Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi

[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 20: Ham Muốn (4)


Không ai có thể tưởng tượng ra bộ dạng chật vật của Hoa Thành lúc này.

Cả Tạ Liên cũng xấu hổ không dám nhìn thẳng, hai má y đỏ bừng như thể tỏa ra nhiệt độ nung nóng cả hai trong ái tình.

Cho đệ biết tay này.

Tạ Liên ngượng ngùng điều chỉnh tư thế trên người hắn, y quỳ gối, đùi kẹp lấy hông hắn, ngồi lên trên điểm mẫn cảm của hắn vặn vẹo trêu đùa, cười đến hiếp mắt: "Tam Lang, ngồi dậy nào."

Hoa Thành như giận quá hóa cười: "Hiếm khi ca ca nhiệt tình, cọ đến cực kỳ thoải mái, ha ha ha thoải mái lắm.

Xem ra ca ca đã chờ ngày được dụ dỗ ta trên giường rất lâu, không có động tác thừa nào."

Hắn cười đầy vẻ thỏa mãn, cả âm thanh thốt ra cũng vuốt phẳng mềm mại đầy vê phóng đãng.

Chuỗi âm thanh êm ái đó lọt vào tai, cả người Tạ Liên đều nóng như thiêu, bối rối không giải thích được.

Y cứ há miệng rồi khép miệng, tai, mặt đỏ bừng, hồi lâu như nhớ ra gì đó lập tức thụi cho hắn một đấm: "Còn mạnh miệng lắm."

Hoa Thành cười trong cơn ho, ca ca của hắn dễ trêu chọc đến mức nào sao hắn không biết chứ.

Hơi nghiêng đầu ngửi mái tóc mềm xõa trên người hắn, thật thơm, cứ như cảm giác được y vuốt ve.

Vừa có ý nghĩ đó, Tạ Liên bỗng nhấc tay, đầu ngón tay hơi vo tròn chạm nhẹ lên má hắn.

Y mân mê gương mặt hắn, vẻ mặt đầy tò mò, đôi mắt lấp lánh ấy nhìn hắn không rời.

Da Hoa Thành rất trắng, có thể do máu không còn lưu thông khắp cơ thể nên y chưa từng thấy hắn đỏ mặt bao giờ.

Đêm nay, không biết có phải do hắn bị thuốc làm ảnh hưởng hay y gặp phải ảo giác, ráng chiều đã xuất hiện trên mặt hắn.

Hai má đỏ bừng nóng hôi hổi, nhiệt độ truyền đến ngón tay khiến y ngạc nhiên không thôi, không nhịn được y cúi xuống hôn lên má hắn.

Từng nụ hôn chậm rãi phủ lên, đôi môi ướt át dán lên má, chóp mũi, trán, từng li từng tí thận trọng.

Tạ Liên ghi nhớ thật rõ Hoa Thành đã nâng niu mình như nào, đáp lại không chút sơ sót, hệt như đang chơi đùa với búp bê vải.

Tạ Liên đang chơi rất vui vẻ, chỉ có hắn vừa sung sướng vừa thấy hỏa dục gấp gáp toát mồ hôi đầm đìa, khổ sở.

Bụng dưới hơi trướng, nóng ran, rất muốn nhanh chóng được tận hưởng cảm giác tiêu hồn.

Hạ thân sớm đã dựng đứng, than vãn, chờ đợi, mong muốn nhiều hơn nữa.

Đầu Tạ Liên vùi vào hõm cổ của hắn từ khi nào?

Hoa Thành không nhịn được dời ánh mắt theo đường sống lưng xuống dưới, hắn có thể nhìn đường cong duyên dáng hơi vểnh lên, hận không thể nâng tay đem cả người y dời xuống, ngồi trên đỉnh tinh khí đang căng cứng đói khát của hắn.

Cảm giác tiêu hồn này quả thật không thể tả, Hoa Thành nuốt nước bọt ừng ực, tay ôm lấy eo Tạ Liên, hơi đẩy đưa.

Cánh tay của hắn tê rân rân, mất sức...

Lúc ca ca hôn ngực hắn, Hoa Thành cảm nhận được y hơi nhích người xuống dưới, đùi ma sát trên người hắn nhiều hơn, cơn thèm khiến hắn lên cơn nghiện dữ dội, trong lòng càng hận thứ thuốc đáng ghét trong người mình.

"Ca ca đang thích thú lắm sao?"

Tạ Liên cắn một vệt đỏ trên ngực hắn hí hửng gật đầu, y học bộ dạng con cáo gian xảo của hắn cười đến chẳng có chút thành ý nào.

Ca ca dịu dàng nhu thuận, gương mặt đẹp tuyệt mỹ này nhìn sao cũng vô cùng lương thiện, chẳng có tí gian manh nào.

Đâu giống như kẻ luôn được nước làm tới, ở trong cơ thể y liên tục đòi hỏi, chèn ép bức bách, nghịch ngợm dẫn dụ cơn thể y đi từ cơn mê này đến cơn mê khác.

Tạ Liên cười híp mắt cọ hai má lên ngực hắn: "Êm ái quá, muốn ngủ một giấc."

Vừa nói đùi y lại kẹp chặt hắn hơn, bàn tay di chuyển xuống đường cơ bụng rắn chắc, thậm chí còn cố ý chạm qua tinh khí đang căng cứng phía dưới.

Vừa chạm, tay y liền rụt lại...

Nóng quá.

Có cảm giác như đang chơi đùa với hổ, Tạ Liên chợt rụt rè len lén nhìn sắc mặt hắn.

Trán và ngực của Hoa Thành đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lăn trên làn da đỏ hồng căng tràn sức sống.

Hắn khó khăn thở dốc từng hơi, y nghe rất rõ, tiếng thở như được khắc chế nhưng vẫn thoát ra được, càng đè nén càng dữ dội.

Tạ Liên bắt đầu lo lắng, chỉ là dùng thuốc cho hắn mất sức thôi mà, sao giống như bị hạ xuân dược vậy?

Nghĩ đến đây, Tạ Liên xấu hổ mặt như nhỏ máu.

Lẽ nào y bị lão Quy lừa thê thảm rồi?

Y bối rối ghé sát mặt hắn, hỏi: "Tam Lang, đệ không sao chứ?"

Môi hắn mấp máy, y không nghe rõ cúi đầu thấp hơn.

Hoa Thành không trả lời chỉ đợi Tạ Liên tiến gần vội cắn má y một cái.

Hắn cắn một ngụm rõ to, xem đôi gò má mềm ấy như chiếc bánh bao thơm ngon mà cắn trả thù.

Đôi môi của hắn nóng cháy, Tạ Liên ngượng chín mặt.

Nghiêm trọng thật rồi, thật ra ngay từ đầu y cũng không có ý định trêu đùa hắn quá đáng rồi không cho hắn ăn.

Vì thế, vì thế...

Mặt Tạ Liên vẫn chưa hết chín đỏ: "Ta đi lấy thuốc giải cho đệ."

Hoa Thành không muốn y rời đi chút nào, da thịt ấm áp đang dán chặt bỗng tách khỏi hắn, hơi nóng lan ra rồi tiêu biến.

Hắn khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Thậm chí cơ thể như nảy sinh ra tương phản, lạnh băng, trái hoàn toàn với xúc cảm ấm áp dễ chịu ban nãy.

Tạ Liên đi rất lâu, vô cùng lâu.

Y lục khắp phòng không thấy thuốc giải đâu, vì sợ bị hắn phát hiện y đã giấu rất cẩn thận.

Không thấy, không thấy, tìm mãi không thấy, y không nhớ mình đã để ở đâu.

Lúc y về trong tay chỉ có một lọ thuốc mỡ.

Tạ Liên xấu hổ cực điểm.

"Ta, ta, ta... ta..."

Hoa Thành ngửa đầu cười, cười đến tức ngực.

Tạ Liên "..."

Y lại trèo lên người hắn, nhìn cái kẻ đang cười đến trời đất đảo điên kia liếc xéo mấy lần.

Tạ Liên chun mũi hừ một tiếng, chặn họng hắn bằng một nụ hôn, đầu lưỡi vừa len đã bị hắn quấn lấy.

Khoang miệng ấm nóng, đầu lưỡi của hắn linh hoạt dụ dỗ Tạ Liên vào con đường mật ngọt thăng hoa.

Lúc y bôi thuốc mỡ, Hoa Thành cứ cười thật xấu xa, làm y xấu hổ muốn chết.

Trước giờ Tạ Liên chưa từng tự bôi thuốc bao giờ, ngón tay run rẩy lấy thuốc rồi vẫn không biết nên làm sao.

Hoa Thành nhìn gương mặt ngượng nghịu kia, mặt đỏ lên tận mang tai, ý cười trên môi hắn càng đậm: "Ca ca, lại đây."

Tạ Liên không biết làm cách nào trốn khỏi tình huống khó xử này đành phải răm rắp nghe theo lời hắn.

Nhích lại gần, Hoa Thành ôm được eo, xoa quả đào người càng thêm toả nhiệt: "Gần chút nữa."

Tạ Liên quỳ trên người hắn, cúi rạp người dựa trên bờ vai rắn chắc.

Y không rõ hắn đang nén cười hay run rẩy, bởi chính y cũng không đang muốn phát điên vì ngượng đây.

Hoa Thành ôm y thúc lên trên, Tạ Liên chưa kịp định lại thần trí môi đã bị hắn lần nữa chiếm lấy, hôn cắn.

Vừa hôn, Hoa Thành lấy thuốc đẫm trên ngón tay, xoa nắn tiểu huyệt bên dưới.

Phản ứng của y rất mãnh liệt, bên trong không ngừng co rút, tham lam nuốt lấy hắn.

Hoa Thành nâng bờ mông căng mẩy của kẻ đang vùi mặt trên ngực hắn, đi sâu vào, thoa thuốc thật đều.

Bên trong đang nóng hầm hập mời gọi hắn, thuốc mỡ từ đầu ngón tay hoà vào chất lỏng đang tiết ra trơn mượt.

Tạ Liên thấy bên dưới truyền đến hơi nóng, khát khô, không có gì có thể an ủi y lúc này bằng hắn.

Vì thế ngón tay hắn vừa định lấy thêm thuốc mỡ y đã bò dậy, trượt xuống, cởi những thứ cần cởi, ngậm lấy hắn.

Hoa Thành "..."

Đầu lưỡi Tạ Liên liếm láp tinh khí bên dưới, hắn thích cảm giác được bao lấy này, hơi ngẩng mặt nhìn y.

Tạ Liên mải mê dụ dỗ hắn, y đương nhiên không có kinh nghiệm, những lúc bị hắn chơi đùa đều đê mê quên lối về, không nhớ nổi phải làm sao.

Lúc này chẳng khác là bao, hai má phồng lên nuốt lấy hắn, nuốt một thứ to lớn không dễ, Tạ Liên thấy trong họng ngồn ngộn, nước bọt thấm ướt.

Người y run lên, thứ trong miệng ngày càng trướng to, dục hoả đốt người, theo mỗi động tác của y nó phản ứng ngày càng dữ dội.

Hoa Thành vuốt tóc y trong cơn kích tình, từng ngón tay của hắn đều bị luồng điện chạy dọc chạy ngang muốn cuộn lại, nhưng sợ, sợ làm y đau...

"Ca ca, nhanh lên."

Hoa Thành nói rất nhanh, như ra lệnh, như cầu xin, Tạ Liên càng thêm túng quẫn, đem vật đã căng cứng trong tay vào cơ thể mình.

Đây là lần đầu tiên y dẫn sói vào nhà, tiết tấu rất chậm, đâu đâu cũng là điểm mẫn cảm.

Lúc y ngồi lên nó, bên trong dần kéo căng ra, tham lam mút lấy.

Cả người y tê rần rần, trong vô thức hai tay muốn ấn đùi hắn xuống không cho nó tiến sâu.

"Ca ca đừng làm bậy."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 21: Ham Muốn (5)


Tạ Liên hổn hển thở dốc, tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra trong cổ họng đang cố gắng kiềm lại.

Tay không nhịn được ấn cơ bụng hắn xuống, nâng mông, tìm cách chạy trốn.Lưng Hoa Thành dựa gối mềm đầu tỳ trên đầu giường, sau lưng hắn chính là bệ thờ trang nghiêm khuất sau rèm đỏ, ở góc độ của y có thể nhìn thấy tượng thần ẩn hiện trong hương khói lượn lờ.

Tạ Liên có ảo giác tượng thần kia đang nhắm nghiền mắt không dám nhìn những chuyện đang xảy ra trên giường.

"Ca ca, thuốc mỡ vẫn chưa thoa đủ..."

Dù rất muốn hành động ngay lập tức nhưng hắn không muốn làm y đau: "Ngoan, yên nào."

Hoa Thành lấy rất nhiều thuốc mỡ, khoé miệng hơi nhoẻn lên.

Tạ Liên bị sự dịu dàng của hắn mê hoặc mất cảnh giác, mãi đến khi ngón tay hắn chen vào y mới hoảng hốt kẹp chặt tiểu huyệt.

Hoa Thành bật cười không quên xoa thuốc thật đều, cả người Tạ Liên rút lại, tay vịn trên vai hắn càng thêm dùng sức.Tạ Liên không nhịn được cúi đầu dời mắt, vô tình bắt gặp mấy quả quýt vàng ươm đặt trên đĩa sứ, nửa tháng trước y đã trông chừng cây quýt nhỏ ấy mãi.

Cuối cùng nó cũng chịu chín, mọng nước, Hoa Thành mới sáng đã tranh thủ ra hái gặp y liền cười tủm tỉm: "Hôn một cái mới cho ăn."

Tạ Liên tuy lườm hắn cháy tóc nhưng vẫn đặt lên má hắn một nụ hôn.

Hoa Thành vẫn chưa thấy đủ giữ y lại, cắn lấy, dây dưa đầu lưỡi với nhau.Y lại nhớ mấy quả quýt lột cho hắn ăn hồi chiều, Hoa Thành không thích ăn vặt nhưng y đút gì hắn cũng ăn.

Lúc nào cũng bày ra vẻ mặt thỏa mãn xen lẫn ngọt ngào ám muội, làm y cảm thấy việc mình đút cho hắn ăn rất xấu xa, không thể để ai biết.Giống như lúc này không thể để ai nhìn thấy.

Mặt y vừa đỏ vừa nóng sắp có thể rán trứng rồi.Tạ Liên muốn kháng nghị lại lửa dục đang bạo phát, song tay không quên đỡ lấy gáy của hắn.

Như mọi lần, Hoa Thành không bao giờ để y chịu đau, ùm cũng có một lần hình như y giãy giụa chuyện gì đó đầu va vào thành giường rõ đau, Hoa Thành thích chí ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Y không nhớ rõ là lần nào, chỉ có một mảnh ký ức vụn vặt là sau đó bị hắn đè lên giường hôn nghiến, đôi mắt đen cứ nhìn từng tấc da thịt trên người y, không bỏ sót chỗ nào.Đệ nắm quyền chủ động nhiều lần rồi cũng nên tới lượt ta.

Nghĩ thế Tạ Liên hơi cựa quậy ôm chặt cổ người nào đó cũng học theo hắn nhìn thật kỹ, nghiêng đầu thổi một làn hơi dụ ngọt vào tai hắn: "Hôm nay Tam Lang ngoan quá."

Tạ Liên cực kỳ rụt rè bàn tay ướt đẫm từ bao giờ, xúc giác trở nên nhạy cảm, y cảm nhận được giọt mồ hôi từ trên người mình trượt xuống cổ, đi qua ngực, rơi lên ngực hắn.

Bàn tay đẹp đẽ mò loạn trên người hắn sinh sự lung tung, Hoa Thành nhìn vẻ mặt cố tỏ ra không sợ chết của y hắn phải nín nhịn rất khổ sở.

Cái hôn nóng bỏng vẫn còn lưu trên ngực, nóng quá, ruột gan đều nóng lên.

Giọt mồ hôi kia như giọt nước tràn ly, âm thầm rơi trên ngực hắn trượt xuống cơ bụng, âm thanh phát ra trong cổ họng càng thêm nặng nề.Hắn muốn, hắn muốn xé rách quần áo trên người y, muốn ôm lấy người kia quấn lấy thật chặt, tiến vào thật sâu.

Tạ Liên mải mê sờ cơ ngực căng cứng, nhẹ nhàng cởi thêm lớp áo lót đã thấm đẫm mồ hôi, ngón tay run rẩy vì cơn động tình.Hoa Thành ôm thắt lưng Tạ Liên giữ lại không cho đi, hắn vẫn chưa phát tiết đủ, hận không thể khảm sâu y vào người mình, vĩnh viễn không rời khỏi: "Ca ca không muốn động đậy sao?

Hôm nay Tam Lang sẽ ngoan ngoãn để ca ca muốn làm gì thì làm."

Hoa Thành cắn nhẹ vành tai Tạ Liên, cố ý mơn trớn từng nụ hôn nhỏ: "Ca ca muốn xử trí Tam Lang thế nào?"

Người nào đã từng bảo y đừng làm bậy?

Động đậy là động đậy thế nào?

Tạ Liên lúng túng không biết nên làm gì, còn phải đối diện với ánh nhìn đầy cười cợt của hắn, bối rối càng tăng.

Cả người y đều tê, đừng nói là động đậy, cả thở mạnh cũng không dám... chút can đảm vừa rồi đột nhiên bay sạch.Hoa Thành cứ cười suốt làm y xấu hổ gần chết, mắng: "Đệ có thôi đi không?"

Y chợt phát hiện trước đây những lúc cùng Hoa Thành ân ái trong phòng đều cực kỳ tối, nếu không y cũng nhắm nghiền mắt chìm trong cơn mê, Hoa Thành dìu dắt cẩn thận, chăm nom từng chút một.

Đương nhiên màn dạo đầu đều do hắn làm, có những lúc y muốn đòi hắn nhưng thật ra cũng chỉ chủ động hôn, ôm, vuốt ve sống lưng...

Hoa Thành luôn không nhịn được chủ động chiếm đoạt, đêm nay mọi thứ đều nằm trong tay y.Tạ Liên có chút không quen, sợ hãi, không biết ứng phó ra sao.

Nếu đổi lại là đang gặp kẻ thù y có lẽ cũng không hỗn loạn đến thế.

Tên Tam Lang chết giẫm này, y chỉ vừa lấy được chút động lực thôi, hắn đã...Hôm nay trăng không tròn nhưng sáng, đèn trong phòng thắp sáng trưng, y thầm hối hận vì lúc dụ dỗ hắn trong phòng tắm lỡ tay thắp đèn quá tay.

Tạ Liên lúng túng muốn dùng pháp lực tắt hết đèn, Hoa Thành đã thở hắt ra một hơi thật mạnh, nâng đùi y gác lên vai mình.

Tạ Liên dở sống dở chết ngồi trên hạ thân của hắn, chân chạm phải bệ thờ trên đầu giường.

Không có điểm tựa dựa dẫm, ái tình mang theo cuồng triều chạy dọc sống lưng, không nhịn được co rúm, thẹn quá hóa giận: "Không được cười ta."

Y sao có thể chịu đựng được kích thích lớn như vậy, hai chân tê dại, dần dần khắp người đều râm ran như kiến bò.

Càng mắng, Hoa Thành càng chọc dữ hơn, khóe mắt y có thể bắt gặp ánh mắt hồ ly của hắn, nhịp thở càng thêm rối loạn."

Ca ca, ráng hồng trên mặt ca còn đỏ hơn màu áo trên người ta."

Dứt lời hắn càng đè vai y xuống, tiến thật sau, đâm từng điểm nhỏ.Tiếng rên của y như bị hắn nuốt hết.Hai tay Hoa Thành ôm lấy thắt lưng của y, giả bộ mắt điếc tai ngơ vẫn cười như nhặt được vàng, trong bụng hắn đầy âm mưu cố nén dục vọng đang căng tràn.

Hắn ở trong cơ thể y nhẹ nhàng ma sát, chọc ngoáy trêu đùa, khoái cảm tăng lên, hắn chọc vào điểm mẫn cảm như muốn nghiền nát.

Tạ Liên không chịu nổi nảy người lên, hắn như đã nắm được hành động của y đâm sâu hơn.

Tiểu huyệt Tạ Liên co rút dữ dội cắn chặt tinh khí, miệng y phát ra tiếng kêu khe khẽ, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, trên bụng Hoa Thành ướt đẫm tinh dịch...Chất lỏng rỉ ra dính đầy trên cơ bụng hắn, dưới ánh sáng trong phòng có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Người nào đó đáng ý vỗ mông y, tinh khí quét quanh vách tràng cực kỳ hả hê với chiến công của mình: "Thái tử điện hạ đã nói, đương nhiên Tam Lang phải nghe."

Bốn chữ 'thái tử điện hạ' trong miệng hắn càng trở nên đầy khiêu khích, đùa bỡn.

Miệng thì nói sẽ nghe lời nhưng ánh mắt lại mang một cảm xúc khác, tựa như lông vũ mỏng gãi qua, toàn thân Tạ Liên đều nhồn nhột ngứa ngáy, sợ hắn sẽ làm gì đó khiến y trở tay không kịp.

Song, khắc chế để bản thân giữ lý trí toàn tâm toàn thế đề phòng hắn, càng cố tỉnh táo dục vọng dày dặn chảy dồn, giác quan mẫn cảm, tinh khí căng cứng trướng lên cứ dựng thẳng trước mắt hắn.Tạ Liên quả thật vô tội, ở trên người hắn lúc thì thấy cơ thể rất nặng, chỉ muốn ngã vào lòng hắn, để cho hắn tùy ý chơi đùa.

Lắm lúc lại thấy người nhẹ bẫng, lênh đênh trên sông, không thể chịu được cảm giác sóng vỗ xô đẩy liên hồi, tay chân không theo ý mình, giãy ra không được ôm cũng không xong.Nhìn thấy tinh khí của mình phình trướng, Tạ Liên không biết giấu mặt vào đâu, Hoa Thành cứ dùng ánh mắt trần trụi nhìn nó, thậm chí y còn phát hiện hắn đang nuốt nước bọt.

Đầu lưỡi liếm qua đôi môi khô khốc cùng biểu cảm đầy thèm khát kia, hắn không làm gì nhiệt độ trong người y vẫn tăng vọt.

Hoa Thành ma sát rất cẩn thận cố ý nhóm lửa nhưng không chịu dập, Tạ Liên không thể thả lỏng vắt óc đối phó với thứ phình quá to trong cơ thể mình, biết bao nhiêu lần chìm đắm cùng nhau y vẫn không quen được.

Lần nào cũng bị hắn trêu đùa thật thê thảm, Tạ Liên bất mãn cắn môi, đành ngoan ngoãn cúi đầu trước hắn.Y không ngừng muốn hắn.Suy nghĩ trong đầu y diễn ra tưởng chừng trôi chảy như nước, thật ra là vô số mảng cảm xúc xếp chồng, mọi thứ cứ nhảy ra thật nhanh, thật nhanh, sấm chớp không theo kịp.

Có những thứ y chưa nghĩ sâu, mặt còn đỏ bừng, hắn lại không buông tha chọc ngoáy nhiều hơn làm mọi thứ thêm đứt quãng.

Tạ Liên thầm mắng trong bụng, trán đổ đầy mồ hôi.Ánh mắt Hoa Thành dán vào từng biểu cảm trên mặt y, trên môi là ý cười ngâm ngâm trêu con mồi chạy không thoát.

Vai y run bần bật nhanh chóng chào thua, có cảm giác bản thân sắp lộ nguyên hình, eo bị cọ đến mềm nhũn.

Không nhịn được, thật không nhịn được nữa, Tạ Liên không đối phó được thế tấn công mãnh liệt của hắn, nhắm tịt mắt, nắm tay hắn nhét tinh khí của mình vào tay hắn, khóc rấm rứt.Không cần phải cũng biết đuôi của người nào đó đã cong lên, xoè che kín trời.

Hắn cũng không hề che giấu ngửa đầu cười lớn, bệ thờ hơi rung, quýt vàng lăn từ trên đĩa xuống giường.

Hắn vội vàng chụp lấy, nói: "Ca ca ăn quýt không?"

Tạ Liên không phát hiện bất thường từ hắn bởi tâm trí của y đã dần trì độn, Hoa Thành không ngừng thảo phạt bên trong, điểm mẫn cảm bị càn quét không thương tiết.

Hàng mi đẫm nước run lẩy bẩy, tiểu huyệt không ngừng co thít bên dưới, Hoa Thành sảng khoái tận cùng đưa quýt đến trước mặt y: "Ta lột quýt cho ca ca ăn nhé."

Tạ Liên bị hắn quấy nhiễu, đòi hỏi không ngừng, mồ hôi lẫn nước mắt chảy đầy trên đôi má hồng đào.

Hoa Thành thấy y không trả lời liền đâm một thật sâu, Tạ Liên thảng thốt kêu một tiếng lạc điệu, mồ hôi càng thấm xuống ướt người hắn.

Hoa Thành bày ra vẻ mặt biếng nhác nhưng cứ nhân lúc y không đề phòng là rướn cổ cắn y, đầu lưỡi hắn liếm qua cổ, Tạ Liên nhột không chịu nổi, hắn dùng hết sức đâm vào, Tạ Liên nức nở kêu lên, nước mắt ầng ậc."

Không ăn thật sao?"

Tạ Liên đành chịu thua há miệng cho hắn đút, quýt rất ngọt, vào trong miệng liền tứa nước.

Đầu lưỡi mê mẫn mùi vị này, y lườm hắn một cái cắn lên ngón tay.

Ngắm vẻ mềm mại đáng yêu này thật thích mắt, Hoa Thành ném quả quýt vừa lột lăn lóc, một tay bóp eo, một tay xoa nắn, Tạ Liên nuốt được miếng quýt mà tiêu hao quá nhiều thể lực, thở hồng hộc.Ma sát mãnh liệt, dục hỏa không thể dập tắt.Bên dưới càng đi sâu càng chặt, Hoa Thành càng chơi càng hăng.

Ôm người như bị vớt dưới nước lên thỏa thích nhào nặn vật thể trong tay, mê mẩn chìm đắm, liên tục công kích điểm mẫn cảm, chỉ trong chốc lát thứ cương đến phát tím đã tiết ướt hết tay hắn.

Hoa Thành lập tức đỡ y lại sát hắn, hôn triền miên, cảm nhận nơi kết giao của hai người vô cùng hòa hợp.

Thắt lưng Tạ Liên bủn rủn, thừa cơ hắn hôn đến mê say muốn bỏ chạy.Tạ Liên cong lưng nhấc người dậy, xương đùi như bị giã mạnh tê rân rân.

Hoa Thành luồng tay vào chọc rãnh mông ướt át, đẩy ngón tay tới lui.

Hắn chồm người mút mạnh môi, quấn quýt đầu lưỡi, không để cho y thoát.Đến lúc này Tạ Liên mới nhận ra hắn bất thường, hơi giãy giụa: "Thả ta ra."

Hoa Thành hôn trán y âu yếm: "Làm sao mà thả, Tam Lang nào có sức ngồi dậy mà thả, ca ca tự ngồi dậy đi."

Y bị trói tay chân thế này sao mà ngồi dậy chứ?

Tạ Liên rướn người nhìn chân mình bị trói sau cổ hắn.

Nếu bây giờ y kẹp mạnh có làm gãy cổ hắn không, tay bị trói ra sau lưng không có đà để nâng cơ thể dậy, đồ khốn.Hoa Thành hết vỗ lưng rồi lại bóp mông y, nụ cười đã lan rộng ra mang tai.

Tạ Liên chật vật ngồi trên người hắn, nuốt lấy tinh khí của hắn, ngăn tiếng kêu rên tận tâm can."

Ca ca ngồi dậy nào?"

Tóc Tạ Liên bết hết vào người, gương mặt nhìn là muốn hôn phồng lên đầy bất mãn, nhất định là hắn nhân lúc y đi tìm thuốc giở trò.

Nhưng y không thể suy nghĩ được lâu, bị hắn bứt đến muốn khóc thảm.

Đáng nhẽ y phải phát hiện ra khi hắn chụp quả quýt, hừ, phản ứng nhanh nhẹn không giống bị hạ thuốc cạn kiệt sức lực chút nào.

Tạ Liên không cam tâm giùng giằng dây trói co giãn nhưng chẳng lỏng ra.Hoa Thành nhéo mặt y cười híp mắt: "Thứ này ta lấy của Bùi Minh đấy, ca ca muốn chạy thì tự mình đứng dậy đi."

Nói rồi hắn thả lỏng hay tay, bên trong vẫn càn quét không ngừng.

Hoa Thành vui sướng đầu dựa thành giường nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tiêu hồn cả đời khó quên.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
NT Sinh Thần: Mưa


Ăn mừng sinh thần dần là vừa hí hí.

***

Căn nhà hoang cũ rách nát, chiếc bàn mục bên cửa sổ ướt đẫm vì bị mưa tạt.

Gió lạnh ùa vào không ngớt, Hoa Thành cuộn người lại, lười biếng chẳng thèm trốn tránh sự lạnh lẽo bủa vây.

Đến khi hắn nghe thấy giọng mềm mỏng quen thuộc, mí mắt khẽ động, khi mở ra thấy trời đất bên kia khung cửa xanh ngắt.

Trong phòng không một bóng người.

Vừa tỉnh dậy sau một thời gian dài lênh đênh, hắn cảm thấy khó chịu bức bối vô cùng.

Tựa như thời gian ngưng đọng giây lát, Hoa Thành mở bừng mắt, ngực đau nhói.

Bao nhiêu ký ức trôi ngược trở lại thần hồn đã hư tổn, hắn bàng hoàng nhận ra ca ca của hắn không còn ở cạnh, tâm can bảo bối của hắn không còn ở bên cạnh.

Cõi lòng tan nát vỡ vụn.

Nỗi sợ hãi của hắn bắt nguồn từ cái nhìn sau cuối, từ tiếng khóc xé tim phổi vẫn còn âm ỉ bên tai.

Nhìn thấy sự thất thần trong ánh mắt ấy, trái tim đã chết của hắn dần đau trở lại, bị đay nghiến, biến thành tàn tro, đau tái hồi không cứu chữa nổi.

Trong khoảnh khắc hắn muốn phá bỏ xiềng xích lao đi, trong màn mưa có một nhân ảnh cầm cây dù bị mưa xé rách chạy vào.

Khoảnh khắc ấy hắn ngỡ mình được tái sinh, lòng ấm áp chờ mong.

Tạ Liên vào được nhà chiếc ô cũng nát bét, y hơi run vì lạnh, có lẽ vì trước nay được Hoa Thành chiều hư, hắn vừa rời đi cuộc sống của y đảo lộn hết.

Kể từ khi gặp lại trên núi Dữ Quân, trời mưa đâu cần phải tự mang theo ô, hắn sẽ đến cạnh che chắn không để y chịu ướt chịu lạnh.

Bầu không khí trong nhà hoang bị cơn mưa lạnh lẽo đè nặng, không gian mờ tối.

Tạ Liên tìm chỗ khô ráo ngồi xuống, đầu ngón tay không hiểu sao rỉ ra rất nhiều mồ hôi.

Hay là do vừa rồi bắt yêu bị nó thừa cơ ám toán?

Nghĩ một hồi y vẽ một vòng tròn quanh người mình, thật ra y không cần lo lắng nhiều như thế, tuy không có Hoa Thành bên cạnh nhưng những người trong chợ quỷ vẫn đối với y rất tốt, họ thường lén theo bảo vệ, giúp y xua mấy con yêu thú phiền phức.

Tạ Liên ngồi điều khí, hồn phách của Hoa Thành ở bên cạnh ngắm nhìn.

Rất nhiều năm về trước hắn đi lang thang tìm người, không biết ca ca đang chịu khổ nơi đâu, hắn quá nhỏ bé vô dụng, một đốm tàn hồn lang bạt khắp nơi.

Xông lên trời không được, chui xuống địa phủ chẳng tìm được chút manh mối.

Cũng đúng, ca ca của hắn sao có thể lưu lạc chốn địa phủ cơ chứ?

Hoa Thành ngồi quan sát y thật kỹ, gầy đi một chút, gò má mềm mại vẫn lưu lại sắc hồng hào, hắn an tâm mỉm cười.

Hắn cứ nhìn y như thế đến khi trời tối, côn trùng buổi đêm bắt đầu hoạt động, Hoa Thành nhìn bọn chúng đầy vẻ chán ghét, hận không thể vung tay đập chết chúng.

Nhưng giờ, hắn không thể chạm vào thứ gì.

Tạ Liên vẫn ngồi luyện khí, tai nghe tiếng bước chân rụt rè bên ngoài.

Y đã quá quen rồi, là thằn lằn tinh hay con tiểu yêu nào đó thè lưỡi ăn côn trùng, mặc dù y xui xẻo ngồi yên cũng bị tai họa nhưng kể khi có bọn chúng đi theo, cuộc sống an nhàn rất nhiều.

Lần này tiểu yêu đến còn mang cho y một chiếc ô mới.

Tạ Liên khẽ mở mắt.

Sắc ô đỏ đập vào trong mắt, ngón tay út của như bị ai khều.

Hoa Thành vẫn hay làm vậy, mỗi khi đón y bằng chiếc kiệu xương vàng, hắn ngồi bên cạnh khẽ chọc y, làm nũng: "Ca ca, dựa sát vào một chút."

Mặt Tạ Liên đỏ lên, càng tránh xa hắn hơn.

Ở cạnh y, Hoa Thành luôn bày ra dáng vẻ mình là thú non vô hại, đã mấy trăm năm tuổi mà hệt như con nít.

Tạ Liên dìu dắt hắn, cho hắn kẹo.

Hoa Thành có thể ngồi một mình ăn chịu cơn lạnh thấu nhưng luôn mang đến sự ấm áp.

Cơ thể của hắn không có nhiệt độ song y lại thích dựa vào người hắn, bỏ lại hết thảy sóng gió ngoài kia.

Y lại nhớ hắn rồi.

Nhìn ra xa xa, trong màn mưa con đường không có điểm cuối, nơi này hình như từng đi qua, không nhớ rõ.

Trong đầu có chút ấn tượng về vùng hoang vắng không một bóng người, y cứ đi lang thang trong đêm tối, nhìn thì cô đơn thật ra vẫn có một tiểu quỷ bầu bạn.

Tiếng khóc nghẹn ngào năm ấy, nghe như nức nở ai oán thế gian, không ai biết ngày đêm đêm, không khi nào y thôi nhớ bóng hình kia.

Nay đường xá đổi khác không ngờ trong lúc tránh mưa vội vã lại quay về chốn xưa, y rũ mắt nhìn sắc trời ảm đạm, bỗng nổi hứng đi dạo.

Con đường rất vắng, đa số đều phải đóng cửa vì mưa lớn, Tạ Liên nhanh chóng bị thu hút bởi một sạp trang sức bên đường.

Sạp rất nhỏ, người bán ngồi co ro một góc tránh mưa, chắc cả ngày bán không được, mưa lớn chẳng muốn về cố nán lại tìm vận may.

Thấy có người đến bên sạp, chủ sạp nửa tỉnh nửa mê nhìn về phía y đánh giá.

Trông không phải người có nhiều tiền, mà người nhiều tiền sẽ không ghé sạp hàng nhỏ bé này của ông.

Môi Tạ Liên khẽ mím chặt, y lựa mấy món đồ bạc tinh xảo thầm tưởng tượng Tam Lang đeo lên sẽ như thế nào.

Cái nào cũng đẹp, chỉ cần gương mặt kia hiện ra, thế gian trước mắt sáng bừng lộng lẫy.

Người đó đang ở đâu?

Tạ Liên không biết, có người ở bên cạnh đang ôm mình vào lòng, thử mấy món đồ y chọn, lúc y thất thần hắn xót xa tự trách không thể giúp chỉnh lại chiếc ô nghiêng.

Hắn đã rời đi bao lâu?

Nhất thời chưa tính được ngày tháng.

Không hiểu sao lại thấy rất xa xôi, rất muốn, rất muốn ở cạnh y luyên thuyên những chuyện kỳ dị, tùy hứng càng quấy trêu chọc ca ca đến đỏ mặt.

Đến lúc đó hắn sẽ ôm ca ca vào lòng, vừa trêu vừa dỗ.

Nỗi bi thương bất ngờ kéo đến, tình yêu chưa từng suy tàn theo năm tháng thôi thúc hắn kêu lên: "Ca ca..."

Tạ Liên giật mình phát giác vai mình đã ướt mưa, gió lạnh phả bên tai như mang theo dư âm của hắn trở về.

Y rùng mình không phải vì lạnh, người co rút lại, người bán hàng không biết y bị làm sao, cứ như sắp khóc tới nơi.

Mưa lạnh rơi lớn hơn, y chọn được vài món đồ, tính tiền xong liền thất thiểu rời đi.

...

Tạ Liên ở Bồ Tề Quán ngủ vùi, trời mưa từ tối đến sáng chưa tỉnh.

Y muốn lười biếng nhưng nhớ ra Tiên Kinh có việc, không còn người nào ôm eo y kéo lại bảo 'ca ca ngủ thêm đi, để ta làm cho' nữa, Tạ Liên đành dụi mắt ngồi dậy.

Ánh sáng mỏng chiếu vào soi rõ căn phòng trống trãi, vắng lặng, khi nhìn rõ Tạ Liên giật mình tóc chăn không thèm mang giày chạy đến bên bàn ăn.

Cái bàn gỗ trống trãi đột nhiên bày biện rất nhiều món ăn ngon, y sờ thử phát hiện canh vẫn còn nóng tỏa mùi hương thơm ngát.

Đầu Tạ Liên choáng váng do chạy quá nhanh, sân vườn Bồ Tề Quán vẫn như cũ, những người đi qua lại đều nhìn y cười chào hỏi.

Tầm mắt của y mờ ảo, tìm mãi, tìm mãi không thấy bóng người quen thuộc, nơi đâu.

Tạ Liên sững người, khắp nơi đều chẳng có dấu vết nào thuộc về hắn.

Y sụp xuống, gục đầu khóc trong mưa.

Hoa Thành bị bóp nghẹt tim gan, lòng đau không chịu nổi.

Hắn cứ thế quỳ bên cạnh như một pho tượng cũ kỹ bị vứt bỏ, mưa xuyên qua người hắn, lạnh lẽo bủa vây.

Hắn có đau khổ thì sao chứ?

Hiện thực khắc nghiệt vẫn tiếp tục.

Những ám ảnh bi thương ẩn sau mây mù ngày càng rõ ràng.

Hoa Thành ngập ngụa phẫn uất quỳ trong mưa.

Có van xin trời đất cũng chẳng thương xót, lay chuyển.

Trên đời này chỉ có ca ca thương hắn, yêu hắn, không bao giờ chê bai phụ bạc.

Ma quỷ như hắn bám riết, ca ca không chê phiền phức luôn dành cho hắn những điều tốt nhất.

Ca ca làm nhiều chuyện tốt như thế sao phải chịu cảnh cô độc một mình, bị người khác đâm sau lưng vẫn không oán thán.

Tại sao, bất công vẫn cứ bám chặt không buông.

Hoa Thành bóp ngực muốn moi con tim đang bị chèn ép đến khô máu kia ra.

Nhưng cũng chính lúc đó hắn chợt nhớ tim hắn không nằm ở đây, tâm ca của hắn đều ở trên người ca ca mất rồi.

Người mà hắn muốn ôm giấu vào lòng, giữa thiên địa lắm chông gai dùng máu thịt của mình chở che.

Đã qua mấy trăm năm, ngỡ có thể nắm vận mệnh trong tay...

Vận mệnh?

Hoa Thành nắm chặt tay.

Hắn đã hứa với ca ca trở về, sẽ không quên, đột nhiên cảm thấy thần hồn vụn vỡ.

Hắn ở đây oán trách có ích gì, ca ca đang đợi hắn, bằng mọi giá hắn phải đạp địa ngục bước ra.

Môi Hoa Thành hơi run, lạnh đến tím tái.

Hắn chỉ là hồn quỷ lang thang còn thấy lanh, ca ca bằng xương bằng thịt phải làm sao?

Trong mắt Hoa Thành toàn tơ máu, gai nhọn trong xương cốt đâm ra, đau quá, sao lại đau đến mức này.

...

Tạ Liên mất hồn mất vía trở về Bồ Tề Quán, có người đi đến gần y cười khà khà: "Hôm qua ta mơ thấy thiếu niên áo đỏ đến mua đồ ăn, liền nghĩ đã lâu người không đến nên mang đến mấy món, tay nghề có phải có phải tăng lên rồi không?"

Y ngây ngốc một hồi mới đáp: "Ngon lắm."

Đêm đó Tạ Liên mê man sốt cao, Hoa Thành ở bên đầu giường hai mắt đỏ ngầu.

...

"Thiếu niên à, dừng lại uống chén rượu nhé!"

Ánh đèn lồng soi thẳng vào mặt nhưng Hoa Thành không thấy chói, nghiêng đầu nhìn lên đầu sư tử trước cửa nhà.

Một ông lão đang ngồi ung dung, một tay cầm lồng đèn, tay còn lại nâng bầu rượu uống cạn.

Hắn đang đến chỗ thầy thuốc thổi gió, hôm qua dùng thuật dẫn đường để người bán đồ ăn đến Bồ Tề Quán tiêu hao không ít khí lực, nếu không làm thế sợ ông ta làm mất giấc ngủ của ca ca.

Vì thế khả năng che giấu quỷ khí của hắn kém đi nhiều, dễ bị người ta để ý.

Có thể nhìn thấy hắn đương nhiên không phải người thường.

Hoa Thành nhìn ông ta đầy vẻ đề phòng.

"Ta chỉ là kẻ lang thang không chốn dung thân, đêm nay cao hứng muốn mời rượu thôi mà."

Hoa Thành không muốn thăm dò ông ta, ca ca vẫn chờ hắn đưa thầy thuốc về.

"Ta thấy ngươi vẫn nên nán lại đôi chút, cả người đầy âm khí không sợ làm người bệnh thêm suy yếu sao.

Tuy người kia là thần tiên nhưng thần pháp chưa khôi phục hết, không khác gì người phàm.

Quỷ hồn đeo bám bệnh tình khó giảm, sẽ sinh chuyện đấy."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
NT Sinh Thần 2: Kích Tình (1)


Trở về làm linh hồn lang thang, Hoa Thành nhận ra mình cũng cần phải ngủ, thời gian tỉnh táo của hắn rất ít, thường xuyên mỏi mệt.

Khi thấy bản thân mệt dần hắn thường nhảy vào thứ gì đó trên người y, như thế khi tỉnh lại vẫn không lạc khỏi ca ca.Vừa tỉnh dậy, không gian nhỏ hẹp trong quán vẫn chưa có ánh sáng chiếu vào hắn ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của người bên gối.

Gương mặt đỏ hồng đổ đầy mồ hôi, y ngủ không ngon, người co rúm lại, chăn mỏng trên người đắp chưa hết, cơn ớn lạnh từ bên trong khiến y run lẩy bẩy.

Ngực Hoa Thành lập tức nặng nề, đêm qua hắn theo lão già kia rất lâu, nghe lão nói nhăng nói cuội rất lâu…Hắn vẫn đang suy nghĩ.Hoa Thành mím môi tiến gần, muốn vuốt tóc hôn má, song không chạm được đành ghé sát mặt y cảm nhận chút mùi vị.Tạ Liên đang nóng phừng phừng đột nhiên có gió lạnh chạm lên má hệt như nụ hôn, y mơ màng mở mắt ra.

Trước mặt hiện ra một bóng người mờ nhạt, áo đỏ da trắng, từng ngón tay dịu đang lướt qua mái tóc ướt nhẹp dính trên người y.

Môi Tạ Liên mấp máy, cổ họng đau rát như bị xối nước sôi, tên hắn mắc kẹt ở đó không thoát ra được.Xem ra y bệnh rất nặng nên nảy ra ảo giác Tam Lang trở về, nếu không nhìn thấy y sốt cao, sao hắn có thể ngồi yên như thế được.

Nếu Tam Lang biết y không chăm sóc được bản thân chắc đệ ấy đau lòng lắm, Tạ Liên vội vàng bò dậy.Tạ Liên lấy nước rửa mặt, phát hiện trên bàn vẫn đầy ắp thức ăn.

Ông chủ lại nằm mộng, đột nhiên y nghĩ chuyện này không hẳn là trùng hợp.

Qua muôn trùng biến đổi không phải Tam Lang vẫn đi theo y sao, hắn âm thành gánh vác muộn phiền thay y, có thể giờ vẫn chưa phải là lúc hắn quay trở lại nhưng vẫn bận lòng nơi y.Tạ Liên lấy nước vỗ mặt cho tỉnh táo, ngủ li bì cả ngày y chẳng khác gì kẻ ngốc cả, đầu óc mụ mị khó chịu.

Tam Lang mà biết sẽ tự trách, Tạ Liên xốc lại tâm trạng vỗ nước lên mặt nhiều hơn.Hoa Thành ở bên cạnh nhìn gò má y đỏ lên, khẽ đưa tay muốn vuốt ve, đáy mắt đau thương.

Là hồn ma nhưng hắn vẫn biết khóc, mắt đau nhức nhối.

Trong khoảnh khắc hắn dường như chạm được vào người y, xúc cảm mềm mại kích thích đầu ngón tay, Hoa Thành tham lam ôm gáy y cúi đầu hôn.Ấm áp xen lẫn dịu dàng…

Hoa Thành nghiêng mặt cọ lên mặt y, hơi ấm trên người y giống như bao phủ thân thể hắn, từng chút, từng chút sưởi ấm.

Theo làn hơi ấm ấy cơ thể hắn tái sinh, sinh khí từ đỉnh đầu lan tỏa, Hoa Thành mê luyến ôm siết người y chặt hơn, cánh tay quấn lấy eo nhỏ dán chặt lên người mình.Không phải ảo giác của hắn, Hoa Thành kích động hơn bao giờ hết, hắn sợ chỉ chớp mắt thôi mọi thứ sẽ tan biến.

Trong lúc Tạ Liên còn đang mờ mịt hắn đã quen đường quen lối luồn tay vào, y hơi run nhẹ ở trong ngực hắn kêu hai tiếng nho nhỏ, còn chưa nghe rõ âm thanh được thốt ra…

Hoa Thành đã hôn ngấu nghiến.

Hành động của hắn tuy nhanh nhưng vẫn rất ôn nhu, nhiệt độ lạnh băng dính lên thân thể đang nóng bừng, da thịt mẫn cảm hơn bao giờ hết.Tạ Liên vẫn chưa kịp hoàn hồn, cơ thể bồng bềnh như trên mây.

Bàn tay Hoa Thành vào địa bàn của mình vuốt ve, vật dưới tay hắn nóng hơn bao giờ hết, vừa trêu chọc chốc lát cơ thể trong lòng hắn đã run lên, bụng dưới Hoa Thành trướng căng, trong đầu hắn sung sướng đến phát điên.Y ngập ngừng kêu rên, hỏa nhiệt Hoa Thành càng tăng.

Hắn ôm y đặt trên bàn cạnh sát cửa sổ, để y dựa sát vào tường, gấp gáp muốn tiến vào.

Bởi toàn thân hắn đều nóng, khó chịu râm ran như bị trùng độc cắn xé liên hồi.

Nhưng ca ca đã quen với sự dịu dàng của hắn, không có màn dạo đầu mà kích động đi vào, sợ ca ca thấy thô ráp khó chịu.Tạ Liên mềm nhũn trong ngực hắn, người nóng đến bốc hơi nước.

Ngón tay đi vào, lập tức bị nuốt lấy, bên trong rất nóng.

Y thở hổn hển có chút chờ mong hắn vào sâu, nhưng đầu quá choáng, sau gáy như nặng hơn ngàn cân.

Hoa Thành khuấy động bên trong, cơ thể này luôn ngoan ngoãn thỏa hiệp với hắn, Hoa Thành ngày nào cũng thèm chảy nước miếng, nếu không phải sợ xuất khỏe của y không ổn, hắn đã…Hoa Thành hôn dọc cổ y mút lấy, quần áo trên người đã nằm dưới chân hết, lúc dán vào nhau, mồ hôi dinh dính trên người cũng cảm nhận rõ ràng.

Y ở trong vòng tay hắn không hề cự tuyệt, tình nguyện để hắn ôm lấy hưởng thụ.Tạ Liên dựa hẳn vào tường, đầu rất nặng, thậm chí còn không hiểu được mình đang ở đâu.

Vẫn thói quen cũ ôm chặt lưng của hắn, cảm nhận cơ bắp gồ lên theo từng động tác, tim đập sôi trào.

Hoa Thành không biết y đang nghĩ gì, môi hôn để lại dấu ấn trên khắp người y, cơ thể nóng bị chiếc lưỡi lạnh liếm qua, y không chịu được rên rỉ.Y ở dưới người hắn kêu rên, Hoa Thành nhìn thấy vô số lần, lần nào cũng không nỡ làm quá nhiệt liệt.

Hình ảnh đó khắc sâu trong đầu hắn, trở thành điểm sáng không thể với tới.

Thứ cương cứng cọ sát bên đùi, thắt lưng Tạ Liên hơi cong lên, Hoa Thành thuận thế đi vào.

Mi mắt ướt át, gương mặt đỏ bừng, y tiếp nhận ái tình nóng bỏng của hắn, cứ như bị nghiền thành tro cũng cam tâm tình nguyện.

Tạ Liên bấu chặt, yết hầu dao động không ngừng, những lời mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng kêu ra: "Tam Lang…"
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
NT Sinh Thần 3: Mộng Mị


"Ca ca bảo bối."

Mặt Tạ Liên thoáng đỏ hai chân càng quấn chặt hông Hoa Thành hơn, ngón chân tê dại giật giật mấy cái hơi co người lại, ấp úng nói: "Gọi bậy bạ."

Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng từ miệng Hoa Thành thốt ra lại khiến y rung động tận tâm can.

Hoa Thành bóp lấy eo mềm xoa nhẹ, da thịt săn chắc, đường cơ bắp mờ nhạt càng sờ càng thích.

Bên dưới nóng như lửa đốt, được y bao bọc, siết chặt đến độ hắn cảm thấy dường như cả hai đã hòa làm một.

Hắn thích thú chuyển động bên trong, nhấp nháy linh hoạt, tay giam người trong ngực mình hôn cắn, lúc thì hôn an ủi, lúc thì nhẹ giọng tâm tình.

Hoa Thành vào thật sâu cơ thể của y không hề bài xích nuốt nhả trong khoái lạc mê hồn, trên người dần có lớp mồ hôi mỏng.

Lưng Tạ Liên hơi cong lên, người vặn vẹo, môi nhỏ hơi cắn lại dần mất đi sắc máu.

Hoa Thành đau lòng không thôi, động tác càng thêm nhiều phần dịu dàng âu yếm, ca ca là xương máu của hắn, là nơi hắn gửi tim ấm nóng, bao lần ân cần mong ngóng, cho dù ở nơi xa nhìn từ xa âm thầm chăm sóc hắn chưa từng oán trách nửa lời.

Trải qua bao lần tôi luyện, ngày càng tiến gần người mình yêu hắn vui mừng khôn xiết.

Dần dần hắn nhận ra mình có lòng tham, luôn mong ước rất nhiều thứ, có được chút lá xanh còn muốn nhìn hoa nở…

Nhìn giọt lệ rơi trên gò má hồng nhuận, Hoa Thành liền hôn lên bờ môi mềm hơi hé kia, tham lam muốn đem y hòa vào trong cơ thể mình, mở lồng ngực mình ra cho y chui vào, không để người rời xa nửa bước.

Hắn mê luyến ôm người ghì chặt vuốt ve xoa nắn, thoáng chốc làn da trơn mượt lưu lại vài vệt đỏ, eo sắp bị hắn làm cho tê cứng, Tạ Liên không chịu được hỏa nhiệt miệng rên rỉ, chiều mọi đường đi nước bước, tùy ý để hắn xoa nắn thành bùn, vật thể bên trong cơ thể y ngày càng to, nhịp đập rõ ràng, âm thanh ra khỏi miệng ngày dày đặc, y xấu hổ co rúm.

Hoa Thành khó khăn chống cự, muốn rời khỏi y giây lát, Tạ Liên dường như không chịu nổi ôm hắn siết thật mạnh, u động kẹp chặt hơn hút lấy không nhả, hắn không nhịn được rùng mình đâm y đến hồn bay phách lạc, khóe mi ướt lệ phải kêu lên.

Âm thanh kẹt trong cổ họng hòa cùng tiếng thở dồn dập, Hoa Thành chậm chạp rút ra, ôm người vào ngực vỗ về.

Tạ Liên mặt đỏ đến tận mang tai, đánh mấy cái vào ngực hắn: "Vừa rồi còn gọi ta là bảo bối, mới đó đã hung dữ đáng ghét rồi."

Tạ Liên mắng xong trong lòng dễ chịu, dịu ngọt ngửa cổ hôn lên mặt hắn, nói: "Ôm chặt nhé, ta muốn ngủ một lát."

Nói rồi dang tay giữ lấy hắn, trong tim cắn chặt ý niệm không để hắn rời mình đi.

Răng Hoa Thành hơi ngứa ngáy muốn cắn lên gò má mềm mại, cả chiếc cổ trắng ngần, bờ vai xinh đẹp, đủ loại tư vị phức tạp dụ hoặc tiến gần ngậm điểm hồng trước ngực liếp láp, đùi cọ vào nhau, người hắn lạnh nhưng cơ thể y ấm áp thơm ngát.

Tạ Liên bị hắn trêu chọc không ngủ được, đôi mắt mơ màng hơi hé ra nhắm tai hắn cắn: "Không nghe lời gì hết."

Hắn quả thật không nghe lời, nâng người Tạ Liên dậy tiếp tục đi vào thật sâu.


Mưa rơi như nổi bão, một góc bờ rào bị mưa tạt nghiêng ngã, con đường lát đá dẫn vào quán ngập nước, bùn đất lầy lội.

Tạ Liên bị gió lạnh quấy rầy vừa trở người cuộn tròn lại giữ ấm, nước mưa trên mái tranh thủng nhỏ xuống ướt mặt.

Tạ Liên tỉnh dậy đầu vẫn mụ mị, dụi mắt một hồi mới nhớ ra gì đó nhìn xuống người mình.

Quần áo chỉnh tề, cơ thể thư thái thoải mái không giống như vừa trải qua hoan ái nhớp nháp.

Nhớ lại mộng xuân đêm qua, y xấu hổ tột cùng, không có Tam Lang bên cạnh trong đầu y lại nghĩ những chuyện ái muội, trụy lạc…

Hoa Thành ở bên cạnh thổi thổi trước mặt, một lòng muốn thổi phần tóc dính trên cổ Tạ Liên, thấy y ngây người còn nghĩ là bệnh chưa hết, đêm qua bế người đi tắm không cẩn thận làm cho bệnh nặng thêm.

Thần hồn của hắn quá yếu, lưu lại thời gian ngắn, cũng may không bỏ quên y trong thùng nước.

Tạ Liên không ngừng tự trách, giấc mơ đêm qua chân thật đến mức đến giờ vẫn có ảo giác nghe thấy tiếng rên rỉ.

Lỡ như người khác biết được y không nổi cô đơn đêm mơ mộng tình ái…

Tạ Liên muốn đập đầu ngất xỉu cho xong, người khác biết chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như Tam Lang biết được, sẽ cảm thấy y là người thế nào… không, không, y không muốn hắn biết.

Ruột gan Tạ Liên thắt lại, đúng lúc ngoài cửa có tiếng gõ cửa dồn dập: "Đạo trưởng, đạo trường không xong rồi.

Có người nhân lúc thành chủ không có mặt đến chợ quỷ quậy."

Tạ Liên "..."

Y ngây ra giây lát bỗng bật dậy, di chuyển vài bước mới phát hiện cơ thể không ổn, tay sờ soạng khắp người, vài chỗ đau nhói, nói chi xa hai tay đều là vết hôn chưa phai.

Đầu giật tê tê, y vội quay vào trong cởi áo soi trước gương…
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
NT Sinh Thần 4: Manh Mối (1)


Tạ Liên ăn không ngon, nghĩ đến buổi chiều dưới bếp lại nấu một bàn đầy thức ăn mà mình không có khẩu vị, thôi cứ nói họ nấu ít cháo là được, không cần cầu kỳ.

Hoa Thành biến mất một thời gian rồi vốn nghĩ chẳng ai dám đến địa bàn của hắn làm loạn, Hoa Thành là ai chứ, cái tên gắn liền với những chuyện kinh thiên động địa!

Cho dù không ở đây, nơi này vẫn không dễ đụng vào.Sợ nhìn cảnh nhớ người, y không dám ở Thiên Đăng Quán mà trốn ở Bồ Tề mong ngóng.

Thầm nghĩ nếu Tam Lang trở về, nhất định sẽ đến đó tìm mình đầu tiên, y muốn gặp hắn sớm nhất có thể."

Không biết là ai làm à?"

Dẫn Ngọc ngồi yên một góc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thấy y ngoắc tay mới đi lại: "Chắc là kẻ nào đó tay chân ngứa ngáy thôi, nhưng tượng thần nhỏ của người trong vườn bị bể một góc, Thành Chủ quay về biết được..."

Dẫn Ngọc rùng mình không nói tiếp.Tạ Liên ngẩn người, chuyện này y gặp nhiều đã quen rồi, nhưng chưa có ai dám đến chỗ Tam Lang làm thế.

Ngẫm đến công sức Tam Lang miệt mài điêu khắc từng nét, từng nét tạo nên, lòng bồn chồn, tim gan run lên cố ra vẻ bình tĩnh: "Chuyện nhỏ thôi, lát ta lấy đất sét đắp lại là được, đồ Tam Lang vất vả làm ra không thể để hỏng được."

Dẫn Ngọc "..."

Người sửa mới có chuyện đó, với tay nghề của người thì...Nhưng trong lòng Tạ Liên đã quyết tâm, nếu đệ ấy về nhìn thấy sẽ đau lòng lắm.

Y không ăn nữa đi thay một bộ quần áo cũ khác, vừa trộn đất sét vừa nghe manh mối Dẫn Ngọc điều tra được."

Nếu có thể ra vào chợ quỷ thoải mái, tinh thông ngõ ngách, có khi nào có chuột không?"

Chuyện này không hiếm lạ gì, Tam Lang theo mình vào Đồng Lô, không ít yêu ma quỷ quái rục rịch thừa cơ hội, nếu khi đó người lén vào đây họ cũng không có thời gian để ý đến."

Không định làm lớn, chỉ sợ ném chuột vỡ bình.

Nhưng tượng vỡ rồi không làm lớn không được."

Dẫn Ngọc đáp.Điều này y có thể hiểu, Tam Lang quý trọng nó biết bao, nếu chợ Quỷ không nhốn nháo kẻ đó sẽ đoán được có bẫy.Dẫn Ngọc nghiêm túc nói: "Nghĩ cũng lạ, nếu thông thạo từng đường đi nước bước, không lý nào lại ra về tay không?"

Tim Tạ Liên nhảy dựng lên: "Có khi nào là Tam Lang không?"

"Thành chủ quay về làm hỏng bức tượng này làm gì?"

Tạ Liên không giấu được thất vọng, không phải y không nghĩ đến điểm vô lý này.Dẫn Ngọc khuyên: "Thành chủ sợ nhất là người bị kẻ khác bắt nạt, giờ bên ngoài còn vì chuyện xảy ra ở Tiên Kinh mà loạn lạc khắp nơi, hay người ở lại đây đi."

Tạ Liên đắn đo, đúng là nên ở lại canh giữ cho đệ ấy."

Còn có một chuyện."

Dẫn Ngọc chậm rãi nhớ lại: "Gần đây xuất hiện một gã điên cầm bình rượu hay lui tới con phố nhỏ gần Bồ Tề quán.

Nhiều quỷ hồn tìm đến lúc quay về trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn... dùng mọi biện pháp vẫn ngậm miệng không nói nửa chữ!

Quỷ yêu chỗ chúng ta bị dụ đi, ban đầu, mười ngày một tiểu yêu, nhưng trong tháng này đã có hơn năm mươi quỷ hồn biến mất."

Tạ Liên líu lưỡi: "Sao ngươi không nói sớm."

"Lúc trước Thành Chủ không để ý tới, giờ người đi rồi, động tĩnh trong chợ quỷ càng phải được chú trọng."

Dẫn Ngọc nheo mắt: "Ở đây có võ thần canh giữ mà còn có kẻ dám lộng hành?"

Tạ Liên giật nảy mình, y đang nghĩ đến có kẻ thừa cơ không có Tam Lang ở nhà lén lút quậy phá, nghe Dẫn Ngọc nhắc nhở mới cảm thấy không đúng!

Hoa Thành với việc ở Chợ Quỷ rất hời hợt, thấy bất thường chỉ liếc mắt cho qua, nội gián vào được không dám cả gan hành động, bị quản chế, tai mắt khắp nơi... lần này có vẻ nghiêm trọng.

Y không khỏi hổ thẹn, Hoa Thành bảo vệ mình chu toàn, nhà hắn bị quậy tan tành đến giờ y mới biết.Mất cả ngày mới sửa tượng thần coi được một chút, Tạ Liên trợn mắt thở phào.

Y tắm rửa sạch sẽ chui vào phòng Tam Lang ngủ một giấc, sáng thức thật sớm ăn ba bát cơm to, đi một vòng chợ Quỷ vận động tay chân, thám thính tình hình.

Chúng quỷ nhìn thấy y có cảm giác sắp đại khai sát giới, vừa hưng phấn vừa có vẻ muốn tìm người trút giận, co giò núp xa xa nhìn.Tạ Liên nhìn nhìn chằm chằm từng ngõ ngách, chúng quỷ dõi theo mà da đầu tê dại, rù rì với nhau: "Đạo trưởng sao thế nhỉ?

Nhớ chồng quá hóa rồ à?"

"Làm gì có, đang hăng như gà chọi ấy."

Một con quỷ nhỏ nghiêm túc nói.Một người cười khẩy: "Các người mà biết cái gì, hôm qua có kẻ nào đó làm vỡ bức tượng quý báu của Thành Chủ, đang tìm hung thủ đó.

Đạo trưởng hiền lành đức hạnh cỡ nào, có nhớ chồng cũng không hóa rồ được."

"Hèn gì không khí cứ căng thẳng ngột ngạt, đạp đổ tượng của người ta không sợ bị lột da à."

"Đạo trưởng xuất thân cao quý, hành sự thẳng lưng, nếu sơ ý đâu cần tính toán làm gì, nghe đâu là có kẻ rắp tăm phá."

Đi hết chợ Quỷ, Tạ Liên lần theo manh mối Dẫn Ngọc đưa tìm lão già ôm bình rượu.

Đi đến mỗi chân, trời bắt đầu âm u mây nặng hạt, y thở dài tìm nơi trú chân."

Không ngờ mình đã đi xa như vậy, chỉ có căn nhà hoang này trú được."

Lúc đi không mang theo ô, từ ngày gặp Tam Lang y không tùy tiện đội mưa đi lung tung nữa, đệ ấy không trách móc nhưng đau lòng.Y nhóm một đống lửa ngồi trầm ngâm suy nghĩ, lần theo quỷ khí nhàn nhạt đến tận đây, dường như trong mưa quỷ khí càng nồng hơn.

Cũng vào ngày mưa thế này y đã mơ thấy hắn...

Mơ thấy hai người đi ra thảo nguyên chơi, Hoa Thành cưỡi ngựa đưa mình đi rong ruổi, mơ thấy hắn kề sát, tóc mai quấn quýt khen da dẻ hồng hào, trơn bóng.Mưa rơi ngày một nhiều, Tạ Liên mệt mỏi thiu thiu ngủ.

Sương đẫm lư hương nhỏ trong nhà hoang, khói mỏng ngưng tụ một hồi, Hoa Thành bước tới.Nơi này nằm trong hẻm, hết sức tàn tạ, phần lớn đã đổ nát, tường thủng gỗ mục mọc đầy rong rêu.

Cửa nhà lỏng lẻo không thể chắn mưa chắn gió, ca ca cuộn người bên đống lửa, người hơi run nhẹ.

Hắn quỳ bên cạnh bàn tay đưa ra lưng chừng bỗng khựng lại, ngây người giây lát, đầu ngón tay trong suốt mang theo hơi lạnh.

Hắn dùng quá nhiều sức lực tìm cách quay về, thi ảnh lúc có lúc không, thậm chí cái gương trừ tà cũ nát ở một căn nhà nào đó còn có thể gây khó dễ cho hắn.Hoa Thành nhìn tay mình, ở đây không có chăn, lửa sắp tàn, giờ đây muốn cởi áo đắp cho ca ca khó hơn cả lên trời.Cột nhà kêu cọt kẹt, mưa lạnh theo khe hở chảy rơi xuống người Tạ Liên.

Y rùng mình tỉnh dậy, không ngờ trời đã tối, đống lửa chỉ còn một mớ than đen."

May mà mình có dự trữ củi."

Không ngờ, số củi khô cùng gom rạ khi vào nhà y đã gom lại để trên cao giờ đã ướt nhẹp.

Tạ Liên cười khổ nhìn bóng tối u ám bên ngoài, con ngươi vẫn sáng lóng lánh, nghĩ: "Chắc không có ai đâu."

Sau đó y rút lá bùa nhỏ thắp một ngọn lửa lơ lửng.

Gương mặt được ánh lửa soi sáng lộ ra sắc tím tái, định là nếu mưa mãi không dứt sẽ dùng thuật rút đất quay về, Tạ Liên cầm nhánh cây ẩm ướt xâu chuỗi sự việc một hồi.Nền trời lóe lên tia chớp, ngoài cửa bỗng có một bóng người nhỏ nhắn nhìn vào, khoảng tầm mười tuổi, mặt mày nhếch nhác.

Nó rụt rè nhìn mãi không dám bước vào, Tạ Liên chủ động bước ra hỏi han: "Khuya rồi đệ còn đi đâu đấy?"

Đứa bé ngậm miệng hết lắc đầu rồi lại gật đầu.Tạ Liên phát hiện trên người nó có quỷ khí.

Đứa bé như sợ y nhận ra, thu người lại, Tạ Liên cười cười: "Người đệ lạnh quá vào trong sưởi cho ấm."

Y nhìn quanh không gian vắng vẻ, không có xe đẩy hàng nào đội mưa ra ngoài.

Trong người không có thức ăn, bụng kêu 'ọt ọt' hai tiếng cực kỳ thảm thương.Y hơi xấu hổ ho nhẹ, dắt đứa bé vào trong sưởi ấm: "Nhà đệ ở đâu?"

Đứa bé lắc đầu..."

Tối nay đệ định ngủ ở đâu?"

Vẫn lắc đầu.Căn nhà này sắp chịu không nổi mưa gió nữa, tiếng cọt kẹt vang lên không ngừng.

Tạ Liên đành bế đứa nhỏ lên: "Hay là đêm nay ở chỗ ta đi."

Đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, không còn vẻ sợ người lạ như lúc nãy, diễn biến nhanh hơn y tưởng.

Khi đưa đứa trẻ về tắm rửa sạch sẽ, nó bắt đầu không vui mặt mày như hờn giận ai đó.

Mặc bộ đồ ấm hơn, nhìn nó trắng trẻo hồng hào, y không nhịn được nói: "Đáng yêu lắm, không khó ưa hơn ai kia."

Chân mày đứa nhỏ xệ xuống, mặt mày oan ức.Tạ Liên cười trộm.Hoa Thành buồn bực chẳng có chỗ trút, sau khi ký kết với ông lão, thứ hắn nhận được là bộ da làm từ bùn tảo và vảy cá này đây, tanh không chịu được."

Tối nay đệ nằm ngủ với ta nha."

Tạ Liên kéo chăn quấn nó lại kéo xuống nằm cạnh mình, cọ má: "Phải giữ ấm mới được, dưới bếp đang nấu canh gừng.

Hay đệ theo ta đến Bồ Tề quán đi, chúng ta đi nhặt đồng nát...

"Hoa Thành lắc đầu lia lịa: Ca ca phải ở với hắn chứ."

Để bắt được kẻ phá hoại ở...đây, trả nợ xong rồi ta và đệ đi nhé."

Hoa Thành nghe hai từ trả nợ trong lòng nhảy dựng, ca ca muốn giải quyết xong đôi bên không nợ nần gì nhau nữa ư?!

Đứa nhỏ trong lòng y đột nhiên giãy giụa thoát ra, quay lưng lại với y, bịt tai người co cụm lại, lắc đầu liên hồi.Tạ Liên cười khổ: "Không thích à, đệ đòi hỏi ghê đó."

Đứa nhỏ kéo chăn che kín người, tỏ ý không thèm nghe!!!
 
Back
Top Bottom