Ngôn Tình Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,938
0
36
AP1GczO_GbKtTXbikOvQ1X07mLNdVHn2690ocIfjfz_4TD8b710OUowAoadPqdkpKPPmNYEnUpogdIdtA2fb6F4csA-qW287TSzqhechBA3EpfIhkLf84ovwD7ZeRUNO_BQg_7S5kfMc9uOOoQJfYa9LKIBb=w215-h322-s-no-gm

Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Tác giả: Du Nam
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Bạn trai cũ đăng ảnh đồ ăn mốc meo trong nhà tôi lên diễn đàn.

Anh ta đăng lên những bức ảnh chụp bát cơm đã mốc và cá muối thối trong nhà tôi, kèm theo dòng trạng thái: "Bạn gái suốt ngày đi công tác, nhà cửa toàn rác rưởi bốc mùi, tôi chia tay là đúng phải không mọi người?"

Phía dưới bài đăng, có rất nhiều người hưởng ứng: [Chủ thớt thật sáng suốt, đúng là khổ tận cam lai.]

Nhưng xen lẫn những lời ủng hộ anh ta, có một bình luận khác nổi bật: [Đây là tụ cầu vàng Staphylococcus aureus đúng không? Đẹp thế này, tiến sĩ trong phòng thí nghiệm cũng chưa chắc nuôi được đâu.]

Bài viết nhanh chóng đi chệch hướng, trở thành sân chơi của các sinh viên ngành sinh học. Họ bắt đầu tán thưởng tôi là cao thủ nuôi vi khuẩn: [Cho tôi xin số của bạn gái cũ chủ thớt được không? Chỉ muốn tới xem tủ lạnh nhà cô ấy, biết đâu học hỏi được chút kinh nghiệm thần kỳ.]

Sau này tôi có bạn trai mới, là sinh viên ngành sinh học. Nhưng tôi nghi ngờ anh ta không thật lòng thích tôi, mà chỉ muốn nhờ tôi giúp anh ta nuôi cấy vi khuẩn mà thôi.​
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 1


Chuyện chia tay với Triệu Sinh, tôi là người cuối cùng trong lớp biết đến.

Anh ta tung hết ảnh chụp căn nhà trọ của tôi lên nhóm chat của lớp. Từ rổ rau mọc nấm, cá muối trong tủ lạnh ch** n**c vàng, đến nồi cơm điện với cơm mọc lông đỏ.

Anh ta nói: [Đừng để vẻ ngoài của Hà Tùng Vân đánh lừa, thật ra cô ấy chẳng biết chăm lo gì cho cuộc sống hằng ngày đâu.]

[Một tuần về nhà không đến ba lần, nhà cửa toàn bốc mùi hôi thối.]

[Vậy nên tôi và cô ấy chia tay, mong các bạn đừng nhắc đến chúng tôi cùng nhau nữa.]

Nhóm chat lập tức xôn xao. Người đầu tiên lên tiếng là hoa khôi của lớp, Phùng Yên: [Ủng hộ Triệu Sinh, con gái thì phải biết đảm đang. Kiếm bao nhiêu tiền cũng chỉ là phù phiếm, biết lo cho gia đình mới là thực tế.]

Câu nói quá đỗi cổ hủ này làm tôi nghẹn họng khi đọc, không rõ cô ta nói thật hay đang mỉa mai. Dẫu vậy, bên dưới vẫn có không ít bạn nam hùa theo, đồng loạt chỉ trích tôi lười biếng, bỏ mặc mọi việc trong nhà.

Thật ra, tôi bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác, nhưng thu nhập rất tốt và công việc mang lại nhiều ý nghĩa. Tôi dốc sức vì muốn hoàn thành những điều mình nên làm.

Nhìn những lời nói của Triệu Sinh trong nhóm, tôi bỗng cảm thấy anh ta quá xa lạ.

Ngày xưa, chính anh ta là người theo đuổi tôi. Anh ta từng khẳng định chắc nịch:

"Hà Tùng Vân, anh mãi là cơn gió dưới đôi cánh của em."

"Em muốn làm gì cũng được, anh sẽ là chỗ dựa cho em."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng giờ đây, anh ta lại vạch mặt tôi trong nhóm lớp, biến chuyện chia tay thành đề tài để bêu riếu tôi.

Tôi chụp màn hình toàn bộ lịch sử những món đồ tôi mua cho Triệu Sinh mấy năm qua: đồng hồ hàng hiệu, túi xách, giày đắt tiền... từng món một, rồi gửi vào nhóm. Kèm theo đó là những bức ảnh anh ta khoe khoang trên mạng xã hội về "hàng hiệu" mà mình sở hữu.

[Triệu Sinh, với đồng lương ít ỏi của cậu mấy năm nay, thử hỏi từ đầu đến chân có món đồ đắt tiền nào mà không phải tôi mua?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-1.html.]

[Ăn của tôi, uống của tôi, dùng của tôi, giờ lại chê tôi lười biếng, không lo việc nhà à?]

[Ngày lễ tình nhân tôi chuyển khoản cho cậu 5.200 tệ, cậu đáp lại tôi 5 hào 2 xu, giờ thì bỗng dưng muốn làm "đàn ông đích thực" sao?]

Cuối cùng, tôi gửi hình ảnh quyết định bổ nhiệm mới nhất từ đơn vị công tác của mình, cùng với đống nguyên liệu lẩu tôi mua hôm nay và cả đôi giày AJ phiên bản mới mà anh ta thích nhất. Tôi đã mất cả ngày bận rộn chỉ để chuẩn bị một bất ngờ cho anh ta.

Việc được bổ nhiệm đồng nghĩa với việc tôi đã hoàn thành giai đoạn công việc hiện tại, từ nay không cần thường xuyên đi công tác hay tăng ca nữa.

Vậy mà điều anh ta mang lại cho tôi là một "bất ngờ lớn" đến thế này.

Tôi gõ điên cuồng trên bàn phím, viết những lời cuối cùng trong nhóm lớp: [Hôm nay tôi vừa được bổ nhiệm, đánh dấu một giai đoạn mới trong sự nghiệp, tính chất công việc sẽ thay đổi hoàn toàn.]

[Để chúc mừng tôi thoát khỏi gã bạn trai tồi, hãy gửi cụm từ "Triệu Sinh cao 1m65, ăn bám bạn gái" vào nhóm, tôi sẽ tặng một đôi giày AJ phiên bản mới cho một người ngẫu nhiên.]

[Để chúc mừng tôi được thăng chức tăng lương, hãy gửi cụm từ "Phụ nữ thời đại mới có nhiều lựa chọn hơn" vào nhóm, tôi sẽ chuyển khoản 2.333 tệ cho một người may mắn.]

Có lẽ hai câu nói này của tôi đủ sức răn đe, nhóm chat lập tức im lặng.

Sau đó, bạn thân của tôi, Phương Tuyết, lên tiếng: [Trong nhóm mình hãy gửi "Nhiệt liệt chúc mừng Hà tiểu thư bắt đầu cuộc sống mới", tôi sẽ tặng 2.000 tệ cho một người ngẫu nhiên.]

Vài phút sau, các bạn cùng phòng và vài người bạn khác của tôi đồng loạt gửi ba câu nói đó vào nhóm. Đồng thời họ còn nhắn riêng cho tôi: [Hà đại mỹ nhân, cuối cùng cậu cũng sáng suốt, nhận ra không nên phí thời gian với loại người tầm thường như thế rồi phải không?]

Tôi đáp lại: [Đúng vậy, nghĩ thông rồi, loại người đó không đáng tí nào.]

Nói thật, Triệu Sinh trông cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều khá lùn. Nếu tệ quá thì tôi cũng chẳng đến mức quen anh ta.

Điều anh ta ghét nhất là bị người khác nói mình lùn. Quanh năm suốt tháng, anh ta đều mang giày độn đế 8cm.

Tôi hiểu suy nghĩ của anh ta: với chiều cao 1m65, thêm 2cm từ tất, 8cm từ giày, 3cm từ tóc, anh ta ra ngoài tự tin tuyên bố mình cao 1m88. Có khi đến lúc chết, anh ta cũng sẽ yêu cầu khắc lên bia mộ dòng chữ: "Người quá cố cao 1m88."

Câu "Triệu Sinh cao 1m65" thậm chí còn làm anh ta khó chịu hơn cả bị gọi là kẻ ăn bám.
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 2


Lúc đó, lớp trưởng cuối cùng cũng xuất hiện trong nhóm, chậm rãi hòa giải: [Hà Tùng Vân, mọi người cùng là bạn học, có gì thì giải quyết riêng tư đi.]

[Đừng tạo mâu thuẫn trong nội bộ, mấy câu cậu và Phương Tuyết nói chẳng phải đang gây chia rẽ tập thể lớp mình sao?]

Khi Triệu Sinh tung chuyện riêng của tôi lên nhóm và cùng Phùng Yên với vài người khác đồng loạt công kích tôi, lớp trưởng im lặng không nói một lời. Nhưng đến lúc tôi phản công, anh ta lại nhảy ra đóng vai người hòa giải.

[Cậu cũng biết chuyện chia tay nên giải quyết riêng tư à, lớp trưởng?]

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Vậy khi Triệu Sinh và mấy người kia công kích tôi, sao cậu không đứng ra nói một câu công bằng?]

Cả nhóm chat rơi vào im lặng.

Vậy là vở kịch rối rắm này cuối cùng cũng kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, Phương Tuyết gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình.

Là bài đăng của Triệu Sinh trên trang cá nhân.

Nội dung vẫn là mấy món đồ mốc meo trong nhà tôi, kèm theo
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 3


[Chào em, Kiều Kiều. Nhưng chị chỉ muốn hỏi một điều... làm sao em biết chị có cái tủ lạnh cũ?]

Bên kia gửi một sticker mèo dễ thương, như muốn né tránh câu trả lời.

Tôi gửi lại một biểu tượng "đánh vào mông" để ép buộc Từ Kiều Kiều nói thật.

[Học tỷ... em nói rồi chị đừng giận nhé.] Giọng điệu của Từ Kiều Kiều hơi dè dặt.

[Nhóm nghiên cứu của em có người có WeChat của Triệu Sinh, thấy anh ta đăng mấy tấm ảnh đó.]

[Dựa vào kinh nghiệm nuôi vi khuẩn nhiều năm của chúng em, không cần biết đó có phải tụ cầu vàng hay không, nhưng chắc chắn là rất ấn tượng.]

[Trong nhóm có một nghiên cứu sinh đang học bằng tiến sĩ đã bật khóc vì ghen tị.]

[Anh ấy nuôi cái gì cũng chết, còn mấy mẫu vi khuẩn trong tay thì yếu ớt kinh khủng. Cuối cùng, cả nhóm quyết định mua cái tủ lạnh của chị về để cải thiện phong thủy.]

Tôi không khỏi ngạc nhiên.

Chuyện này thật bất ngờ. Nhưng theo những tài liệu tôi tra cứu, tủ lạnh bị nhiễm tụ cầu vàng cần phải được xử lý nghiêm ngặt hoặc bỏ đi để đảm bảo an toàn. Nếu nó còn có thể giúp ích cho ai đó thì quá tốt rồi, huống hồ Từ Kiều Kiều là học muội cùng trường. Tôi không nỡ lấy tiền.

[Thôi nào, đừng nói mua với bán làm gì cho khách sáo. Chị tặng các em miễn phí, chỉ cần tìm người tới chuyển đi là được.]

Chẳng mấy chốc, Từ Kiều Kiều lái một chiếc xe tải nhỏ đến để chuyển tủ lạnh. Cô ấy nắm lấy tay tôi, nhất quyết không buông: "Học tỷ, chị có thể chia sẻ cách nuôi vi khuẩn được không? Cả tuần nay em nuôi đều c.h.ế.t sạch, không sống nổi nữa rồi."

"Nuôi cấy tốn kém lắm, em cảm giác cứ thế này chắc bị đuổi khỏi nhóm vì tiêu quá nhiều tiền mất."

Tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn lịch sự. Là dân khối xã hội, tôi hoàn toàn không có quyền phát biểu trong chuyện này.

Sau đó, Từ Kiều Kiều mở một chiếc túi lớn, lấy ra khẩu trang, dung dịch khử trùng và thay đồ bảo hộ. Cô ấy nhìn tôi, cười ngọt ngào với ánh mắt sáng rực như thể tôi là cọc tiền biết đi: "Sư huynh nói rồi, chắc chắn chị sẽ không nhận tiền. Nhưng nhà chị có thể bị nhiễm khuẩn, để em khử trùng toàn diện từ trong ra ngoài!"

Làm sao tôi có thể để một học muội đến khử trùng nhà mình? Nhưng Kiều Kiều như đã uống thuốc tăng lực, hoàn toàn không thể kéo ra, thậm chí còn đuổi tôi ra ngoài.

Tôi ngồi ngoài cửa, buồn chán đến mức lấy điện thoại ra lướt. Trong tâm trạng như hung thủ quay lại hiện trường, tôi nhấn vào bài đăng của Triệu Sinh trên diễn đàn.

Không ngờ bài viết đã lên xu hướng và phong cách bình luận bên dưới hoàn toàn thay đổi.

Nhiều sinh viên ngành vi sinh bày tỏ sự thán phục với "kỹ năng nuôi vi khuẩn" của tôi, hoặc nghi ngờ tôi đã làm gì với con cá muối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-3.html.]

Thậm chí, có người còn để lại bình luận: [Chúc việc nuôi vi khuẩn hôm nay của mọi người thành công tốt đẹp!]

Tôi nhấn vào trang chủ của Triệu Sinh từ bài viết, phát hiện thêm một "bất ngờ" khác.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Có ba đối tượng, ai phù hợp để kết hôn? Anh em cho tôi ý kiến với.]

[Cô bạn A, bạn học đại học của tôi, rất xinh đẹp, yêu tôi đến cuồng nhiệt, tặng đồng hồ, tặng giày. Ba ngày một chuyến công tác, là một cây ATM sống. Điều kiện gia đình rất tốt, chắc không cần sính lễ. Cô ấy hơi cao ngạo, hiện tại tôi vẫn chưa đồng ý.]

[Cô bạn B, bạn học cấp hai, hoa khôi của lớp, hiện đang là hot girl mạng có nhiều fan. Dịu dàng, thùy mị, khi nói chuyện với cô ấy, cảm giác tự tôn của tôi được nâng lên đáng kể. Nhưng cô ấy cần sính lễ.]

[Cô bạn C, bạn học đại học, cũng là hoa khôi lớp, rõ ràng có ý với tôi. Gia đình rất khá, học vấn ngang tầm tôi, tam quan rất chính trực, sẵn sàng vào bếp nấu ăn. Thật lòng mà nói, hồi đại học tôi đã rất thích đôi chân trắng thon dài của cô ấy.]

Phần bình luận chủ yếu là: [Uống lộn thuốc hả chủ thớt?]

[Tỉnh lại đi, dậy đi làm nào!]

[Tất nhiên là chọn cô A để lấy tiền nuôi cô B và cô C rồi!]

[Thật muốn xem chủ thớt có điều kiện gì mà khiến ba cô gái cùng thích cho được.]

Triệu Sinh đáp: [Chủ thớt cao 1m88, tốt nghiệp Đại học Tây. Với điều kiện này, ra ngoài xã hội đều là phụ nữ đuổi theo tôi.]

Anh ta tuyệt nhiên không nhắc đến công việc hiện tại hay thu nhập của mình.

Từ khi đi làm, tôi thường xuyên phải đi công tác, luôn cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm của một người bạn gái, vì thế tôi nhẫn nhịn với Triệu Sinh mọi điều.

Không ngờ, trong mắt anh ta, tôi chỉ là một cây ATM sống.

Bên ngoài, Triệu Sinh luôn tỏ ra đàng hoàng, cầu tiến và lịch sự. Nhưng thực chất anh ta lại bẩn thỉu và tồi tệ đến thế này.

Khi tôi còn đang rối bời, Từ Kiều Kiều đẩy cửa bước ra: "Hà học tỷ, trong nhà em đã khử trùng toàn bộ rồi, chị cứ yên tâm nhé~"

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười nói: "Hôm nay nhóm em có rảnh không? Chị muốn mời mọi người đi ăn để cảm ơn."

Từ Kiều Kiều đã bận rộn cả buổi, tôi nhất định phải cảm ơn cô ấy thật chu đáo.

Lần này, cô ấy không từ chối.
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 4


Từ Kiều Kiều với giọng nói ngọt như mật, chỉ vài câu đã dụ tôi đến một quán ăn gần Đại học Tây.

Hai cô gái ríu rít trò chuyện, vừa nhìn thấy tôi đã sáng mắt lên: "Chị chính là bậc thầy nuôi vi khuẩn, Hà học tỷ phải không? Làm thế nào mà chị nuôi vi khuẩn giỏi thế?"

Tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

Một lát sau, vài nam sinh đến muộn lững thững bước vào, trong đó có một người trông rất quen.

Người đó có ngũ quan thanh tú, khí chất xuất chúng, thuộc kiểu người mà nhìn một lần sẽ không bao giờ quên.

Từ Kiều Kiều cười, đẩy anh ta đến trước mặt tôi: "Hà học tỷ, đây là sư huynh nghiên cứu sinh của bọn em, người không nuôi nổi vi khuẩn đó."

"Hôm nay để anh ấy ngồi cạnh chị, hy vọng có thể hưởng chút thần khí nhé~"

Cô ấy còn nháy mắt đầy ẩn ý với tôi.

"Hà học muội, tôi là Hướng Dục. Rất hân hạnh được gặp em." Hướng Dục đưa tay ra bắt tay với tôi.

Tôi nhẹ nhàng bắt tay anh ấy: "Hướng học trưởng, nghe danh đã lâu."

Học viện Sinh học của Đại học Tây có một người nổi tiếng như thần, nghe nói rất xuất sắc.

Nhưng tôi chưa từng ghép được tên với mặt. Không ngờ, vị "học thần" Hướng Dục lừng danh đó lại là người có "bàn tay đen" trong việc nuôi vi khuẩn.

Sự trái ngược này thật khiến người ta bất ngờ.

Không khí trong nhóm của Hướng Dục thật sự rất tuyệt, cả nhóm toàn những người trẻ tuổi vừa ăn vừa trò chuyện, vui vẻ không ngừng.

Tôi nghĩ một lúc, rồi mỉm cười giải thích với họ: "Các bạn à, nói thật nhé, tôi chẳng có chút liên quan nào đến danh hiệu "bậc thầy nuôi vi khuẩn" cả… Những bức ảnh lan truyền trên mạng chỉ là sự trùng hợp thôi."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Hôm đó tôi phải đi công tác gấp, cá muối và cơm thì quên không vứt đi."

"Các bạn đừng thổi phồng tôi nữa, tôi là dân khối xã hội, từ cấp ba đã chẳng học sinh học rồi."

"Không phải đâu, học tỷ, việc nuôi vi khuẩn thật sự là một loại huyền học đấy. Tụ cầu vàng có nhiệt độ thích hợp nhất để phát triển là 37°C. Vi khuẩn trong tủ lạnh của chị phát triển tốt như vậy, chắc chắn là do chị!"

Từ Kiều Kiều còn làm dáng vẻ kính nể bậc tiền bối. "Ví dụ như sư huynh của bọn em, Hướng học trưởng ấy. Vi khuẩn nào được anh ấy nhìn thêm một chút thôi là cũng chết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-4.html.]

"Vậy Hướng học trưởng, vậy lúc tốt nghiệp thì anh phải làm sao?" Tôi không khỏi tò mò hỏi.

Đôi tai của Hướng Dục hơi đỏ, không biết có phải do bị sư muội nói trúng nỗi lòng nên ngại ngùng hay không. Anh ấy đáp: "Thì chăm chỉ tổng kết kinh nghiệm, quan sát nhiều hơn."

Một học muội khác lên tiếng: "Nghe nói khi Hướng sư huynh nuôi vi khuẩn, từ việc dùng tay nào mở cửa, lấy các đĩa môi trường nào nuôi, đến số lần chớp mắt khi nhìn vi khuẩn là lẻ hay chẵn, đều có một phương pháp hoàn chỉnh."

"Cũng không đến mức phóng đại như vậy, chỉ là tôi thực hiện nghiêm ngặt các tiêu chuẩn thí nghiệm thôi..." Hướng Dục từ tốn trả lời.

Sau đó, cả bàn chúng tôi đều ngã gục vì không nhịn được cười.

Không ngờ lần đầu tiên tôi trực tiếp trải nghiệm ngộ độc thực phẩm lại là trong bữa ăn do tôi mời.

Tóm lại, cả quán ăn đều phải lên xe cấp cứu để truyền nước biển.

Trước khi lên xe, Từ Kiều Kiều đã bật khóc: "Bác sĩ, có thể cho em quay về điều chỉnh thông số thí nghiệm được không? Nếu không, vi khuẩn của em c.h.ế.t hết thì làm sao?"

Đúng là dân học vi sinh, dù ói mửa không ngừng, cơ thể sắp gục xuống, điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là vi khuẩn trong phòng thí nghiệm.

Nghe Từ Kiều Kiều nói, hai cô gái bên cạnh cũng bắt đầu sụt sùi.

Một cô ngẩng lên nhìn trời, ánh mắt đờ đẫn: "Học vi sinh, ai mà không điên chứ? Chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi."

Còn một nam sinh thì lẩm bẩm gì đó, nghe đi nghe lại giống như đang làm phép toán cộng số liệu.

Tôi khó khăn đưa tay chọc vào Hướng Dục bên cạnh: "Hướng học trưởng, cậu ấy đang nói gì vậy?"

Hướng Dục như đã biết câu trả lời từ trước, thản nhiên đáp: "Tính xem toàn bộ vi khuẩn bị tiêu hủy thì phải tốn bao nhiêu tiền để làm lại từ đầu."

Hướng Dục, chẳng lẽ anh thường xuyên làm loại phép tính này sao?

Sau khi kiểm tra, tôi và Hướng Dục là hai người bị ngộ độc nhẹ nhất.

Dù gì cũng là hai người xa lạ ngồi cạnh nhau, ăn uống có chút ngại ngùng nên lượng ăn ít nhất.

Hướng Dục khó nhọc đứng dậy, báo cáo với bác sĩ: "Bác sĩ, tôi bị nhẹ nhất, liệu có thể cho tôi về phòng thí nghiệm kiểm tra tình trạng vi khuẩn của nhóm chúng tôi không?"

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy ánh mắt của những người khác đều sáng lên.

Họ nhìn Hướng Dục như thể cả người anh ấy đang tỏa ra ánh hào quang thánh thần.
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 5


Cậu nam sinh vừa mới ngồi tính toán bỗng nhiên bừng sáng: "Hướng sư huynh, thông số trong lồng ấp của em ghi ở trang cuối sổ tay. Em giao hết cho anh đấy! Nhất định đừng để vi khuẩn c.h.ế.t nhé!"

Chỉ có Từ Kiều Kiều là vẫn rưng rưng nước mắt, tiếp tục nói: "Hướng sư huynh, hay anh cứ ở lại đây đi… Chúng em chỉ truyền nước hai ngày, biết đâu may mắn thì vi khuẩn vẫn còn sống…"

Tôi lặng lẽ bổ sung nửa câu còn lại trong đầu: [Nếu để anh điều chỉnh thông số, chắc chắn chúng nó c.h.ế.t sạch.]

Dù gì đây cũng là hậu quả của bữa ăn do tôi mời, một người làm thì một người chịu.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đầu không còn đau, lòng không còn rối, hai chân bỗng khỏe đến lạ.

"Hướng học trưởng, em sẽ đi cùng anh đến phòng thí nghiệm!" Tôi xin giấy bút từ y tá: "Mọi người khen em là bậc thầy nuôi vi khuẩn đúng không? Hôm nay em sẽ dấn thân vào phòng thí nghiệm vi sinh!"

"Dù sao vi khuẩn cũng không cứu được nữa, thử một lần cũng không sao."

"Mọi người cần thông số gì cứ nói, em sẽ ghi lại đầy đủ và chuyển cho Hướng học trưởng."

"Máy lắc! Còn máy lắc nữa… rồi cả một bộ phân tích trình tự…" Cô học muội hay nhìn trời bất chợt phấn khởi hẳn lên.

Sau một hồi nói qua nói lại kèm theo cả nhóm khóc lóc năn nỉ, cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý, nhưng phải ký giấy cam kết.

Hướng Dục kiên quyết không để tôi đi cùng, nhưng tôi nhất định theo bằng được. "Nhỡ đâu anh có vấn đề giữa đường thì làm sao? Phải có người giám sát mới được!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trời vừa hửng sáng, ánh bình minh nhợt nhạt chiếu lên khung cảnh tĩnh lặng.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Hướng Dục, chậm rãi bước về phía trước. Ngước lên thì nhìn thấy góc nghiêng của anh ấy, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài, đôi môi mím chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hình như mặt anh ấy hơi đỏ.

Tôi ngập ngừng mở lời: "Chẳng lẽ em nặng quá? Không sao đâu, em có thể tự đi được."

Hướng Dục trả lời rất nhanh: "Không, em nhẹ lắm." (Câu này không phải nói về việc bế mà là liên quan đến việc đỡ nhau hoặc dìu nhau khi cả hai đều không khỏe lắm. Trong trường hợp này, Hướng Dục đang đỡ nhân vật chính đi và cô ấy cảm thấy ngại vì sợ mình khiến anh ấy mệt.)

Đây là lần đầu tiên tôi đến phòng thí nghiệm vi sinh của Đại học Tây.

Dù đang không khỏe, Hướng Dục vẫn hướng dẫn tôi về an toàn trong phòng thí nghiệm.

Anh ấy lấy một bộ đồ bảo hộ đưa cho tôi, rồi chỉ vào một góc trong khu vực làm việc: "Em đứng ở đây giám sát anh nhé." Sau đó, anh ấy khẽ cúi xuống, chỉnh gọng kính bảo hộ lên mắt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-5.html.]

Hình như vừa rồi… anh ấy cười với tôi?

Chắc chắn tôi nhìn nhầm.

Tôi đứng ở góc phòng, cầm tờ giấy đã khử trùng bắt đầu đọc: "Từ Kiều Kiều nói… cái này…"

Vì không hiểu một số thuật ngữ chuyên ngành, tôi khựng lại giữa chừng.

"Pepton 10.0g, bột chiết xuất não bê khử nước 12.5g, NaCl 5.0g, glucose 2.0g, disodium hydrogen phosphate dodecahydrate 2.5g, pH 7.4 ± 0.2…" Hướng Dục không ngẩng đầu lên, lập tức nói tiếp.

Một đoạn dài y hệt lời Từ Kiều Kiều nói.

Tôi tiếp tục đọc: "Phần tiếp theo là…"

Hướng Dục lại nhanh hơn tôi, đọc chính xác không sai chút nào.

Cho đến khi đọc hết danh sách của các thông số, tôi mới hỏi: "Hướng học trưởng, người lẩm nhẩm tính chi phí nói rằng chi tiết của thông số nằm trong sổ tay của cậu ấy. Sổ tay đó ở đâu vậy?"

Giọng Hướng Dục khẽ vang lên: "Anh nhớ hết rồi, yên tâm đi."

Đây đúng là đẳng cấp của một "lão đại" – nắm rõ toàn bộ thông số của cả nhóm trong lòng bàn tay.

Tôi đứng ở góc phòng thí nghiệm làm nhiệm vụ "linh vật may mắn," bất chợt nảy ra một ý nghĩ: "Hướng học trưởng, anh nói xem, hôm nay em to tiếng trong phòng thí nghiệm như thế này, có khi nào làm vi khuẩn sợ mà c.h.ế.t hết không?"

"Em đọc trên mạng thấy người ta nói vi khuẩn trong phòng thí nghiệm nhạy cảm lắm, mở cửa bằng tay phải cũng chết."

Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấp giọng r*n r*: "Chết rồi, c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi! Vừa nãy em đã chạm vào tay nắm cửa… Hướng Dục, sao anh không nhắc em trước? Nếu vi khuẩn c.h.ế.t thì làm sao đây?"

Tôi lo lắng đến mức co ro ở góc phòng vẽ vòng tròn trong không khí.

Kiều Kiều, học tỷ thật có lỗi với em! Em đã vất vả khử trùng cả căn nhà cho chị, vậy mà chị lại liều lĩnh đưa tay phải mở cửa… chắc chắn vi khuẩn của em sẽ c.h.ế.t vì sốc rồi.

"Đừng nghe mấy lời đồn nhảm của Kiều Kiều bọn họ, cứ làm đúng quy chuẩn là được," Hướng Dục từ xa lên tiếng, trong giọng nói hình như còn pha chút ý cười.

Có phải anh ấy cố ý muốn trêu tôi không?
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 6


"Nếu em mệt, ra khỏi phòng thí nghiệm, xuống tầng hai rẽ trái, phòng thứ hai là văn phòng của anh. Chìa khóa ở dưới chậu cây trước cửa, trong phòng có đồ ăn vặt." Hướng Dục vừa thao tác trên một chiếc máy tôi không biết tên, vừa tranh thủ nói.

Tôi tựa vào tường, bắt đầu thấy buồn ngủ: "Không được, em ở đây để giám sát anh. Nhỡ anh không khỏe thì làm sao? Lát nữa chúng ta cùng đi."

Không biết qua bao lâu, tôi đứng mơ màng, dường như có người chạm vào ngón tay mình. Mở mắt ra, ngay lập tức bị khuôn mặt của Hướng Dục "tấn công" trong ánh sáng mờ ảo.

"Đi thôi, đến văn phòng anh."

Văn phòng của Hướng Dục đơn giản y như con người của anh ấy.

Điểm "lệch pha" duy nhất chính là chậu cây ở cửa.

Cả dãy tòa nhà, chậu cây nào cũng tươi tốt xanh um, chỉ riêng chậu cây trước cửa văn phòng của Hướng Dục là trơ trụi, không có lấy một ngọn cỏ dại.

"Hướng học trưởng, hay là… anh đổi chậu cây khác đi," tôi nghĩ mãi rồi cũng lên tiếng.

"Không ích gì đâu, anh dường như thật sự không có năng khiếu nuôi dưỡng bất cứ thứ gì. Mấy cô học muội thay cây liên tục, không chậu nào trụ nổi quá ba tuần," Hướng Dục nói mà vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.

Tôi đành an ủi: "Không sao, không sao. Lần sau để em đổi cho anh một chậu! Em trồng nấm siêu giỏi, anh thấy bức ảnh trên diễn đàn chưa? Là em trồng đấy."

Hướng Dục kéo một ngăn tủ nhỏ, bên trong là vài gói đồ ăn vặt. "Chính là loại nấm xuất hiện trong bức ảnh với con cá muối đó hả? Phải nói là có thể khiến khoa Nông học tức chết."

"Anh cũng thích ăn món này à? Loại khoai tây vị dưa chuột của hãng này ngon lắm," tôi tiện tay lấy một gói ra, xé bao bì, "khẩu vị của chúng ta hợp nhau thật."

"Không ngờ trong văn phòng anh lại có cả những món đồ ăn vặt thế này. Em cứ nghĩ…"

"Nghĩ gì?"

"Em cứ nghĩ một "lão đại" như anh, nếu có đồ ăn trong văn phòng thì cũng chỉ là mấy thanh năng lượng bổ sung nhanh thôi." Tôi lúng túng nói, hơi ngại vì lỡ nói ra định kiến của mình.

Thành kiến đúng là đáng sợ, giống như việc tôi không ngờ Từ Kiều Kiều có thể mời được Hướng Dục tham gia bữa ăn của nhóm cô ấy. Anh ấy không chỉ vui vẻ ăn uống, mà còn cùng chúng tôi… bị ngộ độc thực phẩm.

Thật ra, một người như anh ấy, chẳng phải nên "ăn gió uống sương," cùng lắm đói quá thì "ăn tạm vài bài SCI" là xong?

Dẫu vậy, việc Hướng Dục có thể gắng gượng đến phòng thí nghiệm để điều chỉnh toàn bộ thông số cho nhóm, ý chí nghiên cứu của anh ấy quả thật đáng khâm phục.

Tôi và Hướng Dục dìu nhau quay lại bệnh viện để tiếp tục truyền nước.

Sau khi về nhà, tôi mơ màng ngủ thiếp đi. Nhưng chẳng bao lâu, điện thoại đã rung liên tục khiến tôi tỉnh giấc.

[Bạn Hà Tùng Vân, làm tốt lắm nha!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-6.html.]

[Tỷ muội tốt, đúng là không làm bọn này thất vọng.]

[Bao giờ thì dẫn lão đại Hướng Dục đến mời bọn này một bữa đây?]

Gì thế này?

Phương Tuyết gửi cho tôi một đường link đến diễn đàn trường.

[Sự việc là như thế này,] chủ thớt viết. [Tôi là sinh viên Học viện Sinh học. Sáng sớm có thói quen chạy bộ… khá sớm, khoảng 4 giờ sáng. Trên con đường trong khuôn viên không một bóng người, tôi thấy một đôi nam một nữ dìu nhau đi về phía phòng thí nghiệm.]

[Nhìn kỹ lại, hóa ra là lão đại Hướng Dục, chàng trai ‘học thần’ của học viện chúng tôi. Cô gái bên cạnh thì tôi không nhận ra, nhưng trông khá xinh.]

[4 giờ sáng, một nam một nữ cùng đến phòng thí nghiệm. Thế giới của các lão đại giờ cuồng nhiệt đến mức này sao? Yêu cô ấy thì dẫn cô ấy đi xem vi khuẩn.]

[Tim tôi tan nát rồi. Hóa ra Hướng Dục, đóa hoa cao ngạo của học viện, đã có bạn gái.]

Các bình luận phía dưới lại vô cùng hài hước:

[Thật luôn hả? Ôi trời, thật sự là lão đại Hướng Dục.]

[Cái gì cơ, thần đồng Hướng Dục? Nhìn thêm lần nữa.]

[Thu mua trái tim tan vỡ của các học tỷ, học muội giá cao đây!]

[Đừng vứt sô-cô-la hết hạn, mang đến chỗ tôi đổi lấy chậu inox!]

Vậy tình hình hiện tại là… tôi và Hướng Dục bị chụp lại khi đến phòng thí nghiệm và mọi người đang đồn rằng chúng tôi hẹn hò.

Tôi đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì một cuộc gọi lạ đến.

“Hà Tùng Vân, cô đúng là đồ khốn nạn! Trước mặt tôi thì giả bộ làm đóa hoa cao quý, vừa mới chia tay đã dính lấy đàn ông khác, đúng không?”

"Tôi biết ngay mà, cô là đồ lẳng lơ, còn tưởng mình ghê gớm lắm à?"

Tôi lập tức cúp máy.

Những lời lẽ bẩn thỉu, khó nghe, chắc chắn là từ Triệu Sinh dùng số khác gọi đến.

Yêu đương bốn năm, tại sao lúc đó tôi lại mù quáng như vậy?

Miệng anh ta đầy rẫy sự th* t*c như thế, tôi chỉ sợ trên mạng xã hội cũng không khá hơn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong nhóm lớp, đúng như tôi nghĩ, một quả b.o.m vừa được thả xuống.
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 7


[Thưa các bạn, Hà Tùng Vân là một người đểu giả, tất cả đều có kế hoạch từ trước.]

[Ông trời có mắt, cuối cùng cũng bị sinh viên Đại học Tây bắt gặp.]

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Yêu nhau bốn năm, chắc cô ta đã ngoại tình từ lâu rồi. Thật tiếc cho thanh xuân của tôi.]

[Loại phụ nữ lẳng lơ này, không biết sẽ lừa bao nhiêu người nữa. Đưa cô ta ra ánh sáng là để cảnh báo các anh em phải sáng suốt hơn.]

Chỉ vài câu của Triệu Sinh, cả nhóm lớp lập tức chìm vào im lặng.

Tôi đang chờ xem Phùng Yên lên lớp về “đức hạnh của phụ nữ” thì Phương Tuyết đã như pháo nổ, gửi một đoạn chửi thẳng:

[Triệu Sinh, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn! Cậu lấy tư cách gì so sánh với lão đại Hướng Dục? Dựa vào đôi giày độn 8cm, kiểu tóc vuốt sáp nâng thêm 3cm, hay mức lương còm vài nghìn tệ của cậu?]

[Nếu Tùng Vân thật sự thích lão đại Hướng Dục, cô ấy đã đá cậu đi từ lâu rồi!]

Có một người bạn thân như Phương Tuyết, đời này không cần gì hơn.

Điều kỳ lạ nhất là Phùng Yên. Bình thường cô ấy luôn rao giảng về “hiền lương thục đức,” giống như người từ triều đại nhà Thanh sống sót đến nay. Nhưng lần này, cô ấy lại phản pháo đầy bất ngờ:

[Triệu Sinh, cậu có bệnh à? Đi giày độn vẫn thấp hơn tôi. Rảnh thì nghĩ cách kiếm tiền đi, đừng ăn bám nữa. Thời đại học thì suốt ngày nhìn chân con gái, sao lúc đó không bị ai tát cho tỉnh nhỉ? Thay vì mơ mộng viển vông, không bằng tập trung cải thiện bản thân.]

[Ở ngoại ô vừa mở trạm thu gom phế liệu, cần tôi giới thiệu cậu đến làm không? Với 100 cân rác như cậu, chắc cũng đổi được kha khá tiền đấy.]

Tôi mỉm cười không nói gì, nhanh chóng ném ảnh chụp màn hình bài “chọn bạn gái” của Triệu Sinh trên diễn đàn vào nhóm lớp, rồi đáp lại lời Phùng Yên:

[Trạm thu gom phế liệu cũng không nhận loại rác này đâu. Loại cặn bã như cậu ta chỉ đáng bị xử lý như rác thải độc hại.]

[Triệu Sinh, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn, rốt cuộc ai là người ngoại tình, thay lòng đổi dạ trước? Cậu bảo tôi lăng nhăng, vậy mấy cô A, B, C mà cậu khoe là ai?]

Tôi tiện tay đăng kèm hóa đơn và lịch sử mua sắm giày độn 8cm cho Triệu Sinh: [1m88 ư? Tôi nghĩ cậu nên đi đầu thai ngay bây giờ, kiếp sau cố gắng thêm chút nhé.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-7.html.]

[Thanh niên đầy chí khí của Đại học Tây cao 1m88, dám không? Hãy chụp màn hình ứng dụng kê khai thuế cá nhân, cho cả lớp xem cậu kiếm được bao nhiêu tiền?]

[Những người càng thiếu cái gì thì càng khoe mẽ về thứ đó. Ra trường thì văn không thành, võ không thạo, ngại khó, không muốn nỗ lực.]

[Nằm ỳ trên cái danh Đại học Tây mà nghĩ mình cao hơn người khác, tự cao tự đại, không chịu phấn đấu. Năm xưa tôi đúng là không có não mới chọn cậu.]

[Đã yêu đương, việc mua sắm qua lại là bình thường. Nhưng cậu xem tôi như cây ATM thì có muốn giải thích gì không?]

Tôi nhanh chóng tải lên nhóm một bảng chi tiết từ lâu đã chuẩn bị sẵn, kèm theo hóa đơn mua hàng rõ ràng từng món, tất cả đều là đồ nam mà tôi đã mua cho cậu ta.

Để lấy được hóa đơn mua hàng của ba năm qua, tôi thậm chí đã học cả luật thuế, trích dẫn thông báo "Về việc tối ưu hóa dịch vụ thuế VAT" gửi đến vài cửa hàng trực tuyến, cuối cùng cũng lấy được hóa đơn của những món hàng mua từ ba năm trước.

Số tiền tôi đã chi ra, nhất định phải lấy lại từng xu một.

[Tiền ăn uống trà nước coi như tôi bố thí cho ăn mày. Còn các món trong bảng này, hoặc gửi lại cho tôi, hoặc trả lại tiền mặt.]

[Những món cậu tặng tôi như hộp son 59,9 tệ, nhẫn 20 tệ mua trên sàn thương mại giá rẻ, tôi đều đã gửi trả lại nguyên vẹn. Nhân tiện nhắc các bạn nữ, loại son này bôi lên chỉ tổ làm nứt môi đấy.]

[Và đây là bảy lần 5 hào 2 xu mà cậu từng gửi cho tôi, giờ tôi chuyển lại luôn.]

[Thanh niên 1m88, thần đồng Đại học Tây, dưới sự chứng kiến của cả lớp, cậu sẽ không đến mức không trả nổi số tiền này chứ?]

[Toàn bộ bảng kê chi tiết tôi sẽ đăng lên mạng xã hội, công khai tiến độ trả nợ của cậu. Chỉ cần cậu không ngại mất mặt, tôi cũng chẳng phiền đâu.]

Ngoài đời sống không ra gì, vậy mà anh ta lại lên mạng bịa đặt để tìm kiếm sự đồng cảm? Vậy tôi sẽ để anh ta mất mặt trên toàn bộ mạng xã hội.

Cuối cùng, tôi gõ một dòng kết luận: [Có người, thành tựu lớn nhất trong đời cũng chỉ là tấm bằng Đại học Tây, thật đáng buồn. Chiều cao là do trời định, đừng dùng nó để phán xét năng lực. Chúng ta hãy cùng cố gắng.]

Từ Kiều Kiều, dù đang nằm trên giường bệnh, vẫn tràn đầy năng lượng, lập tức tạo tài khoản và "chiến đấu" trên tuyến đầu của diễn đàn.

Cô gái nhỏ này rất rành rẽ chiêu thức thường thấy trên các diễn đàn tám chuyện về sao, ngay lập tức lập một chủ đề: "1m88 – tốt nghiệp Đại học Tây toàn nói dối, trên diễn đàn còn mơ mộng tuyển phi."
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 8


Từ Kiều Kiều đúng là một chiến thần, cô đăng toàn bộ tin nhắn trò chuyện giữa tôi và cô ấy, quá trình mua tủ lạnh, cả giấy chứng nhận ngộ độc thực phẩm và biên lai của Cục Quản lý Công Thương.

Từng chi tiết về thời gian, địa điểm, nhân vật được đưa ra, chứng minh rằng trước đó tôi và Hướng Dục hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào.

Hơn nữa, cô ấy còn miêu tả tôi là một người vừa đẹp vừa tốt bụng, nhiệt tình và hết lòng giúp đỡ nhóm của cô ấy.

Bài viết duy trì bầu không khí nghiêm túc được khoảng mười mấy bình luận, sau đó lại bắt đầu lệch hướng:

[Tôi hiểu hết, nhưng cuối cùng vi khuẩn nhóm các bạn có sống sót không?]

[Vậy bậc thầy nuôi vi khuẩn rốt cuộc có phát huy tác dụng không?]

[Tự nhiên thấy cặp đôi này cũng có vẻ thú vị, bắt đầu "ship" được rồi!]

Cuối cùng, lượt xuất hiện của tôi – nhân vật chính – đã đến.

Câu chuyện về nàng Vương Bảo Xuyến của thế kỷ 21 đào rau dại.

[Chào mọi người, tôi là nhân vật chính trong sự việc nuôi vi khuẩn lần này, cũng chính là "ATM sống" và "gái già" mà chủ bài viết trên diễn đàn đã nhắc đến.]

[Công ty nơi tôi làm việc đảm nhiệm một dự án lớn về kết nối cơ giới, chuyên hỗ trợ cán bộ xóa đói giảm nghèo tại các huyện nghèo trên toàn quốc, cung cấp thiết bị máy móc để giúp các khu vực này tự lực cánh sinh.]

[Do tính chất công việc, tôi thường xuyên phải đi lại giữa các tỉnh vùng nghèo để xử lý các vấn đề phát sinh. Chính vì vậy, kế hoạch sinh hoạt cá nhân của tôi thường xuyên bị đảo lộn, dẫn đến chuyện nhà cửa ẩm mốc, hư hỏng.]

[Cũng vì đặc thù công việc mà tôi luôn đáp ứng mọi yêu cầu của "chủ bài viết" trên diễn đàn. Đặc biệt, sau khi đi làm, ngoài việc tài trợ cho các em nhỏ không được đến trường, phần lớn thu nhập của tôi được dùng để thỏa mãn nhu cầu vật chất của anh ta.]

[Những món hàng xa xỉ xuất hiện trong loạt bài khoe mẽ của anh ta trên diễn đàn đều do tôi chi trả, chi tiết mời mọi người xem ảnh chụp màn hình mà tôi đã tổng hợp.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-8.html.]

[Về bản thân anh ta, trong thời gian học đại học, thành tích chỉ đạt mức trung bình, vừa đủ qua môn, còn khi tìm việc thì thất bại liên tục. Với khả năng tài chính của anh ta, những món đồ xa xỉ kia là điều không thể.]

[Việc tiêu xài trong tình yêu vốn dĩ là tự nguyện, đôi bên đều có lợi, nhưng nếu tôi bị gán cho danh hiệu "ATM sống," thì tôi cũng phải kêu một câu: "Geneva, trả tiền lại cho tôi*!"]

(*)Câu "Geneva, trả tiền lại cho tôi!" là một cách nói hài hước và châm biếm, ám chỉ "Công ước Geneva" – một bộ luật quốc tế nổi tiếng về nhân đạo trong chiến tranh, được ký kết tại Geneva, Thụy Sĩ. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh này, nhân vật chính không thực sự đề cập đến luật hay chiến tranh, mà đang dùng tên "Geneva" như một biểu tượng để đòi lại sự công bằng.

[Tôi cam kết rằng tất cả những món đồ hoặc tiền bạc được anh ta trả lại sẽ được quy đổi thành tiền mặt và quyên góp cho các dự án xóa đói giảm nghèo. Mọi người đều có thể giám sát.]

[Còn về "chủ bài viết," trong thời gian chúng tôi yêu nhau, anh ta đã "cưỡi lừa tìm ngựa," tìm kiếm các đối tượng mới, thậm chí còn vu oan cho tôi ngoại tình trước mặt các bạn học.]

[Tôi mong mọi người hãy phân biệt đúng sai, đừng chỉ tin vào lời nói từ một phía.]

[Ngoài ra, chiều cao thực sự của chủ bài viết là bao nhiêu, tôi cũng không rõ... Nhưng từ khi quen anh ta, để giữ gìn "tôn nghiêm nam giới" của anh ta, tôi đã không còn đi giày cao gót. Dưới đây là danh sách các lần tôi mua lót giày tăng chiều cao cho anh ta.]

[Tôi muốn nhấn mạnh rằng, chiều cao không liên quan gì đến đạo đức, nhân phẩm hay năng lực của một con người. Chiều cao không phải tấm vé thông hành để trở thành người cao quý. Đánh giá một người cần nhìn vào phẩm hạnh, sự tu dưỡng và những đóng góp của họ cho thế giới.]

[Cuối cùng, tôi chỉ là một người bình thường. Chuyện nhà cửa ẩm mốc hoàn toàn là lý do khách quan, tôi không phải "bậc thầy nuôi vi khuẩn"... Mọi người đừng hiểu lầm nữa nhé.]

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Nghiên cứu khoa học không có đường tắt. Xin hãy tin tưởng vào chuyên môn của chính mình, tuân thủ quy chuẩn và nhớ rằng chúng ta đang đứng trên những kinh nghiệm mà các thế hệ đi trước đã đúc kết. Bao nhiêu nhà khoa học đã gục ngã rồi lại đứng dậy từ những thất bại để có được thành tựu rực rỡ ngày nay.]

[Dù chuyện "nuôi vi khuẩn" trong nhà đã khiến diễn đàn dậy sóng, nhưng với trách nhiệm công việc, chỉ cần có nhu cầu từ địa phương, tôi nhất định sẽ phối hợp với các bên liên quan để có mặt tại hiện trường sớm nhất.]

Một số bình luận dưới bài viết:

[Ủng hộ chị gái sống cuộc đời độc lập và tỏa sáng!]

[Không ngờ sự thật đằng sau chuyện nuôi vi khuẩn lại là thế này. Một người nghiêm túc, trách nhiệm lại bị người yêu cũ đem lên mạng chế giễu hàng trăm lần… Đây là sự méo mó của nhân tính hay sự sa đọa của đạo đức?]

[Dính lấy học tỷ, xin chút thần khí nào!]
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 9


Triệu Sinh có lẽ không chịu nổi làn sóng chế giễu ngập tràn dưới bài viết, đã xóa bài, khóa tài khoản. Nhưng anh ta đã để lại một bài học xương m.á.u trên diễn đàn:

[Những loại vi khuẩn ưu việt nhất thường không sinh trưởng trong phòng thí nghiệm. Trước khi phàn nàn, hãy chịu khó học hỏi đã.]

Nhưng điều tôi không ngờ tới nhất là, kẻ kết thúc trận chiến này lại chính là Hướng Dục.

Vị lão đại gần như chưa bao giờ đăng bài trên mạng xã hội, đột nhiên đăng một dòng trạng thái: [Tình yêu sét đánh, đối phương hơi chậm chạp, vẫn đang theo đuổi.]

Chỉ vỏn vẹn một hàng chữ mà làm đầu tôi như muốn bốc khói.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Từ Kiều Kiều đã gọi đến: “Hà học tỷ, chị đúng là thần rồi! Trong nhóm em có người quay lại phòng thí nghiệm, vi khuẩn không c.h.ế.t hết đâu!!!”

“Chúng em bàn nhau muốn tặng chị một cái băng rôn, thấy "Tay thần hồi sinh vi khuẩn" thế nào?"

“Trời đất ơi, vừa mới viết bài kêu gọi mọi người đừng mê tín, vậy mà mọi người lại dẫn đầu làm trò này!”

"Nuôi vi khuẩn thì không gọi là mê tín, phải gọi là huyền học, là sức mạnh không thể lý giải."

Cả nhóm của Hướng Dục đồng loạt thêm tôi vào danh sách bạn bè trên WeChat, cảm kích đến mức ngôn từ không diễn tả hết.

Mấy nam sinh còn gửi biểu cảm "xoa đầu" kèm theo một meme "trải nghiệm cảm giác bên bờ vực bị lão đại Hướng truy đuổi."

Cả nhóm vui mừng như phát điên, đăng ảnh các vi khuẩn đang phát triển mạnh mẽ trong môi trường nuôi cấy lên mạng xã hội kèm caption:

[Trời xanh có mắt, nhóm đen đủi nhất Đại học Tây cuối cùng cũng có hy vọng.]

[Vi khuẩn sống rồi, còn dùng được, đang vật lộn để sống sót dưới bàn tay của Hướng lão đại.]

[Hà học tỷ, chị đúng là nữ thần của đời em.]

Tôi lén hỏi Từ Kiều Kiều: "Em đăng mấy thứ này không sợ Hướng Dục giận à?"

"Chúng em biết điều này hơi ảnh hưởng đến hình tượng của sư huynh, nhưng đây là sự thật mà."

Đến lúc này, tôi mới hiểu vì sao Hướng Dục nói thích tôi.

Thì ra anh ta xem tôi như linh vật may mắn thôi.

Hướng Dục nhắn tin cho tôi: [Hà Tùng Vân, nhìn ra ngoài cửa sổ đi.]

Ánh hoàng hôn rực rỡ đang tỏa sắc, Hướng Dục đứng bên lề đường, ánh mắt hướng về phía tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-9.html.]

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Không biết vì sao, tim tôi chợt rung lên một nhịp.

Vội vàng khoác áo, tôi chạy ra chỗ anh ấy.

"Hướng học trưởng, sao anh lại đến đây?" Tôi buột miệng hỏi.

"Chỉ là muốn gặp em, hỏi xem em có còn khó chịu không. Những lời khó nghe đó cứ để anh giải quyết, chứng cứ cũng đã nhờ luật sư thu thập rồi. Anh cũng muốn tìm hắn để tính sổ."

"Nhưng… nhưng anh cũng không thể nói thích em như vậy chứ." Tôi nói lắp bắp, cảm giác mặt mình đang nóng bừng.

Tôi sợ mình sẽ tưởng thật.

"Em có thể thường xuyên đến phòng thí nghiệm, nhưng… việc vi khuẩn sống hay c.h.ế.t thật sự không liên quan đến em. Đừng cùng Kiều Kiều và bọn họ làm loạn nữa."

Hướng Dục khẽ nở một nụ cười nhẹ: "Ai nói anh làm loạn chứ?"

"Hà Tùng Vân, anh thích em lâu rồi, lâu hơn những gì em có thể tưởng tượng."

Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.

Đúng vậy, vào năm ba đại học, tôi từng nhặt được một chiếc thẻ sinh viên. Vì phòng bảo vệ cách đó khá xa, tôi chỉ đứng tại chỗ chờ người đến tìm.

Sau đó, Hướng Dục xuất hiện. Anh ấy tìm thẻ sinh viên mà như đã tái hiện lại toàn bộ hiện trường trong đầu, bước thẳng đến chỗ tôi.

Anh ấy hỏi rất chắc chắn: "Bạn học, có phải ở đây có một chiếc thẻ sinh viên bị rơi không? Số đuôi là 0728?"

Hướng Dục nói muốn mời tôi uống trà sữa, nhưng lúc đó tôi vội đi học nên từ chối: "Chuyện nhỏ, có gì đáng nhắc đâu? Bạn học này, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!"

Kết quả là, cái "duyên" ấy phải đến bốn năm sau mới đến.

Thời gian như ánh sáng lướt qua mặt nước, những hình ảnh mơ hồ thoáng qua năm đó, cuối cùng tôi cũng nắm được cái đuôi cuối cùng của chúng.

"Học tỷ, chị đồng ý với Hướng sư huynh đi mà!" Từ Kiều Kiều thẳng thừng nói ngay khi vừa gọi điện cho tôi.

"Cả nhóm bọn em đều biết anh ấy thích chị. Anh ấy thêm WeChat của Triệu Sinh chỉ để quan sát xem Triệu Sinh đối xử với chị thế nào."

"Bọn em khuyên anh ấy cướp người từ tay Triệu Sinh từ lâu rồi, nhưng anh ấy nói rằng đã chậm một bước thì nên thuận theo tự nhiên, không được phá vỡ nhân duyên của chị."

"Hôm đó, sau khi Triệu Sinh đăng bài trên mạng xã hội, lúc đóng cửa tủ nuôi cấy, anh ấy dùng sức rất mạnh."

"Với phương pháp luận của anh ấy, lực đóng cửa tủ có thể chính xác đến đơn vị Newton, hôm đó chắc chắn là tức đến phát điên rồi."

Không trách sao anh ấy lại biết tôi chia tay Triệu Sinh nhanh như vậy.
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 10


"Anh ấy sợ vi khuẩn tụ cầu vàng sẽ làm chị bị bệnh, nên ngay lập tức nhờ em tìm mọi cách để mua lại chiếc tủ lạnh."

Tôi đã bảo mà, sao tự nhiên lại có người đến mua tủ lạnh chứ?

"Anh ấy trả em phí dọn dẹp cao gấp mấy lần bình thường, bảo em phải khử trùng sạch sẽ nhà chị."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hèn gì hôm đó Từ Kiều Kiều như uống nhầm thuốc tăng lực, cứ đẩy tôi ra ngoài, ánh mắt nhìn căn phòng của tôi như nhìn thấy vàng.

"Đồ bảo hộ cũng chuẩn bị đúng theo số đo của chị. Em cảm giác anh ấy chờ ngày này lâu lắm rồi… À, tối hôm đó anh ấy còn đặc biệt mua đồ ăn vặt để trong văn phòng nữa."

Chả trách sao lúc giúp tôi đeo kính bảo hộ anh ấy lại cười và trong văn phòng còn có cả khoai tây vị dưa chuột!

Hướng Dục, một lão đại chính hiệu, mà tiếc là chẳng biết nói mấy lời này ra sớm.

"Kiều Kiều, chị hỏi em một chuyện, em phải trả lời thật lòng nhé." Tôi ngập ngừng.

"Học tỷ cứ hỏi, em tuyệt đối không giấu gì."

"Hôm đó ở quán ăn, không phải Hướng Dục đầu độc tụi mình chứ?"

"Không không không, sao có thể thế được? Hướng sư huynh là công dân tuân thủ pháp luật mà!"

"Thật không? Chị không tin đâu." Tôi cười khúc khích, giả bộ nghiêm túc mà không nhịn được đùa vui.

Để chúc mừng nhóm của Hướng Dục được xuất viện tập thể, cũng như để bày tỏ sự áy náy vì lần trước mời ăn mà khiến mọi người ngộ độc, tôi lại mời khách một lần nữa.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi chọn một quán lẩu – chỉ cần nấu đủ lâu thì có thể giải quyết 80% nỗi lo.

Buổi gặp mặt lần này còn có thêm hai vị khách không mời, là nghiên cứu sinh chuyên về nấm ăn của Học viện Nông nghiệp kế bên.

Hai người nhìn tôi, cười đến mức miệng kéo tận mang tai: "Hà học tỷ, Kiều Kiều nói chị rất có duyên. Lần này chúng em trước là vì vi khuẩn, sau mới vì con người, chủ yếu muốn xin chị chút vận may."

"Nấm em nuôi cứ c.h.ế.t mãi, kiểu này chắc không tốt nghiệp được."

"Hôm nay để bọn em mời!"

Hai người không nhịn được liền đưa tay ra với tôi.

Hướng Dục bước lên trước một bước, bắt tay với hai người trước.

Hai nghiên cứu sinh như muốn khóc đến nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-10.html.]

Nhìn đi, tôi đã bảo Hướng Dục đâu phải thích tôi, anh ấy chỉ muốn tôi mang lại may mắn cho việc nuôi vi khuẩn thôi!

Từ Kiều Kiều đang đứng xem, không nhịn được mà nhắn cho tôi: "Hai người kia cũng biết sư huynh không nuôi sống được thứ gì, hôm nay em đặc biệt dặn họ ngồi xa một chút."

Tôi dở khóc dở cười, gật đầu, tháo hai chiếc móc treo nhỏ trên túi xách xuống.

"Dù tôi đã nhấn mạnh không nên mê tín phong kiến, nhưng nếu các em thấy hiệu nghiệm thì cứ thử xem. Hai cái móc này tôi đã dùng khá lâu rồi, hy vọng sẽ mang lại may mắn cho các em, nuôi gì sống nấy."

Hai người miệng thì nói "làm sao mà nhận được," nhưng tay thì nhanh như chớp nhét ngay vào túi.

Bữa ăn hôm đó rất vui vẻ, mọi người đều hài lòng. Tôi thì cố ý không gọi món nấm nào.

Sau bữa ăn, mọi người rất hiểu chuyện, ai cũng tìm cớ rời đi, chỉ còn tôi và Hướng Dục cùng đi bộ về khuôn viên trường.

"Em... có muốn đi xem vi khuẩn không? Loại lần trước em nuôi, giờ phát triển rất tốt." Hướng Dục lên tiếng trước.

"Vậy thì đi xem thử nhé?"

Đến văn phòng của anh, tôi dừng lại và nói: "Anh chờ em một chút."

Tôi quay đi, rồi ôm từ phòng bảo vệ ra một chậu cây nhỏ.

Tôi đã mang chậu cây này đến gửi các chú bảo vệ từ sớm, nhờ họ giữ giúp.

"Đi thôi, lần trước em nói sẽ đổi chậu cây mới cho văn phòng của anh mà."

Hướng Dục nhìn tôi một cái, rồi nói: "Anh không có khiếu nuôi cây lắm đâu..."

"Đừng lo, sau này có em mà. Em nuôi cây rất giỏi đấy." Tôi cười đáp.

Khi đến chân tòa nhà thí nghiệm, Hướng Dục đột nhiên quay lại, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một mặt dây chuyền hình ngôi sao.

Dây chuyền rất đẹp, nhưng không sánh được với Hướng Dục. Trong mắt anh, tôi nhìn thấy cả sao trời và đại dương.

"Vị nữ hiệp này, anh đã thầm ngưỡng mộ em từ lâu."

"Giang hồ tái ngộ thì quá xa xôi, chi bằng trân trọng từng phút giây."

Tôi nghiêng cổ, đưa gần về phía anh: "Ngẩn ra làm gì? Mau giúp em đeo lên đi."

Việc tôi và Hướng Dục ở bên nhau nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ cả nhóm của anh.

Làm đại diện cho nhóm, Từ Kiều Kiều thật sự đưa tận tay tôi một tấm bảng khen ghi dòng chữ: "Tay thần hồi sinh vi khuẩn, cứu mạng vi khuẩn của tôi."
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 11


Khi tôi cùng Hướng Dục đến phòng thí nghiệm, chúng tôi còn thấy một băng rôn dài tám mét được treo lên, với dòng chữ: "Chào mừng Hà Tùng Vân học tỷ đến hướng dẫn công tác tại phòng thí nghiệm vi sinh."

Tôi hoảng hồn, lập tức yêu cầu họ tháo băng rôn xuống.

"Hà học tỷ, chỉ có chị mới có thể "trấn áp" được nhóm chúng em thôi."

"May mà sư huynh ra tay nhanh, nghe nói bên Học viện Nông nghiệp có nhiều người định tỏ tình với chị rồi."

"Hai cái móc treo chị cho bọn họ đã được bên nghiên cứu nấm ăn tôn làm vật thờ. Nghe đâu cả nhóm trồng cỏ nuôi cá bên cạnh cũng muốn thử."

Phạm vi mê tín này sao càng lúc càng lan rộng vậy trời?

"Mấy cái móc đó cũng không đắt, bảo họ qua chỗ tôi lấy đi." Tôi vừa nói vừa ăn khoai tây chiên.

"Bọn họ không dám, họ sợ sư huynh nhỏ nhen."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Không biết từ lúc nào, Hướng Dục đã đứng ở cửa: "Từ Kiều Kiều, vi khuẩn của em định c.h.ế.t hết phải không?"

Từ Kiều Kiều lập tức che miệng, níu lấy tay tôi, nũng nịu: "Chị dâu~ chị xem sư huynh lại bắt nạt em kìa."

Hai chữ "chị dâu" khiến mặt tôi nóng bừng lên.

Hướng Dục hiếm khi sững lại, rồi anh khẽ thở dài: "Thôi được, lần này tha cho em."

Phương Tuyết bất ngờ nhắn tin cho tôi: [Hahaha, trời xanh có mắt, Triệu Sinh lần này gặp chuyện lớn rồi.]

[Sao vậy?] Tôi vừa nhắn vừa tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Thời gian trước, Từ Kiều Kiều ngày nào cũng thay tôi lên diễn đàn nhắc nhở Triệu Sinh trả tiền – để cảm ơn, tôi đã tặng cô ấy một chiếc móc treo nhỏ làm quà.

Nghe nói Kiều Kiều còn trực tiếp buộc nó lên tay nắm cửa của phòng thí nghiệm.

Sau vụ lùm xùm trên nhóm lớp và mạng xã hội, Triệu Sinh cuối cùng cũng biết ngại. Anh ta đã trả tiền, còn đăng một tấm ảnh lên mạng với lời nhắn: [Hãy cảnh giác với kiểu con gái quê mùa, tiết kiệm lẻ mà tiêu hoang cả cục.]

Tôi chỉ cười mà không đáp, đăng giấy chứng nhận quyên góp lên diễn đàn, kèm theo ảnh chụp màn hình bài đăng của anh ta (đã làm mờ): [Tiền có thể kiếm lại, nhưng phẩm chất thì không. Tiền, tôi thà quyên góp còn hơn để người xấu xài.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-11.html.]

Cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ lại có thêm diễn biến mới.

Tóm lại, Triệu Sinh mấy năm nay không để dành được đồng nào, toàn sống nhờ tôi chu cấp. Việc trả tiền thì phải ba lần bảy lượt thúc giục, không còn mặt mũi nào nữa, đành đi vay để trả.

Sau khi chia tay, anh ta vẫn sống xa hoa, chi tiêu mạnh tay để "chạy bảng xếp hạng" cho cô bạn học B – người hiện là một nữ streamer.

Chắc là muốn tạo ấn tượng tốt để có cơ hội theo đuổi cô ấy, vì làm streamer cũng kiếm được không ít tiền.

Anh ta mang cả tấm lòng vàng của mình dâng cho nữ streamer, nhưng người ta chẳng buồn nhìn lấy một cái.

"Trước mặt người thì lời lẽ dễ nghe, trước mặt quỷ thì nịnh bợ lấy lòng. Có tiền thì anh là đại gia, dịu dàng, nhỏ nhẹ, còn tính chuyện cưới hỏi. Hết tiền thì anh chỉ là rác rưởi, chẳng xứng đáng để nói chuyện với tôi." Cô nàng streamer đã nói thế.

Kết cục là, tiền tiết kiệm của Triệu Sinh tiêu gần hết, còn nợ một khoản kha khá. Đổi lại, thậm chí ngón tay của cô nàng cũng chưa từng chạm đến.

Tức nước vỡ bờ, anh ta tìm nữ streamer đòi lại tiền. Nhưng việc "tặng quà" vốn dĩ là tự nguyện, chẳng ai để ý đến yêu cầu của anh ta.

Nghe đâu cơn giận bốc lên đầu, Triệu Sinh quyết định trực tiếp đến tìm cô ấy để tính sổ, dẫn đến xô xát.

Giờ thì anh ta đang bị tạm giữ. Xem là bị phạt hành chính, tội gây rối hay gì thì còn chờ vào "diễn xuất" của anh ta.

Chỉ biết, với hành vi này, lý lịch của anh ta chắc chắn sẽ bị ghi lại và với đặc thù công việc hiện tại, việc bị chấm dứt hợp đồng lao động chỉ là chuyện sớm muộn.

Thật sự quá hả dạ.

Tôi chỉ ước gì chưa từng quen biết Triệu Sinh, loại người như thế thật sự quá mất mặt.

Thực ra nếu anh ta chỉ tặng tiền cho streamer thì cùng lắm chỉ là bị mất tiền. Nhưng anh ta lại tự cho rằng mình là bạn học của cô ấy, rồi từ mạng online tiến đến gặp mặt trực tiếp, lại còn động tay động chân.

Như vậy thì phiền phức lớn rồi.

Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu?

"Học tỷ, học tỷ, cứu nguy gấp!"

Mấy ngày nay Từ Kiều Kiều đi du lịch, người liên lạc với tôi là một bạn nữ khác trong nhóm của họ.

Dạo này tôi bận, đã hai tuần không đến nhóm của họ.
 
Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 12


Tin nhắn viết:

[Vi khuẩn của Hướng sư huynh lại c.h.ế.t hết rồi, làm vỡ ba tấm đĩa thí nghiệm, cả tủ nuôi cấy cũng hỏng, nhiệt độ bên trong lên đến hơn 100 độ C, vi khuẩn kỵ khí bị nấu c.h.ế.t sạch... Cảnh tượng thê thảm lắm, nghe mà đau lòng, nhìn mà rơi lệ. Anh ấy đang ngồi trong góc tự kỷ đây.]

[Trước khi chị đến nhớ báo trước, bọn em sẽ cử ba nam sinh lực lưỡng hộ tống chị, tránh để nửa đường bị người của Học viện Nông nghiệp bắt đi nuôi ngỗng như lần trước.]

Thôi được, các em vui là được.

Từ khi nhóm của Hướng Dục loan tin vui về việc nuôi vi khuẩn thành công, người tìm đến tôi ngày càng đông. Nào là nuôi ngỗng, trồng cỏ, nuôi nấm, ai cũng đến nhờ vả.

Giờ chỉ cần không phải sinh viên khoa Y học sinh sản tìm tôi, tôi đều bình thản đối diện.

Trên đường đi, Từ Kiều Kiều nhắn tin: [Học tỷ, lát nữa chị nhớ chạm nhiều vào tủ nuôi cấy số 1, sạc thêm năng lượng cho vi khuẩn của em.]

[Với cả, bình gừng muối chị giúp em ngâm giờ mọc ra một lớp nấm men trà đỏ dày như kem sữa, bên cạnh có người mặt dày đến xin em dung dịch nấm.]

[Người ta trả hẳn 500 tệ, nhưng em kiên cường bất khuất, từ chối mọi cám dỗ. Khen em đi!]

Còn chưa đến cổng trường, tôi đã thấy Hướng Dục, trên tay anh ấy cầm một ly trà sữa.

Phong thái anh ấy nhẹ nhàng nhưng cứng cỏi, bước đi thanh thoát, khiến mọi cảnh vật xung quanh đều trở thành nền phụ trợ.

“Nhóm nhắn tin lén lút, anh đoán ngay họ lại gọi em đến nên ra đón trước.”

"Tiện thể chúng ta ghé qua tòa nhà văn phòng một chút."

Cửa văn phòng của Hướng Dục tụ tập rất nhiều người. Lại gần nhìn, hóa ra họ đang vây quanh chậu cây.

"Hai tuần không đến, mà lớn thế này rồi à?!" Tôi cũng giật mình.

Một bạn nữ đứng cạnh lên tiếng: "Chị chính là Hà học tỷ, phải không?"

"Chậu cỏ ba lá này mọc tốt quá, chúng em có thể cắt một nhánh để quan sát, tiện thể lấy một ít đất kiểm tra được không? Cỏ này mọc lớn như quái vật, thật kỳ lạ."

"Hướng học trưởng bảo anh ấy nghe theo chị."

Tôi hiểu rồi, người này cũng là từ Học viện Nông nghiệp.

"Tôi chẳng làm gì cả, chỉ mua về rồi tiện tay bỏ nửa cái vỏ trứng vào. Chắc là nhờ phong thủy tốt của Đại học Tây thôi." Tôi trả lời dứt khoát.

"Chỉ được cắt một nhánh thôi nhé, chậu này coi như là một nửa tính vật định tình của tôi và Hướng học trưởng đấy."

Cô gái vui vẻ gọi thêm hai người đến để bắt đầu làm việc.

Tôi khoác tay Hướng Dục, cùng anh ấy đi về phía phòng thí nghiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-12.html.]

"Hướng học trưởng, chẳng lẽ anh thích em là vì cái gọi là hào quang nuôi vi khuẩn của em thôi sao?"

"Khụ... Tùng Vân, anh phải thú nhận với em một chuyện." Hướng Dục vừa nói, vành tai đỏ ửng lên, "Phùng Yên là em họ của anh."

Cái gì?!

Xem ra tôi đoán không sai, Phùng Yên đúng là cố ý xúi giục Triệu Sinh chia tay tôi.

Bảo sao cô ấy lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo, hóa ra là anh em nhà họ phối hợp với nhau, tính toán từ trước!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hừ.

Tôi giận rồi.

Khoan đã…

"Hướng Dục, anh nói thật xem, cô bạn học streamer B có phải do anh tìm đến không?" Tôi bất giác hỏi thẳng.

"Chuyện đó hoàn toàn là tự anh ta chuốc lấy, không liên quan gì đến anh." Hướng Dục vừa cười vừa lắc đầu.

"Nhưng… Tùng Vân, sau này em đừng vào bếp nữa, vì sự an toàn tính mạng của bản thân."

Tôi nghe nhầm rồi chăng?

"Anh cũng nghĩ em là ‘thánh nuôi vi khuẩn’ sao?"

Thời gian trôi qua, vi khuẩn trong phòng thí nghiệm đổi hết đợt này đến đợt khác.

Bài đăng làm rõ trên diễn đàn của tôi vẫn giữ nhiệt cao, mỗi ngày đều có sinh viên nuôi vi khuẩn, nuôi động vật, trồng rau, nuôi cá, nuôi nấm vào điểm danh.

Tôi liên tục nhấn mạnh rằng đừng mê tín, hãy tin vào chuyên môn của mình, nhưng chẳng ai nghe.

Trong số đó, sinh viên Đại học Tây là những người nhiệt tình nhất.

Giữa những nỗ lực âm thầm và gian khổ, nhóm của Hướng Dục cuối cùng cũng bắt đầu đạt được những thành quả rõ rệt.

Cuối cùng, bài báo SCI mới nhất của Hướng Dục cũng chuẩn bị được công bố.

Phần học thuật phía trước tôi chẳng hiểu được bao nhiêu, chỉ đọc thẳng đến đoạn cảm ơn bằng tiếng Anh ở cuối bài.

Sau phần cảm ơn các nhà tài trợ truyền thống, đoạn cuối có viết:

"Cảm ơn người yêu của tôi, cô Hà Tùng Vân, người bạn đồng hành sát cánh bên tôi. Mọi vinh quang của tôi đều là những vì sao trên vương miện của cô ấy."

Còn ánh mắt lấp lánh như ánh sao của anh trong phòng thí nghiệm, chính là bầu trời sao trong trái tim tôi.

Hết.
 
Back
Top Bottom