Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển

Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 10: Chương 10



10

Thẩm Duệ Hiên đang bực bội vì không có chỗ trút giận, nay thấy Nhị phu nhân vội vàng đi tới, liền lạnh lùng cười khẩy:

"Mời nàng ta vào."

Nhị phu nhân bước vào với gương mặt tràn đầy vẻ hả hê, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Thẩm Duệ Hiên, nụ cười trên mặt nàng ta bỗng cứng lại.

Dẫu vậy, lời nói ra vẫn không thiếu phần châm chọc:

"Ôi, chuyện gì đây? Nghe nói trong phủ có kẻ trộm cắp, mất bạc phải không?

“Tẩu tử vừa mới tiếp nhận quyền quản gia, sao lại xảy ra sơ suất lớn thế này!

“Đại ca ca cũng đừng trách tẩu tử, quản lý sự vụ trong phủ đâu phải chuyện dễ dàng, khó tránh khỏi sơ sót.

“Ô kìa, ngay cả hài tử cũng có mặt ở đây rồi sao…"

Ngọc tỷ nhi khẽ cười lạnh:

"Nhị bá mẫu đến thật đúng lúc.

“Đại phòng chúng ta mất bạc, giờ đây lại muốn thẩm vấn ta đây!"

Nụ cười trên mặt Nhị phu nhân chợt khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc:

"Cái gì?"

Ngọc tỷ nhi dường như nhờ có sự xuất hiện của Nhị phu nhân mà thêm vài phần can đảm, khôi phục lại được vài phần bình tĩnh:

"Không biết là ai đã vu khống ta trộm bạc, phụ thân chẳng phải cũng nên triệu người đó đến đây, để ta được đối chất cho rõ ràng hay sao?"

"Cái gì? Vu khống ngươi trộm bạc?"

Nhị phu nhân trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, sự kinh ngạc ấy dường như không phải giả vờ.

"Cẩm ca nhi, con hãy nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa."

"Chính là tiểu đồng... A Tứ của nhi tử, hắn nói nhìn thấy tỷ tỷ trộm bạc của mẫu thân. Tỷ tỷ đã lừa... lừa tỳ nữ Như Nguyệt rời đi..."

Cẩm ca nhi không dám ngẩng đầu, lắp bắp nói không thành câu.

Nhị phu nhân mở to mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ngọc tỷ nhi khi nãy còn mạnh mẽ, khí thế bức người, giờ phút này lại như mất hết sức lực, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.

Những giọt lệ nàng cố nén lúc bị vu oan giờ đây rơi xuống liên tục, cả người run rẩy không ngừng.

Toàn bộ người trong viện đều im lặng.

"Ôi chao, đều là hiểu lầm thôi! Chuyện này cũng trách ta, trước đó ta thương con gái nhà người ta, nên đã cho Ngọc tỷ nhi và Trân tỷ nhi nhà ta mỗi người một tờ ngân phiếu để làm tiền tiêu vặt, lại sợ Cẩm ca nhi biết được sẽ trách móc.

“Chắc chắn là tiểu đồng A Tứ kia chỉ muốn lấy công chuộc tội, thấy Ngọc tỷ nhi có ngân phiếu trong tay liền bịa đặt lời đồn nhảm.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Đại ca ca đừng giận nữa, mau sai người đem tên tiểu đồng đó ra ngoài, đánh c.h.ế.t hắn bằng gậy đi..."

Nhị phu nhân vừa nhìn sắc mặt đen như mực của Thẩm Duệ Hiên, vừa miễn cưỡng cười, vội vàng bịa lời để gỡ gạc.

Ngay lúc ấy, giọng nói yếu ớt của Ngọc tỷ nhi vang lên:

"Chính là ta."

Nàng cắn chặt môi dưới, trong mắt thoáng qua tia quyết tuyệt, sau đó đứng dậy, giọng nói lớn đến mức biến âm:

"Chính là ta, là ta muốn mua son phấn, nhưng tiền không đủ, cho nên mới trộm!"

Cẩm ca nhi thở phào như trút được gánh nặng:

"Phụ thân, người nghe rồi đấy! Tỷ tỷ đã thừa nhận rồi! Nàng... a!"

Chưa dứt lời, Thẩm Duệ Hiên đã không kiềm chế nổi cơn giận, tung chân đá mạnh vào hắn, chỉ tay vào mặt con trai, quát lớn:

"Người đâu, kéo cái nghịch tử này ra ngoài, gia pháp đánh nặng hai mươi trượng!"

"Tỷ phu!"

Lời gọi của ta khiến hắn hơi lấy lại lý trí, hắn liền quay sang chỉ vào hạ nhân chuyên quản gia pháp bên cạnh mình:

"Ngươi, lập tức đánh cho ta mười lăm trượng, đánh mạnh, đánh đến khi hắn không thể đứng dậy mới thôi!"

Cẩm ca nhi hoảng sợ, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa cầu xin:

"Nàng đã thừa nhận rồi mà! Nàng đã thừa nhận hết rồi!"

Ngọc tỷ nhi khóc òa lên, muốn lao tới che chở cho đệ đệ mình, nhưng bị Như Nguyệt giữ chặt lại, khuyên nhủ:

"Đại tiểu thư, đây là dạy dỗ thiếu gia, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngài ấy!"

Trong sân vang lên âm thanh trầm đục của roi da nện xuống da thịt, từng tiếng từng tiếng nặng nề vang vọng.

"Một, hai…"

"Tỷ tỷ đã thừa nhận rồi, phụ thân không thể thiên vị như vậy được!"

"Ba, bốn…"

"Phụ thân, vì sao người không tin con? Nàng đã nhận tội rồi cơ mà!"

"Năm, sáu…"

Cẩm ca nhi bật khóc lớn tiếng:

"Vì cớ gì! Từ nhỏ phụ thân đã luôn coi trọng tỷ tỷ.

“Hôm trước, tranh con vẽ thì bị chê là không lo chính sự, tranh của tỷ tỷ lại được khen là linh khí dạt dào!

“Phụ thân, vì sao người lại thiên vị như vậy. Con mới là trưởng tử đích tôn của người kia mà!"

Thì ra, chỉ vì một câu khen ngợi!

Thì ra, chỉ vì một chút yêu thương bé nhỏ mà thôi.

"Bảy, tám…"

Tiếng khóc thảm thiết và gào thét điên cuồng của Cẩm ca nhi dần biến thành tiếng r*n r* yếu ớt.

Ta đau lòng đến mức móng tay bấu chặt vào da thịt, cào rách da mà rỉ máu.

Ngọc tỷ nhi liên tục dập đầu xuống đất:

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Nhị phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt không nỡ, chau mày khuyên nhủ:

"Đại ca ca, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, hãy tha cho nó đi!"

"Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhưng người lớn chưa chắc đã không hiểu.

“Nhị phu nhân cảm thấy ta nói có sai chăng?"

Nhị phu nhân nghe ra hàm ý trong lời hắn, liền cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời.

"Chín, mười…"

Tiếng thở của Cẩm ca nhi trở nên gấp gáp, đã gần đến giới hạn chịu đựng.

Hắn thì thào gọi nhỏ:

"Nương… nương…"

"Hầu gia, xin người, đừng đánh nữa!"

Một câu ấy khiến mắt ta lập tức đỏ hoe.

Thẩm Duệ Hiên nghe xong, vẻ mặt thoáng lộ ra vẻ d.a.o động, mệt mỏi phất tay:

"Thôi đi, đưa thiếu gia và tiểu thư trở về, gọi phủ y đến xem qua.

“Chuyện hôm nay, kẻ nào dám hé răng nửa câu, đừng trách bản hầu không nể tình!"

Ngọc tỷ nhi như phát điên, vội sai người nâng Cẩm ca nhi lên ghế xuân đằng, đưa hắn trở về.

Ta lặng lẽ ra hiệu cho Như Nguyệt, phủ y ta không tin tưởng được.

Nàng lập tức hiểu ý, cầm danh thiếp của Hầu phủ, đích thân mời Thái y đến chữa trị.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 11: Chương 11



Mọi người đều đã giải tán, chỉ còn lại Nhị phu nhân cẩn thận giữ chân phu thê ta.

"Tẩu tử, đại ca ca, chuyện hôm nay thật sự không liên quan đến ta."

Thấy phu thê ta dừng bước, nàng ta liền hoảng hốt giải thích:

"Đại ca ca, số bạc kia đúng là do ta sai mụ mụ trộm lấy. Nhưng ta chỉ muốn khiến tẩu tử bị mất mặt trong việc quản lý phủ vụ mà thôi.

“Số ngân phiếu ấy, ta cũng không dám giấu riêng, thấy Cẩm ca nhi đáng yêu nên đã đưa cho nó.

“Ta thật sự không ngờ nó lại bày mưu hãm hại chính tỷ tỷ của mình!

“Ta cũng là người có con gái, chuyện này tuyệt đối không phải do ta xúi giục."

Nhị phu nhân nói lời tha thiết vô cùng.

Dù sao thì việc trộm bạc để khiến ta bị bẽ mặt trong chuyện quản gia cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt trong nội viện, không tổn hại đại cục.

Nhưng nếu là xúi giục con cháu Đại phòng cấu kết hãm hại lẫn nhau, thì đó chính là tội lớn đủ để làm sụp đổ gia tộc.

Nếu chuyện này là thật, Lão Hầu gia nhất định sẽ lập tức hạ lệnh cho Nhị gia hưu thê.

Xem ra, nàng ta chỉ sai người trộm bạc thôi mà còn lo sợ sẽ mang tiếng tham tài, đến mức phải đưa bạc cho Cẩm ca nhi, đủ thấy nàng không phải kẻ gan lớn.

Chuyện này, e rằng thật sự không liên quan đến nàng ta.

Thẩm Duệ Hiên trừng mắt liếc nàng một cái:

"Còn không mau cút đi!"

11

Ánh trăng như nước, ta ngồi trong nội thất mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào mang đi đôi phần phiền muộn trong lòng.

Chuyện hôm nay quá nhiều, quá rối rắm.

Cẩm ca nhi xem ra không thể không được Thẩm Duệ Hiên dạy dỗ nghiêm khắc, đêm nay ta nhất định phải tìm hắn bàn bạc cho rõ ràng.

Còn Nhị phu nhân, vẻ ngoài hung hăng nhưng bên trong lại yếu đuối, tâm cơ không sâu, xem ra không giống là hung thủ hại c.h.ế.t trưởng tỷ.

Vậy rốt cuộc là ai đã ra tay?

"Phu nhân, Thái y đã xem qua cho Cẩm ca nhi.

“Người đánh trượng rất có kinh nghiệm, không để lại nội thương.

“Nhưng thiếu gia tuổi còn nhỏ, thân thể yếu nhược, giờ đã lên cơn sốt."

"Chúng ta đi xem sao."

Phòng của Cẩm ca nhi yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

Ngọc tỷ nhi ngồi bên cạnh giường, cúi đầu âm thầm rơi lệ.

Ta dịu dàng xoa mái tóc búi của Ngọc tỷ nhi:

"Trời đã khuya rồi, con ở đây cũng không tiện. Ta sẽ sai Như Nguyệt đưa con về nghỉ."

Nàng khẽ kéo chăn đắp cho đệ đệ, gương mặt ngập ngừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:

"Xin lỗi, ta không nên nghi ngờ ngài. Mẫu… di mẫu."

"Đệ ấy không xấu, chỉ là nghĩ sai mà thôi."

Nàng vội vàng giải thích, sợ ta không tin, thậm chí còn nhắc đến trưởng tỷ:

"Trước lúc mẫu thân đi, người đã nắm tay ta nói điều lo lắng nhất chính là đệ ấy! Ta biết ngài thật lòng với mẫu thân ta, di mẫu, xin ngài đừng ghét đệ ấy."

"Con có đoán được vì sao ta lại gả vào đây không?"

"Vì mẫu thân con, vì ngài muốn chăm sóc tỷ đệ chúng ta."

"Không, ta là vì chính bản thân mình. Với thân phận và địa vị của ta, làm kế thất cho phụ thân con là lựa chọn giàu sang nhất.

“Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng hy sinh hay ủy khuất bản thân mình vì bất kỳ ai."

Ta không kìm được mà kéo tiểu cô nương vào lòng ôm chặt:

"Ngọc tỷ nhi, mẫu thân con trên trời có linh thiêng cũng sẽ đau lòng c.h.ế.t mất thôi."

Cô bé kiên cường đã quá lâu cuối cùng cũng buông bỏ mọi đề phòng, òa khóc nức nở trong vòng tay ta.

Đêm tối tĩnh lặng như nước.

Như Nguyệt khuyên nhủ hồi lâu, Ngọc tỷ nhi cuối cùng cũng chịu trở về phòng nghỉ ngơi.

Cẩm ca nhi sau cùng đã hạ sốt.

Ta ngồi bên giường trông coi hắn, gối đầu trên tay thiếp đi.

Chợt cảm thấy trên vai bỗng nặng trĩu, chiếc áo choàng khoác lên người mang theo chút hơi lạnh ngoài trời, khiến ta khẽ rùng mình.

Ngẩng đầu nhìn, thấy Thẩm Duệ Hiên đang đứng đó, sắc mặt trầm tĩnh, nói:

"Đứa trẻ này thật không biết điều, phụ lòng kỳ vọng của ta.

“Ngọc tỷ nhi thì lại là đứa trẻ tốt, chỉ tiếc lại sinh nhầm thành nữ nhi."

Cái gọi là "kỳ vọng" mà hắn nói đến, chẳng qua là trông mong Cẩm ca nhi trong sự thờ ơ lạnh nhạt, tự mình lớn lên thành một quân tử khiêm tốn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đúng là hoang đường đến cực điểm!

Nếu không phải vì hắn chưa từng thật tâm quan tâm, ngày ngày lạnh nhạt xa cách, thì Cẩm ca nhi sao phải dùng cách thức đáng thương như thế này để hãm hại tỷ tỷ, chỉ mong được hắn liếc nhìn thêm một lần.

"Từ nay về sau, còn phải phiền phu nhân chỉ dạy thêm cho nó."

Câu này xem như cũng có chút tử tế.

Ta đè nén bất mãn trong lòng, điềm tĩnh mà khuyên nhủ:

"Hầu gia và thiếp tuy kính trọng nhau như tân, tương lai chưa chắc đã có con nối dõi.

“Hầu gia có lẽ nghĩ sau này sẽ có hài tử xuất sắc hơn, trông chờ thiếp thất sinh con.

“Nhưng dù sao đó cũng chỉ là thứ tử, lại còn kém Cẩm ca nhi đến bảy tuổi, để nó kế thừa tước vị e rằng khó như lên trời.

“Tước vị này, phần nhiều vẫn sẽ do Cẩm ca nhi thừa kế."

"Thiếp cho dù dạy dỗ thế nào, cũng chẳng phải là thân mẫu của nó.

“Xin Hầu gia, nể mặt tỷ tỷ thiếp, hoặc vì tương lai thừa kế tước vị của đứa trẻ ấy mà đối xử khoan hòa, thêm phần kiên nhẫn chỉ bảo."

Đây là lần đầu tiên ta lấy danh nghĩa thê thất của hắn mà lên tiếng.

Yết hầu Thẩm Duệ Hiên khẽ động, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ:

"Được."
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 12: Chương 12



12

Cẩm ca nhi tuy thương thế không nặng, nhưng điều khó chữa lại chính là vết thương trong lòng.

Hắn xấu hổ không dám gặp ta, càng không dám đối diện với tỷ tỷ của mình.

Ngày ngày ta đều tới khuyên nhủ, hắn chỉ quay lưng lại, không chịu nói lấy một lời.

Ngọc tỷ nhi mỗi ngày đều đứng ngoài cửa hỏi han tình hình, nhưng chưa từng bước vào.

Mãi đến ngày thứ mười, Cẩm ca nhi mới khó nhọc bước xuống giường, cúi đầu đẩy cửa phòng, ngẩng lên nhìn Ngọc tỷ nhi đứng ngoài, khẽ thốt:

"Xin lỗi."

Hai tỷ đệ ôm nhau khóc nức nở, mọi hiềm khích từ đó tiêu tan.

Thẩm Duệ Hiên không phải kẻ ngu ngốc, hắn đã nghe lọt những lời ta nói.

Từ đó về sau, mỗi ngày sau khi hạ triều, hắn đều dành ra một canh giờ dùng bữa trưa cùng Ngọc tỷ nhi và Cẩm ca nhi.

Sau bữa ăn, hoặc là cùng Ngọc tỷ nhi vui đùa, hoặc là hỏi han bài vở của Cẩm ca nhi.

Thiên hạ nữ tử, bởi nếm trải nỗi khổ sinh sản, nên trời sinh đã có năng lực yêu thương con cái.

Nam nhân thì lại cần phải dựa vào sự vun đắp và bầu bạn, càng bỏ ra nhiều, cái giá phải trả càng lớn, tự nhiên sẽ càng thêm trân trọng và yêu thương.

Ban đầu, Cẩm ca nhi được sủng ái mà không khỏi hoảng sợ, đối với phụ thân vẫn còn e dè, dáng vẻ rụt rè nhỏ nhoi.

Thẩm Duệ Hiên vô thức lộ ra vẻ chán ghét, muốn mở miệng giáo huấn nhưng lại bị ta bóp chặt đùi, đành nuốt xuống những lời định nói.

Cha con vốn có thiên tính, sau nửa tháng ở bên nhau, Cẩm ca nhi dần trở nên vui vẻ, sợ phụ lòng kỳ vọng của phụ thân nên càng thêm chú tâm vào việc học hành.

Chỉ cần phụ thân nói một câu, hắn có thể suốt đêm không ngủ mà miệt mài đèn sách.

Thẩm Duệ Hiên ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Đúng lúc mọi chuyện đang dần tốt đẹp, v.ú nuôi bên cạnh Cẩm ca nhi bỗng tìm đến gặp ta.

Bà ấy là người của nhà mẹ đẻ ta, trung thành nhất mực. Sau hồi lâu ấp úng, cuối cùng cũng nói ra mục đích:

"Hầu gia khi xưa, mỗi lần nhìn thấy tiên phu nhân cưng chiều Cẩm ca nhi, nhất định sẽ nổi giận, hoặc mắng tiên phu nhân là mẫu thân nuông chiều con trai thành kẻ vô dụng, hoặc chê Cẩm ca nhi khí chất nữ tính, không gánh vác được đại sự.

“Vì chuyện đó mà tiên phu nhân đã đôi lần tranh cãi với Hầu gia, từ đó mới dần thất sủng.

“Lão nô biết phu nhân nhân hậu, thương yêu hài tử, nhưng vì phu nhân, mong người đừng tỏ ra quá mức thân thiết với Cẩm ca nhi trước mặt Hầu gia."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta có phần kinh ngạc, bởi trong thời gian ở bên ta, Thẩm Duệ Hiên không chỉ không trách mắng vì ta thương yêu lũ trẻ, mà còn hiếm hoi dịu dàng nói với ta:

"Chuyện của bọn trẻ, đa tạ nàng đã nhọc lòng."

Nghĩ kỹ lại, ta lập tức hiểu ra nguyên do.

Lão phu nhân sủng ái Nhị gia, lạnh nhạt với Hầu gia, đó chính là nỗi đau cả đời của hắn.

Trưởng tỷ khi xưa cưng chiều Cẩm ca nhi, khiến hắn gợi nhớ tới sự thiên vị của lão phu nhân đối với Nhị gia, mỗi lần nhìn thấy như bị khoét thêm một nhát d.a.o vào lòng.

Mà ta lại không như trưởng tỷ, không quá tỉ mỉ, mọi chuyện ăn mặc sinh hoạt của bọn trẻ đều giao cho v.ú nuôi, bản thân chỉ chú trọng tới việc học hành và phẩm hạnh.

Điều đó vô tình trùng khớp với viễn cảnh mà Thẩm Duệ Hiên từng khát vọng — được lão phu nhân quan tâm dạy bảo.

Vì cái ảo vọng hão huyền ấy mà hắn cảm động, ban thưởng cho ta không ít vàng bạc châu báu.

Ban đầu, ta vì số vàng bạc lấp đầy hòm riêng mà trong lòng không khỏi vui sướng.

Nhưng ngay trong một bữa trưa nọ, sau khi lũ trẻ đã rời đi học tập, Thẩm Duệ Hiên lại mang theo tập thơ đến ngồi lì trong phòng ta, mãi không chịu rời đi.

Năm bình trà đã uống cạn, điểm tâm dâng lên ba lượt.

Tới khi hoàng hôn buông xuống, Như Nguyệt đến hỏi khi nào nên dọn cơm, hắn vẫn không có ý định rời đi.

Ta có ý muốn đuổi khách, hắn chỉ cười mà nói:

"Phu thê chúng ta, tất nhiên nên dùng cơm tối cùng nhau."

Hàm ý trong lời nói đã rõ ràng.

Ăn cơm tất phải có người hầu hạ, ta lập tức cho gọi tất cả thông phòng đến.

Một đám nha đầu ào ào kéo tới, mùi phấn son trộn lẫn khiến người khác nhức đầu.

Bảy tám bàn tay không ngừng đua nhau lột vỏ tôm, gỡ xương cá cho hắn.

Thẩm Duệ Hiên sắc mặt liền đen lại, ném đũa xuống bàn, lạnh lùng buông một câu:

"Thật là ngán ngẩm!"

Rồi bỏ đi như bay, để lại một đám thông phòng son phấn lòe loẹt đứng trơ mắt nhìn nhau.

Ta nghiến răng, lấy hết số vàng bạc hắn vừa ban thưởng mấy hôm trước, trong đêm liền đi mua một tiểu thiếp xinh đẹp.

Cuối cùng còn phải bù thêm hai trăm lượng bạc!

Lỗ quá rồi!
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 13: Chương 13



13

Gần đây, đám man di ở biên cảnh không được yên ổn, Thánh thượng không yên tâm để võ tướng nắm binh quyền, liền nhớ đến các gia tộc có công huân, chọn hai nhà bá tước để cử con em dẫn binh xuất chinh dẹp loạn.

Hầu phủ ta vốn xuất thân từ võ tướng, tuy lần này không đến lượt Định Viễn Hầu phủ, nhưng lại khiến Thẩm Duệ Hiên nhớ ra điều gì đó.

"Tổ tiên vốn là xuất thân võ tướng, Cẩm ca nhi lại là đích trưởng tử, há có thể chỉ ngồi chờ phong tước, suốt đời sống tầm thường vô dụng.

“Bản hầu đây không ngại bỏ mặt mũi đi cầu cho nó một vị sư phụ võ học danh chấn thiên hạ, nàng chớ có nhãn giới đàn bà mà ngăn cản!"

Thẩm Duệ Hiên sợ ta không đồng ý, nên trước đó đã cố ý nói qua với ta.

Luyện võ tuy vất vả, nhưng đây lại là việc tốt giúp rèn luyện bản lĩnh, cớ gì ta lại không đồng ý.

"Ngọc tỷ nhi thân thể yếu đuối, chi bằng cho nàng cùng học, để cường kiện thân thể."

Hắn chau mày, lặp lại đúng những lời mà vài năm trước mẫu thân kế của ta từng nói:

"Nữ tử mà đánh đánh g.i.ế.c giết thì còn ra thể thống gì, chẳng phải sẽ hại nàng không gả được sao."

Hắn tuy không hiểu, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm ngăn cản, dù sao trong mắt hắn, chuyện giáo dưỡng nữ nhi cũng chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng để ý.

"Nàng là chủ mẫu, cứ tùy ý định đoạt."

Ngọc tỷ nhi vốn thích vui đùa, thấy có cơ hội được ra ngoài vận động, liền phấn khởi nghịch ngợm mấy ngày liền, không tránh khỏi vài lần ngã sấp, rách mất ba bộ y phục.

Cẩm ca nhi thương tỷ tỷ, khuyên nàng không nên học võ.

Ngọc tỷ nhi bắt đầu do dự, lén tìm gặp ta, ngập ngừng nói:

"Di mẫu, con biết người một lòng nghĩ cho con, nhưng việc luyện võ đâu phải chính sự của nữ nhi gia…"

Ta mỉm cười pha trà cho nàng:

"Vậy thì chuyện gì mới là chính sự? Danh tiếng, hôn sự chăng?"

Ngọc tỷ nhi đỏ mặt thẹn thùng, cúi đầu không dám nhìn ta.

"Vài năm nữa, con cũng đến tuổi nghị thân.

“Ta hỏi con, nếu gặp phải mẹ chồng cay nghiệt, phu quân bạc tình, chị em dâu ức h**p, con tính làm sao?"

"Con… con sẽ hiền đức, tin rằng lâu ngày ắt sẽ thấu hiểu lòng người."

"Thời gian lâu dài mới biết lòng người. Nhưng cái gọi là 'lâu ngày thấu lòng' chẳng qua chỉ là một chữ 'nhẫn' mà thôi, là tự khiến bản thân trở nên tê liệt, ép mình lùi một bước.

“Phu quân muốn nạp thiếp, con nhẫn nhịn, lùi một bước, để hắn nạp thiếp.

“Mẹ chồng muốn con giữ quy củ, con lại lùi một bước, cung kính đối đãi.

“Em chồng đòi của hồi môn của con, con lại lùi thêm một bước nữa…

“Con tưởng rằng, bản thân cứ làm đúng lễ nghĩa, thuận theo ý nam nhân, tự khắc đẽo gọt mình thành một pho tượng hiền đức cúi đầu trong miếu đường, thì thiên hạ sẽ kính trọng con sao?

“Không, sẽ không đâu.

“Bọn họ sẽ nghĩ con mềm yếu dễ bắt nạt, sẽ nghĩ con còn có thể lùi thêm nữa.

“Bằng vài câu tâng bốc nhẹ bẫng, liền đổi lấy m.á.u nhỏ trong tim con, đổi lấy sự ngoan ngoãn cúi đầu, đổi lấy cả hồi môn bạc vạn của con.

“Ngọc tỷ nhi, con có cam lòng trở thành kẻ nhu nhược như thế không?"

Ngọc tỷ nhi rõ ràng chưa từng nghĩ đến những điều này, lắp bắp nói:

"Con là đích nữ của Hầu phủ, bọn họ không dám đâu."

"Vậy nếu nhà chồng của con còn cao quý hơn thân phận Hầu phủ thì sao?

“Nếu nhà chồng là hạng vô lại, bề ngoài đối đãi với con rất tốt nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tra tấn con, khi đó con định làm thế nào?"

"Phụ thân và di mẫu nhất định sẽ lựa chọn cẩn thận, sẽ bảo vệ con chu toàn…"

Ta mỉm cười, rút bảo đao nạm hồng ngọc bên hông ra.

Trong chớp mắt, nhanh như tia chớp, ta kề lưỡi đao sắc lạnh lên cổ Ngọc tỷ nhi.

Chỉ cần mũi đao nhích lên thêm một phân, mạng của nàng sẽ lập tức không còn.

"Nếu có người muốn lấy mạng con, chỉ cần trong chớp mắt thôi.

“Hầu phủ, phụ thân, hay huynh đệ của con, liệu có kịp cứu con không?"

Ngọc tỷ nhi sợ đến mức mặt mày tái nhợt, liên tục lắc đầu.

"Hãy nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, đó chính là cảm giác khi lưỡi d.a.o kề lên cổ."

Ta mạnh mẽ vỗ thanh đao xuống bàn:

"Thuở nhỏ, đại cữu của ta từng dạy ta học võ.

“Ông ấy từng nói với ta một câu: 'Chỉ có thủ đoạn sấm sét mới bộc lộ được tấm lòng Bồ Tát.'

“Con có bản lĩnh, khi người ngoài muốn đối phó con, họ mới kiêng dè ba phần.

“Ta dạy con đọc sách viết chữ không phải để con ngâm thơ làm từ, lấy lòng phu quân, mà là để dạy con hiểu lẽ đời.

“Ta dạy con luyện võ, càng không phải để con trở thành nữ tử vung đao múa kiếm không ai ưa thích, mà là để khi lưỡi d.a.o kề lên cổ, con có năng lực bảo toàn tính mạng."

"Ngọc tỷ nhi, cầm lấy nó.”

“Con là một đứa trẻ thông minh, tự biết nên làm thế nào."

Ngọc tỷ nhi ánh mắt kiên định, gật đầu đáp vâng.

Nàng là đứa trẻ thông minh, hiểu rõ lợi hại trong đó, từ đó về sau, ngày ngày miệt mài đọc sách luyện võ, chưa từng có một ngày lơ là.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bọn trẻ dốc sức học tập, trên người thường xuyên mang thương tích.

Ta nhìn thấy không khỏi âm thầm xót xa.

Dược phẩm cống tiến trong cung vốn chỉ dành cho quý nhân trong cung, không dám dùng thuốc mạnh, hiệu quả lại quá chậm.

Ta liền sai Như Nguyệt ra ngoài mua ít cao thuốc giảm đau hiệu quả hơn.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 14: Chương 14



Nàng đi suốt nửa ngày, trở về trong bộ dạng hớt hải, lập tức đóng chặt tất cả cửa trong nội thất:

"Phu nhân! Nô tỳ vô tình nghe được tin tức về nha hoàn Như Hoa bên cạnh đại tiểu thư năm xưa!

“Người ở hiệu thuốc bên ngoài nhận nhầm nô tỳ thành Như Hoa, còn hỏi ta rằng sau này có điều dưỡng tốt không."

"Phu nhân, năm đó Như Hoa vậy mà đột nhiên mang thai!"

Ta lập tức muốn gọi người ở hiệu thuốc kia tới hỏi cho rõ ràng, vừa bước ra cửa thì bắt gặp tiểu thiếp mới mua về còn chưa kịp để Hầu gia thị tẩm, đang tựa nghiêng vào khung cửa, thẹn thùng cười đùa với Nhị gia.

Tiểu thiếp đó thấy ta đến, sợ hãi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Nhị gia lại nhướng mày cười khẩy, lười biếng thi lễ với ta:

"Tiểu đệ xin vấn an đại tẩu, hôm nay đại tẩu mặc bộ xiêm y này thật hợp, mặc màu hồng phấn lại càng xinh đẹp hơn hoa."

Ánh mắt hắn không chút che giấu, từ trên xuống dưới dò xét ta, khiến trong lòng ta dâng lên từng đợt ghê tởm, vội vàng bước nhanh rời đi.

"Nhị phu nhân tuy rằng nhỏ nhen keo kiệt, nhưng lại là mỹ nhân hiếm thấy.

“Hai người lại là biểu huynh biểu muội, từ nhỏ thanh mai trúc mã, ân tình từ thuở ấu thơ, Nhị gia ngươi còn chưa thấy đủ sao?

“Ngày thường lêu lổng bên ngoài còn thôi đi, giờ lại muốn dây dưa cả với nha đầu trong đại phòng của chúng ta!"

Nha hoàn đi theo hồi môn nhà mẹ đẻ phần lớn sẽ trở thành thông phòng của nam chủ tử.

Dựa vào sự hiểu biết của ta về trưởng tỷ, nếu Như Hoa quả thực là người của Thẩm Duệ Hiên, trưởng tỷ tất nhiên sẽ nạp nàng làm thiếp, để nàng sinh đứa trẻ đó ra.

Nếu Nhị gia chỉ vì ham thích vẻ trẻ trung xinh đẹp của Như Hoa mà cưỡng ép nàng, dẫn đến việc nàng mang thai, vậy chẳng phải là một vụ bê bối tày đình hay sao?

Như Hoa là nha hoàn mà trưởng tỷ coi trọng nhất.

Lão phu nhân lại hết mực thiên vị Nhị gia, ai dám chắc sẽ không xảy ra xung đột?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Như Nguyệt, viết thư cho đại ca, lệnh cho huynh ấy điều tra chuyện này cho ta."

14

Đại ca hành động cực nhanh, trong vòng ba ngày đã lật tẩy sạch sẽ những chuyện bẩn thỉu của Nhị gia.

Hắn dung túng thuộc hạ vơ vét của cải, lấy danh nghĩa Hầu phủ để tham ô nhận hối lộ, rồi dùng số tiền bẩn đó để cho vay nặng lãi.

Tất cả chỉ để nuôi dưỡng ả kỹ nữ mà hắn bao nuôi bên ngoài thanh lâu.

Trong thư, đại ca từng câu từng chữ khuyên ta đừng nên vướng bận chuyện cũ, nói rằng tất cả đều chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ xác thực.

Dù có chứng cứ, phụ mẫu vì Cẩm ca nhi và Ngọc tỷ nhi cũng sẽ không tố cáo Nhị gia của Hầu phủ.

Đại ca có thể vạch trần tội trạng của hắn, nhưng Nhị gia vốn chỉ là một công tử ăn chơi, không có thế lực trong triều.

Ngự sử đại phu cần gì phải bám riết không buông, tự dưng lại đắc tội với Hầu phủ?

Nhưng đó là mạng của tỷ tỷ ta!

Hắn rất có thể đã hại c.h.ế.t tỷ tỷ của ta!

...

Không ngờ, ta còn chưa kịp động đến chuyện của Nhị phòng thì Nhị phu nhân đã giận dữ xông vào, tự dâng mình đến miệng ta.

"Đại tẩu đúng là giỏi quản gia! Không giúp đỡ huynh đệ thì thôi, lại còn cắt xén cả phần tiền hàng tháng vốn thuộc về chúng ta!"

Nhị phu nhân kéo theo nữ nhi Trân tỷ nhi, ngay trước mặt ta liền lật ống tay áo con gái, chỉ vào những đường chỉ viền đã sờn rách mà cười lạnh:

"Giờ sắp vào mùa hạ rồi, đừng nói là nô tỳ không có tiền thay y phục mới, đến ngay cả Trân tỷ nhi của ta cũng không có áo mới để mặc!"

Trân tỷ nhi đỏ bừng mặt, nàng cảm thấy mẫu thân mình thật mất mặt, bản thân cũng không khỏi xấu hổ, cố sức rụt người lại phía sau.

Nhị phu nhân vung tay định đánh, lời nói mỉa mai thấm thía:

"Đồ vô dụng, trốn cái gì mà trốn! Bây giờ lão Hầu gia, lão phu nhân đều còn đấy, vậy mà trong phủ này chẳng còn ai xem chúng ta là người nữa!

“Có kẻ dựa vào quyền quản gia trong tay, muốn đẩy chúng ta vào chỗ c.h.ế.t đây mà!"

"Được rồi, người đâu, trước tiên đưa đứa trẻ xuống, bảo nó đi chơi với Ngọc tỷ nhi."

Bọn nha hoàn nghe lệnh liền đưa Trân tỷ nhi rời đi, khép cửa phòng lại, tất thảy đều lui ra ngoài.

Ta đứng dậy rót cho Nhị phu nhân một chén trà thanh:

"Nếu đã cảm thấy bất công, đáng lý muội nên đến chỗ lão phu nhân để cáo trạng mới phải."

"Tẩu tử thật khó đối phó, mẹ chồng cũng không dám chọc giận tẩu, chỉ biết rơi lệ mà móc đồ từ tư khố ra ngoài. Ta đâu như tẩu tử, lòng dạ cứng rắn, nhìn không nổi mẹ chồng bị khó xử nên mới tới đây tranh luận với tẩu."

"Xem ra lão phu nhân cũng chưa đến mức hồ đồ."

Ta thản nhiên đem sổ sách ném lên bàn trước mặt Nhị phu nhân:

"Trước khi phát tiền hàng tháng, tất cả sổ sách đều sẽ giao cho lão phu nhân xem xét.

“Lão phu nhân tự biết rằng, khoản tiền cấp cho Nhị phòng không thiếu một đồng nào."

"Nhị phu nhân hãy nhìn xem, trước đây mỗi tháng Nhị gia dựa vào sự sủng ái của lão phu nhân, ép buộc quản sự đưa thêm mấy lần tiền hàng tháng.

“Thế nhưng số tiền rơi vào tay Nhị phu nhân vẫn chỉ là phần tiền hàng tháng cố định.

“Tháng trước, quản sự bị ta phát hiện tham ô, đã bị đuổi ra khỏi phủ. Tháng này, Nhị gia không thể lấy thêm tiền, kết quả là đến phần tiền hàng tháng cơ bản, Nhị phu nhân cũng không có mà nhận..."
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 15: Chương 15



Ta khẽ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi dây chuyền tinh xảo khảm hồng ngọc, ném lên bàn:

"Đây chẳng phải là đồ hồi môn của Nhị phu nhân sao?

“Vật tinh xảo như vậy, e là món đồ tốt mà muội định để dành cho Trân tỷ nhi làm của hồi môn.”

“Cớ sao lại trôi dạt tới tiệm cầm đồ của nhà ta vậy?"

"Nhị phu nhân, e là người đã chất vấn sai người rồi đấy!"

...

Gần đây, Nhị gia của Hầu phủ đang vô cùng phiền muộn!

Vị đại tẩu mới gả vào đúng là một nhân vật khó chơi, không những đoạt lấy quyền quản gia mà còn tra soát sổ sách vô cùng nghiêm ngặt.

Trước kia, ai trong phủ mà chẳng biết hắn được lão phu nhân sủng ái, quản sự đều tình nguyện làm sổ sách giả giúp hắn rút tiền công.

Vậy mà vị đại tẩu kia vừa nhậm chức đã lập tức xử lý hai quản sự lớn, khiến hắn ngay lập tức lâm vào cảnh thiếu hụt bạc.

Càng đáng giận hơn, ả nhân tình hắn nuôi dưỡng bên ngoài lại đang gây rối.

Nghe nói gần đây trong kinh thành đang thịnh hành câu chuyện về các tiểu thư nhà quyền quý si mê công tử nhà giàu.

Ai ngờ công tử lại bị hoàng gia chọn làm phò mã, tiểu thư đành cam tâm làm thiếp thất.

Nào ngờ sau khi thành hôn, phò mã và công chúa ân ái mặn nồng, liền ruồng bỏ tiểu thư kia.

Đêm qua, Tiểu Kiều nằm trong lòng hắn, ngấn lệ hỏi hắn liệu sau này có giống như vị công tử kia, sẽ ruồng bỏ nàng hay không.

Hắn miệng thì ngọt ngào dỗ dành, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh miệt:

Chuyện trong truyện sách chỉ là mấy tiểu thư nhà quyền quý tự nguyện sa ngã, còn nàng chỉ là một ca cơ thanh lâu, ai ai cũng khinh rẻ, lấy gì để so sánh với người ta?

Không hiểu sao, hắn bỗng nhớ tới con sư tử cái trong phủ—người vợ chính thức của hắn.

Hắn và nàng vốn là biểu huynh biểu muội, thuở nhỏ cùng lớn lên.

Khi đó nàng xinh xắn khả ái, hai người cũng từng có đôi ngày mặn nồng.

Đáng tiếc, nàng không có tiền đồ, xuất thân lại là nữ tử thương gia, hơn nữa nhiều năm không sinh được con nối dõi, vì chút lợi lộc cỏn con mà khắp nơi tính toán, thực chẳng đáng để bước lên nơi vinh hiển.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nếu không phải vậy, hắn cũng không đến mức phải ra ngoài vụng trộm với hạng người như Tiểu Kiều.

Khác hẳn với vị đại tẩu trước kia mà đại ca hắn cưới, tuy gia thế không cao, nhưng dung mạo tựa tiên nữ chín tầng trời, cử chỉ đoan trang nhã nhặn.

Chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng cũng vì một chuyện mà bỏ mạng.

Hắn mơ mơ màng màng, bên tai lại vang lên tiếng thì thầm mềm mại của Tiểu Kiều:

"Gia của thiếp, đứa bé trai chúng ta sinh ra cũng đã gần một tuổi rồi. Vậy mà vẫn chưa được bước chân vào cửa Hầu phủ, ngay cả chút tài sản cũng không có.

“Thiếp thật sợ, sợ một ngày nào đó Nhị phu nhân phát hiện ra, thiếp và đứa nhỏ sẽ không còn chốn dung thân.

“Thiếp vì gia mà c.h.ế.t cũng cam lòng, chỉ là tội nghiệp đứa bé, rơi vào hoàn cảnh có người mẹ hèn mọn như thiếp.

“Xin gia thương xót, ban cho mẹ con thiếp mấy cửa tiệm, để sau này còn có nơi nương thân."

Nhị gia phẩy tay, giọng nói lười nhác:

"Được rồi, được rồi, tất cả theo ý nàng."

Hắn thầm tính toán, đã đến lúc lừa ít bạc từ tay con sư tử cái kia rồi.

Cứ bảo là để mừng thọ lão gia đồng môn, dù sao thì nàng cũng ngu muội, chẳng hiểu nổi những chuyện giữa đám nam nhân.

Hôm sau, hắn chỉnh tề quần áo, trở về viện trong Hầu phủ, thuận tay mua ít bánh ngọt ở ven đường, định mang đến cho lão phu nhân, trước là lấy lòng, sau là moi ít bạc ra ngoài tiêu xài.

Vừa bước chân tới Thọ Khang đường, đã cảm thấy bầu không khí trong phòng dường như có điều gì đó không ổn.

Vừa bước vào cửa, hắn liền nhìn thấy đại ca và đại tẩu của mình ngồi một bên, lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, im lặng uống trà không nói một lời.

Còn thê tử của hắn thì sắc mặt âm trầm, kéo theo Trân tỷ nhi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhị gia cười cợt đi tới trước mặt lão phu nhân, vừa quỳ xuống thỉnh an vừa đưa hộp bánh như dâng vật báu:

"Ngày hôm qua công vụ bận rộn đến tận khuya, sợ làm phiền đến giấc nghỉ ngơi của mẫu thân nên con đành tạm nghỉ bên ngoài một đêm.

“Sáng nay đi ngang qua tiệm bánh mẫu thân thích nhất, liền mua ít bánh mang về, xin mẫu thân nể mặt nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."

Nói xong, hắn lại quay sang kéo tay Nhị phu nhân:

"Những ngày gần đây công vụ bận rộn, đợi xong việc, ta sẽ bù đắp cho nàng.

“Ông lão nhà họ Diêu, cha của Ngự sử Diêu, sắp tới sẽ thọ bảy mươi.

“Ông ta phụ trách việc thuyên chuyển quan viên, nàng mau lấy ra một nghìn lượng bạc, không thì vài cửa tiệm cũng được, ta cần dùng ngay."

"Ngươi bận công vụ?"

Nhị phu nhân cười lạnh, ánh mắt mang theo ý chế giễu:

"Nhị gia tự coi mình là đại ca chắc? Văn không xong, võ chẳng thành, chỉ biết dùng tiền kết giao đám bằng hữu rượu thịt!"

Dứt lời, nàng từ trong n.g.ự.c áo lấy ra một chuỗi dây chuyền chạm khắc tinh xảo, ném thẳng vào mặt hắn:

"Không biết ngươi định mang thứ này đi tặng cho vị đồng môn nào?"

Sắc mặt Nhị gia lập tức trở nên khó coi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nhị phu nhân.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 16: Chương 16



Nhị phu nhân bật khóc, vung tay đ.ấ.m loạn lên người hắn, bị nha hoàn bên cạnh lão phu nhân nhanh tay kéo ra.

"Ngươi, kẻ vô lương tâm này!

“Đây là món hồi môn ta định để dành cho Trân tỷ nhi làm của hồi môn đó!

“Ngươi cũng dám động đến!

“Mẫu thân! Người có biết hay không, ả nữ nhân bên ngoài kia của hắn là một ca kỹ trong thanh lâu!

“Người xem ta là thứ gì? Xem Trân tỷ nhi là thứ gì?

“Trong mắt hắn, chẳng lẽ ta đây phải cùng hạng kỹ nữ kia chung chồng?

“Ta khinh!

“Mẫu thân, Trân tỷ nhi sắp tới sẽ bàn chuyện hôn sự.

“Hắn gây ra loại chuyện nhơ nhuốc thế này, chẳng phải đang muốn hủy hoại cuộc đời của con bé hay sao..."

Lão phu nhân sắc mặt lộ vẻ không đành lòng, mạnh mẽ vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Nhị gia:

"Lão nhị, ngươi bị mỡ heo che mắt rồi sao!

“Dù có muốn nạp thiếp, cũng nên để nương ngươi đây tìm cho một người trong sạch.

“Ngươi xem ngươi đã làm vợ ngươi tức giận đến mức nào rồi!

“Còn không mau quỳ xuống, dập đầu nhận tội với Nhị phu nhân đi!"

Nhị gia tức giận, trong mắt hắn, dù Tiểu Kiều chỉ là món đồ chơi, thì cũng là "vật yêu" của hắn.

Việc đi hay ở, liên quan gì đến người khác!

"Mẫu thân, Tiểu Kiều đã sinh cho ta trưởng tử, đứa bé đã được một tuổi rồi."

Hắn buông lời như tiếng sấm, dứt khoát ném xuống một câu, rồi chỉ tay thẳng vào mặt Nhị phu nhân mà trách mắng:

"Nếu không phải vì ngươi không sinh được con, ta nào phải tìm người khác sinh con nối dõi!

“Ngươi không thể trách ta, chỉ có thể trách chính ngươi bất tài mà thôi!"

Nhị phu nhân toàn thân tê dại, tay chân run rẩy không ngừng, ánh mắt hoảng loạn cầu cứu nhìn về phía lão phu nhân—người luôn yêu thương nàng nhất.

Nhưng chỉ thấy trong mắt lão phu nhân, cơn giận dữ đã tan biến, thay vào đó là niềm vui mừng khôn xiết:

"Tốt, tốt lắm!

“Người đâu, mau đến đưa trưởng tử của Nhị gia trở về phủ!

“Huyết mạch nhà họ Thẩm ta không thể để lưu lạc bên ngoài được!

“Nhị tức phụ, ngươi cũng đừng quá ghen tuông như vậy.

“Bên Đại phòng, dâu trưởng vừa tự bỏ tiền ra nạp thiếp cho Đại gia đó thôi, ngươi cũng nên học lấy một chút đi."

"Thưa mẫu..."

Lão phu nhân khẽ hé đôi môi đỏ thẫm, giọng nói như hứa chắc:

"Yên tâm đi, có ta ở đây.

“Vị trí chính thất này, ngươi cứ ngồi cho vững vào."

15

Ta không ngờ Nhị phu nhân lại không thể kiên nhẫn đến vậy, trực tiếp làm ầm lên.

Chỉ cần nàng ta đợi thêm vài ngày nữa, đợi đến tiệc thọ lục tuần của lão phu nhân, rồi mới bộc phát chuyện này.

Khi đó người đông, dù lão phu nhân có sủng ái nhị gia đến đâu, các trưởng lão trong tộc cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nghĩ đến dáng vẻ hoàn toàn tuyệt vọng của Nhị phu nhân, trong lòng ta không khỏi dâng lên một nỗi thương xót cho kẻ đồng cảnh ngộ.

Không biết vì sao hôm nay tâm trạng của Thẩm Duệ Hiên lại vô cùng tốt.

Hắn vỗ vỗ tay ta như muốn an ủi:

"Sao vậy?"

Ta lắc đầu, chẳng muốn để tâm đến hắn.

Hắn lại cười nói:

"Trước kia ta cứ cho rằng nàng tính tình cứng cỏi, khó thuần phục.

“Nay Nhị phu nhân vừa làm ầm lên, ta mới phát hiện ra nàng quả thật rất tốt.

“Hôm nay Nhị phu nhân thất thố như thế, tất nhiên sẽ làm mẫu thân mất lòng.

“Mẫu thân vừa khen nàng hiền thục, ngày sau nàng nên thường xuyên đến gần gũi, hiếu thuận với người.

“Như vậy, nàng nhất định sẽ được mẫu thân thương yêu hơn cả tỷ tỷ nàng khi xưa."

Thương yêu ư?

Bề ngoài miệng thì nói sẽ đối đãi như con ruột, nhưng đến khi xảy ra chuyện thì lập tức đổ hết tội lên đầu ngươi.

Loại "thương yêu" hai mặt như vậy, ta đây thà không cần.

Ta chán ghét quay người đi, Thẩm Duệ Hiên còn định mở miệng nói gì đó.

Bỗng nghe thấy tiếng cổng lớn bị người ta đập mạnh, chỉ thấy nhị gia toàn thân dính máu, thần trí hỗn loạn, loạng choạng lao vào, giơ tay định kéo lấy áo ta:

"Đại ca! Đại tẩu! Cứu ta với!"

Thẩm Duệ Hiên giơ chân đá cho hắn một cú:

"Ngươi còn biết cái gì gọi là quy củ sao!"

Nhị gia ngã nhào quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu nhìn ta rồi bắt đầu dập đầu liên hồi:

"Đại tẩu, ta biết huynh vẫn luôn chán ghét ta, nhưng lần này xin huynh hãy cứu ta!

“Nhà mẹ đẻ huynh là văn thần thanh lưu, phụ thân người lại là Thông chính sứ tư Thông chính sứ, nhất định có thể cứu được ta..."

Ta còn chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao thì nha hoàn Như Nguyệt đã hoảng hốt xông vào:

"Phu nhân! Phu nhân, không hay rồi!

“Nhị phu nhân bị nhị gia g.i.ế.c c.h.ế.t rồi!"

Chuyện này đã liên quan đến mạng người, Thẩm Duệ Hiên lập tức túm lấy nhị gia, lôi thẳng đến thư phòng bên ngoài.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Nhị gia với Nhị phu nhân cãi nhau ở trong viện. Cãi đến lúc gay gắt, Nhị phu nhân nói muốn hòa ly! Nàng mắng nhị gia là kẻ vô dụng, cả đời này cũng không sánh được với Hầu gia, là một kẻ vô tích sự, còn rủa nhị gia là mệnh đoạn tử tuyệt tôn, đứa con ngoài kia chưa chắc đã là huyết mạch của hắn, nói hắn chỉ là rùa xanh đội sừng, nuôi con cho kẻ khác."

"Nhị gia sao có thể chịu nổi những lời này, liền tiện tay cầm bình hoa đánh Nhị phu nhân, không ngờ lại lỡ tay đánh c.h.ế.t nàng!"
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 17: Chương 17



Ta lập tức sai bọn nha hoàn thân tín phong tỏa viện của mình, đích thân đến dặn dò Cẩn ca nhi và Ngọc tỷ nhi rằng đêm nay, dù có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, cũng không được bước ra ngoài.

Cẩn ca nhi gật đầu đồng ý, nhưng Ngọc tỷ nhi lại nắm lấy tay ta, vẻ mặt đầy lo lắng:

"Nghe âm thanh phát ra từ phía nhị phòng, nhị phòng đã xảy ra chuyện gì vậy? Di mẫu, người có thể giúp con đi xem thử Trân tỷ nhi không? Sáng nay nhị bá và nhị bá mẫu cãi nhau, muội ấy bị dọa sợ, khóc suốt cả ngày nay rồi!"

Ta chợt nhớ đến nàng!

Giờ phút này trong phủ hỗn loạn, còn ai có thể để tâm đến nàng cơ chứ.

Chắc chắn nàng đã kinh hoàng sợ hãi, nếu để nàng tận mắt nhìn thấy thảm trạng của Nhị phu nhân…

Khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhớ lại tâm trạng của bản thân khi còn nhỏ, lúc tiểu nương tử qua đời.

Nghĩ đến hoàn cảnh của nàng mà xót xa, ta vội vàng tự mình đến nhị phòng tìm tung tích của Trân tỷ nhi.

Khi ta tìm thấy nàng đang co rúm người lại trong tủ quần áo trong phòng, nàng chỉ vô hồn nhìn tất cả chúng ta.

Ta bước đến ôm lấy nàng, nhưng nàng đột nhiên bật cười, siết chặt lấy tay áo ta, miệng lặp đi lặp lại trong điên loạn:

"Đại bá mẫu, Như Hoa là bị ông ta hại chết. Tỷ tỷ của người cũng là bị ông ta hại chết!"

"Đại bá mẫu, hãy g.i.ế.c ông ta đi! Giúp con g.i.ế.c ông ta!"

16

Đêm khuya, ánh nến trong từ đường lay động, gió lạnh thổi qua khiến người ta không khỏi rùng mình.

Trong phòng đều là tử sĩ của Hầu phủ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật.

Lão Hầu gia bị quản sự trong phủ ép buộc phải "xuất sơn." Đó là lần thứ hai ta gặp cha chồng. Ông vận đạo bào, nhưng không mang dáng vẻ tiêu d.a.o của người tu đạo, ngược lại, quầng thâm dưới mắt đậm đặc, dường như thân thể đã bị rượu và sắc dục bào mòn từ nhiều năm trước.

Chuyện này tam phòng hoàn toàn không hay biết, may mắn là chưa kinh động đến bọn họ.

Nhị gia bị tiểu đồng áp giải, sắc mặt xám như tro tàn, quỳ dưới điện thờ.

Lão phu nhân vừa hay tin liền ngất đi, tỉnh rồi lại ngất, cuối cùng gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật đến đây để chống lưng cho đứa con trai thứ hai của mình.

"Nhân mạng là chuyện trọng đại, việc này e rằng không thể che giấu. Kính xin phụ thân định đoạt."

Lão phu nhân đứng bật dậy, hung hăng tát cho Thẩm Duệ Hiên một cái:

"Ngươi nói là không thể che giấu hay là không muốn che giấu? Giữ kín tang sự, chỉ nói nàng ta mắc bệnh cấp tính qua đời, bên ngoài làm sao có thể biết được chân tướng!"

"Chuyện này tuyệt đối không được. Nhị phu nhân đường đường là một người sống sờ sờ, nay đột ngột c.h.ế.t oan uổng, nhà họ Từ sao có thể không cần lời giải thích? Tội của nhị đệ, nhiều nhất cũng chỉ bị lưu đày. Nhưng nếu chúng ta đồng lõa che giấu, một khi bị tra ra, đó sẽ là tội lớn bị tịch thu tài sản, tru di cả nhà. Mẫu thân, người không thể vì nhị đệ mà không màng đến sinh mạng của cả gia tộc."

Thẩm Duệ Hiên đứng trước điện thờ, thần sắc kiên định.

Lão phu nhân òa khóc thảm thiết, ôm chặt lấy nhị gia:

"Ngươi nói bậy! Năm xưa không phải cũng đã từng làm như vậy sao? Ngươi, đồ lòng dạ đen tối, ngươi chỉ muốn lấy mạng nhị đệ ngươi! Năm đó..."

Chưa kịp dứt lời, lão Hầu gia liền vung roi trần trong tay, quất thẳng vào người bà ta:

"Đồ đàn bà ngu muội, còn không câm miệng đi!"

Cả gian phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Mọi người đều nín thở chờ đợi, đợi lão Hầu gia đưa ra quyết định cuối cùng.

Ánh mắt lão Hầu gia và Thẩm Duệ Hiên giao nhau hồi lâu, cuối cùng ông thở dài một tiếng:

"Những năm trước, chuyện tương tự đã xảy ra một lần. Nay lại tái diễn, xem ra... thật khó tránh khỏi số mệnh."

"Lão nhị hành sự quá mức hoang đường, coi như đã phế. Lão đại, ngày mai ngươi đến chỗ Kinh Triệu Doãn báo án, lấy đại nghĩa diệt thân. Lão nhị, xem như ngươi vì cha mẹ mà tận hiếu rồi."

"Mẫu thân, phụ thân, không! Hai người không thể vứt bỏ con như vậy!"

Nhị gia gào khóc thảm thiết, bị tiểu đồng lôi đi giam lại.

Lão phu nhân khóc đến mức không đứng dậy nổi, vùng vẫy tiến lại nắm lấy tay ta:

"Đại thiếu phu nhân à, phụ thân ngươi chuyên trách đàn hặc quan viên, ngươi giúp lão nhị đi, chúng ta sẽ giữ kín tang sự. Nếu bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay, ngươi hãy giúp hắn ép xuống..."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tay bà ta chưa kịp chạm vào ta thì đã bị Thẩm Duệ Hiên đẩy ra.

Hắn nước mắt lưng tròng, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên chút đắc ý mơ hồ, cúi giọng khuyên nhủ:

"Mẫu thân, đừng nghĩ đến nhị đệ nữa. Từ nay về sau, người chỉ còn một đứa con trai là con thôi!"

Cả Hầu phủ suốt đêm không ngủ.

Thẩm Duệ Hiên ở lại trong phòng ta, thức trắng đêm để viết bản tấu trình.

Khi mặt trời vừa ló rạng, hắn mới buông bút xuống.

Bất ngờ, hắn đưa tay vuốt v3 mặt ta, sau đó ôm ta vào lòng, hơi thở phả bên tai ta, khẽ giọng thì thầm:

"Ta biết nàng vẫn luôn điều tra chân tướng cái c.h.ế.t của tỷ tỷ nàng. Giờ hung thủ đã đền tội, nợ cũ đã xóa sạch. Từ nay, chúng ta hãy sống thật tốt cùng nhau."

Dưới ánh ban mai nhàn nhạt, hắn nắm tay ta, đẩy cánh cửa phòng ra:

"Nàng xem kìa, trời sáng rồi."

Nhị gia thật sự là hung thủ sao?

Đây chính là cái gọi là chân tướng ư?
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 18: Chương 18



17

Cha ta dẫn theo ngự sử đàn hặc Nhị gia, vụ án ấy được Kinh Triệu Doãn phán xử với kết cục chờ xử trảm.

Về sau, vì vụ án là do Hầu phủ tự mình trình báo, thêm vào đó lão phu nhân đã dùng toàn bộ hồi môn của mình để đổi lấy sự tha thứ từ nhà họ Từ, Nhị gia cuối cùng chỉ bị lưu đày sung quân, coi như giữ được mạng.

Sau việc này, thánh thượng cho rằng Thẩm Duệ Hiên phong thái quân tử, có thể giao trọng trách, lại càng thêm trọng dụng hắn.

Ngày lưu đày, lão phu nhân khóc lóc tiễn con từ ngục giam đến tận ngoài cửa thành, về đến nhà liền đổ bệnh nặng.

Chợt nhớ tới chuyện Nhị gia có một đứa con trai với tiểu thiếp ở bên ngoài, lão phu nhân vội vã sai người đón mẹ con họ về, mong giữ lại huyết mạch của Nhị gia cho Thẩm gia.

Không ngờ Thẩm Duệ Hiên từ sớm đã cấp cho mẹ con nàng ta mấy cửa hàng, lại phái người đưa họ rời khỏi Kinh thành.

Khi lão phu nhân đến hỏi, Thẩm Duệ Hiên chỉ nhàn nhạt cười:

"Huyết mạch của nữ tử thanh lâu, ai có thể bảo đảm là của Thẩm gia chúng ta? Chỉ e là mẫu thân đã bệnh đến hồ đồ rồi."

Lão phu nhân tức đến nghẹn lời.

Nhưng nay bà chỉ còn trông cậy vào mình Thẩm Duệ Hiên, nên một câu cũng không dám oán than, hai người vậy mà lại diễn trò mẫu từ tử hiếu.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lão phu nhân đối với ta cũng ôn hòa hơn hẳn.

Nhị gia và Nhị phu nhân đều không còn ở trong phủ, Tam phòng chỉ chờ ngày phân gia, xưa nay không hỏi chuyện ngoài, việc giáo dưỡng Trân tỷ nhi liền rơi vào tay ta.

Ta không còn lo lắng chuyện chị dâu tranh giành, mẹ chồng làm khó, Thẩm Duệ Hiên trong phủ nói một là một, đối với ta cũng xem như tôn trọng.

Thẩm Duệ Hiên tự mình nạp vài tiểu thiếp, những nữ tử đó, trong nét mày ánh mắt luôn thấp thoáng bóng dáng tỷ tỷ.

Ta đem toàn bộ tiểu thiếp mà năm xưa vì tranh đấu với Nhị phu nhân mà nạp vào, tất cả gả cho người tử tế, không cần thiết phải làm lỡ dở cả đời họ.

Ngày tháng của ta trôi qua yên ổn giàu sang, ngoài việc nuôi dạy bọn trẻ, không có bất kỳ chuyện phiền lòng nào.

Ta trở thành vị phu nhân được người người ngưỡng mộ nhất Kinh thành.

Nhưng trong thâm tâm ta vẫn luôn hoài nghi về chân tướng ấy, thỉnh thoảng lại khéo léo dò hỏi Trân tỷ nhi mấy lần.

Từ sau biến cố năm đó, nàng thay đổi tính tình, trở nên trầm lặng ít nói.

Hễ ta hỏi đến chuyện này, nàng chỉ cúi đầu không đáp.

Thời gian trôi qua, ta cũng đành từ bỏ.

Chớp mắt, các nữ nhi trong phủ đều đã đến tuổi định thân.

Ngọc tỷ nhi kể từ sau lần gặp gỡ Tiểu Thế tử phủ Trấn Quốc Công trong buổi hội đánh cầu liền trở thành oan gia vui vẻ, thường xuyên cãi cọ, nhưng xem ra hai bên tâm ý tương thông.

Còn Cẩm ca nhi từ nhỏ đã thân thiết với trưởng tôn nữ của Tả tướng, đôi bên tình đầu ý hợp, hai nhà đều ngầm hiểu.

Về phần Trân tỷ nhi, chuyện của cha mẹ nàng đã ảnh hưởng rất lớn đến nàng. Dù ta đã nhận nàng làm nghĩa nữ, nàng vẫn gặp khó khăn trên con đường hôn sự.

May thay, ca ca ta mấy năm nay quan lộ hanh thông. Ta bèn quyết định gả nàng cho trưởng tử của ca ca.

Ca ca và tẩu tẩu ta đều là người phúc hậu. Cháu trai ta tuổi còn nhỏ nhưng đã đỗ tiến sĩ, chỉ đợi bộ Lại phân bổ chức vụ, là một thiếu niên cầu tiến và đầy triển vọng.

Hôn sự được định đoạt, ta liền đem toàn bộ hồi môn của Nhị phu nhân năm xưa cùng với tài sản thuộc về Nhị phòng, tất cả chuyển thành của hồi môn cho Trân tỷ nhi.

Hôn kỳ của Ngọc tỷ nhi được ấn định sau khi Trân tỷ nhi xuất giá nửa năm.

Cẩm ca nhi còn nhỏ, ta luôn nghĩ nên đợi nó lập nên công danh sự nghiệp rồi mới bàn chuyện hôn nhân.

Khi ta đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Trân tỷ nhi, Thẩm Duệ Hiên đột nhiên báo tin rằng long thể của thánh thượng bất an, tộc man di phương Tây liên tiếp quấy nhiễu biên cương. Hắn đã tự nguyện xin trấn thủ Tây Bắc và sẽ lên đường trong nay mai.

Từ sau khi lão Hầu gia qua đời vài năm trước, Thẩm Duệ Hiên đã phân gia, để Tam phòng ra riêng.

Hắn quyết định mang theo lão phu nhân đi trước.

Thánh thượng đặc biệt chuẩn cho ta sau khi lo liệu xong hôn sự của các cô nương mới đến hội ngộ.

Cẩm ca nhi thì được thánh thượng đón vào cung, danh nghĩa là bạn đồng học của Thái tử, nhưng trên thực tế là con tin.

Không hiểu vì sao, trong lòng ta dâng lên một cảm giác bất an.

Cho đến trước ngày Trân tỷ nhi xuất giá, nàng mang vẻ mặt nghiêm nghị đến tìm ta.

Nàng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn ta đã dưỡng dục.

Rồi đột nhiên mở miệng:

"Trân nương có tội, xin bá mẫu thứ cho tội đã làm chứng gian. Những lời đó là do Hầu gia ép Trân nương phải nói."

"Tuy phụ thân ta có liên quan đến cái c.h.ế.t của tiên đại phu nhân, nhưng người trực tiếp hại c.h.ế.t phu nhân lại không phải là ông ấy."

"Tiên đại phu nhân… là bị Hầu gia hại chết!"
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 19: Chương 19



18

"Mười năm trước, lão Hầu gia mắc một trận trọng bệnh. Đại bá mẫu là trưởng tức, lẽ ra phải ở bên hầu hạ bệnh tình. Nhưng ai ngờ, nha hoàn thân cận của đại bá mẫu là Như Hoa lại mang thai! Đứa trẻ đó, chính miệng lão Hầu gia thừa nhận là cốt nhục của mình."

"Đây là một vụ bê bối tày trời! Là tội nghiệt do lão Hầu gia gây ra! Nhưng bọn họ lại lén lút triệu tập trong từ đường giữa đêm, thẩm vấn hai người phụ nữ vô tội. Lúc ấy, ta còn nhỏ, ham chơi, đã ngủ thiếp đi trong từ đường và nghe được toàn bộ."

"Bọn họ bảo Như Hoa không đứng đắn, quyến rũ lão Hầu gia, phải xử tử nàng. Ngay khi ấy, đại bá mẫu mang theo bụng lớn chạy vào, quỳ xuống khóc lóc cầu xin lão Hầu gia và Hầu gia tha cho tỳ nữ của mình."

"Nhưng lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía bụng của đại bá mẫu. Phụ thân ta vốn luôn ghen tỵ với đại bá, liền cười lạnh: 'Bụng của đại tẩu mang thai cùng thời điểm với nha hoàn kia, chẳng lẽ… là huynh đệ?' Chỉ một câu ấy, lại lấy đi mạng của đại bá mẫu."

"Lão Hầu gia sa sầm mặt mũi, mắng một câu 'Hoang đường!', nhưng không dám thốt ra lời thanh minh cho bản thân, vì trước đó chính ông ta đã cưỡng ép nha hoàn hồi môn của con dâu."

"Hầu gia thì mặt không đổi sắc, giọng điệu lạnh nhạt khuyên nhủ: 'Ngoan nào, vì danh tiếng của nàng, vì thể diện của Hầu phủ, đứa trẻ này không thể giữ lại được.'"

"Lúc ấy, bụng đại bá mẫu đã rất lớn. Nàng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin được tha mạng. Thế nhưng, đối phương vẫn không động lòng, thậm chí còn thô bạo cạy miệng nàng, đích thân đổ thuốc phá thai vào."

"Đại bá mẫu đã sắp sinh đến nơi, nàng gào khóc thảm thiết, lăn lộn trên nền đất, cầu xin được gọi đại phu. Nhưng tất thảy đều thờ ơ nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói: 'Chuyện nhà không thể để lộ ra ngoài.' Trong từ đường, những pho tượng tổ tông lặng lẽ nhìn xuống, như đang chứng kiến một nữ nhân phải lấy mạng mình để chuộc tội cho sai lầm của đàn ông."

"Mùi m.á.u tanh tràn ngập cả gian phòng. Ta mãi mãi không thể quên được mùi vị ấy—mùi của sinh mệnh một nữ nhân đang bị tước đoạt."

"Ta co ro dưới bàn thờ trong từ đường, trong tai vang vọng tiếng thét bi thảm của nàng. Đó là một màn tra tấn kéo dài suốt đêm.

“Khi tia sáng đầu tiên của buổi bình minh rọi vào, từ trong từ đường vang lên tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh. Nhưng ngay sau đó là một tiếng 'bụp' nặng nề. Mọi thứ chấm dứt.

“Đại bá mẫu… nàng cứ thế mà chết, c.h.ế.t trong một âm mưu sinh khó được sắp đặt kỹ lưỡng.

“Sau khi nàng chết, lão Hầu gia vì cảm thấy tội lỗi với trưởng tử, liền lấy cớ say mê tu tiên, đem tước vị truyền lại cho hắn."

"Xin bá mẫu đừng trách ta. Khi đó, ta còn quá nhỏ, bị dọa sợ đến phát sốt, rồi quên sạch mọi chuyện. Mãi cho đến khi mẫu thân ta bị hại chết, ta trốn trong tủ quần áo, ký ức khi xưa mới đột ngột ùa về."

"Trước khi bá mẫu đến đón ta, chính Hầu gia đã tìm gặp ta.

“Hắn hỏi ta có muốn báo thù cho mẫu thân mình hay không.

“Hắn bảo ta nói dối với bá mẫu, sau đó sẽ mượn tay bá mẫu để diệt trừ chính người đệ đệ ruột thịt của hắn."

19

Ngày thứ hai sau khi Trân tỷ nhi xuất giá, ta một mình thúc ngựa phi nhanh tới Tây Bắc.

Thế nhưng, khi ta xuất hiện, Thẩm Duệ Hiên lại không tỏ vẻ kinh ngạc chút nào.

Hắn như thường lệ, mỗi buổi sớm đều thắp ba nén hương cho tỷ tỷ ta, rót một chén trà xanh đưa tới trước mặt ta:

"Ngươi biết rồi, đúng không? Con bé Trân nhi đã nói cho ngươi nghe?"

"Ngươi có gì muốn nói không, tỷ phu?

Hắn nhìn ta, trong mắt không có chút hối hận, cũng chẳng chút ăn năn. Tận sâu trong đáy mắt ấy chỉ là nụ cười lạnh nhạt, tàn nhẫn đến thấu xương.

Hắn nhếch môi, khẽ lắc đầu:

"Trân tỷ nhi, quả nhiên là giữ mồm giữ miệng không được rồi. Ngươi muốn ta nói gì? Muốn ta tỏ ra đau khổ, hối hận ư?"

"Ngày ấy, ta đã bảo nàng ấy đừng tới từ đường. Nhưng nàng lại không nghe. Nàng bảo, nha hoàn kia là tỷ muội của nàng, cùng theo nàng vào Hầu phủ chỉ vì lo lắng cho nàng. Nàng nói nha hoàn đó vốn đã có người trong lòng, là biểu ca làm ruộng cùng thôn, hai người sắp thành thân. Nàng không thể để muội ấy c.h.ế.t không minh bạch như thế, nhất định phải đòi lại công bằng cho nàng ta!"

"Công bằng? Vì một nha hoàn? Ngươi có biết không, ngay khoảnh khắc nha đầu đó phá hoại danh dự của lão gia, nàng ta đã không đáng sống rồi!"

"Ta đã khóa cửa gian chính, nhưng nàng ấy—dù bụng lớn đến vậy—vẫn liều mình trèo cửa sổ mà ra. Khi nhị đệ buông lời sỉ nhục ấy, ta… không còn lựa chọn nào khác."

Thẩm Duệ Hiên khẽ thở dài, giọng điệu tựa như đang kể về một chuyện cũ nhàn nhạt.

"Hoa Dương, ngươi có biết không? Ta đối với tỷ tỷ ngươi vẫn luôn tốt. Tôn trọng nàng, cho nàng quyền quản lý gia sự, chưa từng nạp thiếp. Chỉ tiếc nàng không có số hưởng. Nàng không được như ngươi."

Ta bình thản nhìn hắn, cất giọng lạnh lùng:

"Ngươi không sợ ta sẽ g.i.ế.c ngươi?"

Hắn bỗng bật cười, tiến lên một bước, từ trên cao cúi người nhìn xuống ta.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt ta, như đang tìm kiếm vết tích của cố nhân:

"Ngươi không nỡ mà. Ngươi khác nàng ấy. Ngươi thông minh hơn, lý trí hơn. Ngươi từng dạy dỗ Ngọc nha đầu rằng, ngươi gả vào Hầu phủ không phải vì tình nghĩa gì cao xa, mà chỉ vì quyền thế. Đây chính là điểm mà ta yêu thích nhất ở ngươi."

"Ngươi và ta đều là cùng một loại người."

"Ngươi còn nhớ không? Ngày Nhị phu nhân chết, ta đã nói với ngươi câu gì? 'Về sau, chúng ta hãy sống thật tốt.'"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hắn đưa cho ta một bức bản đồ trấn thủ Tây Bắc.

"Nhị hoàng tử sắp tạo phản. Ta đã đáp ứng cùng hắn chơi ván cờ lớn này. Ngày sau, tất sẽ là một người dưới vạn người, trên muôn người."

"Ngươi có thể cho rằng ta tàn nhẫn, nhưng không ai khác ngoài ta đã đưa Hầu phủ đến vinh quang như ngày hôm nay."

"Tam tuế khán lão (‘ba tuổi xem ra tính khí về sau’), Cẩn ca nhi vốn không phải đứa trẻ thông minh. Làm con tin trong cung, mai sau có mất cũng chẳng sao."

Hắn cúi sát bên tai ta, giọng nói dịu dàng mà lại lạnh lùng tột cùng:

"Ngươi còn trẻ, chúng ta vẫn có thể sinh thêm một đứa con nối dõi. Nếu ngươi nguyện ý, hãy cùng ta dùng bữa."

Ta khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên đầy ý vị.

"Tỷ phu, cảm tạ ngươi."

Cảm tạ ngươi đã khiến mọi chuyện trở nên thật đơn giản.

Ta xoay người, đưa tay nắm lấy bàn tay hắn.
 
Back
Top Bottom