Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,147
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOv3cud2P1ts11w0ATLKw1VawjzeFimDGDo-aO2MyecVAvmRr304SzyblpmzZhnjNFiej20-RXV3AvamfgCoJUfqGFcKkjUlj2wra0u9gK9POo6DyqJuVHc1MO-r5LOZG9XBATxoD8Y1OSNrnkar37U=w215-h322-s-no-gm

Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Tác giả: Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đoàn Đoàn Quyển Quyển

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hào Môn Thế Gia, Trả Thù, Gia Đình, Cung Đấu, Sảng Văn

Team dịch: Lộn Xộn page

Giới thiệu

Trưởng tỷ gả vào Hầu phủ bảy năm, khó sinh mà mất, để lại hai hài tử.

Năm sau nàng qua đời, Hầu phủ sai mụ mụ tới cửa cầu thân, khuyên mẫu thân ta rằng:

“Đại cô nương chẳng may đoản mệnh, để lại hai đứa trẻ côi cút. Nhị cô nương tuy là thứ xuất, nhưng phu nhân nuôi dưỡng nhiều năm, chi bằng để nàng làm kế thất, vừa đỡ tốn một phần hồi môn, lại có thể giúp phu nhân nuôi dạy ngoại tôn.”

Lòng ta chua xót khôn nguôi, chẳng ngờ mẫu thân trước nay vẫn lạnh nhạt lại vung một chén trà thẳng tới:

“Hại chết một đứa con gái của ta, còn muốn hại thêm một đứa nữa! Nói bậy gì đó!”​
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 1: Chương 1



Trưởng tỷ gả vào Hầu phủ bảy năm, khó sinh mà mất, để lại hai hài tử.

Năm sau nàng qua đời, Hầu phủ sai mụ mụ tới cửa cầu thân, khuyên mẫu thân ta rằng:

“Đại cô nương chẳng may đoản mệnh, để lại hai đứa trẻ côi cút. Nhị cô nương tuy là thứ xuất, nhưng phu nhân nuôi dưỡng nhiều năm, chi bằng để nàng làm kế thất, vừa đỡ tốn một phần hồi môn, lại có thể giúp phu nhân nuôi dạy ngoại tôn.”

Lòng ta chua xót khôn nguôi, chẳng ngờ mẫu thân trước nay vẫn lạnh nhạt lại vung một chén trà thẳng tới:

“Hại c.h.ế.t một đứa con gái của ta, còn muốn hại thêm một đứa nữa! Nói bậy gì đó!”

01

Tỷ tỷ cuối cùng vẫn mất vào mùa đông năm ấy.

Nàng mang thai năm lần, mất hai lần.

Sinh được một đại nhi nữ và một tiểu nhi tử.

Cuối cùng khó sinh, mà mất m.á.u đến thấm đỏ cả tấm ga giường thêu đôi uyên ương, vốn do chính tay mẫu thân may cho nàng.

Nàng gả cao vào kinh thành, mà phụ thân ta chỉ là một ngoại quan tứ phẩm.

Ta cùng mẫu thân ngày đêm vượt đường xa, rốt cuộc cũng không kịp gặp nàng lần cuối.

Trong tang lễ, mẫu thân gần như khóc đến ngất lịm.

Khách khứa trong Hầu phủ lời ra tiếng vào khuyên nhủ:

“Đại cô nương nhà ngươi từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà, là bậc hiền lương đức hạnh được toàn kinh khen ngợi.”

“Gả vào Hầu phủ bảy năm, được cha mẹ chồng yêu thương, phu thê hòa thuận, lại sinh hạ đôi long phụng.”

“Chỉ tiếc thân thể không tốt, dù được Hầu phủ hết lòng điều dưỡng vẫn không bù lại được hao tổn.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tuy là yểu mệnh, nhưng đời này cũng xem như hưởng hết phúc phận. Phu nhân nên nghĩ thoáng một chút.”

Hao tổn ư?

Tỷ tỷ ta thuở nhỏ nào phải thân thể yếu đuối? Khi ấy, nàng còn có thể trèo cây nghịch ngợm như tiểu tử nhà người ta.

Vậy mà sau khi gả vào Hầu phủ, mỗi lần ta đến thăm, nàng lại tiều tụy thêm một phần.

Phúc phận ư?

Là tỷ tỷ ta có phúc, hay là tên Hầu gia kia có phúc?

Lấy được tỷ tỷ ta – một hiền thê vẹn toàn lo liệu mọi sự, sinh con đẻ cái, bảy năm mang thai năm lần. Nói rằng nàng vì hắn mà c.h.ế.t cũng chẳng ngoa.

Mà Hầu gia Thẩm Duệ Hiên kia chỉ là chưa có thiếp thất danh chính ngôn thuận, thông phòng thì lại không thiếu.

Giờ đây, tỷ tỷ ta đã khuất, hắn chỉ nhỏ vài giọt lệ trước linh đường liền trở thành kẻ si tình thương tiếc thê tử.

Thiên hạ lại còn đua nhau tán tụng rằng tỷ tỷ ta mệnh tốt, đời này hưởng phúc!

Hưởng phúc cái gì chứ!

Tỷ tỷ mang thai lần cuối đến tháng thứ năm, đại ca còn từng lên kinh thăm hỏi, khi ấy mọi sự vẫn yên ổn.

Thế mà nay lại bất ngờ khó sinh?

Ngay cả nha hoàn hồi môn trung thành nhất của tỷ tỷ cũng đột nhiên mất tích, việc này tất có điều đáng ngờ!

Lòng ta nghẹn ứ, đang định cất lời phản bác thì khóe mắt lại liếc thấy mái tóc mẫu thân chỉ sau một đêm đã điểm bạc.

Trước linh đường, hai đứa trẻ thơ dại không hiểu sự đời còn đang ngơ ngác.

Ta đành nuốt những lời cay đắng trở lại.

Chỉ mong giữ được thể diện sau cùng cho tỷ tỷ, nhưng lại có kẻ không biết điều mà quấy nhiễu…

Nhị phu nhân Hầu phủ, Từ thị – vị tẩu muội mà trước kia trưởng tỷ ta chẳng hề hòa hợp – bỗng dưng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thân mật hỏi han đủ điều:

“Phải chăng đây là Nhị tiểu thư bên cạnh thân gia phu nhân? Quả thật dung mạo xinh đẹp, đã đến tuổi cập kê chưa?”

Ta chán ghét rút tay về, nàng lại làm như không thấy, tự mình lau khóe mắt – nơi vốn chẳng có giọt lệ nào – rồi chỉ về phía hai đứa trẻ trước linh đường:

“Tỷ tỷ cô nương đi sớm quá, thật tội nghiệp cho hai đứa cháu trai cháu gái còn thơ dại, chưa kịp hiểu sự đời đã mất đi mẫu thân. Thân gia phu nhân, người cũng nên nghĩ đến kế sách lâu dài...”

Lời nói ẩn ý rõ ràng: nàng muốn ta làm kế thất cho Hầu gia.

Lòng ta nặng trĩu.

Chưa đợi ta phản ứng, mẫu thân đã đột ngột đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Từ thị mà mắng lớn:

“Kế sách? Kế sách gì chứ!”

“Con gái ta đường đường là tiểu thư khuê các, gả vào Hầu phủ chưa đầy bảy năm đã mất mạng một cách oan uổng! “

“Ta còn gì để tính toán nữa đây?”

“Chỉ hận con gái ta lòng dạ mềm mỏng, bị kẻ tâm địa đen tối lén lút bức hại, cuối cùng lại mất mạng oan uổng như vậy!”

Từ thị bị mắng đến đỏ bừng mặt, đang định cãi lại thì lại bị Lão phu nhân Hầu phủ – từ đầu đến giờ vẫn im lặng – trừng mắt nhìn khiến nàng lập tức câm miệng.

Những năm qua, vì trưởng tỷ, mẫu thân luôn giữ thái độ ôn hòa với thân tộc Hầu phủ.

Nay đột ngột chất vấn công khai như vậy, khiến toàn bộ người trong sảnh đều bất ngờ, vội vàng đứng ra khuyên giải.

Tối hôm đó, Lão Hầu gia cùng Lão phu nhân Hầu phủ mời mẫu thân vào nội đường bí mật bàn bạc.

Ba tháng sau khi tang sự kết thúc, bộ Lại hạ văn thư bổ nhiệm, phụ thân được điều về kinh, thăng làm Thông chính sứ thuộc Thông chính ty tam phẩm.

Một mạng trưởng tỷ, đổi lấy con đường thăng quan tiến chức cho phụ thân.

Trên xe ngựa trở về quê thu dọn hành lý, ta nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy giọt lệ nóng hổi rơi xuống gương mặt mang dung mạo tương tự trưởng tỷ.

“Người c.h.ế.t như đèn tắt, cuối cùng vẫn phải ưu tiên người sống.”
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 2: Chương 2



02

Sau khi trưởng tỷ mất, mẫu thân cùng phụ thân vì lo lắng cho hai đứa ngoại tôn nên thường xuyên sai người tới thỉnh an.

Thế nhưng, Hầu phủ luôn lấy lý do Lão phu nhân thân thể không khỏe, cần tôn nhi túc trực hầu hạ, không cho phép gặp mặt.

Quan hệ giữa hai phủ ngày càng trở nên căng thẳng, ngay cả lễ vật Tết Trung Thu cũng không gửi tới.

Đến ngày ta cử hành lễ cập kê, Lão phu nhân Hầu phủ lại đột ngột đến chúc mừng, còn mang theo hai hài tử của trưởng tỷ.

Ánh mắt bà ta ẩn chứa thâm ý, cười nói:

“Cẩm ca nhi, Ngọc tỷ nhi, kia chính là di nương ruột thịt của các con. Mau tới bên di nương mà xin kẹo ăn đi.”

Sau đó, Hầu phủ lại nhiều lần mời ta tham dự yến thưởng hoa, hội đánh mã cầu.

Ta đều nhất mực từ chối.

Từ chối nhiều lần, bên kia rốt cuộc cũng không thể ngồi yên.

Một ngày nọ, mụ mụ Hầu phủ đến phủ ta, miệng nói là tới thỉnh an mẫu thân, nhưng trên thực tế lại mang theo lễ vật hậu hĩnh, ý đồ khuyên nhủ:

“Đại phu nhân mất sớm, Lão phu nhân nhà ta vẫn luôn tự trách, cảm thấy vô cùng áy náy với thân gia, vì đã không chăm sóc chu toàn cho Đại phu nhân.

“Hầu gia cũng si tình với Đại phu nhân, suốt một năm qua không tái giá.”

“Nhưng Hầu phủ dù sao cũng là cửa lớn nhà cao, việc nội viện bề bộn, sao có thể mãi không có một chính thê chủ mẫu?”

Mụ mụ ngừng lại một chút, rồi thở dài, giọng thấp xuống:

“Chỉ là, vị kế thất được cưới tới liệu có thật lòng thương yêu Cẩm ca nhi, Ngọc tỷ nhi hay không?”

“Chỉ sợ ngoài mặt thì hiền từ, sau lưng lại ngấm ngầm bức ép.”

“Thân gia phu nhân, sao có thể yên tâm giao phó ngoại tôn được?”

“Lão nô xin mạo muội nói một câu, Nhị cô nương tuy là thứ xuất, nhưng thân gia phu nhân đã nuôi dưỡng nhiều năm, thật là người nhân từ.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Người xưa có câu: ‘Mẹ mất, di nương thân.’

“Chi bằng để Nhị cô nương làm kế thất, chẳng phải là chuyện vẹn toàn đôi đường sao?”

“Lão thái thái nhà ta đã nói rồi, sính lễ sẽ gấp đôi, thân gia phu nhân cũng không cần lo lắng về hồi môn.”

“Hầu phủ sẽ lo liệu mọi sự.”

“Vừa tiết kiệm được một phần hồi môn, lại có thể giúp nuôi dạy ngoại tôn, đây đúng là mối nhân duyên vẹn toàn, lợi cả đôi bên.”

Trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.

Còn ta, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống, chờ đợi cái kết cục vốn đã được định sẵn.

Mười ngón tay đâu thể đều nhau, huống chi ta vốn chẳng phải do mẫu thân sinh ra.

Dù được nuôi dưỡng bên gối, ăn mặc dùng đồ đều như trưởng tỷ, nhưng nhiều năm qua, mẫu thân đối với ta chỉ nhàn nhạt, chưa từng thân thiết.

Tại tang lễ, sự thất thố của mẫu thân cũng chỉ vì quá đau buồn trước cái c.h.ế.t của trưởng tỷ.

Giờ để ta trở thành kế thất, chẳng phải là giải pháp tốt nhất cho cả hai phủ hay sao?

Nào ngờ, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng sứ vỡ loảng xoảng.

Tiếp đó là tiếng gào thét đầy phẫn nộ của mẫu thân, như xé tan không gian tĩnh lặng:

“Hại c.h.ế.t một đứa con gái của ta, lại còn muốn hại thêm một đứa nữa.”

“Cút đi mà nói bậy nói bạ!”

Mẫu thân dường như vẫn còn chưa hết giận, há miệng định tiếp tục mắng chửi.

Nhưng ta đã nhanh chân đẩy tung cửa chính bước vào, cất giọng bình thản mà kiên quyết:

“Ta nguyện ý.”

03

Mẫu thân sắc mặt lạnh lùng, cưỡng ép tiễn mụ mụ Hầu phủ ra ngoài.

Sau khi trở về phòng, bà lập tức nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào mặt ta mà quở trách:

“Một nữ nhi như con, lại còn mặt dày tự mình đi tìm hôn sự, con thật là không biết xấu hổ...”

Bà giơ tay lên định tát, nhưng bàn tay mới nâng cao đã vô lực buông xuống, giọng đầy oán hận:

“Con hiểu gì về chuyện gả chồng? Chỉ biết nghĩ đến tình nghĩa tỷ muội, nhưng con có biết Hầu phủ kia có ai dễ sống chung không? Bà bà thiên vị, tẩu muội khó hòa hợp. Tỷ tỷ con có phẩm hạnh như thế mà cuối cùng cũng rơi vào kết cục ấy, huống hồ là con.

“Hơn nữa, Cẩm ca nhi và Ngọc tỷ nhi cũng là huyết mạch của Hầu phủ, bọn họ chưa chắc đã đối đãi tệ bạc.

“Hài tử à, người c.h.ế.t như đèn tắt, người sống mới phải tiếp tục bước về phía trước.”

Ta ngẩn ngơ quỳ xuống, mỉm cười cất tiếng:

“Không phải vì trưởng tỷ, mà là vì chính bản thân mình.

“Nữ tử chọn phu quân, chẳng qua cũng chỉ vì ba điều: tiền tài, địa vị, phẩm hạnh của phu quân và gia thế của nhà chồng.

“Với quan vị của phụ thân, nếu muốn gả đi, nhiều lắm con cũng chỉ có thể chọn được một gia đình trung đẳng trong triều, phu quân chưa chắc đã có chí tiến thủ, sao có thể so với sự phú quý và thể diện của Hầu phủ?”

“Hầu gia tuy có vài thông phòng, nhưng chưa từng sủng ái ai, cũng xem như một bậc quân tử đoan chính.

“Về phần nhà chồng... mẫu thân cũng đã thấy sự sốt sắng của Hầu phủ trong thời gian này.

“Bọn họ vốn đã mang nỗi áy náy với trưởng tỷ, sau khi ta gả vào, tự nhiên sẽ đối xử tử tế với con.”

“Hầu phủ lại đã có Cẩm ca nhi và Ngọc tỷ nhi, về đường con nối dõi cũng sẽ không ép buộc gì ở con.

“Con ở mọi mặt đều không bằng trưởng tỷ, chỉ có điều này là hơn nàng, đó là con nhìn thấu được nhiều chuyện hơn nàng.

“Trên đời này, có kẻ cầu tình, cũng có kẻ cầu quyền.

“Mẫu thân, cớ sao lại ngăn cản mối lương duyên tốt của con?”

Lời ta vừa dứt, mẫu thân chỉ tay vào ta, hồi lâu không thốt nên lời.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 3: Chương 3



Khi ta xoay người đứng dậy cáo lui, bà bỗng nghẹn ngào cất giọng thì thầm:

“Lỗi ở ta, con vốn dĩ xứng đáng có quyền được chọn lựa.”

Bà không biết rằng, đây chính là sự lựa chọn của ta.

Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp trưởng tỷ là vào một ngày mùa đông.

Khi ấy, ta còn nhỏ, trèo lên giường của tiểu nương, nhưng chỉ cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

Nha hoàn hầu hạ tiểu nương bắt đầu la hét, tiếp đó mọi thứ trở nên hỗn loạn, chỉ có mình ta bị vứt lại nơi góc phòng, co ro thành một khối, cảm giác như trời đất đều đang xoay vần.

Là trưởng tỷ đã nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đưa ta tới gian chính đường rộng lớn và cao lớn:

“Ngoan, đừng sợ, có tỷ ở đây.”

Ta gặp nàng lần cuối cũng là vào một ngày mùa đông.

Ta cùng nha hoàn chải tóc cho nàng, đưa nàng vào trong cỗ quan tài nhỏ bé thấp lè tè, cúi xuống nói với nàng:

“Ngoan, đừng sợ, có muội ở đây.”

04

Hầu phủ nhận được tin, liền không ngơi nghỉ mà bắt đầu chuẩn bị hôn sự.

Lão phu nhân Hầu phủ vốn nghĩ chỉ là tái giá, không muốn tổ chức long trọng.

Nào ngờ mẫu thân lại đích thân chuẩn bị cho ta một trăm lẻ tám kiện hồi môn, so với hồi môn khi trưởng tỷ xuất giá còn nhiều hơn ba phần.

Hầu phủ thấy như vậy, cũng không dám sơ suất chút nào, vội vàng bổ sung đầy đủ các lễ nghi.

Dẫu là như thế, vào ngày đại hôn, ta vẫn có thể cảm nhận được sự thờ ơ mơ hồ từ trên dưới toàn phủ.

Nhị phu nhân trong phủ thậm chí còn làm bộ như thẳng thắn, miệng nói lời an ủi giả dối:

“Tân tẩu tẩu chớ để bụng, chỉ là lễ nghi tái giá vốn không thể so với chính thê. Tân tẩu tẩu chắc cũng không so đo thiệt hơn với tỷ tỷ ruột của mình chứ?”

Ta khẽ mỉm cười, cái c.h.ế.t của trưởng tỷ có lẽ không thoát khỏi liên quan đến nàng ta.

Giờ nàng vội vàng nhảy ra như thế, sau này thật vừa khéo để ta dùng nàng lập uy.

Ánh trăng đã lên cao, trong tân phòng lại không đợi được Hầu gia Thẩm Duệ Hiên, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng đạp cửa.

Nha hoàn thân cận của ta là Nguyệt Như tức giận mắng mỏ rồi đi mở cửa:

“Hầu phủ quả là có giáo dưỡng, chẳng lẽ còn muốn học thói tiểu gia bày trò náo động phòng tân hôn hay sao... A!”

Cửa vừa mở, Ngọc tỷ nhi với mái tóc búi đôi, toàn thân lem luốc chui thẳng vào từ ngoài cửa.

Không thèm để tâm đến ai, lập tức đem bùn đất và lươn đất muốn ném thẳng lên người ta.

“Ta mặc kệ bà là thứ di nương mặt chó đầu bò gì, hôm nay bà bước chân vào cửa này, ta cảnh cáo bà sau này đừng hòng có ý đồ gì với ta và Cẩm ca nhi!”

Trưởng tỷ là gả xa, ta và hai đứa trẻ này vốn không thân thiết.

Xem ra là có người cố ý xúi giục, khiến chúng cho rằng ta sẽ hại chúng.

Ngọc tỷ nhi lau đi lớp bùn trên mặt, ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo, đợi xem ta sẽ kêu la chói tai như những tiểu thư khuê các yếu đuối khác.

Thế nhưng, ta lại hoàn toàn không để tâm, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đem khăn hỷ trên đầu thấm ướt nước, rồi chậm rãi từng bước tiến về phía Ngọc tỷ nhi.

Nó vẫn còn là một đứa trẻ, rõ ràng đã sợ hãi, đầu hơi rụt lại, nhưng vẫn trừng mắt tỏ vẻ không phục:

“Ta là trưởng nữ đích xuất của Hầu phủ, bà chỉ là kế thất, bà dám làm gì ta?”

Lời còn chưa dứt, ta đã vươn tay dùng khăn hỷ lau sạch bùn đất trên gương mặt nó.

Rồi nâng khuôn mặt bầu bĩnh của nó lên, bóp nhẹ, khẽ buông tiếng cảm thán:

“Chậc, thật là giống quá.

“Khó trách khi xưa trưởng tỷ luôn mắng ta có cái dáng vẻ khó coi này.

“Giờ nhìn kỹ lại, quả thực rất đáng ghét.”

Nha hoàn thân cận Như Nguyệt che miệng cười nói:

“Đại cô nương có tính khí này, quả thật giống y như phu nhân thuở nhỏ, không hổ là huyết thống thân sinh.”

Ngọc tỷ nhi thoáng ngây người.

Ngẩn ra trong chốc lát, lại thấy Cẩm ca nhi bộ dạng như tiểu đại nhân lắc lư bước vào.

Nhìn thấy Ngọc tỷ nhi đang làm loạn, hắn liền nghiêm mặt hành đại lễ quỳ xuống, nói:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Cẩm nhi thỉnh an mẫu thân đại nhân, đều là lỗi của Cẩm nhi, không ngăn được tỷ tỷ.

“Xin mẫu thân đại nhân đừng trách phạt tỷ tỷ.”

Bầu không khí vui vẻ trong sảnh lập tức trở nên ngưng trệ.

Ngọc tỷ nhi trông thấy đệ đệ mình quỳ xuống dập đầu nhận tội thì hoảng loạn, vội vàng chắn trước mặt Cẩm ca nhi, vung nắm đ.ấ.m kêu lên:

“Bà tính là cái gì, lại dám để đệ đệ ta hành lễ với bà như thế...”

Tiệc cưới trong hỷ đường vừa náo loạn đến mức ấy, Hầu gia Thẩm Duệ Hiên mới chậm rãi bước vào.

Hắn liếc nhìn Ngọc tỷ nhi một cái, vẻ mặt lộ ra chút chán ghét, phất tay nói:

“Ngọc tỷ nhi! Con học được cái quy củ gì vậy?

“Dám làm càn với tân nương tử, hôm nay phạt con chép ba lần ‘Nữ tắc’!”

Lời còn chưa dứt, Cẩm ca nhi đã vội xoay người, quỳ sụp xuống trước mặt Thẩm Duệ Hiên, khẩn thiết thưa:

“Phụ thân, đều là lỗi của nhi tử...”

Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Duệ Hiên đã nhíu mày phất tay, giọng lạnh lùng:

“Vô dụng! Còn không mau cút ra ngoài!”

Ta nhìn dáng vẻ hắn đối đãi với hai đứa trẻ, trong lòng lạnh lẽo.

“Ngày vui đại hỷ mà Hầu gia lại nặng lời quát mắng hai đứa trẻ do tỷ tỷ để lại, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những bảo rằng ta không hiền từ, e rằng còn khiến người khác đồn đại Hầu gia có tân nhân mà quên người cũ.

“Ta nói có đúng không, tỷ phu?”

Ta cố ý kéo dài giọng, nhấn mạnh hai chữ “tỷ phu” như nhắc nhở hắn.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 4: Chương 4



Thẩm Duệ Hiên chỉ khẽ phất tay, đám hạ nhân lập tức hiểu ý mà kéo hai đứa trẻ ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.

Cánh cửa khép lại, hắn với gương mặt vô cảm đưa chén rượu hỷ tới trước mặt ta, ánh mắt nửa như cười nửa như không nhìn ta:

“Tỷ phu? Ngài muốn nhắc nhở ta điều gì đây?”

Ta còn chưa kịp mở lời để nói cho rõ ràng, hắn đã tự mình uống cạn chén rượu, sau đó xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.

Trước khi rời đi, hắn buông lại một câu:

“Hãy suy nghĩ về chuyện đêm nay.”

Hừ, nam nhân khốn kiếp.

Một thân tuổi tác mà vẫn còn làm bộ làm tịch như thế!

Không chừng lúc xoay người đi, trong lòng còn đắc ý thầm nghĩ: A! Ta quả thật am hiểu thuật trị thê.

Phi, thật không biết xấu hổ!

Cứ như thể ai đó thật sự khao khát lão nam nhân này vậy.

Ta âm thầm mắng chửi trong lòng.

Bên ngoài phòng, toàn bộ đều là nha hoàn hồi môn của ta, đều biết rõ tính khí của ta, lúc này cũng không hề tỏ vẻ tức giận.

Hầu gia đã đi, trái lại lại để cho ta có thời gian phân phó bọn họ thu xếp đồ đạc đêm nay, kiểm tra lại gia sản.

“Như Nguyệt, ngươi xem hai đứa trẻ kia thế nào?”

“Ngọc tỷ nhi tính tình nóng nảy, quả thật giống hệt phu nhân thuở nhỏ.

“Còn về Cẩm ca nhi, dù là đệ đệ nhưng lại biết lễ nghĩa.

“Chỉ có điều, vừa rồi xem bộ dạng Hầu gia, đối với Cẩm ca nhi có vẻ lạnh nhạt quá.

“Chỉ e phu nhân sau này phải tốn nhiều tâm tư hơn với Ngọc tỷ nhi.”

Ta âm thầm lắc đầu.

Ngọc tỷ nhi là một đứa trẻ tốt, ngược lại chính là Cẩm ca nhi kia.

Hắn giống hệt biểu muội khiến người ta chán ghét thuở nhỏ, luôn là kẻ đứng sau xúi giục người khác phạm sai lầm, rồi lại vội vàng nhảy ra, làm bộ làm tịch tỏ ra hiểu chuyện để lấy lòng người lớn.

Những thủ đoạn nơi nội viện như vậy, trên người hắn bộc lộ không sót chút nào.

Nhưng hắn lại là trưởng tử đích xuất của Hầu phủ, với bộ dáng như thế này, chỉ sợ nếu ta đến muộn hai năm nữa, nhất định sẽ bị nuôi hỏng rồi.

Lại nhìn thái độ của Thẩm Duệ Hiên đối với hắn, chỉ e từ trước đến nay chưa từng được giáo dưỡng tử tế.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta đối với Thẩm Duệ Hiên lại tăng thêm mấy phần bất mãn:

Ngay cả dạy dỗ hài tử cho tử tế cũng không làm được, thật đúng là một nam nhân vô dụng.

05

Sáng sớm hôm sau, ta vừa mới thức dậy liền trông thấy Thẩm Duệ Hiên ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên cạnh giường, giọng điệu ôn hòa:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Sao giờ mới dậy? Sau này làm chủ mẫu rồi, e rằng không thể thoải mái như thế được nữa.”

Ta bĩu môi, vừa định mở miệng phản bác, lại cảm thấy cổ tay nặng trĩu.

Ngẩng lên nhìn, hóa ra là một chiếc vòng ngọc nước sáng thấu, phẩm chất cực tốt.

Thẩm Duệ Hiên ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác:

“Trong kho có để lại, rất hợp với nàng.”

Chậc, cho một cái bạt tai rồi lại dỗ bằng quả táo ngọt mà thôi.

Hầu phủ nhân khẩu đơn giản, chỉ có ba phòng.

Đại phòng và Nhị phòng là đích xuất, Tam phòng là thứ xuất.

Nhưng Thẩm Duệ Hiên cùng đệ đệ ruột thịt của mình lại vô cùng lạnh nhạt.

Nghe trưởng tỷ kể, năm xưa Lão Hầu gia bị điều nhiệm ra ngoài, Thẩm Duệ Hiên khi ấy còn nhỏ, được gửi nuôi tại ngoại tổ mẫu ở kinh thành, từ nhỏ đã không lớn lên bên cạnh Lão phu nhân, bởi vậy Lão phu nhân đối với trưởng tử này cũng không quá thân cận.

Nhị phòng do chính Lão phu nhân nuôi dạy, thậm chí Nhị phu nhân Từ Doanh Huy còn là cháu gái ruột của Lão phu nhân, đối với Nhị phòng sủng ái hết mực, khiến trưởng tỷ chịu không ít thiệt thòi.

May thay Lão Hầu gia mê mẩn thuật luyện kim đan, khổ tâm cầu tìm phương pháp tu hành, không mấy bận tâm chuyện chính sự, liền trực tiếp tấu xin để trưởng tử kế thừa tước vị.

Nếu không, e rằng đợi đến lúc Lão Hầu gia không còn nữa, tất sẽ xảy ra thảm kịch như Trịnh Trang công công đánh đuổi em mình ở Yển.

Sau khi bái tế tổ tông, trước tiên đến từ đường trên núi sau phủ để bái kiến Lão Hầu gia.

Chờ đợi một khắc, nha hoàn đến bẩm báo rằng Lão Hầu gia mải mê tu hành, không quan tâm đến chuyện trần tục, dặn chúng ta tùy ý hành lễ rồi rời đi.

Lại đến Thọ Khang đường thỉnh an Lão phu nhân, nha hoàn lại nói Lão phu nhân tối qua quá mệt mỏi, vẫn chưa thức dậy.

Thẩm Duệ Hiên vội vàng hỏi han đủ điều, tựa như lo lắng không yên, còn vội vã sai người đi mời phủ y.

Ngay lúc đó, từ trong nội thất liền truyền ra tiếng cười vui vẻ của Lão phu nhân:

“Cái thằng nhãi này, kết bạn giao hữu mà không có lễ vật, lại chạy đến chỗ ta xin xỏ! Thật đúng là oan gia!

“Thôi được rồi, ca ca con hôm qua mới thành thân, được ban cho cây san hô đỏ ba thước, con cứ mang đi tặng để mừng tân gia cho bằng hữu đi.”

Sắc mặt Thẩm Duệ Hiên lập tức cứng đờ.

Ta cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì.

Gần một canh giờ trôi qua, Lão phu nhân mới chậm rãi bước ra, nhận lấy chén trà kính từ hai chúng ta.

Bà tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện quyền quản gia, chỉ thản nhiên nói ta còn trẻ, gặp chuyện nên học hỏi nhiều từ Nhị phu nhân.

Từ sau khi trưởng tỷ qua đời, quyền quản gia liền rơi vào tay Nhị phu nhân.

Giờ Lão phu nhân nói như vậy, rõ ràng là có ý định để Nhị phòng tiếp tục nắm quyền quản lý trong phủ.

Thẩm Duệ Hiên rời đi lo công vụ, còn ta thì quay về chính sảnh, chờ gặp mặt hai vị tẩu muội và triệu kiến các quản sự trong phủ.

Vừa bước vào phòng, đã thấy Tam phu nhân Bạch thị ngồi đợi sẵn.

Bạch thị xưa nay luôn khiêm tốn, là người nổi danh hiền hòa khắp kinh thành.

Ta vội vàng sai người dâng trà và điểm tâm, lại tặng thêm lễ gặp mặt.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 5: Chương 5



Ta vốn đã liệu trước rằng Nhị phu nhân sẽ không tới sớm, nhưng không ngờ dù ta kiên nhẫn chờ đợi đến gần giờ ngọ, vẫn không thấy bóng dáng nàng ta đâu.

Ta dứt khoát cho gọi các quản sự tới, vừa nghe Tam phu nhân giới thiệu, vừa tiếp tục chờ.

Chẳng bao lâu sau, các quản sự đã tới đông đủ, nhận thưởng xong, trong phòng đứng chật kín người.

Bạch thị thở dài, khẽ khuyên nhủ:

“Đại tẩu tẩu đừng đợi nữa, e rằng Nhị tẩu tẩu đã tới hầu hạ Lão phu nhân dùng bữa rồi.”

Lời còn chưa dứt, liền nghe ngoài cửa vang lên tiếng cười trong trẻo của nữ tử:

“Người trong phủ ai chẳng biết ta bận rộn việc quản gia, vậy mà đại tẩu tẩu còn khổ tâm đợi ta suốt một buổi sáng.

“Quả thật đại tẩu tẩu còn trẻ tuổi, đúng là người thật thà chất phác.”

Chỉ thấy Nhị phu nhân Từ thị vận y phục đỏ thắm, đầu đội trọn bộ trang sức điểm thúy tinh xảo, so với ta – một tân nương mới vào cửa – lại càng thêm lộng lẫy chói mắt.

Nàng ta mỉm cười bước tới, vươn tay muốn kéo tay ta:

“Tẩu tẩu đúng là người chuyên tâm, chỉ vì đợi ta mà lỡ mất dịp gặp gỡ các muội muội khác.

“Nào, các ngươi còn đứng đó làm gì, mau vào đây hết đi!”

Ngay sau đó, một đám năm nha hoàn trẻ tuổi, y phục trang sức mỗi người một kiểu, nối đuôi nhau bước vào phòng.

Nhìn bộ dáng bọn họ, e rằng chính là nhóm nha hoàn thông phòng.

Tam phu nhân Bạch thị rõ ràng nhận ra bọn họ, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.

Các quản sự trong phòng cũng bắt đầu thì thầm bàn tán.

"Lão phu nhân biết tẩu tử còn trẻ, mà ta lại hơn vài tuổi, nên dặn ta hỗ trợ tẩu.

“Khi xưa, dung mạo và phẩm hạnh của tỷ tỷ tẩu được toàn phủ khen ngợi, chỉ có một điều chưa tốt...

“Chính là cùng đại ca tình thâm nghĩa trọng, đến một phòng thiếp cũng không có, khó tránh khỏi bị kẻ có tâm địa xấu miệng nói tỷ tỷ tẩu đa nghi hay ghen tuông."

"Ta biết hai người tỷ muội tình thâm, hôm nay ta liền đưa mấy tiểu muội tử này đến.

“Nếu tẩu tử có ai ưng ý thì cứ lưu lại làm thiếp thất.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Nếu không thích, cũng không cần phải để các nàng quanh quẩn trong phủ, chi bằng hôm nay liền cho giải tán hết."

Nhị phu nhân ra chiêu thật hiểm độc, ngay trước mặt toàn bộ quản sự và hạ nhân, một tiếng “tiểu muội tử” lại một tiếng “tiểu muội tử” mà chỉ vào đám nha hoàn thông phòng.

Nếu ta đuổi hết đi, tất sẽ mang danh là đàn bà hay ghen, lòng dạ hẹp hòi.

Nàng ta chính là muốn ép ta phải giữ lại một hai người, để Thẩm Duệ Hiên nạp thiếp.

Chiêu này có lẽ hữu dụng với trưởng tỷ – người từng chân tình sâu nặng với Hầu gia, nhưng với ta thì không.

Ta hận không thể để đám thông phòng này bám chặt lấy Thẩm Duệ Hiên, tốt nhất là xếp hàng từng người mà hầu hạ hắn, tránh để hắn rảnh rỗi mà đến làm vướng mắt ta.

Nghĩ đến đây, ta liền bật cười ha hả:

"Phải, phải, phải, lời dạy bảo của Nhị đệ muội thật chí lý.

“Có điều năm người thì hơi ít, mười ngày một lượt, mỗi người xoay vòng hai lần, sau đó ta lại chậm rãi bổ sung thêm.

“Nếu đã như thế, năm người các ngươi ở đây, ai là lớn lên trong nhà thì làm thiếp, còn ai là mua từ bên ngoài thì nâng lên làm quý thiếp.

“Chọn ngày lành tháng tốt mở tiệc, nếu ngày trùng hợp, Hầu gia e rằng có thể liên tục làm tân lang suốt một tháng đấy!"

"Tẩu... tẩu làm cái gì vậy! Chẳng lẽ ngay cả danh tiếng của Hầu gia tẩu cũng không màng đến sao?"

Nhị phu nhân không ngờ ta lại thản nhiên thu nhận cả năm người, thất kinh muốn ngăn cản.

Ta liền giả vờ ngây thơ cười đáp:

"Ta vừa mới nhập môn, Lão phu nhân còn đặc biệt dặn dò, mọi việc trong phủ đều phải nghe theo lời dạy bảo của Nhị đệ muội.

“Quả nhiên Hầu phủ là đại gia tộc, quy củ thật nhiều.

“Không ngờ lại có chuyện tiểu đệ muội quản lý chuyện phòng the của đại ca, thậm chí còn giúp đại ca nạp thiếp nữa kìa."

Lời vừa dứt, Tam phu nhân vốn chịu đựng sự chèn ép của nàng ta bấy lâu, lúc này cũng phải che miệng cười khúc khích.

Bên dưới, đám quản sự và bà tử nhịn cười đến đỏ mặt, nhưng có vài người không kìm được liền bật cười thành tiếng.

"Tẩu... tẩu... tẩu..."

Nhị phu nhân đỏ bừng mặt, chưa từng gặp phải kẻ không biết xấu hổ như ta, cảm thấy mất hết thể diện, hừ lạnh một tiếng, che mặt bỏ đi.

Lúc rời đi còn vì quá kích động mà suýt nữa vấp ngã.

Tam phu nhân dù đang cười, nhưng sau một lúc cũng hơi lo lắng mà khuyên nhủ:

"Tẩu tử tuy lời lẽ sắc bén khiến người ta hả dạ, nhưng lời vừa rồi nếu lọt đến tai Hầu gia, chỉ sợ sẽ bất lợi cho tẩu."

Ta khẽ vỗ tay nàng như an ủi.

Ai nói chỉ có phu quân mới có thể cho thê tử một phen dọa nạt?

06

Khi Thẩm Duệ Hiên giận dữ xông vào phòng, ta đang cẩn thận chọn lựa ngày lành tháng tốt trong tháng này để chuẩn bị nạp thiếp cho hắn.

Ánh mắt hắn lướt qua bàn, trông thấy thiệp mời còn chưa viết xong, liền vươn tay chộp lấy, xé nát toàn bộ thành từng mảnh vụn:

“Nàng vừa mới nhập môn, rốt cuộc đã nói gì với Nhị phu nhân, khiến nàng ta phát bệnh cũ trở lại!”
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 6: Chương 6



Nha hoàn Nguyệt Như bĩu môi, khẽ lẩm bẩm:

“Xin hỏi Hầu gia, chính thê của ngài là phu nhân hay là Nhị phu nhân? Trong nội viện có tranh cãi, chỉ cần Hầu gia biết phu nhân không chịu thiệt là được, sao lại phải bận tâm sống c.h.ế.t của Nhị phu nhân…”

“Được, được, được! Chủ nào tớ nấy. Nàng khiến Nhị phu nhân tức bệnh, mẫu thân biết được, đã đến tìm ta chất vấn!”

“Ta còn nghe hạ nhân nói nàng còn muốn nạp cho ta năm người thiếp, thật là hoang đường vô cùng!

“Năm xưa khi Hoa Châu còn tại thế, nội viện này nào đã từng hỗn loạn như thế! Nàng thì có chỗ nào so được với tỷ tỷ của nàng!”

Lời này khiến ta lần đầu tiên nhìn hắn thẳng thắn, không ngờ từ miệng chó lại có thể phun ra ngọc ngà:

“Hầu gia, lời ngài nói chỉ đúng có một nửa.”

“Đúng là ta không thể so với tỷ tỷ.”

“Nhưng sai là, chuyện nạp thiếp cho ngài hoàn toàn không phải ý của ta, mà là Nhị phu nhân dạy ta thế nào mới gọi là hiền đức, bảo ta ngay ngày thứ hai sau đại hôn liền nạp thiếp cho ngài.”

Sắc mặt Thẩm Duệ Hiên hơi dịu xuống, nhưng lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn ta:

“Hiện giờ ta và nàng mới tân hôn, nàng làm như vậy, chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của ta sao?

“Ta biết nàng tuổi còn nhỏ, mới vào cửa làm tân nương, khó tránh khỏi lo lắng.

“Chỉ cần nàng an phận thủ thường, ta tất sẽ cho nàng sự tôn trọng xứng đáng…”

Hắn lại dám nghĩ rằng ta nạp thiếp cho hắn là để lấy lòng hắn, thật là dày mặt đến mức không ai bì kịp.

Ta thầm buồn cười trong bụng, đưa tờ lịch ngày tốt đã chọn cho hắn:

“Hầu gia, ngài đã hiểu lầm rồi.

“Mọi chuyện trên đời đều phải phân rõ lý lẽ.

“Việc này vốn là do Nhị phu nhân không biết lễ nghi, ta phản kích lại cũng là lẽ đương nhiên.”

Thẩm Duệ Hiên xua tay, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn:

“Nội viện chuyện vặt, nữ nhân so đo, sao lại đến tai ta mà làm phiền như thế.

“Nhị phu nhân từ trước đến nay đối với mẫu thân rất mực hiếu thuận, nay nàng ta bệnh, mẫu thân vô cùng lo lắng.

“Vì chữ hiếu, ngày mai nàng hãy đến nhận lỗi với nàng ta đi!”

Lời đã nói đến mức này, hắn vẫn giả vờ hồ đồ, cố gắng dàn hòa, muốn ta chịu thiệt để đổi lấy cái gọi là gia hòa vạn sự hưng.

Nếu đã như thế, thì đừng trách ta phải vạch trần nỗi đau của hắn.

“Tỷ phu! Ngài thật sự cho rằng đây chỉ là chuyện vụn vặt trong hậu viện sao?”

“Ta chỉ mới bước chân vào Hầu phủ được một ngày, khi còn là khuê nữ, ta cùng Nhị phu nhân vốn không hề có thù oán cá nhân.

“Vậy cớ sao nàng ta lại nhằm vào ta như thế?”

“Hoàng đế cưới nữ nhân thì là mẫu nghi thiên hạ, tiểu tư cưới nữ nhân thì cũng chỉ là bà tử quét dọn trong phủ.

“Nay ta vừa mới gả vào cửa, nàng ta đã vô cớ bày trò hãm hại, rốt cuộc là nhằm vào ta, hay là nhằm vào Hầu gia ngài?

“Ta chẳng qua chỉ là vô tội chịu liên lụy thay Hầu gia mà thôi!

“Về phần Lão phu nhân, chuyện này vốn dĩ là lỗi của Nhị phu nhân trước, nếu cứ thiên vị như vậy thì thật là quá mức...”

Lúc ta nhắc tới Nhị phu nhân, Thẩm Duệ Hiên tuy sắc mặt đen như mực nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh.

Song khi ba chữ “Lão phu nhân” vừa thốt ra, hắn lập tức ném mạnh chén trà xuống đất, chỉ thẳng vào mặt ta mà giận dữ quát:

“Nàng đã phạm vào tội nhiều lời trong bảy điều xuất, ly gián tình nghĩa huynh đệ giữa ta và đệ đệ.

“Ta hoàn toàn có thể lập tức hưu nàng!”

Hừ, dọa ai chứ!

Ta đã chạm trúng nỗi đau thầm kín nhất trong lòng hắn, nên hắn mới thẹn quá hóa giận như vậy.

Kỳ thực, Thẩm Duệ Hiên sao lại không biết Lão phu nhân thiên vị chứ?

Hắn là trưởng tử, lại nắm trong tay tước vị, theo lý mà nói, hôn sự của hắn lẽ ra phải cưới một tiểu thư danh môn khuê các môn đăng hộ đối.

Tỷ tỷ ta tuy được tiếng hiền lương, nhưng gia thế nhà ta so với đám gia tộc phú quý trong kinh thành thì hoàn toàn không đủ tầm.

Hắn sở dĩ cưới tỷ tỷ ta, thậm chí sau này tái giá lại cưới ta, tất cả chỉ bởi đệ đệ hắn văn thì không thành, võ cũng không xong, các thiên kim tiểu thư danh giá đều coi thường hắn.

Gã sợ huynh trưởng cưới được tân nương môn đăng hộ đối, sẽ đè ép mình một đầu, liền mềm mỏng lẫn cứng rắn năn nỉ Lão phu nhân.

Lão phu nhân thiên vị tới tận xương tủy, rốt cuộc mới định ra hôn sự này.

Ta rót cho hắn một chén nước, thản nhiên dùng ly nước che đi ngón tay hắn:

“Hầu gia chớ giận, cũng đừng nói những lời hồ đồ như hưu thê.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ngài là tỷ phu của ta, lại là phụ thân của Cẩm ca nhi và Ngọc tỷ nhi.

“Chỉ vì điều này, ta đã không có lý do gì để hại ngài.

“Hiện tại ngài và ta mới là một thể.”

“Kỳ thực những thứ gọi là tình nghĩa, ai đúng ai sai, tất thảy đều là chuyện nhỏ.

“Giờ đây, điều quan trọng nhất chính là quyền quản gia.”

“Sau khi trưởng tỷ qua đời, quyền quản gia liền rơi vào tay Nhị phu nhân.

“Hôm nay trong lễ dâng trà, Lão phu nhân chỉ bảo Nhị phu nhân dạy dỗ ta, nhưng lại không nhắc tới quyền quản gia.

“Ba ngày sau tân hôn, không phân lớn nhỏ.

“Nếu bây giờ không đòi lại được, sau này e rằng càng khó.

“Hầu gia, tương lai ngài mới là chủ tử chân chính của Hầu phủ này, chẳng lẽ lại cam tâm cả đời phải cúi đầu, ngửa tay nhận tiền từ tay đệ muội hay sao?”

Thẩm Duệ Hiên trầm mặc thật lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu:

“Tỷ tỷ nàng là bậc hiền thê nhường nào, giữa ta và mẫu thân đã chịu bao nhiêu khổ sở.

“Có một muội tử như nàng, thật sự làm ô nhục danh tiếng của nàng ấy!”

Dứt lời, hắn lại hùng hổ xoay người bỏ đi.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 7: Chương 7



Hóa ra hắn từ đầu đã biết tỷ tỷ chịu oan ức, chỉ vì muốn lấy lòng Lão phu nhân mà cố ý làm ngơ.

Đúng là kẻ đàn ông vô dụng!

Nha hoàn Như Nguyệt nghe kịch từ đầu đến cuối, trong lòng có chút bất an, thấp giọng hỏi:

“Phu nhân, lần này người làm ầm ĩ như vậy, dù sao ngài với gia gia cũng chỉ mới tân hôn.

“Nếu chọc giận hắn đến mức không thể vãn hồi thì sao?”

“Thì đã sao?

“Chọc giận hắn mà giành được quyền quản gia, đây chẳng phải là một món lời lớn sao?”

“Nhân tâm lâu ngày mới tỏ, phu nhân cớ gì phải vội vàng trong nhất thời?”

Ta khẽ vuốt đầu nàng.

Khi xưa trưởng tỷ qua đời, nha hoàn thân cận là Như Hoa cũng đột nhiên mất tích.

Hiện tại Hầu phủ vừa cử hành xong lễ đại hôn, người mệt ngựa kiệt.

Nếu khi đó quả thật có kẻ mưu hại trưởng tỷ, thì lúc này tra xét, rất có thể sẽ tìm ra chút dấu vết.

Ta mỉm cười hỏi:

“Ngươi đoán xem, hắn liệu có giúp ta đoạt được quyền quản gia hay không?”

Như Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, không dám đoán định.

07

Đáp án đến nhanh ngoài dự liệu.

Ngày hôm sau, mụ mụ bên cạnh Lão phu nhân mặt mày âm trầm, đem chìa khóa cùng thẻ bài quản gia giao cho ta, trước khi rời đi còn không quên để lại mấy mụ già lớn tuổi, vừa để làm tai mắt, vừa để khiến ta khó chịu.

Ta lập tức âm thầm tra soát sổ sách ghi chép đồ ăn thức uống, thang thuốc mà trưởng tỷ dùng năm xưa, tra xét tên tuổi lai lịch của phủ y cùng các đại phu từ bên ngoài mời đến, mọi thứ đều bình thường.

Duy chỉ có thân phận khế ước của Như Hoa không rõ tung tích.

Ta tìm lời thăm dò đám nha hoàn, mụ mụ trong phủ, ai nấy đều nói nàng ta đã được trưởng tỷ ban ân huệ, trở về quê lấy chồng, ngày trưởng tỷ khó sinh nàng ta vốn không có mặt ở Hầu phủ.

Nàng là người trưởng tỷ tín nhiệm nhất, sao có thể bỏ đi đúng vào thời điểm trưởng tỷ yếu ớt nhất?

Huống hồ nàng ta là gia sinh tử qua nhiều thế hệ nhà ta, nếu thực sự trở về quê nhà, gia đình ta tất sẽ biết. (gia sinh tử: nô tài sinh ra trong phủ)

Nàng và trưởng tỷ thân thiết như tỷ muội, chẳng lẽ thật sự có người xúi giục nàng hãm hại trưởng tỷ, rồi sai nàng bỏ trốn?

Là Nhị phu nhân? Hay là người tình bí mật mà Hầu gia che giấu?

Một bóng nghi ngờ dần hình thành trong tâm trí, nhưng ta lại không có cách nào chứng thực.

Chỉ bởi vì Lão phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy đứa con trưởng trước nay vốn ngoan ngoãn lại dám trái ý mình, trong lòng liền sinh ra oán hận với ta.

Thủ đoạn bà ta dùng để hành hạ ta thì quá đỗi cũ rích, bắt ta đứng hầu theo đúng quy củ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đứng thì đứng!

Ta vốn chẳng phải là tiểu thư khuê các yếu đuối.

Từ khi trưởng tỷ gả cao, sống không được như ý, mà ta vốn tính tình bướng bỉnh, trong nhà không kỳ vọng ta có thể gả vào nhà quyền quý, cho nên từ nhỏ đã sống tùy hứng.

Bình thường trèo cây lấy tổ chim, theo sau đại ca múa đao lộng thương, thậm chí còn nghịch pháo suýt để lại vết sẹo trên m.ô.n.g đại ca.

Thân thể cường kiện, cứng cỏi đến mức nào chứ.

Ta đứng đó, Lão phu nhân ngồi đó, hai người cứ thế mà gắng gượng xem ai chịu thua trước.

Hai ngày sau, Lão phu nhân liền cáo bệnh.

Bà ta rốt cuộc cũng không chịu nổi, còn muốn sai ta hầu bệnh cho bà.

Bà nằm, ta đứng, ta lại không ngu ngốc đến mức đó, tuyệt đối không làm.

Dứt khoát ta cũng giả bệnh.

Ngày ngày tới kho dược đòi nhân sâm, nhung hươu, không cho thì dứt khoát không rời giường.

Ngày nào cũng mời đại phu bên ngoài đến bắt mạch, chỉ cần chậm trễ một khắc, Nguyệt Như liền khóc lóc thảm thiết, kêu rằng ta thở không ra hơi.

Ai ai cũng biết trưởng tỷ ta thân thể yếu nhược, tuổi còn trẻ đã bệnh mất trong Hầu phủ. Ta là muội muội, thân mình không khỏe, vốn dĩ là lẽ đương nhiên.

Bởi vì ta diễn quá giống thật, Lão phu nhân sợ ta vừa mới qua cửa liền thật sự c.h.ế.t đi, làm hỏng thanh danh của bà ta.

Bà ta sợ hãi đến mức bệnh tình lập tức khỏi hẳn, ngày ngày đến trước cửa phòng ta, tự mình “hầu bệnh” cho ta.

Ta nằm trên giường tính toán thời gian bà ta bắt ta đứng hầu lúc trước, một phần một hào đều hoàn trả lại không sai chút nào, khiến Lão phu nhân mệt đến gầy rộc đi một vòng, bệnh tình mới chậm rãi hồi phục.

Lão phu nhân khổ mà không dám nói, chỉ có thể tìm Hầu gia khóc lóc kể lể.

Thẩm Duệ Hiên vì lo cho chính mình, đành phải giao quyền quản gia cho ta.

Ta nhiều lần chọc giận hắn, hắn càng muốn “trừng phạt” ta.

Hắn cố ý lạnh nhạt, làm như không nghe không thấy, không bước chân vào phòng ta.

Nhưng hắn cũng không thể đến phòng của đám nha hoàn thông phòng.

Người ngoài đều tán thưởng hắn đối với trưởng tỷ ta “tình sâu tựa biển”. Nếu hắn thường lui tới chỗ thông phòng, tất sẽ phá hỏng hình tượng mà hắn dày công xây dựng.

Chỉ có thể ngày ngày đến thư phòng, ôm lấy bức tượng đất nhớ thương trưởng tỷ ta mà sống qua ngày.

Vì để duy trì cái “tình sâu” ấy, hắn cũng không dám bạc đãi ta trong sinh hoạt thường nhật.

Ăn uống, nơi ở, y phục đều phải chu toàn.

Ngay cả ba ngày hồi môn, hắn cũng phải phối hợp, cho ta đủ thể diện.

Cái gọi là “thuật trị thê”, cuối cùng lại nhanh chóng đem chính mình huấn luyện thành một con chó.

Về phần Nhị phu nhân, mấy mụ già mà nàng ta cố ý sắp xếp khi giao quyền quản gia cho ta lại trở thành trợ thủ đắc lực nhất.

Những kẻ già đời ấy, dựa vào việc mình đã phục vụ ở Hầu phủ qua mấy thế hệ, xưa nay tính tình khó chịu, không thể đánh không thể phạt, đều là loại xương cứng khó thuần phục.

Nhưng chỉ cần thu phục được bọn họ, trong Hầu phủ sẽ không còn ai dám gây chuyện nữa.
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 8: Chương 8



Con người ai cũng có nhược điểm, những kẻ làm nô tài lâu năm như họ, trong mộng cũng muốn trở thành chủ tử.

Nhà nào có nữ nhi, đều tranh nhau đem tới bên cạnh ta.

Thẩm Duệ Hiên si tình trưởng tỷ ta, ngày ngày ủ rũ, đêm đêm khoác áo ngủ trong thư phòng.

Ta sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn chịu khổ như vậy?

Ta vốn dĩ là một “hiền thê” kia mà!

Thiên trường địa cửu như vậy, đối với con nối dõi thật chẳng có lợi gì!

Phải thêm người! Nhất định phải thêm tân nhân!

Những mụ mụ đã trung thành phục vụ mấy đời trong phủ, nữ nhi của họ tất nhiên còn tốt hơn nhiều so với đám nha hoàn mua từ bên ngoài.

Tất cả đều thu nhận làm thông phòng!

Có người nghị luận, nói rằng đám thông phòng mới này dung mạo không được bắt mắt, thậm chí vì là nữ nhi của hạ nhân, quanh năm dãi nắng dầm mưa mà diện mạo thô kệch xấu xí.

Nhưng điều đó thì có gì quan trọng?

Hầu gia nhà ta là bậc quân tử đoan chính. Trong mắt, trong lòng hắn chỉ có trưởng tỷ đã sớm khuất núi của ta.

Nếu ta dẫn về một đám nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chẳng phải sẽ trở thành sự sỉ nhục đối với Hầu gia hay sao?

Ta chính là một “hiền thê”! Thu nạp thiếp thất hoàn toàn là vì lo nghĩ cho chuyện con nối dõi, là vì tương lai của Hầu phủ.

Hầu gia là bậc nam nhi hảo hán, vạn nhất bị một lũ nữ tử như hồ ly tinh mê hoặc đến hỏng cả tâm trí, chẳng phải là lỗi của ta hay sao?

Dung mạo thì có là gì chứ, cho dù cả đại phòng chúng ta đều là một đám nữ tử dung mạo bình thường, nhưng các nàng đều trung thành!

Tất cả đều là những nữ tử hiền đức, mang trong lòng tấm chân tâm như vàng ròng!

08

Chuyện bên ngoài đã yên ổn, việc điều tra về trưởng tỷ cũng rơi vào bế tắc.

Vấn đề giáo dưỡng Ngọc tỷ nhi và Cẩm ca nhi liền đặt ra trước mắt, không thể chậm trễ.

Ta cho gọi hai đứa trẻ đến, hỏi thăm tiến độ học tập của chúng.

Ngọc tỷ nhi thì khá hơn đôi chút, chỉ là so với các tiểu thư khuê các khác thì chậm hơn khoảng một năm rưỡi.

Còn Cẩm ca nhi, đã sáu tuổi rồi mà chỉ mạnh hơn người mù chữ đôi phần.

Với trình độ như vậy, đừng nói đến việc vào tư thục, nhất định phải dạy riêng mới được.

Ta thầm cảm thấy khó xử, bèn viết thư cho phụ thân và đại ca, nhờ cậy không ít mối quan hệ mới tìm được tiên sinh giỏi nhất để khai tâm cho hai đứa nhỏ.

Ngọc tỷ nhi tính tình nghịch ngợm, hễ có cơ hội là tìm cách trốn học.

Ta dứt khoát ngồi ngay sau lưng tiên sinh, đích thân giám sát nàng.

Nàng thấy không thể trốn được, cuối cùng cũng chịu khó học hành nghiêm túc.

Nhưng khiến người ta đau đầu lại chính là Cẩm ca nhi.

Bề ngoài thì tỏ ra cung kính, chăm chỉ học tập, nhưng chỉ cần vừa tan học liền chạy vội đi thỉnh an Lão phu nhân, sau đó lại vấn an Nhị phu nhân.

Từ Thọ Khang đường đi dạo đến Nhị phòng, cuối cùng lại tới thư phòng, ôm đầu chờ Thẩm Duệ Hiên, mà lần nào chờ cũng là nửa ngày.

Tất cả tinh lực đều dồn vào việc đó, còn học vấn thì hoàn toàn chẳng để tâm, xem ra khó mà thành tài.

Ta ra lệnh cho hắn đi luyện chữ, hắn lại bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân, nghiêm trang thưa:

“Mẫu thân, xin thứ tội nhi tử không thể tuân mệnh. Nhi tử là trưởng tử trưởng tôn, lẽ ra phải tận hiếu với trưởng bối.”

Ta thầm đoán, e rằng Nhị phòng hoặc Lão phu nhân đấu không lại ta, nên muốn dùng hài tử làm quân cờ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Liền phái người âm thầm theo dõi vài lần, nhưng phát hiện hai bên đều không hề dẫn Cẩm ca nhi đi chơi.

Cuối cùng, vẫn là v.ú già bên cạnh Cẩm ca nhi giúp ta giải khai mối nghi ngờ:

“Khi tiên phu nhân sinh Ngọc tỷ nhi, những ngày tháng sống trong phủ còn xem như dễ chịu, vì vậy mới có thời gian rảnh tay mà khai tâm cho Ngọc tỷ nhi.”

“Nhưng Cẩm ca nhi lại sinh ra đúng lúc tiên phu nhân vừa mất đi một ca nhi, đau khổ không nguôi. Khi ấy, Cẩm ca nhi chính là hy vọng duy nhất của nàng, được sủng ái đến mức vô pháp vô thiên.”

“Đợi đến khi Cẩm ca nhi đến tuổi khai tâm, tiên phu nhân lại mang thai lần cuối, thân thể yếu nhược, không còn tâm trí quản giáo hắn.

“Sau đó tiên phu nhân qua đời, không còn ai nhắc tới chuyện giáo dưỡng của Cẩm ca nhi nữa, cứ như thế mà bị trì hoãn.”

“Còn về chuyện ngày ngày đi nịnh bợ Lão phu nhân và Nhị phu nhân… phu nhân đừng tức giận, Cẩm ca nhi thật sự đáng thương.”

“Khi sinh Ngọc tỷ nhi, tiên phu nhân và Hầu gia tình cảm mặn nồng, nhờ đó Ngọc tỷ nhi cũng được Hầu gia yêu thương.

“Có lẽ vì Hầu gia đặt kỳ vọng rất cao vào trưởng tử đích tôn nên từ trước tới nay, Cẩm ca nhi chưa từng nhận được ánh mắt dịu dàng nào từ hắn.”

“Cẩm ca nhi từng được tiên phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau khi sinh mẫu qua đời, bỗng chốc không ai đoái hoài, sự chênh lệch ấy quá lớn, một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể chịu đựng nổi.

“Một lần nọ, trong lúc đi thỉnh an Lão phu nhân, hắn tình cờ gặp Hầu gia và được khen một câu.

“Từ đó về sau, hắn ngày ngày nịnh bợ Lão phu nhân, rồi lại tâng bốc Nhị phu nhân, chỉ để cầu lấy một chút yêu thương nhỏ nhoi.”

Nghe xong lời ấy, trong lòng ta vừa thấy xót xa lại vừa nhức đầu.

Cẩm ca nhi khao khát nhất chính là tình thương của phụ thân.

Thế nhưng Thẩm Duệ Hiên kia bây giờ nhìn thấy ta còn muốn tránh đi đường khác, huống chi là yêu thương con cái.

Ta phải tự thuyết phục mình suốt nửa ngày, vì huyết mạch của trưởng tỷ, đã tính toán sẽ giả vờ dịu dàng tình thâm, cố ý tỏ vẻ mềm mỏng để đi lấy lòng Thẩm Duệ Hiên.

Thế nhưng, Như Nguyệt lại mang đến một tin tức động trời:

“Phu nhân, không ổn rồi! Trong sổ sách nội viện phát hiện có vấn đề, thiếu hơn một trăm lượng bạc.”

“Trước tiên hãy tìm kiếm kỹ lưỡng, nếu thật sự không thể bù vào, thì lấy từ tư khố mà bù đắp. Có gì to tát đâu!”

“Người hầu bên cạnh Cẩm ca nhi nói, số tiền đó là do Ngọc tỷ nhi trộm đi.”
 
Hiền Thê - Đoàn Đoàn Quyển Quyển
Chương 9: Chương 9



09

"Hoang đường! Thiếu gia tiểu thư thân phận tôn quý dường ấy, sao có thể nói là trộm tiền? Hạ nhân bên cạnh Cẩm ca nhi ăn no không làm gì sao? Lẽ nào không biết khuyên răn chủ tử?"

"Phu nhân thứ tội, chúng ta mới tới phủ được vài tháng, đám già đời kia ngoài mặt thì nghe lời nhưng trong lòng không phục, không dám công khai gây chuyện, chỉ mong chờ xem trò vui sau lưng. Chuyện này e rằng là kế ly gián của Nhị phòng."

Tội danh trộm cắp quá nặng, đủ để ép c.h.ế.t Ngọc tỷ nhi.

Ta tức giận trong lòng, nhưng không dám trì hoãn, lập tức triệu tập toàn bộ nha hoàn hồi môn, dẫn theo một đoàn người hùng hổ tiến về phía Tĩnh Hinh viên – nơi ở của ca nhi và tỷ nhi.

Nào ngờ đi được nửa đường, liền thấy Thẩm Duệ Hiên sắc mặt âm trầm đi tới.

Có lẽ Cẩm ca nhi không chỉ sai người đến báo với ta.

Hắn trông thấy ta sốt sắng, trong đáy mắt lại lóe lên một tia vui sướng khi người gặp họa, lập tức giọng điệu chua ngoa:

"Đại phu nhân dạy dỗ hài tử thật giỏi, giờ lại để xảy ra chuyện như thế này!"

Ta thầm mắng trong bụng: Giống nòi là của ngươi, giáo dưỡng trước kia cũng là ngươi, ta mới xem qua mấy ngày, cây chưa kịp lớn đã đổ tội lên đầu ta.

Nhưng chuyện này dù sao cũng xảy ra khi ta đang nắm quyền quản gia, lúc này chỉ có thể giả vờ câm nín, không nói lời nào.

Thẩm Duệ Hiên thấy ta không phản bác, trong lòng lại càng đắc ý, cười lạnh nói:

"Đi thôi, đến thư phòng, chỗ đó ít người qua lại, tiện để giải quyết hơn."

Cẩm ca nhi cùng tiểu đồng của hắn đã chờ sẵn trước cửa thư phòng.

Thấy Thẩm Duệ Hiên bước vào, hắn liền mang theo vẻ mặt ngưỡng mộ chạy đến gần, nhưng Thẩm Duệ Hiên lại chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.

Nét thất vọng lướt qua trên gương mặt Cẩm ca nhi, hắn vội vàng sai tiểu đồng dâng trà rót nước.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Không cần mấy lễ nghi giả dối ấy. Chuyện con nói về việc trộm tiền rốt cuộc là thế nào?"

Thẩm Duệ Hiên hỏi với giọng điệu thờ ơ.

Cẩm ca nhi liền chỉ vào tiểu đồng đang quỳ phía dưới, nói một mạch như trút đậu trong ống tre:

"Là tiểu đồng A Tứ của nhi tử nhìn thấy.

“Nói rằng khi tỷ tỷ đang ở bên cạnh mẫu thân, cô nương Như Nguyệt phụ trách kiểm tra sổ sách và rút bạc, tỷ tỷ đã cố ý sai nàng ấy đi làm bánh hấp, nhân lúc đó lén lút trộm mất ngân phiếu một trăm lượng."

Nghe xong câu này, ta liền nhận ra ngay sơ hở.

Nha hoàn thân cận bên cạnh ta cho dù có kiểm tra sổ sách cũng chỉ tiến hành trong nội viện.

Tiểu đồng bên cạnh Cẩm ca nhi tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà tự tiện ra vào nội viện.

Chỉ e là bởi nha hoàn, mụ mụ bên cạnh Ngọc tỷ nhi và Cẩm ca nhi đều do chính tay ta tuyển chọn, đều là gia sinh tử nhiều đời bên ngoại ta, tuyệt đối không có lòng dạ khác.

Chỉ có đám tiểu đồng kia là từ bên ngoài vào, ta không can thiệp được, mới dẫn đến chuyện hôm nay.

Thẩm Duệ Hiên sao lại không nghĩ ra được điều này, chỉ thấy hắn nhìn Cẩm ca nhi, trong mắt lộ ra vài phần ý cười khó đoán:

"Con và Ngọc tỷ nhi là huynh muội cùng một mẹ sinh ra, giờ xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, sao con không biết che chở cho tỷ con đôi chút?"

Cẩm ca nhi lập tức ưỡn ngực, ánh mắt sáng rực nhìn phụ thân:

"Việc gì cũng phải phân rõ đúng sai.

“Hành động của tỷ tỷ như vậy sẽ khiến người ngoài nghi ngờ lòng yêu thương của mẫu thân, cũng sẽ làm ô uế thanh danh của mẫu thân.

“Nhi tử không dám bất hiếu."

Trong ánh mắt hắn lóe lên tia mong đợi, hiển nhiên đang trông ngóng được phụ thân khen ngợi.

Thẩm Duệ Hiên cuối cùng cũng không nhịn được cơn giận, vừa định đập mạnh xuống bàn, nhưng ta đã nhanh tay giữ lại.

Trên mặt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc, không biết là kinh ngạc vì sức lực của ta, hay là vì lý do ta ngăn cản.

"Xin Hầu gia tạm dừng cơn giận.

“Cẩm ca nhi còn nhỏ, e là bị kẻ có tâm xúi giục.

“Chuyện này nhất định phải tra cho rõ ràng ai là kẻ chủ mưu."

Nói xong, ta nở nụ cười:

"Chuyện liên quan trọng đại, há có thể chỉ nghe lời từ một phía.

“Như Nguyệt, đi truyền Ngọc tỷ nhi tới đây, xem nàng giải thích thế nào."

Cẩm ca nhi nghe vậy, thân người liền co lại, cúi thấp đầu xuống.

Ngọc tỷ nhi đến rất nhanh, bước đi khí thế như gió, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Vừa vào phòng đã không hành lễ, cũng không thỉnh an, liền chỉ thẳng vào ta mà mắng lớn:

"Lạc Hoa Dương!

“Phụ thân ta là Hầu gia, của hồi môn mẫu thân để lại cho ta đủ cho ta tiêu dùng cả đời!

“Vì cớ gì ta lại phải trộm ngân phiếu trăm lượng?

“Bà mất tiền không tự mình tra xét, lại dám đổ vấy lên đầu ta!

“Đây là đạo lý ở đâu vậy?"

Ta cố ý dặn Như Nguyệt chỉ nói với nàng rằng nghi ngờ nàng trộm tiền, mà không nói đến chuyện Cẩm ca nhi chính là người chỉ điểm, chỉ để xem phản ứng thật sự của nàng.

Thẩm Duệ Hiên vỗ mạnh xuống bàn, nghiêm giọng quát:

"Con thấy Đại phu nhân mà không hành lễ, ồn ào om sòm như vậy, còn ra thể thống gì!"

Ngọc tỷ nhi nào chịu phục, đảo mắt nhìn quanh, thấy Cẩm ca nhi đang cúi đầu quỳ dưới đất, liền kéo hắn đứng dậy, chỉ thẳng vào ta mà mắng:

"Chính là bà bày trò tính kế!

“Bên ngoài giả vờ thân thiết, tỏ vẻ thương yêu dẫn dắt tỷ đệ chúng ta học hành, kỳ thực lại lo sợ sau này sinh được con trai con gái sẽ bị tỷ đệ chúng ta cản đường.

“Vậy nên mới vu khống ta trộm bạc, lại còn định mượn cớ mà ra tay với Cẩm ca nhi.

“Bà nằm mơ đi!

“Phụ thân, người mở to mắt mà nhìn xem, đây đều là âm mưu của người đàn bà này!"

Dù là trong lúc này, Ngọc tỷ nhi vẫn không quên che chở cho Cẩm ca nhi sau lưng mình, dịu dàng trấn an:

"Đệ đừng sợ, có tỷ ở đây, nàng ta không dám bắt nạt đệ đâu!"

Nếu như lúc nãy Thẩm Duệ Hiên còn chỉ giận Cẩm ca nhi bôi nhọ tỷ tỷ của mình khoảng năm phần, thì giờ đây cơn giận đã tăng lên đến tám phần.

Hắn vừa định phát tác, thì bỗng bên ngoài truyền đến tiếng cười vui vẻ của Nhị phu nhân:

"Ôi chao, Đại phòng có chuyện gì vậy? Náo loạn cả lên, tẩu tử có cần muội muội hỗ trợ không?"
 
Back
Top Bottom