểu Hi..."

Thấy bản thân ở hai nam nhân trên thỉnh cầu không được, Huyền Hi liền chuyển tới phía một vị nam tử cao lớn khác khóc thét lên.

Nam tử ngoại tộc vẫn là bảo trì im lặng, không nói một lời.“ Mạc Tà phu thận … tại sau người có thể nhẫn tâm như vậy …

Không vì hài nhi mà ra mặt a .. ’’ Không biết từ đâu lấy ra một cái khăn giả vờ gạt lệ, bộ dạng học theo phụ mẫu.

Mọi người đang ngồi, nhìn thấy Huyền Hi khoa trương tất cả đều không nhịn được cười thành tiếng, cả phòng vui vẻ không để ý tới đại công tử hôm nay không giống mọi khi không liên tiếng cũng không đáp lại, đôi mắt sững sờ.Mọi người hình như sớm có bàn qua, cũng không chỉ ra, chỉ lầm lũi nói chuyện.

Chuyện của Huyền Băng cùng Huyền Trần không phải chỉ trong một lát là có thể giải quyết, hai ba câu nói tuyệt đối không thể.

Chuyện tình cảm vẫn là nên giao cho nữ nhân giải quyết dù sao băng chủ tiền nhiệm cũng đã nói qua bọn họ là nam nhân tốt nhất là nên ngoan ngoãn để cho nàng xử lý.-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 18


Chương 18:

Chương 18

Buổi tối diễn ra trong không khí hoà thuận vui vẻ, duy chỉ có Huyền Trần giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng chẳng làm ảnh hưởng gì đến tâm tình đoàn tụ của mọi người."

Phụ thân, người uống một chén đi!"

- Không sợ chết, tiểu tử hướng nam nhân áo trắng nâng cao chén rượu trong tay."

Tiểu tử ngươi là muốn hôm nay cố tình chuốc say ta sao?"

Nam nhân một thân áo trắng tiếp lấy chén rượu một ngụm uống cạn, khàn khàn hỏi lại."

Hắc hắc, phụ thân người thế nào lại đi hiểu sai ý tốt của ta như vậy?

Tiểu Hi bất quá là muốn cùng phụ thân uống chút rượu tẩy trần, xoá đi hết những mệt mỏi trên đường thôi.

Nào nào, mẫu thân tôn kính người cũng mau dùng bữa ..."

Vì sợ người kia dùng mắt thần giết chết, Tiểu Hi liền gắp một đũa thức ăn hướng bát mẫu than mà bỏ vào, tiếp đó lại gắp một đũa khác thả vào bát của phụ thân hắn.

Đương nhiên, cũng không tránh được cùng những người khác trêu đùa một phen.

Sau khi bị chuốc đôi ba chén ra trò mới có thể dễ dàng lui xuống dưới, Huyền Hi phát hiện ra huynh muội hai người này có chút bất thường.Bưng ly rượu, dời bước tiến đến, Huyền Hi hỏi: "Đại ca, Băng Nhi, các ngươi thế nào lại không dùng bữa nha?"

"Nhị ca, ngươi cũng là tới mời rượu ta sao?"

Không hồi đáp Huyền Hi vấn đề vừa nãy, Huyền Băng lanh lẹ cầm lên ly rượu, vừa mới đưa tới khoé môi lại bị một bàn tay khác đoạt đi."

Để ta kính ngươi!"

Huyền Trần cầm ly của Huyền Băng uống cạn, còn tự lấy bầu rượu trước mặt tiếp tục rót đầy ."

Đại ca ngươi..."

Huyền Hi có chút không phản ứng kịp, thì Huyền Trần đã cạn sạch cả 3 ly."

Ba cốc kia là vì ngươi mà tẩy trần."

Tiếng nói thì ngừng lại nhưng động tác rót rượu vẫn còn chưa chấm dứt, Huyền Trần nhìn chất lỏng vàng nhạt sóng sánh trong cốc, mắt lại đảo một vòng.

Coi thường những cặp mắt chung quanh, không khí bỗng chốc hạ xuống thấp.Huyền Trần một cốc rồi một cốc đổ hết vào miệng."

Đại ca!"

Huyền băng thấy không có người ngăn cản Huyền Trần tuỳ hắn uống thả cửa, thật sự nhìn không được liền lên tiếng ngăn lại.

Tuy rằng mẫu thân nói muốn đại ca ghen tỵ mới thực hiện gian kế này nhưng nhìn thấy Huyền Trần tự ngược mình như vậy thì không đợi kế hoạch bắt đầu, nàng đã thấy quặn đau trong lòng rồi."

Băng Nhi, đại ca hi vọng ngươi có thể tìm được người chồng thật tốt."

Huyền Trần lại rót rượu thấp giọng chúc, cố nén đau đớn trong lòng , nói ra lời nói trá voi lương tâm ."

Đại ca!"

Bỗng Huyền Băng sống lưng như cứng lại, Huyền Hi chỉ muốn dọa Huyền Trần vì làm muội muội tổn thương.

Thực chất hắn vẫn rất sùng bái đại huynh, chỉ vì giúp đỡ Huyền Băng làm nên chuyện hắn mới dùng chiêu khích tướng này.

Nếu như hắn không ra tay chắc hẳn Huyền Băng sẽ rất thương tâm, chẳng lẽ hắn dương mắt thấy cả nhà vì bọn họ mà u ám, không vui sao."

Lời nói đó là thật tâm của ngươi sao?"

Huyền Băng bật dậy, đá văng ghế ,đẩy Huyền Hi đăng đứng tránh giữa hai người ra, run rẩy thanh âm chất vấn.Thấy Huyền Băng khuôn mặt trăng bệch, Huyền Hi vội vàng ớt giữa can thiệp:" Băng nhi, ngươi đừng nghe đại ca, hắn uống say nên ăn nói lung tung đấy....."

"Nhị ca, không cần người nói thay , ta chỉ muốn hỏi hắn!"

Huyền băng hít sâu một hơi, chỉ Huyền Trần khép hờ mắt gia tăng âm lượng nói, "Ngươi nói tất cả là thật lòng sao?"

"Băng Nhi, đại ca khẳng định là uống say mới nói những loại lời này..."

Huyền Hi cố gắng muốn điều tiết không khí, lại nghe đến bên cạnh Huyền Trần ra một tiếng: " Ừm!

" Cũng đứng lên, Huyền Trần đặt chén rượu xuống bàn, nhìn Huyền Băng hai mắt mở to, khàn khàn phun ra một chữ duy nhất."

Là?"

Trong phút chốc, Huyền Băng cảm thấy chính mình tựa là bị sấm đánh trúng vậy, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ .

Không, nàng không tin Huyền Trần lại nói thật , nàng nhất định là nghe lầm ."

Ừm "Huyền Trần tiến lên một bước,đứng trước mặt nàng, khẳng định lại một lần nữa."

Ngươi nói là?"

Huyền băng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem trước mặt mình người đó có phải thật là ngườimà nàng đã yêu thương bấy lâu không?!

Sao trước đây vì cái gì mà thương yêu nàng, sủng nịnh nàng nhưng giờ đây lại buông lời tàn nhẫn?

Nàng thật không đam tin đây là sự thật."

Ừm "Khẽ gật đầu, Huyền Trần khẳng định nói, "Ta rất thương yêu muội nên ta hi vọng ta có thể gả muội cho một người lương thiện cũng thương muội như ta."

"Đại ca!"

Huyền Hi vội vàng tiến lên ngăn chặn lời nói của Huyền Trần, hắn không muốn vì những câu chữ vô tình kia mà khiến bảo bối bị tổn thương."

Chẳng lẽ không đúng sao?

Tiểu Hi, ta là thật tâm hi vọng Băng Nhi có thể gả cho người có gia cảnh tốt."

Huyền Trần nhếch miệng cười chua chát, nói mà như thế nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn ngược lại."

Được."

Lần nữa hít sâu một hơi, Huyền Băng nhắm mắt lại, đáp ứng.Buông ra cánh tay Huyền Trần mà nàng đang giữ, Huyền Hi biết rằng muội muội tâm tình đang bất thường liền lên tiếng: "Băng nhi ngươi nói cái gì?

Ngươi biết đại ca hắn không phải thật muốn muội tùy tiện gả cho tên mèo tên chó nào đó, muội có hiểu không?"

" Biết, nhị ca à, muội biết chứ, cái gì muội cũng đều biết rồi."

Mở to đôi mắt đã điểm hồng, Huyền Băng nghĩ tại sao nàng yêu hắn nhiều năm như vậy vì cớ gì giờ đây lại chỉ nhận về toàn cay đắng cùng bi thương, "Muội biết muội sai, ngay từ đầu muội đã sai ...

Nên tỉnh ngộ thôi..."

Huyền Hi chăn lại lời nói của nàng, nỗ lực muốn cứu vãn cục diện:"Không phải đâu, Băng nhi..."

" Không, nhị ca, đại ca nói rất đúng."

Huyền Băng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nhìn qua đối diện mẫu thân mở miệng: " Nương, người quyết định đều đúng, Huyên Băng sẽ chấp nhận mọi an bày của nương, hài nhi tin rằng người sẽ không tuỳ tiện gã con cho tên mèo tên chó nào."

"Băng Nhi, muội không cần nói nói nhảm, ngươi biết lấy chồng là chuyện..."

Huyền Hi lời nói còn chưa xong, Huyền Băng đã mở miệng."

Đa tạ đại ca chúc phúc, Băng Nhi chắc chắn tìm thấy hạnh phúc của mình.

Thời gian trước do tuổi nhỏ thiếu suy nghĩ nên phạm nhiều lỗi lầm cũng nhờ có đại ca đứng ra ganh vác.

Huyền Băng thân thể không tốt, thỉnh phụ thân cùng mẫu thân tha thứ, tiểu nữ xin được phép cáo lui trước."

Cố gắng gượng để nói hết mọi suy nghĩ, Huyền Băng kiềm nén để nước mắt không tràn khỏi khoé mi, quay người rời khỏi nhà ăn.Nhìn thấy thân ảnh màu trắng vội vàng biến mất, Huyền Trần biết nàng đang đi tìm một nơi để có thể thoải mái khóc to, nhịn xuống ý muốn đuổi theo, hắn ngồi trở lại ghế dựa, tiếp tục vì chính mình rót rượu.Nên buông tay thôi, đã nhiều năm như vậy, Băng nhi do bị cổ độc xâm nhập, buông tay nàng là lựa chọn tốt nhất lúc này.Chính là, vì sao ngực hắn lại đau?

Đau đến tê tâm liệt phế,phải chăng đây là thứ cảm giác mà người đời đem ra so sánh?Hắn và Băng Nhi ...

Từ giờ cho đến mãi về sau nàng vĩnh viễn không còn thuộc về hắn nữa.Phải uống!

Chẳng phải nhất chén giải tiêu sầu sao?

Say, say thì sẽ quen hết mọi chuyện.

Hắn liền rót liên tiếp hết ly này lại ly khác để khỏa lấp nỗi đau tận xương tuỷ.Băng nhi...

Tình yêu vĩnh cửu của đời hắn....

Say rồi sẽ quên hết thật sao?-------oOo-------
 
[Hoàn]Đa Tình - Khủng Long Ăn Cỏ
Chương 19


Chương 19:

Chương 19

Lảo đảo trở lại Trần Viện, Huyền Trần nhăn mày ,dạ dày khó chịu khiến hắn chỉ muốn nôn hết ra, tập tễnh đi tới thư phòng, nhìn thấy trên bàn một bức tranh chưa được hoàn thành, tâm lần nữa lại bị bóp chặt.Băng Nhi, bé yêu của hắn giờ phút này phải chăng lại đang âm thầm khóc ?Hắn có lẽ nên đi tới phòng nàng để an ui?Nói với nàng, lời nói đó không phải là sự thật, không phải là lời nói thật lòng của hắn.Nói với nàng, hắn thật ra cũng không muốn rời xa nàng.Không!Không thể!Lý trí của hắn nói cho hắn biết, như vậy là sai.Hắn là đại huynh, nàng là tiểu muội, giữa bọn họ chỉ là tình cảm gia đình, không nên có tình yêu.Nhưng tâm của hắn thế nào lại thông thức, nảy sinh tình cảm khác thường với nàng, sai phạm này tự nhiên tới khiến hắn như vậy mà trở tay không kịp.Nếu như thời gian có thể quay lại, trở về quá khứ, nàng có thể hay không sẽ không yêu hắn?Sẽ không coi hắn khác với các huynh trưởng bình thường, không thân mật, chỉ như tình cảm thủ túc trong gia đình.

Hắn không dám nghĩ, không dám hỏi, sợ đáp án thật sự khiến hắn đau lòng.

Sợ nàng sẽ nói, nàng hối hận khi đã yêu hắn, nàng mong sớm tới này xuất giá, mong sớm thoát khói hắn.Có thể là vậy nhưng cũng có thể đáp án sẽ khác, hắn không thể nào biết trước được.

Duy nhất, tình yêu của hắn đối với nàng là đã thâm nhập sâu vào trong xương tủy, không có biện pháp nào có thể loại bỏ.

Nếu khi hắn chết đi, khi đầu thai phải uống canh Mạnh Bà, nhưng nếu gặp lại nàng, hắn cũng sẽ như trước yêu nàng đến điên cuồng.Chỉ mong kiếp sau, bọn hắn không phải là huynh muộiHy vọng nếu được sống thêm một kiếp, nàng sẽ không phải muội muội của hắn, cũng không phải ngươi cùng một nhà, để hắn có thể yêu nàng chân chính.Khi danh phận huynh muội không còn tồn tại, chỉ có bọn hắn cùng tình yêu say đắm, chàng ngỏ lời thiếp nguyện ý.

Thì sẽ không một ai dám dùng những ánh mắt dò hỏi, xét đoán bọn họ, không có rào cản dòng họ, không còn trướng ngại tuổi tác cùng những luật lệ của người đời đặt ra,...

Không còn bất kì thứ gì có thể khiến họ buông tay.

Hắn có thể dốc hết toàn lực, một lòng một dạ yêu duy nhất mình nàng, cái gì đều không quan tâm nữa.

Trời xanh có thể hiểu cho lòng hắn, có thể hay không cho hắn một cơ hội, để hắn được bù đắp cho nàng những thiệt thòi mà vĩnh viễn thủy chung cùng yêu sủng nàng.Nang lên bức họa, quyến luyến nhớ thương người trong tranh.

Men theo từng nét mực đậm nhạt, ngón trỏ chậm rãi trượt theo tựa như thực sự sờ được vào áo lụa của nàng, rồi như chạm tới da thịt nhuận ngọc kia vậy.

Nghĩ đến cảm giác trắng nõn thân thể mềm mại kia đang ôm trong tay, mùi hương còn bồi hồi nơi xoang mũi, lại nghĩ đến thanh âm mềm mại từ nhỏ đến lớn kêu hắn một tiếng "Trần".Huyền Trần cảm thấy, chính mình tâm đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắn muốn muốn gắt gao ôm ấp nàng, lớn tiếng nói hết ra hết thảy tình yêu say đắm của mình.

Cẩn thận đưa tay, dè dặt vuốt ve bức họa của Huyền Băng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

Hắn nhớ lại thời gian cùng huyền băng trò chuyện, nhớ lại thanh âm Huyền Băng trong vắt ngân vang: "Ca...

Ca...".

Cuống quít buông lỏng tay cầm, trơ mắt nhìn bức họa bay xuống nền đất , lây dính bụi đất."

Băng Nhi!"

Huyền Trần kinh hô lên tiếng, hoảng loạn cứu vớt sự tình , cẩn thận chụp lấy tranh họa lấm lem.

Có chút hoen ố bên dưới khuôn mặt mỹ lệ .

Hắn thương tâm buông tay áo chà lau, lại không muốn vì cố lau lại càng bẩn, vết loang càng rộng.Tựa như tâm tư đen tối của hắn dù thế nào đi nữa cũng không thể trong sạch."

Băng nhi...

" hắn lần nữa gọi tên nàng trong đau đớn cùng cực.

Huyền Trần ôm lấy bức hoạ sát vào lòng tựa như muốn khảm sâu nàng vào hắn.

Vì sao đã quyết định là sẽ quên, lại còn có thể nhung nhớ đến thế, tim hắn như bị trăm ngàn mũi kim đâm xuyên vào tan nát ra ngàn mảnh.

Chỉ vì không muốn Băng nhi bị người đời phỉ nhổ, hắn nguyện ý một mình chịu đựng hết thảy.

Buông tay để cho nữ nhân hắn yêu thương gả đi làm vợ kẻ khác.Nghĩ đến tương lai, Huyền Băng sẽ thuộc về một nam nhân khác, xa cách một tiếng gọi hắn là " Ca ca".

Huyền Trần cảm thấy cổ họng khó chịu liền phun ra một ngụm máu tươi, bức họa Huyền Băng lại bị máu của hắn lây dính.

Hắn vội vàng dùng ngón tay gạt đi vết máu nhưng lại không cách nào khiến gì má nàng khôi phục lại nguyên trạng lúc trước, Huyền Trần thầm than: " Băng nhi...

Ta ....

Băng nhi...

Ta..."

Lời nói yêu nàng mãi vẫn không thốt lên được, cũng không nguyện ý nói ra.

Chỉ khi đối diện với bức họa này mới thổ lộ được tiếng lòng, bây giờ trang cũng bị huỷ, sợ là ông trời không muốn hắn si tâm vọng tưởng nữa chăng?!Nếu đã như vậy, hắn cũng không mong Huyền Băng tha thứ, hắn muốn nàng chết tâm đi, rồi sau đó có thể đi tìm lấy hạnh phúc chân chính, thứ đáng thuộc về nàng!Nâng lên bức họa trong tay, lẳng lặng ngắm nhìn, Huyền Trần lần đầu tiên trong đời nếm được mùi vị của sự tuyệt vọng.-------oOo-------
 
Back
Top Bottom