Tâm Linh [HieuSol] Minh Hôn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
387002714-256-k988368.jpg

[Hieusol] Minh Hôn
Tác giả: MonChicChic
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trần Minh Hiếu × Nguyễn Thái Sơn
_____
Nguyễn Thái Sơn không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời cậu sẽ rẽ sang một ngã rẽ kỳ lạ đến vậy.

Từ nhỏ, cậu đã quen với cuộc sống đơn giản của một người con trai trong gia đình bình thường, nhưng chỉ sau một lời thông báo từ cha mẹ, mọi thứ thay đổi hoàn toàn.​
 
[Hieusol] Minh Hôn
Minh Hôn


Nguyễn Thái Sơn không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời cậu sẽ rẽ sang một ngã rẽ kỳ lạ đến vậy.

Từ nhỏ, cậu đã quen với cuộc sống đơn giản của một người con trai trong gia đình bình thường, nhưng chỉ sau một lời thông báo từ cha mẹ, mọi thứ thay đổi hoàn toàn."

Gia đình Trần đã chọn con làm dâu," mẹ cậu nghiêm túc nói.

"Minh hôn là cách duy nhất để hóa giải vận hạn của họ và cứu gia đình chúng ta thoát khỏi cảnh khốn khó."

"Minh hôn?

Nhưng... con mới 22 tuổi!"

Sơn lắp bắp.Dường như lời biện hộ của cậu chẳng có ý nghĩa gì trong một cuộc hôn nhân đã định sẵn.

Theo lời cha mẹ, cậu sẽ phải kết duyên với Trần Minh Hiếu – con trai độc nhất của dòng họ Trần danh giá, người đã mất trong một tai nạn xe hơi thảm khốc ba năm trước.Dẫu muốn phản kháng, Sơn không thể chống lại áp lực gia đình.

Ngày làm lễ, cậu khoác lên mình bộ áo dài trắng được may vội, gương mặt cậu thoáng tái nhợt khi đứng trước bài vị lạnh lẽo của Trần Minh Hiếu.

Ngọn nến trên bàn thờ lay động trong gió, tạo ra một bầu không khí u ám đến khó tả.Khi hương nhang cháy đến ngọn cuối cùng, một cơn gió lạnh lẽo lướt qua gáy Sơn.

Cậu thoáng giật mình, cảm giác như có ai đó đang đứng ngay sau lưng.

Nhưng khi cậu quay lại, chỉ là không gian trống rỗng.Kể từ hôm đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.Ban đầu, Sơn chỉ cảm thấy có gì đó bất thường – chiếc ghế trong phòng khách luôn bị kéo lệch, cuốn sách cậu đọc dở bị lật sang một trang khác, hay ly nước trên bàn tự nhiên có vết nước lăn dài xuống.

Sơn cố gắng nghĩ rằng mình chỉ tưởng tượng, nhưng mọi thứ ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi giọng nói đầu tiên vang lên vào nửa đêm."

Em có thích nơi này không?"

Sơn bật dậy khỏi giường, tim đập loạn nhịp.

Giọng nói ấy, dịu dàng nhưng lạnh lẽo, vang lên ngay bên tai.

Trong ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, cậu nhìn thấy một bóng người lờ mờ đang ngồi tựa lưng vào ghế cạnh cửa.

Đôi mắt sáng rực như ánh sao của người đó nhìn thẳng vào cậu."

Anh là..."

"Trần Minh Hiếu," bóng người ấy khẽ cười, khóe môi nhếch lên một cách tinh nghịch.

"Chồng của em, Nguyễn Thái Sơn."

Sơn sững sờ, không nói nên lời.

Người trước mặt cậu – hay đúng hơn là linh hồn trước mặt cậu – mang dáng vẻ tuấn tú với mái tóc đen gọn gàng và ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thu hút."

Kể từ giờ, em thuộc về tôi," Minh Hiếu nói, từng lời như một lời tuyên bố không thể chối cãi.Dù muốn bác bỏ, Sơn không thể phủ nhận một điều: sự hiện diện của Minh Hiếu không chỉ khiến cậu hoang mang, mà còn khiến trái tim cậu đập nhanh hơn mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau.Nhưng sống chung với một "người chồng" không phải người thường sẽ ra sao?

Và liệu Sơn có thể chấp nhận số phận của mình, hay sẽ tìm cách thoát khỏi sợi dây định mệnh này?
 
[Hieusol] Minh Hôn
1. Lời Hứa Từ Quá Khứ


Nguyễn Thái Sơn luôn tự hào rằng mình là một người sống thực tế, chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ hay tâm linh.

Cậu chỉ là một sinh viên bình thường vừa tốt nghiệp đại học, đang loay hoay tìm việc làm để phụ giúp cha mẹ.

Gia đình cậu cũng chẳng khá giả gì.

Cha mẹ cậu – ông bà Nguyễn – điều hành một quán ăn nhỏ trong xóm, sống cuộc đời tằn tiện qua ngày.Nhưng vào một buổi tối, khi Sơn vừa bước chân vào nhà, không khí trong gia đình đã khác thường.

Cha mẹ cậu ngồi trong phòng khách, nét mặt đầy lo âu."

Sơn, con ngồi xuống đi, cha mẹ có chuyện quan trọng cần nói."

Ánh mắt của mẹ khiến Sơn cảm thấy lạnh sống lưng.

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

Bà Nguyễn cầm lấy tay con trai, giọng run rẩy: "Gia đình mình nợ nần nhiều năm nay rồi.

Cha mẹ đã cố gắng xoay xở, nhưng giờ… họ không cho chúng ta thêm thời gian nữa.

Nhà họ Trần đã đưa ra một đề nghị.

Nếu con chấp nhận, chúng ta sẽ được cứu."

"Nợ thì liên quan gì đến con?"

Sơn ngơ ngác hỏi, nhưng cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng.Bà Nguyễn im lặng, nhìn chồng mình như cầu cứu.

Cuối cùng, ông Nguyễn buông một tiếng thở dài: "Nhà họ Trần muốn con làm lễ… minh hôn với con trai họ.

Chỉ cần con đồng ý, tất cả nợ nần sẽ được xóa."

Sơn cứng đờ.

Trong đầu cậu hiện lên hai chữ "minh hôn" – một phong tục cưới hỏi với người đã khuất, mà cậu chỉ từng nghe qua trong những câu chuyện ma quái."

Minh hôn?

Cha mẹ đang đùa con đúng không?"

Cậu đứng bật dậy, ánh mắt tràn ngập sự phản kháng."

Không phải đùa đâu, Sơn," mẹ cậu vội vàng nắm lấy tay cậu, giọng khẩn thiết.

"Nhà họ Trần rất quyền thế.

Nếu chúng ta không chấp nhận, họ có thể khiến cả gia đình mình rơi vào cảnh đường cùng!"

"Nhưng con không thể lấy một người…

đã chết!"

Sơn hét lên.Bà Nguyễn òa khóc, còn ông Nguyễn chỉ cúi đầu, không nói thêm lời nào.

---Đêm đó, Sơn nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Trong đầu cậu là một mớ hỗn độn.

Làm sao cậu có thể chấp nhận một chuyện hoang đường như vậy?

Nhưng rồi, hình ảnh cha mẹ cậu hiện lên – nét mặt già nua, ánh mắt tuyệt vọng.

Cậu biết rằng họ đã chịu đựng rất nhiều vì gia đình."

Được rồi," Sơn thì thầm, nhắm mắt lại.

"Con sẽ làm… nhưng đây sẽ là lần cuối cùng con nghe theo ý cha mẹ."

---Ngày Lễ Minh HônBuổi lễ diễn ra ngay trong khuôn viên của gia đình Trần – một biệt thự cổ kính nằm giữa vùng ngoại ô, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Khi bước qua cánh cổng lớn, Sơn cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác.Cây cối mọc um tùm, che khuất cả bầu trời.

Không gian chìm trong sự im lặng kỳ lạ, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây, làm lá khô xào xạc.Phòng làm lễ được trang hoàng đơn giản nhưng đầy u ám.

Chính giữa là bài vị của Trần Minh Hiếu – chú rể mà Sơn chưa từng gặp mặt.

Tấm ảnh trên bài vị chụp một chàng trai trẻ với gương mặt sắc nét, ánh mắt tràn đầy sự sống.

Nhưng nghĩ đến việc người này đã chết, Sơn không khỏi cảm thấy lạnh gáy.Cậu khoác lên mình bộ áo dài trắng, từng bước chân tiến đến trước bàn thờ.

Mọi người đứng xung quanh im lặng như thể đang tham dự một tang lễ hơn là một đám cưới.Pháp sư bắt đầu tụng kinh, giọng nói lầm rầm vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Sơn cảm thấy từng từ ngữ như len lỏi vào trong da thịt mình, khiến cậu nổi da gà.Đúng lúc cây hương cháy đến ngọn cuối cùng, một cơn gió mạnh thổi qua, làm tắt hết nến trong phòng.

Sơn rùng mình, cảm giác như có một ánh mắt đang dõi theo cậu từ đâu đó trong bóng tối."

Sơn!" tiếng mẹ cậu gọi, kéo cậu trở lại thực tại.

"Lễ xong rồi."

Cậu gật đầu, nhưng không nói gì.

Khi ánh mắt cậu lần nữa nhìn vào bài vị của Minh Hiếu, cậu thề rằng mình đã thấy nụ cười thoáng qua trên gương mặt trong tấm ảnh.
 
[Hieusol] Minh Hôn
2. Bước Chân Vào Ngôi Nhà U Ám


Ba ngày sau lễ minh hôn, Sơn nhận được lệnh từ nhà họ Trần: cậu phải chuyển đến sống tại biệt thự của gia đình họ.

Lý do được đưa ra là để “chăm sóc bài vị của Trần Minh Hiếu” và giữ trọn bổn phận làm "dâu" nhà họ Trần.

Sơn không dám phản kháng.

Nỗi sợ hãi dâng lên khi cậu nhớ đến ánh mắt như dõi theo mình trong buổi lễ hôm đó.Ngày chuyển đến, trời âm u, những đám mây đen cuồn cuộn như sắp đổ cơn mưa lớn.

Cánh cổng sắt của biệt thự phát ra tiếng kẽo kẹt ghê rợn khi mở ra.

Ngôi nhà to lớn, cổ kính hiện ra trước mắt Sơn, bao phủ trong màn sương lạnh lẽo.Bước vào bên trong, không khí ẩm mốc và mùi gỗ cũ xộc vào mũi.

Từng bước chân của Sơn vang vọng trên sàn gỗ khiến cậu có cảm giác mình không hề cô đơn, như thể có ai đó đang lặng lẽ quan sát từ những góc tối của ngôi nhà.Bà quản gia già, người có đôi mắt sâu hun hút như chứa đầy bí mật, dẫn Sơn vào căn phòng của mình.

Trên đường đi qua hành lang dài, bà bất ngờ quay lại, ánh mắt nghiêm nghị:"Cậu Sơn, nếu ban đêm có nghe thấy tiếng động lạ, thì cứ mặc kệ nó.

Và tuyệt đối không được mở cửa phòng, nhớ chưa?"

Lời cảnh báo không giải thích rõ ràng, nhưng nó khiến Sơn nổi da gà.

---

Đêm đó, Sơn nằm trên chiếc giường cũ kỹ trong căn phòng rộng lớn.

Ánh đèn ngủ vàng vọt không đủ xua đi bóng tối dày đặc bao trùm căn phòng.

Cậu cố gắng ngủ, nhưng không thể nào chợp mắt được.Đồng hồ điểm đúng nửa đêm, và rồi, những tiếng động lạ bắt đầu.

Ban đầu, chỉ là tiếng gió rít qua cửa sổ, nhưng rồi là tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài hành lang.

Sơn nín thở, tim đập thình thịch.Cạch… cạch… cạch…Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng cậu.

Sơn cảm nhận rõ ràng có một ai đó đang đứng bên ngoài.

Cậu tự nhủ rằng mình không được mở cửa, nhưng rồi tiếng thì thầm vang lên, nhẹ nhàng và mơ hồ:"Ngủ ngon không… vợ của anh?"

Sơn bật dậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Cậu không biết mình lấy can đảm từ đâu, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gọi: "Ai ở ngoài đó?"

Không có tiếng trả lời.

Nhưng cánh cửa phòng, dù được khóa chặt, chầm chậm rung lên như có ai đó đang thử đẩy nó.

Sơn lùi lại, mồ hôi lạnh túa ra, tay run rẩy nắm lấy chiếc đèn ngủ.Bất ngờ, cánh cửa ngừng rung.

Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ.

Sơn không biết mình đã ngồi bất động bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ nhè nhẹ lên tấm kính cửa sổ ngay bên cạnh giường.Quay đầu nhìn, Sơn chết lặng.

Một bóng người đứng bên ngoài cửa sổ, mặc dù căn phòng nằm ở tầng hai.

---

Khi ánh sáng ban mai len qua khung cửa sổ, Sơn mới dám thả lỏng cơ thể.

Cậu tự nhủ rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng khi liếc nhìn về phía cánh cửa phòng, cậu nhận ra một điều khiến tim mình như ngừng đập: có dấu tay mờ mờ trên tấm kính cửa sổ, như thể ai đó thực sự đã đứng đó vào đêm qua.Bữa sáng trong ngôi biệt thự u ám không làm cậu an tâm hơn.

Bà quản gia chỉ lặng lẽ đặt đồ ăn lên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua cậu với vẻ dò xét."

Cậu đã quen với nhà này chưa?" bà hỏi, giọng đều đều."

Đêm qua…"

Sơn ngập ngừng, định kể về những điều kỳ lạ mình trải qua, nhưng cuối cùng lại im lặng.Bà quản gia như hiểu được điều cậu định nói, chỉ khẽ lắc đầu: "Đừng hỏi nhiều, cũng đừng tìm hiểu nhiều.

Nhiệm vụ của cậu là sống tốt và đừng làm gì khiến ngài Hiếu không hài lòng."

"Ngài Hiếu…?"

Sơn lặp lại, cảm giác rợn người.Bà quản gia không trả lời, chỉ đứng dậy, thu dọn đĩa rồi rời đi.

Sơn ngồi đó một mình, cảm giác bị bao quanh bởi sự im lặng lạnh lẽo của ngôi nhà.

---

Không thể chịu đựng được sự căng thẳng, Sơn quyết định khám phá ngôi nhà.

Cậu đi qua những hành lang dài, nơi treo đầy những bức chân dung cổ kính của các thành viên nhà họ Trần.

Đôi mắt trong tranh dường như luôn dõi theo cậu.Cuối cùng, cậu dừng chân trước một cánh cửa lớn với hoa văn chạm khắc tinh xảo.

Sơn đẩy cửa bước vào và nhận ra đây là phòng thờ của Trần Minh Hiếu.Trên bàn thờ, bài vị của Minh Hiếu được đặt trang trọng.

Một bức ảnh lớn của anh treo ngay giữa, đôi mắt trong ảnh nhìn thẳng vào Sơn.

Cậu cảm giác như Minh Hiếu đang cười với mình – một nụ cười đầy bí ẩn.Bất ngờ, một cơn gió lạnh thổi qua, làm những ngọn nến trong phòng đồng loạt tắt ngấm.

Sơn quay đầu lại, nhưng không thấy ai.

Khi quay lại phía bàn thờ, bức ảnh của Minh Hiếu đã thay đổi.

Gương mặt trong ảnh nghiêng nhẹ, như thể anh đang quay sang nhìn cậu.Tim Sơn đập loạn xạ.

Cậu lùi lại, suýt ngã khi vấp phải mép thảm.

Giọng nói quen thuộc lại vang lên, lần này ngay sát bên tai:"Vợ của anh…

đang tò mò điều gì thế?"

-------Cảm ơn các sốp đã ủng hộ nhaa
 
[Hieusol] Minh Hôn
3. Hơi Thở Từ Cõi Âm


Sơn bật dậy khỏi sàn nhà, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Cậu quay phắt lại phía sau, nhưng không thấy gì ngoài khoảng không gian tối tăm và những bức rèm cửa khẽ lay động trong gió.

Hơi thở của cậu dồn dập, nhưng lòng tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác.Nhưng khi ánh mắt cậu lướt qua bức ảnh trên bàn thờ, cậu sững lại.

Tấm ảnh của Minh Hiếu không còn nhìn thẳng nữa, mà như đang xoay đầu nhìn theo cậu.

Đôi mắt trong ảnh ánh lên sự sống động kỳ quái, như thể nó chứa đựng một ý nghĩ riêng.Sơn lảo đảo bước ra khỏi phòng thờ, không dám ngoái đầu lại lần nữa.---Cậu chạy thẳng đến phòng bếp, nơi bà quản gia đang lúi húi nấu nướng.

Sơn thở hổn hển, cố gắng trấn tĩnh trước khi lên tiếng:"Bà... bà có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra không?"

Bà quản gia dừng tay, quay lại nhìn Sơn bằng ánh mắt khó đoán.

Sau một hồi im lặng, bà buông một câu mà như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cậu:"Cậu đang ở đây không chỉ vì gia đình cậu nợ nhà họ Trần, mà còn vì một lời hứa."

"Lời hứa gì?"

Sơn lắp bắp hỏi.Bà quản gia kéo ghế ngồi xuống, thở dài: "Nhiều năm trước, gia đình cậu đã từng có giao kèo với nhà họ Trần.

Ngài Minh Hiếu lúc còn sống từng có duyên gặp cậu khi cậu còn nhỏ.

Khi đó, cả hai đã hứa rằng một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành bạn đời của ngài ấy."

Sơn ngơ ngác.

Những lời của bà quản gia chẳng khác gì một câu chuyện hoang đường.

"Nhưng anh ta đã chết!

Làm sao tôi có thể..."

"Chết rồi thì sao?"

Giọng bà quản gia lạnh lùng.

"Tình cảm của ngài ấy vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết.

Và cậu…

đã trở thành người của ngài ấy."

Sơn cứng người.

Cậu không nhớ bất cứ điều gì liên quan đến Minh Hiếu hay lời hứa năm xưa, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn len lỏi vào tim.---Đêm đó, Sơn cố gắng tự nhủ rằng mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp.

Nhưng khi ánh đèn ngủ mờ nhạt rọi khắp căn phòng, cậu cảm thấy lạnh hơn cả đêm đầu tiên.Tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên ngoài hành lang.

Lần này, nó không dừng lại trước cửa phòng, mà đi thẳng qua như muốn dẫn cậu đi theo.Cạch… cạch… cạch…Sơn không thể kiềm chế được sự tò mò.

Cậu run rẩy mở cửa, bước ra ngoài hành lang tối om.

Tiếng bước chân dẫn cậu đến cầu thang, rồi vòng xuống tầng dưới, nơi ánh sáng từ phòng thờ hắt ra nhè nhẹ.Đứng trước phòng thờ, Sơn nghe rõ ràng tiếng thì thầm vọng ra từ bên trong.

Cậu không hiểu những từ ngữ đó, nhưng nó mang theo âm điệu khiến da thịt cậu tê dại.

Cánh cửa hé mở, để lộ bóng dáng một người đang đứng trước bàn thờ."

Ngài Minh Hiếu...?"

Sơn buột miệng gọi.Bóng dáng ấy chậm rãi quay lại.

Đó chính là Minh Hiếu – gương mặt điển trai nhưng xanh xao, đôi mắt sâu thẳm như hút lấy ánh nhìn của Sơn.

Anh ta mặc bộ đồ cưới truyền thống, tay cầm một bó hoa đỏ thẫm."

Cuối cùng, em cũng đến rồi."

Minh Hiếu mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt.Sơn không biết phải làm gì.

Đôi chân cậu như bị đóng băng tại chỗ, không thể di chuyển.---Minh Hiếu bước chậm rãi về phía Sơn.

Cậu muốn bỏ chạy, nhưng không thể rời mắt khỏi anh ta.

Minh Hiếu đứng ngay trước mặt cậu, bàn tay lạnh lẽo nâng cằm cậu lên."

Em còn nhớ không?"

Giọng anh ta trầm thấp, đầy sự mê hoặc."

Nhớ... gì?"

Sơn lắp bắp."

Những lời em hứa với anh, từ kiếp trước."

Minh Hiếu cúi xuống, ánh mắt tràn đầy tình cảm lẫn sự chiếm hữu.Sơn không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng từng câu chữ như đâm thẳng vào trái tim cậu.

"Kiếp trước?

Tôi không hiểu..."

"Không sao.

Anh sẽ giúp em nhớ lại."

Minh Hiếu nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy có điều gì đó khiến Sơn cảm thấy bất an.---Sơn tỉnh dậy trên giường, không nhớ rõ làm sao mình trở về.

Cậu chỉ nhớ ánh mắt của Minh Hiếu, và những lời nói đầy bí ẩn của anh ta.Không thể chịu đựng thêm, Sơn quyết định tự tìm hiểu sự thật.

Cậu dò hỏi bà quản gia về những chuyện đã xảy ra với Minh Hiếu, nhưng bà chỉ lảng tránh.Trong lúc lang thang khắp ngôi nhà, Sơn phát hiện ra một cánh cửa nhỏ bị khóa ở góc tầng hầm.

Trên cánh cửa có khắc những ký tự lạ, và một luồng khí lạnh buốt phả ra từ khe cửa.Cậu cảm giác rằng mọi câu trả lời đều nằm sau cánh cửa này.

Nhưng để mở nó, cậu sẽ phải đối mặt với những điều kinh hoàng mà bản thân chưa từng tưởng tượng.----------Hế lôNếu bạn đã đọc hết fic của otp mà vẫn muốn tiếp, thì đừng lo đây sẽ là thiên đường cho các bạn✓Cmt ý tưởng + otp mà bạn muốn ngay trong fic "Shipper", tớ sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của bạn🎄Lưu ý🎄

Vào chương đầu tiên [Đặt Hàng] để đọc điều lệ nhé👇🏻
 
[Hieusol] Minh Hôn
4. Tầng Hầm Của Những Bí Ẩn


Ngày hôm sau, Sơn đứng lặng trước cánh cửa tầng hầm.

Không khí lạnh lẽo từ khe cửa dường như xuyên qua lớp da, buốt đến tận xương.

Cậu ngập ngừng một lúc, rồi lấy hết can đảm quay lại phòng khách hỏi bà quản gia:"Bà có chìa khóa của tầng hầm không?"

Bà quản gia đang lau bụi trên bàn, nhưng nghe câu hỏi, bà khựng lại, ánh mắt trở nên cảnh giác.

"Tầng hầm đó cậu không nên vào.

Nó không dành cho người sống."

"Nhưng tôi cần biết sự thật."

Sơn cương quyết, giọng run rẩy.Bà quản gia thở dài, đặt chiếc khăn xuống.

"Ngài Minh Hiếu đã dặn tôi phải khóa chặt nơi đó.

Nếu cậu quyết định đi vào, đừng trách tôi không cảnh báo."

Dù bà không nói gì thêm, nhưng tối đó, chìa khóa tầng hầm được lặng lẽ để trên bàn ăn, bên cạnh một cây nến đỏ.

Sơn biết đây là cách bà ngầm cho phép.Sơn cầm chìa khóa, đi xuống tầng hầm khi trời đã tối hẳn.

Cậu thắp nến, ánh sáng vàng yếu ớt soi rõ từng mảng bụi bặm trên cánh cửa.Mở cửa ra, một mùi hương kỳ lạ xộc thẳng vào mũi – vừa ngai ngái, vừa như mùi của hương trầm cháy dở.

Sơn bước xuống những bậc thang gỗ cũ kỹ, mỗi bước chân lại vang lên tiếng kẽo kẹt đáng sợ.Tầng hầm rộng lớn hơn cậu nghĩ, nhưng không gian được bao phủ bởi bóng tối dày đặc.

Dưới ánh sáng nhấp nháy của cây nến, Sơn nhận ra các kệ gỗ chất đầy sách cổ, những chiếc bình sứ nứt nẻ, và một bàn thờ nhỏ với hình ảnh của Minh Hiếu.Phía dưới bàn thờ là một hộp gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo.

Bàn tay run rẩy, Sơn mở nắp hộp và phát hiện một sợi dây chuyền vàng có mặt hình trái tim.

Đặt bên trong hộp là một cuốn nhật ký với nét chữ ngay ngắn:"Dành cho Nguyễn Thái Sơn – người anh yêu nhất."

Sơn cầm cuốn nhật ký, ánh mắt không rời khỏi những dòng chữ được viết bằng tay.

Lật qua từng trang, cậu nhận ra đây là những dòng tâm sự của Minh Hiếu trước khi qua đời."

Gặp em lần đầu, anh đã biết em là người định mệnh của mình.

Kể cả khi em không nhớ anh, anh vẫn sẽ đợi.

Đợi đến khi em quay về bên anh, dù là trong kiếp này hay kiếp khác."

Càng đọc, trái tim Sơn càng nặng trĩu.

Những lời Minh Hiếu viết mang theo nỗi đau và sự cố chấp.

Anh không chỉ yêu Sơn, mà tình yêu ấy còn vượt qua cả ranh giới giữa sự sống và cái chết.Ở trang cuối cùng, một dòng chữ khiến Sơn lạnh cả người:"Nếu em tìm thấy cuốn nhật ký này, thì có nghĩa là anh đã giữ lời hứa.

Anh đã đưa em trở về, là vợ của anh."

Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm cây nến trong tay Sơn tắt phụt.

Tầng hầm chìm trong bóng tối, và cậu nghe rõ tiếng bước chân vang lên ngay sau lưng."

Em tìm thấy những gì anh để lại rồi sao?"

Giọng nói trầm ấm vang lên, gần đến mức Sơn cảm giác hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ mình.

Cậu quay phắt lại và nhìn thấy Minh Hiếu – dáng người cao lớn đứng ngay trước mặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu không rời."

Anh… anh không phải người."

Sơn lắp bắp, tay ôm chặt cuốn nhật ký."

Anh không quan tâm mình là gì.

Anh chỉ cần em ở bên anh."

Minh Hiếu bước tới gần hơn, bàn tay lạnh buốt chạm vào má Sơn, khiến cậu giật mình.

"Em thuộc về anh, Sơn.

Đừng sợ.

Anh sẽ không làm em tổn thương."

Nhưng ánh mắt của Minh Hiếu không chỉ có sự dịu dàng.

Nó còn chứa đựng một sự chiếm hữu mãnh liệt, khiến Sơn vừa muốn chạy trốn, vừa không thể rời mắt."

Em không nhớ anh, nhưng anh nhớ tất cả về em."

Minh Hiếu cúi sát xuống, đôi môi gần như chạm vào tai cậu.

"Hãy để anh yêu em, như anh đã từng yêu trong kiếp trước."

Tim Sơn đập loạn nhịp.

Một phần trong cậu muốn tin vào lời Minh Hiếu, nhưng một phần lại cảm thấy sợ hãi trước sự mãnh liệt này.Minh Hiếu đột nhiên kéo Sơn lại gần, vòng tay ôm chặt lấy cậu.

Hơi lạnh từ cơ thể anh bao phủ lấy Sơn, khiến cậu run rẩy.

Nhưng thay vì giãy giụa, cậu nhận ra trái tim mình đang dần đập chậm lại, như bị hòa tan trong sự hiện diện của anh."

Anh sẽ không để ai chia cắt chúng ta."

Minh Hiếu thì thầm, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Dù là người sống hay kẻ chết, em vẫn là của anh."

Sơn không nói gì, chỉ cảm nhận được một thứ cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lòng – giữa ranh giới của sợ hãi và rung động.///

Ai có niềm đam mê Hiếu nằm dưới (đặc biệt là KewHieu, DuongHieu) thì quá đây với tôi nhaaa
 
Back
Top Bottom