Tâm Linh Hoa Tàn Vẫn Đợi Người

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400839358-256-k688780.jpg

Hoa Tàn Vẫn Đợi Người
Tác giả: VyH9687
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Liệu thật trên đời này có tồn tại luân hồi tiền kiếp đây câu hỏi lớn nhất trong đời tôi ?

An Hạ cậu sinh viên năm nhất,có sở thích sưu tầm đồ cổ cho đến một ngày cậu vô tình mua phải món đồ mang nhiều sự tang thương từ trong quá khứ.​
 
Hoa Tàn Vẫn Đợi Người
Chương 1


Tôi tên là AN HẠ sinh viên năm nhất trường đại học,nói đến truyện này chắc các bạn không tin thật ra ông nội mình là thầy pháp.Ông mình thầy pháp tốt ,ông bảo từ bé vía mình đã yếu nên mình có một sự kết nối với thế giới tâm linh nhất định.Nhưng mình cũng có một sở thích là sưu tầm đồ cổ khi lúc ông còn sống mình chẳng dám làm điều ấy vì đơn giản ông bảo mình những món đồ nhuốm màu thời gian thường luôn có những linh hồn trú ngụ vào trong ấy.Chắc là may mắn mình theo sở thích này hai năm nay nhưng chưa từng bị hiện tượng tâm linh nào cả.'' An Hạ à,tôi vừa phát hiện ra tiệm đồ cổ hơi bị xịn xò đó ông có muốn tan học đi cùng tôi không''Tôi quay đầu nơi mới vừa phát ra câu nói ấy , đó là Thanh Tâm cô bạn mà tôi vừa kết bạn được khi vừa vào môi trường đại học này.''Nè nè, sao đơ ra vậy ông có nghe tôi nói không đó''''À ,tôi nghe rồi vậy tan học tôi với bà cùng đi''''Mà nè!

Quên nói với ông nữa hôm nay tôi dắt thêm một bạn nữa,bạn ấy cũng hứng thú với hiện tượng tâm linh lắm''Nói xong lời ấy cả tôi và Thanh Tâm tập trung vào tiết học.Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu kết thúc buổi học, Thanh Tâm vội kéo tôi ra khỏi lớp học.,cô ấy kéo tôi ra cuối dãy hành lang.''Chào cậu,tôi tên Phong cậu là An Hạ phải không,tôi nghe Thanh Tâm kể về cậu rất nhiều''Phong có hơi ngập ngừng khi nói câu tiếp theo''Nhưng mà tôi nói này nhé lần đầu gặp mặt mà nói lời này với người khác thì có hơi vô duyên''Tôi nhìn Phong,chàng thanh niên vẻ ngoài hoạt bát rồi gật đầu kèm thêm câu nói .'' Cậu nói đi''Phong nhìn An Hạ rồi nở nụ cười thật tươi thay cho lời cảm ơn.

'' Thật ra khi nghe Thanh Tâm kể về cậu với nghe tên tôi lại lầm tưởng cậu là con gái,tôi xin lỗi nhé''Người đứng im lặng nãy giờ mà khi nghe câu nói của Phong xong bỗng phì cười.''Bà còn cười nữa hả ngay từ đâu bà nên nói thì tôi đâu rơi vô tình huống này''Phong vừa nói vừa nhìn Thanh Tâm với vẻ mặt có chút tức giận nhưng cũng pha chút khó xử.Nhìn biểu cảm của Phong,Thanh Tâm càng thêm buồn cười,cô cố ném lại cơn cười của mình và trả lời.''Ai biểu ông không hỏi''Thấy đầu Phong như bóc khói còn Thanh Tâm thì cười đùa ,An Hạ can ngăn.''Thui được rồi,Phong đừng tức nữa nè với Thanh Tâm không ý đùa cợt cậu đâu chúng ta mau đến cửa tiệm đó đi'''' OK!

Vì nể mặt ông tôi sẽ tha cho bà này''''OH!

Tôi sợ quá cơ''An Hạ thầm thở dài với hai người bạn này của mình.Cả ba cùng bước đi xuống nhà gửi xe lấy xe đi đến nơi mà Thanh Tâm đã giới thiệu.Cả ba cùng bước vào tiệm đồ cổ,cửa tiệm trông rất cũ kĩ nhìn qua thôi đã biết qua rất nhiều đời chủ chắc là cửa tiệm gia truyền.''Chào các cháu ,mấy đứa cứ xem tự nhiên nhé thời buổi này thật hiếm khi gặp người trẻ lại thích nhất những món đồ hoài cổ như các nháu đây''Ông chú tiệm tóc bạc phơi khuôn mặt chảy xệ nhưng nhìn chung vẫn rất hiền hoà gần gũi.Cả ba đứa chúng tôi cười gật đầu với ông rồi tản ra lựa đồ.Sau hơn ba mươi phút chọn qua chọn lại cả ba cầm trên tay món đồ mình chọn rồi tiến đến quầy tính tiền.Phong chọn cho mình một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng đồng,còn Thanh Tâm chọn cho mình một cây trâm bằng bạc có khắc hình hoa sen nhưng cả hai người bạn và cả ông lão chủ tiệm đều trố mắt nhìn món đồ mà An Hạ đang cầm trên tay.

'' Cậu có chắc mình sẽ lấy cái này không''

Phong như không tin vào mắt mình bình thường gã cũng thích sưu tầm những món đồ cũ này nhưng gã chưa từng chọn món đồ nhìn như không đáng giá trị nói một cách thẳng thắn là cho không gã cũng không lấy.

''Gần cuối tháng nên ông không có tiền sao hay tôi cho ông mượn nhé,khi nào có trả tôi cũng được''

Còn Thanh Tâm,cô chỉ nghĩ bạn mình hết tiền xài nhưng vì cô rủ đi ,thường tính An Hạ ai rủ gì nhờ gì cậu ấy đều không từ chối.

An Hạ nở nụ cười trừ rồi đáp.

''Hai cậu sao vậy tớ thấy cây dù này rất đặc biệt mà vừa nhìn vào có chút thân quen''

Nói xong An Hạ liền quay về phía chủ tiệm cười và nói.

''Ông ơi,cho cháu thanh toán ạ''

''Cháu thật sự muốn mua món đồ này?''

Ông lão hỏi câu nửa tin nửa ngờ.

''Thật, cháu muốn mua nó ạ''

An Hạ cảm giác cả hai người bạn của mình và cả ông lão này thật kì lạ.

''Thôi,hôm nay lão tặng ba món này cho ba cháu xem như ba cháu có duyên với nó''

Thanh Tâm nghe vậy hai mắt sáng rỡ.

''Ông thật sự không muốn lấy tiền sao?''

Nghe lời này của Phong ,Thanh Tâm liền nhéo nhẹ vào tay cậu khiến cậu một thoáng nhíu mày.

''Lão không nhận đâu , xem như hôm nay lão có duyên với ba cháu đi''

Cả ba cúi đầu chào và cảm ơn ông lão rồi rời đi.

Lão bước ra cửa tiệm nhìn theo ba bóng lưng khuất dần trong dòng người tấp ngập,lão thở dài thành tiếng .

Lão tự nhủ với bản thân như vừa trút được gánh nặng vừa thổ thẹn với lòng.

Khi cả ba rời khỏi tiệm,Thanh Tâm thấy còn sớm nên đã rủ hai người bạn của ghé quán trà sữa.

''Nè nè, ông thật sự thích cây dù này sao,tôi sợ ông mà bung nó ra là ông hoá kiếp cho nó luôn quá''

Thanh Tâm vừa nói vừa quan sát cây dù tìm kiếm sự đặc biệt từ cây dù.

Còn về phần Phong, cậu không quan tâm đến chuyện vừa nãy nữa.

''An Hạ à,hay chúng ta đổi cách xưng hô nhé''

An Hạ ngờ vực nhìn Phong rồi chạm rãi đáp lời .

''Vậy cậu muốn xưng hô như nào''

Phong khi nghe đối phương đáp lại, cậu không ngần ngại mà nói.

''Mày Tao nhé''

An Hạ nhìn Phong cười nhẹ rồi đáp lời.

''Ừ sao cũng được''

Mải mê tám chuyện Thanh Tâm vô thức nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi nói lớn.

''Thôi chết mới đó mà đã tám giờ tối rồi sao ,thôi thôi giải tán ai về nhà đấy nhé''

Thấy Thanh Tâm hốt hoảng chạy về cậu cười cợt rồi nói.

''Tưởng như nào thì ra cũng biết sợ mẹ''

An Hạ nhìn Phong chọc Thanh Tâm cậu đáp lời.

''Thôi mà Thanh Tâm là con gái nên gia đình phải có giờ giới nghiêm với cậu ấy chứ''

''Ừ ừ tao biết mà chỉ muốn chọc lại vụ hồi chiều khi tan học thôi''

Cá nhân Phong cũng hiểu chứ vì cậu cũng có em gái ngoài đi học ra, đi đâu làm gì với ai cậu luôn muốn em mình nói trước khi rời khỏi nhà,chả phải nghiêm khắc gì nhưng cái xã hội này nhiều chuyện không lường trước được nên cứ bảo vệ em mình đã.

''Thôi tao cũng về đây chắc ba mẹ tao đang đợi cơm''

Nói rồi Phong đi về,An Hạ cũng lẵng lặng chậm rãi ra về,đối với cậu mà nói việc cậu về trễ hay về sớm cũng không quan trọng lắm vì cậu sống một mình.

An Hạ chậm rãi mở cửa tiến vào nhà,cậu mở công tắc đèn đôi mắt cậu dán lên tấm ảnh gia đình gồm Ông Nội ,Bà Nội,Ba,Mẹ.

Bà nội cậu đã mất khi sinh ba cậu nên tình cảm bà cháu cậu không cảm nhận được gì.

Về phần ba mẹ cậu họ mất khi cậu tròn mười tuổi kí ức về họ tuy có chút mờ nhạt nhưng nó vẫn in hằng trong tâm trí cậu.

Còn ông nội người theo sát tuổi thơ lẫn trưởng thành đối với cậu ông nội vừa là ông là bà là cha là mẹ ,ông bù đắp khoảng trống trong tâm hồn của cậu.

''Con chào cả nhà con về rồi''

An Hạ cười thật tươi nhìn về bức ảnh đó ,đây thói quen khi cậu trở về nhà mỗi khi tan học.
 
Hoa Tàn Vẫn Đợi Người
Chương 2


Sau một ngày mệt mỏi An Hạ thả mình xuống chiếc giường,đôi mắt cậu dán vào nơi góc tường vì chỗ ấy để chiếc ô.Thật ra khi ở tiệm chiếc ô này nằm vị trí như thể không muốn cho ai đặt tầm mắt vào nó vậy, khác với những món đồ luôn nằm san sát nhau nó lại nằm đơn độc hệt như đứa con bị ghẻ lạnh của tiệm."

Vân Hạ,em có sao vậy"Tôi mơ màng mở mắt,khung cảnh trước mắt tôi hoàn toàn xa lạ,tôi không nhớ mình là ai từ đâu đến nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng mình không thuộc về nơi này.

Trước mắt tôi là một người con gái mặc bộ đồ bà ba áo màu đỏ quần trắng phi bóng trên tay cầm chiếc ô nhìn ăn mặc đoán ra là người của gia đình giàu có."

Hả,chị là ai"Người con gái khi nghe lời này từ tôi hơi hốt hoảng."

Trời,nãy em té va vào đầu phải không để chị nhờ cha kêu thầy đến xem bệnh cho em"Tôi nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra ,tôi không biết mình là ai vừa mở mắt cảnh tượng này đã đập vào mắt mình."

Thu em đừng bận lòng,chắc nó chỉ đang bày trò chọc em thôi"Lần này người đàn ông bước đến chỗ chúng tôi,gã mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh,tay sắn gấu nhẹ, quần tây sẫm vừa vặn,toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng không kém phần lịch thiệp.

Ánh nắng chiều chiếu qua làm nổi bật khuôn mặt thanh tú nhưng không kém phần quyền uy nghiêm nghị."

Em không nhớ sao?

Lần trước nó giả bộ quên,khiến cả nhà phải đi kiếm thầy xem bệnh cho nó"Người phụ nữ quay lại nhìn tôi thở dài trái với vẻ ngoài nhìn hơi hung dữ của người đàn ông kia ,cô gái này nhìn rất xinh đẹp làn da trắng như bông bưởi,tóc đen ống từ đi đứng đến ăn nói đều nhã nhặn."

Vân Hạ à,em lại như vậy chị mặc em để anh cả dạy bảo nha"Tôi ngơ ngác không hiểu gì thì bất ngờ chuyển cảnh."

Cô, nếu ông biết tôi bao che cho cô gặp người đó,tôi chết chắc.

Nên cô tranh thủ thời giờ"Tôi dán đôi mắt nhìn chiếc gương ngả vàng,tôi nhìn khuôn mặt trong gương là một cô gái làn da trắng nhợt tựa sương mai,đôi mắt to đen láy nhưng pha chút đượm buồn,tôi bỗng vô thức đáp lời."

Ta biết rồi"Chuyển cảnh, cảnh lần này tôi cảm giác mình đang lơ lửng giữa không trung,tôi nhìn xuống sàn nhà cô gái mặc bộ đồ bà ba màu trắng phi bóng nằm bất đầu trên sàn những vệt máu đỏ thẫm ,mùi máu tanh nồng nặc bốc lên nhưng khi tôi cố nhìn rõ là cô gái đó,cô gái mà tôi vừa thấy trong gương.An Hạ giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ vừa rồi,nhưng hình ảnh vẫn như in trong đầu cậu,thứ làm cậu cảm giác thê lương vừa đau ở lòng ngực là hình ảnh cô gái mặc trên người bộ bà ba nằm bất động giữa vũng máu,ánh mắt cô ấy như đầy nỗi tuyệt vọng,bỗng chốc cậu vô thức rơi vài giọt nước mắt.Ánh ban mai chiếu qua ban công báo hiệu cho một ngày mới ,An Hạ nhìn về phía chiếc đồ hồ treo tường,đồng hồ đã điểm sáu giờ sáng.Dù hôm nay chín giờ cậu mới có tiết nhưng giờ kêu cậu ngủ lại thì cũng chẳng được nên cậu gấp chăn lại rồi xuống nhà quét dọn ăn sáng.An Hạ đến lớp,cậu đang nhìn xung quanh kiếm chỗ ngồi thì thấy Thanh Tâm và Phong đang vẫy tay kêu mình lại."

Sao hôm nay nhìn ông mệt mỏi vậy"Thanh Tâm nhìn vẻ ngoài hơi phờ phạc thầm đoán chắc đêm qua cậu ấy chạy dealing."

Mày ổn không hay lát nữa điểm danh xong chuồn về đi để tao chép bài đưa lại cho mày"An Hạ nghe lời này chỉ thốt ra một câu ( nghĩa khí) nhưng cậu giấu lại không nói ra."

Thôi tao không sao"Nói dứt lời, giáo sư bước vào cả ba tập trung nghe giảng.Trên bục giảng thanh âm của giáo sư vẫn cứ đều đều nhưng An Hạ chẳng nghe gì nữa.

Cậu nghe thấy giọng nói lạ từ người phụ nữ nghe có chút nghẹn ngào mà chua xót."

Chị xin lỗi,chị không bảo vệ được em""Chị xin lỗi,chị không bảo vệ được em""Chị xin lỗi,chị không bảo vệ được em"Người con gái ấy lặp đi lặp lại ba lần,lần thứ ba ấy như sắp khóc vậy.An Hạ bị nhéo nhẹ vào tay,cậu bừng tỉnh."

Này em kia,đang trong giờ học đấy nếu em thấy mình đã giỏi không nên đến học tiết của tôi làm gì"Cả lớp nhìn chằm chằm vào An Hạ."

Dạ xin lỗi giáo sư , lần sau em tuyệt đối không như vậy"Nói rồi An Hạ tập trung học khi tiếng chuông vang,cậu cảm giác như vừa được giải thoát."

Này,mày tên An Hạ hả ,con trai tên như con gái mà cũng phải nhìn mày cũng hơi nữ tính đó"Gã thanh niên nhìn vẻ ngoài sấc láo tiến lại chỗ An Hạ phun ra mấy câu mà người khác nghe xong muốn đấm vào mặt gã.An Hạ lơ đi,cậu thu xếp đồ bỏ vào ba lô định đứng lên đi thì đối phương lại giở giọng kiếm chuyện."

Này này anh đây chưa nói xong mày lại bỏ đi"Trái ngược vẻ mặt vô cùng cợt nhã của gã,An Hạ mặt không biến sắc mà đáp lại."

Tại sao tôi phí thời gian của mình tiếp chuyện với người như bạn"Gã nghe xong lời này liền nổi nóng giơ nắm đấm lên ,Phong thấy vậy cũng lập kéo An Hạ ra phía sau mình."

Tụi em muốn lên phòng giáo vụ ngồi không"Gã nghe lời này từ giáo sư thì bỏ nắm đấm xuống chỉ vào mặt của An Hạ và Phong rồi nói."

Tụi bây coi chừng tao"Nghe thấy lời này từ gã xấc láo đó Thanh Tâm vừa liếc vừa nói lớn."

Thùng rỗng kêu to""Chúng ta cũng về thôi"Nghe An Hạ nói lời này cả hai gật đầu.''An Hạ à,hôm nay cậu mệt lắm hả hồi nãy tớ thấy cậu rất mất tập trung đấy''Thanh Tâm đi chính giữa hai người bạn của mình ánh mắt cô lúc này nhìn về phía An Hạ có chút lo lắng.''Tao lại thấy mày lúc nãy như chơi thuốc''Thanh Tâm nghe thấy lời này thốt ra từ miệng Phong,cô liền không nhân từ dùng chân đập mạnh vào chân phải của cậu,khiến Phong đau điến.''Tôi....tôi''Cơn đau khiến Phong không nói nên lời.''Tôi tôi cái gì cái, cẩn thận cái miệng của ông''Cô giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt của Phong như lời cảnh cáo,Thanh Tâm rất quý An Hạ,lần đầu tiên cô gặp An Hạ khi cô bị các anh chị khối trên đì trong câu lạc bộ chính cậu ấy lên tiếng bênh vực cho cô.''Tôi không ý đó,tôi chỉ làm ví dụ thôi''Tuy quen biết An Hạ chưa được lâu như qua lời kể Thanh Tâm và sự tiếp xúc của cậu,Phong cảm giác An Hạ là người tốt.''Thôi thôi ,Phong không có ý đó đâu''Phong nhìn qua An Hạ thầm cảm ơn.Thế rồi cả ba chia tay tại trường học ai về nhà nấy.Sau khi chia tay hai người bạn của mình ,An Hạ không vội về nhà, cậu ghé qua ngôi chùa cũng nằm trên đoạn đường về nhà của cậu.Cậu mua bó nhang đi đốt các vị Phật các vị Bồ Tát ,đốt xong An Hạ ngồi băng ghế đá trên đầu cậu cái chuông gió làm bằng tre , cậu rất thích âm thanh này mỗi khi rảnh rỗi không làm gì cậu sẽ lại đây ngồi thả hồn mình theo thanh âm chuông gió kèm tiếng những tán cây xào xạc khung cảnh quá đổi yên bình.'Vân Hạ à,em thích ống tre kêu vậy sao?''''Em thích lắm,ngồi cả ngày ở đây cả ngày cũng không chán''Cô gái khoác trên mình bộ bà ba màu đỏ ấy xoa đầu người con gái kia''Hình như họ không thấy mình nhưng sao mình không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người họ.''Con à, con không sao chứ,con mau dậy đi''Tôi mở mắt ra,trước ánh nhìn của tôi là vị sư tuổi cỡ trung niên.''Dạ con chào sư thầy''''Những thí chủ khác đến dâng hương thấy con ngồi gục ngay tại ghế này nên vội kêu thầy ra''Vị sư vừa nói dứt câu trên,anh mắt nhìn tôi có chút lo lắng.''Dạ con không sao ạ chắc mấy nay con học nhiều nên mệt mà ngủ thiết đi ạ,dạ con xin lỗi đã làm thầy bận tâm ạ''Vị sư thầy gật đầu nhìn tôi rồi nở nụ cười hiền hoà.Khi sư thầy rời đi, An Hạ lại vùi mình suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi,tuy không thấy rõ mặt hai người con gái vừa rồi nhưng trực giác mắc bảo cậu đó là hai người con gái đêm qua trong giấc mơ.Không muốn nán lại chùa nữa An Hạ đứng lên đi về,bước ra cổng chùa thì giọng nói bà lão ăn xin.''Chàng trai trẻ à,dù duyên dữ hay duyên lành kiếp này trả hết đi''An Hạ quay về phía bà lão ấy ,cậu chỉ tay vào mình và đáp lời.''Bà đang nói cháu sao?''Không đáp lời của An Hạ bà lão chỉ hướng mắt nhìn dòng xe tấp ngập trên đường.Cô bán nước mía sát cổng chùa lên tiếng phân bua.''Em cứ kệ bà ấy đi ,bà ấy hay lảm nhảm vậy đấy.''Nghe vậy, An Hạ bỏ vài ngàn vào chiếc nón lá cũ rách của bà nhưng bà chả nhìn cậu lấy một lần,cậu ngước lên nhìn cô bán nước gật đầu thay cho lời chào rồi rời đi.
 
Hoa Tàn Vẫn Đợi Người
Chương 3


Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ một ngày mới bắt đầu An Hạ lờ mờ mở mắt.An Hạ bất giác nhìn chiếc ô nằm gọn nơi góc phòng ấy,cậu lấy tay vỗ nhẹ vào mặt xua đi những suy nghĩ vớ vẩn.An Hạ bước nhà vệ sinh ,cậu ngước nhìn lên ,cậu mơ hồ thấy bóng dáng ai đó đứng lấp ngay góc phòng , theo phản xạ An Hạ xoay người lại thì chả có ai cả ngoài chiếc ô đang nằm trơ trọi ở đó.Cậu tự trấn tỉnh bản thân đấy là do mình còn mê ngủ.An Hạ chậm rãi tiến vào lớp,theo thói quen cậu ngước lên nhìn xem có Thanh Tâm và Phong đang ngồi chỗ nào , mình sẽ ngồi cùng.An Hạ tiến lại ngồi cùng hai người bạn của mình thì nghe những người xung quanh bàn tán điều gì đó.''Ông biết gì không,thằng Minh cái thằng hôm qua kiếm chuyện với ông đấy,hồi sáng nó đi đứng kiểu gì bị té cầu thang''Thanh Tâm kể cậu nghe với vẻ mặt hả hê.''Nói không phải nghiệp mà thằng đó bị vậy cũng đáng lắm,cái mỏ của nó nghiệp quá trời''''Bà cũng bớt nói người ta đi ,bà đang nghiệp đó''Phong nói lời này không nhìn Thanh Tâm lấy một cái còn Thanh Tâm lườm cậu cháy cả mắt.Thấy hai người bạn của mình chí choé,An Hạ vơi bớt đi phần nào về những chuyện kì lạ xảy ra với cậu.Giáo sư bước vào bắt đầu giảng bài,An Hạ đang chăm chú nghe giảng thì có một giọng nói như từ cõi xa xăm vọng về.''Chị đã dạy cho nó một bài học rồi,nó sẽ không dám ức hiếp em nữa đâu''''Chị đã dạy cho nó một bài học rồi,nó sẽ không dám ức hiếp em nữa đâu''''Chị đã dạy cho nó một bài học rồi,nó sẽ không dám ức hiếp em nữa đâu''Giọng nữ ấy cứ lặp đi lặp lại bên tai của An Hạ, cậu cố quan sát xung quanh xem như chẳng thấy một ai đáng ngờ cả.Tiết học kết thúc mọi người dang thu dọn tập sách để ra về thì An Hạ lại có ý định muốn làm chuyện này cùng Thanh Tâm và Phong.''Hay chúng ta hỏi xem thằng Minh nằm bệnh viện nào rồi đi thăm nó được không?''Nghe lời đề nghị này của An Hạ cả Phong và Thanh Tâm đều đồng thanh đáp lại.''CÁI GÌ''Thấy biểu cảm sửng sốt của hai người bạn của mình nên An Hạ có hơi ngượng một chút.''Nếu Phong và Thanh Tâm bận thì mình đi một mình nè''''Không phải tôi hơi bất ngờ thôi rõ là hôm qua nó nói chuyện kiểu đó với ông , mà hôm nay ông lại đi thăm nó , tôi thấy hơi lạ''''Có gì đâu mà lạ , An Hạ vốn không để bụng mấy chuyện đó đâu,ai như bà''Phong nói lời này như xoa An Hạ mà đấm Thanh Tâm vậy.''Bộ ông không móc họng tôi,ông ăn không ngon hả?''''Thôi thôi , hai người khắc khẩu kiểu này, không chừng sau này về chung một nhà đấy''Nghe lời này từ An Hạ cả hai đều quay mặt sang hướng khác,cảnh tưởng này khiến An Hạ không nhịn được mà cười.''Hai người xuống nhà xe đợi tôi đi,tôi đi hỏi xem có ai biết nó nằm bệnh viện nào phòng nào không''Nghe Thanh Tâm nói vậy cả Phong và An Hạ gật đầu tán thành rồi đi xuống nhà xe.Sau khi hỏi được thằng Minh đang nằm bệnh viện nào cả ba cùng xuất phát đến đó,khi cả ba đến trước cửa phòng bệnh thì lại chần chừ không biết sẽ nói năng như nào cho đúng bởi vì ngày thường cũng chả tiếp xúc với người này.Thì bỗng nhiên cửa phòng mở ra trước mắt họ là một người phụ nữ tuổi đã trung niên,cả ba thầm đoán chắc người này là mẹ của thằng Minh.An Hạ,Phong,Thanh Tâm đồng thanh.''Con chào cô ạ''Người phụ nữ nghe lời chào này nở nụ cười hiền từ rồi đáp lại.''Chào tụi con,Minh nó mới vừa dậy đó , tụi con vào đi,cô đi mua ít đồ lát cô quay lại''Cả ba đáp lời rồi tiến vào trong phòng.''Dạ''Mới đầu thằng Minh thấy Thanh Tâm và Phong thì rất bình thường nhưng khi nó thấy An Hạ thì la toáng lên.''Mày tới đây làm gì''Hắn vừa nói lời này xong lại nói tiếp.''Không không , tao xin lỗi , sau này tao sẽ không ăn nói như vậy với mày nữa,tao xin lỗi ,tao xin lỗi''Gã luôn miệng thốt ra lời xin lỗi nhưng giữa Thanh Tâm và Phong chả hiểu gì cả.Nhưng An Hạ lại thầm đoán ra đáp án cho mình,cậu chả quan tâm thằng Minh nó bị gì đâu nhưng khi nghe giọng nói ấy , cậu muốn đi xác nhận một số chuyện xảy ra xung quanh mình.An Hạ chậm rãi tiến lại giường của thằng Minh.Minh nắm lấy cánh tay của An Hạ và nói bằng giọng như sắp khóc.''Mày kêu người đó tha cho tao và gia đình tao đi,tao xin lỗi, tao không nên nói mày như vậy,tao xin lỗi''Khi nghe đến đây cả Thanh Tâm và Phong thầm đoán vị cao nhân nào ra tay nghĩa hiệp dạy dỗ cái thằng mất nết này.''Cậu bình tĩnh đi,nói tôi biết rốt cuộc cái người cậu nói đã làm gì cậu,nếu cậu không nói ra thì tôi không biết giúp cậu như thế nào''Nghe thấy lời này thằng Minh càng nắm chặt tay của An Hạ hơn.''Hồi sáng tao đến lớp rất sớm ,tao không biết sao mà hôm nay tao lại đi học sớm vậy,khi tao đang đi cầu thang lên,tao thấy có một cô gái xả tóc dài mặc bộ bà ba màu đỏ đi trước tao''Nói đến đây , gã bỗng im lặng lại quan sát xung quanh xem có gì khác lạ không rồi mới nói tiếp.''Tao nghĩ chắc nhỏ nào đến tập văn nghệ nên mới ăn mặc như vậy ,tao định bước nhanh vụt qua mặt nó thì nó nói với tao bằng giọng lanh lãnh''''Sao mày dám nói em ấy như vậy,em ấy tên gì ,em ấy giống nam hay nữ có liên quan gì tới mày''Gã nói tới sắc mặt gã xanh như tàu lá chuối nhưng gã vẫn cố trấn tỉnh bản thân mà kể.''Mày biết không , người đó cứ lặp đi lặp lại câu nói đó mà một điều cô ta luôn cúi đầu,tao nghe đến phát bực nên tao định bước qua cô ta ,khi tao định đi qua thì cô ta chụp lấy cánh tay tao''Nói đến đây gã mếu máo như đứa trẻ vừa bị bắt nạt.''Tay của cô ta trắng xác mà còn lạnh nữa, rồi cô ta từ từ ngẩn mặt nhìn tao miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói dó ,trời ơi cái mặt của trắng xác hai hóc mắt đen láy ,tao hoảng lui rồi té xuống ,trước khi bất tỉnh tao nghe giọng cười cô ta vang vang''Khi nghe đến đây An Hạ như chết đứng.Còn Thanh Tâm cô vốn rất hứng thú với chyện tâm linh nghe đến đây càng làm tính tò mò của cô trổi dậy.Phong nửa tin nửa ngờ,cậu rất tin khoa học nhưng cậu cũng phải công nhận có một số điều ngay cả khoa học cũng không chứng minh được.Thằng Minh khi kể hết ra nhưng không thấy An Hạ nói lời nào làm gã càng lo sợ hơn."

Mày nói giúp tao đi ,lúc trong bệnh viện nghĩ lại những lời cô ta nói ,tao nghĩ là mày vì trước giờ tao không chọc ai như vậy cả,coi như tao xin mày đó nói với cô ta giúp tao,sau này tao sẽ không chọc mày ,không không , mà là sau này tao sẽ không chọc người khác như vậy nữa,tao xin lỗi ,tao xin lỗi""Được rồi,được rồi,tôi sẽ nói"An Hạ khi thấy gã hoảng loạn như vậy bèn hứa đại ngay cả không biết phải làm sao cả."

Mày hứa rồi nhé,sau này đi học lại, mày muốn tao làm gì giúp gì , tao sẽ làm hết"Khi nghe thằng Minh nói vậy , cả Phong và Thanh Tâm thầm nghĩ hồn ma đó coi như làm được một việc tốt ,cái thằng mất nết này ai nhìn cũng ghét mà hôm nay phun ra được những lời như này thì rất gì và này nọ.

Sau đó mẹ Minh mua đồ về thì cả ba chào tạm biệt rồi đi về , suốt cả quảng đường Phong và Thanh Tâm luôn thầm ra hiệu cho đối phương."

Mình muốn kể chuyện này Thanh Tâm và Phong rảnh không ,nghe mình kể nhé"Cả Phong và Thanh Tâm đều đang đợi câu này từ An Hạ nên khi nghe cậu nói lời này cả hai mừng như trúng số.
 
Hoa Tàn Vẫn Đợi Người
Chương 4


Sau khi An Hạ kể toàn bộ sự việc xảy ra với mình mấy bữa nay ,cậu cố nghĩ xem mình đã va trúng cái gì hay nói mấy lời đụng phải những người khuất mặt.Thanh Tâm đang suy luận rồi sâu chuỗi từng chi tiết quá lời kể của An Hạ.Phong im bật , cậu không nghĩ hay tìm cách giải quyết ,đối với vấn đề này,cậu chưa từng trải qua , tuy là cậu hay nghe các kênh kể chuyện ma nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp,có quá nhiều thứ từ chuyện của thằng Minh gặp đến những giấc mơ rồi giọng nói vang bên tai An Hạ khiến cậu tạm thời không tiêu hoá được thông tin.An Hạ,cậu ước rằng ông vẫn còn sống thì tốt biết mấy chắc chắn ông sẽ biết cậu đã va phải vật gì đó mà khiến cho họ theo cậu như vậy."

An Hạ à , với kinh nghiệm nghe chuyện ma nhiều kênh khác nhau của tao ,tao nghĩ mày nên đi kiếm thầy đi"Phong nói ra lời này là có căn cứ vì cậu hay nghe các kênh khác nhau kể chuyện ma mà khi đụng phải nhẹ là cúng , nặng đi thầy.Khi nghe Phong nói vậy với An Hạ ,Thanh Tâm nói thêm vào."

Rồi kiếm thầy ở đâu mới được ,ông biết không?"

Đúng , ưu điểm của Phong là chỉ đúng hồng tâm nhưng nhược điểm là thầy ở đâu thì cậu ấy không nói.Thanh Tâm đang tìm cách giúp bạn mình thì trong đầu cô chợt loé ra một chuyện."

Nhớ ra rồi, An Hạ à chẳng phải ông từng kể với tôi ,ông nội của ông từng làm thấy pháp sao"Nghe đến đây , Phong càng sốc hơn chỉ mới một ngày thôi mà ba chuyện cùng ập đến,nói không chừng vài ngày tới cậu và hai người bạn này sẽ soạn gửi câu chuyện mình cho các kênh kể chuyện cũng nên."

Nhưng ông tôi mất rồi với tôi cũng không theo nghiệp thầy pháp"Nói tới đây mặt của An Hạ bí sị đi.

"Vậy ông nội của ông có sư huynh , sư đệ kiểu đồng môn không?"

Nghe Thanh Tâm nói đến đây thì An Hạ chợt nhớ ra một điều ,trước hai ngày khi ông mất ông dặn đi đặn lại nếu sau này có xảy ra chuyện gì liên quan đến tâm linh ,cậu cứ đến địa chỉ mà ông cẩn thận ghi vào sổ tay của ông , rồi đưa sợi dây chuyền cậu đang đeo trên người và nói người đó rằng , cậu là cháu của ông thì họ sẽ giúp."

Có có,cảm ơn bà nha ,nhờ bà tôi mới nhớ ra đó"Phong nghe đến đây cũng yên tâm nhưng cậu chợt nhớ ra."

Mà chỗ người đó cách thành phố xa không?"

An Hạ khi nghe Phong nói vậy vội đáp."

Xa chứ là một khu vực ở vùng ngoại ô"Khi nghe câu trả lời từ An Hạ ,Phong nói tiếp ý của mình."

Vậy không ổn,nếu xa thành phố thì An Hạ phải ở lại chỗ đó mà ở lại phải bỏ học ,mấy chuyện tâm limh không trị một cái như trong phim là xong được"Khi nghe được ý kiến của Phong,Thanh Tâm thấy rất đúng ,nên cô cố suy nghĩ phương án tốt nhất cho bạn mình.Thấy cả An Hạ và Thanh Tâm không lên tiếng ,Phong nêu tiếp ý kiến của mình."

Hay mày cố chịu đựng thêm một tháng đi,tại gần nghỉ hè ,nhà trường cho nghỉ tao sẽ nói với ba mẹ tao về quê mày chơi "Nghe ý này của Phong ,An Hạ cũng tán thành tuy chuyện này rất quan trọng nhưng việc học còn quan trọng hơn đối với cậu.Thanh Tâm thấy Phong đi theo An Hạ ,cô cũng muốn sát cánh cùng bạn mình ,vì chúng ta là một team."

Đừng lo tôi sẽ cố thuyết phục ba mẹ tôi,để tôi đi chung với hai người "

Phong khi nghe Thanh Tâm muốn đi theo,cậu liền đáp lời."

Bà là con gái đấy nếu thấy không tiện thì đừng cố ,tụi tôi không trách bà đâu"Hiếm khi nghe thấy lời này từ cái người hay móc họng mình nên Thanh Tâm cảm giác không quen.Còn An Hạ thầm nghĩ thương nhau lắm cắn nhau đau.Sau khi trải lòng với hai người bạn của mình An Hạ cũng thấy nhẹ lòng phần nào.Còn về phía Phong khi nghe nhà An Hạ không còn ai ,cậu không an tâm để An Hạ ở nhà một mình suốt nên cậu thuyết phục An Hạ và xin bố mẹ cho An Hạ ở cùng nhà mình.Sau ngày hôm đó,An Hạ lâu lâu vẫn mơ thấy người phụ nữ ấy nhưng không thường xuyên cứ cách ba hay bốn ngày mới mơ một lần.Thông thường khi mơ An Hạ chỉ nhớ cô ta luôn hỏi mình."

Sao em không về nhà?"

Câu nói cứ lặp đi lặp lại.Hôm nay buổi học cuối cùng ,ngày hôm sau sẽ bắt đầu nghỉ hè."

Mày có cần tao về nhà chung với mày để lấy đồ rồi mới đi không"Khi nghe An Hạ nói hôm nay về nhà soạn thêm ít đồ mới bắt đầu di chuyển đến địa chỉ đó , nên cậu rất lo bởi vậy từ sáng đến giờ , cậu luôn lặp lại câu hỏi này cứ một tiếng hỏi một lần.''Tao không sao đâu,tao về nhà soạn đồ đi liền mà''Phong nghe lời này,cậu cũng không nói thêm đành theo ý bạn mình vậy.An Hạ đứng trước cửa phòng mình,cậu do dự vài phần nhưng xoay nắm cửa mở vào.An Hạ nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi rời đi nhưng khi định rời đi một giọng nói từ cõi xa xăm vọng về.''Em đi đâu vậy?''Cậu cố giả vờ như không nghe thấy ,định bước đi thì bỗng nhiên cửa phòng đột ngột đống sập lại.An Hạ theo phản xạ lùi vài bước lại mép giường.''Em về chưa được bao lâu,lại đi đâu nữa vậy?''An Hạ cố giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt nhưng giọng cậu lại có chút run run.''Cô là ai,nếu có thể thì hiện ra cho tôi thấy''Sau lời nói đó An Hạ cố tình quan sát xung quanh căn phòng của mình.cậu thầm nghĩ nếu bây giờ cô ta mà hiện ra với lời tả của thằng Minh thì không biết cậu sẽ ngất hay bĩnh tĩnh đối mặt.Khoảng khắc từ góc phòng , cô gái xuất hiện với dáng vẻ con gái nam bộ ,khoác trên mình bộ bà ba màu đỏ nhưng dáng vẻ hoàn toàn không đáng sợ như thằng Minh tả.''Là cô,người xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"

Cô gái nở nụ cười hiền hoà dành cho An Hạ và nói.''Vậy em nhớ tên chị chưa?''Nghe đến câu hỏi này An Hạ có chút ngập ngừng nhưng vẫn đáp lại.''Chị tên là.....

Thu''Thu nghe An Hạ gọi tên mình ,cô vui vẻ gật đầu,mỗi đêm khi xuất hiện vào giấc mơ của em ấy,cô chưa từng được em ấy bắt chuyện lại hay gọi tên cả.''Tại sao , chị lại theo tôi chứ?

Mà chị còn vào nhà tôi được?''Nghe câu hỏi này , Thu không chần mà đáp lại.''Là em dắt chị vào mà,em không nhớ sao''Nghe đến đây , An Hạ tờ mờ đoán ra được câu trả lời cho mình,đúng chính cậu là người dắt cô ta vào nhà vì cô ta trú ẩn trong cây dù đó.Nghĩ đến đây thôi , An Hạ chỉ tiếc không đánh chính mình được,cậu nghĩ làm sao đây tự mua phiền phức vào người còn gì.Thấy An Hạ im lặng trước câu trả lời của mình,cô không đợi mà nói tiếp.''Em còn giận chuyện , chị lần trước xô thằng nhóc đó hả?''Nghe Thu nhắc đến chuyện này , An Hạ vội phân trần.''Không có''Thấy lời nói của mình có phần cọc lốc nên cậu vội nói thêm.''

Sau này,chị đừng làm vậy với người khác nữa,lỡ cậu ta mà chết thì chị mang nghiệp rất nặng''Nghe câu này , Thu cười nhưng pha chút giận dữ.''Mang nghiệp sao''Thu như bị kích động,cô cười phá lên.Thấy Thu phân tán sự tập trung vào mình,An Hạ chụp lấy thời cơ chạy về phía cửa phòng nhưng chết tiệt cửa không mở được.''Em định đi đâu?''''Định bỏ trốn hả?''An Hạ vô thức xoay người đối mặt với Thu,cậu thấy bây giờ ánh mắt của Thu không còn sự hiền dịu nữa mà thay vào đó là sự giận dữ.Thu lao nhanh về phía An Hạ , đột nhiên mặt dây chuyền mà ông nội tặng cậu lại loé tia sáng,khiến Thu bị đẩy mạnh về phía góc phòng.Bắt lấy cơ hội , An Hạ dùng sức tông mạnh vào cửa phòng chạy thật nhanh ra khỏi nhà.An Hạ chạy đến điểm hẹn cả Phong và Thanh Tâm đều đã có mặt ở đó,trên đường đi cậu đã kể hết toàn bộ sự việc cho hai người bạn của mình nghe.Cả Phong và Thanh Tâm khi nghe hết câu chuyện này,họ thầm nghĩ lần đầu tiên gặp ma nhưng không phải con ma bình thường mà là Hàng Sít Rịt !Phải hên lắm mới xui được như vậy!
 
Back
Top Bottom