Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên

[BOT] Mê Truyện Dịch
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
𝟎𝟒


• Không có bất kì con số nào có thể
dung chứa được vẻ đẹp của em.

-------------------

|Atus| Thú thật thì đây là một giọng nói trầm ấm vừa phải, không quá cao cũng không quá thấp, mà lại không phải chất giọng lạnh lẽo có sẵn.

Thứ khiến nó trở nên đáng sợ là khí chất của chủ nhân giọng nói, thành ra khi nghe vào tai bị lưng chừng giữa hai loại cảm giác ấm và lạnh.

Nếu chỉ tập trung nghe âm điệu thì đây là một giọng nói ấm áp rất dễ nghe, nếu phải đối mặt thì sẽ bị khí thế lấn át, chỉ còn sự lạnh lẽo bao trùm.Tôi khẽ nheo mắt lấy lại sự tỉnh táo, vừa kịp lúc trước khi hai đứa bạn tôi nhảy sang hai bên.

Trước mắt tôi là chàng trai khôi ngô tuấn tú vô cùng, nếu chỉ so sánh về chiều cao thì có anh và Dương xêm xêm cỡ đó, cao hơn tôi nửa cái đầu.

Nhưng nếu xét về khí chất thì Dương hoàn toàn thua.

Đương nhiên ý tôi không phải so sánh hay xem thường bất cứ bên nào, mỗi cá thể được sinh ra trên đời này đều mang những đặc tính riêng biệt.

Tuy Dương nó không có khí chất bức người như anh trai, nhưng bù lại Dương hiền lành, dễ thương, dễ mến.

Tôi thầm gật gù trong lòng đối với nhận xét của An về anh Hiếu, có lẽ đây là một trong số ít lần tôi phải công nhận lời nó nói, quả thật không ngoa tí nào.

Bởi chỉ vừa nhìn vào thôi đã biết anh không hề đơn giản, khí thế tỏa ra vô cùng bức người, dù chưa đủ là loại khí thế của nhà lãnh đạo, cũng chưa đủ để trở thành người đứng đầu trong một gia tộc, nhưng vừa vặn đủ để đừng đầu lớp trẻ.

Đó là một loại khí chất đến từ sự cương nghị và quyết tâm, lại có chút điềm nhiên của người đã trải qua nhiều biến cố.

Tuy non trẻ nhưng vô cùng rắn rỏi.

Tính cách đó của anh cũng phần nào bộc lộ ra bên ngoài thông qua khuôn mặt, tất cả được gói gọn ở khuôn hàm sắc rõ ràng, cánh mũi cao thẳng, đôi mày đen đậm sắc bén, cùng với ánh mắt tĩnh lặng khó đoán.

Gần như là một tác phẩm nghệ thuật.Tuy nhiên khi ánh mắt dừng lại ở nuốt ruồi dưới mắt trái của anh, tôi đã phải kiềm lòng rất nhiều mới không thốt ra lời khen ngay lần đầu gặp mặt, đây mới chính xác là tác phẩm nghệ thuật hoàn chỉnh.

Cuối cùng thì tôi đã tim thấy điểm nhấn khác biệt trên khuôn mặt tỉ lệ chuẩn của anh.

Thật may vì dưới ánh đèn lờ mờ tôi vẫn kịp nhận ra sự đẹp đẽ sáng giá ấy.

Mặt anh vốn đã đẹp sẵn rồi, chỉ có điều trông qua quá nghiêm túc và cứng ngắc.Anh vẫn sẽ đẹp nếu không có nét chậm phá cuối cùng mà tạo hóa ban tặng kia, chỉ là khi có nó thêm vào, anh giống như được một lần hoán đổi toàn thân khí chất hoàn toàn khác, vốn là nghiêm túc và đứng đắn lại trở mình mang thêm lên người cái phóng tung, hoang dại và có chút xấu xa.

Sự tương phản đối nghịch của hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau không hẹn mà cùng xuất hiện một chỗ làm tôi khá thích thú.

Giống như loài rắn hoa vậy, tuy đẹp đẽ và huyền bí nhưng không phải ai cũng có thể nhúng chàm, bởi bản chất thợ săn của chúng nó vẫn còn đó, ai là con mồi thì vẫn khó nói lắm.

À đúng rồi, giải đáp cho thắc mắc vì sao tôi biết tên anh, thì là do cái miệng của hai thằng kia cũng nhỏ lắm, nghe được hết trơn.Tôi nghiêng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười xem như chào hỏi.Nhưng đáp lại tôi là một sự im lặng đến bất ngờ, Hiếu không đưa ra bất kì phản hồi gì dù chỉ là một cái gật đầu.

Anh chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn tôi.Hay là anh cố tình muốn gây ra áp lực cho tôi nhỉ?

Kiểu đánh phủ đầu ấy.

Nếu anh dùng loại phương pháp đó để chào hỏi bạn bè của em trai mình thì tôi có chút không ưng, thậm chí là xem thường.

Dương muốn giới thiệu tôi với anh ta thì ít nhất cũng phải nói một chút về mối quan hệ của tôi với nó chứ nhỉ, mà nếu đã biết bạn bè chơi lâu năm với em trai mình vẫn phải xét nét thế này thì lạ thật.

Với lại tôi là người kế thừa của một gia tộc lớn, việc gặp các nhà lãnh đạo, thậm chí là làm việc cùng giới hắc đạo là chuyện phải làm quen từ bé.

Muốn làm tôi kinh sợ thì e là không dễ dàng như vậy.

"Ủa rồi sao tự nhiên im ru hết rồi, nói gì đi chứ hú hú."

"Tút với anh Hiếu tính chơi trò ngưng đọng thời gian ha gì vị.

Người nhà hết mà căng thẳng quá à."

Tôi xoay đầu về phía phát ra tiếng nói, đánh mắt ra tín hiệu với là không sao, mọi chuyện vẫn bình thường để tụi nó yên tâm.

Trông hai thằng lóng ngóng muốn tìm cách giảng hòa mà thấy thương, chắc tưởng tôi và anh ta không ưa nhau sợ có đấu đá gì xảy ra.Mà tụi nó nào biết là do anh ta bị ngơ thôi, rõ ràng tôi đã thiện chí chào hỏi trước rồi nhưng không nhận được bất kì dấu hiệu nào cho thấy anh muốn làm quen hết.

Trước giờ Bùi Anh Tú tôi đây vẫn là lần đầu tiên bị ngó lơ như vậy.

Vô cùng khó chịu."

Tút xinh nhớ đừng có quạu nha, dui dẻ đi quạu là xấu á.", quỷ An tính ra loi nhoi như con nít nhất nhóm đó, mà sơ hở là dùng cái văn dỗ con nít ra dỗ tôi.

"Đúng đúng, anh hai cũng lại đây ngồi đi đứng hoài vậy trời.

Qua ngồi kế bạn em nè, thằng này quý tử Bùi gia đó, mới về nước 3 tháng nay thôi hà.", thằng Dường vừa nói vừa lôi kéo anh nó ngồi xuống chỗ gần tôi.

Không lẽ thằng này muốn em chồng tôi thiệt hay sao vậy trời, chưa gì mà thấy ấy quá.Tôi thoáng thấy sự ngạc nhiên xuất hiện nơi đáy mắt anh, rồi cũng nhanh chút vụt đi mất không còn chút giấu vết nào.

Đúng là người đã ra xã hội từ sớm, che giấu cảm xúc rất tốt không chê vào đâu được.Dương nó vẫn hồn nhiên không biết gì lôi kéo cho Hiếu ngồi ngay ngắn vị trí kế bên tôi rồi hớn hở nói, "Anh tao nè, tên Minh Hiếu á.

Hai người làm quen đi tao với An qua kia nha."

"An mày bỏ Tút ra coi cho nó thoát mái, xà nẹo quài ai mà chịu nổi.

Ra đây đi chơi với tao nè.", cậu bé ham chơi lười học Đặng Thành An nghe đến thế liền không cần suy nghĩ, ba chân bốn cẳng chạy tới nắm tay thằng Dương rồi hai đứa dung dăng dung dẻ đi qua khu khác chơi.

Bỏ người bạn lâu năm của nó ngồi bơ vơ với cha nội mặt đơ này đây.Thật tình hết nói nổi."

Nếu nói vậy thì em là Bùi Anh Tú đúng không?", một giọng nói vang lên cắt ngang nổi quan ngại của tôi về hai thằng bạn.Đưa mắt nhìn anh, tôi đáp lời: "Vâng, vậy anh là Trần Minh Hiếu đúng không?

Hân hạnh làm quen.

Mà sao anh biết tên em đó?"

"Hân hạnh làm quen, tên anh đúng là Trần Minh Hiếu."

Tôi giật mình, theo thói quen khẽ nhếch đuôi lông mày khi có chuyện gì đó đến đột ngột.

Đúng là hơi khó tin nhưng anh đã mỉm cười, mặc dù đó chỉ là đường cong mỏng ở khóe môi, nhưng đây là cảm xúc đầu tiên từ khi anh đặt chân vào cái góc bàn này của tôi.

May mà còn biết nói chuyện, biết cười cơ đấy.

Coi bộ không quá khó gần như lời đồn.

Rồi anh tiếp tục trả lời câu hỏi vế sau của tôi, "Thế hệ này của nhà họ Bùi chỉ có cái tên ấy xứng đáng cho hai từ quý tử."

"Trả lời chính xác, thông minh lắm.", tôi tinh nghịch nháy mắt với anh rồi bật lên nút like.

"Vậy anh xứng đáng được bao nhiêu trên 10?", tôi nghe thấy tiếng cười khẽ khàng trong cổ họng của anh, chỉ là một tiếng cười khẽ nhưng lại rất dễ gây thương nhớ bởi âm tiết trầm ấm.

Nhận lấy ly rượu vừa được rót từ anh, tôi nhẹ chun mũi khi vị nồng xộc lên truyền vào khứu giác.

Chưa vội trả lời ngay mà tôi ra hiệu muốn cụng ly với anh, tiếng "keng" thật nhỏ vang lên khi hai chiếc ly chạm vào nhau làm tôi có chút bâng quơ nghĩ, liệu đây có phải là tiếng chuông báo hiệu cho sự khởi đầu của một mối quan hệ hay không?

Tôi cũng không biết nữa.

Mùi rượu trái cây lan tỏa khắp khoang miệng để tôi có chút tỉnh táo trở lại, những suy nghĩ chưa kịp hình thành đã vội theo chất cồn trái cây ấy trôi tuột xuống cổ họng, chỉ để lại hương vị đắng nồng quen thuộc, thế nhưng lần này ngoài trừ vị đắng đặc trưng đó, nó còn dấy lên một mùi thơm thoang thoảng khó tả cùng vị ngọt dịu êm nơi đầu lưỡi."

2 điểm.", tôi liếm môi dứt khoát trả lởi.

"Anh tệ đến vậy hả?"

"Anh không tệ.

Có điều, bắt đầu quá cao sẽ không thể cộng được nữa."

"Vậy tại sao không phải 1?"

"Quá thấp không có tư cách bắt đầu.", tôi vươn tay định đặt chiếc ly không còn chứa chất lỏng nào xuống bàn, nhưng anh đã nhanh hơn một bước nhận lấy nó.

Tôi thấy anh cười, không phải đường cong nơi khóe miệng, không phải tiếng khe khẽ trong cổ họng, mà là nhoẻn miệng cười, trong phút chốc tôi cảm thấy dường như anh đang hạnh phúc, không biết lí do gì nhưng tôi cũng có chút vui lây.Hiếu có khuôn miệng rất đẹp, cười lên nhìn tươi lắm trông có sức sống hẳn ra, anh lại đổi một thân khí chất hoàn toàn khác khi trên môi xuất hiện thêm nụ cười, có niềm tin và nhiệt huyết hơn, trở về với dáng vẻ nên có của độ tuổi thiếu niên."

Vậy em bao nhiêu điểm?"

Anh hơi suy tư nhìn tôi một lượt, từ đầu đến chân rồi từ chân đến đầu, như thể muốn bóc tách hết tất cả vẻ ngoài của tôi ra để ngắm bản ngã nội tâm vậy.

Tôi cũng không vội, hơi mím môi nhìn anh đợi câu trả lời.

"Không có điểm.", sau một hồi im lặng khá lâu, anh cho tôi đáp án mông lung như thế.

"Vì sao chứ?"."

Không có bất kì con số nào dung chứa được vẻ đẹp của em."

Tôi nghe tiếng tim mình hẫng đi một nhịp, rồi chợt đập mạnh liên hồi, như thể nó muốn được giải phóng khỏi lồng ngực trái của tôi bay ra ngoài.

Quả thật là một câu trả lời chết người, đây có thể xem là lời tán tỉnh hay ho và ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe.Hoặc cũng có thể là từng có người dùng văn giỏi hơn cả anh, nhưng ngọt ngào hay không quan trọng ở người nói.

Tôi thích chất giọng ấm áp của anh, nghe vào tai cứ như đang được dỗ dành, rất dễ chịu.

Có một điều tôi không chắc chắn được là anh có vẻ nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là ôn nhu.

Từng câu từng chữ anh nói ra đều vô cùng dễ chịu, không có cảm giác áp bức hay khí thế hơn người gì cả, anh dịu dàng và từ tốn, vô cùng tinh tế.

Không biết vì sao anh lại như vậy với tôi, có thể do tôi là bạn của thằng Dương chăng?

Hoặc do tôi là con của bố Bùi chẳng hạn.

Cái này thì tôi không đoán ra.Cứ tưởng không khí ngại ngùng này sẽ kéo dài rất lâu, nhưng may mắn một lần nữa nó lại bị phá vỡ bởi tiếng của thằng khờ.

"Lát anh hai đưa Tút về nha, em với An qua thằng Trung cái.

Nó mượn qua có chút việc nên sẵn An đi chung luôn.

Vậy nha.", không chờ tôi hay Hiếu lên tiếng nó với An đã chạy đi mất.

Tôi bất lực với hai cái con người kia rồi, không muốn phán xét nữa.

"Sao tụi nó lại gọi em là Tút thế?"

"À, lúc đi du học em dùng tên Atus.

Tụi nó nói lái qua tiếng Việt rồi thành biệt danh luôn."

"Vậy anh có thể gọi em giống vậy không?", nói rồi anh nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, thật sự không hề giống với ấn tượng ban đầu chút nào, nhưng tôi thích Hiếu có sức sống như vậy.

Chả ai muốn mình tiếp xúc với một người cứng nhắc cả.

Tôi bật cười trả lời ngay, mắc công lát có khi anh giờ trò gì nữa chắc tôi làm không có lại đâu, "Nhìn thí ghê vậy.

Anh muốn thì cứ gọi giống tụi nó là được."

"Chốt."

"Mà thôi để anh đưa em về, cũng khá muộn rồi."

"Vậy đành làm phiền anh ạ."

Nói rồi tôi với anh cũng đứng dậy ra về, tôi thì chờ trước cửa quán, còn anh thì đi lấy xe rồi.

Chờ chưa đến 5 phút thì thấy chiếc Rolls-Royce đậu trước mắt.

Minh Hiếu từ trên xe bước xuống, rồi lại vòng qua mở cửa xe giúp tôi, chậc, vừa có gu vừa ga lăng thế này chắc nhiều em đổ lắm nhỉ?Mà thôi cũng kệ, đó không phải chuyện trong phạm vi cần quan tâm hiện tại của tôi, cái thân này đã mệt lắm rồi, vừa buồn ngủ vừa nhức đầu mở mắt muốn không nổi.

Vội cảm ơn anh một tiếng rồi tôi cũng lên xe ngồi.

Anh đóng cửa khá nhẹ nhàng, lúc tôi ngước lên Hiếu đã ở trong xe rồi.

Anh hỏi địa chỉ trong khi đợi tôi thắc dây an toàn, mắt thây tôi đã xong anh liền đạp ga.

Chiếc xe sang trọng từ từ lăn bánh trong màn đêm.-------Đây là tác phẩm của trí tưởng tượng.

Vừa viết xong up luôn cho mấy nàng luôn. 💖
 
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
𝟎𝟓


• Minh mẫn như tôi giờ khắc này cũng
phải thừa nhận rằng hồn tôi điên đảo vì em.

----------------

Lời người xưa nói quả thật không bao giờ sai, muốn ăn quả thì phải trồng cây, muốn trái ngọt thì phải chăm sóc.

Để có được thành quả như ngày hôm nay, để xứng đáng với cái danh "Đất nước phát triển vượt bậc" sau cuộc đại chiến ấy.

Không chỉ các cấp lành đạo mà công dân cả nước Vĩnh Thành cũng không ngừng cố gắng từng ngày, trao dồi tri thức, học tập rèn luyện.

Bởi họ luôn tin rằng đất nước của họ sẽ ngày càng phồn vinh hơn nữa, phát triển hơn nữa và ngày càng đi xa hơn nữa, người dân nơi đây luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng cả nước sẽ dìu dắt nhau đi lên nấc thang của sự chiến thắng.

Dẫu rằng, đôi lúc vẫn sẽ có đại chiến bùng nổ giữa các gia tộc hoặc thế lực ngầm, vẫn không làm giảm đi nhận định ấy trong trí óc.

Đối với họ, chỉ cần không phải cấu kết với các thế lực bên ngoài thì mỗi một lần xảy ra chiến đấu là một lần cơ hội đổi mới.

Dẫu rằng, đôi khi lượng công việc quá nhiều khiến họ phải hoạt động như một thứ máy móc vô tri không có cảm tính.

Dẫu rằng, guồng quay cuộc sống và công việc khiến con người ngày càng trở nên khó chịu và mệt mỏi hơn, nhưng lòng tin phát triển đất nước vẫn không hề thay đổi.

Tại căn phòng làm việc xa hoa sang trọng nằm trong góc hẻm của lòng thành phố đắt đỏ, Minh Hiếu bực dọc lật tới lật lui mớ giấy tờ chất chồng như đống núi, hắn khó chịu vò lấy một tờ hợp đồng không ra thể thống gì được gửi từ một công ty nhỏ không rõ tên, thẳng tay vứt vào sọt rác.Công việc thì chồng chất như núi nhưng lòng hắn thì vẫn đang nhung nhớ một bóng hình khác, đó cũng chính là nguyên nhân cho sự bực dọc này.

Nếu hôm ấy Minh Hiếu có thể xin được số liên hệ thì tốt rồi.

Thật ra đằng nào cũng sẽ gặp lại thôi, cả đất nước này chỉ có duy nhất một ngôi trường đại học lâu đời dành cho giới thượng lưu, học kỳ mới chỉ còn vài ngày nữa, nhưng hắn không cam tâm cho lắm.

"Cạch."

Tiếng mở cửa vang lên trong không gian vắng lặng, đánh tan tiếng tự chửi bản thân của Minh Hiếu.

Hắn rời mắt khỏi đống tài liệu vô vị, ngẩng đầu nhìn người phá vỡ sự im lặng kia.

Nguyễn Quang Anh bước vào với mớ giấy tờ dày đặc chất chồng trên tay, cậu đặt tất cả xuống bàn làm việc nhỏ trong góc của mình rồi bước đến chỗ Minh Hiếu."

Thiếu chủ, nhánh phụ gửi tin tức đến ạ.", lại một lần nữa giọng nói trầm thấp của cậu đánh giữ sự tĩnh lặng của căn phòng.

Thật ra mỗi lần đối mặt với Minh Hiếu cậu vẫn có chút rén nhẹ.Nguyễn Quang Anh cẩn trọng như thế đại ý chính là muốn xem ý tứ của Mình Hiếu, nếu hắn quan tâm cậu mới tiếp tục nói.

Bình thường đều là như vậy.

Chỉ khi có tin tức quan trọng từ gia tộc gửi đến thì mới phải thông báo gấp thôi.Thật ra Minh Hiếu là kiểu người nghiêm túc trong làm việc chứ không phải kiểu chèn ép nhân viên.

Có thể nói Quang Anh đã là một trong số ít người được hắn tin tưởng, nhưng khi động đến công việc cậu cũng phải cẩn trọng hơn, bởi cậu biết bản thân mình đang làm gì và có vị trí như thế nào.

Mười năm đi theo làm việc với Minh Hiếu không phải chỉ là một con số trống rỗng, hơn ai hết Quang Anh hiểu rằng nếu tùy tiện báo cáo lung tung sẽ rất dễ làm hắn bực bội."

Có chuyện gì?", Minh Hiếu xoay chiếc bút trong tay chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.Bình thường thì Minh Hiếu không quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này đâu, tuy nhiên hôm nay mãi vẫn chưa giải quyết xong được 1/4 sớ tài liệu trên bàn nên hắn quyết định nghe một chút xem như đổi gió.

"Theo nguồn tin nhận được vừa có người họ Nguyễn xuất hiện ở cơ sở 3 ạ."

Nguyễn Quang Anh trong lòng cũng có chút khó hiểu, vốn dĩ hai bên gia tộc đối đầu đã rất lâu rồi, phải tính từ hai đời trước đến nay, ngày thường đều tuyệt đối không xuất hiện trên địa bàn của đối phương trừ khi xảy ra chuyện lớn.

Hôm nay xem như trường hợp đầu tiên.

Minh Hiếu nhíu mày trầm tư suy nghĩ rồi hỏi, "Chuyện xảy ra khi nào?"

"15 phút trước."

"Cho người chuẩn bị xe."

"Vâng ạ."

Cậu nhanh chóng đáp lời Minh Hiếu rồi cúi người lui ra ngoài.

Quang Anh nhẹ nhàng khép cửa lại, vừa đi dặn người chuẩn bị xe vừa lấy điện thoại gọi về gia tộc kêu thêm người đến.

Bên đây mặc dù là nhánh chính do Hiếu quản lý nhưng trên cơ bản thì nó vẫn là nơi để làm ăn, một quán chỉ để nhiều lắm là 20 người ở lại trông coi.

Nếu bây giờ điều đi hết thì không còn người đứng ra xử lý khi có chuyện cần thiết.Trong lòng cậu hiểu rõ.

Nếu đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì không sao, nhưng nếu đây là Nguyễn gia cố ý cài người đến để quấy rối thì e rằng hai bên lại có xảy ra chiến đấu.Chuẩn bị cẩn thận không bao giờ là thừa.Khoảng chừng 5 phút sau xe đã chuẩn bị xong, còn riêng về người bên gia tộc Quang Anh kêu họ đi thẳng đến nhánh 3 rồi, không cần phải ghé qua đây mắc công phiền phức. |Hiếu|Tôi nhấc mắt nhìn người nhỏ con đang ngồi ở ghế lái thầm gật đầu.

Quang Anh tuy nó có chút nhỏ con, thằng này lùn hơn tôi gần một cái đầu lận, nhưng đầu óc nó thì vô cùng nhanh nhẹn, đánh nhau cũng giỏi.

Tôi biết chắc chắn nó đã âm thầm điều động người ở gia tộc, thằng này theo tôi lâu nhất nên nó cũng hiểu ý tôi nhất, cũng như là hiểu thế cuộc nhất.

Tôi lại lặng im quay ra nhìn dòng xe tấp nập ngoài phố xá, có chút khó chịu trong lòng.

Thật ra nếu nghĩ một cách đơn giản thì bọn họ Nguyễn không ngu đến nổi tới địa bàn của tôi mà vẫn dùng cái họ mà bọn nó vẫn huênh hoang tự hào ấy.

Tuy nhiên, cũng không thể ngoại trừ trường hợp bọn nó quá ngu, hoặc quá tự đắc.

Nói đúng ra thì tôi không ngại việc xảy ra xô xát với bọn nó, thậm chí là bao năm qua, dù xảy ra tranh đấu trên địa bàn họ Nguyễn tôi cũng bao giờ rơi vào thế yếu, thì làm sao phải sợ một chút chuột nhắt tự thò đâu ra cho tôi giết.

Nhưng một khi như vậy tình hình sẽ trở nên khó kiểm soát hơn, một cuộc đấu tranh lớn sẽ diễn ra.

Đó là điều tôi không mong muốn lúc này.

Không phải tôi sợ bọn nó, cũng không phải tôi chưa chuẩn bị xong.

Mọi kế hoạch đối phó cái gia tộc chó chết ấy tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, bất kể khi nào muốn tôi đều có thể sẵn sàng chơi đùa với bọn chúng đến cùng, tôi còn nhiều điều chưa thanh toán bới bọn nó lắm.

Chỉ là, không phải bây giờ.

Mỗi lần nghĩ đến phải đánh nhau vô bổ với bọn kia, trong đầu tôi lại xuất hiện hình bóng của một thiên thần nhỏ áo trắng, gương mặt trắng xinh được điểm một nét hồng hồng do có chút hơi men trong người.

Cực kỳ dễ thương.

Đây cũng là lí do cho sự khó chịu trong lòng tôi.

Không phải tôi khó chịu với em, mà là, tôi không muốn tiếp cận em trong hoàn cảnh khó kiểm soát.

Nói một cách khác, tôi chắc chắn sẽ có vài trường hợp bị rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, kể cả thằng Dương em trai tôi.

Nói như vậy, tôi không còn bất kỳ cơ hội nào làm quen với em.

Bởi tôi không nỡ để áo trắng ấy vương vệt máu.

Chỉ một mình tôi, là đủ rồi.

"Thiếu chủ, đã đến nơi rồi ạ."

Tôi giật mình bởi giọng thằng Quang Anh vang lên sát bên tai, nó đã mở cửa xe chờ sẵn.

Khẽ gật đầu ra hiệu xem như đã biết rồi tôi cũng bước xuống xe.

"Thưa thiếu chủ, bên này ạ."

Nhân viên phục vụ bước đến chỉ dẫn đường sau khi thấy tôi bước vào quán.

Có lẽ phụ trách quán đã nhận được thông báo rằng tôi sẽ đến nên để người chờ sẵn đây mà.

Đi theo đường quen lối cũ trong quán mà lòng tôi hồi hộp, chỉ thầm mong không phải là bọn chết tiệt kia.

Để kiểm soát số lượng và chất lượng khách hàng, T&D Bar hoạt động không giống với các quán khác trên thị trường.

Trước khi vào khu vực bàn uống thì phải qua thêm một hành lang nhỏ, nơi đó có phòng trực, chuyên quản lý lượng khách ra vào trong quán.

Người lần đầu đến phải đăng ký thẻ thành viên bằng thật của mình, phải đảm bảo rằng có mang chứng minh thư để đối chiếu cho chính xác thì mới tạo thẻ thành viên thành công.

Sau đó mới được cho vào trong.

Ở những lần tiếp theo đến quán chỉ cần quét thẻ thành viên là có thể vào.

Nhờ như vậy mà mới có cớ sự ngày hôm nay.

Thật ra không phải chỉ mỗi bọn nó mới mang cái họ ấy, vẫn có một số gia tộc nhỏ hoặc hộ gia đình bình thường vẫn có thể trùng họ với gia tộc lớn.

Nhưng đa phần những nhóm người như thế thường lựa chọn đầu nhập và dựa dẫm vào gia tộc lớn cùng họ để hưởng chút lợi lộc, trường hợp như thế gọi là "mạch thứ", thường không có tiếng nói gì trong tộc.

"Ê bây lâu ngày không đẹp Tút ngày càng đẹp ra nhe."

"Trời anh giỡn hoài anh Sinh, Tút nhà tụi em không đẹp thì ai?"

Hời ơi nói đúng quá sao mà cãi được nữa."

"Chứ gì nữa, mê rồi chứ gì."

Gần đến khu vực bàn bốn người thì tôi nghe tiếng nói chuyện vang ra, khẽ nhíu mày khó hiểu, hôm nay có lẽ quán hơi ồn thì phải.

Nhất là giọng nói trẻ tuổi vang lên đầu tiên, trông có vẻ không được nghiêm túc cho lắm, nghe thanh âm đoán chừng người nói không đến hai mươi lăm.

Giọng nói ấy nữa vang lên từ chiếc bàn trong góc khá khuất tầm.Tôi nhướng mày, hơi bất ngờ khi nghe thấy một giọng nói như con nít đáp lại lời cợt nhã của gã kia, rồi lại thêm vài giọng nói nữa.

Toàn bộ đều vô cùng quen thuộc với tôi.

Không đâu xa lạ, là bọn nhóc hay đến quán 3 năm nay, thằng An, Trung và em trai tôi.

Không biết vì sao bọn nó lại xuất hiện ở đây, vào giờ này, đáng lẽ lúc này em tôi phải nằm ở nhà ngáy khò khò rồi mới đúng.

Bình thường thằng Dương dẫn ai đến quán đều sẽ nói trước một tiếng dù tôi đã nói rằng không cần thiết.

Riêng hôm nay là trường hợp ngoại lệ đầu tiên, nó không nói trước cho tôi biết.

Nhưng đó còn chưa phải trọng điểm.

Trọng điểm là ở cách gọi "Tút" có chút quen thuộc của giọng nói xa lạ đầu tiên, mà theo tôi đoán có thể thằng đó là thằng họ Nguyễn theo thông tin tôi nhận được.

Đúng rồi, chính là cái biệt danh dễ thương của người con trai bé nhỏ đã chiếm trọn nơi ngực trái của tôi chỉ bằng một cái chạm mắt.

Là Bùi Anh Tú.

Tôi thảng thốt, dừng lại bước chân khiến thằng Quang Anh đâm sầm vào lưng tôi một cái đau điếng.

Nhưng cái đau ấy lúc này lại không si nhê gì cả.Hàng loạt câu hỏi đột nhiên chạy trong đầu tôi như thể hệ thống được lập trình sẵn.

Tôi hơi khó chịu khi phải chứng kiến cảnh người trong lòng đang cười đùa cùng gã đàn ông khác.

Điều tôi biết bây giờ chỉ là không thể chấp nhận được.

Minh mẫn như tôi giờ khắc này cũng phải thừa nhận rằng hồn tôi điên đảo vì em.Tôi cũng chưa kịp nhận được thông tin gì vào đại não, rất thắc mắc tại sao em lại đi cùng với gã họ Nguyễn này.

Nếu đi cùng với nhóm của em thì chắc chắn thân phận không phải kẻ tầm thường, không thể nào chỉ là mạch thứ.

Mà nếu vậy rất có khả năng là mạch chính, chỉ là thằng này trông rất lạ, tôi chưa từng gặp bao giờ.Nhà em và nhà tôi hợp tác làm ăn 5 năm nay rồi, theo hợp đồng vẫn còn thời hạn 15 năm nữa.

Tôi không tin Bùi Anh Tú lại là người không nể mặt đến nổi qua lại, thậm chí là dẫn cả người đến quán của tôi.

Em ấy là người thông minh.

Vả lại, còn có thằng em tôi nữa mà, nó khờ chứ không có ngu.

Rồi thì cái tụi An, Trung nữa, bình thường đều ghét cay ghét đắng bọn chó má gia tộc kia mà.

Tôi vẫn nhớ có lần bọn nó đánh nhau te tua với Nguyễn Gia chỉ vì vài xích mích nhỏ.

Hôm nay tại sao lại tỏ ra thân thiết như vậy chứ?"

Ủa anh hai sao ở đây, nay đâu phải ngày kiểm quán đâu?

Mà thôi kệ đi, vô đây ngồi nè anh."

Tôi bỏ qua câu hỏi của Dương mà bước thẳng đến vị trí trống giữa em và thằng mặt dài kia ngồi xuống, hừ nhẹ một tiếng khó chịu, tôi tự tay rót một ly rượu không quan tâm sự khó hiểu của mọi người trong bàn mà uống một ngụm lớn.

Bây giờ chỉ có uống một chút gì đó mới có thể làm dịu lại cỗ lửa nóng trong người tôi mà thôi.

"Ủa anh Hiếu nè.

Dương nó nói nay anh hong qua nhánh phụ mà?"

Anh Tú nhìn tôi với vẻ hơi khó hiểu, chắc cũng giống như mọi người ở đây thôi.

Nhưng tôi thấy sự khó hiểu của em sao mà dễ thương quá, em còn cười một cái rất ngọt, dường như nụ cười ấy đang phủ lên một lớp kẹo đường trong lục phủ ngũ tạng tôi thì phải, đột nhiên không còn thấy nóng nữa.Không biết tôi có không chế nổi tâm tình của mình không nhỉ, cứ cảm thấy khóe môi nhấc lên không rơi xuống được, tôi nhẹ đáp lời em: "Người đẹp đến quán anh phải tiếp chứ?"

"Anh cứ khéo trêu em.", tôi thấy rặng mây hồng trên má em, trông đáng yêu lắm.

"Thế Tút muốn đến sao không nói anh qua đón?"

"Thì thằng Dương nói bình thường anh bận lắm, với hôm nay anh không qua đây."

Nghe em trả lời mà tôi thấy chân mình hơi ngưa ngứa, chắc thằng quỷ nhỏ đói đòn rồi ấy nhỉ.

Dám cản đường anh nó chinh phục người đẹp đây mà?"

Nếu có bận thì bận tâm đến Tút thôi."

"Bao nhiêu % độ chính xác trong câu nói vừa rồi?", em nghịch ngợm nháy mắt với tôi.

"Nếu niềm tin chưa đủ thì người đẹp cho anh số liên hệ nhé, để anh tiện chứng minh."

Nói xong câu ấy tôi thấy đầu mình lâng lâng, trong miệng ngòn ngọt, lần đầu tiên trong đời tôi biết thốt ra những lời chứa mật.

Gặp em rồi mới biết hóa ra tôi cũng không cứng nhắc như mình nghĩ.

Có lẽ tôi đã gặp được người tôi muốn gửi gắm trái tim này rồi.

Giờ phút này lòng tôi giống như bầu trời đêm giao thừa vậy, tràng ngập pháo hoa.

------Đây là tác phẩm của trí tưởng tượng.Hêy hêy Vân Khê đến với mọi người đây.

Mình xin chân thành cảm ơn những lời khen, lời động viên, an ủi của mọi người gửi đến mình.

Và mình sẽ tiếp tục đồng hành vứi các nàng nèee.❤
---Bản đăng: 31.10.2024
Bản chỉnh sửa: 03.11.2024
 
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
𝟎𝟔


• Có lẽ anh ấy đã tìm được đóa hồng
đặc biệt để gieo trồng trên mảnh sa
mạc cằn cỗi của mình.

--------------------|Quang Anh| Tôi lén nâng mắt nhìn người con trai đang bận chú tâm đến dòng xe cộ tấp nập ngoài đường phố.

Khẽ thở dài một tiếng, lòng tôi có chút khó chịu.

Tôi sợ, sợ một thứ gì đó sẽ nổ vang trong đêm giống như mấy năm trước, đó là ký ức tôi không bao giờ muốn nhớ đến.

Tôi mím môi nhìn thành phố xa hoa quen thuộc, nhìn những bước chân hối hả dồn dập nối đuôi nhau dưới ánh đèn của lòng thành phố vàng son mà lòng tôi thêm rối bời.

Chẳng kịp cảm nhận một chút sự phóng khoáng và lộng lẫy của Vĩnh Thành về đêm.Thật ra tôi biết sẽ không tránh khỏi việc phải có một lần chấm dứt tất cả cho những ân oán đã kéo dài từ những năm tháng mòn hao phía trước.

Họ Nguyễn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ chiếc ghế quyền lực mà họ từng ngồi hơn 10 năm, cậu chủ của tôi, Minh Hiếu, cũng chắc chắn sẽ không buông bỏ bất kì cơ hội nào để đấu với họ đến cùng vì gia đình.Chỉ là tôi xót lắm, mỗi khi nhìn cậu ấy thức đến gần sáng để làm việc mũi tôi có chút cay cay, đặc biệt là những lần chứng kiến cậu một thân đẫm máu tôi chỉ cảm thấy muốn khóc.

Nếu được, tôi muốn quay về thời điểm đó để tát bản thân vài cái cho tỉnh, tôi đã lơ là trong lúc chiến đấu, đã để người ấy phải nhận thay mình 2 phát súng từ kẻ địch.

Thật tồi tệ.

Có lẽ vì tôi là một trong những người chứng kiến anh ấy từ những ngày đầu.

Cho phép tôi được gọi cậu chủ như vậy trong lòng đi, hơi tham lam một chút nhưng tôi muốn gọi.

Tôi ngắm nhìn gần như là cả quá trình của anh, từ những ngày là một đứa trẻ bình yên hưởng hết quyền lợi cho đến khi hai tay vương đầy máu vì lợi ích gia tộc.

Hình thành nên Minh Hiếu của ngày hôm nay, rắn rỏi và kiên nghị.Nhưng tôi lại muốn thấy hình ảnh anh ấy của nhiều năm về trước, là hình ảnh của một thiếu niên nhiệt thành và cương quyết, dù có đôi chút lạnh lùng nhưng anh trông rất có sức sống, không như bây giờ.

Trách nhiệm và áp lực đè lên đôi vai của người thiếu nên năm ấy đã làm cho anh trở nên bất cần hơn.Tôi không muốn xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa hết, tôi không muốn bất kì việc gì làm tổn thương người ấy nữa.

Nói thêm một chút về tôi.

Tôi là Quang Anh - Nguyễn Quang Anh, được sinh ra trong một gia tộc lớn với bố là quản gia của gia tộc kiêm chức người hầu thân cận của tộc trưởng.

Tuy nhiên, dù là con của quản gia thì tôi cũng chỉ là người hầu không có chức vị chính thức mà thôi.

Sẽ có người thắc mắc tại sao tôi không được hưởng đãi ngộ gì cao hơn người khác đúng không?

Thật ra, trên đời này cái gì cũng có giá của nó, nếu muốn có được thì phải dựa vào sức của chính mình.

Tôi chưa làm ra cống hiến gì cho gia tộc thì đương nhiên địa vị phải thấp thôi.

Bố tôi đã phải rất cố gắng mới ngồi vững vị trí quản gia.

Còn tôi, tôi cũng phải tự đi trên con đường của mình.Thuở nhỏ tôi hay bị bọn trẻ cùng tuổi chèn ép, bởi tụi nó đều đã được các thiếu gia chọn làm người hầu thân cận, còn tôi thì không.

Nghe qua thì cái danh "người hầu thân cận" có chút thấp kém và không được uy phong cho lắm, nhưng đối với mấy đứa trẻ không được chọn như tôi đó là một sự xa xỉ.

Bọn trẻ con thân phận thấp, trưởng thành trong một gia tộc lớn đôi khi lại là điều bất hạnh, nếu không may mắn được chọn thì có khi phải đấu tranh rất lâu, cống hiến rất nhiều, phải hơn tụi được chọn gấp hai, thậm chí gấp ba mới có được vị trí yên ổn.Có đôi khi, một vị chuyên đánh đấm còn chẳng bằng người hầu thân cận cho thiếu gia dòng chính, đương nhiên đó là không tính đến trường hợp đánh nhau rất giỏi, chỉ cần lên được chức tiểu đội trưởng thì sẽ được trọng dụng hơn.

Cuộc sống vốn dĩ phải đấu tranh mà.

Năm đó tôi 5 tuổi, cũng chính là vào đợt tuyển chọn người chăm sóc cho các thiếu gia, mạch chính hai người và mạch phụ 4 người.

Vì tôi là con của quản gia nên sẽ được ưu tiên xem xét cho hai vị thiếu gia dòng chính trước, tuy nhiên cậu chủ Đăng Dương đã chọn được người từ lâu rồi.

Là anh Duy, lớn hơn tôi 1 tuổi, mãi sau này tôi mới biết hai người đó chơi chung hồi lên 3 lận, thân lắm, nên cậu ấy chọn luôn.

Mọi hi vọng của tôi cùng 3 đứa nhóc khác đổ dồn vào anh ấy, là thiếu tộc trưởng Minh Hiếu.

Nhưng anh không chọn ai.

Được sinh ra với cương vị là người kế thừa của gia tộc tiếng tăm, từ nhỏ anh đã rất nghiêm túc trong mọi việc, khi đó thì tôi thấy anh ngầu lắm, có chút khó tính nhưng mà không đến nổi xa cách mọi người, năm đó anh chỉ mới 6 tuổi thôi mà đã rất có chính kiến rồi.

Lúc tộc trưởng hỏi vì sao không chọn, anh chỉ nói: "Con xin phép không chọn kẻ thiếu năng lực."

Chuyện qua lâu lắm rồi, có một số chi tiết không còn nhớ rõ nữa.

Nhưng tôi vẫn rõ mồn một cái cảm giác run rẫy trong lòng.

Tôi bất ngờ, sợ hãi và ủy khuất.

Tôi mím môi, cúi thấp đầu và gần như là không biết để mắt vào đâu cả.

Tôi không biết cảm nhận của bọn trẻ xung quanh ra sao, chỉ biết lúc đó thật thất vọng về bản thân cực kì.Tôi không biết là do cậu chủ quá mạnh, hay chúng tôi quá yếu.

Mà không một ai vượt qua được thử thách cậu đưa ra.

Mang tâm lý lưng chừng ấy tôi quyết tâm thay đổi, phải trở nên mạnh mẽ hơn, cương quyết hơn, trí tuệ hơn, để có thể tiến gần anh ấy hơn.

Trong 4 năm liền tôi đã phải cố gắng rất nhiều, mỗi ngày đều là đầu rơi máu chảy, mỗi ngày đều phát triển bản thân từng chút một.Và thành quả cho sự cố gắng đó là vị trí người hầu thân cận của thiếu tộc trưởng vào năm tôi 9 tuổi.

Năm ấy cậu chủ Minh Hiếu đã 10 tuổi, bắt buộc phải chọn người hầu một lần nữa.

Đó là lần cuối cùng anh ấy phải đưa ra quyết định, theo tộc quy thì năm 10 tuổi nhất định phải có người hầu thân cận, cũng mặc định về sau là người đó luôn.

Có 2 trường hợp để đổi người hầu, 1 là trước năm 10 tuổi sẽ được tự do mỗi năm đổi một lần, 2 là người hầu đó cống hiến đủ nhiều để cậu có thể xin gia tộc cho bổ nhiệm vào vị trí khác rồi lại thay một người hầu khác.

Đa phần mọi người chọn xong rồi là sẽ mặc định như vậy luôn, bởi rất ít người có thể làm ra cống hiến gì đặc biệt.

May mắn sao tôi rơi vào trường hợp thứ hai.

Tôi vẫn còn nhớ như in sự sợ sệt và hồi hộp khi lần đầu tiên làm nhiệm vụ tình báo.

Nhiệm vụ của tôi khá nguy hiểm, đi theo thiếu tộc trưởng họ Nguyễn và lấy cắp thông tin từ hắn ta.

Đi cùng tôi còn có anh Duy là người chăm sóc của cậu chủ Đăng Dương và anh Long là bạn thân của anh ấy.Lúc đó ba chúng tôi đã tiếp cận được đối phương, nhưng vì một vài sơ xuất nhỏ mà bại lộ.

Chỉ có điều dưới sự phối hợp nhịp nhàng của ba chúng tôi thì tình báo vẫn gửi được về gia tộc, anh Long còn nhanh nhẹn gửi thêm một tín hiệu cầu cứu.

Máu, mồ hôi, và thuốc súng.

Đó là ba thứ tôi cảm nhận rõ rệt nhất, chúng xộc vào khoang mũi tôi, truyền đến những mùi gay gắt khó chịu, dường như là khó chịu nhất trên thế gian này.

Não bộ tôi có chút choáng váng bởi cú đấm vào đầu của thằng chó vệ sĩ bên kia, tai hơi ù đi và cả tay chân cũng bắt đầu tê rần.

Tôi có hơi mất kiểm soát và lơ là.

Rồi bỗng nhiên tôi nghe anh Long hét to một tiếng "Hiếu!"

Tôi cảm nhận được sức nặng cơ thể của cậu chủ, mùi máu của cậu cùng với gương mặt hơi nhăn nhó vì đau đớn.

Tôi hoảng loạn, có cái gì trực trào nơi hốc mắt, vươn tay ra định đỡ lấy cơ thể kia nhưng anh đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, rời khỏi người tôi.

Anh lại nhả thêm 2 viên đạn, chính xác vào tim của 2 thằng vệ sĩ cuối cùng bên kia, thành công cứu chúng tôi một mạng.

Anh dần gục xuống đám cỏ vương đầy máu.

Trận chiến ấy đã lấy đi của cậu chủ rất nhiều thứ, tôi không cảm nhận được ấy là cái gì, nhưng tôi thấy cậu chủ không còn giống ngày xưa nữa.

Nhưng cũng chính trận chiến ấy đã cho tôi thấy được tình cảm của mình, một cảm giác hoàn toàn xa lạ mà trước kia tôi không thể gọi tên.

Đúng rồi, tôi thích cậu chủ.

Là Nguyễn Quang Anh thích Trần Minh Hiếu.

Kể từ giây phút nhận ra tên gọi cho điều đặc biệt xuất hiện trong trái tim mình sau nhiều năm, tôi dần cảm thấy mọi thứ trở nên đẹp đẽ và đáng sống, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của anh Hiếu.Dạo gần đây cậu chủ rất lạ.

Tôi thường xuyên thấy anh ngồi thẩn thờ, có đôi khi thở dài, có đôi khi nhíu mày khó chịu, có khi lại mỉm cười rất dịu dàng.

Công việc thì vẫn còn dồn đống chưa giải quyết xong, lượng giấy tờ anh giải quyết một ngày độ chừng ít hơn trước kia 2/3 lận.

Một dự cảm không lành xuất hiện trong tâm trí tôi.

Cú đâm sầm thẳng vào lưng cậu chủ kéo tâm trí bay xa của tôi quay về hiện tại, trán và chóp mũi va vào áo khoác ngoài còn vương mùi hương đầy nam tính làm tôi có chút tham lam hít một hơi.

Tôi thấy khá kì lạ, bình thường bước chân của cậu chủ rất đều, hầu như là không bao giờ loạn nhịp hay dừng lại đột ngột.

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đã đứng bất động từ lâu, khuôn mày sắc bén hơi nhíu lại, thật ra nếu không phải người quen hoặc không để ý sẽ không thể thấy chi tiết nhỏ này.

Anh đang giận, nhưng không biết vì điều gì.

Ngó sang nơi ánh mắt anh đang dán chặt phía trước, tôi thấy khá nhiều người với những gương mặt quen thuộc.

Là cậu chủ Đăng Dương, cậu An, cậu Trung, có cả thiếu tộc trưởng nhà họ Bùi và một thằng xa lạ tôi không biết.

Đừng hỏi tại sao tôi lại biết thiếu gia họ Bùi, nếu tính ra thì tôi vẫn được coi là khá thân thiết với nhóm đó trừ cậu Tú và một người nữa tên cái gì Duy, do hai người họ đi du học từ sớm nên tôi không được tiếp xúc nhiều.

Nhưng vẫn có biết một chút, không ngờ ở ngoài lại đẹp đến vậy, là vẻ đẹp của ngọt ngào và tinh khiết mà vẫn không mất đi nét nam tính.Ở đây tuy là khu vực bàn bốn người.

Nhưng trong quán xếp lại là ghế sofa dài khá thoải mái, đi nhiều hơn bốn người là chuyện bình thường.

Tiếng cậu Đăng Dương vang lên.

Tôi thấy anh đi về phía họ nhưng phương hướng có hơi, đáng ra theo lẽ thường thì anh phải ngồi kế em trai mình mới đúng, cậu ấy ngồi ở góc ngoài cùng bên phải, mà hướng anh đi lại là chính diện ở giữa.

Tôi thấy cậu chủ ngồi xuống, thấy cậu Tú quay sang chào hỏi, thấy cậu chủ cười.

Đúng rồi, là cười, nét dịu dàng ẩn hiện nơi đáy mắt cùng hành động vô cùng nhẹ nhàng, không hề giống như đang xã giao một chút nào.

Có lẽ đây là cảnh tượng khó quên nhất ngày hôm nay của tôi, hoặc có lẽ là mai sau.

Tôi xin phép mọi người vào nhà vệ sinh, chắc do hôm nay lái xe nhiều nên mắt hơi mù mờ, tai cũng bắt đầu ù ù đi.

Tôi thấy đầu mình lâng lâng, có chút choáng váng, chỉ nghe loáng thoáng câu nói "người đẹp cho anh xin số liên hệ nhé, để anh tiện chứng minh" rồi tất cả bị tôi bỏ vụt sau lưng.

Dòng nước lạnh ngắt hất tung cơn mê mang trong tâm trí, tôi ngẩng đầu nhìn bản thân qua tấm gương phản chiếu, thấy mắt mình đã đỏ.

Tôi không biết nữa, chắc tại nước vào mắt nên mới thế thôi.

Nhưng tôi khó chịu quá, cảm giác cứ muốn khóc.

Tôi bất lực nhận ra mình giống như kẻ nghèo lần đầu được ban phát cho chiếc kẹo ngọt, thích đến độ ăn không nỡ, bỏ không xong.Vài cú tát nhẹ rơi vào hai bên má hòng giúp tôi lấy lại sự tỉnh táo, đáng lẽ ra tôi không nên kì vọng quá nhiều, không nên quên mất vị trí của mình mới đúng.

Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh quay về chỗ cũ.

"Hiếu!

Em nói đủ!"

Nhịp chân của tôi khựng lại khi nghe thấy một giọng nói trong trẻo lớn tiếng phát ra từ chiếc bàn trong góc.

Tôi hơi giật mình nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là thiếu gia nhà họ Bùi, ban nãy tôi đã được nghe giọng cậu ấy rồi.

Chỉ là lần này không còn ngọt ngào như lúc nãy nữa, nó pha lẫn sự kiềm chế gần sắp bùng nổ, là cảm giác không cho phép người nghe phản kháng.

Thật ra cùng là thiếu tộc trưởng được chỉ định từ nhỏ, quyền uy và phong thái của hai người ngang đều đều nhau.

Khác cái là cậu chủ của tôi thì cứng rắn, lạnh lùng và có chút sát phạt do qua nhiều trận đấu đẫm máu; còn người kia tao nhã, thanh khiết và cao quý.

Là hai khí chất khác biệt.

Tôi vội vàng tiến nhanh về nơi phát ra xung đột bất ngờ ấy.

Tình trạng lúc này trông hết sức hỗn loạn.

Cậu Hiếu, Tú và thằng họ Nguyễn một chỗ, bàn ghế loạn xạ, mảnh vỡ của ly và chai rượu rải đầy trên đất.

Cậu Dương, An và Trung đứng trong góc thiếu điều chấp tay niệm Phật nữa là đủ bộ.Nhìn là biết biến căng rồi, ba cái mỏ hỗn còn không dám chen vào kia mà.

"Chuyện gì vậy mấy cậu?", tôi đi đến gia nhập cùng bộ ba mỏ hỗn và đặt ra nghi vấn của mình.

Mặt ba người có vẻ hơi sượng, rồi cuối cùng cũng quẫn bách thả ra một câu: "Anh Hiếu với anh Sinh đánh nhau.

Tú Tút đang tức giận."

"Cái gì?", do quá bất ngờ nên tôi không kịp điều chỉnh âm thanh, hét lớn một tiếng làm họ giật mình quay lại nhìn tôi khó hiểu.

Cúi đầu xin lỗi rồi tôi tiếp tục công cuộc tìm hiểu ngọn nguồn của mình."

Tại sao lại đánh nhau?

Chuyện xảy ra khi nào?

Em mới đi vệ sinh có chút thôi mà?"

"Mày hỏi một câu thôi dm hỏi lắm vậy.", cậu Trung đánh vào đầu tôi một cái đau điếng, nhăn nhó ôm đầu, rõ ràng này là không làm gì được nên tìm tôi trút giận đây mà.

"Thôi mày nói i Dương, tao không biết gì đâu."

Cậu An - chuyên viên nhiều chuyện, phóng viên thường trực của tất cả các vụ drama - lần đầu tiên giữ thái độ im lặng như thể muốn bỏ nghề.

Cậu ấy nhõng nhẽo với nhị thiếu nhà tôi một câu rồi quay mặt chỗ khác, giả vờ ngó nghiêng xung quanh không thèm lên tiếng nữa.

"Tao không biết gì đâu à nhe.", hôm nay cái hội ba người này có vẻ hơi bất thường, mọi khi tranh nhau nói không kịp mà giờ lại đùn đẩy như thế.

Cuối cùng người lên tiếng cho thắc mắc của tôi là cậu Đăng Dương, thật may vì cậu vẫn hiểu cho tiếng lòng của tôi.

"Anh hai tao tưởng ông Sinh là người họ Nguyễn cài vào tiếp cận bọn tao nên không ưa, mà ông Sinh cái nết cà rỡn đó giờ rồi, ổng thách anh tao dám làm gì ổng.

Rồi ông Hiếu bay vào đấm luôn chứ sao.

Tú Tút can ra nhưng hai ông vẫn cứ là máu chiến.

Nãy hai ổng đánh nhau tao thấy bình thường, chứ giờ tao mới bất thường nè dm.

Hồi chắc lụm xác hai ông luôn."

"Vậy cuối cùng Sinh Sinh gì đó là ai vậy cậu?"

"Thì thằng cha đó cũng giống mày đó, họ giống họ thôi chứ đéo liên quan gì đến tụi hãm kia hết á.

Mà thằng cha Sinh tào lao, ổng có nghe tụi tao kể về anh Hiếu rồi nhưng mà vẫn muốn đánh nhau thử coi sao nên mới vậy đó.

Duma tao nói he, một hồi lụm xác hết hai thằng, hứ."

Trời trời nay dám kêu cậu chủ của tôi bằng "thằng" là thấy gan cũng lớn lắm rồi đó.

Cậu An sau khi tuôn ra được sự nhiều chuyện của mình cũng hắt đầu im lặng quan sát tình hình đằng kia.

"Mọi người từ từ em còn một câu nữa.

Sao ba cậu lại sợ cậu Tú tới vậy?

Hong lẽ hơn cả thiếu chủ của em hả?"

Nếu trường hợp này là một group chat tôi đã thả ngàn cái meme ba dấu chấm hỏi to đùng.

Thiếu gia nhà tôi được các bậc tiền bối đánh giá là người có năng lực và quyết đoán gần như là đứng đầu thế hệ trẻ này rồi, nào có đến nổi như các cậu ấy nói?"

Tại mày chưa nghe qua cái danh của Anh Tú thôi.

Nó đi du học từ bé rồi nên quốc nội ít người biết sự ghê gớm của nó, chứ bên nước ngoài nó nắm trùm mịa ròi."

Cậu Trung quay qua nhìn tôi với vẻ khinh bỉ như tiểu phẩm vẫn thường hay diễn, đưa tay chỉ về hướng hỗn loạn kia rồi ngón tay dừng lại ở chàng trai ở giữa khá thấp bé với hai người bên cạnh, cậu rùng mình rồi nói tiếp: "Nhìn thì nhỏ nhỏ, đẹp trai, dễ thương, quyến rũ vậy thôi chứ hoa này hoa có gai đó con.

Tú nó giỏi y học, vừa cứu được người vừa giết được người.

Nó mà tức giận súng đạn nó xả như đồ chơi.

Mà đó là chưa kể đến nó không dùng độc đó nha, nó mà dùng độc một cái tao nói trời cứu mày cũng không sống nói.

Thì mày cứ nghĩ đi?"

Có luồng khí lạnh xông thẳng vào chân truyền lên đỉnh đầu, tôi rùng mình theo từng lời tường thuật của cậu Trung, cùng những cái gật đầu xác nhận của hai người còn lại.

Đúng là cái gì đẹp đẽ thường có gai, trông thì vô hại nhưng lợi hại không ai bằng.

Tôi đâu có ngờ người dễ thương lúc nãy lại ghê gớm đến thế.

Ực, tôi nuốt nước miếng một cái, trán cũng rịn rịn mồ hôi.

Quyết định thật nhanh rồi bước về phía bên kia.Nhưng chưa kịp đi thì có một lực kéo tôi lại, là cậu Đăng Dương, "Mày qua đó chỉ rối thêm."

"Anh nghe em mà.", lòng tôi chợt run lên khi nghe thấy lời nói của anh Hiếu, bọn tôi nhìn lại.

Chỉ thấy anh ấy đang kéo tay cậu Tú gần như là trong tư thế ôm người ta vào lòng vậy, tay còn lại vuốt vuốt lưng cho người trong lòng.

Bởi vì anh ấy đứng quay lưng về hướng bọn tôi nên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt.

Chỉ biết giọng nói ấy rất dịu dàng, như thể đang nhận sai và dỗ dành người yêu vậy.

Tôi khó chịu quá."

Mẹ nó anh mày chỉ giỡn một chút thôi mà làm gì căng, tính đánh nhau hay gì.

Tao không có sợ đâu."

Cuộc đời luôn luôn là vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Giọng nói của người tên Sinh Sinh gì đó đã phá vỡ bầu không khí vừa đỡ căng thẳng một chút.

Chỉ là lần này cây không còn phản ứng gió nữa, anh ấy không đáp lời cũng không nhìn người phát ra tiếng nói.

Vẫy tay gọi người dọn dẹp mảnh vỡ rồi nhẹ nhàng đỡ người ấy ngồi xuống ghế.

"Câm.", chỉ một từ thôi, vô cùng quyền lực.

Tôi giật mình bởi chất giọng không còn trong trẻo của cậu Tú nữa.

Nó mang theo sức nặng vô hình, như một cái búa gõ vào lòng người."

Anh xin lỗi, tại.."

"Tôi nói anh câm miệng lại.", lại một mệnh lệnh được phát ra, tôi thấy anh Sinh chưa kịp nói hết câu đã trở nên im bặt, cũng không nói thêm gì nữa.

"Thôi bỏ mẹ anh Trường Sinh rồi bây ơi, đi một nước ngu đéo chịu được, đã nói rồi mà hong chịu nghe.", là giọng của cậu An, cậu ấy tức tối bức đầu dậm chân, không biết có tư thù cá nhân gì không mà còn quay qua ngắt nhéo hai người bên cạnh.

"Còn anh, muốn gì?"

"Anh nghe em."

Câu nói cũ được lập lại, dường như là để bày bỏ sự chắc chắn.

Không có bất kì sự phản kháng nào, con quái thú trên chiến trường giờ phút này cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn, giống như trẻ nhỏ làm sai việc gì đó và đang cố tìm cách sửa đổi vậy, rất vô hại.

Lần đầu tiên tôi được chứng kiến một Trần Minh Hiếu như thế, trước kia dù bị tộc trưởng mắng cũng chưa từng có thái độ này.Tôi thấy hơi ươn ướt, không phải nơi hốc mắt, mà là trong trái tim.

Hình như..nó đang rỉ máu.

Có lẽ anh ấy đã tìm được đóa hồng đặc biệt để gieo trồng trên mảnh sa mạc cằn cỗi của mình.

Từ bỏ là một điều không dễ dàng, nhưng tôi sẽ cố.

Bởi vì, hạnh phúc của tôi được đặt bằng tên người đó, chỉ cần họ hạnh phúc là tôi an yên.

Mang theo tâm trạng nặng nề tôi và ba người kia cũng quay lại ghế ngồi, nhưng không ai nói gì cả, chỉ còn lại tiếng vỗ lưng nhè nhẹ của anh ấy dành cho người thương.

Bất chợt tôi có một suy nghĩ vu vơ, bọn tôi giống như những kẻ tù nhân phạm tội đang chờ quyết từ đấng tối cao vậy..
.
.--------Đây là tác phẩm của trí tưởng tượng.Ỏ hơn 4k chữ dành cho mí nàng nè, lov u. ❤️
 
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
Tâm sự mụt xíu


Xin chào mọi người, lại mình là, Vân Khê đây!

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nhéee.Mình còn khá nhiều ý tưởng cho bộ này cũng như bộ Duongtus theo hứa hẹn với mọi người.

Nhưng mà, mình thấy lượt đọc thấp quá nên cảm giác bị tự ti quá.Ý là mọi người đọc có thấy oki hong?

Cần khắc phục hong?

Nói cho mình biết với nhé.

Và một điều nữa, thật sự mình không muốn phải hỏi một câu trông không có chính kiến và thiếu trách nhiệm đến thế.

Chỉ là, mình có nên tiếp tục không?Vì mình cảm giác như cách hành văn của mình không hợp với đại đa số người thì phải🥺.
 
《𝐇𝐢𝐞𝐮𝐭𝐮𝐬》Đường Biên
𝟎𝟕


• Thứ mùi hương bám dai
nhất mà cậu từng biết.

------------------

|Quang Anh|Tôi không biết liệu rằng số phận có đang âm thầm trêu đùa với tôi không?

Khi mà để cho cảm xúc của trái tim nhỏ bé này cứ liên tục chập chùng lên xuống không ngừng.

Ngày trước, tôi từng được nghe nghe qua một câu nói.

Những điều bất ngờ thường lựa chọn vào ngày ta không chuẩn bị gì mà đến.

Đúng vậy, chỉ riêng hôm nay thôi, câu nói ấy đã đúng vô cùng!Để mà nói chính xác thì nó cũng không phải chỉ là bất ngờ, mà còn có sợ hãi và hoảng loạn.

Chưa từng có một ngày tôi nghĩ đến cảnh tượng sẽ có một Trần Minh Hiếu dịu dàng và nhường nhịn người khác đến vậy.

Kể cả khi đối mặt với cha và em trai của mình, tuy thấu hiểu và bao dung, nhưng không phải kiểu nghe lời thế này.Nói như vậy không phải tôi chê anh Hiếu không hiểu chuyện.

Mà là với thân phận của anh, trước giờ tôi chỉ thấy người khác bắt buộc phải hiểu anh, hiểu được anh muốn gì, cần gì, mà không được hỏi hay thắc mắc.

Ấy vậy mà hôm nay anh lại tình nguyện giải thích mọi chuyện và nghe theo người con trai xa lạ kia, trong suy nghĩ của tôi là vậy.

Các bạn có thể nói tôi cứng nhắc cũng được.

Nhưng chỉ mới gặp một, hai lần, sao gọi là thân quen được.

Đưa mắt liếc nhìn chàng trai cao lớn đang chăm sóc người nhỏ hơn trong tấm kính.

Ánh mắt anh ánh lên một vẻ dịu dàng, giống như thiếu niên đang chờ mùa xuân tới vậy.Lòng tôi đau nhói.

Đau.

Tôi chỉ có duy nhất cảm giác này.Có lẽ là do tôi quá tham lam, nghĩ rằng một ngày nào đó tình cảm này sẽ có hồi đáp.

Nhưng tất cả chỉ là suy tưởng cho những năm tháng sống trong viễn vong của tôi mà thôi.Khẽ thở dài một hơi, tôi thả nhẹ chân ga sau tiếng nhắc nhở của anh Hiếu.

Nhịp tim chợt hẫng một nhịp.

Thật ra tôi vẫn giữ nguyên tốc độ này hơn năm qua, hầu như chỉ có tăng tốc khi xảy ra chuyện.Hôm nay chỉ vì lời nỉ non nhỏ xíu "chóng mặt quá" của người kia mà chiếc xe chưa bao giờ giảm tốc lại được dịp chạy chậm.

Chắc do hôm nay là ngày đặc biệt, có sự xuất hiện của người đặc biệt, nên mọi thứ mới khác lạ đến vậy.Gần 2 giờ đêm, những ánh đèn xập xình đã dần lui bước, nhường cho cho ánh sáng thưa thớt của dãy đèn đường, tuy không sáng rực và chói lọi nhưng rất gần gũi.

Đối với tôi, ấn tượng về Vĩnh Thành không phải là phố xá đông đúc, đèn đường lập lòe, tiếng nhạc văng vẳng.

Mà chỉ đơn giản là sự xuất hiện của người ấy.

Chậc, tôi lại như vậy nữa rồi.

Si tình à?

Tôi cũng không biết nữa.Chỉ biết là năm ấy có cậu nhóc 6 tuổi chững chạc hơn lứa tuổi.

Chỉ biết là năm ấy có người thiếu niên không ngại tính mạng đến cứu chúng tôi.Chỉ biết là đời tôi vì một thiếu niên mà thay đổi quỹ đạo.

Nếu nói tôi bị choáng ngợp và rung động bởi sự giỏi giang và kiên định của anh Hiếu thì không hề sai nhé.

Nhưng nếu để nói sâu hơn, thì tôi lại càng rung động hơn bởi sự xông pha và hết mình đối với đồng đội của anh.Và nếu không có Hiếu, chắc bây giờ tôi vẫn là thằng nhóc quèn trong một tiểu đội nào đó.

"Hành động lần này suôn sẻ hết chứ?", giọng nói trầm ồn của thiếu niên vọng vào trong khi người thì chưa bước đến, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ thấy chủ nhân của giọng nói này đang rất gấp gáp muốn biết gì đó.

"Thiếu chủ!", bốn người đã chờ sẵn trong phòng vội vàng đứng lên, cung kính cúi đầu cùng đồng thanh hô một tiếng.

Minh Hiếu chậm rãi bước vào ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất ở giữa.

Im lặng chờ đợi câu trả lời.

"Ổn hết ạ thưa thiếu chủ.", Phạn Anh Duy, người chăm sóc thân cận của Đăng Dương - lần này đặc biệt được Minh Hiếu giao nhiệm vụ tuyến đầu trong việc trà trộn lấy thông tin từ một tập đoàn đang có ý định cấu kết cùng Nguyễn gia - vội vàng lên tiếng đáp lời.

"Được biết Tô gia năm trước xung đột với Hoàng gia bị thua thiệt, hiện nay đang bị chèn ép khắp nơi, cổ phiếu cũng đang giảm manhh.

Nghe nói tập đoàn Hoàng là đối tác làm ăn lâu năm của nhà họ Bùi nên quan hệ cũng khá phức tạp.

Bùi gia những năm nay chỉ đứng ngoài xem xét giải quyết chứ không hề liên quan đến các vụ tranh chăp nữa, tuy nhiên nếu có quan hệ lợi ích thì chưa biết được.

Theo thông tin nhận được, nội bộ Tô gia đang lục đục, một bên muốn giảng hòa, một bên muốn lấn sang hắc đạo.

Tạm thời vẫn chưa đưa ra quyết định ạ.", Phạm Anh Duy một hơi cặn kẽ nói hết.Trong căn phòng không lớn không nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên từng người bên trong tạo ra một khung cảnh khá ấm cúng.

Tuy nhiên lại không có ai cảm nhận được ấm áp gì, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên trán họ có vài giọt mồ hôi.

Đây là phòng họp riêng của Minh Hiếu, đa phần trong tộc ai cũng không muốn bước vào đây.

Nghe nó nói còn đáng sợ hơn cả phòng họp trong sảnh chính.

Trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng kéo dài.

"Mọi người làm tốt lắm, vất vả rồi.

Về nghỉ ngơi đi."

Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên từng hồi, như được giải thoát, tất cả đều vội vàng cúi đầu chào rồi nhanh chóng mất hút.

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Quang Anh và Minh Hiếu.

Quang Anh mắt long lanh nhìn người con trai nghiêm nghị phía trước, tuy có chút sợ hãi nhưng điêug đó vẫn không giấu được nét vui mừng trong ánh mắt.

Cậu cong mắt nhìn anh rồi cười thật tươi, như thể đứa trẻ khoe chiến tích.

Nụ cười của thiếu niên như cái nắng mùa hè, chói chang và vô cùng thuần khiết.

Trong phút chốc Minh Hiếu đã nghĩ, có lẽ đây là nụ cười đẹp nhất mà anh từng gặp tính đến thời điểm hiện tại.

Khẽ cong môi đáp lại Quang Anh.

Anh nghiễm nhiên chẳng hề biết, sự đáp lại đó của anh lại khắc sâu vào trái tim non trẻ mãi nhiều năm về sau.

Đối với anh, đó chỉ đơn thuần là cảm thán trước nét ngây ngô của cậu, càng đơn giản hơn là trao sự khích lệ mà thôi.

Nhưng đối với thiếu niên ấy, đó như que kem mùa hè, mát lạnh và thích đến không muốn buông tay.

Như một đứa trẻ đã nhận phần thưởng, cậu hân hoan nhớ mãi về cái cong môi ấy.

À, còn có hôm đó được khen, được xoa đầu, và được ngửi mùi bạc hà..Thứ mùi hương bám dai nhất mà cậu từng biết.

Cắn nhẹ đầu lưỡi, tôi lắc đầu cố xua tan đi những hình ảnh được tua đi tua lại nhiều lần trong tâm trí, đến nổi bản thân gần như có thể vẽ ra.

Đó là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi được trải nghiệm cảm giác ấy..Cho đến tận bây giờ mùi hương bạc hà thoảng thoảng trên tóc anh vẫn còn đọng trên cánh mũi tôi chưa chịu tan đi, như cơn gió xuân cứng đầu vậy, cứ ẩn nấp ở đó chờ ngày nở hoa.

Chỉ có điều, xuân không về, hoa cũng không nở.

Tôi lại nheo mắt vài cái, đầu ngón cái và ngón trỏ bấu vào nhau, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến, nương theo cảm giác ấy tôi cố vớt vát chút bình tĩnh ít ỏi còn sót lại, tập trung lái xe.

Dừng lại trước biệt phủ ngoài ngoại ô thành phố, quả thật không hổ danh là con quái vật đứng đầu trong giới thương trường nhiều năm.

Chỉ riêng nơi ở cho thiếu tộc trưởng thôi đã xa hoa bậc này rồi.

Lừng lững trước mặt tôi là cánh cổng rất lớn, nặng trịch và cao vô cùng.

Biệt phủ ở tít phía trong, được xây cách khá xa cổng chính.

Nhìn bên ngoài đây là một toà được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu kiểu dâng hơi xưa một chút.

Còn bên trong thế nào thì tôi chịu."

Tút dậy nổi không, đến nhà rồi."

Tôi mím môi nhìn hai người gần như một dính chặt một chỗ trong xe.

Anh Hiếu dường như thật sự quan tâm người này, suốt chặng đường về chỉ có 30 phút thôi, nhưng anh vẫn cứ hỏi thăm xem người ta có ổn không, có cần gì không, lúc nào cậu Tú đầu ngã sang hướng khác lập tức kéo về.

Đến nổi hiện tại tay của anh đã yên vị trên eo người ta rồi.

Cậu Tú có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn còn lười biếng, chưa chịu xuống xe.

Cho những ai chưa biết thì sau khi cậu Tú bùng nổ lên trận kia thì hai kẻ đầu xỏ đã giải quyết khúc mắc rồi.

Sau đó cả đám chúng tôi ngồi uống thêm một lúc, lại làm thêm tăng 2 bên phòng karaoke đến gần sáng.

Đừng hỏi tại sao quán tôi lại có phòng karaoke, đơn giản vì anh Hiếu cho nó hoạt động theo kiểu tích hợp.

Tuy nhiên, nếu nói tích hợp thật sự thì phải là nhánh sô chẵn, mỗi một phòng bar của nhánh đó giống như một khu ăn chơi thu nhỏ, cái gì cũng có.

Ngoài rượu chắc chắn phải có, còn có khu trò chơi, spa, phòng xông hơi, karaoke, sòng bài.Và đặc biệt hơn nữa là khu quyết đấu.

Đây là khu giải quyết mâu thuẫn nếu hai người trong bar xảy ra tranh chấp muốn tẫn nhau ngay tại đó thì sẽ vào khu quyết đấu.

Chỉ cần bỏ tiền, đăng kí và xác nhận bất luận sinh tử bar không chịu trách nhiệm là được đưa vào sàn đấu.

Và đương nhiên bên tôi cũng sẽ không can thiệp.

Mô hình kinh doanh có hơi kì lạ, lúc đầu anh quyết dịnh sẽ chỉnh lại bar theo kiểu này tôi cũng có chút hỏi chấm.

Nhưng không ngờ lại vô cùng hút khách.

Có các tiểu thư công tử rất thích vào đây chơi, phần vì đa dạng vừa có thể uống rượu vừa có các hoạt động khác, khỏi phải đi nhiều nơi.

Phần vì trốn nhà đi chơi đêm cũng không sợ người nhà đến gây rối kéo về.

Vào đây tuy không nói an toàn, nhưng chắn không được đánh người trừ khi cha mẹ và con cái đến mức độ muốn đánh nhau thì vào khu quyết đấu.Được rồi, bây giờ không phải lúc đến nói mấy chuyện đó.

Có điều, tôi không biết cậu Tú có biết lái xe không, nhưng hình như hai lần đến quán đều là cậu Dương chở đến.

Nhưng hôm nay nguyên bàn gần mười người chỉ còn tôi và anh tỉnh táo, cậu Dương thì bỏ con giữa chợ mà về với anh Duy từ lâu rồi.

Cậu Tú lắc lắc đầu ngồi thẳng dậy từ trong ngực anh Hiếu, trông cậu có vẻ khá mệt mỏi.

Mặt mày bơ phờ thiếu sức sống, mùi rượu nồng nặc hòa cùng mùi nước hoa hoa dịu nhẹ tạo thành mùi hương vô cùng quyến rũ, đến nổi đứng cách hơi xa như tôi còn ngửi được vô cùng rõ ràng.

Tôi chắc mẩm anh Hiếu là người cảm nhận rõ ràng cái mùi của sự quyến rũ ấy nhất vào lúc này.

Bằng chứng là khuôn mày anh đang đanh lại, tay ôm eo người kia siết khá chặt, và còn các ngón tay rảnh rỗi của anh đang cấu vào nhau.

Có lẽ cũng đang tìm cảm giác đau để tỉnh táo giống tôi.

"Yên nào, anh đưa em vào nhà nhé.", anh Hiếu chậm rãi đưa tay để chắc chắn rằng không bị cậu Tú đẩy tay ra lần nữa.

Không biết vì điều gì mà cậu đang khó chịu, mặt cứ nhăn lại, dù anh Hiếu muốn đỡ thế nào cũng bị từ chối.Cuối cùng sau nhiều lần nỗ lực thì không còn bị đẩy tay ra nữa, anh nhẹ nhàng đỡ lấy tay cậu Tú đi vào trong.

Tôi lặng lẽ nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ dần dần khuất tầm nhìn, ngồi lại vào trong xe mà lòng thẫn thờ.

Khác thật!

Không một chút giống Minh Hiếu tôi biết.

Nếu không phải anh vẫn cư xử như bình thường với mọi người, có lẽ tôi đã nghĩ anh bị đoạt xác cũng không chừng.

Minh Hiếu mà tôi biết ấy à?

Tuy có mặt tốt bụng và chính trực, nhưng nó cũng không đè ép nổi sự lạnh lùng và lãnh cảm của anh đâu.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ cần lần đầu đẩy tay ra anh đã không ngần ngại bỏ mặc rồi lên xe đi về.

Làm sao có chuyện cố gắng đến như vậy chỉ vì được dìu người ta vào nhà?Nếu cậu Long và cậu Khang biết được chắc cũng chả khác tôi hiện tại là mấy.Bên trong xe trở nên yên tĩnh làm tôi thoải mái hơn một chút.

Tôi bắt đầu hoài nghi về tình cảm của mình dành cho anh Hiếu.

Rốt cuộc tên gọi thật sự của nó là gì vậy chứ?Vừa rung động mãnh liệt, vừa im ắng như biển đêm.

Vừa đau đớn vì họ đối xử đặc biệt với người khác, vừa nhẹ nhàng vì rốt cuộc đã có thể buông bỏ.

Đầu tôi muốn phát điên mất!"

Quang Anh!"

Tôi giật mình khi nghe có người gọi tên mình, chợt nhìn lại đã thấy anh Hiếu ngồi trong xe từ bao giờ.

Vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi tôi bắt đầu khởi động xe chuẩn bị về."

Về quán 1 đi."

Anh thấy tôi đã có phản ứng giống con người rồi thì mới dặn dò một câu sau đó mắt nhắm ngã người ra sau nghỉ ngơi, không nói gì nữa.

Trong lòng tôi hơi khó chịu.

Bình thường anh đã không chú ý sức khoẻ của bản thân rồi, luôn luôn tham công tiếc việc, bây giờ lại vì đưa cậu Tú về trễ giấc, đêm nay coi như mất ngủ rồi.Tôi không có ý trách cậu ấy đâu, vì cậu ấy cũng không biết anh nói dối mà.

Thật ra nhà anh Hiếu và nhà cậu ấy không hề thuận đường cái khỉ gì cả, thậm chí là ngược đường một đoạn rất xa!Bây giờ đã là 2 giờ 30 phút sáng, nếu muốn quay về nhà anh thì phải mất 1 tiếng hơn.

Nếu về nhà thì quá trễ, ngủ không bao nhiêu lại phải làm việc.

Về quán 1 là là lựa tốt nhất hiện tại rồi.

-----Đây là tác phẩm của trí tưởng tượng.Có ai còn nhớ truyện hong nèeeeee?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back