Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Chương 80: PN13


Người đến bắt chuyện đã đi xa, Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc nhìn nhau, thật lâu không ai cất lời.

Một lát, Chu Đình Tắc cụp mắt xuống, ánh nhìn dừng trên ngón tay đeo nhẫn của cô, đôi mắt hơi nheo lại, ngập ngừng mà tự hoài nghi:“Nhẫn cưới của chúng ta… có phải hơi nhỏ quá không? Không đủ bắt mắt à?”

Nhẫn cưới của họ, dĩ nhiên chẳng phải viên sapphire xanh khổng lồ dùng khi cầu hôn.
Ấy là yêu cầu riêng của Chương Uẩn Nghi.

Nhẫn cưới sẽ đeo hằng ngày, cô cần một chiếc đủ tinh tế để mang ra ngoài, chứ không phải thứ vừa lộ diện đã khiến người ta dòm ngó, thậm chí rắp tâm cướp đoạt.

Thế nên Chu Đình Tắc nghe theo, chọn cho cô một chiếc nhẫn kim cương hơn hai carat, sáng mà không quá phô trương.

“…”

Nghe anh nói thế, Chương Uẩn Nghi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn sáng loáng trên tay mình, khẽ cười:
“Em thấy chẳng liên quan đến nhẫn đâu.”

Nhẫn của cô vốn đủ nổi bật, chỉ là người ta chẳng thèm để tâm.

Chu Đình Tắc cau mày, im lặng.

Cô bật cười, dịu dàng trấn an:
“Nhẫn mà to thêm chút nữa, chắc em chỉ dám cất trong két sắt thôi.”

“Được rồi.” Nghe cô nói thế, Chu Đình Tắc mới dẹp bỏ ý định đổi cho cô chiếc khác. Anh thấp giọng, như thể đang hờn dỗi mà cũng đầy kiên quyết: “Lần sau đi mua nước, phải đi cùng anh.”

Anh không thể chịu nổi dù chỉ rời cô một bước.

Chương Uẩn Nghi nhịn cười không được, khoác lấy tay anh:
“Được rồi.”

Cô nhận chai nước anh đưa, bất giác than:
“Ở trong nước hiếm khi gặp tình huống thế này.”

“Có lẽ bên ngoài sống lâu quá rồi.” Chu Đình Tắc giọng nửa chua nửa ngọt, “Nên nghe không hiểu tiếng chúng ta nói.”

Chương Uẩn Nghi phì cười, nhìn dáng vẻ anh phồng má giận dỗi, vội vàng phụ họa:
“Chuẩn, em thấy anh nói có lý.”

Tuy giữa chừng có chút vướng bận khiến Chu Đình Tắc ngẩn ngơ, nhưng chuyến dạo chơi trong khuôn viên trường, nhìn chung vẫn đầy ắp niềm vui.

Dạo quanh trường xong, họ lại ghé một quán ăn Hoa gần đó — nơi Chu Đình Tắc từng hay tới khi còn du học.

Trên đường đi, anh kể với cô: thuở trước anh và Mạnh Tuy học ở New York, thường xuyên đến đây, còn quen cả ông chủ quán.

Chương Uẩn Nghi nhướng mày:
“Em còn tưởng hai người du học, chắc thế nào cũng có người đi theo hầu hạ chứ.”

“Ý em là người làm?” Chu Đình Tắc hỏi lại.

Cô gật đầu, nói thẳng:
“Cảm giác tổng giám đốc Mạnh trông đúng kiểu công tử phải có người hầu kẻ hạ.”

Khóe môi anh nhếch lên:
“Ban đầu thì có thật.”

Chương Uẩn Nghi thoáng chớp mắt.

“Lúc đầu quả thực có một người làm nhà họ Mạnh sang chăm sóc bọn anh. Nhưng chưa đến ba tháng đã nằng nặc đòi về.” Chu Đình Tắc chậm rãi kể, “Mạnh Tuy cũng chẳng thích có người đi theo, thế là cho về luôn.”

“Vì sao anh ấy lại không muốn?” Cô lấy làm lạ.

“Vì lương do bố cậu ta trả. Bọn anh có động tĩnh gì, người kia đều báo lên trên.” Chu Đình Tắc cười nhạt, “Đã ra tận nước ngoài rồi, mà vẫn bị theo dõi nhất cử nhất động, anh ấy làm sao chịu nổi. Thế là thuận nước đẩy thuyền, cho người ta quay về.”

Từ đó về sau, để tránh phiền toái, Mạnh Tuy nói thẳng rằng bản thân đã quen với cuộc sốngở đây, lại có Chu Đình Tắc bên cạnh, nên nhà họ Mạnh chẳng cử thêm ai nữa. Chỉ có Mạnh phu nhân không yên lòng, hai ba tháng một lần lại sang thăm, chăm lo cơm nước cho hai người họ.

Chương Uẩn Nghi bừng tỉnh, nhưng vẫn hiếu kỳ:
“Còn cần bà ấy cải thiện bữa ăn sao?”

“Dĩ nhiên là cần.”

“Nhưng theo em biết, tổng giám đốc Mạnh chắc chẳng phải người chịu thiệt thòi đâu nhỉ.”

Chu Đình Tắc bật cười:
“Xa nhà lâu ngày, ai chẳng nhớ hương vị quê hương.”

Điểm này, Chương Uẩn Nghi cũng gật đầu đồng ý.

Cả hai ăn xong rồi thong thả dạo phố, sau đó mới trở về khách sạn.

Kỳ trăng mật của họ không chút mệt mỏi, chỉ thuần là hưởng thụ, thoải mái và vui vẻ.

Ngày cuối cùng trước khi trở về, hai người có phần phóng túng, để lại trong phòng suite khách sạn bao dấu vết nồng nàn.

Hôm sau, trên chuyến bay hồi hương, Chương Uẩn Nghi vừa ngả lưng đã ngủ say. Ghế ngồi xếp cạnh nhau, Chu Đình Tắc thuận tiện chăm sóc cô.

Cô một mạch ngủ đến lúc máy bay sắp hạ cánh mới ngái ngủ mở mắt, thì thào hỏi:
“Đến rồi sao?”

Chu Đình Tắc khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái:
“Sắp rồi.”

Chương Uẩn Nghi khẽ “ừ” một tiếng, lại nhắm mắt nghỉ chốc lát rồi mới cất lời:
“Chu Đình Tắc.”

Anh ngẩng lên:
“Anh đây?”

Cô đối diện ánh mắt anh, môi khẽ mấp máy:
“Em không muốn đi làm.”

Sau khi về nước, cả hai sẽ phải trở lại guồng công việc.

Hiếm khi nghe Chương Uẩn Nghi nói ra câu này, Chu Đình Tắc bật cười, thấp giọng đề nghị:
“Vậy thì nghỉ thêm hai ngày nhé?”

“À?” Chương Uẩn Nghi chớp mắt, dí dỏm:
“Anh sao không nói câu kia nhỉ.”

Chu Đình Tắc nhất thời chưa theo kịp:
“Câu nào cơ?”

“Không muốn đi làm thì ta chẳng đi làm nữa.” Cô cười nhìn anh, “Rồi anh sẽ nói: anh nuôi em.”

Khóe môi anh cong lên, giọng trầm thấp:
“Em thật sự bằng lòng sao?”

Chương Uẩn Nghi cười khẽ:
“Anh không hỏi, làm sao biết em có bằng lòng hay không?”

“Không cần hỏi cũng biết.” Chu Đình Tắc chắc nịch.

“…”

Anh nói bằng giọng quá đỗi tự tin, khiến Chương Uẩn Nghi nghẹn lời. Bởi quả thật, cô không hề muốn thế. Cô là người cần công việc, cần tìm thấy giá trị bản thân trong đó. Dẫu công việc có mệt mỏi, nhưng niềm vui, sự thoả mãn, cảm giác tồn tại mà nó mang lại cho cô, đều lớn hơn sự mệt mỏi kia rất nhiều.

“Được rồi.” Cô hơi bất lực, gượng cười, “Quả thật em không muốn đâu.”

Chu Đình Tắc khẽ “ừ”, siết lấy tay cô:
“Mệt thì nghỉ phép, chúng ta lại đi chơi.”

Khoé môi Chương Uẩn Nghi cong cong:
“Được, lần sau em muốn ra biển.”

“Không thành vấn đề.” Anh đáp dứt khoát.

Sau khi về nước, hai người nghỉ ngơi một ngày. Hôm sau, Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc lại trở về với công việc của riêng mình.

Vì chuyện kết hôn và trăng mật mà nghỉ gần nửa tháng, cả hai khi quay lại liền chất chồng không ít công việc. Tuần đầu tiên trở lại văn phòng, chẳng ngoài dự liệu, họ đều ngập trong tăng ca.
Mãi đến tuần thứ hai, guồng sống mới dần trở lại quỹ đạo thường ngày.

Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc vốn là những người cùng nhịp bước.

Trước hay sau hôn nhân, suy nghĩ của họ, sự ăn ý giữa họ, chưa từng thay đổi.

Chu Đình Tắc cũng giữ đúng lời hứa khi còn chưa cưới: tuyệt đối không để vợ mình phải gánh một chút áp lực nào từ đời sống.

Nửa năm sau lễ cưới, hai người vẫn mỗi người bận một việc, nhưng mỗi tháng đều chọn một cuối tuần trở về nhà họ Chu, thăm ông bà nội ngoại, ngồi ăn cơm cùng giáo sư Đoạn và viện trưởng Chu.

Dù là ở bên ông bà, hay ở trước mặt trưởng bối, Chương Uẩn Nghi chưa bao giờ nghe thấy một câu thúc giục nào kiểu “bao giờ thì có con đây?”.

Điều họ nghe chỉ là lời dặn dò: giữ gìn sức khỏe, bận mấy cũng đừng quên ăn uống cho tử tế.

Chớp mắt đã đến cuối năm.

Cuối năm luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của Chương Uẩn Nghi. Chu Đình Tắc mỗi ngày có thể gặp vợ, trò chuyện với vợ, đều ít ỏi đến mức đáng thương.

Đôi khi, chính cô cũng thấy áy náy.

Cô bận đến nỗi tối về, tắm rửa xong chỉ kịp nói với anh hai câu đã lăn ra ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, mơ màng mới nhớ ra còn khối việc quên chưa làm.

Đợt bận rộn này kéo dài suốt từ đầu tháng mười hai đến tận cuối tháng.

Vài ngày trước Tết Dương lịch, Chung Linh còn nhắn cho cô, hỏi nghỉ lễ định làm gì, nếu trống lịch thì mấy người rủ nhau ra ngoài thành phố, thuê khách sạn suối nước nóng, vừa ngâm mình vừa thư giãn một chuyến.

Chương Uẩn Nghi thở dài:
“Chưa chắc sắp xếp được đâu.”

Chung Linh kinh ngạc:
“Vẫn chưa xong việc à?”

“Ừ. Hoạt động dịp Tết Dương, ít nhất cũng bận đến ngày ba mươi mốt.”

“Thế thì ba ngày nghỉ lễ này, chắc mày cũng không đi đâu với Chu tổng được nhỉ?”

“Không đi được.”

“Tao thấy mày còn bận hơn cả bác sĩ ấy.”

Chương Uẩn Nghi bật cười, rất nghiêm túc:
“Làm sao so được. Ít ra tao không phải trực đêm giao thừa như mày.”

Chung Linh nghẹn lời, cuối cùng đành chịu thua:
“Thôi được, thế tao tự đi chơi vậy, về mua quà cho mày nhó.”

“Ừ, đi chỗ nò đông đông thì nhớ cẩn thận.”

“Biết rồi.”

Ngắt máy, Chương Uẩn Nghi nhìn lại lịch làm việc của mình, chỉ có thể thở dài trong lặng lẽ.
Cô cũng muốn ở cạnh Chu Đình Tắc, cũng muốn theo anh ra suối nước nóng nghỉ ngơi đôi ngày, nhưng công việc chẳng cho phép.

May thay, đêm giao thừa họ vẫn cùng nhau đón năm mới.
Cô bận rộn ở hiện trường sự kiện, anh chiều muộn đã đến, ở bên cô không rời.

Khi đám đông quanh họ cùng hô vang đếm ngược, ánh mắt hai người giao nhau, cùng mỉm cười nói:
“Chúc mừng năm mới.”

“Vợ ơi, năm mới vui vẻ.”

Chương Uẩn Nghi chớp mắt, vội vàng đáp lại:
“Chồng vất vả rồi.”

Chu Đình Tắc khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô.

Ngày mồng một, Chương Uẩn Nghi vẫn phải tới hiện trường kiểm tra hoạt động.

Cô bận, nên Chu Đình Tắc cũng thẳng thắn vào công ty. Ở nhà nhàn rỗi chẳng làm gì, chi bằng đến xem báo cáo, để sau này khi vợ rảnh, anh không phải cắm đầu tăng ca.

Mỗi người đều có việc riêng.

Gần trưa, Chu Đình Tắc gửi cho vợ một tin nhắn:

【Em phải bận đến mấy giờ?】

Chương Uẩn Nghi hơi sững:
【Chưa chắc nữa.】

【Ừ, xong thì nhắn cho anh, anh đến đón về.】

【Anh vẫn ở công ty à?】

【Ừ, anh cũng đang làm thêm.】

【Anh ăn trưa chưa?】

【Anh chưa, em thì sao?】 Chu Đình Tắc nhắn lại.

Chương Uẩn Nghi liền gửi cho anh một tấm ảnh hộp cơm văn phòng.

【Tối nay mà em tan sớm, về nhà anh làm tôm viên sốt mù tạt cho em.】

【Được.】

Nói chuyện thêm vài câu, Chu Đình Tắc liền giục vợ mau ăn cơm, bản thân anh cũng đi ăn chút gì đó.

Biết Chu Đình Tắc đang ở công ty, Mạnh Tuy còn tranh thủ ghé qua, xách theo đồ ăn do dì trong nhà nấu:
“Thế này là tôi đối với cậu quá tốt rồi nhé.”

Chu Đình Tắc ngẩng mắt, chẳng mấy cảm kích:
“Tôi đang làm việc cho ai đây?”

Mạnh Tuy cạn lời:
“Tôi có bắt cậu phải tăng ca vào Tết Dương đâu.”

Anh không buồn đáp.

Mạnh Tuy tặc lưỡi:
“Giám đốc Chương của chúng ta bận rộn thế mãi sao?”

“Chỉ có năm nay thôi.” Chu Đình Tắc nói chậm rãi, “Đúng lúc mấy đối tác đều có hoạt động. Cô ấy là giám đốc, nếu nghỉ trước thì đồng nghiệp khác càng chẳng có tâm trạng làm việc.”

Nghe xong, thấy hoàn toàn có lý.

Hơn nữa, Chương Uẩn Nghi vốn là kiểu lãnh đạo xông xáo tự mình xắn tay vào làm, chứ không phải chỉ ngồi văn phòng chỉ trỏ.

Mạnh Tuy gật đầu:
“Được rồi, thế chờ Eva rảnh thì cậu cũng nghỉ đi.”

Chu Đình Tắc nhướng mày:
“Vậy xin cảm ơn Mạnh tổng trước.”

Bị chọc, Mạnh Tuy liếc anh một cái, không thèm đáp lại.

Ăn xong, anh ấy còn có hẹn nên đi trước.

Chu Đình Tắc lại thấy yên tĩnh, một mình ngồi văn phòng làm việc, vô cùng thong thả.

Bên kia, sau bữa trưa, Chương Uẩn Nghi lại đi qua mấy điểm sự kiện, kiểm tra một lượt, xác định mọi việc đều trật tự mới ngó đồng hồ, rồi bàn với Lư Tĩnh ạn:
“Hôm nay tôi đi trước được chứ? Có gì thì gọi cho tôi.”

Lư Tĩnh Mạn mỉm cười gật đầu:
“Cô đi đi, thực ra hôm nay cô không tới cũng chẳng sao.”

“Không thể cái gì cũng đẩy cho cô được.”

“Cô lúc nào cũng quá ôm đồm.” Lư Tĩnh Mạn khuyên, “Dù sao cũng đang nghỉ lễ, cô nên dành nhiều thời gian cho tổng giám đốc Chu chứ.”

Quả thực, dạo này Chương Uẩn Nghi quá vất vả.

Các đồng nghiệp cuối tuần còn có một, hai ngày nghỉ, còn cô suốt một tháng nay chẳng được thảnh thơi. Hết ở văn phòng lại đem việc về nhà.

Cứ thế kéo dài, Lư Tĩnh Mạn còn lo Chu Đình Tắc sẽ có ý kiến.

Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi bật cười:
“Anh ấy thì không đến mức phàn nàn đâu. Chỉ là… tôi cũng chẳng muốn bắt anh ấy phải đợi mãi.”

“Hiểu rồi.” Lư Tĩnh Mạn cười, “Cô đi đi. Có chuyện khẩn thì tôi sẽ gọi, nhưng chắc không đâu.”

“Ừ.”

Sau khi dặn dò đồng nghiệp, cô rời khỏi văn phòng.
Chương Uẩn Nghi không báo trước cho Chu Đình Tắc, một phần sợ mình không rút đi được, một phần muốn cho anh bất ngờ.

Dù vậy, khi xong hết việc, tới nơi thì đã bốn giờ chiều.

Trước khi lên tầng, cô nhắn cho anh:
【Anh còn ở công ty không?】

Anh trả lời:
【Ừ. Bên em xong rồi?】

【Chưa đâu.】

【Hả?】

【Em đang trốn việc.】

【Nhớ anh rồi à?】

【Ừ, nhớ thì sao nào?】

【Nhớ mãi mới đúng.】

Chương Uẩn Nghi nhìn tin nhắn, bật cười khẽ, trái tim rộn ràng.

Cô không trả lời nữa, mà bước vào thang máy, quẹt thẻ thang máy lên tầng tổng giám đốc.

Cửa thang mở ra, bên ngoài văn phòng lặng lẽ không bóng người.
Đến giờ này, ngoài bộ phận kỹ thuật thì chắc chỉ còn Chu Đình Tắc ở lại tăng ca.

Cô khẽ khàng đi tới, đứng trước cửa phòng anh, gõ nhẹ mấy tiếng.

Bên trong vang lên giọng nam nhạt nhẽo:
“Vào đi.”

Cô đẩy cửa, tầm mắt chạm ngay ánh nhìn của người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.

“…”

“Em sao lại đến đây?” Chu Đình Tắc vốn nghĩ là nhân viên kỹ thuật, nào ngờ lại thấy vợ mình.

Anh lập tức đứng dậy, bước về phía cô, rồi sực nhớ:
“Lúc nãy nhắn tin… em đã ở dưới rồi?”

Chương Uẩn Nghi “à” một tiếng, cười cong mắt:
“Đúng thế.”

Ngẩng đầu nhìn anh, cô mỉm cười tinh nghịch:
“Có bất ngờ không?”

Chu Đình Tắc cúi mắt nhìn vợ, không trả lời ngay.
Anh sải bước lại gần, vươn tay khép cửa, “cạch” một tiếng khóa chốt lại.

Tim Chương Uẩn Nghi thoáng chốc khựng lại.

Anh nắm lấy tay cô, dắt vào trong, trầm giọng khẽ đáp:
“Bất ngờ.”

Lời vừa dứt, Chương Uẩn Nghi đã bị anh kéo ngồi lên đùi.

Hơi thở nóng bỏng của anh phủ xuống, khiến cô theo bản năng muốn lùi ra, nhưng Chu Đình Tắc đâu cho cô cơ hội.

Ngón tay anh giữ lấy cằm, cúi xuống chiếm lấy môi cô.

Khoảnh khắc ấy, Chương Uẩn Nghi cũng khẽ ngẩng đầu, hé môi đón lấy, để đầu lưỡi hai người tìm đến nhau, dây dưa không rời.

Anh nhớ cô, mà cô cũng nhớ anh.

Không khí ngọt ngào quấn quýt.

Chóp mũi Chương Uẩn Nghi đầy ắp hương vị sạch sẽ, mát lạnh trên người anh – vừa trong trẻo, vừa khiến người ta mê luyến.

Đợi đến khi cả hai thở dồn dập, anh mới chịu buông ra.

Môi nóng rực vẫn mải miết lướt qua khóe môi, gò má, đến tận vành tai, giọng nói trầm khàn hỏi nhỏ:
“Bận rộn xong hết rồi à?”

Hàng mi dài của Chương Uẩn Nghi khẽ run, cảm nhận hơi thở nóng bỏng lướt sau tai, khẽ “ừ” một tiếng:
“Anh thì sao?”

Cánh tay anh siết lấy vòng eo thon, bàn tay ấm áp dán chặt bên hông, thấp giọng:
“Anh bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”

Chương Uẩn Nghi ngước mắt nhìn anh, mỉm cười cong mày:
“Vậy bây giờ đi nhé?”

Anh không đáp “được”, cũng chẳng nói “không”, mà chỉ hỏi:
“Em muốn đi đâu?”

“Chỗ nào cũng được.” Cô dịu dàng đáp.

Ánh mắt hai người lại một lần nữa giao nhau.

Chu Đình Tắc nhìn người trong lòng, yết hầu khẽ chuyển động.

Hôm nay Chương Uẩn Nghi không mặc quá nghiêm túc, một bộ đồ công sở thanh lịch, bên ngoài là áo khoác, dưới chân là đôi tất đen mảnh.

Thật ra không phải lần đầu anh thấy cô ăn mặc thế này, nhưng lần nào cũng khiến lòng anh nổi lên những khát khao khó nói.

Nhất là lúc này.

Bắt gặp ánh nhìn nóng rực của anh, hô hấp của Chương Uẩn Nghi thoáng ngưng, môi mấp máy:
“Hay… về nhà trước?”

“Không.” Anh khẽ từ chối, vén lọn tóc rối vì nụ hôn ban nãy, cúi xuống cọ cọ mũi cô, đầu lưỡi còn nghịch ngợm khẽ lướt qua vành tai, thấp giọng thì thầm:
“Ngay tại đây, được không?”

“?”
Cô tròn mắt: “Anh nói… ——”

Chưa kịp hết câu, anh đã bật ra một tiếng “ừm” mơ hồ:
“Em nghe rõ rồi.”

Nói rồi, không cho cô thêm cơ hội phản bác, Chu Đình Tắc lại hôn xuống.

Ban đầu Chương Uẩn Nghi muốn né tránh, nhưng khi bàn tay anh gạt áo khoác cô xuống, dọc theo đường cong eo mảnh, mang theo nhiệt độ nóng bỏng… thì tất cả lời từ chối dần tan biến.

Nụ hôn càng lúc càng quấn quýt, khó dứt.

Tư thế ngồi nghiêng bất tiện, Chu Đình Tắc vừa hôn vừa ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoay lại, để cô vòng hai chân ngồi vững vàng trên đùi anh.

Tư thế ấy khiến chiếc váy bút chì của Chương Uẩn Nghi bất giác cuộn lên, lộ ra bờ đùi nõn nà ẩn dưới lớp vải.

Đôi chân trắng muốt, được bọc trong làn tất mỏng, mơ hồ lộ ra vẻ đẹp mờ ảo. Vốn dĩ đôi chân của cô đã thon dài, giờ lại được tôn lên càng thêm hút mắt. Có lúc, càng nửa kín nửa hở, càng khiến người ta khó lòng kìm nén.

Chu Đình Tắc cúi đầu, ánh mắt chợt trầm xuống.

Ngón tay anh khẽ lướt nơi khóe môi cô, giọng nói thấp đi, nơi cổ họng khẽ lăn, một bàn tay đặt bên hông kéo cô sát lại, bàn tay kia vén nhẹ mép váy, để lại hơi nóng lan trên làn da. Giọng anh khàn khàn gọi:

“Vợ à.”

“Đừng…” Hàng mi Chương Uẩn Nghi run lên, như muốn lảng tránh tiếng gọi ấy.

“Hửm?” Không đợi cô nói hết hai chữ “không cần”, đôi môi anh đã nghiêng xuống, dừng lại nơi vành tai đỏ ửng của cô, khẽ cười: “Sao thế?”

Bị anh ép sát như vậy, cô gần như không chống đỡ nổi. Gương mặt ửng hồng, cô ngượng ngập giục anh:
“Anh muốn thì… cứ—”

Chưa kịp để cô nói xong, môi anh đã chạm vào khóe môi mềm mại, giọng nói vương nụ cười:
“Tuân lệnh.”

“…!”

Khi lời ấy vừa thốt ra, cô liền nghe được tiếng “xoẹt” mảnh mai của lớp tất bị xé rách.
Mi mắt cô khẽ run, trong hơi thở dồn dập bật ra tên anh:
“Chu Đình Tắc…”

Âm thanh ấy nhỏ thôi, nhưng như có ma lực khiến người nghe lún sâu.
Đôi mắt anh tối tựa hồ sâu, cúi đầu khẽ đáp, nơi yết hầu lăn nhanh:
“Em vừa gọi anh là gì?”

Anh cố ý nhắc.

Mi cong run rẩy, Chương Uẩn Nghi mơ hồ cảm nhận từng động tác của anh, ngây ngất đến nỗi cắn chặt môi, khẽ gọi:
“…Chồng.”

“Ừ.” Anh lập tức đáp lại, yết hầu khẽ lăn, giọng trầm nặng: “Chồng ở đây.”

Nhưng thế với anh vẫn chưa đủ.
Anh ghé sát tai cô, hơi thở nóng hổi phủ xuống, giọng khàn khàn nén khao khát:

“Vợ à… giúp anh…”

Chương Uẩn Nghi vốn muốn từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng đầy quyến luyến của anh, mọi lời kháng cự đều nghẹn lại nơi cổ họng. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo sự dẫn dắt của anh.

Chiếc váy ôm lấy thân hình quả thật vướng víu, vậy mà lúc này Chu Đình Tắc chẳng còn kiên nhẫn để chậm rãi cởi bỏ, càng không muốn lãng phí thời gian. Anh chỉ khẽ nâng tay, kéo váy cô lên cao, gần như đến tận đỉnh… rồi bất ngờ từ trong ngăn kéo văn phòng lấy ra thứ đã chuẩn bị sẵn.

Đó chính là “dụng cụ” anh đã để dành từ lâu. Khi ấy, cũng là lúc Chương Uẩn Nghi tìm đến anh, nhưng vì thiếu thứ này mà hai người đành dừng lại. Trải qua một lần như thế, Chu Đình Tắc liền cẩn thận chuẩn bị sẵn, chỉ là… cô chưa từng hay biết.

Nhìn thấy vật ấy xuất hiện trước mắt, Chương Uẩn Nghi kinh ngạc mở to đôi mắt, gấp gáp thốt lên:
“Anh…”

“Hửm?” Chu Đình Tắc cong môi cười, giọng trầm thấp mà dịu dàng, “Anh cố ý.”

Anh không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận.

Chương Uẩn Nghi cắn môi, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng anh đã không để cho cô kịp lên tiếng.

“Ưm…” Cho dù đã lờ mờ đoán trước, nhưng khi anh nghiêng người phủ xuống, cô vẫn không kìm được bật ra âm thanh run rẩy.

Cảm nhận được sự căng thẳng trong từng đường cong mảnh mai, Chu Đình Tắc liền hôn lên môi cô, bàn tay cũng kiên nhẫn xoa dịu qua lớp áo đã bị vò đến lộn xộn, như muốn dỗ dành, giúp cô thả lỏng.

Nhịp thở của cả hai dần nặng nề.
Mồ hôi mỏng manh thấm ướt trên lưng áo Chương Uẩn Nghi, còn Chu Đình Tắc cũng chẳng khá hơn, cả người cùng cô đắm chìm trong hơi thở rối loạn và sự quấn quýt ngọt ngào.

Một lúc sau, Chu Đình Tắc thậm chí còn bế bổng Chương Uẩn Nghi lên, thẳng bước đến bên khung cửa kính sát đất.

Hơi thở cô khựng lại, vội vàng siết chặt vòng tay quanh anh, thốt lên trong căng thẳng:
“Anh… anh làm gì vậy…”

“Không nhìn thấy đâu.” Chu Đình Tắc dường như đã đoán được nỗi lo của cô, lập tức trấn an: “Bên ngoài không thể thấy gì cả.”

Tấm kính này vốn là loại kính một chiều, huống chi văn phòng của anh lại nằm ở tầng cao nhất, đối diện căn bản chẳng thể trông vào. Dù cho không ở tầng cao, thì lớp phim chống nhìn trộm dán trên cửa kính cũng đủ khiến họ an tâm.

“Nhưng mà…” Dù biết rõ không ai có thể nhìn thấy, Chương Uẩn Nghi vẫn đỏ mặt, cảm giác quá mức liều lĩnh. Cô càng khẩn trương ôm chặt lấy anh, khiến Chu Đình Tắc khẽ rùng mình, hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ áp môi xuống, hôn cô thật sâu.

“…”

Tác giả có lời muốn nói:
Chu tổng: Kế hoạch thành công.
Uẩn Nghi: …

A~ hôm nay chưa viết xong, vậy thì hẹn mai thêm một chương nữa nhé!
 
Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Chương 81: PN14: Tuyết rơi suốt một đêm, tình yêu của họ, bền lâu một đời.


Mùa đông, bóng đêm buông xuống rất nhanh.

Đến khi Chương Uẩn Nghi hoàn hồn, ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, những tòa cao ốc xa xa sáng rực đèn. Mồ hôi lấm tấm trên người cô, nhưng gương mặt lại đỏ ửng một cách khác thường.

Kẻ gây chuyện ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, vẫn chưa nguôi cơn lưu luyến mà khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng còn sưng, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, giọng khàn khàn:“Còn chịu được không?”

Chương Uẩn Nghi mệt đến chẳng còn chút sức lực, chỉ khẽ liếc anh một cái. Cô có sao, anh rõ ràng là người hiểu nhất.

Cô hiểu, Chu Đình Tắc trong chuyện này luôn mang chút ngang ngược, thậm chí có phần tàn nhẫn. Nhưng dẫu vậy, cô vẫn đánh giá thấp anh. Nghĩ tới đây, giọng cô nhỏ xíu, run rẩy:
“Anh quá đáng lắm rồi đấy…”

Rõ ràng cô đã nói sợ, vậy mà anh vẫn cố chấp.

Chu Đình Tắc cũng tự biết mình lấn lướt, lập tức cúi đầu nhận sai, giọng dịu hẳn:
“Lần sau không thế nữa, được không?”

Chương Uẩn Nghi trừng mắt nhìn.

Anh lại cong môi, cúi xuống hôn lên khóe môi cô, thì thầm:
“Thế… em thật sự không thích sao?”

“……”

Câu hỏi ấy làm cô nghẹn lại, không biết phải trả lời thế nào. Nói là không thích thì không đúng, chỉ là… quá k*ch th*ch, quá dữ dội, vượt quá sức chịu đựng. Trước kia cũng từng có hai lần mạo hiểm, nhưng chưa lần nào trọn vẹn. Nên lần này, dư chấn mạnh hơn gấp bội.

Chu Đình Tắc ngắm vẻ mặt cô, cố tình gặng hỏi:
“Hửm?”

Cô đỏ mặt, vội đưa tay đẩy gương mặt anh đang kề sát, thẹn thùng thì thào:
“Anh phiền chết đi được…”

Anh bật cười, chẳng những không giận mà còn ngoan ngoãn gật đầu:
“Đúng, anh phiền.”

Rồi anh bế cô lên, giọng đầy thương lượng:
“Đi tắm nhé?”

“……”

Chương Uẩn Nghi vòng tay ôm lấy cổ anh, để mặc anh bế vào phòng tắm trong văn phòng. May mà nơi này có sẵn chỗ rửa ráy, bằng không cả hai đã chật vật đến khó coi. Chỉ là, đôi tất mỏng của cô không thể giữ lại, váy thì miễn cưỡng vẫn tạm ổn.

Chu Đình Tắc thì khác, vốn để sẵn quần áo trong công ty. Áo sơ mi của cô thì nhăn nhúm cả, cuối cùng đành mặc tạm chiếc sơ mi rộng thùng thình của anh. Cũng may là mùa đông, áo khoác ngoài của cô đủ dày, chẳng lo ai nhận ra điều gì bất thường.

Trước khi rời đi, cô còn nghiêm giọng bắt anh phải dọn dẹp sạch sẽ văn phòng. Chỉ đến khi anh lau chùi gọn gàng, cô mới ngập ngừng theo anh ra ngoài.

Khi đã ngồi yên vị trong xe, Chương Uẩn Nghi mới thở phào một hơi dài. Chu Đình Tắc bật cười trước vẻ căng thẳng của cô, khóe môi khẽ nhếch:
“Sao lại hồi hộp thế?”

Cô nghe vậy chỉ bặm môi, chẳng buồn đáp. Thử hỏi, làm cái chuyện đó ngay trong văn phòng, đổi lại là ai mà chẳng căng thẳng?

“Đói chưa?” Anh nhẹ nhàng siết tay cô, kiên nhẫn hỏi.

Chương Uẩn Nghi nhỏ giọng:
“Hơi đói rồi.”

“Về nhà ăn nhé?” anh lại hỏi.

Cô khẽ gật đầu, ngước nhìn anh:
“Anh chẳng phải đã hứa sẽ làm tôm chiên mù tạt cho em mà?”

Chu Đình Tắc cười khẽ:
“Được, thế thì về nhà.”

Trên đường trở về, Chương Uẩn Nghi dần bình tâm lại từ cơn hỗn loạn ban nãy, nhân lúc rảnh tay, cô nhắn tin cho Lư Tĩnh Mạn hỏi thăm tình hình sự kiện.

Lư Tĩnh Mạn nhắn lại:
“Hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn.”

Chương Uẩn Nghi:
“Ừ, ngày mai nghỉ ngơi cho thoải mái, có việc gì cứ đẩy sang cho tôi.”

Lư Tĩnh Mạn:
“Hy vọng chẳng có việc gì, để bọn tôi được nghỉ trọn một ngày.”

Chương Uẩn Nghi:
“Chắc chắn sẽ vậy.”

Về đến nhà, Chương Uẩn Nghi vào phòng tắm gội đầu, tắm rửa lại một lượt. Trong khi đó, Chu Đình Tắc đã đi thẳng vào bếp, chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Đợi đến lúc cô bước ra, mái tóc còn phảng phất hơi nước, thì trên bàn ăn cũng đã bày xong bữa cơm nóng hổi.

“Thơm quá.”
Chương Uẩn Nghi vừa vận động kịch liệt, bụng đã sớm réo cồn cào, lúc này càng nóng lòng muốn được ăn.

Chu Đình Tắc múc cho cô một bát canh, dịu giọng dặn:
“Nóng đấy, thổi rồi hãy uống.”

Cô khẽ cười, ánh mắt cong cong:
“Biết rồi.”

Hai người ngồi đối diện, bữa tối không phải quá cầu kỳ, nhưng hương vị ngon, mà người ngồi bên kia lại càng khiến lòng an yên. Vừa ăn vừa trò chuyện, không khí ấm áp và dễ chịu, đủ để xua đi mỏi mệt.

Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi giữa công việc bộn bề, cả hai đều rất trân quý khoảng lặng giản dị mà bình yên ấy.

Ăn xong, dọn dẹp gọn gàng, Chương Uẩn Nghi chợt đề nghị:
“Ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

Cả kỳ nghỉ Tết Dương vừa rồi, cô chưa kịp ở bên anh. Tối nay ra ngoài hít thở chút không khí, cũng xem như cùng anh đón năm mới.

“Không lạnh à?” Chu Đình Tắc hỏi.

“Khoác thêm áo là được mà.” Cô mỉm cười, “Anh đi không?”

Cô đã nói thế, anh sao có thể từ chối:
“Đi.”

Hai người thay đồ, khoác áo phao dài, quấn mình thật kín rồi ra ngoài.

Phố xá ngày lễ, dù tiết trời buốt giá, nhưng người qua lại vẫn tấp nập, tiếng cười nói rộn rã. Họ cứ đi được một lúc lại dừng, khi thì ghé vào một quán nhỏ, khi lại đứng bên vệ đường xem các bà các cô đang nhảy múa ngoài quảng trường. Lặng lẽ cảm nhận nhịp sống đang cuộn chảy, bình yên mà thân thuộc.

Dạo một vòng, về đến nhà đã muộn, họ lại cùng nhau tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Chương Uẩn Nghi rúc vào lòng anh, khe khẽ kể chuyện công việc, thỉnh thoảng anh lại đáp lời, giọng trầm ổn. Trong gian phòng nhỏ, chữ “ấm áp” như lan tỏa khắp nơi.

Đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, cô ngái ngủ thì thầm:
“Chúc anh ngủ ngon, ông xã.”

Lúc này, anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng dịu dàng:
“Ngủ ngon, bà xã.”

Ngày hôm sau, mùng Một, cả hai nghỉ ngơi trọn vẹn. Có đi về thăm người lớn, cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, rồi lại quay về căn nhà riêng. Qua mấy ngày nghỉ, họ lại quay trở lại với guồng công việc.

Tết Nguyên đán năm nay rơi vào đầu tháng Hai. Trước khi tháng Hai tới, cả hai đều bận rộn đến nỗi không kịp về thăm nhà họ Chu, ngày ngày chỉ quanh quẩn giữa công ty và nhà riêng.

Đến cuối tháng Một, một cuộc gọi từ Mạnh Tuy tới tìm Chu Đình Tắc rủ đi uống rượu.
Lúc đó đã hơn chín giờ tối.

Chương Uẩn Nghi ngồi bên cạnh, thấy anh cúp máy, bèn hỏi:
“Anh ấy có chuyện gì sao?”

Chu Đình Tắc còn chưa kịp trả lời, điện thoại Chương Uẩn Nghi lại reo lên.
Là Thẩm Thư Yểu gọi, hỏi cô tối nay có phải tăng ca không.

“Không, tôi đang ở nhà rồi, sao thế?”

Thẩm Thư Yểu cười khẽ:
“Vậy anh cho tôi mượn vợ yêu Uẩn Nghi nhà anh vài tiếng được không?”

“?”

Chương Uẩn Nghi sững lại, nghi hoặc:
“Có chuyện gì vậy?”

Cả hai hôm nay đều kỳ lạ thế này…

Thẩm Thư Yểu thở dài:
“Tôi muốn uống một chút, cô đi cùng tôi được không?”

Chương Uẩn Nghi ngẩn ra, rồi mỉm cười:
“Cô định đi đâu?”

“Quán nhỏ lần trước cô đưa tôi tới. Ở đó kín đáo, cũng chẳng sợ bị chụp ảnh.”

Huống hồ, chủ quán lại quen thân với họ.

Chương Uẩn Nghi nghĩ một chút:
“Được, tôi qua ngay nhé.”

Cúp máy, hai vợ chồng liếc nhìn nhau.

Chu Đình Tắc xoa thái dương, khẽ nói:
“Anh đại khái đoán được rồi.”

“Làm sao vậy anh?” Uẩn Nghi ngạc nhiên.

“Dạo này Mạnh Tuy bị thúc ép chuyện cưới xin. Hôm trước, trong một buổi tiệc rượu, anh còn nghe người ta bàn tán về chuyện Mạnh gia và Thẩm gia có thể sẽ liên hôn.”

Chương Uẩn Nghi chớp mắt:
“Ý anh là… Mạnh Tuy và ngôi sao lớn nhà ta á hả?”

Anh gật đầu.

Hai người im lặng vài giây, rồi cô hỏi:
“Họ đồng ý không?”

“Không chắc.” Nhưng anh đoán, nếu cả hai gọi điện cầu cứu, chắc hẳn là đang do dự.
Nếu không, Mạnh Tuy đã chẳng rủ anh ra ngoài uống rượu.

Quả nhiên, phán đoán ấy không sai. Chuyện hôn sự này, không chỉ là tin đồn.

Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc không phải người trong cuộc, bỗng thấy chẳng biết nên nói gì. Huống hồ, dẫu có nói cũng vô ích, đó là việc của hai nhà Mạnh – Thẩm. Tất nhiên, nếu cả hai đương sự không đồng ý, e rằng cha mẹ hai bên cũng đành bất lực.

Nhưng Thẩm Thư Yểu thì nhìn như khổ tâm lắm. Dù lần này có thể tránh, nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao?

Nghe cô ấy kể, Chương Uẩn Nghi thấy lòng mình chùng xuống, thương cảm mà không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể lặng lẽ ở bên, cùng uống thêm vài chén để cô ấy nhẹ nhõm hơn.

Đó chỉ là một đoạn xen nhỏ trong guồng công việc tất bật của hai vợ chồng.

Vài ngày sau, Chương Uẩn Nghi đã nhận được tin nhắn của Chung Linh:
“Thư Yểu sắp kết hôn với Mạnh tổng thật sao?”

Chương Uẩn Nghi đáp:
“Ừ. Hôm trước cô ấy nói vẫn chưa chắc, giờ là chắc rồi à?”

Chung Linh nói: “Vừa nãy cô ấy đến bệnh viện, tao có gặp và trò chuyện một chút. Cô ấy cũng không nói chắc chắn, chỉ bảo là có thể thôi.”

Chương Uẩn Nghi khẽ nhíu mày: “Cô ấy đến bệnh viện? Sao thế?”

Chung Linh đáp: “Cảm lạnh mấy hôm chưa khỏi, trợ lý lo lắng nên đưa đi khám. Tao vừa khéo gặp được.”

Chương Uẩn Nghi thở ra một hơi: “Không nghiêm trọng chứ?”

“Không sao, dạo này cúm nhiều, mày với Chu tổng cũng nên chú ý một chút.”

“Ừ.” Chương Uẩn Nghi gật đầu.



Chuyện Thẩm Thư Yểu và Mạnh Tuy có kết hôn hay không, tất cả vẫn còn bỏ ngỏ, chưa có định luận. Chương Uẩn Nghi không muốn gặng hỏi thêm, tránh làm người khác thêm phiền não.

Ngày tháng cuốn trôi, chưa mấy chốc đã sắp đến kỳ nghỉ Tết. Năm nay, Chương Uẩn Nghi không đợi đến tận ba mươi mới nghỉ. Làm xong ca trực ngày hai mươi tám, cô theo Chu Đình Tắc về nhà họ Chu.

Sáng hai mươi chín, cả nhà bốn người cùng nhau đi siêu thị sắm Tết. Thực ra, vợ chồng giáo sư Đoạn đã lục tục mua kha khá, nhưng vẫn còn thiếu thứ này thứ kia. Hơn nữa, đã lâu lắm rồi Chương Uẩn Nghi không trải qua cảm giác đi siêu thị, đi chợ cùng người nhà để chọn mua đồ Tết, nên ba người mới cố ý chờ cô, muốn để cô cùng tham dự.

Chương Uẩn Nghi chỉ cảm thấy mình như đứa trẻ, có người lớn dắt tay, đưa đi mua hết những thứ mình thích, mình thèm.

Buổi sáng loay hoay mua sắm xong, buổi chiều, Đoạn phu nhân còn lôi cô ra phố, nói rằng: “Năm mới rồi, cũng phải sắm mấy bộ đồ mới.”

Chương Uẩn Nghi bật cười, nhắc khẽ: “Mẹ à, con đã hơn ba mươi rồi.”

“Mới đầu ba mươi thôi,” Đoạn Yến Hà lập tức sửa lời cô.

Khóe môi Chương Uẩn Nghi cong cong: “Con hơn ba mươi rồi, Tết nhất còn phải mua đồ mới ạ?”

Theo lẽ thường, trẻ con mới cần quần áo mới đón năm.

Đoạn Yến Hà hiểu ý con, bèn nghiêm túc đáp: “Trong mắt bố mẹ, cho dù con và Chu Đình Tắc có năm mươi tuổi đi chăng nữa thì vẫn là trẻ nhỏ. Huống chi nào có quy định chỉ trẻ con mới được mặc đồ mới ngày Tết, còn người lớn thì không?”

Lời ấy quả thật chí lý, Chương Uẩn Nghi không cách nào cãi lại, đành gật: “Vậy thì con sẽ xem thêm một chút.”

Hai mẹ con đi dạo phố, còn Chu Đình Tắc và viện trưởng Chu ở nhà nấu cơm tối.

Đoạn phu nhân mắt nhìn tinh tế, cũng hợp với gu thời trang trẻ trung, những món mà Chương Uẩn Nghi thấy có hơi táo bạo thì bà lại không ngại, còn hăng hái giục con: “Con thử đi, chắc chắn mặc vào sẽ rất đẹp.”

Cứ thế đi dạo hai, ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Chương Uẩn Nghi được mua cho ba, bốn bộ liền.

Mãi đến khi cô năn nỉ rằng “qua Tết sẽ có mẫu mới, mẹ đừng mua thêm nữa”, Đoạn phu nhân mới chịu thôi.

Sợ hai người đàn ông ở nhà thiệt thòi, Đoạn phu nhân cũng chọn cho viện trưởng Chu một chiếc áo khoác, còn Chu Đình Tắc cũng có phần. Chương Uẩn Nghi thì tinh tế chuẩn bị cho mỗi người một chiếc cà vạt, coi như quà Tết.

Khi cả nhà về đến nơi, bữa tối đã bày sẵn trên bàn.

Mọi người quây quần, vừa ăn vừa trò chuyện, náo nhiệt ấm cúng.

Thân Thành cấm đốt pháo hoa, vậy mà trong lúc cả nhà ngồi trong phòng, thỉnh thoảng vẫn nghe vẳng lại tiếng pháo nổ ngoài phố.

Cơm nước xong, Chương Uẩn Nghi cùng Chu Đình Tắc đi dạo một vòng. Trên phố vẫn còn gánh hàng nướng khoai lang. Cô rõ là no rồi, nhưng vẫn thấy thèm. Thế là hai người mua một củ, vừa đi vừa ăn, thong dong trong gió lạnh.

Lúc quay về, Chương Uẩn Nghi ngước nhìn bầu trời: “Dự báo nói mai có tuyết, anh nghĩ có rơi thật không?”

Chu Đình Tắc cũng ngẩng theo: “Có thể lắm, năm nay vẫn chưa có tuyết.”

“Cả năm ngoái cũng chẳng có.” Cô khẽ thở dài.

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn thấy tuyết sao?”

“Cũng có hơi.”

“Được,” giọng anh thấp ấm, “nếu mai không có tuyết, thì mấy hôm nữa chúng ta sẽ đi ngắm tuyết.”

Chương Uẩn Nghi khẽ chớp mắt, cười: “Ừ, được thôi.”

Hai người tay trong tay trở về, từ cơn gió lạnh ngoài trời bước vào hơi ấm trong nhà. Thấy họ vào, Đoạn phu nhân cùng Chu Lý Đàn ngoái lại: “Lại đây, sưởi cho ấm.”

Chương Uẩn Nghi cười đáp: “Vâng, con tới đây.”

Tối hôm đó, cả nhà ai nấy đều sớm rửa mặt, yên giấc.

Sáng hôm sau, Chương Uẩn Nghi được Chu Đình Tắc gọi dậy cùng dán câu đối. Hai người dán xong ở nhà, lại lái xe đến căn biệt thự song lập đang ở, dán hết câu đối mới quay về ăn cơm trưa.

Bữa trưa ăn ở nhà.

Tối đến, cả nhà bốn người cùng sang nhà ông bà nội Chu Đình Tắc ăn bữa cơm đoàn viên. Không ngoài dự đoán, trên bàn tiệc, Chương Uẩn Nghi lại nhận được một xấp lì xì dày dặn. Đối diện những gương mặt hiền hòa phúc hậu, cô chỉ mỉm cười rạng rỡ, lễ phép nhận lấy rồi chúc Tết từng người.

Cơm đoàn viên xong, ông bà cũng không giữ vợ chồng trẻ ở lại bầu bạn. Đúng lúc ấy, Mạnh Tuy gọi ra ngoài, Chương Uẩn Nghi liền cùng Chu Đình Tắc ghé qua căn viện mà đám bạn đã tìm sẵn để tụ tập. Một nhóm người quây lại, ríu rít náo nhiệt.

Trong viện tuy cấm pháo hoa, nhưng vài cây pháo sáng nhỏ thì chẳng ai ngăn cản. Trong tay Chương Uẩn Nghi bất ngờ bị nhét một nắm lớn, cô liền đưa cho Chu Đình Tắc châm lửa. Ánh sáng lấp lánh tỏa ra, cô và anh vô tình chạm ánh mắt, cùng nhau nở nụ cười.

“Chu Đình Tắc.”

“Ơi?” Anh mỉm cười nhìn cô, mắt mày dịu dàng, “Sao thế?”

Chương Uẩn Nghi ngắm đứa trẻ của bạn bè đang chơi đùa cách đó không xa, bỗng nhiên bật ra một ý nghĩ: “Chúng ta… trước ba mươi lăm tuổi, sinh một đứa con nhé?”

Chu Đình Tắc khựng lại, mặt toàn vẻ kinh ngạc: “Em nói gì cơ?”

Chương Uẩn Nghi liếc anh: “Anh nghe rồi đấy thôi.”

“…” Anh thoáng im lặng, rồi chắc chắn hỏi: “Là ai trước ba mươi lăm tuổi?”

Dù gì thì anh cũng sắp ba mươi lăm rồi.

Chương Uẩn Nghi “à” một tiếng, quay sang cười với anh: “Thì là em chứ sao. Thế nào?”

Khóe môi anh cong lên: “Anh thấy được, nhưng anh còn muốn thêm hai năm thế giới chỉ có hai chúng mình.”

Cô bật cười, giơ que sáng lên ra hiệu: “Vậy anh châm thêm cho em đi.”

Anh lấy bật lửa, cúi đầu tiếp lửa.

Hai người say mê nghịch đám pháo sáng, khiến những người trong nhà nhìn qua cửa sổ cũng phải bàn tán:
“Từ trước đến giờ tôi đâu có thấy Chu Đình Tắc thích mấy trò này?”

Mạnh Tuy khẽ hừ: “Không phải cậu ta thích trò này đâu, mà là có vợ rồi, tâm tính cũng trẻ lại.”
Câu này làm cả đám cười ầm.

Ngoài kia hai người chẳng hề hay biết.

Thực ra có biết thì cũng chẳng bận tâm.

Chơi đủ rồi, họ mới trở vào, cùng mọi người ngồi trước ti vi xem Xuân Vãn. Đợi đến khuya, ai nấy cũng lần lượt ra về.

Trên đường về, Chương Uẩn Nghi nhìn ra ngoài cửa kính, chợt reo khẽ: “Anh ơi!”

Cô giơ tay chỉ ra ngoài, mắt long lanh: “Hình như đang có tuyết kìa.”

Chu Đình Tắc nhìn kỹ, quả nhiên thấy những hạt tuyết lả tả bay.

Hóa ra dự báo cũng có lúc chuẩn xác.

Khi về đến nhà, tuyết rơi rõ ràng hơn.
Chương Uẩn Nghi vui sướng, kéo anh đứng trong sân ngắm một lúc lâu mới lưu luyến trở vào.

“Ba mẹ, chúc mừng năm mới.” Trước khi về phòng nghỉ, cô nói với Đoạn phu nhân và Chu viện trưởng, “Chúc hai người năm mới mạnh khỏe, mai con sẽ chúc Tết chính thức.”

Đoạn phu nhân mỉm cười đáp: “Năm mới vui vẻ, mai gặp lại.”



Rửa mặt xong, Chương Uẩn Nghi nhận được một phong bao đỏ từ Chu Đình Tắc.

Cô nhướng mày cười: “Năm nay em cũng có sao?”

Anh nhàn nhã: “Năm nào mà chẳng có.”

Cô bật cười, lắc lắc phong bao: “Vậy em mở ngay nha?”

“Được.”

Cô cẩn thận xé bao lì xì, ngoài một khoản tiền mừng tuổi cố định, còn có một chiếc chìa khóa xe cùng một tấm thiệp.

Thấy chìa khóa, cô ngẩng đầu kinh ngạc: “… Đây là gì vậy?”

“Quà năm mới,” anh nói, “Anh chọn cho em một chiếc xe.”

Chiếc xe trước của cô đã đi nhiều năm, anh vốn muốn đổi sớm nhưng cô cứ bảo không cần. Năm mới, anh quyết định làm cô bất ngờ.

Chương Uẩn Nghi dở khóc dở cười, trêu anh: “Xem ra Tổng giám đốc Chu năm nay thưởng hậu hĩnh nhỉ.”

“Ừ, đều là của em cả.”

Anh vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu khẽ hôn.

Cô cười trong lòng anh, mở tấm thiệp.

Trên đó vẫn là nét chữ quen thuộc, ngắn gọn mà chân thành:

—— Vợ yêu, năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh.
—— Năm mới, chúng ta tiếp tục yêu nhau.

Chương Uẩn Nghi cong khóe môi, vòng tay ôm cổ anh: “Chu Đình Tắc.”

Anh nhướng mày: “Muốn nói gì?”

Cô kiễng chân, khẽ hôn lên môi anh, giọng ngọt ngào: “Năm mới vui vẻ.”

“Còn gì nữa?” anh gặng hỏi.

“Anh… vẫn phải tiếp tục tăng ca cùng em chứ?” Cô thử thăm dò.

Anh cười khẽ, xoa đầu cô: “Được.”

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lặng lẽ.

Trong phòng, đèn sáng vàng ấm áp, hơi thở ngập tràn tình yêu.

Tiếng chuông xa xăm ngân vang, báo hiệu một năm mới sang trang.

Chương Uẩn Nghi cuộn trong lòng Chu Đình Tắc, cùng anh hẹn ước và mơ về tương lai.

Tuyết rơi suốt một đêm, tình yêu của họ, bền lâu một đời.

Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện của Uẩn Nghi và Tổng giám đốc Chu đến đây là khép lại rồi~
Dạo này bé không có nhiều cảm hứng, nên tạm thời chưa viết thêm. Sau này sẽ cân nhắc viết vài phiên ngoại nho nhỏ tặng mọi người.
Ngày mai sẽ bắt đầu cập nhật câu chuyện của Chung Linh, chắc chỉ hai ba chương thôi [cho bé ngó với] Bạn nào không thích đọc cp phụ thì có thể dừng tại đây. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ~ [hôn hôn][tim hồng]
Tiện thể bật mí, Tần Tranh chính là chị gái của tổng giám đốc Úc trong Biết rõ cố hãm sắp ra mắt. Nhân vật này cũng từng xuất hiện trong Tín Hiệu Tình Yêu và Ôn Nhu Tập Kích.
 
Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Chương 82: Chung Linh – Đàm Hành (1)


Chung Linh chưa từng nghĩ đến chuyện, lần tái ngộ với mối tình thầm mến thuở cấp ba, lại diễn ra trong tình huống thế này.

Cô được thầy gọi đi hội chẩn một ca phẫu thuật. Đây là ca mổ cần cô đảm nhận vị trí bác sĩ phụ.

Trước khi đi, Chung Linh đã đoán ca này hẳn khá phức tạp, đến mức phải mời thầy trực tiếp ra mặt. Cũng có thể bệnh nhân có thân phận đặc biệt, mới khiến thầy cô phải đích thân tham gia.

Chỉ duy nhất, cô không hề nghĩ đến khả năng——người nằm trên bàn mổ lại chính là người cô từng yêu thầm suốt những năm tháng cấp ba.

Ngay từ khi thầy đưa cho cô hồ sơ bệnh án, vừa nhìn thấy cái tên ấy, Chung Linh đã thoáng nghĩ: Có lẽ chỉ là trùng hợp. Thế giới này bao nhiêu người trùng tên trùng họ, không nhất thiết phải là anh ấy.

Cho đến khi thật sự bước vào phòng phẫu thuật, nhìn rõ người đang nằm đó, cô mới chắc chắn——
không phải trùng hợp. Chính là người ấy.



Chung Linh rất hiếm khi cảm thấy một ca mổ dài dằng dặc. Từ lâu cô đã quen với nhịp sống như thế.
Thế nhưng lần này, cô lại thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp.

Dù không phải bác sĩ chính, cảm giác đó vẫn rõ rệt đến mức khó tả.

Phẫu thuật kết thúc, thay xong áo mổ, cô theo thầy về văn phòng.

“Em sang đây làm gì?” Thầy ngoảnh lại nhìn, “Em theo sát tình trạng bệnh nhân này giúp thầy.”

Chung Linh gật đầu, khẽ gọi: “Thưa thầy.”

Nhìn dáng vẻ như muốn nói lại thôi của cô, thầy cau mày hỏi:
“Sao thế? Gặp khó khăn à? Cứ nói với thầy, nếu giúp được, thầy sẽ giúp.”

Nghe vậy, cô mỉm cười: “Cũng không có vấn đề gì lớn.”

Mím môi một thoáng, Chung Linh hạ giọng:
“Em quên chưa hỏi… bệnh nhân bị thương thế nào ạ?”

Trước đó, họ chỉ bàn về phương án phẫu thuật. Làm bác sĩ phụ, cô cũng không cần tìm hiểu nguyên nhân gãy xương.

“Ồ?” Thầy ngạc nhiên nhướn mày, “Sao giờ mới hỏi?”

Cô khựng lại, rồi chạm phải ánh mắt dò xét của thầy. Sau vài giây do dự, cô khẽ nói:
“…Em muốn biết.”

Thầy bật cười: “Ý gì đây?”

“Anh ấy…” Chung Linh im lặng giây lát, cuối cùng thành thật, “là bạn học cấp ba của em.”

Thầy dừng lại, nhìn vẻ mặt cô, hỏi: “Sao trước đó không nói?”

“Em cứ tưởng chỉ trùng tên thôi,” giọng cô rất khẽ, “nên không nghĩ nhiều.”
Cô thật sự chưa từng ngờ, lại có chuyện trùng hợp đến vậy.

Thầy hiểu, không gặng hỏi thêm, chỉ đáp:
“Nghe nói là bị ngã.”

“Ngã…?” Chung Linh ngẩn ra.

Thầy gật đầu: “Ngạc nhiên lắm sao? Bệnh nhân ngã gãy xương, chúng ta tiếp nhận đâu phải ít.”

“…”

Điều khiến cô sững sờ không phải chuyện ngã gãy xương. Con người khi vận rủi, đôi khi chỉ cần vấp nhẹ cũng có thể gãy xương.

Cái khiến cô bất ngờ là——một người như Đàm Hành, lại có thể ngã đến mức phải mổ?

“Cụ thể thì thầy cũng không rõ lắm.” Thầy nhìn cô, “Em muốn biết, đợi cậu ta tỉnh thì tự hỏi đi.”

Chung Linh: “Dạ?”

“Dù sao cũng là bạn học, đúng lúc. Thầy giao cho em phụ trách ca này luôn. Vài hôm nữa thầy phải đi công tác, sau đó tình trạng hồi phục ra sao, em chú ý sát sao nhé.”

Cô hơi muốn từ chối, nhưng lời ra đến môi, cuối cùng vẫn nuốt lại.
Cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng.”



Chung Linh quay về phòng làm việc, ngẩn người ngồi mấy phút. Sau đó mở máy tính, lại lật xem các kết quả kiểm tra của bệnh nhân.

Rõ ràng trước ca mổ cô đã xem kỹ, vậy mà chẳng hiểu vì sao, giờ cô vẫn muốn nhìn lại một lần nữa.

——

Đàm Hành tỉnh dậy đã là vài tiếng sau.
Thực ra lúc ca phẫu thuật kết thúc, thuốc mê đã dần tan, nhưng đầu óc mơ màng, người không tỉnh táo, nên anh lại thiếp đi.

Khi mở mắt lại một lần nữa, trong phòng đã có mấy người. Một bác sĩ đeo khẩu trang đang đứng đó.

Ánh mắt hai người thoáng giao nhau. Đàm Hành mơ hồ cảm thấy vị bác sĩ này có chút quen.
Chỉ là, ngay sau đó, đối phương đã dời mắt, bắt đầu hỏi anh vài câu.

Sau khi ghi nhận câu trả lời, Chung Linh dặn dò thêm vài điều, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Vừa bước ra ngoài, cô tháo khẩu trang, khẽ thở ra một hơi.

Cô y tá theo sau, ngạc nhiên hỏi:
“Bác sĩ Chung, có chuyện gì vậy?”

“Không sao cả.” Chung Linh lắc đầu, “Tôi về phòng làm việc. Cô ở đây để ý giúp tôi, có gì bất thường lập tức báo.”

“Chị yên tâm.” Y tá gật đầu.

Trong những ngày kế tiếp, giữa Chung Linh và Đàm Hành hầu như không có nhiều qua lại.
Cô cũng không rõ liệu anh còn nhớ ra mình là bạn học năm xưa, hay đã nhận ra gương mặt quen thuộc ấy chưa. Mọi đối thoại đều giới hạn trong phạm vi bệnh tình, dừng lại ở mức hỏi – đáp thưa thớt, lạnh nhạt như công vụ.

Từ chính miệng Đàm Hành, dẫu có hỏi cũng chẳng khai thác được gì. Song qua lời vị trợ lý tận tâm bên cạnh, Chung Linh mới tỏ tường nguyên do tai nạn: Đàm Hành vốn là kiến trúc sư, gần đây tiếp nhận một dự án công ích của chính phủ. Ban đầu, công trình vốn do một văn phòng khác đảm trách, nhưng mới bắt đầu đã liên tục vướng mắc, khiến dân cư địa phương bất bình, khiếu nại dồn dập, thậm chí còn nảy sinh xung đột.

Chính quyền cân nhắc nhiều phía, cuối cùng tìm đến văn phòng của anh và thế là Đàm Hành gánh lấy. Nào ngờ, ngay ngày đầu tiên nhóm của anh đến công trường khảo sát, đã bị dân cư xua đuổi. Trong lúc xô đẩy hỗn loạn, anh đứng ngay bên sườn dốc, bị va chạm rồi ngã lăn xuống triền núi nhỏ, dẫn đến gãy xương.

Khi biết rõ sự tình, một cô y tá còn thì thầm với Chung Linh:
“Bác sĩ Chung, thì ra làm kiến trúc sư cũng nguy hiểm thế này sao?”

Cô lặng vài giây, chỉ khẽ gật nhẹ, đáp:
“Có lẽ là anh ấy hơi… kém may mắn.”

Sau đó, về việc Đàm Hành bị thương, Chung Linh không hỏi thêm nữa. Mỗi ngày, cô chỉ theo lệ thường mà đi buồng bệnh, thăm khám, hỏi xong thì rời đi, không nấn ná giây nào.

Nửa tháng trôi qua, tình trạng của anh dần khởi sắc, thậm chí đã có thể chống nạng đi lại trong phòng.
Hôm ấy, khi Chung Linh đến kiểm tra, cô hỏi:
“Anh có chỗ nào khó chịu không?”

Đàm Hành nhìn cô, đáp gọn:
“Không.”

Cô gật đầu:
“Phục hồi chức năng không cần vội, trước mắt đừng vận động quá nhiều.”

Anh khẽ “ừ” một tiếng, bỗng hỏi:
“Bác sĩ, bao lâu nữa tôi có thể xuất viện?”

Chung Linh hơi thu mắt lại:
“Anh nôn nóng muốn ra viện đến vậy sao?”

Đàm Hành mỉm cười nhạt, không nói là nôn nóng, cũng chẳng bảo là không. Chỉ đáp:
“Tôi hỏi vậy thôi.”

“Khôi phục tốt thì khoảng một tuần nữa.” Giọng cô bình thản, không chút dao động “Nhưng xuất viện không đồng nghĩa với việc anh đã hoàn toàn bình phục đâu nhé.”

Nghe thế, anh khẽ nhướng mày, khóe môi cong nhẹ:
“Hiểu rồi.”

Trong giọng điệu của anh thấp thoáng ý cười, khiến Chung Linh bất giác ngước nhìn thêm một lần nữa.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại chẳng khỏi cảm khái: Đàm Hành quả thật là người như thế, dẫu trong tình cảnh bệnh tật chật vật, anh vẫn giữ được phong thái quang minh tuấn tú, giống như mảnh tuyết vĩnh cửu trên đỉnh sơn cao, thanh lãnh, bất khả xâm gần.

Anh nhận ra ánh mắt của cô, liền thản nhiên nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm thẳng vào nhau.

Chung Linh giả bộ bình tĩnh, lập tức dời mắt đi, nói giọng công việc:
“Anh còn vấn đề gì khác không?”

Đàm Hành khẽ nhấc mí, ánh mắt vẫn chuyên chú nơi cô, định mở lời, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã:
“Bác sĩ Chung!”

Cô ngoảnh lại:
“Sao vậy?”

“Bên kia…” – chưa kịp dứt câu, đã nghe tiếng huyên náo vọng đến. Chung Linh liền xoay người rời đi, cũng chẳng kịp để tâm đến bệnh nhân phía sau.

“Đi xem thử.” Đàm Hành quay sang trợ lý “Có chuyện gì vậy?”

Trợ lý vâng lời, chạy ra nhìn, rồi trở vào:
“Có thân nhân bệnh nhân gây rối.”

Đàm Hành chau mày:
“Đỡ tôi dậy.”

Trợ lý ngẩn ra:
“Gì ạ?”

Đàm Hành chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn, ánh mắt lạnh đi, không cần lời.

Người trợ lý bối rối, ngập ngừng:
“Nhưng chân anh chưa lành…”

Giọng Đàm Hành trầm xuống:
“Đỡ tôi dậy.”

Không còn cách nào, trợ lý đành đỡ anh đứng lên, lại đưa cây nạng vào tay.



Khi họ đi đến nơi, bảo vệ bệnh viện đã kịp thời can thiệp, tách những kẻ gây sự ra. Đàm Hành đảo mắt một vòng, bắt gặp Chung Linh đang đứng phía trước, giọng ôn hòa mà kiên quyết, trấn an thân nhân bệnh nhân. Chiếc khẩu trang trên mặt cô chẳng rõ do vô tình rơi xuống hay tự tay gỡ bỏ, để lộ gương mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt vẫn sáng, sống mũi thanh tú, hầu như không khác biệt bao nhiêu so với dáng vẻ thời trung học.

Khi đám người gây rối đã bị đưa đi, Chung Linh cùng đồng nghiệp dàn xếp, tản hết những kẻ đứng xem. Đám đông vừa rời, cô khẽ thở ra một tiếng, toan quay về phòng làm việc. Nhưng khi ngoảnh lại, ánh mắt bất ngờ chạm ngay bóng dáng anh đứng nơi xa.

Một lần nữa – bốn mắt giao nhau.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chung Linh hơi sững lại, rồi chau mày bước về phía Đàm Hành, gương mặt giữ nguyên vẻ nghiêm nghị: “Anh sao lại tới đây?”

Chưa kịp để anh trả lời, cô đã nghiêng mắt nhìn sang trợ lý: “Chân anh ấy còn chưa thể chịu lực, tình trạng vẫn chưa hồi phục, không nên tùy tiện đi lại. Dù có đi lại, cũng không thể tới chỗ ồn ào như thế này, rất dễ bị va chạm, gây tái thương.”

Những lời sau, Chung Linh không nói ra. Cô biết, cả Đàm Hành lẫn trợ lý đều hiểu.

Nghe thế, trợ lý thoáng khó xử:
“Xin lỗi.”
Cậu ta không tiện nói thật rằng chính ông chủ ép buộc phải đi theo.

Chung Linh khẽ lắc đầu, cũng không có ý trách cứ gì. Giọng cô nhu hòa hơn, chậm rãi dặn dò:
“Sau này chú ý một chút. Nơi này nhiều người, rất dễ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”

Trợ lý gật đầu:
“Rõ rồi, cảm ơn bác sĩ Chung đã nhắc nhở.”

Chung Linh mím nhẹ môi, quay sang Đàm Hành:
“Anh nên trở về—”

“Bác sĩ Chung.” Anh bất ngờ gọi cô, ngắt lời.

Chung Linh ngẩn ra, đối diện ngay ánh mắt sâu thẳm như hồ u tịch kia. Nhịp tim cô khẽ loạn, khóe môi run nhẹ:
“…Anh thấy khó chịu ở đâu sao?”

“Không.” Anh trả lời, ngừng một thoáng rồi hỏi tiếp: “Khẩu trang của cô đâu rồi?”

“?”

Cô sững người, lúc ấy mới chợt nhớ khẩu trang đã bị giằng rơi mất trong lúc chen lấn vừa rồi. Bản năng khiến cô đưa tay khẽ chạm lên mặt, ánh mắt lộ rõ sự ngẩn ngơ, bối rối.

Xung quanh tựa hồ lặng đi vài giây. Rồi khi Chung Linh hoàn hồn, ngước lên, liền bắt gặp nụ cười mơ hồ phảng phất nơi đáy mắt Đàm Hành.

“Tôi…” Cô gượng gạo cúi thấp hàng mi, nhỏ giọng: “Không rõ nữa.”

Anh thong thả gật đầu, giọng chậm rãi:
“Có cảm thấy… thế này thoải mái hơn chút không?”

Chung Linh thấp thoáng nhận ra ẩn ý trong câu nói, thoáng nghi hoặc:
“Ý anh là gì?”

Đàm Hành nhìn cô, khẽ nhướng mày:
“Bác sĩ Chung thích đeo khẩu trang đến vậy à?”

“…”

Nghe ra tầng nghĩa phía sau, Chung Linh lập tức nghiêm trang đáp:
“Đeo khẩu trang để phòng lây chéo.”

Trong bệnh viện, vi khuẩn vốn nhiều, lý do này quả thật chính đáng.

“Ra vậy.” Anh chậm rãi buông lời, khóe môi như có như không:
“Tôi còn tưởng—”

Chung Linh liền cảnh giác:
“Tưởng thế nào?”

“—tưởng rằng bác sĩ Chung không muốn cùng tôi, một người bạn học cũ, ôn lại chuyện xưa, cho nên mới che kín gương mặt.”

Khi nói câu ấy, ánh mắt anh vẫn chuyên chú trên gương mặt cô. Giọng điệu bình thản, không nghe ra cảm xúc nào, nhưng chẳng hiểu sao, Chung Linh lại cảm thấy anh đang ngầm châm chọc.

Cũng chính khoảnh khắc này, cô mới rõ: thì ra Đàm Hành đã sớm nhận ra cô. Chỉ vì cô luôn che giấu sau chiếc khẩu trang, nên anh không vội vạch trần. Hoặc có lẽ, anh cố tình chờ đợi, muốn xem cô sẽ giả vờ đến bao lâu.

Nghĩ vậy, Chung Linh liền ngẩng đầu, giả bộ thản nhiên:
“Bạn học Đàm đã hiểu lầm rồi.”

Anh khẽ nâng đôi mày:
“Ừm?”

“Tôi không hề có ý né tránh bạn học cũ.” Cô bình tĩnh, mực thước nói: “Là vì trước đó, tôi chưa nhận ra cậu.”

Anh giỏi che giấu, thì cô cũng có thể.

Đàm Hành: “…”

“Thật sao?” Giọng anh có vẻ hồ nghi.

Chung Linh đáp, đều đều:
“Quá nhiều năm không gặp, quả thực tôi đã quên mất dung mạo của bạn học Đàm.”

Lời nói ấy, cô biết rõ, giả dối đến mức nào.

Bao năm qua, tuy không chủ ý nhớ tới Đàm Hành, cũng chẳng theo dõi tin tức về anh, nhưng đôi lúc, vẫn vô tình nghe bạn bè loáng thoáng nhắc đến, rằng anh đang ở đâu, thành tựu thế nào. Thậm chí đôi khi, bóng dáng gương mặt ấy còn bất chợt hiện về trong trí nhớ.

Nghe cô nói vậy, anh chẳng nổi giận, chỉ bật cười khe khẽ, giọng đều đều:
“Vậy thì là lỗi của tôi rồi.”

Hàng mi Chung Linh khẽ run, không đáp.

Chỉ một thoáng, anh bồi thêm câu:
“Lỗi vì gương mặt tôi chẳng đủ khiến bạn học ghi nhớ.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Chung: Anh biết là tốt.
Trợ lý: Tôi còn tồn tại trong câu chuyện này không vậy?

— Ngày mai gặp lại.
 
Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Chương 83: Chung Linh – Đàm Hành (2)


Nghe câu tự giễu của Đàm Hành, Chung Linh suýt nữa bật thốt: Anh ở Versailles lâu có sao không?

Với gương mặt như anh, lại còn bảo mình “không đủ để gây ấn tượng sâu đậm”, rốt cuộc là muốn chọc tức ai? Rõ ràng, chính vì anh quá mức khiến người ta khó quên, nên cô mới thường vô thức lấy người khác ra so sánh với anh.

Cô biết điều này là không nên. Nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát.

Người mình thầm thích thuở mới lớn, tình cảm lại quá mức sâu sắc, dẫn đến bao năm qua, Chung Linh chẳng thể động lòng với bất kỳ ai khác.

Dù rằng, cô luôn tự nhủ bản thân không còn thích Đàm Hành.Nhưng cô cũng chẳng thể phủ nhận—từng người đàn ông mà cô gặp, quen biết trong những năm này, đều không ai có thể so được với anh, dù chỉ một phần vạn.

Trước đây, Chương Uẩn Nghi từng trêu chọc cô, nói rằng trong lòng cô, mãi mãi giữ một vị trí cho Đàm Hành.

Chung Linh từng phủ nhận.
Bởi khi ấy, cô rất rõ, mình và anh vốn không có khả năng. Cũng giống như, bản thân với người khác cũng khó lòng có khả năng.

Cô và Chương Uẩn Nghi còn từng hẹn nhau, nếu sau này cả hai vẫn không gặp được người mình thích, thì đến khi bốn, năm mươi tuổi, sẽ gom góp chút tiền rồi nghỉ hưu, về quê của Uẩn Nghi, hoặc đi một nơi nào khác, sống cuộc sống chậm rãi.

“…”

Chung Linh chìm trong hồi ức, một hồi lâu chẳng nói chẳng rằng.

Đàm Hành cũng không vội, chỉ lặng lẽ chờ ở bên cạnh.

Mãi cho đến khi có người từ xa vội vã đi tới:
“Bác sĩ Chung!”

Chung Linh ngẩng đầu.

“Khoa cấp cứu vừa đưa bệnh nhân tới.” Y tá hổn hển báo.

Chung Linh giật mình, lập tức đáp:
“Tôi đến ngay.”

Lời còn chưa dứt, chân đã bước nhanh về phía trước.

Chợt nhớ tới điều gì, cô dừng lại, quay đầu:
“Tôi—”

“Cậu cứ đi trước.” Đàm Hành hạ mắt nhìn cô, nhẹ giọng, “Tôi về phòng bệnh.”

Chung Linh khẽ gật, vội vàng theo y tá chạy về khoa cấp cứu.

Sau ngày hôm ấy, mỗi lần Chung Linh và Đàm Hành gặp lại, giữa họ ít đi chút khách sáo, nhưng lại nhiều thêm một thứ mơ hồ khó gọi tên.

Ít nhất, trợ lý thì hoàn toàn không hiểu.

Còn chính Chung Linh cũng chẳng hiểu nổi.

Một hôm, Chương Uẩn Nghi đến bệnh viện tìm cô, tình cờ gặp Đàm Hành.

Lúc này cô ấy mới biết, thì ra anh đã trở về nước, hiện vẫn đang nằm viện ở đây, mà ca phẫu thuật lại do chính cô và thầy cùng thực hiện.

Sau khi rời viện, Chương Uẩn Nghi lập tức nhắn cho cô một loạt tin:

Chương Uẩn Nghi: “Đàm Hành về nước từ khi nào vậy?”
Chương Uẩn Nghi: “Hai người bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì?”
Chương Uẩn Nghi: “Không phải cậu ta đã định cư ở nước ngoài rồi sao?”



Khi Chung Linh vừa rời phòng mổ, cầm điện thoại lên, mới nhìn thấy cả chuỗi tin nhắn ấy.

Cô chăm chú đọc một lúc, bất giác bật cười khẽ:
“Nhiều câu hỏi thế này, làm sao tao trả lời hết được hả giám đốc Chương?”

Chương Uẩn Nghi: “Thì chọn mấy cái quan trọng mà trả lời.”

Chung Linh dở khóc dở cười:
“Cụ thể thì tao không rõ, nhưng đúng là anh ấy bị thương, đang nằm viện bên tao.”

Cô cũng chẳng biết Đàm Hành về nước từ lúc nào, càng không rõ nguyên nhân vì sao.

Chương Uẩn Nghi: “Thế bây giờ quan hệ của hai người là gì?”

Chung Linh:
“Quan hệ bệnh nhân và bác sĩ.”

Chương Uẩn Nghi: “… Được rồi. Có gì thì nhớ nói với tao.”

Chung Linh biết rõ ẩn ý bạn mình, chỉ khẽ cụp mi mắt, mỉm cười:
“Ừ, tao biết rồi.”

Nhưng tám, chín phần, e là sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh.

Chỉ còn vài ngày nữa, Đàm Hành sẽ được xuất viện. Sau đó, có chăng chỉ là quay lại để tháo khung nẹp, làm vài lần tái khám.

Mà tái khám vốn chẳng cần lưu lại bệnh viện quá lâu, thoắt cái là xong.
Thậm chí, chưa chắc anh sẽ chọn quay lại bệnh viện này.

Nghĩ đến đây, lòng Chung Linh bỗng dưng có chút nặng nề.

Cô đặt điện thoại xuống, vô thức khẽ thở dài.

Bất chợt, vang lên tiếng gõ cửa thong thả, nhịp nhàng.

Cửa phòng làm việc không đóng, tối nay Chung Linh phải trực. Cô theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa, liền chạm phải ánh mắt của một người mặc đồ bệnh nhân nhưng khí chất vẫn khó giấu vẻ lạnh nhạt, xa cách.

“Bác sĩ Chung,” Đàm Hành một tay chống gậy, một tay vịn vào khung cửa, thân mình hơi nghiêng về phía cô, “có bận không?”

Chung Linh thu lại cảm xúc, nhìn về phía anh:
“… Không, sao vậy?”

Đàm Hành: “Không có chuyện gì cả.”

Anh hỏi tiếp: “Tôi có thể vào không?”

Chung Linh do dự vài giây rồi gật đầu: “Được.”

Anh bước vào, cô thuận tay kéo ghế bên cạnh, để anh ngồi xuống.

Hai người hiện giờ không còn thân quen, Chung Linh cũng không có ý định muốn nói chuyện sâu cùng anh. Nhưng cô không thể để một người đi lại bất tiện cứ đứng mãi ở cửa. Như vậy không thích hợp.

Đàm Hành ngồi xuống, không mở miệng.

Trong phòng làm việc chỉ còn hai người, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở.

Im lặng một lúc, Chung Linh thấy khó chịu, không nhịn được hỏi:
“Cậu thật sự không có chuyện gì sao?”

Ánh mắt cô lướt xuống bàn chân bị thương của anh.

Đàm Hành thuận theo tầm nhìn đó, hiểu ý cô, khẽ cười nhạt, giọng trầm thấp:
“Trong phòng bệnh hơi ngột ngạt.”

Chung Linh sững ra, lập tức hiểu ý. Anh không muốn một mình ở đó.

Có lẽ, khoảng thời gian này là những ngày yên tĩnh hiếm hoi nhất của Đàm Hành trong nhiều năm. Tuy thỉnh thoảng trợ lý và đồng nghiệp trong văn phòng thiết kế vẫn tới thăm, bàn bạc dự án, nhưng so với nhịp độ bận rộn trước đây, anh thật sự rảnh rỗi hơn rất nhiều.

Người vốn quen với bận rộn, đột ngột rảnh rỗi, thường sẽ không quen.

Điều này, Chung Linh đã thấy rõ trên người Chương Uẩn Nghi. Cô ấy cũng là kiểu người không thể ngồi yên.

Vì vậy, Chung Linh không hỏi thêm tại sao anh lại tìm đến mình. Anh không phải đặc biệt tới gặp cô, chỉ đơn giản là muốn ra ngoài đi dạo, đổi không khí.

Một lúc sau, cô khẽ nói:
“Còn vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”

Đàm Hành nhướng mày, cố tình hiểu sai:
“Bác sĩ Chung hình như đang mong tôi xuất viện lắm thì phải?”

Chung Linh nhìn anh, nhắc lại:
“Đàm tổng, chẳng lẽ cậu còn muốn ở viện mãi sao?”

Đàm Hành: “Tất nhiên không, nhưng tôi đang hỏi cậu cơ.”

“… Hỏi tôi cái gì?” Chung Linh thoáng ngẩn ra.

Ánh mắt anh thẳng thắn dừng trên gương mặt cô, mỉm cười nhạt:
“Câu hỏi vừa rồi.”

Chung Linh chợt hiểu —
Anh muốn biết, cô có thật sự đang mong anh xuất viện hay không.

Thành thật mà nói, câu này vốn dễ trả lời, cô không nên do dự.

Thế nhưng, cô lại do dự.

Sau khoảnh khắc lặng im, Chung Linh mới khẽ nói:
“Đúng vậy.”

Sắc mặt Đàm Hành chợt trầm xuống, ý cười trên môi cũng biến mất.

Chung Linh thấy rõ, nhưng không giải thích thêm.

Cô quả thật hy vọng anh sớm xuất viện.

Cô đang mong anh xuất viện.

Phòng làm việc lại chìm vào yên tĩnh.

Anh không nói, cô cũng im lặng. Cả hai mỗi người một việc, Chung Linh tiếp tục viết bệnh án, còn Đàm Hành lấy điện thoại ra, không rõ đang làm gì.

Không biết bao lâu, Chung Linh đứng dậy rót nước, thuận miệng hỏi:
“Đàm tổng, uống nước không?”

Anh khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Chung Linh: “Không có gì.”

Ly nước khiến không khí yên lặng giữa hai người thoáng chốc tan đi.

Đàm Hành nhận lấy ly nước cô đưa, hơi ngừng lại rồi nói:
“Tôi nghe đồng nghiệp cậu nói, cậu tốt nghiệp xong là ở lại bệnh viện này à?”

Chung Linh khẽ “ừ”: “Hồi học cao học thì thực tập ở đây.”
Sau đó, liền gắn bó luôn.

Đàm Hành gật nhẹ.

Chung Linh chợt nghiêng đầu, không nhịn được hỏi:
“Thế còn cậu? Sao lại đột nhiên về nước?”

“Đột nhiên?” Anh nhướng mày.

“… Rất đột nhiên.” Cô thật sự chẳng nghe thấy chút tin tức nào.

Hồi trung học, cô đã biết bố mẹ lẫn ông bà nội ngoại của anh đều sống ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh nhất định sẽ đi du học, cả gia đình đều ở bên kia. Ngày đó, anh chịu ở lại trong nước học, là để bầu bạn với ông bà ngoại.

Nghe cô nói vậy, anh khẽ cong môi, nghĩ ngợi rồi đáp:
“Có lẽ vậy.”

Chung Linh: “…”

Vẫn là không trả lời đúng trọng tâm.

Khi cô còn đang thầm lẩm bẩm trong lòng, anh lại chậm rãi nói tiếp:
“Về cũng gần một năm rồi, luôn bận rộn, bạn bè biết không nhiều.”

Anh nhìn cô, tiếp:
“Ông bà ngoại tuổi cao, tôi trở về để ở bên họ.”

Chung Linh khẽ nghiêng đầu:
“Họ… sức khỏe ổn chứ?”

“Cũng khá tốt,” anh đáp, “nếp sinh hoạt, giờ giấc còn lành mạnh hơn cả tôi.”

Chung Linh bật cười.

Hai người trò chuyện lặt vặt, câu có câu không.

Mãi đến khi y tá gọi tới, báo có bệnh nhân cần xử lý, Chung Linh mới phải kết thúc cuộc nói chuyện.

Trời cũng đã khuya, Đàm Hành nên quay lại phòng nghỉ ngơi.

Tối hôm đó xong, hai người cũng không có dịp ở riêng với nhau nữa.
Lịch trực vốn đã phải luân phiên, ban ngày đi làm Chung Linh lại bận tối mắt, không có thời gian rảnh để trò chuyện.

Thoáng cái, đã đến ngày Đàm Hành xuất viện.

Lúc anh làm thủ tục xuất viện, Chung Linh vẫn còn trong phòng phẫu thuật. Ca mổ khá phức tạp, kéo dài cả buổi sáng.

Kết thúc đã hơn một giờ trưa.

Chung Linh kéo thân thể mệt mỏi trở về văn phòng, trên đường đi cô rẽ sang phòng bệnh đơn mà Đàm Hành từng ở để nhìn một chút. Trong phòng đã chẳng còn ai, có dì hộ lý đang thay ga giường, chuẩn bị đón bệnh nhân mới.

Thấy cô, dì gọi một tiếng:
“Bác sĩ Chung, sao thế?”

Chung Linh mỉm cười:
“Không có gì, cháu chỉ tiện ghé qua xem thôi.”

Nói dăm ba câu, Chung Linh quay về văn phòng.

Đi ngang quầy y tá, cô bị gọi lại:
“Bác sĩ Chung.”

Cô ngẩng đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Ở đây có đồ của cô.” Y tá cúi xuống, lôi từ gầm bàn ra một chiếc túi giữ nhiệt đưa cho cô.

Chung Linh nhìn chiếc túi, thoáng kinh ngạc:
“Ai gửi vậy?”

“Cô đoán thử xem.” Y tá vốn thân quen, thỉnh thoảng hay trêu đùa.

Chung Linh: “Tôi không đoán đâu.”

“……”

Y tá bất đắc dĩ, “Là trợ lý của anh chàng soái ca sáng nay vừa xuất viện mang đến, đích danh bảo đưa cho cô.”

Chung Linh ngẩn ra, rồi mới đưa tay nhận lấy:
“Cảm ơn.”

Cô khẽ hỏi: “Anh ấy có nói gì thêm không?”

Y tá lắc đầu: “Không, chỉ bảo chuyển cho cô thôi.”

Chung Linh gật đầu: “Ồ, cảm ơn nhé.”

Về đến văn phòng, cô mở túi ra, bên trong là phần cơm của một nhà hàng mà trước đó cô mới đùa với y tá là nhất định phải đi ăn thử. Nhà hàng nổi tiếng, khó đặt bàn, giá cả cũng đắt đỏ.
Lấy hộp cơm ra, cô nhìn thấy bên dưới có một tấm thiệp.

Trên đó là nét chữ vừa quen vừa lạ. Bao năm trôi qua, bút pháp của Đàm Hành vẫn mạnh mẽ, nhưng so với thời trung học thì nay càng thêm phóng khoáng tự nhiên.

Chỉ vỏn vẹn một câu: Bác sĩ Chung, cảm ơn cô những ngày qua.

Chung Linh nhìn chằm chằm hơn nửa phút, rồi kẹp tấm thiệp lại, nhét vào ngăn kéo.

Mấy hôm tiếp đó, cô bận đến mức không còn tâm trí nào. Cô cố ý lờ đi chuyện Đàm Hành đã về nước, cũng như chuyện anh và cô tình cờ gặp lại.

Dù sao, sau này chưa chắc còn có dịp gặp lại. Cô không thể để bản thân nuôi hy vọng, bởi điều đó thật sự không cần thiết.

Buổi sáng hôm nay, Chung Linh xếp lịch khám ngoại trú.
Xem qua vài bệnh nhân, trên máy tính bỗng xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gọi cái tên đó.

Chung Linh ngẩng đầu, liền thấy bóng dáng quen thuộc bước vào.
Mấy ngày không gặp, cô lại có cảm giác Đàm Hành thay đổi không ít.

Cô nhìn anh đến gần, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc của cô, mới mở miệng hỏi:
“Cậu khó chịu ở đâu?”

Đàm Hành nhướng mày: “Tôi đến tái khám.”

Chung Linh liếc anh: “Hình như còn chưa đến thời gian tái khám thì phải?”

Anh khẽ ừ: “Không thể đến sớm hơn sao?”

“……”

Câu hỏi này khiến Chung Linh chẳng biết đáp thế nào. Cô nhìn xuống chân anh, hơi nhíu mày: “Chỉ khi thấy khó chịu mới cần tái khám sớm. Cậu thấy chỗ nào khó chịu?”

“Ngứa.”

“?”

Chung Linh sững một thoáng, rồi bất đắc dĩ: “Đó là hiện tượng bình thường.”

Trong quá trình xương hồi phục, vết thương sẽ có cảm giác ngứa.

Đàm Hành gật nhẹ: “Vậy à.”

“Ừm.” Chung Linh bảo anh sang giường bên cạnh nằm xuống để cô kiểm tra.

Khám xong, cô viết phiếu:
“Cậu đi chụp lại phim X-quang, tôi xem tình trạng xương.”

Đàm Hành gật đầu đồng ý.

Trước khi ra cửa, anh gọi cô một tiếng:
“Bác sĩ Chung.”

“Gì thế?”

“Trưa mười hai giờ nghỉ à?” anh hỏi.

Chung Linh: “…… Nếu thuận lợi thì sẽ là mười hai giờ.”

Anh gật đầu: “Biết rồi.”
“……”

Cô còn chưa kịp hỏi anh “biết” cái gì, thì Đàm Hành đã bước ra khỏi phòng khám.

Lại có bệnh nhân mới vào, Chung Linh vội vàng điều chỉnh tâm tư, toàn bộ tinh thần dồn hết cho công việc.

Trong giờ làm, không thể phân tâm.

Thời gian nghỉ của bác sĩ vốn chẳng cố định.
Buổi sáng cô sắp xếp nhiều bệnh nhân như vậy, đến giờ tan ca cũng phải khám cho hết những người đã chờ cả buổi.

Không ngoài dự đoán, khi khám xong bệnh nhân cuối cùng đã là mười hai giờ bốn mươi.
Cô tắt máy tính, chuẩn bị sang căn-tin ăn chút gì đó.

Vừa bước ra khỏi phòng, Chung Linh đã nhìn thấy một người đang ngồi chờ ở khu ghế ngoài.
Lúc này khu chờ đã chẳng còn bệnh nhân nào, cho nên hình ảnh Đàm Hành ngồi đó trở nên vô cùng nổi bật.

Cô sững sờ mấy giây, rồi mới đi về phía anh.
“Cậu…… chụp phim xong rồi à?” cô hỏi.

Đàm Hành ngẩng đầu, khẽ gật: “Cậu bận xong rồi?”

“Buổi sáng xong rồi.” Chung Linh đáp, “Thế phim chụp đâu?”

Nghe vậy, anh khẽ bật cười bất lực:
“Cậu gấp vậy sao?”

“?”

Câu hỏi khiến Chung Linh thoáng ngẩn người: “Cậu không phải đang đợi tôi xem phim X-quang sao?”
Đàm Hành nhướng mày: “Tôi có nói thế bao giờ?”

Chung Linh khựng lại, ngơ ngác nhìn anh, không nhúc nhích.

Đàm Hành chậm rãi đứng lên, nhờ bên chân lành chống đỡ, dáng đứng thẳng tắp, giọng trầm ổn:
“Tôi chờ cậu, không phải vì chuyện đó.”

Cô sững sờ, theo bản năng hỏi:
“Vậy thì là——”

“Lần trước đi vội quá.” Đàm Hành rút điện thoại, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người cô, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Quên chưa hỏi cậu một chuyện.”

Lông mi dài của Chung Linh khẽ run:
“Chuyện gì?”

Anh nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói:
“Chung Linh, đã lâu không gặp. Có thể cho tôi xin số liên lạc không?”

Tác giả có lời muốn nói:
Chung bác sĩ: Tôi có thể từ chối không?
Đàm Hành: Có thể đừng từ chối không?
 
Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Chương 84: Chung Linh – Đàm Hành (3)


Anh chờ nãy giờ, chỉ để xin cô mỗi phương thức liên lạc.

Hồi cấp ba, lúc ấy WeChat còn chưa phổ biến, mọi người đều dùng QQ. Nhưng bao năm trôi qua, QQ đã sớm bị vứt xó, tài khoản của anh cũng chẳng còn tìm lại được. Lần trước xuất viện vội vàng, anh chưa kịp mở miệng hỏi, nên lần này quay lại bệnh viện, điều đầu tiên anh muốn là có được liên lạc của cô.

Nghe anh nói vậy, cô ngẩn ra mấy giây, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay anh, rồi khẽ hỏi, giọng mang theo chút lưỡng lự:
“…Nếu tôi nói không tiện thì sao?”

Khóe môi anh cong lên, không chút bận lòng:
“Vậy thì lần sau tôi lại hỏi.”

Cô nghẹn lời, chỉ có thể lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, thấp giọng:
“…Thôi khỏi.”

Hai người thêm WeChat của nhau. Anh lập tức hỏi:
“Trưa nay ăn gì?”

“Căng-tin.” Cô đáp.

Anh gật đầu:
“Có muốn ra ngoài ăn không?”

“…Tôi còn phải nghỉ trưa.” Ra ngoài mất nhiều thời gian.

Anh hiểu ý, thuận theo:
“Vậy bác sĩ Chung mời tôi một bữa ở căng-tin nhé?”

“…Cậu không chê thì được.”

“Tôi không chê.” Anh cười nhạt.

Thế là hai người cùng nhau đi ăn.

Giờ này phần lớn mọi người đã dùng bữa xong, rời khỏi, nên khi hai người xuất hiện cũng không khiến ai chú ý đặc biệt.

“Đồ ăn ở căng-tin bọn tôi hơi bình thường.” Trước khi gọi món, cô lại nhắc nhở.

Anh bật cười:
“Tôi cũng không kén ăn.”

“…Vậy cậu muốn ăn gì?”

“Em lấy là được.” Anh chẳng đưa ra yêu cầu nào.

“Vậy chờ một chút.”

Cô đi tới quầy chọn món, không hay biết phía sau vẫn có một ánh mắt dõi theo mình không rời.

Cô mơ hồ còn nhớ khẩu vị của anh, dù không chắc bây giờ anh còn thích những món đó không, nhưng tạm thời chỉ có thể chọn như thế. Vì anh từng thích, nên hồi cấp ba, cô cũng ép mình học thích cùng những món ấy.

Đồ khá nhiều, cô phải đi hai lượt mới mang hết về.

Khi bày lên bàn, anh thoáng nhìn một lượt, trong mắt dường như có chút rung động. Anh ngẩng đầu, chậm rãi hỏi:
“Em cũng không ăn cay à?”

Cô khựng lại:
“Thỉnh thoảng thôi.”

Anh không ăn cay.

Hồi cấp ba đã thế.

Nhưng cô thì vốn dĩ rất thích cay.

Cô cụp mắt, khẽ hỏi như che giấu:
“Còn cậu? Ở nước ngoài lâu như vậy, khẩu vị chắc nhạt đi nhiều rồi?”

Nghe vậy, anh cong môi cười, giọng bình thản:
“Ừ, tôi vốn đã ăn nhạt, trước khi đi cũng ít khi ăn cay.”

Cô khẽ gật đầu:
“Vậy thử tay nghề đầu bếp bệnh viện bọn tôi xem sao.”

“Được.”

Bữa cơm diễn ra trong yên lặng.

Cô vốn ít nói, anh cũng thế.

Hai người trầm tĩnh ăn xong bữa trưa.

Sau đó, cô phải quay về văn phòng nghỉ ngơi.

Trước khi đi, cô ngẩng lên nhìn anh:
“Cậu… có muốn đi với tôi không? Tôi xem luôn phim chụp xương lúc nãy.”

Anh gật đầu.

Cô chưa có phòng làm việc riêng, nên tạm thời vẫn ngồi chung với các bác sĩ khác. Lúc này trong phòng có người nghỉ, nên cô không để anh vào, chỉ dẫn anh tới quầy y tá, lấy phim chụp ra xem.

Vết thương hồi phục rất tốt. Anh vốn cũng cẩn thận kiêng khem, nên kết quả hiện tại hoàn toàn lý tưởng.

Xem xong, cô xác nhận không có vấn đề gì, khẽ nói với anh:
“Ổn cả rồi.”

Anh gật đầu:
“Ừ.”

Cô đưa lại phim, giọng dịu nhẹ:
“Nửa tháng nữa quay lại kiểm tra lần nữa nhé.”

“Được.” Anh đáp.

Dặn dò xong những lưu ý cần thiết, cả hai lại cùng chìm trong khoảng lặng.

Một lát sau, anh khẽ nói:
“Về nghỉ ngơi đi.”

Cô khẽ “ừ”, nhưng vẫn chưa động đậy.

“Tôi về trước đây. Có việc thì nhắn nhé?” giọng anh bình thản.

Cô ngập ngừng gật đầu, rồi bỗng nhớ ra:
“Cậu tới bằng gì?”

“Có tài xế chờ ở bãi xe.” anh trả lời.

Cô khẽ “à” một tiếng, nghĩ rồi nói:
“Vậy tôi tiễn cậu ra đó.”

Anh ngẩng mắt nhìn cô.

Cô thản nhiên đón lấy ánh mắt ấy, bình thản nói:
“Không thể để một bệnh nhân chỉ còn một chân có thể đi, tự mình lê ra tận bãi xe được chứ?”

Ý tứ trong lời, giống như dù không phải anh, mà là bất kỳ bệnh nhân nào khác, cô cũng sẽ tiễn ra xe.

Anh nghe vậy, im lặng.
Ánh mắt dừng trên gương mặt cô một thoáng, rồi anh khẽ đáp:
“Vậy thì… phiền bác sĩ Chung rồi.”

“Đó là trách nhiệm.” cô chỉ nói nhàn nhạt.

Anh mím môi, không tiếp lời.



Ra tới bãi xe, hai người chia tay.

Anh không về nhà ngay mà ghé thẳng tới văn phòng luật sư.

Còn cô quay về bệnh viện nghỉ trưa.

Khi anh bước vào, đã có người chờ sẵn.

Là bạn học cấp ba đồng thời cũng là bạn thân của anh Cù Minh Húc.

“Cậu đi đâu vậy? Một cái chân lành còn chưa có, còn chịu khó chạy lung tung.” vừa thấy anh, Minh Húc lập tức cằn nhằn.

Anh nhàn nhạt liếc qua:
“Cậu đến làm gì?”

“Tất nhiên là tới xem tình hình cậu rồi. Tôi vừa đi công tác về đã nghe tin cậu mất một chân, không thèm về nhà mà chạy đến thẳng đây, cảm động chứ?”

Anh chỉ hơi nhếch môi, không buồn để ý.

Minh Húc chẳng để tâm, vừa định nói tiếp thì chợt “ấy” một tiếng:
“Cậu đi bệnh viện à?”

Anh khẽ gật.

“Nhưng trợ lý bảo còn lâu mới tới ngày tái khám mà. Sao lại đi sớm, chỗ nào không thoải mái à?”

“Không phải.” anh thản nhiên đáp.

Anh ngồi xuống sofa, tầm mắt dừng trên chiếc túi giấy trong tay bạn, im lặng một lúc rồi gọi:
“Minh Húc.”

“Ừ? Nói đi, tổng giám đốc Đàm.” Minh Húc vừa mở túi tài liệu vừa cười đùa.

Anh do dự giây lát, định hỏi có nhớ Chung Linh không. Nhưng Minh Húc đã kêu khẽ một tiếng, đầy kinh ngạc:
“Ơ, bác sĩ này tên y như bạn cấp ba của chúng ta luôn.”

Anh liếc anh ấy:
“Không phải trùng tên.”

“Ý cậu là gì?”

“Cậu nghĩ sao?” giọng anh bình thản, như thể câu hỏi kia có chút ngốc nghếch.

Minh Húc sững người, ngạc nhiên:
“Thật sự là cùng một người?”

Anh gật đầu.

“Chung Linh học y à? Nhưng… chẳng phải hồi đó cô ấy thích kiến trúc sao?” Minh Húc ngạc nhiên không thôi.

Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy:
“Sao cậu cũng biết?”

“Tôi nghe cô ấy nói với Chương Uẩn Nghi hồi cấp ba đó.” Minh Húc đáp, không nhận ra chữ cũng anh dùng. Anh ấy nhìn anh khó hiểu:

“Mà hình như cậu quên rồi? Hai người còn thỉnh thoảng bàn với nhau mấy thứ về kiến trúc nữa cơ mà.”

Trong ấn tượng của Minh Húc, Chung Linh sẽ chọn kiến trúc.

Anh tất nhiên không quên. Chỉ bất ngờ vì Minh Húc cũng nhớ.
Ngày nhìn thấy cô trong bệnh viện, anh cũng thoáng giật mình.

Nhưng sau cùng, đại học và ước muốn thời cấp ba vốn chẳng phải lúc nào cũng trùng nhau. Anh cũng không muốn nghĩ quá nhiều. Với anh, Chung Linh khi đó chỉ là một cô gái có hứng thú với kiến trúc.

Anh còn nhớ đã từng hỏi cô:
“Có định thi kiến trúc không?”

Khi ấy, cô chỉ cười: “Không chắc đâu. Bây giờ tôi thích, nhưng đến lúc tốt nghiệp có khi lại thích cái khác rồi.”

Nghĩ đến đó, anh đưa mắt chăm chú nhìn Minh Húc, truy hỏi:
“Cô ấy thật sự từng nói muốn học kiến trúc?”

“…Hình như có nói.” Minh Húc gãi đầu, “Cũng lâu lắm rồi, tôi chẳng nhớ rõ. Đã hơn mười năm mà. Nhưng hồi đó hai người thân nhau hơn bình thường chút phải không?”

Càng nói, chính Minh Húc cũng thấy không chắc chắn.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ấy bật cười:
“Thật ra, hồi đó ai cũng nghĩ Chung Linh thích cậu.”

“Vì sao?” anh thoáng ngạc nhiên.

“Thôi nào, đừng được voi đòi tiên.” Minh Húc liếc anh.

“Tôi không có ý đó.” giọng anh nghiêm túc.

Thấy anh thật lòng, Minh Húc mới ngả người, khẽ nheo mắt hồi tưởng:
“Cậu biết mà, Chung Linh học hành cực kỳ chăm. Rảnh rỗi một chút là ở thư viện hoặc lớp tự học. Hiếm hoi lắm mới đi chơi cùng Chương Uẩn Nghi, mà cũng chỉ quanh quẩn trong thư viện thành phố. Ngoài cô bạn kia ra, cô ấy chẳng mấy khi thân với ai. Nhưng——”

Anh ấy dừng lại, nhìn anh đầy ẩn ý:
“Cô ấy từng trò chuyện cùng cậu. Thậm chí nói chuyện kiến trúc với cậu.”

Ở cái tuổi cấp ba sôi nổi ấy, điều đó thật sự lạ.

Đã từng có người nghi ngờ, cô có lẽ thích anh. Có kẻ còn hỏi thẳng cô.

Anh hơi nghiêng đầu, bỗng thấy tò mò:
“Vậy cô ấy trả lời thế nào?”

“Cô ấy nói không.” Minh Húc bật cười, “Cậu không có sức hút đến thế đâu. Cô ấy nói chuyện với cậu chỉ vì cậu biết nhiều về kiến trúc, mà hồi đó cô ấy có hứng thú thôi. Chỉ vậy.”

Nghe thế, anh cũng không tức giận.

Khóe môi anh khẽ nhếch, tiếng cười rất nhẹ:
“Vậy sao.”

“Ừ,” Cù Minh Húc gật đầu, “tôi tận tai nghe thấy mà.”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn về phía Đàm Hành: “Sao vậy, thấy mất mát à?”

“Có gì mà mất mát?” Đàm Hành mỉm cười, khóe môi khẽ cong, “tôi còn thấy vinh hạnh nữa là.”

“?”

Cù Minh Húc hơi nghi hoặc, liếc nhìn anh, không hiểu anh vinh hạnh ở chỗ nào.
“Cô ấy không thích cậu, thế mà cậu còn thấy vinh hạnh?” Anh ấy nhịn không được trêu chọc.

“Tôi đâu phải tiền,” Đàm Hành thản nhiên, rất tự biết mình, “sao có thể bắt ai cũng phải thích được.”

Cù Minh Húc nghẹn lời, nghĩ một lát, lại không khách khí mà bồi thêm một câu:
“Cũng đúng, hơn nữa chẳng riêng Chung Linh không thích cậu, Chương Uẩn Nghi cũng chẳng ưa cậu nốt.”

Đàm Hành: “……”

Anh không lên tiếng, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh Chung Linh đi buồng bệnh, khi trò chuyện với anh luôn cố tình tránh ánh mắt, cùng với chiếc khẩu trang mà cô đeo suốt mười ngày liền.

Còn có cả biểu cảm sững sờ của Chương Uẩn Nghi hôm ở bệnh viện khi nhìn thấy anh, trong tích tắc lại theo bản năng nhìn về phía Chung Linh.

Và cả bữa cơm trưa hôm đó.

Rất rõ ràng, mọi chuyện không hề đơn giản như lời Cù Minh Húc nói.

Đàm Hành thu lại thần sắc, trong lòng có chút không dám tin, nhưng lý trí lại rõ ràng —— sự thật hẳn đã ngay trước mắt, anh không thể tự lừa mình.

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại, mở ra khung trò chuyện mới kết bạn không lâu, gõ một dòng:
“Bác sĩ Chung, tôi đến rồi.”

Tin nhắn gửi đi, phía bên kia không trả lời.

Đàm Hành cũng chẳng vội, cất điện thoại đi, thuận thế kéo câu chuyện với Cù Minh Húc sang chuyện công việc.

Bàn xong việc, Cù Minh Húc chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn anh:
“Này, vừa rồi tôi quên hỏi cậu một câu.”

“Câu gì?” Đàm Hành hỏi.

“Hồi cấp ba Chung Linh không có ý với cậu, vậy còn cậu thì sao?” Cù Minh Húc gõ nhẹ xuống bàn, thu hút sự chú ý của anh, “khi đó cậu đối xử với cô ấy cũng khá đặc biệt… không phải như tôi nghĩ chứ?”

Đàm Hành không trả lời thẳng, chỉ hỏi ngược:
“Cậu hồi đó sao không hỏi tôi?”

“Hỏi cái gì?” Cù Minh Húc nhướn mày, “ai cũng biết cậu tốt nghiệp xong là đi du học, tôi hỏi thì có ích gì?”

Dù có hỏi, khi ấy cũng không có đáp án.

Đàm Hành khẽ ngước mắt: “Chỉ vì lý do đó?”

“Đúng vậy,” Cù Minh Húc đáp, “hơn nữa… đúng là tôi cũng quên mất.”

Lúc đó, ai quen Đàm Hành đều biết, gia đình anh gần như đều ở nước ngoài, anh tốt nghiệp cấp ba liền đi, sau này chưa chắc đã trở về.

Chính vì điều này, trong trường, không ít người thích anh. Có người to gan, chọn lúc tốt nghiệp tỏ tình, coi như cho tuổi trẻ một cái kết trọn vẹn. Có người lại giấu trong lòng, chỉ lặng lẽ gửi đi lời chúc phúc.

Còn Cù Minh Húc, khi ấy chỉ cảm thấy Đàm Hành và Chung Linh nói chuyện khá hợp, có lẽ vì cả hai cùng yêu thích kiến trúc, nên anh cũng chẳng nghĩ nhiều.

Mãi đến bây giờ nhớ lại, mới chợt thấy cần hỏi một câu —— khi đó, Đàm Hành có từng dành cho Chung Linh chút xao động, một chút không nỡ rời đi?

Đối diện câu hỏi ấy, Đàm Hành thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Cấp ba đã quá xa rồi, ngay cả bản thân anh cũng không rõ lúc đó có từng rung động vì cô không.

Điều duy nhất anh dám chắc là, khi gặp lại, anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra cô ngay.

So với thời trung học, Chung Linh không thay đổi quá nhiều, nhưng cũng đã khác.

Cô trở nên chín chắn hơn, bình tĩnh hơn. Ngũ quan đã hoàn toàn trưởng thành, gương mặt tròn nhỏ nhắn vẫn vậy, nhưng khi im lặng, lại toát ra thêm một nét lạnh nhạt, tĩnh lặng khó gần.

Trong đầu Đàm Hành bất giác hiện lên dáng vẻ của cô, suy nghĩ theo đó trôi xa.

Cù Minh Húc vô tình liếc qua, nhướng mày: “Này.”

Anh gọi người đối diện, “Hỏi cậu mà, nghĩ gì thế?”

Đàm Hành hoàn hồn: “Không biết.”

“Cái gì không biết?”

Đàm Hành chỉ nhìn anh.

Cù Minh Húc sững lại, rồi chợt hiểu ra: “…… Cậu không biết thật à?”

Đàm Hành khẽ “ừ” một tiếng: “Lâu quá rồi, khi ấy chẳng nghĩ nhiều.”

Đổi lại là người khác nói, Cù Minh Húc chắc chắn không tin. Nhưng lời Đàm Hành, anh lại tin.
Có lẽ lúc ấy, anh ta thật sự chưa từng nghĩ đến phương diện này.

“Vậy bây giờ thì sao?” Cù Minh Húc híp mắt, “cậu vẫn độc thân, giờ lại gặp lại Chung Linh, có từng nghĩ tới…”

Anh hơi nhấc cằm, ý tứ đã quá rõ ràng.

“Tôi độc thân, cô ấy cũng độc thân?” Đàm Hành nhàn nhạt đáp.

Câu hỏi này làm Cù Minh Húc nghẹn họng: “Cái đó… thì tôi không rõ.”

“Ồ.”

“Khoan đã,” Cù Minh Húc phản ứng chậm nửa nhịp, “ý cậu chỉ quan tâm đến mỗi chuyện này thôi à?”

Đàm Hành liếc anh ấy, giọng bình thản: “Lẽ nào đây không phải là mấu chốt?”

Cù Minh Húc không tìm được lời phản bác. Quả thật, Đàm Hành nói vậy cũng có lý.

Nghĩ rồi, anh ấy khẽ tặc lưỡi: “Thế cậu không hỏi thẳng cô ấy à?”

“Cô ấy sẽ nghĩ tôi thần kinh.” Đàm Hành nói, không nhanh không chậm.
Dù sao giữa bọn họ, lúc này vẫn chưa đủ thân thiết.

Cù Minh Húc ngẫm lại, thấy cũng đúng.
Anh ấy thở dài, không tiếp tục đào sâu vào mớ chuyện khiến người ta rầu rĩ này nữa.

Ở một nơi khác, Chung Linh vừa chợp mắt dậy thì nhìn thấy tin nhắn của Đàm Hành.
Cô ngẩn người nhìn dòng chữ ấy một lúc lâu, cuối cùng không trả lời.

Đã qua từng ấy thời gian, chính cô cũng chẳng biết phải hồi thế nào.

Nửa tháng sau, Đàm Hành thi thoảng sẽ gửi cho cô một hai tin nhắn, đều hỏi chuyện liên quan đến cái chân.
Mỗi lần thấy, Chung Linh đều trả lời, nhưng không quá nồng nhiệt.

Rồi đến nửa tháng sau, anh lại xuất hiện ở bệnh viện để tái khám.

Kết quả tái khám, mọi thứ đều ổn.

Xong xuôi, Đàm Hành nghiêng đầu hỏi:
“Có muốn cùng tôi ăn một bữa không?”

Chung Linh khẽ lắc đầu:
“Đợi cậu khỏi hẳn rồi hãy mời tôi.”

Đàm Hành cười, giọng trầm thấp:
“Được.”

Hai người như vậy, coi như ngầm hẹn nhau một lời ước định.

Những ngày sau đó, anh vẫn thi thoảng tới bệnh viện kiểm tra. Vết thương không quá nặng, chỉ cần thời gian, trăm ngày lành lại, gần như không còn trở ngại gì.

Đợi đến khi Đàm Hành hoàn toàn khỏe mạnh, công việc lại ập tới như cơn sóng, khiến anh chẳng thể thực hiện lời mời ngay được.

Chung Linh vẫn nhớ, nhưng không bao giờ nhắc anh.
Trong lòng cô nghĩ, với nhịp sống bận rộn của anh, e rằng đã sớm quên mất chuyện nhỏ ấy rồi.
Nếu đã quên, vậy thì để quên đi cũng được.

Mãi đến hôm nay.
Khi vừa chuẩn bị tan ca, điện thoại cô sáng lên. Tin nhắn từ người đã lâu không liên lạc: ”Bác sĩ Chung, hôm nay em có làm thêm giờ không?”

Chung Linh bước chân khựng lại.
Do dự vài giây, rồi nhắn lại: “Có chuyện gì à?”

Đàm Hành: “Có.”

Chung Linh: “Chuyện gì?”

Tin nhắn gửi đi, màn hình im lìm hồi lâu, chẳng có hồi đáp.
Cô mím nhẹ môi, cất điện thoại, chậm rãi đi về phía thang máy.

Vừa bước được mấy bước, giọng nói quen thuộc chợt vang lên ngay sau lưng:

“Muốn mời em ăn cơm. Nể mặt tôi đi chứ?”

Chung Linh giật mình quay lại, ánh mắt rơi thẳng vào bóng người bất ngờ xuất hiện. Câu hỏi bật ra theo bản năng:
“Sao cậu lại ở đây?”

Đàm Hành ngẩng mắt nhìn cô, ánh nhìn thẳng tắp, rồi khẽ nâng tay, lắc lắc chiếc điện thoại trong lòng bàn tay. Giọng anh trầm thấp, mang theo một chút kiên nhẫn dịu dàng:
“Đến tìm em.”

Chung Linh ngẩn ngơ.

Anh cụp mắt xuống, hỏi thêm một lần:
“Đi không?”

“… Ừm.” Giọng cô rất khẽ, gần như thì thầm, nhưng mang theo sự kiên định.

Cô muốn đi.
 
Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Chương 85: Chung Linh – Đàm Hành (4)


Hôm qua, khi Chung Linh trò chuyện cùng Chương Uẩn Nghi, có nhắc đến Đàm Hành, cũng vô tình nhắc đến chuyện anh từng nói sẽ mời cô ăn cơm.

Chương Uẩn Nghi liền hỏi cô: “Muốn đi không?”

Ban đầu Chung Linh chỉ vòng vo: “Không biết.”

Chương Uẩn Nghi lại hỏi: “Nếu cậu ấy quên lời mày nói, mày có thấy buồn không?”

Chung Linh còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã tiếp lời:
“Nếu câu trả lời là có, thì đừng do dự nữa, đi đi.”

Bao nhiêu năm qua, Chương Uẩn Nghi hiểu rõ, Chung Linh chưa từng chờ đợi Đàm Hành.

Bởi khi anh ra nước ngoài, ai cũng biết anh sẽ không quay lại, là sẽ định cư cùng cha mẹ nơi xứ người.
Chính vì thế, Chung Linh không tỏ tình, cũng chẳng hy vọng một ngày tái ngộ, thậm chí với tình yêu, cô gần như chẳng để tâm.

Nhưng thực tế lại khác.

Đàm Hành đã trở về. Dù chẳng biết sẽ ở lại bao lâu, cũng chẳng biết có rời đi lần nữa hay không. Thế nhưng, nếu Chung Linh còn có chút tình cảm, còn muốn thử yêu đương, thì gặp lại anh cũng chẳng phải chuyện không thể.

Cho nên, khi Đàm Hành tự mình đến bệnh viện hẹn, cô rất nhanh đã có câu trả lời.

Chỉ là một bữa cơm thôi, chẳng cần nghĩ quá nhiều.

Còn những chuyện khác, không vội.



Ngồi vào xe, cài dây an toàn xong, Chung Linh nghe anh hỏi:
“Nhà hàng trước đó thế nào?”

Cô nhớ lại rồi đáp:
“Cũng được.”

Anh khẽ gật đầu:
“Vậy thì tốt.”

Xe đưa họ đến nhà hàng sân vườn sang trọng.

Đàm Hành đã đặt bàn từ trước. Khi xuống xe cùng cô, anh còn hỏi thêm một câu rất chu đáo:
“Có kiêng món gì không?”

Chung Linh nghĩ ngợi, lắc đầu:
“Không.”

Anh nghiêng mắt nhìn sang, cô lại chẳng nhận ra.

Bước vào phòng riêng, ngồi xuống, nhân viên mang thực đơn tới.
Dưới ánh mắt ra hiệu của anh, cô nhận lấy, chọn hai món, còn lại để anh gọi.

Anh thêm hai món nữa, rồi dặn:
“Đừng cho rau mùi.”

Chung Linh theo phản xạ ngẩng lên nhìn anh.

Đợi nhân viên đi khỏi, anh mới đối diện ánh mắt cô, khẽ nhướn mày như không hiểu:
“Sao vậy?”

“Cậu không ăn rau mùi à?” cô hỏi.

Ánh mắt anh cụp xuống, nhìn thẳng vào cô:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, người không ăn là em.”

Ngày trước ở trung học, Chung Linh rất kén ăn, đặc biệt ghét mùi rau mùi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã tập ăn được. Người ta vẫn thay đổi, khẩu vị cũng vậy. Chỉ có điều, ngoài chuyện ấy, dường như mọi mặt khác của cô vẫn như cũ.

Cô từng muốn thay đổi, nhưng chẳng có cơ hội để đổi thay.
Nói là bướng bỉnh cũng được, ngốc nghếch cũng chẳng sai.

Nghe anh nhắc lại, Chung Linh hơi khựng, mím môi có chút ngượng ngập:
“Bây giờ thì ăn được một ít rồi.”

Anh gật khẽ:
“Không cần ép. Không thích thì đừng ăn.”

Cô thoáng sững lại, không đáp nữa.
Không khí giữa hai người, bỗng có phần kỳ lạ.

Một lát sau, anh hỏi:
“Lên đại học sao lại chọn học ngành y?”

Cô ngẩng lên:
“Hả?”

Anh chậm rãi:
“Tôi nhớ trước đây em rất thích kiến trúc.”

Vốn dĩ anh không định hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Chung Linh khẽ “ừ”, cũng không né tránh:
“Khi điền nguyện vọng, đổi ý.”

Khi ấy cô muốn thử xem, ngoài kiến trúc, liệu có thể yêu thích thứ khác.
Kết quả chứng minh, chuyên ngành có thể thay đổi, nhưng tình cảm từng có thì vẫn còn.

Nghe xong, anh không hỏi thêm, chỉ gật đầu:
“Làm bác sĩ chắc vất vả lắm?”

“… Vất vả.”

“Cực khổ rồi.”

Câu nói khiến Chung Linh bật cười, khóe môi cong cong:
“Vậy tôi có nên đáp lại một câu, ‘phục vụ nhân dân’ không?”

Đàm Hành khẽ nhếch môi:
“Tùy em.”

Chung Linh ngắm khuôn mặt góc cạnh, xương sống rõ ràng trước mắt, bất giác ngẩn ngơ một thoáng.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ mang món ăn lên.

Miệng đã có đồ ăn, bầu không khí cứng nhắc cũng tự nhiên tan đi.

Hai người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, phần lớn vẫn chú tâm vào việc ăn uống.

Ăn gần xong, điện thoại Chung Linh đặt bên cạnh khẽ rung.

Là tin nhắn của Chương Uẩn Nghi: “Bác sĩ Chung hôm nay có tăng ca không?”

Chung Linh trả lời: “Đang ăn cơm ngoài.”

Chương Uẩn Nghi: “Với tên đàn ông thối nào thế?”

Chung Linh: “… Đàm Hành.”

Chương Uẩn Nghi: “Cuối cùng cậu ta cũng nhớ ra rồi hả?”

Chung Linh: “Hình như vậy.”

Chương Uẩn Nghi: “Thế thì hỏi cậu ta đi.”

Chung Linh: “Hỏi gì?”

Chương Uẩn Nghi: “Tại sao mãi đến giờ mới mời mày ăn bữa này.”

Chung Linh: “Không tiện.”

Chương Uẩn Nghi: “Có gì mà không tiện, cứ hỏi đi, tao muốn biết.”



Đặt điện thoại xuống, Chung Linh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Nhận ra ánh mắt của cô, Đàm Hành khẽ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”

“Dạo này bận lắm à?” Cô không do dự quá lâu, liền hỏi thẳng.

Anh gần như hiểu ngay ngụ ý của cô, giọng trầm thấp:
“Trước đó vì chấn thương nên trì hoãn khá nhiều việc. Vết thương lành, tôi lại đi công tác xa, hôm nay mới về.”

Chung Linh khẽ “ồ” một tiếng:
“Thảo nào.”

Đàm Hành: “Xin lỗi.”

Cô hơi sững lại:
“… Sao vậy?”

Anh ngẩng mắt, nhìn thẳng vào cô, khóe môi có chút ý cười mờ nhạt:
“Bữa cơm này, có phải là quá muộn rồi không?”

Không hiểu vì sao, Chung Linh mơ hồ cảm thấy, anh không chỉ đang hỏi về bữa cơm.

Cô ngẩn người, đón lấy ánh nhìn thẳng thắn ấy.

Trong căn phòng tĩnh lặng, cô nghe rõ ràng tiếng tim mình đập, thình thịch, thình thịch—giống như một nhịp gõ cửa đã lâu không vang lên.

“… Không muộn đâu.” Chung Linh thuận theo lòng mình, khẽ đáp.

Nghe vậy, Đàm Hành nhẹ nhàng thở ra, giọng trầm bình lắng lại:
“Vậy thì tốt.”

Từ hôm ấy, thỉnh thoảng Đàm Hành sẽ gửi tin nhắn cho Chung Linh.

Nội dung chẳng có gì đặc biệt, khi thì hỏi thăm tình hình công việc ở bệnh viện, khi lại chia sẻ vài chuyện lặt vặt lúc đi công tác.

Có lúc, anh còn than phiền: cơm hộp ở công trường quá mặn, khó nuốt; hoặc kể chuyện bị mấy công nhân nhiệt tình dúi cho bao thuốc lá rẻ tiền, còn nói anh không hút thì xem thường người ta.

Đàm Hành chỉ biết bất lực.

Nhìn những tin nhắn ấy, Chung Linh bỗng thấy, chàng trai kiêu ngạo một thời trong ký ức, thật ra cũng chẳng cách xa mình đến vậy.

Anh cũng là một người bình thường, có niềm vui, có nỗi bực dọc.

Gặp chuyện, anh cũng biết chán nản, biết tức giận.

Năm ấy, Chung Linh chưa từng thực sự cảm nhận được vui buồn của thiếu niên Đàm Hành.
Mãi đến tuổi ba mươi, cô mới thật sự bắt đầu quen biết anh.

Và anh cũng thế.

Trong trí nhớ anh, Chung Linh luôn là cô gái chỉ biết học, ít nói, trầm tĩnh.

Nhưng bây giờ, cô lại hoàn toàn khác—nhiều lời, hay tếu táo, thậm chí còn thích tám chuyện.

Cô thường xuyên kể cho anh nghe những chuyện “nóng hổi” trong bệnh viện, rồi kết một câu không hiểu nổi.

Qua từng dòng chữ, anh có thể hình dung dáng vẻ cô gõ bàn phím.

Không hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến, anh lại bất giác mỉm cười.

Chung Linh và Đàm Hành đều không phải kiểu người sống gấp gáp. Thêm vào đó, công việc của hai người đều bận rộn, thời gian có thể gặp nhau thật sự ít ỏi.

Thoáng cái, đã đến cuối năm.

Tết năm nay, Chung Linh cùng hai bác sĩ trẻ khác thay phiên trực.
Cô vốn không để tâm, dù sao bố mẹ cô Tết nào cũng đi du lịch, có về nhà hay không cũng chẳng khác gì.

Sáng ba mươi, Đàm Hành gọi điện đến, hỏi cô mấy giờ đi làm.

Chung Linh: “Cả ngày đều phải ở bệnh viện.”

Anh cau mày: “Tối cũng phải trực à?”

Chung Linh gật đầu: “Tối lắm thì có thêm ca cấp cứu thôi.”

Đàm Hành “ừ” một tiếng: “Đã biết.”

Chung Linh khựng lại, còn chưa kịp hỏi “đã biết” nghĩa là gì, đã vội vàng cúp máy để chạy đi trực ca.

Ban ngày bận đến mức chân không chạm đất.

Đến tối, khi Chung Linh chuẩn bị cùng đồng nghiệp đi ăn chút gì đó, thì Chương Uẩn Nghi và Chu Đình

Tắc mang cơm đến cho cô. Điều khiến cô bất ngờ hơn, là Đàm Hành cũng đi cùng họ.

Chung Linh sững người, còn chưa kịp hỏi thì Chương Uẩn Nghi đã nhanh nhảu nói:
“Gặp cậu ấy ngoài cổng bệnh viện.”

Cô đưa hộp cơm cho Chung Linh, rất thức thời không định nán lại:
“Năm mới vui vẻ, bọn tao về trước, hai người từ từ ôn chuyện.”

Chung Linh bật cười: “Năm mới vui vẻ.”

Sau khi họ đi, Chung Linh quay sang nhìn Đàm Hành, vẫn còn ngạc nhiên:
“Không phải cậu về Nam Thành rồi sao?”

Ông bà ngoại anh đều ở Nam Thành, mấy ngày trước anh đã về đó ăn Tết cùng gia đình.

Đàm Hành gật đầu: “Vừa mới trở lại.”

Chung Linh tròn mắt: “Ý là sao?”

Anh vừa định mở miệng, chợt liếc thấy xung quanh có không ít nhân viên y tá, bác sĩ đang giả vờ bận nhưng thật ra lắng tai nghe.

Anh dừng lại, hạ giọng: “Ăn trước đã, rồi tôi nói cho em nghe.”

Chung Linh gật đầu, dẫn anh vào căng-tin nhỏ trong bệnh viện vẫn mở cửa dịp Tết.

Đàm Hành cùng Chương Uẩn Nghi mang đến đủ món, bữa cơm tối nay của Chung Linh thật sự rất thịnh soạn.

Thấy anh lấy ra hai bộ bát đũa, cô thoáng sững lại:
“Cậu cũng chưa ăn à?”

“Ừ.” Anh đưa đũa cho cô, giọng thản nhiên:
“Tôi vừa mới về, chưa kịp ăn gì.”

Anh nấu chút đồ ở nhà xong, liền chạy thẳng tới đây.

Chung Linh cụp mắt, nhìn bàn ăn phong phú trước mặt, môi mím khẽ:
“Cậu… vì sao chứ?”

“Vì sao gì?” Đàm Hành ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp.

“Ý tôi là…chuyện này là sao ?”

Anh hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”
Rõ ràng anh không tin cô không hiểu.

Chung Linh tất nhiên hiểu. Chỉ là, cô bỗng muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Cô chợt thấy, không muốn lãng phí thêm thời gian quanh co nữa.

“Tôi…” Chung Linh im lặng một hồi, rồi thấp giọng: “Ăn xong hãy nói.”

“Được.” Anh gật đầu.

Đáng tiếc, vừa ăn xong thì Chung Linh bị gọi đi phẫu thuật gấp.

Cô vội vàng muốn dặn anh đôi câu, nhưng anh đã khẽ nói:
“Đi đi, năm mới vui vẻ.”

Anh ngừng lại, giọng an ủi:
“Đêm nay tôi phải quay về Nam Thành, mùng ba mùng bốn sẽ trở lại. Khi đó chúng ta gặp nhau nhé?”

Chung Linh đáp: “Mùng năm tôi được nghỉ.”

Anh cong môi: “Được.”

Sau khi anh rời đi, cô lập tức bước vào phòng mổ.

Đến khi xong ca, đồng hồ đã nhảy sang ngày đầu tiên của năm mới.

“Bác sĩ Chung,” một y tá gọi cô ở quầy trực, “Mệt rồi phải không?”

Chung Linh mỉm cười: “Cũng hơi. Các chị cũng nghỉ ngơi đi.”

Cô nói thêm: “Tôi đi phát lì xì đây.”

Cô lấy mấy phong bao đỏ chuẩn bị sẵn, phát cho đồng nghiệp trực cùng.
Đang quay người định đi, thì bị gọi lại:

“Bác sĩ Chung, ở đây còn có một phong bao cho cô.”

Nữ y tá đưa phong bao đỏ, tinh nghịch chớp mắt:
“Là Tổng giám đốc Đàm để lại cho cô.”

Chung Linh sững người, bất động trong giây lát.

Cô đưa tay nhận lấy: “… Cảm ơn.”

Về đến văn phòng, Chung Linh mở phong bao. Ngoài tiền lì xì thật ra, còn có thêm một lá bùa bình an.
Cô ngẩn người nhìn hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được, nhắn tin cho Đàm Hành:

【Đã nhận được lì xì rồi.】

Nửa tiếng sau, anh mới trả lời:

【Ừ, lá bùa đó hôm kia anh theo bà ngoại đi chùa xin, em giữ bên người nhé.】

Chung Linh: 【Cậu về tới nơi rồi à?】

Đàm Hành: 【Vừa về. Không nghỉ một chút sao?】

Chung Linh: 【Chuẩn bị chợp mắt.】

Đàm Hành: 【Ngủ đi.】

Lúc này cô thực sự quá mệt, chẳng khách sáo, trực tiếp gửi một câu: 【Ngủ ngon.】

Những ngày Tết, Chung Linh bận đến quay cuồng.
Mãi đến mùng năm, cô mới có một ngày nghỉ thật sự.

Về nhà, rửa mặt xong, vừa nằm xuống giường đã ngủ một mạch từ sáng đến tận chín giờ tối.

Tỉnh lại, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ.

Điện thoại có không ít tin nhắn, may mắn không có ca khẩn cấp nào.

Trả lời từng cái xong, cô mở khung chat với Đàm Hành.

Anh đã gửi cho cô mấy tin, hỏi cô tỉnh chưa, tin nhắn gần nhất là nửa tiếng trước: [Dậy thì nhắn tôi một tiếng.]

Chung Linh: 【Tôi dậy rồi.】

Tin nhắn gửi đi, nhưng mãi không thấy anh trả lời.
Cô cũng không vội, ném điện thoại sang một bên, lại nhắm mắt nghỉ thêm một lát.

Cho đến khi chuông cửa vang lên, cô mới giật mình mở mắt.
Cô hơi hoang mang, chạy tới màn hình giám sát, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cửa vừa bật mở, Chung Linh sững lại: “Cậu sao—”
Lời nói dừng giữa chừng, vì cô nhìn thấy trong tay Đàm Hành là một bó hoa.

Ánh mắt anh cụp xuống nhìn cô, khóe môi cong nhẹ: “Lại ngủ gật à?”
Chung Linh khẽ ừ.

Hai người bốn mắt giao nhau.
Đàm Hành hạ giọng: “Không mời tôi vào sao?”

Cô vội vàng nghiêng người, lấy từ tủ giày ra một đôi dép nam: “Của bố tôi từng mang, cậu không ngại chứ?”
Anh cười, khẽ lắc đầu.

Vào nhà, Chung Linh mới chợt thấy, phòng mình bừa bộn chưa dọn.
Thấy vẻ lúng túng của cô, Đàm Hành nén cười:
“Hay là tôi ra ngoài chờ một chút?”

“Thôi khỏi, cậu cứ ngồi đó đi, tôi dọn sơ thôi.”

“Dọn hay không cũng được.”

“… Tôi biết.”

Cô vội vã thu dọn sofa, chỉ mấy phút là xong.
Khi quay lại, thấy Đàm Hành ngồi bệt ở bàn ăn, cô khẽ do dự, rồi bước tới:
“Sao cậu lại đến đột ngột thế này?”

“Quên rồi à?” Anh nhìn cô, “Đêm giao thừa—”

“Tôi nhớ.” Chung Linh chỉ vào bó hoa đặt trên bàn, “Tôi hỏi cái này cơ.”

Anh bật cười, liếc nhìn hoa:
“Anh thể hiện chưa đủ rõ sao?”

Chung Linh ngẩn người. Ánh mắt chậm rãi rời khỏi hoa, dừng trên người anh. Cô hít một hơi, thấp giọng:
“Là ý tôi nghĩ… đúng không?”

Anh cười, gật nhẹ:
“Nếu em hiểu đúng, thì chính là vậy.”

Nói rồi, anh đứng lên, nghiêm túc đối diện cô:
“Chung Linh, anh rất thích em. Anh có thể theo đuổi em không?”

Cô ngây ra, không thốt nổi một lời.
Người đàn ông trước mặt, vừa quen vừa lạ. Hồi cấp ba, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, Đàm Hành sẽ nói thích mình.

Cô im lặng, anh cũng không vội thúc giục.
Một lát sau, Chung Linh lấy lại tinh thần, hàng mi khẽ run:
“Đàm Hành, em không muốn chờ nữa. Em muốn bây giờ… yêu đương với anh, được không?”

Anh sững lại vài giây, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Ánh mắt nghiêm túc, giọng khẽ trầm:
“Được.”

Kết thúc.
 
Back
Top Bottom