Siêu Nhiên Hình như tôi chết rồi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
363326012-256-k335925.jpg

Hình Như Tôi Chết Rồi
Tác giả: KimMinhonTh
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ngủ dậy phát hiện bản thân cứng đờ, Minh Thư chợt phát hiện ra mình đã chết nhưng không ở trạng thái linh hồn mà là xác chết di động, và sau đó là quá trình chước chân vào quan tài, tạm biệt gia đình để sang thế giới bên bia, bắt đầu quá trình kiếm việc làm và phiêu lưu khắp nơi.​
 
Hình Như Tôi Chết Rồi
Xác chết di động


Tay chân lạnh quá, tê tái như ngâm nước đá vậy.

Đó là cảm giác đầu tiên trong ý thức mơ hồ của cô ấy.

Cựa quậy mình vùi đầu vào chăn, co chân thành cuộn cho ấm hơn nhưng sao cứng quá, không thể nhúc nhích được, tay chân buốt quá mất hết cảm giác rồi sao?Minh Thư bật mình dậy, ánh nắng non nớt của mùa đông chiếu vào góc giường qua khung cửa sổ, ngớ người mất vài giây, rời giường đứng dậy, cả cơ thể lờ đờ cứng ngắc như xác chết sống lại.

Đi đi vài bước, lại vài bước.Hử?

Cô tự hỏi:Khó, quá khó để bước đi, khớp cứng lại cả rồi, ngón tay không nhúc nhích được, làn da hơi trắng ngả màu tím tái.Mình bị sao vậy?"

Nhưng vì lý do nào đó, hoặc cô không nghĩ tới việc đi tìm gương để soi, mà có tìm thì cũng không thấy chúng đâu, bình thường cái gương toàn thân để ở góc tường nhưng sao nay không thấy nữa, mọi sự chú ý của cô bị thu hút bởi sự khác lạ của cơ thể.Kì lạ thật!

Minh Thư tự nhủ.Căn nhà không được tính là rộng lắm, nhà được xây vào năm cô ấy được sinh ra.

Mẹ bảo lúc cô còn nằm trong nôi, ba vừa xây tạm cái mái nhà che chắn, vừa phải chăm sóc cô vì mẹ cô bận phải đi chợ bán cá.

Ba cô ấy đêm đi bắt cá, ngày tự xây nhà.

Từng viên gạch, từng viên từng viên được ba và mẹ xây thành hàng thành lối, ngày qua ngày dần dần hoàn thiện thành ngôi nhà.Những năm đó ở quê còn nghèo lắm, phải tự xây nhà chứ không đủ tiền thuê thợ, một phần vì bố cũng là thợ hồ khéo tay nữa.

Minh Thư lúc nhỏ lại khó nuôi, vừa đen vừa gầy, nho nhỏ 1 cục, không ai có thể ẵm ngoài ba mẹ, giọng khóc lại to kinh khủng kiếp, vừa khóc vừa giãy nảy lên, càng dỗ càng khóc.

ừmmmm.

Ba mẹ cô kể lại từng chuyện trong mỗi bữa cơm.Cô khóc.

Ba từ trên giàn giáo leo xuống dỗ ngủ.

Ba vừa leo lên sànLại khócBa lại leo xuống.Cứ thế vòng đi vòng lại đến lúc mẹ đi chợ về, gánh lấy trách nhiệm giữ đứa trẻ khó tính.

Cho đến bây giờ, cô đã 22 23 tuổi rồi nhưng gặp các ông cụ bà cụ ở xómtrên làng dưới thì mọi người đều hỏi: " con bé khóc to ngày trước lớn từng nàyrồi á?

Ôi nổi tiếng phết chứ chả đùa được.

Và cái sự khó tính đấy vẫn theo cô ấy đến tận bây giờ, không hiểu sao ba mẹ lại chịu được cái tính chó của Minh Thư.Quay lại với hiện tại, căn nhà vắng tanh không một bóng người, không một tiếng động, thời gian như ngừng trôi, nếu mà tình huống này đặt trong tiểu thuyết thì chính xác là nhân vật chính chỉ nghe mỗi tiếng tim đập thình thịch thôi.

Còn cô cũng không nghe được tiếng thịch thịch trong truyền thuyết, thực tế đúng khác bọt.Lát sau, em gái cô – Minh Nguyệt đi học về.

Chân làm sao lại chảy máu nhầy nhụa thế kia, lại té sấp mặt ra nữa à?Đâu?

Không cảm giác được đau luôn, máu cũng đông rồi này.

Còn băng cá nhân các loại không?

Cô nói 1 làuCó trên bàn học á, mà thôi đi lững thững như zombie ấy, vô đây em dán cho.

Em gái nói.Bỗng dưng, cô ngớ người ra, suy nghĩ: người mất nhiệt, cơ thể lạnh, khớp co cứng, máu đông, da xám ngắt, không cảm giác đau, này là xác chết rồi chứ người sống đâu nữa."

Ê này, chị chết rồi phải không?"

Em gái bước tiếp không trả lời.Hai người cùng đi vào bàn học, em gái lấy miếng băng cá nhân, định dán vào.Chỗ chảy máu to đùng á, lấy cái băng này cho to mà dán này, em mới đặt shoppe ngày trước nay có chỗ dùng luôn.

Minh – chuyên săn sale 0đ shoppee – Nguyệt nói.Ba mẹ đi đâu rồi á.

Nghe mẹ nói tí nữa có đội y tế tới nhà lấy mẫu máu xét nghiệm gì đó, lúc sáng em đi học có nghe mẹ nói với ba.

Cô hoảng hốt hỏi:Thật á, máu toàn thân đông hết cả rồi, họ có phát hiện ra chị không?Làm sao đây....

À, nghĩ ra rồi.

Đi, đi ngâm nước nóng thử xem, lỡ máu vẫn tan ra được chút.Thế là hai chị em ra bếp, em đun nước sôi, chị lấy tô.

Hình ảnh hài hoà cứ như hai đứa bé pha mì tôm chống đói nếu không có hành động tiếp theo.Nước sôi ùng ục trong nồi, dội thẳng vào bàn tay đang đặt trong tô."

Nóng không?"

Em hỏi"Không cảm giác".

Giọng nói không cảm xúc phập phồng trả lời.Khoảng năm phút sau, Minh Thư lấy bàn tay ngâm nước sôi ra ngoài, nhìn nhìn rồi nói:Được chưa nhỉ?

Lấy cái gì đâm đâm xem máu chảy ra không?"

Kim, để em đi lấy kim cho"Bịch bịch bịch, tiếng bước chân vang dội trên nền nhà."xítttttt" tay rụt lại khi chiếc kim to như cái bánh xe bò đâm vào."

đau hờ?"

Em hỏi với chiếc giọng đậm sự nghi vấn dành cho người có thể ngâm bàn tay vào nước sôi nhưng lại rụt lại khi bị kim đâm." phản xạ, phản xạ thôi, haha" Minh Thư cười gượng.Dùng sức nặn, máu màu đỏ tía rỉ ra, hoà vào nước còn đọng trên làn da, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.

Hoàn toàn khác với màu máu đỏ tươi đến chói mắt như những người bình thường, khi con người ta ngừng thở, tim ngừng đập, máu ngừng vận chuyển, bắt đầu xuất hiện các đốm máu màu đỏ tím dưới lớp biểu bì, hay còn được gọi là hoen tử thi.

Nếu dùng dao phẫu thuật lấy máu ra, nó sẽ ở dạng các cục máu đông không tan trong nước, nhưng sẽ có các chất trong máu như huyết tương có thể bị hoà tan.

Đó là lý do khi Minh Thư nặn máu ở đầu ngón tay, chỉ rỉ ra một chút máu màu đỏ tía pha loãng trong nước thành màu hồng."

Thôi rồi, bị phát hiện là cái chắc" Minh Thư lo lắng."

Hay chị trốn đi, núp trong quan tài á"
 
Hình Như Tôi Chết Rồi
Chương 2: Chôn con đi


"Đâu? quan tài đâu?

Có thấy gì đâu"Ngay giữa nhà, gương mặt mỉm cười của Minh Thư trên bức ảnh thờ trông thật chói mắt, chiếc quan tài lẳng lặng nằm đó, một màu đỏ tươi đáng sợ.

Quan tài nho nhỏ, hẹp hẹp, thế giới bỗng chốc thu hẹp lại.

Tối tăm và lạnh lẽo.Lát sau tiếng nói chuyện xa xôi đâu đó, tiếng nói chuyện, giọng ba, giọng mẹ, giọng ai đó.Minh Thư cảm thấy mệt, buồn ngủ quá."

Thư Thư, Thư Thư ơi, Thư ơiiiiiii....."

Tiếng gọi xa xăm, như xa như gần văng vẳng bên tai."

Thư ơiiiiiii..., Minh Thư,......."

Vẫn là tiếng gọi đó."

Cọt ơi, dậy ăn sáng con" ồ tiếng mẹ gọi.Mở mắt ra, thấy ba, thấy mẹ, thấy em gái, vẫn khung cảnh gia đình ấm êm, vẫn nụ cười trên mặt ba mẹ nhưng có gì đó khác lạ, nụ cười không chạm tới đáy mắt.Minh Nguyệt kể rằng hôm qua lúc chị nó vào quan tài trốn, ba mẹ đi sang nhà ông ngoại ở gần đó.Ông ngoại của hai bạn nhỏ làm thầy, nhưng mà là thầy cúng, thầy pháp, thầy chuyên lên đồng để liên kết hai giới âm dương.

Có lẽ nhiều người tò mò và hiếm lạ với việc lên đồng nhưng mọi người trong nhà đã quen với việc đó từ lâu.

Chi tiết các câu chuyện về việc lên đồng sẽ được đề cập sau này.Quan trọng là nhờ làm việc giữa người sống và người chết, hay người ta còn hay gọi là ma, nên ông ngoại biết được nhiều kiến thức huyền huyễn, có lẽ ông ngoại là người làm phép giữ hồn trong thân xác cho Minh Thư, để đứa cháu của mình được "sống" tiếp, mặc dù sống theo một cách hoàn toàn khác.Ông ngoại nói rằng không có người lấy máu nào cả, thực chất họ là hắc bạch vô thường đóng giả người sống để tìm kiếm linh hồn Minh Thư, may mắn thay quan tài có bùa chú của ông ngoại có khả năng che giấu linh hồn, nên trước mắt vẫn chưa bị phát hiện.

Tuy nhiên đó chỉ là cách đối phó tạm thời, người dẫn hồn, hay là Hắc Bạch Vô Thường theo cách gọi dân gian vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm linh hồn Minh Thư tới cùng, linh hồn chưa trả nợ không thể vất vưởng tại nhân gian.Đây đã là ngày thứ 3 sau khi Minh Thư chết rồi, ngày đầu tiên sau khi cô đột tử, ba mẹ không thể chấp nhận được, ông ngoại bèn tìm cách phong ấn hồn phách trong thân xác, để không bị người dẫn hồn dẫn đi, sau đó làm phép để xác chết có thể di động, cũng coi là "sống".

Cô tỉnh dậy vào ngày thứ hai, vẫn sống theo một ý nghĩa nào đó, vào trong quan tài trốn người dẫn hồn và ngủ quên trong đó.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, theo một lẽ tự nhiên, linh hồn còn mãi nhưng thân xác thì không, quá trình phân huỷ đã bắt đầu từ lâu.

Lúc đầu chỉ thoảng qua nhưng càng về sau, mùi càng nồng.

Hàng xóm bắt đầu dị nghị, mùi thối không thể cản được mà tản ra khắp nơi, thịt sắp rữa ra và khớp chuẩn bị rụng rời.

Minh Thư hôm nay chỉ có thể nằm trong quan tài, không có khả năng di chuyển như những ngày trước.Ba, mẹ, em, ông Ngoại, mọi người đều tụ lại quanh quan tài, không rời không bỏ dù mùi có hôi, dù ruồi có bâu, dù hình dạng của nhóc con nhà mình có kinh dị đến đâu.

"Hãy chôn con đi, ba mẹ chôn con đi nhé!"

Minh Thư nói khe khẽ.Cảm ơn Ngoại đã hao phí hết công đức đời này để giúp con, con được sống thêm những ngày quý giá này là đủ rồi, đừng hi sinh thêm vì con nữa.Em, lấy điện thoại để chị gọi cho người yêu cũ chị, chị phải đòi nợ nó, chết cũng phải đòi, nợ 24 triệu 400 chứ ít đâu.

Đợi nó bank sang tài khoản chị thì cho em số tiền đó mua hàng shoppee nha.

Hứa danh dự luôn.
 
Back
Top Bottom