Lãng Mạn [HIEUTHUHAI x Pháp Kiều] "Không công khai"

[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #39


Ngược về quá khứ: Chuyện cưới hỏi

Minh Hiếu mỉm cười nhìn ba, bốn chục người hò dô chúc tụng.

Hôm nay là ngày cưới của hắn, hắn cuối cùng cũng có vợ rồi.

Hắn cuối cùng cũng có thể bước ra đường, hai tay giơ cao lên trời để khoe chiếc nhẫn cưới rồi.

Hắn cuối cùng cũng có thể chỉ mặt từng thằng bạn để cười chúng vì dám cười hắn là cẩu FA.Hắn có được vợ rồi.Vợ hắn sao ?Vợ hắn đâu nhỉ ?---

Chiếc cổng lớn bỗng dưng bị đá mở toang, xuất hiện một người đầu đội chiếc đèn pin, lưng đeo bình thuốc sâu, tay cầm vòi xịt thuốc, vui vui vẻ vẻ hướng về đoàn người rồng rắn phía sau mà vẫy.Đoàn người đằng sau toàn là con nít cả, may ra chỉ có vài nhân khẩu người lớn đi đầu hàng.

Người đầu hàng nhất là Thành An, em trai Minh Hiếu, đội chiếc ghế nhựa đỏ lắc tới lắc lui, bên eo cậu chàng là vòng tay của Bảo Khang đang lạch bạch theo sau.- Lân tới !!!Cả đám người ngồi ăn đồng loạt xách bàn ăn dạt sang hai bên, để Thành An với Bảo Khang chen vào giữa múa lân, leo từ ghế lên bàn, từ bàn xuống ghế, leo hẳn lên trụ đá chống cửa để múa, xong bán mạng nhảy xuống tiếp tục rung rinh.Người đeo bình thuốc sâu làm bộ như ông Địa, cũng rung rinh như con lân nhựa kia, hoàn toàn không để ý đến vòi xịt thuốc vô cùng dài, người ấy cầm hươ một lúc, điều gì đến cũng phải đến.Choang.Mọi âm thanh dừng lại, ai nấy đều tẽn tò nhìn cái cốc vỡ, xong lại ồ lên cổ vũ.

Thanh Pháp được cổ vũ cũng nhanh chóng quên đi cái cốc, quăng bừa cái bình thuốc ra bụi rậm, doạ cho con chó đang nhằn xương bị một phen hoảng hồn sủa ngậu cả lên.Em lao đến cây dù được gấp gọn, dùng hết sức mở ra.

Đây chẳng phải loại dù nhỏ nhắn gì, mà là loại hay được các cô các mẹ, anh em tiểu thương bung ra để che sạp hàng của mình, nên về kích cỡ thì to cũng không kém cạnh cái bạt che công trình là bao, vậy mà Thanh Pháp chẳng biết lấy sức ở đâu ra, một hai phì phò như trâu đực đã bung toè ra cả.Em đứng trên chiếc yên xe chống đứng, một tay ôm dù một tay đội nón bảo hiểm, lớn giọng quát to.- An !

Đưa ta xuống phụ giúp thầy trò Đường Tăng.Thành An nghe lệnh lập tức vứt véo chiếc ghế đi, chiếc ghế đáp ở đâu không đáp, lại vỡ nát cạnh chỗ ông bác chỉnh âm thanh, doạ ông ấy giật mình, bấm nhầm sang nhạc Tây Du Ký.Thế là quan viên hai họ ai cũng thấy Thành An ngồi trên xe giả vờ vặn ga, còn Thanh Pháp đứng đằng sau cầm dù xoay tít mù, nhắm mắt giả vờ là vị đắc đạo trên trời.

Trông hai người chẳng khác nào Bồ Tát cưỡi lưng hổ có vầng hào quang đằng sau hạ giới để cứu giúp, thành công chọc tất cả mọi người cười lăn cười bò.Thượng Long đang lững thững cầm ly bia đi mời rượu, bỗng bị Thanh Pháp đanh giọng gọi lại.- Con khỉ kia !!Thượng Long ban đầu không biết mình bị gọi, vẫn tiếp tục đi.

Nào ngờ Bảo Khang chạy đến bắt anh quỳ xuống, đội thùng bia lên đầu anh, nghiêm giọng nhắc nhở.- Bồ Tát gọi mà con dám không quỳ ?Trách xong thì niệm chú, Bảo Khang nói niệm cái gì thì chẳng ai biết, chỉ có chị Kem đi ngang qua chặt một phát vào gáy cảnh cáo làm anh chàng chỉ lủi thủi bò về bàn gặm hạt điều.Mấy người còn lại đều đem điện thoại ra quay, trong số đó có một người chỉ chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Bảo Khang.- Ủa mày hả ?

Sao ra đây ngồi rồi ?

Sao không ra với Kiều ?

- Để em ấy chơi.

- Ê tao hỏi thật, sao mày lấy nó vậy ?

Nó là em họ tao mà tao còn không chịu nổi nó quậy.

Nó nát rượu mà nó uống vào thì nó Chí Phèo, nó ăn vạ dữ lắm, sao mày chịu nổi ?Minh Hiếu mỉm cười, chưa vội lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng chặt ngang cổ Bảo Khang một đòn, nhìn anh chàng đau đớn mới trả lời.- Em ấy uống thì đúng là nghịch thật, nhưng khi tỉnh thì em ấy ngoan mà, một chút cũng không phiền tao.

Mà Kiều uống cũng đâu Chí Phèo như mày nói đâu ...Minh Hiếu đang nói, bỗng từ đâu một bóng người nhào đến túm mặt hắn mổ hôn chụt chụt khắp nơi, xong xuôi liền lao đi lùa vịt cùng Thành An.Minh Hiếu hả hê cười trong ánh nhìn dè bỉu của Bảo Khang.- Hơn nữa, em ấy uống cũng chẳng sao, tao lo được hết.

Tiền tao không thiếu, em ấy cũng không đòi hỏi gì.

Đúng là có phá có quậy đấy, nhưng đều là người nhà cùng quậy.

Lúc yêu, tao có mấy lần cùng em ấy dự tiệc xã giao, em ấy uống đỡ giúp tao mấy lần, biết là say rồi nhưng về đến nhà mới nôn ra, còn lúc ở đấy đều rất tinh tế, lịch sự.

Chỉ khi an toàn thì Kiều mới bày trò như vậy.

- Cũng đúng ...

Nhưng mà mày chiều nó quá, nó hư rồi sao ?

- Kiều ngoan mà, có hư là do tao chiều hư, tìm tao, tao đền cho mày.

- Chồng ơi !!!

- Dạ ?

- An nó làm chó đuổi em.Thanh Pháp vừa chạy vừa gào, Minh Hiếu thuần thục dang tay ôm trọn người vào ngực, xoa lưng em trấn an.

Hắn hướng về đứa em trai ruột của mình, nhếch mép, nhẹ nhàng dùng bàn tay chặn trước mặt cu cậu.- Con khỉ láo xược, ngươi dám làm loạn đến cả người của ta sao ?Vừa nói vừa giả bộ niệm chú, vậy mà Thành An cũng nằm vật ra đất ôm đầu kêu la, luôn miệng xin tha mạng.- Tha mạng tha mạng.

Không dám, không dám nữa ạ.Cả đám người gồm họ hàng, bạn bè hai bên nhìn ba người nọ diễn trò, thở dài bất lực không biết làm sao.Mẹ Thanh Pháp nhìn đứa con rể, thở dài thườn thượt.- Tưởng có thằng bé thì con mình bớt bớt điên, ai mà ngờ ...

- Xin lỗi chị, con tôi không có thằng nào bình thường hết.Mẹ Minh Hiếu ôm bà thông gia, chán nản nhìn lên sân khấu.

Trên đó, Minh Hiếu vẫn bế chặt Thanh Pháp, Thành An vẫn lăn lê bò trườn trên đất, mà quan viên hai bên đã quay lại bàn tiếp tục dùng bữa như không có chuyện gì xảy ra.Bà Năm nhìn mấy đứa cháu mình, lại nhìn đến Bảo Khang và Kem, vô cảm bình phẩm.- Bây điên một lứa như nhau hết.

- Mẹ !

Con có điên đâu, chỉ có cái Kiều điên thôi mà !!

- Mày khùng hơn nó đó.

Nó nhậu vào nó mới quậy, chứ nó tỉnh nó còn ngoan gấp mười đứa như mày.

Mày tỉnh hay say mày cũng tẽn tẽn à, chỉ khổ cái Kem thôi.Bà hậm hực dắt tay Kem vào bàn, bỏ mặc Bảo Khang đang leo lên sân khấu múa múa cùng mấy ông chú.Bà Năm không biết, trên máy bay, đứa con trai còn lại của bà đang chậm chạp gặm chiếc bánh ngọt, bên cạnh là người anh họ.

Cả hai vừa ăn vừa gõ gõ gì đấy trên máy tính, sau còn hí hửng khoe cho nhau xem.- Má Tư với má Năm mà biết lần này mình về luôn thì chắc vui lắm ha.---

Inspiration:

20|09|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #40


Chiêu thức tiểu nhân: Thảm gai đại chưởng

Edited by Lluvia_J

---

"Nếu không phải em chọc anh trước,

anh cũng sẽ không làm đến mức này."

"Cái ôm với Hùng Huỳnh

=

cái gục trên vai với Đức Phúc"

---

Minh Hiếu nhọc nhằn thở không ra hơi, mệt mỏi gục đầu vào bàn nghỉ mệt.

Trò chơi vừa rồi thật sự rất khó nhằn, sức của hắn có bao nhiêu bị vặn cho bằng hết, còn vắt khô cả hình tượng đàn ông dũng mãnh hắn cất công gầy dựng biết bao năm qua.Lướt khắp căn phòng, tầm mắt bắt gọn một bóng hình ngồi hẳn lên bàn, lén lén lút lút nhìn về hướng này, cứ chốc chốc quay đi chỗ khác, cũng cứ chốc chốc liếc nhìn hắn.

Minh Hiếu che mặt, thật ra là đang cố giấu đi nụ cười.Người này thật sự rất dễ bị đọc vị.Hắn vờ như không biết, tiến đến chỗ Đức Phúc ngồi xuống, làm bộ làm tịch dựa hẳn vào người anh lớn mà than to, kêu rằng trò thảm gai vừa rồi hại người mệt bở hơi tai.

Minh Hiếu liếc trộm về phía người, thấy được ai kia nhìn chằm chằm mới thoả mãn cười thầm, còn khoa trương ôm rịt lấy anh mà dụi.Đức Phúc đang bận nói chuyện với Trung Thành, thấy hắn dụi chỉ vỗ vỗ cho qua chuyện, sau lại tiếp tục kể Trung Thành nghe chuyện lông gà vỏ tỏi, hoàn toàn dáng vẻ bỏ qua tên to đầu là hắn.

Minh Hiếu cũng không thấy làm tức, vì dù sao hắn cũng đã đạt được ý định, hắn chỉ muốn chọc tức người kia thôi.Mà ai kia cũng nào kém cạnh, đang ngồi thì nghe thấy tiếng gọi từ đâu vang đến.- Công chúa, cô công chúa lăng nhăng của tôi đâu rồi ?

- Hoàng tử ~Thanh Pháp vui vẻ vẫy vẫy Anh Quân lại gần, kéo theo sự chú ý của Thành An cùng Quang Anh, có cả Đức Duy cũng ham vui chen vào, ai cũng tụ thành vòng tròn ngồi gần em, ngọt ngào khen em đủ chuyện.

Em vui vẻ đáp lời, trong lòng vô cùng dương dương tự đắc vì em cũng nào thua kém hắn, hắn có giỏi chọc được em thì em cũng không phải không có cách khều hắn.Quả nhiên, cách của em thành công, Minh Hiếu tức nổ đom đóm mắt, khó chịu nghiến răng kèn kẹt khiến Đức Phúc cùng Trung Thành cũng thấy phiền lây, cuối cùng tự động kéo nhau đi hết.Minh Hiếu dứt khoát lấy điện thoại ra nghịch, vô tình lướt phải bài đăng của một chị trêu chọc hắn cùng Đức Phúc, hắn nhếch mép, bấm thả tim bài đăng, còn bình luận ẩn ý hắn với anh lớn có khi còn hơn mọi người nghĩ nữa.

Bình luận này đối với người ngoài mà nói chính là lời khẳng định, đối với anh em trong chương trình thì chỉ là trò đùa, vì trò đùa này là trò đùa nội bộ do anh Trường Sinh nghĩ ra, cả hội thấy hay cũng học theo nhưng hắn là người đầu tiên công khai nó đến thế giới.Minh Hiếu thở hắt một hơi, nhưng ý cười này lại hả hê vô cùng, ý nghĩa vô cùng rõ ràng: thế trận lần này lại thuộc về tay hắn rồi.---

Cả buổi hôm ấy Minh Hiếu cứ vào đi vào lại bài đăng xem mọi người tương tác thế nào, đúng thật chỉ có mấy anh em vào thả cười, còn lại đều thích hoặc bình luận đòi giải thích, hắn mặc kệ, lười biếng nằm nhoài ra ghế.

Nhưng có điều khiến hắn hơi khó chịu, hắn vẫn không thấy người ấy tương tác, chẳng biết người có xem hay chưa.Chợt cánh cửa phòng mở ra, Thanh Pháp đi vào cùng tô mỳ nóng, ngoan ngoãn ngồi vào bàn trang điểm đợi được làm tóc cho, hoàn toàn không đoái hoài đến ai.- Ủa Kiều, sao nay ăn mỳ ?

- Dạ ?

- Đồ ăn của em đâu ?

- Đồ ăn gì anh ?

- Nãy Hiếu có nhờ anh đặt dùm rồi chia cho mọi người, anh nhớ anh chia cho em rồi mà ?

- À dạ ...

Thanh Pháp nhìn anh Việt quản lý, bỏ qua ánh mắt chất vấn của Minh Hiếu, mỉm cười.

- Hồi nãy Gíp với Cap ăn chưa no nên em chia hai đứa mỗi đứa nửa hộp rồi anh, em cũng không đói lắm nên em ăn mỳ cũng được mà, phần cơm đó hơi nhiều.

Anh Việt nghe vậy, muốn nói gì đó lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vai em rồi rời đi.

Em sau đó tiếp tục ngồi ngoan làm tóc, khổ sở gặm bát mỳ đang trương phềnh lên.

---

Thanh Pháp rời khỏi phòng trang điểm, rẽ vào con đường tối đằng sau sân khấu, bỗng bị kéo vào một góc kẹt, nơi ánh sáng mờ mờ hư ảo, bên trong còn có một người nữa.

Minh Hiếu giam chặt em vào tường, cố gắng giữ bình tĩnh.

- Sao nãy không ăn cơm ?

- Nãy trả lời rồi còn gì.

- Không phải, câu trả lời khác.

- Chứ muốn trả lời sao mới chịu ?

- Trả lời là "Em ghen".

- ...

- Nói đi ?

Không phải sao ?

- Ai mà dám ghen ?

Có là gì của nhau đâu mà ghen ?

Minh Hiếu cười quỷ dị, nâng cằm em lên, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn.

- Lúc tỏ tình với em thì em không chịu, em đòi mập mờ, đến khi mập mờ thì em lại ghen, là ai tự mua dây buộc mình hả ?

- ...

- Nói gì nữa đây, hửm ?

Bóp nhẹ cằm em, hắn cúi người muốn đặt xuống nụ hôn, nhưng giữa đường đã bị chặn lại.

- Không ..

Không cho hôn ...

Hắn cười, nắm lấy tay em đè lên tường, tiếp tục tiến công mút môi.

Đầu lưỡi sớm chạm đầu lưỡi, Minh Hiếu không để thừa phút nào, nhanh chóng mút trọn chiếc lưỡi mềm vào miệng, ngọt ngào tạo ra thanh âm chậc chậc kích thích, tay không an phận mò xuống eo em ấn chặt vào người mình.

- Em muốn mập mờ đã cho em mập mờ rồi, muốn quấy đã cho em quấy đủ, giờ thì hết đường trì hoãn, an phận làm người của anh đi.

- Nhưng ...

- Không có "nhưng" nữa.

- Nhưng ...

Nhưng còn chưa có vật làm tin mà ?

Minh Hiếu tìm vội trong người nhưng mãi chẳng kiếm được gì, chợt nhớ ra chiếc dây chuyền trên cổ, bèn tháo xuống, đem nó đeo lên cho em.

- Đeo tạm vậy, mai rảnh sẽ dẫn em đi mua nhẫn.

Đeo xong rồi, tình tứ hôn lên gáy em thêm một lần.

- Ngoan.

21|09|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #41


Minh Hiếu mỉm cười nhìn vô số người đang ngồi trước mặt mình, trong lòng phấn khởi như đứa con nít.

Làm sao mà không vui vẻ cho được, sắp đến sinh nhật hắn rồi, hắn có hai mươi lăm hay bảy mươi lăm vẫn thích sinh nhật, vẫn có tâm trạng ngóng trông ngày đặc biệt này.Những năm trước hắn còn thấp thỏm chờ đợi được chúc, năm nay thì không cần nữa rồi.- Where are you my baby ?

Nghe anh mà quay lại ngay đi.

Bao nhiêu tình yêu em cần để đừng buông bàn tay đi.

Ta đã làm sai điều gì, em ?

Anh đã phải thức thật nhiều đêm.

Anh anh tự yên lòng mình là chẳng còn duyên, là maybe.

Sao ông trời, không cho mình yêu ở một đoạn sau trong đời.

Ngày mà mình không hay mơ mục tiêu xa vời.

Hãy quên đi anh là ai.

Miễn là em sẽ không nhìn anh như là một trong những lựa chọn sai.

Ghìm giọt lệ đằng sau mi.

Dành một ngày cho nhau đi.

Thật lòng là anh không cam tâm ngày mai ta không gặp lại .Vì mặt trời và mây lên.

Sẽ chẳng cầm được tay em.

Liệu bầu trời kia mưa rơi có phải đang giữ chân mình lại.

- Em muốn nắm tay anh lần cuối cùng.

- Hãy làm ngay đi.

Cho anh được ôm em một lần cuối thôi.

- Mau ôm rồi em đi.

- Hôm nay thật ra là anh đây không dám nhắm mắt dù chỉ một lần.

- Em đi và sẽ ôm lấy những phút cuối đặt tận vào trong lòng.

Em cũng đâu có nói gì.

Lặng nhìn anh đấy anh cứ nói đi.

Baby, I'm not crying.

Nhưng nói ra sợ nước mắt ở trên khóe mi.

Chẳng còn giống y như lần đầu.

Em có muốn em như vậy đâu.

Không đi tiếp thôi đừng đợi, đồng hồ đang quay chẳng biết ngừng đâu.

Đếm giờ lại đếm giờ và em không muốn giải thích.

Cho anh thêm thời gian để rồi có lỗi đó là tại mình.

Người lặng nhìn vấn vương.

- Người nặng tình vẫn thương.

- Dừng lại đây là do khoảng cách hai ta ...

Đặt micro xuống, cảm nhận từng giai điệu lướt qua bên tai.

Thật sự năm nay không cần thiết nữa.---

Minh Hiếu trở về nhà, quy củ một đường vào thẳng nhà tắm để vệ sinh cá nhân.

Quay ra với bộ đồ ngủ hình trái cam trông có vẻ trẻ con, hắn thả phịch người lên ghế sofa.

Hôm nay hắn đi event sinh nhật do người hâm mộ tổ chức, về đến nhà liền đâm ra lười biếng, dứt khoát nghỉ ngơi một hôm.Hắn mở YouTube, không biết nên xem gì, ấn bừa vào video đầu tiên xuất hiện ở mục Gợi ý.- Em không phải Cá Bống.

Trong Tấm Cám đó, thì có mẹ Cám đúng không, thì chị là mẹ cho nên em phải có hiếu nha cưng.Minh Hiếu đang vừa xem vừa nghịch điện thoại, nghe đến đây vội vàng ngẩng đầu lên xem.

Không ngờ chị Trang Anh vậy mà chơi chữ với Thanh Pháp, đã vậy còn gặp anh Trấn Thành nhấn mạnh hơn, hắn không ở đó nhưng cũng thoáng hây hây đỏ đôi má.Cửa phòng mở ra, theo sau là người đang khệ nệ mang vác vô số thứ.

Người vừa ngẩng lên đã giật bắn mình, giống như kẻ gian bị bắt tại trận, chột dạ giấu hết mớ đồ ra sau lưng, lắp ba lắp bắp.- A-Anh về rồi.

- Anh về rồi nè !!

Nay anh về sớm lắm, về sớm hơn em !!Hắn hai ba bước nhảy xuống ghế, phóng ào ra cửa, muốn ôm nhưng người né tránh hắn, ỡm ờ tìm cách lảng sang chuyện khác.- N-Nay anh về sớm vậy ?

- Các bạn kêu anh về sớm nghỉ ngơi.

- À ...

- Bé cầm gì đó ?

- À không có gì.

- Cho anh xem đi mà ~Thanh Pháp thở dài tiếc nuối, cầm tay hắn kéo đến bàn, buộc hắn ngồi ngay ngắn rồi mới chậm chạp mở hộp bánh.

Bên trong là chiếc bánh sinh nhật chỉ lớn bằng một gang tay, phủ lên lớp kem đỏ loang với màu trắng, không quá gắt gao sắc đỏ nhưng không quá lạnh lẽo sắc trắng, bên trên được cắm lên cây nến uốn hình trái tim.- Em định tạo bất ngờ sớm cho anh vì ngày 28 anh bận đi ghi hình, nhưng anh về trước nên ...

- Vậy anh đi ra ngoài lại rồi anh vào.

- Thôi, ngố quá à.Em vội can hắn, phì cười với sức ấu trĩ của tên to đầu này, chạy đi tắt đèn, thắp nến, nhỏ giọng cất lên bài hát ai cũng từng nghe một lần trong đời.Minh Hiếu xuyên qua ánh lửa lốm đốm nhìn ngắm người đang hát chúc mừng mình, không kiềm nổi lòng, chồm qua bàn nâng cằm em lên hôn xuống.- Cảm ơn em.Còn chưa để em kịp hiểu, hắn ngồi ngay lại để thổi nến, quẹt lấy một miếng kem phết lên mặt em, hi hi ha ha cười chê.

Thanh Pháp không lấy làm khó chịu, ngược lại đem cả chiếc bánh cất vào tủ, móc từ túi ra hai chai xịt tuyết xịt trắng đầu hắn rồi bỏ chạy.

Cả hai hoá trẻ con rượt đuổi nhau khắp nhà, cuối cùng mệt mỏi ngồi dựa vào nhau ăn bánh.Bất chợt, điện thoại Minh Hiếu kêu lớn.- Alo nghe nè Khang ?

- Mình phải chia tay thật sao ?

Còn nhiều lời hứa từng trao.

Giờ đây anh phải thế nào?

Đứng nhìn em cùng người ta sao?

Chẳng muốn phải ôm khát vọng.

Rồi lỡ buông tay bỏ mặc em ở lại phía sau.

Ước cho kim đồng hồ kia ngưng.

Để ta sẽ mãi đứng im.

Chẳng phải đuổi theo điều gì.

Hắn ôm trán thở dài, thấy người trong lòng đang ăn bánh, mỉm cười vừa mở loa ngoài điện thoại vừa véo má nựng yêu em.

- Biết trước kết thúc ta sẽ xa.

Nhưng bao đêm suy tư anh dặn lòng đừng đau quá.

Ngày mình chẳng thể ở bên nhau chưa một giây trôi nào anh có thể nghĩ đến được.

Tại sao phải là hôm nay ?

Cứ biến mất thôi sẽ chẳng thể đau như này.

Đã bao giờ cuộc tình này nằm đầu dòng và điền vào mai sau của nhau ?

- Hát xong chưa ?

- Xong rồi.

- Muốn gì ?

- Chúc mừng sinh nhật mày.

- Hôm nay mới 25.

- Tao chúc trước.

- Chứ không phải mày thấy người ta đăng video event sinh nhật nên mày tưởng hôm nay sinh nhật tao chứ gì ?

- Không hề ...

Thanh Pháp đút cho Minh Hiếu một muỗng kem, nụ hôn cảm ơn hắn tặng còn chưa kịp tan trên môi thì điện thoại em cũng reo lên ầm ĩ.

- Em nghe nè Gíp ?

- Ước gì, đây không phải là ngày cuối cùng, mà là ngày đầu tiên mà hai đứa mình gặp nhau.

Không phải là để thay đổi điều gì cả, mà chỉ đơn giản là anh muốn yêu em thêm một lần nữa thôi, một lần.

Sorry ...

Em bất lực dựa đầu vào vai hắn, mở loa ngoài để hắn cùng nghe.

Cả hai nhìn nhau phì cười, để hai chiếc miệng nói kia hoà ca.- Ủa ?

An ?

Mày ở đó hả ?

- Ủa Khang ?

Sao mày ở đó nữa ?

- Tao gọi cho Hiếu mà.

- Tao gọi cho Kiều mà.

- Mày gọi Kiều làm gì ?

- Chứ mày gọi Hiếu làm gì ?

- Tao chúc mừng sinh nhật.

- Tao cũng chúc.

- Sinh nhật Hiếu mày gọi Kiều làm gì ?

- Sinh nhật chồng thì gửi qua vợ đúng rồi.

- Hai đứa bay là nhớ nhầm sinh nhật ông nên mới chúc cùng lúc thế này chứ gì ?

- Không hề nha, tao có ghi sinh nhật mày rõ ràng.

- An không có như thằng Khang đâu, An nhớ sinh nhật Hiếu mà.

- Vậy tao sinh nhật ngày mấy ?

- 26 !

- 27 !

- Bậy !

Tao nhớ 26 !

- 27 cha ơi cha, bữa đó thứ Tư cả đám đi diễn xong đi ăn mừng luôn mà.

- 26 !

- 27 !

- 29, anh nhớ vậy.

- Ủa mày đang ở với ai vậy An ?

- Bé Hùng.

- Hello mấy đứa, anh vote 29 nha.

- Hiếu, mày sinh ngày 26 đúng không ?

- Tao block số hết.

Bạn bè còn thua con thiềm thừ !!

- Ủa ?

Ê n-Minh Hiếu giận dỗi tắt cả hai cuộc gọi, dụi vào người em uất ức.- Tụi âm binh đó không nhớ sinh nhật của anh ~

- Em nhớ nè.

- Chỉ có bé nhớ sinh nhật anh thôi.Thanh Pháp vuốt tóc hắn, Minh Hiếu được vuốt như mèo được gãi cổ, rừ rừ kêu lên, càng dụi sâu hơn vào người em.- Bé ơi.

- Em đây.

- Bé rap cho anh nghe đi.

- Rap ?

Rap bài gì ?

- Bài công khai của mình.

- Em muốn nắm tay anh lần cuối cùng.

- Hãy làm ngay đi.

Cho anh được ôm em một lần cuối thôi.

- Mau ôm rồi em đi.

- Hôm nay thật ra là anh đây không dám nhắm mắt dù chỉ một lần.

- Em đi và sẽ ôm lấy những phút cuối đặt tận vào trong lòng.

Em cũng đâu có nói gì.

Lặng nhìn anh đấy anh cứ nói đi.

Baby, I'm not crying.

Nhưng nói ra sợ nước mắt ở trên khóe mi.

Chẳng còn giống y như lần đầu.

Em có muốn em như vậy đâu.

Không đi tiếp thôi đừng đợi, đồng hồ đang quay chẳng biết ngừng đâu.

Đếm giờ lại đếm giờ và em không muốn giải thích.

Cho anh thêm thời gian để rồi có lỗi đó là tại mình.

Người lặng nhìn vấn vương.

- Người nặng tình vẫn thương.

- Dừng lại đây là do khoảng cách hai ta ...Đoạn rap đã kết thúc, trả lại cho không gian hai người bầu không khí tĩnh lặng không lời.

Thanh Pháp vẫn ôm Minh Hiếu.

Hắn vẫn vùi mặt vào người em, ôm ghì.

Cả hai không ai lên tiếng, chỉ chậm rãi tận hưởng không gian có nhau.

- Chúc mừng sinh nhật sớm, Trần Minh Hiếu của em.

- Cảm ơn em.

- Hi vọng năm sau, năm sau đó và nhiều năm nữa sẽ được cùng anh đón sinh nhật.

- Đừng nói gở, anh không buông em ra đâu.

- Hiếu.

- Dạ.

- Cảm ơn anh.

- Vì chuyện gì ?

- Vì đã đến bên em.

---

Thanh Pháp bật dậy khỏi cơn mơ, vội vàng kiểm tra điện thoại.

- Chết rồi, qua mười hai giờ rồi.

Gấp gáp soạn một lời chúc dài gửi cho hắn, nhưng chỉ vừa gửi đi vài giây, em đã bị một lực kéo tuột lại giường, Minh Hiếu biếng nhác dịch người về phía em trong ánh nhìn ngạc nhiên.

- Ủa ?

- Bé ... anh về rồi nò ~

Chất giọng ngái ngủ chẳng nói ra chữ nào nên âm càng khiến hắn trông giống một chú Golden Retriever bị làm phiền.

- Em tưởng anh đi ghi hình ?

- Anh đẩy lịch lên sớm hơn òi, hôm nay anh đi quay quảng cáo hoi, anh cố gắng xong sớm để về nhà với iem ó.

- Hiếu.

- Hmm ...

- Qua ngày mới rồi.

- Humm.

Thanh Pháp mỉm cười.

Hắn ngủ được tám phần rồi, chắc chẳng nghe ai nói gì đâu.

Em khẽ đặt lên trán hắn nụ hôn cầu chúc phước lành, ngọt ngào thủ thỉ bên tai.

- Chúc mừng sinh nhật chồng.

---

Inspiration:

26|09|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #42


Lưu ý

Chương truyện hoàn toàn không đại diện cho chính kiến của tác giả, cũng không cổ xuý quan điểm đạo nhái hoặc trùng lặp ý tưởng.

Mỗi tác phẩm đều có chất hay và cá tính riêng, vui lòng không quy chụp hoặc kết luận chủ quan.

Tác giả tôn trọng và yêu thích đồng đều cả hai sản phẩm âm nhạc, nên rất mong các bạn đọc sẽ thấu hiểu, thông cảm và cùng nhau tạo nên môi trường lành mạnh.

Mọi bình luận hoặc ý kiến tiêu cực đều sẽ bị xoá mà không thông báo trước.

Trường hợp quá nhiều ý kiến trái chiều xuất hiện, tác giả xin phép xoá chương truyện này.

---

Weight of the world on your shoulders

I kiss your waist and ease your mind

I must be favored to know ya

I take my hands and trace your lines

It's the way that we can ride

It's the way that we can ride

Think I met you in another life

So break me off another time

You wrap around me and you give me life

And that's why night after night

I'll be lovin' you right

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday, Saturday, Sunday (A week)

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday

Seven days a week

Every hour, every minute, every second

You know night after night

I'll be lovin' you right

Seven days a week

You love when I jump right in

All of me I'm offerin'

Show you what devotion is

Deeper than the ocean is

Wind it back, I'll take it slow

Leave you with that afterglow

Show you what devotion is

Deeper than the ocean is

It's the way that we can ride

It's the way that we can ride

Think I met you in another life

So break me off another time

You wrap around me and you give me life

And that's why night after night

I'll be lovin' you right

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday, Saturday, Sunday (A week)

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday

Seven days a week

Every hour, every minute, every second

You know night after night

I'll be lovin' you right (I'll be lovin' you right)

Seven days a week

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday, Saturday, Sunday (A week)

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday

Seven days a week (Oh, oh, seven days a week)

Every hour, every minute, every second

You know night after night (Night after night)

I'll be lovin' you right (I'll be lovin' you right)

Seven days a week

(Big Latto)

Tightly take control, tightly take his soul

Take your phone and put it in the camera roll

Leave them clothes at the door

What you waiting for?

Better come and hit ya goals

He jump in it both feet

Going to the sun-up, we ain't gettin' no sleep

Seven days a week, seven different sheets

Open up, say, "Ah"

Come here, baby, let me swallow your pride

What you on?

I can match your vibe

Hit me up and I'ma cha cha slide

You make Mondays feel like weekends

I make him never think about cheatin'

Got you skippin' work and meetings

Let's sleep in, yeah

(Seven days a week, ooh)

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday, Saturday, Sunday (A week)

Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday

Seven days a week

Every hour, every minute, every second

You know night after night

I'll be lovin' you right

Seven days a week (Oh)

[Seven - Jung Kook ft.

Latto]

---

Hey Kewtiie

Vì điều gì mà tình yêu đôi ta nóng lên những khi mùa đông

Còn mùa hè thì lạnh đi, quan tâm với nhau coi như bằng không

Vương vấn, anh chỉ mong mình bước đi mà chẳng vương vấn

Nhưng anh chẳng thể buông tay dù đã cố nhiều lần

Một giây vừa mơ sẽ yêu tới mai sau

Quay mặt đi là ta đứng cãi nhau

Oxytocin và ôm chặt khi về nhà

Hay tình yêu thực ra nó phải đau

Anh chẳng còn nhớ bao nhiêu lần mình chia tay

Lúc quay lại mong tới khi gặp em đếm luôn từng ngày

Biết trước là sẽ đau nhưng cứ lao vào

Chỉ có tổn thương cho cả hai

Em ôm chặt anh vết móng tay cào

Tất cả nằm hết trên bả vai

Đã kiếm tìm bất cứ nơi nào

Điên như là em chẳng có ai

Nhìn vào mọi người chẳng muốn khuyên đâu

Một vòng rồi lại về kế bên nhau

Ah goddamn

Hai ta nên dừng lại chỉ là chuyện tình một đêm

Ước gì anh có thể buông đôi tay em và quên

Cãi nhau làm lành we've been feeling the same

Em vừa xinh em vừa điên, Harley Quinn

Đây là karma tình yêu hay là duyên

Em dopamine, em là fein

Ai cũng đoán được là em sẽ quay lại

Nên bạn bè chẳng còn cho em lời khuyên

Okay là mọi thứ anh sai

Đưa đôi môi anh siết chặt, điều gì làm em vui

Yeah baby cứ để đó anh buy

Đúng ra thay vì ta cãi nhau thì mình nên đắm say

Nhìn hoàng hôn ở bên hồ bơi

Hoặc là cuốn lấy nhau để lại hương ở khắp mọi nơi

Một giây vừa mơ sẽ yêu tới mai sau

Quay mặt đi là ta đứng cãi nhau

Oxytocin và ôm chặt khi về nhà

Hay tình yêu thực ra nó phải đau

Anh chẳng còn nhớ bao nhiêu lần mình chia tay

Lúc quay lại mong tới khi gặp em đếm luôn từng ngày

Biết trước là sẽ đau nhưng cứ lao vào

Chỉ có tổn thương cho cả hai

Em ôm chặt anh vết móng tay cào

Tất cả nằm hết trên bả vai

Đã kiếm tìm bất cứ nơi nào

Điên như là em chẳng có ai

Nhìn vào mọi người chẳng muốn khuyên đâu

Một vòng rồi lại về kế bên nhau

Dù đắng cay sao ta vẫn ở đây

Hãy nói đi anh phải thế nào để ta được quay lại như xưa

Từng giờ từng giây luôn mơ về nhau

Giờ thì con tim anh luôn phải đau

Còn gì em ơi

Anh chẳng thể nào nghĩ tới điều gì tệ hơn

Là mất em hay ở bên cạnh em

Biết trước là sẽ đau nhưng cứ lao vào

Chỉ có tổn thương cho cả hai

Em ôm chặt anh vết móng tay cào

Tất cả nằm hết trên bả vai

Đã kiếm tìm bất cứ nơi nào

Điên như là em chẳng có ai

Nhìn vào mọi người chẳng muốn khuyên đâu

Một vòng rồi lại về kế bên nhau

Biết trước là sẽ đau nhưng cứ lao vào

Chỉ có tổn thương cho cả hai

Em ôm chặt anh vết móng tay cào

Tất cả nằm hết trên bả vai

Đã kiếm tìm bất cứ nơi nào

Điên như là em chẳng có ai

Nhìn vào mọi người chẳng muốn khuyên đâu

Một vòng rồi lại về kế bên nhau

[Quay đi Quay lại - HIEUTHUHAI ft.

Kewtiie]

---

Microwave

Thứ Hai.

- Cút mẹ mày đi.

- Cút thì cút, bà lại sợ mày à.

Thanh Pháp hậm hực xách cả vali rời khỏi căn hộ, lúc đi còn không quên sầm cửa thật mạnh mới chịu, vứt lại một Minh Hiếu ôm đầu gào thét, gạt hết đống đồ trên bàn xuống đất.

Hắn ngồi phịch xuống ghế, làm gì cũng không hết bực dọc, dứt khoát thấy cái gì đập cái đấy, rốt cuộc căn hộ cao cấp năm sao nhìn chẳng khác nào bãi phế liệu.

Minh Hiếu ôm một bên má đang sưng, càng nghĩ càng tức, lồm cồm bò dậy từ dưới đất đi lấy đá chườm vào.

- Yêu với chả đương, mẹ rách việc.

---

Thứ Ba.

Bảo Khang cùng Hồng Nhung hờn dỗi ngồi cách một khoảng, đưa lưng về phía nhau trong ánh nhìn bất lực của Thanh Pháp và Minh Hiếu.

Cả hai thở dài chán nản, đồng tâm hiệp lực lao đến đánh cho Bảo Khang một trận thừa sống thiếu chết, vừa đánh vừa mắng như tát nước đổ đi.

- Hai sai mà Hai còn bày đặt giận nữa hả ?

- Mày sai lè lè ra mà mày còn đòi giận Kem nữa ?

- Ta-Tao đúng mà !!

- Đúng cái đầu mày, đã không xin lỗi còn giở trò bắt nhỏ xin lỗi mày trước hả ?

- Hai xin lỗi chị Kem đi.

- Kh-Không !!

- Hai cứng hả ?!?

Thanh Pháp lăm lăm cái muỗng trong tay, Bảo Khang không biết đứa em sẽ làm gì mình với thứ đó, nhưng biết chắc chẳng phải tốt lành gì, chột dạ bò đến bên người yêu, lấm lét xin lỗi.

Hồng Nhung vốn lành tính chẳng chấp nhặt ai bao giờ, được xin lỗi liền hi hi cười, hướng đôi đồng tiền đến cảm ơn hai vị quân sư tình yêu.

Thanh Pháp nhận được đôi đồng tiền đáng yêu kia cũng giương đôi mắt cười trả lại, bàn tay đặt lên cánh tay đang ôm eo mình xoa nhẹ.

---

Thứ Tư.

- Ê.

- Gì ?

- Vào đây ngủ.

- Làm gì ?

- Nhanh !!

Minh Hiếu vùng vằng ôm đống chăn gối mình vừa tha ra vào lại phòng ngủ, nằm bẹp lên chỗ được sắp riêng cho mình, thở phì phò ấm ức ôm người kia vào lòng.

- Cựa lắm thế ?!?

Sao mà ngủ được ??

- Người sống chứ có phải xác chết đâu mà đòi người ta nằm bất động !!?

- Lắm chuyện.

- Mày ý !!

Mẹ chồng với chả con lằng nhà lằng nhằng.

- To mồm.

- Mày to ấy, lèm bà lèm bèm như đàn bà rách.

- Ngủ !!!

Cự cãi chưa quá năm phút đã ôm nhau lăn quay ra ngủ mất.

---

Thứ Năm.

- Alo ?

- Đang đâu ?

- Hải Phòng.

- 17 có đi đám cưới được không ?

- Không.

- Vậy để đi.

- Đi với ai đấy ?

- Đi một mình.

- Dẹp, ở nhà !

- Người ta mời mà không đi à ?

- Gửi tiền mừng là được rồi.

- Mỗi đứa một bao thư à ?

- Dở à ?

Hai đứa một bao.

- Bao nhiêu ?

- Như mọi lần.

- Ghi gì ?

- Vợ chồng Hiếu Kiều mừng anh chị.

- Cưới hỏi đéo đâu mà "vợ chồng" ?

- Thế ghi "Mẹ con Hiếu Kiều mừng hai em" vào !!

Yêu đương chán thật sự.

- Thế chia tay đi.

- Đéo !!

- Chán mà không cho chia tay ?

- Ông thích thế đấy, không chịu cũng phải chịu.

- Thần kinh !!

Thanh Pháp nhét vội vài tờ tiền vào bao thư, đem đến nhờ Bảo Khang cùng Hồng Nhung cầm đi giúp.

Lúc về vô tình bắt gặp tiệm quần áo đang phát video quảng cáo của Minh Hiếu, có một người cứ đứng đấy xem hết rồi lại chờ để quay video lại, hí hửng đem đăng lên mạng xã hội khoe khoang.

Chó đã trả lời tin của bạn.

Chó

Ai đẹp trai thế nhỉ ? 😌

Cún

Cút.

Chó đã thể hiện cảm xúc 😡 với tin nhắn của bạn.

---

Thứ Sáu.

- Alo ạ ?

- Kiều ơi, thằng Hiếu nó gặp tai nạn rồi.

- Ơ-Ở đâu ạ ?

- Người ta đưa nó vào viện rồi, anh đang lên, em cũng lên đi.

- D-Dạ.

---

Thứ Bảy.

- Chó !

- Gì ?

- Mắt để trên chân mày hay gì mà không nhìn đường ?

- Nó lao vào mà ?!?

Trách nó sao trách ông ??

- Bà vẫn trách.

- Xàm chó !!

- Mày á !!

- Mày á !!

- Im !

Hai đứa mày chó hết, câm hết đi.

Thằng này, mày không khoẻ thì lo mà dưỡng sức đi.

Còn nhỏ này, im lặng đi cho nó im.

- Người gì mà dữ ...

- Đúng không ?

Nói rồi mà không chịu tin, Kewtiie hà bá !

Đinh Minh Hiếu đỡ trán, tức đến phun máu vẫn không nói nổi hai người này, bất lực rời đi.

---

Chủ Nhật.

Thanh Pháp khệ nệ đỡ người ngồi trên giường, chắc chắn kẻ nọ ổn định liền vội vàng xuống bếp nấu cơm cho hắn, bận đến tối mắt tối mũi vẫn chưa xong, mà hắn ngồi không đâm buồn chán, loạng choạng chống nạng đi ra bếp.

Không khí tràn ngập mùi đồ ăn, khiến bụng dạ bắt đầu biểu tình đòi cơm.

Minh Hiếu núp vào góc tường nhìn trộm, thấy em tất bật chuẩn bị cơm mà trong lòng dâng lên xao động.

Đã lâu rồi cả hai mới thật sự ở nhà, thật sự bên cạnh nhau như vậy.

Vì lịch trình dày đặc mà hiếm khi cả hai có ngày nghỉ trùng nhau, vậy mà khi có được chỉ toàn là giận dỗi vô cớ, chửi nhau toạc đầu cũng do mấy chuyện cỏn con ấu trĩ, chỉ nghĩ đến mà thấy đầu ong ong.

Thanh Pháp dọn món cuối cùng ra bàn, chùi vội tay vào quần, định chạy vào đỡ hắn ra thì đã thấy tên to đầu đứng ở góc sẵn.

- Sao không ngồi mà đứng vậy ?

- Ngồi nhiều khó chịu.

- Đây, đi từ từ thôi.

Em nơm nớp sợ hắn sẽ ngã, ấy vậy mà hắn chống nạng đi thì lại không nhìn đường, u mê nhìn dáng hình lo lắng cho mình.

- Nay có món gì vậy ?

- Mấy món thích ăn đấy, ăn nhiều vào.

- Đau tay ~

- Lắm trò.

Miệng thì mắng nhưng vẫn thuần thục đút cho ăn, hắn được sủng liền kênh kiệu ra mặt, chẳng bao lâu đã ăn xong.

- Không ăn à ?

- Chút ăn sau.

- Ăn đi.

- Thôi chút nữa ăn.

- Ăn đi !!

- Thế ngồi chơi đi.

- Ăn đi.

Thanh Pháp chăm chú ăn, không hề để ý có người dán chặt tầm mắt lên người mình cười tủm tỉm.

---

- Ngồi đây đi.

- Đi đâu ?

- Giặt đồ.

- Mai giặt.

- Đồ dơ để hai, ba ngày rồi.

- Cũng không hôi hơn được nữa đâu, ngồi đây đi.

Thanh Pháp khó hiểu ngồi xuống, lập tức bên vai nặng thêm một mái đầu.

Minh Hiếu cầm lấy tay em xoa khẽ, cuối cùng hôn lên.

- Mệt không ?

- Không mệt lắm.

Còn đau không ?

- Hết rồi, nhưng ngứa.

- Bác sĩ bảo bó bột nên sẽ hơi ngứa, nhưng không được gãi.

- Này.

- Hửm ?

- Cảm ơn em.

- Chuyện gì ?

- Bên anh.

- Cảm ơn thừa.

- Xin lỗi em.

- Chuyện gì nữa ?

- Mấy khi tức giận có đập đồ lung tung xong em phải dọn.

- Xin lỗi anh.

- Sao vậy ?

- Mấy lúc đó cũng có đánh anh.

- Đau lắm đấy ~

- Xạo.

- Thật mà.

- Không tin.

- Tin đi.

- Tin hả ?

- Ừ tin đi.

- Tin.

- Đừng chia tay nữa nhé ?

- Có bao giờ thật sự chia tay được đâu.

Xa nhau có mấy tiếng đã gọi cháy máy.

Tối phải ôm mới ngủ được.

Đi đâu cũng đòi phải có anh đi cùng mới đi.

Là có chia tay lắm chưa ?

- Cũng đừng nói chia tay nữa.

- Ừm, mấy chuyện đó đúng thật không nên cứ sơ hở là nói được.

- Cún.

- Hửm ?

- Hôn anh đi.

Thanh Pháp xúc động nâng cằm hắn lên, gieo xuống nụ hôn.

Chỉ là môi chạm môi, nhưng chất chứa biết bao ý nghĩa.

Là lời xin lỗi, là câu cảm ơn, là sự hối hận, là nỗi tiếc nuối, là tất cả vị của tình yêu.

Quả thật người ta nói không sai: một khi đã thuộc về nhau rồi thì có chạy trời cũng không khỏi nắng.

26|09|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #43


Hello ?

Anh thấy story em đăng

Nhạc lofi, đèn đom đóm và lại thút thít trong lớp chăn

Trong hàng vạn sự tình xảy ra, điều nào đủ nghiêm để khiến em đau ?

Vì đằng sau con số trăm ngàn những lượt theo dõi, mấy ai rõ em thế nào ?

Ban ngày chụp choẹt PR giúp local brand

Thả dáng và nở nụ cười nhưng ôi về đêm ...

ưu sầu là bạn

Hết điếu này đến điếu khác, khụ khụ mãi trên livestream

Bên tai ngập những lời đắng, em mong lắm một ngày bình yên

Và ...

Em lo vạn thứ nhưng quên mất chính mình (right)

Ăn uống linh tinh đến viêm cả loét dạ dày

Bụng đói thì mình em lết sang Circle K

Đi đây đó lại book Grab, ốm cũng tự đi nhà thuốc tây

Thảo nào em không ngừng khóc rúc mãi vào một góc

Ngỡ như có vạn vật trong đời ...

Nhưng không ...

Em luôn đơn độc

Tiền tài, danh vọng em sẵn lòng mang để tráo lấy cho riêng mình một giấc ngủ say

Tại sao trông em lại như thế này ?

Tại sao trông em lại như thế này ?

Đắm chìm trong cơn say

Sau lớp hoodie ấy là vô vàn dòng em rạch trên tay

Em có quá nhiều muộn phiền, không ai hay biết

Mẹ ở xa hằng đêm vẫn call ...

Nhưng chỉ để khóc than mượn tiền

Cạnh bên là dăm ba thằng ranh con

Chỉ giỏi cái mồm hẹn thề chuyện mai này như cưới hỏi, sinh con

Nhưng trong thực tại tay thì vung nắm đấm mồm thì quát mắng

Mặc nơi trán em lấm tấm mồ hôi ...

Nó quá đáng lắm

Bao lời nói quanh tai, ai cũng muốn tim em

Bản tính vốn đã ngây dại thêm phần cảm xúc không dễ kìm nén

Em tự đưa mình đến bao cuộc vui ...

Chỉ để quên thằng khốn hại đời mình

Chấp nhận tất những lời mời, em bỏ ngoài tai những lời bình

Và ...

Tức tối em giữ trong tim những bí mật

Fuckboy ví em như một concert "Chỉ 1 đêm duy nhất !"

Để rồi mình em gặm nhấm nỗi đau này ngày qua ngày

Typing typing

Tại sao trông em lại như thế này ?

[sao trông em lại như thế này - Negav (CROW ON HYENAS)]

---

Sao trông em lại như thế này ?Tôi nhìn em, còn em lại giấu mình trong lớp mũ áo hoodie.Em thay đổi đi nhiều, em ốm đi, người gầy rạc, môi xanh hết cả và mắt em một bên đen một bên tím.Ngón tay em có vô số vết trầy xước, tôi chẳng thể biết từ cổ tay trở đi có bao nhiêu vết cắt dài.Sao trông em lại như thế này ?- Anh từng đọc được một câu rất hay: "Trong Tây Du Ký, Ngộ Không đã từng vẽ hai vòng tròn để bảo vệ sư phụ, nhưng sau đó Đường Tăng vẫn gặp nguy hiểm."

Em biết vì sao không ?Em không đáp, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn về xa xăm thay cho câu tò mò.- "Bởi vì Đường Tăng đã không có lòng tin đối với người luôn yêu thương và trân quý ông ấy.

Ngộ Không có thể bảo vệ sư phụ khỏi nguy hiểm từ bên ngoài, nhưng lại không thể ngăn cản được ý định ra khỏi sự bảo vệ đó của Đường Tăng."

Em nghịch dây áo.- "Đến trạm rồi thì sẽ phải xuống xe, vị trị trống sẽ có người ngồi."

- ...

- "Núi sông cách trở, sẽ phải chấp nhận sự thật không có ngày trùng phùng."

- ...Tôi không nhìn em, chỉ rít một hơi thuốc.

Cho em một không gian để nghĩ suy, còn tôi bận bịu với những ý niệm riêng mình.- Anh đã từng bỏ lỡ ai chưa ?Em nói câu đầu tiên với tôi kể từ khi em hẹn tôi ra đây.

Tôi phả khói lên không trung, nhìn nó theo gió tan đi, chậm chạp đáp lời.- Chưa từng thuộc về thì làm sao gọi là "bỏ lỡ" ?

- Oh.

- "Nhưng phần đời còn lại, có gặp hay không, vẫn sẽ ở trong tim."

- "Thời gian sẽ xoá mờ đi tất cả, bao gồm cả sự rung động."

Một ngày nào đấy, anh sẽ quên mất tên của người, quên cả dáng vẻ, quên cả những thói quen, ...

đến cuối cùng, anh sẽ quên luôn cả đoạn thời gian ấy.Tôi ngẫm nghĩ.- Có quên hay không cũng như nhau, chỉ là một khoảng nhung nhớ, nhưng phải dùng cả đời để quên.Em như hiểu ra gì đó, và tôi im lặng.Sao trông em lại như thế này ?Gói thuốc vài chục sớm hết, em một nửa, tôi một nửa, tôi lẹp chẹp miệng.

Hơi nhạt.

Lưỡi hơi rát.

Tôi đói.- Đi ăn gì không ?

Anh mời.Em ngẩng đầu nhìn tôi, giờ tôi mới nhận ra môi em bị rách.Sao trông em lại như thế này ?Tôi giận chính mình, giận em, giận luôn cả thằng nhóc mất dạy kia.Tôi vươn tay muốn đặt lên đầu em, nhưng được nửa đường lại mất tự nhiên rút về.Tôi không là ai cả, bớt động chạm cũng là cho em đường lui.Tôi ích kỉ cũng được thôi, nhưng người hứng trận ghen tuông của thằng kia là em, tôi vẫn nên giữ mình.- Hiếu.Em nhìn tôi thu tay, giống như muốn nói gì đó.

Tôi biết em muốn nói gì.Em biết tôi sẽ không bao giờ từ chối em mà.

Chỉ cần em lên tiếng thôi.- "Không nhất thiết phải đi đến cuối cùng, đi đến đoạn đẹp nhất là được rồi."

Em cúi đầu.Sao trông em lại như thế này ?- Hiếu.

- ...

- Giúp em với.Tôi xoa đầu em thay cho lời chấp thuận.Bàn tay tôi siết lại, chính mình âm thầm mỉm cười.

Những vết thương em có, tôi sẽ trả lại đủ cho nó.

Nó đánh em bao nhiêu, tôi đập nó gấp đôi.Em có tôi rồi.- Hiếu.

- Ừ.

- Đã thuộc về rồi, nên cố đừng bỏ lỡ nhé.Em câu lấy ngón tay tôi.Một ngón của em ngoắc vào một ngón của tôi.Hai ngón.Cả bàn tay.Tôi và em, chẳng còn sợi dây liên kết yếu ớt nữa, lần này là bền chặt, có lẽ là cả đời."

- Sao trông em lại như thế này ?

- Sao trông anh lại như thế này ?"

28|09|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #44


---

- Liệu bầu trời kia mưa rơi có phải đang giữ chân mình lại.

- Em muốn nắm tay anh lần cuối cùng.

- Hãy làm ngay đi.

Cho anh được ôm em một lần cuối thôi.

- Mau ôm rồi em đi.

- Hôm nay thật ra là anh đây không dám nhắm mắt dù chỉ một lần.

- Em đi và sẽ ôm lấy những phút cuối đặt tận vào trong lòng.

Giữa tiếng hoà ca của hàng chục nghìn người, Minh Hiếu đứng như trời trồng, phóng tầm mắt lên bầu trời vạn sao, bất lực.

Bầu trời đêm nay không mưa, nhưng hắn ước hắn được tắm trong làn lạnh lẽo, vì câu chuyện của riêng hắn, vì những quân domino đang xô đổ nhau.

Một giọt.

Một dòng.

Minh Hiếu giương đôi mắt long lanh nhìn vào khoảng không vô định, uất ức đến mức suýt thì mất bình tĩnh.

Lặp đi lặp lại một câu thần chú.

- Tất cả chỉ là diễn.

Tất cả chỉ là diễn.

Tất cả chỉ là diễn.

Đừng đặt cảm xúc vào.

Đừng đặt cảm xúc vào.

Đừng đặt cảm xúc vào.

Mọi chuyện sẽ ổn.

Mọi chuyện sẽ ổn ...

Hắn nhìn em.

---

Concert kết thúc.

Thanh Pháp loay hoay thay đồ, vừa bước ra khỏi phòng riêng đã bị Minh Hiếu đè chặt vào tường.

- Anh muốn gì ?

- Anh muốn chúng ta nói chuyện.

- Giữa chúng ta không còn gì để nói cả.

- Còn.

Em phải nghe anh nói.

- Nói cái gì bây giờ, hả ??!

Thanh Pháp gào lên, thu hút không ít sự chú ý từ mọi người.

Minh Hiếu thức thời kéo cả hai ra nơi kín đáo hơn.

- Anh xin lỗi.

- Xin lỗi cái gì hả Hiếu ?

Hả ?!?

Sao lúc trước anh không xin lỗi, sao bây giờ muộn rồi thì anh mới nói ?

Anh muốn gì đây ?

Hả ?

Anh giận cũng giận rồi, nói cũng nói rồi, chửi cũng chửi rồi, hay anh còn muốn đánh ?

Nếu đánh mà anh buông tha thì mặt đây, anh đánh đi, chỗ đầu tôi cũng nhiều máu này, đánh đi !!!

- Không !!

- Chứ anh m-

Minh Hiếu túm lấy cổ áo em ép mạnh vào người mình, hung bạo đặt lên môi em nụ hôn.

Hắn luồn lưỡi vào, mất mát cuốn lấy mọi thứ bên trong, giống như hối tiếc.

Thanh Pháp tức giận, lập tức đẩy hắn ra.

- BUÔNG RA !!!

Lưng Minh Hiếu đập mạnh vào cột sắt, nhưng hắn không thấy đau, chỉ biết tiến về phía em như bản năng.

Hắn quỳ gối, bò đến bên em ôm lấy, trở thành kẻ hèn mọn cầu xin sự thương hại của em.

- Anh sai rồi.

Anh sai rồi.

Anh sai rồi ...

Thanh Pháp nhìn hắn, khóc không nên hơi, ngửa mặt lên trời oán than.

Cái tình huống gì thế này, tại sao họ lại đi đến bước đường ngày hôm nay ?

- Minh Hiếu, đứng dậy đi.

- ...

- Chúng ta kết thúc rồi.

- Không.

- Không đâu Hiếu, chúng ta dừng lại đi.

- Không ..

- Anh là người tôi yêu nhất, tôi tin tưởng nhất, cũng là người tổn thương tôi nhất.

Chẳng có ích lợi gì đâu, buông tay đi.

- Anh sẽ sửa đổi !!

Anh sẽ thay đổi !!!

- Cho người sau đi.

Thanh Pháp gỡ vòng tay quấn quanh eo mình, lặng lẽ rời đi.

Trước khi hoà mình vào ánh sáng của sân khấu, em bỏ lại một câu.

- Chúng ta vốn đâu nên nỗi đâu Hiếu ...

---

- ĐỪNG !!!

Minh Hiếu hổn hển với lấy lọ thuốc, gấp gáp xịt vào họng.

Hắn run lẩy bẩy như con chó đói, liên tục lặp lại những câu từ can ngăn, mồ hôi túa ra như tắm, cả người chẳng mấy chốc đã ướt sũng đi vì nước mắt trộn dính với mồ hôi.

Hắn ôm đầu, đập mạnh tay vào thái dương, gào thét như con mẹ dại, khóc la ầm ĩ tựa đứa trẻ con, hung dữ nhìn về phía góc phòng, yếu ớt van xin.

- Xin em ...

đừng.

Giấc mộng.

Lần thứ mấy rồi ?

Minh Hiếu nhìn lên bức tường chằng chịt vết gạch, hắn lẩm nhẩm.

Năm trăm sáu mươi hai ngày hắn mơ về em, về đêm ấy.

Đêm diễn concert, hắn còn nhớ.

Hắn gằn vào micro, như muốn trút hết câu chữ vào đấy, hắn muốn giải thích, muốn cầu xin em, nhưng đứng trước từng ấy người, hắn không thể.

Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt với em, nhưng em cự tuyệt, em quay đi, em nhắm mắt, em chối từ những níu kéo.

Hắn muốn tiến đến bên em, nhưng hắn đang diễn, hắn đang diễn và hắn không thể sơ suất được.

Hắn phải liên tục nhắc nhở chính mình.

Hắn không bỏ cuộc.

Kết thúc đêm diễn hắn vẫn muốn nói với em, nhưng em đã chẳng còn muốn nghe nữa.

Minh Hiếu tiến đến bức tường, gạch lên vết thứ năm trăm sáu mươi ba.

Phúc Hậu, Bảo Khang, Thành An cùng Đinh Minh Hiếu lo lắng nhìn bác sĩ.

- Sao nó không đỡ chút nào vậy bác sĩ ?

- Tình hình của bệnh nhân còn tuỳ thuộc vào ý chí của cậu ấy.

Nếu cậu ấy cứ chọn sống mãi trong ký ức đó thì chúng tôi cũng không có cách giúp.

Bệnh tâm lý cần rất nhiều ý chí giải thoát từ người bệnh, những gì chúng tôi có thể làm là can thiệp vào vài phần nhỏ trong não bộ thông qua thuốc mà thôi.

- Vậy nó sẽ như thế cả đời sao ?

- Điều này chúng tôi không thể suy đoán chính xác, nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ là vậy.

- Lọ thuốc kia nó cứ phải xịt như vậy mãi à ?

- Bệnh nhân bị rối loạn căng thẳng hậu sang chấn, cơ thể sẽ tự tạo ra một cơ chế bảo vệ, nôm na là một nguyên nhân, để hợp lý hoá những phản ứng hoảng loạn của mình.

Cậu ấy xịt như vậy cũng chỉ để khiến bản thân tin là cậu ta có bệnh, thở gấp là vì hen suyễn, nhưng thật ra cậu ta bình thường.

Bình xịt trong đó cũng chỉ là nước khoáng thôi, một dạng thuốc giả.

Bốn người trầm tư.

Đã hơn một năm kể từ ngày hôm ấy, sẽ chẳng ai quên được, và hắn sẽ là người nhớ nhất.

---

Minh Hiếu ngờ nghệch nhìn đùi mình, sờ lên đó như mân mê khuôn mặt của ai, ngay giây sau đã nức nở khóc lớn.

- Xin lỗi em.

Xin lỗi em.

Chúng ta có thể quay lại không ?

Anh biết anh sai rồi.

Em đừng im lặng mãi như vậy, trả lời anh đi.

Trả lời anh đi mà !!!

Tầm mắt hắn đục ngầu vì nước, hiện ra một người với cái đầu đầy máu.

Thanh Pháp ở đó, mãi mãi nằm lại ở ngày hôm đó.

Tiếng còi xe cảnh sát giao thông hú vang khắp một vùng trời, xe cấp cứu đến, nhưng không có băng ca nào được lấy xuống.

Tất cả đã muộn.

Hắn gào lên, ôm không khí vào ngực mình.

Nhưng phút tiếp theo đã co giật, doạ cho y tá phen điếng người.

Bốn người nhìn y tá cùng bác sĩ ra sức đỡ hắn lên giường, đứng như trời trồng, đổ ập lên băng ghế bệnh viện, ôm đầu bế tắc.

Tại sao ?

Tại sao tất cả lại thành ra thế này ?

---

Minh Hiếu nhíu mày vì ánh sáng chói loà, vươn tay gạt đi lớp mây đang giăng kín đường, đi một lúc thì dừng lại.

Một bóng lưng.

Bóng lưng quay lại, là Thanh Pháp.

Thanh Pháp mỉm cười đến bên Minh Hiếu, xoa má hắn, dịu dàng hệt như trong ký ức.

- Sao anh lại ở đây ?

- Ở đây là đâu ?

- Là nơi em ở.

- Sao em không ở chỗ cũ nữa ?

- Em không thể.

- Anh muốn ở với em.

Chúng ta quay lại đi.

- Không được đâu.

- Anh xin lỗi, em giận anh cũng được, nhưng đừng bỏ rơi anh.

- Nhưng anh và em không thể cùng nhau được.

- Xin em ...

Minh Hiếu yếu đuối cầu xin, Thanh Pháp nhìn hắn, xoa đi dòng nước mắt đang lăn dài.

Em dẫn hắn đến trước một cánh cổng, em bước qua một cách dễ dàng.

Em quay lại, nhìn hắn.

- Nếu anh bước qua được thì chúng ta cùng nhau.

Còn nếu anh không thể bước qua, hãy vì em mà quay trở lại con đường anh đã đi được không ?

Hắn không muốn, nhưng vẫn bằng lòng với em.

Hắn run rẩy đưa chân ra trước.

Trước ánh mắt ngạc nhiên, Minh Hiếu bước qua như trở bàn tay.

Thanh Pháp đổ sụp người.

Hắn không rõ đã có chuyện gì, vội vàng đến bên em đỡ em dậy, để em dựa vào người mình, dịu dàng trấn an em.

- Có anh ở đây rồi, không sao nữa rồi.

Anh đây rồi, chúng ta bên nhau.

Minh Hiếu dìu Thanh Pháp đến nguồn sáng trước mặt, bỏ lại cánh cửa đang khép dần.

---

Tít.

Tít.

Títttt.

Tiếng máy đo kêu lớn, sóng điện tim thẳng ra.

Y tá nhìn lên đồng hồ.

Bốn người xuyên qua cửa kính đã hiểu.

Bọn họ đã để mất một người bạn nữa.

- Tám giờ chín phút.

Phúc Hậu nhìn lên trần bệnh viện, xuyên qua lớp xi măng, phóng lên tận những tầng mây cao nhất.

- Ít nhất thì bây giờ mày đã được bên em ấy rồi.

Hạnh phúc nhé.

29|09|2024|Lluvia

44: Tự tử
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #45


- Nhìn xung quanh nơi đây xem.

Know we burn the whole crowd.

Kêu to lên tụi anh tít ở trên cao.

Hơi nhanh sao mà em muốn anh slow dow.

Cuz we 'bout to go down.

'Bout to go down !!Thanh Pháp bỏ lại đám đông ồn ào bên ngoài, vừa vào đến phòng trang điểm đã ngã quỵ trong sự lo lắng của nhiều người.Hôm nay em diễn tám bài, chạy trang phục liên tục, đến bài Hào Quang đã muốn đổ gục, nhưng vẫn cố đớp chút không khí từ bình oxy để ra diễn, gắng gượng chờ cho đến hết bài Walk.

Không ngờ vậy mà đoạn bất ngờ cuối bài lặp đi lặp lại ba lần, em có là thần thánh tứ phương cũng không thể giả vờ mỉm cười được nữa.Anh Quân sốt ruột đỡ Thanh Pháp nằm lên chiếc cõng, vội vã chạy đi tìm quạt và nước cho em.

Cùng lúc Thành An đi vào, đúng là cái máy nói danh bất hư truyền, dạng thì chưa thấy nhưng tiếng đã oang oang mười ngõ.

Anh chàng đi vào, nhào lên người em đang nằm ở võng mà dụi, còn lớn tiếng than thở.- Kiều ~ Anh mệt ~Thanh Pháp mệt mỏi thở không ra hơi, nhưng vẫn có sự nuông chiều với bạn thân, xoa đầu cậu bạn đồng niên.

Thành An đương tận hưởng sự chiều chuộng kia, bỗng nhiên cổ áo bị nắm ngược đằng sau, doạ cho anh chàng một phen tưởng ai siết cổ mình, hoá ra là Minh Hiếu lôi con đuông dừa đang dính cứng trên người em ra.- Để yên cho Kiều nghỉ ngơi.

- Đã làm gì đâu !!Bảo Khang đúng lúc đi vào, thấy Thành An đang giãy dụa trên người Thanh Pháp liền dứt khoát một cuốc đá cậu út GERDNANG đi mất, hằn học trách.- Mày nặng thiếu điều muốn gấp đôi nó còn gì !Thành An bĩu môi khi thấy không có ai bênh mình, nhìn sang em cầu xin đồng minh.

Lúc này Thanh Pháp đã ngủ được mấy giấc, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt đong đưa kia của bạn thân.

Mọi người thấy em ngủ rồi cũng đi nhẹ nói khẽ hơn, đặc biệt là Minh Hiếu, lặng lẽ ngồi bấm điện thoại cạnh nơi em nằm.Minh Hiếu cứ chốc chốc lại kiểm tra Thanh Pháp, tâm trí có thời gian rảnh lại lục những ký ức đã qua để chiêm nghiệm lại.

Đấy là thói quen của hắn, nhưng Đinh Minh Hiếu hay nói hắn giống bò nhai lại, hắn với thằng đấy cũng có mấy đợt đánh nhau toạc đầu.Hắn nhớ về sân khấu Walk, nhớ lại khoảnh khắc cuối bài.

Hắn thấy Thanh Pháp có dấu hiệu không ổn, vờ vịt lấy lý do thăm dò khán giả bên mạn trái sân khấu, thật ra là vì muốn hỏi han.

Sau năm bài mặt em đã tái xanh hết cả, ai thấy cũng lo, vậy mà em vẫn cố cho xong hết tám bài, đến bài Walk mà em còn quậy được thì Minh Hiếu hắn cũng xin nể phục.

Hắn tiến đến gần em định hỏi nhỏ, nào ngờ nhạc lại vang lên, bàn tay hắn muốn vịn em lại để hỏi rốt cuộc lại trở thành cái nắm hụt, hắn không những không hỏi được, mà còn hụt lần cầm tay em.Nhưng hắn thấy hụt được cũng có ích, như vậy thì em sẽ không phải cố sức mà hùa theo, may mắn bên cạnh em còn có con đuông dừa lắm mồm kia nữa, trực tiếp đè em trên sân khấu cùng nằm nghỉ.

Ừ thôi thì sau một nghìn lần phạm lỗi, thằng cu Thành An cũng ghi công được một lần.Minh Hiếu ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, không để ý có ai đó nãy giờ đã tỉnh, mơ màng muốn mở miệng, nhưng sức quá yếu, chỉ đành yếu ớt giật áo hắn.- Em cần gì ?

- N-Nươ-Nước ạ.Hắn đưa chai nước đã mở nắp sẵn trên tay đưa đến, mắt nhìn theo em cố gắng uống nước, một cỗ dao động vô hình dâng lên.- Hiếu ơi, đến em kìa.

- Dạ !!Minh Hiếu vội vàng chạy đi mất, để lại Thanh Pháp nằm trên võng, lén lén lút lút đem ánh mắt hâm mộ cắn chặt lên tấm lưng rộng.Trong tâm, tất cả những tế bào đều phấn khích hết cả, em vui đến nỗi ngón chân cũng co quắp lại, vùi vỏ chai vào lòng ấp ôm.Thanh Pháp chẳng nói mà ai cũng biết, chiếc chích bông là "lo sỉm" anh idol.Em thẹn thùng xoay người vào tường, khúc kha khúc khích nghĩ lại chuyện trên sân khấu.Vừa nãy, khi kết bài, em cảm nhận được có người đang đi về phía mình, cứ ngỡ là Hai Khang của em, nào ngờ khi nhạc lần nữa vâng lên, đã thấy Minh Hiếu vươn tay muốn kéo em cùng nhảy.

Giật mình vì nhạc và vì cũng đã thấm mệt, em theo bản năng rụt tay về.

Thanh Pháp sau khi diễn xong cứ bứt rứt mãi, muốn tìm hắn xin lỗi nhưng lại sợ hắn không để tâm, thành ra tự mình chọc mình đau lòng.Thành An đang ủ rũ vì không có chỗ nằm, thấy đứa bạn xoắn xuýt trên võng, quay đi quay lại cũng không thấy ông lớn nào quản mình, trực tiếp nhảy lên cùng nằm với em.

Hai đứa nhỏ 2001 cứ như vậy nghịch ngợm trên võng, không cần nói cũng biết, tiếng "bực" rất kêu, hai đứa hạ lưng xuống đất.Thành An vì người nhiều thịt, hơn nữa còn là nằm đè lên em, nên may mắn cũng không bị gì nặng.

Ngược lại Thanh Pháp thảm hề hề, cả người lấm tấm đất còn nhức mỏi đến nhíu chặt mày, xuýt xoa xoa chiếc eo mềm.Bảo Khang vừa từ đâu vào, thấy đứa em nằm trên đất khó chịu liền tá hoả lách qua dòng người đỡ nằm hẳn lên bàn, muốn tìm người kiểm tra cho em.

Sau khi được nhân viên y tế xem sơ, em được cho là không có gì ảnh hưởng nhiều, chỉ bị bầm sau lưng một chút, xịt thuốc vào sẽ cầm cự được đến khi hết đêm diễn.Minh Hiếu đem ánh mắt lo lắng âm thầm quan sát, vạch ra trong đầu nhiều kế hoạch quan trọng.---

Kết buổi diễn, mọi người ở lại ăn mừng với nhau, riêng có vài người đã rút về từ sớm chuẩn bị cho lịch trình ngày mai, trong số đó có Minh Hiếu và Thanh Pháp.Đúng hơn thì là Minh Hiếu ép buộc Thanh Pháp rời đi cùng mình.Hắn phăng phăng bế ngang em đặt lên xe, lập tức đến bệnh viện gần nhất chữa trị.Thanh Pháp nằm sấp luống cuống không biết nói gì mới phải, đã làm phiền người mình thích thầm thì chớ, giờ đây còn hại người ta cùng mình đến bệnh viện, đem mình trở thành gánh nặng của người ta, em rầu rĩ không thôi.Minh Hiếu từ ngoài bước vào, thấy bệnh nhân nằm sấp trên giường sầu như mất sổ gạo, nhịn cười bước đến nắm bàn tay em xoa nhẹ, thủ thỉ trấn an.- Cố nằm đây khoảng ba tiếng nữa là được về rồi.

- Anh Hiếu.

- Hửm ?

- Gíp có đến không anh ?

- Sao vậy, em cần gì ?

- Dạ không.Em mất tự nhiên rút bàn tay từ tay hắn, gãi mũi cho qua chuyện.

Minh Hiếu nhìn thấy, không rõ vì sao lại cảm thấy khó chịu.- Sao vậy ?

Không thích anh ở đây à ?

- Dạ không, mà vì ngày mai anh Hiếu còn có lịch diễn mà, anh cứ về trước đi ạ, em tự về được.

- Không cần, lịch ngày mai của anh tận chiều mới phải đi.

- À ...

- Sao vậy ?

Thích thằng An ở đây hơn anh à ?

- Dạ không.Minh Hiếu đem bàn tay em giành lại, nắm nhẹ.- Nãy có mệt không ?

- Dạ mệt.

- Mệt như vậy sao còn để thằng An lên nằm chung vậy ?

Thích nó hả ?Minh Hiếu đầy vẻ châm chọc hỏi em, thật ra chỉ có bản thân biết, chính mình có bao nhiêu nhẫn nhịn để không nổi khùng khi hỏi câu kia.- Tại Gíp nó cũng diễn mệt, lên nằm cũng không sao.

Là do em cựa nhiều nên võng mới đứt.

- Em thích thằng An thật hả ?Minh Hiếu áp sát mặt lại gần em, thấy hai má ai kia đỏ lựng một màu, trong đầu vỡ ra nhiều lẽ.- D-Dạ không.

- Mặt em đỏ hết rồi kìa.

- Dạ đâu có đâu, chắc do em nóng.

- Ừm.

Mà anh kể cho em, anh thân với nó cũng vài năm rồi.

Nó có rất nhiều tật xấu.

- Dạ ?

- Nó ngủ ngáy rất lớn, nó còn hay mớ nữa.

- ...

- Nó khi ngủ còn đạp người khác đi.

- ...

- Nó rất trẻ con, sẽ không thể bảo vệ em được đâu.

- ...

- Nếu có chuyện gì xảy ra thì nó chạy trước em đấy.

- ...

- Nó rất kén ăn, nhưng một khi ăn được rồi thì nó ăn rất nhiều.

À nó còn nói nhiều nữa, nó nói nhiều lắm lu-

- Anh Hiếu.

- Hửm ?

- Anh kể như vậy là sao ạ ?

- Tóm lại là đừng có thích nó, khổ em thôi.

- À ... dạ.

- Cũng đừng thích Khang.

- Hai Khang là anh trai của em mà.

- Cũng không được thích thằng Kewtiie hay Hậu.

- Dạ, vậy là em không được thích ai trong GERDNANG đúng không anh ?

- Được, thích anh thôi.---

Inspiration:

30|09|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #46


---

Vén tấm màn, bước ra là một nam nhân cao ráo, diện lên mình bộ vest trắng, tựa như một vị hoàng tử, nhưng ai nấy ở phòng chờ đều khen đẹp giống chú rể hơn.Hắn mỉm cười cho qua chuyện, mắt dáo dác đảo xung quanh như đang tìm một ai đó.Bảo Khang hiểu ý, huých vào eo Minh Hiếu, hất mặt về phía cửa ra vào.- Chỗ cái võng.Hắn chậm rãi đi ra.

Rẽ vào một khúc tối, nơi ánh đèn khó có thể rọi đến, hiện lên một bóng trắng mờ ảo đang đung đưa trên võng.Nếu là người ngoài thì sợ mất mật rồi, nhưng hắn biết bóng trắng đấy là ai.

Hắn rón rén đến gần.Thịch.Tim Minh Hiếu trễ một nhịp.

Hắn lảo đảo muốn truỵ, vội vàng túm lấy cột sắt chống lên, cố chỉ để bản thân vững vàng hơn một chút.Người ta quả nói không sai mà: Anh hùng chẳng qua nổi ải mỹ nhân.Thanh Pháp vận lên bộ đồ trắng, ngoan ngoãn như mèo ngồi đung đưa trên võng, vui vẻ bấm gì đó trên điện thoại.

Em tự mình vui nên chẳng để ý có ai xung quanh, đến khi ngẩng lên đã thấy có bàn tay chìa đến, mà trước mặt xuất hiện thêm một vị hoàng tử kính cẩn nghiêng mình.Em khúc khích cười, bắt lấy tay hắn đứng lên.

Tay em để trên vai hắn, tay hắn quàng qua eo em, cả hai cùng nhau khiêu vũ một điệu dịu dàng dưới ánh đèn mờ ảo của sân khấu.Minh Hiếu nhìn người bản thân đang ôm, tim đập như trống bỏi.

Hắn lại rung động lần nữa vì người này, đẹp đến vô thực.Người này tất nhiên đã là của hắn rồi, nói đúng hơn, cả hai đã nên duyên vợ chồng.

Vậy mà mỗi ngày trôi qua, hắn cảm tưởng như càng yêu người này sâu đậm, hôm nay có lẽ là đỉnh điểm.Đàn ông như hắn, có tinh tế đến đâu, cũng sẽ bị vật ngã bởi nhan sắc, hắn xin thừa nhận.

Hắn cũng chẳng lấy làm xấu hổ gì, vì người của hắn không chỉ có nhan sắc, còn có cả tài năng, có tất cả những gì hắn thiếu sót và ngược lại.Minh Hiếu lén lút chà lòng bàn tay vào quần, cảm thấy sạch sẽ rồi mới chạm vào mặt em, nâng niu như thứ trước mặt là tạo vật của thiên nhiên.Em mỉm cười, hôn lòng bàn tay hắn.- Anh sao vậy ?

- A-Anh ...

- Sao vậy anh ?

- Anh yêu em.

Làm vợ anh nhé ?Thanh Pháp lần này không kiêng nể ai, cười phá lên, ôm chặt hắn mà trêu.- Vậy cái thứ anh đang đeo trước ngực này là của ai đeo cho anh ?

- Em ...

À hoá ra em là vợ anh rồi.

- Sao vậy ?

Tiếc à ?

- Không.

Nhưng mà ...

- Nhưng ?

- Không công bằng.

- Sao lại không công bằng ?

- I fall for you again, but you don't.

- Làm sao anh biết ?

- Hả ?Em kéo cằm hắn xuống, chính mình ngửa đầu lên, dâng cho hắn bờ môi căng mọng bóng nhẫy son, truyền sang cho đối phương chút ngọt ngào ở đầu lưỡi.Minh Hiếu ngẩn người trước nụ hôn, nhanh chóng giành lại thế chủ động, đem người ghì sát vào mình, làm sâu thêm triền miên giữa cả hai.Đến khi em hết hơi mới vỗ vai hắn xin tha, hắn ỷ mạnh hiếp yếu, còn nhấn thêm một lần mới thả em đi, ranh mãnh cắn nhẹ môi dưới.- Anh biết rồi.

- Biết gì ?

- Biết rằng em cũng đổ anh.

- Ai cũng biết, không chỉ mình anh.

- Phải.

Nhưng họ không biết anh đổ em nhiều hơn.

- Em nhiều hơn.

- Anh hơn.

- Em.

- Anh.

- Hừm.

- Được rồi, anh thua, chúng ta đều đổ nhau, nhưng anh đổ trước em.Thanh Pháp trừng mắt nhìn hắn, véo mạnh một cái vào lòng bàn tay.- Đồ hơn thua !!

- Học trò của Diễm mà.

Tính anh không hơn thua đâu, nhưng thua thì anh không chịu.Em bất lực đến mức bật cười, ngả vào lòng hắn nghỉ ngơi.- Kiều.

- Dạ ?

- Mình cưới nhau đi.

- Không phải đã cưới rồi sao ?

- Không, anh muốn ai cũng phải biết.

- Nhưng pháp luật không cho.

- Báo chí biết là được.

- Vậy em muốn có lễ cưới demo.Thanh Pháp đè Minh Hiếu ra võng, chính em chen vào ngồi lên người hắn.

Hắn không ra vẻ khó chịu, vô cùng chiều chuộng để mặc em càn quấy.- Em muốn tối nay demo.

- Anh chưa hiểu ?

- Hôm nay chúng mình mặc đồ trắng rồi, vậy thì cũng xem như mặc đồ cưới rồi.Hắn mỉm cười trước suy nghĩ trẻ con của em, hùa theo gật lấy gật để.

Móc tay qua eo em kéo xuống, cả hai nằm ôm nhau trên võng.- Được, đêm nay là đêm ta đính hôn.

- Em có cần hoa cưới không ?

- Em muốn không ?

- Em không thích hoa lắm.

- Vậy không cần.

- Nhưng em thích có thứ gì để cầm.

- Tay anh, muốn cầm không ?

- Tay anh cầm cả đời rồi.

- Không muốn sao ?

- Muốn mà.Thanh Pháp đan tay cả hai vào với nhau, hôn lên mu bàn tay hắn.- Hiếu.

- Ừm.

- Lượm.

- Ừm.

- Cún.

- Ừm.

- Chúng mình sắp cưới nhau.

- Ừm.

Đêm nay sẽ thật rực rỡ.

- Em hồi hộp.

- Không sao cả.

Khi thấy không chịu được thì anh luôn bên cạnh em.

- Hiếu.

- Anh đây.

- Cảm ơn vì đã yêu em.

- Nói bậy.

Phải là anh nói mới đúng.

Cảm ơn em vì đã chấp nhận anh.Em không kiềm nổi nước mắt xúc động, gối đầu lên vai hắn để cố gắng không khóc.

Còn ai kia trong lòng đang nổi trống, cảm giác nơm nớp lo sợ hệt như khi em cho hắn câu trả lời, chỉ là lần này hắn biết trước kết quả.

Minh Hiếu xoa lưng em vỗ về, bản thân chuyên chú gặm cắn cổ người ta.---

Inspiration

02|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #47


Credit 🎥: [TikTok] @rinnie_.barbz

---

Simple

Diễm Trinh rất simple.

simple (tính từ): simp bồLê Thị Thu Diễm từng nhận xét về Diễm Trinh: Đàn ông con trai mà tay bằng miệng, miệng bằng tay, má đẻ cái miệng ra trước.---

Minh Hiếu mệt mỏi nằm gục trên ghế.

Tập sân khấu cho concert là thứ gì đó rất mệt mỏi mà hắn mãi mãi không thể làm quen được.Hắn chỉ diễn có sáu bài, ai kia nhà hắn diễn tận tám bài, hắn cũng phải nể thật.

Nhân tiện nhắc đến tổ tông của mình, Minh Hiếu vội chạy đi tìm ngay, hắn không xa được quá mười phút mà.Thanh Pháp đang ở dưới khu khán giả, bế cậu nhóc Mino đi khắp nơi, oang oang miệng đòi tìm cha của cậu vì hai mẹ con nhà đấy mệt rồi.Minh Hiếu phì cười, làm bộ làm tịch đến gần, nắm tay cậu nhóc.- Mino biết chú là ai không ?

- Dạ chú Hiếu.

- Hiếu gì ?

- Dạ HIEUTHUHAI.

- Giỏi quá.Thanh Pháp thấy hai chú cháu vui vẻ cũng vui theo, nhưng tính tình ba gai khiến em chẳng chịu đứng im mà xem, cứ phải đâm bị thóc, chọc bị gạo mới vừa lòng.- Nãy Mino nói Mino thích đội nào nhỉ ?

- Manchester United ạ.

- Ghê vậy, fan MU luôn hả ?

Chú này fan Arsenal nè.

Chú này là người xấu nè.Minh Hiếu dở khóc dở cười khi cậu nhóc núp vội vào ngực em mà trốn, em không nghĩ mình chọc phải anti của Arsenal, cười rung rinh cả người, mệt mỏi phải kiếm chỗ để dựa vào.Hắn biết em bế cậu nhóc đã thấm mệt, ra hiệu chuyền cậu nhóc sang cho mình.

Em tưởng hắn định bế thay, liền đem cậu bé đưa cho.

Nào ngờ Minh Hiếu thuần thục đặt cậu bé vào tay anh quản lý, cầm tay em kéo đi.Anh Việt quản lý khổ sở ôm cậu nhóc Mino chực mếu đòi mẹ, dùng chút hơi tàn gào lớn tìm người chăm giúp.Về bên này, Minh Hiếu dẫn em đến xe, cài đặt ghế ngang ra để tạo thành giường, đưa em lên nằm, chính mình cũng chen vào.Thanh Pháp gối đầu lên tay hắn, được ôm trọn trong vòng tay, nhìn đối phương nghịch điện thoại, mà hắn cũng cố tình đặt xa ra để cả hai cùng xem.Lướt mãi một lúc thì lướt trúng video hắn xem diễn bài Tình Đầu Quá Chén, em xem xong liền quay sang nói hắn ngay.- Lượm lo sỉm !Minh Hiếu cười trừ, véo má em.- Anh simple.

- Simple ?

- Thì anh "simp bồ".Em hiểu ra, khúc khích cười, quay sang ôm chặt người yêu, vùi mặt vào ngực hắn hít lấy hít để.- Vậy thì em cũng simple.Cả hai cứ ở trong xe vậy một lúc mới mò mẫm trở ra.

Đến lượt em và hắn lên chạy cho bài Walk.Đến lúc cuối bài, mỗi người một câu để hô với khán giả.- Quá OK tụi anh quá OK.

- Quá OK tụi anh quá OK.

- Keep it đơn giản girl.Bảo Khang, Tuấn Tài cùng Thành An nghệch mặt ra khi nghe em nói, chỉ có mình Minh Hiếu cười trộm.- Ủa gì vậy Kiều ?

- Ý em là sao ?

- Ý là ...

- Low G đơn giản nếu mày hiểu thì hiểu, nếu không hiểu mày ngu.Thanh Pháp phì cười, làm ra vẻ không có chuyện gì mà đi vào, mặc kệ khuôn mặt ngốc như bò đeo nơ của ba người còn lại.Dưới hàng ghế khán giả, vẫn có một vị quản lý vẫn đang bế cậu nhóc Mino.

Giờ thì hai chú cháu cùng khóc rồi.

Cháu khóc đòi mẹ.

Chú khóc đòi người bế thay.---

Inspiration

02 - 03|10|2024|Lluvia

Chuyện nhạt.
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật (H+) #48


Credit 🎥: [TikTok] @nganne3rz---

Câu chuyện nhóc lớn & nhóc nhỏ

Nhóc lớn 12 tuổi - Nhóc nhỏ 10 tuổiNhóc lớn hoang mang nhìn một đứa trẻ luộm thuộm ở sân cát một mình, không nhịn được muốn đến gần hỏi han.

Chợt, nhóc lớn bị bạn gọi đi, để lại đứa trẻ lủi thủi ở sân cát đó suốt buổi chiều.Nhóc lớn 18 tuổi - Nhóc nhỏ 16 tuổiHai đứa nhóc ở hai thành phố, chẳng còn nhớ về kỉ ức nhạt nhoà kia nữa."

Vậy thì đừng quên mất nhau

Vì cuộc đời này thường làm như thế

Lời ngọt ngào này nên cất đâu

Khi mình giờ chẳng còn là ngày thơ bé

Vậy thì đừng quên mất nhau

Vì cuộc đời mình đều sợ mất mát

Vào ngày mà mình được chôn rất sâu

Ta còn điều gì để lại ngoài đất cát" - Hai đứa nhóc, Ronboogz.Nhóc lớn 22 tuổi - Nhóc nhỏ 20 tuổiHai đứa nhóc gặp lại nhau, cách nhau một màn hình.Đứa nhóc nhỏ hâm mộ đứa nhóc lớn, xem đứa nhóc lớn là người xa vời mà bản thân chỉ có thể viễn vọng từ xa."

Chỉ cần nhiêu đó thôi sau khi cơn gió trôi

Chớp mắt cũng đã ba năm rồi

Khi đồng tiền ngỏ lời, giữa thành thị đông người

Kí ức cũng đã xa xăm rồi" - Hai đứa nhóc, Ronboogz.Đứa nhóc lớn quan sát đứa nhóc nhỏ qua màn hình, âm thầm ghi nhớ cái tên Pháp Kiều vào lòng.Cả hai đứa nhóc đều quên đi mảnh ký ức vụn vỡ năm xưa.Nhóc lớn 25 tuổi - Nhóc nhỏ 22 tuổiĐứa nhóc lớn nhìn đứa nhóc nhỏ trả lời phỏng vấn, trong tim một trận mềm xèo.- Gì dạ ?

Hoi mà, ứuuuuuu, đừng mà !!

Sao anh nỡ làm vậy với em ?Đứa nhóc lớn quan sát từ đầu chí cuối, hai tay đút túi bỏ đi đâu đó.

Đến khi quay lại, gọn gàng vác hai chiếc quạt công nghiệp cỡ lớn, nối dây đến chỗ đứa nhóc nhỏ đang nói chuyện, bật quạt thổi vù vù.Đứa nhóc lớn còn cho là mình tài, trộm cười, không hề biết lát sau đứa nhóc nhỏ vì quá lạnh mà phải chạy đi tắt hết.À quên mất phải nói, hai đứa nhóc thành đôi rồi.---

Này người tình yêu ơi sao em phải làm như thế

Nào về nhà anh đi anh chỉ cần em nằm trên ghế

Gọi dạ bảo vâng anh vụt vào bottom em đổi tư thế

Bởi vì nàng cần một người làm cho em đê mê quên hết đường về

Chảnh làm chi trong khi em còn đang ế

Nở một nụ cười tươi đi anh sẽ gọi em là em bé

Đảm bảo lần đầu tiên với kỹ năng điêu luyện sẽ làm em bé giật mình giật mình bần bật

Cả hai chân em đưa lên trên cổ anh kề

Ưm, lên xe đi cưng

Đêm nay anh có hứng

Đôi mi em đang rưng rưng

Anh đã kết cái dáng đứng

Em tên Nhung

Xăm family trên lưng

Anh nói đúng

Em cứ lúng túng

Không sao đâu anh ưng

V1 em rung rung rung

Con tim anh tưng tưng tưng tưng

I guess you have a nice puss

Rơi đi anh hứng

Anh đi săn trứng

My gun đang cứng cứng

Oh my god anh đang lái xe mà cưng

Baby ơi đừng đừng

One more round

Let baby down

You crazy

Get my boy now baby boo

Mtfk let me out

Get some ice

Don't kill my vibe

Baby tonight

In the house you come I'm high

Cho em hết

Em cứ lấy đi

Đĩa trong bếp

Get it sấy đi

Em cũng biết đấy

Đâu có mấy khi

Sâu bên trong đôi mắt lấp lánh ấy nói

Anh biết là em thấy gì

Này người tình yêu ơi sao em phải làm như thế

Nào về nhà anh đi anh chỉ cần em nằm trên ghế

Gọi dạ bảo vâng anh vụt vào bottom em đổi tư thế

Bởi vì nàng cần một người làm cho em đê mê quên hết đường về

Chảnh làm chi trong khi em còn đang ế

Nở một nụ cười tươi đi anh sẽ gọi em là em bé

Đảm bảo lần đầu tiên với kỹ năng điêu luyện sẽ làm em bé giật mình giật mình bần bật

Cả hai chân em đưa lên trên cổ anh kề

Andree got a bang, no cap

Anh đang còn một hoa này (Hoa gì đây)

Em lấy ra cuốn đi (cuốn đi)

Bàn còn mấy chai nước đầy (nước gì)

Bơi vào và uống đi (happy)

Em ở trên nãy giờ rồi (nãy giờ)

Đổi thế và xuống đi (xuống đi)

Làm một hít thật sâu

Quệt mũi xong rồi lại ưỡn đi (ưỡn đi)

Em trông xinh như nàng tiên

Nhưng muốn làm anh điên, anh phải một viên, đau đầu

Rủ qua nhà anh, lúc đầu em chảnh

Em lại nhắn một tin là no no

Nghĩ một lúc em đổi ý uh uh

Nào để em cởi hộ anh cái polo

Trông em đẹp thế này phải chắc anh làm cuộn phim

Để cho vào private photo

Tên em hiện lên, phone ring ring

Tóc tai bóng bẩy, tay bling bling

Đi với em ngôi sao, lại còn xinh xinh

Xách túi Chanel lung linh (lên luôn)

Chân em Tiffany & Nike

Đạp 120 trên Benz

Em đóng full cả cành của Fendi

Em lại thích cả bóng, fan Messi

Em lênh láng đi (lênh láng đi)

Anh lại lênh đênh (ski)

Đừng up lên story (no no no)

Anh không muốn lên kênh

Do it for me

Trong căn phòng khói bồng bềnh

Em đổi tư thế, em nằm lên ghế

Em muốn anh làm chồng mình (chồng ơi)

Này người tình yêu ơi sao em phải làm như thế

Nào giờ về nhà anh đi anh chỉ cần em nằm trên ghế

Gọi dạ bảo vâng anh vụt vào bottom em đổi tư thế

Bởi vì nàng cần một người làm cho em đê mê quên hết đường về

Chảnh làm chi trong khi em còn đang ế

Nở một nụ cười tươi đi anh sẽ gọi em là em bé

Đảm bảo lần đầu tiên với kỹ năng điêu luyện sẽ làm em bé giật mình giật mình bần bật

Cả hai chân em đưa lên trên cổ anh kề

[Đổi tư thế - Bình Gold ft.

Andree Right Hand]

---

---

Minh Hiếu chuyên chú lái xe, không rõ vì sao cau mày, mồ hôi từ thái dương nhỏ giọt xuống.Giọt nước mặn lăn lộn giữa không trung, nghĩ rằng sẽ thấm ướt vải da bọc ghế, không ngờ lại đậu lên làn da gáy của một người khác.Thanh Pháp khẽ rùng mình khi nhận được giọt nước lạnh, răng sơ ý cạ vào thân dương vật đang trong miệng mình.- Fuck !!Minh Hiếu đấm vào vô lăng, ngửa cổ cố kiềm chế mình.

Đèn đỏ này tận một phút, mà hắn thì sắp không chờ được rồi.

Bàn tay gân guốc túm lấy mái tóc đỏ, ấn mạnh xuống.

Tinh dịch đục nhầy xối thẳng lên cuống họng Thanh Pháp, tưới bỏng khoang miệng, trôi vội xuống bao tử.

Em khó khăn ho ra, chỉ nhận được ánh mắt hung tợn cùng hai ngón tay đút thẳng vào miệng mình càn quấy.Thanh Pháp tựa đầu vào đùi Minh Hiếu, chốc chốc vươn lưỡi liếm đầu khấc rỉ ra dịch nhờn như mèo, chọc hắn mỗi lúc một khó chịu.- Kiều, đừng liếm nữa.Thanh âm khàn khàn doạ Thanh Pháp nhảy dựng.

Mắt hâm nóng, yết hầu khô khốc, tiếng kêu còn không ra khỏi miệng.Chiếc xe cánh bướm phóng nước đại vào tầng hầm.Cánh tay hữu lực lôi tuột em ra khỏi xe, để lộ quần đã bị tuột quá gối.

Thanh Pháp chờ không nổi, câu lấy cổ nam nhân, kiễng chân, thô lỗ cắn nuốt bờ môi mỏng của hắn, giống như muốn được khảm vào xương cốt của người kia, vẻ yêu đương muốn chết đi sống lại, vừa ngọt ngào lại vừa quặn thắt.Minh Hiếu hài lòng siết chặt eo em trong vòng tay, ấn hạ bộ đã cộm dày lên bộ phận của em, nơi mà giờ đây chỉ còn trơ trọi một chiếc quần lót.

Hắn bấu chặt cánh mông trong tay, tận hưởng cảm giác mềm mịn đàn hồi.Cả hai dây dưa với nhau đến tận phòng khách, quần áo rơi rụng dần từ tầng hầm đến tận lầu trên.

Minh Hiếu đã mất chiếc áo sơ mi, còn Thanh Pháp đang chật vật ôm cổ người kia, ưỡn ngực dâng lên hai bên vú mềm.Minh Hiếu cách một lớp vải áo liếm ướt hai đầu vú, hả hê nhìn ngắm chúng hoá cứng, lộ rõ hai đầu tròn chắc nịch.

Hắn ác ý búng mạnh, khiến em kêu lên oai oái, mất không chế ngã quỵ trong khi hắn vẫn chưa buông tha.Thanh Pháp yếu ớt túm vào lưng ghế muốn chống lên, nhưng sức lực có hạn, còn vì ai kia đang tiến dần xuống, háo sắc cắn mút đùi em, không buông tha nơi tư mật nào, có bao nhiêu chỗ đều liếm ướt qua.Minh Hiếu túm lấy tay em đang đặt ở ghế, đem chúng đặt lên đầu mình.

Hắn là dạng người như vậy, ở trên truyền hình có thể lạnh lùng, tạo bầu không khí không ai nên đến gần, nhưng một khi yêu đương vào liền hận không thể mọi giờ phút đều dính cứng cùng người của mình.

Đặc biệt trên giường, hắn sẽ bắt buộc đối phương phải tiếp xúc da thịt với mình, dù cho đang làm gì, dù có gây ra sát thương hay không, đều phải thể hiện cho hắn xem.

Tựa như một dạng trấn an bóng ma tâm lý.Thanh Pháp hiểu rõ vấn đề này, luồn tay vào tóc hắn xoa nhẹ, cuối cùng oằn người bắn ra, vô thức túm mạnh cả mảng tóc.Cảm giác tê dại lan dọc xương sống Minh Hiếu, ngược lại càng khiến hắn tê dại, đâm thẳng dương vật vào hậu huyệt, chồm người lên ôm em vào lòng.Thanh Pháp không phòng bị, bị đâm lút cán như vậy sẽ bắn ra, khóc gào cào rướm máu trên lưng Minh Hiếu.- Khô-Không chịu nổi !

- Ngoan, chờ anh.Dương vật giống như võ sĩ đấm bốc, thụi vô số lần vào một điểm, bên trong gắt gao co rút, mút mát tất cả những đường gân trên thân, toàn thân Minh Hiếu co giật, nhưng vẫn căng đầu ghìm lại.Hắn mò xuống hai đầu vú cắn mạnh, ngăn giữ cho tiếng gầm trào ra, một luồng nhiệt lượng xối xả vào trong cơ thể, kiêu ngạo của Thanh Pháp theo đó mà đạt cao trào, ngay tắp lự nằm sóng sượt trên ghế.Minh Hiếu mổ hôn khắp mặt Thanh Pháp dỗ dành, mò mẫm đến trước ngực hôn cắn lên đó, nhưng mục tiêu không phải ở hai vú, lạ kỳ lại ở ngay giữa ngực.

Hoá ra Thanh Pháp có một nốt ruồi ở chính giữa, vô cùng bắt mắt khi em cởi trần.Minh Hiếu vốn không để ý đến chuyện này lắm.

Tuy nhiên vô tình đêm concert nọ có người mặc đồ diễn mà không mặc áo trong, lồ lộ ra điểm ở giữa ngực, hại cho bình dấm di động nổi khùng một trận, đòi sống đòi chết bắt công ty xoá tấm đó đi, nhưng vẫn không nhanh bằng cư dân mạng, có xoá rồi thì người người nhà nhà cũng đã lưu về từ lâu.Từ đấy hắn đem nốt ruồi này làm điểm chiếm hữu, cũng là vị trí hôn yêu thích mới.

Mỗi khi làm tình đều sẽ đè ở đây gặm cắn nhiều nhất, để nếu có mặc đồ diễn như đêm concert thì mọi người đều biết em là người đã có gia đình, là hoa đã có chủ.Mà sở dĩ cái ý tưởng cắn mút biến thái kia không phải từ hắn, đều do Thanh Pháp mà ra.

Chẳng là Minh Hiếu có một chiếc nốt ruồi ở ngay dưới mắt rất bắt ánh nhìn.

Thanh Pháp chẳng rõ vì sao lại thích điểm này đến lạ, mỗi khi hôn đều sẽ hôn ở đấy, dù chỉ là hôn nhẹ hay chìm vào dục vọng vẫn sẽ ưu tiên hôn ở đấy trước, Minh Hiếu nhìn mà phát ghen.

Hắn ghen với cả chi tiết trên mặt mình, cho rằng em thích chiếc nốt ruồi kia hơn hắn.Thanh Pháp phải mất rất lâu để dỗ được tên ấu trĩ này, giải thích mãi hắn mới hiểu hắn có chiếc nốt ruồi tượng trưng cho tình yêu gia đình.

Đơn giản như vậy thôi mà Minh Hiếu không chịu thông suốt, cứ một hai đòi Thanh Pháp phải hôn chỗ khác.

Hôn tới hôn lui lại khơi lên lửa dục của nhau, rốt cuộc mười bữa lại mười bữa chẳng giải quyết được vấn đề, chỉ khổ mỗi em.Thanh Pháp xoa má Minh Hiếu, đặt dưới mắt hắn một nụ hôn, mệt mỏi muốn ngủ.

Minh Hiếu thấy em mệt định rút ra, đem người đi vệ sinh.

Chẳng ngờ tự dưng hai chân em quặp vào eo, nhất nhất không để hắn rời đi, giơ hai tay đòi bế, hắn nghe theo, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.- Đừng đi.

- Không đi, nhưng không để bên trong em được, em sẽ đau bụng.

- Một chút nữa.

Khoan đã.

- Nghe em.Hắn nhẹ nhàng bế người từ phòng khách vào phòng ngủ, nhét cả hai vào trong chăn, để em gối trên ngực mình nghỉ ngơi, hắn lấy điện thoại ra nghịch.- Hiếu.

- Hửm ?Thanh Pháp cầm tay hắn giơ lên, hiện giữa không trung là bàn tay gân guốc vô cùng lớn.

Em áp bàn tay mình vào bàn tay hắn, thở hắt ra một hơi.Minh Hiếu tò mò nhìn xuống.

Từ góc độ này, hắn chỉ thấy được đỉnh đầu đối phương thở dài, bắt đầu nảy sinh hoang mang.- Hiếu.

- Ơi ?

- Tay anh to nhỉ ?

- Ừm, tay anh to để còn nắm trọn tay em.

Như vậy em không có cách nào thoát khỏi anh.

- Tay to thế này mà bóp vú em chắc chảy ra sữa được luôn nhỉ ?Vừa nói vừa siết chặt hậu huyệt.

Minh Hiếu nghe bên tai ù ù như cối xay lúa, đỏ mắt tiếp tục vật ngửa em ra quần thảo một hiệp lại một hiệp.

03|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #49


Em mượn rượu tỏ tình đấy, thì sao nào ?

Em yêu anh, yêu anh đấy, thì sao nào ?

Hi vọng anh đừng ngơ ngác, đừng cau mày

Thôi coi như chưa nghe thấy, cạn ly vậy

Lấy cây dù, vì trong đầu anh ngay bây giờ đây chỉ thấy mây mù

Nghe bài hát của Emily trên radio

Party overnight, anh Right kêu: "Cháy đi bồ"

Không cô đơn như Negav, anh gặp ngay my babyboo

Nếu thấy bản thân chưa yêu ai thì tại sao không kêu anh cho qua đây kèm ?

Thấy HIEUTHUHAI như trai ngoan, thêm con tim đang ngân vang này là gây thèm

Ánh mắt của em như whisky làm đầu anh như lâng lâng cho anh say mèm

Khi anh mà say, I'ma go get you, girl

Vì còn men anh như thợ săn, còn không là nai

Đường vào tim của em nhiều hoa như bông hồng gai

Em suy tư không biết mình ở trong lòng ai

Thì nhìn tình yêu anh mang dài hơn con sông Đồng Nai

Anh không act cool như anh Big

Nhưng khi gặp em anh sẽ cool

Ai không yêu em thì về nhất

Oh, baby ơi anh sẽ thua

Anh không act cool như anh Big

Nhưng khi gặp em anh sẽ cool

Ai không yêu em thì về nhất

Oh, baby ơi anh sẽ thua

Uống đi nào, hôm nay trời rất đẹp

Chính ra em cũng hơi buồn lúc anh

Đứng bên ai kia, khoác tay ai kia

Thôi em say rồi đừng chấp em

Vẫn biết rằng mình là bạn bè bao lâu nay

Thế nhưng liệu, liệu rằng lòng anh có đang thấy

Rung động khi gần em ?

Say là cơ hội dễ nhất để, để người ta chân thật

Em mượn rượu tỏ tình đấy, thì sao nào ?

Em yêu anh, yêu anh đấy, thì sao nào ?

Hi vọng anh đừng ngơ ngác, đừng cau mày

Thôi coi như chưa nghe thấy, cạn ly vậy

Right nhảy vào chơi này, ey

Đêm hôm qua khi say, em nói với tôi về người em yêu

Em bảo người ấy rất giống với tôi, nhưng tôi biết thừa em điêu

Thêm hai ba ly làm em muốn keep it real

Em hôn tôi trước khi em nói rằng em yêu tôi nhiều bao nhiêu

Oh, oh, oh, em xinh như minh tinh màn bạc

Tôi phải về đội của em, vấn đề này miễn bàn bạc

Em quy định khi tôi yêu em, phải giống như cách tôi làm nhạc

Nghĩa là hai tư trên bảy, lúc nào cũng phải đàng hoàng

Không biết tôi với rượu, đâu mới là thứ em say

Nhưng chớ lái xe về, hãy ở lại đây đêm nay

Nhà của tôi hơi lạnh, cần em hâm nóng lại nơi này

Tình yêu này chuẩn bị bốc cháy, vì Right nhảy vào chơi này

Không phải ông trời tạo địa chấn, đấy là em và tôi rung động

Hình như là tôi chiều em quá nên giờ em hư rồi đúng không ?

Đầu tôi như một bản remix và em đứng trên bàn DJ

Em tỏ tình lúc ta hơi chuếnh, em yêu anh này hey hey

Vẫn biết rằng mình là bạn bè bao lâu nay

Thế nhưng liệu, liệu rằng lòng anh có đang thấy

Rung động khi gần em ?

Say là cơ hội dễ nhất để, để người ta chân thật

Em mượn rượu tỏ tình đấy, thì sao nào ?

Em yêu anh, yêu anh đấy, thì sao nào ?

Hi vọng anh đừng ngơ ngác, đừng cau mày

Thôi coi như chưa nghe thấy, cạn ly vậy

Three, two, one, let's get it !

[Mượn rượu tỏ tình - HIEUTHUHAI ft.

Emily ft.

24k.Right]

---

Credit 🎥: [TikTok] @nttvann19---

Mượn rượu tỏ tình

Minh Hiếu nhìn chiếc cốc trong tay, không biết đang suy tư gì.

Bàn tay thon dài mân mê chiếc ly thuỷ tinh, sóng sánh đập vào thành một thứ chất lỏng đỏ đô, không sệt như máu, nhưng vị của nó thì hoang dại chẳng kém.Tư lự dựa vào góc tường, Minh Hiếu lạc lõng trong chính những mối quan hệ của mình.

Hắn có bạn đấy, hắn cũng có bè.

Hắn có anh em, hắn cũng có kẻ thù.

Hắn có người nâng đỡ, tất nhiên, cũng có người tìm mọi cách để hạ đo ván hắn.

Minh Hiếu không cô đơn, nhưng hắn cô độc.Bản đồ tương tác của hắn dày đặc như mạng lưới điện quốc gia, nhưng trên từng đường dây tải nặng trịch ấy, thật ra chẳng có tí điện nào, chỉ là một đống vỏ nhựa bao lấy nhau để cách điện.

Người ta e sợ mạng lưới ấy, hắn không nói họ sai, hắn cũng không phủ nhận luôn sự thật là họ sợ hão cả.

Thứ họ sợ là vẻ bặm trợn của đống dây cáp, nào có hay bên trong rỗng tuếch.

Ngắt đi lớp ẩn dụ hào nhoáng, vẫn chỉ để khẳng định một luận điểm: Minh Hiếu cô độc."

Nhưng trước giờ đâu có ai từng nói, nói với tao đây là hành trình cô đơn

...

Tham vọng của tao quá lớn, tao đã thành con sói lâu nay."

Minh Hiếu gục đầu trên bàn, thở hắt ra.

Hắn chới với.

Hắn có thể tự tin khoe mẽ với thế giới rằng hắn "sắp" nổi tiếng rồi, thế giới sẽ phải ganh tị ra mặt với hắn, đá đểu hắn ở khắp mọi nơi.

Khoái trá lắm.

Nhưng này, đám linh cẩu đấy làm gì biết được trên người con sói có vô số vết cào.

Sói là loài động vật có lối sống xã hội, việc hắn tách đàn để trở thành con một đã tốn kha khá sức bền, nhiều trận đánh đi kèm lời sỉ vả.

Đám linh cẩu đấy nào biết ánh đèn rọi sáng thật đấy, nhưng cái bóng của hắn in trên đất còn đậm màu hơn.

Hắn và cái bóng ấy nối nhau ở bàn chân, cái bóng ấy có thể ghì chặt hắn trên đất bất cứ lúc nào nó muốn.

Cái bóng càng đậm, sức mạnh càng nhiều.

Sẽ có lúc hắn không thể đánh bại được cái bóng, sẽ có lúc hắn chết chìm trong đêm đen.Một mình.- Anh Hiếu.Minh Hiếu ngẩng đầu.Thanh Pháp, kiều mị tựa một nhành hồng.

Đỏ rực khi nhìn thấy, lả lướt khi ngửi lấy, mềm mại khi chạm lên, để rồi phải đổ máu khi có những ý đồ không chính đáng.Nhành hồng gai.Sắc lẹm.Hắn mỉm cười, lắc lắc ly rượu, để viên đá hình cầu đập vào thành ly, giống như tín hiệu để bắt đầu một chương trò chuyện mới.- Anh ổn không anh ?

- Ừmmm ...

Nếu anh nói ổn thì em tin anh không ?

- Không.

- Vậy anh không ổn.

- Em cũng không tin anh.

- Tại sao ?Minh Hiếu nhướn mày.- Anh uống rượu rồi, lời anh nói chẳng lời nào đáng tin.Hắn phì cười.

Người này thật sự rất thú vị.

Vô tri theo cách khôn lỏi.

Nói thế nào nhỉ ?

Minh Hiếu thấy hứng thú.- Vậy anh nói gì em mới tin ?

- Anh nói gì em cũng không tin.

Nhưng em nói thì anh sẽ tin.

- Điều gì khiến em nghĩ anh sẽ tin em ?

- Anh cứ thử nghe xem.Minh Hiếu nghiêng đầu nhìn người nọ di chuyển từ đối diện sang cạnh bên, tri kỷ giữ một khoảng cách phù hợp.- Anh nghe đây.

Nào, nói đi.

- Anh có thích ai chưa ?Hắn lắc đầu.- Còn em ?

Thích ai rồi ?

- Sao anh biết em có người thích ?

- Chẳng ai đặt câu hỏi như thế mà không có đáp án riêng cả.

Thuật phán đoán tâm lý rất bình thường thôi.Thanh Pháp bĩu môi tỏ vẻ, giống như đang trêu đùa hắn sĩ khả năng học vấn, cũng giống như đang thừa nhận hắn quả thật rất giỏi.- Anh nói đúng.

Em có crush rồi.

- Một người trong chương trình hay một người anh biết ?

- Anh tò mò ?

- Em biết cách khui mà.

- Dựa theo những gì anh nói thì cả hai.

- Oh.

Vậy trong ba mươi, à không, hai mươi chín anh trai nhỉ ?

- Hai mươi chín ?

Anh không trừ anh ra sao ?

- Anh trừ rồi, anh thêm anh Thành vào đấy.Thanh Pháp chun mũi phát nhẹ vào vai Minh Hiếu, hắn chỉ tinh nghịch cười trêu, nhận lấy cú phát kia.- Người đó ...

Hừm ..

Rất giống anh.

- Giống ngoại hình hay tính cách ?

- Anh đoán thử xem ?

- Anh nghĩ là tính cách.

- Tại sao anh lại nghĩ như vậy ?

- Người duy nhất anh biết giống anh về ngoại hình là anh Đoàn Văn Hậu.

Phương pháp loại trừ.

- Vậy anh nghĩ anh giống tính cách của ai ?

- Khang.

- Không.

Khang là hai của em.

- Anh Quân.

- Cũng hơi giống.

- Vậy anh chịu thua.

- Vậy nếu em nói giống anh về ngoại hình thì anh nghĩ ai ?

- Hải Đăng Doo.

- Anh đâu đô bằng anh Hải Đăng Doo.

- Nào, nói lại xem nào.Minh Hiếu bị động chạm đến tự tôn đàn ông, vén tay áo lên khoe mẽ bắp tay.- Rồi.

Em thừa nhận em sai, anh giống anh Hải Đăng Doo phần thể hình.

Ai nữa ?

- Anh Thịnh.

- Oh đúng thật, anh Thịnh cũng to con.

- Anh Công Dương.

- Anh Dương theo kiểu rắn chắc chứ không lực lưỡng.

- Anh thua.Minh Hiếu giơ hai tay lên đầu hàng.Thanh Pháp hít sâu một hơi.- Nếu em nói người ấy là anh thì sao ?Minh Hiếu sững người.Rất nhanh, hắn thu tay lại, nhấp một ngụm rượu.- Em rất giỏi đấy.

Em lừa được anh rồi.

Thử thách của em là phải tỏ tình với anh đúng không ?Khuôn miệng nhếch lên, hắn dốc ly rượu, xuyên qua lớp thuỷ tinh nhìn người cạnh mình.Thanh Pháp không lộ ra biểu cảm gì, đợi hắn hạ ly rượu xuống, chầm chậm tiến sát lại, đặt lên má hắn một nụ hôn.

Nói đúng hơn, chỉ là khoé miệng chạm má.Thanh Pháp rời đi khi Minh Hiếu vẫn còn sững sờ.Hắn chầm chậm đặt ly rượu lên bàn, trả tiền, trở về.

Tuần tự như một con người máy vô hồn.

Hắn ngồi phịch lên giường, bần thần.Hình như hắn vừa được tỏ tình.Hình như hắn vừa tổn thương em.Hình như hắn vừa nhận ra nhành hồng mà chính hắn đã miêu tả dần chuyển sinh thành Mặt Trời, xoá đi cái bóng xích chân hắn suốt bao năm qua.Hình như con sói cô độc này vừa được tiếp cận, bởi một chú cáo trắng muốt."

Đêm hôm qua khi say, em nói với tôi về người em yêu

Em bảo người ấy rất giống với tôi, nhưng tôi biết thừa em điêu

Thêm hai ba ly làm em muốn keep it real

Em hôn tôi trước khi em nói rằng em yêu tôi nhiều bao nhiêu

...

Em tỏ tình lúc ta hơi chuếnh, em yêu anh này hey hey"

---

- Ah, sly fox.

- Ha, lone wolf.

10|05|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #50


Trời Thu Hà Nội chưa bao giờ dễ chịu với bất cứ ai.

Năm nay Thu đến sớm, sớm đến mức chính người dân Thủ Đô còn không kịp phòng bị, tất bật đua nhau đến trung tâm thương mại mua quần áo rét.Vậy mà trong tiết trời bắt đầu biết cắt da cứa thịt ấy, có ba người co ro nằm trong túp lều lớn, ôm nhau run rừ rừ như mèo.

Dẫu đã chìm vào cơn mơ, nhưng giấc nông, nên Minh Hiếu, Bảo Lâm, Vy Thanh vẫn chưa ngủ được.Bảo Lâm là khổ nhất.

Tuy nhiên đây chẳng phải cái khổ anh ta muốn than, chỉ là anh tự nguyện đeo lên, vì anh còn hai đứa bé nhất nhà.Bảo Lâm nằm ngoài cùng, lưng đối với cửa lều, chắn gió cho hai em, nhường luôn hai áo khoác cho hai đứa, chính mình chỉ độc một chiếc áo tay dài lót nỉ mỏng trên người.Vy Thanh cũng không ổn hơn.

Nhận áo của Bảo Lâm, nhưng nhường tấm chăn mỏng cho Minh Hiếu, đeo cho hắn chiếc bịt mắt có miếng chườm nóng, đeo luôn cho hắn chiếc khẩu trang để tránh đau họng.Hai anh lớn đôi khi có lắm lời lắm chuyện, nhưng thật tâm vẫn cưng út nhất, mà út ấy giờ đây đang rơi vào cơn mê man như muốn sốt.Sự việc này đâu phải chuyện gì quá khó đoán.

Đúng vậy, đội em nhỏ lại thua đội anh lớn, lại chiếm suất ngủ ngoài.

Ba ông già thì chăn ấm nệm êm trong khách sạn, ba đứa nhỏ thì lẩy bẩy như cò đói trong lều trên tầng thượng.Bất chợt, cửa lều được mở ra.Thanh Pháp chui vào, đem ba người kéo ra, không nói tiếng nào, chuyên chú dẫn cả ba đến trước căn phòng khách sạn lớn.- Sao vậy Kiều ?

Sao không ngủ ?

- Em ngủ không được.

Mấy anh lạnh lắm rồi, vào đây nằm đi, mai em xin chị Thắm cho.

- Không được, bọn anh thua mà.

- Thắng thua không quan trọng, điều lớn ở đây là sức khoẻ.

Em thấy anh Cris chảy mũi rồi, còn anh cứng người hết rồi kìa.

Hai anh vào phòng ngủ sớm đi, xíu nữa dậy rồi.

- Hiếu ngủ với em nha.

Anh với Cris ngủ là đá nó đi đó.

- Dạ.Bảo Lâm nhìn theo bóng em dìu hắn đi khuất rồi mới lục tục cùng Vy Thanh vào ngủ.

Vừa đặt lưng xuống giường đã ngáy o o.Bên này, Thanh Pháp đỡ Minh Hiếu nằm lên giường, tém chăn kĩ lại, áp trán mình lên trán hắn, khẽ lay.- Lượm ơi.

- Hmmhh ..

- Lượm ơi dậy uống nước được không ?

- Kh-Khát.

- Đây, nước ấm đây rồi.

Em đỡ Lượm dậy.

- Ấm quá.

- Ừm, Lượm trong phòng em rồi, Lượm uống rồi thì ngủ đi.Minh Hiếu uống được ngụm nước liền tỉnh đi mấy phần, cầm lấy tay em kéo lại.- Em đi đâu ?

- Em đi lấy thuốc cho Lượm, Lượm sốt rồi.

- Em ở đây.

- Nhưng Lượm uống thuốc đã.

- Uống rồi thì em phải ở đây.

- Ừm.Minh Hiếu ốm vào như trẻ con lên ba, khó chịu khó chiều mà đặc biệt hay làm nũng, nói một câu thì ứ lại ba câu, đề nghị một chuyện thì làm bộ làm tịch, ra vẻ ta đây vẽ ra chuyện khác.

Vậy mà cũng có người tình nguyện chiều, chiều đến mức tính khí ấy càng lúc càng quá đáng hơn.- Anh uống rồi, em lên nằm với anh.

- Em lên ngay.Thanh Pháp ngồi lên giường, vừa cởi dép xong đã bị kéo tuột vào vòng tay rộng của ai kia, ôm ghì em vào ngực.Minh Hiếu hít sâu một hơi, thoả mãn tận hưởng cảm giác có em bên cạnh.- Em thơm.

- Lượm, anh thấy ấm chưa ?

- Ấm lắm rồi.

Em ấm lắm.

- Lượm ngủ đi.

- Chưa ngủ được.Hắn cọ mũi lên chóp mũi em.- Vẫn còn áy náy.

- Áy náy chuyện gì ?

- Đoạn chiều có lỡ đá vào chân em.

- À.

Không sao đâu mà.

- Có sao mà, em bầm đen hết cái ống đồng rồi.

- Em không cảm thấy đau mà.

- Nhưng bầm rồi, xấu em.

- Em xấu vậy Lượm bỏ em sao ?

- Không có bỏ.

Em đừng nói.Hắn hậm hực chun mũi, cắn má em day day trách cứ.- Vậy sao lo như vậy ?

Em còn không lo.

- Xót chứ.

Em đau một thì anh đau mười.

Anh xót.

- Ừm, em biết Lượm xót rồi.

Lượn giỏi nh- Khoan đã.Thanh Pháp nheo mắt trừng Minh Hiếu.- Vì anh xót em nên mới cố tình thua trò cuối để ngủ khổ đúng không ?

- Kh-Khô-Không ..

Không có.

- Cái mặt kìa, nói dối lồ lộ ra.

Lượm tồ !!

- Anh không có tồ.

- Không tồ mà anh cố tình thua hửm ?

- Anh thấy có lỗi ...

- Nhưng Lượm sai rồi.

- Anh sai ?

- Sai chứ.

Anh đang bệnh này, anh còn ngủ trời sương, anh không có chăn để đắp, anh càng bệnh nặng thêm.

Hơn nữa anh thua kéo theo cả anh Lâm với anh Cris ngủ khổ cùng, như vậy thì sao ?

- Như vậy thì vô trách nhiệm.

- Đúng vậy.

Minh Hiếu, em xót anh, em cũng không muốn anh hỗn với anh lớn.

- Anh hiểu rồi.

- Tự em cũng chơi bằng hết sức mình, anh Giang, anh Tuấn, anh Huy cũng đều thế.

Nên sau này Lượm cũng vậy nhé, tất nhiên là trừ những lúc anh đuối.

- Dạ.

- Lượm.

- Dạ.

- Em có phải quá khó khăn rồi không ?

- Không ...Minh Hiếu gục đầu vào vai em, lí nhí phát ra âm thanh.Thanh Pháp thở dài, nâng mặt hắn, hôn lên miếng hạ sốt trên trán.- Em xin lỗi.

- Không !Hắn nhíu mày, dẩu môi ôm chặt em hơn.- Sao vậy ?

- Sao em không hôn anh mà hôn miếng dán ?

Trán anh sốt thì kệ, em phải hôn anh !

Môi em phải dính trên da anh cơ !!Em bất lực phì cười, vỗ bem bép vào vai hắn, mổ hôn khắp mặt người em thương sâu đậm, còn không quên trách cứ.- Hư quá à !

Nũng còn hơn em nữa !!

- Hứm !!

Trinh mà, Trinh cỡ này không đó.

- Diễm Trinh bèo nhi quá đi.

- Hứm, tất nhiên rồi.

- Diễm Trinh đi ngủ được chưa ?

Còn mấy tiếng nữa phải dậy rồi.

- Em hôn nữa đi rồi anh mới ngủ.

- Hôn lần cuối thôi nhé, không xin xỏ thêm, phải đi ngủ đấy.

- Hai lần cuối đi.

- Được.

- Thôi ba.

- ...

- Bốn đi.

- ...

- Anh chốt, năm !

Năm !

Sáu !

- Lượm !!!Minh Hiếu bị quát liền cụp đuôi, mất mát vùi mặt vào hõm vai em trốn tránh, chọc cho Thanh Pháp dở khóc dở cười lại vỗ bẹp lên vai hắn.- Cái đồ Lượm tồ !!

- Hựm !!

- Em hôn sáu lần thôi, sau đó em sẽ ngủ đấy.

- Dạ ...

- Dạ to lên.

- Dạ !!Em hài lòng hôn khắp mặt, cuối cùng in trên môi hắn một nụ hôn lâu thật lâu, giống như lời chúc ngủ ngon, giống như lời trách cứ, càng giống như một bài giảng mà cuối bài là một câu khích lệ.Ừm, Thanh Pháp xót người yêu chẳng ai biết đâu, nhưng một khi biết rồi thì chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Vì em xót người ta còn ấu trĩ hơn người ta xót em nhiều.

Minh Hiếu xót Thanh Pháp thì có cương cũng sẽ có nhu, Thanh Pháp mà xót Minh Hiếu chỉ được cái miệng, thật ra vẫn bao dung cho hắn tác oai tác quái đấy thôi.---

Inspirations

05|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #51


---

Baby tối nay ta đi đâu nhờ ?

Bằng máy bay hay là Rover ?

Quẳng tờ giấy đấy cho anh roll up

Đốt nó lên ngoài kia giờ colder

Em hỏi tối nay ta đi đâu anh rất khó để trả lời

Em lại muốn tình yêu vài năm hay em muốn nó là cả đời

Em đang đi lang thang ở trong tâm trí

Anh đang chạy theo đôi chân em

Và fuck hết những suy nghĩ khi ta trở nên hơi thân quen

Baby anh biết mà, bởi vì đấy là điều cần làm

Baby em liếc nhìn, cảnh đường phố chiều dần tàn

Baby em bối rối, vì muốn biết thật nhiều về nhau

Nhưng mà giọt nước mắt này không thể lau

Baby ơi anh cũng ko biết anh cần em hay môi em

Và có lẽ cứ thắc mắc cũng ko làm đêm nay trôi êm

Chỉ là nếu hai ta cứ đoán bước đi của nhau như chơi game

Thì cõ lẽ nước mắt cũng sẽ theo nhau cạn khô không rơi thêm

Baby tối nay ta đi đâu nhờ ?

Giày cao gót đi chung cùng Loafer

Em Beyonce anh là Hova

Won't regret it when we sober

Baby tối nay ta đi đâu nhờ ?

Giày cao gót đi chung cùng Loafer

Em Beyonce anh là Hova

Won't regret it when we sober

Baby tối nay ta đi đâu nhờ ?

Giữ em bên như folder

Có thêm nhiều nụ hôn

Won't regret it when we sober

Quẹo trái ở Ba Tháng Hai

Về nhà anh và overnight

Lần đầu thấy baby qua hình

Muốn lên xe cùng nhau rồi về nhà em ra mắt gia đình

Để biết đôi mắt đại dương, em lấy từ má hay ở cha mình

Gom tất cả tàn nhang

Những vì sao xếp ngay hàng ngang

Em không phải nói gì đâu, để bờ môi đó làm chuyện khác

Rượu vang nến thơm for the night

Cần chi nghĩ suy cho ngày mai

Ta đi đâu, anh không biết nhưng anh sẽ lái

Baby tối nay ta đi đâu nhờ ?

Giày cao gót đi chung cùng Loafer

Em Beyonce anh là Hova

Won't regret it when we sober

[Tối nay ta đi đâu (Cover & Remix) - HIEUTHUHAI]

---

Any plans for our weekend ?

Minh Hiếu nhận video quảng cáo từ nhãn hàng, nằm vật ra giường suy nghĩ nên viết tiêu đề gì.

Hắn luôn dở trong việc đặt tên, mấy bài trong album đều là anh em, bạn bè giúp đỡ phần nhiều.

Hắn giỏi viết đấy, nhưng cũng chỉ đến thế, đến mức năm anh lớn trong chương trình Hai Ngày Một Đêm đều chê trách hắn đặt tên xấu nên vận xui ám vào người.

Hắn cứ đặt tên thì y rằng hôm đấy hắn ngủ bờ ngủ bụi, còn có dạo đòi đặt tên "Trái Nho" để đọc lái lại thành "Chó Nhai".Hắn lăn lộn trên giường, làm xộc xệch hết cả đống chăn ga.

Lăn thế nào mặt úp đập vào gối, chỉ thấy hắn hít vào một hơi thật sâu cho đầy khoang phổi, sau đó ngồi phắt dậy bấm bấm điện thoại."plan for our weekend? 🌆🎠"[Chú thích: "🌆🎠": Lánh đến nơi yên tĩnh, em tuỳ ý cưỡi anh.]Minh Hiếu hài lòng dựa ngồi vào đầu giường, xoay xoay chiếc điện thoại trong tay như chờ đợi điều gì.

Một phút sau, hắn thoả mãn nhếch mép nhìn màn hình điện thoại hiện cuộc gọi đến.Honey.- Anh nghe ?Mỉm cười lắng nghe tiếng tíu tít bên tai.- Ừm.

Ừm.

Giỏi.

Honey giỏi.

Ừm.

Em muốn đi đâu, anh đều chiều được.

Ừm, em xem đi, anh soạn đồ cho em.

Ừm, về sớm nhé.Bên đầu dây không biết đã nói những gì, nhưng nhìn theo biểu cảm của hắn, chắc chắn là chuyện tốt.- Honey.

Ừm.

Hôn anh chưa ?

Anh cũng yêu em.---

Minh Hiếu bước ra khỏi phòng tắm.

Hơi nước từ trong phòng bốc ra, gặp không khí lạnh liền co chân chạy ngược trở lại.

Những giọt nước chưa khô lăn trên bả vai nam nhân, trôi tuột xuống vòm ngực săn chắc, chu du qua đám múi bụng, cuối cùng biến mất khi vô tình chạm phải vải quần lót.Hắn chỉ mặc độc chiếc quần lót, lững thững bước ra phòng khách đón nắng, vươn vai.

Đi ngược lại vào phòng ngủ, hắn nhìn một đụn chăn lớn trên giường, mỉm cười đến đào mặt người từ bên trong ra, bắt đầu hôn lấy hôn để lên khuôn mặt say ngủ.- Hmmmh !!

- Honey, sáng rồi, dậy đi.

- Ngú !!

- Ngoan, dậy ăn sáng nào, trễ lắm rồi.

- Mấy giờ rồi ?Hắn nhìn đồng hồ, chỉ mới chín giờ sáng.- Mười hai giờ, em ngủ đến trưa rồi.

- Bế em.

- Bế em hửm ?

Muốn bế thì phải trả tiền.

- Trả bằng gì ?

- Honey hôn anh.Hắn nhận nụ hôn từ người yêu, gật đầu tỏ vẻ đã chấp thuận.

Đem người bế lên, lộ ra người ấy không mảnh vải che thân, chi chít nhiều dấu đỏ tím lan khắp, được hắn bợ mông mang đến phòng tắm.

Hai tay người choàng qua cổ hắn, vừa vặn phù hợp với nhiều vết cào chằng chịt ở lưng hắn.Người nhận bàn chải từ hắn, ngoan ngoãn đánh răng, đôi khi bàn tay không an phận sẽ chạm vào múi bụng, hoặc vươn cao lên đòi sờ vào hình xăm GERDNANG.- Thích hửm ?Minh Hiếu trông thấy tất cả, tiến đến cắn nhẹ chóp mũi nam nhân.

Người nọ bị cắn cũng chẳng nề hà chi, gật đầu.- Vậy mà khi trước mời em thì em không vào, hối hận chưa ?Hắn lau bọt đi cho người, đưa đến một ly nước.- Không hối hận.

Em muốn chứng tỏ mình hơn nữa trước khi xin vào.

- Xin vào ?

Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao ?

- Anh dám từ chối không ?Người nọ hách dịch đứng lên nắp bồn cầu, chống hông trừng mắt nhìn xuống hắn.

Ở độ cao này rồi mà người chỉ cao hơn hắn có vài phân, đúng là cây sào biết đi mà.Minh Hiếu bĩu môi ra vẻ xin hàng, ôm người bước đến phòng ngủ, mặc tạm cho người chiếc áo ngủ dài tay cùng quần lót, chính mình xỏ tạm chiếc quần cùng bộ.Hắn tuần tự bế người đặt ở bàn ăn, sau đem ra hai chén sữa chua cùng hai ổ bánh sandwich.

Nam nhân lập tức nhíu mày.- Không thích ăn sữa chua !

- Em đau bụng mấy hôm nay rồi, không ăn không được.

- Không ăn !!

- Không ăn cũng được, em ăn hết bánh trước anh thì anh cho em đi.Nam nhân nghe thấy liền vui vẻ ra mặt, cầm hai ổ bánh sandwich lớn định ngốn hết, hắn đoán được ý định nên nghiêm mặt ra luật.- Với điều kiện em phải nhai kỹ, ăn chậm, không ngốn, không được ăn miếng quá to.Nam nhân chun mũi, sưng mặt hậm hực nhai bánh mặc cho hắn cố gắng nhịn cười.- Xong rồi !!!

Em nhanh hơn anh rồi !!

- Anh cũng xong rồi, tiếc quá, thua em một hai giây thôi.Minh Hiếu đứng dậy, đến bên phía nam nhân vờ thu dọn chén đĩa, nào ngờ túm mặt nam nhân nâng lên, chính mình ăn vào một muỗng sữa chua, cúi người truyền sang.

Không nghĩ cũng biết, người bị hắn giữ cho ăn hết chén sữa chua, xong xuôi còn không quên liếm mép người, thở ra tiếng cười trầm thấp chọc ghẹo.- Anh lừa em !!!

- Honey à, em nghĩ em có thể thắng anh sao ?

- Đồ hơn thua !!

- Em thua mà còn khen anh ?

- Hứm !!

- Ngoan, nhìn anh.

- Không thèm.

- Nhìn anh.

- Gì ?

Em nhìn rồi.

- Mở mắt nhìn anh.

- Em mở rồi.

- Anh đang giơ số mấy ?

- Hai.

- Ghê vậy, anh cũng đang nghĩ hai.

- Thật hả ?

- Không.Minh Hiếu cắn môi nam nhân bắt người mở miệng, tận hưởng dư vị ngọt thanh của sữa chua đem tới, hài lòng rồi mới rời đi rửa chén.- Em muốn đợt nghỉ sắp tới đi đâu ?

- Em không biết.

- Suy nghĩ đi.

- Làm gì mà suy nghĩ sớm, còn lâu mà.

- Hai tuần nữa rồi.

Còn đặt vé máy bay nữa.

- Em muốn ...

Thôi ở nhà đi.Hắn đã rửa chén xong, chùi vội tay vào quần, bế nam nhân lên ghế cùng xem phim.- Sâu lười.

- Kệ em.

- Em mới ăn xong đã nằm ườn ra đây rồi.

- Kệ em.

- Bụng em có mỡ rồi.

- Kệ em.

Hai người yêu nhau chỉ cần một người có múi là đẹp rồi.

- Phải cả hai cùng có múi chứ.

- Em mà có múi em thành anh Pháp đấy.

- Ồ.

Vậy thôi mỡ mỡ thế này mà thành chị Kiều cũng được.Thanh Pháp thoả mãn ngồi trong lòng Minh Hiếu xem phim, chán quá lại cắn lên người hắn như trẻ con ngứa răng.

Minh Hiếu đã quen, chỉ xoa xoa lưng em dỗ dành, tiếp tục dán mắt lên màn hình.- Sao anh xem tập trung vậy ?

- Phim hay.

- Phim về gì vậy ?

- Em chọn mà.

- Nhưng anh kể đi, em không biết.

- Phim về một con báo hồng.

- Sao nữa ?

- Nó xây nhà.

- Sao nữa ?

- Nó ghét màu xanh dương.

Nó ghét luôn ông thợ xây có bản vẽ màu xanh dương.

- Rồi sao nữa ?

- Nó nhúng bản vẽ của ông thợ vào thùng sơn hồng.

- Hmmm ..

- Ông th-Minh Hiếu nhìn xuống, thấy người nọ đã ngủ, cười bất lực tắt phim đi.

Hắn hạ cả hai nằm xuống ghế.

Em gối đầu lên ngực trần của hắn, hắn vừa ôm em vừa gác tay lên mắt thiếp đi.- Ừm, we'll stay at home then.

06|10|2024|Lluvia

For Sốp R.
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #52


Lưu ýChương truyện sau đây sẽ xuất hiện nhiều teencode, từ ngữ địa phương và điểm sai chính tả có chủ đích.

Tác giả trước tiên xin lỗi vì sự bất tiện này, rất mong các bạn đọc sẽ thông cảm và cùng nhau tạo nên môi trường lành mạnh.

Mọi bình luận hoặc ý kiến tiêu cực đều sẽ bị xoá mà không thông báo trước.---

Đội trưởng Trần's soft spot

Bé iu

Lựm oi, coi em mò được gì nò

Diễm Trinh

Gì dọ ?Bé iu

Diễm Trinh

E dễ thưnnn

Anh muốn con màu xanh, em lấy con màu hồng ikBé iu

Hehe ok

Diễm Trinh

Mà móc khoá đó anh muốn con khác được hem ?Bé iu

Con gì ?

Diễm Trinh

Con Thiềm Thừ ngậm đồng tiền vàng trước cổng Suối Tiên 🐸Bạn đã thể hiện cảm xúc 🤡 với tin nhắn của Diễm Trinh.

Bé iu

Em có tìm gồy mà hong có 😥

Diễm Trinh

😞😞 buồn dọBé iu

Chìu nay mấy giờ Lựm về ?

Diễm Trinh

3h anh dìa gồy, bé ăn bánh su kem hong ?Bé iu

Ăng 🫰🏻

Diễm Trinh

Dạ anh mua liền 😘Bé iu

Hoi Lựm làm đi, em chửn bị đi lun

Diễm Trinh

Bé đi đường cẩn thận, tới nơi nhắn anh nho 😚Bé iu

Bít ùi

Diễm Trinh đã thể hiện cảm xúc ❤️ với tin nhắn của bạn.

---

Hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo người ngồi trước, yên bình tựa đầu lên.

Ở giữa hai người không hề tồn tại khoảng cách, ai đi ngang qua đều thấy vẻ ngọt ngào như mật.Một xe máy, hai người, một mèo ở trong balo, bấy nhiêu thôi đã đủ khiến người khác phải mỉm cười.- Lựm chở em đi đâu dọ ?

- Đi họ hèn.

- Ở đâu lận ?

- Ở chỗ này ít người biết lắm, có sân cho Mum chạy nữa.

- Hay dọ.

- Anh tìm hoài luông, tìm mệt lắm luông.

- Mệt lắm luông á hả ?

- Mệt lắm ó, anh kiệt sức luông.Nói đoạn, Minh Hiếu vờ gục trên tay lái.

May mắn cả hai đang dừng đèn đỏ nên không xảy ra việc gì, chỉ có Thanh Pháp gan bé bị doạ một trận, ấm ức lẹt bẹt vỗ vào vai hắn trách.- Khùm !!

- Hun anh ik cho anh khoẻ.

- Hứm.

Lần này hoi đó.

- Hehe.Cả hai đến một đoạn sân cỏ đằng sau khu đô thị mới, gió sông thổi mát rượi một khoảng thành phố, người vô tình lạc vào đây chắc chắn sẽ chẳng muốn thoát ra.Hai ly cà phê đặt cạnh nhau, gần đó là chú mèo lười nằm nghịch cỏ, xa xa là một thân ảnh đang vô cùng nhiệt tình tác nghiệp cho người còn lại.- Haiii ba quá đẹp.

Haiii ba dễ thương luôn.

Hai ba tuyệt vời xinh xắn ạ.

Haiii ba đẹp quá chị đẹp ơi.

Haii ba haii ba haiii ba.

Haii ba đẹp trai haii ba dễ thương haii ba tuyệt vời.Thanh Pháp miệt mài thay đổi dáng đứng còn Minh Hiếu cần mẫn lăn lê bò trườn trên đất, cố gắng bắt tất cả nét xinh xinh của em người yêu lưu giữ lại, bản thân có trầy trụa hay lấm lem cũng chẳng nặng nhẹ chi.Được một lúc thì cả hai không chụp nữa, quay lại chỗ ngồi.- Lựm chụp không em chụp cho ?

- Dạ chụp, mà xíu nữa ik.

- Chụp ở đâu ?

- Chỗ hồi nãy em chụp.

- Lộ đó.

- Cho lộ luôn.

- Muốn công khai rồi ?

- Muốn chớ, lúc nào cũng muốn.

Giờ mấy bạn hay nói em có mấy chục anh chồng dự trữ luôn òi, anh Big cũng nói luôn, anh bị tủi thân ó, anh phải vùng lên làm chính thất.

- Anh từ lâu đã là chính thất òi mà.

- Hỏng có chịu, phải được công khai cho ai cũng biết luông.

- Hơn thua quá à !!

- Diễm Trinh em guột Lê Thị Thu Diễm ó.

- À mà đồ anh bẩn hết gồy, xíu sao mà chụp ?

- Chụp được hết mà, anh phủi xíu là sạch trơn.

- Biết vậy nãy đừng có nằm ra, đứng chụp là được gòy.

- Hong thích, nằm chụp mới chụp hết được em xinh.

- Đừng chụp là em xấu hả ?

- Hong có, đứng chụp là em đẹp.

- Cái mỏ dẻo quẹo luôn.

- Còn á nha em mà trườn ra một cái là chụp kiểu nào cũng ra em ngon.

- Hời ơi cái mỏ kìa !!

- Hehe.

- Đội trưởng mà cái mỏ cỡ đó.

- Đội trưởng Trần nó phải khác bọt chớ.

- Vậy em là gì ?

- Em hỏ ?

Phó đội trưởng Nguyễn ?

- Nghe nó kỳ liền.

- Đúng thiệt ...

À !!

Em phải là Phu nhân Nguyễn.

- Nghe được đó.

- Ủa mà phu nhân liên quan gì đội trưởng ?

- Ờ liên quan gì ?

- Hoi, quay lại, xí xoá, xé nháp đi.

Em sẽ là đội viên Nguyễn ?

- Nghe nó cấn đều luôn.

- Hoi anh hỏng biết âu ~Minh Hiếu nũng nịu dụi vào vai em lầm bầm, dẩu môi chờ em chú ý đến để được hôn.

Thanh Pháp không phải là không biết, bên người này lâu như vậy, bao nhiêu trò tiểu nhân em đều chinh chiến qua, chút bẫy thế này không qua được mắt em.

- Chụt.

Đúng thật là không qua được mắt em, nhưng qua được tim em, thế là đáng kể rồi.

Minh Hiếu được hôn như đứa con nít nghịch phá mà không bị đòn, vui vẻ hi hi ha ha dụi lấy dụi để, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của chú mèo.

Chú mèo bị bỏ mặc cũng không lấy gì ghen tị, hoàn toàn hài lòng ngồi liếm lông, xem như chủ nhân cùng tên ấu trĩ kia là một đám trẻ trâu, chú ta là đại trưởng lão không thèm chấp nhặt.

Mãi đến khi Minh Hiếu bắt đầu vào giai đoạn hưng phấn đến mức hoá rồ, đột nhiên ôm chú mèo vào lòng lắc tới lắc lui, xong còn ghẹo cho chú xoè móng vuốt ra để nắm lấy.

- Em xem nè, móng của Mum cụt lủn.

Haha mà nhìn cái mặt nó ngu dữ dội luôn á !!

Chú mèo Mum bị quăng quật một lúc mới được thả ra, xiêu xiêu vẹo vẹo mò vào balo nằm chờ, dùng răng cắn khoá kéo lên, tự nhốt mình trong túi.

Chú tỉ mẩn ngồi chải chuốt lại bộ lông, trong lòng vô cùng oán niệm mà than với chín vị Miêu Thần.

- Trời ơi đáng sợ quá.

Nó điên hệ thiên tài hay biến thái vậy ?

Nó quăng con mà con tưởng con còn một mạng thôi đó, các vị trên có có mắt chứng cho con với.

Trời ơi, tôi muốn chụp màn hình, tôi muốn gửi cho fan của nó coi !!!

09|10|2024|Lluvia

Nhạt.
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật (H+) #53


Chuyển ver:

[JINJOON] Strawberries & Cigarettes - ParisJen

Minh Hiếu mút mạnh lấy đầu ti em, ngập ngừng cộng dồn với hối hận mà vân vê chúng như trẻ con thiếu sữa.

Trăn trở cùng mệt mỏi đã dày vò hằng đêm, hắn không thể nào lựa chọn giữa nên tiếp tục hay nên dừng lại.

Khoái cảm, khát vọng được ôm lấy em dường như đã chiếm trọn tâm trí, nhưng hắn lại sớm thấy khổ sở vì hành động của mình.

Là hắn đang ép em, hắn đang khiến em phải làm tình với hắn.

Minh Hiếu ngồi phịch xuống bên giường, tấm ga đã nhăn nhó đi nhiều vì em cựa quậy còn hắn thì cứ sột xoạt.

Nước mắt hắn rơi hoà lẫn với tiếng nấc nhẹ của em, vang lên trong phòng kín, đập vào vách tường lớn, dội lại đầy áy náy.- Tại sao ?

Tại sao em lại không kêu tôi dừng lại ?

Hắn đau khổ cất tiếng hỏi, nhưng sự thật còn là trách cứ chính mình.

Ừ.

Hắn bắt em đến đây, còng em vào giường, hiếp dâm em, nhưng khi chưa làm được gì thì lương tâm chết tiệt của hắn đã sai khiến Minh Hiếu dừng tay.

Hắn có phần buồn bực, nhưng cũng có đoạn nhẹ nhõm.

Nếu không dừng lại, liệu mọi chuyện sẽ thế nào đây ?

Mặc dù bây giờ chuyện cũng không thể vãn hồi được nữa, nhưng chí ít hắn cũng sẽ bớt được vài phần muốn đấm chính mình.- Anh Hiếu ... cởi còng cho em được không ?

- Ừ, tôi cởi cho em.

Khi tôi cởi xong thì em hãy chạy ngay đi.

Tôi xin lỗi vì những chuyện tôi đã làm.

Hãy đừng nhớ gì cả, sống tiếp và sống tốt em nhé.

Đây cũng xem như lời chào cuối của tôi dành cho em, vì tôi sẽ biến mất.Minh Hiếu chậm rãi mở còng cho em, trong suốt quá trình còn không quên dặn dò, nhắn nhủ, như cái cách bấy lâu nay hắn vẫn luôn muốn làm khi ảo vọng được đóng vai người anh trai của em.

Tuy nhiên, hết rồi.

Hắn đã tự tay xoá bỏ hình bóng tốt đẹp duy nhất của mình trong mắt em, nên giờ chỉ còn có cách vừa nói vừa làm, trước khi em có cơ hội chạy thoát, bỏ lại hắn đơn côi một mình.Hắn mở xong.Hắn chờ đợi tiếng chân bình bịch chạy đi của em, cũng chờ thêm một cú đấm, hoặc vài tiếng rủa xả, nhưng lạ kỳ lại chẳng thấy đâu.

Khi hắn còn đang băn khoăn về điều dị thường ấy thì khuôn mặt đã được hai bàn tay em ôm trọn lấy, xoay sang.

Bất ngờ, em hôn hắn.Dường như em chỉ vừa mới biết hôn thôi, rụt rè và ngượng ngùng vẫn còn nếm được ở đầu lưỡi, nhưng em vẫn không dừng lại.

Em vòng tay qua cổ hắn, thật chậm rãi ngồi vào lòng, bắt lấy hai tay hắn quàng hững hờ qua eo thon, em giả vờ mình là một kẻ lão làng, còn bày vẽ đưa lưỡi quấn lấy con mãng xà của đối phương.Ôi trời, Minh Hiếu tạm gác những dấu chấm hỏi to vật đang hiện lên trong khối óc, hắn lấy lại thế chủ động, dành cho người một màn hôn Pháp ấn tượng như chính tên em, nhẹ nhàng, uyển chuyển dẫn dắt đối phương đến với ái tình độc tố.Hắn buông em ra khi nụ hôn kết thúc ở phút thứ năm.- Ta-Tại sao ?

- Anh Hiếu.

- Em ... tại sao ?

Em đặt ngón trỏ lên môi hắn.

Em muốn nói hết những gì em đã giấu, bấy lâu nay, bây giờ tràn ra như một chiếc bình vỡ nát.- Em thích anh.

Em đã thích anh lâu lắm, thật rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ em dám nghĩ sẽ được thích lại.

Anh là bad boy chuẩn sách vở, em lại là một đứa sáng học, trưa học, tối cũng học, đường đi chúng ta đơn giản là không cắt nhau.

Em thích anh, là thầm mến.

Thích cách anh bước xuống từ xe hơi, đầy kiêu hãnh mà vuốt ngược mái tóc rối của mình.

Thích cách anh cười, nụ cười của anh đẹp lắm.

Những lúc ấy, em chỉ dám lén chụp lại, để rồi cất giữ đi cho riêng mình.

Em không ngờ, giấc mơ hằng đêm, lại thành sự thật.

Em không biết anh sẽ thích em được bao lâu, nếu như chỉ là nhất thời, em cũng vui lòng, được anh thích, đã là quá đủ với em.

Nếu anh không muốn xác lập mối quan hệ, vậy coi như đây là lời chào tạm biệt, cảm ơn anh đã thích em, nhưng em lại không xứng với anh chút nào.

Anh đẹp nhất khi đứng cạnh cô gái khác, hoặc cậu trai khác, còn em, sẽ là người đứng từ xa chúc phúc cho anh.

Em định trèo xuống khỏi người hắn, nhưng lạ kỳ, vòng tay ai kia lại không buông lỏng ra.

Em ngơ ngác nhìn, chỉ thấy mặt Minh Hiếu đực ra, trông ngố hết sức, và em mỉm cười, từ từ gỡ tay hắn, để em kịp chạy về nhà mà khóc cho cạn nước mắt.

Em không thể để cho hắn thấy hình ảnh yếu đuối ấy.

Làm ơn, hãy để em lưu giữ chút ưa nhìn cuối cùng.Tuy nhiên, kẻ kia không đồng ý.Tay hắn như con mãng xà Hydra ở Lernaean, em là Hercules của hắn.

Em càng gỡ được một ngón, lại có thêm mấy ngón khác bấu chặt lấy eo em hơn.

Không có cách nào khác, em bất đắc dĩ nhìn ai kia vẫn còn ngẩn người, khẽ cất tiếng gọi.- Anh Hiếu ơi.Không có tiếng đáp.- Anh Hiếu !Vẫn im bặt.- Anh Minh Hiếu !

- Ha-Hả ?

Ơi ?

- Anh thả tay ra được rồi, em xin phép em về.

Ấy vậy mà hắn lại còn gồng bắp tay kéo em vào lòng, mặc kệ cho có bao nhiêu ngơ ngác, cũng chỉ khiến lòng hắn thêm xao xuyến.

- Anh thích em, là thật.

Anh không biết em cảm thấy thế nào, nhưng chuyện này, chuyện anh thích em, không phải là ngày một ngày hai.

Anh thích em, tròn vành vạnh đã được hai năm.

Nếu em có thắc mắc vì sao anh có thể thích em lâu như vậy, thì em đã quên mất có một ngày em vô tình ngã trên đất, khi anh chưa kịp lại để đỡ em thì em cùng bạn đã chạy lên xe buýt để đi học thêm.

Anh còn phì cười vì lời đùa của em, nhưng rồi thấy em làm rơi chiếc khăn tay dưới đất, bên trên còn được thêu tỉ mỉ họ tên và lớp.

Anh ban đầu cũng chỉ nghĩ hôm sau sẽ đem đến lớp trả lại, không ngờ khăn của em thơm đến vậy, làm anh càng muốn lưu giữ, đến tối thì ôm chiếc khăn mà triền miên.

Anh đã mất ngủ rất lâu, nhờ mùi hương của em mà anh có thể ngủ ngon đến như vậy.

Anh đã tính toán ngày sẽ đến tìm em trả lại, cũng muốn trả chút công vì em đã giúp anh có giấc ngủ.

Nhưng khi anh định trả lại, đã phát hiện có người nào đó đang được thằng nhóc mọt sách tỏ tình.

Em còn nói chính mình đã có người trong lòng, phũ phàng hất cậu nhóc ấy mất.

Vì cái cậu crush trong lòng của em mà anh đã cọc cằn suốt mấy tháng trời, chỉ khi có chiếc khăn tay, anh mới cảm giác giữa chúng ta có một mối liên kết.

Nhưng mà anh tham lam, nên anh mới không thể chờ, anh mang em đến đây, gần như đã hiếp em.

Anh lại không muốn em tổn thương, anh dừng lại.

Anh đã nghĩ xem như mối liên kết nọ, đã đứt gãy.

Nào ngờ crush bí ẩn của em lại là anh.

Anh mừng lắm.

Ừ.

Anh muốn xác lập mối quan hệ với em, là người yêu, là chồng em, là người em yêu đến khi ta không còn thở.

Thanh Pháp run rẩy nhìn hắn, sự vui sướng tột cùng trộn đều với nửa kí lô hạnh phúc khiến em vui vẻ mà gật đầu lia lịa, không hề biết mông thịt của mình đang cọ ra lửa với đũng quần của hắn.Minh Hiếu hít sâu, cố đè nén thằng em của bản thân để có thể hưởng trọn vẹn giây phút này, nhưng mà nghẹn nhiều coi chừng bị yếu sinh lý.---

Minh Hiếu đưa Thanh Pháp đi chơi xa một thời gian.

Hắn đã đặt vé thương gia cho hai người đi đến hòn đảo nọ, nơi không gì có thể làm phiền đến tình yêu đôi lứa.Khi đã thắt giây an toàn cho cả hai xong xuôi, hắn định quay đầu để ngồi vào chỗ của mình thì cảm nhận được góc áo bị kéo nhẹ.

Ngẩng đầu nhìn em thì phát hiện ai kia đang triệt triệt để để muốn khóc lớn, khiến hắn luống cuống đến mất luôn cả lý trí.

- Bé yêu, sao vậy ?

Em không khoẻ sao ?

- Anh Hiếu ôm em ngủ được không ?

Em muốn nôn, em ù tai.

Minh Hiếu khẽ xoa đầu em, đầy cưng chiều mà đặt người vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa lưng ru ngủ.

Tuy nhiên, người yêu hắn lại không an phận thủ thường.

Em cầm lấy tay hắn, đưa gần đũng quần, cầm ngón giữa của hắn đút vào một chiếc lỗ đã được đục sẵn, đầy hứng thú nhìn hắn bất động.Em lấy chiếc chăn đã xin được từ tiếp viên, nhanh nhẹn đắp lên cho cả hai, bắt tay còn lại của anh người yêu mò vào áo sơ mi mỏng của mình, đem nó đặt lên đầu vú đã cứng.Em áp mặt vào hõm cổ hắn, truyền từng hơi thở gấp gáp nhuốm màu tình dục đến cần cổ, theo đợt không khí bay lên tai hắn, đập vào màng nhĩ.- B-BBé yêu ?

- Dạ ?

- E ...

Ai dạy em ?

Từ khi nào ?

- Anh cứ tưởng em không biết anh đều cứng thế nào khi em ở gần anh.

Anh luôn nghĩ sẽ bảo vệ cho em, nhưng mà em cũng có khát khao chứ !

Em đã lầm.Hắn nhịn không phải vì hắn buộc phải làm.

Hắn làm vậy vì hắn thương tiếc em thôi.

Minh Hiếu trâu lắm, em sẽ chẳng đỡ được đến hiệp thứ hai với hắn đâu.Hắn lần mò vào hậu huyệt của em, sờ đến các nếp nhăn tuần tự xoáy sâu vào một điểm, sờ đến nơi đang đồng điệu với nhịp thở mà mở ra đóng vào, đút ngón tay vào đó.

Ôi trời !

Chỉ với một ngón tay mà Minh Hiếu đã muốn sướng đến tê dại của da đầu, em chặt quá.

Chặt hơn bất cứ cái âm hộ giả nào hắn đã từng dùng, và khiêu gợi hơn bất cứ cái âm hộ thật nào hắn đã chơi qua.

Bấy lâu nay hắn đã để cho một tao động lủng lẳng trước thằng em mình, mà hắn không nắm bắt thời cơ để đâm nó.Hắn gieo rắc những lời tục tĩu vào tai em, mỉm cười nhìn em chộn rộn, chỉ dám cựa một chút ít vì sợ người khác biết được.

Dần dà hai ngón tay, rồi ba, và bốn được chôn sâu vào hậu huyệt, nong nó ra, đồng thời cũng đốt lên lửa dục trong tâm trí cả hai.

- Thưa hành khách, cậu đây ... không khoẻ sao ạ ?Tiếp viên quan tâm hỏi han hắn, vì thấy mặt em đỏ bừng bừng còn hơi thở thì không bình thường.

- À, em ấy chỉ hơi mệt một chút, hình như là say máy bay.

- Cậu ấy có cần gì không ạ ?

Ở đây chúng tôi có cung cấp nước và thuốc phù hợp với các hành khách có triệu chứng say.

- Chắc em ấy ngủ một chút sẽ ổn hơn.

Cảm ơn cô.

- Nếu hành khách cần, hãy ấn nút gọi tiếp viên trên màn hình, sẽ có người tới ngay ạ.

- Được rồi, cảm ơn cô.

Cô tiếp viên rời đi khá xa, hắn thoả mãn nhìn vào người trong ngực đang phập phồng lửa dục.

Rót vào tai em vài lời khiêu khích, đủ để ai kia vụn vỡ sắp bắn ra.

- Bị người khác biết liền khiến bé yêu nứng như vậy sao ?

Có thể chảy nhiều nước thế này ?

Em không đáp lời, thình lình đứng dậy, chỉnh trang y phục.

Trước ánh nhìn ngơ ngác, em cầm ngón tay hắn vừa nghịch ngợm đầu vú em lên, mút thật kêu và bỏ lại người ngồi ở ghế.Em đi vào nhà vệ sinh.Hắn biết, vừa nãy là dấu hiệu mời gọi của em.Ôi trời, hắn muốn chơi em tan thành nước mất thôi.

---

- Thưa hành khách, có chuyện gì sao ?

- Em ấy vào trong nhà vệ sinh đã lâu, tôi có thể vào kiểm tra không ?

- Được chứ ạ.

Hành khách có cần thêm gì không ?

- Có thể cho tôi xin thêm túi nôn được không ?

Tôi sợ em ấy sẽ nôn.

- Xin đợi tôi một chút.

Của hành khách đây ạ.

- Cảm ơn cô.Hắn cảm ơn người tiếp viên trẻ, khẽ lách người vào chiếc cửa em mở hé.

Còn chưa kịp định thần, hắn đã bị em ép ngồi lên bồn cầu, còn em, đang khoả thân ngồi bệt xuống đất.

Đầu tóc rồi bời, trái cổ di chuyển lên xuống liên tục, đầu vú sưng đỏ, chiếc rốn bé xinh, dương vật trung bình, không quá to cũng không quá nhỏ, hạ bộ ít lông, hậu huyệt dâm chảy nước, rãnh mông chạy dọc lên lưng dưới.

Mắt của Minh Hiếu rà soát em như chiếc camera đang quay phim sex, và hắn tất nhiên là đạo diễn.Thanh Pháp dùng hết tất cả kí ức đã học được qua phim khiêu dâm, tỉ mỉ mân mê dương vật của hắn như một người tri kỉ lâu ngày không gặp, khát khao nâng lấy hai hòn bi mà chào hỏi.

Hắn ngửa đầu ra sau, thật muốn chết trên người em.

Cái sự kích thích này, kiếp trước hắn đã tích bao nhiêu đức, đã đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần, mới được yêu cực phẩm là em ?Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cái cách em chu du trên thằng em to thô của hắn lại dâm đến không chịu được.

Hắn cá rằng bất cứ một thằng đàn ông nào thấy cảnh này đều sẽ quỳ lạy để được em bú cho một lần.

Và thật là muốn chửi thề, em bú gây nghiện đến bất ngờ.Minh Hiếu đẩy đầu em ra.

Em ngỡ ngàng, còn hắn nâng cằm em hôn xuống, bỏ qua sự thật nơi ấy vừa bú liếm thằng nhỏ.

Là để cảm ơn, để ngăn em lại trước khi hắn mất mặt bắn ra, và hơn hết, là để làm em nứng.

Đối với cao thủ tình trường như hắn thì em chỉ là một con gà đối mặt với một con cáo.Hắn đặt em ngồi lên đùi, bú mút lấy hai đầu vú đã căng đỏ, còn hậu huyệt thì đã nhắm ngay thằng em hắn từ lúc nào.- Bé yêu, tự ngồi xuống hay để anh ?

- My pleasure.

Em cười dâm, mắt đối mắt, dù không lên tiếng, vẫn biết đối phương đang hứng đến thế nào.

Em biết hắn đang muốn được em bao lấy, và em biết chính mình cần hắn đâm em, thật sâu, thật nhiều, thật mãnh liệt.Em chầm chậm ngồi xuống, cả hai đồng thời thở hắt ra, họ đều thoải mái như nhau.

Của hắn nhồi đầy em rồi.Em bắt đầu di chuyển mông, như một diễn viên múa thoát y, dù em không qua một trường lớp nào, vẫn biết cách đánh mông đến nhuần nhuyễn.Em vừa vặn dẫn hắn chạm đến đúng điểm nhạy cảm, khẽ rên rỉ vang vọng đến bên tai hắn, còn hắn, còn đang tất bật với hai hạt đậu trước ngực của em.

Day cắn hay nhẹ nhàng bú thì chúng vẫn khiêu khích hắn đến cùng, buộc Minh Hiếu phải vận dụng chiêu trò để chơi, bắt chúng phải đầu hàng.

Tuy nhiên, chúng chưa đầu hàng thì chủ nhân của chúng đã xin giương cờ trắng.

Em khẽ ứ ưm vài tiếng và bắn ra ngay sau đó, báo hiệu cho hiệp đầu tiên đã được đánh dấu lên bảng.

Minh Hiếu chưa bắn.

Da đầu tê dại, đỉnh đầu muốn bốc hoả, nhưng hắn không thể xấu hổ bắn ra, mặc dù cái huyệt của em tuyệt đấy, hắn muốn cắm trong nơi này mãi mãi, chơi em đến khi em hoà làm một với mình.Minh Hiếu bấu vào hai cặp mông mọng, bắt đầu chạy nước rút trên cơ thể dâm đãng.

Trên chặng đường còn không quên ấn vài nút hôn lên khắp người em, đặc biệt tặng thêm cho hai đầu vú khoảng chục vết hôn, xem như khoản ưu ái đặc biệt của chủ nhà.

- Um ...

ưm ...

ứ ch-chậm một chút nha anh xã.

- Em vừa gọi gì cơ ?

- H-Honey ?

- Không.

Cái khác.

Em không trả lời đúng, anh sẽ không tiếp tục.

- Chồng ?Minh Hiếu hơi chột dạ.

Cái "chồng" cũng ngọt đấy, nhưng hắn muốn nghe giọng em gọi lúc nãy.- Anh xã ?

- ...

- Ơ nãy đúng là em gọi anh xã rồi mà, anh lại trêu em !

- ...Em gấp lắm rồi.

Em muốn sướng.

Em muốn được hắn đâm đến thần trí mơ hồ.

Em muốn được hắn chơi.

Em nứng.- Ưm ~ Hiếu à, anh nói xem em nứng lắm rồi.

Hiếu mau mau địt Pháp đến có em bé đi.

Bắn.

Vào.

Bên.

Trong.

Tinh sẽ ngập tràn bên trong em, núc nắc chảy dọc xuống bắp đùi, rơi tí tách lên sàn.

Em sẽ quẹt lấy từng giọt, mút lấy, nuốt xuống, ôi trời, chẳng phải sẽ rất ngon sao ?

Em thầm thì từng lời vào tai, ngón tay nghịch ngợm đi lướt từ nơi hai người giao hợp lên trên môi hắn, xoa chúng, ấn môi em lên.Quy đầu to béo của hắn cùng phần thân của cây hàng đồng loạt trướng to bên trong em, thần tốc ra vào khiến em không phòng bị mà bắn ra thêm lần nữa, dù cho hiệp một chưa có dấu hiệu kết thúc.Đến cuối cùng, Minh Hiếu bắn ra, đầy thoả mãn nhìn em người yêu đã ngất xỉu.

- My god, darling, you're good.

---

Minh Hiếu mơ màng tỉnh lại từ giấc ngủ dài, thật mệt mỏi.

Hắn đã vất vả lắm mới mang được cả hai về đến khách sạn an toàn.

Lừa đảo bây giờ thực sự quá tinh vi rồi, đến kẻ lõi đời như hắn suýt chút nữa cũng đã lọt phải bẫy.Nhưng mà em đâu ?Hắn bật dậy trong hoang mang, cảm giác như mọi thứ hư ảo hệt như một giấc mộng, và hắn sợ mình chỉ vừa thức dậy từ chiêm bao.Ô kìa !

Em đang ngồi trên ghế, đầy quyến rũ vận lên người một bộ đồ bơi hai mảnh bốc lửa, tôn lên làn da trắng phát sáng, đi cùng những đường cong tráng lệ bỏng mắt.Em ngồi đó, hai chân gác lên hai tay vịn, để những nơi tư mật nhất lộ rõ ra cho hắn xem.

Hắn thấy một đường dây quần lọt khe vừa vặn chắn chính giữa huyệt khẩu, chia dòng tinh dịch đang trào ra thành hai lối rẽ, chúng thi nhau thành đoàn chảy xuống ghế, tạo thành vũng nhỏ trắng đục dậy mùi tanh nồng, cái mùi hắn từng rất ghét.

Những chi tiết hắn cực kỳ ghét bỏ lúc làm tình khi gặp được em dường như đều chuyển mình biến thành phần thưởng trời ban.

Cái mùi hắn không ưa khi trộn hoà với mùi ngọt ngào thoang thoảng của em tạo nên thứ thuốc kích dục mà chỉ hai người họ mới có thể làm ra, và chỉ họ mới có thể thưởng thức nó.- God bless me, and God bless us, my darling.

09|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #54


Celine Boy & Whisk(e)y

Một hỗn hương đậm vẻ nồng nàn, có chút e lệ, kín đáo, có chút tinh nghịch, kiêu ngạo, có chút cay đắng, có chút kiên định, có chút bất an.

Hỗn hương của giọt Táo, giọt Lê và vô số giọt thuộc họ Cam Chanh đậm vị axit.Từ đâu ?Từ người ngồi trước mặt bartender.Vị béo ngậy của phô mai để lâu năm luôn mang đến một bầu trời Châu Âu cổ kính cho những vị khách yêu Ẩm thực.Từ đâu ?Chưa rõ.Kết hợp lại, tạo ra một thứ mùi rất đặc trưng của chất lỏng lên men, vùng đất phía Đông Pháp.White Burgundy.

Vang trắng Burgundy.Một loại rượu Âu đúng chất "vin de soif".

Không cầu kỳ, không phức tạp, không tính bằng số đời quá lớn, chỉ là một thức uống được lên men từ bất cứ loại nho nào ở khu vực phía Đông.

Nước giải khát cho những người chuộng không khí tĩnh mịch của Châu Âu xa xôi, thứ cồn đem đến niềm vui xen lẫn với chút khoái cảm nhẹ nhàng.Hai thứ hương nhạt nhoà.

Gặp được nhau sẽ tạo ra thứ hỗn hợp hương sóng sánh đập vào thành cốc thuỷ tinh.

Không, xin hãy đừng dùng Pinot Noir để đựng White Burgundy, hãy dùng một loại cốc tương tự như Pinot Noir nhưng với lòng chảo nhỏ hơn, chân cao hơn và dài hơn.

Tận hưởng trọn vẹn thứ chất lỏng không trắng không vàng ấy, đem hai kẻ lạc loài sẽ liên tục chung đụng nhau trên con đường dài.Minh Hiếu tiến đến với cốc Whisk(e)y, neat.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Thanh Pháp, mỉm cười.

Bartender đã hiểu, hướng về phía em.- Neat ?

- No thanks, on the rocks please.Minh Hiếu nhướn mày, gật gù tỏ vẻ hiểu biết.- Tại sao ?

- Gu thôi.

Còn anh, tại sao ?

- Don't want to dirty it up.

- Oh, I see.Thanh Pháp làm ra điệu bộ thể hiện cho hắn thấy em đã hiểu.Minh Hiếu uống neat vì hắn không muốn "làm bẩn" rượu của mình.

Một kẻ ích kỷ, cầu toàn nhưng không kém phần chiếm hữu, bản lĩnh có thừa, nhưng vì quá bản lĩnh nên sinh ra ngạo mạn khó ưa.Hạ người khác để tôn bản thân lên, một tên khốn lắm tiền nhiều của.Giàu có nhưng không khoe mẽ, không phải vì khiêm tốn, vì hắn muốn người ta phải tò mò về mình.Thích được làm trung tâm của sự chú ý, nhưng thường sẽ đùn đẩy cho người khác để được khen ngợi.Pick-me jackass.- Trần Minh Hiếu.

- P.

- P ?Em mỉm cười, nhún vai."

Tôi tên P, anh tin hay không thì tuỳ."

- Great.

Nice to meet you, P.

- My pleasure.

- Cậu buồn ?

- Rõ lắm sao ?

- Này, I'm no expert but you know, I'm good with girls.

- And ?

- How do you know there's an "and" ?

- Just guess.

- And boys.Minh Hiếu hạ tông giọng, điệu bộ trịch thượng nguỵ trang bởi lớp cảm kích giả tạo.- Đúng như anh đoán, tôi buồn.

- Chuyện tình cảm ?

- Yeah.

- Bạn trai cậu cắm sừng ?

- Hey, you good !

- Well ...

- Năm năm.

- Oh, tôi rất tiếc.

- Không sao, đã qua rồi.

- Vậy sao cậu còn buồn ?

- Tiếc thôi.

- Tiếc kỉ niệm hay tiếc người ?

- Anh giỏi mà, đoán thử đi.

- Kỉ niệm.

- Đúng.

- Này, cậu biết đấy, vắng mợ chợ vẫn đông mà.

Hắn đâu phải là duy nhất.

- Tôi đã từng nghĩ hắn sẽ là "người đó".

- Ah, I see, the one, mythical hero, made to marry.

- Right.

- Nhưng mà tôi có thể chắc chắn cậu đã lầm, hắn ta không phải định mệnh của cậu đâu.

- Yeah right, anh nói thì dễ rồi, người như anh mới là "the one" của mọi người.

- Có của cậu không ?Minh Hiếu tiến sát mặt đến mặt em, mắt chạm mắt.

Đôi mắt nâu ánh lên một Thanh Pháp kiều diễm, ngọt ngào nhưng hơi cay, có chút vị nhạt.Whisk(e)y on the Rocks điển hình.Nhạt vì đã tan.Ngọt vì nguyên liệu, vì quá trình ủ, vì thời gian ủ.Cay vì mấy phương trình ngoằn ngoèo.Đôi môi định chạm đôi môi, nhưng chợt có thứ gì đó chặn giữa.Một ngón trỏ.Thanh Pháp mỉm cười.Tạo khoảng cách giữa cả hai, em chống cằm nhìn, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành đôi chân đi đến bàn tay hắn, khe khẽ câu lấy.Ngón giữa câu lấy ngón trỏ hắn, ngón trỏ em ve vuốt mu bàn tay.Từng cái chạm rất nhẹ nhưng uyển chuyển, đậm đà rồi lại nhạt nhoà, ngọt nhạt thay phiên nhau, móc tim Minh Hiếu kéo lên mấy tầng mây.Kiểu vờn chuột thế này không ngờ lại khiến hắn rung động, đê mê tận hưởng chút tư vị thay đổi liên tục.Bất chợt, Minh Hiếu cảm nhận được gì đó.Một thứ gì đó trượt từ dưới lên trên, đi qua cổ chân, len qua bắp chân, kéo lên tới đùi.- So tell me, how do-how do you think your ex would feel about you sitting here with me ? ...

Sliding your foot so far up my pant leg you can count the change in my pocket ?

- Haha, you know, I've been able to pick up quarters with my toes.

- Quarters or rolls of quarters ?Minh Hiếu nhếch môi, nắm lấy tay em đan chặt, móc xuống dưới, kéo ghế cả hai sát gần nhau hơn.- You know, cậu nói tôi là "the one" của mọi người, nhưng đêm nay, "the one" này chỉ là của cậu.

- Ừm còn deal nào hời hơn nữa không ?

- Đã giảm kịch sàn rồi cậu còn muốn thêm ?

- Này, tôi là khách hàng đấy.

- Ok fine, cậu không phải làm gì hết, chỉ cần nằm, tôi sẽ lo liệu mọi thứ.

- Nghe lọt tai hơn rồi đấy.Em gật gù.Minh Hiếu quan sát.Celine boy.Quần áo không phải dạng rẻ tiền, chiếc vòng trên tay cũng ngốn kha khá.

Chắc chắn không phải trai bao.Nhưng cũng không hẳn.

Có gì đó rất lạ.Dior ?Không thể là Chanel được, càng không thể là Bottega Veneta.Hắn hơi khó chịu.

Hắn thường có thể định vị đối tượng sẽ đứng đâu trong xã hội.

Người này lại khác, vô cùng khó hiểu.Minh Hiếu tiếp tục nhìn, không để ý người kia đã rút bàn tay đi từ bao giờ, đừng dậy, rời khỏi.Lần đầu tiên, Minh Hiếu để lọt con mồi.Lần đầu tiên, hắn phải mất một lúc mới nhận ra điều đó.Không những thế, người này còn chưa trả tiền.Người này để lại cho hắn một tờ giấy kẹp dưới ly."

You must try harder for a 419, Mr.Neat."

Mr.Neat.Tại sao người này lại biết ?Thật sự người này là ai ?Có phải hắn vừa mắc bẫy không ?Một tia lửa nhen nhóm trong ngực, Minh Hiếu chấp nhận thua cuộc, chua chát rút thẻ ra trả tiền.

Hắn tin hắn sẽ gặp lại người này.Chưa cần đến tình dục, hắn biết người này sẽ để lại dấu ấn lớn trong cuộc sống của mình.Tựa như Whisk(e)y on the Rocks, tưởng chừng nhạt nhoà chán ngắt, thật ra lại tạo hậu vị âm thầm khiến người ta cứ tò mò nếm lại mãi.

Tận đến trước khi kịp nhận ra, chính họ đã mê đắm thứ cồn này tự bao giờ."

Witches are eating the toes of a troll with a spoon, boiling blood in a cauldron, and chanting

mischievous lyrics in the silver moon.Feel their devilish ways cursing life,

casting ugly spells and cackling at

tormented suffrage and strife.Watch in horror while witches dance,

stripping away sanity by carrying offhope with no redeeming chance.**** this nightmare caused by witches,

hypnotizing minds by changing theirappearances.Hunting desperate men for affection,

seducing the weak to coerce theirlove like a **** infection."

- Witches, Everett V Minshall (April 2014)

11|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #55


Tủ giày.

Loafer nằm cạnh Jordan Low.Tủ áo.

Sơ mi trắng treo cạnh áo thun đen.Tủ quần.

Short xếp cạnh baggy jeans.

Tủ nón.

Snapback cap xếp cạnh beanie.

Hộp trang sức.

Đồng hồ nằm cạnh vòng hạt cườm.

Giường.

Đô con ôm ấp mảnh khảnh.

---

- Ủa nay Kiều mang giày lạ ha ?

- Hehe.

- Mà hình như không vừa chân em thì phải ?

Khai liền, tao mách mẹ nè, mày lấy giày của ai mang ?!

- Em mua !!

- Nói !!

- Em mua !!

- Bao nhiêu ?

- Được tặng !!

- Sao nãy nói mua rồi giờ khai tặng ?

Mày ăn cắp đúng không ?

Tao gọi báo chí tung tin rapper Pháp Kiều ăn cắp giày.

Bảo Khang vẫn chứng nào tật nấy, bắt nạt em thì không ai bì kịp, nên cũng dễ hiểu khi vô số người bu đen bu đỏ đánh cho anh một trận ra trò.

Thanh Pháp lè lưỡi trêu ngươi, lẹp bẹp đôi giày ngồi xuống ghế, vân vê chiếc bông tai đá sáng lấp lánh.

- Quà fan tặng hả ?

- Dạ ?

- Từ lúc gặp em tới bây giờ giờ chị mới thấy em đeo bông tai khác đấy.

Bình thường em toàn đeo khuyên tròn.

- Hì lâu lâu thay đổi một xíu.

- Mà nhìn cũng quen quen ...

---

Thành Dương mệt mỏi ngồi gục trên ghế, đang kiếm cách để bớt nóng thì vô tình nhìn thấy điều kỳ lạ.

- Giày mới mua hả Hiếu ?

- Dạ ?

- Đôi này nhìn đẹp nha mà đơn giản nữa.

Giống đôi của Mẹ Già.

- Đâu có đâu anh, đôi của Mẹ màu đen trắng, đôi của Hiếu màu xám mà.

- Dạ hàng không có trong bộ sưu tập nên cũng rẻ lắm anh.

- Tên gì ?

Anh xem thử.

- Dạ White Jordan Air 1 Low "Wolf Grey".

- Em đi size mấy ?

- Dạ 42 - 43 gì đó, mà đôi này 41 vì lúc em mua hết size rồi.

- À.

Ủa sao anh xem vẫn còn nhiều nè ?

- Dạ chắc mới nhập về.

- Ồ.

- Ủa Hiếu nay đổi bông tai rồi hả ?

- Dạ hì.

- Cái đính đá của em đâu, sao nay đeo khuyên tròn rồi ?

- Dạ lâu lâu thay đổi xíu.

- Ê mà hình như anh từng thấy cái này ở đâu rồi nè ...

Cả cái vòng tay nữa, đỏ đỏ mà có charm hoa hồng nữa.

- Ê nói mới để ý, quen lắm.

Minh Hiếu chỉ mỉm cười cho qua chuyện, tay vân vê chiếc khuyên tai.

---

Minh Hiếu kéo vali vào nhà, xếp giày vào tủ, thấy được phần mình hay để giày đã trống.

Mỉm cười.

Giày của hắn lại bị cắp đi rồi.

Vào tủ quần áo, phát hiện áo sơ mi của mình đã biến mất, mà chiếc quần short ưa thích cũng không cánh mà bay.

Tủ nón thì may thay vẫn còn, nhưng thứ tự bị bới tung hết cả, chắc là bị lục lọi.

Hộp trang sức thì mất một chiếc đồng hồ, một chiếc vòng tay, ba chiếc bông tai, một dây chuyền đồng bộ.

- Haha.

Minh Hiếu thật sự rất mong chờ phản ứng của mọi người đây.

"Bản sao của HIEUTHUHAI", nghĩa đen.

---

Bảo Khang, Trường Sinh, Quang Anh cùng Anh Tú thấy hơi lạ, nhưng nhìn mãi không biết lạ chỗ nào.

Cả bốn người đứng dựa vào nhau khoanh tay đăm chiêu, chẳng biết vô tình hay cố ý mà dàn hàng ngang từ thấp đến cao như bậc thang, đem cả thảy tám con mắt cắn chặt trên người Thanh Pháp không nhả.

- Nó kỳ.

- Nó lạ.

- Nó ... sao ý.

- Nó ...

Thanh Pháp vẫn tập dượt sân khấu, không quan tâm bốn ông anh.

Bảo Khang vân vê cằm, tiềm thức dường như đã nhận ra nhưng vẫn bắt anh ta động não tự mình suy nghĩ.

- Quái lạ !!

---

Edited by Lluvia_J

Bảo Khang mở thông báo Instagram, thấy đứa em mình đăng hình mới, vào xem thì phát hiện có gì đó không đúng, nhưng vẫn không tìm ra sai điểm nào.Ừ thì bình luận là tài khoản anh ta, nhưng lúc đấy Minh Hiếu lại mượn điện thoại anh ta để bình luận vào.Là trùng hợp ?

Sao tới "🌸" cũng quen vậy ?Mà cái cài hoa cũng giống ai nhỉ ?---

Bảo Khang tay xách nách mang khệ nệ đến trước cửa nhà Minh Hiếu bấm chuông loạn hết cả, hại cả một hành lang đều khó chịu ra mặt.Cửa mở, Minh Hiếu chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ hình Siêu nhân Điện Quang.

Bên trên thì để trần, khoác ngoài một chiếc tạp dề hình trái dâu.Anh chàng hơi ngần ngại khi bước vào, vì mặt bạn anh ta như đưa đám, sợ rằng chỉ cần lỡ lời thì anh ta tốc biến ngay và luôn.Bảo Khang bước vào bếp cùng bạn, thấy kẻ như hắn vậy mà nấu ra được hai món mặn một món canh làm anh ngạc nhiên, cằm rơi xuống tận đất.

Mà càng kì bí hơn là hắn ở một mình, nấu nhiều thế cho ai ăn ?

Hắn biết anh sẽ sang sao ?Chợt, một bóng hình lướt qua phòng bếp.

Gáy Bảo Khang có bao nhiêu lông đều dựng đứng hết cả, anh chạy ra cửa bếp nhìn, chỉ thấy một thân ảnh mặc chiếc áo ngủ hình Siêu nhân Điện Quang, bên dưới hình như không mặc quần chui tọt vào phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng rất giống một người, nhưng tức mình, Bảo Khang vẫn không nhớ ra.- Này, nay nhà mày có ai à ?

- Ai là ai ?

- Tao mới thấy có người mặc áo ngủ giống cái quần của mình đi vào phòng mày kìa.

- Cái áo này tao đem cho rồi.

- Cho ai ?

- Cho ai hỏi làm gì ?

- Nhưng mà người đó đang ở nhà à ?

- Không, tao ở một mình mà.

- Tao mới thấy đi vào phòng mày.Minh Hiếu thở dài, dẫn Bảo Khang đến trước cửa phòng mình.

Mở ra, bên trong trống hoác.- Đi đo lại kính đi.

- Ê không, mày ở đây bao lâu rồi ?

- Sáu năm.

- Ê.

Tao nghe nói ở chung cư mà ở lâu ấy, hay có.

- Có ai ?

- Có đó đó.

- Tao "có" vô trong cái dây thần kinh số bảy của mày nè.

Giờ có ai ?

- Th-Thì ..

Thì mấy người đi nhón chân á.

- Sao vũ công ballet vào nhà tao được ?

- Ê mày nha, mày ngu hay mày cố tình không hiểu ?

Ý là người ...

â-â-âm.

- À đâu có đâu, mày khùng hả ?Minh Hiếu khép cửa, lôi Bảo Khang ra ngoài phòng khách.Bên trong phòng ngủ có một phòng tắm, bên trong phòng tắm lại vang vọng tiếng sột xoạt.

Thân ảnh mặc áo ngủ siêu nhân, cột tóc chỏm dừa lắc đầu lia lịa để đánh răng.---

- Ồ nhà Hiếu đẹp ghê ha.

- Dạ hì.

- Hôm nay mới có dịp ghé nhà Hiếu chơi.Trường Giang tay ôm ba bốn túi đồ ăn từ quán mình đến.

Thành Dương kéo xe chứa bánh và nước từ quán cà phê của mình.

Bảo Lâm hùng hùng hổ hổ ôm theo hai túi trái cây lớn.

Riêng Minh Tuấn cùng Vy Thanh mỗi người xách theo hai hộp quà trông có vẻ bí ẩn.- Không vì dịp gì hết, qua nhà út Hiếu chơi vẫn phải có quà.

- Không cần đâu mà, anh em với nhau không à.

- Bậy.

Đến nhà em chơi là phiền em lắm rồi, phải mang đồ ăn thức uống sẵn để em không mất công nấu nướng dọn dẹp chứ.Minh Hiếu gãi đầu cười ngượng, cùng các anh lớn ngồi xếp bằng dưới đất vừa ăn vừa xem lại các tập Hai Ngày Một Đêm.Trường Giang để ý thấy cứ chốc chốc Minh Hiếu lại đứng dậy đi đâu đó, vài phút lại trở ra, mà lần nào quay lại cũng vui vẻ hơn gấp bội, không rõ là làm gì.

Hỏi đến thì có lúc kiếm cớ đi vệ sinh, có lúc đi lấy đồ, có lúc vào kiểm tra máy tính, có lúc vào kiểm tra điện đóm nước nôi, ... nói chung là đủ thứ cớ trên đời.Sáu anh em xem đến tập có ba khách mời.

Đến tiết mục Lối đi riêng, ai cũng cười nắc nẻ vì ba mẹ con nhà Cạp quậy không ngán ai, đến khi thua thì đòi check var ở chợ nổi.Minh Tuấn ôm bụng cười muốn bục chỉ, ngớt cơn rồi mới bắt đầu bình tĩnh nói được.- Công nhận giờ mấy bạn trẻ giỏi quá ha.

- Kiều giỏi lắm đó anh.

Con nhỏ nó duyên mà nó chăm chỉ nữa.

Bữa qua nhà em reaction ha, ăn uống xong nó phụ dọn, trong lúc chờ em set up máy là nó ngồi làm luôn.

Kiểu nó tranh thủ giống Hiếu á, mà có điều lịch của nó không dày bằng Hiếu thôi.

- Cái đợt nó live với em xong, sau đó em có mời nó về diễn sinh tố, diễn xong ở lại nhậu.

Nó hát hay lắm luôn mà nó ngoan.

Nó cũng phụ em xong rồi mới về, nhậu đâu đó chừng hai giờ sáng, nó ở lại dọn, tầm bốn giờ hay gì đó, mà nghe nói bảy giờ nó có lịch dượt sân khấu để chiều tối gì diễn.

- Anh tiếp xúc với nhiều bạn đặc biệt lắm, mà Pháp Kiều là khác nhất, bạn giống kiểu mới ở dưới quê lên á.

- Dạ đúng rồi, mà tính ra nhỏ dọn lên đây ở luôn rồi mà cái tính nó thật thà mà ai cũng biết nó chân thành lắm nha.

- Ừa nó kiểu .. kiểu chân chất thì không phải, mà nó thật.

- Nó giống Hiếu mà Hiếu nó lên thành phố rồi, còn nhỏ này vẫn còn dưới quê dưới miệt đồ á.

- Mà nói nó quê vậy chứ nhỏ khéo lắm.

Em hay lướt trúng mấy video nhỏ trả lời phỏng vấn mà không ai vặn được luôn.

- Em không có nghe rap nhiều nhưng có từng coi mấy tập của Rap Việt mùa Ba, ai cũng cưng nhỏ Kiều hết.

- Đúng đúng nha.

Như anh gì đó mà ..

Anh gì đó ..

- Anh Thái hay anh ..

- Anh Thái đó.

Anh đó nhìn dữ dữ mà cưng nhỏ Kiều quá trời.

- Có đợt rần rần là Pháp Kiều có năm mươi anh chồng rapper đó, gọi "chồng" một tiếng là năm mươi ông quay lại nhìn đó.Minh Hiếu bấm bấm gì đó trên điện thoại, một lúc sau mới ngẩng đầu nghe các anh nói chuyện.Hắn liếc mắt về phía góc trên cùng bên trái của phòng khách, chiếc camera bắt trực tiếp vào vị trí sáu anh em đang ngồi.Cúi mặt, giả vờ lựa đồ ăn, thật ra đang cố che giấu nụ cười.---

Năm anh lớn đã về, căn nhà chỉ vài tiếng trước ồn như chợ vỡ thì giờ đây tiếp tục im lìm.

Trời đổ tím than, Minh Hiếu lau xong sàn, cất xô chậu, lững thững mở cửa bước vào phòng ngủ.Bên cạnh giường có một chiếc bàn làm việc.

Hai màn hình, vài bộ dây chỉnh âm, phần mềm làm nhạc phức tạp, ... tất cả đều được được chạy bởi một người.Minh Hiếu tiến đến đằng sau, chờ đợi.Một phút.Hai phút.Ba phút.Hắn gõ vai người nọ.Thanh Pháp buông chuột, tháo tai nghe, xoay ghế ra sau, giang tay chờ đợi.Hắn mỉm cười bế em, hôn lấy hôn để hai chiếc má phính.- Mệt không ?

- Mệt ~

- Sao không kê gối ra sau lưng ?

- Quên.

Mải làm.

- Xin lỗi em.

Hôm nay ăn với mấy anh nên không ăn với em được, còn phiền em làm việc.

Ở trong này mãi có chán không ?

- Không.

Mấy anh nói chuyện cũng vui mà, em thích nghe.

Nhà mình thiếu tiếng động quá, lâu lâu hơi buồn.

- Ừm, Mum cũng không kêu nhỉ ?

- Mèo lười.

- Thích chó không ?

- Thích chứ.

- Hôm nào rảnh sẽ dẫn em đi xem.

- Em muốn con to đùng luôn, mà phải thật là xù lông.

- Thích màu gì ?

- Đen.

- Chó xù mà màu đen không thì không có đâu, phải pha với màu trắng thì mới có Border, Husky, Đốm.

Ba con đó là loài kích thước lớn đó.

- Nghe Husky quen quen ..

- Là mấy con em hay nói nó ngu đần đấy.

- À ... haha chó ngu đần.

- Ngoan, sẽ dẫn em đi chọn ha.

- Mà nãy anh ăn no chưa ?

Nhậu vậy ăn được nhiều không ?

- Bọn anh ăn là chính thôi, uống nước từ quán anh Huy nên đâu có bia rượu gì, anh no muốn có bầu luôn.

Còn em ăn chưa ?

- Em hả ?

Em không nhớ.

- Chắc chưa ăn rồi.

Ăn gì anh nấu ?

- Ăn cơm.

Cơm.

Cơm.

Cơm.

Cơm.

Cơm.Minh Hiếu mỉm cười bế em ra phòng khách ngồi chờ.Nhà này nuôi một tiểu quỷ, còn nhỏ nhưng không như bạn bè cùng lứa là sẽ mê đồ ăn ngoài, quỷ nhỏ chỉ mê cơm, rất thích ăn cơm, cơm ăn gì cũng ngon, chỉ cần có cơm liền ăn.

Vô cùng dễ nuôi dễ chiều.Chỉ mất năm phút đã có ngay một nồi canh trứng với cơm, Thanh Pháp nghe mùi liền vui vẻ nhào vào bàn cầm muỗng chờ.Hệt như đứa con nít, vậy mà cũng có được vui vẻ, tít mắt nhai, chọc cho hắn no rồi cũng thấy bụng rộn lên muốn đói.Ừm, yên bình cũng chỉ gần đến thế này thôi.

13|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #56


Minh Hiếu nhíu mày đứng soi mình trước gương.

Để trần thân trên, hai tay nắm vào nhau, cố tạo ra dáng đứng như vận động viên thể hình, biểu cảm hung dữ như Hộ Pháp trấn chùa, chẳng thấy nghệ thuật điểm nào, chỉ thấy đáng sợ như điều hắn từng nói với người anh Bảo Lâm.- Trông ảnh giống ... mười tám tầng ...Hắn đang sầu não vô cùng.Còn vì gì ?Vì có người bóp ngực của Thành An.À không phải, hắn lại sai ngữ pháp Tiếng Việt.Vì Thanh Pháp bóp ngực của người khác.Trọng tâm là Thanh Pháp, không phải Thành An.Minh Hiếu càng nghĩ càng tức, ngồi phịch lên giường giãy giụa như đỉa phải vôi, khó chịu ra mặt.

Hắn vừa đô vừa có thịt, trông ngon hơn thằng đuông dừa kia nhiều, cớ vì sao Thanh Pháp lại chỉ bóp mình nó, sao không bóp hắn ?Mà Trần Minh Hiếu trời sinh sống hơn thua, đặt cái tên HIEUTHUHAI cũng vì tính cách này, nên tất nhiên sẽ không tha thứ cho ai.- Em không bóp anh chứ gì ?

Hừ, đợi đấy.---

- Tại vì mình nghĩ cái ngực của anh Isaac là bự nhất, nhưng mà để bây giờ để mà nghĩ lại thì đáng lý phải là cái ngực của mình.

Bởi vì mình có một cái triệu chứng rất là hiếm, nó là cái ngực mình bị giống như ức gà vậy đó.

Cỡ ngực của mình thì bruhhh ... bể bóng chắc.Hắn nói xong còn cười vô cùng hãnh diện, biết chắc phần phỏng vấn này của mình sẽ được chèn vào tập chính.Hehe ai suy nghĩ thì suy nghĩ đi, ai suy đoán thì mau mau suy đoán đi, ẩn ý gì thì mạnh dạn ẩn ý đi, hắn đều chấp nhận cả.Bể bóng hay bể bóng ?Người nói vô tình, người nghe hữu ý, nghi ngờ đi.---

Minh Hiếu đăng hình, vẫn chưa hề buông tha cho vụ so ngực to ngực nhỏ, quyết hiếu thắng đến cùng.

Ừ thì Thành An ngực mềm đấy, nhưng làm sao cưỡng lại được sức hút của bắp tay săn chắc này.

Minh Hiếu tự tin chính mình có thể bỏ xa đối thủ dù cả hai chung một tổ đội.Tuy nhiên, chuyện so bì đấy cũng chỉ là phần nhỏ, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Quan trọng là hắn biết Thanh Pháp gần đây bị công kích rất nhiều, tính tình vốn tự lập từ nhỏ nên chẳng chia sẻ cùng ai.

Hắn rõ là thế, nhưng sợ rằng giữ gìn lâu quá cũng sẽ phải có lúc thải bỏ, thứ gì mà chẳng có lúc đầy lúc cạn, em lưu giữ như vậy chỉ thêm thiệt mình.

Càng nghĩ càng sầu.- Nhưng mà ... lấy tư cách gì để hỏi thăm đây ?---

Thanh Pháp thở dài mân mê chú ếch nhồi bông trong tay.

Em không nhớ rõ là ai đã tặng mình, chỉ biết từ khi nhận được, mọi chuyện buồn giống như bị thu hết vào nó, em dù gặp biến cố lớn đến mấy cũng cảm thấy nhẹ nhàng nhiều phần.Có ai đó đến ngồi xuống bên cạnh.- Em ổn không ?Em ngẩng mặt, cười gượng gạo.- Dạ không.

- Muốn chia sẻ với anh không ?

- Dạ .. không.

- Ừm.

- Em xin lỗi anh.

- Không sao, lựa chọn của em mà.Minh Hiếu thấy em cầm chú ếch mình tặng, không nhịn được nhiều thêm mấy lời.- Anh nghĩ em sẽ không thích con xấu xí này.

- Dạ ?

- Con ếch dâu này anh tặng đấy.

- Thật sao anh ?Gật đầu chắc nịch.- Em biết mà, anh có niềm đam mê bất diệt với con thiềm thừ ngậm đồng tiền vàng trước cổng Suối Tiên đó, nên anh đi tìm mua.

Nhưng không ai có nhận nhồi đồng tiền vào miệng nó nên nó chỉ là con ếch thôi.

- Nhưng nó hiệu nghiệm lắm.Thanh Pháp xoa mắt chú ếch bông.- Từ khi có nó, em gặp chuyện cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều, không còn nặng nề như trước kia.

- Em muốn một con nữa không ?Minh Hiếu móc từ túi áo ra một chú ếch bông màu xanh lá, là một cặp với chú ếch hồng.- Hai con thì thu hết muộn phiền của em vào luôn, em chỉ vui thôi.

- Dạ thôi, anh để mà chơi, em thích con hồng hồng này rồi.

- Chê màu xanh hả ?

- Ừmmmmm ... em không biết.

- Hay em chê anh ?

- Không có nha.

- Vậy sao không nhận ?

- Anh giữ đi, em có một con, anh có một con là mình giống nhau.Minh Hiếu gật gù ra vẻ hợp tình hợp lý, nhét chú ếch lại vào túi.Thình lình, hắn đặt tay lên đầu em, luồn từng ngón vào mái tóc mềm, xoa xoa da đầu.- Em đã cố gắng rất nhiều rồi, sẽ có người hiểu cho em.

Đừng lo lắng quá, cứ là chính em thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Dạ.

- Anh luôn ở đây nếu em cần thêm một con ếch ngu nữa.

Chủ vựa ếch là anh !Thanh Pháp bụm miệng cười, gật đầu ra hiệu đã rõ.Em nhìn theo bóng hắn rời đi, ôm ghì chú ếch bông vào ngực.---

Vài ngày sau, Minh Hiếu chợt thấy trong túi mình có một hộp quà rất nhỏ.

Mở bên trong ra thì có một miếng hình tròn màu vàng, kèm theo lời nhắn."

Còn thiềm thứ nó có ba chân cơ, mà thôi cắt chân nó thì bông lòi ra hết, nên em tặng anh một đồng tiền, em cũng mua cho em luôn.

Bây giờ con của em và con của anh sẽ chỉ thu hút tiền tài thôi, không thu hút chuyện buồn nữa."

Sau bức thư là tấm hình em chụp cùng con ếch được đính miếng vàng vàng, Minh Hiếu xem mà không giấu nổi nụ cười, toe toét nải túi đem về.

Trên đường còn không quên mua một khung ảnh hai mặt trưng lời nhắn lên bàn.---

Minh Khoa đang nằm lười trên giường bỗng nhận được tin nhắn như giục đi mổ bò của Minh Hiếu.Trần Minh Hiếu

Tao cần chỗ dạy may vá một kèm một, sau hai ngày biết tất cả các kĩ thuật, tìm cho tao rồi báo tao biết.

Gấp !!!!---

Pony Trinh

Cần tìm giáo viên dạy thêu thùa may vá một kèm một, hai buổi, lương trao đổi sau.Ưu tiên: Người có kĩ năng khắc chế chó dữ.---

Inspiration

13|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #57


Thanh Pháp bừng tỉnh, sờ mó vị trí bên cạnh.Trống không.Ôm một bụng hoang mang ra khỏi phòng ngủ, tiến vào phòng khách, em thở dài nhìn một đống đang co ro trên ghế sofa, cứ trằn trọc trở mình.Thanh Pháp không nói gì, chạy vào phòng, lát sau trở ra với một tấm chăn dày.

Đắp lên cho cục nhốn nháo trên ghế, em tìm một chỗ thuận lợi chui vào, nhét bản thân vào giữa đôi cánh tay săn, lấy chân quặp vào eo người nọ.Minh Hiếu tỉnh.Thanh Pháp nhíu mày.- Em ..

- Sao lại ra đây nằm ?

- Anh ...

- Giường rộng rãi không ngủ, chui ra đây nằm làm gì cho chật chội ?

- Anh sợ.

- ...

- Anh sợ anh ngáy sẽ làm em mất giấc.Cái nhíu mày trách cứ giãn ra, nhường lại cho đôi lông mày nhiều chút xót xa.

Thanh Pháp ôm lấy mặt hắn hôn lên, xoa hai bên má đã hóp đi vì chạy lịch trình.- Lượm.

- Dạ.

- Em giận anh.

- Dạ ...

- Ngày nào cũng vậy à ?Minh Hiếu mất mát gật nhẹ, chọc cho Thanh Pháp nổi lửa giận ngút trời.

Tuy nhiên chẳng phải lửa đỏ thông thường, chạm vào sẽ thấy bỏng rát, đứng gần sẽ thấy nóng, lửa giận của em là lửa xanh, trông thì vô hại, nhưng dính phải chỉ cảm nhận được một màu u buồn, càng bỏng càng thấy xót, càng đắm chìm lại càng thấy lạnh.Minh Hiếu có nhận ra điều gì đó, nhưng sự tự ti vì "bệnh" của mình đã lấn át hết phần lý trí, khiến hắn không nhận ra sẽ có người vì mình mà đau lòng.- Lượm.

- Dạ.

- Tại sao anh chưa bao giờ ở lại lâu hơn trong phòng ?

- ...

- Tại sao anh chưa bao giờ ở lại lâu hơn với em ?

- ...

- Chúng ta cũng không phải mới ở cùng nhau ngày một ngày hai.

- ...

- Lượm, nhìn em.Hắn ngẩng đôi mắt chất chứa đầy phức tạp lên, không ngờ vậy mà giam giữ được đôi mắt óng ánh nước của người.- Em ...

- Anh không có bệnh.

Lượm, anh phải hiểu căn bản của vấn đề là anh không có bệnh.

Ngủ ngáy không phải bệnh, là do anh mệt quá thôi.

Em nói như vậy không phải em bênh anh, em hoàn toàn tỉnh táo.

Em biết em không phải bác sĩ, nhưng em cũng biết em đã gặp vô số người như anh.

Lượm, anh hiểu không ?Gật đầu.- Thứ hai, em không muốn anh ngủ ở đây nữa.

Anh nghĩ cho em nên anh mới ra đây nằm, vậy sao anh không nghĩ cho trọn ?

Sao anh không nghĩ rằng em sẽ vì thiếu anh ôm mà tỉnh ?

Sao anh cũng chưa từng cân nhắc anh sẽ vì chỗ ngủ không thoải mái mà mất giấc ?

Lượm, em yêu anh, anh yêu em, nhưng anh cần yêu chính mình trước.

Em yêu một Lượm biết bảo vệ bản thân, anh hiểu không ?Gật.- Thứ ba, nếu anh vẫn còn sợ hãi, ngày mai chúng ta đi khám.

Anh muốn em đi cùng hoặc đi một mình đều có thể, em sẽ chờ anh về.

Chỉ cần anh thoải mái, em đều chờ được.Minh Hiếu vùi mặt vào vai em thở dài.

Thanh Pháp cảm thấy đã nói đủ, ôm hắn, một tay vuốt tóc một tay xoa lưng.- Anh phải làm gì đây ?

- Lượm, anh cảm thấy vấn đề của anh là vòng quay ngựa gỗ hay là tàu lượn siêu tốc ?

- Là tàu lượn, nhưng dần dà thành vòng ngựa gỗ rồi.

- Vậy anh nghĩ em xem vấn đề của anh là vòng ngựa hay là tàu lượn ?

- Là tàu.

Nhưng mọi người nghĩ là vòng.

- Anh biết vì sao em hỏi như vậy không ?

- Anh biết.

- Anh biết thế nào ?

- Vòng ngựa xoay theo vòng tròn, mãi mãi không có bắt đầu, mãi mãi không có kết thúc, giống như một vòng lặp.

Tàu lượn có lúc bắt đầu, cũng sẽ có lúc kết thúc.

- Còn thiếu.

- Thiếu ?

- Tàu lượn sẽ có khúc mở đầu, cao trào, kết thúc.

Giống như vấn đề của anh vậy, anh đang ở giai đoạn cao trào, và rồi nó sẽ phải kết thúc.

Chỉ là chuyến tàu của anh dài hơn một chút.

Chỉ vậy thôi.

- Nhưng ...

- Tuỳ mỗi người sẽ chọn cho mình vòng quay hay tàu lượn, anh không thể buộc họ được.

Có vô số chuyện trên đời anh không thể bao quát hết, và chuyện của anh cũng vậy.

- Anh hiểu rồi.

- Này nhé, em cũng có một tật xấu khi ngủ, anh biết là gì không ?

- Không có !!

Làm gì có.

- Có.

Anh biết vì sao anh không thấy được không ?

- Tại sao ?

- Vì anh toàn bỏ trốn ra đây nằm thì sao mà thấy ?Hắn như rùa bị bắt gian, lại rụt cổ rúc vào người em.- Em ngủ thường đá chăn lung tung.

- Ồ.

- Ồ cái đầu anh, anh có trách nhiệm phải đắp lại cho em.

- Dạ.

- Nào, vào trong ngủ nhé, em mệt rồi.

- Dạ.Thanh Pháp đứng dậy, nắm tay hắn dắt vào phòng.

Minh Hiếu vừa đặt lưng xuống đã bị em nhào đến dính cứng, dụi dụi mấy lần.- Lượm tồ.

- Hì hì.

- Còn cười ?

Dám cười hả ?

Em đánh anh.Nói dứt, năm ngón tay bấu vào mông hắn cảnh cáo.- Coi chừng em.

- Dạ.Quấy một lúc cả hai cũng bắt đầu lim dim, trước khi thật sự sâu giấc, em mơ màng nắm lấy tay hắn đặt trước ngực mình.- Lượm.

- Ừm.

- Em sẽ rất nhớ tiếng ngáy của anh.Minh Hiếu nhìn người trong lòng, hiểu ra ẩn ý, mỉm cười.Đêm nay trời đen, chẳng sao chẳng trăng, nhưng vậy cũng tốt, sẽ chẳng chói loá làm phiền những ai say giấc, sẽ chẳng gieo nỗi cô đơn cho những ai u sầu.- Anh sẽ ở lại lâu hơn với em, lần này là đến sáng.---

"- Anh không có bệnh.

Lượm, anh phải hiểu căn bản của vấn đề là anh không có bệnh.

Ngủ ngáy không phải bệnh, là do anh mệt quá thôi.

Em nói như vậy không phải em bênh anh, em hoàn toàn tỉnh táo.

Em biết em không phải bác sĩ, nhưng em cũng biết em đã gặp vô số người như anh.

Lượm, anh hiểu không ?- Thứ hai, em không muốn anh ngủ ở đây nữa.

Anh nghĩ cho em nên anh mới ra đây nằm, vậy sao anh không nghĩ cho trọn ?

Sao anh không nghĩ rằng em sẽ vì thiếu anh ôm mà tỉnh ?

Sao anh cũng chưa từng cân nhắc anh sẽ vì chỗ ngủ không thoải mái mà mất giấc ?

Lượm, em yêu anh, anh yêu em, nhưng anh cần yêu chính mình trước.

Em yêu một Lượm biết bảo vệ bản thân, anh hiểu không ?- Thứ ba, nếu anh vẫn còn sợ hãi, ngày mai chúng ta đi khám.

Anh muốn em đi cùng hoặc đi một mình đều có thể, em sẽ chờ anh về.

Chỉ cần anh thoải mái, em đều chờ được."

Không có câu nào là yêu, nhưng đó là tình yêu.

14|10|2024|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Công Khai"
Bí mật #58


- Lượm ơi, ngủ thôi.

- ...

- Lượm.

- Đợi chút.

- Lượm ơi ngủ thôi, anh thức ba đêm rồi.

- Sao em phiền thế nhỉ !!!

Lèo nhèo lèo nhèo mãi, đứa nào như em cũng thế à ?Minh Hiếu gắt lên, không thèm ngoái đầu nhìn lại khuôn mặt mất mát của ai kia dù chỉ một lần.Thanh Pháp không nói gì, trở vào phòng.---

- Và khách mời của chúng ta hôm nay là rapper HIEUTHUHAI !!

- Wooohooo !!!

- Chúng ta còn một người nữa, các bạn đoán là ai nào ?

- Pháp Kiều.

- Đúng vậy, là rapper Pháp Kiều !!!Hàng trăm ánh mắt đổ về con người đang bước ra, Minh Hiếu không nhịn được tim nảy mạnh một lần.

Người này vẫn như trước đây, không, còn hơn thế nữa, xinh đẹp đến vô thực.

Hắn nhìn mà hoa cả mắt, chẳng hiểu vì sao tâm trí cứ mờ đục.---

- Và sau đây là năm hoàng tử của chúng ta.Năm nam nhân bước ra, nghệ sĩ nữ cùng người chơi không khỏi hú hét.

Minh Hiếu thấy cũng bình thường, gái thấy trai thì có chi mà lạ, nhưng điều khiến hắn gai nhất là Thanh Pháp cũng hét to không kém cạnh, còn đứng khỏi ghế như muốn nhào đến nuốt luôn người ta.Cố giữ cho mình biểu cảm dĩ hoà vi quý, nhưng thật sự lần này khó rồi.

Người kia cứ đứng hân hoan người khác như vậy, hắn không tim không phổi chứ cũng biết ghen, này, ghen nhiều là đằng khác.Minh Hiếu ngồi dựa vào ghế ngẩn người.

May cho hắn đoạn này đạo diễn đã hô dừng để nghỉ giải lao, hắn cũng có thời gian cho suy nghĩ của bản thân.Nói thế nào nhỉ, người nọ cùng hắn giận cũng vài ngày rồi.

Tuy nhiên, "vài ngày" của hắn là hai tuần, nửa tháng.

Chuyện cũng có chi to tát, chẳng qua hắn có lỡ lời gắt một tí, cũng không nên giận dỗi lâu như vậy chứ.

Giận từ đêm concert giận đến hiện tại.

Đêm concert thì vui vẻ với người khác, thấy hắn chỉ sượng trân ra, dập nụ cười bỏ đi một nước.

Hắn cũng mặc.

Người nọ biết giận vẫn hắn cũng biết.

Hắn giận ngược lại là được chứ gì.Minh Hiếu đắc thắng với chính mình lắm, nhất nhất vẫn cho mình đúng, người kia nhất định sai.

Hắn cũng phải làm việc, cứ đến giục hắn ngủ cũng không khiến quá trình nhanh lên, hắn gắt thì có làm sao ?

Rõ ràng hắn vẫn đúng, hắn không nhận lỗi, càng đừng mơ đến chuyện xin lỗi.Trần Minh Hiếu mà xin lỗi trước thì làm con bò !- Rồi mọi người chuẩn bị nha.

Ba, hai, một máy chạy.Vị MC cầm micro phỏng vấn từng người.

Đến lượt người thứ năm, bỗng nhiên Thanh Pháp vui vẻ vỗ tay lẹp bẹp như hải cẩu được cho ăn, khiến ai ai cũng bất ngờ.- Kiều có vẻ khoái bạn này ha.Thanh Pháp không trả lời, hướng ánh mắt long lanh nhìn về nam nhân, một chút cũng không đá động đến vại dấm chua đang ngồi lạnh mặt.- Em có fan rồi kìa.

- Dạ ngược lại mới đúng đó anh, em là fan của Kiều ạ.

- Ồ, duyên số nè.

Cái này là duyên số nè.

- Hồi nãy em giới thiệu em tên Bảo Hiếu, là fan của Kiều.

Kiều, ghi nhớ bạn nè em.

- Dạ em nhớ rồi, ai tên Hiếu là em thích à.Cả hội trường cười vang, riêng Minh Hiếu cười thầm.

- Vậy Trần Minh Hiếu ngồi đó em có thích không ?

Mọi người bắt đầu hướng mũi chú ý về phía hắn, Thanh Pháp không đáp, vui vẻ tương tác với nam nhân số năm.

Vị MC bị ngó lơ cũng không lấy làm khó chịu, ra hiệu cho chương trình, đạo diễn lập tức hiểu sẽ cắt phần này.

Minh Hiếu như từ Thiên Đường bị kéo chân lôi xuống Địa Ngục.

Hắn biết.

Người kia tới nhìn cũng thấy tiếc công, huống chi thừa nhận, mà hắn cũng biết chắc chắn đoạn này bị cắt.

Cú này Trần Minh Hiếu thua đậm rồi.

---

- À ..

Pháp Kiều cho anh chụp một tấm được không ?

- Dạ được.

- Anh nữa, anh nữa !!

Năm chàng trai xúm quanh Thanh Pháp, em đang nghỉ ngơi nhưng bị làm phiền như vậy thì không nề hà gì, ngược lại còn chiều họ tới cùng.

Mỗi người vài bức, em đang chụp thì bỗng ở giữa có người chen vào.

Minh Hiếu chắn giữa em và nam nhân, mỉm cười hướng về phía năm chàng trai.

- Cho em chụp cùng được không ạ ?

- Đ-Được chứ.

Bọn họ được ngỏ ý chụp chung còn mừng không kịp, cuống quýt tạo dáng.

Thanh Pháp chộp cơ hội lặng lẽ rời đi, biết nhưng chẳng màng đến ánh mắt nhìn trộm mình.

---

Thanh Pháp ngồi ngoan chờ ở phòng trang điểm, Bảo Hiếu đi vào cùng ly nước, chạy đến chỗ em.

- Pháp Kiều uống nước không ?

- Dạ em cảm ơn.

- Anh ngồi đây được không ?

- Dạ được.

Minh Hiếu mở cửa bước vào, liếc sang phải liền thấy em ngồi cùng tên số năm ban nãy nói cười vọng cả một phòng.

Hắn càng nghĩ càng tức, lấy điện thoại ra bấm gì đó.

Điện thoại Thanh Pháp rung lên, em kiểm tra, để chế độ "Không làm phiền", tiếp tục hàn huyên cùng Bảo Hiếu.

Hắn thấy tất cả, lần này là thật sự nổi điên, cố gắng ghìm cơn giận của mình, quyết đem một bụng tức đấy về nhà xử lý.

---

Thanh Pháp vừa vào nhà, tay đã bị hắn kéo lôi xềnh xệch vào trong.

Em giằng ra, nhíu mày liếc xem từ ngôn ngữ hình thể của hắn để đoán tên này lại nổi khùng chuyện gì.

- Chuyện gì nữa ?

- Chuyện gì ?

Giờ mà em còn muốn hỏi chuyện gì ?

- Thì có chuyện gì ?

- Em hay lắm, sao em không đi với thằng Báo Hiếu kia luôn đi, còn dám về đây ?

- Người ta tên Bảo Hiếu.

- Được.

Bảo Hiếu thì Bảo Hiếu.

Em mê nó như vậy thì sao em không đi với nó luôn đi ?

- Anh nói được câu đó luôn hả Hiếu ?

- Mồm năm miệng mười, ông nghĩ được ông nói được !

- Anh nghĩ được chuyện đấy sao anh không nghĩ được vì sao em lại giận anh !!?

- Ông đếch muốn nghĩ đến đấy !!

Hắn hất cằm ra vẻ câng câng, càng nói càng sai, càng lý luận lại càng hàm hồ.

Thanh Pháp ôm trán thở dài.

- Anh ...

Khi nào anh bình tĩnh rồi mình nói chuyện.

Bây giờ cả hai mất bình tĩnh chỉ làm hỏng việc hơn thôi.

Em xoa hai bên thái dương, xoay bước đi về phòng.

Hắn lập tức cầm tay kéo lại, em theo thế giằng ra, trả luôn cho hắn một cái tát như trời giáng.

- Anh ...

- Hừ.

Minh Hiếu ôm má bỏ đi, vứt bỏ một Thanh Pháp ngồi phịch xuống đất thở gấp.

---

Bảo Khang, Thành An, Phúc Hậu cùng Đinh Minh Hiếu nhăn mặt nhìn tên khốn kia tu rượu như tu nước lã.

- Mày lại có chuyện gì ?

- Làm sao ?

- Rốt cuộc là bị cái gì ?

- Uống mãi thế, nói đi xem nào.

Phúc Hậu hạ ly hắn xuống, hắn vùng vằng hất tay anh chàng ra.

- Kệ tao.

- Tao thì kệ mày được nhưng Kiều không kệ mày được.

Mày có trí khôn lên tí đi.

- Kiều ?

Haha Kiều ?

Kiều là đứa nào ?

Bảo Khang cùng Thành An giật mình, Đinh Minh Hiếu vốn không thích nhiều lời cũng nghiêm mặt thấy rõ.

- Cãi nhau với Kiều à ?

- Làm sao ?

- Nó đánh tao.

- Mày lại làm gì ?

- Sao chúng mày không hỏi nó mà cứ đè tao trách ?

- Nói thật, đàn ông với nhau, mày tệ vãi.

Tao quen cái Kiều từ lúc còn thi RapViet, ừ thì tính đâu đấy năm, sáu năm đi, tao chưa thấy nó nặng lời với ai bao giờ chứ đừng nói động tay, vậy mà nó đánh mày, thì là do mày.

- Nói cho vuông thì mày ép nhỏ đến đường cùng.

- Mà mày nói cho rõ, nó đánh mày ở đâu ?

- Tát tao.

Cả hội bĩu môi.

- Ăn tát mà tao tưởng nó kề dao vào cổ thịt mày không chừng.

- Mà tóm lại đầu đuôi làm sao ?

Minh Hiếu nấc một tiếng, kể lại toàn bộ sự việc.

- Nó là thế đấy.

Bảo Khang đứng phắt dậy, giáng hẳn cho hắn một đấm.

Thành An vội ngăn lại, Phúc Hậu ghìm chặt tay Minh Hiếu không cho hắn đánh trả.

- Cái này tao đấm thay cho cái Kiều.

Mày sai.

- Sai chỗ nào ?

- Tao nói thật, kể cả tao có mệt đến đâu tao cũng chẳng gắt với Kem như thế.

Đằng này mày dám nói lời đó với nó, phải tao thì tao đá mày lâu rồi.

- Con gái đã nhạy cảm lắm rồi, đây mày còn nặng lời mà mày nói cái gì, "đứa nào như em cũng thế", Hiếu, mày đang không phải gắt đâu, mày đang xúc phạm Kiều đấy.

- Người ta mang trong mình sự mặc cảm lớn lắm, tao tưởng mày phải hiểu nhất chứ, sao mày lại ... haizz.

- Nó bỏ mày tao cũng không bất ngờ.

- Ngu thì chịu, không ai giúp được.

- Mày còn kêu nó đi với người khác, trời ơi Hiếu ơi.

Bảo Khang xoa khớp tay, trầm mặc nhìn hắn.

- Chúng mày đi về đi, tao đưa thằng Hiếu đi ra đây.

- Mày định đưa nó đi đâu ?

Lại kéo nó đi đánh nhau à ?

- Không.

Cú hồi nãy tao trả cho em tao.

Đinh Minh Hiếu bán tin bán nghi, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu, đưa Phúc Hậu cùng Thành An về trước.

---

- Mày đưa tao đi đâu ?

- Đi ra đây nói chuyện.

- Là ở đ-

- Alo ạ, em đứng dưới nhà rồi anh.

Tất Vũ chạy ra mở cửa cho cả hai, Bảo Khang dẫn hắn lên trên nhà.

Hương Ly đã chuẩn bị sẵn cho hắn ly nước tỉnh rượu.

Minh Hiếu uống vào đã có được mấy phần tỉnh táo, hơi hoang mang khi thấy trước mặt là anh Big chị Ly.

- Hiếu.

- Dạ.

- Nghe chị nói hết.

Hắn gật đầu.

- Lần này em sai rồi.

Chị nói như thế không phải chị thân với Kiều, nhưng đứng dưới cương vị một người phụ nữ, một người đang gắn bó trong mối quan hệ thì những lời em nói, việc em làm là rất sai.

Em hạ thấp giá trị của đối phương, em khơi mào lại nỗi mặc cảm mà đối phương rất muốn quên.

Em với Kiều quen nhau bao lâu rồi, ba năm, ba năm rồi Hiếu ạ, nhưng tại sao bây giờ mới có chuyện ?

Kiều nó sẽ không nghĩ như em nghĩ đâu.

Con bé sẽ nghĩ em luôn mặc định nó như thế, em chỉ đang giả vờ, em đang thương hại nó thôi.

Nó sẽ nghĩ là: À ba năm qua em vẫn quan niệm nó như thế, em xem thường nó, và bây giờ là lúc em bộc phát ra.

Giận quá mất khôn, đấy, em để bản năng lấn át lý trí, em nói ra lời tổn thương con bé, giờ được gì ?

Em còn kêu nó đi cùng người khác, em nói nó như thể .. chị nói thẳng nhé .. em nói nó như thể một đứa đồng tính chỉ biết vòi tiền bằng việc lên giường với người khác thôi.

Hiếu, sao lại ra nông nỗi này ?

Chị không muốn trách em vì em còn trẻ, nhưng chị phải trách em vì em sai.

Hương Ly ôm ngực ngồi xuống.

- Giờ thì với cương vị là người thân với Kiều, chị giận em.

Em biết cái Kiều nó đã vượt qua bao nhiêu vấn đề để có thể công khai thần tượng em, mất bao nhiêu thời gian để làm quen với việc em và nó sẽ là đồng nghiệp.

Trước lúc nó thổ lộ với em, em có biết nó đã qua nhà chị ngồi một đống ở chỗ kia từ sáng đến chiều không ?

Em có biết khi em đồng ý, việc đầu tiên nó làm là chạy qua nhà chị để khóc không ?

Hai đứa con chị nó nhỏ đấy, nhưng nó hay nói với chị là nó muốn có một người sẽ thương nó như cô Kiều thương chú Hiếu.

Hiếu, em đã từng nghe qua chưa ?

Nó không bao giờ kể với em, vì nó không muốn em phải thương hại nó hay tình cảm của nó, nó muốn được xem như người bình thường, một cách công bằng sánh bước cùng em.

Vậy mà em, người nó tin tưởng nhất, người nó nghĩ sẽ không bao giờ tổn thương nó lại mặc sức thốt ra câu hạ thấp giá trị của nó.

Lần này chị không bênh em được một điểm nào, kể cả xét trường hợp em đang bận hay đang rối trí.

Tất Vũ ngồi nghe suốt từ khi bắt đầu, lọc cọc ngón tay lên mặt bàn.

- Sự nuông chiều tạo ra những kẻ vô ơn.

Sự dễ dãi tạo ra những kẻ không biết điều.

Hương Ly im lặng.

- Hai đứa về đi, muộn rồi.

Khang đưa nó về đi.

- Dạ.

Anh chị nghỉ đi.

- Ừ.

Khang đẩy hắn đi trước, chính mình đi sau.

Trước khi rời khỏi, Hương Ly còn nắm áo anh chàng kéo lại, nói nhỏ.

- Đừng nói gì nữa, để nó suy nghĩ.

- Dạ.

---

- Thả tao ở đây.

- Chưa đến nhà mày mà.

- Tao tự đi bộ về được, thả tao ở đây đi.

- Được không ?

Tao không muốn tiếp tay cho một vụ tự tử nhảy sông đâu.

- Tao ngu chứ không khùng.

Về đi.

- Về đây.

- Cẩn thận.

Bảo Khang vặn ga rời đi, để lại hắn ngồi bệt lên cỏ ướt ở bờ sông.

Thở dài.

Hắn sai rồi.

Hắn gây ra lỗi lớn đến mức chẳng thể vãn hồi.

Liệu mỗi quan hệ còn tiếp tục được không ?

Liệu em còn muốn bên hắn không ?

Hắn rốt cuộc bị gì vậy ?

Sao lại có thể nói ra những lời như thế ?

Hắn không thể đổ lỗi cho ai, là hắn tự làm phải tự chịu.

Nếu em có bỏ hắn mà đi, hắn buộc phải chấp nhận.

Chẳng ai sẽ chịu nổi một kẻ đã hạ bệ mình như vậy.

Chợt hắn nhận ra, hắn là Ross, em là Rachel.

Ross: Look, look, there's got to be a way we can work past this.

Okay, I can't imagine, I can't imagine my life without you.

Without, without these arms, and your face, and this heart.

Your good heart Rach, and, and ...Rachel: No.

I can't, you're a totally different person to me now.

I used to think of you as somebody that would never, ever hurt me, ever.

God, and now I just can't stop picturing with her, I can't, it doesn't matter what you say, or what you do, Ross.

It's just changed, everything.

Forever.Mọi chuyện đã thay đổi, mãi mãi.---

Inspiration

14 - 15|10|2024|Lluvia
 
Back
Top Bottom