Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)

Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1650. Tìm nhanh đi? (4)


Chapter 1650.

Tìm nhanh đi? (4)
"Ngươi....... ngươi đã nghe tin gì chưa?"

"Hửm?

Có chuyện gì mà ngươi gấp gáp vậy?"

"Chuyện ở Ất Đường ấy."

"Ất Đường làm sao?"

Người kia nghiêng đầu.

Tân Ngũ Đường của Thiên Hữu Minh mới được thành lập nên vẫn chưa có tên gọi chính thức, vì để thuận nên nên bọn họ tạm gọi chúng là Giáp Ất Bính Đinh Mậu.

"Đường Chủ Ất Đường đã tống các thành viên của Ất Đường vào địa lao rồi!"

"Tống vào ngục?

Mà khoan, trong Liên Minh có cả địa lao luôn sao?"

"Họ mượn địa lao ở Hoa Sơn dùng tạm."

"À, ra v....... khoan, chuyện đó lúc này đâu có quan trọng.

Rốt cuộc đã có chuyện gì mà lại nhốt người vào địa lao thế?

Hơn nữa lại còn là vào lúc chiến tranh đang ở ngay trước mắt như thế này?"

"Nghe nói là bị nhốt với tội danh là nổi loạn với Phó Đường Chủ.

Giờ Liên Minh đang xáo trộn cả lên rồi."

"Nổi....... nổi loạn sao?"

Nổi loạn với Phó Đường Chủ?

Người kia nghệt mặt ra, rõ ràng là nghe rõ được từng chữ nhưng hắn ta hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Phó Đường Chủ....... là tên tiểu tử đó sao?"

"E hèm."

Người vừa lên tiếng ngay lập tức che miệng lại.

Hắn sợ hãi nhìn quanh.

"Hãy cẩn thận lời nói.

Thời thế đã thay đổi rồi."

"...."

"Chỉ cần sai sót một chút thôi thì chúng ta cũng sẽ bị tống vào địa lao đấy!

Từ giờ bất kể là ở đâu thì cũng phải cẩn thận.

Nghe nói chỉ tính những người bị nhốt vào địa lao lần này thôi cũng đã hai mươi người rồi.

Đây không phải chuyện bình thường đâu."

Người kia nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Hắn buông tay đang bịt miệng ra rồi hỏi.

"Thật....... thật hả?"

Hai mươi người.

Việc bỏ tù nhiều người như vậy cùng một lúc hoàn toàn không phải là một điều bình thường.

Đây là điều mà bất kỳ môn phái nào cũng cảm thấy hoảng loạn.

"Nếu là Đường Chủ của Ất Đường thì......."

"Đúng vậy.

Là Môn Chủ Đường Môn."

Những người đi ngang qua cũng tới gần hai người.

Có vẻ như họ cũng đang tò mò về tình hình hiện tại.

"Hai mươi.

Vậy là không chỉ có một môn phái sao?"

"Đúng vậy.

Có cả Gia Cát Thế Gia và Mộ Dung Thế Gia, Cái Bang, Nam Cung Thế Gia thậm chí còn có cả Tông Nam nữa."

"Cả....... cả Tông Nam sao?

Thật luôn đó hả?"

Gương mặt của những người nghe thấy điều này lập tức trở nên trắng bệch.

"Các thủ lĩnh còn tuyên bố những người đứng dậy nổi loạn với các Phó Đường Chủ chính là một thách thức của bổn minh.

Trong đó còn có cả Tổng Sư nữa."

Càng nghe chuyện, gương mặt của mọi người càng trở nên nghiêm trọng.

Tổng Sư dĩ nhiên sẽ đứng về phía Phó Đường Chủ, nhưng Đường Chủ thì khác.

Việc Đường Chủ ra mặt và đứng về phía của Phó Đường Chủ hoàn toàn không phải là chuyện bình thường.

Từ trước đến nay, mọi người phớt lờ và tỏ thái độ với Phó Đường Chủ cũng vì nghĩ rằng cuối cùng thì sức mạnh của bổn đường vẫn là nằm trong tay của Đường Chủ.

"Vậy là Đường Chủ muốn qua việc này thông báo bản thân đang hậu thuẫn cho các Phó Đường Chủ sao?"

"Có lẽ vậy.

Nếu không thì......."

"Tại sao chứ?"

Nam nhân kia bàng hoàng như không thể tin nổi.

Thiên Hữu Minh là một Liên Minh bao gồm rất nhiều môn phái.

Và việc bổ nhiệm Phó Đường Chủ lần này đã đi quá xa rồi.

Ai cũng có thể thấy lũ Hoa Sơn kia chỉ sắp xếp vị trí Phó Đường Chủ cho những người bọn họ thích mà thôi.

Điều này khiến cho khắp nơi không chỉ có một hai người bất mãn.

Tuy họ không thể hiện điều đó một cách công khai nhưng cũng âm thầm trấn áp tinh thần của những Phó Đường Chủ.

Tuy vậy, Đường Chủ, người đại diện cho bổn đường thay vì bảo vệ các thành viên bổn đường lại ra mặt để hậu thuẫn cho các Phó Đường Chủ.

Mọi việc dường như không diễn ra theo như ý muốn của những người đang lặng lẽ bày tỏ sự bất mãn.

"Chuyện đó....... chẳng phải vì Đường Môn có quan hệ tốt với Hoa Sơn sao?

Những Đường Chủ khác có thể khác.

Đường Chủ của chúng ta......."

"Đừng có nói nhảm nữa.

Trong số người bị nhốt có cả đệ tử của Đường Chủ đấy!"

Một chút hy vọng của người kia sụp đổ.

"Vậy chúng ta phải làm gì đây?"

"Còn làm được gì nữa?

Những người chống đối Phó Đường Chủ đã bị tống vào địa lao hết cả rồi.

Và trông có vẻ như ngài ấy sẽ không thả họ ra cho đến khi chiến tranh kết thúc."

"Hả?

Lâu như vậy á?"

"Vậy nên bổn minh lúc này mới loạn hết cả lên đó."

Tiếng thở dài liên tục phát ra.

Điều đó có nghĩa là bây giờ họ phải phục tùng những Phó Đường Chủ trẻ tuổi kia.

Bọn chúng bảo họ ngồi thì bọn họ phải ngồi, bảo bọn họ bò thì bọn họ phải bò.

"Chết tiệt.........

Cái lũ kia sao lại gây ra chuyện này thế không biết!"

"Ta biết ngay là sẽ như thế này mà."

"Có làm gì thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!"

Thà rằng bọn chúng im lặng cho đến khi chiến tranh bắt đầu thì mọi chuyện sẽ không tệ đến mức này.

Lúc đó, chiến tranh đang ở ngay trước mắt.

Khả năng cao là Liên Minh sẽ không giảm binh lực chỉ để trách phạt.

Lúc đó bọn họ có kháng lệnh thì cũng khó mà bị phạt.

Nhưng thời điểm này lại khác, bọn họ vẫn còn thư thả thời gian, nếu gây sự chỉ khiến quyền hạn của các Phó Đường Chủ được củng cố.

Quả nhiên chỉ có vài người mới thấy việc này tốt mà thôi.

"Vậy thì chúng ta chỉ cần không kháng lệnh là được mà."

"Vẫn còn một tin đồn nữa....... nhưng chuyện đó thì......."

"Ôi trời, bức bối chết đi được!

Nói gì thì nói nhanh đi chứ!

Rốt cuộc là gì nữa?"

"Tổng Sư đã bổ sung thêm quyền hạn của các Phó Đường Chủ bao gồm cả việc tiền trảm hậu tấu......."

"Hả?

Tiền trảm hậu tấu sao?

Vậy là các Phó Đường Chủ có quyền lấy đầu bất cứ ai ngay tại chỗ à?"

"....

Cũng không hẳn là như vậy.

Chỉ là các Phó Đường Chủ có quyền lấy đầu những người làm loạn mà thôi."

"Chuyện này đúng là vô lý.

Đến cả Tà Phái cũng không làm mấy chuyện thế này!"

"Dĩ nhiên là vô lý rồi.

Chuyện này dĩ nhiên là không được đâu.

Nhưng mà người đó lại là 'Tổng Sư'."

Câu nói này bỗng chốc trở nên hợp lý.

Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh nổi tiếng là một tên tâm thần, một kẻ còn ghê rợn hơn cả lũ Tà Phái, cách hành xử của hắn hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của những người trong giang hồ.

Vậy suy đi tính lại, đây chẳng phải là chuyện bình thường đối với Thanh Minh hay sao?

"Vậy còn chúng ta.......?"

"Tiêu đời hết cả rồi chứ sao......."

Bọn họ phải phục tùng lũ tiểu tử mà bọn họ không biết là ai.

Thế mà giờ đây lũ tiểu tử kia lại có quyền kiểm soát sự sống và cái chết của bọn họ.

Một trong số những người đang hóng chuyện lên tiếng.

"Dù sao thì các Đường Chủ và Môn Chủ cũng đang có mặt ở đây nên chắc Tổng Sư sẽ không làm gì quá quắt đâu."

Một người đồng tình bước tới.

"Đúng vậy đó.

Các ngài ấy cũng không phải là bù nhìn!

Tổng Sư có ương ngạnh đến mấy thì cũng không thể thắng nổi các ngài ấy đâu."

Cũng có lý.

Giữa bao nỗi băn khoăn phức tạp, ánh mắt của họ đổ dồn về một nơi.

Đó chính là nghị sự phòng của Liên Minh, nơi các vị lãnh đạo cấp cao của Linh Minh sẽ tụ tập.

Bên trong phòng họp, Mộ Dung Uy Quỳnh khẽ hắng giọng rồi nói.

"Vậy nên....... chuyện này....... thật là xấu hổ khi nói đến những việc đã xảy ra nhưng chẳng phải thế này thì hơi quá sao?"

"Hơi quá á?"

"Đâu nhất thiết phải nhốt chúng vào đó trong một khoảng thời gian lâu như t......."

"À, chuyện đó hả.

Quả nhiên là cách giải quyết của ta có chút vấn đề rồi."

"Đúng vậy......."

"Lẽ ra ta nên chặt đứt tứ chi phế bỏ gân mạch của bọn chúng ngay tại chỗ.

Đúng là ta đã suy nghĩ nông cạn quá rồi.

Có lẽ bây giờ vẫn còn kịp, ta phải......."

"Không, không phải thế!

'Hơi quá' của ta không phải như thế......."

Mộ Dung Uy Quỳnh trở nên lắp bắp.

Bởi vì gương mặt của Thanh Minh....... thực sự rất chân thật, có vẻ như hắn định làm điều đó thật.

"Chỉ....... chỉ là ta sợ rằng chúng ta đã trao cho các Phó Đường Chủ quá nhiều quyền hạn mà thôi......."

"Quá nhiều?"

Gương mặt của Mộ Dung Uy Quỳnh đầy căng thẳng.

Sao Thanh Minh lúc nào cũng khiến ông ta không thể nói nên lời vậy.

"Ngay từ đầu!"

Rầm!

Thanh Minh đạp nát chiếc bàn đang ở trước mặt.

"Nếu như ngay từ đầu, các Đường Chủ làm việc cho hẳn hoi vào thì việc như này có xảy ra không?

Các vị được chọn để giúp đỡ các Phó Đường Chủ.

Thế trong lúc họ gặp khó khăn thì các vị chết trôi ở đâu?

Việc bản thân phải làm thì lại không làm."

"Thanh.......

Thanh Minh này.......

Dù sao thì việc Đường Chủ giúp đỡ cho Phó Đường Chủ cũng có hơi.......

đáng ra các Phó Đường Chủ phải hỗ trợ cho các Đường Chủ mới đúng chứ......."

"Đó cũng chỉ là một vị trí trên danh nghĩa mà thôi!

Chẳng phải trên thực tế, vị trí của các vị là vị trí được chọn ra để hậu thuẫn cho các Phó Đường Chủ à?

Mà mấy lão già các ngươi đã được giao việc đứng ở hậu phương thì nên làm việc cho hẳn hoi đi chứ!"

Cho dù bất mãn đến thế nào thì đây cũng không phải là những lời nên phát ra thành tiếng.

Đó chính là "lễ nghĩa" và "lẽ thường" của thế giới này.

Huyền Tông vốn có rất nhiều điều muốn nói nhưng ông ta lại không thể nói ra được.

Bởi vì ông ta là một người biết lễ nghĩa.

Nhưng đối với một người không có lễ nghĩa như Thanh Minh thì lại khác.

"Lão nói xem!

Lão đã làm gì mà để mọi chuyện thành ra thế này vậy hả?"

"Chuyện đó......."

"Lão bận lắm à?"

"Không....... ta không bận......."

"Không bận?

Số lão cũng may phết nhỉ?"
.......

Mộ Dung Uy Quỳnh tạm thời không biết nói gì, ông ta thẫn thờ nhìn Thanh Minh.

Bỗng ông ta giật mình.

'Khoan.

Tại sao ta phải cư xử như thể bản thân có lỗi như thế này chứ?'
Là một thành viên của Thiên Hữu Minh, việc tôn trọng Tổng Sư là điều hiển nhiên.

Nhưng khi ông ta bị gây áp lực mà không thể phản bác lại một lời nào thì lại khác.

Ngay từ đầu, ông ta đã không phải người sẽ bị đối xử như thế này.

Ngay cả pháp đình năm trước cũng không khắc nghiệt với ông ta như thế.

"Tổng Sư......."

Khi ông ta định lên tiếng phản bác thì Thái Thượng Bang Chủ của Cái Bang Phong Ảnh Thần Xảo cúi đầu với Thanh Minh.

"Xin lỗi Tổng Sư."

"...."

"Tổng Sư đã hạ lệnh nhưng do ta bất tài nên mới không thể thực hiện được.

Mong Tổng Sư rộng lòng lượng thứ cho sự vô tâm của ta."

"Đây là lúc nên vô tâm à?"

"....

Ta có mười cái miệng cũng không thể biện minh được gì.

Công việc của bọn ta chính là giúp cho các Phó Đường Chủ có thể thực hiện vai trò của họ....... ta thành thực xin lỗi một lần nữa."

Phong Ảnh Thần Xảo cúi đầu xin lỗi.

Mộ Dung Uy Quỳnh cứng đờ như đá.

Không chỉ có Mộ Dung Uy Quỳnh mà những người khác cũng không giấu nổi sự bàng hoàng.

Bởi vì bọn họ biết Phong Ảnh Thần Xảo là một người như thế nào.

Dù sao thì ông ta cũng là Bang Chủ đã cai trị Cái Bang trong nhiều thập kỷ.

Giờ đây, tuy đã giã từ tiền tuyến sau khi truyền lại mọi thứ cho hậu thế nhưng xét về mặt biểu tượng và bối phận thì ông ta không khác gì Mộ Dung Uy Quỳnh.

Vậy mà một người như thế lại cúi đầu trước một tiểu tử còn thò lò mũi xanh.

Chuyện này có khả năng sao?

"....

Ta cũng xin lỗi."

Mạnh Tiểu nói với vẻ mặt xấu hổ.

"Hiện tại phía Dã Thú Cung cũng có không ít phản đối.

Ta đã cố xoa dịu họ......."

"Hai chuyện này không giống nhau."

"Đúng vậy."

Mạnh Tiểu cắn môi, gương mặt đầy xấu hổ.

Mắt ông ta còn đỏ bừng.

Mộ Dung Uy Quỳnh khi thấy con người to lớn kia phản ứng như vậy cũng không khỏi bàng hoàng.

Trước hai phát súng của hai người kia, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Đặc biệt, hành động của Phong Ảnh Thần Xảo đã phát huy được một sức mạnh to lớn.

Việc chỉ trích Thanh Minh đã làm hơi quá trở nên khó khăn hơn.

Đến cả người đích thân gây ra việc này là Đường Quân Nhạc, Mộ Dung Uy Quỳnh và Chung Ly Cốc cũng vậy.

"Ta nói ra mấy lời này không phải để nhận được lời xin lỗi.

Ta chỉ muốn nhắc nhở các vị biết việc mình phải làm."

Giọng nói của Thanh Minh đã dịu dàng hơn một chút.

"Cũng may là mọi việc xảy ra vào thời điểm này.

Nếu như chuyện này xảy ra trong lúc chiến tranh thì đến lúc đó, ta có ra mặt cũng chẳng làm được gì."

"....

Vâng."

"Vậy nên mong các vị nhớ rõ việc mình phải làm là gì.

Đây là lúc để tranh giành quyền lực hay sao?

Chúng ta thành lập một Liên Minh để gắn kết các môn phái nhưng giờ lại xảy ra xung đột nội bộ.

Hầy, càng nghĩ lại càng thấy bực mình!

Ôi cái lũ người kia, ta muốn đánh chết bọn chúng cho rồi......."

"Thanh.......

Thanh Minh.......

Bình tĩnh lại nào."

"Tự nói rồi tự bực bội luôn......."

Thanh Minh hít thở thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại.

Sau đó hắn quát lớn.

"Các Phó Đường Chủ cũng tỉnh táo lại đi!"

Các Phó Đường Chủ có mặt tại đó đều giật mình.

"Những chuyện thế này xảy ra cũng là do mọi người dễ dãi quá đấy!

Bọn chúng có làm gì thì rút kiếm đâm chúng ngay tại chỗ luôn đi!

Chứ ở đâu ra cái kiểu......."

"....

Sư huynh, chẳng phải lũ Tà Phái vẫn còn tốt bụng chán sao?"

"Ta cũng nghĩ vậy."

"Ồn ào quá."

Thanh Minh bực bội hét lên.

"Nếu một người chỉ huy mất quyền kiểm soát thì hắn sẽ mất đi tất cả."

"...."

"Mặc dù thoạt nhìn qua thì mọi chuyện có vẻ bình thường nhưng những sự tầm thường nho nhỏ ấy có thể khiến tất cả phải chết đấy.

Hãy nhớ rõ, chúng ta đang ở trong thời kỳ chiến tranh."

Mọi người đều có thể cảm nhận được sức nặng trong giọng nói đó.

Sức nặng khiến mọi người phải gật đầu.

Và lúc đó.......

Rầm!

Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, một người bước vào trong phòng họp.

"Minh Chủ, Tổng Sư.

Ta xin phép được báo cáo."

Đó chính là Lục Lâm Vương Lâm Tố Bính.

Gương mặt của hắn trông nhợt nhạt hơn thường ngày.

"Tà Bá Liên hành động rồi."

Giọng nói đó còn lạnh lẽo và nặng nề hơn cả nước da của hắn.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1651. Quả là một ngày đẹp trời. (1)


Chapter 1651.

Quả là một ngày đẹp trời. (1)
"Giẫm nát hắn cho ta!"

"Tên khốn chết tiệt!"

Bọn trẻ vây quanh đánh một đứa trẻ nào đó.

Đứa trẻ bị đánh trông nhỏ hơn bọn chúng rất nhiều.

"Hộc!

Hộc!"

Đứa trẻ kia vốn đã trông tiều tụy, nay lại bị đánh thậm tệ như thế kia khiến nó thở hồng hộc đầy mệt mỏi.

"Tên khốn nạn......."

"Trên đời này có những kẻ như hắn luôn sao......."

Bọn trẻ kia nhìn xuống đứa trẻ bị đánh với vẻ mặt chán ghét.

"....

Chúng ta đi thôi."

"Chúng ta cứ thế mà đi á?"

"Không lẽ ngươi định giết hắn à?"

Sự im lặng bao trùm lấy bọn chúng.

Mặt ai cũng hiện đầy vẻ mâu thuẫn.

Nhưng cuối cùng, bọn chúng vẫn gật đầu đồng tình.

"Đi thôi!"

"Phụt!

Tên xúi quẩy."

Những đứa kẻ kia bực bội nhổ nước bọt vào đứa trẻ đang nằm lăn lóc trên mặt đất rồi quay người đi.

Nhưng trong đôi mắt chúng lại chứa đựng những cảm xúc khó tả.

Ai đó lẩm bẩm.

"....

Hôm nay cũng phải nhịn đói sao?"

"Nếu lũ khốn kia không phát động chiến tranh thì chúng ta có thể xin cơm ăn rồi."

"Xin cái gì chứ.

Chỉ tính người chết đói ở làng dưới thôi cũng là mười người rồi đấy.

Ngươi nghĩ họ sẽ cho chúng ta cái gì khi không chỉ có ăn mày mà các phú hào cũng chết đói đây."

"Chết tiệt......."

Vẻ mặt của ai nấy cũng giống nhau.

Tuyệt vọng, sợ hãi hoặc cảm giác bất lực trước khổ nạn mà bọn chúng không thể làm gì được.

Kẻ mạnh đang làm rung chuyển thế giới này, nhưng những kẻ yếu đuối sẽ phải chịu hậu quả.

Cuộc sống của họ như sụp đổ.

Họ cũng không thể ngờ tới điều này.

Nỗi tuyệt vọng của họ sâu sắc và nặng nề đến khó tả.

"Ngươi làm gì mà cứ nhìn về phía sau thế?"

"....

Hắn sẽ không chết chứ?"

"Chết tiệt, cho hắn chết luôn đi.

Hắn chết thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?

Ngươi đừng có tốn sức mà nói nhảm nữa!"

Đứa trẻ kia gật đầu rồi bước tiếp.

Nhưng nó vẫn liên tục ngoái nhìn về sau như thể còn vướng bận điều gì đó.

Nhân tính tiểu tử ấy không cho phép bản thân bỏ lại người kia ở phía sau, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy nó.

Nhưng đó là cách duy nhất để tồn tại trong thế giới này.

Sau khi lũ trẻ rời đi.......

Xào xạc.

Đứa trẻ tưởng chừng đã chết sau khi bị lũ trẻ kia giẫm đạp bỗng đứng dậy.

Thân hình của tiểu nam tử gầy gò, nhỏ bé đến mức trông có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Đứa trẻ ấy, người đã phải chịu đựng sự bạo hành khắc nghiệt đến mức ngay cả người lớn cũng khó mà chịu đựng được, đã chạm đôi tay run rẩy xuống mặt đất.

Y phục của tiểu nam tử trông rất tồi tàn, đầu tóc thì bù xù.

Gọi nó là ăn mày cũng không đúng.

Từ "thú vật" có vẻ hợp với nó hơn nhiều.

"Phẹt!"

Tiểu nam tử nhổ máu ra ngoài.

Nhưng mùi tanh tưởi trong miệng vẫn không biến mất.

Tiểu nam tử nhìn quanh như một con thú yếu ớt, chỉ sau khi xác nhận xung quanh không có ai, nó mới lục lọi trong áo của mình.

Đó là một chiếc bánh màn thầu đã bị giẫm nát và bẹp dúm.

Thứ mà nó không chịu buông bỏ dù bị đánh đập một cánh tàn nhẫn như vậy.

Đứa trẻ dùng đôi bàn tay nhỏ của mình để xé chiếc bánh màn thầu đã dính đất thành từng miếng nhỏ rồi từ từ đưa nó vào miệng.

Hương vị của bánh màn thầu đầy mùi máu và bùn đất.

Nhưng tiểu nam tử vẫn nhai nuốt mà không phản ứng gì.

Trông nó giống như đang thưởng thức một món ăn hảo hạng vậy.

Những ngón tay gầy gò lại cẩn thận xé nhỏ chiếc bánh màn thầu ra.

Để có thể bảo vệ được thứ này mà tiểu nam tử đã bị đánh đập đến mức không còn một bộ phận nào trên cơ thể còn nguyên vẹn, nhưng hắn không hề oán giận sự thật đó.

Bởi nó thà bị đánh còn hơn là chết đói.

Hắn có thể nhận thức được một cách rõ ràng.

Hôm nay cũng có người chết.

Những đứa trẻ đã giẫm đạp hắn có thể cũng sẽ chết vào vài ngày nữa.

Vậy nên hắn thà bị đánh còn hơn.

Con người không ăn thì chết.

Vậy nên việc chấp nhận bị đánh đập để đổi lấy một cái bánh màn thầu thì quả là một món hời với hắn.

Sống sót.

Không có gì quan trọng hơn sống sót cả.

Ít nhất thì ở đây là vậy.

Tiểu nam tử lấy tay áo lau đi máu trên khóe miệng của mình thì bỗng nghe thấy giọng nói của ai đó.

"Ngươi không sao chứ?"

Khi nghe có tiếng người, tiểu nam tử ngay lập tức giấu bánh màn thầu đi rồi nhe răng ra.

Bộ dạng hắn trông rất hung dữ, cứ như một con thú hoang đang cảnh giác với xung quanh vậy.

Thấy vậy, người ăn mày bắt chuyện với tiểu nam tử tỏ ra khó xử.

"Không không....... ta chỉ hỏi vì lo lắng cho ngươi thôi."

"...."

Âm giọng này quả thực là đang lo lắng cho tiểu nam tử.

Thật khó để tìm kiếm lòng tốt trong một thế giới lạnh lẽo thế này.

Nhưng trên thực tế, tiểu nam tử kia chỉ dành cho sự ấm áp này bằng một cái nhìn lạnh lùng.

Người ăn mày kia cũng biết rõ điều đó nhưng hắn vẫn tiếp tục quan tâm đứa trẻ.

"Đừng đề phòng như vậy?"

Tên ăn mày từ từ tiến lại gần đứa trẻ.

"Cơ thể của ngươi đã bị thương đến này rồi, nếu còn ngủ ngoài trời lạnh nữa thì ngươi sẽ chết cóng mất.

Để ta.......?

Tên ăn mày vừa bước lên vài bước thì khựng lại.

Bởi vì hắn thấy con dao sắc bén trên tay của đứa trẻ.

Gương mặt của tên ăn xin hiện lên vẻ bối rối.

Nhưng sau đó, gương mặt hắn đột nhiên trở nên nhăn nhó và hung dữ.

Thật khó để tin được rằng hắn chính là người đã nói chuyện rất tử tế với đứa trẻ kia chỉ vài giây trước.

"Tiểu tử thối nhà ngươi......."

Tên ăn mày nhìn chằm chằm đứa trẻ nhưng rồi nghiến răng và lùi lại như thể nhớ đến việc gì đó.

Có vẻ như đứa trẻ làm vậy là để bảo vệ cho những miếng bánh màn thầu còn sót lại của mình.

"Ngươi nghĩ cứ thế này thì ngươi sẽ sống sót được thêm bao nhiêu ngày nữa?"

"...."

"Tên khốn.

Sắp chết đến nơi rồi mà lại....... cứ chờ đi, ngươi mà chết thì ta luộc ngươi lên mà ăn đấy."

Những lời nguyền rủa không nên nói ra với một đứa trẻ lại thốt ra từ người ăn mày kia.

Hắn nhanh chóng quay người đi.

Sau khi tên ăn mày kia đã rời đi, đưa trẻ đứng dậy rồi khập khiễng bước từng bước chậm rãi về một nơi rất vắng vẻ.

Màn đêm buông xuống.

Đứa trẻ leo lên lưng chừng núi, một nơi cực kỳ nguy hiểm ngay cả khi đến đó vào ban ngày.

Hắn xới đống lá rụng, một không gian đủ cho một người nằm co ro ở đó hiện ra.

Đứa trẻ nép mình vào đó một cách mệt mỏi.

Mặc dù không tỉnh táo nhưng thay vì đầu hàng trước cơn buồn ngủ đang kéo đến, hắn lại lấy chiếc bánh màn thầu ra xé thành từng miếng và bỏ vào miệng.

Vẻ mặt của nó hoàn toàn không giống một đứa trẻ chút nào.

Hắn vừa nhai bánh màn thầu, vừa nhìn xuống núi.

Đó là một thế giới địa ngục.

Giá trị của mạng sống không phải lúc nào cũng giống nhau.

Chỉ trong thế giới hòa bình, mạng sống của con người mới có giá trị.

Nhưng thế giới này, mạng sống con người còn không bằng nửa cái bánh màn thầu đã sũng nước.

Giá trị mạng sống của một đứa trẻ còn ít hơn thế.

Trong tình cảnh khốn khó nhất, người yếu kém nhất sẽ bị đẩy ra một nơi không có ai ở.

Vô số ánh sáng chiếu vào mắt của đứa trẻ.

Dưới đó là một ngôi làng.

Một ngôi làng quá đỗi xa xôi và đáng sợ với hắn.

Ánh sáng đó chính là ranh giới ngăn cách giữa ngôi làng và ngọn núi nơi nó ở.

Thật nguy hiểm, thứ đó tưởng chừng như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào nhưng lại đẹp đến mức khiến nó không thể rời mắt.

Đứa trẻ tiếp tục xé bánh màn thầu nhét vào trong miệng và mê mẩn nhìn ánh sáng ở phía dưới.

Mùi bùn đất, mùi lá khô xộc vào mũi hắn.

Ánh mắt của đứa trẻ nhìn xa hơn một chút.

Ánh sáng đằng xa kia lại trông sáng và nhiều màu sắc hơn ánh sáng ở gần.

Đó là một nơi mà hắn thậm chí còn không thể đặt chân tới.

Những người tận hưởng ánh sáng rực rỡ đó chắc hẳn sẽ không biết được cảm giác của những người đang sống phụ thuộc vào ngọn lửa đang lụi tàn dần này.

Đứa trẻ từ từ duỗi bàn tay gầy gò của mình ra.

Ánh sáng kia gần đến mức nó cảm giác như nó có thể bắt trọn được nó.

Cảm giác ấm áp len lỏi qua từng ngón tay của hắn.

Nhưng tất nhiên, hắn không thể chạm tới ánh sáng đó.

Một chút ấm áp từ ánh sáng đó cũng không.

Những thứ mà hắn nhận được chỉ là cái lạnh thấu xương.

Nhưng hắn không nản lòng hay tiếc nuối.

Bởi vì hắn biết.

Những ánh sáng kia không phải ngay từ đầu đã có ở đó.

Chính những kẻ đang ở đó đã trộm cắp ánh sáng ở nơi khác và mang về chỗ của bọn chúng.

Nếu bọn chúng cướp đi của hắn, thì hắn cũng có thể cướp lại của chúng.

Giống như chiếc bánh màn thầu ngày hôm nay.

Những ánh sáng kia một ngày nào đó sẽ.......

Ánh sáng trong mắt đứa trẻ ngày càng lớn.

Ánh sáng kia nhanh chóng bao trùm lấy thế giới.

Ranh giới phân chia bị phá vỡ, khắp nơi trên thế giới này đều ngập tràn ánh lửa.

Đứa trẻ thẫn thờ rồi vươn tay dù biết mình không thể đón nhận được hơi ấm ấy.

Xoẹt!

Thế giới mà đứa trẻ đang nhìn vào bỗng rạn nứt.

Một vết nứt hệt như mạng nhện, ngay sau đó, màu đỏ sẫm chảy ra từ vết nứt.

Đôi mắt của đứa trẻ run rẩy.

Màu đỏ sẫm nhanh chóng bao phủ lấy thế giới.

Không còn sự ấm áp nào nữa.

Sự lạnh lẽo đã nuốt chửng hết mọi thứ.

"A."

Lần đầu tiên, đứa trẻ mở miệng.

Nhưng cũng chỉ có thế, khuôn miệng chẳng thể nói thành câu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ như một con thú bị thương.

"A.......

Aaaaa......."

Thế giới chuyển sang màu đen.

Đôi mắt của đứa trẻ tràn đầy tuyệt vọng.

"Aaaaaaaaaaa!"
●●●
"Minh Chủ."

"...."

"Minh Chủ?"

Hàng mi dài buông xuống dọc theo đôi mắt đang nhắm nghiền khẽ đung đưa.

Mí mắt từ từ nâng lên, ánh mắt mờ nhạt xuất hiện.

Đôi mắt Trường Nhất Tiếu ngơ ngác quét quanh căn phòng hoang vắng rồi lại nhìn người đang đứng trước mặt mình.

"Đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Thay vì trả lời, Trường Nhất Tiếu nhìn xuống.

Hắn đang khoác trên người chiếc trường bào màu đỏ, trên đó có hình con rồng được thêu bằng chỉ vàng, những ngón tay dài lộ ra dưới ống tay áo rộng, bên trên nó là những chiếc nhẫn đầy lộng lẫy và sặc sỡ.

Đây chính là hiện thực.

Hắn không ăn mặc rách rưới và bẩn thỉu nữa.

Hắn giơ tay lên.

Mồ hôi chảy ra ướt đẫm hết cả tay của hắn.

Hắn thẫn thờ nhìn nó một lúc lâu rồi mở miệng.

Gương mặt của hắn không có chút cảm xúc.

"....

Gương."

"Vâng ạ."

Người kia nhanh chóng lấy gương đến và đặt trước mặt hắn.

Hắn nhìn gương mặt của chính mình phản chiếu trong gương.

Một gương mặt được trang điểm lộng lẫy.

Hắn có thể thấy gương mặt của một người trưởng thành qua kẽ hở của từng chuỗi hạt trên miện lưu quan.

Khác với đứa trẻ lúc đó.

Gương mặt hắn lúc này trắng trẻo, môi đỏ mọng và đôi mắt trũng sâu đầy u ám.

Hắn đã thay đổi chưa?

Nam nhân trong gương lúc này có khác gì ngày xưa không?

Chỉ vì y phục mà hắn mang trên người đã thay đổi nên hắn cũng thay đổi rồi sao?

Hắn đặt gương xuống rồi từ từ đứng dậy.

Những thị nữ nhanh chóng chạy đến chỉnh sửa lại y phục cho hắn.

Nhưng hắn chẳng bận tâm đến bọn họ mà đi thẳng về phía trước.

Cộp.

Cộp.

Hắn nắm lấy tay nắm cửa rồi dừng lại một chút.

"Ngài có hiểu không?"

Hắn vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi đó.

Có khi sau này cũng thế.

Nhưng mà.......

Đôi mắt nhắm hờ khẽ mở ra, hắn mạnh bạo mở cửa phòng.

Rầm!

Cánh cửa mở toang như sắp vỡ, khung cảnh đang diễn ra cũng lọt vào tầm mắt của hắn.

Rất nhiều người đang đứng xếp hàng lúc này.

Những người đang đứng đó với ánh mắt sắc bén như dao đang đợi hắn.

Đợi một mình hắn.

Một nụ cười hiện lên trên môi của Trường Nhất Tiếu.

Hắn nhìn về một phía.

Ánh mắt hắn chạm phải Hỗ Gia Danh đáng đứng xếp hàng.

Hỗ Gia Danh cúi đầu.

"....

Đã chuẩn bị xong thưa Minh Chủ."

"...."

"Người chỉ cần......."

Trường Nhất Tiếu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời trong xanh không có lấy một đám mây.

Mặt trời mọc ở phía Đông đang chiếu sáng rực rỡ như thể đang đón chào hắn.

"Quả là một ngày đẹp trời."

Đôi mắt hắn bắt đầu giống với đôi mắt của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa mà nó không thể chạm tới.

Hắn vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn.

Vậy nên.......

"Đi thôi."

Giờ hắn phải vào việc để có thể thấy những gì hắn muốn thấy mãi mãi thôi.

Cộp.

Hắn bước lên một bước.

Nụ cười tươi hiện ở trên môi.

Hắn tiến về nơi rực rỡ nhất thế gian.

Nơi sinh sống của những kẻ quyền lực nhất thế giới.

Con đường đến đó giờ đã thông thoáng rồi.

"Đầu tiên....... là Hà Nam."

Hai con mắt long lanh cong lên như vầng trăng khuyết.

"Đi thôi.

Đi đặt thế giới vào lòng bàn tay nào."

Những người xếp hàng đi theo hắn.

Lưỡi kiếm đang ngủ yên cuối cùng cũng hướng về thế giới.

Hắn bắt đầu.

Và không có ý định dừng lại cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1652. Quả là một ngày đẹp trời. (2)


Chapter 1652.

Quả là một ngày đẹp trời. (2)
"Nhanh..... nhanh vậy sao?"

"Tà Bá Liên ư?"

"Thật ư?"

"Trường Nhất Tiếu sẽ đích thân ra mặt sao?"

Tiếng xôn xao vang lên từ khắp mọi nơi.

Không khí trong phòng trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Lâm Tố Bính gật đầu một cách nặng nề khi thấy toàn bộ ánh mắt đang đổ dồn lên mình.

"Đúng vậy.

Hắn đã đích thân ra mặt."

Một số người nuốt khan nước bọt.

Nhuận Tông cũng vô thức ôm lấy ngực.

Một áp lực không thể diễn tả bằng lời ập đến.

Trường Nhất Tiếu đích thân hành động.

Không ai ở đây lại không biết ý nghĩa của việc đó là gì cả.

"Hắn đang di chuyển đến đâu vậy?"

"Vẫn chưa rõ điểm đến.

Nhưng hiện hắn đang tiến lên phía Bắc nên khả năng cao....."

Gương mặt của Lâm Tố Bính hơi đanh lại.

"Mục tiêu của hắn là Hà Nam."

"Hà Nam?

Tại sao chứ?"

Đường Quân Nhạc hét lên kinh ngạc.

"Rõ ràng là hắn biết chúng ta ở đây, vậy tại sao hắn lại phải tốn công mò tới Hà Nam làm gì vậy chứ?"

"Không tốn công đâu."

"Hửm?"

Lâm Tố Bính lắc đầu.

"Môn Chủ quên rồi sao?

Bọn họ đã nhắm đến Tung Sơn một lần rồi.

Nhưng vì tình huống bất lợi nên chúng đã rút lui.

Điều đó có nghĩa là bọn chúng vẫn chưa từ bỏ Thiếu Lâm."

Những người chi viện đến từ Thiếu Lâm gật đầu một cách nặng nề.

'Huyết Cổ.....'
Gương mặt của Bạch Thiên trở nên cứng lại khi nhớ về thời điểm ấy.

Nếu khi đó bọn họ không đến kịp thì Thiếu Lâm có thể đã không tồn tại trên thế giới này nữa rồi.

Bọn họ đã ngăn chặn được đòn tấn công của Tà Bá Liên một lần, nhưng rõ ràng là lũ Tà Bá Liên kia sẽ không để vụt mất con mồi lần hai.

"Vậy mục tiêu của bọn chúng là Thiếu Lâm sao?"

"Xét về độ cứng đầu của Trường Nhất Tiếu thì khả năng cao nơi đầu tiên mà hắn nhắm đến chính là nơi đó."

"...

Hừm.

Ta cứ tưởng hắn sẽ nhắm đến đây cơ."

Nghe lấy Huyền Tông lẩm bẩm như vậy thì Lâm Tố Bính liền lắc đầu.

"Trường Nhất Tiếu không phải là người nhắm vào nơi mạnh mẽ của đối thủ mà là người sẽ kiên trì tấn công nơi đã bị thương của kẻ địch.

Dù sao thì mọi kế hoạch cũng đã được sắp xếp sẵn, không có lý nào mà hắn lại không tấn công nơi đó cả."

Nhiều người gật đầu đồng tình.

Dựa vào những gì mà Trường Nhất Tiếu đã làm từ trước đến nay thì đây là một lập luận hợp lý.

Nơi đang bị thiệt hại nặng nề nhất lúc này chắc chắn là Thiếu Lâm.

Dĩ nhiên là có một vài nơi gần như là bị diệt môn nhưng thứ bọn họ quan tâm vẫn là toàn lực.

Vậy nên Thiếu Lâm chắc chắn là nơi mà Trường Nhất Tiếu đang nhắm đến.

"Vậy chúng ta phải làm thế này đây?"

"Sao ngài lại hỏi câu hiển nhiên như vậy?

Dĩ nhiên là chúng ta phải nên giúp đỡ Thiếu Lâm rồi.

Không lẽ ngài định đứng nhìn lũ Tà Bá Liên đó nuốt chửng Thiếu Lâm sao?"

"Nhưng mà.....

Thiếu Lâm....."

Gia Cát Tư Án im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.

"Ngài cũng biết những người ở nơi này không có mấy thiện cảm với Thiếu Lâm mà?"

Những người khác đều im bặt.

"Ta..... cũng vậy."

Gia Cát Tư Án lặng lẽ nhìn quanh.

"Nhưng ta không thể để cho Thiếu Lâm bị diệt môn như thế này được.

Dù sao thì họ cũng không phải là vật tượng trưng.

Tuy vẫn giữ im lặng nhưng các hòa thượng của Thiếu Lâm chính là toàn lực mạnh mẽ của Chính Phái.

Nếu mất đi họ, chúng ta sẽ tổn thất lớn."

"..."

"Thiên Hữu Minh không phải là nơi mà một vài phe phái hợp lại với nhau để phô trương sức mạnh mà là một nơi được lập ra vì giang hồ này.

Vậy nên chúng ta nên gác lại tình cảm cá nhân qua một bên và chi viện cho Thiếu Lâm thì hơn."

Huyền Tông khẽ gật đầu đồng tình khi nghe những gì mà Gia Cát Tư Án nói.

"Không cần phải nói gì thêm nữa."

"Nhưng mà Minh Chủ....."

"Ta chưa bao giờ có ý định sẽ bỏ rơi Thiếu Lâm.

Chẳng phải họ là một thành viên trong giang hồ này, là những người mà chúng ta phải cùng sánh vai để chinh chiến với kẻ thù sao?"

Đó là một phát ngôn đầy bất ngờ.

Gia Cát Tư Án cũng không khỏi kinh ngạc.

Bởi nếu phải chọn người có ác cảm nhất với Thiếu Lâm thì ông ta sẽ chọn ngay Huyền Tông và Thanh Minh.

Xét về cảm xúc được thể hiện ra bên ngoài thì chắc chắn Thanh Minh sẽ đứng đầu, nhưng xét về suy nghĩ trong tâm thì không ai sánh bằng Huyền Tông.

Vậy mà Huyền Tông vẫn tuyên bố sẽ giúp đỡ cho Thiếu Lâm mà không có chút do dự.

Thậm chí, Bạch Thiên còn như đang tiếp thêm sức mạnh cho Huyền Tông.

"Minh Chủ nói đúng.

Chúng ta đã giúp đỡ cho Thiếu Lâm một lần rồi.

Giúp đỡ thêm lần nữa thì đâu có vấn đề gì."

"Khực..... sư thúc..... hiện tại Pháp Chỉnh.....

à không, ở đó cũng có Phương Trượng rồi mà, chúng ta có nhất thiết....."

"Đây không phải là lúc để tính toán như vậy đâu.

Chúng ta đang chiến đấu với Tà Bá Liên, không phải là phân định giữa Thiên Hữu Minh và những người không thuộc Thiên Hữu Minh."

"...

Vâng."

Chiêu Kiệt ủ rũ cúi đầu xuống.

"Khoan đã, vậy là giờ chúng ta sẽ phải đi giúp Thiếu Lâm sao?"

Lâm Tố Bính hỏi như thể không tin được vào những gì Bạch Thiên vừa nói.

Bạch Thiên nghiêng đầu.

"Dĩ nhiên rồi."

"Dĩ nhiên?

Quyền Chưởng Môn Nhân cho rằng đó là chuyện dĩ nhiên sao?"

"Thì..... không phải chúng ta làm vậy là vì Thiếu Lâm sao?"

Bạch Thiên nhìn quanh như đang muốn tự hỏi xem mình có làm gì sai không.

Nhưng không ai đối mặt hay đáp lại lời của hắn cả.

"Quyền Chưởng Môn Nhân!"

Lâm Tố Bính cao giọng tỏ vẻ khó chịu.

"Nếu chúng ta tới giúp Thiếu Lâm thì người gặp nguy hiểm không phải Thiếu Lâm mà là chúng ta đó!"

"...

Cái gì?"

"Ngài đã quên tên Trường Nhất Tiếu đó đã giẫm nát Bàng Gia và Không Động ra sao rồi ư?"

Bạch Thiên nghe xong thì im lặng.

"Thứ mà hắn đang nhắm đến chính là làm lung lay hệ thống chỉ huy của chúng ta.

Nói cách khác, hắn đã thành thạo trong việc đối phó với các thế lực không được tổ chức hợp lý.

Còn chúng ta bây giờ thì sao?"

"Chuyện đó....."

Giọng nói của Bạch Thiên nhỏ dần.

"Những người chống lại Phó Đường Chủ hiện đang bị tống vào địa lao.

Đến cả Bàng Gia và Không Động mà Trường Nhất Tiếu cũng có thể chơi đùa như chơi với một đứa trẻ thì một nơi có nội bộ đang hỗn loạn như chúng ta thì sao chứ?"

Lâm Tố Bính nói không sai.

Bạch Thiên có chút co quắp người lại.

"Nếu các Phó Đường Chủ ra mặt chiến đấu với Trường Nhất Tiếu lúc này trong khi bọn họ còn không thể kiểm soát các thành viên bổn đường của mình thì kết quả ra sao ai cũng rõ rồi đấy."

"Nhưng đâu phải Trường Nhất Tiếu chuyện gì cũng biết?"

Chiêu Kiệt lên tiếng nói đỡ cho Bạch Thiên.

Đôi mắt của Lâm Tố Bính chuyển hướng qua Chiêu Kiệt.

"Sao Phó Đường Chủ lại nghĩ là hắn không biết?"

"...

Sao ạ?"

"Phó Đường Chủ nghĩ hắn không biết sao?

Động thái của bọn chúng ra sao chúng ta có thể nắm bắt được, vậy Phó Đường Chủ nghĩ rằng tình hình của chúng ta đang như thế nào hắn không thể nắm bắt được chắc?"

"Chuyện..... chuyện đó....."

"Có thể lý do Trường Nhất Tiếu quyết định hành động vào lúc này là vì hắn đã thấy được tình cảnh hiện tại của chúng ta.

Nếu chúng ta tiến về Hà Nam lúc này thì chẳng khác gì bước vào miệng hổ cả."

"Ừm."

Đường Quân Nhạc lên tiếng.

"Mặc dù nghe hơi phũ phàng nhưng mà.....

Lục Lâm Vương nói cũng có lý."

"Ta tin hắn có chuyên môn trong việc chiến đấu với những thế lực không có trật tự."

Đường Quân Nhạc cười đau khổ trước những lời của Mạnh Tiểu.

Sau đó, ông ta hỏi Lâm Tố Bính.

"Ngài nghĩ chúng ta phải làm gì?"

"Chúng ta phải câu giờ thêm vài ngày nữa.

Cho đến khi chúng ta đưa ra kết luận, chuyển tới cho các đệ tử và khiến họ trở nên thực sự cảnh giác."

"Một vài ngày sao....."

"Cùng lắm thì chúng là phải nhẫn nhịn thêm ba ngày.

Đó là mức tối thiểu."

"Ba ngày đủ để Tà Bá Liên giẫm nát Thiếu Lâm rồi."

Lâm Tố Bính khịt mũi.

"Tại sao chứ?"

"Hửm?

Ngài hỏi vậy là sao?"

"Nếu bọn chúng muốn giẫm nát Thiếu Lâm thì đừng để chúng giẫm đạp là được rồi.

Hãy báo với Thiếu Lâm và bảo bọn họ chạy khỏi Tung Sơn ngay lập tức đi."

Đường Quân Nhạc há hốc miệng.

"Chuyện đó....."

"Làm gì có ai ngu ngốc đến mức ngồi đợi địch đến nơi chứ.

Nếu thủ đoạn của bọn chúng đã rõ ràng như vậy rồi thì chẳng phải chỉ cần tránh là được sao?"

"Ngài nghĩ Thiếu Lâm sẽ làm như vậy sao?"

"Không làm thì nhận kết đắng thôi.

Chúng ta không có trách nhiệm với bọn họ."

Đường Quân Nhạc như không thể nói nên lời nữa.

Ông ta ngơ ngác nhìn Lâm Tố Bính.

Những lúc này, ông ta mới cảm nhận được rõ lối tư duy của bọn họ quá đỗi khác nhau.

Thật khó để ông ta theo kịp tư tưởng phóng khoáng đặc trưng của Tà Phái.

Lâm Tố Bính trở nên kiên quyết hơn mọi ngày.

"Tóm lại là không được.

Tên khốn Trường Nhất Tiếu đó đã nhân lúc thế lực mất trật tự và hủy diệt Thiếu Lâm, Không Động và Bàng Gia.

Chúng ta không thể để những điều tương tự lặp lại được."

"..."

"Thiếu Lâm đã nếm vị cay đắng một lần rồi.

Lần này họ sẽ ngoan ngoãn, cam chịu mà rút lui thôi.

Ta nói đúng chứ?"

Lâm Tố Bính nhìn thẳng vào Tuệ Nhiên và Bạch Thiên như muốn họ đồng ý với mình.

Bạch Thiên cũng vô thức gật đầu.

"Cũng đúng nhưng mà....."

Pháp Chỉnh thì không biết nhưng Tuệ Phỏng là người sẽ tìm cách để tránh né địch bằng mọi giá.

"Vậy các vị còn làm gì thế?

Mau truyền tin đi chứ?

Mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì chúng ta phải tận dụng khoảng thời gian lũ khốn Tà Bá Liên đó di chuyển đến Hà Nam!

Các Phó Đường Chủ và Đường Chủ mau lập tức tập trung các thành viên lại và chấn chỉnh họ đi."

Mọi người đều gật đầu như thể bị mê hoặc.

Nhưng một người vẫn im lặng từ nãy đến giờ đến lúc này mới chịu mở miệng.

"Ta không hiểu."

"Hửm?"

Người lên tiếng chính là Thanh Minh.

"Các người đang nói cái quái gì vậy?"

Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Bởi vì bọn họ không hiểu Thanh Minh đang nói gì.

Cuối cùng thì Huyền Tông đại diện lên tiếng thay cho bọn họ.

"...

Thanh Minh, con đang nói gì vậy?"

"Vì bọn chúng đang nhắm tới Thiếu Lâm nên chỉ cần chúng ta bảo Thiếu Lâm chạy là được sao?"

"Đ.....

đúng vậy?"

"Nếu bọn họ không chạy thì sao?"

Huyền Tông nhìn Thanh Minh với ánh mắt khó hiểu.

Ông ta không hiểu tại sao đứa trẻ này lại nhắc lại vấn đề mà bọn họ đã thảo luận từ nãy đến giờ nữa.

Nhưng Thanh Minh lại tiếp tục hỏi một câu hỏi khác.

"Tại sao mọi người lại nghĩ đó là Thiếu Lâm?"

"Chẳng phải chúng ta đã bàn luận từ nãy đến giờ sao?"

"Thì vậy đấy.

Con hỏi tại sao mọi người chắc chắn 'Tà Bá Liên đang nhắm đến Thiếu Lâm'?"

"Bởi vì bọn họ đang tiến tới Hà Nam.

Mà Hà Nam....."

Huyền Tông không thể nói tiếp vì một ý nghĩa đã lóe lên trong đầu ông ta.

Có vẻ như những người khác cũng vậy.

Môn phái đại diện cho Hà Nam chắc chắn là Thiếu Lâm.

Nhưng đã là người không giang hồ thì không thể nào lại không biết điều này..... không, đến cả những người ngoài giang hồ cũng không thể không biết.

Đó chính là ở Hà Nam không chỉ có mỗi Thiếu Lâm.

Ở đó còn có một môn phái mạnh mẽ sánh ngang với Thiếu Lâm.

"Không lẽ....."

"Đúng vậy."

Thanh Minh nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt tối sầm.

"Để đến được Thiếu Lâm từ vị trí của bọn chúng thì bọn chúng phải đi qua Vũ Hán.

Và dĩ nhiên, bọn chúng không thể nào để Vũ Hán nguyên vẹn được."

"Nhưng mà hiện tại nơi đó đang phong bế sơn môn kia mà....."

"Người nghĩ bọn chúng sẽ tha cho một môn phái vì môn phái đó đang phong bế sơn môn sao?"

Giọng nói của Thanh Minh đầy lạnh lẽo.

"Không.

Ngay cả khi Tà Bá Liên bỏ qua họ thì người đó..... liệu có bỏ qua chúng không?"

Ai nấy đều như ngộ ra sau khi nghe những lời đó.

Dĩ nhiên là môn phái có thù oán với Tà Bá Liên không chỉ có một hai môn phái.

Nhưng để kể đến người có hận thù sâu sắc với Tà Bá Liên hay nói chính xác hơn là Trường Nhất Tiếu thì không thể thiếu một người.

Và người đó đang ở Vũ Hán.

"Nếu là Thiếu Lâm, họ có thể bỏ chạy.

Nhưng 'những người đó' thì không.

Một lần thì có thể, nhưng lần hai thì tuyệt đối không."

Người đã mất đi hết danh tiếng của mình chỉ vì Tà Bá Liên.

Người đang phải gặm nhấm tâm can của mình cho tới thời điểm này. ●●●
"Chưởng Môn Nhân."

Một người mặc võ phục chỉnh tề gọi người đang ngồi trên ghế.

Nhưng lão nhân với bộ râu dài ngồi đó không có chút cử động.

Người kia phân vân một lúc rồi báo tin cho lão.

"Tà Bá Liên.....

Bá Quân đang đến Hà Nam ạ."

Vào lúc đó, đôi mắt nhắm nghiền của lão đạo nhân từ từ mở ra.

Đôi mắt trống rỗng của lão đạo nhân dường như có bắc phong lạnh lẽo ập đến.

"Bá Quân sao?"

"Vâng ạ."

Lão đạo nhân nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy thì đã đến lúc chúng ta lấy lại những gì đã mất rồi."

Lão đạo nhân lẩm bẩm rồi đứng dậy.

Khí chất của lão nhân sắc bén tựa như đao.

Người đời gọi lão là Hư Đạo Chân Nhân, Chưởng Môn Phái Võ Đang.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1653 Quả là một ngày đẹp trời. (3)


Chapter 1653 Quả là một ngày đẹp trời. (3)
Xoẹt.

Thanh kiếm chém xuyên qua không trung.

Nhất kích cực kỳ gọn ghẽ.

Tuy nhiên, mũi kiếm không còn sắc bén như trước nữa.

Nó đã bị cùn đi.

Không.

Thứ mà thanh kiếm này chứa đựng chỉ đơn giản là sự mềm mại.

Kiếm của Võ Đang chứa đựng sự mềm mại thay vì sắc bén.

Việc kiếm kích được tung ra một cách nhanh gọn nhưng vẫn thể hiện được sự mềm mại của nó chứng tỏ người dùng thanh kiếm đã đột phá được cảnh giới tuyệt đỉnh.

Xoẹt.

Thanh kiếm lại một lần nữa giáng mạnh xuống.

Rắc!

Nhưng kiếm kích lần này lại không mềm mại như trước.

Người cầm kiếm dường như đang bị phân tâm bởi điều gì đó.

Hắn lắc đầu rồi vung kiếm thêm vài lần nữa.

"Sư huynh!

Sư huynh!!!!!"

Bỗng có tiếng gọi phát ra.

Kiếm tu nhìn qua bên cạnh.

Tiếng gọi của sư đệ đã kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Có việc gì mà đệ gấp gáp vậy."

"Lớn....... lớn chuyện rồi Chân Huyễn sư huynh!

Huynh....... huynh đã nghe được tin tức gì chưa?"

Người được gọi là Chân Huyễn nhíu mày.

"Tin tức gì vậy?

Đệ bình tĩnh lại rồi n......."

Chân Huyễn định chấn vấn thì sư đệ của hắn hét lên.

"Trường Nhất Tiếu đang chỉ đạo Tà Bá Liên đến đây rồi ạ."

Chân Huyễn hơi há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng lại.

Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén đến lạ.

"Là thật sao?"

"Vâng!

Tin đồn đang rộ ra khắp nơi rồi.

Bọn chúng đang tiến về phía chúng ta.

Tin tức này là từ những người đang giám sát Tà Bá Liên là Cái Bang truyền đến ạ."

"Vậy à?"

Chân Huyễn gật đầu một cách nặng nề.

Nhưng mà cũng chỉ có thế, Chân Huyễn không nói thêm gì nữa.

Trước phản ứng khác với dự đoán của Chân Huyễn, Chân Tống hỏi.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây sư huynh?"

"....

Phải làm gì sao?"

"Đó là Tà Bá Liên đấy.

Một mình Võ Đang chúng ta đâu thể đối đầu với bọn chúng được."

"...."

"Nghe nói Thiếu Lâm cũng bị họ giẫm nát đấy.......

Chúng ta mau rời khỏi đây trước khi bọn họ kéo......."

"Câm miệng."

Chân Tống giật mình trước phát ngôn bất ngờ của Chân Huyễn.

"Lời nói nói ra thì không thể rút lại được.

Đệ nên cẩn thận với những gì mình nói thì hơn."

"Đệ.......

đệ xin lỗi sư huynh."

"Người quyết định làm gì là Chưởng Môn Nhân.

Chúng ta chỉ cần nghe theo người là được."

Chân Tống gật đầu vì không thể phủ nhận được.

"Nhưng mà......."

"Chuyện gì ạ?"

Chân Huyễn không thể kìm nén được mọi suy nghĩ của mình nên đã nói ra điều không cần thiết phải nói.

"Nếu có ý định bỏ chạy vào những lúc như thế này thì chúng ta không cần phải phong bế sơn môn làm gì rồi."

Thanh kiếm buông thõng của Chân Huyễn như đang gào thét.
●●●
Bịch!

Bịch!

Bịch!

Tiếng bước chân gấp gáp vang vọng khắp Võ Đang.

"Bái kiến Chưởng Môn Nhân."

"Kính chúc Chưởng Môn Nhân an lành!"

Một vài đệ tử thấy đoàn người di chuyển vội vàng thì nhanh chóng bày tỏ sự kính trọng của mình.

Nhưng không rõ là đoàn người kia gấp đến thế nào mà chẳng bận để tâm đến sự kính cẩn của các đệ tử.

Mái tóc bạc bay phấp phới.

Họ chính là Hư Tử Bối, những người có bối phận cao nhất Phái Võ Đang.

Dẫn đầu đoàn người là Hư Tán Tử, Chưởng Môn Nhân tạm thời của phái Võ Đang.

Vẻ mặt ông ta trông đầy nghiêm nghị.

Bọn họ lướt qua Thượng Thanh Cung, nơi ở của Chưởng Môn Nhân Phái Võ Đang và dừng chân tại một ngôi nhà nhỏ biệt lập dù nằm ngay trong Võ Đang.

Ngôi nhà nhỏ và cũ kỹ đến mức không ai nghĩ nơi này có thể dành cho người ở.

Hư Tán Tử nhìn ngôi nhà bằng ánh mắt nặng trĩu rồi nghiêm nghị nói.

"Các đệ đứng ở đây đi."

"Vâng."

Hư Tán Tử hít một hơi thật sâu và bước tới cửa sau đó nói với giọng điệu kính cẩn, thật không hợp với vị trí Chưởng Môn Nhân của ông ta chút nào.

"Chưởng Môn Nhân.

Người có ở trong đó không ạ?

Là đệ Hư Tán Tử đây."

Nếu những người khác thấy thì sẽ thấy lạ.

Hư Tán Tử chính là Chưởng Môn Nhân hiện tại của Võ Đang.

Nhưng ông ta lại gọi người đang ở trong nhà kia là Chưởng Môn Nhân.

Việc có cùng hai Chưởng Môn Nhân trong cùng một thời điểm là điều hoàn toàn không thể.

Tuy nhiên, những người đi theo Hư Tán Tử đến đây chẳng hề cảm thấy lạ lẫm với điều này.

Như thể mọi việc là chuyện hiển nhiên vậy.

"Vào đi."

Khi được cho phép, Hư Tán Tử không ngần ngại mà mở cửa bước vào trong nhà Khoảnh khắc khung cảnh bên trong hiện ra, gương mặt ông ta cứng đờ.

Giản dị vốn là điều căn bản đối với một đạo sĩ.

Nhưng ngôi nhà này đã quá cũ kỹ rồi, khắp nơi đều có những vết nứt mà gió có thể lùa vào.

Nơi này gần giống như một nơi để rèn luyện khổ hạnh hơn là tu luyện võ công vậy.

Ánh mắt của Hư Tán Tử chuyển sang một góc.

Một lão nhân với mái tóc trắng, khoác trên mình y phục cũ kỹ đang ngồi đó.

Hư Tán Tử lịch sự cúi đầu chào lão nhân.

"Hư Tán Tử bái kiến Chưởng Môn Nhân."

Lão nhân cũng điềm tĩnh bày tỏ sự kính trọng của mình.

Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt lão hiện ra nét trách móc.

"Chưởng Môn sư đệ.

Bần đạo đã nói biết bao nhiêu lần rằng bần đạo không còn là Chưởng Môn Nhân của Võ Đang nữa rồi mà?"

"Chưởng Môn Nhân đừng nói như thế chứ.

Một người thiếu sót như đệ sao có thể là Chưởng Môn Nhân của Phái Võ Đang được?

Do tình hình hiện tại nên đệ mới phải tạm thời đảm nhận vị trí Chưởng Môn Nhân mà thôi.

Chẳng phải chuyện này trời biết, đất cũng biết sao?"

Hư Đạo Chân Nhân khẽ thở dài.

Lão đã căn dặn Hư Tán Tử đừng gọi lão như thế biết bao nhiêu lần rồi mà không những Hư Tán Tử mà đến cả các trưởng lão cũng không chịu nghe lời lão.

Mái tóc cùng bộ râu đen nhánh ngày nào giờ đã nhuộm trắng.

Nhưng gương mặt cùng ánh mắt vẫn lãnh đạm như ngày nào.

Không, phải nói đôi mắt sâu thẳm kia khiến cho lão toát lên vẻ thoát tục, thứ mà Hư Đạo Chân Nhân ngày trước không có.

"Có việc gì mà mọi người lại tìm tới đây vậy?"

"Chẳng phải Chưởng Môn Nhân đã nghe tin Tà Bá Liên đang tiến về đây sao?"

Hư Đạo Chân Nhân không đáp lời.

Nhưng ánh mắt nặng trĩu của lão đã cho người đối diện biết lão đã nghe được tin tức rồi.

"Chúng ta phải làm thế nào đây, Chưởng Môn Nhân?"

Vẫn không có câu trả lời, Hư Tán Tử nói tiếp.

"Các trưởng lão cho rằng việc lần này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Thực sự thì với sức mạnh của Võ Đang, rất khó để ngăn chặn được bọn chúng......."

"Rất khó để ngăn chặn được chúng sao......."

"Vâng.

Nếu sử dụng kế Kim Thiền Thoát Xác thì sao ạ?

Nếu......."

"Kim Thiền Thoát Xác sao?

Tức là bỏ chạy ư?"

"Trước mắt thì ý kiến của các trưởng lão là như vậy ạ."

"Còn ý của Chưởng Môn sư đệ thì sao?"

"Đệ.......

đệ cũng không rõ nữa.

Đệ thực sự chẳng biết Võ Đang nên đi theo con đường nào cả......."

Hư Tán Tử không nói hết câu.

Đây quả nhiên là một việc khó mà đưa ra quyết định.

Việc đối đầu trực diện với kẻ thù chẳng khác nào tự sát cả.

Tà Bá Liên hiện tại đã khác xưa.

Bọn chúng đã trở thành Bá Giả của thời đại, những người đã giẫm đạp lên Thiếu Lâm, Bàng Gia và Không Động.

Vậy nên, một mình Võ Đang rất khó để đối đầu được với bọn họ.

Nhưng mà họ cũng không thể chạy được.

Sau khi phong bế sơn môn, Võ Đang không còn liên quan đến chuyện ngoài thế gian nữa.

Nếu chạy trốn lúc này, bọn họ sẽ bị chỉ trích không màng đến việc sơn môn đang bị phong bế mà co giò bỏ chạy.

Thực lợi và danh phận.

Ông ta không thể bỏ đi thứ nào được.

Đó là lý do tại sao Hư Tán Tử không thể lựa chọn.

Giờ thì ông ta đã hiểu lựa chọn mà Hư Đạo Chân Nhân đã đưa ra lúc ở Trường Giang khó khăn đến mức nào.

Dù đúng hay sai thì lựa chọn ấy cũng là một quyết định nặng nề.

"Chuyện này....... khó quá.

Mong Chưởng Môn Nhân hãy dạy cho đệ."

"Kim Thiền Thoát Xác."

Hư Đạo Chân Nhân lặp lại từ "Kim Thiền Thoát Xác" rồi nhẹ nhàng gật đầu.

"Điều quan trọng nhất vẫn là không thể đánh mất các đệ tử Võ Đang một cách vô ích.

Hãy đến Thiếu Lâm.

Nếu hợp lực cùng họ, các vị có thể cầm cự được cho đến khi Thiên Hữu Minh đến hỗ trợ."

Hư Tán Tử đang định gật đầu theo quán tính thì bỗng khựng lại.

Ông ta cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong lời nói của Hư Đạo Chân Nhân.

Có gì đó không đúng ở đây.

"....

Đi đến Thiếu Lâm sao?

Ý của Chưởng Môn Nhân là......."

Hư Tán Tử hỏi lại một cách ngờ vực nhưng Hư Đạo Chân Nhân không đáp lời ông ta.

Hư Tán Tử thấp thỏm.

"Chẳng phải Chưởng Môn Nhân nên ra mặt dẫn dắt bổn phái sao?

Sao Chưởng Môn Nhân có thể......."

"...."

"Chưởng Môn Nhân?"

Hư Đạo Chân Nhân mỉm cười yếu ớt trước sự thúc giục của Hư Tán Tử.

"Chúng ta có thể lùi lại một lần."

"...."

"Nhưng lần hai thì không.

Thời điểm lùi lại lần hai cũng chính là lúc ý nghĩa của bước lùi đầu tiên được xác định.

Cuối cùng thì Võ Đang sẽ bị chỉ trích vì hai lần bỏ chạy khỏi kẻ thù chỉ vì lo sợ cho tính mạng của mình.

Điều đó quả nhiên không nên xảy ra."

"Nhưng mà Chưởng Môn Nhân......."

"Vậy nên chúng ta phải chứng minh Võ Đang không hề lùi bước mà có đầy ý chí để chiến đấu với bọn chúng."

"...."

"Hãy dẫn các đệ tử tới Thiếu Lâm.

Còn bần đạo sẽ ở lại đây và bảo vệ những thứ mà trước đây bần đạo không thể bảo vệ được."

"Những thứ mà trước đây không thể bảo vệ được sao?

Rốt cuộc đó là gì vậy chứ?"

Hàn khí lạnh lẽo hiện ra trong mắt của Hư Đạo Chân Nhân.

"Danh dự của Võ Đang."

Một câu ngắn gọn nhưng lại chứa đầy sức nặng.

Hư Tán Tử rùng mình, ông ta như muốn nghẹt thở.

Khí tức tỏa ra từ Hư Đạo Chân Nhân sắc bén đến mức khiến Hư Tán Tử phải run rẩy.

"Chưởng.......

Chưởng Môn Nhân."

"Danh dự mà chính ta đã vứt xuống đáy sông của dòng Trường Giang lạnh lẽo......."

Giọng nói của Hư Đạo Chân Nhân sắc bén như một lưỡi dao được mài dũa trong một thời gian dài.

"Lần này ta nhất định phải bảo vệ nó."

Hư Tán Tử cảm thấy bản thân như nghẹt thở.

Ông ta muốn ngăn Hư Đạo Chân Nhân lại.

Nhưng ông ta không thể.

Vì ông ta biết Hư Đạo Chân Nhân đã sống như thế nào kể từ khi Võ Đang phong bế sơn môn.

Hư Đạo Chân Nhân đã phải sống trong khổ hạnh để trả giá cho những việc mà bản thân đã gây ra.

Hư Tán Tử không dám nói gì cả.

Hư Đạo Chân Nhân điềm tĩnh nói.

"Hãy tập hợp các đệ tử lại.

Chưởng Môn Nhân cũng nên đưa ra quyết định càng sớm càng tốt thì hơn."

"Chưởng.......

Chưởng Môn Nhân."

Khi Hư Tán Tử còn đang do dự, giọng điệu của Hư Đạo Chân Nhân đã thay đổi.

Vì thế nên Hư Tán Tử không dám đáp lại mà chỉ gật đầu.

"Chưởng Môn Nhân hãy dẫn các đệ tử đến Thiếu Lâm.

Những người muốn đồng hành cùng bần đạo thì ở lại đây."

Hư Đạo Chân Nhân từ từ đứng dậy.

"Bần đạo không cần người chết cùng bần đạo.

Nhưng nếu chết vì danh dự của Võ Đang thì không tệ.

Cái chết đó sẽ không phải là cái chết vô nghĩa."

"Chưởng Môn Nhân......."

"Không cần phải ngăn cản bần đạo."

Một nụ cười kỳ lạ nở rộ trên môi của Hư Đạo Chân Nhân.

"Kể từ ngày hôm đó, ta đã sống chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này."

Hư Đạo Chân Nhân lẩm bẩm rồi nhìn lên trần nhà cũ kỹ.

Lão thực sự đã chờ đợi ngày hôm nay đến.

Nhưng.......

Hư Đạo Chân Nhân nhắm mắt lại, gương mặt của một người lập tức hiện ra.

Nam nhân đã túm lấy cổ áo và trút giận lên lão.

Người đã cùng Trường Nhất Tiếu cười nhạo lão ngày hôm đó.

Đó là gương mặt mà cả đời này lão cũng không thể quên.

"Thật tiếc khi không có cơ hội để xin lỗi.......

Nhưng cũng không quan trọng."

Nụ cười trên môi của Hư Đạo Chân Nhân dần biến mất.

"Bởi vì xin lỗi không nhất thiết phải thể hiện bằng lời."

Lời xin lỗi rồi sẽ được truyền lại.

Bằng cái chết của lão.

Và cả người ở đằng xa kia nữa.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1654. Quả là một ngày đẹp trời. (4)


Chapter 1654.

Quả là một ngày đẹp trời. (4)
"Võ Đang sao......."

Một giọng nói đầy đau đớn và nặng nề phát ra từ miệng của Huyền Tông.

Dĩ nhiên ông ta có nghĩ đến họ nhưng ông ta đã bỏ qua.

Không phải do ông ta ngu ngốc.

Mà vì Võ Đang đã bị thụt lùi đến mức ông ta phải bỏ qua họ.

"Trong tình huống này sao?"

Huyền Tông hỏi như thể ông ta không thể nào hiểu được điều này.

Gia Cát Tư Án đáp lời với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Tình hình lúc này ra sao không quan trọng.

Điều quan trọng vẫn là khuynh hướng của hắn."

"Khuynh hướng của hắn ư?"

"Đúng, nếu để ý thì động thái của Trường Nhất Tiếu lúc nào cũng giống nhau.

Hắn luôn nhắm vào những nơi không có sức mạnh tập trung ở đó.

Giống như một con sói kiên nhẫn săn đuổi một con cừu bị lạc khỏi đàn vậy."

Mọi người đều gật đầu trước điều này.

Trường Nhất Tiếu và Tà Bá Liên đúng là như vậy.

Khi giang hồ chia ra Nam Bắc và lấy Trường Giang làm ranh giới thì bọn chúng đã nhắm đến Hải Nam, một hòn đảo xa xôi cô lập khỏi thế giới.

Và khi sức mạnh của Trung Nguyên tập trung tại Trường Giang thì bọn chúng lại nhắm vào Tứ Xuyên.

Trong quá trình đó, bọn chúng đã dùng rất nhiều thủ đoạn để rút cạn tâm hồn con người.

Trên thực tế, động thái của Trường Nhất Tiếu khá đơn giản và rõ ràng.

"Vậy thì những gì Tổng Sư nói cũng có lý.

Những người bị cô lập nhất hiện nay chính là Võ Đang.

Sau khi đánh bại được Võ Đang, bọn chúng có thể hoàn toàn cô lập được Thiếu Lâm.

Xét trên lập trường của Tà Bá Liên thì đó đúng là bước đi đúng đắn nhất."

"Minh Chủ, vậy thì chúng ta phải chi viện cho Võ Đang rồi.

Chúng ta đã mất Không Động và Bàng Gia.

Chúng ta không thể mất thêm cả bọn họ được."

Huyền Tông khẽ nhíu mày trước những lời nói của Gia Cát Tư Án.

"Võ Đang....... bọn chúng thực sự đang nhắm đến Võ Đang sao?"

Trước chủ trương mạnh mẽ của Gia Cát Tư Án, Huyền Tông dường như vẫn còn điều gì đó khúc mắc trong lòng.

'Võ Đang sao?' Những gì Gia Cát Tư Án nói không phải là không có lý.

Chỉ là không hiểu sao Huyền Tông lại bức bối một cách kỳ lạ.

Nếu lúc này Trường Nhất Tiếu nhắm vào Thiên Hữu Minh thì Thiên Hữu Minh sẽ phải gánh chịu rủi ro rất lớn.

Bởi vì Thiên Hữu Minh là thế lực mới được thành lập và vẫn chưa phát huy được hết tiềm năng của nó.

Nhưng Trường Nhất Tiếu lại không màng đến cơ hội này mà nhắm tới Võ Đang sao?

Không phải là một ai khác mà là Trường Nhất Tiếu ư?

"Cũng không chắc."

Lâm Tố Bính lên tiếng.

Như thể hắn cũng hiểu được cảm xúc của Huyền Tông.

"Ta không nghĩ chúng ta chỉ có thể nhìn nhận sự việc theo hướng đó."

"Ý của ngài là?"

Gia Cát Tư Án hỏi Lâm Tố Bính, gương mặt của ông ta cứng đờ.

Những gì ẩn chứa trong ánh mắt của ông ta giống với bối rối hơn là khó chịu.

"Lập luận của Gia Chủ cũng có lý.

Không thể phủ nhận rằng Trường Nhất Tiếu đã vô số lần thể hiện ra khía cạnh như vậy."

"Vậy tại sao......."

"Nhưng đó là Trường Nhất Tiếu trước khi đối đầu với Thiếu Lâm ở Hồ Bắc."

Gia Cát Tư Án giật mình.

"Chuyện đó......."

"Khi đối đầu với Thiếu Lâm, động thái của Tà Bá Liên đã khác biệt đáng kể so với trước đây.

Nếu là Tà Bá Liên của trước đây, tức là Trường Nhất Tiếu trong quá khứ, hắn sẽ dụ đối thủ vào thế có lợi cho mình và buộc bọn họ phải mất mạng.

Nhưng giờ thì sao?"

Gia Cát Tư Án im lặng cắn môi rồi gật đầu.

Có vẻ như ông ta cũng nhận ra điều gì đó qua lời nói của Lâm Tố Bính.

"Đúng là....... có khác biệt......."

"Đúng vậy.

Trường Nhất Tiếu đã không còn né tránh nguy hiểm nữa.

Khi đối đầu với Thiếu Lâm.

Hắn không chỉ gây sát thương cho kẻ địch ở một vị trí thuận lợi nhất có thể mà còn tự mình nhảy vào chỗ nguy hiểm nhất."

Những người biết cuộc chiến đó đã diễn ra như thế nào đều gật đầu đồng tình.

"Hắn ta giữ mình từ đó cho đến giờ không có nghĩa là hắn sẽ giữ mình hết cuộc đời này.

Trường Nhất Tiếu vốn là một kẻ khó đoán mà."

"Vậy là quân sư cho rằng.......

Trường Nhất Tiếu còn có ý đồ khác sao?"

Lâm Tố Bính gật đầu một cái mạnh mẽ trước câu hỏi của Gia Cát Tư Án.

Hắn xòe rộng chiếc quạt trong tay mình.

"Ta nghĩ vậy."

"Vậy thì rốt cuộc hắn đang nhắm vào cái quái gì vậy?"

"Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?"

Lâm Tố Bính trả lời ngay lập tức như thể hắn không còn gì phải suy nghĩ nữa.

"Là chúng ta."

"Chúng ta sao?"

Gia Cát Tư Án choáng váng như thể có ai đó vừa đập vào đầu ông ta.

Nhưng rồi ông ta nhanh chóng lấy lại nét mặt nghiêm nghị của một Gia Chủ.

Lâm Tố Bính dùng quạt che nửa mặt.

"Đối đầu với kẻ thù không chuẩn bị trước thì dễ một nhưng đối phó với kẻ thù chưa kịp sẵn sàng thì dễ gấp mười."

"...."

"Nếu ta là Trường Nhất Tiếu, ta sẽ dùng Võ Đang làm mồi nhử để câu kéo Thiên Hữu Minh ra ngoài.

Vậy thì mới có thể nuốt trọn Thiên Hữu Minh được.

Thay vì giẫm nát những kẻ đã hoàn thành công tác phòng bị thì giẫm nát những kẻ gấp gáp chạy đến chi viện vẫn dễ dàng hơn nhiều."

Không ai có thể phủ nhận những gì Lâm Tố Bính nói.

Việc Trường Nhất Tiếu có thực sự nhắm tới Thiên Hữu Minh hay không không quan trọng.

Quan trọng là thời điểm Thiên Hữu Minh ra mặt, chắc chắn Trường Nhất Tiếu sẽ tận dụng cơ hội đó.

Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu họ chi viện trong vội vàng?

Chỉ nghĩ đến đó thôi mà bọn họ đã thấy lạnh cả sống lưng rồi.

Nhưng vào lúc đó, Gia Cát Tư Án lại nhận ra một điều.

"Nếu vậy thì....... chúng ta nên làm gì đây?"

Vậy chẳng phải Thiên Hữu Minh là nơi có thể gặp nguy hiểm nhất sao?

Nhưng vấn đề là chẳng có cách nào để có thể giải quyết được nó.

Bọn họ cũng không thể để yên cho lũ Thiên Hữu Minh kia động đến Võ Đang được.

Nếu cứu Võ Đang, Thiên Hữu Minh sẽ phải gặp nguy hiểm.

Nếu ở yên để đảm bảo an toàn cho Thiên Hữu Minh thì Võ Đang sẽ bị giẫm đạp.

Gia Cát Tư Án thật sự không biết phải làm thế nào trong tình huống này nữa.

"Chuyện đó thì không cần lo lắng."

"Hửm?

Ngài nói vậy có nghĩa là......."

Gia Cát Tư Án hơi nhíu mày trước câu nói chắc nịch của Lâm Tố Bính.

Lâm Tố Bính đã nói ra những điều người Gia Cát Tư Án không khỏi lo lắng, nhưng giờ hắn lại nói không cần phải lo lắng nữa.

"Võ Đang cũng đâu phải những kẻ ngốc.

Võ Đang vốn là môn phái thông minh nhất.

Tình hình hiện tại ra sao bọn họ sao có thể không biết được?"

"À......."

"Chẳng phải nếu bọn họ nghe tin Tà Bá Liên đang tiến về phía đó thì họ sẽ lùi lại và lên kế hoạch sau sao?

Đến lúc đó chúng ta chỉ cần sát nhập là được, không cần phải vội vàng làm gì."

"Ừm.

Ngài nghĩ Võ Đang sẽ đến Thiếu Lâm sao?"

"Ta cũng không chắc.

Ta cũng không biết họ thân thiết với Thiếu Lâm đến mức nào.

Không, dù họ có thân thiết với Thiếu Lâm hơn dự đoán của ta đi chăng nữa thì khả năng cao họ vẫn sẽ đến một nơi khác chứ không phải Tung Sơn."

Lâm Tố Bính giơ chiếc quạt lên cao hơn một chút.

"Dù sao thì điều quan trọng bây giờ là Võ Đang sẽ câu giờ cho chúng ta.

Chúng ta chỉ cần phối hợp với Võ Đang là được."

"Quả nhiên......."

Gia Cát Tư Án, Đường Quân Nhạc và Mộ Dung Uy Quỳnh gật đầu.

"Với tính cách điềm đạm của Hư Đạo Chân Nhân thì.......

Võ Đang sẽ không manh động đâu."

"Ngài nói đúng."

Đường Quân Nhạc thở phào.

Ông ta cứ tưởng mình đã bị đẩy đến tình huống tệ nhất nhưng may mắn là dường như không có gì đến nỗi tuyệt vọng.

Nếu điều này xảy ra, bọn họ sẽ tìm cách vào Hà Nam bằng một đường an toàn, nơi mà Tà Bá Liên khó mà nhắm đến được.

Nếu đúng như vậy thì việc này quả là chuyển họa thành phúc.

Vì Võ Đang đã kết thúc phong bế sơn môn và kết hợp với Thiên Hữu Minh.

'Tạ ơn trời.......'
Đường Quân Nhạc định thở phào nhẹ nhõm thì giật mình.

'Khoan đã.

Câu chuyện này bắt đầu từ đâu vậy?'
Đường Quân Nhạc quay đầu lại.

Ánh mắt ông ta tập trung vào biểu cảm của một người.

Người đó đang quan sát tình huống khẩn cấp này một cách bình tĩnh nhất.

Đường Quân Nhạc mở miệng.

"Tổng Sư!"

"Chuyện gì?"

"Tổng Sư nghĩ như thế nào?"

Thanh Minh từ từ hướng ánh mắt về phía Đường Quân Nhạc.

Ngay lúc đó, Đường Quân Nhạc lập tức có thể cảm nhận được.

Ánh mắt của Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh lạnh lẽo đến mức nào.

Khoảnh khắc ấy, Đường Quân Nhạc đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Thanh Minh từ từ mở miệng ra.

"Võ Đang rút lui sao......."

"Tổng Sư?"

"Thế cũng được à?"

"Chuyện đó chẳng phải hiển nhiên sao?

Hư Đạo Chân Nhân dù sao cũng không phải kẻ ngốc.

Sự điềm tĩnh của Hư Đạo Chân Nhân có thể xem là vượt trội hơn hẳn các Chưởng Môn Nhân khác của Cửu Phái Nhất Bang."

"...."

"Dĩ nhiên hiện tại Hư Đạo Chân Nhân không còn là Chưởng Môn Nhân nữa nhưng sức ảnh hưởng của ông ấy vẫn còn đó.

Không, ngay cả khi Hư Đạo Chân Nhân không ra mặt thì Chưởng Môn Nhân hiện tại của Võ Đang là Hư Tán Tử cũng vốn là một người thông minh.

Có lẽ ngài ấy cũng biết điều đó."

"Thế giới này không có ai hoàn toàn giữ được lý trí cả."

"...."

"Môn phái lý trí lại càng không."

"....

Ý của Tổng Sư là.......?"

"Con người thỉnh thoảng hay bỏ quên thứ gì đó.

Mặc dù nói một đằng nhưng bọn họ lại nghĩ một nẻo."

"Rốt cuộc......."

"Không phải ai cũng sẽ nghe lời của Chưởng Môn Nhân.

Nhất là vào những tình huống đặc biệt thế này......."

"Hả.......?"

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc dao động.

Bởi vì ông ta đã hiểu những gì Thanh Minh muốn nói.

"Người đánh mất danh dự của Võ Đang dưới Trường Giang không chỉ có Hư Đạo Chân Nhân.

Người thua thiệt nhiều hơn chính là những kiếm tu phải chịu sự kỳ thị trong khi bọn họ không được làm theo ý của mình"
"...."

"Và Hư Đạo Chân Nhân có lẽ cũng biết điều này......."

Thanh Minh nói xong thì nhìn về phía Đông.

Nhìn về Vũ Hán, nơi có Hư Đạo Chân Nhân và Võ Đang. ●●●
"Các con nói sao?"

Hư Tán Tử hoang mang nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Trên mặt ông ta hiện rõ sự bối rối, giận dữ và sợ hãi mà ông ta không thể giấu đi được.

"Tất cả những người đang đứng ở đây đều sẽ ở lại ạ."

"Các con....... lũ tiểu tử thối này!"

Đôi tay của Hư Tán Tử run lên.

Gần hai trăm kiếm tu đang đứng xếp hàng trước mặt ông ta, mỗi người đều tỏa ra hàn khí lam sắc.

Những người sẵn sàng hy sinh vì danh dự của Võ Đang đang tụ tập lại nơi này.

Ông ta cùng Hư Đạo Chân Nhân nói cần những người ở lại đây vì Võ Đang là để giữ thể diện, không ngờ ý đồ của bọn họ lại được truyền đạt sai như thế này.

Điều đó có nghĩa là những người ở đây đang kháng lệnh của Chưởng Môn Nhân.

"Hư.......

Hư Không!

Đệ đang làm cái quái gì vậy hả?"

"Chưởng Môn Nhân nói gì đệ không hiểu."

"Sao cơ?"

"Chẳng phải Chưởng Môn Nhân nói những ai sẵn sàng hy sinh mạng sống vì danh dự của Võ Đang thì bước ra đây sao?"

"Hư Không......."

"Chưởng Môn Nhân, đệ dám khẳng định......."

Ánh mắt của Hư Không đang cầm Tùng Văn Cổ Kiếm lúc này lóe lên hàn khí lam sắc.

"Ở Võ Đang này.......

Không ai là không dám bỏ mạng vì Võ Đang cả."

"...."

"Những người vì sợ kẻ địch đang đến gần mà chạy trốn thì lại càng không.

Hơn nữa......."

Hư Không nghiến răng.

"Không ai có thể chịu đựng sự nhục nhã khi phải cúi đầu trước kẻ địch hai lần.

Chưởng Môn Nhân, xin đừng xúc phạm đệ tử của mình."

Gương mặt của Hư Tán Tử tối sầm.

"Hư Không......."

"Cho dù kẻ địch là Trường Nhất Tiếu, Vạn Nhân Phòng hay Tà Bá Liên đi chăng nữa.

Cho dù bọn chúng có một trăm người, một nghìn người, hay một vạn người......."

Khí tức lạnh lẽo tỏa ra xung quanh Hư Không.

"Thì đệ vẫn sẽ chiến đấu cho đến khi lấy được mạng của hắn ta.

Đệ muốn chứng minh Võ Đang phong bế sơn môn không hề vô ích, rằng Võ Đang không phải những kẻ hèn nhát......."

Xoẹt!

Hư Không vừa dứt lời thì những đệ tử của Võ Đang đồng loạt nâng kiếm đặt lên ngực.

Ý nghĩa của kiếm lễ này đã quá rõ ràng.

"A......."

Hư Tán Tử vô thức thốt lên.

'Chưởng Môn Nhân.

À không, sư huynh.......'
Mọi thứ hoàn toàn bị đảo lộn mất rồi.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1655. Quả là một ngày đẹp trời. (5)


Chapter 1655.

Quả là một ngày đẹp trời. (5)
Bịch!

Bịch!

Tiếng bước chân khẩn trương nhưng đầy lo lắng vang lên.

"Chưởng...

Chưởng Môn..."

"Tránh ra."

Mọi người không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy chủ nhân của bước chân kia, họ tản ra hai bên.

Hư Đạo Chân Nhân bước đi một cách thô lễ trên con đường rộng mở.

Khi đi qua trung môn, một cung điện cổ xưa đậm chất Đạo Giáo hiện ra.

Đó chính là Gia Tiên Điện, thánh địa của Võ Đang, nơi thờ bài vị của các vị tổ tiên.

Có hàng chục người đang quỳ tạ lễ ở đó.

"C..."

Hư Đạo Chân Nhân gần như vô thức hét lên, nhưng ông ta đã nhanh chóng cắn môi, kìm nén cơn tức giận của mình.

Đây là nơi thiêng liêng nhất của Võ Đang.

Không ai được phép gây rối hay tranh cãi tại nơi này.

Kể cả đó là Hư Đạo Chân Nhân.

"Các ngươi..."

"Nhất bái."

Một giọng nói đầy kiên quyết và điềm đạm vang lên.

Sau đó, các đệ tử đang đứng trước Gia Tiên Điện cung kính cúi đầu xuống.

Dù có vào trong Gia Tiên Điện để làm lễ đi chăng nữa thì cũng không có lý nào mà bọn họ lại không biết Hư Đạo Chân Nhân đã đến được.

Nhưng lúc này bọn họ lại hoàn toàn phớt lờ Hư Đạo Chân Nhân, như thể ngay từ đầu, Hư Đạo Chân Nhân đã không tồn tại vậy.

Sao ông ta có thể không biết điều đó có ý nghĩa là gì chứ?

"Cửu Bái!"

Chín lạy.

Phải đến khi hoàn thành nghi thức chỉ dành cho những sư phụ và tổ sư của mình thì mới được phép đứng dậy.

Ngay khi nghi thức này kết thúc, Hư Đạo Chân Nhân nghiến răng chờ đợi từ nãy đến giờ lạnh lùng lên tiếng.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Các đệ tử đứng trong điện đều quay ra nhìn Hư Đạo Chân Nhân.

"Ta hỏi các ngươi đang làm gì?"

"Chưởng Môn Nhân cũng thấy rồi đấy, bọn đệ đang lạy tổ sư."

"Đệ biết đó không phải là điều ta muốn hỏi mà."

"Xin Chưởng Môn Nhân hạ giọng."

"Sao cơ?"

"Các tổ sư đang theo dõi chúng ta đấy ạ."

Nghe thấy những lời đó, Hư Đạo Chân Nhân theo phản xạ nhìn về phía các bài vị đang được thờ cúng trong Gia Tiên Điện.

Khói hương thoang thoảng trước những tấm bài vị được giữ gìn cẩn thận.

"Hư Không.

Là đệ làm đúng chứ?"

Hư Đạo Chân Nhân hỏi.

Hư Không đang cúi lạy trước bài vị từ từ quay đầu lại.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Hư Đạo Chân Nhân rồi im lặng cúi đầu thật sâu, bày tỏ sự kính trọng của mình.

"Bái kiến Chưởng Môn Nhân..."

"Trả lời ta!"

Cuối cùng, Hư Đạo Chân Nhân đã không thể chịu đựng được nữa gằn giọng.

Hình ảnh này quả thực khác với Hư Đạo Chân Nhân của thường ngày.

"Ta hỏi có phải đệ làm ra chuyện này không mà?

Có phải đệ chính là người ra lệnh cho lũ trẻ không?"

"Chưởng Môn Nhân nói gì đệ không hiểu."

"Không hiểu sao?"

Không giống với Hư Đạo Chân Nhân lúc này đang rất quá khích, Hư Không lại bình tĩnh đến lạ thường.

Mặc dù ông ta đang phải đối mặt với một cơn phẫn nộ cực kỳ gay gắt.

"Có gì mà không hiểu?

Đệ còn không mau trả lời ta."

"Như đệ đã nói.

Đệ không hiểu tại sao Chưởng Môn Nhân lại có suy nghĩ đó."

"...

Sao cơ?"

"Chưởng Môn Nhân nghĩ đệ có quyền ép các đệ tử không?"

Trong một khoảnh khắc, Hư Đạo Chân Nhân dường như không nói nên lời.

"Các đệ tử của Võ Đang là kiểu người sẽ nghe theo người khác sao?"

"Vậy ý của đệ là..."

"Đúng vậy, thưa Chưởng Môn Nhân."

Hư Không gật đầu.

"Không ai ra lệnh cả.

Cũng không ai dám làm điều đó.

Đây chỉ đơn giản là kết quả của việc các đệ tử có cùng ý muốn với nhau."

Càng nghe giọng nói đầy điềm tĩnh của Hư Không, trái tim của Hư Đạo Chân Nhân như muốn nổ tung.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Hư Không với ánh mắt đầy gay gắt rồi nhìn qua các đệ tử và hỏi.

"Là thật sao?"

"..."

"Trả lời ta, Vô Chấn.

Là thật sao?"

Vô Chấn thở dài trước câu hỏi đầy lạnh lùng đó.

"Đúng vậy Chưởng Môn Nhân.

Không ai ép buộc ai ở đây cả.

Chỉ là mọi người đồng lòng với nhau nên..."

"Chân Huyễn, con cũng vậy sao?"

Chân Huyễn gật đầu không có chút do dự.

"Việc này là do con muốn ạ."

Hư Đạo Chân Nhân nghiến răng ken két.

Vẻ nghiêm túc trên gương mặt ông ta không hề thay đổi.

Nhưng chỉ cần nghe thôi cũng có thể biết Hư Đạo Chân Nhân đang tức giận đến mức nào.

"Rốt cuộc là các con đang nghĩ gì vậy hả?"

"Chưởng Môn Nhân."

"Lũ ngốc này!

Rốt cuộc các con định làm gì thế hả?!"

"Chưởng Môn Nhân.

Các tổ sư đang nhìn ạ."

"Hư Không!

Đệ..."

Giọng nói của Hư Đạo Chân Nhân bùng nổ như lôi đình.

Gia Tiên Điện rung chuyển như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào trước bá khí đầy nội lực của Hư Đạo Chân Nhân.

"Vì các tổ sư đang nhìn nên ta mới hỏi các ngươi đấy!

Rốt cuộc là các ngươi đang làm gì thế hả?!

Các ngươi định kết thúc Võ Đang ở đây luôn sao?

Các tổ sư sẽ nói gì khi thấy các ngươi như bây giờ đây."

"Các ngài ấy chắc chắn sẽ nói thật tuyệt vời."

"...

Sao cơ?"

"Các vị tổ sư sẽ gật đầu nói rằng bọn đệ thật tuyệt vời.

Vậy nên bọn đệ mới đến đây để tạ lễ với các vị tổ sư đây."

"Ngươi... các ngươi..."

Cơ thể Hư Đạo Chân Nhân run rẩy.

Thật khó để biết được bản thân đang tức giận hay thất vọng.

"Các ngươi chấm dứt vận mệnh của Võ Đang ở đây mà cho rằng các tổ sư sẽ tự hào về các ngươi sao?"

"Đúng vậy."

"Ngươi đang nói cái gì thế hả?"

"Đây là chuyện dĩ nhiên mà."

Khác với Hư Đạo Chân Nhân đang hoang mang, Hư Không điềm tĩnh đáp lời.

"Bởi vì đó là điều đúng đắn."

"..."

"Võ Đang không phải là nơi tồn tại để 'tiếp tục'.

Mà là một nơi tồn tại vì 'điều đúng đắn'.

Nếu thực hiện điều đúng mà phải cắt đứt số mệnh thì vẫn tốt hơn là duy trì vận mệnh mà làm những điều sai trái."

"Ngươi... ngươi..."

Đôi tay của Hư Đạo Chân Nhân run lên không ngừng.

"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không hả?"

"Đệ biết.

Chưởng Môn Nhân, à không...

Chưởng Môn Sư Huynh."

"..."

"Chúng ta không thể để chuyện đã từng xảy ra lặp lại một lần nữa được.

Những thứ khác thì đệ không biết, nhưng đệ có thể chắc chắn được điều này."

"Hư Không!"

"Có lẽ sư huynh cũng biết.

Chúng ta lẽ ra không nên rút lui."

"..."

"Chúng ta đã lùi bước mặc dù chúng ta không nên làm như vậy.

Giống như chiếc cốc đã vỡ thì không thể lành lại được, sư huynh cũng không thể lấy lại được những gì đã mất do lựa chọn sai lầm của mình.

Nhưng tại sao sư huynh lại lặp lại chuyện tương tự như thế chứ?"

"Đó không phải là nghiệp chướng của các ngươi mà là nghiệp chướng do một người ngu ngốc như ta phải gánh.

Các ngươi sao có thể..."

"Chuyện đó sao có thể là nghiệp chướng của Tiền Chưởng Môn Nhân được ạ?"

Chân Huyễn im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng.

"Đó chính là nghiệp của Võ Đang."

"Nhưng đó là việc mà ta đã lựa chọn."

"Đúng vậy, Chưởng Môn Nhân.

Đó chính là lựa chọn của Chưởng Môn Nhân.

Nhưng đưa ra lựa chọn đó không có nghĩa là bao nhiêu cái tội Chưởng Môn Nhân cũng phải gánh.

Nếu Chưởng Môn Nhân nghĩ như vậy thì Chưởng Môn Nhân đã quá ngạo mạn rồi."

"...

Con nói sao?"

"Con nói người đã quá ngạo mạn."

Chân Huyễn nhìn thẳng vào mắt của Hư Đạo Chân Nhân với đôi mắt trong veo.

"Bọn con đã chấp nhận lựa chọn của Chưởng Môn Nhân.

Chúng con cũng không thể thoát ra khỏi lựa chọn đó.

Nhưng bây giờ người lại đưa ra mệnh lệnh tương tự lúc đó, người muốn lỗi lầm lại được lặp lại một lần nữa sao ạ?"

"..."

"Con đã sống với tư cách là đệ tử của Võ Đang suốt cả cuộc đời này.

Và trong những thứ mà con học được ở Võ Đang, không có thứ gì được gọi là hèn nhát cả."

"Ngươi..."

"Nếu Chưởng Môn Nhân thực sự là sư phụ của con thì đừng bảo con cầu xin được sống bằng sự hèn nhát đội lốt trung thành.

Đó không phải là cách để cứu con mà là cách để giết chết hết phần đời còn lại của con."

Gương mặt của Hư Đạo Chân Nhân thay đổi.

Giọng nói của lão có chút run rẩy.

"Vậy là con muốn chết?"

"..."

"Con biết đối phương là người mà chúng ta không thể cáng đáng mà vẫn lãng phí mạng sống của mình sao?

Điều đúng đắn mà con đang nghĩ tới có thực sự là đúng đắn không vậy?

Con muốn biến con, sư phụ của con, các huynh đệ của con thành một cái xác không hồn đầy lạnh lẽo à!"

"Không ai ép buộc ai cả, Chưởng Môn Nhân!"

"..."

"Những người đứng ở đây đều là những người tự đưa ra lựa chọn.

Như người đã nói, những người ở đây chính là những người sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì 'sự cố chấp' và 'lẽ phải' mà họ tin tưởng."

Ánh mắt của Chân Huyễn nhìn về phía sau Hư Đạo Chân Nhân.

Hư Đạo Chân Nhân cũng vô thức nhìn theo ánh mắt ấy.

Vô số đệ tử đang đứng xếp hàng ở trung môn.

Đôi mắt người nào người nấy cũng tràn đầy quyết tâm.

Đôi mắt của những người sẵn sàng để chết.

Bối phận lúc này là vô nghĩa.

Cả đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai lúc này đều nhìn ông ta với ánh mắt kiên định.

Chân Huyễn đứng đó với vẻ mặt đầy quyết tâm.

Hư Đạo Chân Nhân nhìn Vô Chấn đang kiên quyết ngậm chặt miệng rồi nhìn qua Hư Không.

"Hư Không..."

"Sư huynh, đừng nói gì cả."

"..."

"Đệ biết sư huynh muốn nói gì.

Đệ biết huynh chỉ muốn chịu trách nhiệm với bọn đệ, muốn bọn đệ có thể tự do tự tại.

Vì đó chính là lối sống của sư huynh."

"Hư Không..."

"Nhưng mà sư huynh.

Lối sống đó chỉ khiến cho sư huynh an lòng, có thể lừa được thế gian này, nhưng không thể lừa được tâm của chúng ta."

Hư Đạo Chân Nhân cắn chặt môi.

Ông ta biết.

Hư Đạo Chân Nhân đang muốn giải thoát Võ Đang bằng cái chết đầy thảm khốc của bản thân.

Hoặc cũng có thể giải thoát Võ Đang khỏi sự chỉ trích của thế gian này.

Nhưng ông ta cũng biết Hư Không đang nói gì.

Ngay cả khi mọi người trên thế giới này chấp nhận sự chuộc tội của Võ Đang.

Không, ngay cả khi thế gian này ca ngợi Võ Đang một lần nữa thì những vết sẹo để lại trong họ khi chạy trốn khỏi kẻ thù với lý do là làm theo lệnh của Hư Đạo Chân Nhân vẫn sẽ không biến mất.

Bởi vì họ có thể đánh lừa được mọi người trên thế gian này chứ không thể đánh lừa trái tim của chính họ.

Nếu không nhận thức được thì không sao, nhưng một khi đã nhận thức được điều đó, họ sẽ không còn lựa chọn nào khác nữa.

"...

Đó là câu trả lời của đệ à?"

"Đúng vậy, thưa Chưởng Môn Nhân.

Đây chính là câu trả lời của đệ, câu trả lời của mọi người ở đây, câu trả lời của Võ Đang và câu trả lời của Chưởng Môn Nhân."

"Câu trả lời... của ta?"

Hư Không mỉm cười yếu ớt nhìn Hư Đạo Chân Nhân.

"Nếu Chưởng Môn Nhân cũng ở vị trí của bọn đệ thì Chưởng Môn Nhân cũng sẽ làm điều này."

Hư Đạo Chân Nhân nhắm mắt lại khi ông ta cảm nhận được thế giới này trở nên chao đảo trong giây lát.

"Đây là những gì mà bọn đệ học được từ Võ Đang, từ Chưởng Môn Nhân."

Hư Đạo Chân Nhân thở dài một hơi nặng nề và đầy buồn bã.

'Làm thế nào mà...?' Ông ta biết rằng vết thương của họ sẽ trở nên sâu hơn trong thời gian phong bế sơn môn.

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng vết thương của họ không những sâu hơn mà những suy nghĩ sâu xa hơn cũng nảy sinh trong họ, khiến cho họ trưởng thành hơn.

Họ không còn là những đệ tử chỉ mù quáng tuân theo mệnh lệnh của ông ta ngày xưa nữa.

Giờ đây, họ đã là những đạo nhân đường đường chính chính mà đến cả Hư Đạo Chân Nhân cũng không thể đối xử tùy tiện được.

'...

Nhưng lúc đó với bây giờ...!'
Sự tăng trưởng cũng như sự chính nghĩa của họ sẽ khiến Võ Đang đi đến con đường diệt vong.

Một cái kết khủng khiếp hiện ra trước mắt ông ta.

Cảm xúc nặng nề không rõ là tuyệt vọng hay buồn bã kéo tới như một con sóng lớn.

'Nguyên Thủy Thiên Tôn... chẳng phải người quá tàn nhẫn rồi sao?' Hư Đạo Chân Nhân nhắm nghiền mắt.

Mí mắt ông ta run run.

Một nỗi tiếc nuối và buồn rầu ập đến.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1656. Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (1)


Chapter 1656.

Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (1)
"Có....... có chuyện gì vậy Chưởng Môn Nhân?"

Hư Tán Tử đang sốt ruột chờ đợi lập tức hét lên ngay khi nhìn thấy Hư Đạo Chân Nhân.

Nhưng Hư Đạo Chân Nhân chỉ nhìn ông ta rồi bước vào trong phòng mà không nói một lời.

"Chưởng.......

Chưởng Môn sư huynh!"

Hư Tán Tử giật mình gọi Hư Đạo Chân Nhân một lần nữa sau đó vội vàng đi theo Hư Đạo Chân Nhân vào trong phòng.

"Bọn trẻ đã nói gì vậy ạ?

Có phải đến cuối cùng bọn chúng vẫn cứng đầu không?"

"...."

"Chưởng Môn sư huynh nói gì đi được không?

Bọn chúng thực sự định làm như vậy thật sao?

Mặc dù trước đó đích thân Chưởng Môn sư huynh đã nói rồi nhưng mà......."

Sự sợ hãi và mong đợi đồng thời lóe lên trong mắt của Hư Tán Tử.

Hư Đạo Chân Nhân nhìn chằm chằm vào Hư Tán Tử rồi thở dài.

"Đúng vậy."

"Rốt....... rốt cuộc bọn chúng đang suy nghĩ cái gì vậy chứ......."

Hư Tán Tử lắp bắp nói với đôi mắt trợn ngược như người đang bị bóp cổ.

Bỗng ông ta nhấc cái mông gần như là chạm xuống sàn lên rồi hét lớn.

"Để.......

để đệ đi khuyên nhủ bọn chúng.

Không!

Đệ phải đi đánh bọn chúng một trận mới được......."

"Vô ích thôi."

Hư Tán Tử khựng lại và nhìn Hư Đạo Chân Nhân bằng ánh mắt bàng hoàng.

Hư Đạo Chân Nhân lắc đầu với vẻ mặt chán nản.

"Vô ích thôi.

Đệ có nói gì....... chúng cũng sẽ không nghe theo đâu."

"Nhưng mà......."

"Đây cũng không phải lúc dùng lý lẽ là thuyết phục được bọn chúng đâu.

Không, dù sao thì......."

Bản thân từ thuyết phục đã sai rồi.

Sao bọn họ có thể thuyết phục được những người muốn tự mình làm những gì họ muốn kia chứ.

Hư Đạo Chân Nhân chìm đắm trong suy nghĩ.

Một nụ cười chế giễu hiện trên môi của ông ta.

Ông ta không cười những đệ tử trẻ tuổi, những người không biết chuyện gì đang xảy ra trên thế giới và lên tiếng bảo vệ lợi ích cũng như niềm kiêu hãnh của mình kia.

Ông ta là đang cười chính bản thân mình, người ngoài miệng thì hét ầm ĩ lên về việc cần phải duy trì hiệp nghĩa và lòng kiêu hãnh nhưng lại lùi bước khi khủng hoảng ập đến.

"Vậy....... vậy sư huynh định cứ thế này mà buông bỏ sao?"

"...."

"Chưởng Môn sư huynh!

Sư huynh định giết chết tất cả bọn trẻ sao?

Làm vậy chẳng khác nào sẽ khiến tất cả bọn chúng phải chết một cách bi thảm dưới lưỡi kiếm của lũ Tà Phái cả!"

Hư Tán Tử lúc này gần như đang hét lên.

Hư Đạo Chân Nhân hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Vậy chúng ta nên làm gì đây?"

"Chúng ta phải thuyết phục bọn trẻ thôi!"

"Ta đã nói làm vậy cũng vô ích rồi mà?"

"Vậy thì dù có phải túm lấy cổ áo và đá vào mông bọn chúng thì chúng ta cũng phải ngăn chúng lại."

"Ý đệ là đối xử với chúng như những đứa trẻ không biết gì về thế giới này sao?"

"Sao sư huynh có thể nói......."

"Chẳng phải chúng ta đang tước đi cơ hội để các đệ tử có thể làm mọi việc theo ý của mình và để chúng bị bêu xấu vì đã sống sót nhờ vào sự hy sinh của các bậc trưởng bối Võ Đang sao?"

Đôi mắt quá khích của Hư Tán Tử run lên.

Đồng thời, một câu hỏi lướt qua tâm trí ông ta.

Ông ta hoàn toàn không hiểu.

Hư Đạo Chân Nhân mà ông ta biết là một người không ngần ngại thực hiện những gì mình nói, cũng là người sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình hoặc mạng sống của các đệ tử vì Võ Đang.

Thế nhưng.......

"Nếu đây là chuyện có thể giải quyết thì nó sẽ được giải quyết theo cách đó.

Nhưng ta hỏi đệ.

Nếu cứ sống thế này thì sau đó sẽ như thế nào?

Tiếp theo chúng ta sẽ phải làm gì?"

"....

Ý sư huynh là sao?"

"Nếu chiến tranh kết thúc bằng sự việc lần này thì có thể xóa bỏ nỗi nhục nhã.

Nhưng nếu không thì sao?

Sau đó đệ định làm gì?"

"Chuyện đó......."

Hư Tán Tử há hốc miệng nhìn Hư Đạo Chân Nhân.

Dẫu cho bọn họ có chịu đựng vượt qua được lần này đi chăng nữa thì chiến tranh sẽ không kết thúc.

Trận chiến khốc liệt chống lại Tà Bá Liên sẽ còn tiếp tục trong một thời gian dài.

Vậy lúc đó Võ Đang nên làm gì?

Đứng đầu mặt trận chiến đấu để trả thù hay lùi lại một bước và giao lại những nhiệm vụ nguy hiểm cho người khác chỉ để sống sót?

"Chuyện đó......."

Lưỡi của Hư Tán Tử lúc này cứng đờ, ông ta đã không thể trả lời được.

Ông ta muốn chọn vế trước.

Nhưng nếu chọn vế trước thì chỉ có thời điểm chết của bọn họ là khác đi chứ kết quả thì không thay đổi.

Đến lúc đó, Võ Đang sẽ phải chịu thiệt hại gần như là diệt môn.

Vế sau sao?

Nếu bọn vế sau, bọn họ có thể có một cơ hội để sống sót.

Nhưng liệu một Võ Đang vắng mặt trong một cuộc chiến quan trọng như vậy thì sau này Võ Đang có còn được gọi là Võ Đang nữa không?

Đôi mắt của Hư Tán Tử tối sầm lại.

Ông ta hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Chẳng....... chẳng phải không cần làm như vậy cũng được sao?"

Hư Tán Tử đặt câu hỏi, nhưng trên gương mặt ông ta lại không có chút tự tin.

"Chẳng phải đã có tiền lệ rồi sao?

Trong quá khứ......."

"Ở một lãnh thổ có ba mắt, người có hai mắt sẽ bị đối xử như những kẻ ngốc."

"....

Sao ạ?"

"Bởi vì....... tất cả mọi người đều có ba mắt."

Một giọng điệu chế nhạo phát ra từ miệng của Hư Đạo Chân Nhân.

Lúc này chẳng khác nào lúc Ma Giáo Đại Loạn trong quá khứ cả.

Vào thời điểm đó, tất cả các môn phái ngoại trừ Hoa Sơn đều bận rộn bảo vệ cho sự an nguy của mình.

Vậy nên, Hoa Sơn lúc ấy mới trở thành một môn phái kỳ lạ.

Nhưng bây giờ thì khác.

Thiên Hữu Minh đang tập hợp nhiều môn phái lại với nhau.

Còn Võ Đang đang chạy trốn kẻ thù vì sự an nguy của mình.

Vậy thì lúc này Võ Đang sẽ bị đối xử như thế nào chứ?

Tình hình hiện tại thật giống với lúc đó.

Nhưng cũng rất khác.

Một anh hùng mang tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của những người bị cuốn vào cuộc chiến.

"Vậy bọn chúng......."

"Không đâu."

Hư Đạo Chân Nhân lắc đầu.

"Bọn chúng đúng là đưa ra quyết định như vậy nhưng không phải vì bọn chúng đã nghĩ đến điều đó....... có lẽ, bọn chúng chỉ nghĩ rằng chúng không muốn bỏ trốn lần hai mà thôi.

Với tư cách là một kiếm tu, với tư cách là một đệ tử của Võ Đang và với tư cách là một người đứng lên bảo vệ cho hiệp nghĩa."

"...."

"Chúng ta có khuyên nhủ gì được bọn chúng chứ.

Chính ta đã dạy bọn chúng như thế.

Giờ thì đang đối mặt với sự hèn nhát của chính bản thân khi không thể làm được những gì chính ta đã dạy."

"Sao có thể gọi đó là hèn nhát được chứ?

Ai dám gọi một người dám gánh vác cái gông đó, thậm chí là sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình là kẻ hèn nhát kia chứ?!

Chưởng Môn sư huynh tuyệt đối không phải là người như vậy đâu!"

Hư Tán Tử hét lên với gương mặt méo mó, nhưng đôi mắt của Hư Đạo Chân Nhân chỉ nhìn theo khoảng không vô tận.

Đâu là đúng, đâu là sai.

Nếu chỉ đơn giản như những phép tính thì mọi việc đã không khó khăn đến thế.

Thế gian vốn phức tạp và khó hiểu vì mỗi người đều có một cách khác nhau để đạt được nó.

Không có ai sai cả.

Chỉ là độ "đúng" của họ đã phát triển đến mức không còn thua kém gì độ "đúng" của Hư Đạo Chân Nhân nữa.

Hư Đạo Chân Nhân vô cùng từ hào về điều này, nhưng lão cũng cảm thấy buồn vô tận.

"Vậy....... vậy......."

"Hư Tán Tử."

"Vâng, thưa Chưởng Môn sư huynh."

"Hãy xoa dịu các đệ tử đi."

"Người nói sao?"

"Trong số các đệ tử, chắc chắn có người không muốn nhưng vẫn bị cuốn vào.

Vậy nên hãy ngăn chặn và thuyết phục những đứa trẻ đó rút lui đi."

"Sư huynh!"

"Chúng ta phải tiếp tục tồn tại."

Hư Đạo Chân Nhân mỉm cười.

Hư Tán Tử hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Làm vậy thì lôi kéo được bao nhiêu người chứ?

Và số người còn lại có đủ để được gọi là "Võ Đang" hay không?

"Thực sự không còn cách nào khác sao?

Sao Chưởng Môn sư huynh có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy chứ?"

"...."

"Chẳng phải nếu Chưởng Môn sư huynh phá vỡ ý chí mạnh mẽ của chúng bằng cách khẳng định quyền lực lâu đời của mình thì chúng sẽ không còn lựa chọn nào khác sao?"

"Đúng vậy.

Như vậy thì chúng ta mới có thể sống đúng chứ?"

"Vậy nên......."

"Nhưng khoảnh khắc ấy, Võ Đang đã không còn nữa.

Ngay cả khi tất cả mọi người đều sống sót mà không có một vết sẹo nào trên người đi chăng nữa thì Võ Đang vẫn không phải là Võ Đang."

Tay của Hư Tán Tử hơi run lên.

Ông ta muốn bác bỏ nó, nhưng ông ta cũng biết rằng đó chính là sự thật.

Làm sao một Võ Đang bị cho là hèn nhát lại có thể là Võ Đang được chứ?

Làm sao những kẻ hèn nhát cầu tin được sống trước các bài vị của tổ tiên có thể được gọi là VÕ Đang được chứ?

"Đi đi."

"Sư huynh......."

"Nếu đệ vẫn xem chúng như những đứa trẻ thì đệ có thể làm theo những gì đệ nói.

Nhưng......."

Hư Đạo Chân Nhân lắc đầu.

"Với tư cách là một người sư phụ, nghĩa vụ của ta là quan sát và công nhận sự trưởng thành của các đệ tử.

Ta không thể dùng quyền uy để áp bức ý chí của những đạo sĩ không thua kém gì ta....... không, phải gọi là những đạo sĩ đã trở nên giỏi hơn ta mới đúng."

"...."

"Ta phải ở cạnh bảo vệ chúng!"

"Sư huynh!"

Hư Tán Tử hét lên một cách tuyệt vọng.

Tuy nhiên, đôi mắt trong veo của Hư Đạo Chân Nhân vẫn đầy điềm tĩnh.

"Để Võ Đang có thể tiếp tục, chỉ có một cách duy nhất mà thôi."

Giờ đây, thay vì sát khí thì ý thức trách nhiệm tràn ngập trong mắt lão.

"Chúng ta phải cho thế gian này thấy Võ Đang là một môn phái như thế nào.

Với những kẻ đang nhắm đến Võ Đang, với thế gian, với những môn phải đang cố xác nhận lựa chọn của chúng ta."

"...."

"Bằng thanh kiếm, bằng sức mạnh, bằng ý chí.

Chúng ta phải cho bọn chúng thấy rõ.

Cái chết rồi sẽ trở thành phân bón khiến cho Võ Đang nở rộ trở lại."

Giọng nói của Hư Đạo Chân Nhân điềm tĩnh hơn bao giờ hết.

Nhưng bàn tay đặt trên đầu gốiông ta lúc này lại khẽ run lên, ông ta không thể che giấu được cảm xúc trong lòng.

Ông ta đã phải chịu đựng mọi sự sỉ nhục để cứu lấy các đệ tử của mình.

Nhưng bây giờ ông ta đang phải chứng kiến những đệ tử mà ông ta đã cứu phải chết vì danh dự của môn phái.

Cảm xúc trong lòng ông ta lúc này là gì ông ta cũng không thể miêu tả được.

"Hành động đi."

"Sư huynh...."

"Nhanh lên!"

Sự im lặng bao trùm.

Hư Tán Tử nhìn chằm chằm vào Hư Đạo Chân Nhân rồi kính cẩn cúi đầu.

"Xin Chưởng Môn Nhân bảo trọng."

Hư Tán Tử cứ thế rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.

Sau khi Hư Tán Tử mất hút, Hư Đạo Chân Nhân ngây người ngồi đó rồi nở một nụ cười bất lực.

"Hai ngày nữa sao?"

Không, cũng có thể là chỉ có một ngày.

Đó là thời gian còn lại của Võ Đang.

Bỗng ông ta chợt nhận ra muộn màng.

"Thì ra....... là vậy ư?

Hoa Sơn Kiếm Hiệp."

Đó chính là lý do tại sao một người rất quan tâm đến mọi người lại nổi giận với ông ta khi oogn ta đang cố gắng cứu các đệ tử của mình.

Hoa Sơn Kiếm Hiệp biết rõ về điều đó.

Rằng những người lùi bước vì sợ phải hy sinh chắc chắn sẽ phải trả giá đắt hơn vào một ngày nào đó.

Nếu thực sự muốn bảo vệ đệ tử của mình thì ông ta không nên bỏ bê nhiệm vụ được giao.

Đến bây giờ.......

ông ta mới có thể hiểu.

"Đáng lẽ ta nên nhận ra sớm hơn một chút."

Hư Đạo Chân Nhân lẩm bẩm rồi nhắm nghiền mắt.

Ông ta không còn buồn nữa.

Bởi ông ta biết rằng các đệ tử của Võ Đang đang đi trên con đường đúng đắn hơn ông ta.

Vì họ đã khẳng định được Võ Đang không phải những kẻ thất bại.

Cho dù cuối con đường là tuyệt vọng và cái chết.......

Cuối cùng thì nó sẽ nở hoa trở lại, một cách lộng lẫy cho cả thế giới này chiêm ngưỡng.

"Chưởng Môn Nhân."

Giọng nói của Hư Đạo Chân Nhân vang lên trống rỗng.

Thứ mà ông ta đang đuổi theo là một người mà ông ta chưa từng nhìn thấy mặt.

Đó là một người đã chết và biết mất hơn một trăm năm trước, thậm chí người đó còn không phải là người của Võ Đang.

"Liệu Võ Đang có nở hoa một lần nữa không?"

Cuối cùng thì Võ Đang sẽ nở rộ một lần nữa giống như Hoa Sơn thôi đúng không?

Hư Đạo Chân Nhân nhắm mắt và im lặng, nhưng không có ai trả lời ông ta cả.
●●●
"Bọn họ không rút lui sao?"

"Đúng vậy."

"Tại sao chứ?

Sao lại làm việc ngu ngốc như vậy chứ!"

"Vì họ là con người."

Lâm Tố Bính nhìn chằm chằm vào Thanh Minh như thể hắn không hiểu gì cả.

Thanh Minh nhún vai.

"Vì ngu ngốc mới là con người.

Vì là con người nên không phải lúc nào cũng đưa ra lựa chọn đúng được."

"....

Nhưng mà đó là Võ Đang.

Hơn nữa......."

"Với cả ta cũng thích những con người ngu ngốc như vậy."

Thanh Minh đứng dậy như thể hắn đã không còn gì để nói.

Gương mặt vốn tối sầm đã trở nên bừng sáng trở lại.

"Ta đi đây."

"Sao cơ?

Không được!

Tổng Sư nói đó có thể là bẫy mà!"

"Thì sao?"

Thanh Minh hỏi ngược lại khiến tất cả câm nín.

Thanh Minh nhìn quanh rồi nghiêm nghị nói.

"Nếu đó là bẫy thì chỉ cần phá là được.

Ta không thể để lũ ngốc kia cứ thế mà chết được."

Thanh Minh nắm chặt kiếm rồi mỉm cười.

"Đúng không, sư huynh?"

'Dĩ nhiên rồi.'
Tiếng trả lời văng vẳng bên tai Thanh Minh.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1657. Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (2)


Chapter 1657.

Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (2)
Vì tình huống quá cấp bách đến đầu óc ai cũng không thể xử lý kịp.

"Khoan....... khoan đã!"

Gia Cát Tư Án vội vàng lên tiếng.

Trước tiên thì ông ta nên ngăn chặn điều vô lý này.

Sao lý do để nhảy vào bẫy của kẻ địch lại là "nếu đó là bẫy thì chỉ cần phá là được chứ?".

Chuyện này đúng là vô lý mà.

"Tổng.......

Tổng Sư!

Trước hết....... xin Tổng Sư hãy bình tĩnh cái đã."

"Các Phó Đường Chủ!"

Thế nhưng Thanh Minh vẫn hét lớn như thể không nghe thấy lời của Gia Cát Tư Án.

"Ta cho các vị một khắc.

Hãy mau mau tập hợp các thành viên bổn đường của mình lại."

"Rõ!"

"Vâng ạ!"

"Bọn ta đi ngay!"

Lời nói của Thanh Minh có sức nặng đến mức các Phó Đường Chủ đang ngồi khi nghe xong lập tức đứng dậy và lao ra ngoài.

"Ớ.......

ớ.......?"

Gia Cát Tư Án trố mắt đờ người ra.

Thanh Minh nói tiếp.

"Còn các Đường Chủ ngay lập tức chuẩn bị để có thể khởi hành đến Hồ Bắc sớm nhất có thể."

"Vâng."

"Bọn ta sẽ làm theo lệnh của Tổng Sư."

Các Đường Chủ cũng ngay lập tức nâng người dậy.

Chung Ly Cốc thì chậm hơn Đường Quân Nhạc, Mạnh Tiểu, Phong Ảnh Thần Xảo một nhịp.

Mộ Dung Uy Quỳnh quan sát bọn họ rồi cũng từ từ nhấc mông ra khỏi ghế.

"Đoàn Chủ Hoàng Tông Nghĩa phụ trách đoàn chi viện sẽ hỗ trợ bất cứ khi nào chúng ta cần.

Vậy nên hãy nhanh lên!"

"Vâng."

Các Đường Chủ nhanh chóng di chuyển ra ngoài.

Những người duy nhất còn lại trong phòng lúc này là Huyền Tông, Thanh Minh và hai Quân Sư.

"Lục Lâm Vương."

"Gọi ta Hữu Quân Sư là được rồi."

Lâm Tố Bính xòe quạt ra che đi nửa gương mặt.

Một nụ cười hiện lên trong mắt hắn.

"Không thì gọi là Đệ Nhất Quân Sư cũng được."

Thanh Minh im lặng nhìn Lâm Tố Bính rồi nhìn qua Gia Cát Tư Án.

"Phân tích và dự đoán mọi hành động của chúng rồi báo cáo cho ta."

"Đó là chuyện hiển nhiên mà ta phải làm rồi......."

Tạch.

Thanh Minh búng tay, một con chim vàng bay vòng trên đầu bọn họ rồi nhẹ nhàng đáp xuống tay của Thanh Minh.

"Xong thì dùng tiểu tử này để báo cáo cho ta"
Gia Cát Tư Án đưa tay nhận lấy con chim vàng từ tay của Thanh Minh trong vô thức.

"Vạn Lý Kim Câu.

Đây chẳng phải là của Cái Bang......."

"Chuyện đó ông không cần quan tâm.

Liên Minh sẽ sử dụng nó cho đến khi chiến tranh kết thúc."

"A......."

Gia Cát Tư Án thẫn thờ nhìn con chim, sau đó "a" lên một tiếng rồi nhìn qua Thanh Minh.

"Đợi.......

đợi đã.......!

Nếu cho ta giữ tiểu tử này thì làm sao Tổng Sư có thể ra lệnh cho các Đường khác chứ?"

"Không sao.

Ta còn có thứ khác."

"Sao ạ?"

"Lại đây!"

Thanh Minh vừa hét lớn thì cánh cửa đang đóng chặt bỗng dưng mở rộng và phát ra một tiếng rầm to lớn.

Một thứ gì đó bay vào trong phòng với tốc độ nhanh như thiểm điện.

Thứ kỳ lạ kia leo lên người Thanh Minh và yên vị tại vai của hắn.

Sau khi tìm được một vị trí cho mình, thứ kia ngẩng đầu lên.

"....

Chồn?"

Thậm chí con chồn trắng đó còn được mặc võ phục đen của Hoa Sơn một cách hẳn hoi.

Vẻ bàng hoàng hiện rõ lên gương mặt của Gia Cát Tư Án.

Thanh Minh đưa tay gãi cằm con chồn rồi nói.

"Xét về tốc độ thì nó nhanh hơn bồ câu rồi nên ông không cần phải lo."

"A......."

Gia Cát Tư Án gật đầu, vẻ mặt ông ta đầy nét kỳ lạ.

Bỗng có ai đó lên tiếng.

"Hình như....... ta đã bị bỏ quên thì phải."

Lâm Tố Bính nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt rồi nói.

"Đó không phải là mệnh lệnh mà Tổng Sư muốn ra lệnh cho Đệ Nhất Quân Sư ta đúng chứ?"

Lâm Tố Bính nhấn mạnh chữ "Đệ Nhất".

Thanh Minh thấy vậy thì cười khúc khích rồi gật đầu như kiểu hắn đã biết phải làm gì rồi.

"Đệ Nhất Quân Sư."

"Vâng!"

"Ngươi đi theo ta."

"....

Sao ạ?"

"Ngươi sẽ đi cùng ta."

Bộp.

Chiếc quạt trên tay Lâm Tố Bính rơi xuống đất.

Gương mặt hắn trở nên tái nhợt.

"Ta sao?

Sao ta lại.......?"

"Ở đây đã có Gia Cát Gia Chủ rồi nên không cần ngươi nữa.

Hãy đi theo ta, ngươi sẽ được chỉ huy tại chiến trường."

"Khoan.........

Tổng Sư!

Tổng Sư có biết Quân Sư có nghĩa là gì không vậy?

Quân Sư đáng ra phải ở phía sau hậu thuẫn.......

đúng không?

Là ở PHÍA SAU đó!"

"Nếu không muốn chết thì đừng có nói khùng điên nữa mà hãy im lặng đi theo ta đi."
.......

Lâm Tố Bính trở nên ủ rũ, vai của hắn chùng xuống.

Thực ra, việc ra ngoài chiến trường là một việc mà hắn có thể làm được.

Trước đây cũng từng có trường hợp Quân Sư ra chỉ huy ngoài tiền tuyến.

Nhưng vấn đề là vị trí mà hắn được bố trí là ở cạnh tên đạo sĩ khốn kiếp kia chứ không phải ai khác.

Thiên Hữu Minh.......

à không, hiện tại cả giang hồ đều biết rằng nơi nào có tên khốn đạo sĩ kia chính là nơi nguy hiểm nhất.

Vậy mà tên đó lại định dẫn hắn đi theo ư?

Lâm Tố Bính thầm nghĩ.

'Đi với hắn ta thà nhảy xuống sông tự vẫn thì hơn.'
Làm sao một văn sĩ yếu đuối(?) có thể chịu đựng nổi một tên mà ngay cả các cuồng nhân của Hoa Sơn cũng không thể chịu được chứ?

"Có....... có lẽ Gia Cát Gia Chủ....... vẫn hợp với vị trí đó hơn là ta......."

"Đừng có nói nhảm nữa."

"....

Vâng."

Lâm Tố Bính chỉ còn cách gật đầu, hắn lúc này tái nhợt như cái xác không hồn.

Bởi vì hắn theo bản năng cảm nhận được rằng nếu hắn từ chối thêm một lần nào nữa thì chắc chắn sẽ bị ăn đấm.

"Nhưng mà.......

Tổng Sư......."

"Minh Chủ."

Gia Cát Tư Án định nói gì đó thì Thanh Minh liền quay người về phía Huyền Tông rồi chắp thế bao quyền.

"Đệ tử Hoa Sơn Thanh Minh xin phép được xuất trận để hỗ trợ cho Võ Đang.

Xin Minh Chủ chấp thuận."

Nét lo lắng hiện lên trên gương mặt của Huyền Tông nhưng ông ta nhanh chóng gạt đi và đáp lời một cách ngắn gọn và kiên quyết.

"Ta cho phép."

"Đa tạ Minh Chủ!"

Vèo.

Thanh Minh quay lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa rộng mở một lúc rồi lao ra ngoài nhanh như gió.

Hắn thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.

Gia Cát Tư Án nhìn theo với gương mặt ngơ ngác.

"Ư, điên mất thôi."

Người mà ông ta có thể nắm giữ lúc này chỉ có thể là Lâm Tố Bính.

"Khoan đã.......

Lục Lâm Vương."

Lâm Tố Bính đáp lời với vẻ mặt ủ rũ.

"Có chuyện gì vậy?"

"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?"

"Ý Gia Chủ là sao?"

"Mới ban nãy thôi chúng ta còn tranh cãi thứ này là đúng hay sai kia mà......."

"À, chuyện đó sao?"

Lâm Tố Bính lại tiếp tục thở dài.

"Chúng ta chỉ đang chia sẻ ý kiến thôi.

Bởi vì ý kiến mỗi người là khác nhau mà."

"....

Sao cơ?"

"Nhưng điều quan trọng vẫn là một khi quyết định được đưa ra thì không nên quay đầu nhìn lại.

Cơ cấu này được lập ra chẳng phải là vì điều đó sao?"

Gia Cát Tư Án nuốt khan.

Gương mặt Lâm Tố Bính lúc này như muốn hỏi tại sao Gia Cát Tư Án lại hỏi một câu hiển nhiên như vậy.

'Một khi quyết định được đưa ra thì không nên nhìn lại sao?' Không sai.

Nhưng đó đâu phải là chuyện dễ dàng?

Nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy thì các môn phái sẽ không phải đau đầu vì tranh cãi nội bộ rồi.

Một trăm người thì có một trăm suy nghĩ.

Một nghìn người thì có một nghìn suy nghĩ.

Vậy mà Thanh Minh vẫn có thể tổng hợp tất cả các ý kiến trái chiều trong thời gian ngắn như vậy sao?

Như thể hắn đã lên kế hoạch từ trước đó vậy.

"Gia Chủ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu."

"Sao ạ?"

"Suy nghĩ sâu sắc, hành động đơn giản."

Lâm Tố Bính nhặt chiếc quạt mình đã đánh rơi lên rồi nhìn ra cửa.

"Đó chính là phương thức mà người đã từng tiếp xúc với hắn học được.......

Và....... e hèm.......

được rồi, điều này không cần thiết lắm thì phải."

Lâm Tố Bính rời khỏi phòng như thể hắn đã không còn gì để nói nữa.

Gia Cát Tư Án bị bỏ lại phía sau trầm ngâm một hồi.

Mặc dù Lâm Tố Bính không nói nhưng Gia Cát Tư Án nghĩ Lâm Tố Bính muốn nói gì.

'Và bây giờ đó chính là phương thức của Thiên Hữu Minh sao?'
Ông ta chưa bao giờ nghĩ chuyện này có khả năng xảy ra.

Nhưng nếu chuyện này là sự thật thì sao?

Liệu các Đường được tổng hợp đủ loại người có ngay lập tức di chuyển nhanh như một cơn gió theo lời của Thanh Minh giống như lúc nãy không?

Toàn thân Gia Cát Tư Án bỗng nổi da gà.

Thật khó để dự đoán điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bởi vì đó chính là điều lý tưởng mà ai cũng muốn có.

Nhưng lý tưởng này quá cao đẹp nên rất khó để dự đoán động thái của nó khi nó xảy ra trong thực tế.

"Vậy....... vậy ta nên làm gì đây......."

"Tình Báo Các."

"Sao ạ?"

Gia Cát Tư Án quay lại phía sau.

Huyền Tông nhìn ông ta rồi cười.

"Thông tin được gửi đến từ Cái Bang và các Đường được gửi đến phân đà mà Thanh Minh tạo ra và tổng hợp tại nơi này.

Quân Sư chỉ cần quản lý thứ đó là được.

Các vấn đề như tiếp tế, hỗ trợ sẽ do Quân Sư nắm quyền chỉ huy."

"A......."

"Không biết chừng cuộc chiến ở nơi này còn khốc liệt hơn nữa.

Quân Sư đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Gia Cát Tư Án im lặng nhìn Huyền Tông.

Trong lúc các đệ tử đang đến một nơi có thể là bẫy, Huyền Tông lại có thể mỉm cười nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng nụ cười đó không đơn thuần là do thảnh thơi mà còn là....... một nụ cười khiến cho Gia Cát Tư Án an lòng.

Khoảnh khắc nhận ra điều này, Huyền Tông càng trở nên vĩ đại hơn trong mắt của Gia Cát Tư Án.

"Phù......."

Gia Cát Tư Án thở dài một hơi.

Ông ta chỉnh đốn lại mũ và y phục rồi mặt đối mặt với Huyền Tông, sau đó cúi đầu một cách kính cẩn.

"Mong Minh Chủ giúp đỡ."

"Ta phải là người nhờ Quân Sư giúp mới đúng."

Ánh mắt của Huyền Tông nhìn về phía xa đằng sau cánh cửa. ●●●
"Đã tập hợp."

"Chết tiệt!

Chúng ta nên nói gì nhỉ?

Ất.......

Ất Đường đã tập hợp."

"Đinh Đường đã tập hợp."

"Bên này cũng tập hợp đủ!"

Con đường tiến vào Hoa Âm.

Dù chỉ là con đường tiến vào ngôi làng nhỏ, nhưng nó là một con đường rất nổi tiếng và đầy ý nghĩa vì đây chính là con đường dẫn đến Hoa Sơn.

Có rất nhiều người đang xếp hàng ở đó.

Số lượng nhiều gấp 3 lần số người có thể tập hợp ở một sân luyện võ của một môn phái thông thường.

Bọn họ xếp hàng trên đường dẫn tới Hoa Âm.

Trước mặt họ là các Đường Chủ và Phó Đường Chủ.

Ý nghĩa của việc này lớn hơn so với những gì mà mọi người có thể tưởng tượng.

Thế gian này đã trải qua vô số cuộc xâm lược và hoạn nạn, mỗi lần như vậy, các thế lực này lại hợp lực để ngăn chặn kẻ thù.

Tuy nhiên, không có lúc nào là bức tường gọi là môn phái bị phá vỡ cả.

Có rất ít ai hiểu được ý nghĩa của việc những người mặc y phục khác nhau, sử dụng vũ khí khác nhau, sử dụng danh hiệu khác nhau mà sát cánh cùng nhau mà không có sự phân biệt.

Nhưng có một người hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Người đó đang đứng trước hàng ngũ võ giả của Thiên Hữu Minh.

Thanh Minh đang mặc võ phục màu đen của Hoa Sơn, hắn liếc nhìn mọi người rồi chậm rãi gật đầu.

Sự lo lắng cùng quyết tâm thoáng qua trong mắt một số người.

Có lẽ nội tâm của Thanh Minh cũng không khác gì những ánh mắt đó.

Nhưng.......

Thanh Minh quay người lại.

Hắn nhìn thấy con đường dẫn tới Hoa Âm và bóng dáng cao chót vót của Hoa Sơn.

Đây là con đường dẫn đến Hoa Sơn cũng là con đường mà hắn phải quay lưng lại với Hoa Sơn để bước ra ngoài.

Con đường lúc nào cũng có hai phía.

Hắn sẽ tiếp tục đi qua con đường này và hắn cũng sẽ quay lại con đường mà hắn đã đi.

Khác hẳn trong quá khứ.

Thanh Minh lại quay lại nhìn những võ giả của Thiên Hữu Minh, trong mắt họ đã không còn dao động nữa.

Dù còn thiếu sót nhưng họ không hề do dự.

Bởi vì thời điểm hoàn hảo như lúc này sẽ không thể nào đến nữa.

Thanh Minh bước lên một bước.

Sau đó hắn nói.

"Khi chúng ta trở lại......."

"...."

"Cũng là lúc chiến tranh kết thúc."

Điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ không đặt chân lên vùng đất này nữa trừ khi chiến tranh kết thúc.

Gương mặt ai cũng tràn đầy quyết tâm khi hiểu được ý của Thanh Minh.

"Xuất phát thôi!"

"Tuân lệnh!"

Những võ giả của Thiên Hữu Minh đồng thanh hét lên rồi tiến về phía trước.

Không cần chỉ thị.

Mục tiêu duy nhất của họ chính là Võ Đang.

Nơi sẽ diễn ra trận chiến quyết định tương lai của thế gian.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1658. Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (3)


Chapter 1658.

Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (3)
Bịch!

Bịch!

Nhuận Tông vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau theo phản xạ.

Gương mặt của các thành viên bổn đường cũng đầy nghiêm túc.

Mọi người đều nhận thức được nơi mà bọn họ sắp nhảy vào là một nơi rất nguy hiểm.

Nhưng điều lấp đầy tâm trí của Nhuận Tông lúc này không phải là mối lo lắng về nguy hiểm đang rình rập phía trước.

'Liệu có được không đây?'
Hắn có nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng thấy chuyện lần này quá đỗi gấp gáp.

Nếu xét về những nơi bọn họ đã từng đi qua từ trước cho đến nay thì Vũ Hán thực sự không quá xa Thiểm Tây.

Nhưng điều quan trọng không phải là khoảng cách địa lý.

Mà điều quan trọng là khoảng cách này không đáng để hắn phải cân nhắc bọn hắn có thể đến nơi sớm hơn Tà Bá Liên được hay không.

Nhuận Tông quay lại nhìn các thành viên của bổn đường, gương mặt hắn dần cứng lại.

Dù có nghĩ nhiều đến mấy thì cũng không có nhiều cách để bọn họ có thể đến Vũ Hán trước Tà Bá Liên.

Điều này là do bọn họ cứ việc tăng tốc độ mà không có kế hoạch.

Cứ cắm đầu cắm cổ chạy một cách mù quáng.

Vốn dĩ mọi người ở đây đều thuộc những môn phái khác nhau, trình độ võ công của họ cũng khác nhau nên chắc chắn sẽ rất hỗn loạn.

Vì vậy nên bọn họ không thể tăng tốc đúng cách được.

Nếu có người tăng tốc thì có người sẽ bị chậm lại.

Nhưng thời điểm này là thời điểm quan trọng, nếu để ai đó bị bỏ lại phía sau thì.......

'Ta tuyệt đối không được để có người bị tụt lại cho đến khi xác định được chính xác mục tiêu của Tà Bá Liên.'
Chỉ cần sơ sẩy một chút thì những người bị tụt lại sẽ bị Tà Bá Liên "lụm".

Nhuận Tông nhất định phải để tình huống xấu nhất đó không xảy ra.

Càng nghĩ về điều đó, đầu óc hắn lại càng trở nên nặng nề.

Hắn biết vì Thanh Minh đã ra lệnh nên việc hành động nhanh chóng là điều cần thiết.

Hắn hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về việc này.

Nhưng gánh nặng mạng sống của rất nhiều người đang dần đè nặng lên đầu ngón chân của hắn.

'Liệu ta có thể làm được không đây?'
Nhuận Tông liếc sang một bên.

Chiêu Kiệt đang chạy cách hắn không xa.

Gương mặt của Chiêu Kiệt cũng buồn bã đến lạ.

'Cả Kiệt Nhi cũng.......'
Trong lòng Nhuận Tông bỗng trở nên cay đắng.

Ngay cả một người ngày thường vốn có vẻ thô lỗ và hay nói năng bừa bãi như Chiêu Kiệt cũng không khỏi cảm thấy áp lực khi bị đặt vào tình huống này.

Suy cho cùng, vị trí Phó Đường Chủ vốn không dễ dàng gì.

Với tư cách là sư huynh, Nhuận Tông cần phải quan tâm đến Chiêu Kiệt hơn một chút.

Gương mặt của Chiêu Kiệt bỗng dưng trở nên tối sầm lại.

Nhuận Tông vô thức mở miệng.

"Kiệt Nhi!"

"...."

"Kiệt Nhi!"

"A!"

Chiêu Kiệt giật mình khi nghe thấy giọng của ai đó gọi mình rồi nhìn qua Nhuận Tông.

Nhuận Tông nhẹ nhàng hỏi.

"Đệ cảm thấy áp lực quá sao?"

"Ơ....... chuyện đó.......

đúng là như vậy, sư huynh.

Ừm....... chuyện này quả là không hề dễ dàng gì......."

"Được rồi.

Cảm thấy như vậy cũng là điều dễ hiểu mà."

"Dù có vắt óc suy nghĩ đệ cũng chẳng thể nghĩ ra cái nào thích hợp cả."

"Hửm?"

Chiêu Kiệt vò lấy mái tóc xoăn của mình.

"Nghĩ mãi cũng thấy Giáp Ất Bính Đinh Mậu nghe nó cứ ấu trĩ kiểu gì ấy.

Nhưng mà Hắc Bạch Xích Thanh Hoàng thì không được......."

"....

Hả?"

"A!

Thanh Long!

Thanh Long Đường có được không nhỉ?

Mặc dù nghe nó hơi cũ rồi nhưng mà nghe cũng oai đúng chứ?

Không không.......

Bạch Hổ Đường.

Bạch Hổ Đường có được không?"
.......

Gương mặt của Nhuận Tông trở nên méo mó.

"Đệ đang suy nghĩ gì vậy?"

"Tiểu tử Thanh Minh kia bảo rằng bản thân sẽ tự lo liệu việc đặt tên cho bổn đường.

Bảo là đặt cho bổn đường cái tên vừa ngắn gọn, vừa đơn giản, vừa nghe là nhớ ngay vậy mà......."

Tay đang cầm lấy chuôi kiếm của Nhuận Tông hơi ngọ nguậy.

Hắn thực sự.......

"Bây giờ cái chuyện tên tuổi quan trọng lắm à?!"

"Sư huynh!

Sư huynh nói gì mà nghe vô tư vậy?

Chúng ta có thể rơi vào hỗn chiến đó, đến khi đó khắp nơi sẽ xôn xao về Giáp Đường, Ất Đường các thứ.

Vậy nên ít nhất chúng ta phải đặt một cái tên nghe thật là oách chứ?"

"Ừm......."

Thật khó để phản bác mấy lời này.

Nhuận Tông nghiến răng vì lòng tự trọng của hắn bị tổn thương trước những lời nói của Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt vẫn nói một cách nghiêm túc mà không biết Nhuận Tông đang cảm thấy gì.

"Đấy, sư huynh nhìn đằng kia đi.

Chẳng phải các Phó Đường Chủ khác cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về một cái tên thích hợp sao?"

"....

Nếu đúng như vậy thì chắc Giang Hồ sẽ toi đời đấy."

"Hả?

Sao lại toi đời?"

"...."

Nhuận Tông thở dài thay vì trả lời Chiêu Kiệt.

Hắn cảm thấy bản thân đúng là ngu ngốc khi nghĩ rằng tiểu tử Chiêu Kiệt đang cảm thấy áp lực.

Chiêu Kiệt hỏi.

"Nhưng chúng ta không thể tăng tốc thêm một chút được ạ?"

"Không.

Việc đó quá sức với họ."

"Sao thế?

Họ vẫn đang theo kịp chúng ta mà."

"Ở đây thì vậy thôi."

"Hả?

Sư huynh đang nói cái gì vậy?"

Chiêu Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Nhuận Tông thở dài một hơi.

"Việc điều hành một đoàn người sẽ khác nhau tùy thuộc vào quy mô của nó."

Hắn nói rồi hất cằm về phía đoàn người.

"Càng có nhiều người để nối đuôi thì càng phải chạy với tốc độ nhanh.

Có lẽ những người ở sau cùng lúc này đã đạt đến giới hạn rồi.

Những người có võ công yếu đang đối diện với nguy cơ bị tụt lại phía sau."

"Sao ạ?

Vậy thì chẳng đây là chuyện lớn sao?

Chúng ta nên cử người đến chấn chỉnh lại họ đi chứ."

"Có người làm rồi."

"Ai vậy ạ?"

"...." ●●●
"Khẹcccccccc!

Khẹccccccccc!

Ôi trời ơi, ta sắp chết rồi!"

"Ôi trời, ồn ào quá!"

"Không!

Ta chết thật đấy."

Lâm Tố Bính lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nghiến răng nghiến lợi nhắm nghiền mắt.

Thanh Minh liếc nhìn hắn như thể hắn là một kẻ thảm hại.

"Lục Lâm Vương cái kiểu quái gì mà mới chạy một chút đã thở hồng hộc thế kia?

Ngươi có đúng là sống ở núi không vậy?"

"Mỗi....... mỗi người đều có một điểm mạnh khác nhau mà.

Điểm mạnh của ta chính là dùng cái đầu, là cái đầu đấy, không phải là dùng sức mạnh của cơ thể.

Từ khi sinh ra cơ thể ta vốn đã yếu đuối rồi."

"Đó là lời mà một võ giả nên nói hả?"

"Nhưng mà....... nhưng mà ngay từ đầu chuyện này đã......."

Hay nói chính xác hơn, hắn tự tin trong việc sử dụng sức mạnh của mình.

Nhưng nói về thể lực và sức dẻo dai thì không.

Chiếc quân sư quan trên đầu Lâm Tố Bính lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, Hạc Sưởng Y tuy có nhàu nát nhưng vẫn tươm tất cũng đã ướt đẫm như bị dính mưa.

Y phục ướt đẫm dính sát vào người khiến Lâm Tố Bính cảm thấy rất khổ sở.

"Sao ngươi còn đeo cái thứ quái quỷ đó làm gì thế hả?

Bỏ cái đó ra đi!"

"Đã là văn sĩ thì phải mặc y phục của văn sĩ chứ.

Đây chính là niềm kiêu hãnh của ta mà!"

"Ôi trời ơi, cái tên sơn tặc này.

Văn sĩ cái quái quỷ gì chứ."

"Sao Tổng Sư cứ động chạm đến những thứ không nên chạm vào vậy chứ?!

Hộc!

Thôi, Tổng Sư đừng nói chuyện với ta nữa!

Ta còn phải giữ hơi lấy sức."

"Nhưng mà cũng lạ thật đấy, lần trước ở Hàng Châu ngươi chạy ngon lắm mà."

"Lúc đó khác mà.......

Ôi trời ơi!

Ta đã bảo là đừng có bắt chuyện với ta nữa rồi mà."

Lâm Tố Bính vẫy vẫy tay, hắn chẳng còn sức để nói chuyện được nữa.

Đến cả sức để oán giận trong lòng hắn cũng không có.

Tất cả là nhờ ai cả đấy.

Khi đến Hàng Châu, hắn chỉ cần chạy hết sức mình là được.

Nhưng bây giờ thì khác.

"Bên kia bị tụt lại rồi kìa."

"Á, chết tiệt!"

Lâm Tố Bính thở hồng hộc rồi chạy thục mạng về phía Thanh Minh vừa chỉ.

"Đa.......

đa tạ......."

"Tên khốn chết tiệt....... muốn cảm ơn ta thì cong giò lên mà chạy đi....... trước khi ta rút vũ khí ra đâm chết ngươi.

À mà nghĩ lại thì....... dù gì thì ngươi cũng không chạy bằng ai, hay là ta chặt đứt cổ chân ngươi luôn nhỉ?"

"Hic!

Xin....... xin lỗi!"

Người kia sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt đầy dữ tợn của Lâm Tố Bính đột ngột xuất hiện trước mặt, hắn ta lập tức vắt hết sức lực chạy về phía trước.

Bản tính Lục Lâm trong Lâm Tố Bính bỗng dưng trỗi dậy.

Một hàng bị tụt lại phía sau lại đập vào mắt hắn.

Bản tính Lục Lâm của hắn lại trỗi dậy mạnh mẽ.

"Chạy đi!

Lũ khốn!

Cong cái giò lên mà chạy.

Nhanh cái chân lên cho ta!"

Khi nghe Lâm Tố Bính hét lên, đám người kia ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi đuổi theo hàng người phía trước.

Lâm Tố Bính chửi thầm trong lòng.

'Chết tiệt.'
Cơn giận ập đến.

Lý thuyết và thực tiễn lúc nào cũng khác nhau.

Khi di chuyển thành một hàng dài, chỉ cần hàng phía trước đi chậm một chút là khoảng cách có thể bị nới rộng ra.

Vì vậy nên những người ở phía sau phải phối hợp liên tục bằng cách thay đổi linh hoạt giữa việc đi và chạy để có thể chỉnh đốn hàng ngũ.

Những người không biết có thể xem việc này chẳng có gì ghê gớm.

Nhưng trong tình thế Tà Bá Liên có thể lao ra từ bất kỳ đâu để tấn công thế này thì bọn họ không thể để xuất hiện khoảng cách giữa các hàng ngũ được.

Vậy nên Thanh Minh và Lâm Tố Bính lúc này phải chạy đôn chạy đáo để tránh không có ai bị tụt lại phía sau.

Hắn biết.

Hắn biết phải có ai đó làm việc này.

Nhưng.......

"Tại sao phải là ta chứ?

Tại saooooo?"

Trong đầu hắn vẫn nhận thức rõ đây là việc quan trọng, nhưng khi trực tiếp xử lý thì đúng là mệt muốn chết đến nơi rồi.

Thậm chí những kẻ khỏe mạnh đang ở ngay phía trước, tại sao một người yếu đuối(?) như Lâm Tố Bính lại phải làm việc này kia chứ?

Lâm Tố Bính cho rằng việc bất hợp lý này chắc chắn do sự nông cạn của tên ác quỷ kia.

"Hộc!

Hộc!"

Nhưng cũng nhờ có Lâm Tố Bính và Thanh Minh nên Thiên Hữu Minh lúc này vẫn duy trì được hàng ngũ.

Nếu cứ thế này thì chỉ cần đến được Vũ Hán, có lẽ.......

"Lục Lâm Vương."

"....

Chuyện gì nữa?

Lại định sai ta chuyện gì?"

Lâm Tố Bính quay lại nhìn Thanh Minh với vẻ mặt khó chịu.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là gương mặt của Thanh Minh lúc này đã trở nên nghiêm túc.

Gương mặt Lâm Tố Bính giãn ra.

Thanh Minh hỏi.

"Ngươi nghĩ sao?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện ban nãy."

"Rốt cuộc là......."

Đôi mắt của Thanh Minh hơi chùng xuống.

"Tên Trường Nhất Tiếu đó luôn có một khuynh hướng nhất định mà hắn phải làm.

Và những gì hắn làm lúc này đang nằm ngoài phạm vi đó."

"...."

"Có thật sự là như vậy không?"

Gương mặt Lâm Tố Bính đanh lại.

Hắn không hiểu tại sao Thanh Minh lại hỏi điều này.

"....

Thì cũng như ban nãy ta nói rồi đó, có vẻ như lần này hắn không định dùng đến phương thức cũ nữa.

Trước đây thì phương thức của hắn đúng là giống với những gì mà Gia Cát Gia Chủ nói.

Nhưng mà có vấn đề gì sao?"

Thanh Minh im lặng chìm trong suy nghĩ rồi lắc đầu.

"Không có gì!"

"Ôi trời, đã lỡ nói rồi thì phải nói ra hết cho hẳn hoi c......."

"Bên kia bị tụt lại rồi kìa.

Chạy nhanh lên."

"....

Ôi trời!

Ta đúng là bần tiện mà!"

Lâm Tố Bính vén tay áo rộng lên khuỷu tay rồi chạy đi.

Trong mắt hắn phun ra những tia lửa.

"Tên khốn kiếp!

Ngươi muốn bị chôn ở đây hả?

Ngươi có phải là Lục Lâm không vậy.

Có mau tỉnh táo lên không?"

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Tố Bính rồi từ từ quay đầu nhìn lại về một nơi rất xa.

Hay nói chính xác hơn là nơi có những người đang đi trước họ hướng đến Vũ Hán.

'Trường Nhất Tiếu.......'
Một cảm giác khó chịu xâm chiếm lấy hắn.

Có một điều gì đó mà hắn không thể đảm bảo chắc chắn....... rõ ràng đã có thứ gì đó thay đổi.

'Rốt cuộc là ngươi đang nghĩ gì?'
Những đường gân màu xanh sáng nổi lên trên mu bàn tay của Thanh Minh khi hắn nắm lấy chuôi kiếm.
●●●
Sột soạt.

Đôi giày đỏ chậm rãi giẫm lên bụi cây.

"Hừm."

Chủ nhân của nó là một người mặc một chiếc trường bào màu đỏ đầy tráng lệ.

Ánh mắt của người đó hướng về sườn núi quanh co và đỉnh núi cao.

Dù vẫn còn rất xa nhưng đỉnh núi nhô ra giữa những đám mây trắng tinh khiết tỏa ra bầu không khí huyền bí.

"Là nơi đó sao?"

Hỗ Gia Danh đáp.

"Vâng.

Thư Minh Chủ.

Đó chính là Võ Đang."

"Hừm."

Nơi này quả là một sự kết hợp tuyệt vời giữa cỏ xanh, đất đá và mây trắng.

Khóe miệng Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng cong lên.

"Ai mà biết được."

"....

Sao ạ?"

"Ai mà biết được sau này bọn chúng có còn được gọi là Võ Đang hay không."

Hỗ Gia Danh nhận ra ý nghĩa của lời nói đó thì nhẹ nhàng gật đầu.

"Quả nhiên....... không ai biết rõ được chuyện đó."

"Đúng vậy."

Một nụ cười thỏa mãn hiện trên môi của Trường Nhất Tiếu.

"Đi nào.

Chắc bọn họ đang háo hức, mong chờ được gặp bổn quân rồi.

Đừng phụ lòng mong đợi của họ."

"Vâng.

Tất cả tiến lên!"

Đội quân lại tiếp tục di chuyển.

Trường Nhất Tiếu nhìn đội quân đang tiến về phía trước rồi liếc sang một bên.

"Bổn quân mong là không quá muộn....... nếu không thì còn gì thú vị nữa?

Đúng không?"

Trong đôi mắt cong dài của hắn như xuất hiện một cơn bão.
 
Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)
Chapter 1659. Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (4)


Chapter 1659.

Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (4)
"Nghỉ ngơi!"

"Hộc!

Hộc!"

Vừa nghe thấy chữ "nghỉ ngơi", các võ giả của Thiên Hữu Minh đang chạy đều ngay lập tức dừng ngay tại chỗ thở hồng hộc.

Vẻ mặt của ai nấy cũng đều căng thẳng.

Ánh mắt của họ giống như đang thận trọng hơn là nhẹ nhõm khi có thể nghỉ ngơi.

Chiêu Kiệt tròn mắt nói với Nhuận Tông.

"Ể?

Tính ra mọi người cũng khỏe hơn đệ nghĩ ấy chứ.

Đệ cứ tưởng bọn họ sẽ nằm lăn ra khi được nghỉ cơ."

"Bởi vì bọn họ không giống Hoa Sơn."

"....

Sư huynh là đang chửi Hoa Sơn đấy à?"

"Sự thật là như vậy mà.

Một tay đâu thể che hết bầu trời.

Tứ phương đều có ánh mắt đang theo dõi bọn họ, bọn họ sao có thể để lộ ra mặt yếu đuối của mình được."

"Hừm."

Chiêu Kiệt gãi má.

Khi nghe Nhuận Tông nói xong, Chiêu Kiệt mới thấy Hoa Sơn đúng là một môn phái khác người.

Nếu các đệ tử của Hoa Sơn đang ở đây thì bọn họ đã gục ngay tại chỗ, kêu la ầm ĩ mà không quan tâm đến việc những môn phái khác đang nhìn bọn họ rồi.

"Hơn nữa, Tà Bá Liên có thể tấn công bất cứ lúc nào."

"Nhưng Cái Bang đã đi do thám cho chúng ta rồi mà."

"Đệ tin bọn họ hả?"

"....

Đúng là tin vào Hồng đại thúc thì cạp đất mà ăn thật."

"Cái đó người ta gọi là tự làm tự chịu đấy."

"Sư huynh nói đúng."

Hồng Đại Quang mà nghe thấy thì có lẽ sẽ lắc đầu và la lối hỏi "ta có tội tình gì?".... nhưng ngay từ đầu, cái tội của hắn ta chính là kế thừa vị trí Bang Chủ Cái Bang rồi.

"Nhưng sao mới đi một lúc lại nghỉ rồi?"

"....

Bởi vì bọn họ không giống Hoa Sơn."

Tuy cùng là một câu trả lời, nhưng ý nghĩa của câu nói lần này lại khác.

Chiêu Kiệt nhìn quanh.

Trông bọn họ có vẻ bình ổn nhưng hơi thở dường như đang rất khó khăn.

'Thật luôn á?'
Chiêu Kiệt thấp giọng.

"Không biết có phải do cảm giác của đệ không nhưng mà......."

"Đúng là như vậy đấy.

Không phải do cảm giác của đệ đâu."

Chiêu Kiệt còn chưa kịp nói hết câu thì Nhuận Tông đã buông lời khẳng định.

Chiêu Kiệt chớp mắt.

'Chắc chắn là.......'
Các đệ tử Hoa Sơn sẽ không đến mức không cử động nổi như đám người kia.

Điều này có nghĩa là thể lực của các đệ tử Hoa Sơn đều vượt trội hơn so với những đệ tử của các Danh Môn Chính Phái đang ở đây.

Không hiểu sao Chiêu Kiệt lại thấy khó tin....... hắn cảm thấy thật lạ.

Tất nhiên, sức mạnh thể chất không phải là tất cả đối với một võ giả.

Nhưng chẳng phải Hoa Sơn đã xuất hiện một điểm vượt trội hơn các danh môn thế gia khác hay sao?

'Cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó.......' Chiêu Kiệt không phải người sống theo cảm tính.

Hắn nhớ rõ hình ảnh của Hoa Sơn hôm nay và ngày mai.

Bởi vậy nên hắn không khỏi cảm thấy vui sướng.

Chiêu Kiệt thẹn thùng lẩm bẩm.

"Hay là chỉ bây giờ mới thấy như vậy nhỉ?"

"A Di Đà Phật.

Không phải vậy đâu Chiêu Kiệt thí chủ."

Bỗng Tuệ Nhiên tiến đến chỗ hắn rồi lắc đầu.

"Có lẽ vì ở bên nhau đã lâu nên thí chủ không nhận ra điều đó.

Nhưng sức mạnh thể chất của các vị đạo trưởng phái Hoa Sơn quả là vượt trội quá sức tưởng tượng.

Nó không thể trau dồi bằng cách luyện võ bình thường được.

Có lẽ là......."

"Đó là kết quả của việc bị ngược đãi trong một thời gian dài đấy sao?"

"....

Nói ngắn gọn....... thì đúng là như vậy."

Chiêu Kiệt trở nên đờ đẫn.

Vậy tức là Thanh Minh ra tay độc ác với bọn họ là để họ có sức mạnh thể chất vượt trội, đủ để khoe khoang với bất kỳ ai trên thế gian này.

Chiêu Kiệt chẳng biết lúc này nên cười hay nên khóc nữa.

"Bồn chồn thật đấy."

"Chuyện gì?"

"Ừm......."

Nhuận Tông nhìn Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt thấy vậy liền gãi đầu.

"Việc Hoa Sơn có mặt vượt trội hơn các môn phái khác đúng là điều đáng mừng nhưng mà......."

"Nhưng mà sao?"

"....

Không có gì đâu ạ."

Chiêu Kiệt đang định nói gì đó thì lắc đầu.

Nhuận Tông quan sát Chiêu Kiệt rồi mỉm cười.

Có lẽ Chiêu Kiệt đang mong muốn những người sắp tới phải chiến đấu cùng hắn phải trở nên vững vàng hơn một chút.

Những người có thể chất yếu đúng là một gánh nặng rất lớn.

"Thể lực không phải là tất cả của một võ giả."

"Đệ biết điều đó."

"Và......."

Nhuận Tông hơi ngẩng đầu lên rồi lẩm bẩm gì đó.

"Không phải là ai trong Hoa Sơn cũng có thể lực tốt."

"Sao ạ?"

"....

Thậm chí còn có chút ngốc nghếch."

Ánh mắt của họ hướng về một nơi.

Đó là một bụi cây um tùm cách bọn họ khá xa. ●●●
Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trên cằm hắn.

Bạch Thiên hít một hơi thật sâu rồi dùng tay áo lau đi mồ hôi đang đổ xuống như thác nước.

'Chết tiệt.'
Mặc dù hắn có thể điều tiết được mồ hôi bằng chân khí nhưng việc gì cũng có giới hạn của nó.

Không.

Thành thật mà nói, ngay cả việc đó lúc này cũng trở nên khó khăn đối với Bạch Thiên.

Bạch Thiên lau mồ hôi rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Hắn định hít thêm một hơi thật sâu thì nghe có giọng nói khe khẽ vang lên.

"Đây."

Cùng lúc đó, Lưu Lê Tuyết đã đứng cạnh hắn từ lúc nào, không hề tỏa ra một chút khí tức nào cả.

"Cầm lấy này."

Bạch Thiên nhìn thứ mà nàng ta đưa trong im lặng.

Đó là một chiếc vải bông trắng tinh.

Thứ mà hắn không bao giờ chuẩn bị.

"....

Muội có truyền nội lực vào đó rồi.

Có thể giúp hong khô người đấy."

Bạch Thiên im lặng một lúc rồi nhận lấy tấm vải do Lưu Lê Tuyết đưa rồi lau đi mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt trắng trẻo của mình.

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ nhìn hắn rồi chầm chậm nói.

"Trông có vẻ nặng nề quá."

"...."

"Nếu là Hoa Sơn thì sẽ nhanh gấp đôi bọn họ rồi."

Bạch Thiên gật đầu.

Hắn định trả lại miếng vải đã lau mồ hôi cho Lưu Lê Tuyết thì bỗng dưng nhớ ra gì đó nên thụt tay lại và lập tức nhét miếng vải vào trong tay áo.

Hắn nói với Lưu Lê Tuyết với gương mặt điềm tĩnh.

"Đến lúc đó sẽ có cách khác thôi."

"Cách gì chứ?"

"Tuyết nhi, muội làm thế này vì nghĩ ta sẽ bị tụt lại sao?"

Không rõ Lưu Lê Tuyết đang nghĩ gì, nàng ta chỉ dùng gương mặt khó đoán được cảm xúc nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.

Nàng ta biết.

Bạch Thiên sẽ không bị tụt lại.

Bạch Thiên sẽ chạy đến cuối cùng bất chấp mọi loại khó khăn thử thách.

Bạch Thiên là người như vậy.

Và đó chính là vấn đề.

Lưu Lê Tuyết hỏi.

"Tại sao?"

"...."

"Sư huynh chỉ cần đưa ra lời viện cớ thích đáng là được mà.

Nơi sư huynh đang đứng không phải tuyến đầu của Hoa Sơn, vậy nên sư huynh không có lý do để phải quá sức làm gì."

"Lời viện cớ thích đáng?"

"Nếu không có thì muội sẽ tạo ra giúp sư huynh."

Bạch Thiên khẽ nhìn xuống.

Tay của Lưu Lê Tuyết đang nắm chặt Mai Hoa Kiếm ở một bên hông.

Bạch Thiên cười nhạt.

"Muội định đả thương ta à?"

"...."

"Không sao đâu sư muội."

"...."

"Nhiêu đây có là gì đâu chứ.

Cảm ơn vì muội đã lo lắng cho ta, nhưng muội không cần phải bận tâm quá nhiều đâu."

Lưu Lê Tuyết mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhưng chỉ một lúc sau, nàng ta lại ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Bạch Thiên.

"Sư huynh đang không đứng ở tuyến đầu của Hoa Sơn."

"...."

"Vậy nên không có ai ở cạnh để bảo vệ cho sư huynh lúc gặp nguy hiểm cả."

Bạch Thiên im lặng với vẻ mặt cay đắng.

Lưu Lê Tuyết thường ngày im lặng và ít nói như vậy nay lại nói nhiều như thế, điều đó chứng tỏ nàng ta đang lo lắng đến mức nào.

Không, nàng ta không cần nói gì thì Bạch Thiên cũng cảm nhận được sự lo lắng của nàng ta.

Lưu Lê Tuyết hỏi như thể muốn trách móc Bạch Thiên.

"Sư huynh vẫn không thay đổi suy nghĩ sao?"

Câu trả lời của Bạch Thiên chỉ có một.

"Đúng vậy."

"Tại sao chứ?

Bên cạnh sư huynh......."

"Sư muội, ta là người đứng ra vung kiếm chỉ vì Hoa Sơn sao?"

Lưu Lê Tuyết không trả lời.

Bạch Thiên nhìn vào mắt nàng một lúc rồi gật đầu.

"Đúng vậy.

Có thể bên cạnh ta không có ai......."

Ánh mắt của Bạch Thiên hướng về một nơi thật xa.

"Nhưng ta....... ta có chút khác với sư muội.

Một việc rất khó để giải thích."

Bạch Thiên lẩm bẩm như thể đang độc thoại.

Hắn mỉm cười.

Nụ cười đầy ý trêu đùa, không giống với khi nãy.

"Nhưng xem ra cũng không hẳn là ta sống tệ lắm.

Có sư muội bên cạnh lo lắng cho ta thế này kia mà."

"Thật thảm hại."

"Vậy sao?"

Bạch Thiên mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai của Lưu Lê Tuyết.

Sau đó hắn lướt qua nàng ta và hướng về con đường mà hắn phải đi.

"Ta đi trước nhé, không thì muộn mất."

"Sư huynh."

"Nếu lo lắng thì chỉ cần giúp ta là được."

Bạch Thiên không hề quay đầu lại.

"Ta luôn nghĩ rằng mình sẽ trở thành một con người vĩ đại, dẫn dắt và giúp đỡ biết bao con người.

Bởi vì ta nghĩ bản thân vượt trội hơn bất kỳ ai trên thế giới này."

Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Thiên.

Điều đó là hiển nhiên đối với Bạch Thiên trong quá khứ, có thể là cho tới dạo gần đây, Bạch Thiên vẫn là con người như vậy.

Chỉ là lúc này, hắn đã nhận thức được thế gian rộng lớn và có người còn vượt trội hơn cả hắn.

"Muội có nhớ mỗi lần như thế, ta lại nói gì với các sư đệ và sư điệt không?"

"....

Không."

Bạch Thiên quay lại nhìn Lưu Lê Tuyết.

Trên môi hắn nở một nụ cười.

"Phía sau còn có ta, vậy nên đừng sợ hãi mà hãy chiến đấu."

"...."

"Mỗi cá nhân có thể thiếu sót nhưng Hoa Sơn thì không hề yếu.

Bởi vì chúng ta có thể bù đắp những khuyết điểm của nhau.

Và bất kỳ đệ tử nào của Hoa Sơn cũng có thể đứng ở vị trí dẫn đường cho Hoa Sơn."

Lưu Lê Tuyết cắn môi dưới.

Nụ cười của Bạch Thiên đã trông tươi tắn hơn một chút.

"Vậy nên ta không phải vì yếu một chút mà vắng mặt được.

Nếu vậy thì ta chẳng khác nào một kẻ chỉ sống nhờ cái miệng, nói được mà không làm được thôi.

Vậy nên....... vậy nên....... e hèm......."

Bạch Thiên gãi gãi sống mũi.

"Ta không biết phải kết bài làm sao rồi, nói chung là như vậy đấy.

Sư muội, ta không nghĩ chúng ta phải mạnh mẽ để chiến đấu.

Mà người sẵn sàng đứng lên chiến đấu bất kể mạnh hay yếu mới là kẻ mạnh."

"...."

"Nói thế này thì có vẻ hơi khó hiểu, nhưng nói chung là muội đừng lo lắng quá."

Bạch Thiên quay lưng và định bước đi thì giọng nói khe khẽ của Lưu Lê Tuyết đã lọt vào tai hắn.

"....

Thôi."

"Hửm?"

"Giờ sư huynh cũng chỉ được cái miệng thôi."

Bạch Thiên không quay người lại.

Lưu Lê Tuyết đứng phía sau nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên rồi nắm lấy thanh kiếm của mình.
●●●
"Thật sao?"

Hư Tán Tử gầm thét.

Nhưng các đệ tử trước mặt ông ta dường như không có chút lay động.

"Cái lũ khốn này......."

Hư Tán Tử vuốt gương mặt đỏ bừng của mình bằng đôi bàn tay run rẩy.

Nếu chỉ có thiểu số, ông ta sẽ cố gắng áp chế bọn họ bằng vũ lực, nhưng thực tế không phải vậy.

Có quá nhiều đệ tử ngoan cố trước mặt ông ta.

Thực ra việc áp chế cũng chỉ là phương pháp tạm thời, làm sao ông ta có thể kéo một đám người ngoan cố thế này đi một quãng đường xa tới Thiếu Lâm được chứ.

"Lũ khốn!

Võ Đang là Võ Đang!

Các con đang chính tay cắt đứt lịch sử của Võ Đang đấy!"

Mặc dù Hư Đạo Chân Nhân đã nói là vô ích nhưng Hư Tán Tử không hề buông bỏ dễ dàng.

Ông ta không thể để những đệ tử của mình chết một cách vô nghĩa ở đây được.

"Hư Không!

Tên khốn này!"

Cơn tức giận của Hư Tán Tử ngày càng lớn.

Ông ta nhắm vào Hư Không đang ở giữa các đệ tử.

"Đường đường là trưởng lão của một đại môn phái mà sao đệ có thể làm ra việc này chứ hả?!

Quân tử phục thù......."

"Mười năm chưa muộn."

"...."

"Có đúng không ạ?"

Trước khi Hư Tán Tử kịp trả lời, Hư Không đã kiên định nói.

"Nhưng chúng ta không phải quân tử.

Thưa Chưởng Môn Nhân.

Chúng ta là võ giả.

Phục thù mười năm là chưa muộn, nhưng ý chí của võ giả của mười năm sau chắc chắn không bằng ý chí của những võ giả ở đây lúc này."

"Đệ......."

"Dũng cảm vẫn tốt hơn là khôn ngoan.

Đó chính là những gì đệ học được ở Võ Đang."

"Đó mà là dũng cảm sao?"

"Chưởng Môn Nhân!

Chưởng Môn Nhânnnnn!"

Một vài đệ tử vội vàng chạy đến nơi bọn họ đang đứng.

Trông bọn họ rất gấp gáp.

Hư Tán Tử dường như đã đoán được họ định nói điều gì.

"Tà Bá Liên xuất hiện rồi."

Sự tuyệt vọng tràn ngập trong mắt của Hư Tán Tử.

"Và đệ nghĩ....... lúc này.......

đã quá muộn để chạy trốn rồi."

Hư Không nói rồi quay người lại nhìn các đệ tử.

Ánh mắt của họ đều giống hệt như Hư Không.

"Những ai sợ chết thì lùi lại.

Không ai trách móc các con cả."

Sự yên tĩnh bao trùm lấy toàn bộ không gian.

Không ai nhúc nhích.

Cũng không ai lùi lại.

Nghĩa khí đôi khi là thứ được truyền từ người này qua người khác.

Nhưng đôi khi, nó cũng là thứ xuất phát từ trái tim của một ai đó.

Thậm chí, nó còn có thể nở hoa.

Võ Đang là Đạo Môn trụ cột dẫn dắt giang hồ.

Các đệ tử cũng hiểu được sức nặng của thanh kiếm mà họ đang mang.

"Người không sợ chết thì đi theo ta."

Hư Không từ từ rút kiếm.

"Hôm nay chúng ta sẽ khắc hai chữ Võ Đang in sâu vào tâm trí của bọn chúng."

Ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu vào thanh kiếm trên tay họ.

Đó cũng là lần đầu tiên họ quyết tâm khắc hai chữ "Võ Đang" vào tâm trí của mọi người trên thế gian này.
 
Back
Top Bottom