Siêu Nhiên Hoa Hồng Gai

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
352549008-256-k537064.jpg

Hoa Hồng Gai
Tác giả: HARU070520
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

truyện kể về Trần thanh hạ, một chàng trai có tính cách trầm mặc ít nói, thân hình nhỏ nhắn khiến cậu luôn bị mọi người bắt nạt vì vậy nên cậu không giỏi giao tiếp.cậu sinh ra từ một viên linh châu, khi được sinh ra cậu đã có trong mình những năng lực thần kì , cậu được một gia đình giàu có nhận nuôi từ lúc 5 tuổi khi này cậu đã nhận thức được cậu khác với mọi người. nhưng rồi một ngày gia đình cậu phá sản khi cậu lên cấp 3 vì thế nên cậu phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền. chính vì thế nên cậu đã phát hiện ra những người có năng lực giống mình, họ ở trong một tổ chức có tên " peace" và họ đã mời cậu gia nhập vào tổ chức. khi vào tổ chức này cậu đã gặp được một chàng trai khác tên là Lưu Việt trạch.

Lưu Việt trạch là người đứng đầu trong tổ chức, thân hình cao to , ánh mắt sắc lạnh, trên người chi chít vết sẹo, vết sẹo dài từ chân mày đến gò má trên mắt trái là điểm nhấn. khi gặp nhau lần đầu tiên những truyện li kì giữa hai người dần xuất hiện và truyện tình giữa hai người cũng bắt đầu.

Hãy cùng đón xem mỗi quan hệ của hai nhân vật này sẽ như thế nào nhé 😚 Tags: bl​
 
Hoa Hồng Gai
Chương 1


Tôi ngồi trên sân thượng nhìn sang phía tòa nhà đối diện , thầm nghĩ tại sao tôi lại được sinh ra trên cõi đời này, sinh ra với một nửa dòng máu quỷ và tộc người linh khiết.

Tại sao tôi lại được sinh ra ?

Đang mải suy nghĩ bỗng có một tiếng nói vang lên.

" ngồi trên cao như vậy không sợ ngã à"?

Tôi bất giác quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng

" lại là anh, sao anh lại ở đây"?

Anh ta tiến đến lại gần dựa tay vào thành sân thượng nói

" Tôi Tên Đại, Triệu Niên Đại , sau này cứ gọi tôi là Anh Đại được rồi" .

Tôi quay sang nhìn anh ta tỏ vẻ khó hiểu không hiểu sao anh ta lại giới thiệu về bản thân mình với tôi, anh ta nói tiếp

" Em cũng là người có năng lực đặc biệt đúng không"?

Tôi bất ngờ nhìn anh ta với vẻ mặt nghi hoặc

"s..sao anh biết chuyện đó"?

Vừa dứt lời anh ta đột nhiên lao tới với hàng loạt dây gái sắc nhọn hướng về phía tôi.

Tôi hoảng hốt muốn né tránh nhưng chân lại cứng đờ không thể di chuyển nổi, tôi lấy tay theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay lên chắn trước mặt, tôi cứ ngỡ như những dây gai đó sẽ xuyên qua người tôi nhưng đợi lúc lâu lại không có cơn đau nào truyền tới, bỏ tay ra mới biết anh ta không định giết tôi, anh ta tiến tới đưa tay ra ý chỉ đỡ tôi dậy

" đứng dậy đi, tại sao không tránh"

tôi nắm tay anh ta đứng dậy

"anh tấn công bất ngờ như vậy làm sao tôi biết được, tôi chưa từng thấy ai có năng lực đặc biệt cả, mà.. sao anh biết tôi có năng lực đặc biệt"?

anh ta nhìn tôi không nói gì chỉ cười mỉm và thu những dây gai lại, anh ta thở dài một hơi rồi nói sẽ kể cho tôi một câu chuyện .

Năm đó, quỷ nhân và tộc linh khiết đột nhiên xảy ra xung đột, quỷ nhân bất ngờ tấn công vào hoàng cung tàn sát tộc linh khiết thủ đoạn vô cùng tàn ác một bước xông thẳng vào khu nhà chính khiến nhà vua không kịp trở tay, thấy không thể cầm cự được nữa nhà vua Casillas dùng sức mạnh của mình điều khiển những tảng đá tạo thành những bức tường đá để ngăn chặn lũ quỷ tiếp tục xông vào.

Nhà vua Casillas cùng với hoàng hậu Crysis và công chúa Laura kéo theo những người hầu, kỵ sĩ trung

Thành chạy trốn khỏi hoàng cung.

Trong Khi mọi người chạy trốn thì công chúa Laura đã vô tình lạc vào một khu rừng, đấy là lúc công chúa Laura gặp người cô yêu nhất, người ấy là một chàng trai có mái tóc đen , đôi mắt to với nốt ruồi dưới đuôi mắt nhìn rất thu hút.

Nhưng cô nào biết người đó là hoàng tử Richard, là con trai của người đã hại gia đình cô, khi ra khỏi khu rừng anh đưa cho cô một chiếc vòng coi như quà định ước giữa hai người.

Dường như hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, qua con mắt nhìn thấu nội tâm của mình cô cũng hiểu được tấm lòng của anh .

Sau lần từ biệt ấy cô không còn gặp lại chàng trai nữa, cô và mọi người đến một đất nước xa xôi sinh sống , những cũng không ngừng cảnh giác về lũ quỷ, cô chán ghét cuộc sống lúc nào cũng trong trạng thái phòng vệ. bỗng một ngày chàng trai lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, vẫn như lúc đầu, vẫn là đôi mắt ấy, cô vội chạy lại ôm trầm lấy anh. sau một đêm mây mưa, hai người quyết định bỏ trốn khỏi đây, khi vua Casillas và hoàng hậu Crysis biết được tin thì sai người tìm tung tích của cô nhưng đã mấy tháng trôi qua vẫn không tìm thấy từng tích.

Nhà vua vẫn không bỏ cuộc tiếp tục cho người tìm kiếm, bên phía chúa quỷ hurdles cũng không ngừng tìm kiếm con trai của mình.

Bên phía Richard và Laura họ đã đến vùng đất antonia và sống rất hạnh phúc trong quãng thời gian này, họ bỏ qua giàu sang phú quý chỉ muốn sống như những người bình thường khác , họ sắp làm được điều đó và sắp chào đón người con đầu lòng.

Nhưng không hạnh phúc được bảo lâu thì lũ quỷ xuất hiện, giết sạch toàn bộ người trong thôn, theo quy định của quỷ nhân thì ai phản bội chúa quỷ thì đều phải chết kể cả người có cùng huyết thống với chúa quỷ.

Không lâu sau người linh khiết cũng đuổi tới, hai bên xông vào chém giết lẫn nhau .Hai người thấy thế lập tức chạy vào khu rừng để thoát thân , nhưng lũ quỷ không bỏ qua cho họ mà đuổi theo phía sau, thấy tình hình ngày càng phức tạp Richard dùng năng lực của mình để ngăn lũ quỷ đuổi theo, Laura đứng hình nhìn anh, bây giờ cô mới nhận ra anh là quỷ nhân, bởi vì khi ở cùng cô anh không bao giờ sử dụng năng lực.

Suất thời gian qua cô luôn kể với anh về suất thân của mình,Cô cứ tưởng anh chỉ là người bình thường nhưng cô không ngờ được anh là quỷ nhân mà cô hận nhất, chắc cũng vì anh biết cô hận quỷ nhân nên mới không giám nói ra sợ cô sẽ bỏ rơi mình.

Không được bao lâu hai người dừng lại trước vách núi cao không thấy đáy biết không thể thoát khỏi cái chết hai người nói với nhau những lời chưa thể nói, anh liên tục xin lỗi cô vì đã lừa dối cô suất bao năm qua, cô không hận anh và cũng không ghét anh, cô cũng tha thứ cho anh vì cô vẫn yêu anh , hai người biết thời gian không còn nhiều nên nói với nhau những lời yêu thương cuối cùng.

đúng lúc đó quỷ nhân xuất hiện , hắn không nhiều lời ngay lập tức vung chùy tới, tốc độ nhanh như chớp, thấy vậy Richard liền không màng đến nguy hiểm mà ôm lấy bảo vệ người mình yêu và đứa con sắp chào đời, ngày lập tức Richard chớp lấy thời cơ phản công anh sử dụng năng lực của mình lúc ẩn lúc hiện làm quỷ nhân không biết được đường đi của anh , đột nhiên anh bất ngờ xông thẳng vào tên quỷ nhân, một đòn làm hắn đau điếng ngã khụy, chộp lấy thời cơ này Laura phóng hành loạt những ám khí chứa độc từ trong thiết phiến ra hướng thẳng tới kết liễu tên quỷ nhân, chưa kịp hồi thần lại Richard

tiến về phía Laura với khuân mặt hoảng hốt, vì cô đang mang thai nên mới chỉ dùng một chút sức lực cô đã mệt đến mức không thể thở nổi.
 
Hoa Hồng Gai
chương 2


Biết không thể thoát khỏi cái chết, hai người để bảo vệ đứa con của mình chỉ có thể đưa ra quyết định táo bạo là dùng cấm thuật của tộc linh khiết để biến đứa trẻ thành một viên linh châu.

Hai người truyền hết năng lực thuần khiết vào viên linh châu và đưa nó đến một nơi xa xôi để tránh khỏi nguy hiểm.

Biết mình không thể sống sót, hai người quyết định tự sát.

Khi quỷ vương và đức vua tộc linh khiết đến nơi thì chỉ còn hai thi thể lạnh ngắt của con mình, không thể chấp nhận được sự thật này quỷ vương đã tuyên chiến và thề rằng sẽ khiến cho lục địa Etlanta phải sụp đổ.

Chính vì lời thề này mà quỷ nhân đã toàn lực tàn phá lục địa.

Sau 10 năm bị quỷ nhân xâm chiếm thế lực bị áp đảo , những quý tộc và những gia tộc hùng mạnh đã tìm đến một hành tinh khác để tránh rủi ro họ vứt bỏ người dân ở Etlanta một mình chống chọi với lũ quỷ.

Họ cho rằng những người thường dân không có địa vị, không có năng lực thì không có quyền thoát khỏi lục địa này.

Nhưng một số người lại không cho là như thế, nên họ đã dùng năng lực của mình để cứu những người có thể cứu thoát khỏi đây, và họ cùng nhau lập nên một tổ chức có tên là peace nhằm chống lại những thế lực đen tối.

Và tổ chức peace

Vẫn đang tồn tại đến ngày nay."

Tôi chăm chú nghe câu chuyện nên không để ý thời gian đã trôi qua rất lâu , chuông báo thức gieo lên không ngừng, tôi hồi thần lại tắt chuông báo thức đi rồi hỏi người đứng trước mặt.

" Vậy còn viên linh châu thì sao"?

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt rụi xuống, giường như mí mắt không thể nhấc lên được nữa, anh ta cất tiếng

" Nếu muốn biết viên linh châu như thế nào thì 7:30 đến quán ăn này, tôi ở đó đợi cậu".

Nói xong anh ta đưa tôi danh thiếp của quán ăn và nhảy trực tiếp từ trên tầng thượng xuống , tôi hoảng hốt nhìn theo sau nhưng anh ta đã biến mất dường như anh ta chưa từng suất hiện.

Tôi nhìn tấm danh thiếp anh ta đưa trầm ngâm hồi lâu, chuông điện thoại lại gieo làm tôi giật mình, tôi cầm điện thoại lên nhìn tôi đoán chắc chắn rằng nó không phải chuông báo thức như vừa nãy.

Tôi bắt máy nghe chưa kịp đưa lên tai tôi đã nghe thoáng qua từ bên đầu dây bên kia là tiếng chửi rủa quát mắng của một người phụ nữ.

"Trần thanh hạ , mày có biết mấy giờ rồi không?

Bây giờ mày kiếm ra tiền rồi nên không thèm về cái nhà này nữa rồi đúng không".

" Nếu không muốn về thì đừng có về, trong cái nhà này chẳng ai ưa nổi cái loại như mày.

Chỉ làm bẩn mắt người ta"

Tôi chưa kịp trả lời đầu dây bên kia đã không còn tiếng nói nữa, tôi thở dài một hơi, tuy có hơi hụt hẫng nhưng như thế đã là gì.

Điều này không là gì cả so với những việc mà họ đối xử với tôi trong suốt thời gian qua.

Tôi tên là Trần thanh hạ là một đứa trẻ không cha không mẹ, được gia đình họ nhận nuôi khi tôi 5 tuổi, lúc đó gia đình họ không có con nên đã quyết định nhận nuôi tôi , tôi cứ tưởng khi được nhận nuôi thì cuộc sống của tôi sẽ trở nên tốt hơn nhưng không .Đó mới chỉ là khởi đầu, lúc bắt đầu sống với họ, cuộc sống chỉ có ba người, khoảng thời gian ấy mọi thứ giường như rất tốt đẹp cho đến khi mẹ tôi sinh ra một đứa trẻ , khi đứa trẻ ấy được sinh ra mọi thứ thuộc về tôi, mọi điều tuyệt vời mà trước kia họ dành cho tôi bây giờ đã không còn.họ không quan tâm tới tôi nữa họ chỉ quan tâm đến đứa trẻ ấy thậm chí còn đánh đập tôi mỗi khi tôi làm em trai khóc.

Thằng bé càng lớn thì tôi càng bị cho ra rìa và họ đánh đập tôi nhiều hơn, họ cho tôi ở căn phòng gác mái chật hẹp.

Nhưng không chỉ ở nhà mà ngay cả trên trường tôi cũng bị bạn bè cô lập, mỗi khi về trên người tôi đều chi chít vết thương và dần dần tôi cũng quen với điều đó.

Một hôm nọ, không biết từ lúc nào mà khi tôi ngủ dậy tôi đã thấy mình lơ lửng trên không, vừa mở mắt hình ảnh mái nhà hiện rõ làm tôi giật mình ngã từ trên trần nhà xuống, cú ngã đau điếng làm tôi tỉnh cả ngủ .

Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện ra năng lực của mình, lúc đầu tôi không thể kiểm soát được năng lực này nhưng càng ngày cơ thể tôi dần xuất hiện những năng lực khác với giác quan nhạy bén và thân hình nhỏ con trở nên linh hoạt.

Điều này càng khiến tôi tự ti hơn, tôi lúc đó chỉ có thể không ngừng che giấu năng lực, tôi lo sợ rằng mọi người sẽ biết được chuyện này.

Chuyện này tôi đã giấu được mười mấy năm, nhưng người vừa rồi đã phát hiện ra nó chỉ bằng ánh nhìn tôi tò mò không biết anh ta sẽ làm gì tôi vào ngày mai .

Sáng hôm sau tôi đến chỗ hẹn,đứng đợi một lúc cũng thấy anh ta xuất hiện.

" Vào trong đi ..."

Khi bước vào đập vào mắt tôi là khung cảnh một quán ăn, ngăn nắp gọn gàng, quán cũng không mấy rộng chỉ có 10 bàn ăn, nhân viên cũng chỉ có 3 người anh ta đi một mạch vào phòng bếp rồi mở một cánh cửa.

" Vào đi."

Vừa vào trong tôi liền ngây người , không ngờ một quán ăn nhỏ lại có một căn phòng rộng như vậy, lại còn ở dưới lòng đất.

Bên trong chứa những vũ khí, súng , còn có cả một sàn đấu những thứ này tôi chỉ nhìn thấy trong phim, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy , những người ở đây cũng rất kì lạ tôi cảm thấy họ không giống với người bình thường, khi tôi bước vào không một ai để ý.

Tôi và anh ta đi qua đám người lại vào một căn phòng.

Căn phòng này có lẽ là phòng của người đứng đầu ở đây.

Anh ta đột nhiên nói

" Con đã dẫn người tới "

Người trong phòng ngồi trên chiếc ghế xoay, là một ông lão, ông ấy tiến lại gần tôi nói.

" Là người này ư,.... hừm.. không tệ."

" Mau ra ngoài đi".

Anh ta quay sang nói với tôi.

" Tôi sẽ giới thiệu lại một lần nữa tôi là Triệu Niên Đại, sau này cứ gọi tôi là anh đại .

Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi làm quen với mọi người ở đây ".

Tôi: " Mọi người ở đây sao" .

Triệu Niên Đại: " phải, những người vừa nãy ở ngoài kia đều là người ở đây".
 
Hoa Hồng Gai
Chương 3


Trong thâm tâm tôi lúc này rất phức tạp, do tôi đang lo lắng hay tôi đang lo sợ vì không biết điều gì sẽ xảy ra với tôi khi ở đây.

Tôi vốn dĩ là một người khá ít nói không thích nói chuyện, là do tôi thường bị đánh đập dẫn đến tính cách của tôi có chút lập dị hay từ khi sinh ra tôi đã thế .

Mải suy nghĩ thì chúng tôi đã đến nơi tập trung , tôi quan sát xung quanh chỗ này ở dưới lòng đất nên mọi thứ có chút chật chội, nhưng mọi người giường như đã quen với điều này.

Mọi người ngồi tụm lại theo từng nhóm, anh Đại dẫn tôi lên bục giới thiệu .khi tiếng nói cất lên mọi người trở nên im lặng không một tiếng động, bầu không khí này làm tôi càng lo lắng hơn.

" Mọi người chú ý, hôm nay tổ chức của chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới"

Anh đại chỉ tay về phía tôi, tất cả ánh nhìn đều hướng vào tôi, tôi chợt nhận ra ý anh ta là muốn tôi giới thiệu bản thân, tôi liền bước lên bục.

" Chào mọi người.. tôi tên Trần Thanh Hạ ...mong mọi người giúp đỡ "

Khi tôi nói xong cái sự tĩnh lặng vừa nãy không một chút thay đổi... và rồi từng tiếng hò reo vang lên, mọi người đều vỗ tay chào đón tôi.

Và thế là tôi đã chở thành một thành viên trong tổ chức này.

nhưng tôi có cảm giác luôn có ánh mắt sắc lạnh nào đó cứ nhìn tôi khiến tôi sởn gai ốc.

Tôi chợt nhận ra phía trong góc tối không xa kia có một người đàn ông luôn nhìn chằm chằm vào tôi, là do ánh mắt anh ta nhìn nên tôi mới cảm thấy lo lắng hay do điều gì khác ?.

Triệu Niên Đại: " được rồi, xuống đây đi theo tôi".

Dừng lại suy nghĩ ở đây, tôi theo anh Đại ra ngoài tôi tò mò không biết người vừa nãy là ai nên tôi đã hỏi anh Đại.

" Người vừa nãy là ai thế ạ "

Anh Đại vừa đi vừa nói.

" Ai cơ..?"

Tôi nói tiếp.

" Người vừa nãy ở ...

đằng kia.."

Vừa nói vừa quay sang chỉ vào phía góc tối vừa nãy, nhưng người đó đã đi từ lúc nào không hay.

Anh Đại quay sang hỏi:

" Đâu cơ.?

O⁠_⁠o Tôi nói: "à.. không ạ , chắc em nhìn nhầm "

Gì vậy?

Vừa nãy còn ở đó mà.Anh Đại nhìn tôi cười rồi nói:

" Không sao đâu đừng lo lắng, mọi người ở đây đều rất tốt bụng họ không làm hại nhóc đâu "

Tôi nhìn anh ấy rồi nói: " Vâng"

Chúng tôi tiếp tục đi , một lúc sau hai chúng tôi ra khỏi tầng hầm anh Đại liền nói:

" Đợi tôi một chút, tôi đi lấy xe "

"Chúng ta đi đâu ạ"?

Tôi nói

Anh Đại : " Đến chỗ nhóc sẽ làm việc .

"Tôi ngơ ngác nói : " sao ạ ?

Không phải em sẽ làm việc ở đây ạ"?Anh Đại đứng lại cười lớn:

" Hahaha..hahah .. tôi bảo cậu sẽ làm ở đây hồi nào , hửmm.

Đó là do cậu nghĩ vậy thôi, "Tôi đứng hình vài dây khi nghe anh ấy nói vậy, tôi tưởng mình sẽ làm việc ở quán ăn này, với tôi việc làm ở đây cũng đủ khiến tôi có ơn với anh Đại rất nhiều.

Tôi sẽ không làm việc ở đây mà sẽ làm ở một chỗ khác ư?

Như vậy càng khiến tôi lo sợ hơn, cảm giác này cứ như bị bỏ rơi vậy.

Anh Đại : " Này....

Này, nghĩ gì thế lên xe đi"

Từ lúc nào mà anh ấy đã lấy xe đến đây rồi vậy?

Ở gần đây không có bãi đỗ xe nào mà?

Tôi vội vàng bước vào xe.

Xuất chặng đường chúng tôi không nói gì, bầu không khí này làm tôi bối rối.

Tôi không biết anh ấy sẽ đưa tôi đến đâu.Tôi hỏi anh ấy:" tôi sẽ làm việc ở đâu ạ "?

Anh ấy thì chăm chú lái xe , một hồi lâu mới đáp lại lời tôi nói "Cậu sẽ làm ở khu dinh thự của nhà họ Lưu "

Tôi bất ngờ nói:" Dinh thự nhà họ Lưu?

"

Anh Đại nói: " Đúng vậy...

Cậu sẽ làm việc ở đó, ở đó đang thiếu người nên cậu sẽ làm bên đó một thời gian."

" Đến nơi rồi, xuống xe nào".

Vừa mới xuống xe , trước mắt tôi là hai hàng người hai bên cúi đầu, trong giữa là một người trông có vẻ đã cao tuổi ông ấy tiến tới nói.

" Chào hai vị, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là tiêu thẩm, là quản gia của dinh thự này "

Anh Đại thấy thế liền cất tiếng:

"Chào ông, tôi là triệu niên đại, còn đây là người thiếu gia các người bảo tôi đưa đến, chúng tôi có thể vào trong chứ?"

Tôi nghe vậy liền khom người cúi đầu chào người quản gia

Quản gia:" A..thì ra là cậu Triệu, mời hai vị theo tôi vào trong."

Chúng tôi đi theo quản gia tiến vào phía trong dinh thự.

Vừa bước vào trong, đập vào mắt tôi là khu vực đại sảnh vô cùng rộng, trang trí cũng rất đẹp mắt, tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể bước vào căn dinh thự to lớn này, ông quản gia dẫn chúng tôi tới phòng chờ giành cho khách.

Và có những người giúp việc mang nước cho chúng tôi trong lúc ông quản gia đi thông báo cho chủ nhân của ngôi nhà này, tôi chỉ có thể tự cảm thán trong lòng mình rằng căn nhà này rất đẹp.

Đột nhiên anh Đại hỏi tôi

" Cậu có sử dụng được năng lực không?"

Tôi khá bất ngờ vì câu hỏi này của anh ấy, cầm trong tay chén trà suy nghĩ nói

" Có.

Nhưng tôi không hay sử dụng chúng"

_" tại sao?

Không kiểm soát được hay vì điều gì khác?"

"Không phải, chỉ vì tôi không muốn bản thân mình giống như kẻ lập dị thôi"

Đúng vậy tôi không muốn là kẻ lập dị trong mắt người khác, việc bản thân tôi có siêu năng lực không một ai biết cả.

Nhưng tôi sợ một ngày nào đó mọi người sẽ biết bí mật này của tôi."

Ai đã dạy cậu cách kiểm soát năng lực vậy"?".....

Không ai cả,tôi tự kiểm soát chúng "*Vẻ mặt anh ấy bây giờ có vẻ bất ngờ nhỉ .

_" Ồ! ,Có vẻ tôi đã đánh giá thấp cậu rồi nhỉ 。⁠◕⁠‿⁠◕⁠。"

_ " Cậu sử dụng được năng lực gì rồi, không có người dạy nên chắc sẽ mất sức lắm ha " " Tôi cũng không biết nói sao nữa...."

Vừa nói xong tôi liền chỉ tay về phía chiếc chén để trên bàn điều khiển nó lên xuống, ra xa rồi lại gần phía anh Đại, anh ấy mở tròn mắt nhìn tôi._" Gì đây?

Thật đấy à.."

" V..vâng, tôi còn có thể bay và sử dụng võ thuật nữa"Triệu Niên Đại đột nhiên đứng bật dậy_ " gì cơ?

T..tất..tất cả đều là do cậu tự học á?"

" V..vâng "

* Hmm, sao lại bất ngờ thể chứ cũng chỉ là năng lực mà mình tự học thôi mà.
 
Hoa Hồng Gai
Chương 4


khi chúng tôi đang nói về năng lực của tôi thì cánh cửa bỗng được mở ra, Ông quản gia bước vào.

" Xin lỗi, vì đã để hai vị chờ lâu.

Vì Cậu chủ đang có một cuộc họp nên không thể tiếp hai vị được.

Nên tôi sẽ là người phân công công việc cho cậu ấy, mời hai vị theo tôi" * Chúng tôi lại đi theo ông quản gia đi đến chỗ tôi sẽ làm việc, tôi không biết mình sẽ làm ở một nơi như thế nào.

Chúng tôi đi đến phía sân sau của căn dinh thự, thứ hiện trước mắt tôi khi đến sân sau là một vườn hoa rất rộng giống như cả một bầu trời hoa vậy, không những có hoa mà còn có rất nhiều loại cây ăn quả.

Chưa cần bước vào từ bên ngoài tôi đã ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt của các loài hoa và hương thơm của quả chín phả vào trong gió rồi theo gió bay khắp không gian dường như đang muốn báo hiệu mùa thu đang dần tới.

Trong khu vườn này mỗi một loại hoa sẽ được phân chia và trồng ở một chỗ khác nhau tạo nên một khung cảnh rất thơ mộng và lãng mạn.

Nhưng điều tôi chú ý là ở một góc không xa là hẳn một dãy hoa hồng.

Tôi là một người rất thích hoa đặc biệt là hoa hồng, hoa hồng là loài hoa đại diện cho tình yêu, vì tôi từ lâu đã luôn khao khát có được tình yêu , một tình yêu đơn thuần thôi cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc rồi. trong cái nhìn của tôi mọi người luôn tìm cách né tránh tôi, cứ như tôi sẽ mang lại điều xui xẻo cho họ vậy nhưng như vậy cũng chẳng thể làm gì được vì tôi đang tồn tại trên thế giới này, và những điều tốt đẹp đang dần đến với tôi. _" Từ bây giờ trở đi, cậu sẽ làm việc ở đây, vườn sau của dinh thự, công việc của cậu sẽ là chăm sóc hoa và quét dọn khu vườn này.

Vì ở đây chỉ có ba người làm nên công việc sẽ bận rộn." _" Khi làm việc ở đây cậu sẽ được bao ăn ở toàn diện về sinh hoạt cũng như việc ăn uống " " Vậy cháu sẽ phải ở lại đây ạ?" _" ....đúng vậy, tòa nhà phía kia là nơi ở cho người làm, cậu sẽ ở phòng 306.

Đây là chìa khóa, hãy giữ cho cẩn thận "_" Ngày mai cậu mang hành lý tới đây và sẽ có người nói chi tiết về công việc hơn cho cậu , vậy tôi xin phép.."

" Vâng.. cháu cảm ơn ạ " - "Vậy chúng ta về thôi "- " ...ừm ".

Sau khi chúng tôi về tới quán ăn tôi đã bất giác hỏi anh Đại một câu hỏi" Tại sao anh lại giúp tôi vậy" Không biết vì sao, khi tôi hỏi câu hỏi này tôi lại cảm thấy bồn chồn lo lắng về câu trả lời của anh ấy" ..... vì tôi thấy cậu rất giống tôi, mà cũng có một phần vì tôi muốn giúp cậu.. thế thôi" * Sau khi nghe câu trả lời của anh ấy tôi dường như đã nhận ra rằng anh ấy chắc hẳn cũng giống như tôi, không có một gia đình hạnh phúc thông qua câu trả lời ngập ngừng ấy, anh ấy giúp tôi chắc cũng là vì đồng cảm.

Đây là cảm giác gì vậy?

Tự dưng cảm thấy an tâm ghê .- " Về đi tối rồi đấy, ngày mai nhớ đến chỗ làm nhé"-" Vậy em về ạ, chào anh ạ " *'Chưa gì trời đã tối thế này rồi à ....haizzz '*

Tôi lặng lẽ đi về giữa trời đêm tối, một mình đi trên con đường vắng làm tôi có chút sợ, đột nhiên tôi có một ý tưởng táo bạo, tôi nhìn xung quanh, không có ai tôi liền chạy nhanh về phía trước rồi bật nhảy lên, cú nhảy khiến tôi lơ lửng trong không trung tự do bay lượn khắp bầu trời, nhìn bầu trời đầy sao trước mắt tôi thấy như được tự do, cứ như chỉ có một mình tôi tồn tại trên thế giới này vậy.

Tôi bay lên ngày càng cao rồi dừng lại một chỗ nhất định, nhìn từ trên cao xuống cảnh tượng trước mắt thật đẹp những dải ánh sáng như bao chùm tất cả tôi cứ bay, cứ bay dần thấp rồi cuối cùng đi bộ một đoạn để về nhà vì không muốn mọi người biết được.

Khi về đến căn nhà ấy tôi lại lưỡng lự nhưng đứng một hồi thì tôi cũng có đủ can đảm để mở cánh cửa ấy, hình như mọi người đang ở nhà bếp, để không phát ra tiếng động tôi nhẹ nhàng bước vào nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của mẹ-" Trần Thanh Hạ, mày đi đâu giờ mới vác mặt về?

"- " Con...đi tìm việc ạ"-"ha cái loại thì tìm việc cái gì?

Người thì gầy gò như thằng nghiện thì làm được cái gì nên hồn."

Tôi nghiến răng, cúi đầu xuống cố gắng để nước mắt không rơi, tôi biết mẹ không muốn tôi tìm được việc làm vì em trai tôi mới tốt nghiệp đại học bà ấy muốn để đứa con trai ruột của mình có thể làm việc ở một công ty tốt nên bà ấy đã năm lần bảy lượt đến công ty trước mà tôi từng làm gây rối khiến tôi bị đuổi việc, bà ấy nói tôi nên đi làm công nhân cho nhà bà lý ở cuối dãy tòa nhà."

Con đã tìm được việc rồi ạ, từ mai con sẽ dọn đến đó ở " -"Tao đã bảo mày là làm công nhân cho nhà bà lý thì mày không làm, giờ mày còn muốn đi ở chỗ khác nữa cơ à."

-" đúng rồi đó anh à, hôm nay em đã xin được việc ở công ty Lưu thị rồi nên anh không cần đi làm công ty nữa đâu ha, với học vấn chưa tốt nghiệp cấp 3 như anh thì không làm ở công ty được đâu" " Con đã quyết rồi, mai con sẽ dọn đi"-" mày nói cái gì hả cái thằng mất dạy, bọn tao bỏ tiền mua mày về mà bây giờ trong lúc gia đình đang gặp khó khăn thì mày là dọn đi à, thằng mất dạy tao sẽ cho mày chết" Nói rồi ông ấy cầm lấy cây chổi trong góc nhà tiến tới đập liên hồi vào người tôi,...tôi không né cũng chẳng tránh cứ để ông ấy đập vì đây là lần cuối tôi nhẫn nhịn trước họ coi như trả ơn vì họ đã nhận nuôi tôi, Nhưng cái ơn này thà tôi không có còn hơn.

Tôi ngã khụy xuống ánh mắt mơ hồ từ từ nhắm lại, tôi đang ngất đi nhưng những đòn đánh vẫn tiếp tục dáng xuống.

' loáng thoáng nghe được:-" thôi đi ông à đánh nữa là nó chết thật đấy"

-" đáng lẽ từ đầu chúng ta không nên nhận nuôi nó, chết đi cũng đáng, đúng là vong ơn bội nghĩa ".
 
Back
Top Bottom