Lãng Mạn |Hiện đại, showbiz| Đẹp Trai Là Số 1 - Lục Manh Tinh

|Hiện Đại, Showbiz| Đẹp Trai Là Số 1 - Lục Manh Tinh
Chương 59: Phiên ngoại 2


Đứa bé sau khi được sinh ra luôn sống ở Chu gia, Chu Thời Uẩn đặc biệt xin nghỉ ở bệnh viện ban đầu để tiện chăm sóc con, anh chuyển đến một bệnh viện ở Bắc Kinh.Còn Tô Căng Bắc sau khi sinh con đã lâu không ra ngoài hoạt động, phần lớn thời gian cô đều ở Chu gia, thỉnh thoảng dẫn hai bé nhóc về Tô gia ở vài ngày.Hôm đó, Hạ Lộ và Tiết Ảnh đến nhà làm khách.Ba người ngồi trong sân nhỏ uống trà tán gẫu.Tiết Ảnh giật mình:- Căng Bắc, mình mới không gặp cậu đâu có bao lâu, sao vóc dáng cậu đã khôi phục rồi?

Bụng không có tí thịt nào cả.Hạ Lộ cười:- Cô ấy là ai chứ, là Tô Căng Bắc đấy, Tô Căng Bắc sẽ cho phép trên bụng có một đống thịt à?Tiết Ảnh gật đầu:- Cũng đúng.Tô Căng Bắc:- Mình vận động như thế mà không mất miếng sẹo lồi đó thì dứt khoát đi chết luôn cho rồi.- Nè, bảo bối nhà cậu đâu?Tô Căng Bắc ngước mắt nhìn cô ấy:- Bảo bối?

Bảo bối nào?Tiết Ảnh nghẹn:- Thì là Lương Hạ và Lương Ý...- À, mình còn tưởng cậu nói bác sĩ Chu nhà mình.- ...- Chúng đang ở phòng đồ chơi đấy, muốn xem không?- Xem chứ, xem xem chúng có lớn được chút nào chưa.Tô Căng Bắc dẫn hai cô bạn thân đến phòng chuyên dành cho Lương Hạ và Lương Ý hoạt động.

Cửa phòng làm bằng kính, ba người có thể nhìn rõ cảnh bên trong.Lúc này trong phòng có ba người, Chu Lương Hạ, Chu Lương Ý và Chu Thời Uẩn.Chu Thời Uẩn ngồi trên đệm xốp, cầm một quả bóng trêu hai đứa bé.

Hai bảo bối một hồng một lam bò tới bò lui bên cha, chơi vui quên trời quên đất.Tiết Ảnh chớp chớp mắt:- Ôi đệch... nhìn bác sĩ Chu trong phòng này, nhìn kiểu nào cũng thấy không quen.Hạ Lộ gật đầu phối hợp:- Người đúng chuẩn cao ngạo lạnh lùng hóa ra khi làm cha là thế này.Tô Căng Bắc đẩy cửa ra:- Lương Hạ Lương Ý, xem ai tới thăm hai đứa này.Nghe tiếng cô, cặp sinh đôi vội bò về bên cô, miệng không ngừng réo gọi "mẹ" "mẹ".Tô Căng Bắc không bế được một lúc hai đứa, thế là Chu Thời Uẩn đứng dậy bế một đứa lên.- Gọi "dì" nào.Hai đứa bé ầm ĩ quậy, vẫn kiên trì gọi "mẹ".

Kỳ thực bé còn nhỏ, ngoài gọi "mẹ" gọi "cha" thì cũng chỉ biết gọi "cô".

Đây là kết quả do Thiệu Tố Oánh không ngừng dạy dỗ.

- Đáng yêu quá, Căng Bắc, bé trông giống cậu thật.

Tiết Ảnh nói:

- Có điều, mắt thì giống bác sĩ Chu hơn.

Tô Căng Bắc kiêu ngạo:

- Được rồi, bất kể giống ai chắc chắn là phải đẹp.

- Chậc chậc, xem cậu đắc ý kìa.

Tiết Ảnh vừa trêu hai đứa bé vừa hỏi:

- Bác sĩ Chu, anh thường chơi với con thế à?

Chu Thời Uẩn cười nhẹ:

- Ừ.

- Chậc chậc, đáng dựa dẫm hơn lão Cao nhà em nhiều, anh ấy chẳng có lòng nhẫn nại.

Tô Căng Bắc:

- Anh ấy á hả, cưng hai đứa dở hơi này thôi rồi.

Tiết Ảnh liếc xéo cô:

- Ơ, giọng điệu này là ghen vì giảm địa vị nè.

Tô Căng Bắc nhướng mày cười đùa:

- Chịu thôi, ai bảo đó là con gái mình chứ, mình cam tâm tình nguyện nhường Chu bảo bối nhà mình ra.

Tiết Ảnh và Hạ Lộ nghe xong đều cười, Chu Thời Uẩn khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, nói rất nghiêm túc:

- Em vẫn là số 1.

- Hả?

Tô Căng Bắc chưa phản ứng lại.

Hạ Lộ và Tiết Ảnh cũng ngớ người.

Chu Thời Uẩn nhàn nhạt:

- Anh nói địa vị.

Tô Căng Bắc:

- ...

Vẻ mặt Tiết Ảnh như đời không còn gì lưu luyến nữa:

- Hạ Lộ, mau dẫn mình ra ngoài, họ đang làm thịt chó.

Hạ Lộ:

- Đi!!!

___________

Con dần lớn, đã biết nói, tính tình cũng càng rõ ràng.

Chu Lương Hạ thích chơi thích quậy, thích gây rắc rối, chỉ mới 7 8 tuổi mà đầu óc rất ma lanh.

Chu Lương Ý thì ngược lại, tuy là em gái nhưng lại có sự trầm ổn của chị gái, so với Chu Lương Hạ thì Chu Lương Ý mang đến cảm giác chín chắn hơn rất nhiều.

Hai đứa bé lớn lên trong sự bảo vệ hết mực, chưa từng xuất hiện trước truyền thông.

Nhưng Lương Hạ thích dính Tô Căng Bắc, thích đi chơi khắp nơi, nên thỉnh thoảng cô sẽ đưa bé cùng đến nơi làm việc.

Lúc cô làm việc thì Lương Hạ sẽ do Hà Địch và trợ lý trông nom.

Hôm đó, cô vừa quay xong một show, trở lại hậu trường.

Lương Hạ đang chơi cùng các nhân viên.

Bé còn nhỏ nhưng rất biết ăn nói, trêu các cô chú nhân viên ôm bụng cười to.

- Lương Hạ, qua đây.

- Mẹ.

Tiểu Lương Hạ hùng hục chạy qua, vừa chạy vừa nhìn phía sau cô:

- Anh Ninh Khải đâu ạ?

- Phía sau ấy, sẽ đến ngay.

Anh Ninh Khải mà Lương Hạ nói có tên đầy đủ là Quý Ninh Khải, là một ngôi sao thần tượng cùng quay show với cô lần này.

Lương Hạ rất thích cậu thiếu niên 16 tuổi đó, từ hôm qua khi biết Quý Ninh Khải sẽ tới là bé cứ nhắc mãi.

Quả nhiên, nghe Tô Căng Bắc nói ở phía sau, Tiểu Lương Hạ liền vụt chạy ra phía sau cô.

- Anh Ninh Khải.

Quý Ninh Khải đang đi về phía này, thấy Lương Hạ thì lộ ra nụ cười thuần khiết:

- Em là Tiểu Lương Hạ của chị Căng Bắc phải không?

Trước đây anh từng thấy em trong album ảnh của chị Căng Bắc.

- Là em đó là em đó.

Lương Hạ ra sức gật đầu, sau đó non nớt nói:

- Anh Ninh Khải, anh quay lâu thế có mệt không anh?

- Anh không mệt, Tiểu Lương Hạ luôn ở đây chờ mẹ à?

- Vâng.

Nói xong, Lương Hạ cười e thẹn:

- Cũng chờ anh Ninh Khải nữa.

...

Mắt Tô Căng Bắc phía sau sắp trợn ra sau gáy, con nhóc này, sao không nghe nó hỏi mẹ nó có mệt hay không chứ.

Hà Địch ở bên cạnh nhìn cũng cười:

- Căng Bắc, con gái em có phong độ của em năm xưa đấy.

Tô Căng Bắc:

- ...

Đúng lúc này, điện thoại Tô Căng Bắc reo lên, cô nhìn tên người gọi, lập tức cười híp mắt bắt máy:

- A lô, Chu bảo bối.

- Căng Bắc, Lương Ý bệnh rồi.

- Cái gì?!

- Sốt, cứ gọi tên em mãi, em mau về đi.

Lòng Tô Căng Bắc thít chặt:

- Sao lại như vậy...

được được được, em mua vé máy bay ngay, anh nhất định phải chăm sóc nó tốt đấy.- Ừ, anh biết mà.

- Anh để Lương Ý nói đi.

Chu Thời Uẩn im lặng:

- Con bé ngủ rồi.

- Được, vậy bây giờ em lập tức về ngay.

- Ừ.

Cúp máy, Tô Căng Bắc vô cùng lo lắng ôm lấy Lương Hạ:

- Bảo bối, chúng ta về nhà thôi.

Lương Hạ sững sờ:

- Đợi đã, con chưa nói chuyện xong với anh Ninh Khải.

Tô Căng Bắc nói:

- Em gái bị bệnh, chúng ta phải về.

Lương Hạ:

- Hả, thật không?

- Ừ, con nói tạm biệt anh, rồi chúng ta đi.

Lương Hạ quay đầu nhìn Ninh Khải, lưu luyến không rời:

- Anh Ninh Khải, sau này Lương Hạ lại tới tìm anh chơi nhé.

- Ừ, Lương Hạ ngoan, đi đi.

- Vậy, vậy tạm biệt.

Tô Căng Bắc ôm Lương Hạ đi rồi, Hà Địch theo bên cạnh, vừa tìm chìa khóa xe vừa hỏi:

- Căng Bắc, hoãn hết hành trình tiếp theo hả?

- Hoãn đi hoãn đi.

Công việc sao có thể quan trọng bằng con gái bảo bối của cô chứ!

Một nơi khác, Bắc Kinh.

Chu Lương Ý ngồi bên giường, vừa ăn kem vừa đong đưa chân nhỏ:

- Cha, cha đã hứa là con có thể ăn kem cả tuần đấy, không được nuốt lời.

Chu Thời Uẩn ngồi bên cạnh gật đầu:

- Giấu được mẹ con thì mới được ăn.

Mắt Lương Ý giảo hoạt:

- Không thành vấn đề.

Tô Căng Bắc mang theo Lương Hạ cấp tốc bay về Bắc Kinh.

Đến Chu gia, cô vội vã vào phòng Chu Lương Ý.

Từ xa nhìn thấy Chu Thời Uẩn đứng ở cửa phòng, cô bước tới hỏi:

- Lương Ý đâu?

- Bên trong.

- Em vào xem sao.

Tô Căng Bắc đặt Lương Hạ xuống, đẩy cửa bước vào.

Lúc này, con gái út Lương Ý của cô đang nằm trên giường, ngoan ngoãn ngủ, chỉ là mặt đỏ bừng, trông rất đáng thương.

- Căng Bắc, Lương Ý đã hạ sốt rồi.

Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được.

Tô Căng Bắc sờ mặt Lương Ý, rất đau lòng:

- Mặt nóng thế này, thực sự đã hạ sốt à?

Chu Thời Uẩn nói:

- Ừ, thật.

Anh đưa tay kéo cô dậy:

- Em yên tâm, con vừa mới ngủ, em để con nghỉ ngơi, chờ con tỉnh lại rồi hãy nói.

Tô Căng Bắc:

- Em ở đây trông chừng nó.

Chu Thời Uẩn nói:

- Em như vậy sẽ ảnh hưởng đến con nghỉ ngơi.

Ngoan, chúng ta ra ngoài trước.

Tô Căng Bắc nghe vậy, đành theo Chu Thời Uẩn ra khỏi phòng.

Lương Hạ thấy cha mẹ về phòng thì muốn đóng cửa giúp Lương Ý nhưng chợt thấy Lương Ý mở mắt ra.

Bé giật mình bước lên trước:

- Em tỉnh rồi, chị đi gọi mẹ.

- Đừng.

Lương Ý kéo tay chị lại:

- Em không sao, là cha muốn mẹ về nên lừa mẹ đấy.

Lương Hạ chớp chớp mắt:

- Sao cha lại đóng kịch như vậy?

Lương Ý giang tay, vẻ mặt đành chịu.

- Vậy mặt em là sao thế, đỏ quá.

Lương Ý:

- Cha để sữa bò nóng lên, lát nữa hết ngay í mà.

- Hừ!

Hai người... chị vốn có thể ở cùng anh Khải Khải lâu hơn một chút, đều tại cha.

Lương Ý lườm chị:

- Quý Ninh Khải mà đẹp cái nỗi gì.

Lương Hạ vừa nghe, lập tức xù lông:

- Không cho phép em nói anh ấy xấu, bằng không chị trở mặt với em.

Lương Ý:

- ...

- Anh ấy là nam thần của chị.

- Đẹp hơn cha?

- Ơ...

Lương Hạ rất xoắn xuýt:

- Cái này không thể so sánh được, cha là đàn ông chín chắn, còn anh Ninh Khải là tiểu thịt tươi.

- Ồ, cho nên chị thích tiểu thịt tươi.

- Chị không thể chọn mà, cha đã kết hôn.

Lương Hạ bò lên giường:

- Nè, cha cho em cái gì mà em chịu hùa với cha lừa mẹ thế?

- Kem.

Lương Hạ:

- !!!!

Chỉ vì kem mà mình không thể nói chuyện với anh Ninh Khải nhà mình!!!

Tô Căng Bắc bị kéo vào phòng, cô nghĩ nghĩ lại muốn ra:

- Em đi xem Lương Ý.

- Đừng đi.

Chu Thời Uẩn nắm tay cô lại:

- Đã nói không sao rồi, em đừng lo lắng.

Tô Căng Bắc bĩu môi:

- Lương Ý bệnh mà em không thể bên cạnh, em làm mẹ thực quá thất bại.

Mắt Chu Thời Uẩn sáng lên:

- Vậy, sau này nhận công việc ít lại là được.

Tô Căng Bắc gật đầu:

- Em sẽ ở bên chúng nó nhiều hơn.

Chu Thời Uẩn cong môi:

- Cũng ở bên anh nhiều hơn.

Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông cao to trước mắt, lại cảm thấy anh trông rất đáng thương.

- Ừm...

Chu Thời Uẩn kéo vai cô, ôm cô vào lòng, giọng nói lành lạnh mang theo chút giảo hoạt vì thực hiện được ý đồ:

- Tô Căng Bắc, nói lời giữ lời.
 
|Hiện Đại, Showbiz| Đẹp Trai Là Số 1 - Lục Manh Tinh
Chương 60: Phiên ngoại 3


Hai nhóc sinh đôi lớn rồi, được 10 tuổi, đã có thể lộ rõ nhan sắc tuyệt trần về sau.Hôm đó là tiệc hàng năm của Tô gia.

Cả nhà bốn người Chu gia chuẩn bị trước khi xuất phát, khụ, nói cho chính xác là chỉ có Tô Căng Bắc và Chu Lương Hạ là bận rộn chuẩn bị.

Trên sofa, Chu Thời Uẩn và Chu Lương Ý ngồi với nhau, Chu Thời Uẩn cầm một quyển sách lật xem, Chu Lương Ý cầm ipad chơi game.

Trong phòng quần áo, Tô Căng Bắc và Chu Lương Hạ đang cần mẫn chọn quần áo.

- Mẹ, bộ màu trắng này được không?

Tô Căng Bắc:

- Váy bồng này quá lỗi thời, mẹ đã nói là con phải mặc giống em gái mà.

Chu Lương Hạ hầm hừ:

- Mẹ, có thể có chút cá tính không, sinh đôi đâu nhất thiết phải mặc giống nhau.

- Được được được, vậy tự con chọn đi, đồ chưa xé nhãn đều là đồ mới đấy.

- Vâng.

Chu Lương Hạ để chiếc váy trên tay bị cho là lỗi thời xuống, lục lọi các kiểu dáng khác.

Lát sau.

Tô Căng Bắc mỗi chân một kiểu giày, hỏi:

- Lương Hạ, đôi cao gót này đẹp hay đôi này đẹp?

Chu Lương Hạ bĩu môi:

- Đôi bên trái.

- Được, vậy bên trái.

Hai mẹ con ở bên trong bận thử đồ.

Còn bên ngoài...

Chu Lương Ý lại qua được một ải, ngước mắt nhìn phòng quần áo:

- Lại lề mề.

Chu Thời Uẩn hơi cong khóe môi:

- Con cứ chơi tiếp đi, chưa xong đâu.

Hai người liền thấy Tô Căng Bắc đi ra, xoay một vòng:

- Nhớ cảm giác này nhé.

Chu Thời Uẩn rất quen thuộc gật đầu phối hợp.

Tô Căng Bắc lại đi vào, mấy phút sau, cô thay một bộ khác bước ra:

- Thế nào, bộ này đẹp hay bộ kia đẹp?

Bộ trước là toàn thân váy dài chấm đất, lộ cả tấm lưng trần phía sau, vừa quyến rũ vừa gợi cảm.

Bộ sau là áo liền quần, vừa già dặn vừa trang nhã.

Chu Lương Ý:

- Bộ trước.

Chu Thời Uẩn:

- Bộ sau.

Tô Căng Bắc:

- ...Hai người không thể thống nhất ý kiến được sao?

Chu Lương Ý nhìn Chu Thời Uẩn:

- Mẹ thích hợp với phong cách gợi cảm.

Tô Căng Bắc cong môi cười:

- Đúng.

Chu Thời Uẩn:

- Không thích hợp, bộ này mới đẹp.

Chu Lương Ý nhướng mày, rất không khách sáo vạch trần cha mình:

- Cha sợ mẹ quá gợi cảm sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác chứ gì, đây gọi là... ham muốn chiếm hữu?

Chu Thời Uẩn khựng lại:

- Con nít con nôi ở đâu ra lắm lý lẽ xàm xí thế.

Chu Lương Ý:

- Trên mạng nói đấy, không phải lý lẽ xàm xí, mà là sự thực.

Chu Thời Uẩn hừ lạnh, không để ý đến bé nữa, cố chấp nói với Tô Căng Bắc:

- Bộ này đẹp.

Tô Căng Bắc:

- ...

Cuối cùng, cô vẫn nghe lời Chu Thời Uẩn, chọn bộ phía sau.

Hai cha con trên sofa cho rằng cô đã chọn xong thì cuối cùng có thể xuất phát, nhưng lại thấy một bóng dáng nhỏ bé vụt chạy ra:

- Cha, Lương Ý, hai người nói xem bộ con đang mặc đẹp hay bộ con đang cầm đẹp?

Chu Thời Uẩn:

- ...

Chu Lương Ý:

- ...

Người một nhà ngồi xe đến khách sạn mà Tô gia tổ chức tiệc.

"Reng reng reng..."

Điện thoại Tô Căng Bắc vang lên, cô nhìn, là Trình Tư Miên gọi tới:

- A lô, Tư Miên.

- Cô, là con, Niệm Niệm.

- Niệm Niệm à, sao thế?

Người gọi chính là cô con gái út của Trình Tư Miên và Tô Hiển Ngôn – Tô Trầm Niệm.

- Cô ơi, Lương Hạ có đó không, con muốn nói chuyện với chị ấy ạ.

- Ở bên cạnh cô nè, đợi chút nha.

Tô Căng Bắc đưa điện thoại cho Lương Hạ:

- Niệm Niệm gọi.

Lương Hạ cầm điện thoại di động:

- A lô?

- Lương Hạ, mọi người sắp đến rồi nhỉ.

- Ừ, sao thế?

- Em cược với bọn anh trai một vụ, cược Lương Ý chính là người đầu tiên bước vào đại sảnh chỗ tụi em.

Mắt Lương Hạ sáng lên:

- Sau đó thì sao?

- Ai thua phải trần truồng chạy trước mặt khách khứa.

- Em nhàm chán quá đấy Tô Trầm Niệm.

Tuy nói vậy nhưng mắt Lương Hạ lại lộ vẻ hứng thú:

- Thế nên bây giờ em gọi điện thoại cho chị là có ý gì?

Tô Trầm Niệm nói:

- Sắp xếp Lương Ý, đợi lát nữa chị nhất định phải vào muộn một chút đấy.

Thế nào, chị cũng muốn thấy họ trần truồng chạy chứ.

- Anh họ sẽ trần truồng chạy?

Lương Hạ nhỏ giọng không để người khác nghe được.

Lương Ý bên cạnh liếc sang, lại muốn quậy với Tô Trầm Niệm chứ gì.

Tô Trầm Niệm bên kia điện thoại ho khan:

- Anh của em thông minh như thế đoán là sẽ không bị lừa đâu, có điều em bảo đảm, người khác sẽ bị lừa.

Lương Hạ lắc đầu hơi tiếc nuối:

- Vậy được, tuy không phải anh họ nhưng cũng có thứ đáng xem.

- Chắc chắn rồi, giúp em nói với Lương Ý một tiếng nhé.

- Được, em ấy giao cho chị.

Cúp máy, Lương Hạ lướt đến cạnh Lương Ý.

Lương Ý chơi game trên ipad, bất đắc dĩ nói:

- Chị muốn làm gì?

- Không làm gì hết, chỉ là lát nữa muốn em phối hợp chút.

- Ừ, có lợi ích gì?

Lương Hạ nghĩ nghĩ:

- Cho em hết quần áo chị thích nhất?

- Em cũng có.

- Chữ ký của anh Ninh Khải?

- Xì... ai thèm.

- Kem?

- ...

- Cho em hết phần của chị.

- Để cân nhắc.

- Bánh ngọt cũng cho em luôn!

Chu Thời Uẩn luôn rất khống chế về mặt đồ ngọt cho hai nhóc, chỉ sợ ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.

Nhưng Lương Ý lại là chúa thèm đồ ngọt.

Nên khi nghe Lương Hạ nói vậy, cuối cùng nhóc cũng nghiêng mắt nhìn chị gái.

- Sao hả sao hả?

- OK.

Cả nhà bốn người đến đại sảnh khách sạn thì thấy Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên đang tiếp khách.- Cậu mợ.

Lương Hạ cười hi hi chạy tới, đứng cạnh hai người kêu lên.

Trình Tư Miên thấy nhóc thì vô cùng mừng rỡ, lập tức bế bổng lên:

- Tiểu Lương Hạ, cuối cùng con cũng tới rồi, cha mẹ đâu?

- Phía sau ạ.

Trình Tư Miên nhìn ra sau lưng nhóc, quả nhiên thấy Chu Thời Uẩn, Tô Căng Bắc và con gái út Lương Ý từ từ bước tới.

- Con chào cậu mợ ạ.

Sau khi đến gần, Lương Ý lễ phép gọi.

Tô Hiển Ngôn cười nhẹ:

- Đã lâu không gặp, Lương Ý càng lớn càng giống em rể rồi.

Lương Hạ nghe vậy, nghiêng đầu:

- Cậu, Lương Ý giống, vậy con thì sao?

- Con í hả.

Tô Hiển Ngôn nhìn Tô Căng Bắc:

- Càng giống mẹ con.

Tô Căng Bắc than thở:

- Em trước đây ham chơi lắm à, cái tính nhoi như vầy mà bảo là giống em.

Tô Hiển Ngôn và Chu Thời Uẩn nhìn nhau, nở nụ cười hiểu rõ, đúng là giống thật.

Lương Hạ được Trình Tư Miên bế nói:

- Lương Ý, vừa nãy Niệm Niệm bảo em đi tìm em ấy mà, mau đi đi.

Tô Căng Bắc:

- Hai đứa con vào chơi trước đi.

Lương Hạ:

- Không, con muốn mợ bế con thêm một lát.

- Đã lớn thế này rồi, nặng lắm đó biết không Chu Lương Hạ.

Trình Tư Miên nựng nựng mặt Lương Hạ:

- Không sao không sao, chị thích bế Lương Hạ của chúng ta.

Lương Ý nói:

- Vậy em vào đây.

- Ngoan.

Tô Hiển Ngôn xoa đầu nhóc.

Lương Hạ nhìn Lương Ý đi vào, mắt ánh lên vẻ giảo hoạt.

Tiếp theo... chờ xem kịch vui thôi.

Quả nhiên không bao lâu, Lương Hạ liền thấy Tô Trầm Niệm tâm trạng tốt đứng bên trong cửa, cùng lúc đó, cũng có một bé trai thê thảm trần truồng chạy một vòng trước mặt mọi người.

Lương Hạ biết bé trai kia, là thanh mai trúc mã của Tô Trầm Niệm, luôn bị em ấy bắt nạt.

Lương Hạ lắc lắc đầu, haiz, nhóc muốn xem anh họ Tô Trầm Nghiệp bẽ mặt cơ, đáng tiếc... thật đáng tiếc.

- Lương Hạ, Lương Hạ!

Ha ha ha ha!

Chị thấy chưa chị thấy chưa?

Phụt...

Tô Trầm Niệm cười thở không ra hơi.

Lương Hạ nhướng mi, đập tay với em ấy:

- Quá thuận lợi.

Tô Trầm Niệm:

- Chịu thôi, con người này rất dễ lừa.

- Lương Hạ.

Đỉnh đầu chợt vang lên giọng lạnh lẽo của Chu Thời Uẩn, Lương Hạ chớp chớp mắt:

- Cha!

- Con giở trò?

- Sao có thể?

Lương Hạ lập tức trở giáo:

- Là chuyện tốt do một mình Niệm Niệm làm ạ.

- Hey chị...

Tô Trầm Niệm liếc xéo:

- Dượng, Lương Hạ cũng có tham gia ạ.

Chu Thời Uẩn nghiêm mặt:

- Hai đứa con, chỉ biết quậy thôi.

- Không có mà...

Lương Hạ hắng hắng giọng:

- Ôi chao khát quá, Niệm Niệm, dẫn chị đi kiếm gì uống đi.

Hai đứa nhóc này, phản bội nhau nhanh, tốc độ hợp tác cũng rất nhanh.

Tô Trầm Niệm lập tức hiểu ý:

- Đi thôi đi thôi, đi vào phòng, nhóm anh trai đều ở trong đó.

Dứt lời, Tô Trầm Niệm ngoan ngoãn nói với Chu Thời Uẩn:

- Dượng, tụi con đi trước nhé, dượng cứ ăn uống ngon miệng để cha mẹ con chiêu đãi tốt ạ.

Hai bé gái nắm tay nhau rời đi, Chu Thời Uẩn và Tô Hiển Ngôn nhìn theo con gái mình, thầm cảm thán, gen thật kỳ diệu, ngay cả tính cách cũng có thể di truyền được.

_____________

Năm Chu Lương Hạ và Chu Lương Ý 13 tuổi, lên cấp hai, nhờ ngoại hình xinh đẹp đáng yêu mà luôn được giáo viên và bạn bè yêu thích.

Bọn trẻ bây giờ đều trưởng thành sớm, việc tỏ tình trong trường học từ lâu đã không còn là điều đáng kinh ngạc nữa.

Vào lúc nghỉ giữa giờ một ngày nọ, Chu Lương Hạ bị một nam sinh lớp 9 kéo đến chỗ ngoặt cầu thang.

Chu Lương Ý từ xa nhìn thấy, thản nhiên đi theo.

Chu Lương Hạ và nam sinh đó nói chuyện, Chu Lương Ý tựa vào vách hành lang nghe.

Giọng nói êm tai của Chu Lương Hạ truyền đến:

- Anh thích em?

Nhưng em không thích anh.

Nam sinh ngẩn người:

- Lương Hạ, anh để ý em lâu rồi, em cho anh cơ hội nha?

- Không cho, em thích người đẹp trai, mà anh...

- Anh, anh thế nào?

Chu Lương Hạ nói rất khó xử:

- Anh không quá đạt.

Chu Lương Ý:

- ...

- Nhưng anh thật sự thích em!

- Này này, anh buông em ra.

- Lương Hạ, em thử đến với anh đi mà.

- Thử gì mà thử, em không muốn.

- Lương Hạ!

- Nè, anh không buông là em la lên đấy...

Á á á, anh...

"Rầm!"

Nam sinh bị đá mạnh xuống đất:

- Úi...

Chu Lương Hạ ngẩn tò te:

- Lương Ý?

Chu Lương Ý xoa xoa tay, trừng cô:

- Còn không đi?

Chu Lương Ý ở phía sau nghe thấy không ổn liền xuất hiện, thấy cảnh tượng trước mắt thì không thèm suy nghĩ lập tức cho nam sinh kia một cú, thứ gì vậy không biết, dám động tay động chân với Lương Hạ.

- Em mạnh thế!

Chu Lương Hạ vỗ vỗ vai Chu Lương Ý:

- Em gái chị thật giỏi.

Chu Lương Ý:

- Bảo chị luyện Taekwondo mà chị không luyện nên mới mất mặt vào lúc này đấy.

- ...Chị biết sai rồi.

- Đi thôi.

- Ừ...

- Nè hai người, ui...

Hai chị em ung dung rời đi, hoàn toàn không để ý tới cậu trai nằm trên sàn.

Chu Lương Ý còn răn dạy Chu Lương Hạ:

- Lần sau giáo viên đến thì chị đừng có lười biếng đấy.

...

- Nếu em không có đó thì chị bị người ta bắt nạt rồi.

...

- Chu Lương Hạ, chị nghe thấy không?

...

- Đúng là gỗ mục không thể đẽo...
 
|Hiện Đại, Showbiz| Đẹp Trai Là Số 1 - Lục Manh Tinh
Chương 61: Phiên ngoại 4


Cuối cùng chuyện Chu Lương Ý đánh người cũng bị bại lộ, nam sinh bị đánh giận dữ, méc giáo viên chủ nhiệm.

Lúc Chu Lương Ý về đến nhà, Chu Thời Uẩn đã đợi rất lâu.

Chiều nay giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại cho anh, nói Chu Lương Ý đánh người, hỏi tại sao đánh thì Lương Ý trả lời rất tùy tiện là nhìn chướng mắt nên đánh...Giáo viên bày tỏ là phụ huynh nên dạy dỗ lại con cái đàng hoàng.- Lương Ý, qua đây.Chu Thời Uẩn nhạt giọng gọi.Chu Lương Ý nghe lời bước qua:- Cha.- Lương Hạ đâu?- Hồi nãy chơi với bạn học, chắc sắp về rồi.Chu Thời Uẩn gật đầu, chợt hỏi:- Giáo viên nói hôm nay con đánh người.- Đúng, con đánh.Chu Lương Ý nói rất thản nhiên.Chu Thời Uẩn hơi khựng lại, cau mày:- Đánh ở đâu?

Đau...Suýt hỏi đau không rồi... anh dừng kịp lúc.Ừm, đánh người dù sao cũng là chuyện không tốt, anh nên nghe lời giáo viên, dạy dỗ lại con gái đàng hoàng.Chu Thời Uẩn nghiêm mặt, nhịn xuống lòng cưng chiều vô hạn của mình với con gái, vờ tức giận hỏi:- Sao con có thể tùy tiện đánh người, nói, tại sao?Lương Ý nghĩ, nếu nói là vì có người tỏ tình với Lương Hạ...

ừm, đoán là cha già nhà cô sẽ quậy tung trời mất, thay vì vậy, thà rằng...- Cha, con không cố ý, chỉ là không cẩn thận đánh trúng anh ta thôi, không ngờ một thằng con trai hơn con hai tuổi lại mong manh dễ vỡ như vậy.Chu Thời Uẩn nói ngay theo bản năng:- Hơn hai tuổi, con có bị thương không?Khóe môi Chu Lương Ý hơi cong lên:- Con không sao, con và Lương Hạ chạy nhanh lắm.- Lần sau nhất định phải cẩn thận đấy.- Vâng con biết rồi ạ....- Lương Ý, cha, hai người đang nói gì thế?Lương Hạ từ xa chạy tới, nhào vào lòng Chu Thời Uẩn.Anh đón được con gái:- Nói chuyện hôm nay em gái con đánh người.- Đánh người?Lương Hạ sững sờ, lập tức nói:- Đều tại nam sinh đó, tỏ tình còn động tay động chân, cha, cha đừng trách Lương Ý, Lương Ý là vì bảo vệ con.Chu Thời Uẩn:- Cái gì?Chu Lương Ý mím môi, vẻ mặt câm nín, đồ... ngốc...Vốn dĩ chuyện này có thể nhẹ nhàng trôi qua, Chu Lương Ý cũng dự liệu được là Chu Thời Uẩn sẽ không trách mình, nhưng lại nhảy ra một Chu Lương Hạ phá rối, đúng thật là... không thể cứu vãn.Thế là, hai chị em bị Chu Thời Uẩn chất vấn dạy dỗ cả nửa ngày.Hai người cúi đầu trông vô cùng đáng thương, nhưng thực tế lại lén lút giao lưu ánh mắt.Chu Lương Ý: Chị nói xem làm sao đây?Chu Lương Hạ: Sao chị biết, em tìm cái cớ nào hay hay đi.Chu Lương Ý: Nghĩ cách dời sự chú ý của cha, bằng không ngày mai trường học sẽ đại loạn.Chu Lương Hạ: Chị nghĩ đã...

A!

Có rồi!- Cha...Lương Hạ chợt ngẩng đầu:- Con biết, còn nhỏ thì không thể yêu đương, chỉ có người lớn như cha và chú Điền mới có thể thích người khác thôi.Chu Lương Ý: Ọe...

Là ai ngày nào cũng nhắc tiểu thịt tươi hả?Chu Thời Uẩn liếc xéo:- Con biết thì tốt.Nói xong, anh hơi dừng lại:- Chú Điền là ai?- À, chú Điền ấy hả, chính là chú Điền đóng phim chung với mẹ đấy.Lương Hạ sáp tới, cố ý nói nhỏ:- Chú Điền thích mẹ.Chu Thời Uẩn:- Cái gì?- Con nói thật!Vẻ mặt Lương Hạ nghiêm túc:- Lần đó mẹ đưa con đến đoàn phim, chú Điền săn sóc mẹ dữ lắm.

Mẹ thật may mắn, có đàn ông đẹp trai như cha và chú Điền cùng thích.Chu Lương Hạ thấy Chu Thời Uẩn thay đổi sắc mặt rõ ràng, liền thêm mắm dặm muối:- Cha, cha phải bồi dưỡng tình cảm với mẹ nhiều vào, bằng không, mẹ sẽ bị cướp đi đấy.Chu Thời Uẩn:- ...Chu Lương Ý:- ...Chu Thời Uẩn đi rồi, Chu Lương Ý nói:- Chị nói thật à?- Một nửa, đúng là có chú Điền, cũng đúng là chú Điền đóng phim chung với mẹ.- Vậy thích thì sao?Chu Lương Hạ liếc em gái:- Em cảm thấy có cha mà còn có người khác dám thích mẹ à?Chu Lương Ý:- Vậy là chị nói dối cha.- Ai da, dời sự chú ý thôi mà, có mẹ làm bia đỡ đạn, cha đâu còn quản chúng ta.______________Chu Thời Uẩn thật sự đi tìm Tô Căng Bắc, ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đuổi tới chỗ đoàn phim, lấy tên đẹp là đi thăm đoàn phim.Lúc anh đến trường quay đã hơn 10 giờ tối, Tô Căng Bắc quay đêm nên anh đến dưới lầu khách sạn cô ở đợi cô.Đợi hơn nửa tiếng thì anh thấy cô và đám Hà Địch bước vào, các cô đi theo hướng khác, không nhìn thấy anh.Chu Thời Uẩn đi theo.Tô Căng Bắc và bọn Hà Địch tách nhau ở ngã rẽ rồi từng người đi về phía phòng mình.

Chu Thời Uẩn đi phía sau cô, vào lúc cô định đóng cửa thì anh đưa tay chặn lại.- Chu bảo bối?Thấy anh, Tô Căng Bắc vô cùng ngạc nhiên.Chu Thời Uẩn không lên tiếng, từ trên cao nhìn xuống cô.Đoán là cô chỉ tạm nghỉ ngơi một chút vì cô vẫn đang mặc bộ cổ trang trong phim.

Bên dưới bộ đồ đỏ toàn thân và váy mỏng là thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện.

Trang phục của cô không nghi ngờ gì là cực kỳ diễm lệ, nhưng vẻ diễm lệ ấy khi so sánh với nhan sắc của cô thì kém hơn rất nhiều.

Da như mỡ đặc, mày mắt xinh tươi, vết hoa màu đỏ giữa trán càng tôn lên vẻ kiều diễm.Chu Thời Uẩn hơi nheo mắt, lòng khẽ thở dài, dù thời gian có trôi qua thế nào cũng không cướp được nét quyến rũ ăn sâu trong xương cốt của cô...Tô Căng Bắc vội kéo anh vào:- Sao anh đột nhiên đến thế, Lương Hạ và Lương Ý lại có chuyện gì à?- Không có.Chu Thời Uẩn xoay người nhìn cô:- Là anh có.- Anh?

Anh làm sao?Chu Thời Uẩn nghĩ nghĩ:- Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là nhớ em thôi.Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, hơi ngẩn người.

Giây tiếp theo, anh đã đưa tay kéo cô vào lòng:- Tuy không phải chuyện lớn nhưng nhớ cũng là chuyện, cho nên anh đến tìm em.Tô Căng Bắc tựa vào vai anh, cười khẽ:- Chu bảo bối nhà ta nói lời sến súa nghe rất thích, anh nói nhiều vào, em muốn nghe.Một tay Chu Thời Uẩn nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói:- Nói nhiều chi bằng làm nhiều.- A...Chu Thời Uẩn khẽ xoay người đè cô lên cửa, sau đó cúi đầu hôn cô.Vì quay phim nên hai người đã xa nhau một quãng thời gian, bây giờ gặp nhau đương nhiên Tô Căng Bắc cũng rất muốn thân mật với anh, bèn ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp trả.Hồi lâu, Chu Thời Uẩn hơi tách ra, chợt hỏi:- Trong đoàn phim có người họ Điền?Gò má Tô Căng Bắc hơi ửng đỏ:- Điền?

Điền Án?- Đúng là có họ Điền...Ánh mắt Chu Thời Uẩn hơi âm u, nhóc Lương Hạ thế mà nói thật.Tô Căng Bắc chẳng hiểu gì ráo:- Điền Án làm sao?- Anh ta thích em?- Phụt... ai nói với anh?Chu Thời Uẩn véo cằm cô:- Em cứ nói đi, có phải không?Tô Căng Bắc nhướng mày, thích dáng vẻ rõ ràng là ghen nhưng cứ vờ như rất bình tĩnh của anh, thế là, cô cố ý trêu anh:- Phải... thì sao?

Vợ anh xinh đẹp thế này, anh không cho người khác thích à?- Tô Căng Bắc.Chu Thời Uẩn trầm giọng.Cô cong môi cười:- Ai da đừng tưởng thật, em đùa thôi, có điều anh rốt cuộc nghe tin này từ đâu...- Thật không có?- Thật không có!Tô Căng Bắc cười rất vui vẻ:- À đúng rồi Chu bảo bối, còn hai tiếng nữa là em phải quay phim tiếp, em phải học lời thoại đã, hay là anh tự nghỉ ngơi nhé...- Học lời thoại?- Ừ, đúng rồi...Thình lình, những lời chưa nói xong của cô đều bị Chu Thời Uẩn ngăn trở lại, vẻ mặt cô ngơ ngác, không biết anh bị kích thích chỗ nào mà cứ cắn môi cô không cho đi.- Trước tiên khoan học...- Hả?Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu nói:- Căng Bắc, không cho phép để người khác thích em.Tô Căng Bắc:- ???Gì vậy trời!Cuối cùng, cô vẫn thỏa hiệp, mặc cho anh yêu cầu.- Ừm... không được, em còn phải ra ngoài.Nhận ra bàn tay anh xuyên qua lớp vải sa đỏ sau lưng mình, cuối cùng cô bắt đầu cảnh giác, cô quá rõ sức chiến đấu của người này, bây giờ nếu phát sinh gì đó thì lát nữa làm sao cô quay phim đây.- Đừng ra ngoài, hửm?Giọng nói đầy tình dục của anh vang lên nặng nề bên tai cô.Cô đẩy anh ra:- Không thể...- Có thể.Chu Thời Uẩn đột nhiên bế cô, vứt cô lên giường.

Không đợi cô bò dậy, anh đã cúi người xuống, dạng chân trên người cô, hai tay chống hai bên:- Em có nhớ trước đây khi em đến vùng núi tìm anh, em đã nói gì không, em nói, em muốn thưởng.Thân thể Chu Thời Uẩn hạ thấp xuống:- Cho nên, để công bằng, anh từ xa như thế tới gặp em cũng muốn thưởng.Tô Căng Bắc:- ???Không phải đang nói lần đi Quý Châu rất lâu về trước chứ!- Chuyện này đã xưa lắc xưa lơ rồi... hơn nữa, lúc đó em cũng chỉ hôn anh thôi.- Ừ, quả thực đã xưa lắc xưa lơ rồi, cho nên thời gian càng dài, thưởng cũng phải càng tăng lên.- ???Chu Thời Uẩn cong môi cười, cúi người cắn vành tai cô.

Thưởng tăng lên, chính là làm chuyện càng sâu sắc hơn hôn môi...Tô Căng Bắc bị cảm giác ngứa ngáy sau tai làm hơi co rụt lại, cô cắn môi, rên khẽ theo bản năng.Nhiều năm ma sát với nhau, Chu Thời Uẩn sớm đã rõ cơ thể cô như lòng bàn tay, biết rất rõ nơi nào nhạy cảm của cô.

Anh trượt khỏi tai tới gặm rỉa cổ cô, lát sau lại xuôi theo cổ đến bả vai hút hít.Tô Căng Bắc bị trêu chọc quên mất đông tay nam bắc, chỉ biết đỡ lấy vai anh, lặng im hưởng thụ.Dần dà, Chu Thời Uẩn đưa tay kéo mở lớp sa đỏ của cô, lộ chiếc váy cúp ngực bên trong, váy đỏ làm nền, làn da trắng nõn của cô như tỏa sáng...- Anh đừng làm hỏng, đây là trang phục phim.Giọng Tô Căng Bắc nhỏ nhẹ mang theo cảm giác mềm mại khiến Chu Thời Uẩn càng khó nhịn, nếu không phải lý trí vẫn còn thì anh thật muốn trực tiếp xé bộ quần áo đầy gợi cảm này ra.- Anh nằm xuống.Tô Căng Bắc chợt đứng dậy đẩy anh qua một bên, chưa đợi anh kịp phản ứng, cô trực tiếp cởi quần lót trong váy, trở mình ngồi trên người anh.Cô yếu ớt nghĩ, chạy không thoát thì phải chủ động...

đỡ cho quần áo bị anh làm hỏng.Kỳ thực, cô rất ít được từ trên cao nhìn xuống ở trên giường, Chu Thời Uẩn thích nắm quyền chủ đạo, luôn để cô bên dưới giày vò đến chết đi sống lại.Hôm nay hãy để cô áp chế anh một lần.

Đôi mắt quyến rũ của cô cong lên:- Đã nói là phần thưởng của anh, vậy hôm nay, để em.Nói rồi, cô cởi thắt lưng anh, từ từ cởi quần anh....Sau khi loại bỏ hết chướng ngại, cô ngước mắt nhìn anh.

Lúc này ánh mắt anh sâu thăm thẳm, bình tĩnh nhìn cô.

Cô cong môi cười, chợt nắm lấy cái cao thẳng của anh, từ từ xoa từ phần nhọn xuống, sau đó để bụng ngón tay từ từ trượt tới gốc.Quả nhiên, Chu Thời Uẩn khẽ rên một tiếng, hô hấp rõ ràng trở nên thô hơn.Tô Căng Bắc mặc kệ anh, tiếp tục hành động, cô vén váy, thở sâu một hơi, nhắm chuẩn vị trí từ từ ngồi xuống.Váy đỏ tản ra, phủ lên người anh, cũng phủ lên nơi riêng tư nhất.

Rõ ràng không nhìn thấy gì cả, nhưng cảm giác che đậy như vậy càng kích động dục vọng trong lòng hơn.

Tô Căng Bắc chậm rãi cử động, cô làm không nhanh, từ từ chậm chạp, vòng eo khẽ vặn vẹo.

Nhưng cảnh xuân như vậy, Chu Thời Uẩn không kiềm được.Để cô chơi một lát, anh không muốn nhịn nữa, cuối cùng giữ lấy eo cô, chợt đẩy lên trên.

Va chạm sâu sắc bên trong, Tô Căng Bắc bị đẩy lên, còn chưa kịp lấy hơi đã bị anh kéo xuống...A á, đừng thế mà, tối nay là em đè anh đấy!"

Cốc cốc cốc."

Lúc hai người đang trầm luân, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.- Căng Bắc, em có cần xuống lầu ăn chút gì đó trước không?

Tối phải quay muộn lắm đấy.Một tay Chu Thời Uẩn giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, Tô Căng Bắc ai oán:- Ưm... có người...Anh:- Mặc kệ.- Đừng...

á... là Hà Địch...Hà Địch ở bên ngoài gọi hồi lâu không ai trả lời, bèn gọi điện thoại cho Tô Căng Bắc.

Thế là, điện thoại di động của cô ở trên giường cứ vang lên.

Cô nghẹn ngào đứt quãng:- Không trả lời là chị ấy sẽ tưởng em xảy ra chuyện đấy...

ưm... a...

Chu Thời Uẩn...- Vậy em bắt máy đi.Chu Thời Uẩn buông tay, đưa điện thoại vào tay cô, giọng khàn khàn:- Bắt đi.Tô Căng Bắc cắn môi, cố sức đè tiếng rên rỉ nơi cổ họng:- Vậy anh đừng nhúc nhích...Chu Thời Uẩn cười khẽ, ngừng lại.Tô Căng Bắc thấy anh dừng mới bấm nút nhận cuộc gọi:- A lô, a lô?- Căng Bắc?

Em đang trong phòng à?- Phải.- Vậy sao chị kêu lâu thế mà em không trả lời?- Em...

Á!Cô tức giận trừng Chu Thời Uẩn, anh thế mà lật lọng lại đụng vào!Anh khẽ nhướng mày đầy ý trêu tức.Hà Địch khó hiểu:- Nè?

Em sao thế?- Em... không sao, không cẩn thận... va phải...- Ờ được, chị chỉ muốn hỏi em có muốn ăn gì không thôi.- Không cần đâu, em hơi buồn ngủ muốn chợp mắt thêm một lát.- Thế à, được, em nghỉ ngơi tốt nhé, đợi lát nữa chị đến tìm em.- ...Được.Cuối cùng cũng cúp máy, Chu Thời Uẩn lấy điện thoại di động ra, nắm lấy cằm cô:- Vừa rồi không dám kêu hả?Tô Căng Bắc tức giận đạp anh:- Em đang gọi điện thoại mà anh còn quậy, anh ra ngoài...Chu Thời Uẩn cúi người, hôn lên khóe môi cô:- Bây giờ không gọi điện thoại nữa, anh có thể không ra.- ...__________Cuối cùng, hôm qua Tô Căng Bắc không đi quay phim, cô lấy cớ không khỏe, xin nghỉ.Hôm sau, cô đến trường quay đúng giờ, Chu Thời Uẩn đi cùng cô, tiện thể đem theo rất nhiều đồ ăn ngon cho nhân viên và diễn viên đoàn phim.Ừm... dù sao hôm qua xem như là anh cướp người với họ.Tô Căng Bắc đi quay phim, Chu Thời Uẩn nhàn nhã ngồi một bên, rảnh rỗi nhàm chán bèn cầm kịch bản của cô lật bừa xem.- Này, người kia là ai thế, đẹp trai quá!

Diễn viên mới à?Cách đó không xa, một diễn viên mới cúi đầu hỏi một diễn viên khác, người được hỏi nhìn theo tầm mắt cô ấy:- Ai?

Oh god...- Sao thế?Mắt diễn viên mới hiện hình trái tim, nhìn chằm chằm Chu Thời Uẩn.Phải, Chu Thời Uẩn hơn 40 tuổi vẫn đẹp trai ngời ngời, hơn nữa còn có thêm khí chất trầm ổn mà 20 tuổi không có, đàn ông như vậy có sức hấp dẫn trí mạng với cô gái hơn 20 tuổi.- Đừng nhìn nữa!

Đó là chồng chị Căng Bắc.- Hả?- Em không biết à?

Bây giờ trong giới chúng ta còn có người không biết anh ấy sao?Diễn viên mới:- Em... em trước đây không mấy quan tâm.- Người đàn ông này không phải người mà chúng ta có thể nghĩ tới, tuy rằng...

đúng là rất hấp dẫn.- Hi hi, chị Lượng Lượng, chị cũng thấy vậy à?- Người ta là chồng chị Căng Bắc, đương nhiên phải xuất sắc rồi.Mặt Lượng Lượng ửng hồng:- Có điều, chúng ta chỉ có thể nhìn thôi.- Ồ... chị Căng Bắc thật hạnh phúc, đóng phim còn có chồng đẹp trai thế kia đợi bên cạnh.

Ê chị Lượng Lượng, anh ấy, anh ấy đi về phía chúng ta kìa!Lượng Lượng cười cứng nhắc, ánh mắt thẳng tắp:- Chị biết.Chu Thời Uẩn dừng trước mặt hai người, chợt nói:- Xin chào.

Có chuyện này tôi muốn hỏi một chút.- Hả?Hai người sững sờ, vội nói:- Hỏi...

Anh cứ hỏi.- Điền Án, là nam diễn viên đoàn phim này?- Ơ?

Phải.- Ừm, tiện thể cho tôi biết anh ta là người thế nào, hôm nay có ở đây không?- Thầy Điền hôm nay không tới, còn về người thế nào...Lượng Lượng suy nghĩ:- Rất đẹp trai, tính tình tốt, rất hòa nhã với mọi người.Diễn viên mới cũng nói tiếp:- Hơn nữa nghe nói anh ấy còn là một người rất si tình, rất tốt với bạn gái, đúng không chị Lượng Lượng?Lượng Lượng liếc cô ấy:- Phải đấy.- Anh ta có bạn gái?- Có.Lượng Lượng trả lời đúng sự thực, trả lời xong thì thấy người đàn ông đẹp trai trước mặt nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ nhưng đúng là cười.Có bạn gái có gì buồn cười???- Chu bảo bối, anh làm gì thế?Tô Căng Bắc vừa quay xong một cảnh phim, vào uống hớp nước thì phát hiện Chu Thời Uẩn đang tán gẫu với người khác, hơn nữa còn là hai cô gái, kỳ lạ, kỳ lạ...Anh quay đầu, không trả lời mà rất tự nhiên đưa tay xoa tóc cô, hỏi:- Nghỉ ngơi rồi?- Ừ.- Lại đây, ngồi với anh một lát.Chu Thời Uẩn nắm tay cô đi về khu nghỉ ngơi.Tô Căng Bắc theo bên cạnh, vừa đi vừa hỏi:- Lúc nãy anh nói gì với người ta thế, còn cười nữa, chuyện gì buồn cười à?- Không có gì.- Xạo.- Thực không có gì, chỉ nhờ người ta bình thường chiếu cố em nhiều thôi.- Chiếu cố em?Tô Căng Bắc nói:- Em còn dày dạn kinh nghiệm hơn họ nhiều, em chiếu cố đám thiếu nữ đó còn tạm được.- Phải không?Khóe môi Chu Thời Uẩn khẽ cong:- Anh thấy em đúng là không có thay đổi gì so với trước, tuổi nhiều thêm, nếp nhăn não...- Hửm?Tô Căng Bắc trừng anh.Chu Thời Uẩn nhướng mày, khẽ cười nói:- Không sao, có anh đây, em có thể mãi mãi như bây giờ.

THE ENDCám ơn các bạn đã theo dõi truyện nhé.
 
|Hiện Đại, Showbiz| Đẹp Trai Là Số 1 - Lục Manh Tinh
Thông báo!


Đã có truyện mới.

Tranh thủ up đầy đủ trong đêm.

Thể loại tương tự nhưng mình thấy khá đặc sắc hơn về khoản hài hước.

Mọi ng đọc xem xét rồi cho mình vài ý kiến bình luận nhé.

Đừng uống nước khi đọc sẽ sặc đó 🙂))

Truyện tên "Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách" nhé.

Bây giờ mình đi ngủ.

Ngủ dậy sẽ xem thành quả.

Cảm ơn cảm ơn cảm ơn mọi người 😘😘😘

6:08 07/05/2018
 
|Hiện Đại, Showbiz| Đẹp Trai Là Số 1 - Lục Manh Tinh
Thông Báo


THÔNG BÁOĐÃ CÓ TRUYỆN MỚITên truyện : Người Hai MặtTác giả : Lục Manh TinhTruyện về cuộc tình Chu Chính Hiến - anh trai của Chu Thời UẩnCác bạn vào trang cá nhân mình để xem nhé.

Cảm ơn.4:28 PM 06/06/2018
 
Back
Top Bottom