Đô Thị  Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczNrUZH98-Hl-g3DcyJOg6acACqBFNIhIQDtWE3QxocpPl27kZPUovQANCLbJZ6FJJchjri5MpWnMwX6lVSEnBrEiMyL-_q1pRV0QVEy1A9Nf8XtaeqCzUUuUu5aHWb63lRO9BWUQ45UvP9jhWVsfXHs=w215-h322-s-no-gm

Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Tác giả: Na
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Sau một vụ tai nạn giao thông, tôi tỉnh lại và phát hiện người chồng Alpha trước nay luôn cưng chiều mình đã… thay đổi.

Anh ấy không còn dịu dàng dỗ dành tôi, không còn ôm tôi vào lòng với nụ cười ấm áp, không còn hôn tôi vừa gấp gáp vừa cuồng nhiệt...

Thậm chí, anh còn mặt lạnh từ chối khi tôi nhào vào lòng anh.

Tôi đau lòng đến muốn chết, quyết tâm giành lại tình yêu của anh. Dưới nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, "chồng" cũng dần mềm lòng trở lại, lại một lần nữa yêu tôi, thương tôi hết mực.

Cho đến khi tôi lấy lại trí nhớ.

Té ra tôi bị đâm cho hỏng não, rồi tự mình nhập vai vào một nhân vật trong tiểu thuyết cẩu huyết – một Omega số khổ với thân thế thảm thương.

Tệ nhất là tôi lại còn nhận nhầm… tên kẻ thù không đội trời chung – Hạ Trầm Nguy – thành nam chính công!

Tôi lập tức muốn "quê muốn độn thổ", chỉ mong nhanh chóng chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt.

Ai ngờ lại bị Hạ Trầm Nguy kéo giật về.

Ngón tay Alpha vuốt ve tuyến thể của tôi – nơi sắp bị anh ướp đến ngấm hương vị của riêng mình – giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm:

"Vợ yêu, em tính đi đâu vậy?"​
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 1


Sau vụ tai nạn giao thông, tôi tỉnh dậy thì phát hiện… chồng tôi – người Alpha từng yêu thương tôi hết mực – đã hoàn toàn thay đổi.

Anh không còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi, không còn ôm tôi vào lòng đầy dịu dàng như trước, không còn cuồng nhiệt hôn tôi bằng tất cả sự nóng bỏng và lưu luyến như từng làm nữa.

Thậm chí, khi tôi định nhào vào lòng anh, anh lại thẳng thừng từ chối với gương mặt lạnh tanh.

Tôi đau lòng đến tột cùng, quyết tâm giành lại tình yêu của anh bằng mọi giá.

Dưới sự nỗ lực không biết mệt mỏi của tôi, cuối cùng “chồng” cũng dần mềm lòng trở lại, bắt đầu yêu thương tôi toàn tâm toàn ý như xưa.

Cho đến khi trí nhớ tôi khôi phục hoàn toàn.

Tôi mới nhận ra, trước đó mình bị va đập não, tự đưa bản thân vào vai nhân vật chính đáng thương trong một bộ tiểu thuyết cẩu huyết đầy drama.

Đen đủi hơn là tôi còn nhận nhầm kẻ thù không đội trời chung – Hạ Trầm Nguy – thành nam chính công!

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn bốc hơi khỏi thế giới này, định chuồn lẹ.

Ai ngờ lại bị chính Hạ Trầm Nguy kéo giật trở về.

Ngón tay Alpha lướt nhẹ trên tuyến thể đã sắp mang trọn mùi anh của tôi, giọng trầm khàn mang theo nguy hiểm vang lên ngay bên tai:

“Vợ à, em định đi đâu thế?”

---

1

Tôi bị tai nạn, tỉnh dậy thì không thấy chồng đâu.

Nhưng nghĩ lại, chắc anh ấy bận thôi. Là một Omega thấu hiểu, tôi sẽ không trách anh vì chuyện nhỏ như vậy.

Có lẽ anh vẫn chưa nhận được tin.

Nghĩ vậy, tôi vội lấy điện thoại, mở danh bạ ra tìm số.

Rất nhanh tôi đã thấy tên anh: 【Trầm Nguy】

Tôi dừng lại một chút, ngón tay gõ gõ lên mép điện thoại.

Vợ chồng yêu nhau thường lưu tên nhau bằng những biệt danh ngọt ngào, chẳng hạn như “Chồng iu” hay gì đó. Đó mới đúng là kiểu yêu thương tôi dành cho anh.

Nghĩ vậy, tôi sửa lại thành: 【Chồng iu chính hiệu】

Đặt xong, tôi liền gọi điện.

Chuông reo vài giây, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm thấp, từ tính:

“Gọi.”

Chỉ một chữ thôi, nhưng nghe đã thấy khí chất lạnh lùng, kiệm lời mà bình tĩnh của anh.

Đúng là chồng tôi – vẫn đỉnh như mọi khi.

Tôi mím môi cười, làm nũng:

“Chồng ơi, bao giờ anh đến đón em vậy? Em đang ở bệnh viện một mình, sợ lắm luôn á.”

Đầu dây bên kia im lặng suốt mười giây.

Tôi còn tưởng anh đã cúp máy rồi thì giọng anh mới vang lên:

“Lâm Sơ, em ra khỏi nhà mà để não lại trong bồn tắm à?”

Hả?

Tôi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Nhưng giọng điệu lạnh lùng ấy khiến tôi có chút bất an.

Tôi càng thấy buồn hơn, nhỏ giọng nói:

“Chồng, anh thật sự không đến đón em sao? Em bị thương mà, muốn gặp anh…”

Bên kia lại im lặng vài giây, rồi hỏi:

“Thật đang ở bệnh viện?”

Tôi gật đầu: “Ừm ừm.”

“Gửi vị trí cho tôi.”

Anh cúp máy.

Tôi lập tức gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng cho anh.

Nghĩ đến thái độ lạnh lùng khi nãy, tôi tự nhủ trong lòng: Chồng tôi vẫn luôn như vậy, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, giả vờ bình tĩnh. Chắc là lo lắng quá nên mới cố giữ vẻ mặt lạnh tanh như vậy thôi.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 2


Tôi ngồi buồn nghịch chăn trên giường bệnh, khoảng hai mươi phút sau thì Hạ Trầm Nguy cuối cùng cũng đến.

Cửa phòng bật mở, bóng dáng cao lớn của Alpha bước vào trong tầm mắt tôi.

Anh mặc vest chỉnh tề, một tay đặt trên tay nắm cửa, cổ tay trắng trẻo lộ ra dưới ống tay áo cùng với chiếc đồng hồ cơ xa xỉ. Ánh đèn bệnh viện dù có mờ đến đâu cũng không che lấp nổi vẻ ngoài sắc bén, tuấn tú và lạnh lùng bẩm sinh của anh.

Đúng là chồng tôi, đẹp trai đến vô lý.

Tim tôi đập loạn xạ, lặng lẽ nhìn anh từng bước tiến đến gần.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được ngay câu nói tiếp theo sẽ là:

“Ai cho em bị thương hả?”

Câu nói bá đạo, mang đầy cảm giác chiếm hữu ấy – chắc chắn là thứ tôi yêu nhất ở anh.

Hạ Trầm Nguy đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống tôi.

Anh hơi cúi người, mím môi nói:

“Phản xạ của em cũng nhanh đấy.”

Tôi ngơ ngác chớp mắt, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

Tôi nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo vest của anh, giọng nhỏ đi:

“Em không cố tình bị thương đâu mà…”

Tôi cụp mắt xuống, hơi đỏ mặt:

“Tối nay… anh nhẹ tay một chút được không?”

Sắc mặt Hạ Trầm Nguy thoáng ngẩn ra, ánh mắt anh dừng lại nơi tay tôi đang níu áo anh.

Ánh mắt anh dần trở nên sâu và tối.

---

Người chồng luôn quan tâm chu đáo của tôi, làm sao có thể cho phép tôi xảy ra chút sơ suất nào được chứ.

Trong phòng bệnh, bác sĩ hỏi tôi mấy câu ngớ ngẩn kiểu như: “Anh ấy là Alpha của cậu à?”, “Hai người là quan hệ gì?”, v.v…

Sau đó nhìn phim CT mà suýt xoa trầm trồ, mặt mày thì nhăn nhó đầy khó xử.

Lại còn nói chuyện với Hạ Trầm Nguy một hồi khá lâu.

Tôi ngồi cách đó không xa, nghe không rõ họ đang nói gì. Chỉ nghĩ: nói gì thì nói, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà với chồng thôi.

Cuối cùng cũng nói xong, tôi thấy Hạ Trầm Nguy đi về phía mình.

Tôi mừng rỡ vô cùng, định như mọi khi nhào tới ôm chầm lấy anh.

Ai ngờ lại bị anh nhanh tay giơ tay chặn lại, dứt khoát từ chối vòng tay của tôi.

Giọng anh không tự nhiên lắm: “Đi đứng cho đàng hoàng.”

Tôi sững người.

Kinh ngạc tột độ.

Đã rất lâu rồi Hạ Trầm Nguy không từ chối tôi như vậy. Có lẽ anh vẫn chưa hoàn hồn sau vụ tai nạn? Nghĩ vậy nên tôi cũng không để bụng, ngoan ngoãn để anh dắt tôi rời khỏi bệnh viện.

“Đi thôi.”

Tôi rối bời bước theo sau anh, đến khi lên xe rồi vẫn chưa bình tâm lại được.

Tự trấn an mình trong lòng: chắc anh chỉ ngại có người ngoài nên mới làm thế. Có người khác ở đó, anh ngại thể hiện tình cảm thôi.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 3


Xe chạy đều đều trên đường. Tôi muốn mở lời trò chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của anh, đành thôi.

“Lâm Sơ, e là cậu vẫn chưa nhận thức rõ tình trạng của mình.”

Đang miên man thì Hạ Trầm Nguy chủ động lên tiếng:

“Cậu bị va chạm vào đầu.”

“Và tôi không phải là chồng của cậu.”

Tôi lập tức mở to mắt, không thể tin nổi, quay đầu nhìn anh:

“Anh… anh nói gì cơ?”

Tim tôi như treo ngược lên tận cổ, hỗn loạn không thể tả:

“Chồng ơi, anh không cần em nữa sao?”

Hạ Trầm Nguy thản nhiên nói: “Tôi vốn đâu có cần.”

Khoảnh khắc đó, tôi chắc trông như hoa lê gặp mưa, đáng thương đến mức khiến người ta không thể nhẫn tâm.

“Anh thấy em bị đập đầu rồi nên muốn nhân cơ hội giày vò em đúng không?”

Quả nhiên anh mềm lòng thật.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi biết mình cần phải làm gì đó, nhưng lại không thể diễn đạt được cảm xúc cho ra hồn.

Thế là tôi kín đáo dùng tay phải véo thật mạnh vào mình một cái.

Một giọt nước mắt đúng lúc lăn xuống má.

Hạ Trầm Nguy buột miệng rủa khẽ, hai tay siết chặt vô lăng:

“Cậu … cũng đủ độc đấy.”

Tôi ngoan ngoãn nói:

“Chồng à, anh biết mà, em không rời xa anh được đâu.”

Xe dừng lại trước một căn biệt thự.

Tôi quay đầu nhìn ra, mặt lập tức tái nhợt, vẻ sợ hãi hiện rõ.

Giọng tôi run run như sắp khóc:

“Chồng ơi, đây không phải là nhà của tụi mình mà…”

Sắc mặt Hạ Trầm Nguy cứng lại.

Hai giây sau, anh nói:

“Cậu tỉnh lại đi. Tôi chỉ đưa cậu đến nghỉ tạm thôi, không được à?”

Đây là nơi anh từng sắp xếp cho tôi ở, khi tôi vẫn còn là “em bé” trong mắt anh.

3

Kể từ sau khi kết hôn, tôi chuyển đến ở tại nhà họ Hạ. Từ đó chưa từng quay về căn biệt thự cũ này lần nào.

May là Hạ Trầm Nguy nhanh chóng nổ máy, đưa tôi trở về “nhà của chúng tôi”.

---

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Tôi thả lỏng người nằm vật ra chiếc sofa mềm mại, cảm giác như vừa sống sót sau thảm họa.

Nằm được một lúc, thấy khát nước, tôi liền đứng dậy đi vào bếp rót nước.

Nhưng rồi kinh ngạc phát hiện… chiếc ly quen thuộc của tôi đã biến mất!

Không chỉ cái ly, mà cả bàn chải đánh răng, bộ đồ ăn, quần áo, vật dụng cá nhân — tất cả đều không cánh mà bay!

Tôi cố nén cảm giác hoảng hốt và đau lòng, lên tiếng hỏi Hạ Trầm Nguy:

“Chồng ơi… đồ của em đâu rồi?”

Dù cố gắng giữ bình tĩnh, giọng tôi vẫn run lên rõ rệt.

Hạ Trầm Nguy khoanh tay đứng cách đó không xa, nhếch môi cười lạnh:

“Sao, bước tiếp theo là muốn đăng ký tài sản chung à? Hay dứt khoát đổi luôn sổ đỏ sang tên em?”

Anh đã thay đổi rồi — tôi buộc phải thừa nhận điều đó.

Anh không còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi, không còn dịu dàng ôm tôi vào lòng, không còn cuồng nhiệt hôn tôi bằng sự gấp gáp như ngày xưa nữa…
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 4


Thậm chí, ngay cả lúc tôi bị thương ở bệnh viện, anh cũng chỉ lạnh mặt mà từ chối vòng tay tôi muốn sà vào.

Từng lời anh nói như lưỡi dao cứa vào tim tôi.

Tôi bắt đầu cố gắng suy nghĩ để tìm ra manh mối.

Anh từng nói tôi bị va chạm não… Có phải ý anh là tôi trở nên ngốc nghếch rồi nên anh muốn bỏ rơi tôi?

Dù sao lúc đầu anh để ý đến tôi, có lẽ cũng một phần vì liên kết thể chất giữa chúng tôi.

Mặt tôi tái nhợt, vô thức bước đến, khẽ kéo lấy tay áo anh, dè dặt nói:

“Chồng à… đầu em không hỏng, em vẫn rất thông minh.”

“Anh đừng bỏ em…”

Hạ Trầm Nguy nhìn tôi chằm chằm, như thể đang đấu tranh nội tâm.

Alpha cao lớn trước mặt khựng lại trong giây lát.

Cuối cùng cũng dịu giọng xuống:

“Anh đổi hết đồ cho em rồi. Hôm khác sẽ mang về.”

Mắt tôi sáng lên, ngẩng đầu nhìn anh:

“Vậy… vậy tụi mình xài đồ đôi nha?”

Anh nghiến răng, như chịu đựng lắm mới bật ra:

“Được.”

---

4

Không được. Nếu tình hình cứ thế này tiếp tục, tôi sẽ mất anh thật mất.

Nếu Hạ Trầm Nguy thật sự muốn vứt bỏ tôi… thì mọi thứ trong cuộc đời tôi — từ công việc, sự nghiệp, đến người thân — sẽ sụp đổ theo.

Tôi sẽ chẳng còn lại gì.

Tôi gặp Hạ Trầm Nguy ở một quán bar, khi còn là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

Lúc đó, bố tôi mất tích, mẹ tôi bệnh nặng, mọi gánh nặng đều đè lên vai tôi.

Dưới ánh đèn rực rỡ hôm ấy, người đàn ông quyền lực ấy cầm ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng dán chặt lấy tôi.

Anh đưa ra cho tôi một cơ hội.

Khi không còn đường lui, tôi đồng ý trở thành người tình của anh.

Anh giúp tôi hoàn thành việc học, cho tôi tiền chữa bệnh cho mẹ.

Đổi lại… cuộc sống của tôi hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh.

Anh chiều tôi, cung phụng tôi, cho tôi một cuộc sống mà người ngoài chỉ dám mơ.

Nhưng rồi tôi tình cờ nghe từ bạn bè anh… rằng tôi chỉ là một “người thay thế”.

Người trong lòng anh – mối tình đầu – đã ra nước ngoài, còn tôi… chỉ vì có vài nét giống người đó nên bị anh giữ lại bên cạnh như một thế thân.

Tôi từng hối hận, từng đau đớn đến mức không thể thở nổi.

Tôi muốn rời xa anh. Nhưng ở cái thành phố Z nơi mà anh có thể một tay che trời… tôi trốn không thoát.

Hạ Trầm Nguy không cho tôi đi.

Anh nói, anh đã thật lòng yêu tôi, muốn kết hôn với tôi.

Trải qua bao nhiêu hiểu lầm và sóng gió, cuối cùng tụi tôi cũng đi đến hôn nhân.

Tôi cũng đã thật lòng yêu anh mất rồi.

Tôi không muốn rời khỏi anh, cũng không thể rời được.

Bởi tất cả những gì tôi có bây giờ… đều là anh cho tôi.

Nếu không vì bản thân, thì vì mẹ — tôi cũng không thể quay về con đường đau khổ kia thêm một lần nữa.

Tôi hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm:

Tôi nhất định phải giành lại tình yêu của anh!

Tôi tin, bằng sự thông minh của mình, bằng gương mặt này — tôi hoàn toàn có thể khiến anh một lần nữa không thể rời xa tôi.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 5


5

Đêm xuống.

Tôi ngồi bên mép giường, mặc bộ đồ ngủ mới được trợ lý của Hạ Trầm Nguy mang tới, kiên nhẫn đợi anh.

Vài phút sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Hạ Trầm Nguy đi ra, vừa lau tóc ướt.

Tôi đã chỉnh lại tạo hình, chọn đúng vị trí đẹp dưới ánh đèn trần để gương mặt trông vừa dịu dàng vừa nổi bật nhất.

Lúc anh bước ra, tôi cố tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Dưới ánh đèn vàng dịu, gương mặt trắng ngần của tôi chắc chắn đẹp đến mức không ai nỡ rời mắt!

Không ngờ Hạ Trầm Nguy lại lùi nửa bước không chút do dự, lông mày giật mạnh:

“Cậu đang đóng phim kinh dị hả?”

Tôi bĩu môi. Đúng là Alpha đầu gỗ, chẳng hiểu gì về lãng mạn hết.

Cũng không buồn chấp, tôi tiếp tục nói:

“Chồng ơi, khuya rồi, mình đi ngủ thôi.”

Cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo choàng của anh lộ ra lấp ló, khiến tôi vô thức l**m môi, mặt đỏ bừng.

Tôi tủi thân nói:

“Anh nói vậy khác gì bảo em nhảy luôn từ ban công xuống đâu…”

Hạ Trầm Nguy thở dài, xoay người một vòng như đang cố nén cảm xúc.

“Ngủ phòng bên cạnh. Nhanh lên.”

Anh… thỏa hiệp rồi.

Chúng tôi không tách giường, nhưng chia chăn.

Tôi tất nhiên là không vui chút nào, nhưng Hạ Trầm Nguy giải thích:

“Cậu nên ngoan ngoãn một chút. Hôm nay tôi nhờ thầy xem quẻ, nói gần đây chúng ta không nên đắp chung chăn, kẻo… phá sản.”

Nghe vậy, lời định phản đối nghẹn ngay trong cổ.

Thôi được, dù tài sản chỉ là ưu điểm phụ của anh… nhưng nếu phá sản thật, thì cả hai đứa chỉ còn cách ra đường ngủ.

Tôi ôm chăn, ấm ức nhắm mắt lại.

6

Thẻ phụ của tôi… mất rồi!

Lúc phát hiện ra chuyện này, tôi như bị sét đánh giữa trời quang.

Tôi là một Omega chẳng có ai chống lưng ngoài Hạ Trầm Nguy.

Không có thẻ của anh, sau này tôi ăn uống tiêu xài— à không, sinh hoạt kiểu gì đây?

Thế nên, hôm đó sau khi anh đi làm về, tôi rụt rè tiến lại gần, định mở miệng nói chuyện.

Dù sao tôi cũng không phải loại Omega ham vật chất, đặt nặng tiền bạc, nên việc mở lời xin tiền thật sự rất khó xử.

Hạ Trầm Nguy liếc mắt nhìn tôi một cái… rồi lặng lẽ… dịch ra xa ba bước.

Tim tôi đau nhói. Cuối cùng vẫn quyết tâm lên tiếng:

“Chồng à…”

“Cái thẻ anh đưa em… em làm mất rồi. Anh có thể… đưa thêm cho em chút tiền không?”

“?”

Giọng Hạ Trầm Nguy đầy ngỡ ngàng:

“Tôi còn chưa thu tiền thuê nhà của cậu mà cậu đã đòi tiền tôi?”

Tôi ngơ ngác:

“Nhưng… chẳng phải trước giờ đều là anh cho em tiền à? Giờ em hết tiền rồi…”

Anh cười lạnh:

“Tháng trước cậu vừa cướp của tôi một dự án còn gì.”

Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì. Nhưng nghe vậy thì chắc là… anh không muốn cho tiền rồi.

Tôi rầu rĩ cúi đầu, nói nhỏ:

“Thôi vậy, anh không muốn cũng không sao… Em sẽ tự nghĩ cách. Cùng lắm thì… ra ngoài bán hàng rong.”

Hạ Trầm Nguy:

“Vậy thì đi càng xa càng tốt. Tốt nhất là ra hẳn khu Đông thành phố.”

...Khu Đông cách đây xa chết đi được.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 6


Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng trước khi ngủ, Hạ Trầm Nguy vẫn lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc thẻ đen.

Tôi biết ngay mà, anh ấy vẫn còn tình cảm với tôi. Với tính cách chiếm hữu mạnh như thế, sao có thể để tôi ra ngoài vất vả mưu sinh được?

Tôi cảm động nhìn anh:

“Cảm ơn anh, ông xã.”

Hạ Trầm Nguy lạnh nhạt nói:

“Sẽ tính lãi đấy.”

---

7

Đưa tôi về nhà cũng đã khá khuya rồi.

Hạ Trầm Nguy vẫn kiên quyết không muốn động vào tôi.

Tôi ủ rũ không vui, đến mức dạo này ngay cả đặt đồ ăn cũng chỉ đặt… một phần.

Không được, tôi phải ra tay mạnh hơn!

Người ta bảo muốn giữ trái tim đàn ông thì phải giữ cái bụng của anh ta trước.

Thế là tôi gửi tin nhắn cho anh:

【Ông xã, hôm nay về sớm nhé. Em muốn nấu cơm tối cho anh, món ăn đầy tình yêu luôn đó~】

Hạ Trầm Nguy nhắn lại rất nhanh:

【Tôi thà ăn đồ đặt còn hơn ăn của cậu.】

Tôi hừ nhẹ. Anh đúng là xem thường tôi quá rồi!

Là một Omega toàn năng biết lo toan việc nhà, nấu cơm chẳng là gì với tôi cả.

Gửi tin nhắn xong, tôi lập tức lao vào bếp.

Nhưng có lẽ do di chứng sau tai nạn, đầu tôi trống rỗng, chẳng nhớ nổi phải nấu như nào.

Bất đắc dĩ, tôi phải mò hướng dẫn trên mạng, lấy đại mấy món trong tủ lạnh ra kết hợp linh tinh.

Nửa tiếng sau—bếp bốc khói nghi ngút.

Tôi ho sặc sụa, hoảng loạn chạy ra sân, đúng lúc gặp Hạ Trầm Nguy vừa về.

Tôi hoảng hốt nhào tới:

“Ông xã!! Bếp… bếp nhà mình hình như nổ rồi!”

Hạ Trầm Nguy: “?... Vậy là định đốt nhà luôn à, khỏi cần diễn?”

May là chưa cháy.

Anh mở toàn bộ cửa bếp thông gió rồi nhìn chằm chằm vào nồi canh đen thui trong bếp:

“Cậu… gọi cái đống này là gì đấy?”

Anh không tìm ra từ nào để miêu tả, còn tôi thì cũng không chắc nó là gì luôn.

Tôi xấu hổ cúi đầu, giọng run run:

“Ông xã, lâu rồi em không vào bếp… tay nghề hơi kém… anh sẽ không trách em đâu nhỉ?”

Hạ Trầm Nguy thở dài:

“Cậu có bao giờ biết nấu đâu mà kém với giỏi?”

Anh giật lấy cái muôi trong tay tôi, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới:

“Không bị thương chứ?”

Biết ngay mà! Anh vẫn quan tâm tôi!

Tôi lau khóe mắt (dù không có giọt nước nào):

“Không sao cả~”

Cuối cùng vẫn là Hạ Trầm Nguy lái xe đưa tôi ra ngoài ăn.

Tối hôm đó, khi hai đứa nằm trên giường, anh nói:

“Có chuyện thì nói, đừng có châm lửa nữa. Muốn ăn gì thì nói dì giúp việc làm.”

“Dạ…”

Nhớ tới chuyện ban nãy, tôi vẫn còn sợ, nên không kiềm được nhào vào lòng anh.

Do hơi mạnh tay, nên Hạ Trầm Nguy rên nhẹ một tiếng:

“Cậu định bẻ gãy xương tôi đấy à?”

Lâu lắm rồi tôi mới được ôm anh. Cảm nhận cơ thể cường tráng vững chắc dưới người mình, tôi vui muốn nổ tim.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 7


Tay tôi lặng lẽ luồn vào chăn của anh, ngước mắt nhìn anh:

“Ông xã, em nghe lời rồi… sau này không vào bếp nữa… nhưng tiếc thật đấy, không thể nấu cơm tình yêu cho anh được rồi~”

Cơ thể Hạ Trầm Nguy hơi cứng lại, anh giơ tay lên.

Tôi còn tưởng anh lại định đẩy ra, ai ngờ anh đưa tay ôm lấy sau gáy tôi, ép đầu tôi tựa lên ngực mình:

“Ngốc chết đi được… anh thiếu miếng ăn của em chắc?”

Tôi nghe rõ tiếng rung nhẹ trong ngực anh.

Giọng anh tuy nghiêm, nhưng vẫn đầy lo lắng:

“Không còn chút ý thức an toàn nào à? Sau này không được bừa bãi như thế nữa.”

Tôi cười ngọt ngào:

“Em biết mà~ Anh lo cho em đúng không?”

Hạ Trầm Nguy hơi sững người.

“…Tôi chỉ lo cái nhà này biến thành hiện trường án mạng thôi.”

Tôi chẳng buồn tranh cãi.

Dù sao cũng hiểu rõ bản chất ngoài lạnh trong mềm của anh rồi mà.

Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng từ trên đầu tôi vang lên:

“Cậu định giở trò tới bao giờ nữa? Tự mình không biết à?”

“Ò…”

Tôi ngoan ngoãn rút móng vuốt đang đặt trên cơ bụng anh về.

---

8

Mấy chiêu dụ dỗ vừa rồi không hiệu quả nữa rồi.

Tôi buộc phải nghĩ cách khác thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui… thấy vẫn là dùng sắc là hữu hiệu nhất.

Nhớ lại những “trò” năm xưa chúng tôi từng chơi, tôi lập tức lên mạng đặt ngay vài bộ… trang phục đặc biệt.

Tất nhiên, mấy ngày đợi đồ đặt online về, tôi cũng không ngồi chơi.

Tôi tận dụng mọi cơ hội để “vô tình” tiếp xúc với Hạ Trầm Nguy.

Dáng người tôi đẹp thế này bày ra ngay trước mặt, ngày đầu tiên anh còn nhịn được, chứ ngày thứ mười thì đừng hòng!

Anh có thể chịu qua mùng một, tôi không tin anh chịu được tới rằm!

Tôi nhất định phải khiến trái tim anh rối loạn!

Nghĩ là làm, tôi lập tức ra tay.

Tối đó, khi Hạ Trầm Nguy ngồi trên sofa phòng khách, tôi "rất tình cờ" bước tới ngồi xuống cạnh anh.

Hai bên đùi dính sát, lập tức truyền đến hơi ấm.

Hạ Trầm Nguy liếc tôi một cái, sau đó dịch sang bên phải một chút.

Tôi cũng dịch theo.

Anh lại nhích, tôi lại sát qua.

Cứ thế tới lần thứ tư, cuối cùng Alpha lạnh giọng:

“Bên kia sofa nóng mông à?”

Tôi dịu dàng ôm lấy cánh tay anh, hai tay đan vào nhau:

“Ông xã à… chỉ là ở bên anh em mới thấy an tâm thôi mà.”

Trong mắt nâu nhạt của anh như thoáng hiện chút dao động.

“Gì cơ?”

Tôi an ủi anh:

“Chắc do anh mệt mỏi quá rồi, mới mơ thấy mấy chuyện xấu như thế… Có phải dạo này anh ngủ không ngon không?”

Hàng chân mày Hạ Trầm Nguy giật nhẹ, không trả lời.

Thấy anh không đẩy tôi ra, tôi càng mạnh dạn hơn.

Tôi quay đầu nhìn đường viền hàm sắc nét của anh, nhẹ nhàng ngẩng lên, hôn nhẹ lên má anh.

Hạ Trầm Nguy sững người.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 8


Ngay sau đó, anh bất ngờ siết chặt cổ tay tôi, đôi mắt tối lại:

“Dụ dỗ tôi nhiệt tình thế, không lẽ lại định chặt của tôi nữa à?”

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt vô tội:

“Em chưa từng nghĩ như vậy mà.”

“...Rồi.”

Anh lấy lại bình tĩnh, nét mặt trở về như thường:

“Năm tháng bốn ngày trước, em tự nhiên ngã nhào vào đùi tôi, còn bảo muốn chặt đứt của tôi.”

“Ông xã, lâu lắm rồi… anh không chạm vào em nữa rồi đó.”

Hạ Trầm Nguy khẽ híp mắt lại:

“Cậu sẵn lòng để tôi chạm vào?”

“Dĩ nhiên,” tôi thành thật nói:

“Anh là ông xã em mà, muốn làm gì em cũng được.”

Vừa nói xong, mặt tôi bắt đầu nóng lên.

Dù gì tôi cũng là một Omega nết na giữ giá, nói mấy câu thế này cũng khá xấu hổ.

Ngay lúc đó, Hạ Trầm Nguy đưa tay lên, đặt nhẹ lên má tôi.

Ngón tay lạnh mát khẽ v**t v* làn da tôi, giọng anh trầm thấp:

“Không hối hận?”

Tôi khẽ l**m môi:

“Không hối hận.”

Ánh mắt anh ánh lên tia tinh quái, bất ngờ rút điện thoại ra:

“Lưu lại bằng chứng. Nói lại lần nữa đi.”

---

Tôi bĩu môi. Tôi đâu phải loại nuốt lời, sao anh lại không tin tôi đến vậy?

Dù vậy, tôi vẫn gật đầu đồng ý:

“Được rồi mà.”

Thấy anh bắt đầu ghi âm, tôi nghiêm túc nói:

“Hạ Trầm Nguy là chồng tôi, là Alpha của tôi. Anh ấy muốn làm gì tôi cũng được. Tôi không hối hận.”

Vừa dứt lời, Hạ Trầm Nguy bất ngờ ném điện thoại sang một bên.

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã bất ngờ áp sát hôn lên môi tôi.

Môi kề môi, hơi thở hòa lẫn, khoảng cách gần đến mức trái tim tôi đập loạn lên.

Rõ ràng không phải lần đầu hôn nhau, vậy mà lần này tôi lại run đến mức toàn thân tê dại.

k*ch th*ch đến mức tưởng như sắp vỡ tung.

Hạ Trầm Nguy không hôn sâu, chỉ dừng ở việc áp môi nhẹ nhàng, dán chặt lấy tôi.

Trước khi rời khỏi, anh còn cắn nhẹ môi dưới tôi một cái.

Sau đó đứng dậy, giọng khàn khàn:

“Lên lầu đây.”

Rồi quay người bước đi.

Tôi ngồi im trên ghế, nhìn bóng lưng anh rời khỏi.

Ánh mắt lơ đãng rơi vào cặp mông rắn chắc được bộ vest ôm trọn... trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn sáp tới sờ thử.

Tôi tự vỗ mặt, cố dẹp bỏ mấy ý nghĩ táo bạo kỳ quái trong đầu.

Không khí lặng lẽ quanh tôi, phảng phất một mùi hương dịu ngọt, như băng tuyết tan chảy dưới ánh hoàng hôn.

Là mùi tin tức tố của chúng tôi.

9

Chiêu quyến rũ quả nhiên có tác dụng, tôi thấy được tia hy vọng!

Thế là lập tức lên kế hoạch cho đợt tấn công tiếp theo.

Hai hôm sau, mấy bộ đồ tôi đặt online lần lượt về tới.

Hôm nay tôi chọn mặc một bộ đồng phục học sinh kiểu Hàn – áo vest len màu xám nhạt kết hợp sơ mi trắng, thắt cà vạt cẩn thận, cố tình để cổ áo mở hơi rộng để lộ ra làn da trắng mềm bên trong.

Còn đặc biệt tạo kiểu tóc cho phù hợp, tạo cảm giác như đưa Hạ Trầm Nguy trở về những ngày đầu gặp tôi – một cậu sinh viên năm nhất.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 9


Tôi nghe thấy tiếng anh đi vào sân, vội vàng vào thế sẵn sàng.

Ngồi ở bàn gần cửa ra vào, xắn tay áo đúng một nếp, để lộ ngón tay dài trắng trẻo đang lật sách.

Ngay khoảnh khắc Hạ Trầm Nguy bước qua cửa, tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt dịu dàng, khóe môi khẽ cong:

“Ông xã, anh về rồi đấy à?”

Hạ Trầm Nguy lập tức khựng lại:

“Cậu...”

“Anh đi công tác à?”

“Không.”

Sợ anh không nhìn rõ, tôi bưng sách bước tới gần.

“Anh còn nhớ hồi em giống thế này không?”

Hạ Trầm Nguy rút cuốn sách khỏi tay tôi, bất ngờ bật cười:

“Đọc sách lớp ba tiểu học? c** nh* thật đấy, Thư Sơ.”

Tôi đơ người. Cuốn sách là do tôi mượn tạm từ một dì trong khu nhà, bà ấy nói cầm đại quyển nào cũng được nên tôi không kiểm tra.

Ai ngờ lại là sách giáo khoa!

Tôi đỏ mặt, giấu sách ra sau lưng:

“Chuyện đó không quan trọng.”

Tôi chớp mắt:

“Em cố tình ăn mặc thế này cho anh xem đó, thấy đẹp không?”

Hạ Trầm Nguy nhìn tôi chằm chằm vài giây.

Bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, hiếm hoi không châm chọc:

“Được, cũng tạm.”

Tôi được nước làm tới, lập tức nhào vào lòng anh.

Lần này anh không đẩy tôi ra, tay đặt sau lưng tôi, ôm lấy eo, kéo tôi sát vào lòng.

Vừa ôm, tôi vừa kể lại kỷ niệm:

“Ông xã, anh còn nhớ không?”

“Hồi đại học, em bị người ta ức h**p trong quán bar, chính anh là người như thiên thần xuất hiện cứu em.”

“Sau đó anh bảo em đi theo anh, giúp em đóng học phí, còn lo tiền viện phí cho mẹ em đang bệnh nặng... Chắc từ khi đó, em đã thích anh rồi.”

Hạ Trầm Nguy trầm mặc một lúc.

“À, mẹ em ở nước ngoài giờ khỏe không?”

Tôi gật đầu:

“Đúng rồi, lúc đó anh còn đưa mẹ em tới bệnh viện tốt nhất bên đó mà.”

Chúng tôi ôm nhau thêm một lúc, anh mới nhẹ nhàng gỡ tôi ra.

Rồi dắt tay tôi ra sofa phòng khách, bất ngờ nói:

“Cho tôi xem điện thoại của cậu.”

Tôi mở khóa, đưa cho anh.

Hạ Trầm Nguy xác nhận:

“Cho tôi xem thật?”

Tôi gật đầu:

“Ừm.”

Người chồng mà ghen là người chồng thật lòng. Anh để tâm như thế, chứng tỏ trong tim anh vẫn có tôi!

Sau đó, tôi thấy Hạ Trầm Nguy mở một biểu tượng màu đỏ trong điện thoại tôi, lướt lướt tìm gì đó.

Đó là app tôi dùng để đọc tiểu thuyết giải trí, lâu rồi không mở ra.

Tôi không biết anh đang định làm gì, nhưng một Omega ngoan ngoãn biết điều tất nhiên sẽ không chất vấn, nên tôi im lặng.

Chỉ lặng lẽ nhìn anh lướt màn hình, thần sắc thay đổi liên tục — từ kinh ngạc, ngạc nhiên, bất lực rồi trở nên vô cảm, biến hóa phong phú vô cùng.

Một lúc sau, anh khẽ thở dài:

“Tìm ra rồi, nguồn gốc của mọi tội ác.”

10

Tôi không rõ Hạ Trầm Nguy đã thấy gì trong điện thoại tôi.

Chỉ cảm nhận được thái độ của anh hôm nay mềm mỏng hơn hẳn so với lúc tôi mới xuất viện.

Xem ra chiêu trò có tác dụng.

Tôi tin chắc, chẳng bao lâu nữa là anh sẽ quay đầu lại bên tôi thôi.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 10


Tối hôm đó, tôi ôm chặt chăn, rụt rè hỏi:

“Ông xã, hôm nay mình ngủ chung một chăn được không?”

Hạ Trầm Nguy lạnh lùng đáp:

“Không được.”

Tôi chưng hửng:

“Tại sao vậy?”

Anh thở dài, giọng như bất đắc dĩ:

“Em tưởng anh là Ninja Rùa chắc?”

Tôi đảo mắt, nghe ra được ẩn ý trong câu đó.

“Bây giờ mình là vợ chồng rồi mà, sao anh còn ngại ngùng vậy?”

Hạ Trầm Nguy:

“Không phải ngại... là sợ.”

Tôi ngơ ngác:

“Sợ gì chứ?”

Anh trả lời:

“Sợ em... chặt anh.”

Tôi im lặng thở dài trong lòng. Có vẻ như cơn ác mộng hôm trước khiến anh bị ám ảnh nặng rồi.

Tôi quyết định phải chứng minh cho anh thấy thành ý của mình.

Thừa lúc anh không để ý, tôi bật tung chăn, lao vèo vào chăn anh như viên đạn.

Miệng còn hét:

“Thợ đào vàng đến đây!”

Tay thì chui xuống dưới:

“Để em kiểm tra xem mỏ vàng của anh còn rắn chắc không.”

Hạ Trầm Nguy sững người một chút, rồi lập tức phản ứng, tóm chặt lấy cổ tay tôi.

“Thư Tiểu Sơ, em bị điên rồi hả!?”

Anh là Alpha, sức lực hơn tôi nhiều, tay tôi bị anh nắm đến mức không nhúc nhích nổi.

Tôi bèn rũ mắt, bày ra vẻ mặt đáng thương vô tội, nhìn anh:

“Ông xã, anh nhìn em đi, em không tin anh vô cảm nổi.”

Có lẽ bộ dạng tôi quá đáng thương, nên anh hơi lơi lỏng tay.

Tôi mừng rỡ trong lòng, lập tức tung chiêu:

“Đòn chí mạng!!”

Lần này cuối cùng tôi cũng thành công đặt tay lên cái nơi kia của anh.

Cảm nhận chưa được hai giây, tôi đã run bần bật rút tay lại.

Lúc này đến lượt tôi đầu óc trống rỗng, không biết nên khen anh hay khen mình.

Hồi trước, tôi ăn được thứ đó thật à...?

Đang mông lung suy nghĩ thì trời đất bỗng xoay vòng.

Là Hạ Trầm Nguy — trong chớp mắt đã túm lấy cả hai tay tôi, ép tôi xuống giường, đè lên người tôi.

Hai đầu gối anh đặt hai bên hông tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích.

Ánh mắt sâu thẳm của anh khóa chặt lấy tôi, từng vệt đỏ từ cổ lan dần lên tận vành tai.

Anh cúi người, đưa tay kia nâng cằm tôi lên, dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ má tôi, giọng nói kìm nén đầy uất nghẹn:

“Đúng là đồ trẻ con.”

Tôi vừa định phản bác thì môi đã bị anh chặn lại.

Alpha cúi đầu hôn tôi dữ dội.

Lần này là một nụ hôn sâu, hơi thở nóng rực, môi lưỡi ướt át đan xen, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, mãnh liệt đến mức không cách nào chống đỡ nổi.

Tôi ngửa đầu, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn ấy.

Nhiệt độ trong phòng như tăng vọt.

Không biết từ lúc nào, pheromone của cả hai cùng lúc khuếch tán.

Hương tuyết lạnh lẽo đặc trưng của anh lan ra như một trận bão tuyết bất ngờ, sắc lạnh, mạnh mẽ, nhưng khi tiếp xúc với làn da tôi lại hóa thành hơi ấm như sương mỏng trong rừng thông – thanh mát, trầm ổn, khiến người ta thấy an toàn.

Anh buông tay tôi ra, tôi theo bản năng ôm chặt lấy anh.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 11


Đầu gối của hắn chặn ngang eo tôi, khiến tôi không thể cử động.

Gương mặt dưới vành mũ sẫm màu của Hạ Trầm Nguy nhìn tôi chằm chằm, sắc đỏ xanh lan dần từ cổ lên đến vành tai nghe.

Hắn cúi xuống, dùng tay còn lại bực dọc tát nhẹ lên má tôi.

Nghiến răng nghiến lợi: “Đồ con nít...”

Tôi há miệng định phản bác.

Nhưng đã bị hắn chặn lại.

Alpha cúi người, mạnh mẽ hôn lên môi tôi.

Lần này là một nụ hôn sâu, chất dịch ấm nóng trơn ướt cùng cảm giác ngón tay siết chặt càng khiến mọi cảm giác bị phóng đại đến cực điểm.

Tôi ngửa đầu, để mặc bản thân chìm đắm trong sự xâm chiếm nóng rực ấy.

Không khí dần trở nên nóng bỏng.

Bất tri bất giác, pheromone của cả hai cũng bị khuếch tán ra.

Hương núi tuyết lạnh lẽo tràn ngập, như trận bão tuyết không lời ập đến bất ngờ, mang theo khí chất lạnh buốt bẩm sinh.

Thế nhưng khi chạm vào da tôi, nó lại tan ra như tuyết đầu xuân giữa rừng thông, lạnh mà vững chãi, khiến người ta thấy dễ chịu.

Hạ Trầm Nguy buông tay tôi ra, tôi theo phản xạ ôm lấy cổ hắn.

Tuyết gió phả đến, hương hoa anh đào cũng lan tỏa, mùi mật ngọt nhàn nhạt mềm mại khẽ khàng dập dờn trong không khí.

Cảm giác như đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức tôi sắp không thở nổi nữa, hắn mới hơi hơi rời khỏi môi tôi.

Hơi thở tôi dồn dập, cả người nóng bừng.

Không rõ là nhiệt độ của hắn, hay của tôi.

Trong mắt Hạ Trầm Nguy vẫn còn sót lại một chút lý trí, còn tôi thì đã mất đi kiểm soát, hoàn toàn hành động theo bản năng.

Tay tôi quàng lấy cổ hắn, không chịu buông: “Ông xã, anh đã lâu không đánh dấu em rồi.”

Ánh mắt tôi lấp lánh mơ màng: “Cắn em một cái được không?”

Hạ Trầm Nguy nuốt khan, giọng trầm khàn: “Bây giờ hối hận cũng không kịp đâu.”

Ngón tay hắn lần ra sau eo tôi, khiến tôi khẽ run rẩy.

“Lật người lại, Bảo Bối.”

Tôi run rẩy xoay người, tay siết chặt lấy gối.

Răng nanh cắm xuống tuyến thể, pheromone truyền vào cơ thể, như tuyết tan ấm áp chảy qua tứ chi.

Hương hoa anh đào của tôi theo bản năng mà bám lấy hắn, lạnh và ngọt quấn quýt trong không khí.



Tác dụng sau khi đánh dấu tạm thời cũng mạnh quá đi mất.

Giờ tôi chỉ muốn lúc nào cũng dính lấy Hạ Trầm Nguy không rời.

Nhưng anh ấy còn phải đi làm nuôi tôi nữa, phiền thật.

Hôm đó, sau khi về nhà, hắn đưa cho tôi mấy tập tài liệu.

“Đây, ký vào.” Hạ Trầm Nguy nói: “Anh xem rồi, không có vấn đề gì.”

Tôi mờ mịt.

Mở ra xem qua một chút, bỗng cảm thấy đầu hơi nhức.

A... chắc là sắp mọc não rồi.

Tôi hỏi: “Ông xã, cái này là gì vậy?”

“Là tài liệu công ty em cần xử lý. Em chặn số trợ lý của mình rồi đúng không? Người ta tìm tới tận anh luôn đấy.”

Tôi lầm bầm chẳng hiểu gì cả.

Tôi nói: “Em chỉ từng chặn mấy kẻ lừa đảo thôi mà.”

Nhưng đã là tài liệu ông xã bảo không có vấn đề, thì chắc chắn không sao.

Thế là tôi ký tên phăm phắp.

Biết đâu đây là di sản anh ấy để lại cho tôi thì sao. Lỡ là tài sản thì sao.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 12


Ký xong, tôi thuận tay bước lại ngồi lên đùi hắn, tay quàng cổ ôm lấy cái mặt “chó săn” rắn chắc của Alpha nhà mình.

Tôi định thơm hắn một cái.

Hạ Trầm Nguy cúi đầu ngậm lấy môi tôi, hôn dịu dàng, thả ra một ít pheromone.

Tôi lim dim mắt, hưởng thụ.

“Không biết khi nào em mới khỏi đây…”

Lúc mơ màng, tôi nghe thấy hắn thì thầm: “Nhưng bây giờ thế này... cũng đáng yêu.”

Tôi khẽ cong môi cười trộm.

Biết ngay Hạ Trầm Nguy vẫn si mê tôi mà!

Cuối cùng tôi cũng được ngủ chung một chăn với anh rồi.

Chỉ là... anh vẫn không chịu giao quyền đại diện.

Còn dặn đi dặn lại tôi không được “tập kích” như lần trước nữa.

Vì được ôm ông xã ấm áp ngủ mỗi đêm, tôi đành miễn cưỡng đồng ý.



Hôm nay, tôi thay sang bộ đồ thứ hai — bộ đồng phục hầu trai phong cách ngọt ngào.

Bộ đồ đen trắng xen kẽ, váy ngắn có đăng-ten viền nhẹ nhàng tôn lên phần đùi. Đùi còn có đai chân phối cùng tất trắng bán trong suốt.

Đây là lần đầu tiên tôi mặc kiểu đồ như vậy.

Có hơi ngại, nhưng mà... chỉ cần khiến Hạ Trầm Nguy nổi thú tính thì đáng mà!

Tôi đoán chắc giờ này chắc anh cũng sắp tan làm về đến nhà, liền đội cặp tai mèo lông mềm lên đầu.

Qua cửa sổ thấy anh đỗ xe xong, tôi vội chạy ra hành lang chờ sẵn.

Rất nhanh sau đó, Hạ Trầm Nguy mở cửa bước vào.

Tôi lập tức tạo dáng, uốn người làm điệu:

“Meo~”

Phản ứng của Hạ Trầm Nguy lại bình thản hơn tôi tưởng.

Anh nhìn tôi vài giây, rồi dời mắt đi nơi khác.

Tiếp đó, tôi trơ mắt nhìn anh lướt qua mình, vào bếp, ra khỏi phòng khách, rồi lại vòng qua ban công.

Trông rất bận, nhưng lại chẳng biết đang bận cái gì.

Bị ngó lơ như vậy khiến tôi vừa tức vừa buồn, dứt khoát bám theo như cái đuôi nhỏ, anh đi đâu tôi theo đó.

“Ông xã, anh không có gì muốn nói à?” – Tôi chu miệng hỏi.

Hạ Trầm Nguy nói: “Chiêu trò đủ kiểu.”

Dù miệng thì chê bai vậy, nhưng giọng điệu lại chẳng có chút ghét bỏ nào.

Tôi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, không cho anh tiếp tục đi vòng vòng trong nhà.

“Em mặc bộ này là để cho anh xem mà~” – Tôi tủi thân nũng nịu – “Anh lạnh nhạt vậy là không tôn trọng một Omega vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu đâu đấy?”

Hạ Trầm Nguy quay người, đè tôi vào góc tường.

Ánh mắt anh phủ kín sương lạnh, nhịp thở cũng hỗn loạn hẳn.

Mặt tôi ửng đỏ, ngón tay chạm nhẹ vào cằm anh:

“Anh yêu, định chơi với lửa đấy à?”

“Là đang chơi ngu thì đúng hơn.” – Hạ Trầm Nguy bỗng cúi sát, lạnh lùng đáp lời:

“Nhớ cho kỹ, não em còn chưa khỏi hẳn. Anh không động vào em là vì thế. Nhưng nếu sau khi khỏi rồi, em lại dám đòi chia tay anh... thì anh sẽ lập tức chiếm lấy em! Để cả đời này em chỉ có thể ở bên anh!”

Hả... Hả?
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 13


Tôi ngơ ngác nhìn anh, toàn thân run rẩy, nổi hết cả da gà vì quá kích động.

Aaaa~ Chính là cảm giác này!

Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng, cái tên Hạ Trầm Nguy bá đạo – độc tài – cố chấp của tôi đã quay trở lại rồi!

Tôi chủ động hôn lên môi anh, ánh mắt mê ly đầy quyến rũ:

“Bây giờ được không? Em muốn ngay bây giờ luôn á~”

Hạ Trầm Nguy cúi xuống, trực tiếp vác tôi lên vai, tay bóp chặt vào đùi tôi đến mức gần như thô bạo.

Bụng tôi tì vào vai anh, không nhịn được mà bật ra tiếng rên khẽ…

Ngay sau đó, Hạ Trầm Nguy âm thầm đổi sang kiểu bế công chúa.

Anh ôm tôi vào phòng ngủ, đặt xuống chiếc giường mềm mại.

Alpha cúi người xuống, khí lạnh bao phủ lấy tôi.

Ngón tay lạnh của anh nhẹ nhàng chạm lên tuyến thể sau gáy, x** n*n vài lần, hơi ấm dần lan tỏa, xua tan cái lạnh ban đầu.

Pheromone xâm nhập.

Thấm dần vào mạch máu.

Rõ ràng là hương lạnh băng tuyết, vậy mà lại như đang thiêu đốt toàn thân tôi trong ngọn lửa âm ỉ.

---

Thật sự không nhịn được, tôi bật ra một tiếng rên, rồi lập tức cảm giác bị ai đó vỗ một cái.

Hạ Trầm Nguy nói: “Đừng rên nghe cuốn như thế.”

Tôi: “Hả?”

“Không thì anh lại nhớ tới mấy lần em giả giọng rên khi đóng phim cho người ta vẽ chân dung, thật khiến người ta... bực mình.”

Tôi chẳng hiểu gì cả, quay đầu ấm ức nhìn anh – người vừa đánh mông tôi.

Ngay sau đó, tôi bị xoay người lại, Alpha lập tức đè tôi xuống, nhiệt tình như lửa bùng cháy.

Cái váy bị xé rách, bàn tay nổi gân xanh của anh siết chặt lấy eo tôi.

Dù chưa hoàn toàn tiến tới mức “tiếp xúc không khoảng cách”, nhưng anh vẫn khiến tôi bị lật qua lật lại mấy lần, giày vò đến mức gần như bủn rủn.

Mùi pheromone của núi tuyết và hoa anh đào càng lúc càng đậm trong căn phòng.

Sau khi kết thúc, chân tôi run lẩy bẩy, tay chân đều rã rời vì mỏi nhừ.

---

13

Đáng mừng đáng mừng, cuối cùng tôi cũng khiến Hạ Trầm Nguy quay đầu lại với tôi!

Anh ấy lại trở về làm người chồng cưng chiều tôi, chăm sóc tôi hết mực như trước.

Anh sẽ hôn tôi mỗi sáng ra khỏi nhà và mỗi tối trở về; sẽ bế tôi vào lòng khi tôi nhào tới ôm anh; mỗi ngày đều mang về cho tôi một món quà nhỏ không trùng lặp; còn đặc biệt dành thời gian rảnh để hẹn hò với tôi nữa…

Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ cứ thế sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Nhưng biến cố lại xảy ra vào hôm đó.

Tôi đang vui vẻ lướt bạn bè trên mạng, thì bất chợt nhìn thấy một bài đăng của Sở Lâm.

[Cậu ấm Thẩm cuối cùng cũng về nước rồi! Tối nay tụ họp tại Cực Cảnh nha anh em~ 🎉🎉]
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 14


Ảnh đính kèm là bóng lưng mảnh mai của một người – một Omega đang cầm bó hoa đứng dưới bảng hướng dẫn trong sân bay. Ánh mặt trời chiếu qua lớp kính, phủ lên người cậu ta một tầng sáng ấm áp.

Sở Lâm là bạn của Hạ Trầm Nguy. Tôi vẫn còn nhớ lúc trước khi quen anh, đám bạn của anh chẳng ai xem trọng tôi cả.

Cũng đúng thôi. Khi ấy tôi chỉ là một Omega đáng thương, thân thế bi đát.

Nhìn thấy người trong ảnh, lòng tôi lập tức báo động đỏ.

Người đó… chính là bạch nguyệt quang của Hạ Trầm Nguy — Thẩm Tê Nhiên!

Hắn… về nước rồi sao?

Hạ Trầm Nguy có còn tình cảm với cậu ta không? Có phải trong lòng vẫn chưa quên được người ấy?

Vừa nghĩ tới khả năng đó, tim tôi đau nhói.

Một nỗi sợ cuộn trào lên.

Nếu anh ấy thật sự còn yêu Thẩm Tê Nhiên, liệu có… rời bỏ tôi không?

Tâm trí tôi rối loạn, vội mở khung chat với Hạ Trầm Nguy.

Nửa tiếng trước, anh gửi cho tôi một tin nhắn bảo rằng hôm nay có việc tăng ca, sẽ về trễ.

Trùng hợp quá nhỉ?

Chẳng phải là... anh đang đi gặp Thẩm Tê Nhiên sao?

Nỗi đau nghẹn thắt lấy ngực, khiến tôi không thể thở nổi.

Một lúc sau, tôi hiểu rõ: mình không thể ngồi yên chờ bị vứt bỏ.

Tôi phải chủ động giữ lấy Hạ Trầm Nguy, khiến anh không thể rời xa tôi!

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách duy nhất…

Tối đó, tôi bảo dì Bình nấu cho mình một bàn đồ ăn thật lớn.

Tôi nhắm mắt nhai như nhai rơm, gắng gượng ăn hết ba bát to.

Cho đến khi cái bụng vốn phẳng lì hơi hơi nhô lên một vòng cung nho nhỏ.

Sau đó còn ừng ực uống thêm một chai nước ngọt có ga.

Chuẩn bị đầy đủ rồi, tôi bấm số gọi cho Hạ Trầm Nguy.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:

“Sao thế?”

“Ông xã ơi…” – Tôi kéo dài âm cuối thật đáng thương – “Em thấy hơi đau bụng, anh có thể về với em được không?”

“Đau bụng?”

Điện thoại truyền đến tiếng ghế lạch cạch, hình như anh đứng bật dậy rồi.

Giọng trầm thấp của Hạ Trầm Nguy vang lên bên tai tôi:

“Anh về ngay đây. Là đau kiểu gì? Tiêu chảy hay đau dạ dày?”

“Trong tủ phòng khách có thuốc, ngăn thứ ba từ dưới lên ở hàng thứ hai. Mà thôi… lỡ uống nhầm thuốc thì phiền, để anh về rồi xem cho chắc.”

“Hoặc là… giờ em cảm thấy sao? Có đủ sức gọi xe đến bệnh viện trước không?”

Hạ Trầm Nguy nói rất kiên nhẫn.

Trong giọng anh tràn đầy lo lắng và sốt ruột.

Tôi có hơi chột dạ… nhưng không nhiều.

“Không cần đâu.”

____
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 15


Tôi ôm điện thoại, khẽ nói:

“Anh mau về đi… em có chuyện muốn nói với anh.”

“Được.”

---

14

Hai mươi phút sau, Hạ Trầm Nguy đã về đến nhà.

Vừa bước vào cửa, anh lập tức đi thẳng đến chỗ tôi, từ đầu đến chân quan sát một lượt.

Đặc biệt chú ý đến sắc mặt tôi.

Dù tôi đã cố gắng tỏ ra “cao cả, bình tĩnh”, nhưng mặt vẫn đỏ hây hây — quá đỗi khỏe mạnh.

Hạ Trầm Nguy hơi nghi hoặc:

“Đau bụng kiểu này sao?”

“Ông xã à,” – Tôi khẽ kéo tay anh, nhẹ giọng:

“Thật ra em… mang thai con của anh rồi.”

Hạ Trầm Nguy: “?”

Anh im lặng vài giây, ánh mắt khẽ liếc về bàn ăn vẫn còn chưa dọn.

Sau đó bình tĩnh nói:

“Có thai với tôm hùm cay hay thịt bò kho tiêu?”

Tôi không ngờ anh nhận ra nhanh như vậy, bối rối hẳn lên.

Tôi lập tức kéo áo lên, để lộ chiếc bụng hơi hơi nhô ra:

“Anh xem nè! Thật mà, em có thai rồi!”

Hạ Trầm Nguy lại kéo áo tôi xuống, rồi vòng tay ôm tôi sát vào lòng.

“Ngoan nào, nếu thật sự muốn thì sau này tính.”

Anh nói:

“Hiện tại não em còn chưa khỏi hẳn, anh sợ đứa nhỏ sẽ di truyền…”

“Em ăn bao nhiêu rồi? Để anh xoa bụng cho đỡ đau.”

Nói xong thật sự đưa tay xoa xoa bụng tôi một cách dịu dàng.

Rất dễ chịu… nhưng tôi vẫn tức.

Anh không tin tôi!

Tôi mím môi:

“Ông xã… có phải anh không thích đứa con của tụi mình không?”

Hạ Trầm Nguy:

“Em rốt cuộc bị sao vậy? Đừng nói là… em cắm sừng anh đấy nhé?”

“Đương nhiên không!”

Tôi tát nhẹ lên vai anh:

“Anh quên rồi à? Ba tháng trước, đêm đó chúng ta lăn qua lăn lại, trời đất quay cuồng không phân nổi đâu là đâu!”

Hạ Trầm Nguy nghẹn lời, không đáp nổi.

Tôi càng lợi dụng thời cơ, ôm chặt lấy eo anh, cố nhích sát vào lòng Alpha nhà mình.

“Nói tóm lại, em chính là đã có thai con của anh.”

Tôi nhìn anh đầy kiên quyết.

“Anh không được bỏ rơi em, càng không được đi tìm lại bạch nguyệt quang của anh!”

Câu cuối cùng, tôi nói rất nhỏ…

Nhưng Hạ Trầm Nguy vẫn nghe thấy.

Anh trầm giọng hỏi:

“Bạch nguyệt quang?”

“Thì ra là đoạn này à, bảo sao...”

Tôi oán trách:

“Anh quên rồi à? Lúc đầu… anh chỉ coi em như người thay thế cho cậu ta…”

Alpha lại vỗ nhẹ mông tôi một cái, lần này giọng cực kỳ nghiêm túc:

“Không hề có chuyện đó.”

“Anh chưa từng thích ai khác ngoài em.”

Tôi sững người.

Anh nói tiếp:

“Anh chỉ thích bảo bối Lăng Sơ của anh — đôi khi đáng yêu, đôi khi biết nghe lời. Trước đây là thế, bây giờ vẫn vậy, và sau này cũng thế.”

Tim tôi đập thình thịch như nổi trống.

Câu nói ấy, khi thốt ra, so với một cái ôm hay một nụ hôn còn khiến tôi rung động gấp trăm lần.

Trái tim tôi được lấp đầy bằng vị ngọt dịu dàng.

Tôi lập tức quay người, ngồi lên đùi anh, quay mặt đối mặt, mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt anh:

“Thật chứ?”

“Thật.”

Anh khẽ thở dài:

“Nếu giả, em đấm anh luôn cũng được.”

Tôi vui đến mức nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy, tựa đầu vào bờ vai rộng rãi của Alpha thuộc về riêng tôi.

---

(bị ẻm lừa không dám mắng còn bị trách ngược ‘ anh chạ tin em’, 3 phần bất lực 7 phần như 3=))
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 16


Hạ Trầm Nguy một tay đỡ mông tôi, đột nhiên đứng dậy. Tôi hoảng hốt, lập tức vòng tay ôm lấy eo anh cho chắc.

Anh cứ thế bế tôi lên lầu trong tư thế thân mật như vậy.

Trong phòng ngủ, pheromone nhanh chóng tràn ngập không khí, đậm đặc mùi tuyết lạnh và hoa anh đào.

---

15

Mấy ngày sau đó, Hạ Trầm Nguy đều tan làm đúng giờ, toàn bộ thời gian rảnh gần như dành hết cho tôi.

Thỉnh thoảng tôi “kiểm tra bất ngờ”, anh cũng đều trả lời ngay lập tức.

Thậm chí còn chủ động đưa tôi xem điện thoại.

Trong danh bạ WeChat, tôi tìm khắp cũng không thấy liên hệ của Thẩm Tê Nhiên, cảm giác bất an trong lòng mới dần dịu xuống.

Đáng tiếc, đời không như mơ.

Hôm đó, hai chúng tôi ăn xong ở một nhà hàng.

Anh bất ngờ gặp đối tác hợp tác, phải trò chuyện, tôi bèn ngồi đợi ở sảnh.

Bất ngờ, có người ngồi xuống trước mặt tôi.

Người ấy kinh ngạc gọi tên tôi:

“Lăng Sơ?”

Nghe có người gọi mình, tôi ngẩng lên. Vừa nhìn rõ khuôn mặt đối phương, đồng tử tôi liền co rút.

Là Thẩm Tê Nhiên.

“Cậu làm gì ở đây?”

Cậu ta nhìn tôi đầy cảnh giác:

“Lại tới tìm anh Hạ đấy à? Cậu thật sự như oan hồn không tan mà!”

Một cơn tức giận vụt qua tim. Nhưng nghĩ đến tôi mới là chính thất, tôi hít sâu, đứng dậy mỉm cười duyên dáng:

“Tôi không được phép đến à? Tôi đến cùng chồng mình – Hạ Trầm Nguy đấy!”

Nghe vậy, Thẩm Tê Nhiên như vừa nghe truyện cười thế kỷ, bật cười mỉa mai:

“Chồng cậu? Cậu nằm mơ à? Anh Hạ làm sao có thể thích loại Omega hung dữ, mặt dày như cậu?”

“Cậu đừng có mơ tưởng đến anh ấy nữa!”

Tôi sững người.

Tôi vừa nghe cái gì thế?

Một Omega như tôi – ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thấu tình đạt lý, chân thành, nhiệt huyết, đơn thuần, vị tha, cần cù, bền bỉ – mà bị nói thành ra thế này sao?

Thật là loại người độc mồm độc miệng.

Tôi nghiêm mặt:

“Cậu ăn nói cẩn thận một chút. Cẩn thận kẻo bị trời đánh.”

Thẩm Tê Nhiên cũng đứng dậy, bước sát tới gần, sắc mặt khó coi:

“Không ngờ đấy, mới một năm không gặp mà cậu lại biết giả nai rồi cơ đấy.”

Cậu ta hừ lạnh, ánh mắt lướt ra sau lưng tôi, rồi nhếch môi:

“Thử xem, cuối cùng anh Hạ sẽ đứng về phía ai.”

Nói rồi liền giơ tay kéo cổ tay tôi về phía mình.

Tôi thuận tay hất nguyên cốc nước trái cây lên người cậu ta.

Tôi – một Omega hiền lành dịu dàng – vốn rất ít khi tức giận.

Nhưng lúc hất nước đó, trong lòng tôi thấy sảng khoái chưa từng có.

Chưa kịp nói thêm lời nào, sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Là Hạ Trầm Nguy đến rồi.

Thẩm Tê Nhiên lập tức đóng vai nạn nhân trước:

“Anh Hạ, anh xem cậu ta kìa, lại bắt nạt người khác nữa rồi!”
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 17


Cậu ta làm ra vẻ đáng thương:

“Em chỉ chào cậu ta một câu, ai ngờ cậu ta hắt thẳng nước lên người em…”

Tôi thoáng chột dạ, hơi cứng người, quay đầu nhìn người đàn ông đang bước đến cạnh tôi.

Tim đập thình thịch.

Hạ Trầm Nguy quan sát tôi từ đầu đến chân như để xác nhận điều gì đó, rồi mới nhẹ giọng hỏi:

“Em bị bắt nạt à?”

Anh nhìn tôi rất nghiêm túc.

Câu hỏi đó — là hỏi tôi.

Mũi tôi cay xè, gật đầu thật mạnh:

“Vâng…”

Nụ cười đắc ý trên mặt Thẩm Tê Nhiên lập tức đông cứng.

“Anh Hạ, anh nên hỏi em mới đúng chứ?”

Hạ Trầm Nguy siết chặt eo tôi, kéo tôi sát vào lòng, rồi mới lạnh lùng quay sang cậu ta:

“Chúng ta chẳng thân thiết gì cả.”

“Còn nữa, bảo bối nhà tôi không bao giờ động tay vô cớ với người khác. Là cậu bắt nạt người ta trước, còn bày đặt ngược lại?”

Lần này đến lượt Thẩm Tê Nhiên không thể tin nổi, trợn tròn mắt:

“Không động tay vô cớ? Anh quên trước kia cậu ta hay đến làm phiền anh thế nào rồi à?!”

Hạ Trầm Nguy mặt không đổi sắc:

“Hồi đó là hai vợ chồng đùa giỡn với nhau thôi. Cậu không hiểu nổi sao?”

Thẩm Tê Nhiên đứng sững tại chỗ, như bị hóa đá.

“Xin lỗi đi.”

Hạ Trầm Nguy cau mày, giọng trầm xuống đầy áp lực:

“Cậu làm Sơ Sơ nhà tôi sợ rồi kìa.”

Thẩm Tê Nhiên chắc là bị dọa thật, ấp úng nói:

“Xin... xin lỗi.”

Sau đó, tôi được Hạ Trầm Nguy nắm tay dắt đi.

Anh thật sự đã chọn tôi giữa tôi và bạch nguyệt quang của anh ấy rồi!

Trái tim tôi như được rót mật ngọt, xúc động đến mức suýt rơi nước mắt:

“Ông xã… cuối cùng anh cũng chịu bảo vệ em một lần rồi!”

---

Hạ Trầm Nguy dịu giọng phụ họa:

“Yên tâm, sau này anh cũng sẽ không để em phải chịu thiệt.”

Tôi hí hửng đến mức quên trời quên đất.

Không để ý, cả người đâm thẳng vào tấm cửa kính sạch đến mức như... không tồn tại.

“Cốp!” — một tiếng vang lên.

Tôi ngất xỉu tại chỗ.

---

16

Tôi bất tỉnh, rồi tỉnh lại.

Cơn đau ở eo khiến ký ức như một cuộn phim tua ngược hiện về rõ ràng trong đầu.

Tôi và Hạ Trầm Nguy, quãng thời gian gần ba tháng sau vụ tai nạn.

Từng cảnh từng lời, rõ ràng rành mạch như thể xảy ra hôm qua.

Cái gì mà “bạch nguyệt quang”, “người thế thân”, “tôi là kẻ đáng thương anh là anh hùng cứu mỹ nhân”…

Tất cả đều không có thật!

Sau tai nạn, tôi đã thật sự... nhập vai vào mấy kịch bản máu chó từng đọc trong tiểu thuyết.

Tôi tự biến mình thành vai chính đáng thương

Còn Hạ Trầm Nguy? Tôi lại coi anh ta là... nam chính?

Trời ạ — Hạ Trầm Nguy là ai chứ? Là kẻ thù không đội trời chung với tôi đấy!

Chúng tôi từng đấu đá, đấu trí đấu miệng suốt bao nhiêu năm, gặp nhau là gây sự, nhìn nhau là “xúi quẩy”.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 18


Vậy mà tôi lại... ngủ với hắn? Làm đủ chuyện không tiện miêu tả với hắn?

Tôi nhắm mắt lại, suýt thì sốc đến muốn... xỉu thêm lần nữa.

Quá mất mặt! Xã hội chết rồi cũng không cứu nổi tôi nữa!

Tôi tua lại toàn bộ những gì mình từng nói, từng làm với Hạ Trầm Nguy suốt thời gian vừa rồi.

Hai mắt tối sầm.

Hạ Trầm Nguy... có đang âm thầm chế giễu tôi không?

Nhưng nhìn biểu hiện gần đây của anh ta, lại cứ như đang tận hưởng lắm vậy.

Cho dù thế đi chăng nữa, tất cả là lỗi của riêng tôi sao?

Không! Hạ Trầm Nguy cũng khó mà chối bỏ trách nhiệm!

Anh ta sao thế? Yêu luôn cái phiên bản “ngáo ngơ mất trí nhớ” của tôi à?!

Nếu biết tôi đã nhớ lại, liệu anh sẽ nghĩ gì?

Tôi thấy nghẹn ở lồng ngực.

Không dám nghĩ tiếp.

Không được, tôi phải chuồn trước đã!

Tôi xoay người xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Đầu óc loạn như mớ bòng bong, bước chân cũng không vững lắm.

May mà lúc này Hạ Trầm Nguy không có trong phòng, không rõ đã đi đâu.

Tôi vừa rẽ sang hành lang thì…

Lại đúng lúc đụng mặt Hạ Trầm Nguy đang đi tới.

Bộ não tôi ngừng hoạt động trong một giây, phản ứng đầu tiên là — cúi đầu!

Vài giây sau, tôi lập tức xoay người định chạy.

Ai ngờ — bị anh kéo ngược lại, nhốt gọn trong lòng.

Đầu ngón tay Alpha trượt nhẹ lên môi tôi, ánh mắt thâm trầm mang theo nguy hiểm, giọng trầm khàn:

“Vợ à, em định trốn đi đâu đấy?”

Toàn thân tôi cứng đờ như hóa đá.

Gò má lập tức nóng bừng như sắp bốc cháy đến nơi.

“Hạ Trầm Nguy!”

Tôi chỉ tay, nghiêm túc cáo buộc:

“Anh nhân lúc tôi mất trí nhớ để chiếm tiện nghi!”

Hạ Trầm Nguy bật cười khẽ, còn cố làm bộ oan ức:

“Làm gì có, em tình nguyện đấy chứ. Có bằng chứng luôn nhé.”

Trong đầu tôi chợt lóe lên toàn bộ hình ảnh tên Alpha này đã nói những lời dụ dỗ tôi “tự nguyện” ra sao…

Tôi lập tức nhào tới giật điện thoại trong tay anh ta.

Ai ngờ bị anh chụp lấy cổ tay, thuận thế ôm càng chặt hơn.

Anh gần như áp sát bên tai tôi, giọng trầm trầm, lạnh lạnh lại mang theo chút uất ức:

“Lâm Sơ, em thật nhẫn tâm… Tính xong việc rồi phủi sạch sẽ, định bắt cá xong thả về à?”

Tôi theo bản năng cãi lại:

“Tôi không có—”

Anh cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên:

“Ừ, vậy thì về nhà thôi.”

Tôi ngẩn ra.

Rõ ràng tôi đã nhớ lại tất cả, sao anh ta vẫn cư xử như không có gì xảy ra vậy?

Bị anh kéo đi mấy bước, tôi dừng lại.

“...Hạ Trầm Nguy, chúng ta trước giờ không phải người yêu mà, là do tôi mất trí nhớ nên hiểu lầm…”

Nhìn thấy sắc mặt anh càng lúc càng âm trầm, giọng tôi cũng nhỏ dần, cuối cùng chột dạ cúi đầu.
 
Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu
Chương 19


“Câu này, em tự nhìn tôi rồi nói lại lần nữa xem.” Anh nói.

Nói xong, anh nâng mặt tôi lên, buộc tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia, không hề có giận dữ hay lạnh lùng như tôi tưởng, chỉ tràn đầy dịu dàng và chân thành.

Tim tôi khẽ run rẩy.

Không những không “trống rỗng”, trong đầu tôi còn… đầy hình ảnh 18+.

Tôi chu môi:

“Nhưng chúng ta chưa từng tỏ tình chính thức, sao mà coi là đang yêu được?”

“Được.” Anh nghiêm túc nói:

“Lâm Sơ, anh thích em. Em đồng ý kết hôn với anh không?”

Tôi sặc khẽ, nhắc nhở:

“...Anh sai rồi, là ‘tỏ tình yêu đương’ trước, kết hôn để sau, làm lại.”

Anh không hề bực, nói lại lần nữa:

“Anh thích em. Em đồng ý làm người yêu anh không?”

Tim tôi đập loạn như gõ trống.

Sau vài giây tự thuyết phục bản thân, tôi cố kìm nén nụ cười sắp lộ ra:

“...Thôi được rồi.”

Dù sao thì, ở bên Hạ Trầm Nguy cũng không tệ.

Thấy anh dính tôi như thế, thôi thì tôi cũng đành cố gắng nuông chiều anh vậy.

---

17

Mẹ tôi không bệnh nặng, tôi cũng chẳng phải Omega nhỏ đáng thương tay trắng làm lại từ đầu gì cả.

Bố tôi mất từ sớm, để lại cho hai mẹ con chút tài sản.

Vài năm trước, tôi nắm quyền điều hành công ty, mẹ tôi liền sang nước ngoài sống vui vẻ.

Tôi và Hạ Trầm Nguy quen nhau gần bảy năm rồi.

Anh ấy học trên tôi một khóa.

Còn nhớ ban đầu vì lý do gì mà không vừa mắt nhau… giờ tôi cũng quên luôn rồi.

Chỉ biết về sau, đấu đá thành thói quen, đấu riết cũng khắc vào sinh hoạt của nhau như chuyện thường ngày.

Còn cái người tên Thẩm Tịch Nhiên kia? Chẳng phải “bạch nguyệt quang” gì hết.

Là bạn học đại học của tôi, thích Hạ Trầm Nguy từ lâu.

Nhưng có lẽ vì cậu ta vừa trà vừa diễn, tôi cực kỳ không ưa.

Khuyết điểm lớn nhất của việc nhớ lại chính là… tôi phải quay lại đi làm!

Trước đó đều là Hạ Trầm Nguy lo liệu giúp, những quyết định lớn nhỏ cũng có người đáng tin xử lý hộ.

Còn tôi thì được ngủ đến khi nào tỉnh thì tỉnh, sướng thật.

Tối đó tôi than thở với anh:

“Nghĩ lui nghĩ tới, anh không thể nuôi em à?”

Hạ Trầm Nguy ôm lấy tôi, bàn tay chui vào trong lớp áo, đặt lên eo tôi:

“Không cần nghĩ lui. Nuôi.”

Tôi hừ khẽ, không trả lời.

Đang nói chuyện, Hạ Trầm Nguy lại bắt đầu khúc mắc chuyện xưng hô:

“Bảo bối, sao em không gọi anh là ‘chồng’ nữa rồi?”

Tôi trợn mắt — ngọt ngào quá rồi đó, tôi thật sự nói không nổi nữa!

Đành qua loa:

“Còn chưa cưới, mơ gì vậy?”

Anh nghiêm túc đếm ngón tay:

“Vậy khi nào cưới?”

Tôi giơ tay tính tính:

“Chúng ta mới quen lại được ba ngày.”

Anh trầm ngâm một lúc, thản nhiên nói:

“Vậy hai tháng trước tính là gì?”

Tôi bật cười:

“Tính là tôi xài chùa đó!”

—【Hết】—
 
Back
Top Bottom