Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)

Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1570. Phải đi dạo vào ngày như thế này. (5)


Chapter 1570.

Phải đi dạo vào ngày như thế này. (5)
"Rốt cuộc tại sao bọn Tông Nam lại ở đây?"

Trên ngực áo của những người dẫn đầu vừa tung kiếm kích không khoan nhượng có
thêu họa tiết hình đám mây.

Hai mắt của Hắc Long Vương cũng nhìn thấy rất rõ cảnh tượng đó.

Tông Nam với Hoa Sơn chẳng khác gì chó với mèo, vậy mà sao họ lại đến nơi xa
xôi này để giúp Hoa Sơn cơ chứ?

Thậm chí, nhìn bộ dạng hành động của họ thì rõ ràng chỉ nhắm vào Hắc Long
Vương.

"Chuyện này...."

Hắn nghiến răng kèn kẹt, khiến cơ gân nổi lên trên
chiếc cằm khỏe mạnh mọc đầy râu ria.

Ngay lúc đó, một giọng nói chế giễu đập vào tai hắn.

".......

Ngươi sợ à?"

Cổ của Hắc Long Vương nặng nề quay lại.

Chỉ nhìn thấy đôi môi rách nát và đôi
mắt xung huyết kia thôi cũng đủ khiến hắn ta cảm thấy bị xúc phạm nhiều như
thế nào.

Dưới ánh nhìn hung tợn của hắn, Nam Cung Độ Huy chết dần đang cười khúc khích.

"Lẽ nào lại thế?

Đường đường là Hắc Long Vương nổi danh thiên hạ cơ mà?"

"Ta sẽ xé toạc miệng ngươi ra!"

Roẹtttt!

Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương vung vẩy dữ dội cùng với âm thanh kim loại
lao đi trong không khí.

Nam Cung Độ Huy cầm thanh kiếm lên.

Thanh kiếm với
kiếm khí bạch sắc yếu ớt chặn ngang Yển Nguyệt Đao đang bay đến.

Kenggg!

Tất nhiên là không đủ.

Cơ thể của Nam Cung Độ Huy đập xuống đất và bắn nảy lên
vài lần như con sóng gợn lăn tăn khi đứa trẻ ném viên đá lướt trên mặt nước.

Nhưng lần này hắn ta cũng bò dậy.

Dù là máu lại phụt ra.

"Hư.......

Giá trị của con người....... phải đến lúc chết.......
mới..............."

"Ngươi............"

Hắc Long Vương sử dụng tất cả sức mạnh của mình để nắm lấy Yển Nguyệt Đao và
định chém về phía Nam Cung Độ Huy.

"Bình tĩnh, Hắc Long Vương.

Bây giờ ngài phải rút lui thôi."

Hắc Long Vương quay phắt đầu lại.

Hắn đằng đằng sát khí nhìn kẻ vừa ngăn cản
mình như thể sẽ chém kẻ đó thành ngàn mảnh.

Tuy nhiên, ngay cả khi đón nhận khí thế khủng khiếp đó, khuôn mặt của kẻ ngăn
cản Hắc Long Vương vẫn bình tĩnh, không hề có sự dao động.

"Ngài đừng quên nhiệm vụ".

Ken két!

Hắc Long Vương nghiến răng kèn kẹt.

Bàn tay nắm thanh Yển Nguyệt Đao không thể
kiềm chế nộ khí, run rẩy đầy tức giận.

Hắn là Hắc Long Vương Địch Thế Quang.

Là thủ lĩnh của Trường Giang Thủy Lộ
Thập Bát Trại, là chủ nhân của con sông Trường Giang rộng lớn.

Vậy mà không phải Trường Nhất Tiếu, chỉ cỡ như Hỗ Gia Danh,.......

à không,
thậm chí chỉ là tay chân của Hỗ Gia Danh lại dám ra lệnh cho hắn!

"Hắc Long Vương!"

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc, nội công dồn đầy vào Yển Nguyệt Đao nhanh chóng
tan biến.

Rùng mình.

Hắc Long Vương cắn môi dưới của mình như thể giải tỏa tức giận, hắn cảm nhận
được vị máu tanh trong miệng và hạ Yển Nguyệt Đao xuống.

"Vì những tên khốn đó...."

"Không cần phải mạo hiểm ở đây.

Ý tại hạ là ngài còn rất nhiều cơ hội để trả
thù.

Vì mục đích không phải là chỉ giết vài tên đó."

Hắc Long Vương nhìn tên võ giả Vạn Nhân Phòng với vẻ mặt không hài lòng.

Ngay
cả khi đón nhận ánh mắt đó, tên võ giả Vạn Nhân Phòng vẫn không bộc lộ cảm
xúc.

"Ngươi ở Quân Sư Điện nhỉ?"

Là kẻ mà Hỗ Gia Danh kia dạy dỗ....... chắc chắn là kẻ biết khua môi múa mép.

Và Hắc Long Vương biết.

Người mà hắn ta thiếu chính là những kẻ như thế này.

"Phải làm sao đây?"

"Bọn chúng chỉ là những con sâu bọ".

Võ giả Vạn Nhân Phòng chuyển ánh mắt về phía những người đang lao về phía này.

Khí thế rõ ràng rất khủng khiếp.

"Mũi tên rất đáng sợ.

Đặc biệt, mũi tên bay đến từ phía sau lưng thì đến cả
tướng soái cũng không thể tránh được."

"Ừm"
"Tuy nhiên, mũi tên không có mục tiêu thì cùng lắm chỉ là tín hiệu tiễn .Không
hơn không kém."

"Kẻ chạy trốn mà có tài ăn nói hoa mĩ nhỉ?"

"Chúng ta không chạy trốn chỉ vì bị cắn một chút.

Nếu xét như vậy thì tất cả
dũng tướng trong lịch sử đều chỉ là kẻ hèn nhát rồi".

Hắc Long Vương liếc nhìn những người Hoa Sơn và Tông Nam đang lao về phía
mình.

'Chắc chắn....'
Nếu là hắn ta trong quá khứ thì hắn đã có thể hạ gục tất cả bọn chúng ngay lập
tức.

Cho dù phán đoán đó là hành động nguy hiểm đi chăng nữa thì lựa chọn của
hắn cũng sẽ không thay đổi.

Bởi trước mặt nhiều thuộc hạ như thế, hắn không thể chạy trốn chỉ vì đám nhãi
ranh được.

Nhưng Hắc Long Vương của bây giờ khác rồi.

"Thay vào đó....... nếu bọn chúng sống sót rời khỏi nơi này, ta sẽ xé xác
chúng trước tiên".

"Sẽ không có chuyện đó đâu".

Trước lời nói chắc chắn bình thản, Hắc Long Vương gật đầu một cách nặng nề.

Không biết có phải vẫn còn cảm thấy bứt rứt hay không, hắn không thể hoàn toàn
rời mắt khỏi những người đang tiến đến.

"Hắc Long Vương!"

Giọng nói của quân sư chứa đựng sự cấp bách kỳ lạ.

"Hứ!"

Cuối cùng, Hắc Long Vương quay cơ thể thô kệch đi.

"Ngươi.......

định đi đâu à?"

"......................"

Hắc Long Vương khó khăn lắm mới bình tĩnh được, gương mặt lại phun trào nộ khí
khủng khiếp.

Hắn vừa nghiến răng vừa quay lại, liền nhìn thấy Nam Cung Độ Huy đã gượng đứng
dậy từ lúc nào, và đang tiến lại gần.

"Đồ hèn nhát......."

"Ngươi............"

"Hắn chỉ đang dùng trò khích tướng, Hắc Long Vương!

Hãy để mặc hắn!"

Hắc Long Vương nhìn chằm chằm như thể muốn thiêu rụi Nam Cung Độ Huy bằng ánh
mắt đó, rồi lại quay người đi.

"Hây hấpppppp!"

Nhưng khoảnh khắc đó.

Không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, Nam Cung Độ Huy đã nhảy vọt lên và bay về
phía Hắc Long Vương.

Khí thế đó đã làm bùng nổ nộ khí mà Hắc Long Vương đang cố gắng kìm nén.

Hắc Long Vương gào to như tiếng gầm của thú vật và dốc toàn lực vung đao về
phía Nam Cung Độ Huy.

Vèoo!

Cơ thể của Nam Cung Độ Huy bị văng ra với tốc độ nhanh hơn so với khi hắn lao
vào.

Rắc!

Hắc Long Vương nắm chặt Yển Nguyệt Đao với khí thế như sắp bẻ gãy nó, định
vung lên một lần nữa, nhưng giọng nói kia lại vang lên ngăn cản.

"Hắc Long Vương!

Ngài tính chết ở đây sao!"

"Khư!"

Cánh tay của Hắc Long Vương run rẩy.

"Đừng quên thời khắc mất cánh tay đó".

Ngay khi lời nói này xuất hiện, trong mắt Hắc Long Vương liền lóe lên sự điên
cuồng.

Hắn nhìn chằm chằm vào kẻ đến từ Quân Sư Điện và gầm gừ.

"Nếu ngươi dám nhắc tới chuyện đó một lần nào nữa, ta sẽ xé cái mõm của ngươi
trước!"

"Ngài hãy bình tĩnh".

Hắc Long Vương miễn cưỡng hạ Yển Nguyệt Đao xuống.

Tay vẫn run rẩy vì nhục
nhã.

"Ngươi....... không......."

Nam Cung Độ Huy bây giờ thậm chí không thể đứng dậy, tay vẫn cầm thanh kiếm và
bò đến.

Trong tích tắc, hai mắt của Hắc Long Vương sượt qua vẻ khiếp hãi.

Nam Cung Độ Huy gan lỳ ngẩng đầu lên.

Đồng tử của hắn đã không còn tiêu điểm
và mờ mờ.

Trong giây lát, Hắc Long Vương cảm thấy tim mình đập thình thịch.

"Rốt cuộc mấy tên này...."

"Hắc Long Vương!"

"Hãy dẫn đường đi!"

"Vâng!"

Xấu hổ, tức giận, nhục nhã và cả nhoi nhói.

Hắc Long Vương kìm nén tất cả cảm xúc đó, và đi theo kẻ dẫn đường.

"Ngươi định đi đâu?"

"Những người còn lại ở bên kia Trường Giang, nên đó không phải cách hay."

"Trên sông Trường Giang có thuyền của ta".

"Vì vậy nên đó không phải là cách hay.

Trước tiên, chúng ta nên đi về hướng
Tây."

Tuy hắn không thể hiểu được lời nói này, nhưng có vẻ không phải kẻ này đang
bày trò.

Nếu đám nhóc con phía sau kia đuổi kịp Hắc Long Vương thì kẻ chết
trước chính là bản thân hắn.

"Vậy thì đừng kéo dài thời gian nữa mà hãy di chuyển đi!"

"Ưahh!"

Thanh kiếm của Chiêu Kiệt đâm xuyên qua cổ của vài tên địch.

Lưu Lê Tuyết chém đứt cổ tay của kẻ đang nhắm vào Chiêu Kiệt.

"Tránh ra đi, lũ khốn nàyyy!"

Chiêu Kiệt tuôn ra mấy lời chửi rủa cay nghiệt.

Cứ như vậy Nam Cung Độ Huy sẽ chết mất.

Ai nhìn vào cũng biết bây giờ hắn đã
tới giới hạn rồi.

Hắn không muốn nhìn thấy người hắn quen biết chết trước mặt
mình nữa.

"Chỗ kia.......

ớ?"

Lúc đó, Chiêu Kiệt đã mở to mắt.

"Sư, sư huynh!"

"Sao!"

"Hắc, Hắc Long Vương bỏ chạy!"

"Gì cơ?"

Nhuận Tông đang vung kiếm, giật mình và ngẩng đầu lên.

Mắt của hắn cũng mở to
ngay lập tức.

"Kia, ở kia...."

Hắn cũng đã nhìn thấy.

Tấm lưng của Hắc Long Vương – thủ lĩnh của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại,
một trong bốn người danh tiếng cao nhất trong Tà Phái – đang xa dần.

"Ơ......"

Nhuận Tông trong giây lát đã không biết nói gì.

Bỏ trốn?

Cũng có thể vậy mà.

Nếu gặp nguy hiểm thì rút lui cũng là lẽ thường
tình.

Nhưng Hắc Long Vương không thể làm như vậy.

Nếu Hắc Long Vương danh tiếng lẫy
lừng trong thiên hạ đó lại bỏ chạy trước những hậu khởi chi tú của Chính Phái
thì thế gian này sẽ nói gì chứ?

Ngay cả khi sống sót, hắn cũng sẽ bị chế giễu
và mỉa mai suốt đời.

Vì vậy, đã không ai nghĩ đến việc Hắc Long Vương bỏ trốn theo cách này.

"Chết tiệt...."

Bạch Thiên phát ra một giọng cố kiềm chế như rên rỉ.

Nếu muốn đuổi theo thì có thể đuổi theo.

Nhưng liệu có thể bắt được Hắc Long
Vương không?

Khó.

Một bên là những người vừa phải mở đường vừa đuổi theo, một bên là Hắc Long
Vương chỉ cần chạy mà không có chướng ngại gì.

Đứa trẻ lên ba cũng có thể phán đoán được bên nào dễ dàng đạt được mục đích
của mình hơn.

Nhưng bây giờ hắn không thể dừng lại.

Hắn đã nhảy vào giữa chiến trường.

Nếu bây giờ quay lại, hắn sẽ phải chém giết
một cách vô nghĩa số kẻ thù tương đương với số lượng người hắn đã đánh bại lúc
xông vào.

Thậm chí bây giờ bọn chúng đã ổn định và tìm lại được sự thoải mái
hơn so với vừa nãy.

Những người xung quanh hắn có thể sống sót thoát ra bằng cách nào đó, nhưng
hắn không thể đảm bảo an toàn cho những người ở phía sau và Nam Cung Thế Gia.

"Tiểu tử đần độn."

Trước khi Bạch Thiên hết mâu thuẫn, thanh kiếm của ai đó đã vượt qua không
trung như thiểm điện.

Tần Kim Long chém ngang ngực của ba tên thủy tặc trong một nhát kiếm, lạnh
lùng cười giễu cợt và nói.

"Có thể thu hồi mũi tên đã rời khỏi dây cung không?"

".......

Tần Kim Long."

"Ta sẽ mở đường.

Bây giờ không còn cách nào khác."

Đúng vậy.

Lời nói này chí phải.

Bạch Thiên nhanh chóng thừa nhận và gật đầu.

"Hãy mở đường bằng mọi giá!"

"Vâng!"

Thanh kiếm của các kiếm tu Hoa Sơn thay đổi hoàn toàn so với một lúc trước sau
khi nghe thấy mệnh lệnh.

Họ đã định chừa lại sức lực để đến giây phút cuối cùng có thể đâm kiếm vào
nhục thân của Hắc Long Vương.

Nhưng bây giờ họ dồn hết cả chỗ sức lực đó để
bắt đầu mở đường.

"Vướng víu quá!

Tránh ra!"

"Tên nào ngăn cản sẽ chết!"

"Hây hấp!"

Kiếm của Hoa Sơn và Tông Nam không phân biệt môn phái, cùng đồng lòng mãnh
liệt nghiền nát những tên thủy tặc.

"Ahhhhhh!"

"Hiccc!"

Kẻ đứng ra ngăn cản lập tức chết tức tưởi trong tiếng la hét, những kẻ chưa
kịp ngăn cản thì sợ hãi và lùi lại.

Tuy nhiên, bóng lưng của Hắc Long Vương vẫn tiếp tục nhỏ lại.

Ngay cả trong
khoảnh khắc này, khoảng cách vẫn tiếp tục được nới rộng.

"Nam Cung Thiếu Hiệp!"

"Tiểu Gia Chủ!"

Cuối cùng, Chiêu Kiệt đã đến được nơi Nam Cung Độ Huy gục ngã, đang bò bằng cả
tứ chi, và dìu hắn dậy.

"Không sao chứ!"

"Chết tiệt, làm sao mà đến mức này...."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đồng thời bày tỏ sự lo lắng và tức giận.

"Tên.......

Hắc Long....?"

Khi Nam Cung Độ Huy hỏi bằng giọng thều thào, Chiêu Kiệt liền đanh mặt lại.

"Bây giờ chúng ta đang đuổi theo...."

Trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Độ Huy đã nắm chặt vai Chiêu Kiệt.

Lực nắm mạnh
tới mức đáng ngạc nhiên không biết hắn lấy sức mạnh đó từ đâu ra.

"Tiểu Gia Chủ?"

"Ta....... ta...."

Chiêu Kiệt đã nhanh chóng gật đầu.

Dù không nghe hết hắn cũng có thể biết
được.

Nam Cung Độ Huy đang muốn nói gì.

Chiêu Kiệt cõng Nam Cung Độ Huy trên lưng.

Và bám theo theo sư thúc đang mở
đường phía trước.

"Tên đó đâu!"

"Ở kia!"

Chiêu Kiệt nghiến răng.

Mới đó Hắc Long Vương đã chạy xa.

"Chết tiệt!

Tên Tà Phái không biết liêm sỉ!

Sợ cả mấy đứa nhóc con và bỏ trốn
ư?"

"Khư..............."

Một nụ cười khó khăn phát ra từ phía sau lưng của Chiêu Kiệt.

"Tiểu Gia Chủ?"

Trong khoảnh khắc, Chiêu Kiệt đanh mặt lại vì cảm thấy thương xót.

Thật khó để
đoán được nụ cười đó chứa đựng sự trống trải lớn đến thế nào.

Hắn đã để vuột mất kẻ mà hắn muốn giết đến thế, và bây giờ đến cả tính mạng
cũng gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên, những lời nói lẩm bẩm sau đó của Nam Cung Độ Huy khác hoàn toàn so
với dự đoán.

"Thiên Võng.......

Khôi Khôi, Sơ Nhi Bất Thất (Lưới Trời Lồng Lộng, Tuy Thưa
Mà Khó Thoát)."

"Vâng?"

"Câu nói đó.......

Hình như đúng....... rồi."

Rốt cuộc tại sao tự nhiên lại nói câu đó?

Đúng lúc Chiêu Kiệt quay đầu lại
nghi hoặc.

"Tiểu Kiệt!

Đằng kia, đằng kia kìa!"

"Gì vậy?

Tự nhiên sao thế?"

Chiêu Kiệt đã nhìn thấy.

Không, hắn nghe thấy trước.

Một âm thanh mơ hồ vọng lại từ đằng xa.

Hắn đã không nghĩ đến.

Vì vậy, âm
thanh đó càng khiến hắn vui mừng và trào dâng cảm xúc.

"A Di Đà Phật!"

Bây giờ là tiếng niệm Phật hùng hồn và Phật quang hoàng kim quá đỗi quen
thuộc.

"Tiểu sư phụ!"

"Tiểu sư phụ Tuệ Nhiênnnn!"

Tuệ Nhiên dẫn dắt các đệ tử Hoa Sơn, đã đứng chặn trước mặt Hắc Long Vương
đang bỏ trốn.

Người làm đúng vai trò của mình vì người khác, đứng chặn trước kẻ bỏ lại việc
của mình mà chạy trốn.

"Chính là lúc này!

Hãy đuổi theo!"

"Vâng!"

Bạch Thiên để dành sức mạnh đến giây phút cuối cùng, đã dồn hết nội lực vào
thanh kiếm.

Ý chí đó đã thổi sự tinh tế giống như trong quá khứ vào thanh kiếm
của hắn, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Hoa mai đỏ nở rực rỡ.

Mặc dù màu sắc đỏ thẫm vẩn đục và không trong sáng nên trông thật bi thương,
nhưng cũng chính vì thế mà càng có trọng lượng và chí mạng.

"Ahhhh!"

"Ưáaaaa!"

Những kẻ bị kiếm khí cuốn đi, khắp cơ thể chúng phụt máu và bắn ra ngoài.

Tần
Kim Long lao vụt lên theo con đường vừa được mở.

"Tiểu tử ngu ngốc!

Đã yếu đuối thì hãy lùi lại phía sau!"

Kiếm khí trắng tinh tung bay như bão tuyết.

Tuy nhiên, nội lực chất chứa bên
trong lại ấm nóng hơn là lạnh lẽo.

"Hây hấpp!"

Thanh kiếm của Tần Kim Long khiến kẻ thù tản mác, và một kiếm khí khác giáng
từ phía trên xuống theo phương thẳng đứng.

Kiếm khí dứt khoát và thẳng thắn
tựa hồ như dứt khoát chẻ đôi thế gian.

Kiếm khí mà chỉ Lý Tống Bạch mới có thể tạo ra được.

"Đi đi, Quyền Chưởng Môn Nhân!

Chiêu Kiệt đạo trưởng!"

Họ không có thời gian để nói lời cảm tạ.

Bạch Thiên và Chiêu Kiệt cõng trên
lưng Nam Cung Độ Huy lao đi như tên bắn.

Mục tiêu chỉ có một.

Đó là lưng của Hắc Long Vương đang đối đầu trực diện với
Tuệ Nhiên.

"ĐỊCH THẾ QUANGGG!"

Bạch Thiên với bộ võ phục trắng tinh phần phật trong gió, lao đi như một con
chim bồ câu trắng, vung kiếm tựa hồ đang xẻ đôi không trung.

"Khực!"

Hắc Long Vương đang đẩy Tuệ Nhiên, vội vã vặn người.

Xoẹttt!

Tuy nhiên, trên mặt Hắn Long Vương đã xuất hiện một đường kẻ dài và đỏ.

Tách.

Vết thương ngang mặt và một dòng máu chảy xuống đã tạo thành hình chữ đinh (丁 ) trên khuôn mặt đó.

Bạch Thiên chĩa thanh kiếm chắc chắn về phía cổ Hắc Long Vương.

"Tới đây thôi Hắc Long Vương."

Khuôn mặt của Hắc Long Vương Địch Thế Quang méo mó một cách tàn khốc.
..
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1571. Không đơn thuần chỉ là con cáo chứ. (1)


Chapter 1571.

Không đơn thuần chỉ là con cáo chứ. (1)
Đôi mắt của Hắc Long Vương méo mó, lóe lên lục quang lạnh lẽo.

"Lũ....!"

Hắc Long Vương gằn giọng như thể không thể tiếp tục lời nói bởi cơn tức giận
phun trào, hắn dồn lực vào bàn tay đang nắm chặt thanh Yển Nguyệt Đao và vung
lên.

Roẹttt
Tuệ Nhiên chặn Yển Nguyệt Đao bằng hai tay, nhưng không thể thắng được sức
mạnh đó và bị đẩy về phía sau.

"Bọn nhãi con!"

Roeẹttt !

Ngay sau đó, thanh đao được vận đao khí đen ngòm của Hắc Long Vương bùng nổ
trút về phía Bạch Thiên.

Cảnh tượng tàn bạo giống như một con mãng xà đen
khổng lồ ôm lấy tất cả ác ý trên thế gian mà lao tới.

Trong khoảnh khắc, Bạch Thiên mặt cắt không còn giọt máu.

"Ư hấpp!"

Người chặn đao khí đó không phải là Bạch Thiên, mà là kiếm tu trẻ tuổi của Hoa
Sơn đã nhảy lên phía trước.

Kengggg!

"Nhuận Tông!"

Từ miệng Nhuận Tông phụt ra một ngụm máu đỏ tươi.

Kiếm của Hoa Sơn vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái và dữ dội.

Nhưng nói cách khác,
điều đó cũng có nghĩa là nó không phù hợp để ngăn chặn một thứ gì đó.

"Chết đi!"

Hắc Long Vương vừa gào lên, vừa ra sức ghì đao xuống.

Thanh kiếm của Nhuận
Tông bị đẩy về phía trước và bắn lên như thể bị cơn bão cuốn đi.

Một thanh kiếm khác bay đến nhanh như thiểm điện đã cùng thanh kiếm của Nhuận
Tông chắn ngang Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương.

Hình dáng của nó hoàn toàn khác với Mai Hoa Kiếm của Nhuận Tông.

So với Mai
Hoa Kiếm thì nó nặng hơn, ngắn hơn một chút.

Vì thế mà trông cũng chắc chắn
hơn.

"Khực!"

"Lý thiếu hiệp!"

Đôi môi của Lý Tống Bạch rách nhẹ và máu chảy ra.

Cho dù thanh kiếm của hắn có
lung lay, nhưng chắc chắn hắn đã ngăn chặn được thanh Yển Nguyệt Đao của Hắc
Long Vương.

Và!

Cùng với âm thanh phần phật của vạt áo bay trong gió, một bóng đen phủ trên
đầu Hắc Long Vương.

Ngay sau đó, cái bóng lao xuống như một con chim ưng săn
mồi.

Là Lưu Lê Tuyết.

Roẹttttttt
Cơn mưa của kiếm khí đỏ rực phóng ra liên tục.

Hắc Long Vương Địch Thế Quang méo mặt, thu hồi thanh Yển Nguyệt Đao và đạp
chân xuống đất.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Kiếm khí cắm xuống vị trí mà hắn ta vừa đứng.

Hắn không thể tránh hết các kiếm khí, bị cắt một đường dài nơi ngực áo, và
ngay lập tức từ nơi đó bắt đầu rỉ ra một đường huyết đỏ.

"Ngươi dám!"

"Tên Tà Phái nhà ngươi sủa ông ổng cái gì thế!"

Trước khi Hắc Long Vương kịp gầm rống lên, từ phía sau lưng hắn đã truyền tới
một giọng nói lạnh lùng và ngạo mạn.

Roẹt!

Kiếm khí trắng như tuyết trút xuống toàn thân của Hắc Long Vương.

Đó là kiếm
khí tráng lệ tới mức ngay cả thanh Yển Nguyệt Đao to lớn cũng không thể nào
chặn hết được.

Xoẹttt!

Lúc đó, Hắc Long Vương đã chọn phương pháp đơn giản hơn.

"Ồ ồ ồ ồ!"

Hắn vung Yển Nguyệt Đao theo chiều ngang.

Yển Nguyệt Đao trông giống như thanh trường qua ( 槍戈 ) dài, từng dòng đao khí đen ngòm bùng nổ từ mũi đao và lưỡi đao to bản.

Giống hệt như một vụ sạt núi đen xì bao phủ trận bão tuyết dồn dập.

Roẹt!

Hắc Long Vương thổi bay kiếm khí dữ dội và tráng lệ, rồi lập tức nhắm mũi đao
vào ngực của Tần Kim Long sắc mặt đã trắng bệch.

Keng!

Tần Kim Long vội giơ thanh kiếm lên, vừa kịp lúc chặn ngang mũi đao đang hướng
vào ngực, nhưng hắn bị đẩy lùi về sau.

"....

Cái tên khốn kiếp này."

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Kim Long thoáng qua vẻ hốt hoảng.

Đó là một sức mạnh
khủng khiếp.

Chỉ là một va chạm ngắn ngủi, cũng đã khiến cổ tay cầm thanh kiếm
của hắn ta hét lên đau đớn.

Nếu hắn giơ thanh kiếm lên muộn một chút nữa thôi, thì cổ tay hắn đã bị gãy và
thanh đao kia đã xuyên qua ngực rồi.

'Chuyện này.......

Hắc Long Vương'
Khuôn mặt của Tần Kim Long trở nên cứng đờ.

Bây giờ hắn đã thực sự cảm nhận
chắc chắn được rằng hắn đang giao chiến với ai.

Tình hình giao chiến khốc liệt đã lắng xuống một chút sau cú va chạm.

Hắc Long Vương tìm lại được sự thoải mái ít ỏi sau trận kịch chiến không kịp
thở, liền nhìn chằm chằm vào kẻ đứng bên cạnh mình chứ không phải nhìn kẻ
địch.

"Ngươi..."

"Chờ, chờ đã!

Hắc Long Vương!

Ai mà đoán được sự xuất hiện của kẻ..."

"Câm mồm!"

Xoẹtt!

Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương vung vẩy.

Đầu của kẻ đang khiếp sợ ngay lập
tức bị tách ra khỏi cơ thể.

Máu bắn vọt lên trên bầu trời rồi rơi xuống đất
một cách vô ích.

"...

Đồ vô dụng!"

Ngay từ đầu, hắn đã sai lầm khi để người mà tên Hỗ Gia Danh cử đến ở bên cạnh.

Dù Hắc Long Vương Địch Thế Quang cũng biết rõ rằng đối với chúng, hắn chỉ là
một quân cờ không hơn không kém...

Hắn nghiến răng nghiến lợi.

Ngay cả khi đã chặt đầu tên kia, hắn vẫn chưa thể
giải tỏa cơn phẫn nộ, liền đá mạnh vào thi thể đã đổ gục xuống.

Phụt!

Đã xử lý xong kẻ vướng víu, nên bây giờ không còn ai ngăn cản hắn ta nữa.

Hắc Long Vương bùng nổ cuồng khí khủng khiếp và nhìn chằm chằm vào những người
đang bao quanh hắn.

'Hoa Sơn... và Tông Nam.'
Bọn chúng chỉ là lũ oắt con.

Nhưng Hắc Long Vương biết.

Lưỡi dao của oắt con vẫn có thể đâm vào người hắn
ta.

Niềm tin rằng kẻ mạnh chỉ bị giết bởi kẻ mạnh hơn chỉ là ảo tưởng của
những người chưa từng trải trên giang hồ.

"Vậy nên.... cỡ như các ngươi mà đòi chém đầu ta à?"

"A Di Đà Phật"
Tuệ Nhiên vừa làm thế bán chưởng vừa mở miệng.

"Thí chủ đã phạm quá nhiều tội lỗi.

Bây giờ là lúc phải trả giá cho tội lỗi
đó."

"Tội?

Tội á?

Hahha"
Hắc Long Vương bật ra một tràng cười lớn.

"Ừ, đúng vậy!

Ta là tội nhân.

Nghe tên tiểu tăng tay dính đầy mùi máu tanh này
nói mà bụng dạ ta nhộn nhạo hết cả lên!"

Sắc mặt Tuệ Nhiên trở nên cứng đờ khi nghe thấy lời nói của Hắc Long Vương.

Hắn không thể phủ nhận sự thật vì ngay cả trong khoảnh khắc này, bàn tay của
hắn cũng đang ướt đẫm máu của kẻ thù.

"Nhưng mà mấy tiểu tử này!

Tội lỗi là thứ chỉ có ý nghĩa khi có người có thể
kết tội.

Các ngươi có biết nhân thế gọi những người phạm tội mà không bị kết
án là gì không?"

Hắc Long Vương nện mạnh mũi Yển Nguyệt Đao xuống đất kêu cái rầm và hét lên.

"Chính là vua!"

Cùng lúc đó, một luồng khí khổng lồ bùng nổ.

Nội lực ở mức khiến một người tu
luyện nội lực thuần khiết của Thiếu Lâm như Tuệ Nhiên cũng phải xây xẩm mặt
mày.

"Ta là vua!

Ai dám kết tội ta!".

Uy thế thực sự tương xứng với danh xưng chủ nhân của Trường Giang.

"Bất quá các ngươi chỉ là một lũ chó rừng!

Tưởng ta mất một cánh tay mà các
ngươi có thể bắt được ta sao?"

Nhãn quang xanh lét phun trào khí thế đáng sợ.

"Ta sẽ giết tất cả!"

Rầm!

Hắc Long Vương giậm chân xuống đất và xông thẳng về phía Tần Kim Long.

Hắn xoay hông về phía sau như xoắn người lại, lấy đà vung Yển Nguyệt Đao mãnh
liệt, thanh đao có thêm lực đẩy xẻ dọc không khí với khí thế khủng khiếp.

Dường như có thể chẻ đôi Tần Kim Long ngay lập tức.

"Khực!"

Tần Kim Long dốc toàn lực lùi lại phía sau.

Tuy nhiên, Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương vừa mạnh vừa nhanh.

Đến mức hắn
không tin rằng mình có thể xoay sở được với tốc độ như vậy.

Tần Kim Long dự cảm rằng nếu cứ đà này thì lưng hắn sẽ bị chẻ đôi mất, liền
dồn tất cả nội lực vào thanh kiếm.

Kenggg!

Khi thanh kiếm của Tần Kim Long và mũi của Yển Nguyệt Đao va chạm nhau trong
không trung, cơ thể của Tần Kim Long văng ra như một viên đạn pháo.

"Sư huynh!"

Lý Tống Bạch bật ra tiếng gào thét, hai mắt của Bạch Thiên phun trào nộ khí.

"Đừng có lơ đễnh!

Đối thủ là..."

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Thiên không thể nói hết câu.

Bởi vì Hắc Long Vương vừa thổi bay Tần Kim Long, liền quay lại liếc nhìn họ,
và lao người về phía con đường đang được mở thay vì tiếp tục xông lên.

Khí thế sẽ xé xác tất cả mọi người ở nơi này gần như đã biến mất.

"Bắt lấy hắn!"

Vẻ mặt Bạch Thiên tràn ngập vẻ bối rối.

Đến bây giờ, con người đó vẫn không từ bỏ ý định bỏ trốn.

À không, cho dù
không phải như vậy, thì ít nhất hắn ta cũng không có ý định sẽ giao chiến với
những người đang bao vây quanh hắn.

"Còn làm gì thế!

Đám vô dụng này!"

Ngay khi Hắc Long Vương hét lên ầm ĩ, lũ thủy tặc đã chạy ùa vào như gió.


ngay lập tức, chúng liều mạng đứng chặn phía trước Nhuận Tông đang bám theo
sau Hắc Long Vương.

"Hãy bảo vệ Hắc Long Vương!"

"Ngươi không được đi!"

"Hây hấppp!"

Thanh kiếm của Nhuận Tông bay vèo trong không trung thần tốc như kiếm của
Chiêu Kiệt, và xuyên qua cổ của đám thủy tặc.

Nhưng khoảnh khắc đó.

Nhuận Tông nhận ra.

Hắc Long Vương vừa rồi còn đang quay lưng về phía hắn mà
bỏ chạy, từ lúc nào đã quay trở lại đến ngay trước mặt hắn.

'Gì cơ....?'
Roẹt!

Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương chém theo chiều ngang.

Nhuận Tông cố gắng thu hồi thanh kiếm, nhưng kiếm của hắn đang mắc kẹt trong
xương cổ của tên thủy tặc nên phản ứng bị chậm lại.

"Khặc!"

Xoẹtttt!

Yển Nguyệt Đao cắt ngang lưng của lũ thủy tặc đang đổ xuống, rồi chém vào hông
của Nhuận Tông.

Thanh kiếm của Nhuận Tông bằng cách nào đó đã được giơ lên chặn ngang phía
trước, nhưng chắc chắn nó không chứa đủ sức mạnh cần có.

Ầm!

Cùng với một tiếng nổ ngắn và mạnh, cơ thể của Nhuận Tông đã bị bật ra.

"Sư huynhhhh!"

Chiêu Kiệt hét lên và bay về phía Nhuận Tông.

"Tiểu tử thối... không được rời mắt khỏi kẻ thù!"

Nhuận Tông ngã lăn lộn, lập tức quát tháo Chiêu Kiệt.

Nhưng giọng nói đó chẳng
lọt vào tai Chiêu Kiệt được tí nào.

Hắn chỉ tập trung nhìn vào bên hông của Nhuận Tông đang chảy máu bởi vết cắt
dài.

"Trong lúc đó thì...."

Chiêu Kiệt nghiến răng và nhanh chóng cầm máu bên hông cho Nhuận Tông.

Những
kiến thức mà Đường Tiểu Tiểu vẫn luôn lải nhải nhồi nhét bây giờ tự động hiện
lên trong đầu.

Hắn còn lôi cả bông băng bị ép mang theo ra, nhưng Nhuận Tông nắm lấy tay
Chiêu Kiệt và đẩy hắn ra, loạng choạng đứng dậy.

"Sư huynh!"

"Để sau!"

Chiêu Kiệt cắn chặt môi.

Hắn nhìn thấy bóng dáng Hắc Long Vương đứng giữa đám thủy tặc đang nhìn chằm
chằm vào mọi người.

Một cái đầu to hơn những cái khác, một phong thái mạnh mẽ
hơn.

Nhuận Tông nhai nuốt câu chửi thề trong lòng.

'...

Chết tiệt.'
Hắn muốn chửi rằng 'đồ hèn nhát'.

Hắn muốn chỉ trích rằng 'ngươi là đồ máu
lạnh, lấy cả thi thể của các thuộc hạ ra làm mồi nhử'.

Nhưng hắn không thể nói vậy.

Vì bây giờ hắn cũng đã hiểu.

Trên chiến trường
phải liều mạng đánh nhau, thì không có chỗ cho những thứ như là 'chính đáng'
hay 'hèn nhát'.

Đó không phải là 'hèn nhát' mà là 'lão luyện', và cũng là 'khôn lanh'
Hắc Long Vương nở nụ cười chế giễu.

Giống như tất cả những phẫn nộ hắn vừa
trút ra với khí thế sát phạt vừa rồi chỉ là trò đùa.

Và rồi hắn mở miệng.

"Tấn công đi!

Mục tiêu là..."

Hắc Long Vương từ từ đưa mắt lướt nhìn xung quanh.

Ánh mắt đó ngay lập tức
dừng lại ở Chiêu Kiệt.

Không, chính xác là nhìn vào Nam Cung Độ Huy đang được
cõng trên lưng Chiêu Kiệt.

"Tên tiểu tử sắp chết kia."

Ngay lập tức, đám thuộc hạ hét ầm ĩ và lao vào.

"Chết tiệt!"

"Tiểu Kiệt!"

Hắn phải dùng một tay đỡ Nam Cung Độ Huy trên lưng.

Trong tình huống như vậy,
Chiêu Kiệt không thể nào ngăn chặn tất cả những tên thủy tặc đang lao vào từ
bốn phía.

Lúc đó, Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết liền chạy về phía Chiêu Kiệt theo phản xạ.

"Ngu ngốc!"

Hắc Long Vương bay nhanh như chớp tới trước mặt Lưu Lê Tuyết đang đạp chân vào
không trung.

"Lưu sư thúcc!"

Vùuuuu!

Cơ thể của nàng ta bị bật về phía sau.

Nhưng Lưu Lê Tuyết là Lưu Lê Tuyết.

Trong lúc đó, nàng ta vẫn vung kiếm và chém vào cổ tay của Hắc Long Vương
"Lưu sư thúc!"

Lưu Lê Tuyết quay người trên không trung và hạ thấp tư thế.

Một dòng máu chảy
xuống dưới cằm trắng ngần.

Bên trong cơ thể cũng bị chấn động bởi cú đánh.

"Hứ!"

Hắc Long Vương liếc nhìn dòng máu chảy từ cổ tay và phủi đi một cách thô bạo.

"Các ngươi tưởng chỉ cần bắt kịp là có thể giết được ta à?"

".........."

"Các ngươi xem Hắc Long Vương Địch Thế Quang này chỉ đến mức đấy thôi sao?

Các
ngươi nghĩ giang hồ ca tụng các ngươi thực sự là vì thực lực của các ngươi ư?

Đúng là mấy đứa không biết thân biết phận!"

Hắn chế giễu và cười nhạo lộ liễu.

Bây giờ tất cả đã biết.

Kẻ đang đứng ở đây không đơn thuần là ma đầu ( 魔頭 ) không làm chủ được cảm xúc của mình.

Mà hắn là một lão tướng trên giang hồ, đã lì lợm sống sót qua vô số chiến
trường để đến được nơi này.

"Ta sẽ cho các ngươi biết rõ một con cáo con không còn con hổ đứng sau lưng
thì sẽ thành bộ dạng như thế nào!"

Những tên thủy tặc phun trào sát khí, bắt đầu dồn dập ùa vào từng lớp từng lớp
như thủy triều đen ngòm.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1572. Không đơn thuần chỉ là con cáo chứ. (2)


Chapter 1572.

Không đơn thuần chỉ là con cáo chứ. (2)
"Chết đi!"

Gương mặt của Bạch Thiên méo mó.

Cuộc tấn công của những tên thủy tặc ngập tràn cuồng khí?

Hắn đã kinh qua đủ
rồi.

Nhất kích của tuyệt thế cường giả xông vào để lấy mạng hắn, mạnh đến mức bụng
dạ hắn nhộn nhạo?

Nếu là như vậy thì hắn đã từng đối mặt với kẻ còn mạnh hơn
thế này.

Vì cho dù Hắc Long Vương có mạnh đến đâu thì cũng không thể nào so sánh được
với Giáo Chủ mà hắn đã từng đối đầu ở Hàng Châu.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống cả hai điều đó kết hợp với
nhau.

"Chết tiệt!"

Bạch Thiên chém đám thủy tặc đang xông vào một cách dữ dội.

Trong lúc đó, Hắc Long Vương đang nín thở đứng giữa những tên thủy tặc, đã
nhảy ra như mãnh hổ và giáng Yển Nguyệt Đao xuống.

Hai mắt của Bạch Thiên lấp lánh.

'Không được coi thường!'
Nhờ có sự chuẩn bị nên Bạch Thiên không khó khăn gì khi chặn Yển Nguyệt Đao.

Nhưng không phải là không có thiệt hại gì.

Keng!

"Khực!"

Khoảnh khắc đao va chạm với kiếm, lực xung kích khiến toàn thân hắn bị khuấy
đảo.

Dòng máu tanh bên trong cơ thể chảy ngược lên cổ họng theo đúng nghĩa
đen.

Không biết nếu là Bạch Thiên trong tình trạng hoàn toàn khỏe mạnh thì có thể
chịu đựng được nhất kích này không, nhưng với tình trạng hiện tại thì rất khó.

"Ngươi!"

Tuy nhiên, Bạch Thiên đã nuốt ngụm máu xuống và vung kiếm lên nhanh như thiểm
điện.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc và vô ích khi kiếm của hắn chỉ chém vào không trung.

Hắc Long Vương đã kịp rút lui trở lại phía sau đám thủy tặc.

"Tên hèn nhát!"

Chiêu Kiệt nhìn những tên thủy tặc liên tục tấn công và Hắc Long Vương trốn
sau bọn chúng, chửi rủa.

"Ngươi như vậy mà vẫn là Hắc Long Vương sao?

Cái tên không biết xấu hổ kia!"

"Bởi vậy mới là Tà Phái chứ.

Đệ còn mong chờ gì."

"Không phải tên Tà Phái nào cũng hèn nhát như tên khốn đó!"

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông ra sức dùng kế khích tướng (激將之計).

Mặc dù họ cố gắng làm cho đối phương kích động, nhưng thực tế Hắc Long Vương
chỉ nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt với vẻ mặt như một con rắn đang rình mò và
quan sát con mồi.

Giống như chỉ cần thấy sơ hở là nó sẽ lao vào và cắm chiếc răng nanh độc vào
cổ họng con mồi ngay lập tức.

".......

Chết tiệt"
Khuôn mặt của Chiêu Kiệt dần dần đông cứng lại.

Tình hình đã thay đổi.

Phía sau lũ thủy tặc như những con chó săn đang mù
quáng lao vào kia, là một gã thợ săn lão luyện đang đứng giương cung.

'Chẳng phải nãy hắn đã đột ngột nhảy vào sao?'
Đầu óc Chiêu Kiệt trở nên phức tạp.

Chính lúc đó.

"A Di Đà Phật!"

Cùng với tiếng niệm Phật chói tai hơn bình thường, Tuệ Nhiên đã tỏa ra Phật
quang hoàng kim.

Bách Bộ Thần Quyền.

Tuyệt kỹ vô địch của Thiếu Lâm khi đối phó với kẻ thù ở
khoảng cách xa!

Tuy nhiên, thay vì đối mặt trực diện với chưởng lực hoàng kim đó, Hắc Long
Vương đã xoay người né chưởng lực một cách điêu luyện.

"Ngươi không thể trốn đâu!"

Vútttt!

Dường như đã dự đoán được chuyện đó, Tuệ Nhiên lập tức lao nhanh về phía Hắc
Long Vương giống như một mũi tên được bắn ra.

Trong khoảnh khắc, Hắc Long Vương nở một nụ cười gian xảo rồi bất ngờ tóm lấy
tên thủy tặc đang đứng bên cạnh và ném về phía Tuệ Nhiên.

"Tên tà ác.......!"

Đúng lúc Tuệ Nhiên nghiến răng và định đẩy tên thủy tặc đang bay đến xuống
phía dưới.

Phậppp!

Một thứ gì đó đen xì đột ngột xuất hiện trên ngực của tên thủy tặc đã tái mét
vì khiếp hãi.

Đó là Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương .

Hắn ta ném tên thủy tặc để chặn tầm nhìn, rồi đâm xuyên đao qua cơ thể đó để
phóng mạnh về phía Tuệ Nhiên.

"Gì cơ.......?"

Đó là nhất kích khủng khiếp.

Đến cả Tuệ Nhiên vốn luôn bình tĩnh cũng cứng đờ.

Yển Nguyệt Đao đâm vào ngực Tuệ Nhiên.

Xoẹttt!

"Tiểu sư phụuuuuuuuu!"

Chiêu Kiệt kinh ngạc hoảng hốt hét lên .

Tuệ Nhiên bị đẩy lùi ra sau, và ngẩng đầu lên.

Danh tiếng của hắn ta không chỉ
là hư danh, trong lúc đó, hắn vẫn đan hai tay chéo vào nhau và siết chặt thanh
Yển Nguyệt Đao đang đâm vào ngực mình.

Nhờ vậy mà Yển Nguyệt Đao lẽ ra đã xẻ đôi trái tim hắn, giờ chỉ làm rách phần
da bên ngoài và dừng lại.

Nhưng đổi lại, hai cổ tay của Tuệ Nhiên đều có vết cắt sâu.

"Hứ!"

Huýttttttttt!

Hắc Long Vương thu hồi Yển Nguyệt Đao và vung thanh đao dài theo chiều ngang,
quét qua cơ thể của Tuệ Nhiên khiến hắn bay lên không trung.

Thi thể của tên
thủy tặc đã thiệt mạng khi bị Yển Nguyệt Đao xuyên qua tim bị vỡ ra từng mảnh
và rải rác khắp nơi.

"Hắc Long Vươnggggggggg!"

Lý Tống Bạch phẫn nộ hét to.

Mạch máu nổi đỏ ngầu trong mắt.

Hắn ta chưa từng nghe, mà cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi lại có con người
như thế kia.

Trên thế gian này làm gì có người nào lại ném thuộc hạ của mình ra làm mồi
nhử, và chém nát thân thể đó chỉ để làm bị thương trên da của đối phương chứ?

Nếu là con người, à không, ít nhất nếu là kẻ đeo mặt nạ của con người thì
tuyệt đối không thể làm và cũng không được phép làm như thế.

Thanh kiếm chứa đầy sự phẫn nộ của Lý Tống Bạch giáng từ trên trời xuống đất
như sét đánh.

Người ngăn cản một Lý Tống Bạch như vậy không phải là Hắc Long Vương.

Roẹt!

Xoẹt!

Lý Tống Bạch đánh mất lý chí trong khoảnh khắc và nhắm vào Hắc Long Vương,
liền bị đám thủy tặc đồng loạt phóng giáo dài vào bên hông.

Những lưỡi giáo sáng lấp lánh lạnh lùng cứa vào da và xén qua cơ bắp của Lý
Tống Bạch.

Dù vậy, trong lúc đó thanh kiếm của Lý Tống Bạch vẫn va chạm trực diện với Yển
Nguyệt Đao của Hắc Long Vương.

Kengg!

Kết quả chẳng khác nào đã được quyết định.

Cùng với tiếng ầm như đạn pháo nổ, thân hình của Lý Tống Bạch đập xuống đất
như một hòn đá bị ném đi.

Những tên thủy tặc bị cuốn vào dư lực đó quả nhiên
cũng phụt máu và bắn ra ngoài.

Hắc Long Vương nhanh chóng quan sát xung quanh, và ngay lập tức trở lại nấp
sau lũ thủy tặc.

Hắn di chuyển như quỷ thần.

Bạch Thiên chứng kiến cảnh đó, cảm thấy sống lưng lạnh toát mồ hôi.

Vốn dĩ Hắc Long Vương Địch Thế Quang đã mạnh hơn họ.

Nếu một cường giả có thể
tạo ra tình huống mà hắn có thể tùy ý giao chiến vào đúng thời điểm hắn muốn,
thì sẽ đáng sợ đến nhường nào.

'Hỗ trợ ư?'
Không có.

Ngoại trừ Nam Cung Độ Huy thì Nam Cung Thế Gia cùng lắm chỉ có thể
cầm cự.

Và thậm chí nếu tất cả những người Bạch Thương đang dẫn dắt muốn đến được chỗ
này cũng phải mất thêm nhiều thời gian nữa.

Dù Bạch Thương phải chiến đấu hết
sức thì cũng khó có thể đến đây ngay được.

Điều đó có nghĩa là chỉ với những người đang có mặt ở chỗ này phải bắt được
Hắc Long Vương.

Lần đầu tiên, trên khuôn mặt của Bạch Thiên xuất hiện cảm xúc kỳ lạ.

"....

Không, ta không sai"
Không sai.

Rõ ràng là không sai.

Lựa chọn của hắn là đúng.

Nhưng mà....... hắn thật sự đã sẵn sàng chấp nhận chưa?

Hắn có chấp nhận được
tình huống sẽ mất tất cả vì lựa chọn này không?
.......

Có phải hắn ta đã coi thường đối phương?

Bạch Thiên cắn chặt môi dưới.

Hắc Long Vương rất mạnh.

Không chỉ mạnh về võ công.

Ngay cả trong hoàn cảnh tuyệt vọng, hắn cũng rất
bình tĩnh, tận dụng mọi thứ bản thân có để đẩy Thiên Hữu Minh vào bước đường
cùng.

Mặc dù biết rằng "sức mạnh" thường bàn luận trên giang hồ không chỉ nói về tu
vi võ công của cá nhân, nhưng Bạch Thiên vẫn bắt buộc phải làm chuyện này.

Mặc dù hắn biết là bọn họ không thể nào so sánh với Hắc Long Vương về độ lão
luyện và xảo trá.

"Các ngươi định không lên nữa à?"

Bằng chứng là Hắc Long Vương đang nhìn chằm chằm về phía này mà không có chút
lo lắng nào.

Đó là gương mặt của một người biết rõ rằng càng kéo dài thời gian
thì bản thân càng có lợi.

Con cáo.

Từ đó hiện lên rõ ràng trong đầu của Bạch Thiên.

Con cáo cõng trên lưng uy
quyền của con hổ.

Cáo mượn oai hùm (狐假虎威).

Hắn chỉ là một con cáo con..........

Bạch Thiên nắm chặt thanh kiếm của mình.

Lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói hơi run run ở bên cạnh.

".......

Hắn, hắn phải đến đây rồi mới đúng chứ?"

Chiêu Kiệt cõng trên lưng Nam Cung Độ Huy nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm
thứ gì đó.

"Tiểu, tiểu tử đó chắc chắn cũng đã nghe tin rồi.......

Vậy bây giờ chắc....?"

Ken két.

Bạch Thiên nghiến răng.

Không phải hắn tức giận vì sự trông chờ đó.

Tình hình hiện tại là càng chờ đợi thì càng có nhiều thủy tặc kéo đến.

Tình
hình này không thể trì hoãn dù chỉ một khắc.

Tuy nhiên, Bạch Thiên lại đang hạ kiếm và kéo dài thời gian dưới danh nghĩa
suy nghĩ kế sách.

Lời nói đó của Chiêu Kiệt đã giúp hắn nhận ra suy nghĩ trong
sâu thẳm nội tâm mà chính bản thân hắn cũng không biết rõ.

Vì vậy hắn đã nổi giận.

Hắn đang chờ.

Mong là Thanh Minh sẽ đến.

Để giải quyết mối nguy này như thường
lệ.

Đúng vậy.

Giống như con cáo con đang chờ con hổ.

Hắc Long Vương nói đúng.

Hắn chỉ là một con cáo con không thể làm được gì nếu
không có con hổ.

Con cáo ngốc nghếch và kiêu ngạo, nhầm lẫn rằng uy thế của hổ
là của mình.

Rắc.

Bạch Thiên không thể vượt qua được nỗi hổ thẹn và căm ghét đang ập đến, đã nắm
chặt thanh kiếm.

Đúng lúc một giọng nói của ai đó đập vào tai hắn.

"Đệ ấy chưa đến."

"Sư huynh!"

Là Nhuận Tông.

Hắn ta vẫn bị chảy máu ở bên sườn, đang tiến về phía trước và
chĩa thanh kiếm vào Hắc Long Vương .

Lưu Lê Tuyết với đôi môi đỏ hơn vì rỉ máu, nói mạnh mẽ hơn bình thường và bước
lên đứng cạnh Nhuận Tông.

"Không được để hắn đến mà thấy cảnh này."

Ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta đổ dồn về Hắc Long Vương.

Trái lại, người rùng
mình trước ánh mắt ấy lại là Bạch Thiên và Chiêu Kiệt.

"A Di Đà Phật......."

Tuệ Nhiên cũng đã bước tới.

"Thanh Minh thí chủ đúng là rất tài giỏi nhưng.......

Chúng ta cũng không phải
là những người không thể làm được gì nếu thiếu thí chủ ấy".

Nhuận Tông quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.

Đó là một ánh mắt
không chứa đựng cảm xúc.

Bạch Thiên khẽ run.

Vì giống như đôi mắt của Nhuận Tông đang nói vậy.

Giống như hắn đang hỏi rằng 'Đây có phải là tình huống mà sư thúc thật sự muốn
không.

Sư thúc phớt lờ tình trạng mất năng lực của bản thân, liều lĩnh xông
lên, kéo theo cả các môn đồ khác, cuối cùng ném cả mạng sống của họ đi một
cách vô nghĩa.Tất cả những chuyện này có đúng không?'
Tất nhiên Bạch Thiên biết đây là giọng nói của cảm giác tội lỗi bên trong lòng
hắn.

Dù vậy, hắn cũng không thể không cúi đầu xuống.

Nhưng lời nói từ miệng của Nhuận Tông lại hoàn toàn khác.

"Sư thúc."

".......

Nhuận Tông, ta."

"Mệnh lệnh "
Khuôn mặt của Bạch Thiên trở nên thẫn thờ vì ngạc nhiên.

Thứ hiện lên trong mắt của Nhuận Tông hoàn toàn không phải là sự trách cứ.

Đó
là....... một niềm tin chắc chắn.

".......

Hắn không phải là đối thủ có thể chiến thắng bằng cách từng người
xông bừa vào giao chiến.

Nếu đối phương lũ lượt kéo vào, thì chúng ta cũng
phải như vậy chứ?"

"Đúng rồi.'
"Chắc, chắc chắn!"

Lưu Lê Tuyết gật đầu nhẹ nhàng, quả nhiên Chiêu Kiệt cũng đồng tình một cách
mãnh liệt.

"Nếu Quyền Chưởng Môn Nhân đưa ra chỉ thị, thì chắc chắn rất đáng tin cậy."

Lý Tống Bạch vừa nãy bị hất văng ra bởi đao của Hắc Long Vương, cũng đã lau
sạch máu trên môi và tiến đến bên cạnh Bạch Thiên.

Tần Kim Long thể hiện sự bất mãn lộ liễu trên khuôn mặt, cũng đã đến đứng ở
phía đối diện.

Giống như muốn nói rằng tuy hắn không hài lòng, nhưng bây giờ
thì không còn cách nào khác.

Bạch Thiên thẫn thờ nhìn tất cả các hành động đó, và niềm tin chắc chắn hiện
rõ trên gương mặt từng người.

Hai mắt hắn khẽ run run.

Hắn chỉ là con cáo.

Ngốc nghếch mượn uy thế của con hổ để làm ra vẻ ta đây
giỏi giang.

Nhưng họ lại tin hắn ta đến vậy.

Tin tưởng không chút nghi ngờ kẻ đầu nêu đã
đẩy họ rơi vào nguy hiểm này.

Vậy hắn ta phải làm gì?

'.......

Chẳng phải việc này đã được quyết định ngay từ đầu rồi ư?'
Việc hắn ta phải làm.

Việc hắn ta định làm.

Bạch Thiên đã ngay lập tức vươn tay ra.

Về phía Nam Cung Độ Huy, người đang
khiến cho cơ thể của Chiêu Kiệt nặng nề và chậm chạp.

"Sư thúc?"

"Đưa ta nào."

Bạch Thiên đón nhận và cõng Nam Cung Độ Huy.

Hắn lấy cả băng trong ngực áo ra
và quấn chặt vào người mình để cố định.

"Chiêu Kiệt!

Nhuận Tông!

Hãy làm như mọi khi.

Mở đường!"

"Vâng"
"Sư thúc cứ giao cho con!"

Nhất thời hắn đã quên mất, vốn dĩ Chiêu Kiệt và Nhuận Tông tuy hai mà là một.

So với khi tách ra một mình, sức mạnh khi họ cùng nhau chiến đấu sẽ được phát
huy tốt hơn.

"Tiểu sư phụ!

Lý thiếu hiệp!"

"Thí chủ hãy nói đi."

"Vâng, Quyền Chưởng Môn Nhân!"

"Hắn thường dồn hết lực vào một đòn đánh.

Nếu người phía trước mở được đường,
thì hai vị hãy cố gắng ngăn cản hoàn hảo đòn tấn công đó!"

"Vâng!"

"Tại hạ chắc chắn sẽ làm được."

Ánh mắt của Bạch Thiên dán vào lưng Lưu Lê Tuyết.

"Sư muội.

Hãy nhắm vào phía sau hắn.

Bất cứ lúc nào!"

"Muội biết rồi."

Lưu Lê Tuyết bình tĩnh trả lời.

"Còn ta?"

Bạch Thiên quay lại liếc nhìn Tần Kim Long.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt khó ưa đó, từ miệng Bạch Thiên thốt ra giọng
nói thô lỗ.

"Hãy yểm trợ mọi người, đồ ngốc."

".......

Nếu sống sót thoát khỏi đây thì người tiếp theo sẽ đến lượt đệ đó.

Hãy nhớ lấy, Tần Đồng Long."

Nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của Tần Kim Long, Bạch Thiên cười khẩy.

Hắn cầm chắc chắn thanh kiếm và quan sát Hắc Long Vương vẫn đang di chuyển cẩn
trọng.

Sẽ không có nhiều cơ hội.

Không, hắn chỉ có một cơ hội thôi.

Có lẽ nếu thất
bại trong nhất kích này, thứ còn lại với hắn chỉ là cái chết như một con cáo
đáng thương.

Không.... dù là cáo cũng chẳng sao cả.

Ngay từ đầu hắn đã không học cách để trở thành hổ.

Dù không phải cáo, mà là
mèo hoang thì cũng có thể chiến đấu được.

Nếu không thể trở thành hổ thì trở
thành con cáo cắn chết hổ là được.

Hắn chăm chú nhìn như muốn xuyên thủng kẻ thù.

Mũi đao của thanh Yển Nguyệt Đao nhấp nhô từng chút theo từng nhịp thở của Hắc
Long Vương .

Lên.

Xuống.

Lại lên.

Và....

"Ngay bây giờ!"

Ngay khi Bạch Thiên phát tín hiệu, Chiêu Kiệt đã lao về phía trước nhanh như
chớp.

Tất cả đều bám theo sau hắn như thể bị lôi đi.

Mùi máu tanh nồng nặc, nhiệt khí khiến khuôn mặt nóng bừng, cảm giác căng
thẳng như nghiền nát trái tim, và sát khí như xẻ rát bỏng làn da.

Thanh kiếm của Chiêu Kiệt vượt qua tất cả những điều đó, vương ra mạnh mẽ.

Thanh Kiếm chân chính mang tên Chiêu Kiệt, thanh kiếm được tiếp lửa từ Bạch
Thiên – người đã đánh mất thanh kiếm của mình.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1573. Không đơn thuần chỉ là con cáo. (3)


Chapter 1573.

Không đơn thuần chỉ là con cáo. (3)
Roẹtttttt!

Ba thanh Nga Mi Thích lưỡi bóng loáng nhằm thẳng vào Chiêu Kiệt.

Giống như để chứng minh rằng Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại không chỉ là
hư danh, dù ở trên mặt đất nhưng Nga Mi Thích mà bọn chúng phóng ra cũng nhanh
và sắc bén như con độc xà.

Tuy nhiên, thanh kiếm bạch sắc nhanh gấp đôi đủ để đối phó lại với cây giáo
đen.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Thanh kiếm lao từ trên trời xuống giống như ngư lôi chém vào giữa ba thanh
giáo khiến chúng bật ra cùng một lúc, và đâm vào ngực những tên thủy tặc.

Xoẹt xoẹt!

Thanh kiếm cứa vào cơ bắp và đâm vào trái tim tên thủy tặc, rồi ngay lập tức
nhắm tới đối tượng tiếp theo.

"Tránh ra!"

Chiêu Kiệt đâm sầm vai vào cơ thể của những kẻ đã tắt thở.

Vì ngay cả thời
gian chờ cho đến khi những kẻ đang mất dần sinh khí đổ xuống cũng thật đáng
tiếc.

Ầm!

Cơ thể bị va chạm bắn lên không trung và nảy ra ngoài.

Chiêu Kiệt lấy thi thể
đó làm lá chắn và chạy nhanh, hắn phóng hàng chục kiếm khí về phía đám thủy
tặc đang hốt hoảng.

Xoẹtttt!

Đó là khoái khiếm khủng khiếp đến mức ngay cả giây phút bị xuyên thủng trái
tim, kẻ địch cũng chưa kịp nhận thức về cái chết của mình.

Giống như hắn đang
chứng minh rằng biệt danh "Nhất Kiếm Phân Quang " không phải là vô nghĩa.

"Tên khốn!"

Tuy nhiên, kẻ thù cũng không phải loại dễ đối phó.

Hàng chục sợi dây xích sắt dài bay về phía Chiêu Kiệt đang phóng về phía trước
như những con rắn sống.

Cái móc hung tợn gắn ở đầu dây xích phát sáng một cách
đáng sợ dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Thiết Câu Tác Loại binh khí dị hình được Tà Phái sử dụng để bắt kẻ mạnh.

Hình ảnh hàng chục Thiết Câu Tác lao về phía Chiêu Kiệt trông giống như hàng
chục con độc xà đang bay về phía con hổ rơi vào hang rắn.

Tuy nhiên, Chiêu Kiệt thậm chí không để ý đến Thiết Câu Tác, hắn chỉ đánh và
chạy về phía trước.

Thay vào đó, Nhuận Tông đã quen với việc lao lên phía trên
đầu Chiêu Kiệt, đã trải rộng kiếm khí vào không trung.

Roẹttttttt!

Trong giây lát, hàng chục kiếm khí tách ra như một cái quạt.

Và thâu tóm tất
cả các sợi dây xích sắt đang bay vặn vẹo.

"Ha hấpp!"

Đồng thời thanh kiếm của Nhuận Tông cũng vẽ một đường mạnh mẽ xuống dưới .

Roẹttt!

Nhất kích mạnh tới mức như đập vỡ mặt đất!

Những sợi xích sắt móc vào thanh kiếm rung chuyển như mặt hồ bị hòn đá lở
khổng lồ rơi xuống.

Và những tên thủy tặc không thể chịu đựng được lực xung
kích đó đã bị văng ra, đập xuống đất cùng với dây xích.

"Hộc!"

Lực xung kích truyền tới khắp lục phủ ngũ tạng như khiến chúng nổ tung.

Tuy
nhiên, trước khi lũ thủy tặc kịp co rúm người lại trong nỗi đau đó, thanh kiếm
của Chiêu Kiệt đã bay vào.

"Tiếp tục đi!"

"Vâng!"

Rất sống động.

Hắn cảm nhận rõ những đường nét trên hoa văn được khắc trên tay cầm kiếm giống
như thung lũng lớn.

Hắn nghe rõ hơi thở của kẻ thù lớn như tiếng sấm.

Chiêu Kiệt nhạy bén cảm giác vô cùng sắc bén, liền đổi hướng.

Roẹttt!

Kiếm kích của hắn lại được phóng ra.

Kiếm kích bỏ qua phòng thủ và đặt tất cả
vào tấn công.

Cây giáo bay lên điên cuồng và kiếm khí của Chiêu Kiệt giao nhau trong không
trung.

Loẹt xoẹttttt!

Cùng với âm thanh tựa như tiếng cành cây trong khu rừng rậm rạp cọ vào nhau
trong cơn gió mạnh, lưỡi kiếm của Chiêu Kiệt liên tục đâm vào thân thể của kẻ
thù.

Tiếng la hét đầy đau đớn và cơn quằn quại giãy chết bùng nổ khắp nơi.

Đó là cảnh tượng được tạo ra bởi một kiếm khí duy nhất.

Thực sự là một đòn tấn
công khủng khiếp, nhưng đổi lại, Chiêu Kiệt đã không thể ngăn cản được một
thanh giáo nào lao về phía hắn.

Dù vậy, trong đôi mắt của Chiêu Kiệt không có chút sợ hãi nào.

"Kìa.......!"

Lý Tống Bạch đang bám theo phía sau, hốt hoảng.

"Tên tiểu tử đó lại thế nữa!"

Kengg!

Nhuận Tông đã dùng hết sức để nhảy vào.

Và ngay lập tức hất văng những thanh
giáo đang phi về phía Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt vẫn không mảy may để ý đến Nhuận
Tông và vẫn lao về phía trước.

Trong khoảnh khắc, Lý Tống Bạch cảm thấy sống lưng nổi da gà.

'Làm thế nào....'
Làm thế nào lại có thể giao phó tính mạng của mình cho người khác mà không có
một chút đắn đo như thế?

Nếu như vừa rồi Nhuận Tông chỉ muộn một chút thôi thì
Chiêu Kiệt đã không còn là người sống rồi.

Đó là niềm tin không thể nào có khi tinh thần tỉnh táo.

Con người liệu có thể
tin tưởng ai đó trong hoàn cảnh này được không?

Và sức mạnh mà mối quan hệ tin tưởng nhau đó tạo ra quả là to lớn.

"Á á á!"

"Khự!

Khu rừng chỉ được tạo thành từ con người và ác ý đã biến mất như thể gặp phải
ngọn lửa rừng.

'Khực!'
Khuôn mặt của Lý Tống Bạch tự động nhăn nhúm.

Những người đi trước đang hạ gục kẻ thù, hắn ta chỉ bám theo và chạy.

Không
phải vì hắn thiếu kinh nghiệm hơn họ.

Chỉ là hắn không kịp phản ứng với sức
bộc phá mà họ đang thể hiện.

Nhưng ngược lại, hắn đã nhìn thấy hy vọng.

'Nếu cứ như thế này!'
Lần này thật sự Hắc Long Vương!

Đúng khoảnh khắc Lý Tống Bạch ôm hy vọng và nhìn về phía trước.

"Hứ!"

Hắc Long Vương nhìn thấy Chiêu Kiệt và đám đông đó đã cười nhạo và nhảy vọt ra
phía sau.

"A...."

Lý Tống Bạch mở to hai mắt.

Đối phương xông đến thì rút lui.

Đó là một cách ứng phó hiển nhiên.

Nhưng ngay lúc đó, Lý Tống Bạch đã cảm nhận được.

Hành động rút lui bất quá
chỉ là chạy trốn đó, nói không chừng là một chiến thuật đã được đúc rút từ vô
số binh pháp.

Sau khi lôi kéo đối phương tối đa, thì lùi lại một lần cho đối phương nhìn
thấy.

Nhất thủ chính xác tới từng khắc đã phá vỡ ý chí của Lý Tống Bạch trong
giây lát.

Hắn nhìn thấy những kẻ đang bảo vệ tại vị trí mà Hắc Long Vương vừa rút lui
về.

Không, như thế vẫn chưa đủ, những tên thủy tặc vẫn tiếp tục dồn về vị trí
đó nhiều hơn.

Những tên thủy tặc vận y phục màu xanh lam, di chuyển gây ra đám bụi đất màu
vàng.

Trong tâm trí của Lý Tống Bạch xuất hiện một từ.

Giang .

Trông giống như một con sông khổng lồ.

Nơi này rõ ràng là đất liền, nhưng Hắc Long Vương sử dụng thuộc hạ của mình để
biến nơi này thành chiến trường với hình thái quen thuộc nhất.

Đúng lúc Lý Tống Bạch cố gắng lấy lại hơi thở trước cảnh tượng áp đảo.

"Tiểu Kiệt!"

"Đệ biết!"

Hai người đã nhảy xuống dòng sông đó.

Hướng thẳng về phía những tên thủy tặc
giống hệt những con sóng dữ dội kia.

Quang cảnh giống như con bọ ngựa nhấc chân trước lên về phía chiếc xe kéo đang
điên cuồng lao tới.

Nhưng khác với Lý Tống Bạch bất giác nao núng, hai người
họ không hề có một chút do dự nào.

"Liều lĩnh.........!"

"A Di Đà Phật!"

Lúc đó, bên cạnh Lý Tống Bạch vang lên tiếng niệm Phật vang rền.

"Ồ ồ ồ ồ!"

Võ phục của Tuệ Nhiên bắt đầu phồng lên như sắp nổ tung.

Hắn không vận hoàng bào của Thiếu Lâm, nhưng cũng không phải là võ phục của
Hoa Sơn.

Đó là tăng bào được sửa đổi từ võ phục màu đen của Hoa Sơn.

Tuệ Nhiên từ từ vươn tay ra.

Ùuuu!

Ngay sau đó, Phật quang hoàng kim đã bao quanh Chiêu Kiệt và Nhuận Tông.

Vô Thượng Đại Năng Lực .

Chưởng lực đạt tới đỉnh cao của võ thuật Thiếu Lâm.

Chưởng lực mềm mại nhưng mạnh mẽ đẩy lui những tên thủy tặc đang định tấn công
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.

Giống như kim quang đẩy lùi dòng nước đục của Trường
Giang.

"Hộc!"

"Bị, bị đẩy.......

ộc"
Kẻ địch lăn lộn rải rác sau đòn tấn công bất ngờ không thể dự đoán, cũng không
thể tưởng tượng đó.

Nhân lúc đó, thanh kiếm của Chiêu Kiệt lóe lên.

Xoẹt xoẹt!

Trong chốc lát, những kẻ bị xuyên thủng ngực đã phụt máu và bắn ra ngoài.

'Liệu có được không?'
Không.

Không có lý do gì để đắn đo như vậy, cũng không cần phải hoài nghi.

Cứ thế tiến lên.

Cho dù thanh kiếm của hắn không thể chạm vào Hắc Long Vương
thì cũng chẳng sao.

Vì nếu hắn ta mệt mỏi và ngã gục thì những người kế tiếp
nhất định sẽ mở tiếp con đường còn lại.

Vì vậy mà cứ tiến lên!

Xoẹtt!

Cơ thể của Chiêu Kiệt ngày càng nhanh hơn.

Nhân Kiếm Hợp Nhất .

Cảnh giới kiếm và thân thể trở thành một.

Khi đến cảnh giới đó, nhục thân của Chiêu Kiệt bắt đầu di chuyển nhanh như
thanh kiếm.

Đến mức Nhuận Tông cũng thấy quá sức khi bám theo.

Roẹt!

Kiếm khí chẻ thành hàng chục cái trong nháy mắt.

Đó không phải là kiếm khí tản mác của ngọn lửa.

Mà là kiếm khí bắn ra lả tả
như hoa mai.

Đó là kiếm của Hoa Sơn, và cũng là kiếm của riêng Chiêu Kiệt.

Hắc Long Vương đanh mặt lại, định nhảy về xa phía sau.

Vèooo!

Chiêu Kiệt tăng tốc từ vị trí đó, và bắn mình về phía Hắc Long Vương thần tốc
như kiếm khí của mình.

"Hừm!"

Hắc Long Vương hoảng sợ và giơ Yển Nguyệt Đao lên.

Xoẹt!

Hắc Long Vương nhảy lên không trung, nên thanh kiếm của Chiêu Kiệt chỉ kịp đâm
vào cổ chân hắn.

Giống như mũi tên bắn vào con đại bàng đang bay lên!

"Khực!"

Hắc Long Vương giật mình và quay người lại.

Bộ dạng giống hệt con cá bị đâm
lao.

"Ngươi!"

Roẹtt!

Hắc Long Vương giơ Yển Nguyệt Đao lên và chém theo đường chéo.

Hắn nâng Chiêu
Kiệt đang bám ở cổ chân lên.

Cơ thể của Chiêu Kiệt lơ lửng trong không trung.

Khoảnh khắc đó!

"Haayyyy!

Nhuận Tông vẫn luôn ở phía sau lưng Chiêu Kiệt như cái bóng, bất ngờ vọt lên.

Một tay nắm lấy cổ chân của Chiêu Kiệt đang bay lơ lửng, đồng thời phóng hàng
chục mai hoa kiếm khí về phía Hắc Long Vương.

Hắc Long Vương đã vung mạnh Yển Nguyệt Đao và chặn được gần hết kiếm khí đang
bay về phía mình, nhưng mai hoa kiếm khí của Nhuận Tông đã xuyên vào khoảng
trống mà Yển Nguyệt Đao to nặng kia không thể ngăn chặn như mưa sương.

Xoẹt!xoẹt!

Xoẹt!

Nhục thân to lớn bị cứa khắp chỗ và từng dòng máu bắn vào không trung.

"Tên chuột nhắt này!"

Hắc Long Vương gắng hết sức kéo Yển Nguyệt Đao.

Đao khí đen xì phủ trên lưỡi
đao to lớn cong cong như đám mây.

"Ồ ồ ồ ồ!"

Ngay sau đó, Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương đã xé toạc không khí như chiếc
dây cung được kéo căng, bay về phía Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.

"Á!"

Thật đáng sợ.

Tới mức lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

Tuy nhiên, Lý Tống Bạch cố ghìm nỗi sợ hãi đó và phóng mình về phía trước.

Đó là vai trò của hắn.

Dù có vỡ vụn cũng không được bỏ chạy.

Kengggg!

Thanh kiếm của Lý Tống Bạch đã va chạm trực diện với Yển Nguyệt Đao của Hắc
Long Vương.

Trong khoảnh khắc, máu phụt ra từ thất khiếu (七孔).

Lực va chạm mạnh tới mức khiến trước mắt hắn đen xì trong phút chốc, càn quét khắp cơ thể.

Tuy nhiên, tất cả những gì hắn làm được khi phải liều mạng như thế này chỉ là
tạm thời ngăn chặn thanh đao của Hắc Long Vương trong một chốc.

Và với khoảnh khắc ngắn ngủi hắn tạo ra đó, một hòa thượng vận tăng bào đen
vẫn bám theo phía sau hắn đã xông vào.

Rầmmm!

Nắm đấm chứa tất cả sức mạnh đã giáng vào phần cán của Yển Nguyệt Đao đang
đứng yên.

Xoẹttt!

Đao khí mãnh liệt phóng ra từ đầu mũi đao suýt soát xượt qua Chiêu Kiệt và
Nhuận Tông đang lơ lửng trên không trung.

Chệch rồi.

"Tên khốn............"

Ầm!

Hắc Long Vương bị kích động, tung nhất cước khủng khiếp về phía hông của Tuệ
Nhiên.

Mặc dù Tuệ Nhiên đan chéo hai tay đã kịp chặn đầu ngón chân đang lao đến,
nhưng hắn vẫn bị đẩy lùi sang bên khoảng ba trượng.

"Cái lũ chó chết này!"

Sự căm ghét khủng khiếp dâng lên trong đôi mắt của Hắc Long Vương.

Tuy nhiên, con cáo già lão luyện dù nộ khí dâng tới tận đỉnh đầu thì cũng vẫn
giữ được lý trí.

Thay vì xông vào thêm, hắn đạp thẳng xuống đất.

Phải rời khỏi
vị trí này.

Roẹttttt!

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, từ phía sau lưng hắn vang lên một tiếng chém
vào không khí sắc bén.

Hắc Long Vương kinh ngạc, vặn người theo bản năng.

Xoẹt!

Cơn đau nóng rát như bị que hàn dí vào lan rộng ra khắp lưng.

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết trầm lặng nhưng dữ dội đã khắc một vết sẹo dài và
sâu trên lưng Hắc Long Vương.

Đồng thời, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cùng quay người lại như hẹn trước với
nhau, đá vào không trung và lao xuống dưới.

"Ồ ồ ồ ồ!"

Hắc Long Vương giơ Yển Nguyệt Đao lên như phản xạ.

Keng!

Tâm trạng càng gấp gáp thì cơ thể càng phản ứng theo bản năng trước mối đe dọa
mà cơ thể cảm nhận được.

Yển Nguyệt Đao đã chặn hoàn toàn được thanh kiếm
phóng xuống như tia sáng của Chiêu Kiệt.

Tuy nhiên, hắn không thể ngăn cản hoàn toàn thanh kiếm mạnh mẽ của Nhuận Tông
ở phía đối diện.

Xoẹttt!

Thanh Mai Hoa Kiếm của Nhuận Tông đã đâm vào bên vai trống rỗng của hắn.

Mặc dù thanh kiếm đâm vào cơ thể con người, nhưng âm thanh phát ra giống như
tiếng búa cắt vào xương. m thanh đó được truyền đi qua cơ thể người, chứ
không phải qua không khí.

Nội lực thâm nhập vào cơ thể thông qua thanh kiếm đã khuấy đảo bên trong cơ
thể của Hắc Long Vương.

Dòng máu chảy ngược lên và khóe miệng nhanh chóng đỏ
tươi.

"Hắc Long Vươnggg!"

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Thiên cõng Nam Cung Độ Huy, đã lao thẳng vào phía
trước của Hắc Long Vương.

Đôi mắt của Hắc Long Vương mơ hồ trong chốc lát đã nhanh chóng lấy lại được
tiêu điểm.

"Ưaaaaaaap!"

Cơ bắp của Hắc Long Vương bị kéo căng ra.

Ngay sau đó, Yển Nguyệt Đao khổng lồ
đã phớt lờ đòn tấn công của những người khác, giáng xuống đỉnh đầu của Bạch
Thiên.

Đó là nhất kích mạnh đến mức tất cả mọi người đều giật mình và dừng chuyển
động.

"Đồ ngốc kia!"

Kengggg!

Và thanh kiếm ngăn chặn thanh đao đó chính là thanh kiếm của Tông Nam.

Tần Kim
Long đã dồn toàn bộ nội lực vào thân kiếm không dài lắm đó.

Sau khi ngăn chặn Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương, Tần Kim Long đã nôn ra
một ngụm máu và bị đẩy ra phía sau, rồi đập xuống đất.

Giữa dòng máu bắn vọt trong không trung, ánh mắt của Bạch Thiên và Hắc Long
Vương giao nhau dữ dội.

Rắc!

Bạch Thiên nắm chặt thanh kiếm tới mức ngón tay trắng bệch
Máu của bản thân, máu của kẻ thù đã gục ngã và máu của những người đã đấu
tranh để mở đường.

Thanh kiếm chứa tất cả những giọt máu đó đã chia cắt không trung như tia sáng.

Xoẹtttt!

Âm thanh đập vào tai tất cả mọi người.

Móng chân của con chim bị mất cánh đã đâm xuyên qua chấn thủy của Hắc Long một
cách đáng sợ.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1574. Không đơn thuần chỉ là con cáo. (4)


Chapter 1574.

Không đơn thuần chỉ là con cáo. (4)
Cảm giác đầu thanh kiếm đâm xuyên qua thứ gì đó nặng nề khiến toàn thân Bạch
Thiên run rẩy.

Răng rắc.

Hàn Thiết Kiếm được tôi luyện cuối cùng đã đâm xuyên vào nhục thân rắn chắc
như gang thép và dẻo dai như hồ keo.

Bạch Thiên thẫn thờ nhìn thanh kiếm của mình đang phân tách nhục thân khổng
lồ, đột nhiên ngước mắt lên trên.

Hắc Long Vương, hắn muốn trực tiếp nhìn thấy biểu cảm của con người đáng căm
phẫn đó trong giây phút cuối cùng.

Nhưng khoảnh khắc đó, thứ mà Bạch Thiên nhìn thấy không phải là đôi mắt của
một con thú đã bỏ cuộc trước cái chết.

Ngược lại, đó là ánh mắt rực lửa của mãnh thú đang tức giận vì bị thương.

Bốp!

Cơ thể của Bạch Thiên văng ra phía sau.

"Khư....... ahaha!"

Rắc!

Hắc Long Vương Địch Thế Quang dùng bàn tay đang cầm Yển Nguyệt Đao nắm lấy Hàn
Thiết Kiếm của Bạch Thiên đang cắm vào bụng hắn.

Hắn quyết tâm bẻ gãy nó,
nhưng do không cầm chặt được thanh kiếm, và nó là Hàn Thiết Kiếm nên hắn không
thể bẻ ngay như ý muốn.

Ngược lại, chỉ khiến thanh kiếm thêm khuấy đảo trong
bụng hắn.

Cuối cùng, Hắc Long Vương đã trút cơn phẫn nộ và rút thanh kiếm đâm vào bụng
hắn ra ngay lập tức.

Phụt!

Máu đỏ tươi tuôn trào ra từ cái lỗ thủng màu đen.

Hắc Long Vương thô bạo ném
thanh kiếm vừa rút ra, rồi nhìn chằm chằm vào những người xung quanh bằng ánh
mắt chất đầy căm ghét và oán độc.

"Lũ oắt con....... lại dám.........."

Người sống trên mũi dao, luôn phải chuẩn bị tâm lý bị con dao đâm vào cổ bất
cứ lúc nào.

Hắc Long Vương Địch Thế Quang không phải là kẻ đần độn tin rằng ít nhất bản
thân sẽ mãi mãi không chết.

Nhưng hắn đã không thể nghĩ tới chuyện có ngày bị một đám oắt con bao vây và
phải đứng giữa ranh giới sinh tử.

Ai có thể lường trước được chứ?

"Ư ưu...."

Tách tách.

Hắc Long Vương nắm lấy vết thương nơi chấn thủy và ấn nó xuống.

Đó là một
phương pháp cầm máu sơ sài.

Bởi vì bây giờ hắn không có thời gian để bình tĩnh
điểm huyệt cầm máu và bịt vết thương lại.

Mắt và tròng trắng của Hắc Long Vương đã đỏ ngầu.

"Ta.......

Ta!

Địch Thế Quang này.......

Sao có thể chết ở nơi như thế này
được!"

Hắn ta bùng phát sự tức giận và vung vẩy Yển Nguyệt Đao.

Mặc khí đen ngòm
phun ra, bay thẳng về phía Bạch Thiên đang rơi xuống.

Ngay trước khi mặc khí tấn công Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết đã lao đến như một
con phi điểu, nắm lấy vai Bạch Thiên và lăn người sang bên.

Roẹtttt!

"Tên khốn này!"

"Bình tĩnh, Kiệt Nhi!"

Chiêu Kiệt nghiến răng và lao vào Hắc Long Vương, nhưng Bạch Thiên đang lăn
lộn trên mặt đất vội ngẩng đầu lên và hét to.

"Việc bị thương.......

Khục khục!

Chuyện gấp là tên kia!

Không được để hắn
thoát!

Không được khinh suất xông vào mà tạo cơ hội cho hắn!"

Những kiếm tu Hoa Sơn và Tuệ Nhiên đã phản ứng trước tiên khi nghe thấy lời
nói của Bạch Thiên.

Họ cố kìm nén sự kích động và bao vây chặt chẽ bốn phía của Hắc Long Vương.

Giống như lời nói của Bạch Thiên, Hắc Long Vương sẽ không bao giờ thoát ra
được khỏi nơi này.

"Hưahhhh!"

Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương một lần nữa lại phun ra mặc khí khủng khiếp.

"A Di Đà Phật!"

Quyền kình khổng lồ mà Tuệ Nhiên phóng ra trúng vào mặc khí đang bay vào và
làm nó đổi hướng.

Dù đó là chân khí mà Hắc Long Vương đã dốc hết sức lực để
phóng ra.

Bùmm!

Mặc khí hắn ta phóng ra rơi xuống đất và vỡ vụn thành từng mảnh.

Trong khoảnh
khắc đó, đôi mắt của Hắc Long Vương run rẩy.

Không phải vì đòn tấn công của hắn đã bị ngăn chặn.

Cũng không phải vì uy lực
chứa trong luồng chân khí đó yếu đi một cách thảm hại.

Mà bởi vì những người vừa ngăn cản đòn tấn công của hắn ta vẫn bình tĩnh bao
vây và uy hiếp hắn.

Hắn đã giả bộ khích động và cố tạo ra khoảng trống như thường lệ, nhưng hắn
không tạo ra được tí nào.

Những người này bây giờ đã bắt đầu phản ứng như
những thợ săn lão luyện.

"Đám...."

Hắc Long Vương cắn chặt môi và hét lên.

"Đám Chính Phái làm ra vẻ ta đây!

Các ngươi không thấy xấu hổ à?"

Đó là một chiêu khiêu khích hiển nhiên, là kế khích tướng tầm thường không cần
đối phương phản ứng lại.

Chiêu Kiệt cười khẩy khi nghe thấy lời nói đó.

"Ha ha.

Nghe mới thấy tình huống này thú vị thật."

"Cái gì?

Cái tên nhãi khốn kiếp này!"

Miệng đang cười nhưng mắt Chiêu Kiệt vô cùng điềm tĩnh.

"Nếu là trước đây thì chắc ta đã bị kích động bởi lời nói đấy rồi.

Nhưng nhờ
Thủy Lộ Trại, ta đã biết được những điều ấy ấu trĩ như thế nào".

Chiêu Kiệt nói xong, không quay đầu lại mà vẫn tìm kiếm sự đồng tình.

"Đúng không, sư huynh?"

".......

Giờ nhìn thấy lưới ta vẫn còn giật mình đây này.

Sau ngày ấy, ta còn
chẳng dám đến gần mép nước cơ."

Chiêu Kiệt cười khúc khích trước lời nói điềm tĩnh của Nhuận Tông.

Miệng mỉm
cười, nhưng đôi mắt hắn không rời khỏi Hắc Long Vương dù chỉ một giây.

Đó không phải là lời nói đùa.

Ở Trường Giang, họ đã thấm thía.

Việc nói về nỗi sợ hãi trên chiến trường thật
vô nghĩa biết bao.

Việc quá tin tưởng vào võ công của bản thân nguy hiểm biết
nhường nào.

Và trên hết, việc bị bao vây đáng sợ đến mức nào.

Nếu họ không kinh qua những chuyện như vậy, thì tuyệt đối họ sẽ không thể
trưởng thành như bây giờ.

Cho nên là....

"Đây là cách chúng ta học được từ ngươi.

Hắc Long Vương."

"..............."

"Vậy nên hãy bỏ cuộc đi.

Ngươi tuyệt đối không thể thoát ra được đâu."

Chiêu Kiệt thể hiện sự chế giễu và thù địch, Nhuận Tông bình tĩnh quan sát Hắc
Long Vương, Lưu Lê Tuyết tựa hồ đang nhìn con mồi một cách vô cảm và Tuệ Nhiên
thể hiện biểu cảm phức tạp.

Và cả khuôn mặt đầy ý chí của Bạch Thiên – người vừa ngã lăn lộn đã đứng dậy
và đang đến gần.

Hắc Long Vương Địch Thế Quang nhìn tất cả họ trong ánh mắt, và biểu cảm dần
thay đổi.

Thậm chí ngay cả Lý Tống Bạch và Tần Kim Long cũng đã gắng gượng đứng dậy và
gia nhập.

Nộ khí phừng phừng trên gương mặt của Địch Thế Quang bắt đầu từ từ thay đổi,
rõ ràng là chuyển sang một cảm xúc khác.

Hắn bắt đầu cảm nhận được theo bản năng.

Cho dù ở đây có nhiều thủy tặc, cho dù giết được hết những người ở phía trước,
cho dù lực lượng của Thủy Lộ Trại vẫn còn sót lại, thì cũng không thể cứu được
mạng sống của Hắc Long Vương.

Trong tình huống này, những tên tạp nham lấp đầy xung quanh không giúp ích
được gì cho hắn.

Nghi vấn hiện lên khiến hắn bứt rứt nãy giờ tất nhiên đã trở nên rõ ràng.

'Tại sao....?

Tại sao vẫn chưa đến?

Tại sao?'
Lẽ ra bây giờ chúng phải đến rồi chứ.

Chủ nhân hiện tại của Trường Giang Thủy
Lộ Thập Bát Trại đang dẫn dắt các thuộc hạ.

Những người lãnh đạo thực sự của
Thủy Lộ Trại chứ không phải đám tạp nham đang ở đây.

Nhưng tại sao tình hình đến mức này rồi mà chúng vẫn không ló mặt ra?

Không lý
nào chúng lại không nghe tin hắn ta bị tập kích chứ?

"Ư........."

Bàn tay của Hắc Long Vương nắm lấy Yển Nguyệt Đao, run rẩy.

Hắn thở hổn hển.

Những vết thương bao phủ toàn thân khiến hắn đau đớn khủng
khiếp.

Trong số đó thì thanh kiếm của tên trắng trẻo kia đã đâm xuyên qua chấn
thủy và để lại vết thương chí mạng trên người hắn.

Nội lực không thể tập trung đúng cách như chiếc bình nứt nẻ bị rò rỉ nước.

Chắc chắn thanh kiếm kia khi đâm xuyên qua chấn thủy đã tác động đến cả đan
điền của hắn.

Có thể chạy trốn được không?

Từ nơi này?

Hắc Long Vương nắm chặt lấy ái binh của mình.

Hắn đã cố gắng tỏ ra thoải mái,
nhưng ánh mắt tự động run rẩy.

Lúc đó, Nhuận Tông nhẹ nhàng bước chân về phía trước và uy hiếp Hắc Long
Vương.

Hắc Long Vương vô thức lùi lại, và cắn chặt môi.

"Cách của ta ư............"

Ngay sau đó, từ hai mắt của hắn phun tràn khí thế hung dữ.

"Các ngươi có biết cách của ta là gì không, cái đám sâu bọ này!"

Roẹtttt!

Hắc Long Vương lao thẳng về phía Bạch Thiên.

"Ta là Hắc Long Vương!

Dù có chết ta cũng không chết một mình!

Mấy tên Hoa Sơn
chó chết này!"

Bạch Thiên không cầm kiếm nên không thể nào phát huy được thực lực của mình.

Nếu phải chọn kẻ hy sinh, thì Hắc Long Vương đương nhiên sẽ chọn Bạch Thiên.

Nhưng vấn đề là những người khác cũng đã đoán được lựa chọn đó của Hắc Long
Vương.

"Hành động hiển nhiên!"

Chiêu Kiệt đã chặn phía trước của Bạch Thiên như thể đang chờ chờ đợi sẵn.

Thanh kiếm của hắn vươn ra như tia sáng hướng về phía Hắc Long Vương.

"Khư haaaaaaa!"

Nhưng dù nhìn thấy thanh kiếm đang lao về phía mình, Hắc Long Vương cũng không
những không lùi bước mà còn càng lao nhanh hơn như một con bò điên.

Chiêu Kiệt như đâm phải người có quyết tâm liều mạng.

Hắn bàng hoàng trong giây lát.

'Gì cơ?'
Phập!

Thanh kiếm của Chiêu Kiệt xuyên qua ngực Hắc Long Vương.

Bộp!

Cùng lúc đó, Hắc Long Vương đã đánh mạnh cán đao vào Chiêu Kiệt đang bàng
hoàng.

Trước đòn tấn công bất ngờ, Chiêu Kiệt hộc máu và ngã xuống.

"Hực!"

Hắc Long Vương thở hổn hển và ho sù sụ.

Hắn phun ra cả bát máu, nhưng khí thế
không hề giảm đi chút nào.

Hắn lại nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên bằng ánh mắt
tràn đầy sát khí.

"Dừng lại!"

Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông vội vàng di chuyển, chém vào cơ thể của Hắc Long
Vương theo đường chéo.

Hai vệt máu được vẽ trên không trung.

Đó là nhất kích
dữ dội cắt xương và xẻ thịt.

Nhưng Hắc Long Vương không dừng lại mà vẫn di chuyển.

"Quyền Chưởng Môn Nhân!"

Khoảnh khắc Lý Tống Bạch và Tần Kim Long đứng chặn phía trước Bạch Thiên và
Nam Cung Độ Huy, Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương đã được vung lên hết sức.

Huýttttttttt!

"Ahhhh!"

Cánh tay của Hắc Long Vương tập trung sức mạnh, phồng lên như thể sắp nổ tung
ngay lập tức.

Sức mạnh tập trung đó phát ra ở mũi thanh Yển Nguyệt Đao.

Áaaaaa!

Lý Tống Bạch và Tần Kim Long ghì chặt hai chân xuống đất như rễ cây khổng lồ,
và cắn chặt răng.

Sau đó dốc hết sức vung kiếm hướng về phía mặc khí đang lao
tới.

Rầmmmm!

Họ vận nội lực quá gấp gáp nên đã không thể chống lại được sức mạnh của đối
phương.

Hai người không thể chống lại được mặc khí dồn đến, liền bị đẩy ra
phía sau.

"Ưaaaa!"

Hai người cố gắng cầm cự, đến cuối cùng vẫn bị mặc khí cuốn đi như thể dây
chun bị kéo đến giới hạn.

Bụp!

Bụp!

Bạch Thiên và Nam Cung Độ Huy quả nhiên cũng bị cuốn theo hai người đó, và lăn
lộn một cách thê thảm.

Do đó, sợi dây mà Bạch Thiên dùng để buộc Nam Cung Độ Huy vào người hắn cũng
đã bị đứt.

Cơ thể kiệt sức của Nam Cung Độ Huy lăn lộn như một chiếc lá bị
cuốn đi trong cơn bão vậy.

Hắc Long Vương bây giờ thể hiện khí thế điên rồ và hung bạo, điên cuồng tấn
công.

"Chết điiiiiiiiiiiiiiiii!

Á!"

"Quyền Chưởng Môn Nhânnnnnn!"

Tuệ Nhiên vội vã dùng hết sức mình để đánh một chưởng.

Trong khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn thấy.

Hắc Long Vương Địch Thế Quang đang điên cuồng, nhưng khi Tuệ Nhiên phát quyền
chưởng, hắn ta đã quay lại và nhìn thẳng vào quyền chưởng đó.

Không có.

Trong ánh mắt đó không có chút điên cuồng nào.

Cũng không có chút
kích động nào.

Tất cả những gì Tuệ Nhiên nhìn thấy chỉ là ánh mắt chìm xuống lạnh như băng.

"Ngươi, ngươi chết.......!"

Ầmmmmm!

Ngay cả trước khi Tuệ Nhiên hét lên, Hắc Long Vương đã trúng quyền chưởng,
phụt máu và bắn ra ngoài.

Hắn bị văng xa ra qua cả chỗ Bạch Thiên và đám người
đang lăn lộn trên mặt đất.

"Không được, không đượccccc!"

Một tiếng la hét phát ra từ miệng của Nhuận Tông.

Địch Thế Quang không ngăn cản.

Hắn thậm chí không nghĩ đến việc tránh né.

Vì ngay từ đầu hắn đã không có ý định né tránh.

Dù mạng sống của Hắc Long Vương chỉ còn một nửa, thì hắn vẫn cố tìm cách sống
sót đến cuối cùng.

Rầm!

Hắc Long Vương bị văng xa tới hơn chục trượng, vẫn ra sức dùng một cánh tay
còn lại cào xuống mặt đất.

Dù máu chảy ào ào ra từ thất khiếu, nhưng hắn vẫn nửa lăn nửa bò tiến về phía
trước.

'.......

Ta phải sống!'
Dù bị chặt đứt tay chân cũng được.

Dù mất võ công và trở thành phế nhân cũng
không sao.

Hắn đã học được một điều từ giang hồ tàn khốc này.

Cơ hội sẽ đến bất cứ lúc
nào với người còn sống sót.

Người chết rồi sẽ không nhận được bất cứ thứ gì.

Dù cái chết vĩ đại thế nào,
dù là vinh dự cỡ nào.

Dù là cơ hội nào, cuối cùng chỉ có người sống mới có thể nắm trong tay.

'Sống....?'
Đôi chân của hắn lảo đảo trên mặt đất.

Tuy cơ thể thô kệch chẳng khác nào cái
xác do những vết thương nặng, nhưng hắn vẫn cố vắt sức lực cuối cùng và dựng
người lên.

Sau khi dựng nhục thân khổng lồ thẳng đứng lên, thế giới như rộng mở trước mắt
hắn.

Hắn nhìn thấy những tên thuộc hạ đang chạy hết tốc lực về phía này.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Mùi vị cuộc sống tràn vào mũi hắn thay vì mùi máu tanh.

Bây giờ chỉ cần cứ thế chạy ra ngoài là có thể sống sót.

Hắn có thể ngăn cản
bất cứ kiếm kích nào lao đến từ đằng sau lưng.

"Ưuuuuuu.......

Á...."

Đó là khoảnh khắc Hắc Long Vương bộc lộ cảm xúc vẫn luôn kìm nén và cố gắng
hết sức đạp xuống đất.

Co giật!

Cơ thể hắn co giật như bị sét đánh, rồi ngay lập tức đóng băng.

"Ơ......."

Không ai có thể hiểu được.

Ngay cả đám người Hoa Sơn, bao gồm cả Bạch Thiên cũng không thể nhìn thấy.


những gì họ có thể nhìn thấy chỉ là tấm lưng của Hắc Long Vương.

Tuy nhiên, những tên thủy tặc đang chạy về phía Hắc Long Vương có thể nhìn
thấy rõ ràng.

Khuôn mặt đang tràn ngập niềm vui sướng với niềm tin có thể sống sót của Hắc
Long Vương đã biến sắc trong giây lát.

Hình ảnh chìm đắm trong nỗi hốt hoảng,
nản lòng và tuyệt vọng.

"Ngươi, ngươi..............."

Hắc Long Vương thẫn thờ nhìn vùng đất trải dài phía trước.

Không, thực ra thứ hắn ta nhìn không phải là vùng đất rộng phía trước, cũng
không phải là những tên thủy đặc đang lấp đầy trên vùng đất ấy, mà là thứ gì
đó phía bên kia.

Hắn chỉ có thể cảm nhận bằng trực giác.

Ở phía bên kia không phải là cuộc sống.

Mà là cái chết hắn đã cố vùng vẫy để né tránh.

"Ư.......

ư...."

Phải đến lúc đó hắn mới nhận ra.

Vì sao đám người kia không đến.

Làm thế nào
hắn ta lại bị đẩy đến tình cảnh này.

Và người đứng ở cuối thế giới tươi sáng kia là ai.

Nhưng dù hắn biết thì cũng không có gì thay đổi.

"Áaaaaa!"

Hắc Long Vương quay phắt người lại như sét đánh.

Ánh mắt chìm trong nỗi sợ hãi
mông lung không biết phải đi đâu, và rồi hướng về những người đang nằm lăn lộn
kia.

Thịch!

Hắn dậm xuống đất.

Cách duy nhất để sống sót ở nơi này chính là ở đằng kia.

"Lại, lại đây....!

Bàn tay còn lại của hắn ném Yển Nguyệt Đao đi và vươn ra.

Về phía cổ của Bạch
Thiên đang nằm nửa tỉnh nửa mê.

Tất cả mọi thứ của hắn đều cược vào đó.

"Lại đây!

Lại đây!"

Vị thế, phẩm cách của Hắc Long Vương mà hắn đã rất muốn bảo vệ.

Bây giờ, hắn
từ bỏ tất cả những điều đó, hắn chỉ là một con người bi thảm khát khao được
sống.

Nhưng chính vì thế mà hình ảnh đó thật thê thảm, đồng thời cũng rất sống động.

"Ahhhh!"

Hắc Long Vương không thể kiềm chế được khát vọng mãnh liệt và gào thét.

Bàn tay mở rộng cuối cùng đã chạm tới cổ của Bạch Thiên.

'Được rồi.......'
Phập!

Đúng lúc đó, trong đầu hắn vang lên một âm thanh ầm vang như tiếng sấm.

"......."

Hắn dừng tay lại.

Chơi vơi giữa không trung, chỉ cách cổ của Bạch Thiên một
tấc.

Hắc Long Vương thẫn thờ nhìn Bạch Thiên, nhìn bàn tay hắn, và nhìn không
trung.

Không, có lẽ hắn không nhìn gì cả.

Ánh mắt hắn từ từ hướng xuống dưới.

Hắn nhìn thấy thanh kiếm dài lạnh lẽo dính
một giọt máu.

Thanh kiếm quen thuộc mà hắn không bao giờ quên được.

Tách.......

Máu chảy xuống làm ướt thân kiếm và ngay sau đó cả bàn tay đen đỏ cầm thanh
kiếm cũng nhuộm màu đỏ tươi.

Cuối cùng, ánh mắt của Hắc Long Vương dừng lại ở khuôn mặt của người cầm thanh
kiếm đó.

Chính xác là ánh mắt lạnh lùng trên gương mặt đầy thương tích.

"Ngươi.........."

Khuôn mặt méo mó một cách quái dị.

Hắc Long Vương có thể biết.

Sự méo mó đó rõ ràng là "nụ cười".

"Ta.......

đã nói....... ngươi....... sẽ chết....... trong....... tay ta."

Khuôn miệng méo mó mở ra và lộ ra hàm răng ướt đẫm máu.

Tuy đáng sợ nhưng mặt khác đó là một nụ cười sảng khoái và tươi sáng.

"Nam Cung.......

" "Nợ máu....... trả máu.

Địch.......

Thế Quang...."

Hắc Long Vương im lặng nhìn Nam Cung Độ Huy rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn
thấy bầu trời xanh trải rộng.

Cho dù hắn có biến Trường Giang thành thế giới của mình đi chăng nữa, thì cũng
không thể tránh khỏi Thương Thiên
"Chết......."

Cơ thể khổng lồ của Hắc Long Vương đổ xuống như một cây cổ thụ mục nát.

".......

Tiệt......."

Rầm!

Đó thực sự là một di ngôn tầm thường, không phù hợp với một cường giả một đời
hiệu lệnh thế gian.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1575. Không đơn thuần chỉ là con cáo. (5)


Chapter 1575.

Không đơn thuần chỉ là con cáo. (5)
Không gian chìm vào trong tĩnh lặng tới rợn người.

Nhuận Tông thẫn thờ nhìn Hắc Long Vương đã ngã xuống.

Trong đôi mắt vẫn mở to dù đã chết của Hắc Long Vương, phản chiếu bầu trời
xanh thẳm.

Kết cục không ai có thể tránh được – cái chết.

Kết cục dường như có thể đến với bất cứ ai đấy, cuối cùng đã tìm đến với Hắc
Long Vương.

Trong trái tim của Nhuận Tông dấy lên một cảm giác khác biệt kỳ lạ.

Dù là người sùng bái Hắc Long Vương Địch Thế Quang, hay thậm chí là người chỉ
trích và chửi rủa hắn thì cũng không thể phủ nhận rằng hắn là một cường giả đã
một đời hiệu lệnh giang hồ.

Cuối cùng, con người như thế đã vong mạng ở nơi này.

"Ơ.........."

Phịch.

Nhuận Tông trong giây lát không biết phải làm gì, bỗng một tiếng ngồi phịch
xuống đất của ai đó đập vào tai hắn.

Nhìn lại, Chiêu Kiệt đã ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.

"Dậy ngay!"

Bạch Thiên đang ngã lăn dưới đất, ngay lập tức dựng người đứng dậy và nắm lấy
vai của Chiêu Kiệt đang ngồi bệt dưới đất.

Và hắn hung dữ dựng Chiêu Kiệt dậy.

"Vẫn chưa kết thúc!"

Hắn ta gầm gừ nói và ném ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh.

Những tên thủy tặc của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại mà Hắc Long Vương
dẫn tới nơi này vẫn đang nhìn chằm chằm về phía này.

Từng người từng người không phải là mối đe dọa, nhưng khi chúng tập trung lại
sẽ phát huy được sức mạnh như thế nào, chẳng phải chính họ đã kinh qua tới
phát ngán rồi sao.

Không thể biết được những kẻ như vậy sẽ hành xử ra sao trong tình huống này.

Vì vậy, bằng mọi cách phải duy trì sức mạnh.

Dù chỉ là khuếch trương rỗng
tuếch.

Vì như thế vẫn tốt hơn gấp trăm nghìn lần việc quay lưng lại về phía
những con thú đang bị kích động.

"Cầm kiếm lên!"

Nghe thấy giọng nói đanh thép của Bạch Thiên, mọi người vừa giải tỏa căng
thẳng được một chút lập tức lại căng như dây đàn.

Những kiếm tu Hoa Sơn và Tuệ Nhiên thương tích đầy mình đứng dựa lưng vào nhau
và cảnh giác nhìn xung quanh.

Ý chí quyết tâm dù có chuyện gì đi nữa thì họ
cũng nhất định sẽ bảo vệ phía sau của nhau.

Tuy nhiên, vốn dĩ ánh mắt của những tên thủy tặc không hướng về phía họ.

"Hắc, Hắc Long Vương......."

".......

Sao có thể như vậy được"
Nhìn thi thể của Hắc Long Vương đang dần nguội lạnh, khuôn mặt của những tên
thủy tặc bắt đầu trở nên trắng bệch.

Hắc Long Vương.

Thực sự hắn là một kẻ thống trị tàn độc.

Ít nhất đối với những thủy tặc của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại thì hắn
là vua, là hoàng đế.

Không thể nói rằng thời đại của Hắc Long Vương là thái bình thịnh trị.

Nhưng
không có một ai nghĩ rằng hắn ta sẽ chết một cách vô nghĩa như vậy.

Đó là một cái chết khó tin ngay cả khi đã tận mắt nhìn thấy thi thể.

"....

Làm sao đây nhỉ?"

"Chuyện đó sao lại nhìn ta....... làm gì......"

"Chết, chết thật rồi hả?'"
"Báo thù...."
m thanh xì xào lan rộng như làn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Bối rối, phẫn nộ, sợ hãi và nhiều cảm xúc không thể diễn tả được.

Hàng ngàn người đã tập trung lại, nên cảm xúc cũng chia thành hàng ngàn nhánh.

Tuy nhiên, sự hỗn loạn này không kéo dài.

Ngay lập tức, tất cả những cảm xúc
của mọi người đã tập trung lại một nơi.

Nó trở thành dòng nước xoáy khổng lồ
mà với sức mạnh của con người sẽ không thể nào ngăn cản nổi.

Người ném hòn đá về phía đám người hệt như kho thuốc súng đó ngay trước khi nó
phát nổ không ai khác chính là Bạch Thiên.

Bộp!

Bạch Thiên đá thi thể của Hắc Long Vương đang nằm trên đất.

"Sư thúc!"

"Làm, làm trò gì vậy!"

Việc lăng nhục thi thể của người chết là một trong những điều cấm kỵ .

Tất
nhiên đã là người thì không được làm trò đó, đặc biệt lại là người tự xưng là
đạo sĩ.

Bịch!

Tuy nhiên, Bạch Thiên không có ý định lăng mạ Hắc Long Vương.

Ý định thực sự của hắn là phơi bày thi thể của Hắc Long Vương một cách trần
trụi...

"Ư......."

"Híc....!"

Bộ dạng thảm hại của thi thể bị phơi bày ra khắp thiên hạ.

Ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không thể phủ nhận cái chết của Hắc Long
Vương.

Đôi mắt của những tên thủy tặc bắt đầu run rẩy.

Bạch Thiên nhẹ nhàng nhặt thanh Yển Nguyệt Đao bị rơi xuống đất lên và nhắm
vào đám thủy tặc.

Ánh mắt ấy lạnh lẽo tới vô cùng.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến đối phương lạnh sống
lưng.

Ngũ Kiếm muộn màng nhận ra ý đồ của Bạch Thiên, đã nhanh chóng nâng cao khí
thế và tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

"Á...."

"Tất cả, chạy điiiiii!"

"Hắc Long Vương chết rồi!

Hắc Long Vương!"

"Chúng, chúng ta cũng sẽ chết hết!

Phải quay về Trường Giang thôi, nhanh
lên!".

Đội hình cân bằng sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Không thể ngăn chặn hoàn toàn bờ đê bị nứt vỡ.

Tuy nhiên, có thể xoay chuyển
được hướng của dòng nước phun ra.

May mắn thay, dòng nước chảy siết tạo ra từ sự hỗn loạn của Thủy Lộ Trại đã đổ
về hướng khác chứ không phải về nhóm người của Bạch Thiên.

Đó là nhờ ngọn lửa
sợ hãi mà Bạch Thiên đã khơi dậy trong chúng.

"Ưaaaaaaa!"

Những tên thủy tặc dồn lại như đám mây bắt đầu bỏ chạy mà không nhìn lại phía
sau.

Bộ dạng xô đẩy nhau giống như đàn cừu đối mặt với con hổ.

Bạch Thiên vẫn chưa thả lỏng mà chăm chú theo dõi tình hình, cuối cùng đã thở
phào nhẹ nhõm và nhẹ nhàng hạ Yển Nguyệt Đao đang cầm trên tay xuống.

Phịch.

Hành động đó giống như tín hiệu, Chiêu Kiệt lại lần nữa ngồi sụp xuống.

Lần
này không chỉ Chiêu Kiệt.

Những người nãy giờ gồng lên chịu đựng cũng lần lượt
ngồi sụp xuống.

Giống như sợi chỉ bị kéo căng đứt phựt, sự căng thẳng được duy
trì đến giới hạn cuối cùng đã được giải tỏa.

".......

Sống rồi"
"Thật tình....

Ta còn tưởng chết rồi chứ."

"Sợ quá đi"
"Mấy đứa này.

Vẫn chưa được thả lỏng......."

Bạch Thiên định nói một câu nhưng đã lảo đảo trong giây lát.

Hắn cắm Yển
Nguyệt Đao xuống đất và cố gắng giữ thăng bằng cơ thể.

"Khưzzzz"
Bạch Thiên rên rỉ và nhìn lũ thủy tặc nằm rải rác, rồi lắc đầu.

"Bây giờ ta cũng không biết nữa."

Không còn ngón tay nào đủ sức ngúc ngoắc.

Tất cả đều một bộ dạng thảm hại tới
mức không thể phân định được ai hơn ai kém.

"Nam Cung thí chủ.

Không sao chứ?"

".......

Nhìn ta ổn lắm à?"

"Thí chủ còn có sức đùa thì chắc chưa chết rồi".

"Ta .......có thể .......phá vỡ...."

Tình trạng của Tuệ Nhiên bình thường nhất nên hắn chăm lo cho Nam Cung Độ Huy.

Giọng nói của hắn bình thản và thản nhiên, nhưng bàn tay hắn đang bịt vết thương và truyền nội lực cho Nam Cung Độ Huy một cách nhanh chóng và chính
xác.

Nhuận Tông im lặng chứng kiến cảnh tượng đó, rồi khẽ liếc về phía Chiêu Kiệt.

"Không sao chứ, Tiểu Kiệt?"

"Vâng, sư huynh."

Chiêu Kiệt chậm rãi gật đầu.

Tuy nhiên, ngay cả trong lúc đó, hắn cũng không
thể rời mắt khỏi thi thể của Hắc Long Vương đang nằm dài.

Giống như lo sợ rằng Hắc Long Vương sẽ đứng dậy và tấn công họ ngay lập tức.

"Chắc là chết rồi nhỉ?"

"Có lẽ vậy."

"Tên khốn gớm ghiếc...."

Dù có là mạng sống dai dẳng đến đâu thì khi bị đâm thủng trái tim cũng không
thể nào sống sót được.

Tất nhiên, Nhuận Tông cũng cảm thấy dường như Hắc Long
Vương sẽ đứng dậy và nhảy xổ vào họ ngay lập tức.

"Không ngờ lại tốn sức đến vậy......."

Đó không phải là lời nên nói sau khi đã hạ được Hắc Long Vương lừng lẫy trong
thiên hạ.

Nếu ai nghe được điều đó mà chỉ trích hay trách mắng thì cũng là một
phản ứng hợp lý.

Tuy nhiên, lập trường của Ngũ Kiếm lại khác.

Nếu là Hắc Long Vương với tất cả sức mạnh thì không nói, nhưng bây giờ Hắc
Long Vương đã ở trong tình cảnh bị mất một bên cánh tay nên không thể phát huy
toàn bộ thực lực của mình.

Vậy nên họ đã không nghĩ rằng phải vất vả như thế này mới giết được hắn.

"Vì chiến trường là nơi như vậy mà."

Tuy nhiên, cả Chiêu Kiệt lắc đầu như thể đang kiệt sức và cả Nhuận Tông đang
cố gắng duy trì tư thế bình tĩnh, bây giờ mới biết.

Rằng phương hướng của chiến trường không nhất thiết được quyết định bởi sức
mạnh.

'Suýt chút nữa thì đã vuột mất hắn rồi.'
Họ đã từng đối mặt với kẻ thù mạnh hơn.

Hắc Long Vương đương nhiên là kẻ mạnh, nhưng ngay cả khi hắn còn nguyên vẹn
thì cũng không đủ để so sánh với Giáo Chủ ở Hàng Châu.

Tuy nhiên, ở hắn có một điểm mạnh khác so với những cường giả mà trước giờ Ngũ
Kiếm đã từng đối mặt.

Sự xảo quyệt không để ý đến thể diện, sự trơ trẽn không biết xấu hổ khi bỏ
trốn, và cả khía cạnh liều lĩnh thực hiện những việc có lợi cho bản thân ngay
cả khi phải trả giá đắt.

"Giang hồ gọi đó là sự lão luyện."

Có lẽ vì thế mà hình ảnh Địch Thế Quang thể hiện rất phù hợp với hình ảnh "lão
luyện" mà giang hồ vẫn thường bàn luận.

Thứ đáng sợ không phải là tu vi võ công, mà chính là bản thân con người hắn.

Lúc đó, Chiêu Kiệt đã mở miệng.

"Nhưng mà....?"

"Hả?"

Hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào thi thể của Hắc Long Vương với vẻ mặt không
hiểu gì cả.

".......

Tại sao hắn quay lại?"

Nhuận Tông đã không thể trả lời.

Quả nhiên hắn đã nhìn thấy.

Hắc Long Vương cuối cùng đã vượt qua vòng vây.

Nếu
cứ chạy tiếp thì Hắc Long Vương đã có thể đẩy mình vào biển người là lũ thủy
tặc kia, và có thể chạy trốn.

Bọn họ khi đó đều đã bị thương nên rất khó để đuổi bắt Hắc Long Vương lại.

Tất nhiên, vết thương của Hắc Long Vương cũng nghiêm trọng, nhưng chỉ cần hắn
trốn thoát thì chẳng phải vẫn có thể sống sao?

"Nhưng sao hắn lại...."

Lý do hắn quay trở lại là gì?

Chiêu Kiệt nhìn Nhuận Tông như thể đang tìm kiếm
câu trả lời, nhưng Nhuận Tông cũng không có câu trả lời cụ thể.

"Để xem.......

Ta cũng không biết.

Chắc là hắn bị mất máu nhiều quá nên không
còn tỉnh táo được."

".......

Hay là vậy nhỉ?"

"Được rồi, và......."

Nhuận Tông nhìn Hắc Long Vương gục ngã ở đó và bình tĩnh nói.

"Ngay cả khi hắn bỏ trốn, cuối cùng hắn cũng sẽ chết ở đây thôi.

Vì sẽ có
người bám theo hắn cả trăm lần, nghìn lần để giết hắn."

"Sư huynh á?"

"Để xem nào, dù không phải là ta......."

Ánh mắt của Nhuận Tông hướng về một nơi khác.

Nơi có người đang nắm chặt Yển
Nguyệt Đao của Hắc Long Vương như một chiến lợi phẩm và đứng dựa cơ thể mệt
mỏi vào đó.

Đôi mắt của Nhuận Tông sáng lên.

".......

Nếu là con người kia thì chắc chắn sẽ làm vậy."

"..............."

Chiêu Kiệt nhận ra Bạch Thiên trong lời nói của Nhuận Tông, đã gật đầu tựa hồ
đồng tình.

"Chắc là vậy."

Trên môi hắn nở nụ cười nhạt.

Xoẹt!

"Khưzzz........................."

Tên thủy tặc bị một lỗ lớn trên ngực, sùi bọt mép.

Ánh sáng trong đôi mắt tắt
dần, thay vào đó là ánh mắt trống rỗng.

"Tại sao...."

Mười tám thủy trại cấu thành nên Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại.

Trong đó,
người có uy thế lớn nhất là Trại Chủ Xích Giao Trại Tháp Huyết Phủ Bàn Vĩ
Cung.

Cổ của hắn đang từ từ chúc xuống.

Thanh kiếm chịu toàn bộ sức nặng đó, bị cong nhẹ.

Ngay sau đó, cơ thể không
còn sức lực của hắn trượt xuống theo thanh kiếm và ngã nhào xuống.

"Khưzz......."

Hắn vẫn chưa tàn hơi thở.

Trong ánh mắt hắn phản chiếu vô số thi thể.

Thi thể
và máu nhiều tới mức nhuộm đỏ toàn bộ khu rừng này vẫn còn dư.

Tất cả đều là những thủy tặc của Xích Giao Trại đang chạy đi để cứu Hắc Long
Vương.

Tất cả bọn chúng đều đã phải bỏ mạng dưới thanh kiếm của một người đột nhiên
xuất hiện.

"Làm sao.... ngươi.......

ở đây...."

" Phập!

Thanh kiếm lạnh lùng xuyên qua cổ của hắn, dù hắn đang lẩm bẩm gì đó.

Cơ thể của Bàn Vĩ Cung co giật một phát rồi tắt thở.

"Tên Tà Phái sủa ầm ĩ."

Thanh Minh liếc nhìn bộ dạng đó mà không có bất kỳ cảm xúc nào, rồi chuyển ánh
mắt đi chỗ khác.

Từ khu rừng rậm rạp, hắn thoáng nhìn thấy vùng đất trống rộng lớn phía xa.

Thanh Minh nhìn về phía xa xôi đó và lẩm bẩm.

"Con cáo con...."

Tách!

Khi thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm vung vẩy trên không trung, những giọt máu đang
đọng trên thanh kiếm đã bay đi.

Thanh Minh nhẹ nhàng tra thanh kiếm vào vỏ, rồi xem xét xung quanh một chút và
di chuyển về phía vùng đất trống trải rộng.

Nhưng không lâu sau, bước chân hắn đã dừng lại.

Thanh Minh thẫn thờ đứng ở vị trí đó như thể đang suy nghĩ về điều gì, một lúc
sau, hắn lại lẩm bẩm một lần nữa.

".......

Bây giờ."

Đó là một giọng nói pha trộn những cảm xúc kỳ lạ.

"Không chỉ là...."

Cuối cùng, trên môi hắn nở một nụ cười sảng khoái.

"Một con cáo con."

Bước chân của hắn nhẹ nhàng, không do dự.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1576. Vậy thì hãy thử đến và lấy đi. (1)


Chapter 1576.

Vậy thì hãy thử đến và lấy đi. (1)
"Phía Hà Bắc thiếu người!".

"Ở đó có Bàng Gia mà!

Hơn nữa, vẫn chưa có nhiều kẻ địch đi đến tận Hà Bắc."

"Hiện tại bổn gia của Bàng Gia không còn ai.

Chúng ta phải hỗ trợ nhiều hơn.

Nếu lỡ ra, chúng có thể xâm nhập vào Bắc Kinh.

Sau đó...."

"Vậy đội đang ở phía Hà Nam hãy đi hỗ trợ cho Hà Bắc.

Hà Nam có Thiếu Lâm nên
sẽ chống chọi tốt hơn."

"Chẳng phải Thiếu Lâm ở Tung Sơn vẫn chưa có động thái gì sao?"

"Không sao đâu!

Xin hãy cứ làm như ta nói đi"
"Vâng!"

Đường Tiểu Tiểu đã nhanh chóng hối thúc.

"Tiếp theo nào!

Tiếp theo!"

"Có đội có thành viên y sư bị thương nên đã rời khỏi đội.

Họ yêu cầu chúng ta
phái cử nhân lực y sư thay thế".

"Chỉ đối phó với những tên đó thôi mà cũng bị thương á?"

".......

Người đó bị chém vào lưng khi đang mải trị thương."

Đường Tiểu Tiểu cắn nhẹ môi.

Bản năng của con người là sẽ nhắm vào người cầm kiếm trước khi nhắm vào người
cầm kim châm.

Nhưng xử lý kẻ yếu đang chìa lưng ra trước quả nhiên cũng là bản
năng của con người.

Nàng ta đã không thể lường trước việc này.

Giả như tu vi của đối phương cao hơn một chút thì thiệt hại sẽ tăng theo cấp
số nhân.

"Ta sẽ phải chỉnh đốn lại quy tắc hành động.

Trước tiên hãy cử nhân lực đi để
thay thế cho những người bị thương."

"Bây giờ chúng ta không còn nhân lực."

"Hãy gộp hai nhóm ít người thành một và cử thành viên y sư còn lại đi hỗ trợ.

Nếu được thì hãy chọn trong số những người đi lên phía Bắc!"

"Vâng, tại hạ biết rồi!"

Tất cả các chỉ thị đều trôi chảy như dòng nước.

Những người đứng cách đó không xa dõi theo nữ nhân ấy đồng loạt cảm thán.

".......

Quá đỉnh."

"Đúng vậy."

Ngồi không và đưa ra chỉ thị không phải là việc gì khó lắm.

Tuy nhiên, trong
tình huống phải tiếp nhận các báo cáo và vấn đề dồn dập, rồi ngay lập tức phải
đưa ra phán đoán và tìm ra câu trả lời tốt nhất là việc mà ngay cả đối với
những người lão luyện trong giang hồ cũng cảm thấy khó.

Nhưng không phải ai khác, mà là Đường Tiểu Tiểu đang làm việc đó một cách
thuần thục.

"Là bẩm sinh chăng?"

"Dù sao thì phụ thân cũng là Môn Chủ....... chắc từ nhỏ đã chứng kiến và học
hỏi được nhiều rồi."

"Là dòng dõi Đường Môn nên thế ư?"

Tất cả đều thán phục trước hình ảnh bình tĩnh của Đường Tiểu Tiểu.

Nhưng sự thật là nội tâm của nàng ta đang rối bời.

Nàng ta hỏi bằng giọng cao
hơn.

"Còn các đội của Đường Môn đã đi chi viện ở Trường Giang thì sao?"

"Chuyện đó.... họ đến nơi rồi, nhưng có chút vấn đề."

"Vấn đề á?"

Đôi mắt của Đường Tiểu Tiểu trở nên sắc bén.

Người vừa nói liền bị giật mình,
và trả lời như hét lên.

"Họ, họ đã đi đến gần đó, nhưng một số đội đã gặp phải các thủy trại của Thủy
Lộ Trại đang di chuyển đơn độc!

Họ phải giao chiến với chúng nên đã không thể
hợp quân với Hoa Sơn ".

Đường Tiểu Tiểu nắm chặt nắm đấm bên trong tay áo rộng đặc trưng của Đường
Môn.

"Vậy còn đối ứng thì sao?"

"Có vẻ như nếu xông vào thì khả năng lớn là phải hy sinh nên họ bảo chờ lệnh".

Lông mi của Đường Tiểu Tiểu run rẩy.

Dù ở đây đưa mệnh lệnh xuống thì khi họ nhận được lệnh, cuộc chiến cũng đã kết
thúc rồi.

Những người đang ra chiến trường không thể không biết điều đó.

Họ yêu cầu phải
có lệnh mới tiến lên, đồng nghĩa với việc nói rằng họ sẽ không nhảy vào chiến
trường.

Nhưng cũng không thể trách họ được.

Chỉ với tầm chục người mà muốn xuyên thủng
lực lượng của một thủy trại và tiến lên thì có khác nào tự sát?

"Vậy.........."

Đường Tiểu Tiểu luôn đưa ra câu trả lời nhanh chóng, nhưng lần này đã ngập
ngừng.

Không được thể hiện ra bộ dạng bối rối hay lo lắng.

Đó là nghĩa vụ của người
đứng đầu ở đây.

Nàng biết điều ấy.......

Nhưng đôi khi nàng cảm thấy nghĩa vụ
đó quá khắc nghiệt.

Giống như bây giờ.

"Trước tiên là...."

Nàng ta cố gắng kìm nén cảm xúc đang bùng cháy, và định đưa ra chỉ thị.

"Cấp báo!

Trường Giang!

Có cấp báo từ Trường Giang!."

Đường Tiểu Tiểu lập tức quay phắt đầu về phía đó.

"Các đội xông vào kẻ địch!

Các vị Hoa Sơn đã lấy mạng Hắc Long Vương Địch Thế
Quang."

Lấy mạng.

Ngay khi nghe thấy điều đó, đôi chân của Đường Tiểu Tiểu như không còn sức
lực.

"Nghe nói những tàn dư của Thủy Lộ Trại đang rải rác khắp nơi!"

"A...."

Thấy Đường Tiểu Tiểu lảo đảo, Đường Minh nhanh chóng nắm lấy cánh tay và đỡ
nàng ta.

Ông ta nói với giọng nói nghẹn ngào.

"Làm được rồi!

Họ làm được rồi, Tiểu Tiểu à!"

"..............."

Một tiếng thở dài như đuối sức tuôn ra từ miệng của Đường Tiểu Tiểu.

Nàng ta
muốn phun ra một tràng mắng chửi, nhưng bây giờ nàng ta chẳng còn sức mà nói.

"Là thật hả....?"

Nỗi lo lắng lại len lỏi hiện lên trên gương mặt vừa mới nhẹ nhõm được một chút
của nữ nhân.

"Người bị thương thì sao?"

"Chuyện, chuyện đó vẫn chưa thấy báo cáo....?"

"Nếu Thủy Lộ Trại tan tác thì những thủy trại chặn phía trước cũng sẽ rút lui!

Hãy nói lại tình hình và cử ngay các y sư ra chiến trường, nhanh lên!".

"Vâng!"

Đường Tiểu Tiểu một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Vì báo cáo vẫn chưa chắc chắn nên nàng ta vẫn chưa thể hoàn toàn hết lo lắng,
nhưng nàng ta cảm thấy được an ủi vì đã tránh được tình huống tồi tệ nhất mà
nàng ta từng tưởng tượng.

"May quá, Tiểu Tiểu à."

".......

Vâng, thúc phụ."

Đường Minh gật đầu với vẻ mặt rạng rỡ.

"Ta biết họ sẽ làm được.

Các sư huynh đệ của con thật là những người không thể
biết giới hạn ".

".......

Không có giới hạn trong việc gây ra chuyện chứ ạ.

Ai ngờ được không
có Thanh Minh sư huynh mà vẫn xảy ra chuyện như vậy."

"Haha.

Sư huynh đệ vốn dĩ giống.......

Khưm"
Khi ánh mắt của Đường Tiểu Tiểu trở nên sắc bén, Đường Minh vừa ho vừa lén lút
né tránh ánh mắt đó.

Không khí căng thẳng đã được giải tỏa một cách nhẹ nhàng.

"Dù sao thì sau này con cũng sẽ cằn nhằn họ đến chảy máu tai mới thôi.

Rốt
cuộc là họ đang nghĩ gì vậy chứ?"

Đường Tiểu Tiểu nghiến răng.

Tuy nhiên, khuôn mặt của nàng ta đã giãn ra đầy
nhẹ nhõm khác hẳn với lúc trước.

"Vậy thì trước tiên...."

Nàng ta quyết tâm và định ra chỉ thị lại.

Huýttttttttt!

Đột nhiên, một tiếng kêu lớn như tiếng còi vang lên trên đầu.

Đường Tiểu Tiểu vội vàng nhìn lên trên, thì thấy một con chim màu hoàng kim
nhỏ bay lượn trên bầu trời xanh.

Đôi mắt của Đường Tiểu Tiểu khẽ dao động.

"Đó là..."

Nàng đưa tay lên như phản xạ, con chim vàng liền đổi hướng và nhanh chóng đậu
xuống đó.

Trên chân nó có cột một ống tre.

Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng mở ống tre và giở triện thư ra.

"A......."

Một lúc sau, một tiếng thở dài như rên rỉ phát ra từ đôi môi nàng ta.
●●●●
" y, Lâu rồi mới gặp"
".......

Cái tên tiểu tử điên đó."

"Đến nhanh quá, nhanh gớm."

"Vẫn hoàn toàn lành lặn nhỉ?"

"Lưu, Lưu sư thúc.

Cầm kiếm chi vậy?"

Thanh Minh thản nhiên vẫy tay và bước đến.

Bạch Thiên và Nhuận Tông chửi rủa,
Lưu Lê Tuyết rút kiếm ra.

Thanh Minh nhún vai.

"Dù vậy thì tất cả vẫn sống sót hết nhỉ?"

"Sư thúc, con giết hắn được không?"

"....

Nếu có năng lực ấy thì ta đã ra tay trước rồi."

"Khưzzz.

Chỉ cần cơ thể khỏe mạnh thôi."

Bạch Thiên lườm lườm rồi bỗng nhiên mỉm cười.

Mỗi khi cười, cơ thể hắn đau như
muốn vỡ vụn, nhưng bây giờ Bạch Thiên là người rõ hơn ai hết rằng còn cảm nhận
được nỗi đau này chính là phúc.

Vì suýt chút nữa thì hắn đã phải bỏ mạng ở đây rồi.

"Lần này thật sự cứ tưởng chết luôn ấy chứ."

"Nói gì lạ vậy.

Lần nào chẳng như này mà."

".......

Ờ thì đúng vậy."

Chuyện này có bình thường không nhỉ?

Hay là có gì đó sai nghiêm trọng ngay từ
đầu rồi?

Lúc đó, Thanh Minh liếc nhìn thi thể của Hắc Long Vương nằm dài trên mặt đất.

Bộ dạng thảm hại không thể nói nên lời.

Tuy nhiên, đó là cái chết không thể
phù hợp hơn đối với một ác nhân đã gây ra quá nhiều tội ác.

"Mọi người đã giết tên......."

Thanh Minh không nói hết câu như thể có gì đó khiến hắn hơi thấy ngột ngạt.

Bạch Thiên cười nhạt.

"Đúng vậy, chúng ta thực sự đã làm được.

Bây giờ......."

"Chỉ là......."

"....

Hở?"

Ánh mắt của Thanh Minh hướng về phía Ngũ Kiếm.

Ánh mắt lấp lánh như ngọn lửa.

Ngũ Kiếm và Tuệ Nhiên bất giác giật mình.

"Chỉ là một tên khốn này mà phải lăn lộn như vậy sao?"

"Hả?"

"Chỉ để xử lý một tên này?

Chỉ có vậy?"

"..............."

"Ôi cái số của ta....!

Ôi trời!

Kiếp trước ta đã phạm tội gì mà kiếp này phải
đèo bòng mấy tên nhãi này.........!

Ta đã phải cõng trên lưng mà dạy dỗ suốt
mấy năm trời, vậy mà đến giờ vẫn không thể đánh tử tế được một tên tàn tật như
vậy nữa!"

"Con có cõng gì đâu."

Nếu con cõng thì chân ta sẽ bị kéo lê dưới đất mất.

Phải nghĩ đến chiều cao
của mình chứ......

À, không phải vậy.

"Một đứa lén lút bò ra sau khi tình hình giải quyết xong mà dám nói câu đấy
hả?"

"Vậy thì phải chờ ta chứ!

Không nói lời nào, tự ý bắt đầu xông vào xong giờ
còn đổ lỗi cho ta là sao?"

"Chuyện đó thì đúng là vậy."

"Nói thật thì chuyện này đúng là sư thúc sai rồi."

"Tên đần độn."

Ken két.

Bạch Thiên nghiến răng kèn kẹt.

Những người khác thì cứ cho là giống như
thường ngày, nhưng tại sao cả cái con người kia cũng hùa vào vậy.

Người ôm nỗi
oán thù lớn nhất với tiểu tử Thanh Minh ở đây chính là Tần Kim Long mà!

"Sao lại nhìn chằm chằm vậy?

Có gì muốn nói à?"

Khuôn mặt của Bạch Thiên trở nên méo mó hơn một chút.

Tuy nhiên, ngay cả trong khoảnh khắc này, tấm lưng của Tần Kim Long đang đứng
chặn trước mặt hắn cũng rất rõ ràng.

Vì vậy, dù thấy đáng ghét thế nào hắn
cũng không thể nói bất cứ điều gì.

Phải nhanh chóng xóa đi ký ức này....

"Dù sao thì."

Thanh Minh chậc lưỡi, rồi chuyển ánh mắt về phía Nam Cung Độ Huy.

Những thành
viên còn lại của Nam Cung Thế Gia và y sư của các đội đang cận kề bên Nam Cung
Độ Huy để trị thương cho hắn.

Vết thương của những người khác cũng không thể nói là nhẹ, nhưng Nam Cung Độ
Huy thực sự giống như một cái xác chỉ còn chút hơi tàn.

"Hừm"
Khi Thanh Minh tiến về phía Nam Cung Độ Huy, những người đang xúm lại xung
quanh hắn liền tránh sang bên.

Nam Cung Độ Huy nằm sõng soài, khi nhận ra Thanh Minh đã đến liền cố gắng quay
đầu.

"Đạo....... trưởng......."

"Kìa, ngươi phong soái hơn nhiều rồi đấy.

Đúng là một mỹ nam tuyệt trần mà."

Nghe thấy câu nói đó, Nam Cung Độ Huy mặt mày sưng húp đã nở nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười không thể gọi là đẹp.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng đó là một nụ
cười vô cùng sảng khoái.

"Tại hạ cũng thấy như vậy tốt hơn."

"Ta có thể khiến ngươi hối hận vì lời nói vừa rồi đấy."

Thanh Minh đã cười phá lên.

Tuy nói như vậy, nhưng Thanh Minh quả nhiên hài lòng với khuôn mặt của Nam
Cung Độ Huy bây giờ.

Vì sẽ không còn gương mặt của võ giả nào xác thực hơn thế
nữa.

"Nhưng.........."

Nam Cung Độ Huy giật mình như thể đang định quay đầu về phía nào đó.

Dường như
hắn muốn ghi lại vào mắt những người đã đến đây cùng hắn và đã hy sinh.

"Dù có chết cũng không thể nói đây là một lựa chọn tốt"
Nhưng Thanh Minh đã không để hắn ta quay đầu lại và tự trách mình.

"Ít nhất Nam Cung Hoảng cũng sẽ tự hào".

Nam Cung Độ Huy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Thanh Minh nói một
cách thô lỗ.

".......

Ngươi vất vả rồi"
"Không đâu, đạo trưởng......."

Thanh Minh nhìn vết thương của Nam Cung Độ Huy và chậc lưỡi.

Dù là vết thương của vinh quang nhưng cũng hơi quá rồi.

Chắc hắn phải nằm như
xác chết trong vòng một tháng.

'Nhưng sau đó....

Chắc chắn sẽ khác.'
Vì võ giả đã vượt qua được một ngọn núi thường sẽ trở thành người khác so với
trước đây.

"Thanh Minh à"
Bạch Thiên tiến đến gần Thanh Minh.

"Chắc chúng ta phải từ từ di chuyển tiếp thôi."

"Hửm?"

Thanh Minh khẽ cau mày.

Tuy không thể so sánh với Nam Cung Độ Huy, nhưng đánh
giá khách quan thì vết thương của Bạch Thiên cũng không thể nói là nhẹ, vậy mà
mới đó đã bảo đi.......

"Trong số đám thủy tặc bỏ chạy, khoảng ba phần đã hướng về phía Bắc.

Nếu không
xử lý được bọn chúng thì việc giết Hắc Long Vương sẽ trở nên vô nghĩa".

"Ừm?"

Nghe Bạch Thiên nói, Thanh Minh gật đầu như thể lời nói này có lý.

Hắn liếc
nhìn những thành viên Ngũ Kiếm còn lại.

"Sư thúc nói đúng."

"Được rồi, vậy thì ngay lập tức...."

"Nhưng mà sao chúng ta lại phải làm chuyện đó chứ."

".......

Hả?"

Thanh Minh hất cằm về phía Bắc.

"Nếu chính tay chúng ta phải làm hết từng việc như thế thì còn thành lập liên
minh làm gì?

Một mình làm hết cho xong."

"........................."

Khi Bạch Thiên từ từ ngậm miệng lại, Thanh Minh điềm tĩnh nói.

"Nếu đã làm xong việc mà chỉ bản thân có thể làm, thì hãy giao phó những việc
mà người khác có thể làm cho họ.

Như vậy mới đúng."

Khuôn mặt của Bạch Thiên tràn ngập vẻ hoang mang.

"Một người hiểu rõ chuyện đó thế mà trước giờ lại sống như vậy à?"

"Ta thì sao?"

".......

Được rồi.

Nói ra thì chỉ tổ đau miệng thôi."

Bạch Thiên lắc đầu nguầy nguậy.

Trận chiến khủng khiếp vừa mới kết thúc, nhưng bầu không khí cũng không đến
nỗi tệ.

Không, phải nói là vô cùng tươi sáng hơn.

Vì dù không nói ra, nhưng ai cũng nhận thấy lợi ích của cuộc chiến lần này khi
họ đã giết được một nhân vật quan trọng như là Hắc Long Vương.

Bạch Thiên nhanh chóng chấn chỉnh lại tâm trạng vừa mới thả lỏng một chút.

"Đầu tiên, những người bị thương...."

Đúng lúc đó.

"Kiiiiiiiiii!"

Một tiếng kêu quen thuộc đập vào tai.

Hắn quay đầu lại theo phản xạ, liền nhìn thấy một bóng dáng trắng quen thuộc
đang chạy lại từ phía xa như thiểm điện.

".......

Bạch Nhi?

"
"Hả?"

Khuôn mặt Thanh Minh cũng hơi đanh lại.

Bạch Nhi lao nhanh như một tia chớp trắng và leo lên người Thanh Minh.

"Kii!"

Sau đó, nó dùng chân trước để tháo cái túi đeo trên người và lấy triện thư bên
trong ra.

"Chuyện gì mà......."

Thanh Minh mở triện thư mà Bạch Nhi lôi ra với vẻ mặt cứng đờ.
[Tà Bá Liên đang tiến lên phía chính Bắc.

Thiếu Lâm và Cửu Phái xuất quân ứng
chiến.

Cần ý kiến.]
Đôi mắt của Thanh Minh mở to.

"Bây....... giờ?

"
Máu trên mặt hắn đã biến mất hoàn toàn.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tây.

Về phía vùng đất bất hạnh cách xa hàng ngàn con đường.
●●●●
"Minh Chủ."

"Hửm?"

".......

Không nhận được báo cáo định kỳ của kẻ kề cận bên Hắc Long Vương nữa,
có lẽ là...."

"Hư hừm."

Khóe miệng của Trường Nhất Tiếu hơi nhếch lên.

"Chậc chậc.

Thật đáng tiếc....... nếu có thời gian rảnh rỗi thì ít nhất cũng
đã tổ chức tang lễ cho hắn rồi."

Sắc mặt Hỗ Gia Danh đanh lại.

"Chỉ là bị gián đoạn tin tức thôi ạ.

Cho dù có mất một cánh tay đi chăng nữa
thì hắn vẫn còn một chút...."

"Gia Danh à, Gia Danh.

Bị đánh như vậy mà vẫn chưa đủ để nhận ra sao?".

"........................"

"Dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Dù cho Hắc Long Vương vẫn còn lành lặn
cả hai cánh tay đi chăng nữa."

Không thể phủ nhận, Hỗ Gia Danh đành gật đầu.

Hắc Long Vương không thể sống sót trở về.

Vì ngay từ đầu vai trò của hắn ta
chỉ là mồi nhử.

Và khi dụ được kẻ nhắm vào cái mạng hắn đến, thì vai trò của
hắn coi như hoàn thành.

Với ý nghĩa đó, chẳng phải cái chết của Hắc Long Vương là vô cùng giá trị sao?

"Hãy mang đến đây."

Khi Hỗ Gia Danh hất cằm ra hiệu, một trong những phó quan đã nhanh chóng chạy
đến và dâng bình rượu lên Trường Nhất Tiếu.

Trường Nhất Tiếu không thèm liếc
hắn lấy một cái, nhận lấy bình rượu và mở nắp ra.

"Hừm."

Trường Nhất Tiếu chậm rãi thưởng thức tửu hương, rồi khẽ nghiêng bình rượu và
từ từ uống.

Sau khi uống vài ngụm rượu, hắn thong thả đặt bình rượu xuống và thốt ra cảm
tưởng.

"Hảo tửu"
".............................."

"Hửm?

Sao lại nhìn bổn quân bằng ánh mắt đó?"

"Không....

Không có gì ạ."

Hỗ Gia Danh có vẻ hơi bối rối.

Trường Nhất Tiếu cười khúc khích.

"Sao?

Ngươi tưởng bổn quân dùng rượu này làm lễ cầu siêu cho Hắc Long Vương
à?"

Hỗ Gia Danh không thể trả lời.

Vì đó đúng là suy nghĩ của hắn.

"Không cần phải như vậy."

Trên môi Trường Nhất Tiếu bày ra nụ cười nhạo lạnh lẽo.

"Lãng phí rượu cho những tên tạp chủng đó thì đáng tiếc lắm."

Lúc đó, Hỗ Gia Danh định im lặng cúi đầu xuống.

"Hơn nữa.......

Chẳng phải có lễ cầu siêu khác cho hắn rồi sao?"

"Vâng?"

Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu hướng về vùng đất trải rộng phía trước.

Đôi mắt
lấp lánh kỳ lạ bây giờ dường như đang sôi sục.

Sắp rồi.

Khi mặt trời hôm nay lặn xuống, mảnh đất này sẽ chuyển sang màu đỏ.

Màu đỏ của
máu đậm hơn cái thứ rượu này, đậm hơn cả màu hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời kia.

"Tất cả các mảnh ghép đều khớp nhau.

Bây giờ phải làm lễ cầu siêu chứ.

Không
phải lễ cầu siêu cho người đã chết, mà là cho người sẽ chết."

Giọng nói đó dường như đặt điểm nhấn vào luồng khí đen đủi đang chảy trên mảnh
đất này.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1577. Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (2)


Chapter 1577.

Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (2)
"Nhanh lên!"

Pháp Chỉnh hét lên hết cỡ.

"Hơn nữa!

Nhanh hơn nữa!

Không được chậm trễ dù chỉ một giờ!"

Khi nhìn vào bóng lưng của Pháp Chỉnh, khuôn mặt của Pháp Giới dần trở nên
nghiêm trọng.

Pháp Chỉnh vừa là sư huynh, vừa là Phương Trượng.

Pháp Giới đã đi theo ông ta
suốt thời gian dài nhưng đây là lần đầu tiên Pháp Chỉnh trông có vẻ gấp gáp
như vậy.

"Phương Trượng!

Tốc độ nhanh quá.

Cứ đi như vậy, thì chúng ta sẽ kiệt sức
trước đi đến được chỗ kẻ thù mất!".

"Đừng có nói mấy câu yếu đuối như vậy, Pháp Giới!"

Khi nghe mấy lời lo lắng của Pháp Giới, Pháp Chỉnh bùng nổ tức giận và phẫn
nộ.

"Kiệt sức?

Bây giờ mấy điều đó quan trọng à!

Vốn dĩ đây là chiến tranh!

Đệ
không biết rằng chuyện đối đầu với kẻ địch trong trạng thái hoàn hảo chỉ xuất
hiện ở trong binh thư thôi sao?!"

"Nhưng......."

"Điều quan trọng hơn trạng thái hoàn hảo là không bỏ lỡ thời cơ ( 失期 )!

Nếu bây giờ chúng ta để vuột mất tên đó thì không thể biết phải hy sinh bao nhiêu nữa!

Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những chuyện sau này".

Pháp Giới cắn chặt môi.

Hắn cũng nghe thấy giọng nói đồng tình của Bàng Diệp.

"Đại sư.

Ta cũng nghĩ Phương Trượng nói chí phải."

".......

Bàng Gia Chủ."

Bàng Diệp giậm mạnh chân xuống đất và nói.

"Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra tung tích của Bá Quân.

Nếu bỏ lỡ cơ
hội này để hắn ta trốn về Giang Nam thì chúng ta sẽ phải trải qua những cuộc
đối đầu tồi tệ như thế này nhiều lần nữa".

Khuôn mặt của Pháp Giới tối sầm lại.

Làm sao ông ta không hiểu rằng những lời nói đó là đúng chứ.

Đến mức bây giờ ông ta không còn nhớ đã rời Tung Sơn từ khi nào.

Đến mức ông
ta không thể phân biệt được bản thân là hòa thượng hay tướng soái nữa.

Ông ta nhớ da diết thời kỳ đắm chìm đắm trong Thiền Pháp ở Tung Sơn.

Ông ta đã chán ngấy theo đúng nghĩa đen...

Cả cuộc chiến này, cả Bá Quân.

Nếu có thể kết thúc tất cả mọi chuyện bằng trận chiến này, và quay trở lại
Tung Sơn, thì Pháp Giới sẽ là người đầu tiên đứng ra chiến đấu như Atula.

"Nhưng chuyện này quá khích rồi.

Đây không phải là phương thức hành động của
Cửu Phái.

Bình tĩnh một chút......."

"Vậy nên càng phải làm chứ!"

".......

Chưởng Phái?"

Tông Lợi Hình nhìn chằm chằm vào Pháp Giới như thể đang bức bối lắm.

"Như lời đại sư nói, đây không phải là cách mà chúng ta vẫn thường thực hiện
trong thời gian qua.

Cho nên chúng cũng không thể ngờ rằng chúng ta sẽ hành
động như thế này."

"Chuyện đó...."

Nghe qua thì có vẻ có lý.

Vì đến cả Pháp Giới là người đã ở bên cạnh Pháp
Chỉnh lâu như thế cũng không ngờ rằng ông ta sẽ lựa chọn phương thức đột ngột
và quá khích như vậy.

Cho dù có là Bá Quân đang hành động như thể đùa giỡn với cả thế giới đi chăng
nữa thì việc dự đoán động thái này của Cửu Phái cũng chẳng phải là quá khó rồi
sao?

"Cuối cùng cơ hội cũng đến.

Ý ta là cơ hội chém đầu Bá Quân đó!"

Ánh mắt của Tông Lợi Hình phát sáng lạnh lẽo.

Nó hoàn toàn khác với hình ảnh
mà Pháp Giới đã nhìn thấy trong thời gian qua.

Thật lạ lẫm, nhưng có lẽ đây là hình ảnh thật của Tông Lợi Hình.

Vì Chưởng
Phái của một đại môn phái thuộc Cửu Phái không phải là vị trí có thể dễ dàng
leo lên được chỉ nhờ vào những việc tốt.

Pháp Chỉnh và Bàng Diệp lặng lẽ nhìn vào Pháp Giới như thể đồng tình với lời
nói của Tông Lợi Hình.

Pháp Giới cảm nhận thấy uy áp trong sự im lặng đó.

Cuối
cùng ông ta buộc phải cúi đầu.

".......

Bần tăng đã hiểu các vị nói gì rồi."

Trong trái tim ông vẫn còn hoài nghi.

Cho dù tất cả những lời đó đều đúng thì cũng không cần thiết phải gấp gáp như
vậy.

Tà Bá Liên đã đi sâu vào Giang Bắc như vậy nên sẽ không dễ dàng rút quân,
chẳng phải cứ thong thả dồn ép bọn chúng là được sao?

Nhưng ông ta không thể nói ra được.

Vì Pháp Giới cũng biết lý do thực sự khiến họ vội vàng như vậy.

"Bây giờ hắn ở đâu?"

"Vâng?

À.......

Bá Quân bây giờ...."

"Không phải."

Pháp Chỉnh đã cắt ngang lời nói của Pháp Giới.

"Ta hỏi 'hắn'."

Pháp Giới muộn màng nhận ra người mà Pháp Chỉnh đang hỏi là ai.

Người mà không nhất thiết phải nhắc tới vào lúc này.

".......

Hoa Sơn Kiếm Hiệp hiện được xác nhận là đang ở An Huy."

"Chắc không?"

"Vâng, thưa Phương Trượng.

Cả thông tin Cái Bang gửi, cả tin tức mà các trung
tiểu môn phái gửi về, và cả thông tin mà tình báo của chúng ta báo về đều là
như thế."

Pháp Chỉnh gật đầu một cách nặng nề.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng.

Thanh Minh bây giờ không có ở đây.

Hắn sẽ nhận được tin tức ở An Huy, và dù
hắn có phán đoán nhanh chóng thế nào, đưa ra chỉ thị chính xác như thế nào thì
cũng không thể ứng phó nhanh hơn Cửu Phái đang bắt đầu di chuyển được.

Điều đó có nghĩa là cơ hội kết thúc cuộc chiến này đã rơi vào tay của Cửu
Phái, chính xác là rơi vào tay của Pháp Chỉnh.

Không được bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.

Chắc hắn cũng biết rằng 'Người chiến thắng cuối cùng là người chiến thắng thực
sự?'
Cơ hội cuối cùng đã đến tay.

Pháp Chỉnh nắm chặt tay tựa hồ quyết tâm sẽ không
bỏ lỡ cơ hội này, và hét lên.

"Hãy đốc thúc mọi người!

Không được giảm tốc độ!"

"Vâng, Phương Trượng" Pháp Chỉnh nhìn lại các đệ tử đang đi theo và nhìn chắc chắn về phía trước.

Thứ mà ông ta nhắm đến là cổ họng của Trường Nhất Tiếu.

Nơi ông ta hướng đến là vùng đất rực rỡ sẽ nhận được vinh quang của trăm năm
tiếp theo.
●●●
"Theo báo cáo, những người đi đến Trường Giang đã giết được Hắc Long Vương!"

Huyền Tông đứng bật dậy.

Ngay khi nghe tin tức, trong đầu ông ta hiện lên một
gương mặt quen thuộc.

"Thanh, Thanh Minh!

Thanh Minh đã làm chuyện đó à?"

"Không!

Nghe nói Tổng Sư không tham gia vào trận chiến này.

Tiểu Gia Chủ Nam
Cung Thế Gia, Ngũ Kiếm, và các hậu khởi chi tú của Tông Nam đã làm việc đó ạ."

"Trời ơi......."

Trong khoảnh khắc, Huyền Tông thẫn thờ như thể mất hồn.

Một lát sau, ông ta đột nhiên tỉnh táo lại và hỏi mấy câu hiển nhiên cần hỏi.

"Bọn trẻ!

Tình trạng của chúng thế nào?"

"Nghe nói có người bị thương, nhưng may mắn là không có người tử vong.

Tuy Nam
Cung Tiểu Gia Chủ đã bị thương nặng nhưng nếu được điều trị thì có thể hồi
phục".

"À, à."

Huyền Tông khẽ thở phào và ngồi phịch xuống.

Trong lòng ông ta bồn chồn không yên, nhưng khi nghe tin những đứa trẻ bình an
vô sự, ông ta đã lập tức giải tỏa được căng thẳng.

"Hắc Long Vương....... bọn trẻ đã..................."

Ông ta đã từng tưởng tượng.

Cảnh tượng các đệ tử chém đầu tên ma đầu gây nhiễu
loạn thế gian và được thiên hạ ca ngợi.

Không, sự thật là ông ta đã tưởng tượng vô số lần.

Ông ta đã vui và hạnh phúc biết bao nhiêu?

Tự hào biết bao nhiêu?

Tuy nhiên, khi sự việc ông ta vẫn luôn tưởng tượng thực sự xảy ra, ông lại
không có thời gian để nghĩ đến những cảm xúc tự hào.

Ông chỉ cảm thấy nhẹ nhõm
và an lòng khi những đứa trẻ bình an vô sự.

Cảm giác toàn thân thả lỏng.

Ngược lại, Đường Quân Nhạc vẫn căng thẳng.

"Đã nhận được câu trả lời về tin tức mà chúng ta gửi đi chưa?"

"Vẫn chưa ạ."

"....

Vẫn chưa sao?"

"Có vẻ như báo cáo họ gửi về sau khi giết được Hắc Long Vương đã đến chỗ chúng
ta trước."

Đầu ngón tay của Đường Quân Nhạc hơi run.

"Cửu Phái......."

"Bây giờ họ đang tiến về phía Tà Bá Liên.

Nếu vẫn duy trì tốc độ như bây giờ
thì nội trong hôm nay sẽ chạm trán."

"Ngay hôm nay...."

Đường Quân Nhạc gõ gõ mấy đầu ngón tay lên bàn.

Đó là hành động biểu hiện sự lo lắng.

"Vẫn chưa thấy họ gửi yêu cầu hỗ trợ đế chỗ chúng ta sao?"

"Họ phớt lờ tất cả những triện thư chúng ta gửi đi, chứ đừng nói tới việc hợp
tác.

Thông qua Cái Bang truyền đạt cũng không co tác dụng."

"Tên Pháp Chỉnh đó...."

Đường Quân Nhạc đã cắn chặt môi.

Trong thời gian qua, dù có chuyện gì đi nữa thì ông ta cũng đã không đánh mất
sự tôn trọng tối thiểu và gọi Pháp Chỉnh là "Phương Trượng", nhưng giờ đây ông
ta đã tức giận đến mức gọi thẳng pháp danh.

"Rốt cuộc là ngươi đang nghĩ gì vậy hả?

Bây giờ...."

Đối thủ là Tà Bá Liên, thậm chí còn có Trường Nhất Tiếu.

Rõ ràng biết rõ hắn
không phải đối thủ dễ đối phó, vậy mà vào thời điểm này mà lại hành động vô lý
như vậy sao?

Pháp Chỉnh là người thiếu suy nghĩ như vậy ư?

Người trả lời cho nỗi lo lắng của Đường Quân Nhạc không phải là Pháp Chỉnh
đang ở cách đó cả nghìn dặm đường, mà là Lâm Tố Bính.

"Loại trừ hoàn toàn".

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc hướng về Lâm Tố Bính.

"Không có gì cần suy nghĩ.

Điều ông ta nhắm đến là sự loại trừ hoàn toàn.


nghĩa là thậm chí ông ta sẽ không cho Thiên Hữu Minh cơ hội ra tay."

"Trong hoàn cảnh này ư?"

"Tình huống như thế này lại càng làm thế.

Chẳng phải rất ra dáng Chính Phái
sao?"

Nụ cười lạnh nhạt bày ra trên môi của Lâm Tố Bính.

Trong không khí lạnh lẽo đó, dường như Đường Quân Nhạc bị đâm sâu một nhát vào
tim.

Nếu Tà Phái chết vì tham vọng, thì Chính Phái chết vì ám ảnh về danh dự và địa
vị.

Nụ cười của Lâm Tố Bính như đang nói với Đường Quân Nhạc.

Rằng chỉ là phương
hướng khác nhau, nhưng rốt cuộc thì đều thấp hèn như nhau cả.

"Lục Lâm Vương, à không.......

Quân Sư."

"Vâng"
Lâm Tố Bính nhìn vào Đường Quân Nhạc bằng ánh mắt nghiêm túc.

Đường Quân Nhạc hỏi.

"Tình hình chiến tranh....

à không, cơ hội chiến thắng, Quân Sư nghĩ kết quả
sẽ như thế nào nếu Tà Bá Liên và Cửu Phái xung đột như thế này?".

Lâm Tố Bính nhắm mắt lại tựa hồ đang suy nghĩ.

Và khi hắn mở mắt ra, hắn đã
trả lời chắc chắn như thể không còn gì để suy nghĩ nữa.

"Cửu Phái sẽ chiến thắng áp đảo."

".......

Thắng áp đảo?

Vậy ư?"

"Tại hạ đã suy nghĩ nhiều lần, nhưng không thể ra kết quả nào khác.

Nếu cứ như
vậy thì Tà Bá Liên sẽ đại bại theo đúng nghĩa đen".

Đường Quân Nhạc đã im lặng.

Tuy nhiên, Lâm Tố Bính không đợi phản ứng mà tiếp tục đưa ra ý kiến.

"Tuy là Tà Bá Liên, nhưng lực lượng tiến lên phía Bắc chỉ có Vạn Nhân Phòng
với trung tâm là Trường Nhất Tiếu, và Hắc Quỷ Bảo đã mất nhiều lực lượng.

Hạ Ô
Môn vẫn chưa thể quay về".

".......

Đúng vậy" "Dù có đủ cả ba thế lực thì cũng không dễ dàng để đối phó với sự liên kết giữa
Thiếu Lâm, Bàng Gia, và Không Động.

Dù cho sức mạnh của Thiếu Lâm không đầy
đủ.

Vậy mà bây giờ chỉ với hai thế lực............"

Đó là một đánh giá rất hợp lý và hiển nhiên.

Nếu một mình Vạn Nhân Phòng, Hắc Quỷ Bảo có khả năng càn quét thiên hạ thì
giang hồ đã không thể duy trì ổn định lâu đến thế.

Phần lớn tiếng xấu của Tà Bá Liên đều bắt nguồn từ những việc vượt ra ngoài
hiểu biết thông thường của con người mà Trường Nhất Tiếu đã gây ra trong vài
năm qua.

Tuy nhiên, danh tiếng chỉ là danh tiếng.

Nếu không có cách nào để làm mới lực lượng bị thiếu hụt, Tà Bá Liên sẽ khó có
thể khắc phục được thế yếu của mình.

"Nhưng Bá Quân không lý nào lại không biết điều đó phải không?"

".......

Đúng vậy."

"Dù là nhanh chóng gọi Hạ Ô Môn về, hay là đặt bẫy, thì chắc hẳn hắn phải có
thủ đoạn nào đó rồi mới lựa chọn tiến lên phía Bắc."

"Tất nhiên rồi.

Và có lẽ Pháp Chỉnh cũng biết điều đó".

"Ông ta biết có thể đó là một cái bẫy?

Vậy mà vẫn bảo đi sao?"

"Vâng"
"Tại sao?"

"Vì phải nhảy vào cái bẫy đó thì mới có thể tóm cổ của Trường Nhất Tiếu".

"......."

"Và không phải dùng bẫy nào cũng được.

Không thể dùng bẫy bắt sói để bắt hổ,
và cũng không thể dùng bẫy bắt hổ để bắt rồng.

'Biết trước và chuẩn bị sẵn
thì có thể ngăn chặn được tất cả' .

Đó chỉ là lời nói kiêu ngạo của những
người bàn luận về binh pháp bằng ba tấc lưỡi".

Đó là một đánh giá lạnh lùng và điềm tĩnh.

"Thế nhân ca tụng những người yếu thế về lực lượng khi họ giành chiến thắng
bất ngờ là bởi vì những người dẫn trước về sức mạnh mà chiến thắng là việc rõ
ràng và hiển nhiên.

Vậy thì Cửu Phái có gì phải do dự chứ?"

Đường Quân Nhạc đã gật đầu một cách nặng nề.

Từng lời từng chữ không có chỗ
nào sai cả.

Nếu đối đầu chính diện thì phía Cửu Phái mạnh hơn.

Đó là kiến thức thông
thường.

Vì vậy, ở lập trường của Pháp Chỉnh, ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Nếu
lần này cũng do dự để cơ hội vuột vào tay Thiên Hữu Minh hay Tà Bá Liên thì
ông ta sẽ được ghi vào lịch sử giang hồ là một kẻ ngốc trong thiên hạ.

Tuy nhiên......

'Dù vậy nhưng tại sao ta lại bất an như vậy nhỉ?'
Hình ảnh Trường Nhất Tiếu cứ lởn vởn trong tâm trí.

Liệu hắn có thực sự không biết tất cả những điều này?

Liệu có phải hắn ta thực
sự quá tin vào kế hoạch của mình và tự nhảy vào tử địa?

Nếu thực sự là như vậy thì bây giờ Thiên Hữu Minh phải hành động như thế nào?

Đúng lúc đó.

"Báo cáo!"

Cánh cửa đột ngột mở tung ra và ai đó vội vàng chạy vào.

"Tốc độ tiến công của Cửu Phái nhanh hơn dự kiến!

Với tốc độ này thì chắc là
ngay lúc này hai thế lực đã chạm trán nhau....!!"

Đường Quân Nhạc đứng bật dậy.

"Ngay lúc này ư?"

Vì một chút do dự, hay phải gọi là một chút thời gian chờ đợi, Thiên Hữu Minh
đã bị 'loại trừ'.
●●●
"Hừm."

Trường Nhất Tiếu mở to đôi mắt lấp lánh.

Trong tầm mắt của hắn hiện lên một đám đông đang tiến lại từ phía vùng đất
phẳng trải rộng xa xa.

"Kẻ địch kìa!"

"Kẻ địch đang đến!"

Những người xung quanh hắn cũng phát hiện ra nhóm người đó, lên tiếng và bắt
đầu cảnh giác.

"Địch......."

Sắc phục của những người đi đầu rất nổi bật.

Cà sa màu hoàng thổ.

Họ đang lao tới một cách mãnh liệt giống như Atula.

"Thiếu Lâm!"

"Là Thiếu Lâm kìa!

Bọn Cửu Phái đến kìa!"

Trong giây lát, bầu không khí căng thẳng bao trùm.

Ngoại trừ một người.

"Hầy, hầy...."

Trường Nhất Tiếu lắc đầu.

"Mới đó mà đã đến nơi rồi sao, có vẻ là chạy khá nhanh đấy?

Chắc là mấy gã
nặng mông sẽ đổ mồ hôi ròng ròng trên bàn chân mất.

Không phải vậy sao, Gia
Danh?"

".......

Minh Chủ."

"Điều bọn chúng muốn chắc là...."

Ngón tay mịn màng trắng nõn chậm rãi sờ lên cổ.

"Chắc là cái cổ này nhỉ?"

Khóe miệng đỏ như máu đã nhếch lên một cách đáng sợ.

Ánh sáng lóe lên trong
đôi mắt cong cong bởi nụ cười.

"Vậy thì hãy thử đến mà lấy.

Tuy là không dễ dàng đâu."

Móng tay dài đã từ từ vẽ một đường ngang trên cổ.

Một dòng máu chảy xuống từ đường màu đỏ xuất hiện sau cử chỉ đó.

Giống như dự
báo rằng từ bây giờ sẽ có vô số máu sẽ đổ xuống vùng đất này...
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1578. Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (3)


Chapter 1578.

Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (3)
Bạch Thiên nhìn thấy rõ nội dung trong bức triện thư đang được Thanh Minh mở
rộng không giấu giếm.

"Tà Bá Liên.......

Bây giờ Cửu Phái đang tấn công Tà Bá Liên á?"

Giọng nói tự động run rẩy vì bàng hoàng.

Thanh Minh quả nhiên cũng cắn chặt môi.

"Lão...."

Giọng nói cố kiềm chế phát ra từ miệng hắn.

"Lão đầu trọc điên rồ này!"

Lạo xạo.

Thanh Minh nắm chặt triện thư trong tay và vò nát nó.

Chỉ cần nhìn những mảnh
vụn của bức thư bay lả tả cũng đủ hiểu tâm trạng của Thanh Minh như thế nào.

Chiêu Kiệt quay lại nhìn Nhuận Tông bằng ánh mắt run run.

"Có phải Cửu Phái và Tà Bá Liên sẽ xảy ra cuộc chiến toàn diện không?

Lại còn
là ngay lúc này?"

"....

Hình như là vậy.

Tại sao tình hình lại trở nên như vậy nhỉ?

Vậy thì bây giờ Tổng Bộ Thiên Hữu
Minh đang hành động như thế nào?

Trong đầu hắn hiện lên vô vàn câu hỏi, nhưng chẳng cái nào được giải quyết.

Cuối cùng, Chiêu Kiệt cạy miệng và ngập ngừng thốt ra câu hỏi mơ hồ.

"Vậy....... mọi chuyện sẽ như thế nào?"

"........."

"À, à không.......

ý đệ là, nếu vậy thì ai sẽ thắng?"

"Để xem.......

Dù thế nào thì chắc là Cửu Phái sẽ thắng thôi.

Phương Trượng
không thể nào hành động mà không suy nghĩ gì."

"Vậy Trường Nhất Tiếu là kẻ hành động mà không tính toán à?

Đồ quỷ quyệt đó
đâu phải dạng vừa đâu.

Nếu chỉ xét về độ xảo quyệt thì Phương Trượng làm gì có
cửa so với hắn."

Sự tĩnh lặng ngắn ngủi bao trùm xuống họ.

Thật khó để dự đoán thắng bại ngay lập tức.

Có bao nhiêu người trên thế gian
này biết chính xác sức mạnh của Cửu Phái và Tà Bá Liên ở mức độ nào chứ?

Hơn nữa.........

'Không thể nói bên nào mạnh hơn sẽ chắc chắn thắng được.'
Vì chính họ vừa mới chứng minh điều đó ngay tại nơi này.

Nếu chỉ so sánh lực lượng thì họ đã đại bại và mất mạng cả rồi.

Tuy nhiên thực
tế người bị đâm vào tim là Hắc Long Vương, phía chia năm xẻ bảy chạy trốn là
Thủy Lộ Trại.

Vì thế khó có thể nói chắc chắn bên nào sẽ giành chiến thắng.

Dù sao thì giây phút này chỉ có thể chắc chắn một điều.

"Chúng ta phải đi thôi!"

"Gì cơ?"

Nghe tiếng gọi dứt khoát của Thanh Minh, Chiêu Kiệt hốt hoảng.

"Chờ, chờ chút, tiểu tử này!

Đệ biết đây là đâu không?

Là An Huy, An Huy đấy!

Dù chúng ta có chạy tới chảy mồ hôi chân thì khi đến nơi mọi chuyện cũng có
thể đã kết thúc rồi.

Và Cửu Phái...."

Bụp!

Nhuận Tông thục mạnh khuỷu tay vào hông của Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt giật mình quay đầu lại là lập tức ngớ người ra.

Vì lúc đó hắn mới
nhìn thấy gương mặt đau buồn của Tuệ Nhiên.

"Tiểu, tiểu sư phụ.

Ta......."

"Không đâu, thí chủ."

Tuệ Nhiên lắc đầu như bảo đừng bận tâm.

"Tiểu tăng cũng biết rõ những việc mà Phương Trượng và những người khác đã
làm.

Trên lập trường của thí chủ quả rất khó để nhìn họ với ánh mắt thiện
cảm."

"Tiểu sư phụ...."

"Nhưng tiểu tăng cũng phải đi đến đó."

Tuệ Nhiên thở nhẹ ra.

"Mong hãy hiểu cho tiểu tăng."

"Làm gì có chuyện hiểu với không hiểu chứ.

Đương nhiên là phải đi rồi."

Những người đang đi ra chiến trường kia chẳng phải là sư phụ và những sư huynh
đệ của Tuệ Nhiên sao?

Dù là Chiêu Kiệt thì hắn cũng lựa chọn sẽ đi.

Giả như họ có gây ra lỗi lầm
thiên địa bất dung, dù cho chính tay hắn phải bắt họ về quỳ gối hỏi tội thì
hắn cũng không thể ngoảnh mặt với họ.

Bởi vậy, để Tuệ Nhiên đi là đúng.

Nhưng......

"Không được."

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh và nói.

"Bây giờ chúng ta không thể di chuyển."

".........."

"Nơi này vẫn chưa được bình định hoàn toàn.

Chắc con cũng biết.

Nếu bây giờ
chúng ta rời đi thì những tên thủy tặc vẫn còn rải rác ở đây và những tên Tà
Phái đã vào Giang Bắc từ trước sẽ gây ra trò gì."

Mặt Thanh Minh đanh lại.

Lời Bạch Thiên nói không sai.

Nếu để những tên Tà Phái lại mà rời đi thì vùng
đất này sẽ trở nên hỗn loạn.

Vậy thì việc giết Hắc Long Vương chẳng còn ý
nghĩa gì.

Hơn nữa, chẳng phải ngay từ đầu việc họ lập đội và chấp nhận nguy hiểm để xông
pha như thế này là để ngăn chặn đám tàn dư Tà Phái làm hại dân lành sao?

Vì hiểu rõ những chuyện này nên Bạch Thiên đã nói như thế.

Nhưng quả nhiên
Thanh Minh cũng không chịu khuất phục.

Ánh mắt của Bạch Thiên và ánh mắt của Thanh Minh chạm nhau trong không trung.

"Sư thúc, ta...."

"Con đi đi"
"....

Hở?"

"Chúng ta không đi được, nhưng con thì có thể.

Ta sẽ ở lại đây xử lý những
việc còn lại.

Con hãy đi Thiểm Tây đi.

Ngay bây giờ!"

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Nếu là Bạch Thiên trong quá khứ thì đã hành xử khác.

Hoặc là hắn sẽ ngăn cản
Thanh Minh, hoặc là nhất định phải đi theo.

Dù là ép buộc hay dùng uy quyền,
cũng nhất định khiến Thanh Minh theo ý mình.

Nhưng bây giờ thì không.

Bạch Thiên đã phân biệt chính xác giữa việc bản thân
phải làm và việc Thanh Minh phải làm.

"Ta sẽ giữ lại Tiểu Kiệt."

"Vâng?

Con ạ?"

"Nếu muốn chỉnh đốn tình hình ở đây nhanh hơn một chút thì cần một đứa nhanh
chân."

"Ơ không, sư thúc....... con...."

Lúc đó, Nhuận Tông đã nắm lấy sau đầu của Chiêu Kiệt và ấn xuống.

"Ngậm miệng lại!"

"Khưzzzzz......."

Chiêu Kiệt rên rỉ với vẻ mặt không hài lòng.

Tất nhiên, nếu xét tới tính cách của Chiêu Kiệt thì hắn đương nhiên muốn chạy
đến chiến trường rộng lớn kia.

Nhưng Bạch Thiên biết vết thương của Chiêu Kiệt không bình thường.

Nếu Chiêu
Kiệt với tình trạng ấy mà đi theo Thanh Minh, thì chỉ càng làm hắn vướng chân
hơn thôi.

"Sư muội hoặc Nhuận Tông...."

"Con sẽ ở lại đây."

Nhuận Tông liếc nhìn Thanh Minh.

Vẫn với ánh mắt không dịu dàng như trước.

Nhưng đó không phải là lý do hắn không đi theo Thanh Minh.

"Vì con đến đây để làm việc đó."

"....

Được rồi."

Bạch Thiên chuyển ánh nhìn sang Lưu Lê Tuyết.

"Sư muội thì sao?"

"Muội sẽ đi cùng sư điệt."

"Được rồi."

Bạch Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra hắn muốn cử người đi cùng Thanh Minh
nhiều nhất có thể.

Vì nếu là tên liều lĩnh này thì nhất định hắn sẽ gây ra
chuyện gì đó.

Tuy nhiên Bạch Thiên không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.

Hắn vừa định
mở miệng, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó.

"Chúng ta cũng đi."

Bạch Thiên quay đầu lại.

".......

Cũng đi á?'" "Ở đây không còn gì để làm.

Và.... nghe nói là không phải chỉ có mỗi Thiếu Lâm
mới gặp nguy hiểm đâu."

Bạch Thiên khẽ gật đầu khi nghe thấy lời nói của Tần Kim Long.

Nếu Tà Bá Liên đang tiến về phía Bắc, thì Tông Nam cũng sẽ phải đối mặt với
nguy hiểm đó.

Vì vậy, không có lý do gì để ngăn cản họ.

Không, ngay từ đầu họ vốn đã không cần đi đến đây.

"Ừm......."

Đôi môi của Bạch Thiên khẽ mấp máy.

Nhưng cuối cùng hắn đã không thể nói được
lời nào.

Nhìn thấy hắn như vậy, Tần Kim Long nhếch một khóe miệng lên.

"Tên yếu đuối."

".......

Gì cơ?"

"Không phải nghĩ cho ta, hãy lo cho cái mạng của đệ ấy.

Nếu bắt được Hắc Long
Vương mà lại chết dưới đao của một tên thủy tặc tạp nham thì chắc đệ sẽ được
lưu truyền trong lịch sử giang hồ là kẻ ngốc có một không hai."

"Thật là, có nói thì cũng....!

Đồ chết tiệt!"

Chiêu Kiệt lắng nghe, rồi thì thầm bên tai Nhuận Tông.

"Lời nói đó có phải ý là hãy bảo trọng không nhỉ?"

".......

Hình như là vậy."

"Vậy sao lại nói kiểu đó?"

".......

Hình như Tần Gia thường nói kiểu đó.

Ngày xưa sư thúc cũng thế mà."

"Nghe cũng đúng nhỉ"
"Này, yên lặng đi mấy tiểu tử kia!"

Trong khi Bạch Thiên đang chĩa mũi tên về phía Chiêu Kiệt và Nhuận Tông vô
tội, Tần Kim Long đã quay người không chút lưu luyến, và tiến lại gần Thanh
Minh.

"Chắc ngươi sẽ không nói là không được đâu nhỉ, Hoa Sơn Thần Long?"

"Từ khi nào ngươi lại gọi ta là Hoa Sơn Thần Long vậy?"

"Ta muốn gọi như vậy đó.

Vì đó là biệt hiệu ta đặt cho ngươi mà."

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Tần Kim Long và Lý Tống Bạch theo sau hắn.

"Nếu theo được thì tùy ngươi.

Nhưng đừng mơ đến việc ta quan tâm ngươi."

"Ta không cần."

Như vậy, Thanh Minh đồng hành cùng với Lưu Lê Tuyết, Tần Kim Long, Lý Tống
Bạch và Tuệ Nhiên.

Hắn liếc nhìn Bạch Thiên với vẻ mặt bồn chồn và nói.

"Đi đây."

"Được rồi.

Chúng ta cũng sẽ xuất phát ngay sau khi giải quyết xong tình hình
chỗ này."

Thanh Minh quay người và rời đi nhanh như thiểm điện mà không trả lời.

Bốn
người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo hắn ta.

Bạch Thiên yên lặng nhìn 5 người rời đi trong tích tắc, đôi mắt hắn hiện lên
sự lo lắng sâu sắc không thể che giấu.

Bịchhhh!

Thanh Minh đạp xuống đất và liên tục tăng tốc.

'Phải nhanh lên!'
Hắn không nhìn cũng có thể cảm nhận được những người phía sau đang khó khăn
khi phải bám theo hắn, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để điều chỉnh tốc
độ cho phù hợp với họ.

'Pháp Chỉnh, cái đồ lừa trọc đần độn.......'
Thanh Minh nghiến răng.

Tại sao ông ta vẫn chưa ngộ ra vậy?

Tại sao ông ta vẫn chưa thể từ bỏ niềm tin
thái quá vào bản thân vậy?

Dù biết rõ Trường Nhất Tiếu là người như thế nào nhưng tại sao ông ta vẫn đeo bám vào cái thứ như là Công Minh Tâm ( 功名心 ) vô dụng kia chứ?

Hơn nữa, ông ta còn là Phật Tử!

'Nhanh hơn nữa!'
Vèoooo!

Hắn đạp mạnh hơn xuống đất.

Ánh hoàng hôn đỏ như máu đang từ từ lan rộng khắp nhân gian...
●●●
"Phương Trượng!"

Nghe thấy tiếng gọi từ bên cạnh, Pháp Chỉnh nheo mắt nhìn về phía trước.

Ông ta nhìn thấy những người đang ở phía đằng xa kia.

Chính xác thì ông ta đã
nhìn thấy nam nhân ăn vận lộng lẫy đứng đầu đám đông đó.

".......

Bá Quân."

"Rõ ràng là Trường Nhất Tiếu!"

Pháp Chỉnh chậm rãi gật đầu.

Dù cách xa nhưng vẫn có thể biết rõ.

Người kia tuyệt đối không phải là giả.

Việc sử dụng người đóng giả r õ ràng là một diệu kế, nhưng khi đối phương đã
cảnh giác và chuẩn bị thì rất khó để sử dụng kế sách đó.

Và giác quan nhạy bén của Pháp Chỉnh đã cảm nhận được rõ ràng Tà Khí u ám mà
Trường Nhất Tiếu tỏa ra.

"A Di Đà Phật.

Quả nhiên đúng là hắn."

Một giọng nói thấp khẽ vang lên.

Trong lúc đó, ánh mắt của Pháp Chỉnh vẫn dán
chặt vào Trường Nhất Tiếu.

Trường Nhất Tiếu ở phía đối diện kia rõ ràng cũng
đang nhìn ông ta.

".......

May mắn là hình như chúng ta đã đến đúng lúc".

"Mai phục......."

"Không có."

Pháp Chỉnh nói bằng một giọng đầy tự tin.

Điều đó không có nghĩa là hắn ta đến tận nơi này mà không tính toán gì cả.

Thế núi ở Thiểm Tây rất hiểm trở.

Nếu tiến vào địa hình như vậy, rất khó để
tránh mai phục của đối phương.

Tuy nhiên, nơi này vẫn là giao lộ thuộc Hồ Bắc hướng về phía Thiểm Tây.

Ở vùng
đồng bằng rộng lớn này không có nơi nào để ẩn nấp hay giăng cạm bẫy.

Điều này có nghĩa là chỉ có thể đưa ra phán quyết thắng bại cuối cùng bằng sức
mạnh.

Chỉ cần có thể giảm thiểu biến số thì có thể tự tin tất thắng ( 必勝 ).

Riêng việc có thể giáp mặt với kẻ thù ở đây thôi cũng đã nắm được cơ hội chiến thắng rồi.

Trên lập trường của Tà Bá Liên, đây hiển nhiên là một việc không may.

"Vậy, chúng ta sẽ làm gì?

Có tấn công ngay không?"

Khuôn mặt của Tông Lợi Hình đỏ bừng.

Ông ta nóng lòng muốn lao vào và chém cổ
họng trắng nõn của Trường Nhất Tiếu kia ngay lập tức.

Nhưng sao ông ta không làm như vậy?

Tông Lợi Hình cũng hận thù sâu sắc với bọn
chúng như Pháp Chỉnh vậy.

Tuy nhiên, Pháp Chỉnh đã không cho phép Tông Lợi Hình hành động khinh suất.

Thay vào đó, ông ta khẽ đưa ánh mắt lên trên.

Hoàng hôn đã phủ xuống nhân
gian.

Pháp Chỉnh ước lượng thời gian và khe khẽ niệm Phật.

"Đó là tên cầm đầu của Tà Phái, là kẻ dẫn dắt thế lực này."

".......

Vậy thì?"

"Đến lúc phải nghe di ngôn của hắn rồi."

Pháp Chỉnh từ từ tiến về phía trước.

Lập tức, những người đi phía sau ông ta
cũng bắt đầu bước đi theo bước chân của ông ta.

Khí thế khủng khiếp giống như toàn bộ núi Thái Sơn đang dịch chuyển.

Đó là một cảnh tượng cho thấy rõ Cửu Phái Nhất Bang đã nổi danh trên thiên hạ
như thế nào.

Thịch!

Pháp Chỉnh tiến thêm một chút về phía kẻ địch, rồi bước một bước làm mặt đất
rung chuyển.

"Bá Quân có đó không?

Phương Trượng Thiếu Lâm xin được bái kiến!"

Đó là một chiêu Sư Tử Hống chứa nội lực to lớn.

Đến mức ngay cả những người cùng phe cũng run sợ, nên không cần giải thích
cũng đủ hiểu những người phải đối mặt với nó sẽ khiếp sợ đến mức nào.

Tuy nhiên thứ đáp trả lại tiếng hét đó thực sự là một câu trả lời chậm chạp và
đầy chán ghét.

Nếu so với tiếng Sư Tử Hống của Pháp Chỉnh thì lời đáp trả gần
như là thì thầm.

"Không cần phải hét lên như vậy, vì bổn quân không điếc.

Bổn quân ở đây."

Bá Quân Trường Nhất Tiếu.

Hắn ta từ từ bước lên phía trước.

Những đồ trang sức va vào nhau leng keng, như tiếng nhạc vang lên trên vùng
đồng bằng yên tĩnh.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1579. Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (4)


Chapter 1579.

Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (4)
Hàng ngàn người tập trung.

Dù là trong không gian rộng lớn thì cũng không lý nào lại yên lặng.

Không,
trái lại, nếu là nơi tập trung những người đang liều mạng chiến đấu thì phải
nghe thấy tiếng reo hò vang dội mới đúng.

Nhưng ở đây không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Thứ thống trị trên vùng đất phủ ánh ráng chiều này chỉ có sự im lặng ngột ngạt
và nặng nề bất thường.

Và những người tạo ra sự tĩnh lặng đó là hai người đứng đầu hai phía.

Hai
cường giả thống trị thời đại này.

Pháp Chỉnh.

Là Phương Trượng Thiếu Lâm với lịch sử hàng nghìn năm, và là cây đại thụ của
Chính Đạo (正道) dẫn dắt Cửu Phái Nhất Bang trong nhiều thập kỷ qua.

Tuy mỗi người đều có tiêu chuẩn khác nhau để chọn ra một đệ nhất thiên hạ,
nhưng không ai dám bỏ qua Pháp Chỉnh trong cuộc tranh luận về đệ nhất thiên hạ
đương thời.

Và Trường Nhất Tiếu.

Là Bang Chủ Vạn Nhân Phòng, Minh Chủ Tà Bá Liên.

Nhân vật kiệt xuất đã nhanh chóng tập hợp những tên Tà Phái vốn chia năm xẻ bảy lại và đạt được thành tựu vĩ đại gọi là Tà Phái Nhất Thống (邪派一統).

Tuy mỗi người đều có những đánh giá khác nhau về hắn ta và vẫn tồn tại những
người nghi ngờ về năng lực của hắn, nhưng không một ai trong thiên hạ này có
thể phủ nhận rằng hắn ta là đệ nhất Tà Phái đương đại.

Điều đó có nghĩa họ là những người đứng đầu thế lực lớn nhất trong thiên hạ,
là hai trục dịch chuyển thiên hạ.

Hai cường giả đó hiện đứng đối diện nhau ở
giữa vùng đồng bằng hoang vắng.

Sự căng thẳng được tạo ra bởi sự đối lập giữa hai người đã khiến những người
tập trung tại nơi này nín thở.

".......

A Di Đà Phật."

Pháp Chỉnh khẽ niệm Phật.

'Trường Nhất Tiếu' Khoảng cách xa vô cùng, nhưng hắn hiện lên trong mắt ông ta rõ ràng như thể ở
ngay trong tầm với.

Hình ảnh Trường Nhất Tiếu rực rỡ đến mức dị thường.

Ngay cả trước trận chiến sắp có rất nhiều người phải bỏ mạng, hắn vẫn tỏ ra vô
cùng ngao ngán thờ ơ.

Pháp Chỉnh xem xét bản chất con người, nên những thứ như là sắc phục của
Trường Nhất Tiếu không hề lọt vào mắt ông ta.

Pháp Chỉnh chỉ chú ý đến con người Trường Nhất Tiếu – con người mà một kẻ đã
từng gặp gỡ vô số loại người như ông ta cũng hoàn toàn không thể nắm bắt nổi.

Pháp Chỉnh ngộ ra một điều mới mẻ.

Tuy đây là Trường Nhất Tiếu quen thuộc đã từng đánh nhau khốc liệt hàng chục
năm qua, nhưng thực ra ông ta chưa từng đối mặt và nói chuyện như thế này.

Tiếng nói của Pháp Chỉnh đĩnh đạc vang lên một cách hùng hồn.

"Bá Quân.

Ngươi còn muốn phạm thêm bao nhiêu tội lỗi nữa?"

Khoảnh khắc nghe thấy lời nói đó, đôi mắt của Trường Nhất Tiếu cong tròn như
vầng trăng khuyết.

"Vì tham vọng của ngươi mà thiên hạ chìm trong đau khổ.

Đã rất nhiều người mất
mạng và máu đổ như mưa.

Như thế vẫn chưa đủ hay sao?"

Trường Nhất Tiếu chỉ cười mà không nói lời nào, nhìn Pháp Chỉnh.

Trong ánh mắt
không hề hiện lên ý thù địch.

"Lão nạp khuyên ngươi.

Tội lỗi mà ngươi đã gây ra không có cách nào rửa sạch được, nhưng rõ ràng là có cách để ngươi không phạm tội lớn hơn.

Lão nạp hy vọng ngươi nhận ra rằng tất cả tham vọng đó chỉ là hư vô (空) và hãy thận trọng.

Nếu vậy thì ít nhất ngươi cũng có thể sẽ không gây nghiệp (業) lớn hơn ".

"Phương, Phương Trượng!"

Tông Lợi Hình hoảng hốt đến mức tự động mở miệng ra.

"Ý Phương Trượng là sao?

Tội lỗi mà hắn gây ra...."

"A Di Đà Phật."

Tuy nhiên, khi tiếng niệm Phật nặng nề vang lên, Tông Lợi Hình lại bất giác
ngậm miệng.

Pháp Chỉnh nhấn chìm sự phản bác của Tông Lợi Hình, rồi quay về phía Trường
Nhất Tiếu chỉ trích bằng giọng nói trầm thấp hơn.

"Việc tin rằng có thể nắm được cái gì đó trong tay chỉ là nhầm tưởng của kẻ thất phu.

Con người, cuối cùng đều sẽ chết với hai bàn tay trắng giống như khi mới sinh ra.

Chẳng lẽ ngươi không biết nếu thứ còn lại trong tay không phải là danh dự hay tài sản mà là nghiệp (嶪) của vạn sinh (萬生) chất cao như núi Thái Sơn thì sẽ ra sao ư?"

Pháp Chỉnh làm thế bán chưởng một cách tự nhiên.

"Nếu ngươi biết đủ và muốn rửa sạch tội lỗi, Thiếu Lâm sẵn sàng giúp đỡ.

Phật
Pháp luôn mở cửa cho bất cứ ai.

Cho dù đó là tội nhân thiên cổ đi chăng nữa."

Ánh mắt nặng nề và nghiêm túc hướng về phía Trường Nhất Tiếu.

Lời nói của Pháp Chỉnh đã khiến tất cả mọi người bàng hoàng, nhưng dù sao cũng
không có ai nghi ngờ chân tình chứa trong lời nói đó.

Pháp Chỉnh là một cao
tăng đã cống hiến cả đời cho Phật Pháp.

Ngay cả giây phút này ông ta cũng
không quên bổn phận của mình.

Nhưng đáp trả lại lời nói tao nhã của lão hòa thượng chỉ là một tràng cười mỉa
mai lớn.

"Ha....... ha.......

Hahaha!

Hahahahaha"
Trường Nhất Tiếu im lặng suốt thời gian qua, đã bật cười lớn tiếng.

Khác với Pháp Chỉnh tao nhã như cây đại thụ khô khốc, hình ảnh Trường Nhất
Tiếu ôm bụng cười vô cùng suồng sã.

Thật là một dáng vẻ quá đỗi dễ dãi đối với
người đứng đầu một thế lực.

"Hầy, hầy............"

Trường Nhất Tiếu cười một lúc lâu, rồi đưa móng tay được cắt tỉa dài lên lau
mi mắt.

Hắn đã cười đến mức chảy cả nước mắt.

"Xin lỗi, xin lỗi.

Bổn quân không thể ngờ được nghe thuyết pháp (說法) trong tình huống như thế này.

Nên hình như chuyện này không phải là lỗi của bổn quân...."

Đôi mắt cong cong của Trường Nhất Tiếu nhìn về phía Pháp Chỉnh.

Nụ cười mỉa mai rõ ràng.

Cười nhạo Pháp Chỉnh, cười nhạo những người đi theo
ông ta, và thậm chí cười nhạo cả đạo Phật mà Pháp Chỉnh tin tưởng và đang đi
theo.

"Không phải vậy sao?"

Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu lướt qua tất cả mọi người phía bên Pháp Chỉnh.

Bây giờ gọi là Cửu Phái Nhất Bang thì có chút khiên cưỡng, nhưng dù sao thì
những người này cũng vẫn bảo vệ Trung Nguyên dưới cái tên đó.

"Ngay cả khi Giang Nam nằm dưới chân bổn quân"
Khuôn mặt của những người cảm nhận được ánh mắt của Trường Nhất Tiếu đã nóng
bừng lên.

"Ngay cả khi Tứ Xuyên bị đốt cháy trong tay thuộc hạ của bổn quân."

Răng rắc.

Ai đó đã nghiến răng.

"Thậm chí ngay cả khi có rất nhiều người chết ở Giang Bắc – nơi như nhà của
mình, các ngươi cũng đã chỉ đứng nhìn....... vậy mà bây giờ lại còn nói tới
lòng từ bi và Phật Pháp...."

Giọng nói bình tĩnh nhưng thực sự đó là một lời mỉa mai gay gắt.

"Hình như là bổn quân ngu dốt thì phải?

Vì bổn quân thấy Phật Pháp mà bổn quân
biết và Phật Pháp mà các ngươi thảo luận khác nhau quá."

"Bá Quân."

"Để xem, Đức Phật sẽ nghĩ gì?

Chẳng phải ngài sẽ vui vẻ hơn với những kẻ đần
độn chạy ngay đến cứu người ở Giang Bắc hơn là các ngươi chỉ biết bàn luận về
từ bi và Phật Pháp bằng miệng sao?

Hả?"

Hắn nói tới Thiên Hữu Minh.

Trường Nhất Tiếu biết.

Bây giờ điều mà bọn họ, điều mà Pháp Chỉnh không muốn
nghe nhất là gì.

Bây giờ họ đang theo đuổi điều gì.

Ánh mắt của Pháp Giới chạm vào lưng Pháp Chỉnh, rồi từ từ nhìn xuống cánh tay
ông ta.

Lưng của Pháp Chỉnh bình tĩnh như thường lệ, nhưng bàn tay nắm chặt tràng hạt
dài được dồn đầy lực và khẽ run lên.

Sự run rẩy nhỏ tới mức chỉ Pháp Giới đứng ngay sau mới có thể nhìn thấy, cũng
giúp ông ta đoán được nội tâm của Pháp Chỉnh bây giờ.

"A Di Đà Phật."

Nhưng dù nội tâm của ông ta như thế nào, thì lời niệm Phật tuôn ra vẫn rất
thành kính.

"Rõ ràng là chúng ta cũng thiếu sót.

Nhưng tất cả những nguyên nhân đó không
phải là do chúng ta mà là do ngươi.

Lão nạp sẽ nói lần cuối.

Nếu ngươi muốn
dừng lại thì hãy làm ngay bây giờ."

"Bây giờ ư?"

Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng đập vào tai tất cả mọi người.

Nhỏ nhưng rõ đến
mức kỳ lạ.

"Nếu bổn quân biết thỏa mãn và dừng lại tại đây....... thì điều gì sẽ xảy ra
nhỉ?

Ngươi có thể để bổn quân đi như thế này không?"

Đôi môi đỏ mọng của Trường Nhất Tiếu xoắn lại.

"Không, chắc không đâu.

Ngươi không thể làm thế.

Vậy thì ngươi sẽ làm gì nào?

Ngươi sẽ tử tế dẫn bổn quân đi, rồi cắt đứt gân mạch tứ chi và nhốt bổn quân
trong ngục tù dưới lòng đất?

Bổn quân sẽ phải nghe kinh Phật chán ngấy mà các
ngươi ngâm nga cho đến ngày chết và mục rữa trong ngục tù ẩm mốc."

"Bá Quân."

"Chậc chậc chậc."

Trường Nhất Tiếu lắc đầu tựa hồ chán ghét.

"Cứ nói mấy tên Thiếu Lâm từ bi.

Nhưng đến cả những con quỷ dưới địa ngục cũng
không tàn nhẫn như vậy, thà nói rằng Tà Phái nhân từ còn đúng hơn.

Chẳng phải
bọn ta giết người nhanh gọn không đau đớn sao?"

"Đó là cách duy nhất để ngươi trả giá cho những tội lỗi mà ngươi đã gây ra".

"Hahaha."

Trường Nhất Tiếu bật cười.

Không lâu sau, gương mặt trắng trẻo bắt đầu phủ đầy quỷ khí xanh lè.

"Bổn quân không phải là kẻ yếu đuối vậy đâu.

Buồn nôn quá nên bổn quân không
thể nghe thêm được nữa".

Trước khí thế thay đổi hoàn toàn, Pháp Chỉnh cũng tạm thời nín thở.

"Sám hối ư....... các ngươi có tò mò không?"

Ánh mắt lạnh lẽo đến mức tê cóng xuyên qua lão tăng.

"Ở đây ai là người không muốn bổn quân sám hối nhất.

Ai là người tha thiết
mong muốn cuộc chiến này không kết thúc một cách vô ích nhất.

Ai là người trốn
sau chiếc mặt nạ vớ vẩn mang tên đạo Phật để theo đuổi ham muốn mãnh liệt của
bản thân mình nhất".

"Trường Nhất Tiếu!"

Tiếng gầm rống tức giận phát ra từ miệng Pháp Chỉnh.

"Kiềm chế.......

Đó là một lời biện minh rất hay.

Trông có vẻ hợp lý và tuyệt
vời.

Nhưng ngươi phải biết một điều.

Ngươi có biết sự nhẫn nại mà không phải
chịu đựng đau khổ được gọi là gì không?"

Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu nhìn dữ dội như xuyên thủng Pháp Chỉnh, và những
người đứng sau ông ta.

"Trốn tránh."

Hai chữ đó đã khiến khuôn mặt của Pháp Chỉnh nóng bừng lên.

"Thật kỳ lạ.

Các ngươi không phải trả giá gì mà, tại sao lại gọi là nhẫn nại
được?

Các ngươi chỉ giương mắt lên nhìn thôi.

Vậy mà bây giờ các ngươi làm như
đấy là quyết định cao cả lắm, đứng trước mặt bổn quân mà nói những lời nhảm
nhí.

Giống như mong muốn có ai đó nhận ra mình."

"Yêu thuyết (妖說) đó!"

"Xấu xa."

Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu nhìn Pháp Chỉnh chứa đầy sự căm ghét như đang
nhìn loài côn trùng.

Pháp Chỉnh khẽ cắn môi và đón nhận ánh mắt đó.

"Hèn hạ."

Trường Nhất Tiếu cười.

Ánh mắt vẫn tỏ rõ sự khinh miệt.

"Nhưng.... dù vậy bổn quân cũng không ghét ngươi, hay các ngươi.

Con người vốn
dĩ đã rất xấu xa và hèn hạ rồi mà, phải không?"

Trường Nhất Tiếu cười tươi.

Một nụ cười không chút u tối như đứa trẻ lan rộng
khắp khuôn mặt.

"Để bổn quân chỉ cho ngươi cách dễ hơn nhé?"

Trước câu hỏi của Trường Nhất Tiếu, khuôn mặt của Pháp Chỉnh thoáng vẻ nghi
hoặc.

Trường Nhất Tiếu nói nhẹ nhàng.

"Hãy đầu hàng đi."

"Trường Nhất Tiếu!"

"Nếu vậy thì sẽ không ai phải đổ máu nữa.

Bổn quân không quan tâm đến việc
phải đổ máu vô ích.

Bổn quân hứa.

Nếu các ngươi dập đầu trước mặt và liếm chân
cho bổn quân, thì bổn quân sẽ không giết bất cứ ai và sẽ hài lòng với việc
"thống trị" thôi.

Thế nào?

Như vậy sẽ hòa bình mà không ai phải hy sinh cả."

Râu của Pháp Chỉnh run lẩy bẩy.

"Đó là một lựa chọn không khó phải không?

Nếu ngươi thực sự mong muốn không ai
phải đổ máu.

Nhưng.......

Điều đó có thực sự là điều ngươi muốn không?".

Nhìn ánh mắt quỷ quyệt, Pháp Chỉnh đã cảm nhận sâu sắc.

Ở đằng kia.

Cái ác (惡) hoàn toàn không thể thuyết phục bằng bất kỳ lời nói nào.

Con người như thể được tạo ra từ sự kết hợp của ác ý đang ở ngay đằng kia.

Làm sao có thể gọi người đó là con người được?

"Không, đó không phải là điều ngươi muốn.

Bổn quân biết ngươi muốn gì mà.

Điều
ngươi muốn chính là......."

Trường Nhất Tiếu đưa móng tay lên từ từ vẽ ngang cổ hắn.

"Ở đây."

Đồng thời, đôi môi đỏ rực của hắn cong lên hết cỡ.

"Điều ngươi muốn.

Mục đích của ngươi.

Chiến lợi phẩm mang tên ngươi khắc ghi
mãi mãi trong lịch sử Giang Hồ này.

Cái tên Thiếu Lâm lại một lần nữa được
vang danh trên bầu trời thiên hạ, pháp danh tầm thường đó của ngươi sẽ được
lưu truyền có một không hai trong lịch sử Thiếu Lâm."

Giọng nói không lớn, nhưng vang lên bên tai Pháp Chỉnh như tiếng sấm.

Bây giờ ánh mắt của Trường Nhất Tiếu đã dịu dàng và thậm chí không hề có chút
thù địch nào.

"Hãy thử đến lấy xem."

"......................"

"Hãy thử để bàn tay đó dính máu, dồn vô số người đến cái chết, hãy đánh nhau
và lại đánh nhau để toàn bộ vùng đất này bị nhuộm đỏ.

Nếu ngươi tha thiết mong
muốn như vậy."

"A Di Đà Phật."

Đó là kết cục đã được quyết định ngay từ đầu.

Hai cường giả cũng biết.

Đối với họ, đối thoại là vô nghĩa.

Họ không phải là những người biết chấp nhận, mà là những người khiến người
khác phải chấp nhận.

Một người không chắc chắn về bản thân mình thì đã không
thể leo lên vị trí như bây giờ.

Vì vậy, phải làm cho đối phương sụp đổ.

Niềm tin, mục tiêu, thế lực và thậm
chí cả tính mạng của đối phương.

"Cuối cùng thì trò chuyện cũng không có tác dụng."

"Quay lại từ đầu.

Đó là một kết cục hiển nhiên."

Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu hướng lên bầu trời.

Hoàng hôn đã dày đặc hơn từ lúc nào.

Giống như định che đậy dòng máu sắp đổ ra
thế gian này.

"Mọi người nghe đây!"

Pháp Chỉnh đã khai hỏa cuộc chiến làm rung chuyển nhân gian.

"Chúng ta không thể tiếp tay cho hành vi tàn bạo độc ác đó nữa.

Chúng ta không
muốn nhìn thấy máu, nhưng sẽ không sợ nhìn thấy máu!

Hôm nay tại nơi này, lão
nạp và các vị.

Chúng ta sẽ trừng phạt tên ác đồ kia và tìm lại hòa bình cho
giang hồ!".

Tiếng sư tử hống bùng nổ như tiếng hét.

Sau đó, những người đứng phía sau ông ta lập tức toàn thân căng thẳng.

Nội lực
vận lên tới cực độ càn quét xung quanh.

"Nếu không phải lão nạp thì ai sẽ vào địa ngục đây!

A Di Đà Phật!"

Cùng với khí thế đó, Pháp Chỉnh niệm Phật như sấm rền và đạp mạnh xuống đất.

"Hãy đi theo Phương Trượng!"

"Uuuuuuuuuu!"

Quân thế của Cửu Phái Nhất Bang như bùng nổ tất cả mọi thứ mà họ phải kiềm chế
cho tới bây giờ, bắt đầu chạy về phía Tà Phái với khí thế khủng khiếp.

Giống như sóng dữ cao chót vót với quy mô tựa núi Thái Sơn đang tràn vào.

Ngay cả những võ giả vốn luôn chiến đấu không biết sợ hãi là gì của Tà Bá Liên
cũng đóng băng trong giây lát.

"Hừm."

Lúc đó, bên tai chúng nghe thấy tiếng khịt mũi vô cùng bình thản của Trường
Nhất Tiếu.

Trong khoảnh khắc đó, những võ giả của Tà Bá Liên một lần nữa nhớ
lại chúng là ai.

Trường Nhất Tiếu gõ gõ đầu ngón tay vào cằm và nói.

"Ồn ào vô ích.

Đối phó tử tế với chúng.

Để giúp chúng nhận ra chắc chắn rằng
nơi này không còn là thế giới mà chúng tự tung tự tác được nữa."

Những kẻ phản ứng đầu tiên với lời nói đó đương nhiên Hồng Khuyển (紅犬), những con chó trung thành không biết sợ hãi của Trường Nhất Tiếu.

"Hãy bảo vệ Minh Chủuuuuuuuuu!"

Ngay khi bọn chúng chạy lên với khí thế khủng khiếp, các võ giả của Vạn Nhân
Phòng và Hắc Quỷ Bảo cũng nghiến chặt răng và theo sau.

Vùng đồng bằng rộng lớn không có gì cản trở bị bao trùm bởi ý thù địch và rung
chuyển như một con tàu đắm.

Mặt trời lơ lửng ở phía bên kia Tây sơn tỏa ánh sáng đỏ khắp bầu trời giống
như cắt ngang bóng tối đang ùa đến.

Chính và Tà.

Cửu Phái Nhất Bang và Tà Bá Liên.

Pháp Chỉnh và Trường Nhất Tiếu.

Cuộc đại chiến duy nhất quyết định phương hướng của thiên hạ.

Cuối cùng tấm
màn đó cũng sắp được kéo lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back