Tâm Linh Họa sĩ âm dương

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
364767839-256-k147642.jpg

Họa Sĩ Âm Dương
Tác giả: GojoSatoru547
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Yếu tố trong truyện là hư ảo Tags: doithuong​
 
Họa Sĩ Âm Dương
Chương 1.1


Những nét vẽ vẫn tiếp tục trên đôi tay đầy vết nhăn đó,từng nét đều có cảm xúc được khắc sâu từng chi tiết, tuy đã không còn sức khỏe như hồi còn trẻ nữa, nhưng những nét vẽ vẫn vậy, không bao giờ phai nhạt , có lẽ ....đây sẽ là bức tranh cuối cùng của người ấy ...

- Thật ngại quá, bây giờ tuổi tác của tôi cũng lớn rồi, bức tranh này hoàn thiện có thể khá lâu , anh chờ được chứ?

Người quân nhân nói :

- Không sao, tôi có thể đợi, từ bây giờ đến rằm còn khá dài .

- Đừng kỳ vọng vào tôi quá nhé, tôi không muốn anh phải thất vọng trước khi siêu thoát đâu .

- Hahaha, cô nói gì chứ, được cô vẽ chân dung cho tôi là một ân huệ rất lớn rồi .

Bức tranh sau đó đã hoàn thiện, một hình ảnh người quân nhân vô cùng tuấn tú với một nụ cười tràn đầy sức mãnh liệt, bức tranh được đưa cho người thân của anh chàng quân nhân đó , khi người nhà nhận tranh, họ đã rất xúc động và cảm ơn bà rất nhiều , sau một hồi nói chuyện và cảm ơn , bà cuối cùng cũng về đến nhà .

Vừa về đến nhà bà đã thấy anh quân nhân đó ngồi trong nhà đợi bà , anh quân nhân nhìn thấy bà liền đứng dậy , cúi chào trước mặt bà :

- Cám ơn cô rất nhiều, cô là một ân huệ đối với tôi, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ báo đáp cô, bây giờ tôi có thể siêu thoát được rồi..

Dường như ánh mắt của người quân nhân đó tràn ngập niềm vui và niềm hạnh phúc xen lẫn sự biết ơn .

Anh chàng đã đi, đi mãi ... anh đã siêu thoát.

- Vậy là anh ta đã đi rồi, vị khách cuối cùng .

Bà nhấp một ngụm trà .

- Có lẽ bây giờ ta nên tận hưởng quãng đời còn lại, chuyện xảy ra từ trước đến nay như một thước phim vậy, đủ những cung bậc cảm xúc đến với ta , ngươi thấy sao?

Người quản lý bên cạnh bà nói :

- Bà đã vất vả rồi , đến lúc nghỉ ngơi thôi , là một người đồng hành bên bà suốt một thời gian dài như vậy, tôi cũng rất biết ơn .Bà là người họa sĩ duy nhất mà tôi rất ngưỡng mộ , trải qua bao nhiêu thăng trầm với bà , tuy vất vả nhưng tôi rất vui.

Bà mỉm cười , thưởng thức tách trà và đọc sách , ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ như một ánh đèn muốn soi cho bà vậy, bây giờ bất kể ai nhìn vào khung cảnh này đều có thể thấy giống như một bức tranh vậy ...
 
Họa Sĩ Âm Dương
Chương 1.2: Khởi nguồn


Cô là một cô nhóc rất thích vẽ đặc biệt là vẽ chân dung , khi gia đình biết sở thích của cô, mọi người đều ủng hộ và thường khuyến khích cô , nhờ nguồn động viên và cổ vũ từ bố mẹ mà cô càng mãnh liệt với việc vẽ , cứ khi có thời gian rảnh là cô sẽ vẽ bất kể là chỗ nào , tuy biết cô rất thích vẽ nhưng bố mẹ cô thấy việc này hơi quá đà và đã khuyên cô :

- Con à , bố mẹ biết con rất thích vẽ , nhưng một cô bé mới 7 tuổi , bố mẹ cần con có thêm bạn bè và làm những hoạt động khác, con hiểu bô mẹ nói gì chứ?

Dường như có vẻ cô đã nghe hiểu , nhưng trên mặt cô có chút giận dỗi :

- Con biết rồi ạ, con sẽ cố gắng kiểm soát việc này lại- cô cười nhưng có lẽ trong cô vẫn còn chút tiếc nuối .

Bố mẹ cô nghe xong thì tinh thần như vui lên mấy phần.

Họ xoa đầu cô và an ủi cô .Cô biết , bố mẹ nói vậy vì nghĩ cho cô, cô cũng biết mình cần nên thay đổi . ( thật sự là suy nghĩ của một đứa trẻ 7 tuổi?)

Mọi việc xảy ra như vậy thì đâu thể là kịch tính được đúng không?

Vậy thì đâu còn là truyện nữa ( cười )

Vẫn như bao ngày , nhưng cô bé dường như đã thay đổi một chút rồi, cô đã có bạn , đã hạn chế việc vẽ nhiều hơn và cô tham gia các hoạt động cộng đồng cùng nhà trường tích cực hơn .Tuy nhiên, sở thích vẽ của cô tất nhiên vẫn sẽ được tiếp tục.

Trong một ngày cuối tuần được nghỉ, cô ở nhà vẽ, cô ngồi ở phòng khách, không khí buổi sáng cuối tuần quả thật rất trong lành, không phải tất bật cả tuần(học) nữa , nhìn mọi thứ, ta cảm thấy như quang cảnh trở nên thật sống động .Cô đang ngồi vui vẻ , có lúc ngâm nga hát , đột nhiên ,từ ngoài cửa có một bà lão cất tiếng xin chào và vào nhà , cô bé nhìn bà lão và nói :

- Cháu chào bà ạ, lần đầu nhìn thấy bà, bà là người như thế nào với nhà cháu thế ạ?

Bà lão dường như đã giật mình và nhìn cô bé, nhưng rất nhanh bà lão mỉm cười một cách rất hiền hậu , bà nhìn thấy cô đang vẽ tranh , bà im lặng một chút và nhẹ nhàng mỉm cười nói:

- Đây là tranh cháu vẽ sao?

Đẹp quá !

Cô bé nghe vậy rất vui và đáp lại :

- Cháu cám ơn bà rất nhiều ạ !

Cháu rất thích vẽ tranh , cháu hay vẽ bố mẹ cháu , các bạn và thầy cô, khi vẽ xong cháu đều tặng mọi người đó ạ, mọi người cũng khen cháu rất nhiều .

Nghe thấy vậy, bà lão dường như nghĩ ra gì đó:

- Vậy cháu có thể vẽ ta

không ?

Cô bé ngây thơ đáp:

- Tất nhiên là được chứ ạ , bà ngồi nghiêm nhe, cháu sẽ vẽ cho bà bức tranh thật đẹp !

Lời nói và hành động ngây thơ đó đã khiến cuộc đời cô bé dẫn đến bước ngoặt cuộc đời rất lớn .

Sau một khoảng thời gian bà lão đó ngồi làm mẫu cho cô bé, và cô bé dường như cảm nhận được bà thật sự nghiêm túc để cô bé vẽ bà vì trước đây khi cô bé vẽ mọi người và nhờ mọi người làm mẫu , tuy họ chấp nhận yêu cầu của cô bé và làm mẫu để cho cô vẽ nhưng họ không nghiêm túc cho việc này , họ nghĩ rằng cô chỉ là một đứa trẻ mê vẽ , họ đôi lúc mải làm việc khác mà quên mất đang làm mẫu cho cô.

Điều này khiến cô có chút thất vọng , cô biết cô vẫn chưa thể vẽ đẹp như bao người khác nhưng ý niệm này cô đã dập tắt ngay lúc đó .

Khi cô bé vẽ xong và muốn đưa cho bà lão xem nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên đưa cho bà lão thì bà đã không còn đó nữa .

Cô rất hoang mang và đứng dậy gọi bà lão khắp nơi trong nhà vì cô nghĩ bà lão đi thăm quan nhà mình:

- Bà ơi, bà đâu rồi...

- Bức tranh con vẽ bà xong rồi đó ạ....

Nhưng gọi một lúc vẫn không thấy bà lão đâu , cô đã nghĩ bà lão đã đi về .

Đúng lúc đó mẹ cô đã từ ngoài vườn về , mẹ đã hỏi cô:

- Con tìm ai mà mẹ thấy con chạy khắp nhà vậy?

- Con đang tìm một bà lão, bà vừa đến chơi nhà mình, bà đã nhờ con vẽ tranh chân dung cho bà, khi con vẽ xong thì bà đã đi mất .

- Có lẽ bà bận việc nên đã đi rồi, vậy con hãy giữ bức tranh này , khi nào bà tới thì hãy đưa bức tranh cho bà nhé.

- Vâng ạ!

Đột nhiên, mẹ cô như nhớ ra điều gì đó:

- Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của bà con mà, mẹ quên mất không thắp hương bà rồi .

- Ngày giỗ của bà ngoại ?

- cô bé hỏi .

Mẹ cô âu yếm nhìn cô :

- Bà ngoại là người sinh ra mẹ, nhưng bà đã mất sớm , có lẽ mẹ chưa cho con xem ảnh bà ngoại bao giờ đúng không?

- Dạ.

-Vậy bây giờ mẹ với con về nhà ngoại ha.

Vì nhà nội và nhà ngoại cô khá gần nhau nên mẹ cô đã đưa cô đi cùng , đến nhà ngoại em trai của mẹ từ trong nhà nhìn thấy mẹ cô và cô liền chạy ra ngoài niềm nở nói :

- Chị và cháu lâu rồi mới thấy sang chơi.

- Hôm nay là giỗ mẹ nên chị đến thắp hương và giúp nhà em làm cơm , nhân tiện cũng đưa bé con nhà chị thăm bà ngoại.

Em trai của mẹ, là chú của cô trông rất trẻ mới vừa học đại học xong , chú rất đẹp trai , cô đôi khi thấy mẹ và hàng xóm nói chuyện có kể về chú , cô biết được chú có khá nhiều người theo đuổi nhưng vẫn chưa tìm được ai ưng ý , mẹ cô hỏi chú :

- Dạo này em vẫn ổn chứ, đã kiếm được mối tình nào chưa ?

Chú thở dài và nói:

- Chị à, em vẫn chưa muốn yêu bây giờ, em cần công việc của em ổn định một thời gian đã .

Sau một hồi hỏi han và trêu chọc cậu ta, cậu ta bảo với mẹ cô :

- Sáng giờ em có hơi bận nên chưa ra mộ của mẹ để thắp hương , chị và cháu đi thay em nhé .

Mẹ của cô đáp :

- Đúng lúc chị cũng muốn ra mộ của mẹ , chị sẽ đi một lúc rồi về giúp em phần còn lại (làm cơm) .

Sau đó, cô được mẹ đưa đến nghĩa trang, mẹ cô dắt cô đến phần mộ nhà ngoại....
 
Họa Sĩ Âm Dương
CHƯƠNG 2.1 : Thật sự?


Đến phần mộ bà ngoại, đập vào mắt cô là tấm ảnh chân dung của bà ,đây là lần đầu tiên cô thấy bà ngoại mình, nhưng có thật là như vậy không?

Mẹ cô thấy cô đang đứng trước phần mộ của bà:

- Con gái, đây chính là bà ngoại của con , là mẹ của mẹ và chú con...Bà con mất từ rất sớm, mong rằng bà sẽ phù hộ cho gia đình ta ấm êm .

Lúc này, lẽ ra nên là biểu cảm bất ngờ trên mặt cô, nhưng ngược lại, cảm xúc trên mặt cô là sự bàng hoàng và có chút lo sợ , vì sao vậy?

- Đây...

đây chẳng phải là.....( giọng cô run rẩy nói )

Các bạn còn nhớ bà lão mà cô bé vẽ chân dung sáng nay chứ?

Bã lão đó không ai khác, chính là bà ngoại của cô .

- Nhưng tại sao chứ ? ( cô vẫn hoang mang)

- Sao vậy con yêu?

Có chuyện gì sao?

-A...

Cô muốn nói, muốn kể hết với mẹ cô, hiện tại cô muốn nói tất cả mọi thứ,nhưng tại sao?

Có gì đó dường như ngăn cô nói những điều này với mẹ cô.

Run sợ sao?

Có thể không?

KHÔNG!

Có ai đó ngăn cản cô nói .

Mẹ cô đừng trước mặt cô , và đằng sau mẹ cô, có một người nào đó nhìn chằm chằm vào cô .

Đó là một người đàn ông, bận một bộ đồ tối màu, có vẻ trông không được gọn gàng, hắn nhìn cô với ánh mắt đầy sự đáng sợ, cô dường như suýt ngất tại chỗ, chân cô không còn cảm giác gì nữa, đứng im tại chỗ ...hắn ta từ từ đưa tay lên mặt và ám hiệu cô hãy im lặng.

Như một lời cảnh cáo rằng hãy ngoan ngoãn đừng nói gì, vì một khi nói, cô sẽ gặp chuyện không thể tưởng tượng được.

Điều gì khiến hắn phải làm vậy?

Cô chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã biến mất, nỗi sợ lúc nãy vẫn còn đọng lại trên cơ thể cô .

Mẹ cô thấy cô không nói gì và luôn nhìn vào đằng sau cô ,cô bất giác quay người lại nhìn nhưng không thấy gì bất thường ,liền lo lắng hỏi:

- Con nhìn thấy gì vậy?

Lúc này , cô bé mới hoàng hồn lại và sực nhớ đến lời cảnh cáo vừa rồi , giọng cô hơi run đáp :

- Không có gì đâu mẹ, chỉ là mấy chú chim bay qua thôi .

Mẹ cô lúc này như nhẹ nhõm hơn :

- Được rồi , chúng ta mau về thôi, chú con đang đợi ở nhà .

- Vâng ạ!
 
Back
Top Bottom