Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
549,951
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
150993419-256-k40176.jpg

(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Tác giả: kngan2004
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thế giới này ngay từ đầu vốn đã không công bằng.

Tại sao có những người thông minh bẩm sinh, còn những người còn lại dù cố gắng tới mấy vẫn không thể vượt qua họ?

Tại sao anh chị nhiều khi phải nhường nhịn em mình vì nó còn "nhỏ"?

Tại sao những người xinh đẹp lại được ưu ái hơn những người xấu xí?

Thế giới này tàn khốc vậy đó.

Có những người khao khát được sống không phải vì họ tham lam mà họ muốn được yêu thương.

Có những người từ giã cuộc đời này không phải họ ngu ngốc mà vì họ nhận ra rằng nó quá giả tạo.

 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 1: Học sinh mới


- Chào thầy, em tên là Minamoto Sakura, học sinh mới.

Hân hạnh được gặp thầy.- Chào em, thầy là hiệu trưởng trường này, tên là Asano Gakuho.

Bây giờ em sẽ làm một bài kiểm tra để xác định lớp, gồm 5 môn chính là Toán, Văn, Xã hội, Anh, Hóa trong vòng 3 tiếng.

Em bắt đầu đi.Sakura lập tức bắt tay vào làm, chưa đầy 1 tiếng sau...- Sensei, em làm xong rồi.- Xong rồi ư, em chắc chứ.Thầy hiệu trưởng cầm lấy tập bài, ánh mắt có phần ngạc nhiên.

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.- Ba, con nghe nói trường mình có học sinh mới...Sakura quay ra, đập vào mắt Asano là một cô gái với khuôn mặt trái xoan, hai má hồng hồng, đôi môi căng mọng cùng cặp mắt màu thạch anh tím tuyệt đẹp.

Dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, đặc biệt là đôi chân thon dài cùng với mái tóc màu trắng nhạt hiếm có.

Trên cổ cô là một chiếc vòng cổ màu tím trông có vẻ rất huyền bí.

'' Thịch '' - Trái tim ai đó đã lỡ mất một nhịp.Thầy hiệu trưởng: Ồ, Asano, ta đang định gọi con đây, đây là Sakura-học sinh mới, sẽ học ở lớp A của con đóSakura: Anou... sensei, điểm của con là bao nhiêu mà được vào lớp A ạ?

Thầy hiệu trưởng: 500Asano: Cái gì, cao đến thế ư?Thầy hiệu trưởng: Cô bé làm đúng hết tất cả các câu.

Có lẽ đây sẽ là đối thủ đáng gờm của con đấy.Sakura:Cho em xuống lớp E được không ạ?Thầy hiệu trưởng: Cái gì, tại sao?Sakura: Vì... vì...

ở đó có người quen của em đã không gặp 8 năm qua rồi.

Em muốn học cùng cậu ấy nên... cho em xuống đó nhé.Thầy hiệu trưởng: ...Sakura: Đi mà thầy...Thầy hiệu trưởng: Thôi được, mai em sẽ học ở lớp E.

Em có thể đi rồi.Asano: Này, cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp.Sakura: Arigatou.----------- Lúc ra chơi, tại một góc khuất trong sân trường ----------???: Vừa nãy cậu nói dối giỏi thật, người quen ở lớp E ư, hi hi...Sakura: Thôi đi, mau nói tiếp theo phải làm gì đi.???: Rồi, rồi.

Xem nào, cuối tuần hãy đến tòa nhà Tomo (tự chế ).

Mang cả thuốc XY2809 đi, cho cô Yukimura uống trước 8h tối.

Sau đó chuồn khỏi đấy nếu không muốn bẹp xác, rồi đưa cô ấy ra trước khi cảnh sát đến.Nếu làm được thì khả năng gặp được và cứu anh trai cô sẽ càng cao.Sakura: Rõ rồi, mặc dù không biết cô nhìn thấy tương lai gì nhưng vì nii-san tôi sẽ làm???: Được rồi, tôi đi đây.

Về mà chuẩn bị đồ đạc đi, mai đi học lúc 6h nếu không muốn bị muộnSakura: Hả, sớm thế???: Tôi đã nói thì cứ làm đi, đừng lo gì cảSakura: Ừ, được rồi-------------------------------------------------------------------------------------Mina thấy truyện mình viết thế nào?

Góp ý để mình tiến bộ hơn nhé.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 2: Kế hoạch


Chữ in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật nha mọi người, vào truyện thôi.

-------------------
Sakura thở hồng hộc, trong người vừa mệt vừa thầm cảm ơn "nó" lần thứ n :
- Ai ngờ cái lớp đó lại nằm trên núi cao thế này chứ, nếu mình đi theo đúng giờ mọi khi chắc đã muộn rồi.Cô mệt mỏi bước vào lớp.

Sakura thấy có một cậu...

à không, một cô g... nói chung là một bạn có mái tóc màu xanh dương được buộc sang 2 bên, đôi mắt đồng màu với màu tóc, dáng người nhỏ nhắn, chắc chỉ khoảng 1m59 là cùng.

Bạn ấy lên tiếng:
- Cậu là ...

- Chào bạn, mình là Minamoto Sakura, học sinh mới tới, rất vui được gặp cậu.

- Xin chào, mình là Shiota Nagisa, cậu cứ gọi mình là Nagisa.

- Được, vậy...

Nagisa-chan, chúng ta làm bạn nhé!

- ...=.=...

- Nà ní, sao vậy?

- Xin lỗi bạn nhưng mình là con trai.

- Hể.......

Không thể nào, tớ phải kiểm tra mới tin được.

Nagisa, lại đây.

- Hả, cậu định làm gì?

Á!Sakura lao tới, đưa tay ra và sờ... cổ của Nagisa.

- Ừm... có cục yết hầu, cậu đúng là con trai.

- ...

- Sao vậy, bộ cậu nghĩ tớ định làm gì?

- À không, tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi.

---------sau khi đã học hết một tuần học với mọi người --------
Suy nghĩ của Sakura:
- Yukimura - sensei, một giáo viên nhiệt tình, tốt bụng.

Nhưng kiến thức của cô bị hạn chế, kiểu này thì đến cuối năm cũng chưa chắc khiến học sinh nghiêm túc học tập được, huống hồ lại là lớp E nữa.Trong lớp mình thấy đa số học sinh bị hổng kiến thức rất nhiều.

Khó có khả năng có người trở lại cơ sở chính.

Mình phải thực hiện bằng được phi vụ tối nay thì mới có khả năng thay đổi được cái lớp này.

----------tua đến tối ------------
Tại tòa nhà Tomo.

Hừm, trước cổng có 2 bảo vệ, hành lang có tổng cộng 8 nhân viên mình có thể gặp phải.

Phải dùng gì đây nhỉ?

A, hay thử loại mình mới phát minh nhỉ.

Có sao thì kệ bọn họ. ( Au: Cạn lời với con này =.=)Hai ông bảo vệ đang thảnh thơi chơi "Liên minh huyền thoại" bỗng thấy một làn khói màu trắng bao quanh mình.Đó chính là "khói nghe lời" do Sakura tạo ra, đã được chứng nhận bởi con au.

Chúng lập tức trở nên mất hết lí trí, mắt mơ màmg, đầu óc trống rỗng.

Khi ấy, Sakura mới ra mặt, nói với giọng điệu ra lệnh:
- Hai người hãy đưa tôi vào gặp cô Yukimura ngay lập tức.

- Dạ vâng.Hai lão ấy lập tức nghe lời, hộ tống Sakura vào trong khu nghiên cứu.

Trên đường mọi người chỉ nhìn chứ không nói gì cả vì tưởng cô ấy là tiểu thư con nhà quyền quý nào đó.

Khi đến nơi, Sakura thấy Yukimura-sensei đang bị đánh đập bởi tên nào đó.

Hắn bực tức đi ra ngoài cửa nhưng không nhìn thấy Sakura.

Sakura lập tức chạy tới chỗ Yukimura - sensei và bảo:
- Sensei, cô có sao khôngi?

- Sakura...

Sao em lại ở đây?

- Không còn thời gian đâu, cô mau uống cái này đi.

Đừng hỏi gì cả.

- Ừ ừ.

Yukimura lập tức uống một hơi hết luôn lọ thuốc.

- Được rồi, giờ em phải đi đây, hẹn gặp lại cô sau.

Sakura chạy đi, bỏ lại một Yukimura-sensei mặt đơ đang không hiểu cái gì cả.

-----------------------
- Phù, bây giờ mình chỉ việc đợi rồi đưa cô ấy ra ngoài thôi.

Vừa dứt lời, Sakura bỗng nghe thấy một tiếng động lớn.

Quay ra thì thấy cả tòa nhà đang đổ sập, gạch bay tung tóe khắp nơi.

- Nguy rồi, Yukimura-senseiSakura lập tức chạy vào trong, nhờ thân hình nhỏ bé mà cô dễ dàng lọt được qua các khe hẹp.

- Đằng kia...chẳng phải là Yukimura-sensei sao?

Ai đang ở cùng vậy?

Trông quen quá.

Chẳng lẽ...

Sakura nhanh chóng lấy điện thoại ra, lên báo điện tử, mở các mục trong khoảng thời gian 2 tháng trước, ngay lập tức nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài màu đen, đôi mắt vàng trong trang phục diễn.

- Cô ấy chính là Yukimura Akari_diễn viên vừa giải nghệ mặc dù đang dần trở nên nổi tiếng.

Nếu Aguri cứ ở đó thì mình không thể đưa sensei ra được.

Đành phải chờ thôi.Một lúc sau, Sakura thấy Yukimura được đưa ra xe cứu thương.

Nhân lúc ấy, Sakura lấy luôn giường cô nằm và đưa về nhà.

Tất nhiên là không để cho ai biết ngoại trừ con au đang ngồi đây.

- Thuốc XY2809 sẽ khiến người dùng khi tim ngừng đập có thể sống trở lại, các tế bào bị mất có khả năng tái tạo lại khi người dùng được đưa vào buồng vô trùng kịp thời.Mình phải nhanh hơn nữa mới được.

Yukimura-sensei...
.
.
.

Em sẽ không để cô chết đâu.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 3: Koro-sensei


- Oáp... mệt quá đi.

Hôm qua, đưa Yukimura-sensei về mệt lử cả người.

Trông cô ấy thế mà nặng thật.Sakura uể oải bước xuống giường, vscn sau đó thì ăn sáng rồi đi học.Tới lớp, cô nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, mặc bộ vest cũng màu đen.

- Em là người cuối cùng phải không.

Mau vào đi, tôi có thông báo quan trọng cần nói.

Sau khi tất cả đã ổn định, người đàn ông đó đưa vào một con bạch tuộc màu vàng với khuôn mặt bựa không thể bựa hơn, con bạch tuộc đó nói:
- Xin chào, ta là người đã phá hủy mặt trăng và dự định sẽ là m thế với Trái đất vào năm sau.

Giờ ta là thầy giáo của các em trong năm học này.

- À lế!

Tất cả mọi người đều đơ như không thể đơ hơn, bỗng một giọng nói lảnh lót cất lên phá tan bầu không khí im lặng ấy
- Wow, thầy nói rất hay, thầy là fan anh Tùng ạ?

- Pính poong, đúng rồi, thầy là fan anh Tùng đó.Em cũng vậy à?

- Haii, em là fan ruột luôn đó.

Thầy nghe MV mới của anh í chưa?

- Rồi.

"Chạy ngay đi" phải không.

Thầy còn dịch luôn sang tiếng Nhật rồi.

Nếu em thích thầy sẽ tặng một bản.

- Có có, em thích lắm, cảm ơn thầy.Và hai con người nào đó cứ rúc rích với nhau bỏ măc gần 30 người khác bị bơ một cách nặng nề.

- E hèm, em kia đề nghị em về chỗ ngay lập tức.

- Dạ vâng, thầy nói tiếp đi ạ.

- Được rồi, tôi sẽ nói thẳng, tôi muốn các em giết tên này.

Nhưng tên này đặc biệt rất nhanh, nếu cố giết hắn, hắn sẽ tỉa lông mày của bạn một cách tỉ mỉ.

Và phần thưởng khi giết được tên này là 10 tỉ yên
- Hể.......!

- Cả lớp kêu lên, ngoại trừ Sakura.

Cũng đúng thôi, 10 tỉ yên so với số tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô có đáng gì. ( Au: Hình như có gì đó sai sai =.=)
- May thay, tên này có vẻ khinh thường các bạn.

Nhìn đi, sọc xanh trên mặt ổng là đang khinh thường các bạn đó.

- Da tên đó làm bằng gì vậy?

- Suy nghĩ của mọi người.-------Giờ nghỉ trưa---------
- Thầy ghé Trung Quốc ăn đậu hủ ma bà đây.

Ai muốn ám sát thầy thì gọi điện nhé!- nói rồi ổng bay đi với vận tốc 20 Mach.

- Ừm...

Nếu là 20 Mach thì chỉ mất 10 phút để tới đó.

Mà trong lúc đi ổng còn chấm bài kiểm tra nữa chứ.- Megu
- Thật á!

Ổng lợi hại dữ.- Sakura - Mà các cậu không thấy đó là một giáo viên tốt sao?

- Để làm gì chứ, chúng ta là lớp E mà... có cố cỡ nào cũng vậy thôi.

- Mimura
- Không, các cậu nghĩ vậy là sai rồi đó.

- Sakura
- Ê, Nagisa, ra đây bàn chuyện chút.

- Terasaka
- Ừ...

ừm.--------Sau khi bàn xong--------
- Thế nhé, đừng làm hỏng chuyện.

- Terasaka
- Ờ...ờm.

- Nagisa trả lời với vẻ mặt buồn bã.

Nhớ lại khoảng thời gian khi cậu bị chuyển xuống lớp E.

Khi ấy cậu ngay lập tức bị mọi người ở cơ sở chính kì thị, ruồng bỏ, cô lập. ( Au: Bọn khốn nạn) Kể cả cậu bạn thân nhất của cậu cũng bị đình chỉ ở nhà nên cậu chỉ còn cô đơn một mình.

Nagisa thở dài rồi bước vào lớp, không để ý có người nấp sau tường nãy giờ đã nghe hết mọi chuyện và thấy hết toàn bộ biểu hiện của cậu nữa.

Mọi người cũng đoán ra rồi phải không, đó chính là Sakura: "Kế hoạch của bọn họ rồi cũng thất bại thôi, nếu ông ta dễ chết như vậy thì chính phủ đã chẳng giao cho bọn học sinh trung học thế này ám sát cả.

Fufu... giờ sau có trò vui xem rồi đây''.---------- Tiết năm ---------
- Các em sẽ sáng tác một bài thơ có từ " cùng với cái xúc tu".Khi nào xong sẽ được về.

- Hả, làm sao bọn em làm được chứ.

- Thôi nào, chẳng lẽ không có một câu thơ trôi chảy nào trong đầu các em sao.

- Sensei, em xong rồi ạ.

- Ồ, Nagisa, em xong rồi ư, mang lên thầy xem nào.Nagisa bước một cách chậm rãi lên phía thầy.

Sau quyển vở là con dao chết-thầy.

Bước lên bục giảng, cậu lập tức đâm tới chỗ ông nhưng ông né được.

Nagisa đột nhiên ngã vào ổng, khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ, trên cổ là một quả lựu đạn.

BÙM!!!Hàng trăm viên đạn BB bay ra.

Nhóm của Terasaka nhảy cẫng lên vui mừng.

Nhưng khi tiến tới chỗ Nagisa thì mọi người thấy cậu được bao bọc bởi một cái vỏ trông như da vậy.

Nhìn lên trần nhà, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, con bạch tuộc đó đang bám ở đó với khuôn mặt màu đen trông rất giận dữ.

Ổng ngay lập tức bay đi.

Khi về, trên tay ông là biển tên của tất cả mọi người trong lớp.

Đặc biệt là, biển tên của Sakura được đóng khung bằng vàng trông rất lạ.

Í lạc đề, quay lại, quay lại.

Con bạch tuộc đó vẫn đang đe dọa lớp E nếu tiếp tục dùng cách ám sát này.

Terasaka quát lớn:
- Ông thiệt là rắc rối.

Sử dụng cách đó để ám sát ông thì có sao đâu.

- Ồ, đúng là không sai nhưng mà... bla...bla.

Rồi ông nhẹ nhàng xoa đầu Nagisa, giảng giải tất cả cho lớp E nghe
- Hừm, ông thầy này cũng được đấy, mặc dù cách giáo dục có hơi kì lạ.

Quả thật rất giống ... thầy ấy...

- Sakura.

- Ông thầy không thể giết à.

Koro...

Koro-sensei có được không?

- Kayano.

- Tên đó à?

Cũng được đấy.

- Ừ.

Vậy đó là tên thầy nhé, Koro-sensei.
...Và đó là chúng tôi, và Koro-sensei...Koro: Hôm nay ai làm kể được một câu chuyện có phần đầu kinh dị, phần giữa HE, phần cuối bi kịch thì sẽ được vẻ sớm.

Mina: Hể...

Sao bọn em làm được chứ.

Sakura: Ngày xửa ngày xưa, có một con quỷ cưới xong lăn đùng ra chết.

Thế nhé, em về đây Koro-sensei.

Koro+mina: ...

Koro: Con bé ... lợi hại dữ.

Nagisa: Vậy là ... cậu ấy được về sớm thật hả?

Kayano: Hình như thế...

Sakura: Hi hi mọi người còn non và xanh lắm.

Thôi tớ về nhé.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 4: Ám sát


Sakura's POV:
Tôi nghe nói hôm nay Sugino đã ám sát Koro-sensei, và cậu ấy thất bại.

Thực ra tôi chẳng quan tâm lắm nhưng nhìn cậu ấy suy sụp như vậy tôi cũng không ngồi yên mà nhìn được.

Dù sao tôi cũng là một người quan tâm tới bạn bè và rất tốt bụng nên quyết định ra an ủi Sugino vài câu."

Chuyện gì đang xảy ra vậy!!!"

Ừm, cảnh tượng mà tôi đang nhìn thấy là Sugino bị Koro-sensei túm lấy cổ tay, cổ chân,... và đưa lên trời.

Nghĩ rằng đây là một cảnh tượng hiếm có nên tôi đã lấy điện thoại ra chụp tanh tách mặc cho Sugino như sắp chết và Nagisa đứng bên cạnh đang nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh. ( Au: Vâng, chị rất tốt bụng... =.=)Cuối cùng Koro-sensei cũng thả Sugino xuống, ổng nói rằng Sugino không thể ném bóng được với cái tư thế của tuyển thủ bóng chày nổi tiếng Araki được.

Có vẻ như Nagisa vì bất bình mà đã lên tiếng mắng mỏ thầy ấy.

Còn Koro-sensei trả lời sao ư.

Ổng lôi ra một tờ báo in hình Araki bị các xúc tu cuốn chặt lấy y hệt như Sugino hồi nãy và nói thầy đã kiểm tra rồi"Ông thầy này... có biết mình là bí mật của thế giới không vậy.

Bộ muốn bị lộ à?"

- Tôi nghĩ, phải nói là thật cạn lời với thầy ấy.

Nhưng cuối cùng ít ra Koro-sensei cũng đã an ủi được Sugino, thậm chí cậu ấy còn có năng lực.

Trông Sugino đã ổn hơn rồi, không cần mình an ủi nữa.

Koro-sensei... có lẽ cũng không quá tệ.--------------------------------------
Au's POV:
Koro-sensei đã phải đi trồng hoa tulip vì một lí do nào đó mà au không nhớ.

Sau đó, Karasuma lên lớp E.

Anh nhìn thấy Koro-sensei tự trói mình lên một cành cây cho học sinh ám sát.

Hình như ổng nói đó là "đền bù" cho vụ việc mấy cây hoa tulip.

- Fufufu, cứ thế này thì mấy đứa sẽ không ám sát nổi thầy đâu - Koro-sensei vừa nói vừa làm khuôn mặt sọc xanh lá.

- Ồ vậy ư.

Thế chí ít bọn em vẫn có thể làm thầy bị thương.Koro-sensei và mọi người nhìn lên.

Sakura đang đứng trên cành cây nơi Koro-sensei đang bị treo lên.- Sakura-san, em làm gì trên đó vậy.

Coi chừng ngã đấy!

- Không có gì đâu Koro-sensei Em chỉ vận động một chút thôi.

- Sakura vừa nói vừa đạp đạp cành cây đó
- Đừng làm thế Sakura-san!!!

Lực đạp của em cộng thêm sức nặng của thầy sẽ khiến cành cây...Rắc!!!Bịch!!!...3s...2s...1s...- Giết ổng!!!!!!- Á!!!

Các em bình tĩnh!

Đừng làm vậy!

Xúc tu của thầy bị vướng rồi!

Chờ một tí!!!Karasuma đứng đó xem thôi mà đen mặt.

Đây thật sự là ám sát ư!?Pực!Koro-sensei đã thoát.Ổng bay lên nóc nhà và nói:
- BTVN hôm nay sẽ tăng lên gấp đôi
- Thầy nhỏ mọn quá đó Koro-sensei - Sakura đứng trên cây nói - Dù sao thầy cũng là người bày ra trò này...

Á!!!

- Sakura đã bị trượt chân và đang rơi xuống.

- Cẩn thận!!!

- Koro-sensei kêu lên và bay tới chỗ Sakura.

Khi thầy bay gần tới, Sakura lập tức rút con dao chết-thầy trong tay áo ra.

Cô nhanh nhẹn đưa con dao về phía Koro-sensei đang lao tới.

Xoẹt!!!

Hai chiếc xúc tu đang đang về phía Sakura để đỡ đã rơi xuống đất.

Nhưng điều mọi người ngạc nhiên không phải Sakura là người đầu tiên khiến Koro-sensei bị thương mà là điều xảy ra sau đó.

Vì hai chiếc xúc tu chuẩn bị đỡ Sakura đã bị chém nên lẽ ra cô ấy sẽ rơi xuống đất nhưng Sakura đã xoay người lại và tiếp đất rất nhẹ nhàng bằng 2 tay và 2 chân.

Tư thế của cô bây giờ khá giống... một con mèo khi tiếp đất...Sakura đứng dậy, phủi bụi bặm bám trên người thì chợt nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình một cách kì lạ
- Có chuyện gì mà mọi người nhìn mình ghê vậy?

Lớp E bấy giờ mới thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Sakura.

Lớp trưởng lớp E - Isogai lên tiếng:
- Làm sao cậu có thể tiếp đất nhẹ nhàng như vậy?

- À, cái đó hả?

Trước sau gì các cậu cũng biết nên mình sẽ nói cho mọi người, nhưng không phải bây giờ.

- Tại sao?

- ...Có những thứ biết sau sẽ tốt hơn cho chính bản thân mình đó lớp trưởng à!

- A...

Xin lỗi...

- Thôi kệ đi, hiện tại thì ám sát mới là quan trọng.

Mọi người cần tiếp tục lên kế hoạch giết Koro-sensei chứ, nhỉ?

- Phải đó, ta phải giết được con bạch tuộc đó chứ.

Mọi người cố lên nào.

- Isogai
- Đúng đó, mục tiêu bây giờ là thầy giáo của chúng ta.- Maehara
- À Koro-sensei ơi, cho em zin hai cái xúc tu đó nhé.

- Sakura
- Em định làm gì với chúng?

- Đem về làm takoyaki ạ.

- Ồ vậy à......

ÁÁÁ em không được làm thế.

Có khác gì em ăn thịt thầy đâu!!!

- Sensei à, dù gì thầy cũng đâu cần chúng nữa, em làm vậy để tránh xả rác phá hoại môi trường đấy
- Nếu vì mục đích cao cả đó thì thầy rất hoan nghênh.

Em cứ mang về thoải mái.

- Arigatou, Koro-sensei.- Ổng đang nghĩ gì vậy.

Mà Sakura sẽ làm takoyaki bằng mấy cái xúc tu đó thật ư.

- Sugino
- Hai người họ quả thật rất hợp nhau nhỉ.

- Kayano.

------------------------
Thế là hết 1 chap rồi.

Au xin lỗi vì đã ra chậm.

Nhìn số lượt đọc mà au đau lòng quá.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ và bình chọn cho mình nha.

Cảm ơn! ( cúi đầu)
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Phần phụ: Lí lịch của Sakura


Tên đầy đủ: Minamoto Sakura.Giới tính: Nữ.Ngày sinh: 28/9Chiều cao: 165cmCân nặng: 45kgCung hoàng đạo: Thiên bìnhNhóm máu: ABThích: bánh rán dorayaki, ngủ, những thứ dễ thương,...Sợ: sấm sét, nhện, ma,...Tính cách: hòa đồng với mọi người, tốt bụng nhưng khi bị chọc giận thì... xác định người đó sẽ được lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.Kĩ năng đặc biệt: ám sát; phá đám, vùi dập cảm xúc; xuất hiện bất thình lình, còn nhiều kĩ năng khác sẽ được biết sau.Thân thế hiện tại: em gái của chủ tịch công ty Aoyama nổi tiếng thế giới nhưng giấu không nói cho ai biết.

Thân phận thực sự: về sau sẽ biết :))
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 5: Karma


Oa, thần tượng của lòng tui đó, cuối cùng cũng được viết về ảnh rồi.

Có ai cuồng Karma như tui không, điểm danh nào.

Mà thôi, vô truyện nào.

---------------------------Kể từ hôm nay Karasuma sẽ chính thức là thầy giáo thể dục của lớp E.

Cũng vì vậy mà bây giờ Koro-sensei đang phải ngồi chơi một mình ở hộp cát và phải ngồi nghe học sinh của mình khen ngợi tiết học của một giáo viên khác.

Thấy vậy, Sakura liền chạy ra chỗ ổng, nói:- Koro-sensei, đừng buồn mà.

Như vậy thì thầy sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Một ngày dạy mấy tiết liền chắc mệt lắm.

Thầy cứ nghỉ ngơi đi.- Híc híc, Sakura... em...- Nhưng mà tiết của thầy chán thật đấy, thầy toàn làm mấy trò học sinh bọn em không thể làm được.

Ít ra Koro-sensei cũng đừng sử dụng tốc độ 20 mach chứ.

Học cùng Karasuma-sensei vui hơn nhiều.- Híc híc...

Sakura em đừng đưa thầy lên 9 tầng mây rồi đạp thẳng xuống địa ngục chỉ sau một nốt nhạc chứ - Koro-sensei bắt đầu khóc lóc.- Sakura, đừng ở đó đùa nữa, ra đây tập cùng mọi người đi.

-Karasuma-sensei nói.- Em ra đây, Koro-sensei cứ xây lâu đài cát tiếp đi.- Hu hu... *vẫn khóc*
--------------------------Mọi người dần dần chán tập những đường dao cơ bản nên bắt đầu chất vấn Karasuma-sensei.

Sau một hồi, thầy nói:- Isogai-kun, Maehara-kun, Sakura-chan, nếu các em chạm được lưỡi dao vào người thầy ấy thì buổi học hôm nay kết thúc.Nghe vậy, Isogai và Maehara lập tức tấn công.

Nhưng họ đã thất bại chỉ sau cú vật của Karasuma-sensei.- Đây là lí do các em cần tập những đường dao cơ bản trước, nếu không mấy đứa sẽ chẳng giết nổi con bạch tuộc đó đâu.- Khoan đã thưa thầy, em không thấy Sakura-chan đâu cả.- Ừ nhỉ, cậu ấy đi đâu mất rồiTrong khi mọi người vẫn đang căng mắt tìm người thì bẳt thình lình, đằng sau Karasuma-sensei xuất hiện một bóng đen mờ mờ.

Chỉ trong giây lát, con dao chết-thầy đã nằm yên vị trên cổ thầy ấy.- Em thắng rồi, sensei.Tình huống này quả thật Karasuma đã không lường trước được.

Trong đầu bây giờ chỉ toàn các câu hỏi về cuộc ám sát vừa nãy như "làm sao em ấy xuất hiện mà không ai biết hay nhìn thấy vậy" hoặc "em ấy có thể trốn ở đâu trong khoảng thời gian Isogai và Maehara tấn công mình" .

Kể cả học sinh lớp E cũng ngạc nhiên vì một người như Sakura lại có khả năng ám sát được nhân viên cấp cao của chính phủ.

Sau việc này chắc mọi người cũng nhận ra rằng Sakura không phải là một người đơn giản.

Ngoại trừ thằng ngu nào đó lại còn mạo hiểm trêu chọc cô gái tóc trắng đó.- Nhìn mày lùn lùn yếu yếu như thế mà cũng ghê phết nhỉ.

Ban đầu tao cứ nghĩ mày sẽ vô tích sự như hai thằng vừa bị vật kia cơ.Terasaka thậm chí còn chả biết mình sắp bị mần thịt cho tan xác đến khi một con dao sáng lóa kề ngay trước cổ, và nhìn có vẻ nó là HÀNG THẬT.

Sakura với khuôn mặt tràn đầy sát khí thì thầm vào tai Terasaka:- Ừ thì nhìn tao lùn, tao vô hại đấy.

Nhưng tao nhanh và giỏi hơn mày.

Còn hơn là thằng đần nào đó to cao mà mới bị dọa chút mà đã ra quần rồi.

Mày có tin chỉ một đường thôi tao sẽ cho mày đi gặp luôn Quan Âm Bồ Tát không?

Nếu may mắn thì mày còn được lên thiên đường nhìn thượng đế.

Giờ tao hỏi mày: một là chết , hai là sống .

Nào, chọn đi.- ....Một khoảng im lặng......- Anou....

Sakura... cậu ấy ngất từ nãy rồi....

- Nagisa lên tiếng, giọng nói có phần sợ hãi.- Hả, ngất rồi á.

Mình mới chọc có một tí.

Thằng này yếu tim đến thế à.

Đây cũng chỉ là dao giả mình nhờ Sugaya vẽ thôi mà.

Định dùng khi nào gặp bọn côn đồ thì dọa chút để thoát thân...."

Đấy chỉ là dọa thôi ư" - hiện tại mọi người đều có chung suy nghĩ như vậy.

Có ai đi dọa giết mà cái biểu cảm như thật kia hông?

Làm tất cả một phen thót tim.

Chưa kể tới Karasuma-sensei và Koro-sensei đứng hình nãy giờ kìa.Mọi người cứ tập trung vào Sakura mà không để ý rằng ai đó đã đứng ở ngoài và chứng kiến hết mọi việc.

Khóe môi cậu con trai tóc đỏ ấy nhếch lên thành hình bán nguyệt hoàn hảo, miệng lẩm bẩm:- Cậu ấy thật thú vị!------------------------ Yo, Nagisa-kun , lâu rồi không gặp!- Kar...

Karma-kun!Karma bước tới Koro-sensei, khi đi ngang Sakura thậm chí còn liếc cậu ấy một cái."

Thằng này ngứa đòn à?"

- Sakura nghĩ.

Và sau đó là chuyện thường ngày ở huyện.

Karma đã làm Koro-sensei bị thương, và những điều xảy ra trong ngày hôm đó cũng không khiến Sakura ngạc nhiên.

"Mình đã dự đoán rằng trong cái lớp này chắc chắn phải có người ngoài mình ra chạm được dao vào một cọng tóc của Koro-sensei.

À mà ổng làm gì có tóc :))).

Nhưng nhờ vậu mà mình cũng có thêm rất nhiều ảnh dìm của Karma nữa.

Muahahaha.

Ảnh cậu ta cùng với chiếc tạp dề màu hường, bộ móng tay ảo diệu do nghệ nhân Koro sáng tạo.

Mà chả hiểu sao tên đầu đỏ đấy cứ nhìn mình nãy giờ.

Hay nó hận mình vì chụp ảnh dìm hàng nhỉ?

Hoặc do mình tranh vị trí người đầu tiên khiến Koro-sensei bị thương?

Thôi kệ đi, nghĩ làm gì cho nó hại não.

Mình trốn ra ngoài đi ngủ cho khỏe."

Nghĩ là làm, nhân lúc Koro-sensei không để ý, Sakura đã lẻn ra ngoài.

Cô trèo lên một cái cây gần đó và đánh một giấc.---------tui là phân cách ----------- Oáp... ngủ đã quá!

Mấy giờ rồi nhỉ?

Ơ, kia chả phải là Karma, Nagisa và Koro-sensei sao, họ làm gì thế?

Khoan đã, Karma... nhảy xuống vực ư!!!!!!Sakura ngay lập tức chạy đến chỗ Nagisa, nhìn xuống vực và thở phào nhẹ nhõm.

Koro-sensei đã cứu cậu ấy rồi và đang đưa cậu ta lên đây.

Sakura nhìn Nagisa, hỏi:- Không ngờ Akabane-san lại dùng cách đó ám sát Koro-sensei nhỉ, Nagisa!- Ừ, cậu ấy mạo hiểm quá.

Mình tuy là bạn thân của cậu ấy nhưng nhiều lúc không hiểu Karma-kun nghĩ gì nữa.- Nufufufu, các em vẫn cần phải cố gắng nữa mới giết được thầy - Koro-sensei từ dưới vực bay lên.- Hai da...

Ông thầy này khó chơi thật.

Mà cậu ở đây từ lúc nào thế Minamoto-san?

- Karma nhảy xuống khỏi người Koro-sensei, hỏi.- Vừa nãy, và tớ cũng đã chụp được ảnh cậu tự tử rồi, và cả những bức lúc trước cơ.- Xóa chúng ngay!!!!!!!- Nhớ gửi cho thầy nhé, Sakura-chan.- Hai...- Hừ, lúc khác tôi sẽ xử lí cô sau.

Oi Nagisa, đi ăn không?- Cái ví đó trông quen quen...

Á!!!!!

Đó là ví của thầy mà, trả đây!!!

- Koro-sensei bắt đầu hoảng loạn.- Đây, trả thầy nè.- May quá!

Mà khoan, làm gì có đồng nào đâu.- Tại thầy có nhiều tiền lẻ quá nên em lấy bớt thôi mà."

Cậu ta trả thù ác thật=.=" - Sakura nghĩ.

- Đừng lo, Koro-sensei.

Em sẽ đãi thầy bữa hôm nay.- Hu hu...

Cảm ơn em Sakura-chan.

Em là cứu tinh của đời thầy....- Được rồi Koro-sensei.

Đừng khóc nữa.-----------------------------------------Hết chap rồi.

Chap này dài hơn bình thường nhỉ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ và bình chọn cho truyện của mình.

Arigarou (cúi đầu)
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 6: Bitch-sensei


Sakura's POV:Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo vậy.

Sáng dậy thì ngã lăn xuống giường, định làm trứng rán ăn sáng thì hết trứng, đi học thì vấp cục đá suýt té.

Nhưng kinh khủng nhất là bây giờ.Sáng nay Karasuma-sensei thông báo rằng sẽ có giáo viên mới.

Theo tui thì... ngoại hình thì cũng ghê đấy, body chuẩn 3 vòng nhất là vòng 1 cực khủng khiến Kayano nhìn lác mắt lun.

Đặc biệt tại sao bà ta cứ bám dính lấy Koro-sensei thế?

Cái gì mà "hai con mắt như hai viên thuốc tiêu chảy" chứ!!!!

Mắt cô ta có vấn đề à?

Cả cái mặt bẩn bựa màu hồng của ông ta nữa.

Một câu thôi:...KINH DỊ KHÔNG LỜI!!!!!-----------------------------
Au's POV:Ngay khi giờ nghỉ trưa vừa đến, Irina đã ra dụ dỗ Koro-sensei.

Cô ta ra áp sát hai quả bưởi vào xúc tu của thầy, nói với giọng ngọt ngào :- Koro-sensei, tôi nghe nói là thầy rất nhanh, thế có thể mua cho tôi cà phê Việt Nam không?- Có chứ, tôi biết một quán ở Việt Nam rất ngon ( Au:quán nào zậy thầy :)) ) - nói zong ổng bay đi ngay lập tức.- A!

Koro-sensei, ghé qua Việt Nam thì nhớ xin chữ kí Sơn Tùng cho em nhé!

- Sakura hét lớn.- Ừ, em nhắc thầy mới nhớ.

OK.....Đến bó tay với hai thầy trò này.Ngay khi Koro-sensei vừa đi, Irina đã bộc lộ bộ mặt thật của thực dân Pháp...

À không, của một con bitch.

Rất hợp với biệt danh Karma đã đặt cho cô ta:Bitch-sensei.

Bitch-sensei cứ khăng khăng là dân chuyên nên cô sẽ thành công, không như bọn nghiệp dư lớp E.- Á.

Nhóc làm gì vậy?À vâng, hiện tại thì Bitch-sensei đang bị Sakura giật tóc, à không phải nói là túm tóc.- A...

Xin lỗi.

Tại em không kiềm chế được.

Mỗi lần thấy cái gì mềm mềm bay bay là em...- Tránh xa ta ra con nhóc đáng ghét này.

Mi làm hỏng hết tóc ta mất.Mọi người thì không để ý lắm đến Sakura, nghĩ rằng cậu ấy chỉ cố tình để trêu chọc cô ta thôi.

Nhưng có một người không nghĩ như vậy.-------------Vào lớp--------------Vì là dân chuyên nên công tác chuẩn bị của Bitch-sensei rất nhanh.

Chỉ tiếc là cô ta đã quá coi thường Koro-sensei rồi cho nên đã phải nhận một thất bại nhục nhã.

Giờ thì cô đang ngồi vắt vẻo trên bàn giáo viên, khuôn mặt có vẻ bực dọc, ngón tay cứ bấm liên hồi vào màn hình- Sensei, nếu không làm gì thì có thể để Koro-sensei dạy được không?

- Isogai có vẻ không chịu nổi nên lên tiếng- Hả, các ngươi muốn con quái vật xấu xí đó dạy á?

Bài kiểm tra của các ngươi đã là gì so với sự sống còn của nhân loại.

Đúng là những học sinh ngu muội.

Vả lại, ta biết bọn học sinh lớp E các ngươi là bọn thua cuộc thừa thãi của ngôi trường này.

Thế thì cần gì phải học nữa.

Đúng rồi... hay là thế này.

Nếu ta ám sát thành công, ta sẽ chia cho bọn ngươi 5 tỉ...Vèo!Phập!Chưa nói dứt câu, một con dao chết thầy đã bay sượt qua mặt Bitch-sensei, để lại trên mặt vết máu dài.

Trông cô ta bây giờ khá ngạc nhiên.

Và chủ nhân con dao đó chính là Sakura.- Im đi, đồ bitch....

Cô nghĩ cô là gì mà dám nói như vậy?

Một con bé lớn lên từ khu ổ chuột bẩn thỉu lại có tư cách lên mặt các học sinh như chúng tôi ư.

Ha... nực cười...

Nhìn lại thân thế của mình đi, bằng không...

- Sakura đứng dậy, bước lên bục giảng và rút con dao ra, giơ thẳng mặt Bitch-sensei - ... từ lần sau sẽ không còn là sượt qua da nữa đâu...- "Cái gì, làm sao nó biết mình đến từ khu ổ chuột.

Cả hành động và cái sát khí toát ra từ đôi mắt màu tím... rất quen...

Không lẽ... nó là..."

- Biến đi, đồ con điếm, mang Koro-sensei vào đây.Có vẻ hành động của Sakura đã châm ngòi cho cuộc tấn công Bitch-sensei.- Cái gì thế, ta sẽ giết bọn bây.- Tôi thách cô đó - Hôm nay Sugaya hăng ghê.- Phản đối ngực bự - Kayano hét lên biểu tình.- Đó là điều cậu muốn nói sao?

- Nagisa -------------------------------Cuối cùng cuộc nổi loạn cũng đã được giải quyết.

Như vậy cũng bình thường.

Thử hỏi một cái lớp sau khi nghe những lời xúc phạm từ bitch liệu có điên lên không?- Khoan đã, Sakura đâu ?Mọi người nhìn nhau lắc đầu.

Vừa làm cho Bitch-sensei sợ xanh mặt đã trốn đâu mất tiêu.

Còn người đang ở đâu á?Đang say giấc nồng trên nóc nhà rồi.---------------------------Sakura's POV:Sau khi ngủ một giấc đã đời xong, tôi nhảy khỏi nóc nhà và quay vào lớp.

Tôi thấy Bitch-sensei đã hòa đồng hơn với lớp E và họ cũng chấp mhận bà ta rồi.

Trông Bitch-sensei không giống như lúc trước tôi gặp, một con người không biết đến gì ngoài giết chóc, cô độc.

Quả là một cái kết có hậu nhỉ?

Nhưng tôi mong vẫn nên có ít gay cấn và hồi hộp hơn, đổ máu thì càng tốt... ( Au: con này nghĩ gì trong đầu vậy =.=)--------------------------Giờ học đã kết thúc, các học sinh đang ra về.

Ánh mặt trời nhuộm đỏ cả ngọn núi lớp E.

Trên ngọn núi đó có một cô gái tóc màu trắng ngồi ngắm nhìn hoàng hôn.

Cảnh tượng thật thơ mộng.- Akabane, đừng trốn nữa, ra đây đi.Từ cái cây bên cạnh, anh chàng tóc đỏ nhảy sang, ngồi cạnh Sakura.- Sao cậu biết tôi ở đây.- Tôi ngửi th...

à không, cậu có bao giờ thấy cây bàng mọc ra táo đỏ chưa?- ...- Lần sau trốn cũng phải để ý đến cách ngụy trang đi- Rồi rồi, mà giờ thể dục tôi không nghĩ cậu cố tình túm tóc Bitch-sensei đâu.

Chắc chắn đó chỉ là vô tình.

Cả lần ám sát Koro-sensei, khả năng nhảy từ trên cây xuống người bình thường không thể làm vậy được.

Rốt cuộc là thế nào.- Cậu nhận ra rồi à.

Tinh ý đấy.- Không chỉ có tôi, cả Koro-sensei nữa.- Cậu mhắc tôi mới nhớ.

Koro-sensei ra đây đi.- NuFufufu, em nhận ra rồi à.

Vậy em giải thích vì sao em có các khả năng đó đi, trước tất cả mọi người.- Chuyện đó... em sẽ giải thích vào ngày mai.

Dù sao cũng không giấu được.

Thế nhé, em về ăn điểm tâm đây.Nói rồi Sakura nhảy xuống, rất giống với lúc ám sát thầy- Akabane cậu cũng nên về đi.

Trời tối nguy hiểm lắm.- Cậu nên lo cho mình thì hơn.- Nufufufu, ôi tuổi trẻ.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 7: Bệnh lạ


Hiện tại là giờ Hóa học.

Koro-sensei đã lấy hết toàn bộ bánh kẹo của cả lớp, khuôn mặt hí hửng nhìn mọi người với lí do hết tiền lương.

Sakura cũng đến bó tay với ông thầy này, trong đầu nghĩ: " May là mình không đem theo món gì.

Chứ không sẽ bị cuỗm đi hết mất.

Nghề giáo vất vả ghê, phải lấy cả đồ ăn vặt của học sinh để sống nữa.

"Bỗng Okuda tiến lên, tay cầm 3 lọ dung dịch, đi qua không cẩn thận bị vấp cạnh bàn, đống lọ ngay lập tức bay lên.

Nhanh như cắt, Sakura chộp lấy toàn bộ, 1 lọ trên tay phải, 1 lọ trên tay trái và 1 lọ nằm ngay ngắn ở trên đầu.Học sinh lớp E đều rất đang ngạc nhiên không chỉ vì,tốc độ của cậu ấy mà còn khả năng giữ thăng bằng.

Riêng Okuda thì cảm ơn cô rối rít và nhận lại đống thuốc rồi lên chỗ Koro-sensei bắt đầu màn ám sát của riêng mình.----------Giờ ăn trưa---------- Sakura-chan, vừa nãy thật sự rất cám ơn cậu.

Nếu không thì không biết mình có thuốc để mà cho thầy uống không.

- Okuda nói.- Có gì đâu, kể cả mình không đỡ thì Koro-sensei cũng sùng tốc độ Mach để tóm lấy chúng mà.- Cậu đừng nói vậy.

Đống thuốc đấy là cả công sức của mình bao ngày qua đó.

Hay mình mời cậu đi ăn để cảm ơn nhé!- Đã nói là không có gì mà...

- "Okuda à, tha cho mình đi, không nhất thiết phải biết ơn mình tới thế đâu.

Ông trời ơi, cứu con ra khỏi chuyện này với"- Vừa rồi cậu nhanh và nguy hiểm thật đấy.

Sao cậu có được tốc độ như thế?

- Nagisa.- "Sao thiêng vậy?"

- Sakura.- Phải đó.

Cậu làm sao mà làm được như vậy, có giấu gì bọn tớ không?

- Maehara.- "Chết mình rồi, ông trời ơi, đã thương thì thương cho trót, cứu con với, con không muốn nói cho mọi người biết chuyện này đâu"- "Mày hết điều ước rồi con ạ."

- Trời said.- "Á đù".- Với tốc độ đó cậu có thể dễ dàng giúp bọn mình ám sát Koro-sensei.

Chúng ta sẽ cùng ẵm về 10 tỉ yên.

Và tớ sẽ có vài em chân dài phục vụ tớ đến hết đời.

Hí hí hí....

- Khỏi nói mọi người cũng biết đó là lời của thằng cha nào.- Nufufufu, các em nói đúng nhưng chỉ một phần thôi.

Tốc độ và khả năng của Sakura rất đáng gờm.

Nhưng từng đó vẫn chưa đủ để giết thầy đâu.

Cùng lắm thì chỉ làm thầy mất vài cái xúc tu thôi.- Thế cũng là rất tốt đối với bọn em rồi.

Từ đầu năm đến giờ chỉ có Karma và em khiến thầy bị thương...

Tuy vậy nhưng...

điều đó cũng chứng tỏ bọn em mạnh như thế nào...

Vì thế em có thể khãng định rằng...

Koro-sensei...Chắc chắn em sẽ giết được thầy!- Fufufu, quyết tâm tốt đó Sakura-chan.

Thầy mong em sẽ làm được.

- Nói rồi Koro-sensei đưa xúc tu lên xoa đầu Sakura, bỗng...BỤP!!!!- Hử?- Sa...

Sakura, trên đầu cậu... có cái gì kìa....Nghe vậy, Sakura đưa tay lên sờ.

Cô có thể cảm nhận một thứ gì đó mềm mềm, nhiều lông bên trên và cô có thể điẻu khiển được nó.

Ngoài ra còn có cái gì đó nặng nặng đằng sau.

Quay ra thì thấy đó là một cái đuôi mèo màu trắng.

Sakura giật mình lấy gương cất sẵn trong túi ra soi.

Bây giờ trên đầu cô có hai cái tai mèo còn đằng sau thì là cái đuôi.

Cả hai đều màu trắng giống hệt màu tóc của cô. (Au không có hình nên các bạn cố tưởng tượng nhé.

Xin lỗi.)- Ara ara, lộ mất rồi.

- Sakura- Thế này là thế nào vậy Minamoto?

- Karma.- Thực ra thì... mình bị một căn bệnh rất lạ.- Bệnh?!?- Ừ.

Không hiểu sao nhưng từ nhỏ mình đã bị bệnh này.

Đặc điểm là mỗi khi ai đó xoa đầu tớ thì tai mèo và đuôi mèo sẽ hiện ra.

Nhưng... bị thế này cũng có cái lợi.

Tớ sẽ có các kĩ năng của loài mèo.- Kĩ năng của mèo ư?- Phải, như lần đầu tớ ám sát Koro-sensei, tớ nhảy từ trên cây xuống mà không sao cả.

Giống loài mèo có lớp đệm thịt dưới chân í.- Tớ biết rồi, sáng nay cậu đỡ được bình thí nghiệm là nhờ sự nhanh nhẹn của loài mèo và khả năng giữ thăng bằng của nó đúng không?

- Kayano.- Hôm qua sau giờ học, cậu phát hiện ra tớ do khứu giác của mèo chứ thực ra cậu không hề thấy tớ, phải chứ.

- Karma.- Bingo, các cậu hiểu rồi đó.

- Sakura.- Vậy còn lần em túm tóc của ta thì sao?

- Bitch-sensei.- À... vụ đó thì... do bản năng của mèo đó.- Hả!?

Tức là sao?- Vì bị bệnh này nên có thể tớ sẽ có cả một vài bản năng của mèo như thấy cái gì cứ bay bay thì tớ sẽ tóm lấy chúng.

Ngoài ra tớ cũng bị thu hút bởi cỏ đuôi mèo, bạc hà mèo,...- Hiểu, hiểu...- Vậy bệnh này có chữa được không?

- Karma nói, với tay lên định xoa đầu tiếp.- Không có thuốc chữa, phải chung sống với nó suốt đời.

Và đừng xoa đầu tớ nữa, trước giờ chỉ có một người có thể xoa đầu tớ thôi - Sakura tức giận nói, phồng má giận dỗi trông thật đáng yêu, nhất là với cái tai mèo ở trên.

Ai đó nghĩ vậy... thoáng đỏ mặt.- "Mình ngửi thấy mùi gian tình đâu đây..."

- Koro-sensei said.- Nhưng mình cũng kiểm soát được nó rồi.

Nếu mình muốn thì nó sẽ biến mất.

- Vừa dứt lời, tai và đuôi mèo đã biến mất.- Thế cũng không có gì là không tốt nhỉ.

- Isogai.====================Hết chap này rồi nha, khúc cuối hơi cụt tí.

Mọi người vote cho mình đi.

À, có ai muốn thấy mặt au không?

Muốn thì bình luận, không ai bình luận thì au cũng không đăng ảnh nữa.

Bai nha!
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 8: Sinh nhật Nagisa


- Nè nè Sakura-chan, lại đây tớ bảo.

- Kayano thì thầm, dáng vẻ trông khá lén lút.- Được thôi, có chuyện gì vậy?Kayano đưa cô ra phía sau nhà kho, ở đó có cả Karma, Sugino, Kanzaki, Maehara, Isogai,... hầu hết mọi người trong lớp E.- Mọi người nhớ 20/7 này là ngày gì không?- Là... thứ sáu - Sugino.- Sai rồi, là sinh nhật Nagisa đó - Kayano nói.- Tức là cậu muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ấy phải không.

Đúng thì nói thẳng ra đi, cần gì vòng vo.

- Quả là Karma, thích nói gì thì nói.- Ừ...

Vậy các cậu có ý kiến gì không?- Tớ nghĩ Nagisa là một con người khá giản dị, cho nên ta có thể tổ chức một buổi sinh nhật bình thường thôi, không cần quá phô trương.- Ý hay đó Kanzaki.

Hay tổ chức ở nhà tớ đi, nhà tớ khá rộng, sẽ đủ cho cả lớp tham gia đó.

- Sakura lên tiếng.- Được rồi, vì tuần sau mới là sinh nhật Nagisa nên chúng ta sẽ dư dả thời gian.

Sugino và Karma, hai cậu đi mua đồ làm bánh, Sakura và Kayano đi mua đồ trang trí, Okuda ...
vân vân và mây mây.

Thế nhé, mọi người đồng ý không.

- Lớp trưởng Isogai nói.- Đồng ý - Mọi người.- Fufu, các em cho thầy tham gia với.-Koro-sensei - Thế thầy làm gì?- Thầy sẽ cầm chân và đưa Nagisa tới nhà Sakura, được không?- Nhất trí và đồng ý.------------------------Mọi người bắt đầu làm việc theo phân công của Isogai.

Mặc dù đôi lúc có chút trục trặc...*Bên Karma và Sugino:- Theo như danh sách các bạn nữ đưa thì có vẻ ta mua đủ rồi đấy.

- Sugino.- Đây là công thức làm bánh kem vị vani phải không.

Tớ nghĩ ta nên mua thêm wasabi và ớt cho nó có thêm mùi vị.- Karma..., đừng phá sinh nhật Nagisa chứ...

- Hai za, đến bó tay với thằng bạn cuồng ớt này.*Bên Sakura và Kayano:- Kayano, mình lấy cái dây trang trí này đi, trông nó dễ thương quá.

A!

Cả quả pháo giấy kia nữa, lúc Nagisa tới ta sẽ bắn nó.- Sakura-chan...

Nagisa có lẽ sẽ không thích toàn màu hồng vậy đâu.Píp píp"Tin nhắn gửi đến Từ: Lớp trưởngNội dung: Mọi người mua xong tập trung ở nhà Sakura.

Địa chỉ: Số nhà 24 đường 18."

----tua tới nhà Sakura nào--- Đây...

đây thực sự là nhà cậu sao Sakura?- Yup, đây là nhà tớ.Trước mặt họ là một căn nhà rất rộng với khu vườn phải rộng tới vài héc ta.

Vườn bao gồm nhiều loại hoa phong phú và rất đẹp.

Chỉ riêng cổng vào cũng đã được trồng hoa hồng leo kiểu Pháp khá lộng lẫy.

Ngoài ra còn có một khu đất trống đủ để chơi bóng đá.

Trong nhà ngoài các phòng chủ yếu như phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp,... còn có rạp chiếu phim mini, phòng thí nghiệm, hồ bơi,...

Ai ở đây phải thông thạo các lối đi nếu không sẽ bị lạc trong cái nhà to khổng lồ này.

Nếu các bạn khó tưởng tượng quá thì cứ nghĩ đến cái nhà của con Tomoyo trong Thủ lĩnh thẻ bài 2 í.

Chính là nó đó.- Mọi người đứng đó làm gì vậy, vào đi chứ.

- Sakura lên tiếng, khiến tất cả đang há hốc mồm phải giật mình nhìn lại.- Ừ ừ, ta đi thôi.-----------------------Sakura mở cửa, bước vào nhà, hô lớn:- Mấy đứa, chị về rồi đây.- Ủa, tớ tưởng cậu sống một mình.

- Kayano.- Không... thực ra còn 2 người nữa...- Sakura-nee, chị về rồi à.Từ phòng khách có hai bé nuko chạy ra, nhảy phốc lên ôm lấy Sakura. ( Chú thích: nuko là loài mèo đã tiến hóa giống với con người hơn.

Ai đọc nukoduke thì sẽ biết hai con này.)- Sasame-chan, Kei-kun, hai đứa ở nhà có ngoan không?- Có ạ, Sakura-nee có mua gì về hông ạ?----------------------*Đây là Sasame:

(Au vẽ đẹp không :))) )Giới tính: nữChiều cao: 23cmCân nặng: 800gThích: socola, cá nướngVị trí ưa thích: trên đầu Sakura.*Đây là Kei:

Giới tính: namChiều cao: 24cmCân nặng: 1000gThích: sashimi, canh tương đậu.Vị trí ưa thích: ghế túi đậu------------------------ Sakura-nee, ai thế ạ?

- Sasame nhìn mọi người, hỏi.- À đây là các bạn của chị.

Mọi người, đây là Sasame và Kei, thú cưng của tớ.

Các cậu vào đi.- Đây là nuko phải không Minamoto.- Ủa, cậu biết về chúng à Akabane.- Gần đây mình có đọc về chúng...

Thôi, chúng ta đi chuẩn bị đi, đừng đứng buôn chuyện nữa.- Ừm.- Sakura-nee...

- Gì vậy Sasame-chan?- Bọn em... tham gia cùng được không ạ?

- Sasame nói với khuôn mặt không thể nào cute hơn.-"Moe...moe quá >////
 
Back
Top Bottom