Đam Mỹ Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên

Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 40


Mưa lớn kèm sấm sét.

Tôi ôm Tuyết Chi núp dưới một mái nhà tranh dột nước.

Tuyết Chi an nhiên nhắm mắt, thân thể sạch sẽ ấm áp, còn tôi thì hoàn toàn trở thành một con chuột lột.

Tuyết Chi càng ngày càng xinh đẹp, nhưng lúc này nhìn mặt con bé tôi lại cảm thấy khó chịu cực kỳ. Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng càng ngày càng giống cha của con bé.

Con bé thế mà lại là con gái của tôi…

Con gái của tôi và Trọng Liên.

Chỉ cần nghĩ đến đấy, trái tim sẽ đập cuồng loạn.

Nếu như tôi và hắn yêu nhau, tôi nhất định sẽ nhào đến hôn hắn ngấu nghiến, nói với hắn rằng tôi vui biết nhường nào.

Chỉ là tự tin thì tự tin, nhưng tôi vẫn tự biết thân biết phận.

Không có khí phách phong độ của Vũ Văn công tử, không có dung mạo khuynh thành của Ban Tư Tư.

Không nên oán trách ai cả, hắn không thể nào động lòng với tôi được.

Tôi ôm chặt thân thể Tuyết Chi, đầu chắn trước mặt con bé, nước mưa nhỏ giọt từ trên nóc nhà dột, cái đầu vốn đã ướt sũng của tôi lại bị dội nước thêm lần nữa.

Tôi quả thực không dám nghĩ đến ngày đó.

Rời khỏi thế gian này, rời xa Tuyết Chi, rời xa Liên.

Đó không phải tạm biệt, không ngày gặp lại.

Đường núi không một bóng người. Cuồng phong cuốn mưa nặng hạt, thế như dời non lấp bể gột rửa cái nóng oi ả.

Trời mù mịt, không biết lúc nào sẽ lại trời quang mây tạnh.

Mũi ngưa ngứa, hắt hơi một cái thật mạnh.

“Chi Nhi, tuy cứ thích học vẹt, lại thích ăn h**p Nhị phụ thân của con là ta, nhưng mà…” Vỗ về thân thể mềm mại của con bé, “Nhị phụ thân thật muốn nhìn thấy con trưởng thành…”

Nhị phụ thân thật sự rất muốn lưu lại nơi đây, nhìn con khôn lớn.

Nhìn con, chầm chậm khôn lớn.

Cách không xa, có một hồ sen nhỏ.

Ráng hồng nhuộm thắm ngàn sen, dập dìu trong gió như là đang say.

Ả phù dung, yếm đỏ cùng váy biếc, hương ngát thoảng quanh đây, ngậm sương rũ như ngủ.

Tôi ôm chặt Tuyết Chi, nhìn những bông sen ngàn cánh tầng tầng lớp lớp, kềm không được mà cười khẽ, quả thực người tựa hoa.

Sờ sờ hông mình, lấy ra một phiến hổ phách lạnh lẽo trong vắt.

Mặc dù dưới ánh sáng mờ mờ này, hổ phách vẫn lóe lên ánh nâu nhạt bóng loáng.

Nhất thời, tôi tựa như nhớ lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Lâm Hiên Phượng.

Hình như là trước cửa Phích Lịch Đường.

Sau lưng một gốc cây khô, mấy phiến lá vàng trên ngọn cây lay động theo gió.

Tôi vội vàng tránh khỏi vòng tay của Lâm Hiên Phượng, cười khan nói, “Ha, ha, hôm nay tâm tình của sư phụ cũng rất tốt, ra ngoài chơi đấy à.”

Thất Sát Đao ngoài cười nhưng trong không cười, “Hôm nay gọi ta là sư phụ rồi à, có mánh khóe gì ư.”

Nụ cười của tôi sắp sửa không giữ được nữa, “Hôm nay trông sư phụ thần sắc sảng khoái, gọi tiếng sư phụ, tinh thần càng phấn chấn hơn.”

Ánh nhìn của Thất Sát Đao dời đến người Lâm Hiên Phượng, “Ngày mai ngươi đi.”

Mặt của Lâm Hiên Phượng lập tức biến sắc.

Y chưa từng cãi lại mệnh lệnh của ba vị sư phụ, đây là lần đầu tiên.

Giản đơn một chữ, “Không.”

Trong mắt Thất Sát Đao lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ băng lạnh, “Ngươi không đi?”

Lâm Hiên Phượng lại lần nữa kiên định mà rằng, “Không đi.”

Gió thu như lưỡi dao bén, gió nổi lá rụng cành côi.

Thất Sát Đao giơ thanh trường thương trong tay lão lên, đầu thương chậm rãi chĩa về phía tôi.

“Ngươi không đi, được. Nó chết.”

Bình thường tôi chưa từng để mình phải chịu thiệt, nhưng lần này không thế.

Đầu óc hồ đồ, thế mà lại dám đi chống lại Thất Sát Đao, “Tại sao kêu huynh ấy đi? Bởi vì huynh ấy là hoàng tử? Bởi vì các người không muốn bị huynh ấy liên lụy phiền phức? Các người làm như thế thật quá mất nhân tính!”

Thất Sát Đao âm trầm nhìn tôi, trong mắt vụt qua một tia nguy hiểm.

Đầu thương như liệt hỏa, nhanh như điện đâm về phía tôi, những nơi quét qua, ngay cả không khí dường như cũng cháy hừng hực.

__ Sí Hỏa Thương ba mươi sáu thức!

Tôi hoảng sợ lùi sau một bước, đụng phải gốc cây lớn phía sau lưng.

Đầu thương tựa hồ khạc ra lửa, đang đánh vào mặt tôi!

Tôi ôm lấy đầu mình, lập tức ngồi thụp xuống.

Bỗng nhiên, một vệt máu lóe lên!

Tà dương kỳ ảnh, lá phong ngợp trời thu, xoay tròn bay lượn, lác đác như tàn điệp.

Một thân thể ấm áp nhào lên người tôi.

Lưng tôi va mạnh vào thân cây, cơn đau gần như xé rách cả cơ thể, dịch thể nóng hổi trào ra, thứ màu đỏ thẫm nhuộm dần lên xiêm y của tôi.

Nhưng không phải máu của tôi.

Cúi đầu xuống, Lâm Hiên Phượng ngã vào lòng tôi, nhìn tôi chăm chú với ánh mắt yếu ớt nhưng thâm tình.

Thoi thóp.

Kinh ngạc nhìn phía trước, một hồi sau cũng chưa nói thành lời.

Hồi sau, hồi sau.

Y chậm rãi khép mắt lại.

“Hiên Phượng ca –!!”

Tiếng thét thê lương phá thủng trời cao, tôi siết chặt lấy thân thể của y, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Giây phút đó tôi đã không cách nào suy nghĩ được bất cứ thứ gì.

Chỉ biết rằng, thế giới trong nháy mắt đã sụp đổ.

Rốt cục cũng biết khởi nguồn của động lực kia, khi nhìn thấy Chu Sa huơ đao giết Lâm Hiên Phượng, tôi đã chẳng chút do dự nhào đến đỡ đao thay y.

Chuyện thế này, Lâm Hiên Phượng cũng đã từng làm.

Tôi không phải Lâm Vũ Hoàng, thế nhưng ký ức này không chỉ khắc tạc trong lòng Lâm Vũ Hoàng.

Mà dung nhập vào thân thể của tôi, máu thịt của tôi.

Từ đó về sau, Thất Sát Đao không hề hỏi về chuyện của chúng tôi nữa.

Mạng của Lâm Hiên Phượng dĩ nhiên giữ được, nhưng thân thể của y từ đó về sau đã sụp vỡ, không thể nào luyện võ lại được.

Không biết đã bao lần lòng đau như cắt ôm lấy y, nói với y rằng, Hiên Phượng ca, sau này ta sẽ bảo vệ huynh.

Lâm Hiên Phượng chỉ cười, luôn luôn thế, cười chua xót.

Cuối xuân năm thứ hai, một người lạ mặt đến thôn Loạn Táng.

Ở miết trong khách đ**m, cũng chẳng đi ra ngoài.

Vốn không lưu tâm đến chuyện này, nhưng tôi gặp y xong, trái tim như hẫng nhịp.

Ngày hôm đó y đứng bên ngoài khách đ**m, xiêm y mộc mạc, phong tư phi phàm.

Một nam tử khoảng ba mươi, mi thanh mục tú, hai mắt sáng ngời hữu thần, sống mũi cao thẳng, quả thực là một mỹ nam tử.

Chỉ là vừa liếc nhìn, liền cảm thấy y và tôi có ràng buộc rất sâu.

Muốn qua hỏi y mấy câu, nhưng cứ luôn chẳng hiểu tại sao mà chùn bước.

Sau này qua quá trình nghe ngóng, mới biết y là phó bang chủ của Thái Liên Đỉnh.

Một lần y gọi tôi lại, hỏi tôi tên gì, tôi nói: Vũ Hoàng.

Ánh mắt của y chợt trở nên vô cùng hiền từ, “Ta là Lâm Lập Đường.” [1]

***

Khi tôi còn là một đứa bé bị vứt bỏ ở cửa thôn Loạn Táng, trên người có một tấm danh bài.

Cho nên từ khi sinh ra tôi đã có tên họ.

Khi người đàn ông này nói y cũng họ Lâm, trái tim tôi gần như ngừng đập.

“Ông là thân thích của tôi?”

Người đàn ông đó gật đầu, nhưng trong mắt lại chẳng chút vui sướng khi nhận thân, “Mấy năm nay con cực khổ rồi, ta đến đưa con đi.”

Không giống những gì tôi nghĩ, hoàn toàn không giống.

Từ nhỏ đã luôn tưởng tưởng đến cái ngày gặp lại người thân.

Có thể phụ thân tôi không anh tuấn bằng y, không khí độ như y, nhưng nhất định phải khiến tôi vừa nghe ông nói chuyện tôi liền muốn về nhà.

Mà lúc này nhìn y, tôi chỉ cảm thấy xa lạ, chẳng hề có một chút cảm giác ấm áp.

Bấy nhiêu năm nay chẳng hề chăm sóc tôi, đợi tôi khôn lớn mới nhớ ra có đứa con trai này.

Tôi nhếch miệng cười, “Lâm thúc thúc, ông phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái như thế, sao có thể có quan hệ với một tên côn đồ đầu đường xó chợ như ta chứ, nếu con trai của ông lớn lên tại một chốn như thế này, e rằng đã sớm bị sói hoang tha mất rồi.”

Nói xong xoay người đi vào Phích Lịch Đường.

Đúng lúc này, một ánh chớp lam nhạt nhoáng qua –

Tôi vô thức nhìn về phía ánh chớp, đó là một nữ nhân.

Nàng ta nhẹ nhàng đáp xuống cạnh bên Lâm phó bang chủ, mỗi hành động cử chỉ đều bộc lộ khí chất cao qúy tao nhã, đôi mắt hồ ly tuyệt đẹp lại khiến nàng ta trông yêu mị dị thường.

Đời này tôi chưa từng gặp qua người đàn bà nào đẹp như thế, nhất thời nhìn đến ngây dại.

Nàng ta nhướng đôi mày cong cong lên, khẽ khàng du dương cất giọng, “Phó bang chủ, con trai của ngài thật chẳng dễ nhận đâu.”

Đầu của Lâm phó bang chủ rũ xuống.

Nàng ta đi về phía tôi, đôi mắt hẹp dài chậm rãi quét qua mặt tôi, “Hóa ra ngươi chính là Lâm Vũ Hoàng. Không tệ, không tệ. Tướng mạo rất khôi ngô, cha ngươi cũng chẳng đẹp bằng ngươi.”

Tuy tôi thích mỹ nữ, nhưng rất ghét loại phụ nữ khoe khoang lẳng lơ.

Cảm giác ghét bỏ không cách kiểm soát bộc lộ ra mặt.

Nàng ta cười ngả ngớn, “Ôi chao, biểu cảm gì thế này. Tiểu ca ca, nếu không thì, bỏ người cha vô dụng của ngươi theo ta đi, ta nuôi ngươi. Nhà ta còn có năm vị ca ca nữa, ngươi làm người thứ sáu, thế nào hả?”

Cười tuy rằng ph*ng đ*ng, nhưng lại đẹp đến khiến người ta chẳng thể thu hồi ánh mắt.

Bàn tay lạnh như băng của nàng ta chầm chậm v**t v* gương mặt tôi, tôi vô ý thức lùi sau một bước.

Kết quả đụng vào ngực một người.

Quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt có chút tiều tụy của Lâm Hiên Phượng.

Lâm Hiên Phượng nhìn chúng tôi một cái, nói với cái giọng yếu ớt, “Hoàng đệ, có người đến à?”

Thân mình mảnh khảnh trông gầy yếu khác thường, trái tim tôi thắt lại, “Hai người này tìm sai cửa, chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi.”

Cửa chưa đóng, người phụ nữ đó lại đột nhiên bước đến trước mặt chúng tôi.

Nàng ta chăm chú nhìn Lâm Hiên Phượng chẳng nhúc nhích, vẫn cái đức hạnh phóng túng đấy, cảm giác lại thật khác biệt.

Lâm Hiên Phượng nói năng vô cùng lễ phép, “Xin hỏi cô có chuyện gì.”

Nàng ta cứ mãi miết nhìn chằm chặp vào đôi mắt y, lẩm bẩm nói, “Ngươi… có một đôi mắt rất đẹp.”

Mặt Lâm Hiên Phượng thoắt cái đỏ lựng, thẹn thùng cười nói, “Đa tạ quá khen.”

Tôi vốn tưởng người phụ nữ này sẽ nói những lời y chang với Lâm Hiên Phượng, nhưng nàng ta chỉ xoay đầu qua cười quyến rũ với y rồi rời khỏi.

Lại qua mấy ngày.

Nhà nhỏ trong rừng trúc Phượng Hoàng.

Gió xuân ấm áp, măng non thấm hương.

Nắng trong phủ rừng trúc.

Tôi ngồi bên bàn, uống một ngụm rượu Hoa Quế giành được từ bên Súp Lơ Nhỏ, suýt chút thì nhổ ra.

Lâm Hiên Phượng nằm trên giường giả vờ ngủ say.

Suối tóc dài xõa bên gối thơm, tựa dòng nước chảy, đẹp đến khiến người ta muốn giày vò một phen.

Tôi đặt bầu rượu lên bàn, ngồi xuống bên cạnh y.

Lông mi của y khẽ chớp, mở mắt ra, nhưng bởi vì ánh dương chói mắt mà lại nhắm lại.

Tôi liền nhảy lên giường, đè lên người y, vừa khéo chặn được ánh mặt trời.

Lâm Hiên Phượng mở nửa con mắt, nhìn tôi với ánh mắt ngái ngủ, “Hoàng đệ, phải về rồi à?”

Tôi luồn tay vào y phục của y, mò tới lưng của y, “Để ta nhìn lưng huynh một chút, được không?”

Lâm Hiên Phượng xoay đầu qua chỗ khác, nhắm mắt vờ ngủ, “Lưng có gì hay mà nhìn.”

Tôi nhảy xuống khỏi người y, túm lấy y lắc lắc, “Để ta nhìn, để ta nhìn đi.”

Y thở dài một hơi, ngồi dậy, cởi xiêm y của mình ra.

Dưới ánh dương ám áp, Lâm Hiên Phượng trút bỏ sống áo, da dẻ trơn nhẵn như ngọc, mịm màng vô cùng.

Thế nhưng sau lưng lại nổi lên một vết sẹo thật dài.

Tôi khẽ vuốt vết thương của y, lòng bức bối đến khó chịu.

Lâm Hiên Phượng nghiêng nửa đầu, mỉm cười nói, “Không sao cả, bây giờ đã không đau nữa.”

Tôi lập tức ôm lấy bờ vai thon gầy của y, áp sát vào người y.

“Hiên Phượng ca.”

“Ừm?”

“Cho ta hôn một cái.”

Lâm Hiên Phượng cười có chút ngượng ngùng, nhắm mắt lại xoay mặt qua.

Tôi đưa mặt lại gần, khẽ chạm lên môi y.

Cái hôn này, hô hấp nhất thời liền rối loạn.

Một khắc liền đẩy y ngã xuống giường, hai người ôm siết nhau hôn đắm đuối.

Chính vào lúc này, cửa chợt “rầm” một tiếng bị đẩy ra!

Tôi và Lâm Hiên Phượng hai người hoảng hốt ngồi dậy.

Lâm phó bang chủ đứng ngoài cửa, nhìn chúng tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.

Tôi và Lâm Hiên Phượng áo mũ rối loạn ngồi cứng đờ trên giường, mặt hai người lập tức nóng rát.

Tôi cực kỳ bực mình rống một tiếng, “Xin mời ra ngoài!”

Lâm phó bang chủ chợt xông đến trước mặt tôi, một phắt túm lấy tóc tôi, kéo tôi quăng xuống đất!

“Ta sao lại có loại con trai như thế này! Dám cùng nam nhân… Cái thứ phế vật nhà ngươi!”

Da đầu tôi bị kéo đến tê dại, vừa ngẩng đầu nhìn y thì lại bị y tát cho một bạt tay thật mạnh, đầu váng mắt hoa.

“Còn không bằng ngươi chết đi thì hơn – Sinh ngươi ra có tác dụng rắm gì chứ!”

Tôi đỡ ghế đứng dậy, tức đến cả ngón tay cũng run run, chỉ cửa lớn rống to, “Lâm phó bang chủ, ta thích ở chung với nam nhân đó, ta cũng không phải con trai của ông, cho nên – mời cút ra ngoài đi!”

Vậy mà y lại vung một bạt tay vào mặt tôi!

Đầu tôi chợt đụng vào đầu giường, tai kêu ong ong, nhất thời cảm thấy người này không phải bạo lực, mà là nực cười.

Chính vào lúc tôi chuẩn bị đứng dậy phản kháng, một tiếng vang trầm –

“Bang!”

Chợt ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Hiên Phượng đã dùng bình hoa đập vào đầu Lâm phó bang chủ.

Bình hoa vỡ nát.

Thân thể của Lâm phó bang chủ mềm nhũn, ngã vật ra đất, đầu ồ ạt chảy máu.

Mùi máu tươi tràn ngập căn phòng, tay Lâm Hiên Phượng run lên, lùi sau một bước.

Hai người nhất thời đều không nói nên lời.

Mặt của Lâm Hiên Phượng biến thành một tờ giấy trắng, một hồi lâu mới nói được một câu, “Ta… ta giết người rồi ư?”

Tôi lắc lắc đầu, run giọng nói, “Không, không biết.”

Lâm Hiên Phượng ôm lấy đầu mình, kinh hoàng nhìn tôi, “Ông ta chết, chết rồi?”

Mặt tôi cũng đổi, “Không biết.”

Lâm Hiên Phượng hoảng lên, chán nản ngồi trên giường, nước mắt lưng tròng, “Làm sao đây, ta giết… giết… cha của đệ… ta…”

Tôi đi đến ngồi xuống cạnh y, ôm lấy đầu y.

“Hiên Phượng ca, không sao đâu, không sao đâu. Ông ta không nuôi dưỡng ta, thì không có tư cách đánh ta… chết cũng chẳng sao cả.”

Sự sống chết của người khác với tôi mà nói, không có ý nghĩa.

Sau đó người phụ nữ đó lại xuất hiện.

Nàng ta đúng là đi theo sau Lâm phó bang chủ mà vào.

“Lâm Hiên Phượng, ngươi đã làm chuyện tốt gì thế này. g**t ch*t nhạc phụ tương lai của mình, ha ha ha.”

Vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu kia khiến người nhìn không kềm được mà rùng mình.

“Ngươi là ai? Sao lại tìm đến được đây?”

Nữ nhân kia nói, “Ta đến để giúp Lâm phó bang chủ trị liệu, thuận tiện để hắn vào Linh Kiếm Sơn Trang.”

Lâm Hiên Phượng quả quyết nói, “Ta không đi!”

Nữ nhân kia mỉm cười, nói, “Ngươi sẽ đi.”

Sau đó nàng ta lại rời khỏi.

Chuyện này vốn tưởng Lâm Hiên Phượng sẽ không nhắc lại, thế nhưng ngày kế, y nói với tôi rằng, y phải đi theo người phụ nữ đó.

Lý do là y phải điều chỉnh tâm tình của mình trước.

Bởi vì y đã giết phụ thân của tôi.

Đó là một mùa hè mặt trời gay gắt, nụ cười của Lâm Hiên Phượng lại nhu hòa tựa gió xuân.

Y nói, một năm sau y sẽ quay lại.

Y nói, sau khi trở về, chúng tôi sẽ quên hết tất thảy mọi chuyện không vui, sẽ sống trong cái thôn nhỏ lụp xụp rách nát này, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi, rồi trở thành hai ông già.

Y còn nói, đám ếch vĩnh viễn chẳng bao giờ bị tách ra, sẽ luôn dũng cảm đối mặt với dòng nước xiết.

,
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 41


Nửa sào nước biếc non xanh, lọt vào trong mắt làm hồn ngẩn ngơ. [1]

Lại một lần trở về thôn Loạn Táng, lần đi này, hai năm đã thấm thoát trôi qua.

Tôi ở lại đây không bao lâu, nhưng sau khi có những ký ức kia, dường như bản thân đã là người của nơi này.

Tôi quyết định đến nơi đây, là bởi trong mộng xuất hiện bóng lưng của một người.

Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi tiểu thương hét hò, người đi đường xôn xao lộn xộn, phồn hoa như mộng.

Một thôn xóm nho nhỏ, mấy trăm năm qua chẳng biến đổi gì nhiều.

Ôm lấy Tuyết Chi, bước đến một khách đ**m.

Tiểu nhị từng bị dán tờ giấy Vương Bát đang bận rộn đưa đồ ăn ở hành lang, tướng mạo thành thục hơn nhiều.

Chỉ chớp mắt, liền nhìn thấy tôi.

Đồng tử chậm rãi mở rộng, bình trà trong tay suýt rơi xuống đất, “Ông, ông nội của ta ơi ông trời ơi, hôm nay là rằm tháng bảy à? Ma quỷ lộng hành ~~ Lâm nhị gia thành oan hồn trở về rồi ~~”

Nhất thời toàn bộ người ăn cơm trong khách đ**m đều dừng động tác.

Chốc lát sau, vừa la hét “Quỷ đến rồi” vừa chạy ra ngoài.

Trống không.

Tuyết Chi trong lòng cười khanh khách.

Tiểu nhị tiệm đang chuẩn bị xông ra ngoài, nhưng lại bị tôi túm cổ áo kéo lại, “Ngươi chạy cái gì chứ, Lâm nhị thiếu gia ta vẫn còn sống sờ sờ đây.”

Tiểu nhị tiệm giống như không nghe thấy tôi nói chuyện, run cầm cập chắp tay vái phật, “Nam mô a di đà Phật, Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn…”

Tôi rống lớn, “Này! Ngươi nghe kỹ cho ta!”

Tiểu nhị tiệm bỗng ngẩng đầu lên, “Ngươi ngươi ngươi không phải quỷ à?”

Vừa nhìn thấy ánh mắt của tôi, nuốt nước miếng một cái, nhìn chung quanh nói, “Sao lại không thấy Hàn công tử?”

Tôi đang chuẩn bị hỏi y chuyện của Lâm Hiên Phượng, vừa nghe thấy ba chữ “Hàn công tử”, trái tim liền thắt lại.

“Hàn… công tử?”

Tiểu nhị tiệm nói, “Lâm nhị gia, sao ngay cả Hàn công tử cậu cũng quên mất rồi?”

Tôi nói, “Ta không nhớ, ngươi kể ta nghe một chút.”

Chuyện này có đầu mối.

Trong một ngàn người, tôi vừa nhìn liền nhận ra y, mặc dù chỉ là bóng lưng.

Tiểu nhị tiệm nói, “Chính là vị Hàn công tử tuấn mỹ nhất, cái vị nơi này với nơi này có hoa sen đó.”

Nói xong, còn chỉ chỉ cổ và tai phải của mình.

Tôi lại hỏi, “Sau đó thì sao? Hàn công tử thế nào rồi?”

Tiểu nhị tiệm rùng mình một cái, nhỏ giọng nói, “Cậu và Hàn, Hàn công tử cái kia đó, cậu quên hết rồi ư? Cái kia đó…”

Tôi đánh một cú lên đầu y, “Đừng thừa nước đục thả câu! Ngươi nói rõ ràng cho ta.”

Tiểu nhị tiệm lại nuốt nước miếng một cái, hai ngón tay cái chụm lại với nhau, còn vẽ mấy vòng.

“Thế này, thế này…”

Mặt tôi soạt cái trở nên trắng bệch, “Thế… này?”

Tiểu nhị tiệm hít sâu một hơi, “Lâm nhị gia, tiểu nhân biết nói như thế sẽ bị cậu đánh, thế nhưng thật sự không nuốt nổi cục tức này. Quan hệ của cậu và Lâm thiếu gia toàn thôn đều biết. Vị Hàn công tử đó không phải chỉ đẹp bất bình thường một chút thôi sao, sao cậu lại…”

Đầu óc tôi rối mù rối mịt, chỉ lẩm bẩm nói, “Hàn công tử, có phải tên là… Hàn Đạm Y?”

Tiểu nhị tiệm thở dài nói, “Không sai. Ôi, chuyện này tiểu nhân thật sự không muốn nhắc. Gần đây trong thôn có ma quỷ lộng hành, chúng tôi đều tưởng là cậu đấy, không ngờ cậu còn sống trở về.”

Tôi nói, “Ma quỷ lộng hành?”

Tiểu nhị tiệm nói, “Đúng thế, rừng trúc ở thôn Tây có ma quỷ lộng hành, nghe nói là một Hồng Y Quỷ, luôn chỉ nhoáng một cái là biến mất. Chúng tôi đã dự đoán là cậu tự cắt cổ mình, ở, ở đó…”

Tôi nói, “Ta cắt cổ mình? Tại sao ta phải cắt cổ?”

Tiểu nhị tiệm trước là sững người, sau đó thì nói có phần thất vọng, “Cậu đích thực là nên sống khỏe mạnh, sao cậu có thể cắt cổ chứ. Tiểu nhân đi đây, Lâm thiếu gia thường ngày đối xử với tiểu nhân không tệ, cho nên… tạm thời không muốn nhìn thấy Lâm nhị gia cậu nữa.”

Vừa dứt lời, mắt đảo một vòng rồi chạy biến.

Kết quả chạy hai bước, lại quay đầu lại bồi thêm một câu, “Nếu cậu còn có chút lương tri thì nên vào rừng trúc dạo dạo đi, ai.”

Tôi hoàn toàn không hiểu ý gì cả.

Vốn muốn đến Phích Lịch Đường hỏi một chút, nhưng nghe y nói như thế, kềm không được mà qua rừng trúc trước.

Cuối hạ đầu thu, không khí ẩm ướt.

Trong màn mưa lất phất, rừng trúc Phượng Hoàng kia đã ở trước mặt.

Thế mà vẫn còn bóng hình của năm đó, chỉ lộ chút vẻ suy tàn mà thôi.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy chung quanh mình đã thiếu mất thứ gì đó.

Chính là thiếu mất một chút.

Gió nhẹ thổi qua, lá trúc vang xào xạt.

Rõ ràng chỉ là hồi ức của Lâm Vũ Hoàng, nhưng lại khiến tôi có cảm giác cảnh còn người mất.

Xuyên qua ánh mặt trời ảm đạm, tôi nhìn thấy gian nhà nhỏ kia.

Căn nhà nhỏ dựng trong rừng Phượng Hoàng.

Giữa hai màu xanh biếc và vàng úa, vết tích của năm tháng chảy trôi lại càng nhiều thêm mấy phần.

Chồi non năm ấy đã thành cành già của lúc này, giống như nhà trúc Phượng Hoàng đã từ căn nhà nhỏ mới tinh rực rỡ năm xưa biến thành một căn nhà hoang bỏ trống nhiều năm tuổi.

Nhè nhẹ đẩy cửa ra, lớp bụi mỏng từ khe cửa phòng rơi xuống, rơi lên người tôi và Tuyết Chi.

Tôi nhắm mắt huơ huơ tay, đợi bụi bặm rơi xuống hết.

Tất cả gia dụng trong nhà đều làm từ trúc Phượng Hoàng.

Chiếc bàn vuông bốn góc nho nhỏ, một cái chén mẻ, một cái chén hoàn toàn không sứt sẹo, một ấm trà nhỏ.

Trên ghế trúc, mấy quyển sách cũ nát, mấy tờ giấy trắng, viết đầy là chữ.

Lá trúc xanh tươi, cao thấp không đều vươn vào qua song cửa.

Bên ngoài là một rãnh nước nhỏ, dòng nước trong vắt vô cùng.

Một mảnh ga giường trắng tinh, sạch sẽ, ngay ngắn.

Ánh dương ngoài cửa vừa khéo chiếu lên giường, khiến cho mảnh ga giường trắng xóa như tuyết, xà nhà bụi mỏng bay.

Tôi mở to mắt như thể vừa phát hiện báu vật gì.

__ Nơi này từng có người ở!

Người ở tại đây ngoại trừ y, không thể có ai khác.

Thế nhưng vừa nghĩ đến bụi bặm lúc tiến vào, ánh sáng trong mắt lại tản đi.

Tôi ngây người đứng một lát, đẩy cửa bước ra.

Mành che thấm gió Tây, song cửa hứng mưa thu.

Bầu trời mờ mịt, rừng trúc mờ mịt, ánh dương mờ mịt.

Không hề giống với những ngày hè trong ký ức, tôi đến nơi này, không hề cảm thấy ấm áp.

Chỉ cảm thấy những vật bên cạnh đang trôi mất.

Bước mấy bước, chợt một ánh sáng đỏ nhoáng qua.

Tôi cả kinh đến hô nhỏ một tiếng, ôm chặt lấy Tuyết Chi.

Một người đáp xuống trước mặt.

Một thân xiêm y đỏ thẫm, khóe mắt là một cánh lam điệp như muốn vút bay, một gương mặt ngũ quan sắc nét.

Y nhìn tôi với vẻ mặt không biểu cảm, “Cuối cùng ngươi cũng đã đến.”

Mưa phùn vươn trên da thịt tôi, tôi bọc Tuyết Chi vào trong ngực, “Hoa đại ca, sao huynh lại ở đây?”

Hoa Di Kiếm vẫn gương mặt lạnh đạm đấy, “Ta đến nơi này để thăm viếng cố nhân.”

Tôi dù mu bàn tay lau nước mưa trên mặt.

“Là đến thăm Hiên Phượng ca ư? Bây giờ huynh ấy ở nơi nào?”

Hoa Di Kiếm ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn vào mặt trời u ám, nhìn vào những lá trúc đong đưa không thôi.

Lá trúc ma sát với nhau, phát ra những tiếng loạt xoạt.

Hoa Di Kiếm nhắm mắt lại, cơn mưa đầu thu dịu dàng tráng rửa mặt y.

“Hắn ở dưới chân của ngươi.”

Tôi cúi đầu xuống, nhìn nhìn mặt đất, đều là bùn đất ẩm ướt.

Tôi nghi hoặc nói, “Hoa đại ca, người ta nói là Hiên Phượng ca. Hiên Phượng ca.”

“Ở dưới chân của ngươi.” Hoa Di Kiếm vẫn không nhúc nhích.

“Tro cốt của hắn, ở dưới chân của ngươi.”

Tiết trời hình như có hơi lạnh.

Tôi quấn y phục chặt hơn chút, “Hoa đại ca, đừng đùa nữa. Ta có việc quan trọng cần nói với huynh ấy.”

Tôi phải nói với y, tôi phải đi rồi, sau đó sẽ mang Lâm Vũ Hoàng về cạnh bên y.

Khẽ khàng thở ra một hơi, nhớ lại những chuyện cũ khi ấy.

Không biết thế này có tính là nhìn trộm hay không.

Hoa Di Kiếm chán nản dựa vào một thân trúc, xiêm y đỏ thẫm bị mưa ngấm ướt.

“Nhiễm bệnh lao, sau Đại Hội Anh Hùng đã trốn ở đây miết.” Y dừng một chút, “Đến khi ta tìm thấy hắn, thì đã… không còn kịp.”

Bàn tay ôm lấy thân thể của tôi dần dần buông lỏng.

Gió phiêu linh, mưa đánh bèo.

Lá trúc đong đưa phụ họa tiếng mưa phùn, toàn bộ cánh rừng có vẻ yên ắng khác thường.

“Nửa tháng trước, hắn nói với ta, rắc tro cốt của hắn ở nơi này, một ngày sau, thì đi.”

Giọng điệu bình thản, không chút nhấp nhô.

Âm thanh trầm thấp vẫn mãi luẩn quẩn trong cánh rừng mênh mông.

“Hoa đại ca, các người thế này đang chơi trò gì với ta thế, bệnh lao có thể chữa khỏi mà. Hiên Phượng ca huynh ấy không bị ngốc mà cũng không nghèo rớt mùng tơi, tự bản thân huynh ấy sẽ đi tìm đại phu chữa trị.”

Tôi cười khan hai tiếng, khối tim đã treo nơi cổ họng.

Hoa Di Kiếm cười giễu một hồi, vành mắt chợt đỏ lên, “Cho dù ta có đến sớm, thì cũng không cứu được hắn.”

Nỗi khủng hoảng trong lòng càng ngày càng lớn.

Hoa Di Kiếm tiến lên một bước, đặt một vật vào tay tôi.

Chuôi kiếm lạnh lẽo, lông tơ mềm mại.

Hoàng đệ, đệ biết không, một đôi tình nhân chỉ cần có được vũ khí cặp của Vi Nhất Mão thì sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn, nhất thời nâng cao giọng lên, “Không, không thể nào, trừ phi huynh ấy là do ta giết!”

Hoa Di Kiếm nắm lấy vai tôi, bóp mạnh.

“Ngươi không hiểu sao? Hắn không muốn sống nữa, hắn căn bản không thiết sống nữa!”

Tôi hất bỏ tay y, “Ta không tin! Huynh ấy sao có thể không thiết sống chứ?”

Tuyết Chi trong lòng tôi rên khẽ một tiếng, “Nhị phụ thân… ồn quá…”

“Con câm miệng cho ta!”

Ngay cả tôi cũng bị tiếng nói của tôi dọa sợ.

Tuyết Chi trợn to mắt, không bao lâu sau, con bé bắt đầu khóc ré lên.

“Ngươi tự hỏi bản thân mình đi, ngươi và Trọng Liên đã làm những chuyện gì?!” Hoa Di Kiếm dùng sức túm cổ áo tôi, gào lớn đến đổi cả giọng, “Ngươi rõ ràng với hắn là một đôi, tại sao lại bỏ hắn mặc kệ –?!”

Tôi nhất thời á khẩu, chẳng biết phải giải thích thế nào.

Người y thích lại chẳng phải tôi…

Người y thích lại chẳng phải tôi!!!

“Hiện tại hắn đã không còn nữa, hắn không còn nữa! Ngươi hiểu không, ngươi có hiểu không?!! Hắn chết rồi! Chính bởi vì sự ích kỷ của ngươi, hắn nói hắn thành toàn cho các ngươi, hắn chết rồi!!”

Y hét lớn với tôi như thể phát rồ phát dại, nước mắt cuối cùng cũng tràn mi tuôn trào.

“Nếu không phải hắn bảo ta từ bỏ việc báo thù, bảo ta bảo hộ sự an toàn của ngươi, bây giờ ta nhất định đã giết ngươi rồi! Nhất định! Nhất định!”

Y dùng toàn bộ khí lực của mình để rung lắc cơ thể tôi.

Tôi bị y lắc đến muốn rã ra thành từng mảnh, nhưng lại không một chút phản kháng.

Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, không còn có thể suy nghĩ về bất cứ thứ gì nữa.

Mưa gió hiu hiu.

<i>Mục đoạn nhất khê yên thủy.</i>

<i>Ẩn ẩn nhân gia sơ thụ để.</i> [2]

Một hồi lâu, y buông tôi ra.

Tôi lập tức ngồi bệt xuống đất, toàn thân bùn lầy, nhưng tôi chỉ có thể đưa mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Một mảng xanh ngăn ngắt.

Một mảng rừng Phượng Hoàng xanh biếc.

Chồi non năm đó đã thành cành già hôm nay, giống như nhà trúc Phượng Hoàng đã từ căn nhà nhỏ mới tinh rực rỡ năm xưa biến thành một căn nhà hoang bỏ trống nhiều năm tuổi.

Hoặc giả, giống như Lâm Hiên Phượng, từ một thiếu niên phong tình vạn chủng, trở thành một tấm bia đá lạnh lẽo trong bãi tha ma.

Rừng trúc tất nhiên sẽ không có lại những tiếng cười trong trẻo dễ nghe của năm xưa nữa.

Nhưng tôi vẫn nghiêng tai lắng nghe.

Hồi lâu, hồi lâu.

Thanh xuân và những năm tháng hạnh phúc nhất của y đều lưu tại nơi này.

Lưu lại cho con người đã từng hoàn toàn trọn vẹn thuộc về y.

Không có kinh thiên động địa, không có thê lương bi thương.

Trong rừng trúc, cơn gió dịu nhẹ như dòng nước, tựa như mùa hạ năm đó hai người quấn quýt lấy nhau.

Y chỉ là nằm tại nơi đây, yên lặng thế đó mà nằm giữa khu rừng trúc Phượng Hoàng này.

Yên lặng như thế với nụ cười cong cong khóe mắt thường ngày của y.

Hoa Di Kiếm ngồi sụp xuống, thất thanh khóc nức nở dưới mưa thu lâm râm.

Tôi lấy thanh đao Hoàng Vũ từ thắt lưng ra, đặt song song với kiếm Phượng Linh, siết chặt trong tay.

Bọn họ đều nói, tình nhân có kiếm Phượng Linh và đao Hoàng Vũ, sẽ có được hạnh phúc.

Phụng Thiên mù mịt trong mưa bụi, bóng hình cô độc đứng lẻ loi.

Một chiếc thuyền con, một cây tiêu ngọc.

Thế mà đó lại là gần gặp cuối cùng.

Lần cuối cùng.

Hiên Phượng ca nói, ta là Phượng, đệ là Hoàng.

Phượng Hoàng, Phượng Hoàng. Vốn dĩ chính là trời sinh một đôi. Cho nên, chúng tôi không nên tách ra.

Phượng Hoàng luôn có đôi, bay đi bay tới mưa bụi trời thu.

Mà nay, Phượng đi rồi, Hoàng lẻ bóng.

Tôi đặt Tuyết Chi xuống đất, quỳ xuống, hai tay dùng sức hốt một nắm bùn đất.

Đá dăm cứa rách tay, máu tươi tứa ra từ miệng vết thương, nước mưa lại gột sạch máu huyết, trộn lẫn vào trong bùn đất.

Lẫn vào trong tro cốt của Lâm Hiên Phượng.

Tôi thậm chí còn không tìm được thân thể của y.

Ngay cả một cọng tóc cũng không tìm thấy.

Dễ dàng hóa thành bụi đất nhường thế, hòa lẫn với bùn đất khắp rừng.

Hiên Phượng ca… Hiên Phượng ca…

Hiên Phượng ca.

Không gặp nữa.

Trong ký ức của tôi, lần cuối cùng nhìn thấy y, chính là vào một ngày hạ ngập nắng.

Vẫn mãi như thế, sinh động đẹp đẽ lưu lại trong sinh mệnh của tôi.

Quay đầu nhìn xa, cửa thôn Loạn Táng, ngày hạ gió nhẹ khẽ lướt.

Một nốt ruồi mỹ nhân đỏ chót.

Dịu dàng tựa gió, nụ cười cong cong khóe mắt, “Ếch lớn cõng ếch nhỏ, ếch nhỏ lại cõng ếch bé con. Đám ếch sẽ vĩnh viễn không thể bị tách rời, sẽ luôn dũng cảm đối mặt với dòng nước xiết.”

Ếch nhỏ cõng ếch bé con, vĩnh viễn không thể bị tách rời.

Ếch nhỏ cõng ếch bé con…

Vĩnh viễn vĩnh viễn, không thể bị tách rời.

Trúc ngọc từng chép phượng hoàng du, người không còn, nước chảy suông. [3]

<i>[1] Trích trong “Cầm Thú Ngoại Thiên” thời Nam Tống</i>

<i>[2] Trích trong “Yết Kim Môn – Vọng Thu” của Thiệu Hanh Trinh, thời Nguyên. Đoạn này không hiểu (rõ) nghĩa nên không chém được.</i>

<i>[3] Giải thích trên baidu: trúc kia còn ghi chép chuyến dạo chơi của phượng hoàng đó, ta cũng vẫn còn ghi nhớ tất thảy của người đó, chỉ là đã không còn được nhìn thấy người nữa.</i>
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 42


Lộ trúc trộm ánh đèn, hộ minh nguyệt.

Một chén trà sấy thanh đạm, một luồng trăng sáng như nước, một cây nến đỏ mảnh nhỏ.

Trà đã lạnh, trăng cũng lạnh như nước.

Nến đỏ rơi lệ.

Tầm tã mưa nặng hạt bay.

Nhà trúc Phượng Hoàng trống trãi đen đặc, không một chút hơi ấm.

Đêm khuya mưa nặng hạt, thường nghe tiếng trúc gãy.

Tôi nằm trên giường nhỏ mềm mại, cuộn thành một đống, Tuyết Chi trong lòng buồn ngủ đến bắt đầu dụi mắt, da thịt non mềm dưới ánh nến tựa hồ như bạch ngọc ánh sắc hồng.

“Nhị phụ thân, lúc nào thì chúng ta đi ngủ?”

Tôi vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của con bé.

“Chi Nhi, Nhị phụ thân kể một câu chuyện cho con nghe, được không.”

Tuyết Chi dụi dụi mắt, “Nhị phụ thân, Chi Nhi buồn ngủ rồi.”

Tôi cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu con bé, “Vậy con vừa nghe vừa ngủ nhé.”

Tuyết Chi mở hé nửa con mắt gật gật đầu.

Mưa trút trúc ướt sũng.

Tôi phải kề bên tai con bé nói chuyện để tiếng nói của mình không bị tiếng mưa nuốt chửng.

“Có một thôn làng, những người sống tại đó đều là kẻ xấu xa, thế nhưng mé bên cạnh làng này có một dòng suối nhỏ trong lành vô cùng, trong đó còn có ba con ếch đang sống…”

Mắt của Tuyết Chi đã cười thành một khe hẹp, “Ba ếch, mẹ ếch và bé ếch con.”

Tôi mỉm cười một cái, nói tiếp, “Có một hôm, ba con ếch ra ngoài chơi, nhưng gặp phải một con sóng cực kỳ lớn, lớn đến mức đám ếch bị tách ra…”

Tôi ôm chặt lấy thân thể của Tuyết Chi, vùi đầu vào hõm cổ con bé, hít sâu một hơi.

Lông mày của Tuyết Chi nhăn lại thành một đống, “Mấy con ếch đáng thương quá, bọn chúng phải làm thế nào đây?”

“Sau đó, ếch nhỏ nói, chúng ta dứt khoát xếp lại với nhau thành một đống đi, như thế chúng ta sẽ không bị tách ra nữa. Sau đó ếch lớn cõng ếch nhỏ, ếch nhỏ cõng ếch bé con. Ba con ếch cùng nhau nhảy nhảy nhảy, nhảy đi thật xa thật xa… Cuối cùng, ếch bé con nhảy lên bờ… sau đó, nó đột nhiên phát hiện, phát hiện…”

Đệ xem, nơi đây có mấy con ếch này.

Ếch thì có gì hay ho mà nhìn?

Không, nhìn kỹ vào. Ba con ếch xếp chồng lên nhau. Ếch lớn cõng ếch con, ếch con lại cõng ếch bé con…

À, đúng thật nhỉ, thú vị quá.

Con ếch lớn kia chính là sư phụ, ếch nhỏ chính là ta, ếch bé con sẽ là ai thế nhỉ.

Đầu đau kinh khủng.

Nhắm mắt lại, ôm Tuyết Chi ngồi lên trên đùi.

Mùi sữa riêng biệt của con nít thoang thoảng.

Năm ngón tay mềm nhũn túm lấy ngón trỏ của tôi, kéo nhè nhẹ, “Nó phát hiện ra gì ạ?”

Tôi hít vào một hơi, một lát sau mới nói, “Nó phát hiện, ếch nhỏ… không còn đó nữa.”

“Vậy ếch nhỏ đi đâu mất rồi?”

Hai bàn tay một lớn một nhỏ rịn mồ hôi con.

Tôi trở mình, nâng mắt nhìn ra ngoài song cửa.

Rừng thưa lay gió, mưa mờ chợt nhỏ.

Bãi xa sương lạnh mỏng mảnh, mái chèo khua nước bóng người dần xa, thuyền trôi ẩn hiện như chiếc lá.

“Ếch nhỏ không còn nữa… Ếch nhỏ bị nước sông cuốn mất rồi, ếch nhỏ nói với ếch bé con rằng, ta cõng đệ, dù cho nước sông có lớn hơn, chúng ta cũng sẽ không thể nào bị tách ra. Thế nhưng, ếch nhỏ không còn đó nữa. Ếch nhỏ, không còn đó nữa…”

Gió yên mưa tạnh.

Đom đóm lập lòe giữa trúc xanh, dế gáy rỉ rả ngoài bãi rêu.

Tôi ôm lấy Tuyết Chi, khe khẽ lắc lư.

“Chi Nhi, ếch nhỏ không còn nữa, hắn không còn nữa, làm sao đây. Ếch bé con nên làm sao đây… Ếch nhỏ không còn nữa. Không còn nữa. Không còn nữa…”

Mưa nhỏ tí tách từ mái hiên, rơi trúng mặt tôi, thuận theo gò má tôi chảy dài xuống.

Ếch nhỏ không còn nữa.

Ếch nhỏ không còn nữa.

“Nhị phụ thân, người khóc hả?”

Bàn tay nhỏ như chung rượu của Tuyết Chi đặt lên gò má tôi, lau đi lệ nhòa.

“Nhị phụ thân không có khóc, là nước mưa trên cửa sổ thôi.”

Tôi nhắm mắt lại, vén chăn cẩn thận.

Ếch nhỏ không còn nữa.

Không còn nữa…

“Chi Nhi, Nhị phụ thân không có khóc, đó chỉ là nước mưa trên cửa sổ thôi.”

Nhị phụ thân không có khóc.

Trăng ngoài cửa sổ treo nghiêng, gió đêm khẽ thổi cựa mình trúc reo.

Tôi quấn mảnh chăn mỏng, đắp lên mặt mình.

Tuyết Chi nằm trong khuỷu tay của tôi, đã say giấc từ nãy giờ.

ch*m r** v**t v* mái tóc của Tuyết Chi.

Bây giờ mà tôi ra đi thì có ích gì chứ, tôi có thể trả cho Lâm Vũ Hoàng thứ gì.

Ngay cả thân xác của cậu ta, cũng không thể giao ra được.

Vô phương vãn hồi, tất thảy đều vô phương vãn hồi.

Một tiếng vang khẽ luẩn quẩn trong rừng trúc.

Một bóng hình cao gầy lướt qua.

Trái tim tôi nhất thời nhảy tót lên họng, nhẹ nhàng nhanh chóng rút cánh tay kê dưới đầu Tuyết Chi ra.

Ngay cả áo ngoài cũng không kịp khoác thì đã xông thẳng ra ngoài.

Liệu có phải là y, liệu có phải là y.

Y chỉ nói đùa với tôi thôi, y chỉ muốn chọc tức tôi, y vẫn còn sống?!

Vừa đẩy cửa ra, lại một tiếng “kẽo kẹt”, tất thảy lại trở về với sự thinh lặng.

Gió thổi, lá trúc khẽ lay.

Lại chẳng vật gì bên cạnh.

Những hạt mưa lớn rơi lộp bộp từ mái hiên, thấm ướt tấm áo của tôi.

Tiết phục mỏng mảnh dính lấy người, đêm khuya se se lạnh, thân thể tựa như bị ngàn vạn cây kim đâm vào.

Mà y lại chẳng quay về.

Tôi than một hơi, xoay người lại.

Cứ như vậy mà đứng hình.

Khói xanh vấn vít, tư thái tuấn mỹ rạng trăng sáng.

Đôi ngươi đào hoa như gương, quyễn rũ đa tình, nốt ruồi mỹ nhân giữa mày, đỏ thẫm tựa máu.

Dưới ánh trăng, khuôn dung trắng nõn như thể tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Y cứ thế mỉm cười nhìn tôi không chớp, mắt cong như trăng non.

Nhất thời, không khí chung quanh như bị cướp mất, không thể hít thở.

Tôi không biết tôi đứng tại đó bao lâu, chỉ là, không dám dụi mắt.

Sợ mình vừa động, y liền lập tức tan biến.

Y đưa hai tay ra, ôm lấy tôi vào lòng.

Tôi nín thở, ánh mắt vẫn không dám rời khỏi y.

Giữa rừng trúc, sương trong suốt, gió lướt vi vu cạnh hai người.

Rốt cục tôi cũng không kềm được.

Môi run rẩy, vùi đầu vào v*m ng*c của y, khẽ tiếng gọi, “Hiên Phượng ca…”

Thân thể của y hơi chấn động, không nói chuyện, chỉ siết tôi chặt thêm một chút.

Tôi vòng tay ôm lấy y.

Từ bấy chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng lúc này lại khóc nấc lên.

“Tại sao lại phải lừa ta…”

Y không nói.

Tôi ngẩng đầu lên, tính sẽ hỏi y thêm một lần, nhưng toàn bộ thân thể trong phút chốc tựa như rơi xuống đáy cốc.

Người trước mắt không phải Lâm Hiên Phượng, mà là Trọng Liên.

Trọng Liên chỉ im lặng nhìn tôi, không lên tiếng.

Con ngươi tím sậm im lìm bất động.

Tôi mê man chớp chớp mắt, khẽ giọng nói, “Ta… ta nhận nhầm người rồi.”

Tiếng nói đặc giọng mũi.

Trọng Liên gật gật đầu, vẫn không lên tiếng.

Trong đêm đen, đuôi mắt hơi xếch lên, tựa như kéo dài đến tận chân tóc.

Rõ ràng là dạng mắt nhìn hơi chút tà mị, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng tịch mịch.

Đầu óc càng lúc càng choáng váng, trong tai không ngừng vang lên tiếng ù ù.

Đêm đầu thu nhiệt độ hơi thấp, từng trận gió lạnh thổi qua, ngoại trừ đầu càng lúc càng nặng nề, thế nhưng lại chẳng cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại, lại cảm thấy vô cùng mát mẻ.

Giống như một cái lò đang đốt lửa phừng phực, bị một chậu nước hắt xuống.

“Ngươi làm sao tìm được đến nơi này?”

Cổ họng ngưa ngứa, giống như bị trút một mớ cát vào, không lên được mà xuống cũng không xong.

Che miệng lại, nín hơi mà hắng hắng giọng, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Trọng Liên.

Trọng Liên không trả lời tôi, chỉ áp mu bàn tay của hắn lên trán tôi, đoạn thu tay lại, rồi lại túm lấy y phục tôi xem thử một chút, đầu mày lập tức nhíu lại, “Em chưa thay y phục?”

“Chưa thay, tại sao phải thay.”

Trên đầu như có tảng đá to đè nặng, nói chuyện cũng chẳng rõ ràng.

Trọng Liên nhíu mày càng chặt, “Em đã dầm mưa suốt mấy ngày.”

Tôi liếc mắt nhìn ra rừng trúc bên ngoài cửa, <i>cỏ non hương thoảng, mọi vật tiêu điều hứng mưa đêm. </i>[3]

“Đa tạ ngươi qua tâm, ta chẳng sao cả.”

Rời khỏi v*m ng*c của hắn, lùi một bước.

<i>Đàn nhạn thu điểm xuyết nền trời sao.</i>[4]

Gió thu lướt qua, lá trúc xào xạt, gió cuốn đất bùn cùng bụi bặm.

Trọng Liên than một tiếng, “Thôi bỏ đi, không trách em. Là lỗi của ta.”

“Sao có thể trách ngươi.”

Tôi phát hiện ra mình thật chẳng mặt mũi để tiếp tục sống tạm bợ thêm nữa.

Đến cuối, những người khác đều không sai.

Người sai chỉ duy nhất có mình tôi mà thôi.

Hơn nữa, sai lầm tôi phạm, vĩnh viễn vĩnh viễn, không cách nào đền bù.

Trên thế gian này, có hai người quan trọng quan trọng nhất.

Một người, cách biệt sống chết.

Một người, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Giờ đây người duy nhất có thể ràng buộc Lâm Vũ Hoàng thì đã chết, tôi có thể chiếm đoạt thân xác này, mặc kệ Trọng Liên liệu có thích tôi hay không, đều có thể đeo bám hắn mà sống một đời, còn có Tuyết Chi, tôi có thể chăm sóc cho con bé mãi.

Thế nhưng tôi lại chưa từng muốn rời đi như lúc này.

Đã luôn sắm cái vai kẻ xấu ngông cuồng, nhưng thậm chí ngay cả tư cách rơi nước mắt tôi cũng không có.

Muốn quên đi tất thảy mọi thứ, rất muốn rất muốn.

Mỉm cười, nhắm mắt, đầu không tự chủ mà ngửa về sau.

Trọng Liên vội vàng đưa tay ra đón lấy tôi, “Em phát sốt rồi.”

Tôi nhắm mắt gật gật đầu, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Hắn cúi người xuống, bế ngang tôi lên.

Một luồng gió lạnh lọt vào miệng, cổ họng lại giống như bị thiêu đốt, đau tựa bị dao cứa, cơ thể như muốn tách rời, muốn ôm lấy cổ hắn, muốn dựa gần vào người hắn.

Thế nhưng tay đặt giữa chừng lại cứng đờ thu hồi lại.

Mùi hương cơ thể của Trọng Liên tản ra, tôi lại càng suýt chút thì quên mình đang ở chốn nào.

Hắn ôm tôi lên giường, nhưng lại không ngồi xuống.

Đứng ở cạnh giường, khe khẽ nói, “Hoàng Nhi, nói ta biết, em thấy không khỏe ở đâu.”

Tôi lắc lắc đầu, hai mắt như thiêu cháy, không muốn nói thêm gì nữa.

Một đôi tay đặt nơi cổ áo tôi, những ngón tay lạnh cóng chậm rãi m*n tr*n da thịt nóng rẩy của tôi, đoạn cởi bỏ tiết khố tiết phục đã bị mưa làm ướt nhẹp.

Tôi giang rộng tứ chi nằm trên giường, tựa như vốn đang bị trói buộc, nháy mắt đã được phóng thích.

Cách một hồi, tôi đã tiến vào trạng thái chập chờn ngủ.

Bên cạnh chợt có cảm giác ấm nóng, một cơ thể tr*n tr**ng cũng nằm xuống theo.

Hắn kéo chăn bao bọc thân thể hai người, vươn đôi tay ra ôm lấy tôi vào trong lòng.

Trong màn mưa lất phất, mùi thơm càng lúc càng nồng, tôi hớp lấy hớp để không khí mấy lượt, h* th*n lại không cẩn thận chĩa vào nơi nào đó đã ngóc đầu dậy của hắn.

Hắn khẽ hít một hơi, lại chậm rãi thở ra, dùng sức ôm lấy lưng tôi.

Thân thể dán chặt lấy nhau túa ra mồ hôi nhớp nhúa, cũng chẳng biết là của ai.

Tôi cực kỳ không tự tại vặn người một cái, tựa đầu vào hõm vai của của hắn, đưa tay ôm lấy hông hắn.

Tiếng hô hấp của hắn lớn hơn một chút, tim đập cực nhanh.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

“Hiên Phượng ca, ta, ta khó chịu quá…”

“Để ta xem… sao thế này, đệ phát sốt rồi!”

“Hiên Phượng ca, ta sắp phải, sắp phải đi rồi, huynh, huynh phải tự bảo trọng cho tốt, đừng để các sư phụ, lo lắng, lo lắng đấy…”

“Tên ngu ngốc này, lúc này còn nói đùa với ta, đi xem đại phu đi.”

“Không đi, trừ phi huynh hôn ta.”

Chụt.

“Hôn rồi, có thể đi được chưa?”

“Không đi, trừ phi huynh hôn ta thêm cái nữa.”

Chụt chụt.

“Bây giờ được rồi chứ?”

“Lâm Vũ Hoàng, làm nũng cũng phải có giới hạn thôi, đệ đã xong chưa!”

“Chưa xong!”

“…”

Khóe miệng tôi chẳng biết tự lúc nào đã xếch lên thành một nụ cười cực khó coi, đôi môi đã thuận theo cần của cổ hắn di chuyển lên trên, một hồi mới lần mò được đến bờ môi của hắn, khẽ khàng mổ một cái.

Bàn tay ôm lấy tôi hơi cứng lại.

“Hôn thêm cái nữa, ta nhất định sẽ đi…”

Tôi nhắm mắt lại, cười ngốc nghếch một hồi, lại hôn một cái lên môi hắn.

Tôi hài lòng thỏa dạ dựa vào người hắn.

“Hiên Phượng ca, Hiên Phượng ca, Hiên, Phượng, ca…”

Một luồng ánh mặt trời đầu thu chọc thủng tầng tầng lớp lớp mây, len vào theo chấn song.

Tôi gắng sức mở mắt ra, ngồi dậy.

Người bên cạnh đã không còn, Tuyết Chi cũng biến mất.

Đầu giường đặt tiết phục đã thay ra, mà trên người tôi, đã khoác lên một bộ mới tinh.

Tôi sờ sờ trán mình, đã hạ sốt, nhưng cổ họng thì vẫn khàn khàn.

Toàn thân vô lực xụi lơ dựa vào vách tường, ót thì tựa vào cạnh cửa sổ.

Lúc này, cửa bị đẩy mở.

Người bước vào mặc một thân vân sam xanh thẫm, dung mao tuấn mỹ, thần thái lại cao ngạo băng lạnh.

Lưu Ly nói, “Cung chủ nói ngài ấy đã đi Niết Bàn Cốc, bảo Lâm công tử đợi ở nơi này, sau khi vật đến tay, thuộc hạ sẽ thay cung chủ mang đến đây.”

Tôi gật đầu mà mặt chẳng cảm xúc.

Qua một hồi, Lưu Ly lại nói, “Cung chủ cũng mang theo thiếu cung chủ đi rồi, nếu như khi nào Lâm công tử còn muốn gặp cô bé, chúng tôi cũng sẽ đưa thiếu cung chủ đến.”

“Hắn không đến nữa sao.”

Giọng nói khàn khàn, tựa như chẳng phải của mình.

Lưu Ly nói, “Phải.”

Tôi lại gật gật đầu, y liền lập tức ra ngoài.

Mắt tôi chẳng tiêu điểm mà lướt một vòng qua vật dụng trong nhà, những chai chai lọ lọ cũ kỹ.

Quay đầu đi, xuyên qua khung cửa, nhìn bóng lưng xanh lục của Lưu Ly dần dần biến mất trong rừng trúc.

Lá trúc đã bắt đầu tàn úa.

Giống như vài năm tháng không cách nào vãn hồi.

Liên…

Tôi bật người dậy xuống giường, cũng mặc kệ có mặc y phục hay không, trực tiếp xông ra ngoài cửa.

Một trận cuồng phong ngẫu nhiên thổi qua, lá trúc rối rít xoay tròn rồi đáp xuống.

Tiết phục trắng tuyết trên người tôi bị gió thổi phấp phới tung bay.

Phân ly thống khổ, tụ họp lâu lại phân ly, quá nặng.

Chỉ là tôi thà chịu đựng.

Điên cuồng xông về phía trước, giẫm lên vô số phiến lá tàn, đất bùn ẩm, xông thẳng đến cửa thôn Loạn Táng.

Vô hạn gió thu thổi tung tóc xanh, nhưng không một bóng người.

Tôi nghĩ rốt cuộc tôi cũng đã bỏ lỡ.

Tôi nhìn con đường biến mất ở nơi xa xa, kiệt sức ngã quỵ trên mặt đất.

Sau lưng, tiếng vó ngựa lộp cộp từ xa tiến lại gần, tốc độ rất nhanh.

Tôi kinh hoàng đứng dậy, chuẩn bị tránh sang mép đường, nhưng phần eo hông đã bị người quơ lấy, nhấc bỗng lên, ngồi trên yên ngựa.

<i>[3] Raw là [风物凄凄宿雨收] trích trong “Đồng Đề Tiên Du Quan” của Hàn Hồng, thời Đường.</i>

<i>[4] Raw là [星河秋一雁] trích trong “Thù Trình Diên Thu Dạ Tức Sự Kiến Tặng” của Hàn Hồng, thời Đường.</i>
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 43


Phần háng bị lưng ngựa nhấp nhô va đập đến đau đớn vô cùng.

Con ngựa Hãn Huyết rực lửa phi như bay trên đường đá, tạo nên những tiếng vang nhỏ vụn.

Tôi vội thúc ngựa quay đầu, nhìn thấy một gương mặt hoàn mỹ nhưng có phần khinh cuồng, khẽ hô, “Liên, sao ngươi còn chưa đi?”

Trọng Liên cười ngạo nghễ, “Em mong bản cung đi?”

Tôi cau mày nhìn hắn, khẳng định tính cách của hắn lại lần nữa đảo nghịch.

Tốc độ chạy của ngựa Hãn Huyết càng lúc càng chậm, quay đầu lại mới biết Trọng Liên đã thu hồi dây cương.

Tôi quay lại nhìn hắn, hắn đáp trả bằng ánh mắt ngả ngớn, “Hoàng Nhi, ban nãy em xông đến là muốn đi cùng bản cung sao.”

Có lẽ nếu đổi thành là hắn khi thường, tôi đã có thể không chút do dự mà gật đầu.

Thế nhưng tôi cảm thấy hai nhân cách của hắn căn bản không giống cùng một người.

Tôi nhíu mày, gật đầu một cách không tình không nguyện.

Hai bờ non xanh nước biếc, mùa thu thong thả chớm.

“Đã bảo bọn họ đi trước rồi, ta biết là em sẽ đến tìm bản cung mà.” Khóe miệng của Trọng Liên khẽ vểnh lên, ý cười càng lúc càng đậm, “Thế này đi đường sẽ không còn nhàm chán nữa. Hoàng Nhi, chúng ta làm chút chuyện thú vị nào, nhé?”

Tôi gật đầu mà lòng chẳng yên, “Ta sao cũng được.”

Trọng Liên nhấc lấy hông tôi, ôm tôi lên, đặt tôi ngồi xuống đối diện với hắn.

Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên rất gần, tôi không được tự nhiên mà nhích về phía sau, “Ngươi tính làm gì.”

Trọng Liên cởi áo khoác ngoài trên người xuống, thắt trên cổ tôi.

“Hoàng Nhi, ta thích em.”

Mỗi lần hắn nói với tôi “Ta thích em”, không ngoài dự liệu, nhất định là muốn…

Mặt tôi chợt cứng lại, “Đừng nói đùa nữa, hôm nay ta không muốn nói đùa.”

Trọng Liên tiến đến gần cười khẽ, hoa tai sen bạc sáng chói như sao.

Tôi chớp chớp mắt, nhớ ra Trọng Liên này tương đối dễ gạt, liền nịnh nọt rằng, “Liên cung chủ, chớ vậy mà, hôm nay thân thể tiểu nhân không tốt, không thích hợp vận động.”

Trọng Liên chẳng hề để ý tôi, một bàn tay v**t v* dọc theo thắt lưng tôi xuống tới phần đùi non.

Tôi hưng phấn tinh thần mà rùng mình một cái.

Đây vẫn còn là bên ngoài thôn Loạn Táng.

Nhìn sườn núi hai bên và mấy vàm cỏ xanh đã hơi ngả màu, lại khôi phục được chút lý trí, gạt tay hắn ra.

Trọng Liên trở tay bắt lấy hai tay của tôi, nhấc tôi về trước một cái, cơ thể tôi liền dán lên người hắn.

Tựa như bị đóng đinh, hoàn toàn không thể cử động.

Tay hắn từ đằng sau áo khoác mò vào trong y phục của tôi, hơi lạnh, tôi không tự chủ được mà nhích lên gần một chút, vừa thấy lại sáp gần hắn thêm tí, lại trở nên tiến cũng không được lùi cũng không xong.

Ngón tay thon dài chạm vào nơi nhô lên trước ngực tôi, khẽ khàng ma sát.

“Đang ở bên ngoài, đừng có làm bậy, ta không có tinh thần giỡn với ngươi!”

“Nếu như em không động đậy thì người khác sẽ chẳng nhìn thấy.”

Trọng Liên hơi dùng lực, vê nặn nh* h** của tôi.

Tôi cắn răng, hai tay gắng sức vùng vẫy, hắn tóm chặt cổ tay tôi, một tay khác thì x** n*n lúc nhẹ lúc mạnh.

Hai viên ngọc nhỏ dần dần cứng lại.

Một luồng gió thu khẽ khàng lướt qua gò má nóng hổi.

Tay của Trọng Liên vừa dời khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ tay của hắn lại mò vào trong quần của tôi.

“Hôm nay bỏ đi, hôm nay bỏ đi có được hay không, đại ca à, ta không muốn chơi trò này.”

“Hoàng Nhi, nhưng bản cung lại muốn hôm nay… ngoan, nghe lời, nghe lời đi nhé.”

Hắn ghìm mạnh tôi đè lên người hắn, khẽ khàng v**t v* lưng tôi, nâng tay tôi lên, không biết lấy từ đâu ra hộp thuốc mỡ lạnh ngắt, đâm vào cơ thể tôi.

Tôi đau đớn nhắm mắt lại, cắn chặt vai hắn.

Trọng Liên chẳng chút phản ứng, tự ý c** q**n tôi ra, ôm tôi lên.

Con ngựa phía dưới có phần sốt ruột đá mấy hòn đá trên đường, kêu mấy tiếng hí hí.

Tôi đã không còn dũng khí nhìn xuống dưới nữa, chỉ đành liều mạng dùng tay ấn xuống.

Nhìn hắn với vẻ mặt hung dữ, nói từng chữ một, “Nếu như ngươi ép ta, ngươi sẽ phải hối hận!”

Trọng Liên trước là ngẩn người, nâng tôi lên cao một chút, ngửa đầu lên nhìn tôi, nở nụ cười cực kỳ nhu mì, “Thế thì, bản cung thật muốn thử xem cảm giác của hối hận.”

Sông xanh lượn quanh núi biếc.

Hồng liên nơi cổ nở bừng hương ngát, quyến rũ như say.

Cặp mắt hẹp dài kia loáng qua một tia khinh thường.

Trong khoảnh khắc cảm thấy vô cùng nhục nhã, đang nghĩ nên tránh né thế nào, hắn lại dùng sức ấn tôi xuống.

Ngồi thẳng xuống phần phân thân đang ngẩng đầu của y, trong phút chốc thân thể bị đâm xuyên.

Cơn đau từ phần dưới cơ thể đánh thẳng lên đại não, tôi đau đến ngửa đầu, ưỡn người về sau.

Cảnh vật chung quanh đều lộn ngược, khó chịu muốn chết.

Trọng Liên vươn tay đón lấy cơ thể tôi, túm được dây cương treo giữa không trung.

Giãy dụa muốn hắn rút khỏi người tôi, nhưng toàn thân lại mất hết khí lực như thể bị phân tách ra, chỉ đành để mặc cho dị vật tiến vào hậu huyệt, vào sâu thêm từng chút một, cho đến cuối cùng, hoàn toàn nhét đầy bên trong tôi.

“Ngươi… ngươi đi chết đi, buồn nôn…”

Có cùng một gương mặt thế mà đã mềm lòng với hắn, tôi thật ngu xuẩn.

Trọng Liên nhíu nhíu mày, h* th*n dùng sức húc một cái.

Lại một trận đau đớn.

Tôi vội dùng tay bụm miệng, mới có thể đè nén tiếng r*n r* khó kềm.

“Ngươi làm nhanh chút đi, xong chuyện rồi thì buông ta ra.” Tự giận mình nói ra được những lời này, nhưng thể nào cũng không che đậy được hai chân đang run lẩy bẩy, cùng những biến hóa nhỏ bé xảy ra trong cơ thể.

Cảm giác tê dại dần dần xâm nhập vào thần kinh của tôi.

Cơ thể bắt đầu nóng ran, muốn mau chóng tìm một lối thoát để phóng thích.

Tôi không tự chủ mà nâng người mình lên một chút, ma sát với d*c v*ng của Trọng Liên.

Ngẩng đầu lên, lại vừa khéo chạm phải vẻ mặt vừa có chút đắc ý vừa có chút khinh bỉ của hắn.

Thoáng chốc tỉnh táo lại khá nhiều.

Tôi tự cắn tay mình, gắng sức kềm chế d*c v*ng của mình.

Mồ hôi thấm ướt quần áo.

Vô cùng khó chịu cầm cự hồi lâu, cuối cùng Trọng Liên nói, “Em không sẵn lòng chuyển động phải không?”

Tôi quay đầu đi chỗ khác, mặt nóng đến gần như bốc cháy.

Trọng Liên rút roi ngựa ra, chỉ chỉ con ngựa Hãn Huyết, “Vậy được, ta cho nó động.”

Mắt tôi trong thoáng chốc mở ra cực lớn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Không, đừng, sẽ chết người đó.”

Trọng Liên mỉm cười nhìn tôi một cái, không cho tôi cơ hội nói chuyện, một roi quất tới!

Ngựa Hãn Huyết hí lên một tiếng, phi như bay.

Con đường tương đối gập ghềnh, tốc độ của con ngựa còn không ngừng gia tăng.

Vốn tôi đã không mấy thích ứng với tư thế này, đến lúc này, hậu huyệt có v*t c*ng c*m v**, cả người lắc lư dữ dội, phân thân của Trọng Liên một lần lại một lần va đụng trong cơ thể tôi.

Gió thu thổi qua hai người.

Trong lúc chịu đựng cơn đau, đồng thời còn phải kéo áo khoác che chắn cơ thể.

“Dừng… dừng lại…”

Trọng Liên hé miệng cười, lại cho con ngựa thêm một roi.

Tôi đưa bàn tay vô lực ra, ôm lấy thắt lưng Trọng Liên, mới có thể khiến mình không lắc lư quá mạnh.

Cơn đau khôn cùng gần như muốn xé rách cả cơ thể tôi.

Trái tim như muốn nhảy ra khỏi khoang ngực, khó mà chịu đựng.

Tôi đau đớn ngẩng đầu nhìn hắn, nói mà chẳng còn hơi sức, “Dừng lại… mau dừng… Ta chịu không nổi, đau… đau quá… Liên, dừng lại…”

Ánh mắt Trọng Liên lạnh lẽo, “Đáp ứng bản cung, vĩnh viễn không trở lại cái thôn rách nát này.”

Rừng trúc Phượng Hoàng.

Gió dịu dàng, trúc xanh lục, hương thoảng khắp, đẹp tựa cổ tích.

Tôi cúi đầu nhìn mình bao bọc lấy cơ thể của Trọng Liên, mũi chua xót, trước mắt chợt nhạt nhòa.

Tôi còn tư cách gì đến nơi đây.

Tiếng nói chuyện cũng đã run hết cả lên, “Ta đồng ý với ngươi, ta… ta sẽ không về…”

Vùi đầu vào cần cổ Trọng Liên, ý thức tỉnh táo rời tôi càng lúc càng xa.

Trọng Liên dùng sức đẩy tôi thẳng người dậy, buộc tôi nhìn vào hắn.

“Lâm Vũ Hoàng, em lại đang nghĩ gì đó?”

Cảnh sắc chung quanh không ngừng biến đổi, dần dần, chân núi xuất hiện kha khá nóc nhà nhỏ.

“Ngươi thả ta ra trước đã… ta chịu hết nổi rồi…”

Miệng khô lưỡi đắng, mồ hôi vẫn không ngừng bốc hơi, đau đớn chỉ tăng không giảm.

Trọng Liên đưa tay nắm lấy mặt tôi, nhìn tôi âm trầm, “Không cho em nhớ hắn, có nghe chưa?”

Tôi gật gật đầu, “Nghe rồi, ta… sẽ không nhớ huynh ấy nữa.”

Lời vừa dứt, vách trong chầm chậm co rút, thế mà tôi lại chẳng chút liêm sỉ mà phóng thích ra ngoài.

Vó ngựa chạm đất, kiếm Phượng Linh và đao Hoàng Vũ quanh hông va nhau kêu lanh lảnh.

<i>Hoàng đệ, người có được chúng, có thể nhận được hạnh phúc.</i>

<i>Phượng Hoàng, Phượng Hoàng. Chúng ta vốn là trời sinh một đôi.</i>

Cuối cùng lại không giữ được, bất tỉnh trong lòng Trọng Liên.

***

Rầm!

Tôi dụi dụi mắt, mơ màng nhìn tứ phía, hóa ra mình bị ngã trên đệm lót trên xe ngựa.

Ngẩng đầu lên nhìn, Trọng Liên đang đứng trước mặt tôi, nhè nhẹ vỗ tay.

Tứ đại hộ pháp đứng sau lưng Trọng Liên, Tuyết Chi đang cựa quậy trong lòng Hải Đường.

Trọng Liên đá đá chân tôi, “Vào đi.”

Tôi rụt sang bên cạnh, lập tức bị căng đau đến rên một tiếng.

Trọng Liên đẩy tôi vào bên trong, tôi dựa vào cửa sổ, h* th*n như bị dùng dao cứa, tôi cắn chặt răng, vầng trán đã ướt nhẹp.

Tuyết Chi dùng ngón tay nhỏ như quả cầu thịt chỉ chỉ tôi, nói với Trọng Liên, “Phụ thân, Nhị phụ thân sao thế?”

Trọng Liên khinh miệt nhìn tôi một cái, cười lạnh nói, “Nhị phụ thân của con bị Phụ thân cắm đến hôn mê.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, mặt thoáng đỏ thoáng trắng, run run một hồi cũng chẳng nói được câu nào.

Xà Cừ và Lưu Ly chẳng có phản ứng gì.

Mặt của Chu Sa thì đã hoàn toàn đỏ đến tận cần cổ, Hải Đường cũng ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tuyết Chi nói, “Phụ thân, cắm đến hôn mê là gì?”

Trọng Liên còn chưa kịp tiếp lời, tôi đã bụm miệng hắn lại, “Ngươi muốn buồn nôn thì cứ một mình mà buồn nôn, đừng có dạy hư cả Tuyết Chi!”

Trọng Liên túm lấy tay tôi, kéo tôi lên người hắn.

“Hoàng Nhi, bổn cung nói đều là thật, đã bao nhiêu lần rồi em còn chưa thích ứng hay sao?”

Nói xong, còn nặn ra một nụ cười b**n th**.

Hắn đã nói như thế, tôi lại nhớ đến dáng vẻ chịu khuất nhục của mình trên lưng ngựa.

Rụt tay về như bỏng nước sôi, trở người, đưa lưng về phía hắn.

Xấu hổ muốn khóc lớn một trận.

Tứ đại hộ pháp đều lên ngồi đằng trước xe ngựa.

Xe ngựa phút chốc phi nhanh, h* th*n của tôi lập tức như bị xé toạt.

Tiếng nói của Trọng Liên vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi, “Hoàng Nhi, em đã hôn mê một ngày rồi, hay là, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”

Tôi dịch người, càng lúc càng bức bối, vẫn không hé tiếng nào.

Lúc này tứ đại hộ pháp yên lặng khác thường, ngay cả Chu Sa trước nay luôn om sòm cũng trầm mặc.

Bỗng nhiên, một kiện y phục được nhét vào trước mặt tôi, tôi cúi đầu nhìn, gương mặt chậm rãi đỏ bừng lên.

“Em còn giả vờ không vui, em nhìn đi, em làm bẩn y phục của bản cung rồi đây. Nào, ngửi thử, có thơm không? Làm lần nữa nhé, ở tại đây, được không nào?”

Tôi lập tức xé kiện y phục kia, xoay người vung một cái tát thật mạnh cho hắn!

Cổ tay đang ở giữa không chợt bị hắn bắt được.

“Chậc chậc, còn ra tay đánh người cơ, hung dữ quá bản cung không thích đâu.”

Hắn cười ngả ngớn với tôi, bàn tay chậm rãi mò lên thắt lưng tôi.

Chu Sa cẩn thận xoay người lại, đồng tình nhìn tôi một cái, rồi lại xoay đầu đi, khe khẽ thở dài một hơi.

Tôi gắng sức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong cái tròng trành của xe ngựa, tất cả cảnh sắc càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mơ hồ…

Chỉ cần tôi còn tỉnh táo, thì tôi buộc lòng phải tiếp nhận hiện thực này.

Tôi nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể ngủ sớm một chút.

Thế nhưng đầy trong óc chỉ có nụ cười dịu dàng tựa gió xuân, nốt ruồi mỹ nhân đỏ tựa máu.

Một luồng khói mảnh.

<i>Cuối chân trời đàn nhạn bay, ngay hàng thẳng lối tưởng như được khâu lại.</i> [1]

Tôi co rúc trong góc xe ngựa, gió rét thấu xương.

“Vũ Hoàng à, con đoán thử Hiên Phượng ca của con ở bên ngoài đã tìm được báu vật gì?”

“Con không biết con không biết, người nói mau nói mau đi.”

Mơ màng mở mắt ra, nhận ra mình đã không còn trên xe ngựa nữa, mà đang nằm trên một chiếc giường.

Ngước mắt nhìn gian phòng này, trang hoàng hết sức tao nhã hoa lệ, không giống khách đ**m lắm.

Nơi huyệt thái dương như bị cây búa nhỏ gõ vào, căng đến da đầu cũng đau. Cơ thể lại bắt đầu nóng lên, tựa hồ lúc nào cũng có thể phừng cháy.

<i>Nến đỏ tù mù, ngoài song cửa ngàn sao xua đêm đen.</i> [2]

Bên ngoài còn một gian phòng, cửa thiếp giấy, ánh nến vàng nhạt phản chiếu bóng hình hai người.

Một trong đó hơi gập người lại.

Người còn lại đang bước tới bước lui, cho dù chỉ là bóng nghiêng nửa mặt nhưng cũng đẹp đến mức khiến người ta tơ tưởng viễn vông.

“Bản cung không phải đã tẩy rửa cho hắn rồi sao, tại sao hắn vẫn phát sốt?”

Ngữ khí sốt ruột, còn lẫn chút tâm trạng không kiên nhẫn.

Thân mình người kia khom xuống thấp hơn, nghe giọng nói mới biết là Lưu Ly, “Cung chủ, ban nãy đại phu nói, Lâm công tử không phải bởi g*** h*p mà phát sốt, mà là bị nhiễm lạnh, nên mới…”

Lời như chưa hết, chỉ nghe “choang” một tiếng, hình như khí cụ rơi xuống đất.

“Ăn ốc nói mò! Trên xe ngựa bản cung luôn ôm hắn, làm sao có thể bị nhiễm lạnh được!”

Lưu Ly nhỏ tiếng nói, “Trên xe ngựa cung chủ liệu có…”

“Không nói nhiều nữa, cút ra ngoài.”

Lưu Ly nói, “Vâng”

Sau đó liền lùi hai bước, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Sau đó cửa phòng tôi bị đẩy ra, tôi vội nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trái tim tôi cũng đập càng lúc càng kịch liệt hơn.

Một đôi tay hơi lạnh đặt lên trán tôi, người bên cạnh chép miệng một tiếng, lại thở dài một hơi, ngồi xuống mép giường, ôm tôi dậy.

Cả người tôi căng cứng, dựa vào người hắn, không dám thở mạnh.

Trọng Liên dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt tôi, tức giận nói, “Em giả vờ ngủ làm gì, muốn ta mớm cho em ăn có phải không.”

Tôi lập tức mở to mắt, lúng túng liếc hắn một cái, nhận lấy chén thuốc trong tay hắn, ừng ực uống một hớp, kết quả bị sặc không nói nên lời.

“Sao em ngốc thế? Thật không chịu nổi.”

Trọng Liên nhíu mày nhìn tôi, làm bộ muốn giành lấy cái chén trong tay tôi.

Tôi dịch tay sang bên cạnh, khẽ giọng nói, “Để mình ta, đa tạ Liên cung chủ.”

Lời vừa dứt, tay của Trọng Liên nhẹ nhàng điểm lên vai tôi một cái.

Cả người không thể cử động, ngay cả nói cũng không được.

Hắn đón lấy cái chén trong tay tôi, mi dài buông rũ, dùng muỗng đảo chén hai lượt, múc một muỗng thuốc, tự mình uống trước một ngụm, hơi nhíu mày lại.

Hai người chợt chạm mắt nhau, tôi lập tức chuyển mắt sang chỗ khác.

Trọng Liên đặt chén xuống bên cạnh, dùng tay nắn hai má tôi, xụ mặt, đổ thuốc vào.

Cứ thế từng muỗng từng muỗng đút xong hết cả chén thuốc, hắn mới giải huyệt đạo cho tôi.

Tôi nhất thời không biết nói gì cho phải, cảm ơn cũng không đúng mà chửi mắng cũng không phải, chỉ biết ngồi đần tại đó.

Hắn đưa tay v**t v* gò má tôi, ánh mắt càng lúc càng hư vô, mặt tiến gần hơn, tôi quay đầu sang chỗ khác, “Hôm nay thân thể tiểu nhân không khỏe, để hôm khác đi.”

Tuy biết nói cũng như không, thế nhưng tôi thật sự không muốn làm với hắn.

Hắn ở bên cạnh cứng người hồi lâu, ném lại một câu rồi bỏ đi, “Bản cung đi sủng hạnh người khác.”

Tôi nhìn chằm chặp vào chỗ hắn biến mất rất lâu, trong lòng cũng chẳng rõ là tư vị gì.

***
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 44


Sáng sớm.

Một giấc tỉnh dậy, sốt đã giảm, nhưng tinh thần lại uể oải.

Hoa cúc đầy sân như ngọc vụn, nhụy non thơm nồng, sum suê nở rộ.

Trước cửa có không ít nha hoàn qua lại, tôi khoác y phục lảo đảo bước xuống giường, tìm đại một người để hỏi, mới biết hiện tại chúng tôi đang ngụ trong nhà môn chủ Ngọc Phiêu Môn.

Một môn phái dùng ám khí và chủy thủ làm vũ khí, môn chủ tên Ứng Khanh Vi.

Vừa để nha hoàn đi, một nam nhân mặc xiêm y màu vàng đất liền bước đến, một giương mặt quan tài, một đôi mắt ti hí.

Xà Cừ.

Lúc này tôi mới phát hiện sự tồn tại của y tựa hồ có thể xem như không.

“Cung chủ gọi cậu vào phòng ngài ấy.”

Tôi nhìn lướt hoa cỏ trong đình viện, nhỏ tiếng nói, “Nói ta không có đây.”

Xà Cừ nói, “Hạn thời gian một chung trà.”

Tôi nhíu mày không nói, Xà Cừ xoay người bỏ đi.

“Đợi đã.”

Y máy móc xoay người lại, “Lâm công tử có gì căn dặn.”

Suy nghĩ một chút, thử dò hỏi, “Tối ngày hôm qua… hắn đi đâu?”

Xà Cừ nói, “Cung chủ ở miết trong phòng.”

Trái tim tôi nhất thời đập nhanh lên nhiều, “Vậy… có người vào phòng hắn không?”

Xà Cừ nói, “Có.”

Tôi phát hiện nói chuyện với y thật sự rất mệt, “Người nào?”

Xà Cừ nói, “Thiếu cung chủ.”

Tôi nhất thời cười như hoa xuân rạng rỡ.

Xà Cừ đi mất, tôi mới kéo mặt mình thật mạnh, tôi đang cười gì chứ, tại sao tôi lại nói sẽ đi!

Tôi lại vỗ vỗ mặt mình, tự lẩm bẩm, “Mình thật là đầu heo.”

Sau lưng có một âm thanh truyền đến, “Hóa ra là vậy. Câu đố về thân thế của Hoàng Nhi cuối cùng đã được giải.”

“Cái gì mà câu đố thân thế?”

Vừa nói vừa quay đầu lại, Trọng Liên đang đứng sau lưng tôi. Tôi sợ đến giật lùi một bước, còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói, “Em vừa nói gì thì chính là thế nấy.”

Tôi há to miệng, nhưng không thốt ra được gì.

Cặp mắt hẹp dài của Trọng Liên quét về phía tôi, “Những câu ban nãy em hỏi có hàm ý gì?”

Tôi tránh né ánh nhìn của hắn, “Không có hàm ý gì cả.”

Trọng Liên tiến về phía tôi một bước, rầm một tiếng đập lên cửa.

Tôi vùi đầu xuống thấp, “Gần đây ta không muốn gặp ngươi, xin lỗi.”

Nói xong nhanh chóng đẩy cửa ra, xông vào trong, Trọng Liên lảo đảo một cái, bị tôi nhốt bên ngoài cửa.

“Hoàng Nhi, ra đây.”

Gió thu thổi qua, tôi kềm không được mà rùng mình, quấn kín quần áo mình lại.

Trọng Liên ở bên ngoài đập đập cửa, “Hoàng Nhi, hôm nay em không ra nữa, bản cung sẽ trực tiếp đẩy cửa đấy.”

Tôi chạy đến giường che kín đầu.

Lúc này, giọng của Hải Đường chợt vang lên, “Cung chủ.”

Trọng Liên lành lạnh nói, “Đưa hắn ra ngoài cho ta.”

Hải Đường nói, “Lâm công tử ở bên trong? Cậu ta đang giận dỗi?”

Giọng điệu của Trọng Liên có phần không kiên nhẫn, “Đợi khi hắn ra ngoài, bản cung sẽ lôi hắn đi c**ng b** một trăm lần.”

Tôi rụt người trên giường, trợn mắt, “Lưu manh.”

Hải Đường ho khan hai tiếng, “Cung chủ… muốn gọi cậu ta ra ngoài làm gì?”

Trọng Liên nói, “Sao hôm nay ngươi nói nhiều thế?”

Hải Đường vội nói, “Không không, ý của thuộc hạ là, nếu như cung chủ chỉ muốn mở cửa thì có thể phá cửa vào trong. Nhưng nếu cung chủ không muốn cậu ta nổi giận, e rằng… phương pháp này không thực hiện được.”

Trọng Liên nói, “Hắn giận việc của hắn, liên quan gì đến bản cung chủ.”

Hải Đường nói, “Vậy thuộc hạ sẽ trực tiếp mở cửa nhé?”

Trọng Liên nói, “Gượm đã.”

Tiếng “Gượm đã” này vừa nói, bên ngoài liền một khoảng im lặng.

Tôi ở trong phòng đợi, trong vòng một ngày thật sự không bước ra ngoài nửa bước, đói đến dạ dày quặn đau, cũng chỉ biết ấn bụng xuống. Đoán là bệnh cảm khỏi rồi thì sẽ mắc bệnh đau dạ dày.

Đói bụng vẫn tốt hơn là gặp phải người không muốn gặp.

Thế nhưng sáng hôm sau, tôi mới phát hiện mình đã chịu đói phí công.

“Dậy đi.”

Chân bị người nào đụng một cái.

“Dậy đi, mau lên.”

Tôi trở người, kéo chăn đắp qua đầu.

Chăn bị kéo ra.

Dụi dụi mắt, mới nhận ra Trọng Liên đang đứng trước mặt mình.

Động tác thô lỗ như thế, nhất định vẫn còn trong thời kỳ b**n th**.

Trọng Liên túm lấy tay tôi, kéo tôi dậy, “Đi, cùng bản… cùng ta đi lên núi.”

Tôi hất tay hắn ra, gãi gãi cái đầu đã ngủ thành tổ quạ của mình, “Vừa mới sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn ngươi ồn cái gì, trở về… đi ngủ…”

Nói xong kéo chăn đắp qua đầu, nằm xuống ngủ tiếp.

Hai chân bị người kéo lấy, kiên quyết kéo từ dưới chân giường, tôi túm lấy thành giường, sống chết không chịu buông tay.

Trọng Liên đi đến cạnh tôi ngồi xuống, tách từng ngón từng ngón tay tôi ra.

Chống cự vô dụng, cả người bị hắn ôm ngang dậy.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đẹp đến vô thực nhưng tôi nhìn lại thấy phiền lòng, tôi oán giận nói, “Ngươi buông tha cho ta có được không, tìm người khác chơi cùng đi.”

Trọng Liên ấn tôi xuống giường, ngồi xuống, ném y phục lên người tôi, “Mặc vào rồi ra ngoài.”

Tôi giơ y phục lên nhìn nhìn, rồi lại bỏ xuống, “Đi đâu?”

Trọng Liên kéo lấy y phục của tôi, tùy tiện khoác lên người tôi, “Lên núi, đi hái thuốc.”

Tôi hơi tỉnh táo lại, “Hái thuốc?”

“Tùng lam. Trị bệnh cho em.” Hắn bận bịu nửa ngày trời, đá giày tôi ra ngoài, “Cái gì cũng muốn ta giúp em có phải không? Tự mang vào đi chứ.”

<i>[Tùng lam – tên khoa học là Isatis tinctoria]</i>

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao ngươi lại không tự xưng ‘bản cung’ nữa?”

Trọng Liên lạnh như băng liếc tôi một cái, hình như hơi tức giận, nhưng lại nhanh chóng thở dài thậm thượt, “Sửa rồi.”

Tôi hồ nghi hỏi, “Hải Đường tỷ tỷ nói gì với ngươi rồi à?”

Trọng Liên đứng dậy bước về phía cửa, “Hải Đường chẳng nói gì với ta cả.”

Tôi nói, “Đợi đã, tùng lam là thứ gì vậy, bệnh của ta nghiêm trọng lắm sao, phải đích thân ngươi đi hái thuốc?”

Trọng Liên cuối cùng cũng chịu hết nổi, âm u nói, “Em nói nhảm thêm một câu nữa thì chúng ta hôm nay cứ ở trên giường đấy.”

Tôi rùng mình một cái, kéo lệt xệt chiếc giày nhảy xuống khỏi giường.

Núi xanh vạn dặm chỉ một dòng sông, nước chảy yên ả, thanh mà không bạc, dày mà không đục.

Chốn mây trắng bay, mấy hộ gia đình săn bắn.

Cùng Trọng Liên đi đến chân núi, gọi một con thuyền nhỏ qua sông.

Thuyền phu đội một chiếc nón lá lớn màu ngà, vành nón kéo xùm xụp, miệng ngậm tẩu thuốc sắt, thỉnh thoảng lại nhả ra một vòng khói trắng. Đưa tay ra cởi dây chão, chỉ chỉ chỗ ngồi, ý bảo chúng tôi bước xuống.

Tôi nhìn nước sông trong thấy đáy, nhớ về mùa hạ nóng bức của hai năm trước, tại đảo Yến Kính. Ba chúng tôi cùng nhau đi tìm Lục Mỹ, kết quả trên đường gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối.

Tôi, Hoa đại ca, Hiên Phượng ca.

Đứng tại một chốn dựa núi kề sông, bầu trời luôn là một màu xanh tinh khiết, cho dù là vào mùa thu, lúc nhạn giương cánh bay cao. Ngửa đầu nhìn trời, trông thấy bầu không lam bảo thạch mênh mông vô tận.

Khe núi nước chảy róc rách.

Đỉnh núi mây giăng tầng tầng.

Chợt có người ôm lấy hông mình, cả người bay về phía thuyền nhỏ.

Lúc tiếp đất, Trọng Liên đã ngồi ở bên cạnh. Thuyền phu nâng cặp mắt đã hơi vẫn đục lên, vỗ tay, giơ ngón tay cái về phía Trọng Liên. Đôi mày tinh xảo của Trọng Liên khẽ nhướng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt mà trong trẻo.

“Hoàng Nhi, đến ngồi xuống cạnh ta.”

Tôi lại hơi bị mê hoặc, hiện tại nhân cách nào đang xuất hiện trên người hắn đây. Cũng không nghĩ nhiều, vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn, ngồi xuống. Trọng Liên dựa vào mui thuyền, một chân đặt trên mạn thuyền, áo mỏng vừa người quấn quanh thân hình hoàn mỹ.

“Ngươi mặc ít như thế, không lạnh sao.”

“Lạnh.” Trọng Liên cười nhàn nhạt, “Làm chút việc thì sẽ không lạnh nữa.”

Tôi gật gật đầu, hà hơi vào lòng bàn tay, cũng dựa vào mạn thuyền. Chầm chậm, nhận ra có gì đó không đúng. Ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Trọng Liên.

Mùi hoa quế ngào ngạt.

Non xanh như tranh vẽ.

Thuyền phu khẽ khàng khuya mái chèo trong tay, những nơi thuyền qua, đều là sóng nước dập dềnh. Sau cơn mưa nhẹ se lạnh, gió đưa hương dịu, đôi mắt liễu hẹp dài nhoáng qua một tia giảo hoạt.

Tôi bất đắc dĩ than thở, “Đại mỹ nhân, cả ngày trong đầu ngươi chỉ chứa mấy thứ đó sao.”

“Ta chỉ muốn cùng Hoàng Nhi làm những chuyện đó.”

Trọng Liên dịu dàng mỉm cười, mái tóc như núi xuân, yêu kiều động lòng người. Thả tay xuống, vẽ một gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, áo mỏng tung bay trong gió thu, như mây như khói.

Tôi hắng hắng giọng, cúi đầu xuống nhìn nước chảy, chỉ hy vọng hắn sớm ngày khôi phục như thường.

Xuống thuyền, hai người cùng đi lên núi.

Tháng mười rạng rỡ, mưa nhỏ hóa sương bạc. Khắp núi rừng màu xanh chậm chạp phai màu, đôi chút lá vàng khô héo lững lờ rơi. Tiết trời hơi lạnh, thỉnh thoảng có gió thu thổi qua, giống như ngấm vào tận xương. Trọng Liên dường như không cảm giác được cái lạnh, sống lưng thẳng tắp, suốt đường toàn đi trước, ánh mắt chỉ nhìn xuống đất.

“Ngươi đang tìm gì thế?” Tôi chọt chọt cánh tay của hắn.

“Tùng lam.” Kế đó lại chẳng nói gì nữa.

Khắp rừng ngát hương quế tử. Hít sâu vào, cảm giác tinh thần sảng khoái bội phần. Trên lá cây treo mấy giọt nước, lúc giẫm lên đế giày bị thấm ướt, hơi rùng mình. Chẳng mấy chốc, ánh mắt Trọng Liên sáng lên, dùng sức huơ về phía cây hoa quế kia, vừa bẻ nhánh cây xuống, cầm trong tay. Chân nhún một cái, nhẹ nhàng bay lên một đoạn, rồi ngồi xổm dưới đất.

Mấy phiến lá xanh mướt.

Rung động nhẹ, mấy giọt nước óng ánh trong suốt lăn tròn, rơi vào đầu ngón tay hắn.

Hắn đem cành cây kia c*m v** nơi gốc cây, chọc mấy lần, đất tơi ra, kéo nhẹ một cái, gốc cây bị nhổ lên cả rễ. Sau đó hắn quay lại bên cạnh tôi, cầm cái cây đó huơ huơ trước mặt tôi.

“Đây là thứ gì?”

“Tùng lam đó, rễ cây này ăn vào chữa được bệnh.”

Phần gốc màu vàng nhạt pha nâu, hơi cong vẹo, khá xù xì, thoáng nhìn còn tưởng là nhân sâm. Tôi nhận lấy tùng lam, ra sức hít ngửi phần gốc nó mấy hơi.

“Sao ta cảm thấy hình như mình đã dùng qua loại thuốc này?”

“Rễ tùng lam tính hàn, vị đắng, tên gọi là rễ bản lam.” Nói xong lấy một miếng vải trắng bọc tùng lam lại.

ban_lam_can2.jpg&ssl=1


<i>Rễ bản lam</i>

Tôi thật không biết cả ngày trong đầu hắn nghĩ những gì. Bất đắc dĩ nhìn hắn, nửa ngày mới thốt được một câu, “Đại ca, chỉ vì món đồ chơi này mà ngươi chạy một chuyến xa thế à? Ngân lượng để ngồi thuyền có thể mua một đống rồi.”

Trọng Liên chỉ cười không nói.

Sắc trời chuyển tối, hồng liên nơi cần cổ vẫn diễm lệ tươi màu như cũ, đỏ thẫm như lửa.

Chẳng qua là nhìn thì có chút bất đồng.

Tôi lắc lắc đầu, tiến gần một bước. Trọng Liên rất tự nhiên ôm lấy hông tôi. Dưới con ngươi sắc tím sậm là mảng mờ do rèm mi dầy đậm tạo thành. Tôi chưa kịp suy nghĩ chuyện khác, kéo cổ áo của hắn ra.

“Hoàng Nhi… vội thế sao?”

Hắn vươn đầu đến gần tính hôn tôi, tôi rụt về sau, “Tại sao lại thế này?”

Trọng Liên cúi đầu nhìn thân thể mình.

Da dẻ nhẵn nhụi như gốm bỗng trở nên tái nhợt.

“Tại sao lại thế này?”

Tôi máy móc lặp lại câu hỏi lần nữa.

Gió lạnh khua nhành cây.

Biển mây mênh mông.

Trọng Liên không thể tin được trợn to hai mắt, ngón tay thon dài chậm rãi leo lên cần cổ trắng ngần, thuận theo cánh sen đỏ lửa từng chút từng chút một lướt xuống… cuối cùng dừng nơi vạt áo.

Hắn lại kéo y phục xuống một chút.

Đồ đằng hồng liên lan tràn xuống dưới như thể không có bến bờ.

Bọc vải đựng tùng lam rơi xuống đất.

Vải trắng bị sương ngấm vào.

Giọng nói vốn trong trẻo êm tai trở nên có hơi khàn khàn, “Làm sao… có thể?”

Cuống họng tôi như cũng bị thứ gì đó chặn ngang, qua hồi lâu, mới miễn cưỡng nặn ra một câu, “Liên, ngươi… lại luyện à?”

Thức thứ tám của Liên Thần Cửu Thức, đồ đằng hồng liên, thị huyết thành tính.

Thức thứ chín, không gì không thể, cô độc đến già.

Sắc mặt của Trọng Liên càng lúc càng khó coi. Hắn cúi đầu thật thấp, tóc vụn che đi tầm nhìn của hắn. Ngón tay thì vẫn dừng trên cần cổ mình, dường như đã quên phải bỏ ra.

Gió thổi lá cây lay động.

Quế tử thoảng hương.

“Không có hổ phách, vô pháp luyện công. Trừ phi ____”

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn.

Đôi mắt tím hẹp dài nhoáng lên một tia sáng u tịch lạnh lẽo.

Tôi theo bản năng lùi sau một bước, nhưng bị hắn kìm chặt hai tay. Trọng Liên lành lạnh nhìn tôi, lực đạo trên tay dần dần mạnh lên, “Hoàng Nhi, ta thật hy vọng người đó không phải là em.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, Trọng Liên đã đưa hai tay kẹp lấy cần cổ tôi. Đầu óc tôi chợt nhanh chóng nhoáng qua một hình ảnh ____ Đêm tối như mực, gương mặt nhăn nhó của đứa bé khóc gào…”

“Ngươi… ngươi…”

Trái tim như nổi trống, điên cuồng đập trong lồng ngực tôi.

Sơn cốc u tĩnh.

Tiếng nước rả rích.

Vốn muốn giãy dụa, nhưng đôi tay ấy dần tăng thêm lực, nhấc bổng tôi lên. Tôi căn bản không biết tại sao hắn lại thế này, chỉ biết là khó thở, gắng sức túm lấy bàn tay lạnh băng băng của hắn muốn tách ra, kinh hoàng túng lúng mà nhìn hắn.

Mắt của Trọng Liên dần dần híp lại.

“Hoàng Nhi, nhắm mắt lại.”

“Liên, ngươi… khụ khụ… ngươi muốn giết ta… thế mà ngươi… khụ khụ… lại muốn giết ta…”

Tôi cau chặt mày, hoàn toàn không cách nào chịu đựng nỗi đau đớn khi mất đi hơi thở.

Không khí trở nên mỏng manh.

Hương hoa quế chưa bao giờ nồng đậm đến thế.

Bầu không khí ẩm ướt của mùa thu, mấy lọn tóc nhẹ nhàng bay múa. Màu lan tử la lướt qua mắt Trọng Liên, xiêm y mỏng mảnh tựa như tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Tôi dùng sức đấm lên tay hắn, nhưng không thể ra sức.

“Cứu mạng… khụ khụ… cứu…”

Cổ họng gần như sắp bị vặn gãy, hơi thở bị cướp mất, chỉ còn lại nghẹt thở.

Tay của hắn đang run lên.

Giọng của hắn cũng đang run rẩy.

“Nhắm mắt lại, đừng nhìn ta.”

“Liên, Liên… đừng…”

Cơn đau ăn mòn cả đại não, cảnh tưởng trước mặt càng lúc càng nhạt nhòa. Tôi đưa tay ra, run lẩy bẩy v**t v* gò má hắn. Hốc mắt của Trọng Liên bắt đầu đỏ lên, hàm răng đánh lập cập.

Trên d** tai, hai đóa sen bạc nở rộ sáng lóa.

“Đừng nhìn ta…”

“Em đừng nhìn ta _____!!” Tiếng rống phát cuồng vang vọng trong sơn cốc.

Trong biển mây xanh chen mấy sợi vàng.

Thế nhưng tôi đã không thể suy nghĩ được nữa.

Cánh tay v**t v* Trọng Liên mất đi sức lực, thỏng xuống.
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 45


Tiết↿đầu xuân.

Bướm bay tung tăng,íoanh ca yến hót.

Liễu rũljbay bay, cành xanh nhưĨnước chảy. Trên bờ đê,ïđôi chân trần khuấy nước,ljống quần cuộn lên đãƪbị nước sông hơi lạnh¡làm ướt. Mặt nước biếc,trong veo, bóng hoa cùngţdáng liễu, cánh đào lả⇣tả rơi.

Cách đó không xa,|một chiếc thuyền cô độc.

Trênïthuyền có một thiếu niên‡đang ngồi.

Trong không khí đầu_xuân, mùi hương đào mận,/tóc dài tung bay nhưȊmúa.

Tôi sững sờ nhìn y,↾hồi lâu hồi lâu. Cuốijcùng, đứng dậy, lớn tiếngľgọi thiếu niên đó, “Hiên‡Phượng ca ____ Hiên Phượngƪca _____ Hiên Phượng caỉ_____”

Thiếu niên đó quay đầuƚlại.

Một nốt ruồi mỹ nhânľđiểm giữa trán, đỏ thẫm⇣tuyệt diễm.

“Hiên Phượng ca _____đừng có đi ____ đợi‘ta với _____” Tôi vừaỊkêu vừa gọi y, gắngrsức huơ hai tay mình.ĨNhưng y chỉ mỉm cười|dịu dàng với tôi. Thuyềnĩnhỏ cứ trôi về chốnƗxa xăm, xiêm y củaľthiếu niên phụ họa với²mái tóc đen bay múaïtrong gió.

Tôi cứ thể bất²lực nhìn y biến mất.

BiếnƗmất dưới ánh dương ấm,áp.

Biến mất trong hơi nướcłnhàn nhạt của tiết xuân.

Khôngǁcòn cơ hội nữa.

Không cònÌnữa.

Tôi nhìn gợn sóng chậmïrãi chảy qua dưới chân,¡cắn răng, nhảy xuống. Thếjnhưng cơ thể lại bịingười trói chặt. Tôi quay_đầu, nhìn thấy gương mặt⍳của một nam tử, còn^có bông sen đỏ rựcìtrên cổ hắn.

Hắn cười dịuĨdàng với tôi, dung nhan⁞tuấn mỹ đến mức khiếnljngười không tài nào hít⁏thở.

Tôi thất thần nhìn hắn.ľ

Nhìn nụ cười dưới những±cánh hoa đào kia.

Thế nhưngłmột khắc tiếp theo, ýícười trong mắt hắn dần⇣dần mất đi, thay vào]đó là cái lạnh thấuÌxương.

Hắn bóp cổ tôi, ánh¡mắt càng lúc càng rét,lạnh.

Tôi đau đớn vùng vẫy,¹cuối cùng thất thanh kêu¡lên, “Đừng giết ta, đừng¹giết ta… cứu mạng, cứuỈmạng, Hiên Phượng ca, HiênljPhượng ca… Hiên Phượng ca_____!!!”

DướiȊánh nắng, thân ảnh của⍳thiếu niên đã không cònïđó.

Trong màn sương, nước sôngɉlấp loáng.

Mà hết thảy mọi³chuyện này là do mộtỉtay tôi tạo thành.

Mở mắt)ra, là một đêm gió/mát.

Trước mắt là một bóngjđen, chẳng nhìn rõ thứťgì. Duy chỉ hai đóalsen bạc lấp lánh phátĩsáng trong đêm tối. Ngónǰtay lạnh lẽo đang nhẹ/nhàng ve vuốt mặt tôi,¦chậm rãi từ gò máţlướt lên sống mũi, môi,łcằm.

Bóng đen chậm rãi cúiƪngười xuống.

Tôi sợ đến khôngɉdám cử động.

Khuôn mặt đórtiến đến gần, bờ môiŗmềm mại từng chút một/áp lên môi tôi.

Cảm giáctê dại nhanh chóng truyềnťtừ bờ môi tôi đến±sống lưng.

Cả người tôi runţlên khe khẽ.

Trọng Liên cũngicảm giác được rằng tôi‡đã tỉnh, lập tức ngồi*thẳng người lại. Con ngươiljthâm thúy trong màn đêm⁏sáng ngời dị thường. Hắn‡khẽ nắm lấy tay tôi,ťtôi lại nhanh chóng rútltay mình lại.

Lòng dạ rốiljbời một nùi.

Cơ thể hìnhƗnhư không có độ ấm,‘đang không ngừng run rẩy.

“Hoàng¡Nhi… chuyện của hôm nay,jta rất xin lỗi.”

Giọng nói‡của Trọng Liên dịu nhẹnhư gió.

Tôi rụt người sangţbên cạnh.

Trong lòng biết rấtɉrõ cái người muốn giết↨tôi và người này khôngïphải cùng một người, thếìnhưng vẫn cảm thấy sợ⇣hãi. Trọng Liên nhích lại⇣gần tôi một chút, khẽŧgiọng nói, “Ban nãy emťmới nằm mơ.”

Tôi ra sứcƪgật đầu.

“Trong mơ em mải⁏gọi tên hắn.” Ngữ khí»không chút lên xuống, bình⍳đạm như nước.

Tôi mờ mịt↾nhìn hắn, lại gật gậtfđầu.

Hốc mắt bắt đầu nóngllên.

Rõ ràng không liên quan¡đến chuyện của tôi, tôiªchẳng hiểu tại sao mìnhỉlại đau lòng đến mứcỈnày. Tựa như Lâm VũỈHoàng thật sự đã trởɉvề. Lâm Hiên Phượng, Lâm⁞Hiên Phượng… mỗi lần nhớ[đến ba chữ này, tráiɉtim sẽ rất đau rất&đau.

Đau đến khó mà hô(hấp.

Đau đến khiến tôi lầm]tưởng mình đã yêu y.

Trọng²Liên chợt kéo tôi qua,íôm tôi thật chặt vàoŗlòng, “Hoàng Nhi, ta biếtïem nhớ hắn. Ta làľngười ngoài, không có tư»cách bình luận chuyện củaïhai người. Thế nhưng nếu³em muốn khóc thì đừng]suốt ngày trốn tránh, córđược không?”

Tôi ngẩng đầuỈnhìn hắn, mắt có hơi⍳đau.

“Ngươi… hy vọng ta nhớ,huynh ấy?”

“Hy vọng. Bởi vì(hắn đã không còn trênȊnhân thế nữa.” Trọng Liên`khẽ cười, không biết đang¡tự cười nhạo hay làƚtự tin. “Bởi vì quaïkhoảng thời gian này, thờiĨgian còn lại của emïđều là của ta.”

“Thế nhưng,^ta sắp phải ra đi_rồi.”

“Đúng. Đợi sau khi em¦ra đi, nhất định sẽfkhông quên ta.”

Lúc đó tôi‡cứ tưởng rằng, cái “sẽƪkhông quên” mà Trọng LiênÍnói là sẽ mãi thích.⇣Thế nhưng cho đến sau²này khi cầm được, tôi mới²biết, hóa ra cảm xúc¦“không quên” có rất nhiều↾loại.

Một trong số đó, chính‘là hận.

***

Sau ngày hômỈđó, đồ đằng hồng liên¡trên người Trọng Liên càngngày càng dày đặc.

Mỗi,lần nhìn thấy những đườngłvân yêu dị phi phàmſđó, trong lòng tôi luônÍhoảng sợ. Người của NgọcłTiêu Môn cũng phát hiệnɉra điểm này, nhưng chẳngľai dám hỏi thăm.

Trọng Liênţcũng chưa từng cùng tôiŀđàm luận bất kỳ chuyệnigì liên quan đến đồłđằng. Tôi nhiều lần muốn↿mở lời, nhưng lại sợ↿nghe được đáp án tôi⍮sợ nghe nhất, thế nêníluôn chùn bước.

Chớp mắt, kỳľhạn ba tháng đã sắpţđến.

Đã là cuối thu.

<i>Gió thuÌgiá lạnh rì rào, hồng`phai xanh úa, đâu nàoỉcảnh tươi. [3]</i>

Đêm tĩnh mịch.

Trăng⁞sáng thấu song cửa lạnh.

Một,chậu lửa, cháy bừng những|đốm lửa nhỏ ánh vàng.

Tôiſquấn áo bông thật dày,↨ngồi xổm cạnh chậu lửa,)hai tay đưa ra trước,⁞thỉnh thoảng một hai cụcïthan củi nổ lép bép/văng ra, áo bông liền[bị dính thủng một lỗ.¹Ngáp dài một cái, lạirvì sợ lạnh mà không(dám nằm lên giường.

Hai↿má bị hơ đỏ ửng^lên.

Một cơn cuồng phong cuốn⁏tới.

Xoạt một tiếng, song cửa²sổ giấy bị thổi mở,(ngay sau đó không khíỉlạnh liền xâm chiếm cả↨gian phòng.

Tôi vội vàng đứngĨlên đi đến bên cửa/sổ.

Gió rét quét qua, giốngnhư vô số phiến dao|nhỏ cứa lên mặt tôi,Ȋđau thấu tận tim.

Gió⇣vừa lớn vừa mạnh, hồiǰlâu tôi mới gắng gượng⍮đóng cửa sổ lại được.(Dụi dụi mắt, giờ cũngỉkhông còn sớm, ngẩn người¡quá lâu rồi, dự tínhtlên giường đi ngủ.

Lại một↿cơn gió thổi ập vào.

Toànłthân trên dưới quả thậtţgiật cả mình, nhìn trái²ngó phải chẳng thấy cửa↿sổ nào còn mở.

Lửa trong‘chậu đã bị thổi tắtªngóm.

Trong phòng chợt tối omǁmột mảng.

Xoay người lại, mớiłphát hiện cửa đã mở.

Ánh&trăng nhàn nhạt, chiếu vàotrong phòng như dòng nướcíchảy, lưu lại trên đất)một mảnh sương bạc.

Trước cửaÍcó người đang đứng.

Gió rétỊngấm thịt, sương giá cắt³da. Tiếng gió vi vu,,thổi tung mái tóc dàilnhư ngọc đen của hắn.|Dưới ánh trăng bạc vằngvặc, đôi mắt hẹp dàilộ vẻ ngà ngà say,³khiến tim người ta coỉthắt từng trận, lờ mờ`phát đau.

Hắn cứ thế bất»động đứng trước cửa.

Áo lót±mỏng trắng như tuyết khẽllay động trước gió.

Thân hìnhimảnh khảnh tựa như mộtţkhắc sau sẽ biến mấtrtrước gió rét lạnh thấutxương.

Tôi dụi dụi mắt, xác|định thứ mình nhìn thấy(không phải ảo giác.

“Đã khuyaƚthế rồi còn chưa ngủíà?”

Trọng Liên nhẹ nhàng dựa⍳vào cánh cửa, phát raïmột tiếng động khẽ khó±mà nhận ra được. Hắnljdựa cửa, ngửa đầu, haiïmắt thất thần trông vềţnơi xa, “Không ngủ được.”

Tôi‘vội vàng cởi áo bôngƪtrên người mình, bước qua,bọc lấy người hắn, “Trờiŗlạnh, sao ngươi chỉ mặcŗphong phanh thế này, lớnťrồi, còn…” Lời nói đếnìđây chợt ngừng bặt.

Nhờ ánhŗtrăng, tôi nhìn rõ gương¦mặt hắn.

Toàn bộ mặt tráiÌđã bị hoa sen đỏłthắm bò tràn, dọc theoícần cổ kéo dài đếnïcổ áo.

Tôi hít sâu một²hơi.

Hai tay nhẹ nhàng vuốt»ve cần cổ của hắn.

“Sao&nhanh như vậy…”

Vượt qua cấp↾độ này, không còn đường±quay đầu nữa.

Không gì khôngithể, cô độc suốt đời.

Cô‡độc suốt đời.

Trọng Liên chậm⇣rãi quay đầu lại nhìn(tôi, nhoáng cái đã némjtấm áo tôi khoác lênìngười hắn xuống đất. Hai]đóa sen bạc lấp lánh¹ánh sáng tịch mịch băng)lạnh, hồng liên đỏ rựcỊnở rộ chói lọi trênłmặt hắn, tựa như đốt^cháy lòng người.

Tôi cố làm↿vẻ thoải mái nhún nhúnlvai, “Dù sao cũng không(phải của ta.”

Trọng Liên bước↾vào, trở tay đóng cửa1lại. Hít sâu vào một⁏hơi, ngẩng đầu nhìn tôiªchăm chú, “Không trách em.ƗChuyện này không trách em.”»Hắn chỉ chỉ lồng ngực‡mình, “Trách ta.” Mùi rượuǰnồng nặc phả ra từ^miệng hắn.

Hoàn toàn không hiểu]chuyện là thế nào.

Sân hiên¡sâu thẳm, mành treo tĩnhŧmịch.

Trọng Liên chợt ôm tôiỊvào lòng.

“Ta rất hận.” TiếngȊnói nghẹn ngào khác thường.

Tôi)lập tức ngẩng đầu lên.ƗTrong mắt hắn là mộtťmảnh mơ hồ. Tôi lấyƗtay nhéo má phải hắn*một cái, gắng gượng nặn»ra một nụ cười, “Đạiïmỹ nhân, ngươi uống quálchén rồi à? Nói chuyệnťcũng lung tung cả.”

Sắc đêm‡yên ắng thanh trong.

Trời khôngjmây giăng.

Trong mắt Trọng Liên¹dâng lên màn sương mỏngĨmảnh.

“Ta thật sự rất hận.”³Hắn dừng lại, dùng sức*ôm tôi thêm chặt, “HoàngÍNhi, em có biết hayljkhông, ta thật sự mong↾mình chưa từng xuất hiệnljtrên thế gian này.”

Tôi ômìlại hắn, dựa vào trướcŀvòm ngực của hắn.

“Ngươi lại,nói nhảm gì thế? NgươiỊnói nữa ta trở mặtỈđấy.”

“Thời gian sắp đến rồi.ÍLần cuối cùng, em nhấtŗđịnh phải hứa với ta.”

“Chuyệnſgì?”

Lời còn chưa dứt thì[đã bị hắn điểm huyệt.ɉTôi há to miệng, nhưngŗkhông nói được gì.

Mắt↨mở trừng trừng nhìn hắnłôm tôi lên, đặt xuốngƪgiường, kéo rèm trướng xuống.

ĐêmÌtối đưa tay không nhìn]thấy được đủ ngón.

Tiếng cởiƗy phục xột xoạt vangỊlên.

Tôi không hài lòng lắm]nhíu mày lại, không biết/hắn đang suy nghĩ gì.ĩNếu như hắn muốn cùngɉtôi thân thiết, nói mộtƗtiếng là xong, tôi nhấtÍđịnh sẽ không cự tuyệt,&có cần thiết phải thế⇣này không. Từng món mộtĩquần áo bị hắn cởitbỏ, nhưng không giãy dụa]chút nào.

Nếu như tôi có²thể cử động, thì đã|giang chân ra để hắnỈthượng rồi.

Kỳ thực tôi cảm¹thấy ở trên hay dưới^đều chẳng sao cả, thích¦là được.

Nếu Trọng Liên thích↾chơi cái trò c**ng b**↿này, thì tôi sẽ không`để cho hắn được như¡ý. Tôi nhắm hai mắt,cố gắng khiến mình thả[lỏng, tận lực khiến mìnhŗtỏ ra tận hưởng mộtĨchút.

Cho đến khi thân thể↨nóng hâm hấp của TrọngjLiên dán lên người tôi.

Da⍮thịt trơn nhẵn bóng mịn,*lóng lánh như băng tuyết.

Tôiinhẹ nhàng hít vào một|hơi.

Mỗi sợi thần kinh đều&đang nhảy lên vì hưngľphấn.

Ngoài dự liệu, nụ hônìcủa Trọng Liên không chút⍳thô bạo. Những cái hônidịu dàng và tỉ mỉ1đặt xuống từng tấc da↾thịt tôi, cuối cùng dừngỊtrên bờ môi của tôi.ĩTôi hơi híp mắt lại,ljmở miệng ra, mặc sứctcùng hắn triền miên.

Lồng ngựcicủa hai người dán chặt‡lấy nhau, lẫn nhau cảm‘nhận nhịp đập con tim‡của đối phương.

Ngón tay củaìTrọng Liên lướt qua phầnƗđùi non của tôi.

Hơi thở]của tôi có phần gấpÍgáp.

Sau đó hắn tách khỏiƪmôi tôi, ngực tôi bắtìđầu nhấp nhô không theołtiết tấu.

Một màu đen đặc.

Tiếng↨mở nắp bình gốm nhỏ.

TrọngſLiên kéo hai chân tôi[ra.

Tôi thở ra một hơi,(nhắm mắt lại, chuẩn bịĩnghênh đón hắn tiến vào./Thế nhưng hồi lâu cũngĨchả thấy hắn bôi thuốcſcho tôi. Len lén mở³mắt nhìn, trăng sáng thỉnh⍳thoảng lộ ra sau cụmÌmây đen, rọi những luồngɉsáng bạc vào trong phòng.

Tôi↨nhìn thấy một cảnh gần/như có thể làm tôiïngất đi được.

Trăng gần tròn.

SángȊtrong như hòn ngọc.

Trọng Liên]đang quỳ g*** h** ch*n(tôi, nhẹ nhàng nắm lấyŗphân thân của tôi. Khoáiţcảm như điện giật khiến|tôi gần như quên mất^phải hô hấp thế nào,łchỉ biết lớn tiếng thở³dốc. Trọng Liên cúi ngườiŧxuống, đưa mặt tiến sátƪgần, há miệng ra ngậmỈlấy.

Từng chút một, hắn nuốtidục vọng của tôi vào.

ChiếcȊlưỡi ẩm ướt l**m láp³trên dưới có phần trúc(trắc.

Tôi trợn mắt hốc mồm]nhìn tất thảy trước mặt.

Ngườiľnày lại có thể là,Trọng Liên được sao. Trọng↾Liên, cung chủ của Trọng^Hỏa Cung cao cao tạiĨthượng cuồng vọng tự đại.±Hắn có biết mình đangȊlàm gì không? Quỳ giữa⍳hai chân của người khácťthế này ____ khẩu giao⁞cho người ta?!

Cuối cùng cũngªbiết tại sao hắn phảiđiểm huyệt của tôi.

Không cách⁏nào nhúc nhích, chỉ có,thống khổ nhắm mắt lại.

TôiƗcảm thấy mình sắp sửa/phát điên rồi.

Kỹ thuật của⇣Trọng Liên tương đối gượngªgạo, thậm chí còn đểǰrăng cà vào. Thế nhưngÌvừa nghĩ đến là hắn,¡tim sẽ lập tức đập1nhanh như cuồng loạn.

Bênŗngười như có ngọn lửalđang cháy, càng cháy càng¡lớn, cuối cùng thiêu đốtſtất cả lý trí của^tôi thành tro bụi.

Sau hồi↾lâu, cuộc thâu hoan tươngľđối dày vò và khóƪchịu đựng này cuối cùngìcũng kết thúc. Tôi cắn^răng lại, trên trán đãŀlấm tấm mồ hôi.

Cũng↿may là kiềm chế, khôngÍphóng ra trong miệng hắn.

Trăngjtròn vành vạnh, tựa nhưtchiếc bánh vàng.

Hàn quang vạnÌdặm.

Trọng Liên mệt đến mồľhôi đầm đìa, nhưng lại↾nhìn tôi chăm chú, khẽľcười một cái.

Huyết dịch sôiỈsục xông lên mặt tôi,łtrái tim không ngừng đậpíbình bịch.

Hắn vén mớ tócŀxõa trước ngực tôi, dướiŀánh trăng, hồng liên trênţda thịt như lửa cháy.ÍTrong khoảnh khắc tôi thấtƗthần, hắn đứng dậy, táchÌđôi chân thẳng dài thon¦thả của mình ra, chầm/chậm hạ phần hông xuống.

Phânfthân của tôi chĩa vàoţmiệng huyệt nóng bỏng củaíhắn.

Mồ hôi của Trọng LiênĨlăn từ trên trán xuống.

Cắnǰrăng, gắng sức ngồi xuống.

Trọng*Liên đau đớn ngửa đầurlên, rên hừ một tiếng.|Thu chân lại, nắm thậtǁchặt tay của tôi, lòng↿bàn tay ẩm ướt. Mái⁞tóc đen dài vẽ lên↨một đường vòng cung sáng[ngời trong không trung. Hắnľnhìn lên nóc màn trướng,⁞thở dài thậm thượt, dường↿như đợi chờ dư âm`của đơn đau trôi qua.

Tôi↨muốn dùng sức ôm chặt|lấy hắn, điên cuồng hônỊhắn.

Thế nhưng tôi chỉ cófthể im lặng thế nàyïnhìn hắn.

Cách hồi lâu, hắn`mới trở lại bình thường,ƚbắt đầu chậm rãi cử‘động cơ thể mình. Hậu↿huyệt ấm nóng siết chặtƪlấy tôi, ma sát trên^dưới. Thân thể của tôiǁđã vào trạng thái chạmľmột cái liền bùng nổ,↾thế nhưng, tôi vẫn phải↾kiềm chế.

Tôi trợn to mắt,²không chút cử động nhìn^biểu hiện của Trọng Liên.

Hắnţnhắm chặt hai mắt, hạìthân không ngừng nuốt nhả&d*c v*ng của tôi.

Sắc trăng`rót đầy phòng.

Mùi sen thoảngỈkhắp chốn.

Dần dần, đôi màylnhíu chặt của Trọng Liên⍳giãn ra. h* th*n hoạt/động không còn khó khănȊnhư ban đầu, tốc độỉcũng dần dần tăng nhanh.Khẽ hé miệng ra, thở¦ra những hơi nóng bỏng.

Cổ¹họng nóng khan.

Mấy lần gần(như phát tiết đến nơi,⁞đều cố nén lại.

Động tác±của Trọng Liên càng lúcƗcàng nhanh, tiếng thở dốc³giấu kín trong cuống họng‘thoát ra ngoài như cóťnhư không. Trên vầng tránŗsáng bóng, từng giọt mồỉhôi lớn lăn xuống, tướiŧđẫm những đóa hồng liên*đang nở rộ.

Vách trong bắtỈđầu co rút từng hồi.

Gò/má của Trọng Liên hơiȊửng hồng, cơ thể runƗlên nhẹ nhè.

Vào lúc hắnikhó kềm nén mà phátỊra những tiếng r*n r*,ïthì cả d*c v*ng vàƪdịch yêu được tôi cùngflúc phát tiết ra ngoài.

TrọngfLiên nặng nề thở ratmột hơi, ngã xuống bênĨcạnh tôi. Vô lực đưajbàn tay trái ra, điểm`lên vai tôi một cái.|Nhưng chẳng chút phát ứngĨgì. Hắn cười ngượng ngùng,ƪđổi thành tay phải, vậnlkhí cả một hồi, lại↾điểm một lần.

“Tên ngu ngốc)nhà ngươi!”

Có thể nói chuyệnĨrồi, câu đầu tiên chínhllà mắng người.

Tôi sốt ruột|đến hốc mắt đỏ ửng,±trở người, tiến lại gầnȊôm hắn.

Mà hắn thì chỉ⁞dịu dàng nhìn tôi chăm‘chú.

Trong lòng chua xót.

Tôi ngồiïdậy nói, “Ngươi đợi tajchút, ta đi lấy nướcŗtẩy rửa cho ngươi.”

Nhưng Trọng±Liên lại đột ngột kéo&lấy tay tôi, “Đừng đi.”

“Khôngǁđược, không tẩy rửa sẽŗmắc bệnh.”

“Không sao cả, để⍮nó ở bên trong làïđược.” Đôi môi Trọng Liênɉtrắng tái, vì thế nụƚcười trông lại càng tiềutụy, “Để nó ở bênſtrong. Ta thích như thế.”

MặtƗtôi soạt cái đỏ lên,↿“Ngươi bệnh à.”

Trọng Liên ngồiŗdậy, nhẹ nhàng ôm lấyívai tôi, “Từ sau khiłquen biết em ta đãĨbắt đầu mắc bệnh rồi,ỉbệnh mãi cho đến bây⍮giờ.” Hắn dừng lại, rồi&nói tiếp, “Hơn nữa sau¹này vẫn sẽ tiếp tụcƗbệnh. Không thể trị, taƪcũng chẳng muốn trị.”

đọc truyện ở nhà chính chủ đê ~ ~ ~ ~

<i>[3] Trích trong “Bát Thanh Cam Châu” của Liễu Vĩnh.</i>
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 46


NiếtjBàn Cốc.

Cuối thu đầu đông.

Chiều/giăng sương, lá chớm đỏ.

Vùngƪngoại ô núi non baoƚquanh, một con sông dài.↨Con sông uốn lượn, sóng⇣biếc như gợn, cuồn cuộnƗche đậy tiếng lá rơi³lả tả. Thỉnh thoảng cóŗvài con chim vỗ cánh‘bay qua, nhắm thẳng trờiǰcao. Hoàng hôn mặt trời,lặn, nơi chân trời là²ánh tà dương vàng óngªvô cùng vô tận.

Cuối cùngrcũng đợi đến ngày hôm¹nay.

<i>Hang núi gió reo cười.¡[1]</i>

<i>Văng vẳng sênh ca khắpɉđó đây. [2]</i>

Dòng nước biếc⇣quanh co uốn lượn, cỏŗkhô phủ kín trên bờljđê.

Trọng Liên ôm lấy hôngȊtôi, lao qua mặt sông.fCơn gió se se lạnhťlướt qua người chúng tôi,²tiếng gió vù vù bênŀtai. Từng gợn sóng lănìtăn như đường vân dậpŗdềnh trên mặt nước, imĩhơi lặng tiếng.

Toàn võ lâmjcũng đợi chờ ngày hôm1nay.

Ngày quyết đấu của BanſNgọc Khánh và Trọng Liên.

Cũngílà ngày, tôi sẽ chọn*lựa ra đi, hay làǁchết.

Sắc mây mờ mịt muốníthành tuyết.

Đi xuống dọc theoƚđường núi, rừng rậm mọcƪum tùm, ánh sáng mờǰmờ.

Trọng Liên nắm lấy tay⍳tôi.

Nương nhờ chút ánh sángílen qua cây cối, tôiƗnhìn gương mặt của TrọngjLiên. Bộ dạng lúc này⍳của hắn không khác gì²với lần đầu tôi gặp(mặt. Đồ đằng hồng liên‡đã mọc đầy hai bênrmặt, giống như đã khắc↾sâu vào da thịt, hòa¡trộn vào huyết dịch của]hắn. Mà hắn lại nhưȊhoàn toàn không chú ý¹đến ánh nhìn của tôi,[chỉ một lòng để ýĨđến con đường phía trước.

Bênŧhông đeo kiếm Phượng Linhſvà đao Hoàng Vũ.

Lông vũªtrắng tuyết nhẹ nhàng tungªbay.

Chuôi kim loại va vào^ngọn cây phát ra những&tiếng động nhỏ, leng keng*lách cách.

Đi miết đi miết,¦đường dần mở rộng.

Không cẩn]thận đụng phải một gốc,cây nhỏ, hạt mưa như‘vạn hạt châu rơi xuống,¡cả đầu lẫn mình đều,ướt nhem. Trọng Liên dùngłmu bàn tay lau mặtlgiùm tôi, khẽ cười một⍮cái, cúi đầu hôn lênǰmôi tôi, lại kéo tôiÍtiếp tục tiến về phía‡trước.

Cách đó không xa vọng`đến tiếng nước suối chảyǰróc rách.

Ánh sáng chợt xuyênªthấu.

Thoạt nhìn phía trước, mộtľdòng thác nước đổ thẳng↨xuống.

Mây trắng phiêu đãng cùng&gió, thong thả ung dung,Ĩkhông chút vướng bận. Nướcsuối mát lạnh mà trongtvắt, róc rách chảy trôi,(tự do tuôn trào, thong_dong tự đắc. Bên kheƗsuối cỏ mọc, nhánh mềm^buông rũ.

Cạnh thác nước, làţmột gian nhà đá nhỏ.

Đáŗmàu xám trắng đã nhuốm±lên màu quất vàng củaȊtịch dương.

Quả thật khiến người*ta khó mà tưởng tượng↾được, nơi chốn tưởng chừng[như bồng lai tiên cảnhĨnày, lại là nơi ở²của người đó, Niết Bàn²Cốc.

Trong sơn cốc yên lặng⇣đến mức chỉ còn lại^tiếng nước chảy và tiếngŧgió khua cành cây.

Bàn tay¡nắm lấy tay tôi của²Trọng Liên hơi tăng thêmǰsức, nhẹ giọng nói vớilcốc không, “Sư huynh nếujđã nhìn thấy bọn taÍrồi, tại sao lại khôngƪchịu hiện thân?” Tôi sợrđến nhìn khắp bốn phía,⍳không dám lớn tiếng hít_thở.

Đợi chốc lát, tiếng bánhtxe lộc cộc vang lên.

Mộtľngười xuất hiện phía sau^một gốc cây to lớn⁞xù xì.

Những sợi bạc ở_hai bên mái tai nhẹǁnhàng tung bay trong khôngŗtrung tĩnh mịch.

Ban Ngọc Khánh.

“Lại_mấy tháng không gặp, Liên⁏cung chủ thay đổi không,ít nhỉ.”

Tuy nói như thế,ỉhình như y cũng thayǁđổi không ít.

Tóc bạc thêm)nhiều, gương mặt vặn vẹortrông càng khiến người ta⍮hoảng hốt.

“Sư huynh trông cũng⁞rất có tinh thần.”

Trọng Liên1im lặng đứng tại chỗ,&nhìn thẳng vào y chẳngǁchút kiêng dè.

Ban Ngọc Khánh↨v**t v* sợi dây chuyềnƗvàng trên tay mình, nóiŗmà lòng không yên, “Liênŧcung chủ đến vừa đúnglúc, hôm nay là ngày²thê tử kết tóc củaŗta qua đời vừa trònłmười năm. Ta vừa nhớ(đến nàng mà thắp hươngǰcho nàng thì cung chủƗđã tới.”

Gió trong sơn cốcjđìu hiu.

Bầu trời ảm đạmƚâm u.

Trọng Liên tránh néljánh mắt của y, không⍳nói một lời.

“Lúc nội thị¡còn tại thế, loài hoaţnàng thích nhất lại là↾phù dung, sen đỏ sắcŧlửa nhiều cánh là nhất.ǁLiên cung chủ nhìn thử,ŗhồ này ta vốn trồngĨsen đấy, nhưng tiếc thayŗgiờ là mùa đông, duy¦chỉ còn lại lục bình,)mà cũng chỉ còn lại¹lưa thưa.”

Tay của Ban Ngọc)Khánh chuyển đến xe lăn.

Trênªgương mặt là nụ cườiïkhông chút độ ấm.

“Nhiệt độƗtrong Niết Bàn Cốc kháȊthấp, không hợp trồng sen.ªSư huynh có thể cân±nhắc trồng thứ khác.”

“Ban mỗŗsống trong cốc một thờiŧgian dài, cũng đã mất↨đi hứng thú với mấy³thứ cao nhã. Liên cung,chủ không chỉ là ngoại|hình thay đổi, mà tâmjtư cũng đã thay đổi.]Đối với vị Lâm côngţtử này quả thật chỉƚcó yêu thương bảo vệŀcó thừa, ngay cả lấy⇣bảo vật cũng đưa hắn*theo.”

Nắng chiều hun cây.

Ánh chiềuïbuông phủ vạn dặm núi↨non.

Đôi mắt tro đục ngầulquét về phía tôi.

Tôi cốĩgắng khiến mình bình tĩnhÍnhìn lại vào mắt y.

TrọngÌLiên đẩy tôi đến bên]hắn một bước, “Trên giangÍhồ rất nhiều phân tranh,^đưa hắn theo bên cạnh↿ta cũng yên tâm thêm(chút.”

Ban Ngọc Khánh thu hồi1tầm mắt, chỉ về một[phía, “Đừng nhiều lời vô/ích. ‡trên phiến đá lớn đó.ŀNó từng bị Mai Ảnhtgiáo chủ đánh nát, sau(khi ta lấy được, lạiỊkêu người dán nó lại.↨Chỉ cần dùng lửa đốt,`nội dung của bí tịch[sẽ bị thiêu hủy trong`lửa.”

Trên đỉnh thác nước làƗmột tảng đá lớn. Trên]tảng đá đặt một cáiłchén ngọc hoa mỹ.

Y vỗ/vỗ tay, một đám ngườifbước ra.

Cầm theo trường cungſphỉ thúy, đặt trên đùi↾của mình.

Người bên cạnh đốtÍmột cây tên lửa.

Y gác⁞tên lửa lên cây cung,_dùng sức kéo căng, câyjtên thè lưỡi lửa liền↨bay về phía chén ngọc.

Tênlửa ở dưới chén ngọcƪbùng cháy giây lát, trong⇣không trung lập tức hiện[lên mấy chữ màu xanhŧtím ____

Phù Dung Tâm Kinh.

SauÌkhi lửa tắt, Ban Ngọc]Khánh xoay đầu sang mỉm»cười với Trọng Liên, “Bâyfgiờ Liên cung chủ đã⍳xác định được nó làithật hay chưa? Ban mỗľcó thể đề ra điềuťkiện của ta rồi chứ?”

TrọngĨLiên gật đầu, “Mời nói.”

Ban±Ngọc Khánh sững người, chợtťngửa mặt lên trời cười¦lớn.

Tiếng cười vừa thê lươngſlại quỷ dị, khiến ngườiǰnghe dựng cả tóc gáy.

Cườirhồi lâu, y mới dừngłlại. “Liên cung chủ còn_khách sáo gì với đạiỈsư huynh nữa chứ. HọiBan đây không yêu cầu(gì nhiều, chỉ ba chữ.lThứ nhất ấy, ngươi đã¹làm được rồi. Thật khôngƗhổ là sư đệ của‘ta.” Y híp đôi mắt↾đầy vết sẹo, trên dưới»đánh giá gương mặt củaɉTrọng Liên, đoạn nói tiếp,ƪ“Cho nên, ta trực tiếp]nói ra điều thứ hai.”

Tôiƪxoay đầu nhìn mặt Trọng²Liên, đại khái đã đoánľđược yêu cầu thứ nhất‡của Ban Ngọc Khánh.

Y nhấtljđịnh là muốn Trọng Liênrtiếp tục luyện.

Hai bên tóc mai³của Ban Ngọc Khánh trắngŧnhư tuyết.

Vết sẹo dữ tợn⁏trên mặt tựa như hoa⁏cúc nở rộ.

“Điều này cũng¦chẳng khó đoán, là vìfcùng ta quyết đấu. Đươnglnhiên, không phải tử đấu,⁞bởi vì trước khi chếtrta nhất định sẽ ấn⍳khởi động cơ quan củaŀchén ngọc, để nó cùngÍchôn theo ta. Như thếìthì một là, yêu cầuÌthứ ba của ta không]thể nói ra được, Liênſcung chủ cũng không lấy¦được bảo vật.

Trọng Liên cườiÍcười mà không chút cảmỈtình gì.

Hoa sen trên ráiªtai lóe ánh bạc lạnhjnhư băng.

Nước suối lành lạnh.

Ánh^tịch dương tà tà chiếuȊvào.

Ban Ngọc Khánh nắm chặt&cây trường cung trong tay,“Liên cung chủ, chuẩn bị&xong chưa.”

Nội lực mạnh mẽ↨toát ra từ người yªgiống như lưỡi dao vô²hình, đâm vào thần kinh‘của tôi hết lần này1đến lần khác. Tôi lo⍳lắng liếc nhìn Trọng Liên,_đặt kiếm Phượng Linh và]đao Hoàng Vũ vào tay]hắn.

Trọng Liên đón lấy đaoťkiếm, ném chúng vào khôngttrung ____

Vỏ đao vỏ kiếmrbay ra, tôi nhảy lênƚđón lấy chúng ___

Hai tia³sáng bạc lóe ánh hànľquang!

Trọng Liên nắm lấy đaoĨkiếm, trên mặt là nụìcười mỉm vân đạm phongƗthanh, “Hóa ra sư huynhǰđã luyện đến tầng cuốiÍcủa,łquả là lợi hại.”

Tôi chợt¹ngẩng đầu nhìn Trọng Liên,‡“Hắn lấy được chẳng được mấy‡tháng, làm sao có thể&luyện đến tầng cuối.”

“Sư huynhỉchẳng qua là đi theo⍮con đường cũ của Mai_Ảnh giáo chủ mà thôi.”ÍTrọng Liên hờ hững cườiìnói, “Dục tốc thành công¹thế này, có thể không↿giết người mình yêu, trựcỉtiếp đả thông kinh mạch,`trong vài tháng ngắn ngủi↨đạt đến đỉnh cao. Huynh`nói có phải không, hởŀsư huynh.”

Ánh nắng chiều dầnĩdần biến mất nơi cuối/chân trời.

Bàn tay nắm trường¦cung phỉ thúy của BanǁNgọc Khánh hơi co quắp.

Gió[thu lướt qua.

Mái tóc dàiíchạm hông của Trọng Liênƪbay múa trong gió.

“Điều kiện±tu luyện là chính tay giếtfchết người thân. Thế nhưngƗ thì»không giống vậy, phải giết⁏người yêu thương. Sư huynh,ªlòng dạ huynh trước nayĩvẫn rất dễ mềm lòng,ƪbảo huynh g**t ch*t người⍮yêu thương nhất, chi bằng⁞bảo huynh g**t ch*t chính¦mình, có phải không.”

Hàm răng²của Ban Ngọc Khánh va⍳nhau phát ra tiếng cầmỉcập.

Ánh mắt đục ngầu trongſchớp mắt trở nên mỏngimanh mà dễ vỡ.

“Đừng có⍳nói nữa!!!”

Y giơ trường cung|trong tay mình lên, dùngtsức kéo căng dây cung,⍮bắn một mũi tên về¹phía Trọng Liên!

Trọng Liên giơ⇣kiếm Phượng Linh lên, cổ↨tay nhẹ nhàng xoay mộtícái, nhanh chóng vẽ nửa¡vòng tròn trước mặt, lôngƪvũ trắng muốt trên chuôiŗkiếm nhẹ nhàng phất phới‡như bướm lượn. “Keng” một¡tiếng, đầu tiễn và mũiïkiếm va chạm phát raŧmột tiếng động dữ dội.

Mũi^tên nặng nề bắn ngược)lại, gãy thành hai nửaljtrong không trung.

Tất cả mọi*người đều lùi về phíaítrong đường mòn.

Hai mắt Ban‡Ngọc Khánh xung huyết, tayljphải run rẩy kịch liệt.

Rút¹một mũi tên, bắn raÌngay lập tức.

Tôi muốn núp(sau gốc cây, thế nhưngǰđám tiễn đó giống nhưťmưa đen, ào ào laoỊtới chẳng dấu hiệu báo(trước ___

Căn bản không thểĩtránh né được!

Tôi lập tức_ôm lấy đầu mình, chờ_đợi những mũi tên như⁞tiên nữ rác hoa nàyɉđâm mình thành một tổ⍳ong vò vẽ.

Keng ____!

Kha kháĩtiếng va chạm chói taiſchồng chéo lên nhau, điếc[tai đến mức tai tôi⁞gần như rạn nứt.

Mùi củaſkim loại.

Tôi bỗng mở mắtÍra.

Lá khô trên ngọn bị`chấn động đến lìa cành,Ɨrơi lả tả xuống đất.

Đao[Hoàng Vũ cản trước mặtƚtôi, vô số mũi tên¦bắn tung tóe như nước.ľTrọng Liên đẩy mạnh ngườiţtôi một cái, tôi liên³tục lảo đảo gần mười¡bước. Ngẩng đầu lên liền⍮thấy hắn nhún chân mộtľcái, y phục phiêu dật/vẽ một bóng bình nhànïnhạt trong không trung, chớp¹mắt, liền đáp xuống trước¡mặt Ban Ngọc Khánh.

Ban Ngọc⇣Khánh lập tức lăn bánh⇣xe lăn, két một tiếngi____

Vòng ra sau lưng Trọng²Liên.

Trọng Liên lại không hềixoay người, chỉ trở tay↨nắm kiếm Phượng Linh, đâmƚvề phía sau!

Ban Ngọc Khánh`cố gắng né tránh, mũiƚkiếm xẹt qua mặt y.

Rút_trường cung phỉ thúy ra,⇣đập thật mạnh xuống đỉnh/đầu Trọng Liên.

Trọng Liên ngửaísau một cái, né tránh¡được.

Tóc dài như ngọc đenŀquét qua không khí lạnh↾lẽo.

Ban Ngọc Khánh nhanh chóngÌlùi sau mấy mét, lạirrút ra hai mũi tên,⍮nắm lấy phần mũi, tay(phải phát ra ánh sángĨmàu đỏ. Lần này tốc⁏độ kéo cung chậm hơn²rất nhiều so với mấy⍳lần trước, thế nhưng chân)khí toát ra từ trong³cơ thể lại khiến lòngǁngười không khỏi khiếp sợ.

Một|cơn gió thu cuộn lốcłxoáy thổi qua.

Lá rơi đầy`đất bị cuồng phong cuốnƗlên bay đầy trời.

Đồng tử&của Ban Ngọc Khánh hơirco rút, hắc tiễn bayţra ____

Trọng Liên ném bỏlđao kiếm trong tay, siếtŗchặt lấy hai cánh tayŀmình.

Trên hai đóa sen bạc,1một ánh hàn quang lướtĩqua.

Chỉ thấy một bóng đenỈvọt đến trước mặt Trọng,Liên ngay khoảnh khắc đó,|tốc độ kinh người đến]mắt trần gần như khôngtnhìn thấy được!

Ngay cả hôidừng tay tôi cũng không⍮kịp.

Chính vào giây phút chớp²nhoáng đó, Trọng Liên đột±nhiên vươn hai tay raŗ_____

Cũng chính vào giây phút]đó, tôi tưởng mình đãǰnhìn thấy ảo giác.

Trong mắtȊTrọng Liên nhoáng qua mộtltia sáng tím, một đóaỈsen nhanh chóng nở rộÌphía sau lưng hắn tựaỊnhư pháo bông.

Hoa sen màuƗmáu trong suốt.

Giống như mộtïđôi… cánh màu đỏ máu.

Láfkhô xoay tròn trong không,trung điên cuồng bay múa.

Cánhŀsen màu đỏ máu chậm»rãi nở bung.

Cánh tay của³Trọng Liên đưa ngang, bay±lên trời đánh một chưởngjvề phía Ban Ngọc KhánhÌ____

Bỗng nhiên, mọi âm thanhĨđều im lặng.

Ban Ngọc KhánhÌkinh hoảng đến mở toƪmắt, há miệng ra, cònlchưa kịp nói gì, trườngŀcung phỉ thúy trong tay[đã bị gãy làm đôi.łBầu không khí quái dịƗlan tràn trong không trungţtĩnh mịch.

Tôi tiến lên haiǰbước, rồi lại dừng lại.

Khắplngười trên dưới như bị↿giáng một cú thật nặng,↿đau đớn cực kỳ.

Cuối cùng,⍮mấy tiếng nổ lớn ___

Ầm!ſẦm ầm ầm! Ầm…



Nhà đá¦trong chớp mắt biến thành,đá vụn, rơi ào àoỈxuống đất.

Vô số tảng đáľlớn cũng sụp đổ ngayţlúc này.

Ban Ngọc Khánh bụmƪmiệng mình, nhíu chặt đầu‡mày, “Liên… Liên… Dực…”

Trọng Liênŗgiũ giũ xiêm y, nởtnụ cười dịu dàng vớiŗy.

“Ngươi… trong Đại Hội AnhĩHùng… ngươi… là cố ý…`cố ý thua… khụ khụ,‡khụ khụ…” Ban Ngọc Khánh,đau đớn ho ra mấyɉbúng máu tươi, “Làm saoſcó thể… đồng thời cóſhai quyển bí tịch mớiƚcó thể tu luyện thànhljLiên Dực, vẫn luôn ở trongÌtay ta… khụ khụ…”

Đồng thờiỊcó hai quyển bí tịch⇣mới có thể tu luyệnǁthành Liên Dực.

Nói như thế,ìchén ngọc đã từng qua]tay Trọng Liên, rồi “chuyểnŗnhượng” cho Ban Ngọc Khánh.

Tôi↾lập tức xoay đầu sang↿nhìn Trọng Liên.

Trọng Liên nhướngfmày, “Sư huynh, huynh choÌrằng chỉ có một phươngljpháp mới có thể điŀthông được hay sao.” Chưa⁞đợi Ban Ngọc Khánh nói⍮gì, hắn đã tiếp tục&nói, “Không phải huynh cóȊđiều kiện thứ ba sao.”

TrọngĩLiên vung tay xuống đất,‘kiếm Phượng Linh và đao,Hoàng Vũ liền bay lên.

Đưaɉtay đón lấy, vứt vàoljtay tôi.

Tôi cất đao kiếm,ljtiến gần vài bước.

Ban NgọcÌKhánh nhìn tôi một cái,ƚkhẽ vuốt ngực mình, điềuɉhòa hơi thở.

“Liên cung chủ]liệu có biết, có một‡người vào cái đêm bịſcung chủ ném ra ngoài(kia, đã sống thoải máiªbiết bao. Ngài đã bỏ¡bao nhiêu con mồi lên]người hắn, hấp dẫn biếtťbao dã thú trong hoangỉsơn dã lĩnh chen nhauĨmà lên. Hắn bị bọnÌthú điên cuồng cắn xé,*gặm nuốt, cuối cùng biếnlthành chẳng ra hình người,łgân mạch đứt hết hơnlphân nửa, máu tươi đầmÍđìa, mặt mũi hủy hoànrtoàn… Giống như _____ taªvậy.”

Ban Ngọc Khánh chậm rãi‡cởi y phục của mìnhľra.

Từ mặt đến ngực, vôÌsố vết vẹo kinh khủngţđập vào mắt.

Giăng kín khắpǁnơi, da thịt bị lật⍮ngược.

Thậm chí có thể nhìnſthấy xương trắng âm u.

Tôi»kinh hoàng bụm miệng mình,ſthật sự là không cách¡nào nhìn tiếp nữa.

“Bây giờ±ta sẽ nói điều kiệnťcuối cùng.” Ban Ngọc Khánhìkéo y phục của mìnhŗra thêm chút, “Mời Liên↾cung chủ hạ mình, ởltại đây, sủng hạnh cáithân thể tàn tạ nàyỉđi.”

***

Tia hoàng hôn cuối cùngſđã biến mất nơi chânłtrời.

Gió trong rừng trong kheƚnước thổi kêu rì rào.

TrọngǁLiên rũ rèm mi đenǰdày, thần sắc chợt trởÌnên đông cứng.

“Thế nào, doŀdự à? Trông thấy một`thân thể xấu xí nhưïthế, cuối cùng lại do¦dự à? Tình yêu chíỉcao vô thượng của ngươiƪđối với Hoàng Nhi bảo‘bối của mình đâu? BiếnỈđâu mất rồi? Ha ha&ha ha…”

Áng mây đỏ sậm⍳pha chút sắc mực chậm³rãi du đãng trên bầuſtrời nhá nhem tối.

Bầu trờiľtrong sơn cốc mờ mịt.

Tiếngfcười thê lương vang vọng[hồi lâu.

Ban Ngọc Khánh ném*cây trường cung phỉ thúy↾đã gảy trong tay mình)xuống đất, làm rung cảƗmấy phiến lá rơi trên]đất, “Ta phải để cho⍳ngươi biết cái gì gọiĩlà khủng khiếp, cái gìªgọi là muốn sống không‘được muốn chết không xong!↨Ha ha ha ha…”

Trong màn_đêm tĩnh mịch, gương mặtỊméo mó trông kinh khủngȊvô cùng.

Mặc cho y cườiǰcó hài lòng hơn nữa,(thì tôi cũng cảm thấy⁞như muốn khóc.

Trọng Liên nhìn¡y.

Sen đỏ màu lửa trênfmặt tựa như phát raŗánh sáng nhu hòa nhànïnhạt trong bóng đêm.

“Sư huynh,ƪbây giờ trên thân thể[huynh chẳng qua là nhiềuƪthêm mấy hố hố rãnhỊrãnh, mà đã tự ghét↾bỏ mình đến thế rồi,‡cho rằng người khác thânÌmật với huynh chính là`đang làm nhục chính mình,(đúng không. Xem ra, huynhĨcòn chưa đủ hiểu sưťđệ.”

Trời đêm lạnh lẽo nhưnước, sông ngân vắt ngangȊbầu trời đang lặng im)dừng tại nơi đó.

Yên lặngÍngắn ngủi.

Ban Ngọc Khánh chợt⍳ngẩng đầu lên ____

“Ngươi chớ1hòng dùng những lời nàyrthuyết phục ta!”

Trọng Liên đi¡về phía y.

Gió thổi tay⍳áo bay nhè nhẹ, như`mây chậm rãi trôi trên[bầu trời.

Mấy luồng hương trong,)trăng nhạt trời mù sương.

Hắn)bước đến trước mặt BanỉNgọc Khánh.

“Bất luận đẹp xấu,⍮bất luận tuổi tác, bấtŧluận giới tính. Chỉ cầnţkhông phải là Hoàng Nhi,Ɨphát sinh quan hệ với⍮ai thì cũng giống nhưita đang tự xử. Thếťnhưng nếu làm như thế,rta sẽ cảm thấy córlỗi với Hoàng Nhi.” TrọngLiên quay đầu lại nhìnftôi, “Hoàng Nhi… em tốtrnhất là đừng nên nhìn.”ǰ

Tôi kinh ngạc nhìn bọn)họ.

Trọng Liên thở dài mộtjhơi, bắt đầu cởi y⇣phục của Ban Ngọc Khánh.

Làn⇣môi dịu dàng hôn lên,các vết sẹo trên ngườilBan Ngọc Khánh.

Tôi siết chặt»hai tay.

Ban Ngọc Khánh trợn1to mắt nhìn hắn, rồi↾lại nhìn tôi.

“Sư huynh, từ[sau khi ta tu luyện⍳, trong↨cơ thể của ta có⍳hai người cùng chiếm giữ.ỊHắn không biết sự tồnïtại của ta, nhưng taŧthì biết. Người dụ dỗ↿Ban Tư Tư là hắn,`người đố kỵ là hắn,&người ngược đãi huynh làỊhắn, người hận huynh là/hắn…” Hắn cởi bỏ áo[ngoài của Ban Ngọc Khánh,/dừng một chút, “Người yêuŀhuynh nhất, cũng là hắn.”

Nóiìxong câu này, Trọng Liênicúi đầu xuống, hôn lên,cổ y.

Cơ thể của BanłNgọc Khánh run lên nhèĩnhẹ.

Trọng Liên nâng hông yǁlên.

“Bất kể huynh có từngťthích hắn hay không, bấtƗkể hắn có mắc nợŀhuynh hay không, ta đềuíphải nói với huynh rằng…Ìhuynh làm thế này, khôngťphải là làm nhục ta,ţmà là đang làm nhụcĨchính huynh.” Nói xong câuỉnày, bộ dáng muốn cởiŗquần của y.

Cảm xúc trongſmắt không có một tia[nhấp nhô.

Con ngươi sắc troƗcủa Ban Ngọc Khánh loángtqua một tia đau khổ.

Y⍮dùng sức lực toàn thânƚđẩy Trọng Liên ra!

Trọng Liên`lảo đảo hai bước.

Ban Ngọc⁞Khánh vòng lấy hai tay¡mình, thân thể tr*n tr**ng)xấu xí run lẩy bẩyítrong đêm tối, hốc mắtȊđỏ như máu, đôi môiŀđã biến thành màu tím⁏đen đậm. Y che đôi(tai mình, phát ra mấyƗtiếng gào thét vừa quáiɉdị vừa câm lặng.

Trăng sáng¦sao thưa.

Núi lặng lá rơi.

<i>TiếngƗthác đổ vào suối lạnhjlẽo như tiếng ngọc va¹nhau. [3]</i>

Ban Ngọc Khánh vươn‘tay ra, hướng về khoảngkhông trên tảng đá lớn`trên đầu ngọn thác quơ`một cái ____

Chén ngọc bay»vào tay y với tốcǰđộ chớp giật.

Y ném cái⁏chén ngọc đó về phía(Trọng Liên!

Trọng Liên đón lấyȊbằng một tay, bước đếnłtrước mặt Ban Ngọc Khánh`đang đau đớn rưng rưng.

“Sưljhuynh, muốn biết tại saota có thể tu luyệnïthành công Liên Dực không.”

BanƗNgọc Khánh không động tĩnh.

“Hai|nhân cách hợp lại, biến↨thành vô địch thủ, sau1rốt thành Liên Dực. Từ⁏ngày tu thành, cho đến‘một năm sau…” Nói đến*đây, kề bên tai hắn,jcười ngạo nghễ, khóe miệng²giần giật, nhưng không nghe*được hắn nói gì.

Ban NgọcƚKhánh lập tức ngẩng đầu±lên, kinh ngạc nhìn hắn.

“Sư⍮huynh, người giống sư đệ|thế này, được kết cụcŀnhư vậy, thật chẳng cònĨgì hạnh phúc hơn. Nhưng`mà, nếu huynh đã biết⍮rồi…” Trọng Liên cười cười,&tay khẽ động một chút.

Tim_tôi bắt đầu đập loạn,↨mặc kệ tất thảy hétſlớn, “Liên!!!”

Trọng Liên chậm rãi»quay đầu lại, con ngươiłmàu tím nồng đặc sátŗý.

Tôi lập tức xông đếnƚgiữa hai người họ!

“Ta muốnŀchén ngọc, ta muốn chénlngọc!”

Tôi nắm lấy hai tayÌhắn, dùng sức đẩy hắnvề sau.

Trọng Liên dịu giọng¦nói, “Hoàng Nhi, một lát*ta sẽ đưa cho em,⁏em đừng ở đây cản»trở, ta và sư huynhtcó chuyện phải nói.” Nói⍳xong giãy khỏi tay tôi,|đoạn đi về phía Ban⁏Ngọc Khánh.

Tôi xoay người, ômľlấy thắt lưng hắn.

“Ta muốn¹về, nơi này buồn chánĩquá.”

Ánh mắt nhìn tôi của¦Trọng Liên thoáng qua vẻ²kinh ngạc, “Hôm nay emílàm sao thế.”

Tôi lại nhảyţđến trước mặt hắn, khẩn^trương đến đầu đầy mồţhôi, nắm lấy hai tayłhắn lắc tới lắc lui,)“Liên ~~ đi đi, đi|đi, nơi này thật sựŧquá sức buồn chán, còn/một tên quỷ đáng ghétsuốt ngày kêu ngươi thượng±hắn, ta không thích hắn!”

Thấy&Trọng Liên thất thần, tôiïliền ôm lấy đầu hắn,ťhôn lên.

Tiện thể dùng tay³che mắt hắn, một cước`đá vào xe lăn của±Ban Ngọc Khánh.

Sau khi chắc^chắn xe lăn đã biếnmất, tôi mới buông tayľra, nhảy tránh một bước,⍳lau đi chỉ bạc trên±miệng mình, lại đè lênflồng ngực mình, điều hòajnhịp thở, quay đầu lạnhỉlùng nhìn hắn, “Ngươi thậtľsự là bị thần kinh⇣đấy, nếu đã nói cho‘người khác biết bí mật²thì cũng không cần giết⍮hắn.”

<i>Sắc trăng như mới ủ.±[4]</i>

Sương ngọt quện gió thơm.

ĐôiỈmắt hẹp dài của TrọngfLiên cong lên.

“Kỳ thực nếu↿em không muốn hắn chết,rthì ta sẽ không để⍳hắn chết. Ta đã nghĩ±là em sẽ ngăn cản,¦nhưng không ngờ em sẽǁdùng phương cách này… Hoàng↿Nhi thật có lòng trắc&ẩn, vì để cứu hắn/mà không tiếc hy sinhƪnhan sắc.”

Tôi sững sờ, cả⁞gương mặt đều róng rẫy.

Nghẹn¡nửa ngày cũng chẳng thốtţra được một câu.

Cách hồi/lâu, tôi phóng về phía±con đường nhỏ u ám,ïvứt lại một câu ____

“Hồłly tinh chết tiệt, ngươiȊchỉ giỏi nói nhảm!”

<i>[1] Trích trong bài “Đăng Ngưu Đầu Sơn Đình Tử” của Đỗ Phủ. Câu trong bài trích bản dịch của Phan Ngọc trên thivien.net.</i>

<i>[2] Trích trong bài “Thái Tang Tử kỳ 3” của Âu Dương Tu. Câu trong bài trích bản dịch của Lâm Trung Phú trên thivien.net.</i>

<i>[3] Trích trong bài “Mãn Giang Hồng – Hòa Giam Điền Dịch Câu Phụ Lưu Đề” của Lý Hồng, thời Tống. Câu trong bài tớ tự cắt nghĩa nên không biết chính xác hay không.</i>

<i>[4] Trích trong bài Động Tiên Ca – Không Sơn Vũ Quá” của Triệu Đỉnh, thời Tống. Câu trong bài tớ tự cắt nghĩa nên không biết chính xác hay không.</i>

Lời tác giả: Viết viết viết cuối cùng bản thân tôi cũng hồ đồ luôn rồi, Liên và Hoàng rốt cuộc ai công ai thụ nhỉ? (Đừng có nói với tôi là cả hai đều là tiểu thụ nhé, tôi sẽ bùng nổ đấy =.=)

đọc truyện ở nhà chính chủ đê ~ ~ ~ ~
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 47


Trênľđường trở về Ngọc Tiêu³Môn, tôi và Trọng Liênłluôn nói nói cười cười,*nhưng không hề đề cậpìđến chuyện tôi sắp rời(đi. Kỳ thực cho đếntrước mắt, tôi có thể±nhớ chỉ có một chútÌchuyện: tôi đến từ nơiȊkhác, hiện tại nhất địnhŧphải trở về.

Sông vào đêm.

Thủyltriều dâng, mảnh trăng lạnh.

Mấy⇣con thuyền hoa lướt qua,tbập bềnh sóng nước máiƗchèo khua.

Tôi ôm vai mìnhĩxoa xoa mấy lượt, cười↾nói, “Đại mỹ nhân, sắp¡vào đông rồi nhỉ. Thời±tiết này thật đúng là*mệt, không đốt chậu than³thì buổi tối căn bản⁞chẳng thể nào ngủ được.”ìNói đến đây, hà mộtǁluồng hơi ấm vào lòngŀbàn tay.

Trọng Liên nhìn tôi¡một cái, khóe miệng khẽ»nhếch lên.

“Ừm, đúng là rất‡lạnh.”

Đi đến bờ sông, nhấc⇣chân đá mấy hòn đájrơi tũm xuống nước.

“Hai chúng↨ta hình như chưa từng⁞cùng nhau đón tết.”

Vừa dứt1lời, những luồng sương trắng*tuyết từ trong miệng thoátťra. Gió rét cứa daỊthịt đau buốt, ngón tayªđỏ ửng. Vẫn nhớ tiếtÌxuân năm ngoái, là cùngƪđón với Lâm Hiên Phượng.jChợt cảm thấy trong lòngfkhông thoải mái lắm, hoìkhan hai tiếng, bấu cùiÌchỏ mình, ngón tay cũng¡bắt đầu phát đau.

Mặt sông⇣như gương, sắc trăng daoÌđộng trên những gợn sóng²trong veo.

Giữa chốn non núiĨtựa như có mây trắngỈnhàn nhạt.

Một đôi tay vòngľlấy thắt lưng tôi.

Cằm củaǁTrọng Liên tựa lên vaiƗtôi.

“Hoàng Nhi, Chi Nhi nhất¡định rất muốn cùng emǰchơi trò pháo tre.”

Tôi thở¡dài một hơi, muốn ômĨlại hắn. Đôi tay siết⇣chặt hai vai mình dần¦dần buông lỏng, nhưng lạiÌlần nữa nắm chặt lấy.⍮Cảnh vật trước mắt trở³nên có chút mơ hồ.ỈĐón năm mới, đón năm²mới… đến lúc đó, tôiƗkhông thể nào đi được.

Lòngţbàn tay vuốt mạnh lênÍmặt một cái, tránh khỏi)vòng tay của Trọng Liên.

“Conľbé thích ngươi hơn.”

Tôi xoayťngười lại cười, nhưng không]nhìn hắn.

Tôi gắng sức nhắm‡mắt lại, xòe tay raªtrước mặt hắn.

Trọng Liên không±nói gì.

“Đưa ta đi… chén⁏ngọc.”

Tôi hít sâu một hơi,‡vẫn không nhìn hắn. TrướcĨnay tôi luôn tự biếtÌrõ bản thân, nếu nhưflúc đó tôi ngẩng đầu¹nhìn hắn, tôi sẽ không¹thể đi được. Nhất định&không thể.

Tay tôi hoàn toànťlạnh cóng trong không khí.

Chỉ,trong chốc lát, mà nhưȊđã kiệt quệ hết cả*đời của tôi.

Lòng bàn tay↾tôi chợt ấm, Trọng Liêníxoay người bỏ đi.

Tôi nhìn¡rõ món đồ trong bànỈtay mình.

Một chiếc chén ngọc*làm bằng bạch ngọc đãỉcó kẽ nứt.

Ký ức ậpłđến mãnh liệt như sóngĩcả, từng đợt từng đợt‡đập vào óc tôi. Tôi]vừa ôm lấy cái đầu‘gần như muốn nổ tung&của mình, vừa gọi vớiťtheo Trọng Liên. Hắn chẳngÌquay đầu lại, bước ởĩphía trước.

………

……

“Các người nghe chưa?³Đầu thôn có một người‡vừa đến, đẹp đến kinhïngười luôn đấy.”

“Có đẹp hơnỊthì liệu có bằng được¹hai tiểu tử họ Lâm⁏kia không.”

“Nói bậy! Cái tên]Trọng Liên ngươi nghe quaÌchưa? Nghe nói Trọng Liên»so với hắn thì cũng²chẳng có cửa đâu! Thế±nhưng hắn không biết võľcông.”

“Trọng ~~ Trọng Liên, ôi^chồi ôi mẹ của tôi|ơi, ngươi đổi nghề sangjnói khoác luôn đi!”

Tôi đứng|phía sau đống rơm, nghe]rõ mồn một.

Trọng Liên thìÍtôi đã từng nhìn thấy,ŧgương mặt đó… hí hí,tcũng chỉ kém hơn Lâmthiếu gia tôi một chút]xíu xiu thôi, người đó⁏lại còn đẹp hơn cả[Trọng Liên, không phải làlcùng ngang hàng với tôi,ƚđệ nhất thiên hạ hay[sao?

Cửa thôn Loạn Táng.

Một đám]người vây lại, láo nháo/xì xào thảo luận không‘ngừng.

Tôi nhổ cọng cỏ trongljmiệng ra, chạy qua phía↾đó. Kết quả bọn họtvừa nhìn thấy tôi thì⁞tất cả đều rã đám.|Tôi đương bất mãn vô⁞cùng, nhưng nhìn thấy người⇣duy nhất không chạy trốn.

Vừałliếc một cái, trái tim‡của tôi liền bị xốc*lên một cái.

Vừa khéo lúc`đó ánh dương có hơiljchói mắt, mắt người đó(hơi híp lại, xoay người‘lại nhìn tôi.

Chính là đôiƚmắt đó.

Trái tim tôi lập⁞tức nảy lên cuồng loạn,⇣cả người có bảy vía⁏thì đã bay mất sáu.

Côngttử đó cười dịu dàng,jkhẽ giọng nói, “Tại hạ`họ Hàn, tên hai chữĩĐạm Y. Đi ngang quałchốn này, muốn ở nhờỉmột đêm tại thôn đây,^không biết các hạ liệu»có chấp thuận?”

Trên tai phải,⁞hai bông tai sen bạcljlấp lánh phát sáng.

Một đóaihồng liên ngạo nghễ nởƗrộ nơi cần cổ củaŧy.

Lúc này tôi mới hoànhồn lại. Nhướng mày, bước/đến cạnh y, đi vòng⁏quanh một vòng lại một↨vòng.

“Ta cảm thấy ngươi trôngſrất quen mắt.”

Không phải là_quen mắt, căn bản chính/là một gương mặt.

Hàn ĐạmìY chỉ nhếch miệng mỉm^cười, “Đa tạ công tửỊkhen tặng, rất nhiều người¹cũng nói nhìn ta quen↾mặt.”

Không đúng, không thể làjhắn.

Nếu như là Trọng Liên,ïđừng nói là nói chuyệnỉvới người khác ôn nhãĩthế này, e rằng đã³hai đao chém tôi rồi.ƚHơn nữa năm xưa khi‘Trọng Liên xuất hiện trên|Đại Hội Anh Hùng, cả‡người tản ra nội lựcmạnh mẽ khiến người đến(gần thôi cũng thấy lạnh⍮lòng.

Thế nhưng, không cảm nhậnťđược chút xíu nội lực↾nào trên cơ thể người⍳này.

Vấn đề là, gương mặtťnày…

Thôi đi, nếu như thậtƗsự là Trọng Liên, người¹trong toàn thôn chúng tôi,đều xong đời.

Chi bằng cùngty chơi một chút.

Tôi dừng(trước thôn bài của thôntLoạn Táng, dùng khớp ngónƗtay gõ ba lần theoljchữ bên trên, đặc biệtrlà trên chữ “Táng”, gõ↨cực mạnh, “Công tử ca⁞da mịn thịt non à,[đây không phải nơi các,người đến, đi đi, đi¦đi.”

Hàn Đạm Y kề gần±tai tôi khe khẽ nói,Ȋ“Lâm công tử, Đạm Yfkhông phải là người yếufớt như thế.”

Tôi đề phòngĩnhìn y, “Tại sao ngươi↾lại biết ta.”

Hàn Đạm Yíchắp tay cười.

“Nếu chỗ nàyŗkhông cho người ngụ lại,ljvậy Hàn mỗ từ biệt¹tại đây.”

“Đợi đợi đợi, đừng^đi, tiểu tử ngươi cũngſcó gan đấy, theo tałvào!” Tôi lập tức túmìlấy tay y, lườm chung,quanh mấy lượt, “Nhìn gì⁏mà gì, nhìn gì màŀnhìn chứ? Tất cả nhắmÌmắt lại hết cho ta!”

Tôiĩkéo Hàn Đạm Y đi⇣tới một nơi không có↾người.

“Được rồi, bây giờ có⇣thể nói rồi.”

“Lâm công tử,íkỳ thực ta là bằngĩhữu của phụ thân ngươi.”

SắcƗmặt tôi chợt tối sầm,|“Ngươi có thể đi rồi.”

“Gượmlđã, ta còn chưa nóiỉxong. Nói xong ta sẽǁđi.” Hàn Đạm Y phấtŧtay áo, “Kỳ thực phụťthân của ngươi, cũng chínhſlà phó môn chủ của]Thái Liên Phong, y còn²chưa chết, chỉ là giảǰchết thôi. Xong rồi, chỉĨmột câu này thôi, ta(đi đây.”

Y vừa bước mộtłbước, lại bị tôi kéollại.

“Muốn nói thì nói cho‡xong.”

“Lâm công tử quả là]người thông minh.”

Hàn Đạm Y±cười với tôi, đôi mắt±đen nhánh cong lên thànhlhình dạng rất đẹp mắt.|Trong lòng tôi âm thầmínói với chính mình: HiênǁPhượng ca còn đẹp hơn¹hắn gắp trăm gấp ngànŧlần.

“Làm ơn, ta không quen,bị người khác gọi mìnhỉcông tử.”

“Vậy… Hoàng Nhi?”

Y mởỉto mắt nhìn tôi, tựalnhư đang chờ tôi đồng,ý.

“Cút, buồn nôn chết được.”

“Hoàngɉđệ, thế nào?”

Y liếc nhìn±tôi với thâm ý khác.

Tôiǁngạc nhiên nói, “Ngươi rốt,cuộc là người thế nào?!”

“Hoàng_Nhi, ta quên nói cho⁏ngươi biết một chuyện, mônłchủ của Thái Liên PhongÍmới thành thân không baoljlâu, toàn bộ võ lâmljđều biết bà ta đãÍthu tên nam sủng thứtsáu, nhưng chẳng ai biết/tên họ của tên namſsủng này. Nhưng mà ta(biết. Hắn là một trongɉtứ đại mỹ nhân, là`đệ tử của Linh Kiếm&Sơn Trang, tên gọi làǰLâm Hiên Phượng.”

***

Trí nhớ đột&ngột dừng tại đây.

Thoáng nhìn⍳bầu không vô biên, tinhìtú đầy trời.

Dưới ánh sao¹trắng sáng như sương.

Bóng lưng]của Trọng Liên dần dầnljbiến mất trong đêm tối.

Tôi,vội đuổi theo.

“Liên, Liên, ngươi⁞đợi đã!” Tôi ở phía¡sau ra sức quơ quào↨hai tay, nhìn Trọng Liên|dừng bước, xoay người lại, “Ngươiłđã từng đến thôn Loạn1Táng, cùng Lâm… không, từngrcùng ta gặp mặt?”

Trọng Liênïlãnh đạm gật đầu.

Hồng liên]đỏ tựa sắc máu, yêuldị đua nở.

Tôi chợt nhớ⁏lại khi lần đầu tiênïtôi và hắn phát sinh&quan hệ, hắn đã biếtttên họ của tôi. Thế¡nhưng lúc đó hắn là1nhân cách phân liệt, khôngrthể nào có trí nhớ⇣của hắn lúc bình thường|mới phải. Tất thảy tôiĩvẫn chưa làm rõ được,ínhưng tôi nghĩ, đại khái±đợi khi nhớ lại toàn±bộ, tôi sẽ quay về.

“Đoánſchừng trong thời gian ngắnita không thể đi được⍳rồi… hãy thu nhận ta^một thời gian ngắn nữa,ªcó được không.”

Tôi chắp tay⇣lại, làm động tác quỳilạy hắn.

Trọng Liên im lặngỉnhìn tôi.

“… Được.”

Không biết do⁞tiết trời rét mướt hay↾bởi âm thanh ủ quáïlâu, giọng có hơi khànɉkhàn.

Ánh nước phản chiếu trên⁞mặt hắn, lóng lánh layĩđộng, chiếu sáng mấy đóajsen đỏ sắc máu. Hắnªtiến gần một bước, kéoỊlấy tay tôi, lòng bànÍtay lạnh buốt. Con ngươiŗsắc tím trông cũng lạnhŗlẽo khác thường.

Tôi ngượng ngùngƚgãi đầu.

“Các đại lão gia,iđừng có buồn nôn thế&được không?”

“Chúng ta về thôi.”

“Về?ƪVề đâu chứ?”

“Trọng Hỏa Cung.”

Nhất^thời bừng tỉnh đại ngộ,»cố gắng đáp lại hắn³bằng một nụ cười dịuŗdàng, thế nhưng vừa nhìn¡thấy gương mặt không chútiđộ ấm của hắn, nụ)cười chợt sượng cứng trênľmặt, thu hồi rồi chẳng⍳cách nào giãn ra được.

“Đạirmỹ nhân, ngươi đừng xụ‘mặt nữa, ta nhìn mà±thấy rầu.”

Trọng Liên hơi sửngìsốt, chớp chớp mắt, lậpſtức cười đến mê hoặc↾chúng sinh.

“Đi thôi, Chi Nhi²đang đợi chúng ta đấy.”

Thay±đổi cũng nhanh quá, minh↾tinh Hollywood cũng chẳng thểfso về kỹ thuật diễnƗxuất với hắn.

Nhưng mà… Hollywoodljlà gì nhỉ?

Lại qua thêmſmột buổi tối tại NgọcŗTiêu Môn, suốt cả đêm⍮dài, không cách nào chợp*mắt.

Trong đầu đầy tràn hìnhŗảnh Trọng Liên xuất hiện‡trước cửa thôn Loạn Táng.

Tôi)thật đúng là ngu si.⍮Lâu ngày, lại tưởng mìnhƪchính là Lâm Vũ Hoàng.[Mỗi lần nghe Trọng Liênígọi tôi “Hoàng Nhi”, trong)lòng còn âm ỉ vuijmừng. Tôi đã quên mất,±đó căn bản không phải/là tên của tôi.

Sáng sớmǁhôm sau.

Soi gương, dưới mắtłlà hai quầng thâm. Cuối|cùng cũng cảm thấy mệt⁏rã, nhưng buộc phải lên⁏đường rồi.

Ngồi lên xe ngựa,ſTuyết Chi còn an nhiên⇣ngủ trong lòng Hải Đường.

Tôi↿đẩy đẩy Trọng Liên, “Ngươiɉlàm phụ thân, tại saoŗlại không ôm Chi Nhi.”

Hình⁞như tinh thần của TrọngŀLiên cũng không được tốt[lắm, tiếng nói mệt mỏithơn thường ngày rất nhiều,lj“Hôm qua Hoàng Nhi ngủ[không ngon, hôm nay khôngťphải là muốn ngủ trênìxe sao.”

“Vậy liên quan gìɉđến Chi Nhi.”

Trọng Liên vỗ¡vỗ chân mình.

Tôi ngẩn người,ľcười cười sờ mặt hắn,ì“Đại Mỹ Nhân ~~”

Trọng Liên¦cười.

Tôi không chút khách khí^vuốt thẳng y phục hắn,*trở ngang người, lật người_nằm lên đùi hắn, tiện/thể nắm lấy tay hắn,*nắm thật chặt. Nhắm mắt³một hồi, lại mở một⁞con mắt ra len lénɉnhìn hắn.

Trọng Liên cúi đầu,⁞nhìn tôi chăm chú khôngÌchớp mắt.

Ánh mắt đó… tựaɉnhư không nhìn tôi mộtƪgiây thì tôi sẽ biếnỉmất vậy.

Phỉ phui, tôi lạiǁđang suy nghĩ bậy bạǁrồi.

Tôi ngoắc ngoắc ngón taytvới hắn.

Hắn cúi đầu xuống,,mùi hương cơ thể nơiĩcần cổ thoảng ra. Tôiivốn muốn nói với hắntlà hãy ngủ đi, nhưng»thần xui quỷ khiến lạitôm lấy cổ hắn, hôn¹một cái thật kêu lên⍮mặt hắn.

Sau đó lại đẩyỈhắn ra, “Ngủ thôi, điƚngủ thôi.”

Quả nhiên nội dung⁏giấc mơ lại có liêníquan đến ký ức củałLâm Vũ Hoàng.

Rừng trúc PhượngȊHoàng, vô số tiếng chimỉca.

Gió nhẹ lá trúc đongÌđưa, lệ nhòa như vếtÍdao in trên mặt.

Tôi ngồi↾chồm hổm trước một gốcÌtrúc xanh, ôm cánh tay¦mình, đầu dựa vào thân»trúc. Trước mắt chỉ rặtɉmột màu xanh biếc ngănrngắt, xanh lam trong vắt,⁏giao hòa lẫn nhau, rộn[rạo xôn xao.

Lâm Hiên Phượng,ÍLâm Hiên Phượng, Lâm HiênŧPhượng…

Đầy ắp trong đầu chỉ¹có ba chữ đơn giản⁏ấy. Tôi cứ tưởng y⇣bất đồng, tôi cứ tưởngſy sẽ trở về, tôiÌcứ tưởng y vẫn như¦ngày trước, đứng dưới ánh⁞nắng rực rỡ, mỉm cười↾với tôi.

Thế nhưng y khôngtthế, y đã cưới mộtỊngười con gái.

Y giành hết1tình cảm dịu dàng của↿mình cho người con gái⁞ấy.

Hóa ra, thế gian vạnvật, chúng sanh dưới đất,lbất kỳ sự vật nàoïđều đang thay đổi.

Chẳng cóìgì không thể thay đổi,sẽ không thay đổi cả.

Lúc⁏một tuổi, chỉ có thểtnói ba chữ Hiên Phượng_ca.

Lúc ba tuổi, chỉ chạy‘chơi khắp chốn cùng Hiên(Phượng ca.

Lúc sáu tuổi, từng³suy nghĩ làm sao mớitcó thể đánh thắng y.

Lúc³tám tuổi, suốt ngày thayɉđổi đủ loại thủ đoạnỊđể chỉnh y, thế nhưngljmỗi lần đều bị y)vạch trần, vì vậy càng¦chiến càng mạnh, phát thệÌnhất định phải khiến yťthần phục dưới chân Lâmŧthiếu gia tôi.

Lúc mười mộtŀtuổi, Hiên Phượng ca bỗngţbị tôi chỉnh được, cảmlthấy rất kỳ lạ, từľđó chiến thắng liên tiếp.

Lúc±mười hai tuổi, nhận raľHiên Phượng ca kỳ thực]là cố ý nhường tôi.ţSau đó ngày nào cũng/nghĩ cách để y không[nhường tôi nữa.

Lúc mười ba)tuổi, bầu không khí chungrđụng giữa hai người dầnłdần trở nên quái dị,ƪtrong đầu toàn là huynhǰấy.

Bắt đầu từ năm mười⇣bốn tuổi, cho rằng hai↿người sẽ cùng nhau cảƪđời.

Chuyện đến như bây giờ,Ịtôi mới phát hiện, hóaŗra cuộc đời của tôiľtuy đã trải qua rất‡phong phú, nhưng có mộtłnhược điểm chí mạng ___łgiống như một con quayĩvẫn luôn quay quanh Hiên¦Phượng ca.

Bây giờ huynh ấyţlà của người khác rồi,⍳thậm chí tôi đã không⁏còn cơ hội gặp lạiŀhuynh ấy.

Sao không kết thúc]ngay lúc này.

Có lẽ sau²khi y nhìn thấy thi‡thể của tôi, sẽ hối*hận.

Y nhất định sẽ hối⇣hận.

Tôi rút con dao nhỏ(luôn mang theo người, chậm*rãi đặt lên cổ tay&mình ____

Keng!

Một hòn đá nhỏ_bắn tới, đánh vào thân|dao!

Tay tôi rung lên, dao(nhỏ bị văng bay mất.

Tôi|nhìn khắp bốn phía, khôngrthấy ai cả.

Sau lưng vangílên một tiếng nói, “Hoàng,Nhi, thế này ngươi đã¡tự tìm cái chết, thậtƗkhông đáng.”

Tôi quay phắt đầu¹lại.

Hàn Đạm Y đang hữngỊhờ nhìn tôi.

Trên làn da(như gốm sứ vương mấy↿giọt mưa, trong suốt lóng‘lánh, giống như hai đóaljsen bạc trên d** taiťy vậy. Xiêm y mỏngƚmảnh vừa người phác họaỊnên vóc dáng khiến ngườiỊsuy nghĩ xa xôi, mấy¹vạt áo màu tím nhạtnhẹ tung bay trong gió.

“Khôngŧmượn ngươi xen vào.” Ném³lại một câu, xoay người¡bỏ đi.

Hàn Đạm Y kéoilấy tay tôi, hơi dùngÌchút lực, tôi còn chưakịp giãy dụa đã ngã»vào lòng y.

Tôi kinh ngạcŧnói, “Không phải ngươi không¡biết võ công sao.”

Hàn ĐạmƗY mỉm cười, “Ta chưaïtừng nói như thế.”

Tôi cauƪmày thật chặt, muốn đẩyly ra, nhưng y giống_một tên vô lại càng⍳ngày càng siết chặt lấyïtôi, tiếng nói lại dịuƗdàng như đang dỗ dànhƚmột đứa trẻ, “Ngoan, đừngrcử động. Ta còn chưa¦nói với ngươi, đêm động(phòng hoa chúc của Lâm/Hiên Phượng và Tiết Hồng↾tiến hành hết ba ngàyŧba đêm.”

Lá trúc bị gió&thổi vang xào xạt.

Cổ họng±giống như có gì đóªmuốn trào ra.

Đau khổ hétlớn một tiếng, cơ thể&nặng nề trượt xuống.

HànrĐạm Y nhẹ nhàng lauǁđi nước mắt của tôi.

“HoàngłNhi, đừng khóc.”

Nói xong, yƚđặt lên môi tôi một`cái hôn, “Lâm Hiên PhượngỊhắn không cần em, taìcần.”

Tôi trợn to mắt.

Gió lặng,±rừng trúc một mảnh yên±ắng.

Khoảnh khắc đó tôi lại_bình tĩnh khác thường, “Xinŧlỗi, Hàn công tử. Lâm[Hiên Phượng là một ngườiƗbạc tình, nhưng ta không⍳thế.”

Hàn Đạm Y hoảng hốtỈnhìn tôi, hồi lâu, mới*khe khẽ hỏi, “Vậy em^có muốn quên hắn không?”

Tôiǁmỉm cười, một giọt nướcỉmắt lăn xuống.

“Không muốn.”

***

Sau khi‘Hàn Đạm Y bỏ đi,↨tôi ở miết trong rừng⇣trúc.

Cho đến khi trời tối.

Gióŧxuân hiu hiu thổi, saołtrời treo đầu ngọn cỏ.

Lá^trúc xanh biếc bị nhuộm]thành màu xanh đậm.

Cuối cùngľcũng cảm thấy mệt lã,ǰnhìn căn nhà nhỏ trướcímắt, do dự hồi lâu,¦vẫn không bước vào. Vừa1xoay người muốn bỏ đi,rlại nhớ đến gương mặtŀcủa Lâm Hiên Phượng. Cuối⍮cùng vẫn quay về nhà⍮nhỏ.

Đẩy cửa ra, bên trongỊtất thảy vẫn sạch sẽ↿ngăn nắp.

Từ sau khi y^ra đi, gần như ngàyỈnào tôi cũng ở đây,Íđợi y trở lại.

Vừa bướcÍvào một bước, liền thấyƗdưới đất chồi lên mộtȊcái bóng đen.

Tôi sợ đến⁏hét lớn một tiếng, lập⁞tức xoay đầu đi.

Bầu trời1sao lấp lánh ánh bạc.

Mộtìđôi mắt tím.

Tôi khẩn trương|đến lùi một bước, cònƗchưa kịp nhìn tướng mạo]của y thì đã thấyŧtay y khẽ khàng nâng⍳lên, đầu óc tôi lậpìtức choáng váng, trong mộtǁchớp mắt, cơ thể bắttđầu nóng lên.

Người đó tiến^lại gần, đóng cửa lại.

ThầnȊtrí của tôi bắt đầuÍmơ hồ.

Thở hổn hển, chẳngísuy nghĩ gì đã xông‡đến ôm lấy y, cơjthể dùng sức cọ sát↾lên người y.

Sau đó thìỊtôi không nhớ được gì&nữa.

Tôi chỉ biết mình đã(mơ một cơn ác mộngſrất đáng sợ.

Mơ thấy mộtïnam tử toàn thân đầy‘đồ đằng hồng liên cởi]bỏ y phục của tôi,³ném xuống đất, tách haiľchân tôi ra, chẳng chútljlưu tình đâm vào cơjthể tôi, cơn đau kịch⇣kiệt gần như xé tôi[thành mảnh vụn…

Tôi vẫn chẳngƗnhìn rõ được tướng mạoícủa y.

Chỉ có cặp mắtímê ly nhưng lại khiếnÍngười ta sợ hãi đếnƚcực điểm.

Con ngươi màu tím↨sậm.

Lúc tỉnh lại thì trờilđã sáng.

Có mấy người đangƗđứng cạnh giường.

Ánh mắt bọnľhọ nhìn tôi vừa cóȊchút sợ hãi, lại trànÍđầy khinh bỉ.

Đầu của SúpỈLơ Nhỏ chợt sáp lạiìgần, dáng vẻ ngạo mạnŀta đây giỏi nhất, “Chậc¦chậc chậc chậc, Lâm nhịŧthiếu gia à, làm vớiłnam nhân à, bị đâmţsướng lắm phải không? Ngươiƪxem lỗ hậu của ngươi⁞chảy cả máu kìa!”

Tôi hoảng)loạn ngồi dậy, nhìn hạ*thân tr*n tr**ng của mình.

Bụm↨lấy miệng mình, gần nhưƚmuốn nôn mửa.

Súp Lơ Nhỏ,đạp một đạp lên giườngfcủa tôi.

“Này này này, các↿người đến đoán thử, Lâm⍳nhị thiếu gia đã làm¡với gã nào nhỉ? Có⍳phải là Trương bá bárhàng xóm của chúng ta?ŀHay là Lưu nhị gia?ªHoặc là nói, Triệu thịtƚheo? Hay là bọn họ⍳lên cùng một lúc? VũỈHoàng ca của chúng taĨtuổi trẻ dai sức, chắc`chắn là có thể đồngǁthời làm thỏa mãn mấy±người đấy, há há há…”

Không⁏ai trả lời.

Thế nhưng khóeƗmiệng bọn chúng đều kiềmrkhông được mà lộ ra⍳nụ cười hả giận.

Tôi nắm]chặt tấm chăn, đắp lênỊngười, mặt nóng rát.

Không đượcikhóc… tôi không được khóc!

Ngoạiłtrừ Hiên Phượng ca, khôngȊcó ai đáng để tôi(khóc cả!

Một tiếng nói khôngíto không nhỏ phá tanỈtiếng cười cuồng dại củaỈSúp Lơ Nhỏ _____

“Người đó↿là ta.”

Tất cả ánh mắtɉcủa mọi người đều lia`về phía cửa.

Một thân áo⇣nhẹ trắng tuyết, một đóa‘hồng liên xinh đẹp.

Mặt củaíHàn Đạm Y đẹp đếnťmức khiến người ta khôngljthể dời mắt.

Súp Lơ Nhỏ⁏lắp bắp nói, “Cái, cái³gì chứ.”

Hàn Đạm Y bưngìmột chậu nước đặt xuống|đầu giường, ngồi cạnh tôi,fdùng chăn quấn người tôithêm kín kẽ. Y vừaibuộc vạt áo dùm tôi,fvừa ngẩng đầu nhìn tôi,Ɨ“Hoàng Nhi, ta lấy nướcirồi, giờ sẽ tẩy rửaȊcho em.”

Tôi sững sờ nhìn‘y, đại khái y đãfgiải vây giúp tôi, thếỊlà tôi gật đầu.

Hàn Đạm¡Y xoay đầu qua, lạnh‘lùng nhìn bọn chúng.

“Các ngươi↨còn muốn nhìn đến khiỈnào.”

Đám người Súp Lơ NhỏÌnhoáng cái đỏ lựng hếtÍmặt mũi, ảo não chạy»biến.

Tôi dịch người một chút,ƚcơn đau nơi h* th*n»gần như kéo căng thầnrkinh toàn thân mình.

Mồ hôi`lạnh nhễ nhại trên trán.

Tôiĩthậm chí không biết làrđã phát sinh quan hệ⇣với người nào.

Trước khi chuyện⍮này xảy ra, tôi cóƪthể trách cứ Lâm HiênŧPhượng sớm nắng chiều mưa,&lên giường với nữ nhân.

Thế‘nhưng bây giờ thì tính*gì chứ.

Đêm trước, là tôiĨchủ động.

Tôi và Hiên Phượngljca… có thể thật sựŧcứ thế này mà kếtÍthúc rồi.

Tôi vùi đầu mình±giữa hai gối.

Mùi tinh dịchỈxộc lên, tôi buồn nôn[đến bụm miệng.

“Hàn công tử.ľHôm qua ngươi hỏi tafcó muốn quên huynh ấyfhay không, có phải vậyĩkhông.”

Hàn Đạm Y đang vắt[khăn chợt dừng động tác,Ímặt mang nụ cười mỉmìnhìn sang tôi.

“Hôm nay ta↿không nghĩ như vậy nữa.”⍮Tôi dừng một chút, vùiljđầu càng thấp, “Ta hy¦vọng ta với Lâm Hiên/Phượng từ đầu đến cuối^chỉ là người xa lạ,ŧhoàn toàn không quen biết.”

HàniĐạm Y vói cằm tôi[lên, “Mấy ngày sau ta*sẽ lại tìm em.”

………

……

Xe ngựaţvẫn chạy lộc cộc.

Mở mắt,ªngười đầu tiên nhìn thấyŗvẫn là Trọng Liên.

Tay hắnïđặt g*** h** ch*n mày↾của tôi, dường như muốnǁxoa thẳng cặp mày đang^nhíu chặt kia. Thấy tôiƚtỉnh, hắn mở to mắt,Ísau đó thì lại mỉmcười, “Hoàng Nhi, cuối cùngïcũng tỉnh rồi.”

Tôi ngồi dậy,ƪvén rèm lên.

Bên ngoài, đêm⁏tối bao phủ.

Ruộng lúa mạchítĩnh mịch, giữa rơm rạrkhô héo, bù nhìn lớnÌlớn nhỏ nhỏ được dựng²lên.

Bánh xe làm văng lênfnhững viên đá cụi trắngªxám, bay như tên bắn.

Bàn‘tay hơi lạnh đặt lênǁmu bàn tay tôi.

Tôi quayŧđầu lại.

Sắc trăng như sươngjbạc xuyên qua cửa sổ,ªrơi trên mặt Trọng Liên.³Sống mũi cao thẳng và_rèm mi rậm dày tạo⁏nên lớp bóng mờ trênƗlàn da của hắn. Lúcƚnày mới phát hiện, trênǁgương mặt hắn, đồ đằngĨhồng liên đã biến mấtȊphân nửa.

Nhớ lại chuyện⁏xảy ra trong ký ức.

Timỉnguội lạnh hoàn toàn.

“Hóa raïngươi biết hết.”

Trọng Liên chỉ↾im lặng ôm tôi vàoƗlòng, tựa mặt lên đầu±tôi.

Tôi cúi đầu thật thấp,¦cuối cùng hiểu ra tấtÍthảy.

Lâm Hiên Phượng là như(thế, hắn cũng như thế.

Hắn/đã luôn cố gắng giúpĨtôi tìm hai báu vậtìkia. Không phải bởi vì³hắn muốn giúp người, khôngÌphải bởi vì hắn cảm*thấy áy náy với tôi,]càng không phải bởi vìĩhắn đ*ng t*nh với tôi.ȊMà bởi vì, hắn mong1tôi ra đi.

Bởi vì, ngườithắn thích cũng chỉ cóÍmột.

Cái linh hồn đã biếnŗmất được vài năm.

Cái linh1hồn mà tôi nghĩ rằngỈtôi đã thay thế.

Vào lúcȊtôi đến thế giới này,Íngười đó từng nói, lúcƗtôi lấy được hai món⍮bảo vật, thì tôi sẽ^không muốn đi nữa. Chỉïcần tôi ngẫm nghĩ mộtªchút về bốn chữ _____ihoa dung thiên hạ.

Cuối cùng1tôi cũng hiểu được ýftứ trong câu nói của¦người ấy.

Người đẹp nhất vàÌmôn phái mạnh nhất đều³đang bên cạnh tôi, hoafdung, thiên hạ.

Nhưng trước nayĨtôi chưa từng mong muốnţbản thân có thể biến`mất nhiều như lúc này.

LâmÍHiên Phượng mong Hoàng đệ⁞của y có thể quay⍮về, trong mắt y, tôillà phiến toái, là gánhłnặng.

Tôi đã luôn cho rằngÍTrọng Liên thì khác.

Tôi đã¹luôn cho rằng, tôi vẫnŀcòn một điểm tồn tạiŧcần thiết nhỏ bé nhưţthế.

Bởi vì tôi có thể↨quan tâm hắn, tôi là[Nhị phụ thân của Chi,Nhi.

Thế nhưng bây giờ tôi]mới biết, trống rỗng. Tấtjthảy đều trống rỗng.

Tôi làƪkẻ dư thừa.

Tôi ôm lấy⁏eo của Trọng Liên, dùng⁏hết sức dán tai mìnhỉvào ngực hắn.

Lồng ngực củaªhắn đang nảy lên.

Nhưng tôi↿không nghe được trái tim‘của hắn đập.
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 48


Một tuần kể từ khi tuyết đầu mùa đổ, bay lượn đầy trời.

Trọng Hỏa Cung vốn đã thuần sắc trắng nay lại như hoàn toàn trở thành tòa lâu đài bằng bạc. Trên mái hiên, dưới ao hồ, toàn là băng sương. Tuyết tích tụ trên đất dày nửa thước, đạp lên vang lạo xạo lạo xạo. Ngẩng đầu lên, vô số bông tuyết xoay tròn rơi xuống.

Dao Tuyết trì mùa đông.

Mấy cây hàn mai vươn mình uốn lượn bên hồ.

Cánh hoa phiêu linh, hương dịu thanh trong, tựa bướm hồng rập rờn.

Tuyết lớn không ngơi, đè nặng khiến cành ngã ngang.

Tôi quấn áo bông thật dày, đứng bên cạnh hiên ngọc, cúi đầu nhìn xuống đôi giày ống thấp bằng da hươu lún sâu xuống tuyết đọng, nhìn nó từng chút một bị tuyết che phủ, dần dần biến mất trước mắt tôi.

Đêm trước bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, một đêm không ngủ.

Trước ngày hôm nay, tôi còn hao tổn tinh thần vì cho rằng người Trọng Liên thích không phải tôi.

Thế nhưng hiện tại tôi thà tất thảy đều chỉ đơn giản như thế.

Sau lưng vọng đến tiếng bước chân của kha khá người.

Tôi khẽ thở dài một hơi, rút chân khỏi tuyết đọng.

Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Trọng Liên.

Sau lưng còn có tứ đại hộ pháp và Tuyết Chi đi theo.

Trọng Liên đón lấy Tuyết Chi từ Chu Sa, phất tay với bọn họ, bốn người đứng ngay lối vào.

Đồ đằng trên mặt Trọng Liên đã hoàn toàn biến mất, duy chỉ còn lại đóa sen trên cần cổ, vẫn căng tràn tuyệt diễm. Hắn ôm Tuyết Chi bước đến cạnh tôi, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tuyết Chi, huơ huơ với tôi, “Chi Nhi, nhanh gọi Nhị phụ thân đi.”

Đôi mắt to trong veo như nước của Tuyết Chi cong thành hai mảnh trăng non sáng ngời.

“Nhị phụ thân, ôm ôm.”

“Chi Nhi, sao gần đây ngoan vậy?”

Tôi đón lấy Tuyết Chi.

Tiểu nha đầu nặng lên kha khá, cũng cao thêm một chút.

Tuyết Chi ôm lấy cần cổ của tôi, nhăn mũi. Trên đầu cắm hai cái pháo xung thiên, lắc lư cái đầu, pháo xung thiên cũng lắc lư theo. “Nhị phụ thân gần đây không giành phụ thân với Chi Nhi, thì Chi Nhi thích Nhị phụ thân thôi.”

Trong nháy mắt, đầu tôi như bị nhúng xuống nước tuyết tan vậy.

Bàn tay vốn đã lạnh cóng nay còn lạnh buốt thấu xương hơn.

Tôi khe khẽ v**t v* mái đầu của Tuyết Chi, “Chi Nhi, sau này không còn ai giành phụ thân với con nữa đâu.”

Trời rét đất đóng băng.

Tiếng cành cây bị tuyết đè nặng gãy vang răng rắc.

Nụ cười đông cứng trên mặt Trọng Liên.

“Hoàng Nhi, nói bậy gì đó.”

Khóe miệng của tôi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, không đáp lại lời hắn. Bước đến giữa đình, đặt Tuyết Chi xuống chỗ ngồi, chỉnh lại áo ngoài cho con bé, khẽ nói, “Chi Nhi, đời này người Nhị phụ thân quý trọng nhất ngoài con ra, tất cả đều chết sạch cả rồi. Con phải sống cho thật tốt, biết chưa?”

Chi Nhi nghiêng đầu nói, “Nhị phụ thân, cái gì gọi là chết sạch vậy?”

Tay tôi bị Trọng Liên dùng sức níu lại, cơ thể bị buộc phải xoay lại.

“Hoàng Nhi, hôm nay em rốt cục sao thế?”

Tôi cười lạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn.

“Có người từng nói với ta một câu rằng ____ bùn lầy đen không nhất định là dầu mực, nước trong trông như nước suối thường thường lại có kịch độc. Lúc đó ta không lưu ý câu nói này, bây giờ thì đã hoàn toàn hiểu rõ.”

Đồng tử của Trọng Liên chợt co rút.

Bàn tay túm lấy tay tôi dần dần dùng thêm lực.

“Trọng Liên, ngươi đã làm biết bao chuyện trái với lương tâm, trước nay chưa từng cảm thấy thẹn với lòng sao.” Tôi nhìn đất trời cùng một màu xám xịt, càng nói càng lớn tiếng, “Hóa ra ta đã coi khinh ngươi, luôn cho rằng tính cách kia của ngươi rất b**n th**. Bây giờ ta mới biết, b**n th** nhất chính là _____ Trọng Liên bản gốc!”

Trọng Liên trợn to hai mắt.

Vây chung quanh chúng tôi là núi rừng hoang dã đã trút bỏ màu xanh.

Môi hắn mất đi sắc máu.

“Em đã nhớ lại toàn bộ rồi.”

“Ta chẳng nhớ lại gì hết. Ta chỉ là nằm một giấc mộng thật dài.” Tôi nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc, “Mơ thấy thôn Loạn Táng, mơ thấy “Thanh Liên Hoa Mục”, còn mơ thấy Hàn công tử vừa săn sóc đút ta Tuyệt Thần Tán, vừa khiến ta đau đến không muốn sống nữa.”

Bàn tay nắm vai tôi của Trọng Liên buông lỏng.

Đôi ngươi sắc tím thoáng mất đi ánh sáng.

Thanh liên hoa mục, chính là đôi mắt như cánh hoa sen xanh của phật Như Lai.

Nghe nói xuyên qua nó, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của con người.

Trọng Hỏa Cung có hai món bí bảo.

Liên Thần Cửu Thức, Thanh Liên Hoa Mục.

Cái trước không coi là bí mật gì, đã được lan truyền sôi sùng sục trên giang hồ.

Cái sau là một quyển nội công tâm pháp một đêm luyện thành, lúc tu luyện cần uống độc môn đan dược Tuyệt Thần Tán của Trọng Hỏa Cung, ba ngày sau khi tu luyện thành, linh hồn của người tu luyện sẽ bị rối loạn, trí nhớ sau khi chuyển thế sẽ thay thế trí nhớ của kiếp này, cả đời không thể thay đổi.

Chỉ có một phương pháp tháo gỡ, nhưng người biết được thì chẳng có mấy.

Bởi vì tu luyện môn tâm pháp này quá mức nguy hiểm, cũng không tác dụng gì lớn, nên không người tranh đoạt.

Dần dần, bị người lãng quên.

Thế nhưng Trọng Liên không hề quên lãng nó.

Tôi nói tôi muốn quên Lâm Hiên Phượng, thế là, hắn cho tôi tu luyện.

Đợi sau khi tôi nuốt viên Tuyệt Thần Tán hắn đưa để tôi luyện bí tịch, Trọng Liên lại rất dịu dàng nói với tôi rằng, kỳ thực sau khi Hiên Phượng ca của em rời khỏi thôn Loạn Táng thì chẳng được sống một ngày tốt lành.

Vào Linh Kiếm Sơn Trang thì bởi võ công phi thăng mà khiến người đố kỵ, lại bởi Lâu Tần Kha xem trọng mà bị ám toán mấy lần.

Đi tìm bảo vật giúp Lâu Thất Chỉ, bị nhện độc trên núi cắn phải, suýt chút bỏ mạng.

Sau đó lại bởi quỳ trước cửa tiệm của Vi Nhất Mão quá lâu, bệnh nặng một trận.

Cuối cùng thì bị Tiết Hồng lừa vào Thái Liên Phong, một đi không về.

Tiết Hồng nói, muốn tính mạng của Hoàng đệ của chàng thì ôm ta đi.

Tiết Hồng còn nói, Phượng, ta muốn có con của chàng.

Vẻ mặt lúc đó của Trọng Liên thật sự rất đẹp, đôi mắt hẹp dài khiến con người ta gần như đánh mất hồn vía. Chỉ là, lời hắn nói lại khiến người ta cảm thấy hắn chính là thứ bẩn thỉu nhất trên thế gian này.

Hoàng Nhi, ba ngày sau, em sẽ quên hết tất thảy mọi thứ về Lâm Hiên Phượng.

Hoàng Nhi, ta đối xử với em có tốt không?

Hoàng Nhi, nếu có một ngày nào đó, Tiết Hồng đã mang trong mình đứa con của Hiên Phượng ca của em, ta vẫn sẽ lấy đi tính mạng của bà ta.

Bởi vì, ta nhìn thấy những thứ hạnh phúc viên mãn, thì sẽ nghĩ đến muốn đập nát nó.

Quên lãng Lâm Hiên Phượng, kiếp này của tôi cũng coi như là đã kết thúc.

Tạm thời coi như là đã chết, uống bát canh Mạnh Bà, quên hết tất thảy.

Ba ngày đó tôi ở miết trong căn nhà nhỏ trong rừng trúc Phượng Hoàng, muốn nắm chặt mấy ngày cuối cùng trong kiếp sống này của tôi, cố gắng bảo mình nghĩ về Hiên Phượng ca nhiều hơn chút.

Lâm Vũ Hoàng một lòng chỉ ăm ắp huynh ấy sắp sửa biến mất rồi.

Nếu một ngày Hiên Phượng ca trở về thôn Loạn Táng, hy mọng lúc đó tôi vẫn có thể yêu huynh ấy lại lần nữa.

Ý thức dần dần mờ nhạt.

Dần dần mờ nhạt.

Vào một giây trước khi tôi nhắm mắt, một bóng hình tiến về phía tôi.

Trong mơ màng, tôi nghe y nói với tôi rằng:

<i>“Lâm Vũ Hoàng ngươi nghe ta nói, sau khi linh hồn giao hoán, nếu ngươi muốn quay lại thế giới cũ, thì phải đoạt được hai món đại bí bảo trong thiên hạ. Hai món bí bảo này đều ở trên mình người mạnh nhất đẹp nhất. Một có liên quan đến “Liên”, một có liên quan đến “Mai”.</i>

<i>Kỳ thực ta nói cho ngươi biết cũng vô dụng.</i>

<i>Bởi vì một khi lấy được thì ngươi sẽ không muốn trở về nữa.</i>

<i>Chỉ cần ngươi ngẫm nghĩ nhiều lần về bốn chữ này _____ hoa dung thiên hạ.”</i>

Lâm Hiên Phượng thật là một tên ngốc.

Y tưởng rằng mình đã thích cái linh hồn khác trong cùng một thân xác, thế nhưng có lẽ đến chết y cũng chả biết, người y muốn tìm kiếm vẫn mãi ở cạnh y chưa từng rời đi khắc nào.

<i>Mộng, ta chỉ nằm một giấc.</i>

<i>Tỉnh dậy, sao mọi sự đã đổi dời… [1]</i>

Vốn muốn để cục diện rối rắm này lại cho chủ nhân cơ thể này xử lý.

Hiện tại mới hay, người chủ nhân này chính là bản thân.

Chuyện đến hôm nay, tôi chẳng nơi để trốn.

Người mà Lâm Hiên Phượng luôn chờ đợi là tôi.

Ếch bé con từng có lời thề hẹn đơn thuần với ếch nhỏ, cũng chính là tôi.

Người gián tiếp hại chết Lâm Hiên Phượng là Trọng Liên, hại tôi và huynh ấy sinh tử cách biệt cũng là Trọng Liên.

Thế nhưng, tôi không chỉ đã phụ Lâm Hiên Phượng, lại còn yêu Trọng Liên.

***

Trong Trọng Hỏa Cung, tuyết dày như bông.

Dưới nền tuyết trắng, mặt của Trọng Liên càng lộ vẻ tái nhợt.

Tôi bước từng bước về phía hắn, “Bắt đầu từ khi hai ta quen biết, Lâu Tần Kha, người kỹ nữ vô tội kia, thậm chí còn có Tuyên Uyển Nhi, đều là do ngươi phái người giết, có phải không?”

Tuyết bay hỗn loạn trong không trung.

Trên trời dưới đất, rặt một sắc trắng bạc.

Biểu cảm đông đặc trên mặt Trọng Liên.

Tôi nắm chặt cổ áo hắn, “Bởi vì Tuyên Uyển Nhi chết, nên Uất Trì Tinh Huyền mới đi theo nàng ta. Mà hắn lại là bằng hữu tốt của ta, hắn chết thì ta sẽ đau khổ, có phải không?”

Trọng Liên nhắm mắt, thở dài một hơi, “Đúng.”

Trong ngực hình như có vật gì đó đang vỡ nát.

“Tại sao ngươi lại phải làm như thế.”

Không lời hồi đáp.

“Ngươi thích nhìn những thứ vẹn toàn vỡ nát, có phải không?” Mũi tôi bị gió lạnh thổi đến đỏ au lên, nói chuyện cũng đặc nghẹt giọng mũi, “Có phải ngươi muốn cho ta biết, ta là một kẻ ngu ngốc, bị kẻ thù của mình trêu đùa như con khỉ còn vui vẻ cực kỳ.”

Mặt ao đóng băng thật dày, trên lớp băng lại là một tầng tuyết dày.

Trọng Liên cúi đầu xuống thấp.

“Đừng nói nữa.”

“Ta tưởng mình đã thích ngươi rồi, kết quả quay đầu lại, người ta thích… hóa ra vẫn là Lâm Hiên Phượng.”

Trọng Liên chợt ngẩng phắt đầu lên.

Trợn to hai mắt, nhìn tôi không thể tin nổi.

“Hóa ra người ta thích là Lâm Hiên Phượng. Người ta thích, là Lâm Hiên Phượng.”

Tôi lẩm bẩm, cặp mắt vô thần nhìn nơi xa xăm.

Trọng Liên hít sâu một hơi, cả người hơi hơi run rẩy.

“Em… đừng nói nữa.”

“Hóa ra người ta thích là Lâm Hiên Phượng… Hóa ra, người ta thích, trước đến nay không phải là ngươi.”

Tôi chết lặng lặp lại câu này, trong mắt đã không thể chứa đựng được thứ gì khác nữa.

Tuyết lớn mênh mông bay lượn sô số quanh chúng tôi.

Vạt áo trắng tuyết mỏng mảnh của Trọng Liên bay phần phật trước hoa tuyết trắng xóa. Hắn bước một bước về phía tôi, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nhìn tôi phẫn hận ____

“Lâm Vũ Hoàng, đừng nói nữa!!!”

Tôi đờ dại nhìn hắn.

Sương trắng mịt mờ không ngừng tuôn ra từ mũi từ miệng.

“Lâm Vũ Hoàng. Ha ha, đúng. Ta tên là Lâm Vũ Hoàng. Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, trời sinh một đôi. Đợi cái ngày khi Hoàng rời khỏi nhân thế, thì có thể lên trời tìm Phượng rồi. Sau đó, hai con chim, liền cánh bay lượn… ưm.”

Lời còn chưa nói hết, đôi môi đã bị Trọng Liên lấp kín.

Bông tuyết lặng lẽ bay tán loạn trong không trung.

Rơi trên mặt tôi, rơi trên người tôi.

Trọng Liên siết tôi thật chặt vào lồng ngực.

Hắn trước nay luôn là một người không nóng không lạnh không mặn không nhạt, tôi chưa từng nhìn thấy hắn kích động như thế này, nhiệt tình hôn đến mức gần như trở thành cuồng loạn.

Tay tôi trợt đến bên hông, sờ được chuôi đao của đao Hoàng Vũ.

Trái tim đang đập dữ dội không theo quy tắc nào.

Tay của Trọng Liên vẫn ôm lấy vai của tôi.

Tôi chậm rãi rút đao Hoàng Vũ ra.

Tôi đưa đầu lưỡi tiến vào miệng của Trọng Liên.

Cơ thể Trọng Liên hơi cứng lại một chút, sau đó thì ôm tôi càng thêm chặt.

Tuyết rơi lóng lánh.

Bầu trời màu trắng bạc, thế giới màu trắng bạc.

Hiên Phượng ca, hôm nay hãy để ta dùng thanh đao huynh tặng, kết thúc cái tên ma đầu đã hại chúng ta phải chia xa này ____

Dùng hết toàn lực, đâm thật mạnh mũi đao vào sống lưng hắn!

Cơ thể Trọng Liên chợt rùng mình một cái, bàn tay ôm lấy tôi buông ra.

Dao Tuyết trì băng hàn.

Mấy gốc mai tịch mịch.

Hắn há miệng, dường như muốn nói gì đó, miệng cử động mấy lượt, nhưng chẳng âm thanh gì thoát ra. Thế nhưng đôi mắt cô tịch tím sậm kia đã nói rõ tất thảy.

Thống khổ vô tận vùi lấp cả người tôi.

Tôi lại gom lấy dũng khí lớn nhất, rút đao khỏi cơ thể hắn.

Máu tươi thuận theo thân đao rơi xuống.

Nhuộm đỏ xiêm y trắng tuyết.

Nhuộm đỏ tuyết trắng khắp nơi.

Trọng Liên hừ một tiếng, thân thể trong phút chốc lảo đảo chực ngã.

Răng tôi va nhau lập cập, bàn tay đang nắm đao Hoàng Vũ không tự chủ được mà run lên, “Ta sẽ đi theo Hiên Phượng ca, nhưng mà ___ cũng phải sau khi g**t ch*t ngươi!”

Mịt mù tuyết lạnh bay, rập rờn mai đỏ nở.

Trọng Liên mỉm cười yếu ớt.

Cúi đầu xuống, lại khẽ chạm lên môi tôi một cái.

Sau đó, thân thể trượt xuống đất.

Chính vào lúc này ____

Một người xông ra, đón lấy Trọng Liên.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đồng thời mu bàn tay một trận đau nhức!

Keng!

Hoàng Vũ đao rơi xuống đất tuyết.

Hai cây ám khí đâm xuyên qua lòng bàn tay và áo lót của tôi.

Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã vật xuống đất.

Mơ hồ ngẩng đầu nhìn phía trước, người đón lấy Trọng Liên chính là Xà Cừ. Tiếp đó Lưu Ly nhảy xuống trước mặt tôi. Y phẫn nộ nhìn tôi giận dữ hét, “Lâm Vũ Hoàng, ngươi dám đâm cung chủ bị thương à!”

Tuyết lạnh thấu xương bao vây thân thể tôi.

Tôi dùng tay trái nắm lấy đao Hoàng Vũ, dùng mũi đao chống xuống đất, gắng gượng đứng dậy.

Mắt của Trọng Liên giống như một viên thủy tinh dễ vỡ.

Vừa chạm là vỡ tan.

Tôi lảo đảo đi vài bước, chầm chậm giơ thanh đao trong tay lên ___

Còn chưa chém xuống, thì một lực mạnh đập xuống hông.

Xà Cừ đạp tôi ngã xuống đất.

Lần này, không thể đứng dậy được nữa.

“Cung chủ, phải xử trí như thế nào. Giết hắn chứ?”

Không ai trả lời.

Hai chân bị người kéo đi.

Thân thể của tôi bị người ta không ngừng kéo ra ngoài.

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Trọng Liên.

“Đừng, đừng ____ buông ta ra _____ ta phải giết hắn!!!” Tôi liều mạng giãy dụa, thế nhưng chẳng chút tác dụng, “Trọng Liên, ngươi nghe rõ cho ta ____ Ta cầu ngươi chết quách đi ____ Ta cầu ngươi chết ___ quách đi _____!!!”

Tuyết càng rơi càng lớn.

Cảnh vật trong tầm mắt càng lúc càng mờ nhạt.

Thân hình đơn độc gầy yếu của Trọng Liên càng lúc càng mờ nhạt.

Cổ họng bắt đầu khàn đặc.

Một búng máu tươi trào ra từ miệng.

“Khụ khụ… Trọng Liên ____ngươi đợi đấy cho ta, cho dù đồng quy vu tận, ta cũng khiến ngươi chết khó coi _____! Ngươi nghe thấy chưa _____ Trọng Liên, ngươi có nghe thấy chưa _____!!! Ta phải giết ngươi _______ á á á á ______”

Không còn biết phải nói gì nữa, cuối cùng thất thanh khóc nức nở.

Hai tay dùng sức cào xuống đất, nhưng bị lôi xềnh xệch ra ngoài.

Máu tươi để lại trên mặt đất một vệt đỏ thật dài.

Trong tuyết bay mờ mịt, Trọng Liên đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, im lặng nhìn tôi chằm chặp.

Giống như một bức tượng tạc từ băng không bao giờ tan chảy.

Chưa từng, cũng sẽ không có sinh mệnh.

Cuối cùng, tuyết dần dần ngừng rơi.

Chỉ còn lại một màu trắng vô tận.

Trên mặt tuyết trắng xóa, một vệt máu đỏ tươi, vô biên vô tận.

<i>[1] Trích từ bài thơ “Thấm Viên Xuân (Thọ Triều Soái Thất Thập)” của Lưu Quang Tổ thời Tống. Raw là [一场梦觉来人事非] – nhất tràng mộng giác lai nhân sự phi. </i>

,
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 49


Cơ thể đã sớm mất đi độ ấm cạo lên từng lớp tuyết dày, toàn thân trên dưới, hoàn toàn lạnh như băng. Dần dần bị tuyết đọng chôn lấp, tôi đờ đẫn nhìn lầu gác trắng xóa càng lúc càng cách tôi xa dần, đã quên mất cả việc vùng vẫy.

Vết máu đã khô từ nãy.

Lưu Ly lôi tôi đi một mạch về phía trước, xiêm y xanh đậm tung bay trong gió tuyết.

Không biết đi bao lâu.

Y kéo tôi đến vách núi.

Vách núi bên dưới dốc đứng.

Trong màu xám xịt, thỉnh thoảng có mấy tảng đá lớn nhô ra.

Nơi xa, một bức thành thương tùng trắng tuyết.

Chân trời rất xa, nước sông cuồn cuộn.

Ánh mắt nhìn tôi của Lưu Ly có thể là đồng tình, có thể là chán ghét.

“Lâm Vũ Hoàng, muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi vận số kém, trêu chọc ai không trêu, lại cứ đi chọc vào cung chủ bọn ta. Kỳ thực ta không muốn giết ngươi, thế nhưng vì cung chủ, vì Trọng Hỏa Cung, ngươi không thể không chết… Ngươi còn lời gì muốn nói không?”

Tôi nhìn vào mắt y.

Chậm chạp chớp mắt một cái.

“Nếu như có cơ hội, nhất định phải nói cho Chi Nhi, người mà kiếp này Nhị phụ thân không thể bỏ được chính là con bé. Nếu như con bé không nhớ được ta, chí ít cũng hãy để con bé biết, có một người, cả đời mong nhớ nhất chính là con bé.”

Mũi của Lưu Ly cóng đến hơi ửng đỏ lên.

Nhìn tôi, không nói một lời.

Tôi thở ra một hơi sương trắng, khe khẽ nói, “Phải để Chi Nhi bình bình an an khôn lớn, một đời hạnh phúc.”

Tôi mỉm cười với y.

Còn chưa đợi y mở miệng, đã xoay người ____

Tung người nhảy xuống vách đá.

Gió rét kèm tuyết vụn rít gào bên tai tôi.

Da thịt giống như bị vô số lưỡi dao băng đá cứa rách.

Cả cơ thể nhanh chóng rơi xuống. Không bao lâu nữa, tôi sẽ biến thành một cái xác dập nát thậm tệ. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Ly vẫn đang nhìn về nơi xa đến ngẩn người, tôi khẩn trương đến tay cũng bắt đầu run nhẹ.

Trọng Liên, ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Ta còn chưa bỏ cuộc.

Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bỏ cuộc.

Tôi đưa tay ra, nhanh chóng túm lấy một mỏm đá sắc bén.

Sức lực toàn thân đều dồn lên tảng đá này, miệng vết thương vốn bị cái lạnh cực độ làm khép miệng giờ lại lần nữa bị mỏm đá cứa rách, máu chảy như suối. Cơn đau nhanh chóng lan từ năm ngón tay và mu bàn tay đến tận tim.

Cơ thể lắc lư trong không trung mấy lần.

Đừng nhìn xuống dưới.

Tuyệt đối không được nhìn xuống dưới.

Tay tôi bấu chặt vào phần đầu nhọn của tảng đá nhỏ, dốc hết toàn lực, một chân đá về phía tảng đá lớn trải rộng ở bên cạnh. Tảng đá ầm ầm lơi ra, nhanh chóng trượt xuống. Không bao lâu sau, tiếng vật nặng rơi xuống đá vọng lại. Lưu Ly đứng trên vách núi chắc tám phần đã bỏ đi rồi.

Tôi ngửa đầu nhìn lên trên, nháy mắt nhụt chí.

Đỉnh vách núi cách tôi ít nhất phải mấy trăm trượng.

Với cái khinh công mèo cào của tôi, căn bản là không thể nào lên được.

Nếu như lúc nhỏ cố gắng luyện công, có lẽ đã chẳng nhiều chuyện thế này.

Nếu như lúc nhỏ cố gắng luyện công, Hiên Phượng ca cũng sẽ không bị người ta cướp đi mất.

Mấy chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.

Tôi thở dài thườn thượt, lắc lắc đầu.

Nhắm chuẩn một tảng đá nhỏ phía trên, vận lực chân, nhảy lên trên, bắt lấy tảng đá đó.

Thế nhưng tảng đá đó lại rơi ra, không cách nào chịu tải được thể trọng của một người.

Trong giây phút đó, cả người lại rơi xuống.

Tôi kinh hoàng đưa tay ra, đưa tay cấu lên vách đá. Ngón tay xuyên qua lớp tuyết trắng cạo lên vách đá tạo ra những âm thanh chói tai, nhưng chẳng thể ngăn cản tốc độ rơi xuống cực nhanh.

Cuối cùng cũng móc được vào một hòn đá nhỏ.

Mười ngón tay đã máu thịt lẫn lộn.

Tôi nhắm mắt, gian nan nuốt nước miếng.

Cố nén nước mắt của mình, nghỉ ngơi chốc lát, lại nhảy lên…

Không biết qua mấy canh giờ.

Cuối cùng tôi cũng bò được lên vách đá cao chót vót.

Cả người mệt lã quỳ xuống đất, mệt mỏi thở hổn hển, bụng đã đói đến dạ dày bắt đầu quặn đau. Ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, chỉ có mấy gốc cây nhỏ héo khô và mấy mỏm đá hình dạng khác nhau.

Phía chân trời xa xôi, bụi vàng che mờ tịch dương.

Nhìn ánh sáng biến mất từng tia một, trái tim hình như cũng từng chút một trĩu xuống.

Tôi đứng trong tuyết đọng lạnh giá, ho khan vài tiếng.

Môi khô nứt.

Máu tanh ngọt chảy vào miệng tôi.

Dựa vào mỏm đá cứng chắc, nhìn đất đai vạn vật dần dần bị bóng tối bao phủ.

Sao trời như vụn bạc rải đầy trên bầu không, sáng ngời chói mắt.

Ánh trăng như lụa trắng, hơi ngưng tụ phản chiếu màu tuyết.

Thương tùng dưới chân núi biến thành màu trắng bạc, tuyết đọng phản chiếu ánh trăng dịu hiền.

Vừa đói vừa khát, đầu óc quay cuồng.

Nhìn tuyết trắng đầy đất ngẩn ngơ hồi lâu.

Cuối cùng cũng ngồi xụp xuống, hai tay ra sức cào, vớt lên một đống tuyết. Trên tuyết dính chút bụi bặm của đất đá chứ chẳng đẹp như khi chỉ thoáng nhìn. Tôi cau mày, phủi sạch lớp bụi đất bên trên, ăn một miếng.

Mùi vị rất kỳ lạ.

Giống như cổ họng không thể làm tan nó, hồi lâu chẳng thể tan đi. Nhưng lại rất giải khát.

Tôi ngừng thở, lại ăn tiếp một miếng…

Sau đó thì cảm thấy buồn ngủ.

Dùng tay chậm rãi đẩy tuyết trên đất ra, đùn lại với nhau, tạo thành một chỗ trống. Đợi mặt đất hơi khô một chút, liền cuộn thành một đống, gắng gượng thì cũng có thể ngủ được.

Ngủ thì rất nhanh, nhưng một đêm tỉnh lại rất nhiều lần.

Buổi đêm mà lúc trước thấy cực kỳ ngắn ngủi, nhưng nay lại như kéo dài vô tận.

Cơ thể bỗng nhiên nóng lên.

Đoán hẳn là trúng phong hàn rồi.

Tôi quấn mảnh áo đơn bạc của mình, chợt nhớ ra ám khí vẫn còn cắm trong cơ thể mình, chỉ là cái lạnh cực độ lấp l**m cơn đau, nhưng chẳng nhịn được mồ hôi lạnh nhễ nhại. Trời sáng rồi, còn phải rút ám khí ra.

Trọng Liên, có lẽ ta nên cám ơn ngươi.

Nếu không phải do ngươi, e rằng ta đã vứt bỏ sinh mạng từ sớm.

Chỉ cần ngươi còn sống một ngày, thì ta sẽ không chết.

Chợt nhớ ra một câu.

Mũi cay cay, co mình lại nhỏ hơn.

Thế nhưng câu nói đó vẫn mải miết vang vọng trong đầu, không xua đi được.

Hoàng Nhi, em không cần phải đối mặt với ngăn trở, cũng không cần trưởng thành, cứ mãi thế này là được.

Tôi đưa bàn tay lạnh cóng ra, tự tát mình một cái thật mạnh.

Bình minh sắp ló dạng rồi.

Liên tục hai ngày không ăn gì.

Nằm trên mặt đất, có thể không cử động thì sẽ không động, cử động một chút thì phải tiêu hao rất nhiều thể lực.

Y phục khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.

Cuối cùng thật sự chịu đựng không nổi nữa, xé lá khô của mấy cây nhỏ gắng sức mà nhai. Lá cây vừa dơ vừa thối, vị càng đắng càng buồn nôn hơn. Đến khi ăn hết lá cây rồi, lại cạo hết vỏ cây xuống, ăn sạch sẽ.

Quả nhiên là không tiêu hóa.

Chẳng bao lâu, bụng bắt đầu đau quằn quại.

Đầu tứa mồ hôi, co quắp trên mặt đất, nhưng chận tay cựa quậy một chút thôi thì cũng rất đau, nhìn kỹ thì phát hiện tay chân mình đã lan đầy vết cước màu đỏ sậm.

Cứ thế liên tục mấy ngày ăn vỏ cây uống nước tuyết, cuối cùng không cầm cự nổi.

Đêm đông rét mướt, cơ thể tôi lại khó chịu như bị lửa thiêu.

Mắt đau đến gần như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi ra khỏi hốc mắt, tứ chi như rời ra, không có chút sức lực. Ban đầu cho rằng do ăn uống bậy bạ nên thể lực không đủ, nhưng dần dần, lại nảy sinh ảo giác.

Thế giới trước mắt trở nên hỗn loạn.

Mùa đông biến thành mùa xuân, tuyết bay biến thành mưa phùn, gió lạnh biến thành gió xuân, trời xanh đầy nắng…

Hiện tượng kỳ quái này kéo dài liên tục gần mười ngày.

Mỗi lần sau khi thoát khỏi ảo giác, tôi đều sợ hãi xông đến áp sát vào vách đá, chỉ sợ một giây không cẩn thận, vách đá biến thành đất bằng, sau đó tôi mà kích động sẽ nhảy xuống vách núi.

Sau đó tôi mới biết chuyện này chẳng phải là kinh khủng nhất.

Dần dần, trước mắt tôi xuất hiện thêm rất nhiều người. Tiêu Anh Lạc, Uất Trì Tinh Huyền, cha tôi, Tiết Hồng, Vũ Văn Ngọc Khánh… bọn họ chậm chạp đi về phía tôi, ánh mắt âm hàn.

Tôi lùi về phía sau, thế nhưng đã đứng bên rìa.

Cả người tôi phát run, xoay người lại chẳng dám nhìn.

Nhưng cả người lại ngây ra.

Chỉ một thoáng tất cả mọi người đều biến mất, cảnh sắc chung quanh lại một lần biến thành tiết xuân hoa tươi đua nở. Một nam tử có cặp mắt đào hoa đứng sau lưng tôi, mỉm cười với tôi.

Lúm đồng tiền như trăm hoa.

Nốt ruồi mỹ nhân tựa hồng ngọc.

Tôi ngây ngốc đứng nhìn y, không dám chớp mắt, không dám cử động.

Cho dù là ảo giác cũng tốt…

Đừng để tôi tỉnh lại.

Dần dần, đầu óc bắt đầu mê man.

Mặt của Lâm Hiên Phượng càng lúc càng mờ nhạt, mắt hoa lên. Tôi gắng sức khiến mình tỉnh táo, nhưng cả người giống như một tảng đá lớn nặng nề, ầm ầm ngã xuống đất, phát ra một tiếng rầm cực lớn!

Lại một lần mất tri giác.

Lần nữa tỉnh lại là bởi vết thương trên lưng căng tức đau đớn dữ dội.

Phát hiện trong cơ thể như có thứ gì đó đang lưu động.

Chợt nhớ lúc nhỏ đã học qua tâm pháp hồi phục thể lực, thế là chống người dậy, ngồi xếp bằng. Nhưng vừa vận được một luồng chân khí thì lại phát hiện hướng đi của luồng chân khí này không đúng.

Không ngờ lại là nghịch lưu.

Mặt chợt trở nên trắng bệch.

Lại vận khí lần nữa, vẫn chẳng gì thay đổi.

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy mấy người kia một lần.

Gương mặt khi họ nhìn tôi đều là âm trầm.

Chỉ có Lâm Hiên Phượng là mỉm cười với tôi.

Lúc tỉnh táo tôi luôn nghĩ, có lẽ tôi sống không lâu, nếu không sẽ không thể xuất hiện mấy cảnh tượng kỳ quái đến thế được.

Đối với kiểu chết này, tôi đã vô cùng thỏa mãn.

Khoảnh khắc đó, dường như có gánh nặng gì đó được dỡ xuống, nhưng vẫn không cam lòng.

Tôi chưa thể tận mắt nhìn thấy Trọng Liên chết.

Mỗi ngày cứ một miếng vỏ cây một vốc nước tuyết cứ thế qua hơn mười ngày, cơ thể thì ngày sau không bằng ngày trước. Đã chớm xuân rồi, tuyết cũng chầm chậm tan đi. Không còn tuyết, tôi cũng không thể sống tiếp.

Dù sao cũng phải chết, chi bằng giãy dụa trước khi chết một lần.

Tôi bước mấy bước về phía vách đá, nhìn bầu trời cao vời vợi.

Phía trên vẫn còn một đoạn vách núi.

Vận đủ một hơi, dùng sức nhảy lên.

Khoảnh khắc này, tôi bị thể lực của mình dọa sợ _____

Cơ thể nhẹ đến kinh người, không ngờ một phắt tôi có thể nhảy đến mấy chục trượng!

Tóm lấy một mẩu đá giữa không trung, nhìn xuống mỏm đá tôi đã ở gần một tháng trời, nơi đó đã biến thành một khoảnh đất bằng nho nhỏ.

Chân khí toàn thân vẫn đang nghịch lưu.

Tôi không để ý nhiều như thế, nhân cơ hội này, lại nhảy thêm mấy chục trượng.

Gió cuối đông vẫn lạnh thấu xương, cứa đến đau cả người.

Thế nhưng dường như tôi đã không thể cảm giác được.

Niềm vui sướng khi gặp đường sống trong chỗ chết khiến tôi choáng váng hết đầu óc, quên hết tất thảy.

Không bao lâu, tôi đã nhảy đến rìa vách đá.

Tuyết phía trên đã tan ra hết, chồi non lấm tấm nhú đầu ra khỏi đám cỏ khô.

Tứ phía lởm chởm những tảng đá hình thù quái dị.

Tôi hít một hơi, chân khí lại chảy về hướng ngược lại như thường lệ. Nhưng khi tôi một chưởng đánh về phía tảng đá, luồng chân khí nghịch lưu đó trong nháy mắt vọt trở lại ____

Ầm!!!

Cả tảng đá lớn chớp mắt biến thành vô số đá vụn, b*n r* tứ phía.

Tôi nhìn bàn tay mình chẳng thể tin nổi, lại thử thêm một lần với tảng đá khác…

Tôi không biết cơ thể mình bị gì, nhưng tôi dám chắc chắn một điều, chính là nội lực mạnh hơn trước gấp nhiều lần.

Đương nhiên là tôi chẳng thể không biết tự lượng sức mà đem mình ra so với Trọng Liên.

Nhưng nếu ông trời cũng muốn cho tôi cơ thể thế này, thế thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua.

Bụng lại bắt đầu kêu ùng ục.

Lúc này mới phát hiện cả tháng rồi mình không có hạt gạo dính bụng, liền chạy về một khách đ**m ở Đăng Phong.

Chân vừa bước vào cửa khách đ**m thì đã có một người va phải người tôi. Còn chưa nhìn rõ là ai thì đã nghe người bên trong đang hét lớn, “Cút đi, dám đến ăn chực à, đánh chết ngươi cái tên tiểu tạp chủng kia!”

Người đó đầu bù xù mặt dơ bẩn, chật vật cực kỳ, miệng còn ngậm một miếng thịt gà.

Mặt tuy là bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này vốn là một mỹ công tử da mịn thịt mềm. Một đôi mắt to đen nhánh lướt về phía tôi, đẩy tôi vào trong, nhấc chân bỏ chạy.

Cứ cảm thấy đã gặp qua ở đâu.

Tôi tóm lấy tay y.

Y quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi dữ tợn, liều mạng giãy dụa.

“Lại một tên xấu xa muốn ăn chực, cút! Cút cút cút! Nơi đây của lão tử là khách đ**m, chỉ kiếm tiền, không bố thí!” Chưởng quỹ bộ dáng như phát điên quát chúng tôi.

Tôi cẩn thận nhìn người đó một cái, “Tư Đồ… công tử?”

Toàn thân người đó chấn động, tiến gần mặt tôi nhìn tỉ mỉ.

“Ngươi là…”

Tôi cười gượng gạo.

“Có thể ngươi không nhớ ta nữa.”

Tư Đồ Tuyết Thiên chớp chớp mắt, chợt nhào đến ôm tôi thật chặt, lớn tiếng khóc nấc.

Tôi không biết bởi nguyên nhân gì khiến cho y biến thành bộ dáng thế này, y không giống tôi, vừa ra đời đã là cọng cỏ rác. Một công tử danh môn lại luân lạc đến bước đường này, thật khiến người ta đau lòng.

Tư Đồ Tuyết Thiên khóc đến tắt cả tiếng.

Lệ nóng ngấm vào áo của tôi.

“Vũ Hoàng ca______ cả nhà ta đều bị Trọng Liên giết sạch rồi ______!!!”

Trọng Liên.

Nhắc đến hai chữ này, cơ thể tôi dần dần trở nên cứng lạnh.

Trọng Liên lại dám diệt sạch Tử Đường Sơn Trang.

Còn chưa kịp tiếp lời, chưởng quỹ phía sau đã rống lớn, “Khóc đủ chưa hả, ăn mày đã xong chưa?! Đừng cản trở lão tử làm ăn!”

Tôi quay phắt đầu xang, dùng tay bóp họng y _____

“Lão tử đây không phải đến để ăn mày, là ăn cướp!!!”

,
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 50


Qua một hồi, Tư Đồ Tuyết Thiên mới bình tĩnh lại.

Tôi thoải mái ngồi bên trong khách đ**m, chưởng quỹ đã dọn lên một bàn các món ăn nổi tiếng của tiệm.

Gẩy đũa một cái, chặt một nhát lên bàn, nhìn thấy bàn tay vốn cũng coi như là da non thịt mềm đã đầy sẹo để lại sau khi tổn thương do bị cóng, tôi nhíu nhíu mày, dùng tay áo bẩn thỉu che lại.

Trên núi chẳng có gì, chỉ có tuyết là nhiều.

Tắm gội thì đã tắm gội qua, nhưng đầu tóc cũng chẳng khác với chuồng heo là mấy.

Tư Đồ Tuyết Thiên xoa xoa thái dương, bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thiên hạ đã đại loạn.

Cung chủ Trọng Hỏa Cung trọn mười năm không lộ mặt trên giang hồ, vừa ra tay thì đã dấy lên gió tanh mưa máu, đao quang huyết ảnh. Người trong võ lâm đều lo lắng đề phòng, thấp thỏm không yên.

Có người truyện miệng rằng hiện trường tàn sát của Trọng Liên quỷ dị kh*ng b*, nhưng lại tráng lệ khác thường.

Hoa sen nở rộ tựa như một đôi cánh đỏ máu, chợt nở bừng sau lưng người đẹp nhất thiên hạ, sau đó tràn ngập sắc đỏ tựa máu vùi lấp tầm mắt của tất cả mọi người.

Nhưng cách nói này lại bị người khác phủ định.

Bởi vì người nhìn thấy Trọng Liên, nhất định là đã mất mạng rồi.

Trọng Liên đã hóa thân thành Tu La khát máu.

Đầu tiên là thôn Loạn Táng, tiếp đó là Hồng Đoạn Viện, Ngọc Tiêu Môn… từng cái một bị người của Trọng Hỏa Cung giết đến thây phơi khắp chốn, không để bất kỳ ai sống sót.

Mấy ngày trước, Tử Đường Sơn Tran bị Trọng Hỏa Cung san thành bình địa.

Người mang họ Tư Đồ đều chết hết.

Ngoại trừ Tư Đồ tiểu công tử, Tư Đồ Tuyết Thiên.

Gia môn bị diệt, thậm chí ngay cả một chút bạc vụn cũng chẳng giữ được. Tư Đồ Tuyết Thiên theo người của Trọng Hỏa Cung đuổi về đến Trọng Hỏa Cảnh, nhưng lại không cách nào báo thù, nghèo túng chán nản, mới gặp tôi ở nơi thế này.

Người trong khách đ**m đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn hai tên ăn mày.

Nuốt miếng thịt bò mới bỏ vào miệng xuống, đặt đũa xuống bàn.

“Tại sao ngươi lại không đi tìm Hoàn công tử giúp đỡ?”

“Ôi, từ sau khi Ôn công tử tạ thế, Hoàn đại ca cũng bệnh nặng không dậy nổi, quanh cảnh trong Bích Hoa Trạch cũng chẳng khá lắm, ta lại tội gì mà thêm phiền phức cho huynh ấy. Hơn nữa lúc đó ta thật sự như phát điên vậy, chỉ biết đuổi theo người của Trọng Hỏa Cung…” Nói đến đây, mũi đỏ lên, lau khóe mắt, rồi lại tiếp tục nói, “Ta kêu bọn chúng giết ta luôn đi, thế nhưng chẳng một ai ra tay.”

Tôi khựng lại.

Muốn gắp một miếng thịt, đến nửa chừng thì lại thu tay lại.

Bưng một chén canh cải trắng lên, uống một ngụm.

“Sau này ngươi tính làm thế nào?”

Tư Đồ Tuyết Thiên gần như vùi đầu vào chén, “Nếu như ta chưa từng thấy qua thực lực của Trọng Hỏa Cung, nhất định sẽ lớn tiếng rêu rao báo thù cho phụ mẫu. Thế nhưng… ta không có cách.”

“Thù thì nhất định phải báo.”

Tôi bình tĩnh nói.

Nhưng trong lòng thì đã sục sôi mãnh liệt từ sớm.

Tư Đồ Tuyết Thiên chậm rãi nâng cặp mắt đỏ au lên, vừa quật cường vừa bất đắc dĩ mà rằng, “Làm sao báo.”

Chung quanh vẫn có không ít người đang nhìn chúng tôi.

Có người khách bất mãn bịt mũi, đi ra ngoài.

Chưởng quỹ bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rồi lại liếc mắt nhìn chúng tôi, thở dài.

Tôi còn chưa lên tiếng, một tiếng nói đã vang lên sau lưng chúng tôi, “Tất nhiên là giết sạch người trong Trọng Hỏa Cung, chặt đầu Trọng Liên xuống, cúng tế Tư Đồ lão trang chủ và mấy trăm mạng người trên dưới Tử Đường Sơn Trang.”

Hai chúng tôi nhất tề xoay đầu lại.

Một công tử áo trắng, da dẻ màu đồng cổ, mũi ưng cao thẳng.

Tư Đồ Tuyết Thiên có chút lúng túng hơi rũ đầu xuống.

“Lau đại ca.”

Lúc này mới nhớ ra y là con trai cả của Lâu Thất Chỉ, Lâu Ngạn Hồng.

Theo sau lưng y là một đám đệ tử, đều mặc y phục tuyền một sắc trắng tinh.

Hóa ra Linh Kiếm Sơn Trang có nhiều người đến như thế.

Lâu Ngạn Hồng đi đến trước mặt chúng tôi, trường kiếm trong tay, mặt mũi hồng hào chắp tay với Tư Đồ Tuyết Thiên, “Tuyết Thiên, không ngờ lại có thể gặp đệ ở nơi như này.”

Tư Đồ Tuyết Thiên thu bàn tay khá cáu bẩn lại, đầu cúi càng thấp.

“Tuyết Thiên cũng không ngờ lại đụng phải Lâu đại ca ở chốn này.”

Lâu Ngạn Hồng ngồi xuống cạnh Tư Đồ Tuyết Thiên, gương mặt vốn mang ý cười dần dần thu hồi lại, “Tuyết Thiên, chuyện nhà của đệ bọn ta đều biết cả. Đệ yên tâm đi, cha ta nhất định sẽ thay đệ lấy lại công đạo.”

Tư Đồ Tuyết Thiên im lặng gật đầu.

“Đa tạ Lâu đại ca.”

Lâu Ngạn Hồng cũng gật đầu theo, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Lần này bọn ta đến chính là vì điều tra địa thế của Trọng Hỏa Cung. Hiện tại đệ hẳn là không có chỗ ở nhỉ, cùng bọn ta về Linh Kiếm Sơn Trang, thấy thế nào?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nhìn tôi một cái, nhỏ tiếng nói, “Không.”

Lâu Ngạn Hồng sững người, nhìn tôi nói, “Vị này là…?”

Tư Đồ Tuyết Thiên không nói.

Tôi chỉnh lại tóc tai của mình, toét miệng ra cười, “Tiểu đệ Lâm Vũ Hoàng. Từng có duyên gặp qua đại ca một lần, không biết đại ca có còn nhớ không?”

Lâu Ngạn Hồng híp mắt lại.

Cái mũi ưng khiến cho y trông có hơi giảo hoạt.

Qua hồi lâu, mới lạnh băng băng nói, “Nhớ, làm sao không nhớ được.”

Tôi còn chưa kịp đáp lời, y đã bổ sung một câu, “Vào lúc ngươi và Trọng Liên thân mật, khi Hiên Phượng mắc bệnh mỗi ngày bệnh nghiêm trọng đến mức nào, ngươi không biết đâu nhỉ. Người huynh đệ như ngươi thế này thật là tốt đấy.”

Trong lòng như có tảng đá lớn đè lên.

Tôi quẩn bách cười cười.

“Thế ư, ha ha, đúng, ta không biết.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Lâu đại ca, ăn chút gì đi.”

Lâu Ngạn Hồng chán ghét nhìn tôi, “Ngươi và Trọng Liên thì tốt rồi, còn muội muội ta như thế nào? Chuyện hôn sự của muội ấy và Hiên Phượng thì thế nào? Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Ngươi nhìn thử hiện tại ngươi biến thành bộ dáng gì rồi.”

Tư Đồ Tuyết Thiên hình như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt mấy lời kia vào lại.

Lâu Ngạn Hồng trừng mắt nhìn tôi một hồi, cũng chẳng nói gì.

Bầu không khí trở nên càng nặng nề.

Sắp xếp từ ngữ hồi lâu, mới bật ra được một đoạn, “Lâu đại ca, ta không phải với Hiên Phượng ca. Hiện tại ta biến thành bộ dáng này cũng đều là do Trọng Liên ban cho. Xin đại ca cho ta một cơ hội, để ta lấy công chuộc tội. Đường đi và cơ quan trong Trọng Hỏa Cung ta biết hết, để ta dẫn đường cho các người, thế nào?”

Tư Đồ Tuyết Thiên ngạc nhiên nhìn tôi.

Lâu Ngạn Hồng cười khinh miệt.

“Được chứ. Ta nghe nói người bên cạnh Trọng Liên đều trung thành một lòng, chẳng bao giờ ăn đào rào mận. Nhưng ta chẳng thể nào nghĩ tới, rằng sẽ luôn có loại người như ngươi.”

Tay cấu vào trong thịt, rốt cục cũng có thể giảm bớt nỗi đau khổ của y.

Tôi khom người, liên tục cúi rạp.

“Đúng đúng đúng, đa tạ Lâu đại ca, đa tạ Lâu đại ca.”

***

Ăn xong cơm, nghỉ ngơi chút trong nhà tắm của khách đ**m, thay một bộ y phục sạch sẽ chuẩn bị xuất phát.

Tư Đồ Tuyết Thiên cũng đã thu dọn xong, tuy y phục không phải rất hoa lệ nhưng khí chất của công tử ca cũng đã trở về theo.

Y dựa vào cửa, suy tính rất lâu.

“Sao huynh lại biến thành thế này.”

Tôi soi sương chải mớ tóc vừa gội xong.

Tôi gãi gãi đầu, hướng ra cửa sổ hóng gió một hồi.

“Một tháng không chải đầu, chắc chắn là đã rối bù xù cả lên. Ngươi không biết khi rơi khỏi vách núi, ta còn tưởng mình chắc chắn sẽ không sống nổi nữa, Phật Tổ phù hộ.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nhíu mày.

“Ta là nói con người của huynh thay đổi rồi.”

Tôi nhìn nhìn chính mình trong gương.

Gương mặt quen thuộc, biểu cảm xa lạ.

Dùng lược gỗ khều ra hai nhúm tóc đỏ bên tóc mai, dùng dây cột lại sau lưng, cả người trông có tinh thần hơn rất nhiều. Tôi huýt sáo với tấm gương, “Thật là đẹp trai đến không sao nói nên lời.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nhàn nhạt liếc tôi một cái, cầm lấy bọc hành lý của mình lui ra ngoài cửa.

Bàn tay cầm lược của tôi siết lại.

“Tuyết Thiên, đợi ta cùng đi.”

Tư Đồ Tuyết Thiên xoay đầu lại nhìn tôi, trên mặt vẫn mang nụ cười khiến người ta không nhìn thấu được.

Tôi bước đến bên giường, sửa san lại y phục Lâu Ngạn Hồng đưa cho.

Suy nghĩ hồi lâu, vẫn kềm không được mà hỏi, “Tại sao hắn không giết ngươi?”

Tuy trong lòng đã rất rõ, Trọng Liên luyện thứ võ công đó thì không thể nào thích bất kỳ ai được. Thế nhưng, vừa nhớ lại ánh mắt khi hắn nhìn tôi, mỗi việc hắn làm…

Thậm chí trong tháng này hắn tiêu diệt mấy môn phái, đều là những nơi hai chúng tôi từng đi qua.

Tôi thật không cách nào mà không suy nghĩ lung tung.

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Bởi vì ta từng cứu hắn.”

Đáp án này ngoài dự liệu của tôi.

Tư Đồ Tuyết Thiên đi đến cạnh tôi, thu dọn đồ giúp tôi.

Sau đó y nói với tôi chuyện xảy ra hai năm trước.

Từ sau khi chúng tôi chia tay ở trên núi Thái Sơn, Tư Đồ Tuyết Thiên trở về Thái Liên Phong, nhưng sau khi trở về, những đệ tử khác của Thái Liên Phong nói, Tiết Hồng đi tìm Lâm Hiên Phượng, bảo Lục Mỹ giải tán hết.

Sau khi rời khỏi Thái Liên Phong, y dự tính trở về Tử Đường Sơn Trang.

Nhưng khi đi ngang qua một thôn nhỏ, y nhìn thấy một đám người đang ức h**p một nữ từ.

Y không biết võ công, chỉ đành lấy tiền cứu người phụ nữ đó, hai người còn chịu không ít lời khó nghe. Sau khi cứu nữ tử đó, y mới phát hiện nàng ta che mặt, vóc người rất cao, có một đôi mắt màu tím, rất giống Tiết Hồng.

Nhưng không biết còn đẹp hơn Tiết Hồng gấp bao nhiêu lần.

Nữ tử đó là một người câm.

Hơn nữa, còn là một người có thai năm tháng.

Câu hỏi gì nàng ta cũng chịu viết lên giấy để trả lời y, duy chỉ không muốn nhắc đến cha của đứa trẻ.

Tư Đồ Tuyết Thiên nghĩ, rất có khả năng con gái nhà lành bị đàn ông chơi đùa xong rồi bỏ rơi, lại không dám để cha mẹ biết được, chỉ đành rời nhà đi ra ngoài, lưu lạc đầu đường xó chợ.

Thế là y cứ tạm thời ở chung với nàng ta.

Mỗi tối nữ tử đó đều dựa vào đầu giường, v**t v* cái bụng dần dần nhô lên của mình. Nàng ta không thể nói chuyện, thế nhưng nụ cười của nàng ta khiến y cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Nàng ta nhìn bụng của mình, giống như là nhìn ngắm người trong lòng của mình vậy.

Y bắt đầu cảm thấy, nàng ta không chỉ không hề hận cái tên phụ tình đã bỏ rơi mình, mà còn yêu đến tận đáy lòng.

***

Mấy tháng trôi qua.

Có một hôm, nàng ta đột nhiên ngã rạp xuống bên giường.

Y vội đến mức té nhào mấy lần, mời đến một bà mụ đỡ đẻ. Sau khi bà mụ vào phòng, lập tức chạy ra ngoài, lắp bắp nói, nữ tử kia phải sinh mổ.

Tư Đồ Tuyết Thiên hỏi nguyên do.

Bà mụ nói, hông của nàng ta quá hẹp, không cách nào sinh thường.

Tỷ lệ sống của sinh mổ cực kỳ thấp.

Nhưng nửa canh giờ trôi qua, trong phòng vọng ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Bà mụ sắc mặt trắng bệch xông ra khỏi phòng, vừa ra ngoài đã lớn tiếng kêu thảm thiết với người bên ngoài, “Nam nhân, là nam nhân!”

Tư Đồ Tuyết Thiên kích động hỏi bà ta có phải là sinh con trai không.

Bà mụ đã bị dọa sợ đến đứng không vững, đứng trên phố lớn tiếng rống, “Kẻ sinh con là quái vật! Y là nam nhân, thế mà y cũng có thể sinh con được! Cứu mạng, có yêu quái _____”

Sắc mặt của Tư Đồ Tuyết Thiên cũng thay đổi theo, xông vào trong phòng.

Trên giường đầy máu tươi.

Mạng che mặt của nữ tử đó đã bị tháo xuống.

Sắc mặt của nàng ta trắng bệch.

Nằm trên giường, đầu đầy mồ hôi, lại còn đang dùng kim vá lại vết dao mổ trên bụng mình. Bên cạnh nàng ta có một đứa bé sơ sinh tr*n tr**ng đang nằm. Nghe thấy tiếng động, một gương mặt tuyệt mỹ ngẩng lên.

Trái tim y nháy mắt bị vồ lấy.

Nhưng đó lại không phải là gương mặt của một cô gái. Cũng không giống đàn ông.

Nàng ta yếu ớt lấy chăn bọc đứa bé lại.

Một khắc sau, bà mụ đã phóng đại về cấu tạo của cơ thể người nam nhân kia và suy nghĩ chủ quan của mình lên mấy chục lần, kể hết một lần lại một lần, nói với người này rồi lại đến người khác.

Thế là, chuyện một gã đàn ông sinh con lan truyền khắp cả thôn.

Cũng bởi vì nguyên do này, mấy ngày sau, người trong toàn thôn đều chết oan uổng.

Nhưng Tư Đồ Tuyết Thiên thì chẳng sao cả.

Thế nhưng cái người bất nam bất nữ đó không xuất hiện nữa.

Mãi cho đến một tháng trước, y đã nhìn thấy nam tử xuất hiện trên đỉnh núi của Tử Đường Sơn Trang.

Người của Trọng Hỏa Cung vây chung quanh hắn, một đôi mắt tím sậm ngưng tụ vẻ dẹp tuyệt mỹ của tử vong. Vẻ mặt như thế, đã không còn giống với kẻ mà họ đã quen biết.

Hắn tựa hồ sẽ không mỉm cười nữa.

Trong mắt hắn không còn một chút dấu vết nào của sự nhu hòa.

Không có lý do, không có điềm báo, hắn phá hủy hết toàn bộ Tử Đường Sơn Trang.

Tên của hắn là Trọng Liên.

“Vậy hẳn bây giờ ngươi nhất định rất hối hận vì đã cứu hắn.”

Tôi dừng động tác trên tay mình, im lặng nhìn Tư Đồ Tuyết Thiên.

Tư Đồ Tuyết Thiên cúi đầu, “Không. Không hối hận.”

Tôi gật gật đầu.

Chỉ mong rằng lý do y không hối hận đừng có giống như những gì tôi nghĩ.

Tư Đồ Tuyết Thiên dè dặt nói, “Hắn là kẻ thù của ta, nhưng ta kính trọng hắn. Hơn nữa… mặc cho ai nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, cũng sẽ không thể nhẫn tâm mà xuống tay được.”

Nói đến đây, mặt lại đỏ lên.

Tôi chớp chớp mắt, gật đầu không ngừng.

Dù sao mị lực của Trọng Liên cũng lớn, người thích hắn thêm một mình tôi cũng chả nhiều, mà bớt một mình tôi cũng chả ít.

Gói ghém xong đồ đạc, nắm trong tay là đao Hoàng Vũ và kiếm Phượng Linh.

“Tuyết Thiên, ngươi biết không?”

Tư Đồ Tuyết Thiên ngạc nhiên nói, “? Đó chẳng phải là nội công tâm pháp bí truyền của Trọng Hỏa Cung sao? Chính là cái thứ có thể làm cho hồn phách kiếp trước kiếp này lồng nhau à?”

Tôi sờ sờ đầu y.

“Tiểu Tuyết quả nhiên cái gì cũng biết.”

Tư Đồ Tuyết Thiên gạt tay tôi ra, “Quyển bí tịch đó đã thất truyền từ lâu rồi. Nhưng ta nghe nói chỉ cần linh hồn lại đổi chỗ trở lại, thì nội công của người tu luyện sẽ tăng lên kinh người, thậm chí có thể vượt qua cả.”

Tôi trước là sững người, sau đó thì nở nụ cười, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.”

***
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 51


Một tháng sau, chúng tôi đã đến Linh Kiếm Sơn Trang.

Linh Kiếm Sơn Trang vẫn khí thế như cũ, cao cao tại thượng, khiến người ta cảm giác khó mà đến gần.

Bước lên bậc thềm trước cổng lớn của Linh Kiếm Sơn Trang, mỗi bước đều nặng nề khác thường.

Bậc thềm trắng như tuyết.

Ngẩng đầu, vẫn là màu xanh thăm thẳm như xưa.

Cứ luôn cảm thấy tất thảy giống như vừa xảy ra mới ngày hôm qua.

Cứ luôn cảm thấy chỉ cần xoay đầu lại, thì vẫn có thể nhìn thấy gương mặt cười dịu dàng và đôi mắt đào hoa sáng rực ấy.

Cứ luôn có một ảo tưởng, rằng khi cổng lớn của Linh Kiếm Sơn Trang mở ra, huynh ấy sẽ ở ngay đằng sau cánh cửa mỉm cười với tôi… nói huynh ấy đã đợi tôi lâu lắm lâu lắm rồi.

Thế nhưng tất thảy đều chỉ là ảo tưởng vỡ tan.

Bước vào cổng lớn Linh Kiếm Sơn Trang, lập tức nghe thấy từ đại điện vọng ra tiếng rống cực lớn ______

“Diệt Trọng Hỏa! Diệt Trọng Hỏa! Diệt Trọng Hỏa!”

Tôi đưa mắt nhìn, trong thính đường đứng đầy các đệ tự áo trắng. Lâu Thất Chỉ mặc bộ cẩm phục đỏ thẫm, đứng giữa quần người, mặt đông cứng, trông nổi bật vô cùng.

Lâu Ngạn Hồng mặt mũi hồng hào đi đến trước mặt Lâu Thất Chỉ.

“Thưa cha, người đoán xem con tìm được ai đến?”

Tôi và mấy người Tư Đồ Tuyết Thiên đi theo phía sau.

Lâu Thất Chỉ vừa nhìn thấy chúng tôi liền kinh ngạc nói, “Tư Đồ công tử? Thật là khách quý. Nhanh vào, nhanh vào…”

Vừa nói đến đó thì nhìn thấy tôi.

Quả nhiên như tôi đoán, chân mày dần dần thu lại.

“Lâm công tử cũng tới à, mời ngồi.”

Tôi cười khan gật đầu, tìm đại một vị trí trong đại sảnh rồi ngồi xuống.

Sau khi những người khác đều ngồi xuống, Lâu Thất Chỉ chần chờ nhìn tôi, hồi lâu cũng chẳng nói gì.

Lâu Ngạn Hồng nói, “Cha, Lâm công tử nói hắn muốn giúp chúng ta.”

Vừa nghe lời này, sắc mặt của Lâu Thất Chỉ không chỉ không dịu đi, ngược lại còn tăng thêm vẻ khinh bỉ. Ánh mắt dời đến người Tư Đồ Tuyết Thiên, “Tư Đồ công tử, lão phu vô cùng tiếc nuối không thể lập tức thay Tư Đồ lão trang chủ báo thù. Nhưng hiện tại ta đã liên kết với những môn phái khác, dự định đầu xuân sẽ tiến đánh Trọng Hỏa Cung.”

Tư Đồ Tuyết Thiên gật đầu, cúi người một cái, “Đa tạ Lâu bá bá.”

Tôi suy nghĩ một hồi, nói, “Lâu trang chủ, vãn bối cảm thấy không ổn.”

Lâu Thất Chỉ cau mày nói, “Không ổn thế nào.”

“Ngài có từng nhớ chuyện mấy đại môn phái liên hiệp lại tiến đánh Minh Thần Giáo chứ? Đối phương trong tối, chúng ta thì ngoài sáng. Đánh vào nội bộ của bọn chúng, nếu như không điều tra kỹ lưỡng thì rất khó thắng lợi.”

Lâu Thất Chỉ lành lạnh nhìn tôi.

“Thật ngại quá, con trai của ta lần này đi chính là thay chúng ta điều tra.”

“Cao thủ trong Trọng Hỏa Cung nhiều như mây, võ công của Trọng Liên sâu không lường được, chỉ điều tra địa thế là không đủ. Vãn bối cho rằng muốn công phá bọn chúng, quan trọng nhất là phải điều tra rõ ràng nhược điểm của bọn chúng.”

Lâu Thất Chỉ không nói gì.

Lâu Ngạn Hồng nói, “Nói thử nghe xem.”

Tôi do dự một hồi, rồi tiếp tục nói, “Trọng Hỏa Cung ngoại trừ Trọng Liên, khó đối phó nhất chính là tứ đại hộ pháp và mấy đệ tử xếp hàng đầu. Võ công của tứ đại hộ pháp thì Hải Đường cao cường nhất, Xà Cừ thứ kế. Vũ khí của Xà Cừ là chủy thủ, Lưu Ly dùng là ám khí. Vũ khí Hải Đường sử dụng là roi mềm, chiêu thức sở trường của cô ta chính là rút vũ khí khỏi tay người khác, vậy cô ta sợ nhất chắc chắn chính là cao thủ tay không. Chu Sa tính cách nông nổi, rất dễ bị khích tướng, có thể dùng trí để đấu.”

Lâu Ngạn Hồng gật gật đầu như có điều chi suy nghĩ.

“Vãn bối đề nghị, chuẩn bị mọi thứ chu đáo rồi hẳn tiến đánh.”

Lâu Thất Chỉ im lặng hồi lâu, rồi mới trầm giọng nói, “Những điều đó chúng ta đều biết, không cần Lâm công tử phí tâm.”

Tôi gãi gãi đầu, cười nói, “Lâu trang chủ nói phải.”

***

Cách vài ngày.

Đêm trừ tịch.

Mai rụng như mưa, sênh canh đầy sân.

Linh Kiếm Sơn Trang nghênh đón các nhân sĩ nổi danh của các đại môn phái, mọi người đều vui vẻ tụ họp trong một sảnh, cùng đón năm mới. Lâu Thất Chỉ lệnh cho người bày mấy chục bàn tiệc, khắp sơn trang biển người tấp nập, phi thường náo nhiệt. Tin tức Linh Kiếm Sơn Trang muốn liên kết mấy đại môn phái trên giang hồ để tiến đánh Trọng Hỏa Cung đã sục sôi loan truyền trong khắp mấy đại môn phái.

Cho nên, chúng võ lâm hào kiệt lần này trước là đến cùng đón lễ, hai là chúc cho cuộc tiến đánh thành công.

Trên tiệc rượu.

Lâu Thất Chỉ bưng chén rượu bằng ngọc, ngồi giữa đám người, tươi cười rạng rỡ. Quần hùng tới tấp kính rượu ông ta, bận đến ứng tiếp không nổi, uống hết một chén lại một chén, nhưng mặt mũi chẳng mấy thay đổi. Tôi bưng chén rượu lên, hớp một ngụm nhỏ, mặt nhăn thành một đống. Quả thật là Nữ Nhi Hồng đã ủ mấy chục năm, vừa cay vừa nồng.

Có người đứng dậy, đưa chén rượu đến trước mặt Lâu Thất Chỉ.

“Lâu trang chủ, qua hết tết chúng ta sẽ thay võ lâm trừ gian diệt tà, thật đáng để chúc mừng.”

Lâu Thất Chỉ mỉm cười, phất phất tay.

“Không, thời gian thay đổi rồi, mùa thu mới đi.”

Nhất thời tất cả mọi người đều câm lặng ngẩng đầu lên nhìn Lâu Thất Chỉ.

Ý cười của Lâu Thất Chỉ càng thêm đậm.

“Các vị nhất định không hiểu được ý của ta. Kỳ thật giải thích cũng rất đơn giản. Chư vị ở đây có còn nhớ việc mấy đại môn phái liên hợp lại tiến đánh Minh Thần Giáo? Là bởi vì đối phương trong tối chúng ta ngoài sáng. Có vết xe đổ trước rồi, lần này chúng ta phải cẩn thận mới đúng. Đánh vào nội bộ Trọng Hỏa Cung, nếu không điều tra cẩn thận đầy đủ thì rất khó giành được thắng lợi.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâu Thất Chỉ.

Chúng nhân chậm rãi gật đầu.

“Trọng Hỏa Cung cao thủ như mây, võ công của Trọng Liên cao thâm khó lường, ngoại trừ Trọng Liên, khó đối phó nhất chính là tứ đại hộ pháp và các đệ tử xếp hàng đầu. Võ công của tứ đại hộ pháp thì Hải Đường cao cường nhất, Xà Cừ đứng kế. Muốn công phá bọn chúng, tất phải điều tra rõ nhược điểm của chúng, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.”

Lâu Thất Chỉ nói một cách thong dong đủng đỉnh, còn thỉnh thoảng sờ sờ chòm râu của mình.

“Cho nên, ta quyết định phái vài nhân thủ đi điều tra chuyện của Trọng Hỏa Cung, lùi thời gian tiến đánh lại.”

Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều không khỏi vỗ tay khen tuyệt ____

“Hay! Hay! Lâu trang chủ quả nhiên là trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang, lợi hại vô cùng!”

“Chúng ta đều không nghĩ đến những điểm này, quả thực quá l* m*ng, Lâu trang chủ kiến thức rộng, có một người thế này lãnh đạo, chúng ta thật cảm thấy bội phần vinh hạnh.”

“Đồng ý với lời của Lâu trang chủ!”

Tôi hết sức kiềm chế để không nổi nóng, vùi đầu xuống cực thấp, không muốn nghe những lời ông ta nói nữa.

Thế nhưng Lâu Thất Chỉ vẫn thao thao bất tuyệt.

“Nhược điểm của tứ đại hộ pháp thì ta vẫn chưa điều tra rõ. Nhưng còn Trọng Liên, mọi người đều biết, hắn vừa có đặc điểm của nam nhân lại vừa có đặc điểm của nữ nhân. Hắn có thể sinh con, người hắn yêu là nam nhân…”

Nói đến đây, không ít người làm ra bộ dạng nôn mửa.

Lâu Thất Chỉ thì vẫn bộ dáng trang nghiêm.

“Cho nên, nhược điểm của hắn, ta đã biết rồi.”

Lâu Thất Chỉ đột nhiên đưa chén rượu kính về phía tôi______

“Lâm công tử, cậu ta chính là nhược điểm của Trọng Liên.”

Sảnh đường im lặng đến đáng sợ.

Trái tim tôi nhấc thời dâng lên đến cuống họng.

“Lâm công tử, lúc cậu đến đây từng nói với ta rằng, cậu thành tâm thật ý muốn giúp đỡ chúng ta. Hiện tại có cơ hội rồi, cậu có bằng lòng thử?”

Bên trong đại sảnh lan tràn hương rượu nồng nặc.

Ngón tay lạnh lẽo thấu xương.

“Lâu trang chủ, các ngươi thật biết nói đùa. Ta làm sao có thể… ta làm sao có thể…”

Tôi làm sao có thể…. có thể khiến hắn lưu tâm đến mức hy sinh tính mạng vì tôi chứ.

Lâu Thất Chỉ phất tay cười nói, “Ha ha, điểm này chúng ta khoan hẵng nói, ta chỉ là muốn hỏi cậu, có bằng lòng giúp tất cả nhân sĩ chính phái trong võ lâm, diệt trừ tên ma đầu này hay không?”

Tôi hoảng hốt nhìn tứ phía.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chặp.

Đủ loại cặp mắt lớn có nhỏ có hình dạng khác nhau.

Cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại đôi mắt tím ma mị nhưng yếu ớt đó.

Lâu Thất Chỉ bước một bước về phía tôi.

“Lâm công tử, suy nghĩ xong chưa.”

Tôi không tự chủ được mà đứng lên, lùi sau một bước. Gió lạnh bên ngoài thổi vào, tôi không kềm được mà rùng mình một cái, Tôi muốn giết Trọng Liên, muốn giết Trọng Liên… muốn giết Trọng Liên. Chợt phát hiện đây là một chuyện gần như không cách nào làm được.

Chuyện đến lúc này, chỉ mỗi nhẩm thầm tên của hắn, thì cũng cảm thấy đớn đau.

Lâu Thất Chỉ thở dài một hơi.

“Ôi, Phượng Nhi ra đi quá sớm. Nếu không phỏng chừng chẳng cần bọn ta cầu thì cậu cũng sẽ đáp ứng.”

Phượng Nhi ra đi quá sớm…

Đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.

Hồi lâu, mới gắng gượng nặn ra được một câu, “Ta bằng lòng… diệt trừ Trọng Liên.”

Tôi chạy.

Chạy trốn khỏi tiệc rượu.

Màn đêm chụp xuống, Linh Kiếm Sơn Trang giăng đèn kết hoa trông vừa hoa lệ vừa cao sang. Mái hiên treo hai hàng đèn lồng gấm, lửa xanh lập lòe như đá quý. Rảo qua mấy tòa lầu lớn, thoáng thấy một hồ nhỏ, bên cạnh hồ nhỏ là một gian nhà nhỏ rất khác biệt, cạnh bên là mấy ngọn đèn đứng lẻ loi, không giống như điện đường hoa lệ, nơi đây mang một phong vị hoàn toàn khác biệt.

Tôi lau mồ hôi, chặn một nha đầu lại.

“Vị cô nương này, xin hỏi phòng khách ở đâu?”

Nha đầu nói, “Trong trang cung cấp cho khách nhân tổng cộng mười ba biệt viện, 253 gian phòng. Công tử nói là gian nào?”

Tôi lại lau mồ hôi, “Ta tên là Lâm Vũ Hoàng, công tử đi cùng ta tên gọi Tư Đồ Tuyết Thiên.”

Thái độ của nha đầu lập tức đoan chính hơn nhiều, “Tư Đồ công tử ban nãy vẫn ở phụ cận. Xin Lâm công tử đợi một chút, nô tỳ sẽ đi nói với ngài ấy là ngài đang tìm.”

“Đợi đã, gian phòng này là ai đang ở?”

Tôi chỉ gian phòng nhỏ kia.

Phong cách kiến trúc không giống những gian khác, nghĩ hẳn người ở trong đó chắc là một con người tao nhã.

Nha đầu nói, “Là Lâm công tử. Bởi vì ngài ấy nói từ nhỏ đã ở quen trong nhà nhỏ rồi, không ở được trong đại trạch viện thế này, thế là trang chủ liền xây một tòa tiểu uyển cho ngài ấy.”

Hô hấp của tôi nhất thời trở nên hỗn loạn.

“Lâm công tử?… Lâm công tử nào?”

Nha đầu nói, “Chính là vị Lâm Hiên Phượng công tử vốn dĩ có thể vào ở rễ trong sơn trang.”

Trong đầu chỉ toàn tiếng oong.

Vứt lại một câu “Đa tạ”, cầm một ngọn đèn, đẩy cửa gian nhànhỏ ra.

Quả nhiên là giống như như lúc nhỏ, gian phòng của Lâm Hiên Phượng, chứa đầy bí tịch võ công. Trên chiếc bàn cạnh giường có đặt một quyển sách đã bị gió lật tung các trang sách, cạnh bên quyển sách là một tệp giấy ngả vàng.

Tôi đưa bàn tay cứng ngắc ra, lật dở quyển sách kia.

Chỉ là một quyển tâm pháp bình thường.

Nhưng vào lúc tôi mở ra, một phiến là mỏng từ trong đó rơi ra.

Tôi cúi người xuống, nhặt chiếc lá kia lên.

Màu xanh lá mang chút khô vàng, mùi dầu mực nhàn nhạt của quyển sách đã che đi cái mùi ban đầu vốn có.

Lá trúc Phượng Hoàng.

Tôi cẩn thận nâng chiếc lá kia, kề gần vào mặt, khẽ khàng cọ sát.

Một cơn gió lạnh thổi vào cửa phòng, trang giấy trên bàn cũng bay lên.

Tôi đón lấy chúng.

Nhưng bàn tay cầm chúng lại run lên.

Cũng chỉ là một tờ giấy ngả vàng, một bức vẽ phác thảo. Mấy cành trúc mảnh đơn giản, hai con chim liền cánh bay chung, đầy trên trang đều chỉ lặp lại hai chữ thanh tú.

Phượng Hoàng.

Ngồi trên chiếc ghế đã hơi bụi bặm, hít sâu một hơi.

Nhớ đến những lời của Lâu Thất Chỉ, nhớ đến thái độ ỷ thế h**p người của ông ta và Lâu Ngạn Hồng, vừa tức giận mà vừa ảo não.

Nếu như Hiên Phượng ca vẫn còn sống, có lẽ tất cả sẽ không như thế này.

Nếu như huynh ấy còn sống, thì tôi đã có thể vứt bỏ tất thảy cùng huynh ấy cao bay xa chạy, không cần phải tham dự vào bất kỳ tranh đoạt giang hồ nào nữa, không còn cần phải nhìn thấy những con người khiến người ta buồn nôn thế này nữa… không còn cần phải nhìn thấy Trọng Liên nữa.

Không còn cần phải nhìn thấy Trọng Liên nữa.

Thế nhưng, tôi vẫn muốn gặp con bé.

Con gái của chúng tôi.

Hẳn là mất một khoảng thời gian dài con bé cũng không thể phục hồi lại được.

Cảnh tôi ám sát Trọng Liên, con bé nhìn thấy hết. Thế nhưng con bé chẳng có gì khác thường, không khóc, chỉ trợn to mắt nhìn chúng tôi, nhìn Nhị phụ thân của nó rống lên như tên điên rằng phải giết người phụ thân mà con bé yêu thương nhất.

Thế nhưng, tôi nhất định phải giết hắn.

Rõ ràng là tôi biết bản thân bị những kẻ kia lợi dụng, thế nhưng lại gật đầu đồng ý như một tên ngốc.

Tôi nhất định phải giết hắn.

Hiên Phượng ca, ta phải làm thế nào đây.

Tôi làm sao có thể không giết hắn?

Lại làm sao có thể xuống tay được…

Bên ngoài vọng đến tiếng lạo xạo ồn ào.

Tôi ngẩng đầu lên, lẫn vào tiếng trẻ con khóc là tiếng một phụ nữ đang lớn tiếng kêu khóc. Nhìn xuyên qua cửa sổ, người phụ nữ đó đang kéo y phục của một người đàn ông, đứa bé đứng bên cạnh lớn tiếng khóc lóc.

Đương tính ra ngoài xem thử, thì có một người tiến vào.

Tư Đồ Tuyết Thiên.

Y dựa vào hàng rào trước cửa, tùy ý cười, “Phu phụ Lâu Ngạn Hồng đang cãi nhau, đừng đi.”

Hỏi nguyên do, mới biết là Lâu Ngạn Hồng đầu xuân có chuyện phải ra ngoài, thê tử của y bảo y quay về trong vòng một tháng, y nói không được, thế là chị ta liền đưa con của mình muốn bỏ nhà ra đi.

Tư Đồ Tuyết Thiên còn chưa dứt lời, nữ tử đó lại rống lên ______

“Được, được lắm, chàng đã nói thế rồi, vậy ta cũng nói cho chàng biết, ta đã không còn cảm giác với chàng từ sớm rồi, nếu không phải vì con, thì ta đã sớm rời khỏi cái sơn trang nát này rồi!”

“Nàng thích nói gì cũng mặc!”

Y buông tay đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh.

“Con trai, bấy nhiêu năm nay mẹ bị cha con ức h**p đủ rồi. Mẹ thương con nhất, hai mẹ con chúng ta tự sống với nhau, đi càng xa càng tốt…”

Chị ta lệ rơi đầy mặt ôm lấy đứa bé, đi ra ngoài.

Lâu Ngạn Hồng dừng một chút, rồi đuổi theo ra ngoài.

Tư Đồ Tuyết Thiên cười cười, không nói gì.

Tôi lẩm bẩm, “Nếu đã cực khổ như vậy… tại sao lại muốn thành thân.”

Tư Đồ Tuyết Thiên chỉnh lại góc áo của mình.

“Ngươi cho rằng Lâu đại tẩu thật sự không còn tình cảm với Lâu đại ca? Ngươi cũng thật chẳng hiểu suy nghĩ của phụ mẫu gì cả.” Y khẽ cười thành tiếng, âm thanh rất nhẹ, “Tẩu ấy yêu đứa bé bao nhiêu thì cũng yêu trượng phu mình bấy nhiêu.”

Cơ thể tôi nhất thời trở nên cứng ngắc vô cùng.

Vỗ vỗ đầu mình.

“Con cái là con cái, trượng phu là trượng phu, hai chuyện khác nhau.”

Tư Đồ Tuyết Thiên khe khẽ thở dài.

“Đây cũng là mẹ ta nói cho ta biết. Khi một người mình yêu phản bội mình, thì tất thảy yêu sẽ biến thành hận. Có bao nhiêu hận thì có bấy nhiêu yêu. Không yêu, không hận. Ngươi trông tẩu tử ban nãy khóc thành thế kia, thì liền biết tẩu ấy yêu Lâu đại ca thế nào rồi.”

Tiếng nhạc văng vẳng, suối nước róc rách.

Trái tim của tôi đập rất nhanh.

Nhanh đến mức cả thế gian dường như chỉ còn lại tiếng trái tim tôi đập.

Hồi lâu, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn y vẻ trêu ghẹo, “Tiểu Tuyết, ngươi lại bắt đầu phát biểu tràng giang đại hải rồi, thôi được rồi. Nam nhân ấy, sống cảm tính như thế làm gì.”

Tư Đồ Tuyết Thiên chợt đỏ mặt, tức giận nói, “Ta không thích người khác nói này nọ về mẹ ta, ngươi nói nữa thì ngươi không xong với ta đâu.”

Tôi dùng mu bàn tay chống cằm.

Bắt chéo hai chân, lắc lư lắc lư.

“Học theo Vũ Hoàng ca của ngươi đi, lòng không tạp niệm, quy y cửa phật.”

Tư Đồ Tuyết Thiên dùng ngón tay gõ gõ cửa, “Được, ta sẽ đi lấy kéo lại cho ngươi, cắt phăng mái tóc dài phiêu dật ngươi thường tự hào đi nhé.”

Tôi vội vàng ngồi ngay lại.

“Tư Đồ công tử, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Tư Đồ Tuyết Thiên cười mỉm chi đi ra ngoài.

Ánh nến rọi bóng lưa thưa.

Tôi nắm lấy tay mình, hồi lâu chẳng thể bình tĩnh lại.
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 52


Chớp mắt, mấy tháng trôi qua.

Gió nam bắt đầu thổi, mười dặm núi xanh, dăm tiếng chim hót.

Một dòng sông đổ về tây.

Hoa mơ hạnh nở đầy vườn.

Kiếm hoa sạch, ánh đao lạnh, như gió như điện, lay động không bích. Tôi nắm chặt đao kiếm, đạp lên ngọn cây hạnh, đạp lên những phiến lá nhẹ bay, không một tiếng động, dưới chân dậy lên cơn mưa hoa hạnh bay lả tả.

Đao kiếm hợp nhất, tinh thần đông lại.

Lúc đáp đất, chim sẻ chẳng hay.

Còn chưa bắt đầu múa đao kiếm, sau lưng đã vang lên tràng vỗ tay giòn giã, “Thân thủ tốt, khá lắm khá lắm!”

Chim chóc khắp rừng chợt tung cánh bay lên.

Tôi quay đầu lại, nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Trong cơn lốc mưa hoa, một gương mặt với ngũ qua rõ nét, một thân xiêm y đỏ thẫm. Lông vũ đỏ rực như lửa trên vai bay múa theo gió, trong tay là một thanh kiếm treo hai mảnh ngọc điệp.

Tôi ném đao kiếm lên không trung, rút vỏ ra đón lấy chúng.

Mắt của Hoa Di Kiếm lại mở to hơn chút.

“Vũ Hoàng, chưa tới một năm, võ công của ngươi đã đến cảnh giới này.”

Tôi nhất thời cả một hồi chẳng phản ứng được là thế nào.

“Hoa đại ca… huynh, huynh không giận ta à?”

Hoa Di Kiếm hơi mỉm cười, khẽ giọng nói, “Thời gian này ta vẫn luôn ở tại rừng trúc Phượng Hoàng, suy nghĩ rất lâu, cảm thấy thế này cũng tốt. Ít nhất ta có thể trông nom hắn luôn.”

Lá xốp, hoa hạnh rạng.

U lam hồ điệp nơi khóe mắt của Hoa Di Kiếm tựa như bất cứ khi nào cũng chực tung cánh.

Tôi cũng ngượng ngùng cười cười.

“Ta đã đáp ứng Hiên Phượng không giết Trọng Liên, vốn tưởng như thế là có lỗi với vong thê, Nhưng hiện tại Trọng Liên đã bị cô lập hoàn toàn, ngay cả ngươi cũng rời bỏ hắn, trông thế này cả nửa đời sau hắn cũng chẳng thể sống vui được.”

Biểu cảm của Hoa Di Kiếm bình đạm như nước.

Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt.

“Bị cô lập hoàn toàn… là ý gì?”

“Ngươi không biết à? Có người đồn rằng bên trong Trọng Hỏa Cung xảy ra nội loạn, ngoại trừ mấy nguyên lão thì những nhân vật khác đều bỏ đi cả. Vốn dĩ khi tiến đánh thì phần thắng gần như bằng không, nhưng bây giờ thì có thể nắm chắc năm phần thắng rồi, Lâu trang chủ quả nhiên anh minh, chờ đợi thế này chẳng uổng phí.”

Tay tôi túa mồ hôi con.

Ánh dương đầu hạ chợt trở nên có phần chói mắt.

“Như thế… thật sự tốt nhỉ, chúng ta có thể lên giết không chừa một manh giáp.”

Chẳng thể cười nổi nữa.

Hoa Di Kiếm nhướng mày nhìn tôi.

“Vũ Hoàng, ngươi luyện võ công cao như vậy, là dự tính cùng bọn họ đi diệt trừ Trọng Liên sao?”

Tôi cười khổ gật đầu.

“Vậy còn Hoa đại ca?”

“Không phải chỉ còn vài ngày thì phải xuất phát rồi à, Lâu trang chủ mời mọi người đến tụ họp thêm lần nữa.”

Tôi lại gật gật đầu, không nói gì nữa.

Chính vào lúc này, bên ngoài chợt vọng đến tiếng huyên náo.

Tôi và Hoa Di Kiếm không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn đại viện.

Trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng nhau chạy ra ngoài.

Trong đại viện.

Rất nhiều người vây lại, dường như đang quây lấy thứ gì đó, đều đang nhỏ tiếng bàn luận.

Giọng nói của một nữ tử cất lên hết sức đột ngột ____

“Trả đứa bé lại cho ta! Trả cho ta _____!!”

Âm thanh này có vẻ trầm thấp, lúc này rống to lên, khó tránh khỏi hơi khàn khàn. Chỉ là tôi chắc chắn đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Đẩy đám người ra, gian nan ló đầu vào trong.

Bọn họ vây quanh quả nhiên là một nữ tử.

Đầu tóc rối bù, xiêm y màu tím hải đường.

Gương mặt cao quý vừa tràn đầy cân quắc lúc này đã bẩn thỉu vô cùng.

Tôi kềm không được mà hít một hơi.

Không ngờ chính là Thủy Kính!

Nàng ta nắm chặt song đao trong tay, chật vật chống xuống đất, tay thì đã bị người ta giẫm lên. Nàng ta ngẩng đầu, lại lần nữa rống to với đám người chung quanh, “Đám quái vật mặt người dạ thú các ngươi, trả đứa bé lại cho ta ______ á ______”

Chân của kẻ kia dằn mạnh lên tay của nàng ta.

Song đao rơi phịch xuống đất.

“Ngươi nói ai là quái vật? Hả? Cung chủ của các ngươi mới đúng nhỉ? Không nam không nữ, không ngô không khoai, chẳng khác gì một tên thái giám… không không, hắn còn có thể sinh con ấy, còn thái giám hơn cả thái giám, há há há…”

Tên đệ tử đạp nàng ta ngửa mặt cười lớn.

Người chung quanh cũng bắt đầu cười theo.

Có một người còn kéo tay áo mình, chùi lên mặt mấy lượt, uốn éo vặn vẹo thân mình nhìn mà buồn nôn, “Người ta ~ chính là ~ cung chủ của Trọng Hỏa Cung ~~ Trọng Liên ~~ Hoa sen nhỏ ~~”

“Há há há…”

Rất nhiều người cười đến gập cả người.

Thủy Kính căm phẫn ngẩng đầu lên, hốc mắt đã cuộn trào lệ nóng.

“Các ngươi cũng chỉ có thể ở nơi này sủa dại như đám chó thôi, Thủy Kính ta chống mắt lên mà trông các ngươi đánh tới Trọng Hỏa Cung, cung chủ ta chỉ cần ngoắc ngón tay út, thì mấy tên tép riu nhà ngươi đã chẳng còn mạng.”

Vừa dứt lời, một bãi nước bọt nhổ lên mặt nàng ta.

“Đợi sau khi bọn ta đến Trọng Hỏa Cung thì sẽ biết được Trọng Liên rốt cục là nam hay nữ, ta rất hiếu kỳ liệu hắn có thứ đồ của nam nhân hay không đấy, há há.”

Thủy Kính ngửa đầu hung hãn nhìn bọn chúng, dùng tay áo lau sạch nước bọt.

Hoa Di Kiếm đột nhiên bước ra trước một bước ____

“Tất cả tránh đường cho ta!”

Tất thảy mọi người xoay đầu lại, trước là sững người, sau đó thì liên tục cười xòa, “Hoa đại hiệp, chào Hoa đại hiệp.”

Hoa Di Kiếm cau mày nói, “Một đám nam nhân ức h**p một nữ tử yếu ớt ____ Lâu trang chủ bình thường dạy bảo các người thế sao?”

“Hoa đại hiệp, ả ta không phải nữ tử “yếu ớt”. Ả này chính là đại đệ tử của Trọng Hỏa Cung, lúc đánh rất liều mạng, người xem thử, tay của huynh đệ của ta suýt chút thì bị ả ta chém đứt.”

Một người đàn ông kéo tay một thiếu niên bị thương.

Miệng vết thương vừa sâu vừa dài, máu tươi ồ ạt.

Trông bộ dạng thì tay này đã bị phế rồi.

Cặp mày của Hoa Di Kiếm nhíu càng thêm chặt.

“Ta biết cô ta là Thủy Kính. Bất luận cô ta là ai, đã làm những việc gì, trước không đề cập tới cô ta là nữ nhân, các ngươi ỷ đông h**p ít thì còn là nam tử hán gì chứ! Cho dù là bắt được người rồi thì cũng phải đợi trang chủ xử trí.”

Thủy Kính cào cào mái tóc đã rối bù của mình, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

Rốt cục thì tôi cũng không kiềm được.

Bước đến trước mặt nàng ta, ngồi xụp xuống.

“Thủy Kính tỷ tỷ, sao tỷ lại rời khỏi Trọng Hỏa Cung.”

Thủy Kính ngẩng phắt đầu lên!

Nàng ta run lẩy bẩy đưa tay ra, sờ sờ mặt tôi.

“Vũ Hoàng, ngươi… ngươi… ngươi chưa chết…?”

Tôi né tránh ánh mắt của nàng ta.

“Trước khi g**t ch*t Trọng Liên, ta sẽ không chết.”

Nàng ta rút tay lại, che mặt mình.

“Ngươi mà có thể… có thể nói ra những lời này… khụ khụ, ngươi chẳng biết gì cả…” Giọng nói đặc nghẹt tiếng khóc, nghẹn ngào cả buổi chẳng nói thành câu.

Người chung quanh đều không lên tiếng.

Hồi lâu, nàng ta mới chầm chậm buông tay ra, chỉ về hướng một tên đệ tử.

“Ngươi hãy nhìn đứa bé trong tay hắn ta.”

Tôi đứng dậy, bước hai bước về phía người đó.

Tên đệ tử kia theo bản năng ôm chặt đứa bé, giận dữ quát, “Lâm Vũ Hoàng, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám phản bội Linh Kiếm Sơn Trang, nhất định sẽ phải chết không toàn thây!”

Tôi đưa tay ra.

“Đưa đứa bé cho ta.”

Y thụt lùi một bước, “Ngươi dám giúp con ả kia!”

Tôi không nhiều lời, rút đao Hoàng Vũ ra, dùng chuôi đao thọc một cú vào tay y.

Y kêu thảm một tiếng, đứa bé bị ném lên cao.

Tôi nhảy lên đón lấy, đứa bé nặng nề va vào tay tôi, vừa đáp xuống đất liền khóc lớn.

Đó là một bé gái.

Hai bàn tay nhỏ bé như cục bông gòn quơ quào trong không trung, đôi mắt hẹp dài nhắm chặt.

Con bé vẫn oa oa gào khóc.

Trong khoảnh khắc, thần trí của tôi lại bị khuấy loạn.

Lúc tôi vừa mới học đi, sư phụ đã nói tôi biết rằng, nốt ruồi mọc ở giữa trán gọi là nốt ruồi mỹ nhân.

Giữa trán con bé có một nốt ruồi.

Nốt ruồi mỹ nhân đỏ thắm.

***

“Lâm Vũ Hoàng! Ngươi muốn tạo phản phải không?”

Vài tên đệ tử đã kêu la như sấm.

Hàn quang lóe lên.

Mũi kiếm lạnh lẽo đâm về phía tôi!

Tôi ôm lấy đứa bé trong lòng, nhảy lên, xoay tròn mấy vòng trong không trung, cuối cùng đáp xuống mái hiên. Tôi tìm một nơi để ngồi xuống, hoàn toàn bỏ mặc tiếng mắng chửi bên dưới.

Trên cần cổ của đứa bé có một sợi dây chuyền bạc mảnh.

Tôi rút sơi dây chuyền kia ra, phía trên có một thẻ tên nho nhỏ.

Ba chữ mạnh mẽ hữu lực, tiêu sái tuấn dật ____

Trọng Phụng Tử.

Tôi kinh ngạc trợn to mắt, nhìn xuống dưới lầu.

Thủy Kính ngửa đầu lên, híp đôi mắt hồng hồng, hét với tôi rằng, “Ngươi hãy nhìn phía sau tấm thẻ tên đó.”

Tôi lật tấm thẻ đó lại, bên trên khắc mấy hàng chữ nhỏ xíu: là một đêm cuối thu uống rượu một mình, Ngọc Tiêu Môn, trút bỏ hàn y tẩy rượu đỏ. Thành Phụng Thiên, dốc Tử Châu, thương nhớ cố nhân. Đặt tên Phụng Tử.

“Vách đá kế bên Trọng Hỏa Cung tên là Tử Châu.”

Tôi nhìn nhìn Thủy Kính, lại nhìn nhìn đứa bé.

Tiểu nha đầu dựa vào lòng tôi, chậm rãi mở mắt ra.

Mắt của con bé lập tức giao với mắt tôi.

Một đôi mắt đào hoa đầy linh khí.

Một hàng chữ nhỏ tựa nhạn trên trời, một luồng khói mảnh cô độc.

Ngón tay tôi hơi run run.

Tiểu nha đầu không khóc nữa, chỉ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt cong lên, lộ ra nụ cười dịu dàng. Nụ cười quen thuộc lại vừa xa lạ. Tinh khiết lại trong veo, không chút vẫn đục.

Đám người phía dưới vẫn đang chửi mắng, thế nhưng tôi đã quên hết mọi thứ.

Tôi đưa tay vuốt vuốt mặt con bé.

Con bé cười càng vui vẻ hơn, khuôn mặt nhỏ tiến gần lại người tôi.

Mũi càng lúc càng chua xót, chỉ còn có thể ôm chặt lấy con bé. Con bé đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, móc vào cổ tôi, dựa vào tôi như Tuyết Chi dựa vào Trọng Liên vậy.

Rõ ràng là lúc nên rất vui mừng, nhưng nước mắt của tôi lại giống như lũ vỡ đê, tuôn trào không ngừng.

Hóa ra, huynh không có oán hận ta.

Cho dù là sinh ly tử biệt, cho dù chuyển thế luân hồi, huynh vẫn sẽ quay về bên cạnh ta.

Có người nói, con gái là người tình của cha ở kiếp trước.

Cha chính là trả tình cảm kiếp trước cho con gái.

Vì tình cảm chưa kết ở kiếp trước, vì kiếp trước không thể tận ý triền miên, vì kiếp trước không thể bên nhau đến bạc đầu, vì kiếp trước đã có ước hẹn…

Kiếp này người cha sẽ mang tình yêu chưa thể thực hiện ở kiếp trước, trả hết lại cho nàng.

Cho nên, tôi sẽ dùng thời gian một đời để yêu thương con bé.

Ôm Phụng Tử vào trong lòng, tôi chợt cảm thấy tất thảy không còn quan trọng nữa.

Chuyện trên giang hồ, chẳng mấy chuyện tôi quan tâm.

Cho dù có luyện được một thân tuyệt thế võ công, giành được danh hiệu này nọ, có lẽ kết cục vẫn sẽ rất thế thảm.

Tỷ dụ như, Mai Ảnh giáo chủ.

Tỷ dụ như, Trọng Liên.

Có lẽ cứ thế đưa Phụng Tử đi lang bạt chân trời góc bể sẽ tốt hơn.

Võ lâm gì đó, Linh Kiếm Sơn Trang gì đó, Trọng Hỏa Cung gì đó… toàn bộ đều chẳng liên quan gì với tôi.

Sẽ không còn liên quan gì với tôi nữa.

Thất thần một hồi, Lâu Thất Chỉ đưa một nhóm đệ tử đi tới.

Vừa nhìn thấy Hoa Di Kiếm, ông ta liền chắp tay, “Hoa đại hiệp.”

Hoa Di Kiếm đáp lễ, nhưng không nói gì.

Lâu Thất Chỉ nhìn người chung quanh, trang nghiêm nói, “Ai bảo các ngươi hành hạ người như vậy? Cho dù là đối thủ thì cũng không nên đối đãi như vậy. Cho ả ta đi mau lẹ đi.”

Tôi vội vàng hét lớn, “Đừng!”

Tất cả mọi người đều nhìn tôi.

Lâu Thất Chỉ nói, “Lâm công tử, cậu trèo lên cao thế làm gì?”

Tôi sững người, vội vàng nhảy xuống.

Thủy Kính đi về phía tôi vài bước, người bên cạnh liền cản nàng ta lại.

Lâu Thất Chỉ phất phất tay, bọn chúng lại tránh ra.

Nàng ta đi đến cạnh tôi, tiến gần nhỏ tiếng nói, “Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao.”

Bàn tay ôm Phụng Tử dần dần siết chặt.

“Liên… Liên cung chủ hắn vẫn khỏe chứ?”

Thủy Kính hạ thấp giọng hơn, “Hóa ra ngươi vẫn chưa quên ngài ấy. Trọng Hỏa Cung đích xác giống như những gì bọn chúng đã nói, đã tan đàn xẻ nghé rồi. Cho nên ta mới có thể đưa thiếu cung chủ chạy ra ngoài.”

Cảm giác bất an len lỏi trong đáy lòng.

Trái tim tựa như bất cứ lúc nào cũng chực nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Vậy hắn thì sao ____ Hắn đi đâu rồi?”

Thủy Kính cười thê lương, ba phần tang thương bảy phần bi ai, “Cũng sắp được một năm rồi.” Nói đến đây, nàng ta khẽ than một hơi, rồi lại tiếp tục nói, “Vật kia đang ở trong tay ngươi, ngươi nhìn lại thử xem, thì sẽ hiểu… là tại sao.”

Khi nói đến chữ “hiểu”, giọng của nàng ta hơi run một chút.

Tôi vội truy hỏi, “Vật kia? Là vật gì?”

Nụ cười dần dần đông lại trên mặt Thủy Kính.

Đôi mắt hẹp dài chầm chậm khép lại.

Chẳng bao lâu, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng.

Tôi trợn to mắt, thuận theo khóe miệng nàng ta nhìn xuống ____

Chẳng biết từ bao giờ, nàng ta đã dùng một cây chủy thủ đâm vào bụng mình.

“Thủy Kính tỷ _____!!!”

Tôi thống khổ rống lên, đưa tay đón lấy nàng ta, nhưng lại bị nàng ta đẩy ra.

Gió thu thổi nhánh dâu.

Mái tóc của Thủy Kính vẽ nên một đường vòng cung hiu quạnh trong không trung.

Nàng ta ngã xuống đất, an nhiên nhắm mắt.

Tôi lảo đảo, lùi sau hai bước.

Nhìn Thủy Kính lặng yên thiếp đi.

Xa xa không biết nơi nào bỗng vang lên tiếng tiêu, một khúc Yên Ba Miễu.

Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua người chung quanh. Vẻ mặt của họ chẳng ai giống nhau, nhưng đều hiện rõ vẻ khinh bỉ và xem thường. Chỉ có Hoa Di Kiếm là cau mày, quay mặt đi nơi khác.

Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt Hoa Di Kiếm.

Hoa Di Kiếm than một tiếng.

Hồ điệp nơi khóe mắt ảm đảm thất sắc.

Mảnh hổ phách và chén ngọc trong ngực đã bị nhiệt độ cơ thể làm ấm lên.

“Hoa đại ca, ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện.”

Hoa Di Kiếm gật gật đầu.

Tôi lấy chén ngọc ra, đặt lên tay y.

“Ta nghe nói, phía sau thành Linh Lăng có mấy ngọn núi, phía sau núi là biển. Bên bờ biển có một căn nhà nhỏ. Ta nghe nói mộ phần của Ôn Thái ở nơi đó. Xin hãy mài chén ngọc này thành bụi, rắc lên mộ phần của hắn.”

Hoa Di Kiếm nhận lấy chén ngọc, nắm chặt nó trong tay, rồi lại gật gật đầu.

Tôi ôm lấy Phụng Tử, lao ra khỏi đám người chạy đến hậu viện.

Một cái ao nhỏ.

Tươi trong thanh sạch trong ngoài sáng. [1]

Tôi lau mồ hôi trên tay, lấy mảnh hổ phách trong ngực ra. Tôi bước đến cạnh hồ, ngâm hổ phách xuống nước. Nước dần dần nóng lên, phía trên mảnh hổ phách hiện lên mấy chữ vàng.

Phụng Tử trợn to mắt nhìn tôi.

Đầu tiên là giải thích về chiêu thức lên cấp của Liên Thần Cửu Thức.

… Sau đó, mặt nước chầm chậm hiện lên mấy hàng chữ ánh bạc ____

Tu luyện võ công này cần phải vô tình vô nghĩa, mới có thể luyện đến tầng cuối cùng.

Một khi tự xét đ*ng t*nh, võ công dần yếu đi.

Cho tới khi hai nhân cách hợp nhất, sẽ tiến tới xu hướng vô địch hóa, cuối cùng thành Liên Dực.

Ngày tu luyện thành, cho đến một năm sau, mệnh số sẽ tận.

Lúc nhìn thấy bốn chữ sau cùng, đầu tôi oong lên một tiếng, sau đó thì chẳng còn biết gì nữa.

<i>[1] Câu này trích trong bài “Trì Thượng Dạ Cảnh” của Bạch Cư Dị.</i>
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 53


Gió đêm lướt khẽ, quét sạch đất trời.

Một mảnh trăng non rọi vịnh trong.

Phụng Tử đã ngủ.

Lúc ngủ, còn ôm chặt lấy một cái gối. Vẻ mặt an nhiên, hô hấp đều đều ổn định. Nốt ruồi mỹ nhân nơi đầu mày đỏ như ngưng mai, làm cho con bé trông nhu hòa rất nhiều.

Tôi ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vén tóc cho con bé.

Cuối thu năm ngoái, hai nhân cách của Trọng Liên đã hợp nhất.

Sau khi nhìn thấy những chữ trên tấm hổ phách, lập tức nghĩ đến chuyện chạy tới Trọng Hỏa Cung, thế nhưng mãi đến tối tôi vẫn chưa cựa mình.

Nếu như tôi đi, bọn họ nói với tôi rằng, hắn đã không còn nữa…

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Trọng Liên nói, đợi khi tôi lấy được thứ mình muốn, đợi khi tôi nhớ ra tất cả mọi chuyện, không cần hắn nói, tôi cũng sẽ bỏ đi. Hắn nói, cuộc đời của phù du rất ngắn, sáng sinh chiều mất, sớm nở tối tàn.

Hắn còn nói, hắn hận bản thân mình sinh ra trong thế giới này.

Tôi không biết lúc đó liệu có phải hắn đã biết trước tương lai của mình hay không.

Trước nay tôi chỉ muốn giết hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ nếu như hắn chết rồi, tất thảy sẽ trở nên thế nào.

Nếu như hắn đã chết.

Nếu như hắn đã chết…

Chợt cảm thấy chẳng thể nào hít thở.

Bước ra khỏi cửa, hít sâu một hơi, nhưng không cách nào ngăn mình tiếp tục suy nghĩ.

Gió vù vù, cuốn bay đám lá úa.

Sân sâu yên tĩnh, đình nhỏ trống không.

Nắm tay lại, nhắm chặt hai mắt.

Nói gì mà phải báo thù cho Hiên Phượng ca, nói gì mà hận hắn, chỉ mong hắn chết đi. Đến cuối cùng, hắn sống chết không biết, mới biết được mình đã sai quá triệt để. Ngoại trừ tổn thương, thì chẳng còn gì lưu lại.

Xông trở về phòng, thu thập xong mọi thứ, cẩn thận ôm Phụng Tử đang ngủ say dậy.

Bước tới ngoài đình viện, nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, nhảy ra ngoài tường.

Tôi không muốn để mình hối hận.

Vô luận hắn sống hay chết, tôi cũng nhất định phải gặp hắn lần cuối cùng.

Đưa Phụng Tử theo, tốc độ chậm đi khá nhiều.

Dọc đường đi xin chút cháo loãng cho con bé uống, coi như là lấp đầy bụng.

Lúc đi ngang qua một thành trấn nhỏ, nhìn thấy một cảnh khiến tôi khó mà quên được.

Cạnh bên thành trấn có một con suối nhỏ.

Cạnh bên suối có bày mấy chiếc ghế tre bàn tre.

Trên bàn đặt mấy chén cháo.

Một thai phụ và một bà cụ già đang ngồi trên ghế, lười biếng phơi nắng. Tay người thai phụ lúc nào cũng đặt trên bụng mình, nhẹ nhàng v**t v*.

Bà cụ ngồi bên cạnh nàng ta phe phẩy cây quạt.

“Ôi, ta cũng đã từng thế này, sinh con thật sự giống như dạo một vòng qua quỷ môn quan trở về vậy. Nhưng mà con đừng có lo lắng, ta nhất định sẽ mời bà mụ tốt nhất cho con. Đoạn thời gian này con đừng có đi lại quá nhiều, tránh động thai khí.”

Thai phụ kia mỉm cười điềm đạm.

“Cám ơn mẹ, con đã là rất hưởng phước rồi. Chỉ thương thay cho Vu tẩu…”

“Ôi, vận khí của nàng ta cũng thật quá tệ, vừa mang thai thì trượng phu chết. Cũng may ba mẹ chồng của nàng ta vẫn còn, nếu không thật không biết mấy tháng tiếp theo nàng ta sẽ sống thế nào đây.”

Thai phụ nói, “Cũng không thể nói thế, nếu như không có trượng phu chống đỡ, ai mà có dũng khí sinh con ra chứ.”

Tôi đi về phía họ, chỉ chỉ chén cháo trên bàn.

“Thưa cụ bà, xin hỏi ta có thể xin chút cháo của hai người để bù nước cho đứa bé không?”

“Không thành vấn đề.” Bà cụ nhìn ngắm Phụng Tử, “Đây là con của cậu à?”

Tôi gật gật đầu, múc một muỗng cháo mớm cho Phụng Tử.

Phụng Tử chớp chớp đôi mắt to, ngoan ngoãn uống muỗng cháo đó, vừa uống mắt vừa cong lên, nhìn tôi cười miết, trong họng phát ra tiếng ực ực.

Bà cũ sờ sờ bụng của cô con dâu, thờ ơ hỏi, “Mẹ của đứa bé đâu?”

Động tác hơi ngập ngừng một chút.

“Đang… đang ở nhà. Giờ đây tại hạ chính là đưa con gái về tìm người ấy.”

Phụng Tử vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi, đổ phần cháo còn thừa lại vào.

Bà cụ gật gật đầu, lại phe phẩy phiến quạt.

“Hẳn là đang ở cữ nhỉ. Ở cữ cũng vất vả lắm, chỉ hơi không để ý cơ thể một chút là sẽ yếu đi ngay. Làm tướng công thì tuyệt đối đừng để nương tử chịu lạnh, nếu không nửa đời sau sẽ không dễ chịu gì đâu.”

Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.

Giữa tuyết bay đầy trời, đao của tôi thọc mạnh vào sau lưng Trọng Liên.

Ánh mắt hắn nhìn tôi, vừa tịch mịch lại yếu đuối.

Tôi nhíu chặt mày, cẩn thận đút muỗng thứ hai cho Phụng Tử, hốc mắt dần dần mơ hồ.

Những ngày vừa chăm sóc con bé vừa gấp rút lên đường thật chẳng dễ dàng gì.

Lúc đến Trọng Hỏa Cung đã là cuối thu.

Lá rụng đầy đất, phong đỏ ngợp rừng.

Bước đi trên đất cứ xào xà xào xạc.

Tôi sờ sờ túi áo mình, tìm được một túi bột mịn. Đi đến rắc lên khoảng giữa rừng tử đằng hơi chệch phía tây một tí, sương mù trong rừng tan dần, một con đường nhỏ dần hiện ra.

Cấp tốc chạy vào trong.

Vô số lầu gác sắc trắng như hoa ngàn cánh như xứ sở của tuyết.

Suối trong vờn quanh, nước lăn tăn cuộn khói sóng.

Chỉ là giữa lầu các không còn ánh đèn đuốc, trên cầu đá không còn bóng tỳ nữ.

Bước vào Điện Gia Liên.

Trống rỗng như không.

Chẳng một bóng người.

Thậm chí những món đồ hơi đáng tiền một chút đều đã bị mang đi mất.

Bàn tay ôm Phụng Tử của tôi đã bắt đầu run lên, nhìn trái ngó phải một hồi cũng chẳng thấy bóng người nào, cuối cùng chỉ đành lớn tiếng hô gọi, “Có người không vậy? Người đi đâu cả rồi?”

Sau đó chỉ có tiếng vọng tịch mịch.

Vang vọng từng hồi.

“Trọng Liên! Trọng Liên!”

“Trọng Liên! Ngươi đang ở đâu!”

Cũng âm thanh ấy không ngừng lặp lại.

“Liên… ngươi đi đâu rồi…”

Từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi.

Tôi nản lòng ngồi xuống đất, đã không còn dám nghĩ tiếp nữa.

Sau lưng dần dần vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là một âm thanh vang dội vang lên ____

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi quả nhiên đã bán đứng bọn ta!”

Đợi khi tôi hoàn hồn lại, quay đầu, sợ đến lập tức đứng bật dậy.

Người của Linh Kiếm Sơn Trang và mấy môn phái khác đều đến đầy đủ.

Lâu Thất Chỉ thở dài một hơi, lắc lắc đầu.

Lâu Ngạn Hồng tiến một bước về phía tôi.

“Lần trước trông ngươi và Thủy Kính nói chuyện chúng ta đã biết chắc chắn là ngươi có vấn đề. Không ngờ rằng ngươi thật sự lén lút lẻn ra ngoài, nếu không phải ta phát hiện manh mối thì e rằng mọi người đều đã bị ngươi hại chết rồi! Ngươi nói thử, người của Trọng Hỏa Cung đã đi đâu hết cả rồi?!”

Tôi đã chẳng còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác.

Trọng Liên không có mặt tại nơi này.

Hắn không có tại đây.

Vậy hắn đã đi đâu rồi…

Hắn nhất định là ở trong Tâm Liên Các, hắn chắc chắn ở trong đó!

Tôi xông ra ngoài cửa, nhưng lại bị Lâu Ngạn Hồng kéo về, “Muốn chạy à? Không dễ dàng thế đâu!”

Tôi hất mạnh tay y ra, phẫn nộ rống, “Mẹ kiếp, buông ta ra!!!”

“Lâm Vũ Hoàng! Ta nhẫn nhịn ngươi lần nữa thì ngươi thật sự xem mình quan trọng lắm à!” Âm thanh này không phải của Lâu Ngạn Hồng, mà là Lâu Thất Chỉ, “Bây giờ thế nào ngươi cũng phải cho mọi người một câu trả lời đi chứ!”

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào nhìn tôi.

Tôi chậm rãi lắc đầu.

Càng lúc càng dùng sức.

“Ta không biết, ta thật sự không biết!”

Lâu Ngạn Hồng ra sức đẩy tôi một cái ____

“Ngươi muốn lừa ai thế hả?”

Tôi không phòng bị, bước chân không vững, thụt lùi một bước.

Đương tính lên tiếng giải thích, lại một người nữa lên tiếng nói chuyện, “Không cần tìm tiếp nữa, các ngươi tìm không được cung chủ đâu.” Giọng nói già nua vô cùng. Quay đầu lại nhìn, chính là Ôn Cô Đông Thái, một trong Tứ đại trưởng lão của Trọng Hỏa Cung.

Ôn Cô Đông Thái bước loạng choạng, nhìn tôi vô cùng kinh ngạc.

“Lâm công tử, cậu… chưa chết.”

“Đừng nói chuyện này, hắn… hắn…”

Đã không thể nói tiếp được nữa.

Ôn Cô Đông Thái khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói từng câu từng chữ, “Ôi, cho dù cậu có còn sống thì cũng không cứu được ngài ấy. Hẳn cậu đã biết cung chủ luyện là không thể nào đ*ng t*nh được.”

Cơ thể tôi đã bắt đầu run rẩy kịch liệt.

“Không thế nào, không thể nào! Còn chưa đến một năm mà, không thể thế được!”

“Đích thực còn chưa được một năm, nhưng ngài ấy tưởng cậu đã chết rồi.” Ôn Cô Đông Thái thở dài một hơi, “Tối hôm Phụng Tử ra đời, cung chủ đã tự vẫn trong Liên Tâm Các.”

***

Lâu Thất Chỉ nở nụ cười khoan thai, nói, “Đường đường cung chủ của Trọng Hỏa Cung mà lại tự sát? Ôn Cô trưởng lão, chớ coi tại hạ là tên ngốc chứ.”

Ôn Cô Đông Thái thản nhiên nhìn ông ta.

“Nếu như cung chủ vẫn còn sống, giờ phút này chư vị đã thành một đống thi thể rồi.”

Lời này nói thật nhẹ nhàng như mây, nhưng tất cả mọi người đều biến sắc, duy chỉ Lâu Ngạn Hồng châm chọc mà rằng, “Chỉ dựa vào một người ư? Giết hết toàn bộ bọn ta? Trưởng lão à, ông nhìn xem những người đến đây là ai nào.”

Ôn Cô Đông Thái vuốt râu một lượt.

“Ếch ngồi đáy giếng.”

Lâu Ngạn Hồng trước là sững người, sau đó thì giận đến mặt mũi đỏ au.

“Là ông chẳng coi ai ra gì cả! Cẩn thận ta chém ông!”

Ôn Cô Đông Thái cười lớn, “Ha ha ha ha… Dù sao cung chủ cũng chẳng còn nữa, Trọng Hỏa Cung cũng hủy rồi. Bây giờ lão hủ chỉ còn một cái mạng quèn, các ngươi cái đám bại hoại chân chính nếu như muốn thì cứ lấy đi.”

“Vậy ta thành toàn cho ông!”

Lâu Ngạn Hồng rút bảo kiếm ra, đâm về phía Ôn Cô Đông Thái ____

Keng!

Kiếm bị bắn ngược trở về.

Lâu Thất Chỉ nắm lấy chuôi kiếm, đẩy mặt của Lâu Ngạn Hồng ngược về, lắc lắc đầu, nói với Ôn Cô Đông Thái, “Ôn Cô trưởng lão, cung chủ các người tự sát như thế nào?”

Ôn Cô trưởng lão thở dài một hơi.

“Hạc đỉnh hồng. Uống một chén, trong thời gian nửa chung trà thì ra đi.”

Hạc đỉnh hồng.

Tôi ra sức ôm lấy Phụng Tử.

Đứa bé trong lòng đau đến r*n r*.

Lâu Thất Chỉ trầm mặc.

“Trọng Liên tại sao lại tự sát?” Lâu Ngạn Hồng nhìn tôi một cái, “Chẳng lẽ bởi vì tên tiểu tử này? Ông đừng có đùa với ta. Hắn là người thế nào thì toàn thiên hạ đều biết.”

Ôn Cô Đông Thái tỏ vẻ hững hờ.

“Thứ cho lão hủ không thể nói rõ. Các ngươi muốn giết thì giết đi.”

Sắc mặt của Lâu Thất Chỉ càng âm trầm.

Trong mắt có ánh hưng phấn lướt qua.

“Nếu như Trọng Liên đã chết, chúng ta sẽ san Trọng Hỏa Cung này thành bình địa!” Nói xong, từ bên hông rút ra thanh trường kiếm, giơ lên thật cao. Đám người sau lưng ào ào hưởng ứng hiệu triệu, lập tức rút vũ khí ra.

Tiếng đao tiếng kiếm vang dội trong căn đại điện kín mít.

Ánh đao ánh kiếm lóe lên những ánh sáng băng hàn thấu xương.

Ôn Cô Đông Thái nhắm chặt đôi mắt già nua mờ đục, cặp mày nhíu lại

Lâu Thất Chỉ nhắm thanh trường kiếm về phía Ôn Cô Đông Thái.

“Ôn Cô trưởng lão, thật sự xin lỗi khi phải khai đao ông trước.”

Ôn Cô Đông Thái lại thở dài một hơi, lắc lắc đầu.

Ôn Cô Đông Thái tuổi tác đã lớn, dùng chiêu thức nhanh gần như là bách phát bách trúng. Quả nhiên Lâu Thất Chỉ vừa híp mắt một cái, cổ tay dùng lực, thanh kiếm nhanh chóng xoay tròn một vòng trong không trung ____

Linh Không Kiếm Pháp!

Kiếm pháp nhanh nhất thiên hạ chính là chiêu thức này!

Ôn Cô Đông Thái cũng không muốn tránh né, chỉ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Chính vào lúc này ____

Ánh vàng bạc giao nhau lóe lên trong không khí, tạo ra một âm thanh chói tai trong không trung, trực tiếp đánh vào thanh trường kiếm sắp sửa đâm vào yết hầu của Ôn Cô Đông Thái!

Bang _____ Keng!

Trường kiếm bỗng rơi xuống đất.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người tôi.

Tôi ôm lấy Phụng Tử, nhẹ nhàng nhảy một cái, đạp lên bả vai Lâu Ngạn Hồng, chân bước qua đầu mấy người, thân hình xoay chuyển, đưa tay đón lấy đao Hoàng Vũ tự mình ném ra, tra vào vỏ.

Trên chuôi đao còn lưu lại độ ấm ban nãy khi nắm chặt.

Lông vũ trắng yên lặng bay phấp phới trong không trung.

Lâu Thất Chỉ đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi.

Phụng Tử sợ hãi nép vào người tôi, khuôn mặt nhỏ bé nhướn lên, nốt ruồi mỹ nhân như hồng ngọc tô vẽ.

Bàn tay ôm con bé của tôi dùng lực hơn chút, siết con bé vào lòng mình.

“Lâu trang chủ, xin ông hãy đi đi!”

Âm thanh rất lớn, nhưng sức không đủ.

Trọng Liên, Trọng Liên, Trọng Liên…

Lâu Thất Chỉ nhặt trường kiếm lên, mũi kiếm chầm chậm chỉ về phía tôi, “Lâm Vũ Hoàng, kết cục khi bán đứng mọi người ngươi cũng đã biết. Lâu mỗ ta bây giờ sẽ diệt trừ tên phản đồ nhà ngươi ngay tại nơi này ____!”

Ngón tay của ông ta lướt qua mũi kiếm.

Bỗng chốc, thân mình gập xuống, trường kiếm từ phía trên bên phải vạch xuống!

Tôi ngửa đầu né tránh, tránh khỏi công kích của ông ta.

Ai biết sau khi ông ta thu kiếm lại, khuỷu tay trái lại xoay chuyển đánh về phía tôi, tôi đưa bàn tay ôm Phụng Tử ra ____

Bang!

Hai khớp xương va nhau!

Hai người đều thụt lùi một bước.

Khuỷu tay tôi va chạm đau âm ỉ, nhưng chẳng quên nhấc chân, cấp tốc đá vào bàn tay cầm kiếm của ông ta.

Liên tục hai lần đánh rơi vũ khí, mặt của Lâu Thất Chỉ vừa trắng vừa đỏ, “Sao lại có thể… Lâm Vũ Hoàng, ngươi nói, có phải ngươi đã luyện tà công gì đó không?”

Hai tay tôi ôm lấy Phụng Tử vẫn kinh hãi không thôi, không nói tiếng nào.

Điện Gia Liên đột nhiên trở nên hết sức trống trãi.

Yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Lâu Ngạn Hồng vội vàng quay đầu lại, hét to với chúng nhân, “Giết tên phản đồ này! Giết hắn! Giết hắn!”

Hồi lâu.

Đám người vẫn không lên tiếng.

Tôi thầm vận nội lực, đạp lên vai chúng nhân, bay ra ngoài đại điện.

Lá tàn úa, gió tiêu điều.

Tôi đứng tại đại điện đối diện với con sư tử đá to lớn, lấy quyển trục từ trong lòng ra, giơ lên cao, “Mặc kể Trọng Liên ở đâu, thứ các ngươi muốn chẳng qua chỉ là quyển này mà thôi.”

Đám người cùng nhau quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đều dừng trên tay tôi.

Gió lạnh thổi tung vạt áo của tôi lên, thân thể lạnh lẽo.

Tôi nhún chân một cái, nhảy lên cao.

Hồng nhạn bay cao trên bầu trời ảm đạm.

Trong lòng chỉ còn mỗi nỗi trống trải vô biên.

Nói gì mà nhớ nhung Tuyết Chi.

Hiện tại cho dù có người nói với tôi rằng Tuyết Chi đã chết, thì hẳn tôi cũng không khó chịu hơn thế này.

Trọng Liên không còn nữa.

Thì còn sót lại thứ gì chứ.

Tôi hít sâu một hơi, ném quyển trục xuống dưới núi _____

“Muốn tiến đánh Trọng Hỏa Cung, thương vong của các ngươi nhất định sẽ rất nặng nề, nhưng nếu bây giờ mà xuống núi, các ngươi sẽ có được bí tịch võ công mạnh nhất thiên hạ, trở thành chủ nhân của “Liên Dực”, võ bá thiên hạ ____ đích thực!”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lâu Ngạn Hồng kích động xông ra khỏi đoàn người, nhưng liền bị Lâu Thất Chỉ kéo lại.

“Con trai, đừng để bị trúng kế! Nếu như thật sự là thì hắn nỡ ném đi sao?”

Lâu Ngạn Hồng hất tay ông ta ra.

“Đừng, cha, để con đi xem thử, có thể là thật đó!”

Lâu Thất Chỉ muốn tóm y lại, nhưng không ngăn cản y.

Sắc mặt của Lâu Thất Chỉ trầm xuống, rút trường kiếm ra, hung tàn đâm lên người Lâu Ngạn Hồng!

Tôi dùng tay che mắt Phụng Tử lại.

Lâu Ngạn Hồng hừ một tiếng.

Y cúi đầu nhìn mũi kiếm đâm xuyên từ đằng sau ra trước ngực.

Máu tươi nhuốm đỏ mũi kiếm.

Lâu Thất Chỉ sợ tới tay run lên, liên tục thối lui hai bước, trợn to mắt nhìn mọi người chung quanh, “Đừng trách ta, không phải ta giết. Không phải, không phải đâu… hắn không phải do ta giết…”

Không ai để ý ông ta.

Tất cả mọi người đều chạy về phía quyển trục bị ném đi.

Lâu Thất Chỉ nhìn nhìn Lâu Ngạn Hồng vẫn còn mắc trên mũi kiếm, run giọng nói, “Không phải ta, không phải ta…”

Vừa nói,vừa dùng sức rút trường kiếm ra____

“Á _____!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Lâu Ngạn Hồng đâm vào màng nhĩ mọi người, ầm ầm ngã xuống đất.

Y phí sức ngẩng đầu lên, rặn từng chữ, “Cha… người lại có thể… giết…”

Lời chưa dứt, đã tắt thở.

Lâu Thất Chỉ dùng tay áo lau trường kiếm dính đầy máu tươi, vừa không ngừng chạy về phía trước, “Không phải ta giết, là ngươi muốn giành với ta, không phải ta giết, không phải, không phải…”

Ông ta vừa lặp lại những lời y hệt, vừa rút kiếm giết càn những người chạy phía trước, dần dần biến mất trong ánh chiều tà.

Mảng lớn máu bắn tung tóe nhuốm đỏ mặt đất trắng tuyết.

Tôi ghê tởm quay đầu đi chỗ khác, che mắt Phụng Tử lại, đi về Điện Gia Liên.

Ôn Cô Đông Thái trơ trọi một mình trong đại điện trống trải, trong mắt viết đầy mệt mỏi và tang thương.

Tôi bước hai bước về phía lão.

“Ôn Cô trưởng lão, Liên không uống hạc đỉnh hồng, có phải không.”

“Phụng Tử còn chưa ra đời thì ngài ấy đã nghe nói có người muốn đánh lên Trọng Hỏa Cung, lúc đó thời gian của ngài ấy không còn nhiều nữa, cho nên tất cả mọi người đều cử đi mỗi hướng, đồng thời phó thác mạng sống của hai đứa bé cho Thủy Kính và Hải Đường.”

Mũi tôi bắt đầu chua xót.

Tôi dùng sức dụi mắt mình, nhưng hốc mắt vẫn cứ nóng lên.

“Ta đã trông nom ngài ấy từ lúc lớn bằng Phụng Tử thế này, đứa bé này từ nhỏ đến lớn chưa từng thật sự nở nụ cười vui vẻ. Ta những tưởng cậu có thể thay đổi tất cả, rốt cục lại hoàn toàn sai lầm.”

Mắt Ôn Cô Đông Thái cũng trở nên ẩm ướt.

“Nhược điểm chí mạng của cung chủ chính là đồ đằng hồng liên trên cần cổ. Chỉ cần cậu đánh một chưởng thật mạnh vào nơi ấy, thì ắt sẽ bỏ mạng.” Lão lau khóe mắt mình, “Ngài ấy dùng một cây kim thép dài nửa thước đâm vào cần cổ.”

,
 
Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 54


<i>Gió tây nổi, đêm thu dài, hắt hiu trăng lạnh sương mềm lắng buông. </i>[1]

Hai vò Thiêu Đao Tử cay nồng.

Hai vò trống không.

Tôi và Ôn Cô trưởng lão ngồi trên bậc thang của Điện Gia Liên, nói chuyện cả đêm dài. Đột nhiên phát hiện các trưởng lão trong Trọng Hỏa Cung đều thích kể chuyện cho người khác nghe, hơn nữa đều là những câu chuyện vụn vặt nhiều năm về trước. Nghe hết một đêm, chẳng nghe ra tư vị gì, chỉ cảm thấy lòng chua xót.

Chuyện bắt đầu kể từ hơn hai mươi năm trước.

Lão lão cung chủ của Trọng Hỏa Cung Trọng gì gì đó mất đi, con trai Trọng Chân lên đài làm lão đại.

Sau khi Trọng Chân tiếp quản Trọng Hỏa Cung, rất nhanh chóng liền lấy được một danh xưng, Hồng Ngọc cung chủ.

Hồng Ngọc, tượng trưng cho tôn nghiêm, nhiệt tình, phóng khoáng, tình yêu.

Trọng Chân một mình có được ba đặc thù trước, danh xưng này tất nhiên chẳng hề hổ thẹn.

Chỉ cần là người nghe qua Trọng Hỏa Cung, đều nhất định biết đến Trọng Chân. Chỉ cần là người nghe qua tên của Trọng Chân, thì nhất định biết con người này là một người say mê võ thuật chân chính.

Cả một đời của Trọng Chân đều mù quáng truy đuổi bí tịch võ công chí cao vô thượng.

Sống vì võ, chết vì võ.

Tướng mạo và võ công của Trọng Chân không cần phải nói nhiều, thái đội nhiệt tình phóng khoáng của ông ta đối với người khác mới là điểm khiến mọi người khen không dứt lời. Đáng tiếc thay một nam tử ưu tú như vậy mà đã cận tuổi lập niên nhưng vẫn chưa nhìn trúng bất kỳ cô gái nào.

<i>(Tuổi lập niên: tương đương 30 tuổi.)</i>

Sự xuất hiện cua Tiết Hồng hoàn toàn đảo lộn cuộc sống của ông ta.

Một người đàn bà phong tình vạn chủng.

Một người đàn bà vừa phong tình vạn chủng lại có dung mạo tuyệt thế.

Không giống những cô gái khác cố tình làm vẻ thẹn thùng, tuyệt đối phục tùng, Tiết Hồng hành sự không câu nệ mà lại thoải mái, có một nguyên tắc riêng của mình, hoặc là nói, có một chút tự cho là mình đúng.

Người trên giang hồ đều nói, Tiết Hồng là mỹ nhân, lại càng là loại dâm phụ.

Từng cấu kết với vô số nam nhân, nhưng chưa từng trao gửi tấm chân tình.

Thế nhưng Trọng Chân cứ thế mà ngã nhào vào.

Không còn tâm tư luyện võ đọc sách, suốt ngày chỉ muốn nhìn nàng ta.

Dựa vào địa vị trên võ lâm của mình, ông ta kéo Tiết Hồng vào Trọng Hỏa Cung của mình, mặc kệ người khác phản đối, cương quyết nâng nàng ta lên thành một hộ pháp của Trọng Hỏa Cung.

Tiết Hồng nói, cung chủ Trọng Chân, người đối với ta không bạc, ta đồng ý sinh con, nhưng ta vẫn sẽ ra đi.

Như đao như nước, muối trắng hơn tuyết, ngón ngọc tách vỏ cam.

Chẳng bao lâu sau, thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung ra đời, nhưng chẳng ai biết mẫu thân của đứa bé là ai.

Tiết Hồng đã mất tích.

Trọng Chân mượn rượu giải sầu, đau thương uống hết mấy ngày mấy đêm.

Từ đó không cho bất kỳ ai nhắc đến hai chữ Tiết Hồng nữa, vi phạm sẽ giết không tha.

Nhiệt tình với võ học đã mất trong một đêm lại quay về, từ đó Trọng Chân phát thệ nhất định phải luyện thành bí tịch truyền đời của Trọng Hỏa Cung _____.

Sau khi ông ta đọc được nội dung của bí tịch, lại nhìn nhìn đứa con Trọng Liên vẫn còn đỏ hỏn.

Khuôn mặt tựa hồ như từ một khuôn in ra với Tiết Hồng.

Ông ta đã bỏ cuộc.

Quyết định để đứa con luyện môn võ công này.

Cung chủ Hồng Ngọc Trọng Chân là một người tùy tính, làm việc hăng hái, đến đi vội vàng. Thế nhưng con trai của ông ta từ nhỏ đã mang tính cách dịu dàng văn nhã, cực kỳ khác người cha, cũng chẳng giống người mẹ.

Hơn nữa theo cùng năm tháng tăng lên, Trọng Liên càng vui giận không lộ sắc.

Khổ cực gì cũng có thể nếm, thua thiệt gì cũng có thể nhẫn nhịn.

Cuối cùng, đã đạt đến trình độ bất cứ chuyện gì cũng có thể chẳng biểu lộ ra mặt.

Cho nên, cho đến khi Trọng Chân chết, chẳng ai biết rốt cục ông ta đã làm những chuyện gì, mà khiến một đứa con mặt không cảm xúc lại đi g**t ch*t chính phụ thân của mình.

Cuối cùng Trọng Liên mới biết người đầu têu tên họ là Tiết Hồng.

Tiết Hồng hại phụ thân hắn tính tình đại biến.

Tiết Hồng hại hắn trải qua bao nhiêu nỗi dằn vặt không nên phát sinh trên cơ thể một đứa trẻ.

Tiết Hồng hại hắn trở thành một người bất nam bất nữ, một quái vật thư hùng đồng thể!

Giết Tiết Hồng ư?

Không, quá dễ dãi cho bà ta.

Thế là hắn bắt đầu vạch kế hoạch, muốn khiến cho Tiết Hồng sống không bằng chết.

Sau khi Tiết Hồng rời khỏi Trọng Hỏa Cung, liền tự lập môn phái, ở tại trên Thải Liên Phong.

Nghe nói Tiết Hồng còn có chuyện ám muội với phó bang chủ Lâm Lập Đường.

Một ngày nào đó khi theo dõi Lâm Lập Đường, thấy ông ta đi đến một thôn nhỏ vắng vẻ. Bên ngoài thôn non xanh nước biếc, phong cảnh như vẽ, tuy không có kiến trúc phồn hoa nhưng lại đẹp đến say mê lòng người.

Tên của thôn đó là thôn Loạn Táng.

Lâm Lập Đường dường như đến đó để tìm người, nhưng mất hứng trở về.

Sau khi Lâm Lập Đường đi rồi, Trọng Liên lại lưu lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy hình ảnh hắn chưa từng thấy bao giờ.

Bên mép nước, một con thuyền lá nho nhỏ.

Trên thuyền có một thiếu niên áo trắng đang ngồi, giữa chân mày là nốt ruồi mỹ nhân đỏ thẫm.

Thiếu niên đang gắng sức giặt đồ trong dòng nước, thỉnh thoảng lại dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Trên thuyền có một cọng cỏ nhỏ, phất phơ trái phải trong không trung.

Trọng Liên đang buồn bực đây là chuyên gì, thì cọng cỏ nhỏ bay ra, một bàn tay nhỏ đưa ra, đón lấy cọng cỏ.

Một thiếu niên từ trong thuyền ngồi dậy.

Thiếu niên chỉ mặc quần, phần trên để trần.

Y nhảy xuống thuyền, rón rén chạy ra sau lưng thiếu niên áo trắng.

Thiếu niên áo trắng hồn nhiên không phát giác được sau lưng có người.

Tay thiếu niên áo trắng run lên, một phắt ngã nhào xuống nước, toàn thân ướt đẫm.

Ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn thiếu niên để trần nửa người.

“Ta giúp đệ giặt y phục, đệ còn trêu cợt ta à!”

Thiếu niên để trần gào lên một tiếng, nhảy xuống theo.

“Tắm a, tắm nào ~ tắm nào.”

Sau khi nhảy xuống còn không ngừng hất nước lên người thiếu niên áo trắng, gần như làm y phát khóc.

Cuộc sống của thiếu niên, hạnh phúc lại vừa đơn giản.

Trọng Liên trước nay chưa từng nhìn thấy nụ cười tự nhiên như thế.

Hắn đứng phía sau tảng đá lớn, nhìn hai người chẳng hề cử động.

Nhưng vừa nghĩ đến việc trước khi trời tối phải nhanh chóng trở về luyện võ, hắn chẳng thể lưu lại quá lâu liền rời khỏi.

Thế nhưng sau khi trở về, đầy trong đầu đều là dáng vẻ cười đùa vui thích của hai thiếu niên kia.

Hắn chợt cảm thấy bản thân mình thật sự đã thiếu khuyết mất gì đó.

Sau này, hắn thường tranh thủ thời gian đến thôn Loạn Táng, mặc dù Trọng Hỏa Cung cách nơi này rất xa. Thời gian lâu rồi, Trọng Liên quên mất chuyện phải tìm Tiết Hồng để báo thù.

Hắn chỉ muốn nhìn những đứa trẻ khác trải qua cuộc sống thơ ấu thế nào.

Hắn rất thích nhìn thiếu niên bướng bỉnh kia cười.

Nhìn bọn họ cười, hắn cũng cười theo.

Hắn trưởng thành theo cùng hai thiếu niên kia, thế nhưng họ lại không biết sự tồn tại của hắn.

Cho đến có một ngày, hắn bị Trọng Chân gọi đến mật thất, mấy ngày mấy đêm chẳng được ra ngoài.

Đến khi hắn ra ngoài, bên trong chỉ còn lại thi thể của Trọng Chân.

Từ đó về sau, hắn không còn đến thôn Loạn Táng nữa.

Chính mình không cần hạnh phúc và tuổi thơ.

Cuối cùng hắn cũng hiểu.

Thế nhưng mỗi ngày hắn vẫn nhớ đến hai thiếu niên kia, cái thôn Loạn Táng dường như vĩnh viễn dừng trong mùa hè ấy.

Trọng Hỏa Cung không thấy mặt trời nhưng lại trắng như tuyết, lại dường như vĩnh viễn không thể qua được mùa đông băng hàn.

Đến độ tuổi ph*t d*c của đứa bé trai, người trong cung nói muốn đưa mấy mỹ nữ đến cho hắn thị tẩm.

Hắn đều cự tuyệt.

Hắn chọn chính đại sư huynh của mình, Vũ Văn Ngọc Khánh.

Mỗi ngày gọi vào trong phòng, nhưng chẳng hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Ánh mắt Vũ Văn Ngọc Khánh nhìn hắn càng ngày càng phức tạp, nhưng hắn lại chẳng lộ chút vẻ rung động gì.

Lại qua mấy năm, Vũ Văn Ngọc Khánh phản bội hắn, tất thảy đều trong dự liệu của hắn.

Bỗng nhiên nghe được tin tức Lâm Lập Đường tìm đến con trai mình.

Hắn lại lần nữa đến thôn Loạn Táng.

Không nhìn thấy Lâm Lập Đường, nhưng phát hiện ra một khu rừng trúc Phượng Hoàng, còn có một ngôi nhà nhỏ trong khu rừng trúc. Cách rất xa, hắn nghe thấy bên trong truyền đến tiếng r*n r* ngắt quãng.

Ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc, chiếu thẳng vào trong căn nhà nhỏ.

Trong nhà là hai cơ thể tr*n tr**ng, quện chặt lấy nhau.

Thiếu niên có nốt ruồi mỹ nhân kia đang đè lên mình thiếu niên bướng bỉnh ngày xưa, chậm rãi lắc lư thân thể mình. Thiếu niên bên dưới dùng sức tách hai chân mình ra, ôm lấy người đang ra vào cơ thể mình, phát ra những tiếng kêu đau đớn nhưng sung sướng.

Trọng Liên kinh ngạc đến nói không nên lời.

Sau đó thì hắn bỏ đi.

Sau khi trở về hắn mới biết, người đẹp hết thời Tiết Hồng đã đ*ng t*nh.

Một thiếu niên có thể làm con bà ta, tên gọi Lâm Hiên Phượng.

Còn thiếu niên mà hắn vẫn mãi mong nhớ, chính là con trai của Lâm Lập Đường.

Con trai của Lâm Lập Đường và Tiết Hồng, Lâm Vũ Hoàng.

Cuộc báo thù bắt đầu.

Chuyện khích bác ly gián đã làm hết, tranh thủ một chút lừa cho Lâm Vũ Hoàng xoay mòng mòng, khi đau đớn tuyệt vọng, tu luyện bí tịch mà hắn đưa, Thanh Liên Hoa Mục.

Lâm Hiên Phượng cảm thấy có lỗi với người mình thương khi g**t ch*t Lâm Lập Đường, bị Tiết Hồng lừa lên Thái Liên Phong.

Lâm Vũ Hoàng quên mất Lâm Hiên Phượng.

g**t ch*t Lâm Lập Đường.

Lâm Hiên Phượng quay về, thuận lý thành chương bị Lâm Vũ Hoàng cự tuyệt.

Con cá to vốn đang chuẩn bị câu thì đã tự mình mắc câu.

Tiết Hồng đã chết, bao gồm cả đứa con của Lâm Hiên Phượng trong bụng bà ta.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia, mắt xích lồng vào mắt xích, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi.

Thế nhưng cho đến sau cùng, hắn mới biết rằng, từ đầu đến cuối đều sai lầm.

Tiết Hồng không phải mẹ của Lâm Vũ Hoàng.

Vốn dĩ trải nghiệm g**t ch*t phụ thân khiến cho hắn không hề bận tâm việc mình giết mẹ nữa.

Hắn vẫn sống thư thả thoải mái qua ngày như thường, có thể không cần thay Lâm Vũ Hoàng tìm hai món báu vật, trực tiếp nhốt cậu ta vào trong Trọng Hỏa Cung, khiến cậu ta thành vật độc chiếm của mình.

Thế nhưng hắn không như vậy.

Hắn không biết tại sao mình lại muốn Lâm Vũ Hoàng biết hết mọi chuyện.

Hắn vẫn luôn rất tỉnh táo.

Vô cùng tỉnh táo nhìn mình cứ sai rồi lại sai.

Trời cao thiên vị hắn, Lâm Hiên Phượng mắc bệnh lao phổi mà chết.

Thế nhưng hắn vẫn không biết thu tay lại, vẫn muốn để cho Lâm Vũ Hoàng nhớ lại tất thảy.

Cuối cùng, Trọng Liên đã hiểu tại sao mình lại làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc này.

Chỉ là mọi chuyện đã quá trễ rồi.

Hắn luyện thành Liên Dực.

Lúc này, cái người hại hắn tuổi thọ bị rút ngắn còn thọc hắn một đao.

Tên đần ấy nói muốn hắn chết.

Tên đần ấy hận hắn.

***

Tôi đổ một hớp Thiêu Đao Tử vào miệng, nhìn lên bầu không ngợp tinh tú, si ngốc cười một cái, “Ôn Cô trưởng lão, cái người đã nói với ta phải đi tìm bảo vật trước khi ta hôn mê, là ngài đấy ư?”

Ôn Cô trưởng lão gật gật đầu.

Tôi lại uống một hớp rượu.

“Trưởng lão, hắn được chôn cất ở đâu? Đưa ta đi gặp hắn…”

Ôn Cô trưởng lão nói, “Chôn? Ta chỉ nói ngài ấy tự sát, nhưng không nói là ngài ấy chết.”

Bình rượu trong tay rơi xuống đất đánh xoảng.

“Võ công của ngài ấy phế rồi, cho nên cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng nữa. Nhưng mà… ôi, cậu vẫn là đừng nhìn thấy thì tốt hơn.”

Tôi đứng bật dậy không chút nghĩ ngợi, đoạn quỳ trước mặt lão.

“Hãy để ta gặp hắn, cầu xin ngài.”

Ôn Cô trưởng lão nhắm mắt lại, lắc lăc đầu.

***

Dao Tuyết Trì vào ngày thu.

Sen đỏ đã tàn, lá rụng đầy vườn.

Có một người ngồi trên tảng đá bên hồ sen, tóc dài đến thắt lưng, đen bóng như hắc ngọc.

Hắn cứ ngồi im lặng như thế, đấu lưng lại với tôi.

Nhiều lần dụi mắt, mới nhận ra thật sự chính là hắn.

Chợt, hắn quay đầu lại, hướng về phía Dao Tuyết Trì nghiêng nửa đầu qua, “Hoàng Nhi.”

Bàn tay đặt trên nham thạch của tôi siết lại.

Đương chuẩn bị bước ra, nhưng lại nhìn thấy hắn đứng lên.

Trước mặt hắn, là một cây nhỏ lẻ loi.

“Hoàng Nhi, Hoàng Nhi.”

Trong tay hắn là mấy phiến lá trúc mỏng mảnh, hắn huơ tới huơ lui trước cây nhỏ kia, “Hoàng Nhi, em nhìn nè, đây chính là lá của trúc Phượng Hoàng, trúc Phượng Hoàng mà em thích nhất đó.”

Lá trúc hơi ngả vàng.

Mà hắn vẫn cầm chúng, khẽ khàng lay động trong không trung.

Chẳng người đáp lời hắn.

Lá rụng phấp phới.

Đình viện vắng tênh tịch mịch.

“Hoàng Nhi, ta cho em thứ này, em đừng có giận ta nữa, có được không?”

“Lần sau đừng có giả chết hù ta, có được không?”

“Em tha thứ cho ta… có được không…”

… …

Hoàng hôn thê lương.

Cây con run rẩy trong gió thu.

Từ đầu chí cuối, chỉ mỗi mình hắn nói chuyện.

Đầu mày hắn nhíu thật chặt, nhìn chằm chặp cây nhỏ, tựa hồ như đang đợi xét xử.

Lá rụng cuốn cát mịn.

Dao Tuyết Trì nước trong và tĩnh lặng.

Nước ao trong veo hiện bóng người.

Từ từ, đôi mắt hẹp dài cong lên.

“Hoàng Nhi, em tha thứ cho ta rồi ư? Cuối cùng em không giận nữa ư? Tốt quá, em không giận ta nữa…”

Hắn đứng dậy, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trời cao rộng mờ mịt.

Bầu trời vô biên vô tận.

Hắn đưa hai cánh tay ra, xoay mấy vòng trong sân viện. Áo nhẹ mỏng manh vừa người rung động trong không trung, mái tóc dài bay múa, đen nhánh chen màu trắng tuyết, mờ mịt hư ảo, chẳng sương chẳng khói.

“Hoàng Nhi đã tha thứ cho ta rồi, Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, Hoàng Nhi…”

Hoa rụng lả tả, lá úa cuốn tung.

Cảnh sắc chung quanh cũng bởi hắn mà rạng ngời hẳn lên.

Tiếng cười giòn tan vang vọng trong đình viện.

Đây là dáng vẻ đẹp nhất của hắn mà tôi từng nhìn thấy.

Bởi vì, hắn chưa từng nở nụ cười hạnh phúc như thế.

Hắn chạy về hướng cây nhỏ.

Đôi ủng tím ma sát với mặt đất phát ra những tiếng xào xạc.

Lông vũ trên giày bay múa.

Tóc dài như mây trôi.

Hắn ôm lấy cái cây nhỏ kia, nhẹ nhàng ve vuốt những phiến lá khô trên ngọn cây tiêu điều, “Hoàng Nhi, ta sẽ bảo vệ em cả một đời, sẽ không để em bị bất kỳ ai ức h**p. Bởi vì, ta là người võ công cao nhất toàn thiên hạ.”

Lá cây rơi xuống đất.

Hắn nghiêng đầu, cười đến gương mặt si dại, sen bạc trên tai lấp lánh phát sáng.

Chu Sa và Hải Đường dắt Tuyết Chi tiến vào.

Trọng Liên lập tức xoay đầu, nhìn Tuyết Chi một cái, đoạn nói với cây nhỏ kia, “Hoàng Nhi, nha đầu bảo bối của chúng ta đến rồi kìa. Chi Nhi, mau gọi Nhị phụ thân.”

Cặp mày mảnh của Tuyết Chi vặn xoắn lại, “Phụ thân, Chi Nhi nhớ Nhị phụ thân.”

Trọng Liên nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Chi.

“Nhị phụ thân đang ở đây. Con đừng mãi bắt nạt Nhị phụ thân. Nhị phụ thân cũng như con vậy, đều là trẻ ngốc.”

Tuyết Chi mếu máo rồi bật khóc.

“Phụ thân, theo Chi Nhi về nhà đi, con xin người.”

Trọng Liên xoay đầu lại, dịu dàng chăm chú nhìn cây nhỏ, “Hoàng Nhi, chúng ta về nhà đi, có được không?”

Gió thu thổi qua.

Cành nhánh của cây nhỏ lắc lư trong gió nhẹ.

“Nhị phụ thân còn muốn chơi, Chi Nhi về trước đi.”

Trọng Liên hôn lên đầu Tuyết Chi, rồi đặt con bé xuống đất.

Cởi áo khoác ra, bọc lấy cây nhỏ.

“Hoàng Nhi, tiết trời lạnh, em lại chỉ mặc có thế này.”

Tuyết Chi ngửa cái đầu nhỏ nhắn lên, bàn tay be bé túm lấy ống quần của Trọng Liên, gương mặt đưa đám nói, “Phụ thân, con cầu xin người, đó không phải Nhị phụ thân, Nhị phụ thân đã chết rồi…”

Sắc mặt của Trọng Liên chớp mắt trở nên trắng bệch, động tác trên tay chợt khựng lại.

Xoay người, nhìn Tuyết Chi với ánh mắt lạnh lùng, giơ tay lên ____

Bốp!

Gương mặt trắng trẻo nõn nà của Tuyết Chi phải chịu một cú bạt tai trời giáng!

Cơ thể trẻ thơ ngã mạnh xuống đất.

Tuyết Chi bụm lấy bên má bị đánh đến đỏ au, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn Trọng Liên, cuối cùng hốc mắt đỏ ửng, nằm phục trên đất khóc lớn.

Hải Đường cúi đầu đi tới trước mặt Tuyết Chi, chỉ cây nhỏ.

“Chi Nhi, đó chính là Nhị phụ thân.”

Chu Sa bụm miệng, những giọt nước mắt to lăn dài xuống, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Người ấy vẫn chưa chết! Chưa hề _____ Hoàng Nhi vẫn chưa chết!!!”

Trọng Liên lảo đảo lùi sau một bước, gót giày đụng phải cây nhỏ, lá cây bị va chạm mà rụng mấy chiếc. Hắn chợt quay đầu đi, ôm lấy cây con đau lòng nói, “Hoàng Nhi vẫn ở đây, Hoàng Nhi vẫn ở đây… Hoàng Nhi, xin lỗi, ta làm em đau ư…”

Cây con đứng nguyên tại chỗ chẳng nhúc nhích.

Tuyết Chi thì đã khóc đến thất thanh.

“Hoàng Nhi, em nói đi, em nói đi nào, em hãy nói với họ, rằng em vẫn ở đây…”

Hắn dùng sức lắc lắc thân cây mảnh khảnh.

Đôi mắt dần dần mất đi thần sắc.

Dựa vào cây nhỏ, cơ thể từ từ trượt xuống đất.

Ôm lấy hai vai mình, cơ thể co rút lại.

Hồng liên nơi cổ ảm đảm vô quang.

Hải Đường ôm Tuyết Chi dậy, phủi đi bụi bặm trên người con bé, đoạn nói, “Cung chủ, chúng tôi lui xuống đây.”

Trọng Liên chỉ đờ đẫn nhìn đằng trước.

Chu Sa dụi dụi đôi mắt khóc đỏ ửng, theo cùng Hải Đường đi trở về.

Gió thu đìu hiu.

Lá rụng lượn vòng phấp phới chung quanh cây nhỏ và Trọng Liên.

Trọng Liên dựa vào thân cây mảnh khảnh, hình như miệng đang lẩm nhẩm gì đó, nhìn kỹ một hồi, mới nhìn ra được hai chữ: Hoàng Nhi.

Chẳng bao lâu sau, hắn chợt đè lên ngực mình.

Cơ thể chấn động, phun ra một búng máu tươi.

Máu thuận theo khóe miệng hắn chảy đến cổ áo.

Rồi lại ho liên tục mấy tiếng.

Hắn trở người, ngửa đầu dựa vào thân cây, miệng thở hổn hển, mắt nhìn vào hư vô.

Một vạc trăng sáng.

Rọi lên mặt hắn càng ngày càng tái nhợt.

Bàn tay vịn lên đá nham thạch của tôi máu đã tuôn như suối tự nãy giờ.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại đưa tay ra ôm lấy thân cây, nhắm mắt lại.

Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn.

Thuận theo gương mặt tựa bạch ngọc, trượt dài xuống cằm.

Tôi nhảy ra khỏi nham thạch, đi về phía hắn.

Mỗi bước đi, trái tim đều đập điên cuồng.

Tôi dừng lại trước mặt hắn.

Đưa tay ra lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, dùng tay áo lau đi vết máu nơi khóe môi.

Trọng Liên bỗng mở to mắt.

Một đôi mắt đen nhánh.

Trong khoảnh khắc này, Dao Tuyết Trì dường như bỗng có sinh mạng, tiếng nước chảy róc rách.

Trong lá rụng bay múa.

Tôi và hắn im lặng chăm chú nhìn đối phương, thật lâu thật lâu.

“Liên, ta nhớ Tuyết Chi.” Tôi đưa tay về phía hắn, “Cùng nhau về… có được không?”

Trăng thu tròn như gương.

Sắc trăng như nước.

Trọng Liên đặt tay hắn lên tay tôi.

Khóe miệng hơi run run.

“Được.”

Tôi kéo hắn đứng dậy.

Hoa quỳnh sớm nở tối tàn, phù du sớm sinh chiều mất, đều là khoảnh khắc đẹp nhất.

Đời người khi so với vạn vật vĩnh hằng, chẳng qua cũng chỉ là một nháy mắt mà thôi.

Hắn đã giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện sai trái, là nam hay là nữ, hoặc cả hai đều không phải… thì đối với tôi mà nói, từ sớm đã không còn quan trọng nữa.

Chuyện đến lúc này, bất luận là cừu hận hay là nghiệt báo, tôi đều bằng lòng gánh vác.

Bằng lòng cùng hắn gánh vác.

Trọng Liên siết chặt lấy tay tôi, dường như còn chưa phản ứng được chuyện là thế nào.

Tôi nhéo mặt hắn một cái, “Đại mỹ nhân, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.”

Ngay lối ra của Dao Tuyết Trì, Hải Đường và Chu Sa mỗi người ôm một bé gái.

Hai bé gái có gương mặt dịu dàng như gió xuân, cười tựa hoa nở.

<i>Không quen chàng ai người xót thiên hạ,</i>

<i>Bởi vì ai mà nguyệt mạo hoa dung.</i>

Mà nay, tôi đã có được hoa dung thiên hạ.

[1] Câu này trích ngắt từ bài Trường Tương Tư (Nhất Dạ Hồn Cửu Thăng) của Bạch Cư Dị, trích bản dịch của thơ của Vũ Thị Thiên Thư, ở đây.

— Hoàn —
 
Back
Top Bottom