Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên

[BOT] Mê Truyện Dịch
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
Hỏi ý lần 2🙏


Ý là mọi người ơi, thật sự Vân Khê rất rất rất mong mọi người cho mình xin ý kiến á!

Không biết mọi người đọc truyện có thấy mấy chap sau bị đuối hong, hay là bị quanh co lòng vòng không vô vấn đề chính, không có đủ đất diễn cho Hiếu Tus hay là như nào?Thú thật với các nàng là không phải tui bỏ bê truyện đâu, tui viết tận 3 bản thảo cho chap 7 rồi đó nhưng không ưng chap nào cả.

Cứ thấy nó lạc đề, nó lòng vòng sao á.

Sợ mọi người hong ưng, tại tui thấy xu hướng bây giờ thích đọc short fic hint nhiều hong hà.Mong mọi người đừng ngần ngại cho mình xin câu trả lời nha nha!!🙏🙏
 
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
𝐒𝐩𝐞𝐜𝐢𝐚𝐥 𝐜𝐡𝐚𝐩 𝟏.𝟏


Màn đêm buông xuống, dày đặc và tĩnh lặng như một tấm chăn nhung đen phủ kín mọi thứ.

Bánh xe vận mệnh chậm rãi chuyển động như một cách thôi thúc mọi thứ phải diễn ra theo đúng quy luật của nó.Ngoại ô thành phố,..Hàng cây sẫm màu chìm khuất hai bên đường, chỉ để lộ vài cành lá khẳng khiu như đôi bàn tay gầy guộc chìa ra trong tuyệt vọng.

Từng nhánh cây run rẩy trong gió lạnh.

Không gian ngột ngạt, chỉ có tiếng gió rít rào băng qua những khoảng trống, mang theo hơi thở ẩm ướt và tê buốt, lạnh lẽo đến thấu xương.

Đột ngột, ánh đèn pha từ xa như ngọn giáo sắc bén xuyên thủng từng lớp sương mờ, soi rọi một con đường thẳng tắp trải dài trước mắt.

Chiếc xe lao đi trong màn đêm dày đặc, tiếng động cơ gầm gừ như con thú bị dồn ép, từng cú nhấn ga va vọng cùng với tiếng bánh xe đay nghiến trên mặt đường ướt át, phá vỡ sự im lặng đến đáng sợ.

Sương mù như những dải lụa trắng quấn lấy bánh xe, bám vào thân xe tựa hồ như muốn níu lại, nhưng chiếc xe vẫn cố chấp lao đi không ngừng.

Trong lòng người lái, từng nhịp tim như hòa lẫn vào tiếng lốp kéo lê trên mặt đường, đè nặng đến khó thở.

Trong không gian kín của chiếc xe, sự im lặng là kẻ thù lớn nhất, bởi mỗi giây trôi qua đều phảng phất hình bóng người bạn đang chờ đợi họ trong tuyệt vọng."

Mày có gọi thêm người chưa Dương?

Lần này Tú về rồi, nếu không chơi một trận cho nó sợ thì chuyện tụi mình bỏ qua cho nó sẽ bị lộ mất thôi, aishh."

Đặng Thành An lên tiếng phá vỡ sự im ắng hiếm hoi giữa cậu và Dương.

Cậu quay sang nhìn người con trai cao lớn với mái tóc bạch kim chói sáng đang bận rộn lái xe kia.

Lo âu nói lên nỗi lòng của mình."

Gọi rồi.

Giờ Tú đang ở với anh tao nên chắc không biết đâu.

Mình về trước sáng mai là kịp."

Thật ra chuyện của Trung không còn xa lạ gì với nhóm của bọn họ nữa rồi.

Và chuyện Trung liên tục bị dính dáng đến các việc chó má của bạn trai cũ nó cũng chả xa lạ gì sất.

Hai lần trước đó Anh Tú còn ở nước ngoài.

Tuy nhiên với con quái vật không lồ nhà họ Bùi, chỉ cần một cuộc gọi điện coi như xong, dù ở chân trời gốc biển cũng phải moi ra cho bằng được.

Chỉ là chính ba người bọn họ không muốn Tú phải nhúng tay quá sâu, bởi nghĩ đơn giản đây giống như trẻ con đánh nhau thôi không cần phiền phức đến Anh Tú, ai ngờ mọi chuyện lại dần đi một cách quá xa như vậy.Lần này mặc dù kẻ đầu xỏ không phải là thằng Tô Huy, nhưng nó lại là sợi dây xâu chuỗi mọi việc bất hợp lý vào cùng một chỗ.

Trần Đăng Dương lái xe trong sự bực tức, cuối cùng không chịu nổi mà bộc phát qua một cú đập thật mạnh vào vô lăng.

Y có chút hối hận lúc trước không sử dụng thuốc mà Anh Tú gửi về.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Trung, chắc chắn y sẽ phải hối lỗi cả đời."

Gr..gr..gr.."

Chiếc điện thoại bị bỏ xó từ lúc nào, nay lại rung lên báo hiệu có người gọi đến.

Dòng suy nghĩ hỗn loạn chạy trong đầu của cả hai bị cắt ngang, Thành An nhanh nhảu chụp lấy điện thoại ấn nút nghe máy, sau đó bật loa ngoài lên cho Đăng Dương cùng nghe.Là Tô Huy, kẻ mà cậu và y vừa nhắc đến.

Nó cười khẩy một tiếng, rồi nói."

Tao đoán là bây giờ tụi mày đang bận lắm, đúng không?

Chạy đua với thời gian để cứu bạn mình..ha...mà lỡ tụi mày tới không kịp...ha ha ha""Con chó, mày muốn gì?

Tiền bọn tao không thiếu, mày nợ bao nhiêu bọn tao trả cho hết!

Chỉ cần thả thằng Trung!"

Thành An gào lên đầy tức giận, như thể muốn xé tung Tô Huy ngay lập tức.Nghe cậu nói, nó càng thích thú cười lớn hơn.

Tiếng cười khô khốc như nhành cây đã mất hết chất dinh dương, nó đáp lời bằng chất giọng đầy khiêu khích."

Tiền?

Mày không thấy nhàm quá sao?

Bây giờ tao không còn gì để mất, lấy tiền của tụi bây làm gì!

Tao muốn thấy tụi mày tuyệt vọng...ha ha ha.

Nãy thằng Trung nó còn la hét vì đau, giờ im rồi, có vẻ nó thích nghi tốt lăm."

"Hừ, mày còn quay đầu kịp đấy thằng khốn!

Nếu mày dừng tay tao sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, còn không thì tao buộc phải nhờ anh tao vào cuộc.

Tên của anh tao chắc mày không xa lạ nhỉ?"

Trái ngược hoàn toàn với sự giận dữ của Thành An, Đăng Dương lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho đầu dây bên kia trở nên im lặng một cách khó hiểu.

"Mày!..thời gian của tụi mày không còn nhiều đâu."

Vài giây sau, Tô Huy đáp lời, như cố tình tránh né câu nói vừa rồi của y, nó nhanh chóng cúp máy."

Mẹ kiếp, con chó!"

"Được rồi mày đừng chửi nữa, tao nghe đến điếc cả tay rồi."

"Biết vậy lúc nãy kêu Tút theo cho rồi, chơi chết thằng đó luôn."

"Tút bắn tao với mày trước thì có."

"Với lại mày không thấy anh tao mê nó à, mẹ mới gặp lần đầu đã nhìn Tút cỡ đó rồi, nhìn là biết sau này anh dâu tao là Tút rồi haha."

"Má giờ này mày còn nói chuyện đó được nữa.

Chạy lẹ dùm đi cha!"

Trong đêm đen đặc quánh, chỉ có ánh đèn xe rạch ngang không gian, soi rõ từng mảng sương trắng trôi lơ lửng như những bóng ma vô hình..chiếc xe nhanh chóng lao vút đi.---- Rời khỏi ngoại ô thành phố chếch về hướng nam khoảng 30 phút đi xe, có dãy nhà trống đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Nghe nói đây từng là một nơi rất phồn hoa, bây giờ lại trở nên xơ xác đến đáng thương.

Tới mức mà những kẻ vô gia cư cũng không dám vào ở.

Tại một nơi trong đống hoang tàn ấy, có căn phòng được thắp sáng bằng vài cây nến, trông đặc biệt ghê rợn.

Nhìn kĩ vào thì thấy có hơn 20 người bên trong.

Nơi đó tối tăm và mục nát, mọi thứ như một cái bẫy đã bị lãng quên từ lâu.

Bức tường đầy rong rêu, loang lổ vệt ẩm mốc, tạo thành những đường ngoằn ngoèo như những vết sẹo cũ kỹ, sần sùi và xấu xí.

Không khí hắt lên mùi ẩm mốc gay mũi, pha lẫn chút tanh tưởi của gỉ sắt lâu ngày, khiến mỗi hơi thở của người trong phòng dường như trở nên nặng nề hơn, ngột ngạt như mang theo cơn đau nghẹt ở lồng ngực.Trên nền gạch ẩm mốc, Quang Trung bị trói chặt vào cột nhà, sợi dây thừng thô ráp hằn sâu vào da thịt trắng muốt, để lại những vết xanh vết tím rướm máu ẩn hiện.

Khuôn mặt em nhợt nhạt thiếu sức sống, dính đầy bùn đất, có vài vết xước vẫn còn đọng lại máu khô, có vài vết vẫn đang rỉ máu.

Cả người em chi chít những vết thương, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn có ngọn lửa bập bùng, là niềm tin và hi vọng.Ở phía đối diện, Tô Huy chễm chệ vắt chéo chân trên chiếc ghế tựa thoải mái, vẻ mặt dương dương tự đắc, tấm tắc thưởng thức quang cảnh trước mắt như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật méo mó, lệch lạc.

Nó nhếch miệng cười, khinh khỉnh đưa điếu thuốc lên môi chậm rãi hít một hơi, rồi thở phì ra những làn khói trắng.

Tàn thuốc đỏ rực trong đêm tối, như một chiếc đèn cảnh báo nguy hiểm.

Chút ánh sáng le lói từ vài ngọn nến, cộng thêm điểm sáng từ điếu thuốc cháy dở, lờ mờ phản chiếu đôi mắt diều hâu dối trá đầy toan tính.

Ngã người ra sau, búng nhẹ tàn thuốc rơi xuống nền đất bẩn thỉu, giọng nó rít qua hàm răng như lưỡi dao cùn: "Hay là tụi nó quên mày rồi nhỉ?

Chắc là vậy rồi, nhìn lại mày bây giờ không khác gì con chó."

"Hay tao gọi điện cho ông bà già mày nhé?

Biết đâu ổng bả có thể làm tao hài lòng mà thả mày."

"À..tao suýt thì quên mất, cái mặt ngu của mày ai mà thèm cứu, ha ha ha.."

Tô Huy à lên như nhớ ra một thứ gì đó rồi lại ngã người ra sau cười như điên dại, không hề quan tâm kẻ khác nghĩ gì.Từng câu từng chữ nó phát ra như có một ma lực đặc biệt hấp dẫn lấy tâm trí Quang Trung, khiến cho em mỗi lần nghe một câu lại hoảng loạn thêm một chút.

Em không sợ Tô Huy.

Chỉ là hoảng loạn vì vài thứ suy nghĩ trong đầu.

Trí óc em như muốn ngưng đọng, phát điên, điên mất, chúng liên tục chạy đi chạy lại những hình ảnh mơ hồ, rồi lại nổ tung như chưa từng tồn tại, đến khi tất cả đã vụn vỡ, chỉ để lại một mớ tàn tro rả cốt như vừa xảy ra một cuộc chiến ác liệt.

Ánh mắt em đã không còn sáng trong, dường như đã bị thay thế bởi một số thứ gì đó.Phải rồi!

Ngu nên mới yêu người như nó.

Cho đến tận hôm nay, giờ phút này.

Quang Trung mới nhận ra em và hai đứa kia đã nhân từ đến mức nào.

Nếu không phải em nể tình xưa nghĩa cũ, nếu không phải em vẫn xem nó là bạn thì làm sao mà lần lượt mắc mưu thế này chứ?

Tất cả là tại em, tại em không sáng suốt.Giá như em nghe lời Anh Tú hơn thì mọi chuyện đã không xảy ra đến mức này.

Em không biết Dương và An có mang theo người đến không nữa, bây giờ em không còn tâm trí để ý đến con khỉ nhảy nhót khoe mẽ kia, em chỉ sợ bạn mình gặp bất trắc gì.Hai lần trước thằng Tô Huy chỉ tìm đến em và đòi tiền, đánh nhau qua loa vài quyền như tụi trẻ trâu mới lớn là thôi.

Nhà họ Tô và nhà họ Hoàng vốn dĩ có mâu thuẫn từ trước, sau lần chia tay của em và Tô Huy vì bị cấm sừng, Đức Duy lập tức không chịu được mà ra mặt cho em, từ đó quan hệ của hai nhà càng trở nên khốc liệt hơn.

Đến hôm nay em nghe nói nhà họ Tô đã chính thức gia nhập vào đường đua hắc đạo rồi, thế nên bây giờ nó mới có mấy thằng đàn em thế này.

Tuy nó chỉ là thiếu gia dòng phụ, nhưng dù sao nó học giỏi, thông minh, lại biết nịnh nọt.

Được gia tộc cưng cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là hai tháng trước nó rớt Đại học Vĩnh Thụy - đây là ngôi trường đại học lâu đời bậc nhất dành cho đám con em cháu cha, nói đúng hơn là giới thượng lưu đi vậy.

Nếu là người bình thường thi rớt thì không sao, nhưng con em quý tộc không đậu lại khác, đó giống như vết nhơ cuộc đời vậy, dù rửa thế nào cũng không trôi.Nghe nói nhà họ Tô đã cố gắng đút lót cho nó được vào dù chỉ là ngành thấp điểm nhất, nhưng không thành.

Cuối cùng đành bỏ qua con cờ vô dụng để nâng đứa khác có triển vọng hơn.

Từ một trong những người hưởng hết quyền lợi đặc biệt nhất trong lớp trẻ Tô gia lại trở thành những kẻ trước đây nó cho là hèn mọn.Chắc vì vậy mà sinh hận, đúng là thảm."

Thật đúng là một thằng thất bại, bệnh hoạn, điên rồ!"

Quang Trung nhắm chặt mắt như thể cố gắng níu giữ chút gì đó nhưng có vẻ không thành.

Em mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn kẻ tự mãn trước mặt mà không thể che giấu sự khinh bỉ trong đôi mắt.

Dù cơ thể bị trói chặt, các vết thương vẫn hằng gây đau đớn lên cơ thể nhưng em vẫn ngẩng cao đầu, không chịu khuất phục dù chỉ một chút.

Đôi mắt em như một lần được tái sinh, rũ bỏ đi những yếu ớt xưa cũ để giờ đây trả lại cho em ánh nhìn sắc lạnh, như muốn đâm thủng Tô Huy bất cứ lúc nào.Quang Trung biết nó đang muốn làm mình sợ.

Nhưng người như nó có đáng sợ không.

Môi em cong cong thành nụ cười khinh miệt, liếc mắt chẳng buồn để ý đến kẻ điên rồ kia nữa, một sự mỉa mai đến cùng cực.

Tô Huy, kẻ tự mãn, kẻ điên rồ trong mắt Quang Trung - đứng đối diện với dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh như thể đã làm được gì đó rất vĩ đại.

Từng đường nét trên khuôn mặt nó đều in hằn sự kiêu ngạo khó tả.

Nhưng Quang Trung chỉ liếc mắt qua, méo mó cười khẩy một cách trào phúng.

Nếu để nói chính xác thì thằng này nó ngu vãi, cả cái gia tộc chết tiệt nhà nó nữa.

Nó nghĩ đầu nhập vào Nguyễn Gia thì hay lắm nhỉ, có quyền chà đạp được em rồi nhỉ?

Đúng là gia đình cho ăn học riết rồi lú mà.Nguyễn gia thì cũng tốt thôi, với điều kiện không đụng đến em.Tuy nói họ Trần của em trước kia từng là thứ gia của Trần gia bây giờ, tức gia tộc của Đăng Dương.Dù trên danh nghĩa thì nhà em đã xin tách khỏi chính gia để làm ăn riêng và phát triển, tuy nhiên ít ai biết được rằng gia phả nhà Quang Trung vẫn nằm trong tộc phả Trần gia, thậm chí được thăng một cấp bậc trở thành mạch phụ.

Vậy một thân phận khác của em chính là thiếu gia dòng phụ Trần gia!

Địa vị cao hơn rất nhiều so với kẻ trước mặt.

Đó là còn chưa nói đến em là bạn bè thân thiết từ bé của thiếu tộc trưởng Bùi gia.

Em tin chắc nếu mình xảy ra chuyện gì thì Tô Huy không sống nổi.Sự khinh bỉ trong mắt Quang Trung như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng kiêu ngạo của kẻ tội phạm xấu xa.

Nó không thể chịu đựng được nữa, nó cần được giải tỏa.Mặt Tô Huy đỏ lên vì tức giận, nó nghiến răng ken két, gằn lên chất giọng khô khốc của mình.

Tay nó lướt qua vật cầm trong tay.

Đó là một cây roi dài, thô ráp, được làm từ những sợi dây thừng bện chặt với nhau.

Mang theo hơi thở của sự tức giận và tàn nhẫn.Khi cây roi vung lên, lập tức có tiếng "vút" qua không khí vô cùng sắc bén, như tiếng thét từ gió lạnh nơi hoang đảo, giống như lời cảnh tỉnh cho nỗi đau sắp sửa giáng xuống.

Dây thừng thô kệch không chỉ khiến con người ta đau đớn về thể xác, mà còn đánh thẳng vào tâm trí của người thua thiệt cảm giác yếu kém, nhục nhã.

Và rồi, Tô Huy vung tay quất thẳng đầu roi - nơi những mảnh dây tua rua bung ra như móng vuốt, chứa đựng sự đau đớn chết người chỉ qua một cái quất tayQuang Trung chẳng kịp phản ứng, trên lưng em đã hằn thêm vết đỏ gớm ghiếc, sự đau đớn lập tức ùa về, cảm giác như toàn bộ cơ thể em có thể tách rời từng mảnh bất cứ lúc nào.

Em "rít" lên một tiếng nghẹn ngào rồi chợt im bặt, cố gắng giữ im lặng.Máu bắt đầu rịn ra từ vết roi không thương tiếc vừa tồi, nhỏ giọt, tí tách, rơi trên mặt đất hôi hám, tạo thành một khung cảnh khá ghê rợn.

Chỉ có điều, em không gục ngã.

Ánh mắt em kiên định, hai hàm răng liên tục cắn chặt lấy đôi môi đã bị chính em dày vò đến rướm máu, như một lời thách thức gửi thẳng đến Tô Huy: "Mày không thể khuất phục được tao!"

Tô Huy cảm thấy lòng tự ái của bản thân đang bị chà đạp một cách nặng nề, nó nâng roi lên một lần nữa muốn vung xuống cơ thể yếu ớt dưới sàn.

Nhưng cánh tay vừa nâng lên đã bị đình chỉ bởi giọng nói từ ngoài vọng vào trong. .
.
.
.....còn tiếp....--------Đây là tác phẩm của trí tưởng tượng.
 
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
𝟎𝟖


Mình xin tạ lỗi với những bạn đọc thân thương đã ngóng chờ truyện mà đọc được c8 cũ.

Không biết các bạn có thất vọng không, nhưng mình rất thất vọng về bản thân.

Chương 8 lần này, mình đã tìm về chính mình, tìm về mạch truyện, và hứa rằng sẽ không bị lê thê nữa.🌷Ai đã đọc bản cũ rổi thì quên đi nhé 😭😭 đọc lại chương này điiiiii.

Mãi iu.----------------|Dương|Sau khi mớ rắc rối do anh trai tôi và ông anh Sinh - một người anh lớn tuổi trong nhóm, được Tú giải quyết êm xuôi, cả bọn quyết định làm thêm tăng 2 trong khu vực karaoke của quán.

Cho tới gần 1 rưỡi sáng, không còn đứa nào đủ tỉnh táo để nhận thức chuyện gì nữa.

Chúng tôi quyết định nhà ai nấy về.

Nhưng có một điều tôi đã quên lúc đó, Tú Tút nó đi với tôi!

Tức là tôi đã bỏ rơi người ta rồi!

Vội vàng bật dậy trong sự ngỡ ngàng của anh Duy, tôi với tay lấy chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trong góc giường.

Lắc lắc đầu để xua tan đi cảm giác chếch choáng do men say vẫn còn ngấm, tôi lung tung gõ mật khẩu điện thoại với mong muốn gọi cho Tú Tút.

Dẫu biết rằng nó vẫn có thể tự lo cho bản thân, nhưng với sự cưng chiều dành cho Tú từ trước đến giờ, tôi không cho phép bản thân làm như vậy với nó!

Cảm giác áy náy tràn ngập trong từng nhịp thở, tôi khó khăn lâm mới nhập đúng mật khẩu, màn hình điện thoại lập tức hiển thị lịch sử thông báo, có một tin nhắn trong hộp thư quan trọng - là của anh trai tôi, anh ấy nói rằng đã đưa Tú về nhà rồi, tôi không cần phải lo.

À ừ, thôi vậy..dù sao người ấy cũng về nhà an toàn rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ngã phịch xuống giường.

Chỉ là sau khi nghĩ lại, tôi không nhịn được cười cười, anh trai tôi đúng là thay đổi thật rồi!

Bao nhiêu năm không thấy động lòng với bông hoa nào, nay lại trở nên săn sóc như thế, đúng là khó nói."

Anh Duy đi đâu về vậy?"

Anh ấy có vẻ không quan tâm câu hỏi của tôi lắm, anh chỉ lặng lẽ đưa tách trà gừng cho tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Tôi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của anh, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tiếng thở nặng trĩu đó đã phần nào thành công ảnh hưởng đến tôi, lòng tôi hơi khó chịu.

Chỉ còn cách dùng vị đắng của trà để xua tan cái đắng trong lòng.

Tôi lẵng lặng ngồi đó cùng anh, cho tới khi anh Duy chủ động nói chuyện.

"Thiếu chủ..có người thương rồi à Dương?", sau một lúc rất lâu, anh Duy nhỏ nhẹ hỏi một câu như vậy.

Dáng vẻ của anh Duy sau nhiều năm vẫn chưa từng thay đổi - nhẹ nhàng và mềm mỏng, là hai tính từ miêu tả về anh đúng nhất.

"Sao vậy anh, có chuyện gì xảy ra à?"

"Ừm, thằng Quang Anh gọi cho anh, nó khóc dữ dội lắm."

"Cũng tội nó anh nhỉ!

Nhưng biết làm sao được.

Tình cảm đâu phải thứ có thể gượng ép."

"Đành thế!

Nhưng người kia là ai, anh có được quyền biết không?", anh nhìn tôi với ánh mắt mong chờ.

Tự nhiên tôi lại cảm thấy hơi buồn cười, có lẽ tính tò mò của anh lại trỗi dậy rồi.Tôi và anh Duy biết nhau từ nhỏ, trong một lần tôi ra sau vườn vụng trộm hái trái cây.

Ngày thơ bé, ai cũng sẽ có đôi lần tò mò muốn trải nghiệm cảm giác kích thích, chẳng hạn như cãi lời bố mẹ, chẳng hạn như mấy trò mạo hiểm..

Tôi loay hoay một lúc rất lâu vẫn không thể trèo xuống nhánh cây xoài cao lớn, mếu máo muốn gọi người giúp đỡ.

Thì đúng lúc đó anh Duy nhìn thấy, anh ấy lấy tấm lưng non nớt của mình làm đệm cho tôi giẫm xuống.

Kể từ lúc đó, anh chính là người bạn đầu tiên của tôi.

"Bùi Anh Tú, người này anh biết không?", tôi mỉm cười nhìn anh.

"Bùi Anh Tú...hừm..nghe quen nhỉ?

A!

Không phải là bạn của em sao, là thiếu chủ của Bủi gia đúng không?

Đúng không?", anh Duy cứ như tìm thấy đại lục mới, anh liên tục lắc lắc tay tôi hỏi dổn dập."

Ừ, chính là nó đấy."

"Vậy thì..Quang Anh nó bại trận thật rồi nhỉ?

Thân thế của người kia cao tới vậy mà.."

"Ừ, cả em cũng bại trận mà..", tôi ngậm ngùi nói ra vài từ trong cổ họng.

Cảm giác thật cợt nhã!

Cũng không biết là đang chế giễu chính tôi, hay chế giễu cho thằng Quang Anh nữa.

"Hả?

Em nói gì vậy, anh nghe không rõ?"

Tôi và Quang Anh đều là kẻ thua cuộc, nhưng thua cách chẳng giống nhau..--|Hiếu|Gần đây, tâm trí của tôi có chút lơ lửng như đang trôi dạt, dường như gần tới ngưỡng kiệt sức.

Lúc nào tôi cũng ép mình vận hành như một cái máy, không mệt mỏi, không nghỉ ngơi.

Nếu cho phép tôi dùng 2 từ đề miêu tả cuộc sống hiện tại, thì sẽ là - vô vị.

Phải, chính là vô vị!

Mấy năm vừa qua tinh thần của tôi lúc nào cũng ở trạng thái cao nhất, gồng gánh để mức sắp nổ tung.

Bây giờ, chỉ cần nhìn đống sổ sách như một mớ giấy vụn nằm trên bàn, cũng đã đủ làm tôi ngán tới cổ họng.

Chưa kể vẫn còn có những dự định đang chờ đợi triển khai, và còn hằng hà sa số chuyện chờ tôi sắp xếp.

Bỗng dưng tôi thấy thương cha vô cùng.

Ông ấy không hay nói, nhưng lại âm thầm làm rất nhiều việc cho anh em chúng tôi.

Tôi không biết thời niên thiếu cha tôi đã ước mơ những gì, cũng không biết đời cha đã qua bao nhiêu cay đắng.

Có những lúc tôi muốn tâm sự cùng cha, muốn biết những điều sâu thăm thẳm trong tấm lòng bao dung bất tận đó, thì cha lại lãng sang chuyện khác.

Ông ấy nói rằng không muốn kể khổ với tôi.

Nhưng thật lòng tôi hiểu rất rõ, cha chỉ sợ tôi bị ảnh hướng bởi cha - người đã chinh chiến qua nhiều "sân khấu" đẫm máu.

Mỗi lần tôi chăm chú nhìn người cha thân yêu của mình, tôi nghiệm ra rất nhiều điều.Nhưng tôi không biết, liệu rằng sau nhiều năm nữa - khi tôi đã đủ tài giỏi để gánh vác gia tộc cho cha, khi mắt cha nhá nhem những vị ngọt đắng, liệu cha có còn nhớ được ước mơ xuân thời của cha không?

Tôi không dám hỏi điều đó.

Đôi lúc, ngay cả chính tôi cũng không đủ dũng khí nhìn vào những gam màu cũ mèm trong ký ức.

Tôi chỉ biết bản thân phải cố gắng mạnh mẽ hơn, để cha an tâm nghỉ ngơi - dù chỉ là một chút.Mang theo tâm trạng nặng nề đó, tôi dừng chân tại một cánh cửa to lớn, bên trên được chạm khắc tinh tế hình ảnh rồng phượng vờn quanh.

Đây là một trong những căn phòng quan trọng nhất trong tộc.

Đưa tay đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng họp, chiếc bàn dài to lớn với 50 ghế ngồi ngang nhiên chiếm lấy khu vực trung tâm, tất cả thành viên chủ chốt đều đã tới đông đủ, chỉ còn sót lại chiếc ghế duy nhất bên phải cha tôi là còn trống - là vị trí của thiếu tộc trưởng.Đây không phải là lần đầu tôi bước vào căn phòng này, nhưng cảm xúc lúc nào cũng như lần đầu.

Tự hào, trách nhiệm và áp lực.Hít một hơi thật sâu, đè nén mớ cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào nơi tâm trí, tôi nhanh chân bước vào chỗ thuộc về mình.

Trừ cha tôi, tất cả đều nghiêm trang đứng lên, đồng loạt gập người cúi đầu chào tôi, như một lễ nghi trang trọng.

Đây là đặc quyền tôi nên có."

Nếu đã đến đông đủ thì bắt đầu đi."

Giọng nói uy lực ở vị trí quyết định vang lên trong căn phòng vắng lặng, kéo lại ý thức chuẩn bị bay xa của tôi trở về...mà, chắc nhiều người cũng giống tôi."

Thưa anh hai, tình hình bên nhánh phụ tháng này coi như ổn định.

Kinh tế vẫn đang giữ ở mức khá, không tăng không giảm.

Tuần trước, em mới bắt được 3 con chuột nhắt họ Nguyễn, hiện tại đã giam giữ trong nhà lao!"

Người đang nói chuyện là chú ruột của tôi, tức em trai duy nhất của cha - Đăng Hoà!

Hiện tại chú đang quản lý toàn bộ kinh tế nhánh tộc phụ, phong cách làm việc rất ổn trọng.

Có thể nói, chú tôi là người thẳng tính và cương trực nhất trong nhà, không giỏi so đo và tính toán.

Chú tên Hoà nhưng chú không "hoà" - một là thắng hai là thua; thích là nhích, đụng là trụng!

Bề ngoài của chú nhìn khá bặm trợn với mái đầu đinh trắng phếu, cánh tay xăm chi chít những hình ngoằn ngoèo gai góc, làm người cực kỳ quả quyết.

Ông bà tổ tiên có dạy, chớ nhìn mặt mà bắt hình dong - chú tôi tuy nhìn là thế, nhưng đối xử với người nhà rất tốt.Cha tôi gật đầu ra hiệu đã biết, cho phép chú Hoà ngồi.

Sau đó lần lượt các thành viên khác đứng dậy báo cáo về mảng họ quản lý.

Những vấn đề về kinh tế, tài nguyên, nhân tài, giáo dục,..đều đặn được trình bày kỹ càng.

Mỗi lần họp gia tộc đều tốn rất nhiều thời gian, phải mất hơn 2 tiếng rưỡi mới tới lượt tôi.

Vì tôi là người tới sau cùng.Theo quy định của gia tộc về cuộc họp nội bộ, ai tới trước sẽ báo cáo trước, ai tới sau báo cáo sau - không dùng thân phận để quyết định.

Do đó mà rôi hay là người sau chót, không phải tôi cố tình làm kiêu tới trễ đâu nhé.

Chẳng qua là do muốn làm "thính giả" để được nghe một lần trọn vẹn tình hình từ trong ra ngoài, nắm bắt chính xác những thông tin trọng yếu, phục vụ cho cuộc triển khai kế hoạch của tôi sau này."

Thưa cha, chuỗi quán bar T&D vẫn đang trên đà phát triển, không có quá nhiều vẫn đề xảy ra.

Nếu có kế hoạch chi tiết về việc phát triển ra ngoại thành, con sẽ gửi sau.", tôi kính trọng nhìn cha."

Tuy nhiên, có một vấn đề tôi muốn cho mọi người xem!"

" Quang Anh!

Phát tài liệu đi."

Tôi kết thúc phần báo cáo không có gì đặc sắc, đưa mắt nhìn quanh căn phỏng, những gương mặt đang chờ đợi điều gì đó lớn hơn."

Đây là tất cả thông tin bên nhánh tình báo của tôi hợp tác cùng thiếu chủ Lê gia điều tra ra được.

Mọi người xem qua đi."

Trong không gian rộng lớn của phòng họp, chỉ còn sót lại tiếng loẹt xoẹt của giấy tờ.

Lát sau, bắt đầu từng tiếng phẫn nộ phát ra."

Khốn kiếp!

Bọn chó chết Nguyễn gia nghĩ cái quái gì trong đầu thế này?

Có phải não bị úng nước rồi không?"

"Chả thế!

Tụi nó tính phá hư quy tắc từ ngàn đời của Vĩnh Thành, chuyện này không hề nhỏ đâu."

"Vậy cũng không thể ngu tới mức này chứ!

Nước X chẳng phải đã xung đột với nước Z sao?

Làm như vậy chỉ đang kéo giặc về nước mình."

"Một lũ khốn!"

"Thật ngu ngốc!

Chúng nghĩ làm vậy sẽ lật đổ được Nguyễn gia, lật đổ được Vĩnh Thành sao?

Chẳng lẽ chúng nghĩ con quái vật họ Bùi sẽ để yên dễ đang như vậy à!

Ngay cả thiếu chủ đều đã điều tra ra được, chẳng lẽ Bùi gia lại không!"

"Tôi nghe nói hòn ngọc quý trên tay Bùi gia đã quay về rồi đấy.

Nếu bọn Nguyễn muốn chơi trội thì lần này ngu rồi!"

"Ừa, chỉ nghĩ tới thôi mà tim tôi vẫn đập thình thịch đây.

Không đùa với người đó được."

Tôi im lặng đảo mắt nhìn phản ứng của từng người trong phòng; từ lời mói, hành động, cử chỉ, ,thái độ của họ đều một lần bị tôi "mổ xẻ" phân tích.

Tôi muốn chắc chắn rằng sẽ không có một thành viên chủ chốt nào bị lòng tham, lợi ích chiếm đoạt linh hồn - và tôi vẫn thường làm công việc này trong mỗi buổi họp.

Thật may mắn vì cho tới nay vẫn không có kẻ phản bội nào xuất hiện.

Nếu có, tôi không chắc bản thân sẽ cho người đó nhận kết cục gì - đôi khi tôi còn ghê sợ chính mình lúc phát điên."

Đủ rồi.", giọng nói trẩm khàn của cha tôi vang lên, cắt ngang từng hồi phẫn nộ trong phòng.

Chất giọng của cha và tôi không giống nhau, kể cả thằng Dương nữa.

Khác biệt hoàn toàn.

Cha tôi sở hữu giọng nói uy lực của một người có danh vọng và thành công - trầm, lực, và uy.

Thanh giọng của tôi thì lai lai giữa tông trầm vả ấm, nhưng mang theo chút lạnh lẽo, có lẽ là do tính cách của tôi ảnh hướng vào.

Còn thằng Dương, giọng nó ấm áp nhất nhà, nghe ngây thơ và dễ mến lắm.Thật ra so với mấy người ngồi ở đây, cha tức giận hơn nhiều.

Nhưng với cương vị là trụ cột của một "con quái vật mới", cộng thêm bản tính không cho phép bản thân để lộ bất kỳ sơ hở nào, ông luôn giấu nhẹm suy tính và cảm xúc vào tận sâu đáy lòng, thành thử ra nhìn qua không ai biết ông có phẫn nộ hay không.

Có lẽ là do được cha nuôi dạy từ bé, đi theo học hỏi trên nhiều nẻo đường, tôi cũng đã hình thành tính cách như vậy từ sớm.

Đối với chúng tôi, để người khác biết được nội tâm là một việc làm cực kỳ nguy hiếm."

Tôi sẽ liên hệ lão Bùi để bàn bạc kỹ hơn, giải tán hết đi."

Cuộc họp gia tộc cuối tháng cứ thể kết thúc bằng một câu nói của cha.

Mọi người lũ lượt gập người, kéo nhau ra về.

Trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ phẫn nộ và suy tính.

Chẳng mấy chốc, phòng họp rộng lớn chỉ còn lại bóng dáng của cha con chúng tôi.

Cha trầm ngầm gõ bút lên mặt bàn, nhíu mày trẩm giọng hỏi tôi: "Con nghĩ sao?"

"50-50 ạ."

Cha tôi châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói, những làn khói mỏng manh và yếu ớt, hệt như chúng tôi ngày đó - chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng.

"Nói thế nào?"

"Chỉ cần thu thập được bằng chứng tụi nó liên hệ bên thứ 3, sau đó mở hội nghị Đa Tộc trên toàn quốc - như vậy chẳng cần chúng ta làm gì, Nguyễn gia cũng sẽ bị truy nã quy mô lớn.

Chỉ có điều việc này cũng không dễ làm, dù sao Nguyễn gia cũng từng là một con mãnh thú, dù nó bị điên, cũng không thể ngu.

Có thể đây là cái bẫy bọn chúng giăng ra cũng không chừng."

Cha tôi yên lặng không nói gì, tôi cũng không nói.

Chỉ còn lại tiếng rít điếu thuốc, tiếng phì phèo của cha khi nhả khói.

Tôi chẳng biết cha đang suy tính điều gì, lát sau cha lên tiếng: "Con lớn thật rồi, Hiếu."

"Về đi, cha đi gặp tên họ Bùi chết tiệt kia một chuyến.

Sẵn tiện coi coi thiếu chủ nhà họ Bùi dài ngắn ra sao haha."

Tôi bật cười, ngao ngán lắc đầu.

Mỗi lần nhắc về người bạn ấy, cha tôi giống như quay về là thiếu niên năm xưa, thoả sức ganh đua, cợt nhã nhau mà không thèm quan tâm tới hình tượng.

Như vậy cũng tốt, chỉ cần đâu đó trong tim của cha vẫn còn vui vẻ, là đủ rồi.---------Đây là tác phẩm của trí tưởng tượng.
 
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
❗Thông báo


Để mà nói thì mình đã không còn mặn mà với truyện này kể từ sau chương 7 rồi, lúc viết chương 8 là mình muốn thử xem bản thân có còn cảm được mạch truyện nữa hay không thôi, và mình đã xác định được rồi, bản thân mình phải cố lắm mới hoàn thành được chương 8.

Cá nhân Vân Khê thấy, văn phong của mình không tệ đi, chỉ là nó đã biến chất.

Hình như không còn nét ngô nghê và mơ mộng như hồi trước, có lẽ vì mấy tháng qua đã cho mình quá nhiều bài học.Bỏ đi một "đứa con" là điều rất đau lòng, nhưng mình sẽ đau hơn nếu viết tiếp tục ra những con chữ không còn thuộc về mạch truyện.

Cho nên mình chọn cách để cho "Đường Biên" được dừng lại ở đây, coi như là tôn trọng câu chuyện ngày xưa mình viết.Vân Khê chân thành cảm ơn bạn đọc đã đồng hành cùng mình từ những ngày mới bắt đầu, và các bạn dạo gần đây ủng hộ mình.

Chúng ta sẽ gặp nhau ở những câu chuyện khác, hẹn gặp lại. 🌷Thân ái,
Vân Khê.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back