Sau khi An Hạ kể toàn bộ sự việc xảy ra với mình mấy bữa nay ,cậu cố nghĩ xem mình đã va trúng cái gì hay nói mấy lời đụng phải những người khuất mặt.Thanh Tâm đang suy luận rồi sâu chuỗi từng chi tiết quá lời kể của An Hạ.Phong im bật , cậu không nghĩ hay tìm cách giải quyết ,đối với vấn đề này,cậu chưa từng trải qua , tuy là cậu hay nghe các kênh kể chuyện ma nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp,có quá nhiều thứ từ chuyện của thằng Minh gặp đến những giấc mơ rồi giọng nói vang bên tai An Hạ khiến cậu tạm thời không tiêu hoá được thông tin.An Hạ,cậu ước rằng ông vẫn còn sống thì tốt biết mấy chắc chắn ông sẽ biết cậu đã va phải vật gì đó mà khiến cho họ theo cậu như vậy."
An Hạ à , với kinh nghiệm nghe chuyện ma nhiều kênh khác nhau của tao ,tao nghĩ mày nên đi kiếm thầy đi"Phong nói ra lời này là có căn cứ vì cậu hay nghe các kênh khác nhau kể chuyện ma mà khi đụng phải nhẹ là cúng , nặng đi thầy.Khi nghe Phong nói vậy với An Hạ ,Thanh Tâm nói thêm vào."
Rồi kiếm thầy ở đâu mới được ,ông biết không?"
Đúng , ưu điểm của Phong là chỉ đúng hồng tâm nhưng nhược điểm là thầy ở đâu thì cậu ấy không nói.Thanh Tâm đang tìm cách giúp bạn mình thì trong đầu cô chợt loé ra một chuyện."
Nhớ ra rồi, An Hạ à chẳng phải ông từng kể với tôi ,ông nội của ông từng làm thấy pháp sao"Nghe đến đây , Phong càng sốc hơn chỉ mới một ngày thôi mà ba chuyện cùng ập đến,nói không chừng vài ngày tới cậu và hai người bạn này sẽ soạn gửi câu chuyện mình cho các kênh kể chuyện cũng nên."
Nhưng ông tôi mất rồi với tôi cũng không theo nghiệp thầy pháp"Nói tới đây mặt của An Hạ bí sị đi.
"Vậy ông nội của ông có sư huynh , sư đệ kiểu đồng môn không?"
Nghe Thanh Tâm nói đến đây thì An Hạ chợt nhớ ra một điều ,trước hai ngày khi ông mất ông dặn đi đặn lại nếu sau này có xảy ra chuyện gì liên quan đến tâm linh ,cậu cứ đến địa chỉ mà ông cẩn thận ghi vào sổ tay của ông , rồi đưa sợi dây chuyền cậu đang đeo trên người và nói người đó rằng , cậu là cháu của ông thì họ sẽ giúp."
Có có,cảm ơn bà nha ,nhờ bà tôi mới nhớ ra đó"Phong nghe đến đây cũng yên tâm nhưng cậu chợt nhớ ra."
Mà chỗ người đó cách thành phố xa không?"
An Hạ khi nghe Phong nói vậy vội đáp."
Xa chứ là một khu vực ở vùng ngoại ô"Khi nghe câu trả lời từ An Hạ ,Phong nói tiếp ý của mình."
Vậy không ổn,nếu xa thành phố thì An Hạ phải ở lại chỗ đó mà ở lại phải bỏ học ,mấy chuyện tâm limh không trị một cái như trong phim là xong được"Khi nghe được ý kiến của Phong,Thanh Tâm thấy rất đúng ,nên cô cố suy nghĩ phương án tốt nhất cho bạn mình.Thấy cả An Hạ và Thanh Tâm không lên tiếng ,Phong nêu tiếp ý kiến của mình."
Hay mày cố chịu đựng thêm một tháng đi,tại gần nghỉ hè ,nhà trường cho nghỉ tao sẽ nói với ba mẹ tao về quê mày chơi "Nghe ý này của Phong ,An Hạ cũng tán thành tuy chuyện này rất quan trọng nhưng việc học còn quan trọng hơn đối với cậu.Thanh Tâm thấy Phong đi theo An Hạ ,cô cũng muốn sát cánh cùng bạn mình ,vì chúng ta là một team."
Đừng lo tôi sẽ cố thuyết phục ba mẹ tôi,để tôi đi chung với hai người "
Phong khi nghe Thanh Tâm muốn đi theo,cậu liền đáp lời."
Bà là con gái đấy nếu thấy không tiện thì đừng cố ,tụi tôi không trách bà đâu"Hiếm khi nghe thấy lời này từ cái người hay móc họng mình nên Thanh Tâm cảm giác không quen.Còn An Hạ thầm nghĩ thương nhau lắm cắn nhau đau.Sau khi trải lòng với hai người bạn của mình An Hạ cũng thấy nhẹ lòng phần nào.Còn về phía Phong khi nghe nhà An Hạ không còn ai ,cậu không an tâm để An Hạ ở nhà một mình suốt nên cậu thuyết phục An Hạ và xin bố mẹ cho An Hạ ở cùng nhà mình.Sau ngày hôm đó,An Hạ lâu lâu vẫn mơ thấy người phụ nữ ấy nhưng không thường xuyên cứ cách ba hay bốn ngày mới mơ một lần.Thông thường khi mơ An Hạ chỉ nhớ cô ta luôn hỏi mình."
Sao em không về nhà?"
Câu nói cứ lặp đi lặp lại.Hôm nay buổi học cuối cùng ,ngày hôm sau sẽ bắt đầu nghỉ hè."
Mày có cần tao về nhà chung với mày để lấy đồ rồi mới đi không"Khi nghe An Hạ nói hôm nay về nhà soạn thêm ít đồ mới bắt đầu di chuyển đến địa chỉ đó , nên cậu rất lo bởi vậy từ sáng đến giờ , cậu luôn lặp lại câu hỏi này cứ một tiếng hỏi một lần.''Tao không sao đâu,tao về nhà soạn đồ đi liền mà''Phong nghe lời này,cậu cũng không nói thêm đành theo ý bạn mình vậy.An Hạ đứng trước cửa phòng mình,cậu do dự vài phần nhưng xoay nắm cửa mở vào.An Hạ nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi rời đi nhưng khi định rời đi một giọng nói từ cõi xa xăm vọng về.''Em đi đâu vậy?''Cậu cố giả vờ như không nghe thấy ,định bước đi thì bỗng nhiên cửa phòng đột ngột đống sập lại.An Hạ theo phản xạ lùi vài bước lại mép giường.''Em về chưa được bao lâu,lại đi đâu nữa vậy?''An Hạ cố giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt nhưng giọng cậu lại có chút run run.''Cô là ai,nếu có thể thì hiện ra cho tôi thấy''Sau lời nói đó An Hạ cố tình quan sát xung quanh căn phòng của mình.cậu thầm nghĩ nếu bây giờ cô ta mà hiện ra với lời tả của thằng Minh thì không biết cậu sẽ ngất hay bĩnh tĩnh đối mặt.Khoảng khắc từ góc phòng , cô gái xuất hiện với dáng vẻ con gái nam bộ ,khoác trên mình bộ bà ba màu đỏ nhưng dáng vẻ hoàn toàn không đáng sợ như thằng Minh tả.''Là cô,người xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"
Cô gái nở nụ cười hiền hoà dành cho An Hạ và nói.''Vậy em nhớ tên chị chưa?''Nghe đến câu hỏi này An Hạ có chút ngập ngừng nhưng vẫn đáp lại.''Chị tên là.....
Thu''Thu nghe An Hạ gọi tên mình ,cô vui vẻ gật đầu,mỗi đêm khi xuất hiện vào giấc mơ của em ấy,cô chưa từng được em ấy bắt chuyện lại hay gọi tên cả.''Tại sao , chị lại theo tôi chứ?
Mà chị còn vào nhà tôi được?''Nghe câu hỏi này , Thu không chần mà đáp lại.''Là em dắt chị vào mà,em không nhớ sao''Nghe đến đây , An Hạ tờ mờ đoán ra được câu trả lời cho mình,đúng chính cậu là người dắt cô ta vào nhà vì cô ta trú ẩn trong cây dù đó.Nghĩ đến đây thôi , An Hạ chỉ tiếc không đánh chính mình được,cậu nghĩ làm sao đây tự mua phiền phức vào người còn gì.Thấy An Hạ im lặng trước câu trả lời của mình,cô không đợi mà nói tiếp.''Em còn giận chuyện , chị lần trước xô thằng nhóc đó hả?''Nghe Thu nhắc đến chuyện này , An Hạ vội phân trần.''Không có''Thấy lời nói của mình có phần cọc lốc nên cậu vội nói thêm.''
Sau này,chị đừng làm vậy với người khác nữa,lỡ cậu ta mà chết thì chị mang nghiệp rất nặng''Nghe câu này , Thu cười nhưng pha chút giận dữ.''Mang nghiệp sao''Thu như bị kích động,cô cười phá lên.Thấy Thu phân tán sự tập trung vào mình,An Hạ chụp lấy thời cơ chạy về phía cửa phòng nhưng chết tiệt cửa không mở được.''Em định đi đâu?''''Định bỏ trốn hả?''An Hạ vô thức xoay người đối mặt với Thu,cậu thấy bây giờ ánh mắt của Thu không còn sự hiền dịu nữa mà thay vào đó là sự giận dữ.Thu lao nhanh về phía An Hạ , đột nhiên mặt dây chuyền mà ông nội tặng cậu lại loé tia sáng,khiến Thu bị đẩy mạnh về phía góc phòng.Bắt lấy cơ hội , An Hạ dùng sức tông mạnh vào cửa phòng chạy thật nhanh ra khỏi nhà.An Hạ chạy đến điểm hẹn cả Phong và Thanh Tâm đều đã có mặt ở đó,trên đường đi cậu đã kể hết toàn bộ sự việc cho hai người bạn của mình nghe.Cả Phong và Thanh Tâm khi nghe hết câu chuyện này,họ thầm nghĩ lần đầu tiên gặp ma nhưng không phải con ma bình thường mà là Hàng Sít Rịt !Phải hên lắm mới xui được như vậy!