Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoa Tàn Mãi Chưa Về

Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 10



Chuyện của Dương Nhi vừa xảy ra, mấy tiểu nha hoàn Trư Nhi, Cẩu Nhi, Lư Nhi trước đây được ta chuộc thân cũng theo người nhà của các nàng ấy đứng ra, nước mắt lưng tròng tố cáo sự thật Trần Mặc Cẩn coi rẻ mạng người.

Hình tượng của Trần Mặc Cẩn được xây dựng quá tốt trong suốt mấy chục năm, trước đây dù tin đồn sôi sục cũng có rất nhiều người không tin hắn sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú đó, giờ đây lại không thể không tin hắn chính là một tên cặn bã mặt người dạ thú.

Thế là, chức quan còn thiếu mà Trần Mặc Cẩn đã hao hết gia tài, khó khăn lắm mới thông suốt quan hệ để tìm được cũng rơi vào tay không, thậm chí dưới sự giúp đỡ của người nhiệt tình còn đạt đến tai trời.

Trong lòng người luôn có một mặt tối.

Cái gọi là thiên tài thanh lưu tài hoa phong nhã, dễ dàng khơi gợi sự ghen ghét căm phẫn sâu thẳm trong lòng người.

Tự nhiên phải giẫm đạp thật mạnh một cước, trơ mắt nhìn hoa trên đỉnh núi rơi vào vũng bùn bị nghiền nát đến chết, mới là sảng khoái nhất.

Nếu không phải đã liệu định được điều này, chỉ bằng năng lực của một tiểu nha hoàn như ta, làm sao có thể khiến Trần Mặc Cẩn thân bại danh liệt?

Những chuyện dơ bẩn như vậy trong mắt quan lại quyền quý không hề hiếm lạ, trong mắt Hoàng đế lại càng không hiếm lạ, chỉ cần không làm lớn chuyện thì mọi việc đều ổn.

Nhưng một khi làm lớn chuyện, đó chính là chuyện lớn liên quan đến sĩ diện của kẻ sĩ, thậm chí là của triều đình.

Hoàng đế trong cơn thịnh nộ, lấy lý do Trần Mặc Cẩn phẩm hạnh ti tiện, hành vi bất chính mà mắng mỏ hắn một trận thậm tệ, và tước bỏ công danh của hắn, đời này không được phép tham gia khoa cử nữa.

Mỗi bước mỗi xa

Đến đây, con đường làm quan của Trần Mặc Cẩn triệt để không còn hy vọng. Đối với kẻ kiêu căng ngạo mạn như hắn, điều này còn khó chịu hơn cả việc bị c.ắ.t c.ổ một nhát.

Đại phu nhân đặt nhiều kỳ vọng vào nhi tử, sau khi biết tin này thì hai mắt tối sầm, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ta là hồng nhân hàng đầu bên cạnh Trần Mặc Cẩn, dưới sự chỉ dẫn của ta, Đại phu nhân đương nhiên được chữa trị rất tốt. Chỉ là bà ta cấp hỏa công tâm, bao nhiêu thuốc đắng đổ vào cũng chẳng có tác dụng gì, trong một đêm thu gió se lạnh đã trút hơi thở cuối cùng.

Nghe nói Đại phu nhân c.h.ế.t đói, khoảnh khắc cuối cùng trước khi c.h.ế.t vẫn còn vươn tay cố với lấy chén trà ở gần đó.

Sau khi Đại phu nhân qua đời, vị lang trung bắt mạch cho bà ta đã lén lút gặp ta.

Vị đại phu trung niên quỳ xuống, nói: "Đa tạ cô nương giúp đỡ, lão phu mới có thể báo thù cho Du Nhi, lão phu vô cùng cảm kích!"

"Lưu đại phu khách sáo rồi, đây đều là việc ta nên làm."

Dựa vào ký ức của kiếp trước, ta mơ hồ nhớ rằng trước đây có một tiểu nha hoàn bị Đại phu nhân hại c.h.ế.t chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Lưu đại phu.

Kiếp trước, ông ấy gian nan tìm đến Trần phủ muốn chuộc nàng ấy về.

Lúc đó, Trần Mặc Cẩn đã thành thân với thiên kim Thừa tướng, tự nhiên sẽ không thừa nhận đã hại c.h.ế.t người.

Hắn chỉ thoái thác rằng Du Nhi là bạo bệnh qua đời, rồi giả vờ đưa cho Lưu đại phu năm mươi lạng bạc để đuổi đi.

Lưu đại phu dù có nghi ngờ, nhưng cũng không dám đối đầu với một trọng thần đang như mặt trời ban trưa trong triều, cũng chỉ đành thôi.

Kiếp này, ta đã tìm gặp ông ấy trước, lặng lẽ giới thiệu ông ấy vào phủ để khám bệnh cho Đại phu nhân và Trần Mặc Cẩn vài lần.

Nhờ vậy, ta đã nắm được cơ hội, âm thầm kết liễu Đại phu nhân.

Lúc ta sống lại thì Du Nhi đã qua đời rồi, đây cũng là điều duy nhất chúng ta có thể làm cho nàng ấy.

"Cô nương có dũng có mưu, Lưu mỗ bái phục."

Lưu đại phu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta: "Về phía Đại thiếu gia, nếu cô nương muốn ra tay cứ tùy thời nói với ta."

"Không cần đâu."

Ta lắc đầu: "Mọi chuyện chỉ nên làm một lần, không nên lặp lại. Lưu đại phu đừng đến Trần phủ nữa, cứ coi như mình không biết gì cả."

Trần Mặc Cẩn, tự ta sẽ đích thân tiễn hắn đi.

Đại phu nhân mất rồi, Trần Mặc Cẩn cũng không còn người thân duy nhất trên đời.

Nhưng hắn không hề rơi một giọt nước mắt, cũng chẳng hề nghi ngờ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Đại phu nhân, chỉ dừng linh ba ngày rồi vội vàng an táng.

Điều này cũng chẳng có gì lạ, Trần Mặc Cẩn vốn là kẻ ích kỷ nhất, đổ hết mọi chuyện làm hỏng danh tiếng của mình lên đầu Đại phu nhân, hận không thể để Đại phu nhân c.h.ế.t đi cho rồi.

Đại phu nhân mất rồi, những ngày khổ sở của Trần Mặc Cẩn không vì thế mà kết thúc.

Kể từ lần hủy hôn với Đại tiểu thư của Thừa tướng, càng không có ai muốn gả cho hắn.

Một vị "công tử thanh lưu thiên tàiử" đường đường là thế, mà ngay cả đến vợ cũng không cưới được.

Sự sa sút từ thiên đường xuống địa ngục quá lớn, khiến Trần Mặc Cẩn vốn đã âm hiểm độc ác càng trở nên điên cuồng.

Hắn mỗi ngày đều tự nhốt mình trong phòng uống rượu, cứ thế uống đến mức thành một bãi bùn lầy, ngoài ta ra không ai có thể lại gần.

Ta trơ mắt nhìn hắn ta suy sụp, trong lòng thầm tính toán thời gian.

Chắc cũng đến lúc rồi.
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 11



Chập tối hôm đó, ta đổ thuốc giải rượu cho Trần Mặc Cẩn.

Nửa tháng nay, hiếm khi hắn tỉnh táo.

Lúc này thấy ta, hắn miễn cưỡng nhếch môi: "Thử Nhi, rốt cuộc là ngươi đối xử tốt với ta nhất, giờ còn chịu ở bên cạnh ta."

Đương nhiên là phải ở lại, không ở đây thì làm sao nhìn hắn c.h.ế.t thảm?

Ta đối mặt với ánh mắt của Trần Mặc Cẩn, nhàn nhạt nói: "Ta tên là Oánh Nhi chứ không phải Thử Nhi. Đại thiếu gia ngươi... mới là con chuột trong cống rãnh, vừa bẩn vừa thối."

"..."

Mấy tháng nay, ta đối với Trần Mặc Cẩn luôn vâng lời, chưa từng trái ý. Bỗng nhiên nghe thấy lời này, hắn hoàn toàn không phản ứng kịp, ngây người một lúc mới nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Đại thiếu gia không phải đã nghe thấy rồi sao, lẽ nào còn muốn bị mắng thêm lần nữa?"

Nụ cười trên môi ta không ngừng lớn dần, tiến vài bước ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Đại thiếu gia yên tâm, nô tỳ sẽ chuẩn bị cho ngươi một tang lễ long trọng, tiễn ngươi đi một cách đàng hoàng."

"Ngươi..."

Trần Mặc Cẩn rốt cuộc không phải kẻ ngu ngốc, lúc này dường như đã hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó, vùng vẫy xông tới trừng mắt nhìn ta đầy ác độc.

"Là ngươi... là ngươi cố ý quấn lấy ta, mục đích là để phân tán tinh thần ta khiến ta không đỗ đạt, lòng dạ ngươi thật hiểm độc..."

"Sao có thể là không đỗ đạt chứ, thiếu gia không phải đã đỗ rồi sao, chỉ là đứng ở thứ hạng chót mà thôi."

Trần Mặc Cẩn bây giờ đã suy yếu đến cực độ, ta nhấc chân một cước đá vào vai hắn, đá hắn ngã sấp trở lại, rồi mới nói tiếp: "Ban đầu chuyện ngươi bá chiếm nha hoàn coi rẻ mạng người cũng là do ta truyền ra, cũng tốn không ít bạc đó."

"..."

Trần Mặc Cẩn trừng mắt nhìn ta đầy kinh ngạc, một ngụm m.á.u tươi phun ra.

Hắn tự nhiên là không thể ngờ được.

Trong mắt hắn, những kẻ như bọn ta, Thử Nhi, Dương Nhi, Trư Nhi đều là súc sinh rẻ mạt, ngay cả con người cũng không tính là gì, làm sao có thể cắn ngược lại hắn được chứ?

Nhưng hắn đã lầm.

Chó cùng rứt giậu, thỏ cùng cắn người, huống hồ bọn ta là bốn con người sống sờ sờ, không phải vật chết.

"Tiện tỳ..."

Nhổ ra một ngụm m.á.u tim, Trần Mặc Cẩn yếu ớt hơn cả vừa nãy, hắn vùng vẫy muốn xông đến vồ lấy ta, nhưng ta lại không chút hoảng loạn che bụng nhỏ.

"Nói nhiều chuyện không hay rồi, giờ nói cho Đại thiếu gia một tin tốt nhé, ta đã mang thai rồi."

Ta không hề để ý đến ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Trần Mặc Cẩn, chỉ tự mình nói: "Đại thiếu gia ham mê tửu sắc quá độ thân thể đã phế, chắc kiếp này cũng không sinh được con, đứa bé trong bụng ta là huyết mạch duy nhất của ngươi, ngươi mà g.i.ế.c ta, chẳng phải bằng g.i.ế.c c.h.ế.t con của mình sao."

"..."

Trần Mặc Cẩn dù không phải thứ tốt lành gì cũng là một nam nhân, đối với việc nối dõi tông đường có ý thức trách nhiệm tự nhiên.

Tâm trạng hắn quả nhiên hơi dịu xuống, nhìn ta đầy vẻ dò xét nghi ngờ: "Ngươi nói thật sao?"

"Tự nhiên là thật, đến nước này rồi, Đại thiếu gia ngươi còn có giá trị gì đáng để ta lừa dối sao?"

Ta mỉm cười rạng rỡ, vẻ mặt rất vô hại: "Đại thiếu gia là dòng độc đinh của Trần gia, đứa bé trong bụng ta tự nhiên là độc trong độc đinh, ta thân phận tiện tịch này làm mẫu thân có lẽ không hợp lắm nhỉ?"

Trần Mặc Cẩn hiểu ngay, nhíu mày nói: "Ngươi muốn ta cưới ngươi, quả nhiên là dám nghĩ."

"Người tiện tịch cũng là người, nếu không phải gặp đủ loại khó khăn thực sự không còn cách nào, ai cũng không muốn bị người ta khinh rẻ."

Mỗi bước mỗi xa

Ta nhìn Trần Mặc Cẩn, từng chữ một nói: "Ngươi không còn lựa chọn nào khác."

Có lẽ có, nhưng hắn sắp c.h.ế.t rồi.

Vì hương hỏa, Trần Mặc Cẩn cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp chuộc thân cho ta, rồi cưới ta làm bình thê.

Còn đích thê ư, hắn luôn cảm thấy ta không xứng.

Vậy thì có sao đâu, tất cả mọi thứ trong phủ này đều là của nhi tử ta.

Sau khi thành thân, Trần Mặc Cẩn không biết vì sao lại mắc chứng mất ngôn ngữ, người cũng không thể cử động được. Những hạ nhân được ta mời đến chăm sóc hắn, trước đây ai nấy đều từng chịu khổ trong tay hắn, tự nhiên có thù báo thù có oán báo oán.

Mười tháng hoài thai, ta hạ sinh một đứa nhi tử.

Trần Mặc Cẩn rất vui, nhưng sự ra đời của nhi tử lại chẳng thể giúp thân thể hắn tốt hơn, trái lại bệnh tình ngày càng trầm trọng.

Trước khi chết, ánh mắt hắn vẫn chăm chú gắt gao nhìn vào đứa nhi tử.

"Không có gì đáng xem cả, đây đâu phải nhi tử ruột của ngươi."

Ta cười khẩy một tiếng, nhìn Trần Mặc Cẩn như nhìn một món đồ chơi: "Ai cho ngươi tự tin, khiến ngươi nghĩ rằng ta sẽ sinh con cho một kẻ vô sỉ như ngươi, đứa bé này là cô nhi trong Thọ Từ Đường, được ta nhận nuôi thì vừa hay."

"..."

Trần Mặc Cẩn đột nhiên trợn to mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Ta trêu chọc đứa bé trong lòng, sảng khoái cười vang.

Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng.

Trần Mặc Cẩn, quả báo của ngươi chính là ta.
 
Back
Top Bottom