Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoa Trên Da Thịt - Phi Manh

Hoa Trên Da Thịt - Phi Manh
Chương 80: MAKE ME WANNA DIE - Mọi buồn vui đều theo ý nguyện của anh ấy.



Gió từ vịnh biển vẫn thổi nhè nhẹ, những đóa anh đào chuông trên đầu không ngừng rơi xuống, vài cánh hoa hồng trắng khẽ đáp xuống mái tóc Minh Đình, Thư Dao vươn tay nhẹ nhàng phủi đi, rồi lại nâng niu gương mặt anh, đặt một nụ hôn lên vầng trán anh.

Ánh mắt cô rơi xuống, đôi mắt anh vẫn tĩnh lặng như vậy, trái tim cô cũng chìm sâu vào biển cả thăm thẳm này, đôi đồng tử trong veo như gương sáng, phản chiếu hình ảnh cô lúc này.

Không hiểu vì sao, cô chợt nhớ đến vẻ mất mát thoáng qua trong đáy mắt anh đêm qua.

Và khoảnh khắc ấy, mẹ ở phòng sách đang nói, bà kết hôn với Thương Đình Châu là vì giận dỗi.

Trước khi nghe được lời này, cô thật sự nghĩ rằng, mẹ yêu Thương Đình Châu rất sâu đậm, nếu không, tại sao bộ phim "Dưới nắng trời Tuscany" lại được phát đi phát lại nhiều lần đến thế?

Nhưng vào khoảnh khắc biết được sự thật, cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm vì mẹ chưa từng chịu tổn thương trong tình yêu, cuộc hôn nhân không có tình yêu ấy lại mang đến Minh Đình, vậy anh có từng nghi ngờ rằng, mình sinh ra đã không được yêu thương?

Cô bắt đầu thấu hiểu sâu sắc hơn câu nói "A Đình rất cô đơn", anh không chỉ không có người bầu bạn, mà còn không có ai thật lòng yêu thương anh.

Nếu những năm tháng đã qua không có ai thật lòng yêu thương anh, vậy thì anh đã học cách yêu thương người khác như thế nào? Còn trao trọn tất cả tình yêu cho cô?

Yêu là một loại tài năng bẩm sinh sao? Hay là bản năng?

Cô rất muốn hỏi Minh Đình vì sao anh yêu cô, nhưng lời đến bên miệng, cô lại cảm thấy câu hỏi này rất bất kính với anh.

Cô đã được yêu thương bao nhiêu năm như vậy, đã được cầu hôn rồi mà còn hỏi những câu ngốc nghếch như thế này, anh hẳn sẽ buồn lắm.

Cô có thể mơ hồ đoán được câu trả lời, nhưng cô đoán, câu trả lời đó chắc chắn không phải là tất cả.

Anh muốn có một gia đình.

Một gia đình không có tranh cãi và tính toán, một gia đình mà mọi chuyện đều có sự đáp lại, một ngọn đèn luôn sáng chờ anh về dù muộn đến đâu.

Ban đầu cô đến bên anh với tư cách là người nhà, rất nhiều tình yêu đã nảy sinh một cách tự nhiên.

Nhưng cô đã quên mất, trước khi anh trao cho cô tình yêu và sự bao dung, liệu cô đã yêu anh rồi hay chưa?

“Anh.” Cô khẽ gọi anh.

Minh Đình im lặng nhìn cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, nghe cô gọi anh, anh cũng khẽ đáp: “Ừ.”

Những cánh hoa anh đào chuông xoay tròn trong không trung, khóe môi anh nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, cô nghẹn ngào thổ lộ: “Em yêu anh, yêu anh rất nhiều, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, có được không anh?”

“Sao vậy?” Minh Đình nghiêng đầu, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?”

Thư Dao lại đưa tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh: “Chỉ là muốn nói thôi mà, chẳng phải anh thích nghe sao?”

Minh Đình ôm chặt cô hơn, hơi cúi đầu ghé sát tai cô: “Bây giờ anh thích nghe em nói, ‘sâu quá rồi, sắp bị em làm hỏng mất, đừng xoa chỗ đó nữa’ hơn.”

Anh vừa nói vừa x** n*n mông cô, Thư Dao lập tức thẳng lưng dậy, mặt đỏ bừng bịt chặt miệng anh: “Anh nói năng gì vậy hả? Tổ tiên nghe thấy hết bây giờ!”

Minh Đình nắm lấy cổ tay cô kéo tay cô xuống: “Bọn họ chỉ mong em nhanh chóng sinh con nối dõi cho nhà họ Minh thôi, nhưng anh thì không nỡ.” Anh cúi xuống hôn nhẹ cô một cái.

Mặt Thư Dao nóng ran, trong lòng tràn ngập niềm vui, cô lại tựa đầu vào vai anh, nắm chặt tay anh không buông.

Cô nhớ đến lúc ăn cơm ban nãy, buồn bã nói: “Hôm nay ông không nói chuyện với em, có phải ông vẫn không đồng ý chúng ta ở bên nhau không?”

Minh Đình khẽ cười: “Tuổi ông ta đã cao rồi, em cũng phải cho ông ta chút thời gian để thích ứng chứ.”

“Thật sao?” Thư Dao nghe ra ý ngoài lời của anh.

Minh Đình ngước nhìn những đóa anh đào chuông trên đầu, Thư Dao cũng ngước mắt theo.

“Hai cây anh đào này, có gì đặc biệt sao?”

“Là bà nội trồng.” Minh Đình nói: "Ba ngày anh đến từ đường, đã từng thấy Minh Quân Thành ngẩn người nhìn hai cây anh đào chuông này.”

Thư Dao thu hồi ánh mắt, nhìn vào mắt anh: “Vậy… Ông đang nhớ bà nội sao?”

Minh Đình đặt cằm lên vai cô, tựa vào cô nói: “Chắc vậy, bà nội mất trước khi Minh Lệ kết hôn, vì một tai nạn lặn biển, đã hơn hai mươi năm rồi, nếu chuyện ông ta ngoại tình năm xưa là thật, chắc hẳn ông ta đã sớm tìm người phụ nữ khác ở bên cạnh, nhưng bao nhiêu năm nay ông ta vẫn luôn một mình.”

Thư Dao không hiểu: “Vậy tại sao lại có chuyện ngoại tình?”

“Cũng không hẳn là ngoại tình, dù sao cũng không có bằng chứng ngoại tình tại trận, cũng không có bằng chứng xác thực nào, chỉ là cô thư ký bên cạnh ông ta có ý muốn leo lên, cố ý gây chuyện để bà nội biết, bà nội đã cãi nhau một trận lớn với ông ta, ngày hôm sau đã bay ra nước ngoài nghỉ dưỡng, không ngờ lại xảy ra chuyện.”

“Vậy sao?”

Trong lòng Thư Dao có chút khó chịu, những tai nạn như vậy mang đến sự tiếc nuối và đau thương khó nguôi ngoai nhất.

“Vậy việc mẹ giận dỗi lên phía Bắc, cũng có nguyên nhân từ bà nội sao?”

“Ừ, tình cảm của Minh Lệ và bà nội rất sâu đậm.”

Thư Dao nhớ lại dáng vẻ căng thẳng như muốn đối đầu của Minh Đình và Minh Quân Thành trước đây, nói: “Hình như anh đã có cái nhìn khác về ông rồi.”

Minh Đình ngước mắt nhìn cô, khẽ cười hai tiếng: “Trước đây ít tiếp xúc với ông ta, oán hận cũng rất sâu, những năm gần đây vì Minh Lệ thường xuyên qua lại Vườn Tập Phức, anh lại có thêm nhiều hiểu biết về ông ta, có lẽ ông ta đang cố gắng bù đắp, anh có thể thấy được sự nỗ lực của ông ta, ông ta biết anh trân trọng em, nên cũng không truy hỏi đến cùng nữa, những năm này đối với em cũng coi như không tệ, hơn nữa chi phí điều trị cho Minh Lệ từ khi hôn mê đến nay đã gần hai tỷ, một xu ông ta cũng không để anh bỏ ra, coi như ông ta còn có lương tâm.”

“Vậy…”

Thư Dao nhớ lại đêm qua khi rời khỏi phòng sách Minh Quân Thành, cô đã quay đầu nhìn lại, ông lão gần tám mươi tuổi một mình ngồi sau bàn làm việc, nhìn con cháu rời xa ông.

Câu nói “A Đình rất cô đơn” từ miệng ông thốt ra, vừa là thương xót, cũng giống như đồng cảm.

Chỉ có người cô đơn mới hiểu được sự cô đơn.

“Vậy chúng ta có nên nói chuyện với ông không?”

“Em muốn nói chuyện với ông ta à?”

Thư Dao gật đầu, dù Minh Quân Thành cuối cùng có đồng ý hay không, bọn họ đã quyết định ở bên nhau, vậy thì nên nói chuyện rõ ràng với ông ta một lần.

“Vậy anh đi cùng em.”

Thư Dao nhanh nhẹn xuống khỏi đùi anh, lại lo anh bị đau đầu gối, còn dùng hai tay kéo anh đứng dậy.

Thấy anh đi lại không có vẻ gì khó khăn, cô lại ngước mặt nhìn anh: “Anh lừa em đúng không? Nếu thật sự đau đầu gối không quỳ được, sao trên giường anh quỳ dễ dàng và mạnh mẽ như vậy hả?”

Minh Đình bị cô chọc cười, nắm tay cô nói: “Vì làm em sướng quá, không để ý được nhiều như vậy.”

Thư Dao véo mạnh vào eo anh một cái: “Đồ khốn.”

Hai người tay trong tay đi về, vừa đi vừa nói cười, những cánh hoa anh đào chuông sau lưng rơi đầy đất, lả tả bay, chứng kiến tình yêu của họ.

Minh Lệ đã có thể tự mình vịn vào lan can đi lại, từ xa thấy bọn họ tay trong tay trở về, cô liền dừng bước đứng lại quan sát.

Khi tỉnh lại biết được những chuyện tồi tệ Minh Đình đã làm, bà ấy thật sự cảm thấy cả đời này không còn mặt mũi nào đối diện với Thư Minh Viễn, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười của con gái, bà ấy chỉ cảm thấy mãn nguyện.

Thư Dao chạy lon ton tới, đỡ bà ấy đi một đoạn đường, cô nói muốn nói chuyện với Minh Quân Thành, nhưng lại có chút sợ hãi, bà ấy cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay con gái, nói: “Người trông nghiêm khắc, thường lại là người mềm lòng nhất.”

Làm ba con bao nhiêu năm như vậy, bà ấy không dám nói mình là người hiểu Minh Quân Thành nhất, nhưng trải qua sinh ly tử biệt, dường như bà ấy đã cảm nhận được những tình cảm trước đây chưa từng cảm nhận.

Bà ấy và ba mình, đều đã thay đổi rất nhiều.

Thư Dao nhận được sự khẳng định gấp đôi mới yên tâm trở lại, cô nắm tay Minh Đình đi về phía phòng sách: “Lát nữa anh cứ nghe em nói, đừng có ngắt lời.”

Minh Đình chợt ngạc nhiên: “Giỏi vậy sao?”

Thư Dao dừng bước, ngước mặt nhìn anh: “Anh đã làm cho em nhiều như vậy, em cũng phải làm gì đó cho anh chứ, em là con gái, ông dù có nổi giận cũng sẽ không làm gì em đâu, anh cứ yên tâm.”

Lời này, rõ ràng là nằm ngoài dự liệu của Minh Đình, những năm này anh quen với việc bảo vệ cô rất tốt, không để cô một mình đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, đối diện với tình cảm, trước đây anh đã khuyến khích cô dũng cảm hơn một chút, nhưng cô đã không thể bước ra bước đó, anh cũng không trách cô, ngược lại còn trách bản thân mình làm chưa đủ, còn khiến cô bất an, tinh thần căng thẳng.

Bây giờ nghe cô nói những lời như vậy, nói không chút rung động, vậy chắc chắn là giả dối, chỉ là ngoài vui mừng ra, anh lại còn có một loại cảm động của người làm ba, con gái mình đã lớn rồi, người "ba" như anh cũng cảm thấy vinh dự.

Anh không nói gì, để mặc Thư Dao nắm tay anh đi qua hành lang, gõ cửa phòng sách Minh Quân Thành.

Bên trong truyền ra một tiếng “vào”, Thư Dao liền mở cửa bước vào.

Phòng sách Minh Quân Thành rất rộng rãi, tủ sách cao chạm trần chiếm trọn hai bức tường, giấy tuyên được trải trên bàn làm việc gỗ hoàng hoa lê, bút lông sói thấm mực, chậm rãi viết một chữ “hòa”.

Thấy hai người tay trong tay cùng nhau đến, Minh Quân Thành đặt bút xuống, dùng khăn ướt lau tay, mở miệng hỏi ngay: “Tìm ông vì chuyện kết hôn à?”

Thư Dao nắm tay Minh Đình đứng trước bàn làm việc của ông ta, dù trong lòng có chút lo lắng, vẫn lên tiếng: “Ông, con và anh, muốn nói chuyện với ông một lát.”

Minh Quân Thành giơ tay ra hiệu cho hai người đến ngồi trên sofa, Thư Dao liền lại nắm tay Minh Đình quay người, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, giống như một học sinh tiểu học.

Minh Quân Thành bưng tách trà qua: “Để bác Phùng pha cho các con một tách trà nhé?”

Thư Dao vội nói: “Không cần đâu ông, chúng con vừa uống ở chỗ mẹ rồi ạ.”

Minh Quân Thành cũng không nói thêm gì nữa, đi theo ngồi xuống phía bên kia sofa.

Thư Dao vẫn còn hơi căng thẳng, cô nắm chặt tay Minh Đình không buông, Minh Đình thậm chí có thể cảm nhận được mồ hôi nóng rịn ra từ lòng bàn tay cô.

Thư Dao chuẩn bị tâm lý một hồi lâu mới dám lên tiếng: “Ông, xin lỗi ông, đã khiến ông thất vọng rồi, con đã không thể kiềm chế được tình cảm của mình, liên lụy đến cả nhà họ Minh vì quyết định của con mà bị người khác bàn tán.”

“Con biết, con không phải là người con dâu mà ông hài lòng nhất, con không có gia thế, không có năng lực, thậm chí còn nhút nhát yếu đuối, không thể giúp đỡ gì cho sự nghiệp của anh, cũng không đạt được hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.”

Cô hít một hơi thật sâu: “Nói một câu bất kính, những năm này anh ấy không lớn lên bên cạnh ông, có lẽ ông hiểu anh ấy không nhiều bằng con, chúng ta đều thấy rõ năng lực của anh, anh ấy là người, ưu tú nhất, kiên cường nhất, quyết đoán nhất, cũng dịu dàng nhất con từng gặp.”

Cô nghiêng đầu nhìn Minh Đình, dáng vẻ thiếu niên trong ký ức lại hiện lên trước mắt cô, những hình ảnh vui vẻ, cãi vã, ôm nhau thắm thiết trong nước mắt cứ liên tục hiện về, cô siết chặt tay Minh Đình tiếp tục nói: “Anh ấy là người trọng tình cảm, nếu anh ấy nguyện ý làm mười phần cho người khác, vậy thì không cần người khác phải làm thêm một phần nào cho anh ấy nữa, con và anh ấy ở bên nhau, có lẽ cả đời này cũng không đạt được hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, nhưng con có thể để anh ấy luôn được tùy ý là chính mình, không bị gò bó, không có phiền muộn, mọi buồn vui đều theo ý nguyện của anh ấy.”

Cô lại quay đầu nhìn Minh Quân Thành: “Ông từng nói với con, ‘A Đình rất cô đơn’, cả cuộc đời này của anh ấy, quyền lực và tài sản chưa bao giờ là thứ anh ấy thật sự mong muốn, anh ấy không có dã tâm lớn lao, anh ấy chỉ muốn có một gia đình ấm áp, có những người thân xung quanh nói cười vô tư, ông là người thân của anh ấy, con cũng vậy.”

“Ông vừa viết chữ ‘Hòa’, Đạo Đức Kinh giảng, lục thân bất hòa mới thấy hiếu từ, trước đây anh ấy và ông có những mâu thuẫn, có những va chạm, nhưng đến hôm nay, anh ấy vẫn tôn kính, tôn trọng ông, anh ấy không hay nói những lời dễ nghe, nhưng những việc anh ấy làm, không việc nào là không vì tốt cho cả gia đình chúng ta, anh ấy có ‘hiếu’ với ông, và cũng biết ông có ‘từ’ với anh ấy, gia đình chúng ta có được ngày hôm nay, cũng nhờ vào tình yêu và lòng từ bi của ông.”

“Hôn nhân là để người yêu trở thành người nhà, con là người nhà của anh ấy, cũng là người yêu của anh ấy, chúng con yêu nhau, đã có một gia đình rất ổn định và rất ấm áp, giờ phút này, chính là hình ảnh đẹp nhất về ‘nhà’ mà con có thể nghĩ đến, con và anh ấy tay trong tay bày tỏ lòng mình với ông, mẹ đã khỏe hơn, người nhà mỗi người một chuyện nói cười, chỉ cần ông cho chúng con thêm một chút khẳng định nữa, tình yêu nhất định sẽ khiến gia đình chúng ta tốt đẹp hơn.”

Thư Dao nói rất nhiều, khi tình cảm dâng trào, nói gì cũng đều nhập tâm, vừa nói xong, lập tức bắt đầu lo lắng.

Minh Đình sờ mạch đập của cô, rất nhanh.

Anh ghé sát tai cô khẽ nói: “Bây giờ mới biết căng thẳng sao?”

Thư Dao nghiêng đầu liếc xéo anh một cái.

“Con nói rất hay.”

Minh Quân Thành đột nhiên lên tiếng, cắt ngang màn liếc mắt đưa tình của hai người.

Thư Dao lại trở về tư thế ngồi của học sinh tiểu học, nắm chặt tay Minh Đình không buông.

Minh Quân Thành hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính vẫn sắc sảo, ông ta chợt cười, nói: “Đúng vậy, ông không hiểu A Đình bằng con, khi làm người lớn trong nhà ông cũng thường nghĩ, là vì có ông mới có nó ngày hôm nay, nó tốt hay xấu, đều là do ông ban cho.”

“Cả đời này ông đã gặp vô số người, bao nhiêu người đứng trước mặt ông cũng chỉ như tờ giấy trắng, nhưng đúng như con nói, A Đình không lớn lên bên cạnh ông, không chịu sự dạy dỗ của ông, ông không biết nó nghĩ gì, cũng không biết nó muốn gì, ông thường bối rối, rồi lại chợt hiểu ra.”

“Con là một đứa trẻ tốt, Dao Dao, con có thể thấy những gì người khác không thấy, nghĩ những gì người khác không nghĩ, bây giờ ông thật sự không nghĩ ra còn ai có thể thích hợp với A Đình hơn con.”

Thư Dao gần như ngay lập tức hiểu được ý của Minh Quân Thành.

Cô không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, vội vàng hỏi: “Vậy ông đồng ý rồi ạ?”

Minh Quân Thành vẫn để lại lời cảnh cáo: “Ông, không phản đối, nhưng nếu các con sống không tốt, sau này ông sẽ không nương tay đâu.”

“Yên tâm đi ông!” Thư Dao rất dứt khoát nói: "Anh ấy rất nghe lời ạ!”

Cô vội vàng đứng dậy: “Con phải đi nói với mẹ!”

Thư Dao ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến Minh Đình.

“Em chậm thôi.”

Nhìn Thư Dao chạy đi như một làn khói, Minh Đình cũng chậm rãi đứng dậy, rồi nhìn sang Minh Quân Thành đang thản nhiên bưng chén trà trên sofa.

“Cảm ơn.”

Minh Quân Thành không ngước mắt, khẽ cười một tiếng: “Không có gì.”

Minh Đình nhấc chân muốn đi, lại dừng lại: “Đến lúc làm đám cưới đừng quên chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh.”

Minh Quân Thành ngước mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh nữa.

Buổi tối Minh Đình lại đến giày vò trái tim nhỏ bé của cô, trong phòng không bật đèn, ngọn lửa nhỏ của nến thơm khẽ lay động, đôi tay bên gối đan chặt mười ngón, khuôn mặt ửng hồng của cô được ánh nến chiếu rọi, mái tóc dài rủ xuống mép giường, lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng đung đưa.

Thư Dao mồ hôi mỏng đã thấm ướt thái dương, Minh Đình khuấy động sâu bên trong cô, còn không quên trêu chọc bên tai cô: “Cái miệng nhỏ nhắn của em sao lại lợi hại như vậy? Vừa biết nói, vừa biết m*t, anh thích lắm.”

Thư Dao quay mặt đi không muốn anh hôn, giọng run run đáp: “Anh đang nói gì vậy hả? Em không hiểu.”

“Không hiểu?” Minh Đình một tay đỡ gáy cô, xoay mặt cô lại: "Buổi chiều không phải nói rất giỏi sao? Đến cả Minh Quân Thành cũng bị em nói cho ngây người, trước đây sao anh không biết anh là người ưu tú nhất, kiên cường nhất, quyết đoán và dịu dàng nhất mà em từng gặp hả?”

Minh Đình dừng lại, Thư Dao cũng có cơ hội th* d*c, cô khẽ chớp mắt, ánh mắt quyến rũ như tơ lụa: “Anh nhớ rõ như vậy làm gì? Em chỉ là tùy tiện nói bừa thôi!”

“Thật sao?” Minh Đình siết chặt eo cô, Thư Dao bị k*ch th*ch đến mức cả người căng cứng, Minh Đình vội vàng rút ra ngoài: "Em cố ý đúng không? Tùy tiện nói bừa? Xem ra cả hai cái miệng trên dưới của em đều lợi hại lắm, dỗ người ta đến mức đầu óc choáng váng không tỉnh táo!”

“Làm sao vậy?” Đột nhiên trống rỗng, Thư Dao mắt đỏ hoe tủi thân tố cáo: "Em đâu có cố ý! Anh biết rõ em không kiềm chế được còn làm em như vậy, rõ ràng là anh tự tìm khổ! Anh lớn như vậy rồi không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao? Vốn dĩ nuốt anh vào bụng đã rất vất vả rồi, anh còn mạnh bạo như vậy, em chịu sao nổi!”

Dòng nước ấm vẫn còn chậm rãi trào ra, Minh Đình bị cô nói đến mức dở khóc dở cười, dứt khoát xé bao cao su định vứt đi.

Thấy anh muốn đi, Thư Dao lại nhích tới ôm chặt eo anh, ánh nến vàng vọt, cô chỉ lộ ra đôi mắt ướt át sau lưng anh nhìn anh: “Không muốn nữa sao?”

Minh Đình xoay người lại nắm chặt cằm cô: “Cái miệng này của em ăn nói khéo léo như vậy, tối nay anh nhất định phải thử xem nó rốt cuộc lợi hại đến mức nào.”
 
Hoa Trên Da Thịt - Phi Manh
Chương 81: MAKE ME WANNA DIE - Về nhà. (Hoàn)



Buổi sáng Thư Dao bị khát mà tỉnh giấc.

Vốn dĩ mùa đông hanh khô, mỗi khi tỉnh dậy cổ họng cô luôn khô rát, huống chi đêm qua còn bị Minh Đình ép nuốt ép nhả, không chỉ cổ họng bị anh làm cho đau rát, mà hai bên má cũng ê ẩm.

Trời đã sáng tỏ, cô quay đầu lại, kẻ gây rối đêm qua vẫn còn ngủ say, hàng mi dài rậm khép hờ ngoan ngoãn, như hai vầng trăng non, đen nhánh mềm mại, rất đáng yêu, nhưng lúc này cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức mỹ nhân, quay đầu lại liền giơ tay tát một cái rõ to vào ngực anh.

"Em muốn uống nước." Giọng cô khàn đặc, trong ngữ khí tràn đầy oán trách.

Người bị đánh thức không hề nổi giận, mắt còn chưa mở đã xoay người tìm cốc nước bên đầu giường, đầu ngón tay chạm vào sự lạnh lẽo của chiếc cốc thủy tinh, Minh Đình mở mắt, rồi ngồi dậy. Thư Dao vô tình liếc nhìn anh một cái, vũ khí vừa tỉnh giấc kiêu hãnh ngẩng cao đầu, Thư Dao nhớ lại đêm qua, mặt nóng bừng, vội vàng kéo chăn trùm kín người.

Thực ra cô không thích cái cảm giác đó lắm, cái thứ kia đối với cô mà nói, thật sự quá lớn, cô chỉ ngậm thôi đã rất khó khăn rồi, đừng nói đến làm chuyện khác, vất vả lắm mới có chút tiến triển còn phải giữ răng cẩn thận, thật là làm khó người ta.

Nhưng cô lại rất thích phản ứng của Minh Đình, vẻ mặt khẽ nhíu mày lại cắn môi nhẫn nhịn đêm qua, cô lần đầu tiên thấy.

Cô thích làn da anh ửng hồng vì cô, thích nhìn yết hầu anh liên tục chuyển động, thích nghe tiếng r*n r* vô thức anh cố gắng kìm nén, thật gợi cảm.

Có lẽ có thể thử lại? Biết đâu sẽ quen, cô nghĩ vậy.

Minh Đình vò đầu, quấn khăn tắm quanh eo rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng kinh hô của Minh Không: "Sao em lại từ phòng Dao Dao ra vào sáng sớm thế này?"

Đột nhiên nghe thấy tiếng Minh Không, Thư Dao giật mình hít một hơi lạnh, cả người rụt vào trong chăn không dám lên tiếng.

Minh Đình làm như không nghe thấy, đi thẳng đến quầy bar nhỏ ở giữa phòng khách rót nước.

Rót xong anh thử nhiệt độ nước trước, thấy vừa rồi mới xoay người lại, Minh Không vẫn đứng ở cầu thang tầng lửng.

Anh bước lên vài bước, dừng lại: "Tôi ngủ với vợ tôi, có vấn đề gì sao? Không phục thì anh cũng tìm một người đi."

Minh Không liếc nhìn đồng hồ, thấy bộ dạng lưu manh của anh, liền cười: "Đồ trẻ con, không muốn người khác nghi ngờ thì mau xuống ăn cơm đi, đừng lần nào cũng để Dao Dao giúp em che đậy."

"Tôi có gì mà phải che đậy?" Minh Đình thản nhiên bưng cốc nước lên uống: "Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, nối dõi tông đường, chuyện đương nhiên, tôi việc gì phải che đậy?"

"Huống chi…" Anh nhướn mày: "Tôi đây là đang giúp anh chia sẻ áp lực sinh sản đấy, anh nên cảm ơn tôi."

Minh Không ha ha cười hai tiếng: "Được, đợi cháu trai nhỏ của anh ra đời, anh nhất định sẽ chuẩn bị cho cả nhà em một món quà lớn."

"Nói chắc chắn đấy." Minh Đình bưng nước vào phòng.

Thư Dao vừa nghe thấy tiếng đóng cửa liền bật dậy khỏi giường: "Anh nói linh tinh gì vậy hả?!"

Minh Đình cười ngồi xuống mép giường cô, vươn tay ôm cô vào lòng.

Thư Dao đưa cốc nước đến bên môi cô, cô liền hé môi uống từng ngụm nhỏ, uống hết nửa cốc mới lại lên tiếng: "Sao anh lại nói những điều đó với anh họ? Ngại chết đi được! Lát nữa em không dám đối diện với anh ấy nữa, cùng ở một tầng lầu, bị anh ấy biết chuyện tối qua của chúng ta…" Cô đấm một cái vào ngực Minh Đình: "Ghét anh chết đi được!"

Thư Dao vốn dĩ không chịu được trêu chọc, đặc biệt là nhắc đến chuyện giường chiếu, vài ba câu là có thể khiến cô đỏ mặt tía tai, Minh Đình bị dáng vẻ thẹn thùng của cô chọc cho tâm trạng vui vẻ thoải mái, anh nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn nhẹ, rồi ôm cô vỗ về: "Chẳng phải sớm muộn gì bọn họ cũng biết sao?"

"Vậy cũng không nên là bây giờ!" Thư Dao vẫn trừng mắt nhìn anh.

"Nhà vừa mới đồng ý chuyện của chúng ta, chúng ta lập tức đã ngủ với nhau rồi! Người không biết còn tưởng em sốt ruột lắm cơ!"

Minh Đình nghe vậy liền cười lớn, hôn mạnh một cái lên môi cô: "Là anh sốt ruột được chưa." Anh kéo tay cô đặt xuống chỗ kia: "Nó một khắc cũng không rời được em."

Dưỡng sức cả một đêm, thứ trong lòng bàn tay kia hung hãn dị thường, Thư Dao vội vàng rụt tay lại, thoát khỏi vòng tay anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đồ khốn!

Bởi vì màn khúc nhạc đệm nhỏ này, hai đêm sau Thư Dao đều không cho Minh Đình gây rối nữa, dù sao cũng đang ở Vườn Tập Phức, cô luôn phải để ý đến người nhà, một đêm hai lần, tỉnh dậy còn một lần, Minh Đình lại càng làm càng hăng, cái thân hình nhỏ bé của cô chịu sao nổi.

Minh Đình ngoài mặt không có ý kiến gì, kết quả trưa mùng bốn Tết cùng nhau thức dậy, vừa ăn cơm xong Minh Đình đã kéo cô về Vườn Phương Nhuy.

Minh Lệ tạm thời vẫn chưa theo về, bác sĩ nói, tốt nhất là đợi đến khi bà ấy có thể tự đi lại được rồi mới rời khỏi đảo Hồng Kông, Thư Dao vốn định ở lại Vườn Tập Phức với bà ấy, nhưng Minh Đình không vui, vừa kéo vừa đẩy lôi cô lên máy bay.

Kỳ nghỉ Tết vẫn chưa kết thúc, dì Mai và dì Tô vẫn chưa về, Minh Tinh bị Văn Nhã đưa về nhà, cả một Vườn Phương Nhuy rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thư Dao biết Minh Đình có ý gì, nhưng không may là vừa về đến nhà kinh nguyệt của cô đã đến, cả người cô như cây cải trắng bị sương đánh, ngã xuống giường là không dậy nổi.

Trước đây kỳ kinh nguyệt của Thư Dao chỉ đau bụng dưới và không muốn ăn, lần này lại đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra hoàn toàn mất đi khả năng vận động, Minh Đình sợ hãi, lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Trương chuẩn bị gọi ông ấy đến, kết quả không may, bác sĩ Trương đang đi nghỉ ở Hawaii, hỏi rõ triệu chứng, bác sĩ Trương nói cô bị đau bụng kinh và cảm lạnh, uống một viên thuốc giảm đau, uống một cốc trà gừng đường đỏ rồi ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.

Trà gừng đường đỏ?

Minh Đình hơn hai mươi năm mười ngón tay chưa từng chạm vào việc bếp núc, lại vì một cốc trà gừng đường đỏ mà vào bếp.

Thật là hiếm thấy.

Khi anh bưng cốc trà gừng đường đỏ nghi ngút khói có thêm vài quả kỷ tử xuất hiện bên giường Thư Dao, Thư Dao mơ hồ cảm thấy, bụng dưới của mình hình như không còn đau nữa.

Vốn dĩ không có chút sức lực nào, đột nhiên thấy cảnh này, cô cố gắng gượng dậy hỏi: "Anh làm ạ?"

Trời đã tối mịt, đèn trong phòng bật sáng mờ ảo, ngũ quan Minh Đình góc cạnh, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, chỉ có đôi mắt vẫn trong veo như thường lệ.

Người trước mắt rõ ràng có chút không tự tin vào "tay nghề bếp núc" của mình, anh thử nhiệt độ, nói: "Anh không rõ trà gừng đường đỏ nên có vị như thế nào, nhưng anh đã nếm thử, không khó uống lắm, em… Muốn thử không?"

Thư Dao nghe thấy câu "không khó uống lắm" liền bật cười, khuôn mặt vốn tái nhợt dường như có thêm chút hồng hào, tinh thần cũng tốt hơn, người trước mắt luôn có khả năng khiến cô khỏi bệnh mà không cần thuốc.

"Vậy em thử."

Cô hai tay đỡ lấy tay Minh Đình, cẩn thận ghé môi nhấp một ngụm.

Quả thật không khó uống lắm, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là ngon, quá cay, nhưng cô vẫn rất nể mặt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Minh Đình vào bếp, dù cô không thích, vẫn ôm cốc uống ừng ực hết, uống xong cô còn tiến tới hôn nhẹ lên môi anh một cái: "Cảm ơn anh."

Vốn dĩ mọi chuyện êm đẹp, một câu cảm ơn của cô không biết thế nào lại khơi dậy ngọn lửa trong lòng Minh Đình, anh đặt cốc xuống rồi hôn cô.

Vị trà gừng đường đỏ vẫn chưa tan hết, đến cả môi lưỡi cô cũng ngọt ngào, anh hôn sâu, như một kẻ nghiện đồ ngọt muốn cuốn hết hương vị trong miệng cô đi, Thư Dao vốn dĩ đã đầu óc mơ màng không chống đỡ nổi, không bao lâu đã vặn người muốn thoát ra, Minh Đình dù d*c v*ng có mạnh mẽ đến đâu, cũng biết hậu quả nếu tiếp tục hôn, nên phải buông tay.

Đôi môi vừa hôn nóng bỏng trở nên đỏ ửng, anh dùng ngón tay cái ấn lên, từng chút một lau đi sự ẩm ướt, lần nữa đối diện với đôi mắt long lanh của cô, Minh Đình giả vờ hung dữ: "Không được nhìn anh như vậy."

Thư Dao hoàn toàn không biết Minh Đình đang nghĩ gì, chỉ biết anh kỳ quái khó hiểu, đột nhiên bị anh quát một tiếng, lập tức tủi thân.

Minh Đình vừa thấy sắc mặt cô thay đổi, liền ôm chặt cô vào lòng vỗ về: "Trêu em thôi."

"Ghét!" Thư Dao buồn bã nói.

Niềm vui của người này chính là trêu mèo ghẹo chó, nhưng cô không phải mèo cũng không phải chó!

"Em ngoan quá bé cưng." Minh Đình hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cô: "Mỗi lần em nhìn anh như vậy, anh đều muốn cắn em một cái."

Lời vừa dứt, chưa đợi Minh Đình cắn cô, cô đã cắn một cái vào ngực Minh Đình trước.

Cơ ngực mềm cứng vừa phải, đàn hồi tốt, đúng là miếng thịt ngon.

Có chút đói rồi.

-

Để Thư Dao không bị đói, sáng sớm hôm sau dì Mai đã bị Minh Đình gọi về.

Buổi sáng Thư Dao vẫn còn đang ngủ nướng, chợt nghe thấy tiếng động cơ dưới lầu, cô tưởng Minh Đình muốn ra ngoài, vội vàng từ trên giường bật dậy chạy ra cửa sổ nhìn xuống.

Chiếc ENZO màu vàng cam chậm rãi lái ra khỏi gara của anh, cô nhớ lại đêm giao thừa, Minh Đình nói muốn tặng chiếc xe này cho Quan Tụng Thanh.

Cô xoay người chạy xuống lầu.

Khi ra khỏi thang máy, Minh Đình vừa đỗ xe ở ngay trước cửa chính, anh vẫn mặc đồ ở nhà, chắc là không ra ngoài, anh đi vào trong, cô liền nghênh đón hỏi: "Anh, anh thật sự muốn tặng chiếc ENZO cho anh Tụng Thanh sao?"

Minh Đình ôm vai cô hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Em tưởng hắn thật sự muốn chiếc xe này của anh sao?"

"Vậy anh ấy muốn gì?"

Minh Đình chuẩn bị lên lầu, cô liền như một cái đuôi nhỏ đi theo sau anh, chưa đi được hai bước Minh Đình đã quay đầu lại nhìn cô, không nói gì, nhìn cô mấy giây rồi lại quay người tiếp tục đi.

Cô hiểu rồi.

Thật ra đến bây giờ, cô vẫn chưa cảm nhận được bao nhiêu tình cảm nam nữ từ Quan Tụng Thanh, cô biết Quan Tụng Thanh chắc chắn có thích cô, nhưng cái thích này, thiên về hướng thích giữa anh em hơn.

Cái thích giữa nam và nữ, hẳn là giống như Minh Đình, nhìn cô không rời mắt, tràn đầy ý muốn chiếm đoạt đối với cô.

"Đưa cho hắn, nhiều nhất hắn chơi vài tháng rồi lại trả lại cho anh thôi."

Minh Đình bước vào thang máy, nói: "Em đừng thấy hắn giả bộ bộ dạng lưu manh gần giống anh, thật ra ngốc nghếch lắm, ai cũng có thể bắt nạt hắn. Hắn yêu em mà không có được, coi như anh bắt nạt hắn một lần, vậy hắn muốn gì, anh đều sẽ đáp ứng."

Thang máy đến tầng ba, Minh Đình đi thẳng vào phòng, cô cũng đi theo vào ngồi trên giường anh.

Thật ra trước đây cô đã từng có cảm giác như vậy, anh Tụng Thanh này của cô tính tình mềm yếu, đến cả loại người như Cận Thư Nghi cũng có thể lừa gạt anh ấy, cô bênh vực anh ấy, kết quả anh ấy phát hiện bị lừa cũng không nói gì, vài ba câu đã cho qua, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô là vẫn còn bất bình.

Minh Đình đứng trước tủ quần áo tìm đồ, vừa tìm vừa nói: "Những đứa trẻ gia đình hạnh phúc muốn gì có nấy như hắn, từ nhỏ đã thiếu cảnh giác, rất dễ bị lừa bị lợi dụng, nhưng hắn lại được giáo dục tốt, không bao giờ mặt nặng mày nhẹ với ai, từ nhỏ đến lớn, anh không ít lần đánh nhau với người khác vì hắn, lần nào anh cũng bị mắng, Minh Lệ còn lấy hắn ra làm gương cho anh, bảo anh học theo hắn."

Thư Dao nghĩ nghĩ: "Vậy anh Tụng Thanh quả thật có nhiều điểm đáng để anh học hỏi đấy."

Minh Đình tìm thấy chìa khóa dự phòng của chiếc ENZO, quay đầu lại: "Ví dụ?"

Thư Dao liệt kê từng cái một: "Anh Tụng Thanh rất dịu dàng, vừa thông minh vừa có năng lực, chưa bao giờ nổi giận với em, em làm gì anh ấy cũng ủng hộ em khuyến khích em, dù em có phạm lỗi anh ấy cũng không nói nhiều, chỉ kiên nhẫn dẫn dắt em. Anh ấy đi đâu cũng nghĩ đến việc mang quà về cho em, sự quan tâm của anh ấy cũng luôn vừa phải, anh ấy vừa hào phóng lại vừa thân thiện, với ai cũng có thể hòa đồng, mọi người đều thích anh ấy."

Minh Đình khoanh tay trước ngực nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Thư Dao, những điều em nói, ngoại trừ việc anh không thể khiến tất cả mọi người thích anh ra, anh có điểm nào làm không tốt sao?"

Thư Dao im lặng.

Nghĩ kỹ lại, trong chuyện yêu cô, anh quả thật đã làm rất tốt.

Cô chuyển chủ đề: "Vậy bây giờ em nói những điều này anh không giận em sao?"

Minh Đình lại quay đầu lấy hộp: "Nếu em sớm yên tâm ở bên anh, anh cũng sẽ không giày vò em như vậy."

"Vậy vẫn là lỗi của em sao?"

Minh Đình cất chìa khóa xe rồi đi về phía cô: "Lỗi của anh."

Mép giường lún xuống, cô theo đó bị đè xuống giường, nụ hôn của anh cũng lập tức theo sau.

Ôm anh, dường như trên người anh vẫn còn mang theo hơi lạnh ngoài trời.

Mùa đông này dường như rất dài, từ ngày sinh nhật anh rời nhà, đến đêm Giáng Sinh cãi vã, Giáng Sinh hoàn toàn vượt qua mối quan hệ anh em, rồi lại bị anh hạn chế tự do, đến khi mẹ tỉnh lại, cô quyết định bỏ nhà ra đi.

Một tháng ở Trừng Viên nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Khi không có anh bên cạnh, thời gian dường như bị cắt thành từng mảnh, hành động của cô bị cô phân loại đặt trong những chiếc hộp vuông vắn chỉnh tề, nhìn một cái là thấy hết.

Nhưng nỗi nhớ anh rất nhiều, rất dài, hộp không chứa nổi, phải dùng cả Thái Bình Dương mới có thể chứa đựng.

Cô muốn tìm đường về nhà, chính vì vậy mới có quyết tâm bỏ đi.

May mắn thay, anh vẫn luôn đứng ở điểm xuất phát chờ cô.

Mùa đông rất dài, nhưng mùa đông, rồi sẽ qua.

Ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Minh Lệ trở về Vườn Phương Nhuy, dì Mai và dì Tô khóc đến sưng cả mắt.

Hai người họ ở bên Minh Lệ hơn hai mươi năm, đã sớm thân thiết như người nhà, những năm Minh Lệ hôn mê, họ vẫn luôn chăm sóc Vườn Phương Nhuy rất tốt, cũng chăm sóc hai anh em chu đáo, chỉ để đợi đến ngày Minh Lệ tỉnh lại, đợi bà ấy trở về Vườn Phương Nhuy, vẫn còn một mái nhà ấm áp.

Bữa tiệc gia đình ngày Tết Nguyên Tiêu chỉ có năm người bọn họ, dì Mai dì Tô mỗi người trổ tài làm một bàn đầy món ngon, phần lớn là những món Minh Lệ thích ăn, thứ hai là Thư Dao, Minh Đình từ trước đến nay không có món gì đặc biệt thích ăn, bình thường nhà làm gì anh ăn nấy, không hề kén chọn, đến tận bây giờ, Thư Dao vẫn không thể nói rõ sở thích cụ thể của Minh Đình là gì, có lẽ thích rượu vang cũng coi là một loại?

Trước khi ăn cơm, cô chạy lon ton đến thư phòng tìm anh.

Người đàn ông đã tắm xong mặc bộ đồ ở nhà màu đen ngồi sau bàn làm việc, hợp tác xuyên quốc gia khiến thời gian làm việc của anh trở nên rời rạc, thường xuyên nửa đêm còn họp video.

Thư Dao mở cửa hé mắt nhìn vào trong, không nghe thấy anh nói gì liền yên tâm bước vào.

Minh Đình vừa xem xong email, chiếc iPad đặt trên bàn làm việc, bút trong tay vẫn viết không ngừng, như đang viết chú thích gì đó, nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh cũng không ngước mắt, chỉ nói: "Sắp xong việc rồi."

Thư Dao bước tới, ôm chầm lấy cổ anh.

Hương thơm mềm mại áp sát, Minh Đình đặt bút xuống, vòng tay ôm lấy Thư Dao để cô ngồi vào lòng anh.

"Sao vậy?" Minh Đình hôn nhẹ lên môi cô: "Nhớ anh lắm sao?"

Minh Đình đi công tác Bắc Thành hai ngày, sau đó lại đi đảo Hồng Kông đón Minh Lệ về, quả thật Thư Dao đã mấy ngày không gặp anh, lúc này ngồi lên đùi anh, lập tức cảm nhận được sự khác biệt, cô nhích ra ngoài một chút, còn chưa ngồi vững đã bị Minh Đình kéo trở lại, vũ khí đã tỉnh giấc, cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, như thể đang đói khát lắm rồi.

Cô ổn định giọng nói, nói: "Em chỉ là thấy dì Mai làm toàn những món mẹ thích ăn, đột nhiên nhớ ra, hình như anh không có món gì đặc biệt thích ăn cả."

"Ai bảo anh không có?"

Lời vừa dứt, lòng bàn tay ấm nóng của Minh Đình đã đặt lên người cô, áo len cashmere mềm mại ôm sát cơ thể, cúc ngọc trai vừa chạm vào đã bung ra, anh lần theo khe hở luồn tay vào trong, một đoàn trắng mềm đã bị anh trêu đùa, anh cúi người ngậm lấy màu hồng nhạt vào miệng, khẽ m*t một cái cô liền run rẩy cả người: "Anh thích ăn nó."

Thư Dao vội vàng đẩy tay anh ra: "Sắp ăn cơm rồi, đừng nghịch."

Minh Đình rụt tay về, cài từng chiếc cúc ngọc trai lại cho cô, ngoài mặt thì nghe lời, miệng lại nói: "Tối ăn nhiều một chút, tối nay làm chết em."

Thư Dao chính vì nghe thấy câu này mà ở trên bàn ăn cứ chần chừ mãi, Minh Lệ thấy cô ăn gì cũng không có hứng thú, tưởng cô bị bệnh, còn ân cần hỏi: "Có cần gọi bác sĩ không?"

Thư Dao lập tức thẳng lưng trả lời: "Không không, chỉ là nhiều món quá, nhất thời không biết nên ăn gì thôi ạ."

Minh Đình im lặng gắp mấy hạt thịt bò vào bát cô, Thư Dao oán hận liếc anh một cái, im lặng ăn.

Minh Lệ nhìn đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn, nghĩ nghĩ nói: "Đợi thời tiết tốt, chúng ta cùng nhau đi thăm ba con nhé."

Minh Đình nghe thấy lạ lùng: "Thăm ai? Mẹ đi thăm Thương Đình Châu còn phải chọn ngày thời tiết tốt sao?"

Minh Lệ nhíu mày trừng anh, anh lập tức phản ứng lại: "Thư Minh Viễn."

Anh tặc lưỡi một cái: "Cũng đúng, bây giờ ông ấy là ba con rồi."

"Không phải." Thư Dao lập tức phản bác anh: "Anh không được gọi bậy."

Minh Đình ở dưới bàn dùng đầu gối chạm nhẹ vào cô: "Ba vợ chẳng phải cũng là ba sao?"

Thư Dao liếc nhìn Minh Lệ, cố nhịn để không nói móc anh.

Minh Lệ không nể mặt, trực tiếp châm chọc: "Lần đầu tiên thấy con sốt sắng nhận ba như vậy đấy."

"Làm con trai thì có sao đâu?"

Thư Dao vừa nghe thấy không ổn vội vàng véo anh một cái, ngăn anh nói tiếp câu sau.

"Anh đúng là biết co biết duỗi."

Minh Đình cười: "Chẳng phải đều là vì em sao."

"Nhưng nói thật." Minh Đình nhìn Minh Lệ nói: "Mẹ không muốn đi thăm Thương Đình Châu sao?"

Ban đầu Thương Đình Châu bị phán án tử hình, phúc thẩm vẫn giữ nguyên bản án, ông ta lập tức khai ra nhiều tin tức hơn để cầu xin bảo toàn tính mạng, trời không phụ lòng người, ông ta xin được án chung thân, hiện đang thụ án tại nhà tù số một.

Minh Lệ mặt không cảm xúc đáp lại anh: "Tỉnh lại không nghe thấy tin ông ta chết, là do con vô dụng, Minh Đình."

Minh Đình không phản bác, chỉ cười.

Một vụ tai nạn xe cộ đã cướp đi người Minh Lệ yêu nhất cả đời, bà ấy không xông vào tù giết người, đã là nương tay rồi.

-

Qua Tết Nguyên Tiêu, đã tới ngày Thư Dao khai giảng.

Học kỳ trước cô có hai môn chưa thi, học kỳ này vừa khai giảng đã phải thi lại.

Một lần nữa gặp lại các bạn đại học, cô đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.

Cô về trường gặp Yến Thu, lập tức ôm chầm lấy cô ấy một cái thật chặt, Yến Thu "cậu cậu cậu" mãi mới thốt ra được một câu: "Cậu khỏe rồi sao?"

Thư Dao vui vẻ xoay một vòng, còn kéo tay cô ấy đặt lên eo mình: "Cậu xem này, bây giờ mình cho cậu sờ thế nào cũng không sợ nữa!"

"Trời ơi! Tốt quá rồi!" Yến Thu ôm chầm lấy cô: "Thật mừng cho cậu, Dao Dao."

Hai người ôm nhau chặt cứng đầy xúc động trong phòng thi lại, bạn cùng lớp của họ là Trần Gia Trạch vừa bước vào lớp đã thấy cảnh này.

Trần Gia Trạch cũng ngạc nhiên, nhưng trước khi lên tiếng, cậu ta liếc nhìn xung quanh, xác nhận Văn Nhã không có ở đó mới tiến lên hỏi: "Thư Dao, cậu đây là…?"

Thư Dao cười không nói gì, Yến Thu liền giúp cô giải thích.

Trần Gia Trạch nghe xong: "Ồ, vậy xem ra, dưới tòa nhà dạy học của Học viện Âm nhạc Đại chúng của chúng ta chắc phải xếp hàng dài rồi."

Thư Dao lập tức chuyển chủ đề: "Sao cậu cũng phải thi lại?"

Trần Gia Trạch vẻ mặt như muốn chết: "Sáng tác luôn là điểm yếu của tôi, tôithi lại không phải rất bình thường sao?"

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Thư Dao: "Lát nữa thầy ra đề, chúng ta cùng nhau thảo luận nhé?"

Thư Dao sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề gì

-

Tiết Thanh Minh là vào cuối tháng Ba.

Hôm đó gió rất nhẹ, ánh nắng xuyên qua những tán lá non rơi xuống vai Minh Lệ, là màu vàng nhạt, không khí có mùi cỏ non phơi nắng, bà ấy mặc một chiếc váy tay lỡ màu trắng cắt may gọn gàng đứng dưới gốc cây, để Thư Dao giúp bà ấy chỉnh lại chiếc mũ rộng vành trên đầu.

Cuộc gặp mặt sau bảy năm, nhất định phải đủ long trọng, bà ấy đã mặc bộ đồ haute couture mới, trên mũ cài một đóa bách hợp trắng, hôm nay Thư Dao đã trang điểm cho bà ấy, tinh tế nhã nhặn, trông sắc mặt rất tốt, Minh Đình đưa bó bách hợp trắng trong tay cho bà ấy, bà ấy nghiêng đầu nhìn những bậc thang ngày càng cao, hít sâu một hơi, bước lên.

Hai đứa trẻ đi theo sau bà ấy, giữ một khoảng cách không gần không xa, đợi bà ấy rẽ vào con đường rợp bóng cây, tiếng bước chân phía sau chợt dừng lại.

Thư Dao ngước mặt nhìn Minh Đình: "Mẹ có khóc không anh? Chúng ta có nên đi theo không?"

Minh Đình kéo cô lại, xoay người cô đứng xuống.

"Dù có khóc, bà ấy cũng không muốn chúng ta nhìn thấy."

Thư Dao nghĩ nghĩ: "Vậy chúng ta cứ đợi ở đây thôi."

Cô nắm lấy tay anh, lại phát hiện lòng bàn tay anh dường như đang nắm thứ gì đó, cô tò mò mở ra xem, hóa ra là lá bùa bình an năm xưa.

"Sao anh lại mang nó ra ngoài?"

Minh Đình lòng bàn tay hướng lên nâng chiếc bùa bình an, anh cười khẽ, hỏi: "Em có mở ra xem bao giờ chưa?"

Thư Dao lắc đầu, từ khi cô nhận được chiếc bùa bình an này, cô luôn đặt nó trong chiếc hộp tráng men trong phòng thay đồ, chưa từng mở ra xem.

Bây giờ nghe anh nói vậy, cô mới cầm lấy, tháo sợi dây rút ra.

Tờ giấy vàng bên trong dường như đã phai màu, nhưng những ký tự và chữ viết trên giấy vẫn rõ ràng, mặt sau tờ giấy vàng viết ngày tháng năm sinh, là của Minh Đình.

"Đây là…?"

Minh Đình nói: "Đây là Minh Lệ xin cho anh."

Nói xong anh lại bổ sung: "Là bà ấy và ba em cùng nhau đi xin."

Thư Dao hơi ngạc nhiên: "Lẽ nào lúc đó anh đã biết mẹ và ba…?"

Minh Đình không phủ nhận.

"Vậy anh, vậy anh không khó chịu sao? Không phản đối sao?"

"Ông ấy có thể khiến Minh Lệ vui vẻ, anh việc gì phải phản đối?"

Minh Đình nhìn vào con đường rợp bóng cây: "Huống chi, lúc đó bà ấy và Thương Đình Châu đã nhiều năm không có sinh hoạt vợ chồng rồi, bà ấy vất vả lắm mới tươi tắn hơn một chút, anh việc gì phải ngăn cản?"

"Anh!"

Thư Dao vội vàng nhìn ra phía sau: "Sao anh biết hết mọi chuyện vậy?!"

Minh Đình thản nhiên đáp: "Hai người họ ra ngoài thuê phòng thì thôi đi, còn làm ở trong xe, đó lại là xe của anh! Anh làm sao không biết được?"

"Anh im miệng!"

Thư Dao bịt chặt miệng anh, cái miệng thối tha này đáng lẽ phải khâu lại mới đúng!

Minh Đình lại không phục, nắm lấy cổ tay cô kéo tay cô ra: "Sao? Dám làm còn sợ người khác nói?"

"Anh không được như vậy! Mẹ đang buồn mà, anh không được nói nữa!"

Thư Dao bĩu môi không vui, Minh Đình lập tức nhượng bộ, ôm cô vào lòng dỗ dành: "Được được được, anh không nói nữa, vậy em hứa với anh một chuyện."

Thư Dao vẫn còn buồn bã, nhưng cũng ngước đầu: "Chuyện gì?"

Minh Đình cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô: "Em cũng làm một lần với anh ở trong xe."

Thư Dao tức giận, véo mạnh vào eo anh một cái, đau đến mức Minh Đình giật mình.

"Cho anh ăn nói lung tung này!"

Cô lại nhìn về phía con đường rợp bóng cây, mẹ đã đứng trước bia mộ của ba, bóng cây xiên xiên đổ xuống vạt váy bà ấy, gió nhẹ nhàng thổi qua vành mũ, đóa bách hợp trắng, đang đón ánh mặt trời nở rộ vô cùng xinh đẹp.

"Bảy năm rồi."

Minh Lệ nhìn người đàn ông trên bia mộ, khẽ cười.

"Còn nhớ em không? A Viễn."

Bà ấy vẫn trò chuyện với ông ấy như trước đây, cứ như ông ấy đang đứng trước mặt bà ấy, vẻ mặt tươi cười, lặng lẽ nhìn bà ấy.

Bà ấy đối diện với ánh mắt sáng ngời như xưa của ông ấy, chợt cụp mắt xuống cười ngượng ngùng: "Đã lâu như vậy rồi, anh vẫn đẹp trai như thế, không giống em, già đi nhiều rồi."

"Sau này anh không được chọc em cười nữa nhé, em cười…"

Bà ấy chợt nghẹn ngào, rồi ngước mắt lên, nước mắt cứ thế tuôn rơi, bà ấy hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Em cười, khóe mắt sẽ có nếp nhăn đấy."

Bà ấy vội vàng lau nước mắt, điều chỉnh nhịp thở nói: "Xem em này, trước khi đến đã quyết tâm không khóc, không ngờ vẫn không kìm được, hai đứa con đều đang nhìn em kìa, em không được khóc nữa."

Ánh mắt lại trở nên rõ ràng, bà ấy chậm rãi bước tới, dùng ngón tay cái v**t v* khuôn mặt ông ấy.

"Những năm này, em đã tự chăm sóc bản thân rất tốt đó, em chỉ mất hơn một tháng là có thể đi lại được rồi, ba tháng đã tăng tám cân, đáng sợ lắm đúng không?"

"Dao Dao ở bên cạnh em, con bé bây giờ rất tốt, đang yêu đương nồng nhiệt với A Đình, anh cũng thích A Đình đúng không? Nó sẽ chăm sóc Dao Dao thật tốt, anh yên tâm nhé, được không?"

"Em cũng mọi thứ đều ổn, ăn ngon, ngủ ngon, thấy Dao Dao và A Đình ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, tâm trạng cũng rất tốt."

"Chỉ có một điều không tốt…"

Nước mắt lại ứa đầy khóe mắt bà ấy, bà ấy không thể ngăn cản nó rơi xuống, bà ấy đột nhiên nổi lên tính khí trẻ con ngày nào, trách móc người trên bia mộ: "Anh không tốt, anh đã nói sẽ ở bên cạnh em cả đời, dù em có thừa nhận thân phận của anh hay không anh cũng không rời bỏ em, dù cả đời làm tài xế cho em cũng nguyện ý, sao anh có thể nuốt lời? Chẳng phải em, chẳng phải em ly hôn muộn một chút thôi sao, sao anh lại nhẫn tâm bỏ em lại?"

"Thư Minh Viễn." Cô khóc nói: "Anh chẳng tốt chút nào."

Có gió thổi qua, thổi bay đi giọt lệ trên mặt cô, cứ như anh tự tay lau cho cô vậy.

"Nhưng em…"

"Nhưng em vẫn yêu anh rất nhiều, rất nhớ anh…"

Hai tay bà ấy đã ướt đẫm nước mắt, bà ấy dùng ngón tay cái lau đi lau lại khuôn mặt trên bia mộ: "Anh phải nhớ kỹ dáng vẻ bây giờ của em nhé, lần sau đến thăm anh, anh phải nhớ em đấy, nghe thấy không?"

Đóa bách hợp trắng đặt trên mộ bị gió thổi lệch đi một chút, cô quay đầu lại, vui mừng đáp: "Anh nghe thấy rồi đúng không?"

Cô lại nhìn người đàn ông trên bia mộ: "Anh nghe thấy em nói yêu anh rồi đúng không? Vậy anh không được tự mình đi đầu thai đâu nhé, phải đợi em, kiếp sau, em muốn gặp anh sớm hơn."

"Em yêu anh, Thư Minh Viễn."



Thư Dao và Minh Đình đợi rất lâu trên bậc thang, đợi đến khi mặt trời dần khuất bóng về phía tây, bóng cây dần leo lên mặt anh.

Cô tựa vào ngực anh, mệt mỏi hỏi: "Mẹ có khóc rất nhiều không anh?"

Minh Đình nhạy bén nhận ra điều gì đó, ôm cô nói: "Cứ để bà ấy khóc đi, người yêu nhau gặp lại, sao có thể không có nước mắt?"

"Em đột nhiên cảm thấy rất sợ." Thư Dao lại ngước mặt nhìn anh.

Anh cúi mắt nhìn sâu vào đáy mắt cô: "Sợ gì? Sợ anh chết sao?"

Thư Dao không nói gì, lại vùi mặt vào lòng anh.

Anh khẽ cười hai tiếng, nói: "Người ta ai rồi cũng sẽ chết, từ giây phút em sinh ra, mỗi một phút một giây em trải qua đều đang tiến về cái chết, nếu cái chết là một chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, vậy thì em không cần để ý nó sẽ xảy ra vào lúc nào, dù sao điểm cuối cũng ở đó, em phải khiến mỗi một phút một giây của em đều có ý nghĩa. Em có anh, có tình yêu, có tình thân, có buồn vui sướng khổ, có yêu có ghét, em phải làm những gì em muốn làm, yêu người em muốn yêu, phải không hối hận mà tiến về điểm cuối, cuộc đời em sẽ rất rực rỡ, nên em đừng sợ, anh sẽ ở bên em."

Thư Dao nghe xong, không lập tức trả lời, mà siết chặt cánh tay, ôm chặt eo anh.

Gió xuân nhẹ nhàng, lòng cô khẽ rung động.

"Có anh thật tốt, anh."

"Khụ khụ…"

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Minh Lệ, Thư Dao vội vàng ngẩng đầu lên khỏi lòng Minh Đình ngoan ngoãn đứng thẳng.

Cô cẩn thận nhìn vào mắt Minh Lệ, hơi đỏ, lớp trang điểm mắt cũng hơi nhòe đi, đoán là bà ấy đã khóc một hồi lâu.

"Mẹ." Cô bước tới, ân cần hỏi: "Mẹ không sao chứ ạ?"

Khóe môi Minh Lệ đã có nụ cười, bà ấy nắm tay Thư Dao: "Mẹ rất tốt mà, chúng ta…"

Bà ấy quay đầu nhìn thoáng qua bia mộ lặng lẽ đứng phía sau, nói: "Chúng ta về nhà thôi."

"Đi thôi." Minh Đình dang tay ra, ôm lấy hai mẹ con: "Chúng ta về nhà."

Thư Dao đi theo xuống bậc thang, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Trời ngày càng ấm hơn, ánh xuân ngày càng dài, giữa bóng cây, dung nhan ba vẫn như xưa, còn có đóa bách hợp trắng tinh khiết.

Cô ngước nhìn trời, mong ba an yên.

Cô nhìn người, mong người thân luôn ở bên.

Trời đã nhá nhem tối, bọn họ phải cùng nhau về nhà rồi.

-Hoàn chính văn-
 
Back
Top Bottom