Siêu Nhiên Hi vọng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
199094238-256-k240545.jpg

Hi Vọng
Tác giả: Lam_Bac_Van
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mạt thế chính là địa ngục, nhưng cũng chính là hi vọng.​
 
Hi Vọng
Chương 1: Dấu hiệu dị thường


Ngày 13 tháng 9 năm 2050, một trong những hiện tượng kì lạ đầu tiên trong chuỗi hiện tượng kỳ lạ sau này đã xuất hiện lần đầu tiên tại vùng trời thành phố Đông Hải : những chuyến bay đi qua vùng trời thành phố Đông Hải đột nhiên mất liên lạc với trạm kiểm soát, mọi nỗ lực nối lại liên lạc đều không thành công, mọi chuyến bay vào ngày hôm đó được tuyên bố là mất tích với hành khách đều tử vong.Sau hôm đó, đồng loạt các chuyến bay tại các nước trên thế giới đồng loạt mất tích, chuyện tưởng như ngẫu nhiên này đã khiến cho ngành hàng không hoàn toàn tê liệt.

Các công ty hàng không không thể bảo đảm được sự an toàn cho hành khách, người dân cũng không dám mạo hiểm, vậy nên, ngành hàng không tê liệt.

Hai ngày sau những vụ tai nạn máy bay đầu tiên, một tin tức đã hiện lên trên mọi thiết bị điện tử trên toàn thế giới, chưa đầy một tiếng sau mạng xã hội và truyền thông đều đưa tin về nó.

Nội dung tin tức đó chính là:

"Tận thế sắp đến rồi, đây mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi.

Chỉ sau vài tháng nữa, toàn bộ các thiết bị liên lạc, phương tiện di chuyển, phương tiện truyền thông sẽ đồng loạt tê liệt.

Sau đó không lâu, nước và điện cũng sẽ dừng cung cấp."

Chính phủ các nước liền lập tức xoá đi tin này và đăng thông tin đính chính rằng tin tức đó chỉ là do một hacker hoặc một tờ báo lá cải nào đó đăng lên mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là sự thật.

Nhờ một cách thần kỳ nào đó, điều này đã thành công khiến cho phần lớn người dân trên thế giới tin rằng những tai nạn đó chỉ là ngẫu nhiên.

Dù vậy, vẫn có một số lượng nhỏ người dân tin vào điều đó và vội vàng đi mua lương thực cùng vũ khí lạnh hoặc những thứ có thể dùng như vũ khí.

Sau vài tháng nữa, nhữngngười đó chắc chắn sẽ cảm thấy rằng quyết định mình đưa ra khi đó là quyết định đúng đắn đến mức nào.

Sự thật chứng minh dòng tin kì lạ kia dự đoán vô cùng chính xác với những việc xảy ra trong vài tháng tiếp theo đó.

Một tuần sau,một loạt các chuỗi hiện tượng kì lạ khác dần dần xuất hiện trên toàn thế giới.

Các phương tiện giao thông đột nhiên chết máy không rõ lí do, các thiết bị điện tử bị mất sóng hoặc hoàn toàn ngừng hoạt động, các phương tiện liên lạc tê liệt,... và nhiều điều khác nữa.Ngày 25 tháng 9 năm 2050,các nhà máy sản xuất điện và nước ngừng hoạt động do điện không còn có thể được sản xuất ra nữa, kể cả các nhà khoa học cũng không thể giải thích điều này.

Thế giới chính thức rơi vào khủng hoảng, nhân dân các nước biểu tình và yêu cầu một lời giải thích từ phía chính phủ.

Khi này, chính phủ không làm ra động tĩnh gì cả.

Ngày 24 tháng 10 năm 2050, bắt đầu xuất hiện ca bệnh đầu tiên hôn mê không rõ nguyên nhân -khởi nguồn của một loạt các thảm hoạ sau này.

Bệnh viện ngưng trệ do mất điện, các thiết bị, dụng cụ hỗ trợ y tế hoạt động bằng điện trở nên vô dụng.

Các bệnh nhân được đưa đến bệnh viện chỉ có thể nằm đó chờ chết.

Những ngày tiếp theo đó, số lượng bệnh nhân hôn mê không rõ nguyên nhân xuất hiện ngày càng nhiều.

Thế nhưng khi đó không ai có thể biết được mức độ nguy hiểm của việc này, họ chẳng qua chỉ cho nó là do bị chịu quá nhiều áp lực mà thôi.

Các bệnh viện trên toàn thế giới đã tràn ngập những ca bệnh hôn mê không rõ nguồn gốc, nhiều bệnh nhân phải nằm ngoài hành lang do các phòng bệnh bị quá tải.

Còn những bệnh nhân bị bệnh viện từ chối tiếp nhận thì chỉ có thể được đưa trở lại nhà với người thân.

Chính phủ tiếp tục từ chối đưa ra ý kiến về các sự kiện này, sự tuyệt vọng ngày một tăng cao.

Ngày 13 tháng 11 năm 2050, tại bệnh viện trung ương ở tỉnh Vy Cương Trung Quốc,"bệnh nhân" trong ca bệnh hôn mê không rõ lí do đầu tiên đã tỉnh giấc, điều này đã khởi nguồn cho các bi kịch sau này.

Tổng giám đốc bệnh viện khi nghe tin này rất cao hứng nên đã cử vài bác sĩ có kinh nghiệm cùng vài y tá lâu năm đến phòng bệnh để chăm sóc bệnh nhân.

Ông ta nghĩ rằng nếu bệnh viện của mình chữa được căn bệnh không rõ nguồn gốc này thì ông ta sẽ giàu thế nào cơ chứ.

Nhưng khi mọi người đến nơi, một nữ bác sĩ lâu năm rất nhanh đã nhận ra bệnh nhân này có điều gì không đúng, anh ta trông như một cái xác không hồn vậy, mắt trắng dã còn mồm thì không đóng lại được.

Một cô y tá mới vào nghề tiến lên định hỏi thăm bệnh nhân thì bất ngờ bị người đó nhào lên cắn đứt động mạch cổ, làm máu bắn tung toé khắp tấm ga trải giường và vài bức tường xung quanh đó.

Điều này đã khiến cho mọi người trong căn phòng đó ngây người mấy vài giây trước khi một người nữa lại bị vồ lấy.

Khi này thì những bác sĩ và y tá đó liền chạy thục mạng ra khỏi căn phòng, vừa chạy vừa la hét:

"Có ai không , bệnh nhân giết người rồi, giết người rồi !"

Những bác sĩ khác trong bệnh viện thấy vậy liền tóm lấy áo một người đang chạy và giữ lại để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho bọn họ sợ hãi đến như vậy, phải biết rằng bác sĩ đã được huấn luyện cho những trường hợp bệnh nhân phản kháng lại.

Người bị tóm lấy kia lắp bắp kể lại chuyện mình vừa mới chứng kiến, về sự kì lạ của người bệnh kia và hành động nhào lên cắn cổ cô y tá của anh ta.

Khi đang nói dở thì khuôn mặt người kia bỗng nhiên trắng bệch.

"Cửa..cánh cửa..v-vẫn còn mở.."

Sau khi nghe tin, toàn bộ nhân viên an ninh bệnh viện liền được điều động đến phòng bệnh 613.

Khi đến nơi thì cảnh tượng đầu tiên mà họ thấy là bệnh nhân bên trong đã biến mất, còn trên sàn là cái xác bị ăn dở của cô y tá.

Những người thần kinh yếu liền nôn ọe ngay tại chỗ.

"Á !"

Những tiếng hét chói tai lần lượt đến từ khu vực sảnh chờ của bệnh viện làm mọi người giật bắn.

Khi họ đến nơi thì thấy nhiều bệnh nhân đẫm máu đang nằm trên đất cùng vài người đang giằng co với bệnh nhân bỏ trốn nọ.

Cảnh sát được gọi ngay lập tức và họ đã có mặt ở hiện trường sau vài phút.

Họ dọn dẹp đống hỗn độn, mang những cái xác đi và để lại vô vàn câu hỏi không lời giải đáp cho những người chứng kiến.

Và lúc này thì chính phủ mới bắt đầu lên tiếng ổn định tình hình.

Họ lại thông báo với người dân rằng đó chỉ là những người mắc bệnh điên, cần phải tránh xa.

Nhưng họ đâu biết rằng thông báo này của họ sẽ hại chết những người dân kia, do không ai biết mức độ nguy hiểm thật sự của việc này.

Và đương nhiên, họ cũng không hề biết rằng nhưng người kia thực sự đã chết lâu rồi.

Thứ còn lại chỉ là cái xác không hồn và bản năng cắn xé xác thịt của loài thú mà thôi.

Dần dần, càng nhiều người mắc bệnh "điên" xuất hiện.

Chúng xuất hiện trên đường phố, trong những khu vực công cộng hay thậm chí nơi làm việc.

Sự việc nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Chính phủ thì vẫn cố gắng trấn an người dân bằng những lý do người ngu cũng biết là giả còn người dân ngày càng tuyệt vọng khi những người thân yêu biến thành những con quái vật máu lạnh thèm khát thịt sống.
 
Hi Vọng
Chương 2 : Lương thực


Cùng lúc đó tại khu chung cư bình dân Tân Hải,một người thanh niên tầm 19-20 tuổi mặt đang ngồi trước tivi vẻ mặt nghiêm trọng.Người thanh niên này là Kỳ Cao Lãng,là sinh viên năm hai của B đại- một đại học điểm chuẩn cao nhất nhì tại thành phố T này.Một lúc sau thì cậ tắt tivi đi và ngồi trầm ngâm suy nghĩ.Những thứ mà chính phủ gọi là người điên kia rất kì lạ,trông cứ như mấy con tang thi trong tiểu thuyết mà cậu hay đọc.Nghĩ nghĩ một lúc thì cậu đứng lên và đi vòng quanh nhà xem còn bao nhiêu lương thực.Thấy lương thực còn không được bao nhiêu thì cậu thấy hơi lo nên quyết định đi ra ngoài mua thêm phòng trường hợp xấu nhất.Để tránh gặp phải mấy thứ gọi là người điên kia,cậu chỉ đi đến một cái siêu thị nhỏ ở gần nhà và thủ sẵn vài con dao rọc giấy loại lớn trong túi quần và túi áo khoác.Siêu thị dù nhỏ nhưng vẫn có rất đông người đến mua,trong siêu thị chỗ nào cũng nhìn thấy người đứng mua hàng.Kỳ Cao Lãng đi vòng qua đám người và chọn những món đồ cần thiết.

Hừm, lương khô,thịt và súp đóng hộp,thêm vài gói thức uống dinh dưỡng.Một lúc sau thì xe đẩy hàng đã chất đống những hộp thịt,súp với thức uống dinh dưỡng và lương khô.Cậu đẩy xe thẳng đến quầy tính tiền sau khi đã chọn xong đồ.Thanh toán xong cậu liền đi thẳng về chung cư,trên đường đi cậu có gặp vài người bị những kẻ mắc bệnh điên đuổi theo.Những người đó vừa chạy vừa la hét.Vài giây sau tiếng la hét bỗng dưng im bặt,thấy lạ nên Kỳ Cao Lãng quay đầu nhìn sang thì thấy một người trong số đó đã bị một kẻ mắc bệnh "điên" kia cắn trúng,răng hắn ghim sâu vào cổ người nọ.Kẻ kia liền xé một miếng thịt ở cổ người nọ ra làm cho máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất còn người bị cắn kia thì ngay lập tức gục xuống đất.Mấy người đang chạy kia thấy cảnh này lại càng cố sức chạy nhanh hơn,chả ai muốn chết thảm như này cả.Chưa đầy ba phút sau thì người bị cắn kia đứng lên như chưa có gì xảy ra.Nhưng trên khuôn mặt và cách di chuyển đã có sự thay đổi: tròng mắt trắng dã,miệng chảy dịch vàng còn đi lại thì cứng ngắt.Kỳ Cao Lãng tái mặt,vội vàng chạy về nhà.Sau khi khoá tấ cả các cửa sổ và cửa ra vào trong nhà mình thì cậu ngồi thụp xuống thở dốc.Nghỉ ngơi một chút thì cậu đi thống kê lại số lương thực hiện có trong nhà.Tổng cộng là:

-2 thùng mì ăn liền

-1 thùng lương khô

-1 thùng thịt hộp

-1 thùng súp hộp

-2 thùng thức uống dinh dưỡng

-10 thùng nước khoángXong xuôi cậu cất hết đống đồ đi và quay trở lại sofa bật tivi lên.Hiện tại số người nhiễm bệnh đang tăng mạnh,đã vượt mức 20 nghìn người,phần lớn là những kẻ lang thang.Bây giờ bên ngoài vô cùng nguy hiểm do những người bệnh đó luôn lảng vảng ở ngoài đường,nhìn thấy ai là xông vào cắn cổ.Những người bị cắn sẽ bị lây bệnh và trở nên giống như những người bệnh,tiếp tục đi tìm người để tấn côngSau khi chắc chắn rằng cửa chính đã được khoá kĩ càng thì Kỳ Cao Lãng đi về phía phòng ngủ rồi khoá cửa lại và nằm xuống giường,trên tay vẫn còn vào con dao rọc giấy loại lớn.Cậu nằm trằn trọc mãi không ngủ được,cảnh tượng mà cậu nhìn thấy hồi chiều lặp đi lặp lại trong đầu.Chính phủ thì ra sức trấn an người dân còn tình hình thì lại càng ngày càng tệ hơn.Đến tận 3 giờ sáng Kỳ Cao Lãng mới chìm vào giấc ngủ và ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh do đói bụng.Cậu lại tiếp tục thói quen hằng ngày của mình:đánh răng rửa mặt đi ăn sáng rồi đi đến trường.Những ngày tiếp theo đó mọi thứ vẫn lặp đi lặp lại như vậy,như bao ngày bình thường trước đây.Trong mấy tuần tiếp theo mọi thứ có thể coi là tạm ổn cho đến khi...
 
Hi Vọng
Chương 3: Đồ tiếp tế


Thời điểm mấy tuần sau...Những dấu hiệu lạ bắt đầu xuất hiện trên các phương tiện dân dụng như ô tô và xe máy.Hiện tượng đột nhiên chết máy xảy ra với tần suất cao.Những chiếc xe chết máy bị chủ nhân bỏ lại trên đường,chỉ lấy đồ trên xe.Những sự việc kì lạ như này cảy ra ngày càng nhiều,nhiều người dân đã đổ xô đi mua thêm thức ăn,nước uống cùng các vật dụng hàng ngày về khiến cho các siêu thị lớn nhỏ trở nên đông nghịt toàn người với người.

Các công ty cũng bắt đầu trở nên trì trệ do các phương tiện giao thông tê liệt.

Đường phân cách tuyến

___________________________

Kỳ Cao Lãng đang ngồi trên sofa xem mấy bảng tin thời sự trên TV.Nhíu nhíu mày cậu đứng dậy rồi đi vào phòng ngủ.

Càng ngày các sự việc kiểu này diễn ra càng nhiều làm cho cậu cảm thấy lo lắng.Những dấu hiệu này khá giống với mấy thứ mà cậu vô tình đọc được trong mấy quyển tiểu thuyết mạt thế mà đồng bạn quăng cho.Cậu lo sợ tận thế sẽ xảy ra thật,nếu vậy thì cuộc sống yên bình thường ngày của cậu sẽ bị đảo lộn.Cậu cũng không muốn cả ngày nhìn thấy mấy khuôn mặt thối rữa kia,buồn nôn.

Mấy ngày sau đó cậu đi mua thêm lương thực dự trữ bằng số tiền mà cậu gửi trong ngân hàng.Sau khi vác một đống đồ về nhà thì cậu phân chúng ra làm các phần nhỏ cho từng bữa,ai biết nếu tận thế đến thật thì lương thực phải cực kì tiết kiệm.

Chia xong Kỳ Cao Lãng chia thức ăn thành các phần nhỏ rồi cất từng phần riêng biệt vào trong những chiếc thùng các tông mới xin được của mấy đứa bạn cùng lớp.Xong xuôi cậu bước vào trong phòng ngủ của mình ngồi xuống trên giường trầm ngâm suy nghĩ về việc phải làm sắp tới.

Ngồi nghĩ được mấy tiếng thì cậu ngủ quên luôn.Khi nghe thấy âm thnah báo thức quen thuộc của điện thoại thì cậu mới biết là mình ngủ sang cả ngày hôm sau luôn rồi.Sau khi đi kiểm tra lại vài thứ thì cậu phát hiện ra rằng điện cũng đã mất rồi nhưng may mắn là nước vẫn còn,cậu sẽ không bị chết khát.

Do mất điện nên quạt không bật được,Kỳ Cao Lãng đành đi ra ngoài cửa sổ để hóng gió thì vô tình nhìn thấy được cảnh tượng hỗn loạn ở bên dưới.Nhà cậu ở tầng năm nên nhìn khá rõ việc bên dưới.

Có khá nhiều người bị bệnh "điên" đang nhai ngấu nghiến thân thể đẫm máu của những kẻ xấu số.Những chiếc xe ô tô chết máy bị bỏ lại trên đường,có vài cái đâm vào nhau đang bốc lên khói đen.

Kỳ Cao Lãng nhíu mày.Tận thế thật sự đến rồi,mù mới không nhận ra.Đám chính phủ ngu ngốc kia vẫn còn cố gắng thuyết phục người dân rằng mọi thứ đều ổn,phải công nhận là "ổn" thật đấy.

Mấy phút sau thì Kỳ Cao Lãng cảm thấy hơi đói nên đi tìm trong tủ lạnh xem còn gì ăn được không.Mấy thứ kiểu như thịt tươi đã có dấu hiệu ôi thiu,xem ra là mất điện từ tối qua lúc cậu đang ngủ.Kiểm tra mấy thứ như đồ hộp hay nước uống trong tủ lạnh thì cậu thấy vẫn còn dùng được nên cất vào trong cái ba lô cũ màu xám mà cậu hay đem đi khi đi du lịch.

Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng quạt trực thăng và những người trên đó bắt đầu nói gì đó:

"Thông báo từ chính phủ tới người dân: Mọi người vui lòng ở yên trong nhà của mình,chính phủ sẽ cung cấp đủ thức ăn và nước uống"

Mấy tiếng sau khi nhận được thông báo thì Kỳ Cao Lãng nghe thấy tiếng gõ cửa.Nhìn qua mắt thần cậu nhìn thấy một anh bộ đội trẻ tuổi đang đứng đó thì mở cửa từ từ để nhỡ anh ta tấn công thì có thể kịp thời đóng cửa lại.Thực chất anh ta cũng không có ý xấu,chỉ hỏi cậu về số lượng người trong nhà để cung cấp đúng lượng lương thực cần thiết và yêu cầu cậu phải trung thực nói đúng số người.Sau khi chắc chắn là chỉ có mình cậu trong nhà thì anh ta ghi ghi gì đó vào quyển sổ rồi đi sang gõ cửa nhà khác.Cậu nhìn một lúc thì đóng cửa lại và chốt cửa.

Ranh giới phân cách tuyến

___________________________

Ngày hôm sau mở cửa ra kiểm tra thì cậu thấy một chiếc hộp khá to trước cửa liền bê vào nhà.Mở ra thì thấy toàn nước uống,lương thực và một vài vật dụng cần thiết với một tờ giấy có ghi "dùng trong 4 ngày".Vậy là cứ 4 ngày thì họ sẽ đến 1 lần à,cậu nghĩ.Tốt,vậy là tạm thời cậu không phải lo về vấn đề lương thực rồi.

Cậu đem cái hộp đi cất xong thấy đói đói mới chợt nhớ ra mình chưa có ăn sáng.Cậu lấy một chiếc hộp thức ăn nhỏ mà bản thân đã chuẩn bị từ vài ngày trước ra ăn rồi tiếp tục gom những vật dụng cần thiết trong nhà cho vào trong ba lô.
 
Hi Vọng
Chap 4: Nhân tính


Sáng hôm sau...Sau khi đấu tranh với cái giường suốt 30 phút Kỳ Cao Lãng đành phải xuống giường.Sau khi xong hết mấy việc như vệ sinh cá nhân và ăn sáng cậu mở laptop ra xem thử.-Tch,điện vẫn không có à..Ting..ting..tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.Qua mắt thần cậu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo khá cũ đang đứng trước cửa nhà cậu.Cậu chần chừ định mở cửa nhưng rồi lại thôi,trực giác của cậu cho cậu biết người đàn bà này có mục đích chả tốt lành gì.Cậu im lặng không nói gì mà chỉ nhìn qua mắt thần quan sát nhất cử nhất động của bà ta.Bà ta không thấy ai mở cửa cũng không có bỏ cuộc mà tiếp tục nói.-Có ai trong nhà không,làm ơn cho tôi xin một ít nước cho đứa cháu nhỏ của tôi.Nó đang ốm mà điện lại mất làm tôi không đun nước được..Làm ơn đi mà...Kỳ Cao Lãng vẫn im lặng quan sát bà ta qua mắt thần.Chờ đợi một lúc lâu không thấy ai ra mở cửa thì bà ta liền chuyển mục tiêu sang phòng đối diện.Cửa phòng đối diện rất nhanh đã mở,là một người phụ nữ trẻ đang bế một đứa bé.Người phụ nữ kia sau khi nghe bà ta trình bày liền lập tức đi lấy nước cho bà ta nhưng khi đang định đưa mấy chai nước cho bà ta thì bất ngờ nhận một dao vào ngực và ngã xuống với đôi mắt mở to không thể tin.Người đàn bà trung niên kia giết luôn đứa trẻ đang khóc ngặt ngẽo trog vòng tay người mẹ đã chết rồi bước vào trong nhà cô ấy.Vài phút sau bà ta trở ra với rất nhiều đồ trên tay.Bà ta nở một nụ cười độc ác rồi bước trở về phòng của mình.

Kỳ Cao Lãng chứng kiến toàn bộ sự việc thì không khỏi bàng hoàng.Mấy chuyện như này tiểu thuyết có rất nhiều nhưng cậu chưa bao giờ thấy ngoài đời thật cả.Trước giờ cậu vẫn thấy nó rất bình thường nhưng được tận mắt chứng kiến rồi thì cậu mới bàng hoàng.Nhân tính hoá ra rẻ mạt như vậy,chỉ vì cái ăn mà đi sát hại người vô tội.

Cậu cảm thấy may mắn vì đã không mở cửa cho bà ta..nếu không thì số phận của cậu cũng sẽ chẳng khác bao nhiêu so với người phụ nữ trẻ kia.

Sau khi trấn tĩnh lại cậu đi đến cửa sổ rồi nhẹ nhàng vén rèm cửa ra và dùng cái ống nhòm cũ quan sát khung cảnh trên đường.Khung cảnh cũng không khác gì mấy so với ngày hôm qua,chỉ là có thêm vài cái thi thể bị gặm dở với nội tạng vụn ở bên cạnh.Kỳ Cao Lãng đen mặt rồi chạy vào phòng vệ sinh để nôn.

Sau khi nôn gần hết mấy thứ đã ăn vào buổi sáng cậu mới dừng lại.Mấy thứ máu me kiểu này cậu thấy trên phim nhiều vô số nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy nó buồn nôn thế nào.

Cái chung cư này không thể ở lâu,sớm muộn gì mình cũng phải rời đi,cậu nghĩ.Nhét hết mấy đồ vật cần thiết vào ba lô,Kỳ Cao Lãng quyết định sáng sớm mai sẽ rời đi để phòng ngừa bị người bám theo.Trải qua chuyện vừa nãy,cậu cũng trở nên thận trọng hơn.

Sáng sớm hôm sau...lết cái thân xuống khỏi giường thành công,cậu lại đi làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng như mọi ngày.Đột nhiên cậu thấy lành lạnh,cảm giác có chuyện không lành cậu liền chạy về phía cửa rồi nhìn qua mắt thần.

Những vết máu trải dọc trên hành lang,còn có mấy cái xác bị đâm đến chết nữa.Găm một đống dao vào bên thắt lưng và lấy hết dũng khí cậu mở cửa từ từ rồi bước ra ngoài và nhanh chóng khép cửa lại.

Bỗng nhiên một bóng đen lao về phía Kỳ Cao Lãng,cậu liền rút con dao phay ra đâm thẳng vào nó và một tiếng hét chói tai vang lên làm cho cậu ngây người mất một lúc.Khi đã định thần lại cậu cúi đầu nhìn xuống dưới thì thấy một người đàn ông xăm trổ đầy mình nằm gục dưới mặt đất máu chảy lênh láng.

-Aa-

Quá hoảng sợ cậu hét lên một tiếng nhưng ngay lập tức đã kịp che miệng lại ngăn cản tiếng hét thoát ra làm kinh động đến những người khác trong khu chung cư.

Cậu mở cửa rồi lao thẳng vào trong nhà và sập cửa lại.Cậu dựa lưng vào cánh cửa thở dốc.Cậu..cậu giết người rồi,là người thật...Cậu phi thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.Sau khi nôn hết những đồ ăn buổi sáng ra thì cậu mới dừng lại.Cảnh người đàn ông ngã trên vũng máu cứ lảng vảng trong đầu cậu không sao quên đi được.

Đứng trong nhà vệ sinh một lúc để trấn tĩnh lại,cậu đi ra ngoài hướng thẳng tới phòng ngủ của mình.Ngồi trên giường,Kỳ Cao Lãng cứ mải suy nghĩ về chuyện đó đến mức gần sáng mới ngủ được.
 
Hi Vọng
Chương 5: Rời đi


Năm giờ sáng..Kỳ Cao Lãng đeo ba lô lên rồi mở hé cửa đi ra ngoài.Cậu hướng về phía cầu thang bộ do thang máy của khu chung cư đã hoàn toàn tê liệt vì mất điện.Không có ai,cũng đúng,giờ này chắc mọi người còn đang ngủ.Nhìn cái cầu thang tối om Kỳ Cao Lãng rùng mình,sợ đột nhiên có người "điên" lao ra vồ cậu.Cậu không muốn trở thành đống bầy nhầy như mấy người dưới đường kia đâu.Cầm chiếc đèn pin soi đường rồi rón rén đi xuống dưới tầng với vẻ mặt cực kì nghiêm túc nhưng thực chất nội tâm lại đang lạy trời lạy phật cho không gặp phải thứ gì cả.Vật vã suốt nửa tiếng cuối cùng Kỳ Cao Lãng cũng xuống được đến nơi an toàn.Cậu ngó quanh xem có người điên nào gần đây không.Sau khi đã chắc chắn không có gì rồi cậu mới tiếp tục bước đi.

Cậu đi đến một siêu thị nhỏ gần đó với ý nghĩ có thể kiếm chác thêm chút thức ăn.Lượng thức ăn mà cậu mang theo nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được một hai tháng mà thôi.

Khi đứng trước cửa siêu thị cảnh tượng trước mặt làm cho cậu đứng hình.Có ai đó đã luồn một thanh sắt vào giữa hai tay nắm cửa để ngăn không cho đám tang thi đang chen lấn nhau trong siêu thị kia thoát ra ngoài.Kiểu này nếu như cậu kéo thanh sắt ra thì chết chắc,đám tang thi bên trong sẽ ùa ra xé xác cậu.Cân nhắc một hồi Kỳ Cao Lãng quyết định chuyển mục tiêu sang siêu thị khác,cái siêu thị này vô phương rồi...

. . .

Nhìn cảnh tượng trước mặt Kỳ Cao Lãng phân vân không biết có nên lộ diện không.Trước mặt cậu là một đám người có lẫn lộn cả già trẻ gái trai đang bàn bạc cách lấy đi số vật tư trong cái siêu thị này.Bọn họ đang đùn đẩy công việc cho nhau,người già với trẻ nhỏ thì chẳng nói làm gì nhưng mấy cậu thanh niên cao to lực lưỡng cũng nhất quyết không muốn vào vì ghê tởm đám tang thi trong đó.

Cuối cùng thì họ cũng quyết định được ai sẽ vào,bất ngờ là,người phải vào không phải là mấy tên cao to kia mà lại là mấy nam,nữ thanh niên vừa gầy vừa yếu.

Ngay khi cánh cửa vừa được mở thì đám tang thi bên trong đã lập tức ùa ra ngoài,chúng đã nhịn không nổi lâu rồi,đám thức ăn cứ lởn vởn trước mặt chúng.Mấy người bị đẩy ra kia rất nhanh đã bị chôn vùi trong đàn tang thi,những tiếng hét kêu cứu vang lên không được vài phút thì im bặt,chỉ còn tiếng nhai xương rau ráu.Bọn cao to kia quá sợ hãi nên đã đẩy toàn bộ đám người già và trẻ con kia vào đàn tang thi rồi nhanh chân chạy mất hi vọng rằng đám kia có thể câu giờ cho bọn họ chạy chốn.

Chứng kiến một màn này,Kỳ Cao Lãng lại được thể nghiệm thêm bài học về nhân tính.Hiện tại pháp luật hay cái gì đó đã sớm không còn hiệu lực,thế giớ bây giờ chính là điển hình của câu nói cá lớn nuốt cá bé.Nếu như không mạnh bằng người ta thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận bi thảm của bản thân mà thôi.Thứ gọi là công lý cũng biến mất không còn chút dấu vết nào.Hiện tại chỉ còn hai thứ là kẻ mạnh và kẻ yếu mà thôi.

Kỳ Cao Lãng nhìn thấy đám tang thi đang hướng về phía mình thì lập tức chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó trnahs trở thành mồi ngon cho đàn tang thi.Cậu chạy đến một bệnh viện ở gần đó.
 
Hi Vọng
Chương 6: Bệnh viện Tân Thành


" Bệnh viện Tân Thành"

Kỳ Cao Lãng đứng trước cổng bệnh viện phân vân không biết có nên vào hay không.Thông thường,bệnh viện chính là nơi tập trung nhiều tang thi nhất nên cũng chính là nơi nguy hiểm nhất.Quay đầu lại nhìn thấy đàn tang thi trong siêu thị kia đã sắp đuổi tới nơi,cậu không còn cách nào khác mà phải chạy vào bên trong bệnh viện.Khung cảnh bên trong bệnh viện cực kì thảm khốc,các dụng cụ y tế đầy trên đường đi,máu bắn tung toé,văng lên cả tường làm cho bức tường vốn trắng của bệnh viện xuất hiện thêm nhiều vết máu khô lớn.Kinh khủng hơn là còn có những bộ phận cơ thể đứt đoạn cùng một đống nội tạng vương vãi trên sàn làm cho cậu vừa chạy vừa phải né chúng.

Chạy một lúc Kỳ Cao Lãng cũng nhận thấy điểm bất thường bên trong bệnh viện này,cậu chạy từ nãy đến giờ mà lại chẳng gặp phải con tang thi nào cả.Rất bất thường,theo lẽ thường thì bệnh viện phải là nơi có nhiều tang thi nhất mới phải,chứ không nên vắng tanh như thế này.

Chạy đến gần khu vực cấp cứu thì Kỳ Cao Lãng nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới phía này thì lập tức trốn sau bức tường nghe ngóng.Tiếng bước chân càng ngày càng gần và cũng trở nên nặng nhọc hơn.Cậu đánh liều ngoảnh lại xem thì thấy một con tang thi khá to,gấp hai ba lần con bình thường,có vẻ như đã biến dị rồi.Hai tay nó dính đầy máu không rõ lí do.Mấy phút sau thì cậu nhìn thấy một con tang thi bình thường đang chạy đến chỗ con tang thi khổng lồ kia.Bỗng nhiên nó nhấc bổng con tang thi bình thường kia lên rồi xé ra làm hai nửa rồi bỏ vào miệng nhai.Sau khi ăn xong đồng loại,con tang thi kia mạnh lên đáng kể.

Kỳ Cao Lãng vốn định lén lút chuồn đi nhưng..

"Rắc-"

Chiếc kim tiêm trên sàn nhà bị cậu vô tình dẫm phải đã phát ra một tiếng động vừa đủ để con tang thi kia nghe thấy.Nó bỏ con tang thi đang gặm dở kia xuống và từ từ quay đầu về phía cậu.Kỳ Cao Lãng nghĩ kiểu này xong rồi,đang yên đang lành lại dẫm vào cái kim tiêm làm chi,lạy trời lạy phật cho nó không nghe thấy.

Nhưng rất không may cho Kỳ Cao Lãng,con tang thi to lớn kia từng bước từng bước một di chuyển tới nơi cậu đang đứng rồi bất chợt thò đầu ra trước mặt cậu.Kỳ Cao Lãng bị doạ sợ liền hét lên một tiếng,thành công thu hút tất cả tang thi trong bệnh viện và kích thích con tang thi trước mặt này.

Kỳ Cao Lãng nghĩ kiểu này toi đời rồi...Con tang vung một quyền vào thẳng mặt cậu nhưng cậu đã lập tức cúi xuống nên một quyền đó không có trúng cậu mà trúng ngay bức tường đằng sau lưng cậu.Nắm đấm của nó lún sâu vào bên trong tường,gạch vụn rơi lả tả xuống đầu.Khí lực của con tang thi này vô cùng lớn,cậu biết,một quyền kia mà trúng đầu cậu thì cậu đã nát đầu rồi.Kỳ Cao Lãng tranh thủ lúc nắm đấm của nó còn đang kẹt trong tường mà lăn qua một bên định cao chạy xa bay thì bỗng nhiên nó rút được tay ra và bắt đầu đuổi theo cậu.
 
Hi Vọng
Chương 7: Thoát hiểm


Chạy qua vài cái hành lang nữa thì Kỳ Cao Lãng đã sớm không còn sức,tốc độ cũng theo đó mà chậm đi.Cậu đành chui vào bên trong một chiếc tủ sắt lớn trong phòng kho sau khi đánh lạc hướng con tang thi.Qua mấy khe hẹp của chiếc tủ cậu có thể nhìn thấy con tang thi kia vẫn còn đang lởn vởn quanh khu vực này.Bỗng nhiên nó quay mặt về phía này làm con cho cậu giật thót.Tiếp đó cậu nhìn thấy con tang thi đi về phía khác.Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nó đây nữa thf cậu mới từ từ chui ra khỏi chiếc tủ sắt đựng tài liệu.Kỳ Cao Lãng ngó đầu nhìn quanh hành lang một hồi chắc chắn nó không còn ở đây thì mới đi ra.Đột nhiên sau lưng truyền tới một trận đau nhức rồi cả người liền bay thẳng đến cuối hành lang và đâm sầm vào tường.Qua tầm nhìn đã nhoè đi của mình Kỳ Cao Lãng nhìn con tang thi vừa nãy.Không phải vừa nãy nó đã đi rồi sao,sao giờ vẫn còn ở đây,hơn nữa còn cho mình một quyền nữa.Cậu dùng chút sức lực còn lại mà chạy trên hành lang bệnh viện,con tang thi to lớn vẫn đuổi theo sau.Khi chạy qua phòng pháp y thì bỗng nhiên có một cánh tay giơ ra kéo cậu vào phòng pháp y rồi đóng sập cửa lại.Con tang thi lập tức mất dấu cậu,nó gầm lên tức giận vì mấy mồi ngon.Kỳ Cao Lãng đang định hét lên thì bàn tay đó chặn miệng cậu lại.Chủ nhân bàn tay đó chờ cho con tang thi kia đi khỏi mới bỏ tay ra.Hiện tại cậu mới quay đầu lại nhìn xem là ai đã cứu mình thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tóc bạc khoác chiếc áo blu trắng xoá nhưng dính chút máu phần vạt áo.

"A,cảm ơn anh vì đã cứu tôi" Nhìn một lúc cậu mới nhớ ra là phải cảm ơn người ta."

Tiện tay thôi"Người kia nói.Kỳ Cao Lãng có chút không biết nói gì đành chuyển chủ đề.

"Anh là bác sĩ ở đây à ?"

"Thôi Khang Lâm, bác sĩ pháp y"

"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy ?"

"Bệnh nhân trốn thoát khỏi phòng cách li, tiếp đó lây lan cho những người khác bên ngoài, bệnh viện trở thành một mảng hỗn loạn."

"Vậy nên anh trốn vào đây ?"

Thôi Khang Lâm gật đầu nói:"Từng người một biến đổi rồi xông vào cắn xé những người còn lại,không chạy thì cũng sẽ chung số phận"

"Vậy còn con tang thi khổng lồ ngoài kia là sao ?"

"Là một bệnh nhân tại đây,sau khi trở thành mấy thứ kia thì xông vào cắn xé những kẻ khác rồi biến đổi thành như vậy"

"Vậy anh định ở đây đến lúc nào ?"

". . ."

Thôi Khang Lâm trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng:"Vậy cậu xem tôi có ra được hay không ?"vừa nói vừa chỉ chỉ về phía cửa.

Kỳ Cao Lãng nhìn về phía cửa,lại nhớ ra con tang thi vẫn còn quanh quẩn trong bệnh viện tức thì tinh thần xuống dốc không phanh.
 
Hi Vọng
Chương 8: Bạn đồng hành


Năm phút sau...

Kỳ Cao Lãng ngồi dưới sàn còn Thôi Khang Lâm thì ngồi trên ghế vắt óc nghĩ ra cách thoát khỏi cái bệnh viện quái quỷ tràn ngập nguy hiểm này nhanh nhất có thể.Cả hai hiểu rằng nếu không mau chóng thoát ra,không chết vì bị tang thi cắn xé thì cũng bị đói chết.Thôi Khang Lâm nghĩ nghĩ rồi đột nhiên a một tiếng:"Trong bệnh viện còn có một cửa thoát hiểm,khá gần đây nhưng mà có chút vấn đề...Muốn đi đến cánh cửa đó thì phải đi qua khu cấp cứu-nơi tang thi tập trung đông nhất".Một lần nữa căn phòng lại rơi vào trầm mặc.

Kỳ Cao Lãng do đi từ nơi khác đến lại không rành về khu vực này thì sao có thể biết cấu tạo của bênh viện được, hiện tại trong đầu cậu chỉ có 2 cách là ngồi đây hoặc xông ra ngoài kia mà thôi.

Nhưng nếu ngồi đây mãi thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị đói chết, còn nếu xông ra thì khả năng cao sẽ bị con tang thi ngoại cỡ kia bắt lại để xâu xé, nhưng cách đó lại có một khả năng rất nhỏ có thể tẩu thoát khỏi đây.

Cao Lãng nhìn sang người ngồi bên cạnh, nếu chỉ cậu xông ra thì nếu chết cũng sẽ chỉ có cậu chết, thành công thì cậu thoát, nếu đi hai người xác suất thoát khỏi đây cao hơn chút nhưng nếu thất bại thì cả hai cùng xuống Hoàng Tuyền, nếu thành công thì hai người lại có thể sống sót thêm chút thời gian trong tình cảnh mạt thế tàn khốc này.

Vài phút sau Cao Lãng như nghĩ ra gì đó liền đột nhiên quay ngoắt sang Thôi Khang Lâm, anh đang suy nghĩ về làm thế nào để ra khỏi đây nên không chú ý đến xung quanh liền bị một cú quay này của Cao Lãng làm cho suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đằng sau.

Anh chỉnh chỉnh kính chút rồi hỏi.

"Vậy cậu có cao kiến gì không ?

Chúng ta cũng không thể ở đây mãi được, đồ tiếp tế không phải là vô tận đâu."

"Trong bệnh viện chắc chắn phải có bình đựng oxi phải không ?"

"Ừ, lúc chạy vội vào đây tôi cũng tiện tay lôi theo hai cái bình chứa oxi vào trong này đề phòng sự việc ngoài ý muốn."

"Vậy còn bật lửa, hoặc diêm cũng được ."

"Có đây, cậu định- À tôi hiểu rồi, vậy cậu định dụ nó đến đây như thế nào trước khi bị cán bẹp như thịt băm dưới nắm đấm của nó ?"

.

.

.

Một lúc sau nữa, Thôi Khang Lâm cầm bật lửa đứng canh trước một ngã tư gần phòng cấp cứu trong khi Kỳ Cao Lãng thì ôm bình chứa oxi chạy đi để dụ nó về đây.

Thôi Khang Lâm thở dài thườn thượt, anh chỉ là bác sĩ thôi mà, tại sao lại phải làm cái loại chuyện này cơ chứ, mạt thế cùng tang thi, mọi thứ đến quá bất ngờ, may mắn nhất là anh còn kịp chạy vào trong phòng kia trước khi chịu chung số phận với các đồng nghiệp bác sĩ khác của mình là làm miếng mồi ngon cho bọn tử thi di động kia.

Đang hồi tưởng thì tiếng Cao Lãng vọng đến từ đằng xa báo hiệu cho anh chuẩn bị xuất kích, nếu lần này không thành công thì cả hai chỉ có thể chôn thây tại nơi này.

Khi quay lại thì Thôi Khang Lâm thấy Cao Lãng đang dùng bình cứu hỏa phun vào con tang thi đang trên đường xông tới đây, anh liền quẹt một que diêm rồi ném thẳng vào giữa ngực con tang thi kia, lửa cùng với khói của bình cứu hỏa tạo nên một vụ nổ khá lớn và một đám khói che mất tầm nhìn của hai người.

Ngay khi khói tan Thôi Khang Lâm liền kéo Cao Lãng một mạch ra khỏi nơi này bằng một cánh cửa thoát hiểm phụ mà anh vừa mới nhớ ra.

Những con tang thi bên trong bệnh viện bị âm thanh từ tiếng nổ thu hút , đồng loạt hướng đến vị trí vừa nãy nơi cái xác không lành lặn của con tang thi ngoại cỡ đang nằm đó máu thịt lẫn lộn.

Chúng xông vào xâu xé cái xác, chẳng bao lâu sau chỉ còn lại xương, đám tang thi thông thường lại tản ra và đi lại quanh bệnh viện như bình thường tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của chúng.

Trong lúc đó Thôi Khang Lâm và Kỳ Cao Lãng đã thành công thoát khỏi các bệnh viện đầy rẫy tang thi đáng ghê tởm đó, hai người trốn trong một góc khuất đằng sau bệnh viện tránh cho mấy con tang thi lang thang trên đường nhìn thấy họ thì lại nhiều thêm một vấn đề nữa.

"Tôi cũng chả ngờ là cái kế hoạch đó lại thành công đấy nhưng dù sao thì hai chúng ta cũng đã thoát rồi.

Nhờ mấy cái thứ mà tôi nghe được từ mấy ông anh lại hữu dụng vậy.

Nhưng mà chờ chút, anh không hề nhắc tới cánh cửa đó lúc nãy, vậy sao bây giờ lại..?"

"Tình huống nguy cấp, tôi đột nhiên nhớ ra mà thôi.

Cũng nhờ có nó chúng ta mới ra được, cánh cửa thoát hiểm chính kia đều bị bao quanh bởi tang thi rồi."

Hai người ngồi bệt xuống nền đường, trời đã xế chiều rồi, việc quan trọng bây giờ là cần phải tìm được một nơi trú ẩn tạm thời an toàn, Cao Lãng không muốn vừa mới thức dậy mà đã nhìn thấy hàng đàn zombie đi qua đi lại quanh khu phố đâu, cho cậu xin kiếu đi.

Thôi Khang Lâm thì cũng chả hơn gì, anh muốn chán nhìn mặt cái đám hoạt tử nhân kia, thịt thì thối rữa hết, lại có mấy con giòi bò lổm ngổm trên đó nữa.

Hai người nhìn nhau rồi chỉnh lại quần áo cùng balo đựng nhu yếu phẩm mang theo bên mình, Thôi Khang Lâm quăng cái áo bác sĩ đi vì tang thi có thể bám vào đó mà kéo anh lại, chỉ mặc áo sơ mi cùng quần kaki.

Hai người cùng nhau lên đường tìm một nơi nào đó ở tạm cho đêm nay trong khi tránh mặt cái đám đi qua đi lại trên phố kia.

Kỳ Cao Lãng không biết, quyết định mang theo Thôi Khang Lâm lại có ảnh hưởng rất lớn đến cả hành trình sau này của cậu.

Thôi Khang Lâm không biết, đi theo cậu thanh niên này sẽ mang đến cho anh những lợi ích gì trong tương lai.

Nhưng đó là chuyện sau này, giờ thì tiếp tục cảnh hai người đi dưới ánh nắng yếu ớt của chiều tà.
 
Hi Vọng
Chương 9


Từ bệnh viện đi tiếp đối ác mộng đồng dạng, hoạt tử nhân trên phố đầy rẫy, hai người biết không phải đối thủ nên cứ lén lén lút lút mà đi.

Nhưng cứ đi như vậy cũng không phải là cách, tới tối, tầm nhìn giảm xuống, mọi chuyện sẽ còn khó giải quyết hơn nhiều.

Gần tối, hai người Cao Lãng cùng Khang Lâm vất vả một hồi cũng tìm được tới một cái nhà dân cũng được coi như là tạm ổn đi.

Ít nhất chỗ này khá hẻo lánh, cái nhà này có lẽ đã đi lánh ở đâu, hoặc cũng có thể đã bỏ mạng ngoài kia.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan tới bọn hắn, người cũng đã đi, tình thế cấp bách, an toàn là trên hết.

Giải quyết được một vấn đề, lại có vấn đề khác, cái nhà này sạch trơn không còn đồ ăn.

Nói cách khác, nếu tối nay không đi kiếm vật tư, vậy bọn hắn cũng chỉ có thể nhịn đói một bữa.

Hai người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi một hồi rồi nhất trí nhịn một bữa, dù sao nhịn một bữa tối cũng sẽ không chết, ra ngoài bây giờ mới chính là đi chết.

Thế nhưng bụng đói không ngủ được, hai cái người chỉ có thể tiếp tục ngồi nhìn nhau.

Bọn hắn chỉ có thể ngồi chờ tới sáng mới có thể đi ra ngoài.

"Ai, đúng thật xui xẻo, nếu cứ ở nhà chẳng phải là tốt."

Cao Lãng than phiền, cậu chính là có đủ vật tư, nhưng nay vì muốn kiếm thêm chút nên mới đi ra ngoài.

Thoát được con tang thi bệnh viện kia thật sự chính là thoát được một kiếp.

"Cố thủ ở nhà cũng chỉ là giải pháp ngắn hạn, cậu cũng đã nhìn thấy, thứ chúng ta gặp ở bệnh viện khác hẳn với đám kia.

Chúng rất có thể, có thể tiến hóa, còn với tốc độ chúng ta không thể tưởng tượng."

Thô nhưng thật, chính là ấn tượng đầu của Cao Lãng về Khang Lâm, giờ cũng chính là vậy.

"Vậy nhân loại chẳng phải coi như xong?

Chính phủ cũng thất thủ, quy mô của việc này lan quá rộng, mới vài tháng trước mọi chuyện còn bình thường."

"Coi như xong thì cũng chính là coi như xong đi.

Chúng ta đánh không lại, công nghệ cũng bị vô hiệu hóa."

"..."

Không thể phủ nhận là Khang Lâm nói đúng, thiết bị điện tử phần lớn hiện đã vô dụng, các bệnh viện thì tràn đầy những bệnh nhân điên kia, căn bản chính là hàng đống quả bom hẹn giờ.

Gi ờ còn tốt, vậy sau một tuần, một tháng, còn sẽ tốt đâu?

Một màn ở siêu thị cho cậu thấy là chả thể tin được nhiều vào đồng loại, vừa chỉ một tháng họ đã như vậy, sau này họ sẽ giết nhau đâu?

"Được rồi, không nói nữa, anh đúng.

Lo cái trước mắt đã, chỗ này cách nhà tôi cũng không xa lắm, nhà tôi còn có vật tư, mai sáng vẫn là quay về đó trước đi."

Nói xong Cao Lãng liền quay đi ngủ, không ngủ mai cũng chẳng còn sức làm gì, nói gì tới việc chạy về nhà.

Cao Lãng không hề phòng bị gì mà lăn ra ngủ như vậy, may mà đi cùng cậu là Khang Lâm, đổi lại là người khác, khả năng câu chuyện sẽ không được tốt như vậy.

Khang Lâm ngồi đối diện Cao Lãng, mắt nhìn tới ngọn nến mới cháy chưa đến nửa.

Bọn tang thi thường, có thể đánh lại, nhưng số lượng quá nhiều cũng sẽ không xong.

Càng đừng nói tới khả năng chúng sẽ biến dị, như vậy thì nhân loại sẽ hoàn toàn không còn là đối thủ.

Đúng là đau đầu, anh chỉ mới tốt nghiệp, trực tiếp xui xẻo như vậy, ngay tháng thứ hai đã có biến.

Ai, ghét cái gì thì sẽ dính cái đó mà, Khang Lâm đứng dậy nhìn ra ngoài khe cửa sổ.

Đường phố vắng vẻ, không có bóng người, cũng không thấy tang thi, mong là ngày mai cũng sẽ như vậy.
 
Back
Top Bottom