Siêu Nhiên Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết

Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Thằng Hải


Hôm nay, cụ Hết đổi gió, lang thang khám phá khu bán đồ trang trí theo mùa ở đường Hải Thượng Lãn Ông.

Tết sắp đến, nguyên con đường như bị "nhuộm đỏ" bởi hàng loạt sạp bán bao lì xì, câu đối, lồng đèn, hoa giấy...

Cái gì cũng đỏ chót, lấp lánh, nhìn riết mà cứ tưởng như mình vừa bước vào thế giới của thần tài.

Cụ vẫn đi chầm chậm, thong dong như thường lệ.

Có chăng hôm nay cụ đi nhanh hơn một chút, không phải vì cụ vội, mà là vì nguy cơ bị xe honda hất văng ra khỏi dòng chảy thương mại ở đây là rất cao.

Lòng đường đã biến thành sạp, vỉa hè thì mất tích từ lâu, còn xe cộ thì cứ thế lao vun vút.

Cả khu chợ trang trí lung linh, rực rỡ, rất lý tưởng để... ngồi trên xe máy chạy vòng vòng mà ngắm.

Chỉ có người đi bộ như cụ là không được chào đón.

Ở đây không có "cửa" cho việc đi bộ thong dong.

Ai mà không tranh thủ đi nhanh đi lẹ, thì kiểu gì cũng sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy mua sắm thần tốc, hoặc tệ hơn là bị mấy chiếc xe chở hàng ép sát vào quầy.

Cụ vừa né một chiếc xe đạp chất đầy hộp đèn lồng, vừa thầm nghĩ:

"Tự do lang thang ở đây có vẻ hơi nguy hiểm..."

Thằng Liêm thì khác cụ Hết, nó chẳng thèm lo xe cộ gì cả.

Nó là ma, mà ma thì có bao giờ bị xe tông đâu.

Cái xe muốn chạy xuyên qua nó lúc nào cũng được, nên nó cứ vô tư đi nghênh ngang giữa đường, còn thoải mái hơn cả cụ.

Với lại, mấy con ma khác dù có "lôi" được cái xe từ cõi bên kia ra chạy, thì cũng chạy cho vui chứ có đụng trúng ai được đâu.

Ma lái xe tông trúng ma khác?

Chuyện đó chắc xác suất bằng không, vì mấy cái xe ma cũng mờ ảo y chang tụi nó.

Chính vì cái logic này, thằng Liêm chẳng thèm né gì hết, mà cứ vừa đi vừa dáo dác ngắm nghía.

Nó chưa bao giờ thấy khu này đẹp như vậy, dù khi còn sống nó ở ngay sát bên.

Nhưng hồi đó nó có được đi lang thang ngắm nghía như bây giờ đâu?

Ngày xưa còn sống, nó chỉ biết chạy xe vèo vèo qua đây, bận đi làm chuyện giang hồ.

Giờ thành ma rồi, nó mới có thời gian tận hưởng.

Cuộc đi bộ nguy hiểm giữa dòng xe cộ và biển người này có vẻ làm cụ Hết hơi đói.

Vậy là hai thầy trò quyết định tấp vào một quán mì cá bên đường—một món ăn đậm chất Quận 5 mà ai ở khu này cũng từng thử qua ít nhất một lần.

Chiếc xe mì cũ kỹ bằng gỗ đứng sừng sững bên lề đường, mặt kính đầy hình vẽ Tam Quốc Chí, từ Quan Vũ cưỡi Xích Thố cho đến Tào Tháo vuốt râu, đúng kiểu xe mì truyền thống của người Chợ Lớn.

Cụ Hết thong thả ngồi xuống cái ghế nhựa thấp lè tè, giơ tay cao và gọi lớn:

"Một vắt khô!"

Ông chủ quán, đang bận tay quay cuồng với nồi nước sôi và đống tô chén chất cao như núi, nhưng vẫn ngước lên đáp gọn lỏn:

"Có liền!"

Màn đối đáp ngắn gọn, súc tích, mà hiệu quả—đúng chất người Chợ Lớn.

Trong lúc chờ đợi, cụ Hết rót một ít giấm từ chai đỏ, thêm chút xì dầu từ chai xanh, bỏ vào ít ớt để chuẩn bị cho "công tác ăn uống".

Rồi tô mì cá huyền thoại cũng được bưng ra.

Sợi mì vàng ươm, bọc bởi lớp mỡ óng ánh, rắc thêm tóp mỡ giòn rụm và hành phi thơm lừng.

Kế bên là chén nước dùng nóng hổi, bên trong có mấy lát cá trắng nõn, mềm mịn như đậu hũ non.

Ăn tới đâu, gắp cá thả vào tô tới đó, đảm bảo cá luôn nóng, mì luôn dai.

Giàu nghèo gì cũng có thể ngồi xuống ăn một tô, không cần màu mè.

Mỹ vị nhân gian chính là đây!

Thằng Liêm ngồi đối diện, nhìn cụ Hết gọi món mà không nhịn được cười.

Nó thầm nghĩ: "Ông già này đúng là gu tối giản thiệt, kêu có một vắt khô thì lấy gì mà đủ?"

Nó thì khác, khi còn sống đã "cày nát" cái quán này cả trăm lần.

Ăn ở đây phải "chơi lớn" mới xứng đáng!

Vậy là nó lôi ra một tô hủ tíu mì khô khổng lồ, ba vắt, tóp mỡ đầy ụ nhìn thôi đã thấy no.

Chưa hết!

Bên cạnh là một tô nước lèo xí quách to tổ bố, cục xương thì bự gần bằng cái chày giã tiêu.

Chưa kể, cơ man nào là topping, thịt xá xíu, sườn non, gan heo, tôm, mực, hoành thánh...

Món phụ xếp thành một dãy dài hơn cả bàn cúng ông Táo.

Nhìn cái bàn, đồ ăn của người âm còn nhiều hơn cả đồ ăn của người sống.

Cụ Hết nhìn nó, mắt trợn tròn, không phải vì ma mà ăn được, mà vì... ma mà ăn nhiều dữ vậy?

Cụ chống cằm hỏi một câu khiến thằng Liêm nghẹn ngang:

"Hồi còn sống mày cũng ăn kiểu này hả?

Vậy sao vẫn ốm nhách vậy mày?"

Cả hai thầy trò đang ăn uống ngon lành thì bàn kế bên bỗng trở nên náo nhiệt.

Một nhóm mấy bà bán sạp trong chợ Bình Tây vừa ngồi xuống đã túm tụm tám chuyện.

Một bà mở đầu với giọng bí hiểm:

"Tui mới đi coi bói chỗ thầy Giác về, ổng nói khu mình mới xuất hiện một ông thầy phong thủy cao nhân cái thế lắm!

Mà phải có duyên mới gặp được ổng, không phải ai ổng cũng coi cho.

Đặc biệt là ổng không lấy tiền ai hết nha!"

Một bà khác chêm vào ngay, mắt tròn xoe:

"Tui cũng nghe nè!

Ông thầy này cao tay tới mức bẻ cổ hai cái cây ngải đã thành tinh!

Trời ơi, nghe tới ngải đã nổi da gà rồi, mà còn ngải thành tinh nữa!

Vậy mà ổng bẻ cổ cái một luôn!"

Nghe tới đây, cụ Hết và thằng Liêm sặc nhẹ một cái.

Cụ Hết suýt phun hết miếng mì trong miệng, vội vã lấy khăn giấy lau miệng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Cụ thầm nghĩ: "Miệng đời muốn bàn sao thì bàn, kệ cha nó!"

Nhưng chưa kịp thở phào thì một bà khác có vẻ "thạo tin" nhất đập bàn cái rầm, rồi nói oang oang như đang phát biểu trong họp chợ:

"Cái này có thiệt nha mấy bà, tui biết rõ chứ không phải nghe đồn!

Ông trùm giang hồ khu chợ iđen, anh Bảy Vé Dò, nghe đâu có xích mích gì với ông thầy này.

Một hôm ổng đưa cho lá bùa, mà từ đó, anh Bảy sụm bà chè luôn!

Làm ăn đổ bể, còn bị tai nạn giao thông, giờ ngóc đầu không nổi, phải mở tiệm vé dò trước chợ!"

Nghe xong, cả cụ Hết và thằng Liêm cùng sặc mạnh.

Cụ Hết vừa hớp một ngụm trà thì ho dữ dội, suýt nữa thì nghẹn ngang họng.

Ông chủ tiệm mì thấy vậy, hốt hoảng chạy ra, đập đập lưng cụ, la lớn:

"Trời đất ơi!

Cụ ơi, từ từ thôi, nghẹn bây giờ!"

Cụ Hết giơ tay lên ra hiệu mình ổn, ông chủ mới chịu bỏ đi, nhưng vẫn còn đứng gần gần canh chừng.

Còn bên kia, thằng Liêm thì sặc tới mức... mấy cọng mì lòi luôn ra khỏi mũi!

Một con ma đang đứng gần đó thấy vậy, hốt hoảng chạy tới vỗ vỗ vai nó như bản năng.

Đến khi thấy thằng Liêm ổn lại, con ma cũng... lẳng lặng bỏ đi, vẻ mặt vẫn còn hoang mang lắm.

Sau khi "ổn định" lại tình hình, thằng Liêm lau lau mũi, mặt mày vẫn còn nhăn nhó:

"Ai mà đồn ác ôn vậy trời!?"

Sau khi xử gọn tô mì, cụ Hết không còn hứng dạo chơi nữa.

Không biết do cái tin đồn trời ơi đất hỡi lúc nãy hay do cái nóng làm cụ thấy nực, cụ bèn bắt xe ôm về nhà sớm hơn dự tính.

Hôm nay thằng Hải cũng ở nhà!

Mà mỗi lần nó nghỉ học ở nhà là coi như cụ tiêu luôn cả buổi chiều, không còn đường thoát.

Thằng Hải là chít ngoại của cụ, con trai lớn của chị Thanh.

Ông Còn, con trai lớn của cụ có hai người con, anh Tuấn là anh hai, đã ngoài 40, có hai cô con gái.

Còn chị Thanh thì cũng cuối hàng "băm," nhưng nổi bật hơn ở chỗ có hai thằng con trai.

Mà trong hai thằng đó, thằng Hải là đứa lớn nhất.

Dù nhà cụ không phải kiểu nặng nề chuyện thờ cúng, nhưng tính tới thời điểm này, thằng Hải chính là đứa dự kiến sẽ gánh vác chuyện cúng kiếng trong gia đình.

Nói trắng ra, nó chính là "cháu đích tôn... hờ" của cụ.

Thằng Hải là tổ hợp hoàn hảo của một đứa trẻ trâu loi choi, không chỉ nhất nhà mà có khi còn nhất cái xóm.

Đầu tóc nó biến hóa theo mùa như lịch thời vụ.

Mùa hè thì tóc dựng ngược, khi thì màu đỏ chói, khi thì vàng khè như trái mít.

Đến mùa nhập học thì nó miễn cưỡng nhuộm lại màu đen cho hợp quy định, nhưng chỉ cần có dịp là đầu tóc nó lại dựng ngược như tổ quạ.

Thằng Liêm dù là dân chơi chính hiệu, vậy mà gặp thằng Hải cũng phải lắc đầu ngán ngẩm.

Mà không chỉ mình nó ngán, cả nhà này ai cũng ngán thằng Hải.

Lâu lâu lại sinh chuyện.

Khi thì đánh nhau tưng bừng, khi thì rủ rê đám bạn đi bụi đời.

Lần gần nhất, nó xách chiếc xe Cindy má nó mới mua, phi đi đánh lộn.

Đang chạy tới chỗ "chiến sự" thì bị xe hơi húc cho tanh bành.

May là nó vẫn trơ trơ như tượng, chỉ có bà má nó là gào thét nguyên tuần.

Cụ Hết thì không ngán nó theo kiểu đó.

Vì nhìn thằng này y chang cụ hồi trẻ.

Trẻ trâu, loi choi và... ngu ngốc y hệt cụ ngày xưa.

Cái cụ ngán nhất ở thằng Hải không phải cái đầu tóc đủ màu hay mấy trò loi choi của nó, mà là mỗi lần ghé phòng cụ, nó đều có một mục đích duy nhất: xin tiền.

Không cho thì nó mè nheo cả buổi, không dứt.

Mà cụ cũng chẳng quá keo kiệt, có khi cố tình cù nhây cho vui.

Nhà có thằng nhãi loi choi mè nheo cũng đỡ buồn, có tiếng người cho rôm rả.

Hôm nay cũng vậy.

Nó lăn lê bày trò một hồi, cụ Hết thở dài, móc túi cho nó năm chục.

Nhận tiền xong, nó không đi ngay như mọi khi, mà còn nấn ná lại, giọng thì thầm đầy vẻ bí hiểm:

"Cụ ơi, mấy hôm nay hình như trong trường của con... có ma!"
 
Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Trong trường có ma!


Nghe thằng Hải kể xong, thằng Liêm bụm miệng cười khằng khặc, quay sang cụ Hết:

"Thằng nhóc này không những loi nhoi, mà còn bị ngu nữa.

Ở đâu mà không có ma?"

Cụ Hết vẫn điềm tĩnh, chậm rãi hớp ngụm trà, để mặc thằng nhỏ kể tiếp.

Thằng Hải thấy cụ không phản ứng, bèn kéo ghế xích lại gần hơn, giọng thì thào như kể chuyện ma lúc nửa đêm:

"Bữa giờ trong trường con, tụi bạn con đồn ầm lên.

Lâu lâu, mấy bức tường tự nhiên hiện ra một bức tranh, mà tranh này lạ lắm."

Nó lấy hơi thật sâu, tiếp tục:

"Mấy bức tranh này biết... chuyển động!"

"Chuyển động?" – Cụ Hết nhướng mày.

Thằng Hải gật đầu cái rụp:

"Dạ!

Kiểu như đang thấy hình này, rồi tự nhiên cái hình đó biến thành hình khác!

Nghe tụi nó kể mà con muốn nổ não luôn!"

Nó thở dài đánh thượt, tặc lưỡi:

"Lạ một cái, mấy bức tranh này không cố định một chỗ.

Hôm nay nó xuất hiện ở tường chỗ này, mai lại chỗ khác.

Mà kỳ lạ nhất là... nó chỉ hiện một lúc rồi biến mất, kiểu như mất hẳn, không còn dấu tích gì luôn!"

Nói tới đây, nó khoanh tay, nghiêm túc kết luận:

"Con chưa thấy bao giờ, nhưng mà con mà có thấy, con cũng muốn coi thử con ma nào đi vẽ bậy!"

Thằng Hải vừa nói xong hai chữ "vẽ bậy", giọng nó tự nhiên nhỏ hẳn, như sực nhớ ra điều gì đó.

Nó liếc mắt nhìn cụ Hết.

Rồi liếc xuống đất.

Làm như nó quên béng rằng mình từng bị bắt vài lần vì tụ tập bạn bè đi vẽ bậy khắp khu phố.

Mỗi lần như vậy, má nó phải lật đật đi xin lỗi từng nhà, móc tiền túi ra mua sơn, rồi thuê người sơn lại tường để xóa sạch dấu vết mấy bức tranh nguệch ngoạc mà tụi nó hí hoáy vẽ.

Nhưng lần này, nó cam đoan không phải trò của mình.

Bởi vì những bức tranh xuất hiện ở những chỗ con người không với tới được, mà còn biết tự thay đổi nữa kìa!

Cụ Hết nhướng mày, chậm rãi xoa xoa cằm.

Dù cụ có đọc nhiều sách vở từ Đông sang Tây, từ kim đến cổ, cụ cũng chưa bao giờ nghe chuyện có con ma nào lại đi... vẽ bậy trên tường.

Nếu có, thì chắc con ma này cũng loi choi y chang thằng Hải.

Nhưng rồi cụ nhún vai, thong thả hớp ngụm trà.

Thôi kệ.

Quan tâm chi cho mệt đầu.

Nghe nó kể cho vui vậy thôi.

Bẵng đi vài ngày, hôm nay nhà cụ Hết lại có khách.

Cô Chi, chủ nhiệm thằng Hải, lù lù xuất hiện trước cổng, khuôn mặt nghiêm trọng.

Chị Thanh, má thằng Hải, hít một hơi dài, lấy tinh thần đón tiếp.

Bả chắc mẩm lần này thằng trời đánh nhà mình quậy banh trường, chuẩn bị tinh thần tối nay nó sẽ mềm mình với cây chổi lông gà.

Nhưng không.

Hộ tống cô Chi... là một nhân vật không ai ngờ tới— anh Bảy Vé Dò!

Ai mà ngờ được, trái đất lại tròn đến vậy.

Vợ anh Bảy... chính là cô chủ nhiệm thằng Hải.

Vậy là cả hai người cùng kéo đến nhà cụ Hết, mặt đầy tâm sự.

Nhưng không phải để tố cáo thằng Hải.

Mặc dù, cô Chi rất muốn.

Cô chỉ thở dài, liếc thằng nhóc một cái đầy ẩn ý, như muốn nói "Tạm tha cho mày lần này, nhưng đừng có mà hí hửng."

Cô đến đây là để tìm gặp cụ Hết.

Sau vụ "bẻ cổ hai cây ngải", chuyện cụ Hết là "cao nhân thuật âm dương" đã đồn xa.

Nhờ cụ giúp mà chồng cô từ bỏ giang hồ, tu tâm dưỡng tính, sống đàng hoàng.

Bây giờ trường học của cô lại gặp một chuyện ly kỳ: "Con Ma Vẽ Bậy".

Cả dàn giáo viên đau đầu.

Thầy hiệu trưởng thì toát mồ hôi.

Không còn cách nào khác, cô Chi đành phải tìm tới "cao nhân" nhờ giúp đỡ.

Cô Chi ngồi xuống, nhấp ngụm trà rồi kể, giọng đầy bức xúc như đang báo cáo một vụ án nghiêm trọng.

Câu chuyện cũng na ná như thằng Hải kể, nhưng lần này có thêm vài chi tiết rùng mình hơn.

Lâu lâu trong trường lại xuất hiện một bức tranh bí ẩn ở những chỗ mà người thường không với tới được, ai có mặt cũng thấy rõ rành rành, rồi cái bức tranh đó tự nhiên biến đổi, từ hình này sang hình khác, khi thì là bát quái, khi thì cảnh hoàng hôn, lúc lại là bóng người mặc áo dài đứng giữa sương mù.

Nội dung tranh thì chẳng có gì đáng sợ, nhưng cái cách nó hiện ra, thay đổi rồi biến mất như chưa từng tồn tại mới làm mọi người tá hỏa.

Ban đầu, thầy giám thị còn tỉnh bơ, nghĩ chắc học sinh nào rảnh quá nghịch trò chiếu la-de, nhưng rồi cái ngày định mệnh cũng tới—bức tranh xuất hiện ngay trong phòng họp giáo viên, mà lúc đó trong phòng... chỉ có một mình thầy hiệu trưởng!

Thầy kể lại là đang ngồi duyệt sổ sách, bỗng dưng trên tường trước mặt hiện ra bức tranh lớn như cái bảng đen, chưa kịp định thần thì nó bắt đầu thay đổi liên tục, thầy chưa kịp xem rõ là hình gì thì bức tranh đã biến mất cái "bụp".

Sau vụ đó, thầy giám thị không còn cười nữa, cả trường nhốn nháo hết cả lên, ban giám hiệu quyết định phải nhờ người cao tay giúp đỡ.

Là người phụ trách quan hệ trong trường, cô được giao nhiệm vụ đi tìm người "có khả năng", mà ai cũng đồn là phải tìm cụ Hết.

Nhưng điều trùng hợp là, ngoài danh tiếng "chân nhân bất lộ tướng" của cụ, cô còn là giáo viên chủ nhiệm của cái thằng cháu đích tôn hờ của cụ, cho nên nhiệm vụ này... cô coi như không thể thoái thác!

Vậy là hôm nay, cả cô Chi và anh Bảy Vé Dò chính thức đến "trình bày hồ sơ vụ án", nhờ cụ Hết ra tay "trấn yểm" con ma họa sĩ bí ẩn trong trường.

Cụ Hết nghe xong, biết không thoát được, vì đây là cô giáo chủ nhiệm của thằng cháu đích tôn hờ của cụ.

Không giúp thì mất uy tín, mà giúp thì có khi lại vướng vào một vụ gì đó rắc rối hơn cả vụ hai cây ngải hồi trước.

Cụ thong thả gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm như một vị thầy pháp lão luyện, rồi hỏi một câu nghe như chuyên gia tâm linh chính hiệu:

"Vậy cái hình đó... nó xuất hiện nhiều nhất vào lúc nào?"

Cô Chi vẫn đang căng thẳng, như đang báo cáo vụ trọng án, trả lời ngay:

"Dạ, tầm chiều, lúc nhá nhem tối, cụ ạ."

Cụ gật gù như đã hiểu thấu vấn đề, đáp gọn lỏn:

"Vậy chiều mai tôi ghé."

Cô Chi thở phào nhẹ nhõm, vừa vui vì tìm được "cao nhân", vừa lo vì không biết cụ Hết có bắt con ma này ngồi xuống để "giáo dục công dân" hay không.

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, cô còn phải làm một nhiệm vụ khác: báo cáo má thằng Hải về những "chiến tích" học đường gần đây của nó.

Báo cáo xong, cô Chi và anh Bảy Vé Dò nhanh chóng ra về, còn bà Thanh thì đi vào nhà... lôi ra cây roi mây, mặt đanh lại, miệng lầm bầm như đang niệm chú trấn yểm con ma ham đọc truyện:

"Đọc truyện trong lớp hả mày?

Mà bị bắt tận ba lần?"

Thằng Liêm thấy cái cảnh đó thì phì cười, rồi đột nhiên nó thấy thân thương với gia đình của cụ hết, vì nó chưa bao giờ trải qua cái không khí ấm cúng như vầy.

Hôm sau, trường học không cần triệu tập, thằng Hải đã tự động "tình nguyện" ở lại hỗ trợ cụ Hết điều tra vụ án "con ma vẽ bậy".

Không phải vì nó muốn phá án, mà đơn giản là... về nhà lúc này còn đáng sợ hơn gặp ma!
 
Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Trường Học Ma


Hôm sau, đúng giờ hẹn, cụ Hết chống gậy thong thả bước vào trường, thằng Hải thì lẽo đẽo theo sau, lòng đầy hoang mang.

Vừa tới cổng, thầy hiệu trưởng và thầy giám thị đã đứng chờ sẵn, bắt tay chào hỏi cụ Hết như tiếp đón... chuyên gia trừ tà quốc tế.

Sau một hồi báo cáo tình hình, cả hai thầy đều tốc biến ra quán cà phê trước cổng trường, bỏ lại cụ Hết và thằng Hải giữa ngôi trường rộng thênh thang, nhưng vắng tanh vắng ngắt.

Đó là ở góc nhìn của thằng Hải.

Nhưng đối với cụ Hết và thằng Liêm thì... ngược lại hoàn toàn!

Ngôi trường này không hề vắng, mà ngược lại, nó còn nhộn nhịp hơn ban ngày.

Chỉ có điều, những kẻ đang "học tập chăm chỉ" ở đây... toàn là ma!

Từ hành lang đến sân trường, lớp lớp ma học sinh tụ tập, kẻ ngồi ngay ngắn trong lớp nghe giảng, kẻ tụ năm tụ ba trò chuyện.

Có đứa còn hí hoáy chép bài vào tập như sợ mai kiểm tra miệng.

Đồng phục thì đủ mọi thời kỳ: quần xanh áo trắng, áo dài trắng quần đen, thậm chí có cả áo dài đen quần đen – loại đồng phục đã có từ thời... cụ Hết còn đi học.

Cụ nhìn quanh, thấy cả mấy ông ma thầy giáo đang say sưa giảng bài cho đám học trò cõi âm.

Thằng Hải nhìn quanh chỉ thấy một sân trường vắng tanh, nhưng cụ Hết và thằng Liêm thì lại thấy đây là một ngôi trường chật kín tụi ma, cả ma học sinh và ma giáo viên.

Ma nào cũng nghiêm túc, không la cà, không trèo tường trốn tiết, thậm chí còn học hành chăm chỉ hơn cả đám học sinh ban ngày.

Cụ Hết bỗng nhận ra một vấn đề: cụ được mời đến để bắt ma, nhưng nhìn quanh một vòng... bây giờ không biết phải bắt con nào, vì cả ngôi trường này đang chật kín... tụi nó!

Thằng Liêm thì thào:

"Giờ sao đây ông già, hông lẽ mình bắt hết ráo hả?"

Thằng Hải nhanh nhảu đề xuất:

"Giờ con với cụ tách ra, ai thấy bức tranh xuất hiện ở đâu thì la lên, người kia chạy tới nha!"

Nó không thèm đợi cụ đồng ý, đã lủi mất dạng như một cơn gió.

Thằng này đúng là không biết sợ gì ráo, chỉ thấy tò mò là lao vào ngay, y hệt cụ Hết hồi còn trẻ trâu.

Cụ Hết nhìn theo bóng thằng nhóc, lắc đầu cười khẽ.

Tới giờ cụ vẫn không rõ mình đang đi bắt ma hay đi coi thằng chắt nội loi choi quậy phá trong trường nữa.

Thằng Liêm đứng kế bên, chép miệng:

"Ông già, tui nghi con ma vẽ bậy này còn phải chạy theo thằng nhỏ đó học hỏi mới kịp trình luôn á!"

Cụ Hết với thằng Liêm không chạy loạn như thằng Hải mà chặn một con ma giáo viên đang băng qua sân trường, định bụng hỏi han tình hình.

Cụ Hết nghiêm túc cất giọng:

"Thưa thầy, hổm rày trong trường có gì đặc biệt không ạ?"

Thầy giáo ma đứng khựng lại, cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài:

"Đủ thứ chuyện hết cụ ạ!

Tụi lớp trên cứ đánh nhau hoài, lớp 11B vừa thi học kỳ xong rớt hết bảy đứa, khóc lóc om sòm.

Lớp 12A thì học dở quá, thầy chủ nhiệm đang tính ép tụi nó học thêm ngày Chủ nhật cho chắc.

Còn tụi lớp 10 mới tí tuổi đầu mà bày đặt yêu đương, nay tui đang định cấm túc cả đám một tháng cho tụi nó chừa!"

Nghe tới đây, cụ Hết bỗng thấy hoa mắt, chóng mặt.

Cụ thầm nghĩ, cái trường ban đêm này nhiều khi còn rối hơn ban ngày nữa.

Cụ lắc đầu, cảm ơn thầy giáo ma đã báo cáo tình hình.

Thầy gật gù rồi hùng hổ đi về phía đám học sinh lớp 10 đang thì thầm tình tứ ở góc sân, chuẩn bị ra lệnh cấm túc tụi nó một tháng.

Cụ Hết quay qua thằng Liêm, hai thầy trò nhìn nhau chán nản.

Dù cụ có giao tiếp được với ma, thì với tình hình lộn xộn này, cụ cũng bó tay không biết bắt đầu từ đâu.

Chỉ còn cách...

đi vòng vòng đợi cái hình kia tự xuất hiện!

Bỗng từ xa, thằng Hải chạy hồng hộc lại, vừa thở vừa la lớn:

"Cụ ơi, thấy rồi!"

Cách làm của nó tuy có phần ngốc nghếch, nhưng hiệu quả lại bất ngờ.

Thằng Liêm đứng kế bên thầm nghĩ: "Cái thằng này, lắm lúc ngốc ngốc mà lại hữu dụng ghê!"

Cả ba , hai người một ma vội vàng chạy tới.

Góc cầu thang phía sau trường vắng lặng đến lạ thường.

Cái cầu thang này đã bị khoá từ lâu, cả người sống lẫn người khuất đều chẳng ai buồn dùng, thành ra nơi này lúc nào cũng im ắng.

Trên bức tường cầu thang, một bức tranh rực rỡ hiện ra.

Ban đầu, đó là một bức hình về hoàng hôn rực rỡ, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó bắt đầu biến đổi.

Không phải toàn bộ bức tranh đổi một lúc, mà từng phần thay đổi dần dần.

Góc bên trên biến thành một bức tranh cảnh biển xanh thẳm.

Chính giữa, từ từ hiện lên một bức tranh rừng rậm tươi tốt, lấn át cả cảnh biển.

Rồi một góc khác, một bức tranh khác lại hiện ra, che đi phần rừng và biển, che luôn cả hình hoàng hôn ban đầu.

Mỗi bức hình đều thấp thoáng một tà áo dài.

Cuối cùng, ngay chính giữa, một bức hình cô học sinh mặc áo dài trắng muốt hiện lên, trông vô cùng thơ mộng.

Thằng Hải nhìn chăm chăm, đến khi toàn bộ bức tranh loang lổ ấy bỗng dưng biến mất, nó mới "Ồ" lên một tiếng đầy phấn khích:

"Đẹp quá!

Như coi ảo thuật vậy trời!"

Cụ Hết và thằng Liêm đứng đó, thấy tất cả.

Cái hình kỳ lạ ấy không phải tự nhiên mà có, mà nó xuất phát từ một cô bé học sinh—hay nói đúng hơn là một hồn ma học sinh.

Cô bé ngồi thu lu một góc cầu thang, đôi mắt mơ màng nhìn lên tường.

Và cứ mỗi lần ánh mắt cô bé dừng lại ở đâu, nơi đó liền hiện lên những bức tranh bằng phấn đầy sinh động, những hình vẽ kỳ ảo như phép màu.

Khi bức tranh cuối cùng dần thành hình—một cô học trò mặc áo dài trắng muốt, trông thơ mộng như một bức tranh cổ điển—cô bé bỗng giật mình đỏ mặt, quay đi thật nhanh.

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ bức tranh cũng biến mất theo ánh mắt của cô.

Thằng Liêm đứng đực ra một hồi rồi lẩm bẩm:

"Trời đất ơi, con ma này bị... mắc cỡ hả!?"

Thằng Liêm hớn hở tính lại gần bắt chuyện, nhưng quên mất cái dáng vẻ của mình – đầu vàng chóe, áo khoác bặm trợn, trông không khác gì giang hồ thứ thiệt.

Cô bé vừa nhìn thấy, mặt tái xanh, hét lên một tiếng nhỏ rồi bỏ chạy mất dép.

Thằng Liêm đứng đực ra giữa hành lang, nhìn cụ Hết với ánh mắt oan ức:

"Ủa, chớ tui có làm gì đâu?"

Vậy là tuy đã tìm ra nguồn gốc của những bức tranh, nhưng vẫn chưa biết đầu đuôi ra sao.

Thằng Hải thì tiếc đứt ruột, hộc tốc chạy một vòng quanh trường, hy vọng tìm lại được cái "sô diễn nghệ thuật" mà nó vừa được chứng kiến.

Còn cụ Hết với thằng Liêm thì đành quay lại chỗ thầy giám thị ma, nơi ổng đang lườm lườm mấy con ma học sinh đang bị cấm túc vì... yêu đương sớm.

Nghe cụ Hết hỏi, thầy giám thị gật gù:

"À, con bé đó mới xuất hiện khoảng một năm nay, sau một tai nạn trong trường.

Nó chưa muốn 'qua bển', mà cũng chưa quen với 'trường mới', nên tui cứ để nó lang thang, muốn đi đâu thì đi.

Khi nào nó muốn học thì tui xếp lớp cho vô học."

Cụ Hết nghe xong, gãi cằm trầm tư.

Mấy bức hình này mới xuất hiện một tháng nay, mà cô bé đã lang thang cả năm rồi...

Vậy chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó mới khiến chuyện này xảy ra.

Thầy giám thị ma thì khoát tay:

"Cái đó tui cũng không rành.

Nếu muốn biết rõ hơn thì chắc phải hỏi... thầy hiệu trưởng ban ngày."

Cụ Hết thở dài, biết ngay là thế nào cũng phải đụng tới người sống mà!

Tối hôm đó, sau khi ra cổng trường, cụ Hết chưng hửng khi phát hiện ra thầy hiệu trưởng và thầy giám thị đã biến mất từ lúc nào, để lại bác bảo vệ già trực ca đêm đóng cửa.

Cụ quay qua nhìn thằng Hải, nó cũng ngơ ngác không kém.

"Vậy là hai ổng 'tốc biến' từ lúc nào rồi hả?" – Thằng Hải chép miệng, nửa tiếc nuối nửa ngưỡng mộ.

Cụ Hết và thằng Hải chào bác bảo vệ rồi ra về, trong lòng cụ vẫn lẩm nhẩm tính toán.

"Ngày mai nhất định phải hỏi lại thầy hiệu trưởng về vụ tai nạn một năm trước."

Về tới nhà, cụ vừa bước vô sân đã thấy cảnh tượng quen thuộc:

Con bé giúp việc ngủ gật trên ghế đá, đầu gật gù như con lật đật, kế bên là hai cây nguyệt quế trơ trụi, thân cây rung rinh theo gió nhẹ.

Trên mấy cành cây khẳng khiu đó, hai vị Mộc Tiên đã ngủ queo từ bao giờ.

Lạ thật!

Bình thường hai vị này chờ cụ về mới chịu ngủ, hôm nay cụ về trễ hơn chút mà hai vị đã đi ngủ trước mất tiêu.

Cụ đứng nhìn hai vị tiểu tiên ngủ say, mỉm cười nhẹ.

"Cái cõi âm này, chắc chắn rộng lớn hơn những gì mình biết nhiều lắm."

Suy tư một hồi, cụ cũng thấy mệt, chậm rãi chui vào màn, vươn vai, rồi đi ngủ sau một ngày dài vất vả.
 
Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Vụ Tai Nạn.


Sáng hôm sau, tại văn phòng thầy Hiệu Trưởng, cụ Hết thong thả hớp ngụm trà.

Thầy Hiệu Trưởng, sau khi đích thân pha trà mời cụ, lịch sự xin phép xử lý vài công văn trước khi hầu chuyện.

Thầy có dáng vẻ cứng cỏi, nghiêm nghị, mặc sơ mi cắm thùng, quần tây thẳng tắp, đúng chuẩn một nhà giáo lâu năm.

Tóc thầy cắt "đinh ba phân" theo kiểu quân đội, hoa râm lốm đốm.

Mặc dù tuổi đã lớn, nhưng mắt vẫn tinh anh, không cần đeo kính – một thành tựu hiếm có trong giới giáo viên!

Nghe đâu, thầy là bà con của cô Chi, cô giáo chủ nhiệm thằng Hải, nên cũng biết sơ sơ vụ hai cây ngải mà cụ Hết xử lý.

Hơn nữa, hôm xảy ra sự kiện chay mặn trong chợ, thầy có mặt ở đó, tận mắt chứng kiến cụ Hết "hô phong hoán vũ" làm cho cả khu chợ từ đánh nhau suýt vỡ đầu chuyển thành cụng ly rôm rả.

Vậy nên, có thể xem thầy Hiệu Trưởng là một fan bự của cụ.

Sau khi mọi việc xong xuôi, chưa đợi thầy Hiệu Trưởng kịp xã giao câu nào, cụ Hết đi thẳng vào vấn đề:

"Xin hỏi thầy, cách đây một năm có tai nạn gì xảy ra ở trường không?"

Vừa nghe câu hỏi, thầy Hiệu Trưởng giật bắn mình, mắt trợn to như bí mật động trời trong trường bị phát hiện.

Mặc dù ngày đó báo chí đưa tin rần rần, nhưng thầy không ngờ vụ việc lần này lại liên quan đến tai nạn năm trước.

Thầy thầm nghĩ:

"Trời đất ơi!

Cụ Hết quả nhiên cao tay!

Mới đi một vòng khảo sát tối qua, sáng nay đã hỏi trúng phóc.

Quả nhiên, không có gì qua mắt được cao nhân!"

Thầy Hiệu Trưởng lôi cái khăn tay trong túi áo, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng có phần run rẩy khi trả lời cụ Hết:

"Không giấu gì cụ... năm ngoái trong trường... quả nhiên có tai nạn."

Thầy hớp một ngụm trà, lấy hơi kể tiếp:

"Năm ngoái, vào dịp cuối năm, trường tổ chức liên hoan, có mời ca sĩ về hát văn nghệ để thầy cô và học sinh giải trí, sau một mùa thi cử vất vả.

Hôm đó..."

Thầy ngập ngừng, giọng nghẹn lại:

"Bộ phận âm thanh ánh sáng đã sơ sót trong khâu thi công... làm chạm mạch điện.

Một nữ sinh đứng phía sau cánh gà... không may chạm phải dây điện bị hở..."

Thầy thở dài một hơi nặng nề.

"Cô bé ấy đã ra đi ngay tại chỗ."

Cụ Hết và thằng Liêm ngồi gật gù, như xâu chuỗi được câu chuyện.

Vậy ra... cô bé họ thấy tối qua chính là nữ sinh bị điện giật một năm trước.

Thằng Liêm bỗng nhíu mày, vội nhắc cụ Hết:

"Khoan đã ông già!

Cô bé mất một năm rồi, nhưng mấy bức hình mới xuất hiện gần đây thôi mà?"

Cụ Hết gật gù, thong thả hỏi tiếp thầy Hiệu Trưởng:

"Vậy cô bé này... có gì đặc biệt không?"

Thầy Hiệu Trưởng bùi ngùi, thở dài một hơi, rồi đứng dậy, đi đến bên một kệ tủ, lôi ra một tập hồ sơ.

"Thưa cụ, cô bé này quả thực là một học sinh giỏi.

Không chỉ giỏi đều tất cả các môn, mà cô bé còn có một trí nhớ... cực kỳ siêu phàm."

Thầy hiệu trưởng lật mở từng trang hồ sơ, ánh mắt đầy tiếc nuối.

"Cô bé từng tham gia cuộc thi ghi nhớ cấp thành phố, đạt giải nhì."

Thầy lật thêm vài trang, nhìn chăm chú vào bảng điểm, rồi bỗng dưng trở nên xúc động.

Cụ Hết và thằng Liêm nhìn nhau... trong đầu đã có manh mối gì đó.

Cụ Hết chậm rãi gật đầu, rồi hỏi tiếp:

"Vậy thầy cho tôi hỏi... cô bé này có năng khiếu vẽ không?"

Thầy Hiệu Trưởng đang uống trà, nghe xong câu hỏi sững người, suýt nữa sặc luôn ngụm trà.

Thầy nhíu mày, rồi vội vàng lật hồ sơ, tay rà dọc theo cột điểm số, đến môn Mỹ Thuật, đột ngột dừng lại.

5 điểm.

Thầy gãi đầu, ngập ngừng giải thích:

"Thưa cụ... cô bé được 5 điểm môn Mỹ Thuật, mà không phải chỉ một hai lần, mà suốt từ khi mới vào trường.

Lúc nào cũng 5-6 điểm, có khi còn rớt xuống...

4 điểm nữa!"

Thầy thở dài, lắc đầu, chốt hạ một câu chắc nịch:

"Với cái bảng điểm này, con bé này tuyệt đối... không thể có năng khiếu vẽ!"

Nghe tới đây, tới lượt Cụ Hết và thằng Liêm... gãi đầu.

"Ủa?

Gì kỳ vậy?"

Rõ ràng những bức tranh mà cả hai tận mắt chứng kiến đều là tác phẩm mỹ thuật đỉnh cao, chỉ dùng phấn trắng và vài viên phấn màu mà có thể vẽ ra các tác phẩm ảo diệu, thậm chí còn biến hóa như trình chiếu kỹ xảo.

Làm sao một người có trình độ vẽ 'đỉnh cao' như vậy lại có thể lẹt đẹt 4-5 điểm Mỹ Thuật trên lớp được!?

Cả hai thầy trò đơ người.

Bí ẩn... càng lúc càng rối ren.

Cụ Hết chậm rãi hỏi:

"Vậy thầy có hình ảnh của em học sinh đó không?"

Thầy Hiệu Trưởng gật đầu, rồi mở trang bìa học bạ, chỉ vào một tấm ảnh thẻ nhỏ.

Cụ Hết và thằng Liêm cúi xuống nhìn, gương mặt trong ảnh đúng y chang con ma nữ sinh mà cả hai đã thấy ở cầu thang vắng.

Thằng Liêm trợn mắt:

"Ủa vậy rồi là sao?

Con nhỏ này rõ ràng là nó, mà sao tự nhiên nó hóa Van Gogh trong khi học vẽ dở ẹc?"

Cụ Hết thở dài, cảm giác như vừa đi vào ngõ cụt.

Bí ẩn lại càng bí ẩn hơn.

Không muốn làm phiền thầy Hiệu Trưởng thêm, cụ Hết gãi đầu gãi tai, rồi đứng dậy từ biệt:

"Vậy để tôi nghiên cứu thêm."

Thầy Hiệu Trưởng lịch sự tiễn cụ một đoạn ra sân trường, còn Cụ Hết và thằng Liêm ngồi im lặng ở cái băng ghế góc sân trường, trong đầu vẫn xoay mòng mòng với những câu hỏi chưa có lời giải.

Bỗng cụ Hết khựng lại, xoay qua nhìn thằng Liêm, mắt nheo nheo như vừa nghĩ ra chuyện gì đó.

"Tao nhớ lần đầu tiên gặp mày, mày cũng có khả năng hiện hình cho người sống thấy mà?"

Thằng Liêm chớp mắt, mặt xịu xuống:

"Cái áo khoác độn thuốc lá với cái nón hả?

Ừ thì đúng, tui mặc hai cái món đó vô thì người ta thấy tui.

Tui cũng hông biết tại sao nữa... mà chắc hai thứ đó có liên quan tới cái tai nạn của tui?"

Cụ Hết vỗ nhẹ cây gậy xuống đất, mắt sáng lên, còn thằng Liêm cũng giật mình.

Thằng Liêm hét lên:

"Mấy hình ảnh đó liên quan đến tai nạn của con bé!!!"

Không chần chừ, cả hai quay đầu trở lại phòng thầy Hiệu Trưởng.

Vừa nghe xong phát hiện động trời của cụ Hết, thầy Hiệu Trưởng gãi đầu suy nghĩ, rồi đề xuất:

"Có khi thư viện trường vẫn còn lưu trữ các bài báo về vụ tai nạn đó.

Cụ có thể qua đó tìm thêm thông tin."

Rồi thầy bật cười, khoanh tay lại nhìn cụ Hết:

"Còn về chuyện tìm kiếm thông tin này... con nghĩ chắc thằng Hải là lựa chọn hợp lý nhất để giúp cụ."

Cụ Hết nghĩ tới thằng cháu trời đánh mà thở dài, còn thằng Liêm bịt miệng cười khinh khích, rõ ràng là nó khoái chí khi có thêm một đứa loi choi đi theo hành trình này.

Vậy là năm phút sau, thằng Hải hí hửng có mặt ở thư viện, mắt sáng rỡ, vì được trốn một tiết Văn.

Nó nhanh nhảu kéo ghế ngồi xuống trước cái máy vi tính, bật màn hình lên, rồi quay sang cụ Hết:

"Cụ ngồi kế bên con nè, để con chỉ cụ cách kiếm thông tin."

Cụ Hết khoanh tay, nhíu mày nhìn màn hình, rồi hỏi:

"Tao tưởng mày lục dùm tao mấy tờ báo cũ, ai kêu mày mở game lên chơi đâu?"

Thằng Hải phì cười, lắc đầu nguầy nguậy:

"Trời ơi!

Cụ ơi, con mở Internet cho cụ 'sợt' mấy bài báo năm ngoái.

Giờ này ai còn coi báo giấy nữa?"

Cụ Hết gãi đầu, mặt ngơ ngác, chưa hiểu trời trăng gì.

Bên cạnh, thằng Liêm nén cười, ra vẻ hiểu biết, rồi tận tình giải thích:

"Ý nó là bây giờ người ta lưu mấy tờ báo vô máy vi tính hết rồi cụ, mở máy cho dễ đọc đó mà."

Cụ Hết ậm ừ, cố gắng tiêu hóa mớ thông tin công nghệ mà cụ chưa rành lắm.

Rồi cụ khoát tay bảo thằng Hải:

"Thôi, mày lo lục coi có tờ báo nào nói gì về cái vụ tai nạn điện một năm trước không."

Thằng Hải gật đầu, tay thoăn thoắt bấm bàn phím cạch cạch như rô-bốt, mắt dán vào màn hình.

"Ra rồi cụ!" – Nó hào hứng kéo ghế lại gần, mắt sáng rỡ đọc từng tiêu đề bài báo cho cụ Hết nghe:

"[Tai nạn ở trường MDC, một nữ sinh qua đời...]"

Cụ Hết khẽ gật đầu, lắng nghe kỹ.

Giọng thằng Hải đều đều:

Tin tức chỉ đưa chung chung, không nói gì cụ thể hơn.

Cơ quan chức năng xác định lỗi nằm ở đơn vị tổ chức, và kết luận đây là một tai nạn không cố ý.

Dù vậy, nhân viên trực tiếp thao tác ở khu vực đó đã bị đuổi việc.

Trường học và các cơ quan liên quan đã xin lỗi gia đình và thỏa thuận một số tiền bồi thường.

Vụ tai nạn khép lại.

Cụ Hết ngả người ra ghế, thở dài một hơi.

Mọi việc vẫn "u như kỹ", không có tiến triển gì thêm.

Tối hôm đó, ở trường học, mấy bức hình từ cô bé ma vẫn hiện ra như trêu ngươi cả trường.

Cả thầy giáo cõi âm lẫn thầy cô cõi dương đều đau đầu không biết phải làm sao.

Còn ở nhà, hôm nay cụ Hết không đi lang thang như thường lệ, mà ở nhà dùng cơm với cả nhà.

Bữa cơm gia đình ấm cúng.

Bà Thanh vừa gắp đồ ăn vừa kể chuyện chợ búa, thằng Hải thì cắm đầu ăn như hạm đội háu đói.

Mấy anh chị khác, cùng con bé giúp việc ngồi bàn kế bên, mọi người ăn uống rôm rả vui vẻ.

Giữa bữa ăn, thằng Hải ngước lên, miệng còn đang nhai dở, quay qua hỏi cụ Hết:

"Cụ ơi, cụ có biết mấy tấm hình trong trường là gì chưa?" – Nó vừa hỏi vừa chồm lên, mắt sáng rỡ.

"Tụi lớp con sợ quá, không dám ở lại trường sau giờ học luôn!

Ha ha, mấy thằng chết nhát." – Nó cười khoái chí như thấy thiên hạ gặp nạn là vui.

Cụ Hết chỉ ừ hử, không nói thêm lời nào.

Mắt cụ xa xăm, như đang suy nghĩ gì đó.

Bên cạnh, thằng Liêm cũng đang ngồi ăn cơm, dù... nó không cần ăn.

Nhưng ngồi không thì thấy... kì kì, nên cụ Hết cho phép nó nhập tiệc.

Chỉ có điều...

đồ ăn của nó nhập từ cõi âm, chẳng ăn nhập gì với đồ ăn trên bàn.

Trước mặt nó là một dĩa cơm sườn bốc khói, món khoái khẩu của nó khi ...còn thở.

Mà kỳ lạ là... chỉ có mỗi cụ Hết thấy được.

Cảnh tượng bữa cơm trông hết sức bình thường... nếu không tính tới việc có một con ma ngồi ăn đồ "không khí", còn cả nhà thì không ai hay biết.

Thằng Hải vẫn cười nói tỉnh bơ, trong khi tọng một miếng thịt to tổ bố vào mồm.

"Tụi chết nhát!

Tháng trước có thằng điên đột nhập vào trường vẽ bậy, tụi nó còn la lớn hơn bây giờ nữa!

Đúng là mấy đứa thỏ đế."

Cụ Hết và thằng Liêm nghe tới đó, liếc nhau một cái.

Cụ đặt chén cơm xuống, hớp một ngụm trà, rồi chậm rãi hỏi:

"Tháng trước ở trường con có chuyện gì hả?"

Thằng Hải vừa nhai nhồm nhoàm vừa kể, mồm miệng trệu trạo:

"Tháng trước có một ông khùng trốn trại, ổng kiếm đâu ra bộ quần áo học sinh, xong trà trộn vô trường ngay ngày 20/11!"

Cụ Hết hơi nhíu mày, thằng Liêm cũng nghiêng đầu hóng chuyện.

"Bữa đó, giáo viên lên phát biểu, ổng ngồi dưới sân trường, kế bên lớp con.

Mà buồn cười lắm nha, ổng vừa nghe thầy cô phát biểu, vừa... vẽ bậy dưới đất!

Tới khi mấy ông bảo vệ trong bệnh viện tâm thần mò tới trường, mới biết ổng là bệnh nhân trốn trại, vậy là bị tóm cổ lôi về nhà thương điên."

Nói xong, nó húp một miếng canh, gắp miếng sườn bỏ vào miệng nhai rồm rộp, rồi phán một câu tỉnh bơ:

"Đúng là khùng thiệt, ai đời đi rảnh ngồi nghe giáo viên phát biểu!

Lúc đó con chỉ muốn về cho lẹ thôi, ai mà rảnh ngồi nghe chớ?!"

Nghe tới đây cụ Hết ngao ngán thầm nghĩ.

Không lẽ ngày mai phải vô viện tâm thần hay sao cà.
 
Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Nhà thương điên


Sáng hôm đó, nhân lúc con bé giúp việc đi chợ, trong nhà vắng tanh, cụ Hết pha ấm trà, thong thả ngồi tám chuyện với hai vị Mộc Tiên trước khi ra ngoài.

Cụ nhấp một ngụm trà, nhìn hai cô nhóc Mộc Tiên, rồi hỏi:

"Hai vị sau khi khỏe lại rồi, tính ở lại đây hay muốn về lại rừng?"

Hai vị Mộc Tiên đang ngồi vắt vẻo trên chậu cây, cũng lôi ấm trà từ cõi bên kia ra, rót trà uống chầm chậm như bậc trưởng lão.

Nghe cụ hỏi vậy, cả hai đồng loạt xua tay, mặt tái mét.

"Thôi thôi thôi!

Cụ cho tụi tui ở lại nhà cụ đi!

Về rừng rồi thế nào cũng bị mấy ông thầy pháp nửa vời vác đi luyện ngải tiếp, có khi còn khổ hơn nữa!"

Thằng Liêm ngồi kế bên nghe vậy, gật gù, vỗ đùi cái đét:

"Tụi nó nói phải đó ông già!

Đem về rừng là y như rằng bị túm đầu đem đi luyện ngải tiếp, có khi còn bị cho ăn toàn trứng gà hột vịt, bón toàn nhang khói, chịu sao nổi!"

Cụ Hết thở dài, vén tay áo rót thêm trà, nghĩ bụng:

"Vậy là nhà bây giờ có tới ba con ma.

Một con ma giang hồ đầu vàng loi choi, hai vị Mộc Tiên tíu tít như chim sẻ.

Mà chỉ có mình thấy.

Người ngoài mà nhìn vô chắc ngất xỉu tại chỗ!"

Sau khi hỏi han hai vị Mộc Tiên, cụ Hết thong thả thay quần áo, cài thẳng lưng quần, đội nón bê rê, rồi lấy cây gậy quen thuộc lên đường.

Hôm nay, cụ có hẹn với anh Bảy Vé Dò.

Tuy anh Bảy là dân giang hồ, nhưng là kiểu giang hồ có quan hệ rộng, quen biết đủ hạng người từ thương nhân, dân buôn lậu cho tới... bác sĩ.

Vậy nên, hôm nay cụ nhờ anh Bảy hộ tống cụ đến trại tâm thần, để tìm hiểu về người điên từng đột nhập vào trường học, vẽ bậy khắp sân, và giải quyết vụ án con ma vẽ bậy còn dang dở.

Anh Bảy nghe cụ nhờ, không hỏi han gì nhiều, mà đích thân lái xe tới đón cụ.

Một chiếc xe màu đen, kính râm, nội thất da bóng lộn.

Cụ Hết nhìn cái xe mà nhíu mày, chậc lưỡi:

"Tao tưởng mày đi xe máy, ai dè đi xe y như chở đại ca xã hội đen đi gặp đối tác vậy."

Anh Bảy phì cười, mở cửa xe mời cụ ngồi, rồi rục rịch nổ máy chở cụ thẳng đến trại tâm thần.

Đến nơi, anh Bảy bước xuống xe, cởi kính râm, rồi đi thẳng vào trong, nói vài câu thân tình với ông bạn bác sĩ trong viện.

Chưa tới năm phút, một cô y tá bước ra, dẫn cụ Hết và anh Bảy đến khu điều trị, nơi anh chàng trốn viện một tháng trước.

Vừa hay, hôm nay có người nhà của bệnh nhân đến thăm, nên cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ hơn.

Bước vào phòng, cụ Hết liếc nhìn người đang nằm mơ màng, trong lòng hơi bất ngờ.

Cái thằng mà thằng Hải gọi là "thằng điên", nhìn qua cũng không có gì giống người điên lắm.

Anh ta chỉ ngoài hai mươi, dáng người cao dong dỏng, hơi ốm nhưng thư sinh, tóc xoăn nhẹ và dài, che hờ đôi mắt mơ màng.

Nhìn kỹ lại...

đây là một anh chàng khá bảnh bao, nếu không nói là có chút phong trần, nghệ sĩ.

Thằng Liêm đứng kế bên, chép miệng cảm thán:

"Đẹp trai vậy mà bị khùng!"

Mẹ của anh chàng "điên" đang túc trực trong phòng, chăm sóc cho con trai.

Khi cụ Hết và anh Bảy bước vào, bà thoáng chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao lại có người đến thăm con mình.

Cụ Hết chậm rãi bước tới, nở nụ cười hiền, rồi chào hỏi xã giao:

"Chào bà, chúng tôi từ trường MDC, hôm nay ghé thăm để hỏi thăm một chút về sự việc một tháng trước."

Vừa nghe tới chuyện một tháng trước, bà mẹ thở dài, nét mặt thoáng chút lo lắng:

"Trời ơi, thằng nhỏ nhà con hồi tháng trước có chạy vào trường MDC, con nghe nói nó ngồi vẽ bậy.

Con cũng lo lắm, không biết có làm phiền thầy cô hay ai không..."

Cụ Hết xoa xoa hai tay, lắc đầu cười xòa:

"Không, không!

Tụi tui chỉ tới thăm hỏi thôi, không có ý trách móc gì cậu này đâu, bà cứ yên tâm!"

Bà nhìn cụ Hết, thấy cụ có vẻ là người lớn tuổi, lại có uy tín, nên bỗng dưng cảm thấy an tâm hơn.

Như tìm được người có thể tâm sự, bà rút hết ruột gan, kể:

"Thằng nhỏ nhà con, từ khi vào đây năm ngoái, lúc nào cũng đòi quay lại trường MDC, nó cứ nói là còn quên cái gì đó ở đó.

Mỗi lần lên cơn, nó lại gào thét, rồi quỳ xuống, khóc lóc xin lỗi, chắc là chưa nguôi chuyện cũ..."

Bà thở dài, giọng buồn bã:

"Tháng trước, nó tự dưng thoát ra được, chạy một mạch thẳng tới trường MDC.

Từ lúc bị đưa về lại đây, nó càng kích động hơn.

Hồi trước, hai ba ngày mới lên cơn một lần, còn bây giờ, ngày nào cũng vậy.

Không biết trong đó có chuyện gì, mà từ khi nó từ trường về một tháng nay, nó như bị ma ám."

Cụ Hết vẫn ngồi trầm ngâm, lắng nghe không sót một câu nào.

Bỗng, có một chi tiết làm cụ chú ý, cụ chậm rãi hỏi:

"Bà nói cậu nhà vào đây năm ngoái, vậy sự tình lúc đó cụ thể như thế nào?"

Bà mẹ thở dài, giọng đều đều, như đã kể đi kể lại câu chuyện này nhiều lần:

"Năm ngoái, nó vừa đậu đại học, rồi tìm việc làm thêm ở một công ty tổ chức sự kiện, để đỡ đần gia đình.

Hôm đó, công ty nó phụ trách sự kiện ở trường MDC, và nó làm bên mảng âm thanh, ánh sáng..."

Bà nấc nhẹ một cái, đưa tay dụi đi giọt nước mắt vừa ứa ra.

Giọng bà trầm xuống:

"Thằng nhỏ chắc chưa quen việc, nó sơ suất, làm một cô bé trong trường qua đời..."

Nghe tới đây, cụ Hết nhướng mày, như vừa tìm ra một manh mối quan trọng.

Thằng Liêm, nãy giờ đứng nghe chăm chú, bỗng vỗ đùi cái "đét", la lên:

"Trời ơi!

Vậy thằng nhóc này chính là người gây ra cái chết của cô bé đó hả!?"

Nó há hốc mồm, quay qua nhìn cụ Hết, rồi lại nhìn anh chàng thanh niên đang nằm thẫn thờ trên giường bệnh.

Không khí trong phòng bỗng nhiên đặc quánh lại.

Cụ Hết trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi hỏi thêm:

"Vậy xin hỏi bà, cậu nhà có hay vẽ vời không?"

Bà mẹ nghe tới đây, nước mắt lấm tấm trên khóe mi, giọng bà nghẹn ngào:

"Thằng nhỏ nhà con vẽ đẹp lắm, nó còn thi đậu vào Kiến Trúc kia mà..."

Nói rồi, bà lặng lẽ mở hộc bàn, lấy ra một cuốn sổ dày cộp, đặt trước mặt cụ Hết.

Giọng bà buồn rười rượi:

"Nó vẽ cả chục cuốn như vầy...

Vẽ hết chỗ vẽ rồi, nó lại lấy phấn vẽ đầy ra nền đất...

Sáng nào con cũng phải phụ lau dọn quanh phòng..."

Cụ Hết nhận cuốn sổ từ tay bà, từ tốn mở ra xem.

Vừa lật vài trang đầu, cụ nhíu mày, còn thằng Liêm thì trợn tròn mắt.

Cụ lật thêm vài trang, rồi thằng Liêm há hốc mồm, la lớn:

"Trời đất!

Đây chính là mấy bức hình ma quái đang xuất hiện trong trường mà!"

Nó quay sang cụ Hết, mặt rối như tơ vò:

"Vậy là thằng nhóc này chính là tác giả!?"

Rồi nó gãi đầu, giọng đầy thắc mắc:

"Nhưng... nếu nó là người vẽ, thì tại sao hồn ma con nhỏ trong trường lại chiếu mấy tấm hình này từ trong mắt nó?"

Nó quay lại nhìn anh chàng thanh niên đang thẫn thờ ngồi trên giường, rồi lại nhìn cụ Hết.

Bí ẩn này càng lúc càng rối ren.

Cụ Hết ngồi trầm ngâm bên giường, mắt cụ nheo lại, suy nghĩ.

Những mảnh ghép của câu chuyện đã khá rõ ràng, nhưng vẫn còn một thứ gì đó cụ chưa nắm được—một mảnh ghép cuối cùng để xâu chuỗi mọi chuyện lại.

Nhưng đó là gì?

Cụ vẫn chưa biết.

Trong lúc cụ còn đang mải suy tư, anh Bảy Vé Dò từ bên ngoài bước vào, sau khi đã tám xong với ông bác sĩ quen.

Vừa chào hỏi bà mẹ xong, anh bảy để ý cái máy nghe nhạc trên cổ cậu thanh niên, rồi tròn mắt thốt lên:

"Ủa?

Thằng nhóc này có cái Walkman xịn quá ta!"

Cụ Hết quay sang nhìn anh Bảy, mặt đầy dấu chấm hỏi:

"Walkman là cái gì?"

Anh Bảy chưa kịp giải thích, đã đưa tay tính cầm thử cái máy nghe nhạc nhỏ xíu mà cậu thanh niên đang đeo.

Vừa thấy động, cậu ta bật dậy ngay lập tức, ôm khư khư cái máy, mắt trừng trừng, tay siết chặt, như thể đang giữ báu vật.

Anh Bảy giật mình, rụt tay lại, nhún vai:

"Trời, không cho mượn thì thôi, làm gì dữ vậy!"

Bà mẹ thấy vậy, cười gượng, rồi giải thích:

"Cái máy đó là máy nghe nhạc...

Con cũng không biết nó lấy từ đâu ra.

Chỉ thấy nó cứ ôm khư khư suốt từ lúc vào đây, không rời nửa bước.

Hình như trong đó chỉ có một bài hát, mà nó cứ nghe đi nghe lại hoài..."

Nghe tới đây, cụ Hết hơi nhướng mày, bắt đầu quan sát kỹ hơn.

Từ nãy giờ, cụ vốn tưởng thứ cậu ta đeo là một sợi dây chuyền hay bùa hộ mệnh gì đó.

Nhờ anh Bảy, cụ mới biết đó là cái máy nghe nhạc, trên đó buộc một sợi thun nhỏ màu hồng nhạt.

Cụ Hết quay sang bà mẹ, hỏi chậm rãi:

"Vậy bà có biết đó là bài hát gì không?"

Bà mẹ chỉ tay về phía ông bác sĩ, nhún vai:

"Hồi nó mới vô đây, bác sĩ có kiểm tra rồi.

Ổng nói bài nhạc này bình thường, không có gì đặc biệt nên mới cho nó giữ, chứ có gì lạ là ổng tịch thu lâu rồi!"

Ông bác sĩ đứng kế bên, gật gù:

"Đúng rồi!

Bài nhạc bình thường mà.

Nếu cụ muốn nghe thử, qua đây tui mở trên máy tính, tui có lưu lại nè!"

Cụ Hết, anh Bảy và thằng Liêm theo bác sĩ đến bàn làm việc.

Ông bác sĩ bấm mở file nhạc, đoạn nhạc vừa cất lên, cụ Hết thoáng khựng lại.

Nụ cười chậm rãi hiện lên trên môi cụ.

"Ra là vậy..."

Chỉ cần nghe đoạn mở đầu, cụ đã hiểu ra tất cả.

Đây chính là mảnh ghép cuối cùng—sợi chỉ nối toàn bộ sự kiện con ma vẽ bậy.

Cụ Hết ngồi trầm ngâm một lát, rồi đứng dậy chào bà mẹ và bác sĩ, lịch sự cảm ơn rồi ra về.

Trước khi rời đi, cụ nói nhỏ vài câu với thằng Liêm.

Thằng Liêm nhướng mày khó hiểu, nhưng cụ dặn sao thì nó cứ làm theo, không hỏi han gì thêm.

Ngồi trên chiếc xe hơi của anh Bảy, cụ vẫn thong thả cầm cây gậy, mắt nhìn xa xăm ra đường phố đang nhộn nhịp.

Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi cụ.

Cụ đã biết cách giải quyết con ma vẽ bậy này rồi.

Nhưng còn vài chuyện cụ cần sắp đặt với thầy hiệu trưởng trường MDC cho thật chỉnh chu.

Những chuyện còn lại... là ý trời.
 
Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Quỷ Ám


Ngày cuối năm, cụ Hết không đi lang thang như thường lệ mà ở nhà ăn tối cùng đại gia đình.

Không phải vì cụ chán đi đây đi đó, mà là vì cụ đang đợi một cuộc gặp gỡ quan trọng.

Phần khác, cụ cũng vừa tiêu sạch tiền tiêu vặt tháng này cho Mái Ấm Mồ Côi, để "luyện" cho thằng Bảy lá bùa bình an.

Từ thời cụ bà còn sống, cụ được "phát" cho một khoản tiền nhỏ mỗi tháng để tiêu xài lặt vặt.

Sau này cụ bà mất, ông Còn, con trai lớn của cụ, nối nghiệp phát lương, mà còn tăng lên kha khá để cụ xài thoải mái.

Khi ông Còn khuất núi, cái "truyền thống" này lại được truyền xuống anh Tuấn, cháu nội cụ.

Mà tới thời anh Tuấn, tiền tiêu vặt của cụ còn được tăng lên rõ rệt.

Mặc dù cụ Hết ít xài tiền, vì đi đâu cũng có người mời trà mời bánh, nhưng cái vụ Mái Ấm thì cụ hơi rộng tay.

Vậy là tháng này cụ hơi hẻo, phải ở nhà ăn cơm, chứ ra đường mà hết tiền cà phê thì còn gì là phong độ nữa!

Cả nhà đang ăn uống vui vẻ, thì thằng Hải như mọi khi, mời cơm xong là tọng ngay một cục thịt bự chảng vô mồm, vừa nhai vừa nói oang oang:

"Chán thiệt cụ à!

Năm nay thầy hiệu trưởng tiếc tiền hay nghe ai tư vấn đó mà liên hoan cuối học kỳ không mời ca sĩ gì hết!

Chỉ có đúng hai người: một ông đàn piano, một bà kéo violin!

Coi bộ trường hết tiền ăn chơi rồi!"

Bà Thanh đang xới cơm cũng chêm vào:

"Chắc không phải vậy đâu!

Năm ngoái làm hoành tráng quá, rồi dính vụ tai nạn.

Năm nay chắc thầy hiệu trưởng ngán, làm nhỏ nhỏ cho ấm cúng thôi!"

Thằng Hải vẫn nhồm nhoàm nhai, rồi đế thêm:

"Mà nghĩ cũng lạ ha, nhà mình từ cụ Hết, tới ông nội bà nội, rồi ba mẹ, cô chú, ai cũng học cái trường MDC này hết.

Hồi xưa chắc thiếu trường hay sao đó?!"

Bỗng ngoài cổng có tiếng gõ cửa dồn dập.

Con bé giúp việc chạy ra mở, rồi quay lại báo với cụ Hết:

"Cụ ơi, có người kiếm cụ!"

Cụ thong thả bước ra, thấy bà mẹ của cậu thanh niên trốn viện hôm nọ đang hớt ha hớt hải, mặt mũi thất thần.

Cụ Hết khoát tay, ra hiệu cho con bé giúp việc:

"Mời chị ấy vào nhà!"

Thấy bà lo lắng, cụ bình tĩnh trấn an, rồi thủng thẳng nói:

"Nhà đang giờ cơm, chị ngồi xuống ăn cơm cùng tụi tôi đã!"

Bà luống cuống xua tay, lịch sự từ chối, nhưng cảm kích ra mặt.

Cụ gật đầu, rồi dẫn bà ra bộ bàn trà trước nhà, tránh làm ảnh hưởng bữa cơm gia đình.

Cụ sai con bé giúp việc pha ấm trà, rồi kéo ghế mời bà ngồi.

Vừa ngồi xuống, bà mẹ đã rưng rưng nước mắt, tay chắp trước ngực, vừa xá vừa nói:

"Thưa cụ, hôm trước con may mắn được gặp cụ.

Nhờ anh Bảy con mới biết cụ là cao nhân thuật âm dương!"

Nói đến đây, giọng bà run run:

"Từ bữa thằng nhỏ nó trốn viện, chạy vào trường vẽ bậy, nó lên cơn gần như mỗi ngày.

Hồi trước hai ba hôm mới bị một lần."

Bà mẹ thở hắt ra, giọng căng thẳng như sắp bật khóc:

"Cụ ơi, con thấy rõ rành rành!

Thằng nhỏ nhà con... bị ma ám rồi!"

Cụ Hết vẫn thong thả hớp ngụm trà, bình tĩnh gật đầu, rồi hỏi:

"Bà kể kỹ lại tui nghe coi sao!"

Bà nuốt nước bọt, mắt dáo dác như thể sợ có ai nghe thấy, rồi hạ giọng kể:

"Con thấy rõ luôn, mỗi lần nó ở trong phòng một mình... bỗng dưng góc phòng hiện ra một cái bóng đen to lù lù, bự chảng như lực sĩ!

Đầu nó láng bóng, đen thui!

Không có mắt mũi gì hết!"

Nói tới đây, bà rùng mình, tay run run nắm chặt lấy mép áo:

"Nhưng kỳ lạ lắm cụ ơi... mỗi lần con mở cửa phòng ra... cái bóng đó nó biến mất tiêu, như chưa từng xuất hiện!"

Bà xáp lại gần, mắt láo liên, rồi thì thầm như sợ ai nghe thấy:

"Mấy bác sĩ, y tá... cũng thấy cái bóng đó như con luôn, cụ ơi!"

Cụ Hết khẽ nhướng mày, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.

Bà hạ giọng hơn nữa, mặt vẫn đầy hoang mang:

"Nhưng mà... mấy lần trước tụi ổng hổng tin!

Cho tới hồi nãy... cái bóng đó lại xuất hiện ngay trước mặt tụi ổng!"

Bà nuốt nước bọt, rồi kể tiếp:

"Mấy ổng tưởng bệnh nhân phòng khác qua phá!

Xông vào... lấy gậy gộc đấm đá túi bụi!"

"Ai dè... tưởng tóm được nó rồi... cái bóng đó tự nhiên biến mất tiêu!

Không còn dấu vết gì hết!"

Cụ Hết nhíu mày, thầm nghĩ, để thằng Liêm giả làm cái bóng ma kia coi bộ hợp lý mà lần này coi bộ thằng Liêm no đòn, rồi cụ gõ nhẹ ngón tay lên bàn trà, vẻ lo lắng.

Bỗng cụ liếc ra cổng... thấy thằng Liêm lò dò đi vào, bộ dạng y như vừa đi đánh nhau về.

Cái áo khoác lận thuốc lá của nó méo xệch, một bên rách te tua.

Cái nón bảo hiểm đen thui nó cầm trên tay cũng móp méo.

Đầu tóc thì rối bù, mắt lấm lét như mới bị ai đánh hội đồng xong.

Cụ Hết hơi nheo mắt, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Chỉ có cụ thấy được thằng Liêm, chứ người thường thì không.

Chứ nếu bà mẹ này mà thấy bộ dạng nó lúc này, chắc bả té xỉu ngay tại chỗ.

Cụ nhịn cười, hắng giọng, rồi tiếp tục tập trung vào câu chuyện với bà mẹ.

Còn thằng Liêm, vừa thở vừa lẩm bẩm:

"Hên quá!

Chạy kịp..."

Bà thở dốc, giọng rối rít:

"Con sợ quá cụ ơi!

Mấy ông bác sĩ cũng bó tay, không giải thích nổi!"

"Mấy ổng biểu con kiếm anh Bảy Vé Dò, mà anh Bảy thì chỉ con tới đây gặp cụ!"

"Con xin cụ giúp giùm thằng nhỏ!"

Nói đến đây, bà oà khóc nức nở, rồi toan quỳ xuống trước mặt cụ Hết.

Nhưng con bé giúp việc vừa bưng ấm trà ra, thấy cảnh này thì hốt hoảng quăng luôn cái khay lên bàn, vội nhảy vào cản ngay.

"Khoan khoan khoan!

Bà quỳ làm gì vậy!"

"Lỡ cụ tổn thọ thì sao!"

Đây là lần thứ hai con bé ngăn người ta lạy cụ, vì nó sợ cụ tổn thọ.

Cụ Hết chậm rãi xua tay:

"Thôi được rồi, tui sẽ giúp bà!"

Bà mẹ mừng rỡ, nhưng chưa kịp lau nước mắt thì cụ nói tiếp:

"Nhưng mà... chưa phải bây giờ."

"Phải tới đúng ngày, tui mới "trừ tà" cho thằng nhỏ được!"

Bà nghe vậy, nguôi ngoai phần nào.

Nhưng bỗng bà sực nhớ ra, rồi bà lại oà khóc tiếp:

"Vậy... từ đây tới bữa đó, lỡ con ma đó nó hiện lên nữa thì con biết làm sao!"

Cụ Hết gãi đầu, thật tình... cụ chưa tính tới vụ này.

Bà mẹ không đợi cụ suy nghĩ lâu, oang oang hỏi tiếp:

"Nghe anh Bảy nói cụ là chuyên gia về bùa!"

"Cụ cho con xin một lá bùa trấn nó lại trong thời gian chờ được không?"

Cụ lặng lẽ thở dài, nhấp ngụm trà, rồi từ tốn suy nghĩ:

"Rồi, lại tới công chuyện nữa rồi...!"

Thằng Liêm nhìn cụ, bụm miệng cười, mắt long lanh như coi hài kịch miễn phí.

"Chà chà, coi bộ ông già sắp chơi bài lụi rồi!"

Cụ Hết nhìn ánh mắt mong chờ của thằng Liêm, mồ hôi hột chảy ròng ròng trong lòng:

"Chết rồi, tao cũng đâu có rành mấy vụ này!"

Nhưng rồi, cụ chợt nghĩ ra một ý.

Cụ liếc mắt sang hai vị Mộc Tiên, lầm bầm gì đó với hai vị này trong miệng.

Hai vị cười khúc khích, rồi bỗng nhiên một chiếc lá nhỏ, vàng úa, rơi xuống ngay tay cụ.

Cụ bình thản cầm lá, quay qua đưa cho bà má, giọng chậm rãi, bí hiểm:

"Về để cái lá này dưới gối là ổn!"

Bà mẹ nãy giờ ngồi nhìn từ đầu tới cuối, há hốc mồm, mắt tròn xoe như vừa chứng kiến phép thuật siêu nhiên.

Trước giờ bà nghe đồn cụ Hết là cao nhân, giỏi phong thuỷ, bà tưởng chỉ là chuyện "vẽ bùa" cho vui thôi.

Ai dè...

Cụ Hết lầm bầm vài câu thần chú, là lá tự rụng xuống tay cụ liền!?

Bà xúc động, tay run run nhận lấy cái lá, lòng tràn đầy sự kính sợ.

Thằng Liêm đứng kế bên, cười bò lăn ra đất, đập tay đập chân như vừa xem trúng một màn hài kinh điển.

"Trời ơi!

Lá rụng xuống tay cái rụp!

Ông già ổng lươn lẹo mà coi bộ cao tay ghê!"

Nó cười tới mức hai vị Mộc Tiên cũng bụm miệng cười theo, vai run lên bần bật, như đang cố gắng nhịn mà không được.

Cụ Hết liếc qua, gằn mặt đến mức đỏ cả tai, không dám ho mạnh vì sợ ... lộ bài.

Rồi cụ hắng giọng, lấy lại vẻ nghiêm túc:

"Cuối tuần này, thứ bảy, chuẩn bị cho thằng nhỏ bộ đồ học sinh.

Tui dẫn nó đi trừ tà!

Bà má gãi đầu, mắt chớp chớp:

"Ủa, không phải trừ tà trong bệnh viện hả cụ?"

Cụ Hết khoác tay một cái thật mạnh, giọng bí hiểm, đầy khí chất:

"Thiên cơ bất khả lộ!"

Bà má há hốc mồm, rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa.

Trước đây, bả không phải là người mê tín.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến màn gọi lá thần kỳ này, thêm khí chất cao nhân lấp lánh của cụ Hết,

Bà quay ngoắt 180 độ, nghe lời cụ răm rắp, không dám thắc mắc thêm câu nào.

Cụ mỉm cười, thầm nghĩ:

"Mỗi quân cờ đã đặt đúng vị trí, chỉ còn đợi nước đi của...ông trời mà thôi"
 
Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Lễ Trừ Tà


Cuối tuần đó, trường MDC tổ chức liên hoan cuối học kỳ một, cũng trùng dịp cuối năm.

Nhưng năm nay, không chỉ có văn nghệ, mà các lớp cuối cấp còn tổ chức bán đồ ăn hội chợ, làm bầu không khí sôi động hơn hẳn.

Lớp thằng Hải không phải cuối cấp, nên tụi nó chỉ cần có mặt để góp vui, không phải bận rộn bày biện bán buôn.

Nhờ vậy, nó với tụi bạn có mặt từ sớm, rảo hết gian hàng này đến gian hàng khác, với nhiệm vụ quan trọng: đi thử đồ ăn miễn phí.

Nó giả bộ nghiêm túc đề xuất với mấy anh chị lớn:

"Để em thử trước cho, có gì em góp ý làm sao cho ngon hơn!"

Anh chị lớp lớn nghe cũng có lý, bèn đưa cho nó thử.

Mà cái "thử" của nó, nhiều khi to gấp đôi phần bán cho khách.

Nhưng ai cũng biết thừa nó chỉ kiếm cớ ăn chùa, mà thôi kệ, tụi anh chị chỉ muốn bán hết hàng cho lẹ, không đặt nặng tiền bạc.

Thế là đám tụi thằng Hải no bụng, mà không tốn một xu, vừa đi ăn, vừa bàn luận như chuyên gia ẩm thực.

Năm nay có một thay đổi lớn: thay vì chỉ cho học sinh tham dự, trường mở cửa cho cả phụ huynh và người dân quanh khu vực.

Sự kiện lần này đông vui hơn hẳn, chú bảo vệ cũng được một hôm khoẻ người, đứng cười cười chào khách ra vào, không phải chặn đám học sinh leo rào như mọi khi.

Tối hôm đó, cụ Hết cũng có mặt.

Cụ nhờ anh Bảy một việc quan trọng: đưa thằng nhóc trong trại tâm thần vào trường MDC để làm lễ trừ tà.

— Cứ chở cả má nó theo, để bả coi cho biết!

Anh Bảy và bà má gãi đầu, khó hiểu.

— Ủa, trừ tà thì vô chùa hay vô miếu gì đó, sao lại vô trường học?

Nhưng rồi không ai dám hỏi thêm, vì cụ Hết đã là một chuyên gia có tiếng, từng bẻ cổ hai cây ngải thành tinh cơ mà!

Trời dần nhá nhem, rồi tối hẳn.

Năm nay, trường hạn chế chi tiêu, nên cái vụ ánh sáng bị cắt bớt đáng kể.

Mà chắc một phần cũng do thầy hiệu trưởng lo sợ tai nạn như năm ngoái, nên hệ thống đèn chỉ đủ để thấy đường đi, không còn hoành tráng như trước.

Ánh sáng trong sân trường lác đác tỏa ra từ những gian hàng của các anh chị lớp cuối cấp, thêm chút ánh sáng mờ mờ từ sân khấu.

Sân khấu năm nay cũng đơn giản hơn hẳn:

— Không có ca sĩ, không có ban nhạc.

— Chỉ có một phông màn trắng, một cây đàn piano to bự và một hộp đàn violin.

Hai nghệ sĩ duy nhất được mời: một người đánh piano, một người chơi violin.

Không khí có phần lặng lẽ hơn mọi năm, nhưng lại có gì đó trang trọng và sâu lắng hơn.

Và ngay lúc đó, màn "trừ tà" của cụ Hết chính thức bắt đầu...

Cụ dặn để thằng nhóc điên ngồi một mình ở sau sân khấu,ngay sau cái phông màng trắng. ngay chỗ xảy ra vụ tai nạn năm ngoái.

— Cho nó vài cục phấn, cứ để nó vẽ bậy như mọi khi!

Bà má lo lắng cực độ, nhưng cụ Hết vẫn ung dung.

— Cứ để vậy đi, coi chừng nó là được!

Cụ và bà má lùi ra xa, chọn một góc quan sát từ xa,kín đáo.

Sân khấu bắt đầu.

Hai nghệ sĩ bước lên sân khấu.

Một người đàn ông mặc tuxedo chỉnh tề ngồi xuống cây đàn piano, gõ thử vài nốt.

Một nghệ sĩ nữ mặc chiếc đầm trắng muốt, đơn giản mà tinh tế, bước ra.

Cô lôi cây violin ra, cẩn thận chỉnh dây, rồi kéo thử vài nốt.

Dưới sân khấu, đám học sinh vẫn cười nói rôm rả, y như hội chợ.

Ở một góc, thằng Hải nằm vật vờ trên băng ghế, mặt mũi chán chường.

Nó bĩu môi, phán một câu:

— Xời, nhạc không lời hả?

Chán chết!

Nó đâu có biết, chuyện hay ho nhất đêm nay vẫn chưa bắt đầu...

Khi những nốt dạo đầu của Bản Luân Khúc Cung Rê Trưởng vang lên, cả không gian bắt đầu biến thành một bức tranh thần thoại.

Chàng "điên"—mái tóc rối bời, ánh mắt mơ màng—bỗng bừng tỉnh.

Chàng nhặt vội mớ phấn tầm thường dưới chân, nhưng trong tay chàng, những viên phấn hóa thành cây bút ma thuật.

Trên nền đất phía sau cánh gà, chàng thả hồn vào những nét vẽ.

Đầu tiên, một cảnh hoàng hôn dần hiện lên—màu cam vàng hòa cùng chút tím lam, khiến người ta ngỡ cả bầu trời lặn vào trong nền đất lạnh lẽo.

Từ vạt nắng cuối ngày ấy, chàng vẽ tiếp tà áo dài trắng phấp phới trong gió, khung cảnh như lạc vào miền thơ mộng xa xăm.

Và rồi, bóng ma cô gái—kẻ đã "vẽ bậy" khắp trường suốt tháng qua—lặng lẽ xuất hiện ngay sau lưng chàng.

Nàng mê mẩn dõi theo từng đường phấn gấp gáp, gương mặt thoảng nét hoài niệm.

Bỗng, như có sợi dây vô hình gắn kết linh hồn nàng và người họa sĩ "điên," những hình ảnh chàng đang vẽ liền được nàng "chiếu" lại lên tấm phông màn trắng giữa sân khấu, theo đúng cách nàng từng "vẽ" trong hành lang, góc lớp, bức tường chợt hiện rồi tan biến một tháng nay.

Cả trường như ngừng thở.

Những ai đang loay hoay ở gian hàng hội chợ, kẻ đang tán dóc, người đang mua bán, đều quay về phía sân khấu.

Những hình ảnh ngập tràn ánh hoàng hôn và tà áo trắng được phóng chiếu hùng vĩ trên tấm màn, hòa trong tiếng nhạc dạo văng vẳng.

Hai nghệ sĩ—một kéo vĩ cầm, một chơi dương cầm—đang trình diễn những nốt đầu tiên của bài Canon in D, nay bỗng sửng sốt trước màn thị giác kỳ ảo không hề có trong chương trình.

Nhưng sau khoảnh khắc bất ngờ, họ điềm tĩnh gật đầu với nhau, rồi dồn hết tâm trí vào bản nhạc, quyết tâm đưa đêm diễn lên đến đỉnh cao xứng tầm.

Ở dưới, thằng Hải, kẻ vừa rên rỉ "nhạc không lời chán chết," nay đứng lặng như trời trồng, hai tay buông thõng.

Dường như cơ thể nó không còn nghe lệnh của lý trí, trái tim như muốn hòa vào buổi biểu diễn tuyệt diệu đang diễn ra.

Trên màn chiếu, những nét phấn của chàng "điên" càng lúc càng mềm mại nhưng cũng mãnh liệt, câu chuyện hiện dần rõ ràng: một chiều hoàng hôn một năm về trước, chàng—chỉ vừa chân ướt chân ráo vào đại học—gặp nàng, cô học sinh năm cuối đang rạng rỡ trong tà áo dài.

Giữa đám đông náo nhiệt của lễ hội, ánh mắt họ chạm nhau như mối lương duyên từ muôn kiếp, nắng chiều vụt tắt mà tim vẫn rực.

Hình ảnh chàng và nàng cùng đứng đằng sau sân khấu nhỏ được tái hiện bằng thứ ngôn ngữ hội họa siêu nhiên.

Nàng đeo chiếc máy nghe nhạc, cắm tai nghe, lặng lẽ chia sẻ với chàng bản nhạc trong veo.

Và chỉ vài giây khi những nốt đầu tiên ngân lên, tai nạn định mệnh xảy ra.

Dòng điện oan nghiệt cướp đi nàng, để lại chàng chìm trong sự day dứt khôn nguôi.

Hai nghệ sĩ sắp sửa hoàn thành bản Canon in D, nhưng đúng vào khoảnh khắc tưởng như nốt kết thúc đang đến gần, họ bỗng nhìn nhau, đôi mắt lóe lên tia đồng điệu.

Một cú gật đầu thật nhẹ, rồi cả hai rảo nhịp đẩy bản nhạc lên tiết tấu nhanh hơn, càng chơi càng cuộn trào, như đang dâng tặng một phiên bản "Canon" mới mẻ và cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Trên tấm màn, những đường nét họa hình vẫn tiếp tục thay đổi diệu kỳ, không còn là chuỗi hình ảnh về chàng sinh viên và nàng nữ sinh, mà biến thành các mảng sáng – tối đan xen, xoắn xuýt trong một vũ điệu của sắc màu.

Sau sân khấu, chàng "điên" lúc này buông tay khỏi những viên phấn, mặc cho chúng lăn lóc dưới chân.

Chàng đứng sững, tim đập rộn ràng.

Cụ Hết đang ở phía xa thấy rõ, chàng như đã nhận ra được nàng đang đứng phía sau, cả hai ánh mắt âm dương bỗng chạm vào nhau phảng phất nụ cười.

Chỉ trong tích tắc, cụ thấy hai linh hồn – chàng và nàng – hòa làm một, tựa như vầng trăng vừa khít mảnh trời sao.

Tấm màn tiếp tục rực sáng, nhưng giờ không còn tái hiện câu chuyện tình nữa, mà trở thành biểu tượng cảm xúc của hai tâm hồn đang giao hòa, thăng hoa vượt ngoài ranh giới sinh tử.

Và Canon in D lúc này được hai nghệ sĩ nâng lên một tầm cao mà tự họ cũng chưa bao giờ chạm tới.

Tiếng piano gấp gáp mà say mê, đường vĩ cầm dào dạt như gió lộng, mỗi nốt nhạc đều mang một lực cuốn như sóng cồn.

Từng người trong đám đông, bất kể học sinh hay phụ huynh, ai cũng nín lặng, dồn hết thính giác và tâm hồn vào màn trình diễn kỳ ảo nơi sân khấu.

Chính giây phút đó họ quên mất cái tôi của mình để hòa thành một khối cảm xúc chung, biến màn biểu diễn này thành khúc giao hưởng vĩ đại nhất mà nhân loại từng có được – vượt xa mọi ngôn từ mô tả.

Mọi con người chứng kiến màn trình diễn đó chỉ cảm nhận được, đắm chìm được, chứ không tài nào diễn tả bằng lời.

Bản Luân Khúc Cung Rê Trưởng dần tiến đến những nốt cuối cùng.

Chàng trai, trong cõi hư ảo của cõi linh hồn, đang ôm chặt lấy cô gái năm nào – một cái ôm tưởng như vĩnh cửu, nhưng thực ra lại ngắn ngủi hơn cả một nhịp đàn.

Khi nốt ngân cuối cùng tan dần, hình ảnh cô gái cũng tan biến dần như làn sương, cô đã ra đi về một miền xa vô định.

Ngay thời khắc âm nhạc lặng tiếng, tấm màn cũng sụp tối theo.

Một khoảng lặng nặng như chì phủ lên sân khấu.

Chàng trai đổ gục xuống, khóc như mưa, nước mắt tuôn rơi xối xả hòa trong tràng vỗ tay còn dang dở.

Mẹ chàng, đứng từ xa chứng kiến hết thảy, chạy vụt tới ôm chầm lấy con, tay khẽ vuốt mái tóc rối bù đang rung lên vì tiếng nấc nghẹn ngào.

Bà không hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tận sâu trong trái tim, bà cảm nhận con trai mình vừa được hồi sinh sau một năm điên dại u tối.

Người con trai ấy vẫn nấc lên không ngừng, nhưng một vệt nắng nào đó đang len lỏi giữa màn đêm, báo hiệu một khởi đầu mới, một sự giải thoát, và một chương đời khác đang chờ chàng phía trước.

Cụ Hết đứng đằng xa, chống gậy, mắt nheo nheo như đang dõi theo một vở kịch lớn vừa hạ màn.

Trong bụng cụ thầm nghĩ: "Ông trời quả thật đã sắp xếp mấy quân cờ vô đúng chỗ, mình chỉ việc... theo dõi màn diễn thôi."

Thằng Liêm kế bên, dù là con ma dân chơi giang hồ thứ thiệt, cũng đứng im re, không muốn "tung chiêu" gì nữa.

Mắt nó long lanh mà miệng cứng ngắc, kiểu như vừa chứng kiến một phép màu lớn hơn cả những pha đánh đấm nó từng trải.

Nhiều câu hỏi còn quẩn quanh trong đầu nó, nhưng giây phút này, nó và mấy con ma khác trong trường chỉ còn biết... dừng lại, để thả hồn vào khoảng lặng sau màn trình diễn vĩ đại.

Trường học rộn rã nãy giờ bỗng như bị ai bấm nút tạm dừng, tất cả mọi người, sống hay chết, đều im lặng, hít hà dư âm của một tuyệt tác vừa khép lại.

Và dù gì đi nữa, cụ Hết vẫn đủng đỉnh, nhíu mày nghĩ thầm: "Rồi, chắc xong.

Bây giờ về...

ăn cơm là vừa."
 
Hồ Sơ Tâm Linh Của Cụ Hết
Bùa Đổi Bùa.


Sáng hôm sau, trước sân nhà, cụ Hết và thằng Liêm ngồi ăn sáng.

Cụ Hết gọi một tô phở "em bé" từ quán bên đường, kiểu tô nhỏ ít bánh, thơm lừng.

Còn thằng Liêm—đúng kiểu "người cõi bên"—lại lôi ra một tô mì khô ba vắt từ "bên kia," rồi gắp lia gắp lịa như sợ ai giành.

Giữa lúc đang xì xụp, thằng Liêm ngẩng đầu, tay còn cầm đũa hỏi:

"Ông già, cái vụ con ma vẽ bậy trong trường...

Sao ông biết tụi nó yêu nhau vậy?"

Cụ Hết gắp thêm miếng phở, nhai thong thả, rồi điềm nhiên đáp:

"Dễ ợt, cái bài nhạc đó có từ lâu rồi, từ thời mấy đứa con nhà tao vào cấp ba kìa."

Nói xong, cụ húp một muỗng nước phở, hương thơm lan tỏa, rồi cụ tiếp:

"Thời đó, không biết tụi nó gọi là gì, nhưng mấy ba mẹ của tụi nó hay gọi bài nhạc này là 'nhạc đẻ.'"

Thằng Liêm khựng lại, nhướn mày:

"Sao lại kêu 'nhạc đẻ?'"

Cụ Hết nhún vai, đáp:

"Tại vì thằng con trai nào mà rủ con gái, hoặc ngược lại, nghe chung bài nhạc này thì... y như rằng, tụi nó...

đẻ!"

Thằng Liêm nghe tới đó, suýt nghẹn mì, trợn mắt ho sặc sụa:

"Trời ơi, ông già, gì mà kỳ vậy!"

Cụ Hết chỉ mỉm cười, bình thản:

"Tin hay không tin là chuyện của mày, tao chỉ nói vậy thôi, có một thời, người lớn kiêng bài nhạc này trong nhà lắm"

Rồi cụ tiếp tục xì xụp phở, rồi thong thả tiếp:

"Bởi vậy vừa nghe bài đó trong nhà thương điên, là tao biết hai đứa này yêu nhau rồi.

Từ đó tao mới hiểu ra, Thằng này trốn viện vô trường vẽ bậy, lúc đó con nhỏ này đứng sau lưng.

Nó thấy mấy bức vẽ rồi nó mới nhớ trong đầu để rồi chiếu lại khắp trường nguyên một tháng"

Thằng Liêm vỡ lẽ, nó thầm nghĩ, ông già nhìn chậm chạp nhưng ai dè cao tay thật

Vừa lúc đó, ngoài cổng có tiếng gõ cửa.

Con nhỏ giúp việc chạy ra, vừa hé cửa đã thấy ba má thằng "điên" - à không, bây giờ nó hết điên rồi!, lấp ló trước cổng, mặt mày phấn khởi như thể vừa trúng độc đắc.

Con bé hớt hải vô báo, cụ Hết gật đầu, rồi mời hai vợ chồng vào nhà.

Ông ba vừa trông thấy cụ Hết, vồ tới như bắt được vàng, nắm chặt tay cụ, giọng hân hoan:

"Cả nhà con cảm ơn cụ!

Nếu cụ không ra tay, giờ thằng nhóc nhà con vẫn còn ngây ngây dại dại, chạy vòng vòng trại tâm thần!"

Bà má gật đầu rối rít, tiếp lời:

"Thằng nhỏ là con độc đinh của nhà, từ khi nó bị như vậy, vợ chồng con không đêm nào ngủ yên.

Giờ nhờ cụ mà nhà con qua được đại nạn này, tụi con mừng muốn khóc luôn!"

Ông ba xoa hai tay, trán hơi vã mồ hôi:

"Tụi con không biết cảm ơn cụ thế nào, xin cụ cho phép con...

được trả ơn!"

Cụ Hết khoát tay lia lịa, giọng vô cùng dứt khoát:

"Thôi thôi, không cần đâu.

Tui có làm được cái gì đâu mà nhận, cứ để dành lo cho thằng nhỏ đi!"

Hai vợ chồng biết từ trước, rằng cụ Hết không bao giờ lấy tiền bạc của ai.

Cụ giúp người là vì duyên, chứ không vì công cán gì hết.

Vì vậy, họ không dám nài thêm.

Nhưng ông chồng dường như đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi rút ra một tấm danh thiếp từ túi áo rồi hai tay đưa lên một cách trịnh trọng:

"Dạ, con biết cụ chỉ ra tay giúp đời, không màng lợi lạc.

Nhưng nếu cụ có gặp khó khăn trong lúc hành hiệp, xin cụ cho phép con được giúp đỡ ạ!"

Cụ Hết nhận tấm danh thiếp, liếc sơ qua, chỉ thấy mấy chữ in to tướng trên đó:

"Ông Đông – Giám Đốc Hãng Taxi Chợ Lớn"

Thằng Liêm đang đứng lơ lửng kế bên, há hốc mồm, mắt mở tròn như hai cái nắp xoong.

Nó quay ngoắt qua nhìn cụ Hết, rồi lại nhìn tấm danh thiếp, miệng lắp bắp:

"Trời đất ơi, thằng điên đó là quý tử của chủ hãng taxi lớn nhất thành phố hả?!"

Ông Đông vẫn khúm núm, nài nỉ thêm:

"Thưa cụ, nếu cụ có cần phải đi xa, xin phép cho con được đưa cụ đi!

Chỉ cần cụ bắt bất cứ chiếc taxi nào của hãng Chợ Lớn rồi đưa tấm danh thiếp này ra, tài xế sẽ đưa cụ đến nơi mà không lấy phí gì hết!"

Cụ Hết đưa tay xoa cằm, rồi lẳng lặng nhìn tấm danh thiếp, trong lòng thầm nghĩ:

"Tao đi bộ hay đi xe ôm quen rồi, chớ đi taxi... tao đâu có rành!"

Nhưng ông Đông nài quá, cụ Hết cũng không tiện từ chối thêm, đành gật đầu nhận lấy, coi như giữ thể diện cho người ta.

Ông Đông thấy cụ chịu nhận, mừng ra mặt, hai vợ chồng hỏi han thêm vài câu xã giao, rồi xin phép ra về.

Khi bước ngang qua hai cái cây nguyệt quế – nơi hôm trước cụ Hết đã tung chiêu "lụi", gọi lá thần bí – bà vợ bỗng nhướng mày, chỉ tay ra hiệu cho ông chồng.

Ông Đông liếc nhìn theo, chăm chú quan sát hai cái cây, rồi gật gật đầu, vẻ mặt như vừa ngộ ra chân lý.

"À... ra là chỗ này đây!"

Hai vợ chồng lẳng lặng trao đổi ánh mắt, rồi bước nhanh ra xe.

Tấm "bùa lá" mà bà vợ "thỉnh" từ cụ Hết hôm trước, giờ được hai vợ chồng bọc vàng, xâu dây, rồi đeo lên cổ thằng quý tử ở nhà, như một vật gia bảo trấn yểm cho thằng con.

Thằng Liêm đứng kế bên chứng kiến toàn bộ, há mồm, rồi quay qua cụ Hết, hất mặt:

"Ông già, ông mà mở tiệm bùa là thành đại gia rồi đó!"

Cụ Hết thở dài, vươn vai đứng dậy, vỗ nhẹ cây gậy xuống đất, rồi phán một câu đầy thâm thúy:

"Tao luyện bùa gì đâu!

Chẳng qua thiên hạ tự thấy linh thôi!"

Vậy là nhà ông Đông tặng cụ Hết tấm danh thiếp đi taxi miễn phí trọn đời, còn gia đình ông Đông thì hớn hở nhận được "bùa lá" thần thánh từ cụ Hết.

Thằng Liêm đứng kế bên, tay khoanh trước ngực, mắt nheo nheo, trong đầu bật ra một suy nghĩ khó đỡ:

"Cái này là bùa đổi bùa rồi còn gì..."

Nó lắc đầu cười khẩy, đúng là thế gian huyền diệu, người ta tin thì thành linh.

Còn hai vợ chồng ông Đông, sau khi ra xe về, lòng vẫn lâng lâng như trên mây, vì từ nay họ chính thức có quan hệ với một cao nhân đích thực.

Chỉ có cụ Hết là vẫn giữ nguyên thần thái ung dung, không màng thế sự.

Cụ thong dong nhấc ly trà, hớp một ngụm chậm rãi, rồi híp mắt tận hưởng một buổi sáng bình yên, đầy nắng đẹp.
 
Back
Top Bottom