Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOFUQEpuxuJMMLGL1DSjqE9G5lmWZeZeGV2IBiRICEluJM9Fdm6GXQ9fuK0LJQHevYKdoKtMTyXGc0xxFpz-PBdhlHj3oXpjVW_FGscdqGUX8FbBoJA1Ecp3zR4a6ilI9PmJ46Pmi6FWx34ZL26QhBh=w215-h322-s-no-gm

Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Tác giả: Trụ Lưu Li
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Linh Dị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

🩸 HÌNH NHƯ BẠN TRAI CỦA TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI 🩸

Tên gốc: 男朋友好像不是人

Hán Việt: Nam bằng hữu hảo tượng bất thị nhân

Tác giả: Trụ Lưu Li

Số chương: 29 chương

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Kinh dị, Ngọt sủng

Editor: Team Sel

🩸 GIỚI THIỆU 🩸

Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê.

Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch.

Ngồi đối diện cô là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, tự nhận mình là bạn trai của cô.

Anh tỏ vẻ lo lắng, hỏi cô có chỗ nào không khỏe, liệu có cần đến bệnh viện kiểm tra không.

Ngay lúc đó, điện thoại cô nhận được một tin nhắn kỳ lạ: “Quy tắc số 1: Bệnh viện là nơi đầy rẫy nguy hiểm, tuyệt đối không được đi.”



Giang Mạt không biết nên tin bạn trai mình hay tin vào tin nhắn bí ẩn kia.

Nhưng khi cô tình cờ nhìn thấy bạn trai trong phòng vệ sinh đang mê mẩn ngửi chiếc váy cô từng mặc. Giang Mạt đã nghĩ: May mà lúc đó không đi bệnh viện.



Một câu chuyện về tình yêu biến thái và sự ám ảnh cực đoan, ai không thích truyện kiểu này, xin hãy bỏ qua!​
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 1: Chương 1



Giang Mạt mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê.

Đối diện cô là một người đàn ông đang nhìn cô đầy lo lắng.

“Mạt Mạt, em sao thế? Có chuyện gì à?”

Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Giang Mạt chỉ toàn là thắc mắc.

Cô là ai? Đây là đâu? Người đàn ông này là ai?

Mạt Mạt… Anh đang gọi cô sao?

Hình như cô chẳng nhớ được gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Thấy cô im lặng, vẻ mặt người đàn ông càng thêm sốt ruột.

“Mạt Mạt? Rốt cuộc em bị làm sao thế? Có phải chỗ nào không khỏe không? Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?”

Giang Mạt còn chưa kịp trả lời thì cảm thấy có thứ gì đó bên cạnh rung lên, sự chú ý của cô liền bị thu hút.

Dù trí nhớ đã biến mất, nhưng cơ thể cô vẫn giữ lại vài phản xạ vô thức.

Ví dụ khi có thứ gì đó rung lên bên cạnh, cô theo bản năng cầm lên xem.

Mở khóa màn hình, một tin nhắn hiện ra, là những dòng chữ quen thuộc mà dù mất trí nhớ, cô vẫn nhận ra ngay.

“Quy tắc số 1: Nhớ kỹ, bệnh viện là nơi cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được đến!”

Đọc xong tin nhắn, Giang Mạt vừa ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông đối diện cũng nghiêng người, dường như muốn nhìn vào điện thoại của cô.

“Mạt Mạt, ai nhắn tin cho em vậy? Sao sắc mặt em trông tệ thế?”

Giang Mạt theo bản năng úp điện thoại xuống bàn, cuối cùng mở miệng trả lời: “Không ai cả.”

Người đàn ông dường như không tin, “Thật không? Nhìn mặt em tái nhợt thế kia, có phải không khỏe ở đâu không?”

Giang Mạt lặp lại: “Thật sự không có ai, cũng không có chuyện gì cả.”

Thấy cô nói vậy, người đàn ông không tiếp tục truy hỏi, nhưng trên khuôn mặt anh vẫn đầy vẻ quan tâm.

“Vậy được rồi, em đã nghĩ ra muốn uống gì chưa?”

Theo ánh mắt của anh, Giang Mạt cúi đầu nhìn, phát hiện trước mặt cô có một thực đơn, trên đó liệt kê đủ loại cà phê.

Cảm giác của cô lúc này rất kỳ lạ, chẳng nhớ được gì, nhưng bản năng lại như quen thuộc với những dòng chữ trước mắt.

Giang Mạt lướt qua thực đơn một lần, rồi nói: “Cà phê dừa xanh.”

“Vẫn là món này à?” Người đàn ông mỉm cười, “Vừa nãy em còn bảo lần nào đến cũng uống món này, uống mãi thấy ngán rồi, hôm nay không thử đổi sang cà phê sữa sao?”

Thật sao? Cô không nhớ chút nào.

Giang Mạt hờ hững đáp: “Nhìn qua thấy không có món nào hấp dẫn, thôi vẫn chọn món cũ vậy.”

Người đàn ông không phản đối, tiếp tục hỏi: “Vậy em xem thử có món ăn vặt nào muốn gọi không? Buổi trưa còn chưa ăn gì mà.”

Theo phản xạ, Giang Mạt chạm tay lên bụng, đúng là có cảm giác hơi trống rỗng. Cô nhìn vẻ mặt người đàn ông, rồi lật thực đơn qua trang khác, tùy tiện chỉ vào món gà chiên giòn, “Món này đi.”

“Ừm.” Người đàn ông quay lại gọi phục vụ, “Một ly cà phê Mỹ, một ly cà phê dừa xanh, và một phần gà chiên giòn, cảm ơn.”

Phục vụ ghi lại xong liền thu lại thực đơn.

Cà phê và món ăn vặt được chuẩn bị rất nhanh vì đều khá đơn giản, chẳng mấy chốc đã được mang lên.

Giang Mạt cầm tách cà phê lên, nhân cơ hội quan sát xung quanh.

Quán cà phê này không đông khách lắm, ngoài bàn của họ ra thì chỉ có lác đác ba bốn bàn khác.

Điều này không đáng bận tâm, thứ khiến cô chú ý nhất là… Giang Mạt từ từ chuyển ánh nhìn sang người đàn ông đang ngồi đối diện.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, cài kín nút đến tận cổ, hầu kết ẩn hiện mơ hồ. Tay áo được xắn lên một cách tùy ý, để lộ cổ tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ. Trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ trông vô cùng đắt đỏ.

Giang Mạt sợ việc mình cứ nhìn chằm chằm sẽ khiến anh nghi ngờ, nên ánh mắt chỉ lướt qua khuôn mặt đối phương. Nhưng dù chỉ là thoáng qua, cô cũng không thể phủ nhận rằng ngoại hình của anh vượt xa hai chữ “điển trai.”

Anh là ai?

Mối quan hệ giữa họ là gì?

Tin nhắn nói về “quy tắc” kia có ý nghĩa gì? Tại sao lại có quy tắc?

Nếu thực sự không thể đến bệnh viện, cô phải giấu đi sự khác thường của mình, nếu không chắc chắn sẽ bị đưa đến đó.

Trong lúc đầu óc cô đang rối bời với hàng loạt câu hỏi, người đàn ông đối diện lại lên tiếng.

“Mạt Mạt, vừa nãy em bị sao thế? Đang yên đang lành tự nhiên mặt lại trắng bệch, gọi mãi cũng không trả lời, làm anh sợ muốn chết.”

Giọng nói của anh rất thân mật, đủ để cho thấy mối quan hệ giữa hai người không hề xa cách.

Giang Mạt ngước mắt nhìn anh, giọng điệu tự nhiên: “Không có gì, chỉ là trưa nay em không ăn cơm, tự nhiên thấy mệt, chắc do hạ đường huyết.”

Cô nghĩ có lẽ mình chưa hoàn toàn mất hết trí nhớ.

Về lý thuyết, nếu quên sạch mọi thứ, có khi cô còn phải học lại cả việc ăn uống hay sinh hoạt cơ bản.

Nhưng hiện tại những hành vi cơ bản cô vẫn làm được, thậm chí còn nhớ những khái niệm thường ngày, như cụm từ “hạ đường huyết” vừa thoát ra từ miệng cô.

Có vẻ như cô chỉ đơn giản quên hết những trải nghiệm của bản thân mà thôi.

Bùi Xuyên gật đầu: “Em làm anh giật mình, cứ tưởng em bị sao.” Anh nói, trong giọng lẫn chút trách móc, “Anh đã chuẩn bị hộp cơm trưa cho em rồi mà, sao lại không ăn nữa?”

Chuẩn bị cơm trưa? Quan hệ giữa họ có vẻ không chỉ dừng lại ở mức quen biết, mà còn khá thân thiết, thậm chí rất gần gũi.

Trong đầu Giang Mạt hiện lên một từ — người yêu.

Họ là một cặp sao?

Có lẽ đúng là như vậy.

Cô không biết trước đây mình đối xử với “bạn trai” như thế nào, đành chỉ mỉm cười lấy lệ.

Có vẻ đây là cách cô thường đối phó với anh, bởi Bùi Xuyên không tỏ ra nghi ngờ gì. Anh chỉ bất đắc dĩ nói: “Chính vì em hay quên ăn, nên mỗi sáng anh mới nấu cơm trưa để em mang đi, vậy mà vẫn không chịu ăn…”

Giang Mạt nhận ra mình cần biết tên của “bạn trai” này, nếu không sẽ dễ để lộ sơ hở.

Nhân lúc Bùi Xuyên nói, cô cầm điện thoại lên và lướt xem.

Lướt qua, ánh mắt cô lại dừng trên dòng tin nhắn quen thuộc.

Người bạn trai này có vẻ là người rất thân thiết, nhưng nội dung của tin nhắn lại giống như đang nhắc cô phải đề phòng anh. Tại sao chứ?

Người gửi tin nhắn là ai?

Cô lập tức nhắn một câu trả lời ngắn gọn: “Bạn là ai?”

Sau đó, cô mở WeChat, dựa vào các cuộc trò chuyện trước đó để suy ra tên của người đàn ông này: Bùi Xuyên.

Ngay lúc cô vừa đặt điện thoại xuống, Bùi Xuyên cũng ngừng phàn nàn.

Hai ánh mắt chạm nhau, trong đôi mắt anh thấp thoáng vẻ bất mãn.

“Đừng nghĩ anh lắm lời.” Anh nói, “Không ăn uống tử tế thì sao mà được?”

Giang Mạt gật đầu, lại nở nụ cười nhẹ.

Bùi Xuyên thở dài: “Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nói về việc chuyển nhà này. Em suy nghĩ thế nào rồi? Có muốn chuyển đến ở chung với anh không?”

Không đợi cô trả lời, ánh mắt Bùi Xuyên trở nên nghiêm túc: “Tình hình sát thủ chiếc bóng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ thế giới rất nguy hiểm! Em ở một mình, lại còn sống trong khu chung cư cũ kỹ, hẻo lánh, anh thật sự không yên tâm chút nào.”

Giang Mạt mở to mắt kinh ngạc.

Cái gì? Bóng? Sát nhân?

Trong lòng cô trỗi dậy cảm giác khó chịu mãnh liệt. Cô không biết phải miêu tả thế nào, chỉ thấy điều này cực kỳ bất hợp lý, trái ngược hoàn toàn với nhận thức của mình.

Trong tiềm thức, cô biết cái bóng không thể giết người, và thế giới này vốn không nguy hiểm.

Nhưng người đàn ông đối diện, bạn trai của cô, lại khẳng định điều đó.

Bùi Xuyên nhìn biểu cảm của cô, tưởng rằng cô còn đang do dự, tiếp tục khuyên nhủ: “Không phải anh phóng đại đâu. Em biết mà, công việc của anh là nghiên cứu chuyện này. Tình hình thật sự ngày càng tệ hơn, rất nguy hiểm!”

“Em lo việc đi làm không tiện đúng không? Anh có thể đưa em đến chỗ làm mỗi sáng mà.”

Giang Mạt cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, theo bản năng có chút kháng cự.

Nhưng chỉ một giây sau, như thể thế giới này đang muốn chứng minh sự nguy hiểm mà Bùi Xuyên nói, một sự cố bất ngờ xảy ra ngay gần họ.

Ở bàn gần nhất, hai cô gái xinh đẹp đang ngồi, có vẻ là đôi bạn thân đang uống trà chiều.

Giang Mạt còn lờ mờ nghe thấy họ đang bàn tán về một số chuyện tầm phào thú vị. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một trong hai cô gái bắt đầu thét lên đau đớn.

Cái bóng dưới chân cô gái ấy dường như có ý thức riêng, nó phình to một cách kỳ lạ, rồi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô ấy.

Chỉ trong vòng ba giây, tất cả diễn ra nhanh đến mức không ai kịp phản ứng!

Bên trong cái bóng vang lên những âm thanh kỳ dị, vừa dính nhớp, vừa như tiếng nhai, lại giống như tiếng nhào nặn.

Chỉ thêm ba đến năm giây nữa, cái bóng biến mất, để lại trên sàn một đống hỗn độn, những mảnh vụn máu thịt bị nghiền nát không thương tiếc.

Sự sợ hãi, ghê tởm và kinh hoàng ập đến như một cơn sóng dữ, bao trùm tất cả mọi người.

Tiếng thét kinh hoàng liên tiếp vang lên, bất kể là nhân viên, quản lý hay khách hàng, tất cả đều hoảng loạn lao ra ngoài.

Bàn của Giang Mạt và Bùi Xuyên nằm khá sâu bên trong quán, hơn nữa vị trí bàn khiến họ muốn chạy ra ngoài cũng phải đi ngang qua đống thịt vụn đó. Vì vậy, hai người vẫn ngồi yên.

Tuy nhiên lý do chính là Giang Mạt đã hoàn toàn bị dọa đến cứng đờ.

Chuyện này hoàn toàn trái ngược với nhận thức của cô. Bản năng mách bảo cô rằng, bản thân chưa từng trải qua cảnh tượng nào kinh khủng đến vậy.

Chưa từng? Có vẻ đúng là như thế.

Vì khoảng cách quá gần, khi máu từ đống thịt văng ra, có một chút đã bắn lên mặt cô.

Lạnh buốt.

Cô hốt hoảng, gần như thét lên trong đầu: Cứu tôi!

Ngay lúc đó, Giang Mạt cảm nhận được một vòng tay ấm áp bao bọc lấy mình.

Là Bùi Xuyên.

Không biết từ lúc nào, anh đã đứng dậy, đi đến bên cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt cô.

“Đừng sợ, Mạt Mạt, có anh đây, đừng sợ…”

Giọng nói của Bùi Xuyên rất dễ chịu, dịu dàng an ủi cô.

Cô nghe thấy anh nói: “Đừng sợ, anh sẽ luôn bảo vệ em.”

“Anh sẽ luôn… bảo vệ em.”

Giang Mạt dường như lại rơi vào một khoảng trống trong ký ức. Cô không biết mình đã rời khỏi quán cà phê như thế nào. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngồi trong xe của Bùi Xuyên.

Cô đưa tay lên chạm vào nơi máu đã bắn trúng ban nãy, giờ đây hoàn toàn sạch sẽ.

Thấy cô cử động, Bùi Xuyên lập tức tấp xe vào lề, quay sang nhìn cô, giọng đầy lo lắng: “Mạt Mạt, em thấy đỡ hơn chưa?”

Giang Mạt quay đầu nhìn anh, khẽ gật đầu: “Đỡ hơn rồi. Chỉ là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, em bị dọa sợ thôi.”

Bùi Xuyên đưa tay lên, chạm nhẹ vào sau cổ cô, hơi siết nhẹ, đồng thời nhìn thẳng vào mắt cô.

Đây là một hành động mang tính áp đặt, khiến người ta cảm thấy không thể chống cự.

“Anh đã nói rồi, thế giới bây giờ rất nguy hiểm. Chuyển đến ở cùng anh đi, anh sẽ bảo vệ em.”

Lời nói lúc ở quán cà phê chỉ là hỏi ý kiến, giờ đã chuyển thành mệnh lệnh.

Giang Mạt mơ hồ cảm thấy không thoải mái, nhưng cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cô, khiến cô không có thời gian để bận t@m đến cảm giác kỳ lạ này.

Cô chỉ nghĩ, nếu mình ở một mình mà phải chứng kiến cảnh tượng đó, có lẽ sẽ hoảng loạn đến mức mất kiểm soát.

Vì vậy cô gật đầu đồng ý với đề nghị của Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên nói rằng chiều nay anh có việc bận, sẽ đưa cô về nhà trước, đợi xong việc ngày mai, anh sẽ cùng cô thu xếp để chuyển nhà.

Giang Mạt không có ý kiến gì.

Tuy nhiên ngay khi Giang Mạt vừa đến nhà Bùi Xuyên, tiễn anh ra khỏi cửa xong, điện thoại của cô lại reo lên.

“Quy tắc số 2: Ở một mình là an toàn nhất, nhất định phải sống một mình, đừng về nhà với bất kỳ ai!”

2414 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 2: Chương 2



Giang Mạt bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, không kiềm được mà rùng mình một cái.

“Ở một mình là an toàn nhất”? Sao không nói sớm! Cô vừa mới đến nhà Bùi Xuyên mà!

Sau phút hoảng sợ, Giang Mạt nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.

Tính đến giờ, cô đã nhận được hai tin nhắn từ một người bí ẩn, và cả hai nội dung đều trái ngược hoàn toàn với hành động của Bùi Xuyên.

Vậy có thể kết luận: Người bí ẩn và Bùi Xuyên là hai phe đối lập.

Người bí ẩn kia rốt cuộc là ai?

Liệu cô có nên tin vào nội dung những tin nhắn ấy không?

Giang Mạt lại gửi một tin nhắn: “Rốt cuộc bạn là ai?”

Nhưng không nhận được hồi âm.

Trong tình huống này, hiếm ai còn đủ kiên nhẫn, Giang Mạt liền quyết định gọi trực tiếp đến số gửi tin.

Tuy nhiên, giọng nói lạnh lẽo của hệ thống trả lời: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”

Nỗi sợ hãi mà cô vừa cố gắng trấn áp lại bùng lên.

Số không tồn tại? Làm sao một số như vậy có thể gửi tin nhắn cho cô?

Giang Mạt hiện đang đứng trước cửa nhà Bùi Xuyên, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.

Cô vừa tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi cái bóng giết người, cứ ngỡ rằng nhà Bùi Xuyên sẽ là nơi an toàn. Nhưng giờ lại có người cảnh báo rằng đây cũng không an toàn.

Như thể vừa gặp ma ngoài đường, vào trong nhà lại phát hiện có thể trong này cũng có ma.

Giang Mạt do dự rất lâu, cuối cùng quyết định phớt lờ nội dung tin nhắn.

Cô nghĩ: Nhà có thể không an toàn, nhưng bên ngoài chắc chắn nguy hiểm hơn. Thà ở trong nhà còn hơn.

Hơn nữa Bùi Xuyên là bạn trai của cô, ít nhất anh vẫn là con người. Còn người gửi tin nhắn, không biết là người hay ma nữa.

Nghĩ vậy, cô chậm rãi bước vào trong.

Tuy nhiên dù cố phớt lờ, nhưng nội dung tin nhắn vẫn như một cái gai găm trong đầu cô, không cách nào xua đi được.

Cô không dám đi lung tung trong nhà, chỉ kéo ghế ngồi ở sát cửa ra vào.

Cô nghĩ chỉ cần trong nhà có bất kỳ điều gì bất thường, cô sẽ lập tức chạy thoát.

Lúc cô đến nhà Bùi Xuyên là khoảng ba giờ chiều. Hiện tại đang là mùa hè, khoảng sáu giờ trời mới tối.

Mùa hè trời tối lúc sáu giờ sao? Cô không chắc nữa. Dù sao thì Bùi Xuyên cũng trở về đúng lúc trời nhá nhem tối.

Bùi Xuyên mở cửa bước vào, nhìn thấy Giang Mạt ngồi ngay cửa ra vào, vẻ mặt thoáng hiện sự khó hiểu.

“Sao lại ngồi đây?” Anh hỏi.

Khi nhìn thấy Bùi Xuyên, trong lòng Giang Mạt cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô đứng lên, tìm bừa một cái cớ: “Em muốn đợi anh về.”

Bùi Xuyên bật cười: “Thế thì ngồi sofa mà đợi, ngồi đây không thoải mái chút nào.”

Giang Mạt khẽ cười, không đáp.

Cô nhận ra nếu không trả lời được câu hỏi của Bùi Xuyên, cô chỉ cần cười là đủ. Anh sẽ không gặng hỏi thêm.

Có vẻ tính cách của cô vốn như thế, và Bùi Xuyên đã quen với điều đó rồi.

Khi trở về, Bùi Xuyên mang theo một túi đồ ăn. Anh nói vài câu với cô rồi đi thẳng vào bếp.

Trong lúc anh chuẩn bị nguyên liệu, quay đầu lại thấy Giang Mạt đứng ngay cửa bếp, anh cất giọng:
“Nghĩ đến việc trưa nay em không ăn gì, đ ĩa gà chiên ở quán cà phê cũng chẳng động tới, tối nay anh nấu bữa thật ngon cho em. Nhất định phải ăn đấy nhé.”

Giang Mạt gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Quá trình nấu nướng không có gì đặc biệt, nhưng điều quan trọng là sự hiện diện của Bùi Xuyên khiến Giang Mạt có cảm giác an toàn hơn. Cô quyết định quan sát kỹ căn nhà của anh.

Đứng ở cửa bếp một lúc, cô lặng lẽ rời đi.

Nhà của Bùi Xuyên là một căn biệt thự nhỏ. Tầng dưới gồm bếp, phòng tắm, phòng khách và phòng ăn kiểu mở. Phòng ngủ nằm trên tầng hai.

Giang Mạt không lên tầng, chỉ đi quanh tầng dưới. Mặc dù không gian khá rộng, nhưng cô có thể nhìn hết mọi ngóc ngách, không phát hiện ra điều gì nguy hiểm.

Có lẽ nguy hiểm ở trên tầng?

Nhưng… Giang Mạt ngẩng đầu nhìn, thấy các cửa phòng trên tầng đều đóng kín. Thôi để tối hãy lên xem.

Khi Bùi Xuyên nấu xong bữa tối, trên bàn có hai món mặn, một món canh, đầy đủ dinh dưỡng và trông rất hấp dẫn.

Cả ngày chưa ăn gì, Giang Mạt thực sự cảm thấy đói, và cô ăn khá nhiều.

Ăn xong, Giang Mạt định tranh thủ trò chuyện với Bùi Xuyên. Dù không thể đến bệnh viện, cô vẫn cần tìm cách để biết thêm về quá khứ của mình. Chắc chắn Bùi Xuyên có thể cung cấp thông tin hữu ích.

Nhưng Bùi Xuyên lại nói: “Không còn sớm nữa, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện. Không còn sớm? Mới chỉ sáu giờ thôi mà?

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Có vẻ như… thật sự đã muộn rồi.

Giang Mạt gật đầu: “Vậy… nhưng em không mang theo đồ vệ sinh cá nhân.”

Bùi Xuyên mỉm cười nhìn cô: “Đây đâu phải lần đầu em đến ở. Trong nhà có đầy đủ mà.”

Giang Mạt chớp mắt: “Thật sao?”

“Thật.”

“Ừm…”

Thì ra đây không phải lần đầu cô ở lại nhà anh.

Tin nhắn bảo rằng đừng về nhà người khác, ở một mình mới an toàn. Theo bản năng, cô nghĩ mình chưa từng qua đêm ở nơi nào khác.

Khi cô định đi vào phòng tắm, Bùi Xuyên gọi lại:
“Đợi đã, uống ly nước mật ong trước, giúp dễ ngủ đấy.”

Giang Mạt quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Nước mật ong… giúp dễ ngủ sao?”

“Chính em nói đấy, em bảo buổi tối hay mất ngủ, chỉ khi uống mật ong mới dễ ngủ được.” Bùi Xuyên nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Hôm nay em sao thế? Cứ kỳ lạ thế nào ấy.”

Cô từng nói vậy sao? Giang Mạt bàng hoàng. Chẳng lẽ mình lỡ lời?

Đầu óc cô hoạt động hết công suất, nhưng không nghĩ ra được lý do nào để biện minh. Cô chỉ còn cách mỉm cười, cầm lấy ly nước mật ong, uống một hơi cạn sạch.

Sợ Bùi Xuyên hỏi thêm, cô vội trả ly lại cho anh rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Trước gương trong phòng tắm có một tủ nhỏ, bên trong phần lớn là các sản phẩm dưỡng da dành cho nữ. Ở ngăn dưới cùng còn có hai chiếc cốc đánh răng màu đôi, chứng minh cô thật sự không phải lần đầu đến đây.

Giang Mạt cầm lấy chiếc cốc màu hồng, lơ đãng bắt đầu đánh răng.

Ngay lúc đó, điện thoại cô lại vang lên.

Lại là một tin nhắn từ người bí ẩn:

“Quy tắc số…: Tuyệt đối không uống mật ong trước khi ngủ! Nếu lỡ uống rồi, hãy xóa toàn bộ tin nhắn trên điện thoại ngay lập tức!”

Đây là tin nhắn thứ ba từ người bí ẩn. Nếu như hai tin nhắn trước chỉ khiến Giang Mạt cảnh giác, thì tin nhắn này khiến cô chỉ cảm thấy tức giận.

Người này có thể nói sớm hơn không? Lúc nào cũng đợi cô vừa làm xong mới gửi tin, như thể đang chơi khăm vậy!

Giang Mạt quyết định không để ý đến người bí ẩn nữa. Có khi đây chỉ là kẻ ghen tị với mối quan hệ của cô và Bùi Xuyên, cố tình phá hoại tình cảm của họ.

Nhưng sau khi tắm xong, cô lại không kìm được, làm theo nội dung tin nhắn mà xóa sạch tất cả.

Dù sao, cô cũng cảm thấy… tin nhắn này không phải ngẫu nhiên mà đến.

Chỉ là xóa tin nhắn thôi, chắc không ảnh hưởng gì.

Ra khỏi phòng tắm, Bùi Xuyên đưa cô lên phòng ngủ trên tầng hai.

Có vẻ như mỗi lần cô đến đây, họ đều ngủ chung một giường, vì cô phát hiện trong tủ quần áo của Bùi Xuyên còn có cả đồ của mình.

Anh sắp xếp cho cô nằm nghỉ trước, còn mình thì đi tắm.

Giang Mạt cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ vẫn còn sớm, liệu cô có ngủ được không? Nhưng khi vừa ngồi xuống mép giường, cơn buồn ngủ đã ập đến.

Cô không hẳn là buồn ngủ, mà là một cảm giác mệt mỏi, uể oải, không muốn cử động, chẳng còn chút sức lực nào.

Thậm chí cô còn thấy bất an, như thiếu đi điều gì đó.

Kỳ lạ thật, rõ ràng ban nãy cô vẫn rất tỉnh táo, tại sao bây giờ lại thấy không kiểm soát được bản thân?

Trong đầu cô bỗng lóe lên tin nhắn cuối cùng của người bí ẩn, quy tắc nói rằng… nói rằng cái gì nhỉ?

Khi ý thức đang dần mơ hồ, cánh cửa phòng bỗng mở ra.

Cô ngẩng đầu, thấy một bóng dáng mờ ảo bước vào.

Khi bóng dáng ấy đến gần hơn, cô nhẹ nhàng gọi:
“Bùi Xuyên…”

Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn phảng phất hơi nước, đã thay bộ đồ mặc nhà thoải mái.

Nghe tiếng gọi của cô, Bùi Xuyên khẽ đáp một tiếng, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Ý thức của Giang Mạt mơ hồ, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng bản năng lại cảm thấy nguy hiểm.

Ánh mắt của Bùi Xuyên không còn dịu dàng như ban ngày, mà tràn đầy sự chiếm hữu và xâm lược, khiến cô chỉ muốn trốn chạy.

Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác bất an trong cô tan biến ngay khi anh đến gần. Ngược lại, cô lại không muốn rời xa.

Hai luồng ý thức kéo co trong đầu, khiến cô càng lúc càng mất kiểm soát. Cô gần như không làm chủ được bản thân, vô thức đưa tay lên, vòng qua cổ anh.

“Bùi Xuyên… Bùi Xuyên…”

Cô gọi tên anh bằng một giọng mềm mại, có chút luyến lưu.

Gần như ngay lập tức, cô cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của anh siết chặt lấy eo mình.

Nếu cô còn tỉnh táo, hẳn sẽ thấy rõ rằng, cảm giác nguy hiểm kia không phải ảo giác.

Bùi Xuyên lúc này đã không còn dáng vẻ dịu dàng, chu đáo của ban ngày. Nụ cười trên môi anh mang một nét kỳ quái, ánh mắt đầy sự điên cuồng và cuồng nhiệt đến cực đoan.

Anh cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình, sợ làm cô đau, đến mức các mạch máu trên tay nổi rõ.

Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, áp sát vào cổ cô, hít sâu một hơi, rồi khẽ thì thầm: “Mạt Mạt…”

“Mạt Mạt, em yêu anh không?”

“Em yêu anh nhất đúng không?”

Giang Mạt không trả lời, bởi cô không nghe thấy câu hỏi của Bùi Xuyên nữa. Hình như cô đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Cô không thể phân biệt mình đang ngủ hay bị chìm trong nước.

Nếu nói là đang ngủ, cô lại cảm thấy như bị ngộp thở, như có thứ gì đó chặn ngang miệng mình.

Nếu nói là chìm trong nước, thì khi sắp không thể thở nổi nữa, cô lại hít được luồng không khí trong lành.

Ngoài ra, xung quanh chỉ còn tiếng nước phát ra liên tục…

Điện thoại của Giang Mạt bị vứt sang một bên, đang rung lên điên cuồng.

Một cuộc gọi từ số điện thoại bí ẩn đang hiện trên màn hình.

Không ai nhấc máy, cuộc gọi tự động ngắt. Chưa kịp tắt màn hình, cuộc gọi mới lại đổ chuông.

Người gọi rõ ràng đang vô cùng gấp gáp, không cần nói cũng hiểu.

Trong lúc Giang Mạt đang cố thở gấp, Bùi Xuyên cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía chiếc điện thoại.

Anh hạ ánh nhìn xuống, chăm chú nhìn màn hình, ánh mắt đầy bí hiểm, khó đoán.

Hơi thở của Giang Mạt dần ổn định lại. Bùi Xuyên nghiêng người tới gần cô thêm lần nữa.

Khi anh sắp chạm vào môi cô, ánh mắt anh bất chợt ngước lên, nhìn ra phía cửa sổ.

Bên ngoài tối đen như mực, không có ánh trăng, không có sao, như chìm trong một hố sâu vô tận.

Điện thoại ngừng rung.

2207 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 3: Chương 3



Khi Giang Mạt tỉnh dậy thì trời đã sáng, đồng hồ điểm tám giờ.

Cô theo thói quen sờ sang vị trí bên cạnh mình, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Tuy nhiên tay cô vô tình chạm vào chiếc điện thoại của mình. Cô cầm lên xem, thấy một tin nhắn chưa đọc từ Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên: Mạt Mạt, ở viện nghiên cứu có việc, anh phải đi trước. Anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trong tủ lạnh, lấy ra hâm nóng rồi ăn nhé, nhớ ăn đấy. Thêm nữa là tình hình sát thủ chiếc bóng ngày càng nghiêm trọng, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm! Tuyệt đối không được rời khỏi nhà!”

Nội dung tin nhắn khiến cô tỉnh táo hơn hẳn, thậm chí quên mất việc nghĩ xem tối qua mình có đặt điện thoại ở đó không.

Cô từ từ ngồi dậy, vươn vai để xua đi cảm giác mệt mỏi trên người. Nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn cảm thấy cả cơ thể nặng nề, rã rời.

Tại sao lại mệt thế này? Rõ ràng tối qua cô ngủ rất ngon, vừa đặt lưng đã ngủ ngay mà.

Không đúng, hình như cô còn mơ nữa. Cô nhớ mang máng đã mơ thấy mình và Bùi Xuyên… đã làm chuyện đó.

Họ là người yêu, chuyện đó vốn rất bình thường, nhưng trong tiềm thức của cô, vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đó thật sự là mơ sao?

Ngay lúc đó, điện thoại reo lên.

Không phải âm báo tin nhắn trên WeChat, mà là một tin nhắn SMS.

Là từ người bí ẩn.

“Quy tắc thứ hai: Ở một mình là an toàn nhất, nhất định phải sống một mình, đừng về nhà với người khác!”

Đây không phải nội dung mới, mà là một quy tắc đã được gửi trước đó, giờ lại được nhấn mạnh một lần nữa.

Người bí ẩn này đang nhắc nhở cô rằng sống chung với Bùi Xuyên không an toàn, rằng cô nên quay về nhà mình?

Thực ra lời nhấn mạnh này cũng khớp với suy nghĩ của cô. Cô cũng muốn về nhà.

Cụ thể hơn, cô muốn biết mình là ai, muốn tìm hiểu về những trải nghiệm trong quá khứ.

Chỉ có về nhà, cô mới có thể giải đáp những nghi ngờ trong lòng.

Hôm qua Bùi Xuyên nói hôm nay anh sẽ cùng cô về nhà để lấy đồ.

Cô định nhân cơ hội này để xem lại ngôi nhà của mình, nhưng với công việc bận rộn của anh, không biết phải chờ đến bao giờ.

Cô nghĩ mình nên tự đi.

Nhưng rồi lại do dự, bởi cô đã chứng kiến thế giới bên ngoài nguy hiểm đến mức nào. Nếu bước ra khỏi cửa, liệu có gặp phải tình huống như hôm qua không?

Hôm qua may mắn có Bùi Xuyên ở bên. Nhưng nếu hôm nay cô chỉ có một mình thì sao? Nếu sát thủ bóng tối nhắm vào cô thì sao?

Cô chắc chắn không có cơ hội sống sót.

Nghĩ đến đây, ý định rời đi của cô lại lung lay.

Ngay khi Giang Mạt còn đang do dự, dường như người bí ẩn biết rõ suy nghĩ của cô, một tin nhắn nữa lập tức được gửi tới:

“Quy tắc thứ hai: Ở một mình là an toàn nhất, nhất định phải sống một mình, đừng về nhà với người khác!”

“Quy tắc…: Hãy nhớ kỹ! Đừng tin bất kỳ ai! Đừng tin bất kỳ ai! Đừng tin bất kỳ ai! Chỉ tin vào trực giác của mình!”

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Giang Mạt bật cười lạnh.

“Đừng tin bất kỳ ai” nghĩa là không được tin Bùi Xuyên, nhưng chẳng phải “bất kỳ ai” cũng bao gồm cả người bí ẩn này sao?

Nhưng rất nhanh, cô bắt đầu hiểu ra ý nghĩa thực sự của tin nhắn này.

Bởi nếu lắng nghe trực giác của mình, cô nhận ra rằng: Cô muốn về nhà.

Cô chỉ cảm thấy mọi thứ đều sai. Cô thấy bản thân không ổn, mối quan hệ giữa cô và Bùi Xuyên cũng không ổn, thậm chí cả thế giới này dường như cũng không ổn.

Cô cần trở về nơi ở của mình, tìm lại cảm giác yên tâm.

Dựa vào động lực mạnh mẽ trong lòng, Giang Mạt nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi bước ra ngoài.

Trong lúc chuẩn bị, cô tìm kiếm thông tin về hiện tượng “bóng giết người” trên mạng.

Hiện tượng này bắt đầu xuất hiện cách đây khoảng ba năm.

Trên một con phố ở New York, một người đàn ông trẻ đang băng qua đường thì bóng của anh ta bỗng nhiên phình to, sau đó nuốt chửng anh ta. Thứ còn lại chỉ là một đống thịt nát trên mặt đất.

Tin tức này đã gây chấn động toàn thế giới. Người ta thi nhau đồn đoán nguyên nhân khiến cái bóng bỗng có ý thức. Nhưng khi chưa tìm được lời giải thích, hiện tượng bóng giết người bắt đầu bùng nổ ở khắp nơi trên thế giới.

Suốt ba năm qua, các nhà khoa học đã nghiên cứu mọi mẫu vật còn sót lại từ những nạn nhân bị bóng giết, nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Trong khi đó, tần suất các vụ việc chỉ càng ngày càng tăng lên.

Khi khoa học không thể mang đến hy vọng, mọi người bắt đầu quay sang những niềm tin huyền bí. Người ta cho rằng đó là sự trừng phạt của Phật và Chúa đối với loài người vì đã tàn phá Trái đất quá mức.

Thời điểm đó, những người hành nghề tâm linh kiếm được bộn tiền.

Nhưng vào một buổi tối, một nhà tâm linh nổi tiếng bị bóng giết ngay khi đang livestream xem bói bài Tarot, trước hàng triệu khán giả. Sự kiện này đã làm sụp đổ niềm tin của mọi người vào huyền học.

Khi khoa học không mang lại cứu rỗi, huyền học cũng vô dụng, thế giới chìm vào hỗn loạn.

Dù người ta thường đùa cợt trên mạng rằng sẽ tốt hơn nếu thế giới bớt đi một nửa dân số, nhưng khi điều đó thật sự xảy ra, ai nấy đều cảm thấy kinh hoàng.

Mãi đến khoảng nửa năm trước, tình hình hỗn loạn mới dần thay đổi.

Mặc dù nguyên nhân gây ra hiện tượng bóng giết người vẫn chưa được tìm ra, nhưng một số quy luật đã được tổng kết:

Chỉ có bóng được tạo bởi ánh sáng tự nhiên mới có thể phình to và giết người.

Chỉ những bóng được tạo ra từ phần da người tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng tự nhiên mới có nguy cơ giết người. Điều này có nghĩa là không được để bất kỳ phần da nào tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên, dù chỉ một chút. Nếu có bất kỳ phần da nào tiếp xúc với ánh sáng và tạo ra bóng, khả năng xảy ra hiện tượng bóng giết người là rất cao.

Nhờ các biện pháp phòng ngừa này, mọi người đã tìm thấy cơ hội sống sót, và trật tự dần được khôi phục.

Lúc này, Giang Mạt chợt nhớ ra điều gì đó. Không ngạc nhiên khi hôm qua cô thấy người qua đường đều che kín cơ thể mình từ đầu đến chân.

Khi nghĩ lại chuyện xảy ra trong quán cà phê hôm qua, Giang Mạt nhớ rằng cô gái gặp nạn cũng mặc một chiếc áo chống nắng dài. Nhưng sau khi ngồi xuống, cô ấy đã cởi áo.

Có lẽ cô ấy đã không chú ý đến vị trí của cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời xuyên qua và tạo bóng trên cơ thể.

Giang Mạt tự hỏi: “Chuyện liên quan đến sống chết mà ngồi xuống cũng không thèm để ý cửa sổ ở đâu sao?”

Nhưng rồi cô tự nhủ, có lẽ cô gái đó gặp bạn nên quá phấn khích, không để ý đến xung quanh.

Rút kinh nghiệm, Giang Mạt mặc kín từ đầu đến chân, che chắn cẩn thận, còn mang theo một chiếc ô đen lớn rồi mới bước ra ngoài.

Ngoài đường, mọi người đều mặc kín mít như cô, ai cũng cúi đầu, bước đi vội vã.

Theo địa chỉ giao hàng trên ứng dụng mua sắm, cô tìm được căn hộ mà mình thuê.

Cô vừa tốt nghiệp chưa lâu, đi làm mới được vài tháng. Vì muốn tiết kiệm chi phí, cô chọn thuê một căn hộ nhỏ nằm trong khu chung cư cũ kỹ nhưng gần công ty.

Cô nhớ Bùi Xuyên từng nhiều lần gợi ý chuyển đến sống chung, nhưng cô luôn từ chối.

Chung cư cũ này chỉ cao năm tầng, và căn hộ của cô nằm ở tầng ba.

Giang Mạt mở cửa bằng chìa khóa, căn hộ rộng khoảng 40 mét vuông hiện ra trước mắt.

Do là nhà thuê, cô không trang trí nhiều, chỉ giữ cho nó sạch sẽ và gọn gàng.

Cô đi dạo một vòng quanh nhà, nhìn thấy một tấm ảnh của mình đặt trên bàn.

Nhưng… ngay cả khi đã trở về nơi mà lẽ ra là nhà mình, cô vẫn không cảm nhận được chút quen thuộc nào. Ngược lại, cô thấy nơi này còn xa lạ hơn cả nhà Bùi Xuyên.

Đây thực sự là nhà của mình sao?

Tấm ảnh trên bàn dường như trả lời: “Đúng vậy.”

Cô bắt đầu lục tìm mọi thứ trong căn hộ.

Từng bộ quần áo, từng quyển sách, từng thiết bị điện tử — tất cả đều cho cô cảm giác xa lạ.

Thật sự rất kỳ lạ.

Mọi thứ không giống với những gì cô tưởng tượng.

Cô ngồi xuống mép giường, trong lòng đầy bối rối.

Hay là đến bệnh viện? Hoặc nói thẳng với Bùi Xuyên về việc mình mất trí nhớ?

Cô không chắc đi bệnh viện hoặc nói với Bùi Xuyên sẽ giúp ích gì, nhưng ít nhất cũng tốt hơn là cứ mơ hồ một mình như thế này.

Bàn tay cô vô thức chạm vào giường, định cầm điện thoại nhắn tin cho Bùi Xuyên. Nhưng cô lại chạm vào một chiếc phong bì giấu dưới chăn.

Thời buổi này, gần như không còn ai viết thư nữa. Làm sao trong nhà cô lại có phong bì?

Giang Mạt mở phong bì ra, bên trong chỉ có sáu chữ lớn:

“Cái bóng không thể giết người.”

Cô cảm thấy da đầu tê dại.

Nếu chỉ là sáu chữ này, có lẽ chưa đủ để khiến cô sợ hãi. Điều làm cô kinh hoàng chính là — cô nhận ra nét chữ này.

Đây là chữ viết của chính cô.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên.

Không phải tin nhắn mà là một cuộc gọi từ WeChat.

Trong căn phòng yên tĩnh, giữa bầu không khí kỳ lạ với bức thư có nét chữ của mình, âm thanh đột ngột vang lên khiến Giang Mạt giật nảy mình.

Cô hít một hơi sâu để trấn tĩnh, rồi cầm điện thoại lên.

Là Bùi Xuyên.

Cô bắt máy: “Alo?”

Từ đầu dây bên kia, giọng nói gấp gáp của Bùi Xuyên vang lên: “Em đang ở đâu?”

Theo phản xạ, Giang Mạt muốn giấu chuyện mình về nhà. Nhưng vì sự lo lắng trong giọng nói của anh, khi cô còn chưa kịp trả lời, Bùi Xuyên đã nhấn mạnh hơn: “Rốt cuộc em đang ở đâu?!”

Cô đáp: “Ở nhà.”

“Anh đang ở nhà nhưng không thấy em đâu.” Giọng Bùi Xuyên nhanh chóng thay đổi, anh lập tức nhận ra: “Ý em là căn hộ thuê?”

“Ừm.”

“Anh đã nói rồi, bên ngoài rất nguy hiểm, em ở yên trong nhà không được ra ngoài. Thôi, chờ anh ở đó, anh đến ngay.”

Nói xong, anh cúp máy.

Từ hôm qua, ấn tượng của Giang Mạt về Bùi Xuyên là một người dịu dàng.

Anh luôn nói năng nhẹ nhàng, hành động đầy quan tâm. Nhưng trong cuộc gọi vừa rồi, thái độ của anh hoàn toàn khác hẳn.

Giang Mạt chợt cảm thấy… thái độ của Bùi Xuyên hôm nay rất giống với anh trong giấc mơ tối qua.

Bùi Xuyên có gì đó không đúng sao?

Chưa đầy mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, cùng với giọng nói của anh từ bên ngoài:

“Mạt Mạt, mở cửa đi, là anh đây.”

Hành lang có cửa sổ, cô không chắc ánh sáng mặt trời có chiếu qua đó hay không, nên cẩn thận mặc áo chống nắng trước khi ra mở cửa.

Bùi Xuyên đứng ở cửa, trên người cũng khoác một chiếc áo choàng lớn.

Gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng, vừa thấy cô đã hỏi ngay: “Sao em lại đột ngột về đây? Có thứ gì cần lấy à?”

Giang Mạt suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Em… em còn một số công việc chưa hoàn thành, để trong máy tính ở đây. Em muốn quay về lấy máy tính.”

Bùi Xuyên cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Lần sau nếu muốn về thì nói anh, để anh đi cùng. Đừng tự mình về một mình.”

Nhận ra giọng mình hơi gắt, anh thở dài, nở một nụ cười gượng: “Mạt Mạt, anh không có ý trách em. Em biết đấy, anh là người nghiên cứu hiện tượng bóng giết người mà.”

“Bây giờ thật sự rất nguy hiểm. Bọn anh dự đoán rằng điều kiện xảy ra hiện tượng bóng giết người có thể đã thay đổi, nếu cứ tuân theo những quy tắc cũ, chưa chắc đã tránh được.”

“Chuyện này chưa được công bố vì sợ gây hoang mang, nhưng chẳng giấu được lâu đâu. Có thể tháng sau sẽ công khai rộng rãi.”

“Tin anh đi, đừng đi lung tung nữa. Thế giới này nguy hiểm hơn em tưởng rất nhiều.”

Giang Mạt gật đầu: “Được rồi, em hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.”

Bùi Xuyên lắc đầu: “Lấy đồ xong chưa? Lấy xong thì chúng ta về thôi.”

“Nhà anh đã làm kính xử lý đặc biệt, ánh sáng mặt trời chiếu vào cũng không ảnh hưởng gì. Ở nhà anh vẫn an toàn hơn.”

“Vâng.”

Giang Mạt vào nhà lấy máy tính, sau đó cùng Bùi Xuyên xuống lầu.

Lên xe, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong cuộc gọi trước đó, Bùi Xuyên nói anh đang ở nhà. Nhưng từ nhà anh đến đây cô mất 40 phút, vậy làm sao anh chỉ mất chưa đầy 10 phút để đến?

Cô không kiềm được mà hỏi thẳng.

Bùi Xuyên giải thích: “À, lúc đó anh không ở nhà. Anh xem camera an ninh trong nhà nà không thấy em ở đó, nên gọi hỏi xem em đang ở đâu.”

“Lúc em nói đang ở nhà, anh nghĩ em bịa chuyện để tránh bị hỏi thêm, nên cố ý nói mình cũng đang ở nhà để xem em nói thật hay không.”

“Kết quả là em không nói dối. Em đang ở nhà thuê của mình, là anh nghĩ nhiều quá thôi.”

Giải thích này nghe có vẻ hợp lý.

Giang Mạt nén lại cảm giác bất an, tựa người ra sau ghế, nhìn phong cảnh bên ngoài trôi qua và để đầu óc trống rỗng.

Có lẽ cô thật sự nghĩ nhiều. Từ khi mất trí nhớ, lại thêm những tin nhắn kỳ lạ từ người bí ẩn, cô dường như bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi thứ.

Nhưng đúng lúc cô đang thuyết phục bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một cửa hàng bên đường.

Đó là một tiệm đồ ăn nhanh, hai bên cửa đều là kính lớn sát đất. Bên trong rất đông người, bởi phía trước treo một biển quảng cáo lớn: “Kính xử lý đặc biệt, trong tiệm có thể cởi áo khoác.”

Ở bàn cạnh cửa sổ, có một cô gái ngồi đó. Qua lớp kính, Giang Mạt nhìn rõ gương mặt cô ấy.

Đó… giống hệt cô gái bị bóng nuốt chửng hôm qua trong quán cà phê!

Đèn đỏ chuyển xanh, xe lại tiếp tục chạy. Cửa hàng ấy ngày càng khuất khỏi tầm mắt.

Giang Mạt từ từ quay đầu lại, tựa người lên ghế, ánh mắt mơ màng.

Bùi Xuyên quay đầu nhìn cô, hỏi: “Mạt Mạt? Em sao thế?”

Giang Mạt lắc đầu, trong đầu cô rối loạn, hết hình ảnh cảnh bóng giết người mà cô tận mắt chứng kiến hôm qua, lại đến hình ảnh cô gái kia đang ăn uống trong tiệm, tiếp theo là những bài báo ngập tràn trên mạng về bóng giết người, rồi cuối cùng là mảnh giấy tìm thấy trong căn hộ thuê.

Một lúc sau, Giang Mạt quay sang hỏi Bùi Xuyên: “Này, anh nghĩ sao… liệu có khi nào thực ra chẳng hề có chuyện bóng giết người không?”

2894 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 4: Chương 4



Nghe câu hỏi của Giang Mạt, Bùi Xuyên như vừa nghe được điều gì đó khó tin. Anh quay sang nhìn cô: “Em đang nói gì vậy? Làm sao có thể như thế được?”

Tuy nhiên vì đang lái xe, anh chỉ liếc qua cô một cái rồi nhanh chóng tập trung lại vào con đường phía trước.

“Từ khi tin tức về hiện tượng bóng giết người được đưa ra, cả xã hội rơi vào trạng thái hoảng loạn.” Bùi Xuyên nói: “Mọi người không dám ra ngoài, tiêu dùng đình trệ, nền kinh tế sụp đổ. Cái chết có thể xảy ra bất cứ lúc nào khiến bản năng xấu của con người trỗi dậy, tỷ lệ phạm tội tăng vọt. Lâu dần khi không tìm được giải pháp, niềm tin vào chính quyền cũng giảm sút.”

“Nếu hiện tượng bóng giết người không có thật, làm sao nhà nước có thể để những tin tức như vậy xuất hiện?”

Giang Mạt hỏi: “Vậy liệu có khả năng nào là thế lực bên ngoài cố tình gây hoang mang trong nước chúng ta không?”

“Điều đó càng không thể.” Bùi Xuyên lập tức bác bỏ: “Trường hợp đầu tiên xảy ra ở New York.”

“Hơn nữa em có thể lên mạng quốc tế mà xem. Đây không chỉ là chuyện của đất nước chúng ta, mà đang xảy ra trên toàn thế giới. Không có quốc gia nào điên rồ đến mức, để khiến một quốc gia khác hỗn loạn mà lại kéo cả thế giới vào cuộc.”

Dừng một chút, anh tiếp tục: “Tất nhiên không thể loại trừ mọi khả năng, nhưng như anh vừa nói, trường hợp đầu tiên xảy ra ở New York.”

Những lời của Bùi Xuyên rất hợp lý, khiến Giang Mạt bắt đầu nghi ngờ bản thân, có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều hoặc nhìn nhầm.

Dù sao hôm qua cô cũng chỉ nhìn thoáng qua cô gái bị bóng nuốt trong quán cà phê, và hôm nay, cô cũng chỉ liếc qua cô gái trong tiệm đồ ăn nhanh.

Cô tạm thời gạt bỏ những nghi ngờ, nở một nụ cười gượng: “Có lẽ do em nghĩ nhiều quá rồi.”

Bùi Xuyên thả một tay khỏi vô lăng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Thế giới này càng lúc càng nguy hiểm, em sợ cũng là chuyện bình thường thôi. Về nhà rồi thì cứ ở yên đó nhé.”

Giang Mạt im lặng.

Từ hôm qua, điều Bùi Xuyên nói nhiều nhất chính là: Hãy ở yên trong nhà, hãy ở bên cạnh anh.

Sự lặp lại này như một cách để nhấn mạnh, như thể muốn cài cắm điều đó vào tâm trí cô.

Nhưng liệu các cặp đôi có cần phải nói chuyện với nhau theo cách này không?

Khi về đến nhà, Bùi Xuyên không nhắc lại chuyện bóng giết người nữa, mà đi thẳng vào bếp.

Anh dường như rất thích làm việc nhà. Ít nhất trong mắt Giang Mạt, mỗi lần anh vào bếp đều mang theo một nụ cười.

Anh bảo cô ngồi xem TV, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ đến mảnh giấy tìm thấy hôm nay, chẳng có tâm trạng để giải trí.

Nhân lúc Bùi Xuyên nấu ăn, cô lại lấy mảnh giấy ra xem.

Con người luôn nhạy cảm nhất với những gì thuộc về mình. Trong căn hộ thuê, cô không nhận ra bất kỳ đồ vật nào quen thuộc, nhưng chỉ cần liếc qua mảnh giấy này, cô đã có cảm giác nó thuộc về mình.

“Bóng không thể giết người.”

Vậy những gì xảy ra bên ngoài là gì?

Cô lấy điện thoại ra, người bí ẩn không gửi thêm tin nhắn nào. Cô nghĩ một lúc rồi chủ động nhắn:
“Bóng thật sự có thể giết người không?”

Như dự đoán, không có hồi đáp.

Cô thử gọi số điện thoại đó, nhưng lại nhận được thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”

Cảm giác khó chịu trong lòng cô dâng lên.

Ai có thể giải đáp cho cô chuyện này? Cô là ai? Cô có nên nói thẳng với Bùi Xuyên rằng mình mất trí nhớ không? Cô nên tin ai đây? Hay là… báo cảnh sát?

Ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu cô, và cô lập tức nắm lấy.

Đúng rồi, báo cảnh sát! Cô có thể tin vào cảnh sát.

Cô mở giao diện cuộc gọi, ngón tay như có ký ức riêng, bấm một cách chính xác số điện thoại khẩn cấp.

Nhưng giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia khiến lòng cô như rơi xuống vực thẳm:

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại, vui lòng kiểm tra lại…”

Số cảnh sát khẩn cấp là số không tồn tại? Làm sao có thể?

“Mạt Mạt?”

Khi Giang Mạt còn đang suy nghĩ, một giọng nói vang lên bên tai khiến cô giật bắn mình.

Cô lập tức khóa màn hình điện thoại, quay đầu lại.

Không biết từ lúc nào, Bùi Xuyên đã đứng ngay sau lưng cô, ánh mắt cúi xuống nhìn cô.

Anh đứng ngược sáng, và khi ngước lên, cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.

Bùi Xuyên gọi tên cô, nhưng cô không trả lời. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Nhưng hình như đó chỉ là ảo giác của Giang Mạt, bởi vì Bùi Xuyên đi vòng qua sofa, tự nhiên ngồi xuống cạnh cô rồi hỏi: “Em làm gì thế? Sao vừa thấy anh đã cất điện thoại đi rồi? Có phải đang giấu anh chuyện gì không? Đừng nói là… lén lút thêm bạn trai khác nhé?”

Lời nói đùa của anh khiến bầu không khí căng thẳng tan biến ngay lập tức.

Giang Mạt cũng khẽ cười: “Anh nghĩ gì vậy? Anh chẳng bảo thế giới bên ngoài rất nguy hiểm sao? Em còn phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, lấy đâu thời gian mà thêm bạn trai khác.”

Sự hài hước này nhanh chóng xóa tan sự ngột ngạt.

Bùi Xuyên đưa tay xoa đầu cô: “Anh nấu xong cơm rồi, ra ăn thôi.”

“Nhanh vậy?”

“Đâu phải món hầm, chỉ xào vài món thôi, nhanh mà.”

Cả hai cùng ra bàn ăn. Cũng giống hôm qua, vừa ăn xong thì trời đã tối đen, lúc đó chỉ mới khoảng sáu giờ.

Sau khi dọn dẹp bát đ ĩa, họ xem TV một lúc thì đã đến giờ đi ngủ.

Bùi Xuyên vào bếp pha nước mật ong, và đúng lúc này, Giang Mạt nhận được một tin nhắn từ người bí ẩn:

“Quy tắc…: Nhớ kỹ! Đừng uống mật ong trước khi ngủ! Nếu đã lỡ uống, hãy xóa sạch mọi tin nhắn trên điện thoại!”

Nội dung giống hệt tin nhắn cô nhận được trong phòng tắm tối qua, lại nhắc nhở cô đừng uống mật ong trước khi ngủ.

Giang Mạt nhớ lại tối qua, sau khi uống mật ong, dường như không có chuyện gì xảy ra. Điều đó có thể chứng minh nước mật ong không có vấn đề.

Chỉ có một điểm khác thường: tối qua cô ngủ rất sâu, sâu đến mức như bị mê man, hoàn toàn mất ý thức.

Cô không chắc đó có phải là ảo giác không, nhưng nếu tối nay không uống nước mật ong, cô có thể xác nhận.

Cô chuẩn bị từ chối, nhưng không ngờ lại không thể từ chối được.

“Mạt Mạt, em ngủ không ngon giấc, chỉ uống mật ong mới dễ ngủ, uống đi.”

Cô nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhưng hôm nay em thật sự không muốn uống. Không sao đâu, không ngủ được thì thôi, một đêm không ngủ cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

“Không ngủ sao được? Dạo này tinh thần em đã không tốt, cứ uống đi.”

Giang Mạt không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn anh, như thể đang im lặng chống đối.

Ban đầu cô còn phân vân liệu mình có nghĩ quá nhiều không, rằng nước mật ong thật sự không vấn đề gì. Nhưng phản ứng của Bùi Xuyên lại khiến cô cảm thấy những tin nhắn từ người bí ẩn không phải vô lý.

Tại sao nhất định phải uống? Nếu không uống sẽ xảy ra chuyện gì?

Dường như hiểu được nghi ngờ trong lòng cô, Bùi Xuyên thở dài, giải thích: “Mạt Mạt, anh đã nói rồi, thế giới này rất nguy hiểm.”

Cô hỏi: “Nhưng điều đó thì liên quan gì đến việc em ngủ hay không ngủ? Dù không ngủ, em cũng chỉ nằm trên giường, đâu có ra ngoài.”

Anh tiếp tục: “Anh đã nói, anh trực tiếp tham gia nghiên cứu hiện tượng bóng giết người. Bóng đang tiến hóa, và khả năng đột biến vào ban đêm cao hơn nhiều.”

“Dù không có ánh sáng tự nhiên, bóng vẫn có thể nuốt chửng người.”

Biểu cảm của Bùi Xuyên không giống như đang nói dối, nhưng lý giải của anh lại không thuyết phục.

Nếu không ngủ thật sự nguy hiểm như vậy, tại sao anh không nói ngay từ đầu, mà đợi đến khi cô phản kháng mới giải thích?

Hơn nữa nếu bóng có thể đột biến dưới ánh sáng đèn, thì chuyện cô ngủ hay không đâu liên quan gì? Ngủ rồi chẳng lẽ bóng biến mất?

Dù vậy, Giang Mạt vẫn nhận lấy ly mật ong và uống cạn.

Cô nghĩ, việc Bùi Xuyên nhất quyết ép cô uống nước mật ong chỉ càng chứng minh có vấn đề. Chỉ có cách uống vào, cô mới biết sự thật.

Uống xong, cô đưa ly lại cho anh, không nói gì mà xoay người bước vào phòng tắm.

Là bạn gái, việc cô bực bội khi ý mình không được đáp ứng là chuyện rất bình thường.

Nhưng thực tế, cô cần vào phòng tắm ngay để nôn ra thứ vừa uống.

Vừa ăn tối chưa lâu, dạ dày chưa tiêu hóa hết. Khi cố nôn, cô không chỉ nôn nước mật ong mà còn cả thức ăn chưa tiêu hóa, lẫn với axit dạ dày, trào ngược lên cổ họng, bỏng rát đau đớn đến mức cô không kìm được nước mắt.

Sau khi cảm giác đau rát nơi cổ họng dịu đi, Giang Mạt bắt đầu rửa mặt, tắm gội.

Khi cô tắm xong bước vào phòng ngủ, Bùi Xuyên cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt.

Có lẽ anh vẫn nhớ chuyện mình vừa khiến cô khó chịu, nên khi thấy cô, anh lập tức xin lỗi: “Xin lỗi em, Mạt Mạt. Anh không cố ý làm em giận đâu. Nhưng thật sự uống nước mật ong là tốt cho em, đừng giận nữa nhé.”

Giang Mạt khẽ đáp: “Ừ, không sao. Em biết mà.”

“Vậy em còn giận không?”

“Bình thường thôi.” Cô vừa nói vừa nằm xuống giường, kéo chăn lên. “Đừng nói nữa, em mệt rồi. Ngủ thôi.”

“Ừm.”

Bùi Xuyên đi tắt đèn, tiếng bước chân của anh vang lên, từ xa dần tiến lại gần. Cuối cùng cô nghe thấy giường lún xuống một chút khi anh nằm xuống bên cạnh.

Không biết có phải vì tối nay không uống mật ong hay không, nhưng Giang Mạt không còn buồn ngủ ngay khi chạm gối như hôm trước. Ngược lại, cô cảm thấy đầu óc cực kỳ tỉnh táo.

Không có gì xảy ra.

Hoàn toàn trái ngược với dự đoán của cô. Không biết bao lâu trôi qua, thời gian dài đằng đẵng như cả một thế kỷ, nhưng vẫn không có điều gì bất thường.

Khi cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ý thức dần mơ màng, thì bỗng nhiên cô nhận thấy một luồng hơi lạnh áp sát.

Không, đây không chỉ là hơi lạnh, mà như thể một khối băng đang lan tỏa khí lạnh ngay bên cạnh cô.

Rốt cuộc là cái gì? Là bóng? Hay là… Bùi Xuyên?

Nếu là Bùi Xuyên, thì sao cơ thể anh có thể lạnh đến vậy? Ngay cả xác chết cũng không thể lạnh như thế. Hơn nữa cô từng nắm tay anh, từng dựa vào anh, nhiệt độ cơ thể anh hoàn toàn bình thường.

Trong khoảnh khắc đó, sự tò mò chiến thắng nỗi sợ hãi. Mi mắt cô khẽ động, cô từ từ mở mắt ra.

Trước mắt cô là một màn đen kịt.

Khi cô chuẩn bị quay đầu nhìn xem thứ gì đang ở bên cạnh, ý thức của cô bỗng nhiên mất đi.

2124 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 5: Chương 5



Giang Mạt lại tỉnh dậy lúc tám giờ sáng.

Sau chuyện xảy ra tối qua, cô gần như chắc chắn rằng ly nước mật ong kia có vấn đề rất lớn.

Không chỉ nước mật ong, mà cả Bùi Xuyên cũng rất đáng nghi.

Lúc này, niềm tin của cô bắt đầu nghiêng về phía người bí ẩn.

Giang Mạt rời giường, đi xuống lầu và nhìn quanh, phát hiện Bùi Xuyên lại không có nhà.

Điện thoại của cô có tin nhắn từ anh, nói rằng anh đã đi làm, đồ ăn sáng để sẵn trong tủ lạnh.

Cô rửa mặt qua loa rồi xuống bếp ăn sáng.

Không đặt nhiều kỳ vọng, cô lại gửi tin nhắn cho người bí ẩn, hỏi về hiện tượng bóng giết người. Nhưng lần này, cô không ngờ rằng đối phương đã trả lời.

Tin nhắn chỉ có sáu chữ, giống hệt như dòng chữ trên mảnh giấy cô tìm thấy trong căn hộ thuê hôm qua:

“Bóng không thể giết người.”

Bóng không thể giết người?

Vậy tại sao khắp nơi đều ngập tràn tin tức về hiện tượng bóng giết người?

Và… làm sao để tránh được chuyện uống nước mật ong? Dù hôm qua cô đã cố nôn ra, nhưng hình như vẫn không có tác dụng gì.

Vấn đề khiến Giang Mạt băn khoăn nhất là tại sao số điện thoại báo cảnh sát – một số cô có ký ức cơ bắp nhớ rất rõ – lại bị thông báo là không tồn tại?

Trong đầu cô còn rất nhiều câu hỏi, quá nhiều đến mức không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô quyết định cứ nghĩ đến đâu thì hỏi đến đó, nhưng sau khi gửi một loạt tin nhắn, người bí ẩn lại biến mất, không hồi đáp.

Giang Mạt ăn qua loa vài miếng để tránh hạ đường huyết, sau đó bắt đầu đi quanh nhà.

Theo quy tắc thứ hai mà người bí ẩn đưa ra, chỉ có nhà mình mới là nơi an toàn nhất. Điều này có nghĩa rằng, nhà của Bùi Xuyên có thể tiềm ẩn nguy hiểm.

Có câu: “Phú quý bất an, hiểm trung cầu*.” Biết đâu trong căn nhà đầy rẫy nguy hiểm này, cô lại có thể tìm ra câu trả lời cho những thắc mắc của mình.

(Cả câu thể hiện sự thật phũ phàng về cuộc sống: sự an nhàn không đi kèm với giàu sang, và để đạt được những điều lớn lao, đôi khi phải chấp nhận đánh đổi sự an toàn.)

Dù sao thì cô cũng không thể rời khỏi đây.

Căn biệt thự nhỏ này, tầng dưới gần như chỉ cần liếc mắt là thấy hết. Nhưng tầng trên thì khác, có bốn phòng ngủ, và cô chỉ mới bước vào phòng ngủ của mình.

Giang Mạt đi lên tầng, bắt đầu kiểm tra từ căn phòng đầu tiên bên trái.

Phòng đầu tiên có vẻ là phòng khách, bày trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, và một bàn làm việc.

Trên giường trải ga phẳng phiu, tủ quần áo trống rỗng, bàn làm việc cũng không có gì đặc biệt.

Phòng thứ hai là phòng ngủ của họ, nơi cả hai vẫn ngủ vào buổi tối.

Dù đã quen thuộc với căn phòng này, Giang Mạt vẫn muốn kiểm tra kỹ hơn, vì thường ngày cô chỉ vào đây để ngủ, chưa bao giờ thực sự quan sát chi tiết.

Phòng ngủ này là phòng lớn nhất, có cả phòng tắm bên trong. Phòng tắm chủ yếu là đồ dùng cá nhân của Bùi Xuyên.

Tủ quần áo chiếm trọn một mặt tường, bên trong là quần áo của cả hai.

Vì Bùi Xuyên có phòng làm việc riêng, nên trong phòng ngủ không có bàn làm việc, chỉ có hai tủ đầu giường.

Giang Mạt mở cả hai ngăn kéo đầu giường. Trong đó có sạc điện thoại, một chùm chìa khóa không rõ công dụng, và một cuốn sách có tiêu đề: “Tâm lý học tình yêu.”

Cuốn sách cũ kỹ, rõ ràng đã được lật giở rất nhiều lần.

Cô lấy cuốn sách ra, và ngay lập tức thấy một trang bị gấp góc.

Nội dung trên trang này nói về Hiệu ứng cầu treo.

Hiệu ứng cầu treo chỉ ra rằng khi một người đang đi qua một cây cầu treo chênh vênh, cảm giác hồi hộp và tim đập nhanh sẽ xuất hiện. Nếu tình cờ gặp một người khác trong tình huống đó, họ có thể hiểu nhầm cảm giác hồi hộp này là do bị đối phương thu hút, dẫn đến việc nảy sinh tình cảm.

Hiệu ứng này cũng mở rộng rằng, trong những hoàn cảnh căng thẳng hoặc k1ch thích cao, con người dễ nhầm lẫn cảm xúc hồi hộp, k1ch thích với sức hấp dẫn từ một người nào đó gần gũi.

Việc gấp góc trang này có vẻ như là để làm dấu. Nhưng với một cuốn sách đã bị đọc nhiều lần như thế, việc đánh dấu này dường như không cần thiết, trừ khi nội dung trên trang này gần đây đặc biệt quan trọng với người đọc.

Cô không muốn nghĩ rằng nội dung trên trang sách này liên quan đến mình, nhưng rõ ràng, những gì cô đang trải qua rất phù hợp với nó.

Một môi trường đầy nguy hiểm, áp lực tâm lý liên tục, và người đàn ông duy nhất xuất hiện bên cạnh cô không ngừng gây hoang mang, luôn nhấn mạnh rằng chỉ ở bên anh mới an toàn.

Vậy… họ thực sự là người yêu sao?

Người yêu liệu có cần vận dụng đến “Tâm lý học tình yêu”?

Trừ phi… họ vốn không phải là người yêu.

Đặt lại cuốn sách vào ngăn kéo, Giang Mạt tiếp tục kiểm tra các phòng còn lại.

Phòng thứ ba cũng là phòng khách, giống hệt phòng đầu tiên, không có gì đặc biệt.

Căn phòng thứ tư thì khác, cửa bị khóa. Cô đoán đây là phòng làm việc của Bùi Xuyên.

Nếu đã khóa lại, chắc chắn bên trong có nhiều thứ quan trọng.

Cô thử tìm hướng dẫn phá khóa trên mạng, nhưng vì không quen tay nên không thành công.

Đến thời điểm này, ngoại trừ phòng làm việc bị khóa, cô gần như đã kiểm tra mọi góc trong căn nhà này.

Hầu hết mọi thứ đều bình thường, chỉ có cuốn sách “Tâm lý học tình yêu” là đặc biệt đáng nghi.

Mối quan hệ giữa cô và Bùi Xuyên thực sự là gì, hỏi anh chắc chắn không thể có câu trả lời.

Hỏi người bí ẩn? Cô kiểm tra điện thoại, vẫn không có tin nhắn nào mới.

Có lẽ người bí ẩn cũng bị ràng buộc, không thể phản hồi cô mọi lúc.

Vậy nên nếu muốn tìm ra sự thật, cô chỉ có thể tự mình hành động.

Giang Mạt bắt đầu hệ thống lại tất cả những gì cô đã biết.

Thứ nhất, cửa phòng làm việc bị khóa, chứng tỏ bên trong có những thứ không thể để cô nhìn thấy. Cô cần tìm cách vào được phòng đó.

Thứ hai, buổi tối cô mất đi ý thức, điều này cho thấy ban đêm có những chuyện mà cô không được phép biết.

Thứ ba, bên ngoài được cho là đầy rẫy nguy hiểm, nhưng người bí ẩn và mảnh giấy với nét chữ của cô lại khẳng định rằng bên ngoài không hề nguy hiểm. Điều này cho thấy Bùi Xuyên đang cố ngăn cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Và cũng đồng nghĩa với việc — nếu ra ngoài, cô có thể tìm thấy sự thật.

Nghĩ đến đây, Giang Mạt lập tức cầm điện thoại xuống lầu.

Cô thậm chí không mặc áo chống nắng. Dù gì nguy hiểm cũng chỉ là giả, không cần phải che chắn kỹ càng như thế.

Cô vẫn chưa hiểu vì sao Bùi Xuyên lại có khả năng tạo ra một thế giới giả dối như vậy, nhưng không sao, cô sẽ sớm tìm ra câu trả lời.

Tuy nhiên mọi tưởng tượng của cô đều tan biến khi cô kéo cửa ra.

Cửa không mở được!

Bùi Xuyên đã khóa cô lại!

Điện thoại reo lên ngay lúc đó, là cuộc gọi qua WeChat.

Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh này vang lên đột ngột, thậm chí có phần chói tai.

Giang Mạt thầm cầu nguyện đó là cuộc gọi từ người bí ẩn, nhưng cô biết rõ rằng nếu người bí ẩn gọi, họ sẽ không dùng WeChat.

Quả nhiên, trên màn hình hiện lên tên Bùi Xuyên.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh.

Cô nuốt khan một cái, đợi đến khi cuộc gọi sắp tự động ngắt mới nhấn nút nhận.

“Mạt Mạt, em dậy chưa?” Giọng Bùi Xuyên vang lên từ đầu dây bên kia.

Giang Mạt chỉ khẽ đáp: “Ừm, dậy rồi.”

“Anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, chỉ cần hâm nóng là ăn được. Nhớ ăn nhé, đừng có qua loa nữa.”

Cô bình tĩnh trả lời: “Anh đã nhắn tin nhắc em từ sáng rồi.”

Bùi Xuyên cười nhẹ: “Anh cũng không muốn phiền thế đâu, nhưng em cứ mãi không chịu ăn uống tử tế.”

Giang Mạt nuốt nước bọt, xoa dịu cảm giác khô rát nơi cổ họng: “Biết rồi.”

Cô từng nghĩ Bùi Xuyên đã phát hiện điều gì, khiến cô lo lắng đến mức tim đập thình thịch khi nhận cuộc gọi.

Nhưng chỉ là vài câu hỏi han thông thường, khiến cô dần thả lỏng. Có lẽ anh chỉ gọi để kiểm tra tình hình cô.

Nhưng ngay sau đó, lời nói của anh làm sống lưng cô lạnh toát.

“Còn nữa, Mạt Mạt, anh biết em nghe câu này đến phát chán, nhưng anh vẫn phải nhắc. Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ra ngoài.” Giọng anh đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Nếu cảm thấy nhàm chán, em có thể xem phim, chơi game. Ngoài kia chẳng có gì thú vị đâu, đừng đi ra ngoài.”

Giang Mạt siết chặt điện thoại, giọng cô trầm xuống: “Anh đang giám sát em?”

Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó Bùi Xuyên bật cười: “Làm sao có chuyện đó được chứ? Trước khi em đến, anh ở một mình trong căn nhà lớn này, cảm thấy không an toàn nên lắp camera giám sát.”

“Bình thường anh không xem camera đâu. Chỉ là lúc nghỉ ngơi, tình cờ xem qua thì thấy em định ra ngoài, nên anh nhắc nhở thôi.”

Trong lòng Giang Mạt lạnh đi. Anh nói là vì an toàn nên lắp camera, nhưng lại dùng loại camera ẩn để theo dõi cô.

Nếu vì an toàn, sao phải lắp camera giấu kín như vậy?

Cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào người bạn trai trên danh nghĩa này. Nhưng hiện tại, có lẽ Bùi Xuyên đang theo dõi cô, cô không thể để lộ suy nghĩ.

Nếu Bùi Xuyên thực sự không bình thường, cô rất có thể sẽ rơi vào nguy hiểm nếu anh phát hiện ra cô biết sự thật.

Giang Mạt im lặng một lúc lâu. Có lẽ Bùi Xuyên cũng nhận ra mình hơi quá đáng, nên không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, cô mở miệng: “Được rồi, em biết ngoài kia nguy hiểm. Em không ra nữa, anh cũng đừng nhìn em qua camera nữa.”

Bùi Xuyên lập tức trả lời: “Được, anh sẽ không nhìn nữa.”

Cúp máy, Giang Mạt đi đến sofa, bật TV và chọn bừa một bộ phim.

Cô chăm chú nhìn màn hình, nhưng đầu óc đã bay xa, nghĩ cách để rời khỏi nơi này.

Làm thế nào để ra ngoài?

Chưa đến bốn giờ chiều, Bùi Xuyên đã trở về.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Giang Mạt quay đầu nhìn. Anh đang cầm theo túi đồ ăn và cặp tài liệu, đóng cửa lại sau lưng.

Trên tay anh không cầm chìa khóa.

Hầu hết các loại cửa chỉ cần khóa từ bên trong là bên ngoài không mở được. Rất ít trường hợp ngược lại, khóa từ bên ngoài khiến bên trong không mở được. Điều này khiến Giang Mạt suy đoán rằng, sau khi ra ngoài, Bùi Xuyên đã khóa thêm một lớp bên ngoài.

Nói cách khác, chỉ khi Bùi Xuyên ở nhà, cô mới có cơ hội thoát ra ngoài.

Vậy làm thế nào để khiến anh mất cảnh giác?

Bùi Xuyên vào bếp cất đồ ăn, sau đó đi đến chỗ cô, trên gương mặt mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi em, hôm nay anh đã khiến em không vui.”

Giang Mạt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi mà.”

Mắt Bùi Xuyên sáng lên, đầy ngạc nhiên: “Em không trách anh sao?”

Cô lại lắc đầu: “Không trách.”

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

Giang Mạt nhìn anh, chậm rãi nâng hai tay lên, như thể đang đòi một cái ôm.

Bùi Xuyên thoáng sững sờ, e ngại mình hiểu nhầm ý: “Em…”

Cô chậm rãi chớp mắt: “Ôm em một cái.”

Ngay lập tức, anh vòng qua sofa, ôm cô thật chặt vào lòng. Dường như anh không quen với việc này, hơi thở gấp gáp, cả người khẽ run lên vì phấn khích.

Cô đã đoán đúng.

Làm thế nào để khiến Bùi Xuyên mất cảnh giác trong lúc anh ở nhà, để cô có thể chạy trốn? Cuốn “Tâm lý học tình yêu” đã cho cô câu trả lời.

Dù Bùi Xuyên có kỳ lạ thế nào, việc anh đọc đi đọc lại cuốn sách đó chứng tỏ anh rất yêu cô — yêu đến mức cuồng si.

Vậy thứ duy nhất có thể khiến anh mất lý trí chính là cô.

Nghĩ vậy, Giang Mạt khẽ nghiêng đầu, đôi môi cô chạm nhẹ vào tai anh, thì thầm tên anh: “Bùi Xuyên…”

Trong đầu Bùi Xuyên, sợi dây căng thẳng cuối cùng như đứt phựt.

2396 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 6: Chương 6



Giang Mạt khẽ nghiêng đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua khóe môi anh.

Lông mi Bùi Xuyên khẽ rung, ngay lập tức anh nghiêng người tới hôn cô.

Ban đầu anh còn dè dặt, nhưng khi nhận ra cô không từ chối, anh dần buông bỏ sự kiềm chế.

Giang Mạt cảm nhận đôi môi mình bị ép mở ra, một thứ ướt át lạ lẫm điên cuồng quấn lấy bên trong.

Mọi thứ thật xa lạ, nhưng cô vẫn cố gắng đáp lại.

Hơi thở của Bùi Xuyên ngày càng dồn dập, bao phủ lấy cô như một dòng nước xiết.

Cô hé mắt, nhìn thấy hàng mi anh rủ xuống, trông anh hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn.

Cô bắt đầu tính toán, nếu ngay bây giờ cô đẩy anh ra, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng mà chạy ra ngoài, liệu khả năng thành công có cao không?

Ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt bỏ.

Cổ cô bị siết nhẹ, giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Mạt Mạt, tập trung nào…”

Giang Mạt khẽ cắn môi anh, như một cách đáp lại, đồng thời trong đầu cô chuyển sang một kế hoạch khác.

Không được, Bùi Xuyên vẫn còn tỉnh táo.

Dù không phải lúc nào đàn ông cũng khỏe hơn phụ nữ, nhưng với vóc dáng cao lớn của Bùi Xuyên, cộng thêm cơ bắp rõ ràng ở cánh tay, sức mạnh và tốc độ của anh chắc chắn vượt xa cô.

Nếu muốn chạy trốn khi anh không cảnh giác, cô cần tạo ra khoảng cách hàng trăm mét trước khi anh phát hiện.

Nhưng điều đó gần như là bất khả thi. Bùi Xuyên không đời nào đứng nhìn cô chạy xa mà không phản ứng.

Trừ khi… có gì đó khiến anh phải rời khỏi cô trong một thời gian ngắn.

Nghĩ vậy, Giang Mạt nhẹ nhàng đẩy anh xuống sofa, rồi tự mình ngồi lên người anh.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Bùi Xuyên, Giang Mạt vùi đầu vào hõm cổ anh, khẽ nói: “Bùi Xuyên, em sợ…”

Đã đến nước này, cô quyết định cứ tiếp tục kế hoạch.

Nếu lát nữa mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán, cô không tin anh sẽ không vào phòng tắm để tắm rửa.

Cánh tay Bùi Xuyên siết chặt hơn, như muốn hòa làm một với cô. “Đừng sợ, Mạt Mạt, có anh ở đây, đừng sợ…”

Môi lưỡi lại quấn lấy nhau. Bàn tay của Giang Mạt khẽ di chuyển, từ từ trượt xuống.

Rõ ràng lúc đầu là cô dẫn dắt, nhưng không biết từ lúc nào, tay của Bùi Xuyên đã nắm lấy tay cô, và thế chủ động lại trở thành của anh.

Ban đầu cô ngồi đối diện anh, cả hai vẫn còn hôn nhau từng chút. Nhưng khi cô kịp nhận ra, mình đã xoay lưng lại, ngồi trên người anh.

Cô nhìn xuống bàn tay của anh — đôi tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mạch máu xanh nổi lên vì dùng sức.

Hơi thở của cô trở nên dồn dập. Giọng nói trầm khàn của anh thì thầm bên tai: “Mạt Mạt, thả lỏng nào… Tay anh không cử động được nữa.”

Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, giữ đầu óc tỉnh táo.

Không được, cô phải nghĩ cách khiến anh rời đi. Phải để anh vào phòng tắm, chứ không phải cô.

Ngay khi cô đang tìm cách đổi tư thế, bỗng cảm giác đè nén tích lũy bấy lâu nay như đạt đến đỉnh điểm, khiến suy nghĩ của cô hoàn toàn dừng lại.

Cô khẽ cúi đầu, liếc thấy bàn tay của anh dừng lại tại điểm sâu nhất.

Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn.

Giang Mạt nằm tựa vào người anh, thở d ốc, nhưng vẫn không quên kế hoạch khiến anh vào phòng tắm.

Bùi Xuyên nghiêng đầu, hôn lên tai cô: “Mạt Mạt, em thích chứ…”

Cô gắng gượng đỡ người dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Còn… khụ! Còn muốn nữa.”

Bùi Xuyên hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn động tác của cô, anh hiểu ý ngay.

Anh khẽ cười: “Được.”

Như ý cô muốn, lần này Bùi Xuyên để cơ thể anh bị làm bẩn.

Giang Mạt giả vờ như một người mắc chứng sạch sẽ, nhíu mày đầy khó chịu, đẩy anh ra: “Nhớp nháp quá, bẩn chết đi được. Anh đi tắm đi.”

Anh vẫn ôm lấy cô: “Cùng tắm nhé.”

Cô lắc đầu: “Không, em không tắm cùng anh.”

“Vậy để anh bế em vào.”

“Em sẽ tự đi sau!” Cô làm ra vẻ xấu hổ, giọng nói vội vã: “Anh đi nhanh đi!”

Bùi Xuyên nhìn cô, khẽ cười như thể đang chọc ghẹo sự xấu hổ của cô: “Được, anh đi. Em cũng mau rửa sạch, hoặc mặc đồ vào kẻo lạnh.”

Cô gật đầu.

Khi thấy anh bước vào phòng tắm, Giang Mạt lập tức đứng dậy, lấy khăn giấy lau qua loa, sau đó nhanh chóng mặc quần áo.

Không còn lớp khóa ngoài mà Bùi Xuyên cài khi rời nhà, cửa bật mở ngay lập tức.

Cô rón rén đóng cửa lại, bước thật khẽ rời khỏi căn biệt thự. Đồng thời, cô gửi tin nhắn cho người bí ẩn: “Tôi đã trốn khỏi nhà của Bùi Xuyên.”

Không có hồi âm. Nhưng cô không chờ đợi nữa. Khi đã cách ngôi nhà chừng 50 mét, cô lập tức cắm đầu chạy.

Có lẽ vì trời đã tối, đường phố hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người.

Những căn nhà gần đó cũng tối om, không hề có ánh sáng.

Cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, tăng tốc chạy.

Phải rời khỏi khu dân cư này trước, sau đó tìm cảnh sát.

Nhưng chưa chạy được bao xa, bước chân cô dần chậm lại.

Không phải vì kiệt sức, mà là… sương mù xuất hiện.

Lớp sương dày đặc bất thường, nhanh chóng bao phủ mọi thứ, khiến tầm nhìn bị cản trở hoàn toàn.

Tại sao vào giờ này trong trung tâm thành phố, lại đột nhiên có sương mù dày đặc như vậy?

Cô lấy điện thoại ra. Tin nhắn gửi cho người bí ẩn vẫn không có hồi đáp, còn số cảnh sát gọi đi lại là số không tồn tại.

Bật đèn pin, cô định tiếp tục đi nhờ ánh sáng.

Ngay lúc này, tiếng bước chân vang lên phía sau cô.

Từng bước, từng bước, tiếng bước chân ngày càng gần.

Cô nuốt nước bọt, tắt đèn pin, quay đầu lại.

Không chỉ có âm thanh, mà còn có ánh sáng.

Là ai?

Bùi Xuyên sao? Hay là cái bóng đã thành hình?

Người bí ẩn và mảnh giấy trong căn hộ của cô đều nói rằng bóng không thể giết người. Nhưng trong tình huống hiện tại, rất khó để cô không nghĩ đến khả năng đó.

Khi tiếng bước chân gần đến mức ánh sáng xuyên qua màn sương, người phía sau cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cô.

Là Bùi Xuyên.

Giang Mạt thở phào.

Thật lòng mà nói, trong hoàn cảnh này, việc người đến là Bùi Xuyên vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng ngay lập tức, cô lại cảm thấy căng thẳng.

Không phải anh đang tắm sao? Làm sao lại có thể nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề như vậy?

Hơn nữa anh còn cầm theo một chiếc đèn, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng cho màn sương mù này.

Vậy là anh mang đèn vì biết sẽ có sương mù, hay sương mù xuất hiện vì anh?

Cô nuốt nước bọt, vô thức lùi lại. May mà Bùi Xuyên dừng lại cách cô vài mét.

Nghĩ đến cuốn “Tâm lý học tình yêu”, cô cố gắng tự trấn an: Đừng sợ. Dù Bùi Xuyên có là gì đi nữa, chắc anh sẽ không làm hại mình…

Cô hít một hơi sâu, cố gắng nở một nụ cười, nhưng giọng run rẩy đã bán đứng sự bất an của cô: “Anh… sao anh ra đây? Tắm nhanh vậy.”

Bùi Xuyên đứng yên, nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

Cô lại hỏi, lần này giọng nhỏ hơn: “Anh… anh là gì? Anh là người phải không?”

Bùi Xuyên khẽ nhếch môi, sau đó lắc đầu.

Cả người cô lạnh toát, tóc gáy dựng đứng.

Bùi Xuyên thở dài: “Xin lỗi, anh quá ngu ngốc, lại làm hỏng mọi thứ.”

Lời nói của anh khiến cô hoàn toàn không hiểu gì.

Bùi Xuyên nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Làm lại lần nữa. Lần này, anh nhất định sẽ không mắc sai lầm.”

Giang Mạt muốn hỏi anh đang nói gì, nhưng khi cô mở miệng, không một âm thanh nào phát ra.

Ngay sau đó, cảm giác mất trọng lực ập đến, và cô mất đi ý thức.



“Đàn chị, chị sao vậy? Chị không sao chứ?”

Giang Mạt giật mình mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê.

Đối diện cô là một người đàn ông, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh ta đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Đàn chị? Chị ổn chứ?”

Giang Mạt nhìn người đối diện, lòng ngập tràn thắc mắc.

Cô là ai? Cô đang ở đâu? Người trước mặt là ai?

“Đàn chị” — là gọi cô sao?

Cô cảm thấy mình không nhớ được gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Thấy cô không đáp, người đàn ông càng thêm lo lắng: “Đàn chị, chị rốt cuộc bị sao vậy? Chị buồn ngủ hay không khỏe ở đâu à? Hay hôm nay chúng ta đừng tiếp tục nữa, để tôi đưa chị đến bệnh viện nhé?”

Chưa kịp trả lời, cô cảm giác bên cạnh có gì đó rung lên. Bản năng khiến cô lập tức đưa tay nhấc lên xem.

Màn hình nhận diện khuôn mặt mở khóa, một tin nhắn hiện lên. Là những dòng chữ quen thuộc, dù mất trí nhớ cô vẫn nhận ra ngay.

“Quy tắc đầu tiên: Tuyệt đối không được đến bệnh viện! Bệnh viện là nơi cực kỳ nguy hiểm.”

Đọc xong, cô phát hiện người đối diện cũng đang tò mò ghé đầu nhìn vào điện thoại của mình.

“Đàn chị, ai gửi tin nhắn thế? Sao mặt chị lại tái nhợt thế này? Hay là thôi, để tôi đưa chị đến bệnh viện nhé.”

Giang Mạt vội lắc đầu: “Không, không cần.”

“Thật không?” Người đối diện vẫn rất lo lắng.“Mặt chị không còn chút máu nào, có phải không khỏe không? Hay chúng ta về nghỉ trước đã.”

Cô không trả lời, mà bắt đầu quan sát kỹ người trước mặt.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cài khuy kín cổ, để lộ yết hầu. Tay áo xắn nhẹ, để lộ cổ tay thon dài, xương khớp rõ ràng. Trên cổ tay là một chiếc đồng hồ trông có vẻ rất đắt tiền.

Sợ nhìn chằm chằm vào anh quá lâu sẽ bị để ý, cô chuyển ánh mắt xuống phần cổ áo và tay áo, nhưng không khỏi thoáng nhìn qua khuôn mặt anh. Anh có vẻ ngoài không chỉ ưa nhìn, mà còn mang phong thái lịch lãm.

Cảnh tượng này… sao quen quá?

Người này… cũng có chút quen thuộc.

“Đàn chị?”

Người đối diện lại gọi cô.

Giang Mạt giật mình, nhìn vào mắt anh, thử thăm dò: “Bùi… Xuyên?”

Anh gật đầu, hơi ngạc nhiên: “Sao thế?”

“Không có gì.” Cô lắc đầu, “Chỉ là… muốn gọi anh vậy thôi.”

Bùi Xuyên cười, nụ cười khiến gương mặt vốn trầm tĩnh của anh trở nên sáng sủa hơn nhiều.

“Câu nói của chị nghe như đang làm nũng vậy.”

Giang Mạt khẽ giật mình, xua tay: “Không phải vậy đâu!”

“Tôi biết mà, đùa chút thôi.” Anh hạ thấp giọng,
“Nhưng tôi cũng mong chị làm nũng thật.”

Cô không nghe rõ, liền hỏi lại: “Gì cơ?”

“Không có gì.” Anh chỉnh lại biểu cảm, nghiêm túc nói: “Hay hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé. Nhìn chị không được khỏe, về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Kịch bản không gấp, tháng sau mới diễn mà.”

Nghe vậy, Giang Mạt mới để ý, trước mặt cô có một tập sách mỏng, chữ in trên đó giống như kịch bản.

Bùi Xuyên gọi cô là đàn chị, còn nhắc đến ký túc xá và vở kịch. Có vẻ cả hai đều là thành viên câu lạc bộ kịch, vì sắp có buổi biểu diễn vào tháng sau nên tranh thủ thời gian rảnh ra ngoài luyện tập.

Cô dễ dàng đoán được mình đang làm gì, nhưng việc mất trí nhớ đột ngột và tin nhắn kỳ lạ từ số điện thoại không quen khiến cô bất an.

Hiện tại, cô thật sự không còn tâm trạng nào để làm gì khác.

Cô gật đầu: “Ừm, hôm nay về trước đi.”

Cả hai thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi quán cà phê.

Khi bước qua cửa, trong đầu Giang Mạt bỗng xuất hiện một ý nghĩ.

“Bùi Xuyên, thế giới này có phải rất nguy hiểm không?”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy ngạc nhiên:
“Nguy hiểm gì cơ? Chị nghĩ gì vậy? Thời đại hòa bình mà, nguy hiểm ở đâu ra chứ.”

2258 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 7: Chương 7



Bùi Xuyên đưa Giang Mạt về đến dưới ký túc xá mới rời đi.

Trên đường về, Bùi Xuyên vừa đi vừa trò chuyện đủ thứ. Giang Mạt không nhớ rõ hết, nhưng qua những lời của anh, cô cũng phần nào hiểu được tình hình hiện tại của mình.

Cô là sinh viên năm hai ngành Trí tuệ nhân tạo của Đại học Công nghệ, rất đam mê diễn xuất nên đã tham gia câu lạc bộ kịch của trường.

Bùi Xuyên là đàn em cùng ngành, sinh viên năm nhất. Cả hai quen nhau tại câu lạc bộ kịch và đã biết nhau một năm.

Do học cùng chuyên ngành và có chung sở thích, mối quan hệ giữa họ rất thân thiết. Họ thường học nhóm và cùng nhau đi chơi.

Tháng sau, khoa của họ sẽ tổ chức một buổi dạ hội lớn, câu lạc bộ kịch đảm nhiệm phần biểu diễn. Cô và Bùi Xuyên đảm nhận vai chính.

Buổi biểu diễn dự kiến thu hút đông đảo người xem. Dù phần lớn sinh viên đến để lấy điểm chuyên cần, quy mô của buổi dạ hội vẫn khá hoành tráng. Vì vậy, các thành viên câu lạc bộ đều nghiêm túc chuẩn bị.

Đó cũng là lý do hôm nay cô và Bùi Xuyên hẹn nhau tập lời thoại.



Về đến ký túc xá, Giang Mạt nhìn quanh một lượt, không thấy ai. Có lẽ các bạn cùng phòng đã ra ngoài.

Trên bốn chiếc bàn đều đặt đồ đạc, nhưng không có dấu hiệu rõ ràng để cô nhận ra bàn nào của mình. Cô đành chọn bừa một chiếc ghế ngồi xuống.

Ngồi ghế thì không ngồi giường, chắc cũng không gây khó chịu gì.

Ngồi xuống xong, cô lập tức lấy điện thoại ra, mở lại tin nhắn từ số lạ lúc trước.

Từ khi tỉnh dậy ở quán cà phê, thế giới này mang lại cho cô cảm giác hòa bình và yên bình, đặc biệt là trong khuôn viên trường đại học. Những sinh viên trẻ trung cô gặp trên đường đều tràn đầy sức sống.

Vì thế, một tin nhắn mang màu sắc đáng sợ như vậy nhìn qua có vẻ giống một trò đùa.

Nhưng bản năng mách bảo cô rằng tin nhắn này không hề đơn giản.

Cô trả lời: “Bạn là ai?”

Không có phản hồi.

Cô thử gọi điện, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi là số không có thực…”

Cả người Giang Mạt lạnh toát, không kiềm được rùng mình.

Số không có thực… làm sao có thể gửi tin nhắn cho cô?

Đúng lúc này, tiếng bước chân kèm theo tiếng cười nói rôm rả vang lên ngoài cửa, ngày càng gần. Một giây sau, cửa mở ra, ba cô gái bước vào cùng nhau.

Đi đầu là một cô gái tóc ngắn. Thấy Giang Mạt, cô nàng lập tức lao đến, véo má cô: “Ai cho cậu ngồi chỗ của mình hả! Một giây mười nghìn! Mau trả tiền đi!”

Giọng điệu tự nhiên, thân thiết, vừa lên tiếng đã đùa giỡn. Có vẻ như mối quan hệ trong phòng khá tốt.

Giang Mạt cũng mỉm cười đáp lại: “Chỗ ngồi của cậu làm bằng vàng à? Ngồi chút thôi mà đắt thế.”

Nói rồi, cô đứng dậy. Quan sát ba người chọn đúng bàn của mình, cô cũng tìm được bàn của mình.

Ngồi xuống ghế, cô không có cảm giác gì quen thuộc, như thể đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào phòng vậy.

Có lẽ do cô đã quên quá nhiều.

Ba người bạn cùng phòng vừa đi mua cơm về. Sau khi ngồi xuống bàn, họ liền mở hộp cơm ra ăn.

Cô gái tóc ngắn ngồi cùng bàn với Giang Mạt, vừa ăn vừa hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

Cô lắc đầu.

“Sao lại chưa ăn?” Cô gái liếc nhìn cô, nháy mắt,
“Cậu đàn em nhà giàu kia không mời cậu ăn trưa à?”

Nghe vậy, hai người kia cũng quay đầu lại hóng chuyện. “Đúng đó, hai người chẳng phải toàn ăn nhà hàng sang chảnh mỗi lần đi cùng nhau sao?”

“Đàn em của cậu chu đáo thế, sao nỡ để cậu đói?”

“Hai người sao chưa thành đôi nữa? Mập mờ cả năm trời rồi còn gì.”

“Người ta bảo mập mờ hơn ba tháng mà không chính thức thì không có kết quả đâu. Hai người đúng là đặc biệt.”

“Chắc là chuyện tình thuần khiết đấy mà!”

Trêu chọc xong, cả ba cười phá lên.

Giang Mạt cũng mỉm cười theo. Hóa ra mối quan hệ giữa cô và Bùi Xuyên là mập mờ. Không trách được sao anh lại nhiệt tình với cô như vậy.

Cười xong, cô gái tóc ngắn lại hỏi: “Vậy sao hai người chưa ăn cơm? Cậu có đói không? Nếu đói thì mình còn đồ ăn này.”

Cô lắc đầu: “Không đói.” Nghĩ một chút, cô nói thêm: “Chính vì không đói nên không ăn.”

Cô gái tóc ngắn giơ tay ra hiệu “OK”

“Thế thì mình không lo nữa.”

Giang Mạt gật đầu, nhớ lại tin nhắn khi trước. Cô ngập ngừng hỏi: “Bình thường các cậu có hay đi bệnh viện không?”

Ba người đồng loạt ngừng ăn, quay đầu nhìn cô. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Giang Mạt cảm thấy động tác quay đầu của cả ba có chút cứng nhắc.

“Câu hỏi của cậu thú vị ghê. Bệnh thì đi bệnh viện, không bệnh thì không đi chứ sao.” Cô gái tóc ngắn trả lời.

Giang Mạt hỏi tiếp: “Vậy… bệnh viện có nguy hiểm không?”

Câu hỏi vừa dứt, lần này cô chắc chắn mình không nhìn lầm. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng động tác của ba người đúng là không tự nhiên. Giống như một chiếc máy cũ kỹ hoạt động không trơn tru.

Một cô gái khác đáp lời: “Giang Mạt, có phải cậu xem phim kinh dị nhiều quá không? Bệnh viện thì nguy hiểm gì được? Có ma chắc?”

Bầu không khí vốn đã nhuốm màu u ám bởi tin nhắn kỳ bí và hành động bất thường của ba người, nay lại thêm chữ “ma” khiến Giang Mạt rùng mình.

Cô nhanh chóng kết thúc chủ đề này: “Dạo này đúng là xem hơi nhiều phim kinh dị. À, buổi chiều mấy cậu định làm gì?”

Khi đề tài về bệnh viện kết thúc, ba người lập tức trở lại bình thường.

Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều không có tiết học cũng không có bài tập. Thời tiết lại đẹp, rất thích hợp để ra ngoài chơi.

Sau một lúc suy nghĩ, cô gái tóc ngắn đề nghị đi dạo. Hai người còn lại đồng tình ngay. Sau đó, cô gái tóc ngắn quay sang hỏi Giang Mạt có muốn đi cùng không.

Giang Mạt vừa định gật đầu, thì tin nhắn từ người bí ẩn bất ngờ đến:

“Quy tắc : Tuyệt đối không để người khác phát hiện bạn mất trí nhớ, nếu không bạn sẽ gặp rắc rối lớn!”

Nhìn dòng chữ trên màn hình, mồ hôi lạnh lại túa ra sau gáy cô.

Cô vốn định nói đi cùng để vừa tìm lại ký ức, vừa thân thiết hơn với bạn cùng phòng. Nhưng… người bí ẩn này rốt cuộc là ai mà lại biết cô mất trí nhớ?

Cô vừa nhận ra mình bị mất trí nhớ chưa đầy một tiếng đồng hồ!

Cô gái tóc ngắn thấy Giang Mạt chỉ cúi đầu nhìn điện thoại mà không trả lời, liền bước tới, véo nhẹ má cô: “Này, bạn học Giang Mạt, cậu làm sao thế? Hỏi camậu có muốn đi dạo không mà im lặng vậy!”

Giang Mạt vội khóa màn hình điện thoại, nở một nụ cười xin lỗi: “Không, không đi đâu. Các cậu cứ đi đi.”

Biểu cảm và hành động hơi bối rối của cô trong mắt ba người bạn cùng phòng trông chẳng khác nào “thấy sắc quên bạn”, dáng vẻ ngượng ngùng vì lén lút.

Cô gái tóc ngắn lập tức chế nhạo với giọng điệu mỉa mai: “Ồ, nhìn là biết đàn em lại hẹn rồi đây!”

Hai người kia cũng góp lời: “Đúng đó, thấy sắc quên bạn mà! Thôi, cậu cứ đi với đàn em của cậu đi, bọn mình ra ngoài đây.”

Giang Mạt chỉ mỉm cười, không nói gì.

Ba người dọn dẹp hộp cơm xong thì rời đi.

Khi họ đi khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười gượng gạo trên gương mặt cũng biến mất.

Cô tiếp tục nhắn tin cho người bí ẩn: “Bạn là ai? Tại sao bạn biết tôi bị mất trí nhớ? Tại sao không thể để người khác biết tôi đã mất trí nhớ?”

Nhưng đối phương lại biến mất, không trả lời.

Đến giờ, người bí ẩn chỉ gửi hai tin nhắn: một là không được đến bệnh viện, hai là không để lộ việc cô mất trí nhớ. Nhưng thực chất cả hai tin nhắn đều muốn nhấn mạnh một điều — như nội dung tin thứ hai đã nói:

Việc cô mất trí nhớ là bí mật, không được để ai phát hiện.

Liệu cô có nên tin người này không?

Sau vài phút suy nghĩ, Giang Mạt quyết định trước mắt vẫn sẽ giữ kín chuyện mình mất trí nhớ.

Dù người khác không biết cô mất trí nhớ cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng nếu việc mất trí nhớ thực sự gây hậu quả nghiêm trọng khi bị phát hiện, thì cô tuyệt đối không thể để lộ ra.

Không có tin nhắn phản hồi, Giang Mạt đành đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu tìm hiểu những vật dụng trên bàn và giường của mình.

Giường và bàn học của cô đều đầy những đồ dùng sinh hoạt. Qua dấu vết sinh hoạt này, có lẽ cô có thể tìm lại được chút ký ức.

Ký túc xá vốn không lớn, bốn người chung một phòng, mỗi người chỉ có một chiếc bàn và một chiếc giường, đồ đạc bày biện rất chật chội.

Theo lý mà nói, nhìn thấy những thứ mình thường sử dụng, ít nhiều sẽ cảm thấy quen thuộc. Nhưng Giang Mạt lại chẳng hề có cảm giác gì, chỉ thấy tất cả đều xa lạ, như lần đầu tiên nhìn thấy.

Cô ngồi lại xuống ghế, cảm thấy mơ hồ.

Cô như đi vào ngõ cụt, không biết phải làm gì tiếp theo.

Bỗng có tiếng thông báo từ WeChat. Cô cầm lên xem, là tin nhắn của Bùi Xuyên.

“Đàn chị, giờ cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”

Giang Mạt nhắn lại: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu.”

Bùi Xuyên: “Vậy chị ăn cơm chưa?”

Giang Mạt: “Chưa ăn.”

Bùi Xuyên: “Tôi đang ở căng-tin mua cơm. Đồ ăn sẵn hết rồi, chỉ còn đặt món thôi. Tiện đây chị chưa ăn thì tôi mua luôn phần của chị rồi mang qua nhé.”

Giang Mạt: “Không cần đâu, phiền cậu lắm.”

Bùi Xuyên: “Không phiền mà, có gì đâu, tiện tay thôi. Sao hôm nay chị khách sáo vậy?”

Đọc tin nhắn xong, Giang Mạt hơi giật mình.

Hóa ra bình thường cô không khách sáo với Bùi Xuyên như vậy.

Cô vội đổi giọng: “Tại bình thường phiền cậu quá rồi, hôm nay giả vờ khách sáo chút thôi mà.”

Bùi Xuyên: “Haha, tôi biết ngay mà! Vẫn món cơm xào thịt cá chua ngọt chứ?”

Giang Mạt: “Ừm, đúng rồi.”

Bùi Xuyên gửi lại một biểu cảm “OK”, không nói gì thêm.

Khoảng 20 phút sau, Bùi Xuyên gọi điện qua WeChat, bảo cô rằng anh đã đến dưới ký túc xá.

Giang Mạt xuống lầu.

Bùi Xuyên vẫn mặc chiếc sơ mi trắng lúc ở quán cà phê.

Dáng người anh cao ráo, đứng dưới gốc cây trông nổi bật hẳn, làm những người xung quanh như thành nền cho anh.

Ba cô bạn cùng phòng nói anh là “đối tượng mập mờ” của cô, trạng thái “trên tình bạn dưới tình yêu” này đã kéo dài suốt một năm.

Giang Mạt cố gắng tìm lại cảm giác rung động từ anh, nhưng hoàn toàn không có. Cũng giống như cảm giác khi cô nhìn những đồ vật quen thuộc của mình lúc sáng, chỉ toàn xa lạ.

Tuy vậy, Bùi Xuyên dường như rất hiểu cô, thậm chí còn hiểu hơn ba người bạn cùng phòng. Có lẽ… tiếp xúc với anh nhiều hơn, cô có thể tìm lại ký ức của mình.

Nghĩ đến đây, Giang Mạt nở nụ cười, bước về phía Bùi Xuyên.

Anh cũng quay đầu lại, vẫy tay với cô.

“Đàn chị.” Bùi Xuyên đưa hộp cơm đóng gói cho cô, “Cơm xào thịt cá chua ngọt đã giao đến nơi.”

Giang Mạt nhận lấy, cảm ơn anh rồi hỏi: “Buổi chiều cậu định làm gì?”

“Không có gì cả, sao vậy?”

“Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp đi dạo. Cậu muốn đi cùng tôi không?”

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Xuyên hơi mở lớn, vẻ mặt anh tràn đầy bất ngờ: “Chị… hẹn tôi đi dạo cùng?”

Giang Mạt hơi ngạc nhiên: “Ừm, sao vậy? Cậu rảnh mà đúng không?”

“Rảnh chứ! Rảnh lắm!” Bùi Xuyên nhanh chóng giấu đi vẻ ngạc nhiên, thay vào đó là một nụ cười còn rạng rỡ hơn trước.

“Đàn chị, chỉ cần chị hẹn tôi thì lúc nào tôi cũng rảnh.”

2297 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 8: Chương 8



Ra ngoài đi dạo là ý định bất chợt, cơm trưa đã đóng gói sẵn. Nếu mỗi người về ký túc xá ăn xong rồi mới đi thì khá phiền, nên hai người lại quay về căng-tin.

Ăn trưa xong, Bùi Xuyên tra bản đồ, thấy bảo tàng là nơi gần nhất. Trùng hợp Giang Mạt cũng khá thích đi bảo tàng, thế là cả hai lái xe đến đó.

Với phần lớn sinh viên, thời gian học đại học là lúc thẻ ngân hàng luôn ở mức “cạn kiệt” vì chưa có công việc ổn định, mọi chi phí đều phụ thuộc vào gia đình. Giang Mạt cũng nghĩ rằng họ sẽ đi bằng tàu điện ngầm.

Vì vậy, khi Bùi Xuyên dẫn cô đến bãi đỗ xe của trường và lấy ra một chiếc xe sang, vẻ mặt cô thoáng hiện sự ngạc nhiên.

Bùi Xuyên liếc cô, cười: “Sao chị ngạc nhiên thế? Đây đâu phải lần đầu chị ngồi xe tôi.”

Giang Mạt cũng nhớ ra, bạn cùng phòng của cô thường gọi Bùi Xuyên là “đàn em nhà giàu”.

Cô chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.

Đây có vẻ cũng là phản ứng thường ngày của cô, nên Bùi Xuyên không hỏi nhiều.

Trên đường đi, hai người trò chuyện vu vơ, nhưng qua đó Giang Mạt cũng thu được không ít thông tin.

Chẳng hạn, người bạn thân nhất của cô trong ký túc xá là Lý Tuyết, chính là cô gái tóc ngắn; khoa của cô có bốn lớp, và cô thuộc lớp 2; hai tuần nữa sẽ có kỳ thi giữa kỳ, dù không quá quan trọng nhưng điểm số sẽ được tính vào điểm quá trình, ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả cuối kỳ.

Giang Mạt không lo lắng gì khác, điều khiến cô bận tâm nhất chính là kỳ thi giữa kỳ này.

Cô đã quên sạch mọi thứ, ngay cả kiến thức đã học cũng không nhớ, khả năng cao sẽ thi… bằng điểm số không.

May mắn là Bùi Xuyên đề nghị: “Sau tiết cuối ngày mai, chúng ta có thể đến thư viện tự học, ôn bài chút nhé.”

Giang Mạt gật đầu: “Được.”

Đến bảo tàng, Bùi Xuyên mua hai chai nước rồi đi theo đoàn tham quan có hướng dẫn miễn phí.

Giang Mạt nghe thuyết minh đến mê mẩn, tạm thời quên mất nỗi phiền muộn vì mất trí nhớ.

Sau khi nghe thuyết minh về một hiện vật, cô còn muốn thảo luận thêm với Bùi Xuyên. Nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt cô bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh.

Dường như Bùi Xuyên không nhìn hiện vật, cũng không nghe thuyết minh, mà chỉ đứng sau lưng cô, ánh mắt cháy bỏng, ẩn chứa chút gì đó khiến người ta phải rùng mình.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Giang Mạt không kìm được mà khẽ run lên. Bản năng mách bảo cô phải tránh né, nên cô lập tức dời ánh nhìn.

Khi cô trấn tĩnh lại và quay sang nhìn anh, Bùi Xuyên đã khôi phục dáng vẻ bình thường. Khuôn mặt anh dịu dàng, ánh mắt đầy ý cười.

“Chị sao thế?”

Cách nói chuyện và biểu cảm của anh đều rất tự nhiên, cứ như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cô.

Giang Mạt lắc đầu: “Không có gì, tôi thấy cái chén trà lúc nãy khá thú vị, nên muốn thảo luận với cậu thôi.”

Bùi Xuyên gật đầu: “Tôi cũng thấy câu chuyện đó thú vị đấy chứ.”

Trong lúc trò chuyện, đoàn tham quan đã di chuyển đến hiện vật tiếp theo. Người thuyết minh uống một ngụm nước, tiếp tục kể về lịch sử của hiện vật.

Nhưng Giang Mạt không còn tâm trí để nghe, trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại cảnh vừa rồi khi chạm mặt Bùi Xuyên.

Cảm giác có chút… đáng sợ.

Cô thậm chí bắt đầu nghĩ, với ngoại hình xuất sắc, gia thế tốt, tính cách ổn như vậy, tại sao cô lại để mối quan hệ mập mờ với anh kéo dài suốt một năm mà không có kết quả?

Liệu có phải vì cô từng phát hiện ra điều gì không ổn ở anh?

Đi theo đoàn thêm mười phút, Giang Mạt quay lại nói với Bùi Xuyên: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Bùi Xuyên gật đầu, chủ động giúp cô cầm đồ đạc.

Trong các khu vực công cộng lớn thế này, nhà vệ sinh thường rất đông người. Xong xuôi, cô cố gắng né mọi người, bước chậm về phía bồn rửa tay.

Nhưng cô vẫn va phải một người.

Đối phương va mạnh, như thể cố tình, khiến cô lảo đảo một chút. Đồng thời, một phong bì rơi xuống đất.

Giang Mạt đoán đó là đồ của người vừa va vào mình, bèn nhặt lên, định gọi người kia lại để trả.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Đó là âm báo tin nhắn, không phải WeChat. Thời buổi này rất ít người gửi tin nhắn. Ngoài các cửa hàng trực tuyến, chỉ có người bí ẩn gửi “quy tắc” là nhắn tin cho cô.

Quả nhiên, là người bí ẩn.

“Quy tắc **: Nếu nhận được vật phẩm một cách bất ngờ, hãy giữ nó thật cẩn thận, không được để lộ ra ngoài, không cho ai biết.”

Vật phẩm là một từ chung chung, nhưng vừa nhận được phong bì xong đã có tin nhắn này, khó mà không liên hệ hai thứ lại với nhau.

Đọc xong tin nhắn, Giang Mạt theo phản xạ nhìn xung quanh. Không ai chú ý đến cô.

Cô quay lại buồng vệ sinh.

Bên trong phong bì là một mảnh giấy ghi rằng trong tủ đựng đồ của bảo tàng có một chiếc hộp sắt dành cho cô. Cô chỉ được lấy nó khi chỉ có một mình.

Ngoài mảnh giấy, phong bì còn có hai chiếc chìa khóa: một chìa có tay cầm nhựa màu đen, và một chìa bằng kim loại trơn nhẵn.

Mặt sau mảnh giấy ghi rõ tác dụng của hai chiếc chìa khóa: chìa màu đen dùng để mở tủ đựng đồ, còn chìa kim loại dùng để mở hộp sắt.

Sự tò mò của Giang Mạt lập tức bị khơi dậy.

Chiếc hộp sắt đó rốt cuộc là gì?

Người vừa va phải cô có phải chính là kẻ gửi tin nhắn bí ẩn kia không?

Giang Mạt vứt mẩu giấy vào bồn cầu và xả nước, sau đó cất hai chiếc chìa khóa vào túi rồi rời khỏi buồng vệ sinh.

Bùi Xuyên đang đợi trước cửa nhà vệ sinh. Thấy cô bước ra, anh hỏi: “Sao lâu vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?”

Giang Mạt lắc đầu, trả lời: “Không, chỉ là đông người quá thôi.”

“Vậy à. Chúng ta lên tầng hai xem tiếp nhé?”

“Ừm.”

Lên đến tầng hai, cả hai không đi theo đoàn tham quan nữa mà tự mình khám phá.

Đi được một lúc, Bùi Xuyên bỗng nói: “Vừa rồi cục khí tượng gửi cảnh báo mưa lớn. Có lẽ tối nay sẽ mưa to, chúng ta về sớm thì hơn.”

Giang Mạt không nhận được tin nhắn nào, nhưng khi nhìn ứng dụng dự báo thời tiết trên điện thoại, cô cũng thấy hiển thị có mưa lớn.

“Ừ, vậy chúng ta về thôi.”

Mưa lớn đến nhanh hơn dự kiến. Khi họ vừa ra đến cửa, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.

Những người đi tham quan cũng bị giữ lại ở cửa bảo tàng. Một số người mang ô cố gắng lao ra ngoài, nhưng vì gió rất mạnh, ô bị thổi bay chỉ sau vài bước. Những người này đành lúng túng quay lại.

Nhân viên bảo tàng ra thông báo: “Mưa đến bất ngờ quá, giờ ra ngoài không an toàn. Mọi người có thể quay lại trong bảo tàng đợi thêm một chút. Nếu đến tối mưa vẫn không ngớt, chúng tôi có chỗ nghỉ qua đêm, nên đừng lo lắng.”

“Dù sao đây cũng là khu vực phía Bắc, gió mạnh thật đấy, nhưng chắc cũng không đến mức khiến mọi người không về được đâu.”

Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy, nên dù cửa bảo tàng tập trung khá đông người, không khí vẫn khá nhẹ nhàng.

Nhưng khi trời ngày càng tối, mưa không những không giảm mà còn nặng hạt hơn, gió cũng mạnh hơn, không khí bắt đầu thay đổi.

“Sao mưa mãi không ngớt nhỉ?”

“Bậc thang đầu tiên đã ngập rồi. Nếu mưa suốt đêm nay, chẳng phải nước sẽ tràn vào bảo tàng sao?”

“Gió lớn đến mức cây sắp đổ rồi kia kìa!”

“Lúc đến trời vẫn còn trong xanh mà giờ lại mưa to thế này.”

“Thật đấy, trời đẹp nên mới ra ngoài đi dạo, ai ngờ lại thế này.”

Nghe mọi người bàn tán, Giang Mạt cũng bắt đầu lo lắng.

Có vẻ họ bị kẹt ở đây thật rồi.

Quan trọng nhất là cô muốn lấy chiếc hộp kia. Với tình hình này, trong bảo tàng toàn người là người, Bùi Xuyên lại cứ đi theo, cô làm sao có thể một mình đi lấy được?

Cô vừa thử viện cớ rời đi, nhưng ngay cả khi không theo sát, Bùi Xuyên vẫn luôn để mắt đến cô.

Trời càng lúc càng tối, mưa càng lúc càng nặng hạt. Bậc thang thứ hai cũng đã ngập nước.

Một số người không muốn chờ thêm đã cố chạy ra xe. Dù gió thổi mạnh khiến việc di chuyển khó khăn, nhưng họ vẫn thành công rời đi.

Có người đầu tiên, rồi sẽ có người thứ hai, thứ ba. Bùi Xuyên cũng nói: “Chúng ta đi thôi. Nếu cứ chờ mãi, e rằng lát nữa sẽ không đi nổi nữa.”

Giang Mạt gật đầu đồng ý.

Nước ngập đến mắt cá chân. Khi cô chuẩn bị bước xuống, Bùi Xuyên đã bước lên trước cô, cúi xuống: “Lên đây, tôi cõng chị.”

Giang Mạt từ chối: “Thôi, không cần đâu. Tôi tự đi được. Gió lớn thế này, cậu mà cõng tôi lại dễ ngã hơn.”

Bùi Xuyên ngoảnh lại, mỉm cười: “Yên tâm đi, không ngã đâu.”

“Thật sự không cần đâu.”

“Chị cứ lên đi, tin tôi, tôi sẽ không để chị ngã.”

Bùi Xuyên kiên quyết như vậy, Giang Mạt cũng không từ chối nữa, đành leo lên lưng anh.

Bùi Xuyên có dáng người cao lớn, không gầy. Nhưng khi nằm trên lưng anh, Giang Mạt nhận ra anh khỏe hơn mình tưởng, tấm lưng cũng rộng hơn nhiều.

Thật sự… rất an toàn.

Gió mạnh nhưng dường như không ảnh hưởng đến Bùi Xuyên. Dù cõng theo người, bước chân anh vẫn rất vững vàng.

Thậm chí, Giang Mạt còn nghe một cô gái bên cạnh mắng bạn trai mình: “Nhìn người ta kìa, cõng bạn gái mà đi vững thế. Anh yếu quá còn bắt tôi kéo!”

Chàng trai bị mắng liền phản pháo: “Vậy thì đừng ở với tôi nữa!”

Những gì tiếp theo cô không nghe rõ, vì Bùi Xuyên đã cõng cô đi xa hơn vài mét.

Cả hai lên xe an toàn nhưng đã bị ướt đẫm.

Trong xe có khăn, Bùi Xuyên lấy khăn lau đầu cho cô trước, đảm bảo không còn nước nhỏ xuống rồi mới lau qua cho mình.

Hành động này của anh khiến Giang Mạt rất cảm động. Đồng thời, nghi vấn kia lại hiện lên trong đầu cô: Một người đàn ông ưu tú như Bùi Xuyên, lại còn có vẻ rất thích cô, tại sao mối quan hệ của họ kéo dài suốt một năm mà vẫn chưa đi đến đâu?

Lau khô qua loa, Bùi Xuyên nói: “Gần đây tôi có một căn nhà. Bây giờ về ký túc xá không tiện, hay là đến đó nghỉ tạm?”

Giang Mạt: “Hả?”

Cô trợn tròn mắt: “Cậu có nhà gần đây?”

“Đúng vậy. Tôi từng nói với chị, nhưng có lẽ chị quên rồi.” Bùi Xuyên đáp: “Là nhà ba mẹ tôi mua cho khi biết tôi lên đây học. Nhưng tôi thấy ở một mình chán nên mới chọn ở ký túc xá.”

Giang Mạt thầm nghĩ: Đúng là người giàu đáng ghét thật…

Thời tiết quả thật rất xấu, nên cô chấp nhận đề nghị của anh.

Nhà của Bùi Xuyên gần đến mức họ chỉ mất chưa đến mười phút lái xe là tới nơi.

Nghe anh nói có nhà, cô nghĩ ngay đến một căn hộ bình thường.

Không ngờ lại là một căn biệt thự nhỏ!

Nhìn ngôi nhà, ngoài việc ngạc nhiên trước độ giàu có của anh, trong lòng Giang Mạt bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Căn biệt thự nhỏ này… sao lại cảm thấy quen thế nhỉ?

Thật kỳ lạ, cô chẳng có chút cảm giác quen thuộc nào với ký túc xá của mình, nhưng lại thấy có gì đó thân thuộc với căn nhà của Bùi Xuyên.

2210 words
 
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Chương 9: Chương 9



Thấy Giang Mạt cứ chăm chú nhìn căn nhà, Bùi Xuyên hỏi: “Chị sao thế?”

Giang Mạt hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”

Thực ra cô hơi muốn hỏi mình có phải lần đầu đến đây không, nhưng như vậy chắc chắn sẽ lộ sơ hở.

Hơn nữa vừa rồi Bùi Xuyên cũng nói, chuyện anh có căn nhà này chỉ từng nhắc qua với cô một lần, chứng tỏ trước đây cô chưa từng tới đây.

Bùi Xuyên đỗ xe, hai người vội vã chạy vào nhà dưới cơn mưa tầm tã.

Vừa vào trong, Bùi Xuyên đi lấy khăn, còn Giang Mạt tranh thủ thời gian đó quan sát căn nhà.

Tầng một có phòng khách, bếp mở, nhà vệ sinh; tầng hai là bốn phòng với cửa đóng kín, chắc hẳn là phòng ngủ.

Cảm giác quen thuộc càng lúc càng rõ rệt.

Cô có một cảm giác rất mãnh liệt rằng đây không phải lần đầu mình đến nơi này.

Bùi Xuyên mang khăn ra, Giang Mạt thu lại ánh mắt, bắt đầu lau tóc.

Anh bảo cô rằng nước tắm đã được làm nóng, lát nữa cô có thể tắm nước ấm. Nhà chỉ có quần áo của anh, nhưng anh đã lấy sẵn một chiếc áo phông sạch, có thể dùng làm đồ ngủ.

“Cảm ơn cậu.”

Nói xong, Bùi Xuyên lại đi vào bếp, chẳng bao lâu mang ra một cốc nước mật ong.

“Ban đầu định nấu chút nước gừng, nhưng nhà không còn gừng hay đường đỏ, chỉ còn một ít mật ong thôi. Tôi pha một cốc nước ấm, chị uống vào cho ấm người.”

Giang Mạt nhận lấy cốc nước, khẽ nói lời cảm ơn.

Cô đúng là đang thấy hơi lạnh và khát, nhưng ngay khi cầm lấy cốc nước, trong lòng cô bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, gần như là kháng cự.

Cô không hiểu vì sao lại có cảm giác đó, chỉ thấy rằng… mình không muốn uống.

Thấy cô cầm cốc mà không động đậy, Bùi Xuyên hỏi: “Chị sao vậy?”

Giang Mạt lắc đầu, cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ kia: “Không có gì.”

Nước mật ong ấm áp quả thực xua tan cái lạnh. Cô rất nhanh đã uống hết cốc nước.

Khi đưa lại chiếc cốc cho anh, không hiểu có phải ảo giác không, nhưng cô cảm thấy Bùi Xuyên trông có vẻ rất… vui.

Cô không kìm được mà hỏi: “Sao trông cậu vui thế?”

Bùi Xuyên ngạc nhiên: “Nhìn tôi vui lắm à?”

Giang Mạt gật đầu.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có lẽ vì tối nay tôi được ở bên chị nên tôi mới phấn khích như vậy.”

Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, Bùi Xuyên lập tức giải thích: “Nhưng chị yên tâm đi! Tôi sẽ không làm gì đâu! Tôi chỉ cảm thấy chúng ta cứ mãi… mãi chưa có kết quả, nhưng hôm nay hình như đã có chút tiến triển. Dù tiến triển này là nhờ yếu tố bên ngoài thúc đẩy.”

Anh nói rồi khẽ cười: “Nếu nghĩ thế thì tôi thật sự nên cảm ơn cơn mưa này. Nó đã giúp tôi một tay đấy.”

Câu nói ấy chẳng khác nào một lời tỏ tình.

Nếu thực sự hai người đã mập mờ suốt một năm trời, luôn ở mức trên tình bạn dưới tình yêu, thì lời này có thể sẽ là bước đột phá, khiến mối quan hệ của họ chính thức chuyển thành người yêu.

Nhưng hiện tại, Giang Mạt đã mất trí nhớ. Cô quên hết mọi chuyện đã xảy ra trước đó, cũng quên cả cảm giác của mình dành cho Bùi Xuyên. Vì thế lời tỏ tình này vào tai cô chỉ còn lại sự ngượng ngùng.

Cô nên đáp lại thế nào đây? Chấp nhận lời tỏ tình của anh? Hay giả vờ như không hiểu?

Vấn đề không phải là cô nghĩ gì, mà là làm thế nào để trả lời mà không khiến Bùi Xuyên phát hiện ra việc cô mất trí nhớ.

Trong lúc Giang Mạt còn đang bối rối, sự do dự của cô đã trở thành câu trả lời ngầm. Bùi Xuyên nhanh chóng chuyển chủ đề, phá vỡ không khí khó xử.

“Hình như có nước nóng rồi, chị mau đi tắm đi. Trời cũng không còn sớm nữa, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải về trường.”

Giang Mạt hoàn hồn, ngẩng lên nhìn Bùi Xuyên, gật đầu rồi đi vào phòng tắm.

Trong phòng đã được anh chuẩn bị sẵn đồ thay, thậm chí có cả máy giặt đồ lót và chức năng sấy khô nhanh.

Bùi Xuyên thực sự là một người chu đáo. Theo lý mà nói, yêu một người như anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng… Giang Mạt đặt tay lên ngực, cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy.

Không phải cô hoàn toàn không có cảm xúc với Bùi Xuyên. Nhưng cô cứ thấy, ở anh có một điều gì đó rất nguy hiểm.

Phải, là nguy hiểm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một nam sinh chưa đến 20 tuổi, lại là đàn em của cô, thì có thể nguy hiểm đến đâu?

Nghĩ mãi cũng không ra kết quả, Giang Mạt đành gạt hết những suy nghĩ lộn xộn đó sang một bên và bắt đầu tắm.

Có lẽ sau khi mở chiếc hộp trong tủ đồ, cô sẽ hiểu rõ hơn những cảm giác khó tả này từ đâu mà đến.

Tắm xong, bước ra ngoài, Giang Mạt thấy Bùi Xuyên cũng đã thay đồ, tóc vẫn còn ướt, rõ ràng vừa tắm xong.

Cô nghi hoặc: “Cậu…”

Bùi Xuyên như đọc được suy nghĩ trong mắt cô, giải thích ngay:
“Tầng trên là phòng ngủ, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng. Tôi vừa tắm trên đó.”

Giang Mạt gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Nghĩ một lúc, cô bổ sung thêm một câu: “Cậu giàu thật đấy.”

Bùi Xuyên không nhịn được bật cười: “Câu này chị nói không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mỗi lần tôi nói muốn chi tiền cho chị, chị lại không chịu.”

Giang Mạt gãi gãi má, hơi ngượng ngùng: “Không công không nhận lộc, tiền của cậu là của cậu chứ.”

Bùi Xuyên khẽ cười, không tiếp tục đề tài này nữa: “Đi thôi, để tôi dẫn chị lên phòng.”

Hai người lên lầu, Bùi Xuyên sắp xếp cho Giang Mạt ở căn phòng đầu tiên bên trái.

Anh không ở lại lâu, chỉ giới thiệu sơ qua về phòng rồi rời đi, rất tôn trọng không gian riêng của cô.

Giang Mạt cắm sạc điện thoại, chuẩn bị nằm nghỉ.

Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn mới.

**”Quy tắc : Tuyệt đối không uống nước mật ong trước khi ngủ! Nếu đã lỡ uống, hãy lập tức xóa toàn bộ tin nhắn trên điện thoại!”

Dòng tin nhắn làm Giang Mạt từ trạng thái buồn ngủ bỗng bừng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Tại sao lại không được uống nước mật ong? Mà cô vừa mới uống xong!

Hơn nữa người nhắn tin này sao lại biết chuyện cô uống nước mật ong? Chuyện này chỉ vừa xảy ra cách đây 20 phút, mà trong khoảng thời gian đó chỉ có Bùi Xuyên ở bên cạnh cô.

Một ý nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu: Người nhắn tin đó có phải là Bùi Xuyên không?

Nhưng cô lập tức bác bỏ suy đoán này.

Không đúng, chắc chắn không phải là anh.

Đến giờ, tất cả những tin nhắn của người bí ẩn này đều trái ngược với hành động của Bùi Xuyên. Đặc biệt là tin nhắn vừa rồi, cô vừa uống nước mật ong do Bùi Xuyên pha xong thì nhận được cảnh báo.

Nếu không phải Bùi Xuyên, thì là ai?

Có ai đó đang theo dõi cô ư?

Giang Mạt nhìn quanh căn phòng. Đây không phải nhà cô, chắc chắn không có chuyện ai lắp camera để giám sát cô.

Cô nhìn ra cửa sổ, rèm đã kéo kín, không thể thấy được bên ngoài.

Không lẽ… là ma?

Ý nghĩ này làm sống lưng cô lạnh buốt, mồ hôi lạnh tuôn thêm một trận.

Điều kỳ lạ là trong trạng thái sợ hãi như vậy, lẽ ra cô phải hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến lần nữa, mạnh mẽ hơn trước.

Điện thoại lại reo lên.

Vẫn là tin nhắn vừa rồi, người gửi lặp lại y nguyên.

Nội dung lặp lại thường mang ý nghĩa nhấn mạnh. Nhưng cô đã uống nước mật ong rồi, dù nhấn mạnh bao nhiêu cũng không thay đổi được nữa.

Ánh mắt Giang Mạt rơi xuống phần sau của tin nhắn.

“Nếu lỡ uống rồi, hãy lập tức xóa toàn bộ tin nhắn trên điện thoại.”

Cố nén cơn buồn ngủ, cô xóa đi tin nhắn, sau đó giống như bị chìm vào trạng thái hôn mê, từ từ rơi vào giấc ngủ.

Không biết có phải vì tin nhắn nhận được trước khi ngủ hay không, mà cả đêm cô ngủ rất chập chờn.

Dường như có ai đó mở cửa, bước vào phòng, rồi ngồi xuống bên cạnh giường của cô.

Cô cảm nhận được ánh mắt dính chặt vào mình, nhìn thẳng đến mức khiến cô không thoải mái.

Phòng của cô được bật điều hòa ấm, nhưng đến giữa đêm, cô lại cảm thấy lạnh.

Dường như có thứ gì đó lạnh lẽo áp sát vào người cô, một luồng khí lạnh không ngừng phả vào cổ cô.

Cô vô thức muốn tránh xa thứ lạnh lẽo đó, nhưng cơ thể lại như bị đóng đinh xuống giường, không thể cử động.

Luồng khí lạnh ban đầu quanh quẩn nơi cổ cô, sau đó dần dần di chuyển đến môi cô, thậm chí chui cả vào trong miệng.

Hơi ấm mà nước mật ong mang lại bị xua tan hoàn toàn bởi luồng khí lạnh ấy.

Khoan đã… nước mật ong…

Chưa kịp nghĩ ra điều gì, cô nghe thấy những lời lẩm bẩm mơ hồ, như gần như xa.

“Mạt Mạt… Mạt Mạt…”

“Mạt Mạt, em yêu anh đúng không?”

“Em yêu anh nhất, đúng không?”

“Hãy luôn yêu anh được không?”

“Đừng từ chối anh, đừng từ chối anh…”

Rốt cuộc là ai?



Giang Mạt mở mắt, đã là 8 giờ sáng.

Bầu trời vẫn u ám, mưa không có dấu hiệu nhỏ lại.

Cô giáo chủ nhiệm nhắn vào nhóm lớp rằng do mưa lớn, hôm nay sẽ được nghỉ học.

Giang Mạt chậm rãi ngồi dậy, định thần một chút rồi bắt đầu quan sát giường ngủ, đặc biệt là khu vực xung quanh giường.

Hình như không có dấu vết gì cho thấy có ai khác từng vào đây.

Tối qua… là mơ sao?

Điện thoại đã sạc đầy, Giang Mạt mở hộp thư đến, không có tin nhắn mới.

Cô tìm lại số của người bí ẩn trong lịch sử tin nhắn và nhắn: “Rốt cuộc anh là ai? Tối qua có phải anh đã vào phòng tôi không? Anh đang theo dõi tôi sao? Anh là người hay là ma?”

Không ngoài dự đoán, không có phản hồi.

Giang Mạt cảm thấy bực bội.

Đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, cô mở cửa bước ra ngoài.

Đúng lúc đó, Bùi Xuyên cũng vừa mở cửa, còn ngáp dài.

Giang Mạt quan sát anh. Anh trông như vừa mới thức dậy, đôi mắt không hề có quầng thâm, không giống như người mất ngủ.

Nếu tối qua anh thực sự vào phòng cô, anh chắc chắn sẽ không thể nghỉ ngơi tốt như vậy.

Nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng Giang Mạt vẫn chưa hoàn toàn được xua tan. Cô dò xét: “Cậu ngủ ngon không?”

“Ngon chứ.” Bùi Xuyên tỉnh táo hẳn, nụ cười rạng rỡ, “Thời tiết này là thích hợp nhất để ngủ. Nếu không phải vì lo sáng nay có tiết, chắc tôi đã ngủ liền một mạch rồi.”

“Nhóm lớp vừa thông báo được nghỉ học rồi. Hay là cậu ngủ thêm chút nữa đi?” Giang Mạt đề nghị.

Bùi Xuyên cười, lắc đầu: “Tôi cũng thấy rồi. Nhưng đọc xong thông báo rồi lại nằm cũng không ngủ lại được nữa, thôi thì dậy luôn.”

Giang Mạt gật đầu.

Bùi Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Thời tiết kỳ lạ thật, mưa ngày càng lớn. Theo tình hình này, chắc hôm nay tôi không về trường được rồi.”

Anh quay sang nhìn cô: “Chúng ta ở lại đây thêm một ngày nữa nhé? Đợi mưa nhỏ hơn rồi về.”

Giang Mạt nhìn ra ngoài, nước mưa ngập lên cao hơn hôm qua. Ở lại đây một ngày nữa quả thực có vẻ hợp lý hơn.

Nhưng trải nghiệm tối qua khiến cô không muốn tiếp tục ở lại.

Cô nói: “Không phải chúng ta đi xe đến sao? Trường cũng không xa lắm, hay là về luôn đi.”

Bùi Xuyên ngạc nhiên: “Bây giờ về à? Đường đi không dễ đâu.”

“Nhưng ngoài kia vẫn có người đi lại. Tôi vừa tra trên điện thoại, xe buýt vẫn hoạt động mà, về được đấy.”

Bùi Xuyên im lặng như đang cân nhắc: “Về bây giờ sao?”

Giang Mạt gật đầu.

“Hay là đợi thêm chút nữa? Không cần đợi mưa tạnh hẳn, nhưng ít nhất gió nhỏ đi một chút rồi đi cũng được.”

“Nếu gió vẫn không nhỏ thì sao? Không lẽ cứ ở đây mãi?”

Giọng Giang Mạt đã trở nên cứng rắn hơn.

Bùi Xuyên trấn an: “Làm gì có chuyện gió mãi không nhỏ? Đâu phải tận thế.”

Giang Mạt gật đầu: “Đúng, vậy thì bên ngoài có xe buýt, tôi đi trước nhé.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Bùi Xuyên lập tức thay đổi, anh cuống lên: “Sao có thể để chị đi một mình được? Có xe mà còn phải ngồi xe buýt? Chị muốn về thì chúng ta về.”

Nói rồi, anh liền nhanh chóng đi mang giày, chuẩn bị ra ngoài.

Giang Mạt nhận ra mình hơi cứng rắn, liền nhanh chóng làm dịu thái độ: “Ấy! Cũng không cần gấp thế, cậu vẫn đang mặc đồ ngủ mà. Để tôi rửa mặt chải đầu đã, xong rồi chúng ta đi. Cậu cũng tranh thủ thay quần áo đi.”

“Được thôi.”

Giang Mạt nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân, còn Bùi Xuyên cũng thay xong quần áo.

Trong nhà có sẵn ô, anh mang ra hai chiếc.

Điều kỳ lạ là, buổi sáng khi họ vừa thức dậy, bên ngoài vẫn còn gió mạnh, mưa lớn, thời tiết còn tệ hơn cả hôm qua.

Nhưng khi họ chuẩn bị ra ngoài, gió lại ngừng, mưa cũng nhỏ dần, thậm chí còn thấp thoáng ánh nắng mặt trời.

Cùng lúc đó, nhóm lớp lại nhận được thông báo mới: mưa đang dần tạnh, tiết thứ hai buổi sáng sẽ học bình thường.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Mạt cảm thán: “Thời tiết này thật biết chiều lòng người, vừa ra khỏi nhà là trời đẹp ngay.”

Bùi Xuyên cười: “Đúng là tiện cho chúng ta.”

2576 words
 
Back
Top Bottom